QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 10 : THẾ GIAN TỤC SỰ, KHÓ THỂ NÓI RÕ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Mà lúc này trong lòng Ngả Tuyết càng như sóng ba đào, nam tử trước mắt đã từng không chút nào làm người chú ý trong học viện không ngờ thoáng chốc biến thành vương cấp cao thủ, thậm chí còn cao hơn, điều này làm cho Ngả Tuyết thật khó tiếp thụ, nghe Hoa Nạp Đức nói, hắn nguyên lai cũng không biết, nhưng người có thể ở cùng một chỗ với nhị vương tử của Hán Hoa đế quốc thì làm sao lại là người thường, vừa nghĩ như thế trong lòng Ngả Tuyết cũng bình thản hơn một ít, nhưng sau đó lại cảm thấy kỳ diệu, nghe khẩu khí của Thanh Nhã, dáng vẻ quê mùa của hắn khẳng định là vì che giấu bề ngoài xuất chúng, hơn nữa lại thêm thực lực vương cấp cao thủ, thoạt nhìn, do mình đã đánh giá thấp hắn.
Tử Long cười khổ, nhàn nhạt nói với Hoa Nạp Đức: “ Ngươi cũng chưa từng hỏi qua ta.”
Hoa Nạp Đức ngây người, sau đó thở dài một hơi nhẹ giọng nói: “ Cứ như vậy ta cũng yên tâm rồi, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, ai biết nữ nhân kia còn có thể đùa giỡn thêm trò gì nữa.”
“ Yên tâm đi! Ta biết.” Tử Long gật đầu nói.
“ Ca ca ngươi đang nói Tư Cách tỷ tỷ sao? Nàng tốt lắm, ngươi không nên nói bậy nàng có được hay không, tỷ tỷ sẽ không làm gì Long ca ca đâu, trên người tỷ tỷ chỉ có tinh thần lực lượng, hơn nữa tinh thần lực lượng của nàng cũng không cường đại như Tử Long ca ca a, cho nên Tử Long ca ca không có việc gì đâu.” Thanh Nhã hiếu kỳ nhìn Hoa Nạp Đức và Tử Long nũng nịu nói.
Hoa Nạp Đức thấy Tử Long vô cùng kinh ngạc nhìn Thanh Nhã bèn cười cười nói: “ Như vậy ta càng yên tâm, Tử Long, muội muội ta nói thì ta tuyệt đối tin tưởng, thần thức đặc dị của nàng không có gì phát hiện không được, ta dám nói nàng là bói toán sư giỏi nhất trên đại lục.”
Tử Long đích xác có chút nghi hoặc, nếu như tinh thần lực của Tư Cách Lặc Nhĩ không cường đại thì làm sao có thể phá vỡ Vạn Vật Linh Không Phá? Điều này thật là khó hiểu, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Cách Lặc Nhĩ đang loay hoay trong chỗ những bình thủy tinh, thần thức rất nhanh đem nàng bao phủ, thân hình nàng chấn động, động tác cũng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tử Long, cũng không làm hành động gì, nhưng hơi cười cười, thần thức Tử Long xem xét, quả nhiên đúng như lời công chúa Thanh Nhã, tinh thần lực của Tư Cách Lặc Nhĩ không cường đại, nhưng nàng khẳng định có một ít chỗ đặc dị mà mình không phát hiện, Tử Long nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ đến dù gì cũng đã đáp ứng nàng, thế nào cũng sẽ không đổi ý, để thuận theo tự nhiên thôi!
“ Các ngươi hiện tại trở về thôi, đã qua vài ngày rồi, Hán Hoa đế quốc và Châu Lặc đế quốc tìm không được hai người, nhất định sẽ nghĩ ta bắt cóc các ngươi, nếu không về, ta sẽ trở thành đào phạm được phát lệnh truy nã lớn nhất khắp Tường Vân đại lục đó.” Tử Long cười khẽ nhìn Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết nói.
“ Ngươi thực sự muốn lưu lại?” Ngả Tuyết vẫn một mực yên lặng chợt lên tiếng hỏi.
Tử Long nhìn Ngả Tuyết ngày thường luôn băng lãnh mà bây giờ lại như đang quan tâm thân nhân, khẽ gật đầu: “ Đúng vậy, dù sao đã đáp ứng người ta, sẽ không thể nuốt lời.”
“ Vậy…vậy lúc nào ngươi có thể trở lại?” Ngả Tuyết chần chờ một chút, lại nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, giữa mọi người lại có một bầu không khí dị dạng, Hoa Nạp Đức hiếu kỳ nhìn Ngả Tuyết, không biết nàng từ lúc nào lại quan tâm Tử Long như vậy, nhưng hắn nhìn ra được, thần tình buồn bã trong ánh mắt của nàng.
“ Cái này…Ta không biết, có thể rất nhanh, có thể thời gian hai năm, ta không xác định.” Tử Long thở dài, coi như vậy cũng cấp cho a Đức một chút thoải mái, nếu như để bọn họ biết mình sẽ không về được, a Đức khả năng sẽ không đồng ý! Hai năm, đến lúc đó có khả năng đã không còn trên đời này nữa, trong lòng Tử Long yên lặng thở dài, tạm biệt! Bằng hữu của ta.
Ngả Tuyết nghe lời nói của Tử Long thân thể không tự giác run lên, mọi người ở đây đều nghe được trong lời nói của hắn, mang theo một loại kiên nghị không thể quay đầu lại, nàng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt Tử Long, chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng cầm tay Tử Long, mang theo khí tức ấm áp, tình cảm hỗn loạn, nhẹ giọng nói: “ Ngươi không phải là một người bình thường, chúng ta tin tưởng ngươi, nhớ kỹ trở về, trên Tường Vân đại lục, còn có bằng hữu rất tốt chờ ngươi trở về.”
Ngả Tuyết nói, nắm chặt tay Tử Long một thoáng, ánh mắt nhìn Hoa Nạp Đức, sau đó cũng không quay đầu lại tiêu sái đi tới bên người Thanh Nhã, nhẹ nhàng ôm nàng, lẳng lặng nhìn nam tử có vẻ mộc mạc kia, trong lòng phảng phất không hề bình tĩnh như băng sơn bên ngoài.
Hoa Nạp Đức đứng nơi đó không biết nghĩ gì, chỉ là thần tình như có biến hóa, bình tĩnh đi tới trước người Tử Long, nhẹ nhàng nói: “ Ngả Tuyết nói rất đúng, nhất định phải nhớ kỹ, ngươi cũng không phải một mình, ngươi còn có chúng ta lo lắng, cũng không nên quên chúng ta, chờ ngươi trở về.”
Tử Long lẳng lặng nhìn Hoa Nạp Đức, lại nhìn lướt qua Ngả Tuyết, trong lòng nảy lên một tia ấm áp, đúng thật sự không chỉ là một mình, còn có Hoa Nạp Đức bằng hữu, có thể trong lời của Ngả Tuyết, nàng cũng là bằng hữu, ngoại trừ những người này, còn có một Ba Ba tham ngủ, sau khi mình ly khai, có thể hắn lại khi dễ a Đức nữa a.
Tử Long hít một hơi thật sâu, nhìn Hoa Nạp Đức gật đầu, xoay người đi tới chỗ Tư Cách Lặc Nhĩ, hắn biết, trên thế giới này còn có người quan tâm sự tồn tại của hắn, đối với một người đã từng là sát thủ mà nói, vậy là đủ rồi.
“ Hiện tại đưa bọn họ đi thôi.” Tử Long không có bất luận biểu tình gì nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ nói.
Tư Cách Lặc Nhĩ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng của nàng, tựa hồ không hề bình tĩnh, ánh mắt của nàng lơ đãng rơi lên trên người Tử Long và Ngả Tuyết…
Tư Cách Lặc Nhĩ yên lặng mang theo Hoa Nạp Đức bọn họ đi tới một bãi đá hình rồng nằm lớn, nàng nói cho họ, chỉ cần đặt tay lên trên, có thể rời khỏi đây, trực tiếp đến ngoài thành Mạc Bắc, sau đó, nàng yên lặng bỏ đi, hình như là có tâm sự, an tĩnh đứng ở xa xa, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bốn người không hề lên tiếng.
Ngả Tuyết nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh Nhã, an tĩnh nhìn Tử Long, mà Tử Long đứng ở nơi đó, cũng không biết nghĩ gì, Ngả Tuyết khẽ cắn đôi môi, cầm tay Thanh Nhã cùng đặt lên thạch thai hình rồng, bạch quang thoáng hiện, thân ảnh hai người đã tiêu thất trước mắt, chỉ là trong không trung còn quanh quẩn lời nói của Ngả Tuyết: “ Nhớ kỹ, nhất định phải trở về.”
Hoa Nạp Đức đi tới bên người Tử Long, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, loại động tác này, làm lưu lộ tình bằng hữu thân thiết giữa hai người.
Tử Long nhìn bằng hữu rất tốt của mình, ngày xưa huynh đệ, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn một màn lại một màn không tiếng động xẹt qua trong óc, Tử Long bình phục tâm tình nhàn nhạt nói: “ A Đức, giúp ta chiếu cố Ba Ba, chờ ta trở lại.”
Rốt cuộc Hoa Nạp Đức nở nụ cười, hắn ôm mạnh Tử Long, cố sức vỗ lưng hắn, lập tức xoay người đi tới trước thạch thai, vừa cười vừa nói: “ Lão đại, ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố Ngả Tuyết, ngươi phải nhanh trở về, ta còn muốn chờ ngươi cùng uống rượu!”
Câu trả lời của Hoa Nạp Đức làm Tử Long cảm thấy bất đắc dĩ, vừa định nói chuyện, chỉ thấy tay Hoa Nạp Đức nhẹ nhàng đặt lên thạch thai, lại một trận chói mắt, thân ảnh quen thuộc cứ như vậy tiêu thất trong quang mang.
Toàn bộ thạch thất, chỉ có một mình Tử Long nhìn chằm chằm thạch thai, còn có một người không biết nghĩ gì, yên lặng nhìn hắn chăm chú, thạch thất vô cùng yên tĩnh.
Chỉ chốc lát, Tử Long quay đầu đi, hít sâu một hơi, nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ đạm mạc nói: “ Để trị quái bệnh của tộc trưởng, ngươi bắt công chúa, lại khống chế đại lượng mãnh thú tập kích biên thành, kiềm chế tinh lực của đế quốc, tội danh này có vô số người muốn giết ngươi, ngươi không sợ sao?”
Tư Cách Lặc Nhĩ không nói cũng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, đôi mắt buồn bã, miệng khẽ động: “ Vì không thể giải quyết vấn đề, để ngự thú tộc làm ra một ít việc trái lương tâm, Lặc Nhĩ xấu hổ vạn phần, thỉnh đệ đệ lượng giải sự khó xử của ta!”
Nói thật ra, Tư Cách Lặc Nhĩ xác thực là một nữ nhân cực phẩm, hình dạng cười khổ cũng là động lòng người vô cùng, Tử Long hạ giọng nói: “ Thế gian đối với sự sai lầm, ai cũng không có quyền lực xét xử ai, huống chi là một sát thủ từng giết chết vô số người…”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 11 : ĐƯỜNG HOÀNG MÀ KHIÊM TỐN
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
“ Lúc nào chúng ta lên đường?” Tử Long tận lực thay đổi trọng tâm câu chuyện.
“ Nga, chỉ cần ngươi nguyện ý, lúc nào cũng đều được.” Tư Cách Lặc Nhĩ chú ý chính mình thất thố, một sự ngượng ngùng của tiểu cô nương ngưng đọng trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nhìn về Tử Long mộc mạc, khóe miệng khả ái cong lên, xuất ra một viên dược hoàn màu hồng nói tiếp: “ Nhưng trước tiên, ngươi phải đem viên thuốc này uống vào, đây là một loại độc dược do trăm loại độc tố dung hợp mà thành, độc tính hai năm phát tác một lần, thời gian phát tác, toàn thân trên dưới lại đau đớn không ngớt, làm ngươi sống không bằng chết, thậm chí ngươi còn không cảm nhận được cả ngón tay của mình, nhưng ngươi yên tâm, đây chỉ là để ngươi an tâm ở lại trong Ngự Thú tộc mà thôi, chỉ cần ngươi không có gì dị trạng, ta sẽ mỗi hai năm cho ngươi một viên giải dược, tạm hoãn thời gian phát tác của nó, thế nào?”
Tư Cách Lặc Nhĩ vừa nói vừa hướng Tử Long đi tới, nàng ta cũng không sợ Tử Long làm ra cử động gì bất lợi, trong lòng nàng ta nam tử trước mắt này có một loại cảm giác tín nhiệm không hiểu, có thể do trực giác trời sinh của nữ nhân, nàng tin tưởng, chỉ cần lời nam tử này nói ra, như vậy hắn nhất định sẽ làm được.
Tử Long nhẹ nhàng cầm lấy dược hoàn trong tay Tư Cách Lặc Nhĩ, không chút do dự nuốt xuống, sau đó nói: “ Chúng ta đi thôi!” Hắn không muốn dây dưa ở chỗ này, mỗi khi nhìn thấy thạch thai hình rồng, trong đầu hắn sẽ có một thanh âm nhộn nhạo: “ Nhớ kỹ, nhất định phải trở về…”
Có thể, sinh mệnh của hắn có hạn, có thể, hắn cũng sẽ không còn xuất hiện trên đại lục này lần thứ hai, có thể, sẽ không còn gặp lại những gương mặt quen thuộc, nhưng hắn lại có lòng tin không chút nào sợ hãi, chỉ cần hắn muốn làm, sẽ không có chuyện gì không làm được, đây là sự kiên định tin tưởng không gì sánh được trong lòng Tử Long, chỉ cần tín niệm này còn tồn tại, hắn cũng sẽ nỗ lực, sẽ không bỏ qua, bởi vì hắn nói qua, chỉ cần hắn nói, hắn nhất định sẽ làm được.
Nhìn Tử Long không chút do dự nuốt viên độc dược, Tư Cách Lặc Nhĩ hơi sửng sốt, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó nàng đi tới thạch thai hình rồng, bàn tay mảnh khảnh thôi động mấy hòn đá, sau đó xoay người lại nhìn Tử Long nói: “ Đặt tay lên trên, chúng ta đi.”
Tử Long nắm tay, bước tới trước thạch thai, tay phải chậm rãi đặt lên thạch thai hình rồng. Nhất thời trước mắt quang mang chói mắt, hắn cảm giác không gian bốn phía chậm rãi uốn éo, xoay tròn cải biến, công pháp Ám Ảnh Cuồng Sát trong cơ thể không ngừng vận chuyển, nhưng cũng không cải biến được biến hóa này.
Từ từ, không gian xoay tròn ngày càng mãnh liệt, Tử Long cảm giác được toàn bộ thân thể hóa thành dịch thể, xoay tròn thành một đoàn, giống như đang vẽ một bức tranh, cả trang giấy bị cuốn lên, sự vật bốn phía chậm rãi mơ hồ, chỉ thấy những điểm tinh quang không ngừng bay qua bên người, đột nhiên Tử Long cảm giác được thiên địa tinh hoa bên ngoài đều tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ có một loại tinh hoa nguyên tố mà hắn biết cực kỳ sinh động, sinh động xấp xỉ cuồng bạo, công pháp trong cơ thể vận chuyển, làm hắn cảm giác loại tinh hoa nguyên tố này đang song song bị hút vào trong cơ thể, lại kinh qua chuyển hóa theo nguyên linh vận hành quanh thân, điều này làm cho Tử Long cảm thấy được một loại đau đớn như bị xé rách.
Tử Long kinh hãi, đây là điềm báo công lực đề thăng, nếu như tiếp tục, chỉ sợ sẽ đạt tới Ám Ảnh Cuồng Sát tầng thứ sáu, Tử Long đình chỉ công pháp vận chuyển, đem nguyên linh toàn bộ thu hồi vào trong linh hạch, nhưng hiện tại hắn đang ở trong không gian, loại tinh hoa nguyên tố này lại quá mức cuồng bạo, cho dù hắn dừng lại vận hành Ám Ảnh Cuồng Sát, nhưng nguyên tố này bị hút vào chuyển hóa thành nguyên linh cũng hấp dẫn không ngừng mà dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, nhưng không trải qua Ám Ảnh Cuồng Sát chuyển hoán, nó chỉ có thể làm như tinh hoa nguyên tố chứa đựng trong kinh mạch hắn, thế nhưng càng ngày càng nhiều tinh hoa nguyên tố làm kinh mạch của hắn đã không cách dung nạp, bỗng nhiên, một ít tinh hoa nguyên tố bắt đầu cuồng táo nhằm phía xương cốt, cơ thể, cùng nội tạng của hắn.
Điều này làm cho Tử Long cảm giác được một loại đau nhức khi công lực đề thăng càng thêm mãnh liệt, mồ hôi hột không ngừng tuôn xuống trán, trước mắt ngày càng không rõ, từng đợt mê muội không ngừng truyền đến, làm cho hắn có một loại cảm giác muốn chết ngất, xương cốt và cơ thể bị tinh hoa nguyên tố không ngừng trùng kích, một lần lại một lần, cuối cùng dần dần hòa tan đi vào, sau đó nội tạng, tim, gan, phổi, dạ dày…những khí quan trong cơ thể hắn đều bị loại tinh hoa nguyên tố này trùng kích, sau đó dung hợp, hiện tại Tử Long chỉ có một loại cảm giác – đau nhức.
Đột nhiên, Tử Long cảm giác mình đi tới trong một mảnh hư vô, trên dưới trái phải không có vật thể gì, không có tri giác gì, không có thanh âm, không có khí tức, thậm chí không có ánh sáng, không tối đen, linh hoạt kỳ ảo một mảnh, có một loại cảm giác làm cho tan vỡ cô đơn, có một loại cảm giác làm cho người muốn tự sát, chỉ là trong nháy mắt, trong nháy mắt thôi, lại làm cho Tử Long cảm thấy thời gian ở chỗ này không ý nghĩa, liếc mắt đã vạn năm.
Rốt cuộc, loại cảm giác này tiêu mất, Tử Long cũng khôi phục tri giác, hắn thở dốc, nhẹ nhàng xoa mồ hôi trên đầu, toàn thân trên dưới như bị ngâm nước qua, ướt sũng, y phục dán sát trên người, làm hắn cảm giác rất khó chịu.
“ Đệ đệ làm sao vậy, có phải là lần đầu tiên sử dụng truyền tống trận nên không quen, ha ha, ngươi không phải sẽ ngất đó chứ!” Đúng lúc này Tư Cách Lặc Nhĩ cười duyên truyền thanh âm vào trong tai Tử Long, nhất thời làm hắn tỉnh táo lại, hắn hít sâu một lần, lúc này mới phát hiện, hắn đã đi tới một nơi, liền vô thức tỉ mỉ quan sát cảnh vật chung quanh.
Chấn động, tuyệt đối chấn động, nhìn bốn phía chung quanh, đây là cảm giác duy nhất của Tử Long. Địa phương hắn đang đứng, khắp lục địa mênh mông vô bờ, trước mắt hắn, cây cỏ mềm mại màu xanh biếc đang lắc lư trong gió nhẹ, đủ loại động vật có kiểu dáng hắn chưa từng gặp qua đang an bình nhàn nhã du ngoạn, một tòa thần điện cao to kiến trúc phía xa xa, toàn kiến trúc hiển lộ phong cách, hiển lộ một cỗ khí phách tang thương mà uy nghiêm. So sánh với nó, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhỏ bé như hạt bụi, hắn tin tưởng, ở trên Tường Vân đại lục, những quốc gia, nhân loại liên hợp lại, cũng không khả năng kiến tạo ra kiến trúc của Bắc Nguyên Tuyết sơn này.
Trên cao, một quái điểu hình thù kỳ lạ quái trạng đang không ngừng xoay quanh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu quái dị, xoay người nhìn lại, làm hắn duy nhất cảm thấy quen thuộc chính là thạch thai hình rồng, mà phía sau thạch thai lại là vách núi không nhìn thấy biên giới, nham thạch không ngừng hướng vào trong kéo dài, phía dưới lại là mông mông một mảnh. Nếu như Tử Long đang ở trên khoảng không bao quát khắp lục địa, hắn sẽ phát hiện, đây là một lục địa hình phễu phiêu phù giữa không trung, giống như thổ địa đang ra sức bạt khởi lên, toàn bộ lục địa bị một tầng vụ khí ngưng kết vây quanh, nhìn qua, tựa như bị một miếng vải bông màu khói bao vây.
“ Thế nào? Đệ đệ còn chưa khôi phục lại sao? Thoạt nhìn như bị ngất xỉu thật nghiêm trọng nga!” Tư Cách Lặc Nhĩ lại trêu chọc Tử Long.
Lúc này Tử Long đã từ trong cảnh tượng kỳ huyễn tỉnh táo lại, hắn nhàn nhạt nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ khẽ cười đáp lại, bắt đầu nội thị thân thể của chính mình, phát hiện ngoại trừ cỗ tinh hoa nguyên tố không biết tên dung hợp vào thân thể, không có bất luận dị tượng gì. Hơn nữa xuyên thấu qua việc hấp thu loại nguyên tố này, hắn vui mừng phát hiện, thần thức rõ ràng đề thăng hơn trước đây, ngũ quan càng thêm nhạy cảm.
Tử Long chỉnh lại quần áo một chút, vừa rồi trong không gian truyền tống, kính mắt và mũ không biết đã bay mất nơi nào, hắn dùng tay trái vuốt mái tóc mất trật tự: “ Đây là lãnh địa của Ngự Thú tộc sao? Thực sự làm người mở rộng tầm mắt.”
Tư Cách Lặc Nhĩ nhìn tướng mạo thật sự của Tử Long, nhất thời đứng ngây ra. Mái tóc đen nhánh, đôi mày kiếm nghiêm nghị hữu thần, đôi mắt to u buồn, chiếc mũi cao như mũi ưng, cằm tinh xảo, vóc người cân xứng mà rắn chắc, làm cho người ta cảm giác một loại bá đạo nội liễm, trong đường hoàng lại ẩn chứa cảm giác khiêm tốn hoàn toàn đối lập.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 12 : KHÔNG GIAN THÀNH
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Trong đôi mắt sáng sủa của Tư Cách Lặc Nhĩ hiện lên ý thưởng thức: “ Tuy rằng ta gặp ngươi lần đầu liền nhìn ra ngươi là cố ý trang phục quê mùa, nhưng không nghĩ tới hình dạng của đệ đệ lại xuất chúng vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ta, ta còn chưa bao giờ nhìn thấy qua nam tử suất khí như ngươi nha.”
Tử Long nhìn biểu tình say sưa chăm chú của nàng, ha hả cười: “ Tiểu thư cũng là dung mạo kinh vi thiên nhân, thanh âm như thánh âm, chúng ta có phải là đang tự khen nhau a!”
“ Đệ đệ, ta yêu cầu ngươi làm việc, đương nhiên là ta vỗ mông ngựa của ngươi, nhưng ngươi đối với ta đánh giá, ta cho rằng rất đúng trọng tâm!”
Nhìn hình dạng kinh ngạc của Tử Long, Tư Cách Lặc Ngươi tươi cười sáng lạn, nàng chăm chú hướng Tử Long nói: “
“ Đây là lãnh địa của Ngự Thú bộ tộc, Không Gian Thành, thế nào? Rất đẹp phải không? Nhưng tỷ tỷ nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không nên đi tới phía sau vách núi, cho dù ngươi biết vận dụng không gian lực, cũng sẽ bị năng lượng bạo loạn tê toái.”
Sau khi giải thích, nàng trống rỗng lấy ra một mặt nạ màu bạc đeo lên mặt, ngay thời gian mặt nạ tiếp xúc đến dung nhan xinh đẹp của nàng, lập tức liền biến hóa, trong nháy mắt cả khuôn mặt biến thành sắt thép màu bạc, hơn nữa vẫn giữ nguyên đường viền như cũ, chỉ bất quá nhìn không thấy biểu tình.
Tử Long không hiểu nàng đang làm gì, nhưng khuynh hướng cảm xúc của mặt nạ bạc làm hắn nhìn ra được sự trân quý, nhẹ giọng hỏi: “ Tư Cách Lặc Nhĩ tiểu thư, vì sao mang mặt nạ?”
“ Ngươi cũng không nên coi khinh mặt nạ này, nó có thể biến hóa thành bất cứ khuôn mặt nào ngươi muốn, hơn nữa còn che giấu hết toàn thân khí tức, nhưng nó có một khuyết điểm, đó chính là chỉ có thể biến hóa thành một loại dung mạo mà không thể cải biến, chỉ có hình thái kim chúc và tướng mạo sau khi ngươi biến hóa, ta không nghĩ ra phải thay đổi thành dạng gì, cho nên chỉ mang lên ngăn trở tướng mạo mà thôi, thế nào, ước ao chứ!” Tuy rằng nhìn không ra thần tình của Tư Cách Lặc Nhĩ, nhưng Tử Long nghe được ngữ khí của nàng rất đắc ý.
Tử Long hiếu kỳ nhìn mặt nạ bạc, phải cảm thán sự thần kỳ của kỳ trân dị bảo, nếu như mình cũng có một kiện, thì bình thường cũng không cần dùng hình dáng bị người khinh bỉ này, lại càng không cần dùng công pháp ẩn giấu chính mình, nhưng càng làm cho hắn nghi hoặc chính là, vật lớn như vậy nàng ta đặt nơi nào, Tử Long nhìn trái nhìn phải, cũng không có phát hiện trên người nàng có địa phương nào có thể cất giữ đồ vật.
Tư Cách Lặc Nhĩ không cho là đúng nhìn Tử Long nói: “ Mặt nạ này là từ thượng cổ truyền xuống tới, chỉ có hai kiện, một ta đang đeo, thế nào, đệ đệ có muốn không?”
“ Còn một kiện? Mấy thứ này ngươi đặt ở đâu?” Tử Long nhịn không được nghi hoặc trong lòng hướng Tư Cách Lặc Nhĩ hỏi.
“ Hắc hắc, ở chỗ này!” Tư Cách Lặc Nhĩ giơ tay trái lên cười nói.
Tử Long nhìn cánh tay ngọc, nói: “ Chỉ nhìn thấy một thủ trạc( vòng tay), lẽ nào…”
“ Đúng, là nó, không gian thủ trạc. Bên trong có một không gian chừng một bình phương, thần kỳ không!” Tư Cách Lặc Nhĩ thấy hình dạng hiếu kỳ của Tử Long, đắc ý nở nụ cười, phảng phất như một tiểu cô nương đang hướng người khác huyền diệu khoe món đồ chơi mà nàng âu yếm: “ Không gian thủ trạc cũng chỉ có một mình ta là có, mà cho đến nay chúng ta cũng không rõ không gian thủ trạc này làm sao làm ra tới, tựa như Không Gian Thành, là một mê hoặc mà chúng ta vô pháp cởi ra.”
Tử Long gật đầu, không nghĩ tới trong sách cổ của sư phụ nói không gian phụ tùng thực sự có tồn tại, hơn nữa ngày hôm nay gặp được vật thực, có thể đi tới địa phương thần kỳ như vậy, xem ra vấn đề của mình có hy vọng giải quyết!
Tư Cách Lặc Nhĩ thấy Tử Long không nói, cho rằng hắn không tin, tay trái vừa chuyển, lại hiện ra một mặt nạ vàng lớn hơn mặt nạ bạc kia, lắc lắc trước mặt Tử Long, trong mắt như đang nói: “ Ngươi xem, vậy là ngươi tin rồi chứ!”
Tử Long tiếp nhận mặt nạ trong tay nàng, cầm thưởng thức, cảm xúc vô cùng tốt, dùng thần vật hình dung nó cũng không quá đáng, Tử Long hiếu kỳ cầm mặt nạ đeo lên mặt mình…
“ Đừng…” Tư Cách Lặc Nhĩ thấy Tử Long mang mặt nạ không khỏi vội vã hô to, nhưng gương mặt Tử Long đã tiếp xúc mặt nạ vàng, hắn cảm giác mi tâm một trận đau đớn, nhưng loại cảm giác này trong nháy mắt đã tiêu thất, hắn cảm giác có giọt máu chảy vào trong mặt nạ, đột nhiên, hắn có một loại cảm giác huyết nhục tương liên với mặt nạ, phảng phất mặt nạ đã được bẩm sinh sinh ra cùng mặt của hắn.
“ Đây là có chuyện gì?” Tử Long hỏi Tư Cách Lặc Nhĩ.
“ Nó đã dùng máu của ngươi làm khế dẫn, cùng ngươi sản sinh một loại quan hệ đặc biệt, nó đã chỉ định ngươi là người sử dụng duy nhất của nó, hiện tại chỉ có ngươi là người duy nhất dùng nó, dù cho người khác lấy được thì bất quá cũng chỉ là một mặt nạ phổ thông.” Tư Cách Lặc Nhĩ không biết đang suy nghĩ gì, có chút không yên lòng nói.
“ Cái này…Xin lỗi, ta không biết…” Tử Long không nghĩ tới còn có vật phẩm có thể chỉ định người sử dụng, rất áy náy nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ nói.
“ Bỏ đi, vừa lúc cũng muốn tặng cho ngươi, đây không phải ngươi sai.” Kỳ thực nàng chỉ muốn trêu đùa Tử Long, không nghĩ tới lại như vậy, nhưng hiện tại có hối hận cũng không còn biện pháp, cũng chỉ đành thuận nước giong thuyền, bỗng nhiên một tia tinh quang hiện lên trong mắt nàng, nghĩ nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không còn nam nhân buồn chán đến làm phiền nàng nữa, nàng quan sát Tử Long đeo mặt nạ vàng, dáng tươi cười giảo hoạt xuất hiện sau mặt nạ, sau đó nói: “ Nhưng…ở chỗ này tất cả ngươi đều phải nghe ta, bằng không, ta sẽ để ngươi chết rất khó xem.”
Tử Long ngây ra, sau đó cười khẽ gật đầu bất đắc dĩ.
Tư Cách Lặc Nhĩ thấy Tử Long gật đầu, thỏa mãn cười nói: “ Nếu đã như vậy, thì ta nói cho ngươi, kỳ thật ta là thánh nữ Ngự Thú tộc, ta đeo mặt nạ bạc này chính là tiêu chí của thánh nữ, mà ngươi đeo mặt nàng vàng là tiêu chí của thánh vương, chỉ có trượng phu của ta mới được đeo nó.”
Nghe được câu này trong lòng Tử Long chấn động, kinh ngạc mở to miệng, nói lắp: “ A, a? Không phải chứ…”
“ Nhưng ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi cũng biết, ta không thích nam nhân, có ngươi ở đây cũng sẽ giảm sự quấy rầy, cũng coi như là giao dịch giữa chúng ta, phải biết địa vị của thánh vương trong tộc bình đẳng với thánh nữ, thế nhưng ngươi hay nhất là nghe ta an bài làm việc, ta nghĩ tội danh cưỡng hiếp thánh nữ đủ để ngươi chết hơn một ngàn lần.”
“ Thực sự là độc nhất lòng đàn bà…” Tử Long nhàn nhạt cười.
Tư Cách Lặc Nhĩ nhìn biểu tình cau mày của Tử Long, cũng hiểu được lời vừa nói có chút quá phận, nàng áy náy nắm lấy mặt nạ bạc của mình, cắn môi, kéo Tử Long nói: “ Đệ đệ giận à? Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, nói có vẻ nặng nề, không nên tức giận, ta xin lỗi ngươi có được hay không?”
Tử Long nhìn chằm chằm Tư Cách Lặc Nhĩ như bị ủy khuất, không khỏi cảm thấy buồn cười, thoạt nhìn một nữ nhân lại đang cố gắng khoa trương, nhưng mặt nạ vàng tiêu chí thánh vương đã bị hắn sử dụng, cũng gián tiếp xác định quan hệ giữa hai người, nhưng may là nàng không thích nam nhân, bằng không thật đúng là không biết nên làm gì mới tốt.
“ Không cần nghiêm trọng như vậy, nhưng bộ ta nhỏ hơn ngươi sao? Ngươi luôn gọi ta là đệ đệ! Từ trước đến nay…”
“ Ân, tuổi tác không quan hệ, ngươi vẫn phải làm đệ đệ!” Dáng tươi cười lại trở về trên mặt, làm ra bản lĩnh tiểu nữ tử chơi xấu, mang mặt nạ dẫn đầu đi tới Không Gian Thành xa xa, không để cho Tử Long cơ hội phản bác.
Nhìn thân ảnh nàng phía trước, Tử Long bỗng nhiên có cảm giác như cách một thế giới: “ Thật lâu không được thả lỏng như thế…”
Đi qua bãi cỏ xanh, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, Tư Cách Lặc Nhĩ mang theo Tử Long đi tới trước của Không Gian Thành, chỉ thấy cửa lớn hình vòm cao hơn mười thước đang ở ngay trước mặt, cao to mà uy nghiêm, có một loại khí thế bàng bạc nói không nên lời. Khi Tư Cách Lặc Nhĩ đi tới trước cửa, Tử Long chỉ cảm thấy phong tinh hoa nguyên tố lập tức bắt đầu sinh động, cửa lớn hình vòm chậm rãi mở ra phía ngoài, hướng vào trong nhìn lại, là một đại điện thật lớn, với tầm mắt của ám sư như hắn, không ngờ không nhìn thấy rõ tận cùng.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 13 : ẨN HOẠN KHÔNG BIẾT
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Tư Cách Lặc Nhĩ mềm nhẹ cười, dắt tay Tử Long, chậm rãi đi lên một phiến đá hình tròn, chậm rãi, phiến đá rời khỏi mặt đất phập phềnh bay lên, sau đó hướng bên trong đi tới, ở hai bên đại môn có hai đội vệ sĩ, mỗi bên đều có tới mấy trăm người, lúc bọn họ đi qua, những người này đều đứng thẳng cúi đầu làm lễ. Đi sâu vào trong nhìn toàn cảnh đại điện, toàn bộ đại điện là phong cách kiến thiết của thời kì thượng cổ, mấy trăm cây trụ hình tròn màu đỏ thắm, bên trên đều điêu khắc đủ loại động vật kiểu dáng kì dị, bức tranh trên đỉnh đại điện là toàn bộ ảnh đồ của Không Gian Thành, từ phía trên rõ ràng thấy ra, bốn phía Không Gian Thành có từng tảng lớn rừng rậm, mà phía sau rừng rậm, là một tòa núi lớn, cảnh vật khắc giống như đúc, chỉ có tòa núi lớn, đã nhìn không rõ, không biết ai có thể điêu khắc được.
Đi ngang qua đội vệ sĩ chừng vài trăm thước, Tử Long rốt cuộc nhìn thấy rõ đại điện. Nơi này bày ra tám cái ghế, Tư Cách Lặc Nhĩ nhỏ giọng nói bên tai Tử Long: “ Ngồi ở trung ương chính là tộc trưởng, hai bên là trưởng lão, mà ghế trống là thánh nữ và thánh vương, cũng chính là vị trí của hai người chúng ta, chờ một lát bọn họ muốn hỏi cái gì, ngươi nhất định phải nói theo ý ta, có được hay không.”
Tử Long không nói gì chỉ gật đầu, nhưng đột nhiên hắn có một loại cảm giác phi thường lạ lùng, ở trước mặt chủng tộc xa xưa này, mình nhìn như một hài tử ấu trĩ, bất luận thứ gì, đều có một loại cảm giác mới mẻ nói không nên lời, vô luận là Bắc Phương Tuyết Nguyên đại điện băng tuyết, hay là Không Gian Thành, đều hoàn toàn phá vỡ sự lý giải bình thường của hắn đối với thế giới, rốt cuộc thế giới này có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết, còn có bao nhiêu việc không muốn người biết được, còn có bao nhiêu chủng tộc cổ xưa như Ngự Thú tộc ẩn giấu, nghĩ tới cảm giác của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ở trong lòng hắn lại dâng lên sự tò mò vô cùng, muốn tìm hiểu rõ ràng tất cả.
Rất nhanh phiến đá hình tròn dưới chân đã mang theo Tử Long và Tư Cách Lặc Nhĩ đi tới trước mặt tộc trưởng, tộc trưởng cùng trưởng lão Ngự Thú tộc nhìn qua đều có hình dáng hơn sáu mươi tuổi, nhưng Tử Long biết, những người này ít nhất phải hơn ba trăm tuổi, bỗng nhiên Tử Long rất muốn biết vị thánh nữ mĩ lệ này có phải cũng là một lão thái bà gần ba trăm tuổi hay không.
Tộc trưởng và năm vị trưởng lão nhìn thấy hai người đi tới trước mắt cũng không có gì biểu thị, chỉ là cau mày nhìn chằm chằm Tử Long đánh giá, nhìn thấy mặt nạ vàng, lông mày họ càng cau chặt, Tư Cách Lặc Nhĩ phảng phất biết sự nghi hoặc của họ bèn mở miệng nói: “ Ra mắt phụ thân cùng mấy vị trưởng lão, có chuyện gì một hồi ta sẽ giải thích cho mọi người.”
Tử Long đứng nơi đó không có gì biểu thị, chỉ là trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nghĩ không ra Tư Cách Lặc Nhĩ lại là nữ nhi của tộc trưởng, nhưng vừa nghĩ nàng ta là thánh nữ, thì cũng bình thường trở lại, nhưng vị tộc trưởng này thoạt nhìn dường như cũng không có chỗ nào không ổn, rốt cuộc là bị quái bệnh gì.
Tộc trưởng không vui gật đầu, cũng không để ý tới Tử Long, phất phất tay, đột nhiên, tộc trưởng cùng năm trưởng lão, lẫn tám chiếc ghế cùng nhau biến mất, không hề có biểu hiện gì đã trống rỗng mất đi bóng dáng, Tử Long ngây người, nhìn về phía Tư Cách Lặc Nhĩ.
Thanh âm mang theo tiếng cười của Tư Cách Lặc Nhĩ từ sau mặt nạ bạc truyền đến: “ Ngươi xem được chỉ là do Ánh Tượng trận pháp huyễn hóa ra tới, tộc trưởng làm sao lại ở tầng thứ nhất của Không Gian Thành chứ, được rồi, hiện tại ta mang ngươi đi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì ngươi nghỉ ngơi xong rồi hãy nói!”
Tử Long gật đầu, thoạt nhìn Ngự Thú tộc rất có nghiên cứu về phương diện trận pháp, huyễn hóa ra tới lại giống như là thật, nhưng hiện tại Tử Long thực sự có chút mệt nhọc, thời gian trải qua long hình truyền tống trận, bị tinh hoa nguyên tố không biết dằn vặt, làm cho thể xác và tinh thần hắn uể oải.
Tư Cách Lặc Nhĩ thật tự nhiên kéo tay Tử Long, tuy rằng hắn cũng không quen, nhưng hắn biết thân phận hiện tại của hắn, trên danh nghĩa là vợ chồng với Tư Cách Lặc Nhĩ, thế nào cũng phải cho người ta thấy, hơn nữa cảm giác ấm áp từ bàn tay nàng truyền ra, làm hắn cảm thấy rất thoải mái.
Phiến đá dưới chân chậm rãi di động lên, bay tới bên trái đại điện, nơi này có một cổng vòm bằng kim chúc, bên cạnh vách tường khảm mười viên linh tố thạch như bàn cờ, Tư Cách Lặc Nhĩ sờ vào một viên, cánh cửa kim chúc hoảng động, cả hai cùng đi vào trong cửa. Làm cho Tử Long kinh ngạc chính là cửa cũng không mở ra, nhưng nàng lại trực tiếp nắm hắn đi xuyên qua đại môn.
Đi trên hành lang thật dài, Tư Cách Lặc Nhĩ nhẹ nhàng cười: “ Đệ đệ, khả năng ngươi còn chưa thích ứng ở đây, nhưng trước mắt tất cả đều là chân thực, ngày hôm nay ngươi nên nghỉ ngơi, ta phải trở về, có một số việc chờ ta đi xử lý! Chuyện chúng ta chờ ngươi ngủ dậy rồi hãy nói, ngủ cho ngon nha.” Nói xong dừng chân, đẩy một cánh cửa bên trái, đẩy Tử Long vào phòng rồi rời khỏi.
Tử Long nhìn bốn phía gian phòng, vách tường màu lam nhạt, phong cách giản đơn cổ xưa, một loại hương vị đặc biệt phiêu đãng bên trong phòng. Đi tới trước cửa sổ, đẩy ra, một không khí tươi mát thổi vào mặt, nhìn xuống phía dưới, ở đây cao tới vài trăm thước, hắn nghĩ không ra, chỉ là trong nháy mắt đã đi cao tới mấy trăm thước, xem trận pháp thật kì diệu khó thể tưởng tượng.
Xa xa, là một khu rừng rậm rạp, mà đầu cùng rừng rậm, chính là một tòa núi lớn cao vút trong mây, hoàn toàn giống như trong bức tranh miêu tả trong đại điện, nhưng chỗ này nhìn thấy xanh mượt một mảnh, sinh cơ bừng bừng. Chỉ là làm hắn nghĩ không ra, vì sao nhìn thấy toàn bộ bức họa trong đại điện về Không Gian Thành, nhưng tất cả đều có thể rõ ràng như vậy, duy độc là ngôi núi cao này lại không thể nhìn rõ, lẽ nào nơi này có bí mật gì không muốn người biết hay sao?
Nghĩ nghĩ, một cơn buồn ngủ bỗng nhiên kéo tới, Tử Long ngáp một cái, đi tới giường, nằm xuống, nhất thời một loại cảm giác thư thích tuyệt vời truyền đến, làm hắn bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ mơ màng màng, Tử Long hình như về tới một địa phương quen thuộc mà băng lãnh, tất cả trước mắt đều không rõ, hắn không nhìn rõ được bất luận sự vật gì, chỉ là ở trước mắt hắn, một thân ảnh mĩ lệ liên tục di động, hắn muốn bắt được thân ảnh này, nhưng lại chụp vào khoảng không, thân ảnh kia vẫn luôn luôn duy trì khoảng cách nhất định với hắn, làm hắn không gặp được, nhưng lại cho hắn cảm giác được sự tồn tại thật sự.
Trong mông lung, tựa hồ có một thanh âm truyền đến, mang theo một chút u oán, một chút không muốn, thậm chí còn tiếng khóc hỗn loạn: “ Nhớ kĩ, nhất định phải trở về…nhớ kĩ, nhất định phải trở về…nhớ kĩ, nhất định phải…” Thanh âm này không ngừng quanh quẩn tại không trung, không ngừng xoay quanh, rõ ràng lọt vào tai, làm tâm tình bình tĩnh của Tử Long dần dần nổi lên một chút thương tiếc, hắn muốn la lên, há to miệng, nhưng không phát ra chút thanh âm, nhưng trong lòng hắn một thanh âm kiên định dần dần lớn lên: “ Ta nói rồi, thì nhất định sẽ làm được.”
Một trận quang mang xuất hiện, thân ảnh kia theo quang ảnh dần dần biến thành mảnh nhỏ, một trận gió thổi qua, từng mảnh từng mảnh như trang giấy bị gió thổi tán, ở không trung nghiền nát ký ức, không cách nào vá lại, chậm rãi tiêu thất biến mất, không có bất luận tung tích gì có thể để hắn tìm ra.
Tử Long bật dậy trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Ám Ảnh Cuồng Sát công pháp trong cơ thể bất giác tự vận chuyển, nguyên linh bạo loạn chạy hỗn loạn trong cơ thể, hắn cảm thấy ngực đau đớn, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hắn ngồi xếp bằng lại, tĩnh tâm, bình ổn nguyên linh bạo loạn trong cơ thể. Dần dần trong lòng linh hoạt kì ảo một mảnh, nguyên linh cũng chậm rãi lưu động trong kinh mạch, cuối cùng dung nhập vào trong linh hạch, nhưng loại tinh hoa nguyên tố không biết trong kinh mạch lại chuyển hóa thành nguyên linh, một loại đau đớn xé rách lần thứ hai truyền đến, Tử Long vội vàng đem nguyên linh hút vào linh hạch, dừng lại Ám Ảnh Cuồng Sát vận chuyển, đau đớn trong nháy mắt biến mất.
Tử Long thở ra một hơi, cười khổ: “ Xem ra trước khi tìm được biện pháp, không nên sử dụng nguyên linh nữa.”
Một luồng ánh sáng xuyên thấu cửa sổ chiếu lên mặt hắn, làm cho hắn cảm giác được một tia ấm áp.
Ngay Tử Long vừa thở dài, cánh cửa bị người mở ra, Tư Cách Lặc Nhĩ đi đến. Ngày hôm nay nàng mặc áo màu bạc, mái tóc tùy ý xõa lên vai, Tử Long nhìn không thấy biểu tình của nàng, nhưng theo dáng vẻ mà xem, hình như nàng rất hưng phấn.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 14 : TỘC TRƯỞNG NGỰ THÚ TỘC
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Ngay lúc Tử Long thở dài, cửa phòng bị mở ra, Tư Cách Lặc Nhĩ mang mặt nạ bạc đi vào. Ngày hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu bạc, mái tóc tùy ý xõa trên vai, Tử Long nhìn không thấy biểu tình của nàng, nhưng có thể nhận ra nàng hình như rất hưng phấn.
Tư Cách Lặc Nhĩ tiêu sái đi tới trước giường, cũng không lưu ý Tử Long có để ý hay không, không chút khách khí ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “ Đệ đệ nhanh như vậy đã tỉnh, ngủ ngon không? Ngươi không sao chứ, chảy mồ hôi nhiều như thế, đi tắm rửa thay quần áo, cha ta muốn gặp ngươi.”
Tử Long xấu hổ nhìn y phục dính sát vào người, nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ cười áy náy, đi vào phòng trong rửa mặt. Nghe được thanh âm Tư Cách Lặc Nhĩ lại truyền đến: “ Hiện tại ngươi đã là thánh vương, bộ y phục này đừng mặc nữa, ta chuẩn bị y phục đặt ngay cửa cho ngươi, thật chưa từng thấy qua ai lại không chú ý đến ăn mặc như ngươi, sửa soạn xong rồi đi ra, ta chờ ngươi ở trong phòng khách.”
Tử Long mỉm cười không đáp lời, tháo mặt nạ bắt đầu lau rửa, nước chảy lên người, một loại cảm giác vui sướng truyền đến, nhưng trong lòng hắn nghĩ tộc trưởng vì sao lại triệu kiến hắn, thánh vương? A, sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, thật đúng là phiền phức.
Tư Cách Lặc Nhĩ đang ngồi nơi sô pha trong phòng khách, lẳng lặng chờ đợi. Tiếng nước chảy dần dần nhỏ dần rồi ngừng lại, một lát sau, Tử Long từ trong đi ra. Một thân trường bào màu kim hoàng sắc bó sát người lộ rõ hình dáng thon dài vóc người hoàn mỹ, lại thêm chiếc mặt nạ vàng, cả người thoạt nhìn rất có khí chất vô hình. Trước mắt Tư Cách Lặc Nhĩ sáng ngời, đó là một loại cảm giác như gió mùa xuân, ôn nhu mà thư thích.
“ Oa! Đệ đệ, thực sự là suất ngây người! Ân, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì, được rồi…” Tư Cách Lặc Nhĩ đứng lên đi tới Tử Long, bàn tay định tháo mặt nạ của hắn xuống.
Tử Long lui lại ngăn hành động của nàng, nhẹ giọng cười nói: “ Tộc trưởng còn đang chờ chúng ta, sau này còn có cơ hội.”
“ Làm sao vậy đệ đệ, ngươi đang xấu hổ? Ha ha, có phải đỏ mặt hay không? Nào, cho tỷ tỷ nhìn!” Tư Cách Lặc Nhĩ lộ ra hình dạng như sắc lang, không chịu buông tha nói.
“ Tộc trưởng ở nơi nào, ta nên đi đâu?” Tử Long bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa phòng bước ra hành lang nói với Tư Cách Lặc Nhĩ.
Ngoài hành lang có mấy người đi ngang qua, hiếu kỳ nhìn Tử Long, may là Tư Cách Lặc Nhĩ vẫn muốn bảo trì tư thái thánh nữ trước mặt người khác, cũng không tiếp tục yêu cầu Tử Long cởi mặt nạ, không thể làm gì khác hơn là mang theo Tử Long đi tìm tộc trưởng, vừa đi qua cánh cửa kim chúc nơi hành lang, đi tới một gian phòng giống phòng hội nghị, ở đây cũng có tám chiếc ghế, tộc trưởng và năm vị trưởng lão đang ở bên trong đợi Tử Long đến, nhìn thấy hình dạng đã thay đổi của Tử Long, đều đứng lên, vẻ nhiệt tình khiến Tử Long có chút không thích ứng.
Năm vị trưởng lão cùng đi tới trước mặt Tử Long, tay phải thành chưởng cấp tốc đặt chéo lên vai làm một lễ chào thời thượng cổ, cùng nói to: “ Chúng ta ra mắt thánh vương.”
Điều này làm cho Tử Long có một loại cảm giác như được yêu mà sợ, bước lên phía trước ngăn cản, nhưng lại bị Tư Cách Lặc Nhĩ kéo lại, lúc này thấy năm vị trưởng lão xoay người hướng nàng nói: “ Hoan nghênh thánh nữ trở về.”
Tử Long không thích nhất chính là những lễ tiết này, chỉ bất đắc dĩ nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ.
Tư Cách Lặc Nhĩ lôi kéo Tử Long đi tới trước mặt tộc trưởng, tộc trưởng cười nhìn Tử Long nói: “ Thánh vương, hoan nghênh ngươi gia nhập, ở chỗ này có gì không thích ứng cứ nói ra, trực tiếp tìm Lặc Nhĩ là có thể, ha ha, nhìn ngươi còn trẻ như thế mà đã có bản lĩnh, thật sự làm cho phụ thân như ta vì Lặc Nhĩ mà cảm thấy trong lòng được an ủi a!”
“ A…” Tử Long há miệng, thật không biết nên gọi hắn là gì. Tộc trưởng cũng nhìn ra Tử Long quẫn thái, liền mở miệng nói: “ Chúng ta là người trong nhà không cần khách khí, gọi thúc thúc, hay phụ thân ta đều không chú ý, ha ha…”
Tử Long nhíu mày, không biết rốt cuộc bọn họ đang làm cái quỷ gì, nói hắn có bệnh cần trị liệu, nhưng hiện tại còn chưa thấy gì, vì sao lại hào sảng như thế, nhưng tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn phải làm, hắn mang theo nụ cười nói: “ Tộc trưởng, cần ta bang trợ, ta nhất định làm hết sức, nhưng thánh vương, xem ra ta không đảm đương nổi.”
“ Sao lại nói như vậy, nếu Lặc Nhĩ đã tuyển chọn ngươi, vậy ngươi là thánh vương của chúng ta, nhưng lại là tộc trưởng đời tiếp theo của Ngự Thú tộc, đây là chuyện không ai cải biến được, ngươi đeo mặt nạ thánh vương, nó không bao giờ tùy tiện nhận chủ, cho nên ngươi không nên đưa đẩy, nam nhân nên hào hiệp một chút mới tốt.” Tộc trưởng mang theo vẻ tươi cười như người cha hiền nói với Tử Long.
“ Cái gì? Đời tộc trưởng tiếp theo? Thế nhưng…” Tử Long không nghĩ tới lại như vậy, tộc trưởng kế tiếp, điều này sao không làm cho hắn có chút giật mình.
“ Không có gì thế nhưng cả, đã định như vậy rồi, ta giới thiệu với ngươi một chút, năm vị này là trưởng lão trong tộc ta, phụ trách phụ trợ tộc trưởng, Tư Cách Trục Dũng, Tư Cách Trục Thuận là hai vị đồng lứa với chúng ta, mà Tư Cách Lặc Hùng, Tư Cách Lặc Phong, Tư Cách Lặc Minh là cùng một thế hệ với Lặc Nhĩ, trong tộc ta có năm ngàn tám trăm bảy mươi hai người, những chuyện khác sẽ chờ sau này Lặc Nhĩ nói cho ngươi nghe là được rồi.” Tộc trưởng chậm rãi hướng Tử Long giới thiệu mấy vị trưởng lão.
Tử Long theo lời giới thiệu của tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão chào hỏi, sau đó năm vị trưởng lão theo lời tộc trưởng đứng dậy rời khỏi, chỉ còn lại ba người Tử Long, tộc trưởng lôi kéo hắn ngồi xuống, Tư Cách Lặc Nhĩ mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể dùng tiếng đệ đệ ngay trước mặt phụ thân, nàng nhớ tới còn chưa hỏi qua tên hắn, điều này làm cho nàng có chút tự trách cúi đầu cười khổ.
“ Lặc Nhĩ, con làm sao vậy?” Tộc trưởng nhìn nàng quan tâm hỏi.
“ Không có gì, phụ thân, ta đang suy nghĩ làm sao cùng đệ…thánh vương nói chuyện cạn kiệt tinh thần lực của cha.” Tư Cách Lặc Nhĩ sắc mặt ám nhiên nói.
Tinh thần lực kiệt quệ? Thảo nào nhìn tộc trưởng không giống người thường, nhưng tinh thần lực không phải có thể tự khôi phục hay sao? Đây là có chuyện gì? Nghe nàng nói, Tử Long không khỏi nghi hoặc suy nghĩ.
Phát giác phản ứng của Tử Long, tộc trưởng nhịn không được thở dài một hơi trầm giọng nói: “ Ai! Chính ta nói đi, kỳ thật có thể khôi phục hay không cũng không quan trọng nữa, chỉ cần ta có thể đỡ cho thánh vương trở thành tộc trưởng, ta cũng đã vui mừng rồi.” Hắn nhìn thoáng qua Tử Long đang muốn nói lại thôi, nói tiếp: “ Ngự Thú bộ tộc chúng ta từ xưa đến nay đều có thần long che chở, mỗi một đời tộc trưởng dưới tình huống cần phải triệu hoán tìm được thần long, ở sáu ngàn năm trước đây, Ngự Thú tộc chúng ta cũng sinh hoạt trên Tường Vân đại lục, sau đó, đột nhiên có một ngày, thần long xuất hiện trong tộc, dặn chúng ta toàn tộc đều di chuyển đến nơi đây, đồng thời để lại cho chúng ta một quyển sách trận pháp, không có nói cho chúng ta biết lý do gì, cũng không nói thêm gì thì rời khỏi.”
“ Trải qua một trăm năm, có một ngày, một đạo tử quang bay qua Không Gian Thành, trực tiếp rơi vào tòa núi lớn sau thành, tộc nhân chúng ta cũng từng phái rất nhiều người đến điều tra qua, nhưng bên ngoài sườn núi có một trận pháp kỳ quái được bố trí, chỉ cần có người tiến vào trong phạm vi một dặm, sẽ vô thức mà đi ra rừng rậm, trở lại ngoài thành, ngay ba mươi năm trước, lúc đó cả năm vị trưởng lão đều là đồng bối Trục, ai!” Nói đến đây thì đôi mắt tộc trưởng rõ ràng tối sầm lại, Tử Long chăm chú nghe hắn kể, hiện tại có ba vị trưởng lão có tự bối la Lặc, như vậy, năm trưởng lão nguyên lai có bối tự Trục nhất định đã xảy ra việc gì.
Tộc trưởng hít một hơi thật sâu nói tiếp: “ Trải qua mấy ngàn năm nghiên cứu, chúng ta cho rằng đã thấu triệt về phương diện trận pháp, vì vậy ta mang theo ba trưởng lão xông vào trong núi xem đến tột cùng, với lực lượng bốn người chúng ta, hơn nữa lý giải về trận pháp, biết đây là Mê Ảo Trận, hơn nữa còn là rất cao minh, lúc này mới để chúng ta biết, phương diện về trận pháp của chúng ta còn có nhiều điều không biết.”
“ Khi đó vì bức thiết suy nghĩ giải đáp bí mật trong núi về tử quang kia, ta liền sử dụng triệu hoán thuật, muốn mời thần long đến hỗ trợ. Thế nhưng, ai biết trong khoảnh khắc triệu hoán thuật xuất hiện, lực lượng tinh thần của bốn người chúng ta, tất cả đều bị trận pháp hấp thu đi vào, nguyên bản chuyện không có khả năng đã xảy ra. Tuy rằng ta chưa từng thử qua sử dụng triệu hoán thuật, thế nhưng, trong Ngự Thú tộc điển có nhắc tới, chỉ cần người triệu hoán dùng đi một phần ba tinh thần lực đã đủ cùng thần long câu thông, thế nhưng ai cũng không ngờ gặp phải loại tình huống này…” Tộc trưởng càng nói càng kích động, thần tình mang theo chút hối hận.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy