Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 33: Đoạt xá (2)
Hai quả cầu một trắng một đen vừa đụng nhau lập tức đã phân rõ thắng bại, quả cầu trắng bị vỡ nát ra hơn nửa, những mảnh vụn bị quả cầu đen thôn phệ được.
“Khặc khặc, đây là một phần kí ức của ngươi sao, thì ra chỉ là một tên tiểu tử phàm nhân” Từ trong quả câu đen vang từng tiếng cười quái dị. Rồi càng mạnh bạo đuổi theo quả cầu trắng, liên tục tông thẳng vào nó làm nó bị vỡ ra nhiều hơn, bị quả cầu đen thôn phệ gần hết.
“Xem nào, Lý Hoan Hoan…. Chà chà, con bé này cũng khá lắm nha, ngươi dám cưỡng bức cô ta cơ à, thật đáng tiếc, nếu ban đầu nghe lời thì ta còn có thể thu ngươi làm đệ tử. Ách cái gì thế này…….. chiếc gương đồng nuốt mặt trăng…” Quả cầu đen kinh hoảng kêu lên. Sau khi thôn phệ được một đoạn kí ức của Dương Phàm thì Hắc Sát ma tôn phát hiện ra một bí mật kinh khủng, đó chính là cảnh tượng vào cái đêm đầu tiên gương đồng phát sinh dị tượng.
Cách đây hơn một trăm năm lão từ Đại Tấn sang Việt quốc du ngoạn, tình cờ từ trong Tử Trúc lâm phát hiện ra di tích thượng cổ tu sĩ này. Vốn dĩ cấm chế bảo vệ di tích đã bị suy yếu hẳn theo năm tháng, nhưng mà ẩn trong đó lại có thêm một cấm chế khác do hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kì đỉnh liên thủ tạo thành khiến cho lão không thể nào phá giải được.
Từ đó lão cũng ẩn cư tại Tử Trúc lâm, còn lén giết tất cả những tu sĩ trên Kết Đan kì lảng vảng tới nơi này.
Trong thời gian đó lúc mặt trăng trên trời xảy ra dị biến lão cũng từng nhìn thấy, nhưng cũng không quan tâm lắm. Đối với lão thì cái di tích thượng cổ này quan trọng hơn, vì theo truyền thuyết kể lại thì tu sĩ thời thượng cổ đạt đến Nguyên Anh kì đỉnh phong không cần ý cảnh vẫn mà vẫn có thể Hoá Thần được, thậm chí còn lưu giữ một loại năng lượng khác linh khí gọi là “Nguyên” hiện giờ đã gần như tuyệt chủng.
Không ai biết “Nguyên” có tác dụng gì, người ta chỉ biết thượng cổ tu sĩ sở dĩ mạnh mẽ, thần thông to lớn hơn tu sĩ hiện tại cũng vì có thứ này.
Còn về mặt bảo vật phát ra dị tượng kia lão cũng vô cùng thèm muốn. Nhưng lão tính toán rằng hiện nay trong ba phái chính đạo ba phái ma đạo của tu đạo giới Việt quốc thời điểm này hiếm ai là đối thủ của lão. Về sau chỉ cần tới cường hành cướp đoạt là được.
Nhưng hiện giờ sau khi thôn phệ được một mảng kí ức của Dương Phàm thì lão lại phát hiện ra tình huống này.
“Đúng là trời giúp Hắc Sát ma tôn ta, hắc hắc, vừa đoạt được bảo vật vừa xông vào được di tích của thượng cổ tu sĩ, xem ra bản ma tôn rất là may mắn, hắc hắc” Lão sung sướng cười lên, tiếp túc điên cuồng đuổi theo cắn nuốt quả cầu trắng.
Dương Phàm hiện tại thần trí đã bắt đầu mơ hồ, linh hồn bị tàn phá nghiêm trọng, những kí ức rời rạc, hiện lên trong đầu hắn. Khí nghe Hắc Sát ma tôn nhắc tới cái gương đồng thì hắn cũng ngờ ngợ, không nhớ ra nổi việc gì, nhưng hắn lại nhớ hình như trong chiếc gương đồng kia có một phần linh hồn của mình đang ở trong đó, chỉ cần liên kết được với nó thì mình sẽ không bị chết.
Trong cơn mê mang, Dương Phàm cố gắng lần tìm sợi dây liên kết vô hình kia, khoảnh khắc khi hắn chạm được nó thì quả cầu đen của Hắc Sát ma tôn cũng đuổi tới nơi, khí thế hung thần ác sát.
“Thằng nhóc con, mi chết đến nơi rồi !” Lão gầm lên, khoảnh khắc khi quả cầu đen đụng tới thì dị biến xảy ra.
Một đạo ánh sáng vàng lấy quả cầu trắng làm trung tâm bùng nổ ra, lan toả khắp khoảng không gian hai quả cầu đang tồn tại.
Ánh sáng vàng chói loà ẩn chứa vô thượng uy nghiêm quét bay tất cả những vật cản đường nó, ngay cả quả cầu đen của Hắc Sát ma tôn cũng không thể chống cự dù chỉ một khắc, bị chấn bay ra, vỡ tan nát thành nhiều mảnh nhỏ.
“Không !! Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao khí tức linh hồn của tiểu tử kia lại trở nên khủng khiếp thế này, thậm chí Chưởng Môn Hoàng Tuyền môn của chúng ta tuy đạt tới cảnh giới Hoá Thần cũng không thể mạnh mẽ như vậy ! Không, khí tức này thậm chí vượt qua cả Hoá Thần đạt tới Hoàn Hư cảnh, nhưng mà chỉ là về mặt khí tức, có tác dụng với linh hồn, nếu như ở bên ngoài thì ta cũng không bị tổn thương nghiêm trọng đến thế này ! Đúng là xui xẻo mà, tự nhiên đi đấu linh hồn với hắn ! Cứu ta với, aaa !”
Quả cầu trắng của Dương Phàm chợt biến thành màu vàng chói, tuy nhỏ nhưng mang khí tức cực kì to lớn, bay thẳng tới chỗ quả cầu đen của Hắc Sát ma tôn, tạo nên một uy áp cực kì khủng khiếp đè lên hắn.
Vừa lao tới quả cầu vàng càng thu thập được thêm nhiều mảnh vỡ của quả cầu đen nên càng lúc càng trông to hơn, lát sau cơ hồ sánh ngang với quả cầu kia.
“Tha cho ta ! Tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi ! Tha cho ta, ta nguyện ý làm nô bộc trung thành nhất của ngươi !” Hắc Sát hoảng sợ thét lên, từ lúc nhập đạo đến nay lão chưa bao giờ gặp phải uy hiếp sinh tử lớn tới vậy. Dù đôi khi gặp cao thủ Hoá Thần kì truy sát vẫn có thể dựa vào một số pháp bảo cùng thần thông quỷ quái của mình để tránh thoát, nhưng mà hôm nay gặp phải một tiểu tử Ngưng Khí kì, lần đầu tiên lão cảm thấy hoảng sợ như vậy.
Đáng tiếc cho lão Dương Phàm lại tỏ ra không nghe không biết, khi thôn phệ được linh hồn của lão thì hắn chợt cảm thấy linh hồn bản thân càng lúc càng cường đại, khát vọng thôn phệ càng lúc càng mãnh liệt hơn, bất chấp tất cả xông tới cắn nuốt lão.
“Không…….”
Tiếng “không” ngày càng nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Để lại một không gian yên tĩnh, tịch mịch. Chỉ có vài tiếng sột soạt thi thoảng vang lên của quả cầu màu vàng.
“Hắc Sát ma tôn, trưởng lão thứ bảy mươi ba của Hoàng Tuyền môn Đại Tấn, cảnh giới tu vi Nguyên Anh sơ kì nhưng có nhiều thần thông cùng pháp bảo quỷ dị có thể so sánh với Nguyên Anh trung kì, dương thọ còn hơn ba trăm năm………..”
Từng luồng kí ức ùa về làm Dương Phàm cảm thấy choáng váng, khung cảnh nơi đây dần biến mất, trả lại cho Dương Phàm là một màu tối đen.
Hắn mở mắt ra. Lại nhìn thấy ánh sáng. Lại khống chế được thân thể thuộc về mình.
Trong mắt sắc vàng vẫn còn nhưng mờ dần rồi lại biến mất, như chưa hề xuất hiện.
Chợt từ phương xa truyền tới từng tiếng rít dài, giống như ai đó dùng móng tay cào lên đá, khiến cho đầu óc Dương Phàm trở nên đau nhói, miệng phun ra một ngụm máu. Không kịp nghĩ gì, hắn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên ngón núi lẫn trốn, trong trí nhớ của Hắc Sát ma tôn, hắn biết được đây là một con dơi đen có thực lực vô cùng khủng bố, nếu trúng phải sóng âm của nó thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng Dương Phàm không thể nào nhanh hơn con dơi đen, trong tích tắc nó đã bay nhanh tới phát ra từng tiếng rít dễ sợ, khiến Dương Phàm lại phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân các lỗ chân lông đều bị kình lực ép đến rỉ máu, mười đầu ngón tay nổ tung ra, huyết nhục lẫn lộn.
Cùng lúc đó trên đỉnh cự sơn, đám yêu nhân đang rượt bắt Tây Tử Phượng cũng thân thể nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ. Tây Tử Phượng cũng thất khiếu chảy máu, trực tiếp bị ngất đi, không rõ sống chết.
“Ré, ré” Con dơi phát hiện ra Dương Phàm, nó bay tới lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, đưa đôi mắt vô hồn nhìn xuống. Trong đôi mắt mù mịt ấy chợt lộ ra một tia mê mang.
Dưới cái nhìn của con dơi màu đen to khủng bố này Dương Phàm cảm thấy run rẩy tới tận linh hồn, vừa nãy không bị đánh ngất tại chỗ là nhờ có Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn đang nằm trong bụng hắn toả ra tinh hoa giúp cầm cự, cộng thêm linh hồn của Dương Phàm sau khi thôn phệ linh hồn Hắc Sát ma tôn thì đã tiến hoá tới một trình độ không tưởng. Nhưng so với con dơi kia thì vẫn là quá yếu, chỉ có thể kháng cự giây lát mà thôi.
Con dơi nhìn hắn một lúc lâu, không có phản ứng gì, làm cho cả vạn vật xung quanh muốn nín thở theo nó.
“Ré” Chợt nó hướng đầu lên trời ré lên một tiếng kinh thiên, nhưng âm thanh này lại không gây ra tổn hại tới xung quanh, cũng không làm Dương Phàm bị thương gì.
“Đệ tử Tàng Long tông, Ngưng Khí tầng tám vượt cấp giết chết Nguyên Anh kì tu sĩ, được trực tiếp phong làm chân truyền đệ tử, ba ngày sau tiến vào Cửu Địa tiếp nhận truyền thừa.”
“Khảo thí đến đây kết thúc, Tàng Long tông tìm được người truyền thừa, tất cả những đệ tử tham gia khảo thí bị trục xuất !”
Giọng nói uy nghiêm già nua trên trời cao ồ ồ vang lên.
Kiếm Trần đang ở một cự sơn cách đó rất xa đang chém giết yêu nhân thì nghe được giọng nói này, theo đó bên tay phải hắn xuất hiện một lỗ hổng tròn, phát ra lực hút mãnh liệt, cuốn hắn vào trong.
Cả Tần Quân và Diệp Linh cũng ngơ ngác khi bị truyền tống ra, trở về lại Tử Trúc lâm, đứng trước lối vào di tích.
Rồi cả bọn khi thấy Tây Tử Phượng đang nằm ngất xỉu dưới đất thì lại càng kinh hoảng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Quân sắc mặt tái mét tức giận kêu lên, gã cũng đã được ban thưởng “Nguyên”, cũng đã phát hiện ra được công dụng của nó, đang vô cùng hưng phấn tham gia khảo thí lần hai, nhưng hiện tại thì đột nhiên bị truyền tống ra ngoài.
“Hình như ta nghe thấy âm thanh trên trời kia nói có người đã nhận được truyền thừa nên chúng ta mới bị đánh bay ra ngoài.”Kiếm Trần âm trầm nói, tuy không biểu hiện gì ra ngoài nhưng lão cũng đang rất tức giận. Bản thân lão tự nhận là người cảnh giới cao nhất trong đám người này, khả năng vượt qua toàn bộ khảo thí cũng là cao nhất, nhưng ngay giờ phút quan trọng lại bị đá ra ngoài thử hỏi sao không bực tức.
Diệp Linh thì mặt mày tái nhợt, nàng vẫn chưa vượt qua được cửa thứ nhất, đang trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong thì bị truyền tống ra ngoài.
Chợt thêm một thứ được truyền tống ra nữa, không ai xa lạ mà chính là Vũ Nham, có điều hiện tại đã chết, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện ra một nụ cười mãn nguyện, hiển nhiên là chết bởi mộng cảnh của chính mình.
“Chỉ còn thiếu tên tiểu tử Dương Phàm !!” Tần Quân siết chặt hai nắm đấm, hai mắt loé lên sát khí nói.
“Không lẽ chúng ta để hắn dễ dàng chiếm được truyền thừa như vậy, tiếp tục tiến vào một lần nữa thừa cơ hắn chưa lấy được truyền thừa giết chết hắn” Kiếm Trần nói.
“Được, tiến vào lần nữa, ta phải lột da róc xương tên khốn này” Cắn một đầu ngón tay vung máu lên mặt gỗ trên gốc cây, Tần Quân tiện thể xuất phi kiếm ra chém một kiếm lên xác của Vũ Nham, dùng máu để mở cửa.
Nhưng lần này lại khác trước, không hề có Thái Cực môn hiện ra, mà chỉ là một bầu không gian yên tĩnh phẳng lặng.
“Không thể nào ! Phải có cánh cửa mở ra !” Nét mặt thẫn thờ, Tần Quân ngồi bệt xuống, hi vọng thế là đã hết, tất cả đều bị tên tiểu tử kia dễ dàng chiếm được.
“Hay là chúng ta chờ hắn ra….” Đến lúc này Diệp Linh mới lần đầu tiên mở miệng, nhưng giọng nói có phần thẹn thùng ấp úng.
“Chỉ sợ lúc hắn ra thì đã mạnh tới mức có thể giết chết chúng ta rồi, truyền thừa của thượng cổ tu sĩ không phải trò đùa” Kiếm Trần nghiêm nghị nói, dù lão không muốn thừa nhận một tiểu tử Ngưng Khí tầng ba có thể trong ít lâu đột phá tới cảnh giới cao hơn lão, nhưng khi được thưởng “Nguyên” lúc mới vượt qua tầng thứ nhất, làm cho tu vi của lão tinh tiến thêm một bước lớn thì lão đã hiểu, thượng cổ tu sĩ không gì không thể làm được. Cho dù sau khi chiếm được truyền thừa tên Dương Phàm kia một bước thăng thiên đột phá lên Trúc Cơ kì thì lão cũng không mấy ngạc nhiên
“Không được, Tần Quân ta đã không chiếm được thì đừng hòng có ai chiếm được. Ta phải khiến cho hắn có lấy được nhưng không có phúc để hưởng.” Ánh mắt Tần Quân loé lên quang mang độc ác làm cho cả Diệp Linh và Kiếm Trần cũng cảm thấy rùng mình. Im lặng một lúc Tần Quân mới nói tiếp.
“Hiện tại trong Tử Trúc lâm này có rất nhiều cao thủ, Trúc Cơ kì vô số, Kết Đan cũng có mấy người. Chỉ cần rao lên tin có một tiểu tử vừa xâm nhập được vào di tích thượng cổ tu sĩ thì hắn có mười cái mạng cũng khó thoát được. ”
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 34: Thử thách truyền thừa
“Như vậy là đã trở thành chân truyền đệ tử rồi sao” Dương Phàm ngơ ngác nhìn lên con dơi đang bay trên đầu, không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
“Ré, ré” Con dơi kêu lên mấy tiếng như đồng tình với hắn rồi đáp xuống bên cạnh, nằm rạp dưới đất không cử động gì nữa.
Dương Phàm lắc ngao ngán, từ trí nhớ của Hắc Sát ma tôn hắn cũng biết con dơi này vốn chỉ là khôi lỗi, hoàn toàn chẳng có tí ý thức tự chủ nào, chỉ biết làm những việc đã được người ta lập trình sẵn.
“Ba ngày sau tới Cửu Địa tiếp nhận truyền thừa, vậy con dơi có ý nằm đây chờ mình sao? Vậy thì phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực. Ở Cửu địa kia không biết sẽ hung hiểm như thế nào.”
Nghĩ như thế hắn bắt đầu tĩnh toạ chừng hai canh giờ để tiêu hoá đống kí ức đồ sộ của Hắc Sát ma tôn. Dương Phàm cảm thấy việc này khá thú vị, giống như là đang xem một cuốn phim tua nhanh về cuộc đời lão. Nhưng cảm giác lại chân thực đến khó tin.
“Hấp Tinh Đại Pháp, công pháp thôn phệ huyết nhục tu vi của người khác, yêu cầu là đối phương phải còn sống. Tỷ lệ có thể hấp thu là một phần mười, nếu đã chết thì tỷ lệ có thể hấp thu chưa đến một phần.”
“Âm Dương Bồi Nguyên công, công pháp song tu thái bổ, hấp thu tinh hoa của đàn bà còn trinh tiết, khiến người bị hấp thu dần dần héo rũ khô kiệt mà chết, nếu hấp thu đầy đủ nguyên âm trong khoảng hai vạn phụ nữ thì có thể tiến hành kết ra một viên Hàn đan, uy lực chỉ kém Kim đan thật đôi chút.”
“Ngũ Tạng công, dùng ngũ tạng của trẻ em mới sinh để bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng của mình, khiến cho chúng cứng rắn như kim cương bất hoại, người khác khó lòng làm bản thân nội thương được”
“…..”
Dương Phàm càng đọc càng thấy lạnh gáy, mồ hôi hột cũng bất giác tuôn ra, giờ hắn mới hiểu thứ gì đích thực là ma môn. Bọn chúng quả thật là biến thái đến cực điểm, khônng việc ác gì mà không làm. Dương Phàm trong lòng thầm chửi.
“Hạo Nhiên Chính Khí công, công pháp nho gia, lấy chính khí làm đầu, xua đuổi tà ma, muốn nảy sinh chính khí, cần trau dồi tư tưởng trong kinh điển của bản giáo, siêng năng làm việc thiện.”
Lướt đến công pháp này thì Dương Phàm chợt ngừng lại, trong mớ công pháp tà ác biến thái của Hắc Sát ma tôn hắn tìm thấy được một bộ công pháp chính đạo. Hạo Nhiên Chính Khí công này là một lần Hắc Sát ma tôn giết chết một trưởng lão Hạo Nhiên tông mà thu được.
“Xem đi xem lại chỉ có công pháp này là có thể tu luyện. Nhưng mà làm sao để có chính khí đây nhỉ?” Dương Phàm thầm suy nghĩ, hắn lướt lại những bộ kinh thư của Hạo Nhiên tông kia mà bắt đầu nghiền ngẫm. Vốn bản thân không thích công pháp nho gia lắm nhưng cũng phải ráng học để có cái mà phòng thân.
“Chính khí là xuất phát từ chính nghĩa, người có chính nghĩa thì chính khí tự sinh. Bậc đại nho chính khí lẫm liệt, lại hiểu đạo trời đất, tâm biến lớn thì sinh ra khí hạo nhiên, hạo nhiên xuất quỷ thần kinh động, không gì không thể làm……”
Xem được một lúc lâu sau hắn bắt đầu tập trung tinh thần nhắm nghiền hai mắt, liên tưởng đến những việc thiện trong đời, theo công pháp của Hạo Nhiên Chính Khí công mà khơi dậy chính khí trong cơ thể.
“Chính nghĩa, chính nghĩa…. Lúc ở Bắc Phong thành mình cứu dân chúng thoát khỏi lưỡi kiếm của bọn ác quan, đó gọi là chính nghĩa…….. Cứu Tiểu Hoa thoát khỏi đám đàn ông cưỡng bức, đó cũng gọi là chính nghĩa……..”
Cái gọi là chính nghĩa, chính là tuân theo lẽ phải làm những chuyện thiên kinh địa nghĩa, hoặc chính là thấu hiểu đạo trời đất, hiểu được tự nhiên.
Chính nghĩa chính là nhân đạo, thấu hiểu trời đất chính là thiên đạo.
Mà Dương Phàm hiện giờ đang chính là hướng tới nhân đạo.
Hắn vốn dĩ từ nhỏ đã tiếp cận phật đạo, tính thiện lương trong tâm luôn rất cao, theo đó tư tưởng chính nghĩa đã được bồi đắp từ rất lâu. Chỉ là lúc trước ẩn dấu tiềm tàng trong tâm thức, nay dựa vào Hạo Nhiên Chính Khí công bắt đầu kích phát ra.
Từng đoàn khí vô hình nhưng mạnh mẽ, mang theo một khí thế hào hùng toả ra xung quanh người Dương Phàm, xoay vần nhiều vòng quanh cơ thể tạo thành một vòng bảo hộ vô hình.
Lúc này Dương Phàm đã đạt đến Ngưng Khí tầng tám, lại thêm tinh hoa từ nguyên anh của Hắc Sát ma tôn không ngừng toả ra thúc đẩy tu vi hắn tăng trưởng mãnh liệt. Nếu không phải Dương Phàm đã cố gắng thiết lập hai tầng phong ấn để tạm thời giữ lại thì chỉ sợ tu vi bây giờ của hắn không chỉ có thế này.
Tu vi tăng quá nhanh cũng không phải là một điều quá lo ngại, bởi vì “Nguyên” kia chính là có tác dụng lấp đầy khoảng trống của Linh Khí, dùng để củng cố căn cơ, nên cũng sẽ không để lại di chứng gì.
Nhưng sở dĩ hắn phải làm như vậy là vì Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn là thuộc ma đạo, cho nên cơ thể hắn lúc này hấp thu toàn là ma khí. Mà Dương Phàm thì không bao giờ muốn mình bước chân vào ma đạo cả, cho dù có thể trở nên cường đại đến mức nào hắn cũng không muốn đánh mất đi bản tính của mình.
Lúc này làn khí vô hình quấn quanh cơ thể Dương Phàm ngày càng dày đặc, cơ hồ hiện lên mờ mờ. Đây là bước đầu điều khiển chính khí, sau khi chính khí dần ngưng tụ lại thành thực thể thì cũng giống như linh khí, vừa có thể tu luyện, vừa có thể công kích địch được.
Vòng quay của chính khí càng lúc càng nhanh, thân hình Dương Phàm bị che khuất trong một màn sương mờ mờ, khiến cho người bên ngoài cũng khó nhìn thấy dung mạo của hắn, nhưng khí thế của hắn toả ra lại vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng. Một khí thế không bái thiên địa, không kính quỷ thần, lấy chính nghĩa làm đầu, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy bị rung động.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí” Dương Phàm hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng đưa ngón trỏ tay phải lên, điểm ra một chỉ. Lập tức Chính khí đang bay vòng vòng xung quanh cơ thể như gặp phải lực hút, điên cuồng trút vào bả vai Dương Phàm, chạy dọc cánh tay, theo một chỉ mà phóng ra.
Vô hình vô ảnh, không ai thấy được một chỉ này xuất ra như thế nào.
Ầm một tiếng, cái cây cổ thụ gần đó lập tức bị một chỉ vô hình cách không đánh xuyên qua một lỗ thủng bự. Chính khí vốn là chí dương chí cương, đánh tới thì không vật nào có thể cản nổi.
“Hạo nhiên nhị chỉ, Tạp Nhiên Phú Lưu Hình”
Một chỉ tiếp tục xuất ra, vẫn điểm vào cái cây đó, chính khí lại tiếp tục như cũ phóng tới cái cây, nhưng không khiến nó thủng một lỗ nữa mà lại nhập vào thân cây rồi biến mất.
“Bạo” Từ miệng Dương Phàm phát ra một âm thanh trầm thấp, Chính khí đang ẩn dấu trong cây bắt đầu tiến hành điên cuồng bạo phát, chỉ vài phút sau khiến cái cây nổ tung ra, tứ phân ngũ liệt.
Lúc này hắn mới mở mắt ra, thu công lại, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hạo Nhiên Ngũ Chỉ là một môn công phu cực kì nổi tiếng của Hạo Nhiên tông, đương nhiên là không dễ dàng tu luyện. Năm chỉ đó, hai chỉ đầu có phần dễ dàng, nhưng ba chỉ sau thì chỉ có Kết Đan kì tu sĩ trở lên mới bắt đầu tham ngộ được, và môn công phu này chính là cảnh giới càng cao thì uy lực càng mạnh.
…o0o………………………
Thời gian đã trôi qua được hai ngày, Dương Phàm tạm thời hiểu được bước đầu của Hạo Nhiên Chính Khí công.
Còn về phần pháp bảo trong túi trữ vật của Hắc Sát ma tôn thì hắn tạm thời không nghiên cứu, dù sao ở chỗ này tất cả pháp bảo, hay ngoại lực đều bị cấm chế, không cho sử dụng, vậy thì lấy ra cũng mất công, chả nghiên cứu được gì.
Còn một ngày, hắn lấy ra mấy viên Nguyên Tinh còn lại bắt đầu tiến hành hấp thu củng cố tu vi.
Củng cố tu vi xong lại tiếp tục học những thuật pháp cơ bản của Ngưng Khí kì tu sĩ như Phi Hành thuật học ở tầng năm, Băng Phong thuật học ở tầng sau………. Cũng vì tu vi của hắn cao hơn nhiều so với yêu cầu nên học rất nhanh.
Đến cuối ngày, con dơi đã bắt đầu tỉnh giấc, nó chập chạp đứng dậy rũ rũ hai cánh, dùng thân hình không lồ của mình bước tới trước mặt Dương Phàm, rồi hạ vai xuống.
“Ngươi muốn ta leo lên vai ngươi à?!” Dương Phàm kinh ngạc hỏi.
Nhưng con dơi vẫn chả phản ứng gì, vì nó vốn chỉ là một vật chết. Lắc đầu cười khổ, chẳng nói gì thêm, hắn leo lên lưng con dơi.
Nó cất cánh bay lên hướng thẳng lên trời, chợt nơi đó xuất hiện một lỗ lốc xoáy màu đen cực lớn, hút thẳng nó và Dương Phàm vào trong. Rồi lỗ đen từ từ khép lại, khôi phục quang cảnh bình yên nơi này.
…..o0o……………………………….
Thoát ra khỏi lỗ đen kia, con dơi đáp xuống một mảnh trời đất khác, nhưng nơi đây đã sụp đổ hoang tàn, từng toà cung điện cũng trở thành một đống đổ nát, dưới đất từng vết nứt dài ngoằn, sâu hoắm xuống phía dưới, giống như ở đây đã từng có một tràng đại chiến kinh thiên xảy ra vậy.
“Ai có thể làm nên một quang cảnh như vậy ở Tàng Long tông nhỉ? Thật quá kinh dị !!” Dương Phàm nuốt nước miếng ừng ực, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.
Tàng Long tông này ngay cả một con rối mà cũng có thể bức chết được Hắc Sát ma tôn một Nguyên Anh kì tu sĩ thì cũng đủ hiểu hùng mạnh đến cỡ nào. Nhưng ai lại có thể diệt được môn phái này, nghĩ thôi cũng khiến người ta rợn cả da gà.
Tất cả đều bị phá huỷ, chỉ còn lại duy nhất một cái cung điện màu vàng là gần như còn nguyên vẹn.
Con dơi kêu lên một tiếng rồi bay thẳng về đó. Sau đó đáp xuống trước của cung điện. Khẽ lắc cánh đẩy Dương Phàm xuống rồi đứng yên ở đó không cử động gì nữa. Dương Phàm bước xuống nhìn vào toà cung điện này. Nhìn khắp một lượt.
Những bức tường vàng đã cũ kĩ, đôi chỗ còn mục nát, vài con yêu thú nhỏ cấp thấp đang đục khoét vào mấy ô gạch. Dương Phàm đi lên những bậc thang tiến vào trong điện, nơi này nhìn sơ lược thì có vẻ khá giống với Chánh điện trên Bát Phong, có điều rộng lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng trống trải hơn.
Đột nhiên một luồng gió lạnh thổi qua, những cây đuốc treo ở bốn vách đột ngột sáng lên. Cùng lúc ở giữa cung điện hiện lên một vòng xoáy lớn.
“Đệ tử chân truyền của Tàng Long tông, muốn tiếp nhận truyền thừa cần phải vượt qua cửu địa, chứng tỏ mình đủ bản lĩnh sau này gánh vác trọng trách của Tàng Long tông. Cửa thứ nhất tán địa, chính là trảm hết người thân, cắt đứt duyên trần, tiến nhập tiên đạo. Vào đi !”
Giọng nói thần bí kia lại tiếp tục ồ ồ vang lên. Nhưng lần này mang theo một sự thúc áp khiến Dương Phàm chưa kịp suy nghĩ gì cũng bị cưỡng ép kéo lại gần vòng xoáy kia.
“Cửa thứ nhất tán địa là trảm hết người thân sao? Dương Phàm nghi hoặc.
Vốn dĩ người thân hắn đã chết hết, làm gì còn để hắn giết. Vậy chỉ có một khả năng là cửa này giống với cửa khảo thí đầu tiên ngoài kia, Vấn Tâm.
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã bị kéo sát tới cái lốc xoáy. Khoảnh khắc chạm vào lốc xoáy thì đầu óc Dương Phàm cũng trở nên mờ mịt, nhưng cũng chỉ trong một phút lập tức hắn lại nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 35: Vượt tán địa !
Tán địa, cửa thứ nhất.
Một mảnh không gian màu trắng, giống với lúc Dương Phàm và Hắc Sát ma tôn đấu với nhau. Nơi đây gọi là não hãi, nơi lưu trữ linh hồn của con người.
Nơi đây có một nam tử áo lục đứng chờ sẵn, khuôn mặt của y nhuốm lên một nét buồn đau thương khiến lòng người như muốn rạn nứt.
“Ngươi đã tới.” Y từ từ ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, đôi mắt chứa đầy tang thương, như đã trải qua bao nhiêu bể dâu biển khổ đời người………
“Đã tới”
“Vậy biết nơi đây là nơi nào không?” Nam tử áo lục ngẩng đầu lên nhìn trời, tiếp tục hỏi.
“Không cần biết, ta chỉ cần biết ta muốn vượt qua ngươi” Dương Phàm lãnh đạm đáp. Ngay từ đầu bước vào đây thì hắn đã hiểu được cửa đầu tiên chính là đấu tâm, cũng như vòng khảo thí thứ nhất bên ngoài là Vấn Tâm. Nhưng cửa này hoàn toàn khác, Vấn Tâm là tự hỏi lòng, nhưng cửa Tán địa lại là tự giết tâm mình, đem tình tán đi, tâm không vướng bận mới có thể chính thức bước chân vào tiên đạo.
“Thú vị, đây là lần thứ hai ta nghe được câu trả lời này, ngươi rất giống hắn, Nhưng mà tuổi trẻ, vội vàng là không tốt…..” Nam tử kia không hề tức giận mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười man mác buồn khiến cho Dương Phàm nội tâm cũng thoáng động.
“Nhớ, ở tán địa, tốt nhất đừng đánh……….”Nam tử kia chợt biến mất, chỉ để lại một câu nói quanh quẩn trong tâm thần của Dương Phàm.
“Phàm nhi, con có khoẻ không……..”
Một giọng nói chợt vang lên sau lưng khiến Dương Phàm run lên bần bật. Hắn quay lưng lại, một hình bóng không thể nào quên hiện ra trước mặt hắn.
Trụ trì sư phụ đứng đó, đưa đôi mắt hiền hậu của mình ra nhìn hắn, ngài vẫn đang nở một nụ cười, như là cha, như là người quan trọng nhất tuổi thơ của hắn.
“Phàm nhi……”
“Trụ trì sư phụ, cửa này tại sao lại là người !” Hai hàng nước mắt Dương Phàm chảy ròng ròng, hắn biết đây là giả, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm ra tay.
Phải chém người thân mới bước qua được tán địa sao?
Tu tiên là phải vô tình tuyệt nghĩa sao?
Dương Phàm nhắm chặt hai mắt lại, trong nội tâm từng đợt tranh đấu dâng trào mãnh liệt.
Nếu ngay cả người thân cũng không còn thì vươn đến đỉnh cao có ích lợi gì, chẳng phải cũng là gánh lấy sự cô độc sao?
“Tán địa, nhất đinh phải tán tình sao?” Dương Phàm khẽ lắc đầu than.
Lòng hắn giờ rối như tơ vò, hàng vạn ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn. Hắn truy cầu lực lượng là để cứu Lý Hoan Hoan, vì hắn đã xem nàng là người thân duy nhất hiện tại của mình. Nếu như hiện giờ hắn vì truy cầu lực lượng mà đoạn đi tình nghĩa trần tục, há chẳng phải việc cứu Hoan Hoan đã trở thành vô nghĩa sao?
“Phàm nhi, con còn nhớ lúc sư phụ dạy con đọc kinh thư, đã từng nói gì……. Con ngộ tính cao, nhưng không có duyên với phật đạo, vì thế…gọi là phàm……..” Trụ trì bước tới gần Dương Phàm một bước, mang theo những kí ức lúc xưa làm hắn càng bị rung động.
“Con còn nhớ Viên Không, trước lúc chết nó đã dặn ta là phải chăm sóc con, con có còn nhớ……… Con có còn nhớ gốc cây bên cạnh Tàng Thư Các, còn nhớ nơi ta và con cùng học bào, nhớ mùa thu năm ấy có vài cơn gió nhẹ …..” Cứ mỗi câu trụ trì lại tiến gần Dương Phàm thêm một bước, những câu nói đầy tang thương u uẩn rót vào tai làm hắn mê mang, nhắm chặt hai mắt, trong tim nổi lên một trận đau nhói.
“Mười năm, ta rốt cuộc chỉ gần con được mười năm, tiểu phàm, hôm ấy khắp Thiên Linh tự máu chảy thành sông, oán khí ngợp trời, con có còn nhớ……..” Lại một bước, khoảng cách giữa ông và Dương Phàm chỉ còn lại ba bước.
“Ta đau lắm, con có biết không, bọn mã tặc giết ta, chúng cắt đầu ta treo trên cây cột, nhưng ta vĩnh viễn không bao giờ nhắm mắt được, vì ta…………. không muốn rời xa con……” Thầy trụ trì nước mắt chảy, cũng cùng lúc ông tiến lại gần Dương Phàm, khoảng cách giữa hai người xem như chỉ một tấc.
Khuôn mặt thầy trụ trì đang từ thiện lương bỗng trở nên ác độc, cười gằn một tiếng.
“Vì vậy……. con hãy chết theo ta đi…” Ông rút từ bên hông ra một con dao ngắn đâm vào ngực Dương Phàm.
Nhưng hắn không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Con dao mang theo khí thế hung ác đâm tới ngực. Khoảnh khắc mũi dao chạm tới ngực hắn thì thời gian như đứng lại…….. Dương Phàm……… vẫn nhắm mắt.
Con dao như đâm vào không khí rồi xuyên qua ngực hắn, nhưng không phải Dương Phàm là không khí, mà chính là con dao kia.
“Ngươi không thể làm bị thương được ta, vì trong lòng ta ngươi là giả. Thầy trụ trì trong lòng ta, người không có nụ cười độc ác như vậy. Tán địa là đánh trên đất của mình, chính là đánh trên tâm ta. Trong tâm của ta, ta nói ngươi là giả thì ngươi chính là giả.” Dương Phàm mở mắt ra, nhìn thẳng vào thầy trụ trì bộ dạng đang hung thần ác sát kia rồi chậm rãi nói, lập tức khiến thân hình y tan rã, biến mất.
“Vốn trước khi vào đây, các ngươi đã gài ta trước, nói tán địa chính là tán tình, tự trảm hết người thân để đoạn tình, chứng nhập tiên đạo. Cũng chính vì câu nói đó mà làm trong tâm ta xuất hiện bóng ma, hình ảnh xuất hiện tự động sẽ là thầy trụ trì, là người thân của ta. Ta nói có phải không?” Dương Phàm lãnh đạm nói. Từ lúc thấy quang cảnh nơi đây cực giống với với nơi cùng Hắc Sát ma tôn cắn nuốt linh hồn lẫn nhau, thì hắn đã cảm thấy nghi ngờ. Quả nhiên hắn đoán không sai, đây chính là não hải của chính mình.
“Bộp bộp” Tiếng vỗ tay vang lên đáp lời hắn, nam tử áo lục từ lúc nào đã xuất hiện, vẫn với cái vẻ tang thương u uẩn kia, vẫn là đôi mắt buồn đượm kia. Nhưng hiện tại y nở một nụ cười, tuy nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy rất đau khổ nhưng vẫn mang ý nghĩa tán thưởng.
“Quả nhiên không làm cho ta thất vọng. Tất cả những gì người nói đều chính xác.” Y thở dài, chốc sau lại nói tiếp.
“Thật ra cửa này bất cứ ai cũng vượt qua được, cách đơn giản nhất chính là đoạn tình, chém luôn người thân của mình. Nhưng cũng có một số người chọn cách khác, giống như ngươi. Trước đây đã từng có một người cũng giống vậy, hiểu ra. Giờ đã vượt qua rồi, ngươi sang cửa sau vậy. Phần thưởng cửa thứ nhất chính là An Thần đan ba mươi bình, là loại cực phẩm đan dược có công hiệu gia tăng thần thức, thanh tĩnh đầu óc, có điều ngươi mà đem ra ngoài thì chỉ có hoạ sát thân, chú ý cẩn thận mà sử dụng. Nhiệm vụ của ta đã kết thúc, ta nên đi thôi”
Vừa dứt câu thân hình y cũng như thầy trụ trì tan rã ra, biến mất trong không trung. Nam tử lục y này vốn chỉ là một đám thần thức còn lưu lại từ thời thượng cổ, chính là để chờ người đến tiếp nhận truyền thừa vượt qua tán địa này. Mà Dương Phàm đã vượt qua, vậy ý nghĩa tồn tại của y đã không còn nữa, tự nhiên phải tán đi.
Cùng lúc đó trong túi trữ vật của Dương Phàm cũng xuất hiện ba mươi cái bình cổ màu lục từ lúc nào.
Không gian thoáng động rồi trở về thực tại. Dương Phàm vẫn đang đứng trước lốc xoáy kia, chưa hề bước vào.
Cửa thứ nhất là đấu ở trong tâm bản thân, ở đất của mình. Cửa thứ hai “khinh địa” mới là chính thức đi vào phạm vi của Cửu địa, xông vào đất người, nhưng chưa sâu.
“Khinh địa, chắc hẳn là sẽ rất thú vị đây !” Dương Phàm nhếch mép nở một nụ cười, sau đó bước vào lốc xoáy.
….o0o…………………………..
Khinh địa.
Lúc này là một mảnh rừng rậm hoang vu tịch mịch, lâu lâu có vài tiếng cây lá xào xạc.
Dương Phàm nhíu mày. Nhìn một vòng quan sát xung quanh, chẳng thấy có bất cứ nguy hiểm nào xuất hiện.
“Ba ngàn cái đầu yêu nhân cấp một, một ngàn đầu yêu nhân cấp hai, đó là thử thách vượt qua khinh địa” Phía trên trời lại phát ra giọng nói ồm ồm. Theo đó bốn phương tám hướng đang yên lặng tịch mịch chợt xao động, từng tiếng hò hét nổi lên.
Vô số đám yêu nhân ào ra, đầu trâu mặt ngựa, nhưng thân người, có con thân hình khổng lồ cao hơn vài chục trượng, từ thân toát lên hơi thở man rợ. Trên tay chúng có tên cầm cự búa, có tên chỉ đơn thuần dùng móng vuốt sông đến tấn công.
Dương Phàm nhìn thấy cảnh tượng này cũng giật mình hoảng sợ, hai chân bất giác lui về sau mấy bước, nhưng đằng sau lưng cũng có vô số yêu nhân lao tới.
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa. Khẽ động tâm niệm vào túi trữ vật đeo bên hông, thanh phi kiếm xuất hiện trong tay, Dương Phàm cũng bắt đầu triển khai chém giết.
Chỉ có thể dùng phương thức cận chiến, nên Dương Phàm càng lúc càng yếu thế, bốn phương tám hướng yêu nhân vô cùng vô tận càng lúc kéo tới càng đông, khoảng cách giữa hắn với bọn chúng càng lúc càng thu hẹp lại, vô cùng chật chội.
Một yêu nhân mặt trâu đằng sau lưng lao tới vung búa chém xuống đầu Dương Phàm, thân hình to quá khổ của nó khiến Dương Phàm đứng dưới giống như trẻ em so sánh với người lớn.
Dương Phàm sắc mặt vẫn không chút biến đổi, vung tay tung một chưởng ra phía sau, một cơn gió theo đó phát ra, thổi xuyên qua người con yêu nhân này, làm nó đóng băng lại, rồi vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ. Đây chính là Băng Phong thuật, một trong những pháp thuật cơ sở, nhưng trong tu đạo giới có một lời đồn, Băng Phong thuật này khi luyện tập tới mức đỉnh phong thì có thể phát huy uy lực vô địch thiên hạ, lúc xưa thời viễn cổ có một vị tu sĩ nọ luyện tập Băng Phong thuật suốt một trăm ngàn năm, một cái phất tay của ông ta là có thể băng phong tam vạn lý, đóng băng cả một giới diện nhỏ. Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, vì không ai rỗi hơi luyện tập một pháp thuật cơ sở bình thường lâu như vậy, mà cho dù có thể luyện tập, nhưng cũng chẳng ai biết muốn sống một trăm ngàn năm thì tu vi phải cao tới đâu
Ngưng Khí kì sống tối đa một trăm năm.
Trúc Cơ kì sống tối đa hai trăm năm.
Kết Đan sống năm trăm năm.
Nguyên Anh sống một ngàn năm.
Hoá Thần sống ba ngàn năm.
Hoàn Hư sống sáu ngàn năm.
Riêng Vấn Đỉnh có thể sống một vạn năm.
Vậy người có thể sống tới mười vạn năm thì không còn nằm trong phạm trù con người nữa rồi. Mà phải gọi là tiên nhân.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí”
Hắn lại tung ra một chỉ xuyên thủng trán một yêu nhân khác, nhưng chỉ lực vẫn còn nên tiếp tục đi ra phía sau, xuyên thủng đầu một tên nữa mới chấm dứt.
Dương Phàm đại phát cuồng uy, tất cả những yêu nhân xung quanh không chịu nổi một kích, theo hắn suy đoán thì đám yêu nhân này thực lực chỉ khoảng Ngưng Khí tầng ba.
Nhưng tình hình càng lúc không ổn, yêu nhân quá đông, áp sát vào rất khó chịu nên hắn buộc lòng phải dùng phi hành thuật bay lên không trung tạm thời né tránh, nhưng vẫn không ngừng dùng Hạo Nhiên chỉ tấn công xuống dưới. Nguyên anh của Hắc Sát ma tôn tuy bị phong ấn nhưng vẫn rò rỉ ra tinh hoa rất nhiều nên Dương Phàm không hề thiếu thốn linh lực.
Cứ một chỉ, lại thêm một chỉ. Dưới đám đông kia lại có một tên gục xuống rồi khoảng trống bị tên khác lấp đầy. Đó là cả quá trình nhàm chán.
Nhưng Hạo Nhiên chỉ của Dương Phàm cũng càng lúc càng thuần thục, vô cùng chính xác lại không hề dư lực, tiết kiệm được nhiều sức.
“Đây quả là dịp rèn luyện thần thông rất tốt, xem ra khinh địa cũng không quá đáng sợ. Nhưng ba ngàn con yêu nhân cấp một, một ngàn con yêu nhân cấp hai. Yêu nhân cấp hai ở đây nếu giống như yêu thú thì chẳng phải là tương đương với Trúc Cơ kì tu sĩ sao?” Nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm lạnh toát, có thể những gì đang diễn ra chỉ là bước dạo đầu, tiếp sau đó mới càng kinh khủng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, những tiếng vo ve inh tai nhất óc vang lên từ phía xa. Dương Phàm vừa quay đầu nhìn sang thì phát hiện một cảnh tượng kinh khủng.
Từng đàn ong đông nghịt kéo đến, che kín cả bầu trời, chúng bay tới đâu thì mặt đất bị bóng đêm phủ lấy tới đó. Nhưng nếu nhìn kĩ thì những con ong này lại có thân hình của con người, cả khuôn mặt cũng vậy, hoàn toàn giống người. Tay chúng cầm những cây cung nhỏ xíu, óng ánh trông rất đẹp đẽ.
Rồi một con giơ cung lên hướng Dương Phàm mà bắn, lập tức hơn trăm ngàn con phía sau lưng cũng làm động tác y như vậy.
Một cơn mưa tên lấp lánh như điện xẹt tới chỗ Dương Phàm, làm nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng, mĩ lệ.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 36: Khinh địa ! Phù Du tộc !
Cơn mưa tên tuy đẹp nhưng mang lại một cảm giác nguy hiểm khủng khiếp cho Dương Phàm. Linh lực hắn khẽ động, ngưng tụ lại thành một tấm chắn màu vàng lớn che trước mặt, chống đỡ cơn mưa tên kia.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị xảy ra. Những mũi tên nhỏ xíu khi chạm vào bề mặt tấm chắn màu vàng thì nát vụn ra. Từng đoàn bụi lấp lánh bảy màu hoà lẫn vào trong không trung, bốc lên một hương thơm kì lạ, ngào ngạt say đắm lòng người.
Cả đám yêu nhân ở dưới sau khi hít trúng mùi hương này thì đôi mắt liền mù mịt, bộ dáng mê mẩn, cử động lại chậm chạp. Hiệu ứng này dần dần lan toả ra, dần dần dường như toàn bộ yêu nhân phía dưới đất đều rơi vào trạng thái này.
Đứng trong đám người ong vàng đông rợp trời này có một đoàn chừng hai mươi con ong tím, trong đó có một con ong nữ khuôn mặt xinh xắn, tay cầm một cây cung màu tím đang giơ lên nhắm bắn về phía Dương Phàm. Đôi mắt nàng ta to mà đen láy, nhìn trông vô cùng đáng yêu dễ thương, chỉ có điều phải mang kích thước của một con ong nhỏ làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Bên cạnh có hai con ong nam khác thân hình khuôn mặt cũng đều đẹp đẽ hoàn mĩ giống như nữ nhân này, nhưng bộ dáng cực kì kiêu ngạo.
“Giết một tên nhân loại cần gì xuất toàn bộ lực lượng của Phù Du tộc chúng ta nhỉ? Tộc trưởng thật là hồ đồ rồi ! Nhìn bộ dáng tên này chắc cũng chỉ là Ngưng Khí tầng bảy tầng tám tu sĩ, ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.” Nam tử bên tay trái cười nói, nhìn theo mũi tên của mình bay trúng tấm chắn của Dương Phàm làm tấm chắn vỡ nát ra một cách nhanh chóng, hoảng hốt phi thân đi chỗ khác tránh né.
“Ngải Tư Lệ, muội xem Á Lôi ca bắn phát này có hay không? ” Bắn xong hắn quay sang nhìn Ngải Tư Lệ với ánh mắt cực kì kiêu ngạo.
“Hừ, chỉ có như thế mà dám khoe khoang, xem Ba Khắc ta đây” Nam tử bên phải cũng không chịu thua kém, kéo căng dây cung, rồi từ thân có một luồng khí màu tím chạy dọc đến cánh tay, tự hình thành một mũi tên nhỏ. Y nhắm hướng của Dương Phàm thật kĩ lưỡng rồi buông dây cung.
Một mũi tên màu tím đậm xé gió lao tới chỗ Dương Phàm, nhắm thẳng vào tim hắn.
Dương Phàm từ lúc bị trận mưa tên trút xuống thì đã cảm giác cực kì không ổn. Tuy chúng không mang tính sát thương cao nhưng mùi hương từ những bụi phấn kia lại khiến hắn đầu óc choáng váng. Đôi lúc như muốn buồn ngủ gục xuống, may mắn cho hắn là ở Tán địa có hơn ba mươi bình An Thần đan, có tác dụng thanh tĩnh đầu óc. Lấy ra một viên nuốt xuống bụng, đầu óc vừa trở về trạng thái minh mẫn thì lập tức một đạo ánh sáng tím bay như tia chớp lao đến trước mặt hắn.
Dương Phàm kinh hoảng vội dùng linh lực ngưng tụ lại một tấm chắn màu vàng hòng chặn mũi tên kia lại. Nhưng mũi tên kia dường như quá mạnh không thể ngăn cản được xuyên qua tấm chắn rồi găm thẳng vào tim Dương Phàm. Một trận đau nhói khủng khiếp truyền đến trong tâm hắn. Máu tươi từ vết thương phun ra xối xả, mũi tên kia sau khi găm vào thì như làn khói rã ra, thấm vào trong vết thương, hoà vào máu, khiến máu dần chuyển sang một màu tím yêu dị.
Dòng máu tím này đi tới đâu thì bào mòn xương cốt tới đó khiến Dương Phàm đau đớn thống khổ vô cùng tận, hắn nghiến chặt dùng linh lực ép dòng máu màu tím ra khỏi vết thương, nhưng lực không đủ. Tốc độ lan ra của máu tím càng lúc càng nhanh, cơ hồ chỉ chừng vài phút nữa là lan ra khắp cơ thể hắn.
Á Lôi cùng Ngải Mễ Lệ thấy cảnh tượng này thì biểu tình cực kì kinh ngạc. Phù Du tộc của họ chia làm ba cấp bậc, kim cấp, tử cấp, xích cấp. Kim cấp tương đương với Ngưng khí tầng năm trở xuống. Tử cấp tương đương với Ngưng khí tầng mười trở xuống, còn Xích cấp tương đương với tầng mười cho đến tâng mười lăm.
Hiện giờ trong quân đoàn này của Phù Du tộc có khoảng hai mươi con Xích cấp, trong đó ba người Ngải Mễ Lệ, Á Lôi và Ba Khắc thực lực cao nhất. Á Lôi và Ba Khắc cảnh giới Xích cấp đỉnh phong, Ngải Mễ Lệ chỉ kém một chút. Nhưng mũi tên vừa nãy Ba Khắc bắn ra mơ hồ có một tia khí đỏ xen lẫn vào, chứng tỏ hắn ngày tiến giai lên xích cấp đã không còn xa.
Ba Khắc thấy bộ mặt kinh ngạc của Á Lôi thì cười lạnh. Hắn và Á Lôi chính là địch thủ tranh giành chức tộc trưởng Phù tộc, bây giờ thực lực mình biểu hiện ra khiến đối phương kinh sợ thì tâm trạng rất là thoải mái.
“Mau giết tên nhân loại kia đi !! Phụ vương nói hắn chính là mầm mống khiến Phù Du chúng ta về sau diệt tộc !” Ngải Mễ Lệ thấy biểu hiện kình cự của hai người Á Lôi và Ba Khắc thì vội nói.
Nhưng Ba Khắc vẫn chỉ nhếch mép lên cười khinh thường.
“Hắn sao, một tiễn của Ba Khắc ta mà cũng không chịu được, muốn diệt cả Phù Du tộc chúng ta sao, nực cười. Phù Du tộc chúng ta ở đây vốn chỉ là một nhóm, còn tộc chính thức ở ngoài Đông Lâm tinh này thì cường đại đến mức nhân loại ở đây không thể nào tưởng tượng được. Nếu không phải bị Tàng Long tông kia phong ấn chúng ta ở đây thì chúng ta làm sao chỉ có một ít thực lực như thế này. Theo tổ tiên ghi chép lại thì Tử cấp phải có thực lực tương đương Nguyên Anh kì của tu sĩ nhân loại.”
“Nhưng giết hắn chính là di huấn để lại của tổ tiên. Chúng ta phải chịu khuất nhục ở lại nơi này là cũng vì để giết được hắn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì một trăm năm sau chúng ta có thể tự phá vỡ phong ấn mà thoát khỏi đây rồi.” Ngải Mễ Lệ phản bác, nàng luôn nhớ phụ vương nàng trước lúc đi luôn dặn hai tên Tử tướng là Á Lôi và Ba Khắc ngàn vạn lần không được khinh xuất tên thiếu niên trước mắt này, nhưng hiện giờ bọn họ lại không hề nghe theo.
“Được rồi Ngải Mễ Lệ, vì muội ta sẽ dùng cách thức nhanh nhất giết chết tên nhân loại kia.” Ba Khắc dùng ánh mắt nhu tình nhìn Ngải Mễ Lệ , sau đó bay tới trước mặt Dương Phàm đang thống khổ kia, hạ xuống. Thân thể bắt đầu biến lớn ra, phút chốc đã bằng kích thước một người thật, hắn ngạo nghễ nhìn Dương Phàm đang quỳ dưới đất kia, mở miệng nói.
“Cũng khá nhỉ, có thể chịu đựng được Tử huyết thiêu đốt lâu đến thế này. Vốn dĩ ta định hành hạ ngươi một trận nhưng Ngải Mễ Lệ muội lại không đồng ý, xem ra ngươi xui xẻo rồi.
Giơ cây cung màu tím trong tay lên, từng làn khí tím từ thân Ba Khắc lại toả ra ngưng tụ thành một mũi tên, mà dọc theo sống lưng mũi tên nếu để ý kĩ thì có thể nhìn thấy một sợi tơ màu đỏ mờ mờ. Hắn giương cung nhắm vào đầu Dương Phàm, kéo căng cây cung ra hết cỡ.
Dương Phàm lúc này toàn thân đau đớn dữ dội, nếu không phải có An Thần đan trợ giúp thì bản thân đã sớm ngã gục xuống. Linh lực hiện giờ của bản thân hắn không đủ để đẩy lui tử huyết kia. Nhưng hắn vẫn còn một biện pháp là mở phong ấn cho linh lực từ Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn tràn ra, chắc chắn sẽ bức lui được tử huyết, nhưng bù lại ma khí cũng theo đó mà tràn vào cơ thể rồi đồng hoá hắn. Trở thành một ma tu là điều mà Dương Phàm không muốn nhất.
Hắn đưa mắt lên nhìn mũi tên đang dí vào đầu mình của Ba Khắc, nếu không quyết định nhanh thì trong ít phút nữa sẽ lập tức mất mạng.
“Chịu chết đi tiểu tử” Ba Khắc ánh mắt loé lên lệ mang, buông dây cung ra, một mũi tên nữa xé gió bay thẳng tới đầu Dương Phàm, khoảnh khắc mũi tên sắp chạm tới mi tâm thì từ trong thân thể hắn một luồng khí tức kinh khủng bùng nổ ra, từ trong các lỗ chân lông khí đen toả ra ngoài, mạnh mẽ đem những luồng khí tím trục xuất. Máu tím cũng dần biến mất, mà chuyển thành một màu đen ngòm.
Mái tóc tung bay trong gió, Dương Phàm dùng tay chụp lấy mũi tên làm nó run lên bần bật, rồi tan biến mất.
Ba Khắc tâm ý tương thông với mũi tên nên cũng phun ra một ngụm máu, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm. Hắn không hiểu nổi bằng cách nào Dương Phàm có thể bắt được mũi tên kia, thậm chí bức hết Tử khí ra khỏi cơ thể, không những thế tu vi của hắn còn đang điên cuồng tăng lên, chớp mắt đã đột phá Ngưng Khí tầng tám, tiến lên tầng chín.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí” Ba Khắc chưa hết giật mình thì có một đạo cương khí bắn thẳng vào mi tâm, khí thế cứng rắn không gì cản nổi.
Chỉ kịp hét thảm lên một tiếng, rồi y gục xuống, trên trán hiện lên một lỗ máu.
“Ba Khắc !”
“Tử tướng đại nhân !”
Ngải Mễ lệ và Á Lôi kinh hoảng kêu lên, cả đám ong sau lưng cũng vậy, tâm lý xuống dốc trầm trọng. Ba Khắc chính là đệ nhất Tử tướng của Phù Du tộc, sắp tiến giai lên Xích cấp, nhưng hôm nay lại bị chết dưới tay một tên nhân loại tầm thường, thử hỏi tất cả sao lại không hoảng sợ cho được.
“Chíu” Dương Phàm lại đưa tay lên tung một chỉ về phía phía đám Phù Du tộc tử cấp, giết chết một tên. Làm bọn người Ngải Mễ Lệ cũng giật mình tỉnh lại.
“Giết hắn, tất cả cùng lên.” Á Lôi hét lớn một tiếng, biến thân thành kích thước của cơ thể con người.
Cầm cây cung giương lên bắn về phía Dương Phàm, cả quân đoàn Phù Du tộc phía sau lưng cũng làm theo như vậy.
Nhưng Dương Phàm vẫn không biểu tình gì, hắn lúc này như biến thành một con người khác, khuôn mặt lạnh lùng đến cực độ, từng đoàn ma khí lờn vờn xung quanh thân. Đối với làn mưa tên bay về phía mình hắn chỉ khẽ phất tay một cái, một luồng ma khí theo cái phất tay phóng ra, thổi tan tất cả.
Đồng thời toàn bộ quân đoàn của Phù Du tộc cũng đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Một lão già Tử cấp đứng bên cạnh Ngải Mễ Lệ biểu tình không thể tin được, đưa ngón tay lên run rẩy chỉ về phía Dương Phàm, nghẹn ngào nói.
“Ngươi….. không phải…… là Ngưng Khí……”
“Thác Bạt thúc, người nói cái gì, vậy người này rốt cuộc là có tu vi gì?” Ngải Mễ Lệ hai mắt tròn xoe, nhìn lão già hỏi. Thác Bạt này chính là một Tử cấp đỉnh phong, thực lực cũng ngang bằng nàng, nhưng ở trong tộc lại có địa vị vô cùng cao, có quan hệ với phụ thân nàng Địch Lợi rất thân thiết.
Thác Bạt hít một hơi lạnh rồi chậm rãi trả lời.
“Tu vi của y rất quái lạ, thân thể bên ngoài chỉ có Ngưng Khí tầng chín, nhưng đòn vừa rồi lại mang khí tức phảng phất như thuộc về Nguyên Anh kì.”
Link Góp Ý:
Last edited by Tà Phong; 30-04-2014 at 03:08 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tà Phong
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 37: Điên cuồng
“Không thể nào !! Ở nơi đây chẳng phải giới hạn không cho sinh mạng đẳng cấp Nguyên Anh xuất hiện sao? Thực lực như vậy mà xuất hiện ở đây thì có thể ai chống nổi !” Nhìn sang Dương Phàm đang đứng lơ lửng trong không trung kia, nàng thất thần nói. Khinh địa này chính là do một trong những chưởng môn của Tàng Long tông lúc xưa tạo ra, tu vi ông ta đã vượt qua cảnh giới Vấn Đỉnh, tiến tới một đẳng cấp mà không ai tưởng tượng được. Ông dùng đại pháp lực của mình bắt lấy yêu nhân và Phù Du tộc đem vào phong ấn trong Khinh địa này, mục đích để làm nơi cho đệ tử thí luyện. Từ đó Phù du tộc cũng sinh sôi ở đây, cứ có tu sĩ đi vào là triển khai chém giết, nếu có lỡ giết chết thì Tàng Long tông cũng bỏ qua, xem như không thấy. Nhưng tất cả đều giới hạn tu vi ở Trúc Cơ kì, trước giờ đều vậy, nàng không thể tin nổi hôm nay lại có một tên cảnh giới Nguyên Anh kì đi vào. Nếu có tu vi Nguyên Anh kì chẳng phải là đã trở thành vô địch ở đây rồi sao.
“Người này chẳng lẽ thật sự có thể khiến Phù Du tộc chúng ta tận diệt sao ??” Thác Bạt thở dài. Trong tâm lại nhớ đến những lời dặn dò của tổ tiên khi xưa.
Nhưng bọn họ cũng không biết rằng giờ phút này Dương Phàm đang thống khổ khôn tả, trong xương như bị hàng vạn con sâu đục khoét, xảy ra tình trạng này là bởi vì ma khí cuồn cuộn đang tiến hành đồng hoá hắn. Có thể rất lâu nhưng cũng có thể chỉ trong phút chốc.
“Khinh địa này không thể ở lâu” Nghiến chặt hai hàm răng, Dương Phàm tự nhủ. Hai mắt hắn chợt loé, rồi thân hình như một đạo lưu tinh xông thẳng vào quân đoàn Phù Du tộc. Ma khí cuồn cuộn đang dâng trào trong cơ thể, bây giờ hắn rất muốn phát tiết.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí” Từng đoàn chỉ khí xuất ra tung hoành ngang dọc, cơ hồ không gì cản nổi. Vô hình vô ảnh, khó mà tránh né được.
Xác tộc nhân Phù Du tộc rơi từ trên không xuống ngày càng nhiều, rơi vào giữa đám yêu nhân đầu trâu mặt ngựa đang mê mang dưới đất kia, tạo thành một khung cảnh vô cùng quỷ dị.
“Giết !” Càng ngày Dương Phàm càng không khống chế nổi lý trí của mình, tơ máu trong mắt càng lúc càng nhiều, hắn điên cuồng chém giết. Không cần biết mình đã giết bao nhiêu, hay người trước mắt là ai, bởi vì ở nơi đây chỉ có cô độc mình hắn.
Hắn giết vì muốn thoát khỏi nơi đây.
“Ngải Mễ Lệ, con mau chạy về gọi thêm viện binh đến đây, chúng ta cứ như thế này thì sẽ bị hắn giết hết. Để ta thi triển thuật pháp cầm chân hắn.” Thác Bạt quay sang Ngải Mễ Lệ nói.
“Nhưng Thác Bạt thúc, như vậy rất nguy hiểm !” Ngải Mễ Lệ nghe vậy càng không chịu rời đi, hai mắt nàng đỏ hồng, Thác Bạt thúc chính là người mà nàng tôn kính nhất từ nhỏ đến lớn, vị trí trong lòng cơ hồ giống như người cha thứ hai của nàng vậy. Hôm nay đang lúc nguy hiểm trùng trùng, đại ma đầu kia đang điên cuồng, lỡ Thác Bạt thúc có mệnh hệ nào thì nàng sẽ rất hối hận.
“Mau, Thác Bạt thúc nói đúng, chúng ta cần phải về gọi thêm viện binh đến đây, muội mà còn chậm trễ một phút nào nữa thì toàn bộ chỉ có chết. Mau lên, để ta hộ tống muội về.” Nắm lấy tay Ngải Mễ Lệ, Á Lôi vội vàng kéo nàng ta bay đi.
“Không, ngươi là đồ nhát gan, Thác Bạt thúc mà có mệnh hệ nào ta không tha cho mi” Ngải Mệ Lễ tuy bị kéo đi nhưng vẫn luôn ngoái đầu lại nhìn về hướng Thác Bạt đang đấu pháp với Dương Phàm kia, nghẹn ngào khóc.
Nhưng Á Lôi chỉ hừ lạnh, vẫn cứ kéo nàng ta băng băng bay về phía Tây nơi bộ tộc cư trú.
……o0o…………………….
“Giết !” Dương Phàm khuôn mặt lạnh lùng, đấm nát đầu một tên Kim cấp, sau đó vung tay lên tung một chỉ xuyên qua người hơn chục tên nữa. Thực lực của hắn bây giờ tuy biểu hiện bên ngoài là Ngưng Khí tầng chín, nhưng thật ra hắn đang sử dụng một phần sức mạnh Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn, thực lực đang dao động ở Trúc Cơ sơ kì tới trung kì, nên hết sức bá đạo, những con yêu thú cấp bậc nhỏ như vậy không hề chịu nổi một kích.
Hắn đang muốn dùng tốc độ nhanh nhất giết đủ số lượng ba ngàn yêu nhân cấp một, một ngàn yêu nhân cấp hai để nhanh chóng vượt qua khinh địa này.
Ma khí đang dần dần xâm lấn tâm trí, chỉ để lại cho hắn một ý niệm hiếu sát. Cứ liên tục giết rồi lại giết.
Chợt có một mũi tên màu tím nhanh như điện xẹt bắn tới chỗ hắn. Dương Phàm ngẩn đầu lên nhìn, vung tay một cái đánh tan nó, rồi nhìn về phía lão già Tử cấp vừa bắn ra mũi tên kia, không ai khác ngoài Thác Bạt. Lão bắn xong rồi nhìn hắn ra vẻ khiêu khích sau đó bay hạ thấp xuống giữa đám yêu nhân cấp thấp đang ngơ ngác, mê mang đứng nhìn phía dưới, luồn lách lẫn vào trong.
Hành động của Thác Bạt càng làm cho ma tính của Dương Phàm trỗi dậy, hắn hừ lạnh một tiếng hoá thành một đạo cầu vồng lao theo xuống dưới, đuổi gắt phía sau lưng.
“Hahaha, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, để xem ngươi làm gì được ta nào?” Thác Bạt thấy thế không sợ mà còn hưng phấn, lão cười dài một tiếng, lại tiếp tục luồn lách né tránh.
Nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ rất nhanh chóng phát hiện ra lão đang cố gắng dẫn Dương Phàm đến trung tâm của khu rừng này, nơi đó đang có nhiều yêu nhân đang đứng mê mang nhất.
Một đường đuổi theo sau lưng Thác bạt, gặp vật cản đường thì hắn đơn giản phất tay một cái, lập tức cả đám yêu nhân trước mặt đều đóng băng lại, sau đó thì Dương Phàm không thèm để ý nữa mà cứ phóng qua, khoảnh khắc hắn lướt qua thì khối băng cũng vỡ tung thành từng mảnh nhỏ, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ khi từ trên cao nhìn xuống.
“Còn kém lắm chàng trai trẻ à, tuổi nhỏ như vậy mà toàn thân ma khí như thế này thì không tốt chút nào. Nhìn vào đôi mắt cậu ta biết hiện giờ câu đang không kiểm soát nổi bản thân phải không??” Thác Bạt vẫn liên tục bay đi không hề dừng lại, bên hai tai lão từng tiếng gió gào thét, cứ cách một đoạn lão lại quay đầu nói chuyện một lần với Dương Phàm. Nhưng đáp lại Thác Bạt chỉ là khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của hắn.
“Chàng trai trẻ, cậu có lập gia đình chưa ? Dù cậu không trả lời nhưng ta biết là cậu chưa có !”
“Vậy chắc chắn cậu không thể biết cảm giác khi mất đi vợ con, mất đi gia đình thân yêu của mình là thế nào rồi !”
Dương Phàm khi nghe câu nói này thì tốc độ hơi chùn lại một chút, hắn bây giờ tuy ma tính xâm lấn đầu óc như vẫn còn một lý trí, không đến nỗi trở thành một bộ máy giết chóc vô tình vô cảm. Khi nghe câu nói này của Thác Bạt thì nội tâm hắn cũng thoáng động, nhưng vẫn lạnh lùng đáp.
“Ta biết cảm giác khi mất gia đình !”
Thác Bạt nghe vậy quay ra sau kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nhưng vẫn tiếp tục bay, khoảng cách đến trung tâm khu rừng càng lúc càng gần.
“Tiếp viện chắc cũng sắp đến rồi, chỉ cần cố gắng cầm cự thêm một thời gian nữa” Thác Bạt nghĩ thầm. Tất cả những hành động nãy giờ của lão thật ra cũng chỉ nhằm mục đích câu giờ mà thôi. Chờ khi viện binh kéo đến thì có thể dễ dàng bao vây giết chết người này.
“Vì sao cậu cứ phải đuổi giết ta vậy, hai người chúng ta không thể đứng lại thương lượng được sao?”
“Ta không biết, ta cảm thấy các ngươi vô cùng đáng giết “
“Phù Du tộc chúng ta có khi nào đắc tội với ngươi sao” Đã tới khu trung tâm, nơi đây yêu nhân cấp thấp đông nghẹt, tất cả đều giống như cái xác không hồn, đứng yên mặc cho người ta đâm chém. Thác Bạt khi bay tới đây miệng tuy vẫn luôn nói chuyện với Dương Phàm nhưng tay lại đang bắt một ấn quyết kì lạ. Ấn quyết liên tục biến đổi một trăm lẻ tám lần, cùng lúc đó trong toàn bộ yêu nhân một dặm gần đây giữa mi tâm đều xuất hiện một tia máu màu tím.
Tia máu này nổi lên càng lúc càng đậm, lại lan ra toàn thân các yêu nhân với tốc độ chóng mặt, thoáng chốc căng cứng như những con giun dài ngoằn chui dưới da làm người ta cảm thấy khiếp đảm.
“Hi, Xuy ……“ Thác Bạt miệng tụng lên một chú ngữ kì lạ khó hiểu, theo đó trên mi tâm lão cũng hiện lên một đồ án bông hoa máu tím đậm. Dương Phàm đã gần sắp đuổi kịp đến nơi, tình hình càng lúc càng cấp bách.
“Lệ, Hình……” Câu chú ngữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng lão thì Dương Phàm cũng đã đuổi tới nơi, hắn lao tới tung ra một chỉ.
Một chỉ mạnh mẽ này xuyên qua ngực Thác Bạt, làm lão phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lập tức bay vọt lên cao, để lại Dương Phàm một mình đứng phía dưới giữa đám yêu nhân.
“Bạo !” Thác Bạt sau khi bay lên không trung thì miệng thốt lên một tiếng gấp gáp. Cùng lúc đồ án bông hoa trên trán lão cũng chợt loé sáng.
Tât cả đám yêu nhân ở phía dưới thân hình tự động nổ tung, lấy Dương Phàm làm trung tâm mà điên cuồng bạo tạc.
Dương Phàm phun ra một ngụm máu, toàn thân huyết nhục lẫn lộn, trong cơ thể hắn hiện vốn chỉ có linh lực đạt tới đẳng cấp của Trúc Cơ kì tu sĩ, nhưng thân thể vẫn mới chỉ của Ngưng Khí kì tu sĩ. Giống như một cái bong bóng bị thổi căng lên hết cỡ, có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, bất quá nhờ hấp thu “Nguyên” nên hắn đạt trình độ cao hơn tu sĩ Ngưng Khí bình thường rất nhiều, một mức độ theo hắn chỉ có một từ để hình dung, đó là “hoàn mĩ”.