20-03-2008, 12:22 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
PHẦN II - Chương 18
Ãnh Sáng Ban Ngà y hoà n toà n tháºt lòng khi anh nói vá»›i Dede là anh không có bạn theo đúng nghÄ©a cá»§a nó. Dù có thể giao du, tiếp chuyện vá»›i hà ng ngà n ngưá»i hoặc chén chú chén anh vá»›i hà ng trăm ngưá»i, anh vẫn là má»™t kẻ cô đơn. Anh không thể tìm được má»™t ngưá»i hoặc má»™t nhóm ngưá»i nà o đó để kết thân. Khác vá»›i ở vùng Bắc Cá»±c, ở thà nh phố khó tìm ra được tình bạn, tình đồng chÃ. HÆ¡n nữa, con ngưá»i ở đây cÅ©ng khác. Má»™t mặt anh rất khinh bỉ những tay là m ăn buôn bán, mặt khác anh phải liên minh vá»›i bá»n chá»§ sở San Francisco vì lợi Ãch hÆ¡n là vì bất cứ cái gì khác. Anh cảm thấy gần gÅ©i há» vì tÃnh tà n bạo thẳng thắn cá»§a há», nhưng lại không kÃnh trá»ng những tay cá máºp và bá»n chá»§ nà y. Tất cả bá»n há» thưá»ng là phưá»ng đểu cáng. Trong cái thế giá»›i tân tiến nà y, lá»i nói miệng, không chắc chắn bằng những ký kết đó có thị thá»±c cá»§a pháp luáºt, mã vá»›i những loại ký kết đó thì ngưá»i ta phải hết sức tháºn trá»ng. Ở vùng sông Yukon thì không như váºy. Chẳng có lý vá»›i kết gì ráo. Lúc đó ngưá»i ta chỉ cần nói là mình có bao nhiêu, thế là đủ. Ngay cả trong má»™t canh xì phè, lá»i nói cá»§a há» cÅ©ng sẽ được má»i ngưá»i chấp nháºn.
Lay Hegan, má»™t ngưá»i đã đáp ứng được những yêu cầu công tác lá»›n lao do Ãnh Sáng Ban Ngà y giao phó, má»™t ngưá»i Ãt ảo tưởng và không đạo đức giả hẳn là ngưá»i mà Ãnh Sáng Ban Ngà y có thể kết bạn nếu không vì cái tÃnh khà cá»§a anh ta.
Tuy là má»™t vÄ© nhân kỳ lạ, rà nh luáºt pháp như Napoleon, có khả năng thấy xa vượt hẳn Ãnh Sáng Ban Ngà y, anh ta lại không có sở thÃch nà o chung vá»›i Ãnh Sáng Ban Ngà y khi đã rá»i phòng là m việc. Anh ta dà nh nhiá»u thì giá» cho việc Ä‘á»c sách, má»™t chuyện mà Ãnh Sáng Ban Ngà y không là m theo được. Anh ta cÅ©ng hiến mình cho kịch nghệ, mặc dù những vở kịch anh ta viết vẫn không bao giá» thoát khá»i dạng bản thảo. Anh ta cÅ©ng hút hasit(l) Ä‘iá»u độ và đá»u đặn, mặc dù vá» Ä‘iá»u nà y Ãnh Sáng Ban Ngà y chỉ biết lá» má» mà thôi. Suốt Ä‘á»i anh ta giam mình cùng vá»›i những quyển sách và o thế giá»›i tưởng tượng. Anh ta không hiểu và cÅ©ng không chấp nháºn thế giá»›i ngoà i trá»i. Anh ta ăn uống kiêng cữ như má»™t thầy tu và ghét cay ghét đắng việc táºp thể dục.
Những quan hệ bạn bè cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y chỉ là những quan hệ uống rượu và quáºy phá, chứ chẳng có gì là thân thiết cả. Bây gì, khi không còn được cưỡi ngá»±a sóng đôi vá»›i Dede và o những ngà y chá»§ nháºt nữa, anh liá»n trở vá» vá»›i những thói quen cÅ© để tìm quên. Anh uống rượu nhiá»u hÆ¡n trước. Anh cÅ©ng thêm má»™t ngưá»i để coi sóc và táºp dượt con Bob, còn mình thì thưá»ng Ä‘i chiếc ô tô đỠlá»›n mà thôi. Trong những ngà y đầu tiên anh đến San Francisco, anh là m ăn, nhưng giữa những canh là m ăn anh còn được nghỉ. Nhưng giỠđây, trong cuá»™c kinh doanh lá»›n nhất vỠđất Ä‘ai, cưá»ng độ căng thẳng không lúc nà o giảm.
Công việc đầu tư má»™t số vốn khổng lồ và o việc mua đất nà y không thể thà nh công chóng vánh trong má»™t, hai hoặc ba tháng. HÆ¡n nữa, ảnh hưởng cá»§a công việc rất phức tạp và sâu rá»™ng đến độ lúc nà o cÅ©ng có thể nảy sinh những tình huống rắc rối và nan giải. Ngà y nà o cÅ©ng có vấn Ä‘á», và má»—i khi anh đã giải quyết chúng xong theo phương cách tuyệt vá»i cá»§a mình là anh lại rá»i văn phòng bằng ô tô, thở phà o nhẹ nhõm khi nghÄ© đến ly rượu Martini đó. Vì cÆ¡ thể khá»e nên Ãt khi anh say rượu. Nhưng trái lại anh uống rất Ä‘á»u đặn, có tÃnh toán và kìm chế, và thưá»ng thì anh uống má»™t lượng rượu lá»›n hÆ¡n so vá»›i những kẻ uống không thưá»ng xuyên nhưng uống rất mạnh.
Trong sáu tuần liá»n, anh không tìm gặp Dede ngoà i những lúc cùng là m việc trong văn phòng. Anh nhất định không tìm đến nà ng nữa. Nhưng đến Chá»§ nháºt cá»§a tuần thứ Bảy thì anh không còn chịu đựng được nữa. Hôm ấy là má»™t ngà y có bão. Má»™t tráºn gió lá»›n từ hướng đông nam thổi lại, và từng đợt mưa gió cứ nối tiếp nhau quất xuống thà nh phố. Äầu óc anh lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến nà ng. Hình ảnh nà ng ngồi bên song cá»a sổ mải mê khâu vá má»™t món đồ gì đó dà nh cho phụ nữ cứ bám chặt lấy óc anh. Äến giá» ngưá»i phục vụ lên phòng dá»n cho anh má»™t ly rượu cocktail khai vị trước bữa ăn, anh không đụng đến nó, mà đánh bạo tìm số Ä‘iện thoại cá»§a nà ng trong sổ tay và yêu cầu Ä‘iện thoại viên nối cho anh số máy đó.
Lúc đầu anh nghe thấy giá»ng nói cô con gái cá»§a bà chá»§ nhà trá» vang qua máy Ä‘iện thoại, nhưng má»™t phút sau anh được nghe giá»ng nói mà anh Ä‘ang khao khát.
- Tôi chỉ muốn báo cho cô biết là tôi sẽ đến gặp cô, - anh nói - Tôi không muốn xồng xộc và o nhà mà không báo trước, thế thôi.
Có tiếng nà ng đáp lại:
- Có chuyện gì váºy, thưa ông?
Anh đánh trống lảng:
- Äể lúc đến tôi sẽ nói cho cô nghe.
Anh Ä‘áºu chiếc ô tô đỠcá»§a mình cách hai dãy phố rồi Ä‘i bá»™ đến ngôi nhà ba tầng xinh xắn, mái lợp bằng ván má»ng, toạ lạc ở Berkeley. Anh cảm thấy do dá»± trong má»™t thoáng nhưng ngay sau đó anh mạnh dạn nhấn chuông. Anh biết việc mình Ä‘ang là m trái hẳn vá»›i ý muốn cá»§a nà ng. Äồng thá»i anh cÅ©ng biết rằng anh Ä‘ang đặt nà ng trước má»™t tình huống khó xá» khi phải tiếp má»™t vị khách Chá»§ nháºt là Elam Harnish, má»™t tay triệu phú kếch sù khét tiếng trên các mặt báo. Tuy váºy, anh biết chắc là nà ng sẽ không là m mình là m mẩy theo cái cách mà anh thưá»ng gá»i là "kiểu õng ẹo ngốc nghếch cá»§a đà n bà ". Vá» Ä‘iá»u nà y thì anh không phải thất vá»ng.
ÄÃch thân Dede ra mở cá»a và bắt tay anh. Sau khi treo áo mưa và mÅ© lên cái mắc trong gian phòng tiá»n sảnh vuông văn và ấm cúng, anh quay sang phÃa nà ng để chá» sá»± chỉ dẫn.
- Trong kia há» Ä‘ang báºn, - nà ng vừa nói vừa đưa tay chỉ vá» phÃa phòng khách, nÆ¡i Ä‘ang phát ra những giá»ng nói vui nhá»™n ồn à o cá»§a má»™t đám ngưá»i trẻ tuổi cá»a phòng để ngá» nên Ãnh Sáng Ban Ngà y có thể nhìn thấy nhiá»u sinh viên đại há»c Ä‘ang ở trong đó - ông và o tạm phòng em váºy.
Dede dẫn anh Ä‘i và o má»™t cánh cá»a nằm bên phải gian phòng tiá»n sảnh. Sau khi đã và o phòng, Ãnh Sáng Ban Ngà y đứng ngây ngưá»i trên sà n, đưa mắt ngó quanh quẩn, ngó luôn cả Dede, song đồng thá»i lại giả tảng như không ngó. Trong cÆ¡n bối rối, anh không nghe tiếng nà ng má»i anh ngồi xuống. Té ra đây là chá»— nà ng ăn ở, đây là chốn phòng the, váºy mà nà ng dám lặng lẽ đưa anh và o thì tháºt là kinh khá»§ng. Tuy váºy, anh cÅ©ng hiểu con ngưá»i nà ng là như thế. Căn phòng như được ngăn đôi. Chá»— anh Ä‘ang đứng là phòng khách. PhÃa trong mà anh có thể nhìn thấy là phòng ngá»§. Ngoại trừ má»™t cái bà n trang Ä‘iểm là m bằng gá»— sồi trên có mấy cái lược và má»™t và i món đồ linh tinh khác cá»§a phụ nữ được xếp đặt rất ngăn nắp, không còn gì khác chứng minh là căn phòng đó được dùng là m phòng ngá»§, có má»™t chiếc trưá»ng ká»· lá»›n phá»§ vải mà u hồng cÅ© được lót nệm dầy mà anh tin chắc rà ng đó là chiếc giưá»ng ngá»§, nhưng nó tháºt khác xa vá»›i những chiếc giưá»ng hiện đại mà anh được thấy.
Tháºt ra trong lúc đứng ngây ngưá»i ra như váºy anh không thấy được cặn kẽ má»i chi tiết. Anh chỉ có cảm giác chung chung là nó ấm cúng và đẹp đẽ. Sà n nhà là m bằng gá»— cứng, không được trải thảm mà chỉ có những bá»™ da chó sói. Cái rõ rà ng đã thu hút cặp mắt cá»§a anh là má»™t bức tượng Thần Vệ Nữ khom mình đạt trên má»™t chiếc dương cầm hiệu Steinway nổi báºt trên ná»n tưá»ng lót da sư tá» núi.
Nhưng trên hết má»i thứ vẫn là Dede. Nà ng đã tác động mạnh mẽ đến toà n bá»™ giác quan cá»§a anh. Từ lâu anh vẫn nghÄ© rằng Dede rất đà n bà , nhìn đưá»ng nét cá»§a thân hình, mái tóc, đôi mắt, giá»ng nói, kiểu cưá»i như chim hót, tất cả đã tạo nên vẻ đà n bà ấy. Nhưng lúc nà y, đứng trong phòng mình, mặc chiếc áo dà i má»m mại bó gá»n thân hình, thì nét đà n bà ở nà ng cà ng nổi báºt đến độ kinh ngạc. Trước kia anh chỉ quen thấy nà ng mặc những bá»™ quần áo gá»n ghẽ, phÃa trong là áo chẽn, hoặc những bá»™ đồ kỵ mã may bằng vải nhung kẻ, nên bây giá» anh chuẩn bị tinh thần để đón nháºn sá»± má»›i mẻ nà y. Trông nà ng như có vẻ má»m mại, dịu dà ng, duyên dáng hÆ¡n nhiá»u. Nà ng như má»™t bá»™ pháºn cá»§a bầu không khà lặng lẽ và đẹp đẽ nà y. Nà ng thÃch nghi vá»›i nó má»™t cách thoải mái hệt như nà ng đã thÃch nghi thoải mái vá»›i các váºt dụng trang nhã trong văn phòng ở chá»— anh váºy.
- Má»i ông ngồi ạ? - Dede láºp lại má»i má»i.
Anh có cảm giác như mình là má»™t con thú đói ăn lâu ngà y. Sá»± khao khát Dede trà o dâng mạnh mẽ trong lòng anh, và anh như Ä‘ang "nuốt chá»ng" lấy cái váºt xinh đẹp Ä‘ang đứng trước mặt mình.
Không thể kiên nhẫn và khéo léo được nữa, anh có cảm giác là phải trút tuá»™t ná»—i lòng mình cho nà ng hiểu. Anh có ngỠđâu như váºy sẽ Ãt Ä‘em lại thất bại cho anh nhất.
- Em Dede ạ, - anh nói, giá»ng run run vì xúc động đê mê - Có má»™t Ä‘iá»u tôi không là m, là há»i cưới em ở văn phòng. Bởi váºy mà tôi phải đến đây. Dede Mason, tôi yêu em, tôi chỉ yêu em thôi.
Trong khi nói, anh tiến gần vá» phÃa nà ng, đôi mắt Ä‘en cá»§a anh rá»±c sáng, máu dồn lên mặt là m da mặt xẫm hẳn lại.
Anh bước đến định ôm chầm lấy nà ng nhanh đến độ nà ng chỉ kịp lùi lại, tay nắm lấy tay anh và miệng buột la lên một tiếng hoảng hốt.
Trái vá»›i anh, mặt nà ng như không còn chút máu. Bà n tay nà ng nắm lấy tay anh xô ra Ä‘ang run lên bần báºt. Khi nà ng ná»›i tay ra. Ãnh Sáng Ban Ngà y liá»n buông thõng cánh tay mình xuống.
Nà ng muốn nói má»™t cái gì đó, là m má»™t cái gì đó để thoát khá»i tình huống khó xá» nà y, nhưng nà ng không nghÄ© ra. Nà ng chỉ cảm thấy muốn phá lên cưá»i mà thôi. Cảm giác đó ná»a như vô thức ná»a như vì cảm thấy khôi hà i quá - bởi vì tuy việc vừa xảy ra có vẻ khá»§ng khiếp tháºt, nà ng vẫn thấy nó tháºt buồn cưá»i. Nà ng có cảm giác cá»§a má»™t ngưá»i má»›i đầu cứ ngỡ là có má»™t tên cướp cá»§a giết ngưá»i Ä‘ang tấn công mình, nhưng sau má»›i vỡ lẽ ra rằng đó chỉ là má»™t khách bá»™ hà nh hiá»n là nh muốn đến há»i thăm giá» mà thôi.
Ãnh Sáng Ban Ngà y là ngưá»i đầu tiên lên tiếng:
- Trá»i Æ¡i, tôi biết là tôi đã hà nh động như má»™t kẻ Ä‘iên khùng. Tôi… tôi nghÄ© là tôi nên ngồi xuống. Xin cô đừng sợ, cô Mason ạ. Tôi không nguy hiểm lắm đâu?
- Em không sợ đâu, - nà ng vừa nói vừa mỉm cưá»i rồi lệ là ng lách mình ngồi xuống ghế. Bên cạnh chiếc ghế, nằm trên sà n nhà là chiếc giá» khâu. Ãnh Sáng Ban Ngà y chú ý thấy trong đó có má»™t miếng vải muxÆ¡lin mà u trắng vó viá»n đăng ten phồng phồng nằm thò ra ngoà i mép giá».
Dede lại mỉm cưá»i và nói: - Mà cÅ©ng phải thú tháºt lúc đầu ông là m em phát hoảng lên đấy chứ.
- Tháºt buồn cưá»i, - Ãnh Sáng Ban Ngà y thở dà i, vẻ ân háºn - Tôi khá»e mạnh đến dưá»ng ấy, có thể uốn cong cô lại để cá»™t thà nh má»™t cái gút. Äối vá»›i những ngưá»i đà n ông khác, những con thú dữ, hoặc bất kỳ cái gì khác, tôi cÅ©ng có thể chiến thắng và là m theo ý cá»§a mình, ấy thế mà lúc nà y tôi lại ngồi ì ra ở đây, yếu Ä‘uối và bất lá»±c như má»™t chú cừu non. Trước mặt cô tôi mất hết cả vẻ cứng cáp cá»§a mình.
Dede cố moi óc tìm câu đáp lại nhưng vẫn nghÄ© không ra, bởi vì đầu óc nà ng cứ mải nghÄ© ngợi vá» việc Ãnh Sáng Ban Ngà y Ä‘ang giữa lúc tá» tình hùng hổ lại bước qua má»™t bên để nói những lá»i chẳng ăn nháºp và o đâu cả. Nà ng ngạc nhiên khi thấy sao anh lại có vẻ chắc ăn đến thế. Anh không nghi ngá» vì vá» việc trước sau cÅ©ng chiếm được nà ng đến độ có thể ngừng lại giữa chừng để khái quát hoá vá» tình yêu và tác động cá»§a tình yếu. Dede chú ý thấy bà n tay anh có thói quen thá»c và o túi bên cá»§a chiếc áo khoác. Äó là chá»— mà nà ng biết anh cất thuốc lá và xấp giấy nâu cuốn thuốc:
- Nếu không muốn, ông có thể hút thuốc, - nà ng nói.
Anh chợt rụt tay lại như thể vừa có con gì trong túi cắn và o tay anh váºy.
- Không, tôi không nghÄ© đến chuyện hút thuốc. Tôi Ä‘ang mải nghÄ© vá» cô đấy thôi. Má»™t ngưá»i đà n ông phải là m gì khi anh ta yêu và muốn ngá» lá»i cầu hôn vá»›i má»™t cô gái nhỉ? Tôi Ä‘ang là m cái việc đó đấy Tôi biết là tôi không hiểu cách là m cái việc đó đấy. Tôi biết là tôi không hiểu cách là m nà o coi cho được, nhưng tôi có thể nói toạc ra, bởi vì như váºy tốt cho cho tôi hÆ¡n. Cô Mason à , tôi rất muốn có cô. Hình ảnh cô lúc nà o cÅ©ng ở trong đầu tôi. Bây giá» tôi chỉ muốn biết má»™t Ä‘iá»u là cô có muốn lấy tôi không? Váºy thôi.
- Em… em ước gì ông đừng nói ra Ä‘iá»u ấy, - nà ng nói nhá» nhẹ.
- Có lẽ cô cần biết má»™t số Ä‘iá»u trước khi cô trả lá»i tôi - Ãnh Sáng Ban Ngà y tiếp tục nói, không chú ý rằng nà ng đã trả lá»i anh rồi - Từ trước đến nay tôi chưa há» Ä‘eo Ä‘uổi má»™t ngưá»i phụ nữ nà o cả, mặc dù có nhiá»u bà i báo đã nói ngược lại như thế. Nhưng tất cả những chuyện bá»n giả nói trong sách vở hoặc trên báo chà cho tôi là má»™t kẻ Sở Khanh Ä‘á»u hoà n toà n sai sá»± tháºt. Không có má»™t tà sá»± tháºt nà o cả Tôi nghÄ© là có thể tôi đã đánh bà i bạc và uống rượu hÆ¡i nhiá»u hÆ¡n mức cần thiết tháºt, nhưng tôi không dÃnh dáng gì đến phụ nữ cả. Äúng là có má»™t cô gái đã phải tá»± tá» vì tôi, nhưng đó là vì tôi không biết cô ta lại yêu tôi đến thế, chứ nếu như tôi biết chuyện ấy thì chắc là tôi đã cưới cô ta, không phải vì yêu cô ta, nhưng để cô ta đừng phải tá»± sát. Äúng là cô ta trông khá nhất trong đám đà n bà con gái ở đó tháºt, nhưng tôi chưa bao giỠỡm á» vá»›i cô ta cả. Tôi nói cho nghe chuyện nà y vì tôi đã Ä‘á»c thấy nó trên báo chà và tôi muốn cô hiểu sá»± tháºt do chÃnh tôi nói ra.
- Má»™t kẻ Sở Khanh? - anh thốt to - Trá»i Æ¡i, cô Mason ạ, tôi không ngại nói cho cô biết rằng suốt Ä‘á»i tôi tôi rất hãi phụ nữ. Cô là ngưá»i đầu tiên mà tôi không thấy sợ. Tháºt là kỳ lạ. Tôi rất tôn thá» cô, nhưng tôi không cảm thấy sợ cô. Có lẽ là vì cô khác vá»›i những ngưá»i đà n bà mà tôi đã gặp. Cô chưa bao giá» Ä‘eo Ä‘uổi tôi - váºy mà thiên hạ lại cho tôi là má»™t kẻ Sở Khanh! Trá»i Æ¡i, từ khi bắt đầu hiểu biết là tôi đã luôn cố chạy cho tháºt xa phụ nữ rồi. May mà tôi cÅ©ng khá»e mạnh nên khi chạy nhanh như váºy mà gió không xô tôi ngã gầy chân nổi đấy. Trước khi gặp cô và cả má»™t thá»i gian rất lâu sau khi gặp cô, chẳng bao giá» tôi nghÄ© đến chuyện lấy vợ. Ngay từ đầu quả là tôi đã muốn là m quen vá»›i cô, nhưng tôi không nghÄ© tình thế sẽ xấu đến độ tôi phải lấy cô cho bằng được. Váºy mà bây giá» cả đêm tôi không tà i nà o chợp mắt được, lúc nà o cÅ©ng chỉ nghÄ© vá» cô và muốn cưới cô thôi.
Anh ngưng nói để chỠđợi. Dede đã lấy miếng vải muxÆ¡lin riá»m đăng ten từ trong giá» ra để khâu tiếp, có lẽ là để trấn tÄ©nh tinh thần và đầu óc. Vì thấy nà ng không nhìn nên Ãnh Sáng Ban Ngà y bạo dạn nhìn như nuốt chá»ng lấy nà ng. Anh chú ý thấy đôi tay nà ng tháºt rắn rá»i và chuẩn xác. Äôi tay đó có thể chế ngá»± nổi con ngá»±a giở chứng như Bob, có thể lướt trên bà n máy chữ nhanh gần bằng tốc độ cá»§a đà n ông, có thể khâu vá những thứ quần áo đẹp đẽ và dÄ© nhiên cÅ©ng có thể chÆ¡i chiếc dương cầm kê ở góc phòng đằng kia. Ở nà ng còn má»™t đặc Ä‘iểm siêu phụ nữ mà anh chú ý thấy - đó là đôi dép cá»§a nà ng. Äôi dép nhá» nhẫn có mà u đồng Ä‘á». Chưa bao giá» anh tưởng tượng là nà ng lại có bà n chân nhá» nhắn đến thế. Trước đây, anh chỉ thấy nà ng mang già y Ä‘i đưá»ng hoặc già y ống để cưỡi ngá»±a. Những đôi già y ấy không là m nổi báºt được cái vẻ nhá» nhắn cá»§a bà n chân nà ng. Äôi dép có mà u đồng đỠấy như có sức hấp dẫn khiến anh cứ phải đưa mắt nhìn vá» phÃa chúng.
Bá»—ng có tiếng gõ cá»a. Dede bước ra. Ãnh Sáng Ban Ngà y nghe tiếng ngưá»i kia báo là có ai đó Ä‘ang gá»i Ä‘iện thoại cho nà ng.
- Nói vá»›i anh ấy là mưá»i phút sau gá»i lại nhé, - Ãnh Sáng Ban Ngà y nghe nà ng đáp như thế.
Cái tiếng "anh" trong câu trả lá»i cá»§a nà ng là m tim anh nhói lên vì ghen. Ãnh Sáng Ban Ngà y quyết định dù kẻ ấy có là ai Ä‘i nữa thì anh cÅ©ng cho hắn biết tay. Anh chỉ ngạc nhiên ở Ä‘iểm là má»™t cô gái như Dede đáng lẽ phải láºp gia đình từ lâu.
Khi trở lại, nà ng mỉm cưá»i vá»›i anh và tiếp tục khâu. Ãnh Sáng Ban Ngà y, ánh mắt anh hết Ä‘á»ng lại trên đôi tay chuẩn xác cá»§a nà ng lại chuyển xuống đôi dép mà u đồng đỠrồi lại chuyển nên. Anh thá» là rất hiếm có má»™t cô thư ký nà o như Dede trên thế gian nà y. Hẳn là nà ng xuất thân và được giáo dục trong má»™t gia đình khá giả. Nếu không phải như thế thì không tà i nà o lý giải được cách bà y biện trong phòng và cách nà ng chá»n quần áo và ăn mặc như thế.
- Sắp hết mưá»i phút rồi kìa, - anh giục nà ng.
- Em không thể lấy ông được, - nà ng nói.
- Cô không yêu tôi tư?
Nà ng lắc đầu.
- Thế cô có thÃch tôi không - má»™t chút thôi cÅ©ng được?
Lần nà y nà ng gáºt đầu, cùng lúc trên đôi môi nà ng nở má»™t nụ cưá»i thú vị. Sở dÄ© nà ng cưá»i có vẻ thú vị là do thấy tình thế tháºt khôi hà i, chứ tuyệt nhiên không hà m ý khinh bỉ.
- Như váºy cÅ©ng là được rồi, - anh tuyên bố - Bất cứ chuyện gì cÅ©ng phải có khởi Ä‘iểm rồi má»›i tiến triển thêm được. Lúc đầu tôi cÅ©ng chỉ thÃch cô thôi, váºy mà cô xem chuyện đó đã tiến triển như thế nà o. Cô còn nhá»› là có lần cô nói không thÃch lối sống cá»§a tôi chứ? À, từ đó đến nay tôi đã thay đổi nhiá»u rồi. Tôi không còn là m ăn theo kiểu đánh bạc như trước kia nữa. Tôi đã theo kiểu là m ăn mà cô gá»i là hợp pháp bằng cách biến má»™t phút thà nh hai, biến nÆ¡i trước kia chỉ có má»™t trăm ngà n ba trăm ngà n ngưá»i. Thêm nữa, và o giá» nà y năm tá»›i sẽ có hai triệu cây bạch đà n má»c trên các ngá»n đồi. Cô nói cho tôi nghe Ä‘i, cô có thấy thÃch tôi thêm được chút nà o không?
Dede nhưá»ng mắt lên khá»i món đồ khâu nhìn Ãnh Sáng Ban Ngà y, đáp:
- Em thÃch ông nhiá»u lắm chứ, nhưng…
Anh cố chá» nghe cho trá»n câu, nhưng thấy nà ng không nói gì thêm nên anh đà nh nói tiếp:
- Tôi không hoang tưởng vá» cá nhân mình nên tôi biết mình không nói quá khi bảo rằng rồi sẽ là má»™t ngưá»i chồng tốt. Cô sẽ thấy tôi không hay trì chiết bắt lá»—i gì đâu. Tôi hiểu là vá»›i má»™t phụ nữ như cô cần phải có sá»± độc láºp như thế nà o. Khi đã là vợ tôi cô vẫn được độc láºp. Tôi không rà ng buá»™c gì cô cả. Cô có thể cứ là m theo ý cô. Bởi vì bất cứ Ä‘iá»u gì cô là m Ä‘iá»u tốt cả. Tôi sẽ chu cấp cho cô má»i thứ cô muốn…
- Chỉ trừ có bản thân ông thôi, - nà ng bỗng gay gắt chen ngang.
Ãnh Sáng Ban Ngà y ngạc nhiên trong má»™t thoáng.
- Tôi không biết gì vá» chuyện ấy đâu. Tôi sẽ sống thẳng thắn và trung thá»±c. Tôi không bao giá» thÃch chuyện chia sẻ tình cảm vá»›i ngưá»i phụ nữ khác đâu.
- Em không có ý nói như váºy, - nà ng đáp - Thay vì sống vì vợ, ông sẽ sống vì ba trăm ngà n ngưá»i ở Oakland, vì những tuyến đưá»ng xe Ä‘iện, đưá»ng phà , và vì hai triệu cây bạch đà n trên vùng đồi… vì tất cả những gì là là m ăn… và … và … những Ä‘iá»u liên quan đến chúng.
- Tôi sẽ cố không như thế, - anh dõng dạc tuyên bố - Tôi sẽ là m theo sự sai bảo của cô.
- Ông nghÄ© như váºy thôi, chứ rồi ra sẽ không như thế đâu, - Äá»™t nhiên Dede lá»™ vẻ bồn chồn - Ta phải ngưng câu chuyện nà y thôi. Nó có vẻ như mặc cả mua bán ấy. "Anh muốn bao nhiêu nà o?" Tôi sẽ bá» ra bằng đó đó". "Tôi muốn nhiá»u hÆ¡n cÆ¡". Äại loại là như thế. Em có thÃch ông tháºt, nhưng chưa đủ thÃch để có thể lấy ông. Mà chắc chắn là không bao giá» có chuyện đó đâu.
- Là m sao cô dám chắc như váºy? - anh há»i.
- Bởi vì má»—i lúc em lại thấy thÃch ông Ãt Ä‘i.
Ãnh Sáng Ban Ngà y ngồi ngây ngưá»i ra. Sá»± Ä‘au khổ lá»™ hẳn trên mặt anh.
- Ôi, ông chẳng hiểu gì cả, - Dede la lên hoảng loạn như thể bắt đầu mất tá»± chá»§ - Em không muốn nói như váºy. Em thÃch ông đấy chứ - Em không muốn nói như váºy. Em thÃch ông đấy chứ; mà cà ng biết vỠông em lại cà ng thấy thÃch ông. Váºy mà không hiểu sao cà ng biết vỠông em lại cà ng không nghÄ© đến chuyện lấy ông.
Lá»i nói khó hiểu cá»§a nà ng là m Ãnh Sáng Ban Ngà y hết sức hoang mang.
- Ông không hiểu ư? - Dede vá»™i nói tiếp - Em đã có thể dá»… dà ng nháºn lá»i lấy ông Elam Harnish hồi ông ta má»›i từ vùng sông Klondike vỠđây và em lần đầu gặp mặt hÆ¡n là nháºn lá»i lấy ông lúc nà y Ä‘ang ngồi trước mặt em đây.
Ãnh Sáng Ban Ngà y cháºm rãi lắc đầu.
- Tôi tháºt không hiểu gì cả. Cô nói là cà ng hiểu và cà ng thÃch ngưá»i đà n ông thì cô lại cà ng không muốn lấy anh ta. Tôi Ä‘oán có lẽ ý cô cÅ©ng giống cái câu ngưá»i ta thưá»ng nói là "Quen quá hoá khinh"?
- Không, không đâu, - Dede thốt lên, nhưng trước khi nà ng kịp nói tiếp thì có tiếng ai đó gõ cá»a.
- Mưá»i phút thế là hết! - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói.
Trong lúc Dede ra ngoà i, Ãnh Sáng Ban Ngà y đảo cặp mặt mắt tinh tưá»ng như cá»§a thổ dân khắp căn phòng. Anh có ấn tượng mạnh mẽ vá» cái vẻ ấm cúng, thoải mái và đẹp đẽ cá»§a căn phòng, nhưng anh không thể phân tÃch rà nh rá»t do đâu mà có cái vẻ ấy. Vẻ giản dị cá»§a căn phòng cÅ©ng là m anh thÃch thú. Anh thấy rõ đó là vẻ giản dị đắt tiá»n, bởi vì phần lá»›n đồ đạc là do ngưá»i cha để lại sau khi phá sản và chết. Chưa bao giá» anh hiểu được giá trị cá»§a má»™t sà n nhà gá»— đơn sÆ¡ trên có trải và i bá»™ da chó sói. Tháºt ra trông nó có vẻ đẹp hÆ¡n bất kỳ má»™t tấm thảm nà o trên thế gian nà y. Anh nhìn cái tá»§ sách có chứa đến và i trăm cuốn sách má»™t cách nghiêm trang. Äấy là cả má»™t bà hiểm. Anh không thể hiểu được tại sao ngưá»i ta lại có nhiá»u Ä‘iá»u để viết đến thế. Viết và đá»c sách không giống vá»›i là m việc mà anh vốn là má»™t ngưá»i ưa hoạt động nên chỉ khi nà o là m má»™t cái gì đó thì anh má»›i hiểu được mà thôi.
Tia nhìn cá»§a anh chuyển từ bức tượng Thần Vệ Nữ khom mình sang chiếc bà n nhá» trên có để má»™t bá»™ đồ trà má»ng mảnh đẹp đẽ rồi sang cả chiếc ấm và đồ hâm thức ăn bằng đồng sáng nhoáng. Anh còn lạ gì vá»›i những đồ dùng hâm thức ăn nữa, nên vừa nhìn thấy chúng là anh nháºn ra ngay, và anh tá»± há»i không biết là nà ng có hay dùng chúng để chuẩn bị bữa ăn đêm cho mấy anh chà ng sinh viên đại há»c trẻ tuổi mà anh đã từng nghe thiên hạ xì xầm bà n tán hay không. Má»™t hoặc hai bức tranh vẽ bằng mà u nước treo trên tưá»ng khiến anh Ä‘oán là có lẽ nà ng đã vẽ chúng. Trên tưá»ng còn treo cả ảnh ngá»±a, ảnh cá»§a những báºc thầy há»™i hoạ. Cái mà u tÃm day dứt cá»§a bức hoạ Cảnh an táng Chúa Ki-tô cứ là m anh chú ý. Nhưng thưá»ng thì ánh mắt cá»§a anh hay quay nhìn bức tượng Thần Vệ Nữ khom mình đặt trên chiếc dương cầm. Äối vá»›i má»™t ngưá»i đã từng sống ở vùng biên thuỳ và có tâm hồn má»™c mạc như anh thì việc má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ đẹp lại Ä‘em phô ra trong phòng cá»§a mình má»™t váºt táo bạo, nếu không nói là tá»™i lôi như thế thì quả là kỳ lạ. Nhưng sau cùng anh phải dùng đức tin để thắng cảm giác đó. Äiá»u gì Dede đã là m thì chắc chắn phải đúng thôi. Những váºt như thế rõ rà ng là văn hoá. Larry Hegan cÅ©ng có những bức tranh và tượng đúc tương tá»± như thế trong căn nhà đầy ắp sách vở cá»§a anh ta. Dầu sao Larry Hegan cÅ©ng vẫn không tháºt giống nà ng. Ở Hegan có má»™t vẻ gì đó không là nh mạnh mà má»—i lần gặp là Ãnh Sáng Ban Ngà y Ä‘á»u cảm thấy. Trái lại ở Dede luôn có má»™t vẻ khá»e mạnh, luôn luôn toả ra xung quanh má»™t thứ không khà gồm cả nắng cả gió lẫn xung quanh má»™t thứ không khà gồm cả nắng cả gió lẫn cả bụi đưá»ng. Váºy nếu má»™t ngưá»i phụ nữ khá»e mạnh sạch sẽ như nà ng mà chịu đặt bức tượng khoả thân cúi mình trên mặt đà n dương cầm thì nhất định phải đúng đắn thôi. Dedelà m thế quả là hết sức đúng đắn. Mà hầu như bất cứ Ä‘iá»u gì nà ng cÅ©ng Ä‘á»u đúng đắn cả. HÆ¡n nữa, vá» các vấn đỠvăn hoá mình cÅ©ng chẳng biết đưá»ng nà o mà nói cả.
Khi Dede trở lại và băng ngang căn phòng đến chá»— ghế ngồi, Ãnh Sáng Ban Ngà y ngây mắt chiêm ngưỡng dáng Ä‘i cá»§a nà ng. Äôi dép mà u đồng đỠanh đến phát Ä‘iên lên được.
- Tôi muốn há»i cô nhiá»u Ä‘iá»u nữa, - anh bắt đầu má»™t cách sốt ruá»™t - Lúc nà y cô có nghÄ© đến chuyện lấy ai không?
Dede phá lên cưá»i vui vẻ và lắc đầu.
- Thế cô có thÃch ai nhiá»u hÆ¡n tôi không? Cái anh chà ng vừa nói chuyện vá»›i cô ở Ä‘iện thoại đấy chẳng hạn?
- Không có ai cả. Em không quen má»™t ai có thể là m em thÃch đến mức muốn lấy ngưá»i ấy cả. Vá» vấn đỠnà y thì em cho là có lẽ em sinh ra không phải để lấy chồng. Có lẽ công việc văn phòng là m cho ngưá»i ta thà nh ra như thế đấy.
Ãnh Sáng Ban Ngà y đưa mắt nhìn khắp ngưá»i Dede, từ khuôn mặt đến táºn đôi dép dưới chân, là m nà ng đỠbừng mặt. Trong lúc nhìn ngắm nà ng, anh lắc đầu nhè nhẹ tá» vẻ không tin.
- Tôi thì cho rằng cô má»›i chÃnh là loại phụ nữ được sinh ra để lấy chồng, loại phụ nữ là m cho bất cứ má»™t ngưá»i đà n ông nà o cÅ©ng phải ngồi báºt dáºy mà chú ý. Còn câu há»i nà y nữa. Lúc nãy tôi há»i váºy là để thăm dò. Bây giá» tôi muốn biết thêm là cô có thÃch ai nhiá»u hÆ¡n tôi không?
Nhưng Dede rất cảnh giác.
- Như váºy tháºt không công bình chút nà o cả, - nà ng đáp - Nếu ông chịu khó suy nghÄ© má»™t chút thì sẽ thấy rằng ông Ä‘ang là m cái Ä‘iá»u mà ông đã nói ông sẽ không là m. Äó là việc trì chiết. Em không trả lá»i các câu há»i cá»§a ông nữa. Thôi, chúng ta nói qua chuyện khác Ä‘i. Dạo nà y con Bob thế nà o?
Ná»a tiếng đồng hồ sau, phóng ô tô như bay trên Äại lá»™ Äiện TÃn vá» Oakland trong mưa. Ãnh Sáng Ban Ngà y hút má»™t Ä‘iếu thuốc vấn giấy nâu, và suy nghÄ© vá» những chuyện đã xảy ra. Anh kết luáºn là tình hình không đến ná»—i tồi, mặc dù cÅ©ng còn nhiá»u cái rối rắm. Chẳng hạn như việc nà ng thÃch anh khi cà ng biết nhiá»u hÆ¡n vá» anh, váºy mà sao nà ng lại không muốn lấy anh. Vấn đỠnà y quả là rối rắm quá mức. Song, trong việc nà ng từ chối lấy anh cÅ©ng có khÃa cạnh là m anh thấy vui vui, bởi vì như thế có nghÄ©a là nà ng đã từ chối số bạc ba mươi triệu đô-la cá»§a anh. Äối vá»›i má»™t cô thư ký đánh máy có số lượng chÃn mươi đô-la môi tháng và trước kia đã từng nếm mùi sung sướng thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng lạ tháºt.
Rõ rà ng là nà ng không ham tiá»n. Tất cả những ngưá»i đà n bà khác mà anh đã gặp Ä‘á»u tá» vẻ sẵn sà ng vồ váºp lấy anh vì tiá»n. Rõ khỉ tháºt, anh đã tăng tà i sản cá»§a mình lên gấp đôi, đã kiếm được thêm mưá»i lăm triệu đô-la kể từ ngà y lần đầu tiên đến là m việc cho anh. Váºy mà , tuy lúc đầu có thể nà ng đã sẵn sà ng ưng lấy anh, lúc nà y lại không chịu nữa chỉ vì tà i sản cá»§a anh cứ lá»›n dần lên.
- Trá»i Æ¡i? - anh lẩm bẩm - Nếu trong vụ kinh doanh đất Ä‘ai nà y mà mình lại vá»› thêm khoảng má»™t trăm triệu đô-la nữa thì có lẽ nà ng sẽ chẳng thèm hé môi nói chuyện vá»›i mình nữa cho mà xem.
à nghÄ© nà y không là m anh cưá»i được. Äầu óc anh cứ rối tung lên khi nhá»› lại câu nà ng nói là nà ng đã có thể dá»… dà ng nháºn lá»i lấy anh chà ng Elam Harnish lúc anh ta má»›i chân ướt chân ráo từ vùng sông Klondike vỠđây hÆ¡n là ông Elam Harnish cá»§a hiện tại. Sau cùng anh đà nh cho là anh phải cố là m sao để có thể giống trở lại cái anh chà ng Ãnh Sáng Ban Ngà y vừa từ miá»n Bắc Cá»±c vỠđây để tham dá»± và o canh bạc lá»›n hÆ¡n váºy.
Nhưng là m sao thá»±c hiện Ä‘iá»u đó được đây? Anh không thể nà o vặn ngược kim thá»i gian. Cứ ngồi mà ước thì chẳng xong, mà tháºt cÅ©ng chả còn cách nà o khác. Nhưng ao ước như váºy thì có khác nà o ao ước được trở lại thà nh má»™t đứa trẻ, má»™t Ä‘iá»u không thể xảy ra.
Khi nhá»› lại câu chuyện giữa anh và Dede, còn má»™t Ä‘iá»u nữa là m anh thấy vui vui. Anh đã nghe nói là trước kia có những cô thư ký đánh máy sau khi cá»± tuyệt vá»›i ông chá»§ là nghỉ việc ngay. Nhưng Dede đã không mảy may nói bóng gió gì chuyện đó cả Nà ng quả có rắc rối tháºt, nhưng nà ng không ngốc nghếch vá»› vẩn. Nà ng rất là tỉnh táo. Sở dÄ© được như thế má»™t phần cÅ©ng là nhỠở anh ta nữa, bởi vì anh cÅ©ng rất tỉnh táo vì không lợi tán tỉnh nà ng ở văn phòng. Äúng là có hai lần anh đã xé rà o nhưng được cái là cả hai lần dó anh Ä‘á»u ngưng lại kịp và không tái phạm nữa. Nà ng hiểu là nà ng có thể tin ở anh. Tuy váºy, anh vẫn cho rằng phần lá»›n phụ nữ Ä‘á»u ngốc nghếch khi từ chối là m việc cho ngưá»i đà n ông mà hỠđã cá»± tuyệt. Vả lại, sau khi nghe anh trình bà y má»™t cách đúng đắn, Dede cÅ©ng đã đồng ý để gá»i cáºu em cá»§a nà ng sang Äức nên không thể cho rằng nà ng là má»™t con ngưá»i ngốc nghếch.
- Trá»i Æ¡i? - anh kết luáºn khi dừng xe trước cổng khách sạn - Giá mà mình biết sá»›m hÆ¡n thì ngay lúc nà ng má»›i đến là m việc cho mình, mình há»i cưới nà ng thì xong rồi. Cứ theo lá»i nà ng thú nháºn thì đó là lúc thá»i cÆ¡ thuáºn lợi nhất. Bây giá» khi nà ng cà ng thÃch mình hÆ¡n thì lại cà ng không muốn lấy mình nữa. Thế là thế nà o nhỉ? Hay là nà ng lại ỡm á» rồi.
Chú thÃch:
(1) Hasheesh (hasit): thuốc lá chế bằng lá non và đá»t gai đầu, dùng ở Thổ NhÄ© Kỳ, Ấn Äộ…
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:56 PM .
20-03-2008, 12:23 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
PHẦN II - Chương 19
Nhiá»u tuần sau đó, và o má»™t ngà y chá»§ nháºt đầy mưa gió, má»™t lần nữa Ãnh Sáng Ban Ngà y lại đến ngá» lá»i cầu hôn vá»›i Dede. Cúng như lần trước, anh cố kìm chế mình cho đến khi nhá»› nà ng tá»›i mức không thể chịu nổi nữa anh má»›i phóng chiếc ô tô đỠnhư bay đến Berkeley. Anh dừng xe cách mấy dãy phố rồi Ä‘i bá»™ lại nhà nà ng. Nhưng cô con gái cá»§a bà chá»§ nhà trá» nói vá»›i anh là nà ng không có nhà . Suy nghÄ© thêm má»™t chút, cô ta cho anh biết nà ng Ä‘ang Ä‘i dạo ở vùng đồi. Cô chá»§ nhá» còn cho anh biết thêm cả nÆ¡i mà Dede có khả năng Ä‘ang Ä‘i dạo.
Ãnh Sáng Ban Ngà y là m theo lá»i chỉ dẫn cá»§a cô gái. Anh Ä‘i dá»c theo dãy phố, qua căn nhà cuối cùng rồi bắt đầu lá»™i ngược lên sưá»n đồi dốc không có nhà cá»a chi cả. Bầu không khà ẩm thấp báo hiệu trá»i sắp đổ mưa gió bão Ä‘ang thổi mạnh. Ãnh Sáng Ban Ngà y cố căng mắt ra nhìn khắp vùng đồi xanh cá» bằng phẳng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dede đâu cả. Ở phÃa tay phải cá»§a anh là má»™t thung lÅ©ng lòng chảo má»c toà n những cây bạch đà n to lá»›n. Những thân cây cao thon chao mình trong gió, cà nh lá cá» và o nhau tháºt sinh động và ồn à o. Tiếng gió thổi mạnh tạo thà nh má»™t âm Ä‘iệu phưng phưng như tiếng cá»§a má»™t chiếc đà n bạc vÄ© đại phát ra là m át hẳn tất cả những tiếng rÃt kẽo kẹt khác. Vốn biết rất rõ tÃnh tình cá»§a Dede nên Ãnh Sáng Ban Ngà y Ä‘oán chắc là sẽ gặp được nà ng ở đâu đó trong khu rừng bạch đà n nÆ¡i mà tác dụng cá»§a cÆ¡n bão sắp đến sẽ thể hiện rõ nét nhất. Khi đã băng qua vùng thung lÅ©ng lòng chảo ấy, anh thấy nà ng Ä‘ang đứng trên má»™t đỉnh đồi lá»™ng gió ở phÃa đối diện. Ở đấy gió Ä‘ang gà o thét tháºt dữ dá»™i.
Trong cách tá» tình cá»§a anh lần nà y vẫn có vẻ gì đó đơn Ä‘iệu, mặc dù không đến ná»—i nhà m chán lắm. Không cần mà u mè rà o đón chi cả, anh ngá» lá»i thẳng tuá»™t và à o à o hệt như cÆ¡n gió lốc. Anh chẳng thá»i giá» chà o há»i hoặc xin lá»—i gì cả. Anh nói:
- Tôi đến đây cÅ©ng chỉ câu chuyện cÅ© thôi. Tôi cảm thấy cần có em nên phải đến. Em phải lấy tôi thôi Dede ạ, bởi vì cà ng ngẫm nghÄ© lại, tôi cà ng chắc chán rằng trong lòng em thấy thÃch tôi hÆ¡n mức bình thưá»ng. Em không chối Ä‘iá»u ấy chứ, phải không nà o?
Lúc bắt đầu nói anh đã chìa tay ra bắt tay nà ng. Bây giá» anh vẫn còn giữ lấy tay nà ng trong tay anh. Nà ng không trả lá»i và có cảm giác anh Ä‘ang kéo nà ng nhẹ nhà ng nhưng kiên quyết, vá» phÃa anh. Lúc nà y, sá»± khát khao trong lòng như đã thắng lướt được ý chà cá»§a nà ng, và nà ng toan ngả và o vòng lòng anh thì tá»± dưng lại giáºt ngưá»i trở lại.
Tuy váºy, nà ng vẫn để yên tay mình trong tay anh.
- Em không sợ tôi chứ? - anh há»i, lòng cảm thấy ân hà nh vá» hà nh động vừa rồi.
- Không, - nà ng mỉm cưá»i buồn bã - Em không sợ ông, nhưng em lại sợ chÃnh em.
Nghe nà ng nói thế. Ãnh Sáng Ban Ngà y được thể dấn tá»›i.
- Em không chối là em thÃch tôi chứ, phải không nà o?
- Em van ông, em van ông, - nà ng năn nỉ - Chúng ta không thể lấy nhau được thì xin đừng nói đến chuyện đó nữa.
- Thế thì tôi cuộc là em sẽ thua tôi đấy!
Lúc nà y anh ảm thấy sung sướng, bởi vì cho dù có khéo tưởng tượng đến mấy anh cũng không tưởng tượng được là mình có thể thà nh công nhanh đến thế.
Không còn nghi ngá» gì nữa vá» việc nà ng thÃch anh, bởi vì nà ng đã chịu để cho anh nắm tay, để cho anh đứng sát ngưá»i nà ng, mà chẳng há» né tránh.
Nhưng Dede lại lắc đầu.
- Không, không thể được. Ông sẽ phà tiá»n cuá»™c mất thôi.
Lần đầu tiên trong đầu Ãnh Sáng Ban Ngà y nảy sinh má»™t mối nghà ngỠảm đạm - má»™t đầu mối giải thÃch cho toà n bá»™ câu chuyện lằng nhằng nà y.
- Như váºy là em đã bà máºt Ä‘Ãnh hôn vá»›i má»™t ngưá»i nà o khác rồi ư?
Nhìn ná»—i hoảng hốt trên gương mặt và trong giá»ng nói cá»§a anh, nà ng không thể nà o nhịn được cưá»i. Tiếng cưá»i vui vẻ, hồn nhiên như thoát ra từ cổ há»ng cá»§a má»™t chú chim. Ãnh Sáng Ban Ngà y biết là mình đã Ä‘oán sai.
Anh thấy bá»±c mình và quyết định là nếu dùng hà nh động thay lá»i nói thì sẽ có kết quả hÆ¡n. Anh liá»n bước lại đứng chắn gió cho nà ng và kéo nà ng lại gần đến độ thân hình to lá»›n cá»§a anh che khuất hẳn nà ng. Má»™t cÆ¡n gió lá»›n Ä‘ang thổi à o à o quanh ngưá»i há» và tạo thà nh những tiếng phưng phưng trên các ngá»n cây. Cả hai ngưá»i cùng im lặng lắng nghe. Má»™t tráºn mưa lá đổ xuống bao quanh lấy há».
Ngay lúc cÆ¡n gió vừa dứt mưa bắt đầu rÆ¡i nặng hạt, Ãnh Sáng Ban Ngà y cúi xuống nhìn Dede, nhìn những lá»n tóc bị gió thổi bay loà xoà trên gương mặt cá»§a nà ng. Vì Ä‘ang được đứng áp sát và o ngưá»i phụ nữ mà anh biết là có ý nghÄ©a rất lá»›n lao vá»›i cuá»™c Ä‘á»i mình, anh sướng run lên đến mức nà ng cÅ©ng cảm nháºn Ä‘iá»u nà y qua đôi bà n tay anh xiết chặt lấy tay nà ng.
Tá»± nhiên nà ng dá»±a ngưá»i và o anh, và nhẹ nhà ng ngả đầu lên ngá»±c anh. Má»™t cÆ¡n gió mạnh khác áºp tá»›i. Hai ngưá»i cứ đứng như váºy trong cảnh mưa rÆ¡i lá đổ. Rồi Dede ngẩng đầu nhìn và o mặt Ãnh Sáng Ban Ngà y, nói:
- Anh biết không, đêm không qua em đã cầu nguyện cho anh. Em cầu cho anh sẽ thất bại, sẽ mất hết tất cả… mất hết tất cả.
Ãnh Sáng Ban Ngà y kinh ngạc nhìn nà ng khi nghe thấy câu nói đầy bà ẩn đó.
- Chết tháºt. Anh thưá»ng bảo phụ nữ rất khó hiểu, cÅ©ng như bây giá» em quả là khó hiểu đối vá»›i anh. Tại sao em lại muốn anh mất hết tất cả trong khi rõ rà ng là em rất thÃch anh?
- Em nói thÃch anh hồi nà o?
- Thì rõ rà ng là em không dám chối Ä‘iá»u đó mà . ThÃch anh, váºy mà không hiểu sao em lại muốn anh phá sản. Äiá»u nà y cÅ©ng lung tung như lần trước khi em nói là cà ng thÃch anh thì em lại cà ng không muốn lấy anh. Váºy, em hãy giải thÃch cho anh hiểu xem nà o?
Anh đưa tay ôm choà ng lấy ngưá»i nà ng. Lần nà y nà ng cứ để mặc cho anh ôm. Äầu nà ng cúi xuống nên anh không nhìn thấy mặt nà ng, nhưng anh có cảm giác là nà ng Ä‘ang khóc. Anh đã há»c được lợi Ãch cá»§a sá»± im lặng nên anh cứ chỠđợi chứ không thúc giục. Sá»± việc đã phát triển đến lúc nà ng sẽ tá»± nói cho anh nghe má»™t Ä‘iá»u gì đó. Anh chắc chắn như váºy.
- Em không lãng mạn đâu, - nà ng bắt đầu nói và ngước mắt nhìn anh - Nếu như em lãng mạn bước liá»u để sau đó khổ suốt Ä‘á»i. Nhưng em tỉnh táo đến đáng sợ và sá»± tỉnh táo đó đã ngăn cản em đừng là m thế. Nhưng dù như váºy, em cÅ©ng không cảm thấy hạnh phúc hÆ¡n chút nà o cả. Anh vẫn cứ như má»™t kẻ chết Ä‘uối Ä‘ang ngôi ngóp ấy, vẫn chẳng hiểu gì cả.
Sau khi chỠđợi không thấy nà ng nói nữa, Ãnh Sáng Ban Ngà y má»›i nói:
- Em phải giải thÃch cho anh rõ Ä‘i. Anh không hiểu, em muốn nói gì khi bảo là sá»± tỉnh táo đã ngăn cản em cÅ©ng như việc em cầu cho anh bị phá sản ấy. Hỡi ngưá»i em gái bé bá»ng, anh chỉ biết yêu em và muốn cưới em thôi. Thẳng thắn và giản dị có váºy thôi. Em ưng lấy anh không nà o?
Nà ng cháºm cháºm lắc đầu, rồi, trong khi trả lá»i anh, nà ng có vẻ giáºn dữ, giáºn dữ má»™t cách buồn bã. Ãnh Sáng Ban Ngà y biết là nà ng Ä‘ang tức giáºn vì anh.
- Hãy để cho em được giải thÃch, cÅ©ng thẳng thắn và giản dị như ý anh muốn - Nói đến đây, nà ng ngừng lại cố tìm lá»i cho thÃch hợp để bắt đầu - Anh là má»™t ngưá»i trung thá»±c và thẳng thắn, váºy anh có muốn em, tuy là má»™t phụ nữ, cÅ©ng thẳng trắn và trung thá»±c để nói cho anh nghe những Ä‘iá»u mà có lẽ chẳng là m anh hà i lòng lắm không? Hoặc nói cho anh nghe những Ä‘iá»u em giấu kÃn trong lòng vì thẹn không? NghÄ©a là anh có muốn xá» sá»± theo kiểu mà cánh đà n ông cho là không thÃch hợp vá»›i phụ nữ không?
Anh không trả lá»i, mà chỉ xiết cứng vòng tay Ä‘ang ôm chặt lấy nà ng để khuyến khÃch.
- Em muốn lấy anh lắm chứ, nhưng em sợ. Em vừa cảm thấy tá»± hà o vừa cảm thấy tá»§i thân khi thấy má»™t ngưá»i như anh đến săn sóc em. Nhưng anh là ngưá»i có lắm tiá»n bạc, nhiá»u tiá»n. Äấy là điá»u mà sá»± tỉnh táo đáng sợ không cho phép em bá» qua. Cho dù chúng ta có lấy được nhau chăng nữa thì anh cÅ©ng sẽ không trá»n vẹn thuá»™c vá» em… trá»n vẹn là ngưá»i yêu và ngưá»i chồng cá»§a em. Anh sẽ thuá»™c vá» tiá»n bạc cá»§a anh. Em biết mình khá» khạo lắm, nhưng em vẫn cứ muốn ngưá»i đà n ông cá»§a em phải trá»n vẹn thuá»™c vá» em. Anh sẽ không được tá»± do dà nh tình cảm cá»§a anh cho em. Tiá»n bạc sẽ là m chá»§ Ä‘á»i anh, sẽ chiếm hết thá»i gian cá»§a anh, những suy nghÄ© cá»§a anh, năng lá»±c cá»§a anh và tất cả má»i thứ. Nó buá»™c anh phải suốt ngà y Ä‘i đây Ä‘i đó là m việc nà y, việc ná». Anh hiểu không? Có lẽ em ngốc nghếch tháºt, nhưng em thấy em có thể yêu nhiá»u, trao tặng nhiá»u… trao tặng tất cả, thì ngược lại, dù không tham lam đến mức đòi chiếm cả, em cÅ©ng đòi há»i được trao tặng lại nhiá»u… và nhiá»u hÆ¡n mức mà tiá»n bạc sẽ cho phép anh trao tặng cho em. Mà anh Ä‘ang bị tiá»n bạc huá»· hoại; nó là m cho anh ngà y cà ng tệ hại hÆ¡n. Em không hổ thẹn khi nói là em yêu anh, bởi vì sẽ chẳng bao giá» em lấy anh cả. Em đã yêu anh rất nhiá»u ngay khi em chưa biết gì vá» anh, khi anh má»›i từ Alaska vỠđây và khi em má»›i đến là m việc cho anh. Lúc đó anh là thần tượng cá»§a em, là anh chà ng Ãnh Sáng Ban Ngà y, là má»™t tay tìm và ng, má»™t tay phiêu lưu táo bạo. Cả con ngưá»i anh lá»™ rõ những Ä‘iá»u nà y. Lúc đó bất cứ má»™t ngưá»i phụ nữ nà o nhìn anh cung không thể không yêu anh được. Nhưng bây giá» anh không còn những nét cá»§a ngà y xưa nữa. Em xin anh tha lá»—i vì đã nói vá»›i anh những Ä‘iá»u đó. Nhưng anh đã muốn nói thẳng nên em nói thẳng. Trong những năm vừa qua anh đã sống trái vá»›i bản chất cá»§a anh. Anh là má»™t con ngưá»i cá»§a trá»i rá»™ng, váºy mà anh đã giam mình trong cuá»™c sống thà nh thị. Anh không còn là con ngưá»i trước kia nữa, anh Ä‘ang bị tiá»n bạc huá»· hoại. Anh Ä‘ang biến dần thà nh má»™t con ngưá»i nà o khác, không còn là nh mạnh, sạch sẽ và tốt đẹp như xưa nữa. Tiá»n bạc và lối sống cá»§a anh hiện nay đã biến anh thà nh má»™t kẻ như thế đấy. Anh biết Ä‘iá»u ấy mà . Ngay cả thân hình anh cÅ©ng đã đổi khác rồi. Anh đã máºp hÆ¡n trước, mà đấy lại là cái vẻ máºp không là nh mạnh. Anh vẫn tốt bụng và tá» tế vá»›i em, em biết chứ, nhưng đối vá»›i má»i ngưá»i khác thì anh không còn tốt bụng và tá» tế vá»›i há» như trước kia nữa. Anh trở nên cá»™c cằn và độc ác. Em biết cả đấy chứ. Em đã quan sát anh má»—i tuần sáu ngà y, hết tháng năm nà y qua tháng năm khác. Em biết cả những Ä‘iá»u nhá» nhặt nhất vá» anh, chứ không như anh biết vá» em. Sá»± độc ác không chỉ nằm trong tim, trong tư tưởng, mà còn hằn rõ trên cả gương mặt anh thà nh những đưá»ng nét nữa kia. Em đã quan sát thấy chúng hiện ra ngà y cà ng rõ, mà nguyên nhân đưa đến chuyện đó chÃnh là đồng tiá»n và cuá»™c sống cá»§a anh. Con ngưá»i anh Ä‘ang thoái hoá, và ngà y cà ng trở nên tà n bạo hÆ¡n. Tình trạng nà y sẽ cà ng tồi tệ hÆ¡n, không cách gì cứu chữa được cho đến lúc con ngưá»i anh sẽ hoà n toà n bị huá»· hoại.
Ãnh Sáng Ban Ngà y muốn chen ngang, nhưng Dede đã ngăn anh. Nà ng nói không kịp thở và giá»ng nà ng run run:
- Gượm nà o, để em nói hết đã! Trong suốt những tháng vừa qua, em không là m gì ngoà i việc suy nghÄ©, suy nghÄ© mãi từ cái lần anh cưỡi ngá»±a sóng đôi vá»›i em. Bây giá» em được nói thì em sẽ nói cho hết má»i nhẽ. Em yêu anh, nhưng em không thể lấy anh để rồi phá há»ng tình yêu đó. Anh Ä‘ang biến thà nh má»™t hạng ngưá»i mà cuối cùng em sẽ buá»™c lòng phải khinh bỉ. Nhưng anh không tránh được Ä‘iá»u đó bởi vì anh yêu cái trò là m ăn hÆ¡n là anh yêu em. Việc là m ăn nà y đối vá»›i anh sẽ có nghÄ©a gì đâu, váºy mà nó đã biến anh thà nh nô lệ cá»§a nó. Äôi khi em nghÄ© thà phải chia sẻ tình yêu cá»§a anh vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà nà o khác còn dá»… chịu hÆ¡n là chia sẻ nó vá»›i cái trò là m ăn nà y, bởi vì vá»›i ngưá»i đà n bà khác em vẫn còn được má»™t ná»a tình yêu cá»§a anh, còn vá»›i chuyện là m ăn thì em sẽ phải mất đến chÃn phần mưá»i hoặc chÃn mươi chÃn phần trăm tinh yêu cá»§a anh. Äối vá»›i em, lấy má»™t ngưá»i không phải là để tiêu tiá»n cá»§a ngưá»i ấy. Em chỉ muốn bản thân cá»§a ngưá»i ấy thôi. Anh đã nói là anh cần có em. Tỉ như em đồng ý lấy anh, và chỉ trao tặng cho anh có má»™t phần trăm tình yêu cá»§a em. Tỉ như trong Ä‘á»i em còn có má»™t cái gì khác thu hút hết chÃn mươi chÃn phần trăm còn lại cá»§a tình em, tháºm chà nó còn tà n phá nhan sắc em, là m mà mắt em phì ra, là m Ä‘uôi mắt em nhăn nheo, là m cả tâm hồn lẫn thể xác em kém đẹp Ä‘i, thì liệu anh có bằng lòng vá»›i cái số má»™t phần trăm còn lại đó không? Váºy mà anh lại muốn em bằng lòng vá»›i chuyện đó. Anh có còn thắc mắc tại sao em không lấy anh... không thể lấy anh được… nữa không?
Ãnh Sáng Ban Ngà y chá» xem nà ng nói đã hết chưa. Nhưng nà ng lại nói tiếp:
- Không phải là em Ãch ká»·. NghÄ© cho cùng thì tình yêu có nghÄ©a là trao tặng, chứ không phải là đón nháºn. Nhưng em thấy rõ là tất cả những trao tặng em dà nh cho anh cÅ©ng không Ãch lợi gì cho anh cả. Anh cÅ©ng như má»™t con bệnh váºy. Anh chÆ¡i trò là m ăn không giống vá»›i những ngưá»i khác. Anh để hết tâm hồn, tình yêu và o chuyện đó. Không cần biết anh có ý định, có niá»m tin như thế nà o chăng nữa thì ngưá»i vợ cá»§a anh cÅ©ng sẽ chỉ là má»™t giây phút giải trà ngắn ngá»§i. Anh có con Bob tuyệt vá»i biết mấy thế mà anh Ä‘ang để nó chết rÅ© trong chuồng kìa. Có thể anh sẽ muta cho em má»™t biệt thá»± lá»™ng lẫy, nhưng rồi anh cÅ©ng sẽ bá» mặc em ở đó đế chết héo hoặc để khóc cho sưng mắt vì không biết phải là m gì để cứu vá»›t anh. Cái căn bệnh là m ăn nà y sẽ xói mòn và huá»· hoại con ngưá»i anh. Anh lao và o nó cÅ©ng say sưa như trước kia ở Alaska anh đã say mê bám đưá»ng váºy. Anh không cho phép bất kỳ ai vượt lên trước mình hoặc tá» ra có sức là m việc hoặc chịu đựng hÆ¡n mình. Anh Ä‘em hết bản thân mình để lao và o cuá»™c Ä‘ua, anh Ä‘em tất cả những gì đã là m được để là m thêm cái khác Không lúc nà o có giá»›i hạn!
Ãnh Sáng Ban Ngà y xác nháºn.
- Ước gì anh cÅ©ng chÆ¡i trò tình yêu vợ chồng theo lối ấy thì… - Nói đến đây, giá»ng Dede ngáºp ngừng rồi ngưng bặt. Äôi má ướt lệ cá»§a nà ng đỠbừng lên và nà ng thẹn không dám nhìn và o mắt Ãnh Sáng Ban Ngà y nữa. Nhưng nà ng nói thêm:
- Em nói hết rồi đó. Em nói cứ như giảng đạo ấy phải không?
Lúc nà y Dede đã hoà n toà n ngả ngưá»i trong vòng tay cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y. Cả hai ngưá»i như quên hẳn cÆ¡n gió Ä‘ang má»—i lúc má»™t thổi mạnh hÆ¡n. Tráºn mưa dữ dá»™i chưa đổ xuống, nhưng những con gió mạnh mang theo hÆ¡i nước đà y đặc tá»±a má»™t mà n sương mù cà ng lúc cà ng áºp tá»›i nhanh hÆ¡n. Rõ rà ng Ãnh Sáng Ban Ngà y bị bối rối, và khi anh bắt đầu nói anh cÅ©ng vẫn chưa hết bối rối.
- Anh hoang mang quá, ngưá»i cứ như Ä‘ang bị treo lÆ¡ lá»ng trên cây ấy. Anh thấy hoảng quá, em Dede ạ. Anh công nháºn là lá»i em nói có nhiá»u ý hay cứ như lá»i em nói thì em sẽ lấy anh nếu anh không có xu nà o dÃnh túi hoặc nếu anh không phát phì. Không, không… anh không giá»…u cợt đâu, mà chỉ muốn nói toạc cái lõi sần sùi cá»§a vấn đỠem đã đặt ra, thế thôi. Nếu anh không có đến má»™t xu dÃnh túi và sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i là nh mạnh để dà nh hết thì giá» cho em, để xứng đáng là chồng em, thay vì để mình ngáºp đầu và o chuyện là m ăn và những chuyện khác thì… ừ, em sẽ lấy anh. à em rõ rà ng là như váºy, và em đã nói nói đúng, có lý hÆ¡n trước kia anh tưởng. Em đã mở mắt cho anh phần nà o. Nhưng anh bị sa lầy rồi, đã trói chặt chân tay cá»§a anh rồi nên anh không thể đứng dáºy để chạy nhảy giữa đồng xanh được nữa. GiỠđây anh như má»™t kẻ Ä‘ang cưỡi lưng cá»p ấy, anh không thể nhảy xuống được nữa. Váºy mà anh yêu em, và muốn có em thì anh phải nhảy xuống. Bây giá» anh tháºt chẳng biết phải là m gì cả. Nhưng chắc chắn anh sẽ là m má»™t cái gì đó, bởi vì anh không muốn mất em. Anh không chịu như thế được mà anh cÅ©ng sẽ không cho phép Ä‘iá»u đó xảy ra. Lạ quá, em đã ám ảnh anh cÅ©ng gần như việc là m ăn đã ám ảnh anh váºy. Chỉ có Ä‘iá»u là công việc không là m anh trằn trá»c suốt đêm, còn em thì lại là m cho anh phải mất ăn mất ngá»§. Anh chẳng tìm được lá»i nà o để biện há»™ cho mình sau khi em đã nói thế. Anh biết là mình không còn giống vá»›i hồi từ Alaska vỠđây. Anh không còn khả năng cùng đà n chó bám đưá»ng như ngà y xưa nữa. CÆ¡ bắp anh đã nhão, và đầu óc anh đã chai đặc ra rồi. Trước kia anh tôn trá»ng con ngưá»i, còn giỠđây anh lại miệt thị há». Em biết không, suốt Ä‘á»i anh đã sống giữa thiên nhiên bao la, anh cho rằng mình sinh ra là để sống như váºy à , em biết không, anh đã mua má»™t căn trại nhá», tuyệt đẹp ở Thung lÅ©ng Ellen. Chắc em còn nhá»› có lần anh đã nhá» em liên lạc thư từ vá»›i ngưá»i ở đó chứ. Anh chỉ má»›i ngắm căn trại ấy có má»—i má»™t lần thôi, váºy mà anh đã cảm thấy yêu nó và liá»n bá» tiá»n ra mua nó. Khi anh cưỡi ngá»±a lang thang giữa các vùng đồi, anh cảm thấy sung sướng hệt như má»™t đứa trẻ trốn há»c Ä‘i chÆ¡i ấy. Cuá»™c sống ở đồng quê hẳn sẽ là m cho anh tốt hÆ¡n. Cuá»™c sống thà nh thị không được như thế. Em rất đúng vá» Ä‘iểm đó. Anh biết chứ. Nhưng tỉ như lá»i cầu nguyện cá»§a em trở thà nh sá»± tháºt, là anh sẽ phá sản và phải Ä‘i là m thuê kiếm sống qua ngà y thì sao nà o?
Dede không trả lá»i, nhưng toà n bá»™ con ngưá»i nà ng như toát lên vẻ đồng tình vá»›i việc ấy.
- Tỉ như anh chẳng còn gì ngoà i căn trại nhỠấy, và phải lâm và o cảnh kiếm sống qua ngà y bằng việc nuôi gà hay là m một công việc lặt vặt nà o đó, thì liệu em có ưng lấy anh không Dede?
- Như váºy mình sẽ suốt ngà y được ká» cáºn bên nhau, phải không anh? - Dede reo lên.
- Nhưng đôi lúc anh cÅ©ng phải báºn việc cà y cuốc nữa chứ, hoặc cÅ©ng phải ra tỉnh mua thá»±c phẩm, - Ãnh Sáng Ban Ngà y Ä‘e.
- Nhưng lúc đó sẽ không còn văn phòng văn phiếc gì cả, mà cÅ©ng chẳng phải gặp biết bao ngưá»i như bây giá» nữa. Nhưng nói là để nói váºy thôi, chứ là m gì có chuyện đó, phải không anh? Chúng ta rõ là ngá»› ngẩn! Hãy quay vá» Ä‘i thôi kẻo bị mắc mưa mất.
Ngay lúc đó, đứng giữa rừng cây, trước khi bắt đầu bước trở xuống đồi, Ãnh Sáng Ban Ngà y đã có thể kéo nà ng lại sát ngưá»i anh và hôn nà ng.
Nhưng vì anh còn báºn bịu vá»›i những ý nghÄ© do Dede vừa tiêm nhiá»…m và o đầu anh nên anh không nghÄ© đến chuyện ấy. Anh chỉ đưa tay dìu nà ng qua những Ä‘oạn khó Ä‘i thôi.
- Vùng đất ở Thung lÅ©ng Ellen đẹp tuyệt vá»i - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói vá»›i vẻ trầm tư, - Anh ước gì em được thấy nó nhỉ.
Lúc đến bìa rừng cây, anh nói có lẽ hỠnên chia tay nhau ở đó.
- Chỗ nà y gần nhà em. Anh sợ thiên hạ lại xì xầm.
Nhưng nà ng khăng khăng yêu cầu anh đưa nà ng đến táºn nhà trá». Khi đến chân cầu thang, nà ng chìa tay ra và nói:
- Em không má»i anh và o nhà được đâu.
Gió từng cơn vẫn thổi mạnh, nhưng mưa vẫn chưa rơi.
- Em biết không, - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói, - nói chung hôm nay là ngà y vui nhất Ä‘á»i anh - Anh ngả mÅ© và nói má»™t cách nghiêm trang trong khi ngá»n gió thổi tung tóc anh rối và o nhau, - Anh cám Æ¡n Thượng Äế hoặc bất cứ ai đó hoặc cái gì đó đã sinh ra em trên cõi Ä‘á»i nà y và em đã mến anh nhiá»u. Hôm nay được nghe em nói lên Ä‘iá»u ấy anh rất vui. Tháºt là …- anh không nói hết câu, mà đột nhiên chuyển thà nh giá»ng thì thầm, và khuông mặt bá»—ng trở lại giá»ng bỡn cợt thưá»ng thấy - Dede Æ¡i, Dede Æ¡i, chúng mình phải cưới nhau thôi chứ không còn cách nà o khác, và hãy tin là váºn may rồi sẽ thu xếp má»i việc ổn thoả cả.
Nhưng đôi mắt của Dede như lại sắp trà o lệ.
Nà ng lắc đầu quay lưng và bước lên báºc thang và o nhà .
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:57 PM .
20-03-2008, 12:24 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
PHẦN II - Chương 20
Khi hệ thống phà bắt đầu hoạt động và thá»i gian để Ä‘i từ Oakland đến San Francisco chỉ mất bằng ná»a lúc trước thì số tiá»n khổng lồ mà Ãnh Sáng Ban Ngà y phải chi ra bắt đầu quyển hướng. Tháºt ra số tiá»n ấy cÅ©ng chẳng phải tháºt sá»± quay trở lại túi anh, bởi vì ngay khi cầm được tiá»n là anh liá»n Ä‘em đầu tư nó và o những công việc khác. Anh cÅ©ng đã bán được những lô đất tại nÆ¡i anh ở, và hà ng ngà n căn há»™ Ä‘ang được xây dá»±ng. Anh cÅ©ng đã bán cả những mặt bằng là m xà nghiệp và những cÆ¡ sở thương mại nằm ở trung tâm thà nh phố Oakland nữa. Tất cả những Ä‘iá»u nà y có nghÄ©a là giá trị tà i sản cá»§a anh Ä‘ang tăng dần. Nhưng cÅ©ng như trước kia, anh Ä‘ang gặp may và cố khai thác cho hết dịp may đó. Anh vay thêm tiá»n ở ngân hà ng. Số tiá»n lãi khổng lồ anh thu được nhá» bán đất lại được chuyển thà nh đất hoặc được dùng để phát triển những cá»§a khác. Thay vì lo thanh toán những khoản nợ cÅ©, anh lại vay thêm. CÅ©ng như trước kia anh đã từng đứng đầu thị trấn Dawson, bây giá» anh đứng đầu ở Oakland. Nhưng thay vì chỉ là má»™t cÆ¡n sốt và ng chóng qua như trước kia, bây giá» anh hiểu là việc anh là m có khả năng bá»n vững.
Những kẻ khác cÅ©ng theo gương anh vá»›i quy mô nhá» hÆ¡n. Há» cÅ©ng tham gia mua bán đất và già u lên nhá» và o những phát triển chung mà anh Ä‘em lại cho thà nh phố. Tuy nhiên, chuyện ăn theo nà y cÅ©ng không đáng ngạc nhiên và những món tiá»n lá»i nhá» má»n mà nhá» anh há» thu được đó không là m anh thấy khó chịu. Tuy nhiên cÅ©ng có má»™t trưá»ng hợp ngoại lệ, đó là trưá»ng hợp cá»§a má»™t ngưá»i tên Simon Dolliver. Hắn nhá» có tiá»n, và nhỠở sá»± khôn ngoan táo bạo, nên đã lợi dụng công sức cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y để phất lên đến mức bây giá» hắn đã nắm được cả triệu bạc trong tay cÅ©ng như Ãnh Sáng Ban Ngà y, hắn cÅ©ng trở thà nh má»™t tay cứng đầu ở Oakland, nhá» cách đầu tư nhanh chóng, chÃnh xác, và để vốn quay vòng liên tục. Có nhiá»u lần Ãnh Sáng Ban Ngà y cảm thấy hắn là m vướng chân anh, cÅ©ng như trước kia anh là m vướng chân bá»n Guggenhammer khi chúng má»›i để mắt đến Lạch Ophir váºy.
Việc xây dá»±ng hệ thống cảng cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn được tÃch cá»±c tiến hà nh, nhưng nó thuá»™c và o loại những công việc tốn tiá»n kinh khá»§ng và không thể hoà n thà nh chóng vánh như hệ thống phà được. Có nhiá»u khó khăn lá»›n vá» kỹ thuáºt. Việc nạo vét và dẫn nước chẳng dá»… dà ng gì. Chỉ việc đóng cá»c thôi cÅ©ng đủ tốn tiá»n rồi. Và o thá»i Ä‘iểm đó má»™t cây cá»c tốt khổ trung bán tại chá»— cÅ©ng đã hai mươi đô-la và ng má»™t cây, mà phải cần đến cả ngà n cây như váºy. Tất cả những rừng cây bạch đà n đã trưởng thà nh mà tiện đưá»ng váºn chuyển Ä‘á»u bị đốn sạch. Có cả nhiá»u bè lá»›n chở những thân cây thông từ Puget Sound vá» chá»— xây cảng nữa.
Không thoả mãn vá»›i việc sản xuất Ä‘iện để dùng cho hệ thống đưá»ng xe Ä‘iện theo kiểu lạc háºu bằng cách dá»±ng các trạm sản xuất Ä‘iện nhá». Ãnh Sáng Ban Ngà y tổ chức hẳn má»™t công ty lá»›n lấy tên Công ty Äiện lá»±c Sierra và Salvador. Äây là má»™t công việc to lá»›n, bởi vì sốt má»™t dải từ vùng núi qua thung thÅ©ng San Joaquin đến táºn vùng đồi Contra Costa Ä‘á»u có nhiá»u thị trấn và cả thà nh phố lá»›n cần Ä‘iện để thắp sáng và sá» dụng và o những việc khác. Ãnh Sáng Ban Ngà y dá»± tÃnh biến công ty cá»§a mình thà nh công ty chiếu sáng vỉa hè và nhà cá»a.
Ngay sau khi vừa mua được mặt bằng ở vùng Sierra, để xây dá»±ng cÆ¡ sở, anh liá»n cá» những đội khảo sát bắt tay ngay và o việc thiết kế. Công việc cứ thế tiến hà nh. Tiá»n trong túi anh chảy ra liên tục như suối và bị nuốt chá»ng cả.
Nhưng cú là m ăn nà y quá thuáºn lợi và hợp pháp đến độ Ãnh Sáng Ban Ngà y, kẻ sinh ra là để đánh bạc, lại được phú cho tầm nhìn sâu rá»™ng tỉnh táo, cảm thấy không thể ngừng lại ở mức chÆ¡i từ tốn để chắc ăn được. CÆ¡ há»™i duy nhất là chÆ¡i lá»›n. Ngay cả ngưá»i cố vấn duy nhất đáng tin cáºy cá»§a anh là Larry Hegan cÅ©ng không muốn ká»m anh lại. Tháºt ra cái anh chà ng hay mÆ¡ má»™ng và dùng hasit nà y còn đỠnghị nhiá»u ý kiến táo tợn đến độ chÃnh Ãnh Sáng Ban Ngà y phải gạt Ä‘i. Ãnh Sáng Ban Ngà y không những chỉ vay những món tiá»n lá»›n cá»§a ngân hà ng và các công ty tÃn dụng mà còn bán Ä‘i cổ phần trong nhiá»u công ty cá»§a mình. Tuy nhiên chuyện bán Ä‘i bá»›t cổ phần chỉ là vạn bất đắc dÄ©, và anh không là m thế đối vá»›i những công ty quan trá»ng cá»§a mình. Trong số những công ty mà anh buá»™c lòng phải để ngưá»i khác mua lại má»™t số cổ phần là Công ty Bên cảng Kim Môn, Công ty Công viên Văn Hoá, Công ty Cấp nước Thống Nhất. Công ty đóng tà u Encinal và Công ty Äiện lá»±c Sierra và Salvador. Tuy váºy, anh và Hegan vẫn giữ má»™t số cổ phần khống chế trong những công ty đó. Chuyện riêng cá»§a anh vá»›i Dede vẫn còn lÆ¡ lá»ng. Má»™t mặt anh trì hoãn việc xem xét cái vấn đỠkỳ cục nảy sinh trong quan hệ vá»›i nà ng, mặt khác tình yêu anh dà nh cho nà ng ngà y cà ng mãnh liệt. Và von theo cách cá» bạc cá»§a mình, anh cho là Thần May Rá»§i đã chia cho anh má»™t lá đáng ý nhất trong cả bá»™ bà i, thế mà đã từ bao năm nay không ngó ngà ng gì đến nó cả. Äó là quân bà i tình yêu, và quân bà i nà y đã thắng tất cả những quáºn bà i khác. Tình yêu là lá bà i lá»›n nhất trong má»™t ván bà i xì. Nó là lá bà i cao hÆ¡n má»i lá bà i khác, nên khi canh bạc bắt đầu anh sẽ chÆ¡i lá bà i đó cho đến cùng. Trong khi canh bạc má»›i nà y chưa bắt đầu thì giỠđây anh phải cố chÆ¡i cho dứt Ä‘iểm canh bạc còn Ä‘ang dang dở.
Tuy nhiên anh vẫn không xoá khá»i đầu óc và trà tưởng tượng cá»§a mình cái hình ảnh ấm áp cá»§a đôi dép mà u đồng Ä‘á», chiếc áo dà i ôm gá»n thân hình thướt tha đó cÅ©ng như tất cả cái vẻ đà n bà dịu dà ng má»m mại cá»§a Dede khi ở trong căn phòng riêng xinh xắn tại Berkeley. Má»™t lần nữa, và o má»™t ngà y chá»§ nháºt mưa gió, anh báo qua Ä‘iện thoại cho nà ng biết là anh sẽ đến. Và , hệt như đã xảy ra từ khi ngưá»i đà n ông lần đầu tiên nhìn ngưá»i đà n bà và cảm thấy ham muốn, Ãnh Sáng Ban Ngà y muốn van xin tình yêu cá»§a Dede theo cái cách chẳng mấy gì là vinh dá»± ấy. Trái lại, anh có thể là m bất cứ chuyện gì má»™t cách tuyệt vá»i. Chẳng qua anh chỉ muốn dùng cái cách lạ kỳ đó là cốt để cho Dede không thể dá»… dà ng từ chối lá»i khẩn cầu cá»§a anh như đối vá»›i lá»i van xin cá»§a má»™t gã tình nhân hay quỵ luỵ. Háºu quả hà nh động cá»§a anh dÄ© nhiên chẳng thú vị gì, bởi Dede, Ä‘au khổ vì bản thân cÅ©ng ham muốn nhưng lại cảm thấy tuyệt vá»ng vì hiểu rằng đó là má»™t sá»± yếu Ä‘uối đáng ghét, đã phải thốt lên:
- Anh cứ bắt em phải lao và o trò may rá»§i, cứ lấy anh rồi để mặc cho số mệnh tá»± sắp xếp má»i chuyện. Anh cứ bảo Ä‘á»i là má»™t canh bạc. ÄÆ°á»£c lắm, váºy thì chúng ta hãy cứ đánh bạc má»™t phen. Anh thá» lấy má»™t đồng xu ra và quẳng nó lên trá»i. Nếu ngá»a, em sẽ lấy anh; nếu xấp anh phải mãi mãi để em yên và đừng bao giá» nói chuyện cưới xin vá»›i em nữa.
Äôi mắt cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y loé lên má»™t ánh lá»a lẫn lá»™n giữa yêu đương và đam mê trò Ä‘en Ä‘á». Tá»± nhiên anh đưa tay thá»c và o túi toan lấy đồng xu. Nhưng anh đã ngừng tay lại, ánh lá»a trong mắt anh như má» hẳn.
- Lấy đồng xu ra Ä‘i nà o, - Dede gắt như ra lệnh - Äừng trù trừ kẻo em mà đổi ý thì anh sẽ mất má»™t dịp may đấy.
- Cô bé Æ¡i! - Ãnh Sáng Ban Ngà y và von, vẻ giá»…u cợt nhưng ý rõ rà ng không có gì là giá»…u cợt cả. Suy nghÄ© lẫn lá»i nói cá»§a anh Ä‘á»u đượm vẻ nghiêm trang. - Cô bé ạ, anh sẽ đánh bạc từ thuở Tạo Thiên Láºp Äịa cho đến Ngà y phán xét. Anh sẵn sà ng đánh bạc má»™t chiếc đà n hạc bằng và ng để thắng được vòng hà o quang trên đầu kẻ khác. Anh sẽ láºp sòng bạc ăn tiá»n ngay ngoà i cá»a tân Jerusalem(1) hoặc gây bà n bà i faro ngay ngoà i Cổng Ngá»c(2). Nhưng anh sẽ mãi mãi bị nguyá»n rá»§a nếu toan tÃnh đánh bạc trong chuyện tình cảm. Tình yêu vốn là má»™t cái gì quá to tát nên anh khá»ng thể nà o phó mặc cho may rá»§i dược. Tình yêu phải là má»™t thứ chắc chắn và anh muốn tình yêu giữa anh và em cÅ©ng sẽ chắc chắn. Dẫu cho anh có chắc thắng má»™t trăm phần Ä‘i nữa thì cÅ©ng váºy thôi. Không bao giá» anh lại muốn đánh bạc trong tình cảm cả.
Và o mùa xuân năm đó đã xảy ra Cuá»™c Tổng khá»§ng hoảng. Ngưá»i ta nháºn thấy dấu hiệu đầu tiên cá»§a nó khi các ngân hà ng bắt đầu đòi lại những món nợ không có bảo chứng. Khi giấy đòi nợ được gá»i đến Ãnh Sáng Ban Ngà y, anh liá»n trả trước má»™t số, song anh cÅ©ng Ä‘oán rằng sá»± việc đó ngầm chỉ gió đã đổi chiá»u, rằng má»™t trong những cÆ¡n bão tà i chÃnh khá»§ng khiếp mà anh đã từng nghe kể sắp thổi qua Hiệp Chá»§ng Quốc. Anh không dá»± Ä‘oán được tráºn bão nà y sẽ kinh khá»§ng hoảng như thế là m cho giá trị má»i váºt teo lại, đó lại là dịp để anh vá»› bở. Còn bây giá» anh đà nh giương mắt ra mà ngó những tay là m ăn theo kiểm bà i bạc khác, những kẻ trước kia đã là m già u và gây ra cÆ¡n khá»§ng hoảng nà y, giỠđây Ä‘ang ngoi ra má»™t cách an toà n để chuẩn bị ôm trá»n má»™t vụ bá»™i thu chắc chắn. Ãnh Sáng Ban Ngà y chỉ còn cách là cố đứng vững cho qua cÆ¡n hoạn nạn nà y. Anh hiểu rất rõ tình hình. Anh biết rằng má»™t khi các ngân hà ng đòi anh trả nợ là há» Ä‘ang rất kẹt vá» tiá»n mặt. Nhưng anh cần tiá»n mặt còn nhiá»u hÆ¡n há» nữa. Anh cÅ©ng biết rằng các ngân hà ng chẳng thiết gì cái số giấy tá» chứng khoán mà há» Ä‘ang giữ cá»§a anh để là m bằng, bởi vì cái số giấy tỠđó bây giá» chẳng có lợi gì cho há» cả. Trong lúc giá trị Ä‘ang tụt xuống à o à o như váºy thì Ä‘em bán Ä‘i bất cứ món gì cÅ©ng Ä‘á»u không phải lúc. ÄÆ°Æ¡ng nhiên số giấy tá» chứng khoán đó cá»§a anh rất có giá trị, nhưng trong lúc má»i ngưá»i như phát rồ lên và o thiếu tiá»n mặt thì chúng cÅ©ng trở thà nh vô giá trị. Khi thấy Ãnh Sáng Ban Ngà y không chịu trừ nợ, các ngân hà ng bèn buá»™c anh phải giao cho há» giữ nhiá»u giấy tá» chứng khoán hÆ¡n nữa. Tiá»n mặt cà ng khan hiếm thì há» cà ng đòi anh phải giao thêm, thưá»ng là nhiá»u gấp hai, ba lần số giấy tá» chứng khoán mà lúc đầu hai bên đã thoả thuáºn. Äôi lúc anh đà nh chiá»u theo lá»i đòi há»i cá»§a các ngân hà ng, nhưng thưá»ng thì không, và giữa anh vá»›i há» lúc nà o cÅ©ng phải đấu tranh vá»›i nhau hết sức gay gắt.
Ná»— lá»±c đứng vững qua cÆ¡n bão táp nà y cÅ©ng tá»±a như Ä‘em đất sét mà vá má»™t bức tưá»ng sắp sụp đổ và anh chạy cách nà o cÅ©ng có nguy cÆ¡ sụp đổ, và anh chỉ còn cách chạy tá»›i chạy lui dùng đất sét ở đây chÃnh là tiá»n mặt được dùng ở chá»— nà y má»™t Ãt chá»— kia má»™t Ãt khi cần thiết, song phải tháºt là cần thiết. Anh còn đương cá»± được vá»›i tình thế nhỠở Công Ty Phà Yerba Buena, Công ty Xe Ä‘iện và Công Ty Cấp nước Thống Nhất cá»§a mình, bởi vì mặc dù ngưá»i ta thôi không mua đất cá»§a anh để cất xà nghiệp hoặc cÆ¡ sở thương mại nữa, há» vẫn buá»™c phải dùng đến xe Ä‘iện cÅ©ng như các chiếc phà và nước do anh em cung cấp. Trong khi cả thế giá»›i tà i chÃnh Ä‘ang thét gà o lên đến chết vì thiếu tiá»n thì và o ngà y đầu má»—i tháng dịch vụ cấp nước đổ và o các két sắt cá»§a anh hà ng ngà n đô-la, và má»—i ngà y tuyến xe Ä‘iện và phà đem lại cho anh cả chục ngà n đô là loại tiá»n má»™t hà o và tiá»n năm xu. Bây giá» Ä‘iá»u cần nhất là nắm được tiá»n mặt. Giá như anh có thể sá» dụng cho riêng mình toà n bá»™ dòng suối tiá»n liên tục đó thì anh chẳng có gì phải lo cả. Thế nhưng cố gắng lắm anh cÅ©ng chỉ giữ lại được có má»™t phần. DÄ© nhiên anh đà nh phải ngưng phát triển cÆ¡ sở, và chỉ chịu chi tiá»n cho những sá»± tu bổ tối cần thiết mà thôi. Gay nhất vẫn là những phà tổn trong việc Ä‘iá»u hà nh. Äó là má»™t cuá»™c váºt lá»™n tưởng như vô táºn. Anh liên tục tìm cách tiết kiệm và mua chịu. Äối vá»›i những ngưá»i cung cấp hà ng sỉ, đôi vá»›i việc trả lương cho nhân viên cÅ©ng như việc mua văn phòng phẩm và tem, anh luôn luôn hạn chế chỉ tiêu đến mức thấp nhất.
Khi những trưởng phòng và cai thợ đã cắt giảm lương thợ đến mức kinh khá»§ng rồi, anh vẫn cứ vá»— vai há» và đòi há» phải cắt giảm hÆ¡n nữa. Khi há» buông thõng tay tá» vẻ tuyệt vá»ng, anh liá»n chỉ cho há» thấy là m thế nà o để tiết kiệm được tiá»n nhiá»u hÆ¡n nữa.
- Anh Ä‘ang thu nháºp tám ngà n đô-la má»™t năm, - anh nói vá»›i Matthewson - Äó là mức thu nháºp cao hÆ¡n bất kỳ mức thu nháºp nà o cá»§a anh trước kia. Lợi Ãch cá»§a anh cÅ©ng chung vá»›i lợi Ãch cá»§a tôi, váºy thì anh cÅ©ng phải gắng chịu đựng con bão táp gay go nguy hiểm nà y má»™t tÃ. Ở thà nh phố nà y anh có thể mua chịu được mà . Váºy thì hãy cứ mua chịu Ä‘i. hãy tạm tránh xa các hà ng thịt, hà ng bánh và những hà ng khác nữa. Hiểu chưa nà o?
- Hiện nay anh Ä‘ang lÄ©nh lương má»—i tháng sáu trăm sáu mươi đô-la. Tôi cần số tiá»n đó. Kể từ nay hãy hạn chế chi tiêu trong tất cả má»i thứ, và má»—i tháng tá»± lÄ©nh tạm má»™t trăm đô-la thôi. Tôi sẽ trả lãi cho phần tiá»n lương còn lại mà tôi nháºn vay cá»§a anh đến khi nà o cÆ¡n ngặt nghèo nà y qua khá»i thì thôi.
Hai tuần sau, vá»›i bảng lương để trước mặt. Ãnh Sáng Ban Ngà y nói:
- Matthewson nà y, cái cáºu kế toán tên Rogers nà y là ai váºy? Cháu anh phải không? Tôi nghÄ© váºy thôi. Cáºu ấy Ä‘ang lÄ©nh tám mươi lăm đô-la má»™t tháng. Sau kỳ lương nà y, cho cáºu ấy lÄ©nh ba mươi lắm đô-la thôi nhé. Tôi vay tạm số năm mươi đô-la còn lại và sẽ tÃnh lãi sau.
- Không được đâu! - Matthewson thốt lên - Vá»›i số lượng lương tám mươi lăm đô-la má»™t tháng hắn cÅ©ng cháºt váºt lắm rồi. Hắn còn phải nuôi vợ và hai đứa nhá» nữa!
Ãnh Sáng Ban Ngà y mắng như tát nước và o mặt Matthewson:
- Không được là thế nà o? Thế anh nghÄ© tôi Ä‘ang Ä‘iá»u hà nh má»™t cÆ¡ sở gì đấy? Má»™t cÆ¡ sở nuôi toà n những thằng dở hÆ¡i không tá»± săn sóc được, nên suốt ngà y tôi phải lo bón cÆ¡m, mặc quần áo và chùi mÅ©i cho chúng chắc? Äâu có phải như váºy. Tôi Ä‘ang phải là m việc bở cả hÆ¡i tai ra đây nà y, và lúc nà y tôi muốn má»i ngưá»i là m việc chung vá»›i tôi cÅ©ng phải như váºy. Tôi không muốn nhân viên cá»§a mình toà n là những con chim chỉ bay được trong thá»i tiết thuáºn hoà . Thá»i tiết lúc nà y xấu, rất xấu, nên tôi muốn há» và tôi cùng lao và o đỡ cho nhau. Ngay lúc nà y đây ở Oakland đã có đến mưá»i ngà n ngưá»i thất nghiệp rồi, ở San Francisco thì con số thất nghiệp lên đến hÆ¡n sáu mươi ngà n. Ngưá»i cháu cá»§a anh, hay bất kỳ ai khác hiện Ä‘ang là m ăn lương ở đây Ä‘á»u phải là m theo lệnh tôi, còn không thì cứ việc nghỉ. Anh hiểu chứ? Nếu há» không mua chịu thá»±c phẩm được anh thì anh hãy Ä‘Ãch thân bảo lãnh cho há» vá»›i mấy tay chá»§ hà ng rồi cắt giảm lương há» cho tôi. Từ trước đến nay tôi đã cáng đáng cho mấy ngà n ngưá»i được, váºy lúc nà y há» phải rán tá»± cáng đáng lấy má»™t thá»i gian, thế thôi.
Anh cũng nói với tay kỹ sư trưởng công ty cấp:
- Anh nói phải thay cái lá»c nước nà y chứ gì? ÄÆ°á»£c chúng ta sẽ thay thôi. Nhưng bây giá» cứ tạm cho má»i ngưá»i ở Oakland uống bùn má»™t thá»i gian gá»i là để thay đổi khẩu vị. Như váºy há» sẽ biết có nước tốt để uống là quý giá như thế nà o. Cứ cho nhà máy tạm ngưng hoạt động ngay láºp tức và cho công nhân nghỉ việc. Hãy bá» tất cả các đơn đặt mua nguyên váºt liệu Ä‘i. Anh sợ bá»n há» kiện vì mình đã ký hợp đồng rồi mà ngưng ngang à . Cứ để mặc cho há» kiện. Trước khi há» nháºn được phán quyết cá»§a toà án thì mình đã hoặc phá sản hoặc đã tai qua nạn khá»i rồi, lo gì.
Với Willson, anh ra lệnh:
- Cắt bá»›t chuyến phà khuya Ä‘i. Cứ mặc cho thiên hạ la ó, nhưng há» sẽ được vá» vá»›i vợ sá»›m hÆ¡n. Cả chuyến xe Ä‘iện cuối rước khách cá»§a chuyến phà lúc 12 giá» 45 ở khu Hai Mươi Hai và Hastings nữa cÅ©ng cắt bá»›t Ä‘i. Chỉ có hai hoặc ba hà nh khách thì đón là m gì. Nói vá»›i há» rán đón phà vá» sá»›m hÆ¡n, còn không thì cứ việc cuốc bá»™. Lúc nà y không thương xót hỠđược. Cả các chuyến xe chạy và o giá» cao Ä‘iểm cÅ©ng phải rút bá»›t Ä‘i. Cứ để hà nh khách trả tiá»n cho xe rồi cho hỠđứng cÅ©ng được. Há» sẽ giúp ta tiết kiệm thêm má»™t số tiá»n để sống qua cÆ¡n bÄ© cá»±c nà y.
Vá»›i má»™t tay trưởng phòng khác không chịu đựng nổi mức tiết kiệm căng thẳng nà y. Ãnh Sáng Ban Ngà y nói.
- Anh ná»›i là tôi không là m thế nà y thế khác được, phải không? Tôi sẽ chỉ cho anh xem và i trưá»ng hợp ngưá»i ta vừa đối xá» vá»›i những kẻ lúc nà o cÅ©ng bảo không là m thế nà y thế nỠđược. Anh muốn nói anh buá»™c lòng phải từ chức hả? Nếu anh nghÄ© như váºy, cÅ©ng được thôi. Từ trước tá»›i nay tôi chưa thấy có ai tôi cần mà tôi không kiếm được cả. Còn đối vá»›i những ai nghÄ© rằng tôi sẽ gặp khó khăn nếu không có há» thì tôi sẵn sà ng chỉ cho há» biết ngưá»i ta sẽ đối xá» vá»›i há» như thế nà o bằng cách cho há» tá»± Ä‘i tìm việc ở nÆ¡i khác.
Cứ thế anh thúc đẩy má»i ngưá»i, đấu tranh vá»›i há», doạ dẫm há», có khi lại nói ngá»t vá»›i hỠđể má»i việc chạy Ä‘á»u. Sá»± phấn đấu từ lúc má» sáng đến tối mịt không lúc nà o ngưng nghỉ. Má»—i ngà y, tại phòng là m việc riêng cá»§a mình, anh phải tiếp rất nhiá»u ngưá»i. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đến hoặc được gá»i đến để trao đổi vá»›i anh, lúc thì má»™t ý kiến lạc quan vá» cuá»™c khá»§ng hoảng, lúc thì má»™t ý kiến lạc quan vá» cuá»™c khá»§ng hoảng, lúc thì má»™t câu chuyện vui nhá»™n, lúc lại để nói chuyện là m ăn má»™t cách nghiêm chỉnh hoặc để giải quyết thanh toán thẳng thừng vá»›i nhau. Không ai có đủ sức để đỡ đần cho anh cả. Suốt ngà y anh cứ phải đôn đốc má»i ngưá»i để công việc chạy Ä‘á»u, mà anh phải là m việc đó má»™t mình. Anh cứ phải là m như thế hết ngà y nà y qua ngà y khác, trong khi xung quanh ảnh thế giá»›i kinh doanh cứ tiếp tục chao đảo và các cÆ¡ sở là m ăn cứ thi nhau vỡ nợ.
- Tình hình vẫn khả quan, ông bạn ạ! - Sáng nà o anh cÅ©ng nói vá»›i Hegan như váºy. Suốt ngà y anh cứ láºp Ä‘i láºp lại những lá»i phấn khởi ấy, chỉ trừ những lúc anh phải bù đầu đấu tranh để má»i ngưá»i và má»i việc theo ý mình.
Má»—i sáng, lúc tám giá» là anh đã ngồi và o bà n là m việc rồi. Äến mưá»i giá» anh đánh xe ô tô Ä‘i má»™t vòng các ngân hà ng, và trong xe lúc nà o cÅ©ng có sẵn hÆ¡n mưá»i ngà n đô-la do hệ thống phà và xe Ä‘iện Ä‘em lại cho anh ngà y hôm trước. Số tiá»n nà y được dùng và o những chá»— yếu cá»§a con đê tà i chÃnh.
Cảnh gặp gỡ giữa anh và tay chá»§ ngân hà ng nà o cÅ©ng tương tá»± như nhau. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u hoảng sợ đến mức không còn biết là m gì và việc đầu tiên là anh phải tá» ra hết sức lạc quan. Anh sẽ bảo vá»›i há» là tình hình Ä‘ang chuyển biến tốt. DÄ© nhiên là như thế, vì cứ ngá»i mùi không khà cÅ©ng đủ thấy được Ä‘iá»u đó. Việc cần là m lúc nà y là rán gắng gượng chịu đựng thêm má»™t chút xÃu nữa thôi thì má»i chuyện lại đâu sẽ và o đấy cả. Anh cÅ©ng nói thêm là ở miá»n Äông giỠđây tiá»n bạc đã có vẻ rá»§ng rỉnh hÆ¡n rồi. Cứ nhìn hoạt động thương mại ở Phố Wall trong hai mươi bốn giá» qua chỉ cÅ©ng đủ thấy là gió Ä‘ang ngả chiá»u nà o. Mà chẳng phải là Ryan đã nói thế nà y thế nỠđấy ư? Chẳng phải thiên hạ đồn rằng Morgan Ä‘ang chuẩn bị là m nà y là m nỠđấy ư?
Riêng phần anh, chẳng phải mức lãi do hệ thống xe Ä‘iện mang lại cứ gia tăng Ä‘á»u đặn đấy ư? Mặc dù Ä‘ang có khá»§ng hoảng thá»±c sá»±, nhưng ngà y lại cà ng có nhiá»u ngưá»i đổ xô đến Oakland. Rồi ngưá»i ta bắt đầu mua bất động sản. Cô ngưá»i đã chịu mua cả ngà n mẫu đất cá»§a anh ở vùng ngoại ô, song chỉ có Ä‘iá»u là anh chưa ngả giá đấy thôi.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cái gì mà chẳng có hy sinh, nhưng rồi sức ép cùng sẽ phải nhẹ Ä‘i và rồi những tay yếu bóng vÃa cÅ©ng sẽ lấy lại được tinh thần. Cái rắc rối chá»§ yếu là ở bá»n yếu bóng vÃa nà y mà ra cả. Nếu không có bá»n nà y thì là m gì có khá»§ng hoảng được.
Như Nghiệp Äoà n Miá»n Äông chẳng hạn, giỠđây há» Ä‘ang thương lượng mua lại hầu hết cổ phần cá»§a anh trong Công ty Äiện Lá»±c Sierra và Salvador đấy thôi. Äiá»u nà y chứng tá» chÃnh há» cÅ©ng tin là cÆ¡n khá»§ng hoảng sắp qua rồi còn gì.
Nhưng nếu các tay chá»§ ngân hà ng không chịu lối lạc quan như thế, mà lại van nà i, cầu khẩn hoặc là m thẳng cạn tà u ráo máng vá»›i anh thì anh sẽ tuỳ nghi mà xá» sá»±. Nếu há» cứng thì anh cÅ©ng cứng lại. Chẳng hạn khi anh há»i má»™t Ä‘iá»u gì mà há» từ chối thì anh sẽ không coi đó là má»™t lá»i thỉnh cầu nữa mà là má»™t đòi há»i đến khi há» muốn sá»± cạn tà u ráo máng, muốn xé tan bức mà n tình cảm và ảo tưởng vá» nhau Ä‘i, thì anh cÅ©ng sẵn sà ng đồn há» và chá»— chết.
Tuy váºy, anh cÅ©ng biết khi nà o cần phải đấu dịu. Lúc nà o anh thấy bức tưá»ng lung lay sụp vô phương cứu chữa ở má»™t chá»— nà o đó thì anh liá»n dùng tiá»n mặt do ba công ty có khả năng thu tiá»n mặt cá»§a anh để vá và o chá»— đó. Anh biết rằng nếu các ngân hà ng vỡ nợ thì anh cÅ©ng vỡ nợ theo. Nhất định các ngân hà ng phải gắng gượng mà tồn tại, bởi vì nếu há» phá sản, há» sẽ tung tất cả số giấy tá» chứng khoán mà há» Ä‘ang giữ cá»§a anh ra cái thị trưá»ng há»—n loạn bên ngoà i kia thì má»i việc cá»§a anh cÅ©ng đổ bể hết. Váºy mà nhiêu lúc ngoà i số tiá»n hà ng ngà y ra anh còn phải mang theo trong xe cả những giấy tá» quý giá nhất mà anh giữ cá»§a Công ty Phà , Công ty cấp nước Thống Nhất, Công ty Xe Ä‘iện để giao cho ngân hà ng thế nợ. DÄ© nhiên anh là m chuyện nà y má»™t cách bất đắc dÄ© mà thôi, sau khi đã đấu tranh vá»›i há» từng ly từng tý má»™t.
Có lần anh đã nói vá»›i chá»§ tịch Ngân hà ng Thương mại San Antonia khi ông nà y than phiá»n là đã phải giữ quá nhiá»u giấy thế nợ rồi:
- Cứ để cho bá»n cò con ấy chết hết Ä‘i. Tôi là con bà i chá»§ ở đây. Chỉ có tôi má»›i Ä‘em lại cho ông được nhiá»u tiá»n mặt mà thôi, chứ đừng có hòng gì ở cái bá»n đó. Äúng là ông Ä‘ang phải giữ quá nhiá»u giấy thế nợ, váºy thì ông phải lá»±a chá»n Ä‘i. Hoặc ông hoặc bá»n chúng sẽ sống hay là chết. Tôi thì chẳng Ä‘á»i nà o chết được. Cùng lắm thì ông cÅ©ng chỉ là m cho tôi bị rắc rối chút đỉnh, nhưng rồi thì ông cÅ©ng bị rắc rối to thôi. Cách giải quyết tốt nhất là ông cứ để mặc cho bá»n cò con chết hết Ä‘i, và tôi cÅ©ng sẽ giúp ông má»™t tay để triệt chúng.
Trong cÆ¡n há»—n loạn kinh tế nà y, cÅ©ng chÃnh Ãnh Sáng Ban Ngà y đã đánh giá và giúp má»™t tay để triệt đối thá»§ cá»§a mình là Simon Dolliver. Sức mạnh cá»§a Dolliver là ở Ngân hà ng Kim Môn Quốc Gia, và Ãnh Sáng Ban Ngà y đã nói vá»›i ông chá»§ tịch ngân hà ng đó như sau:
- Tôi đã giúp đỡ ông từ trước tá»›i nay, váºy mà ông thì Ä‘ang chết dở, còn Dolliver thì cứ bình yên cưỡi lên đầu chúng ta. Như váºy không ổn đâu. Ông cứ nghe tôi, như váºy, là không ổn đâu. Trong cÆ¡n hoạn nạn nà y Dolliver cÅ©ng chẳng dá»… gì chịu nhả ra mưá»i má»™t đô-la để giúp ông. Váºy thì cứ bắt hắn leo xuống mà cuốc bá»™ Ä‘i, rồi tôi sẽ nói cho cho ông biết là tôi sẽ là m gì. Tôi sẽ dồn cho ông toà n bá»™ số tiá»n mà công ty xe Ä‘iện cá»§a tôi thu được trong bốn ngà y liá»n, tức là khoảng bốn mươi ngà n đô-la tiá»n mặt đấy. Thêm nữa, và o ngà y 6 tây má»—i tháng, tôi sẽ đưa cho ông thêm hai mươi ngà n đô-la trong số thu cá»§a Công ty Cấp Nước - Ãnh Sáng Ban Ngà y nhún vai - Ông có nghe tôi hay không, Ä‘iá»u đó tuỳ ông. Äiá»u kiện cá»§a tôi là như váºy đó.
- Äúng là cá ăn kiến. Gặp con kiến nà o lảng vảng chung quanh là tôi đớp liá»n thôi - Chiá»u hôm đó Ãnh Sáng Ban Ngà y đã nói vá»›i Hegan như thế.
Và thế là Simon Dolliver đã phải chịu chung số pháºn vá»›i những kẻ kém may mắn trong Cuá»™c Tổng khá»§ng hoảng nà y, những kẻ bị kẹt cứng trong má»™t đống giấy tá» mà tháºt trong tay chẳng có má»™t cắc bạc nà o cả.
Những mánh lá»›i và cách thức anh gỡ rối tháºt tà i tình, không có Ä‘iá»u gì, dù lá»›n dù bé, có thể lá»t qua được cặp mắt quan sát tinh tưá»ng cá»§a anh.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đầu óc anh túc nà o cÅ©ng căng thẳng má»™t cách khá»§ng khiếp. Anh không còn thì giỠăn trưa nữa. Lúc nà y ngà y đối vá»›i anh quá ngắn, và ngay cả trong giá» nghỉ trưa văn phòng anh cÅ©ng vẫn đầy ngưá»i. Äến cuối ngà y thì anh hoà n toà n kiệt sức, và khác vá»›i trước kia, bây giá» anh thưá»ng dùng rượu dá»±ng lên má»™t bức tưá»ng để đỡ cho đầu óc mình bá»›t căng thẳng vì công việc. Anh thưá»ng bảo tà i xế đưa anh thẳng vá» khách sạn, rồi anh lên thẳng phòng mình. Ở đây anh gá»i ngưá»i phục vụ pha cho má»™t ly Martini đúp. Rồi anh cứ nốc hết ly nà y đến ly khác, và khi đến giỠăn tối thì anh đã thấy đầu óc choáng váng và quên hết má»i chuyện vá» cuá»™c khá»§ng hoảng rồi. Äến giá» Ä‘i ngá»§, sau khi uống thêm má»™t ly rượu Whisky, Scotch là anh đã "đủ đô" - đủ đô ở đây không có nghÄ©a là anh la hét ầm Ä© hoặc mụ hẳn ngưá»i Ä‘i mà chỉ có nghÄ©a là cảm giác cá»§a anh đã tê liệt má»™t cách nhẹ nhà ng dá»… chịu.
Sáng hôm sau, khi thức dáºy anh thấy miệng mồm khô đằng đầu óc vẫn còn nặng ná» thêm má»™t lúc nữa, nhưng cảm giác đó rất chóng qua. Äến tám giá» anh lại có mặt ở bà n là m việc, lại lao đầu và o cuá»™c váºt lá»™n. Äến mưá»i giá» anh lại Ä‘i má»™t vòng các ngân hà ng. Từ sau lúc đó cho đến táºn tối, anh lại phải đối phó không lúc nà o ngừng nghỉ vá»›i những vấn đỠrắc rối nan giải cá»§a kỹ nghệ, cá»§a tà i chÃnh và cá»§a con ngưá»i lúc nà o cÅ©ng bu quanh lấy anh. Äến khua anh lại trở vá» khách sạn, lại uống những ly Martini Scotch đúp. Chương trình hà ng ngà y cá»§a anh là như thế, kéo dà i hết tuần nà y qua tuần khác.
Chú thÃch:
(1) Tân Jerusalem: Thiên đưá»ng
(2) Pearly Gates (Cổng Ngá»c): mưá»i hai cổng cá»§a Thiên ÄÆ°á»ng, má»—i cổng là m bằng má»™t loại ngá»c quý
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:58 PM .
20-03-2008, 12:25 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
PHẦN II - Chương 21
Mặc dù trước mặt bạn bè Ãnh Sáng Ban Ngà y lúc nà o cÅ©ng có vẻ chân tình, không mệt má»i và trà n trá» sinh lá»±c, song thâm tâm anh lại cảm thấy hết sức rã rá»i. Má»™t và i lần, sau khi uống rượu, đầu óc anh chợt loé lên những tia sáng khôn ngoan mà ngay cả lúc tỉnh táo anh cÅ©ng không có được.
Chẳng hạn có má»™t lần khi Ä‘ang ngồi trên mép giưá»ng, tay cầm má»™t chiếc già y, anh chợt nghÄ© vá» câu nói bóng bẩy cá»§a Dede là ngưá»i ta không thể cùng má»™t lúc ngá»§ trên hai chiếc giưá»ng khác nhau.
Vẫn cầm chiếc già y trong tay, anh đưa mắt nhìn hà ng dây cương Ä‘an bằng lông ngá»±a treo già y, và bắt đầu đếm má»™t cách nghiêm trang. Sau khi đã Ä‘i dá»c theo căn phòng, anh Ä‘i tiếp và o hai phòng kế cáºn để đếm cho hết số dây cương. Sau đó anh trở vá» giưá»ng ngồi và nhìn và o chiếc già y trên tay nói:
- Cô bé nói rất đúng. Má»™t lúc chỉ có thể ngá»§ trên má»™t chiếc giưá»ng mà thôi. Tất cả có đến má»™t trăm bốn mươi sợi cương ngá»±a, váºy mà mình có dùng được sợi nà o đâu, chứ đừng nói chi đến má»—i lần dùng má»™t sợi hoặc má»—i lần cưỡi má»™t con ngá»±a! Tháºt tá»™i cho con Bob. Nhẽ ra ta phải cho mi nhởn nhÆ¡ ngoà i đồng cá» má»›i đúng. Mình hiện có ba mươi triệu đô-la, và trước mắt còn có thêm má»™t trăm triệu hoặc sẽ chẳng có gì, váºy mà mình là m sao để chứng tá» má»i ngưá»i thấy mình có bằng đó tiá»n nhỉ? Có nhiá»u thứ mà tiá»n bạc không thể nà o mua được. Tiá»n không thể mua được cô bé đó cÅ©ng không thể là m tăng sức chứa cá»§a con ngưá»i mình. Ba mươi triệu đô-la thì có Ãch gì trong khi bụng mình cÅ©ng chỉ chứa được má»—i ngà y không quá má»™t lÃt rượu cocktail? Nếu mình có thể uống được má»™t trăm lÃt thì má»i chuyện đã khác rồi. Váºy mà chỉ có má»™t lÃt - vá»n vẹn có má»™t lÃt thôi má»›i chán chứ. Như mình đây triệu phú gấp ba mươi lần, váºy mà lại phải là m việc căng thẳng hÆ¡n cả chục ngưá»i dưới quyá»n mình cá»™ng lại, váºy mà má»—i ngà y mình cÅ©ng chỉ được hưởng có hai bữa cÆ¡m ăn chẳng thấy ngon, má»™t cái giưá»ng, má»™t lÃt rượu Martini và má»™t trăm bốn mươi sợi dây cương treo trên tưá»ng để ngắm chÆ¡i - Anh buồn bã nhìn lên dây dây cương ngá»±a rồi nói tiếp - ông bạn Già y ợi, tá»› cứ như Ä‘ang bị chiên sống ấy. Thôi xin chà o nhé!
Uống rượu má»™t mình còn tệ hại hÆ¡n là uống rượu má»™t cách Ä‘á»u đặn và có chừng má»±c. Ãnh Sáng Ban Ngà y Ä‘ang lâm và o thói uống rượu má»™t mình. Bây giá» anh không chè chén vá»›i bạn bè nữa, mà thưá»ng vá» phòng ngồi uống má»™t mình. Cứ sau má»—i ngà y váºt lá»™n liên tục, anh lại trở vá» khách sạn, thân thể rã rá»i, và cố uống rượu để tìm giấc ngá»§, cùng lúc hiểu rằng ngà y mai khi thức dáºy miệng anh sẽ khô đắng và anh sẽ lại phải lao và o công việc hà ng ngà y.
Nhưng cả nước vẫn chưa hồi phục lại được sá»›m như sau các cÆ¡n khá»§ng hoảng trước. Tiá»n bạc ẩn chưa lưu thông má»™t cách tá»± do, mặc dù bất cứ ai bất chợt Ä‘á»c báo do Ãnh Sáng Ban Ngà y hoặc do các cÆ¡ sở khác tà i trợ ở đất nước nà y cÅ©ng Ä‘á»u phải cho rằng cÆ¡n khan hiếm tiá»n đã qua Ä‘i và cuá»™c khá»§ng hoảng đã Ä‘i và o quá khứ. Mặc dù những phát biểu trước công chúng Ä‘á»u vui vẻ lạc quan, trong thân tâm những kẻ phát biểu đó Ä‘á»u cảm thấy tình thế tháºt tuyệt vá»ng. Nếu được thấy cảnh tượng xảy ra trong phòng là m việc riêng cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y, hoặc cuá»™c há»p kÃn giữa các ban giám đốc cá»§a anh, ngưá»i ta sẽ thấy ngay rằng những bà i xã luáºn mà anh buá»™c các báo cá»§a mình phải đăng Ä‘á»u là láo toét cả. Chẳng hạn tháng má»™t lần há»p vá»›i các tay hùn há»p lá»›n trong Công ty Äiện lá»±c Sierra và Salvador, Công ty cấp nước Thống nhất và các công ty cổ phần khác, Ãnh Sáng Ban Ngà y đã nói:
- Các ông phải chịu đấm ăn xôi thôi. Äúng là các ông Ä‘ang nắm trong tay nhiá»u món béo bở tháºt đấy, nhưng các ông cÅ©ng sẽ phải hy sinh chúng Ä‘i để mà tồn tại cứ lải nhải mãi rằng thá»i buổi quá khó khăn tháºt cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì. Bá»™ tôi không biết là thá»i buổi nà y khó khăn lắm sao? Mà cÅ©ng chÃnh vì nó khó khăn nên chúng ta má»›i phải ngồi đây như thế nà y đấy chứ. Như tôi đã nói vá»›i các ông, là các ông phải rán chịu đấm để ăn xôi thôi. Tôi nắm trong tay Ä‘a số các cổ phần nhưng cÅ©ng đà nh chấp nháºn tuyên bố phá sản thôi. Hoặc các ông chấp nháºn như thế hoặc chấp nháºn chết. Má»™t khi tôi đã quyết triệt các ông thì các ông chẳng thể biết được đâu, và tôi sẽ triệt thẳng cánh đấy. Bá»n cò con muốn bá» cuá»™c thì kệ chúng, nhưng các ông phải theo tôi. Con thuyá»n cá»§a chúng ta sẽ không chìm chừng nà o chúng ta còn bám và o nó. Còn nếu các ông muốn rá»i nó ra thì chắc chắn các ông sẽ chìm nghỉm trước khi và o được đến bá». Các ông phải nghe tôi, chúng ta đà nh phải sẵn sà ng đón nháºn sá»± phá sản thôi.
Những công ty lá»›n chuyên cung cấp hà ng sỉ, những kẻ lo thá»±c phẩm cho các khách sạn cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y cÅ©ng như tất cả những kẻ khác, cứ má»—i lần há» bu lại đòi tiá»n là đá»u được anh giảng cho má»™t mẻ ra trò bằng ná»a giá» liá»n. Anh thưá»ng cho gá»i há» và o phòng là m việc và bảo cho há» biết thế nà o là phải hoặc không phải.
- Trá»i Æ¡i, các ông phải đỡ cho tôi chứ? - anh nói vá»›i há» - Nếu mà các ông tưởng chúng ta Ä‘ang cùng nhau ngồi ở phòng khách để chÆ¡i chung má»™t ván bà i whist(1) má»™t cách vui vẻ và các ông muốn bá» ra vá» lúc nà o cÅ©ng được thì các ông lầm to rồi. Ông Watkins, ông nghe đây. Cách đây năm phút ông vừa bảo là ông không thể cung cấp hà ng chịu cho tôi nữa. Tôi xin báo cho ông hay, ông sẽ phải là m thế và tiếp tục là m thế. Ông sẽ phải tiếp tục cung cấp cho tôi và nháºn lại những tá» giấy nợ cho đến khi tình thế khó khăn nà y qua Ä‘i. Ông là m sao để là m được chuyện đó là tuỳ, đó đâu phải là việc cá»§a tôi. Chắc ông còn nhá»› tôi đã cho tên Klinkner và Công ty TÃn dụng Altamont má»™t tráºn như thế nà o chứ? Tôi biết vá» ná»™i bá»™ công việc là m cá»§a ông còn nhiá»u hÆ¡n cả ông nữa đấy, và nếu ông tÃnh bá» rÆ¡i tôi cÅ©ng rán dà nh má»™t phút nà o đó để quay sang triệt cho ông chết theo tôi luôn. Äối vá»›i chúng ta bây giá» thì chỉ có việc là cố mà bÆ¡i hoặc là chìm nghỉm cả nút, và tôi nghÄ© rằng có lẽ ông hiểu cần cho tôi ngoi lên cao được chừng nà o thì cà ng có lợi cho ông chừng ấy chứ?
Có lẽ các cổ đông trong Công ty Cấp nước Thống Nhất là những kẻ mà anh phải đấu tranh gay go nhất, bởi vì anh buá»™c há» phải chấp thuáºn cho anh vay hầu như toà n bá»™ số lợi tức do công ty nà y mang lại để chống đỡ cho cÆ¡ nghiệp rá»™ng lá»›n cá»§a mình. Tuy váºy anh cÅ©n không bao giá» o ép há» quá đáng. Má»™t mặt anh buá»™c những ai có quyá»n lợi gắn chặt vá»›i anh phải hy sinh cho anh, mặt khác má»—i khi có ai bị dồn đến chân tưá»ng và cáºn sá»± giúp đỡ là anh liá»n có mặt để vá»±c ngưá»i đó dáºy. Tình hình khó khăn phức tạp như váºy thì cần phải có má»™t con ngưá»i tháºt mạnh má»›i vượt qua được, và Ãnh Sáng Ban Ngà y chÃnh là ngưá»i đó. Anh đỡ bên nà y gạt bên kia, tÃnh toán các bước Ä‘i, Ä‘e nạt những kẻ kém thế, giúp những kẻ non gan tiếp tục đứng vững trong cuá»™c chiến đấu, và không bao giá» thương xót những kẻ đà o ngÅ©.
Cuối cùng, và o khoảng đầu mùa hạ, tình hình bắt đầu sáng sá»§a hÆ¡n. Má»™t hôm Ãnh Sáng Ban Ngà y là m việc chưa há» thấy. Hôm đó anh rá»i phòng là m việc má»™t giá» sá»›m hÆ¡n thưá»ng lệ, lý do là vì hôm đó là ngà y đầu tiên kể từ khi cuá»™c khá»§ng hoảng nổ ra anh không còn công việc gì cẩn phải giải quyết cả. Trước khi rá»i cÆ¡ quan, anh tạt qua phòng là m việc riêng cá»§a Hegan để nói chuyện phiếm. Trước lúc đứng dáºy Ä‘i, anh nói:
- Hegan nà y, chúng ta đúng là cừ tháºt. Chúng ta đã thoát khá»i cá»a hiệu cầm đồ tà i chÃnh má»™t cách an toà n rồi, nhưng trước khi thoát Ä‘i chúng ta sẽ chuá»™c lại tất cả các giấy tỠđã Ä‘em cầm thế. Äiá»u tệ hại nhất đã qua, giai Ä‘oạn kết thúc Ä‘ang đến gần rồi đấy. Chỉ phải chịu đựng trong má»™t và i tuần nữa thôi, chỉ thêm má»™t chút khó khăn lá»™n xá»™n nữa thôi, rồi ta có thể ung dung nhổ nước bá»t lên tay xoa để chấm dứt má»i sá»±.
Hôm ấy anh thay đổi chương trình. Thay vì Ä‘i thẳng vá» khách sạn như má»i khi, anh đánh xe Ä‘i má»™t vòng ghé và o các quán rượu và quán cà phê, uống chá»— nà y má»™t ly chá»— khác má»™t ly. Nếu có gặp ngưá»i quen thì anh dừng lại cùng uống vá»›i há» hai, ba ly liá»n. Khoảng má»™t giá» sau, anh ghé quán Parthenon để là m má»™t ly cuối cùng trước khi ăn tối. Lúc bấy giá» men rượu đã là m ngưá»i anh ấm lên má»™t cách dá»… chịu và anh cảm thấy hết sức vui vẻ yêu Ä‘á»i. Bá»—ng anh chợt trông thấy má»™t đám thanh niên Ä‘ang chÆ¡i trò gồng tay mà trước kia anh vẫn thưá»ng chÆ¡i. Trong số há» có má»™t anh chà ng khổng lồ vai rá»™ng liên tiếp quáºt tay cá»§a những ngưá»i khác xuống bà n má»™t cách dá»… dà ng. Ãnh Sáng Ban Ngà y chợt thấy hứng thú và chú ý đến gã. Anh há»i ngưá»i chá»§ quán rượu xem gã là ai thì được nghe ông ta trả lá»i:
- Hắn tên Slosson, và là tay ném búa hạng nặng cá»§a Trưá»ng đại há»c California. Sau khi phá ká»· lục quốc gia năm nay, hắn phá luôn ká»· lục thế giá»›i. Hắn khá»e lắm đấy.
Ãnh Sáng Ban Ngà y gáºt gù và tiến vá» phÃa Slosson. Anh kê cánh tay mình và o cánh tay hắn và nói:
- Nà y chú em, tôi muốn thỠsức với chú em trong cái trò gồng tay ấy xem sao.
Slosson phá lên cưá»i và ngoặc tay mình và o tay Ãnh Sáng Ban Ngà y. Ãnh Sáng Ban Ngà y, rất đỗi ngạc nhiên khi thấy chÃnh tay mình bị đối thá»§ đè dà xuống quầy rượu.
- Gượm đã! - anh nói - ThỠmột cái nữa xem sao. Có lẽ lúc nãy tôi chưa chuẩn bị.
Hai ngưá»i lại ngoặc tay và o nhau. Chuyện xây ra chỉ trong khoảnh khắc. Bắp thịt tay cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y vừa định tấn công thì đã láºp tức bị đẩy và o thế thá»§, rồi mặc dù cố chống chá»i, cánh tay anh cÅ©ng bị đè xuống. Ãnh Sáng Ban Ngà y chẳng hiểu ra sao cả. Rõ rà ng đối thá»§ anh không dùng má»™t mánh lá»›i nà o cả. Cả hai Ä‘á»u không ai lợi thế hÆ¡n ai. Rõ rà ng đối thá»§ cá»§a anh khá»e hÆ¡n. Anh bèn gá»i rượu cho má»i ngưá»i rồi vừa suy nghÄ© mà vẫn không hiểu vì sao mình thua cuá»™c, anh vừa đưa cánh tay ra nhìn và o nó như thể Ä‘ang nhìn và o má»™t thứ gì đó hoà n toà n má»›i mẻ và xa lạ. Anh không nháºn ra được cánh tay ấy là cá»§a chÃnh anh nữa. Rõ rà ng đấy không phải là cánh tay mà anh đã mang theo mình trong suốt những năm tháng cá»§a ngà y xưa. Nếu còn là cánh tay đó thì việc đè tay cá»§a gã thanh niên khổng lồ kia xuống mặt quầy chỉ là má»™t trò trẻ mà thôi. Còn cánh tay nà y thì… anh cứ nhìn nó vá»›i vẻ bối rối, nghi hoặc là m cho tất cả bá»n trai trẻ xung quanh phải phá lên cưá»i.
Tiếng cưá»i vang ấy đã thức tỉnh anh. Lúc đầu anh cÅ©ng báºt cưá»i theo, nhưng dần dần nét mặt anh trở lại vẻ đăm chiêu. Anh vươn ngưá»i vá» phÃa anh chà ng ném búa và nói:
- Chú bé Æ¡i, tôi nói nhá» cho chú nghe Ä‘iá»u nà y. Chú hãy bá» rượu và cút khá»i cái chá»— nà y ngay Ä‘i!
Anh chà ng ném búa đỠmặt gì giáºn dữ, nhưng Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn kiên quyết:
- Chú hãy nghe bố chú nói đây nà y. Tôi tuy còn trẻ nhưng tôi đã đánh mất sức trẻ rồi. Chú nghe đây, nhiá»u năm trước đây nếu chú gặp tôi trong cái trò gồng tay nà y thì tôi đã hạ chú má»™t cách dá»… dà ng như hạ lÅ© con nÃt há»c mẫu giáo ấy.
Slosson lá»™ vẻ không tin. Những thanh niên khác chỉ nhe răng cưá»i và vây quanh Ãnh Sáng Ban Ngà y như muốn động viên anh nói tiếp.
- Không phải tôi muốn giảng đạo cho chú nghe đâu. Quả đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi thấy hối tiếc vá» bản thân, mà chÃnh chú lại là ngưá»i là m nên chuyện ấy. ÄÆ°á»ng Ä‘á»i thì tôi cÅ©ng có được chút Ãt kinh nghiệm, nhưng tôi cÅ©ng không khó tÃnh lắm như chú thấy đấy. Tuy nhiên tôi phải nói chú nghe Ä‘iá»u nà y, là trong tay tôi giỠđây có cả chục triệu bạc, nhưng tôi sẵn sà ng cho Ä‘i tất cả số tiá»n đó ngay tại quẩy rượu nà y đây nếu như tôi lại có được sức khá»e như xưa để đè nổi tay chú xuống. Äiá»u tôi muốn nói là thế nà y: tôi sẵn sà ng cho Ä‘i tất cả chỉ để khôi phục lại cái sức khá»e mà tôi đã có khi rá»i bá» những đêm ngá»§ giữa bầu trá»i đầy sao để vá» sống trong cái chuồng gà thà nh thị để nốc rượu và đi má»™t bước là có xe đưa ngá»±a đón. Chú bé ạ, rượu để nốc và xe đưa ngá»±a đón mà là m gì? Chú rán mà giữ sức, và lâu lâu hãy nhá»› lại lá»i tôi khuyên chú. Thôi xin chà o.
Ãnh Sáng Ban Ngà y quay lưng Ä‘i ngả nghiêng ra khá»i quán rượu. Tác dụng lá»i khuyên cá»§a anh rõ rà ng là kém mạnh khi bản thân anh nói ra Ä‘iá»u ấy trong cÆ¡n say rượu.
Trong lúc đẩu óc vẫn còn nghi nghi hoặc hoặc vá» chuyện vừa rồi, anh lái xe vá» khách sạn, ăn tối rồi chuẩn bị lên giưá»ng.
- Cái thằng lá»i quá»· tha ma bắt! - anh lẩm bẩm - Äè tay mình xuống đến là dá»… dà ng. Hừ, bà n tay mình?
Anh giÆ¡ bà n tay gồng thua cuá»™c lên và ngây ngưá»i nhìn nó. Trước kia chưa ai hạ nổi bà n tay nà y! ChÃnh bà n tay nà y trước kia đã là m cho biết bao gã khổng lồ ở thị trấn Vùng Cá»±c phải thối lui. Váºy mà má»™t thằng nhãi con ở trưá»ng đại há»c lại có thể vừa cưá»i cợt vừa quáºt nó xuống mặt quầy đến hai lần? Dede đã nói đúng. Anh không còn là anh cá»§a ngà y xưa nữa. Anh phải xem lại toà n bá»™ chuyện nà y má»™t cách nghiêm túc hÆ¡n má»›i được.
Nhưng bây giỠchưa phải lúc. Cứ để đến sáng mai, sau khi ngủ một giấc no nê rồi anh sẽ nghĩ đến nó cũng được.
Chú thÃch:
(1) Whist - má»™t lối đánh bà i gồm có bốn ngưá»i chÆ¡i được phân thà nh hai cặp cá»§a mình
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:59 PM .
20-03-2008, 12:26 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
PHẦN II - Chương 22
Sau khi thức dáºy cùng vá»›i cái cảm giác khô đắng quen thuá»™c còn Ä‘á»ng ở môi miệng và cuống há»ng, Ãnh Sáng Ban Ngà y lấy bình nước đặt cạnh giưá»ng uống má»™t hÆ¡i dà i và bắt đầu suy nghÄ© tiếp vá» vấn đỠmà tối qua anh đã bá» dở. Trước hết anh nhá»› lại rằng những khó khăn vá» tà i chÃnh giỠđây đã bá»›t căng thẳng. Má»i thứ Ä‘ang dần dần Ä‘i và o ổn định. Tuy vẫn còn những trắc trở phải vượt qua, song những nguy hiểm đáng sợ giỠđây không còn nữa. Anh đã bảo Hegan là bây giá» chỉ cần quản lý chặt và khéo léo thêm chút nữa thì sẽ thoát khá»i má»i khó khăn. DÄ© nhiên là sẽ còn những xáo trá»™n đáng ngại, nhưng chúng không đáng sợ như những giai Ä‘oạn ngặt nghèo mà hỠđã trải qua. Tuy đã bị má»™t vố tháºt Ä‘au, nhưng anh cÅ©ng đã thoát nạn mà không bị gãy má»™t cái xương nà o. Simon Dolliver và nhiá»u ngưá»i khác khó có thể nói má»™t Ä‘iá»u như váºy vá» bản thân há». Tất cả những bè bạn là m ăn cá»§a anh chẳng ai bị hại cả. ChÃnh anh đã buá»™c há» phải chiến đấu để cứu anh và cứu lấy chÃnh há».
Rồi anh nghÄ© đến chuyện đã xảy ra ở góc quán rượu Parthenon, lúc anh bị gã lá»±c sÄ© trẻ tuổi đỠtay xuống mặt quầy. Thất bại nà y không còn là m cho anh bà ng hoà ng nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy hoảng hốt và đau khổ như bất cứ má»™t ngưá»i khá»e mạnh nà o khi chợt nháºn ra sức lá»±c cá»§a mình đã tiêu tan. Sá»± thất bại nà y rõ rệt đến độ anh không thể lẩn tránh nó được, ngay cả đối vá»›i chÃnh bản thân mình. Anh biết tại sao anh đã thua cuá»™c. Không phải vì bây giá» anh đã già . Anh chỉ má»›i bước và o độ tuổi cưá»ng tráng nhất cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông, và đáng lý ra chÃnh gã lá»±c sÄ© kia phải là kẻ thua cuá»™c má»›i đúng. Ãnh Sáng Ban Ngà y biết là anh đã tá»± buông thả mình quá đáng. Anh đã luôn luôn cho rằng trong những năm vừa qua nó đã liên tục rỉ thoát ra khá»i cÆ¡ thể cá»§a anh. Äúng như ảnh đã tá»± chẩn bệnh cho mình, anh đã từ bá» trá»i sao để vá» á»§ mình trong cái chuồng gà thà nh thị. Hẩu như anh đã quên mất cách Ä‘i bá»™; há»… cần Ä‘i đâu, anh chỉ cần nhấc chân leo lên xe ô tô, taxi, xe lá»a hoặc xe Ä‘iện là chúng sẽ đưa anh đến chá»— đó. Anh không rèn luyện thể lá»±c nữa, và để mặc cho rượu là m héo khô các cÆ¡ bắp cá»§a mình.
Liệu những thứ anh đã là m có đủ để Ä‘á»n bù cho Ä‘iá»u đó không? Nói cho cùng thì tất cả tiá»n bạc anh đã kiếm được có nghÄ©a gì cÆ¡ chứ? Dede đã nói đúng. Tiá»n bạc không thể giúp anh ngá»§ cùng má»™t lúc trên hai chiếc giưá»ng, mà trái lại nó đã biến anh thà nh má»™t tên nô lệ khốn khổ nhất cá»§a nó. Nó đã trói chặt chân tay anh. Ngay lúc nà y đây cÅ©ng váºy dù có muốn đến mấy Ä‘i chăng nữa, anh cÅ©ng không thể nằm ưá»n trên giưá»ng và o má»™t ngà y như hôm nay được. Tiá»n đã cho lệnh gá»i anh. Chẳng bao lân nữa, chuông báo hiệu giá» là m việc sẽ rung và anh sẽ phải tá»›i phòng là m việc. Nắng sá»›m mai Ä‘ang trà n qua khung cá»a sổ và o phòng - má»™t ngà y đẹp trá»i như thế nà y mà được cưỡi con Bob, bên cạnh có Dede ngồi trên lưng con Mab, thong dong dạo chÆ¡i giữa vùng đồi thì còn gì thú vị bằng. Váºy mà cả mấy chục triệu bạc anh có trong tay vẫn không mua nổi má»™t ngà y thảnh thÆ¡i như thế. Có thể sẽ có má»™t xáo trá»™n nà o đó buá»™c anh phải có mặt ở văn phòng để giải quyết.
Ba mươi triệu đô-la! Váºy mà số tiá»n nà y không thể giúp anh thuyết phục được Dede ngồi lên lưng con Mab - con ngá»±a mà anh đã mua lại được lại và lúc nà y Ä‘ang phát phì vì ăn nhiá»u mà không được váºn động. Ba mươi triệu đô-la có Ãch gì khi chá»§ng không giúp ngưá»i đà n ông mua được má»™t dịp cưỡi ngá»±a vá»›i ngưá»i con gái mình yêu? Ba mươi triệu đô-la! - Chúng đã bắt anh phải lê gót hết nÆ¡i nà y đến nÆ¡i khác, đè nặng lên đầu anh như những cối đá, cà ng lá»›n thêm bao nhiêu chúng cà ng huá»· hoại anh bấy nhiêu, cà ng đưa chân cá»§a chúng ra ngáng trở không cho anh chiếm được tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i con gái mà lương má»—i tháng chỉ vẻn vẹn chÃn chục đô-la.
Thế thì đằng nà o tốt hÆ¡n? Ãnh Sáng Ban Ngà y tá»± há»i như thế. Dede đã nghÄ© vá» tất cả những Ä‘iá»u nà y. Rõ rà ng nà ng có ý như váºy khà nói rằng nà ng chỉ cầu cho anh phá sản. Ãnh Sáng Ban Ngà y lại giÆ¡ cánh tay phải đã gồng thua tối qua lên ngắm và phát bá»±c mình cánh tay nà y không còn là cánh tay ngà y xưa nữa. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nà ng không thể yêu cánh tay và thân thể nà y như cái thân thể và cánh tay cân đối khá»i mạnh cá»§a những năm vá» trước. ChÃnh anh cÅ©ng còn thấy không yêu nổi chúng nữa là . Ngay cả má»™t thằng nhãi quá»· tha ma bắt cÅ©ng có thể muốn là m gì nó thì là m. Äúng là cánh tay nà y đã phản bá»™i anh rồi. Äá»™t nhiên Ãnh Sáng Ban Ngà y ngồi báºt dáºy. Không. Thượng đế Æ¡i, chÃnh anh đã phản bá»™i nó đấy chứ? Anh đã phản bá»™i chÃnh anh, và phản bá»™i cả Dede nữa. Nà ng đúng má»™t ngà n lần. Nà ng có lý khi nháºn ra Ä‘iá»u đó, có lý khi từ chối lấy má»™t tên nô lệ cá»§a đồng tiá»n mà thân thể chỉ còn là má»™t cái thây đã mục rữa vì rượu mạnh.
Ãnh Sáng Ban Ngà y ra khá»i giưá»ng và đến soi mình trước tấm gương dà i trên cánh cá»a tá»§ quần áo. Trông anh chẳng đẹp tà nà o. Äôi gò má xương xương cá»§a ngà y xưa giỠđã mất chỉ còn lại má»™t cặp má nặng ná» như chạy vệ xuống vì núc thịt. Anh cố tìm những nét độc ác mà Dede ná»›i là hiện rõ trên mặt anh, và anh đã tìm thấy chúng. Anh cÅ©ng thấy cả cái vẻ thô lá»— trong đôi mắt cá»§a mình, đôi mắt mà giỠđây đã đục nhá» nhá» như bùn vì tác hại cá»§a chầu rượu đêm trước cÅ©ng như cá»§a những năm tháng vừa qua. Anh nhìn thấy cả những bá» thịt chảy xệ rõ rà ng dưới mà mắt và cảm thấy hoảng hốt. Anh vén tay áo pyjama lên để nhìn lại cánh tay mình. Tháºt chẳng có gì lạ khi gã ném búa đã đè dà được nó xuống mặt quầy, bởi vì các bắp thịt giỠđây không còn nữa. Má»™t lá»›p mỡ dầy đã lấp hẳn những bắp thịt đổ rồi còn đâu. Ãnh Sáng Ban Ngà y cởi luôn áo pyjama ra, và khi và o thân thể mình anh lại thấy hoảng hốt. Tháºt chẳng đẹp đẽ gì bởi vì cái bụng săn chắc giỠđây đã phệ hẳn ra. Những mảng thịt tròn trịa giỠđã thay cho những bắp thịt cuồn cuá»™n trên ngá»±c, trên lưng và trên bụng dưới cá»§a anh.
Anh lại ngồi phịch xuống giưá»ng. Trong đầu anh lởn vởn hiện ra những hình ảnh vá» vẻ tráng kiện cá»§a tuổi trẻ, vá» những khổ cá»±c mà anh đã chịu đựng vượt hẳn những ngưá»i khác, vá» những ngưá»i thổ dân và bây chó mà anh đã giục chạy đến rã cả chân trong những ngà y đêm không kịp thở trên các nẻo đưá»ng Alaska, vá» những cuá»™c biểu diá»…n thể lá»±c đã khiến cho tất cả những cư dân khá»e mạnh cá»§a chốn biên thuỳ phải suy tôn anh là m má»™t ông vua.
Tiếp đến là hình ảnh cá»§a tuổi già . Trước mắt anh hiện lên cảnh ông già mà anh đã gặp ở Thung lÅ©ng Ellen lúc ông cụ Ä‘ang leo đồi trong ánh nắng chiá»u rá»±c lá»a, râu tóc bạc phÆ¡, tám mươi tư tuổi mà vẫn còn xách nổi chiếc xô đựng đầy sá»a sá»§i tăm, và trên gương mặt còn Ä‘á»ng lại cái sức nóng hừng há»±c âm ỉ cá»§a má»™t ngà y hè. Äã già rồi mà vẫn còn khá»e như thế đấy. Lá»i ông cụ nói như còn văng vẳng bên tai anh: "Äúng đấy, tám mươi tư tuổi rồi, nhưng vẫn năng nổ hÆ¡n chán vạn kẻ khác. Lão chẳng bao giá» rong chÆ¡i cả. Năm 51, lão vượt Khu đồng bằng vá»›i má»™t đà n bò và đánh bá»n Da Ä‘á», mà lúc đó lão đã có vợ và có bảy con rồi đấy".
Kế đó anh nhá»› đến bà cụ là m nghỠép nho sống giữa cánh rừng lá thấp tại má»™t khu đất đã được khai quang nằm trên triá»n núi, rồi đến anh chà ng Ferguson nhá» thó, kẻ đã từ trong rừng chạy tá»t ra nhanh như má»™t chú thỠđể chặn đưá»ng anh, trước kia đã có thá»i là m chá»§ bút Ä‘iá»u hà nh cả má»™t toà báo lá»›n, váºy mà giỠđây lại bằng lòng sống giữa rừng bên cạnh má»™t con suối núi cùng vá»›i những loại cây ăn trái do anh ta tá»± vun trồng và tỉa tót rất cẩn tháºn. Ferguson đã giải quyết được má»™t vấn Ä‘á». Từ má»™t kẻ ốm yếu nghiện rượu, anh ta đã bá» chạy khá»i tay những bác sÄ© và những chuồng gà đô thị để rồi trở nên căng lên vì khá»e mạnh y như má»™t miếng xốp hút nước đến trÄ©u nặng. Ãnh Sáng Ban Ngà y thầm nghÄ©: Thế đấy, má»™t kẻ ốm Ä‘au quặt quẹo đến mức các bác sÄ© cÅ©ng phải chà o thua mà còn có thể trở thà nh má»™t nhà nông mạnh khá»e như thế, váºy má»™t ngưá»i còn tráng kiện như mình nếu được sống trong hoà n cảnh tương tá»± thì sẽ còn khá»e mạnh biết dưá»ng nà o - Anh chợt nghÄ© đến lúc thân thể anh sẽ trở lại cưá»ng tráng như xưa. Rồi anh liá»n nghÄ© ngay đến Dede và ngồi bệt xuống giưá»ng, tá»± lấy là m ngạc nhiên vì má»™t ý nghÄ© hay ho vừa vụt đến trong đầu.
Anh ngồi không lâu. Äầu óc anh vốn quen là m việc lẹ là ng như má»™t chiếc bẫy thép nên đã hình dung ngay được hết những ý nghÄ© cá»§a cái ý nghÄ© vừa chợt đến vá»›i anh. Nó tháºt lá»›n lao, lá»›n lao hÆ¡n bất cứ Ä‘iá»u gì anh đã từng chứng kiến. Anh đã xem xét nó má»™t cách thẳng thắn, đã để nó và o hai lòng bà n tay láºt Ä‘i láºt lại mà xem xét. Äiá»u đó giản dị đến độ là m anh sung sướng. Anh chợt báºt cưá»i.
Trong anh đã hình thà nh má»™t quyết định, và anh bắt đầu mặc quần áo. Trong lúc Ä‘ang mặc đồ, anh dừng tay để vá»›i lấy ống Ä‘iện thoại. Ngưá»i đầu tiên anh gá»i Ä‘iện thoại là Dede.
Anh nói:
- Sáng nay em đừng đến sở là m. Anh sẽ đến chá»— em ngay bây giá».
Rồi anh quay tiếp những số khác. Anh cho tà i xế đưa ô tô đến. Anh ra lệnh cho Jenes Ä‘em gá»i con Bob và con Sói đến thung lÅ©ng Ellen. Anh cÅ©ng là m Hegan kinh ngạc khi yêu cầu anh ta lục lại giấy chá»§ quyá»n căn trại ở thung lÅ©ng Ellen và cho là m má»™t bản má»›i đứng tên Dede Mason. Anh ta phải há»i lại cho rõ:
- Thưa, ai ạ?
Ãnh Sáng Ban Ngà y thản nhiên đáp:
- Dede Mason. Bộ sáng nay cái điện thoại nà y bị rè sao cả. Tôi đánh vần cho nghe nà y: D-e-d-e M-a-s-o-n. Rõ chưa?
Ná»a giá» sau anh phóng xe như bay đến Berkeley. Lần đầu tiên anh dừng chiếc ô tô đỠto lá»›n cá»§a mình ngay trước nhà trá» cá»§a Dede. Nà ng định tiếp anh tại phòng khách, nhưng anh lắc đầu và hất hà m vá» phÃa phòng riêng cá»§a nà ng và nói:
- Và o trong kia Ä‘i em. Không chá»— nà o khác có thể thÃch hợp vá»›i câu chuyện anh sắp nói cả.
Khi cá»a phòng đã đóng lại, anh đưa tay ôm choà ng lấy Dede. Rồi giữ lấy bá» vai cá»§a Dede, anh nhìn và o mặt nà ng, nói:
- Dede, nếu anh nói với em rằng anh sắp đến sống ở căn trại trong Thung lũng Ellen, rằng anh sẽ không đem theo một xu nà o, mà sẽ lao động để kiếm miếng ăn và không bao giỠtham dự và o canh bạc là m ăn nữa, thì liệu em có theo anh không?
Dede thốt lên má»™t tiếng vui sướng và anh ôm gá»n nà ng và o ngá»±c mình. Nhưng ngay láºp tức nà ng nhÃch ngưá»i vá» chá»— cÅ©. Nà ng nói như ngưá»i bị mất hÆ¡i:
- Em.. em chẳng hiểu gì cả.
- Em chưa trả lá»i anh, nhưng có lẽ cÅ©ng chẳng cần phải trả lá»i là m gì. Chúng ta sẽ cưới nhau ngay bây giá» rồi lên đưá»ng. Anh đã cho gá»i con Bob và con Sói lên đó rồi. Khi nà o thì em chuẩn bị xong?
Dede không nhịn được cưá»i:
- Trá»i Æ¡i. anh là m gì mà gấp gáp quá váºy. Em cứ như bị gió cuốn bay Ä‘i ấy! Mà anh chưa giải thÃch gì cho em hiểu cả?
Ãnh Sáng Ban Ngà y cÅ©ng mỉm cưá»i.
- Em nghe đây nà y, đây là chuyện mà bá»n cá» gian bạc láºn thưá»ng gá»i là "láºt bà i". Giữa anh và em lúc nà y không cần phải vá»n nhau, giả đò hoặc vá»› vẩn nữa. Chúng ta cần nói thẳng vá»›i nhau để hiểu tháºt rõ đòng nhau. Em hãy trả lá»i các câu há»i cá»§a anh trước đã rồi anh sẽ trả lá»i em - Anh ngừng má»™t lúc rồi nói - Mà tháºt ra anh cÅ©ng chỉ có má»™t câu há»i nà y thôi: Em có yêu anh đến mức muốn lấy anh không?
- Nhưng mà … - nà ng ngáºp ngừng.
- Không nhưng vá»›i nhị gì cả, - anh ngắt ngang thẳng thừng - Äã đến lúc chúng ta phải nói thẳng vá»›i nhau thôi. Khi anh nói đến việc hai đứa mình lấy nhau là anh muốn nói chúng ta sẽ cùng lên căn trại ở Thung lÅ©ng Ellen chung sống. Em có yêu anh đủ để cùng anh là m chuyện đó không?
Nà ng nhìn anh má»™t lúc, rồi đôi mi mắt cà ng cụp xuống. Toà n bá»™ con ngưá»i nà ng như muốn nói vá»›i anh là nà ng rất sẵn lòng.
- Váºy thì mình Ä‘i! - Bắp thịt chân anh như vô tình được váºn lên trong động tác sẵn sà ng đưa nà ng Ä‘i vá» phÃa cá»a - Ô tô anh để bên ngoà i. Em đội mÅ© và o rồi ta Ä‘i ngay. không phải chỠđợi gì cả.
Anh cúi xuống gương mặt của nà ng:
- Anh nghĩ là có lẽ em sẽ cho phép, - anh nói tiếp, và hôn nà ng.
Sau đó hỠôm nhau tháºt lâu. Cuối cùng Dede lên tiếng:
- Anh chưa trả lá»i câu há»i cá»§a em. Sao lại có chuyện nà y? Là m sao anh có thể bá» hết công việc cá»§a anh được? Có chuyện gì xảy ra phải không?
- Không, chưa có gì xảy ra cả. Nhưng chắc là sẽ có, liá»n tức thì thôi. Anh đã hiểu ra những Ä‘iá»u em nói, và giỠđây anh thấy ân háºn. Em là Thượng Äế cá»§a anh, và anh sẽ hết lòng táºn tuỵ vì em. Còn má»i chuyện khác muốn ra sao thì ra. Em rất đúng khi nói rằng anh đã biến thà nh má»™t tên nô lệ cá»§a đồng tiá»n, mà má»™t thân anh không thể phục dịch cho hai chá»§ cùng má»™t lúc được, nên anh quyết định từ bỠông chá»§ tiá»n. Anh muốn có em hÆ¡n tất cả tiá»n bạc trên thế gian nà y. Chuyện giản dị có váºy thôi! - Nói xong anh lại xiết chặt nà ng trong vòng tay cá»§a mình. - Bây giá» thì anh có em rồi, phải không? Anh đã có em tháºt rồi, phải không? Còn má»™t Ä‘iá»u nữa anh muốn nói vá»›i em. Anh đã uống xong ly rượu cuối cùng cá»§a Ä‘á»i mình. Em Ä‘ang lấy má»™t tên hÅ© chìm, nhưng chồng em sẽ không như thế. Chẳng bao lâu hắn sẽ biến thà nh má»™t con ngưá»i hoà n toà n khác đến độ em không còn nháºn ra nữa. Khoảng hai tháng nữa, khi chúng ta ta đã lên sống ở căn trại trong Thung cÅ©ng Ellen rồi, má»™t buổi sáng kia, khi thức dáºy em sẽ thấy có má»™t ngưá»i hoà n toà n lạ mặt ở trong nhà em và em sẽ yêu cầu hắn tá»± giá»›i thiệu lại vá»›i em cho mà xem. Em sẽ nói vá»›i hắn: "Tôi là bà Harnish, còn ông là ai?" Lúc đó anh sẽ trả lá»i: "Tôi là em trai cá»§a Elam Harnish vừa từ Alaska vỠđây để dá»± đám táng anh ấy!". Em sẽ há»i lại; "Äám táng nà o váºy cà ? - Và anh sẽ trả lá»i: "Ủa đám táng cái thằng cha Ãnh Sáng Ban Ngà y cá» bạc rượu chè vô tÃch sá»± ấy, cái thằng cha suốt ngà y chỉ lo lao đầu và o chuyện là m ăn đến độ tim hắn phát phì ra mà chết đó, chứ còn đám táng nà o nữa?" Rồi anh sẽ nói tiếp: "Äúng váºy, thưa bà , hắn đã Ä‘i Ä‘á»i nhà ma tháºt rồi, và bây giá» tôi xin được thế chá»— hắn để Ä‘em lại hạnh phúc cho bà đây. Bây giá» nếu như bà cho phép, tôi xin được ra đồng vắt sữa bò trong khi bà chá» dợn bữa ăn sáng".
Nói xong anh liá»n đưa tay nắm lấy tay nà ng như chá»±c kéo nà ng ra cá»a. Khi nà ng rụt lại, anh cúi xuống hôn nà ng tá»›i tấp và lẩm bẩm:
- Trá»i Æ¡i, anh thèm muốn em quá, cô bé ạ. Em đã là m cho ba mươi triệu đô-la cá»§a anh biến thà nh ba mươi xu rồi đấy.
- Thôi, ngồi xuống và tỉnh táo lại Ä‘i nà o, - nà ng thúc giục anh. Äôi má nà ng đỠbừng, cái ánh và ng loé lên trong mắt nà ng sáng hÆ¡n lúc nà o hết.
Nhưng Ãnh Sáng Ban Ngà y đã quyết, và anh chỉ chịu ngồi xuống khi Dede cùng ngồi trong vòng tay cá»§a anh.
- Rồi anh sẽ nói tiếp: "Thưa bà , đúng đấy, cái thằng cha Ãnh Sáng Ban Ngà y kể ra cÅ©ng không đến ná»—i nà o, nhưng để hắn chết Ä‘i cÅ©ng vẫn hay hÆ¡n. Hắn đã cá» những đêm cuá»™n mình trong tấm da thá» nằm ngá»§ dưới trá»i tuyết lạnh để tìm vá» sống chui rúc trong má»™t chuồng gà . Hắn bá» thói quen Ä‘i bá»™ và lao động để nhÃch Ä‘i đâu má»™t bước là lại lên xe và chỉ sống bằng rượu mạnh. Hắn cứ tưởng rằng hắn yêu bà và đã cố hết sức mình vì bà , nhưng tháºt ra thì hắn yêu mấy ly rượu Martini hoặc rượu Whisky, Scotch, yêu tiá»n bạc và hà ng trăm thứ khác hÆ¡n là yêu bà ". Anh cÅ©ng sẽ nói thêm: "Thưa bà , bà hãy nhìn toi tháºt kỹ xem tôi và hắn khác nhau như thế nà o. Bà xem, tôi không nghiện rượu. Tôi chỉ có má»—i má»™t đô-la và bốn mươi đồng xu thôi. Tôi sẽ mua má»™t cái rìu má»›i vì cái cÅ© đã mòn quá rồi. Rồi tôi sẽ yêu bà mưá»i má»™t lần hÆ¡n cái thằng chồng cÅ© cá»§a bà . Bà thấy đấy, thằng cha ấy cứ phì ná»™n ra thôi, còn tôi thì thân thể không có má»™t tẹo mỡ nà o cả. Sau đó anh vén tay áo lên cho em xem và nói: "Thưa bà Harnis, sau khi bà đã có kinh nghiệm vá»›i cái bị tiá»n phì ná»™n già nua đó rồi liệu bà có chịu lấy má»™t kẻ trai trẻ vóc ngưá»i dong dá»ng như tôi không nà o?". Lúc đó em sẽ lau giá»t nước mắt đã khóc cho cái lão Ãnh Sáng Ban Ngà y đáng thương đó Ä‘i rồi vá»›i ánh mắt sẵn sà ng ưng thuáºn, em mỉm cưá»i ngả ngưá»i vá» phÃa anh, và có lẽ anh sẽ đỠmặt lên chút Ãt - vì lúc đó anh là má»™t gã trai trẻ mà , - rồi anh sẽ vòng tay ôm chặt lấy em, như thế nà y nà y, rồi anh - xem nà o, rồi anh sẽ cưới ngưá»i vợ goá cá»§a anh mình, rồi Ä‘i là m má»™t số việc lặt vặt trong nhà trong khi bà ta Ä‘ang báºn nấu ăn.
- Nhưng anh chưa trả lá»i câu há»i cá»§a em mà , - Dede trách anh, rồi đứng dáºy mặt đỠbừng rạng rỡ vì lúc Ãnh Sáng Ban Ngà y vừa nói dứt lá»i là anh lại ôm chầm lấy nà ng.
- Váºy bây giá» em muốn biết gì nà o? - Ãnh Sáng Ban Ngà y há»i.
- Em muốn biết sao lại có chuyện nà y? Sao anh lại có thể bá» hết công việc và o má»™t lúc như thế nà y được? Anh muốn nói gì khi bảo là sẽ có cái gì đó xảy đến liá»n tức thì? Em… - Nói đến đây nà ng ngáºp ngừng và đỠbừng cả mặt - Em đã trả lá»i câu há»i cá»§a anh rồi, anh biết đấy.
- Váºy thì chúng ta hãy cưới nhau Ä‘i nà o, - Ãnh Sáng Ban Ngà y thúc giục, vẻ giá»…u cợt trong lá»i nói hiện rõ trong mắt anh - Em thấy đấy, anh sẽ phải nhưá»ng chá»— cho cái thằng em khoẻ mạnh cá»§a anh, nên có còn sống được bao lâu nữa đâu?
Khi thấy Dede tá» vẻ khói chịu bằng má»™t moué(1), anh chuyển sang giá»ng nghiêm túc:
- Chuyện như vầy nè, Dede ạ. Từ lúc xảy ra cuá»™c khá»§ng hoảng đáng nguyá»n rá»§a nà y, anh phải là m việc cá»±c khổ bằng bốn mươi con ngá»±a. Trong suốt thá»i gian đó thì những Ä‘iá»u em nói vá»›i anh cứ nằm phục sẵn trong đầu anh. Äến sáng nay thì chúng đã hình thà nh hẳn má»™t ý tưởng. Giản dị váºy thôi. Sáng nay, khi thức dáºy anh đã định đến văn phòng, nhưng sau đó lại thôi. Äúng và o lúc đó thì ý tưởng ấy nẩy mầm. Lúc nhìn thấy ánh mặt trá»i chiếu xuyên và o cá»a sổ, anh nghÄ© rằng hôm nay ở vùng đồi trá»i hẳn là phải đẹp. Và anh thấy muốn được cùng em cưỡi ngá»±a ra dạo chÆ¡i ở đó đúng ba mươi triệu lần hÆ¡n là đi đến văn phòng. Nhưng đồng thá»i anh cÅ©ng hiểu là không thể thá»±c hiện được chuyện đó. Mà tại sao váºy? Chỉ tại cái văn phòng đó thôi. Nó không cho phép anh. Tất cả tiá»n bạc cá»§a anh như đứng dá»±ng cả lên ngáng đưá»ng không cho anh là m chuyện ấy. Em cÅ©ng biết là tiá»n bạc thưá»ng ngáng đưá»ng ngưá»i ta như thế đấy. Anh thấy là mình Ä‘ang đứng trước hai con đưá»ng. Má»™t con đưá»ng dẫn đến văn phòng. Con đưá»ng còn lại dẫn đến Berkeley. Và anh đã quyết định Ä‘i theo con đưá»ng đến Berkeley. Anh sẽ không bao giỠđặt chân đến văn phòng nữa. Tất cả như váºy là đã xong, đã được quyết định, và anh sẽ cứ để mặc cho má»i chuyện muốn tan hoang ra sao thì ra. Anh đã dứt khoát rồi. Bây giá» anh đã hiến mình cho má»™t tôn giáo. Äấy chÃnh là thứ tôn giáo có từ ngà n xưa, tôn giáo cá»§a tình yêu và em. Tôn giáo đó xưa hÆ¡n bất kỳ má»™t thứ tôn giáo nà o khác. Nó má»›i tháºt sá»± là Tôn giáo cá»§a Ä‘á»i anh, đúng váºy, nó là Tôn Giáo được viết hoa.
Nà ng nhìn anh rồi bỗng lộ rõ vẻ hoảng hốt.
- Thế ra anh muốn… - nà ng nói
- Anh muốn là m đúng như những Ä‘iá»u anh vừa nói vá»›i em. Anh đã xoá sạch má»i thứ. Anh sẽ để cho chúng muốn tan hoang ra sao thì ra. Khi ba mươi triệu đô-la đứng ngáng trước mặt anh và ra lệnh cho anh không được Ä‘i dạo vá»›i em giữa vùng đồi và o ngà y hôm nay thì anh hiểu là đã đến lúc anh phải quyết định thôi. Và anh đã quyết định. Bây giá» anh chỉ còn có em, có sức khá»e để là m việc cho em, và có cái trại nhỠở Sonoma mà thôi. Mà anh cÅ©ng chỉ cần có ngần đó, chỉ giữ lại có ngần đó, cùng vá»›i con Bob, con Sói, má»™t cái va-li và má»™t trăm bốn mươi bá»™ dây cương Ä‘an bằng lông ngá»±a. Còn tất cả những thứ khác anh bá» hết, bá» hẳn. Chúng chẳng đáng giá gì cả.
Nhưng Dede vẫn cố há»i thêm cho rõ:
- Thế tất cả sư mất mát to lớn nà y liệu có phải là không cần thiết không?
- Cần thiết thứ, anh đã nói vá»›i em rồi. Nếu tiá»n bạc cho rằng nó có thể chắn trước mặt anh và ra lệnh cho anh rằng anh không được cưỡi ngá»±a Ä‘i dạo vá»›i em thì…
Dede ngắt ngang lá»i anh:
- Không, không, anh hãy nghiêm chỉnh má»™t tà xem nà o. Anh hiểu là em không muốn ám chỉ chuyện ấy. Em muốn biết là nếu xét vá» khÃa cạnh thuần tuý cá»§a công việc thì sá»± phá sản nà y có phải là cần thiết không?
Ãnh Sáng Ban Ngà y lắc đầu.
- Em có thể chắc chắn là không phải thế. Vấn dá» chÃnh là ở chá»— đó. Anh từ bá» là m ăn không phải vì cuá»™c khá»§ng hoảng vừa qua buá»™c phải đình chỉ và buông trôi công việc. Anh đã vượt qua và thắng cÆ¡n khá»§ng hoảng thấy rõ. Nhưng anh vẫn bá» là m ăn để em hiểu rằng anh chẳng mà ng gì đến chuyện đó nữa. Chỉ có em là đáng kể thôi, nên anh muốn tham gia và o cuá»™c chÆ¡i nà y cùng vá»›i em, cô bé ạ.
Nghe thấy thế Dede vá»™i lách ngưá»i ra khá»i vòng tay cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y.
- Như váºy thì anh Ä‘iên rồi, Elam ạ.
- Hãy nói như váºy vá»›i anh má»™t lần nữa Ä‘i, - anh thốt lên má»™t cách vui sướng. Những từ đó nghe còn ngá»t ngà o hÆ¡n cả tiếng lẻng xẻng cá»§a bạc triệu!
Nà ng không để ý đến lá»i anh mà cứ nói:
- Äúng là điên rồi. Anh không còn hiểu là anh Ä‘ang là m gì nữa cả.
- Anh hiểu chứ, - Anh Ä‘oan chắc vá»›i nà ng - Anh Ä‘ang nháºn được Ä‘iá»u ao ước lá»›n nhất cá»§a lòng mình. Trá»i Æ¡i, chỉ cần má»™t ngón tay tà xÃu cá»§a em thôi cÅ©ng đáng giá…
- Anh tỉnh táo lại một chút xem nà o.
- Cả Ä‘á»i anh chưa lúc nà o anh lại tỉnh táo như lúc nà y. Anh biết cái anh muốn, và anh Ä‘ang đạt được cái đó. Anh chỉ muốn có em và không khà tá»± do. Anh không muốn đặt chân lên lỠđưá»ng lót đá hoặc áp tai và o Ä‘iện thoại nữa. Anh chỉ muốn có má»™t căn trại nhỠở má»™t trong những nÆ¡i đẹp nhất là Thượng Äế đã tạo láºp và muốn được là m những công việc lặt vặt trong căn trại đó như vắt sữa, chẻ cá»§i tắm cho ngá»±a, cuốc đất và những chuyện khác nữa. Và anh muốn được cùng sống vá»›i em trong căn trại đó. Anh chán nản má»i chuyện rồi, mệt má»i lắm rồi. Phải nói anh là má»™t con ngưá»i may mắn nhất trên cõi Ä‘á»i bởi vì anh đã dó được cái mà tiá»n bạc không tà i nà o mua được, ba mươi triệu hay là ba mươi xu cÅ©ng chẳng…
Có tiếng gõ cá»a ngắt ngang lá»i anh. Trong khi Dede ra khá»i phòng để trả lá»i Ä‘iện thoại, anh còn lại má»™t mình ngắm nhìn bức tượng Thần Vệ Nữ khom mình và tất cả những đồ váºt đẹp đẽ khác má»™t cách thÃch thú. Khi vá» phòng, Dede nói:
- Ông Hegan nói Ä‘iện thoại tá»›i. Ông ta Ä‘ang chá» anh ở đầu dây đấy. Ông ta nói có chuyện rất quan trá»ng.
Ãnh Sáng Ban Ngà y lắc đầu mỉm cưá»i.
- Em ra nói với anh ta là hãy cúp máy đi. Anh đã không còn liên hệ vì với văn phòng nữa rồi, và chẳng muốn nghe bất cứ chuyện gì nữa cả.
Một phút sau nà ng trở lại, nói:
- Ông ta không chịu. Ông ta bảo em báo lại vá»›i anh là Unwin và Harrison Ä‘ang chá» gặp anh ở văn phòng. Ông Hegan nói là Grimshaw và Hodgkins Ä‘ang gặp khó khăn, dưá»ng như há» sắp sáºp tiệm đến nÆ¡i rồi đấy. Hình như ông ta cÅ©ng nói là anh phải bảo vệ cho há» hay sao ấy.
Tin tức nà y tháºt khá»§ng khiếp. Cả Unwin và Harrison Ä‘á»u là đại diện cho những liên Ä‘oà n ngân hà ng lá»›n, và anh biết nếu Grimshaw và Hodgkins mà sáºp tiệm thì chúng sẽ liá»n kéo theo má»™t số cÆ¡ sở nữa cÅ©ng sáºp tiệm và là m cho tình hình rắc rối chung thêm nghiêm trá»ng. Nhưng Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn mỉm cưá»i lắc đầu và bắt chước cái lối nói mà anh hay dùng trong văn phòng nghe đến là nhà m tai để nói vá»›i Dede:
- Cô Mason, xin cô vui lòng báo lại vá»›i ông Hegan là chẳng có gì dÃnh dáng đến tôi cả, và bảo ông ta nên cúp máy Ä‘i thôi.
- Nhưng anh là m như vạy là không được, - nà ng năn nỉ.
- Em nhìn anh đây nà y, - anh nghiêm giá»ng trả lá»i.
- Trá»i Æ¡i, anh Elam!
- Em hãy gá»i anh như thế nữa Ä‘i, - anh thốt lên - Hãy gá»i anh như thế má»™t lần nữa thì cả chục cái Grimshaw và Hodgkins có vỡ nợ cÅ©ng chẳng nhằm nhò gì.
Anh đưa tay nắm lấy tay nà ng và kéo nà ng vá» phÃa anh.
- Thôi em cứ mặc kệ Hegan chỠở đầu dây cho đến khi nà o anh ta chán thì thôi. Và o má»™t ngà y như thế nà y thì chúng ta không nên phà má»™t giây nà o vì anh ta cả. Anh ta chỉ yêu sách vở và đồ váºt mà thôi, nhưng anh thì lại Ä‘ang ôm trong tay mình má»™t phụ nữ sống động chẳng bao giá» chịu sá»± kiá»m thúc gò ép nhưng lúc nà o cÅ©ng yêu anh tha thiết.
Chú thÃch:
(1) (tiếng Pháp trong nguyên văn): cái bĩu môi
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 04:00 PM .