Bởi vì Irene đột nhiên chuyển biến làm cả mùa hè Richard bao phủ trong u ám. Mỗi khi hắn nhàn rỗi nụ cười u ám của nàng lại hiện ra bất kể hắn làm như nào cũng không thể xua tan. Trong tâm trí của hắn tràn ngập hình ảnh Irene thậm chí hình bóng đó theo thiên phú trí tuệ và chính xác khắc ghi thật sâu trong tâm trí hắn. Mà mỗi chí tiết trên thân thể nàng, kể cả nơi còn chưa thăm dò hoàn toàn cũng bị hắn ghi nhớ.
Tâm cảnh luôn biến hóa. Không lâu trước đây, những hình ảnh trong ký ức mang đến ánh sáng, hớn hở và chờ mong ngày hôm sau đến nhưng hiện tại những hình ảnh này ngày qua ngày chồng thêm, cuối cùng từ ấm áp biến thành nóng bỏng, như than hồng mạnh mẽ thiêu đốt ấn vào lòng hắn để lại một vết sẹo thật sâu.
Richard biết Irene mấy ngày này cũng có biến hóa nhưng là hắn không thể dò hỏi được tâm sự của nàng. Cho đến lúc này, Richard mới phát hiện ngoài nàng ra, hắn không còn ai có thể nói chuyện. Đúng là như vậy, ở Thâm Lam, hắn không có bạn bè, một người cũng không. Dù Tô Hải Luân là sư phụ hắn nhưng một năm qua ở Thâm Lam hắn chỉ gặp nàng ba lần. Nói trắng ra thì ngoài những vị ma đạo sư giảng bài ra, thời gian hắn ở cùng Irene là dài nhất.
Mỗi khi chỉ có một mình, đau đớn trong lòng Richard càng thêm rõ nét thậm chí ngẫu nhiên đau đến như cảnh lửa cháy hừng hực trong giấc mộng. Chỉ có trốn tránh vào ma pháp, biển tri thức rộng lớn, công tác phức tạp, ma lực và sinh vật dị vị diện mới có thể giúp hắn tạm thời bình tĩnh.
Hè qua như đông! Đây là mùa hè Richard làm người khác kinh ngạc nhất. Trong mỗi lĩnh vực học tập hắn đều triệt để bạo phát, rất nhiều lúc đưa ra thành tích làm những vị đại ma đạo sư khó mà tin nổi. Bọn họ ngoài ca ngợi Tô Hải Luân điện hạ vĩnh viễn chính xác ra thì không còn cách nói nào khác. Mà trong thời gian vô cùng có hạn, ma lực của Richard vẫn một mực tăng trưởng, mắt thấy sắp đạt tiêu chuẩn ma lực cấp 2.
Ngoài ma pháp ra, Richard cũng có biểu hiện kinh người ở các lĩnh vực triết học, lịch sử, chính trị, kinh tế. Thiếu niên như sa mạc khô cạn điên cuồng hấp thu từng giọt tri thức. Ngay cả vị đại họa gia xoi mói nhất cũng phải trầm mặc thật lâu khi Richard nộp bức vẽ lên.
Đó là bóng lưng của một thiếu nữ xách theo hộp đồ ăn thật lớn đang đi thật nhanh vào con đường tối đen phía trước. Hình ảnh này phác thảo ra toàn bộ vẻ đè nén, ưu thương, một chút hoảng loạn và sợ hãi của nàng, thậm chí cả góc ma pháp bào tung bay kia cũng làm cho người xem tưởng tượng nó còn tiếp tục tung bay theo gió. Không biết vì sao hộp đồ ăn kia như là trung tâm của bức vẽ, bút pháp sử dụng hoàn toàn đối lập với bóng dáng thiếu nữ. Nếu như nói bóng dáng thiếu nữ trong tranh sống động đến tuyệt hảo thì hộp đồ ăn lại tĩnh lặng nằm nơi đó, phảng phất nặng như đá lớn đè nặng tâm tình người họa sĩ. Cả bức tranh là đen trắng, cũng chỉ dùng ma pháp bút lông vẽ nên, vô số đường nét bất đồng hợp thành một bức tranh làm người nghẹt thở.
Bức vẽ này làm vị đại họa gia nhìn ngắm cả một giờ cũng không đưa ra được đánh giá. Sau cùng ông chỉ đành thở dài nói với trợ thủ: "Tái hiện chân thực chỉ cần đột phá điểm tới hạn cũng trở thành nghệ thuật. Bức vẽ này chỉ là tích tắc hắn nắm được nhưng cũng đủ trở thành vĩnh hằng!"
Vị trợ thủ này trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ bức vẽ giản đơn này lại được đánh giá cao như vậy. Nhưng là đại sư là một trong số ít người gần vươn đến đỉnh cao nghệ thuật nên đánh giá của đại sư không sai được. Nếu như đã được đại sư tán thưởng như thế thì bức vẽ này nếu bán ra ngoài tùy tiện cũng được vài vạn kim tệ! Hạn chế duy nhất của nó chỉ là Richard còn sống mà lại còn sống rất dai! Nhưng là trong quãng đời của mình có lẽ rất lâu sau Richard cũng không thể vẽ được tác phẩm như này!
Đại sư cảm khái thật lâu rồi trầm trọng lắc đầu, phẩy tay tỏ ý trợ thủ lui đi để lại mình ông ngồi trước giá vẽ chăm chú nhìn thiếu nữ. Bầu trời bất giác tối đen, phòng vẽ cũng bắt đầu lờ mờ tối, nhưng một ngọn lửa ma lực khẽ cháy bên cạnh đại sư làm phòng vẽ tăng thêm vẻ bập bùng u tối. Trong ánh sáng mờ tối, bức vẽ mới hiển hiện hết giá trị của nó làm người xem thấy rõ con đường phía trước thiếu nữ âm u, rét lạnh, trống trải và phảng phất không có điểm cuối.
"Đã bao nhiêu năm chưa thấy tác phẩm như này? Đứa bé này… khi vẽ nàng khẳng định rất đau lòng!" Đại sư khẽ thì thào nói. Hắn cũng từng tuổi trẻ cũng từng vẽ bức tranh huy hoàng nhất khi đau khổ nhất. Nhưng khi công thành danh toại rồi hắn rất khó kích động được như trước. Nhìn thấy bức vẽ này, vị đại họa gia như nhìn thấy bóng dáng trầm mặc mà mang theo cuồng dã sâu tận xương tủy của Richard.
Vị đại sư đột nhiên khẽ thở dài thậm chí hắn không thể bình tĩnh ngồi trên ghế nữa. Hắn đứng lên đi qua đị lại trước bức vẽ, như thể trong nội tâm đang đắn đo suy nghĩ ghê gớm.
Cả một giờ trôi qua, ánh mắt vị đại sư mới lướt đến một góc trong phòng vẽ. Nơi đó đặt ma pháp đài không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh. Bên trên ma pháp đài có thiết bị kích hoạt xem hóa đơn mỗi tháng, vốn thiết bị này hẳn nên tìm một không gian thích hợp, đặt vào đầy trang trọng nhưng vị đại sư này không chút để tâm tùy ý ném thiết bị này trong một góc của phòng vẽ. Chỉ khi hắn cần dùng mới lôi nó ra khỏi góc tối. Khi nhìn thấy ma pháp đài, đại sư tự nhiên nghĩ đến khoản Tô Hải Luân vui vẻ!
Đã mấy tháng rồi hắn không có khoản thu này. Bức vẽ này quá truyền thần đến nỗi đại sư không thể giả bộ không nhìn thấy được. Điều này nghĩa là nằm trong tình huống đặc thù mà vị pháp sư truyền kỳ dặn phải đặc biệt báo cáo! Nếu như không báo cáo lên, đại sư dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được sau đó sẽ là pháp sư truyền kỳ cuồng bạo! Lựa chọn giữa nghệ thuật, lương tâm và Tô Hải Luân vui vẻ thì hắn còn có thể đắn đó, nhưng nếu lựa chọn giữa lương tâm và Tô Hải Luân cuồng bạo thì hắn không dám đắn đo!
Một giờ sau, bức tranh thiếu nữ được đưa tới trước mặt Hắc Kim.
Vị hôi ải nhân này để đại sư chờ bốn mươi phút sau đó mới rời khỏi đài công tác bị lấp kín nửa đường bởi quặng bảo thạch thô sau đó cho đại sư mười phút thuyết minh. Thâm Lam là thế giới ma pháp cũng là thế giới kim tệ mà nó không gắn với nghệ thuật! Hôi ải nhân một chân đạp lưng chừng núi ma pháp, chân kia đạp đỉnh núi kim tệ nên dù độ cao thân thể hắn chỉ tới ngực đại sư nhưng độ cao địa vị lại trái ngược.
Hôi ải nhân căn bản không nghe đại sư thuyết minh mà chỉ để ý đến mây câu trọng điểm, đây là tác phẩm của Richard, nằm trong tình huống đặc thù Tô Hải Luân điện hạ yêu cầu báo cáo. Nghe đến đó, Hắc Kim cũng không dám chậm trễ vội vàng dùng đôi tay thô ráp với những vết chai dày cứng như lân giáp ma thú cẩn thận mở lớp giấy gói xem xét bức tranh.
Tĩnh mịch! Tròng mắt hôi ải nhân gần như bất động nhìn chằm chằm thiếu nữ, miệng môi mở ra nhưng không biết phải nói gì. Đại sư cũng chấn kinh vì đó, không ngờ Hắc Kim có thể nhìn ra thần vận của bức tranh hơn nữa chấn động vì nó. Đại sư đột nhiên cảm thấy bản thân trước kia có thành kiến với vị hôi ải nhân này, ai nói chủng tộc hôi ải nhân không hiểu nghệ thuật chứ?
Hắc Kim đột nhiên thở phào, vuốt vuốt tròng mắt rồi nói: "Là này sao?"
"A? Đúng vậy…" Đại sư có chút không hiểu hắn định nói gì.
"Bức tranh này không có màu à?"
"…"
Đại sư gian nan kiềm chế trái tim kích động, hắn hít một hơi thật dài rồi mới miễn cưỡng trả lời: "Đây là tranh đen trắng."
Hôi ải nhân như tỉnh ngộ lại xem xét thiếu nữ rồi đánh giá: "Ưm, còn chưa phát dục hoàn toàn nhưng vóc người khá đẹp. Đây là án theo tiêu chuẩn nhân loại chứ nếu như theo truyền thống tộc Chùy Gió Bão thì… A! Hộp cơm này đặc biệt chuẩn bị cho Richard! Thật là tỉ mỉ đến từng chi tiết, không tìm ra được một nét sai nào, quả đúng là phong cách của Richard! Ngươi biết không, tên ma đạo sư Loudan dạy ma pháp trận đã khen hắn ba lần trong tuần rồi. Là lần thứ mấy trong năm nhỉ, để ta nghĩ xem, năm mươi hay bảy mươi nhỉ… Dù sao cũng là không ít! Phải biết tên kia mười năm trở lại đây số lần khen cũng không nhiều bằng dành cho một mình Richard!"
Đại sư không nói ra được tâm tình bản thân mà cũng không thể nóng giận với Hắc Kim được nên đành kiên nhẫn dẫn đường: "Ngài cẩn thận nhìn kỹ, thời khắc vẽ bức tranh này…"
Vị hôi ải nhân theo lời cẩn thận xem, xem rồi lại xem… Sau cùng hắn vẫn kiến nghị bức tranh này nên thêm màu sắc vào.
Sau khi rời khỏi phòng Hắc Kim, tâm tình đại sư cũng u ám y như Richard. Trước đó hắn chưa từng thất bại trong lĩnh vực nghệ thuật. Hắn thật không hiểu vì sao một vị giám định đại sư am hiểu giám định trang bị ma pháp và đồ cổ lại cứng đầu nhất quyết không chịu hiểu và nói từng lời đả kích sắc bén như vậy!
Sau người đại sư, hai cánh cửa cổ đồng dần dần khép lại. Cánh cửa này cao gấp đôi những cánh cửa bình thường khác, điều này ý nghĩa khu làm việc của hôi ải nhân cũng cao gấp đôi bình thường. Cho nên hai cánh cửa này đại biểu tiền tài và địa vị, xưa nay đây là đối tượng để rất nhiều ngươi ngưỡng mộ và ghen ghét. Còn về nguyên nhân vì sao hôi ai nhân chỉ cao bằng một nửa nhân loại lại làm cửa cao đến vậy thì không cần nói cũng hiểu.
Khi cánh cửa khép lại, vị hôi ải nhân đột nhiên cười lạnh thì thào: "Không phải dễ đạt được bà chủ vui vẻ như thế!" Trong ngăn tủ của hắn nếu như tính cả bức tranh thiếu nữ thì những chuyện muốn báo cáo đã chất đầy hơn nửa ngăn tủ lên đến sáu mươi bảy chuyện.
Hôi ải nhân theo bản năng đi hướng quặng bảo thạch thôi rồi lại nhíu mày ngừng bước chân lại, một lần nữa cẩn thận mở xem bức tranh thiếu nữ. Lần này hắn xem hơn mười phút, sau một hồi lâu do dự rồi mới bỏ vào một ngăn tủ nhỏ khác. Trong ngăn tủ nhỏ cũng là những việc cần báo cáo lên nhưng chỉ có năm việc mà thôi mà bức tranh này được đặt ở vị trí thứ hai từ trên xuống. Khác với ngăn lớn là những việc trong này rất nhanh thôi sẽ được báo cáo lên còn những thứ trong ngăn lớn qua mấy tháng sau có lẽ sẽ bị đổ ra đống rác thải!
Cả mùa hè đối với Richard mà nói lại như nháy mắt trôi qua. Lại qua một ngày, mùa thu chuẩn bị đến đó cũng là lúc kết thúc mùa đánh cá ở hải vịnh Băng Nổi. Thời gian này mấy trăm vạn ngư dân quanh hải vịnh sẽ tổ chức lễ hội linh đình cảm tạ hải thần ban thức ăn cho họ vượt qua mùa đông. Thâm Lam nằm ở hải vịnh Băng Nổi cũng coi lễ hội này là tiêu chí tiến vào mùa thu.
Mùa thu hoạch đối với Richard cũng không có ý nghĩa gì, tất cả thời gian của hắn đều dành cho việc học, minh tưởng tích lũy ma lực và rèn luyện vũ kỹ ma pháp gần như vĩnh viễn làm không hết. Hắn muốn lấp đầy toàn bộ thời gian nếu không sẽ lại không tự chủ được nghĩ tới nàng.
Buổi tối bắt đầu mùa thu hoạch, Irene theo lệ đi tới khu cư trú của Richard đưa hắn bữa tối. Hộp cơm nặng đến nỗi thiếu nữ vô cùng tốn sức mới xách được mà thậm chí sau này sẽ còn nặng hơn. Trong khi Richard vùi đầu dọn dẹp thức ăn trên bàn, Irene chỉ tĩnh lặng ngồi một bên nhìn hắn ăn. Hiện tại giữa hai người không còn giao dịch một kim tệ nữa thậm chí còn rất ít nói chuyện với nhau. Bởi thế thời gian này Irene không thu một kim tệ nào từ Richard. Ăn cơm đối với Richard hiện tại lại như dày vò, tâm trạng u buồn của thiếu nữ không thể giấu được hắn nhưng là nàng lại cự tuyệt không để lộ nguyên nhân. Cho nên Richard càng thêm thống khổ, thống khổ bản thân không có năng lực.
Sau khi khối điểm tâm cuối cùng bị Richard dùng ý chí ngoan cường nuốt lấy hắn mới lần đầu tiên ngẩng lên nhìn thiếu nữ, hắn theo tập tính định nói lời cảm ơn nhưng một dãy chữ số hiện ra từ thân thể thiếu nữ lại làm hắn cứng ngắc! Thân thể thiếu nữ biến hóa, dưới những con số chỉ rõ thì những biến hóa này dù có nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn hiển hiện ra trước mắt hắn.
Bầu vú nàng tăng lên một ít mà lại trái phải không cân bằng rõ ràng không phải tự nhiên tạo thành mà bị ngoại lực tác động. Mà động tác của nàng cũng có vẻ rất mất tự nhiên, đặc biệt là hai đùi ngẫu nhiên run rẩy nhè nhẹ, eo cũng không ngừng khẽ nhấp nhô. Tựa như ngồi trên ghế đệm cũng làm nàng cảm thấy nhói đau vậy. Mà tròng mắt thiếu nữ rõ ràng sưng vù, hồng hơn bình thường rõ ràng nàng đã khóc trước đó không lâu. Hôm nay ma pháp bào nàng mặc rất kín nhưng vẫn không che được vết bầm tím trên cổ. Mà nhịp tim của nàng cũng nhanh hơn bình thường nhiều, Richard tự so sánh với bản thân thì chỉ khi hắn vừa trải qua chuyện vô cùng quan trọng nhịp tim mới đập nhanh như vậy.
Tất cả dấu vết tập trung cùng một chỗ làm đáp án sinh ra trong lòng Richard, một đáp án hắn không thể tin tưởng nổi. Khi vừa mười một tuổi, hắn còn không hiểu chuyện nam nữ nhưng hiện tại trải qua Irene chỉ dẫn hắn sớm đã biết chuyện phát sinh giữa nam nữ trưởng thành.
"Nàng… Có nam nhân?" Thanh âm Richard khô khốc khàn khàn gần như không phân biệt ra đó là thanh âm của hắn.
Thân thể Irene khẽ chấn động, sắc mặt nàng không khỏi trắng bệch. Khi chân tướng bị lật tẩy nàng lại bình tĩnh trở lại, khẽ vuốt những sợi tóc rối loạn trên gò má: "Đúng, là tối hôm qua."
Richard hít một hơi thật sâu khẽ nhắm lại mắt để những con số kia không tiếp tục làm hắn tuyệt vọng. "Vì sao?" Thanh âm của hắn cũng bình tĩnh như nàng, nhưng càng nhiều băng lạnh.
"Ta cần tiền."
"Ta có rất nhiều tiền!" Từ khi để ý đến Irene biến hóa, Richard như chim nhỏ rời tổ không ngừng học tập thế giới bên ngoài. Tuy hắn vẫn không có bạn bè, nhưng ít ra hắn đã hiểu không thể dùng tiêu chuẩn bản thân đánh giá người khác. Thu nhập mỗi tháng của hắn đủ để mấy chục người sống thoải mái ở Thâm Lam!
Sắc mặt Irene càng thêm trắng bệch, nàng nhìn hắn thật lâu rồi khẽ lắc đầu kiên quyết nói: "Nhưng ta không muốn lấy tiền của ngươi."
Nàng thu dọn bàn ăn như bình thường rồi khi đi ra cửa khẽ quay đầu lại nói: "Quên không nói cho ngươi biết, kể từ ngày mai sẽ có người khác đến đưa cơm. Richard, hẹn gặp lại."
Cánh cửa kim loại dày nặng dần khép lại, khi thanh âm keng vang lên Richard đột nhiên như mất đi sức lực chán nản dựa vào ghế tựa. Hắn dùng sức vò đầu mình, nỗ lực tin tưởng chuyện vừa rồi không phải sự thật, nhưng hai thiên phú và những tính cách bồi dưỡng từ bé không ngừng nhắc nhở hắn sự thật tàn khốc. Nhưng là hắn sao cũng không nghĩ ra được vì sao Irene lại không muốn lấy tiền của hắn.
Lúc này Richard còn chưa hiểu, người trẻ tuổi có chút gì đó kiên trì khó hiểu thậm chí dùng nó để cổ vũ bản thân mà không để ý vì nó mà để những thứ quan trọng trượt khỏi tầm tay của mình!
Thu qua như đông. Khí trời hải vịnh Băng Nổi vào thu đã lạnh như đông, chỉ có thể thông qua sắc màu tươi mới của thực vật phân biệt được thu và đông.
Trong cả mùa thu, Richard giống như núi lửa yên lặng đã lâu bùng phát đột nhiên bạo phát ra năng lượng khổng lồ, điên cuồng học tập tu luyện và hấp thu tri thức, những vị đại ma đạo sư đã kinh ngạc về hắn vào mùa hè thì giờ còn kinh ngạc hơn. Bọn họ khó mà tin nổi một người có thể nghiền ép thời gian bản thân mình như thế mà điều này lại xuất hiện trên thân hình nho nhỏ của Richard.
Richard nhiều lần điều chỉnh công việc hàng ngày đến mức không để lại thời gian cho bản thân suy nghĩ miên man, hắn lợi dụng thời gian chính xác đến từng phút! Mỗi ngày đến khi hắn vô cùng mệt mỏi đầu não trống rỗng thì mới lên giường tiến vào giấc ngủ sâu ngay cả bảo trì cảnh giác cơ bản cũng không có. Chỉ có như vậy, Richard mới có thể ngủ sâu ba tiếng để có đủ sức lực cho ngày hôm sau, cũng nhờ vậy lượng ma lực tăng trưởng trong ba giờ cũng không ít hơn minh tưởng trong ba giờ.
Từng phần báo cáo dày đặc như tuyết rơi xuống bàn làm việc của Hắc Kim làm hắn tức giận không thôi. Hắn phải cố gắng áp súc số lượng báo cáo đưa lên để tránh Tô Hải Luân điện hạ quá vui vẻ mà làm thu chi Thâm Lam đã giòn yếu sụp đổ nhưng là lực lượng của hôi ải nhân có hạn, những báo cáo này bay múa tại mỗi ngóc ngách Thâm Lam thậm chí có rất nhiều người có năng lực báo cáo trực tiếp lên Tô Hải Luân điện hạ!
Thế là thu chi bình hành của Thâm Lam lung lay muốn đổ. Cũng may không biết vì sao Suo Lamu công tước đột nhiên bổ trợ một khoản tiền lớn mà một vị trí đệ tử tự trả tiền của điện hạ cũng được Ngàn Năm Đế Quốc trả giá cao mua, hai khoản tiền lớn này giúp Thâm Lam miễn cưỡng duy trì bình hành. Nhưng là hôi ải nhân không phải chủng tộc thiển cận, Hắc Kim có ánh mắt chiến lược dài lâu, trước kia hắn thường xuyên lo lắng về tài chính tương lai ba trăm năm sau của Thâm Lam nhưng hiện tại tình huống càng gấp rút, không cần đến ba trăm năm chỉ cần đến mùa xuân năm sau thôi…
Hôi ải nhân từng ngày từng ngày tiều tụy đi, thân thể thô tráng chắc nịch kia không ngờ như kỳ tích để lộ xương cốt, áo khoác không hợp với thân thể tung bay mỗi khi hắn vung quyền nguyền rủa. Mỗi ngày hắn đều làm bạn với vô vàn chữ số nhưng thu nhập là ổn định mà chi ra thì khó mà dự đoán hơn nữa mỗi lần đều vượt quá dự đoán. Mỗi khối lợi nhuận bị cắt đi làm Hắc Kim cảm giác như mất đi một khối thịt nhưng là pháp sư truyền kỳ vui vẻ không thay đổi vì hắn, có đôi khi nàng còn vui vẻ chỉ vì một thành tựu nhỏ của Richard.
Mùa thu này, người không muốn thấy Tô Hải Luân vui vẻ nhất lại là hôi ải nhân! Trong lúc hết cách hôi ải nhân thậm chí còn chú ý đến ví tiền của Tô Hải Luân. Chỉ cần điện hạ mở túi dù chỉ là một góc rất nhỏ thôi thì tình huống Thâm Lam sẽ được giải quyết dễ dàng. Hắc Kim càng ngày càng mê say với chủ ý này, trong ví tiền của điện hạ là tài phú của không ít cự long a! Nhưng là rất may hắn tỉnh lại kịp lúc, cũng nhận ra ý nghĩ này ngu xuẩn cỡ nào, đến cả cự long cũng không dám cướp tiền của Tô Hải Luân nói gì đến một hôi ải nhân nho nhỏ chứ?
Nhưng Hắc Kim không bị dọa lui, hắn rất nhanh tìm được động lực bản thân. Nếu như không thể giải quyết khó khăn thì cần hắn làm gì chứ! Quan tài chính không phải chỉ để ký giấy nợ! Hôi ai nhân bắt đầu tiều tụy dần mà tâm tình cũng u ám y như Richard…
Ngày cuối cùng mùa thu, Richard lõa lỗ đứng trước gương cẩn thận ngắm nhìn bản thân. Đó là một thân thể nam nhân cường tráng, có bả vai rộng rãi, hai cơ ngực đã hình thành, hai đùi thon dài ẩn chứa lực lượng. Có lẽ vì lâu rồi chưa cười, có lẽ vì thường xuyên trầm tư nên nét ngây thơ, mềm mại trên gương mặt hắn khi mùa xuân đã biến mất thay bằng những nét góc cạnh. Tròng mắt hắn trầm tĩnh, âm u, băng lãnh và sâu không thấy đáy.
Richard trong lòng khẽ động sau đó nhìn xuống bên dưới. Nơi đó bộ phận nam tính hùng dũng ngẩng cao đầu, chuẩn bị sẵn sàng đâm vào và chinh phục, sau này nó còn có không gian trưởng thành nữa… Nhìn thấy hung khí này khóe miệng Richard không khỏi khẽ mỉm cười. Chính mình đã là nam nhân!
Nhưng lúc này, giọng nói của Irene lại vang lên trong trí não hắn: "Đúng, là tối hôm qua."
Thân thể Richard lập tức run rẩy, hắn muốn che lại hai tay nhưng là bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống, bởi vì hắn biết dù hắn nỗ lực như nào thì đoạn đối thoại đó cũng sẽ hiện ra.
"Vì sao?"
"Ta cần tiền."
"Ta có rất nhiều tiền!"
"Nhưng ta không muốn lấy tiền của ngươi."
…
Richard cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà dần đi hướng phòng thí nghiệm ma pháp. Nơi đó có một bức tượng ma pháp vốn dùng để thí nghiệm uy lực ma pháp nhưng giờ lại bị Richard dùng để luyện nắm tay. Mỗi khi tâm tình hắn đau không thể đau hơn, hắn sẽ dùng bức tượng đó để phát tiết, cũng để dày vò bản thân, lần này cũng như thế.
Đi tới trước bức tượng sắt, Richard theo thường lệ đứng dạng đùi tạo thành tư thế ra quyền chuẩn rồi hít một hơi thật sâu. Bề mặt tượng sắt trơn bóng phản chiếu nét mặt của Richard. Không biết vì sao, khi nhìn đến nét mặt góc cạnh của bản thân, tâm tình Richard đột nhiên trào dâng lửa giận! Hắn hận bản thân vì sao không sớm phát hiện Irene gặp khó khăn mà lại im lặng để rồi đón nhận kết quả không thể đón nhận! Lửa giận châm đốt huyết mạch làm huyết mạch nháy mắt sôi trào hóa làm dung nham xông lên đỉnh đầu hắn!
Huyết dịch sôi trào ban cho Richard vô cùng lực lượng, mỗi huyết quản dưới áp lực như muốn vỡ toang, hắn phát ra tiếng hống như dã thú hung hăng nện một quyền lên ngực tượng sắt. Trên ngực tượng sắt lập tức xuất hiện vết lõm lớn, thậm chí còn có vết rạn nứt nhỏ xung quanh. Không chỉ nắm tay mà cả cổ tay Richard cũng chìm vào trong tượng sắt, lực lượng cuồng bạo quá mạnh không ngờ tạo thành dòng xoáy làm vết thương không ngừng lan ra. Sau khi lực lượng hoàn toàn phát tiết, tượng sắt mới bay mạnh về phía sau hung hăng đập vào tường và lại biến hình một lần nữa.
Đây là tiểu chuẩn tượng ma pháp, có lực phòng ngự tương đương với kỵ sĩ mặc giáp trên. Điều này ý nghĩa một quyền của Richard đủ để chính diện đánh gục một kỵ sĩ tinh nhuệ nếu như dùng uy lực để tính thì ngang với một hỏa cầu thuật suy yếu!
Thế là, thời khắc từ thu sang đông Richard thức tỉnh năng lực huyết mạch đầu tiên: bạo phát!
Đông qua như đông. Mùa đông đối với tất cả sinh mệnh vị diện này đều là tiêu điều cho dù là những sinh vật quen lạnh giá thì cũng thích mùa xuân và mùa hè hơn bởi vì hai mùa đó giúp chúng nó kiếm được đủ thực vật, dự trữ được đủ mỡ để sống sót qua mùa đông.
Hiện tại thời tiết không tạo thành khác biệt với Richard. Con chim non từng hiếu kỳ quan sát thế giới giờ triệt để nhắm mắt lại, điên cuồng lao vào thế giới ma pháp. Ma lực của hắn lại điên cuồng tăng trưởng, hiện đã đạt đến 24 vượt qua pháp sư cấp 3 tiêu chuẩn. Gần như tất cả đạo sư giảng bài cho hắn đều mừng rỡ vì tiến bộ của hắn chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là vị đại sư dạy nghệ thuật. Những bức vẽ Richard nộp lên đều làm đại sư ngạt thở. Chúng nó toàn bộ là tranh đen trắng, thuần do bút lông vẽ thành. Ban đầu những bức vẽ còn chú ý kết cấu và ánh sáng, cũng có các nhân vật xuất hiện. Theo như đại sư dạy bảo thì nhân vật là linh hồn của bức vẽ nhưng là những nhân vật trong bức vẽ của Richard càng lúc càng ít mà hoàn cảnh xung quanh cũng càng lúc càng đè nén. Đến về sau, trong bức vẽ thậm chí không còn sinh vật nào thậm chí quang cảnh xung quanh cũng dần mơ hồ. Nhưng trong tròng mắt đại sư, những bức vẽ này như có lực lượng, giống như biển bóng đêm, trên mặt biển chỉ có chút gợn sóng như gió bão lúc nào cũng có thể đến.
Đại sư có khi nhịn không được cẩn thận xem bức vẽ. Mỗi một đường nét dù uốn lượn, cong hay thẳng đều ẩn chứa lực lượng linh hồn, nó như đang hò hét từ sâu trong địa ngục! Đại sư không thể tưởng nổi bộ dáng Richard vẽ tranh là như nào. Một ngày nào đó, vị đại sư cũng là ma pháp sư 12 cấp này đột nhiên cảm giác bản thân khó mà chịu nổi tinh thần xung kích… từ những bức vẽ này! Nhưng là thân mang chức trách đại sư, hắn không thể không chăm chú xem xét những bức vẽ của Richard.
Những bức vẽ của Richard càng lúc càng ít ánh sáng, cảnh vật dần mơ hồ đi, bóng đen cũng dần chiếm phần lớn. Cuối cùng có một ngài Richard nộp lên một bức vẽ do những đường nét rối loạn tạo thành, đại sư đột nhiên đập nát những đồ vật có thể đập được trong phòng vẽ!
Mùa đông này có hai việc nhỏ quấy nhiễu sinh hoạt của Richard! Một là trong một buổi học, Richard lại gặp thanh niên pháp sư Stevenson. Thanh niên này vô cùng nhiệt tình, phong độ không thể chỉ trích biểu hiện ra lễ nghi đệ tử quý tộc mà cùng là thân phận học sinh Tô Hải Luân nên giữa hai bọn họ cũng bớt một tầng ngăn cách. Một vị học sinh khác là Minnie bình thường lãnh đạm hôm nay cũng hoạt bát hơn nhiều, còn chủ động nói chuyện với hắn.
Bất kể là Stevenson hay Minnie đều am hiểu ma pháp bởi thế đề tài nói chuyện là phương diện ma pháp. Mà Richard tuy không muốn nói chuyện với ai nhưng thảo luận về ma pháp lại là ngoại lệ bởi thế hắn cùng tán gẫu với họ một lát rồi lại một mình đi hướng phòng học riêng.
Trong cả quá trình nói chuyện, Richard từ đầu tới cuối đều cảm giác được địch ý nhàn nhạt từ bọn họ. Dù cho bọn họ che dấu vô cùng tốt nhưng là động tác tứ chi của họ thêm vào thiên phú chính xác nắm giữ và thiên phú trí tuệ phân tích giúp Richard khẳng định điều này. Có địch ý là chuyện bình thường, mỗi người ở Thâm Lam nhìn thấy hắn đều có địch ý dù ít dù nhiều chỉ có Tô Hải Luân và Irene là không có. Nhưng hắn không hiểu là dù là Stevenson hay Minnie thì bối cảnh thân thế và năng lực còn cao hơn hắn vì sao còn có địch ý chứ? Nhưng là hai người kia không quan trọng trong lòng hắn nên đến buổi tối hắn gần như đã quên mất Stevenson và Minnie.
Một chuyện nhỏ khác là hắn nhìn thấy Irene. Dù chỉ là phía xa, dù chỉ là bóng lưng, dù chỉ lẫn trong dòng người rồi biến mất nhưng Richard có thể khẳng định là nàng. Bên người nàng còn có một nam nhân, hắn ngang nhiên ôm lấy eo nàng, tư thế giữa họ vô cùng thân mật. Bọn họ đi đâu không quan trọng, làm gì cũng không quan trọng bởi vì tất cả đã rõ ràng, thứ nên làm cũng đã làm, làm nhiều một lần hay ít một lần cũng không sao cả.
Richard cũng không đuổi theo cũng không tiếp tục nhìn nữa. Thanh niên bên người Irene rất giống Stevenson nhưng Richard không để ý. Nam nhân bên người thiếu nữ là ai đã không quan trọng nữa, cho nên quá trình đẩy nàng và nam nhân đó ra khỏi trí não tương đối đơn giản.
Muốn quên đi không dễ, nhưng muốn không đau nữa thì có rất nhiều biện pháp. Đây có lẽ là thu hoạch trong mùa đông này của Richard!
Hai việc nhỏ này, đặc biệt là việc gặp Irene thân mật với nam nhân khác thật ra có ảnh hưởng đến Richard chỉ là lúc đó hắn không biết mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, lúc này cả hải vịnh còn đang trong giấc ngủ say. Theo mùa đông tới, thời gian ban ngày càng lúc càng ngắn, hiện tại mặt trời còn chưa lên nhưng điều này không ảnh hưởng đến độ sáng bên ngoài, khắp mặt đất, gò núi, thực vật, dòng sông đều là băng, tất cả đều được ánh sáng trắng phản xạ chiếu sáng. Chỉ có bến cảng vẫn còn dập dờn ánh xanh của mặt biển.
Richard không thể ngủ được nên đứng cạnh cửa sổ cao hơn mặt biển mười mét lặng lẽ nhìn khắp hải vịnh tráng lệ. Sau khi thở một hơi thật dài, hắn đột nhiên cảm giác tầm mắt rộng mở, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều như là có thể chứa cả hải vịnh. Trong không gian to lớn trước mặt, ký ức đau buồn chỉ còn chiếm một phần rất nhỏ. Có lẽ nó còn thống trị trí nhớ Richard thật lâu thậm chí mỗi khi nhớ lại hắn sẽ nhói đau nhưng mỗi đoạn ký ức dù là thống khổ cũng đều là của cải sau này.
Richard bắt đầu mở mắt quan sát thế giới bên ngoài, lần đầu tiên hắn nhìn thấy muôn hình muôn vẻ của Thâm Lam. Những người hắn tiếp xúc nhiều nhất vẫn là những vị ma đạo sư giảng bài nhưng là trong mắt hắn bọn họ không còn là những cỗ máy giảng dạy tri thức nữa mà đã biến thành nhân loại, tinh linh, ải nhân thậm chí còn có cả hắc tinh linh!
Những ma đạo sư này cũng có tình cảm bản thân, cũng có lợi ích bản thân, ánh mắt bọn họ nhìn mỗi người khác nhau mà thái độ đối xử cũng khác nhau. Mỗi cái nhấc tay, mỗi cái nhướng mi, mỗi từ ngữ và âm điệu khác nhau đều được Richard ghi lại trong thế giới chân thực và đưa ra tổng kết. Theo hiểu biết về những vị ma đạo sư nhiều hơn thêm vào quan sát cẩn thận mỗi ngày cùng với lượng ký ức phong phú đối chiếu giúp Richard phát hiện mỗi lời nói hành động của những vị ma đạo sư đều ẩn giấu gì đó. Mà những thứ này dần được Richard vén màn.
Những ma đạo sư có các lĩnh vực khác nhau vì thế quan hệ cũng khác nhau, có những lĩnh vực khá gần nhau mà có những lĩnh vực không chút liên quan. Những ma đạo sư có lĩnh vực liên quan lẫn nhau thì quan hệ không được tốt thậm chí còn công kích lẫn nhau như Popovich và Riley. Những ma đạo sư có lĩnh vực không liên quan thì quan hệ tốt hơn. Từ đó, Richard tìm ra được hai từ then chốt là cạnh tranh mà phía sau cạnh tranh là lợi ích kim tệ!
Sau khi mở tròng mắt ra, Richard còn biết rất nhiều chuyện. Ví như hiện tại hắn đã hiểu vì sao hắn lại có những môn học riêng như số học, hội họa, ma pháp trận, cũng dò ra thân phận 'thánh cấu trang sư tương lai' của mình.
"Hóa ra lão sư muốn hướng mình tới cấu trang sư…" Richard thầm nghĩ trong lòng. Tuy rằng lớn lên trong núi nhưng hắn đã ở Thâm Lam hơn một năm, cũng không còn là thiếu niên ngây ngô không hiểu chuyện khi xưa nữa. Dù cho cấu trang sư địa vị siêu trác nhưng trong cảm nhận của Richard vẫn vô cùng bình đạm. Dưới mười năm dạy bảo của Yilan, hiện tại hắn đã có trái tim bình tĩnh với mọi chuyện.
Nhưng là bất kể như nào, nếu như lão sư đã mong đợi như vậy thì Richard sẽ không làm nàng thất vọng. Trẻ con trong núi luôn quật cường, yêu ghét rõ ràng. Richard rất thông minh, đắng cay giúp hắn trưởng thành nhanh hơn. Hiện tại hắn đã biết địa vị đặc thù của mình ở Thâm Lam cũng biết khoản Tô Hải Luân vui vẻ mỗi tháng của mình làm vô số người ghen tỵ mà có rất nhiều người có ác ý, mỗi lần nhìn hắn đều tràn ngập đố kỵ, dục vọng và cướp đoạt nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với hắn lại càng không dám dùng âm mưu với hắn, lần Papin kia chỉ là ngoài ý, trên đời có rất ít đệ tử quý tộc không biết nước sâu nước cạn.
Ngoài ra, Richard dĩ nhiên phát hiện chính mình dù đi tới đâu cũng sẽ có hai người đi theo từ xa. Bất kể là từ cảm giác của Richard hay từ sự rút lui của những kẻ không mang ý tốt đều làm Richard nhận định hai người này không phải trông coi hắn mà là bảo vệ hắn. Như thế, mỗi khi nghĩ đến tính cách tùy tiện và ham tiền như mạng của lão sư trong lòng Richard lại dâng lên một tia ấm áp.
Đây là tia ấm áp duy nhất mùa đông này Richard thu được! Vận may chính là trong những ngày trầm mê nghiệp học của hắn không bị ảnh hưởng, ngược lại còn tiến nhanh. Chỉ có nghĩ tới điều này hắn mới hơi cảm thấy vui vẻ.
Đông qua như đông, sau đó trời xuân lặng lẽ đến. Một ngày nọ sau khi hoàn thành khóa học, Richard kéo lê thân thể mệt nhọc trở về khu cư trú, sau khi đi qua tượng sắt cô đơn ở góc tường hắn mới nhớ ra sinh nhật đã đến.
Ngoài phần đầu còn hoàn hảo ra, tượng sắt đã sớm vặn vẹo biến hình nghiêm trọng gần như nhìn không ra bộ dáng. Đó đều là hậu quả của hứng chịu nắm đấm dùng năng lực huyết mạch bạo phát của Richard. Mà bức tường phía sau cũng chi chít những vết lòi lõm, đó là dấu vết tượng sắt va chạm để lại.
Richard đi tới bên cạnh tượng sắt vươn tay vỗ nhè nhẹ lên những vết lồi lõm. Những vết lõm này có những vết lõm sâu, có những vết loang lổ rạn nứt, bộ phận lưu lại những vết này không chỉ nắm tay mà khuỷu tay, đầu vai, đầu gối thậm chí là đầu hắn. Mà không chỉ có một vết lõm còn lưu lại vết máu khô.
Cảm nhận đau nhói từ đầu ngón tay, nhìn vào từng vết máu khô Richard mới hiểu được chính mình tưởng rằng mùa đông bình tĩnh nhưng thật ra không bình tĩnh chút nào. Những đau đớn đó vẫn còn chỉ là ẩn dấu sâu thật sâu đến gần như quên mất mà thôi. Tượng sắt đã rách nát đến không thể rách hơn, nhiều chỗ chỉ còn một đường mỏng kết nối tài liệu có lẽ chỉ chịu một đòn nữa sẽ bung ra. Richard khẽ cười vỗ lên mặt tượng sắt rồi bước về phòng ngủ.
Khóa học hôm sau có một buổi hội họa. Sau khi nghe xong lý thuyết giám định nghệ thuật, hơn mười vị đệ tử lần lượt nộp bài cho đại sư phê duyệt sau đó lục tục rời đi. Richard là người cuối cùng nộp bài, không biết vì sao khi nhìn thấy Richard đại sư đột nhiên cảm thấy không thoải mái, ánh mắt theo ý thức tránh né tròng mắt của Richard. Chỉ cần nhớ đến những bức vẽ Richard từng nộp, đại sư sẽ cảm thấy mồ hôi lạnh ướt dán chặt vào áo, muốn khó chịu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ánh mắt đại sư lướt qua bức vẽ của Richard phát hiện đây chỉ là bức vẽ nhỏ chừng 30 centimet vuông lúc này mới thở phào.
Đây là bức tranh phong cảnh vẽ hải vịnh Băng Nổi vào đông, bức vẽ này thể hiện được hết vẻ rét lạnh, tiêu điều và tráng lệ của hải vịnh vào đông. So với những bức vẽ u ám cuồng loạn trước đó, bức vẽ này còn được coi là đi về chính đồ dù cho lực lượng ẩn chứa trong bức vẽ làm đại sư rét lạnh. Khi khẽ thở phào một hơi đại sư đột nhiên phát hiện Richard đang tĩnh lặng nhìn mình, đôi mắt xanh lam bảo thạch kia như sâu không thấy đáy.
"Bức vẽ này có phải dễ xem hơn không?" Richard khẽ nói một câu làm đại sư ứa mồ hôi lạnh! Hắn theo bản năng nhảy dựng lên suýt chút thì bị vấp vào ma pháp bào mà ngã nhào. Nhưng là hắn không để ý đến nhếch nhác chỉ vươn tay chỉ Richard nói: "Sao lại…"
Đối lập với nét tĩnh lặng như băng sơn của Richard là nụ cười ưu nhã mỹ lệ như ác ma dụ dỗ. Nhưng là dù cho dụ dỗ hấp dẫn đến đâu, đại sư cũng biết phải trả giá lớn đó chính là linh hồn rơi rớt vực sâu! Nhìn thấy biểu tình hiếm thấy của Richard càng làm hắn lo sợ hơn mà nếu như hắn nhớ không lầm thì Richard mới chỉ mười hai tuổi!
Đại sư rất muốn hỏi vì sao hắn biết cảm nhận của mình nhưng lại không thốt lên lời. Bất kể Richard làm sao biết thì hắn đã biết. Mà sau khi hơi tỉnh táo lại đại sư nhanh chóng biết Richard nhất định còn lời muốn nói. Thiếu niên mười hai tuổi này làm hắn có cảm giác không nắm bắt được mà những bức vẽ trước kia nhắc nhở đại sư trong nội tâm thiếu niên này điên cuồng đến mức nào!
Đại sư hít một hơi thật sâu rồi chỉnh trang lại y phục, lấy lại dáng vẻ của một đại sư rồi vẫy tay tỏ ý bảo Richard ngồi xuống. Nhưng Richard không ngồi mà chỉ cung kính hành lễ với đại sư như một học sinh bình thường rồi đầy lễ phép ưu nhã hỏi: "Đại sư, đầu tiên con muốn nhờ ngài giảng về thế giới cấu trang sư."
Đại sư khẽ ngớ người rồi lắc đầu nói: "Ta không phải cấu trang sư mà chỉ là một ma pháp sư mười hai cấp vô dụng mà thôi. Nếu như con muốn biết những tri thức liên quan cấu trang sư thì ngươi nên tìm Phil đại ma đạo sư, hắn giỏi về cấu chất ma văn hơn ta rất nhiều."
Richard cắt đứt lời đại sư nói: "Không, con không cần tri thức chuyên nghiệp cái con muốn biết là bề ngoài, cấu trang sư cần làm gì, họ có chức trách gì, sinh hoạt của họ ra sao. Còn có hiện tại có những vị cấu trang sư nổi danh nào, những chuyện bọn họ trải qua trước khi thành danh… con muốn biết những chuyện này. Phil lão sư phần lớn thời gian ở Thâm Lam nghiên cứu, không như ngài đã từng du lịch đại lục mà lại từng là khách quý của hoàng thất ba đại đế quốc, những chuyện này ngài hiểu rõ hơn."
Vấn đề của Richard làm đại sư khẽ ngớ người, hắn không hiểu vì sao Richard muốn hỏi những điều này. Nhưng là đại sư lập tức nghĩ đến một khả năng nhưng lại cảm thấy không thể tin nổi, dù gì người trước mặt mình mới chỉ là đứa trả mười hai tuổi. Nhưng là vì cẩn thận hắn vẫn hỏi: "Vì sao con cần biết những điều này?"
"Vì con muốn trở thành cấu trang sư, cho nên cần biết thế giới cấu trang sư là như nào. Mà nếu biết những gì các vị cấu trang sư nổi danh từng trải qua thì con có thể biết kinh nghiệm của bọn họ. Chí ít con sẽ không mắc lại sai lầm họ từng mắc." Richard trả lời, hắn dừng lại một lát rồi bổ sung: "Thế giới trong mắt cấu trang sư khác với người khác."
Nháy mắt toàn thân đại sư đổ mồ hôi lạnh, đây chính là khả năng hắn từng nghĩ đến. Lúc này đã không thể từ chối mà từ cảm tình mà nói hắn cũng muốn truyền thụ tri thức cho đứa trẻ này. Mấy ngày này thông qua những bức vẽ đại sư có thể thấy Richard khác với những học sinh khác.
Hắn suy xét một chút rồi chậm rãi nói: "Được rồi! Đầu tiên theo cách nhìn của ta thì cấu trang sư là những người sáng tạo kỳ tích, không, bọn họ là những người tạo nên ác mộng. Bởi vì chỉ có bọn họ, vũ lực mạnh nhất cấu trang kỵ sĩ mới xuất hiện. Từng yếu tắc, sơn ải, quan tạp nổi danh không thể công phá lần lượt nát bấy dưới gót chân cấu trang kỵ sĩ. Cấu trang sư xuất hiện thay đổi chiến tranh, thay đổi thế cục đại lục và làm tăng tốc chiếm đóng của nhân loại. Nếu như không có bọn họ, thế giới này có lẽ sẽ khác, sẽ không mất đi nhiều sinh mạng như vậy…"
"Như vậy cấu trang sư là người sáng tạo chiến tranh." Richard ngắt lời đầy cảm khái của vị đại sư nghệ thuật này rồi đơn giản tổng kết lại.
"Có thể nói là như vậy, nhưng là…" Đại sư rất không muốn tiểu Richard đưa ra kết luận này, hắn vẫn thử thay đổi suy nghĩ đối phương nhưng rồi sau một hồi đắn đo lại đành nói: "Được rồi, con đúng. Các chức nghiệp truyền kỳ ý nghĩa uy hiếp lớn với hoàng thất và quý tộc, bất kể chức nghiệp nào nếu tiến cấp truyền kỳ đều có thể trở thành thích khách nguy hiểm nhất. Mà cấu trang sư được tôn trọng vì bọn họ là những người hủy diệt quốc gia. Một quân đoàn do cấu trang kỵ sĩ tạo thành dù chỉ là tiểu đội cũng đủ đánh tan một đại quân đoàn bình thường. Chúng ta nói đến vị đại sư Loudan đầu tiên đi, hắn là vị cấu trang sư đầu tiên trên đại lục…"
Đại sư đơn giản tóm tắt sinh động lại một vài vị cấu trang sư đã nổi danh đại lục. Những vị này đều dùng trí tuệ thiên tài của mình sáng tạo ra những quân đoàn cấu trang kỵ sĩ đông đúc, mà mỗi cấu trang kỵ sĩ đều mang theo dấu ấn sáng tạo của bọn họ. Mỗi người với thiên phú khác nhau sẽ sáng tạo theo hướng khác nhau, mỗi một bộ truyền kỳ cấu trang đều nổi danh lưu truyền mãi sau này ví như huyễn ma sáo trang của Solomon, phi sắc kỵ sĩ của Jiadi, thiên quốc sáo trang của thánh Peter… Dù cho có đông đảo cấu trang sư thử mô phỏng những bộ cấu trang này thì cũng không một ai vượt qua được bản gốc.
Tròn một giờ vị đại sư mới phác thảo xong vài nét về lịch sử cấu trang sư nếu như muốn kể tỉ mỉ thì có lẽ một tháng cũng không kể xong mất.
Đợi đại sư nghỉ lấy hơi, Richard mới lại nói: "Cảm tạ ngài, đại sư. Con có một thỉnh cầu nữa là muốn ngài giới thiệu một người cho con."
Đại sư khẽ gật đầu nói: "Ta quen rất nhiều người, với một số người đặc biệt cũng có giao tình. Con cần ta giới thiệu cho loại người nào? Là nữ nhân sao? Ha ha."
Câu nói đùa của đại sư không làm Richard bật cười được, hắn chỉ cúi thấp đầu sau một hồi trầm mặc rồi nói đầy chắc nịch như đã hạ quyết tâm: "Con muốn tìm một người có thể dạy con giết người."
"Cái gì?" Đại sư đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt y như trần truồng nhảy xuống hải vịnh lạnh giá bên dưới vậy. Hắn gần như không thể tin tưởng câu nói này là từ Richard, một đứa trẻ mười hai tuổi dù cho có chút trầm mặc nhưng vẫn nỗ lực phấn đầu vì sao lại đột nhiên muốn học giết người chứ?
Đột nhiên những bức vẽ Richard từng nộp hiện ra trong tâm trí đại sư. Nghĩ đến những đường nét ẩn chứa vô tận lực lượng kia, đại sư đột nhiên phát hiện bản thân mình sai rồi, không nên xem Richard là trẻ con bình thường. Trong hệ thống giáo dục của quý tộc nhân loại, những đứa trẻ mười hai tuổi đã khá trưởng thành mà mười lăm tuổi đã được công nhận là trưởng thành. Thậm chí ở những khu vực chiến tranh liên miên thì trẻ em sáu bảy tuổi đã là trưởng thành.
Nghĩ tới đây đại sư ngồi thẳng người lên chăm chú hỏi: "Ta quen một người con muốn tìm, hắn là chuyên gia giết người nhưng là ta muốn biết vì sao con muốn học giết người?"
"Nếu như cấu trang sư là người sáng tạo chiến tranh thì chỉ có học được giết người mới tạo ra những cấu trang kỵ sĩ xuất sắc nhất." Richard bình tĩnh nói.
Câu trả lời của Richard làm đại sư đành chịu, hắn hít sâu một hơi bình ổn tâm tình đè nén buồn bực rồi chậm rãi nói: "Một lý do có vẻ rất tốti nhưng thôi không sao, chỉ cần có lý do là được rồi. Người đó tên là Nayar nhưng mọi người hay gọi hắn là Tai Họa. Hắn có thể dạy con thứ con muốn học."
Richard khẽ gật đầu rồi làm lễ với đại sư sau đó mới được cho đại sư một tờ giấy. Đại sư vốn cho rằng đây là một bức vẽ nhưng đó lại là giấy chứng nhận đã học đủ số giờ hội họa của Richard. Đương nhiên đại đa số giờ dạy là không tồn tại nhưng đại sư có thể từ giấy chứng nhận này đòi tiền Thâm Lam mà số tiền bỗng dưng mà có này lên đến một vạn, đây cũng là một khoản không nhỏ. Quá trình này là an toàn bởi vì tiền công giảng dạy do học sinh trả, Thâm Lam sẽ đòi Richard khoản tiền này như vậy không có ảnh hưởng gì đến tài chính Thâm Lam nên không ai điều tra chuyện này. Nhìn thấy tờ giấy này tinh thần đại sư không khỏi rối loạn, đây là hối lộ sao?
"Richard!" Đại sư gọi lại Richard đang định rời đi, vò mái tóc rối bù hỏi: "Vì sao con nhờ ta giúp đỡ?"
"Vì con cảm giác nhờ ngài là dễ nhất."
"Vậy nếu ta không giúp con thì con sẽ tìm ai?" Đại sư có chút tò mò hỏi.
"Hắc Kim."
Đại sư chợt hiểu ra, hóa ra trong lòng Richard, người làm nghệ thuật và kiếm tiền đều không đáng tin. Nhưng là hắn càng thêm tò mò đáp án khác nên hỏi: "Ê! Tiểu Richard, vậy người sau cùng con tìm đến là ai?"
Richard không cần nghĩ ngợi nói: "Là những vị đại ma đạo sư dốc lòng dạy học."
Thời gian đêm khuya, Richard rời khỏi chủ tháp Thâm Lam đi xuống khu vực kiến trúc phụ thuộc. Chủ tháp Thâm Lam chứa vô số pháp sư mà mỗi pháp sư này cần hai ba mươi người trực tiếp hoặc gián tiếp phục vụ bọn họ, những người này đại đa cư trú bên cạnh Thâm Lam bởi vì giá thuê đất ở chủ tháp Thâm Lam vô cùng đắt đỏ không phải một vị ma pháp sư dưới cấp 10 có thể gánh chịu được cho dù chỉ là một gian phòng nhỏ chỉ đủ đặt một cái giường.
Khu vực xung quanh cũng chia đẳng cấp dựa theo cự ly với Thâm Lam, vòng gần Thâm Lam nhất có đông đảo pháp sư cư trú, đại đa số bọn họ còn chưa đến cấp 10. Bọn họ không ở chủ tháp được nhưng miễn cưỡng có thể trụ lại vòng ngoài.
Richard che kín mặt trong mũ chùm một mạch đi tới khu vực xa chủ tháp nhất. Trên đường đủ ánh mắt từ cao ngạo, âm ám hay hiếu kỳ tập trung vào hắn. Đương nhiên người xa lạ sẽ chịu xăm soi nhiều cũng may tiêu chí ma pháp sư cấp 3 trên ma pháp bào giúp hắn ngăn ngừa rất nhiều phiền toái.
Cuối một con hẻm nhỏ u ám, Richard tìm thấy một quán rượu nhỏ rách nát theo lời đại sư. Tấm biển có một lỗ hổng lớn, bên trên lờ mờ có thể thấy nét vẽ một nữ nhân bán lõa thô tục vụng về. Từ khe hở cửa quán có thể thấy không gian lờ mờ tối bên trong, không có ồn ào, không có tiếng nhạc chỉ có mùi rượu gắt mũi.
Hiện tại là mùa đông, rét lạnh len lỏi khắp mọi ngõ ngách. Chỉ có chủ tháp Thâm Lam mới có hệ thống giữ ấm, nhiệt lượng này cũng tỏa ra cho khu gần đó được hưởng ké, đây cũng là lý do giá thuê khu sát Thâm Lam cao hơn và những pháp sư thuê ở đó ngạo mạn hơn. Còn với hẻm nhỏ xa tít Thâm Lam này thì khí trời hoàn toàn rét lạnh nếu như sử dụng hệ thống giữ ấm như ở Thâm Lam thì có lẽ thu nhập một tháng của quán rượu nhỏ này không đủ trả tiền hệ thống chạy một ngày. Trong khí trời rét lạnh cùng với vị trí hẻo lánh này làm quán rượu không có khách nào đến.
Richard vươn tay đẩy cửa quán rượu rồi tiến vào trong. Diện tích bên trong quán không lớn, chỉ bày được ba cái bàn. Đứng sau quầy bar là một trung niên nhân diện mạo bình thường, mái tóc của hắn đã điểm trắng một nửa.
Trong một bàn cạnh góc, hai nam nhân khôi ngô quần áo rách nát đang lười nhác ngồi đó, từng ngụm từng ngụm uống ừng ực. Đồ nhắm của bọn họ là một đĩa thịt khô cũng không biết là loại thịt gì nhưng nhìn hình dáng khô quắt không còn giọt nước kia thật khó mà nuốt trôi nhưng là hai người này lại nhai rất từ từ, cẩn thận cảm nhận hương vị của miếng thịt rồi mới ra sức uống từng ngụm từng ngụm rượu mạnh vào bụng. Dù chỉ có một đĩa thịt nhỏ nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ có lẽ cả đêm cũng không ăn hết.
Richard nhìn quanh một vòng xem hết tình hình quán. Nam nhân sau quầy bar liếc nhìn Richard rồi nói: "Nhóc con, mẹ ngươi không dạy là trưởng thành mới được vào quán rượu à? Đương nhiên nếu như ngươi có tiền ta cũng không ngại rót cho hai chén."
Richard xốc lên áo choàng đàu rồi nói: "Ta không tới để uống rượu, ta muốn tìm người."
"Tìm ai?" Nam nhân sau quầy bar có chút hứng thú hỏi.
"Tai Họa!" Lời vừa nói khỏi miệng Richard đột nhiên cảm giác bản thân như tiến vào hầm băng, băng cứng đến cử động một ngón tay cũng khó! Ngoại trừ phần đầu ra, gần như toàn thân hắn đã không chịu khống chế của hắn! Mà rét lạnh ập đến như gai nhọn hung hăng đâm vào da thịt của hắn, đây là lần đầu tiên Richard cảm nhận sát ý.
Giống như thời gian tĩnh lặng, hai nam nhân đang ngồi uống rượu cũng dừng lại động tác. Một người vẫn cầm chén rượu giơ lên còn một người vẫn cầm miếng thịt khô. Nhưng bọn họ không phải không thể cử động được như Richard dù cho bọn họ dừng lại động tác nhưng ánh mắt đều tập trung vào tiểu Richard, ánh mắt đó hờ hững đến vô tình.
Nam nhân sau quầy bar cũng dừng động tác lau chùi chén rượu, ánh mắt hắn nhìn lên cây nến đong đưa hiển nhiên đang sa vào hồi ức. Chốc lát sau hắn mới hồi phục tinh thần nói: "Tai Họa là tên trước kia của ta, đã lâu rồi ta không dùng nó, cứ gọi ta là Nayar. Chắc hẳn bạn bè nào đó của ta nói cho ngươi biết tên Tai Họa, dù vậy ta cũng rất tò mò, một đứa trẻ còn chưa lớn chạy đến đây làm gì?"
"Ta muốn học giết người." Richard trả lời ngắn gọn.
"Vì sao?"
"Bởi vì ta cảm giác rất nhanh thôi ta sẽ phải dùng tới nó." Richard nói.
Nayar khẽ gật đầu không hỏi tiếp nguyên nhân mà nói: "Nơi này là Thâm Lam, dù là vùng ngoài cùng thì cũng là Thâm Lam. Cho nên…"
"Ta đã chuẩn bị học phí." Richard nói.
Nayar toét miệng cười: "Khóa học của ta rất đắt, mỗi ngày chí ít phải trả năm trăm kim tệ."
Sát ý lạnh buốt cũng theo nụ cười tan biến.
Richard lấy ra một túi tiền phụ ma tinh xảo, đổ một đống kim tệ lên quầy bar rồi nói: "Ta chuẩn bị một ngàn kim tệ, cho nên mời ngài dạy ta!"
Nayar thờ ơ nhìn chồng kim tệ cười nói: "Một đứa trẻ chưa trưởng thành mang nhiều tiền như vậy còn chạy đến ổ sát thủ, ngươi không sợ ta sẽ thịt ngươi sao? Ta biết quá nửa là ngươi được tên họa sĩ thích vẽ nữ nhân kia giới thiệu nhưng kẻ đó là tên nhu nhược không thể tin được. Cho nên, tiểu tử hiện tại nói cho ta lý do vì sao ta không nên giết ngươi."
"Bởi vì ta chỉ mang tiền hôm nay."
Nayar cười càng thêm vui vẻ nói: "Rất thông minh! Nhưng là nên cho ta lý do khác vì đôi khi tiền có thể được việc, đôi khi lại không. Cho nên vì bảo hiểm tốt nhất không nên nghĩ ta hiện tại chỉ cần tiền."
Richard do dự một lát rồi nói: "Tên ta là Richard Archimonde. Sư phụ ta là Tô Hải Luân điện hạ, cha ta là Gordon Archimonde."
Nụ cười trên mặt Nayar đột nhiên ngưng trệ, hắn hít một hơi thật sâu rồi rống lên với hai nam nhân ngồi trong góc: "Các ngươi nói sao đây?"
Nam nhân bên trái đặt chén rượu xuống nói: "Bọn họ đều là kẻ điên! Nếu như ngươi dám đụng vào Richard dù ngươi trốn xuống địa ngục cũng sẽ bị Gordon bắt lại sau đó điện hạ sẽ giúp ngươi hối hận vì sao mình còn sống."
Nam nhân bên phải thong thả đặt miếng thịt xuống rồi nhìn Richard nói: "Ngươi không thấy nhóc con này rất thú vị sao? Dạy một kẻ như vậy rất có cảm giác thành công mà lại có tiền kiếm! Nếu như ngươi chê tiền thì nhường lại cho ta đi dù sao Tai Họa cũng là cái tên hơn mười năm trước rồi, ai biết giờ ngươi còn dùng được dao không mà ta hiện tại cũng đang thiếu tiền."
"Râu Mép Hồng, ngươi đừng nằm mơ!" Nayar gầm gào lên rồi vơ lấy kim tệ vào trong túi lo sợ chậm sẽ sinh biết. Sau khi thu tiền, ánh mắt hắn nhìn Richard cũng thay đổi, hắn hơi trầm ngâm rồi nói: "Ta muốn dạy ngươi không chỉ giết người mà là nghệ thuật hủy diệt sinh mạng, hiện tại bắt đầu đi."
Sáng sớm, Richard quay về khu cư trú của mình. Trên đường đi về phòng ngủ hắn lại nhìn thấy tượng sắt vết thương chồng chất, phần đầu hoàn hảo của nó đặc biệt chói mắt. Nhìn vào bức tượng này, Richard đột nhiên thở dài tự nói: "Sau này không cần ngươi nữa."
Richard đi lướt qua tượng sắt, tay trái như vạch ra một quỹ tích xẹt qua phần cổ tượng sắt sau đó đi về phòng ngủ.
Keng một tiếng, đầu tượng sắt bỗng rời khỏi thân thể rớt trên mặt đất mà lại bắn ra rất xa. Vét chém trơn phẳng như mặt kính giống như bị dao sắc cắt qua vậy.