Hồi 32
- Tham kiến ngưá»i có quyá»n năng tuyệt đối.
Ãnh trăng bà ng bạc soi rõ bóng ngưá»i vừa bước ra khom mình thi lá»… đó là Châu Äạt, đệ tá» thứ tư cá»§a Thái Bình giáo. Bóng Ä‘en cất giá»ng lạnh lùng:
− Có Ä‘iá»u gì cần khẩn báo.
Châu Äạt đưa mắt nhìn quanh hạ giá»ng:
− Tại hạ vừa phát hiện sư phụ Lâm Bình vừa trao tặng pho bà kÃp thứ hai cho đệ tá» thứ nhất tên gá»i Hồ SÆ¡n.
− “Thần nhu đại pháp�
− Phải!
Châu Äạt xác nháºn.
Bóng Ä‘en móc từ trong túi ra ba hoà n thuốc mà u Ä‘en trầm giá»ng:
− Tốt lắm, ta thưởng công cho ngươi đây, hãy cố gắng hoà n thà nh nhiệm vụ ta giao phó. Rồi sẽ có một ngà y ta đặt ngươi và o chiếc ghế chưởng môn nhân Thái Bình phái.
Châu Äạt tưởng chừng có thể ngất Ä‘i vì mừng rỡ sau câu nói nà y, hắn cảm Æ¡n rối rÃt. Bóng Ä‘en bá»—ng nói nhanh:
− Thôi. Có tiếng chân ngưá»i đến, ta Ä‘i đây, liên lạc theo ám hiệu cÅ© nhé.
Bóng Ä‘en lại lao Ä‘i, Châu Äạt lá»§i nhanh và o bụi ráºm, trước khi Lâm Bình và Hồ SÆ¡n buông mình rÆ¡i xuống giữa đám tá» thi. Hồ SÆ¡n lẩm bẩm:
− Lạ tháºt, vừa má»›i có tiếng ngưá»i đây!
− Trá»i, sư phụ!
Chà ng hét lá»›n rụng rá»i, buông rÆ¡i chiếc đèn khi nhìn thấy thi hà i bạn đồng môn nằm la liệt giữa võ đưá»ng.
Lâm Bình cÅ©ng hốt hoảng mặt không còn má»™t giá»t máu, ông hét lá»›n:
− Kẻ nà o dám đột nháºp võ đưá»ng Thái Bình giáo?
Tiếng hét lá»›n cá»§a ông đã là m kinh động cả núi rừng. Tất cả các đệ tá» choà ng tỉnh chạy ngay đến nÆ¡i vừa xảy ra án mạng, và tất cả đèn được thắp sáng để má»i ngưá»i nhìn rõ vết tá» thương nÆ¡i ngá»±c cá»§a má»—i nạn nhân.
Tiếng Châu Äạt hét:
− "Thiết sa thần chưởng" của Bảo tiêu cục Phong Vân.
− Bảo tiêu cục Phong Vân!
Lâm Bình khoát tay:
− Äem chúng vá» tổng đà ng cho ta.
Äám đệ tá» vâng lá»i, cúi xốc Ä‘em mưá»i tá» thi đồng môn cá»§a mình bước theo chân sư phụ không nói má»™t lá»i nà o. Riêng Hồ SÆ¡n dừng lại lẩm bẩm:
− Bảo tiêu cục Phong Vân với Thái Bình giáo từ xưa đến nay không có oán thù.
Chuyện nà y ắt hẳn có nhiá»u bà ẩn.
Sáng nay trá»i lặng gió. Mặt nước im lìm như má»™t tấm gương trong. Bên cà nh tÆ¡ liá»…u buông mà nh, cạnh đóa hồng nhung đỠthắm, má»™t cô gái đẹp như tranh tố nữ đứng trước giá vẽ mÆ¡ mà ng, mắt xa xăm như hồ thu không gợn sóng.
Tất cả như má»™t bức tranh không cỠđộng, chẳng âm thanh xa vắng, lặng im và chẳng có linh hồn, nhưng có ai biết được rằng bức tranh nà y vừa má»›i được vẽ lên mấy hôm nay. Kể từ lúc cùng chà ng trai trẻ giữa đưá»ng hạnh ngá»™, nà ng con gái Ä‘a tình từng vẽ nên bao cảnh thÆ¡ má»™ng, lại bá»—ng biến thà nh tranh vẽ tương tư.
Bao nhiêu nguồn thi hứng bá»—ng chốc trở thà nh vô nghÄ©a, để kết động thà nh hai chữ nhá»› thương nhưng thẫn thá», trông đợi má»™t bóng hình xa vắng.
Ôi! Trái tim nà ng trinh nữ Ä‘áºp lên thổn thúc, khi nhá»› lại những cá» chỉ dịu dà ng, duyên dáng, hà o hoa. Toà n khuôn mặt chà ng như gợi lên chữ yêu thương.
Ãnh mắt đắm Ä‘uối, mÆ¡ mà ng cá»§a chà ng đã thu hút biết bao con tim ngưá»i con gái?
Äá»— Ngá»c, sao chà ng lại đáng yêu như váºy?
Tiểu Yến thở dà i thầm mÆ¡ ước, sẽ có má»™t ngà y chà ng thấu hiểu tình nà ng. Và cả hai sẽ là cặp tà i tá» giai nhân đẹp xinh trong thiên hạ, phiêu lưu khắp má»i miá»n danh lam thắng cảnh. Những vần thÆ¡ cá»§a nà ng được chà ng tạo thêm nguồn cảm hứng bằng chÃnh quả tim yêu sẽ trở nên lưu danh vạn cổ.Rồi đêm vá» bên trong thư phòng ấm cúng, nà ng sẽ khẩy lên tiếng đà n lòng đầy ắp hương yêu để chà ng được thảnh thÆ¡i bên áng văn luáºn Ä‘á»i kim cổ. Hoặc cÅ©ng có những khi bên bà n cá» nhá», chà ng cùng nà ng đối ẩm giao tranh, dù có thua nà ng cÅ©ng chẳng giáºn há»n và sà và o lòng ai đó mà mỉm cưá»i rạng rỡ!
− Tiểu Yến cô nương!
Ôi nụ cưá»i cá»§a nà ng đầy ắp hương yêu và hạnh phúc.
Mãi má»™ng mÆ¡ suy tưởng, tâm trà nở báºt thà nh nụ cưá»i duyên dáng trên môi. Nghe tiếng gá»i Tiểu Yến má»›i bà ng hoà ng sá»±c tỉnh. Chợt nà ng giáºt nẩy ngưá»i, chạm tay và o giá vẽ, lá» mà u lăn nhanh xuống hồ nước, là m lÅ© cá và ng nãy giá» nép mình và o nhau tình tá»± giáºt mình, hốt hoảng vẫy Ä‘uôi là m nước văng tung toé.
Bức tranh thần tiên biến mất, tim nà ng Ä‘áºp loạn xạ trong lòng ngá»±c, là m nhà nh liá»…u phải lung lay phát ra những là n gió nhẹ nhà ng. Ngưá»i má»›i đến cúi nhặt giùm nà ng chiếc cá»:
− Là m cắt nguồn thi hứng cá»§a cô nương, Äá»— Ngá»c nà y quả là đáng tá»™i.
Hai tiếng Äá»— Ngá»c được cất lên thà nh tiếng quá rõ rà ng, Tiểu Yến má»›i đưa tay chặn ngá»±c và hiểu rằng đây là sá»± tháºt chá»› không phải trong mÆ¡, nà ng ấp úng:
− Äá»— công tá», ngưá»i má»›i đến.
Chà ng hất dãi lụa trên tóc ra phÃa sau, chiếc quạt trắng khẽ cụp lại, miệng nở nụ cưá»i tá»±a như Phan An tái thế:
− Tại hạ đến đã lâu rồi nhưng không dám mạo muá»™i cắt nguồn thi hứng cá»§a cô nương, nên đã tạm nép mình sau nhà nh liá»…u trá»™m ngắm tay tiên. Không ngá» nụ cưá»i cá»§a cô nương đẹp quá, là m Äá»— Ngá»c nà y phải ngất ngây lỡ buá»™t thà nh lá»i, khiến cô nương giáºt mình bay mất nguồn thi hứng, lòng Äá»— Ngá»c tôi lấy là m áy náy vô cùng.
Äôi má Tiểu Yến đỠbừng cứ ngỡ chà ng Ä‘á»c được hết những tâm sá»± cá»§a mình, nên tay chân nà ng bá»—ng dưng thừa thải, nà ng bối rối không biết phải nói gì cả.
− Ôi chao! Nước hồ bỗng hóa mà u xanh lạ chưa.
Tiểu Yến nói lảng để tránh nỗi xúc cảm trà o dâng của mình.
Äá»— Ngá»c như vô tình bước đến gần nà ng nhìn xuống mặt hồ rồi kêu lên sợ hãi:
− Thôi chết rồi, cÅ©ng tại Äá»— Ngá»c tôi là m cô nương đánh rÆ¡i lá» mà u xuống nước, là m hoen ố cảnh thần tiên. Cô nương bá» lá»—i cho tôi nhé.
Vừa nói, chà ng vừa nhìn thẳng và o mắt nà ng như để chỠmong sự thứ tha rộng lượng.
Tiểu Yến như bị sốt run dưới ánh mắt cá»§a chà ng. Nà ng cụp mắt nhìn xuống dòng nước bị nhuá»™m xanh má»™t cách kỳ lạ mà nói chẳng ra lá»i, nà ng muốn nói rằng nà ng không có ý định trách há»n chà ng là m vẩn đục hồ nước, mà chẳng biết phải diá»…n tả thế nà o cho đúng cả.
− Cô nương giáºn Äá»— Ngá»c nà y đến thế sao? Thôi, Äá»— Ngá»c xin phép giã từ và sẽ Ä‘á»n ...
− Khoan.
Tiểu Yến chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi lại nghẹn lá»i.
− À!
Chà ng cưá»i vui vẻ.
Tiểu Yến thèm nhìn nụ cưá»i đó biết bao nhiêu, nhưng nà ng chẳng còn đủ can đảm nói ra những gì muốn nói.
Äá»— Ngá»c dịu ngá»t:
− Cô nương đừng buồn nữa để tại hạ Ä‘á»n ngay đây.
Nói xong, Äá»— Ngá»c ngồi xuống ngay giá vẽ cá»§a nà ng. Tiểu Yến vá»™i lui vá» phÃa sau lưng chà ng lặng yên, kinh ngạc. Thoát khá»i tia mắt ká»m tá»a cá»§a chà ng, nà ng cảm thấy mình bá»›t bối rối, hÆ¡i thở trở lại nhẹ nhà ng hÆ¡n, tay chân trở lại bình thưá»ng.
Nhưng Äá»— Ngá»c lại tặng cho nà ng má»™t bất ngá» khác. Dưới nét bút cá»§a chà ng, hình ảnh nà ng lại hiện lên, lặng yên bất động bên khóm hoa hồng, dưới rặng liá»…u xanh, hồ cá trong xanh và nụ cưá»i rạng rỡ.
− Ôi!
Nà ng không kìm được tiếng kêu thán phục.
Äá»— Ngá»c quay sang nhìn nà ng âu yếm:
− Kẻ phà m phu tục tỠxin được chuộc lỗi lầm của mình bằng một bức tranh chẳng có hồn, cô nương không từ chối chứ?
Tiểu Yến chớp mắt:
− Công tá» quả là má»™t há»a sÄ© tà i hoa.
Äá»— Ngá»c Ä‘áºy nắp bút vẽ:
− Cô nương chá»› quá lá»i khen, Äá»— Ngá»c nà y không phải là há»a sÄ© mà múa bút chỉ là má»™t thú vui nhá» dùng để giải sầu, dám đâu sánh vá»›i ...
− Ồ!
Tiểu Yến cắt ngang:
− Tiện nữ quên mất ngưá»i là ...
− á»’, không Äá»— Ngá»c xua tay:
− Äá»— Ngá»c tôi không muốn ai nhắc đến địa vị cá»§a mình. Mà Tiểu Yến nà y ...
Tiểu Yến chợt nghe má»™t luồng hÆ¡i lạnh chạy khắp cÆ¡ thể nghe lá»i chà ng gá»i tên mình má»™t cách âu yếm.
− Nhá» nà ng đỠhá»™ vần thÆ¡ và o bức há»a nà y nhé.
Tiểu Yến lúng túng:
− Tiện nữ nà o dám múa rìu qua mắt thợ. Äã có công vẽ nên bức há»a thì công tá» tiếc gì mà chẳng nhả ngá»c phun châu?
Äá»— Ngá»c mỉm cưá»i vén áo:
− Xin vâng lá»i cô nương chỉ bảo.
Thoắt má»™t cái bà n tay chà ng như múa trên vuông vải trắng, những nét chữ Ä‘en tuyá»n hiện ra đẹp như rồng bay phượng múa:
Hồ lặng vương buồn lộng bóng mây!
Chiếc ngô đồng rụng, lá thu bay ...
Dáng tiên ủ dột sầu chi đó?
Ai đã là m cho liễu úa gầy?
Chà ng dừng tay nhìn nà ng chỠđợi:
− Xin cô nương vui lòng cho tại hạ được nghe lá»i và ng ngá»c.
Tiểu Yến đón cây bút từ tay chà ng nhỠnhẹ:
− Tiện nữ dám đâu phê bình quân tá», chỉ xin mượn lại ý ngưá»i há»a tiếp vần thÆ¡.
− á»’! Xin má»i tay tiên thả chữ Ä‘i cho.
Nà ng khẽ vén tà áo dà i mà u hồng phấn, run run thả lên ná»n vải trắng những dòng chữ nho mảnh mai tá»±a như cà nh liá»…u rÅ© bên mà nh:
Tráºn gió vô tình gợn bóng mây Trá»i thu man mác, lá thu bay Hoa há»n thua thắm, hoa buồn nở ChỠđợi tri âm liá»…u úa gầy ...
Chưa kịp buông viết, nà ng đã phải giáºt mình vì lá»i khen tặng cá»§a Äá»— Ngá»c:
− á»’! Má»™t áng thÆ¡ tứ tuyệt tháºt hay! Cô nương đã là m Äá»— Ngá»c phải thẹn thùng.
Äôi má nà ng á»ng đỠvì được chà ng khen tặng:
− Công tỠquá khen.
Một áng mây xanh nhẹ lướt trên dám hoa hồng rồi dừng lại đột ngột rơi nhanh trên thảm cỠhóa thà nh tiếng nói của Doanh Doanh:
− Tiểu Yến. A! Có mặt Äá»— huynh ở đây nữa à ?
Doanh Doanh kêu lên ngạc nhiên bước đến gần hai ngưá»i:
− Äá»— huynh đến tá»± bao giá» sao không lên hoa lầu cùng SÄ© huynh?
Äá»— Ngá»c lúng túng, chà ng bước qua má»™t bước như cố che Ä‘áºy không cho Doanh Doanh nhìn thấy bức vẽ cá»§a mình, nhưng chà ng không sao che được tia nhìn sắc bén cá»§a nà ng. Doanh Doanh là m ra vẻ thản nhiên rồi lùi lại ngỡ ngà ng:
− á»’! Thì ra hai ngưá»i Ä‘ang cùng nhau thi há»a đỠthÆ¡ à ! Tháºt sÆ¡ ý là m cắt đứt nguồn thi hứng ...
Tiểu Yến nãy giá» mặt đỠnhư gấc chÃn, mãi cúi nhìn mặt nước hồ trong như ngưá»i là m chuyện chẳng quang minh chánh đại, giá» má»›i cất lá»i vá»™i vã:
− Doanh tá»·! Không phải đâu! Äá»— công tá» chỉ má»›i vừa đến thôi. Chị tìm em có chuyện gì không?
Doanh Doanh khẽ nở nụ cưá»i:
− À, ngồi mãi trên thư phòng chị buồn quá, muốn rÅ© em Ä‘i dạo má»™t vòng, nhưng nếu em Ä‘ang báºn thì chị xin lui gót ngay đây.
Äá»— Ngá»c tiến lên má»™t bước:
− Doanh muội, em hãy đưa Tiểu Yến đi dạo, huynh lên lầu với Sĩ huynh đây.
Äá»— Ngá»c gáºt đầu chà o hai nà ng rồi rảo bước Ä‘i nhanh. Tiểu Yến nhìn theo như tiếc rẻ, Doanh Doanh kéo nhẹ tay nà ng:
− Tiểu Yến, chúng ta đi thôi.