Thành thị cổ xưa, phố phường cổ xưa.
Con phố này dùng đá xanh lót đường, hẹp và dốc.
Trước mặt có chiếc xe lừa, trên xe chất đầy lồng gà, trong lồng đựng đầy gà. Rõ ràng là người từ ngoài thành mang gà vào thành để bán.
Người đánh xe là một lão nhân, người cho gà ăn là một lão nương, tóc hai người đều đã bạc trắng.
Lão nương ngồi chồm hổm trên xe cho gà ăn, lưng không ngồi thẳng nổi, lão nhân ngồi ở phía trước đánh xe cái roi không giơ lên nổi.
Trong mỗi thành thị đều có người ăn gà, ngày ngày đều có người ăn gà.
Đã có người ăn gà, tất có người bán gà, đây vốn là chuyện rất bình thường.
Lão nhân và lão nương này xem ra không có chút gì đặc biệt.
Nhưng người mà Diệp Khải Nguyên đuổi theo chính là bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ Ở trước mặt, Diệp Khải Nguyên đánh ngựa càng gấp hơn.
Lão nhân quay nhìn chàng một cái trong đôi mắt già nua đột nhiên phát ra tia sáng.
Lão nương đột nhiên nhấc chiếc lồng gà lên, thét lên một tiếng, thả hết gà trong lồng ra.
Lớn nhỏ mấy mươi con, có con bay, có con kêu, có con nhảy, chó ở hai bên đường xông ra, vừa kêu vừa lao tới.
Gà bay chó nhảy, con phố trở nên hỗn loạn.
Con ngựa kéo xe lại bị kích động hí vang đứng thẳng người dậy. Đến lúc Diệp Khải Nguyên đánh xe ngựa xông qua được đám chó gà hỗn loạn đó thì chiếc xe lừa trước mặt đã quẹo qua góc phố.
Diệp Khải Nguyên cười nhạt, đột nhiên nhảy vọt lên lướt trên các mái nhà.
Tại sao chàng nhất định phải đuổi theo bọn họ ?
Tại sao bọn họ phải đào thoát ?
Chiếc xe lừa vẫn đang chạy, gà vẫn còn kêu, nhưng người trên xe đã không còn thấy đâu nữa.
Đây là một ngỏ hẻm rất hẹp, chiếc xe nếu lớn một chút sẽ không đi lọt.
Trong con hẻm không có một bóng người nào cả, cửa nhà hai bên đều đã đóng, trong những cái sân cũng không có ai.
Lão nhân và lão nương đó sao lại đột nhiên biến mất.
Bọn họ trốn vào nhà nào.
Diệp Khải Nguyên không đi kiếm ở từng nhà, chàng vẫn đang đuổi theo chiếc xe lừa không có người.
Đi qua con hẻm, có một cái dốc.
Chiếc xe lừa tuy không có người điều khiển vẫn đi qua khúc cong, rồi men theo con dốc mà lao xuống.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên lướt tới bốn trượng, vọt lên không trung trở người.
lúc rơi xuống rơi đúng ngay trên lưng con lừa.
Qua hết con dốc, chiếc xe lừa mới đi chậm lại.
Diệp Khải Nguyên vẫn ngồi yên ở phía trước, đột nhiên cười cười nói:
- Ta vốn không nhận ra ngươi chỉ tiếc ngươi đến thật đúng lúc.
Chàng đang nói chuyện với ai thế ?
Trên xe không có ai khác chỉ có gà và lừa, một người bình thường tuyệt không nói chuyện với lừa.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại tiếp tục nói:
- Lúc các ngươi vào thành chính là lúc loạn nhất. Ta vốn cũng không nhìn thấy các ngươi, tiếc là lúc đó ta lại đúng lúc ở trên cây trúc. Người vào thành lúc đó chỉ có hai người các ngươi, cho dù ta có nhìn thấy các ngươi cũng tuyệt sẽ không ngờ. Tiếc là bộ dạng các ngươi lại không giống người khác.
Chàng nói tới đây, bên dưới chiếc xe lừa đột nhiên có người thở dài nói:
- Bộ dạng của bọn ta có điểm gì không giống người khác ?
Diệp Khải Nguyên cười nhạt:
- Tự ngươi không biết sao ?
- Không biết một chút gì cả.
Người bên dưới xe lừa nói tiếp:
- Ta cảm thấy bộ dạng bọn ta không có điểm gì khác người cả.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười nói:
- Cũng chính là bọn ngươi không có điểm gì đặc biệt cả nên mới đặc biệt.
Câu nói này không những người bên dưới xe không hiểu, trừ Diệp Khải Nguyên ra người có thể hiểu e rằng không nhiều.
Vì vậy chàng mới giải thích ra.
- Vì lúc đó bộ dạng của những người khác đều rất đặc biệt.
Lúc đó ai cũng rất ngạc nhiên, căng thẳng, rất hưng phấn. Cho dù là người mới vào thành cũng không khỏi phải căng to hai mắt ra kinh ngạc mà nhìn Diệp Khải Nguyên và con người to lớn đó.
Nhưng lão nhân và lão nương lại không hề nhìn bất cứ thứ gì thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Các ngươi ngay liếc mắt nhìn cũng không thèm, chỉ vì các ngươi đã sớm biết rằng nơi đó phát sinh ra chuyện đó, là vì chuyện đó vốn do chính các ngươi sắp đặt, yểm hộ cho các ngươi vào thành.
Dưới chiếc xe lừa không có tiếng nào đáp cả.
Diệp Khải Nguyên cũng không nói gì thêm, thúc con lừa chầm chậm tiến lên phía trước.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, người bên dưới xe lừa mới cười nhạt nói:
- Ta đánh giá sai ngươi, ta không ngờ ngươi lại là một con người như vậy.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta là người như thế nào ?
- Là người phải chết!
Câu nói này còn chưa dứt, con lừa đột nhiên hí vang nhảy nhổm lên, Diệp Khải Nguyên cũng theo đó nhảy lên.
Cũng đúng ngay vào lúc này, hai bóng người từ dưới chiếc xe lừa vụt ra, một hướng đông một hướng tây.
Thân pháp của hai người cực nhanh, càng ngạc nhiên chính là lão nhân và lão nương lưng không thẳng đó.
Diệp Khải Nguyên đuổi theo lão nhân.
Lão nhân khinh công vốn cực cao, Diệp Khải Nguyên chưa hẳn có thể đuổi kịp.
Nhưng lúc này thân thủ dường như có gì đó bất tiện, rõ ràng là đã bị thương rất nặng.
Lẽ nào y chính là Cô Phong trọng thương dưới chiếc dù của Cát Bình.
Diệp Khải Nguyên không dùng đến đao của chàng.
Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ chàng tuyệt không dùng đao của mình. Đao của chàng không phải để sát nhân.
Nhưng bản thân con người chàng lại giống như một thanh đao.
Phi đao!
Sau ba cú nhảy, Diệp Khải Nguyên đã đuổi kịp lão nhân đó. Chàng vọt lên không, trở người lại đá chân ngang đường đi của lão nhân.
Lão nhân vẫn còn muốn lao tới nhưng thân thể đột nhiên co rút lại, giống như đột nhiên có một chiếc roi không nhìn thấy được quất vào thân thể y.
Khuôn mặt của y đã trải qua dị dung cải trang tất nhiên sẽ không có bất cứ sự biểu cảm nào. Nhưng trong đôi mắt của y lại tràn đầy vẻ đau đớn phẫn nộ và oán hận, nhìn trừng trừng Diệp Khải Nguyên.
Lần này Diệp Khải Nguyên không cười nữa.
Chàng có lẽ muốn cười nhưng không cười nổi, vì chàng đã nhận ra con người này.
- Nếu không phải là ngươi bị thương, ta đã không đuổi kịp được ngươi.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói tiếp:
- Khinh công của ngươi quả thật là thiên hạ vô song.
Lão nhân siết chặt hai tay nói:
- Ngươi đã nhận ra ta à ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu, lặng lẽ nói:
- Đừng quên bọn ta vốn là bằng hữu, bằng hữu cũ.
Lão nhân cười nhạt.
- Ta không có loại bằng hữu như ngươi.
Y vẫn cố gắng siết chặt tay, ôm lấy ngực, chỉ tiếc thân thể của y đã co rút lại.
Ngay những tia mắt của y cũng đã biến mất.
Lúc này đôi mắt của y, cho dù vẫn còn giống một thanh đao, thì đó cũng là một thanh đao gỉ sét.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Thương tích của ngươi quá nặng.
Lão nhân cắn chặt răng không nói gì.
Diệp Khải Nguyên thở dài.
- Ngươi đã bị trọng thương thì không nên ngâm mình trong nước nóng.
Chàng thật sự đã nhận ra người này.
Ngoài trừ Phi Hồ Dương Thiên ra, còn có ai khiến Diệp Khải Nguyên khâm phục được.
Một người nếu muốn che dấu thương tích của chính mình, còn có nơi nào tốt hơn là trong bồn nước chứ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng người trong giang hồ vô luận ai cũng đều khó tránh khỏi bị thương. Đây không phải là chuyện xấu xa gì tại sao ngươi phải giấu ta ?
Dương Thiên nói:
- Tại vì ….
Y không nói tiếp nữa.
Có phải vì y không cách gì giải thích ? Không có cách gì nói ra ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi muốn giấu ta, vì ngươi đã tính kỹ ta nhất định đã biết Cô Phong bị thương, ngươi muốn giấu ta chỉ vì ngươi chính là Bố Đạt Lạp thiên vương của ma giáo.
Thân hình của Dương Thiên đang.
(Mất hai trang ,).
hay chết, đều nhất định cười không nổi.
- Tại sao y muốn cười ? Tại sao có thể cười được ?
Tay của Diệp Khải Nguyên lạnh băng, mồ hôi chảy ướt đẫm trán, lạnh toát.
Chàng nghe ra trong tiếng cười của Dương Thiên phảng phất vẻ châm biếm mỉa mai kỳ quái.
Nhưng chàng vẫn đoán không ra tóm lại đó là ý gì ?
Vô luận đó là ý gì, lúc này cũng đã không còn ý nghĩa, con người sau khi chết thì tất cả những gì mà y có được đều sẽ theo mạng sống mà biến mất.
Điều mà người chết duy nhất có thể mang theo chỉ là một chuyện.
Bí mật!
Dương Thiên có phải đã mang đi bí mật gì đó ?
Người chết có lúc cũng có thể nói ra, chẳng qua phương thức nói ra bất đồng mà thôi.
Y vẫn có thể nói ra bí mật được chứ ?
Người sống dùng miệng mà nói, người chết dùng gì mà nói.
Dùng thương tích của y.
Vết thương đã rửa nát, máu trào ra từ đó đen thẫm, nhưng vết thương không lớn.
Diệp Khải Nguyên nếu không tận mắt nhìn thấy, quả thật khó tin một vết thương chỉ lớn bằng chấm lỗ kim lại có thể lấy mất mạng Phi Hồ Dương Thiên.
Gió lạnh như đao nhưng không có tiếng động.
Tiếng động mà Diệp Khải Nguyên nghe thấy là tiếng bước chân của một người.
chàng không quay đầu lại vì chàng biết người đó là ai.
Người đến đó chính là lão nương vừa rồi đào tẩu theo hướng khác.
Lúc này y phục lão nương đang mặc trên người đương nhiên đã không phải là cái áo bông ngắn lụa đen bó sát người nữa.
Khuôn mặt trái xoan trắng bệt của lão nương nay tất nhiên cũng đã thay đổi.
Cái không thay đổi là đôi mắt của lão nương, một đôi mắt nho nhỏ cong cong, lúc cười giống như một cái móc câu. Y thị chính là Vương quả phụ.
Dương Thiên ở ngay trước mặt nhưng lão nương không thèm nhìn tới.
Lão nương đang nhìn chăm chăm Diệp Khải Nguyên như muốn hút hồn Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên lật vạt áo của người chết lên, đứng dậy. Rất lâu sau mới nói ra ba chữ:
- Y chết rồi!
- Ta nhìn thấy rồi.
- Y là nam nhân của ngươi à ?
- Khi y còn sống thì là như vậy.
- Nam nhân của chính mình đã chết rồi, vô luận nữ nhân nào cũng đều sẽ có chút khó chịu.
Diệp Khải Nguyên cũng nhìn chằm chằm y thị nói tiếp:
- Nhưng ta lại không nhìn thấy ngươi có chút khó chịu nào cả.
- Ta vốn là quả phụ. Y không phải là nam nhân đầu tiên của ta, người chết mà ta đã nhìn thấy cũng không chỉ có duy nhất mình y.
Vương quả phụ nói tiếp:
- Vô luận chuyện gì chỉ cần đã cảm thấy quen rồi thì không cảm thấy khó chịu nữa.
Y thị tuy đang thở dài nhưng ai cũng có thể nghe thấy trong tiếng thở dài của y thị không có chút bi thương gì cả.
Diệp Khải Nguyên không còn lời gì để nói cả.
Lời y thị nói ít ra cũng là sự thật, lời nói thật thường khiến người khác không cách gì phản bác.
Vương quả phụ đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi giết y à ?
Diệp Khải Nguyên đáng:
- Ngươi phải biết y trước đó đã bị thương.
Vương quả phụ nói:
- Nhưng y vừa rồi vẫn còn là một con người sống khoẻ, tại sao lại đột nhiên chết đi ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vết thương của y không nặng nhưng trúng độc lại rất nặng.
Vương quả phu thốt lên:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói tiếp:
- Ngươi tuy dùng dược vật cố gắng áp chế độc tính nhưng vừa dụng lực bôn tẩu độc thế liền phát tác.
Vương quả phụ đột nhiên cười nhạt:
- Ngươi có biết y là ai không ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Vương quả phụ nói:
- Ngươi có biết Phi Hồ Dương Thiên chẳng những khinh công cao mà còn có rất nhiều bãn lĩnh khác ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trị thương liệu độc, cũng là một trong những sở trường của y.
Vương quả phụ nói:
- Nhưng ngươi bây giờ vẫn còn muốn nói y bị trúng độc chết phải không ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trên thế gian này chỉ cần có một loại độc mà y không thể giải được, thì y có thể bị độc chết ngay.
Vương quả phụ nói:
- Thật không phải là ngươi giết sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta xưa nay không giết người bằng hữu.
Vương quả phụ nói:
- Y thật sự là bằng hữu của ngươi sao ?
Diệp Khải Nguyên thở dài lặng lẽ nói:
- Chỉ cần y làm bạn của ta một ngày thì sẽ mãi mãi là bằng hữu của ta.
Vương quả phụ đảo mắt đột nhiên cười cười nói:
- Ta cũng có nghe nói ngươi là bằng hữu của y.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao ?
Vương quả phụ nói:
- Ta còn nghe nói một câu.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Câu nói gì ?
Vương quả phụ đáp:
- Thê thiếp của bằng hữu không thể đùa giỡn, muốn đùa giỡn với thê thiếp của bằng hữu phải đợi sau khi bằng hữu chết mới được đùa giỡn.
Miệng của y thị cười dịu dàng như một vành trăng:
- Câu này ta dường như cũng nghe chính ngươi nói ra.
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
Vương quả phụ nói tiếp:
- Bây giờ thì y đã chết rồi, ta vẫn còn sống sót. Ngươi ….
Y thị không nói tiếp nữa.
Chàng biết ý của y thị, chỉ cần là nam nhân đều phải hiểu rõ.
Diệp Khải Nguyên nhìn y thị đột nhiên nói:
- Ngươi đã nhìn thấy Hàn Trinh chưa ?
Vương quả phụ đương nhiên đã gặp qua.
Y thị cười nói:
- Tiểu tử đó vốn cũng gây được sự chú ý của ta, tiếc rằng ta vừa nhìn thấy y liền muốn ói mửa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao ?
Vương quả phụ nói:
- Vì cái lỗ mũi của y.
Diệp Khải Nguyên cũng cười.
Vương quả phụ nói:
- Cái mũi của y xem ra rõ ràng giống như một quả cà thối vậy.
Diệp Khải Nguyên cười hỏi:
- Ngươi có biết tại sao lỗ mũi của y lại trở thành như vậy không ?
Vương quả phụ nói:
- Có phải bị người đánh phải không ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đúng.
Vương quả phụ nói:
- Ngươi biết y bị ai đánh không ?
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Ta không những biết hơn nữa còn biết rõ hơn cả ai khác.
Vương quả phụ cũng biết cười nói:
- Nhất định chính là bị ngươi đánh đúng không ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đúng!
Chàng chậm rãi nói tiếp:
- Vì vậy ngươi lúc này tốt nhất đi cho mau, mang nam nhân của ngươi đi mai táng đàng hoàng cho y.
Vương quả phụ rất bất ngờ:
- Ngươi muốn ta đi ? tại sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì lúc này tay của ta rất ngứa, nếu ngươi không đi cho mau ta đảm bảo rằng cái lỗ mũi của ngươi cũng sẽ mau chóng trở thành giống như Hàn Trinh vậy.
Vương quả phụ không nói gì thêm dù một chút cũng không nói thêm.
Đợi cho y thị mang thi thể Dương Thiên chở lên chiếc xe lừa rồi. Diệp Khải Nguyên mới men theo con đường cũ mà quay về.
Chàng đi rất chậm.
Lúc đang suy nghĩ chàng thường đi rất chậm.
Ra khỏi ngõ hẻm, bước tới chiếc xe lớn phía trước một đám người, vây quanh một chiếc xe ngựa vỡ nát.
Tống chủ nhân đã chết ở trong xe ngựa, trên thân thể có một vết thương chỉ bằng lỗ kim.
Vết thương nằm giữa hai lông mày của y.
Diệp Khải Nguyên chen vào đám đông nhìn nhìn, lại chen ra trên mặt tỏ ra không có chút ngạc nhiên gì.
Chuyện này dường như đã sớm nằm trong dự định của chàng.
Chàng lại quay về Diên Bình Môn, con người to lớn ấy đã chết trên thân thể cũng mang một vết thương giống như Tống chủ nhân.
Vết thương không lớn hơn lỗ kim bao nhiêu, lại có thể làm chết một con người to lớn như vậy.
Người vây quanh nhìn hắn rất nhiều.
Diệp Khải Nguyên đang muốn âm thầm lẩn đi, thì đột nhiên một người nắm lấy vạt áo của chàng lạnh lùng nói:
- Ngươi không được đi!
Một người vô luận có làm chuyện sai quấy hay không nếu đột nhiên bị quan sai nắm lấy vạt áo, thì đều không khỏi lấy làm sợ hãi.
Cái người mà nắm lấy vạt áo Diệp Khải Nguyên chính là một đầu mục bắt người, đội mũ có dây tua đỏ cầm đoản côn.
Phía bên có người la lên:
- Kẻ vừa rồi đánh nhau với Tống chủ nhân chính là hắn.
- Ta biết chính là hắn.
Đầu mục này lại nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Khải Nguyên, y đang sử dụng tiểu cầm nã thủ.
Y mỉm cười nói:
- Ngươi giết hại nhân mạng lại còn dám lộ diện cái gan của ngươi quả thật không nhỏ.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên rất dễ dàng thoát khỏi bàn tay này, đối với thất thập nhị lộ tiểu cầm nã thủ, chàng ít ra có một trăm bốn mươi loại phá pháp.
Nhưng chàng không làm như vậy.
Không phải chàng sợ đầu mục này mà là tôn trọng.
Cái mà chàng tôn trọng không phải là con người này, mà là pháp luật do con người này đại diện.
Thậm chí chàng cũng chẳng bày tỏ gì.
Chuyện này vốn không phải là chuyện mà người đầu mục này có thể hiểu được, chàng không cách gì có thể bày tỏ được.
Nơi đây cũng không phải là nơi để nói chuyện.
Đầu mục này áp tải Diệp Khải Nguyên lên chiếc xe ngựa nghiêm giọng nói:
- Nhân mạng quan thiên, vương pháp như lộ, ngươi cho dù có cái gan lớn như trời đất, cũng phải thủ nhận tội lỗi mà thôi.
Diệp Khải Nguyên theo y lên xe ngựa, đợi đến lúc chiếc xe ngựa bắt đầu tiến về phía trước, nhịn không được chàng hỏi:
- Ngươi nghĩ ta là người như thế nào hả ?
Đầu mục nói:
- Bất kể như thế nào trước tiên hãy nhốt lại đã rồi hãy hay.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Còn sau đó ?
Đầu mục nói:
- Sau đó dùng một củ nhân sâm tốt nấu với bốn con gà, làm bốn năm món nhấm thật ngon, hâm nóng mấy hũ Trúc Diệp Thanh lâu năm, mời ngươi thương thức.
Ánh mắt của y đột nhiên như cười cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng như gió xuân.
Diệp Khải Nguyên thở dài, gượng cười nói:
- Bây giờ ta đã hiểu ra, hóa ra ngươi muốn ta bội thực mà chết.
Gà dùng nhân sâm nấu vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút.
Mấy món nhắm rượu cũng bốc mùi thơm lừng.
Trúc Diệp Thanh cũng được hâm nóng đúng độ.
Người Bắc phương thường hâm nóng rượu trước khi uống.
Diệp Khải Nguyên uống ba ly, các trận kịch chiến, các thương tích mơ hồ chàng đã quên hết.
Thượng Quan Tiểu Tiên đang nhìn chàng cười nói:
- Muốn làm chàng bội thực chết dường như cũng không dễ.
Diệp Khải Nguyên không mở miệng nói, miệng chàng đang đầy ắp thức ăn.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng tuy ăn nhiều thức ăn nhưng rượu lại uống quá ít.
Diệp Khải Nguyên liếc mắt nhìn nàng nói:
- Tóm lại ngươi muốn ta bội thực chết ? Hay là muốn chuốc ta say ?
Tiểu Tiên nói:
- Ta muốn làm chàng chết sợ.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Chàng rõ ràng biết người gần đó hoàn toàn thấy chàng giao thủ với Tống chủ nhân, thế mà vẫn dám lẩn qua lẩn lại ở nơi đó, cái gan của chàng cũng không khỏi quá lớn đấy.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi sợ ta bị người nhận ra bắt mang lên quan.
Tiểu Tiên nói:
- Bất kể thế nào thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chàng hà tất phải đi kiếm phiền phức như vậy ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy ngươi mới cải trang thành đầu mục bắt ta mang đi ?
Tiểu Tiên nói:
- Kỳ thực ta cũng có hơi sợ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi sợ gì ?
Tiểu Tiên nói:
- Ta sợ gặp đầu mục thật.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Không ngờ trên thế gian này vẫn còn có chuyện có thể khiến cho Thượng Quan bang chủ sợ.
Tiểu Tiên cũng thở dài, nói:
- Chuyện mà ta sợ không chỉ có chuyện này.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi còn sợ chuyện gì ?
Tiểu Tiên nói:
- Vẫn còn sợ Diệp bang chủ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Diệp bang chủ ?
Tiểu Tiên tười cười nói:
- Diệp bang chủ của Hoa Sinh bang là ai, lẽ nào ngay chính chàng cũng quên rồi sao ?
Diệp Khải Nguyên cười lớn.
Chàng nhấc ly rượu lên, uống cạn một hơi đột nhiên hỏi:
- Theo ngươi thấy đậu phụng và kim tiền cái nào tốt ?
Tiểu Tiên cười nói:
- Ta không biết, ta chỉ cần biết một văn tiền là có thể mua một đống to đậu phụng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng đậu phụng ít ra còn có một điểm mạnh hơn kim tiền.
Tiểu Tiên nói:
- Điểm nào ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đậu phụng có thể ăn được.
Chàng bóc một hạt đậu, ném lên dùng miệng đón lấy, chậm rãi nhai nhai rồi uống một ngụm rượu nói:
- Ngươi nếu có thể dùng kim tiền của ngươi để nhắm rượu thì ta mới thật sự xem ngươi có bản lĩnh.
Tiểu Tiên mỉm cười nói:
- Lời chàng nói dường như rất có lý.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đương nhiên.
Tiểu Tiên nói:
- Tiếc rằng chàng quên một điểm.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế à ?
Tiểu Tiên nói:
- Không có tiền thì rượu cũng không có đậu phụng cũng chẳng có.
Diệp Khải Nguyên ngẫm nghĩ, cuối cùng thừa nhận:
- Lời ngươi nói cũng có lý.
Tiểu Tiên cười nói:
- Đương nhiên.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tiếc rằng ngươi cũng đã quên một điểm.
Tiểu Tiên thốt lên:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chỉ có tiền vẫn không đủ, kim tiền thật sự không thể khiến người khác sung sướng.
Tiểu Tiên không cần suy nghĩ đã thừa nhận:
- Vì vậy ta luôn tìm kiếm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Kiếm gì ?
Tiểu Tiên nhìn chàng, đôi mắt mỹ lệ như dòng nước suối mùa xuân.
- Tìm một món thật sự có thể khiến cho ta vui sướng.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói:
- Ngoại trừ “kim tiền” ra, trên thế gian này còn có gì có thể làm ngươi vui sướng được nữa ?
Tiểu Tiên nói:
- Chỉ có một thứ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Thứ gì ?
Tiểu Tiên nói:
- Đậu phụng.
Diệp Khải Nguyên cười.
Chàng lại bóc một hạt đậu phụng cười nói:
- Ngươi lại đã quên một chuyện.
Tiểu Tiên nói:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cây đinh và cái búa đóng đinh cũng không phải là những thứ hiệp sức.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng lúc bọn nó ở chung với nhau thì rất vui sướng với nhau.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Rất vui sướng với nhau ?
Tiểu Tiên gật đầu:
- Vì nếu không có búa đóng đinh thì cây đinh cũng hoàn toàn vô dụng, không có đinh búa đóng đinh cũng không thể phát huy sở trường.
Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Một người nếu không thể phát huy sở trường thì giống như một phế vật, phế vật thì tuyệt sẽ không có gì vui sướng cả.
Diệp Khải Nguyên cũng đồng ý.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy bọn nó chỉ có ở chung với nhay mới có thể có được hạnh phúc.
Nàng chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên, nhưng Diệp Khải Nguyên lại né tránh ánh mắt của nàng.
Chàng đang trốn tránh ?
Tiểu Tiên chậm rãi nói:
- Ta biết chàng trong lòng nhất định cũng đã rất là hiểu rõ lời ta nói tuyệt đối có lý.
Diệp Khải Nguyên không thể phủ nhận.
Tiểu Tiên nói:
- Bây giờ Đa Nhĩ Giáp, Bố Đạt Lạp, Ban Sát Ba Ná đều đã chết rồi, tứ đại thiên vương đã mất đi ba, ma giáo cho dù vẫn còn chưa hoàn toàn bị hủy diệt, cũng đã không thể gượng dậy được nữa.
Sóng mắt như dòng nước mùa xuân của nàng trở nên sắc nhọn như cây đinh.
Nhưng nàng không phải là cây đinh, nàng là cây búa đóng đinh.
- Ma giáo đã đổ, phóng mắt nhìn ra thiên hạ thử xem còn có bang phái nào cùng bọn ta tranh chấp được nữa chứ ?
- Bọn ta ?
Diệp Khải Nguyên không cười.
- Bọn ta.
Tiểu Tiên cũng không cười nói tiếp:
- Bây giờ Cửu Nguyệt lại thêm Hoa Sinh, ý nghĩa không chỉ là vui sướng mà thôi.
Diệp Khải Nguyên đang nhai đậu phụng.
Đậu phụng bị nhai, cây đinh bị đóng.
Nhưng nếu không có ai nhai, đậu phụng cũng sẽ rữa nát, nếu không có ai đóng cây đinh cũng sẽ rỉ sét.
Giá trị của sinh mạng là gì ?
Diệp Khải Nguyên tựa hồ như đã bị chấn động mạnh, Tiểu Tiên dịu dàng nói:
- Ta biết trong lòng chàng nhất định cho rằng ta muốn chàng làm cây đinh.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không phải thế sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Chàng phải nhìn ra, ta không phải là cây búa đóng đinh đáng sợ.
Nàng đưa tay ra, nắm chặt lấy tay của chàng.
Tay của nàng mềm mại như lụa.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Ngươi đích xác không phải, chỉ tiếc ….
Tiểu Tiên nói:
- Chỉ tiếc giữa đậu phụng và tiền bạc còn có cái chuông nữa.
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
Tiểu Tiên nói:
- Đinh Linh Lâm đích xác là một nữ nhân rất tốt, ta nếu là nam nhân ta cũng thích y thị.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi không phải là nam nhân.
Tiểu Tiên nói:
- Ta ít ra không ganh ghét y thị.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Thật chứ ?
Tiểu Tiên nói:
- Ta nếu ghanh ghét y thị ta sao lại dẫn chàng đến gặp y thị ?
Diệp Khải Nguyên nhìn trừng trừng Tiểu Tiên hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Tiên khẽ thở dài nói:
- Vì ta bây giờ đã hiểu rõ, một nam nhân giống như chàng tuyệt không một nữ nhân nào có thể chiếm hữu được chàng, ta cũng không có tham vọng đó.
Nàng nhìn chàng chăm chú ánh mắt dịu dàng:
- Cửu Nguyệt là sức mạnh của sự giàu có, Kim Tiền có thể đánh thành cái chuông, cái chuông cũng có thể đục thành tiền, ta với y thị sao không thể trở thành một người được.
Diệp Khải Nguyên lại tránh né ánh mắt của nàng.
Tiểu Tiên nói:
- Giả như chàng cũng có thể xem ta và y thị như mọi người, bọn ta nhất định đều sẽ rất vui sướng nếu không thì ….. Diệp Khải Nguyên nhịn không được hỏi:
- Nếu không thì như thế nào ?
Tiểu Tiên than thở:
- Nếu không thì Kim Tiền, đậu phụng và cái chuông nói không chắc đều sẽ đau khổ suốt đời.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng quay đầu lại nhìn nàng.
Hoàng hôn.
Aùnh chiều tà đang rọi chiếu vào cửa sổ, diễm lệ như ráng xuân, trong phòng đốt lửa lên ấm áp như mùa xuân.
Đôi mắt nàng lại còn diễm lệ hơ cả ánh chiều tàm ấm áp hơn.
Một nữ nhân có thể mang mùa xuân lại, há không phải là một tưởng lớn nhất của nam nhân sao ?
Tiểu Tiên cắn cắn môi nói:
- Chàng dường như xưa nay chưa bao giờ nhìn ta như thế ?
Diệp Khải Nguyên không nói.
- Chàng rất ít khi nhìn ta, vì vậy chàng vốn không nhìn rõ ta là nữ nhân như thế nào, chính vì chàng vốn không biết ta là nữ nhân như thế nào vì vậy mới rất ít nhìn ta.
Diệp Khải Nguyên thừa nhận.
Trong ánh mắt của Tiểu Tiên lại lộ vẻ óan trách, nàng nói:
- Ta biết chàng nhất định sẽ cho rằng ta là một nữ nhân rất tùy tiện, đã qua tay nhiều nam nhân, kỳ thật … rồi chàng sau này sẽ biết ….
Diệp Khải Nguyên nói:
- Biết gì ?
Tiểu Tiên cúi đầu nói nhỏ:
- Sau này chàng sẽ biết, chàng không những là nam nhân đầu tiên của ta, mà cũng là người sau cùng của ta.
Đây tuyệt không phải là lời nói dối.
Nữ nhân thông minh tuyệt sẽ không nói lời nói dối mà bất cứ lúc nào đều có thể bị vạch trần.
Nàng đương nhiên là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh.
Trái tim Diệp Khải Nguyên tựa như đã tan đi không kềm lòng được nắm chặt lấy tay của nàng ôn tồn nói:
- Không cần đợi đến sau này mà ngay bây giờ ta đã tin.
Ánh mắt Tiểu Tiên sáng lên, đột nhiên này nhảy bật lên nói:
- Đi, bọn ta đi tìm cái chuông đi.
Diệp Khải Nguyên bối rối:
- Đinh Linh Lâm ….. Tiểu Tiên nói:
- Đinh cô nương đã vẫn còn biết trốn vào đây, thần trí nhất định vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi, chỉ cần bọn ta chăm sóc cho Đinh cô nương thật tốt, thì nhất định Đinh cô nương sẽ mau chóng hồi phục.
Aùnh mắt Diệp Khải Nguyên lộ ra vẻ cảm kích, xem chừng chàng đích xác từ trước đến giờ đã không nhận rõ nàng.
Tiểu Tiên nói:
- Lúc vừa rồi ta đi ra, Đinh cô nương đã ngủ say, ta đã kêu Hàn Trinh coi chừng Đinh cô nương ở đó.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Chùy tử à ?
Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Chỉ cần chàng biết dùng, thì khả năng sử dụng của chùy tử rất lớn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng đã có thể tín nhiệm y ?
Tiểu Tiên nói:
- Y không phải là người tốt nhưng ta đã nhìn ra, y tuyệt sẽ không dám làm chuyện bội phản ta.
Nơi mà bọn họ uống rượu, đương nhiên là Lãnh Hương viên.
Đi qua một cửa góc là tiểu viện của Đinh Linh Lâm.
Trời đã sẫm tối.
Trong sân bình lặng yên tĩnh, trong phòng vẫn chưa đốt đèn.
Bọn họ đi qua tiểu viện tịch mịch, đi đến cửa Tiểu Tiên buông tay của Diệp Khải Nguyên ra.
Nàng không những dịu dàng mà còn rất chăm chút.
Sự chăm chút của nữ nhân thường có thể khiến cho nam nhân cảm động.
- Đinh cô nương nhất định vẫn còn ngủ.
- Có thể ngủ được là một diễm phúc.
Tiểu Tiên mỉm cười nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn ra, Diệp Khải Nguyên đi theo phía sau nàng, vẫn chưa đi tới cửa, đột nhiên phát giác toàn thân nàng đã cứng đờ.
Trong phòng bình lặng yên tịnh, sự ấm áp của ánh chiều tà vẫn lưu lại ở góc phòng nhưng người đã không còn thấy đâu nữa.
Không thấy Đinh Linh Lâm cũng chẳng thấy Hàn Trinh đâu.
Tiểu Tiên ngạc nhiên nhìn cái giường trống không, nước mắt chảy ròng ròng.
- Nàng bảo Hàn Trinh coi chừng ở đây û ?
Tiểu Tiên gật gật đầu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y có bỏ đi hay không ?
Tiểu Tiên nói:
- Tuyệt đối không, ta đã dặn dò y không có mệnh lệnh của ta, y tuyệt không thể rời bỏ nơi này nửa bước.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng có chắc không ?
Tiểu Tiên nói:
- Y tuyệt không dám không nghe lời ta, y vẫn không muốn chết.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng bây giờ con người y đã không còn ở đây nữa.
Tiểu Tiên sắc mặt trắng xanh, nói:
- Ta nghĩ đây nhất định có nguyên nhân, nhất định có ….
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Nàng nghĩ tại sao y bỏ đi ?
Tiểu Tiên không trả lời cũng không thể trả lời.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y không những tự bỏ đi mà còn mang cả Đinh Linh Lâm đi với y ….
Tiểu Tiên ngắt lời chàng nói:
- Đinh Linh Lâm không thể do y mang đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng có thể chắc chứ ?
Tiểu Tiên gật đầu. Nàng không phải là người tùy tiện dễ dàng trong việc phán đoán người khác, sự phán đoán của nàng thông thường rất chuẩn xác.
- Sự kinh hãi mà nàng chịu quá lớn vì vậy luôn ở trong trạng thái căng thẳng tuyệt không thể chịu đựng thêm một chút kích thích gì nữa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng cho rằng ở đây lại có chuyện gì nữa. Khiến Đinh Linh Lâm lại bị kinh hãi mà bỏ trốn đi ?
Tiểu Tiên nói:
- Nhất định như vậy.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đinh Linh Lâm bỏ trốn. Hàn Trinh đương nhiên phải đuổi theo.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy hai người bọn họ đã không có ở đây.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Khi y đuổi theo, tại sao không để lại một dấu hiệu gì cho bọn ta biết hướng đi của bọn họ ?
Tiểu Tiên nói:
- Đinh Linh Lâm bỏ trốn nhất định rất đột ngột, trong lúc vội vàng Hàn Trinh đã không kịp….
Diệp Khải Nguyên thở dài, không nói gì nữa.
Chàng xưa nay không phải là người lúc khẩn cấp mà trở nên tinh thần vô chủ, chàng là một con người rất trầm tĩnh.
Aùp lực chịu đựng càng lớn chàng lại càng trầm tĩnh.
Tiểu Tiên cắn chặt môi nói:
- Y đã đuổi theo, bất kể đuổi theo có kịp hay không, đều nhất định phải quay lại báo tin.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Bây giờ bọn ta có đi tìm cũng không cách gì tìm.
Diệp Khải Nguyên thừa nhận.
Tiểu Tiên nói tiếp:
- Vì vậy bọn ta tạm thời đành phải ở đây đợi tin y.
Diệp Khải Nguyên cũng đồng ý.
Tiểu Tiên nhìn nhìn Diệp Khải Nguyên đột nhiên nói:
- Chàng dường như không có vẻ lo lắng gì cả.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lo lắng có lợi à ?
Tiểu Tiên nói:
- Không!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đã không có lợi thì tại sao ta phải lo lắng ?
Chàng nói chuyện tuy rất ung dung, nhưng sắc mặt vẫn không bình thường, chàng chậm rãi ngồi xuống, ngồi lên chiếc giường.
Đã có chỗ ngồi, tại sao không nằm xuống, chàng dứt khoát nằm xuống.
Nhưng Tiểu Tiên lại lo lắng ngồi đứng không yên, chau mày nói:
- Nơi này quá lạnh bọn ta chi bằng ….
Chưa nói hết lời Diệp Khải Nguyên chợt ngồi bật dậy, giống như bị người chặt một đao.
Ánh đèn chiếu lên mặt chàng, khuôn mặt chàng xem ra cũng giống như bị người khác chém một đao vậy.
Tiểu Tiên xưa nay chưa bao giờ thấy Diệp Khải Nguyên tỏ ra kinh hãi như vậy, nàng nhịn không được hỏi:
- Chuyện gì vậy ?
Diệp Khải Nguyên không mở miệng, dường như các cơ thịt có ở cổ họng chàng đã cứng đờ lại, phát không nổi ra lời.
Tiểu Tiên bước tới, đi đến đầu giường, khuôn mặt mỹ lệ của nàng đột nhiên biến sắc.
Nàng chợt ngửi thấy một mùi vị rất đặc biệt, một cái mùi khiến người khác nôn mửa, run sợ.
Mùi của máu. Bọn họ không chảy máu, vậy mùi máu tanh từ đâu lại ? Từ bên dưới giường.
Bên dưới giường sao lại có mùi máu tanh, lẽ nào dưới giường có người chết ?
Người chết là ai ?
Giường không nặng, đưa tay một cái có thể dỡ lên, vấn đề này ngay lập tức sẽ có đáp án.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không làm như vậy, tay của chàng đã cứng đờ ngay các ngón tay cũng cứng lại, chàng thật sự không còn dũng khí để dở cái giường lên nữa.
Giá như thật có người chết ở dưới giường, người chết không phải là Đinh Linh Lâm thì là ai ?
Tiểu Tiên đã đưa tay ra. Dưới giường quả nhiên có người chết, mới chết không lâu, các vết máu ở trên giường còn chưa khô hẳn.
Người chết không phải Đinh Linh Lâm mà là Hàn Trinh.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác, Tiểu Tiên cũng ngạc nhiên. Người chết sao lại là Hàn Trinh ? Diệp Khải Nguyên không ngờ, Tiểu Tiên cũng cảm thấy bất ngờ, Hàn Trinh đã chết ở đây còn Đinh Linh Lâm thì sao ?
Tiểu Tiên nhẹ nhàng đặt chiếc giường xuống, chầm chậm quay người đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ một màu tối sẫm màn đêm vô tình, đột nhiên buông xuống.
Nàng ngồi đối mặt với màn đêm vô tình này, trầm mặc rất lâu mới thở dài thườn thượt nói:
- Hóa ra y thị giết chết Hàn Trinh rồi mới bỏ đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng cho rằng Đinh Linh Lâm giết Hàn Trinh à ?
Tiểu Tiên nói:
- Chàng cho rằng không phải sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tuyệt không phải.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng có thể xác định chứ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Võ công cũng có rất nhiều loại, nhưng đáng sợ nhất hữu hiệu nhất lại chỉ có một loại.
Tiểu Tiên nói:
- Loại gì ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chỉ có võ công sát nhân, mới thật sự là võ công hữu hiệu.
Tiểu Tiên đồng ý. Nàng cũng biết có rất nhiều người võ công tuy cao, nhưng không thể sát nhân cũng không dám sát nhân.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Võ công sát nhân Đinh Linh Lâm tuyệt đối không so được với Hàn Trinh.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy chàng nhất quyết cho rằng Hàn Trinh tuyệt không phải chết ở trong tay Đinh Linh Lâm ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tuyệt không phải!
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng bây giờ Đinh Linh Lâm đã đi rồi, Hàn Trinh lại chết ở đây.
Đây là sự thật, sự thật thì không thể phản bác.
Tiểu Tiên nói:
- Nếu không phải là Đinh Linh Lâm giết y thì ai giết y ?
Người có thể giết được Hàn Trinh không nhiều. Huống hồ trong căn phòng này ngoài trừ y và Đinh Linh Lâm ra thì không có người thứ ba.
Tiểu Tiên nói:
- Y nếu không chết tuyệt sẽ không để cho Đinh Linh Lâm đi, lẽ nào có người giết y trước, rồi trói Đinh Linh Lâm mang đi ?
Những vấn đề này ai có thể giải đáp được ? Diệp Khải Nguyên đã bước tới mở cánh cửa sổ khác ra. Cửa sổ tuy không giống nhau, nhưng màn đêm bên ngoài cửa sổ lại giống nhau, cũng lạnh lẽo như vậy, cũng yên tĩnh như vậy. Chàng đờ đẫn đứng ở đó bất động ánh mắt của chàng cũng thâm trầm tăm tối như bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Tiên cúi đầu, cuối cùng mới nhẹ nói:
- Ta vừa rồi không nên nói những lời đó.
Diệp Khải Nguyên trầm mặc.
Tiểu Tiên nói:
- Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách đi tìm Đinh Linh Lâm, y thị ….
Diệp Khải Nguyên đột nhiên ngắt lời nàng nói:
- Không cần phải đi tìm.
Tiểu Tiên rất bất ngờ, nàng không bao giờ nghĩ đến Diệp Khải Nguyên sẽ nói ra những lời như vậy, nàng nhịn không được quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Khải Nguyên nói:
- Chàng nói không cần đi tìm sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ừ!
Tiểu Tiên nói:
- Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đã có người biết tung tích của Đinh Linh Lâm, hà tất phải đi tìm ?
Tiểu Tiên nói:
- Ai biết tung tích của y thị ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chính nàng.
Tiểu Tiên càng ngạc nhiên hỏi:
- Chàng nói ta biết tung tích của y thị à ?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
- Ta đã nói rất rõ, nàng cũng đã nghe rất rõ.
Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên không động đậy, không mở miệng giống như toàn thân bị thất thần.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tứ đại thiên vương của ma giáo đích xác đã chết ba người, nhưng Cô Phong chưa chết.
Tiểu Tiên nói:
- Dương Thiên vẫn chưa chết à ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Dương Thiên không phải là Cô Phong, Lữ Địch cũng không phải.
Tiểu Tiên nói:
- Dương Thiên không bị thương sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y bị thương, bị thương rất nặng nhưng người bị thương không nhất định là Cô Phong.
Tiểu Tiên nói:
- Y nếu không phải là Cô Phong, tại sao không dám để người khác biết y bị thương ? Tại sao phải giấu chàng ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì y cho rằng ta là nô tài của nàng, cho rằng ta cũng đã gia nhập Cửu Nguyệt bang.
Tiểu Tiên đột nhiên thở dài nói:
- Lời chàng nói ta không hiểu một chút nào cả.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng phải hiểu, cũng chỉ có nàng mới hiểu.
Tiểu Tiên nói:
- Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì người xuất thủ làm tổn thương y chính là nàng.
Tiểu Tiên gượng cười nói:
- Ta nếu không phải là rất hiểu chàng thì nhất định cho rằng chàng đã say.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta xưa nay chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này cả.
Tiểu Tiên nói:
- Dương Thiên vốn là hảo bang thủ của ta, tại sao ta phải xuất thủ làm tổn thương y ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì y muốn giết nàng trước!
Tiểu Tiên cười. Nụ cười của nàng hoàn toàn giống nụ cười của Diệp Khải Nguyên lúc bối rối.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không cười. Sự thật nét mặt chàng xưa nay chưa bao giờ nghiêm khắc đến như vậy.
Chàng sa sầm nét mặt:
- Y đã lâu muốn giết nàng nhưng không có cơ hội nên đành mạo hiểm hành thích.
Tiểu Tiên nói:
- Hành thích ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
- Cũng vì y đánh giá thấp võ công của nàng, có lẽ y trong lúc vô tình phát hiện nàng đã bị thương. Vì vậy quyết định thừa cơ hội này mạo hiểm làm thử.
Tiểu Tiên vẫn đang cười. Nàng không biện bác, dường như cảm thấy chuyện này vốn không đáng để biện bác.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc y quyết định động thủ chắc hẳn vào buổi tối mồng một.
Tiểu Tiên lại cười cười nói:
- Giá như lén lút đi thích sát một người, tối mùng một năm mới đích là thời điểm tốt.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Khi y đi hành thích, tất nhiên là che mặt.
Tiểu Tiên nói:
- Đương nhiên.
Bất kỳ ai lúc muốn làm thích khách tuyệt sẽ không có ai dùng chân diện mục để cho người khác thấy cả.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y vốn cho rằng chiêu tấn công đó của mình nhất định đắc thủ, nào ngờ võ công của nàng so với sự tưởng tượng của y còn cao hơn nhiều, vì vậy y không những không đắc thủ mà còn bị thương dưới tay nàng.
Tiểu Tiên cười cười nói:
- Muốn giết được ta không phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng nàng cũng đã đánh giá thấp y.
Tiểu Tiên bối rối:
- Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Khinh công của y rất cao tuy không đắc thủ nhưng vẫn đào tẩu được.
Tiểu Tiên nói:
- Nếu muốn bắt một con hồ ly biết bay, đương nhiên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng cho rằng y đã trúng độc châm của nàng, dù có thể đào tẩu cũng không chạy xa được nhưng y còn có loại linh dược chuyên giải bách độc nên có thể tạm thời bảo vệ tính mạng.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng ta chỉ cần kiểm tra ra ai bị thương là biết ngay thích khách là ai.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy y mới giấu ta, không dám để cho ta nhìn thấy vết thương của y.
Tiểu Tiên nói:
- Y nhất định cho rằng ta phái chàng đi điều tra thích khách.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Y tất nhiên không ngờ rằng nàng đã sớm biết thích khách chính là y.
Tiểu Tiên nói:
- Ta làm sao biết được ?
Diệp Khải Nguyên:
- Y cho rằng Vương quả phụ đã một lòng theo y, cho rằng Vương quả phụ sẽ bảo vệ bí mật cho y, nào ngờ ….
Tiểu Tiên nói:
- Nào ngờ Vương quả phụ lại mang bí mật này nói cho ta biết.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
- Vô luận là nam nhân tinh nhanh như thế nào đều khó tránh khỏi bị nữ nhân bán đứng.
Tiểu Tiên cũng thở dài nói:
- Điều này cũng chỉ vì nam nhân thường cho rằng nữ nhân đều là những kẻ yếu đuối ngốc nghếch.
Diệp Khải Nguyên đồng ý câu nói này.
Tiểu Tiên nói:
- Ta biết y chính là thích khách, tại sao không giết y ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì khi nàng giết người thường thích mượn đao người khác.
Tiểu Tiên nói:
- Có thể mượn đao người khác đi giết chính người mà bản thân mình muốn giết đích xác lại là một chuyện rất sung sướng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng sung sướng nhưng ta không sung sướng.
Tiểu Tiên nói:
- Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì đao mà nàng muốn mượn lần này là đao của ta.
Tiểu Tiên bối rối :
- Thế à ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cô Phong bị thương, ta đang tìm Cô Phong. Dương Thiên lại đúng lúc bị thương, hơn nữa không dám nói ra chuyện bị thương của mình, chuyện này giống như một cộng một, lại cộng một đúng là ba.
Tiểu Tiên nói:
- Vì ta cho rằng chàng chỉ cần tìm được Dương Thiên thì nhất định sẽ cho rằng y chính là Cô Phong.
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
- Ta vốn cơ hồ cho rằng chính là y.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng giải thích nghe ra dường như rất hợp lý, chỉ tiếc chàng lại quên một chuyện.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Giết người đều có động cơ. Muốn giết ta càng nhất định phải có lý do rất tốt, vì vô luận ai cũng phải biết đó tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên thừa nhận.
Tiểu Tiên nói:
- Dương Thiên rất hiểu ta, ta đối xử với y không xấu, y tại sao muốn mạo hiểm giết ta ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta cũng rất hiểu y, y là kẻ có dã tâm rất lớn, vì vậy mới gia nhập Cửu Nguyệt bang.
Điểm này Tiểu Tiên rất đồng ý.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y càng thâm nhập càng hiểu rõ thế lực to lớn của Cửu Nguyệt bang, dã tâm y lại càng lớn.
Tiểu Tiên nói:
- Lẽ nào y muốn làm bang chủ Cửu Nguyệt Bang.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y nhất định vô cùng mong muốn, chỉ tiếc ….
Tiểu Tiên nói:
- Tiếc rằng chỉ cần ta còn sống y sẽ mãi mãi không có ngày ấy.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì thế vô luận mạo hiểm như thế nào đi nữa, y cũng phải giết nàng.
Tiểu Tiên thở dài nói:
- Sự suy đoán của chàng bây giờ dường như đã dần dần trở nên hoàn chỉnh.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vẫn không xem là hoàn chỉnh được.
Tiểu Tiên cười nói:
- Tự chàng cũng biết thế à ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chuyện mà ta biết có lẽ phải nhiều hơn sự tưởng tượng của nàng.
Tiểu Tiên thốt lên:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Sự suy đoán của ta bây giờ vẫn còn mấy chỗ sơ hở.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng nói đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Dương Thiên lâu nay không dám hạ thủ nàng, tại sao đột nhiên lại có dũng khí ?
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điểm thứ nhất.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Người mà ta đợi vốn là Cô Phong, tại sao y cũng đúng lúc đó mà vào thành ?
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điểm thứ hai.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nếu Dương Thiên không phải là Cô Phong thì ai là Cô Phong ?
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điểm thứ ba.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nếu Cô Phong không hẹn Đa Nhĩ Giáp tương kiến ở Diên Bình Môn, trên người Đa Nhĩ Giáp sao lại có bức huyết thư đó ?
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điểm thứ tư.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Mặc Cửu Tinh vốn là ẩn sĩ, tại sao vừa đến Trường An lại có thể tìm ra tung tích của Đa Nhĩ Giáp ?
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điểm thứ năm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Mặc Cửu Tinh quanh năm thường ăn ngũ độc, sao lại dễ dàng bị độc tử như thế?
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điểm thứ sáu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Khổ Trúc vốn là người ngoài cuộc, tại sao cũng đột nhiên thảm tử ?
Tiểu Tiên cười nói:
- Sự suy đoán của chàng dường như đã có sáu điểm sơ hở.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chỉ có sáu điểm.
Tiểu Tiên nói:
- Sự suy đoán của bất kỳ ai nếu đã có sáu điểm sơ hở thì sự suy đoán này vốn không thể dùng được.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng sự suy đoán này của ta có thể chấp nhận được.
Tiểu Tiên thốt lên:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì sáu điểm sơ hở này ta đều có thể giải thích.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng nói đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tuy có sáu điểm sơ hở nhưng sự giải thích lại chỉ có một chỉ cần nói hai câu là đủ.
Tiểu Tiên nói:
- Ta nghe đây.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cô Phong chính là nàng, Mặc Cửu Tinh cũng chính là nàng!
Tiểu Tiên lại cười.
Tiểu Tiên rõ ràng là đã học lấy thói tật của Diệp Khải Nguyên, đến lúc bối rối gặp chuyện khó khăn nguy hiểm nàng cũng cười. Chẳng qua là nàng cười ngọt ngào hơn Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chính nàng là Cô Phong vì vậy Dương Thiên mới dám hạ thủ, vì y phát hiện nàng đã bị thương.
Tiểu Tiên nói:
- Đây là điều giải thích thứ nhất, nghe ra dường như rất là hợp lý.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì nàng chính là Cô Phong. Vì vậy mới muốn Dương Thiên chịu tội thay cho nàng.
Tiểu Tiên nói:
- Cũng hữu lý.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chỉ có nàng mới biết Lữ Địch là Đa Nhĩ Giáp, cũng chỉ có nàng mới có thể hẹn y ở Thập Phương Trúc Lâm tự.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy Mặc Cửu Tinh cũng là ta sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng cố ý khảm lên mặt chín cái chấm, trước sau không chịu gỡ cái mũ cỏ xuống vì dị dung thuật của nàng tuy tinh diệu nhưng nàng vẫn còn sợ ta nhận ra nàng.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng tại sao ta lại muốn cải trang thành Mặc Cửu Tinh ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì nàng muốn giết Đa Nhĩ Giáp.
Tiểu Tiên nói:
- Ta muốn giết y ? tại sao muốn chàng đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì nàng muốn để ta tận mắt chứng kiến cái chết của Đa Nhĩ Giáp, nhưng chết trong tay của Mặc Cửu Tinh.
Chàng nói tiếp:
- Đa Nhĩ Giáp rất có thể biết Mặc Cửu Tinh là nàng vì vậy chiêu sát thủ cuối cùng đó của y không thực sự thi xuất ra, không ngờ nàng lại thừa cơ giết y.
Tiểu Tiên lắng nghe.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đó vốn là một màn kịch cố ý diễn cho ta xem, Đa Nhĩ Giáp cũng thông đồng diễn trò rất tốt, ngay những lời hai người nói cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
Tiểu Tiên nói:
- Tại sao y lại muốn đến diễn cái màn này ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì hai người diễn cái trò này vốn là vì muốn giết ta, vì vậy y mấy lần giao hẹn với ta, không để cho phi đao của ta xuất thủ, để cho nàng có cơ hội giết ta.
Tiểu Tiên nói:
- Ta không giết chàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng không giết, là vì kẻ mà nàng thật sự muốn giết không phải là ta mà là Đa Nhĩ Giáp, y đến chết cũng không ngờ kết cục cuối cùng của cái trò này lại đột nhiên thay đổi.
Nghĩ đến sự kinh ngạc và đau đớn trong ánh mắt lúc sắp chết của Đa Nhĩ Giáp, Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi thở dài nói:
- Y chết quả thật rất oan khuất.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng thông cảm y sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta chỉ thông cảm cái chết của y.
Tiểu Tiên thản nhiên nói:
- Con người đó phải chết, y chết không oan uổng. Vì y vốn là một kẻ ngu xuẩn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y ngu xuẩn sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Ngu xuẩn cũng có rất nhiều dạng, ngạo mạn, tự đại cũng là một dạng trong đó.
Diệp Khải Nguyên không cách gì biện bác. Ngạo mạn tự đại đích xác là một trong dạng ngu xuẩn, hơn nữa rất có thể là một dạng nặng nề nhất.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng ta không ngu xuẩn, bây giờ ta nói chung là đã hiểu rõ ý của chàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng phải hiểu rõ.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng nói ta cải trang thành Mặc Cửu Tinh, rồi lại tìm Lữ Địch tính toán giết chàng nhưng cuối cùng lại giết y.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nghe ra điều này đích xác là một chuyện rất hoang đường nhưng sự tính toán này tuyệt đối tỉ mỉ.
Tiểu Tiên nói:
- Có lẽ vì nó bất khả tự nghi, vì vậy mới hữu hiệu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Phong huyết thư đó tất nhiên cũng là một phần trong kế hoạch.
Tiểu Tiên thốt lên:
- Sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bản thân Dương Thiên tất nhiên cũng biết bí mật của y sớm muộn sẽ bị nàng phát hiện, nên đã quyết định đào tẩu.
Tiểu Tiên nói:
- Thế lực của Cửu Nguyệt bang bao trùm khắp thiên hạ, y có thể chạy thoát tới đâu chứ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lần này y đã nhận sự dặn dò hành động tất nhiên đặc biệt cẩn thận, vì vậy y chọn đi chọn lại, mới chọn được một nơi mà nàng không ngờ được.
Tiểu Tiên nói:
- Nơi nào ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trường An thành.
Tiểu Tiên nói:
- Nơi đây chính là Trường An thành.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Khổ Trúc cũng là đồng mưu trong chuyện này hay sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy y mới sớm bị nàng sát nhân diệt khẩu, tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều đã bị nàng sát nhân diệt khẩu.
Tiểu Tiên nói:
- Còn Tống chủ nhân và gã khổng lồ kia ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bọn họ chính là bằng hữu của Dương Thiên nhìn thấy ta ở Diên Bình môn cũng có ý diễn trò để yểm hộ Dương Thiên nhập thành. Dương Thiên bị thương thế nào bọn họ tất nhiên biết.
Tiểu Tiên nói:
- Bí mật này đương nhiên không để cho chàng biết, vì vậy ta cũng sát nhân diệt khẩu bọn họ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta đã sớm tính đúng nàng đã có chiêu này, vì vậy họ chết rồi ta không cảm thấy bất ngờ.
Tiểu Tiên thở dài nói:
- Như vậy xem ra người bị ta giết thật không ít.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Rõ ràng không ít.
Tiểu Tiên nói:
- Ta thậm chí còn sẽ tự mình giết chính mình.
Nàng thở dài nói tiếp:
- Giả như ta chính là Mặc Cửu Tinh há không tự mình giết chính mình sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Mặc Cửu Tinh chết không phải là nàng.
Tiểu Tiên nói:
- Không phải sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng biết ta nhất định sẽ không có cái khẩu vị như thế để theo nàng, ăn những món ăn kinh sợ đó, vì vậy đã sớm chuẩn bị thay người, đợi ta đi rồi nàng liền độc sát người đó.
Tiểu Tiên nói:
- Vì Mặc Cửu Tinh đã chết, chuyện này đến chết cũng không có đối chứng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đây là một kế hoạch cực kỳ chu mật.
Tiểu Tiên mỉm cười nói:
- Cũng là một câu chuyện rất hay.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta cũng hy vọng đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Tiểu Tiên phảng phất rất ngạc nhiên nói:
- Lẽ nào đây không phải là một câu chuyện ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Sự trùng hợp của chuyện này quá nhiều, chỉ có chuyện thật mới có nhiều trùng hợp như thế.
Tiểu Tiên nói:
- Lẽ nào chuyện thật còn ly kỳ hơn cả một câu chuyện ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Thông thường đều là như vậy.
Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Nghe chàng nói như vậy ngay chính ta cũng có hơi tin câu chuyện này là có thật.
Nàng cười rất là dịu ngọt, chân thật:
- Nhưng kế hoạch của ta cực kỳ chu mật sao bị chàng khám phá ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vô luận là kế hoạch chu mật như thế nào, đều khó tránh có chỗ sơ hở.
Tiểu Tiên nói:
- Kế hoạch này cũng có sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Những sơ hở trong sự suy đoán của ta, cũng chính là chỗ sơ hở trong kế hoạch của nàng.
Tiểu Tiên nói:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại vì nàng nếu không phải là Cô Phong, thì tuyệt nhiên không thể tạo thành nhiều trùng hợp như thế.
Tiểu Tiên nói:
- Bây giờ chàng đã hoàn toàn chắc chắn rồi à ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cho đến sau khi ta nhìn thấy vết thương của bọn họ mới hoàn toàn xác định.
Tiểu Tiên nói:
- Bọn họ là những ai ?
- Dương Thiên, Tống chủ nhân, gã khổng lồ và Khổ Trúc. Bọn họ vốn là những người không liên quan với nhau, vốn không thể chết trong tay cùng một người, nhưng vết thương trí mạng của bọn họ thì đều hoàn toàn giống nhau.
Tiểu Tiên thở dài nói:
- Điều này quả thật vô cùng trùng hợp.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Sự trùng hợp cũng chính là chỗ sơ hở.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy ta không những là bang chủ của Cửu Nguyệt bang mà cũng là một trong tứ đại thiên vương của Ma giáo ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Là Cô Phong.
Tiểu Tiên nói:
- Đừng quên Cửu Nguyệt bang và ma giáo vốn là những đối thủ không đội trời chung.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta không quên.
Tiểu Tiên nói:
- Vậy thì sao bang chủ Cửu Nguyệt bang lại gia nhập ma giáo ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì bang chủ của Cửu Nguyệt bang là người thông minh, y biết tiêu diệt địch thủ không phải là cách thức hay nhất.
Tiểu Tiên nói:
- Thế nào mới là cách thức hay nhất ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Thu phục, lợi dụng biến sức mạnh của địch thủ trở thành võ khí của chính mình.
Tiểu Tiên nói:
- Cách thức này đích xác rất tuyệt.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng cách tổ chức của ma giáo quá bí mật, sức mạnh quá to lớn, muốn thu phục nó cũng chỉ có một cách.
Tiểu Tiên hỏi:
- Cách gì ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
- Làm giáo chủ Ma giáo.
Tiểu Tiên nói:
- Muốn làm giáo chủ ma giáo thì nhất định phải nhập ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy mà nàng nhập ma giáo.
Tiểu Tiên nói:
- Ma giáo sau khi lão giáo chủ tạ thế, quyền lực bị tứ đại thiên vương phân tán đi, không ai muốn chọn giáo chủ mới, giao lại quyền lực của mình đã nắm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tứ đại thiên vương nếu đã chết ba rồi thì sao ?
Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Vậy thì người còn lại dù có không muốn làm giáo chủ e rằng cũng không được.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chỉ tiếc loại người giống như Đa Nhĩ Giáp bọn họ không thể dễ chết.
Tiểu Tiên nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng đương nhiên cũng không thể tự mình xuất diện đối phó với bọn họ.
Tiểu Tiên nói:
- Ta hành sự xưa nay không muốn quá mạo hiểm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy nàng chỉ có dùng một cách mới có thể giết được bọn họ.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng nói là dùng cách gì là tốt nhất ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Mượn đao của người khác.
Tiểu Tiên xoa tay nói:
- Đúng rồi! Muốn giết người như bọn họ, nhất định phải mượn đao người khác.
Hơn nữa còn phải mượn một cây đao đặc biệt.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng nàng cũng biết, đao của ta tuy nhanh nhưng lại không dùng để sát nhân.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy ta mới tốn nhiều công sức như thế rào nhiều vòng như thế.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng cũng nhất định có nằm mơ vẫn không tưởng nổi, rằng vẫn có người nhìn thấu suốt bí mật của nàng.
Tiểu Tiên nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, rất lâu sau mới thở dài nói:
- Chuyện gì chàng cũng có thể nhìn thấu suốt, tại sao chàng lại không nhìn thấu suốt trái tim của ta ?
Diệp Khải Nguyên ấp úng:
- Ta ….
Tiểu Tiên nói:
- Ta đối xử với chàng thật giả như thế nào, lẽ nào chàng không nhìn thấy một chút nào cả hay sao ?
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng chất chứa một nỗi u oán và bi thương không thể nói thành lời. Điều này là thật hay giả đây ?
Diệp Khải Nguyên lại quay đầu đi né tránh ánh mắt của Tiểu Tiên.
Vô luận là thật cũng được giả cũng được. Bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Khi ta đến cũng không muốn vạch trần chuyện này ra.
Tiểu Tiên hỏi:
- Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên ngập ngừng đáp:
- Tại vì ….
Tiểu Tiên ngắt lời đáp:
- Có phải vì chàng vẫn không nỡ ?
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
Chàng không thể phủ nhận cũng không phải là hoàn toàn nhìn không thấy tình cảm của nàng đối với chàng.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng không những không nỡ mà cũng không dám.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không dám ?
Tiểu Tiên nói:
- Tại vì chàng vốn không có một chút chứng cứ nào cả, chỉ dựa vào sự suy đoán không thể định tội được.
Diệp Khải Nguyên không thể phủ nhận.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng Đinh Linh Lâm gặp chuyện, chàng liền lập tức bất chấp tất cả.
Sự bi thương trong ánh mắt của nàng đột nhiên biến thành sự đố kỵ.
- Tóm lại, y thị đã làm những chuyện gì mà có thể khiến chàng cư xử hết mực với y thị vậy ? Ta còn có điểm nào không bằng y thị chứ ?
Diệp Khải Nguyên trầm mặc.
Tiểu Tiên nói tiếp:
- Y thị gây họa sinh sự khắp nơi, gây phiền nhiễu khắp nơi, còn cơ hồ đâm dao giết chàng. Khi chàng không có mặt y thị nửa buổi cũng chờ đợi không được, muốn cưới người khác, cưới một lần không đủ trong một đêm y thị cưới đến hai nam nhân.
Một nữ nhân như vậy có điểm gì đáng để cho chàng vì y thị mà hy sinh như vậy ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta cũng không nghĩ ra.
Tiểu Tiên nói:
- Vậy thì chàng ….
Diệp Khải Nguyên ngắt lời nàng nói:
- Ta chỉ biết cho dù Đinh Linh Lâm có giết ta mười lần, cưới mười nam nhân thì ta vẫn sẽ cư xử với nàng như vậy.
Tiểu Tiên hỏi:
- Tại sao ?
Diệp Khải Nguyên đáp:
- Vì ta biết nàng cư xử với ta chân thật, ta tin tưởng nàng.
Tiểu Tiên bỗng nhiên bật người dậy, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Khi nàng ngồi xuống tình cảm đã không còn bị kích động nữa.
Khi nàng đứng dậy, tình cảm cơ hồ muốn trào vọt ra, nhưng đến lúc nàng ngồi xuống nàng đã trở nên lạnh lùng như băng sơn, khắc nghiệt như lưỡi đao.
Có lẽ nữ nhân vốn hay thay đổi chẳng qua nàng thay đổi nhanh hơn bất cứ nữ nhân nào khác mà thôi.
Có lẽ nàng vốn không thay đổi, sự thay đổi chẳng qua chỉ là sự nguỵ trang của nàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bây giờ nàng còn có gì muốn nói nữa không ?
Tiểu Tiên nói:
- Không có.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng ta vẫn còn có một điểm không thể không nói.
Tiểu Tiên bối rối:
- Sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta đích xác là không hề có một chút chứng cứ gì cả, những chuyện này nàng vốn không cần thừa nhận.
Tiểu Tiên nói:
- Ta cũng không cần phủ nhận.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao ?
Tiểu Tiên lạnh lùng nói:
- Vì ta không những là bang chủ Cửu Nguyệt bang mà còn là giáo chủ Ma giáo.
Ta không những nắm trong tay hai đại bang phái đáng sợ nhất thiên hạ, mà còn nắm tính mạng của Đinh Linh Lâm. Ta vô luận thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được.
Chàng đều phải nghe thôi.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Chàng đột nhiên phát hiện bản thân mình rõ ràng không cách đối phó với Tiểu Tiên, không có một cách nào cả.
Tiểu Tiên nói:
- Bây giờ chàng còn có gì muốn nói nữa không ?
Diệp Khải Nguyên không thể nói gì nữa cả.
Tiểu Tiên nói tiếp:
- Đinh Linh Lâm bây giờ vẫn còn sống, chàng có muốn y thị tiếp tục sống hay không.
Diệp Khải Nguyên liền nói:
- Muốn!
Tiểu Tiên nói:
- Như vậy lời ta nói chàng phải nghe, nghe kỹ từng chữ một.. Diệp Khải Nguyên đã không còn nghe nữa.
Vì chàng đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người khác:
- Lời y thị nói chàng chẳng cần phải nghe một chữ nào cả. Vì y thị vốn là đồ thối tha.
Giọng nói này phát ra từ bên dưới giường.
Bên dưới giường rõ ràng chỉ có một người, một người chết.
Người chết sao có thể nói được ?
Thượng Quan Tiểu Tiên là một người tuyệt đỉnh thông minh, Diệp Khải Nguyên cũng thế. Nhưng bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện này là thế nào ?
Một chuyện mà ngay bọn họ cũng không nghĩ ra thì trên thế gian này còn có ai có thể nghĩ ra ?
Bên dưới giường rõ ràng chỉ có một người chết, bọn họ vừa rồi đã nhấc chiếc giường này lên xem.
Lúc này chiếc giường đột nhiên lại được nhấc lên, được người từ bên dưới nhấc lên.
Tiểu Tiên cảm thấy trong lòng nặng nề.
Người mới nói vừa rồi rõ ràng là Đinh Linh Lâm, Tiểu Tiên nghe ra giọng nói của Đinh Linh Lâm.
Nhưng Đinh Linh Lâm sao lại ở bên dưới giường ? Hàn Trinh đã chết sao lại có thể biến thành Đinh Linh Lâm còn sống được ?
Tiểu Tiên nghĩ không ra nổi.
Diệp Khải Nguyên cũng nghĩ không ra.
Một chuyện nếu ngay bọn họ cũng nghĩ không ra, trên thế gian này còn có ai có thể nghĩ ra được.
Chỉ có một người.
Người này đương nhiên chính là bản thân Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm không điên.
Trên thế gian này kẻ giả điên không chỉ một mình Thượng Quan Tiểu Tiên mà Đinh Linh Lâm cũng biết làm.
- Chuyện mà ngươi biết, ta đều biết.
Đinh Linh Lâm từ dưới giường đi ta, nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên ánh mắt sáng lên:
- Ngươi biết lừa người, ta cũng biết. Ngươi biết giết người, ta cũng biết. Hơn nữa tuyệt không kém hơn ngươi. Ngươi muốn Hàn Trinh đến giết ta, lại nghĩ cách làm cho Diệp Khải Nguyên cho rằng ta do phát điên mà chết. Ngươi chắc chắn không ngờ được ta lại giết y. Ngươi biết bỏ mê dược trong bát miến gà của ta, ta cũng biết bỏ mê dược vào trong chén trà mà y uống. Y đương nhiên không đề phòng một nữ nhân đã phát điên, giống như bọn ta trước đây không đề phòng ngươi. Cách thức này ta vốn học từ ngươi đấy ….
Hàn Trinh đã chết vẫn còn ở dưới giường, lần này y thật sự đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
- …Khi ta mang thi thể của y để ở dưới giường, thì phát hiện ở dưới giường có một cái hầm đất, là nơi cất rượu. Nguyên là rượu của Lãnh Hương viên đều cất ở trong hầm đất này cả. Vì vậy cái ngày đó bọn ta ở bên ngoài không tìm ra nổi một hũ rượu nào. Ta biết hai người sẽ trở lại, vì vậy mới trốn vào hầm rượu, rồi mang thi thể đặt ở bên ngoài.
Ta tính đúng, sau khi ngươi nhìn thấy Hàn Trinh đã chết, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc tuyệt sẽ không chú ý đến ở bên dưới còn có một cái hầm đất. Ta còn muốn nghe hai người ở bên trên nói những gì, xem Diệp Khải Nguyên có phải bị ngươi lừa đi hay không ….
Nàng nhìn Diệp Khải Nguyên ánh mắt ngập tràn những tia sáng hạnh phúc, dịu dàng nói:
- Kỳ thực muội cũng biết chàng lần này tuyệt sẽ không mắc mưu y thị nữa, chàng quả nhiên không để cho muội thất vọng.
Nàng nói rất giản dị.
Trên thế gian này vốn có rất nhiều chuyện ly kỳ, nhưng khi cấu thành đều giản dị như thế cả.
Tiểu Tiên nãy giờ đang lắng nghe, trên khuôn mặt mỹ lệ trắng xanh vẫn không hề có chút biểu lộ nào.
Đợi cho Đinh Linh Lâm nói xong hết, nàng mới chậm rãi nhấc tay lên đặt lên bàn.
Bàn tay mềm mại kiều diễm đó đột nhiên trở nên cứng rắn lại như kim loại.
Đèn cũng ở trên bàn.
Bàn tay nàng phát sáng dưới ánh đèn, không phải bàn tay của nàng phát sáng mà là một đôi bao tay rắn chắc như kim loại nhưng trong suốt như băng.
Đêm đó ở bên ngoài bức tường lớn của quán trọ Hồng Tân, cái mà Đinh Linh Lâm nhìn thấy chính là đôi tay này.
Cái mà Thôi Ngọc Chân ở đầu tường nhìn thấy xa xa cũng chính là đôi tay này.
Tiểu Tiên nói:
- Đây chính là Kim Cang bất hoại, đại sưu thần thủ trong truyền thuyết.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Bàn tay này vốn chuẩn bị để đối phó với Lữ Địch và Quách Định.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta nhìn thấy.
Tiểu Tiên nói:
- Chỉ tiếc bọn họ lại làm ta thất vọng.
Bọn họ vốn không cho y thị cơ hội để dụng xuất võ khí này.
Y thị xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một cây kim đen còn nhỏ hơn cả cây kim thêu nói:
- Đây là Thượng thiên nhập địa đại sưu hồn châm của ta.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Bốn người Dương Thiên bọn họ chính là đều chết ở dưới cây kim này của ta.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta cũng nhìn thấy.
Tiểu Tiên nói:
- Năm xưa Mai Hoa châm của Mai Hoa Đạo đã khiến cho người võ lâm thiên hạ sợ mất mật.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta có nghe qua.
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng ta có thể bảo chứng cây kim này của ta còn đáng sợ hơn nhiều so với Mai Hoa châm.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Cây kim này của nàng chắc hẳn chuẩn bị dùng để đối phó với ta ?
Tiểu Tiên thừa nhận.
Y thị nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên đột nhiên hỏi:
- Phi đao của chàng đâu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đao đây!
Tiểu Tiên nói:
- Ở đâu ?
Diệp Khải Nguyên không trả lời.
Trên trời dưới đất xưa nay không có ai biết phi đao của chàng đâu cảm cũng không ai biết đao phóng ra như thế nào.
Trước lúc đao còn chưa xuất thủ, không ai tưởng tượng được tốc độ và sức mạnh của nó.
Mọi người chỉ biết một chuyện. Đao chắc chắn ở cái nơi mà nó phải ở.
Tiểu Tiên chậm rãi nói:
- Ta cũng biết đao của chàng không đâu không tồn tại, không đâu không đến được.
Diệp Khải Nguyên phủ nhận.
Vì đao tuy là của chàng tuy ở trên thân chàng nhưng thần tủy của đao chàng lại vẫn là người khác.
Một người vĩ đại.
Trên trời dưới đất, tuyệt đối không thể tìm được bất cứ ai có thể thay thế cho Thiên Địa Nhất Đao sư phụ của chàng.
Phi đao! Phi đao vẫn không ở trong tay nhưng tinh thần của đao đã có.
Đó không phải là sát khí nhưng lại khiến người sợ hãi còn hơn cả sát khí.
Con ngươi mắt của Tiểu Tiên đã có rút lại, y thị nói:
- Đao của ngươi không đâu không tồn tại, không đâu không đến được thì kim của ta cũng như thế.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Thế sao ?
Tiểu Tiên nói:
- Ngươi cũng mãi mãi không cách gì tưởng tượng được kim của ta sẽ từ đâu phóng ra. Càng không cách gì tưởng tượng được nó sẽ phóng ra như thế nào.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta không nghĩ tới cũng chẳng cần phải nghĩ tới.
Tiểu Tiên cười nhạt:
- Nếu ngươi cho rằng ngươi có thể đối phó với ta thì ngươi lầm rồi đấy.
Diệp Khải Nguyên trầm mặc.
Tiểu Tiên nói:
- Kim của ta như hằng hà sa số, đao của ngươi lại chỉ hữu hạn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta chỉ cần một đao là đã đủ.
Tiểu Tiên ngay góc mắt cũng co rút lại, rất lâu sau đột nhiên thở dài nói:
- Có lẽ đây chính là vận mạng!
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Vận mạng ?
Tiểu Tiên nói:
- Có lẽ chủ định trong mạng số ta, sớm muộn cũng phải cùng ngươi quyết định thắng bại.
Ánh mắt của y thị lộ ra vẻ bi thương:
- Giống như phụ thân ta năm xưa, mệnh trung chủ định phải cùng Thiên Địa Nhất Đao quyết định thắng bại.
Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi thở dài nói:
- Thượng Quan bang chủ năm xưa đích xác không hổ thẹn là nhất thế chi hùng, chỉ tiếc bây giờ ….
Tiểu Tiên không để cho Diệp Khải Nguyên nói tiếp lạnh lùng nói:
- Phụ thân ta tuy đã không còn nữa, nhưng Thượng Quan bang chủ hôm nay vẫn còn sống.
Diệp Khải Nguyên cũng nói:
- Phi đao cũng còn.
Tiểu Tiên nói:
- Trận chiến của bọn họ năm xưa tuy đủ để kinh thiên động địa khắp quỉ thần nhưng không có ai có thể tận mắt chứng kiến.
Đinh Linh Lâm nhịn không được nói:
- Trận chiến của hai người hôm nay lại nhất định có người tận mắt chứng kiến.
Tiểu Tiên nói:
- Không có ai.
Đinh Linh Lâm nói:
- Có.
Tiểu Tiên đột nhiên quay đầu lại nhìn trừng trừng Đinh Linh Lâm lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn xem à ?
Đinh Linh Lâm:
- Ta nhất định có thể xem được.
Tiểu Tiên cười nhạt nói:
- Vậy thì ngươi chỉ có thể xem Diệp Khải Nguyên chết.
Đinh Linh Lâm cũng cười nhạt.
Tiểu Tiên nói:
- Ngươi nếu ở đây, phi châm của ta xuất thủ kẻ đầu tiên phải đối phó chính là ngươi. Y nếu vì ngươi mà phân tâm thì y chỉ có chết mà thôi.
Đinh Linh Lâm ngơ ngác.
Tiểu Tiên không nói gì thêm cũng không thèm nhìn Đinh Linh Lâm nữa nhưng y thị lại bỏ đi.
Khi y thị bỏ đi toàn thân đã lạnh băng.
oOo.
Cánh cửa đóng lại, tất cả những gì có trong đời hoàn toàn bị đóng lại ở bên ngoài.
Cái còn lại trong cửa chỉ có cái chết ?
Ai chết ?
Đinh Linh Lâm cong người xuống, cơ hồ đã không nhịn được muốn ói mữa.
Nàng có cảm giác không biết phải làm thế nào đó. Cái cảm giác này mới thật sự có thể làm nàng phát điên.
Nhưng phát điên cũng vô ích.
Trận chiến năm xưa nàng tuy không chứng kiến nhưng có nghe nói.
Ngay chính bản thân Thiên Địa Nhất Đao cũng thừa nhận, Thượng Quan Vân Phi đích xác có rất nhiều cơ hội có thể giết chết, thậm chí có thể khiến Thiên Địa Nhất Đao không cách gì hoàn thủ.
Thượng Quan Vân Phi cố ý bỏ lỡ tất cả những cơ hội đó chỉ vì y trước sau đã đánh cược.
Đánh cược y có thể tránh được xuất thủ nhất đao “lệ bất hư phát” đó của Thiên Địa Nhất Đao. Lần này Thượng Quan Tiểu Tiên tất nhiên tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm như vậy.
Nỗi đau khổ của Đinh Linh Lâm đang ứa trào ra.
Diệp Khải Nguyên có lẽ đang ở trong cánh cửa này, đang chịu sự giày vò của cái chết. Nhưng nàng chỉ có thể ở bên ngoài cửa mà nhìn thôi.
Cánh cửa trước mặt nàng đây, nàng có thể mở tung xông vào bất cứ lúc nào, nhưng lại không dám làm như vậy.
Nàng tuyệt không thể làm cho Diệp Khải Nguyên phân tâm.
Nàng thật sự mong muốn cánh cửa trước mặt này là cánh cửa sắt không thể phá mở được. Như thế ít ra nàng không phải chịu đựng cái cảm giác đau khổ kiềm chế chính mình.
Người không tự mình trải qua tuyệt đối không thể tưởng tượng được nỗi thống khổ này đáng sợ thế nào.
Nàng mong muốn có thể dùng đinh mà đóng lên đôi chân của mình.
Đêm đã khuya …....
Đinh Linh Lâm vẫn còn đợi, toàn thân đã vì chờ đợi mà đổ sụp, điều bi ai là nàng vẫn không biết mình đợi cái gì nữa ?
Điều mà nàng đợi có lẽ chẳng qua chỉ là cái chết của Diệp Khải Nguyên.
Nghĩ đến cơ trí và võ công của Thượng Quan Tiểu Tiên, nàng thật sự không biết Diệp Khải Nguyên có thể có mấy phần cơ hội sống sót mà đi ra.
Vì vậy trong cái giây phút mà cánh cửa đó bật mở ra, cơ hồ trái tim nàng đã dừng đập.
Cho đến lúc nàng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên xem ra rất là mệt mỏi, nhưng vẫn còn sống sót.
Sống sót, đó mới là điều quan trọng nhất.
Đinh Linh Lâm nhìn chàng, nước mắt từ từ lăn dài trên đôi má. Đương nhiên là nước mắt mừng vui.
Lúc vui cũng như lúc buồn ngoài trừ chảy nước mắt ra thì không thể nói lời nào khác, không thể làm được chuyện gì, thậm chí muốn nhúc nhích cũng không được.
- Còn Thượng Quan Tiểu Tiên ?
Rất lâu sau nàng mới có thể hỏi ra câu đó.
Câu trả lời chỉ có bốn chữ:
- Y thị bại rồi.
oOo.
Y thị bại rồi!
Bốn chữ đơn giản.
Quyết định thắng bại cũng chẳng qua chỉ là một chuyện trong nháy mắt.
Nhưng lại có ai có thể tưởng tượng được sự căng thẳng và kích động trong cái nháy mắt đó.
Aûnh hưởng trong nháy mắt đó đối với giang hồ lại to lớn vô cùng.
Một cái nháy mắt.
Một đao.
Đao quang lóe lên, lại kinh tâm tráng lệ vô cùng.
Thậm chí chẳng cần tận mắt nhìn thấy, chỉ cần tưởng tượng thôi, hơi thở cũng không khỏi phải nén lại.
Nhưng Đinh Linh Lâm không suy nghĩ.
Tất cả mọi chuyện đối với nàng đều chẳng quan trọng. Chuyện quan trọng là Diệp Khải Nguyên vẫn còn sống.
Chỉ cần Diệp Khải Nguyên vẫn còn sống thì nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
oOo.
Trong cửa vẫn còn có tiếng khóc, người chết không biết khóc.
Lẽ nào Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn chưa chết ?
Đao của Diệp Khải Nguyên vốn không phải là đao sát nhân.
Diệp Khải Nguyên để cho Tiểu Tiên sống có phải là vì chàng biết Thượng Quan Tiểu Tiên sau này sẽ không phải là một Thượng Quan Tiểu Tiên giống như trước ?
Khoan thứ vĩ đại hơn báo phục rất nhiều.
Dĩ nha hoàn nha, dĩ huyết hoàn huyết, câu nói này không thích hợp với Diệp Khải Nguyên.
Cái mà chàng dùng là Thiên Địa Phi đao.
Đao lượng của cây đao này là ai, chứ không phải là hận.
Thượng Quan Tiểu Tiên có phải cũng có thể hiểu được đạo lý này ?
Đinh Linh Lâm cũng không hỏi gì thêm, vì trong lòng nàng lúc này chỉ có ái chứ không có hận, nàng đang nhìn vào đôi mắt Diệp Khải Nguyên ….
Sinh mạng tốt đẹp như vậy, ái tình kỳ diệu như vậy. Một người nếu vẫn không thể quên thù hận, há không ngu xuẩn lắm sao ?