Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, mới đây mà đã qua một tháng từ ngày Tiểu Linh cùng Chiến Tịch Lâm quay trở về Băng Lăng quốc. Bệnh của Hoàng thượng cũng được nàng hảo hảo trị khỏi, cả hoàng cung chìm đắm trong sự vui mừng náo nhiệt.
Hôm nay, Hoàng Thượng chính thức khen thưởng nàng vì nàng đã có công rất lớn trong việc trị lành bệnh cho Hoàng đế Băng Lăng quốc. Mặc dù chỉ là giả bệnh nhưng không một ai biết rõ sự tình như nàng cùng Hoàng thượng. Nàng đâu có gan lớn mà từ chối hảo ý của người ta.
Sáng sớm, người tín thân của Hoàng đế đã đến tận của Chiến Vương phủ đón nàng vào cung. Nàng chỉ đưa theo người một tên thị vệ thân cận, không ai khác đó chính là Hồng Ưng. Tháng trước, nàng nằn nặc bảo đại thúc ban Hồng Ưng cho nàng tiện bề hành sự.
Vì lo cho sự an toàn của nàng hắn không đành lòng cũng phải ưng thuận chấp nhận việc ban tặng Hồng Ưng. Hắn thừa biết Hồng Ưng thích nàng nhưng do nàng khóc lóc làm to mọi chuyện nên hắn đành gật đầu đồng ý. Cắn răng bấm bụng làm vui.
Nàng không thích trang phục cầu kỳ nên cũng như mọi hôm ăn vận rất đơn giản. Một chiếc váy dài màu hồng nhạt ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu, trên lưng quấn một chiếc thắt lưng đen tuyền cầu kỳ, chiếc thắt lưng này là do Hồng Ưng tặng nàng mấy ngày trước. Bên ngoài khoác một chiếc áo lông hồ ly trắng tinh. Trên đầu điểm thêm vài chiếc trâm cài bằng ngọc, hôm nay trong nàng xinh đẹp tinh tế hơn hẳn mọi ngày.
Đại thúc không đi cùng nàng vào cung vì hắn có chuyện gấp cần xử lý, lát sẽ vào cung sau. Quanh quẩn ngoài ngự hoa viên ngắm hoa, trò chuyện tíu tít với Hồng Ưng nàng quên bén chuyện vào đại điện Hàng Long điện bái phỏng Hoàng thượng cùng bá quan văn võ. Làm mọi người đợi nàng sái cả cổ, Hoàng thượng sốt ruột cho Lý công công bên cạnh đi tìm nàng.
Lý công công vất vả bỏ sức chín trâu hai hổ mới tìm thấy nàng, gặp được nàng hắn mừng như kẻ điên chạy đến mời nàng vào Hàng Long điện.
"Mạc thần y, Hoàng thượng triệu kiến người, mau đi theo nô tài".
Tiểu Linh cả kinh, nàng quên mất chuyện này, nhanh chóng lôi kéo Hồng Ưng chạy như ma đuổi vào Hàng Long điện. Hoàng thượng biết nàng không thích hành lễ phức tạp nên miễn cho nàng phải quỳ hành lễ, chỉ cung kính chấp tay chào như bằng hữu trong võ lâm là được. Hồng Ưng kế bên đáng lý ra không có quyền được vào Hàng Long điện nhưng do nàng lôi kéo nên hắn không thể không đi, trong lòng thầm than không may, nếu Hoàng thượng nổi giận hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt xuống.
Hoàng thượng không nói gì chỉ nhìn nàng mỉm cười, nha đầu này cũng quá lớn mật dám đưa người vào đại điện của ông mà chưa được sự cho phép. Nhưng hắn biết nha đầu này không có ác ý, nên tùy ý bỏ qua. Nhếch miệng bảo:
"Đứng lên đi".
"Tạ ơn hoàng thượng".
Hồng Ưng vôi vàng đứng dậy đi nhanh ra phía sau lưng nàng mà đứng như pho tượng. Cả đại điện yên tĩnh không một tiếng động cả một đám quần thần trợn mắt cả kinh nhìn nàng, thầm nghĩ vị Mạc thần y này cũng quá bá đạo rồi, to gan như vậy.
Thấy triều thần như chết trận, Hoàng thượng nghiêm giọng:
"Hôm nay, trẫm triệu tập các khanh là muốn phong thưởng Quý nhân cho Mạc thần y, các khanh ai có ý kiến gì cứ nói."
Cả đám nhao nhao bàn luận, cả triều đại Băng Lăng này Quý nhân không có mấy vị, địa vị của mấy người này tương đối cao, được sự sủng ái vô cùng lớn từ hoàng thượng và thái hậu. Nhưng vị Mạc thần y này có công cứu hoàng thượng một mạng nên phong Quý nhân cũng không có gì để bàn cãi, cả đám quần thần cung kính hô to:
"Chúng thần không có ý kiến, Mạc thần y có công cứu giá công trạng to lớn phong Quý nhân cũng không có gì quá đáng".
"Vậy được, tram sẽ tuyên bố ban danh Quý nhân cho Mạc thần y, Mạc thần y hay nghe sắc phong".
Tiểu Linh bước ra giữa đại điện cung kính chấp tay bái chào hoàng thượng nghe chiếu chỉ từ Lý công công. Buổi triều nhanh chóng kết thúc nàng xin phép đưa Hồng Ưng quay về Chiến vương phủ.
Trên đường về nàng không muốn đi xe ngựa, nổi lên hung thú muốn cưỡi ngựa, nhưng nàng không thông thạo cưỡi ngựa nên ngối chung với Hồng Ưng để hắn phi như bay về Chiến Vương phủ.
Tình trạng độc tính trong cơ thể đại thúc đã khá hẳn, chỉ cần điều trị hơn một năm nữa sẽ có khởi sắc đi lại được. Mỗi ngày nàng đều đích thân chuẩn bị nước thuốc cho hắn ngâm mình, sắc thuốc uống mỗi ngày cộng thêm matxa châm cứu chân đại thúc đã bắt đầu có chút tri giác.
Nàng khấp khởi trong lòng mong sao hắn mau khỏi lại nàng sẽ có thời gian rong chơi nhiều hơn. Về đây lâu như vậy nàng còn chưa có thời gian ra ngoài dạo chơi đuôc nhiều.
Lại một năm trôi qua, hôm nay là ngày nàng sẽ dùng thuốc mạnh bức hết độc trong cơ thế đại thúc ra ngoài, sau đó giúp hắn đả thông khí huyết nhanh chóng đi lại như trước kia.
Chuẩn bị một bồn thuốc cực lớn trong một gian phòng thoáng mát sạch sẽ, trong bồn còn tỏa ra khói trắng nghi ngút, mùi thuốc thật nồng bốc lên phả vào mặt nàng làm gương mặt thanh tú điểm thêm đỏ ửng vì nóng đẹp động lòng người.
Dịch Phong đẩy xe lăn của đại thúc tiến vào giúp hắn ngồi vào bồn nước thuốc rồi mới rời đi. Giao toàn bộ nơi này lại cho nàng xử lý. Ngâm mình khoảng một khắc hắn không nghe nàng nói gì lên tiếng giục:
"Linh nhi, sao nàng không nói gì cả, ta nhàm chán lắm sao".
Hắn lên tiếng chọc nàng, mong nàng sẽ đáp lại lời hắn. Nàng xoay người sang lườm hắn nhếch đôi môi đẹp cười như có như không.
"Đại thúc, không phải ngươi nói ta phiền hay sao, nói chuyện để làm gì, lát nữa ta đi kiếm Hồng Ưng trò chuyện sẽ vui hơn".
Mặt hắn tái ngắt lại, gương mặt tuyệt sắc nam tử kia nhìn nàng thật sâu rồi lẩm bẩm:
"Nàng lập lại lần nữa xem".
Nàng vẫn cứng miệng cãi lại: "Có gì mà không dám.....hắc hắc....ta lát nữa sẽ tìm Hồng Ưng trò chuyện uống rượu thật là thích."
Hắn hung hăng kéo nàng đang dựa vào bồn tắm rơi tõm vào bên trong, cười một cách gian tà. Kéo nàng ôm chặt vào trong ngực, đưa miệng kề bên tai nàng nói, phả hơi thở nóng hổi vào gáy nàng.
"Nàng nói lại xem, xem ta có trừng phạt nàng hay không, không cho phép đi gặp Hồng Ưng".
"Thúc... thúc là cái gì mà cấm ta chứ..ta muốn gặp ai đó là chuyện của ta không liên quan tới thúc".
Hắn vuốt vuốt cằm nhìn nàng nghi hoặc nói: "Ta già lắm sao, sao nàng cứ gọi ta là đại thúc mại thế, không được gọi là đại thúc nữa có nghe không".
Mặc dù hắn đã cạo sạch không xót một sợi râu nào, nàng vẫn cứ khăn khăn gọi hắn là đại thúc khiến hắn điên lên nhưng không làm gì được nàng.
"Hứ, không già nhưng ta quen rồi...ta thích gọi ngươi là đại thúc ...đại thúc, đại thúc........."
nàng liên tiếp lập đi lập lại, khiến hắn đau đầu. Nàng giãy dụa tránh khỏi ngực hắn nhưng thất bại nên vẫy lung tung khiến hắn cũng khốn khổ không thôi.
"Thúc buông ra, tự mình ngâm đi ta đi gặp Hồng Ưng, hắn cái gì cũng nghe ta không bao giờ ăn hiếp ta. Thúc thật là xấu xa".
Nghe nàng nói hắn càng điên lên được, một câu đại thúc hai câu đại thúc lại còn nhắc mãi cái tên Hồng Ưng khốn kiếp kia khiến tâm hắn bất an, thật sự bất an.
"Nàng đi gặp hắn ta liền đem đầu hắn chặt xuống".
"Thúc dám"
"Ta có gì không dám"
"Được ta cứ đi đấy, thúc mau buông ra, buông ra".
Hắn càng xiết chặc nàng hơn, môi hắn ngày càng gần mặt nàng, rồi nhanh chóng tiến về môi nàng in xuống một nụ hôn mãnh liệt bất ngờ làm nàng không kiệp phản ứng. Hắn hôn nàng mạnh mẽ làm nàng ngợp thở thở không ra hơi, lưỡi hắn nhanh chóng tách hàm răng trắng tinh của nàng ra xâm chiếm vào khoang miệng thơm mát của nàng day dưa với chiếc lưỡi đinh hương mềm mại thơm tho đó.
Triền mien đến khi hắn thỏa mãn mới buông nàng ra, nàng nhanh chóng hít lấy hít để không khí. hắn xuýt làm nàng chết, nếu như có người biết nàng bị hôn chết chắc người ta cười đến chết mất, ai đời lại bị hôn chết cơ chứ.
Nàng căm phẫn nhìn hắn, chu môi giạn dỗi. Quyết tâm chọc hắn tức chết, suy nghĩ, lại nghĩ nghĩ, đã có:
"Chỉ biết ức hiếp người ta, có gì hay đâu chứ, Hồng Ưng hôn ta cũng không có như thúc vậy, bá đạo không lý lẽ, hắn ôn nhu hơn thúc nhiều".
Ngay tức khắc có hiệu lực, mặt hắn lại đen xì khói như muốn bóc lên từ trên đỉnh đầu, hắn hung hăng trừng nàng, khẽ rít qua kẽ rang:
"Nàng dám hôn nhau với Hồng Ưng ta bây giờ đem hắn ra chém chết, nói mau hôn nhau khi nào, còn chuyện gì dấu ta".
Ôm nàng càng chặc hơn như muốn nàng gãy vụn hết xương vậy, nàng vẫy ngoan cố không chịu xin tha thứ. Trừng mắt nhìn nàng, lại đe dọa:
"Nói , có thật không"
"Thật".
"Để xem ta trừng phạt nàng như thế nào"
Hắn cười làm nàng sởn cả da gà. Tên này cũng quá phúc hắc đi, bình dấm của hắn cũng that lớn. Hắn lại hôn nàng cũng mạnh mẽ như lần trước, lần này không chỉ hôn môi hắn còn di chuyển ra gáy tai nàng mà cắn nhẹ lên đó. Nơi này là nơi nàng mẫn cảm nhất khi bị hắn hôn nàng mềm nhũn người ra vô lực dựa hẳn vào ngực hắn. Mặt hắn hiện vẽ đắc chí vô cùng, không dùng lại vẫn tiếp tục từ từ lướt xuống cổ nàng.
Nàng nhắm nghiền hai mắt bờ vai run lên vì bị hắn kích thích ngay huyệt, nàng khẽ hừ lên một tiếng làm hắn lại càng đắc ý, nàng sẽ nhanh chóng cẩu xin hắn tha thứ. Đúng như hắn mong muốn nàng that xin hắn.
"Đại thúc......ta .....ta không dám nữa tha cho ta đi, ta không dám nữa".
"hahaha, được, nàng nói cho ta biết nàng that sự đã hôn Hồng Ưng."
"Không có, là ta gạt thúc".
"Lại dám gạt ta, hừ nàng to gan nhỉ, bây giờ hay xem ta tiếp tục trị nàng như thế nào".
nàng vừa cầu xin hắn tha thứ hắn liền bỏ qua, nàng vẫn cón hỗn hễn thở gấp vì sự kích thích của hắn, bây giờ hắn lại muốn nữa, nàng thật vô phương sống xót.
nàng rên lên qua kẽ răng hắn lại hôn nàng, lần này nàng không từ chối hắn đáp trả lại hắn, làm tâm tư hắn nhảy lên vui vẻ. Hai người cứ ôm chặc nhau ngồi trong bồn tắm tư thế hết sức ái muội, môi quấn quýt không rời. Cơ thể hắn bắt đầu rụt rich, nó muốn phản lại chủ nhân, tiểu Huynh đệ của hắn đã dung ngược lên chuẩn bị sẫn sang.
Cảm nhận rõ cơ thể hắn biến đổi nàng nhanh nhẹn đẩy hắn ra nhảy ra khỏi bồn tắm, nhanh chân chạy như ma đuổi về phòng không thèm để ý y phục đã sớm ước sạch dính chặc lên cơ thể quyến rũ chết người của nàng. nàng va vào Hồng Ưng đang đứng trong hoa viên, không nhìn hắn đỏ mặc chạy trối chết về phòng chốt cửa lạ
Nàng vội vội vàng vàng chạy về phòng nhanh tay lẹ chân chốt lại cửa phòng, mặt đỏ bừng vì ngượng, dù sao cũng là nữ hài tử ai mà chả ngượng ngùng khi bị một nam nhân làm ra chuyện như vậy. Mặc dù đây không phải lần đầu đại thúc hôn nàng nhưng nàng không thể nào tiếp nhận nó đột ngột như vậy, nàng cần thời gian thích nghi.
Mặc kệ y phục ước đẫm bó sát cơ thể thật khó chịu nàng vẫn ngồi lỳ trên giường co chân ôm gối rúc vào vách, hai tay thỉnh thoảng xoa xoa mặt rồi lại úp xuống gối. Mãi không biết qua bao nhiêu lâu, nàng cảm thấy lạnh run lên mới nhớ ra mình vẫn chưa kịp thay y phục, nhảy tót xuống giường vớ lấy bộ sam y tử sắc thay ngay tại đương trường, đây là phòng nàng có ai đâu cần chi câu nệ tiểu tiết.
Bị kéo rơi tỏm vào bồn nước sớm đã bị ướt hết nên nàng cởi sạch kể cả nội y, lấy ra một bộ nội y thời hiện đại mặc vào nhanh chóng thu xếp ổn thỏa quần áo lên giường nằm suy nghỉ vì sao đại thúc lại thay đổi thất thường như bảo táp. Người ta thường bảo tính tình nữ nhi thay đổi thất thường nhưng nàng xem ra đại thúc cũng như thế, điều này làm nàng rất là kỳ quái.
Nàng đâu biết được đại thúc hắn không thể không có nàng, nếu một ngày hắn không nhìn thấy nàng thì sẽ chết mất, chết vì nhớ nàng, hình bóng nàng sớm đã in sâu trong long hắn, khắc sâu that sâu vào trong tim, mãi không xóa nhòa. Nàng không nỡ từ chối đại thúc nàng cũng thấy thinh thích hắn nhưng người ta là con gái đâu có chủ động trước, hắn còn chưa nói ra với nàng thì không có quyền chiếm hữu nàng.
Mặc dù nàng quấn quýt Hồng Ưng còn hơn hắn nhưng nàng đảm bảo có thể chứng minh nàng chỉ xem Hồng Ưng như ca ca của mình vậy. Huống hồ nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm chân thành như vậy, sao nỡ bỏ qua phải thứ một chút xem hương vị như thế nào. Với hắn thì khác nàng cảm thấy ngày càng không thể thiếu hắn, mong muốn được ở bên hắn được hắn che chở cho nàng suốt đời.
Mãi suy nghĩ, nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bên kia hắn buồn bực không cách nào phát tiết ra được, dục hỏa vốn dân cao như thủy triều nhưng nàng chạy mất hắn cũng tiêu ngỉu ngăm mình trong nước cho dục hỏa tiêu bớt. Gọi Dịch Phong vào giúp hắn chỉnh trang y phục trở về phòng, leo lên giường nằm suy nghĩ, không yên hắn ngồi dậy tự tay xoa bóp đôi chân cho máu lưu thông nhiều hơn cải thiện để nhanh chóng đi lại, hắn muốn cùng nàng đi đây đi đó, đưa nàng đi chung quanh Băng Lăng quốc giúp nàng hưởng lạc thú.
Đêm đã khuya, hắn không ngủ được mò dậy đẩy xe lăn hướng phòng nàng chạy qua, đầy cửa phòng nhẹ nhàng lách mình đi vào sợ nàng giật mình tỉnh giấc. Xe lăn lộc cộc tiến về phía giường nàng, màn đã xõa xuống từ lâu nhưng trong phòng vẫn cón sang đèn, nàng có thói quen để đèn sáng khi ngủ, nên hắn rõ rang nhìn được nàng đang ngủ một cách rất ngon trong giấc ngủ đôi khi còn lầu bầu gọi hắn, đại loại như:
"Đại thúc thúi....đại thúc chết bầm dám khi dễ ta".
Đôi môi nàng nhuận đỏ chúm chím mím lại khi rít lên tên hắn, đôi lúc cười khanh khách như bắt được vàng. Không tự chủ hắn vươn tay xoa nhẹ má nàng đôi mắt sáng rực nghiêm nghị mà đầy yêu thương nhìn nàng châm chú như sợ chop mắt nàng sẽ biến mất. Khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn hết sức ôn nhu, môi hắn quyến luyến không rời nhưng vẫn dứt ra.
Ngồi nhìn nàng ngủ hắn thấy vui sướng lạ thường, nhìn đến lúc mắt hắn nặng trịch kéo mi mắt xuống hắn vẫn nắm chặt tay nàng ngũ thiếp đi.
Sáng giật mình thức dậy cảm thấy tay truyền đến cảm giác tê dại, nhìn xuống thấy một đôi tay to lớn mà ấm áp của đại thúc đang bắt lấy nàng, nắm thật chặt, mắt nhắm nghiền, không biết đã nắm bao lâu, thúc vào phòng khi nào chắc có lẽ từ tối qua đến giờ. Nàng thấy giận khi hắn không biết quý trọng mình, thân hắn còn mang chất độc chưa giải trừ tận gốc, đáng lý ra phải nằm nghỉ ngơi nhiều không được ngồi lâu để máu không lưu thông điều hòa, ngước lại hắn chạy qua phòng nàng ngồi suốt một đêm trên xe lăn. Trong long thấy giận nhưng cũng thấy vui cảm giác đan xen lẫn lộn hắn vậy mà nắm tay àng ngủ rất ngon, sáng ra thấy mặt người mình thích đầu tiên điều này còn gì vui thích bang cơ chứ.
Nhìn đến gương mặt yêu nghiệt kia, cái mũi cái miệng nói tóm lại cái gì cũng đẹp, nàng không giằng lòng, cảm thấy tham lam muốn chiếm làm của riêng, từ từ ngồi dậy cúi người đặt một nụ hôn lên đôi môi hắn mà miết xuống.
Nàng đâu ngờ rằng hắn đã tỉnh lại ngay khi nàng ngồi dậy nhưng vẫn giả vờ ngủ xem nàng định làm gì, ai ngờ nàng lại bạo dạng hôn hắn, cái này là hôn trộm nhưng bị chủ nhân phát giác mà không hay biết, tư vị này hắn rất thích nến trải.
Vươn tay giữ chặc nàng kéo vào trong ngực, nàng hoãng hồn ngây người ra, mặt phớt hồng nũng nịu đánh lên ngực hắn, nói là đánh chứ có tý lực nào đạu đánh yêu thì đúng hơn. Tự mình biết bản thân hôn trộm bị phát hiện nàng xấu hổ trốn đầu trong ngực hắn thật chặc.
"Linh nhi, cảm giác thế nào, nàng rất thích hôn trộm ta sao?"
Hắn cười chăm chọc nàng đặc biệt vui vẻ, nàng thì sầu khổ không thôi, nhưng vẫn dặn lòng mạnh miệng:
"Nào có, ta đâu có ta... ta."
"Nàng dám làm sao không dám nhận, nếu nàng muốn tùy thời có thể nói với ta, ta làm sao tiếc với nàng một nụ hôn chứ?''
Hắn cười đặc biệt sảng khoái, ôm người yêu bé nhỏ trong ngực hướng cửa sổ đi tới đẩy của xổ mớ toan ngắm bình minh lên. Thật là ấm áp hạnh phúc mà đẹp đẽ.
Trải qua thời gian trị liệu thuốc than kết hợp châm cứu đả thông khí huyết, tập vật lý trị liệu đôi chân của đại thúc đã dần hồi phục. Mới ban đầu trông hắn như một đứa trẻ lên ba tập đi bước chân xiu vẹo không thảng hàng, cứ chực nhào xuồng đất khiến Tiểu Linh cùng Dịch Phong một phen cực khổ.
Một tháng sau khi đôi chân hồi phục hắn ngày nào cũng sang ở lỳ trong phòng nàng khiến Tiểu Linh phiền muộn không thôi, không có thời gian ra ngoài dạo chơi với Hồng Ưng khiến hắn đợi dài cả cổ.
Hôm nay Tiểu Linh trốn ra khỏi phòng tử lúc sáng sớm, với tay lấy cây ngọc tiêu ở chỗ hoàng thượng đã tặng cho nàng vắt bên hông tiêu sái ra khỏi Chiến Vương phủ, Hồng Ưng đã đứng đợi từ lâu. Ngày hôm nay nàng muốn ra ngoại thành tập cưỡi ngựa, ngắm hoa dạo chơi.
Ôm theo tiêu ngọc đặt lên môi thổi một khúc nàng tự sáng tác lúc tối qua, Hồng Ưng giúp nàng lên ngựa rồi cũng phóng lên ngồi phía sau giữ chặt dây cương phi như bay ra khỏi thành. Vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, khi qua cửa thành có nhiều người chú ý đến một màn này, nam tử phong lưu anh tuấn nữ tử tài hoa xinh đẹp khiến mọi người nhìn theo ngưỡng mộ tưởng họ là một đôi tiểu tình nhân ân ái.
Cũng dễ hiểu lầm thôi vì hai người cưỡi chung một con tuấn mã lại tíu tít vây lấy nhau ai mà không nhầm tưởng. Trong Chiến Vương phủ Chiến Tịch Lâm hai mắt nổi đóa lên vì không tìm thấy nàng trong phòng cũng như ngoài phủ, triệu tập Tứ Ưng thì lại khuyết đi Hồng Ưng, hắn nghĩ ngay đến một màn nàng đang vui vẻ bên cạnh Hồng Ưng khiến mặt hắn từ trắng chuyển sang tím rồi đen xì như lọ nồi.
Thầm nghĩ, dạo này không quãn giáo Tứ Ưng nghiêm khắc, bọn họ xem hắn chắc là quên đi chuyện kỷ luật nghiêm minh. Được, lấy dịp này trị tội Hồng Ưng cho hắn biết cái gì không với được thì đừng cố mà với lấy. Xem nàng có còn dám trốn ra ngoài mà không xin phép hắn không. Hắn không dám phạt nàng nên tội này chỉ phải đành đẩy hết toàn bộ lên người Hồng Ưng coi như hắn số đen mà chịu hết. Vui vẻ cười một cái gian trá, xong xui đi về phòng đợi nàng về xem kịch vui.
Ra khỏi thành khoảng ba dặm, không còn không khí phồn hoa náo nhiệt nữa mà là một khung cảnh thanh bình yên tĩnh mà lạc thú, xem ra nó chỉ lạc thú với hai người bọn họ. Dừng ngựa, buộc lại bên vệ đường ghé qua một tán cây ngồi nghỉ chân, bên kia vệ đá nàng cùng Hồng Ưng ngồi xuống là một con suối trong vắt đang róc rách chảy qua, dòng nước mát lạnh làm nàng thích thú vươn đôi chân nhỏ nhắn muốn chạm vào nghịch lấy.
Cởi phăng giày vứt sang một bên đưa chân ùm vào nước mát lạnh nàng thích thú reo lên:"Này, Hồng Ưng qua đây ngâm chân với ta, qua đây".
Ở thế giới này, chân nữ nhi chỉ một mình phu quân của nàng nhìn thấy, nhưng nàng thản nhiên không để ý gì chuyện đó trức tiếp ở trước mặt hắn vứt giày lộ ra đôi chân trắng như ngọc mà đẹp đẽ ngâm lấy ngâm để. Đưa tay vẫy hắn sang kéo hắn nhồi ngay bên cạnh giục cởi giày ra ngâm cùng nàng.
Hắn vui vẻ tận hưởng những giây phút lạc thú ấy, biết bao giờ mới có cơ hội lần thứ hai. Nghịch chân chưa thỏa mãn nàng đứng hẳn dậy lội ra giữa suối khom người xuống khoác nước vung vẩy về phía Hồng Ưng khiến hắn bị ướt không nhẹ. Thích thú nàng cười ầm lên khi thấy người gặp họa.
Hồng Ưng hùa theo nàng nghịch nước, bọt nước bắn tung tóe lên mặt cùng y phục hai người, thoáng một lúc cả hai ướt như chuột lột, bây giờ mới sang sớm nên trời còn se lạnh nàng lại nghịch nước không bao lâu răng đánh vào nhau cầm cập, vội vã bước lên bờ ngồi thụp xuống tảng đá lúc nãy cho đỡ lạnh. Nhưng bị ướt gặp đá lại lạnh băng mặt nàng tái nhợt răng môi va vào nhau đến tội nghiệp.
Hồng Ưng thấy nàng ngồi co ro bên bờ lòng hắn trầm xuống vì khó chịu, hắn không muốn nàng phải chịu một chút cực khổ nào ,nếu sớm biết nàng ham chơi như thế hắn sẽ không cho nàng nghịch nước càng không hùa theo nàng để bây giờ nhìn nàng lạnh đến tái đi. Hắn vội vã lên bờ ngồi cạnh nàng vận chuyển nội công giúp nàng hông khô quần áo.
"Tiểu Linh Nhi, muội đã đỡ hơn chưa".
Hồng Ưng ân cần hỏi han, hắn vẫn một mực thấy khó chịu trong lòng. Được hắn hông khô quân áo , mặt nàng cũng đỡ hơn vài phần tím tái vì lạnh, lại nhận lấy cái áo choàng to lớn hắn khoát cho nên giờ mặt nàng đã có chút huyết sắc, giương đôi mắt đen tuyền nhìn hắn khẽ cười, mở miệng trêu chọc hắn:"Ta không sao, có chết đâu mà ngươi lo lắng như thế".
"Ta.. ta chỉ lo muội bị cảm lạnh vậy chủ nhân sẽ trách tôi ta".
"A, thì ra ngươi chỉ sợ đại thúc trách phạt nên mới lo cho ta đúng không, ài có người bạn như ngươi ta thật à khổ tâm mà".
Hồng Ưng thấy uẩn khuất vô cùng lo lắng cho nàng nhưng không dám nói đành lấy chủ nhân ra thay thế nào ngờ nàng lại hiểu lầm ra như vậy, thật khó mà. Nhìn hắn cứng mặt nàng cười đặc biệt vui vẻ.
"Hahaha, làm gì mà ngươi làm tram trọng vấn đề lên thế ta chỉ nói giỡn thôi. Mà này quen ngươi lâu vậy rồi chưa biết ngươi bao nhiêu tuổi đấy, ta thì 21 tuổi còn ngươi".
Hồng Ưng thở phào nhẹ nhõm, coi như nàng cũng còn chút lương tâm a, biết hắn quan tâm nàng mà trêu chọ hắn.
"Ta 22"
"Hí, lớn hơn ta một tuổi a, hì hì vậy ta gọi ngươi một tiếng ca ca rồi, để thủ một lần nhé, Hồng Ưng ca ca".
"ca ca"
Hắn không muốn Tiểu Linh Nhi của hắn gọi như thế, hắn không muốn làm ca ca của nàng hắn càng là muốn làm nam nhân của nàng hơn. Nhưng vẫn đắng chát mà chấp nhận thôi ai bảo nàng không thích hắn làm chi.
"Hảo muội muội".Tuy trong lòng có chút không muốn nhưng vẫn phải chap nhận, không làm được người trong mộng vậy làm một ca ca cũng xem như an ủi.
"ca, ta dạy Huynh ngôn ngữ ở thế giới ta nhé, Huynh có học không?"
Nàng muốn hắn dùng ngôn ngữ nàng dạy nhớ đến nàng, nếu không có sự xuất hiện của đại thúc nàng chắc đã thích hắn rồi, nàng biết hắn vẫn luôn thích nàng nhưng nàng không thể tiếp nhận cùng lúc hai người, nàng vẫn thích đại thúc hơn, tuy là đại thúc lúc nào cũng ức hiếp nàng nhưng nàng không thể ghét và không lúc nàng không nghĩ đến hắn. Hồng Ưng chỉ như một người anh người bạn thân mà thôi.
"Được".
"Nó gọi là ngoại ngữ hay là tiếng Anh, bây giờ ta dạy Huynh giới thiệu về bản thân nhé".
Đến giữa trưa xem như công trình của nàng đã hoàn thành Hồng Ưng đúng là tư chất khá thông minh, dạy hắn một buổi mà hắn có thể trả lời nàng những vấn đê đơn giản rồi, nàng khá hung phấn về chuyện đó.
Mang màn thầu đưa trước mặt nàng, chắc giờ cũng đói bụng rồi sang sớm nàng hối thúc hắn nên không mua được gì ngoài màn thầu cả. Nhìn nàng ăn từng miếng ngon lành hắn củng bỏ vào bụng một tí lót dạ.
Tiếp tục lên ngựa rong rủi cho đến khi trời tà, mặt trời cũng chạy xuống núi đi ngủ nàng mới chịu theo hắn trở về. Ngồi trên lưng ngựa cà ngày rong chơi có chút mệt nàng đựa hẳn vào ngực Hồng Ưng thoải mái vươn vai cho dễ chịu. Ngực hắn rắn chắc, một chỗ dựa lưng lý tưởng bây giờ của nàng, thông dong rút ngọc tiêu thổi một bài âm thanh du dương vang vọng khắp núi rung nghe that vui tai.
Về đến Chiến Vương phủ nàng vội vã về phòng định nẳm dài trên giường cho thoải mái sau đó tắm táp sau nhưng nàng không được như ý nguyện. Mới vào phòng nàng đã bị một vòng tay rắn chắc ôm vào trong ngực rồi bế lên. Không ai khác, đó chính là Chiến Tịch Lâm, đại thúc thúi luôn khi dễ nàng.
Hắn đang cười đặc biệt vui vẻ, ghé miệng vào tai nàng thì thầm:"Cả ngày đi chơi có vui không, sao nàng không rủ ta đi cùng, Hiaz Hồng Ưng đúng là tốt phước được nàng đưa đi chơi còn ta thì nằm nhà không ai them quan tâm".
"Đại thúc...người cũng đừng quá nhỏ mọn, ta đi chới với Hồng Ưng thì sao, thúc không phải hôm qua nói bận sao, hôm qua ta định mời thúc đi nhưng có người nói bận nên ta đành nhờ Hồng Ưng đi vậy".
Hắc hắc"không được gọi là đại thúc, ta đâu có già như vậy, nàng gọi như vậy không thấy chán sao".
"không chán, thúc buông ra ta muốn đi tắm rồi ngủ".
"Không buông, ta đưa nàng đi tắm".
Nàng giật bắn người khi hắn đưa ra yệu cầu đó, hắn đâu có là gì của nàng chứ quản chuyện này làm gì:
"Không được, ta tự mình đi, thúc đâu phải là chồng của ta mà đòi đưa ta đi tắm chứ".
"Chồng, nó là cái gì?''
"Đại loại là phu quân ".
"hahaha sớm muôn gì nàng cũng là thê tử của ta, sớm hay muộn cũng thấy bậy giờ thấy trước đâu có sao".
"Thúc....thúc cũng quá đê tiện đi, hừ, buông ra".
"không buông, đê tiện ta sẽ cho nàng thấy ta đê tiện cỡ nào".
Ôm nàng trực tiếp bỏ vào bồn tắm đã chuận bị từ sớm mặc cho nàng vùng vẫy la hét, hắn vẫn một mực không chịu tha cho nàng. Để xem lần sau còn dám bỏ rơi hắn không
Chiến Tịch Lâm đen mặt, chán ghét nhăn mày: “Sao ngươi không tự lấy áo mình mà lau!”
Tiểu Linh khịt khịt mũi, ngượng ngùng nói: “Quần áo của ta ta phải tự giặt, quần áo của ngươi đã có người khác giặt thay, ngươi sợ cái gì chứ, phải mệt cũng là người khác chứ đâu phải ngươi đâu.”
“. . . . . .” Chiến Tịch lâm hoàn toàn bị hành động vô liêm sỉ của nàng đánh bại rồi.
“Hắc hắc. . . . . .”Vốn là mới vừa ăn xong gà nướng nên nàng lấy tay áo của hắn lau mồm.
Ăn uống no nê, Tiểu Linh chống đầu, kinh ngạc nhìn Chiến Tịch Lâm đang ngẩn người: “Đại thúc, ngươi thật sự rất đẹp trai, trước đây thật sự là không nhìn ra ngươi so với hồ ly còn đẹp hơn đấy.”
Khuôn mặt của Chiến Tịch Lâm lại đen thêm lần nữa, hung ác trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi dám đem bổn vương so sánh với hồ ly sao?”
“A! Đúng nha, đúng là không thể so sánh được.” Tiểu Linh nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!”
“. . . . . .” Vương gia đại thúc rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, dứt khoát kéo Tiểu Linh nằm sấp ở trên đùi mình, đánh hai cái ‘bốp bốp’ vào mông nàng: “Nha đầu thúi, một ngày không chọc ta tức giận, ngươi sẽ bị ăn uống không thông có phải không?”
“Oa. . . . .Ngươi lại đánh vào mông ta!” Tiểu Linhvừa ăn no, lại bị nằm sấp ăn đòn, cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng tức giận la hét: “Đại thúc thúi, ngươi một ngày không đánh ta thì sẽ chết sao?”
“Đúng vậy!” Vừa nói, hắn vừa đánh thêm hai cái nữa.
Chiến Tịch Lâm cũng không phải thật sự muốn dạy dỗ nàng, nghe nàng kêu khó chịu, hắn lập tức đỡ nàng đứng lên.
Tiểu Linh ôm bụng, nôn ọc ọc một trận, phun ra hết tất cả những gì đã ăn vào trước đó, Chiến Tịch Lâm luống cuống tay chân: “Nha đầu, ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Sao lại nôn hết ra rồi?”
Tiểu Linh không rảnh trả lời hắn, sau khi nôn hết tất cả, nàng yếu ớt dựa vào một gốc cây, hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Chiến Tịch Lâm nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không chút nghĩ ngợi bế nàng lên: “Ta đem ngươi đi gặp đại phu!”
“Không cần, thả ta xuống!” Tiểu Linh rơi lệ, yếu ớt đấm hai cái vào ngực hắn: “Ta nói, không biết rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, mới vừa ăn no không thể nằm sấp, nằm sấp như vậy thì ăn bao nhiêu rồi cũng nôn hết ra thôi! Gặp đại phu làm gì? Nôn xong thì không có việc gì nữa rồi!”
“Thật xin lỗi, đều là tại ta không tốt!” Hiếm khi hắn chịu nói một câu xin lỗi.
Tiểu Linh cảm thấy kinh ngạc giống như vừa mới phát hiện ra một châu lục mới, thì ra đại thúc cũng biết nói lời xin lỗi, thật là chuyện trước nay chưa từng có nha.
Nghĩ vậy, đôi con ngươi của nàng đột nhiên lóe sáng, ngay lập tức trở nên nhu thuận, ngây thơ, vô tội ôm lấy cổ của Chiến Tịch lâm, đáng thương nói: “Đại thúc, vừa rồi người ta vốn đã ăn no, nhưng lại bị ngươi làm cho nôn ra hết cả rồi, bây giờ bụng lại đói muốn chết. . . . .”
Tiểu Linh ôm hắn thật chặt, giống như sợ hắn sẽ không chịu trách nhiệm mà chạy trốn, mà tinh thần của Chiến Tịch lâm cũng trở nên nhộn nhạo, giai nhân trong ngực, sự kích động ở trong lòng nháy mắt đã vượt qua lý trí, hắn dịu dàng hỏi: “Vậy muốn ăn cái gì? Ta mang ngươi đi!”
“Ta muốn ăn vi cá om rượu, heo sữa nướng, cá hồng yến chưng cách thủy, đậu hũ xào cay. . . . . .Còn muốn một bình rượu 'Túy hồng tam bôi' thật lớn nữa!”
Mấy thứ này, nàng đã muốn ăn thật lâu, nhưng vẫn chưa có dịp nào để ăn, Thực Vi Tiên là kinh thành đệ nhất tửu lâu, một người bình thường như nàng không thể nào chi nổi, vì vậy nàng luôn đợi một ngày có thể gạt được ai đó đưa mình đến đây.
Bây giờ, ngày đó đã đến rồi, rốt cuộc cũng đã đến rồi!
Chiến Tịch Lâm không phát hiện ra vẻ mặt gian xảo của nàng, khuôn mặt tuấn tú nở ra một nụ cười sủng ái, như đang hứa hẹn với nàng: “Được, ta dẫn ngươi đi!
Last edited by BỘ SÁT; 27-12-2015 at 08:51 PM.
Lý do: sai chính tả