11-08-2008, 09:45 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 32 : Cuộc ước hội canh Ba trên cầu ván
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Từ khi Tiêu Phong ở nhà Mã phu nhân tại thà nh TÃn Dương, nà ng tiết lá»™ "Thá»§ lÄ©nh đại ca" là Ãoà n ChÃnh Thuần, ông đã khắc khoải nghÄ© mưu, chỉ mong tìm bắt cho được ChÃnh Thuần lăng trì, quyết chà là m cho kẻ thù phải Ä‘iêu đứng trăm chiá»u chỉ để chết má»™t cách êm thắm.
Ãến lúc gặp Ãoà n ChÃnh Thuần bên Tiểu KÃnh hồ lại thấy vá»›i bạn hết lòng nhân nghÄ©a, đối vá»›i kẻ địch cÅ©ng tá» ra con ngưá»i hà o kiệt, trong lòng ông không khá»i nghi ngá» và tá»± há»i: phải chăng việc hạ sát song thân mình ngoà i ải Nhạn môn quan là do sá»± hiểu lầm. Những việc lầm lỡ hồ đồ dá»… mấy ai tránh khá»i? Nhưng còn việc y giết nghÄ©a phụ, nghÄ©a mẫu ta là vợ chồng Kiá»u Tam Hòe, cùng việc chưởng đánh chết sư phụ ta là Huyá»n Khổ đại sư, Ä‘á»u là những ngáºp trá»i không thể tha thứ được. Chẳng lẽ bên trong lại còn có chi uất khúc?
Tiêu Phong bản tÃnh rất cẩn tháºn tinh minh, không khi nà o hà nh động lá»— mãng nên bây giỠông há»i lại việc cÅ© ở ngoà i Nhạn môn quan để xem Ãoà n ChÃnh Thuần trả lá»i ra sao rồi hãy định liệu.
Tiêu Phong thấy Ãoà n ChÃnh Thuần vẻ mặt cá»±c kỳ bẽn lẽn, ra lá»i cay đắng: "Trót vì tay đã nhúng chà m, dù ăn năn cÅ©ng khó nữa... trong lòng khắc khoải không yên..." Tháºt là những câu nói chân thà nh, nét mặt Ãoà n ChÃnh Thuần lại tá»±a hồ như bao phá»§ mảng sương dầy ảm đạm, lá»— mÅ©i pháºp phồng.
Nguyá»…n Tinh Trúc bá»—ng há»i xen và o:
- Tại sao các hạ biết vụ nà y?
Tiêu Phong liếc mắt nhìn thiếu phụ thấy bà ta mặt đỠbừng ra chiá»u bẽn lẽn.
Ông lạnh lùng đáp:
- Việc gì mà muốn cho ngưá»i ta không biết thì trừ phi mình đứng có dúng tay và o.
Rồi quay lại nói vá»›i Ãoà n ChÃnh Thuần:
- Ãêm nay và o khoảng canh ba tôi sẽ đến trên cầu đá xanh chá» các hạ để cùng nhau thanh toán má»i việc.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Tôi xin đúng hẹn. Các hạ có Æ¡n lá»›n vá»›i tôi, tôi không dám nói đến chuyện cảm tạ. Có Ä‘iá»u các hạ từ xa tá»›i đây mệt nhá»c, sao không và o gian nhà kia để cùng nhau uống mấy chén rượu tẩy trần?
Tiêu Phong há»i:
- Các hạ bị thương ra sao? Có cần phải Ä‘iá»u dưỡng mấy ngà y không?
Ãoà n ChÃnh Thuần thấy Tiêu Phong không trả lá»i mình vá» câu má»i Ä‘i uống rượu, rất lấy là m lạ, nhưng cÅ©ng ngá» lá»i từ tạ:
- Ãa tạ Tiêu huynh đã quan tâm đến tôi. Tôi chỉ bị thương xoà ng không có gì đáng ngại.
Tiêu Phong gáºt đầu nói:
- Thế thì hay lắm!
Rồi quay lại bảo A Châu:
- Chúng ta đi thôi!
Ông Ä‘i mấy bước lại quay lại bảo Ãoà n ChÃnh Thuần:
- Các hạ Ä‘i má»™t mình thôi nhé! Ãừng có dẫn mấy ông bạn theo nữa.
Ãoà n ChÃnh Thuần thấy Tiêu Phong có những hà nh động kỳ dị, nhưng mình đã mang Æ¡n cứu mạng, liá»n đáp:
- Xin tuân lá»i tôi huynh dặn bảo.
Tiêu Phong cầm tay A Châu dắt đi thẳng một lèo, không quay đầu lại nữa.
Sở dÄ© Tiêu Phong dặn Ãoà n ChÃnh Thuần đừng dẫn bá»n Phạm Hoa, Hoa Hách Cần Ä‘i theo là vì ông thấy bá»n nà y Ä‘á»u là những tên hảo hán, dốc dạ trung trinh. Nếu để bá»n há» Ä‘i theo Ãoà n ChÃnh Thuần dá»± cuá»™c há»™i kiến trên cầu đá xanh, tất sẽ bị chết hết vá» tay mình, tháºt là đáng tiếc.
Tiêu Phong cùng A Châu tìm và o một nhà nông, mua gạc nấu cơm, lại mua đôi gà mổ thịt nấu canh. Bữa cơm nầy không có rượu cũng kém phần hứng thú.
Tiêu Phong thấy A Châu dưá»ng như có tâm sá»± gì thắc mắc lại nét mặt đăm chiêu không vui vẻ chuyện trò như má»i khi liá»n há»i:
- Tôi đã tìm ra kẻ đại cừu nà ng cũng mừng cho tôi mới được.
Tiêu Phong thấy nà ng cố gượng cưá»i, liá»n nói tiếp:
- Ãêm nay giết xong kẻ thù rồi, chúng ta láºp tức khởi hà nh đến đất Bắc, sang bên kia ải Nhạn môn quan tìm thú săn chồn Ä‘uổi thá», đừng bao giá» trở lại quan ải nữa. A Châu nà ng Æ¡i! Trước khi tôi gặp mặt Ãoà n ChÃnh Thuần đã thỠđộc sẽ giết hết cả nhà y không sót má»™t mống. Nhưng bây giá» tôi thấy y có vẻ hà o kiệt, không có vẻ hèn hạ vô liêm sỉ, thì nghÄ© rằng: Ai là m nên tá»™i ngưá»i ấy phải bất tất giết cả nhà y là m gì? .
A Châu nói:
- Ãại ca có lòng nhân như váºy thá»±c là phúc đức, tất được hưởng thụ vá» sau.
Tiêu Phong buông tiếng cưá»i dòn nói:
- Tay tôi đã giết không biết bao nhiêu mạng ngưá»i, còn tÃch đức mà đòi hưởng thụ vá» sau.
Tiêu Phong thấy A Châu nhÃu đôi lông mà y ra chiá»u lo lắng há»i:
- A Châu! Sao nà ng không vui? Hay là nà ng không thÃch tôi giết ngưá»i?
A Châu đáp:
- Có phải tôi không vui vẻ đâu? Không biết tại sao tôi thấy đau bụng quá chừng?
Tiêu Phong đưa tay ra cầm mạch nà ng, quả thấy tim Ä‘áºp lúc khoan lúc nhặt, mạch chạy loạn xạ, liá»n ôn tồn bảo nà ng:
- Nà ng Ä‘i đưá»ng vất vả đã nhiá»u, e rằng bị cảm mạo phong hà n, để tôi gá»i bà già nấu má»™t bát khương thanhg cho nà ng uống...
Khương thang chưa nấu xong thì toà n thân run lên bần báºt. Nà ng nói:
- Tôi rét... Tôi rét lắm!...
Tiêu Phong thương nà ng quá, cởi áo trưá»ng bao khoác lên cho nà ng.
A Châu nói:
- Ãại ca Æ¡i! Ãêm nay đại ca trả được mối thù lá»›n rồi trút bá» ná»—i tâm sá»± bấy lâu canh cánh bên lòng. Tôi muốn theo đại ca Ä‘i cho có bạn. Nhưng còn phải chá» lúc nữa cho ngưá»i mạnh hÆ¡n chút.
Tiêu Phong vội gạt đi:
- Không được! Không được! Nà ng ở đây nghỉ ngÆ¡i, yên trà ngá»§ Ä‘i má»™t giấc, lúc tỉnh dáºy tôi sẽ Ä‘em thá»§ cấp Ãoà n ChÃnh Thuần vá» cho mà coi.
A Châu thở dà i:
- Tôi tháºt khó nghÄ© quá! Ãại ca Æ¡i! Tôi mệt thế nà y không thể bồi tiếp đại ca được nữa... Tôi muốn luôn luôn ở bên mình đại ca, không muốn xa rá»i lúc nà o. GiỠđại ca Ä‘i má»™t mình phải lẻ loi hiu quạnh, tôi chẳng đà nh lòng chút nà o.
Tiêu Phong nghe nà ng nỉ non mấy lá»i, trong lòng xiết bao cảm động, nắm tay nà ng nói:
Chúng ta chỉ xa nhau má»™t lúc thôi mà , có đáng chi mà nà ng phải báºn tâm như váºy? A Châu nà ng đối vá»›i tôi tháºt là hết lòng, tôi biết lấy chi báo đáp ân tình cho phải?
A Châu nói:
- Không phải xa nhau má»™t lúc đâu đại ca ạ! Tôi biết rồi đại ca Æ¡i! Tôi cùng đại ca chia ly phen nầy, đại ca sẽ suốt Ä‘á»i cô độc, tôi cÅ©ng má»™t hình má»™t bóng. Hay hÆ¡n hết là đại ca Ä‘em tôi ra ngoà i Nhạn môn quan ngay bây giá». Mối thù giữa đại ca và Ãoà n ChÃnh Thuần, năm nay chưa trả được thì sang năm sẽ tÃnh. Tôi hãy gần đại ca thêm má»™t năm nữa.
Tiêu Phong vừa vuốt mái tóc má»m mại nà ng, vừa nói:
- Gặp được kẻ thù đâu phải chuyện dá»… dà ng? Ãêm nay báo thù xong, chúng ta Ä‘i ngay không bao giá» trở lại Trung Nguyên nữa. Nếu để má»™t năm rồi sẽ trở lại thì phải tìm đến táºn nước Ãại Lý mà những cao thá»§ há» Ãoà n nước Ãại Lý rất nhiá»u, đại ca nà ng chưa chắc thắng nổi.
A Châu gáºt đầu khẽ nói:
- Phải rồi! Ta không nên tìm đến nước Ãại Lý để báo thù. Má»™t mình đại ca và o chốn hang hùm thì nguy hiểm vô cùng.
Tiêu Phong cưá»i ha hả, bưng bát không lên uống. Ông quen uống từng bát lá»›n đầy rượu. Nhưng lúc nà y chỉ có bát không, ông cÅ©ng cầm lên uống cho có vẻ hà o hứng rồi nói:
Giả tá»· mà Tiêu Phong nà y có má»™t mình thì nhà há» Ãoà n nước Ãại Lý có phải là nÆ¡i đầm rồng hang cá»p, tôi cÅ©ng dám và o đó. Những cuá»™c sống chết, nguy hiểm chẳng coi và o đâu, song hiện giá» có cô bé A Châu, cần phải sống bầu bạn vá»›i cô, nên tÃnh mạng Tiêu Phong bây giá» thà nh ra quý giá.
A Châu nằm phục trong lòng Tiêu Phong, lưng nà ng không ngừng rung động. Tiêu Phong cảm thấy trong lòng ấm áp, lẩm bẩm: Ta được cô vợ như thế nà y, thì cuá»™c Ä‘á»i có chi là đáng tiếc nữa?
Chỉ trong khoảnh khắc, tâm hồn ông bất giác như lạc và o cõi phiêu diêu. Ông tưởng tượng đến phong cảnh bên kia quan ải, qua năm tháng mình sẽ cùng A Châu cỡi ngá»±a rong ruổi trên cánh đồng xanh bát ngát, hoặc thả trâu nuôi cừu, không còn phải đỠphòng kẻ gian hãm hại nữa, và từ đấy sẽ trút hết ná»—i lo âu thì sung sướng xiết bao? Có Ä‘iá»u ông nhá»› lại bữa trước ở Tá»± Hiá»n Trang được vị hảo hán áo Ä‘en cứu mạng cho mình, ông chưa báo được Æ¡n to ấy, thì trong lòng không khá»i thắc mắc.
Song ông tự nhủ:
- Báºc đại anh hùng thi ân không cầu báo, món ân tình ấy mình chưa trả được cÅ©ng không sao.
Trá»i đã gần tối, A Châu nằm phục trong lòng Tiêu Phong, bằn bặt giấc nồng.
Tiêu Phong lấy hai đồng cân bạc đưa cho chá»§ nhà bảo y dá»n cho má»™t căn phòng riêng.
Ông ẵm A Châu và o phòng đặt trên giưá»ng, đắp chăn cho nà ng, rồi buông mà n xuống.
Còn mình thì ra nhà ngoà i ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ngá»§ gà ngá»§ gáºt chừng độ má»™t giá».
Tiêu Phong mở cá»a ra ngoà i, nhìn lên trá»i thấy mảnh trăng lưỡi liá»m hồi đầu tháng treo lÆ¡ lá»ng đầu cà nh từ góc Tây Bắc, mây Ä‘en kéo lên bao phá»§ ná»a vòm trá»i, dưá»ng như sắp có mưa to gió lá»›n.
Tiêu Phong khoác áo trưá»ng bà o trông vá» phÃa cầu đá xanh mà đi. Ãi chừng được hÆ¡n năm dặm thì đến bá» sông.
Mảnh trăng còn chiếu ánh và ng xuống nước long lanh, nhưng mây Ä‘en đã kéo gần phá»§ kÃn mÃt.
Thỉnh thoảng tia chớp lóe lên là m cho cánh đồng hoang sáng rực một cái rồi trở lại tối om.
Xa xa trên cảnh tha ma má»™ địa, ánh lân tinh cháºp chá»n lướt trên ngá»n cá» như thể ma trÆ¡i.
Tiêu Phong đi mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cầu đá xanh.
Thỉnh thoảng ánh sao Bắc đẩu lại ló ra, ông nhìn phương vị chòm sao nầy thấy mình đến sá»›m quá, bấy giá» má»›i và o khoảng canh hai, thì trong bụng cưá»i thầm: ta vì việc Ä‘i báo thù mà nóng ruá»™t quá không dằn lòng được. Ai lại Ä‘i sá»›m hà ng trống canh bao giá»?
Kể ra trong má»™t Ä‘á»i ông, ông đã bao lần ước hẹn cùng ngưá»i tranh đấu má»™t mất má»™t còn, mà võ công cá»§a đối phương những lần trước so vá»›i Ãoà n ChÃnh Thuần còn lợi hại hÆ¡n nhiá»u. Mà lạ thay! Chuyến nà y lại khác vá»›i má»i khi, ông cảm thấy trong lòng rất đỗi băn khoăn, chứ không vững dạ như những lần trước coi cái chết nhẹ tá»±a lông hồng.
Tiêu Phong đứng trên đầu cầu, nhìn dòng nước lững lỠtrôi, miệng lẩm bẩm:
- Phải rồi! Trước kia ta chỉ có má»™t mình, không ai rà ng buá»™c nên chẳng lo lắng gì. Song bữa nay ta còn có A Châu ở trong lòng. Hà hà ! Thảo nà o ngưá»i ta thưá»ng nói "nhi nữ tình trưá»ng, anh hùng Ä‘a Ä‘oan" là phải lắm.
NghÄ© tá»›i đây, bất giác ông liên tưởng đến mối tình êm dịu, miệng thoáng lá»™ má»™t nụ cưá»i, rồi ông tá»± nhá»§: Giả tá»· A Châu không bên mình thì hay biết mấy!
Tiêu Phong hiểu rõ Ãoà n ChÃnh Thuần võ công còn kém mình.
Cuá»™c thắng bại đêm nay chẳng đáng quan hoà i. Ông thấy giá» hẹn còn lâu, bèn ngồi xuống gốc cây đầu cầu, ngưng thần tỉnh trà điá»u hòa hÆ¡i thở, dần dần tinh thần trở lại sáng suốt và sạch lâng lâng, không có ý niệm phức tạp.
Bá»—ng tia chá»›p lóe lên rồi đánh"rầm"má»™t tiếng vang trá»i. Tiếng sét từ trong đám mây đầy Ä‘en nghịt đánh xuống.
Tiêu Phong giáºt mình mở bừng mắt ra, tá»± nói má»™t mình:
- Tối đến nơi rồi, bao giỠmới sang canh ba?
Giữa lúc ấy, má»™t bóng ngưá»i từ Tiểu KÃnh hồ thá»§ng thỉnh tá»›i. Ngưá»i nà y khoác áo bà o rá»™ng thùng thình, thắt Ä‘ai cẩn tháºn.
Tiêu Phong nhìn kỹ thì đúng là Ãoà n ChÃnh Thuần.
Y đi thẳng tới trước mặt Tiêu Phong xá dà i rồi nói:
- Kiá»u Bang Chúa vá»›i tôi đến đây có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Tiêu Phong khẽ nghiêng đầu má»™t chút nghếch mắt nhìn Ãoà n ChÃnh Thuần, lá»a giáºn bốc lên táºn cổ. Ông há»i ngay:
- Ãoà n tiên sinh! Tôi ước hẹn tiên sinh tá»›i đây vá»›i dụng ý chẳng lẽ tiên sinh chưa biết hay sao?
Ãoà n ChÃnh Thuần thở dà i nói:
- Phải chăng vì câu chuyện năm trước ngoà i ải Nhạn môn quan mà các hạ kêu tôi đến đây? Vá» vụ đó tôi lầm lỡ, tin lá»i kẻ gian, há» bà y trò bịp bợm, là m tổn thương đến tÃnh mạng lịnh tôn. Tôi xin chịu nháºn sá»± lỡ lầm lá»›n lao đó.
Tiêu Phong lại há»i:
- Sao tiên sinh còn sát hại nghÄ©a phụ nghÄ©a mẫu tôi là Kiá»u Tam Hòe? Rồi lại đánh chết cả ân sư là Huyá»n Khổ đại sư.
Ãoà n ChÃnh Thuần từ từ lắc đầu đáp:
- Tôi chỉ mong bưng bÃt vụ nà y, ngỠđâu cà ng che lấp bao nhiêu cà ng hãm mình và o vòng tá»™i lá»—i bấy nhiêu. Rốt cuá»™c không thể nà o thoát ra được nữa.
Tiêu Phong nói:
- Chà ! Tiên sinh quả là má»™t báºc hảo hán ngay thẳng. Váºy bây giá» tiên sinh tá»± xá» lấy hay để cho tôi động thá»§?
Ãoà n ChÃnh Thuần đáp:
- Nếu không được Kiá»u Bang Chúa ra tay cứu viện thì Ãoà n má»— đã mất mạng trên bá» Tiêu KÃnh hồ từ giá» ngá» hôm nay rồi. Cuá»™c sống thêm được ná»a ngà y là nhỠở nÆ¡i các hạ ban cho. Bây giá» Kiá»u Bang Chúa đòi mạng tại hạ xin động thá»§!
Bất thình lình lại má»™t tiếng sét nổ vang trá»i, rồi những hạt mưa to như hạt Ä‘áºu ầm ầm đổ xuống.
Tiêu Phong nghe lá»i Ãoà n ChÃnh Thuần, bất giác động lòng, vì xưa nay ông ưa kết giao cùng những báºc anh hùng hảo hán. Từ lúc ông thấy Ãoà n ChÃnh Thuần là ngưá»i thẳng thắn hiên ngang đã sinh lòng luyến tiếc. Giả tá»· chỉ là việc tầm thưá»ng thì ông quyết bá» qua. Nhưng đây là mối thù giết cha, chẳng đội trá»i chung nên không thể bá» qua được.
Tiêu Phong giơ tay lên nói:
- Ãạo là m tá» không thể không trả mối thù sát hại song thân cùng sư trưởng được. Tiên sinh đã sát hại song thân, nghÄ©a phụ nghÄ©a mẫu và ân sư tôi, cả thảy năm mạng. Tôi xin năm chưởng để trả thù tiên sinh. Sau khi phóng hết năm chưởng bất luáºn là tiên sinh còn sống hay đã chết rồi thì mối thù cÅ©ng coi như thanh toán xong xuôi.
Ãoà n ChÃnh Thuần nhăn nhó cưá»i đáp:
- Má»—i mạng ngưá»i chỉ đổi bằng má»™t chưởng, như thế thì Ãoà n má»— được xá» nhẹ lắm rồi. Ãoà n má»— thâm cảm thịnh tình cá»§a các hạ.
Tiêu Phong nghĩ bụng:
- Dù võ công há» Ãoà n nước Ãại Lý tuyệt vá»i, ta vẫn e rằng y không thể chịu nổi má»™t chưởng trong"Hoà ng Long Tháºp Bát Chưởng"cá»§a ta.
NghÄ© váºy ông thá»§ng thẳng nói:
- Tiên sinh hãy coi chưởng cá»§a tôi đây! Nói xong đánh ra má»™t chưởng, chÃnh là chiêu "Hoà ng Long hữu hối" trong phép "Hoà ng Long Tháºp Bát Chưởng".
Tia chá»›p lại lóe lên má»™t tiếng sét dữ dá»™i trên lưng chừng trá»i nghe Ä‘iếc tai. Tiếng sét nà y dưá»ng như để trợ oai cho đòn chưởng đánh ra đến "binh" má»™t cái và o giữa Ãoà n ChÃnh Thuần.
Ãoà n ChÃnh Thuần đứng không vững ngã khuỵu xuống tá»±a lan can cầu.
Ngưá»i má»m nhÅ©n ra không nhúc nhÃch được nữa.
Tiêu Phong giá»±t mình tá»± há»i:
- Sao y không phóng chưởng lại mà cứ để mặc cho nên nỗi nà y?
Ông liá»n nhảy tá»›i nắm cổ áo nhấc lên. Trong lòng bất giác kinh ngạc dị thưá»ng.
Bên tai sấm sét vang trá»i, mưa rà o trút xuống đầy mặt mà ông cÅ©ng không biết.
Ông buá»™t miệng tá»± há»i: sao giá» y lại ra nhẹ thế nà y?
Nguyên lúc trưa hôm nà y, Tiêu Phong ra tay cứu Ãoà n ChÃnh Thuần cÅ©ng xách ngưá»i lên hồi lâu. Con ngưá»i võ công cao cưá»ng thế mà Tiêu Phong thì trong tay chỉ sút Ä‘i ná»a cân thế là đủ phát giác ra ngay láºp tức. Thế mà lúc nà y ông thấy Ãoà n ChÃnh Thuần nhẹ bổng hÆ¡n trước đến mấy chục cân. Vì thế mà trong lòng ông khá»i nghi ngá» sợ hã, toà n thân toát mồ hôi lạnh.
Giữa lúc ấy tia chớp lại lóe lên sáng rực.
Tiêu Phong đưa tay rá» mặt Ãoà n ChÃnh Thuần thấy má»m xèo, trÆ¡n tuá»™t. Vừa sá» và o láºp tức buông tay ra ngay, vì nhỠánh chá»›p soi sáng, ông trông rõ mặt, thất kinh kêu lên:
- A Châu! A Châu! Trá»i Æ¡i! Té ra là nà ng!
Ông chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, chân tay bải hoải, không đứng ngay được, quì phục ngay xuống, ôm lấy hai chân A Châu.
Tiêu Phong biết rằng chiêu "Cà ng long hữu hối" cá»§a ông vừa toà n lá»±c đánh ra thì dù những báºc anh hùng hảo hán báºc nhất trong võ lâm nếu không phát chưởng để chống lại cÅ©ng không chịu nổi, huống chi là cô bé A Châu ẻo lả thướt tha nà y? Cố nhiên má»™t chưởng cÅ©ng đủ là m cho nà ng gãy hết gân cốt, ngÅ© tạng tan nát. Dù có Tiết Thần Y ở ká» bên để đưa đến cứu chữa, cÅ©ng khó lòng vãn hồi tÃnh mạng cho nà ng được.
Mình A Châu tá»±a và o lan can cầu từ từ tụt xuống trên ngưá»i Tiêu Phong.
Nà ng khẽ há»i:
- Ãại ca Æ¡i! Tôi có Ä‘iá»u lầm lá»—i vá»›i đại ca. Ãại ca có oán giáºn tôi không?
Tiêu Phong lớn tiếng đáp:
- Tôi không giáºn nà ng, tôi chỉ giáºn mình thôi... tôi chỉ giáºn mình thôi...
Nói xong ông giÆ¡ tay lên tá»± Ä‘áºp và o đầu mình luôn mấy cái.
A Châu cỠđộng tay trái toan nhấc lên để ngăn trở Tiêu Phong không để ông tá»± tát mình nữa, nhưng tay không nhấc nổi, nà ng liá»n nói:
- Ãại ca Æ¡i! Ãại ca hứa vá»›i tôi, vÄ©nh viá»…n không tá»± há»§y hoại thân mình.
Tiêu Phong la lên há»i:
- Tại sao? Tại sao nà ng? ...
A Châu khẽ đáp:
- Ãại ca Æ¡i! Ãại ca cởi áo mà xem vai bên tả tôi sẽ rõ. Tiêu Phong cùng nà ng quan san muôn dặm, tuy cùng Ä‘i má»™t đưá»ng, cùng trá» má»™t nÆ¡i, mà thá»§y chung vẫn giữ lá»… giáo. Bây giá» thấy nà ng giục mình cởi áo ra, không khá»i tần ngần.
A Châu nói:
- Tôi đã là ngưá»i cá»§a đại ca rồi, tấm thân nà y hoà n toà n thuá»™c vỠđại ca. Ãại ca mở vai bên trái tôi ra mà coi sẽ rõ.
Tiêu Phong nước mắt chạy quanh, nghe A Châu nói thần trà vẫn sáng suốt, trong lòng ông vẫn còn ý niệm đứng đắn. Ông hạ thấp tay trái xuống lưng nà ng, vá»™i và ng váºn động chân khà để dồn ná»™i lá»±c lên ngưá»i nà ng thá» xem có vãn hồi được lá»—i lầm cá»§a mình chăng? Tay phải ông từ từ cởi áo nà ng để lá»™ cánh tay và vai bên trái ra.
Má»™t tia chá»›p ngoằn ngoèo suốt ngang trá»i sáng rá»±c, Tiêu Phong nhìn rõ trên vai nõn nà A Châu có thÃch má»™t chữ đỠtươi như máu.
Tiêu Phong vừa kinh dị lại vừa Ä‘au lòng không dám nhìn lâu, cà i áo lại cho nà ng để che kÃn bả vai Ä‘i, ông nhẹ ôm nà ng và o lòng há»i:
- Chữ Ãoà n trên vai nà ng là nghÄ©a gì váºy?
A Châu đáp:
- Khi gia gia cùng má má tôi gởi tôi cho ngưá»i khác, có thÃch trên vai chữ nà y để vá» sau dá»… nháºn.
Tiêu Phong há»i bằng má»™t giá»ng run run:
- Chữ ... chữ ... nà y...?
A Châu nói:
- Lúc ban ngà y hôm nay, trên vai A Tá» Muá»™i nương có in dấu ám ký, do đó mà ông bà ấy đã nháºn ra cô ta là con gái mình. Ãại ca... đại ca có nhìn nháºn thấy dấu hiệu đó không?
Tiêu Phong đáp:
- Tôi không tiện để ý nhìn và o ám ký đó.
A Châu nói:
Dấu hiệu ở trên vai A Tá» có thÃch chữ ÃOÀN Ä‘á», cÅ©ng giống hệt chữ ÃOÀN trên vai tôi đây...
Tiêu Phong nghe A Châu nói má»›i tỉnh ngá»™ ra, ông há»i:
- Nà ng... nà ng cũng là con gái y ư?
Trước kia tôi cÅ©ng không biết, từ lúc ám hiệu trên vai A Tá» má»›i hay, A Tá» cÅ©ng Ä‘eo má»™t cái dây chuyá»n giống hệt dây chuyá»n cá»§a tôi. Trên mặt cái khóa dây chuyá»n có chạm mưá»i chữ nhá»: "A Thi vừa mưá»i tuổi, cà ng lá»›n cà ng tinh ranh", trước tôi vẫn tưởng tên mình là A Thi. Nhưng đó là tên má tôi. Má má tôi há» Nguyá»…n lại ở trong rừng trúc, nên ngưá»i ta kêu bằng Nguyá»…n Tinh Trúc. Ãôi khóa dùng dây chuyá»n nà y ông ngoại tôi đã đánh cho má má tôi hồi còn nhá». Từ khi má má sinh chị em liá»n chia cho má»—i đứa má»™t cái để Ä‘eo cổ.
Tiêu Phong nói:
- A Châu nà ng Æ¡i, lai lịch cá»§a nà ng mưá»i phần tôi đã hiểu đến bảy, tám. Nà ng bị thương nặng lắm rồi, tôi bồng nà ng Ä‘i tìm chá»— trú mưa rồi sẽ tìm cách cứu chữa cho nà ng. Câu chuyện nà y hãy bỠđó rồi sẽ bà n sau, vá»™i gì?
A Châu nói:
- Không được, không được! Tôi phải thuáºt rõ cho đại ca biết. Chỉ cháºm má»™t chút là không kịp nữa, đại ca nghe tôi nói hết đã.
Tiêu Phong không nỡ trái ý nà ng, liá»n bảo:
- ÃÆ°á»£c! Tôi nghe nà ng nói hết đây, có Ä‘iá»u nà ng chá»› để tâm cho mệt.
A Châu mỉm cưá»i nói:
- Ãại ca thá»±c tá» tế quá! Lúc nà o cÅ©ng lo lắng cho tôi. Ãại ca thương tôi như váºy, tôi cảm kÃch vô cùng!
Tiêu Phong nói:
- Sau nà y tôi còn thương nà ng gấp trăm nghìn lần.
A Châu nói:
- Ãại ca thương tôi như váºy là quá đủ rồi. Tôi không mong đại ca cư xá» vá»›i tôi hÆ¡n thế nà y nữa, e rằng tôi sẽ phóng túng quá độ không còn ai cai quản nữ! Ãại ca Æ¡i! Tôi tôi... nấp ở sau nhà , lén nghe gia gia má má cùng A Tá» tiểu Muá»™i nói chuyện vá»›i nhau, thì ra gia gia tôi lấy vợ để riêng má»™t nÆ¡i. Ngưá»i cùng má má tôi không phải là vợ chồng chÃnh thức. Năm trước ngưá»i sinh tôi, rồi năm sau lại sinh ra A Tá». Sau gia gia tôi đòi vá» Ãại Lý, má má tôi giữ lại không chịu Ä‘i rồi hai ngưá»i lá»›n tiếng gây lá»™n. Má má tôi còn đánh gia gia, nhưng gia gia tôi chỉ chịu đòn chứ không đánh trả. Rút cục chẳng biết là m thế nà o, hai ngưá»i đà nh Ä‘i chá»— chia tay: Gia pháp nhà ngoại tôi rất là nghiêm ngặt! Ông tôi rất có thể vì việc nà y mà bá» qua má má tôi được, nên má má tôi không dám đưa chị em tôi vá» nhà , lại Ä‘em cho ngưá»i ta nuôi, vá»›i hy vá»ng ngà y sau có dịp trùng phùng, sau thÃch và o vai chị em tôi chữ Ãoà n để dá»… nháºn. Ngưá»i nuôi tôi biết má tôi há» Nguyá»…n lại thấy cái khóa dây chuyá»n cá»§a tôi có khắc chữ Thi nên kêu tôi bằng Nguyá»…n Thi. Thá»±c ra tôi há» Ãoà n má»›i đúng...
Tiêu Phong cà ng thêm phần thương xót nà ng, khẽ há»i:
- Nà ng tháºt là má»™t đứa nhỠđáng thương.
A Châu nói:
- Má má Ä‘em tôi cho ngưá»i khác nuôi má»›i hÆ¡n má»™t tuổi. Dù tôi không biết gia gia là ai, mà cả đến má má tôi cÅ©ng không nháºn biết. Ãại ca Æ¡i! Thân thế đại ca cÅ©ng tương tá»± như tôi. Tối hôm đó trong rừng hạnh, tôi nghe thấy ngưá»i ta nói đến hoà n cảnh đại ca tôi cÅ©ng thấy bùi ngùi trong dạ. Thá»±c ra vì tôi trông ngưá»i lại ngẫm đến đại ca cÅ©ng là má»™t đứa khốn nạn như tôi.
Giữa lúc ấy, chá»›p giáºt nhoáng nhoáng không ngá»›t, sấm sét vang trá»i.
Ãá»™t nhiên sét đánh trúng và o má»™t cây to. Cây đổ, phát ra những tiếng rà o rà o.
Hai ngưá»i tuyệt nhiên không để ý đến sá»± váºt bên ngoà i nên những cuá»™c đại biến cá»§a vÅ© trụ đến đất lở, há» không hay.
A Châu lại nói:
- Ngưá»i sát hại gia gia, má má đại ca lại chÃnh là gia gia tôi. Trá»i bà y chi ra những cảnh éo le Ä‘au khổ nà y cho chúng ta. Trá»i đã độc địa thì chá»›, lại khiến cho chÃnh tôi bà y láºp kế đến há»i Mã phu nhân để bà ta phun ra tên há» gia gia tôi. Giả tá»· tôi cải trang là m Bạch Thế KÃnh đến đánh lừa Mã phu nhân không được, Ä‘á»i nà o bà ta chịu Ä‘em tên há» gia gia tôi nói ra. Ngưá»i ta thưá»ng nói rằng: "Bất luáºn việc gì cÅ©ng có trá»i ở trong". Trước đây tôi không tin như váºy nhưng dá»… thưá»ng đúng tháºt. Còn đại ca, đại ca có tin như thế không? .
Tiêu Phong ngẩng mặt lên nhìn, đầy trá»i mây kéo Ä‘en nghịt, ánh trăng không còn má»™t tia sáng nà o le lói ra được. Má»™t luồng chá»›p ngoằn ngoèo chiếu sáng cả cánh đồng hoang, tá»±a hồ như nhà trá»i mở mắt ra váºy.
Tiêu Phong cúi đầu á»§ rÅ©, thần trà bâng khuâng, há»i A Châu:
- Nà ng có tin chắc Ãoà n ChÃnh Thuần là gia gia nà ng không?
A Châu đáp:
- Nhất định rồi, không thể sai được. Tôi nghe gia gia cùng má má tôi ôm em A Tá» vừa khóc vừa kể lể chuyện bá» phóng chị em tôi những thế nà o. Rồi cả gia má tôi cùng biểu: Còn trá»i còn đất thì thế nà o cÅ©ng tìm cho thấy tôi đưa vá». Gia má tôi có biết đâu rằng con gái ngưá»i Ä‘ang nấp ngoà i cá»a sổ. Ãại ca Æ¡i! Má»›i rồi tôi giả vá» sinh bệnh rồi cải trang là m đại ca đến nói vá»›i gia tôi bãi cuá»™c ước hẹn đêm nay trên cầu đá xanh và bao nhiêu chuyện đã qua Ä‘á»u xóa bá» hết. Tôi lại cải trang là m gia gia tôi đến đây tương há»™i vá»›i đại ca, để đại ca...
Nà ng nói đến đây thì tá»±a hồ như ngưá»i sắp hết hÆ¡i, chỉ còn thoi thóp thở.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
11-08-2008, 09:48 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 33 : Nhìn nét chữ sinh lòng nghi hoặc
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiêu Phong váºn ná»™i kinh và o lòng bà n tay cố giữ A Châu khá»i thoát hết chân lá»±c ra ngoà i. Ông sa lệ há»i:
- Sao nà ng không bảo tôi? Nếu tôi biết y là gia gia nà ng.
Ông nói dở câu rồi không biết nói gì thêm nữa. Ông không biết Ãoà n ChÃnh Thuần là thân phụ A Châu. giả tá»· ông biết rõ từ trước kẻ tá» thù cá»§a mình lại là ngưá»i cha thân yêu cá»§a nà ng thì đối phó ra sao?
A Châu nói:
- Tôi nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại đã nhiá»u, Ä‘o đắn rất lâu nhưng đại loại biết nói thế nà o cho được? Chẳng lẽ tôi lại xin đại ca đừng báo thù cho năm ngưá»i thân ái cá»§a đại ca bị thảm tá». Tôi suy Ä‘i tÃnh lại khẩn cầu đại ca má»™t Ä‘iá»u vô lý như váºy, liệu đại ca có ưng thuáºn chăng?
Tiếng nà ng nói má»—i lúc nhá» Ä‘i, ngoà i trá»i vẫn sấm sét ầm ầm không ngá»›t. Nhưng Tiêu Phong nghe má»—i câu nói cá»§a A Châu còn động phách hÆ¡n sấm sét nhiá»u.
Ông vò đầu bứt tai nói:
- Sao nà ng không bảo gia gia trốn Ä‘i nÆ¡i khác đừng đến đây nữa? Nếu gia gia là báºc anh hùng hảo hán không chịu thất nà ng giả trang ra tôi ước hẹn vá»›i gia gia đến nÆ¡i xa xăm và đồng tương há»™i đến má»™t ngà y khác. Sao nà ng lại chịu khổ thân thế nà y.
A Châu nói:
- Tôi cÅ©ng muốn nhắc nhở đại ca rằng má»™t ngưá»i có thể đánh chết ai mà thá»±c không phải bản tâm há». Cố nhiên là đại ca muốn giết tôi, nhưng lầm lỡ đánh tôi má»™t chưởng. Gia gia tôi giết song thân đại ca cÅ©ng do sá»± vô ý mà là m nên tá»™i lá»—i.
Tiêu Phong cúi xuống nhìn hai mắt nà ng. Lúc nà y những đám mây Ä‘en ngẫu nhiên tản mát Ä‘i, để lá»™ ánh sao lá» má», ông thấy mắt nà ng lá»™ ra xiết bao tình lưu luyến. Ông có cảm tưởng rung động cả tâm can và phát giác ra rằng A Châu là ngưá»i tình tứ rất sâu Ä‘áºm mà trước đây mình không tưởng đến mối tình cá»§a nà ng lại đằm thắm quá như váºy.
Ông há»i:
- A Châu, A Châu nà ng Æ¡i! Tôi coi dưá»ng như nà ng còn nguyên nhân nà o khác, ngoà i nguyên nhân muốn cứu phụ thân và để nhắc nhở cho tôi biết thế nà o là vô tâm gây nên tá»™i lá»—i. Tôi biết rá» nà ng hy sinh Ä‘á»i sống cho tôi.
Ông đưa tay ra ẵm ngưá»i nà ng đứng lên. Trá»i vẫn mưa to. Từng dòng nước mưa đổ xuống đầu, và tát và o mặt ông.
A Châu nét mặt bổng tươi lên, tựa hồ nà ng thấy Tiêu Phong đã hiểu rõ thâm ý của mình mà lộ vẻ mừng vui.
Nà ng tá»± biết mình sắp chết đến nÆ¡i rồi, tuy nà ng không mong gì tình lang hiểu rõ ná»—i lòng thầm kÃn bấy lâu nay, mà bây giỠđược ông đã hiểu rõ rồi.
Tiêu Phong há»i lại:
- A Châu nà ng Æ¡i! Tháºt nà ng đã hy sinh vì tôi, có đúng thế không?
A Châu đáp:
- Ãúng.
Tiêu Phong há»i dồn:
- Váºy là là m sao? Nà ng nói rõ Ä‘i.
A Châu nói:
- Há» Ãoà n nước Ãại Lý có môn "Lục mạch thần kiếm." Ãại ca đánh chết Trấn Nam Vương cá»§a há», khi nà o há» chịu bá» qua? Ãại ca...
Tiêu Phong giáºt mình tỉnh ngá»™, bất giác hai hà ng nước mắt nóng chảy xuống như mưa.
A Châu lại nói:
- Tôi xin đại ca một việc đại ca có ứng cho tôi không?
Tiêu Phong đáp:
- Ãừng nói má»™t việc, dù đến trăm việc, ngà n việc tôi cÅ©ng nhất y lá»i.
A Châu nói:
- Tôi chỉ có má»™t đứa em gái cùng cha mẹ sinh ra. Chúng tôi thuở nhá» không được ở vá»›i nhau, xin đại ca chiếu cố đến nó, tôi lo nó lầm đưá»ng lạc lối.
Tiêu Phong gượng cưá»i nói:
- Chá» cho ngưá»i nà ng khá»e hẳn rồi chúng ta cùng tìm chị em Ä‘oà n tụ. TÃnh y tinh quái lắm, e rằng không được như váºy nà ng săn sóc dạy dá»— y.
A Châu thá»u thà o nói:
- Chá» cho tôi khá»e hẳn... Tôi khá»e hẳn rồi thì đại ca cùng Ä‘i ra ngoà i ải Nhạn Môn Quan thả dê chăn cừu. Ãại ca liệu em tôi có chịu Ä‘i không?
Tiêu Phong đáp:
- Tất nhiên là y chịu lắm. Chị ruột cùng chồng chị bảo đi y không chịu?
Bất thìn lìnhh có tiếng ngưá»i ho vang lên.
Má»™t ngưá»i từ dưới sông chá»— gầm cầu vá»t lên, lá»›n tiếng la:
- Ãẹp mặt chưa? Các ngưá»i nói cái gì mà chị ruá»™t vá»›i chị? Tôi không Ä‘i đâu!
Ngưá»i nà y thân hình bé nhá», mặc áo lá»™i nước, chÃnh là A Châu.
Tiên Phong từ lúc lỡ tay đánh A Châu má»™t chưởng, bao tâm trà để cả và o nà ng. Bản lãnh như ông, lẽ nà o không phải ra ngưá»i nấp dưới gầm cầu? Nhưng má»™t là vì mưa to sét ầm ầm, hai là vì tâm thần rối loạn, nên mãi đến lúc A Tá» xuất hiện ông má»›i biết, ông giáºt mình, cất tiếng gá»i to:
- A Tá». A Tá» Cô lại đây mà coi chị cô.
A TỠbĩu môi đáp:
- Ta nấp dưới gầm cầu định để coi ngưá»i cùng gia gia ta đánh nhau quyết liệt. Nà o ngá» ngươi phải tá»· nương ta. Hai ngưá»i to nhá» thầm thì, ta không muốn nghe. Các ngưá»i đã nói chuyện tình ái vá»›i nhau thì chá»›, sao lại dÃnh cả ta và o?
Nà ng vừa nói, vừa tiến lại gần.
A Châu nói:
- Muội nương ơi! Sau nà y Tiêu đại ca sẽ chiếu cố đến em... Em cũng phải hết lòng với đại ca.
A Tá» cưá»i khanh khách nói:
- Thằng cha man rợ thô lá»— khó coi nà y, tôi không thể nhìn nháºn y được?
Tiêu Phong Ä‘ang bồng A Châu lên định tìm chổ trú mưa, thì thấy ngưá»i nà ng giẫy lên mấy cái đầu rá»§ xuống, má»› tóc đẹp xõa trên vai ông ngưá»i nà ng không nhúc nhÃch nữa.
Tiêu Phong thất kinh kêu lên:
- A Châu, A châu!
Mạch máu nà ng đã ngừng chạy.
Tiêu Phong hoảng hốt, trái tim cÆ¡ hồ ngừng Ä‘áºp. Ông để tay lên mÅ©i nà ng, thì nà ng tắt thở rồi. Ông vẫn gá»i giáºt giá»ng:
- A Châu, A châu!
Nhưng dù ông có gá»i đến trăm lần cÅ©ng không thưa nữa.
A Tá» thấy A Châu chết rồi, nà ng cÅ©ng kinh hãi không đùa cợt nữa. Nà ng căm giáºn run lên nói:
- Mi đánh chết tỉ nương ta... Mi đánh chết tỉ nương ta!
Tiêu phong nói:
- Phải rồi, chÃnh tôi đánh chết lệnh tỉ, thì cô nên vì tình tỉ mình mà báo thù. Cô giết tôi Ä‘i, mau lên! Mau lên!
Ông hạ tay cho A Châu thấp xuống rồi ưỡn ngực ra kêu lên:
- Cô giết chết tôi đi!
Thá»±c tình ông mong A Tá» cầm dao đâm và o ngá»±c ông, thì ông má»›i thoát khá»i ná»—i Ä‘au khổ vô cùng táºn nà y.
A TỠthấy Tiêu Phong mặt mũi nhăn nhó gân guốc trông dễ sợ, cũng kêu lên:
- Mi... Mi đừng giết ta.
Tiêu Phong chạy gần lại hai bước, đưa tay xé áo đánh roạch tiếng. Ão rách để hở ngá»±c ra. Ông nói:
- Cô có độc châm, độc chùy... cô phóng chết tôi đi!...
A TỠnhỠánh chớp lóe lên, trông rõ ngực Tiêu Phong có đầu con sói xanh, nhe nanh giơ vuốt, hình thù dỠtợn lại cà ng hét lên một tiếng rồi ù té chạy.
Tiêu Phong đứng trên cầu đá ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, tay Ä‘áºp mạnh má»™t cái và o lan can cầu đánh chát má»™t tiếng. Má»™t mãnh thà nh cầu rÆ¡i tõm xuống sông.
Gan ruá»™t Tiêu Phong cÅ©ng rã rá»i chẳng khác gì phiến đá rÆ¡i khá»i cầu. Ông muốn gà o khóc mà khóc không ra tiếng.
Một luồng chớp nhoáng soi rõ mặt A Châu. Những nét đẹp tha thiết như còn lưu lại trên đôi mà mắt nà ng.
Tiêu Phong gà o một tiếng:
- A Châu!
Rồi ôm ngưá»i nà ng lên chạy thẳng và o chốn đồng hoang van ầm ầm, mưa như trút nước. Tiêu Phong lúc chạy lên núi, xuống khe mà ông chẳng biết thân mình Ä‘ang ở nÆ¡i đâu, loạn như kẻ Ä‘iên khùng.
Má»™t lúc lâu, sấm sét tạm đình nhưng vẫn còn mưa to, Phương Ãông đã hé ánh bình minh, má»™t lúc sau thì trá»i sáng rõ.
Tiêu Phong chạy đã lâu mà không biết mõi mệt là gì. Ông chỉ mong thân hình tà n tạ và chết ngay đi để vĩnh viễn được bầu bạn với A Châu.
Dưới đồng những ngưá»i mặc áo tÆ¡i vác cà y cuốc qua lại, ai thấy Tiêu Phong vẻ mặt phá» phạc ghê gá»›m, Ä‘á»u không khá»i kinh dị. Ông cứ chạy trà n, chạy ẩu, chẳng còn biết trá»i đất gì nữa. Quanh quẩn thế nà o, lại chạy và o cầu đá xanh.
Tiêu Phong miệng vẫn lảm nhảm:
- Ta Ä‘i tìm Ãoà n ChÃnh Thuần kêu y giết ta Ä‘i để báo thù cho con gái y!
Thế rồi ông chạy cà ng nhanh vá» phà Tiểu KÃnh Hồ.
Chẳng mấy chốc đã đến bên hồ.
Tiêu Phong cất tiếng gá»i to:
- Ãoà n ChÃnh Thuần! Ta giết con gái ngươi rồi đây! Ngươi ra ma giết ta Ä‘i! Ta quyết không đánh trả đâu. Ngươi ra đây giết ta mau.
Ông cắp ngang A Châu đứng trước rừng phương trúc, chá»i đã lâu mà trong rừng vẫn lặng ngắt như tá», không thấy ai ra.
Tiêu Phong chạy lại thẳng và o rừng đến trước căn nhà tre đạp tung cánh cá»a bước và o gá»i to:
- Ãoà n ChÃnh Thuần ngươi giết ta Ä‘i!
Nhưng chỉ là căn nhà bá» trống, chẳng còn má»™t ai. Ông tìm khắp cả hiên trước, hiên sau, chẳng những không thấy Ãoà n ChÃnh Thuần cùng bá»n thuá»™c hạ mà cả chá»§ nhân căn nhà tre nà y là Nguyá»…n Tinh Trúc và A Tá» cÅ©ng không ở đó nữa. Những đồ trần thiết vẫn còn y nguyên như cÅ©. Chắc là bá»n nà y hốt hoảng ra Ä‘i không kịp thu dá»n gì nữa, nên bá» lại.
Tiêu Phong nghĩ thầm:
- Phải rồi! A Tá» Ä‘em tin vá», chắc hiểu ta đến giết thân phụ cô để báo thù, Ãoà n ChÃnh Thuần tuy không muốn chạy, nhưng thiếu phụ há» Nguyá»…n kia cùng bá»n thuá»™c hạ bắt buá»™c phải xa chạy cao bay. Chao ôi! Ta có lại giết ngươi đâu? Ta đến để cho ngươi giết ta. Ta chỉ mong ngươi giết mà thôi.
Tiêu Phong lại la lên:
- Ãoà n ChÃnh Thuần! Ãoà n ChÃnh Thuần!
Âm thanh vang dá»™i cả má»™t góc rừng, nhưng chỉ nghe tiếng gió rú, rừng trúc rạt rà o, mà chẳng thấy tiếng ngưá»i.
Bên hồ Tiểu kÃnh, rừng phượng trúc quạnh quẽ không má»™t bóng ngưá»i.
Tiêu Phong tưởng chừng như má»™t khoảng trá»i đất bao la chỉ có má»™t mình mình.
Từ lúc A Châu chết Ä‘i, ông vẫn ẵm luôn trong lòng, không khi nà o đặt nà ng xuống, và không biết bao nhiêu lần ông váºn động chà công để truyá»n và o ná»™i thể nà ng, những mong trá»i thương hại như lần trước nà ng đã bị trúng "kim cương chưởng" cá»§a chưởng môn phương trượng chùa Thiếu Lâm. Những lần đó, nà ng bị rung chuyển còn lần nầy thì trúng thá»±c má»™t chưởng "cang long hữu hối" cá»§a Tiêu Phong đánh giữa ngá»±c thì còn sống là m sau được?
Qua má»™t lúc nữa, Tiêu Phong cà ng thêm bà ng hoà ng. Ông đặt A Châu ngồi xuống trước thá»m vẻ mặt thẩn thá», từ sáng đến trưa, trưa đến tối.
Bây giỠđã hết mưa vòm trá»i xanh ngắt. Ãnh là dương như tá»a chiếu và o ngưá»i A Châu.
Khi Tiêu Phong ở tá»± Hiến Trang bị quần hùng vây đánh anh em phản bạn, bao ngưá»i thân thÃch phân ly. Tình thế cá»±c kỳ nguy hiểm, nhưng ông không vì thế mà bà ng hoà ng lo lắng. Lúc nà y chÃnh tay ông đã gây nên má»™t sá»± lầm lỡ quá lá»›n không còn cách nà o phục hồi được. Ông cà ng nghÄ© cà ng thấy mình cô đơn hiu quạnh. Ông suy nghÄ© đến cuá»™c sống trên Ä‘á»i không còn má»™t chút lạc thú nà o nữa:
A Châu đã chết thay cho phụ thân nà ng, mình không thể Ä‘i tìm Ãoà n ChÃnh Thuần để báo thù. Thế thì còn có việc gì mà là m? CÆ¡ nghiệp nà y cá»§a Cái Bang chỉ là để minh xác hùng tâm tráng trà trong bao niên, bây giá» không đáng để cho mình quan hoà i nữa.
Tiêu Phong chạy ra sau nhà , chợt nhìn thấy cái bồ cà o trên tưá»ng thì nghÄ© bụng:
Thôi ta vÄ©nh viá»…n ở đây để bầu bạn vá»›i A Châu. Ông liá»n bồng nà ng sang tay trái, còn tay phải cầm bồ cà o Ä‘i và o rừng trúc. Ông đà o xong má»™t cái huyệt, lại đà o thêm má»™t cái nữa bằng đầu vá»›i cái trước.
Ãà o huyệt xong, Tiêu Phong nghÄ© bụng:
- Song thân nà ng trở lại đây, không biết ngôi mộ nà o, có khi lại đà o lên xem. Chi bằng ta dựng bia lên mộ.
NghÄ© váºy ông bẻ má»™t Ä‘oạn trúc bá»a là m đôi, quay vá» nhà bếp lấy dao vót nhẵn rồi sang phòng mé tây.
Trong phòng nà y có để sẵn giấy bút má»±c, áp tưá»ng kê má»™t gÃa sách. Ãây chắc là nÆ¡i Nguyá»…n Tinh Trúc ngồi xem sách.
Tiêu Phong mà i má»±c, cầm bút viết và o má»™t mảnh trúc dòng chữ: "Khất Ãan mãng phu Tiêu Phong chi má»™"
Ông lại cầm mảnh trúc thứ hai trầm ngâm tá»± há»i: "Ta biết viết thế nà o đây?" Ông toan viết "Tiêu môn Ãoà n phu nhân chi má»™" rồi ông lại lắc đầu nói má»™t mình: "Không được! Tuy nà ng có Ä‘Ãnh ước nghÄ©a phu thê vá»›i ta, song chưa thà nh hôn. Lúc chết nà ng vẫn là cô gái còn trinh bạch mà mình kêu bằng phu nhân chẳng hóa ra tiết mạn nà ng ru"? Ông lại suy nghÄ© lúc nữa mà chưa giải quyết được. Lúc ngá»ng đầu lên ngẫu nhiên để mắt và o bức tứ bình trên vách có viết mấy hà ng chá».
Tiêu Phong thuáºn miệng Ä‘á»c ngay lên thì ra má»™t bà i "từ" đại ý như sau:
Sóng thu dưá»ng Ä‘iểm má»±c,
Tóc Phượng rủ bên tai.
Dung nhan tuấn nhã,
Vẽ thiên nhiên cà ng ngắm cà ng tươi.
Nhớ lại:
Cách hoa nhìn bóng dáng,
Vằng vặc ánh sao thưa.
Ngồi tựa lan can ngắm,
Mặt hồ gương phẳng lặng như tá».
Vẻ ngưá»i Ä‘oan chinh,
Hồn mộng mơ mà ng.
Kìa ai ngấp nghé,
Ngưá»i thanh tao đáng mặt đà n lang.
Lặng lẽ canh chầy ngóng,
Chá» nhau má»™t nụ cưá»i.
Xét trong tình ý,
Tác hợp duyên kia đã vẹn mưá»i.
Nồng nà ng giấc điệp,
Chung gối uyên ương.
Ngưá»i còn ngái ngá»§,
Luống ngại ngùng đến trước đà i gương.
Ngồi trong trướng:
Ãôi bên nhìn mặt,
E ngại bẽ bà ng.
Nhìn nhau trước điện,
Ãnh đèn lại ngỡ ánh dương quang.
Tà ng tà ng chén cúc,
Rạo rực đà n ca.
Thá»m lan sức núc,
Tống tình đôi mắt những đưa qua.
Bao giỠquên được:
Hình ảnh lúc chia phôi,
Khăn là ướt đẫm.
Ly biệt đôi hà ng giá»t lệ rÆ¡i,
Tiêu Phong cứ Ä‘á»c từng chữ má»™t, nhưng ông Ãt xem sách nên chưa thông văn lý, huống chi bà từ nay trong đó bảy, tám chữ chưa biết. Ông xem bà i từ nà y mà không hiểu dụng ý dùng để miêu tả đôi mắt đẹp cá»§a mỹ nhân. Ãoạn trên nói vỠđôi bên nam nữ cùng nhau ước định mối tình. Còn Ä‘oạn dưới nói đến lúc chia ly. Tiêu Phong coi má»™t cách hà m hồ không để ý đến bà i từ nói gì. Ông cứ thuáºn miệng Ä‘á»c cho đến hết. PhÃa dưới bà i từ có đỠmấy dòng chữ lạc khoản: Khúc sấm Viên Xuân nà y viết tặng Trúc Muá»™i để che vách nát và để ká»· niệm những ngà y mà i miệt vá»›i ngưá»i mắt sáng lưng thon, không còn biết đến trá»i đất lại quyên cả tháng ngà y.
"Ãoà n Nhị nước Ãại Lý đỠnhảm giữa lúc say mèm." Ãá»c xong. Tiêu Phong cất giá»ng oang oang lặp lại:
- Chà ! Thằng cha nầy sung sướng tháºt!." .. mà i miệt cùng ngưá»i mắt sáng lưng thon, không còn biết đến trá»i đất quên cả tháng ngà y. Ãoà n Nhị nước Ãại Lý đỠnhảm lúc say mèm." Ãoà n Nhị nước Ãại lý là ai? Thôi phải rồi! Ãoà n ChÃnh Thuần đỠtặng cho tình nhân y là Nguyá»…n Tinh Trúc. Ãây là má»™t thiên tình sá» vui tươi trước kia cá»§a gia gia cùng má má A Châu.
Rồi ông tá»± đặt câu há»i và tá»± trả lá»i:
- Nhưng tại sao y lại dám đáng hoà ng treo tại nÆ¡i đây, không sợ ngưá»i ta cưá»i cho ư? À phải rồi! Ãt khi có ngưá»i và o đến chốn rừng trúc nà y. Bình nháºt chỉ có mình má má nà ng ở đây thôi. Không chừng Ãoà n ChÃnh Thuần qua chÆ¡i chốn cÅ© má»›i Ä‘em ra treo. Ông xem kỹ lại bức tứ bình thấy mà u giấy và ng khè liá»n nói:
- Bức tứ bình nà y viết có đến mưá»i mấy năm rồi.
Tiêu Phong là ngưá»i rất tinh tế, tuy ông đã quyết ý tá»± sát đặng xuống Diêm đà i bầu bạn vá»›i A Châu. Nhưng má»™t khi ông đã thấy bất luáºn là sá»± váºt gì mà bên trong còn có Ä‘iá»u kỳ dị chưa hiểu, ông cÅ©ng không chịu bá» qua.
Ông tá»± há»i: "Bây giá» mình biết đỠmá»™ chi A Châu thế nà o đây? ."
Ông tìm mãi không ra được danh từ nà o vừa ý liá»n viết vá»n vẹn có bốn chữ:
"A Châu chi mộ"
Rồi bỠbút xuống đứng lên cầm thanh trúc bà o cắm ở trước định bụng hãy chôn táng cho nà ng yên đã rồi mình sẽ tự sát sau.
Tiêu Phong ẳm A Châu lên, lại đưa mắt nhìn bứt tứ bình lần cuối. Bất thình lình ông nhảy tung ngưá»i rồi hốt hoảng la lên vá»›i má»™t kinh dị:
- Ô hay! Sao thế nà y? Tráºt rồi! Việc nà y quả là tráºt rồi!
Ãoạn bước gần lại coi kỹ bức tứ bình thấy lối chữ nho nhã thanh lịch rõ ra con ngưá»i phú qúy.
Ãồng thá»i tá»±a như bên tai có tiếng ngưá»i nói lá»›n:
- Chữ viết trên bức thư kia "Thá»§ lãnh đại ca" gá»i cho Bang chúa so vá»›i chữ viết trên bức tứ bình hoà n toà n khác nhau, có phải chữ cá»§a má»™t ngưá»i? .
Tiêu Phong tuy là ngưá»i Ãt thông hiểu văn tá»±, không biết mẫu bút tÃch. Nhưng chữ viết trên bứt tứ bình rõ ra má»™t lối lão luyện thúc, còn chữ viết trên bức thư nét gầy mà gân guốc, vừa trông biết ngay là do tay má»™t ngưá»i võ biá»n tong đám giang hồ. Hai tên khác nhau đặt biệt, ai trông cÅ©ng nháºn ra ngay.
Tiêu Phong giương cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chặp và o bình, tá»±a hồ như muốn tìm ở mấy hà ng chữ nà y những Ä‘iá»u hoặc những âm mưu khuất khúc bên trong.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 10:01 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 34 : Những diễn biến bất ngỠở rừng Phương Trúc
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiêu Phong nghÄ© quanh nghÄ© quẩn, ôn lại chuyện tối hôm đó tại rừng hạnh ngoà i thà nh Vô TÃch, ông đã thấy phong thư kia cá»§a "Thá»§ lãnh đại ca" viết gởi cho Uông Bang Chúa. Nhà sư Trà Quang đã dùng ngụy kế xé mất tên ngưá»i thá»± danh ở cuối thÆ¡, rồi bá» và o miệng nuốt Ä‘i, khiến ông không còn cách nà o tìm biết ngưá»i viết thÆ¡ là ai? Có Ä‘iá»u chữ viết trên bức thÆ¡ in sâu và o óc ông còn rõ mồn má»™t.
Ngưá»i viết lá thÆ¡ kia và ngưá»i viết bức tứ bình nà y dưới thá»± danh là Ãoà n Nhị nước Ãại Lý không phải là má»™t. Ãiá»u nà y chắc chắn không còn nghi ngá» gì nữa.
Ông tá»± há»i:
- Hay là gã "Thá»§ lãnh đại ca" đã mượn ngưá»i khác viết thay mình lá thư kia?
Tiêu Phong ngẩm nghÄ© má»™t chút rồi tá»± trả lá»i:
- Không thể thế được. Ãoà n ChÃnh Thuần viết bức tứ bình nà y tá» ra con ngưá»i nho nhã, đúng là má»™t ngưá»i cầm bút đã quen. Huống chi lại là thÆ¡ viết cho Uông Bang Chúa để nói vá» má»™t việc tối quan trá»ng, thì có lý đâu mượn ngưá»i khác viết thay?
Tiêu Phong cà ng nghi ngá», ông không ngá»›t tá»± nêu ra nhiá»u nghi vấn:
- Phải chăng gã "Thá»§ lãnh đại ca" là Ãoà n ChÃnh Thuần? Hay là bức tứ bình nà y không phải Ãoà n ChÃnh Thuần viết?
Câu há»i trên ông chưa tìm ra câu trả lá»i, còn câu dưới thì ông cả nguyệt ngay rằng:
- Không có lý nà o thế được. Ãoà n Nhị nước Ãại Lý không phải Ãoà n ChÃnh Thuần thì còn ai và o đây mà viết bức thư hình treo đó.
Ông lại tá»± há»i:
- Chẳng lẽ Mã phu nhân lại nói sai?
Rồi ông nháºn thấy Ä‘iá»u nà y lại cà ng khó hiểu. Phu nhân vốn không quen biết Ãoà n ChÃnh Thuần, má»™t đằng ở táºn biên giá»›i cõi Nam, má»™t đằng ở miá»n Bắc. Há» có thù hằn gì nhau mà bảo phu nhân có ý để lừa ta.
Sau khi ông được tin "Thá»§ lãnh đại ca" là Ãoà n ChÃnh Thuần"thì trong lòng ông không còn nghi ngá» gì nữa và chỉ nghÄ© sao bằng được mà thôi.
Từ lúc ngó thấy bức tứ bình thì vô số nghi vấn lại hiện trong đầu óc:
- Giả tá»· bức thư kia không phải Ãoà n ChÃnh Thuần viết thì"Thá»§ lãnh đại ca dÄ© nhiên không phải là y." Nếu thá»§ lãnh đại ca quả không phải Ãoà n ChÃnh Thuần thì là ai? Tại sao mã phu nhân lại bịa đặt nên lá»i? Hay là trung gian còn có âm mưu ngụy kế gì đây.
Cái Ä‘iá»u là m cho ông Ä‘au khổ nhất là đã đánh chết A Châu, ông lẩm bẩm má»™t mình:
- Ãã đà nh ta đánh chết A Châu chỉ là má»™t vụ ngá»™ sát. Do ta, vì gia gia nà ng mà chết, nà ng cam tâm tình nguyện như váºy, trên những Ä‘iá»u oan ức chưa tìm ra manh mối tại chồng chất ngá» lòa mây nà y nữa...
Má»™t câu há»i lại đột ngá»™t xuất hiện ra trong óc Tiêu Phong.
- Sao hôm mình đã và o đây mà chưa phát giác ra bức thư nà y?
Nguyên bức tứ bình treo ở gian chái nếu không để ý táºn mắt nhìn thấy?
Giả tá»· thá»§y chung Tiêu Phong vẫn không nhìn thấy bức thư nà y thì táng xong cho A Châu rồi tá»± sát, và vụ nà y đến đây là kết thúc. Ai ngá» mấy lần ông nhìn thấy bức tứ bình mà lại nhìn thấy được cái phút trước khi ông tá»± sát nên má»›i dây dưa đến bao vụ sóng bất ngá».
Ãnh dương quang lạt dần, trá»i đã hoà ng hôn, bổng ngoà i bá» hồ Tiểu kÃnh có tiếng bước chân hai ngưá»i Ä‘i và o rừng phương trúc.
Hai ngưá»i nà y còn ở ngoà i xa, nhưng Tiêu Phong rất thÃnh tai nên dù chỉ là tiếng động rất khẽ, ông đã nghe thấy rồi.
Tiêu Phong chú ý lắng tai nghe thì ra hai ngưá»i đà n bà , liá»n lầm bầm má»™t mình:
- Ãây hẳn là mẹ con A Tá» Ä‘i trở vá»! Ta Ä‘ang muốn há»i Ãoà n phu nhân xem bức tứ bình nà y có phải là Ãoà n ChÃnh Thuần viết không. Nhưng phu nhân Ä‘ang căm thù mình vá» tá»™i giết A Châu chắc phu nhân muốn giết ta. Ta... ta...
Ông đã định bụng dầu có bị Nguyễn Tinh Trúc đâm chết cũng thôi, chứ không trả đòn. Nhưng rồi ông lại nghĩ:
- Nếu A Châu quả bị chết oan. Kẻ giết gia gia cùng má má ta lại là ngưá»i khác thì con ngưá»i đại ác nà y còn phải gánh thêm má»™t món nợ máu nữa, vì hắn mà thêm má»™t mạng nữa phải thác oan. Ngưá»i vợ rất thân yêu cá»§a ta là A Châu cÅ©ng coi như bị hắn giết. Ta không báo được những mối thù nà y thì là m sao yên tâm mà tá»± sát được?
Hai ngưá»i đà n bà đã gần đến nÆ¡i, Ä‘ang Ä‘i và o rừng trúc rồi dây lát Tiêu Phong nghe rõ tiếng hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau.
Má»™t ngưá»i nói:
- Phải cẩn tháºn nghe! Quân tiện nhân nà y tuy võ công tầm thưá»ng nhưng thị nhiá»u nguy kế lắm đó!
Lại thấy tiếng một cô gái nhỠtuổi đáp lại:
- Bây giỠthị có một mình, đằng nà y mình hai mẹ con, thế nà o mà chả hạ được chị?
Ngưá»i lá»›n tuổi lại nói:
- Thôi im Ä‘i! Ãừng nói gì nữa. Thấy thị là động thá»§ ngay đừng chá» già nghe!
Thiếu nữ lại nói:
- Nếu gia gia biết thì...
Ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi gạt Ä‘i:
- Hừ! Mi lại còn nể gia gia mi hay sao?
Thế rồi hai ngưá»i không nói gì nữa, Tiêu phong nghe rõ hai ngưá»i Ä‘i rón rén, nhón gót và o nhà . Má»™t ngưá»i và o thẳng cá»a trước, còn má»™t ngưá»i quanh ra phÃa sau, rõ rà ng chia ra hai mặt tiá»n háºu để đánh.
Tiêu Phong rất lấy là m kỳ, nghĩ thầm:
- Nghe lá»i há» nói vá»›i nhau thì hai ngưá»i nà y không phải là Nguyá»…n Tinh Trúc cùng A Tá». Mà dưá»ng như hỠđịnh và o đây để giết má»™t ngưá»i đà n bà có thể chắc là định đến hạ sát Nguyá»…n Tinh Trúc. Nghe giá»ng cô gái mà bản thân cô không tán thà nh việc nà y.
NghÄ© váºy thì nghÄ©, nhưng ông chẳng để tâm đến việc ngưá»i ta chỉ ngồi ngÆ¡ ngẩn xuất thần.
Lát sau bổng thấy tiếng kẹt cá»a, cánh cá»a mở ra có ngưá»i bên phòng. Tiêu Phong vẫn không ngẩng đầu lên. Ông thấy hai bà n chân nhá» nhắn Ä‘i hà i Ä‘en lại tá»›i trước mặt, còn cách chừng bốn thước thì dừng bước.
Tiếp theo lại thấy cánh cá»a sổ phÃa bên có ngưá»i đẩy ra ngoà i, và o đứng gần bên Tiêu Phong.
Tiêu Phong vừa nghe tiếng ngưá»i đó nhảy qua cá»a sổ đã biết là hạng võ công tầm thưá»ng. Ông Ä‘ang lúc lòng nguá»™i lạnh như kệ ai và o cÅ©ng mặc chẳng thèm ngá»ng lên trông. Trong đầu óc vẫn quay quẩn mấy cấu há»i:
- Thá»§ lÄ©nh đại ca có phải là Ãoà n ChÃnh Thuần không?
- Những câu của nhà sư Trà Quang có ẩn ý gì?
- Lá»i nói cá»§a Mã phu nhân hư thá»±c thế nà o?
Tháºt là những nghi vấn má» mịt hết Ä‘oán thế nà y lại nghÄ© thế khác nà o những là n sóng rạt rà o quay lá»™n trong đầu, ruá»™t rối ren bòng bong.
Bá»—ng nghe thiếu nữ nhá» tuổi cất tiếng há»i:
- Ngưá»i là ai? Con tiện tỳ há» Nguyá»…n đâu?
Tiếng cô the thé giá»ng nói đầy vẽ vô lá»….
Tiêu phong vẫn không lý gì đến câu há»i, ông còn báºn nghÄ© riêng vá» tâm sá»± cá»§a mình.
Ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi há»i bằng má»™t giá»ng ôn tồn:
- Tôn gÃa có thân thuá»™c vá»›i Nguyá»…n Tinh Trúc? Cô gái nằm chết đó là ai? Nói ngay cho tôi biết.
Tiêu Phong vẫn là m thinh.
Thiếu nữ Ä‘iên tiết há»i giáºt giá»ng:
- Mi câm hay là mi Ä‘iếc? Chúng ta há»i bấy nhiêu câu, sao không trả lá»i?
Tiêu Phong vẫn là m ngơ, ngồi trơ như phỗng đá.
Thiếu nữ vung cây kiếm cầm trong tay lên loảng xoảng rồi bước tới nhằm đâm chéo và o huyệt Thái Dương Tiêu Phong chỉ còn cách và i tấc, cô chỉ đưa thêm mũi kiếm chút nữa là Tiêu Phong mất mạng tức khắc nhưng cô lại lẩm bẩm:
- Mi còn giả vỠngớ ngẩn thì ta cho mi nếm mùi lưỡi kiếm nà y.
Cô có biết đâu rằng Tiêu Phong đã không coi những sá»± nguy hiểm đến bản thân và o đâu nữa, mà chỉ nghÄ© đến giải quyết mấy vấn đỠnghi ngá».
Thiếu nữ vẫn không thấy Tiêu Phong hé răng hé lợi, liá»n phóng tá»›i. Nhưng mục Ä‘Ãch cá»§a cô chẳng qua là há»i cho ra tin tức Nguyá»…n Tinh Trúc, chức khá»™ng có ý giết Tiêu Phong, nên mÅ©i kiếm phóng trệch Ä‘i má»™t chút chỉ lướt qua bên cổ còn cách chừng má»™t tấc.
Tiêu Phong nghe rõ đưá»ng mÅ©i kiếm Ä‘i trệch không thèm né tránh mà thản nhiên như không thấy gì.
Hai mẹ con cô gái thấy váºy không khá»i kinh hãi đưa mắt nhìn nhìn nhau.
Thiếu nữ há»i mẹ:
- Nà y má má mơi! Hay gã nà y là một đứa si ngốc?
Ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi đáp:
- Có lẽ y giả vỠđó, trong nhà con tiện nhân nà y còn có ai đâu? Hảy Ä‘áºp cho y má»™t Ä‘ao rồi khảo đã!
Nói xong mụ đưa tay trái lên cầm đao nhằm bả vai Tiêu Phong chém xuống.
Tiêu Phong khi nà o để cho mụ chém trúng. Ông thấy Ä‘ao cắm gần bả vai chừng ná»a thước, liá»n đưa tay phải ra phÃa trước, dùng hai tay cặp lấy sóng Ä‘ao .
Thanh Ä‘ao dưá»ng như bị đóng Ä‘anh và o không gian không chém xuống được.
Tiêu Phong váºn chỉ lá»±c đẩy vá» phÃa trước. Ãốc Ä‘ao đụng đúng yếu huyệt trên vai mụ, khiến mụ không còn nhúc nhÃch được nữa.
Tiêu Phong tiá»n đà tay, Ä‘áºp mạnh má»™t cái, có tiếng cách cách lên, thanh Ä‘ao gãy là m đội. Ông liá»n quăng xuống đất, thá»§y chung không ngẩng đầu lên nhìn mụ đà n bà .
Thiếu nữ thấy ông vừa ra tay đã chế phụ mẫu thân giác cả kinh, nhảy lùi lại.
Rồi "véo, véo..." liên thanh vang lên, bản đoản tiến nhầm Tiêu Phong phóng tới.
Tiêu Phong lượm mảnh đao gẫy khoa lên, bao mũi đoán tiến lả tả rớt xuống hết. Ông lại vung tay liệng mãnh đao gẩy ra đánh một tiếng. Chuôi đao trúng và o lưng thiếu nữ.
Thiếu nữ rú lên một tiếng:
- Ôi chao!
Huyệt đạo cô cÅ©ng bị đốc Ä‘ao liệng trúng. Ngưá»i cô lại cứng đơ.
Ngưá»i đà n bà luống tuổi thất kinh há»i:
- Con có bị thương không?
Thiếu nữ đáp:
- Ãốc Ä‘au đụng và o vai khá Ä‘au, nhưng chưa đến nổi bị thương. Má Æ¡i! Con bị hắn ném trúng huyệt "Kinh môn."
Ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi nói:
- Ta cũng bị hắn điểm trúng huyệt "Trung phu." Gã nà y võ công lợi hại lắm!
Thiếu nữ nói:
- Má má! Gã nà y là ai? Sao hắn không đứng lên mà cÅ©ng ká»m chế được mẹ con ta? Con xem dưá»ng như hắn dùng tà thuáºt gì đây?
Mụ đà n bà n đã bị chế phục không dám hung hăng nữa, đà nh xỠnhũn nói:
- Tôn gÃa cÅ©ng mẹ con tôi vốn không có thù oán gì, vừa rồi tôi mất thá»§ cà n rỡ, mạo phạm tôn gÃa. Chúng tôi biết hối háºn rồi. Xin tôn gÃa rá»™ng lượng ná»›i tay cho.
Thiếu nữ vội xen và o:
- Không! Không! Ta thua thì đà nh chịu, hà tất phải năn nỉ hắn?
Rồi quay sang bảo Tiêu Phong:
- Ngươi có giá»i chém chết cô nương nà y Ä‘i thì ta má»›i thôi.
Tiêu Phong nghe hai ngưá»i nói má»™t cách lá» má», chỉ biết đại khái là ngưá»i mẹ năn nỉ xin tha, song cô còn lại ra giá»ng bướng bỉnh quáºt cưá»ng. Nhưng ông tai ná» chuồn ra tai kia, chẳng câu nà o để và o lòng.
Lúc nà y trong nhà đã lá» má» tối, qua má»™t hồi nữa thì trá»i tối mịt.
Tiêu Phong thủy chung vẫn ngồi yên một chỗ, không xê dịch đi một chút nà o.
Bình nháºt ông là ngưá»i sáng suốt mẫn tiệp. Dù gặp việt gì khó giải quyết đến đâu, ông cÅ©ng quyết Ä‘oán rất mau lẹ. Gặp việc không thể tra xét cho ra sá»± tháºt ngay thì hãy tạm gác má»™t bên, chá»› không chần chá» do dá»±. Song bữa nay lầm lỡ đánh chết A Châu, trong lòng bi ai đến cá»±c Ä‘iểm, vẻ mặt bÆ¡ phá», ngÆ¡ ngác như ngưá»i Ä‘iên khùng, mất trÃ, không giữ được thái độ cả quyết như trước.
Ngưá»i đà n bà khẽ bảo con:
- Con thá» váºn chân khà rồi khai thông huyệt "hoà n khiêu" chưởng huyệt"phong thị"coi, không chừng là m như váºy sẽ chuyển động đến các kinh mạch mà cởi mở được huyệt đạo bị phong tá»a cÅ©ng nên.
Thiếu nữ nói:
- Con đã là m như váºy, nhưng chẳng ăn thua gì...
Thiếu phụ bổng nói:
- Có ngưá»i và o!
quả có tiếng chân bước lạo xạo, rồi má»™t ngưá»i đẩy cá»a bước và o và cÅ©ng là má»™t ngưá»i đà n bà .
Ngưá»i đà n bà má»›i và o nà y lấy đá lá»a ra báºt lá»a lên châm ngá»n đèn dầu xong, xoay mình lại chợt nhìn thấy Tiêu Phong, A Châu và hai ngưá»i đà n bà nữa, không khá»i buá»™t miệng la lên má»™t tiếng "Ôi cha" kinh dị.
Thiếu phụ yên trà trong nhà không có ai, bất thình lình trông thấy bốn ngưá»i, kẻ nằm ngưá»i ngồi, chẳng ai nhúc nhÃch, bất giác giá»±t mình.
Tay bà đang cầm mấy viên đá lá»a bá»—ng run lên rÆ¡i tạch xuống đất.
Thiếu phụ đến trước đột nhiên thét to lên:
- Nguyễn Tinh Trúc! Mi! Mi!
Ngưá»i đà n bà và o sau chÃnh là Nguyá»…n Tinh Trúc. Bà quay lại thấy ngưá»i gá»i rõ tên tuổi mình vừa rồi là má»™t mụ nạ dòng, bà còn có cô gái toà n thân váºn đồ Ä‘en. Cả hai cùng xinh đẹp mà bà không gặp qua bao giá».
Nguyễn Tinh Trúc nói:
- Ãúng đó! Tôi đây há» Nguyá»…n. Còn hai vị là ai? Thiếu phụ bị Ä‘iểm huyệt nằm trÆ¡, không nhúc nhÃch được nên không chịu xưng tên há» mình cho Nguyá»…n Tinh Trúc nghe, mà mắt nhìn lưá»m lưá»m và o mặt bà thấy vẻ ngưá»i lịch sá»±, Ä‘oán tuấn tú thì lá»a giáºn cà ng bốc lên ngùn ngụt...
Nguyá»…n Tịnh Trúc quay sang há»i Tiêu Phong:
- Kiá»u Bang Chúa! Các hạ đã đánh chết tiện nữ còn và o đây là m chi? á»i con Æ¡i!... là con Æ¡i!... Tá»™i nghiệp cho con tôi quá!...
Bà vừa gá»i vừa khóc rống lên, nhảy xổ lại ôm thi thể A Châu.
Tiêu Phong vẫn ngồi thộn mặt ra mà nhìn, hồi lâu buồn rầu nói:
- Ãoà n phu nhân! Tôi gây nên tá»™i ác ngáºp đầu. Xin phu nhân chém chết tôi Ä‘i!
Nguyễn Tinh Trúc vừa khóc vừa nói:
- Dù tôi có chém chết các, dù thì đứa con xấu số của tôi cũng không sống lại được nữa.
Bà lại vừa khóc vừa kể lể:
- A Châu!... A Châu con Æ¡i!... Ta Ä‘em con ra ngoà i ải Nhạn Môn Quan cho ngưá»i ta nuôi, tưởng rằng trá»i kia có ngà y thương lại...
Lúc nà y Tiêu Phong đầu óc Ä‘ang mê Muá»™i rối bá»i.
Hồi lâu ông má»›i giáºt mình há»i:
- Phu nhân nói cái gì... ngoà i ải Nhạn Môn Quan...?
Nguyễn Tinh Trúc khóc đáp:
- Các hạ biết rồi sao còn há»i Ä‘i há»i lại. A Châu... A Châu là đứa con tư sinh, tôi không dám đưa nó vá» nhà , Ä‘em ra ngoà i ải Nhạn Môn Quan cho ngưá»i ta nuôi.
Tiêu Phong nói bằng má»™t giá»ng run run:
- Hôm qua tại hạ há»i Ãoà n vương gia phải chăng ngưá»i đã là m má»™t việc tá»™i lá»—i ngoà i ải Nhạn Môn Quan? Vương gia thẳng thắn nháºn ngay không úy kỵ gì. Ãồng thá»i phu nhân cÅ©ng đỠmặt lên há»i tại sao tại hạ biết việc đó?
Bây giá» tôi xin há»i phu nhân:
- Cái việc tá»™i lá»—i ngoà i ải Nhạn Môn Quan đó có phải là việc Ä‘em A Châu... cho ngưá»i khác nuôi không?
Nguyá»…n Tinh Trúc ná»—i giáºn nói:
- Tôi đã bị lương tâm cắn rứt vỠviệc đó còn chưa đủ ư? Thiên hạ muốn coi tôi là hạng đà n bà tệ hơn thế nữa, chỉ chuyên là m nên tội ác hay sao?
Bà vừa thẹn vừa giáºn Tiêu Phong đến cá»±c Ä‘iểm, nhưng lại sợ so võ công ông ghê gá»›m, không dám động thá»§ đà nh chịu buông lá»i trách móc cho bá»›t giáºn.
Tiêu Phong ngồi xuất thần một lúc, đột nhiên giơ tay lên tự đánh "bốp, bốp, bốp"và o mặt mình luôn mấy cái.
Nguyá»…n Tinh Trúc cả kinh, đứng phắt dáºy, nhảy lùi lại hai bước.
Tiêu Phong vẫn ra sức tát và o mặt mình rất mạnh. Ông tát mạnh đến nỗi chỉ trong khoảnh khắc mà hai má đã sưng vếu lên.
Bá»—ng ngoà i cá»a khẽ vang lên má»™t tiếng:
- Ui cha.
Rồi má»™t ngưá»i đẩy cá»a bước và o, cất tiếng gá»i:
- Má má ơi? Thảo lấy bức tứ bình rồi...
Chưa dứt lá»i, ngưá»i nà y thấy trong nhà có ngưá»i, lại thấy Tiêu Phong Ä‘ang tá»± tát mình không ngá»›t, thì không khá»i kinh ngạc, đứng trước mặt ra mà nhìn...
Tiêu Phong mặt mÅ©i chá»— sưng húp, chá»— nát nhừ. Mồ hôi hòa máu tươi dây ra khắp cả. Máu tươi vẫn không ngá»›t chảy và bắn tung tóe. Trên vách, mặt bà n, chân ghế, chá»— nà o cÅ©ng có vấy máu. Cả bức tứ bình treo trên vách cÅ©ng lá»— chá»— những vết máu Ä‘á».
Nguyễn Tinh Trúc không nỡ nhìn những hiện trạng thảm hai nà y bèn nhắm mắt lại, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng tát"bốp, bốp"rùng rợn.
Bà la lên:
- Các hạ dừng tay thôi! Các hạ dừng tay thôi!
A TỠcũng hét lên:
- Ngưá»i là m hoen ố bức tứ bình có thá»§ bút cá»§a gia gia ta để trên đó, ta bắt Ä‘á»n ngưá»i đây.
Cô nhảy tót lên mặt bà n, tháo bức tứ bình treo trên vách xuống.
Nguyên hai mẹ con Nguyễn Tinh Trúc đã ra đi, nhưng quên bức tứ bình phải trở lại lấy.
Tiêu Phong nghe A Tá» nói giáºt mình, dừng tay lại không tát nữa.
Ông nói:
- Ãoà n nhị nước Ãại Lý để bức tứ bình đó có phải là Ãoà n ChÃnh Thuần không?
Nguyễn Tinh Trúc đáp:
- Không phải chà ng thì còn ai và o đấy?
Ãá» cáºp đến Ãoà n ChÃnh Thuần, nét mặt phu nhân bất giác lá»™ ra má»™t mối thâm tình đầy kiêu ngạo.
Mấy câu bà ta nói giải mối nghị ngỠcho Tiêu Phong.
Ông kết luáºn:
- Ngưá»i viết bức thư tứ bình nà y đúng là Ãoà n ChÃnh Thuần, ngưá»i viết bức thư kia quyết không phải là Ãoà n ChÃnh Thuần. Gã "Thá»§ lãnh đại ca" chắc cÅ©ng không phải là Ãoà n ChÃnh Thuần.
Do kết luáºn trên đây, trong lòng nẩy ra má»™t ý nghÄ© khác:
- Sở dÄ© Mã phu nhân đổ oan cho Ãoà n ChÃnh Thuần là vì bên trong có má»™t mối uẩn tình rất trá»ng đại, chá»› chẳng không. Bây giá» trước hết ta phải gỡ cho xong má»› bòng bong nà y thì rồi bao nhiêu vụ khác sẽ ra manh mối hết.
Tiêu Phong nghÄ© như váºy, láºp tức bỠý niệm tá»± táºn há»§y thân mình. Vừa rồi, vì giáºn mình quá độ, ông tá»± đánh tát má»™t hồi. Tuy máu tươi chảy ra lênh láng, nhưng cÅ©ng nhỠđó mà những ná»—i uất háºn Ä‘au thương phát tiết ra được đôi phần.
Tiêu Phong ôm thi thể A Châu đứng dáºy, chưa nói gì thì A TỠđã trông thấy hai mảnh trúc có viết chữ để là m má»™ chi.
Cô báºt cưá»i nói:
- Ha ha! Thảo nà o ngoà i kia có đà o hai cái huyệt, ta đang nghi ngỠchưa hiểu, té ra ngươi định chết theo tỷ nương ta và cùng táng một nơi. Ngươi cũng và o hạng đa tình lắm đó?
Tiêu Phong nói:
- Tôi lỡ trúng phải độc kế của gian nhân, đánh chết A Châu.
Bây giỠcòn tìm kẻ gian để báo thù cho nà ng xong đã, rồi mới yên tâm theo nà ng xuống diêm đà i được.
A Tá» há»i:
- Gian nhân là ai?
Tiêu Phong đáp:
- Hiện giá» tôi cÅ©ng chưa biết, còn phải Ä‘i Ä‘iá»u tra.
Nói xong ôm A Châu rồi cứ thế chạy luôn.
A Tá» ngÆ¡ ngác há»i:
- Ngươi cứ ôm thi thể tỷ nương ta thế kia để tìm thù nhân ư?
Tiêu Phong ngẫn ngưá»i ra má»™t lúc, trong dạ phân vân chưa quyết định ra sao. Rồi ông nghÄ©: Nếu mình cứ ôm thi thể nà ng ra Ä‘i, đừng xa diệu vợi há» hà ng ngà n dặm, thì bất tiện tháºt. Nhưng bá» nà ng lại thì khó nổi dứt tình cho cam.
Tiêu Phong ngÆ¡ ngẩn nhìn A Châu, máu hòa vá»›i nước mắt tưới mặt ông tầm... tã nhá» xuống. Nước mắt trá»™n vá»›i máu biến thà nh dòng nước đỠhung hung, Ä‘á»ng lại trên mặt lợt lạt A Châu, tháºt là huyết tâm ly!
Nguyá»…n Tinh Trúc thấy ông thương tâm quá đỗi, bao nhiêu sá»± căm há»n ông Ä‘á»u tiêu tan hết, bà khuyên giải:
- Kiá»u Bang Chúa Æ¡i! Dù sao bình đã vỡ rồi, không còn cách nà o vãn hồi được... các ha... các hạ...
Bà muốn khuyên giải ngưá»i đẹp bá»›t nổi bi ai, nhưng chÃnh bà khóc rống lên, rồi bà tá»± trách:
- Trăm Ä‘iá»u ngang ngá»a vì tôi... Ãúng là tá»± tôi mà ra cả! Tại sao tôi lại Ä‘em đứa con yêu quý Ä‘i gá»i ngưá»i khác.
Thiếu nữ bị Tiêu Phong điểm huyệt cũng xen và o:
- Ãúng là tại mi chẳng ra gì! Vợ chồng ngưá»i ta Ä‘ang tá» tế vá»›i nhau sao mi lại đâm và o tranh cướp để gây nổi chia ly cho gia đình ngưá»i ta?
Nguyá»…n Tinh Trúc ngá»ng đầu lên nhìn thiếu nữ rồi há»i:
- Sao cô nương lại nói thế? Cô là ai?
Thiếu nữ nói:
- Mi tháºt là giống hồ ly yêu quái. Mi là m cho má má ta cá»± kỳ Ä‘au khổ! Khổ cho ai... khổ cho ta...
A Tá» thấy thiếu nữ buông lá»i sỉ nhục mẫu thân mình, giÆ¡ tay toan lại tát và o mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ cÅ©ng bị Ä‘iểm huyệt không nhúc nhÃch được, trông thấy chưởng đánh tá»›i mà không có cách nà o né tránh thì Nguyá»…n Tinh Trúc vá»™i nắm giữ A Tá» lại, nói:
- A TỠkhông được lỗ mãng thế!
Bà nhìn thiếu phụ lại lần nữa. Ãá»™t nhiên tỉnh ngá»™ nói:
- Phải rồi! Tôi trông hiá»n tá»· tay cầm song Ä‘ao má»›i nhá»› ra. Hiá»n tá»·... hiá»n tá»· là Tu la Ä‘ao. Tần... Hồng Miên hiá»n tá»· nương.
Nguyên thiếu phụ nạ dòng dòng nà y chÃnh là Tu la Ä‘ao Tần Hồng Miên đã bị Ãoà n ChÃnh Thuần bá» rÆ¡i, còn thiếu nữ áo Ä‘en kia là con gái ruá»™t bà , tên gá»i Má»™c Uyển Thanh.
Máu ghen cá»§a Tần Hồng Miên kể cÅ©ng lạ Ä‘á»i. Bà không oán trách Ãoà n ChÃnh Thuần là con ngưá»i bạc tình lẵng lÆ¡, ra tuồng ong bướm váºt vá», Ä‘i đến đâu vợ con đến đó, bà lại thù háºn ngưá»i đà n bà khác dỡ thói trăng hoa quyến rÅ©, chiếm Ä‘oạt mất tình lang.
Tầng Hồng Miên chá» cho Má»™c Uyển Thanh không lá»›n, thà nh thuá»™c võ nghệ rồi cho nó xuống núi, Ä‘i hà nh thÃch vợ chÃnh thất Ãoà n ChÃnh Thuần là Thư Bạch Phụng. Sau bà biết Ãoà n ChÃnh Thuần còn có má»™t tình nhân tên gá»i Nguyá»…n Tinh Trúc, ẩn cư tại rừng Phương trúc gần Tiểu kÃnh hồ, bà tìm đến để toan hạ sát.
Má»™c Uyển Thanh từ khi phát giác ra Ãoà n Dá»± là anh ruá»™t cùng cha khác mẹ vá»›i mình, mối lương duyên không thể thà nh tá»±u được, rất buồn bá»±c ra Ä‘i, lại len lá»i và o chốn gian hồ dúng tay và o những nhà giết ngưá»i.
Tần Hồng Miên được tin phải Ä‘i tìm nà ng, rồi hai mẹ con dắt nhau đến Tiểu kÃnh hồ. Không ngá» và o đây lại gặp Tiêu Phong đã bị ông Ä‘iểm huyệt như ngưá»i bị trói cả chân tay không nhúc nhÃch được.
Tần Hồng Miên thấy Nguyá»…n Tinh Trúc đã nháºn ra mình. Hắn giáºn quát lên:
- Phải đó! Ta đây là Tà n Hồng Miên. Ai mượn con la kêu ta bằng tỷ nương?
Nguyá»…n Tinh Trúc vốn tÃnh giảo quyệt, khác hẳn Tần Hồng Miên ở chá»— không nóng nảy lá»— mãng. Bà chưa Ä‘oán Tần Hồng Miên là m vì việc gì, những sợ tình địch sau đây gặp Ãoà n ChÃnh Thuần việc cÅ© kỹ lại bốc cháy, liá»n cưá»i nói vá»›i má»™t giá»ng rất thân máºt ngá»t ngà o:
- Phải rồi tôi lỡ lá»i nói lầm mất rồi, tuổi mình còn kém còn nhan sắc mình nguyệt thẹn hoa nhưá»ng, trách nà o Ãoà n ChÃnh Thuần phải mê tÆ¡i. Mình là em tôi má»›i phải. Vây bây giá» tôi xin đáp Tần gia Muá»™i nương ôi! Hằng ngà y Ãoà n lang hằng tưởng nhá»› đến Muá»™i nương, không lúc nà o khuây. Ta mừng thầm cho Muá»™i tháºt tốt phước!
Ngưá»i ta thưá»ng nói rằng: "Nói ngá»t thì lá»t đến xương." Tần Hồng Miên nghe Nguyá»…n Tinh Trúc khen mình trẻ đẹp, quả kinh khà đã hạ xuống ba phần. Khi nghe bà ta nói Ãoà n ChÃnh Thuần ngà y tưởng nhá»› đến mình thì lá»a giáºn lại giảm Ä‘i ba phần nhưng vẫn lên mặt khôn ngoan nói:
- Ta đây không ưa những kẻ miệng thơn thớt dạ ớt như ngươi, chỉ quen tìm câu nói dà i dòng đâu nhé.
Nguyễn Tinh Trúc lại quay ra phỉnh thiếu nữ:
- Còn vị cô nương đây, phải chăng là lệnh ái? Chà ! Ãá»™t ngá»™t vị thiên kim nguyệt than hoa nhưá»ng. Sao Tần gia Muá»™i nương lại sinh hạ được cô gái sinh đẹp đến thế...
Tiêu Phong nghe hai bà nói toà n là câu chuyện gió trăng không nhẫn được nữa. Ông là má»™t trang hảo hán hà nh động dứt khoát, không những chuyện dà i dòng. Nhất là hồi nà y ông Ä‘ang trải qua những hoà n cảnh nát ruá»™t tan hồn. Sau lúc bi thương, ông liá»n nghÄ© ngay đến những đại sá»± phải hà nh động. Ông ôm thi hà i A Châu ra huyệt, đặt nà ng xuống, đưa hai bà n tay há»™ pháp ra bốc đất từ từ lấp xuống ngưá»i nà ng. Nhưng thá»§y chung vẫn để hở mặt không vùi đất lên.
Ông mở to hai mắt nhìn A Châu và nghĩ rằng:
- Chỉ mấy vốc đất cho xuống là từ đây không nhìn thấy mặt nà ng nữ.
Bên tai Tiêu Phong tá»±a hồ còn văng vãng nghe tiếng nà ng nói bao sá»± ái ân đầm thấm. Nà ng đòi ra ngoà i ải Nhạn Môn Quan thả bò chăn ắn và bảo ông ở luôn bên cạnh nà ng. Má»›i trước đây má»™t và i ngà y còn có biết bao nhiêu tình tứ, lúc rất nghịch ngợm lúc nghiêm trang. Nhiá»u lúc nà ng cưá»i đùa rất ngá»™ nghÄ©nh. Nhưng từ đây trở Ä‘i không còn bao giỠđược nghe lá»i nà ng nữa.
Tiêu Phong qùi ở bên huyệt đã đến ná»a giá». Ông vẫn không chịu lấp đất lấp lên mặt A Châu. Rồi đột nhiên ông đứng phắt dáºy, gầm lên má»™t tiếng tháºt to không nhìn A Châu nữa, đưa hai tay ra ban hết đất huyệt bên cạnh vun cả lên mình lên mặt A Châu. Ãoạn ông trở gót và o phòng.
Tiêu Phong và o phòng thấy Nguyễn Tinh Trúc vẫn đang thủ thỉ trò chuyện với Tần Hồng Miên.
Nguyá»…n Tinh Trúc miệng dẻo như kẹo khéo đưa đẩy cho Tần Hồng Miên rất vui lòng. Những mối hiá»m khÃch trước kia Ä‘á»u bá» Ä‘i hết.
Nguyễn Tinh Trúc quay ra nói với Tiêu Phong:
- Kiá»u Bang Chúa Muá»™i nương đây đắc tá»™i vá»›i Bang chúa là bởi ta là m mà ra, xin Bang chúa khai phong huyệt đạo cho mẹ con y.
Nguyá»…n Tinh Trúc đã là thân mẫu A Châu, Tiêu Phong dÄ© nhiên là nể lá»i. Huống chi ông vẫn định buông tha hai ngưá»i, liá»n đến bên cạnh đưa tay ra vá»— và o vai Tần Hồng Miên và Má»™c Uyển Thanh.
Hai ngưá»i thấy má»™t luồng nhiệt khà từ bả vai xông thẳng và o ngưá»i, huyệt đạo bị phong tá»a rồi láºp tức chân tay khôi phục được, từ đó mẹ con đưa mắt nhìn nhau tá» vẻ rất khâm phục công lá»±c võ công cá»§a Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn A TỠnói:
- A TỠMuội nương! Bức tứ bình của gia gia Muội nương. Muội nương lấy cho ta xem một chút.
A TỠnói:
- Ta không muốn ngưá»i kêu ta má»™t Ä‘iá»u Muá»™i nương, hai Ä‘iá»u Muá»™i nương.
Cô nói váºy thì nói nhưng vẫn cầm bức tứ bình đưa cho Tiêu Phong.
Tiêu Phong mở ra xem kỹ lại nét chữ viết cá»§a Ãoà n ChÃnh Thuần má»™t lượt.
Nguyễn Tinh Trúc mặt đỠbừng lên nói:
- Bức nà y có gì mà xem?
Tiêu Phong há»i:
- Hiện giá» Ãoà n vương gia ở đâu?
Nguyễn Tinh Trúc hoảng hốt thất sắc can:
- Thôi... Thôi!... Bang chúa đừng đi tìm y nữa.
Tiêu Phong nói:
- Không phải tìm đến để là m khó dá»… vương gia đâu, ta há»i vương gia mấy Ä‘iá»u.
Nguyễn Tinh Trúc không tin nói:
- Bang chúa đã lỡ tay đánh chết A Châu là đủ rồi, chẳng lẻ tìm y nữa.
Tiêu Phong biết chừng bà ta không chịu nói nên không nhắc nói đến mà cuá»™c bức tứ bình trao trả lại A Tá», nói:
- A Châu có di ngôn lại biểu tôi phải chăm nom cho em nà ng là Tá» Muá»™i nương. Ãoà n phu nhân! Nếu sau nà y A Tá» có Ä‘iá»u gì khó khăn mà cấn đến sức má»n cá»§a Tiêu Phong nà y giúp đỡ thì xin phu nhân cứ nói, Tiêu má»— quyết không từ chối.
Nguyễn Tinh Trúc cả mừng nghĩ thầm:
A TỠđược má»™t vị bán thân gá»›m ghê như ông để nương tá»±a, thì ra mình gặp dữ hóa là nh liá»n nói:
- Như thế thì còn gì bằng! Tôi xin đa tạ. Rồi bà quay lại bảo con:
- A Tá»! Con tạ Æ¡n Kiá»u đại ca Ä‘i mau.
Trước bà vẫn kêu Tiêu Phong bằng Kiá»u Bang Chúa, bây giỠđổi cách xưng hô là Kiá»u đại ca, để cho ông cùng A Tá» có mối liên quan thân thiết.
A TỠbĩu môi:
- Con là m gì mà có Ä‘iá»u khó khăn cần đến y giúp đỡ? Sư phụ đã là thiên hạ vô địch. Ngoà i ra con còn biết bao sư huynh, kẻ nà o cho có ba đầu sáu tay cÅ©ng không dám khinh miệt con. á»c chưa lo mình ốc, việc y, y là m chưa xong còn mong y giúp gì cho mình?
Cô ná» mồm nói luôn má»™t hồi, toà n những câu trưá»ng ba khoát lát bằng má»™t giá»ng sáng sảng.
Nguyễn Tinh Trúc mấy lần đưa mắt ra hiệu ngăn lại, nhưng A TỠgiả vỠnhư không trông thấy.
Nguyá»…n Tinh Trúc dáºm chân nói:
- Hừ! Con nhá» nà y ăn nói há»—n láo! Kiá»u Bang Chúa đừng để chúng.
Tiêu Phong nói:
- Tại hạ là Tiêu Phong chứ không phải há» Kiá»u.
A TỠcũng xen và o:
- Ông nà y đến hỠmình cũng chẳng biết.
Nguyễn Tinh Trúc quát lên:
- A Tá»!...
Tiêu Phong và i chà o nói:
- Tại hạ xin tạm biệt, sau nà y còn có ngà y tái hội.
Ông quay lại bảo Mộc Uyển Thanh:
- Ãoà n cô nương! Cô chẳng nên dùng mấy món ám ảnh ác độc nà y nữa, vì gặp phải tay đối thá»§ bản lÄ©nh hÆ¡n cô thì chắc chắn vô Ãch mà còn hại đến mình nữa.
Má»™c Uyển Thanh chưa kịp trả lá»i thì A TỠđã nói:
- Tỷ nương đừng nghe y nói nhăng. Y đã biểu ám khi mấy khi ném trúng đối phương thì còn có hại gì nữa?
Tiêu Phong không nói gì nữa, trở gót Ä‘i ra cá»a. Lúc chuyển bước qua ngưỡng cá»a, ông phất tay áo bên phải má»™t cái thì kình phong phát ra vù vù quạt bay mÅ©i Ä‘oản tiá»n rÆ¡i xuống mÅ©i Ä‘oản tiá»n nầy do Má»™c Uyển Thanh nhằm phóng và o. Những mÅ©i Ä‘oản tiá»…n đã rá»›t xuống đất, lại bay tung lên đánh lên tiếng nhằm bắn ngay A Tá».
Tên bay vụt đi nhanh như chớp.
A TỠkhông kịp tránh kêu lên một tiếng:
- á»i chao!
Bảy má»§i tên Ä‘i khÃt qua đầu, qua cổ, qua mình A Tá» và bay và o tưá»ng phÃa sau lưng cô, ngáºp sâu đến táºn chuôi.
Nguyá»…n Tinh Trúc chạy lại nâng A Tá» dáºy, hốt hoảng gá»i:
Tần gia Muội nương ơi! Lấy thuốc giải mau ra đây.
Tần Hồng Miên há»i dồn:
- Bị thương ở đâu! Bị thương ở đâu?
Má»™c Uyển Thanh vá»™i thò tay và o bá»c lấy thuốc giải và o thoa cho A Tá».
Lát sau A TỠhết sợ mới nói:
- Không... không bắn trúng tôi!
Cả bốn ngưá»i đà n bà đá»u nhìn và o tưá»ng thấy bảy má»§i Ä‘oản tiá»n cắm ở đó. Ai nấy cả kinh thất sắc.
Nguyên Tiêu Phong nhá»› lá»i di ngôn cá»§a A Châu dặn trong nom cho A Tá», ông nhá»› đến câu A Tá» nói: "Sư phụ con là ngưá»i thiên hạ vô địch. Ngoà i ra con còn có bao nhiêu sư huynh, kẻ nà o có ba đầu sáu tay cÅ©ng không dám khinh miệt con." Ông biết rằng Tinh Tú Hải là phái chuyên dùng thuốc cùng ám khà cá»±c độc, sợ nà ng quá á»· mình không còn sợ ai, thì sau nà y sẽ phải chịu nhiá»u sá»± Ä‘au khổ. Vì thế mà phất tay áo để hất ám tiển lại hăm dá»a cô:
- Ãừng có má»™t tà tuổi đầu khinh ngưá»i không coi các vị anh hùng trong thiên hạ và o đâu. Ấy là thân tâm cá»§a ông muốn cho cô trở nện ngưá»i hay.
Tiêu Phong ra khá»i rừng trúc đến bá» Tiểu kÃnh hồ, tìm đến má»™t lá»›p cà nh lá ráºm rạp rồi tung mình nhảy lên ngồi trên ngá»n.
Nguyên Tiêu Phong muốn Ä‘i tìm Ãoà n ChÃnh Thuần để há»i cho rõ:
Tại sao Mã phu nhân lại cố ý hại y? Những Nguyễn Tinh Trúc lấy dấu không chịu nói thì còn cách ngấm ngầm theo dõi.
Ông ngồi trên ngá»n cây chá» không bao lâu đã thấy mẹ con Tần Hồng Miên Ä‘i trước, mẹ con Nguyá»…n Tinh Trúc theo sau ở trong nhà Ông biết chừng đây là Nguyá»…n Tinh Trúc tiá»…n chân khách. Bá»n nà y ra bá» hồ, Tần Hồng Miên nói:
Nguyá»…n tỉ nương! Tôi cùng tỉ nương má»›i gặp nhau lần đầu mà tâm tình cố cá»±u. Bao nhiêu những Ä‘iá»u há»n giáºn trước kia từ nay đã hết. Thế là lòng tôi đã nhẹ bá»›t được má»™t mối háºn.
Nhưng bây giỠcòn một tên đầu khác nữa. Tôi chỉ biết con hỠđó hỠKhang. Tỷ nương có biết thị ở đâu không?
Nguyá»…n Tinh Trúc ngÆ¡ ngẩn há»i lại:
- Muội nương tìm y thị ấy là m gì?
Tần Hồng Miên tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Tôi cùng Ãoà n lang Ä‘ang ăn ở vá»›i nhau, ân ái nồng nà n, con yêu tinh đó mê hoặc chà ng...
Nguyễn Tinh Trúc trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thị hỠKhang à ? ... Thị là ai nhỉ? Hừ! Tôi không nhớ đâu? Muội nương mà tìm thấy thị thì đâm thêm cho thị giúp tôi.
Tần Hồng Miên nói:
- Cái đó lá» là phải nói, chỉ có việc tìm được thị là khó lắm. Xin chà o tỉ nương! Nếu tỉ nương có gặp Ãoà n lang...
Nguyá»…n Tinh Trúc run lên há»i:
- Gặp y thì sao?
Tần Hồng Miên nói:
- Tỉ nương thay mặt tôi tát cho y hai cái. Một cái cho tôi, một cái vỠphần cháu Uyển.
Nguyá»…n Tinh Trúc mỉm cưá»i nói:
- Tôi là m sao mà tìm được anh chà ng chết đâm bất tiệt. Bao giá» Muá»™i nương có gặp y, tôi cÅ©ng nhá» Muá»™i nương tát hai cái, má»™t cá»§a tôi, còn má»™t cái cá»§a A Tá». Y đã sinh con ra mà nhá»i gì đến, để là m gì không đánh?
Tiêu Phong núp trên cây nghe hai ngưá»i đối thoại rất giáºn, nghÄ© thầm:
Ãoà n ChÃnh Thuần võ công không đến ná»—i hèn bạc đãi vá»›i anh em rất thá»§y chung, chỉ phải má»™t tá»™i là ham mê sắc nhất cả khà phách anh hùng.
Bỗng nghe Tần Hồng Miên dắt Mộc Uyển Thanh qua Nguyễn Tinh Trúc rồi lại đi ngay.
Nguyễn Tinh Trúc cũng dắt A TỠtrở và o rừng trúc mà nghĩ bụng:
- Thế nà o rồi mẹ con Nguyá»…n Tinh Trúc cÅ©ng tìm Ãoà n ChÃnh Thuần, nhưng bà không muốn cho Tần Hồng Miên biết mà thôi. Bà đã nói là quay lại lấy bức tứ bình, thế thì Ãoà n ChÃnh Thuần hắn cÅ©ng ở gần đâu đây để chá» bà ta. Váºy mình cứ chá»±c sẳn ở đây.
Bá»—ng nghe trong đám cây ráºm rạp có tiếng động rất khẽ, rồi hai bóng Ä‘en vùn vụt chạy ra. Tưởng ai té ra là hai mẹ con Tần Hồng Miên. Bà ta đã Ä‘i rồi lại quay trở lại.
Tiêu Phong nghe tiếng Tần Hồng Miên khẽ bảo con:
- Uyển Nhi! Sao con vô tâm đến thế? Chẳng có ý tứ gì cả, nên ta bị lừa. Trong phòng ngá»§ Nguyá»…n tá»· nương ở dưới chân giưá»ng có đôi già y đà n ông thiêu bằng chỉ và ng hai chữ:
Già y chân trái thiêu chữ lụa, già y bên phải thêu chữ Hà . Ãó là đôi già y cá»§a gia gia con. Ãôi già y mà đế còn ướt nguyên, bùn nước chưa khô. Xem thế thì biết gia gia hiển ở gần đây!
Mộc Uyển Thanh nói:
- Thế ra Nguyễn thị nói dối mẹ con ta.
Tần Hồng Miên nói:
- Phải rồi! Ãá»i nà y y chịu để con ngưá»i bạc bẽo lại gặp mẹ con ta.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Gia gia đã là ngưá»i bạc bẽo vô lương tâm thì má chẳng cần gặp chi nữa!
Tần Hồng Miên lặng lẽ hồi lâu rồi nói:
- Ta muốn coi mặt y nhưng không muốn để y nhìn thấy ta. Xa nhau bấy lâu chắc y đã gìa Ä‘i nhiá»u, mà má má đây cÅ©ng gìa rồi.
Mấy câu nói tuy bình dị như váºy, nhưng nó chứa má»™t mối tình thầm kÃn rất sâu xa.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Phải đấy!
Hai tiếng nà y cÅ©ng nói bằng má»™t giá»ng Ä‘au khổ. Từ khi nà ng cùng Ãoà n Dá»± chia tay, lòng nhá»› nhung má»—i ngà y má»™t tăng, đã biết rõ đó là má»™t đối tương tư vô hy vá»ng. Trước mặt nà ng không dám để lá»™ tâm sá»± ra, song lòng nà ng sầu khổ có tất cả mẫu thân.
Tần Hồng Miên nói:
- Chúng ta cứ đứng đây chỠchắc chẳng bao lâu gia gia sẽ tới.
Nói xong bà vạch cỠẩn và o sau một gốc cây.
Dưới ánh sao lá» má», Tiêu Phong nhìn rõ vẻ mặt Tần Hồng Miên trắng hệch thoáng hiện mà u hồng, tá» ra bà ta Ä‘ang bị xúc động.
Ông nghĩ thầm:
- Chữ tình để lụy cho ngưá»i ta đến thương nhá»› liên tưởng đến A Châu mà trong lòng không khá»i tê tái.
Chẳng bao lâu lại có tiếng chân ngưá»i vá»™i vã Ä‘i tá»›i, Tiêu Phong nghe đã nghÄ© bụng:
Ãây không phải là Ãoà n ChÃnh Thuần.
Quả nhiên ngưá»i nầy gần tá»›i nÆ¡i, nhìn ra là bút nghiá»…ng Ãan Thần.
Nguyá»…n Tinh Trúc cÅ©ng nghe thấy tiếng bước chạy ra mà nhìn rõ. Bà yên yên trà đó là Ãoà n ChÃnh Thuần vá»™i cất tiếng gá»i:
- Ãoà n lang! Ãoà n lang!
Vừa gá»i vừa chạy ra nghênh tiếp.
Chu Ãan Thần cúi rạp táºn đất, nói:
- Chúa công sai thuá»™c hạ vỠđây bẩm báo: " ngưá»i Ä‘i gấp, bữa nay không trở lại đây được".
Nguyá»…n Tinh Trúc buồn rầu há»i:
- Việc chi mà gấp váºy? Ãến bao giá» má»›i vá»?
Chu Ãan Thần đáp:
- Việc nà y có liên quan đến nhà Mộ Dung thất tung của Mộ Dung công tỠđã phát hiện. Chúa công chẳng quản xa muôn dặm là có ý tìm chà ng. Chúa công có dặn rằng:
- Sau khi đại gia song xuôi, ngưá»i sẽ vá» Tiểu KÃnh Hồ ngay. Xin phu nhân bất tất phải mong má»i.
Nguyễn Tinh Trúc nước mắt chảy quanh, nghẹn ngà o nói:
- Má»—i lần y ra Ä‘i cÅ©ng nói là vá» ngay, mà má»—i lần có đến ba năm, mưá»i năm cÅ©ng chưa thấy mặt, biết trông chỠđến bao giá» y má»›i trở lại?
Chu Ãan Thần rất căm phẫn vá» việc A Tá» là m cho Lăng Thiên Lý tức uất háºn mà chết, nên vừa đưa tin cá»§a Ãoà n ChÃnh Thuần vá» cho Nguyá»…n Tinh Trúc xong, gã không muốn dai dẳng gì thêm nữa, vá»™i nghiêng mình thi lá»… rồi trở gót cắm đầu Ä‘i thẳng.
Nguyá»…n Tinh Trúc chá» gã Ä‘i xa rồi khẻ bảo A Tá»:
- Khinh công con còn giá»i hÆ¡n má nhiá»u, con theo rõi coi gã Ä‘i đến đâu. Trên đưá»ng con ghi lại những ám ký để má biết đưá»ng mà theo.
A Tá» nhõng nhẹo cưá»i nói:
- Má bảo con đi theo rõi gia gia, thế má có thưởng gì cho con không?
Nguyễn Tinh Trúc nói:
- Bất luáºn cái gì cá»§a má cÅ©ng là cá»§a con rồi, mà tất phải đòi thưởng.
A TỠnói:
- Thế thì được! Con Ä‘i tá»›i đâu sẽ viết và o góc tưá»ng má»™t chữ và bên dưới vẽ má»™t má»§i tên chỉ, má cứ thế mà theo rõi.
Nguyễn Tinh Trúc vỗ vai A TỠnói:
- Con cái má tháºt ngoan quá!
A Tá» băng mình chạy Ä‘uổi theo Chu Ãan Thần.
Nguyá»…n Tinh Trúc đứng lại trên bá» Tiểu KÃnh Hồ má»™t lâu má»›i theo đưá»ng nhá» chạy Ä‘i.
Nguyễn Tinh Trúc đi đã xa rồi, hai mẹ con Tân Hồng Miên xuất hiện, vỗ tay ra hiệu, nhón gót chạy theo.
Tiêu Phong nghĩ thầm:
Dá»c đưá»ng A TỠđã ghi dấu hiệu Ä‘i tìm Ãoà n ChÃnh Thuần không có chi là khó nữa.
Ông Ä‘i được mấy bước, ngẫu nhiên nhìn dưới ánh trăng thân mình lá»™n ngược trong nước hồ, lạnh lẽo tịch mịch, bất giác má»™t ná»—i cô đơn hiu quạnh và chua xót trong lòng. Ông muốn qua rừng trúc ngồi trước má»™ A Châu má»™t lúc. Nhưng chỉ thoáng câu khởi lòng hà o kiệt, vung chưởng đánh chÆ¡i, phát ra má»™t luồng phong lướt tá»›i đâu, nước hồ bắn tung tóe lên tá»›i đó. Bóng bắn nước tan ra thà nh nhiá»u mảnh. Tiêu Phong hú lên má»™t tiếng dà i rồi cất bước Ä‘i mau.
Tiêu Phong Ä‘i luôn mấy hôm, ngà y Ä‘i đêm nghÄ©. Ông ngá»§ nhiá»u hÆ¡n là ăn cÆ¡m. Má»—i khi tá»›i má»™t thị trấn, thấy dưới chân A Tá» Ä‘á»u có viết chữ"Ãoà n"là m dấu. Có chá»— đã bị Nguyá»…n Tinh Trúc Ä‘i qua rồi xóa Ä‘i hãy còn dấu vết rất dá»… nháºn.
ÃÆ°á»ng Ä‘i vẫn nhắm hướng Bắc mà tiến, khi trá»i đã trở lãnh. Hôm đó Ä‘i tá»›i địa giá»›i tỉnh Hà Nam, lưng trá»i tuyết rÆ¡i phá»›i và xuống rất nhiá»u.
Và o khoảng giá» ngá», Tiêu Phong Ä‘i luôn và o má»™t tá»u đưá»ng hết 12, 13 bát rượu. Rượu Ä‘ang cất chưa được, Tiêu Phong cụt hứng liá»n bá» ra Ä‘i, má»™t lúc thì đến má»™t tòa thà nh lá»›n tá»›i nÆ¡i, trong lòng ông cảm thấy hồi há»™p vì đây chÃnh là thà nh phố.
Chuyến nà y Tiêu Phong lẽo đẽo má»™t mình cứ theo dấu vết để lại mà đi. Trong lòng chỉ nghÄ© đến tâm sá»± cá»§a mình ý gì đến phong cảnh cùng nháºn váºt chung quanh. Ông thà nh TÃn Dương do dá»± ngẫu nhiên, chỉ cốt Ä‘i tìm Ãoà n ChÃnh Thuần. Kể ra vá»›i cước lá»±c cá»§a ông thì chỉ trong và i ngà y là đến nÆ¡i. A Châu vừa má»›i chết Ä‘i, cõi lòng bâng khuâng tan nát, không do dá»± bằng cách gì?
Lúc nà o trong óc ông cÅ©ng loanh quanh vá»›i câu há»i:
- Ãoà n ChÃnh Thuần rồi là m gì đây?
Rồi ông lại tá»± há»i:
- Tìm đến tên chánh phạm báo thù xong rồi là m gì? Một mình ta vỠbên kia ải Nhạn Môn Quan thả bò nuôi dê trong bãi hoang lớn hay là m gì? Những việc đó không có chi là gấp rút.
Tiêu Phong đến thà nh TÃn Dương rồi, không kịp và o quán uống rượu, láºp tức Ä‘i tìm dấu vết cá»§a A Tá». Bổng thấy dưới chân tưá»ng có chữ Ãoà n viết bằng than. Dưới chữ Ãoà n có vẽ mÅ©i tên trá» vá» hướng tây.
Tiêu Phong lại cảm thấy trong lòng chua xót. Ông nhá»› lại bá»a trước cùng A Châu sánh vai nhau Ä‘i đến nhà Mã phu nhân ở phÃa tây thà nh TÃn Dương để dò la tin tức. Bá»a nay hồi tưởng lại thì không khác gì đây là con đưá»ng dẫn A Châu xuống âm ty.
Tiêu Phong ra khá»i phÃa tây thà nh Ä‘i chừng năm sáu dặm. gió heo may vi vút. Trá»i vẫn xuống tuyết rất nhiá»u.
Tiêu Phong theo dấu vết cá»§a A Tá» Ä‘i vá» phÃa tây thì thấy những dấu vết nà y má»›i để lại chưa lâu. Có chá»— cô cắt võ cây ra viết chữ và o cà nh cây bị Ä‘ao chém, nhá»±a hãy còn ướt.
Tiêu Phong cà ng lấy là m kỳ vì dấu hiệu nà y theo đúng đưá»ng lối và o nhà Mã Ãại Nguyên Ông tá»± há»i: "Phải chăng Ãoà n ChÃnh Thuần kết Mã phu nhân hãm hại mình nên tìm và o bà ta để thanh toán món nợ đó?"
Rồi ông tá»± trả lá»i:
- Phải rồi! Lúc A Châu sắp chết trên cầu đá xanh, nà ng đã nói những gì vá»›i ta Ä‘á»u bị A Tá» nghe lõm hết. Nà ng có đỠcáºp đến chuyện Mã phu nhân do nà ng cải trang là m Bạch Thế KÃnh đến đánh lừa, phu nhân má»›i chịu tiết lá»™ "Thá»§ lãnh đại ca" là Ãoà n ChÃnh Thuần. Thế nà o A Tá» chả vá» tố cáo vá»›i gia gia cô. Có Ä‘iá»u lúc đó A Châu cùng ta chỉ nói là Mã phu nhân, mà sao bá»n há» cÅ©ng biết được tà nh thị Mã phu nhân nầy?
Tiêu Phong vừa Ä‘i vừa hồi há»™p, trong lòng khắc khoải không biếc bây giá» gặp chuyện lạ nà y, tinh thần ông lại xao xuyến, chẳng khác gì ngà y trước lúc cùng vá»›i bá»n kình địch giao phong.
Còn Ä‘ang nghÄ© ngợi liên miên, Tiêu Phong thấy bên đưá»ng có má»™t nhà chùa bá» hoang, ông liá»n Ä‘i và o khép cá»a chùa lại, ngồi ngá»§ gà ngá»§ gáºt trong ba giá». Và o khoảng canh hai ông chợt tỉnh giấc dáºy, Ä‘i theo đưá»ng nhá» và o nhà Mã phu nhân.
Gần tá»›i nÆ¡i, Tiêu Phong ẩn mình sau gốc cây lá»›n, để ý tình thế chung quanh, nghe ngóng hồi lâu, bá»—ng trên miệng thoát nụ cưá»i.
Trên góc đông bắc nóc nhà Mã phu nhân ông đã nhìn ngưá»i nằm phục. Ông chú ý nhìn kỹ đúng là Nguyá»…n Tinh Trúc.
Tiêu Phong để ý má»™t hồi nữa lại thấy hai mẹ con Tần Hồng Miên cÅ©ng nấp trên nóc nhà vá» phÃa góc tây nam.
Trá»i vẫn xuống tuyết lá»›n cả bốn ngưá»i đà n bà đá»u phá»§ trắng xóa.
Trong phong phÃa đông có ánh đèn le lói qua cá»a sổ chiếu sáng má»™t cách yêu á»›t. Nhưng tứ bá» vẫn lặng ngắt như tá».
Tiêu Phong bẻ má»™t cà nh cây liệng vá» phÃa đông, rÆ¡i xuống "cách" má»™t tiếng.
Bá»n Nguyá»…n Tinh Trúc bốn ngưá»i Ä‘á»u ngoảnh nhìn và o tiếng động, Tiêu Phong đã lẹ là ng nhảy đến bên cá»a sổ phÃa Ãông.
Vì tiết trá»i gÃa lạnh, nên cá»a sổ Mã gia Ä‘á»u đóng kÃnh bắc tám ván gá»—.
Tiêu Phong đứng ngoà i cá»a sổ má»™t lúc, gió bất rÃt lên. Ông chá» cho cÆ¡n gió Ä‘áºp và o cá»a sổ, khẽ đánh má»™t chưởng phong hòa vá»›i gió trá»i Ä‘áºp mạnh và o ván cá»a vang lên tiếng động ván nứt ra má»™t kẽ hở, đồng thá»i đánh rách cả miếng giấy dán tưá»ng.
Bá»n Tần Hồng Miên, Nguyá»…n Tinh Trúc tuy gần đó, nhưng gió thổi à o à o lẫn vá»›i tiếng cà nh cây chạm nhau lách cách, không phát giác ra luồng chưởng phong cá»§a Tiêu Phong đánh nứt ván cá»a sổ, thì dù trong phòng có ngưá»i cÅ©ng không hay biết được.
Tiêu Phong ghé mắt nhòm qua kẻ nứt tấm ván cá»a sổ và o phòng.
Vừa thấy cảnh váºt bên trong, thốt nhiên ông thá»™n mặt ra, tưởng như mình mắt má».
Rõ rà ng Ãoà n ChÃnh Thuần mặc quần áo ngá»§ ngồi xếp bằng cạnh cá»a, tay cầm chén rượu nhá» cưá»i hì, liếc nhìn ngưá»i đà n bà ngồi phÃa trong.
Ngưá»i đà n bà nà y mình mặc toà n đồ trắng, trên mặt thoa phá»›t má»™t là n phấn má»ng, đầu mà y cuối mắt đầy vẻ tình tứ, đôi mắt ướt mượt mÆ¡ mà ng liếc nhìn Ãoà n ChÃnh Thuần tá»±a như cưá»i mà không phải cưá»i, tá»±a như giáºn mà không phải giáºn.
Ngưá»i nà y chÃnh là quả phụ Mã Ãại Nguyên tứ là Mã phu nhân!
Tiêu Phong nghĩ thầm:
- Giả tá»· không phải chÃnh mắt mình trông thấy chuyện bịa đặt để nói xấu ngưá»i, quyết không thể nà o tin được.
Khi ở rừng hạch ngoà i thà nh Vô TÃch. Tiêu Phong đã gặp Mã phu nhân lần đầu, rồi mấy lần sau ông lại há»™i kiến phu nhân và đá»u cho bà là tuyệt vá»i tuyệt sạch gia trong, là ngưá»i có sắc đẹp mê hồn nhưng rất nghiêm thị, không ai dám đụng chạm đến. Cả đến nụ cưá»i cá»§a bà , ông cÅ©ng chưa từng nhìn thấy bao giá». Ai có ngỠđâu lại xảy ra cảnh tượng hôm nay.
Má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ hÆ¡n nữa là sao Mã phu nhân lại gạt A Châu cùng giả là m Bạch Thế KÃnh "Thá»§ lãnh đại ca" là Ãoà n ChÃnh Thuần hãm hại y, dưá»ng như bà ta có má»™t mối thù háºn sâu vá»›i y, mà bây giá» nhìn và o trong căn phòng ấm cúng tháºt tình bà ta lá»™ vẻ đội mắt cùng liếc đôi lòng cùng ưa rượu nồng hương dặm phÆ¡i phá»›i xuân thÆ¡m má»i vẽ moi ưa nà o đâu là thù lá oán?
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 10:03 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 35 : Mã phu nhân xin kể chuyện xưa
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiêu Phong còn Ä‘ang nghÄ© ngợi bổng thấy Ãoà n ChÃnh Thuần gá»i:
- Mình ơi, lại đây! Lại gầy đây uống với tôi một chén rượu đôi thà nh lứa!
Mã phu nhân nũng nịu "hứ" một tiếng rồi nói :
- Sau khi mình cùng Mã Phó bang chúa thà nh hôn còn đến thăm mình, thì sao tránh khá»i tiếng thị phi. Mã phó nhân cÅ©ng là má»™t báºc anh hùng hảo hán, có địa vị cao cả tại Cái còn đến vá»›i mình, chẳng hoá ra tôi là ... má»™t kẻ tiểu nhân sao.
Nói rồi cưá»i khà khà .
Mã phu nhân nói:
- Ai mượn "cái mặt ấy" đến đây săn sóc ngưá»i ta, ngưá»i ta lo "cái mặt ấy" chẳng hiểu có được yên là nh không không? Việc lá»›n việc nhá» có trong ấm ngoà i êm không? có vô sá»± thì ngưá»i ta má»›i yên lòng và cuá»™c Ä‘á»i má»›i có ý vị. Mình mình ở táºn nước Ãại Lý, tôi muốn biết tin tức mình dá»… lắm đấy há»?
Bà nói má»—i lúc má»™t thấp giá»ng xuống.
Tiêu Phong tuy không nghe rõ nữa, nhưng ông biết toà n là những Ä‘oạn tình tứ lâm ly. Những Æ¡n thót quyến rÅ© nầy khiến ngưá»i ta nghe phải bần thần như kẻ mất hồn.
Tiêu Phong đã được biết hai ngưá»i cùng Ãoà n ChÃnh Thuần giả ngãi non vợ chồng là Tần Hồng Miên và nguyá»…n Tinh Trúc, Tần Hồng Miên là ngưá»i sắc sảo mặn mà lanh chanh nóng nảy, còn Nguyá»…n Tinh Trúc thì mỹ miá»u uyển chuyển. Bây giỠông thấy Mã phu nhân đây lại khéo á»n thót hÆ¡n, dáng Ä‘iệu nhu mì đến cá»±c Ä‘iểm. Mà ngưá»i má»™t vẽ phong lưu khác nhau. Ãoà n ChÃnh Thuần nghe Mã phu nhân nói bấy nhiêu lá»i mà me tâm thần, đưa tay ra kéo bà lại gần rồi ông và o lòng.
Mã phu nhhân "hứ" má»™t tiếng đưa tay ra đẩy, giả vá» chống cá»± gá»i "Pháºn là m gái."
Tiêu Phong chao mà y không muốn nhìn hai ngưá»i giở trò bỉ ổi khó coi nữa, chợt nghe có tiếng ngưá»i bước mạnh trên dất đầy tuyết rá»i mà cÅ©ng vang lên tiếng động nhá».
Ông lẩm bẩm:
- Thôi há»ng bét! Bà nà y nổi cÆ¡n tan bà nh lên rồi! Há» là m hư việc lá»›n cÅ©a mình mất.
Tiêu Phong lạng mình Ä‘i như gió, lẹ là ng đến sau bốn ngưá»i đà n ông Ä‘iểm trúng huyệt trên lưng cả bốn.
Mấy ngưá»i Ä‘á»u chưa biết là thá»§ Ä‘oạn cá»§a ai thì ngưá»i đã không nhúc nhÃch được nữa.
Phen nà y Tiêu Phong Ä‘iểm và o á huyệt bá»n nà y, khiến há» không liếng được.
Tần Hồng Miên cùng Nguyá»…n Tinh Trúc nghe tình lang mình má»™t ngưá»i đà n bà thá»§ thỉ vá»›i nhau "mình mình tôi tôi" thì lá»a bùng lên, cÆ¡n ghen sôi nổi, nhưng ngưá»i nằm lăn dưới dất, lưỡi cứng đơ.
Tiêu Phong lại dòm qua khe cá»a sổ thấy Mã phu nhân Ä‘ang ngồi bên cạnh Ãoà n ChÃnh Thuần, đầu gục và o vai y. Toà n thân bà ta như bị má»m nhá»§n, không chống chá»i được nữa.
Bổng thấy bà ta trách:
- Lang quân tôi bị ngưá»i ám hại, chắc mình cÅ©ng biết nình không thèm vác mặt đến thăm tôi xem sao? Lang quân ôi, mình còn tỵ hiá»m Ä‘iá»u gì nữa?
Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i nói:
- Tôi chả đến là gì đây? Tôi Ä‘i suốt ngà y đêm, ngá»±a dừng vó, từ Ãại lý qua đây lòng những thấp thá»m chỉ thẹn má»™t bước.
Mã phu nhân há»i:
- Ãến cháºm thì là m sao mà mình phải sợ?
Ãoà n ChÃnh Thuần đáp:
- Tôi sợ mình không chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc tịch mịch, Ä‘i lấy ngưá»i khác thì cái công tôi xông pha từ Ãại lý đưá»ng xa muôn dặm thá»±c là uổng. Mối tương tư canh cách trong mưá»i năm trá»i đà nh buông theo ngá»n nước thá»§y triá»u.
Mã phu nhân tặc lưỡi nói:
- Ãi chà ! Mình khéo đặt để nên lá»i bảo ngưá»i ta lạnh đơn Ä‘i lấy ngưá»i khác ư? Kỳ thá»±c mình có nghi đến ngưá»i thế mà miệng leo lẻo nói những gì tương tư hà ng mưá»i năm mà không biết ngượng miệng.
Ãoà n ChÃnh Thuần, hai tay ôm Mã phu nhân, cưá»i nói:
- Tôi không nhá»› mình thì là m sao lại bôn ba từ nước Ãại lý đến.
Mã phu nhân cưá»i nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! ÃÆ°á»£c lắm, tôi tin mình nhá»› tôi rồi, đây mình xếp đặt cho tôi ra sao?
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Bây giá» hãy biết việc hiện tại, nghÄ© đến việc mai háºu. Mình để cho tôi ôm chặt lấy mình, xa cách nhau trong mưá»i năm đối vá»›i mình nó nhẹ hay là nó nặng?
Nói xong lại ôm ghì lấy Mã phu nhân chặt hơn.
Mã phu nhân há»i:
- Thế mình không chịu đưa tôi vá» Ãại lý ư?
Ãoà n ChÃnh Thuần nhÃu cặp lông mà y nói:
- Ãại lý chả có phong cảnh nà o đẹp để cho mình xem mình ngắm lại là vùng thấp nhiệt. Mình qua đó không phục thá»§y thổ chỉ ra mang bịnh và o thân.
Mã phu nhân thở dà i há»i:
- Mình lại nói dối tôi để mua vui chốc lát chứ gì?
Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i:
- Sao lại bảo là mua vui chốc lát. Tôi phải cải chÃnh đây là cuá»™c song hỉ chân chÃnh cá»§a đội ta.
Mã phu nhân từ từ gỡ tay Ãoà n ChÃnh Thuần rót má»™t chung rượu nói:
- Ãoà n lang! Hảy uống thêm chung rượu nà y Ä‘i!
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Tôi chả uống nữa, uống thế là đủ rồi.
Mã phu nhân thỠthẻ tiếng oanh:
- Không! Tôi không nghe đâu! Tôi muốn mình uống say mê kia!
Ãoà n ChÃnh Thuần há»i:
- Say mê mang để là m gì?
Vừa nói vừa đón lấy chung rượu uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Phong đứng ngoà i cá»a sổ nghe hai ngưá»i nói chuyện phong cách đã chán cả hai tai, lại thấy Ãoà n ChÃnh Thuần uống hết chung nà y lại chung khác ông thèm quá, nuốt nước miếng ừng á»±c.
Bổng Ãoà n ChÃnh Thuần ngán dà i ra chiá»u má»i mệt, nằm trên giưá»ng.
Mã phu nhân nói:
- Ãoà n lang! Tôi kể câu chuyện cÅ© cho mình nghe nhau:
Tiêu Phong run lên, lẩm bẩm:
- Bà nà y kể chuyện cÅ©, không chừng phá»t ra những Ä‘iá»u Ä‘ang dò la đây?
Ãoà n ChÃnh Thuần lại nói:
- Mình kỠvà o gối đầu mà kể cho tôi nghe nà o!
Mã phu nhân nguýt Ãoà n ChÃnh Thuần:
- Ãoà n lang Æ¡i! Mình có biết không? Lúc tôi còn nhá» cÆ¡ cá»±c lắm, muốn có bá»™ áo má»›i mà gia gia cùng má má cÅ©ng không có tiá»n may cho được. Tôi rất lấy là m buồn. Lúc nà o tưởng tượng, nương nhà Trương gia ở giáp vách cứ hết năm chị ta lại nhìn, sao mình không được thế má»›i tức chứ.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Lúc nhá» tôi chắc mình đã xinh đẹp lắm! Má»™t vị tiểu Muá»™i như mình ghì cù có mặc quần áo rách đến đâu chăng nữa chẳng kém vẻ mỹ miá»u.
Mã phu nhân nói:
- Không! Tôi cứ muốn mặc áo hoa kia! Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Hiện giá» mình váºn bá»™ tang chế nước da trắng như là m tăng thêm vẻ đẹp rất nhiá»u. Chiếc áo hoa có gì là đẹp?
Mã phu nhân nghe lá»t tai, chúm môi nở má»™t nụ cưá»i, nói má»™t giá»ng rất nhu mì:
- Lúc tôi còn nhỠấy mà , tưởng đến bộ áo hoa chẳng khó tương tư!
Ãà o ChÃnh Thuần há»i:
- Mình mÆ¡ tưởng bá»™ áo hoa cho đến năm mưá»i tám tuổi phải không?
Mã phu nhân hai má á»ng hồng nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Mình là m cho tôi Ä‘au khổ vá» bệnh tương tư!
Ãoà n ChÃnh Thuần nghe tiếng oanh thá» thẻ mà ngây ngất tâm hồn, dang tay ra định nÃu lấy Mã phu nhân, nhưng vì rượu đã say mèm, chân tay má»m nhÅ©n, giÆ¡ cánh tay lên rồi bất lá»±c đà nh hạ xuống cưá»i nói:
Mình cứ bắt tôi uống rượu nhiá»u quá, bây giá» muốn... muốn... thì Tiểu Khang mình Æ¡i! Rồi mấy năm sau mình má»›i được váºn áo hoa, Ä‘i giầy má»›i.
Mã phu nhân đáp:
- Mình trá»i cho được già u sang ngay từ thuở tấm bé thì biết đâu cái khổ sở cá»§a những kẻ cÆ¡ hà n. Hồi ấy, mình có biết tôi là m gì không? Tôi phải lấy má»™t sợi dây đỠđể buá»™c túm tóc trên đầu, trong lòng lúc nà o cÅ©ng ấm ức.
Ngừng một lát bà nói tiếp:
- Năm tôi lên bảy tuổi, tháng ngà y vùng vụt đã mấy chốc đã hết. Gia gia tôi nuôi được con lợn Ä‘em ra chợ bán, bảo để mua áo má»›i Ä‘em vá» cho tôi. Mình thá» tưởng tượng xem lúc Ä‘o tôi vui sướng biết là chừng nà o! Gia gia tôi ra khá»i cá»a chưa mấy chốc, tôi đã ra dừng đứng ngóng, rồi lại vá» nhà ngồi đợi. Ngồi nhà má»™t lúc lại chạy ra đưá»ng đóng gia gia. Cái ngà y hôm ấy sao mà nó dà i thế, tôi nóng ruá»™t mà phải chá» mãi đến lúc mặt trá»i gác núi, má»›i thấy gia gia tôi thá»§ng thỉnh Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng cái vá» nhà . Tôi ba chân bốn cẳng chạy ra đón.
Nà ng buông tiếng thở dà i nói tiếp:
- Trá»i Æ¡i! Tá»™i trông thấy gia gia mà phải hết hồn. Ão ngưá»i cụt bên tay, mặt mÅ©i sưng vếu lên. Vai Ä‘ang chảy máu tươi ra không dứt. Rõ rà ng là gia gia tôi đã bị ngưá»i ta đánh. Tôi há»i: "Ão cá»§a con đâu?"
Tiêu Phong nghe Mã phu nhân nói, sa sầm nét mặt nghe"Mụ nà y tháºt là bạc bẽo. Gia gia đã bị ngưá»i ta đánh đến ná»—i bị thế mà mụ tuyệt không má»™t lá»i an á»§i, chỉ nghÄ© đến chuyện đòi áo hoa khi đó mụ hãy còn nhá», nhưng không thể thế được."
Ông còn đang nghĩ, Mã phu nhân lại nói:
- Gia gia tôi lắc đầu sa nước mắt chá»› không nói gì. Tôi nói. Gia gia có mua áo má»›i cho con không? Gia gia cầm tay tôi. Tiá»n bán lợn đã bị chá»§ nợ cướp mất rồi. Ta nợ tiá»n y, y tÃnh lãi kép... Tôi thất vá»ng quá ngồi phệch xuống đất khóc ầm lên, ngà y tôi phải chăn lợn, nuôi nó từ nhỠđến lá»›n vá»› cái kỳ cá»±c nhất là lúc bán Ä‘i sẽ được ấm no áo má»›i, rút cục không vẫn không.
Tiêu Phong hồi còn nhỠở vá»›i vợ chồng Kiá»u Tam Hòe bao nhiêu Ä‘au khổ. NghÄ©a phụ ông là Kiá»u Tam Hòe bị tà i chá»§ chưa có tiên trả, thưá»ng bị đánh Ä‘áºp ông đã từng. Bây giá» nghe Ma phu nhân kể lại sá»± tình lúc ba ta còn nhá», bất giác nghÄ© đến phụ nghÄ©a mẫu thì lòng Ä‘au như cắt.
Bổng nghe thấy Mã phu nhân kể tiếp:
- Gia gia tôi biểu: " Tiểu khang con! Bắt đầu từ mai ta nuôi con lợn khác. Lần nà y Ä‘em bán nhất định mua cho con áo hoa. Tôi vẫn khóc lóc không nghe, nhưng không nghe thì cÅ©ng là m gì được. Còn không đầy má»™t tháng lại hết năm. Tiểu cô nương vá»›i há» Trương ở kế bên may má»™t bá»™ áo mà u và ng hoa đỠmá»›i vá»›i quần mà u lục hoa xanh. Tôi trông thấy tức quá, mắt đỠngầu, nhà là m bánh tết, tôi há»n không ăn."
Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i nói:
- Khi đó tôi mà biết, nhất định tôi tặng cho mình một bộ áo mới.
Mã phu nhân nói:
- Tôi cÅ©ng chẳng hy vá»ng nhiá»u như thế. Hôm nay là ba mươi tết. Ãến đêm tôi trằng trá»c không sao ngÅ© được, rón rén lần mò sang nhà Trương bá bá. Ngưá»i lá»›n hãy còn thức để đón tết, chưa ai ngá»§. Trong nhà đèn nếu sáng trưng, tôi thấy tiểu cô nương nằm ngá»§ trên giưá»ng, bên lò sưởi. Quần áo má»›i cá»§a cô đắp lên ngưá»i. Lá»a hồng chiếu và o trông lại cà ng đẹp. Tôi đứng ngẩn ngưá»i mà nhìn hồi lâu rồi lén và o phòng, cầm bá»™ quần áo má»›i lên...
Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i nói:
- Ä‚n cắp áo cá»§a ngưá»i ta phải không? Trá»i Æ¡i! Tôi tưởng cô Tiểu Khang cá»§a tôi chỉ biết ăn cắp chà ng trai, té ra lại biết ăn cắp cả quần áo nữa.
Mã phu nhân đưa đẩy sóng tình, cưá»i rất tươi nói:
Tôi không ăn cắp bá»™ quần áo má»›i đó đâu. Tôi cầm lại chá»— bà n có để đủ đồ dùng vá» việc may vá, lấy kéo cắt nát cái áo má»›i đó ra, còn cái quần thì tôi rá»c ra thà nh nhiá»u mãnh khiến cho không tà i nà o vá lại được nữa.
Phu nhân thở phà o một cái rồi nói tiếp:
- Tôi cắt nát được bá»™ quần áo má»›i cá»§a Tiểu cô nương nhà há» Trương xong thì trong lòng vui thá»a vô cùng, có lẽ thá»a hÆ¡n là chÃnh mình có quần áo má»›i.
Ãoà n ChÃnh Thuần nét mặt Ä‘ang tươi cưá»i, nghe nà ng nói tá»›i đó, dần dần biến đổi, ra chiá»u kém vui, ông nói:
- Tiểu Khang mình Æ¡i! Ãừng nói câu chuyện cá»§ kỹ đó nữa. Chúng ta ngá»§ thôi!
Mã phu nhân nói:
- Không! Chả mấy khi được cùng mình xum há»p và i ngà y và từ nay trở Ä‘i, e rằng Ä‘á»i ta không còn dịp nà o há»™i diện nữa. Tôi muốn nói chuyện vá»›i mình nhiá»u cho hả dạ.
Bà trầm ngâm má»™t lát rồi há»i:
- Ãoà n lang Æ¡i! Mình có biết tại sao tôi muốn kể lại câu chuyện nà y còn nhá» vá»›i mình không?
Rồi trả lá»i:
- Tôi có ý cho mình hiểu rõ gan ruá»™t tôi. Từ thuở nhá» tôi đã máºt ghen túc như váºy đó. Tôi phải cái nết nất luáºn sá»± váºt gì tôi đã ngà y đêm ao ước mà không và o tay mình, lại để cho kẻ khác có được, thì bất cứ bằng cách nà y hay cách khác phải phá tan được sá»± váºt đó má»›i nghe.
Phu nhân liếc mắt nhìn Ãoà n ChÃnh Thuần để dò ý tứ rồi nói:
- Còn bé dại gì thì dùng phương pháp cá»n con đó. Ngưá»i má»™t lá»›n, trà thông minh cÅ©ng má»—i ngà y má»—i tiến bá»™, mà phương pháp hà nh động cà ng tế nhị, cà ng huyá»n diệu hÆ¡n.
Ãoà n ChÃnh Thuần lắc đầu lia lịa nói:
- Mình ơi! Tôi không ưa nghe những câu chuyện ấy đâu.
Mã phu nhân tá»§m tỉm cưá»i, rỡ má»› tóc trên đầu ra, tóc thả rÅ© thá»ng xuống sau lưng má»m ruồi ruá»™i. Bà cầm cái lược bằng ngá»c dương, từ từ chải tóc rồi thốt nhiên quay lại nhìn Ãoà n ChÃnh Thuần nở má»™t nụ cưá»i, má»™t nụ cưá»i rất quyến rÅ©. Bà nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Mình lại ôm tôi Ä‘i!
Giá»ng nói má»›i êm ái não nùng là m sao?
Tần Hồng Miên cùng Nguyá»…n Tinh Trúc nằm lăn bên ngoà i tuy không nhìn thấy cảnh tượng trong nhà , nhưng nghe phu nhân mà lá»a ghen bốc lên như đốt cháy tâm can.
Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i ha hả, chống tay xuống giưá»ng ngồi lên chạy lại ôm lấy Mã phu nhân, nhưng say quá không dáºy được cưá»i:
- Má»›i uống có bốn năm chung rượu mà đã say, Tiểu Khang mình Æ¡i! Nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhưởngcua mình cho ngưá»i ta say mệt say mê, thá»±c say chẳng kém gì uống rượu nồng. Trá»i Æ¡i là trá»i!
Tiêu Phong nghe Ãoà n ChÃnh Thuần nói giáºt mình, má»›i uống có bốn, năm chung rượu đã say đến thế được Ãoà n ChÃnh Thuần đâu phải tầm thưá»ng, tá»u lượng kém váºy thì tháºt là vô lý. Phải chăng có Ä‘iá»u gì bà ẩn bên trong?
Bổng lại thấy Mã phu nhân cưá»i khanh khách nói:
- Ãoà n lang! Mình lại đây mau! Tôi không còn chút khà lá»±c nà o nữa rồi! Mình... Mình lại bồng tôi lên giưá»ng má»›i được.
Ãoà n ChÃnh Thuần lại gắng gượng má»™t lần nữa mà vẫn không tà i nà o được, cưá»i nói:
- Lạ quá mình ạ! Sao tôi cÅ©ng mất hết khà lá»±c? Tôi nhìn thấy mình chẳng khác gì chuá»™t trông thấy mèo, bá»§n rá»§n cả ngưá»i.
Mã phu nhân cưá»i nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Tôi không tin mình đâu, má»›i uống má»™t tý rượu mà đã giả vá» say để dối ngưá»i ta thì ai nghe được. Mình thá» váºn động nghị lá»±c xem có được không nà o?
Ãoà n ChÃnh Thuần váºn công, đỠkhÃ, nhưng trong bụng trống rá»—ng như cõi hư vô, chẳng thấy gì hết. Mưá»i năm trá»i bồi dưỡng ná»™i lá»±c mà đột nhiên mất hết không còn sót lại mảy may chẳng hiểu ná»™i lá»±c đã thoát Ä‘i đâu hết tá»± bao giá»?
Ãoà n ChÃnh Thuần thấy váºy, rất đỗi hoang mang, biết là tình thế vá»±c nghiêm trá»ng rồi. Nhưng ông vốn ngưá»i lịch duyệt gian hồ, từng là nguy hiểm, ngoà i mặt vẫn không mảy may xúc đồng.
Ông cưá»i nói:
- Vá»›i ná»™i kinh vá» "Nhất dương chỉ" cùng "Lục mạch Thần kiếm" ta say rồi chỉ biết giết ngưá»i, chứ không ôm ngưá»i bao giá».
Tiêu Phong nghe câu nà y cá»§a Ãoà n ChÃnh Thuần nghÄ© bụng Ãoà n ChÃnh Thuần tuy hiếu sắc nhưng vẫn gĩư được bản lãnh con ngưá»i hà o kiệt không đến ná»—i u mê tăm tối. Y biết mình lâm và o tình trạng hiểm nghèo mà còn biết nói câu: "chỉ biết giết ngưá»i chứ không biết ôm ngưá»i!." Thá»±c ra y chỉ có phép"Nhất dương chỉ"còn đến"Lục Mạch Thần Kiếm"thì chắc là chưa biết. Ãúng là y hư trương lá»±c lượng để hăm dá»a.
Tiêu Phong đang ngẫm nghĩ bỗng nghe Mã phu nhân nhõng nhẽo:
- á»i chao! Tôi nhức đầu! Ãoà n lang Æ¡i! Hay là ... hay là có kẻ bá» thuốc mê và o rượu?
Ãoà n ChÃnh Thuần Ä‘ang ngá» mình bị Mã Phu nhân, chợt nghe bà nói váºy, lại không ngá» bà ta nữa. Ông nhìn bà vẫy :
- Tiêu Khang! Mình lại đây! Tôi nói để mình nghe.
Mã phu nhân là m bá»™ dạng cất bước lại gần Ãoà n ChÃnh Thuần ngưá»i không nhúc nhÃch được , nằm gục xuống bà n, vẻ mặt như bông hoa đà o, thở hổn hển hói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Tôi không cất nổi chân rồi. Sao mình... hại tôi?
Ãoà n ChÃnh Thuần lắc đầu, dúng tay và o chung rượu trên bà n:
- Bị địch nhân ám toán rồi, ráng mà chấn tỉnh!.
Nhưng miệng ông giả vỠnói cứng:
- Mấy chén rượu độc nà y là m mê ta thế nà o được?
Mã phu nhân viết lên bà n má»™t câu há»i:
- Có đúng thế không?
Ãoà n ChÃnh Thuần viết:
- Ãừng tá» ra khiếp nhược , và lên tiếng há»i to:
- Tiểu Khang mình ơi! Hay mình có kẻ thù nà o hạ nhục để hại tôi?
Tiêu Phong từ lúc thấy Ãoà n ChÃnh Thuần viết năm câu tá» ra khiếp nhược! lẩm bẩm: "Há»ng rồi." Ông nghÄ© rằng Ãoà n ChÃnh Thuần là tay đáo để nhưng hãi còn thấy cÆ¡ so vá»›i bà . Rõ rà ng là chÃnh tay Mã phu nhân bá» thuốc độc và o rượu y nói câu." .. chỉ biết giết ngưá»i chứ không biết ôm ngưá»i." Mụ sợ võ công há» Ãoà n ghê gá»›m, giả vá» trúng độc để xem hư thá»±c ra sao. Thế là y mắc bẫy mụ ngay.
Bổng thấy Mã phu nhân tá» vẻ lo lắng, lại viết lên má»™t câu "Có tháºt mình hết ná»™i lá»±c rồi, không thể cá»± địch được nữa."
Ngoà i miệng phu nhân nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Nếu mình hạ được quân gian tặc để ngó chúng ta thì hay lắm! Mình không cần đắn Ä‘o gì, cứ cho kẻ nà o lá»›n máºt có dám và o đây động thá»§ không?
Ãoà n ChÃnh Thuần viết:
- Chỉ mong thuốc mê chóng nhạt, địch đến cháºm lại...
Ngoà i miệng miệng ông đáp:
- Phải đó! Tôi đang cảm thấy tịch mịch đây, có kẻ nà o và o cho mình tiêu khiển một lúc cà ng vui, tôi đang mong hỠlắm! Tiểu Khang mình ơi! Mình có muốn coi tôi cách không điểm huyệt chăng?
Mã phu nhân cưá»i nói:
- Tôi chưa được coi tuyệt nghệ đó bao giá». Nếu ná»™i lá»±c mình đã mất hết thì thá» ra thá»§ pháp cách không Ä‘iểm huyệt cho tôi coi sao! Mình dùng phép "Nhất dương chỉ" Ä‘iểm thá»§ng tấm giấy dán cá»a sổ kia xem có được không?
Ãoà n ChÃnh Thuần vừa khẽ chau mà y vừa đưa mắt ra hiệu nói giằng giá»ng ỡm á»:
- Nội lực tôi mất sạch còn đâu? Không thể cách không điểm huyệt được nữa rồi.
Ãoạn ông thấp giá»ng:
- Bây giá» tôi thi triển thá»§ thuáºt, địch nhân nghe thấy thì sao? Chẳng chả có ý tứ gì hết!
Mã phu nhân cà ng giục gấp:
- Mình động thá»§ Ä‘i! Cứ động thá»§ Ä‘i! Mình chỉ Ä‘iểm cho mảnh giấy kia thá»§ng ra má»™t lá»— là địch nhân bá» vÃa phải chuồn cho sá»›m. Mình còn chỠđể địch nhân tá» tưá»ng thá»±c hư thì há»ng bét đấy!
Ãoà n ChÃnh Thuần chá»™t dạ nghÄ© thầm:
- Trước nà y nà ng thông minh lanh lợi như thế, sao lúc nà y lại cố ý là m ngớ ngẩn?
Ông còn đang suy nghĩ, bổng thấy Mã phu nhân nhỠnhẹ nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Mình trúng phải thứ "Tháºp hương mê hồn tán" tháºt vô cùng. Dù mình còn có bản lãnh nghiêng trá»i cÅ©ng mất hết ná»™i trạng. Nếu mình còn có thể cách không Ä‘iểm huyệt được, thì thá» cố sức thá» và o mảnh ván cá»a kia, nếu thá»§ng được thì tuyệt lắm!
Ãoà n ChÃnh Thuần thất thanh há»i:
- Tôi trúng phải thứ "Tháºp hương mê hồn tán" cá»±c độc đó ư?
Mã phu nhân cưá»i đáp:
- Mình... mình có biết đâu? Tôi rót rượu cho mình, bá» thuốc kÃch độc đó rá»›t và o hồ rượu má»›i chết chứ!
Ãoà n ChÃnh Thuần gượng cưá»i nói:
- À ra thế đấy! Nếu như váºy thì không cần.
Bây giỠông má»›i hiểu rõ, biết mình bị Mã phu nhân ká»m mình lại phát cáu quát mắng cÅ©ng chẳng Ãch gì. Ông vá» phá»›t không có chuyện gì, cố giữ tâm thần cho bình tỉnh để ứng phó diện nguy hiểm nà y.
Ông lại nghĩ:
- Nà ng đối vá»›i mình vốn có má»™t mối tình hẳng cÅ©ng không có ý sát hại mình đâu. Ãây chắc là nà ng cho mình vá» nước nữa, ở lại đây vá»›i nà ng vÄ©nh viá»…n đó thôi, trở vá» Ãại Lý cÅ©ng phải đưa nà ng Ä‘i theo, kết đôi vợ chồng má»™t chÃnh ngôn thuáºn, thế thì nà ng si tình vá»›i mình, dù nà ng quá tệ cÅ©ng không phải vì nà ng có lòng Ä‘en tối.
Mã phu nhân lại há»i:
- Bây giỠmình có chịu cùng tôi kết nghĩa phu thê cho răng long đầu bạc không?
Ãoà n ChÃnh Thuần đáp:
- Mình tháºt tệ hại quá! Thôi, tôi chịu đầu hà ng vá»›i mình theo tôi vá» nước Ãại Lý. Tôi lấy mình và o hà ng trắc Trấn Nam Vương.
Tần Hồng Miên cùng Nguyá»…n Tinh Trúc nghe tức chết ngấm ngầm Ãòan ChÃnh Thuần.
- Con tiện nhân nà y ra tuồng gì đâu? Sao chà ng không cự, mà lại chịu nó.
Hai bà đang uất ức, bổng nghe Mã phu nhân nói:
- Ãoà n lang! Nãy tôi đã há»i mình liệu chừng nà o mình sau nà y, thì mình nói tại nước Ãại Lý nhiá»u Lam khÃ, khà háºu thấp nhiệt, tôi qua đó chỉ tổ sinh bịnh. Bây giá» bách mình má»›i chịu, chức bản tâm mình đối vá»›i tôi có tình nghÄ©a.
Tà i sản của nguoidoi123
11-08-2008, 10:05 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 36 : Dưới khóm Mẫu ÃÆ¡n đà nh bá» mạng
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Chết là qÅ©y sứ cÅ©ng phong lưu Ãoà n ChÃnh Thuần thở dà i nói:
- Tiểu Khang mình Æ¡i! Tôi nói để mình hay, tôi là Hoà ng Thái nước Ãại Lý ở ngôi Trấn Nam Vương lãnh quyá»n Bảo Quốc Ãại tướng quân, Hoà ng huynh tôi lại không có con trai. Sau khi ngưá»i trăm tuổi, tôi sẽ lên kế vị là m Hoà ng Ãế. Tôi ở lại Trung Nguyên thì chỉ là má»™t vÅ© phu, nhưng khi đã vá» nước Ãại Lý rồi thì không còn bừa bãi được nữa, có phải không mình?
Mã phu nhân nói:
- Phải rồi! Thế thì là m sao?
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Tôi đã đưa mình vá» Ãại Lý, quyết nhiên không canh cho được ước hẹn nữa. Ãịa vị tôi ở nước Ãại Lý, bất luáºn đối vá»›i ai cÅ©ng không thể nói lá»i rồi lại ăn lá»i được.
Mã phu nhân khẽ thở dà i nói:
- Tôi biết mình nói đúng lý lắm rồi. Vá» sau mình là m Hoà ng Thượng thể phong tôi là m Hoà ng Háºu nương nương được không?
Ãoà n ChÃnh Thuần ngần ngừ đáp:
- Tôi đã có vợ nguyên phối, chức Hoà ng Háºu không thể để cho bà được.
Mã phu nhân nói:
- À phải! Tôi là má»™t quả phụ là m Hoà ng Háºu nương nương thế là được. Như thế ngưá»i ta cưá»i chết phải không?
Phu nhân lại cầm lược từ từ chải đầu cưá»i nói:
- Ãoà n lang! Vừa rồi tôi nói câu chuyện gì cho mình nghe. Chắc mình hiểu ý tôi rồi chứ?
Ãoà n ChÃnh Thuần mồ hôi trán toát ra đầm đìa gắng gượng an tinh thần, nhưng ná»™i công cần cù mấy chục năm trá»i là lạ, bây giá» không biết thoát Ä‘i đâu mất hết, khác nà o ngưá»i ngoà i nước chá»›i vá»›i không biết bám vÃu và o đâu, dù chỉ là má»™t môn không có. Bổng nghe Mã phu nhân há»i:
- Ãoà n lang! Trong ngưá»i mình nóng phải không? Ãấm mồ hôi cho mình.
Nói xong nà ng rút trong túi ra má»™t cái khăn lụa trắng, lại lau Ãoà n ChÃnh Thuần, nhẹ nhà ng lau mồ hôi trán cho y rồi nói rất ngá»t.
- Ãoà n lang! Mình phải giữ thân cho cẩn tháºn má»›i được. Ngưá»i ta sau khi uống rượu, rất dá»… bị cảm gió. Nếu mình khó ở thì đâm lo!
Ãoà n ChÃnh Thuần ở trong nhà cÅ©ng như Tiêu Phong ở ngoà i cá»a sổ, nghe mụ nói câu nà y Ä‘á»u phát á»›n.
Ãoà n ChÃnh Thuần gượng cưá»i nói:
- Tối hôm đó, mình ra mồ hôi nhiá»u, tôi đã lau cho mình. Khăn tay đó tôi còn để trong ngưá»i tôi là m ká»· niệm.
Mã phu nhân nói bằng má»™t giá»ng mÆ¡ mà ng:
- Chuyện cÅ© mưá»i mấy năm trước đây mình còn nhắc lại là m gì. Mình thá» lấy khăn tay đó cho tôi coi nà o!
Ãoà n ChÃnh Thuần quả có Ä‘em chiếc khăn tay cÅ© bên mình. Ãiá»u nà y là m cho phụ nữ say mê là vì y biết cách chìu đà n bà bằng nhiá»u yếu tố rất tế nhị, khiến cho cô nà o đã cùng y vướng vÃu má»™t Ä‘oạn Ä‘á»i Ä‘á»u tin y thá»±c tâm vá»›i mình. Nếu việc lương duyên không được thá»a mãn vá»›i y, là do những biến cố bất thưá»ng chứ không phải là ngưá»i bạc bẽo.
Ãoà n ChÃnh Thuần toan thò tay móc khăn ra để Mã phu nhân nhìn lại mối tình mà xưa động tâm giải thoát đại nạn cho mình chăng trong tay đã tê dại. Thứ "Tháºp lý mê hồn hương" chất độc cÅ©ng gom gáp là m cho Ãoà n ChÃnh Thuần không thò tay lấy khăn ra được.
Mã phu nhân lại giục:
- Mình lấy cho coi đi! Chà ! Mình lại lừa dối tôi rồi!
Ãoà n ChÃnh Thuần nhăn nhó cưá»i nói:
- Ha ha! Say đến nỗi tay không cất nhắc được. Mình thò tay mà lấy.
Mã phu nhân nói:
- Tôi không mắc lừa mình đâu. Mình muốn tôi lại gần rồi đem "Nhất dương chỉ" ra điểm chết tôi.
Ãoà n ChÃnh Thuần tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Con ngưá»i nghiêng nước nghiêng thà nh, mỹ lệ tuyệt luân như mình, tôi có là má»™t tên hung đồ tá»™i ác ngáºp trá»i cÅ©ng không dám động đến chân lông mình.
Mã phu nhân cưá»i nói:
- Có tháºt thế không? Ãoà n lang Æ¡i! Tôi vẫn có chá»— không yên tâm phải lấy dây trói hai tay mình lại đã rồi sau... má»›i lấy dây tÆ¡ cá»™t trái tim mình được.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Mình cột trái tim tôi từ trước rồi không thì là m sao tôi cứ phải đã đến với mình?
Mã phu nhân cưá»i nói:
- Mình tháºt là ngưá»i tốt quá. Chả trách lúc nà o tôi cÅ©ng quyến luyến mình!
Mụ vừa nói vừa rút ở cái lót yên ngựa ra một khúc gân bò.
Ãoà n ChÃnh Thuần cả kinh lẩm bẩm: Té ra nà ng đã chuẩn bị từ trước cả, mình cứ lÆ¡ mÆ¡ chẳng biết gì hết. Ãoà n ChÃnh Thuần Æ¡i là Ãoà n ChÃnh Thuần! Nay ngươi có mất mạng nÆ¡i đây cÅ©ng đừng trách ai nữa!
Mã phu nhân nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Tôi hẵng trói tay mình trước và nói thay mình hay là tôi thương yêu mình không tả, mình có giáºn tôi.
Giả tỉ đối vá»›i ngưá»i khác thì Ãoà n ChÃnh Thuần thà là cÅ©ng quát mắng ầm lên cho hả giáºn chứ không chịu. Nhưng đây lại năn nỉ Ä‘em cả tình xưa nghÄ©a cÅ© ra để mong cảm động Mã phu nhân.
Ãoà n ChÃnh Thuần biết rõ Mã phu nhân có tÃnh hiểm độc nà ng là đà n bà song so vá»›i nam nhi tầm thưá»ng thì nà ng còn ghê hÆ¡n nhiá»u. Dù có chá»i mắng đến đâu cÅ©ng chẳng là m được cÆ¡n tức giáºn, mà van lÆ¡n cÅ©ng chẳng khiến cho nà ng hồi tâm nghÄ© lại, nà y chỉ còn cách kéo dà i thá»i gian, thá» xem may ra còn có cÆ¡ thoát hiểm được mà thôi. NghÄ© váºy y liá»n cưá»i nói:
- Má»—i khi tôi trông thấy đôi mắt say đắm cá»§a mình thì bá»—ng nhiên trá»i công tan thà nh mây khói. Mình lại đây cho tôi ngắm hoa nhà i trên đầu mình!
Mưá»i năm trước đây vì câu nói tình tứ nà y mà Ãoà n ChÃnh Thuần đã cùng Mã phu nhân gây nên má»™t mối tình khăng khÃt. Lúc nà y gợi lại chuyện xưa. Mã phu nhân lạng tấm thân má»m mại uyển chuyển trước mặt Ãoà n ChÃnh Thuần, vẻ phong tình kể sao cho xiết, bẽn lẽn lại cà ng duyên dáng vô cùng.
Mã phu nhân đưa tay ra vá»— nhè nhẹ và o mặt Ãoà n ChÃnh Thuần tiếng oanh thá» thẻ:
- Ãoà n lang Æ¡i hỡi Ãoà n lang!
Buổi đó tôi trao thân gởi pháºn mình và há»i mình:
- Nếu sau mình ăn ở hai lòng thì sao?
Ãoà n ChÃnh Thuần hoa cả mắt lên. Trên trán từng giá»t mồ hôi bằng hạt Ä‘áºu Ä‘ang nhá» xuống.
Mã phu nhân nói tiếp:
- Bạc tình lang Æ¡i! Mình đã thể thốt nặng lá»i rồi chá»›p nháy quên ngay ư?
Ãoà n ChÃnh Thuần nhăn nhó cưá»i đáp:
- Ngà y đó tôi biểu mình sẽ Ä‘em thịt tôi cho mình cắn ra từng miếng. Lá»i thá» thốt đó tôi tưởng chỉ là câu nói đùa những lúc đôi trai gái say mê trong cuá»™c truy hoan, thiếu gì những câu nói ngá»™ nghÄ©nh như tương tá»±. Nhưng bây giá» nghe lại không khá»i hãi hùng!
Mã phu nhân cưá»i rất duyên dáng nói:
- Tôi tháºt không thể không ngoạm thịt mình được. Ãoà n lang Æ¡i! Tôi muốn trói tay mình lại, mình có chịu không! Mình chịu thì tôi trói còn không chịu thì thôi. Trước nay tôi không há» trái ý mình bao giá», cách cốt sao cho mình đạng vui lòng.
Ãoà n ChÃnh Thuần biết rằng đã đến nước nà y, nà ng quyết không buông tha mình nữa rồi. Nếu mình không chịu để cho nà ng trói, tất nà ng có cách khác cà ng ghê gá»›m hÆ¡n.
NghÄ© váºy, y gượng cưá»i nói:
- Mình muốn trói thì trói đi. Dưới khóm mẫu đơn đà nh bỠmạng chết thà nh qủy sứ cũng phong lưu. Tôi được chết vỠtay mình cũng là một sự khoái lạc hiếm có rồi.
Tiêu Phong đứng bên ngoà i cá»a sổ nghe câu nà y rất bá»™i phục Ãoà n ChÃnh Thuần là con ngưá»i gan dạ ghê gá»›m. Ãang lúc nguy ngáºp như váºy mà y vẫn cưá»i nói ung dung.
Bổng thấy Mã phu nhân bắt quặt hai tay Ãoà n ChÃnh Thuần ra sau lưng dùng chão gân bò trói lại đến bảy tám vòng xiết tháºt chặt. Ãừng nói Ãoà n ChÃnh Thuần lúc nà y đã mất hết võ công, mà ngay khi ná»™i lá»±c còn nguyên, cÅ©ng không thể nà o cá»±a thoát được.
Mã phu nhân lại cưá»i rất tươi nói:
- Tôi còn giáºn cặp gìo cá»§a mình nữa, há»… bước ra Ä‘i là mất hút.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Năm trước tôi cùng mình há»™i ngá»™ được là nhá» cặp gìo đó mang đến. Váºy thì cặp gìo nà y tuy tá»™i rất lá»›n nhưng công lao nó cÅ©ng không phải nhá».
Mã phu nhân nói:
- ÃÆ°á»£c lắm! Ãể tôi cá»™t chúng lại:
Nói xong lại lấy má»™t chão gân bò khác cá»™t chặt hai chân Ãoà n ChÃnh Thuần.
Mã phu nhân lại lấy má»™t lưỡi dao nhá», từ từ rạch vai áo cá»§a Ãoà n ChÃnh Thuần để lá»™ da thịt cánh tay trắng nõn.
Ãoà n ChÃnh Thuần tuy đã hÆ¡n bốn mươi tuổi, nhưng trên thân vương trong Hoà ng cung, thức ăn chốn ở cá»±c kỳ sung sướng được vinh hoa phú qúi suốt Ä‘á»i nên bả vai và cánh tay da mịn mà ng.
Mã phu nhân đưa tay ra khẽ vỗ và o vai y rồi ghé cái miệng hôn má y chùn chụt, hôn từ đầu dần dần xuống đến bã vai.
Ãá»™t nhiên Ãoà n ChÃnh Thuần kêu rú lên má»™t tiếng:
- á»i chao!
Tiếng rú kinh hồn như xé tan bầu không khà tịch mịch đêm khuya.
Mã phu nhân ngẩng đầu lên, miệng đầy máu tươi. Mụ đã cắt má»™t miếng thịt bả vai Ãoà n ChÃnh Thuần đứt hẳn ra. Máu tươi tuôn thương chảy ra như suối.
Mã phu nhân nhổ miếng thịt xuống đất, vẫn nói bằng giá»ng rất quyến rÅ©.
- Ãoà n lang Æ¡i! Ãây là chÃnh miệng mình nói ra. Mình đã nói vá»›i tôi nếu thay lòng đổi dạ thì chịu để cho tôi ngoạm từng miếng thịt.
Ãoà n ChÃnh Thần cưá»i ha hả nói:
- Ãúng rồi! Tiểu Khang mình Æ¡i! Tôi đã nói thế nà o là đúng thế ấy. Có lúc tôi đã nghÄ© sau không biết mình chết cách nà o cho lý thú? Nằm trên giưá»ng bệnh mà chết thì là việc quá tầm thưá»ng so chiến trưá»ng tranh đấu để bảo vệ đất nước mà chết tuy là đáng khen nhưng đó chẳng qua má»›i được tiếng anh dÅ©ng cho được phong lưu. Cái chết đó tuy cao đẹp nhưng vẫn còn khiếm tốn được thá»a chà bình sinh cá»§a Ãoà n ChÃnh Thuần nà y. Tiểu Khang mình Æ¡i! Bữa nay mình nghÄ© ra được má»™t cách tuyệt hay là Ãoà n ChÃnh Thuần chết dưới cái miệng anh đà o cá»§a má»™t báºc mỹ nhân đẹp nhất trần gian rằng Ä‘á»u như hạt trân châu, tháºt là xứng vá»›i tâm nguyện cá»§a tôi.
Tần Hồng Miên cùng Nguyá»…n Tinh Trúc nghe tá»›i đây Ä‘á»u hồn vÃa bay mây, biết rằng tÃnh mạng Ãoà n lang sẽ chết trong khoảnh khắc. Hai ngưá»i lại thấy Tiêu Phong có đứng dưới cá»a sổ dòm ngó động tÄ©nh, vẫn không ra tay cứu viện thì rá»§a ngầm ông chẳng tiết lá»i, vì nếu ông không bấm huyệt thì hai bà đã chạy và o cấp cứu.
Tiêu Phong chưa biết ý định cá»§a Mã phu nhân ra sao. Không hiểu mụ thá»±c tình giết Ãoà n ChÃnh Thuần hay chỉ hăm dá»a cho y nếm mùi tá»™i lá»—i vá» thói Ä‘a tình, rồi buông tha y, đặng bắt y từ đây sắp tá»›i phải vÄ©nh viá»…n dốc dạ trung thà nh dưới bóng quần hồng. giả tá»· mà hà nh vi cá»§a mụ chỉ quanh quẩn ở trong vấn đỠtình tứ, ngoà i ra không có gì khác, mà mình hấp tấp nhảy và o phòng cứu y, thì sá»± cứu viện nà y chẳng những vô ý thức mà còn lỡ mất cÆ¡ há»™i do thám chân tướng y.
Tiêu Phong nghÄ© váºy nên vẫn trầm mặc theo dõi cuá»™c diá»…n biến.
Bổng thấy Mã phu nhân cưá»i nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Tôi định cắn mình từ từ cho đến chết, cắn hà ng ngà n hằng vạn miếng má»›i hả giáºn. Song lại sợ bá»™ hạ cá»§a mình đến cứu. Váºy tôi cắm sẵn mÅ©i dao và o chổ trái tim mình, chỉ đâm sâu chừng ná»a mÅ©i để đó. Nếu cắn mình chưa chưa chết đã có ngưá»i đến cứu, thì tôi đâm mạnh chuôi dao má»™t chút, mình sẽ chết ngay và khá»i phải chịu Ä‘au đớn.
Mã phu nhân vừa nói vừa rút lưỡi dao trá»§y thá»§ ra sáng loáng, rạch trước ngá»±c Ãoà n ChÃnh Thuần, cầm lưỡi dao trá»§y thá»§ mÅ©i nhá»n cắm đúng chá»— trái tim, rồi bà n tay nhá» nhắn khẽ đâm má»™t cái. MÅ©i dao trá»§y thá»§ cắm và o trước ngá»±c Ãoà n ChÃnh Thuần và dÄ© nhiên mụ phu nhân đâm rất nông mà thôi.
Lúc Mã phu nhân cầm dao trá»§y thá»§ đâm và o ngá»±c Ãoà n ChÃnh Thuần, Tiêu Phong nhìn tay mụ không chá»›p mắt. giả tá»· ông thấy mụ ra sức mạnh có nguy hại đến tÃnh mạng Ãoà n ChÃnh Thuần thì láºp tức sẽ phóng chưởng đánh và o báºt văng mụ ra. Nhưng thấy mụ cắm mÅ©i dao và o, nên ông để mặc kệ.
Bổng nghe Ãoà n ChÃnh Thuần cưá»i nói:
- Tiểu Khang mình Æ¡i! Sau khi mình cắn chết tôi rồi, tôi không lìa khá»i bên mình đâu!
Mã phu nhân há»i:
- Sao thế?
Ãoà n ChÃnh Thuần đáp:
- Vì hễ khi vợ giết chồng thì linh hồn không tiêu tan mà quẩn bên mình vợ để giỠkhông cho gã trai thứ hai nà o bén theo được.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói câu nà y là cốt để hăm dá»a mụ, mụ nao núng trong lòng mà không dám ra tay độc ác nữa chăng.
Không dè Mã phu nhân nghe xong tái mặt, bất giác ngoái nhìn phÃa sau.
Ãoà n ChÃnh Thuần há»i:
- Thằng chó chết đứng sau mình đó là ai?
Mã phu nhân cả kinh đáp:
- Có ai đâu? Mình chỉ nói nhăng.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Hừ! Gã trai nà y Ä‘ang toét cái miệng khả ố ra mà và đang sá» tay lên cổ, dưá»ng như cổ hắn bị Ä‘au lắm. Thằng cha nà y Ngưá»i nó cao nghệu mắt nó sa lệ!
Mã phu nhân vội xoay lại, mà nà o có thấy ai đâu? Mụ rung lên.
- Mình lừa tôi! Mình dối tôi!...
Ban đầu Ãoà n ChÃnh Thuần tưởng thuáºn miệng nói câu ra chÆ¡i. Y thấy Mã phu nhân hoảng hốt lạ thưá»ng thì trong lòng cá»§a Y Ä‘oán rằng Mã Ãại Nguyên bị sát hại không chừng có Ä‘iá»u nghe bên trong. Y biết Mã Ãại Nguyên chết vì đòn "Tá»a hầu cầm nã" liá»n cố ý nói ra gã đà n ông đứng sau lưng mụ dưá»ng như Ä‘au cổ há»ng lắm và chảy nước mắt ra, quả nhiên Mã phu nhân hoảng hốt vô cùng.
Ãoà n ChÃnh Thuần đã Ä‘oán ra được mấy phần vá» vụ Mã Ãại Nguyên bị giết thì nghÄ© thầm: Bữa nay mình muốn thoát khá»i tai nạn phải dùng những yếu tố trong vụ nà y là m phương châm.
Ãoà n ChÃnh Thuần nghÄ© váºy là m bá»™ ngạc nhiên nói:
- Ô hay! Lạ quá! Thằng cha đó chá»›p mắt đã chạy đâu mất rồi, không thấy đứng đó nữa. Hắn là ai váºy? Hắn là ai váºy?
Mã phu nhân tuy trong lòng kinh hãi nhưng chỉ trong giây lát đã trấn tỉnh lại ngay, mụ nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Bữa nay đã đến nước nà y, chắc mình cÅ©ng biết rằng không ứng nghiệm thá» không xong. Ãôi ta đã cùng nhau vui thú má»™t hồi, âu là tôi kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i cho mình má»™t cách mau lẹ khoan khoái!
Nói xong mụ tiến sát lại thêm một bước đưa tay ra toan nắm lấy đuôi dao trủy thủ đâm mạnh và o.
Ãoà n ChÃnh Thuần biết tÃnh mạng mình tá»±a hồ ngà n cân treo đầu sợi tóc, dù có muốn kéo dà i thá»i gian thêm chút nữa cÅ©ng không được nà o. Y liá»n trợn trừng hai mắt nhìn vá» phÃa sau Mã phu nhân la hoảng:
- Mã Ãại Nguyên! Ãại Nguyên mau bóp chết nó Ä‘i!
Mã phu nhân thấy vẻ mặt Ãoà n ChÃnh Thuần hốt hoảng lạ thưá»ng mụ đã giáºt mình, lại thấy y gá»i "Mã Ãại Nguyên" bất giác quay đầu nhìn lại.
Ãoà n ChÃnh Thuần chụp lấy cÆ¡ há»™i chá»›p nhoáng nà y, cúi đầu xuống đâm đúng xương quai hà m Mã phu nhân hất mạnh lên.
Bỗng đánh "huỵch" một tiếng, Mã phu nhân ngã lăn ra chết giấc.
Nguyên Ãoà n ChÃnh Thuần đã mất hết ná»™i lá»±c, nên y hất đầu lên được mãnh liệt. Mã phu nhân chỉ ngất Ä‘i má»™t chút rồi hồi tỉnh lại được ngay. Mụ vá»™i và ng đứng váºy gĩư lấy xương quai hà m nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Mình tháºt dã man quá, hất hà m là m cho ta Ä‘au chết Ä‘i được. Mình kiếm chuyện dá»a tôi, nhưng tôi không tha mình đâu.
Ãoà n ChÃnh Thuần gom góp khà lá»±c hà ng mấy giá» chỉ được dồn cả và o để xô Mã phu nhân má»™t cái xong ná»™i lá»±c y lại hết nghÄ© rằng đã đến lúc sức cùng lá»±c kiệt, không còn cách nà o thắng nữa, liá»n buông tiếng thở dà i, ngấm ngầm than rằng:
- Mạng ta đến đây là hết, thôi còn nói gì nữa!
Không biết Ãoà n ChÃnh Thuần nghÄ© sao lại nói:
- Tiểu Khang mình Æ¡i! Mình định giết tôi tháºt ư? Rồi Cái Bang sẽ truy vấn mình vá» tá»™i mưu sát thân phu, còn ai đến nữa?
Mã phu nhân cưá»i hì hì nói:
- Ai biểu tôi mưu sát thân phu? Sau khi tôi giết mình tôi chạy cao bay, còn lần chần ở đây là m gì nữa?
Mụ thở dà i nói tiếp:
- Ãoà n lang Æ¡i! Tháºt tình tôi thương mình, nhá»› mình nhiá»u, vì tôi không gĩư được mình, nên cần phải giết Ä‘i. Lòng dạ cá»§a tôi đó, ngoà i cách nà y không còn cách nà o nữa.
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- À! Phải! rồi hôm ấy mình cố ý đánh lừa cô bé khi trong tay Tiêu Phong giết tôi thì ra cũng vì chuyện nà y.
Mã phu nhân nói:
- Ãúng thế! Thằng cha Tiêu phong chẳng là m nên trò gì, có cái việc giết mình, gã cÅ©ng không là m xong.
Tiêu Phong nghĩ thầm:
A Châu giả là m Bạch Thế KÃnh trang cá»§a nà ng thần diệu vô song đến mình cÅ©ng không nhịn, nà y Ãt khi cùng ngồi vá»›i Bạch Thế KÃnh mà sao lại khám phá ra được má»›i kỳ?
Bỗng thấy Mã phu nhân nói:
- Ãoà n lang Æ¡i! Tôi lại cắn mình miếng nữa nhé?
Ãoà n ChÃnh Thuần nói:
- Mình cắn Ä‘i! Tôi chỉ mong váºy thôi!
Tiêu Phong nghĩ bụng:
- Mình không thể chần chỠđược nữa liá»n thò tay và o. Bức vách đất phÃa sau Ãoà n ChÃnh Thuần chẳng có gì kiên cố cho lắm, ông ngầm váºn ná»™i kình và o cánh tay dùi thá»§ng qua, không má»™t tiếng động, đặt bà n tay lên lưng Ãoà n ChÃnh Thuần.
Giữa lúc ấy, Mã phu nhân ngoạm má»™t miếng thịt nữa trên bả vai Ãoà n ChÃnh Thuần.
Ãoà n ChÃnh Thuần lại kêu rú lên má»™t tiếng tháºt to, ngưá»i run lên lẩy bẩy. Nhưng thốt nhiên y thấy chân tay được tá»± do.
Nguyên dây chão gân bò trói tay Ãoà n ChÃnh Thuần đã bị Tiêu Phong dùng mấy ngón cấu đứt, đồng thá»i ông váºn má»™t luồng kình lá»±c thâm háºu và o kinh mạch y.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû