Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Bóng người chợt loé, bóng dáng yểu điệu của Triệu Thanh Hạm đã tiến vào phòng.
Ngoài dự liệu của Lôi Minh và Mạnh Hổ, không ngờ đi theo Triệu Thanh Hạm còn có hai tên Chiến Ưng và Kinh Thiên Thành. Nhìn hai tên mặt ủ mày chau, dường như mới vừa rồi đã bị Triệu Thanh Hạm giáo huấn cho một trận nên thân.
Triệu Thanh Hạm đứng sang một bên, quay đầu lại nhìn hai người Chiến Ưng bằng cặp mắt nghiêm nghị.
Kinh Thiên Thành trên mặt lộ vẻ khuất nhục, cố gắng bước lên, thở dài rồi ôm quyền nói với Mạnh Hổ:
- Mạnh liên đội trưởng, vừa rồi thật là đắc tội!
Chiến Ưng lại rất dứt khoát, tiến lên vái chào Mạnh Hổ, cất cao giọng nói:
- Mạnh liên đội trưởng, vừa rồi ta chưa phân biệt trắng đen đã hưng sư hỏi tội là ta không đúng, đánh lén sau lưng lại càng không nên, xin mở lượng hải hà… Bất quá vừa rồi ngươi có cử chỉ vô lễ với Thanh Hạm tiểu thư, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Tổng đốc đại nhân, ngươi cũng đừng mơ có thể tránh khỏi bị trừng phạt.
Mạnh Hổ mỉm cười, không nói gì cả.
Lôi Minh bước nhanh lên phía trước, vừa cười vừa nói:
- Chuyện cũng đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa!
Chiến Ưng và Kinh Thiên Thành ôm quyền vái chào Lôi Minh rồi quay người đi. Triệu Thanh Hạm nhìn Mạnh Hổ, cũng xoay người bỏ đi, đột nhiên Mạnh Hổ chậm rãi nói:
- Thanh Hạm tiểu thư xin dừng bước!
Triệu Thanh Hạm nghe tiếng quay đầu lại, Kinh Thiên Thành và Chiến Ưng vừa tới cửa cũng dừng theo.
Nhìn đôi mắt mỹ miều như biết nói của Triệu Thanh Hạm, Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Lời nói lần trước của ta, không biết Thanh Hạm tiểu thư có phái người chuyển cáo cho Tổng đốc đại nhân hay không?
- Ngươi nói là đại quân đế quốc Minh Nguyệt có khả năng xâm lấn chứ gì?
Không đợi Triệu Thanh Hạm trả lời, Chiến Ưng đột nhiên sải bước quay lại, cướp lời:
- Việc này ta đã phái người hồi báo Tổng đốc đại nhân, bất quá lời nói đó vẫn không đủ. Mạnh liên đội trưởng, lời nói ấy của ngươi không có cơ sở, khó mà tin được sắp có chuyện xảy ra, e rằng Tổng đốc đại nhân sẽ không tin tưởng.
- Không may là…
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- …những lời không có cơ sở của ta hiện tại đã trở thành sự thật!
- Sao!?
Triệu Thanh Hạm nghe vậy hơi biến sắc, trợn mắt nhìn Chiến Ưng một cái tỏ vẻ bất mãn, sau đó mới hỏi Mạnh Hổ:
- Mạnh liên đội trưởng, ngươi muốn nói rằng, ngươi đã nhận được tin tình báo xác thực sao?
Thần sắc Mạnh Hổ vô cùng nghiêm trọng, hắn gật đầu nói:
- Tối hôm qua, chúng ta đuổi theo quân của đế quốc Minh Nguyệt đến biên giới, kết quả phát hiện một cánh quân kỵ binh rất đông của đế quốc Minh Nguyệt!
- Một cánh quân kỵ binh rất đông!?
Chiến Ưng vừa nghe liền biến sắc, nhưng lại mỉm cười nói:
- Mạnh liên đội trưởng, trình độ nói dối của ngươi dường như còn quá thấp kém, biên giới của đế quốc Minh Nguyệt cách pháo đài Hà Tây chừng ba trăm dặm, không lẽ liên đội số Năm của ngươi có thể trong vòng một ngày hai đêm mà chạy suốt qua hạp cốc Hà Tây?
Triệu Thanh Hạm không thể nhịn được nữa, lớn tiếng trách mắng:
- Chiến Ưng, không nói thì cũng không ai bảo là ngươi câm, yên lặng mà nghe đi!
Chiến Ưng không tin liên đội Mãnh Hổ có thể trong vòng một ngày hai đêm chạy suốt qua hạp cốc Hà Tây, thế nhưng Triệu Thanh Hạm tuyệt đối tin tưởng, nàng đã tận mắt thấy thủ đoạn huấn luyện binh sĩ, khả năng cầm binh và dùng binh hiểm trá của Mạnh Hổ. Trong mắt của Triệu Thanh Hạm, trên thế giới này dường như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó nam nhân này và cánh quân của hắn.
- Mạnh liên đội trưởng, lời ngươi vừa nói là sự thật?
Mạnh Hổ chưa kịp lên tiếng, Lôi Minh đứng bên cạnh đã vội đáp:
- Thanh Hạm tiểu thư, việc này tuyệt đối không sai!
- Nếu quả thật là như vậy thì nguy rồi!
Triệu Thanh Hạm dậm chân la lên:
- Quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ vốn không có kỵ binh, nhưng bây giờ gần biên giới lại đột nhiên xuất hiện một cánh quân kỵ binh rất đông của đế quốc Minh Nguyệt, điều này rõ ràng là Tư Đồ Duệ đã điều động binh lực ít nhất là hai quân đoàn trở lên! Không được, ta phải trở về Hà Đông ngay lập tức, nhanh chóng đem tin này báo lại cho phụ thân!
- Thanh Hạm tiểu thư!
Mạnh Hổ đột nhiên tiến lên hai bước, đến gần Triệu Thanh Hạm nói:
- Truyền tin phái người khác đi là được rồi, ngươi tạm thời không nên rời khỏi pháo đài Hà Tây.
Thấy cử chỉ và lời nói của Mạnh Hổ, Lôi Minh đứng bên cạnh thoáng chốc sắc mặt đại biến.
Lôi Minh đã biết Mạnh Hổ muốn đi nước cờ gì rồi, tên vô lại này không ngờ có chủ ý giữ Triệu Thanh Hạm lại! Triệu Nhạc có thể không quan tâm tới chuyện sống chết của bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể nào không ngó ngàng tới chuyện sống chết của Triệu Thanh Hạm được. Chỉ cần còn Triệu Thanh Hạm ở đây, Triệu Nhạc tuyệt đối sẽ không dám bỏ mặc pháo đài Hà Tây!
Lôi Minh đoán không sai, Mạnh Hổ đúng là có ý định này!
Nếu như Triệu Thanh Hạm từ chối, Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không do dự ra tay bắt người, ngang nhiên nhốt lại, sau đó dùng Triệu Thanh Hạm uy hiếp, bức bách Triệu Nhạc hạ lệnh rút lui, nếu không thì phái viện quân tới pháo đài Hà Tây. Dĩ nhiên sự tình đi tới bước này, chờ đến sau khi trận đánh này kết thúc cũng là lúc Mạnh Hổ phủi đít ra đi, hắn không thể nào ở lại quân đoàn Tây Bộ nữa!
Thế nhưng Triệu Thanh Hạm dường như không phát hiện ra dụng tâm âm hiểm của Mạnh Hổ, lại đồng ý ngay với hắn:
- Ừ, mặc dù người cùa Thanh Y vệ ta không nhiều lắm, chỉ có gần hai trăm người, thế nhưng thêm một người là thêm một phần lực lượng. Hơn nữa ta có thể giữ lại liên đội kỵ binh của Chiến Ưng, còn việc đem tin trở về, để cho trung đội kỵ binh của Kinh Thiên Thành hộ tống Quân Di trở về là được.
Câu trả lời của Triệu Thanh Hạm làm cho Mạnh Hổ hết sức bất ngờ, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, lại không biết xấu hổ nói:
- Thanh Hạm tiểu thư hiểu rõ đại nghĩa, làm cho người khác phải kính phục!
- Ta lập tức đi sắp xếp.
Triệu Thanh Hạm dứt lời lập tức xoay người bỏ đi, hành động rất là dứt khoát.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu cùa Triệu Thanh Hạm xa dần, Lôi Minh mới sầm mặt lại mà trách móc:
- Hổ Tử ngươi quả thật là làm loạn, ngươi làm vậy rõ ràng là uy hiếp Tổng đốc đại nhân, ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?
- Hậu quả?
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Hậu quả gì chứ? Vừa rồi chính ngươi cũng nghe thấy, đây là chính Triệu Thanh Hạm tình nguyện ở lại, chúng ta không có bức nàng!
Lôi Minh vội la lên:
- Tuy rằng như thế, cuối cùng Tổng đốc đại nhân cũng sẽ đem món nợ này tính vào đầu hai ta!
Mạnh Hổ hỏi ngược lại:
- Như vậy trừ cách này ra, ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn hay không?
Vẻ tức giận trên mặt Lôi Minh dần tan biến, hắn thở dài nói:
- Hổ Tử, trận đánh này ta đã quyết tâm liều chết, Triệu Nhạc tuy là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, cũng sẽ không làm gì được một người hy sinh cho đế quốc như ta, nhưng ngươi cần gì phải làm như vậy? Với năng lực của ngươi, chẳng bao lâu sẽ trở thành danh tướng trong quân đội, chuyện trở thành đại quan nơi biên giới cũng chỉ sớm muộn mà thôi, ngươi cần gì phải vì ta mà đắc tội với Triệu Nhạc, mà chôn vùi tiền đồ rực rỡ sáng lạn của mình?
Mạnh Hổ mỉm cười nói:
- Lão Lôi, ta vẫn chỉ nói một câu mà thôi, sở dĩ ta ở lại đế quốc Quang Huy, ở lại quân đoàn Tây Bộ, là bởi vì không thể bỏ đại ca ngươi! Còn tất cả những chuyện khác, cái gì danh tướng trong quân đội, cái gì đại quan ngoài biên giới, ta hoàn toàn không thèm quan tâm. Nói một câu cuồng vọng, nếu như ta muốn thăng tiến, cỡ như Triệu Nhạc có thể ngăn cản được ta sao?
Lôi Minh yên lặng, lời nói của Mạnh Hổ nghe qua rất cuồng vọng, nhưng quả thật hắn có tư cách để cuồng vọng!
Quả thật, với khả năng của Mạnh Hổ, với chiến tích giữa thiên quân vạn mã chém chết Tư Đồ Bưu uy danh hiển hách, bằng vào không tới hai ngàn quân ô hợp nhưng lại có thể đánh cho tan tác hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, cho dù hắn tới bất cứ nơi đâu cũng sẽ là đối tượng lý tưởng để các đế quốc tranh nhau mời gọi, cho dù là đế quốc Minh Nguyệt, chắc chắn cũng rất muốn chiêu dụ Mạnh Hổ!
Tuy rằng hiện tại Tư Đồ Duệ hận Mạnh Hổ thấu xương, nhưng nếu như Mạnh Hổ chịu thay đổi mà đầu nhập đế quốc Minh Nguyệt, Lôi Minh dám cam đoan, Tư Đồ Duệ sẽ lập tức bỏ qua mối thù giết em, mang trọng lễ đến mời Mạnh Hổ. So với Triệu Nhạc trời sinh có tính đa nghi và lòng dạ hẹp hòi, ngược lại Tư Đồ Duệ nổi danh là kẻ biết chiêu hiền đãi sĩ, lòng dạ rộng rãi khoáng đạt.
- Lão Lôi!
Mạnh Hổ tiến lên vỗ vỗ vai Lôi Minh, lại nói:
- Chuyện cũng đã đến nước này, chúng ta cũng nên nói thẳng ra. Sau khi đánh xong trận này, chỉ sợ ta không thể nào ở lại quân đoàn Tây Bộ được nữa, nhưng cho dù ta ở nơi đâu, ngươi cũng đều là đại ca của ta, ta và ngươi vẫn là huynh đệ tốt. Chỉ cần ngươi còn ở đế quốc Quang Huy một ngày, Mạnh Hổ ta tuyệt đối sẽ không coi đế quốc Quang Huy là địch!
Lôi Minh im lặng, một hồi lâu sau mới đưa tay phải về phía Mạnh Hổ, nói với giọng vô cùng nặng nề:
- Hổ Tử, rời khỏi quân đoàn Tây Bộ, ngươi vẫn có thể đến quân đoàn khác, không phải ai cũng có lòng dạ hẹp hòi như Triệu Nhạc, hứa với ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đừng rời bỏ đế quốc Quang Huy, được không?
Lôi Minh đang tính đến hậu sự, hắn đang lo Mạnh Hổ sẽ vì cái chết của hắn mà trút giận lên đầu Triệu Nhạc, đế quốc Quang Huy sẽ bị hắn giận cá chém thớt. Nếu có một địch nhân đáng sợ như Mạnh Hổ, tuyệt đối không phải là phúc cho đế quốc Quang Huy, Lôi Minh dĩ nhiên không muốn Mạnh Hổ trở thành địch nhân của đế quốc Quang Huy.
- Lão Lôi, ta đáp ứng ngươi!
Mạnh Hổ siết chặt tay Lôi Minh, nghiêm nghị nói:
- Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta, đừng ôm lòng quyết tử, chỉ muốn hy sinh thân mình cho đế quốc! Hiện tại ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, nếu như không có Triệu Thanh Hạm ở đây, nếu như Triệu Nhạc thật sự bỏ mặc pháo đài Hà Tây, nếu như ngươi thật sự hy sinh vì đế quốc, ngươi có biết ta sẽ làm như thế nào không?
Lôi Minh hoảng sợ hỏi:
- Ngươi sẽ làm thế nào?
Mạnh Hổ nói với giọng lạnh như băng:
- Đại trượng phu ân oán phân minh, có ơn nhất định phải báo ơn, có thù nhất định phải trả thù. Chỉ cần ta không chết, một ngày nào đó ta sẽ dẫn trăm vạn đại quân trở về, giết tất cả những người mang họ Triệu ở đế quốc Quang Huy! Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ bé lớn, một người cũng không tha!
Lôi Minh không thể tự chủ hít sâu một hơi khí lạnh, lời Mạnh Hổ nói ra sặc mùi máu tươi làm cho hắn không khỏi cảm thấy run rẩy. Hắn dường như đang thấy một cảnh tượng thật là kinh khủng: đế quốc Quang Huy thây phơi khắp chốn, máu chảy thành sông…
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 01:04 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Lại nói Triệu Thanh Hạm mới vừa bước ra khỏi phòng, Chiến Ưng liền bước tới nghênh đón, ánh mắt khẩn trương hỏi:
- Thanh Hạm tiểu thư, tên Mạnh Hổ kia đã nói với ngươi những gì?
Triệu Thanh Hạm hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Chiến Ưng bị bẽ mặt một phen, nhưng cũng không dám phát tác.
Cũng cùng là liên đội trưởng, Mạnh Hổ có thể không coi Triệu Thanh Hạm ra gì, nhưng Chiến Ưng lại không có can đảm như vậy.
Nói tới Chiến Ưng lúc nhỏ cũng là một đứa trẻ bất hạnh, vừa sinh ra đã mất mẹ, đến năm hai tuổi, cha hắn lại hy sinh trên chiến trường. Triệu Nhạc mặc dù nhận hắn về nuôi, cũng có đứng ra tuyên bố hắn là dưỡng tử, nhưng lúc Chiến Ưng lên sáu tuổi cũng đã biết được, địa vị thật sự của hắn trong Triệu phủ thật ra chỉ là người hầu của Triệu Thanh Hạm mà thôi!
Cho nên, từ nhỏ Chiến Ưng đã bị Triệu Thanh Hạm coi thường thành quen, trước mặt bọn Ngô Quân Di, Chiến Ưng có thể tự xưng mình là công tử của phủ Tổng đốc. Thế nhưng trước mặt Triệu Thanh Hạm, Chiến Ưng chỉ là nô bộc, Triệu Thanh Hạm bảo hắn đi hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi về hướng Tây, cho đến bây giờ đã lên làm liên đội trưởng kỵ binh, vẫn là như vậy.
Triệu Thanh Hạm gọi Ngô Quân Di đến dặn dò:
- Quân Di, bây giờ ngươi lập tức trở về Hà Đông báo cho phụ thân ta biết, Tư Đồ Duệ đã tụ hợp binh lực đại quân ít nhất hai quân đoàn trở lên, chuẩn bị sang xâm lấn nước ta, để cho người sớm có sự chuẩn bị.
Dứt lời, Triệu Thanh Hạm lại quay sang nói với Kinh Thiên Thành:
- Thiên Thành, dẫn trung đội kỵ binh của ngươi hộ tống Quân Di trở về.
Ngô Quân Di vội la lên:
- Thanh Hạm tỷ, vậy còn tỷ?
- Ta không thể trở về.
Triệu Thanh Hạm nghiêm nghị nói:
- Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa sang xâm lấn, Tư Đồ Duệ cũng không phải là Thác Bạt Đảo, binh lực mang theo lần này chắc chắn hơn xa hai vạn. Thế nhưng pháo đài Hà Tây chỉ có ba ngàn khinh bộ binh, binh lực quá mỏng, ta và đội Thanh Y vệ sẽ ở lại giúp thủ quan, liên đội kỵ binh của Chiến Ưng cũng sẽ ở lại với ta.
- Không được, như vậy quá nguy hiểm!
Ngô Quân Di vội la lên:
- Thanh Hạm tỷ, ngươi tuyệt đối không thể lưu lại được!
Dứt lời, Ngô Quân Di quay sang nói với Chiến Ưng:
- Chiến đại ca, ngươi mau khuyên nhủ Thanh Hạm tỷ, không thể để nàng ở lại!
Chiến Ưng chỉ nhún vai cười khổ, không dám nói gì, muốn Triệu Thanh Hạm nghe theo sự khuyên bảo của hắn, trừ phi là mặt trời mọc hướng Tây.
Quả nhiên, Triệu Thanh Hạm lộ vẻ không hài lòng, trợn mắt nhìn Ngô Quân Di:
- Quân Di, trong mắt ngươi còn xem ta đây là tỷ tỷ hay không?
- Lập tức trở về Hà Đông, đem tất cả sự tình xảy ra ở đây báo cho phụ thân ta biết!
- Dạ!
Thấy Triệu Thanh Hạm nổi giận, Ngô Quân Di cũng không dám nói gì thêm, không còn cách nào khác đành phải lĩnh mệnh mà đi.
o0o
Trên đường lớn từ phủ Hà Đông dẫn đến pháo đài Hà Tây, Triệu Nhạc dưới sự bảo vệ của cận vệ quân đang chậm rãi cỡi ngựa, theo sau còn có bốn liên đội bổ sung cho sư đoàn số Bốn.
Về phần bốn liên đội bổ sung kia vốn là của sư đoàn số Bốn, cũng đã gầy dựng được một thời gian ngắn, chỉ là được huấn luyện ở nơi đóng quân cùa các sư đoàn khác mà thôi. Nòng cốt đều là những lão binh của các sư đoàn khác điều qua, trong đó có tới ba liên đội trọng trang bộ binh, lực chiến đấu rất mạnh.
Nếu không phải vì muốn lung lạc Mạnh Hổ, Triệu Nhạc tuyệt không thể nào trả bốn liên đội bổ sung lại cho sư đoàn số Bốn, dù sao đi nữa, Lôi Minh cũng không phải là trực hệ của hắn. Giờ đây vì muốn lung lạc Mạnh Hổ, Triệu Nhạc cũng chỉ có thể trả về mà thôi, bởi vì Mạnh Hổ dường như không theo ai cả, chỉ theo mỗi mình Lôi Minh, lung lạc Lôi Minh chính là lung lạc Mạnh Hổ.
Triệu Nhạc đang suy nghĩ sau khi đến Hà Tây sẽ nói chuyện với Mạnh Hổ như thế nào, đột nhiên phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là tham mưu trưởng tâm phúc Trịnh Khoa đang chạy tới.
- Trịnh Khoa ngươi sao lại tới đây?
Triệu Nhạc cau mày:
- Ta không phải bảo ngươi về Tây Lăng canh chừng Diệp Vấn Thiên rồi sao?
- Đại nhân…
Trịnh Khoa ghìm cương lại, vừa thở dốc vừa nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi!
- Chuyện lớn?
Triệu Nhạc nghe vậy giật mình một cái, hỏi:
- Chuyện lớn gì vậy?
Trịnh Khoa nói:
- Vừa mới nhận được tin từ đế đô chuyển tới, Yến Vương điện hạ đã từ đế quốc Tinh Hà trở về, lại còn mang theo một tin tức kinh người từ đế quốc Tinh Hà. Theo như tin của gian tế đế quốc Tinh Hà ẩn náu ở Tịnh Châu trong đế quốc Minh Nguyệt báo lại, hơn hai tháng trước, có ít nhất hai sư đoàn kỵ binh đã được điều động rời khỏi Tịnh Châu!
- Ngươi muốn nói…
Triệu Nhạc hít sâu một hơi khí lạnh:
- Chẳng lẽ dự đoán của Mạnh Hổ trở thành sự thật sao?
- Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn cả dự đoán của Mạnh Hổ, ngay cả Tịnh Châu cũng điều động hai sư đoàn kỵ binh, lần này binh lực của đại quân đế quốc Minh Nguyệt ít nhất cũng phải có hai quân đoàn trở lên!
Trịnh Khoa lau mồ hôi lạnh trên trán, nói tiếp:
- Đại nhân, nếu là bình thường, đế quốc Minh Nguyệt có cử đại quân cả nước tấn công, chúng ta cũng không sợ, nhưng lúc này thế cục bên trong hết sức vi diệu. Nếu như trong lúc này hành tỉnh Tây Bộ bị địch công kích, các thế lực khắp nơi chưa chắc đã chịu ra tay tương trợ, lão thất phu Tư Đồ Duệ thật là biết chọn thời cơ.
Một lời đã đánh thức người trong mộng, lúc này đế quốc Quang Huy đang trong thời kỳ sắp sửa chuyển giao ngôi hoàng đế, thế lực khắp nơi đều lăm le tranh chấp, âm thầm dòm ngó lẫn nhau, đều trông cho vị hoàng tử mà mình phò tá có thể đăng cơ ngôi báu. Trong tình hình như thế, bên trong đế quốc Quang Huy không xảy ra nội loạn đã là phúc, còn có ai bận tâm tới sống chết của Triệu Nhạc?
Nghĩ tới đây, Triệu Nhạc nhất thời sợ đến toát mồ hôi lạnh, luôn miệng nói:
- Được lắm, được lắm, lúc này Tư Đồ Duệ còn chưa hưng binh, ít nhất ta cũng còn một chút thời gian chuẩn bị. Người của Đại hoàng tử ở Tây Bắc, người của Tứ hoàng tử ở Tây Nam, hai nơi ấy nhất định không thể trông cậy được gì, nếu như thật sự muốn hỏi viện binh, cũng chỉ có thể trông cậy vào Trọng Sơn ở phía Bắc mà thôi!
Trịnh Khoa lắc đầu khổ sở:
- Trọng đại nhân và đại nhân ngài mặc dù giao tình không tệ, nhưng dù sao ông ta vẫn là người của Thất hoàng tử, không cùng một phe với đại nhân ngài. Chỉ sợ chưa chắc Trọng đại nhân đã chịu ra tay trợ giúp, theo ý của ty chức, muốn bảo vệ hành tỉnh Tây Bộ, đánh bại đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Triệu Nhạc hỏi:
- Ngươi có chủ ý hay nào không?
Trịnh Khoa đáp:
- Dựa vào thành mà thủ, dùng kế vườn không nhà trống.
Triệu Nhạc gật đầu nói:
- Ngươi nói là đem tất cả dân chúng và lương thực rút lui vào trong mấy toà thành lớn, sau đó tử thủ trong thành, lợi dụng đường tiếp tế quá xa xôi mà làm suy sụp đại quân của Tư Đồ Duệ hay sao?
- Đúng vậy!
Trịnh Khoa gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Bất quá cũng cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó là phải có đủ thời gian! Muốn đem tất cả dân chúng và lương thực rút vào trong các toà thành lớn, phải cần thời gian ít nhất là một tháng. Nếu như muốn rút cả dân chúng ở các vùng núi xa xôi vào thành, vậy thời gian cũng phải ít nhất là hai tháng.
- Ừ!
Triệu Nhạc lại nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng:
- Pháo đài Thiên Lang hùng cứ đường qua Thiên Lang sơn, địa thế hiểm yếu, chỉ bằng vào đội cảnh vệ cũng đủ sức phòng thủ. Pháo đài Hà Tây mới khiến cho người ta lo lắng, nếu như bản Tổng đốc không điều bốn liên đội bổ sung đến đó, với binh lực hiện có của Lôi Minh và Mạnh Hổ, liệu có thể cầm cự dưới tay Tư Đồ Duệ được mấy ngày?
- Theo ngu kiến của ty chức, nhiều nhất là năm ngày!
Triệu Nhạc nhướng mày, lại nói:
- Vậy nếu bổ sung bốn liên đội thì sao?
Trịnh Khoa trầm ngâm một chút:
- Nếu có thêm bốn liên đội nữa, thủ được một tháng hẳn không thành vấn đề.
- A, vậy bổ sung hai liên đội cho sư đoàn số Bốn.
Triệu Nhạc nói xong, thấp giọng lẩm bẩm:
- Tên Mạnh Hổ này lai lịch, thân phận không rõ, trước sau cũng là một mối hoạ tiềm ẩn. Hơn nữa, tên này cũng thật sự quá nguy hiểm, nếu như chiêu dụ được thì quá tốt, nếu như hắn không chịu, lại theo phò tá Diệp gia, vậy quả thật là phiền phức lớn.
Trịnh Khoa trong lòng lạnh toát, cần bổ sung bốn liên đội lại chỉ cho có hai liên đội, Triệu Nhạc chắc chắn có ý bỏ mặc rồi!
Không thể nào cãi lại, trong mắt Trịnh Khoa thoáng qua một tia thất vọng. Triệu Nhạc quả thật lòng dạ không đủ phóng khoáng bao dung, thấy Mạnh Hổ tuổi trẻ tài cao như vậy, không ngờ hắn không nghĩ đến chuyện chiêu dụ và lung lạc trước tiên, mà lại có ý ganh tài, âm mưu trừ hậu hoạn. Nếu là Tư Đồ Duệ, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cho dù là Diệp Vấn Thiên khí độ còn rộng rãi hơn xa Triệu Nhạc.
Trịnh Khoa đang muốn tìm vài câu khuyên nhủ, đột nhiên một tên quan quân đưa Ngô Quân Di tới trước mặt Triệu Nhạc.
- Triệu bá bá!
Thấy Triệu Nhạc, Ngô Quân Di lập tức kêu to:
- Đã xảy ra chuyện, chuyện lớn rồi!
- Quân Di?
Triệu Nhạc cau mày nói:
- Tại sao ngươi lại ở đây? Thanh Hạm đâu? Sao nó không đi chung với ngươi?
Ngô Quân Di gấp giọng nói:
- Triệu bá bá, Thanh Hạm tỷ đang ở pháo đài Hà Tây, muốn báo cho người biết, rằng đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đánh tới, hơn nữa có binh lực ít nhất hai quân đoàn trở lên!
- Cái gì? Đã đánh tới rồi?
- Trời! Nha đầu Thanh Hạm vẫn còn ở pháo đài Hà Tây!?
Trịnh Khoa và Triệu Nhạc nghe vậy đồng thời thất kinh, Triệu Nhạc hỏi gấp:
- Hiện tại pháo đài Hà Tây đã bị công kích hay chưa?
- Lúc cháu rời khỏi thì vẫn chưa.
Ngô Quân Di ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối, đáp:
- Bất quá nghe Thanh Hạm tỷ nói, chậm thì trưa mai, nhanh thì nửa đêm hôm nay, quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt có thể đánh tới pháo đài Hà Tây.
- Nguy rồi! Nguy rồi! Nguy rồi!!!
Triệu Nhạc ngồi trên lưng ngựa kêu lên ba tiếng ‘nguy rồi’, hai mắt tối sầm suýt nữa lộn cổ xuống đất.
Ngô Quân Di đột nhiên nói:
- Triệu bá bá, đây đều là do tên Mạnh Hổ kia, là hắn xúi giục Thanh Hạm tỷ ở lại!
Trịnh Khoa bên cạnh sắc mặt đại biến, vội vàng quát mắng:
- Quân Di ngươi câm miệng, trẻ con như ngươi biết gì mà nói?
Triệu Nhạc cũng cau mày, nhìn Ngô Quân Di chằm chằm:
- Ngươi nói cái gì? Là do Mạnh Hổ xúi giục Thanh Hạm ở lại sao?
- Đúng vậy!
Ngô Quân Di nói tiếp:
- Tên Mạnh Hổ kia thật sự rất đáng hận, lần trước chỉ vì một con nai, không ngờ hắn lại đem tất cả chúng cháu bắt nhốt lại, ngay cả Thanh Hạm tỷ cũng bị giam. Nếu không phải như vậy, chúng cháu cũng không bị đại quân của đế quốc Minh Nguyệt bao vây ở pháo đài Hà Tây, sau đó còn xảy ra nhiều chuyện nữa. Triệu bá bá, tên Mạnh Hổ kia rất cuồng vọng, lại còn kiêu ngạo, trước mặt tất cả tướng sĩ dám đánh Thiên Thành ca và Chiến đại ca, ai mà không biết Chiến đại ca là dưỡng tử của Triệu bá bá người, tên Mạnh Hổ căn bản là không xem Tổng đốc người ra gì cả!
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 01:05 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Dương
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
- Đi thôi, bây giờ là lúc nào, lại còn nói những chuyện này nữa?
Trịnh Khoa trong lòng nổi giận, thầm nghĩ đứa con gái của Ngô Kỳ Đạt này thật là hư hỏng, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã tiến sát biên giới, không ngờ vẫn còn lòng dạ đặt điều vu khống người khác trước mặt Triệu Nhạc. Hắn lập tức trợn mắt nhìn Kinh Thiên Thành vừa tới, lớn tiếng trách mắng:
- Còn ngươi nữa, toàn là mang phiền phức đến cho ta!
Dứt lời, Trịnh Khoa quay đầu nhìn Triệu Nhạc với vẻ lo lắng.
Chuyện Triệu Thanh Hạm bị Mạnh Hổ bắt nhốt, Trịnh Khoa đã cố ý giấu đi, bởi vì hắn hiểu được chuyện này tuy lớn mà nhỏ. Hơn nữa lúc ấy chiến sự ở pháo đài Hà Tây vô cùng khẩn trương, liên đội số Năm của Mạnh Hổ phải đối mặt với gần hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, Trịnh Khoa không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm cho các tướng sĩ nơi tiền tuyến nản lòng.
Sắc mặt Triệu Nhạc âm trầm bất định, không ai biết trong giờ phút nay hắn đang suy nghĩ những gì. Trên thực tế, lúc đó Triệu Nhạc đã cố dằn cơn tức giận, hắn đang lo lắng cho an nguy của Triệu Thanh Hạm, chuyện kia để sau này sẽ tìm Mạnh Hổ tính sổ với hắn. Nhưng muốn vậy cũng phải có một điều kiện, phải đánh bại quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt trước đã, nếu không thì tất cả không còn ý nghĩa gì nữa.
Triệu Nhạc nếu ngay cả chuyện nặng nhẹ mà không phân biệt được thì cũng không thể làm được chức Tổng đốc nữa rồi!
Trịnh Khoa hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Đại nhân, tình hình bây giờ không ổn chút nào, quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt nhanh nhất là trong đêm nay có thể đánh tới pháo đài Hà Tây, mà chúng ta mới vừa qua thành Tam Giang, còn cách Hà Tây hơn một trăm năm mươi dặm, cho dù là cả đêm chạy suốt, nhanh nhất cũng phải đến giữa trưa mai mới có thể chạy tới.
Còn một câu mà Trịnh Khoa chưa nói, đó là chờ đến khi bốn liên đội bổ sung cho sư đoàn số Bốn chạy tới Hà Tây, lúc đó không chỉ có quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt, e rằng ngay cả đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ cũng đã tới pháo đài Hà Tây! Nếu thật là như vậy, bốn liên đội này sẽ bị Tư Đồ Duệ nghiền nát không còn manh giáp.
Triệu Nhạc trầm giọng hỏi:
- Bây giờ hạ lệnh cho Mạnh Hổ và Lôi Minh rút lui về Tam Giang còn kịp hay không?
Vốn Triệu Nhạc tính hy sinh liên đội số Năm và hai liên đội bổ sung, lợi dụng pháo đài Hà Tây cầm chân đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ, tranh thủ thời gian cho hắn thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống. Nhưng bây giờ Triệu Thanh Hạm vẫn còn ở lại pháo đài Hà Tây, Triệu Nhạc chỉ có thể tạm thời thay đổi quyết định. Trong mắt Triệu Nhạc, ai cũng có thể hy sinh, duy nhất Triệu Thanh Hạm là không thể!
Chỉ sợ đã không kịp nữa, quân truyền tin đến được pháo đài Hà Tây, có lẽ quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt đã đến rồi!
- Tư Đồ Duệ dụng binh tàn nhẫn, ra tay không chút lưu tình, nếu hắn đã phái ra khinh kỵ binh tiên phong, quy mô không thể ít hơn một sư đoàn. Lúc này liên đội Mãnh Hổ nhiều nhất chỉ còn lại hai, ba ngàn người, lấy hai, ba ngàn khinh bộ binh chống lại sự tấn công của cả một sư đoàn khinh kỵ binh, kết quả như thế nào có thể tưởng tượng được.
Thật ra Trịnh Khoa không nói thì Triệu Nhạc cũng đã hiểu, rút lui hiển nhiên là không thể, bây giờ mà hạ lệnh rút lui chính là bảo bọn họ đi chịu chết, lại còn bồi thêm mạng nhỏ của Triệu Thanh Hạm.
Nghĩ tới đây, Triệu Nhạc không khỏi nổi giận đùng đùng mắng lớn:
- Mạnh Hổ! Không ngờ ngươi dám dùng kế giữ con gái ta ở lại pháo đài Hà Tây, chờ đánh xong trận này, bản Tổng đốc sẽ lột gân rút xương ngươi!
Trịnh Khoa cười khổ nói:
- Đại nhân, nhiệm vụ cấp bách lúc này là cho bốn liên đội bổ sung cả đêm chạy gấp rút, tranh thủ chạy tới pháo đài Hà Tây trước đại quân của Tư Đồ Duệ. Chỉ cần bốn liên đội này có thể vào quan, sư đoàn số Bốn đủ sức bảo vệ cho Hà Tây một tháng có thừa. Có thời gian một tháng này, chúng ta mới có đủ thời gian thi hành kế hoạch vườn không nhà trống.
- Ngay cả con gái bản Tổng đốc còn giữ không được, vườn không nhà trống cái rắm!
Triệu Nhạc giận không kềm nổi, quay đầu lại quát bảo tên đội trưởng cận vệ:
- Lập tức truyền lệnh, gọi sư đoàn số Một, số Hai, số Ba lập tức tụ hợp tại thành Tam Giang!
Thành Tam Giang cách pháo đài Hà Tây về phía Đông hơn trăm dặm, cách phủ Hà Đông về phía Tây hơn hai trăm dặm. Chính là chỗ giao nhau giữa sông Thông Thiên và sông Kim Xuyên, giống như thành Hà Đông, thành Tam Giang cũng là một toà thành lớn của hành tỉnh Tây Bộ, hơn nữa có pháo đài quân sự kiên cố.
Triệu Nhạc gọi toàn bộ ba sư đoàn số Một, số Hai, số Ba chạy tới thành Tam Giang tụ hợp, chắc chắn là muốn tập trung tất cả binh lực quyết một phen sống mái với Tư Đồ Duệ.
Sắc mặt Trịnh Khoa khẽ biến nhưng không dám lên tiếng ngăn cản.
- Dạ!
Tên đội trưởng cận vệ lĩnh mệnh mà đi.
Triệu Nhạc lại nói với Trịnh Khoa:
- Còn ngươi, lập tức chạy về Tây Lăng, bảo Diệp Vấn Thiên lập tức cấp cho hai mươi vạn thạch quân lương, hạn trong thời gian mười ngày áp tải tới thành Tam Giang!
- Dạ!
Trịnh Khoa trả lời một tiếng, cũng lĩnh mệnh mà đi.
Trịnh Khoa vừa đi khỏi, Triệu Nhạc bảo cận vệ gọi bốn liên đội trưởng của bốn liên đội bổ sung đến, ra lệnh:
- Bốn người các ngươi nghe bản Tổng đốc cho thật kỹ, trước rạng sáng mai phải chạy tới pháo đài Hà Tây, cho dù chết mệt cũng phải lết tới! Bản Tổng đốc không cần biết các ngươi làm cách nào, bản Tổng đốc chỉ cần kết quả!
o0o
Pháo đài Hà Tây, hành dinh của Lôi Minh.
Mạnh Hổ mở bản đồ trải rộng trên bàn, Lôi Minh, Triệu Thanh Hạm đều xúm lại, Chiến Ưng do dự một hồi rồi cũng đi tới cạnh bàn.
Mạnh Hổ coi như không thấy Triệu Thanh Hạm và Chiến Ưng, tay chỉ bản đồ nói với Lôi Minh:
- Lão Lôi ngươi xem, hành tỉnh Tây Bộ và Thanh Châu ngăn cách nhau bởi Thanh Vân sơn hiểm yếu, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt muốn sang xâm lấn chỉ có thể đi bằng hai đường: Một là đường Thiên Lang sơn, một đường nữa là hạp cốc Hà Tây. Đường Thiên Lang sơn đã có pháo đài Thiên Lang thủ, cho nên không thông, như vậy, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng chỉ có thể đi bằng đường hạp cốc Hà Tây mà thôi!
Ngón tay Mạnh Hổ khẽ nhịp trên bản đồ, nói với vẻ lạnh lùng:
- Quân đoàn Tây Bộ muốn đánh bại quân địch chỉ có hai cách: Một là co cụm binh lực, vườn không nhà trống, trường kỳ kháng chiến. Cách này tương đối ổn thoả, ít nguy hiểm, nhưng do đánh nhau phá phách trong chiến tranh, cho nên sau khi kết thúc hành tỉnh Tây Bộ sẽ bị tàn phá nặng nề, tổn thương nguyên khí. Cách thứ hai chính là đánh nhau với địch ngay trước cửa, quyết chiến tại thành Tam Giang và pháo đài Hà Tây! Làm như vậy nguy hiểm rất lớn, khả năng chiến bại cũng rất cao, nhưng nếu như đánh thắng, có thể giữ lại phần lớn nguyên khí của hành tỉnh Tây Bộ, dân chúng cũng sẽ tránh được nạn đao binh.
Lôi Minh hỏi với vẻ lo lắng:
- Quân địch chiếm ưu thế về binh lực, e rằng quyết chiến có chỗ không ổn chăng?
- Đúng vậy!
Chiến Ưng không tự chủ được cũng phụ hoạ theo:
- Nếu không ổn chỉ có thể bất đắc dĩ hy sinh dân chúng Tây Bộ mà thôi!
- Không có gì không ổn.
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Mặc dù quân địch chiếm ưu thế về binh lực, nhưng đối với trường quyết chiến có quy mô từ mười vạn đại quân trở lên, ưu thế về binh lực cũng không phải mang tính quyết định, vấn đề bảo đảm cho sự cung cấp hậu cần quân lương được đầy đủ và thông suốt mới chính là vấn đề mang tính sống còn. Quân của đế quốc Minh Nguyệt đánh ở nơi xa, việc cung cấp hậu cần ắt hẳn là chậm chạp, vả lại rất dễ bị công kích, đó chính là nhược điểm của bọn chúng.
- Nhược điểm của đại quân đế quốc Minh Nguyệt!?
Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm bỗng chốc sáng ngời, cảm giác như người đi trong đêm tối đột nhiên thấy được ánh đuốc soi đường.
- Chính thế!
Mạnh Hổ gõ gõ vào một điểm trên bản đồ:
- Đây sẽ là nhược điểm lớn nhất của đại quân đế quốc Minh Nguyệt!
Triệu Thanh Hạm vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng binh sĩ bẩm báo:
- … phát hiện rất nhiều quân kỵ binh của địch ở cách pháo đài hơn hai mươi dặm về phía Tây!
- Bây giờ mới hơn nửa đêm một chút, quân địch đã tới rồi! Nhanh quá!
Lôi Minh nghiêm nghị nói:
- Lập tức đốt lửa lên, cảnh báo cho thành Tây Lăng và Tổng đốc đại nhân!
o0o
Hạp cốc Hà Tây, bờ sông Thông Thiên.
Dưới ánh trăng bàng bạc, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang cuồn cuộn tiến lên.
Dưới lá đại kỳ Minh Nguyệt tung bay, một chiến xa toàn thân đen huyền đang đi dọc theo quan đạo, Tư Đồ Duệ đang ngạo nghễ đứng trên chiến xa. Mặc dù vóc người hắn không cao, nhưng trong lòng các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt, hắn lại là một người khổng lồ, một người khổng lồ bất bại, một ngọn núi cao khó có thể vượt qua.
Tư Đồ Duệ đột nhiên quay lại, nhìn tham mưu trưởng Đỗ Dự đang xuôi tay đứng nghiêm, hỏi:
- Đỗ Dự, tính theo thời gian thì chắc giờ này Diêu Minh Viễn và Tần Khởi kia cũng đã đến Hà Tây rồi chứ?
Đỗ Dự cung kính đáp:
- Đại nhân cho bọn hắn thời hạn cuối cùng là trước trưa mai, thế nhưng ty chức đoán rằng, giờ này Diêu tướng quân và Tần tướng quân hẳn là đã đến.
Hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên nổi lên một trận náo loạn nho nhỏ.
Tư Đồ Duệ và Đỗ Dự vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh Thanh Vân sơn hùng vĩ ở xa xa đã nổi lên ánh lửa.
Đỗ Dự đã đoán ra, khẽ mỉm cười, nói:
- Lửa trên đỉnh Thanh Vân sơn đã cháy, chứng tỏ hai vị tướng quân đã đến nơi rồi!
- Ừ…
Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi hỏi:
- Ngươi xem Triệu Nhạc có thể phái binh cứu viện pháo đài Hà Tây hay không?
Đỗ Dự không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu, nói một cách vô cùng chắc chắn:
- Tên Triệu Nhạc này khí độ hẹp hòi, lại ghen ghét hiền tài, Mạnh Hổ thắng hai trận ở pháo đài Thiên Lang và pháo đài Hà Tây có thể nói rằng đã chứng tỏ tài năng tuyệt thế, lại thể hiện được phong cách của một võ tướng kiêu hùng, hiển lộ cả khí chất của một thống soái chỉ huy ba quân tướng sĩ. Với tính cách của Triệu Nhạc, nhất định sẽ không phái binh cứu viện.
- Nhân tài như vậy, đế quốc lại không sử dụng, thật là đáng tiếc!
Đỗ Dự trong lòng thoáng động, đột nhiên hỏi:
- Nếu như đại nhân đã có thể gác bỏ ân oán cá nhân, vậy sao không cho người đi chiêu dụ Mạnh Hổ?
Tư Đồ Duệ lắc đầu buồn bã:
- Bản Tổng đốc và Mạnh Hổ vốn cũng không có ân oán, Mạnh Hổ chém chết Tư Đồ Bưu là vì đế quốc Quang Huy, bản Tổng đốc hưng binh cũng là vì đế quốc Minh Nguyệt, chúng ta cũng không ai oán hận ai, cho nên cũng không có chuyện gác bỏ hay không. Thế nhưng tên Mạnh Hổ này sẽ không thể nào nhận lời chiêu dụ của bản Tổng đốc!
Đỗ Dự không hiểu hỏi lại:
- Tại sao?
- Không có lý do gì cả!
Tư Đồ Duệ lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đây chỉ là trực giác của bản Tổng đốc mà thôi.
- Vậy cũng chỉ có thể giết hắn thôi!
Đỗ Dự cũng thở dài nói:
- Mạnh Hổ đã là nhân tài lợi hại như vậy, nếu đế quốc không thể dùng hắn, cũng chỉ có thể diệt trừ hắn mà thôi, nếu không sẽ để lại tai hại vô cùng.
Tư Đồ Duệ gật đầu, chợt hỏi:
- Đỗ Dự, ngươi xem lần này Triệu Nhạc sẽ thủ như thế nào?
Đỗ Dự tràn đầy tự tin:
- Triệu Nhạc chỉ có hai lựa chọn đơn giản: Một là tập trung tất cả binh lực ở thành Tam Giang, cự địch ngay trước cửa, chọn cách quyết chiến với quân ta, nếu như Triệu Nhạc chọn cách này thì quả thật hắn nghĩ mình sống đã quá lâu! Nếu không có gì xảy ra, Triệu Nhạc hẳn sẽ chọn một đối sách khác, tức là chia quân ra tử thủ các toà thành lớn, sau đó rút lui tất cả dân chúng và lương thực vào trong thành, dùng kế vườn không nhà trống để đối phó với quân ta.
- Phải như vậy thôi!
Tư Đồ Duệ nói:
- Sở dĩ bản Tổng đốc hao tâm tổn sức âm thầm tụ hợp quân đội, chính là muốn che giấu tai mắt bên ngoài, đánh cho hắn trở tay không kịp! Triệu Nhạc muốn tập hợp binh lực, thi hành kế vườn không nhà trống, không có thời gian một tháng quyết không làm được, nhưng chỉ cần không đến nửa tháng, đại quân của bản Tổng đốc đã có thể đánh tới Hà Đông, hắc hắc!
Đỗ Dự nói:
- Lại còn pháo đài Hà Tây là một mầm hoạ, cần phải diệt trừ.
- Đúng vậy, pháo đài Hà Tây quả thật là một mầm hoạ.
Tư Đồ Duệ vỗ vỗ vào thành xe, nghiêm nghị nói:
- Năm đó Quang Huy Đại đế xây công sự ở Hà Tây, lại phái binh trấn thủ, có thể nói là có tầm mắt nhìn xa trông rộng, làm cho người khác phải khâm phục. Đáng tiếc là, hoàng đế hiện tại của đế quốc Quang Huy đời sau không bằng đời trước, tên ngu xuẩn Triệu Nhạc này lại đem một toà pháo đài quan trọng như vậy biến thành một cái Phong Hoả đài.
- Thế nhưng, càng đáng tiếc hơn nữa chính là, trong tám năm qua, quân ta thuỷ chung không thể công nổi toà pháo đài quân sự này.
Đỗ Dự cũng không nhịn được thở dài theo, trong tám năm qua vốn đã có hai cơ hội tuyệt vời tấn công pháo đài Hà Tây.
Lần thứ nhất là ba năm trước, khi cuộc chiến ở Tuyệt Vọng cốc đã chấm dứt, quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã hoàn toàn sụp đổ tinh thần, vốn quân đoàn Thanh Châu có thể thừa thắng truy kích, trực tiếp lấy pháo đài Hà Tây. Đáng tiếc ngay lúc đó đế quốc Minh Nguyệt có nội loạn, một đạo thánh chỉ đến từ đế đô bắt buộc Tư Đồ Duệ phải lui binh.
Lần thứ hai chính là khi Thác Bạt Đảo đem quân tấn công pháo đài Hà Tây hơn một tháng trước. Thác Bạt Đảo suất lĩnh hai vạn đại quân tiến công pháo đài Hà Tây chỉ có không tới năm ngàn tân binh trấn thủ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Thác Bạt Đảo lại thua, hơn nữa còn thua rất là thảm khốc, ngay cả bản thân hắn bây giờ ở đâu, sống chết ra sao cũng không ai biết!
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 01:06 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Dương
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Pháo đài Hà Tây.
Mặt trăng đã lên cao, Mạnh Hổ đứng yên không nhúc nhích trên đầu tường quan như một pho tượng lạnh lẽo.
Gió Bắc sắc như dao, thổi tung bay chiến bào của Mạnh Hổ tạo nên tiếng kêu phần phật. Bóng hắn cô độc lạnh lùng làm cho người ta liên tưởng tới một con sói cô đơn trên sa mạc mênh mông hoang vắng dưới ánh trăng sáng tỏ…
Tiềng bước chân nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ phía sau.
Mạnh Hổ quay đầu lại, bóng dáng yểu điệu của Triệu Thanh Hạm đang thong thả đi lên từ dưới chân tường, đến khi cách Mạnh Hổ còn hai bước thì dừng lại. Hương thơm nhàn nhạt đưa vào mũi Mạnh Hổ, đột nhiên hắn chậm rãi nở một nụ cười lạnh nhạt, đối với Triệu Thanh Hạm, bây giờ hắn đã nhìn bằng cặp mắt hơi khác so với lúc trước.
- Mạnh …Hổ, ngươi không ngại ta gọi thẳng tên ngươi chứ?
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, thanh âm thánh thót của Triệu Thanh Hạm nghe như tiên nữ chốn nhân gian.
- Đương nhiên không ngại.
Mạnh Hổ cười nhạt, nói tiếp:
- Đặt tên là để cho người khác gọi, không phải sao?
- Mạnh Hổ, vừa rồi ngươi nghĩ gì vậy?
Triệu Thanh Hạm cảm thấy gọi tên Mạnh Hổ có cảm giác tự nhiên hơn nhiều.
Trên mặt Mạnh Hổ hiện lên vẻ thê lương, buồn bã nói:
- Đang nghĩ về quê nhà của ta.
- Ta nghĩ… quê nhà của ngươi nhất định rất đẹp!
Triệu Thanh Hạm khẽ hất đầu, mái tóc màu vàng như sóng biển phủ xuống gương mặt mỹ miều, má nàng thoáng nét ửng hồng dưới ánh trăng chiếu rọi thật là làm cho người khác phải kinh tâm động phách.
- Đúng vậy, quê nhà của ta rất đẹp.
Mạnh Hổ đột nhiên thở dài một tiếng, giọng nói ngập tràn vẻ cô đơn:
- Chỉ tiếc rằng, vĩnh viễn ta cũng không thể nào trở về được nữa!
- Tại sao vậy?
Triệu Thanh Hạm không hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Hổ:
- Chờ sau khi đánh bại đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, ngươi có thể xin giải ngũ về quê kia mà?
- Ai… có nói ngươi cũng không hiểu được!
Mạnh Hổ than một tiếng, trong đôi mắt đen của hắn thoáng qua một vẻ tịch mịch vô cùng, giọng nói nghe đầy thê lương áo não.
Không biết từ đâu, trong lòng Triệu Thanh Hạm đột nhiên nổi lên một cơn chấn động, Mạnh Hổ trước mặt nàng lúc này hiển lộ ra một vẻ hoàn toàn khác hẳn, không còn lãnh khốc, nhiệt huyết hào hùng dữ dội, nam nhân này thì ra cũng có những tình cảm ôn nhu như bao người khác.
Triệu Thanh Hạm đang muốn lựa lời an ủi Mạnh Hổ vài câu, đột nhiên một hồi kèn hiệu trầm thấp vang lên từ một nơi xa xôi ở hướng Đông u ám…
Tiếng còi vừa vang lên, các tướng sĩ trên thành lâu kẻ nằm người ngồi đều bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng chụp lấy binh khí bên cạnh mình, sau đó nhanh như làn gió vọt thẳng tới các lỗ châu mai. Chiến tranh tàn khốc vĩnh viễn là môi trường huấn luyện người ta tốt nhất, trải qua ác chiến liên tục trong mấy ngày vừa rồi, bọn tân binh này đã thực sự trưởng thành, đã có thể xem như lão binh.
Thanh âm của Lôi Minh vang lên cách đó không xa:
- Hổ Tử, tiếng kèn là truyền đến từ hướng Đông!
- Ừ!
Mạnh Hổ nặng nề gật đầu:
- Hẳn không phải là quân đội của đế quốc Minh Nguyệt!
Trong mắt Triệu Thanh Hạm thoáng hiện vẻ vui mừng:
- Nhất định là viện quân do phụ thân phái đến!
Triệu Thanh Hạm vừa dứt lời, từ chân trời phía Đông lại liên tục vang lên từng hồi kèn hiệu kéo dài. Mặc dù vẫn còn cách xa, nhưng các tướng sĩ canh giữ trên đầu tường vẫn nghe được trong tiếng kèn rõ ràng mang theo khí tức sát phạt lạnh lùng vô kể. Tuyệt đối không còn sai được nữa, đó quả thật là viện quân của đế quốc Quang Huy!
Bên ngoài pháo đài vốn là một vùng bình nguyên hoang vu yên tĩnh bắt đầu náo động hẳn lên.
Từng cây đuốc cháy lên đột ngột soi sáng bầu trời đêm tăm tối, vùng bình nguyên hoang dã đã sáng như ban ngày. Cánh quân khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vốn đang ẩn nấp lập tức đã hiện ra dưới ánh đuốc bập bùng, trong tiếng ngựa hí vang rền không dứt, Trảm Mã đao đã được các kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt tuốt ra khỏi vỏ, dưới ánh đuốc sáng rực phản chiếu ánh sáng thật là chói mắt.
Lôi Minh từ những hồi kèn hiệu liên tục đã nghe ra được tin tức mà cánh quân tiếp viện của đế quốc Quang Huy truyền tải. Hắn vô cùng hưng phấn nói với Mạnh Hổ:
- Hổ Tử, tới, đã tới rồi! Bốn liên đội khác của sư đoàn số Bốn chúng ta, trong đó có ba liên đội trọng trang bộ binh đều đã tới! Ha ha ha, tất cả đều đã tới, sư đoàn số Bốn chúng ta rốt cục cũng đã hoàn chỉnh rồi!
Lôi Minh không thể nào không hưng phấn, Triệu Nhạc đúng là không bỏ mặc, cho nên đã phái bốn liên đội còn lại của sư đoàn số Bốn tới đây tiếp viện. Cho đến lúc này, Lôi Minh hắn mới thực sự trở thành một sư đoàn trưởng đúng nghĩa!
Nhưng Mạnh Hổ lại không hề hưng phấn chút nào, Triệu Nhạc sở dĩ không bỏ mặc pháo đài Hà Tây và liên đội Mãnh Hổ, hoàn toàn là vì Triệu Thanh Hạm còn ở nơi đây, cái mà Triệu Nhạc thực sự quan tâm chỉ là con gái cưng của hắn! Mạnh Hổ không kềm được quay đầu lại nhìn Triệu Thanh Hạm, vừa lúc Triệu Thanh Hạm cũng nhìn sang hắn, ánh mắt hai người vừa gặp nhau, Triệu Thanh Hạm khẽ cười một tiếng, thật có uy lực mê hồn.
- Hổ Tử, chuẩn bị đội hình lập tức!
Lôi Minh hưng phấn nói:
- Chuẩn bị xuất quan tiếp ứng bọn họ!
Quân kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ngoài quan mặc dù binh lực không ít, khoảng chừng hai sư đoàn năm vạn khinh kỵ binh, nhưng nếu như bọn chúng muốn ngăn cản bốn liên đội bộ binh tiến vào quan thì tuyệt đối không thể được! Bởi vì trong bốn liên đội bộ binh này có tới ba liên đội trọng trang bộ binh, trọng trang bộ binh sử dụng trường thương hiển nhiên là khắc tinh của khinh bộ binh từ trước tới nay.
Khinh kỵ binh có thể quấy nhiễu, làm giảm tốc độ hành quân của trọng trang bộ binh, nhưng không cách nào ngăn cản bước tiến của trọng trang bộ binh.
Khinh kỵ binh rốt cục vẫn chỉ là khinh kỵ binh, trừ ra sự cơ động nhanh hơn khinh bộ binh, lực công kích và phòng ngự so ra cũng chẳng hơn được khinh bộ binh chút nào. Cho nên địa vị khinh kỵ binh ở thế giới Trung Thổ thật ra còn kém hơn cả khinh bộ binh, bởi vì vấn đề chu cấp hậu cần cho khinh bộ binh nhiều hơn và phiền phức hơn khinh bộ binh.
Tịnh Châu của đế quốc Minh Nguyệt, hành tỉnh Phương Bắc và hành tỉnh Đông Bắc của đế quốc Quang Huy đều có xây dựng đội ngũ khinh kỵ binh, nhưng không phải vì lý do lực chiến đấu của khinh kỵ binh mạnh mẽ, mà chính là vì dùng để đối phó với đế quốc Tinh Hà ở phương Bắc và những dân tộc ít người man rợ trên đại hoang nguyên. Bởi vì đế quốc Tinh Hà nổi danh về kỵ binh, còn những dân tộc man rợ chính là những dân tộc du mục sống cả đời trên lưng ngựa.
Giữa tiếng kèn hiệu kéo dài không dứt, một điểm sáng lập loè hiện ra từ trong bóng tối âm u vô tận ngoài xa. Rất nhanh sau đó, lại xuất hiện thêm rất nhiều điểm sáng từ trong bóng tối, giống như ma trơi dần dần xuất hiện kéo dài ra thành hai cánh, cuối cùng hình thành một con rồng lửa rất dài.
Giữa ánh lửa sáng ngời, hàng ngàn hàng vạn trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy tập trung thành đội hình chỉnh tề, đều bước tiến lên, hướng về phía pháo đài Hà Tây mà chậm rãi ép tới.
Thanh âm của tiếng giáp sắt va chạm vào nhau leng keng không dứt, tiếng rầm rập của những đôi giày chiến giẫm trên mặt đất, lại còn những dải buộc cờ màu hồng tung bay theo gió dưới ánh đuốc chập chờn. Sát khí lạnh như băng tràn ngập cả đất trời, tuy cách xa mười mấy dặm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đây chính là trọng trang bộ binh, nếu như nói trọng giáp thiết kỵ là ngọn giáo sắc bén nhất trên thế giới này, thì trọng trang bộ binh chính là lá thuẫn kiên cố nhất trên thế giới này!
Trừ phi khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt áp dụng chiến thuật đánh lén quấy rối giống như liên đội Mãnh Hổ, nếu không bọn chúng đừng mơ có thể phá được thế trận hình tròn như mai rùa kiên cố của trọng trang bộ binh đế quốc Quang Huy!
Thế nhưng lúc này, không kể thời gian hay không gian, khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đều không chuẩn bị đầy đủ điều kiện để áp dụng chiến thuật đánh lén quấy rối, cho nên bọn chúng không thể nào ngăn cản bước tiến của trọng trang bộ binh đế quốc Quang Huy. Bọn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chỉ phát động vài lần quấy rối để thăm dò, sau đó chịu thua không làm gì được đành quyết định từ bỏ, mở rộng đường đi cho viện quân của đế quốc Quang Huy ung dung vào quan.
Sau nửa giờ, tia nắng ban mai đầu tiên đã lộ ra ở hướng Đông, thì người cuối cùng của quân tiếp viện đế quốc Quang Huy cũng đã ung dung vào quan. Dưới sự uy hiếp của hơn một ngàn ‘cung tiễn thủ’ trên tường quan, quân khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt không dám tới gần quấy rồi, chỉ có thể đứng ngoài xa trơ mắt mà nhìn cánh cửa quan dày cộm nặng nề từ từ khép lại.
Hơn hai giờ sau, Tư Đồ Duệ suất lĩnh hơn hai mươi vạn đại quân cũng đã đến nơi.
Diêu Minh Viễn và Tần Khởi giục ngựa đến trước chiến xa của Tư Đồ Duệ, nhảy xuống ôm quyền vái chào Tư Đồ Duệ:
- Bọn ty chức tham kiến đại nhân.
- Miễn đi!
Tư Đồ Duệ khoát tay, lạnh nhạt hỏi:
- Thình hình pháo đài Hà Tây thế nào rồi? Quân phòng thủ rút lui hay chưa?
- Chúng chưa rút lui!
Diêu Minh Viễn đáp với vẻ xấu hổ:
- Thế nhưng lúc trời vừa sáng, có khoảng hai vạn đại quân của đế quốc Quang Huy tới tăng viện, ít nhất một nửa trong số đó là trọng trang bộ binh. Ty chức bất tài, không ngăn cản được bọn chúng, đã để cho bọn chúng vào quan.
- Sao?
Tư Đồ Duệ không kềm được quay đầu lại nhìn tham mưu trưởng Đỗ Dự, trong ánh mắt của hai người toát ra vẻ vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Đỗ Dự nói với vẻ khó tin:
- Sao lại như vậy được? Triệu Nhạc khó mà thay đổi tính nết như vậy! Với tính tình của hắn dường như không thể nào làm ra một chuyện khác thường như vậy, không hợp với lẽ thường, quả thật là không hợp với lẽ thường!
Tay phải Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng vịn vào thành chiến xa, chìm vào trong trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Đỗ Dự lập tức im bặt, hắn biết vào những lúc như thế này tuyệt đối không được quấy rầy Tư Đồ Duệ. Thế nhưng Diêu Minh Viễn và Tần Khởi là từ quân đoàn Tịnh Châu tạm thời điều tới, cho nên không biết thói quen của Tư Đồ Duệ, vừa muốn mở miệng đã bị Đỗ Dự dùng ánh mắt ngăn lại.
Thời gian chừng một nén nhang trôi qua, Tư Đồ Duệ mới thở ra một hơi thật dài, nghiêm giọng nói:
- Trong này nhất định có ẩn giấu chuyện gì đó khác thường!
Đỗ Dự nhẹ nhàng hỏi:
- Đại nhân, có cần lập tức tấn công pháo đài Hà Tây hay không?
- Đừng vội!
Tư Đồ Duệ khoát tay, tựa như có điều gì đang suy nghĩ:
- Nếu như pháo đài Hà Tây chỉ có gần năm ngàn khinh bộ binh của Mạnh Hổ, quân ta chỉ cần tấn công trực diện chắc chắn có thể dùng ưu thế về binh lực mà dễ dàng lấy được pháo đài Hà Tây. Nhưng bây giờ có thêm hai vạn quân tiếp viện, trong đó còn có ít nhất một vạn trọng trang bộ binh, muốn trong một thời gian ngắn công chiếm pháo đài Hà Tây là không thể được, cho nên trong thời gian ngắn cũng không cần phải vội vàng làm gì!
Đỗ Dự chợt nói:
- Ý đại nhân là…
- Đúng!
Tư Đồ Duệ nặng nề gật đầu:
- Phải tìm hiểu rõ ràng vì sao Triệu Nhạc thay đổi tác phong rồi hãy nói!
Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trên chiến trường mấy chục năm trời, dựa vào trực giác của một thống soái vĩ đại, Tư Đồ Duệ đã cảm giác được cơ hội từ trong tình huống khác thường vừa xảy ra, vấn đề là, hắn có thể nắm bắt được cơ hội đó hay không mà thôi!
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 01:06 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
HỔ LANG CHI SƯ Chương 35: Tư Đồ Duệ thần cơ diệu toán
Tác giả : Tịch Mịch kiếm khách Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : vip.******.vn
Trong mắt Đỗ Dự bỗng thoáng qua vẻ hưng phấn, lại hỏi:
- Có phải đại nhân đã phát hiện được chuyện gì hay không?
Tư Đồ Duệ lơ đãng gật gật đầu, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Đỗ Dự, ngươi theo bản Tổng đốc tới quân đoàn Thanh Châu cũng đã tám năm trời, trong tám năm qua hẳn là ngươi cũng hiểu khá rõ ràng về Triệu Nhạc nhỉ?
Ánh mắt Đỗ Dự vẫn nhìn Tư Đồ Duệ chăm chú, hắn biết vấn đề này không cần phải trả lời.
Cũng không cần Đỗ Dự trả lời, Tư Đồ Duệ đã tiếp tục:
- Với sự hiểu biết của ngươi về Triệu Nhạc, hắn có giống như một kẻ dễ dàng thay đổi tính tình hay không? Hắn đột nhiên phát hiện ra giá trị chiến lược của pháo đài Hà Tây hay sao? Hắn có vì gần năm ngàn khinh bộ binh mà phái hai vạn đại quân đi cứu viện hay không?
Đỗ Dự không hề do dự, đáp với vẻ khẳng định:
- Không, tuyệt đối không!
- Nhưng bây giờ quả thật Triệu Nhạc đã phái tới hai vạn đại quân.
Tư Đồ Duệ vuốt vuốt chòm râu, hỏi:
- Theo ngươi trong chuyện này có nguyên nhân nào đáng để ta tìm hiểu hay không?
Đỗ Dự dựa theo phân tích của Tư Đồ Duệ, nói:
- Nguyên nhân trong đó không ngoài hai tình huống: Một là Triệu Nhạc bị đá rớt trúng đầu nên đột nhiên thông minh ra hoặc là được cao nhân chỉ điểm, nhận thức ra giá trị chiến lược của pháo đài Hà Tây, cho nên phái trọng trang bộ binh đến đây vừa tiếp viện vừa phòng thủ. Nhưng nếu như Triệu Nhạc đột ngột thông minh hay đã được cao nhân chỉ điểm, sao hắn không làm sớm? Hắn hoàn toàn có thể phái binh tới phòng thủ sớm hơn, cần gì phải chờ đến bây giờ mới xuất binh? Cho nên tình huống này có thể loại trừ.
Tư Đồ Duệ vui vẻ gật đầu:
- Nói, cứ việc nói tiếp!
Đỗ Dự nói tiếp:
- Nếu đã loại trừ tình huống thứ nhất, vậy chỉ còn lại tình huống thứ hai, tức là ở pháo đài Hà Tây có người hắn cần phải cứu, hoặc là hắn phải bảo vệ! Ty chức nghe nói Triệu Nhạc trong đời chỉ có một đứa con gái duy nhất, bình thường nâng niu như trứng mỏng, có thể là lúc này con gái cưng của hắn đang ở pháo đài Hà Tây hay không?
- Ha ha ha….
Tư Đồ Duệ cười to:
- Đỗ Dự, ngươi và bản Tổng đốc xem như có cùng suy nghĩ, con gái duy nhất của Triệu Nhạc có ở pháo đài Hà Tây hay không tạm thời khoan nói tới, nhưng chuyện Triệu Nhạc không nhịn được phải phái binh cứu viện là sự thật không thể nào phủ nhận!
- Thế nhưng…
Đỗ Dự cau mày nói:
- Ty chức có hai việc không hiểu, Triệu Nhạc làm sao biết trước tin tức quân ta tiến công? Nếu như nói là quân kỵ binh của Diêu Minh Viễn và Tần Khởi làm bộc lộ ý đồ của ta, như vậy hẳn lúc này Triệu Nhạc vừa mới hay tin, vậy làm sao viện quân mà hắn phái ra lúc này đã tới pháo đài Hà Tây?
- Chuyện này không khó giải thích.
Tư Đồ Duệ khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Mặc dù chúng ta phong toả nghiêm mật đường Thiên Lang sơn và hạp cốc Hà Tây, nhưng cũng không có nghĩa là đế quốc Quang Huy không thể lấy tin tức được từ một con đường khác!
Đỗ Dự gật đầu, nói tiếp:
- Còn một chuyện nữa, nếu pháo đài Hà Tây có người hay vật gì đó mà Triệu Nhạc không cứu không được, như vậy sao hắn không cho rút lui trước khi sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn và Tần Khởi đến đây? Vì sao lại chờ đến sau khi quân tiền phong khinh kỵ binh của ta tới đây rồi mới phái binh tiếp viện? Làm vậy dường như là có chỗ mâu thuẫn!
- Đây mới là mấu chốt của vấn đề!
Tư Đồ Duệ vỗ vỗ lên thành chiến xa, nghiêm giọng nói:
- Nếu như bản Tổng đốc đoán không sai, khi Triệu Nhạc biết được tin chúng ta đem đại quân tấn công, thời gian để hắn ra lệnh cho quân phòng thủ ở pháo đài Hà Tây rút lui đã không còn kịp nữa. Nếu như nhắm mắt rút lui sẽ vấp phải quân tiên phong khinh kỵ binh của chúng ta, cho nên hắn chỉ có thể kịp phái ra một cánh quân tiếp viện!
Nếu như Triệu Nhạc tận tai nghe được những lời phân tích của Tư Đồ Duệ, nhất định sẽ kinh hãi đến mức vãi ra quần!
Mặc dù Tư Đồ Duệ không tận mắt chứng kiến sự tình, nhưng có thể phán đoán chân tướng đúng hết tám chín phần mười, quả thật là quá mức lợi hại!
Đỗ Dự thong thả nói:
- Nếu như quả thật là như vậy, có vẻ tất cả đều đã ăn khớp với nhau.
Tư Đồ Duệ lại nói:
- Nếu như tất cả những suy đoán của bản Tổng đốc đều là sự thật, vậy theo ngươi, bây giờ Triệu Nhạc đang làm gì?
- Tiếp tục điều động tất cả đại quân, chuẩn bị cùng chúng ta quyết chiến!
- Đúng là như thế!
Trên gương mặt gầy gò của Tư Đồ Duệ thoáng qua một vẻ lạnh lùng, nghiêm giọng nói:
- Vốn là chúng ta lo lắng Triệu Nhạc sẽ thi hành kế vườn không nhà trống, chia quân ra tử thủ trong mấy toà thành lớn, bây giờ xem ra, sự lo lắng này đã quá dư thừa. Triệu Nhạc đã chịu tập trung binh lực cùng quân ta quyết chiến, có thể nói là việc mà bản Tổng đốc đang mong, ha ha ha!
- Đúng vậy!
Đỗ Dự hưng phấn nói:
- Không ngờ Triệu Nhạc lại ngoan ngoãn như vậy!
Tư Đồ Duệ chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía chân trời xa xa ở hướng Đông, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Quân ta là có chuẩn bị mà đến, Triệu Nhạc thì vội vàng ứng phó, có phải đây là sự khác biệt giữa hai bên hay không?
o0o
Pháo đài Hà Tây, tư dinh của Lôi Minh.
Bốn tên tráng hán vóc người khôi ngô đang xếp hàng trình diện với Lôi Minh.
- Hoàng Nhâm, liên đội trưởng liên đội số Một trọng trang bộ binh sư đoàn số Bốn quân đoàn Tây Bộ của đế quốc, tham kiến tướng quân!
- Hạ Khánh, liên đội trưởng liên đội số Hai trọng trang bộ binh sư đoàn số Bốn quân đoàn Tây Bộ của đế quốc, tham kiến tướng quân!
- Chu Tiến, liên đội trưởng liên đội số Ba trọng trang bộ binh sư đoàn số Bốn quân đoàn Tây Bộ của đế quốc, tham kiến tướng quân!
- Bạch Hỉ, liên đội trưởng liên đội số Bốn khinh bộ binh sư đoàn số Bốn quân đoàn Tây Bộ của đế quốc, tham kiến tướng quân!
- Miễn đi, miễn đi!
Lôi Minh vội vã ôm quyền đáp lễ, quay lại kéo Mạnh Hổ ra, giới thiệu với Hoàng Nhâm bốn người:
- Vị này là Mạnh Hổ, liên đội trưởng liên đội số Năm, mọi người sau này đều là chiến hữu, hãy thân mật với nhau một chút!
Hoàng Nhâm nghiêm nghị nói:
- Ngưỡng mộ từ lâu, đại danh như sấm động bên tai!
Hạ Khánh cũng nói theo:
- Phong thái hào hùng của Mạnh Hổ huynh khi chém chết Tư Đồ Bưu ngoài pháo đài Thiên Lang, tiểu đệ đã được trông thấy, cũng đã thoả lòng!
Chu Tiến cũng nói:
- Tiểu đệ vẫn nghe nói Mạnh Hổ huynh đánh một trận ở hạp cốc Hà Tây, với không tới hai ngàn khinh bộ binh nhưng đánh cho tan tác gần hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, khó mà tin được, quả thật khó mà tin được!
Bạch Hỉ cũng là liên đội trưởng khinh bộ binh như Mạnh Hổ chỉ tuỳ tiện ôm quyền:
- Bốn vị huynh đệ đi đường cực khổ, thừa dịp đại quân của đế quốc Minh Nguyệt còn chưa tấn công, hãy nghỉ ngơi trong chốc lát.
- Dạ!
Bốn người Hoàng Nhâm dạ lớn, lĩnh mệnh lui ra nghỉ ngơi.
Đưa mắt nhìn theo bốn người ra khỏi phòng, Lôi Minh nói với Mạnh Hổ:
- Hổ Tử, chúng ta đi lên vọng tháp xem thử, quân của đế quốc Minh Nguyệt giờ này vẫn chưa có động tĩnh gì, việc này thật là kỳ quặc!
- Ta đang muốn nói với ngươi chuyện này.
Mạnh Hổ thần sắc ngưng trọng, gật đầu nói:
- Tư Đồ Duệ túc trí đa mưu, hắn rất có thể dùng kế ‘bao vây một chỗ, tiêu diệt viện quân’!
- ‘Bao vây một chỗ, tiêu diệt viện quân’? Như thế nào là ‘bao vây một chỗ, tiêu diệt viện quân’?
Mạnh Hổ vừa dứt lời, ngoài tư dinh đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo thánh thót dễ nghe, Mạnh Hổ và Lôi Minh cùng quay đầu lại, ngoài cửa đã xuất hiện một người, thân hình yểu điệu của Triệu Thanh Hạm đang chậm rãi bước vào.
- Cái gì là ‘bao vây một chỗ, tiêu diệt viện quân’?”
Đối với Triệu Thanh Hạm, hiện tại Mạnh Hổ tuy không thể nói là thích, nhưng ít ra đã không còn chán ghét như lúc đầu, lập tức đáp:
- ‘Bao vây một chỗ, tiêu diệt viện quân’, tức là dùng một phần binh lực bao vây chỗ mà địch nhân bắt buộc phải cứu, thu hút viện quân của địch, sau đó dùng đại quân mai phục trên con đường mà viện quân của địch chắc chắn sẽ đi qua, sau khi viện quân của địch lọt vào ổ mai phục sẽ lập tức diệt gọn, rồi mới quay lại giải quyết chỗ bị bao vây, từ đó mà đạt mục đích đánh tan quân địch!
- Nói cách khác, pháo đài Hà Tây chính là chỗ mà địch sẽ bao vây, còn đại quân của phụ thân chính là viện quân mà Tư Đồ Duệ sẽ mai phục chờ sẵn, đúng không?
Mạnh Hổ gật đầu:
- Đúng vậy!
Triệu Thanh Hạm hỏi:
- Vậy có cách gì phá giải hay không?
Mạnh Hổ nói:
- Nếu muốn phá kế ‘bao vây một chỗ, tiêu diệt viện quân’ của Tư Đồ Duệ cũng đơn giản! Thứ nhất, phải giữ cho bằng được pháo đài Hà Tây, thứ hai, phụ thân ngươi phải rất bình tĩnh và sáng suốt! Chỉ cần làm được hai chuyện này, kế của Tư Đồ Duệ sẽ hoàn toàn thất bại, đại quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan cực kỳ khốn khổ, cuối cùng chỉ có thể thất vọng lui binh.
Triệu Thanh Hạm chớp mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Đơn giản vậy sao?
- Đơn giản?
Mạnh Hổ hơi nhếch môi, sắc mặt lại chuyển sang nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Muốn làm được hai chuyện ấy thật không đơn giản chút nào, chưa nói đến việc phụ thân ngươi có bình tĩnh sáng suốt hay không, chỉ riêng chuyện bảo vệ pháo đài Hà Tây đã không phải là chuyện dễ dàng gì! Mặc dù hiện tại binh lực của sư đoàn số Bốn đã đầy đủ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được trong thời gian hai tháng!
- Bởi vì lương thực trong pháo đài chỉ còn đủ dùng trong hai tháng.
Mạnh Hổ ngừng một chút, bỗng nói:
- Trừ phi…
Triệu Thanh Hạm hỏi mà không hề suy nghĩ:
- Trừ phi cái gì?
Trên mặt Mạnh Hổ lại nở nụ cười lãnh khốc quen thuộc:
- Trừ phi ăn thịt các tướng sĩ chết trận!
Trong đầu Triệu Thanh Hạm đột ngột hiện lên cảnh tượng kinh khủng hôm đột phá vòng vây, Niễn Tử thè lưỡi liếm máu và não bám đầy trên mặt hắn. Một cảm giác khó chịu nổi lên trong bụng nàng vô cùng mạnh mẽ, liền lấy hai tay bụm cái miệng nhỏ nhắn lại, rồi nhanh như làn khói ù té chạy ra ngoài, tới giáo trường nằm phục xuống nôn thốc nôn tháo.
Lôi Minh nói với vẻ oán giận:
- Hổ Tử, sao ngươi lại nói với Thanh Hạm tiểu thư những chuyện này?
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng:
- Lão Lôi, Triệu Thanh Hạm là con gái duy nhất của Triệu Nhạc, dựa theo tập quán của đế quốc, tương lai chẳng những nàng sẽ thừa kế tước vị của Triệu Nhạc, mà còn thừa kế cả chức Tổng đốc cùa hành tỉnh Tây Bộ và chức quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Bộ. Nhưng nàng quen thói tiểu thư õng ẹo, lá ngọc cành vàng như vậy, căn bản không thể biết được những gian lao khổ cực mà các tướng sĩ ở giai cấp thấp phải nếm trải, cũng không thể biết được chiến tranh chính là một sự giết chóc tàn nhẫn, ngập tràn mưa máu gió tanh! Nếu không nhân cơ hội bây giờ mà làm cho nàng thấu hiểu bản chất của chiến tranh, sau này đến lúc nàng thừa kế tất cả các địa vị, như vậy chính là vô phúc cho tất cả tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ cùng với mấy trăm vạn dân chúng trong hành tỉnh Tây Bộ!
Lôi Minh lặng im, lời Mạnh Hổ nói là sự thật.
Ở đế quốc Quang Huy, bốn đại Công tước có một vị thế rất là đặc biệt. Năm xưa lúc đế quốc Quang Huy mới vừa sáng lập, Quang Huy Đại đế sắc phong cho bốn vị khai quốc công thần chia nhau trấn thủ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Chính là Đông Tây Nam Bắc bốn đại Công tước, Đông Bộ, Tây Bộ, Bắc Phương, Nam Phương, bốn đại hành tỉnh cùng với bốn đại quân đoàn, chính là từ đó mà ra.
Còn lại Đông Bắc, Tây Bắc, Đông Nam, Tây Nam và kinh đô thì không giống như vậy. Chức Tổng đốc của bốn đại hành tỉnh và chức quân đoàn trưởng của bốn đại quân đoàn đều thuộc về bốn đại Công tước đời đời cha truyền con nối. Nói cách khác là, nếu như Triệu Thanh Hạm thừa kế tước vị Công tước Tây Bộ của Triệu Nhạc, nàng đương nhiên cũng sẽ trở thành Tổng đốc Tây Bộ và quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ!
Một lúc lâu sau, Lôi Minh mới thở dài, hỏi:
- Hổ Tử, vì sao đột nhiên ngươi lại nhắc tới chuyện này?
Mạnh Hổ than nhẹ một tiếng, nói một cách lấp lửng:
- Chỉ mong rằng sự lo lắng của ta là thừa!
- Sự lo lắng của ngươi?
Lôi Minh trong lòng thoáng động, nghiêm mặt nói:
- Ngươi lo là chúng ta không thắng trận này?
Last edited by Út Khờ; 07-05-2010 at 01:08 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương