Một âm thanh hệ thống báo thăng cấp vang lên, Dương An được bao phủ trong bạch quang thăng cấp, vốn dĩ exp tích lũy ở cấp 8 đã được 78%, sau khi xử lý yêu nữ Hắc Ám lượng lớn exp đạt được khiến cho Dương An thăng lên cấp 9.
Có điều khi đạt cấp 9, exp cần để thăng cấp sẽ tăng mạnh, cho nên lượng exp chạy đến cấp 9 đạt 18% liền dừng lại.
Nhưng kết quả này đối với Dương An mà nói thì không tồi chút nào, chỉ trong vòng hơn một giờ đồng hồ mà đã thăng được tới hơn nửa cấp.
Dương An có chút nôn nóng, không muốn chờ đợi, đi đến bên cạnh thi thể yêu nữ Hắc Ám, nơi có vật gì đó rơi ra.
Cung tiễn thủ đạo sư Lạc Đặc nói nhiệm vụ này là một loại phần thưởng cho Dương An, cách nói này quả thật không sai.
Chưa nói đến tiền vàng được nhiều hơn dự tính, chí ít cũng được tới 20 vàng, cái khiến người ta kinh ngạc nhất là tiểu boss cấp 10 này lại một lần tuôn ra những ba kiện trang bị lam trang.
Bức Dực trường cung (trường cung cánh dơi): phẩm cấp: lam trang, lực công kích +10, nhanh nhẹn +5, tốc độ công kích +3, tầm bắn +2, trang bị vào sẽ có hiệu quả đặc thù hấp huyết, mỗi lần công kích sát thương có 5% chuyển hóa thành HP cho bản thân.
Thiểm tị hạng liên (vòng cổ né tránh): phẩm cấp: lam trang, nhanh nhẹn +15, khi bị công kích tỷ lệ tránh đòn tăng thêm 15%.
Hắc lân hung giáp (giáp ngực vảy đen): phẩm cấp: lam trang, phòng ngự 67—73, thể lực +7, sức mạnh +5, tăng cường phòng ngự +5.
Ba kiện lam trang này, ngoại trừ Hắc lân hung giáp không thuộc chức nghiệp của Cung tiễn thủ nên không thể trang bị, còn lại hai kiện kia là Bức dực trường cung và Thiểm tị hạng liên đều là cực phẩm lam trang dành cho Cung tiễn thủ.
Bức Dực trường cùng công kích rất cao, lại còn có thêm 5% hấp huyết, đó là tính năng cực kỳ hiếm có, có hiệu quả rất lớn khi dùng vào thực tế.
Thuộc tính của Thiểm tị hạng liên hoàn toàn thiên về nhanh nhẹn, đây chính là loại hình nhanh nhẹn mà đạo tặc yêu thích nhất. Có điều với Cung tiễn thủ mà nói cũng không tồi chút nào, tính năng gia tăng tỷ lệ tránh đòn thêm 15% kia quả thực là thứ mà chức nghiệp nào cũng mong muốn có được.
Đem Hắc lân hung giáp không trang bị được cất vào hành trang, hai kiện trang bị còn lại thì lập tức mang vào.
Có thêm hai kiện lam trang, thuộc tính của Dương An tăng thêm rất nhiều, đặc biệt là ở phương diện lực công kích sát thương, so với trước tăng lên tới mấy phần.
- Ở cấp 9 đã có thêm hai kiện trang bị thế này, khảo nghiệm lên 1x hẳn là không khó khăn gì. Chỉ là không rõ cái khảo nghiệm kia như thế nào.
Dương An yêu thích đưa tay vuốt ve phần màu tối tựa như một đôi cánh dơi kéo dài của Bức Dực trường cung, tự tin cũng tăng thêm vài phần.
Lúc này thi triển Thải Tập Thuật trên thi thể yêu nữ Hắc Ám, Dương An cũng thuận lợi chiếm được một phần Ám Hắc tinh huyết, đây là một loại vật liệu dùng để chế thuốc.
Lại nói tiếp, sau khi Dương An học thành Thải Tập Thuật chuyên gia rồi, chỉ bằng thu thập các tài liệu kì quái cũng đã bán được không ít tiền.
- Kế tiếp chính là đem 'Thần Hi quả' này bắn xuống đây.
Dương An đi đến cây đại thụ kia, ngẩng đầu, dõi mắt trông về phía xa mới nhìn rõ 'Thần Hi quả' ở trên cao chừng hơn sáu mươi mét.
‘Thần Hi quả’ màu trắng ngà nhỏ hơn nắm tay, muốn lấy nó xuống mà không làm tổn hại đến bản thân trái cây, mục tiêu nhắm vào chính là cái cuống còn nhỏ hơn cả đầu ngón tay kia.
Cửa ải này khó khăn so với việc tránh né Ám Hắc nữ yêu có tốc độ cực nhanh kia cũng chẳng kém bao nhiêu.
Dương An tạm thời còn chưa tự đại đến mức cho rằng mình có thể một phát bắn trúng mục tiêu nhỏ xíu lại xa thế kia.
Dương An đi vòng sang bên kia đại thụ, quyết định chọn cành cây có độ cao không sai biệt lắm với ‘Thần Hi quả’.
Dương An nghĩ cần phải tập luyện trước để đảm bảo không có sơ hở nào.
Không sợ bắn trượt, chỉ sợ bắn lệch, trúng phải ‘Thần Hi quả’ thì coi như nhiệm vụ kia cũng thất bại.
Cây cao hơn sáu mươi mét, tính từ vị trí Dương An đứng tạo thành góc mà tính, Dương An và mục tiêu cách nhau khoảng hơn bảy mươi mét.
Bây giờ mới là buổi sáng, từ giờ tới lúc hoàng hôn còn rất nhiều thời gian, Dương An có đủ thời gian để luyện tập, đảm bảo chắc chắn không có sai sót gì.
Tính toán khoảng cách, điều chỉnh góc độ, Dương An lần thứ nhất thử hướng lên mục tiêu cao trên không dùng kỹ xảo bắn xa.
Bắn hướng lên trên không so với bắn thẳng thông thường khó hơn nhiều.
Mũi tên này của Dương An chỉ bắn vào giữa cành lá cách chừng hơn năm mươi mét của cây đại thụ, còn cách mục tiêu rất xa.
Dựa vào cảm giác cùng một số tính toán, Dương An chậm rãi điều chỉnh.
Lần lượt thí nghiệm, lần lượt thất bại, nhưng các mũi tên đã cách mục tiêu càng lúc càng gần.
Vốn dĩ Dương An cho rằng có thể rất nhanh chóng làm được, không ngờ lần lượt thí nghiệm như thế, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày.
“Vèo~”
Một mũi tên bắn ra, lần này cũng không biết là lần thứ mấy bắn xa rồi, vì muốn đạt được phần thưởng kia, Dương An hết sức kiên nhẫn.
Nghe được "Cách cách" một tiếng, trên mặt Dương An rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, đây là một loại vui sướng khi thành công.
Chỉ thấy mũi tên chuẩn xác bắn trúng làm đứt cành cây hắn đã chọn lúc trước, trải qua hơn nửa ngày, vô số lần thất bại, cuối cùng thì thí nghiệm của Dương An cũng thành công.
Đúng vậy, đây chỉ là thí nghiệm, 'Thực tế chiến đấu' chân chính còn ở phía trước.
Để chắc chắn lần thành công này không phải ăn may, Dương An tiếp tục chọn một cành cây ở hướng khác bắn tiếp.
Sau khi thử vài lần, kết quả khả năng bắn chính xác lên tới hơn 90%.
Thời gian cũng không còn nhiều lắm, có tới hơn 90% thành công, Dương An quyết định đánh cược một lần.
Đi tới bên dưới ‘Thần Hi quả’, Dương An ngẩng đầu, nghiêm túc ước tính khoảng cách, độ cao, góc độ.. Sau một hồi tính toán, cuối cùng chính là cảm giác.
Để kỹ thuật bắn xa này chuẩn xác, cảm giác là một yếu tố rất quan trọng.
Cơ hội có lẽ chỉ có một lần, cho dù bắn vào khoảng không cũng không thể bắn chệch.
Dương An hít một hơi thật sâu, trấn định tâm thần, cung tên trong tay quyết đoán nâng lên, hai mắt sắc bén, ngắm chuẩn lấy một mục tiêu.
Tiếng kéo dây cung “Lịch lịch’ vang lên.
"Sưu ~ "
Mũi tên mang theo sức mạnh vô cùng bắn lên không trung, đường bay tạo thành một pa-ra-bôn tuyệt vời, từ điểm cao nhất bắt đầu hướng đến mục tiêu.
"Cách cách" một tiếng, mũi tên hẳn là đã bắn trúng cái gì đó.
Chỉ thấy ‘Thần Hi quả’ giống như mặt trời rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Dương An nhanh chóng chạy tới, mở áo choàng ra, chuẩn bị hứng lấy ‘Thần Hi quả’ vừa rơi xuống. Trong lòng âm thầm cầu nguyện ‘ Thần Hi quả’ nhất định không bị tổn hại gì.
‘Thần Hi quả’ rơi xuống rất nhanh, bị cành lá ảnh hưởng mà chệch hướng.
Nhìn thấy ‘Thần Hi quả’ sắp rơi xuống đến nơi, Dương An lập tức phi qua, dùng áo choàng chặt chẽ bắt giữ được trái cây quý giá này.
Dương An vội vàng mở áo choàng ra, nóng vội muốn xem ‘Thần Hi quả’ có bị tổn hại gì hay không.
Áo choàng mở ra, bên trong là một quả tròn trắng ngà, trên bề mặt còn có quang mang màu vàng nhạt. Hoàn toàn không bị tổn hại chút nào! Dương An thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là may mắn! Thành công rồi!
Lúc này Dương An cũng tò mò nhìn qua thuộc tính ‘Thần Hi quả’.
Thần Hi quả: Dược liệu đặc thù cấp truyền thuyết, tăng thuộc tính thể lực vĩnh viễn 10 điểm, tăng tốc độ di chuyển vĩnh viễn 5%, có thể dùng trực tiếp, (Vật phẩm nhiệm vụ).
Nhìn đến thuộc tính trái cây kia, Dương An nhất thời lắp bắp kinh hãi: Tăng thuộc tính vĩnh viễn! Hơn nữa còn có thể dùng trực tiếp! Đây đúng là dược liệu đặc thù cấp truyền thuyết cực mạnh!
Trong trò chơi, phần lớn dược liệu đều không thể trực tiếp dùng, nhất định phải thông qua kỹ năng chế thuốc mới có thể đem dược liệu biến thành dược tề để sử dụng.
Dương An trong lúc nhất thời lập tức có loại xúc động nghĩ muốn lập tức đem ‘Thần Hi quả’ ăn luôn! Chỉ tiếc đây là Vật phẩm nhiệm vụ, cho dù có ăn hết cũng không có hiệu quả.
Lưu luyến không rời đem quả dược liệu cấp truyền thuyết này cất kỹ, Dương An liền hướng Tô Bối Lan tiểu trấn đi đến.
Khó trách thời gian nhiệm vụ lại dài như vậy, hóa ra thực sự rất tốn thời gian.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Trở lại Tô Bối Lan tiểu trấn đã là hơn 3 giờ chiều (thời gian trong game), Dương An cũng không nghĩ tới lại tốn mất bốn, năm giờ ở cửa khảo nghiệm thứ 2 (bắn rụng quả).
Mất hơn nửa ngày làm một nhiệm vụ, nhưng Dương An vẫn cảm thấy cực kỳ đáng giá.
Nhìn thấy Dương An đi vào công hội chức nghiệp cung tiễn thủ, đạo sư Lạc Đặc cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ là Dương An lại trở về sớm như vậy, chẳng lẽ nhiệm vụ thất bại.
Nhưng mà, ngay sau đó, lại thấy Dương An thật cẩn thận lấy ra một loại quả màu trắng ngà.
- Đạo sư tôn kính, ta đã mang 'Thần Hi quả' mà ngài muốn về không tổn hao gì.
Dương An cung kính cầm 'Thần Hi quả' đưa tới, nói.
- Tốt, tốt, tốt!
Cung tiễn thủ đạo sư Lạc Đặc vui mừng khen, sau đó một tay tiếp nhận 'Thần Hi quả'.
Nhìn thấy dược liệu cấp truyền thuyết 'Thần Hi quả' bị đạo sư Lạc Đặc lấy đi, Dương An khẽ cau mày, rất không đành lòng.
- Ha ha!
Cung tiễn thủ đạo sư Lạc Đặc ánh mắt lợi hại tự nhiên lưu ý tới biểu tình của Dương An, cũng hiểu được tâm tư của hắn.
- Ngươi rất muốn 'Thần Hi quả' này sao?
Cung tiễn thủ đạo sư xoa xoa 'Thần Hi quả', cười hỏi.
Dương An gật gật đầu, thành thực nói ra ý nghĩ trong lòng mình:
- Vâng, đạo sư tôn kính, ta thừa nhận ta rất muốn khỏa 'Thần Hi quả' này, nhưng ta cũng biết đây là vật nên thuộc về ngài, hơn nữa phần thưởng cho nhiệm vụ đã đủ phong phú.
Kỳ thật nói dối cũng vô dụng, lấy nhãn lực cung tiễn thủ đạo sư, sao lại nhìn không ra tâm tư Dương An.
- Không tệ, không tệ, ngươi rất thành thực.
Cung tiễn thủ đạo sư lại khen.
Cung tiễn thủ đạo sư nhìn Dương An cười cười, bỗng nhiên cầm'Thần Hi quả' trong tay ném cho hắn.
Dương An vội vàng đem 'Thần Hi quả' tiếp được, đây chính là dược liệu cấp truyền thuyết a!
- Đạo sư tôn kính, đây là...
Dương An khó hiểu nhìn cung tiễn thủ đạo sư, hỏi.
Cung tiễn thủ đạo sư phất tay, nói:
- Ngươi đã muốn thì cho ngươi đi, coi như là phần thưởng đầu tiên cho việc hoàn thành nhiệm vụ!
- Hả!
Trong nhất thời Dương An cũng không biết phải nói gì, chuyện này quá là ngoài ý muốn.
Nhìn nhìn lại thuộc tính'Thần Hi quả', cái chữ 'Nhiệm vụ vật phẩm' đã biến mất, cũng nói lên Dương An có thể sử dụng.
- Ta đã nói rồi, nhiệm vụ này chính là bố trí cho ngươi, là một loại phần thưởng tặng cho ngươi, 'Thần Hi quả' này cũng là ngươi nên được.
Cung tiễn thủ đạo sư thản nhiên nói, tựa hồ thập phần thưởng thức Dương An.
Cung tiễn thủ đạo sư lại nói:
- Được rồi, giờ lựa chọn phần thưởng nhiệm vụ của ngươi đi, kỹ năng cường lực 4x, hay là tăng hai kỹ năng trụ cột lên một cấp, suy nghĩ cẩn thận đi, cơ hội lựa chọn chỉ có một lần.
- Không cần nghĩ, lựa chọn của ta là tăng hai kỹ năng trụ cột lên một cấp.
Dương An quyết đoán nói.
Đối với phần thưởng cho nhiệm vụ, Dương An sớm đã có lựa chọn.
Ở giai đoạn sơ cấp có thể có một kỹ năng cường lực của cấp 4x, không thể nghi ngờ là phi thường cường đại, sẽ là trợ giúp cực lớn trong việc giết boss, nhưng khi cẩn thận suy xét, lựa chọn này lại có tai hại rất lớn.
Kỹ năng cường lực cấp 4x khẳng định phải tiêu hao cực nhiều ma lực, lấy ma lực của Dương An, một lần dùng là một lần cạn ma lực, hơn nữa kỹ năng cấp không hề thấp, thời gian ngưng tụ cùng phục hồi nhất định không ngắn.
Xem xét kỹ, cộng thêm Dương An cảm nhận được sau khi thăng cấp kỹ năng tr4ụ cột sẽ mang lại hiệu quả thật lớn, tự nhiên sẽ đưa ra một lựa chọn sáng suốt.
- Được!
Cung tiễn thủ đạo sư gật gật đầu, sau đó tay phải chỉ về Dương An.
"Đinh" một tiếng, Dương An biết hai kỹ năng trụ cột đã thăng cấp, nôn nóng không thể chờ muốn nhìn thuộc tính kỹ năng trụ cột cấp 3.
'Chuyên tâm vũ khí loại cung': kỹ năng trụ cột, cấp 3, tăng lên 15% lực công kích vũ khí loại cung, tầm bắn xa nhất tăng 50%.
'Tinh chuẩn xạ kích': kỹ năng trụ cột, cấp 3, tăng lên xác suất xạ kích trúng mục tiêu 50%, tỷ lệ một kích trí mệnh tăng lên 15%.
Nhìn thấy thuộc tính kỹ năng, Dương An vừa mừng vừa sợ, kỹ năng cấp 3 so với cấp 2 độ đề thăng cao lên phải gấp đôi.
Tầm bắn tăng lên 50%, tính ra, tầm bắn xa nhất hiện tại của Dương An đã lên tới 40.5 mét, cho dù là cao thủ cấp 3x trong chức nghiệp cung tiễn thủ cũng chưa chắc đã bằng...
Còn xác suất trúng mục tiêu cũng đề thăng trong diện rộng, sẽ là trợ giúp lớn cho việc căn chỉnh độ chính xác.
Nhìn hai kỹ năng trụ cột cấp 3 cường hãn, Dương An cảm giác may mắn sâu sắc với lựa chọn của mình, đây không chỉ là lựa chọn phần thưởng cho nhiệm vụ, mà còn là lựa chọn cho chức nghiệp cung tiễn thủ.
Tiếp tục như vậy, kế hoạch của Dương An rất nhanh sẽ có thể thực hiện.
Xem hết kỹ năng trụ cột sau thăng cấp, Dương An càng thêm tin tưởng.
Tiếc nuối duy nhất là kỹ năng trụ cột 'nắm giữ vũ khí loại cung' vẫn chưa thể chạm tới.
Tiếp theo, Dương An đem 'Thần Hi quả' màu trắng ngà tỏa kim quang nuốt vào, một cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân, thuộc tính của Dương An cũng phát sinh biến hóa.
Vĩnh viễn tăng lên 10 điểm thuộc tính thể lực, đối với chức nghiệp cung tiễn thủ chính là 50 điểm HP cùng phòng ngự nhất định.
Còn có tăng lên 5% tốc độ di động, lúc này Dương An cảm thấy thân thể nhẹ đi không ít.
- Được rồi, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, muốn thực sự trở thành một cường giả, viết nên truyền thuyết thuộc về ngươi ở đại lục Phong Vân, con đường cần phải đi còn rất dài, tiếp tục cố gắng đi!
Cung tiễn thủ đạo sư thản nhiên nói.
- Vâng, đạo sư tôn kính, cảm tạ phần thưởng của ngài.
Dương An cung kính nói.
Cung tiễn thủ đạo sư phất tay, sau đó lại tiếp tục lau chùi thanh trường cung phong cách cổ xưa.
Thu hồi tâm tình hưng phấn kích động, Dương An cũng ly khai công hội chức nghiệp cung tiễn thủ.
Còn hơn 2 giờ nữa mới đến thời gian dự định log out, Dương An bổ sung mũi tên, quyết định tranh thủ thời gian tiếp tục ra ngoài giết quái luyện cấp, luyện kỹ năng.
Dương An không quá quen thuộc với phạm vi phân bố quái vật quanh Tô Bối Lan tiểu trấn, hơn nữa thời gian ngày hôm nay có hạn, nên tiếp tục chạy tới Lê Minh hạp cốc, giết tiểu ác ma cấp 9.
Thiểm tị hạng liên cộng thêm 15 điểm nhanh nhẹn, còn có 'Thần Hi quả' vĩnh viễn tăng 5% tốc độ di động, Dương An chạy nhanh hơn trước nhiều lần.
Tốc độ hiện giờ của Dương An có thể so được với cung tiễn thủ theo con đường nhanh nhẹn, nhưng vẫn kém đạo tặc loại hình nhanh nhẹn một chút, vì dù sao đạo tặc vốn vẫn nhanh hơn cung tiễn thủ.
Mất 20 phút, Dương An về tới Lê Minh hạp cốc, tiểu ác ma nơi này cũng đã sinh mới.
Tầm bắn vượt qua 40 mét, vũ khí lam trang Bức dực trường cung công kích cao, một mũi phá cốt tiễn, thêm hai đòn bắn chay có thể làm thịt một con tiểu ác ma.
Trang bị vũ khí lam trang, tốc độ giết tiểu ác ma của Dương An nhanh hơn gấp đôi lúc trước, chỉ khoảng nửa giờ đã đả thông Lê Minh hạp cốc.
Lại đi tới mảnh đất trống trong hạp cốc, cây đại thụ vẫn đứng sừng sừng, nhưng không còn 'Thần Hi quả', Ám Hắc nữ yêu thủ hộ bên dưới cũng không sinh mới, nhưng lại có một đàn tiểu ác ma.
Đàn tiểu ác ma này trong mắt Dương An chính là một đống exp.
Lặp đi lặp lại giết tiểu ác ma tại Lê Minh hạp cốc, mặc dù exp không nhiều như vượt cấp giết quái, nhưng số lượng bù lại, tính tổng cộng exp cũng tương đối phong phú, nhưng cấp 9 muốn thăng cấp cần lượng exp quá lớn, suốt hai giờ mới chỉ tăng lên được 3%.
Tới khi xế chiều, Dương An quay trở về Tô Bối Lan tiểu trấn, sửa sang lại sau đó log out.
Xem ra ban ngày cần phải lên diễn đàn xem quanh quanh tiểu trấn này có nơi nào luyện cấp tốt mới được, đêm mai dùng một nửa thời gian thăng cấp, nửa còn lại làm nhiệm vụ tiến giai hẳn là đủ rồi.
(Cấp 9, 19, 29... muốn thăng cấp phải trải qua khảo nghiệm - xem lại những chương trước)
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên!
(Thủy Điệu Ca - Tô Đông Pha)
(Dịch: Chỉ nguyện người sống mãi, muôn dặm cùng nhau dưới ánh trăng.
* Thiền quyên ở đây vừa là trăng vừa là chỉ giai nhân bầu bạn.)
Tiết Trung thu, đối với người Trung Quốc thì là một trong những ngày hội trọng đại của năm, ý nghĩa là mùa thu hoạch, mùa đoàn viên.
Đặc biệt ở nông thôn, không khí của ngày này càng rõ rệt, ngay từ đêm 14 âm lịch, tục gọi là đêm trước 'Nghênh nguyệt' (Đón trăng), đã có rất nhiều trẻ nhỏ rủ nhau đốt đèn lồng chạy nhảy khắp nơi.
Chỉ là khi đó Dương An còn đang chém giết trong game, không thể thưởng thức không khí nồng đậm một đêm đó.
Dương An log out đúng 6 giờ rưỡi sáng.
Tuy rằng hôm nay là ngày hội trung thu, Dương Lâm không phải đi học, mẹ hắn cũng được nghỉ làm, nhưng thói quen rời giường sớm hàng sáng của cả nhà cũng không vì thế mà thay đổi.
Đánh răng rửa mặt xong, Dương An nói một tiếng với em gái đang chuẩn bị bữa sáng, sau đó ra ngoài chạy bộ.
Hai ngày nay, mỗi buổi sớm đều chạy bộ, Dương An cảm thấy tinh thần phấn chấn, áp lực từ trong thành thị cũng từ từ giảm bớt, Dương An cũng dần trở về với cuộc sống đơn giản nhàn hạ.
Chạy xong, ra một thân mồ hôi, Dương An cảm thấy cả người sảng khoái, trở về phòng tắm rửa, thay quần áo, vừa lúc mẹ hắn từ ngoài ruộng trở về.
Mẹ hắn cả đời vất vả, cho dù ngày nghỉ cũng không ngừng được công việc bình thường.
Ngày hội trung thu, tất cả mọi người đều nghỉ, nên bữa sáng cũng phong phú hơn ngày thường.
- Mẹ à, vừa lúc hôm nay nghỉ, hay là cả nhà chúng ta ra ngoài một chút đi!
Trên bàn cơm, Dương An đột nhiên đề nghị, bình thường mẹ hắn đều chỉ làm lụng quần quật, rất ít nghỉ ngơi, càng không nói tới ra ngoài dạo chơi.
- Mẹ già rồi còn đi đâu nữa, để cho thanh niên tụi con đi thôi, mẹ còn phải dọn dẹp nhà cửa.
Đúng như Dương An đoán, mẹ hắn không đáp ứng.
Thấy mẹ không muốn đi ra ngoài, Dương An nhẹ nhàng đá chân Dương Lâm, nháy mắt ra hiệu, ý bảo nàng nói vào mấy câu.
Dương Lâm tự nhiên minh bạch ý tứ của anh trai, lúc này buông đũa, kéo tay mẹ làm nũng, nói:
- Mẹ, mẹ đi cùng tụi con đi, con với anh vừa mới dọn nhà hai hôm trước rồi mà.
- Đúng vậy, mẹ, chúng ta chỉ đi dạo chút thôi, cũng không xài bao nhiêu tiền.
Dương An lập tức nói thêm.
Hiện giờ Dương An vẫn còn để dành được chút ít, một nhà ba người đi ra ngoài chơi cũng không là vấn đề, hơn nữa hiện tại Dương An ở trong trò chơi, mỗi ngày đều có thể đánh ra mười mấy vàng, dựa theo tỉ suất hoán đổi vàng và nhân dân tệ của trò chơi thì cũng có hơn 100 đồng, tuy không nhiều, nhưng ít nhất có thu vào, chỉ là tạm thời hắn còn chưa muốn bán ra, hết thảy đợi làm nhiệm vụ tiến giai xong rồi tính.
Mẹ hắn do dự một chút, bà cũng hiểu được đây là hai đứa con hiếu tâm, cũng không muốn để họ mất hứng.
Dương Lâm tiếp tục nói, mềm rắn đủ cả, nếu mẹ không đi, hai anh em cũng không đi.
- Được rồi được rồi, mẹ cũng đi, nhưng mà chiều phải về sớm một chút, chuẩn bị để tối làm lễ.
Mẹ hắn cuối cùng đáp ứng.
Ăn hết bữa sáng, thời gian còn sớm, Dương Lâm mở ti vi, xem vài chương trình nhàm chán, mà mẹ Dương An thì chuẩn bị chút vàng hương để dành tới buổi lễ tối nay.
Dương An trở lại phòng, mở máy tính, lên diễn đàn game Phong Vân, tìm tòi một chút xem quanh Tô Bối Lan tiểu trấn có địa điểm nào thích hợp để cung tiễn thủ cấp 9 tiến cấp không.
Bản đồ của Phong Vân cực kỳ lớn, vô số thành thị lớn nhỏ, trước kia chơi băng khống Dương An chưa từng tới Tô Bối Lan tiểu trấn, cho nên chỉ có thể cầu trợ ở diễn đàn.
Tuy rằng Dương An rất ít dạo diễn đàn, nhưng không mất bao lâu cũng tìm được tư liệu muốn có.
Từ trên diễn đàn, Dương An thấy được Phong Vân trong 2 tuần lễ từ lúc mình xóa acc cũng không có nhiều thay đổi, không có đại sự gì phát sinh, chỉ có một việc là người chơi thăng lên 4x ngày càng nhiều, và liên minh Quang Minh trong 2 tuần này có thêm ba vị cường giả truyền thuyết cấp 5x.
Với việc trở thành cường giả 5x, Dương An cũng có không ít tin tưởng, có điều cần phải đi một đoạn đường không hề ngắn nữa.
Khoảng 9 giờ, một nhà ba người thay quần áo, mẹ của Dương An gần như bị hai anh em 'bắt ép' mới chịu mặc bộ đồ mới được mua hôm trước.
Bà vẫn luôn giản dị, ngay cả quần áo mới cũng không nỡ mặc.
Nói là đi ra ngoài dạo một chút, kỳ thật cũng không tới đâu xa, chỉ đến nội thành đi shopping, cảm thụ chút không khí lễ hội.
Bước lên xe bus, bà hào hứng kể lại chuyện cũ của hai ông bà ngày xưa, khi đó còn thanh niên nên rất thích tới nội thành hò hẹn, có điều năm đó nơi này cũng chưa giàu có hiện đại như bây giờ, một nhà có mội chiếc xe đạp đã khá lắm rồi, chứ đừng nói tới ô tô con. Khi đó hai ông bà thuê một chiếc xe đạp, hai người đèo nhau rong ruổi từ trong trấn đến nội thành. Giờ xe bus mà còn mất hơn nửa giờ mới đến nơi, như vậy cưỡi xe đạp thì cần bao lâu? Chuyện như vậy, thật khiến người ta khó tưởng tượng, cũng khó mà tin tưởng.
Có điều cũng chính vì loại nhận thức và cảm thụ này thời đó người ta sống thật chân tình với nhau, không như hiện tại, động một chút lại ly hôn.
Bởi vì hầu hết đều được nghỉ lễ, lại là ngày hội Trung thu một năm có một lần, nên trên đường rất đông người qua lại, bọn họ đều thừa dịp nghỉ đi ra ngoài chơi đùa xả hơi.
Vì hai anh em Dương An Dương Lâm vừa mới dạo phố hai ngày trước, đã mua không ít đồ, nên hôm nay cũng chẳng muốn mua gì thêm, chủ yếu là kéo mẹ đi theo giải sầu. Một nhà Dương An cũng không tới mấy chỗ quá náo nhiệt, chỉ đi mấy nơi quen thuộc mang tính kỷ niệm.
Tuy rằng thành thị phát triển rất nhanh, nhưng rất nhiều địa điểm được giữ lại nguyên trạng, đó đều là những di tích chứng kiến bao lần xã hội đổi dời.
Đương nhiên, đây cũng là Dương An cố ý sắp xếp, những chỗ này đều là chỗ mà khi còn trẻ mẹ hắn thường lui tới, cũng khiến mẹ hắn nhớ lại nhiều chuyện cũ, cả ngày cao hứng cười nói không thôi.
Dương An làm như vậy cũng là một loại bù đắp, nhưng không phải là bù đắp ở tiền bạc vật chất linh tinh, mà là bù đắp thời gian người một nhà bên nhau vui vẻ.
Lúc sau, Dương An Dương Lâm kéo mẹ đi tới mấy địa phương hiện đại phồn vinh náo nhiệt, để bà cảm nhận một chút phát triển thời đại.
Quốc lễ, rất nhiều cửa hàng đều làm ra vài hoạt động, trong đó phần lớn là rút thăm trúng thưởng, mà Dương Lâm thì tinh ranh như quỷ, không biết dùng phương pháp gì, chăm chăm đi tìm mấy cửa hàng không cần tiêu phí cũng được tham gia rút thưởng, mà lại đều nhận được mấy thứ quà tặng nhỏ nhắn.
Chính là ứng nghiệm câu nói: đi ra ngoài muốn vui vẻ, không nhất định phải tiêu nhiền tiền, nhưng nhất định phải dùng đầu óc.
Một nhà ba người của Dương An dạo chơi hơn nửa ngày, bốn giờ chiều lại đón xe bus trở về nhà, tuy rằng thời gian rất ngắn, cũng không phải là hành trình xa hoa gì, nhưng cả nhà đều rất vui vẻ.
Sau khi về nhà còn phải chuẩn bị làm lễ, lễ Trung thu hôm nay còn lâu mới kết thúc, hoặc phải nói là vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: Gấu Lười
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
15/8 là Trung Thu, là thời điểm trọng yếu để nhà nhà người người tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên.
Hai anh em Dương An, Dương Lâm ra ngoài chơi với mẹ hơn nửa ngày, đến tận bốn, năm giờ chiều mới về. Vừa về tới nơi, ba người bắt tay vào chuẩn bị cho bữa ăn tối. Mẹ Dương An thì hái rau ngoài ruộng, hai anh em Dương An thì đi siêu thị mua ít thịt gà, bò, vịt và một vài thứ linh tinh.
Hai, ba năm trước, Dương An không cùng gia đình đón trung thu, hiếm khi được một lần về nhà vì thế hắn cũng muốn trải qua một bữa cơm đoàn viên vui vẻ với cả nhà. Trên bàn bày biện đủ món ăn, tôm cua, bò gà, món nào cũng có.
- Anh, anh mua nhiều như vậy làm gì! Nhà ta cũng không thể nào ăn hết được chừng này thứ. Cẩn thận không mẹ lại mắng anh đấy.
Dương Lâm thấy Dương An thứ gì cũng mua mấy ký liền giữ chặt tay hắn nói nhỏ.
- Yên tâm đi, anh tính mời cả nhà chú Tiếu sang mà. Mọi người vui vẻ ăn một bữa.
Dương An nói.
Dương Lâm cười toe toét:
- Thì ra là vậy. Vậy mua nhiều tôm lớn hơn đi anh, hai đứa nhỏ nhà chú ấy thích nhất món này.
Dương An trìu mến xoa đầu Dương Lâm, nói:
- Tiếc là chị hai có gia đình riêng của mình, lại ở xa, nếu không cũng có thể tới ăn rồi. Càng nhiều người càng náo nhiệt.
- Đúng vậy, chị hai có em bé, về nhà mẹ đẻ cũng không tiện lắm.
Dương Lâm cảm khái nói:
- Sau này em sẽ tìm bạn trai ở gần đây, như vậy có thể thường xuyên về thăm anh và cha mẹ.
Dương An lại xoa đầu em gái, nói:
- Đứa ngốc, em bây giờ chỉ nên chăm chỉ học tập, không được quên lời cha từng nói khi còn sống.
Cha hắn quy định không kể nam hay nữ, trước khi tốt nghiệp trung học thì không được hẹn hò. Anh chị em nhà Dương An đều rất nghe theo lời răn dạy của cha.
Dương An tính nấu một nồi lẩu nên không tốn nhiều sức chọn nguyên liệu mấy, hắn một hơi lấy tất cả các loại rau quả bỏ vào giỏ mua hàng của mình.
Sau khi cúng bái tổ tiên thì trời cũng đã sập tối.
Hai nhà Dương An và chú Tiếu cũng bắt đầu bữa ăn tối phong phú của mình.
Hiếm khi có dịp cao hứng như thế này vì thế Dương An bình thường vốn không uống rượu cũng bồi chú Tiếu vài chén.
Bữa cơm đoàn viên này kéo dài hơn một giờ đồng hồ, tới tận 8-9 giờ tối mới xong. Lúc này mặt trăng tròn vành vạnh cũng đã lên cao. Thời tiết đêm nay cũng khá tốt để ngắm trăng, bầu trời khô ráo không một đám mây.
Thu dọn bàn ăn xong, Dương Lâm lại bày ra một loạt đồ uống, hoa quả, bánh trái, ốc đồng cùng một ít đồ ăn vặt, lại pha thêm một bình trà. Cả nhà ngồi giữa sân, vừa ngắm trăng vừa nói chuyện phiếm vui vẻ.
Hai tên nhóc muốn chơi đèn lồng, Dương An và Dương Lâm liền dắt hai đứa em họ song sinh đi ra ngoài chơi. Lúc này trên đường chỉ toàn là trẻ con, trong tay cầm đèn lồng màu sắc rực rỡ, cao hứng đi hết chỗ này đến chỗ khác. Đèn đường trong thôn những ngày này cũng được tắt hết, chỉ để lại ánh sáng nhu hòa từ những chiếc đèn lồng, tăng thêm không khí cho ngày Trung Thu.
Trung Thu trong trí nhớ của Dương An không có nhiều đồ ăn cũng như đèn lồng đẹp đẽ như bây giờ, chỉ có đèn tự làm mà thôi. Hắn còn nhớ rõ khi cha hắn còn sống, một tuần trước lễ trung thu, ba chị em hắn luôn quấn quít lấy cha, vòi vĩnh cha làm đèn lồng. Trong ấn tượng của Dương An, cha rất lợi hại, cái gì cũng làm được. Làm đèn lồng cha chỉ cần chặt một gốc trúc, mua vài tấm giấy màu, chỉ trong một buổi chiều là đã làm xong ba cái đèn lồng xinh xắn. Dĩ nhiên đồ tự làm thì không có nhiều hình dáng lắm nhưng như thế cũng đủ để ba chị em hắn vui vẻ rồi.
Dương An, Dương Lâm dẫn theo hai đứa em họ tham gia một vài trò chơi do thôn tổ chức trong công viên. Phần thưởng tuy không phải là cái gì quý báu, chỉ là một vài gói quà nhỏ nhưng quý ở vui vẻ.
11 giờ kém, hai tên nhóc sau một hồi chơi đùa thỏa thích cũng đã thấm mệt, Dương An dẫn bọn chúng về nhà.
Sau khi thu thập một phen, vợ chồng chú Tiếu bồng hai đứa nhỏ đang ngủ mê mệt về nhà mình.
Chơi trọn một ngày, Dương An đi lên lầu tắm rửa rồi chuẩn bị online vào trò chơi. Quả nhiên như dự đoán, đêm nay hắn online muộn, gần ba giờ sáng mới lên.
Nhưng Dương An không nghĩ tới hắn còn phải chờ thêm một lúc nữa mới có thể online.
Ngay lúc Dương An muốn đội mũ lên đầu thì nghe tiếng Dương Lâm kêu réo dưới lầu…
- Anh, anh có điện thoại nè, mau xuống nghe.
- Ai vậy nhỉ?
Dương An bất đắc dĩ buông mũ, đi xuống dưới lầu.
- Một người tên là “Pha Tử”, hình như là bạn hồi trung học của anh.
Dương Lâm đưa điện thoại cho Dương An.
Dương An nhận lấy ống nghe, nói:
- Alo!
- Uy, là Dương An phải không? Mình là Pha Tử đây, không ngờ cậu thật sự đã trở lại.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
Nghe thanh âm kia, Dương An có điểm kích động, “Pha Tử” chính là Lý Ba, một trong những người bạn thân nhất của hắn thời trung học, trước kia cũng ở khu này. Sau khi kết hôn hai năm, hai vợ chồng tên này chuyển đến tiểu khu trên trấn. Kể từ đó hai người bọn hắn cũng chưa từng gặp lại nhau.
- Tên hỗn đản này, giờ cậu thế nào rồi? Sao lại biết mình đã về?
Nghe được giọng của bạn cũ, Dương An cực kỳ vui vẻ, chút bực bội vì không vào trò chơi được cũng tan biến theo.
- Cậu còn dám nói, trở về mà cũng không tìm bọn mình. Đêm nay mình về nhà ăn cơm mới nghe mẹ mình nói bữa trước thấy một người chạy bộ buổi sáng, dáng rất giống cậu, vì thế mình mới đoán là cậu đã về.
- Ha ha, mình cũng chỉ vừa mới về được vài ngày.
Dương An cười nói. Trong lòng hắn biết lần này trở về cũng không phải là chuyện hay ho gì, lại càng không muốn người khác biết, không nghĩ tới lại bị mẹ của Pha Tử nhận ra.
- Mình không quan tâm! Cậu nhất định phải chịu phạt! Ra chỗ cũ mau!
Hồi trung học, Pha Tử là nhân vật đầu trò, Dương An cũng hiểu được “phạt” có ý gì.
- Bây giờ? Muộn quá rồi!
Dương An không muốn ra ngoài lắm, nhất là hiện giờ trong lòng hắn vẫn còn bị ám ảnh bới bóng ma thất bại, không hề có nửa điểm tự tin, hơn nữa Dương An đang nóng lòng lấp đầy thanh kinh nghiệm level 9 của mình để còn làm nhiệm vụ tiến giai.
- Đúng vậy, mau ra đây đi! Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ rồi, chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy.
Bên kia điện thoại, Pha Tử luôn mồm thúc giục.
Dương An do dự một chút, hiếm khi bạn học tụ họp lại một chỗ, cuối cùng đáp ứng:
- Được, một lát nữa mình sẽ đến.
Cúp điện thoại, Dương An cười cười, kỳ thật chính mình quá lo lắng, bọn Pha Tử đều là bạn tốt, làm sao có thể khinh thường hắn? Bạn tốt chân chính, là chia sẻ chứ không phải khoe khoang nói xấu nhau, đấy mới đúng là “bạn”!
- Dương Lâm, anh ra ngoài một lát, có thể về muộn, em nói với mẹ không cần chờ anh.
Nói xong, hắn vào phòng thay quần áo, rồi cưỡi cái xe máy màu đen cà tàng đi ra ngoài.
Kỳ thật cái gọi là chỗ cũ chính là một quán ăn nhỏ gần trường trung học cũ của Dương An. Hồi đấy mỗi khi tan học về muộn, hắn và mấy tên bạn thân thường đến đó ăn khuya rồi mới về nhà, mà cũng thật trùng hợp vì tên quán ăn đó là “Chỗ cũ”.
Nhớ lại mấy cái kỉ niệm cũ, Dương An lại càng mong đến gặp mấy tên bạn tốt này.
Hơn 11 giờ khuya, trên đường vẫn còn rất nhiều người đốt đèn lồng chơi đùa, hầu hết là những cặp tình nhân trẻ tuổi.
Chừng mười phút, Dương An tới “Chỗ cũ”.
Gửi xe xong, không cần tìm kiếm cũng đã thấy người cần tìm, hai cái bàn lớn ngoài trời, hơn mười gương mặt quen thuộc, nam có nữ có, Dương An nôn nóng không kìm được mà đi qua.
- Ô! “An quỷ kế” của chúng ta cuối cùng đã tới.
Dương An mới qua đã bị Lý Ba kéo lại.
Thời trung học, chủ ý của Dương An đặc biệt nhiều, cho dù là chơi hay hoạt động gì của lớp hắn đều tham gia bày trò, chỉ là Dương An luôn đứng sau màn không bao giờ chịu lộ diện, vì thế bạn cùng lớp mới đặt cho hắn cái biệt danh “An quỷ kế”. Đương nhiên biệt danh này không có ý xấu, thuần túy là đùa giỡn giữa bạn bè với nhau. Hơn nữa những người quen với Dương An đều biết, tuy hắn có nhiều “quỷ kế” nhưng chưa bao giờ tính kế chơi xỏ ai, trừ phi có người đụng chạm đến hắn hay bạn của hắn.
- Ha ha, tiểu Trùng, J Thần, các cậu đều ở đây à.
Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Dương An liền nhận ra hai gương mặt quen thuộc nhất.
Thời đi học, bạn bè trong lớp chủ yếu gọi nhau bằng biệt danh, nhiều năm không gặp, tên thật có thể quên nhưng những biệt danh có ý nghĩa đặc biệt này thì phải nhớ rõ.
- An quỷ kế nhà cậu, trở về cũng không báo cho bọn mình một câu.
Tiểu Trùng, Lương Văn Trùng đi tới ôm Dương An một cái.
J Thần Trương Bác kia cũng không chịu kém, chạy tới tặng cho Dương An một đấm, cười nói:
- “Tứ bảo” chúng ta sao lại có thể thiếu mất một người chứ.
Nghe được hai tiếng “Tứ bảo” Dương An không khỏi nở nụ cười.
Đó là danh hiệu của bốn người bọn hắn trong trường trung học. Tiểu Trùng có thành tích học tập rất tốt, luôn đứng trong ba thứ hạng đầu của mỗi kỳ thi. J Thần, vận động viên bóng rổ nối tiếng toàn trường, vóc người cao lớn, cường tráng lại đẹp trai, là thần tượng của vô số học sinh cả nam lẫn nữ trong trường. Pha Tử Lý Ba thì nắm quyền to trong tay, Hội Học Sinh có sáu ban, thì một mình hắn giữ ba chức vị, quyền lực so với Hội trưởng Hội Học Sinh còn lớn hơn, lại thêm Dương An - An quỷ kế, đầu óc tỉnh táo, nhiều ý tưởng, cũng là bạn tốt nhất của ba người họ.
Quan hệ của bốn người thời trung học vô cùng tốt, ngay cả quần cũng có thể mặc chung. Thời ấy, “Tứ bảo” có thể coi là nhân vật phong vân trong trường, chỉ là Dương An lúc nào cũng chỉ ở phía sau màn vì thế chỉ những ai thật sự quen biết mới hiểu được cái “đáng sợ” của hắn.
Nhưng là những thứ này đều đã qua rồi.
Đều là bạn học cũ nhiều năm không gặp, nhìn thấy Dương An ai nấy cũng đều rất nhiệt tình, toàn bộ đứng lên chào hỏi làm cho Dương An phải hơn mười phút sau mới có thể ngồi xuống.
Nhìn từng người bạn cũ, Dương An không khỏi tự hỏi lúc trước vì sao mình lại rời khỏi quê hương, rời đi nơi chốn mà mình quen thuộc nhất, nơi có gần như toàn bộ bạn bè của mình mà đi đến thành phố xa xôi kia để rồi nhận lấy thất bại. Dương An thầm nghĩ nếu như mình ngay từ đầu phát triển ở đây thì kết quả sẽ thế nào?
Hiển nhiên, đây chỉ là ý nghĩ mà thôi, không thể nào có cơ hội quay lại lúc ấy, nhưng Dương An hiện tại cũng không còn chấp nhất chuyện đã qua nữa, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi.
Đừng hỏi quá khứ sai hay đúng, chỉ cố đời này sống ngẩng cao!
“Tứ bảo” tự nhiên là ngồi cùng một chỗ, mà khi Dương An ngồi xuống thì lại phát hiện bên cạnh mình còn một chỗ trống. Hơn mười bạn học cũ, có người dẫn theo vợ hoặc người yêu, hai bàn dọn ra đã chút đông đúc, bây giờ lại có một chỗ không ai ngồi, trên bàn cũng không thấy có thức ăn chỉ có vài chai nước uống, Dương An phỏng chừng còn có người chưa tới.
- Không phải cậu kêu chỉ còn thiếu mỗi mình mình sao, như thế nào lại còn có người chưa tới!
Dương An quay sang hỏi Lý Ba.
Lý Ba nói:
- Được rồi, còn một vị đại mỹ nữ chưa tới… A, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, cô ấy đến rồi kìa.
Dương An nhìn theo ánh mắt của Lý Ba.
Một dáng hình quen thuộc, gương mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc khiến Dương An không khỏi ngẩn người, có chút lung túng không biết phải làm sao.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Người mới đến là Mạnh Tử Lăng, cô gái thân thiết nhất với Dương An thời trung học, tất nhiên cũng là nữ sinh thân thiết nhất với “Tứ bảo”.
Thời trung học, xét về tướng mạo, Mạnh Tử Lăng cũng khá xinh xắn, tuy không thuộc đẳng cấp hoa hậu giảng đường có thể khiến toàn bộ nam sinh trong trường say mê, nhưng Mạnh Tử Lăng lại có một loại khí chất mà những nữ sinh khác không có, một tiểu thư khuê các vừa nhã nhặn lịch sự mà không kém phần hoạt bát vui tươi.
Suốt ba năm trung học, Dương An đều cùng lớp với Mạnh Tử Lăng, thời gian này hai người rất thân thiết như hình với bóng vậy, Dương An ở chỗ nào chơi đùa nhất định sẽ có bóng dáng Mạnh Tử Lăng, mà mỗi tối đi học thêm về muộn Dương An đều đưa Tử Lăng về nhà. Quan hệ của hai người rất chặt chẽ lại mập mờ, nhưng mãi vẫn không trở thành người yêu, giống như tình cảm anh em vậy, ít nhất là Dương An cảm thấy thế.
Cho dù sau khi tốt nghiệp trung học, hai người đỗ vào hai trường đại học khác nhau, Dương An lên tỉnh học còn Mạnh Tử Lăng học đại học tại quê nhà, nhưng họ vẫn luôn duy trì liên lạc, mỗi khi Dương An về nhà, đều qua thăm Mạnh Tử Lăng.
Tối nay Dương An cảm thấy bối rối khi nhìn thấy Mạnh Tử Lăng, thậm chí có phần xấu hổ, cũng do một câu chuyện cũ.
Cho tới nay Dương An chưa từng kể chuyện này cho người nào khác, chắc hẳn Mạnh Tử Lăng cũng như vậy, có thể nói, chuyện này chỉ ở trong lòng hai người hiểu rõ với nhau.
Kỳ nghỉ đông năm thứ ba ở đại học, khi Dương An về nhà Mạnh Tử Lăng thường xuyên đến chơi, khi đó người nhà Dương An đều nghĩ Mạnh Tử Lăng chính là bạn gái Dương An, chỉ có duy nhất gã đầu gỗ ngớ ngẩn như Dương An mới nghĩ tình cảm hai người chỉ là tình anh em.
Mãi cho tới một buổi tối, Dương An đưa Mạnh Tử Lăng về nhà, trước cổng nhà Mạnh Tử Lăng, hai người theo thói quen tới công viên cạnh bờ sông ngồi nghỉ ngơi tâm sự một chút.
Bỗng nhiên, Mạnh Tử Lăng nghiêm túc nhìn Dương An nói:
- Không bằng chúng ta hẹn hò đi!
Dương An ngẩn ra, tới tận lúc đó hắn cũng chưa từng nghĩ hai người sẽ phát triển thành cái gì khác, mà sẽ vĩnh viễn là bạn tốt, nhưng Tử Lăng vừa nói như thế, Dương An bỗng nhiên phát hiện, từ trước tới giờ mình đối với Tử Lăng chính là tình yêu, có điều chưa nhận ra.
Hai người đều yêu nhau, nhưng Dương An cũng quá lý trí, nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình mình không tốt lắm, hơn nữa sau khi tốt nghiệp chưa biết có thể tìm được công việc ổn định hay không, có thể nói tiền đồ thật mờ ảo, Dương An không dám khẳng định liệu mình có thể mang đến hạnh phúc cho Tử Lăng không.
Dương An chính là loại người như vậy, đã yêu một người nhất định phải gánh vác trách nhiệm, không có có năng lực làm điều đó, Dương An thà rằng từ bỏ.
Dương An cười cười, cuối cùng uyển chuyển cự tuyệt Tử Lăng.
(DG: con nhợn Biên: y chóc DG )
Tử Lăng cũng cười nói đó chỉ là giỡn mà thôi, nhưng Dương An biết Tử Lăng vừa rồi thật sự nghiêm túc.
Sau sự kiện này liên lạc giữa hai người ít dần, rồi hoàn toàn cắt đứt, nhưng Dương An sẽ vĩnh viễn nhớ rõ lời Tử Lăng nói vào tối đó, 'Chúng ta hẹn hò đi !’
- Đại mỹ nữ, bên này này, anh Dương An của cậu cũng vừa đến đấy.
Lý Ba vừa thấy Mạnh Tử Lăng tới, lập tức kêu lên, cũng không phát giác nét xấu hổ trên mặt Dương An.
Dương An cũng hiểu được, vị trí này nhất định là đám Lý Ba cố ý giữ lại.
Nhìn thấy Mạnh Tử Lăng đi tới với trang phục đơn giản T-shirt quần bò, mái tóc đen dài vấn cao, vài năm không gặp, Dương An cảm thấy Mạnh Tử Lăng trưởng thành lên nhiều, càng có khí chất tiểu thư khuê các.
- Trở về rồi à!
Mạnh Tử Lăng ngồi vào vị trí bên cạnh Dương An, nhẹ nhàng nói một câu, nụ cười trên mặt thực tự nhiên, giống như đã hoàn toàn quên sự kiện xấu hổ kia.
- Tử Lăng!
Dương An mỉm cười, nói.
- Hai người các cậu làm sao thế, lâu quá không gặp quên mất nhau rồi à.
Mấy người bên cạnh thấy hai người quan hệ vốn rất thân thiết giờ lại như xa lạ, mở miệng hỏi.
Dương An cười khổ trong lòng, nói:
- Ừ, giờ Tử Lăng xinh đẹp như vậy, thật sự mình suýt không nhận ra.
- Cậu cũng thế, thay đổi rất nhiều.
Tử Lăng cười nói, cũng không biết cô định ám chỉ điều gì.
- Tốt lắm tốt lắm, mấy năm nay tất cả mọi người đều thay đổi nhiều, ngày hôm nay vừa vặn là Trung Thu, đám bạn học cũ chúng ta có thể ngồi chung một chỗ, quả là dịp hiếm có.
Đột nhiên Lý Ba đứng dậy nói, mơ hồ để lộ phong phạm lãnh đạo.
- Có điều....
Lý Ba bỗng ngừng lại, nhìn về phía Dương An và Mạnh Tử Lăng, cười nói:
- Mãi mới được một dịp, lại có người tới muộn, mọi người nói có nên phạt hay không.
Lý Ba vừa nói như thế, tất cả mọi người đều cười rộ lên, ai cũng biết đến muộn chính là Dương An và Mạnh Tử Lăng.
- Phạt, nhất định phải phạt!
- Đúng, ghét nhất là có người tới muộn, ít nhất phải phạt ba chén.
- Cái đám chết tiệt này, hóa ra là tính kế mình, là ai đến phút cuối mới gọi điện hẹn mình tới.
Dương An cười phản bác, trong lòng tự nhủ bị mắc lừa rồi.
Mạnh Tử Lăng cũng nói:
- Đúng vậy, mình cũng chỉ vừa mới nhận được điện thoại, giỏi lắm Lý Ba, mình nhất định sẽ mách lão bà của cậu, nói là cậu khi dễ mình.
- Được rồi được rồi, nữ có thể miễn, không cần nhận phạt, nhưng nam thì nhất định phải chịu.
Lý Ba vừa nghe Tử Lăng nhắc tới hai chữ 'Lão bà', vội vàng thỏa hiệp.
Mà lúc này, đã có người nhanh nhảu rót đầy ba chén đặt trước mặt Dương An.
- Đồ An quỷ kế nhà cậu, ba chén này còn ít đấy, hồi đi học cậu chuyên tính kế người khác, giờ cũng nên bị mọi người tính kế một lần chứ.
Đám người Lý Ba cười nói.
- Toàn là bạn học cũ, cũng là anh em tốt, sao không nghĩ lúc ấy tớ làm là vì ai đi.
Dương An giả vờ tức giận chỉ vào bọn hắn nói, rất là 'không tình nguyện' đưa tay cầm lấy chén rượu.
Nhưng mà, Dương An còn chưa chạm tới chén rượu, đã bị người giành lấy.
- Dương An không thể uống rượu, để mình thay mặt cậu ấy đi.
Mạnh Tử Lăng nhanh hơn một bước, cầm lấy chén rượu phạt của Dương An, mắt không chớp một cái, một hơi uống cạn.
Dương An bần thần, không ngờ Tử Lăng còn nhớ rõ hắn không thể uống rượu. Năm thứ hai trung học, cha của Dương An đột ngột qua đời, mà Dương An bởi vì thương tâm quá độ mà mắc chứng đau đầu, phải khám cả Đông y Tây y hơn nửa năm mới giảm bớt, nhưng chỉ cần uống rượu vào là sẽ phát tác, chuyện này cũng rất ít người biết.
Đám người Lý Ba tất nhiên cũng biết Dương An bị bệnh đau đầu, có điều xa cách nhiều năm, lại nhất thời cao hứng, cho nên quên, mà thật ra bản thân Dương An lúc nãy cũng đã quên mất.
Vừa nghe Mạnh Tử Lăng nhắc tới, tiểu Trùng cùng J Thần nhìn nhau cười, không nói thêm điều gì, nâng hai chén rượu còn lại lên uống một hơi cạn sạch.
Chút chuyện nhỏ, không làm ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người, tất cả lại tiếp tục vui vẻ cười cười nói nói, thẳng đến gần hai giờ sáng, mọi người mới mãn nguyện mà gọi chủ quán tới tính tiền.
Hiếm có khi nào vui như thế, ngoại trừ Dương An, cả đám đều uống hết mình, có điều lái xe về nhà không thành vấn đề.
- À, Tử Lăng mỹ nữ, cậu không đi xe tới sao, con gái đi một mình không ổn, hay là để anh Dương An của chúng ta đưa cậu về nhé.
Lý Ba thấy Mạnh Tử Lăng ra ngoài chờ xe bus, cất lời.
- Đúng vậy, hồi đi học không phải đều là An quỷ kế đưa đón cậu sao, hay là sợ bạn trai trông thấy.
J Thần lại ngắt lời.
- Uhm!
Nghe J Thần nói tới bạn trai Tử Lăng, không biết tại sao trong lòng Dương Thần có chút không thoải mái.
- Mình còn chưa có bạn trai, sợ cái gì, chỉ sợ bạn gái anh An của chúng ta ghen thôi.
Mạnh Tử Lăng cười nói, đồng thời liếc mắt nhìn về Dương An.
- Không có thì sao phải sợ, mọi người đều là bạn tốt, mình đưa cậu về.
Dương An cười cười, nói.
- Tốt lắm tốt lắm, đều về nhà đi, mọi người cẩn thận một chút.
Lý Ba thấy chuyện đã xong, bèn phẩy tay, thúc giục mọi người trở về.
Dương An tỉnh táo nhất nên hắn đợi nhìn mọi người rời đi hết mới ra về, mà Tử Lăng cũng không gấp, ở một bên lẳng lặng giúp những người khác lên xe.
- Chúng ta cũng về thôi, có điều đi bằng xe máy cà tàng, cậu không để ý chứ!
Dương An đến bên cạnh Tử Lăng, chỉ chỉ vào chiếc xe máy, khẽ cười nói.
Mạnh Tử Lăng mỉm cười, nói:
- Trước kia xe đạp mình cũng không để ý, giờ còn để ý cái gì.
Hiển nhiên Dương An không hiểu ý tứ trong lời nói của Tử Lăng.
Rạng sáng, đường phố trở nên tĩnh lặng, không khí Trung Thu cuối cùng đã trôi qua.
Dương An lo là kế hoạch tiến giai trong trò chơi phải hoãn lại, giờ quá muộn rồi, nhưng dù là thế, Dương An cũng không có hối hận vì đáp ứng Lý Ba tới đây, lâu rồi Dương An mới cảm nhận được niềm vui như thế.
Tuy rằng trên đường rất yên tĩnh, có rất ít xe cộ qua lại, mà Dương An cũng không uống rượu, nhưng cũng chỉ đi từ từ, an toàn luôn là tác phong lái xe của hắn.
Nhiệt độ lúc này giảm xuống, khiến người ta thấy có chút lành lạnh.
Không biết có phải do nguyên nhân này không, Dương An cảm giác thân thể Tử Lăng đang từ từ nhích lại phía sau hắn.
- Khụ!
Dương An ho khan một tiếng che dấu bối rối, hắn có chút xấu hổ, không tự giác mà ưỡn thẳng sống lưng.
(DG: con nhợn tập 2 Biên: ghen tỵ thì cứ nói )
Tử Lăng không nói lời nào, thân thể hơi hơi lui về sau lui.
Giờ phút này, hai người tuy gần như vậy, nhưng cũng thật xa cách, giữa hai người giống như có một bức vách vô hình ngăn trở.
Dương An bất đắc dĩ thở dài trong lòng, trước sự kiện kia, hai người còn làm nhiều hành động thân thiết hơn, cũng không cảm thấy được ngượng ngùng, thân như hai anh em, Dương An thường xuyên nghĩ, nếu Tử Lăng chưa từng ra câu kia thì hẳn mọi việc vẫn tốt, tuy rằng không biết tình cảm thực của nhau, nhưng ít ra sẽ không mất đi người bạn tốt nhất này.
Đối với quyết định ngày đó, đến giờ Dương An vẫn cảm thấy đúng đắn, mà sự thật cũng đã chứng minh điều đó, hai mươi lăm tuổi, vẫn là kẻ vô tích sự, ngay cả việc cơ bản nhất là nuôi vợ con cũng không thể làm sao có thể khiến người mình yêu mến được hạnh phúc, làm nam nhân, phải gách vác được trách nhiệm.
Nhưng mà, trong tình cảm, thật sự sẽ có đúng hay sai sao?
Một đường không nói chuyện, Dương An theo bản năng đẩy nhanh tốc độ, đã tới bờ đê, chỉ lát nữa là tới cửa nhà Tử Lăng.
- Dừng lại đây một chút đi!
Còn chưa tới nhà, nhưng Tử Lăng lại đột nhiên kêu ngừng.
Dương An lập tức dừng xe lại, quan tâm hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Tử Lăng không trả lời hắn, xuống xe, đi một mình men theo bờ đê.
Nơi này là một công viên nhỏ ven sông.
Khí lạnh lúc rạng sáng làm Tử Lăng không khỏi run lên, khẽ rùng mình một cái.
Tuy rằng đoạn đường này đều có đèn đường, nhưng đêm khuya vắng người, một cô gái ở nơi này thật quá nguy hiểm. Tuy rằng không biết vì sao Tử Lăng lại như vậy, nhưng Dương An vẫn tắt máy, dắt xe đi theo.
- Còn nhớ nơi này không?
Nghe bước chân Dương An đi tới, Tử Lăng nhẹ nhàng hỏi, cũng không quay đầu lại, mắt chỉ nhìn vào dòng nước dập dềnh trên mặt sông.
- Đương nhiên là nhớ rõ, nơi này là chỗ cũ của hai chúng ta.
Dương An đáp, nhìn công viên nhỏ gần như nguyên trạng này, gợi lên không ít kỷ niệm.
Khi đó cảm tình giữa hai người vẫn còn rất đơn thuần, có thể là còn không biết cái gì gọi là tình yêu!
Tử Lăng sau một lúc chìm trong ký ức, mới nhẹ nhàng nói:
- Ừ, nơi này là chỗ cũ của chúng ta, hồi trung học đều là cậu đưa mình về nhà, chúng ta thích nhất là dừng ở chỗ này, ngắm dòng sông, hóng gió, nằm trên cỏ, cứ im lặng mà hưởng thụ, rất đơn giản, nhưng lại vui vẻ nhất.
Nhận thấy cảm xúc của Tử Lăng, Dương An chỉ có thể nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, nhân sinh chính là bất đắc dĩ như vậy, cũng hiểu được quan hệ giữa hai người vĩnh viễn không thể trở lại như thời trung học, có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, cho dù tiếp tục cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng không cách nào quay đầu lại.
Giống như ngày trước, Dương An ngồi trên cỏ, thật thoải mái hít một hơi mùi cỏ xanh thoang thoảng, lặng yên nhìn cảnh đêm sông nước, khiến lòng hắn yên tĩnh trở lại.
Tử Lăng cũng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Dương An, giống y như ngày trước.
- Lần này trở về khi nào thì đi?
Tử Lăng hỏi, cô còn chưa biết chuyện của Dương An, cho là hắn chỉ trở về một thời gian mà thôi, sau đó sẽ lại tới thành thị xa xôi kia.
Dương An lại cười khổ một tiếng, nói:
- Không đi nữa, chắc là từ giờ trở đi mình sẽ ở lại đây.
Nghe được Dương An nói không đi, chẳng biết tại sao trong lòng Tử Lăng lại thấy vui sướng, nhưng nhận ra Dương An đang cảm khái, cô lại thấy lo lắng.
Tuy rằng đã mất liên lạc hai ba năm, nhưng dù sao cũng từng thân thiết, Tử Lăng dễ dàng nhận ra phần bất đắt dĩ trong lời nói của Dương An.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tử Lăng hỏi.
- Không có gì, chỉ là muốn ở nhà quây quần cùng gia đình.
Dương An lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười, chuyện riêng kia không cần phải nhớ đến nữa.
Tử Lăng đương nhiên không tin, nhưng cũng không ép hắn kể.
- Bạn gái của cậu đâu, lần trước nghe đám Lý Ba nói cậu đã có bạn gái, lần này không về cùng cậu sao?
Tử Lăng lại hỏi.
Lúc này, Tử Lăng nhìn thẳng vào Dương An, tựa hồ rất để ý tới câu trả lời của hắn.
- Chia tay rồi, cũng đã mấy tháng.
Dương An trả lời rất đơn giản, giống như không muốn nhắc tới chuyện thương tâm kia.
- Ừ!
Tử Lăng lên tiếng, lại quay đầu nhìn dòng nước.
Hai người không nói chuyện, nơi này lại khôi phục im lặng.
Bị Tử Lăng hỏi như vậy, Dương An lại nhớ tới tình hình lúc hắn và bạn gái chia tay, lòng khẽ trầm xuống.
Theo thói quen Dương An muốn ăn sô cô la, thò tay vào túi quần lấy ra một hộp sắt nhỏ tinh xảo, đáng tiếc, mở ra thì bên trong trống rỗng.
Hóa ra sô cô la đã ăn hết, Dương An cũng không nhớ rõ.
Hắn rất bất đắc dĩ cất hộp sắt về chỗ cũ.
- Cậu vẫn chẳng khác gì, luôn mang sô cô la trong túi.
Tử Lăng khẽ cười nói, sau đó kéo khóa túi xách, lấy ra một cái hộp nhỏ khá giống cái của Dương An.
Tử Lăng mở hộp, bên trong là mấy thanh sô cô la được gói trong giấy bạc.
- Không biết giờ cậu thích vị gì, không ngại thì thử của tớ đi.
Tử Lăng đem hộp nhỏ đưa tới trước mắt Dương An.
Dương An cầm lấy chiếc hộp, nhón một thanh sô cô la, nhẹ nhàng xé lớp giấy bạc bên ngoài, đưa cho Tử Lăng, sau đó mới lấy một thanh khác cho mình.
Cắn một miếng lớn, hương vị nồng nàn hơi đăng đắng tràn ngập khoang miệng, làm cho tâm tình người ta cũng trở nên vui mừng.
Dương An nhận thấy sô cô la của Tử Lăng đắng hơn loại bình thường một chút.
- Trước kia không phải cậu nói mình ăn sô cô la cả ngày sẽ dễ bị béo, không tốt cho cơ thể, sao giờ cũng học theo mình.
Dương An đem hộp sắt đựng sô cô la trả lại cho Tử Lăng, hỏi
Tử Lăng cầm lấy, khẽ cười, nói:
- Ừ, là bắt chước cậu, trước kia mình không rõ vì sao cậu lại thích mang sô cô la bên người, nhưng sau này thì mình đã hiểu ra, lúc trước không phải cậu nói rồi sao, đời người thật giống như ăn sô cô la, đắng cay nhưng cũng có ngọt ngào!
- Đúng vậy, đắng cay nhưng cũng có ngọt ngào!
Dương An cười nói:
- Nhưng mà, đôi khi cũng sẽ có thứ khác nữa.
- Còn cái gì nữa?
- Sâu răng!
- .......
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†