SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 31: Chọc vào ta chết!
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Còn có những nhất bang thế lực thường ngày kiêng kị ghi hận với Trấn quốc hầu Đường Uyên, lúc này cũng liên tục tới Đại Học phủ phủ để xem trò cười của Đường Tiêu con trai Đường Uyên, xem hắn bị Dực Thai công chúa đánh te tua như thế nào, sau đó phải thống khổ chảy nước mắt hủy bỏ hôn ước với Dực Thai công chúa.
Hơn nữa mọi người cũng đã dự cảm được, đây chính là một màn “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” cực kỳ đặc sắc, kết quả cóc không ăn thịt được thiên nga, còn bị thiên nga đạp cho một cước nát bét. Có người thậm chí dự cảm được, đây là một chủ đề bi kịch mà Đường Tiêu làm nhân vật chính, có thể thay thế chuyện tam thiếu gia Từ Minh, Hoàng Quyền ly kỳ mất tích, trở thành chủ đề nói chuyện mới của đám nhân sĩ vô công rồ nghề, là đàm luận lúc trà dư tửu hậu của Thai Kinh thành suốt cả năm.
Vì vậy, tất cả nhân sĩ rỗi rãi, có tinh thần bát quái của Thai Kinh thành đều đến đây tề tựu.
Khi mới vừa tiến vào Đại Học phủ phủ, Đường Tiêu còn không biết những người này đến đây vì hắn, hắn chỉ là một người trẻ tuổi, trong Đại Học phủ có nghi thức long trọng gì cần cử hành chứ, cho đến khi hắn hoàn thành báo cáo văn công vũ lược thông lệ với thái phó trong Đại Học phủ, khi Chu Kiền chạy tới tìm hắn, mới biết được thì ra những người này đều vì hắn mà đến đây.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên biết rõ những người này tại sao lại làm vậy, nếu như không phải vì muốn xem trò cười của hắn, bọn họ cũng sẽ không cao hứng bừng bừng như thế.
Quan hệ thông gia của Trấn quốc hầu và hoàng gia bị hủy bỏ, là chuyện được rất nhiều quý tộc của Thai Kinh thành thích thú nghe ngóng. Đường Tiêu bị Dực Thai công chúa hành hung trước mặt mọi người, cũng khiến những kẻ từng chịu uất ức dưới tay Trấn quốc hầu Đường Uyên cảm thấy hả giận.
Đường Tiêu thường hoài nghi một việc, đó là phụ thân Trấn quốc hầu Đường Uyên của mình, tại sao lại tạo ra nhiều địch nhân như vậy trong triều. Mãi cho tới bây giờ, Đường Tiêu phát hiện ngoại trừ Tiễu hồ hầu Chu Côn vô quyền trong triều, Trấn quốc hầu tựa hồ không có bất kỳ minh hữu nào.
Sau khi thân ảnh của Đường Tiêu xuất hiện trong diễn võ trường, gần ngàn người xem đứng chật trên khán đài lập tức sôi trào, tiếng ồn ào giễu cợt vang lên khắp nơi.
Đường Tiêu là thiếu gia ăn chơi điển hình nhất của Đại Minh triều, là đối tượng ghen ghét đố kị của rất nhiều người trên thế giới này, không giễu cợt hắn thì còn giễu cợt ai chứ?
Đệ nhất mỹ nữ Thai Kinh thành Chu Huyền Nhi, đứng cạnh Dực Thai công chúa, người này trời sinh là vua của các chủ đề, bất cứ chủ đề nào có liên quan đến nàng cũng sẽ dẫn phát ra nghị luận vô cùng náo nhiệt từ đầu đường cuối ngõ.
Hai người này cùng ở đây, thật đúng là gặp gỡ ngàn năm khó gặp.
Đường Tiêu lạnh lùng nhìn lên khán đài của diễn võ trường, tất cả những kẻ trong sáng ngoài tối, ghen tị có, cừu hận có, có những kẻ hận không thể làm mất hết thể diện của hắn, thậm chí giết chết hắn, trong lòng hắn âm thầm phát lời thề, sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ dẫm nát toàn bộ các ngươi dưới chân!
Dám chọc vào ta, cuối cùng chỉ có một chữ, “Chết”!
Dực Thai công chúa buộc chặt khóa nịt của bộ y phục lụa vàng hình rồng vào người, bộ y phục càng làm nổi bật thân hình kiều diễm của nàng, trên vai còn choàng một chiếc áo khoác lông chồn, ngồi cùng với đám hoàng tử công chúa và sĩ tử vương hầu, trong đám sĩ tử vương hầu này có cả con trai của Từ Cương là Từ Tiều.
Ánh mắt Từ Tiều nhìn về phía Đường Tiêu là âm độc nhất. Mấy tháng trước, khi Từ gia cầu hôn trước, Hoàng Thượng một mực lấy cớ Dực Thai công chúa còn nhỏ tuổi chậm chạp không đáp ứng hôn sự này, không ngờ khi Đường gia đề xuất chuyện thành thân với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại đáp ứng, Hoàng thượng căn bản không để ý đến thể diện của Từ gia, cho Dực Thai công chúa đính hôn với tên thiếu gia phế vật của Đường gia.
Hơn nữa trong lòng Từ Tiều biết rất rõ, đệ đệ của hắn Từ Minh chắc chắn là muốn thay hắn trút giận, mới chịu khổ chịu đựng độc thủ của ác nhân không biết tên, đến nay không rõ tung tích, rất có thể đã không còn trên nhân thế này nữa. Món nợ này, đương nhiên cũng phải đòi lại trên người Đường Tiêu.
Đối với Dực Thai công chúa mà nói, hủy bỏ hôn ước với Đường Tiêu, cũng không có nghĩa nàng muốn gả vào Từ gia, nàng bất mãn với tên phế vật võ học Đường Tiêu, nhưng đối với Từ Tiều cũng chỉ không có ác cảm mà thôi, chú ý hiện tại của nàng chính là trận ước đấu với Đường Tiêu.
Dực Thai công chúa căn bản không nghĩ đến, tên phế vật võ học này có thể có đề cao gì trong thời gian ba tháng, cho nên ba tháng này, nàng cũng chỉ tiến hành tu luyện bình thường, không giống như Đường Tiêu ra sức tranh thủ thời gian để luyện tập.
- Không ngờ lại có nhiều người muốn xem trò cười của Đường Tiêu như vậy!
Trên khán đài xung quanh diễn võ trường vang lên tiếng người cười nói huyên náo.
- Lời này không được để Trấn quốc hầu nghe thấy.
- Ha ha, nghe thấy thì thế nào, vốn Đường gia hắn đã sinh ra một đứa con ngu đần, bản thân Đường Uyên cũng không phải không biết.
- Dực Thai công chúa ngàn vạn lần đừng thủ hạ lưu tình, tốt nhất là làm tên phế vật kia….
- Làm cái gì?
- Ha ha ha, các ngươi đều hiểu đấy...Khiến cho hắn hoàn toàn mất đi công năng đi....
- Phế vật đến rồi, nhỏ giọng một chút, đừng để hắn nghe thấy.
- Hắn nghe thấy thì sao? Ngươi còn sợ một tên phế vật nhớ mặt ngươi sao? Trấn quốc hầu liệu có thể bảo hộ hắn cả đời sao? Hừ!
Nghe thấy tiếng nghị luận bên người, Dực Thai công chúa nhìn về phương hướng mọi người chỉ tay. Đường Tiêu đang từ bên kia từng bước tiến vào trong diễn võ trường, xem chừng hắn có vẻ rất cô độc, ngay cả tên đồng đảng Chu Kiền cũng không dám đứng cạnh hắn, đại khái là sợ bị chết đuối trong nước miếng của mọi người.
Khi còn cách nhau hơn mười mét, ánh mắt của Dực Thai công chúa và Đường Tiêu vô tình nhìn nhau, không biết vì sao, trái tim Dực Thai công chúa không khỏi run rẩy…..
Trong thời gian ba tháng, Đường Tiêu tựa hồ đã xảy ra biến hóa rất lớn, ít nhất hắn đã cao hơn ba tháng trước hơn mười cm, dáng người đồng dạng cao lớn như phụ thân Đường Uyên của hắn. Nhưng không chỉ có thế, thân hình của hắn cũng trở nên cực kỳ to lớn khôi ngô, tạo cho người ta cảm giác giống như thoát thai hoán cốt.
Ánh mắt sắc bén của Đường Tiêu giống như một thanh lợi kiếm, đảo qua chỗ nào chỗ đó lập tức lặng ngắt như tờ. Trên khán đài diễn võ trường đương nhiên không thiếu những cường giả cao thủ, lúc này bọn hắn đang có chút hoang mang, tại sao quanh người Đường Tiêu lại có khí tràng cường đại mà chỉ có võ giả trên cấp Địa Nguyên mới có được?
Lẽ nào là ảo giác?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Xuyên thấu qua ánh mắt sắc bén của Đường Tiêu, người vây xem đều cảm thấy một linh hồn cực kỳ cứng cỏi, một linh hồn tựa hồ như tới từ trong địa ngục, linh hồn này cứng cỏi đến mức khiến bọn họ sợ rằng chỉ cần mặt đối mặt, sâu thẳm trong linh hồn bọn họ cũng sẽ run rẩy.
Chuyện này thật sự quá kì quái!
Đường Tiêu tiến vào diễn võ trường, cũng rõ ràng cảm nhận được linh hồn của vô số ánh mắt sau lưng trong diễn võ trường, tựa hồ muốn áp đảo hắn, đẩy ngã hắn, ít nhất cũng muốn hắn cất bước khó khăn, nhưng mỗi khi ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phương hướng phát ra áp lực, luồng áp lực này lập tức tiêu tán vô hình.
Đây là đối kháng giữa linh hồn với linh hồn, ở kiếp trước, hắn đã chịu đựng qua nhiều cực khổ như vậy, chưa có ai đánh bại được linh hồn cứng cỏi này, ở kiếp này, trải qua tẩy lễ của thiên địa nguyên khí, hắn càng trở nên cứng cỏi, cường đại hơn, đương nhiên càng không thể chịu khuất phục trước bất cứ áp lực nào đến từ ngoại giới.
Đường Tiêu ngạo nghễ đi tới chính giữa diễn võ trường, hai tay để sau lưng, nhìn khán đài xung quanh, tự có một loại khí thế xem thường chúng sinh thiên hạ.
Cường giả không chỉ giỏi vũ lực, mà còn phải mạnh về linh hồn, trên phương diện vũ lực cường giả lấy lực phục người, còn linh hồn của cường giả chính là loại khí phách vương giả tới từ sâu trong xương tủy, căn bản không cách nào bắt chước. Cho dù có người có thể bắt chước, cũng sẽ nhanh chóng bị đánh tan khi giao chiến linh hồn.
Hiện tại Đường Tiêu đứng ngạo nghễ chính giữa diễn võ trường, hiển nhiên là một tồn tại siêu cường không cách nào bị đánh tan!
Cho dù trong lòng rất tâm thần bất định, Dực Thai công chúa vẫn vững bước xuống khán đài, đi đến chính giữa diễn võ trường, cách hơn mười thước, mặt đối mặt với Đường Tiêu.
- Khai cuộc đi! Bắt đầu đi! Ta làm nhà cái, mỗi lần đặt mười lượng! Đặt cho Dực Thai công chúa thắng, một ăn 0,1; đặt Đường công tử thắng, một ăn mười! Hoan nghênh đến đoạt tiền!
Trong diễn võ trường vừa mới trở nên yên tĩnh, đột nhiên lại trở nên náo nhiệt, lần này là thanh âm của Chu Kiền, hắn không biết kiếm từ đâu ra một chiếc bàn lớn đặt bên cạnh diễn võ trường, còn mời được hai tiểu đồng mặc đồng phục sòng bạc ở một bên hỗ trợ, dáng vẻ như chuẩn bị dốc hết gia sản.
Tất cả những người đứng xem trong diễn võ trường nghe tiếng đều có chút thất thần, luận võ giữa võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai như Dực Thai công chúa và phế vật Đường Tiêu còn có hồi hộp sao? Còn đáng đánh cược sao?
Bởi vì không ai nghĩ rằng Đường Tiêu có thể thắng, cho nên cũng không ai có ý định đánh cuộc trận này, không ngờ Chu Kiền lại dám làm như vậy.
Mặc dù Chu gia cũng là hầu môn, nhưng Chu gia là kẻ làm ăn, phụ thuộc vào che chở của Trấn quốc hầu Đường gia, quan hệ giữa đôi ăn chơi Chu Kiền và Đường Tiêu vô cùng tốt, cũng là chuyện mọi người đều biết, người cùng loại thì tụ, vật cùng bầy thì phân, hoặc là nói hai người bọn họ chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Chỉ sợ cũng chỉ có Chu Kiền chịu làm nhà cái ủng hộ Đường Tiêu, hơn nữa Chu gia cũng sẽ thua.
Nhưng khi mọi người nhìn về hướng Chu Kiền, phát hiện vẻ mặt khổ sở của hắn tựa hồ như bị ép làm như vậy.
Chu Kiền xác thực bị ép buộc, Chu Kiền cho rằng Đường Tiêu nhất định sẽ thua, muốn khuyên hắn từ bỏ, nhưng Đường Tiêu rất kiên trì, nói thua cũng do hắn gánh lấy, Chu Kiền không còn cách nào. Nhưng từ câu cuối cùng Chu Kiền vừa nói mà nhìn, hắn tựa hồ căn bản không chuẩn bị tâm lý Đường Tiêu có thể thắng, cho nên hô to để mọi người đến đoạt tiền.
Trong diễn võ trường thoáng chốc trở nên vui vẻ, đã có người chịu làm nhà cái, tiền này ngu hay sao mà không cầm! Đặt mười lượng thắng một lượng, mặc dù hơi ít, nhưng số tiền qua tay, lãi suất lại rất cao!
Hôm nay là ngày báo danh của đám sĩ tử Đại Học phủ, rất nhiều sĩ tử đã hẹn với nhau, sau khi xem Dực Thai công chúa hành hạ Đường Tiêu xong, sẽ tới phòng Hoàng Kim đánh cuộc một phen, trên người ngược lại mang theo không ít ngân lượng ngân phiếu, không ngờ lại sớm phát huy công dụng.
Một số trên người không mang theo nhiều ngân lượng ngân phiếu, nhìn thấy có thể chiếm được loại tiện nghi này, vội vàng tới chỗ Chu Kiền cho phép ghi nợ, sau đó gọi người hầu, kêu bọn hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng tới ngân trang gần đó lấy tiền.
Trước kia Đường Tiêu và Chu Kiền đều là khách quen trong sòng bạc, nhưng đôi hợp tác hoàng kim một béo một gầy bọn họ, đánh bạc hầu hết đều thua, đám sĩ tử trong Thai Kinh thành đã sớm xem hai người bọn họ là hồ lô trữ tiền. Nếu trong tay thiếu tiền tiêu, nhất định sẽ lừa gạt hai người bọn họ cùng đến phòng Hoàng Kim đánh bạc mấy trận.
Trước kia vì chuyện này, Đường Tiêu còn từng vì khoản nợ đánh bạc mà tìm đám nha hoàn của hắn mượn tiền, bởi vì hắn thua quá nhiều, ngại tìm mẫu thân Khánh Đô phu nhân mở miệng.
Xem ra hôm nay hai kẻ dở hơi bọn họ lại muốn cống hiến một chút hồ lô tiền lẻ cho mọi người rồi.
- Tần Vũ công tử của Đính Thiên Hầu phủ đặt mười lượng cho Dực Thai công chúa thắng!
Chu Kiền bắt đầu lớn tiếng kêu lên, có mấy vị sĩ tử hiếu sự còn đặc biệt sai người tới giúp hắn cùng ghi tiền cược, nhưng thật ra là giám sát hắn không ghi sai.
- Ngũ hoàng tử Chu Bác Ngũ đặt mười lượng cho Dực Thai công chúa thắng!
- Đặng Khôi công tử của Bình Hồ Hầu phủ đặt hai mươi lượng cho Dực Thai công chúa thắng!
- Thập nhị hoàng tử Chu Hùng Tam đặt mười lượng Dực Thai công chúa thắng!
- Từ Tiều công tử của Hưng quốc Hầu phủ đặt một trăm lượng Dực Thai công chúa thắng!
- . . . . . .-
- Tĩnh Nhạc công chúa đặt năm mươi lượng Dực Thai công chúa thắng!
- . . . . . .-
Đường Tiêu và Dực Thai công chúa lặng yên đứng chính giữa diễn võ trường, tựa hồ như đợi tất cả mọi người đặt cược xong rồi mới bắt đầu thi đấu.
Cùng với từng lần xướng cược, sắc mặt Chu Kiền càng ngày càng trở nên trắng bệch, người đến sân hôm nay thật sự rất nhiều, theo mỗi lần đặt cược, số lượng đặt cược Dực Thai công chúa thắng đã đạt đến hơn một vạn lượng, nhưng không có ai đặt Đường Tiêu thắng.
- Vũ ca ca, giúp ta đặt hai trăm lượng.
Khi tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, Dực Thai công chúa đột nhiên mở miệng.
Dực Thai công chúa đặt cược hay không không quan trọng, tất cả mọi người đều nghe thấy từ trong giọng nói của nàng quyết tâm toàn lực giành thắng lợi, trên khán đài lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng yêu cầu đặt cược thêm lại nổi lên. Không bao lâu sau, số lượng đặt Dực Thai công chúa thắng đã đạt đến hơn ba nghìn lượt, số tiền hơn ba vạn lượng bạc, nhưng vẫn không có lượng bạc nào đặt cho Đường Tiêu chiến thắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 33: Quyết đấu với Dực Thai công chúa.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Chu Kiền làm nhà cái thật sự quá hãi hùng khiếp vía, hơn ba vạn lượng, cho dù chỉ có tỉ lệ một ăn 0,1; cũng phải chi trả hơn ba ngàn lượng tiền thắng cược! Đường Tiêu có nhiều tiền tiêu vặt như vậy sao?
Chu Kiền đột nhiên đánh cho mình một bạt tai, y cảm thấy vô cùng xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi của bản thân, đời này y luôn bị người khác xem thường, cũng chỉ có Đường Tiêu không chê y, vì tấm lòng chân thành giành cho nhau, y cũng không thể không ủng hộ hắn!
Huynh đệ là gì chứ? Chính là khi nguy nan thấy được tấm chân tình, thời điểm mấu chốt này, nhất định phải ủng hộ hắn mới được!
- Chu Kiền ta đặt hai mươi lượng Đường thiếu gia thắng!
Chu Kiền lấy ngân phiếu ra lớn tiếng tuyên bố với xung quanh, hơn nữa còn điên cuồng hô to lên:
- Đường huynh cố lên! Đường huynh ngươi nhất định sẽ thắng! Đợi lát nữa sẽ ôm mấy lượng bạc của tiểu mỹ nhân Dực Thai!
Nghe thấy tiếng gào của Chu Kiền, Dực Thai công chúa thiếu chút nữa không nhịn được muốn chạy tới quất y một trận.
Đám sĩ tử trên khán đài liên tục lắc đầu, liên tục chỉ trỏ giễu cợt sau lưng Chu Kiền, trong lòng tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, tại sao ông trời lại ban thưởng một đôi dở hơi như vậy cho Đại Minh triều? Lẽ nào để đặc biệt cung cấp trò cười cho mọi người sao?
Đường Tiêu quay đầu lại nhìn Chu Kiền, không ngờ tên mập ngu ngốc này, còn có mấy phần nghĩa khí, trước kia hắn chỉ xem y là bạn nhậu, không có ý định kết bạn thâm giao với y, xem ra sau này khi có thể che chở y vẫn phải che chở.
- Chúng ta cũng đặt năm lượng cho Đường công tử thắng, vừa vặn gom đủ hai mươi lăm lượng.
Một sĩ tử không có hảo ý đưa mấy tấm ngân phiếu tới, đám sĩ tử xung quanh cùng cười ồ lên.
- Cứ cười đi! Đợi lát nữa các ngươi nhất định khóc không ra tiếng.
Trong lòng Chu Kiền vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể hy vọng hôm nay có thể xuất hiện kỳ tích, để cho Đường Tiêu đánh bại Dực Thai công chúa.
. . . . . .
- Hiện tại nhận thua còn kịp, đừng để ta ra tay thì muộn rồi.
Dực Thai công chúa cầm roi tiến lên mấy bước nhắc nhở Đường Tiêu.
Không biết tại sao, nhìn thấy Đường Tiêu hiện tại, nàng đột nhiên không muốn làm hắn xấu mặt trước mặt mọi người, thậm chí hy vọng hắn nhận thua, để lại cho hắn chút thể diện, mặc dù nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thay đổi như vậy.
- Nếu như nhận thua, ta đã không đến nơi này.
Đường Tiêu cười nhạt, ánh mắt xẹt qua Dực Thai công chúa, trong lòng hắn không phải không thừa nhận, Dực Thai công chúa được xưng tựng là đệ nhất mỹ nữ của Thai Kinh thành, tuyệt đối không phải để lấy lòng, vẻ đẹp nhiếp hồn đoạt phách của nàng, quả nhiên là thiên cổ tuyệt luân, không ai sánh bằng.
Ít nhất ở kiếp trước và kiếp này, Đường Tiêu chưa từng gặp người nào đẹp hơn nàng.
Nhưng Đường Tiêu căn bản sẽ không vì vẻ đẹp của nàng mà thay đổi, trong lòng hắn chỉ xem nàng là thước đo kiểm nghiệm thành quả ba tháng tu luyện vừa qua của bản thân.
Nếu như có thể đánh bại nàng, Đường Tiêu sẽ có thêm kiên định trên con đường cường giả, lòng tự tin sẽ tăng thêm trăm lần để tiếp tục bước đi.
Nếu như thua dưới tay nàng, Đường Tiêu sẽ coi đây là sự hổ thẹn, cảnh tỉnh mình càng phải cố gắng hơn trước, đương nhiên, nếu cố gắng của hắn còn có thể “tăng thêm”.
- Ngươi sẽ hối hận vì quyết định hôm nay.
Dực Thai công chúa nhìn Đường Tiêu, lại lui về phía sau hơn mười thước.
Một gã người hầu đi tới nhận lấy chiếc áo khoác lông chồn của Dực Thai công chúa, Dực Thai công chúa hiện tại mặc một bộ y phục lụa vàng nai nịt gọn gàng, trong khí trời đầu đông càng hiện lên vẻ vô cùng chói mắt.
Đường Tiêu đứng khoanh tay, hắn vốn không sợ lạnh, trên người không mặc quá nhiều y phục, hiện tai cũng không cần cởi gì cả.
Dực Thai công chúa giơ long cốt tiên trong tay lên, quất một cái xuống mặt đất bên cạnh, roi cứng như đao, tạo ra một vết nứt thật sâu trên nền đất đá xanh, kích thích thanh âm hoan hô của đám người đứng xem bên ngoài.
Mặc dù đã chuẩn bị động thủ, nhưng Dực Thai công chúa vẫn có chút mất tập trung, nàng cảm giác Đường Tiêu hiện tại đứng trước mặt nàng, đã không còn là tên công tử quần là áo lượt mặt mũi tràn đầy vẻ dại gái, khúm núm trước mặt nàng mấy tháng trước. Nếu là Đường Tiêu trước kia, long cốt tiên trong tay nàng tuyệt đối sẽ không có chút khoan dung với hắn, ước đấu lần này, tuy không giết chết hắn, nhưng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, ít nhất phải khiến hắn nằm trên giường hơn nửa năm.
Nhưng hiện tại. . . . . .
- Có thể bắt đầu rồi chứ?
Dực Thai công chúa nghiêm nghị chất vấn Đường Tiêu.
- Đến đi.
Đường Tiêu vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, phảng phất như đây chỉ là một trận thi đấu bình thường, căn bản không quyết định bất cứ chuyện gì.
Mặc dù chiến lược của Đường Tiêu là coi rẻ địch nhân, nhưng trên phương diện chiến thuật vẫn rất xem trọng địch nhân, hắn đã chuẩn bị chiến thuật rất chi tiết cho trận ước đấu lần này, đồng thời còn kêu Chu Kiền thiết hạ ván bài, chính là không muốn lưu lại bất cứ đường lui nào cho mình.
Tìm đường sống trong cõi chết, chính là thủ pháp huấn luyện mà vị huấn luyện viên ma quỷ lúc trước thường xuyên sử dụng với bọn hắn. Chỉ có ở tử địa, không có bất kỳ đường lui nào, mới có thể khiến cho một người kích phát ra lực chiến đấu cường đại hơn, điên cuồng hơn!
Có lẽ là thái độ lạnh nhạt của Đường Tiêu đã khơi dậy sự phẫn nộ mơ hồ nào đó trong lòng Dực Thai công chúa, Dực Thai công chúa đột nhiên tiến về phía trước xuất thủ.
“Vút”, long cốt tiên phát ra một trận rồng ngâm vun vút, theo chuyển động của cánh tay Dực Thai công chúa, một luồng khí lãng vô cùng kình lực từ bên trong cây roi gào thét mà ra, giống như một con ấu long thân hình cực nhỏ, còn chưa thành niên giương nanh múa vuốt lao thẳng tới trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu vung quyền nghênh đón, một đòn “Hổ Hổ Sinh Phong” đập vào phía trên, thân hình tiên cương hiện ra, quyền cương thu vào trong, quyền tiên cương khí tương giao, phát ra tiếng vang kịch liệt, giống như kim thiết chạm nhau.
Chiêu này của Đường Tiêu là lấy cứng chọi cứng, muốn thăm dò xem rút cuộc tu vi nhị giai của bản thân và võ giả tam giai của Dực Thai công chúa chênh lệch bao nhiêu, mặc dù trước đó Mục Thương cũng từng nói qua với hắn về chênh lệch này, nhưng hắn biết rõ chỉ sau khi bản thân cảm thụ, mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất.
Long cốt tiên của Dực Thai công chúa mạnh mẽ bị ngăn cản bên ngoài quyền cương của Đường Tiêu, đại bộ phận kình lực bị tiêu tán. Đường Tiêu vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng không ngờ một đạo sức mạnh cương mãnh đột nhiên từ trong long cốt tiên một lần nữa tuôn ra, long cốt tiên bị ngăn cản bên ngoài quyền cương của Đường Tiêu hóa ra hình rồng dữ tợn, lập tức đột phá phòng thủ của Đường Tiêu, quất vào mặt hắn, mạnh mẽ tạo ra một lằn roi từ trán đến mi tâm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 34: Bay lên trời.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nếu không phải quyền cương của Đường Tiêu đã triệt tiêu một phần kình lực của long cốt tiên, thì không chừng cây roi này đã bổ đầu Đường Tiêu ra làm hai.
Nhìn thấy sau chiêu này, trên mặt Đường Tiêu máu tươi đầm đìa, trên khán đài của diễn võ trường lập tức vang lên những tiếng hoan hô. Từ Tiều thậm chí còn đứng dậy vung tay điên cuồng hét lên mấy tiếng biểu đạt vẻ thích thú trong lòng.
Đường Tiêu cũng không lau vết máu tươi trên mặt, hắn chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Dực Thai công chúa cách đó không xa, hắn đã thử qua chiêu vừa rồi, mặc dù giữa hai bên có chênh lệch nhất định, nhưng chênh lệch này cũng không lớn như hắn tưởng tượng trước đó.
Hắn vẫn có khả năng đánh bại nàng.
Thắng bại của một cuộc chiến đấu, cũng không hoàn toàn quyết định bởi thực lực của hai bên, kinh nghiệm chiến đấu và ý chí không sợ sống chết đồng dạng cũng quan trọng.
Máu tươi trên mặt chảy xuống, cũng làm cho Đường Tiêu tựa hồ nhớ lại những ngày mấp mé bên bờ sinh tử kiếp trước, tiềm năng chiến đấu của hắn lúc này cũng được đánh thức đầy đủ.
- Ngươi nhận thua đi! Ta còn có thể lưu lại cho ngươi mấy phần thể diện.
Dực Thai công chúa vung vẩy long cốt tiên trong tay, lại một lần nữa nhắc nhở Đường Tiêu.
- Ta còn tưởng ngươi thế nào, sau khi thử qua cũng chỉ có vậy, ngươi rất nhanh cũng sẽ bị đánh nằm rạp trên mặt đất thôi.
Đường Tiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giống như không phải vừa rồi hắn bị đánh tróc cả da mặt.
- Ngươi muốn chết cũng đừng trách ta thủ hạ vô tình!
Dực Thai công chúa lại một lần nữa bị Đường Tiêu chọc giận, đặc biệt là ánh mắt coi trời bằng vung, phảng phất như căn bản không thèm đặt nàng trong mắt. Trong lòng nàng cũng đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đánh cho kẻ trước mặt này phải quỳ xuống xin nàng tha thứ trước mặt mọi người.
- Phi Long Tại Thiên!
Long cốt tiên trong tay Dực Thai công chúa đột nhiên bay lên, cùng với một tiếng rồng ngâm rung trời, long cốt tiên trong tay Dực Thai công chúa hóa thành một long trảo màu vàng cực lớn, mãnh liệt cào về phía Đường Tiêu.
- Hổ Hành Long Bộ!
Lần này Đường Tiêu không chống đỡ đòn tấn công của Dực Thai công chúa nữa, mà biến đổi chiêu thức tấn công trong Hổ Liệt quyền thành chiêu thức né tránh, khó khăn lắm mới tránh khỏi long trảo màu vàng. Một kích của Dực Thai công chúa thất bại, long cốt tiên trong tay cũng không dừng lại, thuận thế theo chiêu thức thần long bái vĩ, nương theo long tức cuồn cuộn, đuổi theo thân ảnh né tránh của Đường Tiêu.
- Hổ Hao Long Bào!
Đòn trọng kích của Đường Tiêu đập vào chính giữa thân thể hình rồng của tiên ảnh đánh tới, kim long vẫy đuôi bị ngăn cản đình trệ nửa giây, nhưng lập tức lại gia tốc đuổi theo Đường Tiêu.
Đường Tiêu có được cơ hội nửa giây thở dốc này, sớm đã thối lui ra khỏi phạm vi công kích của long cốt tiên, đến biên giới của diễn võ trường, khiến đòn công kích tiếp theo của Dực Thai công chúa cái này một luân phiên công kích bị vồ ếch chụp hụt.
Trên khán đài vô cùng im ắng, đại bộ phận những kẻ có tu vi không đủ đều có loại cảm giác khó hiểu, tại sao hai roi vừa rồi của Dực Thai công chúa đều rơi vào khoảng không? Tên Đường Tiêu kia tháo chạy cũng quá nhanh?
Dực Thai công chúa nhíu mày, từ chiêu thức “Hổ Hao Long Bào” mà Đường Tiêu vừa sử xuất, nàng đã nhìn ra, trong ba tháng không gặp, Đường Tiêu rõ ràng đã tiến vào tu vi cấp Nhân Nguyên nhị giai!
Còn may không phải tam giai, chỉ là nhị giai mà thôi. Dực Thai công chúa tự tin nàng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Ngẫu nhiên trong đầu Dực Thai công chúa hiện lên một tia hoang mang…Trong ba tháng từ một gã bình thường chưa tôi hồn đã đạt đến tu vi của cấp Nhân Nguyên, đây không phải tên phế vật võ học trong truyền thuyết trước kia sao?
Nếu như hắn không phải phế vật võ học, mà là một thiên tài võ học, vậy hắn chính là tài phú và tinh nhuệ của Đại Mình, mình có cần mạnh mẽ hạ thủ độc ác với hắn không?
Dực Thai công chúa nhanh chóng xua tan những suy nghĩ trong đầu, võ sư hoàng gia truyền thụ võ học cho nàng từng nói qua, khi đối địch, kiêng kỵ nhất chính là suy đi tính lại, do dự bất định.
Bất kể hắn là phế vật cũng thế, thiên tài cũng thế, tất cả đều đợi sau khi ước đấu lần này kết thúc rồi hãy nói!
- Chấn Kinh Bách Lý!
Tinh thần của Dực Thai công chúa phấn chấn lại, long cốt tiên trong tay múa may trên đỉnh đầu một trận, phát ra những tiếng nổ rất cuồng bạo, lập tức huyễn hóa ra vô số long ảnh màu vàng, trong lúc nhất thời trong diễn võ trường cuồng phong đột khởi, không khí rung động lắc lư, một con kim long cuồng bạo vươn người nhảy ra từ vô số long ảnh màu vàng, vung vẩy móng vuốt dữ tợn, từ giữa không trung cao hơn mười thước lao xuống người Đường Tiêu.
Chiêu thức Chấn Kinh Bách Lý này của Dực Thai công chúa tựa hồ phong bế bất cứ khe hở nào Đường Tiêu có thể trốn tránh, buộc Đường Tiêu phải lấy cứng chọi cứng, mà kết quả của lấy cứng chọi cứng, ưu thế tuyệt đối sau khi võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai tế xuất toàn lực, đủ để trực tiếp giết chết võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai thành cặn bã!
Đường ra duy nhất của Đường Tiêu, chính là tiếp tục lùi về phía sau, trực tiếp rời khỏi diễn võ trường. Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa hắn thua trận ước đấu lần này.
Trên khán đài của diễn võ trường phát ra những tiếng kinh hô và hoan hô ầm ĩ, tất cả mọi người đều nhìn ra ý đồ muốn tốc chiến tốc thắng của Dực Thai công chúa, đồng thời bọn hắn cũng cho rằng trận ước đấu đến lúc này đã kết thúc. Đường Tiêu thân là võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai, trừ phi có thể thả người bay lên trời, nếu không bất luận như thế nào cũng không thể tiếp được một kích toàn lực lần này của võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai như Dực Thai công chúa.
Võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai có thể bay lên trời sao? Không thể nào.
Huống chi trong tay Dực Thai công chúa đang cầm một cây pháp khí cực phẩm long cốt tiên, cho dù với tu vi hiện tại của Dực Thai công chúa vẫn không thể tế luyện cây long cốt tiên này, nhưng long cốt tiên thân là cực phẩm pháp khí, cho dù dưới tình huống không bị tế luyện, uy lực cũng không thể khinh thường.
Cho nên, trận ước đấu này, Đường Tiêu nhất định phải thua! Số bạc bọn hắn đặt nhất định cũng phải thắng!
Từ Tiều ở trên khán đài, lúc này kích động đến mức cổ họng cũng khản đặc.
- Nhật Phi Thiên Lý!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng trận ước đấu đã kết thúc, cánh tay Đường Tiêu đột nhiên huyễn hóa thành tàn ảnh hai đôi cánh, cánh giương mở ra dài hơn hai mét, cả người hắn cũng nhảy lên cao bảy, tám thước trong diễn võ trường, dễ dàng tránh thoát được một kích lao xuống mạnh mẽ của kim long cuồng bạo!
- Hóa Điêu Lược Không Thất Thức!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 35: Không khách khí.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Trong diễn võ trường có tàng long ngọa hổ, cường giả như mây, lập tức có người nhận ra tuyệt kỹ Đường Tiêu sử dụng tới từ nơi nào.
- Hóa Điêu Lược Không Thất Thức? Tuyệt học của Trấn quốc hầu sao? Võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai cũng có thể bay lên trời sao?
Trên khán đài diễn võ trường vang lên những tiếng kinh hô.
Không ai biết lúc trước khi Trấn quốc hầu Đường Uyên sử dụng Hóa Điêu Lược Không Thất Thức bay lên không trung đang ở cấp bậc gì, cho nên chuyện này hiện tại cũng đã không thể nào khảo chứng.
Nhưng Nhất Phi Trùng Thiên này của Đường Tiêu, xác nhận là tuyệt kỹ, có thể khiến cho người có tu vi cấp Nhân Nguyên nhị giai có thể tiến hành bay lên không trung trong thời gian ngắn ngủi!
Quả nhiên không hổ là tuyệt học gia truyền của Trấn quốc hầu !
- Phá cho ta!
Sau khi Đường Tiêu đột ngột nhô lên từ mặt đất liền quát to một tiếng, ngay lúc hắn thả người nhảy lên, hơn mười viên đạn tinh thép trong lòng bàn tay hắn với tốc độ cực nhanh được bắn ra hết viên này đến viên khác.
Ai nói võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai không phá được cương khí hộ thể của võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai? Đường Tiêu tin tưởng một đạo lý, chính là khi tất cả lực lượng đều tập trung ở cùng một điểm thì đinh ốc gỉ cũng có thể chui xuyên qua tấm thép!
Huống chi, võ giả cấp Nhân Nguyên tam giai chỉ có được cương khí hộ thể rất sơ cấp.
Tất cả viên đạn tinh thép Đường Tiêu sở hữu trên tay đều bắn về cùng một điểm, chính là cổ tay cầm roi của Dực Thai công chúa….
Khi viên đạn tinh thép đầu tiên bắn đến, hộ thể cương khí của Dực Thai công chúa theo bản năng phát ra một trận gợn sóng kích động, bắn ngược nó ra, nhưng khi viên đạn tinh thép thứ hai lập tức phi đến, một lần nữa đập vào phía trên hộ thể cương khí của Dực Thai công chúa, hơn nữa còn nện vào cùng một điểm, điều này khiến cho gợn sóng kích động hộ thể cương khí của Dực Thai công chúa càng thêm kịch liệt.
Viên thứ ba....viên thứ tư....
Rốt cục khi viên tinh thép thứ bảy đụng đến, hộ thể cương khí chỗ cổ tay Dực Thai công chúa bị xé nứt ra một lỗ thủng gợn sóng cực nhỏ. Khi lỗ thủng này còn chưa kịp khép lại, viên đạn tinh thép thứ tám, thứ chín, thứ mười đã đúng hẹn lập tức xông qua lỗ nhỏ này, đánh vào Dực Thai công chúa, khiến cổ tay của Dực Thai công chúa chảy máu đầm đìa. Mấy viên đạn tinh thép tiếp theo trực tiếp đập vỡ xương cốt trên cổ tay Dực Thai công chúa, long cốt tiên trên tay nàng cũng theo đó tuột ra ngoài.
Xương cổ tay đứt gãy đau đớn, vượt qua khả năng chịu đựng của Dực Thai công chúa mới mười lăm tuổi, nàng kêu thảm một tiếng, ném long cốt tiên trong tay đi, ôm lấy cánh tay, ngồi xổm xuống trên mặt đất.
Viên đạn tinh thép có thể tích cực nhỏ, mọi người trên khán đài căn bản không thấy rõ trong diễn võ trường rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy sau khi Đường Tiêu rống lớn một tiếng, Dực Thai công chúa hét lên ôm lấy cánh tay, ngồi xổm trên mặt đất, hiển nhiên là thống khổ đến cực hạn.
Thân là công chúa của Đại Minh, Dực Thai công chúa mặc dù tập võ có khắc khổ, nhưng chưa từng nếm qua đau đớn lớn như vậy? Loại đau đớn này nếu xảy ra trên người Đường Tiêu, hắn căn bản không cần để ý, nhưng nếu đặt trên người Dực Thai công chúa, lại vượt ra khỏi cực hạn chịu đựng của nàng. Dực Thai công chúa bất chấp đang chiến đấu với Đường Tiêu, ngồi xuống đất, trực tiếp lấy một viên thần dược chữa thương của hoàng gia nuốt vào…
Đường Tiêu bất giác lắc đầu, như vậy cũng dám ước đấu với người khác? Ngươi làm nũng hay tưởng rằng người khác không dám giết ngươi? Nếu ở kiếp trước, Đường Tiêu sớm đã giết chết nàng mấy trăm lần rồi.
Đường Tiêu bước tới, hoàn toàn không để ý Dực Thai công chúa đang thống khổ kêu thảm thiết, một tay cướp đi thần dược chữa thương trong tay Dực Thai công chúa, một tay nhặt long cốt tiên của Dực Thai công chúa rơi trên mặt đất. Hai gã thị vệ của Dực Thai công chúa thấy thế vội vàng nhảy vào trong diễn võ trường, ý định muốn tới cứu hộ nàng.
- Uớc đấu đấu võ, trước khi chưa phân thắng bại, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không thể can thiệp, hai người các ngươi muốn làm trái luật pháp của Đại Minh sao? Các ngươi muốn bị đày đến Đào Viên thành sung quân sao?
Đường Tiêu vung vẩy long cốt tiên liên tục trên mặt đất, hét to ngăn cản hai gã thị vệ của Dực Thai công chúa.
Hai gã thị vệ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, xác thực căn cứ vào luật pháp Đại Minh, ước đấu đấu võ, trừ phi một người trong đó nhận thua, còn không bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp, nếu không sẽ dùng hình phạt tương ứng trừng phạt, mà Đường Tiêu còn uy hiếp đem bọn họ sung quân đến Đào Viên thành.
Ai không biết mười vạn đại quân của Đường Uyên đóng ở Đào Viên thành? Đắc tội với thiếu gia Đường gia, ở Đào Viên thành sẽ có quả ngon để ăn sao?
- Công chúa, ngươi nhận thua đi!
Đường Tiêu quát to một tiếng, giơ cao roi trong tay, tựa hồ như nếu Dực Thai công chúa không nhận thua, cây roi trong tay hắn sẽ lập tức nện xuống.
- Ngươi. . . . . . Ngươi. . .
Dực Thai công chúa ngồi dưới đất, giờ phút này nàng phảng phất giống như một tiểu thiếp chịu ủy khuất, nhìn Đường Tiêu nói không ra lời, nàng vẫn không thể nào nghĩ ra, những viên đạn tinh thép này làm thế nào đột phá được hộ thể cương khí của nàng, làm cổ tay của nàng bị thương.
- Đường Tiêu to gan! Ngươi lại dám phạm thượng lấy roi quất công chúa! Ngươi muốn tạo phản sao!
Từ Tiều không cách nào can thiệp vào ước đấu, đành phải đứng dậy rống lớn vài tiếng trên khán đài diễn võ trường, thuận tiện chụp mũ cho Đường Tiêu.
- Ta dạy vợ ta, ngươi tức giận gì chứ?
Đường Tiêu quay đầu lại dựng thẳng ngón giữa với Từ Tiều, Từ Tiều lập tức xìu xuống, hơi cúi đầu, ngồi xuống trên khán đài.
Đám người trên khán đài người, kể cả Từ Tiều đều không biết Đường Tiêu dựng thẳng ngón giữa là có ý gì, chỉ suy đoán đây là thủ thế hắn mắng chửi người. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy thủ thế này rất tàn khốc, bởi vậy sau ước đấu diễn võ hôm nay, thủ thế này đã lưu hành trong kinh thành một thời gian rất dài, bất kể nam nhân hay nữ nhân, khi trong lòng khó chịu, đều làm hành động này với đối phương.
Sắc mặt Dực Thai công chúa trắng bệch ngồi dưới đất, không biết tại sao, nàng nhìn Đường Tiêu giống như hung thần ác sát ở trước mặt, nàng cảm giác giống như đang đối diện với một ngọn núi, trước kia chỉ có trước mặt phụ hoàng, nàng mới có loại cảm giác này.
- Nếu không nhận thua, vậy đừng trách ta không khách khí!
Đường Tiêu giơ cao long cốt tiên, tựa hồ lập tức muốn nện xuống đỉnh đầu Dực Thai công chúa, trong lòng hắn đương nhiên biết rõ, với tu vi trước mắt của hắn, hơn mười viên đạn tinh thép phá vỡ được hộ thể cương khí của Dực Thai công chúa hoàn toàn do may mắn, dùng long cốt tiên thì không cách nào phá được hộ thể cương khí của Dực Thai công chúa, nhưng với tâm tính hiện tại của nàng, đe dọa nàng là đủ rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius