27-09-2008, 02:48 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 31
Chiếc phản lá»±c cÆ¡ bay và o không pháºn Ãà i Bắc, lượn vòng rồi từ từ đáp xuống phi đạo Tùng SÆ¡n.
Từ trong phi cÆ¡ bước ra, Thanh Thanh tá»± nghÄ© mà không khá»i buồn cưá»á»‹ Má»›i vừa rởi khá»i nÆ¡i nà y, chưa đầy hai mươi bốn giá» sau, lại trở lạị Tháºt là má»™t trò đùa giỡn vô vị. Vừa xuống thang vừa nhìn xuống chá»— đám đông ra đón ngưá»i thân, nà ng thấy phi cảng vẫn nhá»™n nhịp tưng bừng như hôm qua váºá»µ
Biết mình hôm nay có ai tá»›i đón, nà ng thoăn thoắt tiến và o phòng kiểm soát, bước Ä‘i tuy hÆ¡i lẹ, nhưng phong độ vẫn mưá»i phần khải ái, yêu kiá»á»¥ Bởi không có hà nh lý, trong “sắc†lại đầy đủ giấy tá», nên nà ng là ngưá»i được kiểm soát mau nhất, và bước ra ngoà i trước tiên. Nhưng vừa rá»i cá»a phòng kiểm soát mươi bước, nà ng đã nghe má»™t tiếng chà o ná»a vui mừng, ná»a sá»ng sốt:
- Thưa cô ạ! Cô đã vỠạ!
Thì ra ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n cá»§a hãng trà ChÃnh Phương. Trông thấy nà ng, ông rảo bước như chạy tá»›i đón, vừa nói tiếp, vừa thở:
- Cô thứ lá»—i cho, tôi đến đón hÆ¡i cháºm. Vì đợi mãi má»›i được công ty hà ng không cho biết danh sách “hà nh khách đến†trước hết tôi phải bảo Lệ Quyên láºp tức lên lầu, báo cho bà hay, rồi má»›i ra đưá»ng gá»i tắc xi, lên đây đón cá»™
- Cảm ơn ông.
Nà ng không khá»i đỠmặt vì ngượng ngáºp. nà ng vừa Ä‘i vừa há»i:
- Thế nà ỠBà chá»§ vẫn khá»e khoắn, không có sao chứ?
- Thưa cô, sáng nay bà đã uống nước thuốc, và buổi trưa thì ngủ được một giấc yên ổn rồị
ông đưa tay mở cá»a tắc xi, ân cần má»i nà ng và o ngồi băng sau, rồi ông má»›i mở cá»a trước, và o ngồi bên tà i xế.
Xe bắt đầu chạy, nà ng há»i vá» tin tức cá»§a Quốc Hùng. ông Tuyá»n cho hay: ông Ä‘i vá»›i bà Phương tìm hắn qua nhà các bạn há»c cá»§a hắn. Khi và o trưá»ng, thì gặp được Lý Khoan Văn, Văn cho hay: Quốc Hùng đã Ä‘i Cao hùng rồị Trước khi ra Ä‘i, Hùng tá»›i gặp Văn, rồi nói cho biết ý định du hà nh má»™t vòng quanh đảo Äà i Loan. Nhưng mang số tiến năm mươi ngà n trong mình Ä‘i xa, sợ xảy ra chuyện bất trắc, nên hắn gởi lại Văn bốn mươi lăm ngà n đồng, nhá» gởi và o nhà băng để dà nh.
Và má»—i khi hắn thiếu tiá»n chi dùng, đánh Ä‘iện vá», thì Văn gá»i tiếp cho hắn má»™t Ãt. Bấy giá» bà Phương đến tìm Quốc Hùng, Lý Khoan Văn má»›i biết là hắn trốn nhà ra đị Văn liá»n trao hết số bốn mươi lăm ngà n đồng cho bà Phương, và hứa rằng:
- Há»… khi nà o anh Hùng trở lại đây, cháu sẽ giữ riết lại, má»™t mặt gá»i Ä‘iện thoại báo tin cho Bác.
Lý Khoan Văn? ... Thanh Thanh nhá»› ra chà ng sinh viên cao cao, Ä‘eo kÃnh trắng mà Quốc Hùng giá»›i thiệu vá»›i nà ng, và o khi hôm nà ng là m bà i thi xong, từ trong trưá»ng bước ra ...
Thế là nà ng như trút được hòn đá, Ä‘eo nặng ở tim: bà Phương chưa đến ná»—i phát Ä‘iên cuồng, lâm bệnh nặng. Tin tức vá» Quốc Hùng cÅ©ng đã có rồị Trông ra nhà những nhà cá»a cây cối chạy vùn vụt hai bên đưá»ng. Thanh Thanh thở má»™t hÆ¡i dà i, nhẹ nhõm ...
Bước chân và o hãng trà ChÃnh Phương, nà ng dư biết hà ng chục cặp mắt cá»§a công nhân Ä‘á»u soi rá»i và o mình, nên không há» liếc ngang, rảo bước tiến và o nhà trong.
Lệ Quyên đứng ở đầu cầu thang lên lầu, vừa thoáng trông thấy nà ng, đã kêu gá»i bằng giá»ng thân mến vui mừng, và chạy xuống lưng chừng cầu thang đón nà ng. Nà ng không khá»i ngượng ngáºp khi nghÄ© lại hà nh động hôm qua, nên khẽ kêu lên má»™t tiếng “em†và toan nói gì vá»›i cô sen ... nhưng rồi lại thôị
Và o Ä‘á»n phòng chÃnh, Thanh Thanh không khá»i ngây ngưá»i trước cảnh tượng bất ngá»: Bà Phương nằm ngá»a, đầu kê cao trên cái gối xếp bốn tầng, mái tóc hoa râm như bạc thêm mấy phần và buông xõa tÆ¡i tả hai bên gốị Thân thể bà như thê liệt, má»m nhÅ©n, không còn sức cỠđộng. Má»™t bà n tay xương xương, trắng xanh nhợt, buông thõng ở cạnh giưá»ng. Chỉ có chiếc nhẫn há»™t xoà n ở ngón tay áp út là còn y nguyên mầu sắc cÅ© ...
Lòng nà ng chợt tê tái, chân bước vá»™i láºp cháºp, những mong bà thức dáºy, để nà ng nắm tay bà , bà ôm gá»n nà ng và o lòng như “ôm†con thÆ¡ ... Do đó, ánh mắt nà ng tuy có chạm phải má»™t đôi mắt khác thưá»ng mà nà ng không để ý nhìn thêm: đó là đôi mắt hÆ¡i khác lạ cá»§a Uyển Hoa! Lúc ấy Uyển Hoa Ä‘ang ngồi dưới chân giưá»ng mẹ. Thấy Thanh Thanh bước và o, cô gái nở nụ cưá»i ngượng ngáºp, sắc mặt hÆ¡i đỠlên, và cô vá»™i và ng đứng dáºy như để tá» dáng chà o đón thân máºt.
Tháºt váºy, thái độ Uyển Hoa đã đổi khác, và ánh mắt cô không còn vẻ kỳ thị ghen ghét đối phó, dè chừng như trước nữạ Lâm Thanh Thanh không kịp nháºn rạ Nà ng chỉ còn trông thấy bà Phương. Nà ng ghé đến bên giưá»ng, hai tay đỡ lấy bà n tay má»m nhÅ©n cá»§a bà , nhè nhẹ nâng lên, đặt trên giưá»ng, miệng ấp úng khẽ kêu:
- Bác ơi! Bác thức hay ngủ? Cháu đã vỠđây, bác!
Nghe rõ tiếng nà ng gá»i, bà kêu lên ú á»› ... rồi mở mắt nhìn chòng chá»c và o mặt nà ng:
- Ờ ... á» ... Tháºt rồi! Con đã vá», Thanh con! ...
Nà ng gượng nụ cưá»i, cầm bà n tay bà , áp lên má mình thân thiết nói:
- Dạ ... vâng ... con đã vỠvới bác đâỵ
Ãá»™t nhiên bà Phương chống tay ngồi báºt dáºy, như đón Hỉ thần vừa từ trên trá»i rÆ¡i xuống! Rồi mắt bà sáng rá»±c lên, hai tay ôm choà ng lấy nà ng, ôm gá»n và o ngưá»á»‹ Bà lắp bắp nói như giá»ng ngá»ng nghịu:
- A! Thanh! Thanh Thanh! Tốt lắm ... con vá» vá»›i ta rồị Con nghe lá»i ta rồị
ôm nà ng má»™t lát, bà lại đẩy nà ng ra khá»i ngá»±c, đưa tay nâng cằm cho mặt nà ng ngá»ng lên mà há»i:
- Từ nay con sẽ không Ä‘i lang thang nữa chứ? Ãừng như thế nữa nhé! Ãừng rá»i ta ná»a bước nà o nữa, nghe con! Con vâng lá»i ta chứ? Con không rá»i ta nữa chứ?
Lòng Thanh Thanh vô cùng cảm động nhưng nà ng phải nén, không dám tá» lá»™ cá» chi quá thân yêu trìu mến vá»›i bà , vì còn có Uyển Hoa ngồi đó, nà ng sợ cô gái lại sinh lòng ghen. Do đó, đáp lại má»—i lá»i nói cá»§a bà , nà ng chỉ biết gáºt đầu, và những giá»t lệ ứa ra từ lúc nà o, cứ tiếp tục rÆ¡i xuống lã chã ...
Nhưng bà Phương chưa hà i lòng. Bà cứ thúc giục:
- Con nói Ä‘i, Thanh? Nói Ä‘i chứ! Ta muốn được nghe chÃnh miệng con cam kết vá»›i ta ... thế nà ỠTừ nay trở Ä‘i con có còn rá»i bá» ta nữa không? Nói Ä‘i con!?
Nà ng không thể im lặng đà nh phải gắng hé môi, nói mấy tiếng thì thà o trong hơi thở:
- Vâng, cháu xin hứa ... từ nay sẽ không đi đâu nữạ
Lúc ấy, Lệ Quyên lách mình qua mà n cá»a, nhón chân Ä‘i và o hết sức êm nhẹ, bá»—ng chứng kiến cảnh ấỵ Cô gái bất giác cÅ©ng má»§i lòng xúc động cặp mắt đỠlên, đưa tay giụi mắt, và đứng ở gần cá»a, chá» má»™t chút xem bà chá»§ có sai bảo gì không. Uyển Hoa thấy thế, cÅ©ng nhón chân rón rén bước đến gần Lệ Quyên, rồi cầm tay cô sen, khẽ bấm má»™t cáị Lệ Quyên hiểu ý, lặng lẽ bước theo Uyển Hoa ra ngoà i ...
Trong nà y bà Phương vẫn nắm chặt cổ tay Thanh Thanh, như sợ rằng buông thả ra, nà ng sẽ lại chạy mất váºá»µ Dặn dò nhiá»u rồi, bây giá» bà má»›i ngá» lá»i trách cứ nà ng:
- Tại sao đột nhiên con lại nghÄ© đến chuyện bá» vá» Tân Gia Ba váºá»· Thằng Hùng đã bá» Ä‘i, con lại cÅ©ng bá» vá» bên ấy luôn nữa, con không sợ ta uất lên mà chết hay saá»
Trong tình trạng nà y, má»i lá»›i giải thÃch Ä‘á»u là dư thừạ Thanh Thanh biết rõ như thế. Cho nên nà ng không nói gì cả, chỉ gượng nụ cưá»i buồn, e lệ cúi đầụ Trách cứ, rồi tá» lá»™ ná»—i buồn giáºn, bà Phương khẽ dà ngón tay và o bên má Thanh Thanh:
- Con cái như chúng mà y tháºt hư há»ng! Chỉ là m cho cha mẹ Ä‘au lòng, chỉ còn thiếu cái nước moi trái tim cho chúng mà y ăn nữa thôi!
Câu nói nà y cá»§a bà , nghe ra có ý bao hà m xa xôi, lẫn lá»™n khó hiểu, và lại cÅ©ng nặng ná», khiến Thanh Thanh phải kêu lên:
- Kìa Bác!
Láºp tức bà Phương lại an á»§i nà ng:
- Ta nói chÆ¡i đấy, nói đùa vá»›i con đấy mà , Thanh! Con đâu có biết: con đã là m cho ta suốt má»™t ngà y má»™t đêm Ä‘iên cuồng khốn khổ, chẳng khác gì con bá» cái thân thể ta và o sanh mỡ sôi sục mà chiên váºy! ta vừa Ä‘au lòng vừa thương xót, vừa sốt ruá»™t, lo sợ vừa hối tiếc ăn năn! Nhất là và o cái lúc ta Ä‘i vá»›i chú Tuyá»n, tìm kiếm thằng Hùng khắp nÆ¡i không thấy, lo buồn Ä‘iếng ngưá»i, vừa trở vỠđến nhà , lại phát giác rằng con cÅ©ng bá» Ä‘i luôn nữa rồi!
- Thưa bác, con đã để lại lá thư, trình bà y rõ rà ng việc con phải vỠtân gia ba đó thôi ...
- Thư mà là m gì? (Bà mỉm cưá»i héo hắt) Không có con ở bên ta, là ta mất hết bình tÄ©nh, rối loạn tâm thần. Phải có mặt con, ta má»›i vui lên được.
- Ba con đã gá»i Ä‘iện thoại cho con rồi, váºy chừng nà o ông ấy sang tá»›i đâỷ
- Ba cháu nói cháºm lắm cÅ©ng chỉ có ba bốn ngà y nữa thôị
Bà Phương thở dà i, vẻ nhẹ nhõm, và nói như nói một mình:
- A! ông ấy sắp sang đây rồị Má»i chuyện sẽ êm đẹp hết. Mưa đã tạnh gió đã tan. chỉ mong sao cho các con được yên lòng sung sướng.
Thanh Thanh ngạc nhiên há»i:
- Thưa bác, bác nói váºy là ý thế nà á»
Bà đưa tay vỗ vỗ và o lưng bà tay nà ng, thân ái nói:
- Ãợi và i ba hôm nữa, rồi con sẽ rõ hết.
Còn ba bốn hÆ¡m nữa, cha nà ng má»›i qua đây, và má»i sá»± thể bà ẩn má»›i được công bố rõ rệt? Chao ôi, ba bốn ngà y chỠđợi trong thắc mắc, đối vói nà ng, tháºt dà i bằng ba bốn năm ...
Nà ng Ä‘ang nghÄ© mà sốt ruá»™t, thì chợt thấy Lệ Quyên đẩy cá»a bước và ỠCô sen ghé gần tai nà ng, nhá» nhẹ thưa:
- Nếu bà cần nghỉ mệt, không há»i chuyện cô nữa, thì kÃnh má»i cô tìm qua bên kia, để cô Hai được thưa chuyện vá»›i cô ạ!
Thanh Thanh láºp tức đứng dáºy rảo bước ra khá»i phòng. Ra đến bên ngoà i, thấy khắp tầng lầu vắng vè, không có má»™t ai thì nà ng biết chắc Uyển Hoa Ä‘ang ngồi đợi trong phòng riêng. Nà ng liá»n bước tá»›i, đưa tay ra Ä‘áºp cá»a khe khẽ.
- Má»i chị và o ạ!
Dù còn Ä‘ang đứng ngoà i, Thanh Thanh cÅ©ng nháºn ra tiếng nói vui mừng và thân máºt cá»§a Uyển Hoa, má»™t giá»ng nói hoà n toà n khác trước. Thế nhưng, chÃnh sá»± thay đổi cá»§a Uyển Hoa lúc nà y, lại khiến Thanh Thanh cảm hoà i chuyện cÅ©, mà buồn man mác trong chốc lát.
Nà ng đẩy cá»a bước và o, thì Uyển Hoa tươi cưá»i vui vẻ, từ chiếc ghế sa lông đứng báºt dáºy, bước ra nắm tay nà ng, không má»i ngồi ở ghế nệm cÅ©ng nhau kéo ngồi ở cạnh giưá»ng, mặt nhìn táºn mặt,, ân cần thân ái há»i:
- Ngồi máy bay hai ngà y liên tiếp chị có mệt lắm không?
- Không sao (Thanh Thanh mỉm cưá»i) Tháºt chẳng khác gì trong giấc má»™ng. Má»›i hôm qua ở Hương Cảng hôm nay đã ở Äà i Bắc.
Uyển Hoa mân mê bà n tay Thanh Thanh:
- ôi chao! chị Ä‘i chuyến nà y khiến má Ä‘iên đảo ngưá»i lên. Chỉ chút xÃu nữa là em chạy Ä‘i má»i bác sÄ© tâm bệnh vá» cứu cấp rồị
Thanh Thanh Ä‘ang thắc mắc vá» thái độ hoà n toà n đổi khác cá»§a Uyển Hoa, và đang không hiểu rõ cô gái má»i mình sang nói chuyện gì ... cho nên nà ng chỉ im lặng chỠđợị Cô gái có lẽ hiểu rõ tâm trạng nà ng, nên má»›i mở đầu câu chuyện:
- Chị ạ, vừa nãy ở bên ấy, có mặt cá»§a má em không tiện nóị Vây giá» em má»i chị qua đây, để nói dùm anh Hùng má»™t lá»i, vì anh ấy đã nhá» em ...
- Anh Hùng? (nà ng ngạc nhiên) Hoa đã gặp anh Hùng rồi á»
- Gặp mặt thì chưa (cô gái khẽ lắc đầu) Nhưng anh ấy lại có gá»i thêm má»™t lần Ä‘iện thoại vá» nữa cho em và o lúc tám giá» sáng naỵ
Nà ng hối hả há»i:
- Anh ấy hiện ở đâủ Hay vẫn còn ở Äà i Bắc nà ỷ
- Ở cao hùng, Uyển Hoa khẽ nóị Anh ấy tá»›i Cao Hùng ngà y hôm qua, nghỉ tại nhà má»™t anh bạn há»c. Anh ấy nói rằng: trong lòng lúc nà y lòng rất buồn khổ, tinh thần sa sút quá, nên muốn Ä‘i chÆ¡i vòng quanh đảo má»™t chuyến để tìm quên. Rồi ngà y nhà trưá»ng khai giảng sẽ trở vá» Ä‘i há»c. Anh ấy còn dá»± tÃnh: sẽ và o ăn ở trong trưá»ng luôn, bởi vì sống ở nhà , sợ má»—i khi trong thấy mặt, má lại nổi giáºn và buồn khổ.
Thanh Thanh bồi hồi nghĩ lại chuyện đã qua, cảm động ngồi im không nóị
Uyển Hoa nói tiếp:
- Lần gá»i Ä‘iện thoại thứ nhất, anh Cả chưa biết tin chị bá» Ä‘i Hương Cảng, nên nhắn lá»i em, anh ấy khuyên chị nên bình tâm tỉnh trÃ, đừng quá buồn vì chuyện xảy rạ Anh ấy sợ chị sống ở đây cô tịch buồn chán, má»™t khi anh ấy đã Ä‘i khá»i nhà . Và anh ấy ân cần ngá» lá»i xin lá»—i, tha thiết mong chị hãy quên chuyện đã qua ...
- Thế đến lần nói chuyện sáng naỷ
- Ãến sáng nay, anh ấy gá»i vá», thì em kể cho biết việc chị bá» Ä‘i Hương Cảng. Má»›i nghe anh ấy sá»ng sốt lo sợ lắm. Nhưng rồi em cÅ©ng báo tin vui cho anh ấy hay rằng: má đã gá»i sang Tân Gia Ba báo tin, và bác Thà nh đã hứa khuyên chị trở lại Ãà i Bắc, đồng thá»i bác cÅ©ng sắp sá»a tìm sang đâỵ
- Phản ứng cá»§a Anh Hùng ra saá»
- Anh Hùng mừng quá. Anh ấy nói sẽ thu xếp bay gấp vá» Ãà i Bắc.
- Thế thì chỉ trong ngà y hôm nay là anh ấy sẽ vỠnhà ?
- Chưa, anh ấy còn phải chỠđến hôm bác Thà nh qua đây đã, rồi mới dám vỠnhà .
Thanh Thanh nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u, khó hiểu:
- Hoa à ! Hoa có thể cho tôi biết: bác vá»›i ba tôi nói chuyện qua đưá»ng giây Ä‘iện thoại viá»…n thông, đã bà n luáºn những chuyện gì? ...
- Rất tiếc, em không thể nói được. Vả lại, má đã nói: hãy chỠbác Thà nh qua đây, rồi sẽ tuyên bố công khai cho chúng ta haỵ
- Tuyên bố công khaỉ (Nà ng cắn môi suy nghÄ©) Như váºy chắc phải là chuyện tối quan trá»ng?
- Vâng. Chị có thể nói như thế (Uyển Hoa vui tươi đáp) Cho nên chị đừng sốt ruá»™t. Nói tóm lại, bóng tối nghi ngỠáy náy, nay đã tan biến rồi, ánh sáng hạnh phúc sắp sá»a tá»a ra chan hòa cho chúng tạ Ãiá»u nà y, chắng những em nói vá»›i chị, và em còn báo tim cho anh Hùng hay nữa rồị Hiện chỉ còn chá» bác từ Tân Gia Ba qua đây, là anh ấy tìm vá» nhà .
Thanh Thanh vẫn còn ngây ngẩn, như chưa tin những lá»i Uyển Hoa nói ...
Hai hôm sau đó, và o má»™t buổi chiá»u và ng nắng đẹp bầu không khà trong nhà há» Châu rá»™n rã tưng bừng hẳn lên.
Và o lúc ba giá» rưỡi chiá»u, Lệ Quyên cầm bức Ä‘iện tÃn vá»™i vã leo lên cầu thang, chạy lên lầu trao cho bà chá»§. Bà Phương mở xem, được biết chỉ má»™t tiếng đồng hồ nữa, chiếc phi cÆ¡ chở ông Lâm Ngá»c Thà nh sẽ đáp xuống phi trưá»ng Tùng SÆ¡n!
Láºp tức bà Phương thúc giục con sen chạy Ä‘i kêu từng ngưá»i bảo sá»a soạn gấp rút, gá»i tắc xi đón quý khách.
Thanh Thanh nghe tin từ ngoà i bước và o há»i:
- Bốn giá» rưỡi chiá»u nay, ba cháu đến Äà i Bắc, phải không bác?
- Không ba mà y, thì còn ai nữả sá»a soạn mau lên, để Ä‘i đón ông ấy! Bảo con Hoa nữạ Chú Tuyá»n đâu rồị Con Quyên gá»i chú Tuyá»n, mau lên!
Thanh Thanh nhìn ngắm bà Phương má»™t chút, và nháºn thấy con ngưá»i bà hôm nay, so vá»›i hôm nà ng má»›i từ Hương Cảng trở vá», tháºt khác hẳn như mầu đỠvá»›i mầu xanh!
Hôm trước, bà già nua ốm yếu bao nhiêu, thì hôm nay tươi trẻ khá»e khắn bấy nhiêụ Hôm ấy bà nằm liệt giưá»ng như sắp chết, thì hôm nay bà hoạt động linh lợi như thiếu nữ đương xuân! Bà thay váºn quần áo rất lẹ là ng, tuy Thanh Thanh và Uyển Hoa có ghé đến giúp đỡ bà , nhưng chỉ là giúp cho phải phép thôi, chứ thá»±c ra chẳng cần hai cô giúp bà cÅ©ng ăn váºn chỉnh tá». Và khi má»i ngưá»i trang Ä‘iểm xong, bước ra xe tắc xi thì ngưá»i trông thấy đôi má phá»›t hồng cá»§a bà , có cảm tưởng bà còn muốn ganh Ä‘ua sắc đẹp vá»›i hai cô thiếu nữ Ä‘ang kèm sát hai bên, hai gương mặt trẻ giống nhau như đúc, và cÅ©ng giống gương mặt già như tạc khuôn.
Tá»›i phi cảng Tùng sÆ¡n, ông Ngô Lá»™c Tuyá»n Ä‘i trước mở đưá»ng, bà Phương Ä‘i sau; Thanh Thanh và Uyển Hoa kèm hai bên, cùng nhau len lách qua đà m đông, tiến và o chá»— đón đợị
Chẳng bao lâu, chiếc phản lá»±c Æ¡ cá»§a công ty hà ng không đã đáp xuống sân bay Tùng SÆ¡n ... Rồi cá»a phi cÆ¡ mở ra, cầu thang được đẩy tá»›i, và đoà n lữ khách kéo nhau bước xuống ...
Mặc dù cả bốn ngưá»i cÅ©ng hết sức chú ý, nhưng ngưá»i nhìn ra ông Lâm Ngá»c Thà nh trước tiên vẫn là ... Thanh Thanh:
- Ba! Ba! ...
ông Thà nh váºn bá»™ âu phục trắng tinh, thắt ca vát sole mà u đỠtÃa, tay ôm má»™t bó hoa hưá»ng Mân côi mà u và ng, miệng tươi cưá»i, ánh mắt sáng rỡ, bước từ trên thang xuống.
Trông thấy bốn ngưá»i ra đón mình, ông đưa tay lên vẫy chà o, như má»™t chánh khánh đáp lại sá»± hoan hô cá»§a quần chúng.
Trong lúc ông Tuyá»n khom mình vái chà o, đồng thá»i vá»›i Uyển Hoa, thì Thanh Thanh đã chạy vòng tá»›i sau lưng ông, nắm lấy vạt áo sau cá»§a cha, đôi chân nà ng nhún nhảy như theo má»™t Ä‘iệu nhạc khiêu vÅ©. Bà Phương cư đứng thẳng ngưá»i, nhưng bà chà o bằng ánh mắt, bằng đôi má già á»ng sắc hồng. Và khi má»i ngưá»i kéo nhau ra khá»i phi cảng tìm Ä‘á»n chá»— hai chiếc tắc xi, thì Uyển Hoa nghe rõ tiếng mẹ nà ng khẽ nói vá»›i ông Thà nh:
- Anh Thà nh ạ! Tôi thấy anh cà ng thêm tuổi, lại cà ng trẻ ra!
Hai chiếc xe chạy vỠđến hãng trà ChÃnh Phương, má»i ngưá»i bước ra khá»i xẹ ông Thà nh tươi cưá»i giÆ¡ tay lên, ra dấu chà o chung hết thảy má»i ngưá»i là m công ở hãng trà , bấy giỠđã đứng sắp hà ng tá» tá»±u, chắp tay vái chà o ông. Thanh Thanh không còn Ä‘i sát gót cha, Uyển Hoa cÅ©ng bước, để cho ông Thà nh vá»›i bà Phương sánh đôi nhau, bước và o nhà trong, và leo thang lên lầụ
Phòng khách đã được Lệ Quyên và ngưá»i nhà bầy biện sẵn sà ng, không khà tháºt tưng bừng long trá»ng. Bà Phương đưa khách quà và o cùng ngồi nghỉ ngơị Bà còn dặn Lệ Quyên phải dá»n sẵn giưá»ng nệm ở phòng riêng cá»§a Quốc Hùng, để ông Thà nh má»i lưng lúc nà o sẽ nằm nghỉ tạm ...
ông Ngô Lá»™c Tuyá»n cÅ©ng bước và o phòng khách, ngồi bồi tiếp chốc lát, rồi phải đứng dáºy, xin tạm rút lui, để lo công việc hãng trà như thưá»ng lệ, mà lo việc ... kiểm soát lại các món cao lương mỹ vị đãi quà khách, bởi thá»i giá» từ lúc nà y đến bữa tối, cÅ©ng chẳng còn bao nhiêụ Tuy ông đã Ä‘Ãch thân Ä‘i đặt món ăn ở tiệm lá»›n, đã Ä‘Ãch thân và o nhà bếp, dặn dò là m thêm món ná», món kia ... nhưng lúc nà y ông cÅ©ng cần kiểm soát lại, và chỉ huy má»i ngưá»i bầy “dạ tiệcâ€. Dạ tiệc đãi ông Thà nh tối nay còn linh đình thịnh soạn hÆ¡n cả bầy tiệc “tẩy trần†đón Thanh Thanh trước đây nữa ... Trong phòng khách, Uyển Hoa nháºn thấy chưa bao giá» mẹ nà ng cưá»i nói nhiá»u lúc nà y, Thanh Thanh cÅ©ng cảm thấy cha mình cưá»i tháºt nhiá»u, nhiá»u hÆ¡n bất cứ lúc nà o
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:50 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 32
Hai con ngưá»i tuổi sắp vá» già , lại sắp sá»a phải kể lể thở than trong muá»™c cuá»™c đà m luáºn tối quan trá»ng, và cảm động rÆ¡i nước mắt ... có lẽ vì thế cho nên lúc nà y hai ngưá»i hãy cố gắng nói cưá»i, tạo má»™t bầu không khà vui tươi, để cùng vá»›i má»i ngưá»i ăn cho được ngon miệng, trong bữa dạ tiệc trước đã ...
Bà Phương và ông Thà nh trò chuyện hà n huyên được chốc lát, thì thấy Lệ Quyên rón rén tìm và o phòng khách. Cô sen đi vòng đến sau lưng Uyển Hoa, ghé và o tai thì thầm:
- Cáºu Cả gá»i Ä‘iện thoại vá», bảo cô mau mau xuống nói chuyện!
Uyển Hoa khẽ gáºt đầu nheo mắt ra dấu riêng vá»›i Lệ Quyên. Rồi thừa lúc má»i ngưá»i không chú ý, nà ng đứng dáºy, bước ra ngoà i ...
Thì ra Châu Quốc Hùng đã đáp máy bay vá» Äà i Bắc, Uyển Hoa vừa cầm ống nghe lên nói “a lô†má»™t tiếng, đã nghe tiếng há»i:
- Hoa hả em! Bác Thà nh đến đây chưả
- Ãến rồi! (nà ng cưá»i và o ống nói) anh còn đợi gì mà chưa chạy vá» chà o bác ấỷ
- Ãừng là m ồn lên, em ... Nà y Hoa Æ¡i, câu chuyện em kể qua đưá»ng giây Ä‘iện thoại ngà y hôm qua, hoà n toà n đúng sá»± tháºt đấy chứ?
- Ủả Không tháºt, thì dá»… thưá»ng em dám bịa ra cảm má»™t đại bi kịch trong quá khứ đó saá» Nếu như anh cho tiá»n, bảo em thá» viết má»™t thiên truyện tương tá»±, em cÅ©ng không đủ trà tưởng tượng để viết nổi, anh à !
- Chẳng phải anh ngỠem nói ngoạ Nhưng sau khi nghe em kể, anh đã suy nghĩ suốt đêm qua, không ngủ được. Anh cảm thấy đây là chuyện không ai có thể tưởng tượng nổị
- Chẳng phải tưởng tượng gì cả. Ãó là do chÃnh má kể lại tưá»ng táºn cho em nghẹ Má nói thêm rằng: sở dỉ má phải thẳng thắn kể ra, không thể dấu diếm được nữa, là vì tình thế bắt buá»™c. Ãem chuyện tâm tình u uẩn từ hÆ¡n hai mươi năm qua kể ra, má chỉ muốn con cái hiểu thấu ná»—i lòng cho má. Như váºy má»›i đánh tan hết má»i nghi ngỠáy náy, như từ trước đến naỵ Và toà n thể gia đình sẽ khôi phục được sá»± bình tÄ©nh cho tâm tình mà chấp nháºn má»i sá»± an bà i hợp lý. Tháºt ra, má cÅ©ng còn do dá»±, chưa chịu nói sá»± tháºt cho con cái nghe kia đấỵ Nhưng vì bác Thà nh đã kiên quyết chá»§ trương, bác khuyên má đừng dấu diếm nữa, cứ kể lại hết sá»± tháºt hai mươi mấy năm qua cho con cái rõ.
Ãầu giây bên kia im lặng chốc lát. ÃÆ°Æ¡ng nhiên là Quốc Hùng Ä‘ang suy tư sâu xạ Uyển Hoa kiên nhẫn chỠđợi, vì nà ng quan niệm rằng sá»± kiện nà y tháºt vô cùng quan trá»ng.
HÆ¡n má»™t phút sau, Quốc Hùng há»i vá»›i giá»ng áy náy:
- Nà y Hoa, em nghĩ thế nà o vỠchuyện nà ỷ
Ãến lượt Uyển Hoa suy nghÄ© ná»a phút, rồi má»›i đáp:
- Ãây tuy là sá»± thể diá»…n ra hai mươi mấy năm vá» trước, nhưng dù có lấy quan Ä‘iểm thá»i nay mà cân nhắc, em thấy má cÅ©ng có Ä‘iểm nà o bị Ä‘á»i dị nghị được. Trái lại, những tao ngá»™ cá»§a má chỉ khiến ngưá»i biết chuyện phải thông cảm, đồng tình. Do đó, em nghÄ© rằng: má chôn kÃnh ná»—i sầu háºn u uẩn suốt hai mươi năm qua trong đáy lòng để chịu đựng bao nhiêu buồn khổ giầy vò ... tháºt là việc không cần thiết. Bởi vì, dù má Ä‘em hết những chuyện đó kể rõ cho chúng ta biết, lòng chúng ta cÅ©ng vẫn tôn thá» má, không chút giảm thiểụ Má vẫn là má»™t ngưá»i mẹ vÄ© đại, má»™t phụ nữ kiên cưá»ng.
- Phải lắm! Em nói rất đúng (Tiếng Quốc Hùng khen em, nghe trong trẻo rõ rà ng) Hoa Æ¡i, em nháºn định sáng suốt như thế, khiến anh vui sướng vô cÅ©ng. Bởi vì, anh đã suy nghÄ© suốt đêm qua, và anh cÅ©ng Ä‘i đến kết luáºn giống như em váºá»µ
Uyển Hoa mỉm cưá»i, nói tiếp:
- Ãến như bác Thà nh, thì cái cách bác đối đãi vá»›i má hÆ¡n hai mươi năm trước tháºt khó mà tha thứ. Nhưng em nghÄ© rằng: suốt hai mươi năm qua, bác ấy đã chịu đủ hình phạt cá»§a lòng hối háºn. Bác ấy cố gắng chuá»™c lại những lá»—i lầm đã chứng tá» bác ấy là ngưá»i tốt. Bác ấy quả có thà nh tâm thiện ý. Cứ xét những việc nà y cÅ©ng đủ thấy: hÆ¡n hai chục năm qua bác ấy không chịu lấy vợ kế; chỉ má»™t lòng lo nuôi dạy chị Thanh Thanh. Rồi đến năm vừa qua, tình cá» gặp lại má, bác ấy tình nguyện chịu đựng ná»—i buồn khổ thiệt thòi, cho chị Thanh Thanh xa rá»i bác, để chị Thanh vá» quấn quÃt bên má được Ä‘á»n bù ná»—i nhung nhá»› hai mươi năm, và chị Thanh được hưởng cái tình mẫu tá» bị thiếu vằng hai mươi năm ấỵ Thế rồi, khi thấy xảy chuyện sôi nổi náo động vừa qua, bác ấy lại hết lá»i năn nỉ má, hãy kể hết ân tình cho chúng ta haỵ Và hôm nay bác thân tá»›i Ãà i Bắc, để thẳng thắn thừa nháºn lá»—i lầm cá»§a mình. Em rất khâm phục bác Thà nh, anh à ! Em vừa được gặp mặt bác ấy, em cà ng nháºn thấy bác là ngưá»i quang minh lá»—i lạc, và em đã coi bác như má»™t vị phụ chấp đạo mạo quân tá», mà lại có tư tưởng tân tiến, có hà nh vi hợp thá»i!
Quốc Hùng nghe em khen ông Thà nh cũng nói xuôi theo:
- VỠphần bác Thà nh, thì ý nghĩ của anh chưa giống hẳn như em. Nhưng anh thà nh khẩn tiếp thụ quan điểm hoà n toà n khách quan của em.
Uyển Hoa quay nhìn chung quanh thấy má»i ngưá»i là m công trong hãng trà đá»u biết giữ ý, ai nấy đứng rất xa chá»— nà ng nói chuyện. Má»™t cô gái thấy nà ng nói chuyện bằng Ä‘iện thoại đã lâu, sợ nà ng khô cổ khát nước, nên rót má»™t tách trà nóng bưng đến má»á»‹ Nhưng đặt tách trà xuống bà n rồi, cô láºp tức lui ra xa ... nà ng thấy thế yên chÃ, khẽ nói và o ống nói:
- Chỉ có Ä‘iá»u đáng tiếc duy nhất là ...
- Ãiá»u gì đáng tiếc hả em? (Quốc Hùng cÅ©ng khẽ há»i)
Nà ng ngáºp ngừng má»™t chút rồi nói:
- Chỉ có Ä‘iá»u là , sau khi sá»± tình bà ẩn hai mươi năm được công khai tuyên bố, thì nó lại nhắc nhở cho anh em ta thấy rằng quan hệ cốt nhục giữa chúng ta, không được “quá gần†như chúng ta vẫn tưởng trước nay! Anh Cả nhỉ! Không ngá» anh em ta cùng cha lại khác mẹ. Trước nay, chưa bao giá» em có má»™t linh cảm nà o liên quan đến thá»±c tế nà y cả.
Quốc Hùng vội an ủi em:
- Ãà nh rằng sá»± thá»±c là thế, nhưng nó vẫn không gây phương hại mảy may đến tình cảm tha thiết giữa anh và em. Em Hoa Æ¡i! Em mãi mãi trá»n Ä‘á»i em vẫn là đứa em ruá»™t quà hóa cá»§a anh, đứa em gái mà anh yêu mến tha thiết ... Em hoa à !
Hắn ngừng lại vì quá xúc động rồi nghẹn ngà o tiếp:
- Vả lại, em là ngưá»i thân ruá»™t rà duy nhất cá»§a anh trên cõi Ä‘á»i nà y!
- Vâng, anh cả, em cũng nghĩ thế ...
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên, anh vẫn kÃnh yêu má như cÅ©, như xưạ Má tuy là kế mẫu nhưng má bồng bế anh từ lúc còn trứng nước, má chịu bao nhiêu nhá»c nhằn cay đắng để nuôi nấng dạy dá»— anh nên ngưá»á»‹ Cái công Æ¡n dưỡng dục nà y, anh dẫu phải chết cÅ©ng khó Ä‘á»n đáp xứng đáng. Từ nhá» dại, cho đến mấy năm khôn lá»›n gần đây, anh chưa có giá» khắc nà o phát giác được má»™t ngôn ngữ cá» chỉ cá»§a má, có thể khác vá»›i ngôn ngữ cá» chỉ cá»§a má»™t ngưá»i mẹ ruá»™t đối vá»›i con đẻ cá»§a mình. Má không phân biệt con sinh, con dưỡng như vầy, khiến anh cảm thấy má chẳng những từ ái mà còn vÄ© đại nữạ
- Anh nói váºy tháºt đúng, anh Cả ạ.
Bỗng nà ng như sốt ruột thúc giục:
- Mà anh ơi! VỠnhà ngay đi, chứ? Còn đợi gì nữa, hả anh?
Tiếng hắn nghe ấp úng ngáºp ngừng:
- Anh ... anh nghÄ© nên đợi chút ... Bởi vì bác Thà nh má»›i vừa đến nÆ¡i, hẳn còn bà n luáºn vá»›i má má»™t và i vấn đỠ... Ãể đến giỠăn tối, rồi anh vá» nhé?
- CÅ©ng được (Nà ng dặn kỹ) Anh nhá»› rằng: Má đã cho đặt món ăn từ chiá»u, và đúng bảy tối thì cả nhà dùng cÆ¡m tại phòng khách đấy nhé! Nhá»› nhé!
Lâm Thanh Thanh đứng tá»±a cá»a sổ phòng riêng cá»§a Quốc Hùng mắt nhìn ra bên ngoà ị Nà ng đứng im, không rỉ răng má»™t lá»á»‹
ông Lâm Ngá»c Thà nh ngồi ở cạnh giưá»ng Quốc Hùng và chỉ nhìn thấy sau lưng cô con gái cưng, nên không thể hiểu con vui hay buồn, mỉm cưá»i hay ứa lệ?
ông Ä‘an mưá»i đầu ngón tay và o nhau, đặt giữa hai đầu gối, rồi bắt đầu kể lể vá»›i giá»ng hối tiếc cảm hoà i:
- “Con Æ¡i! Ba thừa nháºn rằng: hết thảy sá»± thể đáng buồn trong hÆ¡n mưá»i năm qua, Ä‘á»u do lá»—i lầm cá»§a bạ Ba chỉ mong con hiểu thấu cho ná»—i lòng và hoà n cảnh cá»§a mẹ con, và o những năm đầu ấỵ Con ạ, ba vá»›i má xưa, sống ở là ng quê, đã vâng lệnh cha mẹ, nghe lá»i mai mối mà lấy nhaụ Sau khi má vá» là m dâu nhà há» Lâm ta, ba má đã yêu thương nhau lại còn nháºn thấy hoà n cảnh gia đình đôi bên giống nhau, chà hướng và tÃnh cách Ä‘á»u hợp cả. Cho nên, trong cái năm đầu cá»§a cuá»™c hôn nhân, bá má tháºt thá»a lòng toại ý, tình nghÄ©a rất mặn nồng ... Nhưng rồi, đến ngà y má mang thai con được bốn tháng, thì má»™t cuá»™c ly biệt bất ngá» xảy ra, ba má không thể nà o cưỡng lại được: số là ông ná»™i cá»§a con vốn xuất ngoại kinh doanh từ lâu, đã gây dá»±ng được má»™t cÆ¡ sở thương mãi lá»›n ở bên Tân Gia Ba, ngà y ấy bá»—ng lâm bệnh nặng, nhỠđánh Ä‘iện tÃn vá» nước, gá»i ba sang gấp. Ba là con trai má»™t, và cÅ©ng là con duy nhất cá»§a ông ná»™i con, thế tất phải ra Ä‘i ngay láºp tức. Thêm nữa, cứ như lá»i Ä‘iện tÃn, thì bệnh cụ đã nguy lắm, không chừng ba sang đến nÆ¡i, là chỉ còn lo việc tang lá»… mà thôị Ba mà cháºm chân, chẳng những không được nhìn mặt ông ná»™i con lần cuối, mà còn sợ cái gia tà i to tát đó lá»t và o tay ngưá»i ngoà i nữa! Do đó, ba buá»™c lòng phải để má con bụng mang dạ chá»a ở nhà . Ba dá»± tÃnh: sang bên đó chạy chữa ông ná»™i con là nh bệnh sẽ trở vá», nếu cụ qui tiên, thì lo tang lá»… xong, tiếp nháºn gia sản, nhá» ngưá»i sắp đặt, cắt cứ ngưá»i quản lý tạm thá»i, rồi cÅ©ng trở vá» que chá» ngà y má con sinh đẻ để chăm sóc. Nà o ngá» số trá»i đã định, chuyện éo le xảy ra: ba sang đến nÆ¡i thì ông ná»™i con đã mất rồị Hiếu phục còn ở bên mình, ba phải lo trăm công ngà n việc, lại gặp những sá»± kiện tụng rắc rối tranh chấp lôi thôi, thà nh thá» phải ở lại bên ấy gần má»™t năm trá»i chưa vỠđược. Ãến ngà y má con ở quê nhà đã sanh đẻ, mẹ tròn con vuông, má»i mắt trông chá» suốt gần năm trá»i, mà chỉ thấy thư tÃn đưa vá» thỉnh thoảng, chứ chưa được thấy chồng! Vốn bẩm tÃnh kiên cưá»ng đảm Ä‘ang, má sốt ruá»™t phải quyết ra Ä‘i theo chồng. Há» hà ng bạn hữu khuyên can mấy cÅ©ng không được. Má con bế ẵm con, lúc đó chỉ má»›i là cục thịt đỠhá»n, bá»c trong tấm chăn nhá», má dám mua vé xe lá»a, lên đưá»ng đến Thượng Hải, rồi mua vé tà u thá»§y, vượt sóng trùng dương, sang Tân Gia Ba tìm chồng. NghÄ© đến dây, ba lại Ä‘au lòng quặn ruá»™t vì sá»± sÆ¡ hở cá»§a mình. Tại sao hồi đó ba không đỠphòng chuyện má con có thế báºt chấp vượt biển tìm sang, mà không đánh Ä‘iện báo trước? tại sao ba không “nghi ngá» tÃnh Ä‘a nghi†cá»§a ngưá»i vợ yêu chồng? Do đó, cái hôm vừa bước chân tá»›i Tân Gia Ba, má con đã tức uất ngưá»i lên, tưởng có thể chết được! Sá»± thể như vầy: vì còn là thân trai tráng, xa nhà lâu ngà y, ba không thể sống cô độc mãi trong má»™t cái nhà vắng vẻ, cho nên ba đã đưa ... đưa má»™t cô gái Mã Lai khá xinh đẹp vá» nhà , trước là có ngưá»i trông nom cá»a nhà , giúp đỡ má»i việc sau là cón nguồn vui cho cuá»™c sống ở tuổi thanh xuân. Và cái hôm má con bế con tìm sang Tân Gia Ba, vừa bước chân và o nhà , vợ chồng con cái được Ä‘oà n tụ chưa được và i giỠđồng hồ, bà ấy đã trố mắt uất ngưá»i, vì trông thấy má»™t “cô gái†lạ đó! Láºp tức má con là m dữ. Ba giải bầy biện bạch đến rát cổ đứt hÆ¡i, má con vẫn không ngá»›t dằn vặt mỉa móc, rồi ... mắng nhiếc tháºt sá»±! Máu ghen đâu có lạ Ä‘á»i nhà ghen! Vượt ngà n vạn dặm trùng dương để tìm đến vá»›i chồng, và rồi chỉ vì không chịu chấp nháºn má»™t phụ nữ lạ trong nhà , má con nỡ bá» con nằm đó, như “quẳng và o mặt†ba, và bá» ra khá»i nhà , Ä‘i lấy vé tà u, quyết liệt trở vá» nước, thá» rằng không thèm nhìn mặt ba nữa, không tha thiết gì đến cái hòn máu cá»§a ba nữa ... VỠđến quê hương, má con không dám Ä‘i đâu khá»i nhà , phần vì buồn giáºn, phần vì sợ ngưá»i ngoà i chê cưá»á»‹ Ba ở ngoại quốc, ngà y đêm cầu trá»i pháºt cho má con nguôi giáºn, tìm sang vá»›i ba, để con khá»i khổ vì thiếu tình thương cá»§a mẹ. Ba gá»i vá» nhiá»u lá thư, nói rõ rằng: đã Ä‘uổi “cô gái ở mướn†ná» Ä‘i rồi, và không thuê mướn má»™t ngưá»i đà n bà con gái nà o giúp việc nhà nữạ Tháºt ra, thì Ãt lâu sau, cô gái Mã Lai đó đánh cắp má»™t số tiá»n bạc rồi bá» trốn, nhưng ba phải nói dối rằng Ä‘uổi cô ả để má con nguôi giáºn. Ba chưa thể vá» nước năn nỉ má được, vì lúc đó con còn bé nhá» quá, ba không thể bế ẵm con vá» theo không dám tin ai cả. Thêm nữa, việc kinh doanh bá» bá»™n cÅ©ng chưa cho phép ba rá»i Tân Gia Bạ Ba chỉ ngà y đêm cầu trá»i cho má con nguôi giáºn. Nà o ngá», số trá»i đã định: Ä‘ang lúc má con oán há»n sầu tá»§i ấy, thì có ngưá»i mai mối tìm đến, khuyên má con nên “bước Ä‘i bước khácâ€, là m lại cuá»™c Ä‘á»i vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông góa vợ, tháºt thà trung háºu, là bác Châu ChÃnh Phương, thân phụ cá»§a Quốc Hùng! Số là hồi đó, bà c Phương đã bán chác thu xếp xong, Ä‘ang sắp sá» di cư từ lục địa qua Ãà i Loan láºp nghiệp, thì không may bác Phương gái, mẹ ruá»™t cá»§a Quốc Hùng bá»—ng lâm bạo bệnh, rồi từ trần. Bác Phương lâm và o cảnh gà trống nuôi con, thì còn di cư láºp nghiệp sao được? Thế là nhá» mai mối, hai ngưá»i bằng lòng kết nghÄ©a phu thê, cùng láºp lại cuá»™c Ä‘á»á»‹ Má con bá» quê hương di cư qua Ãà i Loan thì khá»i sợ là ng xóm chê cưá»i dị nghị gì nữa, nên cà ng vui lòng ra Ä‘i gấp. Sau hôn lá»…, má con trở thà nh kế mẫu cá»§a Quốc Hùng, bồng bế nuôi nấng Hùng, coi như con đẻ. Rồi ba năm sau, má con má»›i sinh hạ được má»™t đứa gái là Châu Uyển Hoa! Phần Quốc Hùng, vì không được cha và kế mẫu nói cho hay, nên từ ngà y hiểu biết lá»›n không cho đến mãi ngà y nay, hắn vẫn Ä‘inh ninh rằng: má con là mẹ ruá»™t cá»§a hắn ... Thanh Æ¡i! ...
Kể đến đây, ông Lâm Ngá»c Thà nh xúc động, kêu tên con gái má»™t tiếng, rồi giá»ng ông trở nên bi thương, ông nói tiếp:
- Lúc nà y thì con đã hiểu rồi chứ? Ngưá»i đà n bà bấy lâu con vẫn xưng hô là “bác bác cháu cháu†kia, ngưá»i phụ nữ cao quà đó, chÃnh là ngưá»i vợ đầu Ä‘á»i và duy nhất cá»§a cha, chÃnh là ngưá»i mang nặng đẻ Ä‘au ra con! Cô gái Châu Uyển Hoa bấy lâu không hợp tÃnh hợp tình, dè chừng nghi kỵ vá»›i con, chÃnh là em gái ruá»™t cùng má»™t bụng mẹ sinh ra cá»§a con váºá»µ
Thanh Thanh rùng mình vì xúc động, nhưng nà ng vẫn gượng đứng im lặng, im hơị ông Thà nh thì mồ hôi tuôn đẫm trán, mà ông vẫn không chú ý lau, cứ tiếp tục kể lể với con:
- Hẳn con đã hiểu lòng bà thương con đến ngần nà ỠNhư cái ả Mã Lai ná», thì con chẳng há» biết được, bởi vì con còn Ä‘ang ẵm bế trong tay, thì ả đã bá» trốn, sau khi biết ba có “vợ ghen dữ dằnâ€. Trong đầu óc con, không há» có má»™t ấn tượng gì vẻ ả cả. Nhưng từ ngà y con biết nháºn xét má»i sá»± quang minh, cho đến khi khôn lá»›n, và mãi tá»›i ngà y nay ... con có bao giá» thấy ba Ä‘em má»™t ngưá»i đà n bà con gái vá» nhà , cho sống chung hay không? Sở dÄ© như váºy là vì ba thương con quá. Con là hòn máu cá»§a ba, ba thương mưá»i phần. Con bị mẹ bá» rÆ¡i, ba lại thương con trăm phần, ba sợ rằng: há»… ba dan dÃu, dây dưa vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà nà o, rồi bị ngưá»i đó quyến dụ đến lấy nhau thì thế nà o Ä‘á»i con cÅ©ng khổ! Dù con không bị dì ghẻ đánh Ä‘áºp hà nh hạ Ä‘i nữa, mà rồi dì ghẻ có con vá»›i ba, thì tình thương cá»§a ba cÅ©ng bị chia sẻ bá»›t cho những đứa em khác mẹ cá»§a con! Cho nên, đã quá thương con, thì ba không khi nà o dám nghÄ© đến chuyện lấy vợ khác.
ông Thà nh ngưng lá»i lần nữa, thở dà i não ruá»™t, rồi nói tiếp vá» chuyện bà Phương:
- Ba không lấy “vợ†cÅ©ng không hẳn ba còn hy vá»ng má con trở vá» vá»›i chúng tạ Xa cách bao năm, ba đã Ä‘oán chắc: má con không bao giá» trở vá» nữa, và quả nhiên Ä‘oạn tuyệt tình nghÄ©a, bặt hẳn tăm cá bóng chim hai mươi năm trá»i ấy, mãi cho đến năm vừa qua, má»›i tình cá» gặp mặt. Ngà y hôm ấy, ba vá»›i má tháºt ngẩn ngây chẳng khác chết Ä‘i sống lại, bình sinh duy nhất, là ... không là m tròn thiên chức ngưá»i mẹ đối vá»›i con, má con nói rằng: “lúc nà o cÅ©ng khao khát có má»™t ngà y được gần gÅ©i con, để Ä‘em tình thương mẫu tá» gấp bá»™i, bù đắp lại chá»— thiếu vắng mà con đã phải chịu thiệt trong bao nămâ€. Ba nghe nói, lòng vô cùng cảm động, nên chấp nháºn cho con trở vá» tổ quốc theo há»c, ăn ở tại nhà há» Châu, để con được má ôm và o vòng tay ... Còn nhá»›, bữa hôm ấy, ba còn đỠnghị vá»›i má con má»™t kế hoạch cho tương lai, là ... cho bá»n trẻ các con được sống gần nhau, để có dịp cá»§ng cố thêm mối giây liên hệ giữa hai gia đình, và nếu thấy có thể, thì chuẩn bị cho hai nhà ... hợp nhất! Ba cho đó là kế “vẹn toà nâ€. Không ngỠý nguyện má con lại không giống như thế. Má không chấp nháºn kế hoạch cá»§a ba, ba cà ng thấy má là ngưá»i phụ nữ có tinh thần cao quÃ, biểt bảo thá»§ lá»… giáo cổ truyá»n cá»§a tổ tiên.
Nghe đến đây, Thanh Thanh đã thoáng hiểu được ý nghÄ© cá»§a chữ “nghị ước†mà nà ng Ä‘á»c thấy trong lá thư cha nà ng gá»i cho mẹ nà ng, cách đây mấy hôm. Tuy nhiên, nà ng chỉ khẽ rùng mình vì xúc động, rồi lại cố đứng im, không nói năng gì cả.
ông Thà nh tiếp tục nói, vá»›i giá»ng bá»›t u sầu hÆ¡n:
- Ba đã đưa con tá»›i cho má con ôm ấp và o lòng. Những tưởng từ đó chỉ còn những tháng ngà y tươi đẹp vá»›i những giá» phút sung sướng hân hoan ... Nà o ngá», chỉ vì hai ngưá»i già không thẳng thắn can đảm, để nói ra ẩn tình năm xưa, mà khiến cho ba kẻ non trẻ sinh lòng nghị kỵ, hoang mang, rồi bất hòa vá»›i nhau, lôi thôi rắc rối! ... Thế là ba vá»›i má không thể giữ kÃn chuyện xưa được nữạ Má con đã kể lể suốt đêm cho Uyển Hoa haỵ Và con bé tháºt khác: con vừa trở vỠđây, nó đã chìa bà n tay thân ái ra đón, má»™t lá»i thưa “chị†hai lá»i xưng “emâ€. Ba rất khen phục Uyển Hoa: đã thông minh linh lợi, lại già u tình cảm, tình thương.
Ãến đây, Thanh Thanh không thể nÃn lặng được nữa, nà ng phải cất tiếng xác nháºn:
- Vâng. Ãúng như váºy, ba à !
Thấy con cất tiếng đáp lại, ông Thà nh biết tâm tình nà ng đã trở lại bình thưá»ng, không con hoang mang giao động nữạ ông má»›i buông lÆ¡i hai bà n tay, đặt lên hai đầu gối, ngá»ng đầu lên nói cao giá»ng hÆ¡n:
- Và bây giá», chúng ta nói đến Quốc Hùng ... Như **** tối hôm ấy, má con nổi giáºn như Ä‘iên mắng nhiếc hắn tà n tệ, và la rầy con cÅ©ng khá gay gắt, thì má»›i đầu, hẳn con phải lấy là m kỳ quáỉ Và ngay lúc nà y nghÄ© lại, con cÅ©ng như ba, chúng ta Ä‘á»u cho thấy như thế là quá đáng! ... Nhưng con ạ, cứ suy xét kỹ hÆ¡n chút, là chúng ta thấy lý phải cá»§a má con, và không thể nà o chê trách bà ấy được.
ông ngưng ná»a phút, lấy giá»ng nhẹ nhà ng êm ái hÆ¡n:
- Tại sao váºá»· Bởi vì trong đáy sâu tiá»m thức cá»§a má con, Quốc Há»§ng không còn là đứa con chồng nữa mà đã biến thà nh đứa con đẻ cá»§a bà rồi! Má con bế ẵm hắn trong lòng từ lúc hắn còn là má»™t hà i nhi đỠhá»n, bà chăm sóc cho hắn từng giá»t sá»a, từng tấm áo, bát cÆ¡m; rồi nuôi nấng dạy dá»— hắn suốt hai mươi năm qua ... thì má con phải có nhiá»u lúc “quên†bẵng cái bản chất con ghẻ cá»§a hắn, và cứ Ä‘inh ninh rằng hắn do chÃnh mình sinh ra! ... Như thế mà bá»—ng nghe nói con vá»›i vá»›i hắn ... chuyện trò riêng tư trong phòng kÃn, thà má con phải giáºt mình Ä‘iên ngưá»i, lo sợ các con xâm loạn luân thưá»ng, thương phạm lá»… giáo, tức là gây tai há»a ghê gá»›m cho tình cốt nhục, nghÄ©a gia đình!
Thanh Thanh lại bồi hồi xúc động, khẽ kêu:
- Ba! ... Con hiểu rồị
ông Thà nh có ý an ủi con:
- Tuy váºy, trong lúc nói chuyện bằng Ä‘iện thoại viá»…n thông vá»›i ba, má con đã có ý hối, và tá»± nháºn mình quá nóng nảy, Má nói rằng: chỉ vì thố giác thố cảm chốc lát, má sợ hãi quá sức, đến ná»—i năng lá»i mắng nhiếc Quốc Hùng, rầy la cả con. Cho đến lúc hắn bá» Ä‘i ra, rồi con cÅ©ng bá» vá» ... thì má con má»›i nháºn ra lá»—i mình, và thầm tá»™i nghiệp cho các con: chắc là các con Ä‘au lòng lắm!
- Ba! Thôi thế là đủ rồi!
- Con ạ, má tuy hết giáºn Quốc Hùng rồi, như đến như cái há»™i nghị ước mà ba đỠra vá»›i má, từ bữa hôm tái ngá»™ đầu tiên, thì má vẫn chưa chịu chấp nháºn.
- Thôi, gác lại, ba ơi!
- Ừ thì thôi, không nói chuyện đó nữạ Nhưng Thanh Æ¡i! Còn má»™t Ä‘iá»u tối quan trá»ng không thể tạm gác ba phải dặn con ngay từ giá» là , con hãy tưởng tượng cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má con, vá»›i số mạng éo le, vá»›i bao ná»—i cay đắng. Ãá»i má con, tháºt ra, chỉ được sung sướng có hai thá»i gian. Má»™t là cái thá»i gian ngắn ngá»§i, từ sau ngà y cưới cá»§a ba, cho tá»›i ngà y bế ẵm con, vượt biển tìm sang Tân Gia Ba, để rồi há»n ghen giáºn dữ, Ä‘oạn tuyệt vá»›i bạ Còn như, hết thảy khoảng thá»i gian ở giữa, tức là suốt hai mươi năm qua, má con không có ngà y tháng nà o sung sướng trong hạnh phúc. Là m lại cuá»™c Ä‘á»i vá»›i bác Phương, phải lo di cư là m ăn, bá» bá»™n công việc, phải nuôi nấng Quốc Hùng, rồi chăm sóc Uyển Hoa ... Và Uyển Hoa được khôn lá»›n thì bác Phương đã mất! Má con góa bụa, đâm chán ngán hết thảy, sống đúng vá»›i cái nghÄ©a cá»§a chữ “vị vong nhânâ€, đóng cá»a cà i then, không ra khá»i nhà ná»a bước. Công việc là m ăn, nhá» ngưá»i khác quản lý. Má con chỉ biết dạy dá»— Quốc Hùng, và Uyển Hoạ Sống nếp sống như thế, thá» hở còn gì sinh thú? Cho mãi đến ngà y tình cá» gặp ba, rồi được ba chiá»u lòng, đưa con vá» vòng tay má, thì má má»›i thấy cuá»™c sống có ý nghĩạ Ãó, Thanh con! Con hãy nghÄ© coi: má thương yêu con biết chừng nà ỠNhững ngà y sống bên má vừa qua, hẳn con đã nháºn thấy tình thương đó đúng là bao la như biển, cao cả như trá»i, không bá» không bến! Váºy ba dặn con, con phải ghi nhá»› là m lòng: ba đã hy sinh vì con để con còn được gặp lại mẹ hiá»n như ngà y nay, thì con phải hết lòng vâng lá»i má, hết dạ kÃnh yêu má, chiá»u theo má»i ý muốn cá»§a má, con nhé! Con chá»› bao giá» trái ý trái lá»i, khiến má con phải buồn lòng. Như thế, chẳng những con không tròn đạo hiếu, mà ba cÅ©ng có lá»—i vá»›i má con nữa đấy! Con nhá»› chưa, hả Thanh?
- Con xin nhá»› lá»i ba thôi ba nói thể đú rồị
Và nà ng quay lại nhìn cha, cặp mắt mở lớn như muốn mở cả khối óc và trái tim cho cha tin:
- Vâng, con xin thỠvới ba: con quyết phụng dưỡng má cho đúng đạo hiếụ Bất cứ má muốn gì, con cũng xin tuân theỠBa yên chà rồi chứ ạ?
- Ba cảm ơn con! Cảm ơn con! Thanh ơi! Thế thì con ngoan lắm.
Vừa vặn lúc ấy có tiếng gõ cá»a nhè nhẹ. ông Thà nh và Thanh Thanh cùng giÆ¡ cổ tay xem đồng hồ đã đúng bẩy giá» tối!
Than Thanh ra mở cá»a, thì quả nhiên thấy Lệ Quyên bước và o chắp tay cúi đầu, kÃnh cẩm má»i cha con nà ng qua phòng khách xÆ¡i cÆ¡m tối: bà chá»§ đã ngồi đợi sẵn ở bên ấy ...
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:50 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 33
Lúc đó là tám giỠtối ...
Trước khi rá»i khá»i hãng trà ChÃnh Phương để vá» nhà riêng, ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n còn buá»›c lên tầng lầu cao, mở cá»a sau, để nhìn và o tầng lầu cá»§a tòa nhà trong. ông nhìn qua cá»a sổ cá»§a phòng khách ngắm cảnh bữa tiệc “đoà n viên†cá»§a hai gia đình Châu, Lâm rồi khẽ lẩm nhẩm khen sang khen đẹp:
- Rõ là cảnh “cung Ä‘iện trên trá»i, thần tiên dưới đấtâ€!
Quang cảnh buổi dạ tiệc quả xứng đáng vá»›i lá»i khen. Gian phòng khách cao rá»™ng thênh thang, các vách tưá»ng trát “nhám tổ mốiâ€, sÆ¡n mầu hồng nhạt, được trang Ä‘iểm bẳng những bức há»a, những đôi liá»…n câu đối, mầu sÆ¡n Ä‘en láy là m nổi báºt nét và ng rá»±c rỡ. Các cây “đèn chùm†hoặc treo gắn trên trần, trên tưá»ng, hoặc đắt ở góc phòng, giữa phòng ... tối nay Ä‘á»u được báºt sáng hết thảỵ Các tán đèn ná»a nâu ná»a và ng thẫm che chung quanh những bóng đèn và ng má», chiếu tá»a ánh sáng dìu dịu và o những mà n là trướng gấm mà u lam ngá»c, tạo ra má»™t cảnh huy hoà ng, nhìn không chán mắt.
Bà n tiệc giữa phòng hình bầu dục tháºt rá»™ng, mà lại chỉ có năm ngưá»i ngồi bao quanh. Bên trên tấm khăn trải bà n, trắng muốt thêu hoa, chén bát sứ Giang tây xen lẫn ly tách pha lê, dÄ©a thìa bằng bạc. Ở giữa bà n hai chiếc bình cổ cắm những bông hưá»ng, hồng bạch xen nhau, sắc đẹp mầu tươi trông tháºt rá»±c rỡ ...
Ngồi ở ghế khách danh dá»±, ông Lâm Ngá»c thà nh hướng mặt ra phÃa cá»a, nên ông Tuyá»n nhìn rất rõ: quả là má»™t tay trưởng giả hà o hoa, phong độ đưá»ng bệ hiên ngang, nói cưá»i cởi mở.
Bà Phương ngồi ghế chá»§ nhân bồi tiếp, đối diện vá»›i ông Thà nh, tức là quay lưng vá» phÃa ông Tuyá»n nên ông không rõ sắc diện bà vui hay buồn ra saá» Tuy nhiên, thỉnh thoảng ông cÅ©ng nghe được tiếng cưá»i cá»§a bà , phụ há»a theo tiếng cưá»i cá»§a ông Thà nh.
Uyển Hoa ngồi chỉ cách “bác Thà nh†má»™t ngưá»i, và thái độ cá»§a cô gái hôm nay trái ngược hẳn vá»›i thưá»ng lệ. Trong các bữa ăn há»p mặt cả nhà trước đây, cô cứ thản nhiên ăn uống, Ãt nói, không cưá»á»‹ Thế mà tối nay, cô cưá»i nói tháºt xôm xả vui tươi, đặt biệt là cô há»i chuyện và đối đáp vá»›i “bác Thà nh†rất niá»u, và rất linh lợị
Quốc Hùng là ngưá»i có thái độ dè dặt, giữ ý nhất đám, Hắn có vẻ ngượng ngáºp vá»›i mặc cảm lá»—i lầm, cho nên rất Ãt nói chuyện, không dám cưá»i dù là cượi gượng. Hắn ngồi giữa ông Thà nh và Uyển Hoạ Uyển Hoa ngồi bên mặt bà Phương, Thanh Thanh ngồi bên trái bà . Như thế là Thanh Thanh vá»›i Quốc Hùng vẫn đối diện nhaụ
Phần Thanh Thanh tuy là được gặp cha sau mấy tháng trá»i cách biệt, nhưng nà ng cÅ©ng cưá»i nói vừa phải, chứ không nhà nhảnh vui nhá»™n như cái lúc đón cha ở phi trưá»ng.
Trông ngắm hai gia đình trong tiệc Ä‘oà n viên má»™t lát, rồi ông Tuyá»n thá»§ng thẳng bước xuống nhà . Vừa xuống thang, ông vừa thầm nghÄ©:
- Mình cÅ©ng nhanh chân lẹ trà lắm chứ! Chỉ huy bá»n gia nhân phục sá»±, chuẩn bị món ăn, bố trà phòng tiệc xong, là mình rút êm ngay ra khá»i nhà . Chứ nếu cháºm chân, để bà Phương trông thấy, thì bà hẳn phải ngá» lá»i má»i mình cùng dá»± tiệc. Lúc bấy giá» mình biết ăn nói ra saá» Từ chối thì bất tiện, mà nháºn lá»i cùng dá»±, ấy má»›i cà ng bất tiện hÆ¡n! ...
Xuống đến nhà dưới, ông còn ngồi lại chốc lát, chưa vá» vộị ông nghÄ© rằng: ông mà dá»± bữa ăn tối nay, thì bầu không khà khó thở, vì sá»± ngượng ngáºp cá»§a nhiá»u ngưá»á»‹ Trước hết là ông quà khách Lâm Ngá»c Thà nh, chồng cÅ© cá»§a bà chá»§. ông Tuyá»n kém tuổi nhiá»u nhưng cái hồi ông Thà nh lấy bà Phương ở quê lục địa, ông cÅ©ng biết được, mặc dù lúc đó ông chỉ má»›i là má»™t thiếu niên chưa am hiểu tình Ä‘á»á»‹ ông cÅ©ng biết cả vụ Ä‘oạn tuyệt giữa ông Thà nh và bà Phương; rồi đến cuá»™c hôn nhân cá»§a bà Phương vá»›i ông Phương. Những tháng ngà y vui buồn trong nhà há» Châu, ông Ä‘á»u được chứng kiến. Váºy mà ông kÃn miệng im tiếng, đến ná»—i giữ trá»n được bà máºt, không khi nà o sÆ¡ hở để Quốc Hùng có thể nghi ngá» rằng bà Phương chỉ là kế mẫu cá»§a hắn.
Cho đến những ngà y gần đây, Uyển Hoa ghen vá»›i Thanh Thanh, rồi toan dứt tình vá»›i Kiến Quốc ra sao! Quốc Hùng yêu vụng ghen thầm Thanh Thanh như thế nà o ... ông Tuyá»n cÅ©ng Ä‘á»u rõ hết. Cho đến những lá»i tâm sá»± giữa ông Thà nh vá»›i bà Phương qua đưá»ng dây Ä‘iện thoại viá»…n thông ông Tuyá»n cÅ©ng nghe và hiểu được rà nh rẽ từng lá»i, bởi vì ông phải Ä‘i theo sát bà chá»§, mà ông coi như ngưá»i “chị kết nghÄ©a†để giúp đỡ bà trong lúc bà lo lắng, bối rối như Ä‘iên cuồng. Tháºm chÃ, ông còn biết rõ: Sau khi Uyển Hoa được mẹ kể tháºt chuyện bà ẩn từ hai mươi năm trước cho nghe, cô gái dám thẳng thắn há»i mẹ: “thế thì ngà y nay má vá»›i bác Thà nh có thể nối lại tình nghÄ©a, như chuyện xưa ... gương vỡ lại là nh chăng?" ông Tuyá»n cÅ©ng biết bà Phương đã cưá»i buồn lắc đầu bảo Uyển Hoa rằng: “việc đó thì nhất định là không thể đượcâ€. ông Tuyá»n không ở gần bà chá»§ luôn luôn như con sen Lệ Quyên, nhưng những gì Lệ Quyên biết thì ông cÅ©ng biết cả. Trái lại, có những chuyện ông được biết, mà Lệ Quyên không há» hay biết gì cả. Cái “nghị ước†mà ông Thà nh đỠra vá»›i bà Phương và o ngà y má»›i tái ngá»™ là nghị ước gì? ông Tuyá»n rõ ngay từ đầu là : ông Thà nh muốn Thanh Thanh và Quốc Hùng gần gÅ©i yêu thương nhau tháºt sá»±, thì ông sẵn lòng gả Thanh Thanh cho Quốc Hùng. Như thế thì trong tương lại hai cái gia tà i cá»§a há» Châu, há» Lâm sẽ nháºp là m má»™t và hoà n toà n nắm trong tay Thanh Thanh và Quốc Hùng không còn phải chia xẻ cho má»™t kẻ thứ ba nà o nữạ Tuy nhiên ông Thà nh có tân tiến, chá»§ trương giản dị như thế, nhưng bà Phương thì lại có tư tưởng rất bảo thá»§. Bà không chịu chấp nháºn con chồng là m chà ng rể. Ba coi Quốc Hùng là m con đẻ, và buá»™c hắn phải thá» bà là m mẹ ruá»™t, phải coi Thanh Thanh là em gái cùng mẹ khác cha; mà đã coi nhau là m anh em, thì không thể phạm loạn luân thưá»ng được. Tương lai, bà sẽ lá»±a má»™t nà ng dâu không phải là con gái ruá»™t cá»§a bà , và bà sẽ kén má»™t chà ng rể khác, chứ Quốc Hùng thì không được phép hưởng gia tà i nhà há» Lâm!
NghÄ© đến đây, ông Ngô Lá»™c Tuyá»n mỉm cưá»i, thầm khen bà chá»§ có tinh thần phong hóa vững chắc hÆ¡n ông chồng cÅ©. Rồi ông đứng dáºy, dặn dò ngưá»i gác dan, trước khi ra vá» ... ông ngồi canh giữ trong nhà , đỠphòng kẻ gian bất ngá» lẻn và o trá»™m cắp. Hai là phải ghi số Ä‘iện thoại cá»§a tổ hợp tắc xi gần nhất. Há»… khi nà o thấy Lệ Quyên chạy xuống báo tin ông khách há» Lâm sắp sá»a ra vá», thì ra ngay ngoà i đưá»ng đón tắc xi, nếu thấy có xe, thì láºp tức vẫy tay gá»i và o đợi sẵn. Nếu không thấy xe nà o cả, thì quay Ä‘iện thoại đến Tổ hợp ná», bảo há» cho ngay má»™t chiếc chay đến hãng trà , để đưa ông Thà nh vá» khách sạn nghỉ ngÆ¡i ...
Dặn dò xong ngưá»i gác, ông Tuyá»n thá»§ng thẳng Ä‘i bá»™ má»™t Ä‘oạn đưá»ng, như Ä‘i dạo mát sau bữa cÆ¡m tối váºy ...
Khi ông Ä‘i gấn đến cổng tòa biệt thá»± ná», thì thấy má»™t ngưá»i cao lá»›n Ä‘ang tha thẩn từng bước rất cháºm rồi như muốn tránh mặt ông, hắn ghé và o đứng nép bên cổng dưới bóng già n hoa leo um tùm.
ông nháºn ra ngay ... Trần Kiến Quốc, chà ng trai khôi ngô tuấn tú, há»c giá»i, con nhà già u sang, bạn trai yêu mến cá»§a Uyển Hoạ ông đã thấy hắn lởn vởn lảng vảng ở đây nhiá»u lần rồi, đâu phải riêng hôm nay! Từ hôm hắn bị Uyển Hoa giáºn tức và đoạn tuyệt thì hắn thưá»ng lai vãng đến gần hãng trà ChÃnh Phương, Ä‘i Ä‘i lại lại để nghe ngóng và ... hy vá»ng.
Như má»i lần, thì ông Tuyá»n đã là m lÆ¡ như không trông thấy hắn, và cúi đầu Ä‘i thẳng và o nhà riêng. Nhưng tối nay thì khác: ông cảm thấy vui lây vá»›i hắn, và muốn trò chuyện chút cho vuị ông má»›i Ä‘i thẳng tá»›i trước mặt hặn Kiến Quốc ngạc nhiên, trố mắt trong bóng tối nhìn ông Tuyá»n, thì ông mỉm cưá»i, ôn tồn thân máºt nói:
- Nà y, cáºu Quồc, cáºu biết không? Giá» nà y bà chá»§ chúng tôi Ä‘ang đãi khách quÃ, tiệc bà y ở lầu trong đó. Quà khách là ông thân cá»§a cô Thanh Thanh. ông ấy vừa từ Tân Gia Ba tớị Cáºu Hùng, cô Hoa, cô Thanh Ä‘á»u có mặt ở trong bữa tiệc.
- Cô Thanh trở lại rồỉ
Kiến Quốc như còn chưa tin, lá»›n tiếng há»i như kêu lên, rồi tiếp:
- Và ông thân của cô ấy qua thăm con gáỉ
ông Tuyá»n nhá» nhẹ nói, giá»ng ông đượm ý vị bóng bẩy sâu xa:
- Má»™t thiên truyện cÅ© vừa được kể lại trong nhà đó, cáºu à ! Má»™t thiên truyện rất cảm động, bất cứ ai được nghe cÅ©ng phải cảm thán dùm ngưá»i trong cuá»™c. Chuyện xảy ra từ hai mươi năm trước. Có thể, má»™t ngà y mai đây cáºu cÅ©ng được biết rõ nữa đấỵ Và còn Ä‘iá»u nà y nữa ...
Chợt ông Tuyá»n cao hứng, đổi qua giá»ng vui cưá»i:
- ... Là tại sao cáºu chưa dám Ä‘i thẳng và o nhà tìm gặp cô Hoả Cáºu Æ¡i, đừng nghÄ© lầm nữa: dù trong trưá»ng hợp nà o, dù ná»™i tình các cô các cáºu ra sao, cÅ©ng không má»™t ai ngăn cản cáºu tiến và o! Má»i ngưá»i là m việc trong hãng tuyệt đối không kẻ nà o dám nghÄ© đến việc đó. Chỉ có tôi có thể là m như thế; nhưng đã bao ngà y qua, tôi vẫn ngồi ở nhà ngoà i để đợi cáºu tá»›i, đợi cáºu tá»›i để chà o há»i và nhìn ngắm cáºu tiến và o nhà trong! Hay Ãt ra, tôi cÅ©ng chẳng bao giá» nghÄ© đến chuyện ngăn cản cáºu!
Cuối cùng, ông Tuyá»n nói như say men rượu, gặp chuyện vui, ông ghé gần tai Kiến Quốc mà bảo:
- Thế nà ỠCáºu hiểu ý tôi muốn nói rồi chứ?
Dứt lá»i, ông bá» Ä‘i thẳng, bá» mặc Kiến Quốc đứng trố mắt nhìn theá» Nhưng hắn trố mắt ngạc nhiên vì vui mừng thÃch thú, chứ không phải kinh ngạc vì nghe tin bất lợi cho mình. Ãôi ánh mắt hắn sáng rá»±c lên, miệng hắn nhoẻn ra cưá»i bà máºt, và hắn còn vươn cổ nhìn theo bóng dáng ông Tuyá»n Ä‘ang rá»i xa, như tá» dấu cám Æ¡n vị sứ giả đã báo tin hạnh phúc cho hắn váºy ...
Tháºt ra, thiên truyện chấm dứt ở đâỵ Nhưng nếu có vị độc giả nà o ưa cẩn tháºn, chu đáo, còn thắc mắc, và muốn thuáºt giả phải nói rõ hÆ¡n vá» phần “hạ lạc†cá»§a bốn nhân váºt trẻ: Quốc Hùng, Kiến Quốc, Uyển Hoa, Thanh Thanh ... thì thuáºt giả xin ghi thêm như vầy:
- Lá»i nói cá»§a ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyển ở trên, đã cho thấy rõ rằng: Uyển Hoa đã vui lòng nối lại giây tình cảm vá»›i Kiến Quốc, và cố nhiên chà ng vá»›i nà ng còn có thể tiến xa hÆ¡n nữa, tiến tá»›i ... hưởng hạnh phúc bằng cuá»™c hôn nhân! Tâm lý Uyển Hoa không có gì khó hiểu: Ngưá»i phụ nữ, nhất là ngưá»i thiếu nữ, khi đã yêu, thưá»ng thưá»ng là có sá»± tÃnh toán đắn đỠPhụ nữ khác nam giá»›i ở Ä‘iểm đó. Nà ng đã dặn lòng yêu Kiến Quốc, nhưng khi thấy hắn “dưá»ng như†lăm le ... â€thấy má»›i quên cũ†thì nà ng phải Ä‘au đớn xót xa thầm, và đà nh phải tá» rõ thái độ phản đốị Muốn phản đối cho hữu hiệu và giữ được thanh giá cá»§a mình, thì tốt nhiên nà ng phải là m ra vẻ như “vung kiếm sắt cắt tÆ¡ tình†tháºt sá»±. Sau đó, hắn đã năn nỉ van lÆ¡n, xin nà ng nối lại mối tình giâỵ Khốn ná»—i, cuá»™c tình đã bị cái ngôi “hung tinh†xung chiếu và o, cản trở gay gắt quá cho nên Uyển Hoa muốn dằn lòng Ä‘oạn tuyệt, coi như mối tình cá»§a mình là thứ “tình tuyệt vá»ng†cho xong! Nhưng nay tình thế khác hắn rồi: Ngôi “hung tinh†mà nà ng ngá» là phá hoại cuá»™c tình cá»§a nà ng, bá»—ng chốc đã biến thà nh ngôi sao quÃ, như Hồng Loan, Thiên Hỉ, giúp thêm cho tình duyên cá»§a nà ng sá»›m thà nh tá»±u tốt đẹp: Thanh Thanh hôm qua là kẻ tình địch ghê gá»›m. Thanh Thanh hôm nay là ngưá»i chị đáng kÃnh yêu cá»§a nà ng, cùng chung má»™t bá»c mẹ sinh ra! Ãối vá»›i Kiến Quốc, tuy vì giáºn há»n tức tối hắn, mà nà ng đã phải chịu đựng những ngà y đêm thất vá»ng, những giá» khắc Ä‘au buồn cay đắng, và cÅ©ng đã thốt ra những lá»i tháºt mỉa mai cay đắng vá»›i hắn. Nhưng kinh nghiệm ngưá»i xưa cho thấy: tình yêu tuổi trẻ thưá»ng “phải có: những giáºn há»n cay đắng như thế. Và má»™t khi đã được hà n gắn lại, thì từng cay đắng lại mặn mà hÆ¡n xưaâ€! Sá»± phát giác bà máºt cốt nhục thân tình giữa hai cô gái, đồng thá»i cÅ©ng là m cho Kiến Quốc phải bừng tỉnh, dừng tắp ngay bước chân phiêu lưu trên tình trưá»ng. Dù hắn có yêu Thanh Thanh hÆ¡n Uyển Hoa Ä‘i nữa, hắn cÅ©ng phải chôn kÃn khối tình táºn đáy lòng, và thầm lấy câu: Tình chị duyên em là m nguồn an á»§i ...
Quốc Hùng thì saá»
Hẳn độc giả Ä‘ang nóng nảy há»i thế. Phải, thiên truyện nói vá» Quốc Hùng còn lá» má» chưa rõ. Váºy xin xác định: tình yêu cá»§a Quốc Hùng đối vá»›i Thanh Thanh quả là mối tình rất chân thà nh, rất thá»±c có thể nói là tình yêu trá»n vẹn, tình yêu muôn thuở! Trước má»™t ngưá»i như thế, trong hoà n cảnh như thế, trong trưá»ng hợp tao ngá»™ như váºy, thì hắn phải yêu vá»›i mối tình “thá»±c†và trá»n vẹn không có má»™t khÃa cạnh nà o có thể bị nghi ngá». Chúng ta chỉ còn phải đặt hai giả thiết:
- Má»™t là nếu môt ngà y kia ý nguyện cá»§a ông Lâm Ngá»c Thà nh sẽ thắng, thì Quốc Hùng sẽ là ngưá»i trai được hưởng hạnh phúc nhất Ä‘á»á»‹
Hai là nếu rốt cuá»™c ý chà cá»§a bà Châu ChÃnh Phương thắng, thì Quốc Hùng phải tạm thá»i rá»i xa gia đình, dá»n và o ký túc xá nhà trưá»ng mà ở. Rồi ra, nếu hắn hoà n toà n tuyệt vá»ng trên tình trưá»ng, thì hắn cÅ©ng đà nh tá»± an á»§i bằng câu: “tình tuyệt vá»ng là mối tình cao đẹp nhấtâ€!
Còn Thanh Thanh?
Phải! Thanh Thanh thì saá» Nà ng là nhân váºt chÃnh yếu cá»§a thiên truyện nà ỵ Hai chữ “ ngưá»i vá»â€ có thể được thay bằng hai chữ “Thanh Thanh†... Hẳn độc giả rất thắc mắc vá» thá»±c chất tình cảm cá»§a nà ng đối vá»›i Quốc Hùng, và đang nóng lòng đòi câu trả lá»i cá»§a thuáºt giả? ...
Nhưng ... chúnh thuáºt giả cÅ©ng chẳng biết trả lá»i ra sao cho chắc đúng đâỷ Bởi lẽ, ở tuổi niên thiếu, giữa gái và trai kinh nghiệm xưa nay cho thấy có rất nhiá»u loại tình yêu khác biệt: tìnhy yêu thể xác tình yêu Ä‘am mê, tình yêu sở thÃch, tình yêu trá»n vẹn, tình yêu tháºt, tình yêu muôn thuở ...
Thanh Thanh đã thá»±c sá»± yêu chưả Nếu tháºt yêu rồi, thì đó đã là tình yêu trá»n vẹn chưa, hay chỉ má»›i là “tình yêu sở thÃch†cho tuổi dáºy thì và hoà n cảnh thuáºn tiện gây nên? Tháºt chưa thể nà o xác nháºn định được.
Chỉ thấy rằng, nà ng vẫn tươi vui quyến rÅ© như bông “hoa xuân cưá»i gió†như má»™t đóa “hải đưá»ng mÆ¡n mởn cà nh tơ†rất dá»… vui, dá»… cưá»i, và cÅ©ng rất dá»… buồn dá»… tá»§i hÆ¡n! ...
Nếu má»™t ngà y nà o đó, có má»™t chà ng trai xứng đáng là vị “hoà ng tá» cá»§a lòng nà ng†tìm đến, và đóa hoa xuân phải nghiêng ngả xuống, thà nh tháºt năn nỉ vị hoà ng tá» hái mình Ä‘i, thì đó má»›i chÃnh là “tình yêu tháºt và trá»n vẹn†cá»§a nà ng váºá»µ..
-- Hết --
Tà i sản của quykiemtu