Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ngày thứ ba, Ngạo Thiên dừng ngựa đúng nơi trong bản đồ chỉ dẫn. Trước mắt chàng là một dòng suối chảy ngang qua cánh rừng tùng. Trên bờ suối có cắm chiếc bảng ghi dòng chữ: Tùng Lâm Chi Bảo - Ngoại nhân bất nhập - Tử vô tùng địa.
Ngạo Thiên nhìn thấy dòng chữ bá đạo thì trong lòng không khỏi ớn lạnh. Giữa lúc chàng còn chưa biết hành sự thế nào thì từ trong rừng phát ra một giọng nói, đúng là giọng khó nghe của nhân vật bịt mặt hôm nọ:
- Tiểu tử đến đúng hẹn lắm! Ngạo Thiên vẫn ngồi yên trên lưng ngựa nói:
- Ngươi đã dẫn dụ ta tới đây sao không lộ mặt đi?
- Mặt của lão phu trước sau gì ngươi cũng thấy, đừng vội. Thật ra, Ngạo Thiên đoán hoài cũng không biết ý đồ của đối phương. Hôm ở bìa rừng Tây quận, hắn hoàn toàn có thể hạ sát chàng, nếu hắn muốn mạng của chàng. Chàng ngoài cái mạng ra chỉ còn có bí mật Cổ Phù là quý giá, phải chăng đối phương muốn Cổ Phù? Nhưng nếu thế thì tại sao hôm đó hắn không bắt quách chàng đi, còn bày vẽ ra chuyện này làm gì? Suy đi nghĩ lại hoài vẫn không có câu giải thích. Chàng nói lớn vào rừng:
- Chung quy ngươi muốn gì ở ta?
- Chẳng phải ngươi tới đây để giải cứu Tiểu Mạn đó sao?
- Đúng thế!
- Ta chính là muốn cho ngươi cơ hội ấy.
- Ngươi muốn ta phải làm gì? Bên trong vọng ra giọng cười đắc ý rồi người giấu mặt nói luôn:
- Ngươi có nhìn thấy tấm bảng đó không?
- Thấy rồi thì sao?
- Lão phu không ngại cho ngươi biết trong Tùng Lâm Chi Bảo đâu đâu cũng có độc, mỗi đọt cây, ngọn cỏ đều ẩn tàng chất độc đoạt mệnh. Hơn ba mươi năm qua, chưa có nhân vật giang hồ nào đặt chân vào tùng lâm mà toàn mạng trở ra. Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi:
- Thế thì sao?
- Ngươi đừng vội, hãy nghe lão phu nói hết! Sau rừng tùng là Tử Lăng Viên. Trong Tử Lăng Viên có một ngàn loài hoa khác nhau, mỗi loài đều có đặc tính riêng, chỉ cần chạm phải hoặc hít nhẹ vào thì lập tức táng mạng, ngoài lão phu không ai cứu được.
- Ngươi nói tiếp đi.
- Vượt qua Tử Lăng Viên sẽ nhìn thấy một tòa tháp bảo, ngươi vào được tháp bảo sẽ cứu được Chu Tiểu Mạn. Thế nào, ngươi có gan bước vào không?
Ngạo Thiên đến đây là không màng đến sự sống chết, nay bị thêm một câu nói khích của đối phương càng khiến chàng muốn nổi điên lên. Phần vì lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Mạn, nên chàng chẳng còn cách lựa chọn nào khác nữa. Chàng gầm lên một tiếng rồi từ lưng ngựa vượt qua suối vọt luôn vào rừng tùng. Trước đó chàng đã nín thở, vận công bế liễn toàn bộ các kinh mạch.
Trong rừng, khí lạnh căm căm, sương trắng bốc lên mờ mịt. Quả nhiên không có sự sống của động vật. Ngạo Thiên cố thận trọng không chạm đến cành cây ngọn cỏ nào. Với võ công của chàng bây giờ có thể nín thở được vài khắc mà không có vấn đề gì. Tuy nhiên, Ngạo Thiên bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, thần trí nặng nề. Chàng biết rằng chất độc trong không khí đã theo các lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể. Cuối cùng, chàng cũng ra khỏi rừng tùng. Chợt một giọng cười vang lên bên tai chàng:
- Tiểu tử khá lắm! Trước mặt Ngạo Thiên bây giờ là một vườn hoa vuông vức mấy chục trượng bao phủ quanh tòa Tháp Bảo. Những bông hoa sặc sỡ, hình thù quái lạ chẳng mang lại điềm tốt lành gì. Từ khoảng cách này chỉ hai lần nhún mình là Ngạo Thiên có thể vào đến tháp bảo, nhưng hiện tại chàng cảm thấy thân thể nặng nề, tay chân cơ hồ không nhấc lên nổi nữa. Ngạo Thiên biết rằng mình đã sức cùng lực kiệt, trong cơn phẫn uất, chàng cất tiếng gào to:
- Mạn nhi! Huynh đến với muội đây! Thân hình chàng vừa bốc lên liền rớt xuống như con chim bị trúng tên. Từ trong rừng, một người lao ra cắp lấy xác Ngạo Thiên xẹt luôn vào tòa Tháp Bảo. Giọng người đó la lên:
- Tiểu nha đầu! Ra xem nội tổ mang phu quân về cho ngươi đây. Trong bảo tháp, thoáng một bóng người chạy ra, người đó chẳng phải ai khác mà là Chu Tiểu Mạn. Nàng đỡ Ngạo Thiên trên tay ông nội, trách móc:
- Nội tổ bày chi trò này thật nhẫn tâm quá. Người đó chính là lão già đã cùng Ngạo Thiên đánh một ván cờ ở Tiêu Dao Bích động, lão là Dược Thánh Chu Bồ Công. Lão vuốt chòm râu mấy cọng, cười khề khà ra chiều khoái trá:
- Ông ngươi không làm như thế thì sao rõ được lòng giai tế. Hắn quả nhiên đã dám vì ngươi mà hy sinh tính mạng.
- Hài nhi không nói chuyện với nội nữa. Nàng nguýt ông nội một cái rồi bồng Ngạo Thiên đi thẳng vào thư phòng. Đặt chàng nằm xuống giường rồi, nàng liền cho chàng uống mấy viên giải dược. Chu Bồ Công cũng theo vào, gương mặt lão đầy vẻ hài lòng:
- Tiểu tử này tuổi trẻ mà võ nghệ cao cường, tính tình cương trực lại ngạo mạn, thật hạp ý lão phu. Không ngờ con tiểu nha đầu nhà ngươi lại tìm được cho ông nội một thằng rể quý thế này.
- Ông nội chỉ nói xàm! Biết người ta có chịu làm rể nội chưa mà đắc ý vội?
- Hắn vì ngươi, đến cái mạng cũng không màng tới thì mười phần đã thương ngươi hết chín rồi còn gì. Tiểu Mạn lắc đầu:
- Ông nội không biết đâu! Ngạo Thiên ca ca tính tình trượng nghĩa, người đến cứu Mạn nhi chưa chắc vì yêu Mạn nhi. Chu Bồ Công xua tay:
- Con ơi. . . Thôi, ngươi ra ngoài đi. Hắn sắp tỉnh rồi, để lão phu nói chuyện với hắn.
- Ông nội định nói gì với người ta?
- Ngươi không cần biết! Cứ yên tâm, lão phu có cách gả chồng cho ngươi là được. Tiểu Mạn ngần ngừ một lát rồi đi ra. Trước khi đi, nàng còn đưa mắt quyến luyến nhìn Ngạo Thiên. Ánh mắt nàng tiềm ẩn đầy nỗi yêu thương đắm đuối. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Ngạo Thiên từ từ tỉnh lại. Chàng nhìn thấy đối phương thì giật mình:
- Hóa ra là tiền bối. Lão già ngồi trên ghế cao đắc ý nói:
- Đúng là lão phu.
- Tiền bối là. . .
- Lão phu là Chu Bồ Công, giang hồ thay cho danh hiệu là Dược Thánh. Giữa lúc Ngạo Thiên còn ngờ ngợ, lão đã nói tiếp:
- Tiểu tử sao không quỳ xuống ra mắt nội tổ phụ đi?
- Hóa ra đây chỉ là màn kịch ư?
- Đúng vậy! Ngạo Thiên trong mấy ngày qua lo lắng cho Tiểu Mạn đến ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ vỡ lẽ mình bị người ta hí lộng thì chàng bừng bừng nổi giận, quát lên:
- Sao lại có trò đùa lố lăng thế này? Chu Bồ Công chưng hửng:
- Tiểu tế! Ngươi dám mắng cả nội tổ phụ của ngươi ư? Ngạo Thiên hầm hầm đi ra cửa. Họ Chu quát ỏm tỏi:
- Tiểu tử, đứng lại đó cho ta! Ngươi định đi đâu?
- Tại hạ không muốn ở lại đây một giờ phút nào nữa.
- Ngông cuồng! Ngươi tưởng có thể ra khỏi chỗ này sao? Ngạo Thiên nhớ lại chất kịch độc trong rừng mà giật mình. Chàng cố nén giận nói:
- Tiền bối, xin để cho vãn bối đi! Vãn bối còn nhiều việc phải làm.
- Không được! Ngươi đi rồi, cháu gái của ta làm sao?
- Vãn bối đến đây là tưởng Tiểu Mạn gặp nguy. Nay biết nàng không có việc gì, vãn bối xin được ra đi.
- Ngươi không đi đâu cả. Lão phu đã chấm ngươi làm giai tế rồi, ngươi ở lại làm rể quý của lão phu thôi. Lão nói ra mấy lời đó vừa thản nhiên vô sỉ, lại vừa ngang tàng bạo ngược hết sức. Tuy nhiên, vì lão là ông nội của Tiểu Mạn nên Ngạo Thiên cũng phải nể lão vài phần. Chàng vòng tay xá lão một cái rồi cố phân trần:
- Tiền bối chắc cũng biết nhân duyên không thể nào khiên cưỡng được. Vãn bối phiêu bạt giang hồ, trách nhiệm nặng nề, không thể nào một sớm một chiều định rõ tương lai được. . . Họ Chu nghe mấy lời đó liền xua tay lia lịa:
- Ngươi nói nhiều, nói nhiều quá! Lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có chịu lấy cháu gái lão phu không? Nỗi lòng của Ngạo Thiên chỉ có mỗi chàng mới hiểu rõ. Bây giờ chàng đã biết tấm lòng của Tiểu Mạn nhưng đành đau đớn phụ nàng. Chàng giấu tiếng thở dài rồi cương quyết nói:
- Tiền bối thứ cho, vãn bối không thể phục mệnh! Họ Chu tức giận gào lên:
- Ngươi không bằng lòng?
- Vãn bối có nỗi khổ tâm.
- Lão phu sẽ giết ngươi.
- Vãn bối vẫn không thay đổi quyết định.
- Lão phu sẽ cầm tù ngươi ở đây suốt đời, không cho ngươi nhìn thấy ánh mặt trời. Mặc cho lão dọa dẫm, Ngạo Thiên vẫn khư khư sắt đá. Chu Bồ Công tính thình cổ quái, ngang ngược, nay gặp phải một người cứng đầu cứng cổ như Ngạo Thiên khiến lão giận phun ra khói. Bỗng đâu có giọng Tiểu Mạn vọng ra:
- Người ta đã không chịu thì thôi, ông nội ép buộc làm gì. Ngạo Thiên nghe mấy lời đó tâm thần rúng động, dáo dác tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không thấy Tiểu Mạn đâu. Chu Bồ Công gầm gừ, quả nhiên lời lẽ của lão cực kỳ bá đạo:
- Không được, lão phu nhất quyết bắt nó làm chồng ngươi. Có giọng tức tưởi của Tiểu Mạn:
- Nội tổ làm nhục Mạn nhi rồi.
- Đã thế, lão phu giết quách nó cho xong.
- Vậy thì ông nội tiện tay giết Mạn nhi luôn thể. Dứt lời, nàng giậm chân khóc tức tưởi, tiếng khóc càng lúc càng xa. Chu Bồ Công hớt hải đuổi theo cháu, không quên buông lời đe dọa:
- Ngươi ở yên đó! Chớ đi lang thang mà uổng mạng đấy. Suốt ngày hôm đó, Ngạo Thiên không nhìn thấy ông cháu Tiểu Mạn cũng không nghe động tĩnh gì. Tới giờ cơm, lão già mặc áo nho sinh hôm nọ mang đến cho chàng cơm nước, rượu thịt tử tế. Lão chỉ nói một câu rồi đi mất tăm luôn:
- Ngươi thật hồ đồ, có phúc mà không biết hưởng. Suốt đêm hôm đó, Ngạo Thiên cứ đi tới đi lui trong phòng không tài nào ngủ được. Chàng chờ đợi một người. Quả nhiên nửa đêm người đó đến. Chu Tiểu Mạn hai mắt đỏ hoe nhìn chàng u oán. Ngạo Thiên trong lòng ray rứt không yên nhưng chẳng nói được câu an ủi nào, chỉ thẫn thờ nhìn nàng thở dài rồi ậm ừ nói:
- Huynh biết là muội sẽ đến.
- Tiểu muội chờ ông nội ngủ xong mới lén đi. Đại ca! Đây là chủ ý của ông nội, Mạn nhi không muốn thế. Ngạo Thiên tưởng đâu nàng sẽ oán hờn trách móc chàng. Chẳng ngờ nàng lại mềm mại nhu mỳ không trách một câu nào. Điều đó lại càng làm cho Ngạo Thiên khổ tâm hơn:
- Mạn nhi. . . Chàng nói:
- Ngu huynh có nỗi khổ trong lòng.
- Tiểu Mạn chỉ muốn hỏi huynh một câu.
- Muội nói đi! Nàng cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình đang mân mê gấu áo, vẻ thẹn thùng con gái:
- Huynh hãy thật lòng cho muội biết, nếu huynh là chàng thanh niên bình thường không vướng bận chuyện giang hồ thì. . . Huynh có yêu muội không?
- Mạn nhi! Huynh hứa với muội, nếu ngày nào huynh hoàn thành đại nghiệp mà vẫn giữ được mạng sống, huynh sẽ trở về đây tìm muội. Nghe xong câu đó, gương mặt Tiểu Mạn sáng lên, môi điểm nụ cười như hoa nở. Ánh mắt nàng tha thiết nhìn Ngạo Thiên như muốn nói lên muôn vạn điều giấu kín trong tim. Rồi nàng nói:
- Có lời đó của đại ca, muội đã an ủi lắm rồi. Nàng lấy ra viên thuốc màu xanh lục to bằng ngón tay út, mùi đơn dược thơm lừng. Nàng trao nó cho Ngạo Thiên:
- Đại ca uống viên thuốc này thì có thể ra đi. Từ nay, đại ca bách độc bất xâm, có thể yên tâm mà hành hiệp giang hồ. Ngạo Thiên biết viên thuốc đó cực kỳ trân quý nên chàng cảm động khôn xiết:
- Mạn nhi. . . Nàng giục:
- Đại ca uống thuốc rồi đi ngay, ông nội mà tỉnh dậy phát hiện thì đừng hòng thoát khỏi nơi đây. Ngạo Thiên cầm lấy viên thuốc cho vào miệng nuốt. Thuốc đi đến đây lập tức mát lạnh đến đó, quả nhiên là linh dược. Tiểu Mạn quay mặt khoát tay nói:
- Đại ca đi đi! Ngạo Thiên quyến luyến gọi tên nàng:
- Mạn nhi. . . Nàng gắt lên:
- Đi đi! Tuy không thấy mặt nàng nhưng Ngạo Thiên biết nàng đã khóc. Đôi vai nàng run rẩy, tiếng nấc nén vào tim. Ngạo Thiên biết mình còn chần chờ sẽ không thể dứt áo ra đi được. Chàng nói gọi một câu rồi vội vã ra đi:
- Tạm biệt Mạn nhi! Tiểu Mạn chạy ra cửa đứng nhìn theo bóng chàng, nhưng thân pháp của Ngạo Thiên nhanh quá khiến nàng không kịp trông thấy gì. Nàng nghẹn ngào kêu lên:
- Ngạo Thiên ca ca!
- Nha đầu thương hắn đến thế sao? Tiểu Mạn giật mình, nhìn lại thì thấy ông nội từ trong một góc tối bước ra. Nàng kinh hãi kêu lên:
- Ông nội thấy hết rồi ư?
- Ừ. Đến dược thánh cả đời ông ngươi chỉ luyện được hai viên, ngươi cũng cho hắn. Ngươi có biết từ nay, đến ta cũng không quản nổi hắn không? Nàng lầm lì gục đầu nói:
- Chẳng phải ngươi muốn theo thằng ngốc tử ấy đến chết sao? Tiểu Mạn trong lòng mừng khấp khởi nhưng vẫn chưa dám tim:
- Nội tổ cho Mạn nhi đi thật sao?
- Đi đi! Mang cả Điếu Ông - Tẩu Bà theo mà hộ thân.
Tiểu Mạn vui mừng quá độ, nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Nàng đu lên cổ ông nội hôn lên gò má nhăn nheo của lão, khiến lão cũng thấy lòng sung sướng bội phần.
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tính ra thì còn sáu ngày nữa mới tới kỳ Võ lâm Đại hội. Từ lâu, Ngạo Thiên muốn đi tìm Lục Linh Lăng hỏi rõ cớ sự, một lần nói ra tất cả rồi vĩnh viễn chia tay, nhưng ngặt nỗi Thuận Thiên giáo không có chỗ ở nhất định, hành tung bí ẩn khiến chàng không biết đâu mà tìm. Giữa lúc chàng còn phân vân chưa biết phải làm gì, thì có một bóng người vụt ra xuống đầu ngựa, nhìn lại thì chính là Hoàng Nhạn Ca.
- Thế thì con bé họ Chu cách đây mấy ngày vẫn theo ngươi như hình với bóng đâu rồi? Lão nhìn chàng bằng ánh mắt tinh quái khiến Ngạo Thiên phải đỏ mặt, cúi đầu lúng túng nói:
- Nhị ca biết cả rồi sao?
- Nhị ca vẫn âm thầm hỗ trợ ngũ đệ mà. Mà thôi không nói nữa, ta có việc nhờ ngươi đây.
- Xin nhị ca cứ sai bảo.
- Ngươi còn nhớ Thiết Phiến phu nhân không?
- Người đàn bà điên?
- Phải. Ngũ đệ đi với ta một chuyến nhé.
- Nhị ca muốn đi đâu?
- Cứu người! Dứt lời, lão vọt lên lưng ngựa. Ngạo Thiên cũng tức khắc nhảy lên ngồi sau lão, linh mã hí vang một tiếng rồi cất vó phóng như bay. Chẳng mấy chốc, họ đã chặn đầu một đoàn người gồm có bảy tên. Quách Anh, Quách Từ đi trước dẫn đầu năm tên kiếm sĩ hắc kỳ kéo theo người đàn bà điên quần áo tả tơi, máu me đầy mình. Bà ta thương thế trầm trọng, đi không muốn nổi nhưng miệng vẫn kêu lên những tiếng thê lương:
- Trả con cho ta. . . Trả con cho ta. . . Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ngạo Thiên không nói không rằng cất mình bay vọt lên. Một chưởng từ trên không đánh xuống lập tức đập vỡ sọ hai tên kiếm sĩ. Chàng vừa hạ thân xuống đấy thì hữu thủ chộp người đàn bà ném sang cho họ Hoàng, tả thủ tiếp tục phóng chưởng đoạt mạng thêm một tên kiếm sĩ nữa. Tất cả những sự việc đó diễn ra trong chớp mắt, hai tên sứ giả họ Quách không kịp trở tay. Bọn chúng vừa giận vừa sợ, kinh hoàng nhìn Ngạo Thiên, gào lên:
- Thằng khốn, nạp mạng cho ta! Hai tên đồng loạt tiến lên xuất chưởng. Kể ra công phu của chúng cũng đạt đến trình độ kinh thiên, Tụ Hỏa Thần Công đánh ra có sức thiêu hủy bất cứ vật gì cản trở trên đường đi của nó. Tuy nhiên, Ngạo Thiên ngày hôm nay trong mình đã có ba môn tuyệt học, chàng nhẹ nhàng động thân né chưởng rồi tiếp tục sử dụng cước pháp Vạn Ảnh Phù Vân di chuyển quỷ mị làm cho đối phương rối loạn tinh thần. Quách Anh, Quách Từ vung chưởng bổ tứ phía nhưng chẳng chạm được đến cái vạt áo của đối phương, chỉ nghe tiếng cười nhạt:
- Nằm xuống!
Bình. . . Bình. . . Tiếng chưởng đập vào xác người, nhìn lại thì thấy họ Quách hai tên ngã ngửa dưới đất. Ngạo Thiên nhiều phen bị mẹ con Tư Mã Quỳnh Dao hành hạ tàn khốc nên đối với Ngũ Kiếm Kỳ môn đã có lòng thù hận sâu sắc. Chàng tiến tới vung tay kết liễu sinh mạng hai tên Thái Bảo sứ giả, chúng chỉ kịp kêu ối một tiếng đã vỡ sợ, hồn lìa khỏi xác. Trong rừng bỗng có tiếng gầm vang động đầy thống hận:
- Âu Dương Ngạo Thiên! Bổn thiếu gia thề sẽ lột da ngươi. Ngạo Thiên vừa muốn động thân lao vào rừng thì họ Hoàng đã gọi lại:
- Ngũ đệ, mặc kệ hắn! Tên kiếm sĩ may mắn còn sống sót cũng đã cao chạy xa bay. Ngạo Thiên hai mắt đỏ ngầu uất ức nói:
- Sao sư huynh không cho đệ truy bắt hắn? Họ Hoàng nghiêm giọng nói:
- Ngũ đệ say máu rồi đó. Ngạo Thiên giật mình hồi tỉnh. Chàng nhìn hai bàn tay vấy máu của mình, bất giác thở dài. Họ Hoàng lại nghiêm giọng giáo huấn:
- Năm xưa, sư phụ hành hiệp chỉ giết những đại ma đầu táng tận lương tâm. Phàm những nhân vật bị sai khiến, người chỉ giáo huấn hoặc cùng lắm là phế bỏ võ công, hoặc đuổi ra quan ngoại suốt đời không được hồi hương. Ngũ đệ! Đó mới chính là hành động của bậc đại trượng phu. Ngạo Thiên nghe xong mấy lời đó thì ân hận, thấm thía vô cùng. Chàng xá dài họ Hoàng, giọng xúc động:
- Tiểu đệ đa tạ nhị ca đã giáo huấn. Từ nay, đệ sẽ răn mình.
- Tốt lắm!
- Bà ta thế nào rồi?
- Huynh đã điểm huyện cầm máu, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
- Giờ nhị ca định làm gì?
- Huynh muốn nhờ một người bạn trị bệnh cho bà ta. Ngạo Thiên gật đầu:
- Nên làm như thế. Họ Hoàng hỏi sang chuyện khác:
- Có phải đệ muốn đi dự đại hội võ lâm?
- Vâng ạ!
- Ta có cái này cho đệ. Lão lấy ra một tấm thiếp mời trao cho Ngạo Thiên, chàng cất luôn vào áo rồi hỏi:
- Nhị ca có tin tức gì của Tạ Tam Cô, Xú Hòa Thượng không?
- Lão hòa thượng luôn miệng trách ngươi, lão cũng đang đi tìm ngươi đó. Còn một người oán trách nữa mà không nói ra. Ngũ đệ! Ngươi đào hoa quá rồi đấy. Ngạo Thiên mặt mày đỏ nhừ lên không nói được lời nào. Họ Hoàng tiếp:
- Có lẽ ngươi sẽ gặp họ trong kỳ đại hội này. Bây giờ huynh đệ ta chia tay, nhị ca phải đi rồi đây. Hẹn gặp lại ở Ngọc Giác đài.
- Nhị ca khoan đi đã!
- Đệ còn chuyện gì muốn nói?
- Đệ. . . Muốn hỏi nhị ca tung tích của Thuận Thiên giáo? Họ Hoàng nhìn chàng một lát rồi hỏi:
- Về chuyện này, nhị ca đang có một số nghi vấn, ngũ đệ thong thả chờ ta điều tra rõ ràng sẽ cho người biết.
- Nghi vấn gì, nhị ca có thể tiết lộ cho đệ biết không?
- Không được! Họ Hoàng lạnh lùng đáp:
- Trong thời gian tới, đệ dứt khoát không được đi tìm Lục Linh Lăng. Đệ nên nhớ một điều, ngày nay thân xác đệ không phải của riêng đệ mà còn là tương lai của võ lâm. Ngạo Thiên nghe xong mấy lời đó thì ngẩn ngơ cả người.
- Thôi, nhị ca đi đây. Họ Hoàng vừa dứt lời, liền cắp người đàn bà điên, phóng đi mất dạng.
-oOo-
Ngạo Thiên trong lòng không chủ đích, thả lỏng dây cương cho linh mã tự ý đi.
Phong cảnh lúc chiều tà đượm ánh hoàng hôn mang một vẻ đẹp sầu não, thê lương. Linh mã đưa chàng đến một thung lũng vắng vẻ, trước mắt là một hồ nước mênh mông, giữa hồ mọc lên một ốc đảo, trên đảo cây cối um tùm tươi tốt. Ngạo Thiên thả ngựa cho nó đi ăn cỏ, định bụng đốt một đống lửa ngủ đêm ở nơi phong cảnh hữu tình này. Bất ngờ, linh mã hướng vào ốc đảo hí vang ba tiếng, gật đầu ba cái. Thái độ của linh mã làm cho Ngạo Thiên ngạc nhiên. Chàng vuốt ve nó và hỏi:
- Mã huynh có chuyện gì thế?
Linh mã lại hí lên một tiếng nữa, đầu vẫn hướng về ốc đảo. Bỗng dưng từ trên ốc đảo vang lên tiếng đàn tranh, một khúc ca dạ hành của khách giang hồ. Tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, trầm mặc du dương, thoang thoảng ngân nga trong gió. Tiếng đàn làm cho người đang vui càng vui hơn, khiến người có tâm sự buồn càng thêm phần sầu não.
Bỗng trên mặt hồ xuất hiện một chiếc thuyền độc mộc, chiếc thuyền do một thiếu nữ điều khiển, hướng về phía Ngạo Thiên từ từ lướt tới. Khi thuyền đến gần mới khiến người ta giật mình vì dung mạo phi phàm, cốt cách tao nhã như tiên nữ của người chèo thuyền. Nàng mặc bộ y phục bằng lụa trắng toát, màu trắng trùng với nước da như tuyết của nàng. Môi nàng đỏ mọng như quả đào chín, mắt nàng long lanh tựa nước hồ thu. Nàng khuấy nhẹ mái chèo, cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát như tiên giáng trần.
Tin rằng bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng rung động tận đáy lòng. Dù cho kẻ đó đang có tâm sự gì u buồn mà nhìn thấy nàng rồi lập tức sẽ lại vui vẻ, yêu đời ngay. Vẻ đẹp của nàng chỉ có thể dùng hai chữ kỳ diệu mà diễn tả.
Thuyền đã cặp bờ. Ngạo Thiên dù là bậc chính nhân quân tử mà nhìn thấy nàng cũng phải ngơ ngẩn, tâm tình xao xuyến như có ngọn sóng thần xô qua. Nàng rời thuyền lên bờ đi thẳng về phía Ngạo Thiên. Môi nàng nở một nụ cười tươi như hoa nở, giọng nói du dương huyền hoặc:
- Tiểu nữ xin kính chào công tử. Chẳng hay người có phải là Âu Dương Ngạo Thiên? Ngạo Thiên qua phút bàng hoàng, giờ đã lấy lại phong thái đĩnh đạc. Chàng cúi đầu đáp lễ rồi nói:
- Tại hạ chính là Âu Dương Ngạo Thiên.
- Chủ nhân của tiểu nữ có lời mời Âu Dương công tử lên đảo dạo chơi một chuyến.
- Chủ nhân của cô nương. . . Phải chăng là người đang gảy đàn?
- Công tử đoán đúng rồi, tiếng đàn ấy là của chủ nhân tiểu nữ.
- Quý chủ nhân cho biết vì sao lại muốn gặp tại hạ không?
- Chủ nhân chỉ căn dặn mời công tử lên đảo. Gặp chủ nhân rồi, người tất sẽ biết được lý do. Đây là một lời mời đường đột, nhưng chính cốt cách phi phàm của thiếu nữ thần tiên này cộng với tiếng đàn tuyệt vời kia khiến Ngạo Thiên không có một chút nghi ngờ nào. Chốc lát sau, chàng đã ở trên chiếc thuyền của cô gái. Thuyền quay đầu hướng về ốc đảo lững lờ trôi theo tay chèo thanh thoát của thiếu nữ áo trắng. Thuyền vừa cặp bến, tiếng đàn kia cũng im bặt. Thiếu nữ nhanh nhẹn lên bờ, đưa tay mời Ngạo Thiên:
- Xin mời công tử! Ngạo Thiên chưa bao giờ đến nơi nào có phong cảnh u tình, thanh nhã như nơi đây. Những cây cổ thụ lâu năm vươn tàng che rợp lối đi. Trên cành cao chim chóc tụ hội, chúng hót líu lo, rộn ràng như muốn chào đón khách. Dưới mặt đất nào là hươu, là nai, là thỏ. . . chúng nhởn nhơ gặm cỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng lên tròn xoe nhìn khách. Giữa đảo lại có một cái hồ, trên hồ lại có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có nhà thủy tạ, có vườn hoa, ao sen. . . Cái khung cảnh hồ trong hồ, đảo trên đảo này có lẽ thế gian chỉ có một mà thôi. Thiếu nữ chỉ tay ra nhà thủy tạ nói:
- Mời công tử, chủ nhân đang chờ người ở đó. Từ chỗ Ngạo Thiên đứng cách nhà thủy tạ khoảng cách chừng năm sáu trượng, chẳng có thuyền cũng chẳng có cầu bè gì bắc qua. Ngạo Thiên cười khẽ rồi nhún mình bay vọt đi. Thân pháp Bạch Hạc Phi Thiên quả nhiên vừa đẹp mắt vừa linh nghiệm phi thường. Thân hình Ngạo Thiên như cánh hạc lướt trên mặt hồ. Chỉ một lần chạm chân xuống lá sen làm điểm tựa, Ngạo Thiên đã đứng trên nhà thủy tạ. Đó là một thiếu phụ tuổi ngoài bốn mươi, dung mạo xinh đẹp hiền từ, nụ cười làm ấm áp lòng người. Bà ta ngồi bên chiếc đàn tranh, cạnh đàn đặt một thanh kiếm. Bao kiếm bằng đồng có khắc những hoa văn họa tiết trông rất lạ mắt. Ngạo Thiên cung tay hành lễ rồi cất giọng từ tốn:
- Nương nương cho mời vãn bối đến đây chẳng hay có điều gì chỉ giáo? Người đàn bà có giọng nói rất nhu mỳ:
- Mời công tử ngồi! Ngạo Thiên ngồi xuống chiếc đôn đá. Người đàn bà đứng lên rót trà mời chàng, cử chỉ của bà ta nhẹ nhàng, thanh thoát của bậc quý nhân.
- Mời công tử!
- Vãn bối xin được thỉnh cao danh.
- Công tử đừng vội! Sau khi trả lời vài câu hỏi của nô gia, tất công tử sẽ biết nô gia là ai, vì sao mời công tử tới đây.
- Xin nương nương cứ hỏi.
- Công tử chắc đúng là Âu Dương Ngạo Thiên rồi?
- Đúng là tại hạ.
- Vừa rồi có phải công tử sử dụng thân pháp Bạch Hạc Phi Thiên?
- Nương nương nhìn không sai.
- Thế công tử có biết cái này không? Vừa nhìn thấy tín vật trên tay người đàn bà, Ngạo Thiên tái mặt, trong lòng rúng động. Chàng vội quỳ xuống, giọng không giấu được nỗi vui mừng khôn xiết:
- Đệ tử Âu Dương Ngạo Thiên xin ra mắt tôn sư. Thì ra đó là miếng thép có khắc hình mãnh hổ, nó chính là một phần của Hổ phù. Người đàn bà vụt nghiêm giọng:
- Thấy tín vật như thấy Tôn sư! Âu Dương Ngạo Thiên! Hổ phù của ngươi đâu?
- Đệ tử vâng lệnh đại sư huynh đã cất giấu Hổ phù ở một nơi bí mật.
- Thế thì ngươi hiển lộng thần công cho nô gia xem thử.
- Đệ tử tuân mệnh! Dứt lời, Ngạo Thiên đứng lên thi triển bộ cước pháp Vạn Ảnh Phù Vân, phút chốc chàng đã đi đủ tám mươi mốt phương vị, trở về đứng ở vị trí cũ, thần sắc không chút thay đổi. Rồi chàng vận công phát động luồng Hàn Băng biến thân hình thành một lớp sương khói mờ mịt. Chàng nghe văng vẳng giọng thiếu phụ xúc động kêu lên:
- Ngũ đệ! Ngạo Thiên cũng nghẹn ngào:
- Người là. . .
- Ta họ Hà tên Uyên Uyên, chính là tứ sư tỷ của ngươi đây. Hóa ra đệ tử thứ tư của Trí Nguyên đại sư lại là một nữ nhân. Cũng như lần trùng phùng với Hoàng Nhạn Ca trước đây, tỷ đệ hai người họ đều rưng rưng nước mắt. Một người đi tìm kiếm trong cõi trời đất mênh mông, một người ngồi chờ đợi trao lại cơ duyên, cuối cùng họ đã gặp nhau. Đây không phải là sự xếp đặt bình thường của một con người bình thường mà là cơ duyên tạo hóa của trời đất, là sự thần thông quảng đại của bậc thánh nhân. Qua phút xúc động, Hà Uyên Uyên nghiêm giọng nói:
- Ngũ đệ, có phải sắp tới ngươi định đi dự đại hội võ lâm?
- Đệ đúng là có ý định đó.
- Vậy thì đệ hãy mau mau uống Hoàng Dược đơn gia tăng công lực rồi tức tốc tu luyện Thông Thiên kiếm pháp cho kịp ngày tham dự đại hội.
- Thông Thiên kiếm pháp?
- Đúng vậy! Tứ sư tỷ ngươi chính là người sở hữu tuyệt học thứ tư của ân sư, Thông Thiên kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này có cả thảy ba chiêu, chiêu sau tinh kỳ hơn chiêu trước. Mỗi chiêu gồm thâu cả thảy tinh tú trên trời đất, uy lực biến hóa khôn lường. Người luyện thành pho Thông Thiên kiếm pháp một khi đánh ra cả ba chiêu liên miên bất tận sẽ có uy lực dời núi lấp biển, kinh thiên động địa. Ngạo Thiên ngập ngừng hỏi:
- Tứ tỷ luyện pho Thông Thiên kiếm pháp trong bao lâu?
- Sư tỷ của đệ tư chất tầm thường, luyện chiêu đầu mất một năm, chiêu kế hai năm, chiêu cuối cùng phải mất bốn năm. Cả thảy là bảy năm, tuy nhiên cũng chưa lĩnh hội hết tinh hoa của nó. Ngạo Thiên nghe tới đó mà rùng mình. Chàng chỉ có không đến sáu ngày!
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Một bóng đen với thân ảnh vô cùng quỷ mị lướt đi trong bóng đêm. Người đó dễ dàng qua mặt bọn võ sĩ ngoại biên đang canh gác vòng ngoài, đột nhập vào hậu cung không một tiếng động.
Tòa trang viện đồ sộ chỉ còn lại hai phòng có ánh đèn. Bóng đen dường như biết rõ nơi mình phải đến. Hắn không một chút chần chờ, tiến về phía căn phòng ở cuối dãy nhà, ra tay nhanh như cắt điểm huyện hai tỳ nữ đứng canh gác ngoài cửa. Rồi không chút chậm trễ, hắn xô cửa bước vào phòng.
Lục Linh Lăng đang thẫn thờ đứng bên song cửa nhìn ra bóng đêm. Nàng ta thân hình tiều tụy, da dẻ xanh xao như mới trải qua một cơn bệnh nặng vậy. Bóng đen bây giờ mới đứng trong ánh sáng. Đã nhìn ra là Hoàng Nhạn Ca. Lão nhẹ nhàng khép cửa phòng. Lục Linh Lăng mặc dù nghe tiếng động nhưng nàng không buồn quay lại. Họ Hoàng khẽ gọi:
- Lục cô nương! Nghe tiếng người lạ, Linh Lăng quay phắt người lại:
- Ngươi là ai?
- Cô nương đừng làm kinh động, lão phu đến đây là có ý tốt. Linh Lăng nhìn lão nghi ngại:
- Lão làm sao mà vào được đây? Họ Hoàng nhếch mép cười ruồi:
- Bọn võ sĩ vô dụng ngoài kia làm sao cản được lão phu?
- Lão muốn gì?
- Cô nương có phải là Lục Linh Lăng, Lục cô nương không?
- Chính là tiểu nữ.
- Lão phu là nhị sư huynh của Âu Dương Ngạo Thiên. Linh Lăng nghe mấy lời đó thì tâm thần rung động, nàng run rẩy cơ hồ như sắp ngất xỉu. Rồi nàng chới với níu lấy họ Hoàng:
- Tiền bối. . . Ngạo Thiên ca ca. . . Thế nào rồi?
- Hắn vẫn khỏe.
- Có phải chàng nhờ tiền bối đến đây tìm tiểu nữ? Họ Hoàng lắc đầu:
- Hắn không hề biết chuyện này. Lục Linh Lăng hai mắt đỏ hoe, giọng sụt sùi nói:
- Tiền bối ơi! Ngạo Thiên ca ca chắc rằng trong lòng hận tiểu nữ lắm phải không? Họ Hoàng không đáp mà hỏi lại:
- Cô nương đã phụ lời giao ước với hắn, tại sao vậy?
- Tiểu nữ. . . Tiểu nữ có nỗi khổ tâm riêng. Rồi nàng òa khóc, nghẹn ngào không thốt nên lời được nữa. Nỗi uất ức thống khổ này nàng đã dồn nén trong lòng quá lâu khiến nàng cơ hồ sắp ngã quỵ đến nơi. May sao Hoàng Nhạn Ca đến. Lão như vị cứu tinh, như chiếc phao cứu vớt sinh mạng đang lay lắt của nàng. Đợi cho Linh Lăng bớt xúc động, họ Hoàng thân thiện nói:
- Cô nương có chuyện gì khổ tâm cứ nói ra, lão phu nhất định sẽ chuyển cáo lại cho Ngạo Thiên. Linh Lăng nghẹn ngào:
- Tiền bối. . . Xin người nói giúp với Ngạo Thiên ca ca rằng tiểu nữ. . . Sống mà như người đã chết.
- Cô nương hãy nói rõ hơn.
- Tiểu nữ bị mẫu thân ép buộc. Người lấy sinh mạng của Ngạo Thiên ca ca ra mà uy hiếp tiểu nữ, buộc tiểu nữ phải trở về với thân phận chủ nhân của hoa kiệu và buộc tiểu nữ không được chết, không được phép bỏ trốn. Tiền bối, xin người nhắn với chàng rằng Lăng nhi vẫn ngày đêm thương nhớ lang quân. Linh Lăng là thân con gái mà dám nói ra những lời đó mà không một chút ngượng ngùng là bởi vì tình yêu của nàng dành cho Ngạo Thiên quá sâu nặng, tình yêu đó đã bị dồn nén đến cực điểm. Họ Hoàng khẽ thở dài. Lão tự hỏi, nếu như Ngạo Thiên mà biết chuyện này thì không chừng hắn sẽ lập tức xông tới đây để cứu Linh Lăng. Lúc đó, thật không biết hậu quả nghiêm trọng gì sẽ xảy ra nữa.
- Lục cô nương! Lão phu sẽ chuyển tất cả những lời nhắn của cô nương đến Ngạo Thiên. Họ Hoàng nói thế nhưng lão biết rằng, vì sinh mệnh của Ngạo Thiên, vì võ lâm đại cục, lúc này không thể để cho Ngạo Thiên biết chuyện này được. Linh Lăng đột nhiên quỳ xuống trước mặt họ Hoàng làm lão giật mình, lùi lại một bước nói:
- Lục cô nương, sao cô lại làm như thế?
- Nhị sư huynh, Linh Lăng nay đã là thê tử của Ngạo Thiên ca ca, vậy muội cũng sẽ là tiểu muội của sư huynh rồi. Xin người hãy thương cho Linh Lăng mà giúp cho vợ chồng tiểu muội được đoàn viên. Hoàng Nhạn Ca trong lòng quá bất nhẫn, lão trút một tiếng thở dài:
- Lục muội đứng lên đi, lão huynh hứa sẽ làm hết sức mình.
- Tạ ơn nhị ca.
- Lục muội còn muốn nhắn gì nữa không?
- Tiểu muội. . . Nhờ nhị ca nói lại với Ngạo Thiên ca ca là. . . Chàng đã có cốt nhục rồi. Họ Hoàng nghe đến đó thì rúng động tâm thần, lão biết mình đã tự mang gông vào cổ. Nói chuyện này hay không nói, lão còn phải suy nghĩ nhiều lắm mới có thể quyết định được. Lục Linh Lăng nói tiếp:
- Tiểu muội biết Ngạo Thiên ca ca là một bậc anh hùng, người có chí lớn như Ngạo Thiên ca ca nếu chỉ vì một thân một mình thì tiểu muội sẵn sàng hy sinh vì đại cuộc. Nhưng nay hài nhi sắp chào đời, tương lai mẫu thân muội sẽ lấy đó làm cái uy hiếp Ngạo Thiên ca ca. Tiểu muội cầu xin chàng hãy vì hài nhi mà đưa mẹ con muội thoái ẩn giang hồ, cao chạy xa bay. Chỉ có cách đó mới mong bảo toàn được tính mạng cho cả gia đình tiểu muội. Họ Hoàng nói:
- Lục muội! Ngay bây giờ, lão huynh có thể đưa muội thoát khỏi nơi đây an toàn mà.
- Không được. Nếu muốn thoát thân, muội đã ra đi rồi. Trừ phi Ngạo Thiên ca ca đồng ý cùng muội đi đến một nơi thật xa gác kiếm quy ẩn. Bằng không thì muội thà chết tại đây.
- Phải chăng Lục muội e ngại bị truy sát.
- Đúng vậy! Muội mà bỏ trốn thì ngay lập tức Thuận Thiên giáo sẽ toàn lực truy sát Ngạo Thiên ca ca ngay. Họ Hoàng nghe mấy lời đó của Linh Lăng cũng phải rùng mình. Giờ đây, lão nhìn Linh Lăng với ánh mắt đầy vẻ thiện cảm. Lão cũng đã hiểu rõ vì sao Ngạo Thiên bằng lòng kết hôn với con gái của giáo chủ Thuận Thiên giáo. Thì ra, đúng như lời Ngạo Thiên nói, Lục Linh Lăng bề ngoài tuy là chủ nhân của hoa kiệu nhưng bên trong tâm tính lại thuần lương, nhân hậu. Lão suy tính một lúc lâu rồi nói:
- Lục muội yên tâm. Lão huynh hứa là sẽ cố hết sức chu toàn cho mẹ con tiểu muội.
- Tiểu muội nguyện suốt đời này sẽ mang ơn nhị sư huynh. Họ Hoàng xua tay:
- Lục muội đừng nói như thế! Bây giờ huynh có chuyện muốn hỏi muội đây!
- Tiểu muội xin nghe. Nếu chuyện gì biết, nhất định sẽ nói.
- Được lắm! Huynh muốn hỏi muội là có phải mẫu thân của muội đã đích thân tìm đến Độc Phong động bắt muội trở về?
- Đúng như vậy.
- Thế muội có biết làm cách nào mà bà ấy biết được đường tìm đến Độc Phong động hay không?
- Điều đó thì muội không biết. Họ Hoàng im lặng suy nghĩ. Dường như trong đầu lão đã có câu trả lời mà cũng đang có nhiều nghi vấn trong nhất thời lão vẫn chưa thể giải thích được. Lão lại hỏi tiếp:
- Huynh hỏi một câu thật không phải, bao nhiêu năm qua, tình cảm của mẫu thân dành cho muội sâu nặng thế nào? Linh Lăng cũng có một chút ngạc nhiên nhưng không hỏi, chỉ đáp:
- Gia mẫu dạy dỗ tiểu muội rất nghiêm khắc.
- Từ đâu mà có mối thâm thù giữa Thuận Thiên giáo và Ngũ Kiếm Kỳ môn?
- Mẫu thân không nói rõ, chỉ cho tiểu muội biết là Tư Mã Quỳnh Dao là kẻ thù số một của mẫu thân. Lần nhập quan này, ngoài việc thống nhất võ lâm, tiêu diệt Ngũ Kiếm Kỳ môn, còn phải giết cho bằng được Tư Mã Quỳnh Dao. Họ Hoàng không hỏi thêm câu nào nữa, lão chỉ đưa mắt nhìn Linh Lăng với vẻ thương cảm. Rồi lão nói thêm vài lời an ủi. Trước khi từ biệt, lão hỏi:
- Chừng nào Lục muội lâm bồn?
- Theo như sự tính toán của tiểu muội thì khoảng năm tháng nữa. Hoàng Nhạn Ca gật gù như thể trong lòng đã có chủ đích. Rồi đó, lão từ biệt Lục Linh Lăng, phóng mình vào trong bóng đêm.
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ngọc Giác đài nằm về phía tây, cách Thành Nam chừng mười dặm. Nơi đây, vào thời Tam Hoàng Ngũ Đế, các chư hầu dùng làm chỗ để đóng quân mỗi khi về triều kiến Thiên tử. Vì lẽ đó, Ngọc Giác đài có cái địa thế của nơi quần long tụ hội.
Có núi cao hiểm trở, có vực sâu muôn trượng, là nơi bố trí quân đội rất tốt. Càng đến gần ngày võ lâm đại hội thì khách giang hồ tụ hội về đây càng đông, khí thế chẳng kém gì năm xưa các chư hầu hội quân.
Những khách điếm, tửu quán được dựng lên, đa phần là do bọn tay chân của Ngũ Kiếm Kỳ môn làm chủ. Bọn Tạ Tam Cô, Xú Hòa Thượng cũng biết như thế nhưng giữa thời buổi giang hồ nhiễu loạn như thế này, chẳng thể tìm đâu ra một nhà trọ đàng hoàng.
Từ lúc Ngạo Thiên không từ mà biệt ở lều tranh của họ Hoàng, cả nhóm bốn người lên đường xuôi nam, vừa đi vừa nghe ngóng tin tức giang hồ cũng như tin tức của Ngạo Thiên. Lão Xú Hòa Thượng nốc một ngụm rượu rồi khề khà nói:
- Quái lạ! Thằng nhãi Ngạo Thiên không biết là biến đi đâu mà chẳng thấy tăm hơi gì. Tuyết Từ thần sắc kém vui, lo lắng nói:
- Tiền bối thử nghĩ xem. . . Có khi nào Ngạo Thiên ca ca đã rơi vào tay địch không?
- Hắn ta võ công cái thế, làm gì có kẻ nào bắt được hắn ta chứ? Lão nói như thế nhưng trong lòng cũng không mấy yên tâm. Tạ Tam Cô lên tiếng:
- Các người lo gì không gặp được hắn. Võ lâm đại hội sắp tới, thế nào hắn ta cũng đến.
- Lão phu chỉ ngại hắn là người tính khí quật cường, đứng ra làm chuyện hồ đồ thì nguy mất. Lão vừa nói tới đó thì đã nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa xôn xao. Đi vào là Chu Tiểu Mạn và Điếu Ông - Tẩu Bà. Như thường lệ, đôi quái kiệt ấy đi tới đâu thì khói thuốc lởn vởn đến đấy làm không ai là không khó chịu. Chu Tiểu Mạn vừa vào quán đã nắm ngay tên tiểu nhị hỏi:
- Ngươi có trông thấy một thiếu niên lưng gù, cưỡi con ngựa Huyết Hoa đi qua đây không?
- Dạ, tiểu nhân không thấy. Nàng buông tên tiểu nhị ra, chọn một bàn cùng với hai tên thủ hạ quái đản, Điếu Ông - Tẩu Bà ngồi xuống. Sau khi gọi thức ăn xong, nàng hỏi Điếu Ông - Tẩu Bà:
- Các ngươi nghĩ xem Âu Dương đại ca có thể đi đâu được chứ? Tẩu Bà phun khói thuốc trong miệng ra nói:
- Lão nô nghĩ hắn ta nhất định sẽ xuất hiện ở Ngọc Giác đài này.
- Ngươi nói bằng thừa. Ta không biết thế sao? Điều cần thiết là phải gặp Ngạo Thiên ca trước khi diễn ra đại hội kìa. Với bản tính cao ngạo của Ngạo Thiên ca ca, huynh ấy chắc chắn sẽ có hành động, không khéo lại rước họa vào thân. Bên này, Tuyết Từ nghe thiếu nữ mặc võ phục nói về Ngạo Thiên như nói về một người chí thân khiến nàng không nhịn được liền lên tiếng hỏi:
- Có phải là cô nương đang muốn tìm Âu Dương Ngạo Thiên? Tiểu Mạn nghe có người hỏi như thế thì vui mừng khôn xiết, nàng có ngờ đâu, chính đối phương cũng tha thiết muốn được gặp Ngạo Thiên không kém gì nàng. Tiểu Mạn vớ ngay lấy Tuyết Từ, hỏi:
- Tiểu muội đúng là đang muốn đi tìm Âu Dương đại ca. Tỷ tỷ có biết hiện giờ người đang ở đâu không, làm ơn chỉ giúp cho tiểu muội.
- Cô nương là gì của Âu Dương Ngạo Thiên?
- Cái đó. . . Tiểu Mạn vẫn còn đang ngập ngừng thì Tẩu Bà đã nhanh miệng nói:
- Hắn chính là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta. Tuyết Từ nghe xong mấy câu đó thì tâm thần rúng động, mặt mày xám ngoét không sao kềm chế được. Tiểu Mạn là một cô gái thông minh đĩnh ngộ nên nhìn thấy thần sắc đối phương như thế thì đã biết ngay sự tình. Xú Hòa Thượng nghe nói vậy không nhịn được vọt miệng hỏi:
- Tiểu cô nương đính hôn với thằng nhãi Ngạo Thiên tự bao giờ? Tiểu Mạn đổi giọng lạnh nhạt:
- Hòa thượng là gì của Ngạo Thiên ca ca?
- Lão phu. . . Xú Hòa Thượng cứng miệng không làm sao trả lời được. Tuy lão và Ngạo Thiên đã có chút ân tình nhưng mãi đến bây giờ, giữa họ vẫn không có danh phận gì. Tạ Tam Cô đột ngột lên tiếng:
- Tiểu cô nương là gì của Dược Thánh Chu Bồ Công?
- Ồ! Hóa ra bà cũng biết đến danh tính của nội tổ tôi. Tiểu Mạn xưa nay vốn chẳng xem ai ra gì, nàng ngang ngược, chỉ sợ có mỗi một mình ông nội, cho nên ngày hôm nay gặp bọn Tạ Tam Cô đều là bậc trưởng thượng nhưng nàng vẫn cứ ăn nói bằng giọng chằng kiêng dè gì. Tạ Tam Cô tiếp:
- Hóa ra, cô nương là cháu nội của Dược Thánh?
- Làm sao lão bà biết được?
- Trên giang hồ, ai mà không biết danh tiếng của Điếu Ông - Tẩu Bà?
Hai tên đó nghe Tạ Tam Cô nói như thế thì ra chiều đắc ý lắm. Họ vốn chẳng phải là anh em mà cũng không phải là vợ chồng, tình cờ gặp nhau, cảm thấy hợp ý liền kết thành một đôi tung hoành giang hồ, gây không ít nợ máu.
Cách đây mười mấy năm, hai tên bị đại địch truy sát, vừa trúng độc vừa trúng thương, tưởng đâu không thể sống nổi nữa. May mắn là chúng gặp được Dược Thánh, nhờ ông ta ra tay cứu chữa mà giữ được mạng sống. Từ đó, hai tên quái kiệt tôn Dược Thánh làm chủ nhân, nguyện suốt đời hầu hạ ông ta. Nói đến đây thì ngoài cửa có thêm một người xuất hiện. Lão liếc mắt nhìn thấy Chu Tiểu Mạn nhưng giả vờ như không quen biết. Lão hướng về phía đám người họ Tạ, vòng tay thi lễ:
- Xin chào chư vị, gặp nhau ở đây thật là may quá. Xú Hòa Thượng vồn vã đứng lên kéo tay họ Hoàng:
- Hoàng lão huynh! Tiểu đệ đang buồn chết vì không có người cùng uống rượu đây.
- Được lắm. Vậy Hoàng mỗ xin được tiếp huynh vài chén. Tuyết Từ thấy họ Hoàng cũng vui mừng hỏi:
- Hoàng tiền bối, chẳng hay người có gặp được Ngạo Thiên ca ca hay không?
- Cách đây mấy ngày, lão phu có nói chuyện với Ngạo Thiên đệ, từ đó đến giờ không nghe được tin tức gì của hắn nữa.
- Tiền bối có biết huynh ấy có đến đại hội võ lâm hay không?
- Ngũ đệ nhất định sẽ đến.
- Huynh ấy. . . Dự định sẽ làm gì trong kỳ đại hội võ lâm này, tiền bối có biết không?
- Lão phu biết tất cả mọi người đều lo lắng cho ngũ đệ. Nhưng hắn là cát nhân thiên tướng tất có thiên tướng, mấy lần gặp nạn đều không chết mà còn gặp cơ duyên. Chúng ta cứ mặc kệ hắn ta hành động, coi như là phó thác cho trời. Bên này, Chu Tiểu Mạn đứng lên hướng về phía Hoàng Nhạn Ca, hành lễ:
- Tiểu muội là Chu Tiểu Mạn, xin hỏi lão huynh có phải là nhị sư huynh của Âu Dương đại ca? Xét về tuổi tác, Tiểu Mạn chỉ đáng hàng con cháu của Hoàng Nhạn Ca, nhưng nàng xem mình là thê tử của Âu Dương Ngạo Thiên nên mới xưng hô như thế. Tuyết Từ biết, mọi người đều biết, Khương Ninh Bảo thì thích thú ra mặt, chỉ có một mình Tuyết Từ là đau khổ. Họ Hoàng đứng lên đáp lễ rồi nói:
- Lão phu đây đúng là nhị sư huynh của Ngạo Thiên, cô nương làm sao biết được?
- Tiểu muội có lần được nghe Ngạo Thiên ca ca nói mình có một người sư huynh họ Hoàng. Tiểu Mạn là cô gái lém lỉnh pha chút giảo hoạt, lần này cô cố tình tỏ vẻ thân thiết với Ngạo Thiên, chủ yếu là muốn đánh vào Tuyết Từ. Quả nhiên, Tuyết Từ buồn bã vô cùng. Họ Hoàng hỏi:
- Lão có biết một người họ Chu, hiệu là Dược Thánh, chẳng hay cô nương. . .
- Chính là nội tổ của tiểu muội.
- Ôi! Thế thì may cho lão phu quá. Họ Hoàng giả vờ mừng rỡ kêu lên, chứ thật ra lão đã biết lai lịch của cô gái họ Chu này. Không những thế, lão còn biết nội tình giữa nàng và Ngạo Thiên. Tiểu Mạn nghe lão nói thế thì có phần ngạc nhiên:
- Hoàng nhị ca nói như thế là có ý gì?
- Cô nương là cháu nội của Dược Thánh, chắc cũng được học qua một chút nghề thuốc?
- Tiểu muội đối với nghề thuốc của nội tổ cũng học được bảy, tám phần.
- Lão phu có một người bạn bị bệnh điên, chẳng hay có thể nhờ Chu cô nương. . .
- Tiểu muội cần phải gặp người bệnh đã.
- Lão phu làm phiền Chu cô nương quá bộ một chuyến.
- Không hề gì, nhưng tiểu muội cũng có điều kiện.
- Chu cô nương, xin cứ nói!
- Tiểu muội muốn Hoàng nhị ca từ nay xem tiểu muội như em, đối xử với tiểu muội giống như đối với Ngạo Thiên ca ca vậy. Tiểu Mạn quả làm một cô gái lém lỉnh hơn người. Nàng không chỉ đánh gục Tuyết Từ mà còn nhanh chóng lấy lòng họ Hoàng. Quả nhiên, Hoàng Nhạn Ca thích chí cất giọng cười sảng khoái:
- Ha. . Ha. . Được thế thì còn gì bằng? Chu tiểu muội, lão huynh gọi như thế có được không? Tiểu Mạn giả vờ e lệ đáp:
- Tạ ơn nhị ca. Chúng ta lên đường bây giờ được chưa? Họ Hoàng quay sang bọn Xú Hòa Thượng nói:
- Ở gần đây, lão phu có thuê một ngôi nhà dùng để ở tạm. Xin mời chư vị cùng đến đó nghỉ ngơi chờ ngày khai mạc đại hội võ lâm. Xú Hòa Thượng vui vẻ đồng ý ngay. Tạ Tam Cô còn ngần ngừ chưa đi thì Tuyết Từ đã nói:
- Tiểu nữ cảm tạ tấm thịnh tình của tiền bối, nhưng gia phụ đã hẹn gặp nhau ở đây, tiểu nữ phải ở đây chờ gia phụ.
- Chúng ta có thể gửi tin nhắn cho Tạ nhị hiệp. Họ Hoàng có lòng mời thật nhưng Tuyết Từ đã quá ngán ngẩm cô nàng dẻo miệng Chu Tiểu Mạn nên quyết liệt từ chối. Bên ngoài, lại có mấy tiếng người xôn xao rồi tiếp đó là hai lá huyết kỳ bay xẹt vào, cắm ngay trên cột. Cán cờ rung lên bần bật, sáu chữ bá đạo "Thuận thì sống, nghịch thì chết" xuất hiện với vẻ khủng bố thường lệ của nó. Tạ Tam Cô tái mặt quát lên:
- Kẻ nào? Chỉ nghe tiếng người vọng vào mà không thấy mặt:
- Tạ Tam Cô và Xú Hòa Thượng. Hai người hãy nhận lấy kỳ lệnh, hẹn trong ba ngày phải đến đầu thân bổn phái. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Mọi người ai cũng chết lặng, chỉ duy nhất có cô gái họ Chu là chẳng biết hay dở phát lên tiếng cười nhạt:
- Hừ! Đã không dám ló mặt ra thì nói gì đến chuyện sống chết? Vừa dứt lời thì cây ngân tiêu trong tay Tiểu Mạn vung lên lập tức cuốn hai lá cờ, nháy mắt đã nằm gọn trong tay nàng. Chu Tiểu Mạn thản nhiên xé cờ ném xuống đất, giọng khinh bỉ:
- Bổn cô nương nhổ vào Thuận Thiên giáo!
- Thật là to gan! Bóng người xẹt vào nhanh như điện chớp. Tứ Đại Linh Vương bước vào, dẫn đầu là Thiên Thủy Thần Vương xuất hiện với vẻ mặt hầm hầm. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy mặt Chu Tiểu Mạn thì lão tái mặt:
- Té ra là ngươi? Tiểu Mạn chu môi nói móc:
- Ngươi vẫn chưa vỡ mạch máu ra mà chết sao? Thiên Thủy Thần Vương giận đến mức miệng phun ra khói, nhưng lão nhớ đến lời huấn thị của giáo chủ nên không dám làm càn. Lão cố vớt vát sĩ diện bằng lời nói:
- Tiểu cô nương! Bổn giáo chủ đã có lời dặn trước nên lão phu không tiện tranh chấp với cô nương, xin cô nương đừng ép lão phu quá.
- Nếu không thì lão làm gì được ta nào? Chu Tiểu Mạn từ xưa đến nay vốn coi trời bằng vung, hôm nay đứng trước mặt Hoàng Nhạn Ca, nàng muốn chứng tỏ một chút oai phong nên càng làm già. Bọn Tứ Đại Linh Vương bốn tên đã tức giận đến cực điểm, nhưng vì có lời huấn thị trước nên đành nhẫn nhịn, không dám phát tác:
- Tiểu cô nương! Tốt nhất là không nên xen vào chuyện của bổn giáo.
- Ta cứ xen vào thì ngươi làm gì được ta nào? Thiên Thủy Thần Vương biết nếu còn đôi co thêm với con bé ngang ngạnh này thì lão chỉ có từ thua đến thua mà thôi nên lão bỏ mặc họ Chu, quay sang Tạ Tam Cô. Lão lấy ra hai cây lệnh kỳ khác ném lên bàn:
- Tạ Tam Cô! Xú Hòa Thượng! Hai ngươi hãy nhận lệnh kỳ đi! Lão Xú Hòa Thượng vẫn tính nóng nảy liền gầm lên:
- Lão phu nhổ toẹt vào Thuận Thiên giáo các ngươi. Tiểu Mạn nghe lão phát ra lời hạp ý nghĩ của mình, liền thích chí reo lên:
- Nói hay lắm! Nói hay lắm. . . Thuận Thiên giáo là cái thá gì chứ? Dứt lời, nàng lại ăn quen, vung roi lên định thu cờ. Thiên Thủy Thần Vương gầm lên:
- Ngươi muốn chết?
Lão đẩy ra một luồng lực đạo nhằm vào bả vai Chu Tiểu Mạn đánh tới. Vốn biết Tiểu Mạn võ nghệ chỉ ở mức bình thường, sở dĩ nàng ngông nghênh không coi ai ra gì là vì ỷ vào chút tài vặt chân truyền từ Dược Thánh. Lần này, bị tấn công bất ngờ, nàng chẳng kịp trở tay ném độc, may sao đã có hai con đười ươi (theo như lời nàng gọi) là Điếu Ông - Tẩu Bà hờm sẵn từ phía sau. Hai chiếc điếu cày một cái nhằm tay, một cái nhằm đầu Thiên Thủy Thần Vương đập xuống cùng lúc với tiếng thét chói tai:
- Chớ hại chủ ta! Thiên Thủy Thần Vương nhắm tình thế không xong vội nhảy lùi lại tránh. Nếu lão cố tình đánh trúng Tiểu Mạn thì e rằng lão sẽ vỡ sọ dưới tẩu của Điếu Ông - Tẩu Bà. Tiểu Mạn thoát khỏi độc thủ của đối phương trong gang tấc thì vừa sợ vừa giận, nàng thét lên: [thiếu trang].
…………….
nhất của Thuận Thiên giáo kể từ khi chúng nhập quan đến nay. Tên chủ quán bước tới nhăn nhó đòi tiền bồi thường, Tiểu Mạn móc ra mấy lượng bạc ném cho hắn. Tuyết Từ thấy thế cũng lấy một số bạc cho thêm. Hóa ra tên chủ quán gặp họa thành phúc. Họ Hoàng hướng về phía Tạ Tam Cô nói:
- Các vị cũng không nên ở lại đây nữa. Giờ phút này, chúng ta cần phải hợp lực chống lại kẻ thù. Tạ Tam Cô đồng ý:
- Hoàng huynh nói đúng lắm. Từ nhi! Con hãy để lại ám hiệu cho cha ngươi, rồi chúng ta đi với Hoàng lão huynh. Tuyết Từ miễn cưỡng làm theo lời của Tạ Tam Cô. Chu Tiểu Mạn bước tới nắm lấy tay họ Hoàng ra chiều thân mật:
- Hoàng nhị ca lúc nãy sử dụng bộ pháp gì mà lợi hại thế?
- À. . . à. . . Đó chỉ là một chút tài vặt của lão huynh, so với Ngạo Thiên ca ca của muội thì còn kém xa lắm. Tiểu Mạn mỉm cười đầy vẻ sung sướng.
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Sau khi uống Hoàng Dược đơn, bây giờ Ngạo Thiên đã có bảy mươi năm công lực, có thể nói, với nội công của chàng bây giờ, những người có khả năng đấu ngang ngửa với chàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau đó, chàng bắt đầu lao vào nghiên cứu bộ Thông Thiên kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này chỉ có ba chiêu nhưng ảo diệu, biến hóa khôn lường. Điều kỳ diệu là khi kết hợp với thân pháp Vạn Ảnh Phù Vân và luồng hàn nhiệt từ Hàn Băng Bách Phiến thì uy lực của nó sẽ tăng gấp bội, đồng thời cũng giúp cho người luyện kiếm được dễ dàng hơn. Sau khi đã lĩnh hội được phần tâm pháp, Ngạo Thiên bước vào luyện chiêu đầu tiên có tên gọi là Hàng Ma Diệt Yêu. Đúng như tên gọi của nó, chiêu này mỗi khi đánh ra tựa như chớp giật, sấm giăng, hàn khí tỏa ra từ mũi kiếm như tên bắn, có thể lấy mạng người trong vòng hai trượng.
Ngạo Thiên luyện chiêu Hàng Ma Diệt Yêu mất năm ngày. Chiều ngày thứ năm, chàng xuất quan tung mình lướt ra nhà thủy tạ. Cùng với nội công tăng tiến thì khinh công của chàng cũng tiến bộ hơn. Chỉ một cái nhún mình, một lần điểm chân xuống lá sen là chàng đã đứng vững trên thủy đình. Hà Uyên Uyên thấy chàng, liền đứng lên nhíu mày hỏi:
- Chẳng phải ta đã bảo ngũ đệ khi nào luyện xong bộ Thông Thiên kiếm pháp thì mới được xuất quan đó sao?
- Đệ đã luyện thành chiêu thứ nhất Hàng Ma Diệt Yêu. Hà Uyên Uyên tâm thần rúng động, nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt ngạc nhiên, rồi bà ta bật cười sảng khoái:
- Đệ quả nhiên là kỳ tài trăm năm có một. Tuy nhiên, vẫn còn hai chiêu nữa, sao đệ không luyện tiếp?
- Tứ sư tỷ có biết ngày mai là ngày tổ chức đại hội võ lâm hay không?
- Đệ muốn đi dự sao?
- Đệ nhất định phải có mặt. Hà Uyên Uyên lắc đầu:
- Đệ sai rồi, đại hội võ lâm kỳ này dữ nhiều lành ít, đệ đến đó trong khi vẫn chưa luyện xong Thông Thiên kiếm pháp e rằng sẽ gặp tai họa.
- Tiểu đệ biết chứ. Nhưng tiểu đệ nhận nhiệm vụ hàng ma diệt yêu, đệ không thể nào không có mặt ở đó. Hà Uyên Uyên nhìn chàng một lúc rồi thở dài:
- Có lẽ đây là số mệnh. Nếu đệ đã nhất định ra đi thì tỷ cũng không ngăn cản nữa. Dứt lời, bà ta vỗ ba tiếng. Chốc lát sau trên mặt hồ có một bóng trắng lướt qua như bay. Người đó chính là cô gái có vẻ đẹp như tiên từng chèo thuyền rước Ngạo Thiên lên đảo. Nàng cầm thanh bảo kiếm dâng lên cho Ngạo Thiên.
- Ngũ đệ. Hà Uyên Uyên nói:
- Đây là thanh Lãnh Diện Tu La kiếm, năm xưa nó là vật chí bảo từng theo chân sư phụ tung hoành khắp giang hồ, giữ gìn công đạo. Ân sư có lời di huấn cho sư tỷ bảo trao lại cho đệ. Ngạo Thiên xúc động nhận kiếm. Thanh bảo kiếm dài chừng bảy tấc, trên vỏ có khắc bốn chữ triện Lãnh Diện Tu La. Ngạo Thiên từ ngày xuất đạo đến giờ mới có một thanh bảo kiếm quý, chàng như hổ thêm cánh, rồng thêm vây. Lãnh Diện Tu La kiếm vừa ra khỏi vỏ, lập tức hàn khí bốc lên ngút trời, ngay cả Hà Uyên Uyên và ả tỳ nữ xinh đẹp cũng phải lùi lại để tránh luồng hàn khí ghê hồn của nó. Họ Hà nói:
- Mấy mươi năm rồi, Lãnh Diện Tu La kiếm mới lại được rút ra khỏi vỏ. Quả nhiên là thần kiếm trong trời đất! Ngũ đệ thử thi triển chiêu Hàng Ma Diệt Yêu ta xem thử! Vì trên tòa thủy đình chật hẹp nên Ngạo Thiên tung mình xuống mặt hồ, chân điểm lá sen, đưa nguồn nội lực vào Hàn Băng Bách Phiến, chỉ thấy thân mình chàng mờ mịt sương khói. Luồng kiếm quang bao phủ như mây, kiếm khí phóng ra chạm vào mặt nước, nước lập tức hóa thành băng. Một chiêu Hàng Ma Diệt Yêu đánh ra với công lực kinh hồn của Ngạo Thiên khiến cho trời đất như nổi cơn phong ba, chớp giật sấm giăng làm kinh động cả mặt hồ. Phút chốc, Ngạo Thiên đã lại đứng trên tòa thủy đình, thần thái ung dung, mặt mày hớn hở, Hà Uyên Uyên thì ngẩn ngơ nói:
- Đệ đánh ra chiêu này, uy lực gấp bội tỷ tỷ. Ngũ đệ mà luyện thành cả ba chiêu trong Thông Thiên kiếm pháp thì chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ vô địch.
- Đệ chỉ mong mình có thể hoàn thành được sứ mạng của ân sư.
- Ngũ đệ có thể nghe tứ sư tỷ khuyên một lời không? Hà Uyên Uyên nói:
- Đệ tốt nhất chờ đến này luyện thành Thông Thiên kiếm pháp hãy xuất quan. Chừng đó đứng ra lãnh đạo quần hùng, tiêu diệt tà ma cũng không muộn mà. Ngạo Thiên không phải không biết chuyến đi này của mình sẽ gặp nhiều hung hiểm. Tuy nhiên chàng không thể không đi là bởi vì quanh chàng giờ đây đã có nhiều người thân thiết, họ ngày đêm trông chờ và hy vọng ở chàng. Họ là Hoàng Nhạn Ca, là Xú Hòa Thượng, là Tạ Tuyết Từ. . . Là một bộ phận võ lâm chính nghĩa ít ỏi còn sót lại đang ngày đêm trông chờ một người có khả năng lãnh đạo họ. Chàng chắp tay xá Hà Uyên Uyên một cái rồi nói một cách dứt khoát:
- Tiểu đệ không thể không đi chuyến này. Hà Uyên Uyên thở dài:
- Âu đó cũng là duyên số. Thôi, trời cũng không còn sớm nữa, đệ lên đường đi. Tiểu Lê, đưa tiểu đệ ta lên bờ nhé! Cô gái có tên là Tiểu Lê cất giọng thỏ thẻ:
- Xin mời công tử. Một lúc sau người ta đã nghe tiếng linh mã hí vang trời đất. Tiếng vó ngựa xa dần rồi mất hắn.