 |
|

25-09-2008, 11:34 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Hà Ná»™i má»™t thuở - Anh Äức
Anh Äức
Hà Nội một thuở
Hồi nhá», tôi hằng ao ước phải chi có má»™t ngà y nà o đó mình được đặt chân tá»›i Hà Ná»™i. Niá»m ao ước nầy được nhen nhóm từ trà tưởng trẻ thÆ¡ cá»§a tôi nhá» sá»± khÆ¡i dáºy kỳ lạ cá»§a những trang sách. Má»—i lần mở cuốn "Quốc văn giáo khoa thư" cá»§a ông Äá»— Tháºn,nÆ¡i có bà i "Vua Lê dá»i đô ra Thăng Long", tôi cứ ngắm mãi hình vẽ kèm theo bà i và ngẫm nghÄ©: "Không biết Hồ Gươm và Tháp Rùa có tháºt giống như trong hình nà y chăng?". Rồi những nÆ¡i chốn khác, và như con đưá»ng Cổ Ngư mà sách "Tố Tâm" và mấy cuốn tiểu thuyết cá»§a nhà "Ngà y nay" hay chá»n là m con đưá»ng trải ra cho những thiên tình sá», liệu có thÆ¡ má»™ng như trong sách đã tả không? Còn ngôi chùa Vua trong truyện "Anh em thằng Việt" cá»§a Lê Văn Trương là ngôi chùa nà o? Còn cái chốn gá»i là Văn Äiển và o má»™t buổi chiá»u hôm có hai thằng bạn nhá» từ dưới nhà quê lá»™ bá»™ lên tá»›i đó ngó vá» Hà Ná»™i sáng rá»±c ánh Ä‘iện trong "Anh và tôi" cá»§a Nguyá»…n Công Hoan, là cái chốn nà o...? Thế rồi, thá»i gian cùng các biến thiên biến động cá»§a lịch sá» tiếp tục Ä‘i qua trên không gian đất địa Hà Ná»™i, Ä‘i qua những máu nhà cổ mà Văn Cao gá»i nó là những mái ấm tá»±a mùa thu, nÆ¡i ông có căn gác cô độc hướng vá» phương Ä‘á»a lạc và cÅ©ng là nÆ¡i ông vươn tá»›n tiếng hát Tiến quân ca, rồi Hà Ná»™i rá»±c má»™t trá»i khói lá»a - tất cả cà ng là m cho sá»± mưá»ng tượng cá»§a tôi thêm phong phú và ná»—i ao ước má»™t lần được đến Hà Ná»™i cà ng thêm thôi thúc.
Nhưng ngà y ấy, việc ra Hà Ná»™i đâu dệ. Tôi theo bước cha anh, vô bưng biá»n kháng chiến ở Nam Bá»™. Những tưởng ná»—i ao ước cá»§a mình kể như là chuyện ảo, nà o ngá» lịch sá» dẫn đưa tôi tá»›i thá»±c. Nhá» cuá»™c chống Pháp chÃn năm vá»›i bao xương máu và bao tráºn đánh, vá»›i bao thà nh phố tiêu thổ và bao xóm là ng bốc cháy dà i theo đất nước, và sau cùng vá»›i các chiến hà o chằng chịt luồn sâu nÆ¡i lòng chảo Äiện Biên, mà tôi đến được Hà Ná»™i.
Nhá»› đêm hăm tám cuối năm ta, má tôi rưng rưng tiá»…n tôi lên tà u ở chót mÅ©i Cà Mau. Và o mồng má»™t Tết, tôi được đón và o lòng miá»n Bắc, trên bá» biển Sầm SÆ¡n. Và Ãt hôm sau thì tôi ra tá»›i Hà Ná»™i. Ngà y xuân giải phóng đầu tiên cá»§a thá»§ đô vẫn còn tươi thắm sắc hoa đà o và nồng nà n mùi pháo. Trá»i khá lạnh, nhưng tôi lại rất thÃch thú vá»›i tiết lạnh cá»§a trá»i cấp phát, tôi đứng lặng nhìn Hồ Gươm và Tháp Rùa. Cảnh sắc đẹp hÆ¡n hình vẽ, đẹp hÆ¡n sách tả và đẹp hÆ¡n sá»± tưởng tượng cá»§a tôi nhiá»u. Äây không phải là vẻ đẹp hiện kÃn lá»™ng lẫy mà là vẻ đẹp cá»§a niá»m an tỉnh, sá»± dịu dà ng, nÆ¡i giữa phố phưá»ng những cây xanh, hồ biếc và tháp cổ trông tá»± nhiên tá»± tại, và là n nước hồ se se gợn gợn nghÄ© đó là những nếp răn suy tư cá»§a lịch sá» bao Ä‘á»i cứ không ngá»›t lô xô, trưá»ng nhẹ và o bá» tháp.
Thá»§ đô những ngà y đầu giải phóng tháºt trẻ tươi và dá»… chịu. Cư dân từ ba mươi vạn tăng lên năm mươi vạn. Vẫn còn là ung dung, thong thả. Những tà áo dà i còn nhiá»u. Trên đưá»ng phố, dân Hà Ná»™i vẫn diện com lê, cà vạt, nhưng đã xuất hiện nhiá»u bá»™ đại cán má»›i, mà u và ng nhạt, trông hÆ¡i cứng, thế mà ngưá»i mặc nó lại có vẻ rất là đắc ý. Từ chá»— ban đầu còn bỡ ngỡ, lạ lẫm, tôi bắt đầu là m quen vá»›i Hà Ná»™i, quen Ä‘i từ tiếng chuông kêu leng keng hôm sá»›m cá»§a con tà u Ä‘iện mà u Ä‘á», quen Ä‘i từ mùa đông giá lạnh cho chà mùa hè oi ả, từ các món ăn, cảnh và ngưá»i... Tôi cÅ©ng quen tiếng nói, ngôn ngữ, thói lá». Cho đến má»™t ngà y ná», giữa đêm đông đã biết gá»i bánh khúc nóng. Sáng sá»›m biết lối dẫn tá»›i bà bán bún riêu bên hông chợ Äồng Xuân, thÃch thú dòm cái động tác khẽ khà ng cá»§a bà úp nhẹ chiếc môi nhiá»u thịt cua lên bát bún dà nh cho tôi, mà ngá» rằng bà có sá»± ưu tiên vì biết tôi là dân miá»n Nam, vì tôi xa xứ.
"Xa xứ và sầu xứ", ấy là cái nhóm từ cá»§a má»™t ông bạn văn đồng hương vá»›i tôi hay dùng, trong giá»ng nói có phần cưá»ng Ä‘iệu lên cái mùi ly hương hoà i vá»ng, mà tôi không mấy ưng, thương lảnh ra. Bởi tin chắc rằng thế nà o mình cÅ©ng có ngà y trở lại quê Nam nôn còn ngà y nà o ở Hà Ná»™i tôi tranh thá»§ thá»i gian hòa nháºp. Không phải chỉ hòa nháºp mà còn tìm hiểu, trắc nghiệm. Tôi đã có nhiá»u cuá»™c trắc nghiệm, chá»§ yếu là so sánh đối chiếu những gì tôi tưởng tượng trước kia vá»›i thá»±c tại Hà Ná»™i, vá»›i miá»n Bắc. ở mổi con ngưá»i, đưá»ng đất, ở các mùa, các ngõ phố, đầu ô. Những trắc nghiệm nầy cá»§a tôi diá»…n ra thưá»ng trá»±c, rất xảo diệu, tinh vi, nhưng hoà n toà n thầm lặng. Chỉ có má»—i mình tôi biết. Có lẽ tôi đã Ä‘i vòng quanh bá» Hồ hằng trăm lượt. Có lẽ tôi đã tản bá»™ lên mạn Hồ Tây hằng mấy mươi lần. Sau khi rà rè ngắm nhìn con đưá»ng nhỠêm Ä‘á»m có tên gá»i là Cổ Ngư ở giữa Hồ Tây và hồ Trúc Bạch, tôi thừa nháºn nó quả xứng hợp để các tiểu thuyết gia xứ Bắc đưa các cuá»™c tình Ä‘i ngang qua đó. Nhưng thú thá»±c tôi không thÃch vá» sau nầy khi mở rá»™ng đưá»ng, ngưá»i ta lại đổ luôn tên đưá»ng. Hãy cứ là Cổ Ngư, như có lần và o má»™t buổi sáng tinh mÆ¡ cá»§a mùa thu, ta đến đây, lắng nghe tiếng khua gõ lắc cắc dồn cá và o lưới từ những chiếc thuyá»n nam mỠảo sau là n sương sá»›m. Hãy cứ là Cổ Ngư trong má»™t chiá»u nhà n rá»—i, ta rẽ và o lối dẫn ra chùa Trấn Quốc, ngồi trò chuyện vá»›i vị sư trụ trì. Vá quá giang má»™t chiếc thuyá»n thúng, ta cặp bá» xanh mượt cá»§a đảo nhá» nằm bên Trúc Bạch, nÆ¡i có cái Ä‘á»n mang tên Cẩu Nhi mà vá» sau do lòng tham đã sinh ra má»™t sá»± cố tuy nhá» nhưng Ä‘au lòng.
Lấy táºp sách "Hà Ná»™i băm sáu phố phưá»ng" cá»§a Thạch Lam là m khung chỉ dẫn, tôi tìm kiếm nếm thá» các món quà Hà Ná»™i mà nhà văn nầy đã tùy cảm liệt kê, bởi khi đó các món nầy hầu như còn đủ. Tôi đã chấm chiếc bánh cuốn Thanh Trì và o chén nước mắm rá» giá»t cà cuống thiệt. Cả cái món gá»i là "cốc bểu", món bánh trôi Tà u nóng trên ngõ Tạ Hiá»n tôi cÅ©ng đã nếm. nhưng món quà thưá»ng trá»±c, món quà tôi đánh giá cao vẫn là phở Hà Ná»™i, bao gồm phở bò và phở gà , hồi những năm ấy. Và dụ như phở Tư Lùn ở chếch ngang nhà bách hóa tổng hợp Trà ng Tiá»n. Phở ga,tức là mấy hiệu phở ở đưá»ng Nam Bá»™ cÅ©ng rất khá. Nếu ăn phở gà thì tôi tá»›i cái hiệu ở đưá»ng Công chúa Huyá»n Trân.
ở Hà Ná»™i, năm bảy anh em viết văn Nam Bá»™ chúng tôi ngụ trong má»™t ngôi nhà khá khang trang ở số 19 Tôn Äản. Ngôi nhà nầy nguyên là cá»§a Há»™i Nam Kỳ tương tế thá»i Pháp, được láºp nên nhá» sá»± đóng góp cá»§a các ông bà điá»n chá»§, tư sản Nam Kỳ, dà nh cho dân Nam Kỳ ra Hà Ná»™i có nÆ¡i ăn chốn ở.
Má»™t vị bác sÄ© Nam Bá»™ sống tại Hà Ná»™i gìn giữ ngôi nhà nà y suốt thá»i Hà Ná»™i tạm chiếm, đã giao lại cho chúng tôi. Tại đây tưi đã ngồi viết "Má»™t chuyện chép ở bệnh viện" trong mùa đông năm 57, anh Nguyá»…n Quang Sáng viết "Äất lá»a?; anh Äoà n Giá»i viết "Äất rừng Phương Nam"... tại đây, chúng tôi đã dà nh má»™t buồng má»i anh Nguyá»…n Huy Tưởng đến ngồi viết tiểu thuyết "Bốn năm sau". CÅ©ng từ ngôi nhà nà y, và o má»™t sáng đẹp trá»i, chúng tôi đã Ä‘i bá»™ má»™t quãng ngắn tá»›i câu lạc bá»™ Äoà n Kết để dá»± đại há»™i Thà nh láºp Há»™i Nhà văn Việt Nam. Trong buổi sáng đó, tôi má»™t cây bút háºu sinh gặp các cây bút viết trước mình cả má»™t thế hệ. Äó là những ngưá»i có tà i năng tháºt sá»± cá»§a ná»n văn há»c, nhưng khi đó há» vẫn còn rất trẻ, rất giản dị và dá»… gần gÅ©i. Bác Nguyá»…n Công Hoan má»›i trên bốn mươi, tóc còn Ä‘en nhánh. Bác Tú Mỡ cÅ©ng chừng ấy. Anh Nguyên Hồng, Tô Hoà i, Kim Lân, Huy Cáºn, Chế Lan Viên, Hoà ng Trung Thông, Xuân Sanh trông cứ như thanh niên. Anh Xuân Diệu đẹp đẽ y như tấm hình cá»§a anh bà y nÆ¡i má»™t tiệm ảnh phố Trà ng Thi. Trong buổi sáng đó, tôi đã gặp bác Song An Hoà ng Ngá»c Phách. Trước mắt tôi là má»™t nhà giáo hiá»n từ, đầy vẻ mô phạm chứ chẳng có giáng dấp gì là má»™t nhả tiểu thuyết lãng mạn đã sinh ra "Tố Tâm" cả. Và khi tôi nhắc tá»›i "Tố Tâm" thì bác chỉ mỉm cưá»i, không nói gì cả.
Từ năm ấy, tôi chuyển từ Äà i tiếng nói Việt Nam vá» công tác ở Há»™i Nhà văn. Khi thì là m biên táºp báo "Văn há»c" khi thì Ä‘i thá»±c tế sáng tác. Tôi rất thÃch bầu không khà cá»§a Há»™i những năm ấy, ấm áp nhân tình, và má»i sá»± Ä‘á»u táºp trung cho nhiệm vụ sáng tác. Tôi cÅ©ng rất thÃch con đưá»ng từ nhà dẫn tá»›i Há»™i, nhất là vá» mùa thu, khi tôi Ä‘i cặp bá» hồ Thuyá»n Quang. Mùa thu Hà Ná»™i tháºt đẹp, tháºt dá»… chịu và gợi cảm. Khi mùa thu tá»›i, nhiá»u buổi sáng trên đưá»ng lại cÆ¡ quan, tôi thưá»ng ghé tạt qua nhà anh chị Má»™ng SÆ¡n bên hồ, vừa uống chè vừa ngắm mặt nước hồ thu. Nay cả anh và chị Ä‘á»u không còn, cả ngôi nhà nhá» năm xưa cÅ©ng không còn. GiỠđây từ trong Nam ra, tôi muốn ghé cÅ©ng không ghé được nữa. Hà Ná»™i có nhiá»u nhà văn ở vùng tạm chiến, phần lá»›n rất cố gắng Ä‘i và việt, tháºt đáng quý mến. Như anh Hồ Dzếch, ngà y cách mạng vá», anh tá»± nguyện Ä‘i là m thợ, để sống và viết. Trước khi mất, anh và o thà nh phố Hồ Chà Minh, ghé thăm tôi và tặng tôi quyển "Những chân trá»i cÅ©" vừa in lại. Tôi thá»±c sá»± quý quyển sách đó, xếp nó nằm bên cạnh quyển "Gió đầu mùa" và "Quê mẹ" vì tôi cho rằng đây là ba táºp truyện đẹp cá»§a ba tâm hồn phảng phất cái hÆ¡i hướng tá» tợ như nhau, vá» ná»—i xót xa và tình yêu thương đối vá»›i các pháºn ngưá»i.
ở Hà Ná»™i, tôi biết có những con ngưá»i sống trong những căn há»™ đẹp, ăn bữa cÆ¡m còn đạm bạc và thưá»ng mặc những chiếc sÆ¡ mi sá»n rạt hoặc những bá»™ quần áo nâu, nhưng há» là những ngưá»i rất có tà i năng và uyên bác. Ta sẽ rất dá»… lầm, nếu chỉ nhìn há» từ bá» ngoà i. Äã khá lâu, ở chốn nầy cÅ©ng như ở má»™t số nÆ¡i khác trên đất nước ta, hình như cái Ä‘á»i sống cứ cách quãng dần vá»›i cái tà i tháºt. Tôi thưá»ng tá»± đặt tên cho há» là "báºc thức giả áo nâu". ở phố Tuệ TÄ©nh, có má»™t ông như thế, rất sà nh ná»n văn há»c Pháp. Má»™t và i năm trước, khi tôi có dịp ra Hà Ná»™i, má»™t nhà xuất bản ná» nhá» tôi cầm số tiá»n nhuáºn bút trên má»™t triệu đưa đến cho má»™t ngưá»i ở phố Bát Äà n đã dịch kiệt tác "Hồng Lâu Má»™ng". Ngưá»i ấy là má»™t ông già đang hà nh nghá» phụ là nghá» bốc thuốc, để là m cái nghá» chÃnh là dịch. Số tiá»n tôi trao đến cho ông như má»™t cứu tinh. Ông ấy quá mừng, bảo sẽ tạm ngừng bốc thuốc Ãt lâu. để bắt tay dịch má»™t kiệt tác Trung Hoa khác.
... Tôi ở Hà Ná»™i đến năm thứ tám thì giã từ Hà Ná»™i. Äúng như tôi nghÄ©, thế nà o cÅ©ng có ngà y tôi trở lại quê hương. Nhưng trong cái năm 62 ấy, tôi giã từ Hà Ná»™i đâu có dá»… dà ng gì. Chẳng phải vì nấn nÃu vá»›i má»™t Ä‘á»i sống yên ổn hòa bình cá»§a miá»n Bắc. CÅ©ng chẳng phải do ngán sợ con đưá»ng máu lá»a gian nan mở ra phÃa trước. Quyết tâm cá»§a tôi trở lại quê hương để sáng tác là rất lá»›n. Ngặt ná»—i vì và o năm trước đó tôi đã bắt rá»… khá sâu vá»›i Hà Ná»™i, vá»›i má»™t ngưá»i con gái Hà Ná»™i, là vợ tôi bây giá». ChÃnh vì váºy mà má»™t năm sau, tôi cà ng có Ä‘iá»u kiện hiểu sâu hÆ¡n Hà Ná»™i, nhợ lá»t và o má»™t gia đình chÃnh gốc Hà Ná»™i. Tôi biết thêm nhiá»u táºp quán táºc tục, biết ánh lổa hóa và ng sau má»—i buổi cúng, biết tục vắt chanh và o mắt và ăn rượu nếp trừ sâu bá» trong ngà y mồng năm tháng năm. Tôi biết tấm sáºp gụ lâu Ä‘á»i ngả lưng mát rợi hẳn Ä‘i và o những trưa hè, biết mâm cá»— Tết cá»§a má»™t gia đình trung lưu Hà Ná»™i không thể thiếu các bát nấu như bát bóng, bát măng, bát miến và món ná»™m sức, món gà luá»™c chá»n con gà rất kỹ, xắc lá chanh tháºt mịn. Chiếc bánh chưng do bà mẹ vợ tôi gói và o loại hảo hạng: nó cao thà nh, lượng thịt mỡ phải đạt hai lạng rưỡi, chiếc bánh phải được luá»™c rá»n và khi bóc ra nó phải xanh.
Tôi chia tay vá»›i vợ tôi khi chưa cưới há»igì, vá»›i niá»m tin sẽ tái hợp nếu chiến tranh không gây ra Ä‘iá»u xấu nhất. Tôi nghe theo lá»i cá»§a cụ Nguyá»…n Tuân là : "Cứ như thế, cứ để sá»± việc tuần tá»± nhi tiến".
Tôi rá»i Hà Ná»™i và o tháng sáu năm 62 ấy. Buổi sá»›m tôi lên đưá»ng, Hà Ná»™i chưa thức giấc. Anh tà i xế Ä‘iệu đà n đánh xe chạy từ từ vòng quanh Hồ Gươm, để tôi được nhìn má»™t lần nữa bóng Tháp Rùa má» hiện trong sương.
Bốn năm sau, vợ tôi cÅ©ng và o Nam qua đưá»ng Trưá»ng SÆ¡n. Chúng tôi cưới nhau trog rừng, sinh con trai đầu lòng, và gần cuối cuá»™c chiến tranh thì cả ba chúng tôi ra Hà Ná»™i. Äó là năm 1974. Thằng con trai tôi suốt sáu năm sống giữa những túp lá»u không và ch ở rừng, được ông bà ngoại đón vá» hà trên phố Hà ng Gà . Bởi đâu há» biết cá»a nẻo là gì, nên cả tiếng đồng hồ đầu tiên nó cứ mải mê đóng mở cánh cá»a, sá»± thả ấy khiến bà ngoại nó òa lên khóc.
|

25-09-2008, 11:37 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Má»™t chặng đưá»ng Miá»n Trung - Anh Äức
Anh Äức
Má»™t chặng đưá»ng Miá»n Trung
Trong chuyến ra NghÄ©a Bình lần nà y, tôi ở cùng vá»›i hai vị giáo sư và má»™t nhà thÆ¡ vốn khởi nghiệp thÆ¡ mình từ chốn những ngưá»i áo vải đã dá»±ng nên những ngá»n cỠđà o. Lúc khởi hà nh tôi Ä‘inh ninh Ä‘i ôtô là phương tiện tốt. Váºy nhưng khi xe Ä‘i má»™t đỗi, tôi liá»n nhẠra rằng, trên những dặm đưá»ng nầy, giá cứ như ngưá»i xưa Ä‘i bằng ngá»±a hoặc Ä‘i bá»™ hay xe đạp, Ä‘i thong thả, lai rai thì còn tốt hÆ¡n nhiá»u.
Là vì, sau khi qua khá»i Long Khánh, khi miá»n Trung đã ở trước mặt, bá»—ng ở từng má»—i độ đưá»ng Ä‘á»u đặt ra cho tôi bao Ä‘iá»u tá»± suy tưởng vá» những gì tôi còn chưa được biết. Con đưá»ng vẫn đưa tôi tá»›i trước, nhưng không hiểu căn nguyên gì nó cứ luôn có ý dẫn ngược tôi vá» quá vãng - con đưá»ng mà má»™t bên là đại dương lao xao sóng biếc, má»™t bên là núi non nghi ngút hÆ¡i mây. CÆ¡ chừng không ở đâu cho tôi có được sá»± ngó nhìn đất nước rõ rệt như ở đây, ở phÃa Trưá»ng SÆ¡n tráºp trùng kia. Dưá»ng như phải đồng thá»i nhìn thấy biển nữa, như bây giỠđây trên con đưá»ng giữa biển và núi, tôi má»›i cảm thấu hết tầm đất nước, vá»›i má»™t chiá»u dà i Ä‘i mãi tưởng không bao giá» dứt, trên từng tấc đất cá»§a địa lý hình thể và trong lịch sá» các thá»i đại mà dân tá»™c vươn dáºy bằng những bước lá»›n, ban đầu gặp tai ương, ai dè vá» sau gặp đại phúc, nhá» bởi dân tá»™c luôn ở trong tư thế cấp hà nh quân, luôn đánh đặng mà tiến. Cái chiá»u dà i nà y đã từng được và như khúc ruá»™t, nhiá»u Ä‘á»i trÄ©u nặng yêu thương và oặn thắt, cùng đã từng được sánh tợ tiếng bầu hằng nức nở trên hai tháºp ká»· bởi má»™t dây đơn lẻ trên khổ dá»±ng cá»§a thân cây đà n dà i dặc. Cái chiá»u dà i hà o hùng và thÆ¡ má»™ng đến tuyệt mỹ, nhá» bất cứ khi nà o cÅ©ng ở ká» bên núi bên biển. Núi thì liên kết vững chãi như má»™t dãy trưá»ng thà nh, đã có lúc gánh trên mình sứ mạng còn cao đầy hÆ¡n chÃnh nó, đã có lúc trong hà ng mấy năm liá»n vang lên khúc hùng ca dữ dá»™i. Tổ quốc tôi ở phần đất nà y má»™t bên khép kÃn bởi núi, má»™t bên mở rá»™ng bởi biển. Biển ở bên đưá»ng, ở bên đèo, bên các vạn lưới, thôn mạc, biển phô sắc biếc đẫm ánh mắt sau ghá»nh đá, sau các tiểu lÄ©nh và đại lÄ©nh, biển vá»— vỠâu yếm truông cát, và truông cát không nhừng nổi gió cát vù bay như bá»m ngá»±a sải, vì váºy truông cát luôn ở trong trạng huống chuyển Ä‘i, biến động, biến hình.
Trên quãng đưá»ng nà y, nhìn thiên nhiên là nhìn thấy thá»i gian và lịch sá» biến thiên. Mặc dù thiên nhiên có vẻ trÆ¡ trÆ¡, sừng sững thách đố vá»›i nắng mưa, bão táp, sóng cồn và lá»a đạn cá»§a chiến tranh. Nhưng sÆ¡n thạch đưá»ng như lại biết nói. Những ngá»n núi trải dưới chân mình nhiá»u chồng đá tảng bị mà i mòn, nhẵn thÃn như những viên đá cuá»™i khổng lồ kia là tấm biên niên ká»· cất tiếng nói rợn ngưá»i vá» những ngà y tháng dà i khai phá, mở dá»±ng và tranh đấu đầy khổ ải đã qua cá»§a cha ông, cá»§a chúng ta. Mồ hôi, máu và nước mắt đã tưới đẫm mặt đưá»ng nà y, trong phu dịch, trong khai khẩn và trong chiến tráºn để dá»±ng nên các ấp, các đạo, các tráºn. Riêng trong cuá»™c là m đưá»ng, đã có tá»›i hà ng vạn ngưá»i bá» xác dà i theo các cá»™t cây số. Sá» cÅ© chép hồi ấy cá»p dữ và rắn lá»›n còn quá nhiá»u, nên ngưá»i con nà o che lá»u ở nên má»™ cha mẹ tá»›i lúc Ä‘oạn tang thì được vinh phong hiếu tá».
Tôi Ä‘ang Ä‘i trên con đưá»ng đó, con đưá»ng thú dữ và lam chướng, con đưá»ng vượt qua thá»i phong kiến và nô lệ để Ä‘i lên chá»§ nghÄ©a xã há»™i. Tôi khôg thể không ngầm nghÄ©: đà n voi nà o Ä‘i ngang đây, để bây giá» con đưá»ng trở nên rất má»›i, rất đẹp, bốn bá» sáng trưng sông núi, ruá»™ng đồng, biển cả, để cho tầm mắt tôi được phóng nhìn thấy bao mái ngón đỠtươi chen chúc, bao nhà máy, ngư trưá»ng hiển hiện khi gần khi xa. Gần tá»›i Phan Thiết, tôi nghe mùi nước mắm nồng nà n, khôg khá»i nhá»› Bác cá»§a chúng ta thá»i còn là thầy Thà nh dạy ở trưá»ng Dục Thanh. Thà nh phố biển nà y còn gợi tôi nhá»› tá»›i những câu thÆ¡ cá»§a má»™t nhà thÆ¡ tuổi Ä‘á»i tuy ngắn, nhưng thiên tà i thÆ¡ rất đỗi lung linh diệu ảo:
Nụ cưá»i ai trắng như hoa lê
Trắng xóa bên kia vùng Phan Thiết
Thủy tinh ai để lòng gương hồ
Không gia xa cừ hay san hô
ở khoảng cách chừng và i cây số, tôi ngó thấy Phan Thiết như là BÃch Khê tả cách đây trên bốn mươi năm. Lạ hÆ¡n, là các câu thÆ¡ nà y như vá»n bay lên trên mảnh Ä‘á»i hiện thá»±c, khiến cho ta vừa có cái thá»±c để ngắm nhìn, lại có thêm cái ảo để má»™ng mÆ¡. Thà nh phố hải sản tuy nhá», nhưng nhà phố đông đúc, ghe thuyá»n tấp náºp. Thấy nó hÆ¡i quang trống và lấp lánh, bởi biển ở sát ká», nên gió biển đêm ngà y như đã vẫy bà n tay vô hình đè rạp cây cối thấp xuống sưới những mái phố và những cá»™t buồm.
Nhân tôi gợi lại vá» BÃch Khê, anh Chế Lan Viên ngồi bên trầm ngâm má»™t lúc rồi chợt há»i tôi:
- Nà y anh Äức có biết cái rương xe không?
Tôi báºt ngáºt bảo là không biết. Anh nói:
- ở các tỉnh miá»n Trung hồi trước, những gia đình cỡ trung nông sắp lên, trong nhà thưá»ng sắm má»™t cái rương lá»›n bằng gá»—. Rương nà y vừa dùng chứa quần áo đồ đạc vừa là m giưá»ng ngá»§, ở dưới lại có bánh xe nên có thể xê dịch dá»… dà ng. Nhà anh BÃch Khê ở Thu Xà có má»™t rương như váºy. Anh bị bệnh lao kéo dà i cho tá»›i năm 1945. Lúc cách mạng Tháng tám nổ ra, nhân dân nổi dáºy cướp chÃnh quyá»n ở Thu Xà chÃnh là lúc BÃch Khê nằm liệt trên rương xe. Anh thá»u thà o bảo ngưá»i nhà đẩy rương xe ra ngoà i hiên cá»a để anh được nhìn cá», sau đó không lâu thì anh mất.
Tôi tá»›i Phan Thiết giữa trưa, lòng dấy lên mối hoà i niệm khôn nguôi vá» má»™t nhà thÆ¡ lãng mạn ra Ä‘i chỉ kịp theo hình ảnh những lá cá», cá»§a má»™t ngà y má»›i mà anh chưa kịp sống qua Và ngưá»i Ä‘em cá» vá» cho anh được thấy lại là má»™t nhà thÆ¡ lá»›n nhất cá»§a thá»i đạiÄ‘ ã sống ở đây những năm trai trẻ. Chúng tôi dừng lại ăn cÆ¡m ở Phan Thiết. Chị chá»§ quán tuyên bố bữa cÆ¡m sẽ gồm bốn món ở Phan Thiết, cứ yên chà là rẻ và ngon. Chúng tôi vẫn chưa tháºt tin, có ý còn để coi sao, kể cả hai anh giáo sư vốn hay tháºt lòng cả tin. Những bữa cÆ¡m đã xác nháºn lá»i chị chá»§ quán nói là đúng. Riêng tô canh chua lá»›n nấu vá»›i cá biển tươi và dÄ©a tôm xà o đỠhồng đã là cái tÃn hiệu báo cho chúng tôi biết ở độ đưá»ng nà y váºt giá còn tốt. Thà nh tháºt mà nói, dạo nà y Ä‘i đâu vỠđâu chúng tôi cÅ©ng quan tâm tá»›i váºt giá. Và dụ như từ Thà nh phố Hồ Chà Minh ra tá»›i đây thì váºt giá giảm dần, và sẽ còn hạ nữa cho tá»›i NghÄ©a Bình. Tôi nghÄ© tá»›i má»™t vấn đỠmáºt độ dân số. ở TP Hồ Chà Minh, ước tÃnh trung bình trên má»™t km vuông có má»™t ngà n bảy trăm ngà n ngưá»i, cò ở đây không đầy chÃn chục. DÄ© nhiên, không phải cứ chá»— đông ngưá»i mà giá mắc, Ãt ngưá»i thì giá rẻ. Sá»± hại ấy là ở chá»— đông ngưá»i mà lại có quá Ãt ngưá»i là m ra sản váºt, má»™t ngưá»i là m nuôi hà ng mấy chục ngưá»i không là m, trong đó nhung nhúc bá»n con buôn. Trên quãng đưá»ng chúng tôi Ä‘ang Ä‘i đây cÅ©ng có con buôn, nhưng Ãt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngưá»i đánh cá, ngưá»i là m nước mắm, ngưá»i chăn nuôi, ngưá»i là m muối. Tôi dám tin chắc rằng ở đâu có nhiá»u ngưá»i lao động mà vắng mặt con buôn, con phe, mà Nhà nước đứng ra buôn bán, thì ở đó sẽ trở nên dá»… chịu thoải mái ngay.
Chúng tôi qua Phan Rà giữa trưa yên tÄ©nh. Thị trấn gồm hai dãy phố nhá» nằm cặp quốc lá»™ Má»™t nầy như Ä‘ang lÆ¡ mÆ¡ ngá»§. Cái địa danh Phan RÃ, từ thuở còn thÆ¡ tôi nghe như má»™t Ä‘iệu ru buồn, thấy hun hút, đìu hiu, giá» Ä‘i ngang cà ng thấy thêm thương vùng đất xa hẻo lánh, lÆ¡ thÆ¡ và i ngưá»i đà n bà Chà m Ä‘i chợ vá» muá»™n dưới cÆ¡n nắng lá»a. Äã bắt đầu vùng đất Chămpa cÅ©, nÆ¡i còn lại bên đưá»ng các phế tÃch, các tháp Chà m cổ do phiên vương Lỡ, phiên vương Mê dá»±ng. Công trình gạch nung đồ sá»™ nà y đã bị thá»i gian tà n phá. Gần mưá»i thế ká»· trôi qua, dân tá»™c Chăm đã trải qua nhiá»u thăng trầm, nhiá»u bi kịch lá»›n nhưng giỠđây há» Ä‘ang sống trong má»™t thá»i kỳ yên ổn nhất giữa cá»™ng đồng các dân tá»™c Việt Nam, được bảo đảm bằng chÃnh sách dân tá»™c đúng đắn và tốt nhất cá»§a Äảng và Nhà nước ta.
Từ Phan Rà tá»›i Phan Rang, tá»± nhiên không thể không sá»±c nhá»› ra kẻ phạm tá»™i lá»›n, tên đại ác ôn hay sống Ä‘á»i lưu vong, là Nguyá»…n Văn Thiệu. Hắn sinh ra ở đây, lá»›n lên Ä‘i là m tay chân cho Tây, rồi là m tay sai thú dữ cho Mỹ, tà n hại nhân dân và đất nước cho tá»›i những ngà y cuối cùng đà nh cam chịu để cho chá»§ Mỹ giục giã đưa ra sân bay để cút, sau khi được biết chắc là số và ng cướp đã được chuyển Ä‘i từ trước. Nhưng lại có má»™t con ngưá»i khác cÅ©ng gốc gác ở đây là m cho chúng tôi Ä‘á»u vui lên khi nhắc tá»›i quân mất tiêu tên Thiệu. Äó là má»™t thi sÄ© Bình Thuáºn, không rõ tên tuổi, đã là m bà i thÆ¡ vá» trái mù u.
Trái mù u trên núi
Chảy xuống cá»a Phan Rang
Ông đi vỠngoà i nớ
Trong lòng tôi chẳng an
Bao giỠông trở vô
Gặp tôi ở giữa đà ng
Nắm tay nói chuyện chơi
Uống rượu cưá»i nghênh ngang!
Bà i thÆ¡ nà y tên là "Tống biệt" những thưá»ng tôi vẫn cứ nghÄ© là bà i "Trái mù u", bởi vì rồi ra ta cÅ©ng chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u là chung cuá»™c trái mù u kia vẫn chảy xuống cá»a Phan Rang chá»› không khi nà o lại có trái mù u từ cá»a Phan Rang trôi ngược và o trong núi. Mà cá»a Phan Rang là ở đây, má»™t cái cá»a nhá» phiêu phiêu má»™t con sông bạc, bắt nguồn từ trong các buôn là ng bà con MÆ¡ Nông, mà sá» quán triá»u Nguyá»…n gá»i là bắt nguồn từ Man Äá»™ng. Bất cứ dân tá»™c nà o ngoà i dân tá»™c kinh, vua quan phong kiến cÅ©ng gá»i là Man. Má»›i biết sá»± miệt thị cá»§a triá»u đại phong kiến đối vá»›i dân tá»™c Ãt ngưá»i là thế. Song đối vá»›i các thứ báu váºt từ núi rừng, thì chúng lại ham thÃch tá»™t độ, bắt buá»™c cung tiến Ä‘á»u Ä‘á»u, nhất là ngà voi, sừng tê và trầm hương.
Từ đây đã bắt đầu thổ xứ trầm hương. Trầm hương lấy từ thân cây gió. Gió lạ có gió niệt, giá»› lưỡi trâu, gió bầu. Hai thứ trên nghe bảo chỉ cho khổ trầm, trầm hương. Thứ sau cùng là gió bầu má»›i cho kỳ nam, là loại trầm hương quà nhất. Nhưng không phải cây gió bầu má»›i cho lỳ nam, thưá»ng những cây lâu năm má»›i sinh ra bướu kỳ nam. Äó là cả má»™t quá trình sinh phát, tÃch tụ dà y công cá»§a tá»± nhiên, cá»§a đất trá»i. Cho nên, lấy kỳ nam để dạy con ngưá»i ở Ä‘á»i phải có chà bá»n, dân gian ta hát:
Gió lâu gió cũng thà nh kỳ
Hòn đá lăn lóc có khi thà nh và ng.
Những chốn thá»i phong kiến gá»i là Man động, chốn cá»§a ngưá»i man ấy, lại là chốn cho ta kỳ nam có giá trị sánh tá»±a và ng. ấy là các dân tá»™c Êđê, Rắc Lây, Ba Na, Mư Nông, ấy là Tây Nguyên. Còn quý hÆ¡n gấp ngà n lần kỳ nam, ngà voi, sừng tê, Tây Nguyên đã từng ghé đôi vai trần trÅ©i, vạm vỡ gánh đỡ cho cả má»™t cuá»™c trưá»ng chinh vÄ© đại, nÆ¡i chÃnh chúng tôi đã được ăn nải chuối, cá»§ rắn cách mạng mà đồng bà o bà y sẵn dá»c đưá»ng rừng, nÆ¡i chúng tôi được già là ng dẫn vô núi, đục đá lấy chi muối trong cái kho gá»i là kho muối Bok Hồ, chỉ để dà nh cho Ä‘oà n ngưá»i tiến vá» Nam, chá»› buôn là ng già trẻ không đụng tá»›i má»™t hạt, dù hỠđã nhịn lạt suốt bao nhiêu năm ròng. Có lần tôi trao cho má»™t ngưá»i mẹ trẻ Êđê má»™t Ãt muối cục cá»§a tôi và o buổi chiá»u chị vừa Ä‘i tải đạn vá». Chị lắc đầu không nháºn. Tôi nà i nỉ, chị chÄ© nháºn má»™t dúm nhá». Và chị đưa chobé gái cá»§a chị có má»—i má»™t cục nhá». Äức bé tháºn trá»ng cầm cục muối bằng hai đốt ngón tay, đưa tay lè lưỡi liếm, rồi lại đặt trả cục muối ấy và o lòng bà n tay mẹ.
Äây là hình ảnh Tây Nguyên, dân tá»™c yêu quý xiết bao cá»§a chúng ta. Tôi nghÄ© chúng ta cà ng phải yêu quý và giúp đỡ được những ngưá»i trên thượng nguồn ấy nhiá»u hÆ¡n nữa má»›i được. Gần đây, chúng ta lại phát hiện ra nhiá»u sáng tạo kỳ lạ ở trên đó. Trong bóng chiá»u đã ngả, chúng tôi dừng lại gần Cam Ranh. Anh Lưu Hữu Phước trá» má»™t con sông chảy mải miết và khuất dạng vá» phÃa những ngá»n núi xa:
- Vùng núi đá kêu ấy. Từ con sông nà y đi ngược hoà i sẽ dẫn tới nguồn Tô Hạp, chỗ đã tìm ra đà n đá Khánh Sơn!
ở đây là vùng núi đá kêu? Váºy có nghÄ©a là không phải ở đây cÅ©ng có đá kêu lên được. Và cây đà n đá được sinh ra từ đó, từ những phiến đá cất nên giai Ä‘iệu, biết đâu chừng nó chẳng đã từng được đệm cho những trưá»ng ca bất há»§ cá»§a Äam San? Nhạc cụ thô sÆ¡ nhưng kỳ diệu nà y đã được Ä‘em thá» bằng máy SabruxÆ¡, máy Ä‘o tần số âm thanh chÃnh xác, dưới sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a chuyên gia Misen, Cáttêlănggô ở Pari, cho biết rằng từng đôi thanh đá cách nhau quãng tám ,chứng tá» nhạc cụ không phải được chế tạo nên má»™t cách ngẫu nhiên, mà là do con ngưá»i đẽo gá»t đúng thẩm âm. Cây đà n lại được tÃnh tuổi hưn má»™t ngà n năm trước công nguyên, và ông Sápne ngưá»i Hà Lan bảo rằng đó là cây đà n cổ xưa nhất thếgiá»›i. Có Ä‘iá»u, sá»± là m nên cây đà n đá lại từ bà n tay con ngưá»i trên những đỉnh non cao, mà phong kiến nhà Nguyá»…n hùa theo phong kiến Trung Quốc gá»i là nam.
NÆ¡i chúng tôi đứng nhìn vá» vùng đá kêu nà y ở ká» bên má»™t vịnh biển đặc sắc, ấy là Cam Ranh. Nắng chiá»u Ä‘ang dịu dần trên cái vịnh có cá»a vịnh hẹp chừng ná»a dặm, thông ra đại dương, chá»— duy nhất tà u thuyá»n ra và o. Hóa công đã tạo nên trên đất nước ta má»™t vùng đá kêu, rồi tạo ra ở kế đó má»™t cái biển nhá» diá»…m lệ và đầy lợi thế, có thể trú Ä‘áºu má»™t lúc nhiá»u Ä‘oà n tà u buôn bà u chiến mà khá»i sợ phong ba bão táp. Lại có thể lấy đó là m căn cứ xuất phát giáng trả bất cứ kẻ thù nà o lởn vởn ngoà i hải pháºn. Nghe đâu trên thế giá»›i, chỉ còn có hai vịnh biển quý như thế mà thôi. Trong ná»—i Ä‘au đớn ê chá» phải cuốn gói miá»n Nam nước ta, giặc Mỹ xót xa dứt từng khúc ruá»™t khi phải rá»i khá»i Cam Ranh, vì chúng ta đổ và o đó hà ng tá»· đôla, hòng biến Cam Ranh thà nh chá»— cho hạm đội chúng khống chế khu vá»±c biển Äông. Rốt cuá»™c, chúng chỉ được mấy năm bá» công cá»§a xây đắp căn cứ, mà không có thêm má»™t năm nà o được lưu lại để tác oai tác quái. Tá» giấy bán vịnh Cam Ranh trong 99 năm cá»§a Nguyá»…n Cao Kỳ đã trở thà nh tá» giấy lá»™n. Cam Ranh lại trở vá» ta vÄ©nh viá»…n. Buổi chiá»u êm ả, trên vịnh biển phẳng lặng không má»™t ngá»n sóng lá»›n. Sắc biển xanh, bầu trá»i cÅ©ng xanh. Vịnh Cam Ranh ngó coi rất đỗi hòa bình, nhưng chÃnh ra đó là má»™t vịnh biển coi giữ hòa bình. ở phÃa bên kia vịnh, tà u hải quân ta neo Ä‘áºu, những chiếc tà u mà u cỠúa sẫm, trông xa như những chiếc lá, đôi lúc chao nhẹ, không trôi.
Ngá»n gió chiá»u Nha Trang thổi lá»™ng khiến cho tôi thấy khá»e hẳn lại sau má»™t ngà y Ä‘i đưá»ng. Thà nh phố đẹp như thÆ¡ vá»›i những ngôi nhà xinh xắn nằm trên bá» biển, lúc nà o cÅ©ng được ru trong tiếng gió và sóng. Chúng tôi nghỉ ở phố Yécxanh. Nghe nói ông Yécxanh trước kia có ở đây. Chỉ và i bước là đến ngôi nhà ông đã sống, đã gặp gỡ dân chà i. Ông già bác há»c Pháp gầy gò bình dị ấy bảo rằng khà háºu Nha Trang chúng ta là m tăng thêm mưá»i tuổi thá» cho má»—i má»™t con ngưá»i sống ở đây. Tôi tin và cảm thấy rõ rệt Ä‘iá»u đó qua là n không khà hÃt thở buổi đầu đêm ở Nha Trang. Nhưng cáo Ä‘iá»u còn quý hÆ¡n đối vá»›i riêng tôi trong đêm Nha Trang nà y là tôi được gặp lại má»™t phụ nữ mà cách đây hăm bảy năm tôi đã gặp, đã nghe chuyện Ä‘á»i cá»§a chị, và đã đưa chị và o trang sách cá»§a tôi. Äó là ngưá»i phụ nổ nguyên mẩu giúp tôi viết nên chị Tư Háºu. Tên tháºt cá»§a chị là Huỳnh. Chị Ä‘ang ở đây. Chồng chị là anh Mai Dương, chá»§ tịch mặt tráºn tỉnh.
Ngưá»i mẹ trẻ ngà y xưa má»™t thá»i vất vả nuôi con và chiến đấu nay đã trên sáu mươi. Chị Tư Hởu cá»§a tôi nay là bà cá»§a nhiá»u cháu ngoại, ná»™i. Và con gái lá»›n cá»§a chị, con bé Thá»§y từng bị giặc Pháp bắt lúc lên sáu để dụ chị Háºu ra hà ng giỠđây đã thà nh ngưá»i mẹ cá»§a mấy đứa trẻ.
Tôi ngồi trong ngôi nhà cá»§a anh chị Mai Dương, trò chuyện, nhắc lại cái ngà y tôi gặp chị ở miá»n Bắc. Chị Huỳnh cưá»i vui bảo ngà y ấy tôi Ä‘em chuyện chị viết ra, là m chị vừa xúc động, vừa ấm ức vì nhiá»u ngưá»i cứ ngỡ chồng chị chết tháºt như trong truyện, rồi chị Ä‘i bước nữa. Anh Mai Dương ngồi nghe, báºt cưá»i to:
- Viết truyện phải váºy chá»›... Mà cáºu ấy đã đổi tên mình rồi chá»› có để tên tháºt đâu. Lúc đó, tôi ở trong nà y, nghe đà i Ä‘á»c truyện, tôi có thắc mắc gì đâu!
Cả nhà cưá»i rá»™ lên
Hai anh chị Mai Dương nay Ä‘á»u đã trên sáu mươi ba. Sau ngà y ký hiệp định GiÆ¡nevÆ¡, anh ở lại chiến đấu, chị và các con ra Bắc suốt hai mốt năm trá»i. Như váºy, trong Ä‘á»i vợ chồng, lần xum há»p lâu nhất là sau giải phóng, khi cả hai Ä‘á»u đã già . Tôi nhìn anh chị, nói rằng hai anh chị đã bị chia cắt lâu tá»›i ná»—i qua Ä‘i cả thá»i tuổi trẻ cá»§a mình. Anh Mai Dương cưá»i, bảo là vẫn còn may mắn hÆ¡n nhiá»u cặp đã không bao giá» còn gặp lại nhau nữa.
Ngôi nhà trên bá» biển vỠđêm tháºt yên tỉnh. Gió biển thổi qua khu vưá»n nhà , Ä‘em tá»›i mùi nhà i thÆ¡m thoảng, Ä‘em tá»›i giữa lòng tôi hương vị dịu ngá»t cá»§a buổi bình yên, để rồi cà ng gợi dáºy cho tôi bao ká»· niệm rạo rá»±c vá» những ngà y kháng chiến.
Sáng hôm sau, trên đưá»ng tá»›i NghÄ©a Bình, có má»™t cái vụng biển ở dá»c đưá»ng lại cáng là m cho tôi nao lòng nhá»› vá» những ngà y kháng chiến hÆ¡n nữa. Äó là VÅ©ng Rô. Tôi chưa há» má»™t lần ngó thấy VÅ©ng Rô, nhưng khi anh lái xe bảo đó là VÅ©ng Rô thì tôi liá»n đỠnghị cho dừng xa lại. Äứng trước vùng biển lặng lá» nà y, tôi nhá»› lại hồi chống Mỹ, nghe nói tại đây là nÆ¡i bà máºt tiếp nháºn vÅ© khà từ miá»n Bắc chở vô bằng tà u thuyá»n. ChÃnh tại đây, có lần tà u ta bị giặc phát hiện. Cuá»™c chiến đấu bất lợi và không cân sức xảy ra, anh em ta hy sinh hầu hết và đã nổ bá»™c phá đánh đắm thuyá»n. Trong buổi ban mai, tôi Ä‘oái nhìn mặt nước VÅ©ng Rô gá»n gợn, lăn tăn trong gió nhẹ. Không còn má»™t dấu bết gì vá» cuá»™c hy sinh đó, không còn lưu lại má»™t chút gì trên vụng biển lặng lỠđó. Váºy mà tôi lại ngó và o nhưng giây phút chót, rõ rệt từng khuôn mặt sạm gió nắng cá»§a từng ngưá»i sau má»™t cuá»™c vượt biển, Ä‘ang căng thẳng chống trả, cố diệt thêm cho được từng tên địch, rồi cuối cùng là ánh chá»›p lóe lên cá»§a trái bá»™c phá tá»± há»§y.
Những dòng tôi vừa viết phải chăng là những dòng suy tưởng? Không hẳn thế. Sá»›m nay, má»™t cụ già đi câu cua dá»c bỠđá VÅ©ng Rô đã kể lại như váºy, vì khi xảy ra cái cảnh tượng bi tráng nà y, cụ là má»™t dân công cùng nhiá»u ngưá»i khác Ä‘ang ngồi trong hốc núi để đợi bốc dỡ hà ng từ những chiếc thuyá»n đó. Ông cụ già rồi, râu bạc tua tá»§a như những sợi cước, nhưng còn vạm vở, Má»™t thằng bé vừa Ä‘i vừa nhảy lò cò phÃa sau, tay xách má»™t xâu cua Ä‘ang ngo ngoe những cái cà ng lá»›n. Tôi nghÄ© thằng nhá» chắc đã nhiá»u lần nghe ông nó kể chuyện nà y. Nó được nghe chÃnh ông nó kể, chứ không phải nghe từ trang sách. Khi xe rá»i VÅ©ng Rô để lên đèo, tôi ngoái nhìn bóng thằng bé lá»›n lên tá»± nó khắc biết phải giữ gìn vùng biển đẹp đẽ cá»§a nó như thế nà o.
Con đưá»ng chúng tôi Ä‘i bây giá» hầu như luôn luôn lên dốc xuống đèo. Những ngá»n đèo cao, cheo leo đôi chá»— Ä‘ang sạt lở mà ngà nh giao thông phải cắm biển để lưu ý coi chừng tai nạn. Nhưng phần lá»›n lúc lên những ngá»n đẹo hiểm lại là lúc lên những chá»— ngó nhìn ngoạn mục nhất, tầm mắt ở đó không há» nhà m tẻ đơn Ä‘iệu mà luôn được cho thấy những chuyển cảnh đột ngá»™t. Khi ở dưới đèo, sát chân sóng, nhìn lên chóp núi cao. Khi lại từ trên cao vút ngó xuống con đưá»ng xe vừa qua chỉ còn là má»™t dòng lượn trên biển. Má»™t cái thác từ bên kia núi Ä‘ang đổ xuống, được nhìn từ má»™t độ cao ngang tầm, có thể lấy được toà n thể dòng thác từ lúc trà o ra tá»›i lúc náu mình, rồi lại phấp phá»›i trắng xóa, cứ thế khi ẩn khi hiện cho tá»›i lúc đổ trà n xuống tất cả dưới chân núi. ở quãng đèo nà y ta sẽ ngó thấy vẻ đẹp đất nước từ những chiá»u cao, từ những khúc quanh uốn lượn cá»§a núi và biển. Và chỉ khi nà o lên tá»›i lưng đèo Cả nhìn xuống, tôi thấy thế nà o là cái đẹp cá»§a Äại Lãnh, bãi biển trước đó hãy còn giấu mình bên núi.
Những tên đèo ở đây nghe lạ lẫm. Thoạt tiên, ta tưởng như những cái tên bâng quÆ¡, vô nghÄ©a, nhưng có Ä‘i sâu tìm hiểu má»›i biết nó Ä‘á»u có nghÄ©a. Và dụ đèo Rù Rì, thì đó là quãng đèo lúc nà o cÅ©ng có gió, lúc nà o cÅ©ng rù rì, hun hút. Hay như đèo Cục Kịch là ngá»n đèo hiểm trở, hay có đá lăn, thưá»ng luôn động cá»±a, nên còn có tên là đèo Gian Nam.
Sau khi vượt qua đèo Cù Mông, rồi vượt đèo Cổ Mã, chúng tôi đã tá»›i Qui NhÆ¡n, tỉnh lỵ hôm nay cá»§a NghÄ©a Bình và là cái phá»§ lá»›n đầu tiên mà nghÄ©a quân Tây SÆ¡n mạnh tá»›i luôn mưá»i hai năm liá»n, không gì cưỡng nổi. Äi giữa Quy NhÆ¡n, lòng cứ rạo rá»±c bồi hồi, ý tưởng cứ ;uôn dẫn vá» Quang Trung, vị vương lá»—i lạc đã ở đây, Ä‘i lại nÆ¡i đây. Tôi cứ tá»± há»i, vì sao và là ng nà o chốn nà o đã hun đúc sản sinh ra con ngưá»i ấy, má»™t vị hoà ng đến lúc lên ngôi, chÃnh là lúc ra tráºn, lúc lên ngôi chÃnh là lúc rắp tâm trù liệu đè bẹp thế quân Thanh mạnh như sóng lướt?
Mấy hôm sau tôi vá» tá»›i Kiên Thà nh, là ng quê cá»§a Nguyá»…n Huệ. Chốn quê hương cá»§a ngưá»i anh hùng áo vả tháºt không có chi khác biệt vá»›i cá miá»n quê bình dị trên đất nước chúng ta. Äó là má»™t thôn ấp hiá»n là nh, má»™c mạc, trước kia thuá»™c Tây SÆ¡n hạ đạo. Trên bốn mươi nóc gia đã chuyển Ä‘i, để chá»— xây nhà bảo tà ng Quang Trung láºp trên thổ cÅ©, ở liá»n bên, ná»n nhà cưa đã cất lên tiếng khóc chà o Ä‘á»i cá»§a Quang Trung. Nhà bảo tà ng cất giữ hình ảnh và hiện váºt còn lưu lại được, chiếc trống đồng và khẩu súng thần công, các thanh đại Ä‘ao và các ngá»n giáo có ngạnh, các đồng tiá»n "Quang Trung thông bảo" cùng nhiá»u di váºt, bút tÃch cá»§a những vị tướng quân, đô đốc Tây SÆ¡n, trong đó có cặp chân đèn lá sen và ká»· trà cá»§a nữ tướng Bùi Thị Xuân. Khi má»›i vừa xem xong gian sau cá»§a bảo tà ng, chúng tôi bá»—ng nghe vang lên tiếng kèn và trống. Ngưá»i chỉ dẫn bảo đó là tiếng kèn tiếng trống Tây SÆ¡n. Nhác thấy ngưá»i đánh trống là má»™t cô gái trẻ, vung hai dùi trống có buá»™c rẻo cỠđà o, đánh vô má»™t già n trống tá»›i mưá»i hai chiếc. Dùi trống lướt Ä‘i mau lẹ tưởng như lúc nà o nó cÅ©ng Ä‘iểm lên tất cả các mặt trống. Rồi tiếng kèn trống chợt ngưng bặt. Cô gái cúi đầu vái chà o. Ngưá»i chỉ dẫn nói khẽ vá»›i tôi rằng cô gái ấy là cháu mưá»i hai Ä‘á»i cá»§a vua Quang Trung.
Cô cháu gái cá»§a vua chà o xong đã ngước lên, đôi má á»ng hồng, đôi mắt long lanh sáng rá»±c. Cô đưa chúng tôi sang ná»n nhà cÅ© cá»§a ông tổ mưá»i hai Ä‘á»i vÄ© đại cá»§a cô. Trước lúc bước lên thá»m nhà , tôi đứng lại bên gốc me cổ thụ đã có từ trước khi Nguyá»…n Huệ ra Ä‘á»i. Gốc me thá» trên hai trăm tuổi, nay vẫn xum xuê là ng lá. Cạnh đấy là cái giếng do chÃnh tay cha Nguyá»…n Huệ đà o, vẫn trong veo là n nước. Có lẽ ở đây, chỉ có me và giếng nước ấy là may mắn còn lại, vì sau khi Nguyá»…n Huệ mất, Gia Long đã cho phá trụi ngôi nhà . Vòm lá me xanh tươi Ä‘ang khe khẽ vá»n reo trong gió sá»›m. Trên thân cà nh ấy, ngà y nà o Nguyá»…n Huệ đã trèo lên hái trái. Và mặt giếng long lanh nà y, đã bao lần in bóng vị anh hùng. Giếng và cây, hai chứng nhân lâu bá»n nhất vá» hà nh trang ngưá»i chá»§ cÅ© cá»§a mình, hẳn đã nhìn thấy lịch sá» rồi ra vẫn công bằng. Cuá»™c báo thù cá»§a Gia Long và háºu duệ kéo dà i mãi cho tá»›i năm 1945 má»›i chấm dứt. Những kể từ năm 75, miá»n quê Tây SÆ¡n má»›i tháºt là rạng rỡ trong ánh vinh quang cá»§a thá»i đại má»›i, thá»i đại có mặt nhìn sâu, có lòng hiểu thấu. Trong buổi sá»› nà y có má»™t ngôi trưá»ng phổ thông ở kế ngôi nhà cÅ© cá»§a vua Quang Trung Ä‘ang lên lá»›p. NghÄ© mà mừng cho các em, thế hệ từ nay được há»c trang sỠđúng vỠông cha mình.
Trước khi rá»i ấp Kiên Thà nh, tôi đứng nÆ¡i Tây SÆ¡n hạ đạo nà y mà nhìn lên mạn Tây SÆ¡n thượng đạo thẫm xanh ngà n núi ở trên kia, chốn háºu cứ xưa cá»§a ba anh em Nguyá»…n Huáº, hồi thuở rèn nên nghÄ©a quân, luyện thà nh voi chiến, lòng tôi cáng thêm cảm phục ngưá»i Ba Na, tá»± ngà y nà o đã biết quân rõ chánh tà , đã hết lòng giúp táºp Ä‘oà n quân áo vải. Äá»™i tượng binh cá»§a vua Quang Trung nhỠđâu mà có để cà n giẫm lên quân Ba Na? Sá»± giúp ráºp nà y đã được diá»…n lại, vá»›i quy mô còn to tát hÆ¡n, trong thá»i chống Mỹ. Nhá»› lại cách đây hai mươi năm, khi chúng tôi vượt sông Ba, đêm nghỉ lại trong má»™t cái buôn cá»§a đồng bà o Ba Na, nằm nghe tiếng xÃch voi xá»§ng xoảng khua vang. Bà con Ba Na đã dụ bắt hà ng tr ăm voi con Ä‘em vá» nuôi để tải vÅ© khà trên đưá»ng Trưá»ng SÆ¡n. Dá»c bá» sông Ba Na, biết bao buôn là ng đã nuôi voi và o tráºn như thế.
Những ngà y ở NghÄ©a Bình, tôi Ä‘i trên mảnh đất lịch sá» má»™t thá»i oanh liệt, lắm tráºn Ä‘au thương nhưng giỠđây Ä‘ang quyết là m nên Ä‘á»i má»›i. NghÄ©a Bình là nÆ¡i hằn sâu vết thương SÆ¡n Mỹ, Ba Là ng An, nhưng cÅ©ng là nÆ¡i diá»…n ra tráºn đánh đầu tiên giữa quân ta và quân Mỹ, mặt giáp mặt tráºn đánh xáp lá cà đẫm máu bằng lưỡi lê ở Vạn Tưá»ng, từ đó đẻ ra câu "nắm lấy thắt lưng Mỹ mà đánh". Bây giá» tại SÆ¡n Mỹ, tại Ba Là ng An Ä‘á»u còn lưu lại vết tÃch Ä‘au thương ngay trên cánh đồng hợp tác lúa xanh mÆ¡n mởn, ngay trên bãi nuôi đông đúc những đà n bò. Äể là m nên no ấm, hôm nay NghÄ©a Bình vừa phải hà n gắn bao đổ vỡ mất mát, vừa phải gắng sao cho con cái được nuôi dạy tốt, há»c hà nh tốt. Anh CÆ¡ chá»§ tịch tỉnh nói:
- Mấy năm nay NghÄ©a Bình cố gắng tá»± túc lương thá»±c và là m tròn nghÄ©a vụ giao ná»™p lên trên. Riêng vá» văn hóa giáp dục, chúng tôi mạnh dạn chi tá»›i trên bốn mươi phần trăm ngân sách. Dân trà có mở mang, cá»§a cải má»›i nảy nở. Nghèo gì cÅ©ng gắng lo cho con em mình được há»c các anh ạ. Năm ngoái, đồng chà Phạm Văn Äồng vá». Sau khi Ä‘i xem các nhà trẻ và mẫu giáo, đồng chà ấy há»i chị phụ trách nhà trẻ và mẫu giáo, đồng chà ấy há»i chị phụ trách nhà trẻ và mẫu giáo cá»§a tỉnh chúng tôi: "- Ngoà i nữa ăn, các đồng chà có thể nà o lo cho các cháu má»—i ngà y có thêm má»™t quả trứng, má»™t cốc sữa Ä‘áºu nà nh, má»™t quả chuối được không?... Chuối và đáºu nà nh chúng ta trồng được chứ, gà chúng ta nuôi được chứ?" . Báo vá»›i anh, chúng tôi đã hứa...
Tôi liá»n há»i:
- Mình đã là m được chưa, anh?
- Là m được, nhưng để là m được má»™t quả trứng, má»™t cốc sữa, má»™t quả chuối cho trẻ, chúng tôi phải mở cả má»™t tráºn đánh, má»™t cuá»™c chiến đấu...
Anh chá»§ tịch dừng lại, hồ hởi cưá»i, giÆ¡ tay lên:
- Yêu cầu xây dá»±ng và phát triển cá»§a tỉnh rất lá»›n và nhiá»u, hầu như kéo đến cùng má»™t lúc, thà nh thá» phải xem xét, tÃnh toán. Cái gì cÅ©ng cần cả, cho nên là m gì trước là m gì sau là phải tỉnh. Tôi nói ngay như việc xoi hát tuầng, nhân dân cÅ©ng đòi há»i dữ lắm. Báo cáo anh hay, vừa rồi chúng tôi cÅ©ng cố gắng xây dá»±ng được má»™t nhà hát tuồng, bước đầu nhằm nghiên cứu phục hồi vốn cÅ©, sau đó là m cÆ¡ sở để vun đắp cho khoảng 60 đội tuồng hiện có cá»§a các xã, huyện... Tối nay, má»i các anh Ä‘i coi thá», cho ý kiến thêm vá»›i anh chị em!
Từ lâu, tôi rất ưa thÃch coi tuồng, nay được coi tuồng ở NghÄ©a Bình, xứ sở cá»§a tuồng thì tháºt còn gì hÆ¡n!
Nhà hát nghiên cứu tuồng ở đây vừa xây dá»±ng xong rất khang trang. Bước vô ngồi trong nhà hát thấy thương NghÄ©a Bình vừa lo là m ăn kinh tế mà vẫn không quân vun bón ná»n nghệ thuáºt sân khấu lâu Ä‘á»i cá»§a cha ông chuốt trau để lại. Äêm hát được báo trước gồm những vở diá»…n ngắn, những phiến Ä‘oạn tuồng. Tôi để ý thấy anh CÆ¡, chá»§ tịch tỉnh ngồi trước chiếc trống mặt vuông. Rồi tôi cà ng ngạc nhiên hÆ¡n, khi anh nhấc dùi trống. Thì ra anh là ngưá»u cầm chầu đêm diá»…n. Má»™t anh bạn ở Ty văn hóa nói khẽ và o tai tôi:
- Anh Cơ ảnh rà nh tuồng lắm!
Anh CÆ¡ khởi sá»± đánh mấy tiếng trống trước khi mà n mở nghe rất sà nh Ä‘iệu, giục giã. Bắt đầu là vở "Lê Lai đổi áo", kế tá»›i "Ká»· Lan Anh đẻ trên đưá»ng Ä‘i lạc", rồi "Mạnh Lương bắt ngá»±a" và "Bao Công chui vô lò gạch". Cà ng xem tôi cà ng lấy là m tiếc là hồi nhá» mình hay coi tuồng ở là ng, nhưng lá»›n lên lại Ãt có dịp coi, giá» má»›i thấm thÃa tâm đắc tuồng tháºt là đặc sắc, nhá» tÃnh ước lệ và khái quát cao, cá»™ng vô đó là sức thể hiện ná»™i tình ná»™i tâm nhân váºt mạnh mẽ đến cái độ má»™t cặp chân mà y dá»±ng ngược, má»™t ánh mắt long lên, má»™t thá»› thịt rung giáºt trên mặt cÅ©ng đủ là m nên bao chuyện. Hèn gì tuồng ta Ä‘em diá»…n ở nước ngoà i được hoan nghênh là phải. Thấy dưá»ng như ở trong tuồng có cung cách cá»§a Xtanilápxki, và cả cá»§a Brếch nữa. Sân khấu tuồng dám diá»…n ra cảnh đẻ, mà cảnh đẻ lại Ä‘em tá»›i xúc động tinh thần và thẩm mỹ cao chứ không để lại vết tỳ ố cá»§a tá»± nhiên, dung tục. Tuyệt diệu xiết bao, trong "Mạch Lương bắt ngá»±a" sân khấu chỉ có cây roi chứ chẳng có con ngá»±a nà o, nhưng lại cứ như gió thấy cả bầy ngá»±a. Rồi trên sân khấu chỉ có cây roi chứ chẳng có con ngá»±a nà o, nhưng lại cứ như ngó thấy cả bầy ngá»±a. Rồi trên sân khấu lại diá»…n ra cảnh tra án, phá án, giải oan, ấy là lá»›p "Bao Công vô lò gạch" trÃch vở "Bao Công xỠán Quách Hòe". Khi Bao Công xuất hiện vá»›i bá»™ mặt Ä‘en xì, bên cạnh tôi có tiếng nói: "Ông nà y là viện kiểm sát đây!". Sá»± thể là trên sấn khấu không có cái lò gạch nà o, nhưng ngừi xem vẫn cứ thấy ra má»™t cái lò gạch, nhỠđộng tác vén áo thụng, cúi lòn ngưá»i cá»§a Bao Công, chịu cá»±c chui và o để gặp má»™t bà phi mù. Nhưng nhá» có chịu cá»±c, Bao Công má»›i biết được má»™t ná»—i oan lá»›n, má»›i gạt được Quách Hòe vá»›i cảnh địa ngục giả, khiến y phải run sợ nháºn tá»™i.
Äêm ngồi xem tuồng ở gần thà nh Bình Äịnh nà y, tôi bá»—ng nghÄ© văn há»c cÅ©ng cần ngó vô ruồng để mà há»c. Lại nghÄ© lùi xa cách đây hai thế ká»·, Nguyá»…n Huệ đã say mê tuồng, thưá»ng cầm chầu cho vở diá»…n. Và o những đêm đã xa ấy, tiếng trống cá»§a Nguyá»…n Huệ Ä‘iểm rá»™n rã canh thâu. Còn như Äà o Tấn, ngưá»i cha cá»§a tuồng, thì đã từng cưỡi ngá»±a qua suốt mưá»i dặm để coi hà ng phục phương tuồng dá»±ng rạp san sát, liên hoà n mà diá»…n tÃch Tây Du.
Trước khi rá»i NghÄ©a Bình, chúng tôi còn được xem má»™t đêm hát nữa. Sân khấu dân ca diá»…n Thoại Khanh Châu Tuấn. TÃch thì cÅ©, nhưng vẫn má»›i tinh ở khoản dạy đạo là m ngưá»i, vẫn má»›i tinh trong cái nghÄ©a ở Ä‘á»i, khi sung sướng không quên hồi bÄ© cá»±c, lúc nên địa vị quan sang vẫn nghÄ© tá»›i thuở hà n vi.
Sáng hôm nay, chúng tôi rá»i NghÄ©a Bình. lại qua đèo Cù Mông, Giữa sương sá»›m, tôi ngoái nhìn lại miá»n đất đã trải qua bao gian truân ác liệt cá»§a chiến tranh, hôm nay cố Ä‘i lên từng bước trong bao khó khăn vất vả nhưng đêm đêm vẫn coi hát coi tuồng. Văng vẳng ở phÃa sau đèo, còn nghe tiếng đà n cá»§a Thoại Khanh đêm hôm qua, là m cho má»™t vị giáo sư cùng Ä‘i vá»›i tôi cứ buá»™t miệng tấm tắc khen mãi. Ngưá»i con gái Thoại khanh và ngưá»i mẹ già mù ấy cuối cùng đã được sáng mắt, sau tiếng cầm ca nức nở. NghÄ© tháºt không khác chi miá»n đất nà y, sau cÆ¡n máu chảy, giỠđây Ä‘ang hồi liá»n thịt liá»n da, cÆ¡m ăn chỉ vừa được no, áo mặc chỉ vừa được ấm, nhưng nụ cưá»i đã ngó thấy trong mắt mẹ già và trên môi trẻ.
12-1982
|

25-09-2008, 11:40 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Nhá»› Lê Anh Xuân - Anh Äức
Anh Äức
Nhớ Lê Anh Xuân
Hai mươi bốn năm qua, má»—i lần nhá»› tá»›i Lê Anh Xuân tức Ca Lê Hiến, là lòng tôi lại dấy lên ná»—i thương tiếc khôn nguôi, và hồi ức thưá»ng đưa tôi trở vá» má»™t ngà y đã xa trong cuá»™c chống Pháp. Dạođó khoảng 1951, tôi má»›i mưá»i sáu tuổi, chèo má»™t chiếc xuồng con từ cÆ¡ quan tôi công tác là Chi há»™i Văn nghệ Nam Bá»™ vá» thăm má tôi ở vùng Biển Bạch, lần đầu tiên tôi gặp Hiến. Bên bá» dòng kinh U Minh nước đỠsẫm, má»™t cáºu bé chừng mưá»i má»™t tuổi vóc dáng mảnh khảnh, đẹp trai, cùng vá»›i các em gái tôi băng qua má»™t vùng rẫy bà nở đầy hoa và ng để đến má»™t ngôi trưá»ng kháng chiến. Năm sau, tôi gặp lại Hiến trong má»™t nhà in nằm giữa rừng đước Cà Mau. Hiến đã là ngưá»i thợ xếp chữ nhá» tuổi nhất trong nhà in cá»§a Sở giáo dục Nam bá»™, nÆ¡i chúng tôi Ä‘ang in tá» Tạp chà Lá Lúa. Từ đó tá»›i năm 1954 khi có hiệp định GiÆ¡nève, tôi không gặp lại Hiến. Tá»›i lúc táºp kết ra Bắc, má»›i biết Hiến cÅ©ng đã ra, Ä‘ang há»c ở trưá»ng há»c sinh miá»n Nam. Do há»c chung vá»›i các em tôi ở Hải Phòng, rồi sau đó lên há»c ở Hà Ná»™i, Hiến thưá»ng đến nhà tôi luôn. Khi ấy tôi ở má»™t buồng trên gác nhà số 2, Cổ Tân Hà Ná»™i, là ngôi nhà có nhiá»u anh em viết văn Nam bá»™ ở. Năm Hiến há»c Äại há»c, khoa Sá», má»™t hôm ghé chá»— tôi, Hiến rụt rè đưa cho tôi má»™t xấp thÆ¡ và nói:
- Em có là m mấy bà i thÆ¡, anh ái Ä‘á»c thá» coi có được không?
Tôi hÆ¡i ngạc nhiên. Thì ra bấy lâu nay Hiến đã lặng lẽ là m thÆ¡, trong khi Ä‘ang lo há»c gạo để chuẩn bị thi tốt nghiệp. Tôi Ä‘á»c mấy bà i thÆ¡ cá»§a Hiến, thấy thÆ¡ dạt dà o tình cảm, rất mượt mà và trong trẻo, nên tôi nói:
- ThÆ¡ được đấy. Em là m tá»›i Ä‘i, vừa là m vừa gá»t dÅ©a, chừng nà o gần đủ 40 bà i thì ra má»™t táºp...
Nghe tôi nói tá»›i việc in thà nh láºp, Hiến hÆ¡i hoảng. Nhưng tôi nói:
- Không phải gấp, em cứ gởi đăng báo trước, rồi in sau. ThÆ¡ Hiến đăng trên các báo, được bạn Ä‘á»c yêu mến. Rồi Hiến được giải thưởng trong cuá»™c thi thÆ¡ cá»§a báo Thống Nhất. Äó là những bà i thÆ¡ thiết tha vá» tình yêu, vá» quê hương mà Ãt lâu sau Hiến đã gom lại thà nh láºp "Tiếng gà gáy" đầu tiên cá»§a mình.
Äầu năm 1962, tôi được phân công vá» Nam. Äi táºp luyện bắn súng, ném lá»±u đạn, táºp mang vác nặng suốt mấy tháng ròng, khi ở SÆ¡n Tây lúc ở Gia Lâm, nhưng chiá»u thứ bảy nà o tôi cÅ©ng tạt vá» chá»— 2 Cổ Tân. Má»™t chiá»uthứ bảy ná» vỠđó, tôi thấy Hiến đợi sẵn trong buồng (vì tôi có giao chìa khóa cho Hiến). Em ấy khẻ há»i tôi:
- Bộ anh ái sắp vỠNam hả?
Tôi gáºt đầu. Hiến có vẻ bần thần, ngồi lặng Ä‘i má»™t lát rồi thốt:
- Phải chi em cÅ©ng được Ä‘i vá» trá»ng như anh thì hay quá!
Tôi nói:
- Äợt Ä‘i nà y chỉ có và i ngưá»i viết văn xuôi. Hình như Trung ương coi là thà điểm... nhưng, anh nghÄ© rồi thế nà o cÅ©ng có ngà y mấy em sẽ được vá».
Nói ra câu đó, tôi không phải chỉ cốt để an á»§i Hiến, mà do láng máng nhìn thấy cục diện tình hình cách mạng ở miá»n Nam e diá»…n ra còn lâu. Sá»± chi viện trên nhiá»u mặt cá»§a miá»n Bắc chắc chắn sẽ còn phải gia tăng rất cao.
Câu nói cá»§a tôi không ngỠđã trở thà nh sá»± tháºt đối vá»›i Hiến, sau đó khoảng hÆ¡n hai năm. NghÄ©a là trong hÆ¡n hai năm, từ đầu năm 1962 tá»›i gần cuối năm 1964, sau khi tôi vượt Trưá»ng SÆ¡n vá» tá»›i Há»™i Văn nghệ Giải phóng ở chiến khu Äông Nam bá»™, rồi Ä‘i xuống đồng bằng sông Cá»u Long, trở lại rừng miá»n Äông ngồi viết vừa xong tiểu thuyết "Hòn đất" thì Hiến và o tá»›i. Tôi còn nhá»› lúc má»›i viết dứt trang cuối cá»§a tiểu thuyết, tôi phải tạm xếp lại, vì được phân công dẫn má»™t tốp anh em gồm nhiá»u cây bút ở Há»™i Ä‘i dá»± và viết vá» Äại há»™i Anh hùng Lá»±c lượng VÅ© trang Giải phóng miá»n Nam lần thứ nhất. Chúng tôi phải tá»›i địa Ä‘iểm trước ngà y khai mạc cả ná»a tháng, để gặp gỡ các anh hùng, khai thác tà i liệu. Lần ấy, vừa mang ba lô sang tá»›i nÆ¡i, chúng tôi đã gặp Nguyá»…n Thi cùng các cây bút cá»§a văn nghệ quân đội đón đợi ở đó rồi. Anh Nguyá»…n Thi thấy lá»±c lượng chúng tưi kéo sang đông thì mừng lắm. Tối đó, Nguyá»…n Thi, Võ Trần Nhã là m gà nấu cháo đãi chúng tôi. Qua bữa sau, và o lúc tôi nằm ngá»§ trưa trên võng, chợt võng bị lắc mạnh. Mở mắt ra thấy Nguyá»…n Thi trá» và o hai anh cao cao đứng sát bên, cưá»i và la lá»›n:
- Anh Äức dáºy mau Ä‘i, coi hai thằng nà o đây nè!
Tôi dụi mắt, nháºn ra Ca Lê Hiến và Từ SÆ¡n.
Báºt ngưá»i dáºy khá»i võng,tôi ôm chầm cả hai. Nguyá»…n Thi bắt đầu gây má»™t sòng trà vá»›i kẹo Ä‘áºu phá»™ng và thuốc "Con két". Ca Lê Hiến kể:
- Em vá»›i DÅ©ng (tức Từ SÆ¡n) vá» trong Ä‘oà n cán bá»™ giáo dục. Má»›i vá» tá»›i B3 (Tiểu bao giáo dục) thì được huy động Ä‘i viết vá» Äại há»™i Anh hùng, tụi em quá phấn khởi, nên tức tốc sang đây liá»n.
Thế rồi Hiến tá»§m tỉm cưá»i
- Nhưng tụi em là dân nhà giáo, đi lại qua đây chớ không biết có viết được không.
Tôi nói:
- Viết được hết. Cái vụ nầy là viết ngưá»i thá»±c việc thá»±c, há» kể sao mình viết váºy. Yên chà đi!
Nguyễn thi cũng vừa và o:
- Có gì đâu mà ngán, các cáºu cÅ©ng toà n là dân từ lò đại há»c văn ra cả mà !
Thế là cả há»™i chúng tôi, bên quân đội và bên dân sá»±, cùng nhau là m cái công việc mà lúc bấy giá», và cả vá» sau nà y, ai cÅ©ng lấy là m vinh dá»± và xứng đáng, dù rằng trong cuá»™c đó, chỉ có Nguyá»…n Thi là đạt hiệu quả cao vá»›i táºp "Ngưá»i mẹ cầm súng". Riêng Ca Lê Hiến viết tá»›i hai táºp, Ä‘á»u được in ra. Tôi thì viết vá» ngưá»i anh hùng miá»n núi Raglai Bi Năng Tắc. Xong Äại há»™i Anh hùng, Hiến phải trở vá» cÆ¡ quan cá»§a mình là tiểu ban giáo dục, đóng sát bên Há»™i Văn nghệ chúng tôi. Má»™t hôm, Hiến sang tôi, rá»§ rỉ:
- Anh ái à , lúc anh Ä‘i Nam, em há»c rồi tốt nghiệp loại ưu, được nhà trưá»ng giữ lại là m phụ giảng. Thà nh ra khi vô đây cÅ©ng Ä‘i theo con đưá»ng đó, là ngà nh sư phạm,như ba em hồi trước. Nhưng em lại muốn...
Hiến nói chưa hết câu, nhưng tôi đã Ä‘oán biết Hiến muốn gì rồi. Tôi nhìn Hiến cưá»i:
- Em muốn... bỠgiò qua văn nghệ chứ gì?
Hiến cưá»i, có vẻ hÆ¡i ngượng ngáºp vì như tá»± thấy mình má»›i vá» mà đã "từ núi nà y dợm trèo qua núi ná»". Phần tôi, tôi lại nghÄ© đó là má»™t nguyện vá»ng chÃnh đáng và thÃch hợp, nên gáºt đầu hứa sẽ giúp Hiến. Sau đó, tôi nói chuyện vá»›i các anh ở Há»™i và anh Tô Lâm, bấy giá» là thưá»ng trá»±c Ban Tuyên huấn. Anh Tô Lâm vui vẻ chấp nháºn ngay. Và i bữa sau, Hiến vác ba lô sang, ở chung nhà vá»›i tôi. Gặp lúc tôi vừa cho đánh máy bản thảo "Hòn đất" để gởi ra Bắc, Hiến ngồi chỉnh bản tiếp tôi. Vốn tÃnh tỉ mỉ và tháºn trá»ng, Hiến sá»a bản đánh máy rất kỹ. Nhưng lúc buông ra nghỉ xả hÆ¡i, Hiến bay há»i chuyến Ä‘i cá»§a tôi vá» miá»n Tây Nam bá»™, quá trình thâm nháºp lại xóm là ng, vá» chuyện vượt qua các con lá»™, các ấp chiến lược ra sao. Tôi kể lại cho Hiến nghe, đồng thá»i nghÄ© bụng: "Chắc Hiến sốt ruá»™t muốn đến vá»›i thá»±c tế, để từ đó là m ra sáng tác".Tôi bảo vá»›i Hiá»n rằng Hiến sẽ Ä‘i trong nay mai, và điểm Ä‘i cá»§a Hiến chúng tôi cÅ©ng đã trù tÃnh, đó là Bến Tre, quê hương cá»§a Hiến. Nghe tôi nói thế, Hiến vui mừng ra mặt. Những ngà y sau đó, Hiến chuẩn bị cụ thể cho chuyến Ä‘i, sao cho tháºt đầy đủ nhưng tháºt ngon nhẹ. Anh Thá»§y Thá»§ tức nhà văn Thái trần Trá»ng NghÄ©a cÅ©ng muốn cùng Ä‘i. Thế là hai ngưá»i lên đưá»ng. Cả hai vá» Bến Tre, xẽ Tân Thà nh Bình, quê cá»§a Hiến. Xã nà y là má»™t xã chiến đấu giáp ranh vá»›i vùng địch. ở đó Hiến có gia đình ngưá»i chị ruá»™t là Ca Lê Du. Tám tháng sống vá»›i cô bác, vá»›i du kÃch, Hiến và Thá»§y thá»§ viết được nhiá»u. Trở vá» R, ngưá»i nà o cÅ©ng hết sức phấn khởi vá» chuyến Ä‘i. Hiến là m được nhiá»u thÆ¡, chá»n in thà nh táºp "Hoa Dừa". Thá»§y thá»§ viết được nhiá»u truyện ngắn và bút ký, vá» sau in thà nh táºp "Pháo đà i trong rừng dừa". Hiến kể vá»›i tôi:
- Em vá» dưới, gáºp lại chị Ba em là chị Du. Thiệt thương cho chị ấy quá... Cả nhà em Ä‘á»u ra Bắc, anh chị ở lại tham gia đấu tranh, rồi có chồng, có con. Chị Du vừa công tác vừa là m ruá»™ng, nhà rất nghèo, nhưng khi em vỠđó chị thưá»ng kiếm tôm cà ng cho em và anh Thá»§y Thá»§ ăn. Hôm sắp vá», chị còn mua vải, may cho em má»™t bá»™ đồ...
Äó là má»±t bá»™ quần áo bà ba bằng vải pôpÆ¡lin mà u tro, tôi thấy Hiến thưá»ng mặc, nâng niu, gìn giữ.
Hồi ấy tôi là Bà thư chi bá»™ được phân công xúc tiến việc kết nạp Hiến. Má»™t hôm tôi gá»i Hiến đến nói:
- Em Ä‘i chuyến vừa rồi, thâm nháºp thá»±c tế và sáng tác tốt, nên chi bá»™ dá»± định kết nạp Äảng, em thấy sao?
Hiến không nói gì cả, nhưng lộ vẻ rất xúc động. Tôi nói thêm:
- Hồi em ở ngoà i Bắc vá», Chi bá»™ cÅ©ng đã tÃnh, nhưng thấy rằng cứ để em Ä‘i má»™t chuyến thá»±c tế sáng tác vá» rồi kết nạp thì hay hÆ¡n.
Hiến bảo chúng tôi tÃnh thế là phải, rồi là m đơn xin và o Äảng.
Trong má»™t đêm tối giữa rừng Suối Cây thuá»™c Tây Ninh, chúng tôi đã là m lá»… kết nạp Hiến. Tôi đã nhiá»u lần theo dõi phát triển đảng viên má»›i, nhưng chưa có lần nà o thấy trong chi bá»™ và cÆ¡ quan có sá»± nhất trà caoÄ‘ ến như váºy. Từ đảng viên đến quần chúng Ä‘á»u mừng, từ anh em văn nghệ đến anh chị bảo vệ, cấp dưỡng Ä‘á»u vui. Nguyên do chÃnh là vì Hiến sống rất tốt, tốt từ công việc cá»§a ngưá»i viết và cả cuá»™c sống thưá»ng nháºt. Là má»™t trà thức, má»™t nhà thÆ¡ trẻ, không khi nà o Hiến lấy đó là m Ä‘iá»u, Hiến luôn có mặt trong các lần luồn rừng hái lá trung quân, hoặc tải gạo, đà o hầm, chống cà n. Có thức ngon váºt lạ gì Hiến cÅ©ng Ä‘em ra dùng chung. Nhá»› lần Hiến Ä‘i Bến Tre, bác Tư Ca Văn Thỉnh là ba cá»§a Hiến khi ấy là m đại sứ nước ta rại Campuchia có gởi chó tôi má»™t cái thư và má»™t chiếc cặp da. Thư gởi tôi, bác Tư nhá» tôi gần gÅ©i giúp đỡ chăm nom Hiến trong sáng tác và trong cuá»™c sống ở chiến trưá»ng mà bác thừa biết là rất ác liệt và gian khổ. Trong chiếc cặp có má»™t số đồ váºt, thuốc bổ, hà ng lố dầu cù là và dầu Nhị Thiên ÄÆ°á»ng. Khi Hiến ở Bến Tre vá», tôi trao lại, Hiến nói:
- Sao anh không lấy dùng và chia cho anh em.
Rồi cầm chiếc cặp da coi tá»›i lui, Hiến cưá»i bảo:
- Äúng là cái cặp đại sứ cá»§a ông già ... Thôi, em tặng lại anh kể đựng bản thảo.
Tôi không chịu, nói là cặp cá»§a cụ gởi thì Hiến phải giữ. Tôi còn nghÄ© rằng bác Tư muốn Hiến nhá»› tá»›i bác, vì bác hết sức thương yêu và rất hy vá»ng ở Hiến. Bác Tư Thỉnh hồi trước từng là thầy dạy quốc văn cho tôi ở trưá»ng kháng chiến Nguyá»…n Văn Tố. Tôi yêu thÃch những giá»i giảng cá»§a bác vá» cụ Äồ Chiểu, vá» "Văn tế nghÄ©a sÄ© Cần Giuá»™c", và được nghe bác giá»›i thiệu Lá»— Tấn, Lév Tolstoi... Hiến có những đức tÃnh và cá» chỉ rất giống bác Tư. Nhiá»u buổi trưa trong rừng tôi nhìn Hiến nằm trên võng, thấy Hiến có khuôn mặt y hệt bác Tư.
Trước khi tráºn cà n lá»›n GianxÆ¡n Xity diá»…n ra, cÆ¡ quan lo chuẩn bị chống cà n. Tôi và Hiến lảnh đà o má»™t cái hầm bà máºt để cÆ¡ quan cất giấu tà i liệu. RÅ©i cho chúng tôi là chá»n chổ đà o hầm ở gần má»™t gò mối, đất rất rắn. Hai anh em luân phiên, má»—i ngưá»i xuống đà o độ ná»a tiếng. Nhưng há»… lần nà o tôi xuống, đà o được chừng hai mươi phút thì Hiến cÅ©ng giục tôi lên để Hiến xuống. Äó là má»™t nét cá»§a đức tÃnh Hiến, luôn muốn già nh phần cá»±c vá» mình. Tôi và Hiến phải váºt lá»™n vá»›i cái hầm ấy tá»›i bốn ngà y má»›i xong. Những ngà y ở rừng thưá»ng khó có ai tránh khá»i sốt rét, nhưng Hiến lại bị sốt nhiá»u hÆ¡n. Cái tạng ngưá»i thư sinh cá»§a Hiến bị sốt rét tấn công liên tục. ở chung nhà vá»›i Hiến, tôi luôn để ý coi cÆ¡n sốt ngà y hôm ấy có đến vá»›i Hiến không. Trong nhiá»u buổi chiá»u ta, khi cánh rừng bằng lăng trút dần ánh nắng, cÅ©ng thưá»ng là khi cÆ¡n sốt cá»§a Hiến hạ dần. Äó cÅ©ng là lúc tôi bÆ¡t lo.Tối đến, Hiến lại ngừi và o bà n là m thÆ¡. Dạo ấy Hiến Ä‘ang viết "Trưá»ng ca Nguyá»…n Văn Trá»—i", dà i trên hai ngà n câu. Sau khi nghe Hiến Ä‘á»c cả táºp, tôi bà n vá»›i Hiến:
- Anh không rà nh vá» thÆ¡, nhưng theo anh, đối vá»›i trưá»ng ca, em phải tháºn trá»ng. Táºp nà y cá»§a em có mặt mạnh, nhưng hÆ¡i dà n trải. Má»™t bà i thÆ¡ rá»i thì dá»… quán xuyến, chứ và i ngà n câu rất dá»… bị há»›. Vá»›i lại em chú ý: thÆ¡ mà hiá»n quá, xuôi quá cÅ©ng không được, nó cần biến tấu, váºn động, xốc xáo...
... Hôm nay khi viết những dòng nà y,tôi nhá»› như in lần cuối cùng Hiến chia tay vá»›i tôi và ra Ä‘i mãi mãi. ấy là má»™t chiá»u hè năm 1968, trước hôm Ä‘i xuống vùng phụ cáºn Sà i Gòn, Hiến sang nhà tôi ăn cÆ¡m, ngồi đùa giỡn vá»›i thằng con má»›i lên bốn tháng cá»§a tôi, khen nó ở rừng mà máºp, sau đó Hiến đưa cho tôi má»™t bà i thÆ¡ có nhan đỠlà "Anh giải phóng quân" để tôi coi và đăng và o tá» "Văn nghệ giải phóng". Tôi đã đổi tên bà i thÆ¡ ấy lại là "Dáng đứng Việt Nam". Nhưng Hiến đâu có biết bà i thÆ¡ ấy khi in ra.
Hai mươi hôm sau Hiến rá»i rừng để Ä‘i vá» hướng vùng phụ cáºn Sà i Gòn, Ä‘iện từ chiến trưá»ng báo vá»: Hiến đã hy sinh trong má»™t tráºn đổ quân trá»±c thăng cá»§a địch xuống cánh đồng thuá»™c ấp Phước Quảng, xã Phước Lợi, huyện Cần ÄÆ°á»›c.
... Äã bốn năm trôi qua, kể từ lúc Hiến ngã xuống nÆ¡i cánh đồng ở sát ven lá»™ 4 cách Bến Lức độ 3 cây số. Nhiá»u năm nay, tôi vẫn thưá»ng qua đại lá»™ 4. Má»—i lần xe chạy ngang qua chá»— đó, tôi Ä‘á»u chăm chú nhìn và o cánh đồng nÆ¡i Hiến chết. Lúa trên đồng bao nhiêu mùa qua đã xanh rá»n mà u xanh cá»§a cÆ¡m áo. Trá»i ở bên trên đã xanh mà u xanh yên bình gần hai tháºp ká»·. Và những dòng thÆ¡ cá»§a Hiên để lại cÅ©ng còn tươi xanh như đất trá»i ấy.
|

25-09-2008, 11:41 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Những mẫu chuyện chung quanh má»™t tráºn cà n hình móng ngá»±a - Anh Äức
Anh Äức
Những mẫu chuyện chung quanh má»™t tráºn cà n hình móng ngá»±a
Gá»i anh Nguyá»…n Tuân và các anh chị văn nghệ miá»n Bắc
Tôi viết thư nà y cho các anh chị khi tráºn cà n GianxÆ¡n xity má»›i chấm dứt. Chắc các anh chị Ä‘á»u có nghe nói đế tráºn cà n đó. Tôi sẽ không kể lại trình tá»± diá»…n biến tráºn cà n và ta đã phá cà n ra sao. Vá» việc nà y, đồng chà Cá»u Long đã viết bà i nói rất rõ rồi. Những cái tôi định nói vá»›i các anh chị là những tình tiết, những chuyện bên lá» cá»§a tráºn cà n.
Vừa rồi các anh chị và bà con ngoà i đó chắc lo lắng nhiá»u cho đồng bà o Tây Ninh, vì thấy tụi Mỹ nó là m hùng là m hổ quá. Nhưng tôi xin nói ngay để các anh chị yên tâm, tráºn cà n đại quy mô đó đã Ä‘i Ä‘á»i nhà ma rồi, bà con ta ở Tây Ninh đã thắng rất oanh liệt và nói chung Ä‘á»u bình yên mạnh khá»e. Như các anh chị biết đó, lấy tên thà nh phố quê hương cá»§a vợ tên tướng Giônathan Ximan để đặt tên cho tráºn cà n, giặc Mỹ chưa chi đã tá» ra rất là tếu. Ximan là tên thượng tướng tư lệnh tráºn cà n GianxÆ¡n xity mà cÅ©ng chÃnh là tên hung thá»§ tay còn vấy máu tráºn cà n Xêđaphôn ở vùng Bến Súc.
Tôi có mặt ở Tây Ninh từ khi giặc Mỹ mở mà n mùa nắng cá»§a chúng vá»›i tráºn cà n áttÆ¡nborÆ¡, cho nên tôi ngó thấy cái không khà giặc Mỹ ráºm rịch mở tráºn cà n GianxÆ¡n xity rõ lắm. Các anh chị à , trước đó máy bay trinh sát bay suốt ngà y đêm trên đất rừng Tây Ninh. Không giá» phút nà o là không nghe thấy tiếng đầm già L.19 tè tè trên đầu mình. Thỉnh thoảng chúng tắt máy, lượn tháºt thấp để dòm ngó các trãng trống. Ban đêm, máy bay phản lá»±c B.57 bay Ä‘i chụp hình, ánh sáng "manhêgiom" cứ lóe sáng cả bầu trá»i. Rồi thì máy bay thám thÃnh U.2 bay tÃt mù ở trên cao, chỉ nghe nó Ä‘i rà o rà o như gió thoảng. Chúng tôi nhìn nhau, nháy mắt cưá»i bảo: "Lại sắp sá»a rồi, tráºn nà y nó tÃnh ăn thua đủ vá»›i mình đó nghe". Và chúng tôi gấp rút chuẩn bị. Trên các máy bay thám thÃnh tụi Mỹ là m gì thấy nổi sá»± chuẩn bị đó. Ngồi trên máy bay nhìn xuống, chúg nó chỉ thấy những khu rừng Tây Ninh yên tÄ©nh. Các anh chị bà con ta ngoà i ấy cÅ©ng chưa biết Tây Ninh à ? Thì đây, các anh chị hãy in và o lòng mình má»™t miá»n rừng ngát xanh trùng Ä‘iệp, nhưng là má»™t miá»n rứng tiếp giáp vá»›i đồng bằng. ấn tượng vá» cái bối cảnh Tây Ninh xin hãy ghi thêm nhiá»u trảng trống xen giữa rừng ráºm, và cuyên qua rừng qua trảng là vô số những con đưá»ng mòn. Từ các cánh rừng đầy bóng râm, những lối mòn vẫn hay bất ngỠđưa mình đến những trảng cá» chói lòa ánh nắng,hoặc các cánh rừng dầu thưa đổ lá không ngá»›t - những chiếc lá dầu khô nà y rÆ¡i nghe loảng xoảng khiến cho mình cứ ngỡ như nó được dát bằng thiếc. Rừng Tây Ninh bằng phẳng và hiá»n là nh, ở đó tiếng con nai, con má»…n "tát?;, tiếng à gáy nghe lắm hÆ¡n là tiếng liệng mìn vun vút cá»§a loà i rắn hổ mây. Tây Ninh có những buổi trưa rừng Ä‘ang im vắng bá»—ng vẵng lên tiếng cót két, tiếng roi vút, rồi từ má»™t ngõ rừng nà o đó nhô ra những con bò và ng óng kéo những chiếc xe bánh gá»— bịt sắt cao quá đầu ngưá»i. Những buổi trưa như thế, rừng Tây Ninh ngát mùi thưm quã dại, những quả rất đẹp mà u, mà u đỠsẫm, mà u tÃm hay và ng rợi. Còn như lúc đêm sắp hầu tà n, bên trên ngá»n rừng thưá»ng nghe xạc xà o như dáºy gió. ấy là buổi sá»a soạn lên đưá»ng cá»§a những con chim hồng hoà ng to lá»›n. LÅ© chim nà y vổ cánh bay Ä‘i nghe à o à o như má»™t tráºn dông.
Tráºn cà n GianxÆ¡n xity đánh và o má»™t vùng như thế. NÆ¡i bá»n giặc nói là có Trung ương Mặt tráºn ở, có chá»§ lá»±c quân Giải phóng mà chúng gá»i là "sư Ä‘oà n 9", có cái "Sở tâm lý chiến Việt cá»™ng" và Äà i phát thanh Giải phóng mà chúng hăm sẽ là m cho tắt tiếng. Cần nói để các anh chị biết là cùng lúc vá»›i việc bay trinh sát, tung nhiá»u toán biệt kÃch Ä‘i dò la, giặc Mỹ đã giở trò tác động chiêu hồi ròng rã suốt tháng. Hết "Ä‘akôta" Ä‘i gá»i loa lại tá»›i trá»±c thăng. Cái lối chiêu hồi cá»§a giặc Mỹ hồi ấy cÅ©ng là vừa dụ vừa dá»a, mà chá»§ yếu là dá»a. Chúng ra ra kêu: "Các bạn bá» vÅ© khà ra khá»i rừng Ä‘i vá» má»™t đồn gần nhất cà ng sá»›m cà ng tốt, nếu cháºm trá»… thì pháo đà i bay khổng lồ B.52 sẽ thả những tráºn bão bom giáºp nát nÆ¡i bạn ở, kết liá»…u Ä‘á»i bạn bất cứ lúc nà o mà bạn thì không thể biết trước được!". Kèm theo vá»›i giá»ng lưỡi đó, chúng vặn máy hát tuôn ra những bà i vá»ng cổ não ruá»™t, rồi thì là tiếng đà n bà gá»i chồng, tiếng trẻ nhá» khóc đòi cha. Máy bay chúng thả truyá»n đơn cÅ©ng nhiá»u, truyá»n đơn thưá»ng có vẽ hình: hình B.52 Ä‘ang thả bom bầy, hình xe tăng xe bá»c thép U.S.A, thò những cánh tay lông lá quắp lấy du kÃch, hình trá»±c thăng U.S.A có bá»™ mặt gá»›m ghiếc cá»§a mụ phù thá»§y, quÆ¡ móng quÆ¡ vuốt chá»™p lấy du kÃch thư thể lấy đỠtrong túi. Cái trò chiêu hồi nà y bao giá» cÅ©ng Ä‘i đôi vá»›i việc thảm sát. Có khi chúng cố tình chá»c tức ta nổ súng để chúng phát hiện Ä‘iểm. Vì váºy để giữ bà máºt tráºn địa, du kÃch nhiá»u nÆ¡i không bắn. Anh em cố nén cÆ¡n nóng giáºn, ráo riết chuẩn bị súng đạn. Trước tráºn cà n GianxÆ¡n xity, có má»™t cuá»™c hà nh quân Gátđơn mở ra và o đầu tháng Hai tá»›i giữa tháng Hai. Tiếp theo đó, chúng mở cuá»™c hà nh quân TúcxÆ¡n ở khu vá»±c Dầu Tiếng. Äây là má»™t cuá»™c hà nh quân háºu cần, váºn chuyển xăng nhá»›t, đạn dược, lương thá»±c để cung ứng cho cuá»™c cà n GianxÆ¡n xity. Âm mưu cá»§a Lầu Năm góc và Bá»™ tư lệnh OétmorÆ¡len kể cÅ©ng ghê. Chúng chuẩn bị mấy tháng ròng cho việc dò la và háºu cần. Anh em chiến sÄ© trá»±c chiến ở các bìa trảng ngà y ngà y nhìn thấy máy bay chúng rà rê, quần đảo chá»n vá»n thì sốt ruá»™t bảo: "Muốn nhảy xuống thì cứ nhảy Ä‘i, tụi tao đợi mà y lâu quá rồi!". Sá»± thiệt anh em đã đợi chúng trước cả khi có tráºn cà n áttÆ¡nborÆ¡, nghÄ©a là đợi chúng ngay từ khi những cÆ¡n mưa vừa ngá»›t và rừng má»›i há»ng nắng. Trong những ngà y chỠđợi đó, các nÆ¡i trong nước dồn dáºp đưa vá» những tin tức đầy căm giáºn. Hà Ná»™i lại liên tiếp bị máy bay giặc Mỹ đánh phá, ở Quảng Nam chúng giết sạch má»™t là ng, ở Thanh Hóa và VÄ©nh Linh hạm đội 7 cá»§a chúng nã đại bác 5 inch, 10 inch, GiônxÆ¡n và Mắc Namara Ä‘ang la lối ở Hoa Thịnh Äốn rằng chừng nà o miá»n Bắc chưa chịu xuống thang thì chúng vẫn cứ lên thang. Những cái đó là những cái gì? Rõ rà ng giặc Mỹ Ä‘ang thách thức vá»›i cả dân tá»™c ta, chúng Ä‘ang cáºy thế mạnh bức bách dân tá»™c ta phải giÆ¡ tay lên. Nhưng bá»n Mỹ đánh giá sai vá» chúng ta quá. Chúng nó vẫn chưa nghe ra là chúng ta nhiá»u lần khẳng định rằng độc láºp tá»± do đối vá»›i chúng ta là sá»± sống, chúng ta có thể hy sinh hết thảy, hy sinh đến ngưá»i Việt Nam cuối cùng, nhưng độc láºp tá»± do là cái không thể hy sinh được. Quân và dân Tây Ninh quyết là m theo lá»i dạy cá»§a Bác, quyết không để giặc Mỹ tư do cà n quấy vùng đất cá»§a tỉnh mình. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nức lòng sẵn sà n chỠđợi mùa nắng, chỠđợi giặc Mỹ mò và o. Biết chắc rằng sau tráºn cà n áttÆ¡nbÆ¡rÆ¡ thế nà o chúng cùng còn mò và o nữa nên má»i ngưá»i coi mùa nắng năm nay là má»™t cÆ¡ há»™i hiếm có để dạy cho bá»n Mỹ má»™t bà i há»c. Ai có đến Tây Ninh trong khoảng thá»i gian đón đợi tráºn cà n GianxÆ¡n xity thá»i sẽ nhìn thấy những khu rừng ở đó không phải là những khu rừng yên tÄ©nh đâu. Nếu bá»n Mỹ ngó thấy được cuá»™c chuẩn bị phá cà n diá»…n ra má»™t cách âm thầm và sôi sục bên dưới những khu rừng đó thì chúng sẽ vỡ lẽ ra rằng những buổi chúng ngồi trên máy bay trinh sát nhòm xuống, chúng chả thấy được gì cả. Chúng đâu thể thấy anh em du kÃch ngà y đêm Ä‘ang cáºt lá»±c cá»§ng cố lại các công sá»±, chúng đâu thể thấy những trái đạn chống tăng được lau chùi bóng nhoáng, chúng cà ng không thể thấy mìn bẫy đã bắt đầu giăng mắc khắp má»i nÆ¡i. Các anh các chị à , thiệt là mình mong thằng Mỹ thấy được má»i cái đó, từ nòng súng sáng như gương, từ các thắt lưng đầy ắp đạn, từ những hầm chông tua tá»§a ngà n vạn cây chông là m bằng cây sầm, cây dâu đất - những cái cây Tây Ninh nổi tiếng là cứng và khi đã vót thà nh chông thì nó sắc nhá»n như thép. Anh em bắn thẳng và o xác xe Mỹ cá»§a tráºn cà n áttÆ¡nbÆ¡rÆ¡ lần trc để lại, rồi dạy kinh nghiệm bắn xe tại chá»—. Phải chi giặc Mỹ được ngó thấy những chú bé trinh sát nhanh như sóc, biết cắt rừng má»™t cách chÃnh xác không cần địa bà n. Äó là các em bé con cá»§a các đồng chà ta đã hy sinh, lá»›n lên giữa rừng nà y, vì căm thù giặc Mỹ mà tham gia chiến đấu trước tuổi. ChÃnh lòng căm thù đã dạy cho các em nhiá»u mưu trÃ. Khi nghe mùi thuốc lá thÆ¡m cá»§a bá»n giặc Mỹ mà chưa biết chúng ở đâu, các em biết đốt lên má»™t Ä‘iếu thuốc khác, coi hướng khói bay và tìm ra chúng để báo cho bá»™ đội đến diệt gá»n địch. Có khi các em phát hiện ra được chá»— Mỹ đóng quân nhá» ngá»i thấy cái mùi mà các em gá»i là "mùi giặc Mỹ".
Mùi giặc Mỹ là như thế nà o, tôi chưa được biết. Nhưng các đồng chà bá»™ đội quả quyết bảo tôi rằng có cái mùi ấy thiệt. Äó là mùi mồ hôi lÃnh Mỹ quyện vá»›i mùi thuốc lá "Ken" và "Panman", mùi xà phòng cạo râu trá»™n vá»›i mùi thịt bò đóng há»™p, mùi thuốc súng Ä‘i kèm vá»›i mùi gái Ä‘iếm cá»§a những "boócÄ‘en" cÆ¡ động bằng trá»±c thăng. Nói tóm lại đó là cái mùi khả ố toát ra từ bá»n lÃnh ăn cướp xa xứ. Cho tá»›i và o quá giữa khoảng tháng Ba thì chúng tôi đã có dịp nghe thấy cái mùi ấy, lúc nắng hãy còn gay gắt.
Äêm rạng ngà y xảy ra cuá»™c cà n, máy bay và pháo địch hoạt động dá»n bãi rất dữ. Chúng oanh tạc mạnh những cánh rừng hồ nghi. Máy bay F.105 bay lượn ầm ầm suốt đêm. Máy bay B.52 liệng bom năm lần bảy lượt trong má»™t ngà y. Ban đêm chúng tôi ngá»§ trong tiếng bom nặng nổ liên thanh và tiếng pháo tầm xa bắn phạt cây rừng đổ rà o rà o. Tưởng thế là đã dá»n sạch du kÃch, sáng ngà y chúng bắt đầu khai mạc tráºn cà n vá»›i cuá»™c nhảy dù cổ Ä‘iển xuống má»™t xóm rừng gá»i là xóm Cà Tum. Tại đây liá»n diá»…n ra má»™t cuá»™c săn dù ngoạn mục. Anh em du kÃch Cà Tum chÄ©a súng trưá»ng bá đỠlên, bình tÄ©nh bắn rÆ¡i từng chiếc má»™t. Anh em bảo nhau thiệt là may quá, mình Ä‘ang thiếu vải dù để ngụy trang và thiếu dây dù buá»™c võng (lâu nay giặc Mỹ không mấy khi dùng chiến thuáºt nhảy dù và dây dù trở lên khan hiếm). Có nhiá»u thằng Mỹ bị trúng đạn trên trá»i rÆ¡i xuống, cả dù lẫn ngưá»i vướng trên Ä‘á»t cây. Những tên Mỹ trên chết còn mắc trên cây đó giống như những con dá»c bị đạn còn cố bám bÃu. Thà nh ra anh em du kÃch phải bồi thêm cho nó rá»›txuống hẳn, và bây giá» nó nằm sải tay trên đất coi y như con nhái. Dù Mỹ năm nay không được đẹp và chắc như mấy năm trước. Anh em du kÃch nói tụi nó bị mình đánh rỉa hoà i nên riết rồi nó cÅ©ng đâm nghèo. Ngay như đạn dược cÅ©ng cáºy, chúng tôi lượm được thùng nà o cÅ©ng thấy có ghi là "đạn cá»§a khối NATO". Chúng tôi bảo nhau mình cà ng đánh dai thằng Mỹ cà ng chết, rồi đây thế nà o nó cÅ©ng rút đạn cá»§a các khối xâm lược khác qua xà i cho mà coi. Vá»›i lại, tại tụi nó xà i xấu ẩu, mình bắn nó má»™t viên, nó bắn trả lại mình cả trăm cả ngà n viên, bất kể trúng tráºt. Có thằng Mỹ bị ta bắn, nó thú rằng há»… đụng độ nó cÅ©ng cứ bắn trà n để đỡ sợ.
Thiệt khốn nạn cho thằng Mỹ, đã sợ chết mà còn dám đến cà n vô rừng Tây Ninh. Nhưng vá»›i số quân bốn vạn rưỡi, vá»›i phương tiện chuyển quân rất hiện đại, trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ giặc Mỹ cÅ©ng đã láºp được ngay má»™t thế tráºn bao vây hình móng ngá»±a từ đông sang tây bá»c lấy má»™t khoảng đất rá»™ng chỉ có 450 cây số vuông. Chúng huyênh hoang nói thế là Việt Cá»™ng lần nà y có thoát đà ng trá»i, má»—i lÃnh Mỹ chỉ cần dòm ngó mưá»i thước vuông trở lại. ở Cà Tum, chúng đổ bá»n công minh cuống là m má»™t sân bay rất qui cách, đà o móng đổ đá cẩn tháºn, tÃnh để xà i vá» lâu vá» dà i. Ngay hôm đó máy bay trá»±c thăng ầm ầm cả ngà n lượt để đổ quân, trong đó có loại máy bay cần cẩu "Xi Núc" khổng lồ đèo theo xe tăng M.41 và xe M.113 Ä‘em thả xuống các trảng chúng vừa đóng chốt. Các anh chị biết không, ngà y hôm đó chú giao liên chạy vá» vá»›i má»™t bồng thư từ sách báo trên lưng, chú cầm má»™t cái gói vừa trao cho tôi vừa thở hổn hển kể rằng mấy trái pháo cá»±c mạnh má»›i bắn sát lưng chú. Tôi mở cái gói, thì hóa ra là quyển "Hòn Äất" cá»§a tôi do nhà xuất bản Văn Há»c ngoà i đó xuất bản. Giữa tiếng bom đạn dữ dá»™i cá»§a ngà y đầu tiên quân cà n GianxÆ¡n xity đổ xuống, tôi cầm quyển sách, coi bìa coi gáy, ngá»i mùi má»±c in miá»n Bắc còn thÆ¡m phưng phức. Tôi láºt vá»™i những trang sách đó trong lúc trên đầu tôi, lÅ© trá»±c thăng "Xinúc" vẫn hối hả bay và đeo dưới cái bụng to tướng cá»§a chúng những chiếc xe tăng vằn vện. Tôi cảm động thấy quyển sách in đẹp và Ãt có lá»—i typô. Cảm Æ¡n các anh các chị ngoà i đó đả in sách cho chúng tôi chu đáo và trang trá»ng trong khi chúng tôi có thể viết ra được nhưng chưa in nhiá»u được, vì phương tiện còn thiếu và có khi anh em nhà in phải gác việc lại để đánh nhau vá»›i giặc. Má»—i má»™t dòng chữ, má»—i má»™t trang in ra ở trong nà y thiệt có phải đổi bằng máu. Muốn có giấy in, đội váºn tải phải vượt qua bao chặng đưá»ng đầy bom đạn, đầy bá»n biệt kÃch. Äể bảo vệ cho trang báo trang sách cách mạng được đến tay nhâ dân, anh em vẫn thưá»ng chạm súng luôn vá»›i địch trên đưá»ng phát hà nh, hay có khi giữa lúc máy in Ä‘ang chạy, anh em phải để đấy Ä‘i xuống chông, Ä‘i gà i mìn. Trong tráºn phá cà n GianxÆ¡n xity có má»™t nhà in cá»§a tỉnh Hà Tây đã đán địch tại vòng rà o bắn tan nhiá»u xác xe tăng, xe bá»c thép và trá»±c thăng. Có tá»›i hà ng chục công nhân nhà in được tăng danh hiệu dÅ©ng sÄ© diệt Má»· và cÆ¡ giá»›i. Má»™t chú tợ sắp chữ má»›i mưá»i sáu tuổi má»™t mình mang hai danh hiệu diệt Mỹ và diệt cÆ¡ giá»›i. Kể chuyện nà y chắc các anh chị cÅ©ng thừa hiểu rằng má»™t khi tụi Mỹ nó đã đến sát ngá» thì dù nó là ngá» nhà in hay ngá» bệnh viện cÅ©ng phải nổ súng thôi. CÅ©ng trong tráºn cà n nà y, có má»™t bệnh xá gần trên hai mươi chiến sÄ© bị thương và mắc bệnh sốt rét đã nổ súng kiểu đó. Bá»n Mỹ đổ quân ngay trên đầu các anh trước tình thế đó các anh nhổm dáºy bầu ngay ra má»™t ban chỉ huy và chiến đấu tiêu diệt được má»™t đại đội Mỹ.
Tuần lá»… đầu cá»§a tráºn cà n GianxÆ¡n xity là má»™t tuần lá»… hãi hùng đối vá»›i giặc Mỹ. Chúng khiếp sợ vì du kÃch bám đán chúng không dứt ra được, du kÃch cứ như là cây rừng khiến chúng bà ng hoà ng kinh ngạc là tại sao chúng cho máy bay B.52 giáºp nhiá»u bom đến thế mà du kÃch vẫn còn nguyên hất cả. Ná»—i khiếo sợ thứ hai cá»§a chúng là chưa thấy bóng dáng chá»§ lá»±c quân Giải phóng ở đâu cả. Tâm trạng cá»§a chúng hệt như tâm trạng tên thợ săn quèn Ä‘i trong rừng nghe có mùi cá»p, nhưng chưa thấy cá»p xuất hiện, đâm hoang mang nghi ngại cá»p rình sát bên mình và khưng biết lúc nà o nó sẽ vồ lấy mình. Äi tìm chá»§ lá»±c quân giải phóng để diệt, đám quân cà n GianxÆ¡n xity Ä‘i suốt tuần mà chỉ gặp các tráºn đánh lẻ cá»§a du kÃch. Nói là đánh lẻ chá»› gay cắn ta phết. Phải nói rằng bá»n tướng tá cá»§a Lầu Năm Góc và Bá»™ tư lệnh Oð´¯rÆ¡len mắc bệnh công thức giáo Ä‘iá»u rất nặng, chúng đánh thiệt đúng "bà i bản": phi cÆ¡ oanh tạc, pháo binh dá»n dw5p, quân bá»™ đổ xuống khép vòng vây rồi thá»c má»™t cái nêm xe cÆ¡ giá»›i và o. Cái nêm được tạonên bằng trên má»™t ngà n xe tăng và xe bá»c thép ấy thá»c và o, nó liá»n tức khắc bị du kÃch băm vằm ra. DÅ©ng sÄ© diệt cÆ¡ giá»›i Mỹ má»c lên trong rừng Tây Ninh như nấm. Có ann má»›i giáp mặt lần đầu vá»›i xe tăng nhưng má»™t mình đã bắn tan hai chiếc trong vòng năm phút, bản thân anh cÅ©ng không dè há»a lá»±c chống tăng cá»§a mình lại có hiệu quả đến dưá»ng ấy. Anh vui sướng quá nhảy la vang cả rừng. Sá»± thá»±c đó đâu phải chỉ là sức mạnh cá»§a các vÅ© khà chống tăng. Äó chá»§ yếu là há»a lá»±c cá»§a lòng căm thù, vì nếu không có thù sâu, oán nặng vá»›i giặc Mỹ, anh không thể nằm lì đêm ngà y đợi xe, và thấy xe rồi anh còn đợi nó tiến sát đến gần má»›i nổ súng. Bây giá» các anh chi mà đến đất rừng Tây Ninh thì sẽ thấy rải rác chá»— nà o cÅ©ng có những con bá» hung Mỹ bị gà nát. Äó là chưa kể chúng đã cho máy bay trá»±c thăng Ä‘em má»™t số lá»›n xe Ä‘i phi tang. Cảnh tượng xe cÆ¡ giá»›i Mỹ bá» xác lại Tây Ninh là cái cảnh tượng đáng buồn nhất, tiêu biểu nhất cho má»™t nước Mỹ hợm cá»§a, vênh váo và chiến bại - má»™t nước Mỹ tiên tiến công nghiệp hóa nhưng lại thưá»ng chết nhe răng trong những phương tiện, vÅ© khÃ, khà tà i do chÃnh mình chế ra. Anh em du kÃch nhìn những xác xe Mỹ thì bảo thằng Mỹ là thằng "sanh nghá» tá» nghiệp". Nó chế ra xe tăng thì nó phải chết trong xe tăng đó, cÅ©ng như nó tạo ra cuá»™c chiến tranh ăn cướp nà y thì sá»›m muá»™n gì mạng nó cÅ©ng phải chôn vùi theo. Tôi nói giặc Mỹ chết nhe răng ấy là còn nhẹ, bởi vì giặc Mỹ lái xe tăng khi chết kỳ thá»±c là không còn cái răng nà o cả. Sức nóng cá»§a những quả đạn căm thù lên cao đến bốn, năm ngà n độ kia đã đốt cháy hết. Những xác xe tăng Mỹ còn để lại trên đất rừng Tây Ninh hầu hết Ä‘á»u nát bét, bẹp dúm, có chiếc bị cháy, thép xe nhểu ròng thà nh giá»t như ta đốt nến. Äó là thép tốt cá»§a các hang Hợp chá»§ng quốc. Nhưng sức nóng căm há»n đã bắt nó chảy, và nhìn những giá»t thép chảy nhểu tôi cứ có cảm tưởng như đó chÃnh là những dòng lệ ướt cá»§a nước Mỹ. Trong má»™t số xe M.113 có để lại má»™t hiện tượng lạ lùng. Chúng tôi bắt gặp mấy hình ngưá»i nổi lên ở thà nh xe phÃa trong. Coi kỹ thì ra đó là những tên giặc Mỹ chết cháy, dán xác lên, trông như má»™t bức tranh vẽ bằng than. Tôi nói vá»›i anh em du kÃch rằng đây quả là má»™t bức tranh tuyệt tác mà chúng ta đã vẽ nên giữa táºn cà n, giá như ta có cách đục trá»n mảng thép đó Ä‘em gởi viện bảo tà ng cách mạng ở Hà Ná»™i thá»i đó sẽ trở thà nh má»™t hiện váºt độc đáo hết chá»— nói. Nó sẽ là cái bằng chứng tuyệt diệu nhất vá» lòng căm thù và chá»§ nghÄ©a yêu nước và nó là tấm bia sống lưu lại rà nh rà nh hình tÃch cá»§a bá»n cướp Mỹ đã đỠtá»™i má»™t cách thảm khốc ở nước ta và o năm thứ sáu mươi bảy cá»§a thế ká»· hai mươi nà y.
Trong vòng hÆ¡n mưá»i ngà y đầu, để cho quân cà n GianxÆ¡n xity quần nhau vá»›i du kÃch đã khá má»i mệt, lúc đó quân giải phóng má»›i ra tay. Lịch sá» Tây Ninh sẽ ghi nhá»› mãi những tráºn Tà Xia, Äồng Ban, Bà u Cá», Bến Ra, Sa Mách, Bà u Ngà nh Ngạch, Äồng Rùm... Äây là những tráºn chỉ có đánh mà không có đỡ. Chưa có khi nà o các trảng các bà u ở Tây Ninh máu thù lại ngáºp ngụa nhiá»u đến thế. Bá»n Mỹ là bá»n vừa chá»§ quan, vừa ngu và lưá»i biếng. Lấy riêng việc đà o công sá»± cá»§a chúng mà nói thì giữa cái sống và sá»± lưá»i nhác, chúng chá»n lấy sá»± lưá»i nhác, công sá»± chúng đà o rất ẩu. Bá»n sÄ© quan thì á»· lại và o công sá»± rá»i là m bằng bê tông cốt thép do trá»±c thăng thả xuống cho chúng, bá»n lÃnh thì á»· lại và o hà ng rà o xe cÆ¡ giá»›i vây quanh các trảng, nên chúng đà o hầm cạn lắm, thằng Mỹ nà o nằm cÅ©ng thò mông lên. Sá»± á»· lại và lưá»i nhác đó đã đưa chúng đến những đêm đẫm máu như đêm Tà Xia, đêm Äồng Pan. Äể rồi khi bình minh đến, trá»±c thăng lại hối hả phà nh phạch, tấp náºp lên xuống như bầy quạ đứi để lấy xác, những cái xác to lá»›n bá» trong túi nilông chất đống trên trảng. Má»™t anh bá»™ đội trinh sát kể lại rằng anh ngó thấy những thằng Mỹ còn sống sót ngồi khóc hu hu bên cạnh những cái túi ấy.
Quân đội Mỹ là váºy. Hình tượng đó thể hiện sinh động tấm thảm kịch cá»§a nước Mỹ tại đất nước chúng ta. Ngoà i đó các anh chị cÅ©ng đã biết chúng nó má»™t phần. ở trong nà y chúng tôi có Ä‘iá»u kiện biết chúng rõ hÆ¡n. Quân đội Mỹ thiệt là thứ quân đội quái gở nhất thế giá»›i, vÅ© khà có mưá»i mà tinh thần không có lấy má»™t. Chúng đánh chác không ra sao, nhưng sá»± ăn uống, sá»± chÆ¡i bá»i thì quá đáng, trá»±c thăng phải tải đến cho chúng đủ thứ, ngoà i đạn dược, lương thá»±c còn phải tải nệm ngá»§, ghế ngồi, côca côla đóng há»™p, thuốc lá thÆ¡m các loại, quần áo thay, nước tắm, cháºu ỉa và cả gái **... Tr5m thứ bà rằn nhất nhất Ä‘á»u Ä‘em đến bằng đưá»ng không. Äóng quân ở trảng, nắng giá»™i suốt ngà y như lá»a, nhiá»u thằng Mỹ chịu không nổi hét tướng lên, có tên tuá»™t hết quần áo ra chạy như Ä‘iên, có tên kiếm bà u, vÅ©ng mà vùi như trâu,c ó tên chết giấc và có tên chết luôn. Quân giải phóng và du kÃch Tây Ninh lúc nà o cÅ©ng cảnh giác đỠphòng bom đạn phi pháo cá»§a chúng, nhưng anh em rất coi rẻ bá»n Mỹ cầm súng. Dưới mắt anh em, đó là những tên lÃnh không có lý tưởng chiến đấu, không có sức mạnh tinh thần để chá»i vá»›i anh em. Cái cần thì chúng chẳng có, cái không cần thì chúng lại có. Có lẽ đây là thứ quân đội có thể đóng và đi bát phố ở Tôkiô, Tây Bá Linh hoặc Hán Thà nh, chứ Ä‘i đánh nhau ở chiến trưá»ng Nam Việt Nam thì không ổn. Chúng rất đầy đủ vá» vÅ© khÃ, phương tiện váºt chất, nhưng chÃnh những cái đó đả là m chúng quen Ä‘i, đồi bại Ä‘i. Trong nhiá»u trưá»ng hợp, chúng tá» ra không thể vượt qua được những gian khổ thông thưá»ng nhất, và có khi vì thế mà chúng cà ng mau chuốc lấy cái chết. Lá»y và dụ như việc tắm rá»a cá»§a chúng mà nói thì suốt tráºn cà n chiá»u nà o trên các trảng trống cÅ©ng diá»…n ra cái cảnh trá»±c thăng rưới nước xuống hà ng trăm tên Mỹ trần truồng như nhá»™ng xúm xÃt chen nhau để tắm. Những lúc đó là những lúc du kÃch Tây Ninh nổ súng. Mùa nắng Tây Ninh ác tháºt, nó là m cho giặc Mỹ khát nước uống hết bi động nà y tá»›i bi đông khác. Vá» các đức uống nước cá»§a chúng thì tháºt khó ai bì kịp. Buổi chiá»u cá»§a giặc Mỹ vẫn thưá»ng là cái khoảng thá»i gian đồi bại nhất, vì buổi chiá»u trá»±c thăng hay chở gại ** đến cho chúng. Má»™t trinh sát du kÃch kể vá»›i tôi rằng anh ngồi trên cây cao ngó thấy trá»±c thăng hạ cánh và bá»n gái ** từ trong trá»±c thăng bước ra. Giặc Mỹ đóng quân trên trảng thấy gái ** thì kêu ré lên như những con thú, chạy xổ tá»›i. Anh thấy bốn tên Mỹ bế xốc ngay má»™t gái Ä‘iếm mặc áo dà i đỠxuống trước tiên, tha chạy như tha má»™t miếng mồi. Äêm đến, bá»n ** nà y còn nhõng nhẽo đòi Mỹ cho nó bắn pháo. Vì váºy trong tráºn cà n nà y có hai loại pháo: pháo cá»§a Mỹ và pháo cá»§a **. Thương tâm nhất là sau tráºn cà n, trên các trảng Ä‘á»u có những gái ** chết vì không chịu nổi hà nh động thú váºt cá»§a bá»n Mỹ.
Sá»± tồi tệ cá»§a lÃnh Mỹ cÅ©ng là má»™t trong những nguyên nhân thất bại cá»§a tráºn cà n GianxÆ¡n xity. Nhưng nguyên nhân chÃnh là vì chúng quá chá»§ quan, vì chúng đánh quá đúng "bà i bản" cá»§a Lầu Năm góc, những "bà i bản" đó mà đem ra xà i vá»›i lối đánh du kÃch đã đạt tá»›i trình độ nghệ thuáºt thiên biến vạn hóa hạng nhất thế giá»›i cá»§a ta thì chỉ uổng công vô Ãch! Và o giữa tháng Ba, tráºn cà n GianxÆ¡n xity coi như là đi đứt. Cứ má»—i ngà y trôi qua ở Tây Ninh, yêu cầu cá»§a giặc Mỹ cứ hạ thấp xuống dần. Äầu tiên chúng định quét sạch chúng ta, kể cả cái mà chúng gá»i là "sư Ä‘oà n 9", nhưng kế đó chúng hạ mức xuống là chỉ cần đạt tá»›i chá»— phá được má»™t số căn cứ để lấy tiếng, và sau cùng thì lại hạ xuống cái mức thiệt thấp là quân cá»§a chúng chỉ cần Ä‘i qua các khu rừng Tây Ninh là đủ. Tráºn cà n GianxÆ¡n xity phải bá» dở ná»a chừng, thế bao vây và nh móng ngá»±a nứt ra, giặc Mỹ không kèn không trống rút lui và tên tướng Ximan liá»n bị GiônxÆ¡n lá»™t chức. Äã váºy mà chúng còn chưa biết nhục, còn liá»u mạng mở thêm má»™t tráºn cà n nữa để gỡ gạc là tráºn GianxÆ¡n xity II, đánh và o vùng Äông Bắc Tây Ninh. Tráºn GianxÆ¡n xity II cá»§a chúng cÅ©ng bị thua Ä‘au đớn.
Thế là cả tráºn GianxÆ¡n xity I và II cÅ©ng Ä‘á»u bị ta phá tan. Như váºy cái ảo vá»ng mùa nắng cá»§a giặc Mỹ lấy Tây Ninh là m địa bà n chÃnh rốt cuá»™c Ä‘á»u đã thà nh mây thà nh khói. Mùa nắng nay kể như là qua rồi. Các anh các chị ạ, miá»n Nam Ä‘ang bắt đầu sa mưa. Bây giỠở Tây Ninh đã đổ cuống những tráºn mưa rừng đầu tiên. Các anh chị có nghe thấy không, tiếng mưa Ä‘ang thánh thót rÆ¡i xuống ngà n lá cá»§a các khu rừng vừa chiến thắng. Äó, mưa Ä‘ang rÆ¡i ngoà i các trảng trống. Mưa như Ä‘ang tắm mát các trảng ấy sau những ngà y nắng nôi lá»a khói, và cÆ¡ mưa cứ giá»t ngắn giá»t dà i mà rÆ¡i mãi trong đêm thâu như cÅ©ng muốn kÃp mau rá»a sạch mùi giặc Mỹ, để sá»›m trả vá» cho đất rừng thần thanh chúng ta cái không khà thanh sạch, để mùa quả Ä‘ang chÃn ở đây được thÆ¡m đúng cái hương thÆ¡m thiệt cá»§a nó.
(Và o ngà y vừa dứt tráºn cà n tháng 4-1967)
|

25-09-2008, 11:43 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Thư tháng bảy - Anh Äức
Anh Äức
Thư tháng bảy
Gởi anh Nguyễn Tuân,
Thế là tháng Bảy lại đến nữa rồi đó anh. Äây là tháng Bảy thứ mưá»i, cái tháng Bảy mà ba mươi triệu tấm lòng Việt Nam chúng ta hằng mong đợi. Äáng ra thì tháng Bảy ấy phải đến hồi năm Năm mươi sáu kia. ấy váºy mà nó không đến. Sau năm Năm mươi sáu cÅ©ng không, và những năm tiếp sau đó cÅ©ng không.
Từ năm Năm mươi sáu, ở miá»n Nam chỉ có các cuá»™c thảm sát và cà n quét cá»§a bá»n Mỹ - Diệm. Tôi nghÄ© rằng loà i ngưá»i trên trái đất khó mà hình dung cho được sá»± Ä‘au thương mà miá»n Nam ta phải gánh chịu. Cho dù gần đây những việc ghê gá»›m ấy đã dần được phÆ¡i bà y ra, nhưng nó cÅ©ng chưa phÆ¡i bà y được đến má»™t phần mưá»i cá»§a những sá»± biệc tháºt. Ngay từ đầu, bá»n tay sai Mỹ đã công khai nói vá»›i nhân dân:
- Chừng nà o nước bạn Hoa Kỳ còn ở đây thì không có thống nhứt đâu. Äừng có trông đợi những ngà y ấy cho tốn công.
Anh có biết chúng nói những lá»i ấy vá»›i ai không. Chúng nói vá»›i các bà mẹ đôn háºu cá»§a ta mong má»i được gặp đứa con lâu ngà y xa cách. Chúng dùng giá»ng lưỡi ấy mà nói vá»›i những ngưá»i vợ trẻ miá»n Nam có chồng táºp kết, hòng rún ép chị em ta là m tá» cam kết lìa bá» chồng, hòng bức chị em phải bước giẫm lên tình chung thá»§y.
Dá»™u sao chứ khi đã có cái tháng Bảy, khi đã có cái cầu giá»›i tuyến tạm thá»i, ai mà không hy vá»ng. Bá»n Mỹ và tay sai không muốn má»i ngưá»i ấp á»§ hy vá»ng đó. Chúng cố là m cho tiêu tan hy vá»ng đó dưới nhiá»u hình thức. Tìm hiết hết những ngưá»i kháng chiến cÅ© là việc chúng nghÄ© đến trước tiên. Cho phép bá»n địa chá»§ giá»±t lại ruá»™ng đất cá»§a nông dân đối vá»›i chúng là điá»u cần kÃp. Thế là nông dân miá»n Nam bắt đầu ngáºp ngụa những máu. Máu ngưá»i kháng chiến cÅ© chảy. Cái lối giết ngưá»i cá»§a chúng cÅ©ng không đơn giản đâu. Xin dẫn ra đây má»™t việc ở Bà u Hang thuá»™c Cà Mau.
Năm 1957, chúng bắt được trong rừng Bà u Hang mưá»i má»™t ngưá»i kháng chiến cÅ©. Chúng Ä‘em mưá»i má»™t ngưá»i nà y ra má»™t cách đồng, lùa nhân dân trong xã đến. Thằng cầm đầu kêu gá»i tụi ác ôn Ä‘i quÆ¡ vá» mấy chục cây cá»™t chèo, liệng trước mặt nhân dân. Thằng đó nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Hôm qua lÃnh tôi Ä‘i cà n bắt được mưá»i má»™t đứa Việt cá»™ng nằm vùng. Chắc mấy ngưá»i biết mặt tụi nó hết chá»› gì! Mấy năm nay không phải mấy ngưá»i nuôi dưỡng bao bá»c tụi nó thì ai vô đây?
Äồng bà o im lặng không ai nói chi cả. Quả là há» có biết anh em cán bá»™ đó thá»±c. Chẳng những biết mà còn quen thân như ruá»™t rà và chịu Æ¡n cá»§a anh em nữa. Trong số những cán bá»™ ấy, có ngưá»i dạo trước đã chÃnh tay Ä‘o đất cấp cho há», có ngưá»i đã chÃnh tay đốn lá dừa nước vá» lợp trưá»ng há»c cho con em há», và có cả má»™t chị cán bá»™ há»™ sinh đã được bao đứa trẻ trong xã gá»i là má ngá»t, vì chÃng chị đã giúp đưa lÅ© rẻ ấy ra Ä‘á»i.
Sau khi dằn mặt má»i ngưá»i xong, tên cầm đầu ác ôn trở đống cá»™t chèo nói:
- Bữa nay xá» mưá»i má»™t tên nà y. Nếu để chÃnh tụi tôi xá» thì thưá»ng quá, vì tụi tôi đã xá» chúng nhiá»u rồi. Mục Ä‘Ãch má»i bà con lại đây là để bà con xá» tá»™i chúng. Như váºy cÅ©ng là để bà con có dịp tá» rõ mối căm thù cá»§a mình đối vá»›i Việt cá»™ng!
Nói thế rồi hắn liá»n quát lÅ© ác ôn xách cá»™t chèo Ä‘em đến dúi và o tay những ngưá»i đứng phÃa trước. Tên ác ôn quắc mắt:
- Tôi nhắc lại, đây là dịp để bà con tá» rõ coi lòng dạ mình đối vá»›i Việt cá»™ng có dứt khoát chưa. Ai không Ä‘áºp tụi nó tức là còn thương tụi nó. Mà ngưá»i nà o không Ä‘áºp thì ngưá»i đó phải thế mạng vô!
Äám bà con đứng im phăng phắc. Những cây cá»™t chèo trong tay há» Ä‘á»u buông xuôi xuống. Tên ác ôn thấy chưa có ai chịu ra tay, hắn lên đạn khẩu tômxông đánh "rốp" má»™t cái rồi bước tá»›i chÄ©a ngay vô ngá»±c má»™t anh nông dân:
- Äáºp không mà y?
Anh nông dân nhìn mÅ©i súng, nhìn những anh em cán bá»™ bị trói. Không nói má»™t lá»i, anh liệng cây cá»™t chèo xuống đất, lắc đầu. Tên ác ôn mÃm môi bóp cò ngay. Phát súng nổ ra.. Anh nông dân đứng trân trân má»™t hồi tồi má»›i rÅ© vai, quỵ xuống. Tên ác ôn chÄ©a súng và o chị nông dân bồng con đứng bên cạnh:
- Còn chị, có Ä‘áºp không?
Chị nông dân nhìn anh em, nhìn đứa con trên tay. Bá»—ng mắt chị mở to hÆ¡n, rân rấn, ướt đầy. CÅ©ng như anh nông dân ná», chị vụt cây cá»™t chèo, la lá»›n:
- Tao không Ä‘áºp, tao không Ä‘áºp!
Tên ác ôn nhÃch mÅ©i súng tá»›i, nhưng má»™t ngưá»i bên cạnh đã nhanh chân đá hất khẩu súng nổ xỉa lên trá»i. Sau tiếng súng, đám ngưá»i ùn ùn xổ tá»›i, cấu xé đánh Ä‘áºp tụi ác ôn. Tụi nà y nổ súng bắn bị thương luôn mấy ngưá»i, rồi trở súng bắn tất cả mưá»i má»™t anh chị em cán bá»™. Äến tối chúng Ä‘em quân đến phục quanh những xác ấy, rìng đợi bà con nà o mò ra lấy xác là bắn chết. Chúng nằm phục luôn ba đêm như thố, má»›i Ä‘em mưá»i má»™t xác đó và cả xác anh nông dân vô rừng đước, liệng xuống bà y. Bà con Ä‘i kiếm xác bây giá» vẫn còn. Khi tôi trở lại Cà Mau, tôi có gặp má»™t số chị em đó. ChÃnh chị vợ anh nông dân đã chết ná» kể cho tôi nghe rất tỉ mỉ vá» cuá»™c bòn xương dạo ấy. Chị nói:
- Anh à , mấy chị em lén Ä‘i kiếm cả tuần lá»… không gặp xác anh em và chồng tôi đâu hết. Tá»›i ngà y thứ tám, mấy chị em chúng tôi đương lá» mỠở ven rừng đước thì xảy ra có tiếng chó tru văng cẳng. Chị em tôi lấn đến thì thấy má»™t bầy chó hoang đương tá» dưới má»™t cái bà u nhá»›n nhác chạy lên. Chúng ngoạm nÆ¡i miệng những váºt gì lòng thòng. Và chúng tranh già nh nhau những váºt ấy. Chị em chúng tôi bẻ nhánh đước là m gáºy rượt Ä‘uổi. Bá»—y chó bá» lại những cái đầu ngưá»i, những cánh tay, cưá»m chân te tước thịt và áo quần đã rã rệu. Chị em tôi là lên, váv cây rượt Ä‘áºp lÅ© chó ấy. Äáºp dữ lắm, chúng má»›i chịu buông từng khúc xương thịt cá»§a anh em ra. Chị em tôi gom lại, vừa khóc vừa lá»™ xuống bầu mò, bòn từng cái lóng xương chân, xương tay cá»§a anh em. Äem lên được má»™t đống lá»›n, nhưng không còn phân biệt được ai nữa. Tôi cÅ©ng chẳng biết xương thịt nà o là cá»§a chồng tôi nữa. Ngồi trên mé tà u, tôi khóc ròng rồi cùng chị em túm các má»› xương thịt đó và o vải nhá»±a, lá»™i vá» xóm. Tôi bảo chị em rằng hảy để ôi giữ hết. Vá» nhà , tôi xếp tất cả xương thịt đó và o má»™t cái lu mái rồi đà o hố chôn ngay trong nhà . Tôi nghÄ© chồng tôi vá»›i anh em là má»™t, khi sống đã có nhau, nên khi chết chôn chung vá»›i nhau là được rồi, không cần phải tách ra là m chi... Váºy là tôi giữ gìn cái lu ấy mãi cho tá»›i ngà y đồng khởi, má»›i Ä‘em ra, cùng bà con là m lá»… truy Ä‘iệu, rồi chôn chung má»™t cái mả. Cái mả đó chôn trong đà i liệt sÄ© xã, có cây kim tỉnh đà ng hoà ng, lại có dá»±ng cả bia hà i rõ việc xảy ra, chắc anh cÅ©ng thấy rồi chá»› gì!
Tôi gáºt đầu.
Anh Tuân à , trước khi nghe chị nông dân ấy kể lại câu chuyện, tôi đã đến viếng ngôi má»™. Xin anh hãy lưu ý cho rằng ở miá»n Nam ta nay có nhiá»u ngôi má»™ chôn chung như thế. Hoặc có những ngôi má»™ mà dưới lòng huyệt chẳng có thây xác chi cả. Vì thây xác cá»§a những đồng chà trung kiên ta đã bị giặc bằm nát Ä‘em liệng mất không tìm thấy. Nhưng đồng bà o ở đó vẫn láºp nên những ngôi má»™ tượng trưng, y hệt má»™ tháºt, để tưởng nhá»› và hương hoa. Trên đưá»ng công tác tôi đã đến thăm những ngôi má»™ loại nà y, lòng rưng rưng xúc động nhìn những tấm bia kỳ lạ. Và dụ như trên bá» kinh xáng Bà Ká»§o ăn thông ra đầm Bà Tưá»ng ở Cà Mau, có má»™t ngôi má»™ như thế. Ngưá»i đã khuất là má»™t cô gái trẻ tên Nguyá»…n Thị Hạnh. Bia ghi: "Chị hy sinh năm hai mươi mốt tuổi. Không rõ ngà y tháng Mỹ - Diệm sát hại chị. Äoà n viên thanh niên giải phóng. Chết vì tra tấn mà không khai báo cÆ¡ sở. Thi thể bị mất".
Anh thấy không? Theo anh, má»™t thi thể bị mất như váºy có thể nà o gá»i là bị mất được không?
Chao ôi, lần nà o Ä‘i xuồng ngang đó tôi cÅ©ng thấy má»™ chị Hạnh có rất nhiá»u bông. Những bông hoa cá»§a ná»™i cá» Cà Mau còn nhiá»u vẻ hoang dại. Khi thì là những bông Ä‘iệp đỠthắm mà u tiết liệt.
Anh Tuân nà y, kể cho anh nghe tôi chuyện đó giữa tháng Bảy năm nay, chÃnh là tôi muốn đỠcáºp đến những tháng Bảy không đợi mong, những tháng Bảy phải già nh giáºt lấy để mà có - đã diá»…n ra ở miá»n Nam sau cái tháng bảy phản trắc năm 1956.
Khi nà o anh được và o đây, tôi sẽ dắt anh đến nhiá»u nÆ¡i, ở Tháp Mưá»i, ở Cà Mau, Cần ThÆ¡, Rạch Giá, Sóc Trăng để bà con kể lại cho anh nghe những cuá»™c xô xát sinh tá» vỠđất Ä‘ai - những đồng Ná»c Nạn quy mô và đẫm máu hÆ¡n đồng Ná»c Nạn ngà y xưa nhiá»u. ChÃnh từ trên những cánh đồng đẫm máu ấy bà con đã đồng khởi. Và gươm súng cÅ©ng từ đó mà tua tá»§a dá»±ng lên. Chẳng hạn như Hòn Äất, cái chốn tôi chá»n là m bối cảnh cho tiểu thuyết "Hòn Äất" cá»§a tôi vừa viết xong, chÃnh là má»™t nÆ¡i đã xảy ra nhiá»u cuá»™c đấu tranh ác liệt, có má»™t tên địa chá»§ gian ác ở vùng nà y bá» chạy ra thà nh phố theo giặc hồi kháng chiến. Ruá»™ng đất cá»§a hắn bị cách mạng lấy chia cho nông dân. Sau năm 1955, hắn quay trở vá» cùng má»™t lÅ© ác ôn, cắm bót và tuyên bố những nông dân nà o là m ruá»™ng trên đất hắn từ nay Ä‘á»u phải ná»™p tô và phải chịu truy tô cả những năm trước. Tất nhiên nông dân đâu có chịu. Thằng địa chá»§ nói: "Nếu váºy tao sẽ lấy đất lại ráo, cho tụi bay chết đói!" Hắn nói rồi là m tháºt. Má»™t buổi sáng, hắn thuê bốn chiếc máy cà y từ trên quáºn Tri Tôn chạy xuống Hòn Äất cà y xốc lên tất cả những cây lúa sạ má»›i má»c trên ruá»™ng. Cùng Ä‘i ra ruá»™ng vá»›i hắn có cả má»™t trung đội toà n là lÃnh ác ôn, súng ghìm trong tay. Anh Tuân biết lúc ấy bà con nông dân ta đối phó ra sao không? Hà ng ngà n nông dân từ trong xóm kéo ra, già trẻ lá»›n bé nằm lăn trên các cánh đồng, cản đầu máy cà y khưng cho chạy tá»›i. Những công nhân lái máy cà y Ä‘á»u tắt máy dừng lại. Anh em công nhân bảo tên địa chá»§ ác ôn rằng:
- Tưởng ông mướn cà y đất cá»§a ông chúng tôi má»›i Ä‘i, ai dè cà y đất ông giá»±t cá»§a ngưá»i ta, chúng tôi không cà y đâu. Váºy ông trả tiá»n xăng nhá»›t, công sức chúng tôi chạy từ quáºn vô đây để chúng tôi vá» sá»›m đặng Ä‘i là m ăn nÆ¡i khác.
Tên địa chá»§ hùng hổ hô lÃnh bắn dá»a bà con. Bà con vẫn kiên truyết ôm lấy mặt ruá»™ng, không nhúc nhÃch. Tên địa chá»§ không dám ra lịnh bắn thiệt, vì lÃnh cá»§a hắn có bốn mươi đứa, mà bà con thì đông tá»›i hà ng ngà n. Túng thế, hắn nguyá»n rá»§a bà con hết sức tục tằn. Nói nà o là ăn cướp đất cá»§a hắn, hết theo Việt Minh nay lại theo Việt Cá»™ng là m loạn. Nhưng cuối cùng hắn đà nh phải móc bóp lấy tiá»n trả cho anh em công nhân máy và y, vì anh em nà y đòi thúc hắn quá xá. Khi đã leo lên rồ máy cà y vá» Tri Tôn, anh em còn nói vá»›i lại:
- Cô bác cứ là m tá»›i Ä‘i. Tụi tôi không cà y đất cá»§a cô bác đâu. Nó có giá»i thì ra mà cà y lấy. Dá»™u nó có mướn má»—i ngà y mưá»i ngà n đồng, tụi tôi cÅ©ng không thèm cà y. Thiệt là quân ăn cướp!
Trên đây tôi má»›i dẫn ra má»™t ngà y đấu tranh chưa đổ máu. Nhưng có biết bao cuá»™c đấu tranh khác đã đổ máu ngay tại chá»—. Hay chÃnh như ở Hòn Äất sau đó đã đổ máu tháºt sá»±. Tên địa chá»§ ác ôn kiêm sếp bót mà tôi vừa kể trên vá» sau đã mổ bung và moi gan hà ng trăm nông dân. Cách thức hắn mổ bụng bà con anh em ta ra sao tôi không nói nữa, vì chắc anh cung đã nghe nhiá»u. Nhưng cái tôi muốn nhấn mạnh vá»›i anh ở đây là sở dÄ© tại miá»n Nam đã đẻ ra những hà nh động tá»™i ác man rợ nhất, ấy là vì mối mâu thuẩn trong nà y đã bị dồn tá»›i kịch liệt nhất. Bá»n địa chá»§ phản động và bá»n tư sản mại bản là m tay sai cho giặc Mỹ đã để lá»™ hết thú tÃnh cá»§a chúng. Ngược lại, nhân dân, chá»§ yếu là nông dân dưới sá»± lãnh đạo cá»§a Mặt tráºn cÅ©ng bá»™c lá»™ khả năng vùng lên mạnh mẽ cá»§a mình.
Tôi nghÄ© rằng, má»™t khi ta nắm được ý nghÄ©a trên, thì ta sẽ hiểu được hết má»i sá»± phi thưá»ng khác đã sinh ra trên mảnh đất miá»n Nam nà y. Ta sẽ hiểu rất rõ vá» lịch sá» cá»§a khẩu súng tá»± tạo, cÅ©ng như ta sẽ hiá»u vì sao cả miá»n Nam có má»™t rừng chông dà y đặc và sắc nhá»n như thế.
Hãy đến vá»›i những đồng ruá»™ng miá»n Nam, rồi tá»± khắc anh sẽ không còn bỡ ngỡ khi nghe nói đến má»™t Trần Dưỡng mưu trÃ, má»™t Huỳnh Văn Äảnh thiện xạ, má»™t Trừ Văn Thố, má»™t Tạ Thị Kiá»u, má»™t Bi Năng Tắc. Khi ta cảm thụ hết cái chữ "đất", ta sẽ không lấy là m lạ khi gặp trên đưá»ng những chiến sÄ© giải phóng quân quá trẻ hầu hết là con cái cá»§a nông dân Ä‘ang lá»›p lá»›p tiến ra tráºn, anh nà o đôi mắt cÅ©ng long lanh sáng rá»±c. Không có gì đáng ngạc nhiên khi ta nghe chuyện những bà mẹ sắm súng và lá»±u đạn cho con mình lên đưá»ng giết giặc. Tất cả những cái đó không ngoà i mục Ä‘Ãch già nh lại sá»± sống - mà sá»± sống ở miá»n Nam nà y gần như má»™t trăm phần trăm là trông cáºy ở cây lúa má»c lên từ các mảnh ruá»™ng.
Rất có thể mách riêng cho bá»n Mỹ rằng chúng thua tráºn từ đâu, thua tá»± bao giá» chứ anh. Hiển nhiên là nay chúng Ä‘ang Ä‘i đến chá»— thua hoà n toà n. Nhưng có thể nói từ khi xảy ra đồng khởi trên khắp nông thôn miá»n Nam thì ngà y ấy bá»n chúng đã bắt đầu thua rồi. Còn nếu như bá»n chúng muốn truy tìm ra mình thua tại đâu, ta cÅ©ng có thể mách giùm chúng rằng: "Chúng - bay - thua - trên - những - mảnh - ruá»™ng!"
Anh Tuân ạ, ná»™i dung cá»§a vấn đỠlà như váºy. Tất nhiên bá»n Mỹ còn thua ở nhiá»u chá»— khác, và dụ ở đô thị, ở các vùng dân tá»™c, v.v... Nhưng chá»— chúng bị trá»ng thương quỵ xuống vẫn là trên những mãnh ruá»™ng. Mách bảo Ä‘iá»u nà y cho bá»n Mỹ, ta không mảy may sợ chúng thấy ra và co cách khắc phục. Không, Ä‘iá»u nà y là vô phương khắc phục. Chúng nó chỉ có thua, thua nhiá»u hÆ¡n nữa mà thôi. Vì rằng nếu chúng không tỉnh ngá»™ mà cút Ä‘i cho sá»›m thì má»™t ngà y gần đây chúng sẽ quỵ hẳn không tà i nà i đứng lên nổi nữa. Xem ra bá»n Mỹ bây giá» tháºt chẳng khác nà o má»™t gã đánh bốc bị ta tiến công dồn dáºp. Gã đã bị Ä‘o ván mấy keo. Như keo "Xtalây TaylÆ¡", keo "Mắc Namara" và bây giá» giữa mùa mưa là cái keo nguy khốn nhất, vì riêng ba tháng Năm, Sáu, Bảy gã đã bị ta giống liên tiếp những cú lảo đảo ngã sấp và o dây võ đà i miá»n Nam. ấy là những cú đấm Ba Gia, Äồng Xoà i, Sông Bé, Núi Thà nh, Äắc Tô, Cần ThÆ¡, Mỹ Tho, Long An, Äà Nẵng, Sóc Trăng, Bình Dương. Những cú đấm sá»a siạn cho má»™t cú đấm quyết định để đưa gã Ä‘o ván luôn. Chừng đó nếu trá»ng tà i thế giá»›i có đếm quá mưá»i tiếng, gã cÅ©ng sẽ nằm yên không cục cá»±a nữa đâu.
Anh Nguyá»…n Tuân thân mến, rõ rà ng là lần nà y tôi viết thư cho anh giữa má»™t tháng Bảy đẹp đẽ hÆ¡n má»i tháng Bảy trước. Trong nà y không khà tháºt nô nức. Tin báo từ mặt tráºn bay vá» tá»›i tấp giữa mùa mưa rừng. Quân ta đánh đâu thắng đó, đã đánh lá thắng, thắng dồn dáºp và thắng ngà y cà ng to hÆ¡n mãi. Thá»±c tế chiến thắng cứ thế mà đi lên không có gì ngăn lại nổi. Thắng lợi quân sá»± tạo Ä‘iá»u kiện tháºt tốt cho nông thôn giải phóng Ä‘ang Ä‘i và o phát động tư tưởng nông dân. Tin anh hay là má»™t số nÆ¡i đã Ä‘i và o đợt phát động từ tháng Năm. Tháng Bảy nà y các chiến sÄ© ta ngoà i mặt tráºn đã bắt đầu nháºn được thư báo tin những thắng lợi đầu tiên ở quê nhà . Há» Ä‘á»c nghiến ngấu những thư ấy dưới hố công sá»± vây chặt quanh thị trấn Äôn Luân, há» kháo nhau những tin vui ấy trên đưá»ng Ä‘i đánh sân bay Sóc Trăng trở vá» căn cứ. Tin vui đồng bằng há»›n hở rao lên những cà nh lá ngụy trang cá»§ac ác ổ súng phòng không, trên lá ngụy trang giắt ở mÅ© vải cá»§a chiến sÄ© bá»™ binh. Nó là m cho má»i chiến sÄ© bừng tỉnh như ánh lá»a nấu cÆ¡m khuya chuẩn bị cho tráºn đánh viện ngà y hôm sau. Khẩu súng đã Ä‘em lại tá»± do cho cây lúa, thá»i cây lúa cÅ©ng cất tiếng reo vui và đem hương mãi đến táºn các nòng súng Ä‘ang phụt lá»a diệt giặc.
Tá»›i tháng Bảy nà y, trong hà ng quân giải phóng tiến ra Sông Bé, tôi nhìn thấy toà n những khẩu súng trưá»ng tá»± động Mỹ, những khẩu trung liên Mỹ, rồi thì là đại liên phòng không, đại bác không giáºt các cỡ.Mùa mưa, năm nay, má»—i chiến sÄ© quân giải phóng ra tráºn mang theo nhiá»u sức mạnh diệu kỳ: niá»m vui rá»™n rã khi được biết rằng từ đây cha mẹ mình đã có đất cà y và mình cÅ©ng không mất phần đất ấy. Khẩu súng hôm nay trên tay há» cÅ©ng là khẩu súng tốt nhất già nh được cá»§a Mỹ. Rồi ngoà i các thứ đó, mối thù xưa cá»™ng vá»›i mối thù nay cứ ngùn ngụt bốc cao giữa lòng há». Thù giặc Mỹ vừa dùng chất độc há»§y loại các là ng ở Trà Vinh. Thù chúng lồng lá»™n ném hà ng trăm tấn bom xuống vùng Bá»i Lá»i, Bến Cát. Thù chúng "đóng chốt" thêm hà ng vạn quân Mỹ và o Äà Nẵng, Chu Lai. Thù chúng giết anh Trá»—i, chị Dáºu, anh Äang. Lại công thêm má»™t mối thù rất lá»›n nữa là ngà y nà o cÅ©ng nghe chúng leo tháng đánh phá ra miá»n Bấc, phá nhà cá»a, cầu đưá»ng, phá những công trình cá»§a miá»n Bắc ta thắt lưng buá»™c bụng là m nên từ mưá»i năm nay. Chúng giết cả ngưá»i già táºt nguyá»n đến các trẻ thÆ¡. ánh lá»a bom napan má»—i lần bùng lên ngoà i ấy là má»—i lần đốt cháy thêm lòng dạ các chiến sÄ© giải phóng quân. Nên mối thù mà Giải phóng quân miá»n Nam mang trong lòng là mối thù cá»§a cả hai miá»n cá»™ng lại.
Váºy là những chiến sÄ© giải phóng quân ra tráºn đâu còn thiếu cái gì nữa. HỠđã có đủ má»i yếu tố quyết định ch sá»± thắng tráºn. Chỉ trừ có gian khổ. Nhưng há» biết gian khổ hãy còn nhiá»u, và có thể còn nhiá»u hÆ¡n nữa. Bá»™ đội Ä‘i đánh giặc vẩn ăn cÆ¡m vắt vá»›i muối, cá khô, đôi khi cải thiện thêm măng và những Ä‘á»t lá rừng, trong đó có má»™t thứ Ä‘á»t tên "kim cang" rất ngon, được anh em bá»™ đội tặng cho cái tên "xà lách rừng" hảo hạng. Hà nh quân thì đưá»ng trưá»ng ròng rã, đến nÆ¡i là đánh ngay, và đánh liên tục. Nhưng anh em chiến sÄ© vẫn bảo:
- Hồi năm khó khăn mình chỉ ăn toà n cá»§ "chụp", ngá»§ toà n ngâm mình dưới nước mà còn không ngán, bây giá» cá»±c thế nà y có ăn nháºu gì!
Cách mạng miá»n Nam rèn luyện cho chiến sÄ© ta má»™t tinh thần giẫm lên khó khăn mà đi, vượt qua gai góc mà đánh.
Mấy hôm nay, có nhiá»u nhà văn nhà báo nước ngoà i tá»›i thăm khu giải phóng. Nữ văn sÄ© Ba Lan Mônica trong cuá»™c tá»a đà m vá»›i chúng tôi có tỠý ngạc nhiên không hiểu tại sao anh chị em lại có sức chịu đựng gian khổ bá»n bỉ đến thế.Thì tất cả chúng tôi Ä‘á»u cưá»i. Khó mà nói cho chị hiểu thấu,vì muốn nói rõ được Ä‘iá»u đó ắt phải nói rõ từ ngá»n. Nên chúng tôi chỉ nói:
- Chị Mônica thân mến Æ¡i, chúng tôi đã trải qua mưá»i năm đánh Pháp. Vừa rồi lại trải mưá»i năm đánh Mỹ. Chúng tôi đã quen. Tất cả chúng tôi đầu dá»± trù nếu có đánh thêm và i mươi năm nữa cÅ©ng chả sao, tháºm chà cần đánh trá»n cả Ä‘á»i mình, Ä‘á»i con cháu mình, chúng tôi cÅ©ng quyết không bá» cuá»™c... Nói váºy, chị đừng nghÄ© rằng chúng tôi không thÃch được gần vợ con, không biết hưởng cái thú ăn ngon mặc đẹp. Là m nên sá»± nghiệp vẻ vang cho Tổ quốc mình má»›i khó, chá»› hưởng thụ thì dá»… thôi, khà gì đâu. Ba Lan cá»§a chị cÅ©ng thế chứ gì. ở Ba Lan có phong trà o du kÃch chống phát xÃt Äức, có những ốtxÆ¡venxim, nên bây giá» Ba Lan má»›i có má»™t Váxava má»›i tráng lệ hÆ¡n, má»™t lò thép Nôva Huta khổng lồ hÆ¡n, và các chị má»›i có thể Ä‘i dạo buổi chiá»u dưới rặng bạch dương thánh thót tiếng nhạc Sôphanh, hay những ngà y đông giá, chị má»›i có thể yên tâm ngồi bên lò sưởi mà nghe cô con gái cưng cá»§a chị Ä‘á»c thÆ¡ AÄ‘am MichkiêvÃch, những bà i thÆ¡ nói vá» ná»—i Ä‘au lá»›n và niá»m hạnh phúc lá»›n cá»§a nhân loại.
Anh Tuân Æ¡i, chúng tôi nói thế chứ thá»±c ra Ä‘á»i sống chiến đấu ở trong nà y đâu có phải lúc nà o cÅ©ng "hẻo".Nhiá»u lúc, Ä‘á»i tươi và lên hương dữ lắm chá»›. Chúng tôi đã từng mở liên hoan chiến thắng giữa các rừng thông tuyệt đẹp. ở đó chúng tôi ăn thịt nai nướng thá»a thuê, uống rượu có giá»› hạn, và điá»u đặc biệt thú vị là nghe tiếng thông reo, nhìn những quả thông rụng xuống chạm mặt cá» nhẹ nhà ng không phát ra má»™t tiếng động. Chúng tôi lạ được ngắm các hoa phong lan và ng và tÃm, phÆ¡n phá»›t hưá»ng và đỠsẫm, cái mà u san hô nồng nà n, tất cả Ä‘á»u se se, xúc động trước gió núi Trưá»ng SÆ¡n.
Những buổi trưa dừng chân bên suối, rừng le cÅ©ng tháºt là đáng ghi nhá»›. Rừng le mát quá Ä‘i. Le má»c đầy trên đầu mình khổng để lá»t má»™t ánh nắng. Chúng tôi buá»™c võng xong là bắt đầu múc nước suối lên nấu để pha trà . Chúng tôi túm tụm vừa nhấm nháp trà vừa nghe tin tức qua đà i "trănsito". Anh mà gặp những ấm trà cá»§a chúng tôi thế nà o anh cÅ©ng phải mê. Tôi dám sánh chúng tôi vá»›i bất cứ loại ấm đất nà o, kể cả ấm Thái Äức hay Lưu Bá»™i. Chúng tôi gá»i đây là ấm trà dã chiến. Những chiếc ấm nà y là m bằng "Ä‘uralumanh" lấy từ vỠđạn rốc két Mỹ. ấm là m rất công phu, tÃnh mỹ há»c lẫn tÃnh tư tưởng Ä‘á»u cao. Äây là má»™t loại ấm có nắp Ä‘áºy rất rÃt, các bản lá» Ä‘á»u đặt ẩn ở trong, bóp tách má»™t cái là báºt ra ngay. Quai ấm có thể kéo lên và bấm xếp xuống để bao và o ba lô cho khá»i vướng. Toà n bá»™ ấm được đánh bóng sáng trưng, và dưới Ä‘Ãt ấm nà o cÅ©ng có khắc má»™t dòng chữ, và dụ như "ấm nà y là m bằng vỠđạn rốc két Mỹ liệng xuống Thạnh Thá»›i ngà y..."
ÄÆ°á»ng chiến đấu miá»n Nam lại thưá»ng đưa ta qua những nÆ¡i đẹp đẽ bất ngá», đến những chốn đùm bá»c rất yêu thương.
ở Bến Tre, ta sẽ hà nh quân dưới rừng dừa mát rợi. Những giao liên đưa đưá»ng toà n là các em gái nhá» xinh tươi. ở Cần ThÆ¡, ta có dịp được Ä‘i nhiá»u trên xuồng máy. Ngưá»i lái thuyá»n vẫn thưá»ng là các cô giái duyên dáng, cổ quấn khăn rằn phÆ¡ phất. Qua Trà Vinh thế nà o ta cÅ©ng ghé Tân Qui, má»™t cù lao nổi tiếng nhiá»u trái cây, đặc biệt là chanh. Có lần hà nh quân trên cù lao, má»™t bà mẹ chạy ra đưa cho tôi má»™t bá»c chanh trái rất to và dúi và o tay tôi năm chục đồng, dặn:
- Má cho mấy con hai chục chanh, mua đưá»ng cát mà uống, nghe con!
Các mẹ đã cho chanh nhưng e ta không có tiá»n mua đưá»ng, lại dúi cho cả tiá»n.
Tình mẹ miá»n Nam tháºt lá»›n, tháºt mênh mông. Trong tráºn đánh Phú Túc, má»™t mẹ già đã ở lại suốt cả ngà y Ä‘i kiếm gạo trong xóm vá» nấu cÆ¡m cho cả đại đội giải phóng quân chúng tôi ăn, trong khi chÃnh mẹ lại không dám ăn má»™t há»™t cÆ¡m nà o. Chúng tôi thắc mắc rằng tại sao mẹ lại nhịn đói như thế, mẹ nói:
- Tao nhịn cho tụi bay ăn đó, chớ bây giỠđói đánh chác sao nổi.
Ông chồng mẹ trốn dưới hằm đến trưa cũng đói quá, kêu mẹ đem cơm ra hầm cho ông ăn. Mẹ năn nỉ:
- Ông ơi, rán chịu một chút đi, để tôi đem cho mấy con nó ăn, nó mới vững tay súng bắn giặc được!
Bà mẹ nầy có nhiá»u công lá»›n vá»›i các chiến tráºn, nên má»›i đây đã được tặng Huân chương Giải phóng hạng ba. Bá»™ đội gá»i mẹ là má Sáu Phú Túc.
Những má Sáu Phú Túc thế đó ở miá»n Nam Ä‘i đâu ta cÅ©ng gặp, có đến hà ng vạn hà ng vạn...
Váºy có thể nói trừ các đơn vị quân ta ở miá»n rừng núi là có nhiá»u gian khổ, còn hầu hết quân ta ở đồng bằng Ä‘á»u tươi, không thiếu thốn gì đâu, thiếu cái gì các mẹ, các chị, các em cÅ©ng Ä‘á»u sắm cho cả rồi. Các mẹ các chị thưá»ng bảo rằng thấy bá»™ đội cá»±c thì chịu không nổi, đôi khi còn tá»§i hÆ¡n ná»—i cá»±c cá»§a bản thân mình nữa. Lo lắng chăm sóc cho các chiến sÄ© bá»›t phần gian khổ là má»™t sá»± hãnh diện lá»›n cá»§a các mẹ, các chị.
Có lẽ cái đó chÃnh là má»™t trong những nguyên nhân mà miá»n Nam đã đánh giặc hai mươi năm ròng không mệt má»i, và sẽ còn đánh mải được đấy, anh Tuân ạ.
Thư nà y tôi kể lể nhiá»u chuyện linh tinh quá rồi. Trước khi tạm dừng, tôi có lá»i ra cho anh biết rằng ở trong nà y hà ng ngà y hà ng giá» Ä‘á»u theo dõi cuá»™c đánh giả giặc Mỹ leo thang ra ngoà i đó vá»›i tất cả sá»± hồi há»™p, náo nức và phấn khÃch.
Cái đêm hay tin lần đầu tiên phản lá»±c cÆ¡ miá»n Bắc ta lên choảng chúng, cả cÆ¡ quan Há»™i văn nghệ giải phóng sướng quá la dáºy cả lên và bèn giết gà ăn mừng. Khi con số máy bay Mỹ bị bắn rá»›t ngoà i đó lên tá»›i số chẵn 300 thì chúng tôi có nghe bà i viết cá»§a anh Thi. Riêng bà i cá»§a anh nói vá»›i tôi vá» tụi Mỹ, tôi nghe trá»n, và định hôm nà o sẽ dà nh hẳn má»™t bức thư để nói chuyện tụi Mỹ ở miá»n Nam cho anh nghe. Chúng tôi đã Ä‘á»c được thư Thanh Hóa cá»§a anh VÅ© Tú Nam, và đã cho đăng và o tạp chà Văn nghệ giải phóng. Thư cá»§a các anh gá»i và o Ä‘á»u được Ä‘em Ä‘á»c cho cả cÆ¡ quan nghe, để há»c táºp tinh thần bắn máy bay Mỹ hết sức kiên cưá»ng cá»§a quân dân ta ngoà i đó.
Những khẩu hiệu cá»§a miá»n Bắc như "Nhắm thẳng quân thù mà bắn", "Diệt chúng ngay từ loạt đạn đầu" đã động viên rất lá»›n đối vá»›i trong nà y. Những tay súng trưá»ng thiện xạ săn máy bay địch trong nà y cứ chắc lưỡi khen tay súng trưá»ng nà o đó ở Quảng Bình đã bắn hạ được má»™t F.105D. Hoan nghênh miá»n Bắc đã là m cho chúng tiêu ngót nghét 400 máy bay địch. Hoan nghênh các bút ký, những lá»i thÆ¡, tiếng hát cá»§a các anh đã miêu tả kịp thá»i ý chà toà n quân toà n dân miá»n Bắc quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược.
Cám Æ¡n các anh đã giá»›i thiệu những quyển sách cá»§a miá»n Nam vá»›i bạn Ä‘á»c miá»n Bắc và thế giá»›i.
Trong tháng Bảy rỡ rà ng khà phách anh hùng cá»§a cả hai miá»n, tôi xin gởi đến các anh má»™t tin mừng là tình hình sáng tác văn há»c ở miá»n Nam nay đã khá lên rất nhiá»u. Lá»±c lượng viết ngà y cà ng hình thà nh đông đảo. Triển vá»ng sẽ có nhiá»u tác phẩm tốt. Cùng gởi vá»›i thư nà y cá»§a tôi có cả má»™t chuyến sáng tác gồm nhiá»u bút ký, truyện ngắn, truyện vừa và cả truyện dà i. Nghe tin các anh Ä‘ang Ä‘i và o há»a tuyến, chúng tôi rất phấn khởi.
Hẹn anh ở một tháng Bảy tốt là nh hơn nữa.
1965
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äîìîäåäîâî, anh duc tuyen tap, çàâîä, çîîôèëû, êóëèíàðèÿ, íèæíèé, ïîñóäà, nghe truyen ngan anh duc, nhungtruyenngananhduc, ñîòîâûå, ñòèøêè, truye ngan anh duc, truyen ngan anh đức, truyen ngan anh duc, truyen ngan cua anh duc, truyen ngan cuaanh duc, truyen ngan dat anh duc, truyenngananhduc, tuyen tap truyen anh duc, ÷àñòíûå  |
| |