Trong rừng cây cối rất lớn, có cây phải bảy tám người ôm, ngọn cây cách mặt đất khá xa. Do thân cây to lớn nên khoảng cách giữa chúng rất rộng, trên mặt đất đọng một lớp tuyết dày. Do vậy nên tuyết toa thuyền có thể di chuyển dễ dàng. Dù vậy toa thuyền vẫn chạy với tốc độ chậm để tránh chạm vào thân cây.
Trong rừng âm u do ánh nắng không thể xuyên qua tán lá rậm tạp. Hành khách trên thuyền khiếp hãi túm lại thành một đám run rẩy. Không ai dám ho he sợ chọc giận đám tạp tu tàn ác này.
Hơn mười gã tạp tu cẩn thận bảo vệ quanh thuyền, vẻ mặt hết sức cảnh giác. Nhưng vẫn lộ vẻ mệt mỏi, vì bọn họ phải mất khá nhiều sức để giết đám tạp tu hộ vệ trên thuyền. Mặc dù đã khéo léo lợi dụng bầy chim Sí Mục đánh trận đầu, nhưng trước lúc chết đối phương chống cự quyết liệt vẫn khiến bọn họ tốn không ít sức lực.
Cuộc chiến giữa các tạp tu là sống còn nên dù bọn họ chiếm thế thượng phong cũng không dám lơ là.
Bất thình lình, nhiều tiếng rít kỳ dị vang lên mau chóng đến gần. Không cần ai ra lệnh, tất cả tạp tu đều sẵn sàng đề phòng. Chiến thuyền cũng dừng lại, hai tên tạp tu bên trong căng thẳng đứng lên đi tới trước cửa thuyền mở rộng.
- Cẩn thận! Là dơi tuyết!
Một tên tạp tu thét lên hoảng sợ. Các tạp tu khác đều biến sắc lập tức tăng lên hết mức lồng năng lượng quanh người.
Vừa dứt lời, hơn mười đạo năng lượng màu trắng cỡ bàn tay từ trong rừng bắn nhanh về những tạp tu giữa không trung!
Những đạo năng lượng màu trắng này nhanh như chớp, mang theo đầy sát khí chém thẳng vào mặt những tạp tu!
Bụp bụp bụp!
Lồng năng lượng của ba gã tạp tu dễ dàng bị phá hủy như không. “Rầm” một tiếng, ba lồng năng lượng vỡ thành những mảnh vỡ như sương, ba dòng máu tươi từ ngực ba tên tạp tu đó bắn ra.
Những tiếng kêu thảm vang vọng cuốn theo cơn gió.
Tất cả tạp tu còn lại đều hoảng sợ, nhưng không ai dám phân tâm. Tất cả lồng năng lượng của bọn họ đều bị chấn động. Nếu bị tấn công thêm một đợt nữa thì bọn họ cũng có thể lâm vào thảm cảnh!
Lúc này những đạo năng lượng màu trắng cũng mờ đi. Bây giờ mới nhìn rõ thì ra là một đàn dơi trắng.
Những con dơi tuyết này có thân hình nhỏ, sải cánh chỉ cỡ bàn tay lướt nhanh như chớp. Khi nó bay với tốc độ nhanh có thể tạo thành một tầng năng lượng dẹt và mỏng ở ngoài thân, cộng thêm tốc độ cao nên rất sắc bén.
Trong rừng dơi tuyết là sát thủ vì chúng thường đánh lén bất ngờ, khi con mồi phát hiện ra thì đã bị đâm thủng!
Đợt tấn công đầu tiên không thành! Đám dơi tuyết này định rút lui, chúng cũng không nghĩ những lồng năng lượng này kiên cố như vậy. Do va chạm với những lồng năng lượng này nên chũng cũng bị choáng váng động tác chợt chậm lại.
Tuy đám tạp tu này có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng bị đàn dơi tập kích quá đột ngột, hơn nữa không ngờ bọn chúng công kích kinh khủng đến thế, nên dù thấy đồng đội thảm tử trước mặt họ vừa giận vừa sợ nhưng chẳng thể làm gì được. Bây giờ nhận thấy đàn dơi tuyết có dấu hiệu chựng lại nên bọn họ đều ra tay hết sức.
Đám tạp tu này ra đòn không nương tay. Bọn họ hiểu rõ nếu không nhân cơ hội này, một khi đàn dơi khôi phục lại tốc độ kinh hoàng như vừa rồi thì khả năng chiến thắng sẽ rất thấp.
Năng lượng hình đao, hình thoi, cầu năng lượng…
Dù là tạp tu kiểu nào khi gặp phải dã thú có tốc độ trời sinh như dơi tuyết cũng rất khó chịu. Trong rừng bọn họ khó thể di chuyển nhanh như dơi tuyết. Hơn nữa khi tấn công không thành thì chúng liền bay ra xa chờ cơ hội đánh lén, chống đỡ rất phiền phức.
Ầm ầm ầm!
Bảy con dơi tuyết bị đánh trúng nổ tung thành một cơn mưa máu. Dơi tuyết là loại dã thú điển hình công mạnh thủ yếu, vì năng lực phòng ngự của bản thân chúng rất kém. Một khi bị năng lượng thể đánh trúng thì cơ hội sống sót hầu như không.
Vô số năng lượng thể đầy hình dạng và màu sắc bay tán loạn. Vì không muốn phải g8a5p lại đám sát thủ này trên đường nên đám tạp tu quyết tâm tiêu diệt chúng.
Tất cả hỏa lực của bọn họ đều được bắn ra, năng lượng thể bay như mưa. Mỗi lần có bắn trúng vào thân cây thì có vô số mảnh gỗ văng ra tung tóe khiến khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Giữa không trung xuất hiện thêm vài chùm hoa máu, phần lớn dơi tuyết đều bị tiêu diệt. Nhưng vẫn còn ba con dơi tuyết do xuyên thủng được lồng năng lượng nên ít bị ảnh hưởng hơn những con khác vì vậy chúng vẫn giữ được tốc độ nhanh như chớp giật.
Dường như biết mình khó thoát, nên chúng thể hiện khả năng xuyên thấu kinh khủng lạnh người của mình. Chúng bay thành ba luồng sáng trắng. Cho dù bị bao vây trong lưới năng lượng thể, nhưng không thể xem thường sự sắc bén của chúng.
Một luồng sáng trắng va chạm với một chùm sáng màu đỏ. Ầm! Nổ tung thành một chùm mưa máu.
Hai tia sáng còn lại thành công lách qua khe hở của lưới năng lượng, lao thẳng về phía hai tên tạp tu giữa không trung.
Phốc phốc!
Lồng năng lượng đã bị chấn động không thể ngăn cản hai đòn công kích cực kì hung hãn này. Tiếng vỡ giòn giã vang lên kèm theo hai tiếng kêu thảm.
Hai con dơi tuyết mau chóng bị nổ tung, nhưng hai tên tạp tu rơi từ trên trời rơi xuống chứng tỏ trận chiến vừa rồi kinh hiểm đến mức nào. Những tên tạp tu còn sống đều cảm thấy may mắn. Ai cũng tự hỏi xem nếu là mình thì có thể đỡ nổi đòn tấn công đó không?
Sắc mặt của tên tạp tu thủ lĩnh rất kém. Lúc cướp thuyền thì chẳng sao, ai ngờ cướp xong thì lại chết mất năm tên? Năm tên tạp tu, thậm chí có mấy người đã theo hắn từ lâu. Nhìn lại bọn họ giờ chỉ còn có tám người, nhưng hắn cũng an tâm hơn một chút.
”Lần này, thế nào cũng phải đòi thêm một số tiền mới được”.
Hắn thầm nhủ.
Trần Mộ mở mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn không ngờ trạng thái yên lặng sâu nhất mà bản thân vô tình trải qua trong lần hôn mê trước lại có năng lực khôi phục tuyệt diệu như thế. Chỉ trong ba mươi phút, sự mệt nhọc vô lực hoàn toàn biến mất, cả người vô cùng thư thái, tràn trề sức lực. Điều khiến hắn vừa mừng vừa sợ là cảm giác của đã khôi phục hơn nửa. Mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đạt tới bảy phần trạng thái yên lặng sâu này thật thần kỳ! Nếu không phải đang lúc khó khăn thì hắn đã nghiên cứu ngay sự ảo diệu của nó.
Giờ không phải là lúc để nghiên cứu trạng thái yên lặng sâu. Bầy dơi tuyết nhỏ bé kia làm hắn thầm khiếp sợ, đúng là rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm. Tuy nhiên, hắn nhận ra lúc này là một cơ hội rất tốt. Đám tạp tu vừa trải qua một trận chiến kinh hiểm, thương vong nặng nề, tinh thần xuống thấp lơi lỏng cảnh giác, hơn nữa năng lượng tạp cũng tiêu hao khá nhiều. Đối với hắn đây là những điều kiện rất có lợi.
Trần Mộ không tin là chỉ với mười mấy tên tạp tu này mà dám chọc tức một tập đoàn lớn như hãng thuyền, rất có thể bọn họ còn đồng bọn ở phía trước. Nếu vậy khi họ gặp nhau thì sẽ càng khó hơn, dù mình có lợi hại đến đâu cũng khó lòng trốn thoát.
Chỉ cần thoát ra thành công rồi trốn vào rừng, cơ hội sống sót của bản thân sẽ lớn hơn nhiều. Trong rừng, hắn không e ngại bất cứ kẻ nào ngoại trừ Duy A. Còn về đám hành khách trên thuyền, hắn không ngu tới mức cho rằng mình có thể giải thoát họ. Bản thân một mình chạy thoát đã là may mắn lắm rồi. Suy nghĩ này trong đầu càng lúc càng rõ ràng. Hắn quyết định phải ra tay ngay.
Đám hành khách vốn sợ đến mức đều đã nằm rạp xuống do sợ bị vạ lây nên chẳng ai chú ý tới động tác của Trần Mộ.
Trần Mộ khom người, lặng lẽ nấp ở một bên cửa. Trên đầu ngón tay của hắn là luồng sáng màu xanh nhạt rất khó nhận thấy. Bách Biến quả không hổ là tạp phiến mà hắn phí hết tâm tư chế tạo, sóng năng lượng nhỏ đến mức Trần Mộ cũng rất hài lòng.
- A Giang, ngươi vào trong thuyền. Nếu có kẻ nào dám trái lời thì không cần nương tay.
Gã tạp tu cầm đầu nói. Đám tạp tu còn lại đều biết thủ lĩnh đã bị bầy dơi tuyết kia chọc giận.
- Vâng.
Một tên tạp tu còn trẻ đáp một tiếng rồi bước về phía toa thuyền.
- Tất cả phấn khởi lại tinh thần cho ta!
Gã thủ lĩnh quát lớn, thương vong nặng nề khiến hắn rất bực bội. Trận chiến vừa rồi tuy rất ngắn nhưng đả kích tinh thần đám tạp tu này rất nặng. Bọn họ lộ ra vẻ lơ là và uể oải rõ ràng tiếng quát tháo của tên thủ lĩnh không hiệu quả gì.
Tên tạp tu cầm đầu cau mày, tuy nhiên hắn biết giờ có nói gì cũng vô dụng. Lúc tên tạp tu trẻ tuổi kia vừa bước vào thuyền. Hắn vung tay:
- Đi thôi.
Gã tạp tu trẻ vừa mới tiến vào tuyết toa thuyền đột nhiên không nói lời nào từ trong khoang thuyền bay ngược trở ra, trong chớp mắt, liền va vào đàm tạp tu còn chưa kịp giải tán ra. Những tạp tu này không hiểu gì nhìn đồng bạn từ trong khoang thuyền bay ra, có chút ngu ngốc.
- A giang, làm sao vậy?
Một tạp tu vẻ mặt kì quái hỏi. A giang vốn luôn luôn hết sức nghe lời, chẳng lẽ trong toa thuyền có địch nhân? Ánh mắt của bọn họ không kiềm chế đước nhìn hướng về tuyết toa thuyền.
- Cẩn thận!
Gã tạp tu cầm đầu biến sắc.
Một bóng người đột nhiên từ trong lòng gã tạp tu tuổi trẻ như tia chớp thoát ra, biến cố này phát sinh quá đột ngột, thế cho nên mọi người không kịp phản ứng. trong thoáng giây.
Song thoáng giây này lại giúp cho Trần Mộ cơ hội tuyệt hảo.
Hắn giống như một con báo vận sức chờ phát động, chợt bộc phát ra tất cả lực lượng! Cơ bắp đột nhiên căng thẳng, giống như một tia chớp đen, dưới lực lượng thôi động mạnh mẽ vô cùng, cả người hắn như một mũi tên rời dây cung.
Dưới tốc độ cao vận động, cảnh tượng trước mắt phát sinh vặn vẹo, Trần Mộ vốn đã quen thuộc. Kịch liệt chớp lên trong tầm nhìn, hắn chuẩn xác vô cùng tập trung điểm yếu hại của đối phương.
Cổ họng!
Nhẹ nhàng buông xuống ở dưới tay phải bàn tay, hiện lên một đạo ánh sáng cực nhỏ nhạt, giống như rắn độc trong bóng tối không tiếng động gắt gao nhìn thẳng con mồi.
Nhìn vẻ mặt đối phương trong mắt kịch liệt phóng đại, Trần Mộ không hề dao động, dòng suy nghĩ không có một tia ba động, tỉnh táo lạnh lùng thấu xương.
Nửa người trên lắc lư như con lắc đồng hồ, làm cho thân hình hắn càng trở nên càng phiêu hốt khó thể nắm bắt. Đây là kỹ xảo hắn học được từ Duy A, không màu mè, nhưng rất thực dụng. Nó có thể hình thành tàn ảnh liên tiếp, vì thế quấy nhiễu phán đoán của địch nhân rất cao.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn còn kém xa Duy A . Ở một chiêu này, Trần Mộ từng nếm nhiều đau khổ, nếu như là hiện tại, Duy A sử dụng chiêu này. Hắn vẫn khá đau đầu.
Ánh mắt đối phương ngạc nhiên, hoảng sợ, bối rối.
Trần Mộ cũng không vì đối phương chậm chạp mà trì hoãn tốc độ, tay phải của hắn đột nhiên bắn lên, hơi hơi duỗi khuỷu tay. Lưu loát mà tự nhiên phất nhẹ vào cổ họng đối phương.
Ánh mắt rơi vào tạp tu phía sau, nơi này là điểm hắn lựa chọn đột phá. Tay còn chưa rời cổ đối phương, phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ năng lượng dao động, cảm giác nguy hiểm bỗng dưng dâng lên.
Không chút do dự, Trần Mộ hất tay ném tạp tu kia ra phía sau. Chính mình lại vội vàng biến hướng.
Phốc phốc phốc!
Một đạo sáng màu bạc xuyên thấu thân thể tên tạp tu tội nghiệp kia, đánh lên mặt đất khiến tuyết bay tung lên.
Chẳng quan tâm phía sau là ai ra tay, Trần Mộ cũng không đứng dậy, kề sát mặt tuyết, lượn thành một hình chữ s vọt đến sau một thân cây.
Cơ hồ hắn mới vừa động, vị trí mới vừa rồi của hắn đã bị đánh thành một mảnh đống hỗn độn.
Nếu phản ứng hắn chậm một chút, hiện tại chỉ sợ đã biến thành tổ ong vò vẽ . Bất quá hắn phản ứng cũng cực nhanh, trong tích tắc vọt đến phía sau thân cây, hai chân đạnh mạnh cành cây, cả người gập lại, hướng bên phải vọt đi!
Ba ba ba, cành cây đường kính mười thước bị đánh thành vụn gỗ bay tung tóe. Ba bốn đạo ánh sáng màu bạc xuyên thấu cành cây, bay sâu vào trong rừng cây.
Năng lượng toa màu bạc của đối phương giống như giòi bám trong xương , âm hồn không tiêu tan.
Người phóng thích năng lượng toa màu bạc chính là gã tạp tu thủ lĩnh, hắn kinh nghiệm lão luyện, là người đầu tiên phát giác chuyện không đúng. Khi A Giang từ trong tuyết toa thuyền bay ra hắn liền đã phát hiện không thích hợp, nhưng hắn không ngờ là đối phương thật quá cường hãn!
Người này động tác mau lẹ. Có thể nói làm người khác không kịp nhìn, khiến cho hắn rung động trước nay chưa từng có.
Thân thủ đối phương ma quỷ cùng thủ đoạn quỷ dị làm cho trong lòng hắn phát lãnh. Hai bên khoảng cách không tới hai mươi thước. Gân như thế chính mình mấy lần công kích mà tất cả đều thất bại. Việc này phải là phản ứng thần kinh cường hãn cỡ nào a!
Tâm trạng hoảng sợ nhưng hắn không chút nào buông lỏng. Mộ kẻ như vậy một khi thật sự thành công phá vòng vây, chỉ sợ bọn họ sẽ ăn ngủ khó yên a. Hắn gặp qua rất nhiều tạp tu thích khách, trong đó không thiếu người thanh danh hiển hách nhưng không có một ai như người trước mắt này làm cho hắn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đến vậy.
Thậm chí ngay cả đồng đội mình làm sao bị đánh gục, hắn cũng không thấy rõ .
Hắn không cảm giác được năng lượng dao động hoặc cảm giác dao động, đối phương động tác cùng phương thức chiến đấu tựa hồ dựa vào lực lượng cơ thể , chẳng lẽ là một cao thủ vô tạp lưu ? Mới vừa rồi đối phương như rắn bay sát mặt đất động tác làm cho hắn lãnh người, tựa hồ càng chứng thật điều hắn ước đoán. Đối phương thân thể mềm mại như không xương, có thể làm ra động tác phản ngược lại quy luật cơ thể người, đại khái chỉ có những cao thủ vô tạp lưu chuyên tâm rèn luyện thân thể mới có thể làm ra được trình độ như vậy .
Bất quá, lúc này không nhiều thời gian để cho hắn nghiền ngẫm.
Đôi mắt ưng nhìn chằm chằm thân ảnh đối phương, bỗng dưng đồng tử hắn mở lớn, đây là cơ hội tốt!
Đối phương từ phía sau thân cây thoát ra, giữa không trung không có chỗ mượn lực . Đối với một gã cao thủ vô tạp lưu mà nói, không có chỗ mượn lực, cũng là sơ hở lớn nhất! Nhưng hắn không vội vàng ra tay, lúc này còn chưa tập trung đối phương, mù quáng ra tay sẽ chỉ làm cơ hội kém đi.
Đối với cao thủ như hắn mà nói, hoàn thành tập trung một người hô hấp cũng không rõ. Hơn nữa hắn không nhận thấy được bất cứ năng lượng dao động nào, điều này khiến cho hắn tập trung mục tiêu khá khó khăn. Bất quá thực lực của hắn không tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu cũng hết sức phong phú nên cũng không chịu thúc thủ.
Trong khoảng cách không tới hai mươi thước , đối với một vật thể hình người không có năng lượng dao động mà thực hiện tập trung, đối với một vị từng qua bồi dưỡng hệ thống cao cấp tạp tu điều này cũng không khó.
Đương nhiên, tốc độ đối phương quá nhanh cũng mang đến cho hắn một ít phiền toái nhỏ, nhưng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi. Hắn có cũng đủ tự tin, hoàn thành một kích này.
---- chính là lúc này!
Đối phương cách mặt đất không tới nửa thước, lúc này đúng là lúc đối phương khó làm ra điều chỉnh nhất, hơn nữa cũng là lúc trong lòng thư giãn nhất .
Năm miếng năng lượng toa màu bạc cực kì giống năm lưỡi đao ngân quang lòe lòe phát ra, cảm giác hắn ổn định mà chuẩn xác. Đã từng vô số lần chứng minh uy lực chúng nó .
Đang muốn ra tay, hắn đột nhiên biến sắc!
Nhất thời hoảng hốt, cảm giác xuất hiện một tia rối loạn, năng lượng toa vốn an tĩnh dị thường lập tức trở nên không yên định, liền mất đi khống chế. Hắn lúc này mới kịp phản ứng, dưới tình thế cấp bách, vội vàng ném đi năng lượng toa hướng về than ảnh mau lẹ quỷ mị kia.
Mới vừa rời tay, bạo âm liên tiếp dày đặc vang lên, năm miếng năng lượng toa cách hắn ba thước chỗ giữa không trung lăng không nổ mạnh. Do bị ành hưởng, nhất thời hắn bụi bặm đầy mặt.
Nhưng lúc này hắn lại chẳng quan tâm, mà là hoảng hốt kinh ngạc nhìn hướng vị thần bí cao thủ biến mất kia .
Chính mình mới vừa rồi nhìn thấy gì? Đối phương tự nhiên biến hướng!
Làm sao được vậy? Khí lưu tạp? Nhưng tại sao mình không nhận thấy được một tia năng lượng dao động? Nếu như không phải khí lưu tạp, vậy là cái gì?
Hơn nữa đối phương lập tức biến hướng liên tiếp , động tác cực kì giống xiềng xích, đây chính là động tác chiến thuật khó khăn cực cao của tạp tu !
Tất cả tạp tu mặt không còn chút máu nhìn hướng Trần Mộ biến mất, nhất tề yên lặng không tiếng động.
Qua một lúc, tạp tu cầm đầu mới hồi phục tinh thần lại, hắn vô tư không để ý khói bụi trên mặt , sắc mặt ngưng trọng đi tới thi thể vị tạp tu ngã xuống trước đó .
Khi chứng kiến trên cổ tạp tu kia một tia máu cực mảnh, chung quanh vang lên tiếng hít hơi của tất cả tạp tu.
Bọn họ kiểm tra thi thể A Giang , quả nhiên trên cùng một vị trí phát hiện một tia máu tương tự. Đám tạp tu cùng hung cực ác cũng bị thủ đoạn hung hãn như vậy hù dọa , mỗi người sắc mặt xám ngoét, có mấy ngượi không nhịn được vuốt vuốt cổ mình .
Thấy lão đại cẩn thận như vậy, có người tạp tu đánh bạo hỏi:
- Lão đại, nhìn ra được gì sao ?
- Nhìn không ra.
Tạp tu cầm đầu lắc đầu, ngữ khí trầm thấp. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng áp vào tia máu, phốc, bót máu đã sớm tích súc đủ áp lực phaun ra thành một vòi màu như suối .
Bất ngờ không đề phòng, toàn thân hắn ướt đẫm.
- Quá sức tà môn !
Có tạp tu hàm răng run lập cập thì thào.
Cả người đầy máu tươi gã lão đại khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu:
- Lập tức truyền tin tức lại , không bắt được người này, sau này chúng ta sẽ không thể có ngày nào tốt đẹp!
Trần Mộ bay nhanh xuyên qua trong rừng cây, đại cá chạch tính năng biến hướng xuất sắc rất thích hợp vận dụng trong địa hình phức tạp của rừng cây . Thiên đông lý khu rừng cây đều là tuyết, khác rừng cây phương nam mọc thành bụi, nơi này phần lớn là cổ thụ cao to, cho nên trong rừng vật cản khá ít, đây cũng là lý do tại sao tuyết toa thuyền có thể tiến vào rừng cây.
Trần Mộ tháo bỏ loa vân thư toa trên tay, vốn hắn khẳng định đối phương phỏng chừng sẽ theo đuổi không bỏ, loa vân thư toa này là dành cho bọn hắn .
Hắn đâu biết rằng, thủ đoạn quỷ dị âm trầm của hắn đã sớm làm đám người kia kinh sợ, ai dám đuổi theo?
Phi hành ước chừng mười phút, Trần Mộ xác định phía sau không có truy binh, rốt cuộc chậm lại tốc độ. Hắn tự hỏi tiếp theo nên làm gì. Hiện tại việc an toàn hắn hiện không còn lo lắng, trong rừng cây , ưu thế nhân số rất khó phát huy, hắn một người ngược lại càng linh hoạt, hơn nữa hắn cũng hết sức quen thuộc rừng cây tác chiến.
Hiện tại vấn đề trước mắt là, hắn làm làm sao cùng Duy A hội hợp? Hắn thật không ngờ lại gặp tai biến, trên người đâu có mang theo bản đồ ? Không có bản đồ chỉ dẫn, muốn tới thành Trát Nhĩ Kiền chỉ có thể là mơ tưởng.
Cũng may mặc dù hắn không có bản đồ, nhưng đã có chuẩn bị phương diện khác .
Đám tạp tu bộ dáng hết sức lo lắng , sắc mặt cũng rất khó coi. Bầy Dơi tuyết đánh lén khiến cho bọn họ thương vong nặng, mà mới vừa rồi vị thần bí cao thủ kia, càng làm trong lòng bọn hắn thêm nặng nề.
Đi không bao lâu, gã cầm đầu đột nhiên lộ ra vẻ cảnh giác. Không cần hắn bảo, đám tạp tu như chim sợ cành cong lập tức chuẩn bị chiến đấu.
- An Tát, là ta!
Thanh âm vang dội xa xa truyền đến, một tráng hán mặt đen giống như thiết tháp trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt mọi người , đi theo bên cạnh hắn ước chừng ba mươi tạp tu.
An Tát thấy rõ người mới đến, nhất thời thở dài một hơi:
- Mạc Tháp, sao ngươi lại tới đây?
- Lão đại sợ ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, nến bảo ta mang những người này tới đón ngươi.
Mạc Tháp tùy tiện nói, khi hắn nhìn thấy bộ dáng An Tát chật vật thì không khỏi sửng sốt:
- Không phải các ngươi thật sự xảy ra chuyện chứ?
An Tát cười khổ:
- Ngươi đoán đúng rồi. Chúng ta đụng phải một đám dơi tuyết, tổn hại mấy vị huynh đệ. Lại xui xẻo đụng phải một cao thủ trong tuyết toa thuyền !
Mạc Tháp nheo mắt:
- Cao thủ? Dạng gì cao thủ?
An Tát là người cơ trí quả quyết, thâm trầm được lão đại khá yêu thích, từ việc lần đầu tiên phục kích liền giao cho hắn, có thể thấy được tín nhiệm của lão đại đối với năng lực hắn .
An Tát không dựa vào năng lực chiến đấu mà nổi tiếng, nhưng có thể đảm nhiệm một đội , lực chiến đấu cá nhân cũng không hè kém.
Mạc Tháp và An Tát hai người quan hệ khá tốt , An Tát cũng biết Mạc Tháp đối với việc tranh đấu quyền lực trong tập đoàn vốn không hứng thú, giữa hai người bọn họ không tồn tại xung đột ích lợi.
Vì vậy An Tát mới đem chuyện vừa rồi kể lại chi tiết , càng nói sắc mặt Mạc Tháp càng ngưng trọng. Bọn họ đều là những kẻ giết người không gớm tay, nên đối phương vừa ra tay, là có thể đại khái biết sâu cạn.
Gương mặt Mạc Tháp ngưng trọng, hai mắt chớp động, quyết định thật nhanh:
- Lần này hành động lão đại đã chuẩn bị kha lâu, trước khi thành công trước vẫn không thể tiết lộ tin tức. Người này giao cho ta. Ngươi đi về trước gặp lão đại phục mệnh đi.
Nói xong Mạc Tháp ngắn gọn hỏi hướng đối phương thoát đi rồi lập tức động thân.
Nhìn chăm chú tân ảnh Mạc Tháp biến vào rừng cây, An Tát thầm thở phào. Lực lượng tiểu đội Mạc Tháp trong vài đơn vị đội ngũ cũng thuộc hạng nhất lưu, mà bản thân hắn, lực chiến đấu đứng hàng thư ba trong bảy vị đội trưởng .
Mạc Tháp ra vẻ thô hào, nhưng thực ra tâm tư khá tinh tế, nên hẳn là sẽ không gặp vấn đề gì, huống chi hắn còn có A Tân.
Thiện lý tạp thông tin siêu cự li xa cần phải phối hợp với thông tin trận để sử dụng.
Không có trung châu tập đoàn nhòm ngó, Trần Mộ yên tâm lớn mật sử dụng thiên lý tạp. Khối kim loại thông tin trận kích hoạt, vô số linh kiện tổ hợp hoạt động hoa cả mắt, nhanh chóng hình thành trên mặt đất, năm cần an ten kim loại tạo thành một tổ hợp.
Nhớ tới hôm khi Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình biết được thiên lý tạp đều vui mừng lẫn sợ hãi, Trần Mộ trong lòng đột nhiên có chút đắc ý. Có thể được người khác mà đặc biệt là người bên cạnh tán thưởng, loại cảm giác này không tệ. Hiện tại hắn sử dụng thiên lý tạp đã cải tiến, đối với trù tạp lý luận lý giải càng sâu, càng làm cho hắn cải tiến tốt thiên lý tạp trước kia . Thiên lý tạp mới hoạt động với khoảng cách xa hơn. Tín hiệu càng ổn định. Trên cơ bản, chỉ cần tại thiên đông lý khu là đã có thể thực hiện được thông tin.
Kì thật trên lý luận nó có khoảng cách thông tin xa hơn, nhưng do bị thông tin trận khống chế, tiềm năng của nó không cách nào phát huy hết. Đối với điểm này Trần Mộ cũng không biện pháp gì có thể khắc phục, thông tin trận là kỹ thuật của căn cứ hạ thành, đó là một hệ thống qui ước khác lạ.
Nếu như một ngày nào đó, hắn có thể nắm được kỹ thuật thông tin trận hơn nữa còn cải tiến được. Liền vô cùng có khả năng có thể một lần nữa cùng A Phương Tác bọn họ liên lạc .
Trần Mộ tổng cộng chế tạo ba bộ thông tin tạp này. Bản thân nắm giữ một bộ, Duy A một bộ. Còn một bộ để lại tuyết tia trùng sơn cốc. Như vậy, cho dù hắn gặp phải vấn đề gì cũng có thể tìm được người thương lượng.
- Ông chủ !
Hề Bình xuất hiện trên màn hình .
Trần Mộ đem tao ngộ và vấn đề gặp phải đơn giản kể lại. Nghe được hắn lọt vào nguy hiểm, Hề Bình giật mình, vội vàng kêu Ba Cách Nội Nhĩ.
- Ông chủ , ngài hiện tại ở đâu? Cụ thể vị trí!
Ba Cách Nội Nhĩ sắc mặt ngưng trọng, vội vàng hỏi. Hiện tại ông chủ có một mình mà gặp phải nguy hiểm bảo sao bọn họ không lo lắng? Ông chủ mặc dù có thực lực, nhưng cuối cùng cũng không như Duy A .
Vị trí cụ thể ? Trần Mộ không khỏi cười khổ:
- Ta cũng không biết ta hiện tại ở đâu, hẳn là trong rừng giữa đạt thị và Trát Nhĩ Kiền Thị.
Hắn vừa lên tuyết toa thuyền liền ngủ say, nào biết đâu vị trí hiện tại ?
Mà khi Ba Cách Nội Nhĩ đem bản đồ truyền tới, Trần Mộ trợn tròn mắt.
Trên bản đồ, giữa Đạt thị cùng Trát Nhĩ Kiền Thị tất cả đều là rừng cây tại, mà trong rừng cây có bảy tám con đường nối giữa hai tòa thành thị, hắn hoàn toàn không rõ ràng mình chạy vào con đường nào, mà vị trí hiện tại là ở đâu .
Bất quá, bản đồ này còn có chút tác dụng, ít nhất hắn có thể đại khái biết Trát Nhĩ Kiền Thị ở phương hướng nào.
Chợt một cỗ năng lượng ba động rất nhỏ đúng lúc này xẹt qua, giống như gợn sóng .
Dò xét tạp phiến!
Trần Mộ xoay người hướng phía sau nhìn thoáng qua, nói khẽ với Ba Cách Nội Nhĩ :
- Các ngươi bảo Duy A tại Trát Nhĩ Kiền chờ ta.
Nói xong liền ngắt thông tin, rất nhanh thu hồi thông tin trận .
Loại cảm giác này hắn không phải lần đầu tiên gặp phải, lúc tại đông vệ học phủ , hắn từng gặp qua năng lượng dao động như vậy, cũng là lần hắn ngộ ra kết cấu cảm giác.
Chỉ là, dao động lần này so với lần trước càng bí mật và tinh tế hơn. cảm giác của hắn vô thức bài xích luồng ba động yếu ớt này khiến chung quanh hắn hình thành sóng gợn kết cấu đặc dị .
Không xong! Trần Mộ biến sắc, bất chấp kinh động luồng ba động này liền cất bước chạy vội.
Trong rừng, một gã tạp tu trẻ trên mặt có một đôi lúm đồng tiền chỉ vào một phương hướng:
- Hắn ở hướng này!
Mạc Tháp dẫn đầu bay lên trời, những tạp tu khác sôi nổi theo sát sau đó. Hơn ba mươi tạp tu mở đội hình thành hình rẻ quạt hướng đến nơi mới vừa rồi tạp tu kia chỉ ra. Đám tạp tu này không ai không phải hạng người lão luyện, dù đẩy mạnh tốc độ nhưng trên mặt vẫn ung dung, không thấy một tia cấp bách bách, giống như bọn họ đang đi dạo.
Mạc Tháp không khởi động lồng năng lượng, mặc cho gió lạnh như dao cắt thổi trên mặt, vẻ mặt hắn đang như hưởng thụ. Nghe An Tát kể về vị kia cao thủ kia, Mạc Tháp chỉ cảm thấy máu trên người mình tựa hồ đã bắt đầu trở nên khô nóng!
Thật lâu không gặp phải đối thủ thú vị như vậy, hắn đối với trận chiến sắp đến càng thêm chờ mong.
Hắn không lo lắng đối phương có thể chạy mất, không ai có thể chạy thoát khỏi tay hắn . Bởi vì dưới tay hắn, có một gã siêu cấp dò xét tạp tu ---- A Tân!
A Tân mặc dù thực lực bình thường, nhưng phương diện dò xét tạo nghệ thật khó tưởng tượng nổi, cho tới bây giờ, vẫn chưa ai có thể thoát khoải tay hắn. Mấy đội trưởng khác đối với A Tân đều rất muốn có được hắn, nhưng mặc cho ai đưa ra điều kiện gì với hắn vẫn đều không thể lay động được.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mạc Tháp đã cứu mạng của hắn.
A Tân lai lịch rất thần bí, không người nào biết, ngay cả Mạc Tháp cũng không biết vì chính hắn cũng chưa bao giờ nói qua. Nhưng là tất cả mọi người biết A Tân lai lịch nhất định bất phàm, bởi vì tấm dò xét tạp năm sao của hắn ngay cả tổng lão đại đều sợ hãi than không thôi.
A Tân lần này cũng không có thất thủ, rất nhanh liền phát hiện đại thể vị trí đối phương .
Vì vậy, cuộc đi săn bắt đầu rồi!
Ngay khi trong rừng cuộc săn bắt đầu thì tình thế liên bang lại một lần nữa phát sinh biến hóa. Pháp Á cường thế quật khởi làm cho người ta kinh hoảng, cũng đồng thời khiến cho lục đại gặp khủng hoảng. Ngay khi tất cả mọi người tưởng rằng, lục đại sẽ một lần nữa liên hợp lại để đả kích Pháp Á , Thì Pháp Á lại cùng Trung Đạt Thư Phủ liên thủ hướng Liên Bang Tổng Hợp học phủ phát khởi công kích.
Không ai rõ, có phải Trung Đạt Thư Phủ sai lầm hoặc là Pháp Á đưa ra điều kiện gì không cách nào cự tuyệt . Nhưng Trung Đạt Thư Phủ vừa phản kích, liên minh lục đại còn chưa kịp thành lập đã tuyên cáo tan rã.
Không chỉ có như thế, Trung Đạt Thư Phủ còn cùng Bách Uyên Phủ kết minh, lộ ra sự cường ngạnh trước nay chưa từng có .
Pháp Á và Trung Đạt Thư Phủ liên thủ, lập tức làm cho Liên Bang Tổng Hợp học phủ tình thế nguy cấp vô cùng. Không có ai nguyện ý ở phía sau đi giúp trợ giúp Liên Bang Tổng Hợp học phủ, trừ phi lựa chọn thành lập liên minh, bằng không sẽ không phải này đối thủ hai nhà này. Nhưng vô luận là ai, cũng sẽ không lựa chọn cùng Liên Bang Tổng Hợp học phủ kết minh, bởi vì như thế có khác nào đem chính mình đẩy vào chảo lửa sao ?
Địch Bác tổng chỉ huy tiền tuyến mất mạng làm cho Liên Bang Tổng Hợp học phủ đã sớm tràn đầy nguy cơ, trước mặt Pháp Á cùng Trung Đạt Thư Phủ, phòng tuyến phía trước yếu ớt giống như tờ giấy mỏng.
Pháp Á cùng Trung Đạt Thư Phủ từ hai hướng khí thế hừng hực hướng Liên Bang Tổng Hợp học phủ tới gần.
Liên Bang Tổng Hợp học phủ ngày xưa đứng đầu lục đại hiện giờ đã cùng đồ mạt lộ. Sân trường vốn nguyên bổn sinh cơ bừng bừng lúc này lạnh lùng vắng vẻ, ngẫu nhiên nhìn thấy mấy vị đệ tử, ai cũng vẻ mặt đau thương .
Lãnh đạo Liên Bang Tổng Hợp học phủ triệu tập đổng sự hội đích với vẻ mỗi người đều kinh hoảng thất thố. Đáng cười là chỉ mấy tháng trước, bọn họ còn liều mạng tranh quyền đoạt lợi câu tâm đấu giác, nhưng ai cũng không nghĩ tới, trong vòng một đêm, tình thế xoay ngược lại .
Địch Bác vừa chết, đám gia hỏa này lập tức luống cuống tay chân, một ít người nhát gan thậm chí đã mang theo người nhà lặng yên thoát khỏi kinh thành.
Mạt Phu Sát Khoa tuyệt vọng nhìn đám lão đầu trước mắt, những kẻ tham lam này ngày thường mỗi người đều muốn thu gom quyền lợi. Nhưng là lúc này, đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng lại trở thành một củ khoai nóng đến phỏng tay, ai cũng không chịu tiếp. Lần này dự hội nghị chỉ có không tới một phần ba đổng sự.
Chẳng lẽ, Liên Bang Tổng Hợp học phủ tiêu vong trên tay mình sao? Mạt Phu Sát Khoa thất hồn lạc phách nghĩ tới. Điều khiến hắn không ngờ là quân đội lại không có bất cứ gì phản ứng.
Vệ Nguyệt Thanh không có bất cứ động tĩnh gì, hắn chẳng lẽ không biết trường học cũ của mình sắp diệt vong sao?
- Ta, ta đi trước !
Một vị đổng sự hốt hoảng bối rối đứng lên:
- Mọi người cũng mau trốn đi! Ởlại đây, chỉ có thể là một con đường chết!
Phốc, một đóa hoa máu hiện tra trên trán vị đổng sự này.
Một thân ảnh cao ngất xuất hiện trong tầm nhìn các vị đổng sự .
- Đường Hàm Phái! Ngươi lớn mật!
Mạt Phu Sát Khoa hoắc mắt đứng lên, lớn tiếng quát. Trước mắt bao nhiêu người, dam ra tay giết chết một vị đổng sự , việc này chưa bao giờ phát sinh trong lịch sử liên bang tổng hợp học phủ. Mà hung thủ lại là môn đồ hắn đắc ý nhất, điều này bảo sao hắn không vừa sợ vừa giận?
- Sư phụ!
Đường Hàm Phái hơi hơi hướng Mạt Phu Sát Khoa cung tay.
Nét mặt mọi đổng sự đều đầy vẻ giận dữ, một vị đổng sự khác kiềm chế không được đứng lên:
- Người đâu, đem Đường Hàm Phái dẫn đi!
Song, phòng hội nghị ngoại không có bất cứ gì động tĩnh.
Đường Hàm Phái cũng không nhìn vị đổng sự này một cái, thản nhiên ngồi xuống, trên mặt thủy chung mỉm cười lộ vẻ ôn hòa mà lạnh nhạt. Song nụ cười ôn hòa như xuân phong này lại làm cho các vị đổng sự trong lòng đều sinh ra dự cảm không ổn .
Mạt Phu Sát Khoa đột nhiên trầm lòng xuống, hắn vốn hiểu rất rõ gã đệ tử này. Đường Hàm Phái làm việc thường hay mưu định rồi sau đó mới động, lần này hắn dám ra tay, nhất định có điều dựa vào, hắn đến cùng muốn làm cái gì?
Nghi ngờ của Mạt Phu Sát Khoa cũng giống như tất cả đổng sự, dám hỗn đến tình trạng này, những người này cũng không là đứa ngốc. Bọn họ mỗi người ổn thỏa như cũ, chờ đợi Đường Hàm Phái đưa ra đáp án.
- Người đâu? Vệ binh!
Đổng sự đứng lên tức giận hướng phòng hội nghị hô. Các đổng sự khác nhìn hắn tựa như một đứa ngốc, người này chẳng lẽ thấy không rõ tình thế sao?
Trên mặt Đường Hàm Phái ý cười càng đậm. Dường như nghe trong phòng hội nghị ầm ĩ, mấy vị tạp tu đi vào .
Vị đổng sự kia mừng rỡ, chỉ vào Đường Hàm Phái, lớn tiếng nói:
- Các ngươi, đem hắn dẫn đi! Dám can đảm tập kích trường học đổng sự, công nhiên mưu sát, tội không thể tha thứ! Mau, áp giải hắn ra!
Mấy vị tạp tu mặt không chút thay đổi đứng đó, nhưtượng gỗ.
- Ngươi quá ầm ĩ .
Đường Hàm Phái nho nhã cười dài .
Phanh! Trên trán Vị đổng sự kia xuất hiện một lỗ máu, hắn trợn to hai mắt, không thể tin. Ra tay chính là một vị tạp tu. Hai tạp tu còn lại không nói lời nào mà đem xác hắn lôi ra phòng hội nghị.
Tất cả đổng sự đều hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, mọi người đều nhất tề lộ ra sắc mặt giận dữ. Thỏ chết cáo khóc, mới vừa rồi chết là một vị đổng sự, ai biết kế tiếp có thể hay không là chính mình?
- Đường Hàm Phái ngươi có ý tứ gì?
Mở miệng nói chuyện là Địch Ôn La Đặc. Vị này đổng sự bảy mươi tuổi này là người già nhất trong đổng sự hội, con hơn cả Mạt Phu Sát Khoa, hắn cũng là đại biểu phái trung lập trong đổng sự hội .
Đối với vị lão đổng sự tóc bạc xám xịt này, Đường Hàm Phái cung kính hỏi ngược lại:
- Địch Ôn La Đặc tiên sinh, ngài đối với thế cục hiện tại của liên bang tổng hợp học phủ có ý kiến gì?
Địch Ôn La Đặc ngẩn ra. Hắn không nghĩ tới Đường Hàm Phái đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng lão lại lộ ra vẻ đăm chiêu :
- Ồ! ngươi thấy thế nào?
Đường Hàm Phái nhoẻn miệng cười:
- Rất hiển nhiên, chúng ta đã tới bước đường cùng.
Hắn nói như việc này cùng hắn không chút nào liên quan .
- Việc này vẫn không tới phiên ngươi lắm miệng!
Một vị đổng sự khác không nhịn được cười lạnh nói:
- Ta nhớ không lầm . Ngươi vẫn đang chờ bị xử tội! Hừ, liên bang tổng hợp học phủ suy bại cho tới tình trạng hôm nay, không phải do ngươi gây ra tai họa sao?
Mọi đổng sự khác đều lộ ra vẻ tán đồng, nếu như không phải Đường Hàm Phái tại thành la dữu lần nọ điên cuồng hành động, liên bang tổng hợp học phủ căn bản sẽ không bị động như thế!
Đường Hàm Phái không hề tức giận, cất cao giọng nói:
- Chẳng lẽ tới lúc này, các vị vẫn cho rằng nếu như chúng ta không cùng Pháp Á tiếp xúc, Pháp Á sẽ giữa thái độ hoà bình với chúng ta ?
Địch Ôn La Đặc nhíu mày. Không vui nói:
- Hiện tại nói nữa cũng như không, lúc này là phải làm sao bây giờ mới là điều chúng ta muốn thảo luận !
Nói xong lão nhìn Đường Hàm Phái :
- Ngươi nếu tới đây, chắc là đã có chủ ý , ta nghĩ ngươi nên nói ra .
Đường Hàm Phái mỉm cười:
- Ngài đúng là người thông tuệ .
Nói xong, hắn đưa ra một văn kiện cho Địch Ôn La Đặc.
Địch Ôn La Đặc tiếp nhận văn kiện, đọc vài lần, sắc mặt âm trầm vô cùng, nhưng hắn không nói gì, mà là tiện tay đem văn kiện truyền cho người kế bên.
Văn kiện cuối cùng truyền tới tay Mạt Phu Sát Khoa. Nhìn thoáng qua hắn sắc mặt đại biến. Thì ra văn kiện này là một bổ nhiệm thư, ý tứ rất đơn giản, đổng sự hội nhà trường chỉ định Đường Hàm Phái giữ chức hiệu trưởng trong thời gian chiến tranh , thống lĩnh tất cả nhân viên nhà trường , có được quền quyết định tất cả trong thời gian chiến tranh.
Nếu như dựa theo văn kiện trên , tất cả quyền lực của liên bang tổng hợp học phủ đều tập trung về hắn . Đổng sự hội sẽ không còn quyền ước thúc.
- Ha ha, ngươi dựa vào cái gì mà cho là chúng ta sẽ thông qua quyết nghị này?
Một đổng sự cười lạnh nói.
- Bởi vì ta có thể đưa liên bang tổng hợp học phủ thóat khỏi khốn cảnh.
Đường Hàm Phái cực kì bình thản trả lời.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể. Ngươi có thể ? Ha ha!
Vị đổng sự này như nghe được điều gì buồn cười nhất . Cất tiếng cười to.
Đường Hàm Phái chậm rãi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén tràn ngập cảm giác áp bức. Rất nhiều đổng sự đều không tự kìm hãm được cúi đầu tránh né ánh mắt của hắn!
- Bởi vì ta là Đường Hàm Phái!
Phòng hội nghị lạnh ngắt như tờ, những lời này mang theo vô cùng lực lượng, trịnh thượng áp đặt, lại phảng phất có ma lực kì dị, làm người khác hồi hộp tinh thần .
Đường Hàm Phái thu lại ý cười, trầm giọng nói:
- Các vị trong lúc nguy cấp, mà không rời khỏi kinh đô, đủ để nói rõ tình cảm của các vị đối với liên bang tổng hợp học phủ. Như vậy mọi người cũng biết lúc này thế cục có bao nhiêu nguy cấp. Nếu như chúng ta không đưa ra hành động đúng đắn, nghênh đón chúng ta chắc chắn là luân hãm cùng diệt vong. học phủ xinh đẹp của chúng ta sẽ bị san bằng , tài phú sẽ bị cướp đoạt ! Chúng ta không chỉ có trắng tay mà còn trở thành tội nhân lịch sử của trường học , sẽ bị toàn liên bang nhạo báng vì sự thất bại ấy!
Thanh âm Đường Hàm Phái tức giận vang lên quanh quẩn trong phòng hội nghị, .
Trầm mặc, rất nhiều đổng sự sắc mặt biến ảo, khi tắng khi đỏ.
- Xin lỗi, Đường Hàm Phái, mặc dù ngươi là một tạp tu tạo nghệ rất xuất sắc, nhưng ngươi cũng không chứng minh được ở phương diện này ngươi có đủ năng lực.
Một đổng sự khác tỉnh táo trả lời.
Địch Ôn La Đặc không mở miệng, hắn như đang suy tư về cái gì. Đường Hàm Phái ánh mắt như thường, chỉ là trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối :
- Các vị, trên thực tế, ta cũng không phải tới trưng cầu ý kiến các vị. Bắt đầu từ hôm nay, đổng sự hội của liên bang tổng hợp học phủ sẽ trở thành lịch sử. Mà các vị, cũng sẽ chứng kiến một thời đại mới đã tới.
- Không có thể nào, ngươi muốn ép chúng ta?
Vị đổng sự mới vừa rồi lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Ta nghĩ các vị xem việc sẽ biết.
Đường Hàm Phái mở độ nghi trên tay, độ nghi bắn ra một đạo hình ảnh.
Trên màn hình xuất hiện một trung niên mặc quân trang .
- Vệ Nguyệt Thanh!
- Quân đoàn trưởng!
Các đổng sự thất thanh kinh hô. Trên màn hình, rõ ràng là quân đoàn trưởng liên bang đệ nhất quân đoàn, xuất thân từ liên bang tổng hợp học phủ là Vệ Nguyệt Thanh.
- Các vị đổng sự. Mọi người khoẻ chứ, ta là Vệ Nguyệt Thanh. Ta sẽ không nhiều lời, ta đại diện đệ nhất quân đoàn ủng hộ Đường Hàm Phái đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng trong thời gian chiến tranh .
Ngữ khí Vệ Nguyệt Thanh rõ ràng, gương mặt giống như nham thạch điêu khắc nhìn không ra nửa điểm dao động.
Mọi Đổng sự mặt xám như tro tàn.
Bọn họ lúc này mới bừng tỉnh , khó trách trước đó Vệ Nguyệt Thanh vẫn không có động tĩnh gì.
Mạt Phu Sát Khoa sắc mặt tái nhợt. Trong tích tắc này, hắn chợt thông suốt. Đường Hàm Phái tại sao lại làm ra động tác quá khích như thế tại thành La Dữu ? Hắn chính là muốn đưa liên bang tổng hợp học phủ lâm vào nguy cảnh! Tống Thành Ngạn cự tuyệt đảm nhiệm tiền tuyến chỉ huy, lập tức bị tiếp vào đệ nhất quân đoàn, chỉ sợ khi đó Đường Hàm Phái đã cùng Vệ Nguyệt Thanh đạt thành hiệp nghị.
Từ khi đó bắt đầu, hắn đã bày ra cục diện này! Không, nói không chừng sớm hơn nữa thì hắn đã bắt đầu bố cục .
Nhưng , hắn dựa vào cái gì mà tự tin có thể đưa liên bang tổng hợp học phủ ra khỏi nguy cảnh chứ?
Điểm này Mạt Phu Sát Khoa vẫn không thông, nhưng hắn biết rõ tên đệ tử này của mình tuyệt đối phải có điều gì để dựa vào, chỉ là chính mình nghĩ không ra thôi. Nhìn Đường Hàm Phái trên mặt ôn hòa vô hại tươi cười. Mạt Phu Sát Khoa đột nhiên cảm thấy mình đã già, nguyên lai mình vẫn chẳng hiểu rõ đệ tử này. Hắn không rõ, Đường Hàm Phái đến cùng đang muốn cái gì? Nếu như là vị trí hiệu trưởng liên bang tổng hợp học phủ, thì chỉ mười năm sau, tuyệt đối thuộc về hắn .
Vệ Nguyệt Thanh ra mặt khiết tất cả đổng sự đều hiểu được, Đường Hàm Phái trở thành liên bang tổng hợp học phủ hiệu trưởng là chuyện đã định. Có Vệ Nguyệt Thanh ủng hộ, quá đủ cho hắn thông qua cái quyết nghị này. Không người nào lúc này còn ngu ngốc không thức thời, đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Nếu như không phải tại thời gian chiến tranh, nếu như không phải thành viên đổng sự hội hiện tại chỉ còn lại có một phần ba. Nếu như không phải tình thế nguy cấpnhư thế, cho dù có Vệ Nguyệt Thanh ủng hộ, đổng sự hội vẫn có đủ lực lượng chống lại.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Địch Ôn La Đặc là người thứ nhất ký tên vào quyết nghị. Sau đó hắn ngẩng đầu nói với Đường Hàm Phái :
- Hy vọng ngươi có thể thực hiện lời ngươi hứa hẹn.
Đường Hàm Phái thu lại tươi cười, thần sắc nghiêm nghị cung kính trả lời:
- Xin ngài yên tâm, liên bang tổng hợp học phủ chắc chắn càng thêm huy hoàng!
Tất cả đổng sự đều ký tên vào bổ nhiệm thư .
Tiếp nhận bổ nhiệm thư, trên mặt Đường Hàm Phái không hề lộ ra vui mừng, sự thâm trầm như thế làm tất cả đổng sự đều trong lòng phát lạnh.
- Cám ơn các vị ủng hộ, tin tưởng không lâu sau, các vị sẽ thấy rõ quyết định hôm này là cỡ nào sáng suốt.
Đường Hàm Phái mặt không chút thay đổi tiếp tục nói:
- Như vậy. Ta sẽ phát hành mấy mệnh lệnh.
- Thứ nhất, hôm nay tất cả đổng sự hội đổng sự thành viên không có có mặt, hành động này là phản bội liên bang tổng hợp học phủ, chối bỏ thân phận đổng sự, từ bỏ tất cả tài sản cùng với sản nghiệp.
Mạt Phu Sát Khoa giật mình. Ngoan độc! Đường Hàm Phái đây là bỏ hậu hoạn cho mình, một khi những đổng sự nàt bị tước bỏ thân phận, vậy còn lại một phần ba đổng sự này, cho dù sau này thế cục bình ổn. Cũng không có cách nào đối phó với Đường Hàm Phái .
Thấy tuyệt đại bộ phân đổng sự đối với mệnh lệnh này cũng không thật là để ý. Mạt Phu Sát Khoa không khỏi thầm than, đúng là những tên đần!
- Thứ hai. Bổ nhiệm Tống Thành Ngạn làm tổng chỉ huy tiền tuyến. Thực tế thì chiến lực tiền tuyến nghiêm trọng không đủ, hy vọng các vị có thể cống hiến ra lực chiến đấu của gia tộc mình. Về phần ít nhiều các vị tự mình quyết định, nhưng ta báo trước. Những gia tộc thành viên của các đổng sự bị trục xuất, trừ sản nghiệp tài sản cố định ở ngoài, còn lại đều chia cho nhân viên nhà trường. Mức độ phân chia dựa theo công lao mà tính.
Oanh!
Phòng hội nghị lập tức sôi trào! Bị đổng sự bị tước bỏ thân phận chiếm hai phần ba đổng sự hội a, đây chính là khối mỡ béo đến không thể béo hơn! Rất nhiều người đều thầm tính toán xem trên tay mình có bao nhiêu tạp tu.
Nhìn quanh đám đổng sự đang phấn khởi vô cùng, Đường Hàm Phái vẫn mỉm cười như cũ.
Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 367:Dẫn thú
Dịch: taroihung
Nguồn: TTV
Chết tiệt!
Cỗ sóng do thám này thực sự quá linh mẫn, ngay cả ‘Ngụy Liễm tức pháp’ cũng không tránh khỏi do thám của đối phương. Đây là chuyện làm cho Trần Mộ đau đầu nhất, ẩn nấp là ưu thế lớn nhất của hắn, tất cả chiến thuật của hắn hầu như đều triển khai xung quanh điểm này. Một khi điểm mấu chốt này bị phá đi thì tình thế của hắn không ổn.
Đây đúng là tình thế chiến thuật xấu nhất. Trần Mộ trước đây hoàn toàn không biết chiến thuật của bản thân có bao nhiêu, đến lúc này mới phát hiện, nếu bản thân không cách nào lẩn trốn, lại thiếu thủ đoạn công kích khác, thì hắn hoàn toàn rơi vào bị động.
Luôn tưởng rằng bản thân chuẩn bị đã khá đầy đủ, không nghĩ tới lại có sơ hở lớn như vậy, Trần Mộ trong lòng cười khổ không ngớt. Hắn không trải qua đào tạo hệ thống chiến thuật, tại phương diện chiến thuật thực sự hắn gần như không có gì. Chính xác mà nói, hắn chiến đấu theo bản năng, nhạy cảm nắm bắt thời cơ như dã thú, đây mới là thế mạnh nhất của hắn.
Bất quá, ngay cả chính hắn cũng không có ý thức được, trình độ chiến thuật của hắn đang tiến bộ với tốc độ kinh người. Sở dĩ bây giờ còn rất yếu, chỉ là vì hắn là không có cơ sở mà thôi.
Hắn còn có một điểm mạnh khác đó là năng lực học tập.
Thế nhưng lần này, hắn biết bản thân gặp phải phiền toái lớn. Trong lúc đối phương có năng lực do thám quá mạnh, bản thân không chỗ nào ẩn nấp, vậy có nghĩa là không cách nào tránh khỏi chính diện chiến đấu. Thế nhưng bản thân chỉ có một người, mà đối phương có hơn mười người, lực lượng hai bên hoàn toàn chênh lệch.
Bây giờ kế tiếp nên làm cái gì? Trần Mộ vắt hết óc mong có thể tìm được biện pháp. Hắn đã liên tục chạy ba giờ liền, thế nhưng sóng do thám vẫn như âm hồn bất tán quẩn quanh, nó cho thấy địch nhân gắt gao bám sát phía sau mình.
Bỗng nhiên, một đạo linh quang trong óc hắn chợt lóe lên. Do dự một chút, Trần Mộ nghiến chặt răng rồi đột nhiên hướng phía trên bay thẳng tắp.
Rất ít người sẽ phi hành tại bầu trời quang đãng, đặc biệt là bầu trời tại rừng rậm, điều này quả thực không khác gì muốn chết. Trong rừng rậm có rất nhiều dã thú có năng lực phi hành cư trú, như thế phi hành tại bầu trời quang đãng này lập tức sẽ trở thành con mồi cho các loại phi thú.
Trên bầu trời gió lạnh lạnh thấu xương, chẳng biết tuyết đã ngừng rơi lúc nào, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn mang đến cho hắn một tia ấm áp.
Đối phương đang tới rất nhanh. Trần Mộ quay đầu lại nhìn, hắn cảm giác được điều này. Cảm giác của hắn có chức năng giống như thiết bị do thám cao cấp, cảm giác tăng lên dẫn đến chức năng này cũng được đề cao hơn.
.. ít nhất.. không dưới hai mươi người, con số này đủ để Trần Mộ lại một lần nữa nhịn không được lộ ra vẻ mặt cười khổ. Nhưng nụ cười khổ này chợt thoáng qua rồi biến mất, thần thái của hắn khôi phục kiên nghị trở lại, còn trong đôi mắt dần dần đầy hàn khí. Mấy năm đã qua, hắn đã sớm không còn là thằng nhỏ tay chân luống cuống mỗi khi phải chiến đấu..
Dựa theo tốc độ của đối phương, khoảng chừng còn có hơn ít mười phút. Hơn nữa hình như cảm thấy hắn dừng lại, tốc độ của bọn họ cũng chậm lại.
Đối phương quả nhiên cẩn thận. Trần Mộ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đối phương càng cẩn thận thì càng cho hắn thêm thời gian.
Chính vào lúc này. Trong rừng thoát ra vài đạo bóng đen.
Là Hi Điểu! Trần Mộ có thể nói là khắc sâu ký ức đối với loài chim này. Trong lòng càng thêm vài phần nắm chắc. Thoáng tính qua, số lượng Hi Điểu chỉ chừng mười con, số lượng này so với hắn mong chờ có chút ít ỏi.
Hắn bắt đầu dứt khoát bay lượn trên bầu trời rừng rậm.
Đây là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn.
Hi Điểu hiển nhiên bị hành vi của Trần Mộ chọc giận, con ngươi màu hồng của chúng kết thành quần nhìn về phía Trần Mộ.
Bị hấp dẫn, bị chọc tức không chỉ có Hi Điểu. Phụ cận rừng rậm không ngừng có đủ loại dã thú trên mặt đất lao ra, Trần Mộ đang bay lượn trên bầu trời như một khối nam châm hấp dẫn rất nhiều dã thú hướng hắn hội tụ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, xung quanh hắn, dã thú đã đạt hơn sáu mươi con. Những con dã thú ăn thịt này tính tình vốn vô cùng khát máu, làm sao chịu được sự khiêu khích trắng trợn như thế? Nơi này là địa bàn của chúng nó, một tên nhóc thế kia cũng dám đến đây làm càn?
Dám bay lên trời đều là các dã thú hùng mạnh không kém gì Hi Điểu.
Tỷ như Thiên Diệp Phi Mông, loại sinh vật chiều dài có thể đạt trên dưới tám mét, dọc theo chiều dài cơ thể là các cánh nhỏ hình lá, những cánh nhỏ này có số lượng kinh người, có hơn một nghìn cái. Tốc độ phi hành của nó tuy không bằng Hi Điểu, thế nhưng rất linh hoạt. Thiên Diệp Phi Mông trưởng thành sẽ có khoảng chừng hơn một trăm cái xúc tu rộng bằng ngón cái, xúc tua có thể khéo dài tới 15 mét, bên trong chứa đựng rất nhiều nọc độc. Đầu xúc tu bén nhọn không gì sánh được, có thể dể dàng đâm thủng da cứng của đối phương. Một khi đâm vào cơ thể đối phương trong thời gian ngắn sẽ tiết ra rất nhiều độc tố làm tê liệt thần kinh đối phương.
Đây là một loại sinh vật đáng sợ, ngay cả Hi Điểu cường hãn cũng vô cùng kiêng kỵ. Mà điều giật mình chính là ở đây có tới năm con Thiên Diệp Phi Mông!
Trần Mộ da đầu tê dại, hắn điên cuồng khống chế Đại Nê Thu bay loạn khắp nơi, theo sau hắn là 1 đám đông nghịt các loài dã thú. Những con dã thú này đôi mắt đỏ kè kích động như vừa cắn thuốc.
Trần Mộ sắc mặt khẽ biến!
Chỉ cần chậm một chút, chỉ cần hơi thiếu tập trung, đám dã thú đáng sợ này sẽ đồng loạt tiến tới, đến lúc đó chỉ sợ hắn ngay cả một đốt xương cũng không còn. Bên trong đám dã thú có một đoàn ong Băng Nghĩ, ham mê lớn nhất của loài côn trùng này đó là gặm nhấm các đầu khớp xương.
Thế cục trước mắt đã xa so với dự tính của Trần Mộ, hắn hoàn toàn mất đi khống chế. Hắn căn bản không có nghĩ đến đến kết quả dẫn tới nhiều sinh vật nổi tiếng như vậy. Hắn lập tức rơi vào hoàn cảnh bản thân khó bảo toàn.
Rất nhanh, Trần Mộ trán mồ hôi chảy ròng ròng, hô hấp nặng nề, cổ họng khô nóng. Thân hình đọt nhiên quay ngược trở lại, khó khăn lắm mới tránh thoát các vòi xúc tu. Quá kinh hãi, hắn mồ hôi lạnh toàn thân. Không một chút chần chờ, ngay sau đó là đổi hướng, phi hành theo quỹ tích vòng tròn nhỏ, chúng đan xen vào nhau, như một sợi xiềng xích căng ngang giữa bầu trời.
Hắn còn chưa kịp thở một hơi, thì tiếng rít từ phía sau truyền đến, cảm giác do cảnh tượng truyền tới suýt nữa làm cho hắn hồn phi phách tán.
Đám Hi Điểu phía sau chẳng biết từ lúc nào đã bay lên rất cao, hai cánh rung lên, luân phiên hướng Trần Mộ lao xuống.
Hi Điểu lao xuống, không gì dám cản! Các sinh vật khác đều vọt sang một bên, chúng nó đối Hi Điểu trong đã lao xuống cũng khá kiêng kỵ.
Trần Mộ đã hoàn toàn bỏ đi ý tưởng mượn lực lượng đàn súc sinh này đi đối phó đám tạp tu, hiện tại hắn trong đầu thì chỉ có một ý niệm: trốn.
Quyết định thật nhanh, Trần Mộ không kịp điều chỉnh tư thế, liền hướng rừng rậm phía dưới phóng tới.
Vì vậy, trên bầu trời xuất hiện một màn vô cùng thú vị, giống như một người dẫn một đám Hi Điểu tiến hành lao xuống đất tự sát.
Trần Mộ liều mạng tăng tốc, sức gió thổi mạnh tới nỗi hắn hầu như không mở được mắt, gió cắt vào mặt như những lưỡi dao nhỏ. Lao xuống đất với tốc độ cao như vậy là cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi sơ sểnh là chết chắc. Dù cho hắn có lồng năng lượng nhưng đâm xuống mặt đất với tốc độ cao như vậy, kết quả chỉ là lồng vỡ người chết.
Thế nhưng, Trần Mộ cũng không dám giảm tốc độ. Hi Điểu hùng hổ đằng đằng sát khí ở phía sau, chỉ cần hắn tốc độ hơi chậm lại liền bị Hi Điểu đuổi kịp, lúc đó kết quả càng thảm hại hơn.
Trần Mộ hiện tại ngay cả tâm trạng kêu rên cũng không có, hắn nguyên bản muốn mượn lực lượng của dã thú để chiến đấu cùng địch nhân phía sau. Ai biết làm giả thành thật, hiện tại chỉ sợ không đợi địch nhân ra tay, bản thân cũng đã chết bởi đàn dã thú.
Kỳ quái, không hiểu sao ở đây lại có nhiều dã thú lợi hại như vậy? Ý niệm này thoảng qua trong đầu hắn, nhưng cũng biến mất nhanh như chớp.
Bây giờ hắn cố không suy nghĩ bất kỳ vấn đề nào khác, gió thổi bên tai vù vù, gió trước mặt nặng nề đập vào mặt khiến hắn hô hấp cũng khó khăn. Nhưng hắn cũng không dám có chút thả lỏng, cảm giác dường như gợn nước tỏa ra xung quanh, cảm thụ được tốc độ kinh người.
Trần Mộ mở thật to con mắt, gần như trợn tròn, cố chịu đựng gió thổi vào mắt. Mặt đất rừng rậm trong mắt hắn phóng đại kịch liệt, tốc độ kinh người đến mức có thể làm cho người ta đứng tim được.
Gần. Gần.
…đúng là lúc này!
Cách rừng rậm khoảng chừng 10 mét, Trần Mộ cắn răng một cái, đột nhiên biến đổi luồng khí đang thả ra, đột nhiên hướng về phía trước giương lên. Đại Nê Thu tạp tính năng biến hướng không gì sánh được lúc này được phát huy đến mức tận cùng, chỉ thấy Trần Mộ đang lao xuống với tốc độ cao đột ngột mạnh mẽ đổi hướng.
Trong khoảng cách 10 mét, Trần Mộ từ vuông góc lao thẳng xuống chuyển sang bay ngang, có thể thấy được tính năng chuyển hướng của Đại Nê Thu tạp là cực kỳ xuất sắc!
Bịch bịch bịch!
Bảy, tám con Hi Điểu không kịp phản ứng, cả đám tiến thẳng rừng rậm, như sao sa hung hăng va vào mặt đất, biến thành một đống thịt nát.
Bay sát mặt đất rừng rậm, thỉnh thoảng có vài nhánh cây quẹt vào người hắn. Hắn một mặt đau đến nghiến răng, một mặt nhịn không được tươi cười hớn hỏ. Vô luận là ai, dưới tình huống như vậy mà có thể sống sót, đều có thể hài lòng vô cùng.
Nhưng, may mắn cũng không đến lần hai, đàn dã thú đông nghịt như đám mây đen phía sau liền hướng hắn phi tới. Ngoại trừ bảy tám con Hi Điểu đã chết, lực lượng của đám dã thú này vẫn như trước hơn Trần Mộ cả chục lần có thừa. Trần Mộ trong lòng giật mình, nhanh chóng đề cao tốc độ, điên cuồng mà hướng về phía trước bay đi. Hắn lúc này đã bất chấp phương hướng, có thể nói hoảng hốt không còn chú ý đến đường nữa.
Mặc Tháp thấy A Tinh đột nhiên dừng bước, cẩn thận hỏi: "A Tinh, làm sao vậy? Có chuyện?"
A Tinh trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Mục tiêu đang hướng chúng ta bay tới."
Mặc Tháp sửng sốt, chợt cười lớn: "Xem ra người này biết chạy không thoát. Ha ha, cũng tốt, chúng ta đỡ phải tốn nhiều khí lực. Một hồi nữa các ngươi trước đem hắn vây quanh, ta muốn thử xem thân thủ của hắn!" Mặc Tháp trên mặt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, các tạp tu khác đối tính tình của lão đại sớm đã thành thói quen.
A Tinh không nói gì, hắn nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, hắn mở to mắt, trong miệng kinh hô: "Ah!"
Mọi người ngẩn ngơ, ánh mắt đồng thời hướng tới A Tinh.
"Mục tiêu tốc độ quá nhanh!" A Tinh thì thào: "Cực nhanh.". Tiếp đó liền gấp giọng nói: "Mau. Hắn lập tức đi ra đấy, chính phía trước. Mọi người chú ý!"
Cả bọn rùng mình, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng.
"Tới!" A Tinh cao giọng nhắc nhở, hắn chợt hoảng hốt, trong thanh âm tràn ngập kinh hoảng: "Không ổn..."
Lời còn chưa dứt, phần phật, một đạo nhân ảnh từ trong lá cây hiện ra!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê