Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 19-03-2008, 09:27 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
9. Äảo Saint Joseph

Cái chết của Carbonieri

Ngày hôm qua, Matthieu Carbonieri bạn tôi đã bị má»™t nhát dao trúng tim. Vụ giết ngưá»i đã kéo theo má»™t loạt những vụ giết ngưá»i khác. Anh ta Ä‘ang tắm trần truồng ở xưởng giặt, và khi bị Ä‘ao đâm, mặt còn đầy xà phòng. Khi Ä‘ang tắm gương sen, chúng tôi có thói quen mở sẵn dao và dấu dưới quần áo, để kịp thá»i lấy được ngay nếu có ngưá»i nào vẫn được coi là kẻ thù cá»§a mình bất thần ập đến. Vì lần này không làm như vậy nên anh đã thiệt mạng, kẻ giết bạn tôi là má»™t tên Armeni, suốt Ä‘á»i làm mướn.

ÄÆ°á»£c thiếu tá cho phép, và có má»™t ngưá»i phụ giúp tôi đưa xác anh xuống tận bến. Anh ta nặng ký nên khi xuống đốc, tôi phải nghỉ ba lần. Tôi buá»™c vào chân anh ta má»™t tảng đá to và chẳng bằng má»™t sợi dây thép thay cho sợi dây thừng thưá»ng lệ. Làm như vậy, cá mập không thể cắn đứt dây được và xác anh sẽ chìm xuống đáy mà không bị chúng ăn.

Chuông nhà thá» vang lên khi chúng tôi đến bến tàu. Äã sáu giá» chiá»u. Mặt trá»i lặn ở cuối chân trá»i. Chúng tôi lên ca nô. Trong cái hòm thưá»ng ngày, được dùng cho tất cả má»i ngưá»i, nắp đã được đậy lại Matthieu nằm yên trong giấc ngá»§ vÄ©nh viá»…n. Vá»›i anh ta thế là hết.

“Chèo Ä‘i nàoâ€, - viên cảnh binh cầm lái nói. Chưa đầy mưá»i phút, chúng tôi đã tá»›i dòng lạch chảy giữa hai đảo Royale và Saint-Joseph. Tá»± nhiên, tôi thấy cổ nghẹn lại. Cả chục cái vây cá mập nhô lên khá»i mặt nước, quay vòng rất nhanh trong má»™t khoảng chật hẹp chưa tá»›i bốn trăm mét. Bá»n cá ăn thịt tù đây. Chúng đến thật đúng giá» hẹn và Ä‘iểm hẹn chính xác. Cầu trá»i cho chúng không đớp kịp bạn tôi. Các mái chèo đã được dá»±ng đứng, để chào vÄ©nh biệt. Cái quan tài đã được nâng lên. Thi hài cá»§a Matthieu, liệm trong mấy cái bao bá»™t mì, bị sức nặng cá»§a tảng đá lá»›n lôi theo, đã trượt nhanh xuống biển.

Kinh khá»§ng quá! Cái thi hài vừa rÆ¡i xuống nước, tôi tưởng nó chìm nghỉm thì nó lai bị dá»™i lên mặt nước do bảy, mưá»i hay hai mươi con cá mập - ai biết được, nâng bổng lên. Trước khi chiếc thuyá»n quay mÅ©i, những bao bá»™t mì liệm xác đã bị rách tan nát và má»™t Ä‘iá»u không sao hiểu được đã xảy ra. Matthieu đứng thẳng trên mặt nước chừng hai, ba giây. Cánh tay phải đã mất. Nứa thân ngưá»i anh tiến thẳng vá» phía thuyá»n rồi bị má»™t cái xoáy rất mạnh hút xuống, anh đã biến mất. LÅ© cá mập lao vun vút ở phía dưới va phải đáy thuyá»n, làm má»™t ngưá»i mất thăng bằng suýt ngã xuống nước.

Tôi bước chậm chạp Ä‘i từ bến vá» trại. Không ai Ä‘i theo tôi. Tôi mang cái cáng trên vai và tá»›i quãng bằng nÆ¡i con Brutus tấn công con Danton dạo ná». Tôi dừng lại và ngồi xuống. Trá»i đã tối, nhưng bấy giá» môi có bảy giá». Vá» phía Tây, bầu trá»i còn le lói vài tia sáng nhạt cá»§a vầng dương đã khuất dưới chân trá»i. Còn lại là má»™t màu Ä‘en tối, chỉ thỉ thoảng má»›i có ánh đèn pha cá»§a đảo quét thành má»™t đưá»ng sáng. Lòng tôi nặng chÄ©u. Rõ khỉ! Mày đã muốn xem đám ma, lại là đám ma bạn mày nữa! Thì mày đã được xem, lại được xem kỹ nữa còn gì! Có cả tiếng chuông tiếng chiếc đầy đủ lệ bá»™: má»i thứ! Mày đã được hài lòng rồi chứ? Cái tật tò mò bệnh hoạn cá»§a mày được thá»a mãn rồi còn gì? Bây giá» còn cái việc thanh toán thằng khốn đã giết bạn mày vào lúc nào? Äêm nay. Tại sao lại đêm nay? Chưa được đâu. Hãy còn sá»›m quá, thằng cha chắc hẳn Ä‘ang thá»§ thế đỠphòng hết mức. Nhóm cá»§a hắn có đến mưá»i thằng. Tôi không thể để cho mình mắc bẫy, tá»± dẫn xác đến cho chúng hạ thá»§. Nhưng cÅ©ng không thể để cho chúng tranh thá»§ đánh phá»§ đầu trước được. Thá»­ tính xem tôi có thể có bao nhiêu ngưá»i trợ thá»§ nào? Có bốn ngưá»i, kể cả tôi là năm. ÄÆ°á»£c! Phải thanh toán nó và nếu có thể, tôi sẽ xin chuyển sang đảo Quá»·. Tại đấy, không cần bè, không cần chuẩn bị gì cả; chỉ hai bao dừa khô, là tôi lao xuống biển được rồi. Khoảng cách đến bá» biển tương đối gần, bốn mươi ki-lô-mét theo đưá»ng chim bay. Tính thêm sóng gió và nước thá»§y triá»u, cho là má»™t trăm hai mươi ki~lô-mét Ä‘i. Còn lại là vấn đỠchịu đựng được hay không. Tôi còn khá»e, và hai ngày cưỡi lên túi dừa, lênh đênh trên biển chắc tôi sẽ chịu được.

Tôi nhấc cáng và lên đưá»ng vá» trai. Äến cá»­a, tôi bị lục soát, má»™t việc khác thưá»ng. Chưa bao giá» tôi bị như vậy. Tên lính gác Ä‘oạt con dao cá»§a tôi.

- Ông muốn tôi bị giết hả? Tại sao ông lại lấy dao của tôi? Ông có biết làm như vậy là ông giết tôi không? Tôi mà chết là tội ông đấy.

Không ai trả lá»i tôi, từ lính gác đến bá»n A rập giữ chìa khóa. Há» mở cá»­a và tôi bước vào phòng: “Sao tối mò thế này? Má»i ngày có ba cái đèn, sao hôm nay lại chỉ có má»™t?

Grandet kéo tay áo tôi.

- Papi lại đây.

Căn phòng không ồn ào lắm. Hình như có việc gì nghiêm trá»ng sắp xảy ra hoặc đã xảy ra.

- Tôi bị tước mất dao rồi. Bá»n nó khám tôi lấy luôn.

- Dêm nay cậu không cần đến nó.

- Sao vậy?

- Thằng Armeni và bạn nó đã ở trong nhà tiêu.

- Chúng làm gì ở trong ấy?

- Chúng chết rồi.

- Ai giết chúng?

- Tá»›

- Mau nhỉ. Còn những đứa khác thì sao?

Trong nhóm chúng còn bốn đứa. Paulo đã hứa danh dá»± vá»›i tá»› là chúng sẽ không làm gì, chúng chá» gặp cậu để há»i xem cậu có bằng òng cho chuyện này chấm dứt ở đây không.

- ÄÆ°a cho tá»› con dao.

- Äây cầm lấy dao cá»§a tá»›. Ra nói chuyện vá»›i bá»n đó Ä‘i, tá»› ở lại đây

Tôi tiến lại phía nhóm cá»§a há». Mắt tôi lúc này đã quen dần vá»›i bóng tối lá» má». Rồi tôi cÅ©ng nhận ra nhóm há». Bá»n há» Ä‘ang đứng túm tụm vào nhau, trước võng.

- Paulo, anh muốn nói chuyện với tôi phải không? Phải.

- Nói một mình hay có cả các bạn anh? Anh muốn gì?

Tôi thận trá»ng để má»™t khoảng cách má»™t mét rưỡi giữa chúng tôi. Dao đã được mở sẵn, giấu trong cánh tay áo trái, chuôi dao nằm gá»n trong lòng bàn tay tôi.

- Tôi muốn nói, tôi cho rằng bạn cá»§a anh thế là đã được trả thù xứng đáng rồi. Anh mất ngưá»i bạn thân nhất, còn chúng tôi mất hai. Theo ý tôi, thế là đủ. Anh nghÄ© sao?

- Tôi sẽ xét đỠnghị cá»§a anh, Paul ạ. Äiá»u ta có thể làm được, nếu các anh đồng ý, là hai nhóm thá»a thuận sẽ không làm gì trong vòng tám ngày. Chịu không?

- ÄÆ°á»£c.

Và tôi rút vá».

- Bá»n chúng nó nói những gì vá»›i cậu?

Chúng nó cho là, với cái chết của thằng Armeni và thằng Vô Lô, Matthieu đã được trả thù đủ rồi.

- Không được - Galgani nói.

Garandet không nói gì. Jean Castelli và Louis Gravon đồng ý là phải thá»a thuận đình chiến.

- Còn ý cậu thì sao Papi?

- Trước hết, ai giết Matthieu? Thằng Armeni phải không? Tôi đã đưa ra má»™t Ä‘iá»u thá»a thuận. Tôi đã hứa và bá»n kia cÅ©ng vậy, là trong vòng tám ngày, hai bên sẽ không có ai hành động gì để hại nhau.

- Cậu không muốn trả thù cho Matthieu hả? Galgani há»i.

- Bây giá», Matthieu đã được trả thù rồi, vì cậu ấy mà hai thằng đã chết. Còn giết những thằng khác làm gì?

- Chúng có biết như vậy không đã chứ? Phải tìm hiểu Ä‘iá»u gì?

- Xin lá»—i và chào tất cả. Tá»› cố ngá»§ má»™t chút đây. ít ra tôi cÅ©ng cần được yên tÄ©nh má»™t mình. Tôi nằm dài trên võng. Tôi cảm thấy có má»™t bàn tay lướt trên ngưá»i tôi, nhẹ nhàng rút con dao cá»§a tôi. Trong đêm tối, má»™t giá»ng nói thì thầm:

- Papi cố ngá»§ Ä‘i, nếu ngá»§ được cứ yên tâm mà ngá»§. Bá»n tá»› dù thế nào cÅ©ng thay nhau canh gác.

Cái chết tàn nhẫn, khốn nạn cá»§a bạn tôi là không có lý do chính đáng. Tên Armeni giết anh vì trong đêm đánh bạc, Matthieu đã bắt nó phải trả ngay má»™t trăm sáu mươi francs. Thằng chó đẻ mất thể diện vì bị buá»™c phải bá» tiá»n ra trước mặt bốn chục con bạc khác. Bị Matthieu và Gandet kẹp hai bên, nó chỉ có cách tuân lệnh.

Và nó đã giết má»™t cách hèn nhát má»™t tay giang hồ kiểu mẫu, trong sạch và thẳng thắn vá»›i giá»›i cá»§a mình. Vố này đã làm tôi xúc động mạnh, có má»™t Ä‘iá»u làm tôi thá»a mãn là bá»n giết ngưá»i chỉ sống được vài giá» sau khi chúng phạm tá»™i ác: cÅ©ng chẳng được bao năm. Grandet, khác nào má»™t con hổ, vá»›i tốc độ cá»§a má»™t nhà vô địch, đã thá»c con dao vào cổ từng đứa má»™t, trước khi chúng có thì giá» thá»§ thế. Tôi hình dung chá»— chúng gục xuống chắc phải ngập ngụa máu. Tôi tá»± há»i má»™t cách ngá»› ngẩn: “Không biết ai đã kéo xác chúng vào nhà xí?â€. Nhưng tôi không nói ra. Mắt nhắm nghiá»n, tôi hình dung thấy những tia sáng cuối cùng cá»§a mặt trá»i đỠvà tím má»™t màu thê thảm đã chiếu sáng cái cảnh rùng rợn này: lÅ© cá mập Ä‘ang tranh giành thi thể bạn tôi... Và cái thân trên thẳng đứng, đã cụt má»™t cánh tay, Ä‘ang tiến vá» phía ca-nô?... Rõ ràng là tiếng chuông đã gá»i lÅ© cá mập đến, và lÅ© khốn kiếp ấy biết rằng khi có tiếng chuông là chúng sắp được ăn. Tôi còn thấy hàng chục cái vây cá lóe lên má»™t ánh bạc ảm đạm, lượn tá»›i lượn lui như những chiếc tàu ngầm. Chắc phải tá»›i hÆ¡n trăm con.. Vá»›i Matthieu, vá»›i bạn tôi thế là hết! Con đưá»ng thôi nát đã đưa anh đến tận cùng.

Chết ở tuổi bốn mươi vì má»™t nhát dao do má»™t chuyện tầm phào. Tá»™i nghiệp cho bạn tôi. Tôi chịu hết nổi rồi. Không, không được. Không được đâu. Tôi muốn cho lÅ© cá mập ăn thịt tôi trong khi tôi còn sống, liá»u mình Ä‘i tìm tá»± do, không bị bá»c trong mấy cái túi bá»™t mì, không bị buá»™c vào đá, trói vào dây. Và không có má»™t ai chứng kiến lúc đó, dù là tù nhân hay là lính gác. Không có tiếng chuông nhà thá». Nếu tôibị ăn thịt, thì... chúng sẽ chén tôi lúc tôi còn sống, trong khi tôi Ä‘ang vật lá»™n vá»›i thiên nhiên để tá»›i được đất liá»n.

Thôi Ä‘i. Thôi hẳn Ä‘i. Không còn những cuá»™c vượt ngục chuẩn bị qua quá kỹ càng nữa. Từ đảo Quá»·, chỉ cần hai bao tải đựng đầy dừa, rồi phó mặc cho số mạng, nhá» Æ¡n Trá»i?

Nói cho cùng, đây chỉ là vấn đỠchịu đựng cá»§a thể xác. Bốn mươi tám giá» hay sáu mươi giá»? Má»™t thá»i gian ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, cá»™ng vá»›i sức lá»±c cá»§a cÆ¡ đùi phải bá» ra để kẹp chặt lấy các bao tải dừa, đến má»™t lúc nào đó, liệu có làm chân tôi tê cứng lại không? Nếu tôi may mắn đến được đảo Quá»·, tôi sẽ thá»­. Trước hết phải rá»i đảo Royale, và đến đảo Quá»· đã. Sau rồi sẽ liệu.

- Cậu ngủ chưa, Papi?

- Chưa.

- Cậu uống cà-phê không?

- Nếu có.

Và tôi ngồi trên võng, cầm ca cà~phê nóng Grandet đưa cho tôi cùng một điếu Gauloise đã châm sẵn.

- Mấy giỠrồi?

- Má»™t giá». Tá»› bắt đầu gác từ ná»­a đêm, tá»› thấy cậu cứ trằn trá»c hoài, tá»› biết là cậu không ngá»§ được.

- Äúng đấy. Matthieu chết làm tôi ngao ngán quá chừng, nhưng việc mai táng cậu ấy chá»— lÅ© cá mập còn làm tôi Ä‘au lòng hÆ¡n. Thật là khá»§ng khiếp.

- Tớ không muốn nghe chuyện ấy đâu, Papi ạ. Tưởng tượng cũng thấy được. Lẽ ra cậu không nên đi thì hơn.

- Trước kia tôi cứ nghĩ câu chuyện vỠtiếng chuông là bịa đặt. Rồi với dây thép chẳng vào đá, tôi nghĩ là không bao giỠcá mập có thể đớp được cậu ấy khi đang chìm xuống đáy. Tội nghiệp cho Matthieu, tôi sẽ còn nhìn thấy cái cảnh rùng rợn đó mãi cho đến chết. Còn cậu, cậu làm thế nào để khử được thằng Armeni với thằng Vô Lô lẹ vậy?

- Tá»› ở phía cuối đảo, Ä‘ang ghép má»™t cánh cá»­a cho cá»­a hàng thịt thì nghe tin chúng nó giết bạn cá»§a ta. Lúc ấy là giữa trưa. Äáng lẽ vá» trại, tá»› lại đến xưởng, lấy cá»› cần phải sá»­a ổ khóa. Tá»› đã lồng vào má»™t cái ống dài má»™t thước má»™t con dao găm hai lưỡi. Chuôi dao và ống Ä‘á»u rá»—ng cả. Năm giá» khi vá» trại, tá»› mang cái ống ấy vá». Tên lính gác há»i để làm gì, tá»› nói là cái xà treo võng cá»§a tá»› bị gãy và Ä‘em nay tá»› sẽ dùng cái ống này để thay tạm. Khi tá»› vỠđến phòng, trá»i còn sáng, nhưng tá»› đã để cái ống đó ở chá»— giặt quần áo. Trước khi Ä‘iểm danh, tá»› má»›i ra lấy vá». Trá»i bắt đầu tối. Các bạn đứng quanh che cho tá»› lồng con dao vào cái ống. Thằng Armeni và thằng Vô Lô đứng tại chá»— trước võng cá»§a chúng. Paulo hÆ¡i lùi vá» sau má»™t chút. Cậu biết là Jean Castelli và Louis Gravon can đảm đấy, nhưng già rồi, cÅ©ng không đủ nhanh nhẹn nếu hai bên dàn trận ra đánh nhau. Tá»› muốn hành động trước khi cậu trở vỠđể tránh cho cậu khá»i bị dính dáng vào việc này. Vá»›i thành tích cÅ© cá»§a cậu, nếu cánh ta bị gì, thì cậu sẽ lãnh án tối Ä‘a. Jean đứng ở cuối phòng và đã tắt bá»›t ngá»n đèn ở đấy, Gravon ở đầu phòng đằng kia cÅ©ng làm như vậy. Cả gian phòng gần như tối mò, chỉ có má»™t cây đèn dầu ở chính giữa. Tá»› có má»™t cây đèn pin cá»§a Dega cho. Jean Ä‘i trước, tá»› theo sau. Äến ngang chá»— bá»n chúng, Jean cầm đèn chiếu thẳng vào mặt chúng. Thằng Armeni bị lóa, đưa tay lên che mắt. Tá»› có đủ thì giá» lao cả ngá»n dao vào cổ nó. Äến lượt thằng Vô Lô, cÅ©ng bị lóa, nó đã rút dao và chÄ©a ra phía trước nhưng chẳng biết đâm vào đâu. Tá»› cÅ©ng lao mạnh đến ná»—i con dao xuyên qua cổ sang tận bên kia. Paulo nhào xuống sàn và lăn vào dưới võng. Jean đã tắt đèn, tá»› thôi không Ä‘uổi theo Paulo ở dưới võng, cho nên nó má»›i thoát chết.

- Ai kéo chúng vào nhà cầu?

- Tá»› không biết. Tá»› cho là chính bá»n cùng nhóm vá»›i chúng đã kéo chúng vào đấy để moi hai cái plan dấu trong bụng chúng.

- Chắc phải có đến một ao máu nhỉ?

- Chứ còn gì nữa. Chúng nó đúng là bị chá»c tiết nên máu phải ra đến hết. Tá»› nghÄ© ra mẹo dùng đèn pin trong khi chuẩn bị cái lao. ở xưởng tá»› tình cá» trông thấy má»™t tên lính gác thay pin cho cái đèn cá»§a nó. Tá»› nghÄ© ngay đến cái mẹo ấy, liá»n nhá» Dega kiếm cho má»™t cây đèn pin. Bây giá» thì chúng tha hồ lục soát. Cây đèn pin và cá con dao găm nữa, đã được má»™t thằng A-rập giữ chìa khóa lấy trong xưởng mang đến cho Dega. Vá» phần ấy, không lo bị lá»™. Tá»› cÅ©ng chẳng có gì tá»± trách mình. Bá»n chúng giết Martthieu trong khi mắt cậu ấy đầy bá»t xà phòng, còn tá»› đã giết chúng trong khi mắt chúng đầy ánh đèn pin? Thế là xong nợ. Cậu nghÄ© sao, Papi?

- Cậu làm đúng đấy. Tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào vì cậu đã hành động mau như vậy để trả thù cho bạn, hơn thế, cậu còn nghĩ cách giữ cho tôi được đứng ngoài cuộc trong vụ này.

- Äừng bận tâm đến chuyện ấy. Tá»› chỉ làm bổn phận cá»§a tá»›. Cậu đã chịu đựng nhiá»u và cậu khát khao được tá»± do quá đỗi nên tá»› phải làm việc ấy.

- Cảm Æ¡n cậu, Grandet ạ. Phải, bây giá» tá»› lại càng muốn Ä‘i cho thoát hÆ¡n bao giá» hết. Vậy cậu hãy giúp đỡ làm sao cho việc này ngưng lại đây nhé. Thắng thắn mà nói, tá»› rất ngạc nhiên nếu thằng Armêni, trước khi hành động, đã báo cho nhóm nó biết. Paulo không bao giá» chấp nhận má»™t vụ giết ngưá»i hèn nhát đến thế đâu. Nó biết rõ những hậu quả sẽ phải chịu.

- Tá»› cÅ©ng nghÄ© vậy. Nhưng Galgani thì nói là tất cả bá»n chúng có tá»™i hết.

- ChỠđến sáu giỠxem việc gì sẽ xảy ra. Tôi sẽ không ra ngoài để đổ thùng đâu. Tôi sẽ cáo bệnh để ở lại xem tình hình diễn biến ra sao.

Năm giá» sáng. Bác Trưởng khối đến chá»— chúng tôi: “Các cậu này, ta có nên gá»i vá»ng gác không nhỉ? Tao vừa thấy hai xác chết trong nhà tiêu. Ngưá»i tù già bảy mươi tuổi này muốn cả chúng tôi cÅ©ng tin rằng từ sáu giá» rưỡi tối qua, giá» hai thằng ấy bị giết, bác ta không biết gì cả. Gian phòng chắc bê bết máu, vì vÅ©ng máu ở đúng giữa lối Ä‘i, má»i ngưá»i Ä‘i qua Ä‘i lại bắt buá»™c phải dẫm vào đấy. Grandet cÅ©ng trả lá»i vá»›i cái vẻ thÆ¡ dại như ngưá»i tù già:

- Sao, có hai ngưá»i chết ở trong nhà tiêu à? Từ lúc nào vậy?

- Mày Ä‘i mà há»i xem - ông già nói - Tao ngá»§ từ sáu giá». Bảy giá», tao Ä‘i tiểu, tao bị trượt chân ngã suýt vỡ mặt ra. Tao bật máy lá»­a lên, má»›i biết là máu và trong nhà tiêu, tao trông thấy hai thằng đó.

- Thôi bác cứ gá»i Ä‘i, rồi xem sao.

- ối giám thị ơi, giám thị?

- Làm gì mà to mồm vậy, lão già kia. Cháy nhà hẳn?

- Không đâu, sếp Æ¡i, có hai ngưá»i chết ở nhà xí.

- Bá»n bay muốn tao làm gì nào? Làm cho chúng sống lại chắc? Bây giá» là năm giá» mưá»i lăm chỠđến sáu giá» hẵng hay. Không được cho ai vào cầu tiêu đấy.

- Ông nói thế không được đâu. Vào giỠnày, sắp dậy cả rồi, ai cũng phải đi là, đi đái chứ.

- ÄÆ°á»£c rồi, chỠđấy đã. Äể tao Ä‘i gá»i sếp gác. Ba lính gác, má»™t cai giám thị và ba ngưá»i nữa đã tá»›i. Tưởng há» vào phòng giam nhưng không, hỠđứng bên ngoài cánh cứa sắt.

- Có hai ngưá»i chết ở nhà xí hả?

- Thưa sếp, vâng.

- Từ mấy gi�

- Tôi không biết. Tôi vừa Ä‘i đái thì trông thấy há».

- Những ai vậy?

- Tôi không biết.

- Vậy thì, lão gàn này, tôi nói cho lão biết. Một thằng chét là thằng Armeni, vào xem đi.

- Äúng rồi, đấy là thằng Armeni và thằng Vô Lô. ChỠđến lúc Ä‘iểm danh thôi.

Rồi cả bá»n bá» Ä‘i.

Sáu giá» sáng, chuông reo lần thứ nhất. Cá»­a được mở và có hai ngưá»i phát cà-phê Ä‘i từ chá»— ngưá»i này đến chá»— ngưá»i kia, theo sau là những ngưá»i phát bánh mì.

Sáu giỠrưỡi, là hồi chuông thứ hai. Ngày đã rạng. Và lối đi đầy những vết chân đã dẫm vào máu đêm qua.

Hai viên trại trưá»ng đến. Trá»i đã sáng rõ. Tám giám thị và má»™t bác sÄ© cÅ©ng đến theo.

- Tất cả cởi hết quần áo, đứng nghiêm trước võng cá»§a mình. Trá»i đất Æ¡i! Äây đúng là cái lò sát sinh. Chá»— nào cÅ©ng đầy máu là máu.

Phó trại trưởng vào nhà tiêu trước. Khi trở ra, mặt ông ta trắng bệch. “Äúng là há» bị chá»c tiết. DÄ© nhiên, không ai trông thấy hay nghe thấy gì, phải không?â€.

Im lặng hoàn toàn.

- Ông già, ông là trưởng khối này, hai ngưá»i kia đã cạn hết máu.

- Xin bác sĩ cho biết hỠchết chừng được bao lâu rồi.

- Từ tám đến mưá»i giá». - bác sÄ© nói.

- Thế mà đến tận năm giỠlão mới thấy h� Lão không trông thấy, không nghe thấy gì chứ?

- Phải, tôi vốn nặng tai. Tôi nhìn cÅ©ng chẳng rõ, hÆ¡n nữa tôi đã bảy mươi tuổi, đã bốn mươi năm trong tù. Cho nên, các ông hiểu cho, tôi ngá»§. Sáu giá» tôi đã ngá»§, vì mót Ä‘i tiểu, tôi má»›i phải dậy lúc 5 giá» sáng. CÅ©ng may, vì thưá»ng ngày tôi chỉ dậy khi có tiếng chuông.

- Lão nói đúng, cÅ©ng may mà lão má»›i nhìn thấy đấy nhỉ, - thiếu tá nói, giá»ng châm biếm - Ngay vá»›i chúng tôi, tất cả má»i ngưá»i, giám thị cÅ©ng như tù, tất cả Ä‘á»u ngá»§ ngon lành suốt dêm. Ai khiêng cáng đây, đưa hai cái xác này Ä‘i, Ä‘em tá»›i bệnh viện, để bác sÄ© khám nghiệm. Còn tất cả, Ä‘i ra sân, từng ngưá»i má»™t cứ trần truồng như thế.

Từng đứa chúng tôi Ä‘i ngang qua mấy viên chỉ huy và bác sÄ©. Tất cả các bá»™ phận trên thân thể chúng tôi Ä‘á»u dược xem xét tỉ mỉ. Không ai có thương tích, nhiá»u ngưá»i bị vấy máu. Há» Ä‘á»u nói là há» trượt chân khi bị vào nhà tiêu. Grandet, Galgani và tôi bị kiểm tra tỉ mỉ hÆ¡n má»i ngưá»i.

- Papillon, chỗ anh nằm dâu? - HỠlục soát đồ đạc của tôi - Con dao của anh đâu?

- Dao cá»§a tôi bị ông giám thị tịch thu ngay từ cá»­a, lúc bảy giá».

- Phải - ngưá»i lính nói - Anh ta còn làm toáng lên, nói là ngưá»i ta định giết mình.

- Grandet, dao này của anh hả?.

- Vâng, nó Ỡchỗ của tôi, vậy nó là của tôi. Con dao sạch như một đồng xu mới, không có lấy một dấu vết, được xem xét thật kỹ lưỡng.

Bác sĩ từ nhà tiêu trở ra nói:

- Hai ngưá»i này bị đâm bằng má»™t con dao hai cạnh. Cả hai bị đâm khi Ä‘ang đứng thẳng. Chẳng làm sao hiểu nổi. Không tù nhân nào chịu để bị ngưá»i ta giết như giết con thá» mà không chống cá»±. Phải có ai ở đây bị thương.

- Nhưng bác sĩ thấy đấy, chẳng ai có lấy một vết xước

- Hai ngưá»i này có nguy hiểm không?

- Äặc biệt nguy hiểm, bác sÄ© ạ. Tên tù ngưá»i Armeni hẳn là kẻ đã giết Carbonieri ở xưởng giặt chín giá» sáng hôm qua.

- Xếp việc này lại thôi, - thiếu tá nói, - nhưng cứ giữ dao cá»§a Grandet lại. Tất cả Ä‘i làm hết, trừ ngưá»i bệnh. - Papillon, anh có báo bệnh không?

- Thưa thiếu tá, có.

- Anh không bá» phí thì giỠđể trả thù cho bạn nhỉ. Tôi không bị bịp đâu nhé. Äáng tiếc là tôi không nắm được chứng cá»› gì, và tôi biết là sẽ không bao giá» tìm ra những chứng cá»› ấy. Má»™t lần nữa, ai có gì cần khai không? Ai có thể giúp chúng tôi có được chút ánh sáng vá» hai vụ giết ngưá»i này, tôi hứa là ngưá»i đó sẽ được ra khá»i trại và đưa vỠđất liá»n.

Im lặng hoàn toàn

Cả tổ cá»§a thằng Armeni Ä‘á»u báo bệnh. Thấy vậy, Grandet, Galgani, Jean Castelli và Louis Gravon cÅ©ng cáo bệnh vào phút cuối cùng. Má»™t trăm hai mươi ngưá»i ra cả, gian phòng vắng hẳn. Nhóm tôi có năm đứa, nhóm thằng Armeni, bốn đứa thêm ngưá»i tù sá»­a đồng hồ và ông già khối trưởng luôn mồm càu nhàu không ngá»›t vì phải dá»n dẹp chá»— máu, và má»™t hay hai tù nhân khác trong đó có má»™t tù nhân cao lá»›n ngưá»i Alsace tên là Sylvain.

Anh này sống độc thân trong tù và được má»i ngưá»i quý mến. Anh đã dám má»™t mình làm má»™t việc phi thưá»ng, vì vậy mà bị hai mươi năm tù. Äó là má»™t con ngưá»i hành động, rất được nể trá»ng. Chỉ có má»™t mình, anh đã tấn công má»™t toa xe lá»­a chở bưu kiện trên chuyến tàu tốc hành Paris-bruxelles, đánh gục hai ngưá»i lính gác rồi ném xuống đưá»ng những túi bưu kiện, được đồng bá»n Ä‘i dá»c đưá»ng sắt thu nhặt lại, và có được má»™t món tiá»n lá»›n

Sylvain thấy hai nhóm rầm rì nói chuyện ở góc cá»§a mình, và vì không biết rằng chúng tôi đã thá»a thuận không chống nhau, nên đã lên tiếng:

- Tôi hy vá»ng các anh không dàn trận đánh nhau kiểu ba chàng ngá»± lâm pháo thá»­ chứ?

- Hôm nay thì không - Galgani nói - việc đó để sau hẵng hay.

- Sao lại để sau? Việc gì làm được hôm nay không nên để đến ngày mai - Paulo nói - nhưng tôi thấy không có lý do gì phải chém giết nhau. Anh thấy thế nào, Papillon?

- Tôi chỉ há»i má»™t câu: anh có biết thằng Armeni định làm gì không?

- Xin lấy danh dá»± mà nói rằng tôi không biết gì cả và anh có muốn tôi nói thêm Ä‘iá»u này không? Nếu thằng Armeni không chết rồi, không biết tôi chịu đựng sao nổi việc này.

- Nếu vậy tại sao chúng ta không kết thúc chuyện này cho dứt khoát? - Grandet nói.

- Chúng tôi đồng ý. Chúng ta hãy bắt tay nhau và thôi không bàn tới câu chuyện đáng buồn này nữa.

- Tán thành.

- Tôi làm chứng nhé? - Sylvain nói - Tôi vui lòng thấy việc này được bỠqua.

- Thôi không nói nữa.

Sáu giá» chiá»u, chuông nhà thá» vang lên. Nghe tiếng chuông, tôi không sao quên được cảnh ngày hôm qua, ná»­a thân trên cá»§a bạn tôi tiến vá» phía thuyá»n. Hai mươi bốn giỠđã trôi qua, mà hình ảnh ấy vẫn làm tôi xúc động đến ná»—i tôi không mong thấy dù trong má»™t giây, thằng Armeni và thằng Vô Lô bị lÅ© cá mập rước như vậy.

Galgani không nói má»™t câu nào. Anh ta biết việc gì đã đến vá»›i Carbonieri. Anh ngồi trên võng, hai chân thõng hai bên, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng trống ở trước mặt. Grandet vẫn chưa vá». Tiếng chuông vừa lặng Ä‘i được độ mưá»i phút thì Galgani, chân vẫn Ä‘ung đưa mắt không nhìn tôi, nói nho nhá»: “Tá»› chỉ mong con cá mập nào đã ăn Matthieu đừng đớp miếng thịt cá»§a thằng xá» lá Armeni. Lúc sống thì tách biệt, lúc chết lại cùng năm trong bụng má»™t con cá, nếu thế thì Ä‘á»i chó má quá!â€.

Rõ ràng, việc mất ngưá»i bạn cao thượng và thành thật ấy đã gây ra cho tôi má»™t khoảng trống lá»›n. Tốt hÆ¡n cả là tôi Ä‘i khá»i Royale, và Ä‘i càng sá»›m càng tốt.

Ngày nào tôi cũng nhắc nhở với mình như vậy.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #32  
Old 19-03-2008, 09:28 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Má»™t cuá»™c vượt ngục cá»§a ngưá»i Ä‘iên

- Vì đang có chiến tranh, các hình phạt lại được tăng lên nếu vượt ngục thất bại, lúc này không phải là lúc để lỡ chuyện, phải không, Salvidia?

Cậu ngưá»i ý có hai plan bằng vàng trong Ä‘oàn tàu Ä‘ang bàn vá»›i tôi ở chá»— giặt áo quần sau khi Ä‘á»c tá» yết thị thông báo vá» những biện pháp má»›i đối vá»›i các trưá»ng hợp vượt ngục. Tôi nói vá»›i y:

- Cái án tử hình ấy không làm cho tôi từ bỠý định vượt ngục được đâu. Còn cậu thì sao?

- Papillon Æ¡i, tôi chịu hết nổi rồi và tôi cÅ©ng muốn tếch thẳng luôn. Muốn ra sao thì ra. Tôi đã xin vào làm y tá ở nhà thương Ä‘iên. Tôi biết là tại phòng cung tiêu cá»§a nhà thương lấy có hai cái thùng tôn-nô chứa được 225 lít tức là thừa sức ghép thành bè. Má»™t thùng chứa đầy dầu ô-liu, má»™t thùng đầy dấm. Hai cái thùng ấy mà chằng kỹ vào nhau, sao cho nó không thể tách ra được tôi thấy có cÆ¡ may vỠđược Äất liá»n đấy. Phía bên ngoài tưá»ng bao quanh nhà thương Ä‘iên không bị kiểm soát. Phía trong thưá»ng ngày chỉ có má»™t tên lính y tá gác, có tù phụ giúp, luôn luôn kiểm soát xem bệnh nhân làm gì. Sao cậu không đến đấy vá»›i tôi?

- Làm y tá à?

- Không được đâu. Cậu biết thừa là không bao giá» cậu được làm việc ở nhà thương Ä‘iên. Vừa xa trại giam vừa ít bị kiểm soát, tất cả những Ä‘iá»u đó làm cho ngưá»i ta không đưa cậu đến làm việc ở đây. Nhưng cậu có thể vào đây vá»›i tính cách ngưá»i mất trí.

- Khó đấy, Salvidia ạ. Khi má»™t bác sÄ© đã coi cậu là “điênâ€, ông ta cho cậu được quyá»n tha hồ muốn làm gì thì làm, không hÆ¡n không kém. Cậu được công nhận là không phải chịu trách nhiệm vá» những hành động cá»§a mình. Cậu thá»­ nghÄ© đến trách nhiệm cá»§a má»™t bác sÄ© khi chấp nhận ký vào bản chẩn Ä‘oán ấy? Cậu có thể giết tù, giết cả lính hay vợ lính, hay má»™t đứa con nít cÅ©ng không sao. Cậu có thể vượt ngục, phạm bất cứ tá»™i gì luật pháp cÅ©ng vô phương đối vá»›i cậu. Quá lắm ngưá»i ta cÅ©ng chỉ có thể lá»™t truồng cậu ra rồi tống cậu vào má»™t phòng giam có lót nệm, và cậu phải mặt áo trần lá»±c cá»§a ngưá»i Ä‘iên. Chế độ ấy chỉ kéo dài má»™t thá»i gian, rồi có ngày há» lại phải ná»›i nhẹ cách chữa trị bằng vÅ© lá»±c đó Kết quả là: vá»›i bất cứ hành động nghiêm trá»ng đến đâu, kể cá vượt ngục, cậu cÅ©ng chẳng mất mát gì.

Papillon Æ¡i, tôi tin cậu, tôi muốn vượt ngục vá»›i cậu. Cậu hãy cố làm đủ má»i cách để vào được nhà thương Ä‘iên vá»›i tôi Ä‘i. Vá»›i tư cách là y tá, tôi sẽ giúp cậu chịu đựng được tốt nhất và đỡ đần cậu những lúc gay go nhất. Tôi công nhận rằng không bị Ä‘iên mà phải sống chung vá»›i những ngưá»i nguy hiểm như vậy, cÅ©ng khá»§ng khiếp thật.

- Cậu cứ vỠnhà thương điên đi, Roméo, tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ vấn đỠnày và nhất là tìm hiểu những hiện tượng đầu tiên của bệnh điên để bác sĩ tin được Làm sao cho bác sĩ xếp mình vào loại không phải chịu trách nhiệm gì cũng là ý kiến hay đấy.

Tôi bắt đầu nghiên cứu vấn đỠmá»™t cách nghiêm chỉnh. Thư viện cá»§a trại không có cuốn sách nào vá» vấn đỠnày. Cứ có dịp là tôi bàn luận vá»›i những ngưá»i đã từng mắc bệnh Ä‘iên trong má»™t thá»i gian nào đấy.

Dần dần, tôi đã có ý niệm khá rõ ràng:

1. Tất cả những ngưá»i Ä‘iên Ä‘á»u Ä‘au đầu dữ dá»™i.

2. Há» thưá»ng bị những tiếng ù ù trong tai.

3. Vì thần kinh hỠbị kích thích nên hỠkhông thể nằm lâu ở một tư thế mà không bị một cơn co giật thần kinh thực sự khiến cho cả cái thân thể bị căng thẳng đến tột độ của hỠnấy bật lên như cái lò xo.

Vậy thì phải làm sao để đừng phô bày ra má»™t cách lá»™ liá»…u mà ngưá»i ngoài vẫn phát hiện ra những triệu chứng đó. Bệnh Ä‘iện cá»§a tôi phải vừa đủ nặng để buá»™c bác sÄ© quyết định gá»­i tôi Ä‘i bệnh viện nhưng không dữ dằn để phải đòi há»i những biện pháp đối xá»­ tồi tệ cá»§a các giám thị như: phải mặc áo trấn lá»±c cá»§a ngưá»i Ä‘iên, bị đánh đập, phải nhịn ăn, phải chích bromure, phải tắm bằng nước lạnh nay nước nóng già v.v.... Nếu tôi đóng kịch khéo, tôi có thể làm cho bác sÄ© cÅ©ng bị lừa.

Có má»™t Ä‘iá»u có lợi cho tôi: tại sao, vì lý do gì mà tôi phải giả bệnh? Bác sÄ© không thể giải thích má»™t cách hợp lý vấn đỠnày, chắc chắn tôi có thể thắng cuá»™c trong trò này. Äối vá»›i tôi không có giải pháp nào khác.

HỠđã từ chối không chịu đưa tôi Ä‘i đảo Quá»·. Tôi không còn chịu đựng nổi cảnh ở lại trại sau cái chết cá»§a Matthieu, bạn tôi. Do dá»± làm quái gì! Tôi phải quyết định thôi, thứ hai tôi sẽ báo các bệnh. Thế cÅ©ng không xong, tôi không thể tá»± mình khai bệnh được. Tốt hÆ¡n là để má»™t ngưá»i khác làm việc này, nhưng ngưá»i ấy lại phải là ngưá»i tin rằng tôi Ä‘iên thật má»›i được. Tôi phải làm hai hay ba việc kỳ cục ở phòng giam. Rồi trưởng khối sẽ báo cáo vá»›i cai tù và cai tù sẽ ghi tên cho tôi Ä‘i khám bệnh.

Äã ba ngày nay, tôi không ngá»§, không rá»­a ráy, cÅ©ng không cạo râu. Má»—i đêm tôi thá»§ dâm nhiá»u lần và ăn rất ít. Hôm qua tôi há»i ngưá»i nằm ká» bên tôi sao anh ta lại lấy mất tấm hình tôi vẫn bày ở đầu võng (tấm hình này không há» có bao giỠở chá»— tôi). Anh ta thá» sống thá» chết là không đụng đến đồ đạc cá»§a tôi. Anh ta sợ, và xin chuyển Ä‘i chá»— khác. Thông thưá»ng xúp vẫn được để ở chậu vài phút trước khi Ä‘em chia. Tôi đến gần chậu xúp và trước mặt đông đủ má»i ngưá»i tôi đái vào đấy Ai nấy Ä‘á»u tỠý bá»±c mình, nhưng cái vẻ mặt lầm lầm cá»§a tôi chắc đã làm cho má»i ngưá»i thấy ngán nên không ai nói gì, chỉ có anh bạn Grandet nói vá»›i tôi

- Papillon, sao cậu làm thế?

- Vì hỠquên chưa cho muối.

Rồi chẳng thiết để ý đến những ngưá»i khác, tôi lấy ga-men cá»§a tôi đưa ra để trưởng khối sá»›t xuất cá»§a tôi vào đây

Trong má»™t không khí im lặng hoàn toàn, má»i ngưá»i đã đứng nhìn tôi ăn xúp.

Hai sự việc đó đã đưa đến kết quả là hôm nay, tôi được đưa đến bác sĩ mà không phải xin xỠgì.

- Bác sÄ© có khá»e không?

Tôi nhắc lại câu há»i má»™t lần nữa. Bác sÄ© kinh ngạc nhìn tôi. Tôi nhìn lại ông vá»›i cặp mắt cố tình làm ra vẻ tá»± nhiên như không.

- Tôi vẫn khá»e, bác sÄ© nói. Còn anh. Anh bị ốm phải không?

- Äâu có?

- Thế tại sao anh lại đi khám bệnh?

- Chẳng tại sao cả. HỠnói với tôi là bác sĩ bị ốm.

- Hóa ra không phải, cho nên tôi cÅ©ng mừng. Chào bác sÄ© tôi vá»

- Khoan đã, Papillon. Anh ngồi xuống đây, trước mặt tôi. Anh nhìn vào tôi đi.

Rồi bác sĩ dùng một cái đèn gì chiếu ra một tia sáng nhỠxíu soi vào mắt tôi.

- Bác sĩ không thấy cái mà bác sĩ muốn tìm à?

Äèn cá»§a ông không đủ sáng nhưng dù sao ông cÅ©ng đã hiểu chứ, phải không? Ông có thấy chúng nó không, ông cho tôi biết Ä‘i.

- Thấy gì? Bác sÄ© há»i.

- Ông đừng giở trò ngớ ngẩn, ông là bác sĩ hay là thú y? ông đừng nói với tôi là ông không có thì giỠtrông thấy chúng trước khi chúng trốn mất, hoặc ông không muốn nói với tôi, hoặc ông cho tôi là một thằng ngu.

Mắt tôi ánh lên vì mệt má»i. Bá» ngoài cá»§a tôi, râu chưa cạo, mặt chưa rá»­a, Ä‘á»u góp phần vào màn kịch nhá» cá»§a tôi. Bá»n cảnh sát đứng nghe, sững sá» cả ra, nhưng tôi không há» có má»™t cá»­ chỉ dữ dằn nào khiến há» phải can thiệp. Bác sÄ© có thái độ hòa giải và vá» hùa theo tôi để tôi khá»i bị kích động, ông ta đứng dậy và đặt tay lên vai tôi. Tôi vẫn ngồi yên.

- Phải, tôi không muốn nói cho anh biết, Papillon, nhưng tôi đã có đủ thì giỠđể thấy chúng.

- Bác sÄ© chỉ nói láo, mà mặt vẫn trÆ¡ trÆ¡ ra như thổ địa. Bởi vì tôi biết thừa là ông chẳng thấy quái gì cả ông Ä‘ang tìm ba cái đốm Ä‘en ở trong mắt trái cá»§a tôi chứ gì? Ba cái đốm Ä‘en ấy, tôi chỉ trông thấy chúng khi tôi nhìn vào khoảng không hay lúc tôi Ä‘á»c sách. Nếu lấy gương soi, tôi nhìn thấy mắt tôi rõ ràng, nhưng ba cái đốm thì Ä‘i đâu biệt tăm biệt tích. Há»… tôi cầm gương lên má»™t cái là chúng biến Ä‘i đàng nào mất tang ngay tức khắc.

- Nhập viện ngay, - Bác sÄ© nói - Không phải quay vá» trại nữa, Papillon, anh nói vá»›i tôi là anh không có bệnh phải không? Có thể đúng như vậy, nhưng tôi lại thấy anh mệt má»i lắm, cho nên tôi để anh nghỉ vài ngày ở bệnh viện, anh bằng lòng chứ?

- Chẳng sao cả, được thôi. Bệnh viện hay trại thì cũng vẫn là ở đảo.

Bước đầu đã trót lá»t. Ná»­a giá» sau, tôi đã ở bệnh viện, tại má»™t phòng sáng sá»§a, giưá»ng sạch sẽ, nệm trắng tinh. Ngoài cá»­a treo tấm bảng “Äang theo dõiâ€. Dần dà, do sức ám thị lên đến cao độ, tôi đã thành ngưá»i Ä‘iên. Trò chÆ¡i này cÅ©ng nguy hiểm: cái tật làm cho mồm méo xệch Ä‘i và dùng hai hàm răng cá»­a cắn chặt môi dưới, tôi vẫn nghiên cứu vá»›i má»™t cái gương soi nhá» lén giấu được, tôi quen làm như vậy, nhiá»u lúc tôi tôi bắt gặp thấy mồm mình méo Ä‘i như thế tuy tôi không há» cố ý. Papi Æ¡i, không nên sá»›m chÆ¡i vá»›i cái mẹo vặt này. Nếu cứ ép mình phải tá»± cảm thấy mình mất trí mãi có thể nguy hiểm và để lại cho mình những chứng tật vÄ©nh viá»…n. Nhưng tôi vẫn phải chÆ¡i trò này đến cùng nếu muốn đạt kết quả. Äể vào nhà thương Ä‘iên, được xếp vào loại không chịu trách nhiệm rồi vượt ngục vá»›i anh bạn. Vượt ngục! Hai tiếng kỳ diệu ấy đưa tôi bay bổng, tôi đã hình dung thấy mình ngồi trên hai chiếc thùng ton-nô, được sóng nước đẩy vỠđất liá»n, cùng vá»›i anh bạn thân y tá ngưá»i ý cá»§a tôi.

Bác sĩ thăm bệnh hàng ngày. Ông khám tôi rất kỹ, và lần nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau, lễ độ và hòa nhã. Ông ta có vẻ lo nhưng chưa tin hẳn. Vậy thì tôi phải cho ông ta biết là tôi có những cơn đau nhói ở vùng gáy, và đấy là những triệu chứng đầu tiên.

- Thế nào Papillon? Anh ngủ được chứ?

- Vâng thưa bác sÄ©, nói chung tôi cÅ©ng khá»e. Cám Æ¡n bác sÄ© đã cho tôi mượn tá» báo Match, nhưng ngá»§ thì lại là việc khác. ở sau phòng tôi, có má»™t cái máy bÆ¡m, chắc để tưới cái gì đó: máy chạy suốt đêm, tiếng phòng phòng cá»§a nó cứ dá»™i vào gáy tôi, cứ như là ở trong đầu tôi cÅ©ng có tiếng vang phòng phòng vậy. Cả đêm cứ thế, chịu không nổi. Cho nên tôi rất biết Æ¡n nếu bác sÄ© cho tôi được sang phòng khác.

Bác sÄ© quay sang phía ngưá»i lính y tá và há»i nhá», rất nhanh.

- Có cái máy bơm à?

Y tá lắc đầu ra hiệu không có.

- Giám thị, cho anh ta sang phòng khác. Anh muốn ở phòng nào?

- Càng xa cái máy bơm chết tiệt này càng tốt, phía cuối hành lang. Cảm ơn bác sĩ.

Cá»­a đã được khép chặt, chỉ còn má»™t mình tôi ở trong phòng. Má»™t tiếng động rất nhá», báo cho tôi biết có ngưá»i Ä‘ang theo dõi tôi qua khe nhòm, chắc chắn đấy là ông bác sÄ©, vì tôi không nghe tiếng chân ông Ä‘i xa dần khi ông ra khá»i phòng. Thế là tôi giÆ¡ nắm tay hướng vá» phía tưá»ng che khuất cái máy bÆ¡m tưá»ng tượng cá»§a tôi và tôi kêu lên, không to lắm “Tắt máy Ä‘i? Tắt máy Ä‘i! Äồ khốn kiếp. Äồ thợ vưá»n hạng bét, tưới gì tưới lắm thế?†Rồi tôi lăn ra giưá»ng, vùi đầu dưới gối.

Tôi không nghe được tiếng chiếc nắp đồng cá»§a khe nhòm đóng lại nhưng tôi nhận ra tiếng chân Ä‘i xa dần. Kết luận: ngưá»i nhòm qua khe cứa đúng là bác sÄ©. Buổi chiá»u, tôi được đổi phòng. Chắc tôi đã gây được ấn tượng tốt vào lúc sáng, vì đưa tôi Ä‘i dá»c hành lang chỉ vài bước mà phải có đến hai ngưá»i lính và má»™t ngưá»i tù y tá Ä‘i kèm. Há» chẳng nói gì nên tôi cÅ©ng không nói. Tôi chỉ lặng thinh Ä‘i theo há». Hai ngày sau, tôi cho ra cái triệu chứng thứ hai: những tiếng ù trong tai.

- Khá chứ, Papillon? Anh đã xem tỠtạp chí tôi gửi cho anh chưa?

- Chưa, tôi chưa Ä‘á»c được. Suốt ngày hôm qua và má»™t phần đêm nữa, tôi đã cố tìm cách làm cho con ruồi hay con muá»—i gì đấy vào làm tổ trong tai tôi phải chết ngạt. Tôi đã lấy bông nhét vào tai mà vẫn không ăn thua gì Cánh cá»§a nó cứ rung lên liên hồi không giây nào dứt, hết o-o-o lại đến di-di-di... HÆ¡n thế nữa, lại còn thêm cái cảm giác nhá»™t nhá»™t buồn buồn khó chịu lắm. Äến loạn óc mất thôi, bác sÄ© ạ! Bác sÄ© thấy thế nào? Nếu tôi không làm cho nó chết ngạt được, ta có thể kiếm cách làm cho nó chết Ä‘uối vậy nhỉ, bác sÄ© bảo sao?

Mồm tôi cứ máy máy liên hồi và tôi nhận thấy bác sÄ© đã để ý đến Ä‘iá»u đó, ông ta nắm tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm thấy ông bối rối và phiá»n lòng.

- ÄÆ°á»£c rồi, Papillon Æ¡i, chúng ta sẽ dìm cho nó chết. Chatal, anh rá»­a tay cho anh ấy Ä‘i. Má»—i sáng, những cảnh như vậy cứ lặp Ä‘i lặp lại có cải biên ít nhiá»u, nhưng bác sÄ© vẫn chưa quyết định gá»­i tôi Ä‘i nhà thương Ä‘iên.

Có lần, trong khi thích bromure cho tôi, Chatal báo trước cho tôi biết: “Bây giá» thì ổn rồi. Bác sÄ© nghÄ© nhiá»u lắm nhưng chắc cÅ©ng còn lâu, ông ấy má»›i gá»­i cậu Ä‘i bệnh viện. Nếu cậu muốn ông ta quyết định sá»›m, cậu phải làm cho ông ta thấy là cậu có thể trở nên nguy hiểm má»›i được.

- Anh thấy thế nào Papillon? - Bác sÄ©, có hai y tá và Chatal Ä‘i theo, mở cá»­a vào phòng tôi, và thân mật há»i tôi.

- Ông bá» ngay lối chÆ¡i ấy Ä‘i, bác sÄ©. - Tôi giở thái độ gây gổ ra. - ông biết thừa là không ổn rồi. Tôi muốn há»i trong bá»n ông, ai đã thông đồng vá»›i cái thằng vẫn hành hạ tôi?

- Anh hành hạ anh? Bao gi� Hành hạ thế nào? - Trước hết, bác sĩ có biết các công trình của bác sĩ Arsonval không đã?

- Biết, tôi hy vá»ng là có biết.

- Ông biết là ông ta sáng chế ra má»™t cái máy dao động có nhiá»u làn sóng để ion-hóa không khí xung quanh má»™t bệnh nhân bị loét hành tá tràng. Vá»›i cái máy dao động ấy, ngưá»i ta có thể phóng ra những giòng Ä‘iện. Thế mà, má»™t kẻ thù cá»§a tôi đã đánh cắp má»™t cái máy như thế ở bệnh viện Cayenne. Cứ má»—i lần tôi ngá»§ yên, là nó ấn nút, làm Ä‘iện giật vào đúng bụng và hai đùi tôi. Tôi giật mình, nẩy đến mưá»i phân lên khá»i giưá»ng. Cứ thế ông bảo tôi chống đỡ và ngá»§ nghê sao được? Cả đêm, chẳng lúc nào ngừng. Tôi cứ vừa chợp mắt là pằng má»™t cái, Ä‘iện lại giật, cả ngưá»i tôi cứ nẩy lên như lò xo. Bác sÄ© ạ, tôi không chịu được nữa đâu ông báo cho má»i ngưá»i biết là há»… tôi mà tóm được thằng nào tòng phạm vá»›i nó là tôi giết đấy. Tôi không có vÅ© khí thật nhưng tôi đủ sức bóp cổ nó cho đến chết, dù cho nó là ai. Biết được rồi thì liệu mà giữ lấy thân nhé. Ông cÅ©ng cút Ä‘i vá»›i cái lối: “khá»e không, Papillon?†cái lối chào há»i giả dối cá»§a ông. Tôi nhắc lại cho ông biết đấy, bác sÄ© ạ, ông bá» ngay lối chÆ¡i ấy Ä‘i!

Sá»± việc này đã Ä‘em lại kết quả. Chatal cho tôi biết là bác sÄ© đã dặn dò bá»n gác phải hết sức cẩn thận. Không bao giỠđược mở cá»­a phòng cá»§a tôi mà không có hai hay ba ngưá»i. Phải nói năng ôn tồn vá»›i tôi. Tôi mắc chứng bách hại cuồng, bác sÄ© nói thế, phải đưa tôi Ä‘i nhà thương Ä‘iên càng sá»›m càng tốt.

- Tôi có thể đưa anh ấy Ä‘i nhà thương, chỉ cần má»™t ngưá»i phụ là đủ - Chatal đỠnghị để tránh cho tôi khá»i phải mặc áo trấn lá»±c cá»§a ngưá»i Ä‘iên.

- Papi, anh ăn được chứ?

- Ăn được, Chatal ơi, ăn ngon nữa.

- Anh có thể đi với tôi và ông Jeannus chứ?

- Äi đâu?

- Mang thuốc đến cho bệnh viện, như đi dạo một quãng thôi mà.

- Nào thì đi.

Thế là cả ba chúng tôi rá»i bệnh viện để đến nhà thương Ä‘iên. Vừa Ä‘i Chatal vừa nói chuyện, và khi gần đến nói, Chatal bá»—ng há»i: “Cậu ở trại mãi có chán không, Papillon?â€

- ồ, chán đến tận cổ, nhất là từ khi Carbonieri bạn tôi không còn ở đấy nữa.

- Thế tại sao cậu không ở lại vài ngày ở nhà thương Ä‘iên? Thằng cha có cái máy sẽ không tìm ra cậu để phóng Ä‘iện vào ngưá»i cậu nữa.

- ý hay đấy. Nhưng tớ không bị loạn óc, không biết hỠcó chịu nhận không?

- Cậu cứ để tôi lo việc này, tôi sẽ nói hộ cậu.

Tên cảnh sát nói, mừng vì thấy tôi rÆ¡i vào cái bẫy mà nó tưởng Chatal giăng ra để đánh lừa tôi. Tóm lại, tôi đã vào nhà thương Ä‘iên ở vá»›i cả trăm ngưá»i Ä‘iên khác. Sống vá»›i ngưá»i Ä‘iên, thật chẳng dá»… dàng chút nào. Chúng tôi ngồi từng tốp hai, ba chục ngưá»i ở ngoài sân để thay đổi không khí, trong khi các y tá cá» rá»­a các phòng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u trần truồng suốt ngày đêm. May mà trá»i nóng. Riêng tôi hỠđể lại cho đôi bít tất ngắn.

Tôi vừa được y tá cho một điếu thuốc lá đã châm sẵn. Ngồi giữa nắng, tôi suy nghĩ và tính ra là ở đây đã năm ngày mà chưa liên hệ được với Salvidia.

Má»™t ngưá»i Ä‘iên lại gần tôi. Tên anh ta là Fouchet. Tôi biết câu chuyện cá»§a anh. Mẹ anh bán nhà và gá»­i cho anh mưá»i lăm ngàn francs nhá» má»™t giám thị chuyển, để anh lấy tiá»n vượt ngục. Tên đó được năm ngàn và phải đưa cho anh mưá»i ngàn. Nhưng y đã lấy tất rồi Ä‘i Cayenne. Khi Fouchet qua má»™t đưá»ng dây khác biết được là mẹ anh đã gá»­i tiá»n cho anh và bà mẹ đã hy sinh tất cả má»™t cách vô ích, anh ta nổi cÆ¡n Ä‘iện và ngay hôm đó, anh đã tấn công các giám thị. Nhưng anh chưa kịp làm gì há» thì đã bị chế ngá»± ngay. Từ ngày ấy, cách đây đã ba, bốn năm, anh ở nhà thương Ä‘iên.

- Cậu là ai?

Tôi nhìn con ngưá»i đáng thương vừa há»i tôi. Hắn còn trẻ, chỉ chừng ba mươi tuổi.

- Tá»› là ai à? Má»™t ngưá»i đàn ông bình thưá»ng, như cậu thôi, không hÆ¡n không kém.

- Cậu trả lá»i ngá»› ngẩn lắm. Tá»› đã thấy rõ, cậu là đàn ông rồi. Tá»› muốn há»i cậu là ai? NghÄ©a là cậu tên gì?

- Papillon.

- Papillon à? Cậu là con bướm à? Khổ cho cậu rồi. Bướm phải bay và có cánh, thế cánh của cậu đâu?

- Tớ đánh mất rồi.

- Phải tìm cho ra, có cánh má»›i vượt ngục được. Bá»n lính không có cánh. Cậu sẽ ăn đứt chúng. ÄÆ°a thuốc lá cá»§a cậu cho tá»›.

Tôi chưa kịp đưa, hắn đã giật lấy. Rồi hắn ngồi.. trước mặt tôi hút, vẻ say sưa.

- Còn cậu, cậu là ai?

- Tá»› là thứ thịt để cho ôi. Cứ má»—i lần ngưá»i ta đưa cho tá»› cái gì cá»§a tá»›, là ngưá»i ta lại lừa tá»›.

- Tại sao vậy?

- Nó là như vậy. Cho nên tá»› giết bá»n cai tù, càng nhiá»u càng tốt. Äêm nay, tá»› đã treo cổ hai đứa. Nhưng đừng nói vá»›i ai nhé!

- Tại sao cậu lại treo cổ chúng?

- Chúng nó đã ăn cướp nhà của mẹ tớ. Mẹ tớ gửi nhà của bà cho tớ, chúng nó thấy nhà đẹp, chúng giữ lại và ở ngay tại đấy. Tớ treo cổ chúng lên, không hay sao?

- Cậu có lý. Như vậy chúng không thể lợi dụng nhà của mẹ cậu được.

- Thằng cai bự ở đằng kia, sau hàng rào sát ấy, cậu thấy không? Nó cũng ở nhà ấy đấy. Thằng đó, tớ cũng sẽ giết nó thôi, cậu cứ tin ở tớ.

Rồi anh ta đứng lên và bỠđi.

Trá»i đất Æ¡i! Sống giữa những ngưá»i Ä‘iên, chẳng có gì là vui thú, mà còn nguy hiểm nữa. Ban đêm, có tiếng kêu la ở khắp bốn phía và vào những đêm trăng rằm, những ngưá»i Ä‘iên lại càng bị kích thích hÆ¡n. Vì sao tuần trăng lại ảnh hưởng đến hành động cá»§a ngưá»i Ä‘iên? Tôi nhận xét thấy thế nhiá»u lần nhưng không giải thích nổi.

Bá»n cai có nhiệm vụ báo cáo vá» những ngưá»i Ä‘iên phải theo dõi. Vá»›i tôi, chúng còn đối chiếu thêm vá»›i những việc khác. Chẳng hạn chúng cố tình quên không cho tôi ăn má»™t bữa. Tôi có má»™t cái gậy và má»™t sợi dây, và tôi làm Ä‘iệu bá»™ câu cá. Tên xếp gác há»i tôi:

- Cá có cắn câu không, Papillon?

- Chúng không cắn mồi được. Có má»™t con cá nhá» cứ lẽo đẽo theo tôi hoài, má»—i khi cá lá»›n sắp đớp mồi, nó lại báo trước: “Chú ý, đừng đớp, Papilìon Ä‘ang câu đấyâ€. Vì thế tôi chẳng được con nào bao giá». Nhưng tôi vẫn cứ câu. Chắc có ngày sẽ có má»™t con cá không tin con cá nhá» kia.

Tôi nghe thấy tên lính đó nói vá»›i y tá: “Thằng cha này Ä‘iên thật rồiâ€.

Khi tôi phải ngồi ăn ở bàn công cá»™ng tại nhà ăn, tôi không sao ăn được đĩa đậu đũa cá»§a tôi. Có má»™t thằng rất to con, cao ít ra đến má»™t mét chín mươi, tay chân và ngá»±c đầy lông lá trông như con khỉ, nó chá»n tôi làm nạn nhân để nó hành. Thoạt tiên nó luôn luôn ngồi cạnh tôi. Äậu được dá»n ra, Ä‘ang rất nóng cho nên muốn ăn phải đợi cho nguá»™i đã. Vá»›i chiếc muá»—ng gá»—, tôi xúc từng ít má»™t và cứ thế ăn được vài thìa. Ivanhoe - thằng cha tưởng mình là trang kỵ sÄ© thá»i Trung thế ká»· - cầm đĩa cá»§a nó lên, đổ vào lòng bàn tay và ăn hết trong năm phút. Rồi nó tá»± tiện lấy đĩa cá»§a tôi và cÅ©ng làm như vậy Khi đĩa đã nhẵn như chùi, nó đặt mạnh trước mặt tôi và nhìn tôi vá»›i cặp mắt to, vằn tia máu như muốn nói: “Mày đã thấy tao ăn đậu chưa?â€. Tôi bắt đầu chán ngấy Ivanhoe, và vì tôi chưa được xếp hẳn vào loại Ä‘iên nên tôi quyết định cho nó má»™t đòn để gây tiếng vang. Hôm nay lại là ngày ăn đậu đũa, Ivanhoe không bá» qua cho tôi. Nó đến ngồi cạnh tôi. Bá»™ mặt rồ dại cá»§a nó trông rạng rỡ hẳn lên. Nó tấm tắc hưởng trước ná»—i khoái trá được chén phần đậu cá»§a nó và cả cá»§a tôi. Tôi Ä‘em theo má»™t cái hÅ© sành to và nặng, đựng đầy nước. Thằng cha khổng lồ vừa cầm đĩa cá»§a tôi lên và bắt đầu đồ đậu vào mồm thì tôi đứng lên, lấy hết sức bình sinh đập hÅ© nước vào đầu nó. Thằng cha rống má»™t tiếng như bò rồi gục xuống. Ngay lập tức, những ngưá»i diên, tay vẫn cầm đĩa thức ăn cá»§a mình. xông vào đánh nhau loạn xạ. Cảnh ồn ào như vỡ chợ bắt đầu. Cuá»™c loạn đả tập thể này lại có thêm những tiếng la hét cá»§a tất cả lÅ© ngưá»i Ä‘iên trong bệnh viện hòa theo.

Bốn viên y tá lá»±c lưỡng đã bế thốc tôi lên không nương nhẹ chút nào và đưa ngày tôi vá» phòng, tôi kêu váng lên là: “Ivanhoe đã ăn cắp cái bóp trong đó có giấy căn cước cá»§a tôiâ€. Lần này thì đạt yêu cầu! Bác sÄ© quyết định xếp tôi vào loại không phải chịu trách nhiệm vá» bất kỳ hành động nào cá»§a mình. Tất cả các cai tù Ä‘á»u nhất trí nhận định chứng bệnh cá»§a tôi là Ä‘iên thuá»™c loại hiá»n, nhưng cÅ©ng có những lúc rất nguy hiểm. Äầu Ivanhoe được băng bó tuyệt đẹp. Hình như tôi đã làm da đầu nó rách dài đến tám phân. CÅ©ng may mà nó không ra Ä‘i dạo cùng giá» vá»›i tôi.

Tôi đã nói chuyện được vá»›i Salvidia. Anh đã làm được chìa khóa giả mở gian phòng để thùng ton-nô. Anh Ä‘ang kiếm cho đủ dây thép để chẳng các thùng ấy lại vá»›i nhau. Tôi nói vá»›i anh ta là tôi sợ dây thép dá»… bị đứt do các thùng ton-nô ra đến biển sẽ co kéo nhau, có lẽ nên dùng thừng chão, dẻo hÆ¡n. Anh sẽ cố kiếm thứ đó, cả dây thừng và dây thép. Anh còn phải đánh ba cái chìa khóa nữa: má»™t cái mở phòng tôi, má»™t cái má» cá»­a hành lang dẫn đến phòng tôi và má»™t cái mở cá»­a chính nhà thương Ä‘iên. Các phiên gác không nhiá»u lắm. Má»—i phiên gác dài bốn giá», chỉ có má»™t lính canh. Từ chín giá» tối đến má»™t giá» sáng rồi từ má»™t giỠđến năm giá». Hai cai tù đến phiên trá»±c cá»§a mình chỉ ngá»§ và không Ä‘i tuần lần nào. Há» á»· vào ngưá»i tù y tá cùng gác vá»›i há». Vậy là ổn, chỉ cần bình tÄ©nh chá». Nhiá»u nhất là má»™t tháng.

Viên sếp gác đã cho tôi má»™t Ä‘iếu xì gà loại tồi y Ä‘ang hút dở khi tôi ra sân. Tuy thuốc tồi, tôi cÅ©ng thấy ngon tuyệt. Tôi nhìn lÅ© ngưá»i trần truồng, hát há»ng, khóc lóc vung chân vung tay loạn xạ, nói má»™t mình. Há» còn ướt sÅ©ng nước vì vừa tắm trước khi ra sân, thân thể há» còn mang những vết bầm do bị đánh đập hoặc tá»± há» gây ra, cùng vết dây chẳng cá»§a áo trấn lá»±c thắt quá chặt. Äúng là thảm cảnh cuối cùng trên con đưá»ng đến nÆ¡i ruá»—ng nát. Có bao nhiêu ngưá»i Ä‘iên này được các bác sÄ© tâm thần ở Pháp buá»™c phải chịu trách nhiệm vá» má»i hành động cá»§a mình?

Titin - đấy là tên ngưá»i ta thưá»ng gá»i anh ta - cùng Ä‘i má»™t chuyến vá»›i tôi năm 1933. Anh đã giết má»™t ngưá»i ở Marseille, rồi gá»i xe ngá»±a, cho nạn nhân lên xe, bảo xe chở tá»›i bệnh viện, và đến nÆ¡i anh đã nói: “Hình như anh ta bị bệnh, các ông săn sóc giùm cho†Anh bị bắt ngay. Các bồi thẩm nhất định không chịu coi anh ta là thuá»™c loại không phải chịu trách nhiệm, dù chút ít, vá» hành động cá»§a mình. Mà đúng là anh có Ä‘iên má»›i làm như vậy. Ngưá»i bình thưá»ng dù ngá»› ngẩn đến đâu cÅ©ng chẳng ai làm như vậy. GiỠđây, Titin Ä‘ang ngồi cạnh tôi. Anh ta bị kiết lỵ kinh niên. Anh ta giống như má»™t cái xác chết biết Ä‘i. Anh nhìn tôi vá»›i đôi mắt xám chì, không hồn. Anh nói vá»›i tôi: “Anh bạn đồng hương Æ¡i, có những con khỉ con ở trong bụng tôi. Có những con ác lắm, chúng cắn ruá»™t cá»§a tôi và khi tôi Ä‘i ra máu là lúc chúng Ä‘ang cáu giận đấy. Những con khác thuá»™c giống khỉ xù toàn lông cả là lông, có những bàn tay êm dịu như tÆ¡. Chúng nhẹ nhàng xoa vuốt tôi và ngăn không cho lÅ© ác kia cắn tôi: khi lÅ© khỉ con hiá»n lành này chịu khó bảo vệ tôi, tôi không Ä‘i ra máuâ€.

- Cậu có nhớ Marseille không, Titin.

- Tất nhiên là nhá»› chứ. Nhá»› kỹ nữa là khác. Quảng Trưá»ng Chứng khoán vá»›i những thằng cha chuyên chÆ¡i chứng khoán và những băng trấn lá»™t...

- Cậu có nhớ được tên vài thằng không? Thằng Thần hám lợi? Le Gravat? Clément chẳng hạn?

- Không, tôi không nhớ tên thằng nào hết, chỉ nhớ thằng cha đánh xe ngựa chở thằng bạn bị bệnh của tôi và tôi đến nhà thương. Tôi còn nhớ nó đã nói tôi là nguyên nhân làm bạn tôi bị bệnh. Có thế thôi.

Tá»™i nghiệp cho Titin, tôi cho anh ta mẩu xì gà và tôi đứng lên, lòng xót thương vô hạn. Con ngưá»i khốn khổ này rồi sẽ chết như má»™t con chó. Äúng là sống chung vá»›i những ngưá»i Ä‘iên rất nguy hiểm, nhưng biết làm sao được? Tôi cho đấy là cách độc nhất để tổ chức vượt ngục mà không lo bị trừng phạt.

Salvidia đã gần hoàn thành các công việc chuẩn bị. Anh ta đã có được hai cái chìa khóa, chỉ thiếu chìa khóa phòng tôi. Anh đã xoay được má»™t cuá»™n dây thừng rất tốt, thêm vào đó, anh còn tháo võng để bện má»™t cuá»™n dây có năm sợi. Vá» mặt này, má»i việc Ä‘á»u tốt. Tôi muốn mau mau chuyển sang hành động vì vừa đóng kịch vừa chịu đựng cảnh này thật gay go. Äể được tại phòng này trong khu nhà thương. thính thoảng tôi phải lên má»™t cÆ¡n Ä‘iên.

Tôi đã lên má»™t cÆ¡n giống như thật đến mức các y tá tống tôi vào bồn tắm nước nóng già và chích cho tôi hai mÅ©i bromure. Cái bồn tắm này phá»§ má»™t tấm vải bạt rất dày để giữ cho tôi không ra được. Chỉ có má»™t lá»— hổng để tôi thò đầu ra. Tôi ở trong bồn tắm loại làm cho ngưá»i Ä‘iên này được hai giá» thì Ivanhoe bước vào phòng. Tôi hết hồn khi thấy cách hắn nhìn tôi. Tôi sợ nó bóp cổ tôi, đến chết khiếp. Tôi bị bó tay dưới tấm vải, tôi không thể nào tá»± vệ được.

Nó tiến lại gần tôi, đôi mắt thao láo cá»§a nó chăm chú dòm tôi, có vẻ như cố nghÄ© xem nó đã từng trông thấy ở đâu cái đầu từ dưới lá»›p vải này nhô lên. HÆ¡i thở cá»§a nó và má»™t mùi thối khẳn phả vào mặt tôi. Tôi muốn kêu cứu nhưng tôi sợ tiếng kêu cá»§a tôi làm cho nó càng thêm hung dữ. Tôi nhắm mắt lại chỠđợi, tôi tin chắc là hai bàn tay há»™ pháp cá»§a nó sắp chít lấy cổ tôi. Tôi không dá»… quên được những giây phút hãi hùng ấy. Sau, nó quay Ä‘i, đảo má»™t vòng quanh gian phòng, rồi tá»›i chá»— những vòng vô lăng vặn vá»›i nước. Nó đóng vá»›i nước lạnh và mở hết mức vá»›i nước nóng. Tôi kêu thét lên, vì tôi Ä‘ang bị luá»™c chín thật sá»±. HÆ¡i nước tá»a kín phòng, tôi bị ngợp thở vì hÆ¡i nước, tôi cố vùng vẫy cuống cuồng để thoát ra khá»i tấm vải chết tiệt này nhưng vô ích. Sau rồi cÅ©ng có ngưá»i đến cứu tôi. Bác cai tù thấy hÆ¡i nước lá»t từ các cá»­a sổ ra. Khi tôi ra khá»i được cái nồi hầm này, tôi bị bá»ng nặng và Ä‘au như má»™t linh hồn dưới há»a ngục, nhất là ở đùi và bá»™ phận sinh dục, ở đấy da đã bị lá»™t ra. Tôi được bôi acid pieric và được vào nằm trong phòng nhá» cá»§a bệnh xá. Vết bá»ng cá»§a tôi nặng đến mức há» phải gá»i bác sÄ© đến khám. Tôi được chích vài mÅ©i thuốc morphin để chịu đựng được trong hai mươi bốn giỠđầu. Khi bác sÄ© há»i tôi việc gì đã xảy ra tôi nói là trong bồn nước có má»™t ngá»n núi lá»­a bắt đầu phun. Chẳng ai hiểu đầu Ä‘uôi ra sao. Và viên y tá gác đổ lá»—i cho ngưá»i chuẩn bị nước tắm đã Ä‘iá»u chỉnh lá»™n hai cái vá»›i nước.

Salvidia, sau khi bôi acid picric cho tôi đã Ä‘i ra. Anh đã sẵn sàng và nói vá»›i tôi, may mà tôi được ở bệnh xá vì nếu cuá»™c vượt ngục thất bại, tôi có thể trở vá» khu vá»±c này mà không sợ có ai trông thấy. Anh phải cấp tốc làm má»™t chiếc chìa khóa giả cá»§a phòng này. Anh đã lấy dấu chià khóa bằng má»™t mẩu xà phòng. Ngày mai sẽ có chìa. Chỉ cần tôi cho biết ngày nào tôi đỡ Ä‘au, đủ sức để lợi dụng phiên gác đầu tiên cá»§a ngưá»i coi tù không Ä‘i tuần.

Chúng tôi quyết định là đêm nay sẽ trốn Ä‘i trong phiên gác từ má»™t giỠđến năm giá» sáng. Salvidia không phải trá»±c. Äể tranh thá»§ thá»i gian, anh sẽ dốc hết thùng ton-nô dấm vào hồi mưá»i má»™t giỠđêm. Thùng dầu sẽ được để nguyên vì biển động, có thể dầu phá»§ lên nước biển sẽ làm dịu bá»›t sóng khi chúng tôi xuống nước. Tôi mặc má»™t cái quần làm bằng bao bá»™t mì, dài tá»›i đầu gối và má»™t cái áo va-rÆ¡i bằng len, má»™t con dao tốt dắt vào thắt lưng. Tôi còn Ä‘eo má»™t cái túi nhá» không thấm nước ở cổ, trong đựng ít thuốc lá và má»™t cái máy lá»­a. Salvidia thì chuẩn bị sẵn má»™t túi dết không thấm nước đựng bá»™t sắn trá»™n vá»›i dầu ăn và đưá»ng, chừng ba ki-lô, theo lá»i anh nói. Äã khuya rồi. Tôi ngồi trên giưá»ng, đợi anh đến. Tim tôi đập thình thình. Chỉ trong chốc lát, cuá»™c vượt ngục sẽ bắt đầu. Cầu Trá»i và vận may đến vá»›i tôi để cuối cùng tôi thành công, vÄ©nh viá»…n thoát được ra khá»i con đưá»ng thối rữa này. Äiá»u lạ lùng là tôi chỉ có má»™t ý nghÄ© thoáng qua vá» quá khứ. Tôi nghÄ© vá» bố tôi và vá» gia đình tôi. Không có má»™t hình ảnh nào vá» phiên tòa đại hình, vá» các bồi thẩm hay vá» viên biện lý.

Khi cửa được mở ra, tôi bất chợt thấy cảnh Matthieu bị lũ cá mập rước đi thẳng đứng.

Lên đưá»ng nào, Papi.

Tôi Ä‘i theo anh. Anh vá»™i khóa cá»­a và giấu chìa khóa ở góc hành lang: “Mau lên, làm thật mau Ä‘iâ€. Chúng tôi đến nhà kho, cá»­a đã mở. Vần cái thùng tôn-nô rá»—ng ra dá»… như chÆ¡i. Anh lấy dây thừng cuốn quanh ngưá»i, tôi thì cuốn dây thép. Tôi vá»› cái túi dết bá»™t, và trong đêm tối Ä‘en như má»±c, tôi bắt đầu lăn cái thùng tôn- nô cá»§a tôi ra phía biển. Anh lăn thùng dầu theo sau. May là anh rất khá»e nên đã dá»… dàng kìm được cái thùng khi nó lăn xuống đưá»ng dốc thẳng đứng này.

- Từ từ thôi, cứ từ từ, cẩn thận đừng để nó lăn quá nhanh. Tôi chá» anh, để phòng trưá»ng hợp anh thả thùng ton-nô cá»§a anh ra sẽ bị thùng cá»§a tôi chặn lại. Tôi Ä‘i giật lùi, tôi Ä‘i trước, thùng ton-nô cá»§a tôi lăn theo sau. Chúng tôi xuống đến cuối con đưá»ng nhá» không khó khăn lắm. Có má»™t lối hẹp để ra biển, nhưng sau đó là khu có đá khó vượt qua được.

Dốc hết dầu ra, để thùng đầy, không sao đưa qua được quãng có đá đâu. Gió thổi mạnh và sóng đập ào ào vào bỠđá.Thùng đã được trút hết dầu, xong xuôi “Nứt cho chặt. ChỠđây, đậy miếng sắt tây này lên đấyâ€. Các lá»— đã được bịt kín. “Äóng cho chặt các đầu Ä‘inhâ€. Tiếng sóng gió ầm ầm, không thể nào nghe thấy tiếng đóng Ä‘inh. Khó mà khiêng nổi hai cái thùng ton-nô đã được cá»™t chặt vào nhau này. Má»—i thùng chứa được hai trăm hai mươi lăm lít. Thật cồng ká»nh, khuân vác rất vướng. Äịa Ä‘iểm anh bạn tôi chá»n cÅ©ng không dá»… dàng xoay trở. “Äẩy Ä‘i nào, trá»i đất Æ¡i! Nâng lên má»™t chút. Cẩn thận đợt sóng này đấyâ€. Cả hai đứa chúng tôi và cả đôi thùng ton-nô bị nhấc bổng lên và bị ném mạnh vào đá. “Cẩn thận, không chừng bị bể tanmất, chưa kể là ta còn bị gãy chân gãy tay nữa!.

- Cứ bình tÄ©nh, Salvidia! Cậu Ä‘i trước ra phía biển hay lại đằng sau đây thì hÆ¡n. Äó, ở chá»— ấy được rồi. Khi tôi kêu, cậu kéo mạnh nhé. Tôi cÅ©ng đẩy và chắc chắn ta sẽ ra khá»i được quãng đá này thôi. Muốn thế, phải giữ cho vững và đứng cho chắc tại chá»—, dù có bị sóng ập đếnâ€...

Tôi cứ gào lên ra lệnh cho anh, giữa tiếng sóng gió ào ào này, tôi chắc anh nghe được: má»™t con sóng lá»›n đổ ập xuống cái khối cứng nhắc gồm đôi thùng ton-nô, anh và tôi. Lúc ấy tôi Ä‘iên tiết, lấy hết sức đẩy mạnh chiếc bè. Anh ta chắc cÅ©ng kéo tá»›i vì bá»—ng nhiên tôi thấy nhẹ nhõm và bập bá»nh trên sóng. Anh ta leo lên thùng ton-nô trước tôi và đúng lúc tói định trèo lên thì má»™t đợt sóng thật mạnh đẩy từ dưới lên, quăng chúng tôi như má»™t cá»ng lá lên má»™t tảng đá nhô ra xa hÆ¡n cả. Con sóng xô mạnh đến ná»—i hai cái thùng bị bá»­a toang ra má»—i nÆ¡i má»™t mảnh. Khi sóng rút, tôi thấy mình bị kéo ra xa, cách tảng đá đến hai mươi mét. Tôi bÆ¡i và bị má»™t con sóng khác đẩy thẳng vào bỠđặt ngồi giữa hai tảng đá. Tôi đã kịp bám giữ để khá»i bị cuốn ra khÆ¡i. Khắp ngưá»i bị bầm giập, tôi đã vùng thoát được nhưng khi đến chá»— cạn, tôi má»›i nhận ra là tôi bị trôi xa cách chá»— chúng tôi xuống nước đến má»™t trăm mét. Không gìn giữ gì cả, tôi la to: “Salvidia Roméo! Anh ở đâu đấy?â€. Không có tiếng đáp lại. Mệt rã rá»i, tôi nằm trên đưá»ng Ä‘i, cởi quần dài, áo va-rÆ¡i và lại trần truồng chẳng mang gì ngoài đôi bít tất ngắn ở chân. Trá»i đất thiên địa, anh bạn tôi ở đâu rồi? Tôi lại kêu váng lên: “Cậu ở đâu đấy?â€. Chỉ có tiếng gió, biển và sóng đáp lại. Tôi ngồi đấy, không biết bao nhiêu lâu, thẫn thá», bị suy sụp hoàn toàn cả vá» thể chất lẫn tinh thần. Rồi tôi khóc vì bá»±c tức và quẳng Ä‘i cái túi nhá» Ä‘eo ở cổ đựng thuốc lá và máy lá»­a - biểu hiện mối quan tâm ruá»™t thịt cá»§a anh bạn đối vá»›i tôi, vì anh không hút thuốc.

Äứng trước gió, trước những đợt sóng quái đản Ä‘ang quét tất cả má»i thứ, tôi giÆ¡ nắm tay lên và nguyá»n rá»§a Trá»i: “Äồ xá» lá, đồ chó đẻ, đồ pê-đê, mi không thấy hổ thẹn vì cứ bám riết lấy ta mà hành hạ như thế này ư? Chúa lòng lành gì mi? Mi chỉ là đồ đáng ghê tởm, đúng thế đấy, mi là kẻ xa-đích, kẻ đáng nguyá»n rá»§a! Mi là đồ thoái hóa! Ta sẽ không bao giá» gá»i tên mi nữa! Mi không xứng đáng chút nào!â€. Gió đã dịu dần và cảnh êm ả đã làm tôi tỉnh táo trở vá» vá»›i thá»±c tại.

Tôi sẽ trở lên nhà thương điên và nếu có thể, lại lê vỠbệnh xá. Chỉ cần chút ít may mắn, tôi có thể làm được việc ấy

Tôi leo dốc và chỉ nghÄ© má»™t Ä‘iá»u: trở vá» nằm vào giưá»ng mình. Không để ai trông thấy, không để ai biết. Tôi đã tá»›i hành lang bệnh xá mà không gặp trở ngại. Tôi phải nhảy qua tưá»ng bệnh viện vì tôi không biết Savidia giấu chìa khóa cổng chính ở đâu.

Tôi chẳng phải tìm lâu cÅ©ng thấy chìa khóa cá»­a bệnh xá. Tôi vào phòng và khóa trái hai lần cá»­a phòng tôi lại Tôi ra cá»­a sổ, ném chìa khóa Ä‘i thật xa. Nó rÆ¡i phía bên ngoài tưá»ng. Và tôi đã vào giưá»ng nằm. Vật duy nhất có thể tố cáo việc tôi làm, là đôi bít tất còn ướt Tôi dậy Ä‘i vào nhà cầu để vắt cho kiệt nước. Tôi kéo chăn lên tận mặt và dần dần ấm ngưá»i được đôi chút. Gió và nước biển đã làm tôi tê cóng. Không biết bạn tôi có bị chết Ä‘uối thật không? Có thể anh ấy bị sóng cuốn đì xa hÆ¡n tôi, đến tận cuối đảo và đến đấy má»›i bíu được lên bá». Tôi có trở lên sá»›m quá không? Äáng lẽ tôi phải chá» thêm chút nữa. Tôi tá»± trách mình quá vá»™i khi cho là bạn tôi đã bị thiệt mạng.

Trong ngăn kéo bàn ngá»§ đầu giưá»ng tôi, có hai viên thuốc ngá»§. Tôi nuốt cả hai viên mà không uống nước. Nước miếng cá»§a tôi cÅ©ng đủ làm nó trôi vào há»ng. Tôi Ä‘ang ngá»§ thì bị lay dậy và thấy anh y tá đứng trước mặt. Gian phòng đầy ánh nắng và cứa sổ đã được mở. Ba ngưá»i bệnh Ä‘ang đứng ngoài nhìn vào.

- Thế nào Papillon? Cậu ngá»§ như chết vậy? Mưá»i giá» sáng rồi. Cậu không uống cà phê à? Nguá»™i lạnh cả.

- Uống đi.

Tuy còn ngái ngá»§, tôi cÅ©ng nhận thấy là đối vá»›i tôi má»i việc vẫn bình thưá»ng.

- Sao anh lại đánh thức tôi dậy?

- Vì những vết bá»ng cá»§a cậu đã lành rồi mà Ä‘ang cần giưá»ng. Cậu sẽ trở vá» phòng cá»§a cậu.

- Thôi được.

Tôi Ä‘i theo y. Äi ngang qua sân, y để tôi ở lại đấy. Tôi tranh thá»§ hong đôi bít tất ra nắng cho mau khô. Cuá»™c vượt ngục đã tan vỡ được ba ngày rồi. Tôi không nghe thấy xì xào bàn tán vá» chuyện này. Tôi Ä‘i từ phòng ra sân rồi lại từ ngoài sân vá» phòng. Không thấy Salvidia xuất hiện, vậy là anh ta đã chết, tá»™i nghiệp cho anh, chắc anh ta bị đập vào đá mà chết. Tôi cÅ©ng gặp may má»›i sống được, và tôi thoát hẳn là vì tôi ở phía sau thay vì ở đằng trước. Làm sao biết được? Tôi phải rá»i khá»i nhà thương Ä‘iên này thôi. Làm cho há» tin là tôi đã khá»i hay ít ra cÅ©ng đáng trở vá» trại giam, có lẽ còn khó hÆ¡n là vào đây: Bây giá» tôi phải thuyết phục để bác sÄ© thấy là tôi đã khá»i bệnh.

- Thưa ông Rouviot (ông ta là y tá trưởng), đêm qua tôi bị lạnh. Tôi xin hứa sẽ không làm bẩn quần áo của tôi, sao ông không cấp quần dài và áo sơ mi cho tôi?

Viên cai sửng sốt. Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi rồi nói:

- Papillon, anh ngồi xuống đây. Nói cho tôi nghe, có chuyện gì vậy?

- Tôi lấy làm lạ là tại sao tôi lại ở đây, hả sếp. Äây là nhà thương Ä‘iên, như vậy là tôi sống vá»›i ngưá»i Ä‘iên à? Có phải, chẳng may tôi bị mất trí không? Tại sao tôi lại ở đây? Sếp vui lòng nói cho tôi nghe Ä‘i.

- Anh bạn Papillon, vừa qua anh bị bệnh, tôi thấy anh đã khá hơn. Anh muốn làm việc không?

- Có ạ

- Anh muốn làm gì?

- Làm bất cứ việc gì.

Thế là tôi được mặc quần áo, tôi được giao việc quét dá»n các phòng. Buổi chiá»u, cá»­a phòng tôi được để mở cho đến chín giá» tối và chỉ khi ngưá»i gác đêm nhận phiên gác, tôi má»›i bị nhốt ở trong.

Má»™t ngưá»i tù - y tá, ngưá»i Auvergne, chiá»u qua lần đầu nói chuyện vá»›i tôi. Chỉ có hai chúng tôi trong phòng gác. Cai tù chưa tá»›i. Tôi không biết anh này nhưng anh ta nói là anh biết tôi.

- Bây giỠthì chẳng cần phải vỠvịt làm gì cho mệt, bạn ạ.

- Cậu nói gì vậy?

Cậu tưởng tôi không biết cậu giả vỠsao? Tôi làm y tá ở nhà thương điên đã bảy năm nay, và ngay từ tuần đầu tôi đã biết thừa là cậu chỉ giả vỠđiên..

- Thế rồi sao nữa?

- Sau đó tôi rất tiếc vì cậu đã thất bại trong chuyến vượt ngục vá»›i Salvidia. Cậu ấy đã bá» mạng rồi. Tôi Ä‘au khổ thật sá»± vì đây là má»™t ngưá»i bạn tốt, tuy cậu ấy không nói cho tôi biết, nhưng tôi cÅ©ng không để bụng giận cậu ấy. Còn cậu có cần gì, cứ cho tôi biết, tôi sẽ lấy làm sung sướng nếu được giúp cậu.

Anh có cặp mắt thẳng thắn làm tôi không nghi ngá» lòng thành thật cá»§a anh. Vì nếu tôi không nghe ai nói tốt vá» anh, tôi cÅ©ng không thấy ai nói xấu vá» anh: như vậy hẳn anh phải là ngưá»i khá.

Tá»™i nghiệp cho Salvidia! Khi biết chuyện anh ta trốn Ä‘i, má»i ngưá»i Ä‘á»u sá»­ng sốt. Há» tìm thấy những mảnh thùng ton-nô bị sóng đưa vào bá». Ai cÅ©ng cho là anh đã bị cá mập ăn rồi. Bác sÄ© làm toáng lên vì chá»— dầu ô-liu bị đổ Ä‘i. Ông nói trong hoàn cảnh chiến tranh không dá»… gì có được.

- Anh khuyên tôi nên làm gì?

- Tôi sẽ xin cho cậu việc Ä‘i lãnh thá»±c phẩm hàng ngày ở bệnh viện cho nhà thương này. Cậu sẽ được Ä‘i dạo má»™t vòng. Cậu phải bắt đầu giữ gìn hạnh kiểm cho tốt. Nói mưá»i câu thì tám câu cho có lý. Vì cÅ©ng không nên khá»i bệnh quá mau. cảm Æ¡n, tên cậu là gì?

- Dupont.

- Cảm Æ¡n cậu. Tôi sẽ không quên những lá»i khuyên cá»§a cậu.

Tôi vượt ngục hụt đã được má»™t tháng. Sáu ngày sau, ngưá»i ta tìm thấy xác anh bạn tôi nổi lên mặt nước. Do má»™t sá»± tình cá» không sao hiểu được, cá mập không ăn anh. Nhưng Dupont kê vá»›i tôi rằng các loại cá khác đã ăn bá»™ lòng cá»§a anh, và cả má»™t khúc chân nữa. Sá» cá»§a anh cÅ©ng bị thá»§ng. Vì thịt đã rữa nên tá»­ thi không bị mổ để xét nghiệm. Tôi há»i Dupont xem anh ta có thể gá»­i giùm tôi má»™t bức thư bằng đưá»ng bưu Ä‘iện được không. Muốn vậy phải trao thư cho Galgani để lúc niêm phong túi đựng thư, cậu ta có thể dúi vào trong.

Tôi đã viết cho mẹ của Ro meo Salvidia ở ý bức thư sau đây:

“Thưa bà, con trai bà đã chết, chân không bị xiá»ng. Anh ấy đã chết ở biển, má»™t cách can đảm, xa bá»n cai ngục và xa nÆ¡i giam cầm. Anh ấy đã chết tá»± do trong khi đấu tranh dÅ©ng cảm để dành lại tá»± do cho mình. Chúng tôi đã hứa vá»›i nhau sẽ viết thư cho gia đình cá»§a bạn mình nếu có ngưá»i nào gặp nạn. Nay tôi làm tròn cái nhiệm vụ Ä‘au đớn ấy và xin kính cẩn hôn tay bà vá»›i lòng yêu kính cá»§a má»™t ngưá»i con.

Bạn của con bà

Papillonâ€

Làm xong nhiệm vụ đó, tôi quyết định không nghÄ© tá»›i cÆ¡n ác má»™ng ấy nữa. Äá»i là thế, còn phải ra khá»i nhà thương Ä‘iên, tìm má»i cách để vá» bằng được đảo Quá»· và thá»­ vượt ngục má»™t chuyến nữa. Viên cai tù đã giao cho tôi việc làm vưá»n nhà y. Tôi trở lại bình thưá»ng đã hai tháng nay, và tôi được mến thích đến ná»—i thằng cha đó không muốn buông tôi ra nữa. Cậu ngưá»i Auvergne kể cho tôi nghe, lần khám bệnh vừa qua bác sÄ© muốn cho tôi xuất viện vá» trại để “thá»­ nghiệmâ€. Viên cai tù đã phản đối, nói rằng chưa bao giá» vưá»n cá»§a hắn lại dược chăm sóc cẩn thận đến như vậy.

Cho nên sáng nay, tôi đã nhổ tất cả các cây dâu tây và vất vào sá»t rác. Rồi tôi trồng má»™t cây thập tá»± nhá» vào chá»— ấy.Cứ má»—i gốc dâu lại có má»™t cây thập tá»± Không cần phải kể, cÅ©ng biết là sá»± việc này đã rùm beng lên như thế nào. - Thằng cha cai tù béo phệ này tức Ä‘iên lên tưởng chết được. Hắn sùi cả bá»t mép và nghẹn ngào nói không ra tiếng nữa. Sau cùng ngồi trên chiếc xe cút kít, hắn đã khóc nức nở, hai hàng nước mắt thật tuôn lã chã. Tôi đã chÆ¡i hÆ¡i quá nhưng biết làm sao được?

Bác sÄ© không coi việc này là quá nghiêm trá»ng. Ông nhấn mạnh, bệnh nhân này phải được đưa trả vá» trại giam, cho thích nghi lại vá»›i môi trưá»ng sống bình thưá»ng để “thá»­ nghiệmâ€. Khi còn lại má»™t mình ở trong vưá»n, ông má»›i nảy ra cái ý nghÄ© kỳ quặc này.

- Papillon Æ¡i, anh nói cho tôi biết tại sao anh lại nhổ dâu tây để trồng các cây thập tá»± vào đấy? Tôi cÅ©ng không giải thích nổi tại sao tôi làm như vậy bác sÄ© ạ, và tôi đã xin lá»—i ông giám thị. Ông ấy cưng mấy cây dâu quá làm tôi cÅ©ng khổ tâm lắm. Tôi sẽ cầu nguyện để xin Trá»i cho ông ấy những cây dâu khác.

Tôi đã trở vá» trại giam, và gặp lại các bạn. Chá»— cá»§a Carbonieri vẫn để trống. Tôi mắc võng ở bên cạnh, làm như thể Matthieu vẫn còn nằm ở đấy. Bác sÄ© bắt dính vào áo ngoài cá»§a tôi giòng chữ: “Äang Ä‘iá»u trị đặc biệt. Không má»™t ai, trừ bác sÄ©, được ra lệnh cho tôiâ€. Ông bảo tôi nhặt lá rụng trước bệnh viện từ tám giỠđến mưá»i giá» sáng. Tôi ngồi ghế bành uống cà phê và hút thuốc vá»›i bác sÄ© ngay trước nhà ông. Vợ ông cÅ©ng ngồi vá»›i chúng tôi, ông cùng vợ ông cố gợi chuyện tôi vá» quá khứ cá»§a tôi.

- Sau rồi làm sao, Papillon? Sau khi rá»i những ngưá»i Anh-Ä‘iêng mò ngá»c trai, việc gì đã đến vá»›i anh? Trưa nào tôi cÅ©ng ngồi vá»›i hai con ngưá»i đáng khâm phục ấy. Vợ bác sÄ© nói: “Anh lại đây hàng ngày vá»›i tôi nhé, Papillon. Trước hết vì tôi muốn gặp anh, thứ đến là tôi rất thích nghe kể những chuyện đã xảy ra vá»›i anhâ€.

Ngày nào tôi cÅ©ng đến vài giá» vá»›i bác sÄ© và vợ ông, thỉnh thoảng chỉ có má»™t mình bà vợ. Bắt tôi kể lại quãng Ä‘á»i đã qua cá»§a tôi, cả hai tin chắc rằng việc ấy sẽ làm tôi vÄ©nh viá»…n lấy lại được thăng bằng. Tôi quyết định xin bác sÄ© chuyển tôi Ä‘i đảo Quá»·.

Rồi việc ấy cÅ©ng xong, ngày mai, tôi sẽ Ä‘i. Ông bác sÄ© và vợ ông biết vì sao tôi đòi đến đảo Quá»·. Cả hai quá tốt vá»›i tôi nên tôi không muốn lừa dối há»: “Bác sÄ© Æ¡i, ở nhà tù khổ sai này, tôi không sao chịu nổi, bác sÄ© cho tôi chuyến Ä‘i đảo Quá»· để tôi vượt ngục hay là chết, sao cÅ©ng được, miá»…n là chấm dứt tình trạng này Ä‘i cho rồiâ€.

- Tôi hiểu anh, Papillon ạ, cái chế độ đàn áp này cũng làm tôi chán ngấy, cái Ban Quản trị ở đây quá thối nát. Thôi vĩnh biệt và chúc anh gặp may.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #33  
Old 19-03-2008, 09:28 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
10. Äảo quá»·

Chiếc ghe của Deiflus

Äảo Quá»· là hòn đảo nhá» nhất trong quần đảo Salut.

CÅ©ng là hòn đảo nằm cao nhất vá» hướng Bắc, bị sóng gió vùi dập phÅ© phàng nhất. Qua má»™t khoảng hẹp bằng phẳng chạy dài dá»c bá» biển là phải leo lên má»™t cái dốc đưa tá»›i má»™t bãi bằng, trên đó đặt trạm gác cá»§a bá»n giám thị và má»™t phòng giam độc nhất cho hÆ¡n mưá»i tù nhân. ở đảo Quá»·, chính thức mà nói, không có tù khổ sai vá» hình sá»± mà chỉ có những bị án giam hoặc lưu đày vì những lý do chính trị.

Há» sống má»—i ngưá»i ở riêng má»™t căn nhà nhá» mái tôn. Cứ đến thứ hai, hỠđược phát thức ăn sống cho cả tuần, má»—i ngưá»i má»™t ổ bánh mì. Há» có khoảng ba mươi ngưá»i. Ngưá»i đảm đương nhiệm vụ y tá trên đảo là bác sÄ© Léger, đã đầu độc cả gia đình, ở Lyon hay vùng phụ cận gì đó. Các tù chính trị không liên hệ vá»›i tù khổ sai, và thỉnh thoảng há» lại viết thư vá» Cayenne phản đối tù nhân này nỠở đảo. Thế là tù nhân đó bị đưa vỠđảo Royale.

Má»™t đưá»ng dây cáp nối đảo Royale vá»›i đảo Quá»·, vì nhiá»u khi biển động, tàu ở Royale không ra đây cập vào bến xi-măng được.

Chánh cai tù ở đây (có tất cả ba ngưá»i gác) tên là Santori. Äó là má»™t ngưá»i to lá»›n, quen thói ở bẩn, râu thưá»ng để đến tám ngày không chịu cạo.

- Papillon, tôi hy vá»ng anh xá»­ sá»± cho đúng đắn ở đảo Quá»· này. Anh đừng kiến chuyện vá»›i tôi, tôi sẽ để anh yên. Anh vá» trại Ä‘i, tôi sẽ gặp anh tại đấy.

Tôi thấy ở phòng giam có sáu tù nhân khổ sai: hai ngưá»i Tàu, hai ngưá»i da Ä‘en, má»™t ngưá»i dân Bordeaux và má»™t ngưá»i vùng Lille. Má»™t ngưá»i Tàu biết rõ tôi, vì đã bị giam chung vá»›i tôi ở Saint Laurent vá» tá»™i giết ngưá»i. Äấy là má»™t ngưá»i dân Äông dương, còn sống sót sau vụ nổi loạn ở Côn đảo.

Anh ta vốn là tay cướp biển chuyên nghiệp, thưá»ng tấn công các ghe mành và đôi khi giết cả thá»§y thá»§ lẫn gia đình chá»§ ghe. Anh ta là kẻ cá»±c kỳ nguy hiểm, nhưng lại có má»™t cách sống chung vá»›i tập thể được ai nấy tin cậy và mến thích. Anh dùng tiếng Pháp bồi chào tôi:

- Papillon, khá»e chứ?

- Còn anh ra sao, Chang?

- Khá»e. ở đây dá»… chịu lắm. Anh ăn vá»›i tôi. Anh ngá»§ đây, cạnh tôi. Tôi, nấu ăn ngày hai lần. Anh, bắt cá. Äây, cá nhiá»u lắm.

Santori đi tới:

- à, anh đã thu xếp chá»— ở xong rồi hả? Ngày mai anh và Chang cho heo ăn. Chang mang dừa tá»›i, còn anh, anh lấy rìu bá»­a dừa ra làm đôi. Phải dành riêng những trái dừa non cho heo con vì chúng không có răng. Bốn giá» chiá»u, các anh vẫn làm việc ấy. Ngoài hai giá» làm việc, sáng má»™t giá», chiá»u má»™t giá», anh được tá»± do muốn làm gì trên đảo thì làm. Ai Ä‘i câu được phải đưa má»™t ký cá hay tôm hùm góp vào bếp cá»§a tôi. Vậy cho má»i ngưá»i vui vẻ. Thế có được không?

- Thưa ông Santori, được lắm.

- Tôi biết anh là dân chuyên vượt ngục, nhưng ở đây thì vô phương nên tôi không phải lo. Ban đêm các anh bị nhốt nhưng tôi biết có ngưá»i vẫn cứ ra được.

Cẩn thận đối vá»›i các tù chính trị đấy. Ngưá»i nào trong bá»n há» cÅ©ng có dao phát rừng. Anh mà đến gần chá»— hỠở, há» tưởng anh đến ăn cắp gà hay trứng, anh có thể chết hay bị thương, vì há» trông thấy anh được, còn anh, anh không thấy được há».

Sau khi cho hai trăm con heo ăn, má»—i ngày tôi Ä‘i vá»›i Chang khắp đảo. Anh biết tưá»ng tận tất cả các xó xỉnh trên đảo. Má»™t ông già, có bá»™ râu bạc dài, gặp chúng tôi trên con đưá»ng Ä‘i quanh đảo, ven bá» biển. Äó là má»™t nhà báo ở Tân Äảo đã viết tốt cho bá»n Äức, chống lại nước Pháp, trong chiến tranh 1914. Tôi còn gặp thằng đểu đã làm cho Edith Cavell - cô nữ y tá ngưá»i Anh hay Bỉ đã cứu các phi công Anh năm 1917 - bị xá»­ bắn. Nhân vật kinh tởm này, to béo mập mạp, tay cầm má»™t cái gậy, quật má»™t con cá lịch dài tá»›i má»™t thước rưỡi và to bằng bắp đùi tôi.

Cả ông bác sÄ© đảm đương nhiệm vụ y tá cÅ©ng ở trong má»™t túp nhà nhá» chỉ danh cho các tù chính trị. Ông bác sÄ© Léger này là má»™t con ngưá»i cao lá»›n dÆ¡ dáy và lá»±c lưỡng. Chỉ có mặt ông là còn sạch, tóc ông đã hoa râm, để rất dài rá»§ xuống cổ và thái dương. Bàn tay ông đỠmá»ng từng mảng vì những vết thương chắc là do víu vào các má»m đá ở biển, mãi vẫn chưa được lành hẳn.

- Anh cần gì, cứ đến há»i tôi, tôi sẽ cho. Có bệnh hãy đến. Tôi không ưa ai đến thăm tôi và càng không ưa ai đến nói chuyện vá»›i tôi. Tôi bán trứng và cả gà con, gà trống và gà mái. Nếu anh mổ trá»™m được má»™t con heo nhá», mang cho tôi má»™t đùi sau, tôi sẽ trả anh má»™t con gà và sáu quả trứng. Anh đã đến đây rồi thì cầm lấy cái lá» má»™t trăm hai mươi viên thuốc ký ninh này. Chắc anh đến đây để vượt ngục, vậy thì nếu phúc tổ cho anh Ä‘i được, anh sẽ cần đến nó để sống ở rừng đấy

Sáng và chiá»u, tôi câu được hằng hà sa số cá phèn ở dưới các má»m đá. Ngày nào tôi cÅ©ng gá»­i cho bếp cá»§a cai tù ba đến bốn ký. Santori tươi hẳn lên. Chưa bao giá» lão ta nhận được nhiá»u loại cá khác nhau lẫn tôm hùm như thế. Có những lúc, nước xuống, tôi lặn mò được đến ba trăm con tôm hùm.

Ngày hôm qua, bác sÄ© Germain Guibert đến đảo Quá»·. Biển lặng, ông đã Ä‘i cùng vợ và thiếu tá chỉ huy trại Royale. Ngưá»i đàn bà đáng phục này là ngưá»i phụ nữ đầu tiên đặt chân lên đảo Quá»·. Theo lá»i thiếu tá, cÅ©ng chưa có thưá»ng dân nào đặt chân lên đảo này. Tôi đã được nói chuyện vá»›i bà má»™t giỠđồng hồ. Bà Ä‘i vá»›i tôi đến chiếc ghế dài mà Dreyfus* xưa kia vẫn thưá»ng ngồi nhìn ra biển cả, nhìn vá» phía nước Pháp đã hắt há»§i ông.

(*Dreyfus Alfred, sÄ© quan Pháp gốc Do Thái, Năm 1890 bị đưa ra tòa án binh vì tá»™i “gián Ä‘iệpâ€, rồi bị đày ra quần đảo Salut. Äến năm 1906 má»›i được thanh minh và phục hồi danh dá»±. Vụ án này đã làm chấn động dư luận toàn nước Pháp hồi ấy và gây nên những cuá»™c tranh luận và xung đột dữ dá»™i giữa những ngưá»i có tư tưởng cấp tiến bênh vá»±c Dreyfus và những ngưá»i có xu hướng bài Do Thái. Nhà văn Emile Loa đã viết má»™t bài báo nổi tiếng bài “Tôi tố cáo†bênh vá»±c Dreyfus bằng những lý lẽ Ä‘anh thép và má»™t vãn phong nảy lá»­a đầy sức thuyết phục - ND).

Bà xoa tảng đá và nói: Giá tảng đá này có thể nói cho chúng ta biết những ý nghĩ của Dreyfus nhỉ... Papillon này, chắc chắn đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Vì anh có nói với tôi rằng anh sắp thử vượt ngục một chuyến nữa. Tôi cầu Chúa cho anh được thành công. Tôi yêu cầu, trước khi anh đi, anh ngồi một phút trên tảng đá tôi vừa xoa tay vào, và cũng xin anh xoa tay vào đấy để vĩnh biệt.

- Thiếu tá cho phép tôi được gửi bằng dây cáp, một ít tôm hùm và cá cho bác sĩ, mỗi khi tôi muốn, Santori cũng đồng ý.

- Vĩnh biệt bác sĩ, vĩnh biệt bà.

Trước khi tàu rá»i khá»i bến, tôi chào cả hai ngưá»i má»™t cách rất tá»± nhiên. Bà Guibert mở to mắt nhìn tôi, vẻ như muốn nói: “Hãy nhá»› mãi đến chúng tôi vì chúng tôi cÅ©ng không bao giá» quên anhâ€.

Chiếc ghế cá»§a Dreyfus ở tận má»m phía Bắc cá»§a đảo cao hÆ¡n mặt biển đến trên bốn mươi mét..

Hôm nay tôi không Ä‘i câu. Trong bể cá thiên thiên, tôi còn hÆ¡n má»™t trăm ký cá phèn và trong má»™t cái thùng ton-nô bằng sắt, được neo bằng xích, còn hÆ¡n năm trăm con tôm hùm. Tôi có thể nghỉ câu. Tôi đã có dư để gá»­i cho bác sÄ© và để dành cho Santori, cho anh ngưá»i Tàu và cho tôi. Lúc đó là năm 1941. Tôi ở tù đã mưá»i má»™t năm.

Tôi đã ba mươi lăm tuổi. Tôi đã sống những năm tươi đẹp nhất trong Ä‘á»i tôi trong phòng giam, hoặc ở xà-lim. Tôi chỉ sống tá»± do hoàn toàn được bảy tháng vá»›i bá»™ lạc Anh-Ä‘iêng cá»§a tôi. Những đứa con mà tôi đã có vá»›i hai ngưá»i vợ Anh-Ä‘iêng bây giỠđã tám tuổi. Thật khá»§ng khiếp! Thá»i gian trôi qua nhanh đến vậy? Nhưng nhìn vá» phía sau, tôi vẫn lặng ngắm những giá» những phút chịu đựng kéo dài cá»§a khoảng thá»i gian đó, khoảng thá»i gian đã được khắc sâu trên con đưá»ng Ä‘au khổ. Ba mươi lăm năm rồi! Montmartre, quảng trưá»ng Trắng, quảng trưá»ng Pigalle, khoảng sân khiêu vÅ© ở Triá»u Hoa viên, đại lá»™ Clichy, đâu cả rồi? Äâu rồi em Nenette vá»›i bá»™ mặt y như Äức mẹ, thật sá»± là bức tranh chạm nổi, có đôi mắt Ä‘en mênh mông tràn đầy tuyệt vá»ng nhìn tôi đăm đăm, đã kêu tôi giữa phiên tòa: “Anh đừng lo, em sẽ đến tận đấy theo anhâ€?. Äâu rồi, luật sư Raymond Hubert vá»›i lá»i an á»§i: “Chúng ta sẽ được trắng ánâ€? Äâu rồi, mưá»i hai cái bị thịt trong ban bồi thẩm? Äâu rồi bá»n cá»›m ấy? Ngài biện lý? Ba tôi và các em gái tôi, đã lấy chồng trong cảnh chiếm đóng, giỠđây Ä‘ang làm gì?

Bao nhiêu chuyến vượt ngục! Thử tính xem bao nhiêu chuyến rồi.

Chuyến đầu tiên, khi tôi đánh gục bá»n cai và tù ở bệnh viện trốn Ä‘i. Chuyến thứ hai ở Colombia, từ Rio Hacha Ä‘i: chuyến Ä‘i đẹp nhất. Chuyến đó tôi thành công mỹ mãn. Tại sao tôi lại bá» bá»™ lạc cá»§a tôi nhỉ. Má»™t cảm xúc yêu đương mãnh liệt làm toàn thân tôi rung động. Tôi rùng mình, mưá»ng tượng như trong thân thể tôi còn giữ lại những cảm giác mà tôi đã được thể nghiệm những khi làm tình vá»›i hai chị em cô gái Anh-Ä‘iêng. Rồi chuyến thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu ở Baranquilla. Những chuyến vượt ngục này chỉ toàn chuyện rá»§i ro. Rồi mưu toan trốn tập thể trong buổi lá»… mi-sa, thất bại má»™t cách thảm hại! Cái chuyến thuốc nổ hư và chuyện cái quần cậu Clousiot bị vướng vào mái tôn. Rồi cái liá»u thuốc ngá»§ tác động quá chậm! Chuyến thứ bảy ở đảo Royale, bị thằng xá» lá Bébert Celier tố cáo. Không có nó, chắc chuyến ấy có thể thành công. Giá nó câm mẹ cái mồm nó Ä‘i, chắc tôi và anh bạn Carbonieri khốn khổ cá»§a tôi đã được tá»± do. Chuyến thứ tám, chuyến cuối cùng, ở nhà thương Ä‘iên. Sai lầm, má»™t sai lầm lá»›n cá»§a tôi, là đã để cho anh ngưá»i ý chá»n Ä‘iểm hạ thá»§y. Nếu xuống phía dưới chừng hai trăm mét nữa, chá»— gần lò sát sinh, chắc thả bè dá»… hÆ¡n nhiá»u.

Chiếc ghế dài này, nÆ¡i Dreyfus vô tá»™i bị án tù, mà vẫn can đảm sống được, nhất định phải giúp cho tôi được việc gì. Không bao giỠđược chịu thua! Phải thá»­ làm má»™t chuyến vượt ngục nữa. Phải, tảng đá nhẵn, trÆ¡n, nhô lên trên vá»±c thẳm chỉ có đá bị sóng dập liên tục này phải trở thành má»™t sá»± nâng đỡ vá» tinh thần và má»™t tấm gương đối vá»›i tôi. Dreyfus không bao giá» chịu để tinh thần bị suy sụp, ông luôn luôn đấu tranh đến cùng để được khôi phục danh dá»±. Quả Dreyfus có má»™t ưu thế đã làm được Emile Zola bênh vá»±c vá»›i bài: “Tôi tố cáo†nổi tiếng. Tuy vậy nếu ông không phải là con ngưá»i đã được tôi luyện thì trước bấy nhiêu ná»—i bất công chắc chắn ông đã từ chiếc ghế này gieo mình xuống vá»±c. Ông đã chịu đựng được.

Tôi không thể kém Dreyfus, và tôi phải từ bỠý nghÄ© vượt ngục vá»›i phương châm: thắng hay là chết. Tôi phải bá» hẳn chữ chết, vì chỉ được nghÄ© rằng tôi phải thắng và phải được tá»± do. Trong khi ngồi trên chiếc ghế cá»§a Dreyfus, tâm hồn tôi lang bang nghÄ© đến quá khứ, mÆ¡ tưởng đến tương lai tươi đẹp. Mắt tôi thưá»ng bị lóa vì ánh nắng chói chang, vì ánh phản quang màu bạch kim cá»§a những ngá»n sóng.

Cứ nhìn biển mãi mà không thá»±c sá»± nhìn thấy nó, tôi dần dà biết được tất cả những thay đổi thất thưá»ng có thể tưởng tượng được cá»§a những lá»›p sóng cuá»™n theo chiá»u gió. Äá»u Ä‘á»u, không mệt má»i, không thay đổi, biển cả cứ tấn công vào các má»m đá nhô ra khá»i đảo xa nhất. Nó sục sạo, mài mòn, đập vỡ những tảng đá ná», như muốn nói vá»›i đảo Quá»·: “Mi cút Ä‘i, mi phải biến mất Ä‘i, ta muốn xô vào Äất liá»n mà mi cứ làm ta vướng víu, mi chặn đưá»ng Ä‘i cá»§a ta. Vì vậy, hàng ngày, không phút nào ngÆ¡i, ta phải tước Ä‘i từng chút ít má»™t cá»§a miâ€. Khi có giông bão, biển thả sức vui vẻ hoành hành. Nó không chỉ lao tá»›i, và khi rút ra, cào hết tất cả những gì nó đã đập phá được, mà hÆ¡n thế nữa, có còn chui rúc, len lá»i đưa nước vào tất cả các ngõ ngách để dần dà, từng chút má»™t, xói mòn ngầm những tảng đá khổng lồ Ä‘ang có vẻ như quát vào biển: “Cấm Ä‘i qua đây, cấm qua chá»— nàyâ€.

Và tôi đã khám phá ra má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng. Ngay dưới chá»— ghế cá»§a Dreyfus, sóng xô thẳng vào những tảng đá sống trâu này, tấn vào, tan ra và rút Ä‘i vôi má»™t sức mạnh hung hãn. Hàng tấn nước không tung tóe ra được vì bị kẹt giữa hai tảng đá hình móng ngá»±a rá»™ng chừng năm, sáu mét. Sau đó là vách đá ngá»±a rá»™ng chừng năm, sáu mét. Sau đó là vách đá dá»±ng đứng, cho nên nước theo sóng vào chỉ có má»™t đưá»ng thoát là quay ngược lại, rút ra khÆ¡i.

Äiá»u này rất quan trá»ng vì nếu khi sóng bị tóe ra và lùa vào vá»±c thẳm, tôi từ trên má»m đá ôm má»™t bao trái dừa lao thẳng xuống đấy, thì chắc chắn, không nghi ngá» gì cả, là nước rút sẽ cuốn tôi ra theo.

Tôi biết chỗ có thể kiếm ra vài cái bao tải, ở chuồng heo muốn có bao nhiêu để đựng dừa cũng có.

Việc đầu tiên là phải làm thá»­ đã. Vào những ngày trăng tròn, lúc nước thá»§y triá»u lên cao nhất, thì sóng cÅ©ng mạnh nhất. Tôi sẽ chá» má»™t đêm như thế. Má»™t bao tải nhét đầy trái dừa còn cả vá» xÆ¡, đã khâu kỹ lại, được dấu trong má»™t cái hang mà muốn vào đấy phải lặn xuống nước. Tôi tìm ra nó lúc lặn mò tôm hùm. Tôm hùm bám vào trần hang, không khí chỉ lá»t được vào hang khi nước xuống. Trong má»™t bao tải khác được chằng cùng vá»›i bao đựng trái dừa, tôi bá» má»™t tảng đá nặng chừng bao mươi lăm đến bốn mươi ki lô. Vì tôi tính tôi sẽ vượt ngục vá»›i hai bao tải chứ không phải má»™t, mà tôi thì cân nặng bảy chục ký, cho nên tá»· lệ như vậy là tương đương.

Thí nghiệm này kích thích tôi rất dữ. Không ai đến phía này cá»§a đảo bao giá». CÅ©ng không ai giá» rằng có ngưá»i lại chá»n nÆ¡i bị sóng dập mạnh nhất, nghÄ©a là nÆ¡i nguy hiểm nhất, để vượt ngục.

Nhưng đây lại là địa Ä‘iểm duy nhất mà, nếu tôi rá»i được bá», tôi sẽ được sóng đưa ra khÆ¡i và không thể nào lại đâm đầu vào đảo Royale được. Chỉ ở đây chứ không phải ở đâu khác, tôi sẽ ra Ä‘i. Những bao tải đựng dừa và hòn đá không dá»… mang vác Tôi không sao kéo nó lên má»m đá được. Äá trÆ¡n và lúc nào cÅ©ng ướt. Tôi đã bàn vá»›i Chang, và anh ta đã đến giúp tôi. Anh mang cả bá»™ đồ nghá» câu cá, dây câu ngầm, để lỡ bất ngá» gặp ai, chúng tôi có thể nói là chúng tôi Ä‘i đặt lá»›i bẫy cá mập.

- Bắt đầu đi, Chang. Một chút nữa là xong.

Trăng rằm chiếu sáng vằng vặc như ban ngày. Tiếng sóng ầm ầm làm tôi choáng váng. Chang há»i tôi: “Anh đã sẵn sàng chưa Papillon? Cho nó theo lá»›p sóng này Ä‘i. Cá»™t sóng cao năm thước, thẳng đứng ập xuống bỠđá. Chân sóng xô vào phía dưới chúng tôi mạnh đến ná»—i ngá»n sóng vượt qua cả má»m đá, làm chúng tôi bị ướt hết. Nhưng nó cÅ©ng không ngăn cản chúng tôi ném các bao tải đúng lúc hình thành xoáy nước trước khi sóng rút ra. Hai cái bao tải bị cuốn Ä‘i như má»™t cá»ng rÆ¡m.

Tốt rồi, Chang, thế là xong.

ChỠxem bao tải có trở vỠkhông.

Năm phút sau, tôi rụng rá»i cả ngưá»i khi trông thấy bao tải cá»§a tôi ở trên đỉnh má»™t lá»›p sóng ngầm cao ngất, đến sáu bảy mét bị đưa trở vào bá». Sóng nâng túi dừa vào tảng đá như không có nghÄ©a lý gì. Nó đưa những thứ đó lên trước ngá»n sóng, khoảng trước bá»t nước má»™t chút, vá»›i má»™t sức mạnh phi thưá»ng, sóng đã trả nó vá» chá»— nó bắt đầu bị cuốn Ä‘i, đập vào đá vỡ tan thành, bao tải rách bươm ra, mấy quả dừa bắn tung ra khắp nÆ¡i, còn tảng đá thì lăn xuống đáy vá»±c.

Chang và tôi Ä‘á»u ướt thấu xương, bị đẩy ngã, may mà ngã vá» phía đất liá»n. Cả ngưá»i chúng tôi bị xây xát và ê ẩm. Chúng tôi không buồn nhìn ra phía biển mà vá»™i rá»i cho thật nhanh cái nÆ¡i đáng nguyá»n rá»§a này.

- Không tốt đâu, Papillon. Cái ý vượt ngục ở đảo Quỷ không tốt đâu. ở Royale hơn. Anh đi từ phía Nam hơn ở đây.

Phải, nhưng ở đảo Royale, việc vượt ngục chỉ hai giá» sau là nhiá»u nhất, sẽ bị lá»™. Các bao tải đựng dừa chỉ Ä‘i được nhá» sức sóng đẩy, tôi sẽ bị ba chiếc tàu ở đảo quây bắt được liá»n. Còn ở đây, thứ nhất là không có tàu thứ hai, chắc chắn tôi vượt ngục, sau ngưá»i ta tưởng tôi Ä‘i câu bị chết Ä‘uối. ở đảo Quá»·, không có Ä‘iện thoại. Nếu tôi Ä‘i lúc trá»i xấu, không tàu nào có thể đến được đây. Vì vậy tôi phải từ ở đây Ä‘i. Nhưng ra Ä‘i bằng cách nào?

Giữa trưa, trá»i nắng chang chang. Má»™t thứ nắng nhiệt đới làm cho đầu óc muốn sôi lên. Má»™t thứ nắng thiêu cháy má»i thứ cây cỠđã nảy mầm được nhưng chưa lá»›n đến mức đủ sức đương đầu vá»›i nắng. Má»™t thứ ánh nắng mà chỉ trong vài giá» cÅ©ng đã làm cho các vùng nước biển không sâu quá phải bay hÆ¡i chỉ còn lại má»™t lá»›p muối trắng. Má»™t thứ ánh nắng làm cho làn không khí chao đảo như nhảy múa. Äúng, ánh nắng chuyển động thật sá»± trước mắt tôi, và ánh nắng phản chiếu trên mặt biển làm tôi rát bá»ng cả mắt. Tuy vậy, lúc ngồi lại trên chiếc ghế cá»§a Dreyfus, tất cả những Ä‘iá»u đó không ngăn tôi tiếp tục quan sát mặt biển. Lúc bấy giá» tôi má»›i thấy tôi quá ư là ngốc. Con sóng ngầm, cao gấp hai lần tất cả các con sóng khác, con sóng đã ném các bao tải cá»§a tôi vào đá, làm nó tan vụn hoàn toàn, con sóng này chỉ thỉnh thoảng má»›i có. Tôi tính kỹ thì thấy cứ sáu đợt sóng bình thưá»ng má»›i có má»™t đợt sóng ngầm dữ dá»™i như vậy. Từ giữa trưa đến lúc mặt trá»i lặn, tôi quan sát xem thá»­ có phải Ä‘á»u đặn như thế không, có những thay đổi gì không, nghÄ©a là xem thá»­ có gì không Ä‘á»u trong chu kỳ và hình dáng con sóng khổng lồ này không.

Không, không má»™t lần nào con sóng ngầm đến trước hay đến sau. Cứ sáu đợt sóng cao chừng sáu mét kéo vào, thì cách bá» hÆ¡n ba trăm mét, con sóng ngầm lại hình thành. Nó đến thẳng đứng như chữ I. Càng tá»›i gần bá», nó càng tăng khối lượng và chiá»u cao. Không có bá»t sóng ở trên ngá»n, khác hẳn sáu con sóng kia. Rất ít bá»t. Tiếng sóng cÅ©ng đặc biệt, giống như tiếng sấm rá»n Ä‘ang tắt dần từ xa. Khi sóng xô vào bỠđá, ập vào khoảng giữa hai tảng đá ná», rồi đập vào vách, khối lượng nước cá»§a nó lá»›n hÆ¡n cá»§a các con sóng khác, nó bị tắc lại, quay lá»™n nhiá»u lần trong hốc đá và mất mươi mưá»i lăm giây những cuá»™n nước xoáy má»›i tìm được lối thoát và rút ra, cuốn theo những hòn đá to cứ lăn Ä‘i lăn lại, ầm ầm như tiếng hàng trăm chiếc xe chở đá được đổ xuống vá»±c má»™t cách thô bạo.

Tôi bỠđộ má»™t chục quả dừa vào má»™t cái bao tải tôi tống má»™t tảng đá nặng độ hai mươi ki-lô vào đấy và con sóng ngầm vừa xô vào đá, tôi ném bao tải xuống. Mắt tôi không trông theo được bao tải vì có quá nhiá»u bá»t nước trắng trong vá»±c xoáy, nhưng tôi cÅ©ng thoáng thấy nó trong má»™t giây, khi nước như bị hút mạnh, băng băng kéo ra ngoài khÆ¡i. Bao tải không bị đẩy trở lại. Sáu con sóng kia không đủ sức ném nó vào bá» và khi con sóng thứ bảy hình thành, cách xa chừng ba trăm mét, cái bao tải hẳn đã vượt ra ngoài cái vùng con sóng ngầm bắt đầu hình thành, vì tôi không còn nhìn thấy bao tải ấy đâu nữa.

Lòng chứa chan vui mừng và hy vá»ng, tôi Ä‘i vá» trại. Thế là tôi đã tìm ra má»™t cách hạ thá»§y thật hoàn hảo. Không được phiêu lưu trong việc này. Thế nào tôi cÅ©ng cần phải thá»­ má»™t lần cho nghiêm chỉnh hÆ¡n, vá»›i những số liệu tương ứng má»™t cách chính xác vá»›i bản thân tôi: hai bao trái dừa buá»™c chặt vào nhau, và ở trên là bảy mươi ki-lô được phân Ä‘á»u cho hai hay ba tảng đá. Tôi kể cho Chang. Và anh bạn Tàu cá»§a tôi ở Côn Äảo đã giá»ng tai ra nghe.

- Tốt lắm, Papillon ạ. Tôi cho thế là anh đã tìm được cách rồi. Tôi sẽ giúp anh làm thá»­ thật sá»±. Chá» nước thá»§y triá»u lên cao tám mét: sắp đến Ä‘iểm phân mùa rồi.

ÄÆ°á»£c Chang giúp đỡ, lợi dụng Ä‘iểm phân mùa, có con sóng cao hÆ¡n tám mét, tôi ném xuống con sóng ngầm ná» hai bao trái dừa kèm theo ba tảng đá nặng chừng tám mươi ki-lô.

- Tên con bé mà anh bơi ra cứu ở Saint Joseph là gì?

- Lisette.

Vậy ta cÅ©ng đặt tên con sóng có ngày sẽ cuốn anh Ä‘i theo là Lisette. Bằng lòng không? Äồng ý.

Lisette ập đến ầm ầm như má»™t Ä‘oàn xe lá»­a tốc hành tá»›i ga. Nó hình thành từ ngoài xa hÆ¡n hai trăm năm mươi mét, và sừng sững như vách đá, nó tiến vào má»—i lúc má»™t lá»›n dần. Quả là má»™t cảnh tượng uy nghi. Nó đập vào vách làm Chang và tôi bị hất hẳn sang bên tảng đá, và các bao tải đã tá»± nó rÆ¡i xuống vá»±c Vì biết ngay trong má»™t phần mưá»i giây rằng chúng tôi không thể đứng lại trên má»m đá được, chúng tôi đã lùi vá» sau: Ä‘iá»u đó tuy không tránh cho chúng tôi khá»i bị má»™t khối nước ập đến tát ướt cả ngưá»i, nhưng cÅ©ng làm cho chúng tôi khá»i bị ngã xuống vá»±c. Chúng tôi làm cuá»™c thí nghiệm này lúc mưá»i giá» sáng. Chúng tôi không sợ gì vì ba tên cai tù Ä‘á»u ở đầu kia đảo lo việc tổng kiểm kê. Mấy cái bao tải đã trôi không ra khÆ¡i, chúng tôi trông rất rõ, nó đã trôi rất xa bá». Nó có trôi ra quá chá»— hình thành cá»§a con sóng không? Chúng tôi không có gì làm chuẩn để biết được các bao tải ở xa hÆ¡n hay gần hÆ¡n chá»— ấy. Sáu con sóng tiếp theo con Lisette Ä‘á»u không Ä‘uổi kịp được đà trôi cá»§a nó. Má»™t lần nữa Lisette lại hình thành và bắt đầu xô vào bá». Các bao tải cÅ©ng không bị nó cuốn vào. Thế là chúng đã thoát được khá»i khu vá»±c ảnh hưởng cá»§a con sóng.

Trở vá»™i lên ngồi vào ghế cá»§a Dreyfus để cố tìm ra các bao tải má»™t lần nữa, chúng tôi có được ná»—i vui mừng được bốn lần nhìn thấy nó bập bá»nh trên các ngá»n sóng, không hướng vá» phía đảo Quá»· mà Ä‘i vá» hướng Tây. Không còn phải bàn cãi gì nữa, cuá»™c thí nghiệm đã cho thấy kết quả tốt. Tôi sẽ lên đưá»ng dấn thân vào cuá»™c phiêu lưu vÄ© đại trên lưng Lisette.

“Nhìn kìa, nó đến đấyâ€. Má»™t, hai, ba, bốn, năm, sáu, rồi đến lượt Lisette tiến vào. ở má»m đá, chá»— đặt ghế cá»§a Dreyfus xưa nay, biển vẫn khắc nghiệt, nhưng hôm nay nó đặc biệt hung dữ. Lisette tiến vào vá»›i tiếng ầm ầm riêng biệt cá»§a nó. Tôi thấy nó lù lù hÆ¡n ngày thưá»ng, và hôm nay, nhất là ở chân sóng, khối lượng nước được di chuyển còn nhiá»u hÆ¡n nữa. Khối nước khổng lồ này sẽ tấn công hai tảng đá mau lẹ hÆ¡n, thắng góc hÆ¡n. Vì khi con sóng vỡ, đổ xô vào khoảng cách giữa hai tảng đá khổng lồ, tiếng động còn inh tai nhức óc hÆ¡n bao giá» hết, nếu trên Ä‘á»i có thể có má»™t tiếng động quái gở như vậy.

- Anh nói là phải lao xuống chá»— này phải không? Äúng đấy, anh chá»n chá»— này thật là tuyệt. Tôi thì tôi không chÆ¡i đâu. Tôi muốn vượt ngục thật, nhưng tôi không muốn tá»± tá»­.

Sylvain rất xúc động khi tôi giá»›i thiệu Lisette vá»›i anh ta. Anh má»›i đến đảo Quá»· được ba ngày và tất nhiên tôi rá»§ anh cùng Ä‘i vá»›i tôi. Má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t bè. Do đó nếu anh nhận lá»i, tôi sẽ có bạn khi đến Äất liá»n để tiến hành cuá»™c đào tẩu tiếp theo. ở rừng mà chỉ có má»™t mình chẳng thú vị chút nào đâu.

- Äừng có sợ trước khi làm. Tôi công nhận là lần đầu tiên, ai cÅ©ng phải chùn bước. Nhưng đây lại là con sóng duy nhất có thể kéo cậu ra thật xa, các con sóng tiếp theo không có đủ sức kéo cậu trở lại bỠđá.

- Bình tĩnh nào, nhìn kỹ lại, chúng tôi đã thử rồi - Chang nói - Chắc chắn, cậu đã đi rồi là sẽ không bao giỠtrở lại đảo Quỷ, cũng không vào đảo Royale đâu

Mất má»™t tuần, tôi má»›i thuyết phục được Sylvain. Má»™t ngưá»i rắn chắc, cao má»™t mét tám mươi, cân đối, vá»›i má»™t thân hình lá»±c sÄ© Ä‘iá»n kinh.

- ÄÆ°á»£c. Tôi công nhận chúng ta sẽ được đưa ra đủ độ xa. Sau đó, cậu tính cứ để sóng đẩy Ä‘i, mất bao nhiêu ngày thì đến được Äất liá»n?

- Thật tình, tôi cÅ©ng không biết đâu, Sylvain ạ. Có thể bị giạt nhiá»u hay ít, tùy thá»i gian. ảnh hưởng cá»§a gió không có mấy, vì chúng ta ở sát mặt nước. Nhưng nếu trá»i xấu, sóng sẽ lá»›n và đẩy chúng ta mau hÆ¡n vào phía rừng. Khoảng bảy tám, nhiá»u nhất là mưá»i con nước, chúng ta sẽ bị đẩy vào bá». Do đó, xê xích ít nhiá»u thì mát chừng bốn tám đến sáu mươi giá».

- Cậu tính thế nào vậy?

- Từ các đảo thẳng đến bá», không xa hÆ¡n bốn mươi cây số. Vì bị trôi giạt nên đưá»ng Ä‘i làm thành cạnh huyá»n má»™t tam giác vuông. Cậu nhìn hướng sóng Ä‘i. ít nhiá»u, cÅ©ng phải Ä‘i má»™t quãng từ má»™t trăm đến má»™t trăm hai mươi ki-lô-mét là tối Ä‘a. Chúng ta càng đến gần bá», sóng càng đẩy chúng ta thẳng hướng vào đấy. Thoạt tính, cậu không cho là má»™t vật trôi giạt ở bá» vá»›i khoảng cách như thế, lại không được đẩy Ä‘i vá»›i tốc độ năm ki-lô-mét má»™t giá».

Anh ta nhìn tôi và chăm chú nghe rất kỹ những lá»i giải thích cá»§a tôi. Chàng trai cao lá»›n này rất thông minh.

- Äúng. Tôi công nhận là những Ä‘iá»u cậu nói chẳng ngu ngốc chút nào, và nếu không có những con nước xuống làm mất thì giá» cá»§a ta, vì chúng lại đẩy ta ra ngoài khÆ¡i, chắc chắn chỉ trong vòng ba mươi giá», ta có thể đến đất liá»n. Do có những con nước xuống, tôi cho là cậu nói có lý: muốn đến đất liá»n phải mất từ bốn mươi tám đến sáu mươi tiếng.

- Cậu tin chắc rồi thì cậu đi với tôi chứ?

- Có thể. Giả dụ, ta đến chá»— đất liá»n là rừng thì ta làm gì?

- Ta phải đến vùng gần khu vá»±c Kourou. ở đây có má»™t làng dân chài khá lá»›n, có những ngưá»i Ä‘i tìm balata và tìm vàng. Phải đến gần má»™t cách thật thận trá»ng vì ở đấy cÅ©ng có má»™t lâm trưá»ng cá»§a tù khổ sai. Chắc chắn cÅ©ng có những Ä‘iểm để từ đó Ä‘i sâu vào trong rừng đến Cayenne và đến má»™t trại cá»§a ngưá»i Tàu được gá»i là Inini. Phải bắt má»™t tù nhân hay má»™t thổ dân da Ä‘en buá»™c há» phải dẫn mình đến Inini. Nếu ngưá»i ấy tá»­ tế, ta có thể cho năm trăm đồng rồi bảo anh ta chuồn Ä‘i cho khuất mắt. Nếu cÅ©ng là má»™t ngưá»i tù, thì ta bắt hắn phải cùng Ä‘i trốn vá»›i ta. Inini là trại giam đặc biệt cho ngưá»i Äông dương, thế thì ta đến đấy để làm gì?

- ở đấy Chang có ngưá»i anh ruá»™t.

- Äúng, anh ấy là anh tôi. Anh ấy sẽ vượt ngục vá»›i các anh, anh ấy kiếm ra được ca-nô và thức ăn. Cách anh sẽ gặp Quých-Quých, các anh sẽ có đủ thứ để Ä‘i đưá»ng. Không má»™t ngưá»i Tàu nào chịu làm chỉ Ä‘iểm cả cho nên anh gặp bất cứ ngưá»i An Nam * (*Tác giả cÅ©ng như nhiá»u ngưá»i Pháp hồi đó, không biết phân biệt ngưá»i “Tàu vá»›i ngưá»i “An Namâ€) nào ở trong rừng, anh cứ bảo ngưá»i đó tin cho Quých-Quých biết.

- Tại sao ngưá»i ta lại gá»i anh ta là Quých-Quých? - Sylvain há»i.

- Tôi không biết, do bá»n Pháp đặt tên cho anh như vậy - Äoạn anh nói thêm: “Các anh phải cẩn thận, khi đến đất liá»n rồi, các anh sẽ thấy bùn. Äừng bao giá» Ä‘i trên bùn, Ä‘i không tốt, nó hút các anh xuống đấy. Chá» cho nước đưa các anh vào tận rừng để có thể bám được dây leo và cành cây. Nếu không thì nguy lắm.

- à đúng đấy, Sylvain à. Không bao giỠđược Ä‘i trên bùn, ngay cả khi ở rất gần, rất gần bá». Phải chá» lúc túm được cành cây hay sợi dây leo nào đã.

- ÄÆ°á»£c Papillon. Tôi đã quyết định rồi. Hai cái bè được chế tạo cùng má»™t kiểu, không khác nhau mấy, vì chúng ta cÅ©ng nặng cân gần như nhau, chắc chắn chúng ta sẽ không bị tách rá»i nhau quá xa. Nhưng không sao lưá»ng trước được việc gì cả. Nếu lạc nhau ta sẽ tìm nhau ra sao? ở đây, ta không nhìn được tá»›i Kourou. Cậu có để ý, khi cậu còn ở Royale là ở phía bên phải Kourou, khoảng chừng hai mươi ki-lô-mét, có những tảng đá trắng, thấy rất rõ khi mặt trá»i chiếu vào đấy phải không?

- Äúng.

- Cả vùng bá» biển này, chỉ chá»— ấy là có đá. Bên phải, bên trái, đến vô cùng tận, chỉ là bùn. Äá trắng là do *** chim là ở đấy. Có đến hàng ngàn con, và vì không có ngưá»i nào đến đấy bao giá», chá»— đó sẽ là nÆ¡i trú chân để ta lấy lại sức trước khi Ä‘i sâu vào rừng. Ta sẽ ăn trứng và ăn chá»— dừa ta Ä‘em theo. Không được đốt lá»­a. Ai đến trước sẽ đợi ngưá»i tá»›i sau.

- Äợi bao lâu?

- Năm ngày. Không thể nào sau năm ngày, ngưá»i kia lại không tá»›i được.

Hai chiếc bè đã được làm xong. Các bao tải được lồng vào nhau, hai cái làm má»™t, cho bá»n hÆ¡n. Tôi yêu cầu Sylvain dành cho tôi mưá»i ngày để tập cưỡi bao tải, càng nhiá»u giá» càng hay. Anh ta cÅ©ng phải làm như vậy. Má»—i lần thấy các bao tải sắp bị lật ngá»­a ra, phải cố gắng làm sao ngồi vững ở trên. Nhưng chú ý không được ngá»§ quên vì sợ bị nhào xuống nước mà không bấu víu kịp. Chang khâu cho tôi má»™t cái túi nhá» không thấm nước để Ä‘eo vào cổ, trong đựng thuốc lá và máy lá»­a. Chúng tôi má»—i đứa nạo mưá»i quả dừa để mang theo.

Cùi dừa giúp chúng tôi chịu đói và còn làm đỡ khát nữa. Hình như Santori có má»™t thứ bong bóng bằng da đựng được rượu. Lão ta không dùng đến nó bao giá». Khi nào có dịp lá»t vào nhà lão, Chang sẽ tìm cách xoáy cái đó

Chúng tôi định khởi sá»± vào ngày chá»§ nhật, lúc mưá»i giá» tối. Trăng rằm, sóng thá»§y triá»u ắt phải cao đến tám mét. Lisette hẳn sẽ ở vào thá»i Ä‘iểm mạnh nhất. Sáng chá»§ nhật, má»™t mình Chang sẽ cho heo ăn. Tôi sẽ ngá»§ suốt ngày thứ bảy và cả chá»§ nhật. Khởi hành lúc mưá»i giỠđêm. Thá»§y triá»u bắt đầu xuống đã được hai giá».

Hai cái bao tải cá»§a tôi không thể nào tách rá»i ra được Chúng được kết chắc lại bằng những sợi gai bện vào vá»›i nhau, bằng dây đồng, và khâu liá»n vá»›i nhau bằng gai buồm. Chúng tôi đã kiếm những cái bao có miệng rá»™ng để lồng bao ná» vào bao kia sao cho vừa không thể tuá»™t ra ngoài được.

Sylvain không ngừng tập thể dục, còn tôi, tôi đứng hàng giỠđể những lớp sóng lăn tăn đập vào đùi tôi như xoa bóp vậy. Sóng cứ đập liên hồi vào đùi tôi và việc tôi phải lên gân chống lại sóng làm cho đùi và bắp chân tôi cứng như sắt.

ở má»™t cái giếng bị bá» hoang, có má»™t sợi dây xích dài gần ba mét. Tôi quấn vào nó những sợi thừng nối các bao tải cá»§a tôi. Tôi có má»™t cái ốc bù-loong có thể chốt qua các móc xích. Trong trưá»ng hợp tôi không chống đỡ nổi, tôi sẽ dùng sợi xích sắt để buá»™c mình vào cái bao tải. Làm như vậy, tôi có thể ngá»§ mà không sợ rÆ¡i xuống nước và để trôi mất cái bè. Nếu bao tải lật, nước sẽ làm tôi tỉnh dậy và tôi sẽ lật nó lại như cÅ©. Papillon này, chỉ còn ba ngày nữa thôi. - Chúng tôi ngồi trên ghế cá»§a Dreyfus, nhìn Lisette.

- Phải, chỉ còn ba ngày nữa thôi, Sylvain ạ. Tớ tin tưởng là sẽ thành công. Còn cậu thì salà

- Chắc ăn lắm, Papillon à. Äêm thứ ba hay sáng thứ tư, bá»n ta sẽ ở trong rừng rồi. Lúc đó, tha hồ mà chén cho đẫy!

Chang nạo cho má»—i đứa chúng tôi mưá»i trái dừa. Ngoài dao, chúng tôi còn mang hai cái rá»±a đẵn cây ăn cắp được ở kho dụng cụ.

Trại Inini ở phía Äông Kourou. Buổi sáng Ä‘i, ngược lại phía mặt trá»i chiếu tá»›i, chắc chắn là sẽ đúng hướng.

- Sáng thứ hai, Santori sẽ Ä‘iên lên mất. - Chang nói. - Tôi sẽ không nói là cậu và Papi đã chuồn trước ba giá» chiá»u ngày thứ ba, khi tên gác đã ngá»§ trưa dậy.

- Hay là cậu vừa chạy vỠvừa kêu là chúng tớ đang câu cá thì bị sóng lớn cuốn đi?

Không được, lôi thôi lắm. Tôi chỉ nói: “Sếp ạ, Papillon và Stephen hôm nay không thây đi làm, tôi phải cho heo ăn một mình†- chỉ thế thôi, không hơn không kém.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #34  
Old 19-03-2008, 09:29 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Vượt ngục từ đảo quỷ

Chá»§ nhật, bảy giá» tối. Tôi vừa thức giấc. Tôi cố ngá»§ mãi từ sáng thứ bảy. Äến chín giá» trăng má»›i lên. Cho nên lúc này còn tối như má»±c. Trá»i rất ít sao. Những đám mây Ä‘en nặng trÄ©u mưa bay nhanh qua đầu chúng tôi Chúng tôi vừa ra khá»i lán. Vì chúng tôi vẫn thưá»ng Ä‘i câu lén ban đêm, nhiá»u khi lại còn dạo chÆ¡i buổi tối nữa, cho nên ai nấy Ä‘á»u thấy đó là chuyện bình thưá»ng. Má»™t thằng nhóc Ä‘i vào lán bên cạnh thằng bố cá»§a nó, má»™t thằng A-rập to béo. Chắc hẳn chúng nó vừa làm tình vá»›i nhau trong má»™t cái xó nào đấy. Nhìn hai đứa nhấc tấm ván bước vào lán, tôi nghÄ© bụng: đối vá»›i thằng A-rập này, má»—i ngày được hôn hít thằng kia vài ba lần quả là tuyệt đỉnh cá»§a niá»m hoan lạc. ÄÆ°á»£c tha hồ thá»a mãn tình dục - Ä‘iá»u đó đã biến cảnh tù đày thành cõi thiên đưá»ng cá»§a hắn. Còn thằng pê-đê kia cÅ©ng vậy. Tuổi nó khoảng hăm ba hăm lăm. Thân hình nó chẳng còn dáng dấp lá»±c sÄ© thiếu niên Hy Lạp bao nhiêu nữa. Nó đã bá» công tránh ra nắng để giữ má»™t nước da trắng như sữa, nhưng đến nay sắc đẹp cá»§a nó đã bắt đầu phôi pha rồi.

Nhưng ở trại khổ sai nó có được nhiá»u bồ hÆ¡n ở ngoài. Ngoài thằng bồ má»™t là thằng A-rập ra, nó còn kiếm được khách trả hăm lăm quan má»™t lần chÆ¡i, hệt như má»™t con Ä‘iếm ở phố Rochechouart khu Montmartre. Ngoài cái khoái cảm mà khách chÆ¡i Ä‘em lại cho nó, nó còn thu được món tiá»n đủ cho nó và “chồng†nó sống phong lưu. Cả lÅ© chúng nó cố tình ngập ngụa trong dâm ô, và kể từ ngày chúng đặt chân lên mảnh đất tù tá»™i, đầu óc chúng chỉ biết có má»™t lý tưởng là thá»a mãn được tình dục.

Viên biện lý đã làm rùm beng lên để khép tá»™i chúng, đẩy chúng vào con đưá»ng thối rữa. Nhưng trong cảnh thối rữa đó, chúng lại tìm thấy hạnh phúc. Sau khi tấm ván đã được đóng lại sau đôi mông tròn cá»§a thằng pê-đê, chỉ còn lại ba đứa chúng tôi: Chang, Sylvain và tôi.

- Äi thôi. Chúng tôi nhanh chóng tiến vá» phía Bắc đảo

Chúng tôi Ä‘i vào hang lấy hai chiếc bè ra. Cả ba chúng tôi bị ướt như chuá»™t ngay tức thì. Gió ào ào thổi, tiếng rít cá»§a nó là tiếng rít đặc biệt cá»§a gió lá»™ng, cá»§a biển khÆ¡i giận dữ. Sylvain và Chang giúp tôi đưa bè lên đỉnh má»m đá. Phút cuối cùng, tôi quyết định buá»™c chặt cổ tay trái cá»§a tôi vào sợi thừng buá»™c bao tải. Bá»—ng nhiên tôi sợ bị tách ra khá»i bao tải và bị cuốn ra xa nó. Chang cÅ©ng giúp Sylvain lên được tảng đá trước mặt tôi. Trăng đã lên cao, nên trông sáng như ban ngày. Tôi quấn má»™t cái khăn mặt lên đầu. Chúng tôi phải đợi sáu con sóng. HÆ¡n ná»­a giá».

Chang đã đến gần tôi. Anh ôm cổ tôi. Anh nằm trên tảng đá và tựa vào một hốc đá thật chắc, anh nắm chân tôi để giúp tôi chịu được cú dập của Lisette.

- Chỉ còn con sóng này nữa là đến nó đấy, - Sylvain hét to.

Anh đứng trước bè của anh, đưa cả thân mình chống đỡ khối nước ập xuống anh. Tôi cũng ở trong tư thế như vậy, còn được tay không giữ thật chắc, nhưng anh quá căng thẳng, móng tay anh bấm ngập vào bắp vế tôi.

Con sóng Lisette đưa chúng tôi Ä‘i đã tá»›i. Nó thẳng đứng như má»™t cái tháp chuông nhà thá». Vá»›i tiếng gầm váng óc quen thuá»™c, nó đập mạnh vào hai tảng đá và luồn mạnh vá» phía vách đá.

Tôi lao xuống trước bạn tôi má»™t tích tắc. Sylvain cÅ©ng lao xuống gá»n gàng không kém, và cả hai cái bè cá»§a chúng tôi cÅ©ng được Lisette hút ra khÆ¡i nhanh đến chóng mặt. Chưa đến năm phút sau, chúng tôi đã ở cách xa bá» hÆ¡n ba trăm mét. Sylvain chưa leo lên bè cá»§a anh. Hai phút sau, tôi đã ngồi trên bè cá»§a tôi. Chang chạy vá»™i lên chiếc ghế cá»§a Dreyfus đứng dÆ¡ má»™t chiếc khăn tay trắng để chào từ biệt. Chúng qua khá»i được Ä‘iểm nguy hiểm, chá»— sóng tập trung lại để xô thẳng vào Äảo Quá»·. Những cÆ¡n sóng đẩy chúng tôi ra khÆ¡i dài hÆ¡n, gần như không có bá»t, êm đến ná»—i chúng tôi hòa vá»›i chúng làm má»™t, tôi mà không bị xóc, không sợ bè bị lật.

Chúng tôi từ từ ra khÆ¡i má»™t cách êm ái, lên xuống theo những lá»›p sóng cao thấp, vì thá»§y triá»u Ä‘ang lấp xuống. Trên đỉnh cao má»™t ngá»n sóng, quay hẳn mặt lại tôi còn được trông thấy má»™t lần nữa tấm khăn trắng cá»§a Chang. Sylvain cách tôi không xa, chừng năm mươi mét vá» phía trước. Anh dÆ¡ tay lên vẫy nhiá»u lần, tỠý vui mừng vì thắng lợi.

Äêm cÅ©ng dá»… chịu, và chúng tôi cảm thấy sức hút cá»§a biển rất mạnh. Nước thá»§y triá»u vừa nãy cuốn chúng tôi ra khÆ¡i bây giá» lại đẩy chúng tôi vá» phía đất liá»n. Mặt trá»i Ä‘ang má»c ở chân trá»i, như vậy là đã sáu giá». Chúng tôi Ä‘ang ở thấp dưới mặt nước nên không trông thấy bá». Nhưng tôi cÅ©ng nhận ra là chúng tôi ở rất xa các đảo vì, tuy mặt trá»i chiếu sáng các má»m cao cá»§a đảo, chúng tôi chỉ thấy má»™t khối lù lù, có thế thôi. Không thấy rõ nét các đảo, tôi cho là chúng ở cách đấy ít ra đến ba mươi ki-lô-mét. Tôi mỉm cưá»i vá»›i thành công, vá»›i thắng lợi. Hay tôi thá»­ ngồi lên chiếc bè xem sao nhỉ? Gió thổi vào lưng tôi, có thể đẩy tôi Ä‘i.

Và tôi đã ngồi lên. Tôi gỡ sợi xích ra và cuốn má»™t vòng quanh thắt lưng. Chiếc ốc bù-loong đã bôi mỡ làm trÆ¡n, dá»… vặn chặt ốc ê-cu. Tôi hong tay trước gió cho chóng khô. Tôi tìm cách châm má»™t Ä‘iếu thuốc. ÄÆ°á»£c rồi. Tôi hít những hÆ¡i đầu, thật dài, thật sâu và thở khói ra, từ từ. Tôi không còn sợ gì nữa. Và không cần phải mô tả những cÆ¡n Ä‘au quặn trong bụng tôi từ trước và trong thá»i gian bắt đầu hành động. Không, tôi không sợ gì cả, đến ná»—i hút xong Ä‘iếu thuốc, tôi quyết định ăn vài miếng cùi dừa. Tôi ngón má»™t nắm lá»›n và lại hút má»™t Ä‘iếu thuốc nữa. Sylvain vẫn còn xa tôi. Thỉnh thoảng khi cả hai cùng ở trên đỉnh má»™t ngá»n sóng, chúng tôi có thể thoáng trông thấy nhau. Nắng gắt chiếu thẳng vào đầu làm cái sá» cá»§a tôi như sôi lên. Tôi ngâm khăn mặt xuống nước rồi quấn lên đầu. Tôi cởi áo va-rÆ¡i len ra. Tuy có gió nhưng tôi cÅ©ng thấy chết ngá»™t trong chiếc áo này.

Trá»i đất Æ¡i! bè cá»§a tôi vừa bị lật và tôi suýt chết Ä‘uối. Tôi uống phải hai há»›p nước biển. Tuy cố hết sức tôi cÅ©ng không lật nổi cái bao tải và leo lên trên được. Sau cùng tôi xoay nghiêng cái bao tải và tôi bÆ¡i đứng ở bên cạnh. Tôi đã thở được dá»… dàng hÆ¡n. Tôi cố tháo hẳn sợi xích ra khá»i thắt lưng, nhưng mấy ngón tay cá»§a tôi không vặn nổi ốc ê-cu. Tôi phát cáu, có lẽ vì ngón tay tôi bị co quắp lại không còn đủ sức để vặn ốc nữa. Hú vía! Sau cùng, rồi cÅ©ng xong! Tôi vừa trải qua má»™t giai Ä‘oạn ngặt nghèo. Tôi thật sá»± hoảng hồn tương không thể gỡ ra khá»i sợi xích được.

Tôi không buồn lật bè lại nữa. Mệt lả, tôi tá»± thấy không còn đủ sức làm việc ấy. Tôi leo lên bè. Thì ngồi trên đáy bây giỠđã lật lên thành phía trên, cÅ©ng có sao đâu! Tôi sẽ không trói mình vào bè vá»›i sợi xích hay vá»›i bất cứ cái gì nữa. Bây giá» tôi đã thấy rõ tôi buá»™c cổ tay tôi vào bè lúc bắt đầu khởi hành là ngu ngốc đến nhưá»ng nào. Việc ấy phải là má»™t kinh nghiệm đối vá»›i tôi.

Nắng chiếu gay gắt làm cháy da tay và đùi tôi.

Mặt tôi nóng bừng bừng. Dấp nước vào còn tệ hại hÆ¡n, tôi nghÄ© vậy, vì nước bốc hÆ¡i ngay tức khắc và tôi lại càng bị bá»ng nặng hÆ¡n.

Gió đã dịu Ä‘i rất nhiá»u, và vì bây giá» sóng không cao nữa nên Ä‘i dá»… chịu hÆ¡n nhưng chậm hÆ¡n. Cho nên gió to và biển động thế mà còn hÆ¡n là đẹp trá»i. Tôi bị chuá»™t rút ở chân phải, Ä‘au đến ná»—i tôi kêu toáng lên làm như thể có ngưá»i nào ở quanh đấy có thể nghe thấy. Tôi lấy ngón tay làm dấu chữ thập lên chá»— Ä‘au, vì tôi nhá»› bà tôi bảo làm như vậy sẽ qua được cÆ¡n Ä‘au. Cách chữa bệnh lang vưá»n này thất bại thảm hại. Mặt trá»i đã ngả vá» Tây. Bây giá» chừng bốn giá» chiá»u, từ lúc bắt đầu Ä‘i, đây là cÆ¡n thá»§y triá»u thứ tư. Lần nước lên này như đẩy tôi vào bá» mạnh hÆ¡n.

Lúc này tôi trông thấy Sylvain thưá»ng xuyên và anh ta cÅ©ng trông thấy rõ tôi. Anh rất ít khi bị khuất vì sóng không xuống thấp lắm. Anh đã cởi áo sÆ¡-mi và ở trần. Anh ta ra hiệu cho tôi. Anh ở trước tôi ba trăm mét vá» phía ngoài khÆ¡i. Hình như anh Ä‘ang dùng tay chèo, vì xung quanh anh tôi thấy nước hÆ¡i sá»§i bá»t. Có lẽ anh muốn hãm bè cá»§a anh cho Ä‘i chậm lại để tôi đến gần anh được. Tôi nằm dài trên bao tải và xúc tay xuống nước để chèo. Nếu anh ta hãm bè, còn tôi thì dấn lên, có lẽ khoảng cách giữa hai chúng tôi sẽ thu hẹp lại chăng?

Tôi đã chá»n đúng bạn đưá»ng cho chuyến vượt ngục này, anh đã trăm phần trăm xứng đáng.

Tôi thôi không chèo bằng tay nữa. Tôi thấy má»i. Tôi cần phải giữ sức. Tôi lại ăn và cố lật bè lại. Bá»c thức ăn ở phía dưới, chai nước ngá»t cÅ©ng vậy. Tôi đói và khát. Môi tôi đã nét nẻ và bá»ng rá»™p lên: Cách tốt nhất để lật các bao tải là Ä‘eo lấy nó, đối diện vá»›i sóng rồi lấy chân đạp lúc nó lên đến đỉnh sóng.

Sau năm lần làm thử, tôi đã lật được bè lại. Tôi mệt lả vì đã cố gắng quá sức, và khó khăn lắm tôi mới leo nổi lên bè.

Mặt trá»i đã xuống sát chân trá»i, chẳng bao lâu nó sẽ lặn. Vậy là gần sáu giá» rồi. Cầu cho đêm đừng bị xáo động quá, vì tôi hiểu rằng ngâm mình lâu dưới nước sẽ làm tôi mất sức. Sau khi ăn hai tảng cùi dừa, tôi tu má»™t ngụm to nước đựng trong quả bầu cá»§a Santori. Thá»a thuê rồi, tôi hong tay trước gió cho tay khô, rồi lấy thuốc lá ra hút, rất khoan khoái. Trước khi trá»i sập tối, Sylvain vẫy khăn tay, tôi cÅ©ng vẫy lại, để chúc nhau ngá»§ ngon. Anh ta vẫn ở xa tôi như cÅ©. Tôi ngồi trên bè, hai chân duá»—i dài. Tôi vừa vắt áo va rÆ¡i len cá»§a tôi cho kiệt nước, và mặc áo vào. áo dù ướt cÅ©ng giữ được ấm, mà mặt trá»i vừa lặn là tôi cảm thấy lạnhngay tức khắc. Gió đã trở mạnh. Chỉ còn những đám mây ở phía Tây còn được ánh sáng hồng ở chân trá»i chiếu sáng. Còn thì má»i vật Ä‘á»u chìm trong bóng tối Ä‘ang má»—i lúc má»™t xẩm Ä‘en hÆ¡n. ở phía đông, nÆ¡i gió thổi vá», trá»i không có mây. Vậy là lúc này không sợ trá»i đổ mưa.

Tôi chẳng nghÄ© đến gì ngoài việc ngồi cho chắc, đừng để bị đẫm nước má»™t cách vô ích, và tôi tá»± há»i, không biết khi đã mệt, nên buá»™c mình vào các bao tải hay là làm như vậy dá»… nguy hiểm, do kinh nghiệm vừa qua cá»§a tôi. Rồi tôi nhận thấy tôi lúng túng là do sợi xích ngắn quá, má»™t đầu để thừa vô ích, nó quấn vào dây thừng và dây thép cá»§a bao tải. Thu hồi Ä‘oạn đó cÅ©ng dá»…. Tôi sẽ cá»­ động thoải mái hÆ¡n. Tôi sá»­a lại sợi xích, và lại cuốn nó vào thắt lưng. Như vậy tôi thấy yên tâm hÆ¡n vì tôi rất sợ ngá»§ quên và để mất các bao tải.

Äúng, gió đã nổi lên cùng vá»›i sóng. Trò trượt lên trượt xuống vá»›i sóng biển tiếp diá»…n, má»—i lúc khoảng cách giữa Ä‘iểm cao nhất và Ä‘iểm thấp nhất lại má»™t tăng lên.

Äêm đã xuống hẳn. Bầu trá»i chi chít hàng triệu ngôi sao, và chòm sao Chữ thập phương Nam sáng hÆ¡n tất cả các sao khác.

Tôi không trông thấy anh bạn cá»§a tôi. Äêm đầu tiên này rất quan trá»ng vì nếu vận may xui khiến cho gió thổi mạnh và Ä‘á»u suốt đêm, đến sáng mai, tôi đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá dài. Càng vá» khuya, gió thổi càng mạnh. Trăng từ dưới biển từ từ má»c lên, má»™t màu đỠnâu, và khi lên cao rá»i, nó lá»™ hắn ra, to tướng, tròn vành vạnh, và tôi thấy rất rõ những đốm Ä‘en làm cho nó giống mặt ngưá»i. Vậy là đã hÆ¡n mưá»i giỠđêm. Trá»i má»—i lúc má»™t sáng hÆ¡n. Trăng càng lên cao, ánh trăng càng sáng tá».

Äỉnh sóng nhuá»™m má»™t màu bàng bạc và ánh phản xạ kỳ lạ cá»§a nó làm tôi chói mắt. Không thể không nhìn ánh phản chiếu bàng bạc này được nhưng quả thật nó làm cho mắt ta đã bị nắng và nước mặn kích thích lại càng khó chịu và nhức nhối thêm.

Dù tôi tá»± cho như vậy là quá nhiá»u, tôi vẫn không cưỡng lại được và tôi đã hút liá»n ba Ä‘iếu thuốc.

Không có gì bất bình thưá»ng đối vá»›i chiếc bè trên biển sâu, nó cứ lên xuống Ä‘á»u Ä‘á»u không có vấn đỠgì phải lo lắng. Tôi không thể duá»—i mãi chân trên các bao tải vì tư thế ngồi đã mau chóng làm chân tôi bị chuá»™t rút rất Ä‘au.

DÄ© nhiên, tôi luôn luôn bị ướt từ hông trở xuống. Ngá»±c tôi gần như khô ráo, gió đã làm khô áo va rÆ¡i cá»§a tôi và sau đó không có đợt sóng nào làm tôi bị ướt quá khoảng thắt lưng. Mắt tôi má»—i lúc má»™t nhức hÆ¡n. Tôi nhắm mắt lại. Thỉnh thoảng tôi lại thiếp Ä‘i “Không được ngá»§â€. Nói thì dá»…, nhưng tôi không sao chống lại cÆ¡n buồn ngá»§ được. Mẹ kiếp? Tôi phải chống lại cái trạng thái đỠđẫn này. Và cứ má»—i lần trở lại vá»›i thá»±c tại, tôi lại thấy Ä‘au nhói trong óc. Tôi lấy máy lá»­a ra. Thỉnh thoảng tôi lại để ngá»n lá»­a sát cánh tay phải hay sát cổ cho bá»ng da.

Má»™t ná»—i lo âu khá»§ng khiếp tràn vào lòng tôi, tôi lấy hết nghị lá»±c xua Ä‘uổi nó Ä‘i. Tôi sẽ ngá»§ thiếp Ä‘i chăng? Nhỡ ngã xuống nước, cái lạnh có làm tôi tỉnh dậy không? Tôi buá»™c ngưá»i vào sợi xích là đúng. Tôi không thể để mất hai bao tải này, chúng là cuá»™c sống cá»§a tôi. Nếu bị lăn xuống nước mà tôi không tỉnh dậy thì quả là tai hại.

Vài phút qua, tôi lại bị ướt đẫm cả ngưá»i. Má»™t cÆ¡n sóng quái ác, chắc hẳn không chịu Ä‘i theo con đưá»ng Ä‘á»u đặn cá»§a các lá»›p sóng khác, đã dá»™i vào tôi từ bên phải.

Con sóng đó không phải chỉ dội cho tôi ướt mà còn làm cho tôi quay ngang ra thành thử hai lớp sóng khác đi đúng hướng lại dội một mẻ nữa ướt từ đầu đến chân.

Äêm thứ hai đã khuya lắm rồi. Không biết mấy giá»? Theo vị trí mặt trăng bắt đầu ngả vá» tây, chắc phải hai ba giá» sáng. Chúng tôi ngâm mình trong nước đã năm lần thá»§y triá»u lên xuống, cả thảy ba mươi giỠđồng hồ. Bị ướt thấu xương cÅ©ng có lợi cho tôi: cái lạnh làm tôi tỉnh hẳn. Tôi run bần bật, nhưng tôi lại mở được mắt mà không phải cố gắng lắm. Chân tôi bị tê cứng, và tôi quyết định thu chân vào sát dưới mông. Tôi dùng hai tay kéo từng chân má»™t, cuối cùng tôi cÅ©ng ngồi lên được chân mình. Các ngón chân cá»§a tôi đã bị lạnh cóng, chúng có nóng lên được dưới thân tôi không?. Tôi ngồi xếp bằng tròn, giữ tư thế ấy thật lâu.

Thay đổi cách ngồi cÅ©ng làm tôi dá»… chịu. Tôi cố tìm Sylvain vì trăng chiếu mặt biển rất rõ. Chỉ có Ä‘iá»u nó đã xuống thấp, lại chiếu thắng vào mặt làm tôi khó nhận ra má»i vật. Tôi chẳng trông thấy gì. Sylvain không có gì để buá»™c ngưá»i vào các bao tải, không biết anh còn ở trên đó không?

Tôi dõi tìm anh má»™t cách tuyệt vá»ng. Vô ích. Gió thổi mạnh, nhưng thổi Ä‘á»u Ä‘á»u, không giật từng cÆ¡n, và Ä‘iá»u ấy rất quan trá»ng. Tôi quen vá»›i nhịp độ cá»§a gió và cả ngưá»i tôi hòa vào làm má»™t vá»›i các bao tải cá»§a tôi. Cứ rõi mắt nhìn quanh mãi, dần dần tôi chỉ còn má»™t ý nghÄ© cố định trong đầu: trông thấy được bạn tôi. Tôi hong ngón tay cho gió thổi khô rồi tôi cho vào mồm thổi hết sức mạnh. Tôi lắng nghe. Không có tiếng đáp lại Sylvain có biết huýt sáo bằng ngón tay không? Tôi cÅ©ng không rõ nữa. Äáng lẽ tôi phải há»i anh ta Ä‘iá»u đó trước khi Ä‘i, cÅ©ng có thể làm hai cái còi tu huýt má»™t cách dá»… dàng! Tôi tá»± trách mình đã không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Rồi tôi để hai tay trước mồm làm loa cất tiếng hú rõ to: “Hú-ù! Hú-ù!â€. Chỉ có tiếng gió và tiếng sóng đáp lại

Không chá» thêm nữa, tôi đứng thẳng lên các bao tải, tay trái đỡ sợi xích, tôi giữ thăng bằng trong khi năm con sóng đưa tôi lên tận đỉnh cao. Khi lên đến tá»™t đỉnh, tôi đứng thẳng, còn khi sóng Ä‘ang hạ hay Ä‘ang lên thì tôi ngồi xổm. Bên phải, bên trái, phía trước Ä‘á»u chẳng thấy gì. Sylvain có ở phía sau không? Tôi không dám đứng lên nhìn vá» phía sau. Tôi chỉ nhận ra má»™t Ä‘iá»u không nghi ngá» gì được là ở phía trái tôi có má»™t đưá»ng dài Ä‘en sẫm dưới ánh sáng trăng. Chắc chắn đây là rừng.

Ban ngày hẳn là tôi sẽ trông thấy cây cối, Ä‘iá»u đó sẽ làm tôi thấy dá»… chịu. “Papi, ban ngày, mi sẽ trông thấy rừng. Lạy Chúa hãy làm cho tôi trông thấy cả bạn tôi nữaâ€.

Sau khi xoa bóp các ngón chân, tôi duá»—i dài hai cẳng chân ra. Rồi tôi quyết định hong tay cho khô và hút thuốc. Tôi đã hút hai Ä‘iếu. Không biết lúc này là mấy giá»? Trăng đã xuống thấp. Tôi không nhá»› được đêm qua, nó lặn được bao lâu thì mặt trá»i má»c. Tôi nhắm mắt cố nhá»› lại những hình ảnh cá»§a đêm đầu tiên. Nhưng vô ích. à, tôi đã nhá»› ra rồi, Tôi chợt thấy rõ mặt trá»i má»c ở phía đông và cùng lúc đó, còn thấy được má»™t mảnh trăng trên đưá»ng chân trá»i vá» phía tây. Như vậy là chắc độ năm giá». Chùm sao chữ Thập phương Nam đã lặn từ lâu, Äại hùng tinh và Tiểu hùng tinh cÅ©ng vậy. Chỉ còn sao Bắc cá»±c sáng hÆ¡n các vì sao khác. Từ lúc chùm sao Chừ Thập lặn, sao Bắc cá»±c là chúa tể ở trên trá»i.

Gió như bốc lên. Có thể nói nó thổi mạnh hÆ¡n lúc ban đêm. Vì sóng cÅ©ng mạnh và sâu hÆ¡n, và trên các ngá»n sóng, những đám bá»t trắng nhiá»u hÆ¡n lúc đầu hôm. Tôi ở trên biển đã được ba mươi giá». Cho đến bây giá», phải thừa nhận là má»i việc tốt nhiá»u hÆ¡n xấu, và ngày hôm nay má»›i là ngày gay go nhất.

Hôm qua, tôi đã bị phÆ¡i nắng chang chang ở ngoài trá»i từ sáu giá» sáng đến sáu giá» chiá»u, và da bị nướng Ä‘i nướng lại nhiá»u lần. Hôm nay, mặt trá»i lại rá»i vào tôi nữa, thật không phải chuyện đùa. Môi tôi đã nứt nẻ, thế mà giá» này vẫn còn là đêm, trá»i vẫn còn mát. Hai môi tôi nhức nhối không kém gì hai con mắt tôi. Cả cánh tay và bàn tay cÅ©ng thế. Nếu có thể, tôi sẽ không để hở tay cho nắng chiếu vào nữa. Má»™t chá»— khác cÅ©ng làm tôi Ä‘au nhức là giữa hai bến bẹn và hậu môn. ở đấy không phải do ánh nắng trá»i mà do da ngấm nước biển, lại bị cá» xát vá»›i các bao tải.

Nhưng dù bị bá»ng, anh bạn Æ¡i, anh cÅ©ng là Ä‘ang vượt ngục, và ở chá»— này còn hÆ¡n là chịu đựng đủ Ä‘iá»u tệ hại ở trai khổ sai. Viá»…n cảnh tá»›i được đất liá»n mà vẫn sống có đến chín mươi phần trăm, và thế là đã hay lắm rồi, chứ còn gì nữa? Dù cho tôi tá»›i nÆ¡i, da có bị lá»™t hết và ná»­a thân ngưá»i có trÆ¡ cả thịt, cÅ©ng không phải là trả giá quá đắt cho má»™t chuyến Ä‘i như thế này, vá»›i má»™t kết quả như thế này. Anh bạn thấy không, chẳng thấy bóng má»™t con cá mập nào: chúng Ä‘i nghỉ phép ở đâu cả rồi không biết? Anh bạn đúng là gặp vận Ä‘á», không thể chối cãi được. Lần này rồi anh sẽ thấy là lần thành công thật sá»±. Trong tất cả các chuyên vượt ngục được tính giá» quá chính xác, được chuẩn bị quá kỹ càng, thì rốt cục, chuyến vượt ngục thành công lại là chuyến Ä‘i ngá»› ngẩn nhất. Chỉ có hai bao tải đựng trái dừa, rồi phó mặc cho sóng và gió muốn đẩy Ä‘i đâu thì đẩy. Nó lại đẩy vào Äất Liá»n má»›i hay chứ. Chẳng cần phải tốt nghiệp ở trưá»ng võ bị Saint-Cyr ra má»›i biết được rằng tất cả các vật trôi giạt trên biển Ä‘á»u bị đẩy vào bá». Nếu siốt ngày hôm nay gió và sóng cứ mạnh Ä‘á»u như đêm qua, chắc chắn chiá»u nay chúng tôi sẽ đến đất liá»n.

Con quái vật vùng nhiệt đới Ä‘a hiện lên sau lưng tôi. Hôm nay, nó có vẻ kiên quyết muốn thiêu cháy tất cả, vì trông nó rừng rá»±c những lứa. Nó Ä‘uổi ánh trăng Ä‘i trong nháy mắt. Chưa ra khá»i chá»— nằm, nó đã chá»…m chệ chiếm ngôi bá chá»§, làm vua cả vùng nhiệt đới mà không ai dám ho he. Má»›i thoáng má»™t chút, gió đã gần như ấm hẳn lại. Chỉ má»™t giá» nữa là sẽ nóng. Má»™t cảm giác khoan khoái đầu tiên xâm chiếm lấy tôi. Những ánh nắng sá»›m vừa chạm vào da thịt tôi là tôi thấy dá»… chịu hẳn, từ đầu đến thắt lưng. Tôi bá» chiếc khăn mặt che đầu, để ánh mặt trá»i chiếu vào má tôi như sưởi lá»­a. Con quái vật đó, trước khi nung tôi lên, muốn tôi phải cảm thấy nó là sá»± sống trước khi là cái chết.

Máu tôi chảy Ä‘á»u trong các huyết mạch, và ngay cả hai bá»™ bắp đùi ướt nhá»… nhại cá»§a tôi cÅ©ng cảm biết được dòng máu đầy sinh khí bên trong.

Tôi thấy rất rõ cánh rừng rậm, dÄ© nhiên là chỉ thấy được các ngá»n cây. Tôi có cảm giác nó không còn xa. Tôi chá» cho mặt trá»i lên cao hÆ¡n chút nữa để đứng trên các bao tải xem có thấy Sylvain đâu không.

Chưa đến má»™t giá» sau, mặt trá»i đã lên cao. Trá»i Æ¡i đúng là nó rồi. Tôi không mở hẳn được mắt trái. Tôi lấy tay vốc nước xoa vào mắt. Cay quá. Tôi cởi áo va-rÆ¡i ra. Tôi sẽ ở trần chốc lát trước khi ánh nắng chiếu gay gắt quá.

Má»™t lá»›p sóng cao hÆ¡n hẳn các lá»›p khác từ dưới sâu nâng bổng tôi lên. Sóng nhồi má»™t ná»­a giây trước khi hạ xuống thấp, và tôi thoáng thấy anh bạn tôi. Anh ngồi trên bè cá»§a anh, mình trần. Anh không trông thấy tôi. Anh ở hÆ¡i chếch vá» phía trước, bên trái tôi, cách tôi chưa tá»›i hai trăm mét. Gió vẫn thổi mạnh, cho nên tôi quyết định tiến lại gần anh, vì anh ở phía trước tôi cùng trên má»™t đưá»ng thắng, tôi xá» tay vào áo va-rÆ¡i và giÆ¡ lên cao, mồm tôi cắn vạt áo phía dưới. Cái thứ buồm này chắc đẩy tôi Ä‘i nhanh hÆ¡n anh. Tôi căng buồm như vậy độ ná»­a giá». Nhưng chiếc áo va-rÆ¡i làm tôi nhức răng, và sức lá»±c bá» ra để chống lại vá»›i gió làm tôi chóng mặt. Thế mà khi bỠ“buồm†xuống tôi vẫn còn cảm giác đã Ä‘i được nhanh hÆ¡n là để cho sóng đẩy.

Hoan hô? tôi vừa thấy được “anh bạn lớn†của tôi. Cách tôi chưa đầy một trăm mét. Nhưng anh ta làm gì thế kia? Anh không có vẻ quan tâm xem tôi đang ở đâu. Khi một đợt sóng đưa bổng tôi lên khá cao, tôi trông thấy anh một, hai, ba lần. Tôi để ý thấy rõ ràng anh đưa tay phải lên mắt, đúng là anh đang quan sát mặt biển. Nhìn vỠphía sau đi, đồ ngốc! Chắc anh có nhìn, đúng là thế, nhưng anh không thấy gì cả.

Tôi đứng lên và huýt sáo. Khi sóng nhồi tôi lên cao, tôi thấy Sylvain ở trước tôi. Anh giÆ¡ áo va-rÆ¡i lên trá»i. Chúng tôi chào nhau đến hai mươi lần trước khi ngồi xuống. Cứ má»—i lần sóng nhồi lên là chúng tôi lại chào nhau, được cái may là anh ta cÅ©ng được sóng đưa lên cùng má»™t lúc vá»›i tôi. Hai đợt sóng sau cùng, anh ta chỉ tay vá» phía cánh rừng già, mà bây giá» chúng tôi đã trông rõ các chi tiết. Rừng chỉ còn cách chúng tôi chưa đến mưá»i ki-lô-mét. Tôi vừa mất thăng bằng ngã ngồi xuống mảng. ÄÆ°á»£c trông thấy bạn và rừng gần như vậy, má»™t niá»m vui lá»›n lao tràn ngập lòng tôi. Tôi cảm động khóc òa lên như má»™t dứa con nít. Nước mắt đã rá»­a sạch đôi mắt đầy ghèn cá»§a tôi, và qua những giá»t nước mắt ấy, tôi thấy hàng ngàn những tinh thể đủ màu, tôi nghÄ© vá»› vẩn trông chúng giống như những tấm kính màu ở các cá»­a sổ nhà thá». Hôm nay, Chúa lại đến vá»›i mi rồi, Papi Æ¡i. Trước những hiện tượng quái gở cá»§a thiên nhiên, trước gió, biển rá»™ng mênh mông, sông sâu thăm thẳm, rừng xanh oai nghiêm, con ngưá»i cám thấy mình vô cùng nhá» bé so vá»›i má»i vật xung quanh, và có lẽ không cần tìm ở đâu, ngưá»i ta cÅ©ng gặp và sá» tay được tá»›i Thượng đế. CÅ©ng như đêm đêm tôi đã từng sá» mó thấy được Thượng đế đế trong số hàng ngàn giá» tại các phòng giam khá»§ng khiếp mà tôi đã bị nhốt vào, không có lấy má»™t tia sáng, giỠđây tôi cÅ©ng nhìn thấy Thượng đế trong ánh nắng thiêu đốt những gì không đủ mạnh để chống lại nó, tôi đã sỠđược vào Thượng đế, tôi cảm biết được Thượng đế ở quanh tôi, ở trong tôi. Chúa còn thá»§ thỉ nói bên tai tôi: “Con Ä‘ang Ä‘au khổ và con sẽ còn phải Ä‘au khổ nữa, nhưng giỠđây ta quyết định sẽ đến cùng con. Con sẽ được tá»± do và sẽ là ngưá»i thắng cuá»™c, ta hứa vá»›i con như vậyâ€. Không được dạy dá»— gì vá» tôn giáo, không biết ất giáp gì vá» giáo lý CÆ¡ đốc, dốt nát đến ná»—i không biết cha đức Chúa Jesus là ai, mẹ Chúa có đúng là đức thánh bà đồng trinh Maria không, cha cá»§a ngài là thợ má»™c hay ngưá»i chăn lạc đà, dù dốt hoặc cán mai như vậy nhưng nếu thật sá»± tìm đến Chúa, thì ngưá»i ta vẫn có thể nhận ra Ngưá»i trong gió, trong biển, trong ánh mặt trá»i, trong chốn rừng sâu, trong các vì sao trong những con cá mà ngưá»i đã tạo ra hằng hà sa số để nuôi sống con ngưá»i.

Mặt trá»i đã nhanh chóng lên cao, gần mưá»i giá» sáng. Ngưá»i tôi từ thắt lưng trở lên đến đầu đã khô ráo, tôi thấm nước vào khăn mặt và cuốn lên đầu. Tôi lấy áo va-rÆ¡i để che thêm vì da ở vai, lưng và cánh tay bị bắt nắng làm tôi thấy rát bá»ng. Cả đùi tôi, tuy vẫn ngâm dưới nước, cÅ©ng đỠối lên như con tôm luá»™c. Vì đã gần đất liá»n, sức hút mạnh hÆ¡n gấp bá»™i, nên sóng xô thẳng đứng vào bá». Tôi nhận rõ các chi tiết cá»§a cánh rừng và tôi cảm thấy rằng chỉ trong buổi sáng nay, chỉ độ năm sáu giá» nữa chúng tôi sẽ vào sát bá». Qua lần vượt ngục đầu tiên, tôi đã biết ước lượng khoảng cách. Khi nhìn rõ từng chi tiết được vật gì, thì chỉ còn cách xa vật đó chưa tá»›i năm ki-lô-mét, thế mà ở đây tôi phân biệt được cả các thân cây lá»›n nhá» khác nhau. Và trên đỉnh má»™t con sóng cao hÆ¡n hết tôi nhận ra rất rõ má»™t thân cây lá»›n nằm ngang, cành cây sà xuống cả mặt biển.

Kìa, lại có cá heo và chim! Cầu cho cá heo nô rỡn đẩy bè cá»§a tôi vào bá». Tôi được nghe kể rằng cá heo có thói quen đẩy những mảnh thuyá»n vỡ và những ngưá»i trôi giạt trên biển vào bá», chúng còn thúc mõm vào ngưá»i ta làm cho ngưá»i ta chết Ä‘uối, mặc dầu chúng chỉ có má»™t ý định tốt đẹp là giúp đỡ ngưá»i bị nạn. Nhưng không, lÅ© cá đó, có đến ba bốn con lượn Ä‘i lượn lại đến ngá»­i xem đấy là cái gì rồi bá» Ä‘i mà không đụng đến mảng cá»§a tôi. Thế là hết!

Äúng ngá», mặt trá»i thẳng đứng trên đầu tôi. Cái thằng cha ấy muốn Ä‘un tôi làm nón xúp thịt nhừ chắc? Mắt tôi bị mưng má»§, trào nước mắt sống dàn dụa, mÅ©i và môi tôi đã tróc hết da. Các lá»›p sóng đã ngắn dần và hung hãn xô vào bá», tiếng đổ ầm ầm vang lên ỡ dá»™i.

Tôi liên tục trông thấy Sylvain. Sóng không trũng xuống thấp, nên anh ta không lúc nào bị che lấp đi. Thỉnh thoảng anh quay lại và đưa tay lên cao. Anh vẫn ở trần, khăn mặt cuốn trên đầu.

Không phải những đợt sóng mà là những cuá»™n sóng đẩy chúng tôi vào bá». Có má»™t doi đất bị sóng xô vào ầm ầm nghe phát sợ, nhưng sau khi vượt qua doi đất tràn trá» bá»t sóng, chúng lao vá» phía cánh rừng.

Chúng tôi chỉ cách bá» chừng má»™t ki-lô-mét nữa và tôi sẽ thấy rõ những con chim sắc trắng và hồng, có những cái mào trông rất quý phái, vừa Ä‘i vừa mổ xuống bùn. Có đến hàng ngàn con. Không con nào bay cao quá được hai mét. Chúng bay từng chặng ngắn là để khá»i bị bá»t nước bắn phải. Nước biển đầy bá»t, má»™t màu vàng như bùn, nhá»›p nhúa. Chúng tôi đã vào gần bá», và tôi nhận thấy rõ cả những đưá»ng vạch bẩn do nước để lại trên các thân cây khi thá»§y triá»u lên tá»›i mức cao nhất.

Tiếng sóng không át nổi tiếng hàng ngàn con chim cao cẳng đủ màu sắc này kêu the thé. Păng? Păng, còn cách bá» hai ba mét nữa thôi. Plou! Thế là đã đến nÆ¡i rồi, tôi đã ở trên bùn, ngưá»i khô ráo. Nước không đủ sâu để tôi có thể đứng được. Căn cứ vào vị trí mặt trá»i, bây giá» là hai giá» chiá»u. Tôi đã lênh đênh trên biển được bốn mươi giá». Bắt đầu từ ngày hôm kia, vào lúc mưá»i giỠđêm, sau khi nước rút được hai giá». Vậy, đây là con nước thuá»· triá»u thứ bày, và tôi đến vào lúc khô ráo là phải, lúc này nước Ä‘ang xuống. Nước bắt đầu lên vào lúc ba giá». Äêm nay tôi sẽ vào tá»›i rừng. Phải giữ sợi xích để không bị văng ra khá»i các bao tải, vì nguy hiểm nhất là lúc sóng trào qua ngưá»i tôi nhưng lại không cuốn tôi Ä‘i theo vì tôi đã nằm sát bùn. ít ra phải ba giá» nước dâng tôi má»›i nổi lên được.

Sylvain ở bên phải tôi, vá» phía trước chừng hÆ¡n má»™t trăm mét. Anh trông vá» phía tôi và ra hiệu cho tôi. Tôi có cảm giác anh muốn nói lên Ä‘iá»u gì nhưng cổ há»ng anh hình như không phát ra được tiếng nào, vì nếu có thì tôi đã nghe thấy rồi. Sóng cÅ©ng không cuá»™n vào nữa vì chúng tôi ở trên bãi bùn, chỉ có tiếng chim kêu đến tai chúng tôi. Chá»— tôi ở cách rừng chừng năm trăm mét mà Sylvain lại ở phía trước tôi chừng má»™t trăm hay má»™t trăm năm mươi mét. Nhưng cái thằng đại ngốc, nó Ä‘ang làm gì thế kia? Nó đã đứng lên và rá»i khá»i cái mảng cá»§a nó. Nó Ä‘iên hay sao vậy? Không thể Ä‘i trên bùn được, vì Ä‘i má»—i bước sẽ lại bị lún sâu hÆ¡n má»™t chút, có thể không trở vá» mảng được. Tôi muốn huýt lên nhưng không huýt được. Bình đựng nước cá»§a tôi còn má»™t ít nước, tôi đã uống hết rồi. Tôi cố kêu to để ngăn Sylvain lại, nhưng không thốt lên được má»™t tiếng nào. Bá»t khí từ dưới bùn sá»§i lên, đấy chỉ là má»™t lá»›p móng, dưới nữa là bùn loãng và kẻ nào bị sa lầy xuống đây chắc chắn là không thể nào ngoi lên được nữa.

Sylvain quay vá» phía tôi, nhìn tôi và ra hiệu gì tôi không hiểu. Tôi cÅ©ng quÆ¡ tay làm hiệu, tôi muốn nói vá»›i anh ta “Äừng ra khá»i bè, cậu không thể tá»›i được rừng đâu. Vì anh ta đứng phía bên kia cái bao tải đựng trái dừa nên tôi không biết anh đứng cách nó xa hay gần. Thoạt tiên, tôi nghÄ© anh đứng rất gần bè, và nếu có bị sa lầy, anh cÅ©ng bám được vào đấy. Rồi tôi chợt nhận thấy cái khoảng cách ấy hÆ¡i xa, và Sylvain Ä‘ang lún xuống bùn, không rút chân lên được để trở vá» bè. Tôi nghe được má»™t tiếng kêu, tôi vá»™i nằm sấp xuống bao tải cá»§a tôi và xúc tay xuống bùn, lấy hết sức trưá»n lên phía trước. Các bao tải trượt Ä‘i dưới thân tôi, và tôi trưá»n lên được hÆ¡n hai mươi mét. Lúc bấy giá» tôi đứng dậy, nhìn hÆ¡i xiên vá» phía trái, không bị các bao tải cá»§a Sylvain che khuất, tôi thấy bạn tôi đã bị lún xuống bùn đến ngang bụng. Anh ta ở cách bè cá»§a anh tá»›i hÆ¡n mưá»i mét. Do khiếp sợ, tôi má»›i kêu lên được: “Sylvain, Sylvain, đừng nhúc nhích nữa, nằm dài xuống bùn Ä‘i, cố rút chân lênâ€. Gió đưa tiếng nói cá»§a tôi Ä‘i, và anh đã nghe được. Anh gật đầu ra hiệu là đã hiểu ý tôi. Tôi lại nằm sấp và cào vào bùn để cái bao tải cá»§a tôi trưá»n lên trước. CÆ¡n giận dữ Ä‘iên cuồng làm tôi có má»™t sức mạnh phi thưá»ng, và tôi đã mau chóng tiến đến gần anh được ba mươi mét nữa. Chắc phải mất hÆ¡n má»™t giá», nhưng tôi đã đến rất gần Sylvain, có lẽ chỉ còn năm sáu trăm mét nữa. Tôi không nhìn rõ anh. Bàn tay, cánh tay và mặt tôi lấm lem đầy bùn, tôi ngồi lên cố chùi con mắt trái bị chất bùn lẫn muối mặn lá»t vào, làm tôi không trông thấy gì cá, trong khi con mắt phải cÅ©ng bắt đầu là nước mắt làm tôi càng khó chịu thêm. Sau cùng tôi cÅ©ng nhìn thấy anh, anh đứng thẳng, chỉ có thân trên nhô ra khá»i bùn. Cuá»™n sóng đầu tiên vừa ào qua, nó tràn qua ngưá»i tôi mà không nhấc tôi lên, và còn lao Ä‘i má»™t quãng nữa, bá»t sóng lấp cả lá»›p bùn. Nó tràn tá»›i chá»— Sylvain. Thân ngưá»i anh vẫn nhô trên bãi bùn. Tôi nghÄ© thật nhanh: “Các cuá»™n sóng càng tá»›i nhiá»u, bùn càng loãng. Mình phải tá»›i chá»— cậu ta bằng bất kỳ giá nào!â€. Má»™t nghị lá»±c như cá»§a loài dã thú sắp bị mất đàn con tràn vào tôi, và giống như má»™t ngưá»i mẹ Ä‘ang cố giằng giật đứa con ra khá»i má»™t tai há»a sắp giáng lên đầu nó, tôi lấy hết sức bình sinh vục hai tay vào bùn để trưá»n tá»›i chá»— Sylvain. Anh nhìn tôi không nói má»™t lá»i, không cá»­ động, mắt anh mở to trông vào tôi, trong khi tôi cÅ©ng nhìn anh chằm chằm. Tôi nhìn anh không chá»›p mắt, và tôi cÅ©ng chẳng quan tâm để ý xem tôi vục tay vào chá»— nào. Tôi lết Ä‘i được má»™t chút nữa nhưng do hai đợt sóng vừa tràn qua ngưá»i tôi, bùn lại loãng hÆ¡n và tôi tiến lên chậm hÆ¡n so vá»›i giá» trước nhiá»u. Má»™t đợt sóng lá»›n lại ào qua làm tôi sặc nước và gần như bị nhấc bổng lên. Tôi ngồi dậy để trông cho rõ. Bùn đã lên đến nách Sylvain, tôi còn cách chá»— anh độ bốn mươi mét. Anh nhìn tôi hết sức chăm chú. Tôi thấy là anh biết mình đã bị sa lầy ở đấy và sắp chết má»™t cách thảm hại, cách nÆ¡i đất hứa ba trăm mét.

Tôi lại nằm xuống, cố bám vào lá»›p bùn bây giỠđã gần loãng như nước. Mắt tôi và mắt anh như xoáy sâu vào nhau. Anh ra hiệu bảo tôi thôi, đừng ráng nữa. Tôi vẫn cứ cố, và tôi chỉ còn cách anh chưa tá»›i ba mươi mét thì má»™t con sóng lá»›n tràn qua ngưá»i tôi làm tôi suýt bị tách ra khá»i các bao tải, và nhấc bổng cái bao tải lên đẩy nó vá» phía trước được năm sáu mét. Khi con sóng đã qua Ä‘i tôi lại nhìn: Sylvain đã biến hẳn. Lá»›p bùn phá»§ dưới má»™t váng nước má»ng nổi bá»t đã phẳng lì. Không thấy cả bàn tay cá»§a anh bạn tá»™i nghiệp cá»§a tôi đưa lên chào vÄ©nh biệt tôi. Phản ứng cá»§a tôi lúc bấy giá» là cái phản ứng khá»§ng khiếp, ghê tởm cá»§a má»™t con thú, bản năng tá»± bảo tồn đã át tất cả các tình cảm khác. Mi vẫn sống. Chỉ còn má»™t mình mi, và khi đến được rừng, không có bạn, không dá»… dàng hoàn thành chuyến vượt ngục đâu. Má»™t đợt sóng bổ vào lưng tôi vì lúc này tôi đã ngồi dậy - nhắc nhở tôi trở vá» vá»›i thá»±c tại. Nó đẩy tôi sấp mặt xuống mạnh đến ná»—i tôi nghẹt thở mất vài phút.

Cái mảng trượt lên phía trước thêm vài mét, và bây giá», nhìn lá»›p sóng tàn dần dưới gốc cây, tôi má»›i khóc Sylvain. “Giá cậu đừng động đậy có phải đã đến nÆ¡i rồi không, chỉ còn cách đám cây chưa đến ba trăm mét? Tại sao vậy! Hãy nói cho tôi biết tại sao cậu lại làm cái việc ngu ngốc ấy? Tại sao cậu lại tưởng lá»›p bùn khô dá»§ chắc để cậu có thể Ä‘i bá»™ đến tận bá»? Tại ánh nắng chăng? Tại cậu chói mắt? Tôi làm sao biết được? Cậu không thể chống lại được cảnh địa ngục ấy sao? Hãy nói lên cho tôi biết tại sao má»™t con ngưá»i như cậu lại không thể chịu khó dạn nắng thêm vài giá» nữa?â€.

Những đợt sóng nối tiếp nhau liên tục, ầm ầm như tiếng sấm. Chúng ào tá»›i, lá»›p sau tiếp lá»›n trước má»—i lúc má»™t mau hÆ¡n, lá»›n hÆ¡n. Má»—i lần chúng xô đến, là tôi lại bị nước tràn qua ngưá»i và má»—i lần như thế, tôi lại trôi thêm được vài mét, ngưá»i vẫn áp sát vào bùn. Khoảng năm giá» chiá»u, bá»—ng nhiên những lá»›p sóng lăn tăn ấy biến thành sóng lá»›n, tôi bị nhấc bổng lên và nổi lá»nh bá»nh. Những lá»›p sóng ngầm hầu như không réo lên thành tiếng. Tiếng sấm cá»§a những đợt sóng đã ngừng. Bao tải cá»§a Sylvain đã được nước biển đẩy đến tận khu rừng.

Tôi đến nÆ¡i khá nhẹ nhàng, cách xa khu rừng nguyên thá»§y chưa đến hai mươi mét. Khi sóng rút ra tôi lại mắc cạn trên bùn, tôi quyết định không rá»i khá»i bao tải cá»§a tôi chừng nào tôi chưa nắm được má»™t cành cây hay má»™t sợi dây leo trong tay. Còn gần hai mươi mét nữa thôi. Phải gần má»™t giá», má»›i có được đợt sóng đủ mạnh để nhấc tôi lên và đẩy tôi vào rừng. Con sóng ầm ầm đến thẳng dưới gốc cây. Tôi vặn ốc bù loong sợi xích ra khá»i ngưá»i. Tôi không vất nó Ä‘i, tôi còn cần đến nó.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #35  
Old 19-03-2008, 09:30 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Trong rừng

Trước khi mặt trá»i lặn, tôi vá»™i vã tiến sâu vào rừng, vừa bÆ¡i, vừa Ä‘i vì ở đây vẫn còn lá»›p bùn cứ muốn hút lấy ngưá»i ta. Nước vào rất sâu trong rừng, và đêm đã xuống, mà ngưá»i tôi vẫn chưa khô. Má»™t mùi thối úng sá»™c vào mÅ©i tôi và thán khí bốc lên làm tôi bị cay mắt. Chân tôi ngập đầy cá» và lá cây. Tôi vẫn đẩy cái bao tải cá»§a tôi. Má»—i lần tiến má»™t bước, tôi lại lấy bàn chân dò khoảng đất ở dưới nước, chỉ khi nào không thấy đất lún, tôi má»›i bước lên.

Tôi qua đêm đầu tiên trên má»™t cây to. Rất nhiá»u con thú Ä‘i phía dưới tôi. Cả ngưá»i tôi nóng hừng há»±c và như bị chín khắp nÆ¡i. Sau khi kéo bao tải lên thân cây và buá»™c chắc hai đầu vào cây, tôi lấy áo va-rÆ¡i ra mặc. Trong bao tải là nguồn sống, vì chỉ bổ dừa là tôi có cái ăn để lấy sức chịu đựng. Tôi buá»™c con dao phát vào cổ tay phải cá»§a tôi. Tôi nằm dài trên cây, ngưá»i mệt lả, giữa hai cành cây tạo thành cái hốc, và tôi ngá»§ thiếp Ä‘i không kịp nghÄ© đến bất cứ việc gì. Không, có lẽ tôi còn lẩm bẩm hai ba lần: “Tá»™i nghiệp cho Sylvain†trước khi ngá»§ như chết.

Tiếng chim đã đánh thức tôi dậy. Nắng chiếu xiên ngang rất sâu vào rừng: Vậy thì bây giá» phải là bảy tám giá» sáng. Xung quanh tôi toàn là nước; vậy là nước thá»§y triá»u Ä‘ang lên. Có thể là đợt nước lên lần thứ mưá»i Ä‘ang chấm dứt.

Tôi rá»i đảo Quá»· đã được sáu mươi giá». Tôi không nhận ra chá»— tôi có ở xa biển không. Dù sao tôi cÅ©ng phải chá» cho nước rút để ra bá» biển hong cho khô ngưá»i và tắm nắng. Tôi không còn nước ngá»t. Tôi ăn nốt ba miếng cùi dừa còn lại rất ngon lành, tôi lấy dừa xoa lên các chá»— Ä‘au. Cùi dừa có chất dầu, làm dịu các vết bá»ng cá»§a tôi. Rồi tôi hút hai Ä‘iếu thuốc. Tôi lại nghÄ© đến Sylvain lần này còn xót xa hÆ¡n. Trước hết, đáng lẽ tôi không nên rá»§ bạn cùng vượt ngục thì hÆ¡n? Vì tôi vẫn có tham vá»ng tá»± mình xoay xở lấy. Nếu vậy, sẽ không có gì thay đổi, chỉ có Ä‘iá»u là má»™t ná»—i buồn mênh mông làm tim tôi thắt lại và tôi nhắm nghiá»n hai mắt, tưởng chừng làm như thế tôi sẽ không còn trông thấy cảnh bạn tôi sa lầy nữa. Äối vá»›i anh, thế là hết.

Tôi đã nhét chắc bao tải vào chạc cây, bắt đầu lấy trái dừa ra. Tôi lá»™t vỠđược hai trái bằng lấy hết sức đập mạnh dừa vào thân cây giữa hai chân tôi. Phải đập ở khoảng đầu trái dừa má»›i bá»­a nó ra được. Dùng dao phạt càng tốt. Tôi ăn cả má»™t trái dừa tươi và uống chút nước dừa ngá»t lịm. Nước rút rất nhanh, và chỉ lát sau tôi đã có thể dá»… dàng Ä‘i trên bùn để ra bãi biển.

ánh nắng thật rạng rỡ, và hôm nay biển đẹp không lấy gì so sánh nổi. Tôi nhìn mãi vá» nÆ¡i mà tôi cho là Sylvain đã chìm xuống. Quần áo tôi đã khô, ngưá»i tôi sau khi được kỳ cỠở má»™t hố nước mặn cÅ©ng đã khô. Hút xong má»™t Ä‘iếu thuốc, tôi nhìn lần cuối nÆ¡i đã chôn vùi bạn tôi, rồi Ä‘i vào rừng, bước không khó khăn lắm. Bao tải trên vai, tôi từ từ Ä‘i sâu vào lùm cây. Sau hai giá», tôi thấy má»™t khoảng đất mà nước không bao giá» tá»›i. Dưới gốc cây, không có má»™t vết tích gì chứng tá» nước thá»§y triá»u tràn vào tận đây. Tôi sẽ cắm lại đây để nghỉ hẳn hai mươi bốn giá». Tôi bổ dần các trái dừa, nạo cùi và cho tất cả vào xắc đỠkhi muốn là ăn được ngay. Tôi có thể châm lá»­a, nhưng tôi nghÄ© làm như vậy là không thận trá»ng.

Phần còn lại của ngày và đêm hôm đó đã trôi qua vô sự Tiếng chim ồn ào đã đánh thức tôi dậy. Tôi nạo nốt cùi dừa rồi đi vỠhướng đông, vai mang xắc.

Khoảng ba giá» chiá»u, tôi thấy má»™t con đưá»ng mòn. Äây là má»™t con đưá»ng nhá» cá»§a những ngưá»i Ä‘i kiếm balata (má»™t thứ nhá»±a cây thiên nhiên) hoặc Ä‘i khai thác gá»—, hoặc Ä‘i tiếp tế cho những ngưá»i Ä‘i tìm vàng. Con đưá»ng hẹp nhưng quang đãng, không có những cành cây chắn ngang, nghÄ©a là thưá»ng có ngưá»i Ä‘i lại. Thỉnh thoảng lại có vết chân lừa hay la không đóng móng. Những chá»— bùn đã khô, tôi để ý thấy có vết chân ngưá»i, ngón cái hằn rất rõ nét trong đất sét. Tôi Ä‘i cho đến khi trá»i tối, miệng nhai cùi dừa vừa để nuôi dưỡng cÆ¡ thể vừa để khá»i khát. Thinh thoảng tôi nhai thật kỹ chất bã có dầu lẫn nước miếng và lấy chất bã đó xoa lên mÅ©i, môi và má. Mắt tôi đầy má»§, hai mí cứ dán vào nhau. Má»—i lần có dịp là tôi rá»­a bằng nước ngá»t. Trong bao tải cá»§a tôi, cùng các trái dừa, còn có cả má»™t cái há»™p, kín nước không thấm được, ở trong có má»™t miếng xà phòng Marseille, má»™t con dao cạo hiệu Gillette mưá»i hai lưỡi dao lam và má»™t cái chổi cạo râu, tôi đã thu hồi được cái há»™p đó nguyên vẹn.

Tôi bước Ä‘i, tay cầm con dao phạt nhưng không có chướng ngại. Tôi để ý thấy ven đưá»ng có những cành cây mang những vết chặt còn má»›i. Trên con đưá»ng mòn này, có ngưá»i Ä‘i lại, tôi phải thận trá»ng hÆ¡n. Rừng ở đây không giống như rừng mà tôi được biết trong chuyến vượt ngục đầu tiên ở Saint-Laurent-du- Maroni. Rừng này có hai tầng cây và không rậm rạp như ở Maroni. Tầng cây thứ nhất cao độ năm, sáu mét, và cao hÆ¡n nữa là tầng trên cùng, cao đến hai mươi mét. Chỉ phía bên phải con đưá»ng mòn là còn sáng. Bên trái tối âm u như thể ban đêm.

Tôi Ä‘i nhanh, thỉnh thoảng lại qua má»™t khoảng trống do ngưá»i làm cháy rừng hoặc sét đánh gây ra. Tôi nhận thấy có những tia nắng. Äá»™ nghiêng cá»§a ánh nắng chứng tá» là mặt trá»i sắp lặn. Tôi quay lưng lại phía mặt trá»i và Ä‘i vá» hướng đông, nghÄ©a là phía làng cá»§a ngưá»i da Ä‘en ở Kourou hay trại giam tù cÅ©ng mang tên ấy.

Äêm đến đột ngá»™t. Tôi không thể Ä‘i đêm được, bèn vào rừng để tìm chá»— ngá»§.

Cách lối mòn hÆ¡n ba mươi mét. dưới má»™t đùm lá phẳng như là chuối, tôi dùng dao phạt chặt những tàu lá ấy để trải chá»— nằm. Chá»— tôi nằm rất khô ráo. CÅ©ng may mà trá»i không mưa. Tôi hút hai Ä‘iếu thuốc.

Chiá»u nay tôi không mệt lắm. Cùi dừa giữ sức cho tôi và tôi không thấy đói. Tôi chỉ khát đến khô cổ, toi cố làm cho nước bá»t là ra nhưng cÅ©ng khó khăn. Giai Ä‘oạn hai cá»§a chuyến vượt ngục đã bắt đầu, đây là đêm thứ ba tôi ở trên đất liá»n mà không gặp phải sá»± kiện gì khó chịu đến vá»›i tôi.

Chà! Nếu có Sylvain bên cạnh tôi! Nhưng anh không còn nữa, biết làm sao bây giá»? Trên Ä‘á»i này mi không bao giá» cần có ngưá»i khuyên bảo hay nâng đỡ mi cÆ¡ mà? Mi là chỉ huy hay là lính trÆ¡n? Dừng có nghÄ© vá»› vản Papillon, nếu không phải vì ná»—i buồn thưá»ng tình vì mất bạn, dù má»™t mình ở trong rừng, mi cÅ©ng vẫn mạnh không kém ai. Bá»n ở đảo Royale, Saint-Joseph và đảo Quá»· đã xa rồi, mi chia tay vá»›i chúng đã được sáu ngày. Bá»n ở Kourou chắc đã được báo tin rồi. Trước hết bá»n gác Lâm trưá»ng, rồi đến bá»n da Ä‘en ở lán Ä‘á»u biết. Chắc phải có má»™t đồn cảnh binh ở đó. Liệu Ä‘i vá» hướng làng có gì nguy hiểm không? Tôi không biết gì vá» vùng lân cận làng này. Trại giam nằm dính giữa làng và sông. Tôi chỉ biết có thế và Kourou.

ở Royale, tôi đã tính bắt ngưá»i đầu tiên tôi gặp phải dẫn tôi đến gần trại Inini, nÆ¡i cá»§a các phạm nhân ngưá»i tàu, và là nÆ¡i ở cá»§a Quých-Quých, anh cá»§a Chang. Tại sao tôi lại thay đổi kế hoạch nhỉ? Nếu ở đảo Quá»·, bá»n chúng cho là chúng tôi bị chết Ä‘uối thì không có chuyện rùm beng. Nếu chúng xác nhận là có cuá»™c vượt ngục thì ở Kourou lại nguy hiểm. Vì đây là lâm trưá»ng nên chắc phải lắm dân A-rập và sẽ có rất nhiá»u kẻ Ä‘i săn ngưá»i. Papi, cẩn thận kẻo bị chúng tóm được đấy. Không được phạm sai lầm. Äừng đỠbị kẹp chả đấy. Mi phải trông thấy ngưá»i ta trước, bất kể ngưá»i đó là ai, trước khi ngưá»i ta trông thấy mi. Kết luận là không được phép Ä‘i trên đưá»ng mòn mà phải Ä‘i trong rừng, song song vá»›i con đưá»ng ná». Hôm nay, mi đã phạm sai lầm khá lá»›n là cứ nhông nhông Ä‘i trên con đưá»ng ấy, mà chỉ có má»™t vÅ© khí duy hất là con dao phạt. Như thế không phải là vô ý thức mà là Ä‘iên rồ. Vậy là ngày mai tôi phải Ä‘i trong rừng.

Tiếng thú và tiếng chim hót chào mừng ngày má»›i đã đánh thức tôi dậy rất sá»›m, tôi bừng tỉnh cùng má»™t lúc vá»›i rừng cây. Má»™t ngày má»›i cÅ©ng đắt đầu đối vá»›i tôi. Tôi bá» má»™t nắm cùi dừa vào miệng và nhai thật kỹ. Tôi lấy bã ra để xoa lên mặt, rồi xuất phát. Dưới lùm cây sát bên đưá»ng, tôi Ä‘i hÆ¡i khó, vì tuy dây leo và cành cây không nhiá»u và rậm lắm, cÅ©ng phải gạt sang má»™t bên má»›i tiến lên được. Dù sao tôi không di trên đưá»ng là phải vì tôi chợt nghe có tiếng huýt sáo. Con đưá»ng có má»™t Ä‘oạn thẳng dài năm mươi mét. Tôi không trông thấy ngưá»i huýt sáo. á! y đến đây rồi. Äó là má»™t ngưá»i da Ä‘en Tombouctou. Y vác má»™t bá»c trên vai và tay phải y cầm má»™t khẩu súng trưá»ng. Mình y mặc áo sÆ¡ mi ka ki, quần cụt, đùi để trần và chân Ä‘i đất. Y cúi đầu xuống đất, lưng trÄ©u dưới sức nặng cá»§a bá»c đồ to ká»nh càng.

Tôi nấp sau má»™t cây to ngay bên cạnh đưá»ng, tay cầm con dao, chá» y đến ngang chá»— tôi. Y vừa bước tá»›i cây đó thì tôi lao vào y. Tay phải tôi chá»™p lấy tay cầm súng cá»§a y và tôi vặn tréo tay y làm y phải buông súng “Äừng giết tôi! Vì Chúa, xin hãy thương tôi!†Y vẫn đứng thẳng, mÅ©i dao cá»§a tôi ká» sát cổ y. Tôi cùi xuống nhặt cây súng lên, đấy là má»™t khẩu súng cổ lá»— sÄ© má»™t nòng, chắc đã tá»ng thuốc nổ và chì đầy ắp.

Tôi lên cò và lùi lại hai mét, ra lệnh:

- Hạ cái dao xuống, để dưới đất. Mày mà chạy là tao bắn chết ngay!

Thằng da Ä‘en khiếp đảm, làm theo lá»i tôi. Rồi hắn nhìn tôi. Ông vượt ngục phải không?

- Phải.

- Ông muốn gì? Tôi có gì, ông lấy hết đi. Nhưng xin ông đừng giết tôi. Tôi có năm con. Ông làm phúc cho tôi được sống.

- Im mồm! Tên mày là gì?

- Jean.

- Mày đi đâu?

- Tôi mang thức ăn và thuốc men cho hai anh tôi đang chặt củi trong rừng.

- Mày từ đâu đến?

- Từ Kourou.

- Mày có phải ở làng này không?

- Tôi đẻ ở đây.

- Mày có biết trại Inini không?

- Có tôi thỉnh thoảng vẫn buôn bán vá»›i ngưá»i Tàu ở trại giam.

- Mày có thấy cái này không?

- Cái gì đấy?

- Má»™t tá» giấy bạc năm trăm francs. Mày hãy chá»n Ä‘i: hoặc tao bảo gì mày làm thế, thì tao sẽ cho mày năm trăm francs và trả súng cho mày, còn nếu mày từ chối hay tìm cách đánh lừa tao, tao sẽ giết mày. Hãy chá»n Ä‘i.

- Tôi phải làm gì nào? Ông cứ bảo đi, tôi sẽ làm hết, dù không được gì.

- Mày hãy dẫn tao cho an toàn đến gần trại Inini. Sau khi tao gặp được má»™t ngưá»i Tàu, mày có thể Ä‘i. Bằng lòng không?

- Tôi đồng ý.

- Äừng có đánh lừa tao, không thì chết đấy.

- Không đâu, tôi thỠsẽ giúp ông một cách trung thực.

Gã đa đen có mang một thùng sữa hộp. Y lấy ra sáu hộp đưa cho tôi cùng một mẩu bánh mì và một miếng mỡ lá đã hun khói.

- Äem bao tải cá»§a mày dấu vào rừng Ä‘i mày sẽ trở lại lấy sau. Tao lấy dao đánh dấu để mày nhá»› chá»— nhé.

Tôi uống má»™t há»™p sữa. Y còn cho tôi má»™t cái quần dài và má»™t cái áo thợ màu xanh. Tôi mặc cả hai vào ngưá»i tay vẫn không rá»i khẩu súng.

- Äi trước Ä‘i. Jean. Chú ý, cẩn thận đừng để ai trông thấy chúng ta vì nếu ta bị ai bắt gặp, đấy là lá»—i tại mày và lúc ấy tao phải cho mày chết.

Jean biết cách Ä‘i trong rừng hay hÆ¡n tôi, vì y tránh cành cây và dây leo rất khéo nên tôi khó nhá»c má»›i theo kịp y.

- Ông phải biết rằng ở Kourou, ngưá»i ta được báo tin là có hai tên ở đảo đã vượt ngục. Vì vậy tôi thành thật nói vá»›i ông, nếu chúng ta Ä‘i gần trại giam Kourou thì nguy hiểm lắm.

- Mày có vẻ tốt và thật thà. Tao hy vá»ng không lầm. Mày hãy cho tao biết đến Inini bằng cách nào là tốt nhất? Mày phải nghÄ© rằng tao được an toàn thì mày được sống vì nếu tao bị bá»n cai tù hay bá»n Ä‘i săn ngưá»i bắt gặp là tao buá»™c lòng phải giết mày đấy.

- Tôi phải gá»i ông là gì?

- Tao là Papillon.

- ÄÆ°á»£c rồi, thưa ông Papillon. Phải Ä‘i hẳn vào rừng và tránh xa đưá»ng mòn. Tôi bảo đảm sẽ đưa ông đến Kourou bằng cách băng qua rừng. Tao tin vào mày đấy. Äi đưá»ng nào mày thấy chắc chắn nhất.

Äi trong rừng chậm hÆ¡n, nhưng từ khi rá»i con đưá»ng mòn, tôi cảm thấy gã da Ä‘en bá»›t căng thẳng. Y không ra nhiá»u mồ hôi nữa, nét mặt y cÅ©ng không co rúm lại, y như yên tâm hÆ¡n.

- Jean này, tao thấy hình như bây giỠmày bớt sợ rồi phải không?

- Äúng thế, ông Papillon ạ. Äi gần đưá»ng mòn nguy hiểm cho ông lắm, nghÄ©a là nguy hiểm cả cho tôi. Chúng tôi Ä‘i nhanh. Gã da Ä‘en này thông minh, không bao giá» y Ä‘i cách tôi xa quá ba bốn mét.

- Dừng lại đã, để tao cuốn điếu thuốc.

- Có bao Gauloises đây.

- Cảm ơn Jean, mày tốt lắm.

- Äúng là tôi rất tốt. Tôi theo đạo, và khi thấy các giám thị da trắng đối xá»­ vá»›i các tù nhân ra sao tôi cÅ©ng khổ tâm lắm.

- Mày được thấy nhiá»u cảnh ấy lắm à? ở đâu? ở lâm trưá»ng Kourou. Thấy há» chết dần chết mòn vì phải chặt cá»§i, vì sốt rét và kiết lỵ, thật là thương tâm. Các ông ở đảo khá hÆ¡n. Äây là lần đầu tiên tôi trông thấy má»™t tù nhân được khá»e mạnh như ông đấy.

- Äúng, ở đảo khá hÆ¡n.

Chúng tôi ngồi một lát trên một cành cây to, tôi đưa cho y một hộp sữa. Y từ chối, y thích nhai cùi dừa hơn.

- Vợ mày còn trẻ không?

- Còn trẻ, mới ba mươi tuổi. Tôi bốn mươi. Chúng tôi được năm con, ba gái, hai trai.

- Mày kiếm đủ ăn không?

- Tôi làm gỗ hồng tâm, cũng kiếm được; vợ tôi giặt và ủi đồ cho các giám thị. Cũng đỡ được chút đỉnh. Chúng nó cũng có giầy đi.

Tá»™i nghiệp cho anh chàng da Ä‘en đã nghÄ© rằng khi các con y có giày Ä‘i là má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp. Y to gần bằng tôi, bá»™ mặt da Ä‘en cá»§a y trông cÅ©ng dá»… có cảm tình. Trái lại, mắt y dá»… lá»™ rõ ràng y có những tình cảm tốt đẹp. Äó là má»™t con ngưá»i lành mạnh, má»™t ngưá»i cha tốt, má»™t ngưá»i chồng tốt, má»™t tín đồ cá»§a đạo cÆ¡ đốc.

- Còn ông thế nào, ông Papillon?

- Tôi Ä‘ang tìm cách sống lại. Tôi bị chôn sống đã mưá»i năm nay, tôi đã mấy lần vượt ngục để có ngày được tá»± do như anh, để được sống bên cạnh vợ con và tôi sẽ không làm hại cho ai, ngay cả trong ý nghÄ©. Anh đã nói ra rồi đấy, chốn lao tù này thối nát lắm, và ngưá»i biết tá»± trá»ng phải tìm cách trốn khá»i vÅ©ng bùn ấy.

- Tôi sẽ hết lòng giúp ông thành công. Ta lên đưá»ng thôi.

Vá»›i giác quan định hướng rất tài tình, không do dá»± chút nào trên đưá»ng Ä‘i Jean dẫn thẳng tôi vá» phía khu trại cá»§a ngưá»i Tàu.

Trá»i tối được hai giá» thì chúng tôi đến nÆ¡i. Từ xa đã nghe thấy tiếng đập, không thấy có ánh đèn. Jean giải thích cho tôi hiểu là muốn đến thật gần trại, phải tránh má»™t hay hai tiá»n đồn nữa.

Chúng tôi quyết định dừng lại để qua đêm. Tôi mệt nhoài, tưởng chết được chỉ sợ ngá»§ quên mất. Nếu tôi nhận định làm anh chàng da Ä‘en này thì sao? Nếu y đóng kịch chá» tôi ngá»§, rồi cướp lại khẩu súng và giết tôi chết thì sao? Giết được tôi y có hai cái lợi: trừ bỠđược tôi là má»™t nguy cÆ¡ đối vá»›i y, và còn được thưởng vì đã giết được má»™t tên tù vượt ngục. Phải, y rất thông minh. Y không nói gì, cÅ©ng không chỠđợi lâu la mà nằm ngá»§ say. Tôi vẫn giữ sợi xích và cái bù-loong. Tôi định trói y lại, rồi tôi lại nghÄ©, y có thể tháo ốc bù-loong ra cÅ©ng như tôi vậy, và nếu y làm cấn thận, nếu tôi ngu quá say, tôi sẽ không biết gì. Trước hết tôi cố thức. Tôi có nguyên cả má»™t bao thuốc Gauloises. Tôi biết cách làm để không ngá»§ gục. Tôi không thể phó thác mình cho má»™t ngưá»i dù sao cÅ©ng thuá»™c loại lương thiện và do đó phải xếp tôi vào loại gian phi.

Äêm Ä‘en nghịt, y nằm cách tôi hai mét, tôi chỉ nhận ra được đôi gan bàn chân trắng cá»§a y. Ban đêm, rừng có những tiếng động riêng biệt cá»§a nó, tiếng hú liên tục cá»§a loài khỉ có bướu to, tiếng hú khàn khàn và rất mạnh, vang xa đến hàng cây số. Tiếng đó rất quan trá»ng, vì nó Ä‘á»u Ä‘á»u thì có nghÄ©a là bầy cá»§a chúng có thể yên tâm ăn hay ngá»§. Nếu nó biểu hiện ná»—i lo sợ hay mối nguy cÆ¡, như vậy, là quanh đấy có thú dữ hay ngưá»i.

Toàn thân căng thẳng, tôi không phải cố gắng lắm cÅ©ng giữ để mình không ngá»§ thiếp Ä‘i, nhá» vài lần dí thuốc lá Ä‘ang cháy vào da và nhất là nhỠđàn muá»—i chừng muốn hút hết máu cá»§a tôi. Nếu tôi dùng nước bá»t trá»™n vá»›i ni-cô-tin xoa lên vai, tôi cÅ©ng có thể tránh không bị chúng đốt. Nhưng nếu xoa thứ nhá»±a ni-cô-tin này mà tránh được muá»—i đốt thì tôi lại ngá»§ mất. Chỉ cầu sao cho đàn muá»—i này không mang vi trùng sốt rết hay bệnh sốt vàng.

Thế là tôi thoát ra được con đưá»ng thối rữa có lẽ má»›i chỉ tạm thá»i. Khi tôi bước vào đấy là năm 1931, tôi má»›i hai mươi lăm tuổi. Bây giá» là năm 1941, đã mưá»i năm qua. Vào năm 1932, Pradel, lão biện lý không tim vá»›i má»™t bản buá»™c tá»™i tàn nhân và vô nhân đạo đã ném tôi vào cái giếng khÆ¡i là nÆ¡i ao tù này.

Nó là cái hố đầy thứ nước lầy nhầy sẽ làm tôi phải tan rữa dần dần và hiến thành hư không. Cuối cùng, tôi cũng thực hiện thành công được phần đầu của cuộc vượt ngục. Tôi đã từ đấy giếng ngoi lên và đang ở trên bỠgiếng. Tôi phải tập trung hết nghị lực và trí thông minh của mình để giành phần thắng ở hiệp hai.

Äêm trôi Ä‘i từ từ nhưng cÅ©ng đã qua, và tôi cÅ©ng không ngá»§. Tay không rá»i khẩu súng, tôi tỉnh táo được là do bị muá»—i đốt, và không má»™t lần nào đánh rÆ¡i súng. Tôi hài lòng vá» mình vì đã không vì mệt má»i mà bất cẩn để có thể bị mất tá»± do, tinh thần cá»§a tôi đã mạnh hÆ¡n vật chất. Tôi vui mừng khi nghe tiếng chim hót báo hiệu ngày sắp rạng. Mấy con chim dậy sá»›m hÆ¡n những con khác ấy là khúc dạo đầu báo hiệu ngày tá»›i liá»n sau đó.

Gã da đen vươn vai ngồi dậy và xoa chân.

- Chào ông, ông có ngủ được không?

- Tôi không ngủ.

- Ông ngốc quá, vì tôi đã bảo đảm là ông không phải lo gì vỠtôi. Tôi đã quyết định giúp ông để ông đạt được dự tính của ông mà

- Cám ơn anh, Jean. ánh nắng sắp chiếu đến đây chưa?

- Äá»™ má»™t giá» nữa. Chỉ có thú vật má»›i thấy được nó trước khi trá»i sáng, trước cả ngưá»i.

- Äá»™ má»™t giá» nữa là sáng rõ ông Papillon ạ. Ông đưa tôi mượn con dao cá»§a ông.

Tôi đưa ngay dao cho y không do dự, y đi vài ba bước chặt một cành cây có nước, đưa cho tôi một đoạn dài và giữ lại khúc kia.

- Ông uống nước trong cành cây đi, rồi lấy nước ấy mà rửa mặt.

Vá»›i cái bình đựng nước kỳ lạ ấy, tôi uống và rá»­a mặt. Trá»i đã sáng rõ. Jean trả lại tôi con dao. Tôi châm má»™t Ä‘iếu thuốc và Jean cÅ©ng hút. Chúng tôi lại lên đưá»ng. Sau mấy lần lá»™i bì bõm trong những vÅ©ng bùn rá»™ng rất khó vượt qua, gần giữa trưa, chúng tôi đã đến vùng lân cận trại giam Inini mà không gặp chuyện gì, dù lành hay dữ.

Chúng tôi đến gần má»™t con đưá»ng lá»›n dẫn tá»›i trại. Má»™t con đưá»ng sắt hẹp chạy dá»c bên khoảng đất rá»™ng đã được phát quang. Jean cho tôi biết con đưá»ng sắt này chỉ có những chuyên xe goòng do ngưá»i Tàu đẩy Ä‘i qua. Những chuyến xe goòng đó lăn bánh ầm ầm, nghe được từ xa. Chúng tôi đã thấy má»™t toa xe goòng Ä‘i ngang, trên đặt má»™t chiếc ghế băng, có hai tên lính ngồi. Äằng sau là hai ngưá»i Tàu cầm hai cây gá»— dài dùng để hãm xe. Bánh xe lăn làm tóe ra những tia lá»­a. Jean nói cho tôi rõ là gậy có má»™t đầu bịt sắt, để đẩy goòng Ä‘i hay hãm lại.

Con đưá»ng sắt rất đông ngưá»i Ä‘i lại. Những ngưá»i Tàu, ngưá»i thì vác những cuá»™n dây rừng, ngưá»i thì vác heo rừng, ngưá»i thì lại vác hàng bó lá dừa. Tất cả Ä‘á»u như Ä‘i vá» hướng trại giam. Jean nói vá»›i tôi là có nhiá»u lý do để Ä‘i vào rừng: Ä‘i săn, Ä‘i kiếm mây làm bàn ghế, kiếm lá dừa để Ä‘an những tấm phên che cho vưá»n rau khá»i bị nắng, rồi Ä‘i bắt bướm, bắt muá»—i, bắt rắn v v

Có má»™t số ngưá»i Tàu được phép vào rừng má»—i lần vài giá» sau khi đã làm xong công việc chính quyá»n. Há» Ä‘á»u phải vá» trước năm giá» chiá»u.

- Jean Æ¡i, đây, năm năm francs và cây súng (trước đó tôi đã đổ hết thuốc súng ra). Tôi đã có con dao và cây dao phạt rồi. Anh Ä‘i Ä‘i. Cảm Æ¡n anh. Cầu Chúa ban thưởng cho anh khá hÆ¡n tôi, vì anh đã giúp đỡ má»™t ngưá»i Ä‘au khổ Ä‘ang tìm cách sống lại. Anh trung thá»±c lắm, cảm Æ¡n anh lần nữa. Tôi mong rằng khi anh kể lại chuyện này cho cái con anh, anh sẽ nói vá»›i chúng: Ngưá»i tù khổ sai này có vẻ là ngưá»i tá»­ tế, bố không hối hận vì đã giúp ngưá»i ấy.

- Ông Papillon Æ¡i, đã muá»™n rồi, tôi không Ä‘i được xa trước khi trá»i tối. Ông cứ giữ lấy khẩu súng, tôi sẽ ở lại vá»›i ông cho đến sáng mai. Nếu ông muốn, tá»± tôi sẽ kêu ngưá»i Tàu nào ông ưng để Ä‘i báo tin cho Quých-Quých. Ngưá»i ấy sẽ không sợ mấy nếu gặp má»™t ngưá»i tù da trắng vượt ngục. Ông cứ để tôi ra đưá»ng lá»›n. Nếu có ai xuất hiện, dù là lính há» cÅ©ng không cho việc tôi có mặt ở đây là bất thưá»ng. Tôi nói là tôi đến đây để xem có gá»— hồng tâm cho xí nghiệp gá»— “Synphorien†ở Cayenne không, ông cứ tin tôi Ä‘i. Nếu thế thì anh cầm lấy chúng, vì Ä‘i rừng mà không mang súng cÅ©ng kỳ.

- Phải rồi.

Jean đứng ngay giữa đưá»ng. Khi thấy ngưá»i Tàu nào ưng ý, tôi sẽ khẽ huýt sáo.

- Chào Me-xừ - má»™t ngưá»i tàu già bé nhá», vai vác má»™t thân cây chuối, chắc là má»™t cây cái dừa, ăn rất ngon, chào bằng thổ ngừ. Ông già bé nhá» này lại chào Jean trước. Tôi ưng ý nên đã huýt sáo * (*ở Ä‘oạn này nhân vật nói tiếng Tây bồi - ND.).

- Chào bác. Dừng lại một chút tôi có chuyện muốn nói.

- Me-xừ muốn gì? - ông già đứng lại.

Há» nói vá»›i nhau gần năm phút. Tôi không nghe được chuyện há» nói vá»›i nhau. Lại hai ngưá»i Tàu khác Ä‘i qua, há» khiêng má»™t con nai cái to buá»™c vào má»™t cây đòn dài, thân treo ngược, đầu thõng xuống đất. Há» Ä‘i qua mà không chào anh da Ä‘en nhưng nói vài câu vá»›i đồng hương bằng tiếng Tàu, ông già đáp lại vài ba câu. Jean dẫn ông già vào rừng, đến chá»— tôi. Äến gần tôi, ông đưa tay ra.

- Anh vượt ngục hả?

- Phải.

- Từ đâu đi?

- Äảo Quá»·

Tốt! - ông ta cưá»i và mở to cặp mắt xếch nhìn tôi - Tốt lắm, anh tên gì?

- Papillon

- Tôi không biết.

- Tôi bạn của Chang. Chang Vô Kiện, anh em với Quých-Quých.

- A, tốt lắm - Rồi ông lại bắt tay tôi lần nữa - Anh muốn gì?

Báo cho Quých biết là tôi chỠanh ấy ở đây.

Không thể được.

Tại sao?

- Quých-Quých ăn cắp sáu cục vịt của xếp trại.

Xếp trại muốn giết Quých-Quých, Quých-Quých trốn rồi.

- Trốn được bao lâu?

- Hai tháng.

- Äi đưá»ng biển?

- Tôi không biết, tôi bây giá» vá» trại nói chuyện vá»›i ngưá»i Tàu khác cÅ©ng là bạn thân cá»§a Quých-Quých. Anh đừng Ä‘i, cứ ở đây. Äêm nay, tôi đến.

- Mấy gi�

- Tôi không biết nhưng tôi còn Ä‘em thức ăn, thuốc lá lại đây cho anh nữa, anh đừng đốt lá»­a nhé. Tôi sẽ thổi sáo bìa “Ma-đơ-lôngâ€. Khi anh nghe thấy bài đó, anh hãy ra đưá»ng lá»›n, hiểu không? Biết!

Rồi ông quay đi.

- Anh thấy thế nào, Jean?

- Chưa mất gì đâu, vì nếu ông muốn, chúng ta có thể quay vá» Kourou, tôi sẽ kiếm cho ông má»™t chiếc thuyá»n độc má»™c, thức ăn và buồm để Ä‘i ra biển.

- Jean Æ¡i, tôi Ä‘i rất xa, không thể Ä‘i má»™t mình được. Cảm Æ¡n đỠnghị cá»§a anh. Cùng lắm, tôi má»›i nhận. Ban nãy ngưá»i Tàu có cho chúng tôi má»™t súc bắp cải dừa lá»›n, chúng tôi ăn ngay. Nó mát ngon có hương vị hạt phỉ rất đậm. Jean thức để canh, tôi đã tin anh ta. Tôi xoa bã thuốc lá vào mặt và hai bàn tay vì muá»—i đã bắt đầu đốt. Jean đã đánh thức tôi dậy.

- Papillon, có tiếng huýt sáo bài “Ma-Ä‘á»-lôngâ€.

- Mấy giỠrồi?

- Chưa khuya, có lẽ chín giá».

Chúng tôi Ä‘i ra đưá»ng. Trá»i tối Ä‘en. Ngưá»i huýt sáo đã tá»›i gần, tôi đáp lại, ông ta đến gần hÆ¡n, chúng tôi đứng gần sát nhau mà tôi chẳng trông thấy gì. Cứ huýt mãi, chúng tôi đã gặp được nhau. Há» có ba ngưá»i. Từng ngưá»i má»™t đến gần nắm lấy tay tôi. Chẳng bao lâu nữa trăng sẽ lên.

- Chúng ta ngồi xuống bên đưá»ng này Ä‘i, má»™t ngưá»i trong bá»n há» nói tiếng Pháp rất thạo. - Ngồi trong bóng tối, không sợ ai nhìn thấy đâu. Jean đã ra ngồi vá»›i chúng tôi.

- Ä‚n trước Ä‘i, xong rồi sẽ nói, - ngưá»i có vẻ há»c thức trong bá»n há» nói. Jean và tôi ăn má»™t tô xúp rau rất nóng. Chúng tôi thấy ấm ngưá»i và quyết định đỠlại má»™t phần thức ăn để ăn sau. Chúng tôi uống trà đưá»ng có vị bạc hà ngon tuyệt.

- Anh là bạn thân của Cha.ng à?

- Phải, anh ấy báo tôi đến kiếm Quých-Quých để cùng vượt ngục vá»›i nhau. Tôi đã có lần vượt ngục di rất xa, đến tận Colombia. Tôi Ä‘i biển giá»i lắm, vì vậy Chang muốn tôi đưa anh cá»§a anh ấy Ä‘i. Anh ấy tin tôi.

- Tốt lắm. Chang xăm những gì trên ngưá»i?

- ở ngá»±c, má»™t con rồng, bàn tay trái, ba dấu chấm. Anh nói ba cái dấu đó chỉ rõ anh ấy là má»™t trong các thá»§ lÄ©nh cầm đầu cuá»™c nổi loạn ở Côn Äảo. Ngưá»i bạn thân nhất cá»§a anh ấy cÅ©ng là má»™t ngưá»i chá»§ huy cuá»™c nổi loạn, anh này tên là Văn Huê, anh này bị cụt má»™t tay.

- Tôi đây, - ngưá»i trí thức nói. - Chắc chắn anh là bạn cá»§a Chang rồi, do đó cÅ©ng là bạn cá»§a chúng tôi. Quých-Quých chưa Ä‘i biển được vì không biết lái tàu. Sau nữa, vì anh ấy có má»™t mình, anh ấy ở trong rừng cách đây chừng mưá»i kilômét. Anh ấy làm than cá»§i, các bạn giúp anh bán than rồi đưa tiá»n cho anh ấy. Khi dành dụm đủ tiá»n, anh ấy sẽ mua má»™t cái ghe và kiếm ngưá»i để cùng vượt ngục. Anh Ä‘ang ở chá»— không có gì nguy hiểm cả. Không ai có thể đến được cái vÅ©ng cù lao mà anh ấy Ä‘ang ở, vì xung quanh toàn là bùn loãng. Ngưá»i nào không biết đưá»ng mà Ä‘i liá»u thế nào cÅ©ng bị sa xuống bùn. Hừng đông là tôi đến tìm anh để dẫn anh tá»›i chá»— Quých-Quých. Bây giá» anh Ä‘i vá»›i chúng tôi. Chúng tôi Ä‘i bên ven đưá»ng, vì trăng đã lên và trá»i đủ sáng để có thể trông xa tá»›i năm mươi mét vá» phía trước. Äến má»™t cái cầu gá»—, anh nói vá»›i tôi:

- Anh xuống dưới cầu mà ngủ. Sớm mai, tôi sẽ đến tìm anh.

Chúng tôi bắt tay nhau và há» ra vá». Há» Ä‘i công khai, trưá»ng hợp có bị ai trông thấy, há» nói là há» vào thăm các bẫy đặt trong rừng lúc ban ngày, Jean nói vá»›i tôi

- Papillon, anh đừng ngá»§ ở đây, tôi sẽ gá»i anh.

- Phải rồi. - Tôi đi vào rừng và sau khi hút vài điếu thuốc, tôi ngủ ngay, sung sướng vì được ăn đẫy món xúp ngon.

Trước khi trá»i sáng, Văn Huê đã đến chá»— hẹn. Äể đỡ mất thì giá», chúng tôi Ä‘i trên đưá»ng cho đến lúc trá»i sáng bạch. Chúng tôi rảo bước hÆ¡n bốn mươi phút. Trá»i đột ngá»™t bừng sáng và từ xa đã nghe được tiếng xe goòng lăn trên đưá»ng sắt. Chúng tôi vào rừng để Ä‘i.

Từ biệt Jean nhé, cảm Æ¡n anh, chúc anh may mắn. Cầu Chúa ban phước lành cho anh và cả gia đình anh. Tôi cố ép anh nhận năm trăm francs. Anh chỉ cho tôi cách nếu không thành công vá»›i Quých-Quých thì trở vá» làng anh ta như thế nào, Ä‘i vòng ra sao để lại đến được con đưá»ng mòn mà tôi đã gặp anh. Anh phải Ä‘i qua đấy, má»—i tuần hai lần. Tôi nắm tay anh da Ä‘en cao thượng, và anh nhảy lên mặt đưá»ng.

“Äi thôi†- Văn Huê vừa Ä‘i vào rừng vừa nói. - Anh tìm ra hướng Ä‘i ngay. không chần chừ, và chúng tôi Ä‘i khá nhanh vì rừng không rậm lắm. Anh tránh dùng dao chặt cành cây hay các dây leo làm vướng lối Ä‘i Anh chỉ gạt chúng sang bên.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
áþäæåòèðîâàíèå, çàñòàâêè, èíòåðüåð, ìàñÿíÿ, òåëåêàíàë, ýíöèêëîïåäèÿ, ðåôåðàòè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™