Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 16-04-2008, 09:41 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 30

Milady



D Artagnan vẫn bám theo Milady mà không để cho nàng biết được. Chàng thấy nàng lên xe và nghe thấy tiếng ra lệnh cho tên đánh xe đi vỠcửa ô Saint-Germain.
Nhưng thật là vô ích khi cố chạy bộ bám theo một chiếc xe chạy nước kiệu do hai con ngựa lực lưỡng kéo, D Artagnan đành trở vỠphố Fréjus.
- Ở phố Sông Sein chàng gặp Planchet Ä‘ang dừng chân trước cá»­a hàng bánh ngá»t và có vẻ còn Ä‘ang đê mê vá»›i má»™t ổ bánh mì sữa hình dáng rất ngon lành.
Chàng ra lệnh cho gã đóng yên hai con ngựa trong chuồng ngựa của ông De Treville, một con cho chàng, một con cho gã rồi đến gặp chàng ở nhà Athos. Ông De Treville đã cho phép chàng muốn dùng ngựa của ông lúc nào cũng được.
Planchet Ä‘i vá» phía phố Chuồng chim câu, và D Artagnan vá» phố Fréjus. Athos vẫn ở nhà, Ä‘ang ngồi buồn uống cạn những chai rượu nho Tây Ban Nha nổi tiếng chàng mang vá» trong chuyến Ä‘i tá»›i PicaÄ‘i. Chàng ra hiệu cho Grimaud mang má»™t cốc cho D Artagnan và Grimaud vâng lá»i theo thưá»ng lệ.
D Artagnan kể lại cho Athos nghe tất cả những gì đã diá»…n ra ở nhà thá» giữa Porthos và bà biện lý, và có thể, lúc này, ngưá»i bạn cá»§a há» Ä‘ang Ä‘i sắm quân trang như thế nào.
Nghe hết chuyện, Athos trả lá»i:
- Còn tôi, tôi hoàn toàn yên trí sẽ không phải là đàn bà bá» ra trả tiá»n yên cương cho tôi đâu.
- Nhưng tuy nhiên, đẹp trai, lịch thiệp, đại lãnh chúa như anh, thì sẽ chẳng công chúa, hoàng hậu nào thoát khá»i những mÅ©i tên tình ái cá»§a anh đâu.
- Ôi cái cậu D Artagnan trẻ ngưá»i non dạ này! - Athos vừa nói vừa nhún vai.
Và chàng ra hiệu cho Grimaud mang chai rượu thứ hai đến.
Cùng lúc đó, Planchet thập thò qua chiếc cửa hé mở báo cho chủ mình biết hai con ngựa đã tới đây.
- Ngá»±a nào vậy? - Athos há»i.
- Hai con ông De Treville cho tôi mượn để đi dạo và với lũ ngựa này tôi sẽ làm một chuyến đến Saint-Germain.
- Và cậu định làm gì ở chá»— Saint-Germain? - Athos lại há»i thêm.
- Thế là D Artagnan liá»n kể cuá»™c gặp gỡ trong nhà thá», và chàng đã gặp lại cái ngưá»i đàn bà Ä‘i cùng vị lãnh chúa mặc áo choàng Ä‘en và có sẹo ở thái dương như thế nào, ngưá»i đàn bà đó là mối bận tâm vÄ©nh viá»…n cá»§a chàng.
- Có nghÄ©a là cậu đã phải lòng ngưá»i đàn bà này cÅ©ng như đối vá»›i bà Bonacieux chứ gì - Athos vừa nói vừa nhún vai khinh thị như thể chàng lấy làm thương hại cho sá»± yếu Ä‘uối cá»§a con ngưá»i.
- Tôi hả, không Ä‘á»i nào! - D Artagnan hét lên - Tôi chỉ tò mò muốn làm sáng tá» cái bí mật mà bà ta gắn kết vá»›i nó. Tôi không biết tại sao tôi cứ hình dung ra ngưá»i đàn bà tôi hoàn toàn không quen biết đó và con ngưá»i mặc áo choàng Ä‘en cÅ©ng hoàn toàn không quen biết tôi lại có ảnh hưởng đến Ä‘á»i tôi.
- Thật ra, cậu có lý đấy - Athos nói - tôi không biết má»™t ngưá»i đàn bà nào Ä‘ang để bõ công Ä‘i tìm khi nàng đã mất tăm mất tích. Bà Bonacieux đã mất tăm, thì mặc kệ bà ta, rồi bà ta sẽ tìm được đưá»ng vá».
- Không, Athos, anh nhầm rồi! - D Artagnan nói - Tôi yêu nàng Constance đáng thương cá»§a tôi hÆ¡n bao giá» hết và nếu tôi biết nàng ở nÆ¡i đâu, dù ở tận cùng thế giá»›i tôi cÅ©ng sẽ Ä‘i ngay để cứu thoát nàng khá»i bàn tay kẻ thù cá»§a nàng. Nhưng tôi không biết ở đâu, má»i sá»± tìm kiếm cá»§a tôi Ä‘á»u vô ích. Anh còn muốn gì nào? Thì cÅ©ng phải giải khuây đã chứ.
- Vậy thì đi mà giải khuây với Milady, D Artagnan thân mến ạ, nếu việc đó làm cậu thích thú, thì tôi xin hết lòng mong cho cậu đấy.
- Nghe đây, anh Athos - D Artagnan nói - vì anh cứ tự nhốt kín mình ở đây như là bị cầm tù ấy, hãy lên ngựa cùng đi dạo với tôi đến Saint-Germain có hơn không.
- Bạn thân mến - Athos đáp - Tôi lên ngựa khi nào tôi có ngựa, nếu không tôi cuốc bộ.
- Thôi Ä‘i! - D Artagnan vừa trả lá»i vừa mỉm cưá»i vá» cái giá»ng chán Ä‘á»i cá»§a Athos, mà nếu là cá»§a má»™t ngưá»i khác chắc hẳn đã làm chàng bị tổn thương - Tôi không kiêu hãnh như anh đâu, tôi cưới bất cứ con ngá»±a nào tôi gặp. Thôi thế, đành tạm biệt vậy, anh Athos thân mến.
- Tạm biệt, - chàng ngự lâm quân vừa nói vừa ra hiệu cho Grimaud mở nút chai rượu gã vừa mang tới.
D Artagnan và Planchet cùng nhảy lên yên vừa thẳng đưá»ng tá»›i Saint-Germain.
Suốt dá»c đưá»ng, những gì mà Athos nói vá» bà Bonacieux lại trở lại trong tâm trí chàng. Cho dù D Artagnan tính tình không Ä‘a cảm mấy, cô hàng xén xinh đẹp vẫn để lại má»™t ấn tượng thật sá»± trong trái tim chàng. Và như chàng đã nói, chàng sẵn sàng Ä‘i đến tận cùng thế giá»›i để tìm nàng. Nhưng thế giá»›i lại có nhiá»u chá»— tận cùng, sở dÄ© như vậy vì nó tròn, thành thá»­ chàng không biết quay vá» phương nào mà tìm.
Trong khi chỠđợi, chàng Ä‘ang muốn cố hiểu xem Milady kia là ngưá»i thế nào. Milady đã nói vá»›i ngưá»i mặc áo choàng Ä‘en.
Vậy là nàng quen biết hắn. Thế mà trong tâm trí D Artagnan, chính tên mặc áo choàng Ä‘en đã bắt cóc bà Bonacieux lần thứ hai, cÅ©ng như hắn đã từng bắt cóc nàng lần thứ nhất. Như vậy là D Artagnan chỉ nói dối má»™t ná»­a, tức chẳng nói dối bao nhiêu khi chàng nói Ä‘i tìm kiếm Milady cÅ©ng là đồng thá»i tìm kiếm nàng Constance.
Vừa Ä‘i vừa nghÄ© như thế, vừa thỉnh thoảng thúc ngá»±a, D Artagnan Ä‘i hết Ä‘oạn đưá»ng và đã đến Saint-Germain.
Chàng Ä‘i men theo tòa nhà mà mưá»i năm sau Louis XIV ra Ä‘á»i ở đó Rồi chàng Ä‘i xuyên qua má»™t phố vắng, nhìn trái, nhìn phải xem có nhận ra dấu vết gì cá»§a mỹ nhân ngưá»i Anh không, thì ở tầng trệt má»™t ngôi nhà xinh đẹp, theo thói quen thá»i buổi đó không có cá»­a sổ trông ra đưá»ng phố, chàng thấy xuất hiện má»™t gương mặt quen quen. Gương mặt quen đó Ä‘ang Ä‘i dạo trên má»™t loại thá»m cây Ä‘ang nở hoa. Planchet nhận ra hắn trước liá»n nói vá»›i D Artagnan:
- Này ông chủ, ông không nhớ ra bộ mặt đang ngơ ngơ ngác ngác kia ư?
- Không - D Artagnan nói - Tuy nhiên ta tin chắc đây không phải là lần đầu ta nhìn thấy gương mặt ấy.
- Mẹ kiếp, tôi thì tôi tin chắc - Planchet nói - đấy chính là tên Luybanh tá»™i nghiệp, ngưá»i hầu cá»§a Bá tước De Wardes mà cách đây má»™t tháng, ông đã sắp xếp cho ông ta rất là chu đáo ở Cale, trên đưá»ng tá»›i dã thá»± cá»§a ông trấn thá»§ ấy.
- À, phải rồi - D Artagnan nói - giỠthì ta nhận ra hắn rồi.
- Anh có tin hắn cũng nhận ra anh không?
- Ông chá»§ ạ, lúc đó nó Ä‘ang rối tinh, rối mù, tôi ngá» nó khó có thể nhá»› được má»™t Ä‘iá»u gì rõ ràng vá» tôi.
- Này, thế thì đến gạ chuyện với hắn đi - D Artagnan nói - và thăm dò xem liệu chủ hắn có ngoẻo không.
Planchet xuống ngá»±a, Ä‘i thẳng đến chá»— Luybanh. Quả nhiên hắn không nhận ra gã, và hai chàng hầu trò chuyện vá»›i nhau vá»›i tình hữu hảo nhất trên Ä‘á»i. Trong khi đó, D Artagnan xua hai con ngá»±a vào trong má»™t ngõ hẻm rồi Ä‘i vòng theo má»™t ngôi nhà để trở lại đứng sau hàng rào cây phỉ tham dá»± cuá»™c chuyện trò cá»§a hai ngưá»i kia.
Quan sát sau hàng rào được má»™t lúc, chàng nghe thấy tiếng xe ngá»±a và thấy chiếc xe cá»§a Milady đỗ lại ngay trước mặt chàng. Không còn nhầm vào đâu được, Milady Ä‘ang ngồi trong xe, D Artagnan cúi ngưá»i xuống nấp sau cổ ngá»±a để trông thấy hết mà không bị lá»™ diện.
Milady thò đầu tóc vàng hoe ra khá»i cá»­a xe ra lệnh cho cô gái hầu phòng cá»§a mình.
Cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi đến hăm hai tuổi, hoạt bát, lanh lợi, xứng đáng là ngưá»i hầu gái cá»§a bậc mệnh phụ, Ä‘ang ngồi ở chá»— bậc lên xe theo tục lệ thá»i đó, liá»n nhảy xuống Ä‘i vá» phía cái thá»m cây hoa nÆ¡i D Artagnan bắt gặp Luybanh.
D Artagnan đưa mắt nhìn theo cô ngưá»i hầu và thấy cô Ä‘i vá» phía cái thá»m. Nhưng vô tình trong nhà có lệnh gá»i Luybanh, thành thá»­ còn trÆ¡ lại Planchet Ä‘ang nhìn quanh bốn phía xem chá»§ mình biến Ä‘i đằng nào.
Cô gái hầu phòng đến gần Planchet mà cô tưởng nhầm là Luybanh và đưa cho gã một thư ngắn:
- Gửi cho chủ anh đấy - Cô nói.
- Cho chá»§ tôi? - Planchet ngạc nhiên há»i lại.
- Vâng và rất vội đấy. Vậy cầm lấy mau lên.
- Thế rồi, nàng như chạy trốn vỠphía cỗ xe lúc này đã quay đầu lại vỠphía đã đến. Cô gái nhảy lên bậc xe và cái xe đi mất.
Planchet lật Ä‘i lật lại mẩu giấy, rồi theo thói quen vâng lá»i má»™t cách thụ động, gã nhảy từ bậc thá»m xuống luồn vào ngõ hẻm, và được độ hai mươi bước chân thì gặp D Artagnan đã chứng kiến hết và Ä‘ang đến trước mặt gã.
- Ông chủ, gửi cho ông đây - Planchet nói và giơ bức thư ra.
- Cho ta? - D Artagnan nói. - Anh có chắc không?
- Mẹ kiếp! Tôi chắc quá đi chứ, con hầu gái nó bảo: "Gửi cho chủ anh đấy!". Tôi có chủ nào khác ngoài ông nào? Thế đấy… Cái con gái hầu ấy, quả tình, nó xinh và thanh mảnh quá đi mất.
D Artagnan mở thư ra Ä‘á»c những hàng chữ sau:
"Má»™t ngưá»i quan tâm đên ông hÆ¡n cả những gì ngưá»i ấy có thể nói ra, muốn biêt ngày nào ông sẽ thích dạo chÆ¡i trong rừng. Ngày mai, ở khách sạn Cánh đồng tấm thảm vàng, má»™t tên hầu mặc áo đỠquần Ä‘en sẽ đợi thư trả lá»i cá»§a ông".
- á»’, ồ! - D Artagnan tá»± nhá»§ - thế là hÆ¡i rõ rồi đây. Hình như Milady và ta Ä‘á»u nhá»c lòng vì sức khá»e cá»§a cùng má»™t con ngưá»i thì phải.
- Này Planchet, cái ông De Wardes quý hóa ấy ra sao rồi? Ông ta không ngoẻo đấy chứ?
- Không, thưa ông, ông ta khá»e như má»™t ngưá»i có thể chịu nổi bốn nhát gươm đâm vào ngưá»i, bởi ông đã xỉa bốn nhát miá»…n chê cho vị quý tá»™c thân mến ấy và ông ấy vẫn còn yếu vì mất nhiá»u máu quá. Như tôi đã nói vá»›i ông chá»§ đấy. Luybanh không nhận ra tôi, nên đã kể cho tôi nghe từ đầu đến cuối cuá»™c mạo hiểm cá»§a chúng ta.
- Tốt lắm, Planchet, anh đúng là vua cá»§a những ngưá»i hầu đó, bây giá» lên ngá»±a thôi và Ä‘uổi kịp cá»— xe.
CÅ©ng không lấy gì làm lâu lắm, chỉ độ dăm phút hỠđã bắt gặp chiếc xe dừng lại bên trái vệ đưá»ng. Má»™t kỵ sÄ© ăn mặc sang trá»ng đứng ở cá»­a xe.
Câu chuyện giữa Milady và ngưá»i kỵ sÄ© đó rất sôi nổi đến ná»—i D Artagnan dừng ngá»±a phía bên kia cá»— xe mà không ai ngoài cô hầu gái xinh đẹp biết chàng có mặt.
Cuá»™c nói chuyện được diá»…n ra bằng tiếng Anh, thứ tiếng D Artagnan chẳng hiểu gì, nhưng cứ theo giá»ng Ä‘iệu, chàng tin là mình Ä‘oán được mỹ nhân ngưá»i Anh Ä‘ang rất tức giận. Nàng dứt chuyện bằng má»™t Ä‘iệu bá»™ khiến chàng chẳng còn nghi ngá» gì nữa vá» bản chất cá»§a cuá»™c chuyện trò: đó chính là cú đập quạt mạnh đến ná»—i cái đồ mỹ nghệ nhá» bé cá»§a phụ nữ ấy bay lên thành nghìn mảnh.
Ngưá»i kỵ sÄ© phá lên cưá»i chừng như càng làm Milady thêm tức tối D Artagnan nghÄ© đây là lúc nên can thiệp. Chàng lại gần cá»­a xe bên kia, lá»… phép ngả mÅ© chào:
- Thưa bà, bà cho phép tôi được phục vụ bà chứ? Tôi thấy hình như ông kỵ sĩ đây làm bà tức giận. Thưa bà, bà chỉ cần nói một tiếng, tôi xin đảm nhiệm trừng phạt ông ta vỠtội thiếu lịch sự với bà.
Mới nghe, Milady đã quay lại ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ và khi chàng vừa nói dứt thì nàng nói bằng một thứ tiếng Pháp rất sõi:
- Thưa ông, tôi sẽ rất cảm động được đặt mình dưới sá»± che chở cá»§a ông nếu ngưá»i cãi nhau vá»›i tôi không phải là em tôi.
- À, vậy xin thứ lỗi cho tôi - D Artagnan nói - thưa bà, bà cũng hiểu là tôi không rõ chuyện đó.
- Ngưá»i kỵ sỹ mà Milady đã chỉ ra là há» hàng đó cúi xuống ngang tầm cá»­a xe hét lên:
- Cái tên bố nhắng ấy làm sao lại xen chuyện vào; tại sao nó không xéo Ä‘i theo đưá»ng cá»§a nó.
D Artagnan vá» phía mình, cÅ©ng cúi xuống cổ ngá»±a trả lá»i chõ vào cá»­a xe.
- Có ông má»›i là đồ bố nhắng ấy. Ta không Ä‘i đưá»ng cá»§a ta vì ta thích dừng lại ở đây.
Ngưá»i kỵ sỹ nói má»™t câu tiếng Anh vá»›i chị gái.
- Ta nói vá»›i ông bằng tiếng Pháp - D Artagnan nói - Ta yêu cầu ông vui lòng trả lá»i ta bằng thứ tiếng ấy. Ông là em cá»§a bà ấy thì mặc ông, nhưng may thay ông lại không phải là em cá»§a ta.
Ngưá»i ta đã tưởng rằng Milady cÅ©ng sợ sệt như phụ nữ thưá»ng tình, sẽ xen vào ngay từ lúc bắt đầu có chuyện khích bác để ngăn không cho nàng nhảy tá»t vào mãi tít trong cuối xe và lạnh lùng bảo tên đánh xe:
- VỠngay khách sạn.
Cô hầu gái xinh đẹp liếc mắt nhìn lo lắng vỠphía D Artagnan mà dáng vẻ khôi ngô của chàng hình như đã ảnh hưởng đến cô.
Cá»— xe phóng Ä‘i để lại hai ngưá»i đàn ông đối mặt nhau không còn trở ngại vật chất nào ngăn cách há» nữa.
- Ngưá»i kỵ sÄ© định quay ngưá»i Ä‘i theo chiếc xe, nhưng D Artagnan, cÆ¡n giận đã sôi lên và càng tăng thêm nữa khi nhận ra ở hắn là tên ngưá»i Anh ở Amiêng đã thắng chàng con ngá»±a và suýt nữa đã thắng Athos cả chiếc nhẫn kim cương cá»§a chàng liá»n nhảy tá»›i nắm lấy cương ngá»±a ngăn hắn lại.
- Này, ông Æ¡i - chàng nói - Ông hình như còn bố nhắng hÆ¡n ta bởi ông làm ra vẻ đã quên giữa chúng ta đã có má»™t cuá»™c cãi nhau nho nhá».
- À, à! - Tên ngưá»i Anh nói - Chính là ông, thầy cá» bạc. Vậy là ông cứ luôn luôn phải chÆ¡i hoặc trò này hoặc trò khác hay sao?
- Phải, và việc đó khiến ta nhớ ra là ta phải gỡ lại. Rồi chúng ta sẽ thấy mà, ông bạn thân mến, ông chơi gươm cũng khéo như chơi hộp xúc xắc đấy chứ?
- Ông thấy rõ là tôi không mang theo gươm - Tên ngưá»i Anh nói - Ông định tá» ra can trưá»ng để chống lại má»™t ngưá»i không vÅ© khí chăng?
- Ta hy vá»ng ông để nó ở nhà - D Artagnan đáp lại - Dẫu sao ta cÅ©ng có hai thanh và nếu ông muốn, ta sẽ chÆ¡i vá»›i ông bằng má»™t trong hai thanh.
- Vô ích thôi. Tôi cÅ©ng mang theo đủ má»i dụng cụ đó.
- Vậy thì? Ông quý tá»™c danh giá cá»§a ta Æ¡i - D Artagnan nói tiếp ông hãy chá»n thanh dài nhất ấy và tối nay hãy mang đến cho ta xem…
- Ông thích ở đâu?
- Äằng sau vưá»n Luýchxămbua, đó là má»™t khu rất đẹp cho những cuá»™c dạo chÆ¡i thuá»™c loại mà ta đỠnghị vá»›i ông.
- ÄÆ°á»£c, sẽ có mặt!
- Ông thích mấy gi�
- Sáu giá».
- Nhân thể, ông cÅ©ng có thể có má»™t vài ngưá»i bạn chứ?
- á»’, tôi có những ba Ä‘á»u sẽ rất vinh dá»± được chÆ¡i cùng bên vá»›i tôi.
- Ba à? Càng tốt! Thế là tương ngộ rồi! - D Artagnan nói - Cũng đúng số bên này.
- Bây giỠông là ai? - Tên ngưá»i Anh há»i.
- Ta là D Artagnan, quý tộc Gascogne, phục vụ trong cận vệ đội, đại đội ông des Essarts. Còn ông?
- Ta là Huân tước De Winter, nam tước vùng Sépfin(1).
- Vậy thì thưa ông Nam tước, ta sẽ xin hầu ông - D Artagnan nói - cho dù ông có những cái tên rất khó nhớ.
Rồi chàng thúc ngá»±a phi nước đại, theo con đưá»ng phóng vá» Paris.
D Artagnan xuống ngá»±a ngay tại nhà Athos như chàng vẫn thưá»ng làm trong những trưá»ng hợp tương tá»±.
Chàng thấy Athos đang nằm trên một chiếc ghế dài để đợi quân trang tự nó phải tìtn đến mình như anh đã nói.
Chàng liá»n kể hết cho anh chuyện vừa xảy ra chỉ trừ có bức thư cá»§a ông De Wardes.
Athos rất vui thích khi biết mình sắp được đánh nhau vá»›i má»™t tên ngưá»i Anh. Có thể nói đó là giấc mÆ¡ cá»§a anh.
Há» cho ngưá»i hầu Ä‘i tìm ngay Porthos và Aramis và cho mấy ngưá»i này biết rõ tình hình.
Porthos rút gươm ra khá»i vá» và đâm chém bức tưá»ng, thỉnh thoảng lại lùi lại, nhún nhảy như má»™t vÅ© công, Aramis vẫn luôn làm thÆ¡, chui vào thư phòng cá»§a Athos và yêu cầu đừng quấy rầy mình nữa cho đến lúc phải tuốt gươm khá»i vá».
Athos ra hiệu cho Grimaud bê má»™t chai rượu ra. Còn D Artagnan thì Ä‘ang tá»± mình vạch má»™t kế hoạch nhá» sau đây sẽ thá»±c hiện, má»™t kế hoạch hứa hẹn má»™t chuyến phiêu lưu thú vị biểu hiện bằng những nụ cưá»i chốc chốc lại hiện lên làm rạng rỡ bá»™ mặt mÆ¡ màng.

Chú thích:
(1) Trong hàng ngÅ© quý tá»™c Vương quốc Anh chỉ có thể có Bá tước, Công tước vùng nào đó, còn Nam tước là tước hiệu gắn vá»›i tên ngưá»i, tên chức vụ, không có Nam tước vùng.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #32  
Old 16-04-2008, 09:42 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 31

Ngưá»i Anh và ngưá»i Pháp



Äến giá» hẹn, bá»n há» cùng vá»›i bốn ngưá»i hầu Ä‘i đến má»™t mảnh đất rào kín thả dê, phía sau vưá»n Luychxămbua, Athos cho ngưá»i chăn dê má»™t đồng tiá»n để y lánh ra nÆ¡i khác. Bá»n ngưá»i hầu được giao việc canh phòng.
Má»™t lúc sau, má»™t toán cÅ©ng lặng lẽ đến gần, vào đó, gặp mấy ngưá»i lính ngá»± lâm, rồi theo những thá»§ tục nước ngoài, hai bên giá»›i thiệu nhau.
Bá»n Anh Ä‘á»u là những ngưá»i thuá»™c phẩm trật cao, nên những cái tên kỳ quái cá»§a địch thá»§ không những làm há» ngạc thiên, mà còn lo ngại nữa.
Nghe ba ngưá»i xưng tên, Huân tước De Winter nói:
- Những tên như thế thì chúng tôi biết các ông là ai, và chúng tôi sẽ không giao chiến vá»›i những cái tên như thế đâu. Äó là tên cá»§a lÅ© chăn cừu.
- Huân tước, ông đoán đúng đấy, đấy là những tên giả cả thôi - Athos nói.
- Như thế chỉ càng khiến chúng tôi muốn biết những tên thật? - Gã ngưá»i Anh nói.
- Các ông đã đánh bạc với chúng tôi mà có biết tên chúng tôi tâu Athos nói - với danh hiệu gì các ông thắng của chúng tôi hai con ngựa nào?
- Äúng vậy, nhưng lúc ấy chúng tôi chỉ liá»u những đồng vàng thôi. Lần này chúng tôi Ä‘em máu ra liá»u. Ngưá»i ta chÆ¡i bạc vá»›i cả thiên hạ, nhưng ngưá»i ta chỉ giao chiến vá»›i những ngưá»i cùng đẳng cấp.
- Äúng lắm! - Athos nói. - Và chàng túm lấy má»™t kẻ trong bốn ngưá»i Anh sẽ phải đấu vá»›i chàng rồi nói nhá» tên mình cho gã.
Porthos và Aramis cùng làm như thế.
- Như thế đã thá»a mãn ông chưa? - Athos nói vá»›i đấu thá»§ - Và ông thấy ta đã là má»™t đại lãnh chúa để cho phép ta được so gươm vá»›i ông chứ?
- Phải, thưa ông - Tên ngưá»i Anh vừa nói vừa nghiêng mình đáp lá»…
- Vậy thì, bây giá», ông có muốn ta nói cho ông má»™t Ä‘iá»u không? - Athos lạnh lùng nói tiếp.
- Äiá»u gì? - Gã ngưá»i Anh há»i.
- Là Ä‘iá»u nhẽ ra ông đừng đòi ta cho biết tên thì tốt hÆ¡n.
- Tại sao vậy.
- Bởi ngưá»i ta tưởng ta đã chết, vì ta có những lý do để mong muốn ngưá»i ta không biết ta còn Ä‘ang sống và ta sẽ buá»™c lòng phải giết ông để bí mật cá»§a ta khá»i tung tóe ra.
Gã ngưá»i Anh nhìn Athos tưởng chàng đùa, nhưng Athos không đùa má»™t chút nào.
- Các vị! - Athos vừa nói với đồng đội vừa tới phía các địch thủ - Chúng ta sẵn sàng cả rồi chứ?
- Rồi - Cả ngưá»i Anh và ngưá»i Pháp đồng thanh trả lá»i.
- Vậy, hãy phòng thá»§ - Athos nói, và lập tức tám thanh gươm lóe sáng trong ánh trá»i tà và cuá»™c giao chiến bắt đầu vá»›i má»™t sá»± ác liệt hoàn toàn đương nhiên giữa những kẻ từng hai lần thù địch.
Athos xỉa gươm đúng phép và bình tĩnh như trong phòng luyện.
Porthos chắc chắn đã sá»­a chữa được cái bệnh quá chá»§ quan trong cuá»™c phiêu lưu ở Săngtily, chÆ¡i những đưá»ng kiếm rất hiểm và rất thận trá»ng.
Aramis còn phải làm cho xong đoạn ba thi khúc của mình nên tỠra rất vội, muốn xong chóng vánh.
Athos là ngưá»i đầu tiên giết chết địch thá»§: chàng chỉ đâm hắn có má»™t mÅ©i, nhưng như chàng đã báo trước, đó là má»™t mÅ©i tá»­ thương, mÅ©i gươm xuyên qua tim.
Porthos là ngưá»i thứ hai hạ đối thá»§ cá»§a mình lăn xuống cá».
Chàng đã đâm thá»§ng đùi hắn. Vì gã ngưá»i Anh này không tiếp tục kháng cá»± nữa, gã đã trao gươm cho chàng nên Porthos hai tay dìu gã và đưa gã lên xe.
Aramis dồn ép đối thá»§ mãnh liệt, và sau khi đã bị vỡ thế trận năm chục bước, cuối cùng hắn co cẳng chạy và biến mất trước những tiếng hò reo chế giá»…u cá»§a bá»n ngưá»i hầu. Còn D Artagnan, chàng chỉ hoàn toàn đánh phòng thá»§, rồi khi thấy đối thá»§ đã quá mệt, bằng má»™t cú đánh tạt cá»±c mạnh chàng làm bay gươm đối thá»§. Gã nam tước, thấy bị mất gươm nhảy lùi hai ba bước vá» phía sau, nhưng trượt chân, ngã lá»™n ngá»­a.
D Artagnan nhảy phá»t tá»›i tì mÅ©i gươm vào há»ng gã.
- Ta có thể giết ông - Chàng nói vá»›i ngưá»i Anh - và ông đã hoàn toàn trong tay ta, nhưng vì tình yêu vá»›i chị gái ông, ta tha chết cho ông.
D Artagnan vui sướng đến cá»±c độ. Chàng vừa thá»±c hiện xong kế hoạch đã vạch trước, và sá»± tiến triển cá»§a kế hoạch làm rạng rỡ những nụ cưá»i trên khuôn mặt chàng.
Ngưá»i Anh, vui mừng được xá»­ lý việc này vá»›i má»™t con ngưá»i rất chi cao thượng, liá»n ôm siết D Artagnan trong vòng tay và không ngá»›t mồm tâng bốc mấy chàng ngá»± lâm quân. Rồi vì đối thá»§ cá»§a Porthos đã ở trong xe, còn tên cá»§a Aramis đã biến vô tăm tích, má»i ngưá»i chỉ còn nghÄ© đến kẻ đã chết.
Vì Porthos và Aramis lá»™t quần áo hắn ra hy vá»ng vết thương không gây tá»­ vong, má»™t túi tiá»n lá»›n rÆ¡i ra khá»i Ä‘ai lưng.
D Artagnan nhặt và đưa cho Huân tước De Winter. Gã ngưá»i Anh nói:
- Ông muốn tôi làm cái chết tiệt gì vá»›i túi tiá»n này?
- Ông trả cho gia đình ông ta - D Artagnan nói.
- Gia đình ông ta quan tâm lắm đến món vặt ấy ư? HỠđược thừa hưởng mưá»i lăm nghìn louis vàng lợi tức. Ông cứ giữ lấy cho các ngưá»i hầu cá»§a các ông.
D Artagnan đút túi tiá»n vào túi mình.
- Và bây giá», ông bạn trẻ cá»§a tôi, bởi tôi hy vá»ng ông cho phép tôi được gá»i ông như vậy - Huân tước De Winter nói - ngay tối nay, nếu ông muốn, tôi sẽ giá»›i thiệu ông vá»›i chị gái tôi, phu nhân Clericss, bởi vì tôi muốn đứng vá» phía chị ấy, chị ấy cÅ©ng hết lòng ưu ái vá»›i ông, và vì chị ấy không phải là kém cá»i lắm ở trong triá»u, có thể trong tương lai chị ấy chỉ nói má»™t tiếng, không phải là không có ích vá»›i ông đâu.
D Artagnan khoái trí đến đỠmặt, nghiêng mình tỠý hoan nghênh. Trong khi đó, Athos lại gần nói nhỠvào tai D Artagnan:
- Cậu định làm gì vá»›i cái túi tiá»n đó?
- Ồ, tôi định trả lại anh thôi mà, anh Athos thân mến.
- Trả tôi hả? Tại sao vậy?
- Khỉ, anh giết hắn, đó là chiến lợi phẩm của anh.
- Tôi, thừa kế cá»§a kẻ thù ư! - Athos nói - Cậu coi tôi là hạng ngưá»i nào?
- Äó là lệ cá»§a chiến tranh - D Artagnan nói - Tại sao không coi đó là lệ cá»§a quyết đấu?
- Ngay cả ở trên chiến trưá»ng - Athos nói - Tôi cÅ©ng không bao giá» làm như thế.
Porthos nhô vai lên. Aramis mấp máy môi, tán thành Athos.
- Thế thì - D Artagnan nói - ta cho bá»n ngưá»i hầu số tiá»n này như Huân tước De Winter bảo nên làm thế.
- Äúng, - Athos nói - nhưng cho lÅ© ngưá»i hầu cá»§a bá»n Anh chứ không phải ngưá»i hầu cá»§a chúng ta.
Cách xá»­ sá»± cao cả ấy cá»§a má»™t con ngưá»i không còn má»™t xu dính túi khiến bản thân Porthos cÅ©ng phải xúc động và lòng hào hiệp Pháp, đã được Huân tước De Winter và bạn mình kể lại, đâu đâu cÅ©ng trầm trồ khen ngợi chỉ trừ có các chú chàng Grimaud, Mousqueton, Planchet và Bazin.
Huân tước De Winter khi chia tay D Artagnan đã cho chàng địa chỉ chị dâu mình. Nàng cư trú ở quảng trưá»ng Hoàng gia bấy giá» là khu phố rất thá»i thượng và ở nhà số 6. HÆ¡n nữa ông ta còn ngỠý đến đón chàng Ä‘i để giá»›i thiệu. D Artagnan hẹn vá»›i ông ta lúc tám giỠở nhà Athos.
Việc ra mắt Milady chiếm hết tâm trí chàng Gascogne.
Chàng nhá»› lại ngưá»i đàn bà ấy cho đến nay đã xen vào số phận mình má»™t cách kỳ lạ như thế nào. Chàng tin chắc, đó là ngưá»i cá»§a Giáo chá»§, nhưng chàng vẫn cảm thấy không thể cưỡng nổi bị nàng lôi cuốn bởi má»™t thứ tình cảm không phân định rõ ràng được Äiá»u e sợ duy nhất cá»§a chàng là Milady nhận ra chàng là ngưá»i ở Măng và ở ÄuvrÆ¡. Lúc đó, nàng sẽ biết chàng là bạn cá»§a ông De Treville và do đó linh hồn và thể xác chàng thuá»™c vá» nhà vua, dẫn đến việc làm mất má»™t phần lợi thế cá»§a chàng, vì má»™t khi, hai bên Ä‘á»u hiểu nhau như thế, cuá»™c chÆ¡i sẽ ở tư thế ngang nhau. Vá» sá»± khởi đầu dan díu giữa nàng vá»›i Bá tước De Wardes, anh chàng tá»± phụ này lại không lo lắng mấy mặc dầu vì Hầu tước(1) này vừa trẻ, đẹp, giàu và có ưu thế mạnh trong sá»± sá»§ng ái cá»§a Giáo chá»§. Nhưng khi ngưá»i ta má»›i hai mươi tuổi, nhất lại là dân TácbÆ¡ thì không phải những cái đó chẳng là gì hết.
D Artagnan bắt đầu bằng việc vỠnhà, ăn mặc thật choáng lộn rồi trở lại nhà Athos và theo thói quen kể lại hết cho Athos, Athos lo lắng nghe những dự định của chàng rồi lắc đầu và khuyên chàng phải cẩn thận, bằng một vẻ chua chát.
- Sao? Cậu vừa bị mất má»™t ngưá»i đàn bà cậu bảo tất, duyên dáng, hoàn hảo và bây giá» cậu đã vá»™i chạy theo má»™t ngưá»i đàn bà khác ư?
D Artagnan cảm thấy sự trách móc ấy thật xứng đáng.
- Tôi yêu bà Bonacieux bằng trái tim, còn Milady, tôi yêu bằng lý trí. Äể ngưá»i ta dẫn tôi đến nhà nàng, trên hết là tôi tìm cách làm sáng tá» vai trò cá»§a nàng ở triá»u đình.
- Vai trò của nàng ư? Mẹ kiếp! Sau tất cả những gì cậu nói với mình có khó khăn gì mà không đoán ra. Chỉ là thứ con mồi nào đó của Giáo chủ, một mụ đàn bà dụ cậu chui vào trong một cái bẫy, và cậu sẽ mất đầu ở đấy như chơi.
- Quỷ ạ? Anh Athos thân mến, tôi thấy hình như anh nhìn cái gì cũng thành màu đen cả.
- Cậu em thân mến, mình không tin đàn bà, biết làm thế nào! Mình đã phải trả giá vỠchuyện đó, và nhất là loại đàn bà tóc hung vàng. Milady tóc hung vàng, cậu chẳng bảo mình thế ư?
Nàng có bộ tóc hung vàng đẹp chưa từng thấy.
- Ôi, cậu D Artagnan đáng thương của tôi - Athos nói.
- Anh nghe đây. Tôi muốn làm sáng tá». Rồi khi tôi biết rõ Ä‘iá»u tôi muốn biết, tôi sẽ lánh xa. cậu cứ việc làm sáng tá» - Athos nói má»™t cách lạnh lùng.
Huân tước De Winter đến đúng giá». Athos được báo trước đã chuyển sang phòng bên. Winter thấy có má»™t mình D Artagnan, và vì đã gần tám giá», Huân tước dẫn chàng Ä‘i.
Má»™t cá»— xe sang trá»ng Ä‘ang chỠở phía dưới và vì xe được thắng hai con ngá»±a ưu tú, nên chỉ má»™t lát sau má»i ngưá»i đã ở quảng trưá»ng Hoàng gia.
Milady Clericss trịnh trá»ng đón tiếp D Artagnan. Cư xá cá»§a nàng tráng lệ xa hoa đặc biệt, và cho dù phần lá»›n ngưá»i Anh bị chiến tranh xua Ä‘uổi, đã rá»i khá»i hoặc Ä‘ang rá»i nước Pháp, Milady lại vừa chi những khoản má»›i tại ngay cư xá cá»§a mình. Äiá»u đó chứng tá» phương sách nói chung dùng để xua Ä‘uổi ngưá»i Anh vá» nước không làm cho nàng quan tâm.
Huân tước De Winter giới thiệu D Artagnan với chị mình.
- Chị xem, đây là nhà quý tá»™c trẻ đã nắm tính mạng tôi trong tay, và không há» muốn lạm dụng lợi thế cá»§a mình, cho dù chúng tôi đã từng hai lần là kẻ thù cá»§a nhau, vì chính tôi đã xúc phạm ông ấy, và vì tôi là ngưá»i Anh. Chị hãy cảm Æ¡n ông ấy Ä‘i nếu chị còn có chút tình vá»›i tôi.
Milady hÆ¡i cau mày. Má»™t lá»›p mây thoáng hiện qua trên trán nàng, và má»™t nụ cưá»i rất lạ lùng hiện lên trên môi nàng khiến chàng trai trẻ cùng má»™t lúc nhìn thấy ba sắc dạng ấy không khá»i rùng mình.
Ngưá»i em nàng không nhìn thấy gì cả. Ông ta quay Ä‘i để đùa vá»›i con khỉ yêu quý cá»§a Milady, Ä‘ang kéo áo chẽn cá»§a ông ta.
Milady bằng má»™t giá»ng nói đặc biệt dịu dàng trái hẳn vá»›i những biểu hiện khó chịu mà D Artagnan vừa nhận thấy, bảo chàng:
- Thưa ông, rất hân hạnh được đón ông. Hôm nay ông đã có được những quyá»n bắt tôi phải mãi mãi biết Æ¡n ông.
Ngưá»i Anh kia bấy giá» má»›i quay lại và kể hết trận chiến không bá» má»™t chi tiết. Milady lắng nghe hết sức chăm chú, tuy nhiên dù nàng đã hết sức che giấu những cảm xúc cá»§a mình, ngưá»i ta vẫn thấy được dá»… dàng câu chuyên không há» làm cho nàng thích thú chút nào. Máu dồn lên mặt nàng và bàn chân nhá» nhắn cá»§a nàng cứ bứt rứt không yên dưới làn váy áo.
Huân tước De Winter không nhận thấy gì hết. Rồi khi đã kể xong, ông ta lại gần cái bàn, trên có má»™t cái khay để má»™t chai rượu nho Tây Ban Nha và mấy cái cốc. Ông ta rót đầy hai cốc, ra hiệu má»i D Artagnan uống.
D Artagnan hiểu rằng từ chối má»™t ngưá»i Anh không chạm cốc vá»›i há» là làm há» phật ý ghê gá»›m. Vì vậy chàng lại gần bàn và cầm lấy cốc thứ hai. Song chàng không há» rá»i mắt khá»i Milady, và trong gương chàng bắt gặp sá»± biến đổi vừa xảy ra trên khuôn mặt nàng. GiỠđây nàng tưởng không bị ai nhìn nữa, má»™t nét hung tợn lồ lá»™ trên khuôn mặt nàng. Nàng nghiến chặt răng cắn chiếc khăn tay.
Cô gái hầu xinh tươi nhá» nhắn mà D Artagnan đã để ý tá»›i lúc này bước vào, cô nói bằng tiếng Anh mấy câu vá»›i Huân tước De Winter. Ông ta lập tức xin phép D Artagnan, và nhá» ngưá»i chị xin lá»—i.
D Artagnan bắt tay Huân tước Winter và quay lại bên Milady. Mặt nàng với một sự linh hoạt kỳ lạ, đã lấy lại được nét duyên dáng, duy chỉ có mấy vết máu nhỠthấm rải rác trên chiếc khăn tay là chỉ rõ nàng đã cắn môi mình đến bật máu.
Äôi môi nàng tuyệt đẹp, ngưá»i ta bảo như màu san hô.
Cuá»™c trò truyện có vẻ vui nhá»™n hẳn lên. Milady hình như đã hoàn toàn trở lại bình thưá»ng. Nàng kể Huân tước De Winter chỉ là em chồng nàng chứ không phải em nàng. Nàng đã lấy ngưá»i con út(2) trong gia đình, ngưá»i đó đã qua Ä‘á»i để lại nàng góa bụa vá»›i má»™t đứa con. Äứa bé ấy là ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a Huân tước De Winter, nếu Huân tước không lấy ai. Tất cả những cái đó khiến cho D Artagnan thấy như có má»™t tấm màn phá»§ lên má»™t Ä‘icu gì đó, nhưng chàng lại chưa nhìn rõ cái gì dưới tấm màn.
HÆ¡n nữa, sau ná»­a giá» chuyện trò, D Artagnan chắc Milady là đồng bào cá»§a mình, nàng nói tiếng Pháp rất tinh tế và bay bướm khiến không thể còn chút nghi ngá» gì vá» việc nàng là ngưá»i Pháp. D Artagnan không ngá»›t tán tỉnh và cam Ä‘oan chung thá»§y.
Trước tất cả những câu ngá»› ngẩn tuôn ra từ chàng trai Gascogne, nàng chỉ mỉm cưá»i đầy thiện chí. Giá» rút lui đã tá»›i.
D Artagnan cáo biệt Milady và ra khá»i phòng khách như má»™t ngưá»i sung sướng nhất trên Ä‘á»i.
Trên cầu thang chàng gặp cô hầu gái xinh đẹp, cô gái khi Ä‘i qua khẽ cá» vào ngưá»i chàng và đỠbừng mặt lên xin lá»—i vì đã đụng phải chàng, bằng má»™t giá»ng rất hiá»n dịu khiến lá»i xin lá»—i lập tức được chấp nhận ngay.
Hôm sau D Artagnan trở lại và còn được đón tiếp nhiệt tình hơn đêm trước. Huân tước De Winter không có đó, và lần này chính là Milady đã hết sức hân hạnh tiếp chàng suốt cả buổi tối.
Nàng tá» ra vẻ rất thích chàng, há»i chàng hiện ở đâu, ai là những bạn bè cá»§a chàng và liệu đôi khi chàng có nghÄ© đến chuyện phụng sá»± Äức Giáo chá»§ không.
D Artagnan như đã biết, là ngưá»i quá thận trá»ng so vá»›i tuổi hai mươi, liá»n nhá»› lại những ngá» vá»±c cá»§a mình vá» Milady.
Chàng hết sức ca ngợi Äức ông và bảo nàng thay vì xung vào đội cận vệ cá»§a nhà vua, chàng đã không hỠđể lỡ chút nào xung vào đội cận vệ cá»§a Giáo chá»§, nếu ví dụ chàng quen biết ông De Cavoa thay vì quen biết ông De Treville.
Milady chuyển ngay sang chuyện khác chẳng má»™t chút gượng gạo và há»i D Artagnan má»™t cách hững há» nhất trần Ä‘á»i là chàng đã bao giỠở nước Anh chưa.
D Artagnan trả lá»i rằng chàng đã được ông De Treville phái sang đấy để xá»­ lý vấn đỠnâng cấp ngá»±a, và chàng cÅ©ng đã mang vá» bốn con để làm mẫu.
Milady, trong khi nói chuyện, hai ba lần mím môi. Nàng vấp phải một gã Gascogne chơi rất kín kẽ.
Cũng bằng giỠđêm trước, D Artagnan rút lui. Trong hành lang chàng lại gặp cô hầu Ketty xinh đẹp. Cô gái nhìn chàng bằng thái độ đầy thiện cảm mà chàng không thể nhầm chút nào.
Nhưng D Artagnan lại quá quan tâm tá»›i nữ chá»§ nhân, nên chàng tuyệt đối chẳng nhận thấy gì ngoài những Ä‘iá»u đến từ nữ chá»§ nhân.
Hôm sau D Artagnan lại đến nhà Milady rồi hôm sau nửa và mỗi tối Milady lại đón tiếp chàng thịnh tình hơn.
Má»—i tối, lần trong tiá»n sảnh, lần ở hành lang, lần trên cầu thang, chàng Ä‘á»u gặp cô hầu gái xinh đẹp.
Nhưng như đã nói, D Artagnan không hỠchú ý đến sự kiên tâm của nàng Ketty tội nghiệp.
Chú thích:
(1) Lại má»™t sá»± nhầm lẫn cá»§a tác giả, vì vừa dòng trên ông còn gá»i là bá tước De Wardes, nay đã thành Hầu tước rồi.
(2) Chá»— này tác giả dùng từ Cadet (út, thứ), nhưng vá» sau gẩn cuối lại gá»i là frère ainé (anh cả). Chúng tôi coỉ chồng thứ hai cá»§a Milady là anh cả cá»§a Huân tước De Winter
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #33  
Old 16-04-2008, 09:42 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 32

Bữa ăn trưa nhà ông biện lý.



Tuy nhiên cuá»™c quyết đấu, trong đó Porthos đóng má»™t vai trò chói lá»i không làm chàng quên bữa ăn trưa cá»§a bà biện lý cá»§a chàng. Hôm sau khoảng má»™t giá», sau khi để Mousqueton chải chuốt bá»™ cánh áo cá»§a mình lần nữa, chàng Ä‘i vá» phố LÅ© gấu bằng bước chân cá»§a má»™t kẻ hai lần gặp may.
Trái tim chàng đập mạnh, nhưng không giống như D Artagnan với một mối tình trẻ trung và nôn nóng. Không, một lợi ích vật chất hơn đang giục giã máu chàng, cuối cùng chàng cũng sắp vượt qua cái ngưỡng cửa bí ẩn ấy, để bước lên bậc thang xa lạ mà những đồng vàng cũ kỹ của thày cãi Coquenard đã từng một đồng một leo lên.
Chàng sắp được nhìn tận mắt cái hòm sắt mà có đến hai chục lần chàng thấy hình ảnh nó trong mÆ¡, cái hòm dài và sâu, khóa móc, chốt then, niêm phong dưới đất, cái hòm chàng thưá»ng được nghe nói, mà đôi bàn tay hÆ¡i khô quắt, đúng vậy, cá»§a bà biện lý sắp mở ra trước đôi mắt ngưỡng má»™ cá»§a chàng.
Và rồi chàng nữa, kẻ lang thang phiêu bạt khắp đó đây, kẻ không tài sản, không gia đình, má»™t quân nhân nhẵn mặt nÆ¡i quán trá», tá»­u quán và lữ Ä‘iếm, má»™t kẻ sành ăn mà phần lá»›n thá»i gian phải gặp đâu ăn đấy, nay sắp được nếm bữa cÆ¡m gia đình, được hưởng bầu không khí gia đình ấm cúng, phó mặc cho những sá»± cưng chiá»u nho nhá» mà ngưá»i ta càng khô khan chừng nào, càng thích thú chừng ấy như mấy bác lính già đã nói. vá»›i tư cách ngưá»i anh há», ngày ngày đến ngồi vào chiếc bàn, ăn ngon lành, làm bá»›t nhăn vầng trán bá»§ng beo nhăn nhúm cá»§a ông biện lý già, vặt lông đôi chút mấy chú thư ký trẻ bằng cách dạy há» những trò đê tiện, trò ba xúc xắc, bài Äức, trong những ngón thá»±c hành ma mãnh, để thu vá» má»—i giá» dạy bằng cả khoản dành dụm trong cả tháng cá»§a há», tất cả những Ä‘iá»u đó Ä‘ang mỉm cưá»i thoải mái vá»›i Porthos.
Chàng ngá»± lâm ta liá»n nhá»› lại, chá»— này, chá»— kia, má»—i chá»— má»™t tí những tiếng đồn đại vá» các ông biện lý, từ thá»i nảo thá»i nào, dù chết rồi nhưng tiếng vẫn còn, vá» thói keo bẩn, thói xà xẻo, những ngày ăn chay, trừ việc tiết kiệm thái quá mà Porthos luôn thấy là rất không đúng lúc, rốt cuá»™c, đối vá»›i má»™t bà biện lý, thì bà biện lý này vẫn cứ là khá hào phóng và chàng hy vá»ng sẽ gặp má»™t ngôi nhà ở mức làm cho ngưá»i ta hài lòng.
Thế nhưng, ngay tại cá»­a, chàng đã thấy ngá» ngợ. Càng tá»›i gần càng thấy chẳng có gì đáng để thu hút má»i ngưá»i, lối Ä‘i hôi hám và tối om, cầu thang nhá» nhá» chiếu sáng qua những song sắt từ ánh sáng sân nhà láng giá»ng. Ở tầng má»™t, má»™t chiếc cá»­a thấp đóng những Ä‘inh sắt khổng lồ như cổng chính Tòa pháo đài lá»›n SatÆ¡lê.
Porthos giÆ¡ ngón tay gõ khẽ. Má»™t chú há»c nghá» ký lục cao lá»›n, xanh xao, tóc rậm rạp như má»™t rừng nguyên sinh ra mở cá»­a và chào vá»›i vẻ miá»…n cưỡng phải kính nể má»™t ngưá»i cÅ©ng có vóc dáng to lá»›n lá»™ rõ sức mạnh, lại mặc binh phục biểu lá»™ địa vị hiện thá»i, và nước da hồng hào chứng tá» mức sống phong lưu.
Má»™t chú há»c nghá» khác nhá» hÆ¡n đằng sau gã này, và má»™t gã khác cao hÆ¡n đằng sau gã thứ hai, và má»™t chú loong toong mưá»i hai tuổi sau gã thứ ba.
Tất cả là ba chàng há»c nghá» rưỡi, Ä‘iá»u đó chỉ ra đây là má»™t môn há»c đắt hàng nhất thá»i bấy giá».
Cho dù chàng ngự lâm một giỠmới phải đến nhưng từ giữa trưa bà biện lý đã trông ngóng và mong ở tấm lòng, cũng có thể cả ở dạ dày tình lang của bà để chàng đến sớm hơn.
Bà Coquenard từ cá»­a buồng Ä‘i ra hầu như cùng má»™t lúc vá»›i vị thá»±c khách cá»§a bà từ cá»­a cầu thang Ä‘i lên và sá»± xuất hiện cá»§a vị phu nhân danh giá đó khiến chàng hết sức bối rối. Bá»n há»c nghá» nhìn chàng bằng con mắt tò mò, còn chàng không biết nói sao vá» cái trò leo lên leo xuống này, đành đứng lặng câm.
- Anh hỠtôi đấy? - Bà biện lý reo lên - Anh vào đi, vào đi, anh Porthos.
Cái tên Porthos có ảnh hưởng ngay đến bá»n há»c nghá» khiến há» bật cưá»i, nhưng Porthos quay lại, má»i bá»™ mặt lại trở lại nghiêm trang.
Vào phòng ông biện lý là phải qua tiá»n sảnh nÆ¡i bá»n há»c nghá» có lẽ há»c ở đó. Cái phòng này là má»™t loại phòng tối om và ngổn ngang giấy lá»™n. Ra khá»i phòng há»c, Ä‘i qua nhà bếp ở bên phải là Ä‘i vào phòng tiếp khách.
Tất cả các phòng Ä‘á»u thông sang nhau, và không gây được má»™t ý nghÄ© tốt đẹp nào cho Porthos. Cá»­a phòng mở thì từ xa đã nghe thấy tiếng nói. Rồi khi Ä‘i qua, chàng liếc nhanh mắt xem bếp núc ra sao, chàng đành phải tá»± thú nhận lấy làm xấu hổ cho bà biện lý và trót dại cho bản thân mình, vì không thấy lá»­a bếp, và vẻ tấp nập, nhá»™n nhịp thưá»ng có trong má»™t bữa ăn ngon, đúng hÆ¡n là thưá»ng ngá»± trị trong thánh đưá»ng cá»§a những món ăn ngon miệng.
Ông biện lý chắc hẳn đã được báo trước cuộc viếng thăm này vì ông chẳng tỠra ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Porthos tiến vỠphía ông, với vẻ khá thoải mái và nho nhã chào ông.
- Chúng ta là há» hàng, hình như thế phải không, ông Porthos? - Ông biện lý chống tay lên chiếc ghế bành bằng trúc, nhổm dậy há»i.
Má»™t ông lão, bá»c kín trong má»™t chiếc áo chẽn Ä‘en rá»™ng thùng thình và tấm thân lòng khòng, xanh xao, khô đét lá»t thá»m trong đó. Äôi mắt nhá» màu xám sáng như hai viên lá»±u ngá»c vá»›i cái miệng nhăn nhó hình như là phần sinh sắc duy nhất còn lại trên khuôn mặt ông ta. Khốn nạn thay, đôi chân ông lại bắt đầu từ chối việc phục vụ cá»§a cái cá»— máy xương xẩu đó từ năm sáu tháng nay rồi, và từ khi ngá»­i thấy mùi suy sụp ấy, ông biện lý đáng kính đã gần như trở thành nô lệ cá»§a vợ mình.
Ngưá»i anh há» chẳng qua được tiếp nhận má»™t cách bất đắc dÄ© thôi. Thầy kiện Coquenard nếu còn quắc thước thì đã xin lá»—i má»i thứ há» hàng vá»›i ông Porthos rồi.
- Vâng, thưa ông, chúng ta là há» hàng - Porthos đáp chẳng há» lúng túng, hÆ¡n nữa chàng đâu có tính chuyện được ngưá»i chồng tiếp đón nồng nhiệt.
- VỠphía các bà à?
Ông biện lý há»i má»™t cách tinh quái. Porthos đã chẳng há» cảm thấy là sá»± mỉa mai, lại còn coi đó như má»™t sá»± hồn nhiên khiến chàng phát buồn cưá»i sau hàng ria rậm. Bà Coquenard thì biết thừa làm gì có chuyện ông biện lý hồn nhiên trong trưá»ng hợp đó, cÅ©ng hÆ¡i cưá»i tá»§m nhưng lại đỠmặt nhiá»u hÆ¡n.
Từ lúc Porthos đến, thầy kiện Coquenard vẫn lo lắng đưa mắt nhìn vỠphía chiếc tủ lớn kê trước chiếc bàn giấy bằng gỗ sồi của ông ta. Porthos hiểu rằng chiếc tủ ấy cho dù không giống với hình dạng chiếc hòm chàng thấy trong mơ vẫn cứ là chiếc hòm may mắn, và còn mừng thầm vì cái tủ thực này còn cao hơn cái trong mơ gần hai mét.
Thầy kiện Coquenard không đẩy xa việc Ä‘iá»u tra gia hệ thêm nữa mà đưa mắt lo lắng từ cái tá»§ sang Porthos, và đành bảo:
- Ông anh hỠchúng ta, trước khi ông ra trận chắc sẽ chiếu cố dùng cơm trưa một lần với chúng ta, phải không, bà Coquenard?
Lần này, Porthos cảm thấy như vừa nhận má»™t đòn đánh trúng dạ dày, và hình như vá» phía bà Coquenard cÅ©ng không phải không cảm thấy Ä‘iá»u đó vì bà nói thêm:
- Ông anh há» tôi sẽ không trở lại nữa nếu chúng ta xá»­ sá»± tồi vá»›i anh ấy. Nhưng trong trưá»ng hợp trái lại, cho tá»›i khi ra trận anh ấy cÅ©ng có quá ít thá»i giỠđể qua được Paris, do đó không phải bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể thu xếp để đến thăm chúng ta được đâu ôi! Äôi chân tôi! Äôi chân khốn khổ cá»§a tôi! Mày ở đâu rồi? - Ông Coquenard lẩm bẩm.
Và ông cố nở má»™t nụ cưá»i.
Porthos cảm thấy vô cùng biết Æ¡n bà biện lý đã kịp thá»i cứu chàng đúng lúc chàng bị tấn công trong những niá»m hy vá»ng tiêu hóa thức ăn cá»§a mình.
Chỉ lát sau, giỠăn trưa đã tá»›i. Má»i ngưá»i Ä‘i sang phòng ăn, má»™t phòng lá»›n tối tăm đối diện vá»›i bếp.
Bá»n há»c nghá» ký lục hình như cÅ©ng cảm thấy trong nhà những mùi thÆ¡m khác thưá»ng, tăm tắp như nhà binh, tay cầm ghế đẩu sẵn sàng ngồi. Ngưá»i ta thấy trước được những quai hàm này nhai rau ráu vá»›i những dá»± tính đáng sợ.
Của nợ! - Porthos vừa nghĩ vừa liếc nhìn ba kẻ đói khát bởi chú loong toong không được phép vinh dự ngồi cùng bàn thầy kiện. Của nợ? Ở địa vị ông anh hỠmình, mình sẽ không để cho lũ của nợ hau háu kia ngồi cùng - cứ như lũ đắm tàu sáu tuần không được ăn rồi ấy!
Thầy kiện Coquenard đi vào trên chiếc ghế bành có bánh lăn do bà Coquenard đẩy, Porthos thấy thế cũng giúp một tay đẩy xe đến bàn ăn.
Má»›i thoạt vào, ông ta cÅ©ng hít hít mÅ©i và trệu trạo hàm bắt chước bá»n há»c nghá» ký lục, rồi nói:
- Ồ! Ồ cái món canh này chắc ngon đây.
"Mẹ kiếp món canh này có cái cóc khô gì đặc biệt khiến há» cảm thấy vậy?" Porthos nghÄ© thầm trước món canh lõng bõng, chẳng có mùi gì ngoài lá»nh bá»nh mấy viên bá»™t bao thịt băm như những đảo nổi trên má»™t quần đảo.
Bà Coquenard mỉm cưá»i và ra hiệu má»i má»i ngưá»i ngồi xuống, má»i ngưá»i vá»™i làm theo.
Thầy Coquenard được phục vụ đầu tiên, rồi đến Porthos. Tiếp đó bà Coquenard múc đầy đĩa mình và phân Ä‘á»u viên thịt bao bá»™t cho lÅ© há»c nghá» Ä‘ang sốt ruá»™t.
Cùng lúc đó, cá»­a phòng ăn cá»t kẹt tá»± mở ra, và Porthos qua cánh cá»­a hé mở thấy chú nhá» loong toong không được phép dá»± tiệc cùng, Ä‘ang nhai bánh trước mùi bếp và mùi phòng ăn.
Sau món canh, ngưá»i hầu gái mang ra má»™t gà mái luá»™c. Món ăn xa xỉ này làm rãn căng mi mắt các thá»±c khách đến ná»—i hình như sẵn sàng nứt toác ra.
- Bà có vẻ yêu quý há» hàng nhà mình gá»›m nhỉ, bà Coquenard - ông biện lý nói vá»›i má»™t cụ cưá»i hầu như thê thảm - Rõ ràng đây hẳn phải là sá»± ân cần chiá»u chuá»™ng cá»§a bà vá»›i ông anh há» cá»§a bà.
Con gà mái khốn khổ gầy giÆ¡ xương nhưng vẫn không chá»c thá»§ng nổi lá»›p da quá dầy, chắc ngưá»i ta phải tìm mãi má»›i thấy nó đậu ở cái xó nó đã lui vỠđấy để đợi chết già.
"Mẹ kiếp! - Porthos nghÄ© - Như thế má»›i thật quá buồn, ta kính trá»ng tuổi già, nhưng mình ít ra không thích thấy nó được Ä‘em luá»™c hoặc quay".
Và chàng nhìn khắp lượt xem có ai cùng ý kiến vá»›i mình không, nhưng trái hẳn vá»›i chàng, chàng chỉ thấy những cặp mắt rá»±c lá»­a như Ä‘ang ngốn ngấu trước con gà mái tuyệt vá»i, nhưng lại là đối tượng cá»§a sá»± khinh thị cá»§a chàng.
- Bà Coquenard kéo đĩa gà lại gần mình, khéo léo gỡ hai chiếc chân Ä‘en to đặt vào đĩa chồng, cắt cổ và đầu vào phần mình, nhấc chiếc cánh gà cho Porthos và trao nó lại cho cô hầu gái vừa má»›i mang nó lên, con vật lúc này trở vá» hầu như vẫn còn nguyên rồi biến mất trước khi chàng lính ngá»± lâm kịp quan sát những biến đổi do tuyệt vá»ng trên các khuôn mặt tùy theo đặc Ä‘iểm và tính khí cá»§a má»—i ngưá»i.
Thay cho con gà ranh, một đĩa đậu hạt được bưng ra, một đĩa khổng lồ trong đó có lẫn mấy cái xương cừu, lúc đầu tưởng còn dính thịt, nhưng chỉ làm ra như vậy thôi.
Nhưng bá»n há»c nghá» ký lục không bị bịp bởi cái trò tráo trở đó, và bá»™ dạng thảm hại cá»§a há» trở thành những bá»™ mặt cam chịu.
Bà Coquenard phân phát món ăn đó cho các chàng trai trẻ với mức vừa phải của một bà nội trợ đảm đang.
Rồi đến lượt rượu vang. Thầy kiện Coquenard rót từ má»™t chiếc chai sành bé tí má»™t phần ba ly cho má»—i chàng há»c việc, rót cho bản thân xấp xỉ như thế, rồi cái chai chuyển sang chá»— Porthos và bà Coquenard.
Bá»n con trai pha đầy nước vào chá»— má»™t phần ba rượu vang ấy, rồi khi đã uống xong ná»­a ly há» lại pha tiếp đầy ly và cứ làm mãi như thế cho đến cuối bữa và nuốt má»™t thứ nước uống màu hồng ngá»c chuyển thành màu hoàng ngá»c cháy.
Porthos ăn rụt rè chiếc cánh gà và rùng mình khi cảm thấy dưới gậm bàn, đầu gối bà biện lý đang tìm kiếm đầu gối mình.
Chàng cũng uống nửa ly của thứ vang quá chặt chẽ ấy, và nhận ra đó là thứ rượu thổ sản vùng Môngtrơi tởm lợm, nỗi kinh hoàng của thói sành rượu.
Thầy kiện Coquenard nhìn chàng nuốt rượu không pha thở dài.
- Anh ăn cái món đậu Ä‘i chứ, ngưá»i anh há» Porthos cá»§a em?
Bà Coquenard nói bằng má»™t giá»ng như muốn bảo: tin em Ä‘i, đừng có mà ăn cái món đó.
- Có mà cho quỷ nó nếm! - Porthos lẩm bẩm rất khẽ.
Rồi chàng cao giá»ng:
- Cám ơn cô em hỠcủa tôi, tôi no mất rồi.
Im lặng mất một lúc. Porthos không biết làm thế nào. Ông biện lý nhắc đi nhắc lại:
- Ôi bà Coquenard! Tôi xin có lá»i khen ngợi bà, bữa trưa hôm nay đúng là má»™t bữa tiệc. Chúa Æ¡i! Tôi ăn má»›i khiếp chứ?
Thầy kiện Coquenard đã ăn canh, đôi chân đen của con gà mái, và mỗi một chiếc xương cừu còn dính một tí thịt.
Porthos tin mình bị ngưá»i ta chÆ¡i trò lừa, và bắt đầu vểnh ria lên, cau mày lại, nhưng đầu gối bà Coquenard tìm kiếm khẽ chạm vào chàng khuyên chàng nên kiên nhẫn.
Sá»± im lặng và việc ngừng phục vụ ấy vẫn còn là khó hiểu đối vá»›i Porthos thì ngược lại, lại có má»™t ý nghÄ©a khá»§ng khiếp đối vá»›i bá»n há»c việc. Thấy ông biện lý đưa mắt kèm theo nụ cưá»i cá»§a bà Coquenard, há» từ tốn đứng lên khá»i bàn, còn từ tốn gấp lại khăn ăn rồi chào và Ä‘i ra.
Ông biện lý nghiêm trang nói:
- Äi Ä‘i, các chàng trai trẻ, Ä‘i làm việc Ä‘i cho nó dá»… tiêu.
Bá»n há»c nghá» Ä‘i rồi, bà Coquenard đứng lên và lấy ở tá»§ đồ ăn ra má»™t mẩu pho mát, má»™t ít mứt quả má»™c qua và má»™t chiếc bánh ngá»t bà tá»± làm bằng hạnh nhân và mật ong.
Thầy kiện Coquenard cau mày vì nhìn thấy quá nhiá»u món.
Porthos bậm môi bởi chàng không thấy có gì để ăn trưa nữa.
Chàng nhìn xem đĩa hạt đậu có còn đó không nhưng nó cũng đã biến mất.
- Dứt khoát là tiệc rồi - thầy kiện Coquenard vừa kêu lên vừa cựa quậy trên chiếc ghế của mình - yến tiệc thực sự epulae epularum (1), Luculútx ăn ở nhà Luculútx mất rồi(2).
Porthos nhìn cái chai để cạnh mình và chàng hy vá»ng vá»›i rượu vang, vá»›i bánh vá»›i phó mát, chàng sẽ lại tiếp tục ăn trưa, nhưng rượu đã cạn, chai rá»—ng không, cả ông bà Coquenard có vẻ như chả há» biết đến chuyện đó.
Porthos tự nhủ: "Tốt lắm, đấy là mình đã được báo trước đấy".
Chàng đưa lưỡi thử nếm một thìa nhỠmứt và bị dính răng vào thứ bột quánh của bà Coquenard.
"GiỠđây, lá»… hiến tế đã xong - chàng tá»± nhá»§. Ôi, giá như ta không có hy vá»ng được cùng bà Coquenard nhìn vào cái tá»§ cá»§a ông chồng!"
Thầy kiện Coquenard, sau khi được khoái miệng vì bữa ăn như thế mà ông gá»i là thái quá, cảm thấy nhu cầu được ngá»§ trưa.
Porthos hy vá»ng việc đó có nhẽ được thá»±c hiện tức khắc và tại chá»—, nhưng cái lão biện lý phải gió kia lại không chịu nghe ai nhất định đòi đưa vá» phòng mình và chừng nào lão chưa ở trước cái tá»§ cá»§a lão, và để cẩn thận hÆ¡n, phải ghếch chân lên thành tá»§, thì lão còn kêu.
Bà biện lý dẫn Porthos sang phòng bên cạnh và ngưá»i ta bắt đầu đỠra những Ä‘iểm cÆ¡ bản cho việc hòa giải.
- Ông có thể đến ăn trưa ba lần một tuần - Bà biện lý nói.
- Cám ơn, tôi không thích lợi dụng. Vả lại tôi cần phải nghĩ đến việc trang bị kia.
- Äúng vậy - bà biện lý vừa nói vừa rên rỉ - cái thứ trang bị khốn kiếp đó.
- Than ôi? Vâng - Porthos nói - Chính là nó đấy.
- Nhưng món trang bị ấy bao gồm những thứ gì, ông Porthos?
- á»’! Nhiá»u thứ lắm - Porthos nói - Những ngá»± lâm quân, bà biết đấy, là những quân nhân ưu tú, và há» cần có rất nhiá»u vật dụng mà đối vá»›i quân cận vệ hoặc quân Thụy SÄ© lại là vô tích sá»±.
- Thì hãy kể từng thứ ra nào.
- Nhưng như thế có thể tới… Porthos thích nói tới tổng số hơn bảng liệt kê từng món.
Bà biện lý run lên chỠđợi và há»i:
- Tá»›i bao nhiêu? Em hy vá»ng nó không vượt quá… Bà dừng lại không nói nổi nữa.
- Ồ, không - Porthos nói - không vượt quá hai nghìn năm trăm quan đâu. Tôi tin nếu tiết kiệm, với hai nghìn quan cũng ổn.
- Chúa ơi, hai nghìn quan! - Bà hét lên - nhưng đó là cả một gia sản.
Porthos nhăn mặt đầy ý nghĩa khiến bà Coquenard hiểu ngay:
- Em yêu cầu chi tiết cÆ¡ mà - bởi vì em có rất nhiá»u bà con và những ngưá»i quen biết trong thương trưá»ng, em hầu như tin chắc trăm phần trăm sẽ mua được những thứ ông anh tá»± mua vá»›i giá thấp hÆ¡n.
- À, à, - Porthos nói - thì ra cô em muốn nói như vậy.
- Vâng, ông anh Porthos thân yêu! Như thế là trước tiên anh cần một con ngựa.
- Phải rồi, một con ngựa.
- ÄÆ°á»£c thôi! Äúng là em đã nghÄ© đến việc ấy rồi.
- A! - Porthos nói, mặt mày rạng rỡ hẳn lên - thế là xong cái khoản ngựa đã. Tiếp đến cần phải có yên cương đầy đủ gồm những thứ mà chỉ lính ngự lâm mới có thể mua, hơn nữa, nó cũng không vượt quá ba trăm đâu.
- Ba trăm quan. Thôi được, cứ cho là ba trăm đi - Bà biện lý vừa nói vừa thở dài.
Porthos mỉm cưá»i, chàng nhá»› mình đã có bá»™ yên từ ông Buckingham Ä‘em tá»›i, thế là chàng đã ngấm ngầm đút túi được ba trăm quan.
- Rồi - Chàng tiếp tục - còn phải ngá»±a cho ngưá»i hầu cá»§a tôi và chiếc vali cho tôi nữa. Còn vá» vÅ© khí không cần bà phải lo, tôi đã có rồi.
- Má»™t con ngá»±a cho ngưá»i hầu cá»§a anh ư? - Bà biện lý ngập ngừng nhắc lại - nhưng như thế là đại lãnh chúa mất rồi, bạn tôi ạ!
- Ề, thưa bà! - Porthos kiêu hãnh nói - Võ tình, tôi thành kẻ lạc loài ư?
- Không, em chỉ định nói với ông anh là một con la con xinh xắn đôi khi trông lại hay hơn một con ngựa thôi mà, và em thấy hình như kiếm một con la xinh xắn cho Mútxtông…
- Cho là con la xinh xắn Ä‘i! - Porthos nói - Cô em có lý đấy. Tôi cÅ©ng đã thấy những bậc đại lãnh chúa Tây Ban Nha mà cả Ä‘oàn tùy tòng Ä‘á»u cưỡi la con cả. Nhưng mà này, bà Coquenard ạ, bà phải hiểu má»™t con la con vá»›i đầy đủ trang sức và nhạc cổ đấy nhé.
- Ông yên tâm - Bà biện lý nói.
- Còn chiếc vali - Porthos nhắc lại.
- á»’, cái đó thì ông anh khá»i phải lo - Bà Coquenard reo lên - chồng em có đến dăm sáu chiếc. Ông cứ việc chá»n chiếc nào tốt nhất. Có má»™t chiếc ông ta rất thích mang Ä‘i du lịch, rất to, tha hồ chứa.
Porthos thật thà há»i:
- Nó rỗng à, cái vali ấy?
Bà Coquenard cũng thật thà đáp:
- Chắc chắn là rỗng rồi.
- Ồ, nhưng mà chiếc vali mà tôi cần là chiếc vali đầy ắp cơ, bà em thân yêu ạ.
Bà Coquenard lại thở dài. Môlie còn chưa viết xong vở: "Kẻ keo bẩn" thế mà bà Coquenard đã dẫm lên chân Hácpagông rồi.
Cuối cùng phần còn lại cá»§a đồ trang bị Ä‘á»u được kế tiếp nhau bàn cãi theo kiểu đó và kết quả cá»§a cuá»™c há»™i đàm là bà cho chàng tám trăm quan bằng tiá»n, và cấp má»™t con ngá»±a và má»™t chú la non có vinh dá»± Ä‘em lại vinh quang cho Porthos và Mousqueton.
Các Ä‘iá»u kiện đã ấn định xong, Porthos cáo biệt bà Coquenard.
- Bà ta muốn giữ chàng lại bằng đôi mắt hiá»n dịu đưa tình, nhưng Porthos mượn cá»› những đòi há»i cá»§a việc quân, bà biện lý nên nhưá»ng bước cho nhà vua.
Chàng ngự lâm quân trở vỠnhà với cái đói phát điên, phát cuồng.
Chú thích:
(1) Tiếng Latinh có nghÄ©a: "Má»™t bữa tiệc giữa các bữa tiệc "hoặc" má»™t bữa tiệc chấm dứt má»i bữa tiệc, ý nói xa hoa quá.
(2) Tướng La Mã Ä‘iá»u khiển cuá»™c chiến chống Mithiridate ở Pompeé. má»™t hôm ngưá»Ã¬ quản lý dá»n cho má»™t mình ông ta ăn không được ưng ý. Ông ta kiêu hãnh nói: "Thế ngưá»i không biết Luculútx tối nay ăn tối ở nhà Luculútx hay sao?"
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #34  
Old 16-04-2008, 09:43 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 33

Cô hầu gái và nữ chủ nhân



Trong khi đó, mặc dầu những tiếng kêu thét cá»§a lương tâm và những lá»i khuyên chín chắn cá»§a Athos, D Artagnan má»—i lúc càng trở nên si mê Milady hÆ¡n. Cho nên chả bá» lỡ ngày nào không đến ve vãn. Chàng Gascogne ưa mạo hiểm tin chắc sá»›m muá»™n gì nàng cÅ©ng không thể không Ä‘á»n đáp lại.
Má»™t buổi tối chàng đến, mặt vênh lên, phÆ¡i phá»›i như má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi má»™t cÆ¡n mưa vàng, thì gặp cô hầu gái ở dưôi cá»­a xe, nhưng lần này nàng Ketty xinh đẹp không chịu chỉ chạm vào ngưá»i chàng khi Ä‘i qua mà còn nhẹ nhàng nắm hẳn lấy tay chàng.
"Tốt! - D Artagnan tự nhủ - cô gái này chắc được nữ chủ nhân giao việc nhắn tin gì đó cho ta đây, chắc sắp ấn định một cuộc hẹn nào đó cho ta nên mới không dám nói to chứ gì".
Và chàng nhìn cô bé xinh đẹp với vẻ đắc thắng tột bậc.
Cô hầu gái ấp úng:
- Thưa ông hiệp sÄ©, em muốn nói vá»›i ông đôi lá»i.
- Nói đi, em gái, nói đi, ta nghe đây.
- Ở đây không được, Ä‘iá»u em muốn nói vá»›i ông, dài dòng lắm và nhất là bí mật lắm.
- Ồ, thế thì phải làm thế nào đây?
- Nếu như ông hiệp sĩ đi theo em được - Ketty dụt dè nói.
- Em muốn đi đâu cũng được, em gái xinh đẹp của ta ạ.
- Thế thì, theo em.
Và Ketty không rá»i bàn tay D Artagnan lôi chàng Ä‘i qua má»™t cầu thang nhá» tối, và ngoắt ngoéo, và sau khi leo lên mưá»i lăm bậc, mở cá»­a ra và nói:
- Vào đây, ông hiệp sĩ, ở đây chỉ có mỗi mình chúng ta, và ta có thể chuyện trò.
- Nhưng đây là cái phòng nào, cô em xinh đẹp? - D Artagnan há»i.
Phòng của em, ông hiệp sĩ ạ. Nó ăn thông với phòng bà chủ bằng chiếc cửa này. Nhưng ông yên tâm, bà ấy sẽ không thể nghe được những gì chúng ta nói đâu. Bao giỠcũng đến nửa đêm bà ấy mới đi ngủ.
D Artagnan đưa mắt nhìn xung quanh mình. Căn phòng nhỠnày thật duyên dáng vỠmặt thẩm mỹ và sạch sẽ, nhưng mặc dầu vậy mắt chàng vẫn gắn vào chiếc cửa mà Ketty bảo dẫn sang phòng Milady.
Ketty đã Ä‘oán được Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra trong tâm trí chàng trai và buông má»™t tiếng thở dài:
- Ông hiệp sĩ, chắc là ông yêu bà chủ em lắm nhỉ?
- Ồ, còn hơn cả những gì ta có thể nói ra. Ketty ạ, ta yêu phát điên!
Ketty lại buông thêm một tiếng thở dài:
- Than ôi! Thưa ông, thật đáng tiếc!
- Em thấy rất đáng tiếc là cái quái gì vậy? - D Artagnan há»i.
- Là vì, thưa ông - Ketty láy lại - bà chủ em chẳng hỠyêu ông chút nào.
- Hả? - D Artagnan nói - em được bảo nói với ta như thế hay sao?
- á»’ không đâu, thưa ông! Nhưng là vì em quan tâm đến ông nên quyết định nói ra Ä‘iá»u đó vá»›i ông.
- Cám ơn, em Ketty tốt bụng, nhưng chỉ là ý đồ thôi, bởi việc em tâm sự như vậy là không hay đâu.
- Có nghÄ©a là ông chẳng tin vào Ä‘iá»u em vừa nói chút nào, phải thế không?
- Ngưá»i ta luôn khó tin vào những Ä‘iá»u như vậy, cô em xinh đẹp ạ, ngay cả vì tá»± ái.
- Tức là ông không tin em?
- Thú thực chỉ đến khi em chịu đưa ra cho tôi bằng chứng nào đấy.
- Ông nói sao vỠcái bằng chứng này?
Và Ketty rút từ ngực mình ra một bì thư.
- Cho tôi ư? - D Artagnan vừa nói vừa giật mạnh bức thư.
- Không, cho ngưá»i khác.
- Cho ngưá»i khác ư?
- Vâng.
- Tên hắn! Tên hắn! - D Artagnan kêu lên.
- Ông nhìn địa chỉ ấy.
"Bá tước De Wardes".
Kỷ niệm vỠcảnh tượng ở Saint-Germain hiện lên ngay tức thì trong óc chàng Gascogne tự phụ. Thoắt một cái chàng xé phăng bì thư, mặc cho Ketty kêu váng lên khi thấy chàng định xé hay đúng hơn chàng đang xé. Cô nói:
- Ôi chúa ơi! Ông hiệp sĩ, ông làm gì vậy?
- Tôi ư, làm gì đâu.
Nói rồi chàng Ä‘á»c thư:
"Ông đã không trả lá»i bức thư đầu tiên cá»§a tôi. Ông vẫn còn Ä‘au ư, hay là ông có nhẽ quên ông đã nhìn tôi như thế nào trong buổi khiêu vÅ© ở nhà phu nhân De GhidÆ¡. Äây là cÆ¡ há»™i đấy Bá tước! Äừng để tuá»™t mất".
D Artagnan tái ngưá»i Ä‘i. Lòng tá»± ái cá»§a chàng đã bị tổn thương. Chàng tưởng như tình yêu cá»§a mình cÅ©ng bị tổn thương.
- Ông D Artagnan thân mến tá»™i nghiệp! - Ketty nói bằng má»™t giá»ng đầy cảm thông và lại nắm lấy tay chàng trai trẻ.
- Em thương tôi ư, em bé tốt bụng! - D Artagnan nói.
- Ồ, vâng, và bằng tất cả trái tim em! Bởi em biết tình yêu là thế nào.
- Em biết thế nào là tình yêu ư? - D Artagnan vừa nói vừa nhìn cô, lần đầu tiên chăm chú như thế.
- Ôi thật đấy!
- Thế thì, đáng lẽ thương xót tôi, tốt hơn em hãy giúp tôi trả thù bà chủ của em.
- Ông định trả thù kiểu nào đây?
- Tôi muốn chiếm được bà ta, nẫng tay trên địch thủ của ông.
- Em sẽ không bao giá» giúp ông việc ấy, ông hiệp sÄ© ạ! - Ketty trả lá»i thẳng thừng.
- Tại sao lại thế? - D Artagnan há»i.
- Vì hai lẽ.
- Những lẽ gì?
- Thứ nhất, chính vì không bao giỠbà chủ em yêu ông.
- Sao em biết?
- Ông đã làm tổn thương trái tim bà ấy.
- Ta ư? Ta có thể làm tổn thương ở chuyện gì, ta, từ khi quen biết nàng, đã chịu sống dưới chân nàng như một nô lệ! Em nói đi, ta van em đấy.
- Em sẽ không bao giá» nói ra vá»›i ai ngoại trừ ngưá»i… Ä‘á»c thấu tâm can em.
D Artagnan nhìn cô lần thứ hai. Ngưá»i thiếu nữ đẹp và tươi tắn đến mức biết bao bà Quận chúa có nhẽ muốn Ä‘em cả danh phận cá»§a mình ra để mua lấy sắc đẹp đó.
- Ketty này - chàng nói - anh sẽ Ä‘á»c thấu tận đáy lòng em khi nào em muốn. Có khó gì đâu, em bé bá»ng thân mến?
Rồi chàng hôn cô một cái, và cô bé tội nghiệp đỠbừng mặt lên như màu anh đào chín.
- á»’ không! - Ketty kêu lên - Ông không yêu em? Bà chá»§ em má»›i là ngưá»i ông yêu, ông chẳng vừa bảo em như thế hay sao?
- Và Ä‘iá»u đô ngăn em không cho tôi biết lẽ thứ hai ư?
- Lẽ thứ hai, thưa ông hiệp sÄ© - Ketty lúc này đã trở nên mạnh dạn hÆ¡n trước hết vì nụ hôn, tiếp đó vì đôi mắt đưa đẩy cá»§a chàng trai trẻ - là trong tình yêu ai nấy Ä‘á»u vì mình.
Chỉ đến lúc đó D Artagnan má»›i nhá»› lại cái nhìn rÅ© héo cá»§a Ketty, những lần gặp nhau ở tiá»n sảnh, trên cầu thang, trong hành lang, những cái cá» tay má»—i lần gặp chàng và những tiếng thở dài kìm nén cá»§a nàng. Nhưng vì còn đắm Ä‘uối bởi cái ham muốn làm đẹp lòng ngưá»i đàn bà quyá»n quý, chàng đã xem thưá»ng cô hầu gái. Kẻ Ä‘i săn chim ưng, để ý gì đến chim chích.
Nhưng lần này, chàng Gascogne chỉ thoáng nhìn đã thấy có thể rút ra những lợi ích cho mình từ mối tình mà Ketty vừa thổ lá»™ rất ngây thÆ¡ hoặc rất táo tợn. Äó là chặn đứng những bức thư gá»­i cho Bá tước de Oátđơ, nắm được má»i tin tức xảy ra, và ra vào phòng cá»§a Ketty liá»n ká» phòng bà chá»§ nàng bất cứ lúc nào.
Gã tráo trở này ngay trong ý nghĩ đã hy sinh cô gái đáng thương để đoạt cho kỳ được Milady dẫu nàng có muốn hay không.
- ÄÆ°á»£c rồi! - D Artagnan nói vá»›i cô gái - Ketty thân mến cá»§a anh, em có muốn anh cho em má»™t bằng chứng cá»§a tình yêu mà em còn ngá» vá»±c không?
- Tình yêu nào? - Cô gái há»i.
- Tình yêu mà anh sẵn sàng cảm nhận đối với em ấy.
- Thế bằng chứng là cái gì?
- Em có muốn tối nay anh ở bên em suốt cả thá»i gian mà anh vẫn thưá»ng cùng vá»›i bà chá»§ cá»§a em không?
- Ồ, vâng - Ketty vừa nói vừa vỗ tay - em xin sẵn sàng?
- Thế thì, em bé cá»§a anh ạ - D Artagnan vừa nói vừa ngồi vào chiếc ghế bành - Em hãy lại đây để anh nói vá»›i em rằng em là cô hầu gái xinh đẹp nhất anh chưa há» thấy bao giá»!
Và chàng nói đủ thứ và khéo đến mức cô bé tội nghiệp không mong gì hơn là có thể tin chàng và đã tin chàng… Tuy nhiên, D Artagnan cũng phải hết sức ngạc nhiên là cô gái Ketty xinh đẹp tự bảo vệ mình khá quyết liệt.
Thá»i gian trôi nhanh khi diá»…n ra thành chuyện tấn công và phòng thá»§.
Ná»­a đêm đã Ä‘iểm, và đồng thá»i chiếc chuông nhá» trong phòng Milady cÅ©ng rung lên.
- Chết mất thôi! - Ketty kêu lên - Bà chá»§ gá»i em đấy! Anh Ä‘i Ä‘i! Äi mau lên!
D Artagnan đứng lên, cầm mũ như có ý làm theo, rồi mở nhanh cửa chiếc tủ lớn thay vì mở cửa cầu thang, lẩn vào bên trong giữa đống váy áo của Milady.
- Anh làm cái gì vậy? - Ketty kêu lên.
D Artagnan đã cầm trước chìa khóa, tá»± nhốt mình vào trong tá»§ và không trả lá»i.
- Æ  hay? - Milady kêu lên. - Äã ngá»§ rồi hay sao mà ta rung chuông không thấy đến thế?
Và D Artagnan nghe thấy tiếng mở cửa thông sầm sầm.
- Em đây, thưa phu nhân, em đây mà! - Ketty vừa kêu lên vừa lao sang gặp bà chủ của mình.
Cả hai cùng trở vỠphòng ngủ và vì cửa thông vẫn mở, D Artagnan có thể nghe thêm tiếng Milady mắng cô gái hầu, rồi cuối cùng cũng dịu lại và câu chuyện chuyển sang chàng trong khi Ketty sửa soạn chăn gối cho chủ mình, Milady nói:
- Lạ thật? Tối nay ta không thấy anh chàng Gascogne của chúng ta?
- Sao ạ, thưa phu nhân - Ketty nói - Ông ta không đến ư! Chả nhẽ ông ta đã thay đổi trước khi được nếm mùi hạnh phúc?
- Ồ không? Chắc là bị ông De Treville hoặc ông des Essarts ngăn trở. Ta biết rõ mà, Ketty. Và ta đã nắm được gã đó.
- Bà chủ sẽ làm gì với ông ta?
- Ta sẽ làm gì ư?… Yên tâm, Ketty ạ, có má»™t chuyện giữa ngưá»i ấy và ta mà ngưá»i ấy không biết… Hắn suýt làm ta mất tín nhiệm vá»›i Äức Giáo chủ… á»’, ta sẽ trả thù!
- Em tưởng bà chủ yêu ông ta?
- Ta yêu hắn ư? Ta ghét hắn thì có. Má»™t thằng ngố, hắn đã nắm trong tay mạng sống cá»§a Huân tước De Winter mà lại không giết làm ta mất toi ba trăm nghìn quan lợi tức thưá»ng niên!
- Äúng vậy - Ketty nói - Con trai bà chá»§ là ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a chú ruá»™t mình, bà chá»§ lẽ ra đã được hưởng tài sản đó cho đến khi cậu trưởng thành.
D Artagnan rùng mình đến tận xương tá»§y khi nghe cái sinh linh ngá»t ngào đó quở trách mình bằng cái giá»ng the thé mà ngưá»i đàn bà này thưá»ng phải rất khó khăn má»›i giấu nổi trong khi chuyện trò, là đã không giết má»™t ngưá»i tràn đầy tình thân thiết vá»›i mụ.
- Cho nên - Milady tiếp tục - Ta đã trả thù chính hắn rồi, nếu như không hiểu tại sao Giáo chủ lại dặn ta nương tay với hắn.
- á»’, vâng, nhưng phu nhân đã không há» nương tay vá»›i ngưá»i đàn bà mảnh mai mà ông ta yêu.
- Ồ, cái con mụ hàng xén ở phố Phu đào huyệt! Chẳng phải hắn đã quên nhắc mụ ta từng tồn tại sao? Một sự trả thù tuyệt đẹp, ta thỠđấy?
Một lớp mồ hôi lạnh toát trên trán D Artagnan. Mụ đàn bà đúng là một con quỷ rồi.
Chàng lại tiếp tục lắng nghe. Nhưng không may việc sá»­a soạn giưá»ng ngá»§ đã xong.
- Tốt lắm - Milady nói - em vá» phòng mình Ä‘i và ngày mai cố gắng để có được thư trả lá»i bức thư ta đã đưa cho em.
- Cho ông De Wardes phải không ạ?
- Phải rồi, cho ông De Wardes.
- Äó là má»™t con ngưá»i - Ketty nói - em thấy có vẻ hoàn toàn trái ngược vá»›i cái ông D Artagnan tá»™i nghiệp kia.
- Thôi ra đi, quý nương ạ - Milady - ta không thích những câu bình luận.
D Artagnan nghe thấy cửa đóng lại rồi tiếng hai chốt cửa, Milady cài lại để được một mình ở bên trong.
VỠphần mình, Ketty hết sức nhẹ nhàng khóa một vòng chiếc cửa lại. Lúc đó, D Artagnan mới đẩy cửa tủ ra.
- Ôi Chúa Æ¡i! - Ketty nói rất khẽ - Có chuyện gì vậy? Sao anh tái ngưá»i Ä‘i thế?
- Một con mụ tởm lợm? - D Artagnan lẩm bẩm.
- Im nào! Im nào! Anh ra đi! - Ketty nói - Chỉ có mỗi một vách ngăn giữa phòng em và phòng bà Milady. Bên này nói gì là bên kia nghe thấy hết.
- Chính vì thế mà anh sẽ không ra đâu. D Artagnan nói.
- Sao cơ? - Ketty vừa nói vừa đỠmặt lên.
- Hoặc ít nhất anh sẽ ra… muộn hơn.
Và chàng kéo Ketty lại với mình. Không còn cách nào để cưỡng lại. Cưỡng lại sẽ gây ra tiếng động! Thế là Ketty đành chịu vậy.
Äó là má»™t hành động trả thù Milady. D Artagnan thấy ngưá»i ta có lý khi nói rằng trả thù là niá»m hoan lạc cá»§a các thiên thần. Vì vậy chỉ cần có má»™t chút tấm lòng, D Artagnan sẽ hài lòng vá» cuá»™c chinh phục má»›i này, nhưng D Artagnan chỉ có tham vá»ng và sá»± kiêu ngạo.
- Tuy nhiên cũng phải khen chàng đã biết dùng ảnh hưởng của mình ể làm cái việc đầu tiên là cố sao biết được bà Bonacieux bây giỠra sao. Nhưng cô gái tội nghiệp làm dấu thỠrằng cô hoàn toàn không biết gì cả, bà chủ cô bao giỠcũng chỉ cho biết một nửa bí mật của bà thôi, nhưng cô đảm bảo bà Bonacieux không chết.
Còn lý do làm Milady mất tín nhiệm vá»›i Giáo chá»§, Ketty cÅ©ng không biết gì hÆ¡n. Nhưng lần này, D Artagnan còn tiến xa hÆ¡n cô. Chàng đã bắt gặp Milady trên má»™t con tàu bị hãm lúc chàng rá»i nước Anh và chàng ngá» rằng đó chính là vấn đỠnhững nút kim cương.
Nhưng Ä‘iá»u rõ ràng hÆ¡n cả trong má»i chuyện chính là mối căm há»n đích thá»±c, căm há»n sâu xa, mối căm há»n không thể tránh khá»i cá»§a Milady đối vá»›i chàng là ở chá»— chàng đã không giết em chồng mụ.
Hôm sau, D Artagnan lại quay lại nhà Milady. Sắc mặt nàng trông rất dữ trợn, D Artagnan ngá» rằng không thấy thư trả lá»i cá»§a ông De Wardes nên nàng Ä‘iên tiết, Ketty Ä‘i vào, nhưng Milady tiếp cô rất cứng rắn. Cô liếc nhìn D Artagnan như muốn nói: "Anh đã thấy em Ä‘au khổ vì anh thế nào chưa!"
Tuy nhiên, cuối buổi chuyện tối, con sư tá»­ cái mỹ miá»u đã dịu bá»›t, nó vừa mỉm cưá»i vừa nghe những mẩu chuyện ngá»t ngào cá»§a D Artagnan, lại còn đưa cả tay cho chàng hôn.
D Artagnan ra vá», không biết nghÄ© thế nào nữa. Nhưng vì vẫn là má»™t chàng trai, nên không dá»… bị rối trí, vẫn vừa tán tỉnh Milady, vừa vạch trong đầu má»™t kế hoạch riêng.
Chàng gặp Ketty ở cá»­a, và vẫn như đêm trước, chàng leo lên buồng cô. Ketty bị mắng rất ghê vì bị gán cho tá»™i lÆ¡ đãng. Milady nào có hiểu gì vá» sá»± im lặng cá»§a Bá tước De Wardes đâu, nên đã ra lệnh cho cô chín giá» sáng đến phòng mình để Ä‘em bức thư thứ ba Ä‘i. D Artagnan bắt Ketty hứa sáng hôm sau phải mang đến cho chàng bức thư ấy. Cô gái tá»™i nghiệp hứa tất cả những gì ngưá»i tình cá»§a mình muốn. Cô Ä‘ang yêu phát Ä‘iên.
Má»i sá»± lại lặp lại như đêm trước. D Artagnan lại chui vào trong tá»§. Milady gá»i, sá»­a soạn Ä‘i nằm, Ä‘uổi Ketty ra vùng đóng cá»­a lại. CÅ©ng như đêm trước, D Artagnan chỉ trở vá» nhà vào lúc năm giá» sáng.
Mưá»i má»™t giá», chàng thấy Ketty đến. Cô cầm trong tay má»™t bức thư má»›i cá»§a Milady. Lần này cô bé tá»™i nghiệp chẳng buồn tranh cãi gì vá»›i D Artagnan, cô để mặc chàng làm gì thì làm. Cả tâm hồn lẫn thể xác cô đã thuá»™c vá» chàng lính đẹp trai cá»§a mình.
D Artagnan bóc thư và Ä‘á»c:
"Thế là lần thử ba tôi viết cho ông để nói rằng tôi yêu ông. Hãy coi chừng đừng để tôi viết bức thư thứ tư cho ông để nói rằng tôi ghét ông.
Nêú như ông hối hận vá» cung cách ông đã xá»­ sá»± vá»›i tôi, cô gái chuyển bức thư này cho ông sẽ nói cho ông biết má»™t ngưá»i đàn ông phong tình phải làm thế nào để được tha thứ".
Mặt D Artagnan lúc đỠlên, lúc tái lại khi Ä‘á»c thư.
- Ôi, anh vẫn yêu bà ta! - Ketty, không lúc nào rá»i mắt khá»i khuôn mặt chàng trai, nói.
- Không, Ketty, em nhầm rồi, anh không còn yêu mụ nữa. Nhưng anh muốn trả thù sự khinh thị của mụ đối với anh.
- Vâng, em biết anh muốn trả thù. Anh đã nói vá»›i em Ä‘iá»u đó rồi.
- Thôi nào, Ketty! Em thừa biết anh chỉ yêu mỗi em thôi.
- Làm sao để biết được Ä‘iá»u đó?
- Bằng việc anh khinh bỉ mụ ta.
Ketty thở dài.
D Artagnan cầm bút và viết:
"Thưa bà, cho đến tận lúc này tôi vẫn ngá» hai bức thư trước cá»§a bà chưa chắc đã phải gá»­i cho tôi. Vì chưa dám tin mình xứng vá»›i vinh dá»± ấy. HÆ¡n nữa tôi vẫn còn Ä‘au lắm nên dẫu sao tôi vẫn ngần ngại trả lá»i bà.
Nhưng hôm nay, tôi hẳn phải tin bà đã quá tốt vì không những thư bà mà cả ngưá»i thị nữ cá»§a bà Ä‘á»u khẳng định rằng tôi có diá»…m phúc được bà yêu.
Cô gái không cần phải bảo tôi má»™t ngưá»i đàn ông phong tình phải làm thể nào để có thể được tha thứ. Tối nay, lúc mưá»i má»™t giá», tá»± tôi sẽ đến xin được tha thứ. GiỠđây, trong con mắt tôi, chậm má»™t ngày thôi cÅ©ng là làm cho bà bị xúc phạm.
Kẻ được bà biến thành ngưá»i sung sướng nhất trong những ngưá»i đàn ông.
Bá tước De Wardes".
Bức thư đó trước hết là má»™t bức thư giả mạo, sau đó là má»™t sá»± thô bỉ, mà vá» mặt phong hóa hiện thá»i cá»§a chúng ta, là má»™t cái gì đấy giống như má»™t sá»± đê tiện, nhưng ở thá»i đó ngưá»i ta dá»… dãi hÆ¡n thá»i bây giá». HÆ¡n nữa D Artagnan biết rõ Milady qua những lá»i tá»± thú cá»§a nàng, đã phạm tá»™i phản bá»™i cả những thá»§ lÄ©nh quan trá»ng nhất, và chàng thật ra đâu có coi trá»ng nàng mấy. Và trong khi đó, mặc dầu chàng không mấy coi trá»ng nàng, chàng vẫn cảm thấy má»™t sá»± Ä‘am mê đến mất trí ngưá»i đàn bà đó thiêu đốt chàng. Má»™t sá»± Ä‘am mê cuồng say, bất chấp.
Nhưng đam mê hay khát, nói sao cũng được.
à đồ của D Artagnan thật đơn giản: qua phòng của Ketty chàng sẽ sang phòng Milady. Chàng sẽ lợi dụng khoảnh khắc đầu tiên vừa sửng sốt vừa xấu hổ, vừa kinh hoàng để chinh phục nàng. Có thể chàng sẽ thất bại, nhưng cũng phải cầu may chứ. Tám ngày nữa là chiến dịch đã mở và chàng phải đi ra, D Artagnan không còn đủ thì giỠđể theo đuổi một mối tình hoàn hảo. Chàng trao bức thư đã niêm phong cho Ketty và bảo:
- Em cầm lấy và đưa bức thư này cho Milady. Äây là thư trả lá»i cá»§a ông De Wardes.
Nàng Ketty đáng thương không biết trong thư viết gì, tái nhợt ngưá»i Ä‘i như má»™t ngưá»i chết.
- Nghe đã nào, em bé thân yêu cá»§a anh - D Artagnan bảo cô - Em cÅ©ng hiểu má»i việc phải kết thúc cách này hay cách khác. Milady có thể phát hiện ra em đã chuyển bức thư đầu tiên cho ngưá»i hầu cá»§a anh thay vì phải chuyển cho ngưá»i hầu cá»§a Bá tước và chính anh đã bóc mấy bức thư sau chứ không phải ông De Wardes bóc, lúc đó Milady sẽ Ä‘uổi em, và em đã biết mụ ta rồi đấy đó không phải là má»™t ngưá»i đàn bà biết giá»›i hạn sá»± trả thù đâu!
- Than ôi! - Ketty nói - Vì ai mà em ra nông nỗi này?
- Vì anh, anh biết quá đi chứ, em vô cùng xinh đẹp của anh ạ thế cho nên anh rất biết ơn em, anh thỠvới em đấy.
- Nhưng rốt cuộc, trong thư viết gì?
- Milady sẽ nói với em.
- A, anh không yêu em! - Ketty kêu lên - Sao tôi khốn khổ thế này?
Vá»›i những câu than thân trách phận như thế bao giá» cÅ©ng có má»™t câu trả lá»i khiến đàn bà luôn nhầm lẫn. D Artagnan đã trả lá»i theo cách khiến Ketty rÆ¡i vào tình trạng sai lầm to lá»›n nhất.
- Tuy nhiên cô đã khóc rất nhiá»u trước khi quyết định trao bức thư đó cho bà chá»§ cá»§a mình. Nhưng cuối cùng, cô cÅ©ng quyết định. Äó là tất cả những gì mà D Artagnan mong muốn.
HÆ¡n nữa, chàng cÅ©ng hứa vá»›i cô, chàng sẽ lên vá»›i cô ngay, bằng cách ra khá»i chá»— Milady sá»›m.
Lá»i hứa đó rốt cuá»™c cÅ©ng làm cho cô Ketty tá»™i nghiệp yên lòng.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #35  
Old 16-04-2008, 09:43 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 34

Việc trang bị cho Aramis và Porthos đã được xử lý ở đâu.



Từ khi bốn ngưá»i bạn má»—i ngưá»i má»™t ngả săn tìm đồ trang bị cho mình, thì không còn má»™t cuá»™c há»p mặt nào được ấn định giữa há» nữa. Ngưá»i ta ăn có ngưá»i này lại không có ngưá»i khác, gặp đâu ăn đấy hoặc đúng hÆ¡n đâu có thể ăn là ăn. Bản thân việc quân cÅ©ng chiếm má»™t phần thá»i gian quý báu Ä‘ang trôi rất nhanh. HỠđành thá»a thuận tuần má»™t lần vào lúc má»™t giá» tại nhà Athos, bởi lẽ chàng đã thá» không ra khá»i cá»­a.
Ngày há»p mặt lại đúng ngày Ketty đến nhà tìm D Artagnan. Ketty vừa Ä‘i khá»i, D Artagnan đến phố Fréjus ngay.
Chàng thấy Athos và Aramis Ä‘ang triết lý. Aramis Ä‘ang giở chứng muốn trở lại vá»›i chiếc áo thầy tu. Athos, theo thói quen cá»§a chàng, không can ngăn, cÅ©ng không khuyến khích. Athos chá»§ trương để mặc má»—i ngưá»i tá»± quyết định Ä‘á»i mình. Chàng không bao giá» khuyên ai Ä‘iá»u gì nếu không yêu cầu chàng. Thậm chí phải van nài đến hai lần chàng má»›i nói.
- Nói chung, ngưá»i ta chỉ yêu cầu khuyên bảo ngưá»i ta - chàng nói - để không theo hoặc nếu có theo thì cÅ©ng chỉ để có ai đó để có thể trách móc lại Ä‘i khuyên há» như thế.
Porthos đến sau D Artagnan má»™t lúc. Thế là bốn ngưá»i bạn lại quây quần vá»›i nhau.
Bốn bá»™ mặt biểu lá»™ bốn trạng thái tình cảm khác nhau: Porthos thì bình tâm, D Artagnan hy vá»ng, Aramis lo lắng, và Athos vô tư lá»±.
Chuyện trò được má»™t lúc và Porthos Ä‘ang hé ra có má»™t nhân vật quyá»n thế rất cao muốn gánh vác giúp chàng khá»i lúng túng thì Mousqueton vào.
Hắn đến yêu cầu Porthos vá» nhà ngay, và bằng má»™t giá»ng vô cùng thiểu não, nói thêm rằng sá»± có mặt cá»§a chàng rất khẩn thiết.
- Là chuyện đồ trang bị cá»§a ta ư? - Porthos há»i.
- Äúng và không. - Mousqueton trả lá»i.
- Nhưng rốt cuộc, mày không thể nói…?
- VỠđã thưa ông.
Porthos đứng lên, chào các bạn rồi vỠtheo Mousqueton.
Một lát sau, Bazin hiện ra ở ngưỡng cửa.
- Muốn gì ở ta đây, anh bạn? - Aramis nói vá»›i thứ ngôn ngữ dịu dàng mà ngưá»i ta nhận thấy ở chàng má»—i khi tư tưởng chàng lại dẫn chàng vá» vá»›i nhà thá».
Bazin trả lá»i:
- Có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi ông chá»§ nhà.
- Má»™t ngưá»i? Ngưá»i nào?
- Má»™t ngưá»i ăn mày.
- Thì bố thí cho ngưá»i ta và bảo ngưá»i ta hãy cầu nguyện cho má»™t kẻ tá»™i lá»—i đáng thương.
- Ngưá»i hành khất đó muốn nói chuyện và cho rằng ông sẽ rất hài lòng khi gặp ông ta.
- Hắn không nói Ä‘iá»u gì đặc biệt cho ta ư?
- Có chứ. Hắn nói: Nếu như ông Aramis ngại ngùng vỠgặp tôi, cứ báo tôi từ Tours đến.
- Từ Tours ư? - Aramis reo lên - Thưa các vị, ngàn lần xin lá»—i, nhưng chắc chắn con ngưá»i đó mang đến cho tôi những tin tức tôi Ä‘ang mong đợi.
Rồi lập tức đứng lên và vội vã đi ngay.
Còn lại mỗi Athos và D Artagnan.
- Tôi tin mấy gã ấy đã tìm được chỗ giải quyết. Cậu nghĩ thế nào D Artagnan? - Athos nói.
- Tôi biết Porthos Ä‘ang thuận lợi, - D Artagnan nói - còn như Aramis, nói cho đúng, tôi chưa bao giá» thật sá»± phải quá lo lắng cho anh ấy, nhưng còn anh, anh Athos thân mến, anh đã hào hiệp phân phát hết số tiá»n vàng cá»§a cái ngưá»i Anh lẽ ra đã trở thành cá»§a cải hợp pháp cá»§a anh, anh định làm gì đây?
- Tôi rất hài lòng đã giết chết tên vô lại đó, chú em ạ, coi như giết má»™t tên Anh là được ăn bánh thánh, nhưng nếu tôi lại đút những đồng tiá»n vàng cá»§a nó vào túi, thì nó sẽ đè nặng và cấn rứt lương tâm tôi.
- Thôi đi nào, anh Athos thân mến! Anh đúng là có những ý nghĩ không thể chấp nhận được.
- Sang chuyện khác thôi! Nói sang chuyện khác! Cậu có biết ông Treville hôm qua chiếu cố đến thăm mình đã bảo mình rằng có phải cậu Ä‘ang lui tá»›i mấy tên ngưá»i Anh khả nghi được Giáo chá»§ che chở không?
- NghÄ©a là tôi Ä‘ang lui tá»›i má»™t phụ nữ ngưá»i Anh, ngưá»i mà tôi đã nói vá»›i anh ấy.
- Ờ, phải, ngưá»i đàn bà tóc hung vàng mà tôi đã khuyên cậu, mặc nhiên cậu đã không nghe theo.
- Tôi đã giải thích với anh.
- Phải, cứ theo như cậu đã nói với tôi, tôi tin là cậu trông mong ở đó có được đồ trang bị cho cậu.
- Không đúng chút nào? Tôi đã có thể chắc chắn ngưá»i đàn bà đó có liên quan gì đó đến việc bắt cóc bà Bonacieux.
- Phải, tôi hiểu, để tìm lại được má»™t ngưá»i đàn bà, cậu ve vãn má»™t ngưá»i đàn bà khác. Äó là con đưá»ng dài nhất nhưng lại thú vị nhất.
D Artagnan đã định kể hết cho Athos, nhưng có má»™t Ä‘iểm ngăn chàng lại. Athos là má»™t nhà quý tá»™c rất nghiêm túc trong vấn đỠdanh dá»±, mà trong toàn bá»™ cái kế hoạch nhá» mà gã si tình đã vạch ra đối vá»›i Milady, có má»™t số Ä‘iá»u chàng tin chắc sẽ không được sá»± đồng cảm cá»§a con ngưá»i thuần khiết đó. Chàng thấy giữ im lặng thì hÆ¡n và vì Athos là ngưá»i ít tò mò nhất trên Ä‘á»i, tâm sá»± cá»§a D Artagnan chỉ dừng lại ở đấy.
Vá» phần Aramis, nghe tin ngưá»i muốn nói chuyện vá»›i mình từ thành Tours đến, chàng vá»™i vàng Ä‘i theo, hay đúng hÆ¡n là vượt trước cả Bazin, vèo má»™t cái đã từ phố Frêru vỠđến phố Vôgira.
Vừa bước vào nhà, quả nhiên chàng đã thấy ngay má»™t ngưá»i tầm vóc nhá», đôi mắt thông minh, nhưng ăn mặc rách rưới.
- Chính ông muốn há»i gì tôi ư? - Chàng ngá»± lâm quân nói.
- NghÄ©a là tôi muốn há»i ông Aramis, có phải tên ông là như vậy không?
- Chính tôi đây. Ông có Ä‘iá»u gì muốn nói lại vá»›i tôi ư?
- Vâng, nếu ông cho tôi xem chiếc khăn tay thêu.
- Khăn đây - Aramis vừa nói vừa rút từ ngực mình ra một chiếc chìa khóa và mở một cái hộp nhỠbằng gỗ mun khảm xà cừ - Nó đây, ông cầm lấy.
- Tốt lắm - Ngưá»i ăn mày nói - Bảo ngưá»i hầu cá»§a ông ra ngoài Ä‘i.
Quả vậy, Bazin tò mò muốn biết ngưá»i ăn mày muốn ở chá»§ Ä‘iá»u gì đã bám sát chá»§ và hầu như cùng vỠđến nhà má»™t lúc, nhưng sá»± nhanh nhảu này cÅ©ng chẳng giúp được gì cho gã. Theo yêu cầu cá»§a ngưá»i ăn mày, chá»§ gã đã ra hiệu cho gã rút lui và gã buá»™c phải vâng lá»i.
Bazin Ä‘i rồi, ngưá»i ăn mày đưa mảt nhìn quanh rất nhanh để chắc chắn không có ai nhìn thấy nghe thấy, rồi phanh chiếc áo khoác rách khép há» bằng má»™t Ä‘ai lưng da, và tháo đưá»ng khâu phía trên chiếc áo chẽn lấy ra má»™t bức thư. Aramis reo lên vui sướng khi nhìn thấy con dấu đóng bì thư, hôn lên nét chữ và vá»›i vẻ thành kính gần như tôn nghiêm, chàng mở thư ra Ä‘á»c:
"Bạn ạ, số phận muốn chúng ta phải xa nhau má»™t thá»i gian nữa, nhưng những ngày đẹp nhất cá»§a tuổỉ xuân không mất Ä‘i mà không trở lại đâu, chàng hãy làm tròn nghÄ©a vụ nÆ¡i chiến trưá»ng. Em sẽ làm nghÄ©a vụ cá»§a em. Chàng hãy cầm lấy những gì ngưá»i mang thư trao cho chàng, chàng hãy tham gia chiến trận như má»™t nhà quý tá»™c đẹp trai và cao quý, và hãy nghÄ© tá»›i em Ä‘ang trìu mên hôn lên đôi mắt Ä‘en cá»§a chàng.
Vĩnh biệt (đúng hơn là tạm biệt).
- Ngưá»i ăn mày vẫn tháo đưá»ng khâu. Hắn rút ra từ bá»™ áo bẩn thỉu cá»§a mình từng đồng, từng đồng má»™t, má»™t trăm năm mươi đồng vàng đôi Tây Ban Nha xếp thành dãy trên bàn rồi hắn mở cá»­a, chào và Ä‘i ra trước khi chàng trai trẻ Ä‘ang bàng hoàng kịp nói được má»™t lá»i vá»›i hắn.
Aramis liá»n Ä‘á»c lại bức thư và nhận thấy còn có phần tái bút.
T.B. Chàng có thể tiếp đón ngưá»i mang thư vốn là Bá tước và đại gia Tây Ban Nha.
- Má»™ng vàng đây! - Aramis reo lên - Ôi? Äá»i đẹp thế! Phải, chúng ta còn trẻ! Phải, chúng ta sẽ còn có những ngày hạnh phúc! Ôi! cho em, cho em tình yêu cá»§a ta, máu cá»§a ta, cuá»™c sống cá»§a ta. Tất tất. Ngưá»i tình kiá»u diá»…m cá»§a ta.
Và chàng hôn bức thư say đắm, không cả nhìn vàng đang lấp lánh trên bàn.
Bazin gãi cánh cánh cá»­a. Aramis không còn lý do gì để bắt gã đứng ngoài. Chàng cho phép vào. Thấy đống vàng đó, Bazin cứ ngây ra quên cả việc báo D Artagnan đến. Chàng này tò mò muốn biết gã ăn mày kia là thế nào nên đã ra khá»i nhà Athos đến nhà Aramis ngay.
D Artagnan thưá»ng không cần giữ ý vá»›i Aramis nên thấy Bazin quên không báo, chàng liá»n xồng xá»™c Ä‘i vào.
- Ôi quá»· Æ¡i! Anh Aramis thân mến - chàng nói - Nếu đây là những quả mận ngưá»i ta gá»­i từ Tours đến cho anh, anh cho tôi gá»­i lá»i khen ngợi ngưá»i làm vưá»n đã thu hái được.
- Cậu nhầm rồi - Aramis vốn luôn luôn kín đáo trả lá»i - Äó là ông chá»§ hiệu sách vừa má»›i gá»­i tiá»n nhuận bút bài thÆ¡ má»™t vần tôi bắt đầu làm ở đó mà.
- À, ra thế! - D Artagnan nói - Này, cái ông hiệu sách của anh quảng đại thật, anh Aramis thân mến ạ, đó, tôi chỉ có thể nói với anh được như thế thôi.
- Sao, thưa ông! - Bazin kêu lên - một bài thơ mà bán được đắt đến thế ư! Không thể tưởng được! Ồ, thưa ông! Ông muốn làm gì thì làm, ông có thể trở thành ngang tầm với ông De Voatuya hay ông De Băngxêrát. Tôi còn thích thế hơn. Một thi sĩ, cũng gần như ông tu viện trưởng. Ôi, thưa ông Aramis, ông cứ làm béng thi sĩ đi, tôi xin ông đấy.
- Bazin, bạn ta ơi - Aramis nói - ta tin anh đang xen vào chuyện của chúng ta đấy.
Bazin hiểu rằng mình sai, liá»n cúi đầu Ä‘i ra. D Artagnan mỉm cưá»i bảo Aramis:
- Chà, anh bán những sản phẩm cá»§a anh theo cân trá»ng vàng. Anh sướng quá đấy, nhưng hãy cẩn trá»ng, anh sắp mất bức thư nó tòi ra khá»i chiếc áo choàng cá»§a anh và chắc hẳn cÅ©ng là bức thư cá»§a chá»§ hiệu sách.
Aramis đỠbừng mặt lên và nhét sâu bức thư xuống và cài lại khuy áo chẽn của mình.
- D Artagnan thân mến - chàng nói - nếu cậu muốn, chúng ta sẽ đi tìm các bạn của chúng ta, và vì tôi giàu rồi, từ hôm nay, chúng ta lại bắt đầu ăn trưa cùng nhau trong khi đợi các bạn cùng lần lượt giàu có như tôi.
D Artagnan vô cùng khoái trá nói:
- Nói thật nhé! Lâu lắm rồi chúng ta không được chén một bữa ra trò và vì tối nay tôi đang tính làm một cuộc chinh đoạt hơi có phần may rủi, tôi xin thú thực, tôi sẽ không bực mình nếu được bốc đầu lên bằng vài chai Buốcgônhơ lâu năm.
- Thì cứ việc Buốcgônhơ lâu năm, mình cũng không ghét nó nữa đâu - Aramis nói, số vàng sỠsỠkia đã như một bàn tay bốc mất những ý nghĩ giải ngũ của chàng.
Và chàng đút ba bốn đồng tiá»n vàng đôi vào túi đủ đáp ứng những nhu cầu lúc này, còn lại bá» vào chiếc há»™p nhá» bằng gá»— mun khảm xà cừ trong đó đã có sẵn chiếc khăn tay dùng làm bùa há»™ mệnh cho chàng.
Äôi bạn trước tiên đến nhà Athos đã. Athos trung thành vá»›i lá»i nguyá»n không ra khá»i nhà, đảm nhiệm việc đặt ăn tại nhà mình. Vì Athos sành sá»i đến từng chi tiết các món ăn, nên Aramis và D Artagnan thấy nhẹ tênh cả ngưá»i khi trao việc quan trá»ng đó cho Athos.
Rồi hai ngưá»i đến nhà Porthos. Khi Ä‘i đến góc phố Bến phà thì gặp Mousqueton vá»›i bá»™ mặt thiểu não Ä‘ang xua má»™t con la và má»™t con ngá»±a Ä‘i trước hắn.
D Artagnan thốt lên má»™t tiếng kêu kinh ngạc không phải không xen lẫn niá»m vui:
- A! Chú ngựa lông vàng của ta! - Chàng reo lên - Aramis, anh hãy nhìn con ngựa xem.
- Ôi một con nghẽo kinh tởm! - Aramis nói.
- Bạn thân mến - D Artagnan nói tiếp - đó là con ngựa tôi cưỡi đến Paris đấy.
- Sao, ông cũng quen con ngựa đó ư? - Mousqueton nói.
- Nó có màu lông độc đáo thật - Aramis nhận xét - chưa bao giỠtôi thấy thứ lông như thế đấy.
- Tôi cÅ©ng tin như thế mà - D Artagnan tiếp - cho nên tôi bán nó vá»›i giá ba đồng êquy vàng, giá ấy chẳng qua làm giá bá»™ lông đấy thôi, chứ bá»™ xương hom cá»§a nó có mà mưá»i tám quan cÅ©ng chẳng nổi. Nhưng làm sao con ngá»±a đó lại lá»t vào tay anh hở Mousqueton?
- Ôi, - ngưá»i hầu nói - thôi xin ông đừng nói vá»›i tôi vá» chuyện ấy nữa. Má»™t vố chÆ¡i khăm cá»§a ông chồng bà Công tước đấy.
- Thế là thế nào, Mousqueton?
- Vâng, chúng tôi được tiếp đón rất tá»­ tế bởi má»™t bà danh giá, má»™t nữ Công tước… Nhưng xin lá»—i! Ông chá»§ tôi đã dặn phải kín đáo. Bà ấy ép chúng tôi phải nhận má»™t ká»· niệm nhá», má»™t tuấn mã Tây Ban Nha và má»™t con la vùng Ä‚ngÄ‘aludi trông thật sướng mắt. Ông chồng biết chuyện đã tịch thu hai con vật tuyệt đẹp mà ngưá»i ta gừi cho chúng tôi đó ở ngay giữa đưá»ng và thay thế những con vật tởm lợm này!
- Anh đem trả lại à? - D Artagnan nói.
- Äúng vậy! Ông thừa hiểu chúng tôi không thể chấp nhận loại ngá»±a nghẽo như thế thay cho những con mà ngưá»i ta đã hứa vá»›i chúng tôi.
- Không, mẹ kiếp, cho dù ta cũng muốn trông thấy Porthos trên lưng con ngựa lông vàng của ta. Như thế sẽ làm cho ta có ý nghĩ trông ta như thế nào khi tới Paris. Nhưng chúng ta sẽ không ngăn anh đâu. Mousqueton ạ. Anh cứ làm theo việc chủ anh giao cho đi. Ông ấy có nhà không?
- Có thưa ông - Mousqueton nói - nhưng đang cáu bẳn lắm.
- Và anh ta tiếp tục Ä‘i vá» phía đưá»ng bá» sông phố Äại Thánh Augustin, trong khi hai ngưá»i bạn đến rung chuông cá»­a nhà Porthos bất hạnh. Porthos đã nhìn thấy há» Ä‘i qua sân, nhưng chẳng buồn mở cá»­a. Hai ngưá»i cứ rung chuông má»™t cách vô ích.
Trong khi đó, Mousqueton tiếp tục lá»™ trình, qua cầu Má»›i, vẫn lùa hai con nghẽo còm Ä‘i trước, rồi đến phố LÅ© gấu. Äến đó theo lệnh cá»§a chá»§ mình, anh ta buá»™c cả ngá»±a và la vào cái búa gõ cá»­a nhà ông biện lý. Thế rồi, chẳng thèm quan tâm đến số phận tương lai cá»§a chúng ra sao, anh ta trở vá» tìm Porthos báo vá»›i chàng, đã hoàn thành nhiệm vụ.
Má»™t lúc sau, hai con vật khốn khổ từ sáng sá»›m chưa được ăn gì, chồm lên làm cái búa gõ cá»­a bổ xuống ầm ầm khiến ông biện lý phải ra lệnh cho chú loong toong Ä‘i há»i láng giá»ng xem con ngá»±a và con la ấy là cá»§a nhà ai.
Bà Coquenard nhận ra món quà cá»§a mình, lúc đầu chẳng hiểu sao nó lại bị trả lại. Nhưng chỉ má»™t lát sau khi Porthos đến thăm là bà vỡ lẽ tất cả. CÆ¡n phẫn ná»™ long sòng sá»c trong đôi mắt chàng ngá»± lâm quân, mặc dầu chàng cố kiá»m chế vẫn làm cho bà tình nhân nhậy cảm hoảng sợ. Quả thật, Mousqueton, không há» giấu giếm chá»§ mình là anh ta đã gặp D Artagnan và Aramis và D Artagnan đã nhận ra con ngá»±a lông vàng chính là con nghẽo vùng Bearn mà chàng đã cưỡi đến Paris rồi bán nó vá»›i giá ba êquy.
Porthos ra vá» sau khi đã ấn định cuá»™c hẹn vá»›i bà biện lý ở nhà tu kín Saint-Magloa. Ông biện lý thấy Porthos Ä‘i, liá»n má»i chàng ăn trưa, nhưng chàng đã từ chối rất chi kẻ cả.
Bà Coquenard Ä‘i đến nhà tu kín Saint-Magloa mà ngưá»i cứ run lên, vì bà đã Ä‘oán ra những lá»i trách cứ Ä‘ang chá» bà. Nhưng bà cứ mê Ä‘i trước cung cách cao ngạo cá»§a Porthos.
Tất cả những gì mà má»™t ngưá»i đàn ông khi lòng tá»± ái bị tổn thương có thể trút những lá»i nguyá»n rá»§a và trách móc lên đầu má»™t ngưá»i đàn bà, Porthos Ä‘em ra trút hết xuống cái đầu cúi gằm cá»§a bà biện lý.
- Than ôi! - Bà nói - Em đã làm sao cho tốt nhất. Má»™t trong những khách hàng cá»§a em là lái ngá»±a. Hắn nợ tiá»n há»c nghá» và tá» ra chây ì. Em đã bắt nợ con la và con ngá»±a ấy. Hắn đã hứa vá»›i em là hai con ngá»±a loại hoàng gia.
- Thế thì, thưa bà! - Porthos nói - Nếu như nó nợ bà năm êquy thôi, thì thằng lái ngựa của bà vẫn là thằng ăn cắp.
- Có ai cấm tìm nơi mua rẻ đâu, ông Porthos - bà biện lý vừa nói vừa tìm cách bào chừa cho mình.
- Không, thưa bà, kẻ nào tìm chá»— mua rẻ phải cho phép ngưá»i khác tìm những ngưá»i bạn hào phóng hÆ¡n. - Và Porthos quay gót bước má»™t bước định rút lui.
- Ông Porthos! Ông Porthos! - Bà biện lý kêu lên - Tôi sai, tôi nhận ra tôi sai rồi, nhẽ ra tôi không được cò kè khi động đến việc trang bị cho một kỵ sĩ như ông!
Porthos không thèm trả lá»i, bước thêm má»™t bước nữa định rút lui.
Bà biện lý tưởng như đang thấy chàng trong một đám mây lấp lánh bâu đầy những nữ Công tước, nữ hầu tước đang ném những túi vàng xuống chân chàng.
- Äứng lại đã, trá»i Æ¡i, ông Porthos! - Bà kêu lên - Dừng lại ta nói chuyện đã!
- Nói chuyện với bà chỉ đem đến bất hạnh cho tôi thôi - Porthos nói.
- Nhưng, ông hãy nói cho em nghe, ông yêu cầu gì nào?
Bà biện lý Ä‘u ngưá»i vào cánh tay Porthos và trong ná»—i Ä‘au má»—i lúc má»™t tăng, bà kêu lên:
- Ông Porthos, em có biết gì vỠnhững thứ đó đâu. Em có biết thế nào là ngựa, là yên cương đâu!
- Thế thì bà phải nói ra với tôi chứ, tôi mới biết phải thế nào, thưa bà, nhưng bà lại muốn dè sẻn, và do đó, cho vay cắt cổ.
- Em sai rồi, ông Porthos, em thỠdanh dự là sẽ sửa chữa mà.
- Sửa chữa thế nào?
- Nghe đây. Tối nay ông Coquenard đến nhà Công tước de Sôn. Công tước triệu ông ấy đến để thẩm vấn ít nhất cÅ©ng kéo dài hai tiếng đồng hồ. Ông hãy đến. Chỉ có má»—i đôi ta, chúng ta sẽ tính toán má»i khoản.
- Sẽ đến sớm! Nói thế mới là nói chứ, bạn thân mến ạ!
- Ông sẽ tha thứ cho em chứ?
- Äể xem sao đã - Porthos nói má»™t cách kẻ cả.
Và hai ngưá»i chia tay nhau và cùng nói: "Tối nay nhé!".
"Con tưá»u! - Porthos vừa Ä‘i vừa nghÄ©, - cuối cùng hình như mình cÅ©ng đã đến gần hÆ¡n cái tá»§ cá»§a thầy kiện Coquenard".
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíåãäîòû, âîäîíàåâà, çàêàç, êàðòèíêè, ïåðåâîä÷èê, ïîãîäû, ïîçäðàâëåíèå, îíëàéí, ñîëÿðèé, ôåäåðàëüíàÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™