Dịch giả: _Thanh Long_ Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Quả cuối cùng của ngày hôm nay, mai tiếp 5c nữa nhé
“Khốn kiếp, rõ ràng các ngươi đánh lén sau lưng huynh đệ chúng ta?” Cổ Long tức giận hét lớn.
“Nhưng nếu các ngươi không có ý hại người khác, thì làm sao có thể dễ dàng rơi vào bẫy của bọn ta như vậy? Có muốn trách thì hãy trách bản thân mình độc ác, đừng nên trách người khác!” Tiểu Bàn lắc đầu sau đó quay sang nói: “Quên đi, đằng nào hai người các ngươi cũng đã là người chết, ta cũng không cần đôi co nhiều lời. Hầu tử!”
“Bàn ca, có chuyện gì?” Hầu Tử lập tức đáp lại.
“Ngươi mau đi thu thập tài liệu trên người Tứ Nhãn Khuê Xà, cả đồ đạc của hai tên ngu ngốc kia cũng thu lấy, những thứ thu được từ Tứ Nhãn Khuê Xà thì đem chia thành hai nữa, nhưng tất cả những thứ khác thì đều đưa cho Hàn sư tỷ, điều này ta vốn đã đáp ứng với nàng từ trước!” Tiểu Bàn phân phó.
“A, hiểu rồi!” Hầu Tử vừa nghe xong liền phấn khích đáp ứng, sau đó bắt đầu chạy tới bên mình thi thể của Tứ Nhãn Khuê Xà thu thập. Lần này hắn đi theo, ngay cả một chút sức lực cũng không phải bỏ ra, tự nhiên lại có thể được một nửa số vật liệu từ Tứ Nhãn Khuê Xà, nên vô cùng cao hứng.
Đối với chủ trương của Tiểu Bàn, Hàn Linh Phượng cũng không hề phản đối, nàng lần này bất quá cũng chỉ xuất ra một thanh Vô Ảnh Thần Châm, nhưng lại có được tiền tài tích tụ của hai cao thủ. Phải biết rằng, Cổ Long cùng Huyền Ngu đều đã tu luyện vài chục năm, của cải cùng pháp khí, trang bị vật phẩm tất cả của cải cũng đến hai mươi vạn linh thạch, so với một chút vật phẩm từ Tứ Nhãn Khuê Xà thì đúng là một trời một vực, nàng lúc này vô cùng hào phóng nói: “ Ta chỉ cần tài sản của Cổ Long và Huyền Ngu là đủ rồi, tất cả những thứ thu được từ Tứ Nhãn Khuê Xà toàn bộ đều cho Hầu Tử huynh đệ đi.”
“ Ha ha, ngươi cũng thật hào phóng a!” Tiểu Bàn mỉm cười, nói: “ Còn không mau đa tạ Hàn sư tỷ!”
“ Hắc hăc, cám ơn sư tỷ!” Hầu Tử hưng phấn kêu lên, sau đó bắt đầu tiến lên lột da, rút gân Tứ Nhãn Khuê Xà, loại công việc như thế này đúng là không thích hợp với nữ tu sĩ.
Bất quá, đúng lúc đám người Tiểu Bàn đang đắc ý thì Cổ Long và Huyền Ngu lại không đành lòng như vậy, bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười vang, hét lên một tiếng: “Tên mập chết tiệt, Hàn tiện nhân, các ngươi nghĩ có thể thắng dễ dàng như thế sao? Ha ha, thật là ngu ngốc, chúng ta dù có phải chết cũng phải lôi các ngươi theo!”
“ Đúng vậy, đám người các ngươi sẽ phải cùng xuống địa ngục với đại gia!” Huyền Ngu cũng quát to một tiếng.
Vừa nói, hai gã vừa lấy từ trong lòng ra một chiếc bình sứ nhỏ bằng nắm tay, phân biệt ném tới hướng Hầu Tử cùng Tiểu Bàn và Hàn Linh Phượng.
Bất quá, bọn chúng lúc này pháp lực đã mất hết, sức lực so với phàm nhân còn kém hơn, vì thế bình sứ ném ra tốc độ không nhanh. Tiểu Bàn phản ứng nhanh nhẹn, khoát tay bắn ra phi kiếm, đem chiếc bình sứ chém nát, sau đó thuận thế bổ xuống đầu hai gã.
Nhưng Hầu Tử bên kia lại có chút phiền phức, bởi vì hắn đang mải thu thập Tứ Nhãn Khuê Xàm cho nên lưng hướng về phía hai người Cổ Long, Huyền Ngu, khi bình sứ bay đến không kịp tránh né, liền bị đánh trúng.
Chỉ nghe xoảng một tiếng, bình sứ vỡ tung, một cỗ chất lỏng màu trắng từ trong đó chảy ra, dính lên người Hầu Tử, đồng thời một mùi gay mũi cũng theo đó bay ra.
“Hầu Tử, ngươi không sao chứ?” Tiểu Bàn thấy thế, liền chấn động, vội vàng chạy đến bên Hầu Tử, thân thiết hỏi. Hiển nhiên Tiểu Bàn còn tưởng đó là chất kịch độc.
Hầu Tử ánh mắt mờ mịt nhìn Tiểu Bàn, sau đó nhíu mày nói: “Bàn ca, ta không sao, cái này hình như không phải là độc dược a?”
“ Ân, thật là kỳ quái, không có độc thật a, chẳng lẽ bọn chúng ném nhầm sao?” Tiểu Bàn lầm bầm nói.
“Chỉ sợ không phải bọn chúng ném nhầm mà là ngươi nghĩ lầm rồi!” Hàn Linh Phượng âm thanh hoảng sợ nói: “Không phải chỉ có độc dược mới có thể giết người.”
“Cái gì?” Tiểu Bàn không hiểu hỏi.
“Ngươi nhìn chung quanh xem!” Hàn Linh Phượng chỉ vào bốn phía.
Tiểu Bàn lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy xa xa, đám Huyết Nha vốn im lặng, tự nhiên lại trở lên xao động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hầu Tử, trong mắt rõ ràng hiện lên sát khí.
“Có chuyện gì thế? Đám Huyết Nha dường như không được bình thường a?” Tiểu Bàn giật mình nói.
“ Rất không bình thường!” Hàn Linh Phượng thanh âm hoảng sợ nói: “Ta trước kia hình như có nghe qua người ta nói rằng, ở trên Huyết Nha Lĩnh có một cách có thể giết người đơn giản, đó chính là lấy lòng trắng trứng của trứng Huyết Nha sau đó tạt vào người khác, cho dù trước đó địch nhân có tẩm ướp bao nhiêu dược liệu đi chăng nữa thì cũng không chống lại được, đám Huyết Nha sẽ coi hắn như kẻ thì giết con mình, đối với hắn sẽ đuổi giết đến cùng.”
“Con mẹ nó, thứ trên người Hầu Tử thật sự chính là lòng trắng của trứng Huyết Nha sao?” Tiểu Bàn lập tức hét lớn.
“Chỉ sợ là như thế!” Hàn Ngọc Phương bất đắc dĩ đáp.
“ Không có biện pháp nào có thể ứng phó sao?” Tiểu Bàn suốt ruột nói.
“Vô dụng, Hầu Tử đã bị Huyết Nha nhìn thấy, hơn nữa trên người chúng ta cũng không có thứ đó, không cần phải lo lắng!” Hàn Linh Phượng thấp giọng nói. Tuy rằng nàng không nói rõ, nhưng ý tứ rõ ràng là ám chỉ Tiểu Bàn, tốt nhất hãy tránh xa Hầu Tử một chút.
Hầu Tử vừa nghe những lời đó xong, sắc mặt liền đỏ lên, hét lớn: “Bàn ca, các người đi đi, không cần vì một tên phế thải như ta mà phiền hà.”
“ Thối lắm!” Tiểu Bàn lập tức giận dữ nói: “Cả đời ra chỉ có một người huynh đệ, ta thế nào lại có thể để ngươi chết còn mình thì bỏ chạy?” Nói xong hắn duỗi tay lấy một cục lòng trắng trứng to từ quần áo của Hầu Tử, không cần để ý đến bàn tay mình dính đầy lòng trắng, sau đó đem chỗ trứng phân thành hai nửa, phân biệt bôi lên người Cổ Long cùng Huyền Ngu.
“Hai tên hỗn đản các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được chết toàn thây” Tiểu Bàn nói xong, xoay mặt đối diện với Hàn Ngọc Phương nói: “Ngươi cần thứ gì của bọn chúng thì mau lấy đi, ta muốn ở lại bảo vệ Hầu Tử!” Vừa nói chuyện, Tiểu Bàn vừa duỗi tay vỗ vào lưng Hàn Linh Phượng một cái, đem một tia nguyên thần của nàng trả lại, từ nay về sau, Hàn Linh Phượng đã được khôi phục sự tự do.
Hàn Linh Phượng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền si ngốc đứng nhìn cái gã mà trước nay nàng luôn khinh thường, mặc dù có chút mập mạp nhưng thời điểm mấu chốt lại khiến cho người khác cảm thấy là một người rất tốt.
“Aizzz, mập mạp ngốc, ngươi cũng không đi thì ta làm sao lại có thể đi được?” Hàn Linh Phượng nói xong, liền thu thập túi trữ vật cùng một số đồ lặt vặt trên người Cổ Long và Huyền Ngu, đồng thời còn cố ý bôi một chút lòng trắng trứng lên người, vẻ mặt tiếu sái tiến đến bên người Tiểu Bàn, nói: “Tên mập chết tiệt, chúng ta chỉ sợ rằng phải làm đồng mệnh uyên ương rồi.”
Tiểu Bàn nhìn hành động của Hàn Linh Phượng trong lòng liền vô cùng cảm kích, hai mắt đỏ lên, hắn mau chóng bình tĩnh lại, hào khí can vân nói: “ Hắc hắc, lời như vậy làm sao có thể nói được, ta cũng không tin, chỉ là một đám tử Huyết Nha mà thôi, làm sao có thể làm khó chúng ta chứ? Thiếu gia ta sẽ cùng các ngươi huyết tẩy Huyết Nha Lĩnh!”
“Bàn ca, Hàn sư tỷ, các ngươi không nên vì ta mà ở lại a!” Hầu Tử cảm động nước mắt lưng tròng.
“ Ngốc huynh đệ, nói bậy bạ gì đó? Lúc trước không phải là ngươi đã chiếu cố thì ta sớm đã chết đói, làm sao còn có thể béo như thế này? Hôm nay ngươi gặp nạn, ta há có thể chỉ lo cho bản thân? Như vậy thì so với loài cầm thú có khác gì nhau?” Tiểu Bàn sau đó cười to nói: “ Được rồi, không nói nữa, Tứ Nhãn Khuê Xà cũng không cần nữa,mau chạy đi!” Nói xong hắn liền tế xuất ra phi kiếm, dự định ngự kiếm đào tẩu.
Tiết thứ 31: Huyền thiết đại chung( Chuông lớn bằng huyền thiết)
Dịch giả: Tiểu Tây Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Quả đầu tiên của ngày mùng 1, ta khai pháo đầu năm mới
Tiểu Bàn đang muốn ngự kiếm phi hành thì lại bị Hàn Ngọc Phượng lại giữ lại: “Không thể bay được, nếu bay sẽ bị hàng đàn Huyết Nha từ bốn phương tám hướng ùn ùn tấn công, còn chưa kể công kích từ dưới đất nữa, rất bất lợi. Chúng ta cứ đi ở dưới đất, ít nhất cũng có rừng cây che chắn!
“Nói cũng đúng!” Tiểu Bàn nghe xong lập tức hiểu ra, vội vàng kéo Hàn Ngọc Phượng chạy ra hướng bên ngoài Huyết Nha lĩnh.
Lúc này, bọn họ đã xâm nhập vào trong địa phận Huyết Nha lĩnh,nếu phi hành thì dĩ nhiên là rất nhanh, nhưng nếu chạy bộ thì tốn rất nhiều thời gian. Nhưng cũng không còn cách nào khác, vì Huyết Nha đã bắt đầu công kích bọn họ rồi.
Chỉ thấy Huyết Nha từ bốn phương tám hướng lao tới, vừa gào thét vừa dùng mòng vuốt sắc bén vây công ba người Tiểu Bàn. Đối mặt với số lượng Huyết Nha không đếm được, nếu vừa rồi bọn hắn phi hành chắc chắn sẽ bị bao vây xé thành mảnh nhỏ. Cho dù là trên mặt đất, có rừng cây che chắn thì ba người cũng phải cố hết sức ứng chiến.
Hầu Tử và Hàn Ngọc Phượng phi kiếm tung bay, chém chết từng con Huyết Nha. Mà Tiểu Bàn thì điều khiển Phong Lôi phi kiếm tạo thành những cơn lốc xoáy mang theo sấm chớp. Dù vậy vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản bọn Huyết Nha liều mạng không sợ chết này. Không còn cách nào khác Tiểu Bàn đành phải dùng đến đòn sát thủ.
Chỉ thấy Tiểu Bàn cong tay bắn ra một viên thủy châu trong suốt bay tới nơi Huyết Nha tụ tập đông nhất, sau đó trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, Huyết Nha trên bầu trời nát tan thành từng mảnh rơi xuống, kèm theo đó là vố số lông chim rơi lả tả, nhìn có vẻ thê thảm vô cùng. Chỉ một đòn mà có trên trăm con Huyết Nha bị đánh chết ngay tại chỗ, hơn nữa còn có rất nhiều Huyết Nha bị thương cũng rơi xuống, tiếng gào thét thê thảm.
Tiếng nổ lớn cũng làm cho đàn Huyết Nha hoảng sợ, cục diện vây kín bốn phía cũng chậm lại. Bọn Tiểu Bàn nhân cơ hội này vọt lên phía trước một đoạn dài, nhưng mà rất nhanh lại bị vây lại. Trong tình huống này Tiểu Bàn chỉ có thể liên tục phóng Quỳ Thủy âm lôi, tạo ra một đường máu.
Trong tình huống cực kỳ khẩn trương này Hàn Ngọc Phượng vẫn không nhịn được ngạc nhiên hỏi: “Đây là lôi thuật sao? Tên mập chết tiệt, ngươi học được lôi thuật khi nào vậy? Cái này không phải Trúc Cơ, thậm chí Kim Đan kỳ mới có thể học được hay sao?”
“Thế này đã tính là gì? Nam nhân của ngươi còn lợi hại hơn nhiều!” Tiểu Bàn đắc ý nói.
“Đã như vậy, ngươi có thể đem bọn Huyết Nha này giết hết chứ?” Hàn Ngọc Phượng lập tức hỏi.
“Cái này….” Tiểu Bàn vẻ mặt khổ sở nói: “Việc này cũng khó khăn, bọn Huyết Nha này nhiều quá! Quỳ Thủy âm lôi của ta mới luyện được hơn một ngàn khỏa. Cho dù dùng toàn bộ cũng chưa chắc đã đủ?”
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Hàn Ngọc Phượng nói: “Bọn Huyết Nha đã nổi giận, chúng sẽ không chỉ đuổi chúng ta ra khỏi địa bàn thôi đâu. Với tình hình này có khả năng chúng sẽ đuổi tới tận Huyền Thiên biệt viện!”
“Nếu chúng ta có thể chạy về Huyền Thiên biệt viện đã tốt, khẳng định các biến thái cao thủ ở sư môn sẽ cứu chúng ta, bọn họ thì sợ gì đám Huyết Nha nhỏ nhoi này!” Tiểu Bàn lập tức đau khổ nói: “ Nhưng vấn đề là từ đây tới Huyền Thiên biệt viện quá xa, nếu bay cũng mất một ngày, còn nếu chạy chắc cũng phải mất vài tháng a.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Hàn Ngọc Phượng vừa điều khiển phi kiếm, vừa hét lên: “Không phải ngươi nói ngươi là đàn ông tài giỏi, uy chấn thiên hạ sao? Vậy hãy nghĩ biện pháp đi!”
“Biện pháp, biện pháp…” Tiểu Bàn bị Hàn Ngọc Phượng nói thành ra có chút sốt ruột, nhưng mà hắn đột nhiên sửng sốt sau đó hét lớn: “Các ngươi có nghe thấy tiếng nước chảy không, tiếng nước chảy rất lớn. Hình như có thác nước ở gần đây?”
“Thác nước?” Hàn Ngọc Phượng sửng sốt, sau đó cẩn thận nghe ngóng rồi nói: “Hình như có tiếng nước chảy, nhưng cho dù là thác nước chẳng nhẽ có khả năng cứu chúng ta?”
“Đồ ngốc, phía sau thác nước có rất nhiều hang động, chỉ cần chúng ta vào đó thì không cần sợ bọn tử điểu này nữa!” Tiểu Bàn vừa hét to, vừa nhanh chóng di chuyển về phía tiếng nước chảy.
Dưới sự trợ giúp của Quỳ Thủy âm lôi, Tiểu Bàn nhanh chóng mở được một đường máu. Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử vội vàng theo sát. Nhưng vì trên đường càng lúc càng xa rời rừng cây, càng ngày càng ít cây cối che chắn, bọn Huyết Nha tấn công càng dữ, bọn Tiểu Bàn nhiều lần suýt chút nữa không thể chống được sự tấn công của Huyết Nha. Quần áo và da thịt trên người Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử đã bị rách rất nhiều chỗ, Tiểu Bàn cũng bị Huyết Nha đánh phải, nhưng sau khi hắn tu luyện Hỗn Độn Quyết da dày thịt béo, quần áo tuy rằng bị rách nhưng mà chưa bị thương, tuy vậy bộ dạng cũng hết sức chật vật.
Cứ như vậy chỉ sợ chưa đi tới được thác nước thì bọn họ đã bị thương nặng. Rơi vào đường cùng Tiểu Bàn không còn sự lựa chọn nào khác, khoát tay nói: “ Xuất hiện đi! Che chắn cho ta!”
Theo tiếng hô của Tiểu Bàn, một Huyền Thiết Chung to lớn đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu ba người. Đại Chung cao ba trượng, dày hơn một trượng dễ dàng chặn lại những công kích trên bầu trời.
Đối mặt với Huyền Thiết Chung đột nhiên xuất hiện, hơn mười con Huyết Nha từ trên vọt xuống không kịp dừng lại, đâm sầm vào trên mặt chuông. Dĩ nhiên là thân thể của chúng không thể so sánh độ cứng với huyền thiết, vậy nên ngay khi đụng phải liền tan xương nát thịt, chết ngay tại chỗ. Bọn Huyết Nha phía sau cho dù cố gắng không đâm vào, nhưng cũng không tránh khỏi bị mọt chút ảnh hưởng.
Chỉ số thông minh của Huyết Nha không cao, sau khi trên chuông huyền thiết dính máu đồng loại chúng nghĩ ngay rằng chiếc chuông này là đầu sỏ. Không ngờ lại hung hăng cắn lên, thành ra tạo tiện nghi cho bọn Tiểu Bàn.
“Huyền Thiết Chung?” Sau khi tình hình đã tốt hơn, Hàn Ngọc Phượng tò mò hỏi: “Tử mập mạp, ta nhớ rõ páhp bảo lần trước ngươi dung à kim sắc Đại Chung mà? Sao lại thay hình đổi dạng thành thế này?”
Sở dĩ Đồng Chung biến thành Huyền Thiết Chung là bởi vì, Tiểu Bàn lo lắng Đồng Chung nhìn đã biết không phải vật phàm, sẽ gây nên sự chú ý, cho nên hắn mới sử dụng Huyền Thiết trong không gian vật phẩm của mình đắp thêm một lớp Huyền Thiết nên Đồng Chung.
Nói ra cũng rất đơn giản, chính là sử dụng phương pháp luyện khí, dùng hỗn độn chân khí sinh ra hỗn độn chi hỏa, đem huyền thiết luyện hóa, sau đó dùng thêm cao dược hạng nhất (keo dán đó mà) đem đắp lên trên Đồng Chung. Ban đầu Tiểu Bàn chỉ là có ý tưởng như vậy, nhưng không nghĩ tới lại thành công thật.
Chỉ có điều, lượng Huyền Thiết tiêu hao thật sự rất khủng bố, Đồng Chung vốn dĩ đã cao hơn mười trượng, mấy trăm cân Huyền Thiết đắp lên cũng chỉ như thuốc cao bôi lên da chó. Cho dù là Tiểu Bàn tích góp huyền thiết ba năm nay chồng chất như núi, nhưng mà khi phủ lên cả hai mặt Đồng Chung cũng chỉ dày được vài tấc.
Nhưng công việc đắp Huyền Thiết này cũng chưa kết thúc, Tiểu Bàn dự định sau khi Huyền Thiết được sản xuất ra, sẽ tiếp tục đắp lên Đồng Chung. Dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng dán lên Đồng Chung. Bây giờ phủ càng dày thì sau này khả năng bị người ta đánh nát bên ngoài, phát hiện tình huống bên trong càng nhỏ.
Sở dĩ Tiểu Bàn cẩn thận như vậy cũng là bất đắc dĩ. Ai bảo Đồng Chung này quá bắt mắt cơ chứ? Nếu bỏ đi không dùng thì tiếc. Huống hồ trong lúc tính mạng nguy cấp, cũng không thể không dùng tới. Cũng vì lần trước Hàn Ngọc Phượng và Vương Trung liên thủ đánh hắn, Tiểu Bàn lộ ra bảo bối này, nên lúc này Hàn Ngọc Phượng mới kỳ quái hỏi vậy.
Dịch giả: Tiểu Tây Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Quả thứ hai của ngày mùng 1, ta khai pháo đầu năm mới
Đối với sự nghi ngờ của Hàn Linh Phượng, Tiểu Bàn tất nhiên không thể nói thật, chuyện pháp bảo hộ thân của mình, đánh chết cũng không thể nói cho người khác biết. Vì vậy hắn đành nói hàm hồ: “ Khi đó ta dùng đạo pháp nên phát ra kim quang, hiện tại không dùng nên tất nhiên sẽ hiển thị hình dạng chân thực.
“A! Thì ra là vậy!” Hàn Linh Phượng nửa tin nửa ngờ nói.
Tiểu Bàn sợ nàng hỏi nhiều, vội vàng nói sang chuyện khác đi: “Được rồi, hiện tại không phải thời điểm nói nhiều, chạy nhanh mới là quan trọng!”
Nói xong hắn một tay giữ Hàn Linh Phượng, một tay kéo Hầu Tử, dưới sự bảo vệ của Huyền Thiết Chung chạy về phía thác nước. Cho dù có Huyền Thiết Chung bảo vệ trên đầu, nhưng mà vẫn có Huyết Nha tấn công từ bên dưới, tuy nhiên số lượng không nhiều lắm, có thể đối phó dễ dàng. Ba người dùng phi kiếm chém xuống, thành ra cũng không tạo ra ảnh hưởng gì khác.
Tình hình thoáng giảm bớt đi cũng làm tâm trạng ba người thả lỏng một chút, Hàn Linh Phượng lại quay ra hỏi: “Tiểu Bàn, ngươi có pháp bảo phòng hộ mạnh mẽ như vậy, sao chúng ta không trực tiếp bay về? Còn muốn chui vào sơn động làm gì?”
“Ta ngất!” Tiểu Bàn nghe xong, dở khóc dở cười nói: “Ngươi nghĩ ta là thần tiên à? Mang đồ chơi nặng thế này ngự kiếm bay ngàn dặm? Nói cho ngươi biết, Huyền Thiết Chung này hao phí pháp lực nhiều hơn ngự kiếm rất nhiều, ta chỉ có thể kiên trì lâu nhất là nửa thời thần, với bản lĩnh ấy, có thể bay ra khỏi huyết nha lĩnh được hay không cũng còn khó nói.”
“Ồ, thì ra pháp bảo này hao phí pháp lực nhiều như vậy!” Hàn Linh Phượng giật mình nói: “Nhưng lực phòng ngự của nó thật mạnh, phóng lớn như vậy chắc hẳn chưa phải là cực hạn. Phải cần bao nhiêu Huyền Thiết mới có thể tạo ra một cái Huyền Thiết Chung như vậy a?”
“Hiện tại hình như không phải là lúc quan tâm đến vấn đề này a?” Tiểu Bàn vừa cười khổ, vừa chém chết một con Huyết Nha sau đó nói: “Các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi, ta nghe thấy thanh âm của bọn huyết nha bên ngoài ngày càng đông, dường như chúng còn gia tăng số lượng đó.”
Tiểu Bàn vừa nói xong, đã ngay lập tức cảm thấy Huyền Thiết Chung trên đầu như trầm xuống, hiển nhiên là có nhiều Huyết Nha đang tấn công. Sức nặng của chúng tập trung cùng một chỗ, áp lực làm cho Tiểu Bàn không thở nổi. Dù sao Huyền Thiết Chung muốn bay được trên đỉnh đầu bọn họ, phải dựa vào pháp lực của Tiểu Bàn, cho nên chuông huyền thiết càng nặng thì pháp lực của Tiểu Bàn tiêu hao càng nhanh.”
Cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, sắc mặt Tiểu Bàn ngày càng lúc càng khó coi. Tuy rằng số lượng Quỳ Thủy âm lôi của hắn không nhiều, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám tiết kiệm nữa, vội vàng vận pháp quyết bắn ra một viên từ phía dưới Huyền Thiết Chung, sau đó bay vút lên phía trên đỉnh chung rồi nổ tung.”
Sau đó một tiếng “oanh” đột nhiên vang lên, bọn Huyết Nha đang chồng chất trên đỉnh chung lập tức bị thổi bay một đám, tuy rằng nổ mạnh tạo áp lực lên Huyền Thiết Chung, khiến nó phải chịu một ít áp lực. Nhưng Tiểu Bàn khống chế phạm vi nổ cực kỳ thích hợp, không bao trùm lên Huyền Thiết chung nên hắn cũng không bị hảnh hưởng lớn.
Rất nhiều Huyết Nha bị nổ chết hoặc bị thương rơi xuống, nên áp lực cũng nhẹ đi rất nhiều, khiến cho tốc độ tiến lên của bọn Tiểu Bàn nhanh hơn một chút.
Chẳng qua việc này chỉ là tạm thời, số lượng Huyết Nha cực kỳ khủng bố, những con bị Tiểu Bàn bắn nổ không thấm vào đâu. Rất nhanh lại có vô số Huyết Nha thay thế vào chỗ những con đã chết, con trước chết đi con sau lại tiến lên, hơn nữa ngày càng nhiều huyết nha từ bên dưới chui vào, dùng mỏ hung hăng mổ ba người.
Dưới tình huống như vậy, bọn Tiểu Bàn chỉ có thể liều mạng kiên trì. Quỳ Thủy âm lôi gần như được ném ra liên tục. Tiểu Bàn và Hầu Tử cũng rất tự giác lấy thân mình che cho Hàn Linh Phượng. Nhất là Tiểu Bàn, rất nhiều lần hắn dùng chính cánh tay của mình hứng chịu công kích thay cho nàng. Tuy rằng hắn da dày thịt béo, không dễ bị thương nhưng mà bị những cái mỏ nhọn của Huyết Nha mổ lên vẫn rất đau. Vài con Huyết Nha mổ thì không sao, nhưng mà số lượng Huyết Nha ngày càng nhiều, có hàng chục, hàng trăm con Huyết Nha cùng mổ lại là chuyện khác, Tiểu Bàn đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra lien tục.
Hầu Tử còn thảm hại hơn hắn, trên người nhiều nơi đã có máu chảy, thậm chí nhiều nơi bị tróc cả một mảng thịt, cả người huyết nhục lẫn lộn, so với huyết nhân cũng chả khác là bao nhiêu. Hàn Linh Phượng tuy rằng được hai người che cho, tuy rằng ít bị thương hơn nhưng cũng không tính là ít, quần áo đã bị máu thấm đỏ.
Ba người đã sắp không kiên trì nổi nữa thì thác nước cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Tinh thần ba người lập tức phấn chấn hẳn lên, liều mạng chém giết cuối cùng cũng nhảy được vào trong thác nước. Huyết Nha cũng không còn uy hiếp được nữa, dù sao chúng cũng không thể lặn xuống nước để công kích. Bên trên thì có Huyền Thiết Chung bảo vệ, phía dưới có nước sông ngăn cách, ba người Tiểu Bàn cuối cùng cũng tạm thời được an toàn.
Chẳng qua cũng chỉ là tạm thời mà thôi, bởi vì pháp lực của Tiểu Bàn có hạn, không có biện pháp để giữ Huyền Thiết Chung trên đỉnh đầu suốt. Vì vậy mà bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng di chuyển dưới nước, tiến về phía sau thác.
Thác nước này rất lớn, cao khoảng bẩy tám trượng, rộng vài chục trượng. Bên dưới là một cái hồ nhỏ tương đối sâu, đủ để ngập một đầu người. Cũng may ba người Tiểu Bàn đều là tu sĩ, có thể sử dụng thuật ngự thủy nên có thể đi lại dễ dàng. Loại phép thuật này là phép thuật cơ bản mà tu sĩ phải học, rất đơn giản, không yêu cầu thiên phú cao. Kể cả Hầu Tử và Tiểu Bàn, cho dù học không đến nơi đến chốn cũng có thể nửa người lộ trên mặt nước, hai chân chìm dưới nước. Nhưng Hàn Linh Phượnglại là tu sĩ thủy hỏa song tu, tất nhiên là có thể thoải mái phát huy uy lực của pháp thuật này. Cho nên hai chân nàng đạp trên mặt nước giống như tiên tử vậy. Tất nhiên là nếu trên thân thể không có các vết thương và quần áo không bị rách thì càng hoàn mỹ.
Có Huyền Thiết Chung bảo vệ trên đầu, dòng nước của thác cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn cho bọn họ. Bọn họ nhẹ nhàng đi xuyên qua, sau đó đều vui vẻ khi phát hiện ra phía sau thác nước quả thật có hang động.
“Quả là trời không tuyệt đường người a!” Tiểu Bàn lập tức đỡ lấy Hầu Tử mình đầy thương, huyết nhục mơ hồ vọt vào trong, sau đó thu hồi Huyền Thiết Chung, bắt đầu băng bó vết thương cho Hầu Tử.
Tuy rằng ngoại thương của Hầu Tử rất nặng, trên người bị mổ đến mấy chục chỗ, nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Dưới tác dụng của linh dược trong tay Tiểu Bàn, những vết thương đó đã khép lại với tốc độ nhìn thấy được, không có gì đáng lo ngại.
Tất nhiên , linh dược tuy hiệu quả như vậy, nhưng mà giá cả cũng rất kinh người. Dùng để bôi lên miệng các vết thương của Hầu Tử thì cần số lượng rất lớn, giá trị tổng cộng cũng mấy ngàn linh thạch. Chỉ có người giàu có như Tiểu Bàn mới dám xa xỉ như vậy, nếu đổi là đệ tử khác thì không biết phải làm như thế nào. Kỳ thật những vết thương này chỉ là ngoại thương, cho dù không dùng thuốc thì cũng chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba tháng là có thể khỏi hẳn, bởi vì dù sao cũng không phải là thương tổn gân cốt nặng nề gì.
Hầu Tử cũng biết được điều đó, nhìn thấy Tiểu Bàn xa xỉ như vậy cũng cảm động nói: “Bàn ca, bôi một chút lên vết thương là được rồi, có nhất thiết phải xa xỉ như vậy không?”
“Nếu thoa ít sẽ để lại sẹo thì sao? Ngươi vốn đã xấu xí, có thêm mấy vết sẹo này về sau cưới vợ thế nào?” Tiểu Bàn trêu trọc nói.
Dịch giả: hittechvn Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Quả thứ 3 của mùng 1 tết, an khang thịnh vượng, phát lộc phát tài
Không có gì, công pháp ta tu luyện có chút đặc thù, thân thể rắn chắc giống như thể tu, nhưng lại có thể luyện chế thần lôi, tóm lại, công pháp này cũng không tệ lắm. Tiểu Bài thoải mái nói.
“Trời ạ! Cái này còn phải nói sao? Nó thực sự có thể so được với siêu cấp công pháp đó”. Hàn Ngọc Phượng cùng Hầu tử kinh hô.
“Tiểu Bàn, công pháp này tu luyện ra sao? Ta cũng muốn luyện”. Hàn Ngọc Phượng nhịn không được hỏi.
“Các ngươi cũng đừng ham muốn làm gì.” Tiểu Bàn nhún vai, sau đó đắc ý nói: “Đây là công pháp dành cho thiên tài có Ngũ Hành thiên phú phân phối đều, ngoại trừ ta ra, ai cũng không thể luyện.
“Cái gì? Người có Ngũ Hành thiên phú? Đó là thiên tài? Ta nhớ rõ ràng, đó là siêu cấp phế vật mà.” Hàn Ngọc Phượng kinh ngạc thốt lên.
“Chẳng lẽ ta là phế vật sao?” Tiểu Bàn lập tức tỏ vẻ tức giận
“A, tướng công, người đương nhiên không phải. Chẳng qua, người khác nói như vậy đó. Chẳng lẽ là bởi vì công pháp của ngươi có đặc điểm đặc thù gì đó?” Hàn Ngọc Phượng vội vàng nói.
“Đúng là như vậy.” Tiểu Bàn gật đầu, sau đó nói: “Được rồi không nói cái này nữa, hãy nói tình huống hiện tại ra sao. Huyết nha tuy bị thác nước ngăn trở ở bên ngoài, tạm thời không vào được, nhưng hiển nhiên chúng ta cũng không ra được. Chúng nó tựa hồ muốn cùng chúng ta không chết không thôi. Nên làm thế nào cho phải bây giờ a?”
"Hay là chúng ta chờ vài ngày? Nói không chừng mùi lòng trắng trứng bị nước tẩy rửa sạch sẽ, huyết nha cũng không tìm chúng ta nữa.” Hầu Tử nói.
“Ta nghe người ta nói, huyết nha thù rất dai, trước kia cũng có người từng đắc tội chúng nó rồi trốn vào trong thác nước như chúng ta, nhưng lúc trở ra cũng vẫn bị chúng công kích. Hiện tại huyết nha đã ghi nhớ hình dạng của chúng ta. Cho dù là không có mùi lòng trắng trứng, đi ra ngoài vẫn sẽ bị chúng nó công kích.” Hàn Ngọc Phượng bất đắc dĩ nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngồi ở đây chờ chết?” Hầu tử vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Bên ngoài đã không ra được, vậy thì hướng bên trong đi thôi.” Tiểu Bàn ngẩng đầu nhìn vào trong sơn động, nói: “Nếu vận khí tốt, chúng ta có thể tìm được một lối ra khác, nếu không thì chỉ có thể chờ chết.”
“Ha ha, từ sau khi gặp ngươi, vận khí của ta rất tốt.” Hàn Ngọc Phượng cười nói: “Ta tin tưởng ngươi!”.
Tiểu Bàn cười nhìn Hàn Ngọc Phượng sau đó nói: “Được, một khi đã như vậy, chúng ta đi.” Nói xong, Tiểu Bàn liền ngạo nghễ dẫn đầu tiến vào trong sơn động. Trong ba người, có khả năng chiến đấu cao nhất chính là hắn, tự nhiên là hắn đi đầu, Hầu tử theo sau hắn tiếp đó là Hàn Ngọc Phượng đi sau cùng đoạn hậu.
Ba người chậm rãi hướng vào phía trong sơn động tìm kiếm, dọc đường đi rất cẩn thận, phi kiếm luôn cầm trong, tay tùy thời mà chiến đấu. Có nhiều yêu thú kì quái của Thương Mang sơn đều sống trong sơn động, vì thế, lại càng phải cẩn thận nhiều hơn. Huyền Thiên biệt viện có các bản ghi chép cho đệ tử xem, trong đó có ghi lại vô số tiền bối khi xưa gặp nạn trong các sơn động. Trong đó cũng có rất nhiều đệ tử cùng chung số phận. Chỉ có thể nhờ người khác viết lại tương quan sự việc. Có nhiều vết xe đổ như vậy, ba người tự nhiên không dám khinh suất.
Kỳ thật, dựa theo thư tịch của Huyền Thiên biệt viện ghi lại, các tiền bối dặn dò các đệ tử cấp thấp không nên tùy tiện thăm dò sơn động. Nếu không, có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh tương tự, ba người bọn họ tuyệt đối không dám nhanh chóng tra xét sơn động.
Lại nói tiếp, sơn động sau thác nước này quả thật không nhỏ, động khẩu cao hơn mười thước, bên trong sâu thăm thẳm, thạch bích bong loáng thỉnh thoảng nhấp nháy thanh quang, thạch nhũ tầng tầng lớp lớp, nền đất gồ ghề, cứ một đoạn lại xuất hiện miệng hố. Cùng lúc, ba người đều cảm nhận được bên trong rõ ràng có linh khí bay ra, càng vào sâu bên trong linh khí lại càng nồng đậm.
Nhưng lúc này, ba người đối mặt với việc linh khí càng ngày càng nồng đậm, cũng không nhịn được có chút run sợ.
Lần mò vào bên trong vài dặm đường bọn họ cũng không phát hiện ra cái gì nguy hiểm, chỉ là thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát hiện xương cốt yêu thú bị tàn phá. Tiểu Bàn tiện tay nhặt lên một mảnh xương. Mảnh xương này rõ rang là bị cường lực mạnh mẽ xé thành mảnh nhỏ, hắn nhíu mày nói: “Chỗ này linh khí sung túc, lại có xương cốt yêu thú vỡ nát. Rất phù hợp tình cảnh mà môn phái ghi lại, ở chỗ này, sợ rằng là có yêu thú cấp cao trú ngụ.”
Ta cũng nhìn thấy cánh cửa bên trong có chút giống như được ghi lại. Nhưng có điều, ngươi không phát hiện xương cốt này rất cổ xưa sao? Hàn Ngọc Phượng nói: Tựa hồ phải tới vài chục năm, thậm chí mùi hôi thối đều không còn. Mà sách ghi lại nói: Nơi cao cấp yêu thú sống đều có mùi hôi thối, nhưng chỗ này không khí rất trong lành, không có mùi vị lạ.
“Ồ?” Tiểu Bàn nghe hai người nói mới để ý, sau đó nói: “Đích xác không có mùi lạ, chẳng lẽ là chúng ta suy nghĩ quá nhiều?”
“Dù sao chúng ta cũng không có đường lui, tiếp tục đi thôi!" Hàn Ngọc Phượng đề nghị.
“Cũng được.” Tiểu Bàn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Ba người đi tiếp một đoạn đường, phát hiện trong sơn động bắt đầu xuất hiện lối rẽ. Một lớn một nhỏ. Một bên linh khí nồng đậm, một bên có kém hơn chút ít.
Trong tình huống này, Tiểu Bàn nhíu mày quay lại hỏi: “Chúng ta nên đi đường nào? Đường lớn hay đường nhỏ?
“Đi đường lớn xem sao, cơ hội cũng lớn hơn một chút.” Hầu Tử nói.
"Không, ta cảm giác hay đi vào lối nhỏ linh khí nồng đậm tốt hơn.” Hàn Ngọc Phượng đột nhiên nói: “Chỗ này linh khí nồng đậm như thế nói không chừng sẽ có thiên tài địa bảo gì đó?”
“Thiên tài địa bảo?" vừa nghe lời ấy ánh mắt Tiểu Bàn cùng Hầu Tử sáng lên. Được Hàn Ngọc Phượng nhắc nhở bọn họ cũng nghĩ tới việc này, chẳng qua Tiểu Bàn tỉnh táo lại cũng có chút lo lắng nói: “Thiên tài địa bảo có khả năng không ít, nhưng vấn đề là xung quanh thiên tài địa bảo đều sẽ có yêu thú cường đại bảo hộ, ba người chúng ta đều là Tiên thiên cảnh giới, vừa bị truy đuổi như chó nhà có tang, làm sao có thể đánh thắng được chúng?”
“Ta thấy chắc chắn có gì đó nguy hiểm." Hầu tử thành thật nói.
“Ta thấy vấn đề không lớn. Huyết nha lĩnh dù sao cũng không có địa phương gì đặc biệt nguy hiểm, yêu thú cực mạnh cũng chỉ có bốn, năm cấp tương đương với tu sỹ Trúc cơ kỳ.” Hàn Ngọc Phương nhịn không được cười khổ nói: “Đừng nhìn ta với Hầu Tử đều là Tiên thiên cảnh giới non nớt, nhưng Tiểu Bàn ngươi không giống với chúng ta. Đừng quên Thần Lôi của ngươi a, ngươi là tu sĩ tu luyện Lôi thuật, không thể cùng thường nhân so sánh.”
“A!” Tiểu Bàn nghe xong lời đó, ngẩn ngơ cả người, hắn sớm quen với việc lấy thân phận kẻ yếu hành sự, hoàn toàn quên mất mình mang than phận Lôi tu. Lôi tu nắm giữ thủ đoạn công kích cường đại nhất trong giới tu sĩ, sức chiến đấu tất nhiên so với tu sĩ bình thường là bất đồng. Nói như vậy, Lôi tu tối thiểu cũng ngoài Trúc cơ mới có thể tu luyện, một khi có thành tựu, lực công kích có thể nói so sánh với Kim đan tu sĩ.
Tiểu Bàn tuy tu luyện một loại Lôi tu khác, nhưng dù sao hắn cũng nắm giữ Lôi thuật hơn nữa uy lực cũng không nhỏ. Quỳ Thủy âm lôi trải qua sử dụng trước đó, vẫn còn lại vài trăm khỏa. Bằng vào đòn sát thủ này hắn thật sự có tư cách khiêu chiến Trúc Cơ tu sĩ. Huống hồ, trong tay Tiểu Bàn còn có đại chung kia có thể sử dụng, tuy rằng thứ này Tiểu Bàn còn vô lực phát huy, nhưng chỉ bằng lực phòng ngự khủng bố của nó cũng đủ để Tiểu Bàn có thể không để công kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vào mắt.
Có lôi thuật công kích sắc bén, phòng ngự mạnh mẽ của đại chung. Tiểu Bàn hiện tại quả thật không còn được coi là kẻ non nớt nữa.
Suy nghĩ cẩn thận việc này, Tiểu Bàn không nhịn được cười nhẹ, sau đó nhún vai nói: “Được rồi ta thừa nhận đã coi thường bản thân. Một khi đã vậy chúng ta đi vào xem xét bên trong có cái gì.”
Nói xong, Tiểu Bàn bèn củng cố tinh thần, cẩn thận đề phòng, đi vào đường nhỏ linh khí nồng đậm. Nói là đường nhỏ kỳ thật cũng cao tới hai trượng, bên trong truyền tới âm thanh nước nhỏ giọt tí tách.
Đi vào đường nhỏ tầm nửa thời thần, bọn họ cũng không tìm được điểm cuối. Nhưng vào lúc này Hầu tử đang đi ở giữa đột nhiên kinh hô một tiếng, nói: “Bàn ca ngươi xem đây là…..”
Hầu tử giữ chặt y phục của Tiểu Bàn, ngón tay chỉ vào thạch bích bên cạnh, nơi đó chớp động hiện lên một ánh thanh sắc.
Dịch giả: hittechvn Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Quả thứ 4 của mùng 1 tết, đầu xuân vui vẻ nhé ae
Tiểu Bàn lúc đầu chỉ chú ý cảnh giác yêu thú, không để ý thạch bích nơi đây, lúc này Hầu Tử nhắc nhở mới nhìn lại. Hắn cẩn thận đánh giá, sau đó lập tức giật mình nói: “Trời ạ, đây chẳng phải là Thủy hệ linh thạch sao?”
Nói xong, Tiểu Bàn vươn tay mạnh mẽ phát lực, một trảo dứt khoát đem khối gồ lên trên thạch bích đặt vào tay. Quả nhiên đây đúng là một khối hạ phẩm Thủy hệ linh thạch.
Sau đó Tiểu Bàn duỗi tay ra, đưa linh thạch cho Hàn Ngọc Phượng cùng Hầu Tử xem. Hầu Tử nhìn thoáng qua, sau đó đi đến kết luận nói: “ Đúng vậy, chính là hạ phẩm Thủy hệ linh thạch, ta vừa mới vô tình đụng đến, đã cảm thấy bên trong linh khí nồng đậm kinh người, cho nên mới nổi lên nghi ngờ. Không ngờ thật sự là linh thạch!”
Mà Hàn Ngọc Phượng thì nhẹ nhàng cầm linh thạch trong tay, say đó nhìn kĩ, kinh ngạc nói: “Khỏa linh thạch này cũng không nhỏ, nồng độ linh khí cũng có thể tương đương với mười khối linh thạch bình thường! Trời ạ, chỗ này như thế nào có linh thạch như vậy chứ? Chẳng lẽ là…..”
“Chẳng lẽ nơi này là quặng mỏ linh thạch?” Tiểu Bàn kinh hỉ tiếp lời.
“Chẳng qua mới chỉ là một khối linh thạch!” Hàn Ngọc Phượng nói: “Tiếp tục đi, xem có thể tìm thấy them hay không!”
“Được!” Tiểu Bàn đáp ứng, sau đó tiếp tục tiến lên. Lúc này, ánh mắt ba người chăm chú tập trung trên thạch bích, còn không ngừng dùng tay thăm dò. Kết quả, ngắn ngủi hơn một canh giờ, ba người thu hoạch hơn mười khối quặng hạ phẩm linh thạch.
Ngoài ra, Hầu Tử vận khí tốt còn tìm được một khối Kim hệ trung cấp linh thạch, lớn chừng đầu người. Dựa theo giá cả hiện tại ở chợ đen, một khối trung phẩm linh thạch giá trị hơn một trăm khối hạ phẩm linh thạch. Khối lớn hoàn chỉnh như thế này càng đáng giá, vì càng lớn thì càng thuận tiện cho việc luyện chế cao cấp pháp khí. Cho nên một khối quặng thô trung phẩm linh thạch lớn như thế này ít nhất cũng giá trị trên vạn khốihạ phẩm linh thạch.
Hầu Tử trước đây cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều linh thạch như vậy, hắn cầm khối linh thạch kia mà tay run run, kích động nói: “Bàn ca, đây chính là trung cấp linh thạch đấy, chúng ta chia như thế nào bây giờ?”
“Ha ha, chia cái đầu ngươi!” Tiểu Bàn cười mắng: “Ngươi tìm được thì chính là của ngươi, chẳng lẽ chúng ta lại không biết xấu hổ cướp linh thạch của ngươi sao?”
“Đúng vậy, ai nhặt được chính là phúc duyên của người đó, nó gặp được ngươi cũng là tạo hóa, nhanh thu lấy đi!" Hàn Ngọc Phượng cười nói: “Ta tìm thấy cũng không cho ngươi đâu a!” Nói xong, nàng tự thu hồi những khối linh thạch mà mình nhặt được.
“Hắc hắc, vậy ta không khách khí nữa!” Hầu Tử cười ha ha rồi thu hồi khối quặng thô trung phẩm linh thạch.
Sau đó Hầu Tử xoa xoa tay nói: “Chúng ta tiếp tục đi tìm, ta thấy chỗ này chính là quặng mỏ linh thạch, hơn nữa là quặng Ngũ Hành linh thạch cực kỳ hiếm thấy!”
Cái gọi là quặng Ngũ Hành linh thạch, chính là quặng mỏ có thể đồng thời sản xuất ra kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại linh thạch, loại quặng mỏ này phi thường hiếm thấy. Thật ra, đây đều là sản xuất ra hai loại tương sinh Ngũ Hành linh thạch, ví như Thổ hệ cùng Thủy hệ, Kim hệ cùng Hỏa hệ. Như ở đây quặng mỏ Ngũ Hành linh thạch là phi thường hiếm thấy, cả Thương Mang sơn trăm dặm mênh mang, dù đã phát hiện hơn nghìn mỏ quặng linh thạch, cùng không có được một mỏ quặng Ngũ Hành linh thạch nào.
“Cũng tốt, một khi đã xâm nhập bảo sơn chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội!” Tiểu Bàn lập tức nói: “Đều là người thông minh, chúng ta cứ phải tranh thủ phát tài trước đã!”
“Ân, đi mau!” Hàn Ngọc Phượng thúc dục.
Sau đó ba người liền quên đi nguy hiểm từ Huyết Nha và nguy hiểm có thể tồn tại bên trong động, toàn tâm toàn ý truy tìm linh thạch. Tuy rằng Tiểu Bàn cùng Hàn Ngọc Phượng cũng không để ý nhiều lắm đối với việc Hầu Tử tìm được trung phẩm linh thạch, nhưng muốn nói không ghen tị thì cũng là giả, cho nên bọn họ cũng quyết tâm muốn tìm được linh thạch cao cấp như thế.
Dưới sự kích thích của linh thạch, ba người Tiểu Bàn quên cả mỏi mệt, đói khát, hướng về phía địa phương có linh khí nồng đậm đi tới, chui trong sơn động cả ngày. Rốt cuộc, bọn họ hăng hái đi đến tận cùng của sơn động.
Nơi đây rộng như một đại sảnh trăm trượng, chiều cao tới vài chục trượng, khắp nơi là thạch nhũ, ở giữa còn có một cái ao hình tròn cao bốn thước, rộng tới năm sáu thước.
Cái ao được hình thành từ một loại ngọc thạch thiên nhiên màu xanh, ở giữa còn có một cây thạch nhũ màu trắng, cao tới một trượng, mặt trên ẩn hiện chảy ra từng giọt thủy châu trong suốt.
Ba người vừa tiến vào, đã bị linh khí nồng đậm tỏa ra từ cái ao làm cho rung động. Cho dù Hàn Ngọc Phượng thấy Tụ Năng Trận tụ tập linh khí ở Huyền Thiên biệt việt, cũng khong thể so sánh với nơi đây. Linh khí nơi đây đã nồng đậm tới mức tự đọng thành hơi nước. Tiểu Bàn cảm giác, linh khí nơi này so với linh khí trong không gian bản mạng pháp bảo của hắn chỉ kém có một chút. Phải biết rằng, linh khí bên trong không gian bản mạng pháp bảo của Tiểu Bàn đã nồng đậm tới mức có thể ngưng tụ linh thạch.
Chứng kiến tình huống này, ba người giật mình, lại ngây người khiếp sợ. Sau đó cùng tiến đến cái ao, ba người phát hiện nước trong ao trong vắt thấy cả đáy. Bên trong còn có một gốc sen kỳ diệu sinh trưởng, có hai đóa hoa nở rộ, tỏa mùi hương thơm ngát, thấm tận tim phổi. Ba người không nhịn được mà say mê. “Đây….đây hình như là Ngũ Hành Thanh Tịnh liên!” Hàn Ngọc Phượng đột nhiên run rẩy nói.
“Ngũ Hành Thanh Tịnh liên?” Tiểu Bàn kỳ quái hỏi: “Đó là cái gì?”
“Ta đọc được trong điển tịch của môn phái, hạt Ngũ Hành Thanh Tinh liên là một trong số ít những loại linh dược có thể tăng cường linh căn!” Hàn Ngọc Phượng kích động nói: “Nói cách khác, nó có thể tăng cường thiên phú linh căn của chúng ta”.
“A!” Tiểu Bàn cùng Hầu Tử nghe xong, lập tức hiểu ra. Bọn họ tuyệt đối không ngờ, trên thế giới còn tồn tại bảo vật nghịch thiên như vậy. Phải biết rằng, sau khi một người sinh ra, Ngũ hành linh căn là cố định, về sau rất khó thay đổi. Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử tuy so với người bình thường thì linh căn tốt hơn rất nhiều, nhưng so với tuyệt thế thiên tài thì không phải là chỉ kém nửa điểm, bằng không họ đã sớm có thể tiến vào nội môn.
Dựa theo bình thường mà nói, với thiên phú của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành Kim Đan hoặc Nguyên Anh tu sĩ, muốn hơn nữa là không có cơ hội. Nhưng cơ hội trước mắt, nếu ăn hạt Ngũ Hành Thanh Tịnh liên, có thể hoàn toàn cải thiện linh căn của bọn họ, tối thiểu cũng giúp bọn họ tiến vào Hóa Thần cảnh giới, thậm chí còn cao hơn. Tin tức kinh người như thế, làm sao khiến bọn họ không kích động được cơ chứ?
Còn với Tiểu Bàn, linh căn của hắn vốn là phế vật, nhưng sau khi có Hỗn Độn Quyết, cũng đã coi như thay đổi căn bản, cho dù là không bằng thiên tài, cũng khẳng định không phải là phế vật, nếu có Ngũ Hành thanh tịnh liên trợ giúp, có thể đạt tới mức nào? Tiểu Bàn không nhịn được kích động, trong lòng bốc lên một cỗ nhiệt hỏa.
Sau đó hắn nhìn kỹ đóa sen trong ao, có chút thất vọng nói: “Không có đài sen, xem ra còn chưa hoàn toàn thành thục. Ngũ Hành Thanh Tịnh liên cần bao nhiêu thời gian mới có thể hái đây?”
“Không biết, nghe nói Ngũ Hành Thanh Tịnh liên này mấy nghìn năm nở một đóa hoa, mấy nghìn năm nữa mới kết thành cực phẩm linh dược. Với hình dáng hiện giờ của chúng, tuy rằng hoa sen đã nở rộ, đài sen đã có hình dáng ban đầu, nhưng muốn hái, chỉ sợ còn phải chờ đợi ít nhất trăm năm nữa?” Hàn Ngọc Phượng nói.
“Trăm năm ư? Quá lâu!” Tiểu Bàn có chút thất vọng nói.
“Đối với chúng ta mà nói, nếu chờ được thì sẽ rất có lợi”. Hàn Ngọc Phượng lại nói.
“Nhưng vấn đề là, chúng ta không thể để nó ở chỗ này!” Tiểu Bàn nói: “Trăm năm không phải là ngắn, lỡ như có người xông vào phát hiện chỗ này, chúng ta chẳng phải là xôi hỏng bỏng không hay sao?”.
“Cũng không có biện pháp a!” Hàn Ngọc Phượng nói: “Ngũ Hành Thanh Tịnh liên cần sinh trưởng ở bên trong Ngũ Hành tinh thủy, hơn nữa đối với hoàn cảnh yêu cầu cực kỳ hà khắc. Cần Ngũ Hành linh khí nồng đậm tới một mức nhất định mới có thể sống được, nếu không nó sẽ héo rũ. Ngoại trừ nơi đây, chúng ta cũng không thể tìm thấy vị trí thích hợp để bố trí cho nó.”