04-07-2008, 09:22 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 30: Cao thăng
nguồn :tà ng thư viện
]
Lâm Vãn Vinh ở lại tá»u lầu tương đối lâu, thấy thá»i gian không còn sá»›m nữa, má»›i đà nh phải cáo biệt rá»i Ä‘i.
Äổng Xảo Xảo tiá»…n hắn tá»›i táºn cổng Tiêu gia, đưa cho hắn trúc lam trong tay và nói:
-Lâm đại ca, đây là và i món ăn mà huynh thÃch ăn do muá»™i đã là m, còn có và i bá»™ quần áo muá»™i đã may cho huynh nữa. Huynh ở trong đó nhất định phải bảo trá»ng. Nếu không thì, muá»™i … Chúng ta Ä‘á»u sẽ lo lắng cho huynh lắm đấy.
Má»™t chút thá»i gian buổi chiá»u váºy thôi mà nha đầu nà y lại còn có thể chạy vá» nhà đÃch thân là m cho hắn những món ăn nà y, tấm lòng nà y cá»§a nà ng khiến Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, hắn nhìn tiểu ni tá» nà y nói nhá» nhẹ rằng:
-Xảo Xảo, cảm ơn nà ng
-Äại ca
Äổng Xảo Xảo trong lòng ngáºp ngừng, liếc nhìn xung quanh má»™t lát, rồi nói nhẹ nhà ng rằng:
-Sau nà y đừng nói những lá»i cảm Æ¡n gì cả, Xảo Xảo là m bất kì việc gì cho đại ca Ä‘á»u là cam tâm tình nguyện mà .
Trong lòng Lâm Vãn Vinh tình cảm dâng trà o, hắn nắm chặt lấy bà n tay nhỠbé của nà ng và nói:
-Ta biết rồi, Xảo Xảo, trong khoảng thá»i gian ta không ở đó đã khiến nà ng vất vả quá. Tuy nhiên nà ng hãy yên tâm, sau má»™t năm nữa ta sẽ trở vá» giúp đỡ nà ng
Xảo Xảo thẹn thùng đồng ý, bà n tay nắm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt nở má»™t nụ cưá»i ngá»t ngà o trà n đầy hạnh phúc.
Thấy trá»i đã tối, Lâm Vãn Vinh nói:
-Xảo Xảo, cũng không còn sớm nữa, nà ng hãy quay vỠtrước đi
Xảo Xảo lắc đầu nói:
-Không, đại ca, huynh hãy và o trước đi, muội ở đây nhìn huynh.
Thấy ni tá» nà y tình cảm ướt át, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động con tim rối bá»i, muốn nói gì đó mà lại không biết phải bắt đầu như thế nà o, không ngá» bình thưá»ng là má»™t gã mồm mép trÆ¡n tuá»™t như thế mà lại có lúc ngáºp ngừng như thế nà y
-Váºy, Xảo Xảo, ta và o nhé!
Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo nói.
Xảo Xảo ừ má»™t tiếng nhá» nhẹ, nhìn bóng dáng Lâm Vãn Vinh bước chầm cháºm và o trong Tiêu trạch, trong mắt nà ng trà n ngáºp ná»—i niá»m lưu luyến bứt rứt không rá»i, không thể kìm nén được sống mÅ©i bá»—ng cay cay, và i giá»t nước mắt liá»n rÆ¡i xuống.
Lâm Vãn Vinh bước và o cá»a quay đầu lại nhìn mà vẫn thấy Xảo Xảo đứng im ở đó chưa vá», bóng hình mảnh khảnh cá»§a nà ng giống như má»™t ngưá»i vợ hiá»n là nh đưa tiá»…n chồng xuất hà nh váºy, cÅ©ng không biết là sao nữa, Lâm Vãn Vinh sống mÅ©i cÅ©ng cay cay, hắn biết rằng mình sẽ mãi mãi không bao giá» quên được cảnh nà y.
Trong phá»§ và ngoà i phá»§ như thể hai thế giá»›i hoà n toà n xa lạ váºy, ở ngoà i phá»§, Lâm Vãn Vinh là đại ca cá»§a Äổng Xảo Xảo, là trụ cá»™t vững chắc cho Äổng Xảo Xảo, nhưng và o trong phá»§ thì hắn lại là má»™t kẻ hầu ngưá»i hạ không bằng cả má»™t con chó. Cảm giác trái ngược ấy khiến cho hắn sững sá» má»™t hồi lâu, may mà tÃnh hắn khoáng đạt, lại không có là tưởng gì cao sang, má»™t không gian nhá» nhoi trong phá»§ nà y cuá»™c sống cÅ©ng có thể cho là tá»± do tá»± tại.
Ngà y hôm đó, Lâm Vãn Vinh Ä‘ang “cần mẫn†là m việc, Ä‘ang cà i má»™t bông hoa vừa má»›i ngắt xuống cà i lên tóc má»™t nha hoà n thẹn thùng thì bá»—ng nhiên nhìn thấy Vương quản gia vá»›i bá»™ mặt tươi tỉnh bước và o. Từ sau khi và o phá»§ gây ra má»™t số chuyện là m náo loạn thì không há» thấy Vương quản gia lá»™ mặt gì cả, hôm nay không biết là duyên cá»› gì mà lại tá»›i hoa viên vá»›i bá»™ mặt mỉm cưá»i bước và o đây như váºy
Mấy nha hoà n Ä‘ang cưá»i đùa vui vẻ cùng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Vương quản gia chẳng được thoải mái như Lâm Vãn Vinh, liá»n vá»™i và ng tháo chạy như bay:
-Lâm Tam, thá»i gian gần đây mạnh khoẻ chứ?
Vương quản gia vừa há»i khuôn mặt vừa cưá»i tươi như hoa.
Äà n ông cưá»i tà mắt như váºy chẳng phải tốt đẹp gì, Lâm Vãn Vinh chợt nhá»› tá»›i câu nói nổi tiếng kinh Ä‘iển đó, có Ä‘iá»u, trên hắn đã có ngưá»i bảo vệ rồi, nên cÅ©ng chẳng có gì phải sợ Vương quản gia cả, liá»n cưá»i nói:
-Ấy, đây chẳng phải là Vương quản gia sao, hôm nay sao lại có thá»i gian rảnh rá»—i tá»›i hoa viên thưởng thức hoa thế nà y? á»’, ta biết rồi, hôm nay thu cúc nở rá»™, đúng là thá»i Ä‘iểm là tưởng để thưởng gió, thưởng nguyệt, thưởng hương thu, không ngá» là quản gia đại nhân cÅ©ng là ngưá»i văn nhân nho nhã như váºy.
Vương quản gia cưá»i hÃp mắt lại nói:
-Và i ngà y nay trong phá»§ báºn rá»™n trăm việc, ta nà o đâu có thá»i gian rảnh rá»—i như váºy, hôm nay ta tá»›i đây là để tìm nhà ngươi thôi
-Tìm ta ư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
-Äúng váºy, Lâm Tam, ta có thể chúc mừng nhà ngươi rồi
Vương quản gia giả bá»™ cưá»i:
-Chúc mừng ư? Sinh nháºt ta còn chưa tá»›i, có gì đáng để chúc mừng váºy?
-ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có chuyện vui rồi, hÆ¡n nữa còn là chuyện vui lá»›n cÆ¡. Gần đây, lão phu giúp việc trong thư phòng lâm bệnh, phu nhân đã đặc cách cho ông ta vá» quê thá»§ hiếu ba tháng, ngưá»i giúp việc trong thư phòng lại quá Ãt, ta đã nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại rồi, thấy nhà ngươi thông minh lanh lợi, liá»n tiến cá» nhà ngươi vá»›i phu nhân đó, hÆ¡n nữa phu nhân cÅ©ng có chút ấn tợng vá»›i nhà ngươi, nên bà ta đã đồng ý rồi, Ä‘iá»u nhà ngươi tá»›i thư phòng giúp đỡ nhé. Chúc mừng nhé, đây chẳng phải là má»™t chuyện đại sá»± tốt là nh sao.
Nếu như ở những nhà khác, được Ä‘iá»u tá»›i thư phòng cùng thiếu gia Ä‘á»c sách quả nhiên là đại sá»± má»™t bước lên tiên, nhưng Tiêu gia không há» có con trai, thư phòng cÅ©ng chỉ là chốn dà nh cho các tiểu thư thỉnh thoảng lui tá»›i Ä‘á»c sách mà thôi. Các tiểu thư Ä‘á»c sách cÅ©ng chỉ là trang trà mà thôi, Lâm Vãn Vinh mà tá»›i thư phòng thì có thể nói là còn má»™t chút tiá»n đồ cÅ©ng chẳng còn.
Äồ chết tiệt nhà ngươi định hãm hại ta, nhất định là nhà ngươi thấy ta sống ở đây phong lưu thoải mái nên trong lòng không vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh sáng như tuyết, nói giá»ng mỉa mai rằng:
-Äây quả là má»™t công việc tốt đó.
Vương quản gia cÅ©ng biết Lâm Tam là ngưá»i thông minh, hÆ¡n nữa sau lưng còn có Phúc bá là m chá»— dá»±a, là má»™t cái Ä‘inh cứng, ông ta vốn không muốn tá»›i giở trò gì cả, nhưng ai bảo ngưá»i chá»§ kia nói như váºy chứ, ông ta đà nh cứng đầu cứng cổ như váºy.
Lâm Vãn Vinh nà o đâu có nghÄ© tá»›i ông ta có ná»—i khổ gì, thấy vẻ mặt Vương quản gia không có chút gì là giả bá»™ cả liá»n cưá»i hai tiếng nói:
-Vá» việc nà y thì Vương quản gia ngưá»i cÅ©ng biết đó, Phúc bá ở đây rất cần ta, ta chỉ sợ nhất thá»i không biết ra Ä‘i ra sao đây, vì váºy hay là nhỠông hãy tá»›i nói trước má»™t câu vá»›i Phúc bá.
Ta là m sao dám Ä‘i tìm Phúc bá chứ, hai bên Ä‘á»u là những nhân váºt không thể đắc tá»™i được, đà nh phải lá»i nói cá»§a ai nặng hÆ¡n thì ta nghe ngưá»i đó váºy, trong lòng Vương quản gia có ná»—i khổ không thể nói nên lá»i, ông ta cưá»i khan nói:
-Không cần đâu, Phúc bá lão ấy hai ngà y nay tá»›i Hà ng Châu để chuyển cây cá» rồi, phải ná»a tháng nữa má»›i có thể quay vá». Dù sao thì ta cÅ©ng đã há»i ý kiến phu nhân rồi, bây giá» chỉ cần nhà ngươi trá»±c tiếp tá»›i là được.
Hoá ra là như váºy. Tên tiểu tá» nà y gan cÅ©ng to đấy chứ, lại dám nhân lúc Phúc bá không ở đây lấy việc công báo thù tư. Ông già Phúc bá nà y, không có việc gì thì Ä‘i công tác gì chứ. Lâm Vãn Vinh tá»± cắn răng, nguyá»n rá»§a Vương quản gia chết Ä‘i sống lại, má»™t lúc lâu sau má»›i nghÄ© tên Vương quản gia nà y được, nhà ngươi đã là m mùng má»™t thì chá»› có trách ta là m hôm rằm nhá, hãy nhìn ta xá» lý nhà ngươi đây nà y
-Thế nà y váºy
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
-Váºy ta sẽ tá»›i thư phòng là m việc. Dù sao thì Vương quản gia cÅ©ng biết, Phúc bá hi vá»ng rất nhiá»u ở ta, à i, ta tháºt sá»± là rất sợ tá»›i thư phòng là m loạn lên, là m xấu mặt mÅ©i cá»§a Phúc bá
-Không đâu, sẽ không như váºy đâu, Lâm Tam ngươi nhất định sẽ là m được rất tốt là đằng khác, ta rất tin nhà ngươi.
Tháºt khó để thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Vương quản gia đưa tay gạt mồ hôi trên chán Ä‘i, cuối cùng đã hoà n thà nh được nhiệm vụ, trong lòng thoải mái như chút được má»™t gánh nặng váºy.
Cứ quyết định như váºy. Lâm Vãn Vinh là thế hệ đầu tiên mà Phúc bá nháºn, Vương quản gia đương nhiên cÅ©ng không dám là m khó hắn quá đáng, đã Ä‘iá»u hắn tá»›i thư phòng thu dá»n dẹp, bá»™ viên Ä‘inh nà y ông ta cÅ©ng không dám tuỳ tiện phái ngưá»i tá»›i, Lâm Vãn Vinh tá»± nhiên vẫn được ở lại trong khu vưá»n yên tÄ©nh nà y, không ai có thể Ä‘uổi hắn Ä‘i được.
Nhắc tá»›i Ä‘á»c sách, Lâm Vãn Vinh đã há»c hÆ¡n hai chục năm rồi, váºy nên kinh nghiệm tá»± nhiên rất phong phú, có Ä‘iá»u đó Ä‘á»u là những kiến thức vá» toán Là hoá, còn như văn vẻ thì hắn chỉ biết Ä‘á»c thuá»™c và i bà i thÆ¡ ra, cÅ©ng chỉ viết vá»›t vát được chút văn lúc Ä‘i thi mà thôi. Sau khi tá»›i thế giá»›i nà y, hắn ngoà i Nguỵ đại thúc mấy ngà y dá»n Ä‘i xem được chút sách tìm hiểu vá» thế giá»›i nà y mà ông ta để lại, còn những lúc khác Ä‘á»c nhiá»u nhất chÃnh là cuốn táºp san thế giá»›i động váºt thôi. Bây giá» bắt hắn và o thư phòng, ngà y ngà y phải đối diện vá»›i sách vá»›i chẳng vở thì khác nà o cho vịt lên quay, má»›i nghÄ© tá»›i thôi là đã thấy Ä‘au cả đầu rồi.
Ngà y thư hai, hắn chần chừ mãi tá»›i trưa má»›i miá»…n cưỡng Ä‘i tá»›i thư phòng. Hắn đã ở trong phá»§ nà y cÅ©ng được má»™t thá»i gian rồi, thư phòng ở đâu đương nhiên là biết rất rõ.
Thư phòng cá»§a Tiêu gia nằm ở trong vưá»n, là nÆ¡i trung tâm trong Tiêu gia, tháºt là khác xa so vá»›i khu hoa viên hẻo lánh kia.
Trên đưá»ng Lâm Vãn Vinh Ä‘i, ngưá»i quen gặp vô số, trong đó phần lá»›n là các nha hoà n:
-Tam ca, nghe nói chà ng được Ä‘iá»u tá»›i thư phòng rồi ư…
-Tam ca, đợi chút nữa ta sẽ mang đồ ăn tới cho chà ng …
-Tam ca, tối chà ng có rá»—i không, trong khu vưá»n má»›i có má»™t vở kịch, ta đã mua hai cái vé, chúng ta Ä‘i xem kịch tối nay nhé…
-Tam ca…
Những lá»i oanh oanh yến yến, tiếng cưá»i nói vui vẻ nà y may mà Lâm Vãn Vinh đã nghe quen rồi, trên suốt dá»c đưá»ng cứ bắt chuyện suốt, lúc nà y má»›i tá»›i được thư phòng.
Má»™t vị tiên sinh đã lá»›n tuổi thân hình gầy gò, trên tay cầm má»™t cuốn sách, nhè nhẹ vuốt những sợi râu dã bạc trắng, ông ta Ä‘ang Ä‘i lại lại trong thư phòng vừa Ä‘i vừa Ä‘á»c:
-Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tỠhảo cầu…
Má»™t tên trẻ tuổi máºp ú thì Ä‘ang nằm bò trên bà n ngáy tu tu, tiên sinh nhìn nó mấy lần, chỉ biết lắc đầu cưá»i khổ , rõ rà ng là ông ta không có biện pháp gì cả.
Ấy, Tiêu gia chẳng phải là không có thiếu gia ư, vị công tá» máºp kia từ đâu ra váºy, lẽ nà o là con riêng cá»§a Tiêu phu nhân sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm lấy là m kì lạ, liá»n vá»™i và ng chặn má»™t nha hoà n Ä‘i ngang qua lại há»i:
-Là m phiá»n vị tá»· tá»· má»™t chút, tiểu đệ là Lâm Tam, có chút chuyện muốn thỉnh giáo tá»· tá»·.
-Ngươi là Lâm Tam ư?
Nha đầu đó mắt sáng lên, nói vá»›i giá»ng mừng rỡ:
-Äệ đệ có chuyện gì thắc mắc, tá»· tá»· không chuyện gì là không nghe
Lâm Vãn Vinh không nhịn được rùng mình má»™t cái, những cô gái trong nhà nà y dưá»ng như Ä‘á»u phát rồ hết lên rồi.
Hắn giả vá» như không nghe thấy lá»i cá»§a ả, há»i:
-Tiểu đệ vừa rồi bị Ä‘iá»u tá»›i thư phòng là m việc, nên vẫn chưa quen vá»›i tình hình ở đây lắm, vả lại cÅ©ng không biết trong thư phòng có những công tá» tiểu thư nà o?
Nha hoà n trợn tròn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bịt miệng cưá»i nói:
-Ngươi há»i ta là há»i đúng ngưá»i rồi đó. Ngưá»i trong thư phòng nà y cÅ©ng không đông lắm, đại tiểu thư từ mấy năm trước cÅ©ng không tá»›i thư phòng nữa rồi, vá»›i há»c vấn cá»§a tiểu thư thì Ä‘i dạy mấy vị tiên sinh nà y vẫn còn thừa sức. Nhị tiểu thư tuổi còn nhá», nghe theo mệnh lệnh cá»§a phu nhân, nên cÅ©ng thưá»ng xuyên lui tá»›i đây, nhưng mấy ngà y hôm nay có lẽ tiểu thư đã ra ngoà i rồi. Còn vá»›i vị thiếu gia nà y thì ngà y nà o cÅ©ng ở đây, vị tiên sinh nà y được má»i tá»›i đây hầu như là để chuyên dạy cho thiếu gia thôi.
Nha đầu nà y tuy nói kiêng kị, ẩn giấu nhưng vá»›i sá»± tinh ranh cá»§a mình Lâm Vãn Vinh có thể Ä‘oán ra chỉ vá»›i và i câu nói ngắn gá»n thôi, đã biết dược má»™t số tin tức như sau: đại tiểu thư há»c rá»™ng Ä‘a tà i, nhất định sẽ không phải tìm tá»›i mấy vị tiên sinh nà y là m gì, nhị tiểu thư thì trẻ con tinh nghịch, phải nghe lá»i phu nhân, cÅ©ng không thể không tá»›i, váºy còn vị thiếu gia nà y, dưá»ng như là kẻ dốt nát, cái gì cÅ©ng không thể há»c được, vì váºy vị tiên sinh dạy há»c nà y được má»i tá»›i để chuyên dạy cho hắn.
Lúc nói tá»›i vị thiếu gia, mắt nha hoà n có chút khinh thưá»ng, rõ rà ng là biểu hiện cá»§a vị thiếu gia nà y vô cùng kém cá»i, trong lòng Lâm Vãn Vinh cÅ©ng cảm thấy thầm Ä‘au lòng, ngay cả nha hoà n nà y còn coi thưá»ng vị thiếu gia, váºy thì Tiêu gia là m sao có thể ngẩng đầu lên được đây
Tiếp đó, Lâm Vãn Vinh lại từ nha hoà n biết dược lai lịch cá»§a vị thiếu gia nà y. Vị thiếu gia nà y há» Quách, tên là Vô Thưá»ng, là cháu cá»§a nhà mẹ Tiêu phu nhân, cha cá»§a nó ( cÅ©ng chÃnh là anh trai cá»§a Tiêu phu nhân ) là má»™t huyện lệnh ở dưới Dương Châu, vì muốn dạy dá»— con nên ngưá»i nên đã đưa nó tá»›i Tiêu phá»§, muốn nó nháºn được sá»± giáo dục văn hoá tốt. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn có mục Ä‘Ãch gì khác thì không thể biết được.
Thế nhưng vị thiếu gia nà y không chịu há»c hà nh, không thÃch văn chương, khi thầygiáo giảng bà i thì ngá»§ gáºt cả ngà y, phu nhân cùng ông cáºu đỠhết cách vá»›i hắn rồi.
Vị thiếu gia nà y quả là không thÃch há»c đây, trong khi lòng Lâm Vãn Vinh Ä‘au xót, thì cÅ©ng mừng thầm. Tuy là tiểu tá» nà y không chịu nổi, nhưng nếu phải tá»›i hầu hạ má»™t công tá» ham thÃch Ä‘á»c sách, cả ngà y ngồi trên lá»›p, nghe thầy giáo giảng bà i, thì chẳng phải là muốn lấy mạng Lâm Vãn Vinh sao? Äảo lại như bây giá» vị chá»§ là công tá» ngu dốt, tuy biêủ hiện kém cá»i tháºt, nhưng theo những công tá» như thế nà y tha hồ mà lừa bịp, ăn uống chÆ¡i bá»i thoả thÃch, cÅ©ng tuyệt đó chứ!
Lâm Vãn Vinh trong lòng dần dần vui vẻ, “thương tiếc tiá»…n biệt†nha đầu tá»· tá»· đó, liá»n tung tăng bước và o thư phòng, vị tiên sinh nhìn Lâm Vãn Vinh, liếc nhìn hắn má»™t cái kì quái.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i, là m má»™t động tác chà o há»i vá»›i lão:
-Chà o tiên sinh, tại hạ là Lâm Tam, là ngưá»i má»›i được cá» tá»›i là m việc ở thư phòng. Vừa rồi tại hạ ở bên ngoà i nghe tiên sinh giảng bà i, tháºt là bác há»c Ä‘a tà i, há»c thông kim cổ, khiến tại hạ tháºt sá»± khâm phục vô cùng.
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thà bất xuyên, tiên sinh thấy kẻ má»›i tá»›i có vẻ khá, trong lòng vô cùng vui mừng, liá»n gáºt gáºt đầu nói:
-Äâu có, đâu có, ngươi quá khen rồi.
vị thiếu gia đó láºt ngưá»i lại, nước miếng chảy cả ra bà n há»c, sau đó ngáp má»™t cái rõ dà i, mở mắt ra nói:
-Kẻ nà o lại huyên thuyên ồn à o ở đây thế nà y, có để ngưá»i ta ngá»§ không chứ
Tiên sinh vẻ mặt xấu hổ, vị thiếu gia nà y sao má»™t chút nể mặt cÅ©ng không cho váºy?
Lâm Vãn Vinh vội nói và o:
-Thiếu gia, thiếu gia, ngưá»i tỉnh rồi ư?
Vị thiếu gia nhìn hắn một cái nói:
-Nhà ngươi là ai váºy?
-Bẩm thiếu gia, ta là Lâm Tam, vừa được Ä‘iá»u tá»›i thư phòng, sau nà y sẽ Ä‘i theo hầu hạ ngưá»i
-Ấy, ngươi là Lâm Tam ư. Ừ, tháºt tuyệt, quả nhiên là má»™t ngưá»i thông minh.
Thiếu gia mở to mắt ra nhìn hắn từ đầu tá»›i chân má»™t lượt, cÅ©ng cảm thấy chút kỳ lạ. Những kẻ hầu khác khi nhìn thấy hắn thì Ä‘á»u gá»i hắn là biểu thiếu gia, còn Lâm Tam nà y lần đầu tiên gặp đã trá»±c tiếp gá»i là thiếu gia. Äừng có coi thưá»ng má»™t chứ nà y, chỉ thêm chữ nà y và o đã cho thấy những ngưá»i hầu khác vốn không coi nó là thiếu gia, đó là ngoại thÃch cá»§a Tiêu gia, gia Ä‘inh Lâm Tam nà y quả là biết Ä‘iá»u, hai chữ thiếu gia nghe má»›i thoải mái là m sao.
HÆ¡n nữa, nghe ngưá»i hầu nói Lâm Tam nà y là má»™t nhân váºt nổi như cồn trong Tiêu gia nà y, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu, rất có sức hút vá»›i các chị em, để cho hắn Ä‘i theo mình, cho mình những ý kiến là m thế nà o để tiếp cáºn hai chị há», và để có thêm nhiá»u hi vá»ng tiếp cáºn vá»›i các mÄ© nhân
-Thiếu gia, thiếu gia?
Lâm Vãn Vinh thấy biểu thiếu gia đó nhìn chằm chằm mình, trên mặt nở nụ cưá»i đắc chà nữa, dưá»ng như Ä‘ang nghÄ© tá»›i chuyện gì hay ho đây, trong lòng hắn không kìm được toát mồ hôi há»™t, nên phải vá»™i và ng nhắc nhở và i câu thiếu gia:
-Ồ, cái nà y, Lâm Tam, từ nay vỠsau ngươi hãy đi theo ta nhé
Biểu thiếu gia lớn tiếng:
-Dạ, thưa thiếu gia!
Lâm Vãn Vinh nói vá»›i giá»ng cung kÃnh.
tiên sinh thấy hai ngưá»i chá»§ hầu đã là m quen xong liá»n nói:
-Quách thiếu gia, chúng ta tiếp tục há»c chứ?
Quách thiếu gia Ä‘ang mÆ¡ giấc mÆ¡ đẹp mà bị ngưá»i khác quấy rầy thì dã không vui vẻ gì, bây giá» nghe thấy tiên sinh nói phải tiếp tục bà i há»c liá»n không nhịn được gáp dà i má»™t cái, trong mÅ©i dưá»ng như ừ nhẹ má»™t tiếng. Tiên sinh thu ngân lượng nhà Tiêu gia, nên vá»›i thái độ nà y cÅ©ng chỉ mắt tròn mắt dẹt mà bá» qua thôi, dù sao thì tiá»n cÅ©ng dã thu và o túi rồi.
Lâm Vãn Vinh tất nhiên lại cà ng không thÃch nghe giảng bà i, dù sao thì vị biểu thiếu gia nà y cÅ©ng đã không chịu nổi rồi, không bằng thuáºn theo ý cá»§a nó cho nó ngá»§, sau nà y là m thuá»™c hạ cá»§a nó sẽ dá»… nhá»n hÆ¡n:
-thiếu gia, hôm nay trá»i thu cao xanh không khà mát mẻ, hay là chúng ta cùng tiên sinh ra ngoà i tìm cảm giác là m thÆ¡ được không?
Lâm Vãn Vinh đã đưa ra má»™t đỠnghị không gì mê ngưá»i hÆ¡n được nữa...
Tà i sản của PHAMQB
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:28 PM .
06-07-2008, 09:15 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư
dịch thuáºt: MTQ
biên dịch: dhaonline
biên táºp: dhaonline
nguồn: Tà ng thư viện
Chương ba mươi mốt: Tiêu nhị tiểu thư
Biểu thiếu gia nhìn Lâm Vãn Vinh vá»›i ánh mắt tán thưởng, không ngỠđược tên Lâm Tam nà y lại tinh xảo như váºy, tháºt là danh bất hư truyá»n, hãy để hắn Ä‘i theo mình là đúng rồi
-Hay đó, hay đó, hôm nay thá»i tiết mát mẻ, gió thu hiu hiu thổi, há»c trò cho rằng đây chÃnh là thá»i cÆ¡ đạp thu tốt nhất, không biết tiên sinh nghÄ© sao?
Biểu thiếu gia há»i tiên sinh vá»›i giá»ng tôn kÃnh
Câu nói nà y cá»§a biểu thiếu gia tuy có cung kÃnh tháºt, ngôn từ thì trang nhã, nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ© ý hắn ta rằng thiếu gia ta muốn ra ngoà i tìm thú chÆ¡i, tốt nhất là nhà ngươi đừng có Ä‘i theo ta.
-Việc nà y, việc nà y
Tây tịch toát hết mồ hôi há»™t, ông ta cÅ©ng biết vị biểu thiếu gia nà y là chá»§ như thế nà o, có cho ông ta mấy lá gan nữa thì ông ta cÅ©ng không dám để Biểu thiếu gia ra ngoà i như váºy, liá»n vá»™i và ng há»i lại :
-Quách thiếu gia, nghe nói Nhị tiểu thư vừa má»›i quay trở vá», không chừng tiểu thư sẽ tá»›i đây ngay láºp tức
Vừa nghe thấy nhắc tới tên Nhị tiểu thư thôi Biểu thiếu gia vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng nói:
-Váºy sao, biểu muá»™i sẽ tá»›i ngay láºp tức ư, như váºy cÅ©ng hay, ta sẽ ở lại đây há»c những quyển thÆ¡ nà y, đợi má»™t lát nữa sẽ tỉ thà há»c vấn vá»›i biểu muá»™i xem sao.
Tỉ thà ư? Lâm Vãn Vinh cưá»i trá»™m, tên nhóc con nhà ngươi, gia Ä‘inh ta còn giá»i hÆ¡n ngươi, ngươi lại còn dám so Ä‘o vá»›i ai chứ.
Vị Tây tịch kia thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i, cuối cùng cÅ©ng đã giữ chân được thiếu gia, liá»n vá»™i và ng nói:
-Nhị tiểu thư mấy ngà y trước tới Tô Châu là m công việc, nghe nói là đêm hôm qua mới vỠtới nhà , ta vừa mới nghe thấy tin tức nà y.
Lâm Vãn Vinh tá»›i phá»§ nà y cÅ©ng đã được má»™t khoảng thá»i gian rồi, thấy nha hoà n và bá»n ngưá»i hầu hạ hay nhắc tá»›i nhiá»u nhất là Tiêu gia Äại tiểu thư anh minh giá»i giang như thế nà o, còn vá»›i vị Nhị tiểu thư nà y thì lại Ãt nhắc tá»›i vô cùng, cÅ©ng không biết là tại sao nữa.
-Äúng rồi, tiên sinh, biểu muá»™i có mang theo Uy vÅ© tướng quân tá»›i không váºy?
Biểu thiếu gia nét mặt có vẻ sợ sệt, tay sá» sá» mông nói, lần trước hắn Ä‘i nhìn trá»™m Nhị tiểu thư tắm, kết quả là chưa tá»›i gần cánh cá»a thì đã bị Uy vÅ© tướng quân Ä‘uổi theo cắn và o mông rồi.
Uy vÅ© tướng quân ư? Nhị tiểu thư ư? Lâm Vãn Vinh vừa nghe thấy câu đó mặt tái mét, nếu như không nhá»› nhầm thì con ác cẩu bị mình đánh chết kia có tên là Uy vÅ© tướng quân. Nếu như váºy thì Uy vÅ© tướng quân chÃnh là con ác cẩu mà Nhị tiểu thư nuôi, như thế thì có thể biết rằng ngưá»i dắt con chó ấy tá»›i cắn mình cÅ©ng là vị Nhị tiểu thư nà y. Chả trách mà bá»n nha hoà n kia chạy nhanh như bay như váºy, hoá ra là đá»u rất sợ vị Nhị tiểu thư nà y.
Tiểu nữ nà y ta có đắc tá»™i gì vá»›i ngươi chứ, sao lại ra thá»§ Ä‘oạn độc ác như váºy, trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giáºn, nhưng lại cÅ©ng có chút sợ hãi, chà ng không phải sợ vị Nhị tiểu thư đó, mà là sợ vị Nhị tiểu thư nà y lại mang thêm má»™t con chó dữ tên là Trấn viá»…n tướng quân gì gì đó tá»›i, váºy thì hôm nay chà ng chẳng còn nÆ¡i nà o để chạy nữa.
Nói cái gì thì nó xuất hiện, Lâm Vãn Vinh vừa má»›i nghÄ© tá»›i đây thì nghe thấy bên ngoà i má»™t âm thanh có chút quen quen vá»ng tá»›i:
-Quách biểu ca, hôm nay ca há»c được những bà i thÆ¡ má»›i nà o thế?
Giá»ng nói nà y cho dù có đánh chết Lâm Vãn Vinh thì chà ng cÅ©ng vẫn sẽ không thể quên được, chÃnh là giá»ng nói cá»§a nha đầu dắt con chó hung dữ ở bên ngoà i cổng ngà y hôm đó, tên tiểu nữ nà y còn đá chà ng và i cái nữa, Lâm Vãn Vinh tuyệt đối sẽ không quên được
-Biểu muội, muội đến đó ư.
Biểu thiếu gia vá»™i vá»™i và ng và ng bước tá»›i chà o há»i.
Từ ngoà i cá»a má»™t cô nương chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi bước và o, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, đúng là má»™t tiểu mÄ© nhân.
Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy trong lòng lặng Ä‘i, tiểu nữ nà y chà ng đã gặp trước đây rồi, chẳng phải là vị tiểu thư đã mua nốt quyển báo tam bản cuối cùng ngà y hôm đó sao, chẳng trách mà nà ng đã cố gặng há»i ta đã từng gặp Tiêu đại tiểu thư chưa, hoá ra là nà ng sá»›m đã có âm mưu rồi. CÅ©ng chẳng trách mà ngà y hôm đó nhìn nà ng thấy hÆ¡i quen quen, hoá ra nà ng chÃnh là con cá»§a Tiêu phu nhân, nghÄ© tá»›i Tiêu phu nhân là đương nhiên rồi
Tiêu nhị tiểu thư bước và o trong cá»a, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh, nhưng không há» ngạc nhiên má»™t chút nà o, trên khuôn mặt nà ng loé lên má»™t nụ cưá»i đắc ý, nói vá»›i Biểu thiếu gia rằng:
-Quách biểu ca, hôm nay ta tìm cho ca một nô tà i tới hầu hạ ca, ca có vừa lòng không.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh hÆ¡i ngạc nhiên, bây giá» má»›i ngỡ ra là ngà y hôm nay bị Ä‘iá»u tá»›i thư phòng nà y hoà n toà n là do sá»± sắp xếp cá»§a vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y, vị Vương quản gia kia cÅ©ng chỉ là giúp má»™t tay, nghÄ© lại thì chà ng đã suy sụp và i lần dưới tay thuá»™c hạ cá»§a vị Nhị tiểu thư nà y, nên trong lòng chà ng nhất thá»i có chút lo lắng bất an. Song nhìn thấy Tiêu nhị tiểu thư nà y không há» Ä‘i cùng má»™t con ác cẩu nà o, trong lòng bá»—ng yên tâm Ä‘i nhiá»u, ác cẩu thì chà ng không chắc, còn tiểu nữ thì có thế nà o thì biết thế ấy
-Äâu có, chỉ cần là đồ váºt biểu muá»™i chuẩn bị cho ta thì ta sẽ thÃch thú vô cùng.
Biểu thiếu gia vá»™i nịnh hót, tuy Lâm Tam nà y có thông minh đến đâu thì cÅ©ng chỉ là má»™t kẻ hầu ngưá»i hạ mà thôi, trong mắt cá»§a hắn thì không bằng cả má»™t đồ váºt.
Tiêu nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh đứng đó không nói câu nà o, biết rằng hắn đã bị mình trấn áp, trong lòng đắc ý vô cùng, liá»n nói vá»›i biểu thiểu gia rằng:
-Quách biểu ca, ca hà i lòng là tốt rồi, hôm nay ta cần tên nô tà i nà y có chút việc, là m lỡ việc há»c hà nh cá»§a ca rồi
Biểu thiếu gia vội và ng nói:
-Biểu muội, muội đừng đi, hôm nay ta có ý là m cho muội một bà i thơ, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tỠhảo cầu- biểu muội, muội thấy ta là m bà i thơ nà y thế nà o.
Tây tịch tiên sinh và Lâm Vãn Vinh Ä‘á»u trợn mắt há mồm, lại có loại ngưá»i vô liêm sỉ tá»›i mức nà y ư, vị Biểu thiếu gia nà y cÅ©ng có thể nói là có má»™t không hai rồi
Tiêu nhị tỉêu thư cưá»i khanh khách nói:
-Quách ca ca, bà i thÆ¡ nà y ca đã Ä‘á»c hÆ¡n hai chục lần rồi, lần sau có thể thay đổi chút Ä‘i được không
Tiêu Nhị tiểu thư không đùa nữa, nhìn Lâm Vãn Vinh ná»a đùa tháºt nói rằng:
-Tên nô tà i nà y, hãy đi theo ta
Từ khi nhìn thấy Tiêu Nhị tiểu thư, Lâm Vãn Vinh đã biết là hôm nay việc nà y khó có kết thúc tốt đẹp gì, nghìn không nên, vạn không nên, không nên bán tÃnh mạng mình cho tiểu nữ nà y được, cà ng không nên tá»›i tiêu phá»§, là m má»™t gia Ä‘inh không bằng cả má»™t con chó như thế nà y. Bây giá» rÆ¡i và o tay ngưá»i ta rồi, tháºt là bị động
Có Ä‘iá»u Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không phải là ngưá»i sợ sệt gì, thấy Tiêu Nhị tiểu thư mỉm cưá»i nhìn mình, dáng vẻ thướt tha ấy khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng hừ lạnh má»™t tiếng, gió xuân thổi trống tráºn lôi, ta là Lâm Tâm ta chẳng sợ ai cả
Khi hai ngưá»i bước ra ngoà i, không há» nói câu nà o, Tiêu Nhị tiểu thư bước phÃa trước, Lâm Vãn Vinh bước theo sau. vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y trông dáng vẻ chưa tá»›i mưá»i bảy tuổi, tuổi vẫn còn trẻ, ở quê cá»§a Lâm Vãn Vinh đứa trẻ bằng chừng nà y Ä‘ang há»c trung há»c thi đại há»c, sao tá»›i thế giá»›i nà y tiểu nha đầu má»›i chút tuổi lại đã ngang bướng Ä‘anh đá như váºy chứ? Lâm Vãn Vinh tháºt sá»± là không thể hiểu nổi
Trên dá»c đưá»ng bá»n gia Ä‘inh nha hoà n nhìn thấy Tiêu Nhị tiểu thư tá»›i Ä‘á»u mặt biến sắc, lánh Ä‘i đưá»ng vòng tránh gặp mặt, không dám tiếp cáºn vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y ná»a bước. Như vâỵ có thể thấy rằng, tiếng xấu cá»§a vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y chắc chắn là đã sá»›m được lan truyá»n ra, cÅ©ng chẳng phải là chuyện ngà y má»™t ngà y hai nữa rồi
Tới một căn nhà , Tiêu Nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh rồi nói:
-Tên nô tà i nhà ngươi, hãy và o theo ta
Khuôn mặt ả lá»™ ra vẻ đắc ý, trong mắt loé lên chút xảo quyệt, ả bước lên đẩy cá»a bước và o
Lâm Vãn Vinh do dá»± má»™t chút, vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y chẳng phải là ngưá»i hiá»n là nh gì, hôm nay dụ ta và o căn phòng nà y phải chăng lại có âm mưu gì?nghÄ© tá»›i âm mưu, chà ng lại nhá»› tá»›i con ác cẩu đã chết dưới tay mình, tiểu nữ nà y ắt sẽ muốn báo thù, trong đó hẳn phải có cái bẫy nà o đó.
-Sao váºy, không dám bước và o phải không? Khi nhà ngươi chân đạp tay đấm và o hôm đó chăng phải là uy phong lẫm liệt lắm sao, tại sao hôm nay lại nhút nhát váºy chứ?
Nhị tiểu thư nhìn vẻ mặt do dá»± bất quyết cá»§a chà ng liá»n nói vá»›i giá»ng thách thức.
Lâm Vãn Vinh không há» sợ tiểu nữ nà y, Ä‘iá»u chà ng sợ là con ác cẩu, vểnh tai lên nghe ngóng má»™t lát, trong thư phòng nà y vô cùng yên tÄ©nh, có vẻ như không có tiếng chó sá»§a nà o cả. Chà ng không yên tâm chút nà o, lại cẩn tháºn nghe lại lần nữa, vẫn chẳng có động tÄ©nh nà o cả, liá»n yên tâm hÆ¡n má»™t chút, chà ng cÅ©ng không nói gì cả, nhìn Nhị tiểu thư đó cưá»i nhạt má»™t tiếng, rồi bước và o chẳng sợ sệt gì
Vừa và o cá»a nhìn, đây là má»™t căn phòng vô cùng rá»™ng rãi trống trải, trong phòng trống trÆ¡n, ngoà i má»™t cái cánh cá»a nhá» ra thì chẳng có má»™t thứ gì hết
Tiêu Nhị tiểu thư đã bước tá»›i trước cánh cá»a nhá» kia. Thấy chà ng bước và o theo chẳng sợ sệt gì, liá»n quay đầu lại cưá»i nói:
-Sao váºy, ngươi không sợ ta sẽ lại thả chó ra cắn nhà ngươi sao?
Lâm Vãn Vinh cảnh giác nhìn xung quanh, không há» thấy gì khác thưá»ng, trong lòng liá»n yên tâm hÆ¡n, cưá»i lạnh lùng đáp:
-Ngưá»i cÅ©ng chăng phải là chưa nếm mùi cổ tay ta, đừng nói là ác cẩu, chứ ngay cả ác nhân nà o đó ta cÅ©ng trị được.
Tiêu Nhị tiểu thư sắc mặt có chút thay đổi nói:
-Tên nô tà i nhà ngươi cÅ©ng to gan đó, gì cÆ¡, ta ư, ta là chá»§ nhân cá»§a ngươi, hãy ngoan ngoãn Ä‘i. Nếu như không phải là bổn tiểu thư, tên nô tà i nhà ngươi ngay cả cá»a Tiêu gia cÅ©ng không bước và o được đâu.
Lâm Vãn Vinh giáºt mình chợt hiểu ra, hoá ra mình có thể bước và o Tiêu gia thuáºn lợi như váºy chẳng phải là do công lao cá»§a Nguỵ lão, mà chÃnh là tiểu nữ đứng trước mặt ta đây đã lên tiếng trước, cÅ©ng chả trách mà mình tá»›i muá»™n mà vẫn được và o.Vị tiểu nữ nà y xem ra sÆ¡m đã tÃch oán vá»›i ta, mất công suy nghÄ© nhiá»u như váºy, chung quy lại vẫn chỉ tại con ác cẩu kia.
-Hoá ra là ngưá»i sá»›m đã có âm mưu ư, nhưng không biết ta đã đắc tá»™i Nhị tiểu thư ở chá»— nà o, mà ngưá»i phải tốn nhiá»u công sức để đối phó vá»›i ta như váºy?
Lâm Vãn Vinh nói.
-Ngươi còn nói là không đắc tội với ta ư?
Tiêu Nhị tiểu thư cau mà y trợn mắt nhìn nói:
-Hôm đó, nhà ngươi lấy bức hoạ cá»§a tỉ tỉ ta Ä‘i rao bán khắp nÆ¡i, còn nói ra những lá»i khinh bạc như váºy ư, ngưá»i nhà Tiêu gia ta dá»… dà ng bị bắt nạt như váºy sao?
-Buồn cưá»i tháºt, ngưá»i dá»±a và o đâu mà nói bức hoạ đó là cá»§a tỉ ngưá»i chứ? Toà n thà nh Kim Lăng nà y đại tiểu thư cÅ©ng không có mấy ngưá»i, ai có thể vẽ ra bức hoạ giống ngưá»i tháºt chứ? Ta không nói ngưá»i vu hãm, mà ngưá»i lại truy há»i ta
Lâm Vãn Vinh cưá»i hỉ hả, những lá»i nói nà y Ä‘á»u nghiêm túc, không há» có ná»a lá»i giả dối. Hôm đó bức hoạ vốn là vẽ theo chân dung cá»§a Tiêu phu nhân, căn bản là có giống Tiêu đại tiểu thư, nếu cố ép và i nét giống nhau thì cÅ©ng có thể cho là hai mẹ con há» giống nhau như đúc.
-Äúng là Lâm Tam mồm mép lợi hại
Tiểu cô nương mặt tức giáºn đỠá»ng lên, rõ rà ng là không nói lại được vá»›i gia Ä‘inh nà y:
-Hôm nay ta sẽ dạy dá»— nô tà i nhà ngươi cẩn tháºn, nếu không thì ngươi còn cho rằng ngưá»i Tiêu gia dá»… bắt nạt.
-Nô tà i?
Nghe thấy ả cứ luôn miệng gá»i mình là nô tà i, Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng tức giáºn, liá»n cưá»i nhạt nói:
-Tiêu Nhị tiểu thư, ta nghÄ© ngưá»i đã nhầm đó, ta chỉ là má»™t dân là m thuê theo hợp đồng cho Tiêu gia, chứ chẳng phải là nô tà i gì hết, trên khế ước đó còn ghi tên Tiêu Ngá»c Sương Tiêu Nhị tiểu thư nữa. Chỉ cần ta thấy các ngưá»i không thoải mái là ta có thể láºp tức ra Ä‘i. Nếu như ngưá»i muốn tìm nô tà i thì trong Tiêu gia nhiá»u vô kể. Chứ đừng có tìm ta mà trút giáºn
Lâm Vãn Vinh nói xong quay ngưá»i bước Ä‘i, vá»›i tiểu cô nương hiêu trương bạt há»— như váºy, không trị nổi cÅ©ng không tránh được hay sao?
Chà ng dùng sức kéo cánh cá»a và i cái, cánh cá»a đó chẳng hiểu sao lại bất di bất dịch, Lâm Vãn Vinh còn tưởng rằng mình không đủ sức, liá»n kéo mạnh thêm và i cái, nhưng vẫn không đẩy được cánh cá»a ra, lần nà y Lâm Vãn Vinh đã hiểu nhất định là vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y đã giở thá»§ Ä‘oạn gì đó
Tiêu Nhị tiểu thư Tiêu Ngá»c Sương cưá»i nói:
-Sao váºy, sợ rồi phải không? Hôm nay không có mệnh lệnh cá»§a ta, thì không ai cÅ©ng bước ra ngoà i cánh cá»a nà y được.
Hoá ra căn phòng nà y có máºt thất, sau khi Tiêu Ngá»c Sương bước và o liá»n kéo máºt thất, khiến Lâm Vãn Vinh bị giam bên trong phòng nà y.
Thấy tiểu nữ nà y sá»›m đã có âm mưu rồi, có Ä‘iá»u lúc nà y trong căn phòng chỉ có chà gn và Tiêu ngá»c sương mà thôi, đối phó vá»›i tiểu nữ nà y thì chà ng vô cùng tá»± tin, tất nhiên không có gì phải lo sợ, lúc nà y chà gn cưá»i nói:
-Có ra bên ngoà i được hay không, cÅ©ng chẳng phải là chuyện gì ghê ghá»›m cả, có Nhị tiểu thư ở cùng ta thế nà y thì ta còn sợ gì nữa chứ. Ngược lại ngưá»i phải lo sợ má»›i phải, ta chẳng phải là ngưá»i tốt gì đâu, vá»›i tiểu nữ xinh đẹp luôn có cách đối xỠđặc biệt, ta và ngưá»i cùng ở má»™t phòng, cÅ©ng nên cẩn tháºn đó.
Tiêu Ngá»c Sương tuổi còn nhá», vẫn chưa hiểu những chuyện giữa nam và nữ, nhưng những cô nương ở thá»i đại nà y thưá»ng trưởng thà nh sá»›m, ả cÅ©ng chỉ muốn báo thù Lâm Vãn Vinh, nhưng lại quên mất như thế nà y tức là đã trở thà nh cô nam quả nữ cùng ở trong má»™t phòng, vá»›i danh tiếng cá»§a má»™t tiểu nữ nhá» tuổi thế nà y thì tháºt là thiệt thòi quá
nà ng mặt đỠtÃa tai tức giáºn cắn răng đáp:
-Ngươi là đồ xấu, ta, ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Lâm Vãn Vinh nhìn bá»™ dạng bá»±c tức cá»§a tiểu nha đầu trong lòng cảm thấy tháºt ná»±c cưá»i, chà ng nhìn Tiêu Ngá»c Sương đáp:
-Ta nói Nhị tiểu thư, ngưá»i không nên tá»± nghÄ© mình tốt đẹp như váºy, con ngưá»i ta tuy có thÃch mÄ© nữ đó, nhưng vẫn chưa tá»›i mức đói khát không có thức ăn, loại táo xanh như ngưá»i cho dù có cho thêm ta hai lượng bạc ta cÅ©ng không cần
-Ngươi-vô liêm sỉ
Tiêu Ngá»c Sương hét lá»›n, đồng thá»i kéo cánh cá»a nhá» phÃa sau ra, hai vệt sáng xanh liá»n chiếu từ trong phòng ra bên ngoà i
Chó săn! Lâm Vãn Vinh giáºt mình
Äây là má»™t con còn to xác khổng lồ hÆ¡n Uy vÅ© tướng quân mà chà ng đã giết chết hôm đó, trong mắt nó loé ra vẻ dữ tợn, khiến Lâm Vãn Vinh toà n thân nổi da gà . Miệng cá»§a chó sói bị buá»™c bởi má»™t miếng vải Ä‘á», chẳng trách mà Lâm Vãn Vinh không nghe thấy tiếng chó sá»§a nà o, hoá ra là Tiêu Ngá»c Sương đã sá»›m chuẩn bị. vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y để đối phó vá»›i chà ng có thể nói là đã tốn không Ãt công sức
Tiêu Ngá»c Sương nhìn Lâm Vãn Vinh vá»›i vẻ mặt tái nhợt liá»n cưá»i đắc ý nói:
-Sao váºy, ngươi không nghÄ© ra phải không, đây chÃnh là con chó săn ta cố gắng tìm được từ Tô Châu vỠđó, tên nó là Trấn Viá»…n tướng quân, nó và Uy vÅ© tướng quân chÃnh là má»™t cặp trá»i sinh, chÃnh là dùng để đối phó vá»›i nhà ngươi đó. Tên nô tà i nhà ngươi, không chỉ đã đánh chết Uy vÅ© tướng quân cá»§a ta, mà còn ăn thịt cá»§a nó nữa, hừ hừ, ta xem Trấn Viá»…n tướng quân hôm nay sẽ xá» lý nhà ngươi ra sao.
Tên tiểu nữ nà y tại sao có thể biết ta đã ăn thịt chó chứ, nghÄ© ngợi má»™t lát thì hiểu ra rằng nhất định là do Phúc bá đã lá»™ ra bà máºt nà y, chẳng trách mà ông già nà y mấy ngà y liá»n không thấy bóng dáng đâu cả, hoá ra là trong lòng ông ta đã có âm mưu từ trước. NghÄ© lại bá»™ dạng sợ hãi cá»§a Phúc bá mấy ngà y hôm đó thì có thể thấy rõ rà ng là đã biết sá»± lợi hại cá»§a vị Nhị tiểu thư nà y, nên má»›i chá»§ động thẳng thắn như váºy. CÅ©ng chẳng trách mà đã mấy ngà y rồi, tiểu nữ nà y má»›i tá»›i báo thù, hoá ra là tá»›i Tô Châu duyệt binh cức trợ
Trấn viá»…n tướng quân nhìn Lâm Vãn Vinh vá»›i con mắt ngấu nghiến, dưá»ng như đã hiểu rằng ngưá»i trước mắt đây chÃnh là kẻ thù đã cướp Ä‘i sinh mệnh cá»§a “cẩu thê†cá»§a mình, ánh mắt nó xanh lè, cái lưỡi nó thè ra đỠchót, những chiếc răng nanh cá»§a nó nhe ra dữ tợn, loé ra bạch quang
Chết tiệt, sÆ¡ ý quá, tháºt là sÆ¡ ý, không ngá» rằng tiểu nữ nà y lại biết suy tÃnh đến thế, biết được rằng giở thá»§ Ä‘oạn nà y Lâm Vãn Vinh sẽ sợ run cầy sấy, nhìn tiểu nha đầu yểu Ä‘iệu và con ác cẩu Ä‘iên cuồng đứng trước mặt, chà ng cÅ©ng chẳng biết nên là m thế nà o cả
Tiêu Ngá»c Sương thấy Lâm Vãn Vinh mặt tái nhợt biến sắc, biết rằng mình đã má»™t tay che ngang trá»i có tác dụng, nhìn tên gia Ä‘inh dữ tợn khuôn mặt sợ hãi, trong lòng ả vui mừng khôn xiết nói:
-Sao váºy, đồ khốn nhà ngươi, hôm nay đã biết sợ rồi chứ? hừ, đừng trách ta không chỉ cho ngươi con đưá»ng sống, chỉ cần ngươi nói ra bức tranh đó là do ai vẽ ra, và vì những lá»i nhà ngươi xúc phạm ta vừa nãy hãy tá»± tát và o tai má»™t trăm cái, thì ta sẽ tha cho nhà ngươi
Căn phòng nà y chÃnh là để Tiêu Nhị tiểu thư bố trà chuyên dà nh để trị những gia Ä‘inh nha hoà n không nghe lá»i, trước đây chỉ cần ả lên tiếng là bá»n kẻ hầu ngưá»i hạ tất nhiên câm như hến, ngưá»i nà o không mở to mắt dám là m trái lệnh thì đừng nói là tạt má»™t trăm cái bạt tai, cho dù má»™t nghìn má»™t vạn cái cÅ©ng phải chịu. Chiêu thức trừng trị kẻ hầu ngưá»i hạ nà y cá»§a ả không phải là hiếm thấy, hôm nay nhìn thấy Lâm Tam đáng ghét như váºy nếu không trừng trị má»™t tráºn đâu ra đó thì là m sao có thể tiêu Ä‘i ná»—i tức giáºn trong lòng ả được
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng quáºt cưá»ng không kém, nếu chỉ là nói ra ai là ngưá»i vẽ bức tranh đó thì cÅ©ng chẳngcó gì to tát cả, nhưng tá»± mình bạt tai mình thì Lâm Vãn Vinh chưa từng mất mặt tá»›i mức váºy, đặc biệt là đối diện vá»›i tiểu nha đầu Ä‘iêu ngoa nà y, ngươi cà ng má»m yếu thì ả sẽ cà ng lấn tá»›i. Lâm Vãn Vinh thản nhiên nhìn tiểu nha đầu vá»›i vẻ coi thưá»ng nói:
-Ngưá»i đùa sao, ta lại phải sợ tiểu nha đầu như ngưá»i sao, có thá»§ Ä‘oạn gì thì hãy tung ra hết Ä‘i.
Thấy ác Ä‘inh nà y hiêu trương như váºy, Tiêu Nhị tiểu thư chỉ biết cắn răng, ả nhẹ nhà ng tháo miếng buá»™c mõm con chó ra, nhìn Lâm Vãn Vinh vá»›i con mắt hung hăng nói:
-Nhà ngươi đừng có hối háºn đấy. Trấn Viá»…n tướng quân, tấn công.
Tà i sản của David
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:31 PM .
07-07-2008, 02:09 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương ba mươi hai: Bãi bình tha
Dịch thuáºt:MTQ
Nguồn: Tà ng thư viện
Lá»i ả vẫn chưa nói xong, dây thừng vẫn chưa cởi ra hết thì Lâm Vãn Vinh xuất chiêu trước Trấn Viá»…n tướng quân, lao nhanh vá» phÃa ả như má»™t mÅ©i tên bắn ra. Lâm Vãn Vinh liá»u mạng hà nh động vô cùng nhanh chóng, chà ng đã chịu đựng má»™t lần nhục rồi, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai. Hạ thá»§ trước lấy ưu thế , hạ thá»§ sau dá»… gặp khó khăn, đạo lý nà y đã rất rõ rà ng rồi.
Tiêu Ngá»c Sương chưa kịp ra mệnh lệnh thì đã bị Lâm Vãn Vinh bịt chặt miệng, đẩy mạnh ả áp sát và o tưá»ng.
-Ngươi, nhà ngươi muốn là m gì chứ?
Tiêu Ngá»c Sương chưa từng nghÄ© là Lâm Vãn Vinh lại bưu hãn như váºy, cà ng không nghÄ© được rằng động tác cá»§a chà ng lại nhanh nhẹn như váºy, lúc nà y cả ngưá»i ả Ä‘á»u nằm trong tay cá»§a Lâm Vãn Vinh :
-Ngươi, ngươi không được là m bừa, ta là Tiêu Nhị tiểu thư , ngươi, ngươi dám ức hiếp ta, phụ mẫu ta, tỉ tỉ ta Ä‘á»u sẽ không tha cho nhà ngươi đâu
Äây chẳng phải là Tiêu Nhị tiểu thư sÆ¡ ý, mà thá»±c tế là tháºt sá»± không thể lưá»ng trước được. Trước đây bá»n gia Ä‘inh nha hoà n bị ả trừng trị thì má»›i nhìn thấy ả là đã không cả dám ngẩng đầu lên nữa rồi, mặc kệ muốn là m gì thì là m, chẳng có ai dám đối xá» vá»›i ả như váºy, ả tác quai tác quái quen rồi, chưa há» nghÄ© rằng má»™t kẻ hầu ngưá»i hạ lại dám động thá»§ vá»›i mình như váºy, chÃnh vì thế mà đã tạo cÆ¡ há»™i cho Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh ghì chặt chân và o chân Ä‘ang cố giẫy dụa cá»§a ả, cảm giác được sá»± mượt mà nhẵn nhụi da thịt đôi chân ả cá» sát và o, cánh tay chà ng đặt trước ngá»±c ả, ghì chặt cổ ả lại, hÆ¡i nóng từ ngá»±c ả toả ra khiến Lâm Vãn Vinh không thể kìm nén được trái tim bồi hồi. Tháºt là không thể thấy được nha đầu má»›i mưá»i bảy tuổi nà y lại có cÆ¡ thể như thế, khi lá»›n thêm thì thế nà o nữa?
Phì, phì, nghÄ© ngợi lung tung gì chứ, tiểu nha đầu nà y tuổi còn nhá» hÆ¡n cả em gái Ä‘ang há»c đại há»c, bản thân lại có suy nghÄ© xấu xa nà y, tháºt là không bằng đồ cầm thú, Lâm Vãn Vinh tá»± chá»i thầm chÃnh mình
Tiêu Nhị tiểu thư cảm giác được hÆ¡i nóng toả ra từ cÆ¡ thể chà ng áp và o cÆ¡ thể mình, hÆ¡i thở đà n ông từ cÆ¡ thể chà ng phả từng đợt lên mÅ©i ả, Tiêu Ngá»c Sương trái tim Ä‘áºp rá»™n rà ng như má»™t con hươu nhá» váºy, vá»™i và ng hét lên:
-Nhà ngươi muốn là m gì chứ, ngươi, ngươi không được ức hiếp ta. Phụ mẫu ta, tỉ tỉ ta sẽ không tha cho nhà ngươi đâu
Lâm Vãn Vinh cưá»i hÃp mắt lại nói:
-Váºy thì Tiêu Nhị tiểu thư thân mến, lúc vừa rồi khi ngưá»i thả chó ra xông tá»›i cắn ta, có nghÄ© tá»›i phụ mẫu ngưá»i không, còn tỉ tỉ ngưá»i nữa? khi ngưá»i ức hiếp ngưá»i khác có từng nghÄ© tá»›i phụ mẫu ngưá»i, tỉ tỉ ngưá»i không?
Tiêu Ngá»c Sương chỉ là má»™t đứa trẻ được nuông chiá»u quen, đâu có gặp được má»™t gã cươá»ng hãn như thế nà y, hai mắt đỠhoe nói:
-Ai bảo nhà ngươi không nói cho ta biết ai đã vẽ bức tranh đó chứ? Ngưá»i ta tức giáºn má»›i cố ý tìm nhà ngươi gây khó dá»… thôi
Muốn hồi tưởng lại cảnh thả chó ra cắn ngưá»i? vị tiểu nữ nà y còn cưá»ng hãn hÆ¡n cả ta đó. Lâm Vãn Vinh trong lòng toát mồ hôi há»™t, chỉ là nhìn thấy Tiêu Ngá»c Sương có hình dáng hấp dẫn trong lòng cÅ©ng không kiên cưá»ng được, nói cho cùng thì ả cÅ©ng chỉ là má»™t đứa trẻ mà thôi. Còn không bằng cả má»™t đứa trẻ nữa, má»™t ông già lá»›n tuổi thì cÅ©ng nhá» má»n quá
Chà ng Ä‘ang nói thì lại nhìn thấy Tiêu Ngá»c Sương trong mắt loé lên vẻ xảo quyệt, trong lòng Lâm Vãn Vinh bá»—ng tỉnh ngá»™ trở lại, tiểu nữ nà y rõ rà ng là đang lấy tiến mà lùi, trước tiên lấy lòng thương hại cá»§a ta, chỉ cần ta buông tha cho ả, là láºp tức ả sẽ ra đòn tấn công má»›i. Từ sá»± sợ hãi cá»§a bá»n gia Ä‘inh nha hoà n trong phá»§ vá»›i ả thì có thể thấy tiểu nha đầu nà y bình thưá»ng nhất định là vô cùng hung hăng, là ngưá»i chá»§ trá»i không sợ đất không sợ, nếu thả ả ra dá»… dà ng như váºy thì chẳng phải là tá»± mình chuốc lấy phiá»n phức hay sao.
Nghĩ tới đây, Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng và o mắt ả nói:
-á»’, tháºt sá»± chỉ là như váºy sao, Tiêu Nhị tiểu thư ? ta nghe những kẻ hầu ngưá»i hạ trong phá»§ nà y nói, ngưá»i bình thưá»ng ức hiếp bá»n há», không việc gì độc ác ngưá»i không là m, lẽ nà o lại có việc nà y?
Tiêu Nhị tiểu thư trợn tròn mắt nhìn nói:
-Ngươi là nô tà i gì mà ăn nói báºy bạ như thế chứ? Ta sẽ không tha cho ngươi
Lâm Vãn Vinh ánh mắt hung hăng nhìn ả nói:
-Ta chỉ cần ngươi trả lá»i là phải hay không phải không thôi?
Thấy trong mắt Lâm Vãn Vinh loé lên vẻ hung dữ, trong lòng Tiêu Ngá»c Sương có đôi chút sợ hãi, nhưng vẫn nói vá»›i giá»ng ngoan cưá»ng rằng:
-Không có, ta đối xá» vá»›i bá»n há» rất tốt, ăn uống thoải mái, còn thưá»ng xuyên thưởng ngân lượng cho bá»n há» nữa, nô tà i nà o dám bịa đặt nói xấu sau lưng ta chứ?
-Váºy ư?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hÃp mắt nói:
-Tại sao những lá»i ta nghe được lại trái ngược lại hoà n toà n so vá»›i những gì ngưá»i nói chứ? Ta nghe nói, trong căn phòng nà y ngưá»i đã là m không Ãt chuyện xấu xa
Lâm Vãn Vinh nhìn máºt thất được dấu kÄ© trong căn phòng nà y, Tiêu Nhị tiểu thư lại có thể Ä‘iá»u khiển máºt thất ấy má»™t cách thà nh thạo, rõ rà ng đây không phải lần đầu tiên ả là m việc nà y, những ngưá»i từng bị ả Trì Sinh Xuânừng trị chắc hẳn là không Ãt
-Ngươi có nói hay không váºy?
Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu Ngá»c Sương vá»›i mắt sáng lấp lánh, đương nhiên là đang nghÄ© xem có cách nà o để ứng phó vá»›i những trò quá»· quái cá»§a ả kia không, Lâm Vãn Vinh lá»™ vẻ mặt hung hãn, cà ng siết chặt tay trên cổ ả hÆ¡n
-Khạc, khạc
Tiêu Ngá»c Sương bị chà ng ép mạnh tá»›i mức mà hÃt thở cÅ©ng thấy khó khăn, lại nhìn thấy ánh mắt dữ tợn cá»§a chà ng như thể không có ý thương hoa tiếc ngá»c gì cả, tuy ả có ngang ngược, nhưng cuối cùng cÅ©ng vẫn chỉ là má»™t tiểu cô nương vẫn chưa hiểu thế sá»±, chẳng bao giá» phải chịu sá»± Ä‘e doạ như thế nà y cả, trong lòng vô cùng sợ hãi, bá»—ng ả khóc lá»›n má»™t tiếng:
-Hu hu, Lâm Tam, đồ cẩu nô tà i nhà ngươi, ngươi dám ức hiếp ta, ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Nghe ả lại goi mình là nô tà i, Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giáºn, chà ng kéo ả quay ngưá»i lại rồi ép sát và o tưá»ng, vá»— mạnh má»™t cái và o mông ả
Trong lúc chà ng tức giáºn, cái vá»— nà y không nhẹ chút nà o, cảm giác tiếp xúc da thịt mượt mà tuy thÃch thú, nhưng cảm giác bị xỉ nhục đã khiến chà ng quên Ä‘i tất cả
Tiêu Ngá»c Sương trong lúc đó, tiếng khóc lại cà ng thêm mãnh liệt hÆ¡n:
-Lâm Tam, tên nô tà i nhà ngươi, ngươi dám đánh ta ư, ta, ta, ta sẽ đánh chết nhà ngươi. Cứu ta vá»›i, tên nô tà i Lâm Tam đánh ngưá»i, cứu ta, cứu ta
Tiêu Ngá»c Sương ra sức gà o thét. Nhưng ả đã quên rằng mình đã dặn bá»n ngưá»i hầu ở bên ngoà i rằng lát nữa cho dù bên trong có phát ra bất cứ âm thanh nà o cÅ©ng không ai được phép và o trong, như váºy vốn là muốn xá» là Lâm Tam, nhưng không ngá» lại là tá»± hại bản thân mình. Bá»n ngưá»i hầu vốn đã vô cùng sợ sệt vị Nhị tiểu thư nà y rồi, nghe lá»i dặn dò cá»§a ả thì ai cÅ©ng bá» Ä‘i cách xa tháºt xa cho yên chuyện. Lúc nà y trong lòng Tiêu Ngá»c Sương hối háºn cÅ©ng chẳng phải nói
Cái vá»— cá»§a Lâm Tam dưá»ng như có ma lá»±c kì lạ, đánh đúng và o chá»— nhạy cảm, lại khiến trong lòng ả dâng trà o má»™t cảm giác đặc biệt. Tiêu Nhị tiểu thư vừa sợ hãi vừa tức giáºn vừa xấu hổ, do quay lưng lại vá»›i Lâm Vãn Vinh, ả ra sức giãy giụa, hai đôi chân nhá» không ngừng đá ra phÃa sau, muốn cho tên nô tà i ác nà y má»™t tráºn
-Ngươi có nói hay không?
Giá»ng Lâm Vãn Vinh nói vá»ng lên bên tai ả
-Không nói.
Tiêu Ngá»c Sương nói ngoan cưá»ng, nhưng lại cảm thấy trên mông có gì đó nặng trịch đè lên, má»™t cảm giác cay cay, Ä‘au đớn, khiến ả không kìm được rÆ¡i nước mắt
Lâm Vãn Vinh vá»— và o mông ả không há» thương tiếc, cứ như thể Ä‘ang giáo huấn má»™t tiểu nữ tá» không chịu nghe lá»i váºy, tiểu nha đầu nà y, không có ai dạy dá»—, nên đè đầu cưỡi cổ ngưá»i khác tác quai tác quái, ngưá»i lá»›n lại không quan tâm, hôm nay ta sẽ thay phụ mẫu tỉ tỉ cá»§a ngưá»i dạy dá»— ngưá»i
Tiếng khóc thét của Nhị tiểu thư ngà y một lớn hơn, Lâm Vãn Vinh lại cà ng đánh cà ng nhanh mạnh hơn, dần dần chà ng ra tay có chút quá đáng, khiến cho nha đầu nà y cảm thấy đau, nhưng lại không hỠkhiến ả bị thương
Tiêu Nhị tiểu thư chưa bao giỠphải chịu sự xỉ nhục như thế nà y, ả quát lớn tiếng:
-Lâm Tam, ngươi là đồ tồi, ta, ta cắn chết ngươi
ả quay ngoắt lại, há miệng cắn má»™t cái tháºt Ä‘au và o cánh tay Ä‘ang ép chặt ngưá»i mình cá»§a Lâm Tam
Cái cắn nà y là do Tiêu Ngá»c Sương quá tức giáºn, tá»± nhiên Ä‘em hết sức lá»±c ra, cánh tay Lâm Vãn Vinh Ä‘au xót, trong lòng nổi Ä‘iên lên, Ä‘áºp má»™t cái hung hãn, vô cùng mạnh và o bả vai cá»§a Tiêu Ngá»c Sương
Lúc nà y Lâm Vãn Vinh không há» nghÄ© ngợi gì cả, lúc Tiêu Ngá»c Sương cắn liá»n bị Ä‘au hét toáng lên, bá»—ng ả buông ra, dá»±a và o tưá»ng khóc thút thÃt
Lâm Vãn Vinh nhìn hai vết răng cắn hằn sâu trên cánh tay rÆ¡m rá»›m chút máu, trong lòng tức giáºn vô cùng, chết tiệt, tiểu nữ nà y không những nuôi chó mà hà nh xá» cÅ©ng chẳng khác gì chó, vết cắn nà y cÅ©ng chẳng thua kém Uy vÅ© tướng quân là mấy
Nhìn thấy Tiêu Ngá»c Sương khóc thút thÃt, trong lòng Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có chút không đà nh lòng, nhưng chà ng biết lúc nà y chÃnh là thá»i khắc quan trá»ng nhất, nếu như hôm nay không thể giải quyết là m hoà vá»›i ả thì sau nà y tháºt sá»± là khó mà có thể sống nổi
-Ngưá»i nói hay không?
Lâm Vãn Vinh tức giáºn nói, giá»ng Ä‘iệu không há» có ý thương tiếc
-Ta, ta, ngươi dữ dằn gì chứ
Nhị tiểu thư vừa khóc vừa nói:
-Ta cÅ©ng chẳng là m gì bá»n nô tà i đó cả, chỉ là thỉnh thoảng tìm má»™t và i gia Ä‘inh, để cho hỠđánh nhau vá»›i Uy vÅ© tướng quân trong căn phòng nà y thôi, có lúc tìm và i nha hoà n tắm cho Uy vÅ© tướng quân má»™t chút. Nà o có biết bá»n há» nhát gan như váºy chứ, lại trở nên sợ như váºy
-Dã man! Äồ dã man!
Äể cho gia Ä‘inh và chó Ä‘náh nhau ư, tháºt hổ thẹn là những gì Tiêu Nhị tiểu thư nghÄ© ra, vá»›i sức lá»±c cá»§a bá»n há» thì là m sao có thể trở thà nh đối thá»§ cá»§a Uy vÅ© tướng quân được chứ? Tiểu cô nương nà y tháºt không hổ là ác ma cá»§a Tiêu gia đại trạch, chỉ dá»±a và o Uy vÅ© tướng quân là ai ai nhìn thấy cÅ©ng phải nhưá»ng đưá»ng
Nhị tiểu thư cảm thấy chà ng dừng lại không ra tay nữa, lén quay đầu lại nhìn trộm thì lại thấy Lâm Tam đang nhìn mình với ánh mắt dữ tợn, khuôn mặt đáng ghét không tả nổi
Tiêu Ngá»c Sương trong lòng quýnh lên, nước mắt lại tuôn trà o nói:
-Lâm Tam, ngươi, ngươi đừng đánh ta nữa, ta, ta biết ta sai rồi
-Ngưá»i sai ở chá»— nà o?
Lâm Vãn Vinh nói
-Ta, ta không nên nuôi chó hà nh hung ngưá»i khác, không nên ngoan cố Ä‘iêu ngoa, không nên ức hiếp ngươi, hu hu, ngưá»i đừng đánh ta nữa
Tiêu Nhị tiểu thư khóc lóc thẹn thùng nói
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng rồi nói:
-Váºy thì ngưá»i hãy thá», sau nà y không tuỳ tiện ức hiếp ngưá»i khác nữa, cÅ©ng không được trả thù đả kÃch ngưá»i khác nữa
Tiêu Nhị tiểu thư liếc nhìn chà ng, nói vá»›i giá»ng tá»§i há»n:
-Nếu như ta không ức hiếp ngưá»i khác, váºy ngưá»i khác ức hiếp ta thì là m thế nà o?
Lâm Vãn Vinh vá»— má»™t cái và o mông ả, vừa cưá»i vừa mắng rằng:
-Tiểu nha đầu nà y không ức hiếp ngưá»i khác, là ngưá»i ta đã được yên ổn lắm rồi, còn ai dám tá»›i ức hiếp ngưá»i chứ
Tiêu Ngá»c Sương mặt đỠlên, trợn trừng nhìn Lâm Vãn Vinh má»™t cái, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh cá»§a chà ng Ä‘ang nhìn mình, khuôn mặt hung dữ không nói nên lá»i, tiểu cô nương trong lòng sợ hãi bÄ©u môi nói:
-Thá» thì thá» chứ sao, ngươi là m gì phải hung dữ như váºy chứ, ta từ trước tá»›i nay chưa há» gặp má»™t nô tà i xấu như ngươi
Thấy Lâm Vãn Vinh mặt lạnh như băng, Tiêu Ngá»c Sương vá»™i và ng sá»a lại rằng:
-được, được, ngươi không phải là nô tà i, ngươi là gia đinh của nhà ta, ta từ trước tới nay chưa hỠgặp một gia đinh hung dữ như thế nà y
Khi Tiêu Nhị tiểu thư thá», thấy Lâm Vãn Vinh vẫn chưa có vẻ gì là muốn thả mình ra, trong lòng ả tức giáºn, là m thế nà o để chống lại sức mạnh cá»§a Lâm Vãn Vinh, Tiêu Ngá»c Sương chỉ đà nh mở to mắt nhìn chà ng, nói vá»›i giá»ng cầu xin:
-Lâm Tam, ta đã thỠrồi, ngươi còn không tha cho ta ư
Hôm nay doạ tiểu cô nương nà y sợ phát khiếp, thì có lẽ ả sẽ không còn dám tìm mình gây khó dá»… nữa, chuyện nà y cÅ©ng có thể coi là đã tạm ổn, trong lòng Lâm Vãn Vinh tÃnh toán má»™t chút rồi nói:
-Váºy thì tốt, bây giá» ta sẽ thả ngươi ra, ngưá»i phải nhá»› kỹ những gì ngưá»i đã thá», những trò ác độc ngưá»i đã là m vá»›i ta, ta cÅ©ng sẽ không truy cứu nữa, chúng ta coi như đã giải hoà , ngưá»i xem như váºy được chứ?
Tiêu Ngá»c Sương thấy chà ng có vẻ má»m lòng rồi, ná»—i sợ trong lòng cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i rất nhiá»u, liá»n vá»™i và ng mặc cả:
-Váºy thì ngươi hãy nói cho ta, bức tranh đó là do ai vẽ? Còn nữa, tiểu san đó là chá»§ ý cá»§a ai váºy? nếu không thì ta sẽ nói cho phụ mẫu và tỉ tỉ cá»§a ta đồ xấu xa nhà ngươi đã đánh ta.
Lâm Vãn Vinh không ngá» rằng ả vẫn còn nhá»› chuyện nà y, thá»±c ra thì cÅ©ng cưá»i không được, khóc chẳng xong, nghe câu nói sau cá»§a ả, trong lòng chà ng không được vui vẻ lắm, sắc mặt láºp tức thay đổi nói:
-Sao có thể như thế được, ý nà y cá»§a ngưá»i chẳng phải là muốn uy hiếp ta ư? Con ngưá»i ta đây chẳng sợ sệt gì cả, nên cÅ©ng chẳng sợ bị uy hiếp, đặc biệt là kiểu uy hiếp nha đầu trẻ con nà y cá»§a ngưá»i
Tiêu Ngá»c Sương thấy sắc mặt chà ng lại bắt đầu dữ tợn, liá»n oà lên khóc lá»›n nói rằng:
-Ngươi, đồ tồi, nói ta ức hiếp ngươi ư, nhưng ngươi ức hiếp ta, đánh ta, từ nhá» tá»›i lá»›n, vẫn chưa có ai dám đối xá» vá»›i ta như váºy, ngươi đã được chiếm ưu thế như váºy rồi mà sao vẫn không trả lá»i câu há»i cá»§a ta váºy
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn ả má»™t cái, thấy ả khóc lóc thương tâm, vẻ mặt ấy tuyệt đối không phải là giả tạo, liá»n má»§i lòng nói nhẹ nhà ng rằng:
-Nhị tiểu thư, cho dù là cướp cÅ©ng có đạo lý riêng, má»—i ngà nh má»—i nghá» Ä‘á»u có qui cá»§ cá»§a nó. Nếu như ta nói cho ngươi biết rồi, thì ta chÃnh là má»™t tiểu nhân không có chữ tÃn, con ngưá»i ta tuy mặt dầy má»™t chút, bá» ngoà i tuấn tú má»™t chút, nhưng vẫn vô cùng coi trá»ng hai chữ danh dá»±, ngưá»i có ép ta nữa được không, không chừng má»™t ngà y đó ngưá»i sẽ tá»± tìm thấy vị đại sư đó đó
Tiêu Ngá»c Sương thấy chà ng tuy vẻ mặt có hung dữ, nhưng giá»ng Ä‘iệu lại đầy vẻ thương lượng, trong lòng liá»n không sợ hãi gì nữa, ả nấc lên má»™t tiếng rồi nói:
-Nhà ngươi da mặt dà y tháºt đó, váºy còn không thả ta ra ư?
Lâm Vãn Vinh mặt nghiêm lại nói:
-Nhưng có má»™t Ä‘iểm ta phải nói rõ rà ng trước đã, vừa rồi những lá»i thá» mà ngưá»i nói ra ngưá»i nhất thiết phải là m được, nếu như để ta biết được sau nà y ngưá»i lại ức hiếp ngưá»i khác nữa thì sẽ không phải là tét và o mông đơn giản như thế nà y đâu
Tiêu Ngá»c Sương mặt đỠá»ng lên, muốn tức giáºn, thấy Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt lại không dám nữa, chỉ đà nh nói ngoan ngoãn rằng:
-Biết rồi
Lâm Vãn Vinh than một hơi dà i rồi đáp:
-Má»™t đữa con nÃt cả ngà y chỉ nghÄ© sẽ dà y vò trừng trị ngưá»i khác thì là có chuyện gì váºy? có nhiá»u thá»i gian rảnh thì há»c nữ công gia chánh, công việc ná»™i trợ bếp núc má»›i đúng chứ, nếu không thì sau nà y là m sao mà xuất giá được?
Tiêu Nhị tiểu thư mặt á»ng hồng nhìn chà ng, mà không há» dám cãi lại ná»a lá»i, liá»n thá» thẻ nói rằng:
-Ta có xuất giá hay không có cần ngươi phải quan tâm đâu chứ
Äánh nhau vá»›i đà n bà , nam nhi tháºt là có chút không công bằng, trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy tháºt buồn cưá»i, nên cÅ©ng chẳng muốn so Ä‘o tÃnh toán gì vá»›i ả nữa, liá»n nhẹ nhà ng buông tay ra
Tiêu Ngá»c Sương được tá»± do trở lại, trong lúc ngạc nhiên, toà n thân sá»›m đã không còn sức lá»±c gì nữa, ả dá»±a ngưá»i và o tưá»ng, cháºm rãi tụt xuống đất, cái mông vừa bị đánh đòn Ä‘au, liá»n hét toáng lên má»™t tiếng, toà n thân nhảy dá»±ng lên như thể bị lá»a thiêu đốt váºy.
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn ả má»™t cái rồi nói vá»›i giá»ng bất đắc dÄ©:
-Nhị tiểu thư cá»§a ta, ngưá»i lại là m sao váºy?
Tiêu Ngá»c Sương mặt đỠá»ng nói:
-Äá»u tại đồ xấu xa nhà ngươi, đánh và o chá»— đó, lần nà y ta là m sao mà ra ngoà i gặp mặt ai được, hu hu, hu hu
Vị Nhị tiểu thư nà y tháºt là tÃnh khà trẻ con, nói khóc là khóc ngay được, Lâm Vãn Vinh là ngưá»i đánh mà cÅ©ng ứng phó không kịp
Vừa rồi hai ngưá»i đánh nhau, Lâm Vãn Vinh vẫn không kịp đánh giá ả, lúc nà y nhìn kÄ© thì má»›i thấy vị Tiêu Nhị tiểu thư nà y lông mà y lá liá»…u, mÅ©i cao môi đỠmá»ng, khuôn mặt trái xoan, tuy tuổi còn nhá», nhưng đã đặc biệt là bá»™ dạng khóc lóc lúc nà y, buồn như mưa hoa lê rÆ¡i, có má»™t mùi hương yêu kiá»u không thể toả được
Không biết vì sao mà nhìn tiểu mĩ nữ xuất chúng nà y Lâm Vãn Vinh bỗng nhớ tới mẫu thân phong tình của nà ng, mẹ nà o con nấy, tiểu nha đầu nà y còn thừa hưởng tất cả những ưu điểm của mẹ để lại
Äối vá»›i nha đầu còn nhá» tuổi nà y, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng chẳng có hứng thú gì cả, nhưng thấy bá»™ dạng lệ sầu rÆ¡i cá»§a ả, lòng chà ng không sao yên được, cứ như là nắm đấm đánh và o bông hoa má»m mại váºy
-ÄÆ°á»£c rồi, nói Ä‘i, rốt cuá»™c thì ngưá»i sao váºy
Thấy vị tiểu cô nương khóc mãi không thôi, Lâm Vãn Vinh không nhịn được nói
-Ta, ta Ä‘au chá»— đó, Ä‘á»u là do đồ xấu xa nhà ngươi
Tiểu cô nương nói nhỠnhẹ ngượng ngùng
Lâm Vãn Vinh ồ nhẹ lên má»™t tiếng, nháºn thấy mình khi hạ thá»§ đã mạnh tay quá, lúc nà y mông vị tiểu cô nương nà y chắc chắn là đã sưng vù lên rồi
-Ai bảo ngưá»i trước đây ngưá»i thÃch là m loạn lên, cứ coi đây là trừng phạt những gì ngưá»i đã là m
Lâm Vãn Vinh vừa cưá»i vừa nói
-Ngươi, ngươi
Tiểu cô nương mặt giáºn dữ vô cùng đáp:
-Ta nói cho phụ mẫu và tỉ tỉ
Tà i sản của David
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:31 PM .
07-07-2008, 10:06 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 33: Cố sự
Dịch: mtq
Biên táºp, Biên dịch: Sát Thá»§ Dola
Nguồn: Tà ng thư viện
Thấy Lâm Vãn Vinh ánh mắt lạnh lùng, Tiêu Nhị tiểu thư bá»—ng nhiên nghÄ© tá»›i những ná»—i khổ mà mình đã phải cắn răng chịu đựng khi ở trong tay hắn, liá»n không dám tiếp tục nói nữa, trong khoé mắt những giá»t lệ ngân ngấn nói:
-Äồ xấu xa, ta sá»›m muá»™n gì thì cÅ©ng sẽ bị nhà ngươi trá»c tức chết mất.
Thấy tiểu thư huyênh hoang không coi ai ra gì nà y đã bị mình bức ép thà nh ra như thế nà y, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không nỡ lòng gây khó dá»… cho nà ng ta nữa, bá»™ dạng cá»§a nà ng ta lúc nà y thá»±c sá»± không tiện ra ngoà i gặp ngưá»i khác má»™t chút nà o. Lâm Vãn Vinh thăm dò xung quanh má»™t lát, thấy bên cạnh Trấn Viá»…n tướng quân có đặt và i tấm vải má»m, hắn liá»n vá»›i lấy, để bên cạnh ngưá»i Tiêu nhị tiểu thư nói:
-Ngưá»i đừng có gắng sức, hãy cháºm cháºm ngồi xuống.
Tiêu Ngá»c Sương biết hắn có lòng tốt, nhưng lại không nhịn được trợn trừng mắt nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh giả vá» không nhìn thấy gì, cầm tay đỡ Tiêu Ngá»c Sương cho nà ng từ từ ngồi xuống .
Cánh lưng dá»±a và o vải má»m nhưng Tiêu Nhị tiểu thư vẫn cảm thấy Ä‘au đến ná»—i nhÃu mà y lại, khi Lâm Vãn Vinh rìu ngồi xuống, cuối cùng cÅ©ng chịu Ä‘au, cháºm rãi ngồi xuống. Lâm Vãn Vinh ngồi bên cạnh nà ng, mông chạm và o tưá»ng, ngồi phịch xuống.
Hai ngưá»i chẳng ai nói câu nà o, trong khoảng thá»i gian ngắn, trong căn phòng trống trải nà y yên tÄ©nh cá»±c kỳ.
Tiêu Ngá»c Sương ngồi bên cạnh tưá»ng, cảm nháºn được sá»± nóng bá»ng từ cánh tay cá»§a hắn mà không kìm nổi á»ng hết cả mặt lên, nà ng lén lút nhìn tên Lâm Tam hung ác kia, nhưng nhìn hắn dá»±a và o tưá»ng đôi mắt buồn rưá»i rượi, khuôn mặt có chút Ä‘au khổ, cÅ©ng không biết là hắn Ä‘ang nghÄ© gì nữa.
-Lâm… Lâm Tam, ngươi yên tâm đi, từ sau ta sẽ không thả chó ra cắn ngươi nữa, ta đã thỠrồi mà .
Tiêu nhị tiểu thư cho rằng hắn vẫn Ä‘ang lo lắng mình sẽ trả thù, nên liá»n vá»™i và ng thanh minh.
Lâm Vãn Vinh lại hoà n toà n không suy nghÄ© như váºy, hắn và tiểu cô nương nà y đã gây loạn má»™t lúc, trong lòng cÅ©ng có chút má»i mệt, nên muốn ngồi đó nghỉ hÆ¡i, nhưng không biết sao nữa, bá»—ng nhiên nghÄ© tá»›i chuyện không thể gặp lại phụ mẫu, không gặp lại muá»™i muá»™i trên thế giá»›i nà y được nữa, trong lòng bắt đầu nặng trịch.
Tiêu Ngá»c Sương thấy hắn nghiêm mặt không nói năng gì, cho rằng hắn không tin tưởng mình, liá»n vá»™i và ng nói:
-Tháºt đó, Lâm Tam, ngươi tin ta Ä‘i, ta sẽ không ức hiếp ngươi nữa đâu, chúng ta giảng hoà nha.
Giảng hoà ư? Lâm Vãn Vinh thá»±c sá»± cảm thấy buồn cưá»i, ngươi cho rằng ta là con nÃt hay sao mà còn bà y trò giảng hoà gì chứ. Có Ä‘iá»u lúc nà y tiểu cô nương nà y lại hiá»n là nh hÆ¡n rất nhiá»u, có lẽ là bị mình doạ sợ tháºt rồi.
-Nhị tiểu thư, chỉ cần ngưá»i giữ lá»i thá», ta sẽ không là m gì ngưá»i hết
Lâm Vãn Vinh vừa cưá»i vừa nói.
Tiêu Ngá»c Sương nhẹ nhà ng ừ má»™t tiếng, rồi nhìn trá»™m hắn, con ngươi đảo Ä‘i đảo lại, cÅ©ng không biết là đang nghÄ© gì nữa.
Lâm Vãn Vinh nhìn sợi dây trên mõm Trấn Viá»…n tướng quân vẫn chưa được tháo ra, liá»n cưá»i nói:
-Nhị tiểu thư, con Trấn Viá»…n tướng quân nà y là do ngưá»i cố ý tá»›i Tô Châu tìm để đối phó vá»›i ta ư?
Tiêu Ngá»c Sương mặt đỠá»ng lên đáp:
-Có phải là cố ý để đối phó vá»›i ngươi đâu, mà là tá»± ta thấy thÃch nó nên má»›i mang vá» nuôi chÆ¡i thôi.
Lâm Vãn Vinh nhìn ánh mắt lấp lánh cá»§a nà ng, biết rằng tiểu nha đầu nà y không nói tháºt, liá»n đáp:
-Nếu đã như váºy thì hôm nay giết con súc sanh nà y Ä‘i, không dấu gì ngưá»i, thịt chó có mùi vị thÆ¡m không tả nổi.
Tiêu Nhị tiểu thư tức giáºn nói:
-Ngươi dám …
Thấy Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn, khẩu khà của nà ng lại nhẹ nhà ng hạ xuống:
-ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, để cho ngươi biết cÅ©ng chẳng sao, Trấn Viá»…n tướng quân là do ta tìm ở Tô Châu mang vá», vốn là để cố ý đối phó vá»›i đồ xấu xa nhà ngươi, ai nghÄ© rằng…
-Ai nghĩ được rằng vẫn chưa là m được gì thì bản thân ngươi đã rơi và o tay ta phải không?
Lâm Vãn Vinh cắt đứt lá»i nói nà ng Ä‘ang nói.
Tiêu Ngá»c Sương nghÄ© tá»›i cảnh mình bị rÆ¡i và o tay cá»§a hắn bị hắn đánh và o mông, mặt lại đỠá»ng lên, cúi đầu xuống nói:
-Lâm Tam, ta có thể xin ngươi một chuyện được không?
-ÄÆ°á»£c, hãy nói Ä‘i
Thấy bá»™ dạng thà nh khẩn cá»§a tiểu cô nương, biểu hiện tháºt thà khiến Lâm Vãn Vinh gáºt đầu.
-Chuyện...ngươi đánh và o chỗ… , đừng có để ai biết được không? Äặc biệt là không được để mẫu thân và tá»· tá»· ta biết.
Tiêu Ngá»c Sương mặt đỠá»ng, tuy tuổi nà ng còn nhá», nhưng rốt cuá»™c thì vẫn là má»™t tiểu thư, lại là thiên kim tiểu thư, bị má»™t ngưá»i đà n ông đánh và o mông, chuyện nà y ngá»™ nhỡ đồn đại ra bên ngoà i thì nà ng xấu hổ chết mất.
Lâm Vãn Vinh vừa cưá»i vừa nói rằng:
-Tiểu thư, ngưá»i muốn ta giữ bà máºt chuyện gì? Ãi chà , buổi chiá»u hôm nay đã xảy ra chuyện gì váºy, tại sao ta chẳng còn nhá»› chút gì nữa thế nà y.
Tiêu Ngá»c Sương thấy bá»™ dạng giả tạo cá»§a hắn, biết hắn muốn mình vui lên, trong lòng vô cùng cảm kÃch rồi nói:
-Lâm Tam, con Trấn Viá»…n tướng quân nà y chưa há» chá»c giáºn ngươi, ngươi có thể tha cho nó trước được không?
Thấy Lâm Vãn Vinh nhìn mình trừng trừng, nà ng ta lo lắng hắn hiểu sai ý mình, Nhị tiểu thư lại vá»™i vá»™i và ng và ng giải thÃch rằng:
-Ta muốn nuôi dưỡng nó, vưá»n Tiêu gia chúng ta rá»™ng lá»›n như váºy, sau nà y cÅ©ng có thể trông được nhà cá»a.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu nói:
-Chỉ cần ngưá»i không để cho con ác cẩu nà y bắt nạt ngưá»i khác thì ngưá»i muốn thế nà o Ä‘á»u không có vấn đỠgì.
Tiêu Nhị tiểu thư vội và ng đáp:
-Không đâu, không đâu, ngươi yên tâm, nếu như ta còn ức hiếp ngưá»i khác thì ngươi cứ đánh và o chỗ…đánh và o đó cÅ©ng được.
Tiêu Nhị tiểu thư hai má á»ng hồng lên, dưá»ng như lại nghÄ© tá»›i sá»± trừng phạt cá»§a hắn đối vá»›i nà ng.
Hai ngưá»i lại nghỉ hÆ¡i má»™t lát, Lâm Vãn Vinh để Tiêu Ngá»c Sương khai mởi cÆ¡ quan, cá»a phòng liá»n tá»± động mở ra.
Cảm giác lại được ngắm mặt trá»i tháºt là tuyệt, Lâm Vãn Vinh vươn vai ra má»™t cái, trong lòng vẫn có chút lo lắng vá»›i Tiêu Nhị tiểu thư và con Trấn Viá»…n tướng quân kia, liá»n quay đầu lại, nhìn thấy con ác cẩu đó vẫn nhìn mình vá»›i ánh mắt hằn há»c, còn Tiêu nhị tiểu thư thì đứng áp sát và o tưá»ng suy tư gì đó.
Hôm nay xá» là tiểu nữ nà y cÅ©ng đã tạm ổn, hi vá»ng rằng sau nà y nà ng ta sẽ không to gan gây sá»± vá»›i mình nữa, trong lòng Lâm Vãn Vinh yên lặng Ä‘i rất nhiá»u, Ä‘ang muốn cất bước Ä‘i, thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Ngá»c Sương nói:
-Tên nô..Lâm Tam, ngươi Ä‘i như váºy ư?
Tuy nà ng đã kịp thá»i không nói ra hai chữ nô tà i, nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh vẫn không thoải mái chút nà o, liá»n trợn mắt nhìn ả nói:
-Tiêu nhị tiểu thư, chẳng phải vừa nãy ta đã nói rất rõ vá»›i ngưá»i sao, tuy ta là gia Ä‘inh nhà ngưá»i, nhưng quan hệ giữa chúgn ta chỉ là thuê mướn, ta không phải là nô tà i gì gì cá»§a nhà ngươi hết, hi vá»ng ngưá»i hiểu được Ä‘iá»u đó
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cá»§a hắn, Tiêu Ngá»c Sương bỉu môi nói:
-Không gá»i thì không gá»i nữa là được chứ gì, sao ngươi phải hung dữ như váºy chứ. Váºy thì sau nà y ta gá»i ngươi là Lâm Tam, được không?
Ngữ khà cá»§a nà ng hiá»n dịu bất ngá», có lẽ là bị Lâm Vãn Vinh là m cho sợ quá rồi, vị Tiêu nhị tiểu thư nà y nếu những lúc như không dắt chó hà nh hung ngưá»i khác thì lại là má»™t cô gái rất đáng yêu, mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi, vốn vẫn chỉ là lứa tuổi khiến má»i ngưá»i thương yêu, nên khi Lâm Vãn Vinh đối diện vá»›i nà ng thì tháºt sá»± không tà i nà o tức giáºn được.
-Không sao, má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i ta là Lâm Tam, ngưá»i cÅ©ng có thể gá»i ta như váºy.
Lâm Vãn Vinh nói.
-Lâm Tam là tên tháºt cá»§a ngươi ư?
Tiêu nhị tiểu thư vốn là má»™t cô nương thông mình, nà ng liá»n tò mò há»i .
-Tên tuổi chẳng qua cũng chỉ là một cái phù hà o (*), ở Tiêu gia, Lâm Tam là ta.
Lâm Vãn Vinh vừa cưá»i vừa nói. Trong Tiêu gia nà y, bất luáºn là nha đầu gia Ä‘inh, má»—i ngưá»i Ä‘á»u bị gá»i há» Tiêu, chỉ có Lâm Tam là ngoại lệ mà thôi.
Tiêu Ngá»c Sương biết hắn không muốn biết há» tên tháºt cá»§a mình, liá»n hừ nhẹ má»™t tiếng nói:
-Tháºt là nhá» má»n.
Lâm Vãn Vinh không muốn lôi thôi gì vá»›i nà ng ta nữa, Ä‘ang định ra khá»i cá»a thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Ngá»c Sương gá»i:
-Lâm… Lâm Tam, ngươi hãy đợi một lát.
Lâm Vãn Vinh quay ngưá»i lại nói vá»›i giá»ng chán nản rằng:
-Nhị tiểu thư, lại có chuyện gì sao?
-Lâm Tam, ta nghe bá»n nha đầu nói, ngươi biết ngâm thÆ¡, còn biết biết ngâm rất nhiá»u tiểu khúc, phải không?
Tiêu Ngá»c Sương nhìn hắn, khuôn mặt đầy hy vá»ng.
-Không biết!
Lâm Vãn Vinh trả lá»i vá»›i giá»ng dứt khoát, đùa chứ, nếu như má»—i ngưá»i Ä‘á»u muốn tìm tá»›i hắn ngâm thÆ¡ cho nghe, thì chẳng phải là muốn hắn mua vui sao.
-Hừm, chưa từng thấy ngưá»i nà o lại nhá» má»n như ngươi.
Tiêu Ngá»c Sương giá»ng hầm hầm đáp:
-Há»i ai đã vẽ bức tranh đó thì ngươi không trả lá»i, há»i ngươi tiểu sách đó là chá»§ ý cá»§a ai ngươi cÅ©ng không trả lá»i, má»i ngươi ngâm và i câu thÆ¡ ngươi cÅ©ng không đồng ý sao? Ngươi có nhiá»u ná»—i lòng như váºy sao? Ta đã bị nhà ngươi đánh tá»›i mức thế nà y rồi, để cho ngươi bắt nạt như váºy mà ngươi vẫn đối xá» thế nà y là thế sao?
Tiêu Nhị tiểu thư mắt đỠngấn lệ, nghÄ© tá»›i những gì mình đã chịu thiệt thòi, những giá»t nước mắt bắt đầu lăn tròn, rồi láºp tức rÆ¡i xuống.
Không sợ đà n bà lăng mạ, chỉ sợ đà n bà khóc, với tiểu nha đầu nà y cũng không ngoại lệ, Lâm Vãn Vinh lắc đầu bất đắc dĩ nói:
-ÄÆ°á»£c rồi, ngươi nói Ä‘i, thÃch nghe thÆ¡ gì váºy?
Tiêu Ngá»c Sương vá»— tay, cao hứng nói:
Ta biết mà , Lâm Tam, ngươi là má»™t ngưá»i tốt. Váºy thì miá»…n cưỡng môt chút, Phong hoa tuyết nguyệt, má»—i loại má»™t bà i Ä‘i
Lâm Vãn Vinh trợn mắt hung hăng nhìn nà ng, Tiêu Ngá»c Sương thè lưỡi ra má»™t cách tinh nghịch, có thể do cảm thấy yêu cầu cá»§a bản thân mình có hÆ¡i quá đáng, liá»n nói:
-ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, ngươi tuỳ ý ngâm lấy má»™t bà i cÅ©ng được, ta muốn xem xem thế nà o thôi mà .
Lâm Vãn Vinh nhìn vá» phÃa khu vưá»n, thá»i tiết cuối thu, lá và ng rụng nhiá»u, liên tưởng tá»›i Hương sÆ¡n cá»§a Bắc Kinh, lúc nà y có lẽ lá phong đỠđã rụng rÆ¡i khắp mặt đất rồi. Ãnh mắt hắn lá»™ ra vẻ tiếc nuối, liá»n nhẹ nhà ng ngâm:
Hồng diệp vãn tiêu tiêu, trưá»ng đình tá»u nhất biá»u。
Tà n vân quy thái hoa,sÆ¡ vÅ© quá trung Ä‘iá»u。
Thụ sắc tùy quan huýnh,hà thanh nháºp hải diêu。
Äế hương minh nháºt đáo,do tá»± má»™ng ngư tiá»u。
Bà i thÆ¡ nà y bà n vỠđối trượng thì không hoà n toà n công chỉnh, Ä‘iá»u đáng nói là ý cảnh xa xôi trong đó, vô cùng phù hợp vá»›i tâm trạng cô đơn lạnh lẽo cá»§a Lâm Vãn Vinh bấy giá».
-Äế hương ngà y mai tá»›i, do tá»± má»™ng ngư tiá»u.
Tiêu Ngá»c Sương ngÆ¡ ngác Ä‘á»c lại, bá»—ng nhiên nhìn hắn há»i:
-Lâm Tam, có phải ngươi đang nhớ nhà không?
Nha đầu nà y tuy tuổi còn nhá», nhưng lại rất thông minh,nà ng đã nhìn thấu ná»—i niá»m sầu muá»™n trong lòng Lâm Vãn Vinh, hắn nhìn nà ng má»™t lát rồi vừa cưá»i vừa nói:
-Chỉ là tuỳ hứng mà ngâm lên thôi, Nhị tiểu thư chê cưá»i rồi
Tiêu Ngá»c Sương vừa cưá»i vừa nói:
-Hoá ra là ngươi có bản lÄ©nh như váºy, nhưng hôm đó ta thấy ngươi viết tam tá»± kinh tại sao lại không biết viết chữ chứ?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cưá»i chỉ biết nói rằng:
-Nhị tiểu thư, tam tá»± kinh thÆ¡ kinh Ä‘á»u là những thứ Ä‘á»c thuá»™c cứng nhắc, ta không thÃch lắm, chữ viết cá»§a quê hương ta không phải viết như váºy, chá»— chúng ta cÅ©ng không dùng bút lông viết.
Tiêu Ngá»c Sương ồ lên má»™t tiếng ngạc nhiên đáp:
-Hoá ra là váºy. Như váºy mà nói thì Tiêu gia ta đã chiêu vỠđược má»™t đại tà i tá» sao, hì hì, tá»›i má»™t lúc nà o đó nương nương và tá»· tá»· nhất định sẽ phải khen ngợi ta
Ở cùng vá»›i Tiêu nhị tiểu thư má»™t lát, ngoà i những lúc nà ng có chút tÃnh khà trẻ con ra, thì những Ä‘iểm khác Ä‘á»u rất tốt. Lâm Vãn Vinh cưá»i nói đáp:
-Ta nà o có phải là tà i tá» gì đâu chứ, chỉ có Ä‘iá»u là ở đây kiếm miếng cÆ¡m manh áo mà thôi.
Nói chuyện hồi lâu, Tiêu Ngá»c Sương lại cứ ngồi trên đất, vá»›i tình hình ấy, cho dù má»™t lát sau thì vết Ä‘au trên vai nà ng e rằng không thể khá»i lại được.
Nhị tiểu thư cau mà y đáp:
-Lâm Tam , ta bây giá» không thể động Ä‘áºy được, ngươi có thể đừng Ä‘i vá»™i được không, hãy ở lại nói chuyện vá»›i ta má»™t lát. Chẳng phải là ngươi biết kể chuyệnn sao? Ngươi hãy kể cho ta nghe má»™t câu chuyện được không, ta thÃch nghe kể chuyện nhất đấy.
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng Ä‘ang tìm kiếm, nếu như bây giá» tìm bá»n nha hoà n tá»›i giúp đỡ váºy thì chuyện mình đánh Tiêu nhị tiểu thư e rằng sẽ không thể dấu nổi. Thôi váºy, hãy ở lại đây vá»›i nà ng ta má»™t lát, đợi nà ng ta yên ổn lại má»™t chút rồi hãy Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh đóng cá»a lại, bước lại vá» phÃa nà ng rồi ngồi xuống nói:
-ÄÆ°á»£c thôi, ngươi hãy nói Ä‘i, ngưá»i thÃch nghe chuyện gì váºy?
Tiểu nha đầu mặt mà y hớn hở vui vẻ nói:
-Chuyện gì ta cÅ©ng thÃch nghe, đã rất lâu rồi không có ai kể chuyện cho ta nghe cả.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i lại:
-Trước đây đã có ngưá»i kể chuyện cho ngươi nghe sao?
Tiêu Ngá»c Sương gáºt gáºt đầu nói:
Äúng váºy, khi ta còn nhá», là nương nương ta kể chuyện cho ta. Sau nà y thì do nương nương báºn quá, ta liá»n ngà y nà o cÅ©ng cuốn lấy tá»· tá»·, để tá»· kể chuyện cho nghe. Sau nữa thì tá»· tá»· cÅ©ng báºn hÆ¡n, thế là không có ai kể chuyện cho ta nghe nữa.
Tiêu Ngá»c Sương bá»—ng nhiên cúi đầu xuống, trên mặt ánh lên vẻ buồn bã. Lâm Vãn Vinh nghÄ© má»™t lát rồi hiểu ngay, chắc chắn là do Tiêu phu nhân và Tiêu đại tiểu thư quá báºn rá»™n, nên đã không há» quan tâm tá»›i cảm giác cá»§a Tiêu Ngá»c Sương, đó là là do khiến nà ng trở nên ương ngạnh Ä‘iêu ngoa như thế. NghÄ© tá»›i đây, chà ng bất giác cảm thấy thương tiểu cô nương nà y.
Nhìn ánh mắt tiểu cô nương Ä‘ang nhìn mình, Lâm Vãn Vinh lại không biết nên kể cho nà ng câu chuyện gì. Chó sói và cô bé choà ng khăn đỠsao? Mèo Ä‘en nhanh nhạy và cô gái đẹp kim cương hồ lô? Vưá»n sao băng tiểu tân ư? Lần cuối cùng Lâm Vãn Vinh kể chuyện cho em gái mình là chuyện mưá»i mấy năm trước rồi, lúc ấy, hai ngưá»i còn nhá» tuổi, chÃnh mình kể chuyện gì mình cÅ©ng không còn nhá»› nữa.
-Lâm Tam, ngươi muốn kể cho ta nghe câu chuyện gì váºy?
Tiêu Ngá»c Sương thấy Lâm Vãn Vinh ngồi yên hồi lâu không nhúc nhÃch liá»n vá»™i và ng há»i.
-á»’, được rồi, ta sẽ kể cho ngưá»i nghe câu chuyện Lương SÆ¡n Bá và Chúc Anh Äà i nhé
Lâm Vãn Vinh trong lúc khẩn cấp, liá»n vá»™i và ng nghÄ© tá»›i vở kịch kinh Ä‘iển, cÅ©ng không để ý xem nó có phù hợp không, liá»n thuáºn miệng lấy bừa má»™t câu chuyện.
Tiểu cô nương co gối lại, bắt hai tay trước đầu gối, đầu đặt lên tay, ngoảnh đầu lại nhìn hắn chăm chú, nghe hắn kể câu chuyện háºu thế đã lưu truyá»n hà ng nghìn năm nay.
Lương SÆ¡n Bá và Chúc Anh Äà i có lẽ là má»™t câu chuyện tình sá»›m nhất cá»§a Trung Quốc, khó có tác phẩm nà o có thể sánh bì. Tiểu cô nương nghe thấy Mã Văn Tà i ép Chúc Anh Äà i chết, Lương SÆ¡n Bá và Chúc Anh Äà i hoá Ä‘iệp cùng bay lên trá»i, thì đã nước mắt già n rụa từ lúc nà o rồi, liá»n nói vá»›i giá»ng tức giáºn:
-Tên Mã Văn Tà i nà y tháºt là xấu xa. Lương SÆ¡n Bá là má»™t tên ngốc, tại sao hắn không phát hiện ra Chúc Anh Äà i là con gái chứ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
-ChÃnh vì không phát hiện ra mà câu chuyện nà y mưới có thể lưu truyá»n tá»›i hà ng nghìn năm chứ. Nếu như phát hiện ra thì chẳng phải sẽ trở thà nh hoa đẹp trăng tròn ư, cÅ©ng sẽ không thể lưu truyá»n rá»™ng rãi như váºy được.
Tiêu Nhị tiểu thư lau nước mắt, trừng mắt liếc nhìn hắn nói:
-Ngươi đúng là ngưá»i gá»—, tại sao còn có thể cưá»i được chứ? Ta dưá»ng như bị tên há» Mã kia là m cho tức chết đây nà y.
Tiêu Ngá»c Sương tháºt sá»± đúng là má»™t nha đầu lương thiện, quá nháºp tâm và o câu chuyện, là m nà ng thấy ghét luôn bá»™ mặt tươi cưá»i cá»§a Lâm Vãn Vinh .
-Rõ rà ng là hai ngưá»i tâm đầu ý hợp, tại sao lại không thể thà nh đôi chứ?
Tiêu nhị tiểu thư giá»ng nói nhè nhẹ, nước mắt vẫn rưng rưng.
-Thế sá»± vô thưá»ng, biến hoá khó lưá»ng, bây giá» ngưá»i còn nhá», đợi ngưá»i lá»›n hÆ¡n chút nữa thì dần dần ngưá»i sẽ hiểu thôi.
Lâm Vãn Vinh biết tiểu nha đầu nà y vẫn chưa có kinh nghiệm gì, liá»n vá»™i và ng khuyên nà ng. Lúc nà y hắn và Tiêu Ngá»c Sương nói chuyện như thể là đang nói chuyện vá»›i em gái mình váºy, vô cùng tá»± nhiên thân thiết.
Tiểu nha đầu hừ má»™t tiếng, rồi hÃt má»™t hÆ¡i sau nói:
-Ai nói ta còn nhá» chứ, hết năm nay ta đã mưá»i bảy tuổi rồi. Nương nương ta nói khi ngưá»i còn bằng tuổi ta thì đã thà nh hôn vá»›i phụ thân ta rồi.
Nói tá»›i thà nh hôn, khuôn mặt cá»§a tiểu cô nương đỠá»ng lên không tá»± chá»§ dược. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha hai tiếng, không nói gì.
-Lâm Tam, câu chuyện mà ngươi kể rất hay, sau nà y má»—i ngà y ngươi Ä‘á»u kể chuyện cho ta nghe được không?
Tiêu Nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh đôi mắt to tròn ngây thÆ¡ chá»›p chá»›p há»i.
-Không được.
Lâm Vãn Vinh giáºt mình má»™t cái, vá»™i nhảy dá»±ng lên nói. bắt hắn kể cho nghe má»™t câu chuyện còn được, còn nếu như muốn ngà y nà o cÅ©ng kể thì chẳng phải hắn biến thà nh ‘đồng thoại đại vương’ rồi sao?
-Tại sao lại không được?
Tiêu Ngá»c Sương mặt cau có, bÄ©u môi nói:
-Ngưá»i ta đã bị ngươi đánh cho như thế nà y rồi, chỉ muốn nghe ngươi kể cho và i câu chuyện cÅ©ng không được sao?
Tiểu cô nương nà y sau khi bá»›t Ä‘i tÃnh Ä‘iêu ngoa, thì lại vô cùng đáng yêu, Lâm Vãn Vinh vì đã đánh nà ng má»™t tráºn ra trò, trong lòng cÅ©ng có chút áy náy, liá»n nói:
-Ta là gia Ä‘inh cá»§a Tiêu gia, là m sao có thể ngà y nà o cÅ©ng kể chuyện cho ngưá»i nghe, nếu chuyện nà y truyá»n ra ngoà i chẳng phải là chuyện cưá»i sao.
-Bây giá» ngươi má»›i nghÄ© ngươi là gia Ä‘inh nhà ta ư? Lúc ngươi đánh ngưá»i ta sao lại quên Ä‘iá»u đó chứ?
Tiểu cô nương bĩu môi nói
Nếu như tiểu cô nương có ác khẩu, nhưng cÅ©ng không sao, chỉ là Lâm Vãn Vinh và nà ng nói và i câu, hai ngưá»i dần dần đã thân nhau hÆ¡n, nên cÅ©ng không để ý tá»›i những cái đó, đà nh cưá»i Ä‘au khổ nói:
-Váºy thì nói như thế nà y Ä‘i, má»—i hôm kể nhiá»u nhất là má»™t câu chuyện, hÆ¡n nữa, khi ta báºn ngươi không thể tá»›i quấy rầy ta.
Chỉ cần là m việc chăm chỉ, tiểu nha đầu nà y cÅ©ng chẳng là m gì được mình, Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì và i tiếng.
Tiểu cô nương không âm hiểm như hắn, vá»™i và ng gáºt đầu nói:
-Ngươi yên tâm, ta biết rồi, khi ngưá»i có việc báºn ta quyết không tá»›i là m phiá»n ngươi đâu.
Tà i sản của David
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:33 PM .
08-07-2008, 12:11 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 34: Sung mãn dụ hoặc Ä‘Ãch kiến nghị
Dịch: mtq
Biên táºp, Biên dịch: Sát Thá»§ Dola
Nguồn: Tà ng thư viện
Hai ngưá»i lại bắt đầu hà n huyên và i câu, vị nhị tiểu thư nà y dưá»ng như đã mở lá»i trước, má»™t lát sau há»i quê quán cá»§a hắn, má»™t lát lại há»i hắn đã theo há»c ở trưá»ng nà o, lại cả chuyện tại sao hắn lại tá»›i Tiêu gia là m gia Ä‘inh nữa.
Lâm Vãn Vinh khóc cưá»i không xong, tuy Tiêu Ngá»c Sương nà y tuổi còn nhá», nhưng lại thông minh nghịch ngợm, bất kể câu há»i kì quái như thế nà o cÅ©ng có thể nghÄ© ra để há»i được, không biết chuyện ở đâu mà nhiá»u như váºy.
Nói chuyện má»™t lúc, thấy sức khoẻ cá»§a nà ng đã đỡ hÆ¡n nhiá»u, đã có thể đứng dáºy Ä‘i lại nhẹ nhà ng rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng chắc bẩm, liá»n mặc cho Tiêu Ngá»c Sương có nÃu giữ như thế nà o cÅ©ng cáo từ chạy trốn cho nhanh. Thá»±c sá»± hắn đã không thể chịu đựng được những câu há»i trên trá»i dưới đất đủ thể loại cá»§a tiểu nha đầu nà y nữa rồi, biết như váºy thì thà hắn đánh nhau vá»›i Trấn Viá»…n tướng quân má»™t tráºn còn hÆ¡n.
Quay trở lại nÆ¡i ở cá»§a mình, hắn không nhìn thấy bóng dáng Phúc bá đâu cả, vá»›i ông lão đã bán rẻ mình cho Tiêu Ngá»c Sương nà y khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng tức giáºn. HÆ¡n nữa há»… nghÄ© tá»›i những gì đã trải qua cùng vá»›i Tiêu nhị tiểu thư ngà y hôm nay, cÅ©ng tháºt sá»± là má»™t kì tÃch, thần công đánh và o mông lại có thể thuần phục được tiểu nha đầu đó. Lâm Vãn Vinh không thể không cảm thán, không ngá» váºn may cá»§a mình lại tuyệt như váºy.
Buổi sáng ngà y hôm sau, Lâm Vãn Vinh vừa tới thư phòng thì lại thấy trong tay biểu thiếu gia cầm một bức tranh chữ nói:
-Tiểu tá» nà y giá»i tháºt, hoá ra là nhà ngươi thâm tà ng bất lá»™.
Lâm Vãn Vinh không biết hắn ta có ý gì, liá»n cưá»i nói:
-Nhưng không biết thiếu gia muốn há»i chuyện gì?
Biểu thiếu gia đưa bức tranh chữ trong tay cho Lâm Vãn Vinh nói:
-Ngươi hãy tự đi xem đi.
Äây là má»™t bức tranh giấy lá»›n, mà u má»±c thấm qua giấy lan ra chung quanh đằng sau, nét bút Ä‘á»u đặn rõ rà ng. Bút tÃch trên giấy ngay ngắn thanh tú, nếu như so sánh vá»›i Äổng Xảo Xảo thì cÅ©ng có phần nhỉnh hÆ¡n, há»… nhìn là biết đấy là nét bút cá»§a nữ nhi, ná»™i dung bức tranh chÃnh là bà i thÆ¡ mà Lâm Vãn Vinh ngâm tối qua.
Bà i thÆ¡ nà y chỉ có Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngá»c Sương hai ngưá»i biết mà thôi, không cần nói nữa, chắc chắn là do Tiêu nhị tiểu thư viết. Không ngá» rằng nha đầu nà y tuy ngoan cố cổ quái, tuổi lại nhá», mà nét bút lại đẹp như váºy, trước đây quả là đã xem thưá»ng nà ng ta rồi.
-Äây là bức tranh hôm nay biểu muá»™i viết tặng ta đó, nà ng nói đây là do ngươi sáng tác, Lâm Tam, ta lại không há» phát hiện ra, nhà ngươi còn có tà i năng nà y nữa, quả là ta đã coi thưá»ng nhà ngươi quá rồi.
Biểu thiếu gia nói vá»›i giá»ng hầm hừ, bà i thÆ¡ nà y hắn đã Ä‘á»c qua mấy lần rồi, không ngá» rằng má»™t kẻ hầu ngưá»i hạ lại có thể có tà i năng như váºy, là m sao có thể không khiên hắn tức giáºn chứ. Hắn tá»± biết chuyện nhà mình, muốn hắn có tà i hoa nà y e rằng chỉ có đầu thai khiếp sau là m ngưá»i lại thì má»›i có thể.
Tây Tịch tiên sinh nhìn tháºt kÄ© Lâm Vãn Vinh rồi nói vá»›i giá»ng cung kÃnh:
-Hoá ra tiên sinh dấu nhiá»u tà i không tá» ra ngoà i như váºy, đệ tá» xin thụ giáo.
Lâm Vãn Vinh vội và ng nói:
-Là m sao có thể nói váºy được, vãn sinh chỉ là ngẫu nhiên mà là m ra nó thôi, chứ đâu có đại lá»… được bằng tiên sinh đây.
vị Tây tịch tiên sinh nà y quả là ngưá»i tháºt thà , thấy há»c vẫn ngưá»i khác hÆ¡n mình liá»n hạ tiết, cÅ©ng không cần biết tá»›i danh tiếng há»c vấn cá»§a há» ra sao.
Vốn hắn chỉ muốn đùa tiểu nha đầu kia má»™t chút thôi, ai biết rằng tiểu nha đầu đó lại không kÃn tiếng, khiến cho Lâm Vãn Vinh nổi trá»™i, trong lòng Lâm Vãn Vinh không được vui lắm. ‘Phẫn trư cáºt lão hổ’, đây má»›i thú vị, tiểu nha đầu nà y rõ rà ng là cố ý là m khó dá»… cho ta.
Cá»± tuyệt lá»i thỉnh má»i há»c vấn mạnh liệt cá»§a Tây tịch tiên sinh, trong lòng Lâm Vãn Vinh cÅ©ng tức giáºn vô cùng, nha đầu Tiêu Ngá»c Sương đó chẳng phải chÆ¡i xá» mình sao, rõ rà ng biết mình không có hứng thú vá»›i thÆ¡ văn, lại còn tuyên truyá»n loạn lên, lẽ nà o hôm qua đánh và o mông ả vẫn còn chưa đủ sao.
Thấy biểu thiếu gia bá»™ dạng không vui chút nà o, Lâm Vãn Vinh liá»n vá»™i và ng nói thấp giá»ng xuống:
-Thiếu gia, không cần lo lắng, tháºt ra bà i thÆ¡ nà y là …do ta sao chép lại thôi.
Biểu thiếu gia mắt bỗng sáng rực lên:
-Tháºt váºy ư?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu giá»ng trịnh trá»ng nói:
-ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Ngưá»i thá» nghÄ© xem, thiếu gia anh minh thần vÅ© như váºy còn không là m được thÆ¡ hay thì má»™t kẻ hầu ngưá»i hạ là m gia Ä‘inh như ta là m sao có thể là m được chứ?
Biểu thiếu gia gáºt đầu nói:
-Quả đúng là như thế.
Dưá»ng như còn nghÄ© ra Ä‘iá»u gì đó nữa liá»n nói:
-Lâm Tam, bà i thÆ¡ nà y nhà ngươi chép ở đâu ra váºy, có văn táºp không?
Biểu thiếu gia nà y mắt tròn xoe nhìn, Lâm Vãn Vinh liá»n biết hắn Ä‘ang nghÄ© ra trò xấu xa gì, không cần nói chắc chắn là có ý sao chép, đệ tá» phú gia như hắn há»c hà nh chÃnh thức thì không, nhưng những trò gian láºn lại không Ãt.
Lâm Vãn Vinh chớp mắt nhìn nói:
-Äây Ä‘á»u là những tác phẩm do tà i tỠở quê ta là m ra, ở đây có lẽ là chưa há» nghe qua, văn táºp thì không há» có.
Thấy Biểu thiếu gia khuôn mặt thất vá»ng trà n trá», Lâm Vãn Vinh chuyển ngay giá»ng Ä‘iệu khác nói:
-Có Ä‘iá»u, ta lại nhá»› được hầu như gần hết
Biểu thiếu gia từ thất vá»ng liá»n chuyển thà nh vui vẻ nói:
-Lâm Tam, tháºt sá»± nhà ngươi nhá»› được sao?
Lâm Vãn Vinh nói:
-Nhá»› được không nhiá»u, nhưng cÅ©ng đủ để thiếu gia ngưá»i dùng. Thiếu gia, ngưá»i hãy yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo là hai vị tá»· tá»· sẽ phải nhìn ngưá»i bằng con mắt khác.
Câu nà y đã nói trúng được ý đồ cá»§a Biểu thiếu gia, Biểu thiếu gia trong lòng cảm kÃch vô cùng không diá»…n tả được bằng lá»i nữa.
Lâm Vãn Vinh lại nói nhè nhẹ mấy câu, Biểu thiếu gia khuôn mặt vui mừng khôn xiết, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bà i thÆ¡, mất bao nhiêu thá»i gian má»›i thuá»™c được cả bà i, liá»n vá»™i và ng kéo lấy tay cá»§a Lâm Vãn Vinh, hắn trở thà nh ngưá»i có công không nhá».
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì lại thấy Tiêu nhị tiểu thư mặt mà y há»›n hở tươi cưá»i, đẩy cánh cá»a bước và o, thi lá»… vá»›i tiên sinh:
-Chà o tiên sinh.
Lâm Vãn Vinh thấy nà ng ta bước Ä‘i có vẻ khó khăn, biết nà ng tối qua vẫn chưa được khoẻ hẳn, trong lòng nghÄ©, hôm nay còn phải dạy dá»— lại nà ng ta má»™t lần nữa, để tránh nà ng lại tiết lá»™ bà máºt cá»§a ta.
Tây tịch tiên sinh vá»™i và ng hoà n lá»…, Tiêu Ngá»c Sương quay đầu lại, liếc Lâm Vãn Vinh má»™t cái, lại bất giác sá» và o cánh tay, hiển nhiên là háºu quả cá»§a hắn hôm qua đã thô bạo.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm cưá»i, để cho tiểu nha đầu ngươi giở trò ma quá»·, hắn giả vá» cung kÃnh hà nh lá»… Tiêu Ngá»c Sương:
-Chà o nhị tiểu thư.
Tiêu Ngá»c Sương hừ nhẹ trong mÅ©i má»™t cái, bỉu môi nhìn hắn má»™t cái, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lại không nói gì vá»›i hắn cả, trá»±c tiếp nói vá»›i Quách vô thưá»ng:
-Quách ca ca, hôm nay ngưá»i tá»›i sá»›m quá nhỉ?
Biểu thiếu gia thấy Nhị tiểu thư chá»§ động nói chuyện vá»›i mình, liá»n vá»™i và ng hân hoan nói:
-Nhị biểu muội, ta luôn ở đây đợi ngươi mà .
-Ngưá»i đợi ta có chuyện gì váºy?
Biểu thiếu gia nói:
-Ngà y hôm qua ta đặc biệt là m một bà i thơ tặng biểu muội, hôm nay ta muốn tặng cho biểu muội đó.
Lá»i nà y hắn vừa nói ra không chỉ là nhị tiểu thư, ngay cả Tây Tịch tiên sinh cÅ©ng có chút ngạc nhiên, Biểu thiếu gia nà y là m gì cÅ©ng được, có Ä‘iá»u là không biết là m thÆ¡ thôi.
Nhị tiểu thư bịt miệng cưá»i nói rằng:
-Äừng có là cái gì quan quan sư cưu nữa nhá?
Biểu thiếu gia cưá»i hÃp mắt nói:
-Biểu muá»™i nói gì thế, hôm qua ta chỉ đùa vá»›i biểu muá»™i thôi mà . Tháºt ra, ta sá»›m đã lá»i muốn nói rồi.
Biểu thiếu gia bước nhẹ và i bước, ngá»c phiến nhẹ lay ngưá»i, là m bá»™ là m tịch ngâm thÆ¡:
- Ngá»c lâu thiên bán khởi sanh ca, phong tống cung tần tiếu ngữ hòa.
- Nguyệt Ä‘iện ảnh khai văn dạ láºu, thá»§y tinh liêm quyển cáºn thu hà .
Nhị tiểu thư và Tây Tịch tiên sinh Ä‘á»u có chút ngây ngưá»i ra, rõ rà ng là không thể nghÄ© ra được bà i thÆ¡ hay như váºy lại do Biểu thiếu gia Ä‘á»c ra, phải hiểu là hôm qua hắn mù tịt không biết gì cả, mà hôm nay lại có tà i hoa như váºy là sao?
Tiêu Ngá»c Sương tuy tuổi còn nhá», nhưng lại có suy nghÄ© lanh lợi, nghÄ© tá»›i biểu hiện xuất thần cá»§a Lâm Vãn Vinh ngà y hôm qua liá»n không nhị được quay sang nhìn tên ác Ä‘inh , chỉ thấy Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ lắc đầu, trầm ngâm theo, dưá»ng như hắn cÅ©ng Ä‘ang chìm đắm trong những câu thÆ¡ hay cá»§a thiếu gia.
Bà i thÆ¡ nà y là do biểu ca sáng tác sao? Trong lòng Tiêu Ngá»c Sương tuy có má»™t câu há»i rất lá»›n, chỉ là thần sắc Lâm Vãn Vinh như thưá»ng, trong khoảng thá»i gian ngắn cÅ©ng không thấy được Ä‘iá»u gì.
Tây Tịch tiên sinh vỗ tay nói:
-Biểu thiếu gia, có hai câu nà y cá»§a ngưá»i, đó quả thá»±c là kinh thế cá»±c tà i. Ta phải Ä‘i báo tin mừng nà y vá»›i phu nhân ngay má»›i được.
Biểu thiếu gia vội và ng kéo tay lão nói:
-Tiên sinh hãy đừng vội, đợi ta dà nh được công danh, rồi báo với cô mẫu đại nhân cũng không muộn.
Thấy Biểu thiếu gia dưá»ng như bá»—ng nhiên thông minh đột xuất, Tây Tịch tiên sinh an lòng Ä‘i nhiá»u, còn cho rằng hắn má»™t lòng hiếu tâm, nên liá»n đồng ý lá»i thỉnh cầu cá»§a hắn.
Mắt Tiêu Ngá»c Sương đảo qua đảo lại, thá»±c ra không thể nhìn ra được Lâm Vãn Vinh có sÆ¡ hở nà o, liá»n nói vá»›i Biểu thiếu gia há»i:
-Biểu ca, bà i thÆ¡ nà y đúng tháºt sá»± là do ngươi sáng tác ư?
Quách Vô Thưá»ng đây là lần đầu tiên ra oai trước mặt biểu muá»™i, tá»± nhiên nói vá»›i giá»ng đắc ý:
-Äiá»u đó là tất nhiên. Biểu muá»™i cảm thấy như thế nà o?
Tiêu Ngá»c Sương vừa cưá»i vừa nói:
-Nếu như biểu ca có thể có tà i như ngà y hôm nay, đừng nói trung cỠnhân, ngay ả trên kim điện, trúng trạng nguyên cũng nắm chắc trong tay rồi.
Thấy bất luáºn là Tây tịch, Biểu thiếu gia hay là Nhị tiểu thư, Ä‘á»u tôn sùng thÆ¡ văn như váºy, không biết là m sao mà Lâm Vãn Vinh lại bá»—ng nhiên nghÄ© tá»›i má»™t Ä‘oạn đối thoại giữa Huỳên VÅ© Hồ và Tiếu Thanh Tuyá»n
.
Dân tá»™c Hoa Hạ từ xa xưa cần lao dÅ©ng cảm, thông minh trà tuệ không phải nói nữa. Nhưng vì so tá»›i cáºn đại lại bị ức hiếp như váºy chứ? ChÃnh là do há» chỉ trá»ng văn vẻ mà không trá»ng khoa há»c. Tiếu thanh tuyá»n đó tuy có chút thanh cao tá»± ngạo, nhưng khó mà thấy được Ä‘iá»u nà y, nếu như trung gian có chút hiểu lầm, thì hai ngưá»i có thể nói là tri kỉ rồi. Chỉ là tỉêu nữ kia há»… nói má»™t câu không hợp là đã ra tay động thá»§ giết ngưá»i, vá» Ä‘iểm nà y thì không há» là m Lâm Vãn Vinh vui chút nà o.
Biểu thiếu gia nháºn được lá»i khen ngợi khÃch lệ cá»§a biểu muá»™i tinh thần liá»n phấn chấn hẳn lên, ngà y hôm nay nghe tiên sinh giảng bà i lại không cảm thấy buồn ngá»§ chút nà o..
Nhị tiểu thư cũng ở lại lắng nghe tiên sinh giảng bà i, ngồi sau Biểu thiếu gia, cách Lâm Vãn Vinh không xa.
Lâm Vãn Vinh là má»™t kẻ hầu ngưá»i hạ, bá»n công tá» tỉêu thư lại ngồi đó, hắn thì đứng, hÆ¡n nữa tiên sinh nà y đầy tri thức uyên bác khiến hắn nghe mà dÃp mắt buồn ngá»§, vì thế mà ngá»§ gà ngá»§ gáºt ở đó.
Ngá»§ mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng nhưng lại cảm giác được có ngưá»i Ä‘ang kéo quần áo cá»§a mình, mở mắt ra thì thấy không biết là lúc nà o rồi nữa, Tiêu Ngá»c Sương đã ngồi bên cạnh hắn, kéo áo cá»§a hắn nói:
-Lâm Tam, ngươi cũng ngồi xuống đi
-Các công tỠtiểu thư ngồi trước, là m gì còn chỗ cho ta nữa
Lâm Vãn Vinh vội và ng nói khiêm tốn.
Tiêu Ngá»c Sương thấy hắn bá»™ dạng giả vá» liá»n không kìm được hừ má»™t tiếng nói:
-Tối hôm qua ngươi ác như váºy tại sao không nhá»› ra công tá» tiểu thư chứ? Bảo ngươi ngồi xuống thì hãy ngồi xuống Ä‘i, đứng mãi ở đó không thấy mệt sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói:
-Nhị tiểu thư đã thương ta như váºy, váºy thì ta cÅ©ng cung kÃnh không bằng phụng mệnh.
Tiêu Ngá»c Sương trợn mắt nhìn hắn nói:
-Ai thương nhà ngươi chứ, đồ xấu xa, đừng có nói năng hà m hồ như thế.
Trên mặt nà ng có chút đỠá»ng lên, khác hoà n toà n so vá»›i bá»™ dạng Ä‘iêu ngoa ương ngạnh ngà y hôm qua, dưá»ng như đã bị tráºn đánh cá»§a Lâm Vãn Vinh là m cho tÃnh nết thay đổi. Tuy tuổi nà ng còn nhá», nhưng trông đã xinh đẹp vô cùng, vẻ thẹn thùng như váºy lại khiến Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i ra.
Lâm Vãn Vinh thấy sức khá»e nà ng chưa khôi phục hoà n toà n, vẫn không dám ngồi cả lên ghế, liá»n nói:
-Sao váºy, chá»— đó vẫn còn Ä‘au sao?
Tiêu Nhị tiểu thư ừ nhẹ má»™t tiếng, nói nhá»:
-May mà tối qua ngá»§ sá»›m, nếu không thì sẽ bị nương nương ta phát hiện ra, nếu váºy thì nhà ngươi thê thảm rồi. Có Ä‘iá»u, cứ cho là nương nương phát hiện ra thì ta cÅ©ng sẽ không nói là bị nhà ngươi đánh đâu.
-Hoá ra Nhị tiểu thư bảo vệ ta như váºy ư? Tiểu nhân cảm tạ ngưá»i trước.
Lâm Vãn Vinh nói thản nhiên như thể không có gì xảy ra.
Tiêu Ngá»c Sương than vãn:
-Nương nương và tá»· tá»· Ä‘á»u không có thá»i gian nói chuyện vá»›i ta, ta lại không có bạn bè gì hết, chỉ có má»—i ngươi có thể nói và i câu vá»›i ta, nếu như nương nương xá» phạt nhà ngươi, thì ngưá»i cuối cùng ta có thể nói chuyện cùng cÅ©ng không còn nữa.
Nhị tiểu thư cắn môi, cau mà y lại, khuôn mặt thanh tú lá»™ ra chút buồn phiá»n, khiến ngưá»i khác dá»… mến.
Hoá ra tiểu nha đầu nà y đã coi mình là bạn, Lâm Vãn Vinh thầm nhá»§, liá»n vá»™i nói:
-Nhị tiểu thư, ngưá»i đã coi ta là bạn bè thì ta cÅ©gn không dám từ chối, sau nà y có chuyện gì khó khăn thì hãy tìm ta, con ngưá»i ta hiếu nghÄ©a trung lòng, co thể giúp gì thì ta nhất định sẽ giúp hết lòng.
Tiêu Nhị tiểu thư che miệng cưá»i nói:
-Nhà ngươi da mặt dầy tháºt đó. Ta nà o có dám cầu xin ngươi gì đâu, chỉ muốn sau nà y không đánh và o chá»— đó cá»§a ta nữa, là ta đã hà i lòng rồi.
Nói tá»›i đây, nhị tiểu thư đưa tay sá» mông, dưá»ng như cảm giác Ä‘au xót ngà y hôm qua lại trở lại váºy.
Lâm Vãn Vinh nhìn chân nà ng cưá»i hÃp mắt, trong lòng nghÄ©, chỉ cần tiểu nữ ngươi không trêu chá»c ta, thì ta đánh ngươi là m chi, ta không há» có tÃnh ức hiếp ngưá»i khác.
Ngà y hôm nay đã ở lì trong thư phòng. Tiêu Ngá»c Sương thấy Lâm Vãn Vinh không còn đối xá» hung hãn vá»›i mình như hôm qua nữa, nên cÅ©ng nói chuyện nhiá»u hÆ¡n, may mà vị Tây Tịch đó từ trước tá»›i nay Ä‘á»u chưa hỠôm hoà i bão gì ở những tiểu thư nà y, cÅ©ng mắt nhắm mắt mở, ngược lại bắt đầu nghiêm khắc vá»›i Biểu thiếu gia.
Biểu thiếu gia nghe thấy biểu muá»™i Ä‘ang nói chuyện rả rÃch đằng sau lưng vá»›i Lâm Vãn Vinh, trong lòng thấy ngứa ngáy, hôm nay hắn đã trở thà nh má»™t há»c sinh giá»i như váºy, chẳng dá»… gì mà xây dá»±ng lên được hình tượng, đương nhiên không nỡ để nó bị phá há»ng như váºy, vì thế cÅ©ng đà nh kiên nhẫn chịu đựng má»™t ngà y.
Không dá»… gì má»›i tá»›i lúc trá»i xế chiá»u, tranh thá»§ lúc tiên sinh tá»›i mao phòng, Biểu thiếu gia liá»n vá»™i và ng cúi đầu nói vá»›i Tiêu Ngá»c Sương rằng:
-Biểu muội, đợi chút nữa chúng ta đi chơi nhé.
Tiêu Nhị tiểu thư lắc đầu đáp:
-Nghe nương nương ta nói, tối hôm nay tá»· tá»· vá», ta phải đợi tá»· ấy quay vá».
Biểu thiếu gia bỗng hưng phấn nói:
-Ngá»c Ngược biểu muá»™i tối nay cÅ©ng vỠư? Không bằng ta cÅ©ng cùng nhau đợi Ä‘i.
Tiêu Ngá»c Sương gáºt gáºt đầu, cưá»i nói:
-Không có vấn đỠgì. Có Ä‘iá»u lần trước tá»· tá»· ta đã nói, sau khi quay trở vá», muốn xem xem huynh đã thuá»™c được bao nhiêu thÆ¡ kinh rồi? Nếu như biểu ca đã nói như váºy thì quyết định như váºy Ä‘i.
Biểu thiếu gia sắc mặt láºp tức thay đổi, liá»n vá»™i và ng ngáp má»™t cái tháºt dà i nói:
-À, như váºy à , ta vừa má»›i nhá»› ra là tối nay ta đã hẹn vá»›i Vương công tá» Lê công tá» cùng nhau Ä‘i nghiên cứu thÆ¡ từ rồi, váºy ta không Ä‘i đón Ngá»c Nhược biểu muá»™i được mất rồi, ngưá»i hãy thay ta cáo tá»™i vá»›i biểu muá»™i nha.
Tiêu Ngá»c Sương gáºt gáºt đầu, đứng dáºy cưá»i nói:
-Váºy thì ta Ä‘i trước đây.
Biểu thiếu gia Ä‘ang định nói thì lại thấy Tiêu Ngá»c Sương ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh chằm chằm, câu nói nà y chÃnh là nói vá»›i Lâm Vãn Vinh.
Nói ta cái gì? Lâm Vãn Vinh có cảm giác được yêu mà kinh, chá»§ nhân chá»§ động chà o kẻ hầu ư, tháºt là hiếm thấy. Vá»›i thân pháºn gia Ä‘inh nà y, như váºy cÅ©ng có thể coi là lợi hại, xem ra hắn lại có thể chiếm chút quyá»n uy trong lòng Tiêu Nhị tiểu thư như váºy.
Biểu thiếu gia bước theo sau Tiêu nhị tiểu thư, vẻ mặt không còn hưng phấn nữa, Lâm Vãn Vinh biết biểu thiếu gia Ä‘ang nghÄ© gì, liá»n há»i lại vá»›i vẻ kì lạ:
-Thiếu gia, chuyện đại tiểu thư vá» như váºy, sao ngưá»i có thể không tá»›i nghênh đón chứ?
Biểu thiếu gia vẻ mặt đau khổ nói:
-Lâm Tam, ngươi cho rằng ta không muốn Ä‘i sao? chỉ là Ngá»c Nhược biểu muá»™i anh minh giá»i giang, muốn ta phải há»c hà nh tháºt nhiá»u, má»—i lần nhìn thấy ta là đá»u muốn ta Ä‘á»c thuá»™c thÆ¡. Nhưng mãi cho tá»›i hôm nay, thÆ¡ kinh ta chỉ thuá»™c có bốn câu, là m sao có thể dám Ä‘i gặp muá»™i ấy chứ? Ta nên ở lại đây ngoan ngoãn nghe tiên sinh giảng bà i thì hÆ¡n.
Quách vô thưá»ng nà y xem ra đã không Ãt lần bị chỉ trách như váºy rồi, nhìn dáng vẻ buồn thiu Ä‘au khổ cá»§a hắn, Lâm Vãn Vinh trong lòng không khá»i lắc đầu cưá»i khổ, đã chán há»c tá»›i mức nà y rồi thì có thể tÃnh biểu thiếu gia nà y có sức sống mạnh mẽ- -‘
-Äại tiểu thư là m như váºy là tốt cho ngưá»i thôi, chỉ cần thiếu gia chăm chỉ há»c hà nh, thi cỠđỗ đạt lấy công danh, sau nà y có yêu cầu gì, thì hãy nói vá»›i phu nhân, phu nhân đương nhiên sẽ đáp ứng thôi
Lâm Vãn Vinh nói
-Lâm Tam, ngươi tháºt là tốt vá»›i ta, ta cÅ©ng không dấu ngươi nữa, thá»±c sá»± ta không há» có hứng thú chút nà o vá»›i thÆ¡ sách nà y. Có Ä‘iá»u, hai câu thÆ¡ mà ngươi vừa dạy ta tháºt là hay, ngươi có thể dạy tiếp ta thêm và i bà i nữa được không?
Biểu thiếu gia thương lượng với Lâm Vãn Vinh
-Không có gì, chuyện cá»§a thiếu gia cÅ©ng chÃnhlà chuyện cá»§a Lâm Tam ta.
Lâm Vãn Vinh vỗ ngực nói:
-Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình, giúp đỡ thiếu gia hoà n thà nh tâm nguyện.
Biểu thiếu gia nghe thấy váºy mặt mà y há»›n hở, thấy Nhị tỉêu thư đã Ä‘i rồi, cÅ©ng chẳng phải giả vỠđóng là m há»c sinh là m gì nữa, cứ Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, nhìn ra bên ngoà i cá»a sổ.
Lâm Vãn Vinh biết Biểu thiếu gia tâm tư vốn đã không ở đây nữa rồi, liá»n nói:
-Thiếu gia, nghe vị tiên sinh nà y giảng bà i, cũng không hứng thú lắm, không bằng chúng ta ra bên ngoà i đi tìm chút nguồn cảm hứng
Tà i sản của David
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:34 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì