 |
|

23-09-2008, 07:48 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Ba Mươi Mốt
Lưu Yến Ngá»c và o chùa lánh nạn,
Cố Phu nhơn tra khảo gia nhơn.
Cố Hoằng Nghiệp khuyên giải:
- Tuy cháu có bị giặc bắt, song thế nà o Quốc trượng cÅ©ng láºp kế cứu vá», cần gì phải thảm sầu ngà y đêm như váºy?
Sau một hồi trò chuyện qua loa, Cố Hoằng Nghiệp nói:
- Cứ theo lá»i trong thư cá»§a Quốc trượng, việc hôn nhÆ¡n cá»§a hai trẻ đã xong, váºy hãy chá»n ngà y là nh là m lá»… cưới cho rồi.
Cố Phu nhÆ¡n Ä‘ang rầu rÄ©, nghe váºy có ý giáºn, gằn giá»ng nói:
- Nhà tôi Ä‘ang bối rối như vầy, lòng dạ đâu mà vui việc hôn nhÆ¡n, hiá»n đệ quả có lòng tá» tế vá»›i há» Thôi quá mà không nghÄ© gì đến tôi cả.
Nói dứt lá»i, Cố Phu nhÆ¡n giáºm chân vá»— chiếu la lá»›n:
- Bá»™ các ngưá»i định giết tôi phải không?
Thái độ cá»§a Cố Phu nhÆ¡n là m Cố Hoằng Nghiệp sượng sùng, hạ giá»ng năn nỉ:
- Nếu hiá»n tỉ chẳng bằng lòng thì thôi, có việc chi đâu mà sanh ra giáºn dữ.
Dứt lá»i vá»™i cáo từ lui ra, cắp dù Ä‘i vá» nhà má»™t nước.
Sau đó độ năm sáu ngà y, Cố Phu nhÆ¡n mạnh giá»i lại như thưá»ng. Bá»—ng có mẹ Thôi Phà n Phụng đến thăm.
Khi chá»§ khách chà o há»i, trà nước xong, chuyện vãn thăm há»i hồi lâu, mẹ Thôi Phà n Phụng nói:
- Äá»™ và i hôm nữa, hai vợ chồng trưởng tá» tôi phải Ä‘em nhau đến kinh, còn thứ tá» tôi nó cÅ©ng muốn theo đến kinh để lo quyên giáng dá»± kỳ ứng thà sang năm khiến tôi đây phải chịu má»™t mình hiu quạnh, nếu cưới được tiểu thÆ¡ sá»›m thì hay biết chừng nà o.
Cố Phu nhơn nói:
- Hôm trước, hiá»n đệ đã có đến nói việc ấy vá»›i tôi, nhưng vì lúc đó tôi vô cùng bối rối không thể nà o yên tâm lo liệu được. Váºy hôm nay tôi đã rảnh trÃ, nếu muốn tÃnh thì tÃnh Ä‘i cÅ©ng tiện.
Mẹ Thôi Phà n Phụng nghe nói, mừng rỡ vô cùng. Còn Lưu Yến Ngá»c lắng nghe được việc ấy, nà ng bá»§n rá»§n tay chân, sảng lạc tâm thần, vá»™i và ng Ä‘i tìm Giang Tam Tẩu thuáºt lại việc ấy cho bà nghe và nói:
- Mụ hãy mau mau láºp kế cứu tôi, kẻo phải quyên sinh bây giá».
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thơ hãy an tâm, thế nà o tôi cũng có kế cứu tiểu thơ, không sao đâu mà sợ.
Lưu Yến Ngá»c nghe váºy cÅ©ng an tâm phần nà o. Lúc ấy mẹ Thôi Phà n Phụng ở nhà ngoà i đà m đạo má»™t hồi rồi từ giã Cố Phu nhÆ¡n ra vá».
Qua ngà y thứ ba đã thấy Cố Hoằng Nghiệp đến nói với Cố Phu nhơn:
- Há» Thôi định đến ngà y mưá»i tám tháng tư nà y nạp sÃnh lá»… rồi đến ngà y hai mươi lăm cÅ©ng trong tháng tư nà y xin là m lá»… cưới.
Cố Phu nhÆ¡n nháºn lá»i, Cố Hoằng Nghiệp từ giã lui vá», Lưu Yến Ngá»c vá»™i vã chạy nói cho Giang Tam Tẩu hay và há»i:
- Chỉ còn năm ngà y nữa, ngưá»i ta đã nạp đồ sÃnh lá»…, chẳng hay mụ tÃnh lẽ nà o?
Giang Tam Tẩu đáp:
- Tiểu thơ hãy bình tĩnh tôi mới có thể nghĩ ra kế được chớ? Nếu tiểu thơ rộn lên như thế thì tôi rối ruột, là m sao nghĩ cho ra.
Lưu Yến Ngá»c thở dà i nói:
- Thôi, tôi biết rồi! Mụ dùng cái kế “Hoãn binh†đấy chứ gì? Thà để cho tôi liá»u mình má»™t thác cho xong, lại phải tìm cách giữ tôi lại là m chi cho ô nhục danh tiết.
Giang Tam Tẩu nghe nà ng nói quyết như váºy, sợ nà ng tá»± váºn nên vá»™i nói:
- Tôi đã liệu một kế rất hay, nhưng chẳng biết tiểu thơ chịu đựng được nỗi khổ cực ấy hay không?
Lưu Yến Ngá»c há»i phăng:
- Kế ấy thế nà o mụ cứ nói thẳng ra xem sao!
Giang Tam Tẩu cháºm rãi nói:
- Tôi có đứa em gái năm nay mưá»i bảy tuổi gả cho há» Trương, chẳng dè vá» chằng bao lâu thì há» Trương qua Ä‘á»i. Em tôi nghÄ© vì thân pháºn bá»t bèo mong manh nên thà phát qui y tại chùa Vạn Duyên, lấy pháp danh là Phạm Như. Vị sư tại chùa ấy tên là Vạn Linh, năm nay đã ngoà i bốn mươi tuổi. Từ đây đến đó độ chừng trên mưá»i dặm đưá»ng, nên tôi muốn cùng tiểu thÆ¡ đến nương náu tại đó, chẳng hay tiểu thÆ¡ nghÄ© sao?
Lưu Yến Ngá»c lắc đầu:
- Kế ấy không tiện đâu, vì chùa chiá»n miếu võ là nÆ¡i thưá»ng có thiên hạ tá»›i lui, ta không phải là kẻ tu hà nh mà đến đó, thế nà o thiên hạ cÅ©ng sanh nghi, hỠđồn lên phu nhÆ¡n hay đặng thì nguy hiểm lắm.
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thÆ¡ không rõ đấy chứ, tháºt ra chùa Vạn Duyên tuy là chốn Pháºt đà i, song xưa nay bá»n tu mi Ãt khi lai vãng, còn phái phụ nữ đến lá»… bái cÅ©ng Ãt oi. HÆ¡n nữa, chùa ấy rá»™ng rãi, phòng the cÅ©ng nhiá»u. Tiểu thÆ¡ nên nghÄ© lại, nếu bằng lòng, tôi xin bảo há»™ tiểu thÆ¡ Ä‘i.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Tôi quyết giữ tròn danh tiết, dù chông gai khổ cá»±c đến đâu cÅ©ng chẳng sá»n lòng.
Giang Tam Tẩu nói:
- Nếu váºy tiểu thÆ¡ hãy kÃp cùng tôi ra Ä‘i, tôi chắc khi tiểu thÆ¡ Ä‘i rồi, phu nhÆ¡n sợ mang tiếng không dám tiết lá»™ ra đâu.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Mụ nói cũng có lý lắm.
Dứt lá»i, Lưu Yến Ngá»c ká» miệng và o tai Giang Tam Tẩu nói nhá» má»™t hồi và dặn:
- Theo ý tôi thì tôi muốn mụ hãy lên trước chùa Vạn Duyên đển yến kiến cùng sư Vạn Linh trình bà y má»i việc, nếu ông ta có lòng thương dung nạp, chừng ấy tôi má»›i an lòng ra Ä‘i.
Giang Tam Tẩu nói:
- Sư ông ấy vốn ngưá»i tham cá»§a, nếu ngưá»i nghe chúng ta Ä‘i lánh lạnh có Ä‘em theo tiá»n bạc nhiá»u thì thế nà o cÅ©ng vui lòng cho ở, nếu tiểu thÆ¡ muốn há»i trước thì để tôi sai con tôi nó đến đó xem thế nà o.
Dứt lá»i, Giang Tam Tẩu vá»™i vã Ä‘i xuống lầu nói rõ việc ấy cho Giang Tam Hỉ nghe và bảo:
- Nay Lưu Tiểu thÆ¡ đã quyết trốn lên chùa Vạn Duyên nương náu để chỠđợi Hoà ng Phá»§ Công tá», váºy con hãy lên đó yết kiến cùng sư Vạn Linh nói rõ ý định, nếu ngưá»i có bằng lòng thì hứa sẽ cúng cho chùa má»™t số tiá»n to.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Tiểu thÆ¡ đã có lòng trinh tiết như váºy, tất nhiên sẽ có hoà ng thiên giúp đỡ, song con thừa hiểu lão sư Vạn Linh là má»™t kẻ tham lam, nếu sau nà y tiểu thÆ¡ không đủ tiá»n bạc để nhét và o túi tham cá»§a ông a, chắc là bị bạc đãi đấy. Theo ý con thì đừng nên đến đó là hÆ¡n.
Giang Tam Tẩu nói:
- Ta đã khuyên tiểu thÆ¡ nhiá»u rồi, nhưng tiểu thÆ¡ đã quyết má»™t lòng thá»§ tiết, sống thác chẳng sá»n, váºy con cứ việc Ä‘i Ä‘i.
Giang Tấn Hỉ chấp tay vâng lịnh và nói:
- Thôi để sáng mai con sẽ lên đó xem sao.
Tuy nói váºy, nhưng công việc rà ng buá»™c, Giang Tấn Hỉ không Ä‘i ngay được, thấm thoát đã đến ngà y mưá»i tám tháng tư, Cố Hoằng Nghiệp sai cháu là Cố Bản NhÆ¡n Ä‘em đồ sÃnh lá»… qua nạp.
Cố Phu nhÆ¡n nháºn lá»… rồi cho gá»i hết cả tôi tá»› trong nhà ra thưởng. Hôm sau, Cố Phu nhÆ¡n lấy những váºt hồi môn cá»§a Mạnh Lệ Quân khi trước là m đồ tư trang cho Lưu Yến Ngá»c, khiến Lưu Yến Ngá»c bấn lên, nà ng hối thúc Giang Tam Tẩu, bà ta phải bảo con lên chùa há»i thăm gấp.
Giang Tấn Hỉ vâng lá»i mẹ Ä‘i ngay lên chùa Vạn Duyên trong ngà y hôm ấy. Äại sư Vạn Linh trông thấy vá»™i há»i:
- Ngươi đến đây có việc chi trong ra vẻ hấp tấp lắm váºy?
Giang Tấn Hỉ đáp:
- Tôi muốn đến đây tìm dì tôi có việc cần.
Nói rồi Tấn Hỉ đi thẳng và o chùa, vừa gặp Phạm Như, Tấn Hỉ nói:
- Cháu có việc vô cùng cẩn máºt muốn tá» vá»›i dì.
Phạm Như há»i:
- Việc gì, cháu cứ nói thẳng ra đi.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Nguyên vì trước kia Cố Phu nhÆ¡n tôi đã hứa gả Lưu Tiểu thÆ¡ cho Hoà ng Phá»§ Công tá» rồi, nay lại ép gả cho há» Thôi nên tiểu thÆ¡ quyết tâm thá»§ tiết không chịu cải giá, đã ba phen nà ng toan liá»u mình tá»± tá», nhưng thân mẫu tôi cản ngăn, lấy lá»i khuyên giải, hứa cùng nà ng lên chùa nà y xin nháºn việc khâu vá trong chùa náu nương đặng thá»§ tiết chỠđợi Hoà ng Phá»§ Công tá», nếu đại sư chùa nà y nháºn lá»i thì Lưu Tiểu thÆ¡ sẽ háºu tạ.
Phạm Như nghe qua lắc đầu than:
- Chùa nà y rất Ãt ngưá»i đến lá»… bái, còn Äại sư Vạn Linh lại là ngưá»i tham cá»§a cải, nếu tiểu thÆ¡ không đủ tiá»n bạc để là m thá»a mãn túi tham cá»§a lão tăng nà y thì không thể nà o ở yên được. Váºy ta khuyên nên đến chốn khác thì hÆ¡n, đừng và o nÆ¡i địa ngục nà y mà mang hại.
Giang Tấn Hỉ nói:
- ChÃnh tôi cÅ©ng thừa hiểu Äại sư Vạn Linh, ngưá»i tham cá»§a nên đã mấy phen tôi trình bà y lợi hại cùng thân mẫu tôi và tiểu thÆ¡, nhưng ngặt vì không tìm được chốn nà o để nương thân, hÆ¡n nữa tiểu thÆ¡ đã quyết má»™t lòng thá»§ tiết, dù phải cá»±c khổ thế nà o cÅ©ng cam chịu chứ không há» hối háºn. Váºy dì hãy là m Æ¡n đến nói vá»›i đại sư có rá»™ng lòng dung nạp cho chăng.
Phạm Như nói:
- Äã có lợi tất nhiên đại sư nháºn ngay, chắc chắn không có gì trở ngại đâu. Thôi, cháu hãy ngồi đây để dì lên má»i đại sư xuống cÅ©ng được.
Dứt lá»i, Phạm Như chạy Ä‘i má»i đại sư đến, Giang Tấn Hỉ đứng dáºy thi lá»… rồi tá» sá»± tình cho đại sư nghe.
Vạn Linh nói:
- Lưu Tiểu thÆ¡ có lòng trinh tiết như váºy tháºt đáng phục. Hiện nay trong chùa nà y còn hai căn phòng trống, ngặt vì giưá»ng trần không có chiếu, lại thêm chốn chùa chiá»n khổ hạnh, chỉ hẩm hút muối dưa qua ngà y, nếu tiểu thÆ¡ muốn đến đây, cần nhứt phải mang tiá»n gạo theo cho tháºt nhiá»u má»›i có thể sống được.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Tâm tánh cá»§a tiểu thÆ¡ tôi hiá»n là nh, vóc ngưá»i lại bé nhá», chắc sá»± ăn uống cÅ©ng không tốn kém là bao; còn nói vá» việc nữ công, ngưá»i rất thông thạo, có thể giúp đỡ cho nhà chùa lắm.
Phạm Như xen và o nói:
- Chẳng hay lúc nà o tiểu thơ đến đây, cần phải hẹn trước mới xong.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Và o đêm nay, lối canh ba tiểu thÆ¡ sẽ đến, váºy xin vui lòng mở cá»a cho ngưá»i và o.
Äại sư Vạn Linh nói:
- Dầu đến canh nà o cũng được, chúng tôi sẵn lòng thức chỠđợi tiếp rước tiểu thơ.
Giang Tấn Hỉ thấy Vạn Linh có lòng sốt sắng nên mừng rỡ vô cùng, vá»™i và ng từ tạ ra vá».
Vạn Linh láºp tức bảo Phạm Như Ä‘i quét dá»n hai căn phòng dư để cho Lưu Yến Ngá»c đến ở.
VỠđến nhà Giang Tấn Hỉ thuáºt rõ má»i việc cho Giang Tam Tẩu nghe. Giang Tam Tẩu vá»™i đến phòng thông báo cho Lưu Yến Ngá»c biết và bảo:
- Tiểu thơ hãy lo sắp đặt đồ tư trang đặng khởi hà ng gấp trong đêm nay.
Lưu Yến Ngá»c không có tiá»n bạc riêng tư chi cả, nà ng chỉ được chút Ãt tiá»n do Cố Phu nhÆ¡n cho để mua kim chỉ, nà ng tằng tiện dư lại và i lượng bạc, còn các đồ tư trang trị giá năm sáu trăm lượng mà thôi.
Chiá»u hôm ấy, Lưu Yến Ngá»c gá»i con Phi Diên đến bảo:
- Äêm nay ta cho mi Ä‘i ngá»§ trước, vì ta cảm thấy trong ngưá»i ta mệt má»i, ta cÅ©ng sẽ Ä‘i nghỉ bây giá».
Phi Diên nghe bảo mừng rỡ, vá»™i và o phòng riêng đóng cá»a an giấc.
Lúc ấy Lưu Yến Ngá»c chong đèn ngồi má»™t mình suy nghÄ©:
“Ta ra Ä‘i đây không biết đến bao giá» má»›i được gặp mặt phu nhÆ¡n. Váºy trước khi Ä‘i ta nên và o tìm cách khéo léo giã từ ngưá»i má»›i phải đạoâ€.
NghÄ© rồi, Lưu Yến Ngá»c bảo Giang Tam Tẩu cầm đèn đưa mình đến phòng Cố Phu nhÆ¡n. Äến nÆ¡i, nà ng trông thấy Cố Phu nhÆ¡n Ä‘ang ngồi uống sâm trà . Cố Phu nhÆ¡n vừa thấy Yến Ngá»c vá»™i sá»›t cho nà ng ná»a chén, bảo:
- Con hãy ngồi xuống đây uống chút sâm trà cho ấm bụng.
Yến Ngá»c ngồi ghé má»™t bên Cố Phu nhÆ¡n, nốc cạn chén sâm, chuyện vãn thân máºt má»™t hồi rồi cáo từ trở lên lầu.
Nà ng cùng Giang Tam Tẩu lấy đồ che khuất ngá»n đèn ngồi chá» cho đến canh hai má»›i mang hà nh lý dắt nhau ra Ä‘i.
Xuống khá»i lầu đã gặp Giang Tấn Hỉ đứng chá», hai ngưá»i trao hai gói đồ cho Giang Tấn Hỉ mang rồi lấy xâu chìa khóa Ä‘i mở hết sáu từng cá»a, cả ba lặng lẽ thoát ra ngoà i.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Äể tôi Ä‘i dắt con ngá»±a cho thân mẫu và tiểu thÆ¡ Ä‘i cho mau.
Lưu Yến Ngá»c gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c, thế thì hay lắm, nhưng cần phải cẩn tháºn kẻo tên mã phu hay được thì nguy đấy.
Giang Tấn Hỉ vâng lá»i chạy Ä‘i ngay, chỉ má»™t khắc sau hắn dắt con ngá»±a đến, có thắng đủ yên cương, Giang Tam Tẩu đỡ Lưu Yến Ngá»c lên ngồi trước, còn bà ngồi sau, rồi buông cương cho ngá»±a chạy thong thả. Giang Tấn Hỉ mang gói đồ chạy bá»™ dẫn đưá»ng, nhắm Vạn Duyên thẳng tiến.
Äến nÆ¡i Giang Tấn Hỉ ká»m ngá»±a cho hai ngưá»i xuống rồi bước thẳng và o chùa gõ cá»a khẽ gá»i. Bấy giá» trong chùa vẫn còn thức chỠđợ. Các sư vá»™i ra mở cá»a và rước và o cho ở má»™t gian phòng trống ở nhà sau. Phòng nà y tuy rá»™ng rãi, nhưng chỉ có má»™t cái giưá»ng không chiếu lÃp gì cả. Giang Tam Tẩu thấy váºy, nói:
- Ôi khổ tháºt! Tháºm chà má»™t chiếc chiếu cÅ©ng không có, biết là m sao nằm cho được?
Lưu Yến Ngá»c thản nhiên đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi, để đến sáng mai ta sẽ mua.
Phạm Như nói:
- Trong phòng tôi còn hai chiếc chiếu cũ, để tôi mang và o đây dùng tạm.
Nói rồi vá»™i chạy Ä‘i lấy chiếu, còn Giang Tấn Hỉ mang gói đồ và o để trên giưá»ng và nói:
- Bây giá» tôi phải vá» ngay má»›i được, nếu ở nhà có xảy việc gì quan hệ, tôi phải đến láºp tức báo tin.
Nói rồi từ giã lui ra, tung mình lên ngựa ra roi phi nước đại.
Lưu Yến Ngá»c cúi đầu vái chà o các sư rồi lấy ra hai chục lượng bạc trao ra và nói:
- Tôi đến nương náu tại đây chắc là phiá»n lụy đến quà sư nhiá»u lắm. Váºy hai chục lượng bạc nà y xin biếu quà vị để tá» tấm lòng thà nh, còn và i lượng đây xin nhá» quà sư sắm cho những đồ váºt dụng cần thiết.
Các sư thấy bạc tiá»n nhiá»u, ai nấy Ä‘á»u há»›n hở tiếp lấy và tá» lá»i cảm Æ¡n. Lưu Yến Ngá»c lại trao cho Äại sư Vạn Linh má»™t gói bạc nữa và lá»… phép thưa:
- Tôi xin biếu riêng cho đại sư mưá»i lượng bạc nà y để là m tiá»n lương thá»±c cho hai tôi ở đây. Còn như trong chùa có cần đến việc nữ công, chúng tôi nguyện hết lòng giúp đỡ.
Äại sư Vạn Linh dung nạp Lưu Yến Ngá»c, Ä‘oán chắc sẽ được bạc và ng nhiá»u lắm, nhưng bây giá» lại thấy chẳng được bao nhiêu, túi tham không được thá»a mãn, nên chỉ nháºn lãnh má»™t cách miá»…n cưỡng đó thôi.
Nói vá» Giang Tấn Hỉ phi ngá»±a vỠđến hoa viên, lén Ä‘em ngá»±a nhốt và o chuồng rồi vá» phòng khép cá»a lên giưá»ng nằm im. Qua đến canh năm, bá»—ng con Phi Diên Ä‘au bụng giá»±t mình thức dáºy trông thấy đèn tắt tối Ä‘en, hắn mò lần qua phòng Giang Tam Tẩu để tìm lá»a thắp đèn, ngỠđâu khi qua đến nÆ¡i thì thấy đèn còn chong sáng mà ngưá»i thì vắng teo.
Äứng ngÆ¡ ngác hồi lâu, con Phi Diên Ä‘oán chắc Giang Tam Tẩu sang chÆ¡i bên phòng Lưu Yến Ngá»c nên vá»™i qua đó tìm kiếm.
Äến nÆ¡i, hắn lấy là m lạ vì cá»a phòng đã khép mà đèn thắp rất lu má». Hắn xô cá»a bước và o, vặn đèn lên rồi đứng nhìn khắp gian phòng không trông thấy má»™t bóng ngưá»i. Cà ng hoảng hốt hÆ¡n nữa, con Phi Diên vá»™i vã chạy Ä‘i báo cho Cố Phu nhÆ¡n hay. Hắn đến phòng Cố Phu nhÆ¡n vừa kêu vừa khóc.
Cố Phu nhÆ¡n Ä‘ang ngá»§ nghe tiếng kêu khóc giá»±t mình thức dáºy thất kinh nghÄ© thầm:
“Việc gi mà con Phi Diên nó hoảng lên váºy? Ở Ä‘á»i cái há»a không bao giỠđến má»™t mình; con ta má»›i vừa bị bắt, lòng sầu chưa nguôi, không biết bây giá» lại xảy ra việc gì nữa đây!â€
Cố Phu nhÆ¡n vùng dáºy há»i lá»›n:
- Việc gì mà mi khóc ầm lên, hỡi Phi Diên?
Phi Diên xô cá»a bước và o bẩm:
- Bẩm phu nhÆ¡n, tiểu thÆ¡ và Giang Tam Tẩu đã Ä‘i đâu mất rồi! Tôi vừa thức dáºy đến phòng cá»§a hai ngưá»i thì thấy vắng tanh, nên vá»™i báo tin cho phu nhÆ¡n rõ.
Nghe nói, Cố Phu nhÆ¡n lấy là m nghi ngá», bà nói:
- Hay Giang Tam Tẩu có việc chi nên Ä‘i ra ngoà i chăng? Nhưng còn tiểu thÆ¡ mi trong lúc đêm tối mà vắng nhà thì lạ tháºt.
Nói dứt lá»i, Cố Phu nhÆ¡n hối nữ tì đốt đèn Ä‘uốc lên đưa bà ta đến Hiển Vân các láºp tức. Äến nÆ¡i, phu nhÆ¡n tìm kiếm khắp nÆ¡i thì quả tháºt không trông thấy má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng. Bà vá»™i vã và o phòng Lưu Yến Ngá»c giở há»™p nữ trang ra xem, nhưng vừa mở ra bà đã hoảng kinh la lên:
- Trá»i Æ¡i! Con nà y đã theo ai mất rồi nên đồ nữ trang không còn má»™t váºt nà o cả.
Rồi bà lục soát hết các rương thì thấy không còn một chiếc áo, Phu nhơn không còn nghi ngỠgì nữa, trong lòng lo sợ đến danh giá nhà mình nên thầm nghĩ:
“Việc nà y chắc chắn là do Giang Tam Tẩu đã dắt thằng gian phu nà o đến báo hại con ta đâyâ€.
Phu nhÆ¡n vá»™i xuống lầu bảo nữ tì gá»i Giang Tấn Hỉ đến để há»i tra, nhưng phu nhÆ¡n lại căn dặn:
- Chúng bay nên biết việc nà y vô cùng xấu xa, ta cấm không đứa nà o được hở môi cho ai biết, nếu láºu ra thì ta quyết không dung tha chúng bay đâu.
Rồi Cố Phu nhÆ¡n quay lại há»i con Phi Diên:
- Mi ở trên lầu nà y, lâu nay mi có thấy thằng nà o đến đây không? Nếu có cứ việc khai tháºt, bằng gian giấu ta đánh chết!
Nói rồi bảo nữ tì đem roi đến, con Phi Diên run rẩy đáp:
- Bẩm Phu nhÆ¡n, tháºt tình lâu nay tôi không thấy má»™t ngưá»i đà n ông nà o lên lầu nà y cả.
Cố Phu nhơn nghiến răng nhịp roi trên bà n bôm bốp, hét:
- Con nà y lá»›n gan dám gian giấu hả! Nếu không có trai đến đây thì cá»› sao tiểu thÆ¡ lại trốn Ä‘i? Ta há»i mi, tiểu thÆ¡ Ä‘i theo ai má»›i được chá»›?
Con Phi Diên run rẩy đáp:
- Tôi chỉ thấy từ ngà y phu nhÆ¡n dắt tiểu thÆ¡ qua nhà há» Cố vá», không hiểu sao tiểu thÆ¡ cứ to nhá» vá»›i Giang Tam Tẩu hoà i. Nhiá»u lúc tiểu thÆ¡ thở dà i rÆ¡i lệ và vừa rồi khi Quốc trượng gởi thư vá» bằng lòng gả tiểu thÆ¡ cho há» Thôi thì thấy sắc diện tiểu thÆ¡ kinh hãi vô cùng. Hồi hôm đây khi thắp đèn xong, tiểu thÆ¡ lại bảo tôi Ä‘i ngá»§ trước. Bẩm phu nhÆ¡n, sá»± việc đầu Ä‘uôi tôi chỉ biết thế thôi, còn việc tiểu thÆ¡ trốn Ä‘i tháºt tình tôi không rõ, mong phu nhÆ¡n thương tình tha thứ cho…
Cố Phu nhơn nghe nói, sắc mặt hầm hầm nói:
- Lạ tháºt! Ta đã sai Ä‘i kêu Giang Tấn Hỉ đến đây bảo, cá»› sao đã ná»a ngà y mà hắn không đến?
Rồi bà hối nữ tỳ Ä‘i đòi Giang Tấn Hỉ đến gấp. Bá»n nữ tì vâng lịnh rần rần chạy đến phòng Giang Tấn Hỉ thấy cá»a phòng đóng kÃn, con nữ tỳ đứng ngoà i kêu réo mà Giang Tấn Hỉ cứ nằm ngá»§ ngáy pho pho.
Bá»n nữ tỳ vá»— cá»a rầm rầm, có đứa thò tay và o cá»a sổ nắm chân kéo lôi, Giang Tấn Hỉ giáºt mình ngồi dáºy vá»›i vẻ ngÆ¡ ngác, nữ tỳ nói:
- Có lệnh phu nhơn đòi, hãy đến hầu gấp lên.
Giang Tấn Hỉ cà u nhà u:
- Trá»i chưa sáng mà kêu bảo việc gì gấp dữ váºy?
Chúng nữ tỳ xoe tròn đôi mắt, nhìn thẳng và o mặt Giang Tấn Hỉ, gắt:
- Thân mẫu cá»§a ngươi cùng Tiểu thÆ¡ trốn Ä‘i đâu mất rồi. Hãy đến cho phu nhÆ¡n tra há»i, chá»› nói dông dà i mà toi mạng bây giá».
Bá»n nữ tỳ nói vừa dứt lá»i. Giang Tấn Hỉ giả vá» bệu bạo nói trong tiếng khóc:
- Trá»i Æ¡i! Nếu mẹ tôi Ä‘i mất rồi thì từ nay tôi biết trông cáºy và o ai?
Rồi Tấn Hỉ là m ra vẻ kinh hãi, hÆ¡ hải chạy thẳng lên phòng Cố Phu nhÆ¡n, vừa khóc vừa há»i:
- Trá»i Æ¡i! Mẹ tôi Ä‘i mất thiệt sao?
Cố Phu nhÆ¡n nổi giáºn nạt lá»›n:
- Hai mẹ con mi âm mưu dẫn tiểu thÆ¡ Ä‘i trốn bây giá» mi còn giả vá» há»i nữa sao?
Giang Tấn Hỉ khóc rống lên nói:
- Mẹ Æ¡i! Sao mẹ đà nh bá» con Ä‘i như váºy? Từ đây con phải chịu bÆ¡ vÆ¡, ngà y đêm thương nhá»› thảm khổ biết dưá»ng nà o!
Cố Phu nhÆ¡n thấy thái độ cá»§a hắn cà ng thêm giáºn dữ, bà hét the thé:
- Nay tiểu thÆ¡ đã trưởng thà nh mà bị mẹ mà y quyến rÅ© Ä‘em Ä‘i trốn, đáng lẽ ta Ä‘uổi mà y luôn má»›i phải, nhưng vì ta cảm thương tánh tình chÆ¡n chánh cá»§a mà y lâu nay nên không nỡ. Thôi hãy lui vá» coi sóc huê viên và chá»› nên hở môi cho bá»n gia tướng biết được, vì việc nà y có quan hệ đến danh giá nhà ta lắm!
Giang Tấn Hỉ nghe nói mừng rỡ như trút một gánh nặng, hắn lủi thủi trở vỠhuê viên.
Lá»i Bình:
Sinh ra sống má»™t kiếp ngưá»i nô lệ, còn gì xấu hổ cho bằng! Má»™t kẻ dù bị nô lệ cho má»™t cá nhân hay nô lệ cho má»™t thái độ, há» cÅ©ng vẫn có đầy đủ má»™t tâm hồn, má»™t hình hà i như tất cả những ngưá»i khác. Nhưng chỉ khác là há» không được sống vá»›i ý nghÄ©a thá»±c chất là con ngưá»i, mà ngược lại há» bị đối xá» như má»™t con váºt không hÆ¡n không kém. Hà ng ngà y phải nháºn lãnh má»i hình phạt cá»±c nhá»c, đà y dá»a, Ä‘á»i sống vô cùng tối tăm, bản thân cá»§a há» không còn nhân phẩm, mất công bằng, thiếu tá»± do, má»i quyá»n sống vá» tinh thần cá»§a con ngưá»i Ä‘á»u bị xâm lạm.
Cái kiếp nô lệ nói trên có nhan nhản trong chế độ phong kiến thối nát. Thá»i bấy giá» dưới cặp mắt cá»§a bá»n quan lại quý tá»™c thì đám thá»§ hạ cá»§a há» chỉ là những kẻ nô bá»™c có thể mua chác đổi dá»i, nếu cần có thể sanh sát dá»… như trở bà n tay.
Trong hồi nà y, con đầy tá»› Phi Diên là má»™t trưá»ng hợp Ä‘iển hình. Việc Lưu Yến Ngá»c lấy chồng, nó không có quyá»n biết đến, và khi Lưu Yến Ngá»c ra Ä‘i nó cÅ©ng không có thể nà o biết được. Nó có tá»™i tình gì đâu! Thế mà Cố Phu nhÆ¡n bắt nó khảo tra. Bà phu nhÆ¡n kia cÅ©ng thừa hiểu là nó không biết, nhưng thói thưá»ng trong xã há»™i phong kiến má»—i khi há» tức giáºn Ä‘iá»u gì mà không biết là m sao, phải đánh chó chá»i mèo cho đỡ giáºn. Thì trong trưá»ng hợp nà y, con Phi Diên dưới mắt cá»§a Cố Phu nhÆ¡n cÅ©ng chẳng khác nà o con chó con mèo váºy.
|

23-09-2008, 07:49 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi thứ Ba Mươi Hai
Tại Lưu phủ ? Mai Tuyết Trinh thế hôn
Chốn thiá»n môn, Lưu tiểu thÆ¡ cam khổ
Cố Phu nhÆ¡n không ngá» tai nạn lại có thể xảy ra cho nhà lá» Lưu má»™t cách dồn dáºp như váºy, bà rối ruá»™t bầm gan nghÄ© thầm:
- “ Chắc là xưa kia phu quân ta gây nhiá»u tá»™i lá»—i, nên phải gặp quả báo thảm thương, không biết rồi đây sẽ ra sao nữaâ€.
Nghĩ đến hỠThôi, Cố Phu nhơn chép miệng than thầm:
- “ Há» Thôi kia, đã nạp sÃnh lá»… rồi, nếu không được vợ, thế nà o cÅ©ng sanh chuyện . Ôi , đáng giáºn cho Lưu Yến Ngá»c, sao lúc trước hắn lại không Ä‘i Ä‘i, để đến nay ta đã nháºn xong đồ sÃnh lá»… lại bá» Ä‘i báo hại ta như váºy â€.
Phu nhơn lo lắng, bỗng có nữ tỳ và o báo:
- “Có bà Mai, Tri phủ Diên Bình xin và o yét kiến.
Cố Phu nhÆ¡n liá»n truyá»n ra má»i và o.
Nguyên Lưu Tiệp có má»™t ngưá»i em gái gả cho Mai Chiếm Xuân, Mai Chiếm Xuân nhá» thế lá»±c cá»§a Lưu Tiệp , là m đến chức tri phá»§ trấn nháºm tại Diên Bình thuá»™c tỉnh Phước Kiến. Mai Chiếm Xuân không có con trai, chỉ sinh được má»™t nà ng con gái. Lão ta vốn má»™t tên quan lại tham ô, chuyên vÆ¡ vét tiá»n bạc cá»§a dân nhét cho đầy túi tham cá»§a mình, là m nhiá»u Ä‘iá»u tà n ác, dân chúng oán ghét vô cùng, má»›i dây dân chúng đồng lòng Ä‘au đớn và o báo cùng quan tỉnh, nhưng quan tỉnh sợ oai quyá»n cá»§a Lưu Tiệp phải bá» qua, chẳng dè lúc ấy có má»™t vị Tuần Phá»§ tên Châu Trình Tưá»ng vốn ngưá»i chánh trá»±c, ông ta giáºn lắm, quyết tâm trị tá»™i Mai Chiếm Xuân cho kỳ được, nên sai ngưá»i máºt Ä‘i dò xét hà nh động cá»§a y rồi dâng biểu vá» kinh thượng tấu.
Vua Thà nh Tôn xem biểu xong, nổi tráºn lôi đình , láºp tức sai ngưá»i Ä‘i bắt Mai Chiếm Xuân vá» giao cho tòa Tam pháp trị tá»™i. Lưu Tiệp cố lòng tâu xin, nhưng vô hiệu, rốt cuá»™c phải đà y ra Lãnh Nam là m lÃnh.
Vua Thà nh Tôn còn sai má»™t vị quan ra tỉnh Phước Kiến hiệp cùng quan Tuần phá»§ tịch biên tà i sản cá»§a Mai Chiếm Xuân; vì váºy vợ con Mai Chiếm Xuân là Lưu thị cùng con là Mai Tuyết Trinh không còn chút đồ đạc, cá»§a cải chi hết, đà nh phải Ä‘em bán và i con tỳ nữ để lấy tiá»n là m lá»™ phà sang bên nhà Cố Phu nhÆ¡n.
Khi Cố Phu nhÆ¡n cho má»i Lưu thị và o, hai đà ng chà o há»i, trà nước chuyện vãn má»™t hồi, Cố Phu nhÆ¡n há»i:
- “ Chẳng hay cô lặn lội đến đây có việc gì cần không?
Lưu thị nói:
- Chỉ vì phu quân quá độc ác, thưá»ng hay tham lam giết hại ngưá»i là nh, mẹ con tôi khuyên nhá»§ mãi mà ngưá»i không nghe lá»i; má»›i đây công việc đổ bể ra , phải bị đà y Ä‘i là m lÃnh tại Lãnh Nam, còn gia sản Ä‘á»u bị tịch biên hết cả, mẹ con tôi không có chá»— dung thân, buá»™c lòng phải lăn lá»™i đến đây nhá» gia tẩu nghÄ© chút tình thân thuá»™c cứu đỡ cho trong cÆ¡n nguy biến.
Cố Phu nhÆ¡n nghe qua tình cảnh động lòng thương, bèn tá» lá»i an á»§i và hứa sẽ giúp đỡ.
Lưu thị há»i:
- Chắc Lưu Khuê BÃch và Lưu Yến Ngá»c năm nay đã thà nh gia thất cả rồi chứ ?
Cố Phu nhơn trông thấy Mai Tuyết Trinh ngồi đó nên không tiện trình bà y, bà chỉ nói sơ qua:
- Công việc nhà tôi bỠbộn lắm, con trai vẫn chưa vợ và con gái thì chưa lấy chồng.
Lưu thị lấy là m lạ há»i:
- Việc nhÆ¡n duyên là điá»u hệ trá»ng; sao gia tẩu không sá»›m liệu cho xong?
Cố Phu nhÆ¡n không đáp, lại chỉ Mai Tuyết Trinh há»i:
- Còn con cháu nà y đã định gã cho ai chưa?
Lưu thị đáp:
- Thưa , chưa ạ! Phu quân tôi không há» quan tâm đến việc nhÆ¡n duyên nên năm nay nó đã mưá»i sáu tuổi dầu mà chưa hứa cùng nÆ¡i nà o cả
Cố Phu nhơn nghe nói nghĩ thầm:
- “ Ta xem nhan sắc con Mai Tuyết Trinh nà y sao vá»›i con Lưu Yến Ngá»c cÅ©ng không hÆ¡n nhau mấy, váºy để ta Ä‘em Mai Tuyết Trinh nà y thay thế Lưu Yến Ngá»c gả cho há» Thôi để khá»i mang tiếng là hay hÆ¡n cả â€
Sau đó Mai Tuyết Trinh Ä‘i ra ngoà i huê viên dạo chÆ¡i, trong phòng chỉ còn Lưu thị cùng mấy đứa nữ tỳ, Cố Phu nhÆ¡n liá»n Ä‘uổi bá»n nữ tỳ ra ngoà i, rồi ká» tai nói nhá» vá»›i Lưu thị , thuáºt hết đầu Ä‘uôi má»i việc, nà o là việc Lưu Khuê BÃch xin Ä‘i đánh giặc bị giặc bắt, nà o là định gả Lưu Yến Ngá»c cho há» Thôi nhưng nà ng lại trốn Ä‘i mất. Nói đến đây bà nghiêm giá»ng bảo:
- Tôi đã nháºn đồ sÃnh lá»… cá»§a há» Thôi rồi, thế nà o há» Thôi cÅ©ng sanh chuyện rắc rối, tháºt nhục nhã cho môn phong tôi hết sức.
Ngừng một lác, Cố Phu nhơn tiếp:
- Lúc nãy tôi thấy cháu nó ngồi đây, sợ nó cưá»i tôi trị gia bất nghiêm nên không dám nói.
Lưu thị nói:
- Giang Tam tẩu âm mưu dụ dá»— tiểu thÆ¡ trốn Ä‘i như váºy tháºt đáng giáºn thay ! Còn há» Thôi kia tuy là tình thân thuá»™c mặc dầu, nhưng đã ná»™p đồ sÃnh lá»… thì không thể không sanh chuyện được.
Cố Phu nhơn thở dà i:
- Tôi biết việc nà y thế nà o cÅ©ng rắc rối, nhưng khi nãy tôi thấy con cháu tà i mạo đẹp xinh, lại chưa hứa hôn chá»— nà o, tôi muốn Ä‘em nó thay thế cho Lưu Yến Ngá»c đặng há» Thôi thá»a lòng. Thôi Phà n Phụng ChÃnh là má»™t gã thư sinh tà i mạo kiêm toà n, nếu con cháu kết duyên cùng hắn thì xứng đôi vừa lứa lắm. Cô nương có bằng lòng thì tôi sẽ viết thư má»i mẹ con há» Thôi ngà y mai qua đây cho cô nương xem tưá»ng táºn.
Lưu thị nghe nói nghĩ thầm:
- “ Nay cá»a nhà ta Ä‘á»u tan nát, con gái ta tháºt khó tìm nÆ¡i xứng đáng để gởi thân. Nay gặp sá»± may mắn như vầy còn gì quà hóa cho bằng. Vả chăng Thôi Phà n Phụng là dòng quan gia tỠđệ, lại thêm tà i mạo song toà n thì còn đợi gì nữa mà không bằng lòngâ€.
Nghĩ rồi, Lưu thị vui vẻ đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm, thôi xin gia tẩu hãy để ngà y mai chúng mình sẽ thương nghị
Cố Phu nhơn mừng rỡ nói:
- Thế thì hay lắm, nhưng cô chớ nên nói cho Mai Tuyết Trinh nó biết sớm là m gì, vì sợ ngà y mai nó e lệ là m đôi bên không xem rõ mặt nhau thêm trở ngại
Lưu thị vâng lá»i, Cố Phu nhÆ¡n viết thư sai ngưá»i Ä‘em qua cho há» Thôi, trong thÆ¡ nói rõ việc Lưu Yến Ngá»c bá» nhà trốn Ä‘i, và hiện nay có Mai Tuyết Trinh tà i mạo cÅ©ng song toà n , nên má»i đến xem, nếu bằng lòng , bà sẽ gả thay cho Lưu Yến Ngá»c
Khi gia nhơn đem thư đến, Thôi Phu nhơn mở thư ra xem, bà thất kinh trao cho Thôi Phà n Phụng. Thôi Phà n Phụng xem qua rồi thở dà i than:
- “ Con nghÄ© Lưu Yến NGá»c mà kết duyên cùng con thì vinh diệu vô cùng, nhưng chẳng biết cá»› sao nà ng lại bá» Ä‘i là nghÄ©a gì â€
Thôi Phu nhơn nói:
- Nhà ta và nhà há» Lưu Ä‘á»u là thân thuá»™c, nếu nói ra nghÄ© cÅ©ng ngỡ ngà ng, nhưng nay đã có con gái há» Mai thay thế , váºy để sáng mai mẹ con ta qua đó xem thá» coi, nếu Mai Tuyết Trinh nhan sắc mặn mà thì con cÅ©ng nên bằng lòng Ä‘i cho khá»i mang tiếng vá»›i Ä‘á»i
Thôi Phà n Phụng vâng lá»i , đợi đến sáng hôm sau sẽ xem táºn mặt con gái há» Mai
Chiá»u hôm ấy. Cố Phu nhÆ¡n bà y tiệc đãi mẹ con Mai Tuyết Trinh rồi sai nữ tỳ đưa mẹ con lên Hiển Vân các, Mai Tuyết Trinh và o phòng trông thấy để rất nhiá»u đồ trang sức thì há»i mẹ:
- Chẳng hay cái phòng nà y trước kia cá»§a ai mà nhiá»u đồ trang sức như váºy?
Lưu thị đáp:
- Phòng nà y là cá»§a Lưu Yến Ngá»c đấy.
Mai Tuyết Trinh lẩm bẩm :
- Hèn chi Cố Phu nhÆ¡n nói vá»›i con rằng Lưu Yến Ngá»c Ä‘i thăm ngoại chưa vá».
Lưu thị mìm cưá»i rồi thuáºt lại chuyện Lưu Yến Ngá»c cùng Giang Tam Tẩu bá» nhà trốn Ä‘i và o đêm qua. Cố Phu nhÆ¡n nghÄ© rằng nà ng ta có tư thông vá»›i chà ng trai nà o đó nên khi nghe hứa gả nà ng thì trốn Ä‘i quyết giữ mối tình chung thá»§y
Mai Tuyết Trinh tỠvẽ không tin, nói :
- Nhà Phu nhÆ¡n đây là nhà đại phước, phú quà vinh hoa không ai bì kịp, hÆ¡n nữa hiện thá»i trưởng nữ là m chánh cung hoà ng háºu thì lẽ nà o thứ nữ lại hà nh động theo phưá»ng trên bá»™c trong dâu sao ? Việc nà y theo con thiển nghÄ© thì chắc có lẽ lúc nà ng còn nhá» phu nhÆ¡n có Ä‘Ãnh ước gả cho ai rồi, ngà y nay thấy ngưá»i ấy bần hà n suy kém nên thay lòng đổi dạ, Ä‘em gả cho ngưá»i khác, vì váºy nà ng má»›i cùng Giang Tam Tẩu lánh Ä‘i để giữ tròn trinh tiết vá»›i chồng. nếu bảo nà ng tư thông vá»›i ai, sao nà ng không trốn Ä‘i trước kia , lại đợi đến khi hứa gả nà ng má»›i Ä‘i, mà đem Giang Tam Tẩu Ä‘i là m gì ? Xin thân mẫu chá»› nên tin lá»i Cố Phu nhÆ¡n mà nghi oan cho nà ng Lưu Yến Ngá»c.
Lưu thị nghe nói rất hữu lý, bà khen lá»i luáºn cá»§a Mai Tuyết Trinh là phải. Sau đó mẹ con trò chuyện má»™t hồi rồi tắt đèn an giấc.
Sáng hôm sau, khi má»i ngưá»i dùng cÆ¡m xong, xảy có nữ tỳ và o báo :
- Có Thôi Phu nhơn và công tỠđến.
Cố Phu nhÆ¡n gáºt đầu đáp :
- Hay lắm , chúng bây hãy ra má»i và o đây ngay
Mai Tuyết Trinh nghe nói, xin Ä‘i tránh và o nhà trong. Lát sau. Thôi Phu nhÆ¡n và Thôi Phà n Phụng và o, Cố Phu nhÆ¡n nghinh tiếp rất niá»m nở và giá»›i thiệu cùng Lưu thị :
- Thôi Phu nhÆ¡n và công tỠđây Ä‘á»u là ngưá»i thân thuá»™c cả, cô nương hãy bảo lịnh ái ra đây chà o mừng Ä‘i.
Dứt lá»i, Cố Phu nhÆ¡n vá»™i bước và o nhà trong bảo Mai Tuyết Trinh :
- Hôm nay có gia tỉ sang chÆ¡i, con nên bước ra chà o mừng ngưá»i Ä‘i.
Cực chẳng đã , Mai Tuyết Trinh mới e lệ bước ra, vừa chạm mặt Thôi Phà n Phụng, nà ng thẹn thùng đỠmặt. Cố Phu nhơn thấy thế, vội nắm chặt tay nà ng giới thiệu :
- Äây là hiá»n sanh Thôi Phà n Phụng con trai cá»§a gia tỉ, Ä‘á»u là ngưá»i nhà cả, không can chi đâu con e lệ .
Thôi Phu nhơn lại bảo Thôi Phà n Phụng :
- Con hãy lạy mừng Lưu thị và chà o mừng Mai Tiểu thơ đi.
Thôi Phà n Phụng vâng lá»i đứng dáºy chà o há»i rất lá»… phép, Mai Tuyết Trinh hết sức e thẹn, nhưng cá»±c chẳng đã phải thốt lá»i chà o lại.
Cố Phu nhơn đợi cho mẹ con Thôi Phu nhơn trông thấy rõ mặt Mai Tuyết Trinh rồi bà mới chịu buông tay cho nà ng và o nhà trong.
Khi nà ng và o nhà trong rồi, Thôi Phu nhÆ¡n dắt Thôi Phà n Phụng xuống thá»m, ká» tai há»i nhá» :
- Con thấy thế nà o? Con có bằng lòng không?
Thôi Phà n Phụng gáºt dầu đáp:
- Con xin ưng thuáºn.
Cố Phu nhÆ¡n nghe noÃ, mừng rỡ vá»— vai Thôi Phà n Phụng:
- Hiá»n sanh đã bằng lòng rồi thì xin từ nay đừng nói đến việc gả thay cho ai biết hết nhé! Dầu cho trước mặt bà Lưu thị hiá»n sanh cÅ©ng chá»› nên thố lá»™, có như váºy má»›i bảo toà n được danh giá nhà ta. Thôi, ta định đến ngà y hăm năm nà y là m lá»… cưới phứt cho xong.
Còn Lưu thị nghe Thôi Phà n Phụng bằng lòng rồi thì láºp tức chạy và o nhà trong thuáºt lại rõ việc gả thay cho Mai Tuyết Trinh biết, bà còn phân trần:
- Hiện nay nhà ta Ä‘ang gặp lúc suy nguy mà gặp được cuá»™c lương duyên nà y cÅ©ng là may mắn. Vả chăng ,Thôi Phà n Phụng vốn dòng quan gia tỠđệ lại thêm tà i mạo song toà n, con nên ưng thuáºn Ä‘i là phải .
Mai Tuyết Trinh suy nghÄ© hồi lâu rồi gáºt đầu ưng thuáºn, Lưu thị mừng rỡ bước ra nói lại cho Cố Phu nhÆ¡n và Thôi Phu nhÆ¡n rõ.
Sau khi Thôi Phà n Phụng vá», Cố Phu nhÆ¡n cho gá»i Mai Tuyết Trinh ra. Thôi Phu nhÆ¡n lấy má»™t cây kim thoa dắt trên đầu Mai Tuyết Trinh và nói:
- Äây là váºt má»n cá»§a già nà y thân tặng , cháu hãy nháºn Ä‘i, chá»› nên từ chối.
Mai Tuyết Trinh lạy tạ rồi lui và o nhà trong , kế bá»n nữ tỳ dá»n tiệc lên , chá»§ khác ăn uống trò chuyện vui chÆ¡i tá»›i chiá»u má»›i mãn. Sau đó, Cố phu nhÆ¡n Ä‘em hết cá»§a hồi môn cá»§a há» Mạnh khi trước sá»a soạn là m cá»§a hồi môn cho Mai Tuyết Trinh.
Thấm thoát đến ngà y hai mươi lăm, tại Lưu phá»§ trang hoà ng rất rá»±c rỡ, đèn bông kết tụi, từ trong đến ngoà i đèn chong sáng như ban ngà y, bạn bè xa gần đến chung vui đông vô kể. Cố Hoằng Nghiệp đến rước dâu cho Thôi gia . Cố Phu nhÆ¡n thấy má»i việc được rỡ rà ng, lòng mừng khắp khởi
Sau đó ba hôm, vợ chồng Thôi Phà n Phụng Ä‘em nhau sang Lưu phá»§ lạy tạ Cố Phu nhÆ¡n và lấy lá»… nhạc mẫu lạy mừng Lưu thị, Cố Phu nhÆ¡n thiết tiệc, cả nhà vui mừng hỉ lạc, mãi đến xế chiá»u, vợ chồng Thôi Phà n Phụng má»›i cáo từ lui vá».
Từ đó Lưu thị ở tại Lưu phá»§, Cố Phu nhÆ¡n hết lòng háºu đãi.
Nói qua Giang Tấn Hỉ, chà ng ta thừa hiểu Äại sư Vạn Linh là kẻ tham cá»§a , nên trong lúc Cố Phu nhÆ¡n sá»a sang yến tiệc, sai chà ng Ä‘i mua sắm lá»… váºt, chà ng nhân đó ăn nháºn được mấy lượng bạc tÃnh mang lên chùa Vạn Duyên để cho Lưu Yến Ngá»c chi dùng, nhưng báºn mãi đến ngà y thứ tư Tấn Hỉ má»›i lén Ä‘i được.
Äến nÆ¡i, chà ng Ä‘i thẳng và o vạn Duyên Am, trông thấy Giang Tam Tẩu cùng Lưu Yến Ngá»c Ä‘ang may vá. Giang tấn Hỉ chà o há»i và nói :
- Chẳng biết lâu nay các sư đối dãi với thân mẫu và tiểu thơ có được tỠtế không?
Giang Tam tẩu nói:
- Tiểu thÆ¡ đã đưa tiá»n trước cho nhà chùa rồi lại còn lo lắng giúp đỡ các việc nữ công trong chùa rất táºn tình, nhưng chỉ cần má»—i ngà y hai bữa tương rau thôi, thế mà xem chừng như ngưá»i ta không hà i lòng , ta Ä‘oán chắc chốn nà y không thể nà o nương tá»±a lâu được.
Giang Tấn Hỉ nói:
- Dẫu sao việc cÅ©ng đã lỡ rồi, cần phải ráng kiên tâm chịu khổ. Thế nà o ngưá»i ngay trá»i cÅ©ng phò trợ. Tôi chắc rồi đây Hoà ng Phá»§ Công tá» sẽ xuất hiện cứu phụ thân vá» vá»›i triá»u đình. Chừng ấy há» Mạnh kia đã chết, tất nhiên tiểu thÆ¡ sẽ được là m chánh thất, mẹ con mình cÅ©ng được nhá» vả sống an nhà n chá»› không sao đâu.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Nếu ngà y sau mà được như lá»i cá»§a ngươi nói thì ta nguyện không bao giá» quên cái công lá»›n cá»§a mẹ con ngươi đâu. Nhưng chẳng hay việc nhà xưa rà y ra thế nà o? Mẹ con há» Thôi có đến sanh sá»± gì không?
Giang Tấn Hỉ nói:
- Việc nà y quả tháºt có trá»i xui khiến nên bá»—ng nhiên có ngưá»i đến thay thế cho tiểu thÆ¡ rồi .
Hắn điểm một nụ cưới rồi nói tiếp:
- Hôm tiểu thÆ¡ ra Ä‘i, phu nhÆ¡n lo buồn la rầy om sòm, xảy đâu có mẹ con Mai Tuyết Trinh đến để nương nhá» nÆ¡i Lưu phá»§ vì phải việc nha lâm nguy biến. Phu nhÆ¡n há»i thăm má»›i biết nà ng con gái há» Mai kia chưa có chồng nên má»›i Ä‘en nà ng gả cho Thôi Phà n Phụng để thay thế cho tiểu thÆ¡, còn việc tiểu thÆ¡ trốn Ä‘i thì phu nhÆ¡n cấm nhặt không cho ai được tiết lá»™ ra ngoà i.
Giang Tam Tẩu nói :
- Tháºt may cho nà ng Mai Tuyết Trinh, khi không mà được hưởng ngôi phú quà , còn tiểu thÆ¡ đây lại vùi thân và o nÆ¡i cá»±c khổ như vầy, chua xót thay.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Nà ng Mai Tuyết Trinh chịu ưng há» Thôi khiến sá»± việc được vẹn toà n , tháºt là may mắn biết bao.
Lưu Yến Ngá»c nói dứt lá»i, Giang Tấn Hỉ lấy ra hai lượng bạc trao cho nà ng và nói:
- Tôi má»›i kiếm được chút Ãt tiá»n bạc nên vá»™i Ä‘em đến cho tiểu thÆ¡ tiêu dùng đỡ, và tôi cần phải trở vá» Lưu phá»§ ngay kẻo phu nhÆ¡n nghi ngá». Nếu có việc gì xảy ra, tôi sẽ đến đây thông báo cho tiểu thÆ¡ biết.
Lưu Yến Ngá»c thấy Tấn Hỉ tá» lòng tốt vá»›i mình nên cảm kÃch chẳng cùng, vá»™i nháºn bạc Ä‘em cất và o rương , còn Giang Tấn Hỉ từ tạ lui ra khá»i chùa, tung mình lên ngá»±a phi thẳng vá» nhÃ
Lá»i bình:
- Ở đây ta thấy Lưu Yến Ngá»c nằm má»™ng thấy mẹ mình vá» mách bảo phải cứu chà ng công tá» há» Hoà ng Phá»§ để rồi se duyên vá»›i chà ng. Nhưng đó chỉ là má»™t động lá»±c thúc đẩy nà ng , do tác giả xây dá»±ng cho thà nh cốt truyện để tạo nên cái dịp đôi trai tà i gái sắc gặp nhau mà thôi. Vì tác giả sống trong thá»i ấy , không thể nà o xây dá»±ng cốt truyện ngoà i khuôn khổ lá»… giáo được. Ta thá» há»i Thiếu Hoa không phải là ngưá»i tà i mạo kiêm toà n thì không Ä‘á»i nà o nà ng Lưu Yến Ngá»c chịu trao thân gởi pháºn, há»a chăng nà ng chỉ vâng lá»i mẹ rá»§ chút lòng thương hại cứu chà ng qua khá»i cÆ¡n tai há»a là cùng.
Thế thì ta phải kết luáºn rằng tình yêu chá»›m nở khi nà o hai trái tim hòa chung má»™t Ä‘iệu, chá»› dù báºc anh thà nh cÅ©ng không thể nà o tác hợp được. Äến khi nà ng Lưu Yến Ngá»c đã trao trái tim và ng cho Thiếu Hoa rồi, thì dù cho Thôi Phà n Phụng có tà i mạo kiêm toà n đến đâu, đối vá»›i nà ng cÅ©ng không còn có nghÄ©a nữa.
Lưu Yến ngá»c sẵn sà ng chịu đựng má»i gian nan , quyết chà từ hôn để giữ má»™t lòng son sắt vá»›i ngưá»i yêu lý tưởng.
Ngưá»i đà n bà à Äông nói chung, cái cao quà thanh cao đáng được ngưá»i Ä‘á»i tôn kÃnh và quà trá»ng ở hai chữ “ tiết trinh†váºy.
|

23-09-2008, 07:50 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi thứ Ba Mươi Ba
Bị mất trá»™m, Lưu Yến Ngá»c buồn rầu
á»¶ tà i cao, Lệ Minh ÄÆ°á»ng chẩn mạch
Khi Giang tấn Hỉ vá» rồi,má»™t lát sau có Äại sư Vạn Linh đến bảo Lưu Yến Ngá»c :
- Tiểu thơ hãy là m ơn qua phòng tôi cắt hộ cái áo.
Lưu Yến Ngá»c nói :
- Nếu đại sư muốn may áo, xin hãy đem và o đây chúng tôi cắt may cho tiện hơn
Vạn Linh nói:
- Vì tôi cần may ba cái áo rá»™ng má»™t lượt nên phải má»i tiểu thÆ¡ qua đó má»›i cắt được.
Lưu Yến Ngá»c vâng lá»i, vá»™i khóa cá»a lại rồi cùng Giang Tam Tẩu qua phòng Vạn Linh. Khi hai ngưá»i qua cắt xong thì ở nán lại may luôn cùng các sư cho xong.
Nguyên trong chùa nà y có má»™t ngưá»i ở Ä‘áºu tên Tăng Thất, tuổi độ sáu mươi. Lão ta có má»™t ngưá»i con trai tên Tăng Lá»…, tánh ham mê cá» bạc, nên không chăm chú đến việc là m ăn. Cha con trú ngụ tại chùa nà y đã năm năm nay, lão Tăng Thất cÅ©ng cố an pháºn tu thân khổ hạnh, nhưng từ ngà y có Lưu Yến Ngá»c đến, Tăng Thất dòm lén theo kẹt cá»a thấy trong rương Lưu Yến Ngá»c có trên năm lượng bạc, lão ta động lòng tham bèn Ä‘i rèn má»™t cái chìa khóa cá»a. Sau khi theo dõi má»™t thá»i gian, lão ta còn biết Giang Tam Tẩu dấu chìa khóa rương dưới đầu giưá»ng, nên khi hai ngưá»i Ä‘i cắt giùm áo cho Äại sư Vạn Linh, thì Tăng Thất lén đến mở trá»™m cá»a phòng rồi lấy chiếc chìa khóa dưới chiếu, mở rương tóm thâu hết cả đồ trang sức, Ä‘oạn bước ra khóa cá»a phòng lại như cÅ© .
Tăng Thất lấy cá»§a Ä‘em vá» cho Tăng Lá»… và bảo hãy Ä‘em vốn nà y là m ăn chá»› đừng cá» bạc nữa. Sau đó Tăng Thất trở lại chùa, lên giưá»ng giả đò ngá»§.
Lưu Yến Ngá»c cùng Giang Tam Tầu ở lại phòng Äại sư Vạn Linh may áo, mãi đến mặt trá»i má»c lên cao hÆ¡n con sà o má»›i xong. Hai ngưá»i bước vá» phòng, Giang Tam Tẩu bước đến bưng chiếc rương để trên bà n đặng trống chá»— nằm ngá»§, chẳng dè khi bưng lên bà cảm thấy chiếc rương nhẹ bổng, bà thất kinh la lên:
- Thôi rồi! Bao nhiêu đồ đạc trong rương nà y bị mất hết!
Lưu Yến Ngá»c nghe nói không tin, nà ng thản nhiên nói:
- Cá»a phòng vẫn còn khóa y nguyên , là m sao đồ trong rương lại mất được?
Lưu Yến Ngá»c vừa nói, vừa lấy chìa khóa mở ra, chiếc rương trống không. Giang Tam Tẩu hoảng hốt la lên :
- Trá»i Æ¡i! Kẻ bất lương nà o đã lén và o dây lấy cắp đồ đạc cá»§a chúng tôi! Cả thảy có hÆ¡n sáu bảy trăm lượng bạc! Ôi ! như vầy là nó giết chết chúng tôi rồi !
Lúc ấy các sư ở ngoà i nghe tiếng kêu la láºt Ä‘áºt chạy và o há»i. Lưu Yến Ngá»c chỉ chiếc rương trống cho các sư xem và nói:
- Hồi sáng đến giá», chúng tôi báºn sang bên phòng đại sư may áo, chẳng biết quân bất lương nà o nó đến mở khóa lấy hết cá»§a cải tôi có trên bảy trăm lượng rồi trở ra khóa lại y như cÅ©.
Giang Tam Tẩu cÅ©ng than trá»i kêu đất , rên siết:
- Việc nà y chắc chắn là kẻ trá»™m trong nhà chứ không phải ai lá»t và o đây cả; vì chìa khóa tôi dấu dưới chiếu mà biết được lấy ra mở rương.
Các sư ngạc nhiên đồng nói:
- Lâu nay chốn nà y có ai và o đây được đâu, còn chúng tôi đây là kẻ tu hà nh , là m gì có chuyện gian giảo như váºy.
Lúc nãy giá» Äại sư Vạn Linh đứng im lặng ra vẻ suy nghÄ©. Äại sư nói:
- Thế thưá»ng kẻ trá»™m và o phòng thì nó rinh hết cả rương Ä‘i, Ä‘á»i nà o đóng khóa kỹ lưỡng như váºy sao. Hay là lúc tiểu thÆ¡ ra Ä‘i má»™t cách hấp tấp nên quên đồ tư trang ở nhà chăng?
Giang Tam Tẩu nói:
- Hôm trước tiểu thÆ¡ tôi có mở rương cho các sư xem, trong rương ấy rất nhiá»u đồ trang sức giá đáng sáu bảy trăm lượng . Lúc ấy tất cả các sư Ä‘á»u trông thấy cả, sao bây giỠđại sư lại bảo như váºy? Thôi, việc nà y quả là ngưá»i trong chùa ăn trá»™m chứ chẳng có ai và o đây hết.
Äại sư Vạn Linh nói:
- Hôm nay tất cả chúng tôi Ä‘á»u ở trong nhà cả, chÃnh tiểu thÆ¡ và mụ biết rõ, là m sao chúng tôi hiá»…u rõ được chuyện nà y, chẳng qua là tôi phá»ng Ä‘oán như váºy thôi.
Lúc ấy, Lưu Yến Ngá»c tiếc cá»§a Ä‘au lòng xót dạ ngồi khóc tỉ tê, còn Giang Tam Tẩu kêu la má»™t hồi má»i miệng không thèm nói nữa, chỉ lầm bầm chá»i rá»§a đứa gian tham.
Trá»n ngà y hôm ấy, hai ngưá»i Ä‘á»u bá» cÆ¡m, cháo. Lưu Yến Ngá»c nói vá»›i Giang Tam Tẩu:
- Bây giá» cá»§a đã mất rồi, dầu có nói gì cÅ©ng không thể hoà n lại được. Việc rá»§i ra nà y chẳng qua là do số ta khổ cá»±c cam chịu váºy cho xong.
Giang tam Tẩu nói:
- Tháºt tức quá! Má»›i ra khá»i cá»a có má»™t chút mà nó đã và o lấy hết cá»§a tiá»n thì bảo nÃn sao được. Tôi phải trù rá»§a cho thấu trá»i má»›i được.
Nói rồi bà ta ngồi trong góc phòng trù rủa cho đến canh hai mới chịu tắt đèn an giấc.
Sáng ngà y thức dáºy. Giang Tam Tẩu vẫn rá»§a chá»i không thôi. Lúc ấy, Äại sư Vạn Linh biết Lưu Yến Ngá»c đã hết sạch tiá»n cá»§a rồi, lại thấy Giang Tam Tẩu
chá»i rá»§a náo động trong chùa thì lấy là m khó chịu. Lão chạy xuống gằn giá»ng bảo :
- Nếu tôi không nói ra thì các ngưá»i bảo tôi là kẻ ngu si không biết gì. Tôi bảo cho biết Ä‘á»i nà o kẻ trá»™m mà có lương tâm. Há»… hắn và o nhà thì đồ gì cÅ©ng quÆ¡ hết không sót lại bao giá». HÆ¡n nữa hôm qua đây các khóa Ä‘á»u còn nguyên vẹn cả mà bảo là bị mất trá»™m là nghÄ©a gì? Ta Thấy rõ rà ng các ngưá»i đã Ä‘em giấu hết đồ đạc rồi vu oan giá há»a cho chùa phải không? Thôi, cả thảy chúng tôi đây Ä‘á»u là ngưá»i khổ hạnh , má»—i ngà y chỉ dùng hai bữa tương rau, nếu các ngưá»i không bằng lòng ở đây thì cứ Ä‘i tìm chá»— nà o khác tá» tế hÆ¡n mà ở , chứ cần chi phải là m náo động lên như váºy?
Giang tam Tẩu Nghe nói tức mình quá, bà toan cãi lại thì Lưu Yến Ngá»c vá»™i nắm tay bà kéo và o phòng , ká» tai nói nhá»:
- Những ngưá»i xuất gia nếu là kẻ chân tu hiá»n từ bằng ngược lại thì hiểm độc lắm, thôi mụ hãy nhịn Ä‘i chá»› nên cãi cá» là m gì. Nếu há» sanh lòng thù oán háºn mách vá»›i phu nhÆ¡n thà chúng ta biết tìm nÆ¡i nà o dung thân cho được.
Giang Tam Tẩu nói:
- Tiểu thÆ¡ đã nói váºy, tôi phải bấm gan ráng chịu , chứ tháºt ra tôi tức lắm, thế nà o tôi cÅ©ng Ä‘i mua và ng bạc hương đèn Ä‘em đến trước bà n Pháºt Tổ cầu mong Pháºt Tổ xui khiến cho đứa gian xưng tá»™i ra má»›i nghe.
Cách và i tháng sau, bỗng dưng Tăng Thất phát điên lên. Lão cứ giơ tay tự đánh vả và o mặt mình và luôn mồm la lên:
- Mà y quả là má»™t đứa bất lương , mà y nhẫn tâm rình lấy trá»™m hết đồ trang sức cá»§a tiểu thÆ¡ Ä‘em cho con mà y bán Ä‘i để là m vốn. Rồi đây mà y sẽ trông thấy trá»i phạt hai cha con mà y đến mức nà o. Mà y phải chịu hình phạt khổ cá»±c nhất trần gian, mà y sẽ Ä‘i khắp má»i nÆ¡i hà nh khất, lượm từng hạt cÆ¡m rÆ¡i má»›i có mà ăn.
Lúc ấy tất cả các sư trong chùa má»›i biết rõ là Lưu Yến Ngá»c tháºt tình có mất đồ trang sức, bắt Tăng Thất Ä‘em đến cho Tăng Lá»…, bảo hắn phải tìm thầy chạy thuốc chữa bệnh cho cha. Sau đó quả nhiên Tăng Lá»… cá» bạc thua sạch không còn má»™t xu, hai cha con phải dắt nhau Ä‘i xin.
Khi Äại sư Vạn Linh trông thấy Lưu Yến Ngá»c bị mất hết cá»§a tiá»n thì muốn Ä‘uổi ra khá»i chùa, nhưng không có má»™t lý do nà o, lão hà nh hạ hai ngưá»i bằng cách bắt là m má»i việc trong chùa khổ sở vô cùng.
Lưu Yến NGá»c và Giang Tam Tẩu cố gắng là m lụng nhưng cÅ©ng không vừa lòng lão ác tăng kia, thưá»ng ngà y còn bị tiếng nặng tiếng nhẹ khó chịu. Nhưng Lưu Yến Ngá»c cố gắng chiá»u lụy đủ Ä‘iá»u, dù có khổ mấy nà ng vẫn không nản chÃ, miá»…n nà ng giữ trá»n chữ trinh để chá» Hoà ng Phá»§ Công Tá» là nà ng thá»a mãn.
Trong hoà n cảnh khổ cá»±c ấy, nhá» có Giang tấn Hỉ lâu lâu có mang đến chút Ãt tiá»n bạc tiêu xà i tằn tiện qua ngà y. Lưu Yến Ngá»c cố dà nh dụm Ãt tiá»n cho Äại sư Vạn Linh để cho ngưá»i bá»›t hà nh hạ, nhưng má»—i lần cống hiến tiá»n bạc thì lão ná»›i tay, bằng vắng tiá»n Ä‘i thì lão khắc nghiệt. LưuYến Ngá»c đã bán hết áo quần đến nay không còn má»™t váºt chi đáng giá.
Nhắc lại Lưu Hoà ng Háºu từ khi kết duyên cùng vua Thà nh Tôn đến nay đã bảy năm trưá»ng má»›i thá» thai được tám tháng. Vua Thà nh Tôn vui mừng khôn xiết, chẳng may số phần Lưu Hoà ng háºu đã mãn nên sanh bịnh băng huyết phải tiểu sản nằm liệt giưá»ng, các quan thái y ngà y đêm săn sóc thuốc thang liá»n liá»n, nhưng bệnh tình má»—i ngà y má»™t trầm trá»ng . Hôm ấy, Lưu Hoà ng háºu cảm thấy bệnh mình thùy nguy, bèn sai thị nữ Ä‘i má»i vua Thà nh Tôn đến và nói:
- Tôi bạc phước nên chẳng may lâm bệnh nhÆ¡ bẩn nà y, xin bệ hạ chá»› nên đến gần là m chi, nhưng tôi có má»™t Ä‘iá»u muốn tá» cùng bệ hạ trước khi nhắm mắt lìa trần, song chẳng biết bệ hạ có vui lòng nghe không?
Vua Thà nh Tôn rơi lụy nói:
- Có Ä‘iá»u chi Hoà ng háºu cứ nói thẳng ra.
Lưu Hoà ng háºu nói:
- Năm nay thiếp đã hai mươi ba tuổi, được hân hạnh ân ái cùng bệ hạ bảy năm trưá»ng, là m mẫu nghi trong thiên hạ, dẫu nay thần thiếp có thác Ä‘i cÅ©ng thá»a tấm lòng, nhưng ngặt vì bệ hạ chưa có hoà ng tỠđể sau nà y nối nghiệp đế vương, hÆ¡n nữa Hoà ng Thái háºu năm nay đã sắp đến kỳ đại thá». Váºy sau khi thần thiếp nhắm mắt rồi, bệ hạ nên láºp tức chá»n lấy má»™t gái hiá»n để láºp lên Hoà ng háºu. Còn thân phụ cá»§a thiếp vốn con nhà võ tướng nên không rà nh vá» lá»… nghi , ngưá»i lại quá già nua thưá»ng hay lẫn lá»™n, nếu ngưá»i có rá»§i phạm tá»™i chi xin bệ hạ hãy vì linh hồn thiếp mà xá tá»™i cho ngưá»i và cho vá» quê sống Ä‘á»i dân dã. ÄÆ°á»£c như váºy , linh hồn cá»§a thần thiếp dưới suối và ng mang Æ¡n bệ hạ vô cùng, nghuyện theo phò bệ hạ để sá»›m sanh con rồng chắp nối ngôi trá»i giữ an bá tánh.
Vua Thà nh Tôn nghe bấy nhiêu lá»i, đôi dòng nước mắt chảy xuống ròng ròng. Vua sụt sùi nói:
- Nay Hoà ng háºu chỉ vì việc sinh sản phải thá» bịnh như váºy, ấy chẳng qua do phần phước cá»§a trẫm không có nên Hoà ng háºu má»›i bị lụy. Váºy nếu sau nà y có bá» gì thì trẫm nguyện bảo bá»c ngưá»i thân cá»§a Hoà ng háºu chứ không bao giá» dám quên những lá»i căn dặn cá»§a Hoà ng háºu.
Vua Thà nh Tôn nói dứt lá»i, lui ra trở vá» chánh cung Ä‘iện. Qua đến canh ba hôm ấy, Hoà ng háºu trút hÆ¡i thở cuối cùng. Vua Thà nh Tôn cùng Hoà ng Thái háºu thương xót vô cùng, bèn truyá»n cho quan Lá»… bá»™ lấy theo lá»… Hoà ng háºu mà mai táng trá»ng thể.
Năm ấy Hoà ng Thái háºu đã năm mươi sáu tuổi, vì quá thương xót cái chết cá»§a Hoà ng háºu nân lâm bệnh nặng. Vua Thà nh Tôn triệu thái y và o bốc thuốc táºn lá»±c. Các Thái y thấy Hoà ng thái háºu tuổi già nên hiệp nhau bốc thang “ông nguyên có bổn†cho uống.
Nguyên thang “ông nguyên†nà y cốt lấy vị nhÆ¡n sâm là m gốc, thà nh thá» là m hại Thái háºu uống quá nhiá»u nhÆ¡n sâm sanh chứng no hÆ¡i, không ăn uống gì được, mặt mà y nóng bừng, mệt thở chẳng ra hÆ¡i, nằm liệt giưá»ng không dáºy nổi, khi tỉnh , khi mê. Thái háºu thấy bịnh thùy nguy má»›i triệu vua Thà nh Tôn đến dặn:
- Trước kia, nhà Tống chỉ vì ham tá»u sắc, nghe lá»i gian nịnh nên giang san nhà Tống má»›i và o tay ta. Váºy khi ta chết rồi, con hãy cố gắng ngà y đêm chăm chỉ việc triá»u chánh, hãy tuân theo ý kiến hay cá»§a các báºc lão thần để trị nước chăn dân. Hãy tu thân tÃch đức, biết thương dân nghèo, giữ an bá» cõi; nếu là m báºc đế vương mà độc tà i gian ác thì ngà y sau lâm đại nạn, có cầu khẩn đến đâu cÅ©ng vô Ãch. Mấy lá»i ta trối dạy, con hãy khắc cốt ghi tâm thì ta có chết Ä‘i cÅ©ng vui lòng hả dạ.
Vua Thà nh Tôn nghe mấy lá»i Thái háºu liá»n khóc róng rồi kiếm lá»i an á»§i.
Thái háºu nói tiếp:
- Hiện giá» trong bụng ta chướng lên tức tối lắm, ta biết khó bá» thoát khá»i tá» thần, con chá»› nên đặt hy vá»ng là m gì vô Ãch .
Nói rồi Thái háºu nhắm mắt nằm mê, khiến vua Thà nh Tôn Ä‘au xót vô cùng. Vua lui ra ngồi chong đèn bấm trán suy nghÄ© tìm phương cứu chữa cho thÃch đáng.
Sáng hôm ấy, vua lâm triá»u, sau khi văn võ bá quan triá»u bái tung hô xong, vua Thà nh Tôn phán:
- Thái háºu thá» bịnh đã bảy hôm nay, các quan thái y hết sức chữa chuyên nhưng bịnh tình má»—i ngà y má»™t trầm trá»ng. Nay lòng trẫm vô cùng rối loạn không biết toan liệu lẽ nà o. Váºy chư khanh có biết thầy nà o hay hãy tiến cữ giùm cho trẫm, may ra chữa được bịnh tình Thái háºu thì Æ¡n ấy trẫm nguyện không quên.
Các quan văn võ nghe lá»i vua phán, ai nấy Ä‘á»u nghÄ©:
“ Các thái y trong triá»u Ä‘á»u là những báºc danh y mà không chữa được bịnh Thái háºu, thì biết tìm ai?â€
NghÄ© váºy nên các quan Ä‘á»u lấy mắt nhìn nhau đứng là m thinh lẳng lặng Vua Thà nh Tôn nóng lòng há»i tiếp luôn mấy lượt, xảy có quan tã Thừa tướng là Lương Giám bước ra quỳ tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, kẻ hạ thần nà y rất nóng lòng vá» bịnh tình cá»§a Thái háºu, muốn tiến cá» má»™t ngưá»i may ra có thể chữa được bịnh.
Má»™t tia hy vá»ng thoáng lên, vua Thà nh Tôn cả mừng há»i phăng:
- Chẳng hay ngưá»i khanh muốn tiến cá» chữa bịnh ấy là ai, hãy nói nhanh ra cho trẫm biết kẻo trẫm nóng lòng lắm.
Lương Giám tâu:
- Hạ thần xin tiến cá» Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c, vì từ khi Trạng nguyên và o là m rể hạ thần đến nay đã từng chữa bịnh cho nhiá»u ngưá»i, bất cứ bịnh nặng đến đâu, Trạng nguyên cÅ©ng Ä‘á»u chữa khá»i. Hạ thần xét thấy Trạng nguyên là u thông y há»c nên má»›i dám cả gan tiến cá», mong bệ hạ chấp thuáºn.
Vua Thà nh Tôn ngạc nhiên nói:
- Thì ra quan Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c cÅ©ng biết là m thuốc nữa sao? Tháºt tình trẫm chẳng có ý nghi ngại chi, Nhưng trẫm thiết nghÄ© Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c tuổi còn trẻ mà đã có theo đòi kinh sá» là o thông đến thế thì thá» há»i còn thì giỠđâu nghiên cứu đến khoa y há»c?
Lương Giám tâu:
- Trong lúc Thái háºu Ä‘ang lâm bịnh thùy nguy, hạ thần đâu dám tâu dối trá, xin bệ hạ hãy dùng Lệ Quân Ngá»c chuyên trị thá» xem sao.
Vua Thà nh Tôn còn Ä‘ang lưỡng lá»±, bá»—ng có quan hữu Thừa tướng Kỳ Thạch Äức bước ra quì tâu:
- Muôn táºu bệ hạ, Lương Thừa tướng là báºc lão thà nh thì Ä‘á»i nà o lại tâu lên Ä‘iá»u chẳng thiệt. HÆ¡n nữa xét ra Lệ Quân Ngá»c là ngưá»i cần mẫn lại chÃn chắn, hạ thần tưởng không đến nổi sÆ¡ thất đâu, xin bệ hạ hảy y lá»i cho và o chẩn mạch đầu thang thá» xem.
Vua Thà nh Tôn y tấu liá»n bảo Lương Giám vá» triệu Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c và o triá»u. Lương Giám phụng mạng lui ra, lên kiệu Ä‘i thẳng vá» phá»§, thuáºt lại câu chuyện cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe và bảo Lệ Minh ÄÆ°á»ng phải mau mau và o cung chẩn mạch cho Thái háºu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe qua , còn Ä‘ang suy nghÄ© chưa biết nên quyết định ra sao thì Tố Hoa đã bước ra nói:
- Thưa thân phụ, việc nà y thân phụ tiến cá» như váºy không nên đâu, vì năm nay Thái háºu tuổi đã gần giáp lục tuần, tinh thần suy kém, tháºm chà những Thái y trong triá»u toà n là danh y tuyển chá»n cả mà còn không chữa được thay , huống chi phu quân còn tà i năng có là bao mà dám cả gan và o chá»a trị , quả là là m má»™t việc múa rìu qua mắt thợ. HÆ¡n nữa bịnh cá»§a Thái háºu Ä‘ang thụy nguy, nếu chữa mạnh được thì chẳng nói chi, bằng có bá» chi thì tánh mạng phu quân con e khó mà bảo toà n, chi bằng đừng Ä‘i là hÆ¡n.
Cảnh Phu nhơn cũng không bằng lòng nên ứng tiếng phụ hoạ:
- Sao phu quân lại Ä‘a sá»± thế? Việc đã vô phương, cả triá»u đình không ai dám đứng ra gánh vác, sao phu quân lại đưa hiá»n tế ta và o chốn hiểm nguy như váºy?
Lương Giám nói:
- Nếu là chá»— bằng hữu lâm bịnh thì ta không lo là m gì cho nhá»c trÃ, song đây là nghÄ©a chúa tôi, không lẽ vua Ä‘ang lo buồn Ä‘au xót mà ta lại bà ng quan tá»a thị sao đà nh! HÆ¡n nữa theo ta biết thì hiá»n tế ta là m Ä‘iá»u chi cÅ©ng cẩn tháºn chÃn chắn thì việc chữa bịnh cho Thái háºu không đến ná»—i thất bại đâu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Xin nhạc mẫu hãy an tâm, để con và o đó chẩn mạch thỠxem, nếu liệu bỠchữa được thì con chữa, bằng không thì thôi chớ có can chi đâu mà ngại.
Lệ minh đưá»ng nói dứt lá»i, liá»n bảo nữ tì lấy áo mão ra mặc và o, rồi lên kiệu theo Lương Giám Ä‘i thẳng và o triá»u.
Äến cá»a Ngá» môn, Lệ Minh ÄÆ°á»ng dừng lại, Lương Giám và o trước quì tâu:
- Tâu bệ hạ, hạ thần đã vá»i Lệ Quân Ngá»c đến, hiện còn Ä‘ang đứng chá» lịnh ngoà i Ngá» môn.
Vua Thà nh Tôn liá»n truyá»n chỉ cho Lệ Quân Ngá»c và o và phán:
- Khanh hãy vỉ trẫm mà hết lòng chữa trị bịnh tình cho Thái háºu, nếu khanh chữa khá»i bịnh nà y, trẫm sẽ trá»ng thưởng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Hạ thần nguyện gia hết tâm lá»±c trong việc chữa bịnh cho Thái háºu, xin bệ hạ hãy cho phép hạ thần và o cung chuẩn mạch rồi sẽ liệu phương
Vua Thà nh Tôn y lá»i, truyá»n bãi chầu rồi dắt Lệ Quân Ngá»c và o cung.
Lúc ấy trong cung có tám vị Thái y danh tiếng Ä‘ang hiệp nhau bà n vá» việc thuốc men, xảy thấy vua đến liá»n kéo nhau ra nghinh tiếp. Vua bảo tám vị Thái y theo mình đến chá»— Thái háºu nằm rồi truyá»n vén mà n lên cho Lệ Minh ÄÆ°Ã²ng chẩn mạch.
Lệ Linh ÄÆ°á»ng nắm tay Thái háºu chẩn mạch hồi lâu rồi tâu:
- Xin bệ hạ hãy cho phép hạ thần được xem dung nhan cá»§a Thái háºu để Ä‘oán bịnh má»›i chắc chắn được.
Vua bèn truyá»n vén hết mà n lên và đem đèn đến cho sáng tỠđể Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem hình xét sắc cho tưá»ng táºn.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng trông thấy Thái háºu nằm thiêm thiếp , song sắc mặt còn sáºm, đôi môi còn tươi tắn, liá»n đặt tay lên trán sá» xem rồi tâu:
- Bịnh nà y tuy là trầm trá»ng , nhưng nếu bệ hạ cho phép hạ thần được hốt trong ba thang thì có thể bịnh giảm được sáu bảy phần mưá»i váºy.
Vua Thà nh Tôn nghe Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói tá»± tất , trong lòng bán tÃn bán nghi. Vua phán:
- Nếu khanh hết lòng chuyên chữa cho Thái háºu khá»i được thì trẫm sẽ trá»ng thưởng và mang Æ¡n muôn Ä‘á»i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghÄ© thầm :
« Thái háºu thân thể hãy còn tráng kiện, chỉ vì quá Ä‘au buồn vì cái chết cá»§a Hoà ng háºu nên sanh bệnh mà các quan Thái y không biết, cứ cho uống sâm thang cho nên đã không công hiệu còn mang hại nữa ».
NghÄ© váºy, Lệ Minh ÄÆ°á»ng đầu thang « phát tán dược phương » dâng lên cho vua xem.
Vua Thà nh Tôn xem qua thất kinh nói :
- Thái háºu đã già khà lá»±c suy yếu là m sao chịu nổi thang thuốc phát tán nà y ? Trẫm cứ tưởng ngưá»i già nua thì cần phải dùng đến thang « Ôn nguyên cố bổn »má»›i được , sao khanh lại đầu thang như váºy, trẫm lo ngại quá !
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu :
- Táºu bệ hạ, nguyên Thái háºu không phải lâm đại bịnh, nhưng uống phải nhiá»u sâm quá nên nhiệt khà nó lừng lên, thà nh thá» trong ngưá»i nóng nảy, bứt rứt, mệt thở no hÆ¡i. Váºy bây giá» cần phải phát tán nhiệt khà đi, rồi sau sẽ dùng triêu thá»±c phương thang bồi bổ trở lại khiên cho cÆ¡ thể được ôn hòa. Lúc bấy giá» má»›i có thể dùng thể dùng thang ôn bổ để cho bình phục như xưa. Xin bệ hạ chá»› lo ngại, hạ thần quyết không đến ná»—i sÆ¡ thất đâu.
Vua Thà nh Tôn nói :
- Lá»i khanh luáºn tuy phải, nhưng dầu sao trẫm chẳng an lònh. Váºy để trẫm Ä‘em cái toa nà y cho các quan Thái y xét lại xem há» có ý kiến gì cho biết.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu :
- Chẳng phải hạ thần dám chê các quan Thái y, nhưng vì các quan hiểu lầm, nên cả thảy Ä‘á»u cho bịnh Thái háºu thuá»™c vá» loại hư nhược, hạ thần chắc chắn hỠđã lầm như váºy thì không bao giá» dám bằng lòng cho Thái háºu dùng toa thuốc nà y. Váºy xin bệ hạ hãy tá»± quyết Ä‘oán lấy hay hÆ¡n và có như váºy má»›i khá»i há»ng việc.
Vua Thà nh Tôn nói :
- Căn cứ và o ý kiến cá»§a má»™t ngưá»i thì sợ lầm Ä‘i chăng, váºy cần phải phối hợp nhiá»u ngưá»i má»›i có thể quyết Ä‘oán được.
Vua Thà nh Tôn nói dứt lá»i liá»n truyá»n ná»™i giám Ä‘em toa thuốc cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng ra ngoà i đặng há»™i ý cùng các quan Thái y.
Khi các quan Thái y xem qua toa thuốc ấy, ai nấy Ä‘á»u le lưỡi lắc đầu, nói nhá» vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng.
- Chỉ vì quan Trạng còn nhỠtuổi nên mới hốt toa thuốc nà y
Nói rồi quay qua bảo nội giám :
- Xin ná»™i giám hãy và o tâu vá»›i thiên tá» rằng chúng tôi chỉ biết Thái háºu tuổi già chỉ cần nên dùng thang « Ông nguyên cố bổn »mà thôi, còn cái thang phát tán cá»§a quan Trạng nà y chúng tôi không dám bà n đấn. Nếu bệ hạ có dùng đến toa thuốc nà y thì chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe các quan Thái y nói, trong bụng cưá»i thầm :
« Thế thì những Thái y nà y không hiểu mạch lý gì hết, dùng những bá»n thầy thuốc nà y tháºt vô cùng nguy hiểm »
NghÄ© rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói bằng giá»ng tá»± tất :
- Theo thiển ý cá»§a tôi thì toa thuốc nà y không đến ná»—i sai lầm đâu, nếu Thái háºu uống và o có bá» chi, tôi đây xin đứng ra chịu trách nhiệm tất cả.
Các quan nghe nói Ä‘á»u nghÄ© thầm :
« Ngưá»i ta là má»™t vị Trạng nguyên trong tòa Hà n Lâm, lại là rể quà cá»§a quan Thừa tướng nữa, ta bà i bác không có lợi, thôi ta cứ lÆ¡ Ä‘i là hay hÆ¡n »
Các quan nghÄ© váºy nên không ai kÃch bác cả, chỉ có mấy ông Thái y già bước ra nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng :
- Quan Trạng đã quyết chịu hoà n toà n trách nhiệm thì chúng tôi đây không can dá»± đến nữa, nhưng chúng tôi khuyên quan Trạng hãy suy nghÄ© lại vì Thái háºu nay đã già rồi, tưởng ngoà i thang « Ôn nguyên cố bổn » ra, không nên dùng thang nà o khác nữa, có hại đấy.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vẫn tá»± tất :
- Tôi chắc thang thuốc phát tán của tôi đây mà uống và o, là m gì cũng công hiệu.
Nói rồi liá»n theo ná»™i giám và o cung hầu lịnh cá»§a vua Thà nh Tôn.
Äến nÆ¡i, ná»™i giám Ä‘em những lá»i nghị luáºn cá»§a các Thái y tâu lên cho vua rõ, vua Thà n Tôn nghe qua trong lòng cà ng lưỡng lá»± hÆ¡n nữa, không biết nên quyết định thế nà o cho phải. Lệ Minh ÄÆ°á»ng thấy thế vá»™i quì tâu :
- Bịnh tình cá»§a Thái háºu trầm trá»ng như váºy là do dùng thang « Ôn nguyên cố bổn » quá nhiá»u, nay hạn thần dốc hết lòng trung, chẳng muốn Thái háºu phải bị mai má»™t vì dùng lầm thuốc. Hạ thần kê cứu phương thang nà y đã suy nghÄ© kỹ cà ng quyết không thể lầm lẫn được, xin bệ hạ dùng Ä‘i, nếu có bá» gì thì hạ thần sẽ chịu hình phạt theo quân pháp.
Vua Thà nh Tôn thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng quả quyết như váºy, lại thấy bá»n Thái y kia chữa không mạnh mà bịnh má»—i ngà y má»™t thùy nguy nên cắn răng quyết định.
Vua phán :
- Trẫm cÅ©ng thừa hiểu khanh lâu nay là m việc gì cÅ©ng cẩn tháºn, váºy bây giá» trẫm tin theo lá»i khanh nạp dụng toa thuốc nà y.
Nói rồi vua thà nh Tôn bảo ná»™i giám đưa Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o phòng thuốc để chá»n thuốc tốt hốt cho đúng cân lượng.
Trong lúc ấy có nội giám và o báo :
- Các quan Thái y không ai công nháºn toa thuốc ấy cả nên hiện giá» há» Ä‘á»u xin cáo thối hết.
Vua Thà nh Tôn liá»n chuẩn y lá»i xin, cho phép các Thái y Ä‘á»u lui ra. Má»™t lát sau, Lệ Minh ÄÆ°á»ng hốt thuốc xong Ä‘em ra dâng lên, vuaThà nh Tôn phán
- Äêm nay khanh phải ở ngÅ© trong cung đây để phòng khi Thái háºu có bá» gì kịp thá»i ứng phó.
Phán rồi bảo ná»™i giám đưa Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o ná»™i các an nghỉ, rồi hối ná»™i giám sắc thuốc cho chóng để Thái háºu dùng.
Lá»i Bình :
- Ở đây , vị Äại sư Vạn Linh là má»™t trưá»ng hợp Ä‘iển hình . Cho hay những kẻ chân tu không phải sá»›m kinh tối kệ má»›i gá»i là tu. Vì váºy thánh nhân có nói : « Tâm hà nh từ thiện hà tu ná»— lá»±c khán kinh ». Câu nói nà y tháºt là chà lý. Má»™t khi ta biết là m là nh tránh dữ, đừng Ä‘i ngược lại lòng từ bi hỉ xả cá»§a đức Pháºt, tức là ta đã đạt được má»™t kết quả nà o trong đạo pháp rồi, cho nên có câu
« Pháºt tại tâm »là thế !
Kẻ còn Ä‘ang mê muá»™i ngoà i Ä‘á»i, há» không thấy gì cao hÆ¡n tiá»n tà i danh vá»ng, há» không thấy gì rá»™ng hÆ¡n bản thân là lẽ đương nhiên , ta không nên phiá»n trách, mà chỉ thương hại cho há» thôi. Duy chỉ có kẻ âm mưu giẫm chân lên đạo đức cá»§a nhà Pháºt để tác oai tác quái thì tháºt là đáng tá»™i. Những hạng nà y liệt và o hạng bất trị, dù cho có giáo hóa bao nhiêu cÅ©ng vô Ãch
|

23-09-2008, 07:50 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi thứ Ba Mươi Bốn
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thăng chức Thượng thÆ¡
Khương Nhược Sơn ấm phong Trung Hiếu
Ná»™i giám sắc thuốc xong, rót ra toan Ä‘em đến cho Thái háºu uống thì vua Thà nh Tôn cản lại nói:
- Hãy khoan dâng đã, vì nếu phương thang nà y mà trúng bịnh thì mau là nh, bằng không thì chắc nguy hiểm lắm, nên trẫm chưa biết liệu định thế nà o!
Vua Thà nh Tôn Ä‘ang lưỡng lá»± thì Thái háºu tỉnh lại lên tiếng há»i:
- Thái y đã hốt thuốc chưa?
Vua Thà nh Tôn tâu:
- Bẩm Thái y chữa mãi mà chẳng thuyên, nay có quan tả Thừa tướng là Lương Giám tiến cá» rể ngưá»i là Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c và o chẩn mạch hốt thuốc, ngưá»i cho biết rằng quan Trạng rất tinh thông vá» nghá» y dược. Hiện đã hốt thuốc và sắc xong nhưng con còn lưỡng lá»± chưa dám Ä‘em dâng
Thái háºu nói:
- Thuốc đã sắc xong sao không đem cho ta uống, còn lưỡng lự gì nữa?
Vua Thà nh Tôn tâu:
- Nguyên vì toa thuốc nà y quan Trạng dùng toà n những vị phát tán nên con chưa dám dâng.
Thái háºu cưá»i gằn nói:
- Uống thuốc bổ mãi vẫn không thuyên giảm lại nặng thêm, thì nay uống thuốc phát tán, may ra khá»i được là phải lẽ. Váºy hãy mau mau Ä‘em dây cho ta uống.
Nghe Thái háºu thúc hối, vua Thà nh Tôn nghÄ© thầm:
“Việc nà y do nÆ¡i lòng trá»i xiu khiến chăng! Nếu uống và o mà có Ä‘iá»u gì bất trắc xảy ra là do nÆ¡i Thái háºu đó†.
NghÄ© rồi truyá»n ná»™i giám đỡ Thái háºu dáºy, còn vua thì tá»± thân bưng thuốc đến cho Thái háºu uống. Uống xong, vua đỡ cho Thái háºu nằm ngay ngắn, Ä‘oạn đáp má»n kÃn lại và bá» mùng xuống.
Má»™t lác sau, thấy Thái háºu nằm yên ngá»§ thiếp Ä‘i, vua Thà nh Tôn cà ng thêm lo sợ, cứ Ä‘i lẩn quẩn quanh giưá»ng Thái háºu không dám rá»i xa .
Äến trưa, vua Thà nh tôn vén mà n lên thăm, thấy Thái háºu còn yên giấc, nhưng sắc mặt bá»›t Ä‘á», đầu cÅ©ng bá»›t nóng , hÆ¡i nóng trong ngưá»i cÅ©ng Ãt xông ra như trước. Vua Thà nh Tôn Ä‘oán biết bịnh dã chịu thuốc rồi nên trong lòng vui mừng vô hạn, vá»™i truyá»n ná»™i tỳ dá»n má»™t mâm rượu Ä‘em dâng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng.
Còn Thái háºu ngá»§ mãi đến chiá»u tối má»›i thức dáºy, vua Thà nh Tôn và o há»i thăm. Thái háºu nói:
- Ta gẫm cưá»i cho bá»n Thái y mang danh nghÄ©a thầy thuốc trứ danh mà không bằng Lệ Quân Ngá»c. Ta uống thang thuốc ấy bây giá» trong mình ta khoẻ khoắn vô cùng , không còn bứt rứt khó chịu như trước nữa. Thôi từ rà y vá» sau hãy để Lệ Quân Ngá»c hốt thuốc cho ta uống mà thôi. Nhưng bây giá» khát nước lắm, muốn dùng chén trà mà không biết có nên dùng hay không?
Vua Thà nh Tôn bèn sai ná»™i giám ra há»i Lệ Quân Ngá»c. Giây lát ná»™i giám và o tâu:
- Quan Trạng nói: Ä‘ang cÆ¡n nhiệt khà hoà nh hà nh , không nên hốt thuốc vá»™i , để sáng mai hãy xem mạch lại, bây giá» Thái háºu có khát nước hãy dùng trà như thưá»ng , nhưng chá»› nên cho uống sâm trà .
Vua Thà nh Tôn nghe nói, liá»n bảo ná»™i giám Ä‘i pha trà cho Thái háºu uống. Thái háºu uống xong lại nằm xuống ngá»§ yên như trước.
Sáng hôm sau khi Thái háºu vừa thức dáºy, vua Thà nh Tôn vá»™i sai ná»™i giám ra má»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o, tá»± tay rót má»™t chén trà trao cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng và nói:
- Khanh quả tháºt là đại tà i. Hôm qua tháºt tình trẫm trông thấy toa thuốc cá»§a khanh mưá»i phần lo sợ nên khi thuốc đã sắc xong mà không dám dâng lên cho Thái háºu uống. Sau khi Thái háºu hối thúc nên trẫm má»›i đánh bạo dâng liá»u. Hiện nay nhiệt khà đã tan, Thái háºu ngá»§ rất yên giấc, tinh thần khoẻ khoắn, nói năng bá»›t mệt. Váºy khanh hãy cố tâm chuyên chữa, trẫm sẽ trá»ng thưởng.
Sau đó, vua Thà nh Tôn dắt Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o thăm mạch lại, Xem xong , Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tuy Thái háºu đã bá»›t nóng nhưng tÃch thá»±c trong bụng chưa tiêu nên cần phải dùng thang tiêu thá»±c phương để tiêu trừ những vị bổ còn Ä‘ang tÃch trữ trong bụng. Khi đã tiêu trừ hết rồi, tá»± nhiên tinh thần sảng khoái. Lúc ấy có quyá»n dùng thang ôn bổ cho tuyệt dứt căn bịnh là xong
Vua Thà nh Tôn nói:
- Hay lắm, khanh cứ việc dụng tâm chuyên chữa, má»i việc trẫm Ä‘á»u phó thác cho khanh. Khanh hãy vì trẫm lo lắng chu đáo , chừng nà o Thái háºu tháºt là nh mạnh, khanh sẽ vá».
Sau đó Lệ Minh ÄÆ°á»ng kê thang tiêu thá»±c dâng lên cho vuaxem rồi má»›i hốt thuốc, Ä‘oạn sai quan ná»™i giám sắc Ä‘em dâng cho Thái háºu uống.
Thái háºu uống xong độ ná»a tiếng đồng hồ thì gá»i cung nữ bảo đở bà đi tiêu rồi trong bụng cảm thấy nhẹ nhà ng. Vua Thà nh Tôn sai ná»™i giám ra há»i thăm Lệ Minh ÄÆ°á»ng , Lệ Minh ÄÆ°á»ng bảo nấu cháo cho Thái háºu ăn.
Thái háºu ăn xong, tinh thần định tỉnh , vui cưá»i nói vá»›i Thà nh Tôn:
- Hôm nay mẹ còn được trông thấy con đây là nhá» có Lệ Quân Ngá»c đấy, con nên trá»ng đãi ngưá»i má»›i phải.
Vua Thà nh Tôn nói :
- Trạng nguyên Lệ Quân Ngá»c quả là ngưá»i thông minh, kiến thức rá»™ng. Vá» văn há»c ngưá»i đã uyên thâm mà nghá» thuốc lại tinh vi nữa, tháºt hiếm có trên Ä‘á»i. Xin Thái háºu hãy an tâm, không khi nà o con dám quên Æ¡n ngưá»i đâu.
Trong ngà y hôm ấy, Thái háºu vẫn bình an vô sá»±. Sáng hôm sau, Lệ Minh ÄÆ°á»ng và o chẩn mạch lại rồi cho uống thang ôn bổ.
Vua Thà nh Tôn nói vá»›i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Khanh đã hết lòng vì trẫm cố gắng chịu khó nhá»c, hôm nay Thái háºu đã bá»›t nhiá»u, trẫm cho phép khanh được vá» dinh an nghỉ, nhưng má»—i sáng phiá»n khanh và o cung thăm mạch đặng hốt thuốc cho Thái háºu dùng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lạy tạ lui ra, lên kiệu trở vá» phá»§. Äến nÆ¡i, Cảnh phu nhÆ¡n và Tố Hoa mừng rỡ xúm lại há»i lăng xăng.
Cảnh Phu nhÆ¡n há»i:
- Chẳng hay bịnh cá»§a Thái háºu bây giá» ra thế nà o?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng đáp:
- Bẩm bịnh cá»§a Thái háºu đã thuyên giảm đặng sáu bảy phần, độ và i ba ngà y nữa sẽ là nh mạnh như xưa.
Lương Giám nghe nói, cưá»i đắc chÃ:
- Ta vẫn biết hiá»n tế là m việc chi cÅ©ng dè dặt lắm, vì váºy ta má»›i dám tiến cá» chá»›.
Sau đó Lệ Minh ÄÆ°á»ng và Tố Hoa dắt nhau vá» phòng, Tố Hoa nói:
- Tiểu thÆ¡ tháºt là báºc thiên tà i hiếm có. Nghá» văn đã thắng hết sÄ© tá» bốn phương, còn nghá» thuốc thì cả bá»n Thái y trong triá»u không bì kịp.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Sở dÄ© em và o chữa bịnh cho Thái háºu là vì muốn cho mau thăng tước đặng lo cứu nhà Hoà ng Phá»§, chá»› là m việc nà y quả là là m má»™t việc mạo hiểm vô cùng.
Tố Hoa nói:
- Bao giá» tiểu thÆ¡ cÅ©ng má»™t lòng lo cứu lấy nhà Hoà ng Phá»§, lòng đã thà nh như váºy thì chắc ông xanh kia phò há»™ chá»› chẳng không?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
Phải rồi! Chúng ta đây lúc nà o cÅ©ng trông cáºy và o lòng trá»i, chứ tháºt ra sức ngưá»i là m sao vượt khá»i lẽ trá»i được !
Sáng hôm sau, Lệ Minh ÄÆ°á»ng lại và o cung xem mạch. Vua Thà nh Tôn truyá»n ná»™i giám đỡ Thái háºu ra ngoà i cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng chẩn mạch. Lệ Minh ÄÆ°á»ng kê cứu toa thuốc xong, liá»n tâu vá»›i vua Thà nh Tôn :
- Hôm nay ngÅ© tạng cá»§a Thái háºu đã Ä‘iá»u hòa như thưá»ng, từ nay vá» sau chắc bệnh sẽ lần lần là nh mạnh.
Vua Thà nh Tôn mừng rỡ vô cùng. Vua phán :
- Khanh chá»› nên ngại việc khó nhá»c, cứ má»—i buổi sáng hãy và o chẩn mạch hốt thuốc cho Thái háºu uống má»™t lần , chá»› đến khi nà o bệnh tình Thái háºu tháºt mạnh, trẫm sẽ lượng công ban, thưởng.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tạ Æ¡n lui vá» rồi sáng hôm sau cÅ©ng và o cung chẩn mạch y như thưá»ng lệ. Lúc ấy, Thái háºu chăm chú nhìn thẳng và o mặt Lệ Minh ÄÆ°á»ng , còn Lệ Minh ÄÆ°á»ng không để ý, cứ việc chăm chú suy nghÄ© nghiên cứu vá» mạch lý nên sắc diện Ä‘á»u lá»™ ra . Bà nháºn thấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng quả là má»™t mỹ nữ cải dạng nam trang.
« Dám chắc trên Ä‘á»i nà y không có má»™t nữ nhi nà o tà i mạo đến thế. Thôi để ta bảo Thiên tá» láºp nà ng lên là m chánh cung Hoà ng háºu má»›i được »
Lệ Minh ÄÆ°á»ng chẩn mạch hốt thuốc xong ra vá», ná»™i giám liá»n sắc thuốc cho Thái háºu uống . Äến trưa vua Thà nh Tôn h bãi chầu vá» cung thăm Thái háºu. Thái háºu mỉm cưá»i nói :
- Con đã là m đến báºc đế vương mà con ngây thÆ¡ quá. Ta cho con hay Lệ Quân Ngá»c vốn là má»™t mỹ nhÆ¡n cải dạng nam trang đấy. Ngưá»i quả là má»™t nữ nhi có biệt tà i đáng phục, váºy con hãy truyá»n cho ngưá»i cải trang lại rồi láºp là m chánh cung Hoà ng háºu Ä‘i, vì sang năm đây ta dã ăn lá»… lục tuần đại thá», nếu con được má»™t ngưá»i vợ như váºy thì đẹp biết bao.
Vua Thà nh Tôn nghe Thái háºu nói dứt lá»i , liá»n phì cưá»i và nói :
- Tại vì Lệ Quân Ngá»c lịch sá»± trai quá nên mẫu háºu má»›i trông qua giống đà n bà con gái như thế, chứ tháºt ra chẳng phải con gái đâu.
Thái háºu lắc đầu :
- Ta không tin, ta quả quyết Lệ Quân Ngá»c là nữ lưu mÃ
Vua Thà nh Tôn giải thÃch :
- ChÃnh Lệ Quân NGá»c đã cưới con quan Thừa tướng là m vợ. Hai vợ chồng tất tương đắc vá»›i nhau lăám cÆ¡. Nếu là gái thì đâu có hà nh động như váºy ?
Thái háºu nghe nói cưá»i xòa :
- Nói váºy chẳng ta lầm sao ? Ai ngá» trên Ä‘á»i nà y lại có má»™t thiếu niên đẹp đẽ đến thế. Ôi ! Tà i đã cao, há»c lại rá»™ng và nghá» thuốc lại còn hÆ¡n cả các vị Thái y quan . Ta sống được đây cÅ©ng là nhá» Lệ Quân Ngá»c đó, con hãy thăng thưởng trá»ng háºu cho chà ng kẻo phụ công chà ng đã ra và o săn sóc ta khó nhá»c.
Vua Thà nh Tôn cúi đầu vâng dạ. Sau đó độ mưá»i ngà y, Thái háºu mạnh mẽ như thưá»ng. Hôm ấy Thà nh Tôn lâm triá»u, các quan triá»u bái tung hô xong, xảy có quan Lại bá»™ bước ra tâu :
- Muôn tâu bệ hạ, quan Binh bộ Thượng thơ là Châu Khuê Niên đã tạ thế và o đêm qua rồi.
Vua Thà nh Tôn thở dà i than :
- Tiếc thay má»™t vị trung thần mà không được hưởng lá»™c cá»§a triá»u đình được lâu.
Rồi vua truyá»n chỉ cho Lại bá»™ đứng ra thay mặt triá»u đình ngá»± tế cho Châu Khuê Niên má»™t tuần rượu.
Quan Lại bộ lại tâu tiếp:
- Vả chức Binh bá»™ Thượng thÆ¡ vô cùng quan trá»ng, nếu má»™t ngà y không có thì các tướng sÄ© không ngưá»i cai quản, hạ thần thiết tưởng không thể bá» khuyết được, xin bệ hạ hãy chá»n lấy má»™t vị danh thần đặng bổ khuyết và o chức ấy.
Vua Thà nh Tôn suy nghÄ© má»™t hồi rồi triệu Lệ Minh ÄÆ°á»ng đến phán:
- Khanh quả là má»™t bá»±c thiên hạ kỳ tà i, váºy trẫm muốn bổ khanh là m chứ Binh bá»™ Thượng thÆ¡ để khanh trổ tà i Ä‘á»n bồi xã tắc và trẫm cÅ©ng trả được cái Æ¡n chữa
khá»i bịnh cá»§a Thái háºu.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng quì tâu:
- Thái háºu được thuyên bịnh chẳng qua là lòng hiếu cá»§a bệ hạ cảm đến trá»i nên má»›i đặng như váºy, chứ hạ thần có công cán chi mà dám đương nháºn chức vị lá»›n lao ấy. Vả lại , hạ thần tuổi còn thÆ¡ ấu nếu là m chứ c vị quá cao sợ e triá»u thần bất phục, tháºt hạ thần chẳng dám phụng mạng, xin bệ hạ tha tồi cho.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Trẫm thừa biết cái tà i cá»§a khanh, đáng ra phải là m đến chức Thừa tướng má»›i đủ cho Khanh thi thố hết tà i năng, chứ cái chức Binh bá»™ nà y đã thấm và o đâu, sao khanh lại khiêm nhưá»ng đến thế.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe vua phán, liá»n cúi lạy tạ Æ¡n rồi lãnh áo mão Binh bá»™ Thượng thÆ¡. Các quan trong triá»u thảy Ä‘á»u biết rõ Lệ Minh ÄÆ°á»ng là ngưá»i thanh liêm chánh trá»±c nên ai nấy Ä‘á»u khâm phục bằng lòng.
Rồi vua Thà nh tôn phán há»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng:
- Chẳng hay song thân của khanh là m quan đến chức gì, khanh hãy khá tâu đễ trẫm liệu mà phong thưởng cái công khéo dạy con thà nh tà i.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng quì tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, sanh phụ cá»§a hạ thân tên Lệ Triệu Ân, sanh mẫu là Giả thị, xưa nay Ä‘á»u chuyên nghá» nông tang rẫy bái, còn việc thà nh danh cá»§a hạ thần là nhá» nghÄ©a phụ đó thôi.
Rồi Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói rõ việc nhá» Khương Nhược SÆ¡n nuôi nấng dạy dá»— từ bé đến lá»›n.
Vua Thà nh Tôn gáºt đầu phán:
- Nếu Khương Nhược SÆ¡n được như váºy, thiệt trên Ä‘á»i Ãt có. Váºy trẫm phong cho sanh mẫu cá»§a khanh là m Tứ phẩm quan, còn nghÄ©a phụ cá»§a khanh là m Trung hiếu Äại phu, nghÄ©a mẫu là m Tứ phẩm Phu nhÆ¡n. Riêng vợ cá»§a khanh , trẫm phong là m Nhứt phẩm Phu nhÆ¡n.
Vua Thà nh Tôn kêu Lương Giám bảo:
- Bịnh Thái háºu mà được là nh mạnh đây là nhá» Thừa tướng tiến cá» Lệ Quân Ngá»c, váºy nay trẫm phong cho khanh là m chức Thái tá» Thái bảo.
Lương Giám liá»n quì lạy tạ. Sau đó bãi chầu, các quan ai vá» dinh nấy.
Tố Tuyết Hoa trông thấy Lương Giám và Lệ Minh ÄÆ°á»ng lãnh áo mạo Ä‘em vá» phá»§ thì mừng lắm; nà ng láºt Ä‘áºt dá»n bà n hương án ra để bái mạng.
Tố hoa nghĩ thầm:
“Không biết chồng tháºt cá»§a ta kia có thể là m cho ta được Nhứt Phẩm Phu nhÆ¡n như vầy không! Chứ còn cái ông chồng giả nà y đã là m cho ta vinh diệu lắm rồi, nhưng dù vinh diệu đến đâu cÅ©ng chỉ nhìn mặt nhau chÆ¡i thôi chứ không ăn thua gìâ€.
Kế má»™t lát sau, các võ quan mang lá»… váºt đến chúc mừng Lệ Minh ÄÆ°á»ng , nhưng Lệ Minh ÄÆ°á»ng trả lá»… váºt lại hết; còn các quan văn đến chúc mừng Lương Giám vô cùng trá»ng háºu.
Hôm sau, Lệ Minh ÄÆ°á»ng tỠý cùng Tố Hoa:
- Bấy lâu nay, Khương Nhược SÆ¡n, nghÄ©a phụ em, đối đãi vá»›i em rất tá» tế, nhưng chỉ vì em còn là chức nhá» bé trong tòa Hà n lâm nên chưa tiện Ä‘em nghÄ©a phụ đến kinh, chá»› nay em đã được thăng đến chức Binh bá»™ Thượng thÆ¡ rồi, rm muốn triệu hết gia quyến ngưá»i vá» kinh để cùng em chung hưởng phú quà đặng đáp Ä‘á»n cái công Æ¡n ngà y trước, chẳng hay chị nghÄ© thế nà o?
Tố Hoa nói:
- Tiểu thÆ¡ là m như váºy tháºt là phải lẽ!
Rồi cả hai Ä‘em việc ấy tá» cùng Lương Giám; Lương Giám cÅ©ng bằng lòng theo. Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i vã viết má»™t phong thư sai tên gia tướng mang cả phong thư và áo mão Trung Hiếu Äại phu cá»§a Khương Nhược SÆ¡n cùng áo mão mạng phụ cá»§a Tôn thị, Ä‘em ra Hồ Quảng cho nghÄ©a phụ.
Nói vá» vua Thà nh Tôn khi thấy bịnh Thái háºu đã thiệt là nh mạnh , liá»n chá»n ngà y tốt bà y tiệc khánh hạ.
Hôm ấy vua là lể tế thiên địa và cho hết các cung nhÆ¡n trong ná»™i cung Ä‘á»u được dá»± tiệc, còn các quan triá»u thần thì ban yến đãi đằng tại Kim Loan Ä‘iện.
Trong Bữa tiệc, trừ tả hữu Thừa tướng ra, vua Thà nh Tôn cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngồi trên hết cả má»i ngưá»i. Lệ Minh ÄÆ°á»ng từ chối tâu:
- Hạ thần tuổi còn nhá», chức tước lại kém cá»i nên không dám vượt bá»±c như váºy.
Vua Thà nh Tôn nói:
- Nguyên cái tiệc nà y là cá»§a Thái háºu bà y ra để tạ Æ¡n má»™t bá»±c danh y. Vì váºy từ quả nhÆ¡n đây cho đến hết thảy quan viên cÅ©ng đội Æ¡n khanh hết cả. Cho nên chá»— ngồi cao nhứt là để dà nh cho khanh, khanh chá»› nên từ chối.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe vua phán váºy, má»›i dám ngồi cùng vua và bá quan nháºp tiệc. Rượu được và i tuần, xảy thấy Thái háºu sai quan ná»™i giám Ä‘em ra ban cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng má»™t Kim tú La bà o; má»™t sợi Äiêu hoa Ngá»c đái và mưá»i há»™t đại Minh châu vô cùng quà giá.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng lạy tạ rồi lấy Kim tú La bà o mặc và o, thắt sợi Äiá»u hoa nGá»c đái, trông rất oai nghi.
Má»™t lát sau, vua Thà nh Tôn cho đòi bá»n Thái y và o quở mắng:
- Máºu háºu ta thân thể hãy còn tráng kiện mà các ngưá»i dùng lầm thuốc , thiếu chút nữa là nguy hiểm đến tánh mạng rồi. CÅ©ng may có Lệ Quân Ngá»c Ä‘em hết tánh mạngtoà n gia ra cam Ä‘oan chữa trị má»›i khá»i. Quả tháºt các ngươi không thông hiểu mạch lý chi hết mà dám cả gan ngăn chống không cho ngưá»i ta dùng thuốc hay. Các ngươi có thấy mình mang trá»ng tá»™i không?
Các quan Thái y nghe nói thất kinh, đồng quì lạy tâu:
- Chúng tôi xin cam thỠtỠtội/
Vua Thà nh Tôn cưá»i và phán:
- Chỉ vì kiến thức các ngưá»i còn thiển cáºn chưa đủ tư cách để chữa bệnh đó thôi. Trẫm không bắt tá»™i đâu, nhưng má»—i ngưá»i phải dâng cho Lệ Quân Ngá»c má»™t chén rượu đầy để kiến là m tôn sư.
Các quan Thái y nghe vua phán vui mừng chẳng xiết . Vá»™i Ä‘i rót má»—i ngưá»i má»™t chén rượu đầy Ä‘em dâng cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng uống. Cuá»™c vui mãi đến xế chiá»u má»›i tan, Lương Giám và Lệ Minh ÄÆ°á»ng dắt nhau vá» phá»§.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng thuáºt lại việc Thái háºu ban thưởng cho Tố Hoa nghe và bảo nà ng Ä‘em cất mưá»i há»™t đại Minh châu.
Nhắc qua tên gia tướng vâng lệnh Lệ Minh ÄÆ°á»ng mang thư và áo mão ra hổ Quảng để rước gia quyến Khương Nhược SÆ¡n . Hắn Ä‘i mãi cho đến cuối tháng tám má»›i đến nÆ¡i. Hai vợ chồng Khương Nhược SÆ¡n mừng rỡ vô cùng, vá»™i vã đặt bà n hương án tiếp nghinh phong cáo, rồi lấy áo mão mặc và o, Ä‘oạn quay mặt vá» hướng Bắc lạy tạ Æ¡n Thiên tá».
Rồi Khương Nhược SÆ¡n khai thư Lệ Minh ÄÆ°á»ng ra xem, má»›i hay Lệ Minh ÄÆ°á»ng ngỠý muốn rước gia quyến mình vá» kinh đặng an hưởng phú quÃ.
Tôn thị liá»n há»i Khương Nhược SÆ¡n:
- Thế Phu nhÆ¡n có tÃnh Ä‘i hay không?
Khương Nhược SÆ¡n trả lá»i:
- Chúng ta nên Ä‘i là phải, vì đến đó tôi sẽ là suoi gia vá»›i quan Thừa tướng, vinh diệu biết dưá»ng nà o. Nhưng thôi, để tôi cùng nhị tiểu thiếp ra Ä‘i, còn phu nhÆ¡n hãy ở nhà để giữ gìn sản nghiệp.
Tôn thị nói:
- Tôi cũng muốn đi nữa để đến đó được là m mẹ chồng của một vị thiên kim tiểu thơ chơi.
Thấy Tôn thị đòi theo, Khương Nhược Sơn phân trần :
- Nếu vợ chồng ta Ä‘á»u Ä‘i cả thì sản nghiệp đây biết giao php& cho ai ?
Tôn thị nói :
- Thì ta cứ giao hết cho Thăng Kim quản thủ cũng được mà !
Khương Nhược Sơn ngẫm thầm :
« nếu là m như váºy thì thằng tham tâm Hoạt Toà n nó có phước quá !».
NghÄ© váºy, nhưng rồi Khương Nhược SÆ¡n cÅ©ng bằng lòng , liá»n ra nói cho Thăng Kim hay. Thăng Kim nói :
- Thân phụ có đến kinh thì xin thân mẫu hãy ở lại đợi con lâm sản rồi sẽ Ä‘i sau. Có như váºy con má»›i an tâm khá»i lo sợ.
Tôn thị suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Thôi, nếu váºy mẹ phải ráng nán ở lại đợi khi con lẩm sản rồi mẹ sẽ Ä‘i cÅ©ng được.
sáng hôm sau, Khương Nhược SÆ¡n mở tiệc cho má»i hết thân bằng cố hữu đến ăn mừng , rồi chá»n ngà y tốt, Ä‘em hai ngưá»i tiểu thiếp Nguyên Lãng và mưá»i đứa nô tỳ nhắm kinh đô thẳng tiến.
Khi đến kinh sư, Khương Nhược SÆ¡n sai hai tên gia nhÆ¡n và o tin cho Lệ Minh ưá»ng hay.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i và ng thân hà nh ra táºn bên ngoà i rước và o tướng phá»§, Lương Thừa tướng cÅ©ng bước ra nghinh tiếp.
Khi và o nhà an tá»a xong, má»i uống trà nước Lương Giám truyá»n bảo Tố Hoa ra bái yết nghÄ©a phụ. Tố Hoa lạy xong, Khương Nhược SÆ¡n khiá»n hai ngưòi tiểu thiếp cá»§a mình ra mắt Cảnh Phu nhÆ¡n.
Sau đó tiệc được dá»n lên. Cả nhà ằn uống vui vầy hỉ hả. Từ đó Khương Nhược SÆ¡n sống tại chốn kinh sư an hưởng nhiá»u Ä‘iá»u phú quÃ
Lá»i bình:
- Trong Ä‘á»i, có nhiá»u việc ngưá»i ta quan trá»ng hóa để là m khó cho mình, nhưng đó chỉ là má»™t việc tầm thưá»ng mà ai cÅ©ng có thể hiểu được
Mẹ cá»§a má»™t ông vua Ä‘au, chỉ cần má»™t thang thuốc phát tán để là nh bịnh, thế mà cả má»™t bầy Thái y mang danh đầu to mặt lá»›n, mà không ai biết đến má»™t chuyện dá»… dà ng như váºy, để đến lúc Lệ Minh ÄÆ°á»ng xem ra má»›i biết. Äã váºy, mà các Thái y còn chưa tin, cho Lệ Minh ÄÆ°á»ng là thấp hèn.
Tháºt ra trong tư tưởng con ngưá»i nhiá»u khi chỉ nghÄ© đến má»™t việc quan trá»ng , nên cứ tưởng chừng việc là m cá»§a mình cái gì cÅ©ng phải quan trá»ng.
Trong hồi nà y, tác giả đã châm biếm má»™t lá»›p ngưá»i có danh mà không có thá»±c, chỉ biết mang má»™t địa vị, rồi ngồi trên má»™t địa vị ấy cứ tưởng mình là tà i cao, thá»±c ra tà i năng cá»§a những kẻ ấy không có gì đáng kể
Mặt khác , tư tưởng con ngưá»i cÅ©ng có lúc ám ảnh trước má»™t công việc quan trá»ng nà o đó. Giả thá» bệnh Ä‘au ấy không phải là mẹ cá»§a má»™t vì vua, thì có lẽ các vị Thái y kia đã cho uống má»™t thang thuốc phát tán từ Ä‘á»i nà o rồi!
|

23-09-2008, 07:52 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi thứ Ba Mươi Lăm
Bà nh Như Trạch dâng biểu văn cáo cấp,
Lệ Binh bá»™ đỠnghị việc chiêu hiá»n.
Ngà y kia vua Thà nh Tôn lâm trà o , sau khi quần thần bái yết tung hô, có quan Hoà ng môn bước ra quì tâu:
- Nay có quan Tuần phá»§ SÆ¡n Äông là Bà nh Như Trạch dâng biểu văn vá» cáo cấp, cho biết quan Trấn uy Äại tướng là Dương Bình NghÄ©a đã tá» tráºn rồi. Hiện nay quân Phiên Ä‘ang kéo đến đánh phá Äăng Châu rất là nguy cấp. Nhưng năm nà o đến tháng chÃn gặp trá»i lạnh tuyết đông, chúng lại rút vá» hải đảo nghỉ binh, chá» quan năm tá»›i, gặp tiết ấm trá»i, lại kéo đến công phá rất nguy hiểm. Giặc Phiên quyết đánh cho đến kinh sư, váºy xin bệ hạ nhân lúc chúng sắp lui binh, hãy sai má»™t viên danh tướng Ä‘em binh cứu viện kẻo mang háºu hoạn.
Vua Thà nh Tôn nghe tâu, liá»n phán há»i quân thần:
- Quân dịch tung hoà nh như váºy, có ai vì ta lãnh binh Ä‘i ngăn giặc không?
Vua há»i mấy lượt nhưng đâu đó Ä‘á»u lặng im, vua cả giáºn đứng phắt dáºy lá»›n tiếng trách móc:
- Ná»™i trà o nà y chẳng biết bao nhiêu là võ tướng, nhưng Ä‘á»u là những hạng húy tá» tham sanh. Hôm nay quốc gia hữu sá»±, tất cả Ä‘á»u khoanh tay ngồi nhìn thì là m võ tướng là m gì?
Lúc ấy Lệ Minh ÄÆ°á»ng thầm nghÄ©:
“Nay triá»u đình Ä‘ang gặp cÆ¡n nguy cấp, váºy ta hãy nhân cÆ¡ há»™i nà y mà cứu lấy nhà Hoà ng Phá»§ thì hay biết baoâ€.
NghÄ© rồi, Lệ Minh ÄÆ°á»ng bước ra quì tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, chẳng phải là các quan võ tướng trong triá»u đây không hết lòng trung can vì nước, ngặt bởi lâu nay chưa từng giao phong trên mặt biển nên sợ thất bại nhục đến quốc thể, mà chẳng dám đứng ra lãnh mạng đó thôi!
Vua Thà nh Tôn nói:
- Lá»i khanh tâu cÅ©ng có lý, song chẳng lẽ ta cứ ngồi khoanh tay để cho quân giặc đánh rốc và o kinh sư sao?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Theo thiển ý hạ thần thì ngà y nay đã gần đến kỳ mưa tuyết, thế nà o quân giặc cÅ©ng rút lui chá» sang năm má»›i tấn công nữa. Ta nên nhân cÆ¡ há»™i nà y ban chiếu ra khắp thiên hạ đặng chiêu má»™ các anh hùng nghÄ©a hiệp bốn phương hiệp nhau thà nh má»™t sức mạnh kéo binh ra giữa biển chiến đấu cùng địch quân. Trong việc chiêu má»™ nà y, bất cần quan quyá»n hay dân giả, cÅ©ng không nệ lưu đồ tù tá»™i, há»… ai có tà i muốn ra gánh vác giang sÆ¡n thì hãy đến dinh Binh bá»™ ghi tên và dá»± khoa thà võ. Lúc bấy giá» bệ hạ sẽ chá»n má»™t vị đại thần cho là m chá»§ tá»a đặng khảo sát, các môn võ nghệ , tuyển má»™t võ Tấn sÄ©. Khi đã được nhân tà i rồi, bệ hạ hãy phúc duyệt tuyển má»™t ngưá»i đỗ võ Trạng nguyên phong là m Äại Nguyên soái, còn hai ngưá»i võ Bảng nhãn và võ Thám hoa thì phong là m tả hữu Tiên Phong. Kỳ dư các tay võ Tấn sÄ© kia Ä‘á»u được Ä‘i theo tráºn láºp công. Cần nhứt, ngay bây giá» bệ hạ hãy giáng chỉ cho Binh bá»™ chá»n sáu muôn binh rồi sai má»™t viên đại tướng lo huấn luyện phương pháp thá»§y chiến, vì hạ thần nghe nói Phiên binh chỉ có năm muôn mà đánh mấy tráºn Ä‘á»u thắng cả, tuy váºy chúng cÅ©ng đã hoa tốn hết mấy muôn rồi, nếu ta muốn thắng , cần phải táºp luyện thá»§y quân cho tinh thục. Xin bệ hạ hãy truyá»n chỉ cho quân Tuần phá»§ SÆ¡n Äông phải lo sá»a soạn đóng chiến thuyá»n. Cả thảy cho đủ váºn tải sáu muôn binh mà để độ binh ra giữa biển giao chiến. Là m như váºy má»›i khá»i tổn hại bá tánh ở Äăng Châu, chẳng hay ý bệ hạ nghÄ© sao?
Vua Thà nh Tôn nghe qua vừa ý, bèn phán:
- Lá»i khanh tâu hạp ý trẫm lắm, có là m như váºy thì má»›i dẹp yên được giặc Phiên, trẫm y theo lá»i tâu cá»§a khanh đấy .
Rồi vua Thà nh Tôn truyá»n cho Binh bá»™ y theo lá»i tâu cá»§a Lệ Minh ÄÆ°á»ng , thảo chiếu ban hà nh khắp thiên hạ. Vua còn dặn thêm:
- Trong tỠchiếu nên viết rõ: bất kể lưu đồ tù tội, hễ ai biết võ cứ và o dự thi, chỉ trừ có một mình Hoà ng Phủ Thiếu Hoa là kẻ nghịch thần không thể nạp dung mà thôi.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nghe vua nói, giá»±t mình nghÄ© thầm:
“Sở dÄ© ta tâu như váºy là cốt để cứu lấy nhà Hoà ng Phá»§, mà bệ hạ cương quyết không nạp dung Thiếu Hoa thì kể ta bất thà nh rồiâ€.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng vá»™i bước ra quì tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, thần thiết nghÄ© đã là thánh ân thì phải rá»™ng rãi bao dung như biển ttrá»i, dân má»›i phục. nếu bệ hạ chỉ trÃch má»™t mình Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa thì chẳng lẽ Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lại chẳng bằng những kẻ lưu đồ tù tá»™i khác hay sao? HÆ¡n nữa, nếu bệ hạ là m như váºy sợ e nhân dân cho rằng bệ hạ hẹp lưỡng mà không hết lòng hy sinh. Xin bệ hạ hãy bao dung cho bất cứ má»™t lưu đồ nà o để daèn chúng thấy rõ lòng nhân từ đại độ cá»§a bệ hạ thì việc lá»›n lia má»›i thà nh.
Vua Thà nh Tôn cau mà y gắt:
- Không thể được. Äã mấy Ä‘á»i Hoà ng Phá»§ KÃnh hưởng lá»™c cá»§a triá»u đình mà phụng mạng Ä‘i bình Phiên lại phản tâm đầu hà ng, rước giặc vỠđánh phá Äăng Châu , là m hại bá tánh khổ cá»±c chẳng biết bao nhiêu mà kể. Lại khi trẫm sai quan ra bắt gia quyến há» Hoà ng, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa lại bá» trốn Ä‘i biệt, chỉ bắt được có vợ và con Hoà ng Phá»§ KÃnh thôi. Nhưng rồi khi Khâm sai giải qua núi Xuy Äà i lại bị tên tướng giặc Vệ Dõng Äạt đón giết chết Khâm sai cướp tù xa. Trước đây trẫm đã sai Lưu Khuê BÃch lãnh binh Ä‘i đánh dẹp, Vệ Dõng Äạt lại láºp mưu bắt giam cầm, đến nay chưa biết Khuê BÃch sống thác lẽ nà o.Trẫm ngà y đêm hằng căm háºn, đợi đến khi bình xong giặc rồi, trẫm sẽ cho binh đến vây chặt Xuy Äà i sÆ¡n bắt Vệ Dõng Äạt cùng vợ con Hoà ng Phá»§ KÃnh phân ra muôn Ä‘oạn, để là m gương cho những kẻ phản nghịch sau nà y. Còn Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa kia, trẫm Ä‘ang cố ý truy tầm thì lẽ nà o lại dung nạp.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
- Hạ thần từng nghe ngưá»i ta ca tụng Hoà ng Phá»§ KÃnh mấy lá»n Ä‘i bình giặc Bắc
Phiên và Thổ Phiên láºp rất nhiá»u chiến công hiển hách. Ngà y nay tuy rá»§i sa cÆ¡ bị giặc bắt lẽ nà o lại chịu thất tiết qui hà ng sao! hạ thần tin chắc rằng trong lúc hai bên giao chiến trên mặt biển, việc thám thÃnh khó khăn nên không rõ tháºt hư đó thôi. Khi trước hạ thần còn ở Hồ Quảng đã từng nghe danh Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa võ nghệ siêu quần, tinh thông thao lược. Ngưá»i ấy mang má»™t lòng trunh chánh , nếu nghe đặng chiếu chỉ cầu hiá»n, thế nà o cÅ©ng thay hỠđổi tên ra đầu quân dẹp giặc. Nếu bệ hạ quyết không dung nạp ngưá»i thì e ngưá»i tấn thối lưỡng nan rồi trở Ä‘i dầu Phiên tặc kéo vỠđánh phá Trung Nguyên thì xã tắc thêm ná»—i nguy nan. Mong bệ hạ hãy thêm bạn bá»›t thù là hÆ¡n.
Vua Thà nh Tôn bấm trán suy nghị hồi lâu rồi nói:
- Lá»i khanh tâu cÅ©ng có lý , song chẳng lẽ Hoà ng Phá»§ KÃnh không đầu hà ng quân giặc và không dẫn giặc vỠđánh phá Äăng Châu mà quan tuần phá»§ SÆ¡n Äông lại dám cả gan mạo tấu sao? Nếu nay trẫm cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa được đầu quân , như Thiếu Hoa có lòng trung cùng trẫm thì chẳng nói, bằng ngược lại, hắn có lòng , hắn có lòng tà váºy sẽ theo Hoà ng Phá»§ KÃnh hợp vá»›i quân giặc trở vỠđánh phá thì biết liệu là m sao? Khanh là ngưá»i trà thức hãy suy nghÄ© cho chÃnh chắcn xem nà o.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng tâu:
Bệ hạ đỠphòng quá sâu xa nên lá»›i e ngại như váºy, chứ theo thiển ý cá»§a hạ thần thì dám cam Ä‘oan Hoà ng Phá»§ KÃnh không khi nà o chịu đầu hà ng giặc, còn Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là m gì cÅ©ng hết dạ táºn trung vì nước, xin bệ hạ hãy y theo lá»i tâu cá»§a hạ thần, nếu sau nà y Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa có phản trắc, hạ thần xin chịu toà n gia tru lục dể là m gương những kẻ mạo tấu.
Vua Thà nh Tôn gáºt đầu , nói:
- Theo lá»i trần tấu cá»§a khanh thì cÅ©ng có thể Hoà ng Phá»§ KÃnh không há» chịu đầu hà ng giặc. Còn riêng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa có phản nghịch hay không là do hắn chứ khanh đã lấy lẽ công bằng tiến cá», lẽ nà o trẫm lại là m tá»™i khanh sao!
Dứt lá»i, vua Thà nh Tôn truyá»n cho triá»u thần sá»a tá» chiếu lại rồi ban hà nh khắp mưá»i ba tỉnh trong nước. Lệ Minh ÄÆ°á»ng mừng rỡ, Ä‘oán chắc thế nà o Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng ra đầu quân dẹp giặc.
Khi Lệ Minh ÄÆ°á»ng vỠđến phá»§, Lương Giám tỠý phiá»n hà :
- Sao hiá»n tế lại Ä‘a sá»± lắm thế? Việc Hoà ng Phá»§ KÃnh đầu hà ng giặc , quan Tuần phá»§ SÆ¡n Äông đã dângbiểu vá» trà o quả quyết, mà nay hiá»n tế cả gan bảo cá», nếu sau nà y Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa Ä‘em dạ bất trung thì khi không hiá»n tế mang há»a.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Tiện tế căn cứ trên quá trình hoạt động và tinh thần trung nghÄ©a cá»§a há» Hoà ng Phá»§, Ä‘oán chắc không khi nà o Hoà ng Phá»§ KÃnh lại chịu đầu hà ng quân giặc đâu, chẳng qua lúc giao chiến trên mặt biển , việc do thám khó khăn nên má»›i xảy ra tình trạng cáo oan như váºy thôi. Nay tiện tệ hết sức bảo tấu như váºy là muốn cứu ngưá»i trung lương rá»§i gặp hà m oan . Thế na éo rồi đây Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cÅ©ng ra đầu quân dẹp giặc, cứu thân phụ vá» triá»u để minh oan cho mà xem
Lương Giám nói:
- Dò sông dò bể chứ Ä‘au dá»… dò lòng ? Nếu cha con Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa quả tháºt là những kẻ phản nghịch thì có phải hiá»n tế chá»› nên bảo tấu cho ngưá»i phạm tá»™i như váºy nữa, nguy hiểm lắm.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng chắp tay nói:
- Lá»i nhạc phụ dạy rất phải, váºy từ nà y con nguyện tuân theo.
Sau đó Lệ Minh ÄÆ°á»ng cùng Tố Hoa dắt nhau lên Lá»™ng Tiêu lầu, Tố Hoa Ä‘uổi nữ tỳ xuống hết rồi há»i Lệ Minh ÄÆ°á»ng :
- Chẳng hay hôm nay và o chầu có việc chi mà vá» nhà quan Thừa tướng tá» vẻ bất bình như váºy?
Lệ Minh ÄÆ°á»ng bèn thuáºt lại đầu Ä‘uôi má»i việc cho Tố Hoa nghe và nói:
Nếu Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa không phải là chồng cá»§a chúng ta thì tá»™i tình gì em phải lấy tánh mạng đứng ra bảo đảm như váºy. Chỉ vì Thừa tướng không rõ sá»± tình nên má»›i rầy la em. Thế nà o rồi đây Hoà ng Phá»§ Công Tá» cÅ©ng được ra đầu quân rồi. Cái ngà y mà chúng mình được gặp phu quân không xa đâu.
Tố Hoa nói:
Tiểu thÆ¡ đã vì Hoà ng Phá»§ Công Tá» mà hao mòn biết bao tâm lá»±c, thế nà o trá»i kia cÅ©ng phò há»™ cho Hoà ng Phá»§ Công Tá» dẹp được giặc Phiên, cứu thân phụ vá» triá»u. Ôi! Cái ngà y loan phụng hòa minh nó đẹp đẽ biết là bao.
Lệ Minh ÄÆ°á»ng nói:
- Ta cứ là m hết bổn pháºn thá»i thôi, còn hạnh phúc tương lai ra sao là do ở trá»i quyết định, ta không dám Ä‘oán trước được.
Rồi sau đó bốn năm hôm, bảng cầu hiá»n được treo khắp má»i nÆ¡i. lệ Minh ÄÆ°á»ng bảo bá»n thÆ¡ lại:
- Việc chiêu má»™ hiá»n thần nà y vô cùng quan trá»ng. Váºy há»… có ai đến đầu quân thì các ngươi không được là m khó dá»… ngưá»i ta và chỉ được thu khoản tiá»n tổn từ má»™t trăm hai mươi đồng sắp xuống thôi. Nếu ta hay được kẻ nà o thâu lên tiá»n hay là m khó dá»… , ta sẽ chiếu theo hình luáºt trị tá»™i.
Lúc bấy giá» dân chúng trong thà nh thấy bảng cầu hiá»n, liá»n kéo nhau đến xem đông như há»™i. Há» bà n tán vá»›i nhau:
- Phen nà y nếu ai có tà i cao thì dù cho bạch đinh hay tù tội gì cũng có thể chiếm đặng chức võ Trạng nguyên.
Ai nấy cÅ©ng muốn tình nguyện tòng quân, nhưng nghÄ© đến giặc có nhiá»u yêu thuáºt, lại phải vượt biển chiến chinh vô cùng nguy hiểm, nên cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i thối chÃ. Ngoà i ra cÅ©ng có nhiá»u trang thiếu niên gan dạ không ngại yêu thuáºt, không kiêng sóng gió, há» lục tục kéo đến tình nguyện tòng chinh đông đảo
Lá»i bình:
- Xét vá» lịch sá» Trung Hoa thì từ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng đã nặng vá» các khoa thi. Lối chá»n ngưá»i, lối tiến cá» nhân tà i Ä‘á»u dùng các khoa thi mà tuey-“n lá»±a. Những ngưá»i trong dân dã, nghèo nà n, dù có biệt tà i đến đâu, nếu không được và o thi tuyển, và không được giai cấp quà tá»™c nâng đỡ, thì cÅ©ng khó được tuyển dụng và o lãnh vá»±c quan trưá»ng. Äó là lối độc tà i cá»§a gia cấp hoà ng tá»™c, quà tá»™c, tiến đến má»™t ná»n phong kiến hoà n bi. Nhưng ở truyện nà y , tác giả viết và o thá»i Nguyên, cái thá»i chÃnh thể phong kiến Ä‘ang thịnh hà nh , má»i tầng lá»›p bình dân bị áp bức , đè bẹp , là m gì có lối tiến cá» ngưá»i bằng lối rao biểu cầu hiá»n? Äiểm nà y chẳng qua tác giả đã dùng lối tuyển lá»±a ngưá»i ở các thế hệ trước, mà tạo cho cốt truyện để có má»™t lối giải quyết, đưa Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa và o lãnh vá»±c quan trưá»ng, để sau nà y tạo thà nh má»™t câu chuyện tình duyên gây cấn trong cung và ng Ä‘iện ngá»c.
Tác giả đã tạo ra má»™t cái thế quẩn bách, quân giặc đánh thốc và o thà nh, vua nhà Nguyên phải cầu cứu trong dân dã tháºt là má»™t Ä‘iểm sai vá»›i lịch sá». Nhà Nguyên chiếm cả lục địa Tung Hoa, còn nước Phiên, má»™t chư hầu nhá» , là m gì có chuyện lạ lùng như váºy!
Tuy váºy , bố trà câu chuyện thúc ép , tác giả đã nói lên được lòng yêu nước cá»§a anh chà ng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, dù cha mình bị triá»u đình bắt tá»™i hà m oan, dù mình là kẻ Ä‘ang bị triá»u đình truy nã, trong lúc quốc biến gia vong không nghÄ© đến thù riêng mà nghÄ© đến sá»± tồn vong cá»§a đất nước. Mặt khác , mối tình cá»§a Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là má»™t mối tình chá»›m nở trong cung Ä‘iện , con tim Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa không thể nà o không mÆ¡ ước chốn cung và ng Ä‘iện ngá»c ấy, đó là dá»™ng lá»±c là m cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa yêu nước, quên thù nhà , tạo cho con ngưá»i Thiếu Hoa má»™t đức tánh anh hùng váºy
|
 |
|
| |