Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 30: Che giấu.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Bây giờ đi Tây Tạng du lịch? Đầu óc cậu có vấn đề sao? Lúc này thời tiết đang rất lạnh, cậu còn muốn lên cao nguyên thiếu dưỡng khí làm gì? Muốn đi du lịch thì cũng phải chờ mùa thu chứ? Tôi không đi...
Trang Duệ từ chối thẳng thừng, một năm hắn khó có được vài ngày ở nhà với mẹ, hắn cũng không muốn đi ra ngoài. Hơn nữa vào mùa lạnh mà còn đi đến nơi băng tuyết, thật sự là tự ngược đãi chính mình.
- Cậu xem đó là đi du lịch không được sao? Tôi cũng nào lớn mạng như vậy? Tôi đã chạy khắp nơi trong nước rồi, chỉ là ít khi đi chơi, lần này có một vị khách muốn mua một con chó Mastiff Tây Tạng, lại muốn giống thuần, nếu không đi Tây Tạng thì thật sự không mua được. Bây giờ trong nước có rất nhiều người nuôi chó Mastiff, thứ này đắt tiền và xa hoa, hơn nữa đều chưa hẳn là thuần chủng, vì vậy tự tôi đi sẽ hay hơn.
Lưu Xuyên nói với vẻ mặt không cam lòng, hắn cũng không muốn rời khỏi Bành Thành vào thời điểm này, vì đây là lúc hắn và Lôi Lôi đang có quan hệ ấm nóng, nhưng vị khách kia vừa mới mua một căn biệt thự, muốn mua giống chó Mastiff hung mãnh để giữ nhà. Người kia đã tìm hắn vài lần, ra giá rất cao, thật sự khó thể nào chối từ, cũng may vài ngày nữa Lôi Lôi và Tần Huyên Băng sẽ rời khỏi Bành Thành, điều này làm cho Lưu Xuyên bớt bực bội hơn.
Sau khi nghe Lưu Xuyên nói đến chó Mastiff Tây Tạng thì Trang Duệ cũng nhớ đến một bản tin mà mình được đọc vào thời gian trước, đó là ở vùng Đông Bắc có một huấn luyện viên điền kinh khá nổi tiếng, sau khi người này về hưu thì thích chơi chó Mastiff Tây Tạng, hình như mỗi con có thể bán đi với giá vài triệu đồng, khi đó thật sự làm cho cả xã hội chấn động. Trang Duệ thật sự không ngờ một con thú cưng sao lại có cái giá như thế, chính mình khi còn bé nuôi "chó cỏ" để giữ nhà cũng làm hết phận sự đấy thôi.
Khi thấy Trang Duệ trầm mặc thì Lưu Xuyên tiếp tục cổ động:
- Xe lửa, máy bay hay ô tô đường dài đều không cho phép mang theo động vật, vì vậy lần này tôi tự lái xe đi, đường lại hơi dài, cậu cũng không muốn chưa qua năm mới mà nghe tin xấu về bạn rồi chứ?
- Đúng rồi, cậu vừa mới cầm bằng lái chưa được bao lâu, có phải là nên chạy kiếm kinh nghiệm không? Tôi sẽ cho cậu chạy cả đoạn đường, coi như giao tính mạng cho cậu, thế nào?
- Còn nữa, vị khách kia nói, hắn mặc kệ tôi mua chó Mastiff với giá bao nhiêu, chỉ cần là giống tinh khiết thì sẽ cho tôi năm trăm ngàn. ậu thấy đấy, đây rõ ràng là cơ hội khó có được, tôi vất vả cả năm cũng không biết có tìm được số tiền kia không, cũng lắm thì đến lúc đó sẽ cho cậu nửa tiền.
Lưu Xuyên tiếp tục dùng lợi để dụ dỗ.
Nhưng Trang Duệ nghe nói như vậy cũn thật sự có chút động tâm, có tiền hay không cũng chẳng phải là vấn đề, ai bảo hôm nay hắn mới thu vào một trăm năm chục ngàn? Đồng thời với linh khí trong mắt thì hắn tin sau này mình sẽ không còn phải ở trong một căn hộ chung cư nhỏ bé nữa.
Điều làm cho Trang Duệ thật sự động tâm chính là tháng mười năm ngoái hắn vừa thi lấy bằng lái xe, ngoài những lúc chạy xe của đại ca Dương Vĩ thì căn bản không có mấy cơ hội được cầm vô lăng. Ai cũng biết những người mới học lái xe xong mà đặc biệt là đàn ông đều thích chạy xe băng băng trên đường lớn, như vậy sẽ thỏa mãn khó nói nên lời.
- Nói chung đi hết bao lâu?
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi hỏi, hắn còn được nghĩ chừng một tháng, nếu đi Tây Tạng quá lâu thì hắn sẽ chọn ở nhà với mẹ thì hay hơn. Lần này hắn về và cảm thấy mẹ mình già đi rất nhiều, sau khi hắn tốt nghiệp đại học cũng không ở bên cạnh mẹ, hắn thật sự cảm thấy có chút áy náy.
Lưu Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Nếu tất cả thuận lợi, có lẽ là đi mười ngày, lâu nhất cũng chỉ có thể là hai tuần.
- Được, tôi sẽ đi với cậu một chuyến.
Sau khi nghe Lưu Xuyên nói đi lâu nhất cũng chỉ là hai tuần thì Trang Duệ mở miệng đồng ý, hắn cũn có chút lo lắng Lưu Xuyên đi ra ngoài và gây chuyện, dù sao thì hai bên cũng là bạn nối khố từ nhỏ, hắn hiểu rõ tích cách của Lưu Xuyên như trong lòng bàn tay. Nhưng hắn cũng không ngờ những năm qua Lưu Xuyên cũng không kém, cũng chạy đi nhiều nơi nam bắc, coi như cũng có kinh nghiệm. Lần này Lưu Xuyên gọi Trang Duệ đi cùng cũng vì trên đường quá nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện mà thôi.
- Niếp Niếp, chúng ta về nhà thôi, nếu không bà ngoại sẽ trông...
Trang Duệ nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, hắn chuẩn bị đưa cháu về nhà. Hôm nay hắn có thu hoạch rất tốt, mua được hồ lô dế Tam Hà Lưu, hơn nữa còn bán lời gấp trăm lần. Tất nhiên quan trọng là hôm nay hắn có thu hoạch được một chút linh khí, đồng thời ngày mai cũng sẽ được thấy những món đồ cổ của vài người khác, điều này mới làm hắn thật sự hưng phấn. Phải biết rằng nếu linh khí trong mắt không được bổ sung thì sẽ làm cho hắn cảm thấy rất bực bội.
Điều làm cho Trang Duệ cảm thấy bất ngờ chính là Tiểu Niếp Niếp trước nay luôn nghe lời nhưng bây giờ nói sao cũng không đi, nàng chỉ vào hai con rùa đen đang lật ngược trên bàn và đám chuột đang quay cuồng trong lồng rồi chân thành nói:
- Cậu, con với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chơi đùa rất vui, nếu con đi thì chúng sẽ mất hứng...
Trang Duệ nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa phun hết nước trà vừa uống vào miệng lên mặt Lưu Xuyên, hắn cảm thấy tiểu nha đầu này đi thì đám rùa đen và chuột hăm tơ kia sẽ đốt nhang mới đúng. Hắn đang định lên tiếng thì thấy Tiểu Niếp Niếp cười trộm, vì vậy mà thầm hiểu ra, trong lòng đổ mồ hôi, tiểu nha đầu mới ba tuổi mà đã biết nói điều kiện với người lớn.
Kết quả là Lưu Xuyên lại vỗ ngực bắt cho Niếp Niếp hai con rùa đen, hơn nữa còn cung cấp thức ăn cho một tháng, còn bọn chuột, vì Trang Duệ kiên quyết phản đối nên Tiểu Niếp Niếp không thực hiện nguyện vọng của mình, nhưng một con rùa lại biến thành hai con.
Sau khi về đến nhà thì Trang Duệ đưa cháu cho mẹ, hắn lại vội vàng ra khỏi nhà, hắn đi đến một cửa hàng kính mắt rồi thở dài một hơi.
Từ sau khi mắt phát sinh dị biến thì Trang Duệ đã làm thí nghiệm trước gương khá nhiều lần, hắn phát hiện khoảnh khắc khi linh khí rời khỏi mắt thì có một khoảng thời gian chưa đến một giây là xuất hiện hiện tượng song đồng, dù nó là cực ngắn, hầu như không bị người ta phát hiện ra, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường.
Từ sau khi phát hiện ra hai câu đối của ông nội, đến hôm nay mua được hồ lô Tam Hà Lưu, lại chữa được căn bệnh đau hông cho mẹ, tất cả là nhờ công lao của linh khí, Trang Duệ cảm thấy linh khí trong mắt càng nên được bảo vệ.
Trang Duệ đến cửa hàng kính mắt tất nhiên là muốn mua kính, hắn biết rõ khi mọi người nhìn qua kính sẽ vì nguyên lý chiết xạ mà có hình ảnh không đúng thực chất, dù là kính không độ cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng. Hắn muốn mua một chiếc kính màu trà tương tự làn da, tin chắc có thêm mắt kính thì người khác có nhìn cũng không phát hiện ra bí mật song đồng của hắn.
Trang Duệ mất bốn trăm đồng để mua một cặp kính màu trà, hắn đi ra khỏi cửa hàng, đeo kính lên, nhìn qua có vẻ trầm ổn hơn, tướng mạo cũng có chút văn nhân nho nhã, đây cũng là điều mà hắn thật sự không thể ngờ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 31: Sớm một chút.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Mộc Đầu, Mộc Đầu, mau thức dậy.
Trang Duệ đang ngủ mơ, hắn thấy mình ngồi trên ghế rồng của Hán Vũ Đế, dùng những món đồ sứ tinh mỹ của lão Khang Hi để đựng đồ nhắm rượu, trên bàn đầy sơn hào hải vị làm hắn chảy cả nước miếng. Sau đó hắn cảm thấy cơ thể chấn động, hai bàn tay lớn chợt ào vào lôi hắn ra khỏi hoàng cung, hắn mở to mắt nhìn, thì ra là Lưu Xuyên đang dùng sức lắc vai mình.
Trang Duệ lau nước miếng còn dính trên khóe miệng, lại đẩy tay Lưu Xuyên ra, lúc này hắn mới nhìn đồng hồ trên đầu giường, vì vậy mà không khỏi cảm thấy nổi nóng. Lúc này chưa đến bảy giờ rưỡi nhưng Lưu Xuyên đã đánh thức hắn dậy, vài ngày qua hắn đưa cháu gái đi chơi và đều thức dậy sớm đi ngủ muộn, đêm qua Trang Mẫn đã đến đưa Niếp Niếp về nhà, trời lại lạnh, hắn vất vả lắm mới có thời gian ngủ ngon, không ngờ lại bị Lưu Xuyên quấy rối.
- Ra khỏi phòng quẹ phải đi ba thước sẽ thấy cửa chính, đi ra nhớ đóng cửa...
Trang Duệ nói dứt lời thì tiếp tục dùng chăn che kín đầu, hắn còn muốn tiến vào giấc mộng Chu Công, vì lúc nãy cả bàn thức ăn ngon còn chưa được hưởng dụng.
- Này, cậu không phải là heo đấy chứ? Mau nhanh lên, hôm nay không phải đã hẹn với chú Lữ sao? Đi trễ thì người ta sẽ mất hứng.
Lưu Xuyên không nhịn được phải xốc mền lên, Trang Duệ lạnh run cả người, vì vậy mà lại cướp trở về.
- Tiểu tử cậu đang chơi trò lưu manh sao? Tôi và cậu cùng cởi truồng lớn lên, có gì mà sợ? Nói mau, hẹn với ông chủ Lữ vào lúc mười giờ, bây giờ cậu đến sớm làm gì?
Trang Duệ thật sự rất hiểu Lưu Xuyên, người này đến sớm, nhất định là có chuyện, nếu không cũng chẳng phá mình.
- Không có gì, tôi không phải muốn biết giá trị của bản thảo sao? Có chút nóng, ngủ không được mới đến tìm cậu.
Lưu Xuyên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Thật sự không có gì, cậu nhanh lên một chút, ra ăn sáng thôi, tôi đi xem mẹ nuôi...
Khi thấy Trang Duệ tỏ ra không tin thì Lưu Xuyên hạ thấp âm thanh, hai mắt cũng tránh án mắt của Trang Duệ, hắn xám xịt chui ra khỏi phòng.
Trang Duệ không nhịn được phải bật cười, vị huynh đệ kia từ nhỏ không biết nói dối, có gì đều phơi bày hết lên mặt. Nhớ hồi nhỏ khi hai người xem xong bộ phim "Tiểu Binh Trương Dát" thì bị ảnh hưởng, hai đứa leo lên một nhà hàng xóm ở gần nhà cũ mà bịt kín ống khói lại, thiếu chút nữa đã sinh ra hỏa hoạn, điều này làm cho chú hàng xóm nổi điên cầm gậy đi lùng sục kẻ gây họa.
Trang Duệ và Lưu Xuyên nhanh chóng bỏ chạy, Trang Duệ thận trọng nên trước khi về nhà thì xuống bờ sông rửa sạch tay chân mặt mũi, không còn chút chứng cứ phạm tội nào. Nào ngờ ngày đó bố của Lưu Xuyên đang bức bối ngồi ở nhà vì một vụ án giết người, vì vậy Lưu Xuyên về nhà thấy vẻ mặt căng thăng của bố mình, cho rằng sự việc đã bị bại lộ, vì thế không cần hỏi đã tự khai tất cả những hành vi nghịch ngợm của mình.
Vì vậy mà Trang Duệ và Lưu Xuyên bị đánh đòn, sau đó bố Lưu Xuyên đưa hai đứa đến nhà người ta nhận lỗi, làm hại một thời gian sau Trang Duệ cũng không dám đến khu nhà cũ bắt dế.
Trang Duệ vì sự kiện trên mà vận dụng kỹ năng điều tra của mình, về sau mới phát hiện Lưu Xuyên là người chủ động khai báo, vi thế mà hận đến mức ngứa răng.
Trang Duệ rửa mặt xong thì mở thùng gỗ của ông nội để lấy bản thảo ra, nhưng thứ này đã rất tổn hại, cũng không nên cầm ra ngoài. Hắn suy nghĩ một lát mà lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sa tanh không tay, là áo luyện Thái Cực Quyền của hắn vào thời phổ thông. Trước kia hắn cứ quấn lấy mẹ đòi một bộ quần áo luyện công, bay giờ thì đã mặc không vừa được nữa, vừa vặn có thể sử dụng.
Trang Duệ cắt phần vải sau lưng áo, đặt một hộp gỗ nhỏ vào giữa miếng vải, sau đó đặt bản thảo vào trong rồi cột chặt lại. Sau khi làm xong tất cả, hắn đeo kính vừa mua hôm qua, lúc này mới ra khỏi phòng.
Lưu Xuyên đã sớm không nhịn được, hắn nói chuyện câu được câu không với Trang Mẫu trong phòng khách nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía phòng Trang Duệ. Khi thấy Trang Duệ đi ra thì hắn nhảy dựng lên nói:
- Mẹ nuôi, mẹ con mời mẹ nuôi sang nhà dùng cơm, vì vậy tối nay mẹ đừng nấu cơm.
- Tiểu tử thối, cứ nôn nôn nóng nóng, lái xe chậm một chút.
Trang Mẫu hô lên một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử kia sau khi có bạn gái thì chợt trở nên sốt ruột hẳn ra.
Lưu Xuyên lên xe và phóng đi như tên bắn, sau đó dừng xe trước cửa quán Lưỡng Lai Phong, hắn kéo Trang Duệ vào trong quán, trong miệng hét lớn:
- Ông chủ, cho một cân bánh bao rán, hai tô Thực Tha, nhanh lên.
Trong từ điển thật sự không thể nào tìm được hai chữ Thực Tha là thứ gì, vì chữ này do người Bành Thành tạo ra, Thực Tha hình như có khởi điểm là món canh trĩ, vị cay, được người Bành Thành cực kỳ yêu thích, rất nhiều người buổi sáng không làm một tô Thực Tha thì cả ngày đều mệt mỏi chán chường.
Càn Long là một vị hoàng đế chú trọng dưỡng sinh, buổi tối ông thường ít khi dùng cơm, đêm để bụng rỗng nên sáng sớm rất đói, vì vậy mà khi thấy một chén canh bốc khói thơm phưng phức thì không nén lòng được phải chạy đến xem. Dù Càn Long là người ăn khắp nam bắc, thử qua đủ sơn hào hải vị nhưng cũng không biết đây là món canh gì.
Vì vậy Càn Long gọi một tô chậm rãi thưởng thức, sau đó cảm thấy rất ngon, sau khi ăn vào một tô thì cảm thấy toàn thân thư thái. Ông gọi ông lão bán súp lại và hỏi:
- Đây là canh gì? Sao nồng đậm mê người như vậy? Trẫm uống xong cảm thấy toàn thân ấm áp, hết sức thoải mái.
Càn Long vì vui vẻ mà quên mất mình đang vi hành, mà ông lão bán canh cũng là người khôn khéo, sau khi nghe xong thì trong lòng chợt hiểu ra, người kia tự xưng là trẫm, trong thiên hạ chỉ có một người như vậy, đó chính là Càn Long vạn tuế trước nay hay thích vi hành.
Ông lão bán canh chợt quỳ rạp xuống đất:
- Đa tạ hoàng thượng ban tên, đây gọi là canh Thực Tha.
Sau khi quay lại thủ đô thì vị vạn tuế gia kia vẫn nhớ mãi không quên loại canh kia, vì thế mà ngự phong cho là "Món canh đệ nhất thiên hạ!" Tuy đó chỉ là truyền thuyết nhưng có thể thấy người Bành Thành thích món canh này như thế nào.
- Này Lưu Manh, sáng sớm đã gọi tôi dậy, rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói ra được chưa? Ngày hôm qua tôi đã đồng ý đi với cậu đến Tây Tạng rồi còn gì?
Trang Duệ thật sự mơ hồ không rõ.
- Thật ra cũng không có gì, chính là Lôi Lôi và Tần Huyên Băng cũng muốn đến tham gia buổi thưởng thức đồ cổ hôm nay, trước tiên tôi đưa cậu đi trước, sau đó còn đi đón hai cô ấy.
Lưu Xuyên hôm nay khẩu vị không tốt, hắn tránh né ánh mắt của Trang Duệ rồi lắp bắp nói.
- Cái gì, các cô ấy cũng muốn đi?
Trang Duệ chợt lớn tiếng làm cho mọi người trong quán ăn đưa mắt nhìn.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 32: Tịch Minh Hiên.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Nói nhỏ một chút, tôi cũng không có biện pháp, chủ yếu là Tần Huyên Băng muốn đi, Lôi Lôi không thể từ chối, cô ấy tìm đến tôi. Cậu cần phải giúp đỡ tôi chứ? Nửa đời hạnh phúc sau này của tôi đều trông cậy hết vào cậu...
Lưu Xuyên dùng giọng cẩn trọng nói, tối qua sau khi nhận được điện thoại của Lôi Lôi thì hắn rất cuống quýt, sự việc Tần Huyên Băng vung chân chặn ngang vụ mua bán Tam Hà Lưu đã xong, tuy ông chủ Lữ không nói gì nhưng Lưu Xuyên biết rõ bọn họ thật sự so đo. Hơn nữa hôm nay vì còn được xem bản thảo của Trang Duệ, nếu không thì ngày hôm qua Tần Huyên Băng cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Hừ, còn nói là hạnh phúc nửa đời sau, là phúc của nửa người dưới của cậu thì có. Cậu hỏi tôi làm gì, cậu biết rõ bọn họ nhất, bọn họ chắc sẽ không thể không nể mặt ông chủ Lưu đây.
Trang Duệ lúc này đã tỉnh hồn trở lại, Tần Huyên Băng có đi hay không cũng không liên quan đến mình, nếu như mình thật sự đang nắm bản thảo của Vương Sĩ Trinh, nếu Tần Huyên Băng thò chân vào nâng giá thì rõ ràng là cầu còn chưa được.
Dù sao hôm nay nhóm người kia sẽ mang theo những đồ vật mình đang cất giữ đến, sau đó hai mắt của Trang Duệ có thể được hấp thu linh khí, đến khi hắn về công tác ở Trung Hải, cũng không biết sau này có cùng xuất hiện với bọn họ nữa hay không.
- Cũng không nên nói như vậy, hôm nay ông chủ Lữ hẹn cậu xem bản thảo, cậu nói chuyện sẽ tốt hơn so với tôi. Tất nhiên tôi cũng biết rõ tính tình của ông lão kia, hôm qua rõ ràng rất tức giận, cũng không biết về đến nhà sẽ có bộ dạng gì, nếu tôi trực tiếp đưa người sang, chỉ sợ sẽ đắc tội lớn.
Lưu Xuyên nói với vẻ mặt cầu xin, hai tay không ngừng vung vẫy. Trang Duệ thở dài, Lưu Xuyên lăn lộn trong xã hội nhiều năm nên thật sự đã mấy lần yêu, vốn cũng không quá mức mê say Lôi Lôi như vậy. Nhưng hai người này xem ra rất hợp với nhau, những ngày qua không những liên tục ở bên nhau, thậm chí mỗi này còn nói chuyện điện thoại hơn nửa giờ.
Bây giờ Lôi Lôi mở miệng nói có chuyện cần nhờ, Lưu Xuyên dù thế nào cũng phải cố gắng hoàn thành, nhưng trong mắt Trang Duệ thì Lưu Xuyên mặt dày không đáng một đồng tiền.
Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi mở miệng:
- Đi thì đi, nhưng cậu cũng phải nói rõ với các cô ấy, không nên nhiều lời, cậu hiểu quy củ của nghề này hơn tôi, đến lúc đó làm mất mặt người ta thì người xấu hổ cũng chính là cậu...
- Hừ, có lời này của cậu là được, tôi sẽ đảm bảo các cô ấy không nói lời nào, cậu cứ ăn trước, tôi đi đón bọn họ...
Lưu Xuyên nghe nói như vậy thì rất mừng, hắn cũng không muốn ăn nên vứt bỏ Trang Duệ ở lại và chạy ra ngoài, may mà đi ra ngoài cũng không quên tính tiền. Còn Trang Duệ làm sao để đi đến quán trà Tịnh Minh Hiên, như vậy thì xin lỗi, tự mình đi mà thôi.
Trang Duệ cũng lười tức giận với Lưu Xuyên, hai bên lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hắn biết rõ đối phương, thật sự là một tên vì bạn gái mà bỏ bạn. Sau khi ăn cơm xong thì Trang Duệ nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ, vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến hẹn, vì vậy hắn dứt khoát ung dụng tự tại.
Quán trà Tịnh Minh Hiên của ông chủ Tống nằm cách chợ đồ cổ một trăm mét, Trang Duệ mỗi lần đến chợ đồ cổ đều đi qua chỗ đó. Trước kia hắn không biết ông chủ Tống, nhưng đi qua xem xét thì phát hiện quán trà kia có kiến trúc Minh Thanh, nhìn từ bên ngoài vào thì thật sự có khí chất cổ xưa.
Quán trà thật sự có khí tức cổ lão, cổng được sơn màu đỏ đậm, treo đèn lồng màu đỏ, bên trên là một cái tên cũng khá cổ: "Tịnh Minh Hiên".
Cổ xưa cũng không có nghĩa là hoài cựu, cũng không nói rõ đó là yêu nét cổ, nhưng lại rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến một người già lão, nhưng có thể bới móc tinh hoa từ trong nét cổ để kinh doanh tốt, bằng chứng là trước cổng Tịnh Minh Hiên đầy xe dừng lại, có thể thấy ông chủ Tống thô kệch cũng không đơn giản.
Trang Duệ vừa đánh giá phong cách kiến trú của quán trà vừa đi vào bên trong.
Trên cổng quán trà treo đèn lồng màu đỏ, giống như những đèn lồng thường thấy trong các căn nhà cổ đại, rất phù hợp với bầu không khí năm mới, Trang Duệ sinh ra cảm giác giống như hai quả táo lớn được treo lên, đặc biệt có ý nghĩa.
Sau khi đẩy cánh cửa nặng nề màu đỏ ra thf có thể thấy những chiếc bàn dài được sắp xếp kéo dài về phía trước, nơi góc bàn dều đặt bánh trái và trà, mỗi loại trà đều được sắp xếp với một loại đồ sứ tinh xảo, gốm sứ tinh xảo phụ trợ cho quán trà toát lên hương vị cổ xưa.
Trước lối vào ở cửa chính có một cô gái trẻ đang ngồi trên một cái đàn làm bằng gỗ, nàng mặc sườn xám thời nhà Thanh, mỗi vị khách đi vào đều được nàng dâng cho một ly trà, nàng rất có vẻ quyến rũ của các cô gái Giang Nam, chỉ cần vung tay nhấc chân cũng làm cho người ta cảm thấy quyến rũ dịu dàng.
Đỏ sậm và nâu chính là tông màu chủ yếu của Tịnh Minh Hiên, có thể thấy ông chủ Tống đã bỏ ra nhiều công phu để xây dựng quán trà này, người nào vào trong hoàn cảnh này, dù không uống trà cũng có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt. Trang Duệ khi bước vào cửa thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác yên tĩnh, hắn cảm thấy cô gái mặc sườn sám có biểu hiện như nước trà vậy, xanh xanh lay động, thanh tịnh thấy đáy.
Trong hành lang có chừng bảy tám tiểu thư phục vụ, bọn họ cũng mặc sườn xám thời nhà Thanh, khi thấy Trang Duệ đi vào thì một cô gái giống như quản lý đi đến nói lời mời:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài đến mấy người? Muốn đặt phòng hay ngồi ngoài hành lang?
Trang Duệ đánh giá một chút, trong hành lang cũng có không ít người, phần lớn là những người trung niên, ba năm người một bàn, một bình trà, vài món điểm tâm, khẽ trò chuyện. Hắn đang định lên tiếng đáp lời thì âm thanh như sấm của Lưu Xuyên đã vang lên bên tai.
- Mộc Đầu, sao giờ mới đến, chúng tôi đã đợi hơn mười phút rồi, ủa, còn đeo mắt kính nữa, cậu cho rằng như vậy tôi sẽ không nhận ra sao?
Lưu Xuyên lớn tiếng làm mất đi sự thanh tịnh của quán trà nên có nhiều ánh mắt ném đến, Trang Duệ phát hiện bàn tay nhỏ của Lôi Lôi bí mật cấu bên hông Lưu Xuyên, mà Lưu Xuyên cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt.
- Vết thương trên mắt tôi vẫn chưa tốt, vài ngày qua có chút không thoải mái, thứ này vừa mua tối qua, có thể ngăn cản gió bụi. Nhưng rõ ràng từ lúc ra khỏi nhà thì tôi đã đeo kính, đến bây giờ cậu mới phát hiện ra à? Lôi Lôi, trái tim của đồng chí Lưu Xuyên hình như cũng không còn nằm trên người nữa rồi.
Trang Duệ lên tiếng giải thích vài câu, lại trêu ghẹo Lôi Lôi, còn Lưu Xuyên thì đang dày mặt cười ngây ngô, Trang Duệ cũng thật sự không làm gì được.
Lôi Lôi đỏ mặt, nàng thu hồi bàn tay nhỏ đang véo Lưu Xuyên, sau đó thoải mái nói:
- Tôi nghe nói có người không chào đón chúng ta, Huyên Huyên, nếu không chúng ta đi trước.
Tần Huyên Băng nghe được lời nói của Lôi Lôi thì đứng lên, nàng còn chưa mở miệng thì đã hấp dẫn tất cả ánh mắt ở hành lang, dù là Trang Duệ có sức miễn dịch tương đối mạnh cũng phải nhìn vào chằm chằm.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 33: Kinh diễm.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Không thể không nói những người trong quán trà và Trang Duệ có kiến thức quá hạn hẹp, thật sự là vì Tần Huyên Băng hôm nay ăn mặc quá đẹp, quá kinh diễm...
Tuy bên ngoài thời tiết vẫn lạnh nhưng Tần Huyên Băng lại mặc một bộ váy dài kiểu Tây cực kỳ hoa lệ, bộ ngực cao ngất được bao quanh phập phồng lên xuống, sau đó là cặp mông rắn chắc, chân dài đeo giày cao gót, cơ thể lại cao hơn một mét bảy, thật sự làm cho cơ thể trở thành một đường vòng cung chữ S hoàn hảo.
Mái tóc mềm mại được vấn lên trên đầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt luân như bạch ngọc của Tần Huyên Băng lúc này được mái tóc vén cao phụ họa, càng bùng ra khí chất cao quý mê người, vô tình làm cho đám người ở hành lang sinh ra ảo giác, mình đến lộn chỗ rồi sao? Chẳng lẽ nơi đây đang được một gia tộc hay hoàng tộc nào đó của nước ngoài mở tiệc dạ hội sao?
Lôi Lôi hôm nay cũng ăn mặc rất đẹp nhưng đứng bên cạnh Tần Huyên Băng thì thật sự không mấy thu hút.
Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ đứng ngây người mà trong lòng không khỏi sinh ra chút ý nghĩ đắc ý, biểu hiện như vậy mới quen thuộc với nàng, mà ánh mắt bốn phía cũng quá quen thuộc:
"Cũng không tin ngươi không quỳ dưới váy bổn tiểu thư!"
Trong lòng Tần Huyên Băng chợt bùng lên ý nghĩ như vậy, tiện thể nàng cố gắng làm cho mình cảm thấy có chút sợ hãi, trên mặt có áng mây hồng, càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp gợi cảm.
Trang Duệ lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, hắn cũng không cảm thấy biểu hiện của mình có chỗ nào thất lễ, không thấy đám đàn ông nơi đây đều dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Tần Huyên Băng sao? Nếu so sánh thì mình còn tốt chán.
Trang Duệ tất nhiên biết rõ Tần Huyên Băng không có hảo cảm với mình, vì vậy hắn chỉ khẽ gật đầu xem bắt chuyện, sau đó kéo Lưu Xuyên sang một bên rồi hỏi:
- Những vị kia đâu, các người đã đến sao không đến ngồi cùng chỗ với bọn họ?
Lúc này đã gần mười giờ, ông chủ Tống là người làm chủ, có lẽ bây giờ đã đến rồi, nhưng Trang Duệ thấy nhóm Lưu Xuyên ngồi đây, cảm thấy có chút bất ngờ.
Lưu Xuyên nghe vậy thì cười khổ:
- Tôi đến chỗ này chờ cậu, cậu còn chưa đến thì tôi nào đám đi tìm bọn họ? Cậu không biết tính tình của Lữ lão gia tử đâu, ngày hôm qua khách khí với cậu, nhưng nếu hôm nay ông ấy nổi giận thì hoàn toàn có thể đuổi tôi ra ngoài, cậu nghe tôi nói này, ông lão kia...
- Lưu Xuyên, con thỏ chết tiệt kia, dám ở sau lưng nói xấu lão đầu tử này, tôi sẽ đi nói với quản lý, hình như phí ở chỗ cậu là hơi rẻ, cần phải tăng lên gấp đôi.
Một âm thanh trầm bổng vang lên, ngoài cửa đi vào sáu bảy người đàn ông, cầm đầu là Lữ lão đầu trong lời nói của Lưu Xuyên, Tống Quân và ông chủ Vương cũng có mặt trong nhóm người này, có lẽ bọn họ cùng nhau ước hẹn đến đây. Phía sau Lữ lão đầu là những người mà Trang Duệ không biết, trong tay bọn họ đều cầm theo một cái hộp, hoặc những vật gì đó được dùng tơ lụa bao bọc chung quanh.
- Hì, chú Lữ, Lữ đại gia, cháu bình thường có quan hệ rất tốt, chú cũng đừng ngáng chân cháu chứ? Chỉ cần coi cháu miệng thúi là được.
Lưu Xuyên dùng giọng cợt nhả lên tiếng, hắn giang hai tay giống như muốn ôm, vì vậy mà hù cho ông chủ Lữ phải chạy sang một bên. Ông chủ Lữ đang định lên tiếng, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy Tần Huyên Băng, sau khi cẩn thận quan sát thì vẻ mặt không khỏi có chút khó coi.
Lưu Xuyên nhìn và phán đoán Lữ lão gia tử có thể đã nhận ra Tần Huyên Băng, vì vậy mà không ngừng nháy mắt với Trang Duệ.
- Chú Lữ...
- Chào tiểu thư, tại hạ là Hứa Vĩ, là tổng giám đốc của công ty châu báu Hứa Thị ở Hoa Đông, cô cũng đến tham gia sự kiện thưởng thức trà và giám định bảo vật hôm nay sao? Có thể làm quen chút được không? Phải biết rằng cách ăn mặc của cô nếu sử dụng sản phẩm châu báu của công ty chúng tôi, nhất định sẽ càng thêm đẹp.
Trang Duệ tiến lên, hắn vừa mở miệng nói được hai chữ thì một người đàn ông còn trẻ ở bên cạnh ông chủ Lữ tiến lên nói. Người này tiến về phía Tần Huyên Băng, mở miệng cắt đứt lời Trang Duệ, nhưng trình độ nói chuyện lại không cao, nhóm người nơi đây đã có vài kẻ trộm cười. Nhưng hắn cũng nói một câu không sai, đó chính là chiếc cổ trắng ngần của Tần Huyên Băng nếu đeo them một chuỗi dây chuyền kim cương, sợ rằng càng phụ trợ cho khí chất cao quý.
Được, nếu đã như vậy thì Trang Duệ không cần nhiều lời, Lữ lão gia tử mang đến người nhiệt tình như vậy, có lẽ sẽ khôn có ý đuổi Tần Huyên Băng đi. Trang Duệ khẽ cười, cũng không quan tâm đến vấn đề mình bị đối phương cắt ngang lời, vì vậy mà khẽ nghiêng người nhìn về phía đối phương.
Người đàn ông kia khoảng hai bảy hai tám tuổi, làn da trắng nõn, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, bộ dạng cực kỳ anh tuấn, mặc một bộ trang phục Armani. Trang Duệ là người công tác ở Điển Đương Hành, ít nhiều cũng có biết mặt những sản phẩm xa xỉ, biết rõ chỉ cần nhìn vào bộ quần áo của người đàn ông kia thì biết giá trị của nó tương đương với cái hồ lô dế Tam Hà Lưu ngày hôm qua.
- Công ty châu báu Hứa Thị sao? Chưa từng nghe qua cái tên này...
Tần Huyên Băng thấy tên đàn ông trước mặt có biểu hiện ân cần, chú ý cách ăn mặc, nàng biết đây nhất định là một cậu ấm nào đó của gia tộc nội địa. Nàng khẽ cười, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực, trên thế giới này những người như vậy cũng khá nhiều.
Phải biết rằng Tần Huyên Băng cũng không phải là một mỹ nữ bình hoa, vì nguyên nhân gia tộc mà Tần Huyên Băng từ nhỏ đã có không thiếu liên hệ với kim cương và phỉ thúy, vì thế mà ánh mắt rất độc đáo. Sau đó nàng ra nước ngoài tiến tu hai năm, cũng từng nhận một đơn đặt hàng của hoàng thất Anh quốc, có thể nói nàng có chút danh tiếng ở trong ngành sản xuất châu báu của Hongkong và thậm chí là vài nước Anh Mỹ, những sản phẩm do nàng thiết kế ra thường là cung không đủ cầu, tùy tiện lấy ra một món cũng trên cả triệu, nàng sao có thể để ý đến người đàn ông giám đốc công ty châu báu Hứa Thị kia?
Lần này Tần Huyên Băng đến nội địa chủ yếu để né tránh sự dây dưa của đám công tử con thế gia ở Hongkong, còn phương diện khác thì chính là muốn khảo sát thị trường đại lục, xem xét nhu cầu thị trường đối với mặt hàng trang sức châu báu, sau đó đưa ra phán đoán có nên tiến quân vào nội địa hay không. Nếu như nàng chỉ vì một lý do đầu mà chạy đến nội địa, sợ rằng đã bị cha cho người đến bắt về rồi.
Tuy ngành sản xuất châu báu và đồ cổ có khá nhiều điểm chung nhưng cũng có vô số khác biệt, nếu không thì ngày hôm qua nàng cũng sẽ không mạo muội ra giá, không làm ảnh hưởng đến quy củ.
- Tôi không phải là người mẫu châu báu, không cần mang những thứ kia.
Tần Huyên Băng thản nhiên nói, lời nói có ý nghĩa rất rõ ràng, đó là tôi không quen biết anh.
Tần Huyên Băng vừa nói ra như vậy thì nụ cười trên mặt Hứa Vĩ chợt đông cứng lại, nhưng sau đó hắn lại tỏ ra vui vẻ, nàng quay đầu nói với ông chủ Tống:
- Ông chủ Tống, hôm nay ông chính là chủ nhân, sao không giới thiệu một chút?
Tống Quân cười lên ha hả, xem ra cũng không quá hảo cảm với đối phương. Sau đó hắn tiến lên giới thiệu Trang Duệ và Lưu Xuyên với mọi người, lại đưa mọi người vào trong một gian phòng lớn. Hắn căn bản không biết lai lịch của Tần Huyên Băng, sao giới thiệu được? Nhưng Hứa Vĩ lại thấy Tần Huyên Băng là bạn của Lôi Lôi, mà Lôi Lôi là bạn gái của Lưu Xuyên, vì thế cặp mắt giấu trong kính phải cẩn thận đánh giá Lưu Xuyên.
- Hứa Vĩ kia cũng quá dối trá, bị người ta từ chối thẳng mặt mà còn có thể cười, có gì vui chứ?
Lưu Xuyên đi ở vị trí cuối cùng khẽ nói bên tai với Trang Duệ, vừa rồi ánh mắt Hứa Vĩ nhìn về phía Lôi Lôi thật sự làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 34: Phẩm trà (Thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Phòng trà của Tịnh Minh Hiên rất có đặc điểm, cửa lớn hình vuông, cửa sổ hình vuông, bên cạnh cửa còn có một quầy bar hình vuông, vách tường bốn phía có hơn phân nửa được cách điệu bằng những ô vuông kiểu cổ, bên trên khung đặt một vài hũ gốm. Giữa phòng có một chiếc bàn vuông làm bằng gỗ Lê, chung quanh bàn có sáu chiếc ghế được chế tác từ gỗ lê vàng, tất cả làm cho không gian trong phòng mang phong cách kiến trúc của thời Minh Thanh.
Diện tích trong phòng khá rộng, khoảng bảy tám chục mét vuông, nơi quầy bar gần cửa ra vào còn có một phòng khách nhỏ, một bộ ghế sa lông bằng da thật màu đỏ thẫm vây quanh một chiếc bàn trà thủy tinh. Trên vách tường đối diện bộ sa lông treo một chiếc tivi LCD khoảng bảy mươi in, mỗi góc phòng đều có một chiếc loa nhỏ, cách bố trí giống như trong rạp chiếu phim, lại có thể dung hợp vào khung cảnh trong phòng, đây có lẽ là phong cách đông tây kết hợp.
Nơi cửa phòng có một bức tượng Quan Công, nơi đó có ba cây đàn hương, khói lượn lờ khắp phòng, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm thấm đẫm ruột gan, hơn nữa còn văng vẳng bên tai tiếng đàn tranh, làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái.
- Ha ha, phòng này của Tiểu Tống bình thường là không vào được, chỉ nói về chiếc ghế trên bàn trà này thì ít nhất cũng có giá một triệu tám, bình thường chúng ta cũng không được ngồi. Ba cây đàn hương kia cũng cực kỳ có ý, mọi người không biết đâu, đây là những cây đàn hương tốt nhất mà mỗi năm Tiểu Tống đều đến chùa cầu được, ít nhất cũng có thể cháy được vài năm không ngơi nghỉ.
Sau khi ông chủ Lữ đi vào phòng thì hít hà có vẻ rất hưởng thụ, hắn cũng không quan tâm đến những vật sắp xếp trên kệ, chi đi đến chiếc bàn vuông vuốt ve những chiếc ghế mà Lưu Xuyên cảm thấy chúng chẳng có gì đáng thu hút, vẻ mặt yêu thích không buông tay.
Trang Duệ khẽ động tâm, từ khi linh khí trong mắt biến thành màu vàng thì có thể nhìn thấu khoảng một centimet chất liệu gỗ, nếu ông chủ Lữ đã quảng cáo chiếc ghế kia hoành tráng như vậy, chẳng lẽ cũng là đồ cổ sao? Hắn nghĩ đến đây mà cũng không khỏi học tập theo chú Lữ, cũng đến bên cạnh chiếc ghế gỗ Lê để cẩn thận quan sát.
Trang Duệ đeo kính cũng không sợ người khác nhìn vào chằm chằm, khoảnh khắc khi hắn cúi đầu thì phóng linh khí trong mắt ra ngoài, linh khí nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong từ mặt ghế nhẵn nhụi. Tuy linh khí không thể nào hoàn toàn xuyên qua, nhưng khi linh khí tiến vào bên trong ghế hoa Lê một centimet, Trang Duệ vẫn cảm thấy một luồng linh khí yếu ớt cùng dung hợp với linh khí của mình.
Luồng khí tức yếu ớt kia rất khó để phát giác ra, thậm chí còn kém hơn rất nhiều so với hồ lô Tam Hà Lưu hôm qua, nếu Trang Duệ không tập trung thì căn bản khó cảm ứng được. Khi hắn lại đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế gỗ Lê thứ hai, lúc đó hắn mới thật sự cảm thấy linh khí trong mắt gia tăng một chút.
Trang Duệ có phát hiện này cũng không quan tâm đến người khác, hắn giả vờ như rất có hứng thú với những chiếc ghế, vì vậy mà đi quanh bàn trà, nhìn qua sáu chiếc ghế vài lượt, tất nhiên cũng hấp thu sạch sẽ linh khí bên trong. Sau khi hấp thu tất cả linh khí của sáu chiếc ghế gỗ Lê, hắn cảm thấy số lượng của nó mới ngang bằng với linh khí trong hồ lô Tam Hà Lưu hôm qua, rõ ràng linh khí ẩn giấu bên trong cũng không liên quan với độ lớn của vật phẩm.
- Lữ lão gia tử cũng đừng nói như vậy, không thì ngày nào đó ngài cũng cho phép chúng tôi đến quý phủ, xem như cho đám vãn bối mở rộng tầm mắt. À, cậu Trang có hứng thú với gia cụ thời Minh Thanh sao?
Ông chủ Tống cười ha hả mời mọi người ngồi xuống, khi thấy Trang Duệ vừa vào cửa đã đi quanh bàn trà thì không khỏi mở miệng.
- Trước kia tùng nghe nói gia cụ gỗ Lê thời Thanh rất đáng giá nhưng chưa từng được thấy, ngồi trên chiếc ghế giá cả vài trăm đồng cũng không thể không xem xét cho kỹ...
Trang Duệ ngẩng đầu, giả vờ như có vẻ rất tham tiền, vì vậy mà làm cho mọi người cười lên ha hả. Lúc này mọi người mới chậm rãi ngồi xuống, Lữ lão gia tử ngồi ở ghế trên, ông chủ Tống ngồi ở vị trí chủ vị, ai cũng ngồi xuống nhưng lại thiếu hai ghế.
Vừa rồi khi nhóm người tiến vào bàn trà, những người xách theo vài vật phẩm trên tay đã nhanh chóng đặt lên bàn trà rồi lui ra, nhưng nếu tính thêm ba người Hứa Vĩ không mời lại đến với Lôi Lôi và Tần Huyên Băng, như vậy trong phòng có tám người, sáu chiếc ghế gỗ Lê cũng không đủ chỗ ngồi.
- Lôi Lôi, chúng ta ra ngồi ghế sa lông, ghế gỗ kia có gì là hay, trời lạnh ngồi cũng không tốt...
Khi thấy Tần Huyên Băng và Hứa Vĩ đều ngồi xuống không chút khách khí thì Lưu Xuyên kéo Lôi Lôi đến ngồi xuống ghế sa lông, cả hai anh anh em em trò chuyện với nhau. Hai người này không có hứng thú với những thứ đồ cổ hay bản thảo kia, nếu không phải Tần Huyên Băng đòi đến đây, bọn họ sẽ không tham gia làm gì cho mệt.
Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Tống Quân vẫy vẫy tay ra cửa, hai nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp dáng người thon thả đi vào, trên tay một người là một dụng cụ pha trà, một người lại cầm theo một hỏa lò nhỏ bằng gốm, hỏa lò được đặt lên một cái đôn bên cạnh bàn trà gỗ. Hỏa lò bằng sứ kia cao sáu bảy tấc, than bên trong đã được đốt lên, hỏa lò còn có nắp và cửa nhỏ, chế tác cực kỳ tinh xảo.
Dụng cụ pha trà cũng rất tốt, ấm tử sa Nghi Hưng, độ lớn chỉ như nắm đấm, có màu nâu, bốn phía được phân bố sáu ly trà cực kỳ khéo léo, trắng như ngọc, chất mỏng như giấy. Trang Duệ nghi ngờ cầm ly trà lên, hắn thầm nghĩ nếu sử dụng chút sức có lẽ sẽ bóp nát mất ly trà này.
- Lúc này cũng không có người ngoài, nói thật, tôi mở quán trà nhưng kỹ thuật uống trà cũng tầm thường mà thôi, cũng không chú ý nhiều như vậy. Trước kia tôi đến An Khê vừa vặn kiếm được một chút trà Thiết Quan Âm cực phẩm, hôm nay coi như chúng ta cùng thưởng thức nghệ thuật trà lưu hành bên Quảng Đông.
Ông chủ Tống vừa kêu gọi mọi người vừa để hai nhân viên phục vụ nấu nước pha trà, thưởng trà và giám định bảo vật, tât nhiên trước tiên là thưởng thức trà. Những người ngồi đây ngoài Trang Duệ thì ai cũng lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội, đều là những người có lòng dạ, ai cũng không vội vã động lên những món đồ cổ trên bàn, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt hứng thú nhìn hai cô nhân viên pha trà mà thôi. Chỉ có Trang Duệ là mất kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó cũng bị những động tác pha trà của hai cô nhân viên kia hấp dẫn.
Hỏa lò nhỏ bằng sứ tuy không lớn nhưng hơi lửa lại rất mạnh, chỉ sau một lúc thì nước đã được đun sôi, một cô nhân viên phục vụ nhấc siêu nước lên, một cô nhân viên phục vụ khác lại đặt siêu nước khác xuống thay thế rồi giới thiệu cho mọi người:
- Nước quán trà chúng tôi sử dụng đều lấy từ con suối trên Vân Long Sơn, Tô Đông Pha từng nói: "Nước nguồn phải nấu trên lửa sáng", chính là muốn dùng lửa trong lò sứ để nấu sôi nước suối nguồn.
Đầu tiên là nhân viên phục vụ dùng thìa lấy trà đặt lên mâm, sau đó mang đến cho mọi người cùng đánh giá, cũng giới thiệu lai lịch của trà Thiết Quan Âm. Đợi đến khi mọi người đều đã xem qua, nhân viên phục vụ cũng không bỏ lá trà vào trong ấm tử sa mà lại nhấc siêu nước đổ lên ấm. Dựa theo lời của nhân viên phục vụ thì ảnh động đó làm cho ấm trà tăng nhiệt độ, coi như biến thành ấm nóng, được gọi là "Mưa trên ấm".
Sau khi qua công đoạn làm ấm bình trà, nhân viên phục vụ dùng thìa đưa trà vào trong ấm, sau đó rót nước nóng vào, khi gần đầy ấm thì dừng lại. Nhân viên phục vụ dùng hai ngón tay để kẹp nắp ấm gạt phần bọt nổi lên bên trên, sau đó lại dùng nước sôi để rửa sạch nắp ấm, động tác cực kỳ ưu nhã làm cho người ta cảm thấy rất đẹp.
Dựa theo lời của nhân viên phục vụ thì đây gọi là xối bình, mục đích của nó chính là tẩy trừ bên ngoài, làm cho trong ngoài đều có nhiệt, như vậy mới có thể làm cho hương trà hoàn toàn được phát huy.
Trang Duệ cũng nghe được mùi hương trà nồng đậm, hắn thầm nghĩ, bây giờ có thể uống được rồi. Nhưng không ngờ cô nhân viên phục vụ kia lại đổ tất cả nước trong ấm ra ngoài, nói rằng đó là rửa trà, mục đích là tẩy đi những bụi bẩn bên ngoài, điều này làm cho Trang Duệ trợn trừng mắt.
Trang Duệ khi công tác ở Điển Đương Hành cũng thường xuyên pha trà cho chú Đức, nhưng chú Đức dùng trà cũng không chú ý nhiều như vậy, dụng cụ pha trà cũng chỉ là một ấm hay ly, không giống như lúc này, đã hai mươi phút rồi mà chưa có gì để uống.
Nước sôi lại được đổ vào ấm tử sa, sau đó nhân viên phục vụ lại tiếp tục rửa ly bằng nước nóng, tất nhiên sau khi rửa xong thì Trang Duệ vẫn chưa được uống.
Sau đó nhân viên phục vụ dùng một tay cầm bình trà rồi tuần hoàn châm trà vào từng ly, lúc này gọi là Quan Công tuần thành, mục đích là làm sao cho tất cả ly trà đều được đều như nhau, hương vị không hơn kém. Đến khi nước trong bình gần hết thì tranh thủ phân chia cho đều, vì đây hầu như là tinh hoa, vì vậy được gọi là Hàn Tín điểm binh.
Đến lúc này thì quá trình xem như xong, dưới sự chỉ bảo của ông chủ Tống, ly trà đầu tiên được dâng cho Lữ lão gia tử.
Ly trà thứ hai lại kính cho nữ sĩ, Tần Huyên Băng cũng không khách khí, nàng trực tiếp nhận lấy, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ để giữ lấy ly, nhưng cũng không trực tiếp uống vào, chỉ đưa lên chóp mũi khẽ ngửi. Sau đó nàng mới uống vào ba ngụm nhỏ, chậm rãi ngậm vào miệng, cả quá trình cực kỳ thuần thục, không mang theo khói lửa nhân gian, ngay cả Trang Duệ thấy vậy cũng ngay cả người.
- Tốt, ba ngụm mới biết vị, ba phen mới động lòng, tiểu cô nương cũng là người trong trà đạo, xem ra hôm qua ông lão như tôi đã nhìn lầm.
Lữ lão gia tử thấy động tác của Tần Huyên Băng thì liên tục trầm trồ khen ngợi, những bất mãn với Tần Huyên Băng trước đó đã tan thành mây khói. Phải biết rằng trà đạo cũng rất truyền thống nhưng bây giờ có mấy người thanh niên hiểu được? Giống như Lưu Xuyên đang ngồi trên ghế sa lông, hắn đang cầm lấy một Lon Coca cola uống rất vui vẻ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc