Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 31: Đằng sau sự thành công.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Cuối cùng cũng tiễn chân hai vị phóng viên của Nhật Báo Thành phố ra về, Trương Nhất Phàm khó khăn lắm mới được yên tĩnh mấy ngày.
Nhưng hai ngày này hắn cũng không được nhàn rỗi gì cả, lúc nào cũng suy nghĩ về hạng mục của khu vực rau củ, khu vực rau củ này nên quy hoạch ra làm sao, kinh doanh như thế nào? Làm như thế nào để phát triển được, đây là những vấn đề cần phải cân nhắc đắn đo.
Trương Nhất Phàm tìm rất nhiều các ví dụ về việc triển khai hạng mục này, đang chú tâm nghiên cứu, Trần Trí Phú trong tay cầm tờ báo xăm xăm đi tới.
- Chú em Nhất Phàm, chú em Nhất Phàm, xem đi! Lần này chú em lại lộ diện nữa rồi, tai nạn ở mỏ than Nam Khê được phơi bày ra hết rồi.
Thấy biểu hiện của Trần Trí Phú, sự hớn hở viết đầy lên trên mặt, chắc chắn là việc tốt rồi, phải chăng là một bài báo khen ngợi, trong lòng Trương Nhất Phàm liền chùng xuống.
Trần Trí Phú cầm tờ báo đọc to:
- Kỳ tích trong tai nạn ở mỏ than, thần thoại của sự bất tử! Tấm gương hành động, anh hùng của Đảng. Ghi lại toàn bộ quá trình của sự cố tai nạn ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy, bên dưới còn có một tiêu đề nhỏ: Bí Thư đích thân chỉ huy, Chủ Tịch Thị Trấn tiên phong xuống hầm, xung phong cứu nạn trong tai nạn ở mỏ, tạo nên thần thoại của sự bất tử, những công nhân bị kẹt trong hầm nhờ có kỳ tích mà sống sót trở về, không một ai bị thương!
Họ là những người tiên phong của Đảng, họ là cán bộ cốt cán của nhân dân, họ là những vĩ nhân của thế giới, họ cũng là niềm tự hào của tất cả mọi người.
Xem này! Lại là bọn họ tạo nên kỳ tích.
Xem này! Lại là bọn họ thần thoại của sự bất tử.
Xem này! Lại là bọn họ dựng lên một truyền kỳ bất bại.
Đây chính là sự khắc họa chân thực về cán bộ cao cấp của Thị Trấn Liễu Thủy, một tác phong giản dị của Đảng viên Cộng Sản, một niềm tự hào của con người Trung Quốc!
Phía dưới còn có một đoạn dài ca ngợi những cán bộ ở Thị Trấn Liễu Thủy, bài báo viết rất có khí thế hào hùng, câu văn ưu mỹ, thoạt nhìn dường như không phải là một bài báo, mà viết một bài tản văn về thể loại trữ tình. Nhất là phần mở đầu của bài văn, dùng vô số biện pháp tu từ để tạo một không khí mãnh liệt cho câu, lấy tình tiết để mở rộng..trong phút chốc dành được bao nhiêu cảm tình của độc giả.
Không cần phải nói, đây lại là kiệt tác của Thẩm Uyển Vân, lần trước khi xem qua bài báo của cô ta, Trương Nhất Phàm đối với cô gái đeo mắt kính này cũng biết rõ đôi chút.
Là sinh viên mới tốt nghiệp không bao lâu, những bài báo Thẩm Uyển Vân viết, thích dựa vào tính chân thực của sự việc, lại thêm cách hành văn uyển chuyển, đây chính là nét đặc sắc của cô ấy, từ mặt chữ trong bài văn có thể thấy đây là một cô gái có tính cách yêu ghét rõ ràng.
Trần Trí Phú vẫn còn đang cao hứng dạt dào nghĩ ngợi, trên mặt mang vẻ vui mừng hớn hở, Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Được rồi, được người ta khen hai câu, chúng ta lại vếnh váo rồi đấy.
Ha ha…
Trần Trí Phú thật thà cười, từ sau tai nạn ở mỏ than, anh ta cũng thay đổi cách xưng hô với Trương Nhất Phàm, gọi là chú em, có thể thấy anh ta đối với cách xử sự của Trương Nhất Phàm, rất là kính nể.
Trần Trí Phú bỏ tờ báo xuống, trên mặt vẫn không che dấu hết được vẻ vui mừng:
- Chú em Nhất Phàm à, lần này Thị Trấn Liễu Thủy của chúng ta có thể nổi danh rồi. Chú em này, báo chí khen ngợi chúng ta hết lời, đây là điều chắc chắn đối với những cán bộ trong Thị Trấn của chúng ta, cô gái Thẩm Uyển Vân này viết rất khá! Tôi chưa từng xem qua bài báo nào mà làm con người ta hưng phấn như vậy. Chú nói xem, Huyện Ủy và Ủy Ban Nhân Dân có biểu dương chúng ta hay không?
- Người ta viết hơi hoa trương rồi đấy.
Trương Nhất Phàm không muốn phá vỡ tâm trạng của Trần Trí Phú, chỉ mỉm cười nói:
- Chiều nay tranh thủ chút ít thời gian đi thông báo cho các cán bộ ở thôn xung quanh Thị Trấn đi nhé, chuẩn bị đầy đủ một chút về tình hình hạng mục của khu vực rau củ.
- Được. Được. Được! Chuyện này đã có tôi lo rồi.
Trấn Trí Phú vui vẻ bước đi, để lại tờ báo đó trên bàn.
Trương Nhất Phàm cầm tờ báo lên xem sơ qua nội dung của bài báo, trong bài có mấy chỗ nhắc tới tên của Trần Trí Phú, chẳng trách bộ dạng anh ta lại vui vẻ như vậy, Trương Nhất Phàm lắc đầu cưởi nghĩ, cái tên Trần Trí Phú này, lớn tuổi như vậy mà còn không giữ được bình tĩnh.
Cũng khó trách, Trần Trí Phú là cán bộ quản lý trong Thị Trấn nhỏ, nếu muốn có cơ hội lên mặt báo Thành Phố cũng rất là khó, nhất là trong chủ đề nổi bật như thế này, trong bài báo công khai ca ngợi và nhiều lần nhắc đến tên của Trần Trí Phú.
Tuy rằng Thẩm Uyển Vân dùng bút mực để kể lại toàn bộ quá trình cứu viện, trong đó Trương Nhất Phàm cũng góp phần quan trọng trong việc này, cho dù cô ta viết rất khiêm tốn, không phô trương, nhưng chỉ cần là người sáng suốt, đều có thể nhìn ra công lao to lớn của Chủ Tịch Thị Trấn là hắn.
Ở đây cô ta dùng thủ pháp từng bước tiến dần, trước tiên đưa toàn bộ biểu hiện của cán bộ ở Thị Trấn Liễu Thủy trong việc này thể hiện ra bên ngoài, để tăng thêm kịch tính, sau đó thì thuận nước đẩy thuyền, đề cao công lao lớn nhất là của Trương Nhất Phàm.
Đang chăm chú xem báo, điện thoại trên bàn bỗng vang lên, Trương Nhất Phàm tiện tay bắt lấy.
- A lô!
Trong điện thoại là một giọng nói cực kỳ dễ nghe.
- Chủ Tịch Trương, anh đã xem báo chưa? Anh thấy thế nào? Có hài lòng không?
- Là phóng viên Thẩm đấy à! Tôi đang xem báo đây? Cô thật là, cô viết cũng thật quá khoa trương! Làm tôi thấy ngại quá!
- Không có mà. Anh thấy là người tiên phong gì đó của Đảng, là cán bộ tốt của nhân dân..chậc chậc, những người này nếu để lãnh đạo bên trên nhìn thấy, lại nói chúng ta thích ra mặt, thì công việc sẽ bẽ mặt ngay.
- Tôi không quan tâm đến việc đó, tôi chỉ viết những điều đúng sự thực, người như tôi chính là như vậy, yêu ghét rõ ràng, lập trường kiên định, nếu không phải là việc tốt, có trả thêm tiền tôi cũng sẽ không nói một câu nói tốt đâu!
Ha ha..Phóng viên Thẩm là một đồng chí tốt.
Cùng Thẩm Uyển Vân nói thêm mấy câu nữa thì gác máy, Trương Nhất Phàm cũng suy nghĩ về cô phóng viên Thẩm Uyển Vân này.
Là người mới tốt nghiệp ra trường, quá lý tưởng hóa rồi.
Sự việc sửa chữa kênh mương lần trước, bị Bí thư Phong nói tác phong của mình phách lối, nông nổi..làm người không thể vì làm một chút việc mà đã đắc chí, mà phải kiểm nghiệm nhiều hơn nữa, làm nhiều và tự phê bình bản thân.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trương Nhất Phàm đương nhiên là không được thoải mái rồi,. Về chuyện của bài báo lại không phải do mình sắp đặt, ký giả người ta nhìn thấy, anh có thể không cho cô ta chụp ảnh sao? Lại không phải thấy không đúng người, tuyên dương một tí chưa chắc đã là việc xấu.
Đối vời sự phê bình của Bí thư Phong, Trương Nhất Phàm cũng biết, đây không phải do mình của mình, mà bầu không khí không lành mạnh ẩn bên trong chốn quan trường, dù sao mình và Chủ tịch huyện Lâm cũng chung một đường, cũng hơi nổi bật, để Bí thư Phong nhìn thấy khó chịu.
Nếu đổi lại là một người cấp dưới, Bí thư Phong sẽ không nói như vậy. Trên thực tế, theo thông tin vỉa hè, khi Bí thư Phong quay trở về, đã chửi cho thuộc hạ của mình một trận.
Các người làm ăn kiểu quái gì thế, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, chơi bời lêu lổng. Tất cả về suy nghĩ kỹ lại cho tôi, làm nhiều việc ra hồn một chút, để tôi có thể nở mày nở mặt chút xem nào!
Đây là nguyên văn câu nói của Bí thư Phong, những cán bộ kia bị Bí thư Phong răn dạy và quở mắng, trong lòng thì đang thầm mắng Trương Nhất Phàm. Anh làm gì thì làm, tại sao phải nói oang oang như vậy, hại bố đây ngày nào cũng thấy khó ở. Chỉ là những người này nghĩ là, tôi mới không ngốc như vậy, ăn cơm rồi không có việc gì làm, phúc đến rồi còn không biết hưởng, chạy đến làm những việc không đâu, bố đây thật không muốn làm quan thanh liêm, vật lộn với hai từ liêm khiết.
Tin tưởng rằng bài báo lần này, Bí thư Phong sẽ lại nhìn thấy, cũng không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào, không biết có giống như lần trước không, trong đại hội lại ngang nhiên phê bình mình.
Đang suy nghĩ thì Trần Trí Phú lại đến.
- Chú em Nhất Phàm à, Huyện Ủy vừa mới có thông báo, chiều nay ba giờ triệu tập hội nghị học tập cán bộ cơ sở, bất cứ ai cũng không được vắng mặt.
Nên đến thì phải đến, trốn cũng trốn không được, Trương Nhất Phàm lại thở dài, trong lòng nghĩ rằng không biết Bí thư Phong lại muốn nói gì với mình đây.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 32: Mời khách.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Suốt cả buổi chiều, Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú vẫn họp ở trong Huyện.
Cuộc họp chủ yếu là truyền đạt đến Trung Ương nội dung cải cách sâu sắc hơn, còn có cơ quan chính quyền của địa phương, phải làm như thế nào để tăng cường cải cách đổi mới, làm thế nào để tổ chức cho nông dân thoát khỏi sự nghèo khó để cuộc sống sung túc hơn.
Từng nội dung chính trị lớn cứ thế tiếp diễn, ngồi nghe cũng khiến người ta mơ màng buồn ngủ, không ít người cứ ra vô nhà vệ sinh hút thuốc, nói chuyện để thoát khỏi kiểu hội nghị buồn chán này.
Sau ba giờ đồng hồ, hội nghị đã kết thúc, bí thư Phong làm mấy bảng tổng kết, chẳng qua là tăng thêm tính đoàn kết trong nội bộ, làm thế nào để quán triệt tinh thần Trung Ương, sau đó trong quá trình cải cách, một vài cán bộ cơ sở này nên cải cách ở những điểm nào.
Sau đó anh ta lấy việc ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy ra làm ví dụ, khẳng định rằng thành tích của Ủy viên thường vụ UBND Thị Trấn, góp phần làm giảm nhẹ sự thương vong trong tai nạn ở mỏ than, đây là một thành tích không hề nhỏ.
Thậm chí anh ta còn sơ lược nhắc đến tên của Trương Nhất Phàm, trong lời nói của anh ta nghe không rõ là biểu dương pha hay phê bình, bí thư Phong nói, cách giải quyết này rất tốt, nhưng cũng không nên áp dụng. Chúng ta làm phụ mẫu của nhân dân trước tiên phải làm tốt mọi công tác phòng bị, không phải việc gì cũng đều phải xông lên phía trước.
Sau đó anh ta lại nói thêm mấy câu nữa, phải tăng thêm tính đoàn kết trong nội bộ, đừng làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Nói tóm lại, sự cố tai nạn ở mỏ than Nam Khê của Thị Trấn Liễu Thủy, giải quyết tương đối thành công, đây là một điều rất đáng giá để chúng ta học tập và làm gương.
Khi Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ tới những lời của bí thư Phong đang nói, thì vô tình phát hiện ra rằng, khi bí thư Phong nói chuyện, ánh mắt vô tình hay hữu ý mà nhìn về hướng mình mấy lần. Điều này từ trước giờ không có, hơn nữa trong ánh mắt ấy còn mang theo một ánh nhìn kỳ lạ.
Ánh mắt này nhìn có vẻ rất ôn hòa, giống như đang muốn nhắn gửi một thông điệp gì đó.
Cuối cùng cũng tan họp, lúc này đã hơn sáu giờ, muốn về đến Thị Trấn Liễu Thủy cũng phải gần tám giờ.
Trương Nhất Phàm ở lại Huyện nhưng lại không có chổ ở, hơn nữa còn có Trần Trí Phú, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, hay là ăn cơm trước, rồi hãy nói đến chuyện trở về.
Không ngờ Trần Trí Phú cũng có ý định này, thật không dễ dàng gì mới đi đến Thị trấn huyện một chuyến, anh ta liền đề nghị:
- Chú em Nhất Phàm àh, tôi thấy đã hơn sáu giờ rồi, không bằng tìm một nơi ăn cơm trước, sau đó tối về Thông Thành ở lại một đêm.
Trần Trí Phú tâm trí hôm nay rất khá, nghe bí thư Phong nói xong còn biểu dương được mấy câu, lại cố lôi kéo Trương Nhất Phàm, nói rằng hôm nay anh ta phải mời, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Ở Thông Thành tôi còn quen thuôc hơn anh, nói như nào cũng là để tôi lo liệu, nếu bí thư Trần muốn ở lại Thị Trấn một đêm, vậy tôi sẽ ở lại cùng dạo chơi với anh.
Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng vẫn là tài xế Tiểu Lưu lên tiếng:
- Bí thư Trần, anh đừng tranh cãi với Chủ tịch Trương nữa, anh ta rành rọt đường đi nước bước ở Thông Thành hơn chúng ta, hay là cứ để anh ta lo liệu di nhé.
Trần Trí Phú lúc này cũng không còn kiên trì nữa, nhưng anh ta vẫn còn cố nói thêm một câu:
- Vậy lần sau tôi tuyệt đối không thể để chú em giành nữa, nếu không ông anh này còn gì là thể diện nữa.
- Được, được, được!
Trương Nhất Phàm chui vào trong xe, dặn dò Tiểu Lưu lái xe đến Vương Phủ Nhân Gia.
Vừa nghe đến tên cửa tiệm Vương Phủ Nhân Gia, Tiểu Lưu không nhịn được liền líu lưỡi, mẹ của con ơi, Vương Phủ Nhân Gia không phải là nơi một người bình thường có thể đến. Nghe nói một ăn một bữa cơm phải mất bảy tám trăm đồng, thậm chí còn trên cả ngàn đồng ấy chứ, vì vậy anh ta có chút do dự nói với Nhất Phàm:
- Chủ tịch Trương, tôi nghe nói ở đó rất đắt, hay là đổi sang tiệm khác nhé?
- Ít nói đi, nếu cậu muốn đi thì đi, cậu còn sợ tôi không trả nổi tiền hay sao?
Trương Nhất Phàm trong túi áo có hai chiếc thẻ, cộng lại cũng mười mấy vạn, không lo trả không nổi tiền cơm, chẳng qua là lần đầu tiên cùng với Trần Trí Phú đến Thị Trấn huyện ăn cơm, dù sao cũng không nên quá giản dị.
Tuy nói Vương Phủ Nhân Gia có hơi sang trọng, nhưng thật sự nghĩ không ra nơi nào khác, Tiểu Lưu không nói gì nữa, tiếp tục lái xe đến quán cơm lớn nhất của Thông Thành ở đường Trung Thanh – Vương Phủ Nhân Gia.
Ở Thông Thành này, nếu bàn về vấn đề vui chơi giải trí thì đúng là Vạn Tử Thiên Hồng xem như đứng đầu bảng, vẻ đẹp cổ kính trước đây của nó được sáng tạo lại trong cách thiết kế, cách phục vụ độc đáo, và thu hút các hạng mục giải trí vùng duyên hải, ở Thông Thành này ngành giải trí được khai thác với muôn ngàn kiểu dạng.
Nhưng nó dù sao cũng chỉ là nơi lấy sự an nhàn vui chơi làm chủ yếu, nếu nói đến ẩm thực, tuyệt đối chỉ có Vương Phủ Nhân Gia là một nơi tuyệt đỉnh, từ khẩu vị đến phong cách của nó và toàn bộ phương thức vận hành kinh doanh của nhà hàng cũng là du nhập từ vùng duyên hải, ở Thông Thành sự nghiệp kinh doanh quán ăn không ngừng đổi mới, theo ước tính mỗi ngày khoản tiền kiếm được của doanh nghiệp hơn mười vạn, đây là con số cực lớn nổi tiếng khắp Thông Thành.
Trần Trí Phú tuy là Bí thư Đảng Ủy của Thị Trấn, cũng chưa gặp qua cảnh đời rộng lớn như thế này, nhất là sau khi bị điều đến Thị Trấn Liễu Thủy trong mấy năm, trên cơ bản là chưa ở lại Thị trấn huyện bao giờ, đi đến Vương Phủ Nhân Gia là một nhà hàng lớn của thời đại mới, thậm chí có thể cảm thấy được rằng bộ dạng anh ta không được tự nhiên lắm.
Tài xế Tiểu Lưu cũng như vậy, dù sao cũng chỉ là một viên chức nhỏ lăn lộn ở nông thôn, đến một nơi như thế này, không thể sánh được với Trương Nhất Phàm đi đứng rất điềm tĩnh, nhân viên phục vụ nhanh mắt nhìn một cái cũng biết, Trương Nhất Phàm mới là chủ nhân cần được các cô tiếp đãi.
Một cô gái mặc sườn xám, thân áo xẻ rất cao, có thể nhìn thấy rõ ngay cặp đùi trắng thon dài rất đẹp đon đả đón khách, thái độ hòa nhã mà nhiệt tình chào mời quan khách:
- Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách có mấy người?
Trương Nhất hàm giơ ra ba ngón tay ra hiệu.
Dạ, xin mời quý khách theo tôi!
Ánh mắt xinh đẹp lưu luyến lòng người khi đón khách, làm một động tác rất chuyên nghiệp, cung kính chớp mắt khom người, từ cổ áo khoét sâu lộ ra một bộ ngực trắng ngần, từ những khe hở hoàn toàn có thể nhìn thấy, đằng sau lớp áo sườn xám là một cảnh sắc làm rung động lòng người.
Trần Trí Phú đã bao giờ nhìn thấy cô gái dạng như thế này đâu, xém chút nữa loạng choạng ngã nhào xuống đất, nếu không có Tiêu Lưu nhanh tay lẹ mắt, có thể đã mất mặt trước đám đông, thật đúng là nông dân lên thành phố, không biết thế nào là phương hướng nữa.
Cô gái đón khách xinh đẹp không nhịn được khẽ mĩm cười, dẫn ba người tiến lên lầu.
- Quý khách, muốn ngồi phòng riêng hay phòng chung?
Ở nơi này, Trương Nhất Phàm lại không phải là lần đầu tiên đến, trước đây khi còn làm thư ký, thường xuyên có người kéo hắn đến những nơi ăn chơi chác táng, nhất là Hồ Lôi, chỉ cần có nhà hàng nào mới khai trương, là phải sống chết gọi Trương Nhất Phàm đi bằng được.
Đã quen rồi với cuộc sống như vậy, nên khi vừa đến Thị Trấn Liễu Thủy, vẫn có một vài điều cũng còn chưa quen nếp. Lại một lần nữa vào chốn tiêu phí xa hoa, Trương Nhất Phàm có cảm giác như trước đây.
Trong Thị trấn huyện vẫn tốt hơn, xem ra hắn phải sớm nghĩ cách quay về mới được. Ngay lúc này, trong lòng Trương Nhất Phàm đã có một dự định khác.
Khi cô gái đón khách hỏi, Trương Nhất Phàm trả lời theo thói quen.
- Cho phòng riêng nhé!
Ăn cơm trong phòng riêng , cảm giác so với bên ngoài thoải mái hơn, thứ nhất là không có người làm phiền, thứ hai lại yên tĩnh, không cần nhìn thấy người đến người đi như ở phòng chung. Trần Trí Phú mới nghe nói vào phòng riêng, đã vội vàng xua tay, trong ấn tượng của anh ta, thành phố không bằng nông thôn, vào phòng riêng chắc chắn phải đắt hơn rất nhiều.
Cho dù là tiêu tiền của Trương Nhất Phàm, anh ta cũng có chút không đành lòng, cùng làm việc với Trương Nhất Phàm gần một năm, người như hắn không tham ô không giành giật, làm người chính trực, công bằng, nếu như ăn một bữa cơm tiêu hết cả một tháng lương của hắn, Trần Trí Phú cũng cảm thấy áy náy.
Vì thế anh ta vội vàng nói:
- Ngồi ở phòng chung nhé, ở đó không khí cũng tốt mà.
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta một cái, tự nhiên cũng hiểu được tâm tư của Trần Trí Phú, nếu mình kiên trì thêm một lần nữa, há chẳng phải là phô bày sự giàu sang hay sao? Lập tức quay sang cô gái đón khách nói:
- Vậy thì ngồi phòng chung vậy!
Ba người ngồi ở phòng khách trên lầu hai, kiếm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, ở đây rộng rãi thoáng mát, ánh sáng vừa đủ, cảnh vật xung quanh tao nhã, toàn bộ không gian phảng phất mùi hương thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trịnh Chí Tài này thật sự càng ngày càng có bản lĩnh!
Trương Nhất Phàm nói thầm một câu. Trịnh Chí Tài là ông chủ của nhà hàng này, chỉ tầm khoảng trên dưới 30 tuổi, nghe nói là một hoa kiều trở về từ hải ngoại, ở Thông Thành cũng có chút thế lực, Trương Nhất Phàm cũng đã từng trải qua nhiều lần như vậy, với hắn thì có thể cũng xem như là đã quen, cũng không có thân thiết lắm.
Sau khi cô đón khách xinh xinh đi khỏi, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục của nhà hàng mang thực đơn đến.
- Xin hỏi các ngài muốn gọi món gì?
- Này! Để các anh xem rồi gọi món ăn đi nhé?
Sau đó Trương Nhất Phàm đưa bảng thực đơn cho Trần trí Phú và Tiểu Lưu.
- Các anh thích ăn gì thì cứ gọi, bữa cơm này là tôi mời, ở Thị Trấn Liễu Thủy khó mà đi xa được một lần, cứ xem như là thoải mái đi nhé!
Trần Trí Phú và Tiểu Lưu cười khì khì cầm lấy thực đơn lên xem, đột nhiên một âm thanh từ phía cầu thang truyền đến.
Ô! Chú em Nhất Phàm.
Liền ngay sau đó thì thấy Cục trưởng cục Tài Chính Lương Chính Hòa đi đến bên cạnh, cách một khoảng khá xa đưa tay ra, sau đó hai người bắt tay nhau rất thân thiết.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 33: Ăn một bữa cơm cũng khó khăn.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
- Tại sao lại ăn cơm ở đây? Đi, cùng nhau đi vào phòng riêng!
Lương Chính Hòa sắp lôi Trương Nhất Phàm đi vào phòng riêng, Trương Nhất Phàm chỉ vào hai người Trần Trí Phú nói:
- Phòng riêng tôi không vào đâu, hôm nay tôi phải cùng ngồi với lãnh đạo, sau đó hắn giới thiệu Trần Trí Phú.
Một bí thư Đảng Ủy của Thị Trấn, Lương Chính Hòa đối với Trần Trí Phú rõ ràng là không nhiệt tình cho lắm, chỉ dùng những lời xã giao như thói quen ở chốn quan trường chào hỏi mấy câu, rồi đề tài câu chuyện lại chuyển sang chuyện của Trương Nhất Phàm:
- Bây giờ anh có thể hãnh diện rồi, tôi nghe nói bí thư Phong ở trong hội nghị rất tán dương còn tất cả mọi người đều hướng về Thị Trấn Liễu Thủy của chúng ta học tập, quá tốt, quá tốt.
Lương Chính Hòa vênh váo giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ, không ngừng hớn hở nói. Lương Chính Hòa là nhân vật chủ chốt ở phòng Tài chính Huyện, không ngờ lại xưng huynh nói đệ với Trương Nhất Phàm, Trần Trí Phú tự nhiên cũng biết bản thân mình không phải cùng cấp bậc, thì đâm ra ít nói hẳn, chỉ ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện.
Lương Chính Hòa nắm trong tay quyền sinh sát ở phòng Tài chính đến ăn cơm, đương nhiên không cần hắn ta phải trả tiền, thấy Trương Nhất Phàm không muốn vào phòng riêng, cũng chào hỏi mấy câu rồi bước đi.
Trần Trí Phú cầm thực đơn chọn được hai món, Tiểu Lưu chọn một món, gọi đủ tám món, Trương Nhất Phàm nhíu mày.
- Thêm hai món nữa cho đủ thập toàn thập mỹ.
Sau đó hắn lại muốn thêm món mực hấp, một món tôm hùm nướng muối ớt.
- Nhiều lắm rồi, đừng gọi nữa.
Trần Trí Phú biết bao nhiêu lần đã từng vào các quán xá ở Thị Trấn nhỏ, ăn qua những món ăn ở nông thôn, nhưng ăn ở nơi xa hoa thế này lại là lần đầu tiên, thấy Trương Nhất Phàm tiêu pha như vậy, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Lúc Trương Nhất Phàm vừa mới đến, sửa chữa thủy lợi, mình cùng với hắn giở thủ đoạn, đùa giỡn Thái Cực, ra sức tránh phải gánh vác trách nhiệm. Một năm trôi qua, anh ta hoàn toàn hiểu được Trương Nhất Phàm, bây giờ nhớ lại, cảm thấy hành động lúc đó của mình, thực sự có chút ấu trĩ đáng cười. Lúc này, anh ta thậm chí còn muốn lôi chuyện của Lưu Thiên Lâm lén lút giở trò nói ra hết.
Lưu Thiên Lâm hận Trương Nhất Phàm là có nguyên nhân, vốn dĩ trong chương trình hội nghị muốn để ông ta tiếp nhận chức Chủ tịch Thị Trấn Liễu Thủy, nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm ở đâu rớt xuống, giành chức vụ này từ tay ông ta. Nếu là một cán bộ lão thành lớn tuổi có thâm niên cũng tốt, đằng này Trương Nhất Phàm còn trẻ tuổi như vậy, để thua một đứa hai mươi mấy tuổi, một đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa như vậy, Lưu Thiên Lâm đương nhiên không muốn chấp nhận.
Vì vậy, trong việc phát triển công tác ở Thị Trấn Liễu Thủy, Lưu Thiên Lâm luôn tỏ ra khó chịu, thậm chí còn làm những trò mờ ám sau lưng mới cam lòng. Có lẽ ông ta nghĩ rằng, chỉ có đẩy Trương Nhất Phàm đi thì ông ta mới có ngày ngẩng đầu lên được.
Đồ ăn đến rồi, Trương Nhất Phàm lại gọi thêm một bình rượu Ngũ Lương.
Mấy trăm đồng một bình rượu, nhìn thấy Trần Trí Phú có chút đau lòng, lần này phải để Trương Nhất Phàm móc túi ra trả tiền mà, vốn dĩ lát nữa định giành trả tiền, nhưng bình rượu này vừa mang ra, Trần Trí Phú hơi chột dạ.
Bữa cơm này nếu không mất bảy tám trăm đồng, thì đánh chết anh ta cũng không tin.
Trước đây, Trần Trí Phú đảm nhiệm chức vụ ở một địa phương khác, dạng như thế này cũng đã gặp qua, ăn một bữa cơm hơn một ngàn đồng, hát một tăng Karaoke cũng đến mấy ngàn, nhưng đây là Thị Trấn Liễu Thủy, tài vụ của Thị Trấn Liễu Thủy anh ra rõ hơn ai hết.
Sau khi Trương Nhất Phàm đến, tuy rằng tài chính có sự chuyển biến khá hơn, cũng chỉ là cố gắng để có thể duy trì tình hình này. Nếu khởi công công trình, tài chính sẽ trở nên túng thiếu.
Uống rượu, ăn thức ăn, trong lòng Trần Trí Phú luôn nghĩ đến lòng tốt của Trương Nhất Phàm, cuối cùng không kìm chế được nhắc nhở một câu.
- Chú em Nhất Phàm àh, anh phải cẩn thận với loại người như Lưu Thiên Lâm đấy nhé, ông ta hình như luôn có thành kiến với anh.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười, dường như chẳng thèm để ý đến.
- Nào, uống rượu đi. Tiểu Lưu, cậu cũng đừng chỉ nên nhìn mà ăn đi chứ!
Trương Nhất Phàm bê ly rượu, dường như không nghe thấy Trần Trí Phú nói gì, Trần Trí Phú này vẫn còn điều gì muốn nói, ở cầu thang vang lên một âm thanh lớn trong cổ họng.
Một người trung niên ăn mặc theo kiểu dáng Tây Âu, vừa gọi điện thoại, vừa lên cần thang, cổ họng ông ta rất lớn, lại muốn gây chú ý, người khác sẽ không nghĩ rằng ông ta đang gọi điện thoại.
Năm 96, điện thoại di động ở Thông Thành còn rất hiếm thấy, một người bình thường không thể dùng loại đồ công nghệ này, nếu tính phí điện thoại một tháng cũng mất hơn mấy ngàn, mua một cái điện thoại cũng phải trên một mười tám ngàn đồng. Ngay cả Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú là những nhân vật nhất nhì trong Thị Trấn, mà vẫn không sử dụng điện thoại di động, người này có thể sử dụng di động nói chuyện điềm nhiên như không, có thể thấy đây là một kẻ lắm tiền.
- Ái chà, tôi nói Cục trưởng Hoàng, anh còn không tin người như tôi sao? Tôi lúc nào cũng lấy chữ tín làm đầu, anh yên tâm đi, chất lượng công trình của chúng ta bảo đảm một trăm phần trăm không xảy ra vấn đề gì. Cái gì? Tiến độ ư? Ôi trời! Gia đình tôi như thế nào, Cục trưởng Hoàng như anh còn không rõ hay sao? Cùng hợp tác làm ăn với anh bao nhiêu năm như vậy, anh còn không tin vào tài năng của tôi à! Được được được! Vây không nói chuyện này nữa. Như vậy đi, buổi trưa anh có thời gian không? Tôi ở Vương Phủ Gia Nhân đợi anh nhé? Đến gặp nhau một chút chứ nhỉ? Cái gì? Lại không có thời gian àh? Này! Tôi nói người anh em, anh không không nể mặt tôi dấy chứ! Được được! Vậy lần sau! Lần sau tôi sẽ đợi câu nói này của anh. Tạm biệt, tạm biệt!
Người phía bên kia đã tắt máy, giả vờ giả vịt lắc đầu.
- Ôi! Cục trưởng Hoàng này! Thật là một người luôn bận rộn.
Trần Trí Phú nhìn điện thoại di động của người ta, có phần hâm mộ, xuýt xoa nói:
- Ôi trời, tôi nói chú em Nhất Phàm này, đến khi nào chúng ta mới có thể sử dụng loại điện thoại đa năng như thế này nhỉ?nghĩ đến anh và tôi đường đường là một Bí thư, Chủ tịch Thị Trấn, ngay cả điện thoại di động cũng không có, thật chẳng thích hợp tí nào.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Không cần phải vội, không lâu nữa sẽ có thôi. Nếu tôi đoán không lầm thì cuối năm anh có thể sẽ chuyển công tác!
Nói đến việc điều động công tác, Trần Trí Phú cười ha hả, không nói câu gì. Anh ta sớm đã nghe được tin tức này rồi, và nguyện vọng của bản thân cũng muốn cuối năm nay được chuyển công tác từ Thị Trấn Liễu Thủy đến nơi khác, lần điều động này chủ yếu vẫn là do công trạng trong việc làm kênh Thông Tế, nhưng chính xác là bản thân mình đã giành lợi ích này của Trương Nhất Phàm.
Đang nói chuyện, người trung niên mới vừa gọi điện thoại hình như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt sáng lên:
- Ơ? Đây không phải là thư ký Trương sao? À, không đúng, phải gọi là Chủ tịch thị trấn Trương mới phải chứ.
Người trung niên đi tới, Trương Nhất Phàm không nhớ ra người này là ai, nhưng anh ta vẫn đứng dậy bắt tay với người này, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đối phương, hình dáng của đối phương trông có vẻ bặm trợn, tuổi tác chỉ trên dưới năm mươi, tên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái.
Người trung niên này có cái bụng hơi to, người như vậy cũng không phải hiếm thấy, khi bắt tay với Trương Nhất Phàm, ông ta cũng không quên đổi điện thoại sang tay kia, hành động này hiển nhiên là muốn để người khác chú ý, vào thời điểm này mà có điện thoại chẳng lẽ không ghê gớm sao.
- Ha ha…thật là quý nhân thì chẳng còn nhớ việc gì hết, không nhớ ra sao? Ta là Lâu Thành Tựu ở công ty kiến trúc Thành Tựu. Lần trước chẳng phải anh cùng với mấy người phía Cục trưởng Hoàng cùng nhau ăn cơm đó sao?
Khi Lâu Thành Tựu vừa nhắc lại, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng nhớ ra.
- Ồ, thì ra là tổng giám đốc Lâu. Anh xem trí nhớ của tôi tệ quá, nào, cùng ngồi uống vài ba chén rượu nhé?
Lâu Thành Tựu lắc đầu.
- Ấy, như thế sao được? Muốn uống cũng phải vào phòng riêng uống, lần trước sau khi từ biệt anh thì luôn muốn kiếm anh, nhưng không có cơ hội.
Lưu Thành Tựu móc ra một bao thuốc Đại Trung Hoa Tán châm thuốc nói:
- Nghe nói anh chuyển công tác đến Thị Trấn Liễu Thủy rồi? Ở đó thế nào? Khi nào thì được trở về nơi công tác cũ.
- Ha ha. Đến đâu cũng giống nhau cả thôi, cũng đều phục vụ nhân dân hết? Ha ha…
- Đúng, đúng! Anh đã có giác ngộ cao, tôi nghe nói, anh ở Thị Trấn Liễu Thủy cũng phấn đấu không ngừng nghỉ, một cục diện hỗn loạn như vậy mà lại có thể kiên quyết làm ra được sự thay đổi lớn như vậy, thật không đơn giản chút nào.
- Điều đó là do người ta đồn thổi mà thôi, chúng ta cũng không có khả năng đến vậy đâu. Vẫn là Tổng giám đốc Lâu tốt số, sản nghiệp kinh doanh có tiếng ở Thông Thành này.
- Ái chà, người anh em chuyển công tác về chỗ cũ không phải là chuyện sớm muộn hay sao, Bí thư Phong không phải đã biểu dương anh hết lời trong hội nghị đó à? Có lời nói của Bí thư Phong, tiền đồ của người anh em sẽ thênh thang rộng mở.
Hai người nói chuyện luyên thuyên một hồi, Lâu Thành Tựu lại muốn mời ba người vào phòng riêng, Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Tôi muốn ngồi đây cùng với lãnh đạo, hôm nay sẽ không đi.
Sau đó hắn giới thiệu Trần Trí Phú cho ông ta.
Lâu Thành Tựu và Trần Trí Phú có vẻ còn hơi khách sáo, rất là e dè nói:
- Nếu người anh em và Bí thư Trần đây không nể mặt tôi, vây hôm nay bữa cơm này tính cho tôi.
Trương Nhất Phàm định lên tiếng thì Lâu Thành Tựu ngăn lại.
- Ấy, dù thề nào cũng cho tôi một cơ hội biểu hiện đi chứ, nếu không thì thật là xem thường tôi.
Sau đó ông ta nhìn về hướng nhân viên phục vụ gọi lớn:
- Cô à, bàn này tính vào sổ cho tôi nhé!
- Như vậy sao được?
Trương Nhất Phàm vừa mở miệng, thì có một âm thanh ở phía cầu thang lại vang lên, giọng nói đó phát ra cùng lúc với giọng nói của Trương Nhất Phàm. Mọi người đều quay về hướng phát ra tiếng nói, thì ra là ông chủ Trịnh Chí Tài của Vương Phủ Nhân Gia từ trong phòng riêng bước tới.
Trịnh Chí Tài mới vừa ở trong phòng riêng tiếp rượu thì nghe giọng nói sang sảng của Lâu Thành Tựu ngoài này, anh ta có chút buồn bực, Lâu Thành Tựu là doanh nhân điển hình, tất cả vì lợi ích của gã là trên hết, nếu ai không có lợi cho gã, thì gã chẳng muốn phản ứng với người ta, hôm nay sao lại có lòng tốt như vậy, lại một hai muốn mời người khác dùng cơm?
Nhìn kỹ mới biết hóa ra là Trương Nhất Phàm đang ăn cơm ở đây.
Lúc trước khi Vương Phủ Nhân Gia vừa mới khai trương, lúc đó Trương Nhất Phàm vẫn đang làm thư ký, có nhiều lần cùng với lãnh đạo đến nơi đây ủng hộ, vì vậy cũng xem như là thân thiết với Trịnh Chí Tài.
Như bọn họ đều là những thương nhân đứng phía sau hậu thuẫn, tin tức vỉa hè lan đi rất nhanh, khi vừa mới ở trong phòng riêng tiếp rượu, thì nghe được những cán bộ đang bàn luận, nói là Bí thư Phong lúc ở trong hội nghị đã biểu dương Trương Nhất Phàm.
Còn không phải như thế sao? Có thể giành được thiện cảm với người như Bí thư Phong thật không đơn giản, đây có thể xem như Trương Nhất Phàm có tướng số làm quan.
Nhìn thấy Trịnh Chí Tài, trên mặt Lâu Thành Tựu lại phá lên cười:
- Ông chủ Trịnh, xin chào!
- Chào anh Lâu Thành Tựu, lại dám dành khách ở địa bàn của tôi à?
Trịnh Chí Tài lấy ra bao thuốc, mời từng người một, sau đó thì mặc nhiên nhìn sang Trương Nhất Phàm.
- Thư ký Trương, tại sao đến nơi tồi tàn này của tôi mà cũng không nói với tôi một tiếng thế, thật chẳng nể mặt tôi gì cả!
- Ha ha..Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, không muốn làm vướng víu người bận rộn như anh.
Trong lòng Trương Nhất Phàm thở dài, xem ra hôm nay bữa cơm này lại ăn không ngon rồi, sớm biết như vậy thà đi đến chỗ khác cho xong.
Thái độ Trịnh Chí Tài rất kiên quyết.
- Không được, hôm nay dù thế nào cũng phải nể mặt tôi, anh đến chỗ tôi ăn cơm, còn muốn anh trả tiền, không phải là đánh vào mặt tôi hay sao? Quyết định vậy đi, bữa cơm này tôi mời anh.
Trịnh Chí Tài gọi nhân viên phục vụ đến.
- Em đi vào bếp bê thêm mấy món ăn và hai bình rượu Mao Đài lên đây nhé!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 34: Người đẹp nhất bãi tắm
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Vừa ngồi vào mâm cơm, đầu óc của Trương Nhất Phàm đã thấy phiền phức. Sớm biết thế này thà trốn vào trong phòng bao còn hơn. Một Lương Chính Hòa vừa đi giờ một Lâu Thành Tựu lại đến.
Trương Nhất Phàm đã phải suy nghĩ làm sao để ăn nhanh cho xong và sớm tránh mặt đi là hay nhất.
Trước kia khi hắn làm bí thư cũng chưa từng gặp ai nổi tiếng như vậy. Chẳng lẽ mấy người họ đều nhằm vào những lời của bí thư Phong sao? Nghĩ một hồi lâu Trương Nhất Phàm càng khẳng định bọn họ lại đang chơi trò buông dây dài bắt cá lớn đây.
Chỉ có điều trong mắt của Trần Trí Phú và Tiểu Lưu thì họ lại nghĩ hoàn toàn khác nhau. Tiểu Lưu ngoài kính phục còn vô cùng sùng bái Trương Nhất Phàm, chỉ mới ngoài 20 đã lăn lội trong chốn quan trường như cá gặp nước, quả thực là không hề đơn giản. Ấy vậy mà Trần Trí Phú lại nghĩ nếu như mình có chức quyền và có thể làm quan giống như Trương Nhất Phàm thì sẽ không để uổng phí công sức lặn lội trong chốn quan truờng này. Uống rượu Mao Đài do Trịnh Trí Tài biếu, ánh mắt của Trần Trí Phúc nhìn Trương Nhất Phàm lại càng khác đi rồi.
Một chai rượu Mao Đài giá trị phải tầm một nghìn tệ mà họ đã biếu thì phải biếu hai chai một lúc. Rốt cuộc nhân cách như thế nào mới có thể thu hút khuất phục được đám Bá Hộ giàu có này? Trong giới trí thức này e rằng cả đời mình cũng không thể so sánh được với hắn.
Trần Trí Phú đang nghĩ ngợi làm sao để có mối quan hệ thân tình với Trương Nhất Phàm, sau này may ra hưởng chút lộc biết đâu tiền đồ lại có thể tiến thêm một hai bước nữa.
Phải khó khăn lắm ba người mới ra khỏi Vượng Phủ Nhân Gia. Chưa kịp lên xe điện thoại của Trương Nhất Phàm đổ chuông, là số điện thoại của Hồ Lôi.
Tìm cột điện thoại công cộng trên đường và gọi điện lai. Hồ Lôi hỏi:
- Nghe nói các cậu đang họp ở Huyện, bây giờ cậu đang ở đâu tôi qua đón.
Trương Nhất Phàm không hề giấu giếm liền nói ở Vượng Phủ Nhân Gia. Không đợi hắn nói tiếp Hồ Lôi nói luôn:
- Tôi đến ngay bây giờ.
Khi Trương Nhất Phàm có ý định ngăn cản thì Hồ Lôi đã tắt máy từ sớm rồi.
Chưa đầy mươi phút sau Hồ Lôi xuất hiện trước mặt ba người với chiếc BMV mới tinh. Hồ Lôi lần này lại không mang theo Băng Băng mà đi một mình đến, nhìn thằng ranh này dáng vẻ lấm lét như tên trộm thế này là biết không có ý gì tốt.
Trương Nhất Phàm quả thật là thấu hiểu, Hồ Lôi đến đây với mục đích cảm ơn hắn và Trần Trí Phú đã giúp hắn trong vụ xảy ra tai nạn ở mỏ than Nam Khê. Đối với thằng ranh Hồ Lôi này dùng lời thô tục một chút để nói thì hắn chỉ vừa nhích mông lên là biết ngay hắn muốn đi ỉa.
Quả nhiên Hồ Lôi gọi ba người:
- Lên xe đi! Bí thư Trần, đều là người mình không cần khách khí. Khó khăn lắm mới rảnh rỗi ra ngoài tối nay, để tôi đưa các anh đi chơi bời chút nhé.
Ba người lên xe, Trương Nhất Phàm ngồi ghế phụ lái Hắn lấy ra hai bao thuốc Phù Dung Vương loại hảo hạng ném về phía hai người ngồi đằng sau mỗi người một bao, miệng còn nói: Cướp của người giàu chia cho người nghèo.
- Đi đâu vậy?
- Còn đi đâu được nữa? Vạn tử thiên hồng thôi.
Xe của Hồ Lôi rất xịn, kỹ thuật lái lại tốt, thêm vào sự việc tai nạn ở hầm mỏ Nam Khê được giải quyết một cách tốt đẹp nên tâm trạng rất vui vẻ. Chiếc xe lao nhanh trên đường chưa đầy mười phút sau đã đến Vạn Tử Thiên Hồng.
- Các Anh ăn cơm chưa, chúng ta đi luôn vào phòng riêng nhé? Karaoke hay là mát xa ?
Hồ Lôi hỏi.
Trần Trí Phú không có hứng thú lắm với chuyện hát hò liền chọn mát xa. Trương Nhất Phàm cũng đồng ý với ý kiến của hắn, dù sao ở thị trấn Liễu Thủy cũng mệt bã cả người, cũng phải tìm một chỗ mà thư giãn gân cốt.
Trước tiên ngâm người bằng nước ấm sau đó hưởng thụ mát xa toàn thân chắc chắn có thể xua đuổi được mỏi mệt. Ý kiến của mọi người được thống nhất, Hồ Lôi cười vui vẻ dẫn ba người vào trong thang máy.
Đến hồ tắm mát xa ở trên tầng 4, đây chính là nguyên nhân vì sao Hồ Lôi không đưa Băng Băng đi cùng. Xem ra hôm nay hắn muốn chơi chút “sắc”. Đi theo bọn Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm Trần Trí Phú cũng cảm thấy yên tâm, thoải mái hơn nhiều rồi.
Tiểu Lưu đi đến cửa nhìn chiếc biển tráng lệ của Vạn tử thiên hồng, liền vội vàng đánh tiếng:
- Bí Thư Trần, Chủ Tịch Trương, hay là tôi đi dạo bên ngoài thôi. Có việc gì cần thì cứ việc cho gọi tôi.
Là người lái xe thì cần để ý từng trường hợp, phải biết rõ vị trí của mình, không thể lúc nào cũng đi theo sau cán bộ. Bữa cơm lúc nãy đã khiến cho Tiểu Lưu thấy có chút hối hận. Đáng nhẽ lúc đầu bản thân cũng không nên ngồi cùng mâm với các lãnh đạo. Chỉ có điều ở quê không có những phép tắc quy củ như thế này, bình thường khi về quê mọi người vẫn có thói quen ngồi chung với nhau.
Bây giờ chi phí đến bãi tắm có khi sẽ liên quan đến chuyện bí mật của cán bộ, y hiểu rất rõ điều này. Hồ Lôi kéo tay y:
- Đi thôi, chúng ta đều là người thân quen, giữ làm gì mấy phép tắc vớ vẩn đó.
Được sự cho phép ngầm của Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú, Tiểu Lưu cũng cùng đi vào.
Trên tầng 4 phòng tắm của Vạn Tử Thiên Hồng bốn người bọn họ cởi đồ ngâm mình thỏai mái trong phòng tắm rộng lớn. Vừa tắm vừa nói chuyện và tận hưởng cảm giác thoải mái .
- Bí thư Trần, đợi chúng ta tắm xong rồi đi mat xa. Tôi đã sắp xếp phòng xong cả rồi. Tối nay chúng ta ở đây, sáng mai cùng về thị trấn Liễu Thủy.
Ngay lúc đó Trần Trí Phú đã chuyển đổi thành công vai diễn, đưa mắt về phía Trương Nhất Phàm chỉ chỉ:
- Mọi việc đều phải nghe theo Chủ tịch Trương.
Tầng bốn phân thành hai khu vực. Một bên là khu vực tắm, một bên là phòng mátxa.
Phòng bao của Vạn tử thiên hồng chính là một căn phòng, có phòng đơn cũng có phòng đôi dành cho 2 người. Bên trong nội thất có tivi Vcd đương nhiên cũng có một vài đĩa phim đen.
Tất nhiên trong phòng có luôn dịch vụ xông hơi nhưng Trương Nhất Phàm lại chọn tắm ở phòng tắm lớn dù sao như vậy mọi người được nói chuyện cùng với nhau không như một người buồn bã một mình trong phòng.
Tắm xong toàn thân mềm mại thoải mái như nhẹ đi đươc 2-4 kg, Trương Nhất Phàm với tay lấy khăn bông đi vào phòng số 03. Khi chuẩn bị bước vào phòng, Hồ Lôi đưa cho một ly rượu vang. Trương Nhất Phàm chẳng nghĩ ngợi gì uống liền một hơi cạn sạch ly rượu.
Mấy hôm nay quả thật là rất mệt mỏi vừa rồi lại uống hơi nhiều Trương Nhất Phàm hơi hơi có chút men say, ngáp một cái rồi nằm vật xuống giường đợi người Matxa đến.
Không lâu sau có tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, sau đó là tiếng đóng cửa. Nơi này Trương Nhất Phàm không chỉ đến một lần nên cũng đã quen và cho là bình thường.
Hắn cũng không nhìn xem người đến là ai liền nằm úp thật thoải mái xuống giường chờ đợi hưởng thụ giây phút sảng khoái.
Cô gái trẻ vào phòng 03 chạc tuổi 21- 22, vô cùng xinh đẹp bộ mặt thanh tú cao 1m70. Có thể do lăn lộn trong chốn này mà trông cô ta rất sành sỏi, già dặn trước tuổi.
Cô gái chỉ mặc áo gen mỏng ngắn, một váy ngắn không che hết đầu gối. Eo để hở ra những mảng da trắng mịn như tuyết, bắp chân thon dài chiếc đùi đầy đặn, lại ngồi ở dưới ánh đèn mờ ảo nên có chút quyến rũ.
Cô ấy là người mới đến Hà Tiêu Tiêu vô cùng nổi tiếng, đứng đầu trong khu bãi tắm nghỉ ngơi của Vạn Tử Thiên Hồng, sinh viên Trường Nam Trung thành phố Đông Lâm. Vì hoàn cảnh gia đình sa sút, bố cô ta vì chốn nợ mà nhảy lầu chết, bà mẹ quá đau buồn đang nằm trong bệnh viện chữa bệnh.
Gia đình liên tiếp gặp biến cố còn phải trả khoản tiền lớn cho chi phí thuốc thang và viện phí. Đã khiến cho Hà Tiêu Tiêu đang học năm thứ tư không thể chống chọi nổi cái gia đình đang lung lay sắp sụp đổ, không còn cách nào được sự giới thiệu của người quen ngẫu nhiên bước vào cửa Vạn tử thiên hồng.
Bởi vì bản thân Hà Tiêu Tiêu có điều kiện tốt, dung mào xuất chúng, nên mặc dù chưa đầy một tháng đã khiến cho nàng trở nên nổi tiếng rất nhanh trong khu bãi tắm này. Nói một câu hơi khó nghe cô cũng không dám tự khen tài năng của mình nhưng lượng khách gặp cô vẫn là nhiều nhất vì vậy thu nhập cũng tương đối hậu hĩnh.
Hà Tiêu Tiêu ở Vạn tử thiên hồng mới chỉ một tháng nhưng tính nguyên tiềng boa của khách cũng gần năm nghìn đồng. Đây là điều khiến cô rất bất ngờ. Chính vì vậy đây cũng là nguyên nhân cô tạm thời quyết định làm việc tại Vạn Tử Thiên Hồng này.
Chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã khiến một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc biến thành một nữ Mát xa bãi tắm chuyên nghiệp, đây là do ý trời định đoạt, Hà Tiêu Tiêu không còn con đường lựa chọn khác.
Giờ đây cô đã chấn chỉnh được suy nghĩ của mình, dựa vào tài nghệ để kiếm cơm chẳng có gì là mất mặt cả. Nữ Mát xa thì có làm sao? Mình bán tài không bán thân. Cho dù cô tự biết tài nghệ của mình làm cho mọi người không dám khen nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng đến mức thu nhập và địa vị của cô ở đây.
Trong giới đồng nghề này Vạn tử thiên hồng có một quy đinh vô cùng đặc biệt, chính là bất kỳ người nào cũng không thể làm trái ý muốn của người khác, ép buộc những cô gái làm ở đây phải có quan hệ gì đó.
Ở nơi này có hậu trường chắc chắn của Nhậm Quốc Đông nên hầu như không có ao dám gây chuyện ở đây, vì vậy Hà Tiêu Tiêu mới có thể đảm bảo tấm thân trinh bạch dưới tay hàng trăm hàng nghìn vị khách háo sắc mê đắm cô.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô lại rất khó đoán, Bệnh viện lại vừa truyền đến thông báo đóng phí ít nhất cũng phải 60 triệu tiền thuốc và viện phí thì mẹ nàng mới có thể tiếp tục nằm viện chữa bệnh. Hồ Lôi thăm dò được tin tức này lặng lẽ thỏa thuận với Hà Tiêu Tiêu.
Đêm nay nàng phải hiến thân cho vị khách không rõ tuổi tác này, không biết xấu đẹp gì ở trước mặt này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 35 : Âm mưu có thiện ý
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trong căn phòng ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ khuôn mặt của Trương Nhất Phàm. Hà Tiêu Tiêu chỉ cảm giác thấy thân thể của người khách trước mặt khá rắn chắc, khắp người toát lên một sức lực mạnh mẽ.
Mặc dù đối phương đang nằm sấp, nhưng cứ nhìn cánh tay rắn chắc, khỏe mạnh thì rõ. Trong chốn này cô đã từng được nhìn thấy rất nhiều cơ thể của người đàn ông, nhưng cơ thể của Trương Nhất Phàm khiến cho cô có cảm giác hắn không phải là loại người bị thịt, bụng béo.
Hiến dâng lần đầu tiên của đời người con gái cho người đàn ông trước mặt, Hà Tiêu Tiêu cũng cảm thấy không thất vọng lắm. Cô phải lăn lộn trong chốn này, bị khách làm cho hư thân chỉ là việc sớm muộn, hơn nữa bản thân cô ta hiện cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Thà rằng đằng nào thì sớm muộn cũng sẽ đến cái ngày đó, chi bằng cứ chọn một ông khách mà mình cảm thấy thuận mắt mà hiến dâng cho người ta, cũng coi như lưu lại một kỷ niệm vậy!
Hà Tiêu Tiêu cởi cái áo chẽn ngắn trên người ra, trên người chỉ còn mặc một bộ đồ váy bó sát màu đen. Cái váy rất ngắn, nhưng lại rất tiện lợi, sau khi cởi giầy liền ngồi bên cạnh giường.
Cô hỏi một câu có thể bắt đầu được chưa? Thấy Trương Nhất Phàm gật gật đầu, liền không chút ngần ngại ngồi lên người Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cũng không hề mặc quần áo, trên người chỉ choàng một cái khăn.
Khi Hà Tiêu Tiêu ngồi lên, hắn chỉ cảm thấy sức nặng của cái mông cô ta đè lên mà thôi, sau đó liền cảm thấy đôi chân mượt mà mát rượi đang kẹp lấy thắt lưng của mình. Mát lạnh, thoải mái.
Sau đó Hà Tiêu Tiêu bắt đầu massage, hai tay xoa bóp trên vai Trương Nhất Phàm, khẽ dùng lực xoa mạnh. Lúc này cô ta mới phát hiện, hóa ra người khách này lại trẻ hơn là cô ta từng tưởng tượng, chính vì thế mà trong thâm tâm cô ta không còn sự kháng cự nào nữa.
Từ khi bước chân vào chốn này, Hà Tiêu Tiêu đã có một sự tính toán rất hư đốn, vì cô đã thấy hết tất cả, giữa nam và nữ hóa ra chỉ có vậy. Nói trắng ra là cũng chẳng có gì. Nếu trước mắt người khách này tất cả đều có thể phù hợp với ý nguyện nho nhỏ của cô, thì cô cũng chẳng cần phải do dự gì nữa. Còn hơn là đến lúc bị một thằng cha già đầu bị thịt nào đó ăn mất lần đầu tiên thì còn chán hơn.
Hà Tiêu Tiêu mải suy nghĩ, hai tay vuốt dọc xuống phía dưới, chầm chậm, chầm chậm. Vô tình liền ấn xuống cái mông, cô vội dịch lên một chút, dùng tay gõ một hồi. Sau đó lại chuyển mình, xoay người ngồi lại, lưng hướng về phía đầu của Trương Nhất Phàm, dùng sức để massage chân hắn.
Massage bắp đùi, mũi chân, đùi non, rồi massage đến phía trên của đùi non. Trương Nhất Phàm vẫn không hề có phản ứng gì, Hà Tiêu Tiêu có chút do dự, chẳng phải là đã nói rồi sao? Muốn mình phải hầu hạ cho tốt vị khách này, chỉ có điều đối hương không hợp tác, chẳng lẽ bản thân mình phải chủ động?
Đã từng được chứng kiến không biết bao nhiêu người khách đến khu vực này, tất cả bọn họ đều háo sắc, làm gì có kiểu điềm tĩnh như thế này. Bọn người kia khi nhìn thấy mình, lúc nào cũng chỉ thích động chân, chạm tay, không được sờ mó chút nào là không yên tâm. Nhưng Trương Nhất Phàm lại nằm im như tượng gỗ, nằm yên ở đó mà không có phản ứng gì cả.
Vì thế mà cô ta nhớ lại lời dặn dò của Hồ Lôi: “Đây là mười ngàn tiền mặt, không cần biết cô dùng thủ đoạn gì cũng phải hầu hạ người này cho thật tốt. Nếu như anh ta muốn cô, thì mười ngàn này sẽ là của cô”.
Nói cách khác, nếu như Trương Nhất Phàm không muốn cô thì coi như cô chỉ có thể lấy được tiền công massage mà thôi. Nghĩ thế Hà Tiêu Tiêu liền hạ quyết tâm, bản cô nương đây không tin, với sắc đẹp này, cơ thể này, đường đường là một hoa khôi của trường Đại học công nghiệp Trung Nam lại không thể câu được một người đàn ông như thế này!
Trong làn váy ngắn ấy chỉ còn chiếc quần lót, Hà Tiêu Tiêu ngồi trên mông của Trương Nhất Phàm, có thể nói là hai người da thịt đã tiếp xúc với nhau. Sự kích thích như vậy cô ta không tin Trương Nhất Phàm lại có thể chịu đựng nổi.
- Phần lưng đã massage xong rồi, anh có muốn đổi tư thế không?
Hà Tiêu Tiêu trèo xuống khỏi người của Trương Nhất Phàm, ngồi xuống bên cạnh giường. Cái váy ngắn cũn không che nổi khe hở sâu hun hút giữa đôi chân thon dài trắng muốt ấy, rất dễ có thể nhìn thấy cái quần lót màu trắng rất đáng yêu ở đó.
Khi Trương Nhất Phàm xoay người, Hà Tiêu Tiêu chợt cảm thấy căng thẳng. Ôi, người khách trước mặt cô ta, đúng là một chàng trai mắt to mày rậm, khuôn mặt cân đối, hình như cô ta đã từng nhìn thấy ở đâu thì phải.
Phải nói đó là một người đàn ông rất điển trai và có cá tính. Vừa nhìn Hà Tiêu Tiêu đã nhận định như vậy. Từ con người của Trương Nhất Phàm tỏa ra một chí khí nam nhi vô cùng mạnh mẽ.
Ôi!
Hiến dâng lần đầu tiên của mình cho người như thế này thì còn gì mà hối tiếc chứ? So với mấy cậu con trai nhạt nhẽo mà mình kết giao cùng ở trường đại học thật đúng là không thể so bì được với Trương Nhất Phàm này.
Trương Nhất Phàm trong người cũng có chút men rượu, khẽ he hé mắt nhìn, hắn phát hiện thấy cô gái trước mặt không ngờ lại xinh đến thế, ở cô ta toát lên vẻ thanh khiết, gần bùn mà chẳng bị bùn làm cho nhơ bẩn.
Nói thật, hắn ghét nhất loại đàn bà trong giới làng chơi phấn son lòe loẹt, trát cho dầy mặt. Nhưng người con gái trước mặt hắn hiện tại lại khiến cho hắn có cảm giác mới mẻ.
Cái áo ngoài lúc nãy đã được Hà Tiêu Tiêu cởi bỏ, để lộ ra một khoảng ngực, trắng ngần. Áo lót của cô màu đen, tương phản với làn da trắng muốt như ngọc của cô. Như thế cái khe ngực sâu hun hút ấy chính là tiêu điểm của mắt nhìn.
Lúc này Hà Tiêu Tiêu đã bước lên cưỡi trên người của Trương Nhất Phàm. Cô ta đặt mông xuống đúng chỗ hai đùi tiếp giáp nhau. Trương Nhất Phàm dù sao cũng không phải loại Liễu Hạ Huệ ngu đần đầu gỗ. Một cô gái đẹp đến nhường này lại đang ngồi ở cái tư thế mờ ám này trên cơ thể của mình, cậu nhỏ liền ngóc đầu lên trong chiếc khăn tắm.
Hùng hổ, mạnh mẽ, như cậy gậy chĩa thẳng lên trời.
Hà Tiêu Tiêu hoảng sợ, không ngờ tên đầu gỗ này lại phản ứng nhanh nhạy đến vậy, trống ngực cô lập tức đập thình thịch, mặt cũng đỏ bừng lên.
- Cô là người mới tới à?
Trương Nhất Phàm mở to mắt, liếc Hà Tiêu Tiêu đánh giá lại một lần nữa.
Mái tóc của cô ta bị kéo thẳng ra phía trước, có thể do cô ta xấu hổ, thẹn thùng mà lúc nào đầu cũng cúi gằm xuống, nhưng nhìn cái cúi đầu ấy vô cùng dịu dàng, hắn dường như thấy bóng dáng của Đổng Tiểu Phàm ở trong đó. Mặt mày cô ta rất thanh tú, hài hòa, xinh đẹp. Bờ vai, khuôn ngực, lại thêm vòng eo nhỏ nhắn, thon gọn, đương nhiên cô ta sở hữu một vóc dáng mà khiến cho ai cũng phải trầm trồ, thán phục.
Hắn không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt quả thật vô cùng xinh đẹp. Hắn cũng đoán chắc thằng cha Hồ Lôi này cũng đã phải tiêu tốn bộn tiền rồi đây? Không ngờ lại đúng sở thích, khẩu vị của mình đến thế.
Trương Nhất Phàm một lần nữa đưa ánh mắt ngắm nhìn cô gái vô cùng hấp dẫn trước mặt. Khuôn ngực của cô gái này không to, nhưng cũng không nhỏ, vừa vặn một bàn tay nắm lấy, vì thế mà đột nhiên hắn nhớ tới câu nói nổi tiếng của Hồ Lôi: chẳng có ngực đàn bà nào mà sinh ra đã to cả, cứ sờ mó nhiều tự nó sẽ to lên mà thôi.
Cho nên, mục tiêu của đời tôi là thực hiện giải quyết vấn đề nan giải mà giới y học không thể giải quyết nổi, đó là miễn phí đắp to ngực cho phụ nữ.
Vô sỉ quá, quả thật là rất vô sỉ.
Khi nghĩ đến những câu nói đó, đột nhiên Trương Nhất Phàm phát hiện thấy bản thân hắn hôm nay sao lại quá ham muốn. Hôm nay mình làm sao vậy nhỉ? Tự dưng lại cứ như con quỷ háo sắc, chỉ muốn vồ lấy đàn bà mà ngấu nghiến.
Mẹ kiếp! Đột nhiên hắn nghĩ chắc hẳn thằng ranh Hồ Lôi đã bỏ thuốc vào trong rượu rồi!
Được lắm, không ngờ lại âm mưu với mình như vậy. Hắn đột nhiên nhớ ly rượu vang mà Hồ Lôi đưa cho uống lúc nãy, lúc đó trên khóe miệng của Hồ Lôi rõ ràng có lóe lên một tia cười nham hiểm, chỉ tại Trương Nhất Phàm đã không để ý.
Hà Tiêu Tiêu lại bắt đầu massage, hai tay ấn xuống bộ ngực săn chắc của Trương Nhất Phàm. Cái cảnh cô ta ngồi trên người hắn, cúi xuống để xoa xoa, ấn ấn ngực mình, vốn dĩ cô ta lại chỉ mặc một bộ đồ ngắn, để hở ra khá nhiều bộ phận cơ thể, khi cô ta cố dùng sức thì hầu như các phần bị lấp đi đó muốn phô bày hết ra.
Con ranh này, đúng là chịu hết nổi rồi!
Trương Nhất Phàm cảm giác được một ngọn lửa dục tình đang thiêu đốt mãnh liệt toàn thân hắn.
Càng nguy hiểm hơn, chỗ Hà Tiêu Tiêu ngồi xuống đó lại cách đúng chỗ quan trọng nhất của thằng đàn ông khoảng mấy phân mà thôi. Cái cột cứng nhắc ấy chĩa thẳng vào bộ phận nhạy cảm của người con gái, toàn thân Hà Tiêu Tiêu khẽ run lên, nhưng cô ta không hề lùi lại, ngược lại vẫn cố cúi người về phía trước để xoa nắn, vì thế mà cái cột cờ ấy chọc thẳng vào bụng dưới của cô ta.
Hết chịu nổi rồi!
Đột nhiên Trương Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy cổ của Hà Tiêu Tiêu, kéo mạnh cô ta xuống…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius