Quyển 2: Khởi trình
Chương 5: Tao ngộ
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch + Biên tập: cdt
Tàng Thư Viện - Tàng Thư Viện
Tại khu phía đông của Trữ Huyền thành lúc này người chật như nêm, giữa đám đông là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, cầm trong tay thanh đơn đao không ngừng chống đỡ sự tấn công của ba tráng hán. Bên cạnh đó, người trung niên đang bị thương ngồi trên mặt đất không ngừng la lớn: "Đừng đánh, đừng đánh nữa!". Nhưng đâu có ai nghe ông ta nói gì.
Đứng ngay trước đám đông chính là Thái đại thiếu gia Thái Ân Khắc. Người này cũng có thể nói là anh tuấn, nhưng khuôn mặt gã có vẻ vô lại. Thân mặc bạch y, tay cầm chiết phiến không ngừng phe phẩy, tự cho là mình rất tiêu sái, nhưng hắn lại không biết trong mắt những người đứng xem, trời lạnh như thế mà lại đứng quạt, ngược lại thấy thật giả tạo, chỉ là không ai dám cười nhạo hắn mà thôi. Trên khuôn mặt hắn có chút tiếu ý nhìn mấy người trước mặt đang chiến đấu, lâu lâu lại cười nói một hai câu với đám thủ hạ bên cạnh.
"Hắc hắc! Vị cô nương này thật thú vị, đánh đã lâu rồi mà vẫn chưa ngã xuống nữa". Thái Ân Khắc cười nói.
Tên thủ hạ bên cạnh liền cười phụ họa nói : "Phải a, chơi đùa như vầy cũng thật thú vị".
Thái Ân Khắc nói: '' Không sai." Rồi hắn quay ra nói với ba người đang vây công: "Các ngươi phải chú ý, từ từ thôi, hôm nay là mồng một, lại không kiếm đâu được trò vui, năm nay sao mà vui nổi chứ!"
Những lời này khiến nữ tử kia càng tức giận, hét lớn: "Các ngươi đúng là khinh người quá đáng, coi chừng bị báo ứng đó". Vừa mới phân tâm, tay áo đã bị chém hở một khoảng, nữ tử lại càng tức giận vô cùng.
Trong lòng Nhạc Phàm, thân nhân mình là quan trọng nhất, cho nên đối với hắn những việc khác tịnh không quan trọng, hắn không rảnh để quản những chuyện như vầy. Dù sao chuyện như vầy phát sinh cũng nhiều, hơn nữa hắn cũng không tin cha cô ta lại không đối phó nổi bọn hộ vệ.
Sau khi nhìn một lúc lâu, trung niên nam tử vẫn chưa chịu ra tay, Nhạc Phàm nghĩ có đợi thêm cũng không có ý nghĩa gì. Nhìn sắc trời cũng đã là giờ thân, ngay lúc hắn đang chuẩn bị rời khỏi, nhưng binh khí trong tay nữ tử đột nhiên bị đánh gãy, bay tới chỗ Nhạc Phàm.
"Oa!" Những người xung quanh sợ quá liền dạt sang một bên. Nhạc Phàm lập tức phản ứng, bản năng đưa tay ra đỡ, vừa lúc không cẩn thận đánh rơi kẹo quế hoa xuống đất.
Kẹo quế hoa này là Nhạc Phàm mua cho Tiểu Nhã, hắn cũng là một người cần kiệm phi thường, cho nên sự lãng phí này khiến hắn trong lòng tức giận, trực tiếp đi đến trước mặt Thái Ân Khắc nói: "Kẹo quế hoa, hai đồng bạc."
Thái Ân Khắc sửng sốt, không nghĩ đột nhiên lại xuất hiện một người, lại đòi hắn phải trả tiền. Nhưng thấy Nhạc Phàm mặc quần áo thợ săn, liền nghĩ rằng có thể là tên nhà quê mới vào thành nên không thèm để ý nói: "Cút ngay, lão tử không rảnh đếm xỉa tới ngươi."
Ánh mắt Nhạc Phàm phát hàn quang, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu không bồi thường, ta sẽ không khách khí".
Thái Ân Khắc sửng sốt, không nghĩ là đã sớm gặp phiền phức. Cho nên tức thì la lên: "Các ngươi mau thay ta giáo huấn tên nhà quê này".
Ba đại hán đang đùa vui vẻ, nghe thiếu gia gọi liền bỏ nữ tử mà hướng tới Nhạc Phàm xông tới.
"Uỳnh!" Nhạc Phàm đánh một chưởng đẩy Thái Ân Khắc ngã xuống đất, sau đó quay người lại nghênh đón ba đại hán.
Ba đại hán đột nhiên thấy hoa mắt, bụng tựa như bị lôi kích, toàn thân đau đớn vô cùng, tứ chi không còn một chút khí lực nào.
"Bang! Bang! Bang!" Ba âm thanh phát ra, ba đại hán vô thanh vô tức nằm dài trên mặt đất, đột nhiên đám người đang náo nhiệt ồn ào bỗng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Thái Ân Khắc đang nằm trên mặt đất và đám thủ hạ cũng phải sững sờ tại chỗ.
Động tác vừa rồi của Nhạc Phàm thực sự quá nhanh, khiến cho bọn hắn kích động dữ dội. Đòn tấn công vừa rồi nếu đem so sánh với ba đại hán kia cũng chỉ như đòn tấn công của một tiểu hài tử bình thường. Bất quá Nhạc Phàm đánh trúng vào huyệt Thiện Trung của ba người, khiến bọn hắn cảm thấy đau đớn nhưng tuyệt không gây tổn hại đến sinh mạng, xem như chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ.
Tỉnh người lại, Thái Ân Khắc hiện tại trong lòng như bị lửa giận thiêu đốt, nhưng hắn không hiểu rõ về đối phương cho nên cũng không dám làm loạn, dù sao có những người hắn không dám động tới, đặc biệt là đám bè đảng liều mạng trên giang hồ . Hắn bèn đứng dậy chắp tay hỏi: "Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tôn tính đại danh là gì, gia đình ở đâu?"
Nhạc Phàm không thèm nói dối, lạnh lùng nói: "Lý Nhạc Phàm, gia đình sống bên ngoài thành."
Thái Ân Khắc trong đầu rất nhanh tìm qua một lần, nhanh chóng phát hiện không có một cái tên quyền quý giống như thế, với lại thái độ của đối phương không giống nói dối, vì thế hắn xác định Lý Nhạc Phàm chỉ là một tên nhà quê.
Nghĩ lại vừa rồi bị mất mặt, chưa khi nào bị như thế. Càng nghĩ lại càng là tức tối, hắn lạnh lùng nói: "Mẹ nó, tên nhà quê ngươi, dám động thủ với lão tử, ngươi không biết cha ta là Thái lão bản ở đây à!" Thái độ chuyển biến cực nhanh, khiến mọi người phải há miệng cứng lưỡi lại.
Đối với loại con ông cháu cha này, Nhạc Phàm vô cùng khinh ghét, chỉ nhạt giọng nói: "Ta nói rồi, bồi thường kẹo quế hoa cho ta".
Nghe ngữ khí lạnh nhạt của đối phương, Thái Ân Khắc cảm thấy không ngừng bị làm nhục, hét lớn: "Hừ! Người đâu, phế tên tiểu tử này cho ta!".
Sáu tráng niên hộ vệ vừa nghe thấy mệnh lệnh, nhanh chóng từ đằng sau hắn xông tới , mỗi kẻ cầm trong tay đại đao chém tới Nhạc Phàm. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người nhịn không được la lớn một trận, đao thật thương thật như vầy thật hiếm khi gặp…
Nhạc Phàm lúc này trong lòng bình tĩnh phi thường, tuy những người này đều có chút công phu căn bản, nhưng trình độ so với hộ vệ của '' Kì Dị trai'' cũng không sai khác nhiều lắm, việc tu luyện trong những năm qua khiến cho hắn hiện tại như ngày so với đêm, những người này tự nhiên không phải là đối thủ. Nhưng do trong nhiều năm tạo được thói quen khi chiến đấu, cho nên Nhạc Phàm dù dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều bảo trì trạng thái bình tĩnh.
Lạnh lùng nhìn rõ kẽ hở của kẻ địch, hắn liền một bước tiến tới xuyên qua, cả thân người luồn qua kẻ hở của đao mà né tránh. Nhạc Phàm tốc độ cực nhanh, trong mắt người bình thường chỉ có thể nhìn thấy được thân ảnh. Cho nên bọn hộ vệ hoàn toàn không thể ngăn trở, hiện tại đã trở nên loạn, vài lần suýt chém trúng người của mình.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Thái Ân Khắc đứng bên cạnh tức giận la to: "Con mẹ nó, đều là bọn ăn hại cả, đánh cho mạnh vào. Chú ý! Đừng chém người mình, con mẹ nhà ngươi!" Trong lòng hắn thầm hận: "Hôm nay ra ngoài dạo chơi, lại không đem theo cao thủ đi cùng, không nghĩ là gặp một tên nhà quê như thế này, thật sự là khai niên bất lợi mà".
……
“Bang! Bang! Bang ........'' Sáu âm thanh vang lên, cũng lại là đánh vào huyệt Thiện Trung, sáu gã hộ vệ nằm lăn trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu la.
Nhìn thấy tình hình này,Thái Ân Khắc đã biết là không tốt, cho nên lập tức kêu tên thủ hạ bên cạnh chạy về báo tin, còn bản thân hắn vẫn ở lại.
Thu thập sáu người xong, Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn Thái Ân Khắc nói: "Ngươi cứ vậy mà không đổi ý tất tự kiếm cái chết."
Thái Ân Khắc rùng mình, trong lòng có chút hoảng sợ hỏi: "Ngươi muốn thế nào đây?"
"Bồi thường tiền!" Nhạc Phàm lạnh lùng nói.
Thái Ân Khắc mồ hôi lạnh tuôn ra, vừa muốn đem tiền ra trả, lúc này có một âm thanh the thé trong đám đông vang ra: "Chậm đã, kẻ nào dám ở Ninh Huyền thành làm loạn." Đám đông tự nhiên mở ra một lối nhỏ, một bạch y nam tử liền đi vào.
"Là ngươi!" Nhạc Phàm rùng mình, hắn đương nhiên nhận ra người này đúng là kẻ năm ấy ức hiếp hắn, Triệu Thiên Hoa.
Triệu Thiên Hoa sau khi ra khỏi hậu viện Linh Lung Các, nhìn thấy ngoài cửa trước người người chen chúc, hỏi tú bà mới biết được tình huống phía trước, cho nên rủ Vương Tống chuyển lên trên lầu xem náo nhiệt. Vương Tống vốn có việc đang định rời khỏi, nhưng sợ từ chối lại ảnh hưởng tới quan hệ với Triệu gia, nếu không nể mặt cũng không hay, nên cũng lên trên lầu.
Nhìn thấy Thái Ân Khắc đang ỷ thế bắt nạt người khác,Triệu Thiên Hoa cũng chẳng thấy có gì, đương lúc hắn đang chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện có người dám đứng ra đánh Thái Ân Khắc, cảm thấy có chút hứng thú bèn tiếp tục ở lại theo dõi. Sau khi cẩn thận xem xét, phát hiện người này đúng là kẻ mà hơn ba năm về trước đã cho hắn nếm mùi, Lý Nhạc Phàm, mặc dù hiện tại đã thay đổi chút ít, hơn nữa trên đầu lại đội chiếc nón rộng vành, nhưng hắn có thể khẳng định người đó chính là Lí Nhạc Phàm. Trong lòng không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh thiệt thòi của mình năm ấy, lại còn trong vài năm bị Phong lão bắt tu luyện vô cùng thống khổ.
Vốn hắn nghĩ Lý Nhạc Phàm đã chết rồi, nhưng hiện tại thấy Lý Nhạc Phàm chẳng những vẫn sống tốt, hơn nữa thân thủ so với năm ấy càng thêm lợi hại, trong lòng nổi giận, thầm nghĩ: "Phong lão đối với tiểu tử này vô cùng tán thưởng, nhiều lần nói không nên kiếm hắn gây sự, tuy Phong lão cũng rất chiều ta, nhưng ta cũng chẳng vì tiểu tử này mà khiến Phong lão mất hứng"
Nghĩ đến việc năm ấy, trong lòng hắn tức tối không cam lòng. lúc này Vương Tống đi tới hỏi: "Triệu huynh có chuyện phiền não gì vậy!"
Ánh mắt Triệu Thiên Hoa sáng lên thầm nghĩ: "Đúng rồi! Ta không thể chính mình đối phó với tiểu tử kia, nhưng Vương huynh lại có thể. Như vậy không sợ Phong lão nói, nếu có hỏi ta sẽ nói hắn đắc tội với Vương huynh, Vương huynh phải ra tay, dù sao Vương huynh cũng là khách nhân quan trọng của phụ thân, Phong lão cũng không dám làm gì." Cho nên hắn đối diện với Vương Tống nói: "Vương huynh, huynh giúp đệ đối phó với tiểu tử đó, sau này nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói với đệ".
Vương Tống sửng sốt, nghĩ không ra vì saoTriệu Thiên Hoa lại hận tiểu tử này đến vậy, nhưng trong lòng lại cao hứng phi thường. Có thể tìm được cơ hội giúp đỡ Triệu gia Nhị thiếu gia, mặc dù không phải thực chất là trợ giúp, nhưng để tạo quan hệ cũng rất tốt. Cho nên hắn lớn tiếng nói: "Triệu huynh khách khí quá, cái gì mà giúp với lại không giúp chứ, chuyện của huynh không phải là chuyện của ta hay sao. Nói đi, huynh muốn gì."
Triệu Thiện Hoa thấy Vương Tống hợp tác, trong lòng mừng rỡ, gật đầu nói: "Vương huynh, tiểu tử này mấy năm trước hại ta đến khó chịu, khiến cho ta những năm nay bị Phong lão mỗi ngày đều giáo huấn. Nếu không phải Phong lão bắt ta hứa sẽ không đi tìm hắn gây sự, ta nhất định tự mình hành hạ hắn đến chết."
Vương Tống cảm thấy ngạc nhiên , thầm nghĩ : "Không thể tưởng được Phong trường lão lại để ý tiểu tử kia". Nhưng sau đó trong lòng hắn lại thầm hận: "Tên Triệu Thiên Hoa này đúng là giảo hoạt, sợ bị trách phạt nên đẩy phiền phức cho ta. Nghĩ lại mình không thể tự mình ra mặt, để nếu như Phong trường lão có hỏi, mình cũng có thể dễ dàng chối được." Tâm niệm thay đổi nhanh chóng, hắn giơ tay một cái, đột nhiên có bóng người chợt loáng lên, một người mặc y phục màu đen khoảng hơn ba mươi tuổi xuất hiện bên cạnh hắn, thân thể rất ốm, nhưng toàn thân cơ nhục đầy sức mạnh bạo phát.
Vương Tống giới thiệu : "Hắn gọi là Ưng Thất, một trong Thập ưng vệ của ta. Ta để hắn đi cùng huynh, có thể giúp huynh một tay."
Đại danh của "Thập ưng vệ" Triệu Thiên Hoa có nghe Phong lão nhắc đến , bọn họ trên giang hồ cũng có thể xếp vào vị trí nhất lưu cao thủ, hơn nữa thuật hợp kích của cả mười người thiên hạ khó có được, một tiên thiên cao thủ bình thường dưới sự hợp công của mười người họ cũng không thể chống đỡ.
Triệu Thiên Hoa thấy Vương Tống phái một trong Thập ưng vệ giúp mình, đối với hắn hảo cảm tăng lên không ít, liền dẫn Ưng Thất tới chỗ đám đông.
Thấy Lý Nhạc Phàm nhận ra mình,Triệu Thiên Hoa cười quái dị đáp: "Không sai, chính là ta, chỉ là không nghĩ được ngươi vẫn chưa chết." Sau đó hắn chuyển hướng đi tới chỗ Thái Ân Khắc mỉm cười nói: "Thái huynh đã lâu không gặp, gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?"
Thái Ân Khắc trông thấy Triệu Thiên Hoa, ánh mắt liền sáng lên, tâm lý trở nên tự tin, cũng nhẹ nhàng nói: "Vốn vẫn tốt cả, nhưng hôm nay ra khỏi nhà lại không xem lịch, gặp phải một tên nhà quê khó chịu như vầy. Nghe khẩu khí thì Triệu huynh cũng biết hắn à?"
"Hừ, ba năm trước đây cũng gặp qua một lần, chỉ là không nghĩ được hắn hiện tại vẫn chưa chết, hơn nữa lại trở nên lợi hại như vậy. Bất quá hôm nay cho dù hắn có lợi hại đến đâu ta cũng cho hắn tàn đời". Triệu Thiên Hoa oán hận nói.
Thấy Triệu Thiên Hoa đến là biết không tốt, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới tình cảnh năm ấy chính mình bị hộ vệ của hắn đánh bị thương (Nhạc Phàm vốn không biết địa vị của Phong Vô Thường, cho nên vẫn cứ nghĩ lão là hộ vệ của Triệu Thiên Hoa), vì thế Nhạc Phàm càng trở nên cẩn thận, phòng bị quan sát xung quanh, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn gì?"
"Ha ha"Triệu Thiên Hoa cười điên dại nói: "Làm ngươi tàn phế lần nữa. Ưng Thất, lên đi!"
Bóng đen nhoáng lên, một người trung niên gầy ốm nhảy ra đứng bên cạnh hắn, dửng dưng nói: "Ngươi tự mình ra tay, hay để ta giúp ngươi."
Thấy người này thân thủ bất phàm, Nhạc Phàm biết bản thân hôm nay gặp phải cường địch, cho nên điều chỉnh lại trạng thái bản thân, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi đến giúp ta đi!" Nói vừa dứt, người như thiểm điện xông lên, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn gấp bội. Tiên hạ thủ vi cường chính là quan điểm của hắn, ánh mắt chuyển lên nhìn Ưng Thất đứng phía trước .
Ưng Thất tốc độ lại càng nhanh hơn, cơ thể hơi động, thân người liền biến mất, chỉ còn lưu lại một tàn ảnh. Gần như cùng một lúc, Nhạc Phàm thân thể khẽ xoay chuyển, một cước phóng ra sau, vừa lúc Ưng Thất xuất ra một cước, tiếp xúc trong nháy mắt rồi bắn ngược trở ra.
Ưng Thất sau khi đứng vững thì trong lòng hơi kinh hãi: "Không có nội lực mà cũng có được tốc độ nhanh và lực lượng mạnh mẽ đến thế, tiểu tử này thật không đơn giản. Xem ra phải dùng toàn lực mới được." Vì vậy hắn nở nụ cười lên tiếng nói: "Đúng thế, đáng để ta xuất toàn lực."
Nhạc Phàm không nói gì, trong lòng cũng kinh ngạc: "Người này nếu so với Vương Sung thì mạnh hơn rất nhiều. Vừa rồi ta đã sử dụng toàn lực xuất ra một cước, không nghĩ chỉ khiến đối phương bị lùi lại, mà bản thân bị nội kình của đối phương làm cho khí huyết nhộn nhạo, nếu không phải ta cố gắng áp chế thương thế, có thể phải hộc máu tại đây." Tuy bị nội thương, nhưng Nhạc Phàm vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Thất tình chi khí dùng chữa thương thật là kì diệu, điều tức một lát mà thương thế trên người đã tốt hơn phân nửa rồi.
Ưng Thất thấy đối phương không nói gì, ánh mắt chợt lóe lên, phóng tới Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm thấy thế cũng không hề bối rối, nghiêng người qua, trọng tâm di chuyển về phía sau, hai taygiơ lên bảo hộ, chính là phép tá lực của ''Cầm nã thập bất đả''.
Quyển 2: Khởi trình
Chương 6: Luyện chiêu
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch + Biên tập: cdt Tàng Thư Viện
Nếu như muốn trở thành một cao thủ võ học chân chính, đương nhiên phải nội ngoại kiêm tu, nội là tự thân tu luyện khí lực, ngoại là võ công chiêu thức. Tu luyện võ công chiêu thức muốn đạt được đại thừa, chẳng những cần lĩnh ngộ vô số biến hóa của chiêu thức, mà phải không ngừng tôi luyện vận dụng trong thực chiến, bằng không cho dù nội công có cao, cũng chỉ chịu đòn là giỏi, vĩnh viễn chỉ là hình thức mà thôi.
Nhạc Phàm đã có chiêu thức căn bản chắc chắn, hơn nữa từ khi cảm ngộ ''thiên đạo chi cảnh'', trong mắt hắn mọi thứ đều rõ ràng vô cùng, do đó chỉ cần hắn nhìn qua chiêu thức nào đó một lần thì không thể quên được.
Lần trước sau khi đấu với Vương Sung, Nhạc Phàm nhận ra được bản thân tuy có cơ sở tốt, nhưng chiêu thức biến hóa quá đơn giản. Nếu gặp phải kẻ địch không hơn mình nhiều thì các chiêu thức tấn công như thế đúng là rất tiết kiệm sức lực, còn nếu gặp kẻ địch lợi hại mà dùng giản đơn chiêu thức để tấn công chỉ là lãng phí sức lực mà thôi. Hiện tại hắn thiếu chính là việc lĩnh hội chiêu thức biến hóa và sự vận dụng vào thực chiến.
Nhạc Phàm từ nhỏ đã chiến đấu sinh tử với dã thú, khiến hắn có tố chất chiến đấu rất cao. Nhưng giữa việc chiến đấu với dã thú và chiến đấu với con người có khác biệt rất lớn, ít nhất dã thú không hề sử dụng hư chiêu để tấn công, hơn nữa phương thức tấn công chỉ là trực tiếp đơn giản vô cùng. Cho nên Nhạc Phàm biết rằng chiến đấu như vầy chính là một cơ hội tốt để rèn luyện chiêu thức võ công của bản thân, bằng không hắn tự tin rằng với tốc độ và phản ứng của bản thân, muốn rời khỏi tuyệt đối không phải là việc khó.
"Cầm nã thập bát đả" gồm có mười tám chiêu: suất (vật ngã), phách(tát), xuyên (đâm), phách (bổ), toàn (chộp), trùng (đập), thiêu (gạt), thác (nhấc), phách (bửa), xoa (xòe ra), điêu (đánh lừa), khỏa (trói buộc), khấu (khóa), lâu (ôm chặt), trửu (đánh chỏ), tỏa (khóa chặt), cái (vung ra), áp (đè chặt), được rút ra từ ''Triêm y thập bát điệt'' của Thiếu Lâm Tự, sau này được các đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự truyền bá trên giang hồ. Tuy trong giang hồ đây chỉ là một loại công phu nhập môn, nhưng lại bao hàm tất cả quyền pháp phổ biến, gần như mỗi một quyền lộ đều có thể tìm thấy bóng dáng trong ''Cầm nã thập bát đả''.
Cũng chính vì ''Cầm nã thập bát đả'' bao hàm các chiêu thức lộ số phổ biến, có vẻ rộng mà không sâu, cho nên người biết thì rất nhiều, nhưng không ai tỉ mỉ nghiên cứu loại công phu này, cho nên đến nay cũng chỉ là công phu nhập môn trên giang hồ, mà ở Thiếu Lâm Tự cũng chỉ là cơ sở để đệ tử luyện tập, học xong sẽ cho bọn họ nghiên cứu võ học cao cấp.
Bất quá Nhạc Phàm thấy ''Cầm nã thập bát đả'' lại vô cùng thích hợp, từ nhỏ tu luyện tấn công cơ bản khiến phương pháp tấn công của hắn thập phần đơn giản, hơn nữa lại không có người trong giang hồ chỉ dạy học võ theo hệ thống, cho nên ngay cả việc xuất thủ như thế nào đều phụ thuộc vào kinh nghiệm của bản thân, căn bản không thể nói là chiêu thức được. Mà chiêu thức trong ''Cầm nã thập bát đả'' lại biến hóa phi thường, khiến hắn mở rộng thêm tư duy võ học, đối với sự phát triển sau này lại có lợi ích không tưởng nổi.
Ưng Thất thấy đối phương sử dụng loại công phu nhập môn trên giang hồ là ''Cầm nã thập bát đả'' , trong lòng khinh thường nói: ''Chỉ bằng loại công phu rác rưởi này mà muốn so với ta. Hừ! Không biết tự lượng sức mình." Tuy trong lòng có chút khinh thường đối phương, nhưng thủ cước vẫn dùng toàn lực mà đánh.
" Bang!" Một âm thanh vang lên, Nhạc Phàm và Ưng Thất sau khi chạm song thủ liền nhanh chóng tách ra.
Ưng Thất lạnh lùng nói: "Không thể tưởng được ngươi tu luyện phương pháp tá lực đến cảnh giới như vậy, bất quá ta tịnh không phải là kẻ bình thường". Hắn vừa nói xong, song thủ liền biến đổi, một trước một sau cùng nhắm ngực của Nhạc Phàm mà vỗ tới. Hắn quát to: "Tiếp ta một chiêu Bôn Lôi chưởng!"
Nhạc Phàm thấy đối phương đột nhiên cải biến chiêu số, nhanh chóng phản ứng đưa tay gạt đỡ, vừa định chuyển hướng lực đạo sang một bên, đột nhiên, Ưng Thất tay phải đến sau phát lực mạnh mẽ, "Phanh!", đánh ngay vào tay trái hắn, rồi nhanh mà không vội hạ song thủ trực tiếp chưởng vào ngực Nhạc Phàm. "Phốc!" một ngụm tiên huyết phun ra, Nhạc Phàm cả người bắn ra sau, chiếc mũ rơm trên đầu cũng bị chấn nát.
Nhạc Phàm nằm trên mặt đất, mái tóc bạc trắng bị xổ tung ra.
"Ồ..." Đám người xung quanh ngạc nhiên hô lớn. "Thiếu niên tóc trắng!" Ưng Thất sửng sốt, cha con cô gái biểu diễn mãi võ sửng sốt, Thái Ân Khắc sửng sốt, đến ngay cả Triệu Thiên Hoa cũng phải sửng sốt, gã vẫn cứ nghĩ Nhạc Phàm đã khôi phục lại, không hề biết hắn vẫn bị bạc đầu.
Nhạc Phàm chống người ngồi dậy. "Phốc!" Một ngụm tiên huyết phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất. Trông thấy mặt tuyết bị nhuốm màu tiên huyết trong lòng mọi người không ngừng cảm thấy kinh hãi. Nhạc Phàm ngồi trên mặt đất, thất tình chi khí trong nội thể của hắn nhanh chóng khôi phục lại chấn thương.
Ưng Thất thấy Nhạc Phàm ngồi dậy khôi phục lại, trong lòng càng kinh ngạc: "Bị Bôn Lôi chưởng của ta đả thương mà vẫn có thể ngồi dậy ư?" Không tiếp tục tấn công nữa, hắn muốn nhìn xem Nhạc Phàm sẽ ra sao. Triệu Thiên Hoa đứng bên cạnh cũng không hề thúc giục, ngược lại bộ dạng như đang theo dõi một vở kịch hay vậy.
……
Một lát sau ,Nhạc Phàm đứng dậy, phủi tuyết bám trên người xuống, kích động nói: "Chúng ta tiếp tục." Trong mắt hắn tràn đầy chiến ý.
Ưng Thất lúc này trong lòng chấn kinh không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, vì chỉ có hắn mới biết chưởng vừa rồi đã sử dụng bao nhiêu nội lực của bản thân. Hắn dám nói rằng nếu chưởng vừa nãy mà đánh trúng người mình, tuyệt đối không chỉ đơn giản làm chấn thương kinh mạch, lại càng không có khả năng khôi phục nhanh như vậy.
"Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại, ta lần đầu tiên gặp một người mà sau khi bị trúng Bôn Lôi chưởng của ta lại có khả năng hồi phục nhanh như vậy, cho nên để tỏ vẻ tôn trọng ngươi, ta quyết định toàn lực ứng phó. Ngươi phải cẩn thận đó." Ưng Thất nghiêm túc nói.
Nhạc Phàm nhẹ gật đầu, lại xuất ra một chiêu trong ''Cầm nã thập bát đả''.
Ưng Thất thấy vậy cũng không nói gì, bản thân cũng hoàn toàn âm trầm. Không có gì báo trước, hắn đột nhiên xông tới Nhạc Phàm, chiêu thức hoàn toàn giống với khi nãy. "Bôn Lôi Tam Điệp Lãng". Một tiếng hét lớn, lại nhằm ngực của Nhạc Phàm mà vỗ tới, thế đến so với lúc vừa rồi lại càng mãnh liệt hơn nhiều.
Nhạc Phàm song thủ một trước một sau, cùng tiếp xúc với song chưởng của Ưng Thất. "Phanh!" Hai người đồng thời tay phải chạm chưởng với tay trái. Ngay lúc hữu chưởng nhanh chóng chạm vào tay phải đối phương, Nhạc Phàm đột nhiên biến đổi, tay phải trực tiếp trượt qua tay trái, khóa tay trái của Ưng Thất, thân người nhanh chóng xoay chuyển, kéo song thủ sang một bên, thuận thế đẩy ra một chưởng đánh vào mạng sườn bên phải của Ưng Thất. Ưng Thất song thủ nhanh chóng rút về, ngay lập tức ấn lên ngực của Nhạc Phàm. "Ba!", "Phanh! Phanh! Bình!" Hai người đồng thời bị đánh trúng, bất quá Ưng Thất chỉ có cảm giác như xương sườn bị đánh gãy, còn Nhạc Phàm bị đánh bay ra xa, so với lúc vừa rồi còn xa hơn, trong không trung không ngừng thổ huyết. Quá trình diễn ra cực nhanh, thực sự khiến người ta ứng tiếp bất hạ (không thể phản ứng kịp).
……
Thương thế hiện tại so với vừa rồi nghiêm trọng hơn rất nhiều , trong nội thể mọi thứ đều hỗn loạn, thụ thương trong nháy mắt, thất tình chi khí liền bảo hộ tâm mạch, cho nên mặc dù Nhạc Phàm đã lại tiếp tục thụ thương nghiêm trọng, tâm mạch cũng không có chuyện gì xảy ra, tiếp đó dùng thất tình chi khí để khôi phục nội thương.
Sau một lúc điều tức,Nhạc Phàm đã lại tiếp tục đứng dậy, lau đi vết máu còn dính trên miệng nói: "Chúng ta tiếp nào." Bản thân tùy ý xuất ra một chiêu thủ thế.
Ưng Thất sửng sốt, trong lòng có chút phát lạnh và ngột ngạt, chỉ muốn phát tiết xúc động. Vừa rồi có thể nói là sát chiêu, hắn xác định cho dù đối phương không chết cũng phải tàn phế. Có thể khôi phục nhanh đến như vậy, khả năng liệu thương quả là biến thái, nghĩ chết cũng không phải dễ dàng gì.
Khẽ nhíu mày, Ưng Thất không nói gì, sắc mặt trở nên càng thêm ngưng trọng, thầm nghĩ: "Tự nhiên có thể học chiêu thức tấn công của ta, còn có thể tùy ý dung nhập biến hóa vào trong chiêu thức của mình, thật là một kẻ đáng sợ. Xem ra phải hạ tử thủ mới được".
Hắn dũng mãnh xông tới Nhạc Phàm, tốc độ so với lúc nãy lạị càng nhanh hơn nhiều, cự li hai trượng chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhạc Phàm lắc mạnh người tránh một phần lực đạo, liền chuyển thân đối mặt với Ưng Thất.
Nhạc Phàm đồng thời lúc quá chiêu với đối phương, không ngừng sử dụng chiêu thức quen thuộc trong ''Cầm nã thập bát đả'', lĩnh ngộ biến hóa trong đó, trong nháy mắt cũng đã trải qua hai ba mươi chiêu...
Ưng Thất hiểu rằng cứ như vậy thì không thể thắng nổi, cho nên chiêu thế biến đổi, không hề sử dụng chiêu phá chiêu nữa, mà không ngừng sử dụng những chiêu thức công kích đơn giản trực tiếp vào nơi yếu hại của Nhạc Phàm.
Tốc độ tấn công của Ưng Thất càng lúc càng nhanh, Nhạc Phàm dần dần không theo kịp, đã vài lần bị đả thương, bất đắc dĩ phải nén thương mà chịu đựng.
Để thích ứng với cách tấn công nhanh của Ưng Thất, Nhạc Phàm cũng không theo đuổi chiêu thức biến hóa phức tạp nữa, càng đánh chiêu thức càng trở nên đơn giản. ''Cầm nã thập bát đả'' vốn là công phu đa dạng biến hóa, nhưng dưới áp lực tấn công của kẻ địch, Nhạc Phàm cũng không vội tìm hiểu biến hóa bên trong, cho nên cũng không cần đưa nhiều biến hóa vào trong chiêu thức, chẳng những chiêu thức biến hóa rất ít, mà tốc độ cũng càng nhanh hơn.
… Ngươi một chiêu ta một chiêu cứ qua lại như vậy, Nhạc Phàm hiện tại vận dụng chiêu thức tùy ý vô cùng. Ưng Thất càng đánh lòng càng trầm xuống, đánh lâu như thế tất bại, hắn liền thu người lại sử dụng song cước tấn công Nhạc Phàm. "Công phu cước pháp của ta mới là điểm mạnh, ngươi phải cẩn thận đó!" Tốc độ tấn công so với lúc trước càng là nhanh hơn gấp bội, mọi nơi đều là bóng ảnh vây quanh Nhạc Phàm không ngừng lắc lư chuyển động, khiến mắt hắn dần dần không có cách nào tìm ra được thân ảnh của Ưng Thất. Hắn thỉnh thoảng lại phát xuất hai cước, khiến Nhạc Phàm có lực mà không thể xuất chiêu .
Trúng hơn mười cước, Nhạc Phàm mới phát hiện ra, bản thân vẫn kiêu ngạo về tốc độ của mình, nhưng trước mặt kẻ khác căn bản là không đáng nhắc tới. Vì thế hắn từ từ nhắm hai mắt lại, lập tức điều động tinh thần lực quan sát, mọi vật xung quanh đều được phản ánh rõ ràng ở trong não, ngay cả các động tác vừa rồi vô pháp nhìn ra cũng phảng phất hiện ra trong não bộ.
"Ba! Ba! Phanh! ……" Mỗi một đòn tấn công nguy hiểm đến đáng sợ của Ưng Thất đều bị Nhạc Phàm chặn lại.
Ưng Thất hiện tại tâm tình phức tạp dị thường. ngẫm lại mình luyện võ cũng đã được ba mươi năm, vô số lần trải qua sinh tử trở thành cao thủ, không nghĩ được hôm nay lại bất lực như thế, ngay cả một tên thiếu niên hơn mười tuổi cũng không đối phó nổi. Lửa giận bốc lên, nhảy mạnh lên đến độ cao bốn năm trượng cao, trong lòng không thể nhẫn nhịn quát to: "Xem Xuyên tâm cước của ta - Lăng vân nhất kích!" Tiếp đó thân thể ở trên không trung rất nhanh xoay chuyển, tạo thành một trận bão táp áp xuống Nhạc Phàm.
Thế đến hùng dũng, khí thế bàng bạc, lực công kích tập trung tại một điểm càng thêm lăng lệ, đây là những đánh giá của Nhạc Phàm đối với chiêu tấn công này. Những người đứng xem xung quanh thấy thế công thế hung mãnh như vậy, tất cả đều không ngừng lùi lại phía sau, ngay cả bọn Triệu Thiên Hoa lẫn Thái Ân Khắc đều vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Nhạc Phàm đột nhiên mở hai mắt, hào khí trong lòng nảy sinh, lần đầu tiên trong lúc thực chiến điều động thất tình chi khí tiến hành tấn công, hồng sắc nguyên khí dưới sự điều khiển của hắn tụ lại trong cánh tay phải, rồi kích phát ra ngoài.
"Bùng!" Một quyền một cước trực tiếp va chạm vào nhau, thanh âm cộng hưởng, phảng phất khiến lòng người cũng bị chấn động đôi chút.
Quyền cước tiếp xúc rồi lập tức tách ra, Ưng Thất bị chấn bay về phía tửu lâu đối diện, ngay cả những cây mộc lan đều bị đánh nát bấy, có thể thấy lực đạo phát ra mạnh như thế nào.
Nhưng nếu so sánh với Ưng Thất, Nhạc Phàm thê thảm hơn rất nhiều. Ống tay áo bên phải bị chấn thành từng mảnh nhỏ, toàn thân bay ra sau, tiên huyết trong miệng không ngừng phun ra. Trên mặt đất lưu lại huyết tích dài đến hai trượng khiến cho ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Xung quanh tức thì trở nên yên lặng.
……
"Tránh ra, tránh ra nào! Quan nhân làm việc, kẻ không liên quan mau tránh ra." Lúc này một đại đội quan binh xuyên qua đám đông đi tới hiện trường, nhanh chóng bao vây Nhạc Phàm lại. Kẻ dẫn đường chính là tên thủ hạ của Thái gia vừa lén rời đi lúc nãy.
Last edited by kimnambin; 27-08-2012 at 07:31 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ngoctulaa
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch: cdt
Biên tập: Tà thần
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nếu hỏi dân chúng sợ kẻ nào nhất? Thì ngoại trừ cường đạo thổ phỉ, đương nhiên phải là quan binh rồi. Thấy một đội quan binh tay cầm đại đao đi tới, mọi người vừa rồi còn tụ tập đông đảo lập tức lùi ra xa nhiều trượng, sợ chuốc họa vào thân.
Đám quan binh sau khi vây quanh Nhạc Phàm, một trung niên nam tử mặc bộ quan phục thất phẩm màu xanh chậm rãi đi ra. Người này đôi mắt khẽ nhíu lại, trong mắt lộ ra chút tiếu ý, im lặng quan sát đám đông xung quanh rồi đi tới chỗ bọn Thái Ân Khắc.
Thái Ân Khắc thấy quan binh đi tới, không hề lộ ra vẻ sợ hãi như vài phút trước, tinh thần trở nên khoan khoái thoải mái, nghêng ngang tiến lên nói : "Ha ha ! Hồ đô sự, ngươi tới đúng lúc lắm, ở đây có một tên điêu dân dám chọc ghẹo phụ nữ, đã thế còn dám đả thương thủ hạ của ta, đến cả bằng hữu của Triệu huynh đây cũng bị đả thương, nên thỉnh Hồ đô sự bắt tên điêu dân này mang về tra hỏi hắn cho kĩ, nói không chừng đây có thể là loại sơn tặc cường đạo cũng nên."
Hồ Hiến Hải chính là đô sự của nha môn ở Trữ Huyền thành, nắm quyền điều khiển binh lính trong tay. Hắn làm quan ở Trữ Huyền thành cũng ba bốn năm rồi, đối với những tình huống như vậy đã rất quen thuộc, đương nhiên biết chuyện gì nên làm, và chuyện gì không nên làm. Bản thân hắn lên được tới chức thất phẩm như ngày hôm nay, hoàn toàn là được Lưỡng Nghiễm Tổng đốc Lạc đại nhân đề bạt, vừa mới nghe thấy Thái Ân Khắc bị thiệt thòi thì trong lòng vừa vui vừa sợ, vui vì hôm nay bản thân hắn có dịp để biểu hiện, sợ vì nếu Thái thiếu gia ở đây nếu có xảy ra chuyện gì, thì cái mạng nhỏ của hắn cũng đi đời. Cho nên đang lo chuyện gì hắn cũng mặc kệ, lập tức tập hợp binh lực chính của toàn thành đến để giúp đỡ.
Lúc này thấy Thái Ân Khắc không việc gì, những lo lắng trong lòng Hồ Hiến Hải cũng vơi bớt đi, lại nghe thấy Triệu Thiên Hoa cũng ở đây, trong lòng bừng sáng, liền vội vàng nói: ''Thấy Thái thiếu gia không việc gì ti chức cũng an tâm rồi." Sau đó hắn đối diện với Triệu Thiên Hoa cười nịnh bợ nói: "Không nghĩ là Nhị công tử cũng ở đây, đến Trữ Huyền thành lại không được tiếp đón chu đáo, mong Nhị công tử không trách cứ."
Triệu Thiên Hoa cũng là kẻ biết chuyện, thật sự cũng không có gì để trách hắn cả, cho nên thận trọng nói: "Hồ đô sự là người bận rộn, hiện lại đúng là năm mới, chuyện trị an của toàn thành đều nhờ vào các người, ta cũng không có ý muốn làm phiền.”
“Bất quá không nghĩ đến hôm nay trong thành lại gặp chuyện này, không khỏi khiến cho ta đối với trị an của thành có chút nghi hoặc! Đi qua đây trông thấy có kẻ dùng võ ức hiếp người khác, bằng hữu của ta thấy không thuận mắt cho nên mới ra tay ngăn cản. Nhưng không tưởng được kẻ này lại hung hăng như vậy, khiến bằng hữu của ta bị thương. Ngươi quản lý kiểu gì vậy hả?"
Thấy Triệu Thiên Hoa điên đảo hắc bạch (đảo lộn trắng đen) như vậy, khiến trong lòng Nhạc Phàm phát lạnh, không ngăn được tức giận. "Phốc!", một ngụm tiên huyết lại phun ra, nhưng không có ai để ý cả.
Hồ Hiến Hải nghe Triệu Thiên Hoa nói như vậy, lúc đầu trong lòng có chút hân hoan vui vẻ, nhưng càng nghe trong lòng càng cảm thấy như bị mỉa mai châm biếm vậy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Nếu nói Hồ Hiến Hải đối Thái gia là sợ, thì đối với Triệu gia là tuyệt đối kinh sợ. Nếu đem so sánh với Triệu gia, Thái gia căn bản vốn không phải là một gia tộc lớn. Cho nên Hồ Hiến Hải lập tức biểu lộ thái độ: "Khiến Thái thiếu gia cũng như Nhị công tử kinh sợ, hạ quan thật đã không làm tròn nhiệm vụ, hạ quan lập tức sẽ xử lí tốt việc này." Ngữ khí khẳng định ra vẻ chắc chắn, Triệu Thiên Hoa cũng hài lòng gật đầu.
Hồ Hiến Hải chuyển thân quát to: "Người đâu! Tên điêu dân ngồi đây dám làm nhiễu loạn trị an toàn thành, chọc ghẹo dân nữ, ẩu đả lương dân, mau bắt lấy hắn, áp giải về nha môn để ta thẩm vấn."
"Vâng! Thưa đại nhân." Một đám quan binh lập tức hành động, tiến tới gác đao trên cổ Nhạc Phàm: "Còng hắn lại".
Nhạc Phàm khuôn mặt trắng bệch. Hắn vừa chiến đấu với Ưng Thất, chịu chấn thương trong người, nội phủ hỗn loạn, nhiều kinh mạch đều bị rách toạc ra, đặc biệt kinh mạch trên cánh tay phải cơ hồ bị làm cho đứt đoạn, nếu không phải có hồng sắc nguyên khí bảo vệ thì có thể đã bị tàn phế rồi. Đây là lần đầu tiên bị thương nặng như thế, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hắn thầm nghĩ: "Mình không chết đã là may mắn lắm rồi."
Lúc nhìn thấy quan binh đi tới, Nhạc Phàm trong lòng trầm xuống, biết rằng bản thân đã gặp phải phiền phức rồi. Nhưng nghĩ đến khôi phục khí lực mới là quan trọng nhất, cho nên hắn chỉ để ý đến việc trị thương, nhưng khi nghe thấy Thái Ân Khắc cùng Triệu Thiên Hoa đảo lộn trắng đen để hãm hại mình, mà lại không có ai đứng ra làm chứng, trong lòng cảm thấy rét run. Bản thân Nhạc Phàm rất muốn chạy trốn nhưng nghĩ chưa hoàn khôi phục, bèn hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta hiện đang muốn xem bọn ngươi rốt cuộc sẽ làm thế nào đây." Cho nên hắn không phản kháng, để yên cho bọn quan binh còng lại.
Những quan binh này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, nhanh chóng đưa hai tay của Nhạc Phàm vào một cái cùm bằng sắt lạnh nặng nề, đồng thời khóa tay chân hắn vào cái cùm đó, rồi mới kéo hắn đứng dậy. Cái cùm bằng sắt này do triều đình tiêu tốn không biết bao nhiêu tinh lực mới làm nên được, chuyên môn dùng để đối phó với những cao thủ trên giang hồ, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng không dễ dàng chấn gãy, có thể thấy nó kiên cố đến mức nào.
Sau khi Nhạc Phàm bị trói lại, Hồ Hiến Hải mới nhìn hai cha con người biểu diễn mãi võ đứng bên cạnh nói: "Mang hai người bọn chúng trở về làm nhân chứng." Tiếp đó hắn quay ra cười hì hì nói với Thái Ân Khắc: "Thái thiếu gia, phiền người cùng Nhị công tử đi theo ta một chuyến làm nhân chứng, để cho mọi người biết chúng ta làm việc công bằng."
Triệu Thiên Hoa phẩy tay nói: "Bằng hữu của ta bị thương, ta phải đưa hắn đi chữa trị. Hơn nữa ta cũng có chuyện quan trọng, cho nên chỉ cần lấy lời nói của ta làm bằng chứng là được".
Hồ Hiến Hải không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Sau đó một đám quan binh áp giải Nhạc Phàm cùng cha con người biểu diễn mãi võ rời khỏi.
- - - - - -
Bên trong Linh Lung Các, Vương Tống nhàn nhã ngồi trên ghế hỏi: "Ưng Thất, ngươi nghĩ công phu của tên tiểu tử kia thế nào?"
Ưng Thất đứng một bên nói: "Thuộc hạ dám khẳng định tiểu tử kia không có một chút nội lực. Trong tình huống không hề có nội lực mà có thể cùng thuộc hạ đấu lâu như vậy, thậm chí chút nữa khiến thuộc hạ phải chịu thua, cơ sở cùng khả năng lĩnh ngộ của hắn thuộc hạ hoàn toàn chưa từng thấy qua. Hắn tuyệt đối là một kỳ tài vũ học, hoàn toàn có hy vọng trở thành nhất đại tông sư. Bất quá một kích sau cùng của hắn khiến thuộc hạ nghĩ không ra."
"Ồ?! Không nghĩ ra cái gì vậy?"
"Một quyền lúc sau cùng chẳng những khiến thuộc hạ bị nội thương, chân phải hiện tại vẫn còn mất cảm giác, hơn nữa ……"
"Không phải nói hắn không có nội lực, ngươi sao mà lại bị nội thương chứ? Hơn nữa cái gì?" Vương Tống kinh ngạc truy hỏi.
Ưng Thất cười khổ nói: "Ngoại công luyện đến một cảnh giới nhất định cũng có thể tạo thành nội thương, điều này còn có thể giải thích, nhưng lúc vừa nãy bị một đòn kia đánh trúng tự nhiên thuộc hạ trong giây lát cảm thấy vui sướng. Bị đả thương mà trong lòng cảm thấy hoàn toàn vui vẻ, thật sự là kỳ quái, cũng có thể là ảo giác chăng!"
Vương Tống cười nói: "Đương nhiên là ảo giác. Bị đả thương thế nào mà trong lòng vui vẻ cho được. Có thể là lâu rồi ngươi mới gặp được một cao thủ như thế cho nên mới có cảm giác như vậy. Bất quá có thể tu luyện ngoại công đến cảnh giới như vậy thì hắn đúng là kỳ tài. Đáng tiếc hắn đắc tội với Triệu Thiên Hoa, ta nghĩ Triệu Thiên Hoa sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."
Ưng Thất cung kính đáp: "Chủ nhân nói đúng lắm."
……
"Ưng Thất, ngươi không bị thương à !" Triệu Thiên Hoa sau khi thoát khỏi Thái Ân Khắc cùng Hồ Hiến Hải liền đi qua chỗ Ưng Thất.
"Vẫn tốt." Ưng Thất nói mà không thể hiện biểu tình gì.
Triệu Thiên Hoa cũng còn muốn nói điều gì, nhưng bị Vương Tống chặn lại: "Chuyện vừa rồi ta đều thấy hết, Triệu huynh không cần phải nói thêm. Chúng ta bây giờ cũng có việc quan trọng cần làm." Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi.
- - - - - -
Ngày tết, nha môn của Trữ Huyền thành hiện tại tấp nập người qua lại, mặc cho đến chỉ vì náo nhiệt hay vì tò mò, những ai muốn biết kết quả như thế nào đều chạy đến đây.
Bên trong đại đường của nha môn, nha dịch hai bên không ngừng gõ mộc trượng xuống đất hô to: "Uy vũ ……". Tri phủ đại nhân ngồi phía trên cao của đại đường, Hồ Hiến Hải cùng Thái Ân Khắc mỗi người ngồi một bên. Nhạc Phàm bị đưa tới giữa sảnh đường, hai cha con biểu diễn mãi võ đứng bên cạnh.
"Ba!" Một tiếng vang dội, đại đường nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Tiếp đó tri phủ quát to: "Kẻ bên dưới kia là người nào, sao trông thấy bản quan mà không quỳ?"
Nhạc Phàm sau khi tu dưỡng một hồi hiện tại đã khỏe lại, chỉ là kinh mạch thụ thương phải trải qua một thời gian điều dưỡng nữa mới khôi phục lại được. Thấy tri phủ hỏi như vậy, hắn nói: "Thảo dân Lý Nhạc Phàm, chẳng biết phạm phải tội gì, sao lại phải quỳ?"
"Ba!" Nhạc Phàm vừa nói xong, tri phủ liền đập một tiếng vang dội, nói tiếp: "Có tội hay không có tội bổn quan tự biết tra xét. Nhưng ngươi trên công đường trong mắt không có bổn quan, chắc chắn phải trừng phạt. Người đâu! Mau đánh hắn hai mươi trượng cho ta." Nói xong liền ném xuống hai thẻ bài .
"Dạ!" Hai bên nha dịch nhận lệnh liền đi tới phía trước đè Nhạc Phàm xuống. Mặc kệ bọn chúng có dùng lực thế nào cũng không thể khiến Nhạc Phàm nhúc nhích, nói gì đến việc đè hắn ra đất chứ.
Tri phủ cũng là người từng trải, trông qua tình huống này thì biết Nhạc Phàm là kẻ luyện võ, không đánh hắn có thể tổn hại uy tín, cho nên cả giận nói: "Đứng vẫn cứ đánh, thêm hai mươi trượng cho ta ." Nói xong lại ném hai thẻ bài xuống.
"Ba! Ba! Ba! Ba! ……"
Những trượng này đều đánh vào điểm yếu trên người, Nhạc Phàm lại không có một chút cảm giác khó chịu nào. Hắn lạnh lùng nhìn tri phủ, trong đầu rất nhanh tự hỏi: "Khả năng là dữ nhiều lành ít. Nếu phản kháng khẳng định là bị bắt, sau đó phụ thân, Vạn gia gia cùng Tiểu Nhã chắc chắn là phải trốn đi nơi khác mà sống. Ta không thể liên lụy bọn họ được." Sau khi đắn đo suy nghĩ, Nhạc Phàm cuối cùng quyết định không phản kháng.
……
Sau khi đánh bốn mươi trượng, tri phủ thấy Nhạc Phàm vẫn bình yên vô sự, liền hiểu rằng có đánh tiếp cũng không có tác dụng. Cho nên lão không tiếp tục truy cứu, để cho hắn được đứng.
Tri phủ lớn tiếng nói: "Lý Nhạc Phàm, có người tố cáo ngươi làm loạn trị an toàn thành, chọc ghẹo dân nữ, đánh đập lương dân, ngươi có nhận tội không."
Nhạc phàm lạnh lùng nói: "Ta không nhận ."
Tri phủ nói: "Còn dám phủ nhận ư, việc này có Thái công tử có thể làm chứng." Sau đó lão quay người hướng tới Thái Ân Khắc nói: "Thái công tử, thỉnh công tử tóm tắt lại tình hình xảy ra lúc đó."
Thái Ân Khắc ho khan hai tiếng điều chỉnh lại giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ thật thà kể lại: "Ai … Hôm nay vốn dĩ là ngày tết, ta vốn định đi ra ngoài vui chơi, tiện tới khu phía đông thành biểu diễn mãi võ, chuẩn bị xem náo nhiệt. Nhưng ai biết được tiểu tử này khi nhìn thấy cô nương biểu diễn mãi võ vô cùng xinh đẹp, liền tiến tới nói những lời thô tục bẩn thỉu, rồi định động chân động tay. Ta thấy hắn không hợp nhãn, bèn tiến lên khuyên can ngăn cản, nhưng hắn không nghe mà còn động thủ đánh ta. Những hộ vệ của ta vì bảo vệ ta mà đều bị đánh ngã ra đất, hiện giờ còn chưa khôi phục lại, thật sự không có lẽ trời mà."
Hắn càng nói càng tỏ vẻ thê thảm, tựa như hắn mới là kẻ bất hạnh nhất, tiếp đó lại nói: "Sau đó Triệu huynh đi tới, thấy hắn đang ức hiếp người khác, bèn nhờ bằng hữu của huynh ấy ra tay giúp đỡ. Nhưng không ngờ được tên này lại hung hăng như vậy, cũng đánh bị thương cả bằng hữu của Triệu huynh."
Tri phủ phối hợp nói: ''Ô?! Những gì ngươi nói là thật chứ?"
Thái Ân Khắc lập tức nói: "Tuyệt đối chính xác, Triệu huynh hiện tại đưa bằng hữu của huynh ấy đi điều trị. Bọn thủ hạ của ta vẫn còn nằm ở y quán, bọn chúng đều có thể làm chứng. Thỉnh đại nhân làm chủ cho ta."
Tri phủ nói: "À, nếu đã như vậy ……"
"Hừ!" Nhạc phàm đột nhiên cắt ngang lời của tri phủ, hắn nói: "Đại nhân vì sao lại chỉ nghe từ phía hắn thế?"
Tri phủ cả giận nói: "Bổn quan xử án không cần ngươi lắm mồm".
"Thảo dân chỉ là trong lòng có điều nghi ngờ thôi."
"Thế ngươi muốn thế nào?"
"Cha con hai người này chính là đương sự, vì sao đại nhân lại không hỏi bọn họ?"
Tri phủ hừ lạnh một tiếng nói: "Đã như thế, ta sẽ hỏi hai đương sự ." Lão quay sang hai cha con biểu diễn mãi võ hỏi: "Cha con các ngươi danh tính là chi ? Tới địa phương này làm gì?"
Last edited by kimnambin; 27-08-2012 at 07:32 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ZORO_NDK
Quyển 2: Khởi Trình
Chương 8: Thiên Địa Hạo Nhiên
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch + Biên tập: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nghe tri phủ hỏi, trung niên nam tử vội trả lời: "Thảo dân là người Hoài An, tên là Trương Xuyên, còn đây là con gái thảo dân tênTrương Tĩnh, nhân lúc đi qua thành, muốn biểu diễn mãi võ định kiếm chút lộ phí để về quê ăn tết."
"Ồ, nguyên lai là khách nhân từ bên ngoài. Bổn quan hỏi ngươi, những gì Thái công tử vừa kể có phải là thật hay không, Lý Nhạc Phàm có chọc ghẹo con gái ngươi không?" Tri phủ hỏi.
Trương Xuyên khẳng định: "Những gì Thái công tử nói đều là sự thật, Lý Nhạc Phàm này đích xác muốn chọc ghẹo con gái thảo dân."
Nghe Trương Xuyên trả lời như vậy, tri phủ hài lòng gật đầu, quay sang nói với Nhạc Phàm: "Lý Nhạc Phàm, ngươi nghe rõ nhân chứng trả lời rồi chứ."
Trương Xuyên nói như vậy khiến Nhạc Phàm trong lòng cả kinh, tiếp đó cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng cái kiểu nịnh hót luồn cúi ở đâu chẳng có, nên hắn cũng không thèm để ý, ngược lại còn bình tĩnh hỏi Trương Tĩnh đứng bên cạnh: "Trương Tĩnh cô nương cũng cho những điều hắn nói là thật ư, là ta chòng ghẹo cô?"
Trương Tĩnh nghe hỏi thì toàn thân chấn động, không khỏi nhớ tới câu nói của Hồ Hiến Hải trên đường đi: "Hai người các ngươi muốn bình yên vô sự thì phải nói như ta chỉ, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hắc hắc!" Cô ta nhìn ánh mắt của phụ thân, sau đó lại nhìn Lý Nhạc Phàm cả đầu bạc trắng, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Phải."
"Ha ha ……" Nhạc Phàm cực kỳ phẫn nộ nhưng lại cười lớn, trong tiếng cười hàm chứa sự bất lực và căm hận với thế tục, còn có cả sự mỉa mai bên trong.
Tiếp đó Nhạc Phàm chuyển thân đối diện với đám người đang đứng ở bên ngoài lớn tiếng hỏi: "Lúc ấy các ngươi cũng ở đó chứng kiến toàn bộ quá trình, các ngươi nói xem ta có trêu chọc nàng ta hay không ?" Nói xong hắn liền chỉ tay về phía Trương Tĩnh.
Lập tức đám người ở ngoài nha môn trở nên yên lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai bị Nhạc Phàm nhìn đến đều quay đi chỗ khác, tựa như vô cùng xấu hổ. "Các ngươi ai có dũng cảm đứng ra nói lên công đạo? Chẳng lẽ câm hết rồi à ?!" Nhạc Phàm phẫn nộ quát.
……
Một lúc sau, tri phủ thấy Nhạc Phàm hung hăng như thế thì cảm thấy giận dữ. "Ba!" Một tiếng đập xuống bàn vang dội khắp nơi. Hắn quát lớn: "Lý Nhạc Phàm to gan. Ngươi dám lớn tiếng trong công đường, muốn uy hiếp nhân chứng cùng dân chúng sao. Thật không coi vương pháp ra gì cả. Người đâu, mau đè hắn ra đất, đánh bốn mươi trượng cho ta." Lão nói xong lại ném ra bốn thẻ lệnh nữa.
Nhận được lệnh, sáu gã nha dịch cường tráng lập tức vây quanh, muốn đè Nhạc Phàm ra đất. Nhạc Phàm thân thể mặc dù nhỏ hơn, nhưng xét sức mạnh bọn chúng làm sao có thể so sánh được. Sáu gã nha dịch kẻ cầm tay, kẻ nắm chân, cũng có kẻ còn ôm chặt hông cũng như kẹp cổ hắn, nhưng có kéo đẩy cỡ nào đi nữa cũng không làm hắn nhúc nhích chút nào.
Thấy tình huống như vậy tri phủ lớn tiếng quát: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, tất cả lên hết cho ta." Sau đó lại có bốn gã nha dịch nữa cũng tiến lại chỗ Nhạc Phàm .
"Hát!" Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, cả thân người đột nhiên chấn động một cái.
"Bang! Bang! Bang! ……" Cả mười tên nha dịch đều ngã lăn ra đất không ngừng rên rỉ khóc lóc.
Ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng treo trên công đường "Minh kính cao huyền" (Tấm gương sáng treo trên cao). Nhạc Phàm lẩm bẩm nói: "Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi thiên tinh. Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh. Hoàng lộ đương thanh di, hàm hòa thổ minh đình. Thì cùng tiết nãi kiến, nhất nhất thùy đan thanh ……".(Tạm dịch: Trời đất có chính khí, tồn tại hỗn loạn dưới nhiều hình thức khác nhau. Bên dưới có núi sông, bên trên có sao trời. Con người cần chính trực, nhanh chóng vượt qua được sự u tối. Đường đi đang yên bình, muốn nhẫn nhịn trước công đường quang minh sáng suốt. Đến cuối cùng mới biết được, tất cả đều chỉ là màu sắc giả tạo…)
Sau đó Nhạc Phàm quay sang đối diện với bọn người tri phủ đang ngồi phía trên lạnh lùng nói: "Thiên địa chính khí, hạo nhiên trường tồn. Ngã dục bình tĩnh nhâm phong cuồng, bất quá cuồng phong loạn ngã tâm." (Trời đất có chính khí, luôn trường tồn ngay thẳng. Ta muốn bình yên vô sự trong gió mưa điên cuồng, nhưng cuồng phong lại làm loạn lòng ta). Ánh mắt lạnh như băng, giọng nói phẫn hận khiến mọi người toàn thân co rúm lại.
Nhạc Phàm nhìn sang cha con người biểu diễn mãi võ, hai người họ vội quay đi. Sau cùng hắn chuyển sang đối diện với những người đang đứng bên ngoài nói : "Làm người mà không tự cường, há sao dám trách ông trời!"
"A" Nhạc Phàm tức giận đến cực điểm, mái tóc bạc trắng bỗng dựng đứng lên, lộ ra vẻ phong cuồng cực độ. Hắn nghĩ lại lúc nhỏ cô đơn bị khi nhục, nhưng trong lòng vẫn luôn cứng rắn, dù chịu đựng ủy khuất vô cùng nhưng trong nhiều năm vẫn nhẫn nại. Nhưng trong một khắc tất cả đều bạo phát ra, trong nội thể tử sắc nguyên khí chuyển động rất nhanh, nhanh chóng khôi phục kinh mạch toàn thân . "Giận dữ", đúng là tâm tình hiện tại trong lòng hắn trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
"Đinh! Đinh!" Một âm thanh trong trẻo vang lên, chiếc cùm bằng hàn thiết trên tay chân bị Nhạc Phàm giật đứt thành hai đoạn. Hắn chuyển thân nhìn sang phía Trương Tĩnh, mái tóc trắng lất phất cùng vẻ mặt đáng sợ của Nhạc Phàm khiến cho Trương Tĩnh phải sửng sốt. Nhạc Phàm đột nhiên cánh tay vung lên. "Ba" một tiếng, hắn tát vào mặt nàng, lạnh lùng nói:" Cô với ta không thù không oán, sao lại hãm hại ta. Cho dù với bất cứ lí do gì đi chăng nữa, thì một chưởng vừa rồi là cô nợ ta, sau này chúng ta không liên quan gì nhau."
Cái tát vừa rồi đích thị là rất nặng , máu từ hai khóe miệng Trương Tĩnh chảy ra, nhưng đau đớn không thể khiến nàng bớt áy náy, cho nên những lời nói của hắn nàng căn bản không hề nhận biết, đầu óc nàng một mảng trống rỗng. Trương Xuyên liền tiến lên kéo nàng lại an ủi. Sau đó hắn tức giận nhìn Nhạc Phàm nói: "Ngươi sao lại dám đánh con gái ta."
Nhạc Phàm không thèm để ý, từ từ tiến đến cao đường. Tri phủ thấy vậy liền vội vàng nói: "Mau giữ hắn lại, giữ hắn lại!" Vừa dứt lời thì bọn nha dịch tất cả đều cầm mộc trượng xông tới.
Cùm sắt mặc dù rất nặng nề, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói thì tính ra nó chả là cái gì. Nhiều năm mang phụ trọng để tập luyện tập nên đối việc mang thêm vật nặng không còn là vấn đề. Tay hắn chợt nhoáng lên. "Bang Bang Bang! ……" Tên nha dịch vừa xông đến ngay lập tức bị hắn đánh nằm lăn ra đất, miệng không ngừng la đau đớn, khiến cho bọn nha dịch đều lùi lại đằng sau, không dám tiến lên một bước .
Nhạc Phàm càng lúc càng đi tới gần. "Ngươi …… ngươi muốn làm gì? Ở đây là nha môn đó." Tri phủ trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Thái Ân Khắc trông thấy vẻ mặt của Nhạc Phàm hung hãn như vậy, càng sợ muốn nhảy dựng lên, vội trốn đằng sau lưng Hồ Hiến Hải không ngừng nói: "Bắt hắn lại, mau bắt hắn lại!"
Hồ Hiến Hải liền phản ứng, rút trường đao đưa ra trước ngực, trong lòng rất lo âu khẩn trương, hối hận thầm nói: "Không nghĩ được tên tiểu tử này lại hung hăng đến vậy, sớm biết như vậy thì ta đã đem tất cả cao thủ tới rồi ." Lấy lại tinh thần, hắn nói với Nhạc Phàm: "Lý Nhạc Phàm, mau dừng tay. Ngươi phải biết việc đại náo công đường là tội rất lớn, nếu ngươi làm bị thương mệnh quan của triều đình thì bị khép vào tội chết. Khi đó không chỉ là ngươi, mà tất cả những người có liên quan đến ngươi đều bị tống vào đại lao."
Nghe thấy lời này của Hồ Hiến Hải, Nhạc Phàm liền sửng sốt, thầm nghĩ: "Phải rồi, ta có thể chạy trốn, nhưng ta làm sao có thể bảo vệ tốt cho người thân cũng như bằng hữu của ta? Hơn nữa cho dù tất cả chúng ta đều có thể trốn thoát, thì từ nay trở đi phải trốn nơi chân trời góc bể, luôn phải sống trong lo âu sợ hãi. Ta không thể liên lụy bọn họ được."
Hồ Hiến Hải thấy những lời nói của mình bắt đầu có tác dụng, trong lòng tức thời có chút nghị lực, cho nên tiếp tục nói: "Ngươi hiện tại nếu khoanh tay nhận tội, cũng chỉ là một tội nhỏ, nhiều nhất chỉ là sung quân phục dịch trong vài năm, nếu có biểu hiện tốt còn có thể sớm trở về đoàn tụ với người thân. Nhưng nếu ngươi tiếp tục đại náo công đường thì sẽ là tội lớn, cho dù ngươi có thể chạy trốn, nhưng người thân của ngươi làm sao đây, không phải muốn bọn họ bị truy nã mà trốn khắp nơi chứ? Ngươi hãy nghĩ kỹ đi!"
Nhạc Phàm nhắm hai mắt lại trầm mặc, trong nhất thời công đường trở nên hoàn toàn yên tĩnh, bọn tri phủ cũng không dám nói gì.
Sờ nhẹ viên đá nhỏ trên cổ, Nhạc Phàm nhẹ nhàng mở hai mắt kiên định nói: "Được, ta nhận tội, tất cả mọi chuyện đều là một mình ta làm, ngươi nói các ngươi định xử ta thế nào?"
Hồ Hiến Hải nghe vậy liền mừng rỡ, vội nói: "Khi ngươi nhận tội trước hết phải giam vào đại lao, sau đó tấu lên Hình bộ, ở đó sẽ định đoạt."
Tiếp đó hắn quay ra nói với bọn nha dịch: "Người đâu, trước hết bắt lấy Lý Nhạc Phàm đưa hắn vào đại lao chờ xét xử."
Sau khi thấy tình huống đã ổn định lại, tri phủ mới bước lên nói: "Đã như vậy, ta tuyên bố bãi đường."
……
Ở hậu đường của nha môn, Thái Ân Khắc cả giận nói: "Hồ đô sự, ngươi sao có thể cho tiểu tử kia được tiện nghi như vậy. Cho dù không khiến hắn phải chết, thì cũng phải ép hắn đến cùng đường. Ta muốn cho tất cả mọi người biết, đắc tội với Thái Ân Khắc ta sẽ không có kết quả tốt."
Hồ Hiến Hải nhanh chóng cười giải thích nói: "Thái thiếu gia! Người yên tâm đi. Ta đương nhiên biết phải làm thế nào. Vừa rồi chỉ là hoàn toàn chỉ là kế nghi binh, ta đã nghĩ thông suốt rồi, trước hết đem tiểu tử này sung quân, sau đó ta sẽ tiếp tục đưa hắn ra tiền tuyến, nhờ một vị quan sai đưa hắn đến Tử Dịch Doanh. Như vậy thiếu gia có thể hết tức giận chứ."
Thái Ân Khắc nghe thấy ba chữ Tử Dịch Doanh, ánh mắt sáng lên, tự nhiên một trận mồ hôi lạnh tuôn ra, rồi hắn cười to nói: "Tốt! Hồ đô sự làm thế khiến ta yên tâm rồi. Nếu đưa hắn tới đó thật, thì so với trực tiếp giết hắn còn thú vị hơn nhiều! Ha ha ……" Hồ Hiến Hải cũng nở nụ cười tươi.
- - - - - -
Bên trong gian phòng một khách sạn vắng vẻ của Trữ Huyền thành, Trương Xuyên tựa như thay đổi hẳn, không còn có vẻ mặt co rúm nhút nhát giống như trên công đường nữa. Ánh mắt sắc bén, khí tức trầm ổn, khiến người ta vừa thấy đã biết là võ lâm cao thủ, hơn nữa có thể che giấu tốt như vậy, nhất định không đơn giản. Ông ngồi tựa trên ghế, vẻ mặt cảm khái nói: "Tiểu Tĩnh, con phải hiểu, hành động của chúng ta lần này thập phần trọng yếu, nếu xảy ra sai sót gì, ta và con đảm bảo không thể gánh chịu nổi".
Trương Tĩnh nói: "Con cũng biết nhiệm vụ lần này của chúng ta vô cùng quan trọng, nhưng vì thế mà chúng ta buộc phải hy sinh một người vô tội, hơn nữa hắn lại là một thiếu niên tóc bạc."
Trương Xuyên không vui nói: "Con không nên xúc động như vậy, chúng ta trà trộn vào tạp kĩ đoàn, bí mật tiến nhập Trữ Huyền thành, thân phận không thể bại lộ, nếu không công sức trước đây đều đổ đi hết. Nhưng người tính không bằng trời tính, không nghĩ lại gặp phải Thái thiếu gia, khiến chúng ta gặp không ít phiền phức.
Trữ Huyền thành này vô cùng phức tạp, không đơn giản như vẻ bên ngoài, nếu không chúng ta cũng không cần phải giả mạo vào thành như vậy. Nếu ở công đường chúng ta không nghe theo những lời chỉ đạo của bọn chúng, nhất định sau đó bọn chúng sẽ gây phiền phức cho chúng ta, rồi thân phận của chúng ta cũng sẽ bị lộ. Cho nên chúng ta không thể vì nghĩa khí, ngẫu nhiên hi sinh một vài người cũng đáng giá mà.."
"Nhưng ……" Trương Tĩnh vẫn còn tiếp tục muốn nói, nhưng Trương Xuyên đã ngắt lời: "Được rồi, ta biết chuyện này phải làm thế nào, sau khi công việc kết thúc, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu thiếu niên đó ra ngoài. Con không cần nói nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải bắt đầu hành động. Chỉ cần có thể lấy tàng bảo đồ của Triệu gia và Tống Vương mật hàm, thì đó chính là ngày lập được đại công, sau đó ta sẽ xin hoàng thượng tiến cử con gia nhập Long vệ. Chắc chắn điều này khiến cha con ở chốn cửu tuyền cũng cảm thấy vui mừng."
- - - - - -
Đại lao trong nha môn của Trữ Huyền thành thập phần chật hẹp, u ám ẩm ướt, thỉnh thoảng còn truyền tới một mùi ẩm mốc rất khó ngửi
Đi qua một vài phòng giam, Nhạc Phàm ngạc nhiên phát hiện ở đây tự nhiên không có lấy một bóng người, chắc hẳn ở đây trị an thật sự tốt lắm, trong lòng không khỏi nổi lên một trận nghi ngờ.
Đi qua một con đường nhỏ chật hẹp, ngục tốt đưa hắn tới một thiết lao, bình thường chuyên môn dùng để giam giữ phạm nhân trọng yếu, cho nên toàn dùng kim loại thuần chất mà chế tạo nên, không có thần binh lợi khí thì không thể chém đứt dù chỉ một phân. Không tưởng là hắn cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Sau khi bị ngục tốt đẩy vào bên trong, Nhạc Phàm bắt đầu cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Ở đây nếu so sánh với những phòng giam bên ngoài thì hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, mặc dù chật hẹp đơn giản, nhưng ít ra ở đây có một đám rơm khô, cũng không có mùi ẩm mốc, hiển nhiên không muốn để cho phạm nhân trọng yếu mắc bệnh mà chết trong nhà lao.
"Hắc hắc. Đã lâu không thấy có người tới rồi ." Đột nhiên có một âm thanh già nua truyền tới từ vách phòng giam bên cạnh.
__________________
Last edited by kimnambin; 27-08-2012 at 07:32 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của chaukietluan129
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch + Biên tập: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nghe được sát vách tường có tiếng người, Nhạc Phàm lập tức quay lại nhìn, phát hiện có một người từ đống rơm khô đi ra. Hắn nhìn kỹ lại thì thấy một lão nhân râu tóc rập rạp chừng bảy tám mươi tuổi, mặc trên người chiếc áo cũ kĩ, những nếp nhăn trên khuôn mặt thể hiện một cuộc đời tang thương, bên dưới khóe mắt lão có một vết sẹo khiến cho khuôn mặt có vẻ dữ tợn. Nhìn lão nhân tiến lại, Nhạc Phàm thầm nghĩ : "Nguyên lai tầm nhìn của ta bị đám rơm khô che khuất, khó trách vừa rồi không phát hiện ra có người, xem ra sự cảnh giác của ta chưa được cao rồi."
"Lão nhân gia, xin chào người!" Đối với người già, Nhạc Phàm tỏ vẻ vô cùng tôn kính.
Lão nhân thấy Nhạc Phàm tức thì sửng sốt, thầm nghĩ: "Ta không có hoa mắt chứ, nghe thanh âm của hắn chắc chắn không phải là của một lão nhân. Thế nào mà tóc hắn bạc trắng như vậy?" Vẻ mặt lộ vẻ không thể tin được.
Nhạc Phàm thấy vậy, biết ngay lão nhân này đang nghĩ cái gì. Vì vậy hắn vuốt mái tóc trắng không ngần ngại nói: "Không có gì, chỉ là lúc nhỏ vãn bối mắc bệnh, sau khi lành lại thì biến thành như vậy thôi."
Sau một hồi sửng sốt, lão nhân lắc lắc đầu nói: "Ngươi không cần phải giải thích, ta đã sống đến từng này tuổi, chuyện ngạc nhiên cổ quái gì mà chưa từng thấy qua chứ. Bản thân ta đương nhiên có thể nhận ra, thiếu niên tóc trắng, ta thấy được trong ánh mắt của ngươi vẻ bi thương, xem ra ngươi cũng là kẻ có nhiều cố sự”.
Nhạc Phàm không trả lời mà ngơ ngác đứng nhìn chăm chú lão nhân này.
Lão nhân bước qua đám rơm khô, thở mạnh nói: "Tiểu tử ngươi thế nào mà không có chút lễ phép thế, cứ giương mắt nhìn chòng chọc lão nhân gia ta, chẳng lẽ không ai dạy ngươi tôn lão ái ấu (trọng người già yêu trẻ nhỏ) sao?"
Nhạc Phàm thẳng thắn đáp: "Có."
Lão nhân nghẹn giọng: "Ngươi vẫn nhìn ta như thế à."
"Vãn bối hiểu tiền bối thật không đơn giản."
……Sau một lúc trầm ngâm lão nhân lên tiếng hỏi: "Tiểu tử, ngươi tên gì."
"Lý Nhạc Phàm."
Lão nhân khinh thường nói: "Tên ngươi thật bình thường, kẻ nào đặt tên cho ngươi đúng là không có học vấn."
Nhạc Phàm nhíu mày đáp: "Tên là do phụ thân vãn bối đặt cho, phụ thân quả thật chưa từng đọc qua kinh thư."
Nghe Nhạc Phàm trả lời như vậy, lão nhân cũng cảm thấy chán nản nói: "Ngươi đúng là một kẻ nhàm chán!"
Nhạc Phàm cũng trầm mặc… Sau một lúc, lão nhân thật sự cảm thấy khó chịu. Trước kia thì không có kẻ nào lai vãng tới đây, nhưng hôm nay tự nhiên có kẻ đến, nếu không tán gẫu với hắn, chắc lão phiền muộn đến chết mất. Bất đắc dĩ lão đành phải nhìn Nhạc Phàm nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi thế nào mà phải vào đây, lại còn bị giam giữ ở thiết lao."
Nhạc Phàm thật thà đáp: " Vãn bối bị hãm hại."
"Ha ha …" Lão nhân cười to nói: "Kẻ nào phải vào đây đều nói bản thân bị oan uổng, thật sự kỳ lạ mà. Ngươi sao lại không nói gì vậy?" Lão nhân hỏi.
"Tiền bối không tin, vãn bối có nói cũng vô dụng."
Lão nhân nói tự nhiên: "Ta không tin ngươi cũng có thể nói, nói đến khi ta tin ngươi mới thôi."
"Ài! Ngươi thế nào lại không nói gì vậy? Muốn làm lão nhân ta phiền muộn a! Ta tin, ta tin được chưa. Đều là do ta không tốt." Lão nhân vẻ mặt oan ức nói.
Nhạc Phàm nói: "Tiền bối thật sự muốn nghe?"
"Đương nhiên là muốn." Lão nhân khẳng định đáp.
"Hôm nay vãn bối vào thành vốn là muốn mua một vài thứ về cho tiểu muội …" Nhạc Phàm bình tĩnh kể lại chuyện phát sinh hôm nay, đến lúc kể bản thân bị hãm hại thì ngữ khí cũng hết sức bình thản, tựa như mọi chuyện đối với bản thân đều chẳng có khác lạ gì. Nghe Nhạc Phàm kể xong, lão nhân trầm mặc hồi lâu hỏi: "Lúc ấy ngươi hận hay không hận những người đó, đặc biệt là với cha con nhà mãi võ đã hãm hại ngươi?"
"Hận!"
"Bây giờ thì sao?"
"Khinh thường."
"Thế nhân giai trọc nhĩ độc thanh (Thế nhân vẩn đục, chỉ có ngươi là trong sạch), ngươi nói ngươi là trọc hay bọn họ là thanh?"
Nhạc Phàm rùng mình, nói ngay: "Vãn bối chỉ là vãn bối thôi."
"Tiểu huynh đệ có muốn nghe ta kể chuyện xưa của ta không?"
Không để ý xem Nhạc Phàm hồi đáp thế nào, lão nhân liền thở dài nói: "Ta bị giam ở nơi này cũng đã lâu, có thể là ba bốn năm rồi, bất quá thời gian cụ thể thì ta không thể nhớ rõ được, bởi vì hơn nửa cuộc đời của ta sau này đều trải qua trong tù."
Nhạc Phàm nghe vậy trong lòng cả kinh, thầm nghĩ : "Theo lời của lão nhân nói, có lẽ lão đã ở trong tù đến ba bốn mươi năm rồi."
Lão nhân cố gắng nhớ lại nói: "Ách! Ta nhớ rõ ngày ta bị tống giam vào trong ngục có lẽ là năm Vạn Lịch thứ hai mươi tám. Đúng rồi, ngươi giúp ta tính xem đã bao nhiêu năm rồi?"
Nhạc Phàm sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên quá lâu rồi. Năm Vạn Lịch thứ hai mươi tám cho đến bây giờ là năm Sùng Trinh thứ mười một, đúng ba mươi tám năm rồi."
"Ha ha ……" Lão nhân cười to nói: "Ba mươi tám năm, ba mươi tám năm rồi…" Trong câu nói tràn đầy sự bi thương.
"Lão phu tên là Lệ Vân, năm Vạn Lịch thứ mười sáu đỗ tiến sĩ. Lúc ấy chính là lúc bọn uy khấu (giặc Nhật Bản) xâm phạm vào mảnh đất Thần Châu chúng ta, làm nhục quốc uy của Thiên triều, ức hiếp dân chúng. Ta không cam lòng nhẫn nhịn chỉ biết cầm bút, thế nên ta và người thân tham gia sung quân sát khấu.
Khi đó ta không dựa vào hoàn cảnh cũng như chức quan, chỉ có thể bắt đầu làm tiểu tốt, bằng trí tuệ cũng như dũng khí của mình, ta trên chiến trường giết địch vô số, nắm trong tay bao nhiêu thành tích đáng tự hào. Sau hơn mười năm chiến tranh kéo dài, ta đi từ chức đội trường, dần dần lên tới thiên hộ, phó tham quân, rồi lên đến chỉ huy sứ, cuối cùng nhờ chiến công hiển hách nên được hoàng thượng phong chức Trấn Khấu tướng quân đóng ở một vùng duyên hải. Có thể nói, ta đem hết thảy sức lực của bản thân cống hiến cho cuộc chiến bảo vệ quốc gia." Ngữ khí xa xăm, như cảm khái, như hối hận, như phẫn nộ, và có chút bất đắc dĩ.
Nhạc Phàm nhìn vị lão nhân vì nước vì dân này, trong lòng tràn ngập kính nể. Mặc dù hắn trong lòng căm giận thế tục, nhưng cũng không vì thế mà có thành kiến với tất cả mọi người, ít nhất đối với những người tốt với hắn, hắn đều nhớ rõ, vì vậy hắn yên lặng lắng nghe.
Lệ Vân đưa tay lên ngực hỏi: "Ngươi có biết giá trị của một người lính không?"
Nhạc Phàm lắc lắc đầu ……
Lệ Vân có chút thống khổ nói: "Đó là chiến tranh, chỉ có chiến đấu mới thể hiện giá trị của người lính." Tiếp đó Lệ Vân lại hỏi: "Ngươi có biết người lính hy vọng nhất cái gì không?"
Nhạc Phàm lại lắc lắc đầu ……
Lệ Vân nói: "Kỳ thật người lính hy vọng nhất là không có chiến tranh. Có chiến tranh thì có tử vong, không ai hy vọng bản thân tử trận, rồi sau khi mình chết thì thân nhân lấy ai lo liệu".
"Hơn mười năm chiến tranh, ta nhìn thấy huynh đệ chiến hữu từ từ rời bỏ mình mà đi, nhưng không thể làm gì được. Ngươi nói xem, ta cho dù có làm được hoàng đế đi chăng nữa thì có thể làm được gì đây?" Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, nếu bị người khác nghe được khẳng định sẽ là tử tội, có thể liên lụy đến những người xung quanh. Bất quá Nhạc Phàm không có vẻ gì là khẩn trương, ngược lại trên khuôn mặt chỉ có vẻ nhàn nhạt.
"…Chiến tranh kết thúc, sứ mệnh của chúng ta cũng kết thúc, không còn có giá trị gì nữa. Trở lại kinh đô trong tâm trạng thất vọng chán nản, ta nhìn lại những chiến hữu thân thiết của ta, phát hiện người thì bị bỏ đói mà chết, người bị bắt đi làm nô dịch, kẻ thì bị bỏ rơi không ai chiếu cố, bị người người ức hiếp …
Năm đó ta với nghĩa đệ của ta cùng tòng quân, nhưng vì cứu ta, kết quả hắn bị khấu tặc giết chết, trước khi chết nhờ ta cố gắng chiếu cố người thân của hắn. Lúc ấy ta đã đáp ứng. Khi ta tới nhà của hắn, mẫu thân hắn bị người ta đánh chết, còn nữ nhân của hắn không chịu bị làm nhục cũng tự vẫn mà chết. Điều mà ta không nghĩ tới chính là kẻ đã hại chết thân nhân của nghĩa đệ ta lại là con trai của Binh bộ Thượng thư.
Chúng ta ở tiền tuyến gắng sức bảo vệ quốc gia, nhưng những kẻ bại hoại này chẳng những hưởng thụ vinh hoa phú quý, đến ngay cả thân nhân của bọn ta cũng bị chúng làm nhục, sao lại không khiến người người ghê tởm, sao lại không khiến cho mọi người phẫn nộ chứ!
Sau khi ta biết được việc này, liền tố giác với triều đình. Không nghĩ tới việc trong triều đình bọn chúng chẳng những cấu kết thông đồng với nhau, mà còn giết người diệt khẩu, khiến cho không còn chứng cứ. Cuối cùng bởi vì không có chứng cớ nên hoàng thượng cũng không hề hỏi tới việc này.
Nhưng ta sao có thể để những kẻ bại hoại này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vì vậy ta giận dữ xông đến Binh bộ, giết tên Binh bộ Thượng thư kia cùng tám kẻ khác, tiếp đó đến Thượng thư phủ giết nhi tử hắn, tổng cộng hai mươi sáu người. Điều này thật sự là vô cùng thống khoái, quả thực còn thống khoái hơn nhiều so với việc chém giết khấu tặc. Ha ha……" Lệ Vân cười điên cuồng.
"Khặc! Khặc! ……" Nhiều năm qua chưa từng cười lớn, Lệ Vân đột nhiên bắt đầu ho khan dữ dội.
"Thống khoái qua đi cũng là lúc đến sự việc trầm trọng. Hoàng thượng sau khi nghe nói việc này thì trở nên đại nộ, hạ lệnh bắt ta, bãi bỏ chức quan của ta, tống giam ta vào thiên lao.
Nếu chỉ là như vậy, lão phu chết cũng cam lòng. Nhưng sự tình lại không hề đơn giản như ta nghĩ. Kỳ thật hoàng đế sớm đã hoài nghi về lão phu, sợ lão phu càng được lòng binh lính, nên lần này trị tội bất quá cũng chỉ là lấy một cái cớ mà thôi. Ngẫm lại bao nhiêu năm rồi, vị hoàng đế nào đối với những kẻ nắm binh quyền đều luôn luôn tồn tại sự nghi ngờ, đến ngay cả những người đứng đầu cũng không hề bỏ qua.
Chiến sĩ vệ quốc giết địch, chết trên sa trường cũng không hối hận, nhiều năm trung thành ngấm vào xương cốt, thế mà hắn lại trở mặt lạnh lùng. Lão phu lúc tố cáo việc này, trên hợp ý trời, dưới thỏa lòng dân, cho nên chưa bao giờ có ý hối hận.
Không nghĩ tới về sau hoàng thượng tự nhiên lại nghe những lời sàm ngôn, chẳng những đem ta giam vào tử lao, ngay cả người thân trong gia đình ta cũng không buông tha, tất cả đều bị bắt". Lệ Vân nhắm mắt lại như không muốn nhớ lại quá khứ đau thương thống khổ trước kia. “Tiểu huynh đệ, ngươi có biết lão phu vì sao vẫn còn sống đến bây giờ mà chưa bị giết không?" Sau khi nhẹ mở mắt, Lệ Vân hỏi.
Nhạc Phàm trầm ngâm một lát nói: "Bọn họ chưa giết tiền bối, khẳng định là tiền bối còn có chỗ để bọn họ có thể lợi dụng."
Lệ Vân nheo mắt nói: "Ha, đúng vậy, chính bởi vì ta cất giấu trong lòng một bí mật kinh thiên, cho nên ta đến bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa người thân mới có thể bình an." Lệ Vân nhìn ánh trăng bên ngoài song sắt, trong lòng tràn đầy tư niệm. Đêm nay, Nhạc Phàm không hề tu luyện, mà đóng vai làm một thính giả trung thành, lẳng lặng nghe vị lão nhân này kể lại cuộc sống của lão trước kia. Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi không có ai bồi tiếp lão, nghe lão nói chuyện, cho nên lão nhân càng kể chuyện càng có thêm sinh lực, không hề có cảm giác mệt mỏi.
"… Vì bí mật này, hoàng thượng bí mật tống giam ta, dùng nghiêm hình bức cung, phế bỏ võ công của ta, cắt đứt gân mạch tay chân của ta, cuối cùng đem người thân của ta ra uy hiếp ta. Ta không hối tiếc phải chịu sự đau khổ quá lớn như vậy, bảo vệ bí mật này không hề nói ra. Bởi vì ta biết một khi nói ra bí mật này, ta với người thân tất cả đều bị diệt khẩu.
Bọn chúng biết nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không có kết quả. Vì vậy, không biết bọn chúng kiếm từ đâu ra một dị sĩ, muốn dùng mê hồn chi pháp để thôi miên ta. Nhưng đối với kẻ đã có hơn mười năm chinh chiến như ta, ý niệm trong lòng sớm đã vô cùng kiên định, thay vì thôi miên ta, dị sĩ kia bị phản phệ biến thành ngu ngốc. Ha ha…
Khi đó ta trong mắt chúng đúng là rất gan lỳ, khiến chúng muốn giết ta chứ không hề có ý định tha mạng, nhưng chúng không hề tra hỏi được điều gì. Vì vậy chúng đem ta nhốt vào tù, còn đưa người đến canh giữ."
"Vậy người thân của tiền bối ra sao?"
"Ta cùng bọn họ lúc đầu bị tách ra, sau đó họ được những thuộc hạ trước kia của ta cứu ra ngoài. Vốn thủ hạ của ta cũng muốn cứu ta ra ngoài, nhưng trong những kẻ canh giữ ta có một số là đại nội cao thủ. Cho nên bọn họ không thành công, ngược lại còn tử thương thê thảm……" Ngữ khí có vẻ thập phần nặng nề, có thể tưởng tượng tình huống nguy cấp lúc đó.
"Các huynh đệ của ta tịnh không hề bỏ cuộc, có cơ hội là bọn họ đều tìm biện pháp cứu ta. Nhưng mỗi lần họ đến thì lại là một lần bị tử thương thê thảm, cho nên hoàng thượng đem ta giam vào tử lao, nhốt ta với phạm nhân khác cùng một chỗ.
Hơn mười năm trước, không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi hoàng thượng băng hà vẫn không có ai đến hỏi thăm ta, đến vài năm nay ta bị đày tới nơi này.
Bất quá nơi đây cũng rất yên tĩnh, ngoại trừ việc ngục tốt thường xuyên đưa cơm tới, thì bình thường không có ai đến quấy rầy, ngay cả phạm nhân cũng hiếm thấy, sau khi bị bắt giam, không đến một ngày lưu lại ở đây đều sẽ bị chuyển đi chỗ khác, xem ra nha môn nơi này cũng không đơn giản. Vài năm nay ngươi là kẻ đầu tiên bị giam giữ ở thiết lao này ……"
Càng kể đôi mắt lão nhân từ từ khép lại chậm rãi đi vào giấc ngủ …
Kỳ thật Lệ Vân không biết, lúc trước hoàng đế vì giữ bí mật nên tuyên bố bên ngoài là xét lão tội chết, cho nên chuyện của lão chỉ có Vạn Lịch hoàng đế biết. Hoàng đế Vạn Lịch trước khi băng hà chỉ đem bí mật này nói cho nhi tử của mình lúc đó là thái tử Chu Thường Lạc. Sau khi Vạn Lịch băng hà, các vị hoàng tử và vương gia vì tranh đoạt vương vị, cho nên tịnh không hề để ý đến lão. Nhưng người tính không bằng trời tính, thái tử Chu Thường Lạc sau khi lên ngôi hoàng đế được một tháng thì bị hại chết, cho nên Lệ Vân bị quên lãng ở trong tử lao. Mãi đến năm 1630, Sùng Trinh hạ lệnh chỉnh đốn thiên lao, đem tất cả tử tù đày đến đại lao của Trữ Huyền thành, nên Lệ Vân cũng được chuyển tới đây. Căn cứ theo luật của Đại Minh, tất cả tử tù đều có những mối liên hệ quan trọng, phải được canh giữ tốt, không để xảy ra sơ sót gì. Cho nên cho tới bây giờ lão sống cũng tốt lắm, ngoại trừ việc nhiều năm tịch mịch cô độc mà thôi.
Last edited by kimnambin; 27-08-2012 at 07:32 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của samacvuong