Kinh Hoa trấn bây giờ đã được mở rộng ra bốn phía, phồn vinh và tấp nập hơn hẳn so với trước kia. Kinh Hoa trấn vẫn là con đường tốt nhất khi muốn từ Xuân Thủy thành tiến vào Mộc địa, bởi vậy phần lớn tu sĩ đổ về đây nhằm tìm kiếm cơ duyên.
Trên con đường lớn tại đây, hàng quán la liệt khắp nơi, kỳ dược, kỳ thạch đều được bày bán, cả giải độc đan, vũ khí, áo giáp … Hàng thật cũng nhiều, hàng giả cũng không thiếu. Vì thế tiếng trao đổi, tiếng cãi vả, tiếng mắng mỏ, tiếng chửi bới, tiếng đánh nhau… vang lên khắp mọi ngõ ngách. Kinh Hoa trấn giờ đây thật sự mang dáng dấp ồn ào của một thành thị.
Hơn một ngàn năm trăm năm đi qua, bi kịch của Kinh Hoa trấn trước kia đã không có người dân hay người khách nào biết. Dưới dòng chảy của thời gian, tất cả đã bị xóa nhòa, tấm bi kịch ấy trở thành dĩ vãng mà không có lịch sử nào đối chứng và ghi chép.
Từ cổng trước trấn, chiếc xe ngựa của Hầu gia vẫn chạy đều đều vào.
- Giá… giá… Hí… Dừng lại.
Cuối cùng, nó dừng lại tại phía trước khách sạn lớn nhất của Kinh Hoa trấn – khách sạn Duyệt Lai.
- Sao lại dừng xe rồi? Âm thanh từ bên trong xe vọng ra.
- Bẩm đại nhân, chúng ta đã đến Kinh Hoa trấn. Mời đại nhân và nhị vị công tử xuống xe vào khách sạn nghỉ ngơi. A Ngũ hắn đã đi đặt phòng rồi.
- Ừm, ta đã biết.
Giọng nói nhàn nhạt phát ra, Hầu Thiên Kinh nhìn về 2 đứa con của mình nhẹ giọng nói:
- Đi, chúng ta xuống xe nghỉ ngơi, ngày mai lại lên đường vào Mộc địa rèn luyện.
- Vâng, phụ thân. Hàn Quang đáp lời.
- Phụ thân, con đói bụng. Hầu Siêu ngây thơ nói.
- Được rồi, ta sẽ bảo họ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Khách sạn Duyệt Lai mang đậm phong cách cổ đại với 2 gian lầu, mái ngói được lợp bởi những viên gạch loang lổ rêu phong từ lâu, những cây cột chống được đẽo gọt kì công từ Cương Mộc 40 năm tuổi, và chúng cũng được chạm khắc hình long – phụng. Nhưng điểm hấp dẫn nhất là những viên đá lát nền của khách sạn. Đá lát nền có màu vàng lục, sáng bóng không nhiễm bụi, như là hoàn mỹ không tỳ vết.
Khi 3 người vừa bước vào cửa, vị chưởng quầy đã đứng đợi từ khi nào, hắn tươi cười tiến lên chào hỏi:
- Tại hạ là Viễn Yên, là chưởng quầy của khách sạn Duyệt Lai này. Hân hạnh được đón tiếp các vị khách quý vào trọ.
- Yên chưởng quầy không cần câu nệ, gia đình ta sẽ tá túc ở đây khoảng 1 tháng. Trong một tháng này, nếu cần gì, ta sẽ thông báo, sẽ không để ảnh hưởng việc kinh doanh của Yên chưởng quầy. Hiện tại đường xa mệt nhọc, chúng ta đều đã đói, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn đưa lên phòng cho ta.
- Tiên sinh khách khí rồi. Tại hạ xin cáo lui đi chuẩn bị thức ăn cho ngài.
3 người họ tiếp tục tiến lên lầu.
Lầu 2 là một khung cảnh khác hẳn lầu 1 đơn sơ: Trên đỉnh lầu 2 có những viên dạ minh châu soi sáng, phía cuối phòng còn đặt 1 lò hương, hương thuốc tỏa ra thơm ngát.
Lầu 3 thì càng xa hoa: Trên đỉnh đặt những viên kỳ thạch có chức năng chiếu sáng được thu thập từ xung quanh các ngọn núi lửa ở Hỏa địa như Quang Diễm Thạch, Kỳ Quang Thạch, Nguyên Hỏa Thạch… Đồng thời tại đây, hương thuốc Lục Phân Thảo từ lò hương bay ra làm con người ta có cảm giác thanh tĩnh, nhẹ nhàng.
- Quang nhi và Siêu nhi ở cùng một phòng, ta ở căn phòng bên phải kế bên. Nếu có vấn đề gì thì cứ sang phòng gọi ta.
Hầu Thiên Kinh bước thẳng vào phòng. Hầu Quang cùng Hầu Siêu cũng tiến vào phòng của mình.
Vừa vào phòng, ánh mắt tràn đầy bình tĩnh và yêu thương người đại ca dành cho tiểu đệ của Hầu Quang biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo.
“Hi vọng kế hoạch của mẫu thân thành công” – Hầu Quang tự cầu chúc trong lòng.
- Ca ca, đây là vật gì?
- Ca ca đây là thứ gì? Nó có tác dụng gì?
- Ca ca, cái này tên gọi là gì?
Hầu Siêu lượn lờ xung quanh căn phòng, tò mò hỏi. Hầu Quang thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ nhàng và từ tốn giảng giải từng thứ cho Hầu Siêu. Dù gì phụ thân ở bên phòng bên, bất cứ nháo tiểu sự gì cũng đều ảnh hưởng đến đại sự, nên hắn nhịn.
…
Hôm nay, theo lịch nhân tộc là ngày 6/5 năm 1527, thời đại Đại Sinh Tử.
Trưa hôm nay, Hầu Thiên Kinh dẫn theo 2 người con là Hầu Quang và Hầu Siêu trọ ở khách sạn Duyệt Lai tại Kinh Hoa trấn.
…
Từng tia nắng cũng dần thu lại và biến mất, nhường chỗ cho màn đêm u tối.
Đến canh 1, từng cơn mưa rả rích xuất hiện, gió cũng bắt đầu thổi, từng ánh chớp rạch phá ngang dọc bầu trời.
- Quang nhi, nhớ đóng và chốt kĩ cửa sổ, đừng để đệ đệ con bị cảm lạnh. Tiếng nói vọng lại từ căn phòng bên cạnh.
- Vâng, phụ thân. Hầu Quang đáp lời.
…
Ban ngày nắng nóng, bầu trời không có đám mây nào, ban đêm bắt đầu mưa to, gió lớn, sấm chớp ầm ầm. Thay đổi thời tiết? Đối với người tu tiên mà nói, cũng chỉ tạo chút khó chịu, chứ chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Vì vậy, sự việc được xem là bất thường này, cũng chẳng có ai xem nó là bất thường.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, gió thổi càng ngày càng mạnh, sấm chớp liên hồi. Nhiều người trở nên bực bội, họ chỉ có thể dừng lại công việc và tìm một nơi trú mưa.
Điều đó dẫn đến các khách sạn và tửu điếm trở nên đông khách. Tiểu nhị thì chửi rủa ông trời tạo thêm việc vào ban đêm, còn các vị chưởng quầy thì vui mừng khôn xiết.
Khách sạn Duyệt Lai cũng không khác hơn là bao nhiêu, khách vào càng lúc càng nhiều, các phòng trống cũng dần được lấp đầy. Những gã tiểu nhị ở đây bận tối tăm mặt mũi, mồ hôi liên tục từ cơ thể rơi xuống, phải chấp nhận thôi, việc thì nhiều mà người chẳng có bao nhiêu. Thỉnh thoảng, từng tiếng mắng, chửi từ những vị khách chờ đợi lâu phát ra. Đám tiểu nhị cũng chỉ cười trừ. Thậm chí, giữa các vị thượng đế này còn phát sinh tranh cãi, ầm ĩ cả lên.
Tối hôm nay, trời mưa to, gió lớn, bên ngoài có vẻ tĩnh mịch, còn bên trong thì trở nên hỗn loạn.
…
Đến giữa canh 2, Kinh Hoa trấn xuất hiện một vài kẻ có thuộc tính lôi, bọn hắn bay lên giữa bầu trời, kích thích từng tia lôi điện từ những đám mây giông đánh xuống và hấp thu.
Những âm thah “đùng… đoàng… xoẹt… ầm…” vang lên liên tục khiến không ai tài nào ngủ được. Từng tiếng mắng mỏ, chửi rủa từ mọi nơi phát ra không ngừng. Và cũng có nhiều người dân bình thường mở cửa nhìn xem khung cảnh ấy và ước ao.
Mưa vẫn nặng hạt, gió vẫn thổi mạnh, lôi điện thì bạo phát cuồng mãnh.
…
Trong lòng đất nơi sâu phía dưới Kinh Hoa trấn, một vòng tròn lôi điện màu lam đang dần dần di chuyển về hướng khách sạn Duyệt Lai, vòng tròn lôi điện ấy bao quanh một vật có hình dáng như một ngọn lửa màu trắng xám.
Kinh Hoa trấn tuy tụ tập lượng lớn tu sĩ, Luyện khí kỳ không thiếu, Trúc cơ kỳ có vài người; nhưng không kẻ nào phát hiện ra sự hiện diện của nó.
Nó lặng lẽ và âm thầm lướt qua nền đất. Rồi yên lặng không một tiếng động lần theo vách tường tiến nhập căn phòng của 2 anh em Hầu Quang và Hầu Siêu.
Vòng tròn lôi điện màu lam như một tia chớp, lao thẳng đến đầu Hầu Siêu.
Trong đầu Hầu Siêu, một cuộc chiến thần thức diễn ra và nhanh chóng kết thúc.
Không lâu sau Hầu Siêu tỉnh dậy.
“Đây là đâu?” - hắn tự hỏi.
Trong nháy mắt, kí ức nhân sinh của một đứa trẻ 3 tuổi ùa vào. Hắn rất nhanh hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
Ngồi thẫn thờ hồi lâu, hắn đau khổ giãy dụa: Tất cả đều đã chết, chỉ còn mình ta; nhân sinh điều đau khổ nhất không phải là chết, mà là chứng kiến người thân từng người, từng người chết đi, mà bản thân vẫn còn sống.
Bỗng nhiên một luồng thông tin vang lên trong đầu hắn.
“Triệu Phong, nếu như ngươi đã tỉnh, và nghe thấy những gì ta đang nói, thì có nghĩa là ngươi đã được ta ban cho sinh mệnh thứ 2. Nói chính xác, đó là ngay sau khi ngươi vừa chết đi, ta tự hi sinh chính bản thân mình, dùng tất cả năng lượng tiến hành bảo hộ thần thức của ngươi, và hiện tại, giúp ngươi đoạt xác thành công.
Triệu Phong, ta biết ngươi đang bị dày vò và đau khổ bởi kí ức của kiếp trước, cũng như tâm lý bào thù rửa hận chồng chất trong cơ thể ngươi. Nhưng sinh mệnh này ngươi có được, là do ta ban cho. Bởi vậy, ngươi nợ ta, vì điều đó, ngươi phải tỉnh táo và bình tĩnh lại lắng nghe những gì ta sắp nói.
Triệu Phong, nhân sinh cuộc đời trước kia của ngươi, ta là người ở bên cạnh dõi theo. Ta rõ ràng hơn ai hết. Ngươi là kẻ sống sót duy nhất của một dòng họ bị người ta đồ sát, ngươi lớn lên từng ngày, dần trải qua dòng đời ấm lạnh. Nhưng kết quả cuối cùng, những người thân cuối cùng của ngươi đều bị người khác giết chết, vì báo thù, ngay cả cô gái ngươi yêu, ngươi cũng tàn độc đâm chết; vì báo thù, ngươi cũng vứt bỏ tính mạng của mình. Ngươi hãy nhìn và nhớ lại, ngươi thật sự có một cuộc đời thật là thảm hại.
Triệu Phong, với nhân sinh như thế, trước khi chết, ngươi đã nói gì? Có phải ngươi hối hận vì quá tin người, có phải ngươi hối hận vì bản thân mình không có đủ thực lực?
Triệu Phong, ngươi là kẻ may mắn gặp được ta. Và ngươi thức tỉnh ở phút cuối cùng cuộc đời. Đáng lý ra, sau khi ngươi chết, ta sẽ tìm chủ nhân khác để tiếp tục sứ mệnh của mình. Nhưng ta lại cảm thấy, ngươi mới là kẻ thích hợp nhất. Vì vậy, ta không tiếc hi sinh bản thân giúp ngươi có cuộc sống thứ 2.
Triệu Phong, hãy mang theo sự thức tỉnh của ngươi ở cuộc sống trước, mà sống khác đi ở cuộc sống này như ngươi từng nói.
Triệu Phong, cuộc sống trước ngươi quá tin người và mềm yếu, vì thế cuộc sống này, ta mỏi mắt trông chờ biểu hiện của ngươi.
Còn về thực lực, nói thế nào ấy nhỉ? Ngươi tưởng tài nguyên tu tiên đi trên đường nhặt được? Hay chém giết 100, 1000, 1 vạn, 10 vạn… tu sĩ khác mà có? Đó là nói mớ, là vận khí nghịch thiên. Tu sĩ nào không dồn tất cả tài nguyên của mình vào tu luyện? Họ sẽ để lại một phần chờ ngươi tới chém giết rồi cướp về dùng sao? Hay ngươi cho rằng, cứ vào cấm địa kiếm tài nguyên là được? Thật ngu ngốc, không có số mệnh, vận khí nghịch thiên; ngươi cho rằng lần nào ngươi vào cấm địa cũng may mắn trở ra?? Tóm lại, những kẻ đơn độc tu tiên mà danh chấn tứ phương, đều là những kẻ có số mệnh, vận khí nghịch thiên. Còn ngươi, ta không cho là vậy. Bởi thế, ta đã chuẩn bị sẵn một phương án gây dựng và phát triển một thế lực dành cho ngươi. Ta hi vọng một ngày nào đó, nhờ vào sự cung cấp từ thế lực ấy, ngươi có đủ tài nguyên dành cho tu luyện.
Cuối cùng, Triệu Phong a, lai lịch của ta ngươi không cần biết và suy nghĩ làm gì, cũng không cần nghĩ cách giúp ta khôi phục, ta ban cho ngươi sinh mệnh thứ 2 chỉ nhằm mục đích duy nhất là muốn ngươi thực hiện tiếp sứ mệnh dang dở mà ta được giao: Triệu Phong, từ lúc này, ngươi gánh trách nhiệm phát triển Nhân tộc thành thế lực mạnh nhất trên 3 đại lục, dẫn dắt 3 đại lục tiêu diệt địa ngục ma. Cũng không khó khăn lắm đâu nhỉ? Khà khà… Và nếu được, hãy truy tìm nguyên nhân tạo nên Đại bí mật, nếu có kẻ đứng sau, hi vọng ngươi có thể giết hết bọn chúng trả thù giúp ta.
Vậy được rồi, hãy là người mạnh nhất, ta tin tưởng và đặt toàn bộ niềm tin vào ngươi!
Tư liệu kèm theo: Hắc Bang.
Tích… Tích… Tích…”
“Ta là Triệu Phong, không, là Hầu Siêu. Từ lúc này đây là sinh mệnh thứ 2 của ta. Cảm ơn ngươi Lục Mang, ta nhất định không cô phụ sự kì vọng của ngươi” – hắn âm thầm thề.
…
Sáng hôm sau, 3 cha con Hầu Thiên Kinh dẫn theo 5 người hộ vệ bắt đầu tiến vào Mộc địa.
Cơn mưa giông tối hôm qua đã kết thúc, để lại cho ngày hôm nay những con đường lấm lem bùn đất, những vũng sình, bầu trời trong xanh và những cành lá không nhiễm bụi.
Hầu Siêu vẫn tung tăng nhảy nhót và tra tấn Hầu Quang bằng những câu hỏi thiên kì bách quái. Điều đó khiến cho Hầu Quang càng ngày càng tức điên.
2 khắc trôi qua, họ dần dần tiến sâu vào Mộc địa.
Ở trong lòng, Hầu Siêu kinh thán về sự thay đổi của Mộc địa. Mộc địa đã không còn một màu xanh lục trải rộng gần như vô tận nữa. Thay vào đó, chỉ còn vài cánh rừng thưa thớt giữa khu đất hoang.
Dưới sự xâm lấn của tu sĩ, Khu sơ cấp Mộc địa dần đi vào con đường diệt vong. Tu sĩ không ngại ngần đào tận giết tuyệt. Thú non hay dược thảo còn chưa trưởng thành cũng đều trở thành món mồi ngon của tu sĩ, họ không từ bỏ bất cứ thứ gì sinh lợi, kể cả những cây gỗ bình thường từ các khu rừng.
Dược thảo dần biến mất, còn các loài thú thì càng ngày càng lui vào sâu trong Mộc địa để sinh sống. Cho nên, tu sĩ muốn tìm được thứ mình cần thì càng phải tiến vào sâu. Và khi lầm đường lạc lối bước vào Khu trung cấp mà không có đủ thực lực sinh tồn tại đó, kết quả cũng chỉ có chết. Chính vì vậy, so với nhiều năm trước, số lượng tu sĩ tiến vào Mộc địa và chết ở bên trong, càng ngày càng nhiều.
Từ sáng tới tối, đi được hơn 50 dặm đường, nhưng họ vẫn chưa gặp được loài thú nào. Thế mới biết hơn 1500 năm qua, Khu sơ cấp Mộc địa đã bị tu sĩ “vơ vét” như thế nào.
Tối đến, họ đốt lửa sưởi ấm, đồng thời gặm lương khô.
Hầu Siêu, hắn khôn ngoan thể hiện sự ngoan ngoãn và ngây thơ như trước đây của mình.
Tại tu tiên giới, đoạt xác cũng là chuyện bình thường. Nhưng kẻ bị phát hiện đoạt xác thì kết quả chẳng tốt đẹp gì. Thế nên, vẫn giữ sinh hoạt bình thường như mọi khi mới là sự lựa chọn tốt nhất.
…
Lại một ngày mới trôi qua, 8 người bọn họ tiếp tục tiến sâu vào bên trong Mộc địa. Đến giữa trưa, họ đã tiến vào thêm được 30 dặm và vẫn chưa gặp được loài thú nào.
Sau khi nghỉ trưa, họ tiếp tục cất bước.
Giữa khắc 6, họ đụng độ một nhóm người.
Nhóm này gồm 12 người, vừa trông thấy người Hầu gia từ đằng xa, họ nhanh chóng xông lại và điên cuồng xông chém giết. Bảo thuật bay tứ tung.
- Các ngươi là ai? Tại sao vây công chúng ta? Chúng ta là người của Hầu gia, giết chúng ta, Hầu gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Hầu Thiên Kinh quát.
- Haha… Giữ sự nghi hoặc của ngươi cùng xuống mồ đi. Một tên cười lạnh đáp lại.
Hầu Thiên Kinh và nhóm người không cố gắng tranh đấu mà tận lực bỏ chạy về nơi xa. Đáng tiếc thay, họ chạy đến bên bờ một vực sâu không thấy đáy, vách núi vạn trượng. Lúc này tâm mọi người dường như đã chết.
Hầu Thiên Kinh cực kỳ quyết đoán, cắn răng hạ lệnh liều mạng.
Hầu Thiên Kinh dẫn theo Hầu Bạch và Hầu Siêu nhảy xuống vực sâu.
5 người hộ vệ chống đỡ 12 tên ở trên. Chưa đến 15 phân sau, tranh đấu kết thúc, toàn bộ 5 người bỏ xác tại đây. 8 tên còn sống sót vội vã bay nhảy xuống vực đuổi theo.
…
Vừa rơi xuống đáy vực, ba cha con cảm nhận được một mùi máu tanh truyền đến. Hầu Thiên Kinh mặt mày xanh lét:
- Sự tình có chút không ổn, chúng ta nhanh chóng chạy thôi.
Vừa nói, Hầu Thiên Kinh ôm Hầu Siêu, cùng Hầu Quang bay về phía con sông phía trước và nhảy vào.
Như đáp trả dự đoán của Hầu Thiên Kinh, phía đằng sau, vô số kỳ thú, bí thú đang chạy đến, giống như thú triều.
Hiển nhiên, đây hẳn là Khu trung cấp Mộc địa.
8 người truy đuổi Hầu Thiên Kinh vừa rơi xuống đã gặp phải thú triều công kích. Ngay lập tức, tiếng la thảm vang lên.
Nghe những tiếng la hét thảm thiết ấy, bên trong con sông, Hầu Thiên Kinh âm thầm may mắn. Cũng bởi vì hắn từng được Hầu Xung dẫn vào Khu trung cấp Mộc địa, nhờ kinh nghiệm lần ấy nên lần này hắn may mắn thoát chết.
Rất nhanh, 3 người ở trong con sống vượt qua mấy ngàn thước khoảng cách. Hai bên con sông đều là rừng rậm. Đây là một mảnh xanh tươi rừng rậm, khắp nơi cũng tràn đầy sinh mạng hơi thở, cao lớn tráng kiện cây cối, xanh biếc du du bãi cỏ.
Hầu Thiên Kinh và Hầu Siêu cũng liền nhận ra được rừng rậm quỷ dị. Tại sinh mệnh thứ nhất, Hầu Siêu trải qua rừng rậm nhiều không kể xiết, nhưng những thứ kia rừng rậm đều không có nơi này sinh mệnh khí cơ bừng bừng, đậm đặc…
Những cánh rừng xung quanh con sông này mang lại cho Hầu Siêu một loại tự nhiên cảm giác nhưng có điều gì đó bất đồng.
Hầu Siêu chợt nhận ra, đưa mắt nhìn con sông. 3 người trôi qua nửa canh giờ có hơn, nhưng trong sông và 2 bên bờ, ngay cả một con kỳ thú cũng không gặp phải. Phải biết, đây là Khu Trung cấp Mộc địa, kỳ thú, thiên đại kỳ thú, số lượng không thể đếm xuể, mặc dù tương đối phân tán một ít, nhưng cũng không thể nửa canh giờ không gặp một con chứ, thật là quỷ dị.
Hầu Siêu mặc dù tò mò, nhưng hiện tại thực lực không đủ, cũng chỉ đành im lặng, chờ lúc khác vào tìm hiểu sau.
Nửa canh giờ sau, họ ra khỏi rừng rậm. Hơn hai trăm thước trước, có một con sông đang đổ về con sông này.
Nhìn con sông mới và con sông quỷ dị này, Hầu Thiên Kinh không cần phải suy nghĩ, hắn dẫn Hầu Bạch và Hầu Siêu đi ngược hướng con sông bình thường kia.
…
Một ngày sau, nhìn trước mặt phần lớn không còn sinh cơ, giống như là hoang địa cằn cỗi.
3 người họ đều thở phào.
Cuối cùng họ cũng trở về Khu sơ cấp Mộc địa. Dù sao khu Trung cấp Mộc địa tạo ra áp lực cũng không bình thường.
Suốt một ngày vất vả và mệt mỏi, cái bụng mỗi người đều réo lên không biết bao nhiêu lần, nhưng họ không dám dừng lại, càng ở khu Trung cấp càng lâu, càng dễ chết đi, vì thế họ chỉ có thể cắm đầu đi tiếp. Nay đã rời đi khu Trung cấp, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ngay lúc này, chúng nó càng kêu lên to hơn.
- Hai đứa ở lại đây đi, phụ thân đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Quang nhi, khi phụ thân không có ở đây, con có trách nhiệm bảo hộ đệ đệ con.
Hầu Thiên Kinh nói xong thì trực tiếp bay đi.
Hầu Quang lóe lên tia ác độc. Hắn, kẻ chờ đợi kế hoạch của mẫu thân, nhưng mãi không thấy, lại gặp phải cuộc tập kích, tâm tư sớm đã khó chịu và nổi giận. Bây giờ, Hầu Thiên Kinh đã đi, hắn quyết định tự mình ra tay. Dù Hầu Thiên Kinh có trở về, hắn cũng có đầy đủ lí do để trả lời.
Nhìn bên cạnh người “đệ đệ”, hắn lạnh lùng cười.
…
Từ sau khi bắt đầu sinh mệnh được ban cho này, Hầu Siêu hoàn toàn không tin tưởng ai, kể cả phụ thân của mình. Hắn luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Lúc này, hắn có cảm giác bất thường từ phía sau, nơi ca ca mình đứng, hắn bất ngờ quay lại và nhìn thấy Hầu Quang lạnh lùng cười, hắn vội nhảy ra xa và kéo dài một khoảng cách, đồng thời hỏi:
- Đại ca, ngươi muốn làm gì?
Nhìn con cá nhỏ kéo dài khoảng cách, Hầu Quang ngẩn ra và phá lên cười:
- Hahaha… Ngươi cũng rất thông minh, không có vẻ giống như một thằng nhóc 3 tuổi ngây thơ. Nhưng … ngươi có thể thoát được sao?
- Ta không hề nghĩ sẽ thoát, ta chỉ muốn biết vì sao ngươi làm ra hành động như thế này? Dù thế nào, ta cũng là ngươi đệ đệ, cùng chảy trong mình một nguồn huyết thống. Đây là tại sao chứ?
Ánh mắt lấp lánh hữu thần, Hầu Siêu hỏi.
- Tại sao? Một đứa được một con tiện tỳ hồ ly sinh ra có tư cách để hỏi sao? Lí do như vậy có đủ không?
- Chỉ vì xuất thân của mẫu thân ta mà ngươi hạ sát thủ với ta? Này là lí do sao?
- Ha hả… Tiện tỳ không nên tranh giành phụ thân với mẫu thân ta, ngươi càng không nên được sinh ra. Đi chết.
Hầu Quang đã 8 tuổi hơn, hắn lúc 5 tuổi đã đột phá thành một gã Luyện khí kỳ, 3 năm trôi qua, giờ đây hắn cũng đã là Luyện khí tầng 3. Được gia tộc bồi dưỡng, hắn không hề thiếu bảo thuật.
Vừa ra tay, một vòng lửa nhỏ xuất hiện, đốt cháy không khí, bay thẳng về hướng Hầu Siêu.
Hầu Siêu ánh mắt nghiêm nghị. Không phản kích, hắn chắc chắn sẽ chết. Nhưng với lực lượng hiện tại của bản thân thì có thể phản kháng được sao?
“Chết? Ta đã chết một lần rồi. Ta vẫn còn nhiều điều phải làm, không thể ngã xuống ở đây được” – Hầu Siêu cúi đầu thì thầm.
Vòng lửa bay lại càng ngày càng gần Hầu Siêu, sức nóng nó tỏa ra, làm thân thể Hầu Siêu bắt đầu đỏ bừng.
Hầu Siêu ngẩng mặt lên nhìn, mục quang âm trầm lạnh lẽo, nhìn về phía xa, nơi huynh trưởng của mình, kẻ âm hiểm đang cất tiếng cười to và chuẩn bị thả một loại bảo thuật tiếp theo nếu như hắn thoát ra vòng lửa này.
Hầu Siêu khí chất đột biến, dường như trở thành người khác, Hầu Siêu đã quyết định bạo phát.
“Có thể thử một lần, còn có một tia sinh cơ, không thể chịu chết”.
Trên nền đất màu xám, xung quanh 10 trượng không có khóm cây, bụi cỏ nào. Một con Xích Tử Báo trưởng thành, lông tím sậm đang nằm dài trên một vũng máu. Những giọt máu từ một vết thương nhỏ trên ngực nhưng mang tính chí mạng vẫn liên tục rơi vãi. Nó hoàn toàn nằm đấy, nó không có đủ sức lực để hành động. Ánh mắt dần lờ mờ, nó biết nó gần đi đến cuối con đường. Nó mở to mắt nhìn về phía một người trung niên, ánh mắt tràn đầy cừu hận và không cam lòng. Nó gầm lên thay sự phẫn nộ, sau đó, nó chết đi.
…
Hầu Thiên Kinh vừa giết xong 1 con Xích Tử Báo, hắn vui vẻ cúi người xuống, định cho con báo vào túi càn khôn mang về. Bỗng nhiên, một nguồn năng lượng từ phía xa bộc phát.
“Tu sĩ Trúc cơ kỳ? Ở trung tâm khu sơ cấp Mộc địa có gì nguy hiểm khiến một tu sĩ Trúc cơ kỳ phải bạo phát toàn bộ lực lượng?” – Hắn tự hỏi.
Sau đó, hắn biến sắc. Hướng năng lượng bộc phát lại chính là hướng hắn vừa để 2 đứa con ở lại.
- Đáng chết.
Hắn rống lên, lao nhanh về phía ấy, bỏ lại thân thể con Xích Tử Báo tại chỗ, giờ này hắn làm gì có suy nghĩ nào khác hơn là nhanh chóng về bảo vệ 2 đứa con.
Khi hắn về đến, xung quanh tan hoang, đổ nát. Hầm hố khắp nơi, mặt đất còn lại hơi lửa nóng. Hai đứa con nằm trên hai vũng hố khác nhau, máu me khắp người, hơi thở yếu ớt.
Hắn vội vàng bay đến, triển khai linh khí điểm vào các huyệt đạo trên ngực Hầu Quang và Hầu Siêu, ngăn chặn chảy máu, giữ lại tí sinh cơ. Mặc dù vậy, hơi thở của Hầu Quang và Hầu Siêu cũng ngày càng yếu đi.
Không còn cách nào khác, hắn đành ôm 2 đứa con, bắt đầu mở hết tốc độ phi hành về hướng Xuân Thủy thành.
“Hi vọng chúng cầm cự đến cứ điểm của gia tộc tại Xuân Thủy thành” – Hắn thì thầm và tự trách.
…
- Khốn khiếp, ngươi bảo vệ Hầu Quang và Hầu Siêu như thế nào vậy? Nhìn đi, nhìn đi, giờ đây Hầu Quang và Hầu Siêu sinh tử một đường, sống chết như ngàn cân treo sợi tóc. Khốn khiếp.
Giữa sảnh đường, Hầu Xung nổi cơn tức giận tam bành, quát mắng. Giữa sảnh, Hầu Thiên Kinh khuôn mặt hốc hác, tối tăm, im lặng, cúi đầu quỳ ở đó.
- Mở miệng trả lời cho ta, im lặng giờ này còn ích lợi gì? Nhìn thấy Hầu Thiên Kinh im lặng, Hầu Xung càng tức điên.
- Gia chủ, xin ngài bớt giận, xin ngài hãy để cho Hầu Thiên Kinh hắn ngẫm nghĩ và nói lại kĩ càng mọi việc.
Đại trưởng lão Hầu Chiểu Vũ vội can ngăn, đồng thời nhìn về Hầu Thiên Kinh mở miệng:
- Thiên Kinh, giờ phút này không phải là lúc để ngươi tự trách. Ngươi lập tức ngẫm lại và đem mọi việc nói rõ ràng cho mọi người biết.
Một lúc sau, Hầu Thiên Kinh ngẩng đầu và bắt đầu mô tả lại tình huống đã trải qua.
Nghe xong Hầu Thiên Kinh nói, mọi người thất kinh. Hầu Xung run run hỏi:
- Ngươi nói có 2 tu sĩ tu vi Trúc cơ kỳ cùng 10 tu sĩ Luyện khí kỳ không rõ lai lịch, không rõ vì lí do gì công kích các ngươi. Sau đó ngươi mặc dù lên tiếng ngươi là người của Hầu gia nhưng bọn chúng hoàn toàn không có tí ngạc nhiên nào.
- Vâng, gia chủ.
- Ngươi nói bọn họ bị cuốn vào thú triều. Sau đó các ngươi rời khỏi khu Trung cấp, lúc trở lại khu Sơ cấp. Vì các con quá đói, ngươi bỏ lại chúng và đi tìm thức ăn. Khi đang tìm thức ăn, ngươi cảm thấy có tu sĩ Trúc cơ kỳ tranh đấu tại vị trí Hầu Quang và Hầu Siêu nên ngươi vội bay trở về. Khi bay trở về, ngươi không gặp ai, chỉ thấy Hầu Quang và Hầu Siêu nằm dưới mặt đất với tình trạng như vậy?
Hầu Thiên Kinh thở dài nói:
- Vâng.
- Gia chủ, theo ý kiến của ta, 12 kẻ này rõ ràng đã biết nhóm người Hầu Thiên Kinh là người của Hầu gia từ trước. Vậy cũng đủ chỉ ra rằng bọn chúng hoặc có tư thù với chúng ta, hoặc được người phái tới giết người Hầu gia. Càng là lúc sau, ít nhất một kẻ Trúc cơ kỳ đánh giết Hầu Quang và Hầu Siêu, sau đó nhanh chóng rút đi và biến mất trước khi Hầu Thiên Kinh kịp trở về. Sự việc lần này e rằng rất phức tạp. Ta đề nghị chúng ta trước tiên càng tra rõ chuyện này, cũng như tăng cường phòng thủ tại các cứ điểm của gia tộc.
- Gia chủ, ta đồng ý với suy nghĩ của đại trưởng lão.
- Gia chủ, ta cũng tán thành.
- Gia chủ, ta cũng có ý nghĩ như vậy.
Các trưởng lão dồn dập tỏ thái độ đồng tình với Hầu Chiểu Vũ.
- Được rồi, trước mắt cứ như thế. Nhưng chuyện này nếu tra rõ ngọn nguồn, dù là Tang gia, ta nhất định không dễ dàng bỏ qua. Hầu Xung ánh mắt lạnh lẽo nói.
…
Phòng bắc - gia viên Tang gia.
Trong căn phòng mỹ lệ đầy sắc hồng, hoa tươi, kỳ dược khắp chốn. Tạ Kiều ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn một tên đầy tớ đang cung kính cúi người bẩm báo.
- Ngươi nói sau cuộc thí luyện ở Mộc địa, 5 hộ vệ đi cùng Hầu Thiên Kinh đã chết, đồng thời sau đó Hầu Thiên Kinh mang Hầu Quang và Hầu Siêu trọng thương sắp chết trở về Xuân Thủy thành, và giờ đã về đến Thánh thành.
- Vâng, phu nhân.
- Ừm, ta đã biết. Lui ra đi.
Tên đầy tớ quay người cáo lui. Nhìn tên đầy tớ khuất bóng, Tạ Kiều nhàn nhạt mở miệng:
- Tuyên Vũ.
- Có thuộc hạ.
- Dưới sự truy sát của 2 Trúc cơ kỳ, 10 Luyện khí kỳ mà chỉ có 5 tên Luyện khí kỳ chết đi, Hầu Thiên Kinh còn mang 2 đứa con về được Thánh thành, ngươi có thể cho ta biết là vì sao không?
- Bẩm phu nhân, chuyện này… chuyện này đúng là có chút kì lạ. Theo thuộc hạ nghĩ, có lẽ là một lão bất tử nào đó của Hầu gia lúc đó đi ngang qua nên mới có kết quả này?
- Ngươi nghĩ? Đó cũng là suy nghĩ của ngươi mà thôi. Ta cũng thật không ngờ kế hoạch này lại thất bại. Xem ra sau lần này Hầu gia càng cẩn thận rồi. Lần này đại sự khó thành công. Đành tạm gác lại vậy.
…
Không lâu sau, Hầu gia tuyên bố 2 ngày sau tổ chức tang lễ của Hầu Quang, mời toàn bộ các gia tộc tới dự.
Sự việc Hầu Thiên Kinh dẫn 2 nhi tử và 5 tên hộ vệ tiến vào Mộc địa thí luyện gặp phải tập kích, dưới tin tức tang lễ này, xem như đã được chứng thực. Các gia tộc nhỏ bắt đầu co lại và cẩn thận hơn. Họ sợ bị Hầu gia “giận chó đánh mèo”.
…
Hám gia, cùng với Hầu gia và Tang gia là 3 đại gia tộc của Nhân tộc. Thế lực và thực lực mạnh mẽ không kém gì Hầu gia, đặc biệt là họ rất khiêm nhường, nhẫn nại, họ hiểu rõ gia tộc mình, với vị trí là một trong 3 đại gia tộc, họ sống yên ổn và vui vẻ.
Tuy nhiên, từ khi Hầu Thiên Kinh bị tập kích tại Mộc địa, người người ở Hám gia đều có cảm giác không an toàn, và trở nên cảnh giác rất nhiều. Mặc dù gia chủ Hám gia là Hám Lập chưa tuyên bố điều gì từ sau sự việc đó, nhưng họ vẫn cố gắng giảm thiểu sự va chạm với 2 gia tộc Hầu gia và Tang gia.
Hám Lập đang đứng chắp tay, phía sau hắn là trưởng tử Hám Bằng. Hám Lập là một lão giả tóc bạch, râu ria xồm xồm, khuôn mặt hơi tái nhợt chứ không hồng hào như các vị trưởng lão của Hầu gia. Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu trắng tao nhã, trông hắn giống một gã thư sinh hơn là một vị tu sĩ. Hắn nhẹ nhàng nhìn lướt qua bức họa Thủy Nguyệt trên bàn, không hề quay lại và cất tiếng hỏi:
- Sự việc vừa qua của Hầu gia, ngươi nghĩ thế nào?
Hám Lập vừa cất lời, Hám Bằng đã biết phụ thân mình đề cập đến chuyện gì, hắn đã sớm suy nghĩ kĩ, định đáp lời. Nhưng khí tràng quanh thân Hám Lập càng ngày càng mạnh, khiến hắn sinh sinh nuốt trở lại và im lặng suy nghĩ thêm.
- Sao rồi? Đã nghĩ kĩ?
Hám Bằng thở ra một hơi, bắt đầu trả lời:
- Phụ thân, theo ý hài nhi, sự việc lần này không đơn giản, có lẽ liên quan đến Tang gia.
Hắn càng nói về sau giọng điệu càng nhỏ, nghe như muỗi kêu. Nói hết câu, hắn dừng lại, ngẩng đầu quan sát vị cha già của mình.
Vẫn xem bức họa và không quay đầu lại, Hám Lập lên tiếng:
- Nói tiếp đi, không cần dừng lại giữa chừng.
- Vâng, phụ thân. Theo các nguồn tin chúng ta thu thập và tổng hợp được, hài nhi cho rằng: Thứ nhất thời điểm xày ra vụ việc có vẻ không hợp lí. Thứ 2, đối phương huy động 2 tu sĩ Trúc cơ kỳ, 10 tu sĩ Luyện khí kỳ thì hẳn không chỉ đơn giản là tư thù, vì hầu như 12 người này hoàn toàn vừa đủ sức tiêu diệt nhóm người Hầu Thiên Kinh. Thứ 3, khó có tổ chức nào dám nhận lời đánh giết người của tam đại gia tộc. Thêm việc 12 người đó đều là nhân tộc và Hầu Thiên Kinh từng gặp Tạ Kiều ở trước cổng thành Xuân Thủy. Cộng với việc gia tộc chúng ta không hề xuất động người đối phó với Hầu gia. Kết hợp tất cả, Tang gia có dính líu tới việc này, thậm chí Tang gia chính là chủ mưu.
Nói xong, Hám Bằng im lặng chờ đợi Hám Lập.
- Đã xong? Đó chỉ là suy nghĩ của ngươi. Tốt nhất là không nên nói ra cho bất kỳ ai biết. Hiểu chứ?
Hám Lập quay lại liếc mắt nhìn Hám Bằng, trầm trọng nói ra.
- Vâng, phụ thân. Hài nhi ghi nhớ kĩ.
- Tốt rồi. Sự việc lần này thật sự không đơn giản. Truyền lệnh xuống, yêu cầu hạ nhân để ý từng thông tin và hành động của Tang gia và Hầu gia, nhớ rõ không được bỏ sót chi tiết nào. Cũng như yêu cầu toàn bộ gia tộc yên phận và tránh gây xung đột. Đồng thời tăng cường phòng bị và cảnh giác, con cháu và các thành viên quan trọng muốn ra ngoài cần phải có sự đồng ý của các trưởng lão và phải có hộ vệ đi theo.
- Vâng, phụ thân.
Hám Lập phất tay áo, ý bảo Hám Bằng lui ra.
Khi còn lại một mình trong thư phòng, hắn trở nên trầm mặc lại, nhăn chặt đôi lông mày. Vài phân sau, hắn như già đi vài tuổi, thở dài:
- Sóng gió lại khởi động rồi. Giặc ngoài chưa đánh, bên trong đã loạn thành một mảnh. Nhân tộc cuối cùng rồi sẽ đi về đâu?
Trước mắt hắn là những cây gỗ ngang dọc, phía trên những cây gỗ là những viên gạch màu đỏ nhạt.
“Đã về đến nhà?” – hắn nghĩ.
- Nhị thiếu gia tỉnh rồi. Nhị thiếu gia tỉnh rồi. Nhanh đi gọi Trương đại phu và bẩm báo cho gia chủ.
Tiếng trong trẻo một người con gái để hắn càng thêm xác nhận mình đã về nhà.
Mệt mỏi, đau nhức tràn vào, hắn lại bất tỉnh hôn mê.
…
Một lát sau…
- Trương đại phu, Siêu nhi không sao chứ? Hầu Xung hỏi.
Trương đại phu lúc này đang cầm cổ tay để bắt mạch cho Hầu Siêu. Hắn nhíu mày, vài phân sau giãn ra và trả lời:
- Hồi bẩm gia chủ, nhị thiếu gia bị một nguồn linh khí đánh vào tràn ngập toàn thân. Tuy đã tỉnh lại, và qua khỏi nguy hiểm. Nhưng cũng rất khó trị hết, nếu có Sinh Liên Hoa cho nhị thiếu gia phục dụng, thì nhị thiếu gia có thể hồi phục.
- Sinh Liên Hoa?
- Vâng, gia chủ.
- Ta hiểu. Ngươi có thể đi.
- Vâng.
Trương đại phu cung kính trả lời, và lấy hộp gỗ của mình đeo trên vai và cáo lui.
- Phụ thân, Siêu nhi đã tỉnh rồi à? Vừa vọt vào Hầu Thiên Kinh liền hỏi.
- Ừ, Trương đại phu nói cần phải có Sinh Liên Hoa, Siêu nhi mới khôi phục hoàn toàn.
- Phụ thân là nói bí dược Sinh Liên Hoa?
- Ừ, là nó.
- Phụ thân, thế phải làm thế nào? Hiện tại gia tộc của chúng ta không có Sinh Liên Hoa. Hay là ngài tiến vào khu Trung cấp Mộc địa tìm?
- Hồ đồ, ngươi cũng đã biết tại khu Trung cấp, bí dược sinh trưởng tại 1 khu rừng duy nhất, xung quanh khu rừng đó kỳ thú, bí thú khắp nơi. Dù gia tộc chúng ta liên thủ cùng Tang gia và Hám gia cũng không chắc có thể tiến vào đó thu thập bí dược mà có thể trở ra một, hai người.
- Phụ thân, vậy giờ thương thế của Siêu nhi phải làm thế nào? Hầu Thiên Kinh gấp gáp.
- Ta nhớ lão già Hám Lập còn có 1 cái nhụy Sinh Liên Hoa, tối nay ta sẽ bái phỏng Hám gia.
- Vâng, phụ thân.
…
Bên giường, vị gọi là Trương đại phu đang châm cứu, tiến hành hòa tan dược lực để Hầu Siêu hấp thu.
Từng cây ngân châm như lê hoa đái vũ bay vào cắm đầy người Hầu Siêu. Sau khi được cắm vào, linh khí từ từng cây châm lan ra đánh tan từng chút dược lực của Sinh Liên Hoa. Vì thế từ bên ngoài nhìn vào, bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng cây châm đang rung động.
Hầu Xung đứng ở bên trái thấy mọi việc dường như đã xong, hắn hỏi:
- Trương đại phu, Siêu nhi thế nào rồi? Khi nào nó tỉnh lại?
- Xin gia chủ yên tâm, nhị thiếu gia hắn không có gì đáng ngại nữa. Khoảng sáng mai nhị thiếu gia mới có thể tỉnh lại.
- Trương đại phu vất vả, đây là 10 khỏa kỳ thạch dùng để cảm tạ.
Trương Nghịch nhận lại một cái túi nặng tỏa ra nhiều màu sắc từ tay Hầu Xung bỏ vào túi càn khôn và đáp lại:
- Gia chủ khách khí rồi. Mọi việc đã ổn, ta xin phép được trở về.
- Trương đại phu cứ tự nhiên.
…
Ngay từ lúc tờ mờ sáng, trong phòng của Hầu Siêu có rất nhiều người. Gia chủ, trưởng lão Hầu gia, Hầu Thiên Kinh và cả Phong Tiểu Tiểu.
12 vị lão giả ngồi xung quanh 1 cái bàn, có người nhấp trà, có người nhắm mắt tĩnh tọa.
Phía bên phải một góc phòng, Phong Tiểu Tiểu sốt ruột, nhỏ giọng hỏi Hầu Thiên Kinh:
- Phu quân, Trương đại phu chẳng phải nói đến sáng Siêu nhi sẽ tỉnh sao? Sao đến bây giờ hài tử vẫn chưa tỉnh lại? Sẽ không có việc gì chứ?
- Phu nhân, nàng bình tĩnh lại đi. Đừng có quá quan tâm thì suy nghĩ loạn lên như thế. Yên tâm, Siêu nhi sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.
- Vâng, thiếp đã rõ.
…
Hầu Siêu từ tử mở mắt, thân thể đã không còn truyền tới cảm giác đau nhức và choáng váng. Hắn tạm thời yên tâm. Hắn bắt đầu cố gắng cử động tay chân để đứng lên.
- Gia chủ, nhị thiếu gia đã tỉnh lại rồi. Tam trưởng lão nói.
Hầu Thiên Kinh và Phong Tiểu Tiểu vội vàng chạy lại giường đỡ Hầu Siêu và dồn dập hỏi:
- Siêu nhi, ngươi đã tỉnh lại rồi? Có cảm giác như thế nào? Có khó chịu không? Ngươi thật làm mẫu thân lo lắng.
- Siêu nhi, thế nào? Có thấy tốt hơn không?
Đột nhiên xuất hiện Hầu Thiên Kinh và Phong Tiểu Tiểu xông lại hỏi liên tục, Hầu Siêu có chút choáng váng, hắn muốn hôn mê bất tỉnh tiếp cho xong.
…
Hầu Xung đang nhắm mắt, nghe tam trưởng lão nói, hắn mở mắt ra. Nhưng nhìn thấy Hầu Thiên Kinh và Phong Tiểu Tiểu vây quanh Hầu Siêu, bất đắc dĩ hắn tiến tới và nói:
- Được rồi, ta hiểu được. Trương đại phu nói Siêu nhi không sao thì tất sẽ không sao, hai người các ngươi lui ra cho chúng ta nói chuyện với Siêu nhi.
Nghe Hầu Xung nói thế, Hầu Thiên Kinh và Phong Tiểu Tiểu chỉ đành tách ra và trở lại góc bên phải phòng.
- Siêu nhi, ta biết ngươi mới tỉnh dậy có chút mệt mỏi, nhưng việc gia tộc không thể trì hoãn, ngươi hiểu chứ.
Nghe Hầu Xung nói thế, Hầu Siêu mới phản ứng lại. Hắn thất thanh khóc rống và nghẹn ngào:
- Gia gia, đại ca đâu rồi? Đại ca vẫn khỏe chứ?
Hầu Xung ngẩn người, hắn lắc lắc đầu đáp:
- Quang nhi hắn đã mất hơn 2 tháng rồi.
Hầu Siêu càng khóc to hơn, hắn kêu la thảm thiết, đồng thời ra sức cắn môi chảy máu, hai tay bấm lên thân thể, rồi gào thét:
- Đều là lỗi tại ta, đều là lỗi tại ta. Cũng vì bảo vệ ta đại ca mới như thế. Là tại ta, là tại ta.
Nhìn thấy tôn tử của mình đang tự trách đến nỗi môi và bàn tay đều chảy máu, Hầu Xung hắn cũng cảm thấy có tí rưng rưng, nhưng hắn mạnh mẽ áp chế và quát lên:
- Tỉnh táo lại cho ta. Quang nhi hắn đi rồi. Khóc lóc với tự trách thì có ích lợi gì, ngươi nhanh chóng mô tả lại sự việc để các vị gia gia trả thù cho Quang nhi.
Hầu Siêu bắt đầu khóc nhỏ lại, hắn bắt đầu nhớ lại và kể - chí ít trong mắt mọi người, bộ dạng mê mang, suy nghĩ và nói lại của hắn trông giống như thế:
- Bẩm các vị gia gia. Khi ấy phụ thân vừa đi chưa được bao lâu, một người mặc đồ đen, che mặt bằng vải đen từ hướng tây bay lại. Trải qua lần tập kích trước, đại ca hắn trở nên cảnh giác, hắn bảo ta lui lại phía sau, còn hắn, hắn vận khởi linh khí chuẩn bị phòng vệ. Khi tên áo đen còn cách ta và đại ca còn 20 trượng, hắn đột ngột vận khởi bảo thuật hóa thành một vòng lửa đánh về phía chúng ta. Đại ca bùng nổ hết sức đại chiến với hắn, mong chờ phụ thân về kịp. Mắt thấy không dùng hết sức đối phó thì khó có thể nhanh chóng kết thúc chúng ta, tên áo đen bạo phát ra tu vi thực sự, đại ca hắn ngay lập tức đánh không lại và rơi vào hạ phong. Sau đó tên áo đen ngẩng mặt nhìn về phía đông nhíu mày. Ta và đại ca biết phụ thân sắp quay trở lại, nhưng thật sự chúng ta đã không còn chút sức lực nào để phản kháng, chúng ta đều hi vọng hắn sợ phụ thân sắp trở lại mà bỏ chạy buông tha chúng ta. Nhưng hắn lại không làm như thế, từ xa hắn phóng ra 2 chưởng đánh lên người ta và đại ca. Sau đó, ta không còn biết gì nữa.
- Ngươi có thể nhận ra người đó là ai không? Mặc dù không hi vọng nhiều vào một đứa bé, nhưng Hầu Xung vẫn hỏi.
- Bẩm gia gia, hắn mặc đồ đen và che mặt, ta thật sự không biết. Nhưng ta nhớ rõ khí tức của hắn, nếu ở cạnh hắn, ta có thể chỉ ra. Hầu Siêu nói.
- Được, vậy giờ ngươi đã khỏe rồi chứ? Thế thì lập tức ra gia gia bái phỏng các gia tộc khác.
- Gia chủ, ta cho rằng người áo đen chỉ là một con cờ. Cho dù Hầu Siêu hắn có nhận ra cũng chẳng ích gì. Đại trưởng lão nói.
- Ngươi nói thế là sao? Hầu Xung cau mày.
- Gia chủ. Gia tộc kẻ đó chắc chắn sẽ tìm cách giấu hắn đi. Cho dù chúng ta vạch mặt, họ cũng có thể tìm ra muôn lí do chối bỏ, ví dụ như lời của một đứa trẻ 3 tuổi không đáng tin. Chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh kẻ đó là người tập kích Quang nhi và Siêu nhi. Nhưng ta lại nghiêng về ý kiến cuối cùng là kẻ áo đen đó đã bị thủ tiêu.
Hầu Xung trầm mặc, một lúc sau hắn nói:
- Ngươi nói đúng, là ta quá nóng tính rồi. Nhưng mà ta không thể nuốt trôi cơn giận này. Tôn tử bị giết, người làm gia gia như ta há có thể im lặng mà quên đi?
- Gia chủ, ta cho rằng chúng ta có thể hạ thủ với một vài gia tộc nhỏ chống đối chúng ta để ngài hả giận và thị uy. Tam trưởng lão đưa ra ý kiến.
- Được, cứ theo lời của ngươi đi. Vậy chúng ta bây giờ cũng nên rời khỏi đây cho gia đình Thiên Kinh trò chuyện rồi.
Đúng lúc này đại phu nhân Trúc Thanh xông vào, cấu xé, tát mặt Hầu Siêu và la hét:
- Súc sinh, sao ngươi không chết đi. Đáng lẽ ngươi phải chết. Ngươi mà chết thì Quang nhi đã không sao. Súc sinh, chết đi, đi chết đi.
Trúc Thanh tiến đến đấm đá túi bụi và khóc rống.
Gia chủ Hầu Xung và các trưởng lão, Hầu Thiên Kinh và Phong Tiểu Tiểu bất ngờ ngẩn người chưa kịp phản ứng.
Hầu Xung phút chốc hồi thần, hắn bay tới đánh một tát khiến Trúc Thanh đại phu nhân bay ra ngã xuống mặt đất.
- Ngươi đang làm cái trò gì thế? Ngươi đang nói cái quái gì thế hả? Hầu Siêu nó chỉ là một đứa bé 3 tuổi thì nó biết cái gì? Hầu Quang là đại ca, nó có trách nhiệm bảo hộ đệ đệ, nó có chết, đó cũng là vinh quang. Chẳng lẽ ngươi cho rằng khi ấy để một đứa bé 3 tuổi không có tu vi lên bảo hộ 1 đứa bé 8 tuổi tu vi Luyện khí kỳ? Ngươi đang làm ô nhục sự hi sinh của Quang nhi. Cút ngay cho ta!!!
Hầu Xung quát lớn.
Trúc Thanh ngồi dưới mặt đất, liên tục dùng hai tay đấm vào mặt đất và gào khóc:
- Quang nhi a Quang nhi, ngươi ra đi thật oan uổng. Ở dưới đó chắc lạnh và cô đơn lắm, để mẫu thân đi cùng với ngươi.
Nói xong, Trúc Thanh lao nhanh vào tường. Hầu Thiên Kinh rất nhanh bay tới đánh nàng ngất xỉu và đưa ra ngoài.
- Các vị gia gia, tử tôn Hầu Siêu khẩn cầu các vị giúp ta mạnh mẽ hơn. Ta muốn tự mình báo thù cho đại ca.
Hầu Siêu kiên định nói.
12 vị lão giả lại ngẩn người. Nhưng cũng không ai cho điều đó là kỳ lạ. Hầu Siêu nó là tự trách và nó muốn làm vậy vốn dĩ rất bình thường.