Thực ra thì Trần Hạo Minh cũng đoán ra phần nào thân phận của người trung niên nhưng hắn không dám chắc chắn, vì nếu là người đó thì coi như hôm nay hắn thoát được đại kiếp nạn rồi.
- Ngươi đã đoán ra thân phận của ta, chỉ là không dám khẳng định mà thôi.
Nghe những lời này, Trần Hạo Minh hít vào một hơi lạnh, thực sự là ông ta, là Đạo Tổ Hồng Quân trong truyền thuyết. Theo như những gì hắn biết từ kiếp trước thì Hồng Quân là lão sư của ba thánh nhân Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ, không ngờ ở cái thế giới này không những tồn tại thánh nhân mà còn tồn tại cả "trùm cuối" như thế này.
- Thực sự tiền bối là Đạo Tổ Hồng Quân? Tại sao vừa nãy tiền bối lại nói rằng người dị giới "bọn ta"? Cái thế giới này thực ra có rất nhiều người trùng hợp với thế giới của ta nhưng tại sao lại không giống nhau gì cả?
- Trước đây, cũng có một kẻ thuộc dị giới xuất hiện ở đây, lúc đó hắn chỉ là một phàm nhân nhưng lại mang mệnh đế vương. Lúc đó các thánh nhân tranh đấu với nhau không để ý đến một kẻ như hắn nên đã để hắn gây ra đại họa. Ta đã trả lời hai câu hỏi của ngươi, câu hỏi còn lại thì ngươi hay tự giải đáp. Ta tin với năng lực của ngươi đủ để tìm ra được bí mật của thế giới này.
Dứt lời, mặc kệ cho Trần Hạo Minh một bụng tâm trạng nặng nề cùng nghi hoặc, Hồng Quân biến mất vào không khí như chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ vậy. Thần thông như thế làm cho ngay cả Trần Hạo Minh cũng nhìn không ra ảo diệu, lại càng thêm cảm thán về sức mạnh của Hồng Quân.
Nhìn lại trên mặt đất, hơn ba mươi tên tu sĩ và cả hai người Lạc Tuyết Nhan đều đang nằm trên mặt đất do không chịu nổi uy áp từ Hồng Quân ban nãy. Chỉ còn một tên Dương Kiện Vi lợi dụng lúc Hồng Quân vừa tới đã nhanh chân chạy mất. Tuy tên kia chưa hiểu biết gì về thực lực thật sự của Trần Hạo Minh nhưng chắc chắn tên này sẽ mang phiền toái đến cho hắn. Còn ba mươi kẻ kia thì hắn đã động sát tâm từ đầu nên chẳng thương tiếc mà cho chúng cùng đi chầu ông bà ông vải tập thể.
Cứu tỉnh hai nàng Lạc Tuyết Nhan, hắn còn chưa nói gì thì Lạc Tuyết Nhan đã lên tiếng:
- Người vừa rồi là ai vậy? Ông ta có làm gì chàng không?
Mặc dù biết Trần Hạo Minh rất lợi hại nhưng cái áp lực nàng cảm nhận được trước khi ngất đi cũng làm nàng lo lắng không thôi.
Trần Hạo Minh cũng chỉ ậm ừ nói rằng người kia thấy hắn quá lợi hại nên nổi hứng luận bàn một chút thôi. Thần sắc lúng túng của hắn cũng không qua khỏi con mắt Lạc Tuyết Nhan nhưng nàng cũng không nói thêm gì nữa mà lại đổi đề tài:
- Bây giờ chàng muốn làm gì với cô bé này bây giờ? Đừng nói với ta là chàng cũng giống những tên ở đấu giá đường hôm nay, nếu không ta cũng không tha cho chàng.
Nghe Lạc Tuyết Nhan nói vậy, cô gái kia ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có một tia chờ mong, nhưng vẫn rất mờ mịt.
- Ừm! Thì mang nàng ta về làm thông phòng nha đầu nha, hàng ngày phục vụ bổn công tử tắm rửa thay quần áo với cả làm ấm giường.
Cô gái kia nghe đến đấy thì khuôn mặt lại tái đi, nước mắt cũng chậm rãi chảy ra, sau đó thì nàng khóc rống lên, âm thanh thê lương vang vọng cả núi rừng như một oán linh đã tích tụ oán khí hàng trăm ngàn năm mà bộc phát.
Lạc Tuyết Nhan cũng trừng mắt nhìn Trần Hạo Minh, ngắt nhéo cho hắn mấy cái "đau điếng" rồi chạy lại ôm lấy cô gái kia mà dỗ dành:
- Đừng, muội muội đừng khóc nữa, tên này chỉ nói đùa thôi, thực ra hắn rất là thiện lương nha, không bao giờ làm mấy chuyện bắt ép người khác như thế đâu.
Trần Hạo Minh cũng đứng đó chăm chú nhìn nàng, hắn cố tình làm vậy để cô gái kia khóc ra, khóc được là phát tiết được, nếu nàng cứ cố kiềm nén thì chưa kịp tu đạo đã buồn bực mà lên ban thờ rồi.
- Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thì ngẩng đầu lên mà nhìn cho kỹ ta này.
Sau khi tiếng khóc của cô gái yếu đi, Trần Hạo Minh lại lên tiếng. Sau đó thì chỉ ra một cái, một luồng áp lực theo đó bắn thẳng vào một đỉnh núi gần nhất, làm phần đỉnh của ngọn núi đó nổ tan nát, trở thành một ngọn núi cụt.
Cô gái kia thấy thế cũng sợ ngây người, lúc nãy nàng thấy hắn chiến đấu dù kịch liệt nhưng cũng không rõ lực lượng trong đó, dù sao thì nàng cũng chỉ thấy được hắn đánh ngã người ta mà thôi.
- Sao hả? Muốn có thực lực như thế chứ?
Khuôn mặt ảm đạm của cô gái kia phút chốc sáng lên, nhưng sau đó lại chuyển sang nghi hoặc nhìn Trần Hạo Minh chằm chằm.
Trần Hạo Minh cũng nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, lên tiếng giải thích:
- Có phải là những kẻ kia nói ngươi có cái gì mà "bán tiên mẫu đơn thể" không tu luyện được phải không? Theo bổn công tử nhìn thấy thì ngươi là hậu duệ của một tiên nhân và một mẫu đơn yêu tu, vì thế mới xảy ra vấn đề này. Ờ, trước đây ta có một vị cô cô là tiên nữ do bản thể là hoa mẫu đơn tu luyện thành, công pháp của cô cô ta để lại dành cho tiên nhân của mẫu đơn tộc tu tiên, cho ngươi tu luyện tuy không nhanh bằng tiên nhân chân chính nhưng so với mấy tên tu chân giả thì còn hiệu quả gấp bội. Thế nào? Động tâm chứ? Muốn học thì tới đây hôn ta một cái, gọi "Hạo Minh ca ca" thật ngọt ngào rồi ta thay cô cô nhận đệ tử, hắc hắc.
Nói đến đó thì hắn lại lộ ra cái bản chất lưu manh "không thể tiêu trừ". Cô bé kia cũng đúng như hắn suy đoán, cha mẹ nàng vốn đều là tu sĩ, mẹ nàng đúng là một mẫu đơn yêu tu. Vì yêu tu tu luyện khó hơn nhân loại nên cha nàng phi thăng trước. Lúc đã thành tiên thể, sắp sửa phi thăng thì cha nàng muốn dùng công pháp thải bổ để giúp mẹ nàng tăng tu vi, sớm ngày đoàn tụ, cũng lần đó mà mẹ nàng mang thai cô bé "bán tiên mẫu đơn" này. Sau đó thì mẹ nàng bị một tên tu sĩ lợi hại nhìn trúng, rồi bị bắt lại, mẹ nàng bị mang đi, còn nàng vì quá nhỏ, hắn cũng không muốn giữ lại nên dứt khoát đem tặng cho Viên Nguyệt quốc để họ đào tạo.
Nghe thấy cái yêu cầu của hắn, cô bé cũng chỉ đành ấp úng "Hạo Minh ca ca", còn vụ hôn thì đành ngước đôi mắt còn đang long lanh lên nhìn Lạc Tuyết Nhan cầu cứu. Lạc Tuyết Nhan cũng trừng mắt uy hiếp hắn làm cho hắn cũng đành ỉu xìu thu lại ý tưởng.
- Được rồi! Muội muội, muội tên là gì? - Lạc Tuyết Nhan lên tiếng làm Trần Hạo Minh cũng xấu hổ, nãy giờ lo chiếm tiện nghi mà tên người ta còn chẳng biết, đúng là bị tinh trùng thượng não a.
- Muội... không, nô tỳ tên là Hoa Vĩnh Ái, nô tỳ cũng không dám trèo cao với hai vị ân công, chỉ xin làm thân trâu ngựa để báo đáp.
- Ặc! Nô tỳ? Không không, xinh đẹp như nàng thì ít ra cũng phải làm được tiểu lão bà của ta chứ sao lại làm nô tỳ được, nàng... Ách, thôi cứ gọi ta là "Hạo Minh ca ca" đi nha, kia là Tuyết Nhan tỷ tỷ, nàng thích gọi nàng ta là tỷ tỷ cũng được.
Sau một hồi nhốn nháo vì hắn dám nói bậy nói bạ, cuối cùng Hoa Vĩnh Ái cũng gọi hắn một tiếng "Hạo Minh ca ca", gọi Tuyết Nhan là tỷ tỷ, sau đó thì hướng về bức tranh Mẫu đơn tiên tử mà hắn vẽ nhanh ra dập đầu ba cái coi như bái sư. Sau đó ba người cùng nhau đi về khách điếm, mọi chuyện ngày mai sẽ tính tiếp.
Đi sau hai nàng đang líu ríu nói chuyện về những điều đã trải qua, Trần Hạo Minh vẫn đang lặng lẽ suy tư về con đường mà hắn phải đi vào thời gian sắp tới.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:25 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sáng hôm sau, sau khi giới thiệu Hoa Vĩnh Ái cho Huyền Cầm, lại đưa công pháp của "Mẫu đơn truyền thừa quyết" cùng một ít đan dược cấp thấp cho Hoa Vinh Ái, Trần Hạo Minh dặn ba nàng tạm thời không được làm phiền hắn. Hắn cần đóng cửa suy nghĩ đôi chút về con đường mà mình phải đi sau này.
Trên Tiên Linh đại lục này, năm nước lớn, cũng tương đương với năm phe thánh nhân đã chia nhau ra để truyền bá đạo của giáo phái mình ra dân gian, cũng thành lập môn phái thật lớn ở thế tục để tìm ra nhân tài.
Tuy vẫn còn những thế lực nhỏ không theo một giáo phái nào nhưng lực lượng của bọn họ lại không thể so sánh với năm nước lớn được. Thế lực lớn nhất không theo giáo phái nào chính là Đông Tiên liên minh mà Tiên Loan quốc của hắn đứng đầu, trong liên minh của họ cũng chỉ có một người đứng đầu có tu vi Huyền Tiên trung giai thuộc Tiên Loan quốc, sáu nước còn lại mỗi nước đều có một cường giả cảnh giới kim tiên. Lực lượng này so với các tiểu thế lực thì khá lớn nhưng so với các giáo phái được truyền đạo của thánh nhân cả vạn năm thì không là gì cả.
Và quan trọng là họ không có thánh nhân bảo hộ.
Nhưng bây giờ có hắn ở đây, hắn có thể trở thành người bảo hộ cho bọn họ. Hắn cũng chẳng mong cái quái gì mà truyền đạo hay không, hắn chỉ cần nằm giữ một thế lực đủ để tranh đoạt khí vận với các thánh nhân, vì thế tư tưởng không theo đạo nào của các nước này rất hợp với hắn.
Nhưng vấn đề nảy sinh tiếp theo lại làm hắn đau đầu vô cùng, đó là hắn lấy thân phận gì mà ra mặt bây giờ?
Thân phận lục hoàng tử thì không được, người ta từ trước đến nay biết lục hoàng tử Tiên Loan quốc mới chỉ hơn 20, không thể mang sức mạnh khổng lồ như thế, thân phận của hắn sẽ có vấn đề. Hơn nữa lấy tư cách con cháu mà đứng trên đầu tổ tông cũng không hay, dù Tiên Linh đại lục này thực lực làm chủ nhưng làm một người nắm giữ "đạo" thì lại không thể được.
Một vấn đề nữa đó là vấn đề "truyền đạo". Có thể không cần truyền đạo theo đúng nghĩa nhưng vẫn cần thu nhận đệ tử tâm phúc để ra mặt lúc đối đầu với những đệ tử của thánh nhân. Nên nhớ lực lượng của những người đứng đầu liên minh kia cũng chỉ là để chống lại những người đứng sau các quốc gia kia mà thôi, cuộc chiến chính thức giữa các thánh nhân là phải so về thực lực của bản thân và của đệ tử thân truyền. Chính thế mà nếu bây giờ thu nhận đệ tử thì không biết bao giờ mới có thực lực chống lại các giáo phái kia nữa.
Suy nghĩ mãi, hắn cũng chỉ nghĩ ra cách giải quyết cho vấn đề thân phận. Hắn nghĩ ra một cách khá thường được sử dụng: "người hai mặt", có nghĩa là hắn sẽ có hai thân phận khác nhau khi hành sự. Hắn có thể giả trang thành một người khác, xuất hiện với thân phận của một cường giả để ra mặt bảo hộ liên minh kia, đồng thơi giữ thân phận lục hoàng tử lặng lẽ bảo hộ bên người Tuyết Nhan và các nàng khác. Hắn có thể dành thời gian để giúp các nàng tăng tu vi lên, hắn có ý nghĩ muốn cho các nàng không những tự bảo vệ được bản thân mà nếu được, các nàng có thể làm giúp hắn một số việc với tư cách là người được hắn truyền đạo.
Mấy tên thánh nhân không có lão bà nên cũng chẳng có ai quy định là không được "truyền đạo" cho đàn bà của mình cả. Nên nhớ mấy thánh nhân khác truyền đạo cho đệ tử, mà ở thời đại này sư đồ tư thông chính là một đại cấm kỵ. Nhưng mà truyền đạo cho lão bà của mình thì là 1 vấn đề khác nha.
Vấn đề đã tạm thời được giải quyết, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Mặc dù chỉ giúp tăng thực lực cho những người đàn bà của mình thì còn phải đi kiếm lão bà dài dài nhưng mà hắn tạm thời cũng có vài nhân tuyển rồi.
Vấn đề về thế lực còn phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng việc hắn phải làm trước tiên là vấn đề tạo ra một cái thân phận giả, tiếp nhận bảo hộ cho liên minh Đông Tiên rồi sau đó công bố điều này cho các thánh nhân biết. Họ sẽ không được động tay động chân trong khu vực của hắn nữa.
Các thánh nhân tranh đoạt khí vận với nhau cũng có quy tắc là không được chủ động sinh sự trong khu vực của người khác, cách mà họ tranh đoạt khí vận là chiến đấu giữa những người cao tầng trong giáo phái, tiếp sau là sự tuyên truyền giáo nghĩa của mình cho các tầng lớp thấp, vùng đất nào theo đạo nào thì chính là vùng đất của quốc gia đó.
Tất nhiên là việc chơi xấu, thầm chiếm đoạt khu vực cũng có xảy ra nhưng với thần thông của những thánh nhân thì việc nhận biết những việc xảy ra là không khó, những việc như thế chỉ dẫn đến tử vong cho những kẻ dám thực hiện mà thôi.
Trước đây cũng chính vì liên minh Đông Tiên không theo đạo nào nên mới bị các thánh nhân chèn ép nhằm thu phục, buộc họ theo đạo của mình. Sự hiện diện của hắn sẽ chấm dứt được tình trạng đó.
Sau hai ngày suy nghĩ, cuối cùng cửa phòng của Trần Hạo Minh đã mở ra. Trong hai ngày này bên ngoài cũng không có gì xảy ra nhiều, ba cô gái trước đây đều có quá khứ bi thảm của riêng mình nên cũng rất nhanh thân với nhau, xưng hô tỷ muội.
Khi Trần Hạo Minh nói ý tưởng của hắn cho ba nàng nghe, ba nàng đều trợn mắt há mồm. Các nàng đều biết hắn rất mạnh, nhưng không ngờ hắn lại có đủ tự tin đối đầu với những tồn tại trong truyền thuyết như thánh nhân.
Nhưng sau đó các nàng lại không nói gì mà chỉ thầm tự nhủ phải tự tăng sức mạnh của mình thật nhanh để có thể giúp đỡ cho hắn. Dù sao thì các nàng có thể cười nói, có thể có tỷ muội như ngày hôm nay đều là do hắn đem tặng cho các nàng.
Không nói gì nữa, ba người con gái xinh đẹp đều chờ nghe kế hoạch của hắn. Sau đó thì thu thập một chút, Trần Hạo Minh sau khi thu cái xe ngựa vào không gian trữ vật thì cùng ba nàng phi hành nhanh chóng trở về Tiên Loan quốc, Hoa Vĩnh Ái thì chưa đủ tu vi để phi hành nên đành để Huyền Cầm mang theo.
Bốn bóng người biến mất nơi chân trời, báo hiệu một hồi biến động to lớn trên Tiên Linh đại lục.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:26 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bốn người cứ thế phi hành, theo dự tính ban đầu của Trần Hạo Minh thì muốn về được Tiên Loan quốc nhanh nhất cũng sẽ mất mười lăm ngày.
Nhưng mà Trần Hạo Minh cũng không quá vội vã trở về, Hồng Quân giao cho hắn một cái nhiệm vụ quá khó khăn, muốn giải quyết được bài toán này thì hắn còn cần phải suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn có nhiều việc sẽ xảy ra, nhiều khúc chiết mà Trần Hạo Minh không thể nào lường trước được.
Đang lúc Trần Hạo Minh đang đau khổ suy nghĩ kế sách thì một việc xảy ra làm cho hắn gần như phát điên.
Hôm nay, khi hắn để Nhạc Huyền Cầm đi kiếm một chút đồ ăn về để làm bữa tối, dù hắn không ăn thì cô bé Hoa Vĩnh Ái cũng cần ăn, không thể bỏ nàng chết đói được.
Nhưng đồ ăn thì chưa thấy mà Trần Hạo Minh đã thấy có dấu hiệu đấu pháp kịch liệt từ hướng của Nhạc Huyền Cầm vừa đi. Sau đó khi hắn thấy bộ dạng của Nhạc Huyền Cầm thì tức giận tới suýt nữa thì vận toàn thực lực ra đập nát bét cả cái khu vực này.
Huyền Cầm bây giờ trông vô cùng chật vật, đầu tóc tán loạn, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt vừa mới hồng nhuận xinh xắn lại thời gian gần đây bây giờ đã trở nên trắng bệch, sau lưng còn một dấu ấn thủ chưởng rõ ràng đã phá rách y phục mà in vào da thịt.
Đứng gần đó là một tên đạo nhân mặc đạo bào màu xanh, bộ dáng hắn trông cũng không quá già lão, nhìn qua mới khoảng gần năm mươi tuổi. Khuôn mặt đã hơi nhuốm màu năm tháng kia giờ đang lộ ra nét lãnh khốc, tàn nhẫn.
Tuy tức giận nhưng lần này sự nông nổi hay mất kiềm chế của lục hoàng tử đã bớt đi, thay vào đó là sự kiềm chế, tỉnh táo của hồn giả năm nào. Trần Hạo Minh cũng chỉ nhanh chóng phất ra một chưởng nhẹ nhàng đẩy lui đạo nhân kia, nhanh chóng ôm lấy Huyền Cầm rồi nhét một viên đan dược chữa thương vào miệng nàng.
Lúc này Lạc Tuyết Nhan nghe thấy động tĩnh cũng dắt Hoa Vĩnh Ái đến, khi nhìn thấy thảm trạng của Huyền Cầm thì cũng tức giận tới mức khuôn mặt lúc thì lạnh lại như hàn băng vạn năm, lúc thì nóng bừng lên địa ngục liệt diễm (Tuyết Nhan tu luyện âm dương quyết). Còn Hoa Vĩnh Ái không giúp được gì nên cũng chỉ đứng đó mà lo lắng suông mà thôi.
Giao Nhạc Huyền Cầm cho hai nàng, sau đó đứng chắn trước mặt các nàng, Trần Hạo Minh lạnh lùng cất tiếng:
- Ngươi là ai? Đã có tu vi tới Huyền tiên nhẽ ra phải ở thiên đình hoặc các thánh cung chứ tại sao lại xuất hiện ở nơi này tùy tiện đả thương người.
- Tùy tiện? Ngươi tự hỏi xem ngươi đã làm những gì mà dám nói ta tùy tiện đả thương người.
Trần Hạo Minh nghe lời này thì sửng sốt, hắn đã làm gì nhỉ?
Lúc này, từ phía trong rừng cây bay ra một cái bóng, đó là một nam tử thần thái tuấn lãng, nhìn qua mới chỉ hai mươi, hai mốt tuổi, tay còn cầm một cái quạt xếp, không phải Dương Kiện Hoa thì là ai nữa.
Dương Kiện Hoa lúc này trông thật hớn hở, quạt xếp vỗ vỗ, dáng đi khệnh khạng, hắn xuất hiện với đúng một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Lúc này hắn cất tiếng:
- Trần Hạo Minh, lục hoàng tử Tiên Loan quốc, được, được lắm. Không ngờ một tên bị coi là phế vật sắp chết như ngươi lại có lực lượng có thể dễ dàng tru sát cao thủ độ kiếp kỳ. Ta càng ngày càng hoài nghi ngươi là thứ yêu nghiệt đã giết chết lục hoàng tử để thế chỗ cho hắn đấy.
Dương Kiện Vi không biết mình nói bừa mà cũng trúng được một nửa, thực ra với thân phận và thực lực của Trần Hạo Minh bày ra thì không ai nghe thấy mà không nghi ngờ cả.
- Bây giờ thì biết tại sao rồi chứ? Ngươi giết một tên đồ đệ của ta, lại bị một tên khác nhìn thấy, bây giờ ta cho ngươi cơ hội, giao toàn bộ nữ nhân sau lưng ngươi cùng đan dược mà ngươi nắm giữ ra, ta cho ngươi được đi vào luân hồi, kiếp sau nhớ đừng chọc vào người không nên chọc.
- Vậy ngươi là chó của nhà nào?
- Ta là ch... mẹ kiếp, lão tử là Bắc Cuồng Tiên Ông, là một Huyền tiên được thụ đạo của Nguyên Thủy thiên tôn, loại như ngươi mà cũng dám nói chuyện với lão tử như vậy, đi tìm chết...
Nói xong thì lập tức động thủ. Thực ra tên này mấy năm trước được gọi là Bắc Cẩu Tiên Ông, đó là do chủ nhân của hắn gọi như vậy, ý nói hắn chỉ là một con chó của chủ nhân hắn mà thôi. Chủ nhân hắn là một trong 6 đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đã có tu vi Huyền Tiên thượng giai, thu nhận hắn từ khi hắn mới là một chân tiên.
Bắc Cuồng trước đây được chủ nhân để lại hạ giới để giám sát, bảo hộ những chuyện trong Tiên Nho quốc, mấy năm trước hắn tu được thành Huyền Tiên sơ giai, được Nguyên Thủy thiên tôn gọi lên Ngọc Hư cung truyền đạo. Đi chưa được bao lâu thì đã thấy ngọc giản cấp báo để lại cho tên đệ tử trước đây bị bóp nát nên vội vàng chạy đến. Nghe hắn kể lại mọi chuyện thì tức giận vô cùng, tuy hắn là con chó của người khác nhưng không phải loại như tên kia trêu chọc được.
Hắn kéo theo tên đệ tử đuổi tới Minh Nguyệt thành, tìm được khách điếm thì mới biết Trần Hạo Minh cùng ba cô gái nữa đã đi rồi nên đuổi theo. Cũng vì bốn người phải giảm tốc độ do Hoa Vĩnh Ái không bay nhanh được nên nhanh chóng bị đuổi kịp. Biết bên người Trần Hạo Minh còn có một cô gái chưa gặp trước đó, nhưng qua miêu tả của chủ khách điếm thì vẫn nhanh chóng nhận ra Huyền Cầm, vì vậy mới có chuyện động thủ này.
Trần Hạo Minh nghe xong lại càng giận giữ, con mẹ nó, lại là Tiên Nho quốc chó má, chẳng lẽ nhân phẩm của bọn người thụ đạo của Nguyên Thủy đều là bộ dáng này hay sao?
Thù mới nợ cũ, Trần Hạo Minh tức giận động thủ. Tuy tuân thủ theo quy tắc của thánh nhân nhưng mà nếu có kẻ dám động thủ với thánh nhân thì họ còn lâu mới cho kẻ đó được sống sót, Trần Hạo Minh lại càng là như thế, chỉ là lần này hắn không được tùy ý ra tay như hai lần trước mà phải áp chế thực lực lại mà thôi.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:26 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đã động sát tâm, Trần Hạo Minh quyết sẽ không cho Bắc Cuồng Tiên Ông một cơ hội nào. Tuy nói là hắn phải áp chế thực lực chỉ còn sáu thành nhưng sức mạnh đó ngay cả một Huyền tiên thượng giai cũng không chống đỡ nổi chứ đừng nói là một tên huyền tiên sơ giai.
Áp lực phô thiên cái địa tỏa ra khóa chặt lấy hai sư đồ Bắc Cuồng Tiên Ông làm chúng ngay cả cử động cũng cảm thấy khó khăn, đừng nói đến là đề khí chống lại.
Từng bước từng bước, trong anh mắt hoảng sợ của Bắc Cuồng Tiên Ông, Trần Hạo Minh bước tới gần hắn chầm chậm giống như người bình thường đi bộ. Thế nhưng mỗi bước tới gần thì áp lực lại càng đè mạnh lên người lão làm cho lão tức ngực tới sắp thổ huyết.
Khi chỉ còn một bước chân là áp sát người của Bắc Cuồng Tiên Ông, Trần Hạo Minh dừng lại đột ngột, lão còn chưa kịp nghi hoặc thì một cước của Trần Hạo Minh đã tung ra nhằm ngay vào bụng lão. Một cước tưởng chừng đơn giản nhưng đã phá tan phòng ngự của lão, công kích thẳng vào nội tạng làm ruột gan lão lộn tùng phèo, ngã sấp xuống rồi thổ ra một ngụm máu tươi.
Trần Hạo Minh cũng không dừng lại mà dùng chân lật ngửa người lão lên, sau đó dẫm lên khuôn mặt đang nhăn nhúm lại vì đau đớn của lão, cất tiếng:
- Tao bảo loại cẩu tử như mày thì nên ở nhà mà sủa bậy, chó thì phải cậy gần nhà. Mày lại dám chạy ra đây khiêu khích với tao, thật là đồ ngu, nói mày là chó có khi còn sỉ nhục mấy tên yêu tu cẩu tộc nữa. Dạy dỗ ra một thằng Dương Kiện Vi chó má, đã không dạy nó làm chó cho ra chó, lại dám vì nó mà đả thương lão bà của tao. Mẹ nó, hôm nay tao cho chúng mày chết trong nhục nhã.
Sau đó hắn mặc Bắc Cuồng tiên ông đã mất hết sức phản kháng, tiến lại gần Dương Kiện Vi đang hãi hùng khiếp vía ở đằng sau, rồi tung ra một cước tương tự cho hắn nằm sóng soài ra đất. Nhạc Huyền Cầm bên kia thì xấu hổ đỏ bừng mặt mày, thầm nghĩ ai là lão bà của hắn chứ, nhưng trong lòng lại thật vui mừng khi có người ra mặt vì nàng, bảo vệ nàng. Còn đang suy nghĩ miên man thì giọng của Trần Hạo Minh lại vang lên:
- Huyền Cầm, tên Cẩu tiên ông này giao cho nàng, chẳng phải hắn vừa đả thương nàng sao? Vĩnh Ái, tên vô liêm sỉ Dương Kiện Hoa này dám coi muội chỉ là đồ vật, lần trước còn suýt chút nữa bắt muội đi, giao tên tiểu nhân này cho muội đó, nhớ kỹ là chơi đùa thì chơi đùa nhưng không được để chúng sống mà rời đi.
Nói xong hắn lùi lại bên người Lạc Tuyết Nhan, mặc cho hai nàng hành động. Hắn cũng không muốn hai nàng tu luyện mà không biết giết người, như thế thì làm sao tự bảo vệ mình được, thêm nữa hắn cũng muốn hai nàng được tự tay rửa nhục, và một cô gái đang trọng thương, một cô bé trước đây bị coi là "lô đỉnh" kết liễu hai thầy trò chúng thì cũng là một mối đại sỉ nhục rồi.
Nhạc Huyền Cầm thì chẳng sao, trước đây nàng giết người cũng không phải là ít, nàng luôn giữ bộ dáng cao cao tại thượng khi còn ở tu chân giới nên những kẻ mạo phạm nàng thì cũng chỉ "may mắn" được vào luân hồi mà thôi.
Hoa Vĩnh Ái thì không được như vậy, nàng bị bắt nhốt nhiều năm, lòng tự tôn đã bị chà đạp đến gần như biến mất, đối với Dương Kiện Vi không dám có hận ý gì mà chỉ có khiếp đảm. Vì thế giết được hắn thì nàng mới có thể có lại một chút tự tin vào bản thân mình, tránh sau này vì sự nhút nhát sợ sệt ấy mà tự thành tâm ma, hỏng đường tu luyện.
Thấy Hoa Vĩnh Ái run lẩy bẩy cầm thanh kiếm hắn đưa cho, Trần Hạo Minh biết nàng còn đang khiếp đảm nên cất tiếng:
- Vĩnh Ái, không cần sợ, hắn cũng chỉ là một con chó không hơn không kém, một con chó vì dám có ý đồ cắn muội nên bị trừng phạt. Một tu sĩ thì không được sợ một con chó cắn dám muội, nếu không thì muội ngay cả con heo con cũng không bằng.
Hoa Vĩnh Ái nghe thấy hắn cổ vũ thì đã bớt run rẩy hơn, nghe thấy hắn nói mình ngay cả heo con cũng không bằng thì vừa tức vừa buồn cười, nhất thời quên đi nỗi sợ hãi. Nàng tự tìm cho mình cái lý do "không muốn kém heo con" để quên đi sợ hãi, hai mắt nhắm tịt cầm kiếm đâm xuống người tên Dương Kiện Vi.
Chính vì "nhắm mắt đưa tay" nên Hoa Vĩnh Ái cũng không biết mình đã đâm vào đâu, đến lúc bỏ tay ra thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu tử mồm tên kia vang ra rồi. Nhìn lại mới thấy, nàng đâm vào đâu không đâm, lại chọc trúng phải "cái cần tăng trưởng dân số" của Dương Kiện Vi, làm đũng quần của hắn rách toác, hạ thân đang chảy máu đầm đìa. Nhìn thôi cũng làm Trần Hạo Minh thấy lạnh toát sống lưng, vô thức đứng nấp sau lưng Lạc Tuyết Nhan mà nắm chặt lấy vai nàng.
Nhìn cái bộ dạng hai hàm răng va lập cập, ánh mắt sợ hãi hắn nhìn Hoa Vĩnh Ái mà Lạc Tuyết Nhan thầm buồn cười, cái tên này khả năng thì thông thiên, không đến mức bị nha đầu Vĩnh Ái dọa sợ đến mức này chứ?
Hoa Vĩnh Ái đâm xong mới biết nhầm chỗ, sau đó lại luống cuống lắp bắp:
- Ối, xin lỗi, xin lỗi, ta đâm nhầm chỗ, cũng tại ta không tự tin lắm. Ngươi đau lắm hả, yên tâm lần sau ta sẽ không đâm nhầm như thế nữa, ngươi sẽ không đau đớn nữa đâu, đừng trách ta nha.
Nhìn bộ dạng của nàng, khuôn mặt đang có màu gan lợn của Trần Hạo Minh cũng đỏ bừng lên, sau đó không nhịn được mà cười phá lên. Dương Kiện Vi cũng trợn ngược mắt, con nhóc này không biết là ngây thơ hay là châm chọc hắn nữa. Nhất thời nộ khí xung tâm mà thổ ra thêm một ngụm máu tươi, không cần Hoa Vĩnh Ái đâm thêm nhát nữa đã chết vì tức rồi.
Hoa Vĩnh Ái thấy hắn đã chết, cũng thở phào nhẹ nhõm chạy lại bên cạnh Lạc Tuyết Nhan than thở:
- Ôi cái tên này, sao lại chết lãng nhách như thế chứ? Mà trông cái chỗ đó của hắn cũng nhỏ thật, chỉ như mấy quả ớt, vậy mà muội nghe mấy người dạy dỗ muội hồi trước nói cái đó của đàn ông rất lớn, nếu bị trúng chiêu lần đầu thì rất là đau đớn nha.
Lạc Tuyết Nhan và Nhạc Huyền Cầm nghe thấy thế thì mặt mày đỏ bừng, còn sắc mặt của Trần Hạo Minh thì đen thui, tối sầm lại. Ôi bọn thú vật kia dạy một cô bé ngây thơ này cái gì vậy chứ, mặt hắn chợt nghiêm lại nói:
- Vĩnh Ái, muội còn là một con nhóc tì thì tìm hiểu cái này làm gì, tập trung mà tu luyện cho tốt đi.
- Muội lớn rồi mà... - Hoa Vĩnh Ái lí nhí lên tiếng coi như là phản đối hắn dám nói nàng là nhóc tì, thực sự thì nàng cũng đã 17 tuổi, với người phàm thì coi như là đã trưởng thành rồi.
- Nhưng mà cho muội hỏi một vấn đề cuối cùng thôi nha. Nếu mà không hết tò mò thì muội tu luyện cũng bị ảnh hưởng nhiều lắm nha. - Từ ngày tu luyện "mẫu đơn truyền thừa quyết", tuy chưa được một tháng nhưng tính cách của Vĩnh Ái ngày càng giống Mẫu đơn tiên tử năm xưa: hồn nhiên hoạt bát, lại thêm hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm thường xuyên trò chuyện với nàng nên càng làm cho tính cách ấy của nàng phát triển ngày càng mạnh mẽ, trở thành hình tượng của Vĩnh Ái bây giờ.
- Thôi được rồi! - Trần Hạo Minh bất đắc dĩ lên tiếng, cái con bé này may mà gặp hắn chứ nếu không thì đã bị người ta dày vò tới chết rồi chứ đâu còn ở đây mà cười đùa được vậy. Cũng chính vì hắn đã mang đến cuộc sống mới cho nàng nên hắn cũng rất yêu thương nàng, muốn nàng hạnh phúc hơn nữa, dáng vẻ này của nàng càng làm hắn vui vẻ hơn là vẻ thương tâm mất hồn trước đây.
- Hạo Minh ca ca, có phải đàn ông ai cũng nhỏ như tên kia không vậy? Ca ca có phải cũng thế không?
Nghe câu hỏi này, Trần Hạo Minh cũng suýt chút nữa là ngất xỉu đương trường. Bây giờ hắn cũng có cùng ý tưởng với Dương Kiện Vi, con bé này ngây thơ thật hay ngây thơ "cụ" đây không biết nữa. Trên trán hắn thêm mấy vạch đen, quay mặt đi coi như không quen con bé hư hỏng này, bay thẳng về hướng Tiên Loan quốc. Hai nàng kia cũng thầm cười trộm, Huyền Cầm lại ôm lấy Vĩnh Ái rồi cùng Tuyết Nhan đuổi theo bóng hình nam nhân kia.
Ánh sáng bình minh chiếu sáng cả con đường trở về Tiên Loan của bốn người.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:26 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Việc lục hoàng tử trở về Tiên Loan quốc sau một năm rời đi cũng làm cho kinh đô gà bay chó sủa một chút, các cô nương nhà ai đã lớn và mới lớn, kể cả là sắp lớn thì cũng bị cha mẹ dặn dò phải ở nhà để "tránh nạn".
Với dân thường thì nơm nớp lo sợ lục hoàng tử "trở lại và lợi hại gấp đôi", trở thành một tiểu bá vương đích thực chuyên khi nam phách nữ, vậy thì họ thảm rồi.
Chuyện Trần Hạo Minh trở về cũng làm cho năm tên hoàng huynh bất nhân của hắn rục rịch, âm mưu thực hiện tiếp tục kế hoạch năm xưa.
Với chuyện này thì Trần Hạo Minh cũng mặc kệ, hắn sẽ nhanh chóng bộc lộ một cái thân phận khác, dùng nó để cảnh cáo mấy tên "hoàng huynh" kia.
Hắn đã tính kỹ, dù thân phận của hắn có thể sánh ngang với thánh nhân nhưng cũng chính vì thế mà hắn không thể chủ động ra tay với người khác. Chính vì thế mà những người có quan hệ với hắn sẽ gặp nguy hiểm, cũng giống như đồ đệ của thánh nhân, có thể chết bất cứ lúc nào.
Nếu "lục hoàng tử" có quan hệ với thân phận kia, cũng sẽ có khả năng bị người ám toán, khi đó thì hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận xử quyết đẹp mấy tên đó, làm giảm thế lực của những thế lực đối đầu. Có thể nói tính toán "giả trư ăn thịt cọp" này của hắn là cực kỳ âm hiểm. Còn mấy tên hoàng huynh này thì hắn không tin là chúng dám khiêu khích trước mặt một "thánh nhân".
Thế là chiều hôm đó, Trần Hạo Minh cầu kiến hoàng đế Trần Thiên Đức, nói có chuyện quan trọng. Sau thời gian một chén trà thì được gọi vào ngự thư phòng.
Trần Thiên Đức vẫn giữ được phong thái kiêu hùng lúc trước, chỉ là trên đầu nhiều hơn mấy lọn tóc bạc, khuôn mặt cũng hơi tiều tụy đi. Tình hình mấy năm nay không được tốt lắm, năm nước lớn đang dần dần sử dụng cái "nhân đức" trong giáo nghĩa của mình để cho dân chúng có thể "giác ngộ", đi theo "chính đạo", tránh lầm đường.
Nhưng dân chúng cũng chỉ biết hời hợt mấy thứ đó, họ có thể học được đạo đức, học được thêm vài thứ nhưng họ vẫn chưa gia nhập vào giáo phái nào. Vì chính quyền ở Đông Tiên liên minh rất tốt, họ có cơm ăn, có áo mặc, dân chúng tuy làm lụng vất vả nhưng cũng rất thỏa mãn về cuộc sống của mình. Hơn nữa, dân chúng hầu hết là không biết chữ cho nên họ cũng không muốn gia nhập mấy cái giáo phái kia để ngày ngày nhai đi nhai lại mấy câu kinh văn nhàm chán.
Nhưng cứ để tình hình thế này thì không được, nhưng Trần Thiên Đức lại không biết làm gì. Đây là ý của thánh nhân, đạo của thánh nhân, hắn không thể ra tay ngăn cản, bởi vì những điều họ dạy cho dân chúng cũng không sai.
Lúc này Trần Hạo Minh cầu kiến nói có chuyện quan trọng nhưng hắn cũng chẳng để tâm nhiều, còn chuyện nào quan trọng hơn chuyện bây giờ không?
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng! - Trần Hạo Minh vẫn rất cung kính với Trần Thiên Đức, dù sao lão vẫn là cha của hắn.
- Không cần đa lễ, ngồi xuống rồi nói.
Trần Hạo Minh cũng không khách sao mà ngồi xuống một cái ghế, sau đó thì lên tiếng:
- Có phải phụ hoàng đang lo lắng việc năm nước lớn gần đây hay tuyên truyền giáo nghĩa, mục đích làm dân chúng đi theo họ, không nghe lời chính quyền. Sau đó là theo quy định của thánh nhân thì vùng nào theo đạo của ai thì là thuộc quyền quản lý của giáo phái đó, liên minh sẽ dần dần bị suy tàn phải không?
- Chuyện này cũng không phải bí mật gì, đúng là ta đang lo lắng chuyện đó. - Trần Thiên Đức cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn đang suy tư.
- Nhi thần không hiểu. Đi theo thánh nhân thì người có thể thụ đạo của thánh nhân, tăng tiến tu vi chưa nói mà lại có thế lực sau lưng, đâu có gì xấu đâu.
- Ngươi không hiểu được, đi theo thánh nhân sẽ phải tuân theo đạo của họ, từ bỏ đạo của mình. Ngươi có biết trong cái liên minh này hầu hết mọi người tin vào thứ đạo gì không? Mỗi người đều có một đạo khác nhau, bọn ta đều có đạo của riêng mình. Theo đạo của thánh nhân? Hừ! Ngươi xem những nước bị thu phục có ai là được trực tiếp truyền đạo không, hay là chỉ đưa cho mấy quyển kinh thư rồi đi tuyên truyền không công cho bọn họ? Thánh nhân? Cái họ cần là càng nhiều người theo giáo nghĩa, tuân theo những điều họ cho phép chứ không phải là truyền đạo chính tông cho lũ người bọn ta.
Trần Thiên Đức như nổi điên, nói liên tục một hồi làm cho Trần Hạo Minh trợn mắt há mồm. Sau khi ông bình tĩnh lại, Trần Hạo Minh mới lên tiếng:
- Phụ hoàng, con biết người nghĩ gì rồi. Nhưng nếu... có một người có thể sánh ngang thánh nhân đứng ra bảo hộ cho liên minh này. Ý nhi thần là bảo hộ, ông ấy không cần mọi người theo đạo của ông ấy, mọi người vẫn cảm ngộ đạo của chính mình. Cũng không cần phụ hoàng làm gì cả, chỉ cần quản lý tốt cái liên minh này, ông ấy sẽ ra mặt bảo hộ nếu các giáo phái khác can thiệp vào.
Trần Thiên Đức nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Mà người có thể so với thánh nhân? Nên nhớ thánh nhân ở Tiên Linh đại lục chỉ có sáu người, không lẽ... là chủ thần của Thần Linh đại lục. Lắc lắc đầu, Trần Thiên Đức nói:
- Rốt cục người con nói là ai? Có phải là người da trắng mắt xanh không? Mà hắn làm thế có mục đích gì?
Điều này cũng nằm trong dự tính của Trần Hạo Minh, nếu "lão cha" này mà tin ngay thì hắn phải xem xét lại tài năng của lão có xứng ngồi ở vị trí này hay không nữa.
- Ông ta là sư phụ của con, người đã giúp con và Tuyết Nhan hết bệnh, lại truyền thụ công pháp cho con. Nghe ông ấy nói, đạo của ông ấy chính là "vô đạo": vô đạo mà thành đạo, tùy tâm mà làm, tốt xấu đều có nhân tâm phán xét. Chỉ cần tâm trong sạch thì đạo sẽ trong sạch cũng không cần phải quá câu nệ luân thường, đạo lý.
Chỉ vì ông ấy phải làm theo trách nhiệm của một thánh nhân, phải có giáo phái của riêng mình và tranh đoạt khí vận nên mới đứng ra ủng hộ Đông Tiên liên minh. Với cái giáo nghĩa gần như không có của ông ấy thì con nghĩ dù có thành lập giáo phái cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đạo của mọi người trong Đông Tiên liên minh cả.
Sau khi nghe hắn luyên thuyên một thôi một hồi làm cho mụ mị cả đầu óc, Trần Thiên Đức cũng tạm nghe ra là "sư phụ" của Trần Hạo Minh là người mới thành đại đạo hỗn nguyên, muốn thành lập một cái giáo phái "có đạo cũng như không" để tranh đấu với các thánh nhân khác. Mà Đông Tiên liên minh cũng là như vậy nên muốn hợp sức lại với nhau dưới danh nghĩa "bảo hộ".
Trầm ngâm một lúc lâu, Trần Thiên Đức cũng đưa ra quyết định của mình.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:27 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart