|
|
31-08-2008, 01:25 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 31
Sáng hôm sau Ngá»c đến hiệu cà -phê Thanh HÆ°Æ¡ng tháºt sá»›m xem Thanh đã thu xếp xong vá»›i bà Su chÆ°a để giục nà ng khởi hà nh ngay. Thanh nói:
“Ba hôm nữa tôi má»›i Ä‘i được vì cần phải đợi mấy nÆ¡i trả tiá»nâ€.
“Hay là chị sợ nên trù trừ. Nếu váºy tôi Ä‘i trÆ°á»›câ€.
Thanh không nói gì, nhìn ra ngoà i mỉm cÆ°á»i. Nà ng sắp phải rá»i bá» khu vÆ°á»n quen thuá»™c và thân yêu mà đi chuyến nà y không chắc đã có ngà y vá». Nếu nà ng sÆ¡ ý để cho Khu Äảng bá»™ Việt Quốc Mông Tá»± biết là nà ng ở trong hà ng ngÅ© Việt Minh thì rất có thể dá»c Ä‘Æ°á»ng nà ng sẽ bị thủ tiêu hoặc ở Văn SÆ¡n nhÆ° VÆ°Æ¡ng Äức năm trÆ°á»›c, hoặc ở Ma-Lì-Pố và có khi chÃnh Ngá»c sẽ giết nà ng ở ngay chá»— chà ng đã giết Nghệ. Thanh toan thú thá»±c vá»›i Ngá»c ngay nhÆ°ng Ngá»c chỉ là má»™t liên lạc viên; lệnh trên ban xuống, dù có cảm tình vá»›i nà ng hay yêu nà ng nữa, Ngá»c cÅ©ng phải tuân lệnh chỉ trừ trÆ°á»ng hợp Ngá»c theo Việt Minh má»™t việc nà ng chắc không bao giá» Ngá»c là m và chÃnh nà ng cÅ©ng không muốn là m, không muốn Ngá»c là mâ€.
Nà ng dịu dà ng nói vá»›i Ngá»c:
“Äi chuyến nà y chắc đâu có ngà y vá», ngoà i việc thu tiá»n nợ tôi còn muốn ở lại Ãt ngà y để đợi xem mấy nụ hoa lá»±u kia có nở không. Từ nay không còn mong ăn lá»±u ngon nữa. Cái guồng máy bắt đầu quay. Tôi chui và o đấy là lá»—i tại anh TÆ°á»ng và nhất là lá»—i tại anh...â€
Thanh nghÄ© thầm tháºt ra nà ng đã chui và o guồng máy má»™t lần rồi và đã bị lừa nhÆ°ng chÆ°a thoát khá»i. Còn lần nà y nữa, hiện giá» nà ng biết là đã Ä‘i đúng Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng rất có thể nà ng sẽ bị hại vì sá»± lầm lỡ trÆ°á»›c. Có má»™t Ä‘iá»u là nà ng đã chui và o hai guồng máy quay ngược chiá»u nhau; guồng cÅ© nà ng đã tìm cách gần thoát khá»i, guồng má»›i nà ng cho cả ngÆ°á»i và o hăng hái đầy tin tưởng nhÆ°ng rất nguy hiểm.
NhÆ°ng sá»± nguy hiểm, Thanh không những không sợ mà lại cảm thấy mê đắm và có má»™t sức quyến rÅ© khiến nà ng có thể coi cái chết nhÆ° không. TrÆ°á»›c kia nà ng đã trách Ngá»c không tranh đấu cho má»™t lý tưởng mà chỉ vì sá»± chán nản của cuá»™c Ä‘á»i vì cái chết của Thúy, bây giá» nà ng cÅ©ng tranh đấu vì cảm tình riêng; còn lý tưởng Thanh lại nhá»› đến câu của Pascal chỉ có khác là dẫy núi Pyrénées nay biến thà nh dòng sông Thanh Thủy.
Nà ng nói tiếp giá»ng tinh nghịch đùa bỡn:
“Hay là chúng mình cùng chui ra Ä‘i tìm Thiên Thai ở ngay cõi trầnâ€.
Ngá»c mỉm cÆ°á»i:
“Nếu tôi chui ra thì tôi sẽ lấy PhÆ°Æ¡ng. Nhà PhÆ°Æ¡ng giầu, tôi lại sẽ tìm má»™t việc là m hay Ä‘i bán bánh bò Tà u. HÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm nữa tôi vá»›i PhÆ°Æ¡ng sẽ biến ra hai ông bà VÄ©nh. PhÆ°Æ¡ng là m bánh bò Tà u khéo lắm. Chắc tôi giầu to. Và ng của chị đã hết, tôi sẽ trả lại chị số và ng, trả đúng sốâ€.
Thanh chạy xuống nhà dưới đem lên cốc cà -phê:
“Xin lá»—i anh, sáng nay cô hà ng đãng trà quên chÆ°a lấy cà -phê cho khách hà ng. À nhÆ°ng nói là m gì đến chuyện và ng, anh còn nợ tôi hai chục cốc cà -phê. rÆ°á»›c khi Ä‘i anh lo trang trải xong món nợ ấy đãâ€.
Ngá»c nói:
“Vá» Thanh Thủy tôi sẽ trả nợ chị đủ số. Má»™t bá»™ áo của tôi, má»™t chiếc áo len, đôi giầy hà i sảo, má»™t khẩu súng chắc là đủ tiá»n trả và i nghìn cốc, ấy là không kể bông hoa trà bây giá» cánh đã và ng nhÆ° và ng của chị và còn quý hÆ¡n và ng nhiá»uâ€.
Chà ng uống má»™t há»›p cà phê rồi hai ngÆ°á»i nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Cuá»™c Ä‘á»i lại giản dị Ä‘Æ¡n sÆ¡ nhÆ° khu vÆ°á»n chói nắng. “Nắng tháng tám nám vá» bưởiâ€. Ngá»c lại để tâm trà phiêu diêu tưởng nhá»› đến chị. “Bây giá» chắc chị đã có chồng, em cầu chúc chị gặp được hạnh phúc ở Ä‘á»iâ€. Bá»—ng má»™t ý nghÄ© thoáng vụt đến. Từ lúc gặp Thanh mãi đến phút nà y chà ng má»›i nháºn ra là Thanh giống chị chà ng từ dáng Ä‘iệu đến cá» chỉ: cả hai Ä‘á»u cao bằng nhau, tuy hÆ¡i béo nhÆ°ng béo lẳn, ngÆ°á»i thon và khá»e mạnh, là m việc gì cÅ©ng lanh lẹ, mắt trong và sắc sảo mà nhất là khi cau mÅ©i hay bÄ©u môi sao mà giống nhau thế.
Bóng má»™t đám mây vừa bay khá»i, bức tÆ°á»ng ngoà i vÆ°á»n lại cà ng sáng chói hÆ¡n khiến Thanh nhÃu mắt, mÅ©i hÆ¡i cau lại. Ngá»c nói:
“Chị cau mÅ©i thêm má»™t tý nữa để tôi xemâ€.
Thanh nhìn Ngá»c:
“Anh thÃch tôi cau mÅ©iâ€.
“Tôi thÃch cả chị bÄ©u môi nữaâ€.
Thanh cÆ°á»i:
“Có anh hay cau mÅ©i bÄ©u môi thì có. Từ nãy đến giá» cứ uống má»™t ngụm thì anh lại cau mÅ©i và bÄ©u môi má»™t cái. Cà -phê sáng nay do bà Su pha. Chắc anh Ä‘Æ°Æ¡ng rủa ngầm tôi sáng nay đãng trà pha cà -phê nhÆ° bà Su. Cái gì chứ cái ăn, uống thì anh sà nh lắm. Vá» Hà Giang rồi anh xem, ăn gì, ăn đạn ấy. Tha hồ mà cau mÅ©i. Có lẽ tôi không vá» Hà Giang nữa đâu vì đã lâu tôi bói Kiá»u đúng ngay và o câu: “Dẫu rằng xÆ°Æ¡ng trắng quê ngÆ°á»i quản đâuâ€. Hôm qua tôi tức mình bói lại má»™t lần nữa thì gặp ngay câu: “Thôi, con còn nói chi con. Sống nhỠđất khách thác chôn quê ngÆ°á»iâ€. Bà Su nghe bấy nhiêu lá»i... Äấy hai lần thánh đã dáºy, tôi chắc không vá» Hà Giang được đâu, Ä‘i dá»c Ä‘Æ°á»ng chắc bị thổ phỉ giết, thổ phỉ ấy là anh chứ ai và o đấy. Tôi cÅ©ng sẽ nhÆ° Tứ còn trÆ¡ lại bá»™ xÆ°Æ¡ng trắng ở má»™t khe núi trên đất Tà u, có khi ngay ở chá»— bá»™ xÆ°Æ¡ng Tứ, để có bạn cho vui. NhÆ°ng theo câu bói sau có lẽ đúng hÆ¡n. Tôi sống nhỠđất khách tức là đất Tà u và anh còn thÆ°Æ¡ng hại tôi đôi chút nên chôn tôi chứ không bá» xÆ°Æ¡ng trÆ¡ khe núi. Hôm nà o Ä‘i anh nhá»› Ä‘em theo má»™t cái xẻng hay cái cuốc vác trên vai rồi vừa Ä‘i vừa hát: “Hồn nÆ°á»›c muôn năm sống cùng non nÆ°á»›câ€. Ngà y nay ta noi tấm gÆ°Æ¡ng anh hùng. Dù khó thế mấy quyết Ä‘Ã o quyết cuốc, vùi chôn kÃn mÃt cái cô đồng chà lôi thôi.
Ngá»c cÅ©ng báºt lên cÆ°á»i:
“Mà lại ‘very lôi thôi’ nữa. Chị không lo tôi sẽ chôn chị nhÆ° chôn và ng ở vÆ°á»n nhà anh TÆ°á»ng, nhÆ°ng lần nà y đừng có hòng có ai Ä‘Ã o lên nữaâ€.
Xem tiếp chương 32
|
31-08-2008, 01:26 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 32
Hai ngà y sau, Ngá»c Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi trên gác vá»›i Thanh thì có má»™t ngÆ°á»i và o hiệu. Bà Su vì sá»›m quá nên chÆ°a sang. Thanh phải xuống tiếp khách. Nà ng ra phÃa cầu thang nhìn xuống, há»i bằng tiếng Tà u:
“Ông xÆ¡i cà -phê phin hay cà -phê Ä‘en?â€
Nà ng quay lại nhìn Ngá»c nhanh má»™t cái rồi bÆ°á»›c xuống cầu thang. Có tiếng guốc của Thanh, rồi tiếng Ä‘Ä©a đặt lên bà n rồi tiếng thìa khoắng Ä‘Æ°á»ng trong cốc. Ngá»c nghÄ© thầm:
“Ông Tà u nà o mà Ãt nói váºyâ€.
Bá»—ng chà ng sinh nghi, Ä‘i rón rén rồi nhìn xuống khe sà n gác. Chỉ nhìn thấy má»™t cái bà n không, chà ng Ä‘i tháºt nhẹ ra nhìn qua má»™t khe hở khác. Chà ng thấy Thanh đứng bên cạnh bà n má»™t ngÆ°á»i Tà u mặc bá»™ áo cánh đã bạc mà u và ngÆ°á»i ấy giÆ¡ tay gãi trán không nói gì. Thanh Ä‘Æ°a tay ra nhÆ° đón lấy tiá»n. NgÆ°á»i Tà u uống má»™t ngụm nhá» rồi rút ra má»™t cái và lấy tiá»n nhÆ°ng Ngá»c cÅ©ng thoáng thấy gấp trong tá» giấy bạc quan kim má»™t hay hai (chà ng không phân biệt rõ lắm) tá» giấy. Thanh vá»™i vã cầm lấy giấy rồi đút ngay và o túi áo cánh; tá» giấy quan kim vẫn còn để nguyên trên bà n. NgÆ°á»i khách uống vá»™i và ng mặc dầu cà -phê nóng bốc hÆ¡i rồi cất tiếng há»i Thanh:
“Bao nhiêu thế cô hà ng?â€
Thanh Ä‘Æ°a trả ngÆ°á»i khách tá» giấy quan kim nói:
“Ông là m Æ¡n cho tiá»n lẻ tôi không có giấy nhỠđổi lạiâ€.
Ngá»c thấy ngÆ°á»i khách Ä‘Æ°a Thanh tá» giấy quan kim, uống cạn cốc cà -phê đứng dáºy nói:
“Tôi chỉ có tá» giấy nà y thôi cô cứ cầm lấy cả cÅ©ng được. Tôi mở hà ng mà â€.
Khi ngÆ°á»i khách Ä‘i khá»i, Ngá»c lại rón rén vá» ngồi nhẹ xuống ghế, không má»™t tiếng Ä‘á»™ng nà o. Chà ng quay mặt nhìn ra khu vÆ°á»n sau, rút bao thuốc lá châm hút và đưa mắt nhìn theo là n khói. Thanh lên gác ngồi xuống ghế nói:
“Sáng hôm nay hên quá, có bao nhiêu tiá»n còn lại ông ta Ä‘Æ°a hết để mở hà ng. Chắc tay giầu sụ, bá»™ quần áo Tây sang ghêâ€.
Ngá»c suy nghÄ© rất nhanh và hiểu hết. Chà ng bảo Thanh:
“Có hai con bá» ngá»±a Ä‘uổi nhau ở đầu tÆ°á»ng trông đến hay. Chị có biết con bá» ngá»±a có gì khác thÆ°á»ng không?â€
Thanh nói:
“Anh lại há»i má»™t ngÆ°á»i nhÆ° tôi đã từng há»c rất nhiá»u vá» thảo váºt há»c khi còn ở trÆ°á»ng thuốc. Con cái lá»›n, con Ä‘á»±c nhá», xong việc rồi nếu anh chà ng không chạy kịp thì cô nà ng xá»±c anh chà ng ngon là nh lắmâ€.
“Cái đó thì tôi không biết nhÆ°ng anh Lá»… thÆ°á»ng và mình nhÆ° con bá» ngá»±a vì hôm nà o chị thá» mà xem, con bá» ngá»±a không bao giá» lùi cảâ€.
Thanh mỉm cÆ°á»i:
“Thế nghÄ©a là thế nà o anh cÅ©ng vá» Hà Giang, tôi cÅ©ng là con bá» ngá»±a mà tôi lại Ä‘i trÆ°á»›c anh Ä‘i qua cầu sắt, không lùi. Anh chỉ được cái nói mẽ: nếu vá» má»™t mình chắc anh Ä‘i qua bến đò buôn láºu, thấy bên kia sông Thanh Thủy có biến anh lại lùi ngay, bá» ngá»±a gì anh. Anh suốt Ä‘á»i chỉ là châu chấu. Thấy Việt Minh chắc anh sẽ nhảy lung tung, không nhảy vá» ngả Hà Giang được anh lại nhảy qua sông Hoà ng Su Phì hay Quản Bạ. Nhảy mãi cÅ©ng có ngà y Việt Minh tóm được rồi nó Ä‘Ã o nó cuốc, nó chôn kÃn mÃt cái anh châu chấu lung tung. Thôi bây giỠđể tôi pha hai cốc cà -phê rồi cùng ngồi uống ngắm cảnh từ biệt vì ngà y mai tôi nhất quyết Ä‘i mà đi không tÃnh ngà y trở lạiâ€.
Ngá»c cau mÅ©i nói:
“Chị bảo tôi là khách hạng quý nhất, tiá»n đã trả trÆ°á»›c từ lâu. Thế mà chỉ vì má»™t anh xạ-phang chị đã quên bẵng Ä‘i. Tôi từ lúc đến chỉ ngồi trÆ¡ nhÆ° phá»—ngâ€.
Khi Thanh bÆ°ng hai cốc cà -phê lên, Ngá»c rút thuốc lá má»i Thanh. Nắng đã bắt đầu chiếu và ng má»™t góc tÆ°á»ng và lấp lánh trên những lá cao cây lá»±u. Nụ hoa lá»±u từ đêm qua đã nở nhÆ°ng vì ở thấp nắng chÆ°a chiếu tá»›i nên những cánh hoa trắng trông mát dịu. Hai con mắt Thanh, Ngá»c thấy trong mát và tÆ°Æ¡i nhÆ° hai cánh hoa Æ°á»›t sÆ°Æ¡ng, má nà ng bá»›t hồng có vẻ là nh lạnh.
Ngá»c nghÄ© nếu lúc đó bỠđược tÃnh nhút nhát thì chà ng sẽ áp má chà ng và o má Thanh; hai ngÆ°á»i chắc sẽ ká» má để cho hai tâm hồn bấy lâu ngăn cách sẽ truyá»n thấm lấy nhau, gặp gỡ nhau ở đôi là n da lạnh nhÆ° hai hạt muối trắng cùng tan Ä‘i hòa lẫn nhau trong lòng nÆ°á»›c.
Ngá»c giáºt mình nhÆ° vừa tỉnh má»™ng bảo Thanh:
“Thế chị xuống má»i bà Su sang thu xếp vá»›i bà ta. Tôi cÅ©ng vỠđể sá»a soạn và từ biệt hay vÄ©nh biệt cô PhÆ°Æ¡ng của tôiâ€.
Ngá»c ra ngay bÆ°u tÃn cuá»™c đánh máºt Ä‘iện lên Côn Minh báo cho TÆ°á»ng biết chà ng đã có chứng cá»› rõ rà ng Thanh là má»™t cán bá»™ lợi hại của Việt Minh, ngà y hôm sau chà ng sẽ cùng Thanh Ä‘i Văn SÆ¡n và dá»c Ä‘Æ°á»ng chà ng sẽ tìm cách thủ tiêu Thanh.
Lúc trở vá» Ngá»c ghé qua nhà Hoạt. Chỉ có mình PhÆ°Æ¡ng ở nhà . Chà ng nói:
“Sáng sá»›m mai anh Ä‘i Văn SÆ¡n. Chúc em ở lại mạnh khá»e và cần nhất là đừng lo buồn gì vá» anh. Äá»™ mÆ°Æ¡i hôm nữa anh sẽ vá», anh chỉ đến Ma-Lì-Pố nghe ngóng tin tức rồi quay trở lại ngayâ€.
Phương dặn:
“Anh nhá»› Ä‘em áo len của em Ä‘i mặc. Anh có cần gì không. Em có vốn riêng anh cầm Ä‘i mấy tấm và ng láâ€.
Rồi nà ng chạy và o buồng trong. Ngá»c đứng lại má»™t mình lẩm bẩm:
“Lại và ngâ€.
PhÆ°Æ¡ng ra Ä‘Æ°a chà ng hai tấm. Ngá»c từ chối:
“Dá»c Ä‘Æ°á»ng đã có công tác trạm. Anh cần gì nhiá»u thế. Em cho anh mượn cái kéoâ€.
Chà ng lấy kéo cắt đôi má»™t tấm và ng, giữ má»™t ná»a còn bao nhiêu Ä‘Æ°a trả lại PhÆ°Æ¡ng. Biết là lần nà y Ä‘i không trở vá» nữa nhÆ°ng chà ng vẫn thản nhiên nhÆ° khi từ biệt PhÆ°Æ¡ng má»i lần. PhÆ°Æ¡ng tiá»…n chà ng ra cổng, giÆ¡ tay vẫy vui vẻ. Ngá»c lặng nhìn PhÆ°Æ¡ng má»™t lúc rồi quay mặt bá» Ä‘i. Äược tin chà ng chết chắc PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng buồn khổ Ãt lâu nhÆ°ng chà ng chắc chỉ Ä‘á»™ má»™t năm sau PhÆ°Æ¡ng sẽ quên chà ng. Nà ng lại trở vá» sống cuá»™c Ä‘á»i êm ả và dưói bóng mát kia nà ng lại đứng tá»±a và o gốc cây đắm Ä‘uối nhìn âu yếm má»™t chà ng thanh niên khác, không lôi thôi nhÆ° chà ng.
Ngá»c quay lại nhìn PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i:
“Bà VÄ©nh tÆ°Æ¡ng laiâ€.
Rồi chà ng vừa Ä‘i vừa hát khe khẽ “Hồn nÆ°á»›c muôn năm sống cùng non nÆ°á»›c... Ngà y nay ta noi tấm gÆ°Æ¡ng anh hùng...â€
Ngá»c cảm thấy trong ngÆ°á»i nhẹ lâng lâng. Tình yêu PhÆ°Æ¡ng đã chết hẳn trong lòng chà ng rồi và chà ng cÅ©ng không còn bứt rứt thÆ°Æ¡ng hại PhÆ°Æ¡ng nữa. Chà ng chắc PhÆ°Æ¡ng sẽ sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sÆ°á»›ng yên ổn; tâm hồn nà ng không thể có những giông bão nhÆ° tâm hồn Thanh. Kiếp sống của nà ng lúc nà o cÅ©ng yên ổn nhÆ° mặt hồ; tình PhÆ°Æ¡ng yêu chà ng chẳng qua chỉ nhÆ° là n gió thoảng qua là m mặt hồ gợn sóng lăn tăn trong chốc lát.
Ngá»c tạt qua nhà Minh há»i tin tức vá» việc Ä‘i xe của bá»™ Ä‘á»™i Mỹ từ Mông Tá»± vá» Khai Viá»…n, Văn SÆ¡n. Trong thâm tâm chà ng chỉ mong ngà y mai không có Ä‘oà n xe nà o và bá»™ Ä‘á»™i Mỹ đã lấy hết váºt liệu ở trÆ°á»ng bay Văn SÆ¡n vá» rồi. NhÆ° váºy chà ng sẽ được Ä‘i bá»™ vá»›i Thanh theo con Ä‘Æ°á»ng tắt trong sáu bảy hôm má»›i tá»›i Văn SÆ¡n. Minh báo cho chà ng biết là còn xe và xe rất vắng khách, sáng mai bảy giá» khởi hà nh rồi Ä‘Æ°a cho chà ng hai tấm giấy phép:
“Tôi có ngÆ°á»i Mỹ quen cho biết có má»™t Ä‘oà n xe Ä‘i qua Khai Viá»…n chỉ nghỉ lại trong trại binh Ä‘á»™ ná»a ngà y. Thế nà o, anh Ä‘Æ°a chị Kim đến bên nà y sông Thanh Thủy rồi chá» tin tức...â€
“Không tôi sẽ sang. Tuy đã có khẩu hiệu và giấy của anh TÆ°á»ng cấp cho chị Kim nhÆ°ng chỉ có tôi là có thể tìm kiếm nhà các anh em vì tôi thuá»™c Ä‘Æ°á»ng lốiâ€.
“Tôi e anh Ä‘i không ngà y vá»â€.
Ngá»c cÆ°á»i:
“Tôi muốn nhá» anh má»™t việc riêng. Nếu trong mÆ°á»i lăm hôm không có Ä‘iện ở Ma-Lì-Pố hay Văn SÆ¡n tức là tôi đã bị há» thủ tiêu; nếu váºy anh đến thăm anh chị Hoạt anh cố tìm PhÆ°Æ¡ng báo tin là tôi đã vá» hẳn trong nÆ°á»›c, bình an vô sá»±â€.
Minh nói:
“Chị Kim thá»±c can đảm, còn anh thì liá»u lÄ©nh. Anh Ä‘i cùng chị Kim tức là anh giết chị Kim đấyâ€.
Bất giác Ngá»c nghÄ© đến bức Ä‘iện tÃn và việc chà ng dá»± định giết Thanh ở dá»c Ä‘Æ°á»ng.
Xem tiếp chương 33
|
31-08-2008, 01:26 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 33
Thanh và Ngá»c lên ngồi riêng má»™t xe cam-nhông. PhÃa trÆ°á»›c chỉ có má»™t quân nhân Mỹ lái xe. Anh em không ai ra tiá»…n vì sợ lá»™. Ngá»c mặc áo nhà binh không phù hiệu còn Thanh mặc chiếc áo tà u mà u lam xẫm. Khi qua phố hai ngÆ°á»i ngồi xoay mặt và o trong, đợi khi Ä‘i khá»i mấy nhà gần sân bay má»›i ngá»ng lên và nhìn nhau mỉm cÆ°á»i. Gió thổi mạnh là m xoã cả tóc Thanh xuống trán. Ngá»c cÅ©ng bá» mÅ© nhà binh ra. Hai ngÆ°á»i biết là cùng Ä‘i đến chá»— chết nhÆ°ng trong lòng lại vui há»›n hở. Thanh nói:
“ThÃch quá. Xe Mỹ Ä‘Æ°a chúng mình và o Thiên Thaiâ€.
Ngủ trong trại binh Mỹ ở Khai Viễn được già sáu tiếng đồng hồ, ba giỠsau đoà n xe đã khởi hà nh.
Lúc qua chá»— đèo cao nhá» hẹp, Ä‘Æ°á»ng vẫn trÆ¡n nhÆ° năm trÆ°á»›c. Thanh lấy tay chỉ xuống vá»±c sâu thẳm. Nà ng ngồi lên thà nh xe rồi ngả ngÆ°á»i bá» cả hai tay ra:
“Nhảy xuống đây má»™t cái thì tá»›i Äà o Nguyên ngayâ€.
Ngá»c vá»™i và ng kéo chân Thanh rồi đẩy Thanh má»™t cái ngã và o trong xe. NgÆ°á»i tà i xế Mỹ thấy tiếng Ä‘á»™ng cất tiếng há»i. Thanh đáp luôn bằng tiếng Anh:
“Tôi chán Ä‘á»i định nhảy xuống đây để tá»± tá» nhÆ°ng ông nà y cứ bắt tôi sống để chịu khổâ€.
Rồi Thanh rÅ© ra cÆ°á»i. NgÆ°á»i lÃnh Mỹ cÅ©ng có tÃnh khôi hà i:
“Nếu cô định tá»± tá» thì để tôi má»i ngÆ°á»i lÃnh Tà u nà y xuống xe rồi tôi chỉ rẽ tay lái sang bên trái. Tôi sẽ cùng cô tá»± tá» vì bây giá» hết chiến tranh, không bao lâu tôi sẽ vá» nÆ°á»›c gặp bà vợ tôi, tôi còn sợ hÆ¡n là cả bá»n Nháºtâ€.
Thanh đến gần chá»— cá»a sổ, láºt cái bạt che gió lên rồi nói chuyện vá»›i tà i xế, má»—i lúc má»™t thân máºt hÆ¡n. Ngá»c kêu Thanh:
“Chị cứ nói chuyện vá»›i tà i xế, hỠđãng trà má»™t tà là chết nghẻo cả baâ€.
“Vâng thì thôi váºy, nhÆ°ng anh nhát gan lắmâ€.
Ngá»c đâm cáu, nói nhÆ° ra lệnh:
“Äồng chà phải nhá»› là đồng chà ở trong chi bá»™ tôi. ChÆ°a là m xong pháºn sá»±, đồng chà chÆ°a có quyá»n chết. Tôi cÅ©ng váºyâ€.
Thanh bĩu môi:
“Anh nên nhá»› tôi không phải đồng chà của anh mà cÅ©ng chÆ°a từng ở trong chi bá»™ anh. Tôi vẫn là cán bá»™ hỠở trong chi bá»™ ma, chi bá»™ Ãch ká»· và chi bá»™ Vị thaâ€.
Rồi nà ng quay nhìn Ngá»c cÆ°á»i vui sÆ°á»›ng:
“Anh không có quyá»n cáu vá»›i tôi, ra lệnh bắt tôi theoâ€.
Thấy Ngá»c cứ nhìn mãi xuống vệ Ä‘Æ°á»ng, Thanh đến ngồi gần sát Ngá»c và cÅ©ng nhìn xuống:
“Anh tìm cái gì thế?â€
“Tôi tìm xem cái kÃnh của Tứ có còn không?â€
“Anh tìm là m gì. Chắc ai Ä‘i qua đã nhặt mất cái gá»ng và ng còn đâu mà tìm?â€
Ngá»c nhìn thẳng và o mắt Thanh há»i:
“Sao chị biết kÃnh anh Tứ gá»ng và ng?â€
“Sao tôi lại không biết. Tứ là nhân tình của tôi. Cái kÃnh ấy chÃnh tôi cùng Tứ Ä‘i chá»n mãi ở Côn Minh. Tôi đã phải bá» tiá»n ra mua biếu Tứ để là m ká»· niệm. Bây giá» kÃnh cÅ©ng mất, ngÆ°á»i cÅ©ng mất, à , ngÆ°á»i vẫn còn, má»™t bá»™ xÆ°Æ¡ng trắng mà chỉ mình anh biết chá»—. Tôi bắt Ä‘á»n anh đấy. Hôm nà o Ä‘i qua chá»— ấy thế nà o anh cÅ©ng phải Ä‘Æ°a tôi đến. Tôi sẽ chôn cất cho tá» tế. Äến Ma-Lì-Pố anh phải Ä‘em theo má»™t cái xẻng. Nếu anh hứng chà thì anh chôn tôi luôn thể, cùng má»™t huyệt để tôi vá»›i Tứ được gần nhau trá»n Ä‘á»i... trá»n Ä‘á»i chết. Mấy nghìn năm sau có tay khảo cổ nà o Ä‘Ã o thấy chắc cho là chúng tôi cùng tá»± tá» và tá»± tá» xong thì cùng nhau lấp đất, vùi kÃn ngá»™ nhỡ có ai má»™t trong hai ngÆ°á»i sống lại thì ngÆ°á»i ấy khá»i Ä‘i tìm má»™t cô hay má»™t cáºu nhân tình khácâ€.
Nói xong Thanh cÆ°á»i. Thấy Ngá»c cứ nhìn mình nà ng tiếp theo:
“Mặt tôi có gì lạ mà anh nhìn mãi thế. Anh bảo ở đây phong cảnh đẹp lắm. Hay ta cùng ngắm cảnh. Có phải kia là nhà ngÆ°á»i Mèo anh nói mãi vá»›i tôi là anh muốn đến đấy ở không? Äúng rồi, có bụi tre mai lá»›n ngay cạnh. Hay là chúng mình bá» cả công tác, đến đấy ở, cục ta cục tác vá»›i nhau nhÆ° những con gà trong bà i thÆ¡ Thiên Thai của Tà o ÄÆ°á»ng: ‘Vãng vãng kê minh nhan hạ nguyệt’ mà tôi tạm dịch là : ‘Trong nhà mèo hai con gà dÆ°á»›i bóng trăng đêm đêm gá»i nhau’. NhÆ°ng không xuôi, mèo đói thì mèo xá»±c cả gà â€.
Ngẫm nghĩ một lát thì Thanh lại nói:
“À bây giá» nói đứng đắn không đùa nữa. Hôm ná» anh băn khoăn mãi vá» Ä‘iá»u tại sao ngÆ°á»i ta lại giết hại lẫn nhau từ mấy nghìn năm không thay đổi, tôi nghÄ© ra rồi: chẳng qua là vì cần xá»±c nhau cả, mèo đói mèo sá»±c gà , gà đói gà sá»±c châu chấu, châu chấu đói châu chấu sá»±c cá». Bây giá» anh đã đói chÆ°a?â€
Thanh vừa nói vừa lấy trong túi vải ra hai chiếc bánh mì và má»™t há»™p pa-tê nhá». Ngá»c đỡ lấy rồi bẻ bánh mì ăn vá»›i pa-tê má»™t cách ngon là nh. Äi hết đèo, ngÆ°á»i lÃnh Mỹ cÅ©ng Ä‘á»— xe lại lấy há»™p Ä‘á»±ng các thức ăn ra.
Thanh nói:
“Äấy anh xem nếu lÃnh Mỹ không có há»™p đồ ăn há» sẽ sá»±c tôi trÆ°á»›c vì tôi chân tay không mà há» có súng Thompson, nếu anh không có bánh mì anh sẽ sá»±c tôi vì anh có súng lục, chỉ có tôi Ä‘Ã nh chịu, có Ãt và ng giắt trong ngÆ°á»i không lẽ gặm và ng mà sống nổi. Cá lá»›n nuốt cá bé, từ mấy ngà n năm trÆ°á»›c đến giá» vẫn váºyâ€.
Ba giá» chiá»u, xe qua các đèo sau cùng trÆ°á»›c khi tá»›i Văn SÆ¡n. Ngá»c chỉ tay xuống thung lÅ©ng:
“Chị trông, con Ä‘Æ°á»ng kia là con Ä‘Æ°á»ng Mã Quan Ä‘i Hoà ng Su Phì. Giữa thung lÅ©ng là dòng sông Lô chẩy qua Văn SÆ¡n vá» táºn đất nÆ°á»›c nhà ; chÃnh con sông ấy năm ngoái nÆ°á»›c dồn vá» khiến tôi phải ở lại nhà chị Nam sáu hôm, chị phải ăn ruốc xót ruá»™t mất mấy hôm. Chắc Ä‘á»™ bốn giá» thì tá»›i Văn SÆ¡n, tôi sẽ Ä‘Æ°a chị ăn ‘cô sèo mi siển’ trÆ°á»›c khi đến nhà chị Namâ€.
Gió trên đèo thổi mạnh. Thanh lấy chiếc khăn tay buá»™c phủ khá»i đầu cho tóc khá»i xoã xuống mắt và che gió lạnh. Chiếc khăn nhá» quá, Thanh loay hoay buá»™c nút ở cằm không được:
“Anh buá»™c há»™ tôiâ€.
Thanh ngá»a mặt chỠđợi. Ngá»c cÅ©ng loay hoay buá»™c mãi nhÆ°ng chiếc khăn vẫn nhá» quá. “Äể chị lấy khăn tôi rá»™ng hÆ¡nâ€. Chà ng phủ khăn lên đầu Thanh, choà ng kÃn cả hai má và nhét tóc và o khăn; chà ng cố ý để thừa má»™t Ãt tóc lÆ¡ thÆ¡ trên trán và sá»a lại chá»— tóc ở má cho nét mặt đỡ trÆ¡ và đẹp hÆ¡n.
Tay chà ng lần đầu tiên chạm và o là n da mặt Thanh, và o đôi gò má á»ng hồng nhÆ° hai trái Ä‘Ã o Côn Minh sau má»™t ngà y phÆ¡i nắng. Chà ng xoay đầu Thanh vá» phÃa mình và áp lòng bà n tay và o hai má lạnh của Thanh:
“Má chị lạnh quá. Tôi khôn nên lúc nà o cÅ©ng thá»c hai tay và o túi. Chị không biết đèo nà y cao nhất vùng, gió thổi mạnh và rét lắm nhÆ°ng được cái Ä‘Æ°á»ng dá»… Ä‘iâ€.
Ngá»c là m nhÆ° chỉ để ý đến câu nói nhÆ°ng tay chà ng vẫn áp mạnh và o má Thanh. Chà ng cảm thất hÆ¡i nóng của hai bà n tay chà ng truyá»n sang má Thanh và hÆ¡i lạnh của má Thanh thấm và o lòng bà n tay chà ng nhÆ° hòa lẫn vá»›i nhau. Ngá»c buông tay ra, nói:
“Bây giá» thì chị tha hồ ấm mặt và hết ngứa máâ€.
Thanh nhìn xuống thung lÅ©ng rá»™ng, có con sông chẩy giữa, quanh co lượn khúc. Nà ng hé môi mỉm cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng vì chà ng đã thừa biết ý định của Ngá»c. Má nà ng tuy có ấm hÆ¡n trong lòng bà n tay nóng của Ngá»c nhÆ°ng vẫn còn những sợi tóc lÆ¡ thÆ¡ xoã ra ngoà i khăn; má»—i lần xe chạy vòng, gió lại thổi hắt và o khiến nà ng thấy ngÆ°a ngứa má»™t cách dá»… chịu ở gò má và khóe môi. Nà ng nói vá»›i Ngá»c:
“ChÆ°a bao giá» tôi thấy má»™t cái thung lÅ©ng đẹp nhÆ° thế nà y. Hay thôi chúng mình ở lại đây. Tôi đã Ä‘i há»c trÆ°á»ng thuốc, tôi lại há»c cả đỡ đẻ, tôi sẽ tranh hết khách của chị Nam. Chúng mình sẽ giầu to. Lúc nà o muốn vá» nÆ°á»›c thì Ä‘i Ä‘Æ°á»ng Hoà ng Su Phì qua Pakha, tôi sẽ biến thà nh ngÆ°á»i Lô Lô còn anh sẽ là má»™t chà ng công tá» lên Pakha nghỉ mát hay anh biến thà nh anh chà ng gì ném thằng tình nhân phụ bạc của tôi xuống thác nhÆ° ném ông ‘ba Ä‘i ghệt’ trong truyện ‘Má»™t đêm trăng’.â€
Lúc gần tá»›i Văn SÆ¡n vì Ä‘Æ°á»ng trÆ¡n nên xe Mỹ phải Ä‘á»— lại, đợi xe ở sân bay ra kéo vá». Thanh cảm Æ¡n rồi bắt tay ngÆ°á»i lÃnh Mỹ từ biệt.
“Bye bye!â€
Ngá»c giÆ¡ ngón tay cái lên nói:
“Tinh haoâ€.
Xem tiếp chương 34
|
31-08-2008, 01:27 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 34
Hai ngÆ°á»i vác túi Ä‘i bá»™ má»™t quãng khá xa, qua má»™t cái cầu đá rồi rẽ vá» phÃa tay trái. Khi qua nhà Nam, Ngá»c kéo mÅ© xuống Ä‘i thẳng. Nam ở trong nhà nhìn ra nháºn được ngay Ngá»c:
“Ô kìa, ai nhÆ° chú Ngá»c. Chú Ngá»c Æ¡i chú quên nhà hay sao?â€
“Em định đánh má»™t đòn bất ngá»â€.
Ngá»c vẫy Thanh. Thanh cÅ©ng và o theo. Nam chÆ°a hiểu là ai nhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i đã Ä‘i vá»›i Ngá»c nếu không là cán bá»™ Việt Quốc thì cÅ©ng là Việt Minh trá hình, nà ng cần phải đón tiếp niá»m nở. Khi lên trên gác, Ngá»c giá»›i thiệu:
“Äồng chà Kimâ€.
Thanh Ä‘Æ°a Nam coi giấy phái nà ng Ä‘i công tác do TÆ°á»ng ký và dấu đóng Hải ngoại Bá»™, lại kèm theo giấy của Khu bá»™ Trưởng Mông Tá»± phái nà ng vá» xem xét tình hình Hà Giang do nghị quyết của má»™t há»™i đồng đặc biệt trong có thêm mấy dòng yêu cầu đồng chà Nam ở Văn SÆ¡n và hai đồng chà TÃnh, Hân ở công tác trạm Ma-Lì-Pố hết sức giúp đỡ vá» má»i mặt. Nói xong Thanh cho giấy và o túi áo cánh trong. Tá»± nhiên Ngá»c và Thanh mỉm cÆ°á»i: cả hai ngÆ°á»i cùng trong má»™t lúc Ä‘á»u nghÄ© đến hai tá» giấy khác nhau. Thanh nói vá»›i Nam:
“Anh Ngá»c nói dối chị đấy. Lúc còn trên xe anh ấy bảo em Ä‘i ăn cô-sèo-mi-siển đã rồi má»›i và o chị. Thế mà cÅ©ng dám mở mồm nói vá»›i chị là đánh má»™t đòn bất ngá». Anh Ngá»c có cái tà i đặc biệt là lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến ăn. Bán áo da Mỹ Ä‘i để ăn phở cừu; ở ga Pô-Si ăn cả má»™t Ä‘Ä©a xôi vá»›i má»™t cái tá»i gà sống thiến, em ngồi ngay bên cạnh mà anh ấy để em nhịn đói rồi anh ấy lại nói là không giá»›i thiệu các anh em chi bá»™ Pô-Si vì công tác bà máºt. Công tác bà máºt của anh ấy có má»—i má»™t môn là công tác ăn và bà máºt ăn mảnh, giấu kÃn cả anh TÆ°á»ng, anh Ninhâ€.
Nam báºt cÆ°á»i rồi ngồi nói chuyện vá»›i Thanh thân máºt nhÆ° hai chị em ruá»™t. Thanh bảo Nam:
“Äể em thết chị vá»›i anh Ngá»c cô-sèo-mi-siển vì tên em là Kim nên có nhiá»u và ng lắm, em lại phụ trách vá» tà i chÃnh cho Äảng. NhÆ°ng em chÆ°a đói đâu. Äể lát nữa ăn trừ cÆ¡mâ€.
Thanh Ä‘i dá»n dẹp nhà cá»a quét gác sạch sẽ rồi xuống xếp lại phòng khám bệnh của Nam. NhÆ°ng nà ng tinh ý không tá» cho Nam biết là nà ng đã há»c qua trÆ°á»ng thuốc sợ chạm lòng tá»± ái của Nam. Ngá»c nói:
“Trong khi cô Kim xếp dá»n, tôi vá»›i chị và o đảng bá»™ trình giấy, sợ hết giá» hỠđóng cá»aâ€.
Äến má»™t nÆ¡i vắng, Ngá»c ngừng lại bảo khẽ Nam:
“Em có bằng cá»› chắc chắn rằng Kim tức Thanh là má»™t cán bá»™ Việt Minh mà lợi hại gấp mấy lần Nghệ nữa. Trong ngÆ°á»i Kim có hai tá» giấy do Quân cấp để vá» Hà Giang, muốn lợi dụng em để biết hết tổ chức của anh Ninh đặt từ Quản Bạ tá»›i Hoà ng Su Phì rồi báo cho Việt Minh biết. Lại thêm mấy chục anh em nữa bị Việt Minh thủ tiêu. Em có chứng cá»› rõ rà ngâ€.
Nam suy nghĩ một lát rồi nói:
“Tôi, tôi cÅ©ng thấy Kim lợi hại lắm. Kim vá» phÃa mình thì giúp việc rất đắc lá»±c, nếu là cán bá»™ Việt Minh thì là má»™t tai hại ghê gá»›m lắm. Hay để đêm nay tôi cho hắn ngá»i thuốc mê rồi lục túi xem hai tá» giấy kia là giấy gìâ€.
Ngá»c đáp luôn:
“Không được, chị không biết là Thanh đã há»c trÆ°á»ng thuốc gần hai năm. Chị khó lòng cho hắn ngá»i thuốc mê. Hắn tỉnh ngủ lắm mà lại khá»e hÆ¡n chị nhiá»u. ChÃnh hắn cho tôi biết thuốc giết Nghệ là cyanure de potassium. Bây giá» hắn Ä‘Æ°Æ¡ng xếp dá»n những lá» thuốc của chị. Hắn cÅ©ng đã biết chuyện chị giết VÆ°Æ¡ng Äức, nếu hắn là Việt Minh thì bao nhiêu thuốc Ä‘á»™c, thuốc mê của chị Ä‘á»u hóa ra nÆ°á»›c lã hoặc biến thà nh thuốc tiêm bổ tì bổ tháºnâ€.
Nam cÅ©ng phải báºt cÆ°á»i. Ngá»c nói:
“Việc ấy chị để tôi lo liệu. Tôi sẽ bắn hoặc bóp cổ Thanh ở dá»c Ä‘Æ°á»ng. Chị phải là m nhÆ° không nghi ngá» gì cả. Cần nhất là Thanh không nghi ngá» gì chị và nhất là nghi ngá» tôi vì váºy tôi phải nhiá»u lần tỠý yêu Thanh; má»™t lần ôm ngang lÆ°ng ở lăng ÄÆ°á»ng Kế Nghêu và khi tá»›i đỉnh đèo gần Văn SÆ¡n, mượn cá»› buá»™c khăn tay cho tóc Thanh khá»i bay tôi đã áp hai tay tôi và o má Thanh rất lâu... Thanh tưởng tôi mê thá»±c; còn tôi vì muốn lừa má»™t tay lợi hại nhÆ° thế, tôi đã mê Thanh thà nh thá»±c, nếu không Thanh sẽ biết ngay. NhÆ°ng chứng cá»› đã rõ rà ng lắm, tôi yêu Thanh nhÆ°ng tôi phải giết Thanhâ€.
Äêm ấy Thanh nằm vá»›i Nam còn Ngá»c ngủ giÆ°á»ng bên cạnh. Thanh nói:
“Äêm nay thức suốt đêm nói chuyện chÆ¡i Ä‘i. Anh Ngá»c cÅ©ng có nói chuyện vá»›i em vá» chị nhÆ°ng chỉ nói vá» công việc thôi, thà dụ nhÆ° việc VÆ°Æ¡ng Äức, em thấy chị tháºt là can đảm có má»™t. NhÆ°ng còn vì lẽ gì chị sang đây gia nháºp hà ng ngÅ© cách mệnh thì em không được biết má»™t tà gì. Em cÅ©ng sẽ kể chị nghe duyên do tại sao em sang Vân Nam, việc ấy anh Ngá»c đã biết rõ lắm mà em cÅ©ng biết rõ vá» việc cô Thúy chết. Tháºt là má»™t chuyện thÆ°Æ¡ng tâm. NhÆ°ng cÅ©ng may là anh Ngá»c nhá» công việc nên quên được Thúy và nay mai chắc chị phải vá» Mông Tá»± ăn cÆ°á»›i anh Ngá»c lấy cô PhÆ°Æ¡ng em anh Hoạtâ€.
Nam đáp:
“Rất tiếc vì ngà y mai tôi phải Ä‘i Sim-lồ-Chai cách Văn SÆ¡n năm cây số đỡ đẻ. Tối nay cần ngủâ€.
“Thế để ngà y mai em cùng Ä‘i giúp chị má»™t tay. Em cÅ©ng biết đỡ đẻ. Chị có má» vịt không, forceps ấy mà ; trÆ°á»ng hợp khó cần thứ đó má»›i cứu được mạng ngÆ°á»i. Em cÅ©ng biết là m forcepsâ€.
“Thế thì tối nay chị cần Ä‘i ngủ sá»›mâ€.
Thanh nhìn sang giÆ°á»ng Ngá»c nói:
“Em thức suốt đêm, hôm sau vẫn nhÆ° thÆ°á»ng. Anh Ngá»c còn tà i hÆ¡n. Thế má»i chị ngủ váºy, chúng em cần bà n tÃnh công việc nhÆ°ng hai giÆ°á»ng kê sát cạnh nhau thế nà y, chúng em chỉ thì thà o thôi để khá»i quấy rầy chịâ€.
Nói váºy nhÆ°ng vì Ä‘i xe suốt má»™t ngà y nên Thanh ngủ lúc nà o không biết. Ná»a đêm, Thanh sá»±c thức dáºy và có mùi éther thoảng qua mÅ©i. Nà ng mở mắt rồi gá»i Nam:
“Chị Nam Æ¡i, không khéo chuá»™t chạy là m rÆ¡i vỡ chai éther của chị rồiâ€.
Nà ng giÆ¡ tay sang bên cạnh, không thấy Nam đâu vá»™i gá»i to:
“Chị tỉnh ngủ tháºt, éther có đổ nhiá»u không?â€
Tiếng Nam ở cầu thang vá»ng lên:
“Không sao cô ạ, chỉ vỡ có lá» nhá» thôiâ€.
Tiếng hai ngÆ°á»i là m Ngá»c cÅ©ng sá»±c thức giấc. Nam tá»›i gần giÆ°á»ng tay cầm cây đèn dầu lạc.
“Chết chá»a, chị xuống nhà mà chị dám đốt đèn ngá»™ nhỡ lá» to vỡ thì cháy nhà rồi còn gìâ€.
Ngá»c quắc mắt nhìn Nam thầm trách Nam không nghe lá»i mình. Chà ng thấy rõ là Nam tuy đã thủ tiêu được VÆ°Æ¡ng Äức nhÆ°ng đối vá»›i Thanh còn non dại nhiá»u. Má»™t ý nghÄ© từ thâm tâm nổi lên mà chà ng không tá»± thú là nếu Nam có đánh được thuốc là m Thanh mê và hai tá» giấy đó là giấy của Quân cấp Ä‘i nữa, chà ng cÅ©ng tìm cách huá»· bá» giấy ấy Ä‘i để cứu Thanh đã rồi sau sẽ liệu. Trong lúc đó, Thanh ngồi dáºy nhìn Nam rồi lại nhìn Ngá»c, nà ng lấy tay đẩy cánh cá»a sổ mở ra Ä‘Æ°á»ng. Con Ä‘Æ°á»ng nhá» nên các nhà trÆ°á»›c cá»a rất gần. Nà ng nói:
“Mở cá»a ra cho bá»›t mùi éther khó chịu quáâ€.
Thanh biết là Nam lại muốn giở cái trò thủ tiêu nà ng nhÆ° thủ tiêu VÆ°Æ¡ng Äức. Nà ng biết là Ngá»c không dá»± và o việc đó vì nà ng dáºy rồi Ngá»c má»›i thức giấc, mắt còn ngái ngủ nà ng không thể lầm lẫn được. NhÆ°ng nếu Ngá»c không dá»± và o việc âm mÆ°u ám hại nà ng thì sao Nam lại biết được nà ng có liên lạc vá»›i Quân. Hay là chÃnh TÆ°á»ng má»›i đánh Ä‘iện vá» Văn SÆ¡n ra lệnh cho Nam. Bá»—ng nà ng sá»±c nhá»› ra: chiá»u hôm qua Nam và Ngá»c rủ nhau đến Äảng bá»™ trình giấy. Chắc là Ngá»c hôm ngồi trên gác đã nhìn thấy ngÆ°á»i của Quân Ä‘Æ°a giấy công cán cho nà ng.
Lúc Thanh mở cá»a sổ nà ng định kêu tháºt to là cháy nhà , hà ng xóm sẽ chạy sang. NhÆ°ng bây giá» nà ng đã biết Ä‘Ãch xác là Ngá»c rồi, nà ng không cần gì nữa. Ngá»c, ngÆ°á»i mà nà ng chắc sẽ yêu trá»n Ä‘á»i, má»™t ngÆ°á»i có tâm hồn đẹp đẽ nhÆ° nà ng đã hiểu rõ trong bao lâu ở gần, Ngá»c mà lừa nà ng nữa thì nà ng không còn biết tin ai, không biết sống để là m gì! Thanh ứa nÆ°á»›c mắt, cố giữ khá»i khóc thà nh tiếng rồi quay mặt và o phÃa trong. Nà ng nói:
“Buồn ngủ quáâ€.
Nà ng cố sức nằm yên không Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Ná»a giá» sau, có ngÆ°á»i lay vai nà ng rồi tiếng Ngá»c nói khẽ:
“Gần sáng rồi. Dáºy nói chuyện chị Kimâ€.
Thanh không trả lá»i, là m nhÆ° đã ngủ say; nà ng chỉ còn đợi có má»™t cái chết, nÆ°á»›c mắt ứa ra chảy xuống má ngÆ°a ngứa nhÆ°ng nà ng không dám gãi; nÆ°á»›c mÅ©i là m tắc hai lá»— mÅ©i, nà ng Ä‘Ã nh há miệng thở.
Thanh đợi, đợi mãi cái mùi thuốc mê, đợi mãi miếng bông Ngá»c sẽ đặt khẽ lên mặt rồi nà ng sẽ thiêm thiếp dần: cảnh Ä‘i chÆ¡i cánh đồng Ä‘Ã o ở Côn Minh, cùng Ngá»c ngồi dÆ°á»›i bóng hoa Ä‘Ã o, cảnh đêm trên hồ Tây SÆ¡n cùng Ngá»c ngắm con Ä‘Æ°á»ng rắc hoa bạc nhÆ° Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i và o Thiên Thai và hôm Nháºt đầu hà ng, nà ng ngà ngà say được Ngá»c ôm ngang lÆ°ng mình, ánh đèn sáng từ nhà ÄÆ°á»ng Tiểu thÆ° chiếu qua rặng trúc rung Ä‘á»™ng trên áo Ngá»c má»—i lần gió lao xao trong lá, tất cả những cảnh đó hiện ra rất nhanh trong đầu óc nà ng.
Nằm yên lâu quá ngÆ°á»i nà ng tê dại, kiến bò ở bắp đùi nhÆ°ng nà ng vẫn phải để yên chân không Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
DÆ°á»›i Ä‘Æ°á»ng có tiếng mở cá»a ở mấy nhà gần đây, rồi má»™t tia ánh sáng má» má» lá»t qua khe hở vách gá»—. Trá»i đã tang tảng sáng. Thanh lúc đó má»›i xoay ngÆ°á»i, vÆ°Æ¡n tay chân nói, nói:
“Ngủ thêm được má»™t giấc ngon quáâ€.
Thanh quay mặt lại và thấy Ngá»c ngồi ở cạnh giÆ°á»ng bên nhÆ° chỠđợi. Ngá»c bảo Thanh:
“Nhà gần đây có má»™t đùa trẻ lên cÆ¡n sà i, chị Nam phải Ä‘i từ lúc gần năm giá» sáng, chÆ°a vá». Tôi ngồi đợi định gá»i chị dáºy nói chuyện cho vui nhÆ°ng thấy chị ngủ thiếp Ä‘i, tôi Ä‘Ã nh ngồi chá». Äể tôi Ä‘i pha cốc cà -phê chị uống cho tỉnhâ€.
Ngá»c xuống nhà dÆ°á»›i má»™t lúc rồi Ä‘em lên hai cốc cà -phê nóng. Thanh đã lau khô nÆ°á»›c mắt, ngồi tá»±a và o vách ván. Gió thổi qua khe hở khiến nà ng thấy hÆ¡i lạnh ở cổ. Bá»—ng Thanh lạnh cả ngÆ°á»i: rõ rà ng từ quá ná»a đêm đến giá» không có ai đến gá»i cá»a má»i Nam Ä‘i. Chắc Nam ngồi ở dÆ°á»›i nhà đợi sẵn, pha cà -phê rồi bá» thuốc Ä‘á»™c để Ngá»c bÆ°ng lên nà ng uống. Trong hai cốc để ở bà n má»™t cốc cà -phê thÆ°á»ng Ngá»c uống còn má»™t cốc có thuốc Ä‘á»™c để phần nà ng. Ngá»c tiến vá» phÃa giÆ°á»ng Thanh rồi đặt trÆ°á»›c mặt nà ng má»™t cốc cà -phê đặc, vẻ mặt vui tÆ°Æ¡i.
“Chị xÆ¡i cho tỉnh. Hôm nay tôi là chủ hiệu và chị là khách. Chị phải trừ Ä‘i má»™t cốc và o số cốc tôi còn nợ chịâ€.
Nói xong, Ngá»c ngồi xuống giÆ°á»ng bên cạnh nhìn Thanh. Thanh cầm cốc lên:
“Cùng uống cả cho vuiâ€.
Nói váºy nhÆ°ng Thanh không đợi Ngá»c, nà ng Ä‘Æ°a cốc lên môi, không lưỡng lá»±, không ngá»i mùi cà -phê, uống má»™t hÆ¡i cạn ná»a cốc.
“Cà -phê anh pha khéo quá, lại ngon hÆ¡n cả cà -phê của tôi pha nữa. Hay tại tôi khátâ€.
Rồi nà ng dốc dốc uống thêm một hơi nữa, nước cà -phê ứa ra hai bên mép. Nà ng lấy tay cho và o túi rồi quỠquạng quanh chỗ ngồi:
“Cái khăn tay của tôi đâu rồi. Anh cho mượn khăn anh để tôi lau miệngâ€.
Thanh đỡ lấy chiếc khăn Ngá»c Ä‘Æ°a, âu yếm nhìn và o hai con mắt thân yêu của Ngá»c mà nà ng chắc chỉ lát nữa không bao giá» còn thấy lại. Biết mình sắp ứa nÆ°á»›c mắt khóc, Thanh lau qua miệng rồi Ä‘Æ°a khăn chấm hai mắt, nà ng đặt tay lên ngá»±c, ho lên mấy tiếng, để mặc nÆ°á»›c mắt trà o ra. NgÆ°á»i nà ng hÆ¡i choáng váng; thuốc chắc bắt đầu ngấm. Thanh vo tròn chiếc khăn rồi áp và o miệng; qua là n nÆ°á»›c mắt nà ng nhìn Ngá»c chỉ thấy má»™t hình bóng lá» má». Bá»—ng nà ng khóc nức nở. Tiếng khóc tuy nhá» và nghẹn ngà o ú á»› vì có khăn che nhÆ°ng Ngá»c cÅ©ng thấy. Chà ng nhìn Thanh ngạc nhiên nói:
“Chị là m sao thế?â€
Chà ng kéo chiếc khăn ở hai tay Thanh ra:
“Chị khóc đấy à ? Sao thếâ€.
Thanh lấy tay gạt nÆ°á»›c mắt và nhìn thẳng và o hai mắt Ngá»c. Không, hai con mắt kia vẫn là hai con mắt yêu nà ng không ngầm má»™t ác ý gì ở trong. Thanh nhếch mép mỉm cÆ°á»i:
“Không hiểu sáng hôm nay là m sao tôi cứ muốn khóc. Tôi nghÄ© đến PhÆ°Æ¡ng mà thÆ°Æ¡ng hại. Nếu tôi bị thủ tiêu, anh trở vỠđược má»™t mình thì Ä‘iá»u mà tôi mong hÆ¡n hết là anh cÆ°á»›i ngay PhÆ°Æ¡ng, đừng cháºm trá»… hÆ¡n nữa. Tôi biết rõ PhÆ°Æ¡ng yêu anh lắm và tuy anh hay nói đùa bỡn vá» tình yêu ấy, nhÆ°ng trong thâm tâm anh vẫn yêu thÆ°Æ¡ng PhÆ°Æ¡ng hÆ¡n cả má»i ngÆ°á»i. Có lẽ sáng nay nghÄ© rằng anh Ä‘i không trở vá» nên tôi chạnh lòng vì PhÆ°Æ¡ng mà khócâ€.
Nghe Thanh nói xong, Ngá»c biết chắc không phải vì PhÆ°Æ¡ng mà Thanh khóc má»™t cách khổ sở nhÆ° váºy. NhÆ°ng vì cá»› gì? Ngá»c yên lặng suy nghÄ©, mắt vô tình nhìn và o cốc cà -phê uống cạn đặt trên giÆ°á»ng. Bá»—ng nhiên chà ng hiểu hết. Việc Nam định đánh thuốc mê Thanh đã thừa biết là Nam định thủ tiêu nà ng nhÆ° thủ tiêu VÆ°Æ¡ng Äức. Thanh biết nên Thanh không thể nà o ngủ say được. Không có ai gá»i cá»a mà chà ng lại nói là Nam Ä‘i vì có ngÆ°á»i đến má»i chữa bệnh và nhất là cốc cà -phê. Thanh chắc là chà ng đã mÆ°u mô vá»›i Nam bá» thuốc Ä‘á»™c và o cà -phê. NhÆ°ng Thanh vẫn cứ uống không ngần ngại. Thanh khóc chỉ vì biết chà ng muốn giết mình và Thanh cÅ©ng có má»™t ý nghÄ© nhÆ° chà ng hôm nằm nghỉ ở chân đèo ông Tháo. Trong óc Thanh nổi báºt lên má»™t ý nghÄ©: Thanh đã yêu chà ng đến má»™t má»±c Ä‘á»™ cao nhất của tình yêu cÅ©ng nhÆ° chà ng yêu Thanh.
Biết là Nam không còn ngồi dÆ°á»›i nhà nữa, Ngá»c cầm lấy khăn lau mắt, lau má Thanh cho sạch hết nÆ°á»›c mắt. Chà ng ra bà n lấy cốc cà -phê của chà ng đổ má»™t Ãt và o cốc cà -phê của Thanh, xoay cốc Ä‘i mấy vòng cho chá»— còn lại tan hết rồi uống má»™t hÆ¡i. Chà ng lại đổ thêm má»™t lần nữa và rốc cốc uống cạn.
Hai ngÆ°á»i yên lặng không nói gì. Thanh thấy mình tỉnh dần. Tiếng Nam ở dÆ°á»›i vá»ng lên:
“May đứa bé không việc gì. Không phải sà i uốn ván. Tôi chắc là bệnh giun. Lát nữa cho má»™t liá»u thuốc giun là khá»i ngayâ€.
Thanh cÅ©ng cất tiếng há»i to:
“Chị đã vỠđấy à ? Mấy giá» chị phải Ä‘i Mã Quan đỡ đẻ?â€
Nam bước lên gác nhìn và o hai cốc cà -phê:
“Cô pha hay chú Ngá»c pha. Chú Ngá»c pha thì có ma uống được. Äá»™ chÃn giá» thì tôi Ä‘iâ€.
Tình cá» Nam dùng đúng câu của Thanh và Ngá»c vẫn dùng vá» bà Su nên hai ngÆ°á»i báºt cÆ°á»i. Nam không hiểu gì nữa. ChÃnh nà ng đã pha cà -phê và dặn Ngá»c lấy má»™t Ãt bá»™t nhân ngôn cho và o má»™t cái cốc sứt miệng. Bây giá» chÃnh cái cốc ấy Ngá»c lại Ä‘Æ°Æ¡ng cầm trong tay và uống chá»— cà -phê còn lại má»™t cách ngon là nh, dốc ngược cốc lên uống hết cả cặn. Uống xong Ngá»c nhìn Nam nói:
“Em pha mà chị Thanh khen ngon, mà em uống cÅ©ng thấy ngon. Chị cứ trông hai cốc thì đủ biết, dốc không còn má»™t giá»t nà oâ€.
Thanh đứng dáºy xếp chăn cả hai giÆ°á»ng, Ä‘iệu bá»™ vẫn nhanh nhẹn nhÆ° thÆ°á»ng. Nà ng cất tiếng hát vui vẻ: “Việt Minh nó Ä‘Ã o nó cuốc, vùi chôn kÃn mÃt cái anh châu chấu...â€.
Rồi nà ng xuống nhà dÆ°á»›i rá»a mặt.
Nam ngồi xuống cạnh Ngá»c nói nhá», giá»ng hÆ¡i cáu:
“Sao chú không là m theo lá»i tôi dặn?â€
Ngá»c đáp lại, giá»ng cáu hÆ¡n:
“Chị đã là m bại lá»™ việc của tôi. Bây giá» Thanh đã rõ hết, việc tôi trở thà nh rất khó. Chị đừng trách là tôi đã không báo chị hay trÆ°á»›c, vả lại chị không có pháºn sá»± dúng tay và o việc nà y. Tôi sẽ đánh Ä‘iện ngay lên báo cáo anh TÆ°á»ngâ€.
Nam mở to hai mắt long sòng sá»c và hung ác:
“Chú biết vì lẽ gì mất Hà Giang không? Vì lẽ gì bốn mÆ°Æ¡i cán bá»™ thiệt mạng, trong số đó có anh Phấn đặc phái viên của Hải Ngoại Bá»™. Cái gÆ°Æ¡ng tầy liếp đó. Anh Hoà ng chỉ vì mê gái, nữ đồng chà Quỳ. Quỳ cÅ©ng đẹp nhÆ° Thanh, có ở đây vá»›i tôi hai tháng, cÅ©ng con ngÆ°á»i nham hiểm nhÆ°ng còn kém Thanh má»™t bá»±c. Bây giá» chú lại muốn Việt Minh thủ tiêu thêm mấy chục anh em nữa, trong đó có cả chú. Tôi khuyên chú nên Ä‘Æ°a Thanh tá»›i bên nà y sông Thanh Thủy, rồi quay trở vá» nếu chú không Ä‘ang tâm hạ thủ Thanh dá»c Ä‘Æ°á»ngâ€.
“Chị đừng vÆ¡ Ä‘Å©a cả nắm. Äối vá»›i tôi công việc là công việc. Tình yêu là tình yêu. Chị thá» nhìn và o mắt tôi, chị sẽ hiểuâ€.
Vừa lúc đó Thanh lên, đi nhẹ không một tiếng động. Mặt nà ng tươi sáng như là không có chuyện gì xảy ra.
“Thế nà o chị Nam, ta Ä‘i ăn cô-sèo-mi-siển rồi sá»a soạn là vừaâ€.
* * * * *
Thanh xách cái cặp da nhÆ°ng Ä‘i rất mau, Nam theo không kịp. Tá»›i Si-lồ-Chai vừa đúng lúc ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà dở dạ đẻ. Thanh chuẩn bị sẵn má»i thứ cần dùng. Quả nhiên phải dùng đến má» vịt. Nam lo sợ luống cuống. Thanh cầm lấy cái má» vịt nói vá»›i Nam:
“Chị để em giúp má»™t tayâ€.
Nà ng bình tÄ©nh nhÆ° không, cứu được đứa bé. Ông chủ nhà má»i hai ngÆ°á»i ở lại ăn cÆ¡m trÆ°a. Lúc tiá»…n ra vá», ông Ä‘Æ°a Nam má»™t gói tiá»n lá»›n và cám Æ¡n mãi. Nam nói:
“Bây giá» vá» kẻo chú Ngá»c mongâ€.
Thanh cÆ°á»i nói:
“Anh ấy thì mong ai. TrÆ°a nay chắc anh ấy đánh hết ba bát phở chua. Há» Ä‘Æ°a bao nhiêu chị?â€
“Gấp ba má»i lần vì ông ta nhà giầu lại hiếm con trai. Hôm nay chúng mình Ä‘i may quá, đã cứu được đứa bé mÆ°á»i phần chết chÃn mà lại là con trai. Nếu anh em trong nÆ°á»›c ra được, tôi đỡ lo tiá»nâ€.
Thanh vui vẻ nói:
“Qua Ma-Lì-Pố em có Ãt vốn cÅ©ng giúp má»™t số để anh TÃnh chi dùng vì chắc có nhiá»u anh em ra theo ngả ấyâ€.
Vá» tá»›i nhà Ngá»c Ä‘Æ°Æ¡ng ngủ trÆ°a. Nam và Thanh yên lặng nằm xuống giÆ°á»ng nghỉ, phần vì chuyện lục đục đêm trÆ°á»›c, phần vì vất vả trong công việc đỡ đẻ, lại Ä‘i vá» lúc giữa trÆ°a nắng gắt.
Nam nhìn Thanh nằm ngá»a mắt lim dim gò má á»ng hồng vì nắng. Nà ng gá»i khẽ:
“Chị Kimâ€.
Thanh quay lại. Nam đặt tay mình lên tay Thanh, nhìn Thanh má»™t lúc nói giá»ng dịu dà ng:
“Cám Æ¡n chịâ€.
Xem tiếp chương 35
|
31-08-2008, 01:28 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 35
Nam Ä‘Æ°a tiá»…n Thanh và Ngá»c ra táºn chiếc cầu đá trÆ°á»›c kia đã tiá»…n Nghệ. Nà ng giÆ¡ tay vẫy Thanh rồi lủi thủi trở vá». Tá»± nhiên nà ng thấy thÆ°Æ¡ng Thanh; biết tÃnh quả quyết của Ngá»c nà ng chắc Ä‘i dá»c Ä‘Æ°á»ng, Thanh sẽ bị Ngá»c thủ tiêu vì nhÆ° Ngá»c đã nói: chà ng có chứng cá»› chắc chắn Thanh là nữ cán bá»™ lợi hại của Việt Minh. Nam hối háºn. Äúng nhÆ° lá»i Ngá»c nói, nà ng không được dá»± và o những công việc không liên quan tá»›i việc nà ng phụ trách đón tiếp các anh em qua lại, có đủ giấy má.
Chiá»u hôm ấy, bÆ°u tÃn cuá»™c Ä‘Æ°a nà ng má»™t bức Ä‘iện từ Côn Minh gá»i vá». Äó là má»™t bức máºt mã. Nà ng lấy cuốn tra máºt mã ngồi loay hoay dịch ra nguyên văn:
“Chắc chắn Thanh không phải Việt Minh. Thủ tiêu Thanh tức giết oan má»™t mạng ngÆ°á»i, hại cho công việc cùng tÃnh mệnh các anh em ở biên giá»›i. Ngá»c phải tuyệt đối tuân theo lệnh nà y. Chị Nam đánh Ä‘iện ngay Ä‘i Ma-Lì-Pố báo Ngá»c rõ nếu Ngá»c đã rá»i khá»i Văn SÆ¡n. Nếu cần phải theo kịp Ngá»c báo tin.
Ký: TÆ°á»ngâ€
Nam ngồi lặng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t lát. Äuổi theo Ngá»c, nà ng có thể bá» hết công việc nhÆ°ng không biết Ngá»c Ä‘i Ä‘Æ°á»ng trên hay Ä‘Æ°á»ng dÆ°á»›i, ngủ trỠở đâu; vả lại nà ng có Ä‘i thì cÅ©ng chỉ mấy giỠđồng hồ nữa trá»i đã tối. Nà ng ra ngay bÆ°u tÃn cuá»™c gá»i Ä‘iện thoại vá» Ma-Lì-Pố và báo cho TÃnh lệnh của TÆ°á»ng. Nam cÅ©ng còn hy vá»ng vì lần trÆ°á»›c Ä‘i khá»i Ma-Lì-Pố Ngá»c má»›i ra tay thủ tiêu Nghệ. ÄÆ°á»ng từ đây vá» Ma-Lì-Pố không có chá»— thuáºn tiện chỉ trừ Ngá»c Ä‘Æ°a Thanh theo Ä‘Æ°á»ng dÆ°á»›i qua đèo ông Tháo.
Quả nhiên, Ngá»c Ä‘Æ°a Thanh theo Ä‘Æ°á»ng dÆ°á»›i, đúng nhÆ° Nam dá»± Ä‘oán.
Ngoà i bi-đông nÆ°á»›c của Ngá»c, Thanh mua sẵn mấy quả dÆ°a chuá»™t cho và o túi vai Ä‘eo. Dốc trên đèo ông Tháo quả đúng vá»›i tin đồn tháºt là má»™t cái dốc tai ác. Thanh để đầu trần, Ä‘Æ°á»ng lại vừa dốc vừa nắng, gần má»™t cây số không có bóng mát nà o.
Ngá»c trêu nà ng nên Ä‘i tháºt nhanh và bá» xa Thanh. Thỉnh thoảng chà ng ngừng lại đợi Thanh đến, Thanh thở hổn hển, mồ hôi Æ°á»›t đẫm trán, hai gò má và cả mặt nà ng Ä‘á»u Ä‘á» hồng. Tá»›i chá»— Ngá»c đứng nà ng cÅ©ng dừng lại mỉm cÆ°á»i ngượng nghịu, lấy hai tay hất tóc ở cổ lên cho mát. Mái tóc nà ng nóng bá»ng mà hôm đó lại không có má»™t ngá»n gió nà o, nà ng xoã cả tóc cho rối bá»i. Ngá»c trông nhÆ° má»™t con ma dại.
“Anh cho tôi mượn mùi-soa của anh che đầuâ€.
Ngá»c lấy bi-đông nÆ°á»›c, tu cạn chá»— còn lại rồi dốc bi-đông vẫy vẫy để tá» cho Thanh biết là không còn má»™t giá»t.
“Gần đây có suối nà o không anh?â€
“Chị trông thì đủ biết, đồi cao lại phẳng nhÆ° thế nà y Ä‘Ã o đâu ra nÆ°á»›c. Cá» không có, những vÅ©ng nÆ°á»›c phân trâu cÅ©ng không có nữaâ€.
Thanh lấy ra một quả đưa chuột lớn cắn rồi nhai ngấu nghiến một lúc hết.
“Hừ, mát ruá»™t quá. Ngá»t bằng mÆ°á»i lần lá»±u Mông Tá»±â€.
Trong túi vải, Thanh còn má»™t quả nữa nhÆ°ng nà ng nói vá»›i Ngá»c:
“Thế là nÆ°á»›c cÅ©ng hết, dÆ°a cÅ©ng hết, từ đây tá»›i suối còn bao lâu nữa?â€
Ngá»c cởi áo ngoà i cho và o túi quà ng rồi trả lá»i:
“Còn Ä‘i ná»a giá» nữa. Xuống dốc lại nguy hiểm hÆ¡n lên nhiá»u. Nếu tôi Ä‘i má»™t mình, tôi chạy vèo xuống chỉ Ä‘á»™ mÆ°á»i phút. Thế nà o chị Thanh, chị còn thÃch Ä‘i biên giá»›i nữa không?â€
Thanh ngồi xuống đất nói:
“Äi thế nà y thú chứ, còn hÆ¡n là nấu bếp nhiá»u. Anh ngồi xuống đây nghỉ chân đã. Tôi thì ăn no mát ruá»™t, bao giá» tá»›i hà ng cÆ¡m thì tá»›i mà cÅ©ng chẳng cần và o quán cÆ¡m tốn tiá»n. Sáng nay tôi đã nắm cÆ¡m sẵn, Ä‘em nhiá»u ruốc lắm... Thế nà o anh không cho mượn mùi soa à ?â€
Ngá»c lấy cái khăn mùi soa của mình trải xuống đất rồi ngồi cạnh Thanh. Thanh nói trống không:
“Phong lÆ°u công tá» nhỉ?â€
Nà ng lấy chiếc khăn nhỠcủa nà ng trùm lên tóc:
“Không có gió cần gì buá»™c. À, nhÆ°ng thế nà y tiện hÆ¡nâ€.
Thanh hất tóc ở sau gáy lên, lấy khăn buá»™c túm lại, để má»™t Ãt tóc xoè ra trán thà nh cái mái hiên che nắng. Nà ng cho tay và o túi lấy ra quả dÆ°a chuá»™t cuối cùng, nhìn trá»™m Ngá»c má»™t cái rồi Ä‘Æ°a lên môi. Nà ng thấy Ngá»c giáºt mình toan giằng lấy. Thanh giấu nhanh quả dÆ°a ra sau lÆ°ng:
“Tôi đã nói trÆ°á»›c là không có thổ phỉ nà o tà n ác nhÆ° anh. Y nhÆ° rằngâ€.
Ngá»c vá»™i và ng nhấc ngÆ°á»i kéo chiếc khăn gấp tÆ° rồi lại dùng là m quạt phe phẩy và o má Thanh. Thanh ngá»a má đón lấy những hÆ¡i gió không lấy gì là m mát lắm ấy rồi mỉm cÆ°á»i:
“Thổ phỉ nịnh đầmâ€.
Ngá»c nói:
“Äấy chị xem thổ phỉ cÅ©ng biết dùng lối ngoại giao muôn mặt của anh TÆ°á»ng. NhÆ°ng không ngoại giao gì nữa, quả dÆ°a để dà nh đến lúc xuống hết dốc có suối trong bóng mát, ăn cÆ¡m nóng vá»›i ruốc xong, chị ăn má»™t ná»a tráng miệng nhÆ° thế công bằng nhấtâ€.
“Công bằng thổ phỉ! NÆ°á»›c suối trong là của chung má»i ngÆ°á»i, lát nữa anh cấm tôi uống được à ?â€
Thanh vừa nói vừa ăn dÆ°a má»™t cách ngon là nh. Ä‚n gần hết má»™t ná»a nà ng lấy giấy bịt đầu cắn giở rồi nhét và o túi vải, đầu có giấy cho xuống dÆ°á»›i. Nói đúng ra là hai tá» giấy do Quân cấp. Nà ng mỉm cÆ°á»i tinh nghịch, nghÄ© thầm:
“Tà i thánh Ngá»c cÅ©ng không ngỠđược đó chÃnh là hai tá» giấy của Quân cấp cho. Ngá»c có giằng lấy túi vải rút quả dÆ°a ra thì hai tá» giấy vẫn nằm yên trong túiâ€.
Rồi nà ng nói vá»›i Ngá»c:
“ThÃch nhỉ!â€
“Chị bảo ăn dÆ°a chuá»™t má»™t mình thÃch hay thÃch thổ phỉ nịnh đầm hay thÃch đèo ông Tháoâ€.
“Tôi thÃch đèo ông Tháo, lần vá» thế nà o cÅ©ng qua đây má»™t lần nữa. Nà o ta Ä‘i thôi. MÆ°á»i má»™t giá» rồiâ€.
Thanh Ä‘i trÆ°á»›c để mặc Ngá»c loay hoay mãi má»›i quà ng được túi lên vai. Xuống cái dốc gần nhÆ° dá»±ng ngược, không trông thấy chân đèo, nà ng chạy phăng phăng; quay cổ nhìn lên Ngá»c còn ở tÃt trên đèo caoâ€.
Tá»›i chân đèo má»™t dòng sông chảy ngang. Tuy là sông nhÆ°ng vì nÆ°á»›c cạn nên chỉ có má»™t dòng nhá» chảy ở phÃa bên kia; vá» phÃa chân đèo là má»™t bãi cát trắng khô. Thanh chạy lên bãi cát bốc hÆ¡i nóng. Chắc Ãt ngÆ°á»i qua lại vì ngoà i vết chân nà ng tuyệt nhiên không có vết chân nà o khác. Thanh Ä‘Æ°a mắt nhìn thấy bên kia sông có má»™t vòm cây um tùm. Nà ng nghÄ© thầm:
“Chắc Ngá»c thủ tiêu Nghệ và Tứ ở trong những bụi cây kia. Ở đây xa là ng xóm, má»™t phát súng có thể kết liá»…u Ä‘á»i nà ng, có khi không cần súng nữa, Ngá»c chỉ vá» hôn mình rồi bóp cổ mình cho đến khi...â€
Thanh tháo hà i sảo lá»™i qua dòng nÆ°á»›c trong và nông, nhìn thấy rõ đáy. Lúc đó Ngá»c cÅ©ng vừa xuống tá»›i bãi cát, nói to:
“Chị đợi tôi vá»›i. Chị có thấy cái vòm cây phÃa tay phải không? Ở đây ngồi ăn cÆ¡m tháºt tuyệtâ€.
Thanh ngừng lại vì bá» sông lở và rất cao. Tìm được chá»— vÃu, Thanh cất ngÆ°á»i trèo lên; ở xa xa có má»™t căn nhà lợp ngói đã cÅ©. Nà ng định trèo hẳn lên bá» rồi chạy tháºt nhanh đến căn nhà , vừa chạy vừa gá»i to vì có mấy ngÆ°á»i Ä‘i lại ở má»™t thá»a ruá»™ng gần đó. NhÆ°ng Thanh lại bá» tay nÃu, tụt xuống đứng ở giữa dòng đợi Ngá»c đến. Ngá»c có vẻ mừng rỡ đến gần chá»— Thanh đứng:
“Chị Thanh. NÆ°á»›c trong không? Chị muốn uống nÆ°á»›c, rá»a mặt tha hồ. Äể tôi đứng cuối dòng khá»i là m vẩn đục nÆ°á»›c của chịâ€.
Thanh vén tay áo lên, cúi xuống cho cả hai tay ngâm trong nước rồi sấp nước lên tóc lên mặt.
“Mát quá. Trá»i nắng thế nà y mà sao nÆ°á»›c lại mát, anh Ngá»c nhỉ?â€
“Tại nÆ°á»›c chảy mạnh. NhÆ°ng chá»— vòm cây kia vừa có bóng râm mát, lại có những hòn đá rất đẹp, ngồi đấy tha hồ rá»a mặt rá»a tay. Nếu chị muốn tắm, tôi sẽ nằm xuống cá», vá» nhắm mắt lại. Khi nà o chị tắm xong tôi sẽ nhắm mắt tháºtâ€.
“A, ngoà i việc thổ phỉ ăn uống, thổ phỉ tim cô PhÆ°Æ¡ng, anh còn kiêm cả thổ phỉ nhìn nữa. Thôi bây giá» tôi đói rồi, ta ra chá»— vòm cây anh nói để ăn cÆ¡m. NhÆ°ng ăn cÆ¡m bên cạnh cảnh hai bá»™ xÆ°Æ¡ng tôi thấy mất cả ngonâ€.
Ngá»c nhảy lên bá» trÆ°á»›c rồi cúi ngÆ°á»i cầm lấy tay Thanh kéo lên. Tá»›i nÆ¡i Ngá»c Ä‘Æ°a Thanh đến đứng chá»— thảm cỠđã ngồi vá»›i Nghệ và Tứ:
“Bây giá» chị thá» Ä‘i tìm xem trong các bụi ráºm có xÆ°Æ¡ng xẩu gì không?â€
Thanh nhìn qua cÅ©ng biết các bụi ráºm không có gì. Nà ng bảo Ngá»c:
“Anh chắc đổi chá»— luôn, nếu cứ má»™t nÆ¡i thì ‘đống xÆ°Æ¡ng vô định đã cao bằng đầu’.â€
Ngá»c nói:
“Chị thấy chá»— nà y có tốt không? Bóng tháºt mát mà ná»n cá» rất phẳng; ăn xong chị muốn nghỉ trÆ°a cÅ©ng được. Bây giá» chị hãy nằm nghỉ má»™t lát đợi đúng ngỠăn cÆ¡m thì vừaâ€.
Chà ng lấy cái túi vải đặt là m gối rồi má»i Thanh:
“Chị nằm nghỉâ€.
Ngá»c ngồi xuống bên cạnh, lÆ°ng tá»±a và o gốc cây. Thấy Thanh miệng cứ lẩm bẩm chà ng há»i:
“Chắc chị nghÄ© thÆ¡â€.
“Không tôi nhại Kiá»u. Äể tôi ngâm anh nghe nhé. Ở đây thì không có ma nà o rình nghe trá»™m, tha hồ ngâm to những câu thÆ¡ tuyệt diệu của tôiâ€.
Rồi nà ng cất tiếng ngâm:
Äống xÆ°Æ¡ng vô định đã cao bằng đầu!
Tội chi để tiếng vỠsau,
Ngà n năm ai có khen đâu giết ngÆ°á»i.
Sẵn nơi bóng mát cùng ngồi,
Nắm cÆ¡m gói ruốc, hai ngÆ°á»i cùng ăn,
Cùng nguyá»n giữ tấm lòng Nhân.
Tình yêu Tổ Quốc, tình thân bạn bầy;
Thà nh công tìm chốn am mây
Äôi lòng gá»i vá»›i cá» cây trá»n Ä‘á»i...
Ngá»c hạ thấp hai hà ng mi, lặng yên nghe tiếng ngâm trong, ấm áp và hÆ¡i buồn của Thanh. Thế là má»™ng chà ng ôm ấp hÆ¡n má»™t năm đã thà nh sá»± thá»±c. Qua lá»i thÆ¡, Ngá»c đã hiểu được rõ Thanh; chà ng ngâm lại hai câu “Cùng nguyá»n giữ tấm lòng nhân, tình yêu Tổ quốc tình thân bạn bầy†để tá» cho Thanh biết là lòng chà ng cÅ©ng nghÄ© nhÆ° Thanh. Chà ng thấy Thanh hÆ¡i hé đôi môi ngÆ°á»›c mắt nhìn mình. Ngá»c nghÄ© lúc đó nếu chà ng cúi xuống, là m nhÆ° sá»a lại cái túi vải để Thanh gối cho êm đầu hÆ¡n thì chắc Thanh sẽ thuáºn, nhÆ°ng cÅ©ng nhÆ° má»i lần khác, có má»™t thứ gì ngăn chà ng lai: hai tâm hồn đã gặp nhau và tình yêu thanh cao quá. Hôm đến thăm lăng ÄÆ°á»ng Kế Nghiêu ôm ngang lÆ°ng dìu Thanh Ä‘i, nghÄ© lại chà ng cÅ©ng thấy đã phạm má»™t tá»™i là m vẩn đục tình yêu giữa hai ngÆ°á»i. Chà ng nói để che cảm Ä‘á»™ng:
“Äi hà i sảo sạn dÃnh chân, ra suối Ä‘i chị Thanh, rồi giở cÆ¡m nắm ra ăn thì vừaâ€.
Thanh ngồi dáºy:
“Sao tôi không thấy đói, chắc có lẽ vì muốn báo thù anh uống hết cả bi-đông nÆ°á»›c, nên phải cố nuốt vá»™i và ng má»™t quả rưỡi dÆ°a chuá»™t nên đâm ngang dạ. Tôi ra rá»a chân thôi, không tắm đâu, sợ thổ phỉâ€.
Ngá»c báºt cÆ°á»i. Hai ngÆ°á»i ra ngồi trên những hòn đá nÆ°á»›c chẩy uốn quanh. Thanh rá»a mặt rồi cúi xuống nÆ°á»›c gá»™i đầu nhÆ°ng vẫn để nguyên tóc Æ°á»›t. Nà ng thả chân cho dòng nÆ°á»›c đẩy dần Ä‘i; má»™t lúc sau nà ng lại gạt chân ngược trở lại, để những vòng sóng tròn nổi lên chung quanh bắp chân rồi nhìn Ngá»c cÆ°á»i vui vẻ ngây thÆ¡ nhÆ° má»™t cô bé lần đầu tiên được thấy suối chỉ muốn nghịch nÆ°á»›c. Thá»±c ra đây là lần đầu tiên Thanh được vầy nÆ°á»›c ở má»™t dòng suối. Báºn giúp cha mẹ trông nom cá»a hà ng lại lấy chồng sá»›m nên nà ng không được Ä‘i lên mạn ngược; lúc sang Vân Nam thì Ä‘Æ°á»ng xe lá»a chÆ°a phá, nà ng chỉ được trông thấy suối hoặc thác trong chốc lát. Nà ng bảo Ngá»c:
“Anh Ä‘Æ°a khăn tôi giặt cho vì lúc nãy anh ngồi lên chắc là bẩn lắm. Trải trên đá phÆ¡i Ä‘á»™ má»™t lát, khô ngay... Anh Ngá»c nà y, nghÄ© lại tôi má»›i thấy lòng mình nhân nhÆ°ng khó mà nhân được nếu còn ở trong cái guồng máy. Há»a chăng chỉ có má»™t cách tìm nÆ¡i am thanh cảnh vắngâ€.
Ngá»c nói:
“Chị mà là sÆ° nữ thì cÅ©ng khó lòng yên thân, má»™t là các chà ng công tá» sẽ quấy rầy cô sÆ° trẻ hai là chị nháºp và o Ä‘oà n Pháºt giáo cứu quốc của Việt Minh. Tốt nhất chị hóa thà nh cô Mèo hay cô Lô-Lô lên ở tÃt trên đỉnh núi cao, còn cách sống thì không lo vì chị biết nghá» chữa thuốc và đỡ đẻ. Thỉnh thoảng tôi sẽ lên núi Ä‘Æ°a chị giấy công tác của anh TÆ°á»ng hay của chi bá»™ trưởng Vị Tha. Là m cô gái Mèo Ä‘i bá»™ leo núi chắc giá»i lắm, chị sẽ giữ việc liên lạc nhÆ° tôi rồi chị tuyên truyá»n ngÆ°á»i Mèo và o giúp việc; ngÆ°á»i Mèo bắn súng há»a mai tụi Tây cÅ©ng phải sợ. Chị sẽ láºp má»™t đạo quân Mèo rồi bắn giết ngÆ°á»i nhÆ° ngoé. Chị chắc còn nhá»› vụ ngÆ°á»i Mèo nổi loạn năm nà o... Cái guồng máy lại quay tuy là guồng máy Mèo hay guồng máy Lô Lô. Chị giá»i Kiá»u chắc còn nhá»› mấy câu thÆ¡ ở cuối sách: ‘Äã mang lấy nghiệp và o thân’. Chị là m cái gì cÅ©ng tà i lắm mà chữ tà i lại liá»n vá»›i chữ tai má»™t vần. Chẳng qua là định mệnh là số kiếp; giá chị chỉ nhÆ° cô PhÆ°Æ¡ng, hiá»n là nh nhÆ° con thá» non, nhÆ°ng nghÄ© kỹ có tà i còn đỡ, thá» non rất dá»… bị ngÆ°á»i ta ăn thịt, là m civet-lapin...â€
Thanh quay lại:
“Anh bây giá» cÅ©ng đâm ra triết lý triết lungâ€.
Rồi nà ng cất tiếng ngâm: ‘Thiện căn ở tại lòng ta. Chữ Tâm kia má»›i bằng ba chữ Tà i’ và bảo Ngá»c:
“Nhưng lòng tôi lại ác lắm, phải nói ác căn ở tại lòng ta mới đúng, mà như anh đã nói lại có tà i nữa...
Ngồi nghỉ má»™t lúc bây giỠđã thấy đói rồi. Ta và o ‘bóng mát ta ngồi, nắm cÆ¡m gói ruốc hai ngÆ°á»i cùng ăn’, no bụng nói chuyện gì cÅ©ng lạc quan hÆ¡nâ€.
Tuy đã no nhÆ°ng Ngá»c cÅ©ng ghé và o hà ng cÆ¡m hai chị em cô Thổ ở Sin-Chang. Cô lá»›n ngá»ng lên nhìn Ngá»c rồi chạy ra Ä‘on đả.
“Vừa đúng má»™t năm chẵn má»›i lại gặp cáºu. Cáºu xÆ¡i gì?â€
Thấy Thanh cùng ngồi xuống má»™t bà n, cô Thổ nói tiếp bằng tiếng Tà u vì tưởng là ngÆ°á»i Vân Nam:
“Cáºu nà y tôi vẫn gá»i đùa là cáºu ‘Quân không phải quân, dân không phải dân’.â€
Thanh tiếp lá»i cô Thổ bằng tiếng Vân Nam:
“... tức là cách mệnh An Nam. NhÆ°ng ông nà y đâu có phải cách mệnh. Äó là chÃnh tông thổ phỉ. Mà thổ phỉ trái tim các thiếu nữ thì nhạy nhất. Cô nên Ä‘á» phòngâ€.
Äể muốn khá»i lá»™, lúc ngồi uống nÆ°á»›c chè và ăn bánh, Thanh toà n nói tiếng Tà u vá»›i Ngá»c.
Äi mau nên bốn giá» chiá»u Thanh và Ngá»c đã tá»›i quán ngủ trỠở Chong-Sin-Kiêu. Ngá»c Ä‘Æ°a Thanh ra cái suối năm ngoái ngồi nói chuyện vá»›i Tứ rồi chà ng quay vá» ngay để Thanh tắm. Lúc Thanh trở vá» Ngá»c lại ra suối.
Äêm hôm ấy hai ngÆ°á»i thức nói chuyện rất khuya má»›i Ä‘i nghỉ. Thanh không Ä‘i quen nên thấy hai đầu gối má»i rá»i và chân phồng lên ở những chá»— cá» xát và o quai hà i sảo.
Sáng hôm sau Ngá»c có ý Ä‘i muá»™n để Thanh ngủ trÆ°a, lúc đến dòng suối có nhiá»u rau cải soong thì và o quãng mÆ°á»i má»™t giá» trá»i nắng gắt Thanh chắc khát và uống nÆ°á»›c suối má»›i ngon. Thấy Thanh Ä‘au chân Ä‘i cháºm, Ngá»c cÅ©ng Ä‘i cháºm lại. Lần nà y, cái bi-đông nÆ°á»›c chè Ä‘em theo hai ngÆ°á»i thay phiên nhau uống. TrÆ°á»›c khi Ä‘i Thanh đã ra phố xem có dÆ°a chuá»™t mua phòng xa Ngá»c trêu mình nhÆ°ng kiếm mãi không hà ng nà o có.
Äến mÆ°á»i giá» thì cái bi-đông đã cạn, Thanh nói:
“Thôi bây giá» lại giải tán chi bá»™ Vị tha quay trở lại chi bá»™ Ãch ká»·. Tôi nháºn thấy má»—i lần tu, anh tu gấp hai tôi. Vị tha gì anh! Chi bá»™ hai ngÆ°á»i tốt hÆ¡n hết là chia là m hai chi bá»™ má»™t ngÆ°á»i, nhÆ° thế chi bá»™ nà o cÅ©ng vừa Ãch ká»· vừa vị thaâ€.
“Không được, phải đợi khi tá»›i Ma-Lì-Pố tôi đánh Ä‘iện xin phép anh TÆ°á»ng đã. Giải tán má»™t chi bá»™ đâu phải là chuyện chÆ¡iâ€.
Thanh cau mũi:
“Biết đâu đã tá»›i Ma-Lì-Pố. Hay có đến thì chỉ còn má»™t chi bá»™ và má»™t ngÆ°á»i. Bây giá» tôi khát quá rồi, là m thế nà o bây giá»?â€
Äi Ä‘á»™ hai cây số nữa, Thanh reo lên:
“Suối, suốiâ€.
Nà ng chạy ra nằm rạp xuống bá» cá» rồi gục mặt và o nÆ°á»›c. Lúc ngá»ng lên nà ng thấy Ngá»c cÅ©ng nằm rạp xuống cá». Ngá»c há»i:
“Chị có nhá»› bà i thÆ¡: ‘Quân tại TÆ°Æ¡ng giang đầu, Thiếp tại TÆ°Æ¡ng giang vĩ’ không?â€
“ThÆ¡ vá»›i thẩn gì anh! Anh cho tôi mượn cái bi-đông đây. Lần nà y tôi giữ bi-đông, tôi uống hai lần thì anh uống má»™t lần. ÄÆ°á»ng sá tôi không biết, anh cáºy thế là m tôi suýt chết khát mấy lần rồiâ€.
Ngá»c uống má»™t ngụm rồi quay nhìn Thanh:
“Tôi lại xuất khẩu thà nh chÆ°Æ¡ng Ä‘á»c chị nghe. Chị đừng tưởng thÆ¡ tôi kém thÆ¡ chịâ€.
Rồi chà ng ngâm bà i thơ đã thuộc lòng và đã là m từ năm trước:
Suối rừng một dải nước trong,
NgÆ°á»i đầu suối, kẻ cuối dòng, ai Æ¡i.
Bá» xanh, ngÆ°á»i sát cạnh ngÆ°á»i
Äôi lòng cùng uống nÆ°á»›c xuôi má»™t dòng.
Thanh nói:
“ThÆ¡ dịch hay đấy chứ, chắc lại cóp bà i dịch của ai cÅ©ng nhÆ° bà i thÆ¡ ‘Äêm trăng thoảng có ai trong gió’. Anh thì chỉ biết có ăn, ‘ăn cắp’ cả văn thÆ¡ ngÆ°á»i khác. Hai chữ ‘đôi lòng’ tôi má»›i thoáng Ä‘á»c hôm qua, anh đã thổ phỉ ngay rồiâ€.
Ngá»c cÆ°á»i:
“Phải đấy, nói đến ăn tôi lại nghÄ© đến rau cải soong. PhÃa trên kia nhiá»u lắmâ€.
Äến chá»— nhiá»u rau, Ngá»c lấy tay đẩy các cây cải đến trÆ°á»›c mặt Thanh:
“Cán bá»™ phụ nữ há»a đầu phu! Rá»a Ä‘i.
Thanh rá»a xong cây nà o lại cho và o miệng nhai. Nà ng nói:
“Rất tiếc ở đây không có ga Pô-Si, không có tá»i gà â€.
“Chị cố rá»a tháºt nhiá»u, Ä‘á»™ ná»a giá» nữa thì đến hà ng cÆ¡m cô Quảng Äông. Mình sẽ gá»i má»™t Ä‘Ä©a gà quayâ€.
Thanh nói:
“Anh tháºt có số Ä‘Ã o hoa. Hết cô PhÆ°ong đến hai chị em cô Thổ xinh đẹp; bây giá» lại cô gái Quảng Äông chắc còn xinh hÆ¡n. Cả chị Nam nữa, anh đừng tưởng giấu được tôiâ€.
Lúc tá»›i Nicou-yang, cô gái Quảng Äông Ä‘Æ°Æ¡ng đứng ở cá»a hà ng chạy ra đón chà o Ngá»c. Thấy cô hà ng cÅ©ng khá xinh, lại nhá»› mặt ngÆ°á»i khách hà ng sau má»™t năm xa cách, Thanh nhìn Ngá»c mỉm cÆ°á»i và nháy mắt má»™t cái.
Cô hà ng bÆ°ng lên má»™t Ä‘Ä©a gà xà o thÆ¡m tho. Ngá»c lấy rau cải soong ra bảo cô hà ng trá»™n dầu dấm. Thanh chỉ ăn thịt gà thôi vì nà ng vẫn đóng vai ngÆ°á»i Tà u, tuy thèm rau mà đà nh phải nhịn.
Rá»i khá»i hà ng ăn, hai ngÆ°á»i Ä‘i thong thả phần vì Thanh Ä‘au chân, phần vì con Ä‘Æ°á»ng đẹp quá, Ä‘i quanh co men theo ná»a chừng sÆ°á»n những đồi đất Ä‘á» má»c toà n thông.
Äến má»™t chá»— cao nhất, quá Song-Ku-Kô, Ngá»c bảo Thanh ngồi xuống hòn đá bên vệ Ä‘Æ°á»ng, lấy tay chỉ:
“Chị trông phÃa xa có má»™t dẫy núi cao cây cối ráºm rạp, hai bên có hai quả núi thấp hÆ¡n trÆ¡ trá»i. Dẫy núi có nhiá»u cây là núi ở trong nÆ°á»›c. Tuy chị chÆ°a được sá» và o cá» trên đất nÆ°á»›c nhà cho mát tay nhÆ° ý mong má»i nhÆ°ng chị đã trông thấy nÆ°á»›c Việt Nam rồiâ€.
Thanh nhìn theo ngón tay chỉ của Ngá»c, há»i:
“Có phải dẫy núi kia không, nhÆ°ng sao anh biết?â€
Ngá»c đáp:
“Tôi đã Ä‘i qua đây đến chục lần. Äấy là dẫy núi bên kia sông Thanh Thủy. Ở bên ta có sở Kiểm Lâm cấm ngặt chặt cây, ở bên nà y mạnh ai ngÆ°á»i nấy đốn rừng, không có luáºt lệ gì cảâ€.
Thanh nhìn dãy núi má»™t lúc rồi nói vá»›i Ngá»c:
“Thảo nà o tôi trông có cái gì khác khácâ€.
Ngá»c thấy Thanh ngồi yên lặng lâu lắm. Trá»i đã vá» chiá»u nắng tắt dần trên các ngá»n đồi. Má»™t cÆ¡n gió là nh lạnh từ ở phÃa dẫy núi ráºm cây thổi lại. Thanh nghÄ© thầm:
“Gió nà y cÅ©ng là gió từ trong nÆ°á»›c thổi raâ€.
Nà ng ngồi thẳng lên hÃt mạnh là n gió, cảm thấy nhÆ° phổi nà ng Ä‘Æ°Æ¡ng thấm nhuần không khà của quê hÆ°Æ¡ng. Ngá»c đứng mãi cÅ©ng chồn chân; chà ng tháo túi quà ng vai rồi ngồi xuống cạnh Thanh. Hai ngÆ°á»i trầm lặng sợ nếu cất tiếng sẽ là m huyên Ä‘á»™ng má»™t thứ gì rất cao đẹp thiêng liêng. Thỉnh thoảng gió lại thổi tá»›i chá»— hai ngÆ°á»i ngồi nhÆ° từ rất xa Ä‘Æ°a đến, nhÆ° đã xà o xạc trong bụi tre ở cổng là ng cÅ© là m rung rung những tà áo và là nh lạnh trong lòng những ngÆ°á»i thân yêu bấy lâu xa cách.
Ngá»c nhìn Thanh; hai mắt nà ng mở to hình nhÆ° hÆ¡i Æ°á»›t lệ. Chà ng đứng lên nói giá»ng đùa:
“Nếu có ngà y trở lại đây tôi sẽ Ä‘em theo Ãt sÆ¡n viết lên hòn đá nà y mấy chữ: Hòn Vá»ng Quốcâ€.
Xem tiếp chương 36
|
|
|
| |