Sáng sớm , ánh nắng miên man chiếu rọi xuống nhân gian những sắc màu nồng ấm đầy nhựa sống , một vài ngọn gió nhẹ lay lắt thổi bay mái tóc dài nặng trĩu tâm tư của Yến Phi Phi . Nàng ngồi bó gối bên khu rừng già cỗi xa lạ . Vũ Xương đứng quay lưng lại phía nàng , đôi mày hắn trùng xuống vì gánh nặng ưu tư . Không gian tĩnh lặng không một tiếng chim hót !
Xa xa một đạo bạch quang từ từ bay đến , ngự trên đạo bạch quang này là một đạo nhân phiêu dật phi phàm , đích thị Tiên Hoàng ! Ông đáp xuống giữa Yến Phi Phi và Vũ Xương nhưng hai người không phản ứng . Có lẽ họ còn mãi đeo đuổi suy nghĩ của mình nên không nhận thấy sự có mặt của ông ta . Tiên Hoàng mỉm cười :
-Có chuyện gì đây ?
Yến Phi Phi nghe tiếng nói mới ngước mắt lên , nàng trông thấy Tiên Hoàng thì ngọc diện khẽ giãn ra , liền đứng dậy hỏi :
-Ngài đến đây là có chuyện gì ?
Tiên Hoàng vẩy phất trần cười :
-Đương nhiên là có chuyện thì ta mới đến !
Yến Phi Phi trầm ngâm , nàng nhớ đến tai kiếp hôm qua thì thảng thốt hỏi :
-Ngài định bắt huynh ấy đi chăng ?
Tiên Hoàng lắc đầu :
-Sự việc chỉ là ngoài ý muốn , hắn không có tội !
Chân diện Yến Phi Phi ánh lên đôi nét vui tươi nhưng lại ẩn tàng mấy phần khó hiểu , nàng đưa song nhãn quan sát Vũ Xương nhưng thấy hắn chẳng có bất kỳ phản ứng nào . Tiên Hoàng hỏi nhỏ :
-Hắn sao thế ?
-Huynh ấy đang đòi đi tìm Ma Hoàng nên bắt tiểu nữ quay về !
Nói xong nàng cúi mặt xuống mân mê tà áo . Tiên Hoàng gật gật đầu rồi bước đến án trước mặt Vũ Xương .
-Phải chăng ngươi day dứt về chuyện hôm qua nên mới quyết định làm thế ?
Vũ Xương ngước mặt cao hơn , hắn mặc nhiên không phủ nhận ! Tiên Hoàng phẩy phất trần cười :
-Ma Hoàng là đại đế trong Ma Giới , sau khi hấp thụ tinh nguyên của Điệp Vũ Hồng và Yêu Vương thì chân tu lại càng khủng khiếp . Ngươi tự lượng sức mình có thể đấu nổi hắn hay sao ?
Vũ Xương vẫn im lặng , tuy nhiên thân hình cũng có chút lay động , Tiên Hoàng bước đi mấy bước nói tiếp :
-Nếu như ngươi thấy thực sự mình có lỗi với nhân gian thì vẫn còn một cách giúp chúng sinh ...
Tiên Hoàng nói đến đây thì dừng lại ra vẻ đăm chiêu , Vũ Xương không kiên nhẫn được liền hỏi :
-Cách gì đây ?
Tiên Hoàng mỉm cười gật đầu vừa ý đáp :
-Bây giờ bọn yêu nhân ở Cô Nhĩ Sơn nghe tin Yêu Vương tử nạn nhất định sẽ làm loạn để tranh đoạt quyền thống trị , ngươi nên đến đó tiêu diệt chúng trước khi chúng kịp thống nhất ...
Vũ Xương trầm mặc giây lát nói :
-Được rồi , ta sẽ đến đấy !
Hắn toan cất bước nhưng tâm tư có điều còn băn khoăn .
-Nếu ngài gặp lại những người của Thiên Vũ Môn hãy nói giúp ta ...
Tiên Hoàng gật đầu :
-Ta hiểu ! Bay giờ ta sẽ về Thu Phong sơn bảo họ ngươi đã đi Cô Nhĩ Sơn , tin rằng họ sẽ hiểu !
Yến Phi Phi căng mắt nhìn hắn nãy đến giờ không chớp , nàng thấy hắn chẳng thèm đá động gì đến mình thì hậm hực :
-Còn muội thì sao ?
Vũ Xương thở dài :
-Cô nương nên theo Tiên Hoàng về Thu Phong sơn ...
Yến Phi Phi cắn môi nhìn hắn , đôi mày liễu như nối làm một , bộ dạng mười phần bất nhẫn . Nàng bật khóc cất bước chạy đi như bay ...
Vũ Xương thấy đấy không phải hướng Thu Phong Sơn thì khẽ giật mình toan đưa tay gọi lại . Nhưng cánh tay hắn dơ lên nửa chừng thì run lên một hồi rồi hạ xuống . Tiên Hoàng lắc đầu :
-Ngươi làm chuyện đó với người ta rồi còn bảo người ta đi đâu ?
Nói đoạn lăng mình lên không nhằm hướng Thu Phong Sơn bay đi . Vũ Xương trầm mặc suy nghĩ , cuối cùng hắn cũng nhắm hướng Yến Phi Phi băng mình .
Mặc dù Đồng Đại Thiên và những người trong Thiên Vũ Môn đã dấu diếm chuyện của Vũ Xương với Thu Nhược Tuyền nhưng lão cũng không lấy đó làm để bụng . Khi đoàn người Quan Ngoại từ biệt lên đường , lão đích thân tiễn họ đến tận Hoa Lân thành .
Huyền Tuyết Sương và Ngọc Băng Tâm tuy rằng lòng rất muốn ở lại Quan Nội tìm kiếm Vũ Xương nhưng Đồng Đại Thiên cùng Tống Tiểu Lan hết sức can ngăn . Cuối cùng họ đành phải nghe lời . Lúc sắp rời Hoa Lân Thành Tuyết Sương đến cúi đầu nói với Thu Nhược Tuyền :
-Nếu Thu Minh chủ có gặp Xương đệ thì hãy bảo đệ ấy quay về Thiên Vũ Môn ...
Đồng Đại Thiên cũng gật đầu :
-Tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Thiên Vũ Môn không bao giờ coi nó là người ngòai !
Thu Nhược Tuyền cũng có chút cảm động với câu nói đó , lão chớp mắt dấu mấy giọt lệ nói :
-Ta nhất định sẽ y lời các vị ! Hãy yên tâm !
Bấy giờ Tiên Hoàng cũng vừa về đến , ông mỉm cười bước lại nói :
-Hãy yên tâm , hắn vẫn khỏe mạnh và đang trên đường đến Cô Nhĩ Sơn , hắn cũng nhờ ta nói hộ với Đồng Môn chủ và các vị trong Thiên Vũ Môn rằng đừng lo cho hắn !
Mọi người gật đầu , Thu Nhược Tuyền mừng rỡ nói :
-Thì ra ý Tiên Hoàng muốn phái hắn đến Cô Nhĩ sơn , như vậy mọi chuyện có thể được dàn xếp !
Lão trầm mặc giây lát hỏi :
-Không biết ngài có gặp nghĩa nữ của ta không ?
Tiên Hoàng mỉm cười đáp :
-Có gặp , nàng ta đi cùng với hắn rồi !
Tào Mạnh Cường , Ngọc Băng Tâm và Huyền Tuyết Sương nghe vậy thì trong lòng nhói lên một cái . Tâm trạng họ đăm chiêu trông thấy . Tiên Hoàng lại vẩy phất trần nói :
-Các vị nên khởi hành thôi ! Ta cũng cần hồi cung thu xếp mọi chuyện !
Nói xong chập chờn biến mất . Đoàn người Quan Ngoại cúi đầu chào Thu Nhược Tuyền rồi ngự kiếm bay đi .
Những người của Thu Phong Phái đi tiễn cũng quay lên núi , Thu Nhược Tuyền nhìn dáng vẻ khắc khổ của Tào Mạnh Cường thở dài nói :
-Duyên đã định , con cũng đừng nên lấy đó làm muộn phiền nữa !
Tào Mạnh Cường gật đầu , nhưng ánh mắt u ám khác lạ .
Nam Cung Phi Vân sau khi rời khỏi Thu Phong sơn thì cũng chẳng về Đồng Tước phái mà ngự kiếm bay theo hướng Cô Nhĩ Sơn . Nàng đi một mạch không ngừng nghỉ đến tận chiều tối thì dãy núi khổng lồ khom khom hình bán nguyệt hiện ra . Nơi đây yêu khí trùng trùng nhưng Nam Cung Phi Vân dường như chẳng chút sợ hãi .
Nàng đáp xuống ngọn đồi hiu hắt cách Cô Nhĩ sơn gần một dặm rồi rẽ những tán cây kỳ quái đi tiếp . Khoảng một khắc sau thì dừng lại trước một ngôi cổ mộ hoang tàn . Trên ấy khắc :"Phu Nhân Điệp Vũ Hồng Lưu Khanh Chi Mộ" . Tuy nhiên chỉ có chữ "Lưu Khanh Chi Mộ" là được khắc tử tế và đẹp đẽ trên tấm bia đá , mấy chữ còn lại méo mó , biến dạng y như người khắc bắt buộc phải làm thế nên tâm tư bất nhẫn thể hiện qua từng nét chữ .
Nam Cung Phi Vân quỳ xuống , hai giọt lệ ngọc tuôn chảy khỏi bờ mi nói :
-Mẫu thân , cuối cùng lão ta cũng chết rồi . Con biết nếu như người còn sống mà hay được tin này thì nhất định sẽ buồn chán và đau khổ lắm . Nhưng con thì khác , dù mẫu thân có giận thì con cũng nói thẳng rằng con rất vui mừng khi thấy lão ta chết một cách thê thảm như vậy !
Nàng cắn môi rồi đưa vạt áo quệt mấy dòng lệ nói :
-Cả hai gã đàn ông ấy đều chẳng ra gì , đều đáng chết cả . Nhưng vẫn còn nhiều kẻ chưa bị báo ứng . Nhất định con sẽ bắt bọn chúng phải gánh hậu quả về việc đê tiện mà chúng làm !
Nói đoạn dập đầu mấy cái , nàng đứng dậy ngước nhìn ngôi mộ rất lâu mới cất bước xuống núi . Đột nhiên trên những tán lá âm u yêu khí ngập tràn , tiếng lá cây rụng xuống xào xạc nghe như từ cõi âm băng vọng về khiến người ta không lạnh mà run . Nam Cung Phi Vân chân diện đại biến hỏi lớn :
-Là kẻ nào ?
Tiếng lá rụng nghe ngày càng nhiều , âm thanh cũng theo đó lớn hơn , rồi tiếng thở phì phò thổi bay cả vạt áo nàng khiến nàng lui lại lảo đảo . Nam Cung Phi Vân định thân được thì đã thấy một yêu nhân khổng lồ mình người đuôi rắn án trước mặt . Đôi mắt xanh lét u ám tỏa ánh sáng lạnh người vào đêm thâu . Nam Cung Phi Vân tái nhợt chân diện hỏi :
-Ngươi ! Ngươi là ai ?
Yêu Xà cười thích thú , hắn thu mình biến thành một thư sinh thanh y tuấn tú nhưng mười phần âm hiểm đáp :
-Yêu Xà đại tướng quân và sắp tới sẽ lên làm Vương của lòai Yêu nhân ma quái ...
Nam Cung Phi Vân lùi lại mấy bước nữa , chân tay nàng run rẩy cơ hồ như không còn sức lực nói :
-Ngươi định ... làm gì ta ?
Yêu Xà cười hắc hắc đáp :
-Làm gì ư ? Đối với một đại mỹ nhân bậc nhất trên giang hồ như nàng thì có thể làm gì khác ngoài phát lạc ?
Nam Cung Phi Vân đặt tay vào chuôi kiếm nói :
-Người - Yêu khác biệt , ngươi mà tiến đến đây thì đừng trách ta !
Yêu Xà cười nhạt :
-Bây giờ ta cũng là một con người vậy !
Nói xong bỏ ngoài tai lời hăm dọa của Nam Cung Phi Vân . Hắn dấn bước đến cười dâm dật . Nam Cung Phi Vân toàn thân nghe như lạnh buốt nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi . Nàng lấy hết can đảm vận chân nguyên xuất năm đạo kiếm quang như năm tia lôi điện đến Yêu Xà .
Hắn cười cuồng loạn nhấc mình lên cao vận chân nguyên như khói nhạt nói :
-Chút bản lĩnh này mà cũng đòi kháng cự sao ?
Lời vừa dứt thì thanh quang đại thịnh bao trùm song thủ , hắn đan chéo tay đón thẳng năm đạo kiếm của Nam Cung Phi Vân chẳng chút băn khoăn . Một tiếng nổ lớn làm dạt cả cây cối xung quanh . Nam Cung Phi Vân rúng động thân hình . Nàng nhảy lùi lại tránh áp lực định xuất chiêu tiếp nhưng Yêu Xà nhanh như chớp tiến đến nắm chặt cổ tay cầm kiếm của nàng . Hắn đoạt lấy thanh kiếm đưa tay búng nhẹ một cái . Thanh kiếm tan thành tro bụi trước mặt Phi Vân , ngọc diện nàng cắt không ra máu . Yêu Xà thích chí cười vang :
-Xem nàng còn kháng cự nổi không ?
Nam Cung Phi Vân hét :
-Đồ khốn kiếp ! Thả ta ra !
Yêu Xà cười rung chuyển núi đồi , hắn định ôm nàng bay đi thì phía rừng cây u ám lại vọng ra một tiếng cười nghe đầy nhu mị .
-Ha ha ! Có ta ở đây lẽ nào lại để ngươi mang nàng ta đi ?
Yêu Xà chân diện thất sắc . Hắn chỉ tay ấp úng :
-Là ... ngươi... ư !
Nam Cung Phi Vân vừa rồi trông thấy thần sắc Yêu Xà hãy còn mười phận ngạo nghễ , vậy mà nghe tiếng cười đầy yêu mị kia liền trở nên hốt hoảng đến thất thần . Nàng không khỏi khinh khi mà cười thầm trong lòng . Nhưng nghĩ kẻ mới đến không biết tâm địa thế nào ? Giữa chốn yêu ma trập trùng này xem ra tìm được một người tử tế có khi còn khó hơn lên trời ! Nếu hắn đến đây với ý định giống tên Yêu Xà tà dâm kia thì ngang với tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa , mà "vỏ dừa" này tu hành khiến Yêu Xà còn hoảng sợ tất nhiên không tầm thường !
Tiếng cười đầy mê lực xen lẫn ngạo nghễ chỉ vang lên một lần rồi không gian trở nên im lặng như tờ . Đây đó vi vút vài nhánh lá cọ xát vào nhau dưới hấp lực mong manh của mấy làn gió nhẹ . Nam Cung Phi Vân căng mắt vào bóng tối quan sát , nhưng ngoài những làn ánh sáng hư ảo lay lắt chập chờn của các lòai côn trùng kỳ lạ ra thì cơ hồ không có gì khác . Chính điều đó lại càng dấy lên trong tâm tư nhạy bén của nàng những lo âu vô hình , kẻ này rốt cuộc là ai ?
Ý nghĩ hãy còn mơn man ve vút tâm trí thì từ xa xa một luồng ánh sáng bạc hắt đến . Yêu Xà thất sắc đẩy Nam Cung Phi Vân qua một bên né tránh , làn ánh sáng đánh vút vào một thân cây gần đấy khiến nó nổ tung , khói nhạt nghi ngút bay vên . Yêu Xà buông đôi mắt giận dữ về hướng luồng ánh sáng phát ra quát :
-Yêu Hồ khốn kiếp ! Dám dở trò đánh lén bỉ ổi ?
Từ phía luồng bạch quang vừa bắn tới một âm hưởng nghe du dương chấn động lòng người ngân lên , tuy rằng chỉ là tiếng nói nhưng khiến người nghe có cảm nhận nó trong trẻo như tiếng hát mà lại ấm áp êm đềm như lời ru đầy âu yếm :
-Ngươi quên thân phận chúng ta rồi sao ? Không bỉ ổi thì không là yêu ma !
Yêu Xà buông Nam Cung Phi Vân ra vận chân nguyên lên song thủ . Hắn phóng một chưởng khí thế bạt sơn đến chỗ âm thanh huyễn hoặc . "Ầm ! Ầm!" Mấy tiếng động . Cỏ cây xung quanh một trượng vuông bị chưởng phong đánh cho tơi bời , đất cát cày tung lên bay mù mịt .
Nam Cung Phi Vân nhân cơ hội ấy định băng mình vào đêm sâu chạy đi nhưng một thân ảnh trắng chập chờn đến án trước mặt nàng . Nam Cung Phi Vân ngước mắt lên quan sát , chân dạng biến đổi một cách kỳ quái .
Kẻ chặn đường trông chỉ độ ngòai hai mươi , toàn thân vận bạch y , dung mạo anh tuấn phi phàm , đôi mắt sáng lấp lánh tỏa ra thứ mị lực thu hút khiến người ta muốn nhìn mãi không thôi . Trên đời này quả thật nam nhân đẹp như vậy nàng chưa hề gặp qua . Yêu Hồ mỉm cười cất tiếng hỏi nhỏ nhẹ như gió lay :
-Cô nương định đi đâu ?
Nam Cung Phi Vân giật mình bừng tỉnh , nàng lùi lại hai bước , hướng thu nhãn vào đêm đen lạnh nhạt đáp :
-Ta đi khỏi đây !
Yêu Xà sau khi đánh một chưởng như vũ bão còn đang căng mắt nhìn ngó thì nghe tiếng đối đáp , hắn quay ngược lại quan sát , chân diện nổi lên tám phần ngạc nhiên trước thứ thân pháp quỷ dị của Yêu Hồ nhưng cũng trấn tĩnh cười ha hả nói :
-Cho dù thoát khỏi tay ta thì cô nương cũng khó chạy được với hắn !
Cả Yêu Hồ Lẫn Nam Cung Phi Vân đều không phản ứng trước tiếng cười hoang dại ấy . Yêu Xà nhìn hai người đăm chiêu cân nhắc , gã Yêu Hồ này không hề tầm thường một chút nào . Vừa rồi hắn thóat khỏi chưởng pháp của mình mà chẳng gây một tiếng động . Nếu cố công giao thủ thì dù cho có thắng cũng dẫn đến lưỡng bại câu thương , hơn nữa hắn quỷ kế đa đoan . Trước mắt mình còn phải lo thâu dữ lực lượng để lên làm Yêu Vương . Vì một ả đàn bà mà hỏng đại sự thì thật không đáng !
Hắn quay mình bay vút vào đêm sâu nói vọng lại :
-Chuyện này ta sẽ tính sổ với ngươi sau !
Yêu Hồ cười nhạt , hắn cũng chẳng thèm đuổi theo mà đưa ánh mắt đầy tình ý nhìn Nam Cung Phi Vân khiến nàng thấy gai gai người .
-Ngươi muốn làm gì ?
Yêu Hồ ngửa mặt cười vang nói :
-Ta là đệ nhất mỹ nam tử , nàng là đệ nhất mỹ nhân ! Kết hợp chẳng hóa ra chuyện tốt hay sao ?
Nam Cung Phi Vân lùi lại hai bước tựa mình vào gốc cây . Nàng trừng mắt phượng quát :
-Đừng hòng !
Yêu Hồ ngưng cười , hắn bước đến vung hữu thủ nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Nam Cung Phi Vân bay đi . Nàng cố sức chống cự nhưng chỉ là vô ích ! Chỉ thoáng chốc cả hai đã mất dạng . Không gian trở lại sự im ắng vốn có ...
Yến Phi Phi vừa bay đi vừa lầm rầm :
-Ngươi tưởng ta muốn đi theo ngươi à ? Đồ nam nhân chẳng ra gì !...
Nói xong nước mắt lại chảy xuống như mưa , nàng tăng hết tốc lực bay như điên dại , chẳng nghĩ gì đến phương hướng . Từng làn gió lạnh lẽo phả dạt đến khiến ngọc diện nàng rát lên từng hồi , nước mắt theo luồng gió ấy trôi vào không trung khiến mắt nàng cay xè , đỏ mọng . Khung cảnh phía trước như nhạt nhòa đi ít nhiều ... Yến Phi Phi đưa tay lên định gạt nước mắt thì một bàn tay ấm áp nắm lấy .
Nàng cảm nhận được hơi ấm này có gì đấy quen thuộc nên quay lại . Là Vũ Xương ! Hắn đang đăm mắt nhìn nàng , chân diện không có gì biến đổi , cũng chẳng biểu hiện một xúc cảm nào . Hắn nói :
-Chúng ta xuống !
Không hiểu sao Yến Phi Phi thấy lòng mình mềm ra trước câu nói đó . Bao nhiêu căm giận lúc nãy cũng theo gió vương vất vào nắng mai . Nàng không thu tay lại mà từ từ đáp xuống theo hắn , đoạn hỏi :
-Đuổi theo ta làm gì ?
Vũ Xương buông Yến Phi Phi , hắn chắp tay ra sau , ánh mắt thoáng chút mơ hồ đáp :
-Ta phải có trách nhiệm với những gì mình làm !
Yến Phi Phi thẫn thờ , mắt nàng tự nhiên lệ vừa ngưng lại tiếp tục chảy ra như suối . Toàn thân nàng bắt đầu run lên từng hồi , nàng dơ tay tát hắn một cái như trời giáng , run giọng mắng :
-Cút ! Cút khỏi đây cho ta !
Má Vũ Xương sau cái tát ấy ửng đỏ lên in hằn đủ năm ngón tay , hắn không phản ứng một chút nào mà hướng song mục lặng lẽ quan sát Yến Phi Phi : Nàng đang bưng mặt nấc nghẹn từng hồi :
-Khốn kiếp ! Ngươi nghĩ ta cần sự thương hại và tấm lòng cao thượng của ngươi sao ?
Vũ Xương thẫn thờ , hắn từ từ bước đến ôm lấy Yến Phi Phi vào lòng , cả trời đất như ấm áp lại . Yến Phi Phi vùng vằng quát :
-Thả ta ra ! Thả ta ra ngay !...
Hắn không phản ứng mà ôm nàng chặt hơn nói :
-Là ta không đúng ! Là ta đã dối lòng mình ...
Yến Phi Phi gục đầu vào ngực hắn , đối với nàng lúc này , đó là nơi ấm áp và an lành nhất trên thế gian ...
Giang hồ liên tục dậy lên những lớp sóng đồn thổi sau vụ ác chiến trên Thu Phong sơn vừa rồi . Phần lớn trong những lời ấy đều do bọn thích nhiễu sự thêm ra bớt vào . Khi Ma Hoàng giáng hạ nhân gian thì chúng nhân đều đang cố công chạy trối sống trối chết tìm cho mình sinh lộ , chỉ mấy chục người chứng nghiệm sự việc hy hữu này .
Tuy nhiên khi đi lại trên giang hồ những kẻ từng dự Thiếu Niên Anh Hùng hội nhất nhất đều nói rằng mình tận mắt mục kích sự xuất hiện đó , hơn nữa còn thêm thắt vào rất nhiều tình tiết ly kỳ đến buồn cười . Mỗi người một ý cho nên mới vẽ ra Ma Hoàng đủ loại hình dạng . Nào là một con Yêu Xà to như một tòa nhà , nào là một con sói nhân to ngang tòa núi , có kẻ giàu óc tưởng tượng còn bịa ra hắn vô hình vô dạng , đối thủ chỉ có thể nghe tiếng chưởng phong mà đoán biết phương vị ...
Nhưng dù có đồn thổi thế nào đi nữa thì chung quy lại vẫn dẫn đến một kết cục : Đấy là sự sợ hãi bao trùm . Không ai là không nghĩ nhân gian sắp rơi vào cảnh tận thế ! Nhưng sau đấy một vài kẻ cũng hay tin Tiên Hoàng xuất thế , điều ấy nuôi lại chút hy vọng cho chúng nhân !
Nhưng dù thế nào đi nữa thì mọi người vẫn ghét cay ghét đắng cái kẻ đã gây ra thảm họa . Mặc dù khi Yêu Vương cùng Điệp Vũ Hồng kịch đấu với Vũ Xương không ít người đã trông thấy , tuy nhiên họ thường bỏ qua cái chi tiết đó mà thêm thắt vào những lời huyễn hoặc cho rằng Vũ Xương là đồng bọn với Ma Hoàng nên đã nhân cơ hội hỗn độn mà phá vỡ phong ấn Tiên Ma Chi Cảnh ? Nghe thật chẳng có chút lôgic nào nhưng lạ làm khối kẻ mê đắm trong những lời nói đó .
Ngoài ra kẻ còn bị căm ghét nữa đấy là Điệp Vũ Hồng . Năm xưa hành động "cao thượng" của lão được giang hồ tôn xưng thế nào thì bây giờ họ vùi dập lão thế ấy . Đủ mọi lời nhục mạ ! Đủ mọi câu chửi thề ném vào cái tên lão . Họ căm phẫn như thế một phần cũng vì chưa thấy ai chết vào tay Ma Hoàng nhưng chết trong tay Tiên Tri giáo thì không ít ...
Thi thoảng cũng có vài kẻ mang dòng máu lãng mạn , lạc quan thì ngồi bàn tán về những đại mỹ nhân tuyệt sắc tham dự đại hội . Rồi cũng bắt chước các vị tao nhân mặc khách năm nào , họ tôn xưng Tứ Đại Mỹ Nhân . Trong đấy đứng đầu mặc nhiên là phản đồ Nam Cung Phi Vân của Đồng Tước Phái , thứ hai là Yến Phi Phi của Thu Phong Phái , thứ ba là Ngọc Băng Tâm của Yên Hoa Môn , thứ tư là Kim Tình Văn của Triêu Dương phái .
Bọn trai tráng khí huyết hãy còn phương cương , tất nhiên khi nghe nhắc đến những mỹ nhân tuyệt sắc thì không khỏi hưng phấn trong người , cho nên so với những kẻ già cả chỉ biết ngồi ôm than thở thì họ mấy phần vui vẻ hơn .
Tiểu trấn Nam Khê cách Cô Nhĩ sơn gần một trăm dặm , nơi này tiếp giáp với vùng yêu khí trùng trùng nên những kẻ sống trong tiểu trấn đều không phải tầm thường . Đa số đều là người - Yêu hỗn độn , họ lấy nhau , sinh đẻ ra con cái lai tạp nên nhiều đứa trẻ hình dạng vô cùng cổ quái . Cũng vì có lối sinh hoạt không phân biệt ấy nên đối với chuyện thị phi giang hồ cái nhìn của họ phần nào đỡ khe khắt hơn !
Khi đến tiểu trấn này , Yến Phi Phi đi tìm một cửa hiệu mua cho mình một bộ váy áo màu thủy lục . Điều đấy làm Vũ Xương không khỏi băn khoăn , hắn nheo mắt hỏi :
-Sao lại thay đổi y phục thế này ?
Yến Phi Phi mỉm cười bước đến ôm cánh tay hắn kéo đi đáp :
-Từ nay muội không còn là người Thu Phong phái , huynh đi đâu thì muội đi đó !
Vũ Xương trầm ngâm , hắn nói gọn :
-Nghỉ lại đây rồi sáng mai đến Cô Nhĩ Sơn !
Nam Cương Yêu Khí chập chờn , cây cối trên này như biến dạng , méo mó , cành lá héo hắt rũ rượi . Không một loài côn trùng , sâu bọ nào cư ngụ . Quang cảnh một màu chết chóc bao trùm .
Trong căn thạch động mà ngày trước tám đệ tử Đồng Tước Phái cùng Thu Nhược Tuyền và Nhất Tiêu chân nhân ghé vào , từng làn khí xanh mờ ảo dập dìu bay ra ...
Sâu trong căn động , nơi những làn u khí trập trùng lan tỏa phân tán . Ma Hoàng ngồi xếp bằng trên tảng đá khổng lồ lấp lánh khói xanh . Khuôn mặt đỏ gay hòa lẫn màu mái tóc loáng thoáng nét thần quang rồi biến mất . Hắn đã nhắm mắt lại kiết đà , từ lòng bàn tay hai khối cầu nhỏ xanh lét lóng lánh như nước từ từ định hình .
Ma Hoàng mắt không mở , hắn đưa tay chấp hai khối cầu làm một . Khối cầu giờ trông như một cái bong bóng nước màu lục đậm đặc . Hắn đẩy khối khí lơ lửng lên khoảng không trước mặt rồi phun một làn khói nhạt vào . Những khối hình ảnh vận động liên hồi trên bề mặt khối cầu xuất hiện . Ma Hoàng mở mắt quan sát .
Khối cầu này là nhân gian thu nhỏ với đủ mọi cảnh sinh hoạt của chúng nhân , hắn đưa ngón trỏ ở hữu thủ lên xoay xoay loại bỏ tất cả những hành ảnh hỗn tạp . Bây giờ khối cầu chỉ còn lưu lại hình ảnh một ngọn núi khom khom hình bán nguyệt ...
Ma Hoàng nhìn vào đấy , chân diện hắn cau có ... Đột nhiên bên ngoài có tiếng xao động , tiếp đấy bốn nhân ảnh bước vào , hai nam và hai nữ , hình dạng cổ quái . Họ đều ăn vận hắc y cùng một lối với Ma Hoàng , chỉ khác một điều , đầu tóc xanh lét như mê khí trên Nam Cương !
Bốn người vừa vào đến vội quỳ xuống thi lễ . Ma Hoàng khoát tay nói :
-Không cần đa lễ ! Tứ Đại Thần Ma đến thì tốt rồi !
Một ma nhân cúi đầu hỏi :
-Không hiểu Ma Hoàng gọi bọn tại hạ đến đây là có chuyện gì ?
Ma Hoàng chỉ tay vào khối cầu hãy còn lơ lửng nói :
-Các vị hãy xem đi !
Tứ Đại Thần Ma đăm mắt quan sát , chân diện thay đổi liên hồi . Một người khác lên tiếng :
-Phải chăng hắn là kẻ được sinh ra từ Tiên Ma Chi Cảnh ?
Ma Hoàng gật đầu :
-Đúng vậy !
-Ma Hoàng định xử lý hắn thế nào ?
Ma Hoàng chống gối đứng dậy , hắn thở dài đáp :
-Nhân tài vạn năm có một , trong người hắn lại có cả Ma khí , giết đi chẳng phí lắm hay sao ?
-Chúng tại hạ vẫn chưa được rõ lắm về ý tứ của ngài !
-Hãy đến Cô Nhĩ Sơn ngăn cản hắn thực hiện công việc , ta không hứng thú với bọn yêu nhân ở đó như bọn Tiên Hoàng nghĩ . Nhưng nếu hắn thất bại trong nhiệm vụ này thì ... các ngươi hiểu hay không ?
Tứ Đại Thần Ma đáp :
-Chúng thần hiểu !
Nói đoạn cả bốn tên khom người lui ra ngòai ... Ma Hoàng lại tiếp tục đăm mắt vào khối cầu , chỉ có điều bây giờ khối hình ảnh trên ấy không phải Cô Nhĩ Sơn mà là Đồng Tước sơn ...
Ngọn núi hình con chim sẽ này ngàn năm nay vẫn ngập tràn tiên khí , là một trong những kỳ sơn hiếm có của Quan Nội . Nếu miễn cưỡng ví miền Nam Quan Nội như cánh đồng mênh mông thì Đồng Tước sơn chính là cái đài lớn trên cánh đồng ấy ...
Kể từ lần tham dự đại hội Thiếu Niên Anh Hùng về , Nhất Tiêu chân nhân bế môn không đón tiếp khách , tâm trạng ông lúc nào cũng nặng màu u ám . Rõ ràng chuyện của Nam Cung Phi Vân và vận mệnh võ lâm đã khiến con người phiêu dật này không còn giữ được dáng dấp an nhàn tự tại của mình .
Tiểu Tường nét mặt mấy phần sầu khổ lẫn lo lắng bước vào biệt phòng của Nhất Tiêu chân nhân thưa :
-Bẩm chưởng môn sư bá , đệ tử đã điều tra kỹ và biết được nam Cung sư muội hiện đang nằm trong tay Yêu Hồ ...
Nhất Tiêu chân nhân quét đôi mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Tường cười nhạt :
-Ý ngươi muốn đến cứu nó ?
Tiểu Tường cúi đầu không phản đối . Nhất Tiêu chân nhân đập bàn mắng :
-Loại phản đồ như vậy không xứng để ngươi ngày đêm nhớ mong ! Có biết làm như vậy sẽ phạm vào giới luật của Đồng Tước phái không hả ?
Tiểu Tường im thin thít không dám hé nửa lời , Nhất Tiêu chân nhân trông bộ dạng hắn cũng lấy làm tội nghiệp . Ông ta diệu giọng nói :
-Giang hồ vì chuyện của nó đã có không ít lời đàm tiếu về Đồng Tước phái , thân làm chưởng môn ta phải ... có hiểu hay không ?
Nói đoạn khom người lui ra ngoài . Hắn bước thẳng một mạch xuống chân núi ngước đầu nhìn lại Đồng Tước phái rồi ngự kiếm nhằm hướng Cô Nhĩ Sơn bay đi , chỉ thoáng chốc đã mất dạng .
Trên núi , Nhất Tiêu chân nhân không biết tự bao giờ đã bước ra khỏi biệt phòng , ông đưa đôi mắt u ám nhìn theo đạo bạch quang của Tiểu Tường dần khuất , nét mặt trở nên sầu bi khác thường .
Đột nhiên từ phía chính điện có năm nhân ảnh đang chậm rãi bước tới . Nhất Tiêu chân nhân nhìn thoáng qua đã biết họ là ai !
Đi ngoài cùng bên phải là một đạo nhân nom tuổi ngoài ngũ tuần , râu tóc hãy còn đen bóng , chân chiện vài nếp nhăn điểm xuyến vẻ xuân già , đấy là Nhất Hoa chân nhân thủ tọa Đông Lai viện .
Tiếp theo là một đạo cô tuổi ngoài tứ tuần , dung mạo như hoa , tay cầm phất trần , đi lại như hạc nội mây ngàn , Thái Hiên tiên cô thủ tọa Ngọc Lâm viện .
Người nữa khí độ tiêu sái , râu tóc vài sợi điểm bạc , nét phong trần hiện rõ trên chân diện , Nhất Tình chân nhân thủ tọa Đông Hồ viện .
Một đạo nhân dáng người cao cao , tóc tai bạc gần hết , tay cầm phất trần , khí độ tiêu sái , ánh mắt rực cháy thần quang , thủ tọa Hàn Lâm viện Nhất Hồng chân nhân .
Cuối cùng là đạo cô tuổi cỡ lục tuần , vóc hạc mình mai , mái tóc dài buông xõa hãy còn chưa có dấu vết thời gian , Thái Hà tiên cô thủ tọa Phong Lâm viện .
Bọn họ bước đến trước mặt chân Nhất Tiêu chân nhân cúi đầu nói :
-Chưởng môn sư huynh !
Nhất Tiêu chân nhân đưa tay nói :
-Bất tất đa lễ !
Ông bước vào biệt phòng ,năm vị viện chủ cũng nối gót theo . Sau khi an tọa Nhất Tình chân nhân mới thở dài nói :
-Y lời của chưởng môn sư huynh , bọn ta đến vùng giáp danh Nam Cương quả nhiên phát hiện dấu tích của Ma Hoàng trên đấy , hơn nữa cảnh vật cũng hoang tàn khô héo như rơi vào ngày tận thế ...
Nét mặt sáu người trở nên u ám khác lạ . Thái Hà Tiên cô sau khi suy nghĩ một hồi mới cất tiếng xóa tan sự im lặng không biết tự độ nào đang ngự trị :
-Nếu Ma Hoàng đã tọa lạc ở Nam Cương và muốn thống trị Nhân giới thì e rằng mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Đồng Tước phái ...
Mọi người không phải không nhận ra điều này , chỉ có điều ai nấy tránh nói ra suy nghĩ chẳng lành ấy mà thôi . Nhất Tiêu chân nhân vẫn im lặng , không khí trong phòng trở lại trầm lắng ...
Người ta nói nữ nhân là những người luôn niết lo xa , ấy cũng không phải điều ngoa ngôn vì lúc này Thái Hiên Tiên cô đã lên tiếng :
-Chưởng môn sư huynh nghĩ chúng ta có nên cầu viện các phái khác đến tương trợ hay không ?
Ý này cũng phần nào hợp với suy nghĩ của bốn vị viện chủ còn lại nên không ai phản đối . Nhất Tiêu chân nhân lắc đầu đáp :
-Còn chưa biết mọi chuyện sẽ diễn tiến thế nào , bây giờ đi cầu sự tương trợ há chẳng phải để cho thiên hạ xem thường chúng ta là những kẻ thiếu dũng khí sao ?
Mọi người nghe vậy cũng không ai phản đối , sự u trầm bao bọc không gian . Nhất Tiêu chân nhân lại nói :
-Thực ra từ khi yêu khí đột nhiên trập trùng ở Nam Cương ta đã có linh cảm điều chẳng lành sẽ xảy ra cho Đồng Tước phái , chỉ không ngờ một điều tai họa đó lại quá khủng khiếp ...
Nhất Hoa chân nhân trầm ngâm :
-Tuy rằng chúng ta không thể để chúng nhân xem thường , nhưng cũng không thể để Đồng Tước phái uy danh ngàn đời bị hủy diệt , về điều này mong chưởng môn sư huynh hãy cân nhắc cho kỹ !
Mọi người gật đầu cho là phải , Nhất Tiêu chân nhân thở dài nói :
-Ta sẽ bàn chuyện này với Thu Minh chủ , bây giờ các vị viện chủ hãy tập hợp lực lượng , chúng ta có thể phải nghênh đón kẻ thù bất cứ lúc nào , tốt nhất nên đề cao giới bị !
Năm người cúi đầu "vâng" một tiếng rồi cáo biệt . Nhất Tiêu chân nhân đợi họ đi rồi cũng cho người lấy giấy bút viết thư mang đến Thu Phong Sơn !
Màn đêm u tối , Quan Ngoại một màu bàng bạc lấp lánh tuyết băng . Ngọc Băng Tâm đứng một mình bên mõm đá nhỏ nơi Tuyết Liên Cốc hoang vu . Từng cơn gió tuyết vi cút thổi đến tung bay tà áo trắng phất phơ của nàng . Tuyết băng như chưa bao giờ bám lên thân hình tha thướt ấy !
Đôi mắt nàng hướng vào đêm sâu khôn cùng , tâm trạng vạn bề u ám ...
Đằng sau một nhân ảnh như mây chập chờn đáp xuống , Ngọc Băng Tâm quay lại nhìn thì không khỏi thảng thốt . Đứng trước mặt nàng lúc này là một thiếu phụ nom dáng dấp chưa đến tam tuần , dung nhan tú lệ bất phàm . Toàn thân nàng cũng bao bọc trong lớp vải trắng thanh khiết . Ngọc Băng Tâm run giọng :
-Sư phụ !
Người mới đến là Bách Hoa Đình chủ Vạn Xuân Đường . Nàng nhíu mày nhìn Ngọc Băng Tâm hỏi :
-Tại sao đêm nào con cũng làm khổ mình như thế ? Có biết rằng hắn không hề nghĩ gì đến con không ?
Ngọc Băng Tâm cúi đầu , khóe mắt phượng lăn dài hai giọt lệ .
-Con biết !
Vạn Xuân Đường cười nhạt :
-Đã biết sao còn không chấm dứt ? Nên nhớ con tu đang luyện Địa Ngục Âm Băng ... mà loại võ công này không hề đơn giản đâu !
-Đệ tử xin nghe theo lời chỉ giáo !
-Hãy về Yên Hoa Môn cho ta !
Ngọc Băng Tâm thẫn thờ giây lát rồi cũng băng mình bay đi , không gian im ắng , chỉ còn hình ảnh tà áo dài phất phơ tung bay theo gió của Vạn Xuân Đường . Nàng buống tiếng thở dài rồi cũng lắng mình vào đêm bạc ...
Cô Nhĩ sơn ngàn năm nay vẫn là thánh địa của Yêu Nhân , nơi đây bất kể ngày đêm đều ngập tràn yêu khí . Tuy nhiên không đến nỗi nặng sát khí như Nam Cương nên cây cối vẫn muôn phần tốt tươi . Vũ Xương đăm mắt nhìn lên dãy núi hỏi :
-Theo muội thì chúng ta nên hành động thế nào cho hợp ?
Yến Phi Phi thấy hắn mấy phần dịu dàng hơn trước , lại đổi cả cách xưng hô thì trong lòng vạn phần vui sướng . Nàng mỉm cười đáp :
-Bọn chúng muốn nắm được quyền hành tất nhiên trước kia cũng phải có chút quyền lực làm hậu thuẫn , mình cứ tóm vài tên yêu nhân truy vấn xem những kẻ nào dưới thời Yêu Vương nắm quyền hành nhiều nhất thì tự nhiên sẽ rõ thôi !
Vũ Xương gật đầu rồi cùng nàng bay lên Cô Nhĩ Sơn , trên này trái với những dự đoán của hai người , yêu khí tuy đại thịnh nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng yêu ma nào . Vũ Xương nheo mắt hỏi :
-Chúng ta đi một đoạn khá dài rồi mà sao không thấy yêu nhân nào ra cản đường , chẳng phải đây là vùng đất thịnh vượng nhất của chúng sao ?
Yến Phi Phi nhìn trước ngó sau một hồi cũng chỉ thấy nghi ngút những luồng khí xanh như khói nhạt chứ tuyệt nhiên không hề thấy tiếng động lạ nào thì cũng lấy làm băn khoăn trong lòng .
-Muội cũng không rõ , nhưng theo như những người đã tới đây nói lại thì yêu ma trên này rất nhiều , đi đâu cũng gặp ...
Nàng dừng lại đưa ánh mắt lo lắng nhìn Vũ Xương thì thấy hắn cũng thất thần khác lạ .
-Phải chăng muội cũng nghĩ Ma Hoàng đã đến đây tiêu diệt hết chúng rồi ?
Yến Phi Phi không đáp , nàng ngự kiếm bay lên nói :
-Chúng ta đi một vòng nữa xem sao !
Vũ Xương vận chân nguyên đẩy dạt những đám u khí xung quanh , xa xa trong những mây vụ lẩn quất , phảng phất lại luồng yêu khí trập trùng , dường như được tập hợp từ muôn vạn luồng yêu khí nhỏ . Hắn thở dài nói :
-Hình như Ma Hoàng vẫn chưa hành động , nhưng tại sao yêu nhân lại tập hợp hết về đấy ?
Yến Phi Phi bay đi trước nói vọng lại :
-Chúng ta đi đến đó xem sao !
Yêu khí ngày càng lớn , chập chờn mờ ảo như sóng biển , đây đó còn vọng lại tiếng reo hò , điều đấy càng khẳng định rằng bọn yêu nhân chưa hề bị Ma Hoàng tiêu diệt , hơn nữa chúng còn tập hợp đông đảo thì tất cũng có nguyên nhân .
Hai người bay thẳng một mạch đến hướng yêu khí trùng trùng , gần đến nơi Yến Phi Phi nói :
-Chúng ta không nên vọng động vội , hãy quan sát xem chúng định làm gì đã !
Nói đoạn đáp xuống đất men theo các tán cây đi tiếp . Về mấy mặt lịch duyệt giang hồ Vũ Xương hãy còn nhiều điều mơ hồ nên nhất nhất nghe lời nàng .
Lúc này âm thanh ồn ào dội đến ngày càng lớn ,nghe như tiếng người cãi vã , mà cũng tựa như tiếng bàn tán , tranh luận . Đủ mọi thứ âm thanh hỗn tạp , nghe chói lói màng tai . Quả thật chúng dân bình thường mà nghe được những âm thanh ma quái này tất sẽ phải đảm tâm .
Bây giờ , trước mặt hai người hiện hữu một thung lũng vô cùng rộng lớn , thung lũng này tuyệt nhiên không giống những thung lũng bình thường , thay vì những đám mây chờn vờn là những làn u khí vất vưởng . Ở giữa thung lũng , trên khoảng đất lớn mấy trăm trượng vuông tương đối bằng phẳng , dựng lên một cái đài khổng lồ , trên đài treo bốn là cờ đen như vũ trụ đột nhiên bị mất ánh dương .
Xung quanh đài này không có bàn ghế gì cả , chỉ thấy vô số yêu nhân với đủ mọi loại hình dáng kỳ quái đang lố nhố tập trung . Bọn chúng ngoài trừ đôi mắt thi thoảng ngó lên đài cao như chờ đợi một cái gì đấy quan trọng , còn mồm mép thì liên tục tranh cãi với mấy gã đứng cạnh bằng đủ mọi ngôn ngữ chợ búa .
Yến Phi Phi nhíu mày , nàng thở dài nói :
-Quang cảnh này quả thật muội mới thấy lần đầu !
Vũ Xương không phản đối , có lẽ hắn cũng giống như nàng , chưa nhìn thấy cảnh tương tự như thế này bao giờ .
Cứ theo lý mà nói thì một sự tập trung với đầy đủ chúng nhân của Yêu giới tất nhiên sẽ phải liên quan đến một sự kiện hệ trọng . Qua một vài lời bàn tán huyên thuyên bì bõm vọng lại , hai người có thể đoán được kẻ đứng ra trụ trì cuộc đại hội lớn này là Yêu Hồ gì đấy .
Đột nhiên phía dưới thung lũng tiếng ồn ào lắng lại , tất cả yêu nhân cùng hướng song mục lên đài cao .
Từ một ngọn núi lớn cách đấy không xa vi vút dải ánh sáng bàng bạc đầy mê lực rồi một nhân ảnh bay chập chờn đến . Chỉ thấy đấy là một nam nhân toàn thân vận bạch y , dáng độ tự tại , an nhàn . Trên khuôn mặt trắng trong như ngọc xuất hiện một nét cười đầy tính thâm trầm . Trên đời này có một mỹ nam tử như vậy thật khó làm người ta tin .
Yến Phi Phi ngẩn người giây lát nói :
-Hắn ta là Yêu Hồ ngàn năm , mị tâm thuật quả nhiên không tầm thường !
Lại nghe thấy tiếng nói ấm nồng của Yêu Hồ cất lên khi hắn vừa đáp xuống đài :
-Hôm nay tập hợp các vị đến đây như vậy tất nhiên cũng có nhiều điều thất lễ , nhưng quả thật ta cũng không muốn hưởng diễm phúc này một mình ...
Trên trời cao đột nhiên u khí vần vũ cắt ngang lời hắn , chúng nhân đang chăm chú nhìn Yêu Hồ liền ngước lên quan sát . Đám u khí dần dần định hình thành một yêu nhân nửa người nửa rắn . Chúng nhân xì xào bàn tán rồi cùng hô lớn :
-Tướng quân !
Yêu Xà cười nhạt đáp xuống cạnh Yêu Hồ gằn giọng :
-Cướp đi mỹ nữ trong tay ta rồi bày đặt tổ chức đại hội tranh thủ sự tương trợ của chúng nhân , ngươi quả nhiên thâm độc hơn ta nghĩ !
Yêu Hồ chẳng hề tức giận trước câu nói đó , hắn bật cười giòn tan nói :
-Nếu đã bị cướp thì chỉ nên trách mình còn kém , đừng nên đến phá hoại người ta !
Yêu Xà giận run người , hắn rũ áo bay xuống đài nói :
-Ta đâu tiểu nhân như ngươi ! Hôm nay đến đây tự khắc cũng sẽ bàng quan mà xem ngươi dở trò gì ?
Chúng nhân gật đầu rồi hướng chân diện lên đài quan sát tiếp . Yêu Hồ mỉm cười :
-Nguyên lai vì hôm qua ta tình cờ mà đoạt được một mỹ nhân trong tay của kẻ chẳng ra gì nên hôm nay quyết định tổ chức đại hội này để tặng cho người xứng đáng !
Yến Phi Phi cùng Vũ Xương đăm chiêu , họ nhất thời chưa thể đoán ra mỹ nhân đó là ai nên lặng lẽ quan sát . Yêu Hồ nói xong liền phất tay . Từ hướng hắn vừa bay đến một dải sáng xuất hiện rồi cuốn theo một nhân ảnh đáp xuống cạnh hắn . Đích thị là Nam Cung Phi Vân !
Vũ Xương cùng Yến Phi Phi ngạc nhiên nhìn nhau , hắn cười khổ :
-Nàng ta đến đây làm gì mà đến nỗi rơi vào tay ma nhân thế kia ?
Phía dưới , bọn yêu nhân tròn mắt nhìn Phi Vân , nét mặt tuy dị dạng nhưng trên đó ánh lên mười phần ngạc nhiên lẫn thèm khát , dường như chúng chưa bao giờ thấy một giai nhân tuyệt sắc đến như vậy !
Nam Cung Phi Vân bất nhẫn mắng :
-Bọn khốn kiếp , giết ta đi cho rồi !
Nàng cựa người như muốn thoát ra khỏi sợi dây vô hình mà Yêu Hồ đang quấn quanh người nhưng vô ích ! Yêu Hồ không quan tâm tới điều đó , hắn hướng tới chúng nhân nói tiếp :
-Đại mỹ nhân này sẽ thuộc về người nào xứng đáng , ta không hề đụng đến !
Mấy giọng nói phiá dưới sốt sắng vang lên :
-Thế nào là xứng đáng ?
Mọi người đồng loạt gật đầu , có ý cho rằng câu hỏi này thật chính xác ! Yêu Hồ chắp tay sau lưng , hắn khoan thai bước đi mấy bước đáp :
-Mỹ nhân phải tương xứng với anh hùng , thế nên mới có câu " Trai anh hùng , gái thuyền quyên " vậy !
Lại mấy giọng nói nữa vang lên , âm điệu có chút bực bội :
-Ai chẳng nghĩ mình là anh hùng , Yêu Hồ quân sư nói vậy chỉ khiến bọn ta khó hiểu thêm !
Yêu Hồ gật đầu :
-Các vị nói cũng phải ! Ai cũng nghĩ mình là anh hùng , nhưng để mọi người công nhận thì chỉ còn một cách : Tỷ đấu !
Nam Cung Phi Vân mắng :
-Khốn kiếp ! Ta đâu phải thứ hàng hóa mà ngươi dám đem ra để treo giải ?
Yêu Hồ cười nham nhở :
-Đối với nam nhân thì mỹ nữ cũng chỉ là một món hàng , hề hề !
Yêu Xà phía dưới quát lên :
-Khốn kiếp ! Đang lúc thế lực yêu ma bị tổn thương nguyên khí mà ngươi dở trò này ra chẳng phải sẽ làm tổn hại đến tình cảm chúng dân hay sao ?
Bọn nam nhân phía dưới dường như bị dáng hình đài các , yêu kiều của nữ nhân kia làm lóa mắt nên không hề để ý đến lời của Yêu Xà , chúng nhao nhao :
-Hay lắm ! Hay lắm !
Mấy gã vừa trò chuyện khi nãy lập tức cách xa nhau , dường như chúng sợ trò vhuyện nữa sẽ khiến mình khó mà mạnh tay được khi phải đối mặt với nhau trên lôi đài . Nữ nhân thật có mị lực ghê gớm . Người xưa nói " đảo quốc , khuynh thành" cũng không sai !
Yêu Hồ tóm tay Nam Cung Phi Vân định bay khỏi lôi đài thì phía trên cao một đạo bạch quang chói ngời xuất hiện . Bọn yêu nhân ngước lên quan sát chỉ thấy đấy là một nam tử vận trường bào trắng tuổi ngoài đôi mươi , khí độ tiêu sái , mặt đẹp như ngọc . Nam Cung Phi Vân thoáng mừng rỡ gọi :
-Tiểu Tường sư ...
Nói đến đây nàng ta mới nhận ra bây giờ mình không còn trong Đồng Tước phái nữa nên dừng lại thở dài một tiếng . Tiểu Tường đáp xuống trước mặt hai người , chân diện lộ sắc mừng vui nói :
-Sư muội ! Cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi !
Vũ Xương trông thấy quang cảnh ấy thì cười nhạt :
-Quả nhiên là kẻ si tình , dám dấn mình vào giữa chốn ma nhân trùng trùng để cứu mỹ nhân !
Yến Phi Phi lườm hắn :
-Si tình thì có gì không tốt ? Nếu huynh bị chúng bắt muội cũng sẽ làm như thế vậy !
Vũ Xương nheo mày không nói gì . Phía dưới Yêu Hồ cười nhạt :
-Dám liều mạng cứu người trong mộng , đáng khen !
Nam Cung Phi Vân mắng :
-Ai là ngươi trong mộng ? Khốn kiếp !
Nói xong mới nhìn qua Tiểu Tường , nàng ta thấy mặt hắn nổi lên mấy phần u ám thì cũng lấy làm ân hận trước câu nói đó !
Yêu Hồ ngửa mặt cười vang , thần thái hắn nom như vô ưu vô lo nhưng ánh mắt thì ánh lên mấy phần âm hiểm :
-Ngươi đã nghe nàng ta nói gì rồi chứ ? Nàng ta không có tình cảm gì với ngươi , có hiểu hay không ?
Nam Cung Phi Vân khẽ cau mày trước câu nói đó , nhưng suy đi nghĩ lại không biết thế nào lại cất lời :
-Đúng vậy ! Huynh nên đi khỏi đây thôi !
Tiểu Tường vốn dĩ đã mấy phần sầu héo trước câu nói kia của Phi Vân , giờ nghe nàng ta nói nốt câu này thì tâm tư như bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh khiến những nghĩ suy cơ hồ đóng băng hết . Hắn đứng chôn chân ngơ ngẩn không biết nên làm gì cho phải .
Khi trên Thu Phong sơn hắn đã phải một phen thất thần khi Lục Đại Từ nói rằng hắn và Nam Cung Phi Vân có tình ý . Mãi sau này Tiểu Tường mới rõ mọi chuyện , tâm tư hắn vì vậy có chút hy vọng . Nhưng giờ đây ... dường như nữ nhân này rất thích làm cho hắn thất vọng . Phải chăng các trang tuyệt thế giai nhân đều như vậy ?
Tiểu Tường ngơ ngẩn xuất thần , mắt hắn nặng trĩu ưu tư rồi đột nhiên thanh kiếm trên lưng hắn rời khỏi vỏ ... Tiểu tường chỉ thẳng mũi kiếm về phía Yêu Hồ gằn từng tiếng :
-Ta không biết nàng nghĩ thế nào , nhưng hôm nay ta phải đưa nàng đi khỏi đây !
Chúng nhân và Yêu Hồ có chút sững sờ trước câu nói ấy , đã đành rằng đại mỹ nhân xưa nay vẫn khiến người ta đổ máu rất nhiều . Nhưng cái khí thế can trường đến sầu thảm của gã thiếu niên này thật khiến chúng nhân vạn phần khó hiểu . Khó hiểu cho cái tình yêu không đúng chỗ của hắn hay khó hiểu cho tinh thần một kẻ không biết sợ chết ?
Nam Cung Phi Vân đăm mắt nhìn Tiểu Tường một hồi lâu , ánh mắt long lanh như làn thu thủy ấy chợt dao động , dường như tâm tư nàng có chút xúc cảm trào dâng . Nàng ngoảnh mặt đi nói :
-Huynh bất tất phải làm như thế ?
Yêu Xà đang đứng lặng lẽ phía dưới liền cất tiếng khinh khi :
-Loài người thật nhiễu sự ! Yêu Hồ ngươi chủ trì đại hội sao không giết phăng kẻ cản trở đó đi ?
Yêu Hồ khẽ nhếch môi , hắn vốn dĩ là kẻ thâm trầm túc trí đa mưu , cho dù âm hiểm đến độ nào cũng khó để lộ toan tính ra ngoài chân diện :
-Ta tự khắc biết mình phải làm thế nào . Đâu cần kẻ bại tướng như ngươi phải chỉ dạy ?
Yêu Xà vạn phần uất ức trước câu nói đó , tuy nhiên hắn cũng chưa đến nỗi là kẻ vì nóng giận mà lu mờ tâm trí , cho nên chỉ rũ áo quay mắt đi chứ không phát tác . Yêu Hồ chẳng thèm để tâm , hắn hướng xuống bọn yêu nhân đang nhao nhao ra vẻ sốt sắng nói :
-Vì đây là lôi đài cho nên ta cũng không muốn cậy thế mà ức hiếp người , vị tiểu huynh đài này đã đến đây muốn cướp đại mỹ nhân đi thì ta cũng cho hắn một cơ hội ! Các vị hãy thượng đài giao đấu với hắn !
Nói đoạn cũng chẳng thèm quan tâm Tiểu Tường có chấp nhận hay không . Yêu Hồ nắm tay Nam Cung Phi Vân bay vọt khỏi đài như tên bắn . Tiểu Tường biến sắc , hắn toan cất bước đuổi theo thì một Lang Nhân nhảy lên xuất thủ .
Bộ dạng Lang Nhân này thật khiến người ta phải đảm tâm , toàn thân hắn chẳng khác gì một nam tử , chỉ duy có cái đầu hệt đầu sói , hàm răng trắng nhởn phập phòng bao đầy thứ nước nhơn nhớt . Tiểu Tường là kẻ ưa sạch sẽ gọn gàng , hắn nhìn thấy Lang Nhân đỏ hoe như vậy không khỏi rùng mình một cái .
Lang Nhân tru một tiếng vang dội thung lũng rồi tiếp cận Tiểu Tường mang theo hai đạo thanh quang chói lòa trên tay . Tiểu Tường tuy tâm tư hãy còn muốn đuổi theo Yêu Hồ nhưng trước mặt là địch nhân vạn phần hung hãn nên không thể không đối phó , hắn lui lại hai bước tránh tiếp cận với chưởng phong và những luồng nước miếng văng tung tóe rồi vận chân khí xuất một đạo lôi điện khổng lồ dội thẳng xuống đầu Lang Nhân .
Chỉ thấy không gian đột nhiên bùng sáng , u khí bềnh bồng bị dạt khỏi đài , Lang Nhân hãy còn mười phần hung hăng thì đã dính trọn tia kiếm quang tựa làn sét ấy . Hắn tru lên một tiếng hoang dại não lòng , dường như đấy chính là tiếng kêu cuối cùng của cuộc đời hắn . Âm thanh thảm thiết ấy dứt đi thì hắn cũng như chiếc lá bay khỏi đài ! Hồn lìa khỏi xác !
Yêu Hồ cùng bọn Yêu Nhân rúng động tâm can trước chưởng pháp lợi hại . Không khí đột nhiên trầm lắng xuống rất nhiều . Yến Phi Phi cau chân diện hỏi :
-Đấy có phải là ngũ hành giống của huynh không ?
Vũ Xương lắc đầu :
-Chỉ là kiếm quyết tinh diệu , chưa thể nói là Ngũ Hành Chi Lực được !
Dưới thung lũng , không gian sau một hồi im lặng lại bắt đầu dậy lên tiếng ồn ào như chợ vỡ . Lũ yêu nhân sau phút giây bàng hoàng đã trấn tĩnh , có nhiều kẻ hoảng sợ ra mặt nhưng nhiều kẻ máu nóng lại sôi lên . Chúng tuy rằng cũng tiếc rẻ mạng sống nhưng đối với mỹ nhân vẫn không cầm được lòng .
Một tên Yêu Nhân hình dạng cổ quái như khỉ nhảy lên thế chân , tuy hắn có phần lợi hại hơn so với Lang Nhân nhưng cũng không chịu nổi hai chiêu . Cứ như vậy , lần lượt , tên này ngã gục thì tên khác lên và tên sau thì mạnh hơn tên trước ...
Nam Cung Phi Vân đứng phía dưới đài trông lên tâm tư biến chuyển liên hồi , trên khuôn mặt trắng như tuyết , tươi tựa trăng rằm ấy xuất hiện những làn sóng lo lắng ngày càng lớn . Con người dù cao thâm đến bao nhiêu thì cũng không phải bất tử bất diệt , rồi sẽ đến lúc kiệt sức mà bất lực . Tiểu Tường tu hành hãy còn chưa được bao lâu , tuy có nhờ tư chất phi phàm mà giác ngộ được kiếm quyết lợi hại nhưng phải đánh Xa luân chiến như thế thì chẳng khác nào tìm con đường chết !
Nàng nghĩ cũng không sai , đến yêu nhân thứ hai mươi lăm thì mồ hôi trên trán Tiểu Tường lẩm tấm , hắn đẩy được tên yêu nhân đỏ loét khỏi sàn thì chống kiếm thở dốc !
Yến Phi Phi khẽ nheo mày , nàng quay sang Vũ Xương nói :
-Nam Cung Phi Vân tuy rằng chẳng ra gì nhưng Tiểu Tường huynh không phải kẻ xấu , chúng ta nên hành động thôi !
Vũ Xương gật đầu . Hắn cùng Yến Phi Phi rời khỏi chỗ núp như hai tia chớp đáp xuống lôi đài án trước mặt Tiểu Tường . Một tên Yêu Nhân nữa vừa nhảy lên đang định xuất thủ trông thấy cơ sự ấy thì biến sắc hỏi :
-Các ngươi là ai ?
Tiểu Tường trên mặt lộ nét vui hắn mỉm cười :
-Thì là là Điệp huynh và Yến muội ! Sao hai vị lại đến đây ?
Yến Phi Phi đáp :
-Chuyện này để nói sau , chúng ta tiêu diệt bọn yêu nhân này cái đã rồi tính !
Nói đoạn xuất Tam Liên Quyết đánh thẳng đến Yêu Nhân . Bọn Yêu Ma phía dưới thất thần . Sau phút giây sững sờ trước sự xuất hiện của hai kẻ lạ mặt chúng lấy lại bình tĩnh nhao nhao mắng :
-Loài người đáng ghét ! Tại sao đến phá bọn ta ?
Yêu Hồ cùng Yêu Xà cũng ngạc nhiên tột độ , chúng ngơ ngác nhìn nhau như có ý rò hỏi kẻ mới đến này rốt cuộc là người thế nào ? Nhưng nhận ra vẻ mặt của kẻ đối diện chẳng hơn gì mình thì lại ngước lên đài cao quan sát !
Nam Cung Phi Vân vốn dĩ trước kia cũng chẳng hề có hảo cảm gì với Điệp Vũ Xương và yến Phi Phi , nhưng bây giờ giữa chốn hoang lạnh đầy yêu khí này có một vài con người cũng khiến nàng ta ấm lòng đôi phần . Mặc dù cũng không dám hy vọng gi nhiều . Đối với chính đạo nàng đã là phản đồ . Yến Phi Phi lại là nghĩa nữ của Thu Nhược Tuyền , tất nhiên có nhiều điều không được hay ho với nàng . Còn gã Vũ Xương kia thì rốt cuộc cũng chưa hiểu hắn ra sao ?
Trên đài cao lúc này gã Yêu Nhân đột nhiên thấy ba tia sáng hồng nhạt như lưu tinh trên cao dội xuống thì hoảng hồn tránh né . Nhưng hắn không ngờ được rằng ba dải sáng này rốt cuộc cũng chỉ là hư chiêu nên khi mặt đất nở bung ba bông hồng liên khổng lồ thì hắn không kịp tránh né nên văng xuống đài như chiếc lá khô . Yến Phi Phi cười nhạt một tiếng rồi thu kiếm đến bên Vũ Xương đứng .
Yêu Xà trông thấy cơ sự ấy liền nhìn Yêu Hồ hừ lạnh :
-Đại hội do ngươi tổ chức có khác , toàn xuất hiện bọn phá rối , đúng là chẳng ra gì !
Yêu Hồ thâm trầm khác người nhưng lúc này cũng phải méo mó chân diện , hắn quét ánh mắt sắc lạnh nhìn Vũ Xương cùng Yến Phi Phi hỏi :
-Các ngươi là ai ?
Vũ Xương khinh khi không thèm trả lời . Yến Phi Phi kéo áo hắn hỏi :
-Bọn Yêu nhân này tuy rằng tội ác cũng nhiều nhưng thiết nghĩ không phải kẻ nào cũng đáng chết , chúng ta nên giết mấy tên cầm đầu thôi có được không ?
Vũ Xương thở dài , hắn quét mắt nhìn bọn yêu nhân tầng tầng lớp lớp đang lố nhố ngước đầu ngó nghiêng . Hắn thấy lời Yến Phi Phi nói cũng không phải là sai nên gật đầu :
-Tùy muội vậy !
Yêu Hồ ở phía dưới thấy hai người không trả lời câu hỏi của mình mà còn mặc nhiên trò chuyện như giữa chốn không người thì tâm can nổi giận . Hắn trừng mắt quát :
-Hai kẻ khốn kiếp ! Bộ bị điếc hay sao ?
Nam Cung Phi Vân trông thấy bộ dạng Yêu Hồ tám phần mất đi sự tiêu sái thì không khỏi cười nhạt một tiếng nói :
-Yến Phi Phi , nghĩa nữ của Thu Nhược Tuyền và Điệp Vũ Xương , kẻ được sinh ra từ Tiên Ma Chi Cảnh , ngươi có nghe nói hay chưa ?
Bọn Yêu nhân kinh đảm hồn phách , Yến Phi Phi chúng còn mơ hồ chứ kẻ được sinh ra từ Tiên Ma Chi Cảnh một mình độc đấu cả Yêu Vương lẫn Điệp Vũ Hồng thì chẳng mấy yêu nhân nào không biết . Chúng nhao nhao bàn tán , trên chân diện kẻ nào cũng như đeo thêm tám phần lo lắng lẫn sợ hãi .
Yêu Xà quét mắt nhìn Yêu Hồ , cả hai tái nhợt chân diện . Yêu Hồ dù sao cũng là kẻ túc trí đa mưu , hơn nữa khí độ có phần bất phàm hơn Yêu Xà nên chỉ chốc sau hắn đã lấy lại được bình tĩnh .
Yêu Hồ đăm mắt ngước lên đài cao hỏi lớn át tiếng bàn tán của bọn yêu nhân :
-Hai Người đến đây là có chuyện gì ?