Chỗ nào ko giống tên Việt hả bạn? Ngay mất quận thành Lý Phàm đi qua đều dựa trên những tỉnh thành của Việt Nam mà đặt (Ba Hà=Sông Ba, Núi Ngọc Linh, Hải Biên Quận= Hải Phòng An Biên, Yên Phú Quận Thành= Phú Yê. Ta chưa thấy chỗ nào ko giống Việt cả. Cảm ơn sự góp ý của bạn.)
Dù sao cũng đã trải qua một lần truyền tống, Lý Phàm cũng đã có một chút kinh nghiệm. Sau một hồi trời xoay đất chuyển, cảm nhận được mặt đất mềm mềm dưới chân, hai mắt hắn từ từ mở ra.
Trước mặt Lý Phàm, không ngoài dự đoán lại là một giới diện khác. Có điều cả khu vực này không còn là bình nguyên bao la nữa, mà là một khu đầm lầy với vụ khí bốc lên dày đặc. Mà nơi hắn đứng, là một trong những khu đất trống nho nhỏ sát bên đầm lầy.
Bên trong đầm lầy, thi thoảng có thể trông thấy một vài loài độc trùng như rắn, rết, cóc nhái ngoi lên bên trên hít thở, tạo thành những cái bong bóng bọt khí phập phồng khắp đầm lầy.
Nhìn thấy cảnh này, da đầu Lý Phàm không khỏi tê dại. Lần trước là ở bình nguyên rộng lớn, chỉ có một vài tiểu thú nho nhỏ nhưng hiện giờ thoáng chốc đã phải đặt chân đến cái nơi mà khắp chỗ đều là độc vật này, cũng làm hắn chưa thể thích ứng được.
Khi khi...!
Trên vai Lý Phàm, tiểu Bạch bộ dáng đáng thương thấp giọng kêu lên mấy tiếng. Lúc này bộ lông trắng tinh của nó đã bị nhiễm bẩn hơn nửa thành màu tro, nhìn qua có chút chật vật. Đây là kết quả của việc một người một thú chạy trống dung nham khi nãy.
Lý Phàm đối với cử động của tiểu Bạch không hề để ý tới. Từ lúc bước vào Càn Khôn Tháp này, thần kinh của hắn đã phải căng ra hết cỡ, không dám có một chút thả lỏng nào. Vì trong lòng hắn hiểu tại nơi như thế này, giữ một cái thái độ nghỉ ngơi thả lỏng chỉ có một cái kết cục duy nhất, đó là ngã xuống.
"Ài! Cũng không phải toàn bộ đều là đầm lầy, nếu không ta thật không dám đi xuống a."
Quan sát đầm lầy phía trước một lúc, Lý Phàm cũng khẽ thở phào nhàn nhạt cười. Đầm lầy trước mặt này tuy rất lớn, nhưng mà bên trong nó, cũng có thể thấy được một vài thân cây ít ỏi sinh tồn ở bên trong. Điều này cũng làm Lý Phàm trong lòng vui vẻ, có thân cây thì hắn sẽ có chỗ để mà đặt chân, ít nhất sẽ không phải suốt ngày phải di chuyển trên mặt đầm lầy này với vô số độc vật xung quanh.
"Đi thôi tiểu tử, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã. Hiện giờ chắc là chưa đủ người tiến vào a."
Nhè nhẹ vỗ đầu Tiểu Bạch mấy cái, Lý Phàm thấp giọng nói. Trải qua tầng một của Càn Không tháp, hắn cũng hiểu thêm một chút về quy định tại nơi này. Dường như là phải đủ một trăm người tiến vào mới có thể bắt đầu nhiệm vụ của tầng. Mà từ tầng một, mỗi lần chỉ có thể tuyển ra mười người, vậy ít nhất phải đủ mười đợt người mới có thể bắt đầu. Chỉ là không biết đợt bọn hắn lần này tiến vào là đợt thứ mấy.
Khẽ lắc đầu xua đi những cái suy nghĩ này, Lý Phàm ánh mắt ngưng trọng nhìn đầm lầy trước mặt, mục quang tập trung vào một cái thân cây gần nhất. Theo sau hắn dưới chân khẽ điểm, cả người như đạn pháo bắn mạnh ra, hướng tới thân cây phi tới.
Viu...!
Không đợi cho Lý Phàm kịp tới nơi, từ dưới đầm lầy một bóng đen nhanh như chóp vọt lên, hướng tới yết hầu hắn phi tới. Mà đợi nó tới gần, mới có thể nhìn rõ đây là một con đại xà khổng lồ dài khoảng ba trượng, toàn thân bao bọc bởi những chiếc vảy xanh biếc, mà hai cái răng nanh nhọn hoắt của nó, mục tiêu đang nhắm tới yết hầu Lý Phàm.
Hừ...!
Lý Phàm sắc mặt khẽ biến, nhưng hắn cũng không bất ngờ. Dù sao một khi tiến vào đầm lầy, hắn đã chuẩn bị trước cho những tình huống như thế này. Trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, Lý Phàm tay phải vươn ra, bên trong đó một thanh trường mâu cổ phác do nguyên khí tạo thành nhanh chóng hiện lên, bên trên mũi mâu, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào của thần ma các loại.
Bàn tay nắm trường mâu hơi run lên, Lý Phàm một mâu vung ra, chuẩn xác đâm vào giữa mồm của đại xà màu xanh đang phi tới.
Phập...!
Một mâu xuyên thủng đầu đại xà, Lý Phàm cũng không chần chờ, dưới chân lại càng thêm tăng tốc, đạp trên mặt bùn lầy, sau một khắc đã tới được thân cây kia. Lúc này, hắn mới khẽ thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía xác đại xà vừa bị mình giết. Không nhìn không nói, vừa nhìn đã khiến cho hai mắt hắn kịch liệt co rút lại, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy ra.
Chỉ thấy nơi mà xác đại xà rơi xuống, máu xanh chảy ra nhiễm trên mặt đầm lầy. Ngay tức khắc mặt bùn nổi lên vô số bọt khí, theo sau đủ loại độc vật phá bùn chui ra, hướng tới thân xác đại xà kia mà cắn nuốt. Nhện độc, rết độc, cóc độc, rắn độc... đủ các loại độc vật, chỉ trong vòng mấy cái hô hấp đã thôn phệ thân xác đại xà khổng lồ dài tới ba trượng kia một cách sạch sẽ, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại. Mà sau khi ăn xong, chúng lại lần nữa chìm vào sâu trong đầm lầy, cả khu vực lại khôi phục yên tĩnh như cũ.
Lý Phàm nhìn cảnh này mà da đầu khẽ run lên, nghĩ tới cảnh khi mà hai người giao chiến với nhau, một người không cẩn thận để chìm xuống đầm lầy này, vậy kết quả... hắn cũng không muốn nghĩ tới.
"Không ngờ Càn Khôn Tháp này càng lên cao càng hung hiểm thế này. Đây mới là tầng thứ hai mà thôi, còn hơn chín mươi bảy tầng nữa. Ta... liệu có đi qua được không?"
Khẽ cười khổ, Lý Phàm trong lòng cũng xẹt qua một tia hối hận khi bước vào Càn Khôn Tháp này. Nhưng tia hối hận này vừa xuất hiện, đã bị hắn hung hăng bóp chết, theo sau hai mắt đen tuyền của hắn, cũng từ từ ánh lên một sự kiên định, hung hăng nói:
"Mẹ kiếp, đã lựa chọn thì không bao giờ được hối hận, phải đi đến cùng với lựa chọn của mình. Ta hiện giờ cũng chỉ còn cách kiên trì bước tiếp, để sống sót ra khỏi nơi này, nhất định phải thế."
Nửa ngày sau, dao động dữ dội trên bầu trời làm Lý Phàm đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên thân cây, hai mắt cũng từ từ mở ra. Mà tiểu Bạch trong lòng hắn cũng tò mò nhìn lên bầu trời.
"Lại bắt đầu rồi."
Nhìn từng đoàn quang thải khác nhau đang nhanh chóng hội tụ lại thành một gương mặt người hư ảo, Lý Phàm lẩm bẩm tự nói. Lần này cũng không khác so với khi ở Yên Diệt Giới bao nhiêu, lại là chuẩn bị phát ra sinh tử nhiệm vụ đây a.
Một lúc sau, khi gương mặt hư ảo khổng lồ kia đã hoàn toàn hình thành, nó hướng về phía đầm lầy bên dưới hờ hững nói, trong giọng điệu không mang theo một tia cảm xúc nào của nhân loại:
"Số người tiến vào Độc Vụ Giới đã đủ một trăm người. Sinh Chi Môn đã mở ra, mười người đầu tiên cầm được mật của Huyền Lân Ma Xà tới nơi sẽ được truyền tống, những người còn lại... chết."
Gương mặt người khổng lồ sau khi phát ra nhiệm vu, theo sau liền từ từ tản đi. Mà cùng lúc này, Lý Phàm cũng từ trên thân cây bình tĩnh đứng lên.
"Huyền Lân Ma Xà, là yêu thú cấp năm, ngang với Thần Lực cao thủ. Khó rồi đây."
Khẽ lẩm bẩm tự nhủ, ánh mắt hắn quét qua về mấy phương hướng bên trông đầm lầy. Nơi đó, từng đạo khí tức mạnh mẽ bắt đầu hiện ra, rõ ràng là những cao thủ tiến vào đây từ trước, hiện giờ chuẩn bị hành động rồi.
Thở dài một hơi, Lý Phàm thu hồi ánh mắt. Trong những khí tức kia, có một số đã vượt hắn quá xa, hiện giờ hắn hoàn toàn không phải là đối thủ. Nói như vậy thì nhiệm vụ lần này sẽ hung hiểm hơn tại Yên Diệt Giới rất nhiều, nhưng mà cũng chưa phải là hoàn toàn không có hy vọng.
Yêu thú cấp năm, Thần Lực cao thủ, đối với những người chỉ có cảnh giới Tông Sư khác, muốn giết nó hoàn toàn là một điều không tưởng.
Võ giả tu luyện công pháp, dựa theo thuộc tính công pháp mà nguyên khí bản thân phát ra sẽ có thể mang theo hiệu quả khác nhau. Như băng đống, như nhiệt sí, như tà ác, như thanh lương... Nhưng mà dù võ giả có thể phát ra những nguyên khí kèm theo thuộc tính như vậy, cũng chỉ là tự thân nguyên lực dựa vào công pháp mà chuyển hóa đi ra, còn bản thân nguyên lực vẫn là ở trạng thái thuần chính nhất, không mang theo bất kì đặc điểm nào, uy lực tuy không phải là nhỏ yếu, nhưng cũng chưa đạt tới mức độ đáng sợ.
Chỉ có khi võ giả đột phá được Tiên Thiên, đạt tới Thần Lực cảnh giới, lúc này mới có thể từ thiên địa tự nhiên hấp thu nguyên lực các hệ một cách trực tiếp, qua đó hoàn toàn chuyển hóa nguyên lực bản thân theo các hệ đó, hình thành nên nguyên lực bao hàm các thuộc tính. Đây, được gọi là Thần Lực. Mà Thần Lực như vậy, so với nguyên lực bình thường mạnh hơn không chỉ chục lần, và đồng dạng một cao thủ Thần Lực cảnh, đơn giản liền có thể diệt sát hàng chục tên Tiên Thiên cao thủ.
Nhưng mà Lý Phàm hắn trong tay nắm giữ thần kì công pháp, nguyên lực của bản thân đã không phải là hoàn toàn thanh thuần, mà bên trong mang theo một cỗ lực lượng có tính phá hoại vô cùng đáng sợ. Vì vậy, cũng không phải là không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là thần lực cảnh cao thú dù sao cũng rất mạnh, hắn không thể đối đầu trực diện được. Nhưng tìm một cơ hội đánh lén nó, cũng không phải là chuyện không thể hoàn thành.
Chủ ý đã quyết, Lý Phàm cũng không chần chờ nữa. Dưới chân phát lực, đạp lên một cành cây, cả người hắn hóa thành một đạo hắc ảnh lao vào sâu bên trong đầm lầy. Nơi đó, hắn đã mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thú rống thê lương cũng với những tiếng kình phong phát ra ào ạt, ngoài ra còn có cả một mùi máu tươi nhàn nhạt đang lặng lẽ bốc lên...
Trong một giới diện, khắp nơi đều là núi lửa phun trào, dung nham loang lổ khắp mặt đất. Bầu trời bởi vì khói và bụi mà trở nên u ám nặng nề, mang đến cho con người một cảm giác nặng nề đến cùng cực, giống như bản thân đang ở trong một cái lò luyện thiên địa, nhìn bản thân đang từ từ bị luyện hóa thành tro tàn mà vô lực phản kháng.
Trên tầng không một ngọn núi lửa, một nhóm bốn người ba nam một nữ đang lẳng lặng huyền phù, nhìn tình cảnh tận thế trước mắt.
"Đây đã là tầng thứ tám mươi hai của Càn Khôn Tháp, Phần Thiên Giới rồi."
Vị tử y thanh niên người của Phong Lôi Các, Phong Tà âm trầm lên tiếng.
"Đúng vậy! Chúng ta một đường chém giết tới đây, tuy dựa vào năng lực của Tinh Thần Biến cao thủ mà không cần thực hiện nhiệm vụ của Càn Khôn Tháp, có thể trực tiếp phá giới đến tầng cao hơn, nhưng mà đồng dạng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều."
Đại hán mặc áo da thú của Xích Thổ Môn gật đầu tiếp lời.
"Hừ! Tầng tám mươi mốt vừa rồi là Vạn Phong giới, chúng ta còn gặp cả Thiên Niên Phong Linh, ngang với Xuất Thần Cảnh, hơn nữa không phải chỉ một con mà là cả bầy a. Nếu không nhanh chân phá giới mà chạy, e rằng đã phải bất hạnh ngã xuống rồi. Cái Càn Khôn Tháp này càng ngày càng quỷ dị. Cứ theo đà này mà tính muốn tiến tới tầng thứ chín mươi chín, nếu không trải qua Thiên Phạt Chi Kiếp, ngưng tụ thành Bản Mệnh Pháp Thân là tuyệt đối không thể a."
Đang đứng một bên thanh niên âm nhu của Thủy Huyền Môn Nguyễn Phi cũng một bộ tức giận nói. Trên đoạn đường đi này, mấy người bọn họ trải qua vô số hung hiểm, bản thân hắn cũng ăn phải thiệt thòi không nhỏ.
Tử y thanh niên đối với lời này cũng không phản đối gì, trong mắt mang theo một vẻ lo lắng, hướng tới nữ tử như thần nữ đứng bên cạnh, khách khí hỏi:
"Không biết Dĩ Uyên cô nương nghĩ thế nào? Trong bốn người chúng ta cảnh giới của nàng là cao nhất, nếu nàng có thể đưa ra được một sách lược hợp lý chúng ta nhất định sẽ theo a."
Lý Dĩ Uyên cũng không nhìn tới tử y thanh niên, ánh mắt thủy chung vẫn đặt tại một ngọn núi lửa cao hơn vạn trượng phía xa, một lúc lâu sau mới hờ hững đáp lại:
"Chúng ta là những người đầu tiên tiến vào nơi này, một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người của những môn phái khác, hoặc cùng tông môn tiến tới. Vì vậy bây giờ có hai sự lựa chọn, thứ nhất là ở tại đây chờ những người phía sau tiến tới. Nhưng người tới có phải là cùng môn phái với mình hay không, điều này phải trông vào vận khí rồi."
Nghe thấy Lý Dĩ Uyên nói vậy, ba người còn lại cũng không khỏi phải lâm vào trầm tư. Đúng như nàng nói, người tới nếu là cùng tông môn với mình thì tốt, còn nếu không thì cái ưu thế mà mấy người bọn họ tiến vào trước cũng không còn lại chút gì a. Mà chưa nói tới những môn phái khác, chỉ tính riêng bốn người ở đây đều thuộc về bốn tông môn khác nhau rồi, nên cơ hội mà gặp người cùng tông tiến tới, cũng rất thấp a.
"Vậy còn lựa chọn thứ hai thì sao?"
Thanh niên hắc y không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
"Lựa chọn thứ hai, là chúng ta một lần nữa kiên trì tiến lên phía trước, cho đến khi vượt qua cả chín mươi chín tâng mới thôi."
Lý Dĩ Uyên bình tĩnh nói, sau đó ánh mắt nàng mang theo một tia sắc lạnh nhìn vào ngọn núi lửa cao vạn trượng nơi xa, trầm giọng tiếp lời:
"Nhưng thực ra chúng ta chỉ có một sự lựa chọn mà thôi. Bởi vì thứ ở bên trong ngọn núi kia, xem ra đã thức tỉnh rồi."
"Cái gì!"
Nghe thấy lời nói của Lý Dĩ Uyên, ba người còn lại thất thanh hô lên.
Oanh long long...!
Mà bọn hắn vừa dứt lời, hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa đồng loạt vang lên, theo sau đó chỉ thấy từ ngọn núi lửa vạn trượng kia, toàn thân nó nhanh chóng nứt vỡ ra. Theo sau một tiếng gầm vang dội, một cái đại thủ hoàn toàn do dung nham tạo thành lớn đến mấy trăm trượng, đang chầm chậm từ trong lòng núi vươn ra. Mà mục tiêu của nó, chính là hướng tới phía bốn người bên này đánh tới...
* * *
Trong một giới diện ăm khí lượn lờ, khắp không gian là mây đen bao phủ, quỷ khiếu chói tai, trên một ngôi cổ mộ, sau một trận không gian dao động, một thân ảnh từ từ hiện ra.
Người này sau khi hiện thân cả người như không có sức lực đổ sập xuống nên đất. Từ trên mình hắn quần áo hầu như đã rách toạc, để lộ ra thân thể với những vết thương dày đặc. Mà trong lồng ngực người này, một cái đầu tiểu lang nho nhỏ thò ra ngoài, bất an nhìn hoành cảnh chung quanh, trên bộ lông tuyết bạch của nó, cũng có máu tươi loang lổ một số chỗ.
Hộc hộc...!
Lý Phàm kịch liệt ho khan mấy tiếng, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi, theo sau hắn cố gắng dùng hai tay chống đỡ cơ thể, cả người ngồi lên tựa vào bia mộ phía sau lưng mà dồn dập hít thở.
Trên khuôn mặt hắn lúc này, là từng vết máu tươi đã khô đông lại thành một màu nâu xin, nhưng mà hai mắt của hắn, dường như lại càng thâm thúy hơn trước kia, lờ mờ để lộ ra một tia sát khí như có như không.
"Thật là may mắn, vậy mà còn có thể vượt qua... khốn kiếp."
Nghĩ về hoàn cảnh vừa tự thân trải qua, Lý Phàm không khỏi thờ dài một hơi, theo sau thấp giọng mắng.
Lúc trước bản thân hắn bước vào tầng hai của Càn Khôn Tháp là Độc Vụ Giới, sau khi biểu hiện ra chiến lực siêu việt Tông Sư, hắn được một tổ đội gồm hơn mười tên Tiên Thiên Cường giả thu nạp, mà thủ lĩnh, là một tên Thần Lực cao thủ. Theo sau, bọn hắn bắt đầu đi săn tìm Huyền Lân Ma Mãng. Mà trải qua mấy hồi chiến đấu căng thẳng, cuối cùng cũng thu thập được đủ số lượng mật rắn, mà tên đoàn trưởng kia, cũng không làm cái chuyện qua cầu rút ván, chia đều cho mọi người. Nhưng mà khi bọn hắn tiến về Sinh Chi Môn, giữa đường không ngờ lại gặp phải sự phục kích của ba tên Thần Lực cường giả. mà sau một hồi ác đấu, tên đoàn trường bị hai tên Thần Lực cường giả vây công mà vẫn lạc, còn nhóm người Lý Phàm, cũng bị tên Thần Lực cường giả còn lại đồ sát hơn một nửa, mỗi người đều điên cuồng chạy trốn.
Mà bản thân Lý Phàm hắn cũng là may măn, sau khi bỏ chạy qua hơn nửa ngày cũng tìm cách đầu nhập vào được Sinh Chi Môn. Theo sau hắn tiếp tục vượt qua các tầng tiếp theo. Nhưng Càn Khôn Tháp này càng ngày càng hung hiểm, bản thân hắn không dưới năm lần suýt chút nữa đã ngã xuống, mà có một lần gặp phải một con yêu thú cấp sáu Tàn Dạ Yêu Lang, Lý Phàm gần như đã triệt để tuyệt vọng. nếu không phải lần đó tiểu Bạch bên người tự nhiên phát uy, gầm lên với con yêu lang kia mấy tiếng đem nó thần kì đuổi đi, thì Lý Phàm hắn hiện giờ đã táng thân trong bụng sói rồi.
Mà Lý Phàm tuy đối với chuyện này rất kinh ngạc nhưng cũng không có thời gian để suy ngẫm nhiều, theo sau lại bắt đầu vượt tháp. Cho đến tầng tháp lúc nãy hắn tiến tới là tầng thứ mười hai, là một thế giới toàn là nước, được gọi là Giao Hải Giới, bên trong không ngờ có rất nhiều giao long, yếu nhất cũng phải từ cấp ba trở nên, mà mạnh nhất, Lý Phàm từng chính mắt nhìn thấy một tên Phi Nhân Cảnh cường giả đạp bộ hư không chiến đấu với một đầu Huyết Sắc Giao Long, theo sau bị nó một ngụm cắn nát đầu.
Mà lần này hắn cũng là trong lúc sinh tử nguy nan mà may mắn vượt qua, cuối cùng cũng tới được cái giới diện này, tầng mười ba.
"Lại là cái chốn quỷ quái nào đây? Đừng nói với ta là địa ngục đấy a."
Nhìn hoàn cảnh âm khí lượn lờ, quỷ khóc sói tru trước mặt, Lý Phàm không khỏi cười khổ chua xót nghĩ. Theo sau hắn cũng là bất kể nguy hiểm gì nữa, hai mắt nhắm lại, lấy ra một đống yêu đan bắt đầu hấp thu khôi phục nguyên lực vốn đã trống rỗng trong người. Hiện giờ trong người không còn một chút nguyên lực nào cả, gặp phải cái sự tình nguy hiểm gì chắc chắn là chết, mà ở đây lúc này tuy không biết có cái gì bất thường không, nhưng theo kinh nghiệm của Lý Phàm, trước khi cái mặt ánh sáng kia đưa ra nhiệm vụ, dù có nguy hiểm thì cũng không phải rất đáng sợ, đây xem ra là thời gian cho những người nhập tháp khôi phục sức lực.
Cứ như vậy, Lý Phàm yên lặng ngồi xếp bằng, hấp thu yêu đan khôi phục nguyên lực, mà tiểu Bạch trên người hắn, cũng là đem yêu đan trước mặt từng viên tươi sống nuốt vào, nó đồng dạng cũng bị thương không nhẹ a.
Hai ngày sau, chấn động quen thuộc từ không gian truyền lại làm hai mắt Lý Phàm từ từ mở ra. Mà sau khi gương mặt khổng lồ kia hiện thân, một giọng nói cũng vang vọng vào trong tai hắn:
"Đã đủ một trăm người tiến nhập Ngạ Quỷ Giới, Sinh Chi Môn đã được mở ra. Mười người đầu tiên lấy đủ hai mươi tư viên quỷ đan của hai mươi tư loài ngạ quỷ, tiến nhập Sinh Chi Môn sẽ được truyền tống đi, những người còn lại... chết."
Nghe được lời nói này của gương mặt khổng lồ, sắc mặt Lý Phàm cũng là biến đổi lớn, hắn từ từ đứng dậy, kinh sợ nhìn vào không gian bao phủ âm khí xung quanh.