Chương 30
Dùng linh khí châm đối phó “côn trùng”
Tác giả: Thắng Kỷ
Dịch: Tiểu Phương
Nguồn: Thangioi.com
"Đây là Mễ Long tiên sinh gửi cho Ngạn Lâm tiểu thư chín mươi chín đóa Hoa Hồng" người này xem ra là người của tiệm bán hoa, được bảo đưa đến đây. Phòng làm việc của Văn Đào không gian không lớn lắm, hiện giờ đang có nhiều người như vậy, lại thêm một bó Hoa Hồng lớn đặt ở bên cạnh, cả cái gian phòng càng lộ ra vẻ chật chội.
Nhân viên kia hơi lúng túng vì người gửi tặng hoa đặt điều kiện như thế, mà chuyện này hắn cũng không có quyền thay đổi quyết định.
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi xuất hiện, khuôn mặt trắng bóng, nhưng lại mặc một chiếc áo khoác dài, choàng khăn, cảm giác ăn mặc rất có phong cách. Đi theo phía sau là hai thanh niên cũng tầm tuổi, có thể là thân vệ/vệ sĩ. Nhìn dáng dấp hình như hắn là Mễ Long.
“Trước đó đã nói nàng nên theo ta du lịch Châu Âu một tháng, so sánh ở lại cái phòng khám bệnh nhàm chán này tốt hơn nhiều. Bây giờ thì thế nào, nghe nói nơi đây đã đổi chủ, hình như mụ đàn bà Ngô Thư Lan kia không làm nữa phải không? Ta biết sớm muộn gì mụ ta cũng phải đi mà.” Hắn ta đi vào căn bản không thèm nhìn những người khác, trực tiếp hướng phía Ngạn Lâm bước tới.
Thấy hắn đi vào, Ngạn Lâm sợ hãi lùi lại hai bước: “Mễ Long, ngươi muốn làm gì?!!!
Mễ Long cười nói: “Còn có thể làm gì, một tháng không gặp tiểu bảo bối của ta, liền tới đây thăm hỏi. Ngươi xem, ta thật tốt, vừa xuống phi cơ liền mua chín mươi chín đóa Hoa Hồng tới tìm ngươi."
Mễ Long vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Ngạn Lâm lại lui về phía sau hai bước, liếc mắt thấy không đường thối lui, liền di chuyển đến bên cạnh tủ thuốc.
"Biến ra khỏi đây" thanh âm Văn Đào vẫn bình thản như vậy, chẳng qua là thêm vài phần lạnh lẽo.
Mễ Long dừng bước, quay đầu nhìn về phía Văn Đào.
Hắn còn chưa mở miệng, hai tên đi theo phía sau đã muốn xông lên.
"Ha hả..." Mễ Long cười cười phất tay lên, để cho hai người bọn họ lui về phía sau, cất bước đến phụ cận, bất quá mục tiêu không phải là Văn Đào mà là Lâm Như Tuyết: "Đây không phải là Lâm tỷ tỷ sao, nghe nói cô bị thương, ta trong lòng liền cảm thấy khó chịu, vốn là nghĩ sẽ đi thăm cô, không ngờ tới chúng ta hữu duyên như vậy, thế mà gặp được nhau ở chỗ này." Truyện Thiên Kiếp Y Sinh copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Mới vừa rồi Lâm Như Tuyết thấy hắn đi vào, đã hơi nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng nói: "Mễ Long, ngươi tốt nhất đàng hoàng một chút, nếu như ngươi nghĩ gây chuyện ở đây, ta tùy thời có thể bắt ngươi."
"Hmm..." Mễ Long cười gật đầu nói: "Lâm tỷ tỷ chính là Lâm tỷ tỷ, cô nói ta dĩ nhiên phải nghe, hôm nay vì mặt mũi của cô vậy, bất quá ta đến đây theo đuổi bạn gái vốn là không phạm pháp à."
Vừa nói, mặt vừa chuyển nhìn về phía Văn Đào nói: "Tiểu tử, Mễ Long ta mới đi ra ngoài một tháng, tự nhiên mọc đâu ra một con rệp như ngươi? dám ở bên cạnh tiểu bảo bối của ta, dám ăn nói kiêu ngạo với Long ca ta như vậy, tốt, rất tốt."
Lâm Như Tuyết hiển nhiên biết tính cách của hắn, sắc mặt trầm xuống: "Mễ Long, nếu ngươi dám làm loạn tới phòng khám bệnh, đừng trách ta không khách khí đối với ngươi."
Mễ Long cười đắc ý nói: "Lâm tỷ tỷ cứ yên tâm đi, hôm nay ta sẽ để cho ngươi chút mặt mũi, bất quá ai biết trước tương lai (vốn là trời luôn luôn có mưa to gió lớn), sau này nếu lỡ xảy ra chuyện gì, thật là khó biết."
"Tiểu tử, ta xem ngươi còn có thể núp ở dưới háng nữ nhân bao lâu, đi" nói xong, Mễ Long hung hăng trợn mắt nhìn Văn Đào, ý tứ tiểu tử ngươi hôm nay thật may mắn. Nhưng không biết, chân chính may mắn hôm nay là hắn.
Đã thật lâu Văn Đào không có cảm giác muốn trực tiếp công khai xuất thủ. Mặc dù áp chế cảm xúc, nhưng Văn Đào cũng sẽ không để hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi ra khỏi phòng khám bệnh như vậy.
Chưa bao giờ hắn thích phạm phải phiền toái, thậm chí cố gắng ẩn thân, tránh né, càng điệu thấp mình. Bởi vì hắn biết rõ đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mình bây giờ còn quá yếu, phải nhất định không ngừng tăng lên lực lượng của mình mới được.
Nhưng đó là hắn đối với người khác, chính hắn không muốn chọc phải phiền toái, còn nếu phiền toái tự nhiên chọc đến hắn, hắn cũng không bao giờ sợ.
Thấy Mễ Long rời đi, Ngạn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, mà trên mặt Lâm Như Tuyết thì lại ngưng trọng.
Mễ Long, căn bản chỉ là Mễ trùng, hừ, Văn Đào sắc mặt bất động, lửa giận trong lòng khởi lên.
Trong nháy mắt điều động thân thể lực lượng cường đại, áp súc ra một tia linh khí như kim châm.
Mễ Long cảm giác nơi cổ của mình hơi nhói, lấy tay gãi hai cái cảm giác không có chuyện gì, lầm bầm mắng: "Chỗ này thật tà khí, Lão Tử sớm muộn gì sẽ có ngày đem nơi này đập phá tan tành."
Mễ Long vừa rời đi vừa lầm bầm mắng khiến Lâm Như Tuyết sắc mặt ngưng trọng nhìn Văn Đào nói: "Ngươi có biết hay không hôm nay đã rước lấy phiền phức! !"
Phiền toái? Nếu như chuyện xảy ra vừa rồi, dưới tình huống như vậy mà chọc phải phiền toái, thì cho dù thiên đại phiền toái tái diễn một vạn lần Văn Đào cũng sẽ làm ra lựa chọn đồng dạng. Tất nhiên, cách thức cũng sử dụng liên tục linh khí châm như ám khí, linh khí châm tuy là bắt chước kim châm cứu bình thường, nhưng uy lực so với ngân châm lớn hơn rất nhiều.
Chẳng qua bản thân Văn Đào không thể tụ linh khí , dựa vào linh khí trên tụ linh áo, còn cần điều động thân thể mới tụ tập được, thật là khó khăn vô cùng. Xem thân thể của hắn hiện tại, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể tụ ba cái linh khí châm, đã là cực hạn hiện tại .
Vừa rồi sử dụng linh khí châm phóng vào dây thanh âm của Mễ Long, Văn Đào khống chế tốt vô cùng, tên kia sẽ sớm mất dần đi thanh âm, mà linh khí châm nếu như không có ai phát hiện, đại khái nửa năm sau mới tan biến hoàn toàn.
Nửa năm tới, miệng hắn không thể phát ra thanh âm nào, một con côn trùng, lại dám uy hiếp mình, đáng giận hơn nữa, còn gọi Ngạn Lâm là tiểu bảo bối, không khiến cho hắn hoàn toàn câm nín đã coi là lưu tình lắm rồi.
Văn Đào cười cười, không đi quản Lâm Như Tuyết nói phiền toái cái gì đó, ngược lại nhìn về phía Ngạn Lâm: "Không sao chứ?"
Ngạn Lâm lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì, nhưng ngay sau đó rất lo lắng: "Bác sĩ Văn, Mễ Long trước kia thường xuyên tới đây quấy rầy, nhờ Ngô tỷ gọi chồng của cô ấy mới ngăn cản được, tuy nhiên nghe Ngô tỷ nói nhà hắn hình như có chút bối cảnh..." Vừa nói, Ngạn Lâm cảm giác áy náy lại nói: "Đều tại ta..."
Nhìn bộ dáng của nàng, nếu nói thêm tý nữa chắc chắn sẽ khóc, Văn Đào cười nói: ""Ha hả... Làm sao có thể trách lỗi cô được, cái loại người này, nói như thế đã là rất khách khí đối với hắn rồi."
Lâm Như Tuyết không biết ý Văn Đào chỉ khách khí là ngầm để cho hắn nửa năm nói không ra lời, còn tưởng rằng chỉ thái độ vừa rồi, dù vậy nàng cũng nhắc nhở thêm: "Hai người hay là cẩn thận một chút, phụ thân Mễ Long vẫn lăn lộn thương trường một chút, tài sản chừng mấy ngàn vạn. Thúc thúc của hắn cũng là phó cục trưởng chủ quản phân cục trị an của chúng ta, riêng hắn mở ra một phòng tắm hơi, bao gồm KTV(không biết, hình như là Karaoke tivi ôm-wiki thì phải ) ), trước kia chúng ta cũng điều tra mấy lần, nhưng đều không chụp tới được gì.".
Sau đó Văn Đào hỏi tiếp, Ngạn Lâm liền nói ra, năm ngoái tên tiểu tử này có một lần ở chung quanh đây đánh nhau với người khác, bị chém một đao. Vết thương không sâu, lại đang ở phụ cận quanh đây, cho nên bọn họ liền chạy tới phòng khám bệnh, tới lúc đó mới biết Ngạn Lâm.
Từ đó về sau, Mễ Long càng tới quấy rầy Ngạn Lâm, nếu là cô gái bình thường đã sớm không chịu nổi phải chuyển đi hoặc là gặp chuyện không tốt đẹp gì. Xem ra vận khí của Ngạn Lâm rất tốt, chồng của Ngô Thư Lan cũng có chút phân lượng ở đây, đã tìm người cảnh cáo Mễ Long, mới khiến hắn không dám sử dụng thủ đoạn.
Nhưng hắn ta cũng dựa cái cớ theo đuổi nên vẫn không ít lần đến tiếp, trước khi ra nước ngoài còn tới nơi này yêu cầu một chút, để cho Ngạn Lâm cùng đi theo hắn, chỉ là không được như ý.
Ngạn Lâm vừa nói xong, Văn Đào trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, lần này tên côn trùng tới làm cái gì. Nhất định là biết Ngô Thư Lan đem phòng khám bệnh bán đi, cho nên khẩn cấp tới muốn bắt được Ngạn Lâm, đoán chừng hôm nay nếu như không có Lâm Như Tuyết ở đây, chỉ sợ hắn đã áp dụng bạo lực.
"Xem ra có cảnh sát bên cạnh thật là tốt, lần sau hắn đến chúng tôi liền đi báo cảnh sát a." Văn Đào bộ dáng rất chân thành, nói phán đoán của hắn về chuyện này có vẻ rất khẳng định. Tất nhiên, chủ yếu là hắn không muốn hỏi bối cảnh của Lâm Như Tuyết, cho nên mới cố ý nói ẩn ý như vậy.
Lâm Như Tuyết liền im lặng, hiện tại nàng không thể phân biệt người trước mắt này rốt cuộc là ai nữa, hắn thực sự là thật. . . Hiểu rõ hay lừa đảo vậy! Lời này của hắn hẳn là có thâm ý khác đi, dù sao mình có thể làm cho Mễ Long kiêng kỵ, khẳng định nguyên nhân không phải mình là một cảnh sát bình thường, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Văn Đào biểu tình nhận thức rất chân thật, thật sự giống như biết chắc chắn một cảnh sát bình thường đều có thể trấn trụ loại người Mễ Long, thật là loại người làm người ta lo lắng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kiz191
Tác giả: Thắng Kỷ
Dịch: Tiểu Phương
Nguồn: Thangioi.com
"Cám ơn Lâm cảnh quan" Lâm Như Tuyết trong lòng hiểu, Văn Đào trong lòng càng hiểu, bất quá vẫn có người không hiểu. Nghe Văn Đào nói xong, Ngạn Lâm liền đi tới cảm tạ Lâm Như Tuyết, vì thế đối với câu sau Văn Đào nói có chuyện gì gọi điện thoại báo cảnh sát, nàng chỉ có thể cứng ngắc dùng sức gật đầu.
“Ân..." Đối mặt với Ngạn Lâm hồn nhiên đơn thuần, Lâm Như Tuyết chỉ có thể cười khổ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Văn Đào. Lâm Như Tuyết phát hiện, hiện tại chính mình vô cùng muốn biết người nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu.
Đáng tiếc chính là, Lâm Như Tuyết nhìn không ra, càng không hiểu thêm, hắn rốt cuộc là dạng người gì vậy.
Bất luận tên Mễ trùng kia không phát hiện chuyện do mình làm ra, hay hắn biết rồi quay lại tìm mình, tiếp tục muốn chút phiền toái, Văn Đào liền “an tâm” tiếp đón. Hắn nghĩ sống bình thường một chút, nhưng nếu như có người chọc giận tới hắn, hắn chưa bao giờ ngại chuyện tiếp đón đối phương, hảo hảo chơi đùa một chút.
"Lâm cảnh quan, cô còn có chuyện gì không?" Ngoài cửa lúc này lại có bệnh nhân đang tiến vào, tuy có lúc bệnh nhân đến xem bệnh rất giống như đến giờ ăn cơm, có lúc hồi lâu không có ai, nhưng có người đi ra sẽ có người tiếp theo tiến vào.
Trong lúc nói chuyện, có mấy người khẽ mở cửa, thấy bên trong phòng làm việc của Văn Đào có người, liền ngồi ở bên ngoài chờ.
Bất quá bó hoa hồng đặt ở đó, thật sự rất chói mắt, ai tới cũng chỉ trỏ thấp giọng nghị luận rối rít. Cho nên không cần Văn Đào nói, Ngạn Lâm đã kéo đi ra ngoài giống như đồ bỏ đi, ném vào thùng rác.
Thấy Ngạn Lâm đi ra ngoài, Lâm Như Tuyết nghiêm nét mặt nói :
"Bác sĩ Văn, chuyện vừa rồi tôi nói cũng không phải là nói giỡn, ở nơi này Mễ Long đã nổi danh xấu xa, chẳng qua hắn còn không ngu dốt lắm, rất ít khi tự mình động tay đi làm. Cộng thêm trong nhà có tiền, bối cảnh cũng lớn, cho nên vẫn không có xảy ra việc gì, nhưng hắn tuyệt đối là hạng người tiểu nhân, ngươi đã đắc tội hắn, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ kia."
"Ân, yên tâm, có việc gì xảy ra ta sẽ báo cảnh sát." Văn Đào cũng rất chân thành trả lời, đồng thời ánh mắt nhìn bệnh nhân đang ngồi chờ ở ngoài cửa, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại tôi muốn khám bệnh, nếu như không có chuyện gì nói nữa, xin mời cô đi ra ngoài.
Bàn tay của Lâm Như Tuyết đã nắm chặt lại, hiện tại chẳng biết vẻ mặt Văn Đào có thật sự thuần phác hay không nữa, cô ta bây giờ chỉ có cảm giác muốn đánh người, bởi vì vẻ mặt đó thể hiện ra không quan tâm. Bất kỳ một nữ nhân nào đều không thích bị đối phương bỏ qua, nhất là mỹ nữ.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Như Tuyết làm cho mình tỉnh táo lại :
"Văn Đào, ta mặc kệ ngươi thật sự không biết hay là giả bộ ngu cũng được, thật sự ngươi đã cứu ta một lần, cho nên lúc trước ta đã đáp ứng muốn cảm tạ ngươi, nếu như..."
Văn Đào tay vừa nhấc, ngăn lại câu nàng nói: "Lâm cảnh quan, chúng ta không phải đã nói xong rồi, cô đem phòng ốc cùng cờ thưởng chuẩn bị cho tôi là được, chúng ta liền không ai nợ ai, hiện tại..." Văn Đào chỉ một ngón tay ra bên ngoài: "Tôi cần xem bệnh cho bệnh nhân của tôi."
"Hừ..." Lâm Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, để cho hộ lý đẩy mình đi ra ngoài.
Đến cửa liền gặp phải Ngạn Lâm đang trở lại: "Lâm cảnh quan, cô phải đi a! !"
"Ân..." Lâm Như Tuyết gật đầu, nhờ tiểu hộ lý Ngạn Lâm cầm một tờ giấy cùng bút viết viết, xong đưa cho Ngạn Lâm nói: "Đây là số điện thoại của ta, có chuyện gì ngươi đều có thể gọi điện thoại cho ta."
Nói xong, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện có bệnh nhân trong phòng khám bệnh, mà sau khi nàng rời đi cửa phòng làm việc đã đóng lại.
Ngạn Lâm không hiểu hoàn toàn nhưng cũng gật đầu, nàng không biết, chuyện tình đã đến trình độ nào.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Khụ... Khụ..." Mễ Long cảm giác được cổ họng càng ngày càng khó chịu, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, mua hai chai nước uống rồi cũng không đỡ, ho khan suốt mấy tiếng cảm giác cổ họng càng khô hơn.
Từ phòng khám bệnh Thư Tâm đi ra đến một giờ sau, cổ họng Mễ Long hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào, lập tức cùng hai tên tay sai đi đến bệnh viện.
Sau một lần kiểm tra toàn diện, vấn đề gì cũng không phát hiện ra, mà giờ Mễ Long đã hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.
Chuyện này kinh động tất cả Mễ gia trên dưới, đều chạy tới bệnh viện, sau đó chính là đổi bệnh viện, tìm chuyên gia, một lần lại một lần tiến hành kiểm tra. Cũng không quan tâm kiểm tra như thế nào, làm hết, đều không có phát hiện bất cứ vấn đề gì, thế mà Mễ Long vẫn nói không ra lời.
Liên tục kiểm tra, phiền lòng sinh nóng nảy, cũng khiến cho Mễ Long không có thời gian suy nghĩ sự tình nguyên do.
Trong khoảng thời gian ngắn này hắn càng không nghĩ tới, chuyện này cùng phòng khám bệnh Thư Tâm sẽ có liên quan.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Sau khi chuyện tình Trịnh lão thái thái phát sinh, quả nhiên như là cây cao bóng cả, một ngày trong thời gian khám bệnh bên ngoài không ít người đều tới. Trên căn bản Văn Đào không có nhàn rỗi, chẳng qua hiện tại khám bệnh và hốt thuốc chỉ có hắn, Ngạn Lâm vẫn không thể giúp gì, bất quá sau đó đã dần bắt đầu học hành.
Ngạn Lâm tuy thông minh, nhưng muốn thật thuần thục cũng phải cần một khoảng thời gian. Hơn nữa người bệnh càng tăng lên, nàng vừa bận tính tiền, lại muốn hốt thuốc căn bản không làm nổi, Văn Đào liền tìm một công ty đại lý, để cho bọn họ hỗ trợ xem xét một vị hốt thuốc, tuổi muốn lớn một chút.
Mà Lâm Như Tuyết ở trong bệnh viện cũng không được yên tâm, trong lòng có điều lo lắng, liền sai người hỏi thăm hành tung Mễ Long thời gian vừa qua. Thế mới biết, gần đây cổ họng của hắn đột nhiên không phát ra được thanh âm nào, đi mấy nơi kiểm tra cũng không điều tra rõ ràng ra được.
Hình như hiện tại đang liên hệ với bệnh viện bên Mĩ, đã đi ra nước ngoài kiểm tra một phen.
Sau khi biết chuyện này, Lâm Như Tuyết cũng cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, cô nằm ở trong bệnh viện nhìn ra bên ngoài, thâm tâm nói mình lo lắng nhiều như vậy làm gì. Bất quá người này vận khí thật đúng là không phải bình thường, loại chuyện này cũng có thể tránh được...
Nhàn rỗi không có việc gì, không nhịn được luôn nhớ tới cách thức nói chuyện của hắn luôn khiến người khác sinh ra bộ dạng tức giận, mà cái người này vận khí sao may mắn như vậy. Bất quá, chuyện mình sai người tìm cho hắn thuê một căn phòng, chìa khóa cũng đã đưa đến rồi, bởi vì Ngạn Lâm nhận được chìa khóa liền gọi điện thoại cho nàng.
Ngạn Lâm cũng không nghĩ tới, tưởng là chẳng qua lúc ấy nói giỡn, không nghĩ tới Lâm Như Tuyết thật sự thuê một căn phòng, hơn nữa còn lớn như vậy. Lâm Như Tuyết cẩn thận hỏi thăm phản ứng Văn Đào sau khi biết, kết quả làm cho nàng rất thất vọng, Ngạn Lâm nói cho nàng biết, Văn Đào biết mình thuê phòng lớn như vậy, cũng chỉ là gật đầu: "Ân, như thế tạm thời hẳn là đủ rồi."
Hừ, càng nhớ tới Lâm Như Tuyết càng tức giận, không nhịn được hừ một tiếng, muốn từ phụ cận xung quanh khu dân ở nhờ người tìm thuê một căn phòng 150 m2 nhà ở rất khó, nhìn to như thế mà còn dám nói tạm đủ.
Bằng vào sách thuốc bác lãm cổ kim, đối với thân thể người cũng hiểu rõ, thêm nữa năng lực cảm giác hơn hẳn thường nhân rất nhiều, Văn Đào xem bệnh chuẩn mà mau. Hiệu quả càng rõ ràng, trong vòng vài ngày danh tiếng đã truyền khắp bốn phía, bởi vì phát sinh chuyện khởi tử hồi sinh, liền có ký giả tin tức muốn tới phỏng vấn, chẳng qua bị Văn Đào cự tuyệt.
Sau khi bận rộn vài ngày, sắp xếp thiết bị xong, vừa vặn mới thuê thêm nhân viên, tên là Lý tỷ, tầm bốn mươi lăm tuổi, Văn Đào mới chính thức coi như ổn định một chút. Kết thúc một ngày khám bệnh, Văn Đào chạy thẳng tới câu lạc bộ Hoàng Đình, tu luyện đã ngừng một thời gian ngắn, hắn muốn bắt đầu lần nữa đánh sâu vào cực hạn mới.
Chương 32 : Điểm cực hạn
Tác giả: Thắng Kỷ
Dịch: Tiểu Phương
Nguồn: Thangioi.com
Những ngày qua Hồng Hạo - quản lý của câu lạc bộ tập thể hình Hoàng Đình luôn phải lo lắng đề phòng, dù sao thẻ từ để ở trên người hắn, khiến hắn buổi tối ngủ cũng không yên giấc, cho nên cảnh cáo công nhân viên hạ tầng phải chú ý suốt ngày. Mọi người cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì lúc ấy chuyện Văn Đào nói ở đại sảnh, nhiều người đều nghe rõ ràng.
Chuyện này trở thành chủ đề bàn tán lớn nhất Hoàng Đình trong thời gian này, phải biết rằng ở Hoàng Đình , tin tức có thể trở thành đề tài tiêu điểm tương đối khó khăn.
Kể cả là người phục vụ bình thường, đại minh tinh gì cũng gặp gỡ thường xuyên, giờ đã “trơ” rồi, không có cảm giác quan trọng gì.
Vì thế khi Văn Đào vừa đi vào Hoàng Đình , những người này lập tức đều mở to hai mắt nhìn, liền có người tiếp đón. Cấp bậc Kim Cương chính là khách quý đến, tất nhiên không thể để họ ngồi chờ ở giữa đại sảnh được, phục vụ viên đi lên trước dẫn đường đưa Văn Đào đến sảnh khách quý.
Lên đến tầng trên cùng, cửa thang máy vừa mở, đã thấy Lý Hồng Hạo đứng ở đó, cung kính nói: "Ngài khỏe chứ, thật vui khi được gặp lại ngài, đây là chi phiếu của ngài cùng với thẻ khách quý."
"Chúng tôi đem hai số cuối cùng của chi phiếu là 99 làm mã số của ngài đưa vào trong thẻ để dễ dàng tiến hành thống kê quản lý, nếu như sửa đổi gì ngài chỉ cần phân phó tôi một tiếng là được." Vừa đưa chi phiếu cùng thẻ khách quý giao cho Văn Đào xong, tay của Hồng Hạo cũng có hơi chút run rẩy.
"Không cần thiết" gọi tên thế nào đều không quan tâm, dù sao cũng không có quan hệ gì với bọn họ nữa, chẳng qua là chỉ cần một nơi để rèn luyện yên tĩnh không bị quấy nhiễu hay can thiệp từ bên ngoài mà thôi.
Càng là loại địa phương đặc biệt này, làm việc càng dễ dàng.
Nơi tập thể hình này có chín tầng toàn là phòng tư nhân, không thường xuyên có người, chỉ có ba phòng được thuê theo gói hàng năm. Những nơi khác toàn là một ít ngôi sao và VIP thuê trong thời gian ngắn để rèn luyện sức khỏe.
Cho nên mới có thể dễ dàng giúp Văn Đào đem hai gian phòng thông nhau, ghép thành một gian lớn hơn.
Trước tiên Hồng Hạo dẫn Văn Đào đến chỗ phòng nghỉ ngơi, bên trong vô cùng xa hoa, có vài huấn luyện viên tập thể hình đứng đầu Hoàng Đình.
"Những người này là huấn luyện viên hình thể của chúng tôi, cũng có huấn luyện viên võ thuật, ngài có thể lựa chọn..."
"Đưa ta đi xem phòng tập thể hình thôi" huấn luyện viên tập thể hình, nói giỡn, tùy tiện một tiểu khí cụ rèn luyện của mình, để cho bọn họ cử động một chút chắc không nhúc nhích được tý gì.
"Vâng" trong lòng Hồng Hạo mặc dù có vô số vấn đề, nhưng không dám hỏi.
Đưa Văn Đào đi tới phòng tập thể hình đã cải biến, quét thẻ khách quý sẽ mở ra, hơn nữa Văn Đào có thể tự đặt mật mã, nếu như không đến ngày quy định cuối cùng, cho dù Hoàng Đình cũng không có quyền xâm phạm.
Hồng Hạo còn muốn đi theo vào giải thích, kết quả Văn Đào mở cửa đi vào xong trực tiếp đem cửa đóng lại, Hồng Hạo lặng người đứng đó nhìn cánh cửa chừng nửa phút.
Vị này rốt cuộc là nhân vật nào, không ngờ...
Có cá tính! Hắn lắc đầu. Thật là, nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Vào phòng Văn Đào đi nhìn một vòng, ở giữa là một khoảng sân trống, xung quanh bày biện một vài thiết bị tập thể hình thường thấy nhất, đi tới gần cửa sổ có một quầy bar nhỏ, bên trên để các loại rượu, đồ uống. Còn có một phòng thay quần áo, bên trong có nơi nghỉ ngơi với phòng tắm, thiết kế vô cùng xa hoa.
Văn Đào cẩn thận nhìn xung quanh một lượt nữa, cảm giác khá hài lòng, không gian cũng khá lớn. Về phần một chút đồ đạc thức uống hưởng thụ, hắn cũng không quá để ý, nếu như tâm tính không kiên định, lấy tình huống thân thể đặc thù của Văn Đào, cho dù có linh đan diệu dược nhiều hơn nữa, cũng không thể trợ giúp hắn đạt tới ngoại công Tiên Thiên cảnh giới.
Văn Đào xem xét một ít góc phòng, không có thiết bị quản chế, cho nên từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra y phục thay đổi, một bộ trang phục màu đen toàn thân, đem một ít đồ dùng tập thể hình Cổ Hàn sư phụ năm đó chế luyện lấy ra ngoài.
Lại lấy những thứ thiết bị bình thường kia thu vào, mấy món này đối với Văn Đào hiện tại mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Soạn sửa mọi thứ xong, Văn Đào cũng không nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu rèn luyện. Hắn luyện tập giống như một người bình thường, hơn nữa vận động cũng không nhanh không chậm, chẳng qua mỗi một động tác đều gấp mấy chục thậm chí nhiều hơn so với người bình thường.
Hoạt động nóng người đơn giản xong, Văn Đào bắt đầu rèn luyện tàn khốc, tăng dần lên, thêm nữa mặc vào bộ đồ nặng hơn ngàn cân, sau đó mới bắt đầu tập.
Mỗi một cái cử động của hắn rất chậm chạp, dị thường khổ cực, sau một đợt áp lực, cơ bắp cả người cảm giác đã muốn đứt vỡ rồi.
Sau đó cả người mang hơn ngàn cân ở máy chạy bộ đứng lên bắt đầu chạy dài, mà chạy bộ chính là mấy giờ. Nếu là máy chạy bộ bình thường, chắc đã bị hắn dẫm bể nhanh chóng, cũng may đây là dụng cụ đặc biệt chế luyện.
Văn Đào không cần bất luận kẻ nào trợ giúp ước thúc, bởi vì hắn rèn luyện lực lượng, không phải là vì kiện mỹ thân thể cùng khoe chơi. Thân thể hắn hiện giờ như thế này, hoàn toàn là điều ngoài ý muốn.
Sức mạnh, không ngừng gia tăng sức mạnh cho mình, đã thật lâu không cảm nhận được lực lượng vận động cực hạn này. Thân thể hắn hiện giờ đang ở vào thời điểm cực hạn có thể thừa nhận được chuẩn bị sụp đổ, lúc này Văn Đào cũng không dám vượt qua giới hạn, lúc huấn luyện ban đầu, bởi vì quá lượng huấn luyện làm cho hắn bị thương toàn thân da thịt cùng xương cốt.
Nếu như lúc ấy không có Cổ Hàn sư phụ ở bên cạnh, không tiếc hao phí đại lượng linh dược của mình cùng chân nguyên trợ giúp hắn, nhất định hắn phải chết. Dù sao thân thể của hắn cùng người bình thường không giống nhau, hiện tại nếu hắn bị thương nặng như vậy nữa, coi như có Cổ Hàn sư phụ cũng chưa chắc có thể cứu sống nổi hắn.
Lúc ấy hắn chỉ là thằng nhóc mới rèn luyện được mấy tháng, bởi vì khi cứu hắn, 99% lực lượng sẽ bị trong cơ thể hắn hấp thu, chỉ có 1% thậm chí ít hơn, dược lực cùng chân khí mới có thể tác dụng lên người hắn. Bất quá Cổ Hàn sư phụ cũng từng đề cập tới một lý luận, nếu như dưới ngoại lực thương tổn công kích, có lẽ ... Vậy đó sẽ là vũ khí bảo vệ tính mạng lớn nhất cho hắn.
Dĩ nhiên, lý luận này vẫn không được chứng thật, càng không dám dễ dàng nếm thử.
Năm đó bị thương, là bởi vì Văn Đào không hiểu được như thế nào nắm giữ tu luyện tới lực lượng cực hạn, phải biết rằng, thể tu là con đường gian khổ. Lực lượng nếu như không đủ, chỉ có thể rèn luyện tập thể hình, phải làm sao cho lực lượng mình nhận được không ngừng tăng lên, không ngừng đột phá cái cũ, không ngừng làm cho bản thân tu luyện ở vào trạng thái cực hạn.
Mà muốn tìm được, giữ vững loại trạng thái cực hạn này, là khó khăn nhất, quá nhiều, quá ít một chút cũng không được.
Nhiều năm như vậy tới nay, Văn Đào đã dần dần lục lọi ra cho mình phương thức đi tới cực hạn, vốn có thể tại lúc bản thân nhận được lực lượng tăng trưởng liền tìm kiếm sự cân bằng mới, do đó nhanh chóng tiến vào một giai đoạn tu luyện mới.
Vào giờ khắc này thời gian đã không còn trọng yếu, chuyện này ở trong đầu Văn Đào đã giống như một máy tính, nhanh chóng tính toán từng chút biến hóa trên thân thể của mình. Lúc này nhìn như hắn đang luyện tập một vài thao tác vận động đơn giản nhất, nhưng lại từ trong trữ vật giới chỉ không ngừng lấy ra dụng cụ gia tăng sức nặng đeo lên, vừa điều tiết thân thể của mình.
Luôn làm cho mình vẫn bảo trì vận động ở một điểm cực hạn, thật ra thì đoạn thời gian trước khi tới Thượng Hải, thân thể Văn Đào sớm đã đạt đến bình cảnh, hơn nữa bình cảnh này qua nhiều năm như vậy vẫn chưa vượt qua được, coi như là bình cảnh dài nhất hắn gặp phải.
Vẫn không có cảm giác được dấu hiệu đột phá, nếu như tâm trí Văn Đào không phải vô cùng kiên nghị, sợ rằng dưới thời gian huấn luyện cực hạn dài như vậy vẫn không có phản ứng, chắc đã bỏ qua. Cho nên hắn biết, càng là đến lúc khó khăn mấu chốt này, càng cần kiên trì.
Chẳng qua, lúc đột phá bình chướng hậu thiên lên tới Tiên Thiên, phát hiện đạt tới ngoại gia Tiên Thiên cấp một võ giả tiến triển so sánh với nội gia võ giả muốn khó khăn gấp mười lần, lúc ấy cảm giác đột phá bình cảnh đã cực khó khăn, nhưng hôm nay đã lên đến Tiên Thiên rồi, lại muốn thăng lên một chút so với trước kia càng … khó khăn hơn rất nhiều lần.
Điểm này cùng nội gia Tiên Thiên cao thủ lại ngược lại, bọn họ chỉ cần đột phá bình cảnh hậu thiên lên tới Tiên Thiên, cho dù từ từ tích lũy tầm một trăm năm trôi qua, cũng có thể thoải mái tiến đến võ giả Tiên Thiên cấp ba. Mà Văn Đào dựa vào ngoại công tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, lại không như thế.
Bất quá cao thủ nội gia Tiên Thiên mạnh hơn rất nhiều nếu so sánh với mình, Văn Đào đều không e ngại chiến thử.
Văn Đào vốn nghĩ chỉ cần rèn luyện đến chừng mười giờ tối, tu luyện tầm sáu giờ cực hạn. Không ngờ rằng một thời gian ngắn không có tiến hành huấn luyện, ngày đầu tiên bắt đầu lại, thế nhưng liên tục mấy lần cảm giác được thân thể lực lượng đang từ từ biến hóa, thân thể cứng rắn cùng lực lượng đều chậm rãi tăng trưởng, khiến cho Văn Đào không ngừng gia tăng sức nặng, giữ vững vận động cực hạn.
Dần dần hắn quên mất thời gian, giờ khắc này Văn Đào lại cảm giác đến một loại trạng thái đã lâu không có ... ... Đột phá... ...
Buổi sáng, Hồng Hạo dậy sớm so với bình thời tận hai canh giờ, hỏi nhỏ mới biết vị khách quý hiệu số 99 kia vẫn chưa đi ra ngoài.
Đến hiện tại đã đã 16 giờ liền, Hồng Hạo cũng không nghĩ tới vị khách quý số 99 này sẽ ở bên trong rèn luyện tận 16 tiếng, có lẽ ở bên trong nghỉ ngơi cả đêm, mà hắn cũng không cần lo lắng. Bên trong rượu bia, nước uống, thức ăn v.v… đều có, thêm nữa câu lạc bộ Hoàng Đình có đầu bếp trực suốt 24 giờ đợi lệnh.
Chỉ là gặp loại khách VIP, nên nhiệm vụ của Hồng Hạo phải tự mình tiếp đón bọn hắn. Nếu như Văn Đào ở chỗ này một thời gian dài, sẽ có người quản lý khác thay Hồng Hạo đứng chờ, tùy thời sẵn sàng phục vụ.
Lại qua hai canh giờ, trời sáng, tầm tám giờ hơn, Hồng Hạo đang suy nghĩ bỗng nghe được tiếng cửa mở, hắn liền thay đổi tư thế đứng.
Last edited by furibukachi; 25-03-2011 at 05:01 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của furibukachi
Tác giả: Thắng Kỷ
Dịch: Tiểu Phương
Nguồn: Thangioi.com
Quần áo vẫn là của ngày hôm qua, khuôn mặt vẫn là người ngày hôm qua, nhưng Lý Hồng Hạo có thể cảm giác rõ ràng, vị khách quý số 99 hôm nay so sánh với lúc tiến vào ngày hôm qua tinh thần có vẻ biến đổi. Nhất là ánh mắt của hắn, Hồng Hạo nhìn thoáng qua cảm giác như gặp phải một loại người nguy hiểm, vội vàng không dám nhìn trực tiếp.
Ánh mắt của hắn không phải bình thản thuần phác như lúc trước, mà là một loại ánh mắt rất lợi hại, phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy, để cho Lý Hồng Hạo phải hạ tầm mắt.
Một loại áp lực vô hình, khiến cho Hồng Hạo đột nhiên có ý nghĩ lui về phía sau, cảm giác như vậy... Hồng Hạo ở Hoàng Đình đã lâu, cũng chỉ cảm thụ quá mấy lần. Nhớ tới mấy lần kia, Hồng Hạo tâm lại càng run lên, mấy lần đó những người nọ đều là đứng đầu một phương, ngay cả lão bản của mình cũng không dám đắc tội họ, chẳng lẽ hắn ...
Đột phá, rốt cục đột phá bình chướng đầu tiên của Tiên Thiên cấp một, đạt đến võ giả Tiên Thiên cấp một trung kỳ. Văn Đào sớm đã cảm giác được, mình đạt tới giai đoạn đột phá. Nhưng nửa bước sau không tiến được, tuyệt đối không bình thường, hắn rèn luyện điên cuồng cũng cực kỳ khó khăn nâng cao nửa bước này.
Nên hắn từng nghi vấn, giống như tìm không được bờ bên kia, không có mục tiêu, chả lẽ sẽ thất bại.
Nếu như hắn cứ nghĩ vậy, buông thả mọi thứ, cả đời hắn chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới đầu tiên của Tiên Thiên cấp một, nhưng Văn Đào cho tới bây giờ đều không buông thả. Hắn đổi chỗ ở, hoàn thành một ít chuyện mình thích khác trừ việc thể tu, tỷ như y thuật, mở phòng khám, đến thành phố lớn đi dạo.
Giống như con người cần thay đổi không khí, chỉ là tâm của hắn luôn cố định, nghị lực kiên cường, sau lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, buông lỏng đổi với cuộc sống, hắn lại tiếp tục rèn luyện.
Không nghĩ tới lần này chỉ cần chút ít thời gian, lần đầu tiên rèn luyện trở lại sau khi giải tỏa, thế nhưng bỗng nhiên đột phá.
Lúc này cả người Văn Đào lực lượng dư thừa, tâm tình sáng sủa, bước lên thêm một bậc thang, hơn nữa còn là một bậc thang mấu chốt, làm sao không vui vẻ chứ.
Sự đột phá lần này khiến cho hắn hiểu được một đạo lý, mình đạt tới cảnh giới võ giả Tiên Thiên cấp một, hai năm qua vẫn dừng lại không tăng, thời gian tu luyện so sánh với trước kia càng thêm khắc khổ, càng thêm dài, là nửa bước khó khăn tiến qua. Ngược lại trải qua đoạn thời gian hành trình tìm hiểu thành thị, tu chỉnh tư tưởng, buông lỏng đầu óc, lực lượng rốt cục có sự đột phá.
Ngoài chuyện lượng tích lũy biến đổi thành chất, trọng yếu hơn là để cho Văn Đào nhớ lại một câu nói của Cổ Hàn sư phụ: “tâm tình.”
Bất luận trong khi tu luyện nội gia tâm pháp hay tu chân tâm pháp, nếu như quá lo tăng trưởng sức mạnh, lực lượng tiến cảnh vượt qua tâm tình quá nhiều, sẽ sinh ra tâm ma, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Tâm tình đề cao cùng lực lượng tăng lên phải có tỷ lệ nhất định, cho nên nếu chỉ chuyên tâm tăng trưởng lực lượng, sẽ tự lâm vào sai lầm.
Nguyên nhân luôn như thế, đa số người tu luyện cũng cần có ngộ tính, cái gọi là ngộ tính không phải chú ý khắc khổ tu luyện, mà là đối với tâm tình đề cao năng lực lý giải.
Trước kia Văn Đào vẫn cho rằng mình đi con đường thể tu không cần những thứ đó, chỉ cần không ngừng tăng cường sức mạnh, khai phá tiềm năng vô hạn của thân thể mình, nhưng trải qua hôm nay hắn mới phát hiện, hoàn toàn không phải như thế.
Lúc tiến vào hậu thiên cảnh giới, dựa theo ngoại công tu luyện thể tu, quả thật không nhắc đến tâm cảnh. Nhưng lên đến Tiên Thiên cảnh giới lại khác biệt, đơn thuần tu luyện lực lượng, rõ ràng là không tiến triển, cần tâm cảnh cùng lực lượng đồng thời tăng lên.
Chẳng qua Văn Đào còn không hoàn toàn hiểu hết giới Tu Chân, tâm cảnh tu luyện phải là không ngừng hiểu được nguồn gốc thiên địa vũ trụ, mà hắn hiện tại?
Lần này do hắn tùy tâm sở dục, mới có thể đột phá, nhưng lần sau khi lực lượng lên tới trình độ nhất định, làm thế nào mới có thể tiến hành đột phá nữa đây? Văn Đào đang đi trên con đường mà người khác cho tới bây giờ chưa bước qua, tất cả đều phải dựa vào chính mình, nhất là tu luyện tâm cảnh.
Loại chuyện này hắn dĩ nhiên không thể nào liền nghĩ ra được, sau khi chấm dứt, bởi vì lực lượng mới đột phá, tu luyện cường độ cao cùng thống khổ đều triệt tiêu rất nhiều.
Nhìn thời gian, thế nhưng đã buổi sáng rồi, hoàn hảo, vẫn kịp chạy về phòng khám bệnh.
Từ lúc bên trong đi ra Văn Đào vẫn nghĩ đến chuyện tu luyện tâm cảnh, cho nên chưa thu liễm toàn bộ hơi thở của mình, nhất là mới thăng tới Tiên Thiên cấp một võ giả trung kỳ, phong mang càng hơn trước. Nên mới khiến Lý Hồng Hạo ngay cả nhìn thẳng một cái liền run rẩy. Vừa nhìn vẻ mặt Hồng Hạo, Văn Đào lập tức tỉnh ngộ lại. Vội vàng thu liễm khí thế, nếu cứ thế đi ra ngoài không thu hút người chú ý mới kỳ quái.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, Hồng Hạo tuy bị khí thế của Văn Đào chấn nhiếp, nhưng thâm tâm vẫn muốn liếc nhìn, lại phát hiện Văn Đào vẫn chỉ giống như bình thường. Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? ?
Nhìn ánh mắt Hồng Hạo, trong lòng Văn Đào nhàn nhạt cười cười, nhưng ngoài mặt thờ ơ nói: "Hồng quản lý, chuẩn bị cho tôi một bữa ăn sáng, đơn giản một chút là được."
"Được, ta liền đi phân phó bọn họ chuẩn bị, mời ngài sang bên này." Hồng Hạo dẫn Văn Đào đi tới phòng ăn. Làm quản lý câu lạc bộ tập thể hình Hoàng Đình, hắn không cần hỏi khách nhân thích ăn cái gì, nếu như khách nhân nói cụ thể sẽ đi an bài, nói đơn giản sẽ đơn giản, nếu như khách nhân không thích, bọn họ tùy thời có thể bày biện mười mấy loại thậm chí trên trăm loại, luôn có phương án ứng biến.
Phòng ăn phân ra ba bộ phận, có kiểu Trung Quốc, kiểu Mỹ cách thức tiêu chuẩn, kiểu Trung Quốc trang trọng trang nhã, kiểu Mỹ hiện đại xa hoa, cách thức tiêu chuẩn lãng mạn ấm áp.
Văn Đào đi tới phòng ăn kiểu Trung Quốc, nơi này là tầng mười lăm, ghế ngồi ở cạnh bên cửa sổ, từ bên trên có thể thấy đường phố phía dưới đã bắt đầu đông đúc. Văn Đào nhẩm tính thời gian, khoảng cách từ đây tới phòng khám bệnh cũng không xa, chẳng qua nếu như kẹt xe thì phiền toái, bất quá ngẫm lại mình có thể cố định giờ giấc, coi như không thành vấn đề.
Văn Đào đối với tất cả tuyến đường giao thông thuộc nằm lòng. Quản lý Hồng Hạo đứng bên cạnh hắn nếu như biết lúc này vị khách VIP hiệu số 99 đang suy nghĩ cái gì, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Nói đơn giản, cũng quả thật rất đơn giản, một chén cháo vi cá loãng, bốn món rau làm thức ăn , hai chiếc cao lương, hai chiếc bánh bao nhỏ tinh xảo.
"Trong nhà ăn chúng tôi có món ăn Quảng Đông, Sơn Đông, món cay Tứ Xuyên, Hoài Dương và tứ đại từ điển món ăn khác nhau cùng hơn mười vị đầu bếp, có thể tùy thời vì ngài phục vụ."
Văn Đào bình thường ăn cơm cũng không nhiều, bất quá sau khi tập luyện thể tu cường độ cao cần đại lượng lương thực bổ sung. Cũng may hắn không hoàn toàn dựa vào ăn nhiều cơm để bổ sung lực lượng, nếu không hiện tại lấy độ tiêu hao sức lực của hắn, căn bản bổ sung không kịp, chủ yếu là tụ linh quần áo tụ tập linh khí cùng với các loại linh dược đan dược bổ dưỡng. Dù vậy, những thứ này vẫn không đủ.
Văn Đào ăn cơm không nhanh không chậm, vừa ăn vừa nói: "Nhờ ngươi chuẩn bị chút, tới một phần súp, hai phần bánh bao hấp, thêm ba cái bánh quẩy cùng một chén sữa đậu nành là được, lượng vận động lớn như vậy, ăn hết những thứ này không thể đủ được. Ừm, cháo vi cá loãng không tệ, có thể thêm một chén, bất quá cơm rau dưa vẫn tốt hơn cho người mới vận động."
... Nếu là có người bình thường nói những điều này, Hoàng Đình sẽ nói không có, mỗi loại hội viên chỉ có thể hưởng thụ cố định một ít đồ vật. Tuy nhiên với hội viên cấp kim cương, nhất là vị tiên sinh khách VIP số hiệu 99 này nói liền không giống với bình thường, Hồng Hạo lập tức phân phó người đi làm.
"A..." Văn Đào mới vừa nói xong, bên cạnh cách đó không xa truyền đến khẽ tiếng cười thanh.
Văn Đào đặt bát cháo xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai cô gái xinh đẹp thân cao tầm một thước bảy trở lên, ăn mặc nổi bật vóc người mỹ nữ cũng đang nhìn lại. Chỗ bọn họ ngồi cùng chỗ Văn Đào đều là khu vực khách quý, phân biệt có một khoảng cách, xem ra, hiển nhiên là nghe được Văn Đào vừa rồi gọi món, mới phát ra tiếng cười.
Hồng Hạo mới vừa phân phó, thấy Văn Đào nhìn sang bên kia, vô cùng thức thời nói :
"Hai cô gái kia là huấn luyện viên đứng đầu câu lạc bộ hình thể của chúng tôi, cũng là huấn luyện viên hình thể nổi danh nhất cả nước, tiết mục của bọn họ đã phát sóng suốt mấy năm, hiệu quả cũng không tệ, nếu như ngài có cái gì cần hỏi, tùy thời có thể mời các cô tới giải đáp cho ngài."
Hồng Hạ ovừa nhìn hình thể Văn Đào tự nghĩ, hắn tuyệt đối không phải là người luyện cơ bắp, cho dù tập thể hình, có lẽ đơn giản chỉ rèn luyện thân thể, nếu luyện tập thể hình cũng không sao.
Thể hình, Văn Đào rất ít đem thân thể của mình bộc lộ, nếu như hiện tại có thể tìm một cái thể hình tốt hơn đem đi so với hắn thì có lẽ chỉ có quỷ. Cho dù đem mấy người Tu Chân Giới tính cả vào đó, đều không thể đem đi so với hắn được.
Văn Đào đang ăn cơm, cũng không có suy nghĩ nhiều, tâm tình đột phá không tệ nên rất thành thực thuận miệng nói cho Hồng Hạo một câu: "Ta dạy các nàng còn không sai biệt lắm!"
"A... Phải.. Phải.." Hồng Hạo cười làm lành nói, trong lòng đang cấp tốc suy nghĩ, vị này không phải là nhìn đại tràng diện quen rồi, thì là có vấn đề. Bởi có rất ít người ở Hoàng Đình ăn uống đạm mạc như thế, thêm nữa không biết có bao nhiêu người tới Hoàng Đình chỉ vì muốn thân cận hai cô nàng kia.
Thanh âm Văn Đào tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ, nên trong hai cô gái liền có một người đứng dậy đi lại.
Hiển nhiên là mới vừa vận động xong, tóc dài đen nhánh xõa xuống, thanh trang nhàn nhạt, lông mày lá liễu, dáng người như ma quỷ thật khiến cánh đàn ông tâm động: "Ta muốn hỏi vị tiên sinh này, không biết có cái gì có thể dạy ta."
Hồng Hạo vừa nhìn, trong lòng lộp bộ vội trầm xuống, hỏng bét! ! !
Chú giải: (không biết có chính xác hay không >”<)
Món ăn Quảng Đông một trong tứ đại tự điển món ăn Trung Quốc, bao gồm Nghiễm Châu món ăn, Triều Châu món ăn cùng Đông Giang món ăn, đại biểu lấy món ăn Nghiễm Châu. Món ăn Quảng Đông tập trung khắp nơi, chọn lựa những điểm mạnh uyên bác của người khác, cho nên rất tạp, đem kết hợp lại. Gồm hải sản-chọn lựa quái dị, chim, chuột, rắn, côn trùng đều thành món ngon. Chọn thực phẩm còn là bước đầu tiên mà thôi, Hạ Thu thì món thanh đạm, đông xuân thì món nùng úc. Trừ việc nguyên liệu tươi, thịt đã nấu chín sẵn, tiếp đến là xem hỏa hầu giữ vững hương vị của nguyên liệu.
Món ăn Quảng Đông có đồ gia vị đặc biệt , thường gặp có sò hàu, nước trái cây, cá lộ, dầu du, đường chua, kể cả nước dùng của phương Tây. Phương pháp chế biến thức ăn cũng đặc biệt không kém, có đun sôi, ăn nóng, hầm chín v.v...
Đại biểu Món ăn Quảng Đông có: Tam Xà Long Hổ hội, Long Hổ phượng xà canh, dầu chiên tôm bỏ vỏ, chè sen bát bảo, nấm sò huyết , ngõa chưởng sơn thụy, da lợn sữa nướng giòn.( 三蛇龙虎会, 龙虎凤蛇羹, 油包鲜虾仁, 八宝鲜莲八宝盅, 蚝油鲜菇, 瓦掌山瑞, 脆皮乳猪等. Chịu)
Món ăn Sơn Đông
Món ăn Sơn Đông lấy tài liệu rộng khắp, chọn lựa thực phẩm tinh tế, trước tiên phải chú ý chất lượng, chế biến thức ăn phương pháp phải toàn diện, tinh thông chế súp, thiện nghệ điều chỉnh gia vị. Món ăn Sơn Đông chế biến hải sản có chỗ độc đáo, có thể nói tuyệt nhất.
Đại biểu có: dưa chuột om ngư, trứng kho cá đối, gạch cua vi cá, thịt gà om Đức Châu, súp thịt hạch đào.(葱烧海参, 烩乌鱼蛋, 蟹黄鱼翅, 德州扒鸡, 奶汤核桃肉等.)
Món cay Tứ Xuyên
Lấy vị cay tê dại nổi tiếng truyền hải ngoại, có câu "Thực ở Trung Quốc, vị ở Tứ Xuyên" danh tiếng.
Món cay Tứ Xuyên chọn lựa nguyên liệu cẩn thận, thành phần tốt, nấu ăn tinh vi, gia vị đa dạng, nhất là vị khác biệt, có đến trăm món ăn trăm vị danh xưng. Thường gặp nhất vị hình có mùi cá, ngũ vị hương, quái vị, vị cay tê dại, vị chua cay.
Nổi tiếng thức ăn vì: thịt vi cá, gà xé phay, nhất phẩm tay gấu, gà đồng nấu đất, đậu hủ Ma Bà, cá chép kê đá.( 鱼香肉丝, 宫保鸡丁, 一品熊掌, 怪味鸡块, 麻婆豆腐, 干烧岩鲤等.)
Món ăn Hoài Dương
Cũng là một trong tứ đại tự điển món ăn Trung Quốc.
món ăn Hoài Dương tập trung ở Giang Nam gần vùng sông nước Dương Châu, Trấn Giang. Bản chất của món ăn Hoài An, Giang Tô sử dụng đĩa to, đại biểu tính phong vị, tươi mới, thức ăn lại tinh hoa, chế luyện tinh tế, chú ý kỹ thuật xắt-thái-xếp rau, gia vị nhẹ, nhưng luôn nhấn mạnh vị chính, coi trọng điều súp, phong vị trong trẻo, tươi ngon; sắc thái tiên diễm, nhẹ nhàng khoan khoái vui mắt; tạo hình mỹ quan, rất mới mẻ độc đáo khác biệt, sinh động.
Nổi tiếng thức ăn có: gà ăn xin, cá sốt quýt tươi, gà tẩm phù dung, vịt muối, thịt xào đầu cua sư tử, súp vi cá loãng. (叫化子鸡, 糖醋鳜鱼, 芙蓉鸡片, 盐水鸭, 清炖蟹粉狮子头, 清蒸鲥鱼等.)
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của furibukachi
Chương 34 : Ta bề bộn nhiều việc không có thời gian
Tác giả: Thắng Kỷ
Dịch: Tiểu Phương
Nguồn: Thangioi.com
Hồng Hạo thầm kêu khổ, vị cô nãi nãi này làm sao đi tới đây vậy, Bích Kỳ, huấn luyện viên tập thể hình câu lạc bộ hình thể Hoàng Đình, bất quá đây vẫn chỉ là kiêm chức. Nàng chính là làm chủ quản ở câu lạc bộ vũ đạo của Hoàng Đình, dạy ban cao cấp, hơn nữa ở trên ti vi có ba tiết mục dài kỳ.
Nhất là hai tiết mục vũ đạo, tập thể hình hình thể, một vốn lên radio, một khác là lên TV, ảnh hưởng tương đối lớn.
Nàng không phải nữ công nhân viên bình thường, dù sao tình huống công tác ở địa phương hạng sang là nữ, đa số đều có ý nghĩ kiếm người giàu có danh tiếng làm người tình. Chỉ có vị này, ngay cả có mấy người rất nổi danh lớn nhỏ truy cầu đuổi theo, đều khiến cho mặt xám mày tro.
Hồng Hạo tuy nói là quản lý của câu lạc bộ, nhưng đối với Bích Kỳ đều một mực cung kính, bởi vì đến bây giờ hắn vẫn không rõ ràng bối cảnh Bích Kỳ rốt cuộc ra sao. Những thứ khác không nói, làm công nhân viên, cao cấp công nhân viên là có thể đến phòng ăn dùng cơm, bất quá chỉ giới hạn ở khu vực bình thường bên ngoài.
Ngay cả Lý Hồng Hạo, nếu như không phải là đi cùng vị khách VIP hiệu số 99 này, tuy cách nhau một bình phong nhưng hắn không thể vào đây dùng cơm, mà vị tiểu thư Bích Kỳ lại có cái quyền lợi này.
Hồng Hạo vừa nhìn Bích Kỳ đi tới, vội vàng mở lời hòa giải: "Tiểu thư Bích Kỳ, vị này là khách VIP câu lạc bộ tập thể hình cấp kim cương của Hoàng Đình chúng ta."
"Ồ..." Bích Kỳ hướng Hồng Hạo gật đầu cười nói: "Hồng quản lý đã ở đây, khách VIP hiệu số 99, ta tự nhiên biết, bây giờ ở Hoàng Đình lại có người nào không biết đây."
Làm người xem ra không thể quá thành thực, một lời nói thật liền rước lấy phiền toái. Nhìn vị mỹ nữ kia tới đây, Văn Đào bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Bích Kỳ không nghĩ tới thậm chí ngay cả lời của nàng Văn Đào cũng không thèm đáp trả , có chút tức giận, mình dù sao cũng là hội viên câu lạc bộ, đã khách khí lắm rồi. Hắn nói mình như vậy, nhưng mình lại lịch sự đáp lại hắn như vậy, thế mà hắn ...
"Số 99” "Khách quý " " Bích Kỳ cố ý tăng thêm thanh âm: "Ngài chẳng lẽ không biết hành động như ngài vậy là rất không phải phép sao! !"
Văn Đào đem cháo vi cá loãng còn một ít uống hết xong, trên bàn không còn gì ăn nữa, Văn Đào mới ngẩng đầu nhìn hướng Bích Kỳ tỏ vẻ khó hiểu nói: "Hành động nào?"
Ở trước mặt mình lại giả bộ không biết, Bích Kỳ nói: "Mới vừa rồi ta cùng khách VIP tôn quý hiệu số 99 nói chuyện, chẳng lẽ ngài không cho là mới vừa rồi thái độ của ngài rất không phải phép sao?"
Văn Đào lắc đầu rất khẳng định nói: "Không có, ta ăn cơm của ta, ngươi đột nhiên chạy đến nơi này nói chuyện, tại sao ta phải trả lời ngươi."
... ...
Bích Kỳ nhất thời im lặng, nhìn Bích Kỳ có chút lúng túng, Hồng Hạo vội vàng nói : "Xin ngài chớ trách, tiểu thư Bích Kỳ chỉ là muốn cùng ngài tham thảo một chút phương diện tập thể hình."
Lúc này bánh quẩy, bánh bao, sữa đậu nành tất cả đều được mang lên, bất quá vẫn lộ ra vẻ vô cùng tinh sảo, Văn Đào nhìn đồng hồ, thôi thì quên đi , đối phó một chút.
Chẳng lẽ mình tới đây cùng hắn nói chuyện, lại vẫn không bằng đám bánh quẩy, bánh bao trước mắt này, không trách được đều nghe nói người khách VIP hiệu số 99 là một quái nhân. Có thể tới Hoàng Đình hơn nữa còn là nhân vật cấp kim cương, nhìn qua không phải là đại nhân vật, vậy như thế nào sẽ xuất hiện một tên quái dị đến thế?.
Nói hắn ngốc hắn bộ dáng cũng không ngốc, chẳng qua là... cảm giác có chút thuần phác, không giống thương nhân gian trá, không giống công tử đại gia tộc, càng thêm không giống người trong chốn quan trường.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm từ nhỏ đến lớn Bích Kỳ đã từng thử qua, nhưng lần này còn là lần đầu tiên nhìn thấy Văn Đào vẫn ngồi đó bất kể không nhanh không chậm ăn uống, trong lòng Bích Kỳ không khỏi cảm thấy không thoải mái.
Đè nén tức khí trong lòng nàng nói : "Mới vừa rồi ngươi nói ngươi mới dạy chúng ta còn không sai biệt lắm, ta hiện tại chính là nghĩ đến hướng ngươi thỉnh giáo."
Vừa nói, Bích Kỳ liền đứng mẫu rất tiêu chuẩn, rất có tự tin, rõ ràng nàng đối với thể hình của mình có tự tin tuyệt đối.
Văn Đào liếc nhìn một chút, vừa nhấp một hớp sữa đậu nành: "Ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian." Đồng thời gật đầu khen: "Thật đúng là không nói không biết, mặc dù chỉ như đồ ăn vặt bình thường, bất quá nơi này làm ra mùi vị tuy không giống lắm, thiếu một ít điểm đặc biệt, nhưng thủ công tinh xảo, rất ngon."
"Ngươi..." nhất thời Bích Kỳ chán nản, rất muốn nổi giận rồi, làm gì có người nào hành động như vậy đối với mỹ nữ.
Chuyện này khiến Bích Kỳ phảng phất cảm giác được tất cả mọi người chung quanh đang chú ý nơi này, thật ra thì chung quanh cũng không có bao nhiêu người. Gần đây chỉ có bằng hữu của nàng ngồi một bàn, chẳng qua là bằng hữu của nàng không thể đi vào nơi này.
"A..." Hồng Hạo chỉ có thể cười khổ gật đầu, không dám nhìn tới Bích Kỳ, bởi vì hai bên hắn đều đắc tội không được.
"Tốt!" Bích Kỳ nói: "Ngươi đã nói ngươi lợi hại như vậy, chúng ta liền xem thử."
Mới vừa rồi nhìn đồng hồ xong Văn Đào liền tăng tốc độ ăn uống nhanh lên một chút liền đem đồ ăn mới đưa lên quét sạch.
Đứng dậy, nhàn nhạt cười nhìn Bích Kỳ một chút.
"Ta chỉ là muốn xem xét, người có thể dạy cho ta, rốt cuộc là dạng gì!" chân mày Bích Kỳ khẽ cong lên, tự tin nhìn Văn Đào, chờ hắn tiếp nhận khiêu chiến.
"Thật xin lỗi..." Văn Đào tay giơ lên bày mở nói: "Mời cất tay ra, ta phải đi rồi."
Kinh ngạc, hoàn toàn bị bỏ qua, Bích Kỳ liếc chừng Văn Đào: "Ngươi... Ngươi là cố ý khiêu khích vũ nhục ta?"
"Ha hả..." Văn Đào thấy rất bất đắc dĩ, xem ra nghĩ nói ít từ để giải quyết vấn đề, là không có khả năng rồi: "Khiêu khích vũ nhục, nếu như ngươi nghĩ như vậy, ta đây cũng không có biện pháp. Bất quá, từ lúc bắt đầu chính là ngươi đi qua trước, ta ở chỗ này ăn cơm ngươi vẫn đứng nói..., ta cũng không để ý nhắc ngươi đang quấy rầy ta ăn cơm, ngươi liền nói ta khiêu khích vũ nhục."
"Nếu như không phải là ngươi mới vừa rồi nói có thể dạy ta, ta như thế nào lại tới đây?" Bích Kỳ cảm giác có chút miễn cưỡng, bất quá nói chuyện đã đến tình trạng này rồi vẫn phải nói tiếp.
Nhìn không khí càng ngày càng bốc lửa, Lý Hồng Hạo đứng ở một bên cầu hòa không được, chỉ có thể thống khổ đứng đó nghe chuyện.
"Cô sai rồi" Văn Đào cải chính: "Đây đều là một mình cô tự cho là nói đến hai người các cô, ta có nhắc tới cô sao. Cho dù ta nói đúng là ngươi, chỉ bằng chuyện ngươi đi quấy rầy người khác ăn cơm, còn có, mới vừa rồi ngươi nói nhìn xem ai có thể dạy ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là nhất sao? Trên cái thế giới này không người nào có thể dạy bảo ngươi được nữa ư, ngươi đã tồn tại ý nghĩ này, vậy ngươi trở về đi tự nói với mình, ngươi là đệ nhất thiên hạ, cần gì phải nói với ta những thứ này. Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự đại lại là hoàn toàn bất đồng, ếch ngồi đáy giếng chỉ hiểu biết nông cạn, người gặp người mới biết thiên ngoại hữu thiên, ngươi cho là không có ai khác giỏi hơn ngoài ngươi?."
"Còn có, không nên đem ý nghĩ của ngươi áp đặt lên trên thân người khác, ngươi muốn kiến thức nhưng tại sao ta sẽ phải dạy ngươi, ngươi muốn tỷ thí nhưng tại sao ta sẽ phải tỷ thí? Trừ phi ngươi muốn làm địch nhân của ta, kia ta với ngươi tỷ thí sẽ là thể hình cái gì đó đi, nếu không ngươi làm đồ đệ của ta để ta truyền dạy kiến thức, nhưng hiện tại đối với ngươi ta lại càng không có ý nghĩ thu nhận đồ đệ đệ." Nói xong, Văn Đào nhìn thoáng qua đồng hồ, trực tiếp từ bên cạnh đi vòng qua: "Hiện giờ dừng ở đây, xin lỗi, ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian nói thêm nữa."
Bích Kỳ cũng không phải là không am hiểu biện luận, chẳng qua đối mặt với Văn Đào, từ lúc bắt đầu Văn Đào luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, không quan tâm làm cho nàng tức giận. Bất quá nàng cũng không phải là cô bé đùa bỡn chanh chua vô lại, tự nhiên không thể càn quấy đáp trả. Nhưng sau đó liên tiếp mấy câu Văn Đào nói liền đem suy nghĩ nàng vừa chuẩn bị phản đáp loạn lên, lúc Văn Đào rời đi, nàng hơi giật mình đứng ở đó, trong đầu hồi tưởng theo như lời Văn Đào mới nói vừa rồi nghiền ngẫm.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của furibukachi
Tác giả: Thắng Kỷ
Dịch: Tiểu Phương
Nguồn: Thangioi.com
... Hồng Hạo hoàn toàn hết ý kiến rồi, tạo thành cục diện như thế, sau này chuyện phiền toái chỉ sợ không ít, chẳng qua mình là trung gian, ở giữa có thể làm cái gì đây? Chỉ có thể chờ sau khi chuyện này chấm dứt, mình đi báo cho tổng giám đốc.
Lần đầu tiên Bích Kỳ bị người khác khiển trách như thế, quan trọng nhất là nàng đuối lý, căn bản cái cớ không vững. Bởi vì như thế, lời cuối cùng của Văn Đào càng đánh sâu vào trong lòng nàng, nhất định sinh ra ảnh hưởng.
Mà từ đầu đến cuối hắn đều rất bình thản, bất luận mỹ dung của mình hay là hoàn cảnh nơi này, kể cả lúc xung đột phát sinh, giống như chuyện phát sinh là của người khác vậy. Những lời của hắn, làm cho Bích Kỳ có cảm giác không cần hoài nghi, “cứ như đúng rồi ấy”.
Khách VIP Số 99 cấp kim cương, rốt cuộc là dạng nhân vật gì! ! !
Văn Đào từ câu lạc bộ Hoàng Đình đi ra, trực tiếp tiến về phía ga tàu điện ngầm đi vào tuyến trở lại phòng khám bệnh. Lúc đi đường hắn đều cẩn thận chú ý xung quanh, nhưng để cho hắn hơi hơi có chút kinh ngạc chính là Hoàng Đình không có phái người đi theo dõi mình.
Nếu như nói lần đầu tiên bọn họ không kịp chuẩn bị, thế nhưng lần này cũng không truy tung mình, vậy chỉ có thể nói rõ bọn họ thực chất chỉ là kinh doanh hoặc có thể người quản lý Hoàng Đình rất thông minh. Thân thế của mình vốn trống rỗng, bọn họ tra không ra là chuyện bình thường, nhưng tra không ra còn có thể không theo dõi, xem ra biểu hiện cũng không tồi.
Rõ ràng chủ kinh doanh rất quyết đoán, về phần lần này gặp Bích Kỳ, căn bản Văn Đào không để trong lòng, nếu như hôm nay tâm tình không tốt thì ngay cả những lời đó đều lười biếng nói ra.
Chạy về đến phòng khám bệnh trước chín giờ một tý, Văn Đào lại bắt đầu một ngày bận rộn.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Nước Mĩ
Mễ Long trải qua một đợt kiểm tra toàn diện, mời Bác sỹ tốt nhất, xài mười mấy vạn Đô-la, kết luận giống hoàn toàn trong nước không sai biệt, khiến hắn triệt để phát điên.
Nơi này cũng không phải là ở trong nước, hắn đạp mấy cái giường, đi đập phá vài món đồ chung quanh liền bị bắt.
Cũng may không tính là nghiêm trọng, tốn chút tiền để từ cục bảo vệ cảnh sát đi ra ngoài, xong cha con Mễ Long cùng nhau chạy tới sân bay, trở về nước.
"Ngươi hiện đừng có hoảng, bên trong nhà đã giúp ngươi liên lạc vài vị khí công đại sư, xem một chút có lợi hại không, gần đây nghe mọi người nói có một phòng khám bệnh, làm cho người ta khởi tử hồi sinh, tên gì … tâm phòng khám bệnh, trở về vẫn không được chúng ta liền thử đi mấy nhà tiếp."
Mễ Trí kiên nói xong thở dài nói: "Ngươi nói xem, ngươi đây là đi vào con đường nào lại mắc phải quái bệnh này, tìm mãi mà không ra bệnh trạng à."
Phòng khám bệnh Thư Tâm … ánh mắt Mễ Long trừng to mạnh mẽ, hắn liền nghĩ tới, chính là mình ở cái phòng khám bệnh đi ra, về sau dần thấy không nói ra được nữa.
Đúng rồi, lúc ấy hình như mình còn cảm giác được, thật sự giống như có cái gì đó châm mình một cái.
Mễ Long kích động giật tay Mễ Trí Kiên, Mễ Trí Kiên tưởng là hắn vừa rồi giận dỗi, vội vàng an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì thì nhất định có thể chữa trị tốt, có lẽ chỉ mất tiếng tạm thời, ngươi làm sao vậy..."
Nhìn bộ dạng Mễ Long không đúng, miệng cứ đóng mở, bộ dáng rất lo lắng, liền lấy ra giấy bút viết tới : "Ngươi muốn nói cái gì, viết lên bên trên."
" Phòng khám bệnh Thư Tâm ..." Vừa nhìn Mễ Long viết xuống mấy chữ này, Mễ Trí Kiên nói: "À, thì ra là ngươi muốn đi cái phòng khám bệnh này, không thành vấn đề, ta an bài xe chỉ cần chúng ta vừa xuống phi cơ lập tức đi tới, cho dù nhà này không được... ..."
Mễ Long lắc đầu mãnh liệt, chỉ chỉ vào phòng khám bệnh Thư Tâm đánh một chữ X to tướng.
Bởi vì tâm cảnh có biến hóa, lại vừa đột phá bình cảnh suốt hai năm qua, tâm tình cùng trạng thái của Văn Đào bây giờ đều không tệ.
Hiện tại danh tiếng phòng khám bệnh Thư Tâm đã truyền đi rất xa, người đến xem bệnh rất nhiều, kẻ cả xế chiều lúc Văn Đào kết thúc còn có thật nhiều người tới. Tuy vậy Văn Đào chỉ cần đến giờ liền nghỉ, không có nguyên nhân khác, cả người có là sắt thì cũng sẽ bị mài thành mấy cây đinh, lỡ như mình đáp ứng thì một ngày hai mươi bốn giờ vĩnh viễn không thể nào thỏa mãn sự tăng trưởng muốn khám không ngừng.
Làm Bác Sĩ nghiên cứu là một phương diện, hứng thú lại là một phương diện trọng yếu hơn.
Đang ở trạng thái hoàn hảo, vốn định sau khi chấm dứt lại đi Hoàng Đình rèn luyện, nhưng vừa ra cửa trước liền nhận được điện thoại của dượng, nhắn cho hắn đi tới.
Lúc này mới được không tới mấy ngày, cả Khải Trúc kỳ xã đã thay đổi hoàn toàn, ba tầng trên dưới đều thuê hết, thì ra là kỳ xã ở tầng gốc đã trang tu toàn bộ xong xuôi. Ở một vị trí trên nóc cao ốc, bốn chữ tập đoàn Khải trúc to chảng chói mắt đóng đinh vào đấy.
"Dượng, trong điện thoại nói gọi cháu trở về có việc gì không vậy! !" Văn Đào đi theo Hồ Khải Trúc một vòng, mới mở miệng hỏi thăm.
Dù sao năm tháng không quản người nào, tuổi Hồ Khải Trúc lớn như vậy lại liên tục bận rộn nhiều ngày, có thể nhìn rõ ràng trạng thái tinh thần có vẻ không tốt. Nghe Văn Đào hỏi thăm, Hồ Khải Trúc nói: "Cháu cũng thấy đấy, hiện tại tập đoàn đã thành lập, công ty cũng đi lên chính thức quy mô hóa, kích thước cũng càng lúc càng lớn. Dượng sợ rằng một người lực bất tòng tâm, cho nên muốn hỏi ngươi lần nữa, có ở lại giúp dượng một chút không?."
Văn Đào nhìn quan tâm nói: "Ừm, nhìn sắc mặt dượng, gần đây nhất định là thường xuyên thức đêm, có hay không thường xuyên cảm giác có chút váng đầu chột dạ, lòng bàn tay thường ra mồ hôi?."
"..." Hồ Khải Trúc ngây ra một lúc, bởi vì Văn Đào nói mỗi câu mảy may đều không sai: "Ngươi làm sao mà biết được, là dì nói cho ngươi?"
Văn Đào lắc đầu cười, lấy danh thiếp đưa cho dượng: "Dượng, đoạn thời gian trước người còn nói vẫn lo lắng ta làm gì ở bên ngoài, đây chính là việc làm hiện tại của ta."
" phòng khám bệnh Thư Tâm ...Hình như gần đây thường nghe qua, à, đúng rồi, gần đây bọn họ thường xuyên nhắc tới, nói có thể khởi tử hồi sanh, xem ra không phải nói bừa, nhưng thân thể của mình dượng rất rõ ràng." Hồ Khải Trúc cầm lên đọc một chút, bất quá cũng không có nhìn tên Văn Đào, bởi vì ... mặt trên chẳng qua là địa chỉ phòng khám bệnh cùng số điện thoại, bưu kiện, mặt kia mới là tên họ cùng trình độ học vấn. Hồ Khải Trúc tưởng là Văn Đào muốn giới thiệu với hắn đến phòng khám bệnh này để cho hắn khám bệnh.
Văn Đào chỉ cười nói: "Dượng nhìn lại mặt kia đi..."
Đây là... Hồ Khải Trúc vừa liếc xuống dưới liền cực kỳ cả kinh, nhìn Văn Đào có chút không dám tin, Văn Đào gật đầu cười: " Hiện tại cháu mở phòng khám bệnh Thư Tâm này, hiệu quả cũng không tệ lắm, hai ngày nữa cháu bảo người khác đưa cho dượng mấy gói thuốc, dượng cứ dựa theo yêu cầu uống, sẽ khỏi rất nhanh."
Hồ Khải Trúc rất là kinh ngạc, Văn Đào thi trường y lúc nào? Văn Đào lấy cớ tiếp thu trường học dạy từ internet tiến hành học tập ứng phó. Dĩ nhiên, chẳng qua là ứng phó, về phần Hồ Khải Trúc có nghi ngờ hay không đó lại là sự việc khác.
"Được rồi! Các ngươi đều là người trẻ tuổi, có lý tưởng của mình để theo đuổi là chuyện tốt, nhưng nếu như ngươi bỗng nhiên nghĩ lại, nơi này của dượng luôn hoan nghênh ngươi đến." Mặc dù biết Văn Đào có ý định thay đổi chủ đề, bất quá Hồ Khải Trúc cũng không muốn nhiều lời truy hỏi.
"Vâng..." Văn Đào gật đầu, hắn biết, nếu như là gì gọi mình đến, có lẽ là ăn bữa cơm uống bát súp, mà dượng gọi mình nhất định là có chuyện tình, cho nên lên tiếng dò hỏi lần nữa: "Dượng, trong điện thoại dượng nói có việc là việc gì?"
"Hả!" Hồ Khải trúc vỗ trán một cái: "Ái chà đầu của ta, thật là già rồi không dùng được nữa, còn không có nói cho ngươi biết sớm. Là Vương lão, khuya hôm nay cháu gái hắn từ bên ngoài trở lại, hơn nữa lần này đi tham gia tranh tài cờ vây Trung Nhật Hàn ba nước ở tổ thiếu niên đạt được thứ ba. Hắn không để cho người khác cử hành thu xếp Lễ Chúc Mừng, chỉ là muốn ở nhà chờ cháu gái tổ chức ăn mừng đơn giản thôi, mời chúng ta tham gia bữa tiệc nhỏ tại nhà của hắn."
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của furibukachi