Đội dịch : Tiên Mộ - kingpeturi
Biên tập: A M
Nguồn: Bàn Long chiến đội – 2T
Triệu Thụy nhìn quanh bốn phía, trừ đám đông nhộn nhịp bên ngoài ra, hắn hoàn toàn không thấy thân ảnh Tiêu Phương. Hắn trong lòng không khỏi trùng xuống, một cổ dự cảm bất an nổi lên.
Hắn hiểu mình đã tới chậm một bước, chỉ sợ Tiêu Phương bị bọn Hoàng Điểu phát hiện đem nàng bắt đi. Thời gian cấp bách, Triệu Thụy biết không nhanh chóng tìm ra tung tích Tiêu Phương, e rằng nàng rơi vào độc thủ bọn Hoàng Điểu. Vì vậy hắn đứng tại chỗ, nhắm hai mắt, tĩnh tâm lại sau đó đem linh thức như xúc tu hướng về tứ phía khuếch tán. Tất cả xung quanh hết thảy như một đang xem phim, như thủy triều xâm nhập vào đầu hắn.
Những người đi ngang qua đều không khỏi nhìn Triệu Thụy với ánh mắt kì quái, không biết Triệu Thụy đứng ngây ngốc trên vỉa hè làm gì.
Triệu Thụy cũng không them để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn dụng linh thức tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Phương. Loại bỏ những tin tức vô dụng, lưu lại nhưng thông tin hữu dụng, không buông tha một dấu vết nào. Hắn trong lòng chủ ý nếu như vẫn không tìm được tung tích Tiêu Phương, hắn sẽ thả đệ nhị nguyên thần ra để tìm kiếm trong phạm vi lớn hơn.
Cứ tìm tòi như vậy vài phút, đột nhiên một âm thanh kêu cứu mỏng manh người thường tuyệt đối không cách nào nghe được, từ hướng đông bắc truyền vào tai Triệu Thụy. Triệu Thụy vội vàng đem cảm giác khuếch tán, một tràng cảnh rõ rang hiện ra trong đầu hắn.
Đó là một cái hẻm nhỏ phi thường hẻo lánh, hai bên tường cao mà ngay cả ánh mặt trời cũng khó rọi vào. Khu hẻm nhỏ dơ dáy này đầy rác thải, nào là giấy vụn, vỏ trái cây, tàn thuốc vứt bừa bãi trên mặt đất. Tại nơi sâu nhất, Tiêu Phương liêu xiêu đứng một mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Bộ dáng nàng lúc này trông rất thê lương, một bên trên gương mặt tú lệ đã sưng tấy lên, đôi mắt trũng xuống, trên đôi môi nứt nẻ còn lưu lại một vệt máu chưa khô. Quần áo nàng nhiều chỗ rách nát, những chỗ da thịt lộ ra đầy vết bầm tím.
Bốn tên đại hán vạm vỡ, sắc mặt dữ tợn, trong tay cầm ống sắt, đao và vũ khí khác, đứng thành nửa vòng tròn vây quanh Tiêu Phương, sau đó chậm rãi tới gần nàng.
Một tên gầy đầu tóc vàng khè, thần thái ngạo mạn, ngậm khói thuốc đứng cách đó không xa có vẻ như lão đại của mấy tên kia. Theo lời của Tiêu Phương hắn có lẽ là lão đại Hoàng Điểu.
Tiêu Phương co người lại, muốn lui về sau nhưng lại không được vì đã tới đường cùng. Phía sau nàng là dãy tường đỏ lạnh lẽo. Tiêu Phương hé miệng lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại không hiệu quả. Nơi đây quá mức âm u, thanh âm của nàng thậm chí còn không truyền ra khỏi cái hẻm nhỏ này.
Triệu Thụy sau khi thu hoạch được tin tức liền lập tức thu hồi linh thức về. Sắc mặt của hắn xanh lại, một cổ tức giận mãnh liệt trong lòng bừng lên hướng thẳng lên đầu, rất hiển nhiên vừa rồi trước khi gọi cho hắn nàng đã bị đánh đập. Triệu Thụy biết tình hình nguy cấp, nếu hắn không kịp chạy tới e rằng Tiêu Phương sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Không suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng chạy đến đó.
Tốc độ Triệu Thụy rất nhanh, không đầy nửa phút hắn đã chạy đến hẻm đó gặp được Tiêu Phương. Tiêu Phương lúc này bị dồn đến chân tường, thân thể mỏng manh hơi run run co rút lại, làm cho ngươi ta cảm thấy thương xót.
Bất quá những tên lưu manh này lại không như thế, một tên trong đó thậm chí còn giơ cao ống sắt trong tay hướng về phía Tiêu Phương chuẩn bị đánh xuống. Tiêu Phương tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, chuẩn bị nhận một đòn đánh tới.
-“Dừng tay!”
Triệu Thụy phẫn nộ quát một tiếng, thân hình nháy động, rất nhanh vọt về phía trước chắn trước người Tiêu Phương.
Tên lưu manh kia có chút sửng sờ, đại khái không nghĩ đến nửa đường tự nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim phá hư chuyện tốt của bọn hắn.
-“Con mẹ nó mày là thằng nào?”
Tên cầm đầu Hoàng Điểu nhả ra một ngụm khói, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Thụy, sau đó khinh thường thóa mạ:
- “Anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải xem tình huống. Có phải mày chán sống, nhàn rỗi để ý đến chuyện tụi tao?”
-“Không muốn chết thì lăn qua một bên. Nếu không lão tử cho ngươi một đao.”
Tên bên trái gương mặt nung núc, trên cánh tay xăm hình một đầu hổ bóng lưỡng mập mạp, hươ hươ thanh đao dài hơn một thước, hung hăng quát.
Mấy tên lưu manh còn lại mặt mày hung thần ác sát, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Triệu Thụy như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Bất quá Tiêu Phương khi gặp được Triệu Thụy như thấy được cứu tinh, một tia cuồng hỉ nảy lên trong lòng. Nàng hô to một tiếng:
- “Triệu đại ca …”
Sau đó nước mắt theo hai gò má như bạch ngọc lăn xuống, khóc không thành tiếng. Mới vừa rồi khi nàng đang chờ Triệu Thụy tại gần khách sạn Anh Thuận thì bị lão đại Hoàng Điểu cùng với thủ hạ phát hiện. Nàng hoảng sợ chạy trốn vào ngỏ hẻm này, ai ngờ lại gặp ngõ cụt. Nàng vốn tưởng rằng chắc sẽ gặp đại nạn, khắp người đều tràn đầy tuyệt vọng. Không nghĩ đến Triệu Thụy như thiên thần cứu thế xuất hiện ở nơi này. Như thể sống lại từ cõi chết làm cho nàng vui sướng, khó có thể ép chế được kích động trong lòng.
-“Triệu đại ca?”
Hoàng Điểu khi nghe Tiêu Phương hô lên, động tác dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên nét tàn nhẫn cùng sát khí:
“Có phải chính ngươi đã cổ động con tiện tì này rời khỏi chúng ta. Nó vừa rồi đang đợi người, có phải là mày?”
Triệu Thụy lạnh lẽo cười nói:
- “Không sai, chính ta đã khuyên Tiêu Phương cải tà quy chánh, bất quá nàng cũng không đê hèn thấp kém như các ngươi. Các ngươi một lũ nam nhân ngang nhiên dám bức một tiểu cô nương đi ăn trộm, đã vậy còn đem nàng ta ra đánh, các ngươi có thể so sánh xem ai đê tiện hơn?”
Vài tên lưu manh thủ hạ của Hoàng Điểu nghe Triệu Thụy nói vậy nhất thời giận dữ nhìn tên tóc vàng kia quát to:
-“Lão Đại! Chúng ta chém chết tên khốn khiếp này đi!”
-“Đúng vậy, đem hắn chặt làm tám khúc.”
-“Băm hắn cho chó ăn !”
Tên tóc vàng mang vài phần phong thái lão đại, không tức giận, chỉ hướng Triệu Thụy cười dữ tợn:
Sớm không nhịn được, tên mập đầu trọc cầm ống thép dày trong tay lao lên hướng đến Triệu Thụy hung hăng đập xuống. Tên bàn hán đầu trọc ra tay cực kỳ tàn nhẫn, người bình thường nếu như bị ống thép kia đập trúng chỉ sợ não tương cũng văng ra.
Triệu Thụy trong lòng sớm tức giận cùng cực, sắc mặt không chút thay đổi, nhanh như chớp xuất thủ chụp lấy ống sắt đang đập tới. Tên đầu trọc cảm giác vũ khí của mình như bị kẹp chặt giữa không trung. Hắn cắn răng, dùng hết sức lực, ngay cả các mạch máu trên trán cũng nhô lên, đem ống thép tiếp tục nện xuống. Tuy nhiên ống thép vẫn như vậy đứng yên bất động.
-“Ngu xuẩn!”
Triệu Thụy lạnh lùng cười một tiếng, dùng chút sức lực đem ống thép nọ đoạt lấy. Cổ tay hắn vừa lộn xuống vung ống thép bén nhọn phá không nặng nề nện xuống đầu tên đầu trọc.
-“A!”
Tên mập hét lên một tiếng thảm thiết, hai mắt như lộn ngược về phía sau, máu tươi khắp đầy mặt, đầu và cổ hắn. Triệu Thụy rất ít khi nặng tay đối với người bình thường như vậy. Nhưng lúc này thấy Tiêu Phương, một tiểu cô nương bị một đám côn đồ đả thương khắp người, sớm không nhịn nổi phẫn nộ, ra tay không hề lưu tình.
Chứng kiến tên mập bị đánh bại, ngoài hắn ra những tên khác không khỏi sững sờ, tựa hồ không nghĩ đến ở đâu lại lòi ra một thằng nhóc khó xơi như vậy. Sau một lúc thất thần, bọn chúng nhanh chóng phản ứng, cảm giác “cáo khóc thỏ chết” làm cho bọn chúng thêm điên cuồng. Những tên còn lại cầm ồng sắt thanh đao lên, nhất loạt hướng đến các bộ vị trọng yếu của Triệu Thụy mà “chào hỏi”. Bọn chúng muốn dồn Triệu Thụy vào chỗ chết.
-“Triệu đại ca, coi chừng!”
Đứng phía sau, Tiêu Phương khẩn trương kêu lên. Bây giờ Triệu Thụy là chỗ dựa duy nhất của nàng, nếu Triệu Thụy ngã xuống nàng không dám nghĩ đến kết quả bi thảm của mình như thế nào.
Đứng phía sau ba thuộc hạ, gương mặt Hoàng Điểu nở ra một nụ cười lạnh tự tin. Hắn nhìn ra tên thanh niên này mặc dù biết đánh nhau, nhưng với việc một chọi ba thì cũng chỉ có một con đường: chết! Trong lúc hắn suy nghĩ như vậy, Triệu Thụy đối mặt với vũ khí không tránh không né mà còn dùng ống thép quét ngang.
-“Hô!” một tiếng, ống thép mang theo một cỗ cuồng phong cuốn qua, đánh mạnh vào vũ khí ba tên thuộc hạ đang cầm trên tay. Ba tên này chỉ cảm thấy vũ khí trong tay nặng như búa tạ, không cách nào cầm được, nhất thời văng ra ngoài va vào bức tường trong hẻm, để lại một hố to trên bức tường. Chúng còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Thụy đã lộn cổ tay, vung ống thép đập mạnh lên người bọn chúng. Thanh âm đầu khớp xương vỡ vụn vang lên trong hẻm nhỏ, ba tên kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, bị một đại lực chấn bay ra sau, té xuống mặt đất, trực tiếp ngất đi.
Sắc mặt tên tóc vàng lúc này thay đổi, chút tự tin vừa rồi trong nháy mắt không cánh mà bay. Hắn vạn lần không nghĩ đến chính mình cùng bốn tên thuộc hạ lại dễ dàng bị người khác hạ gục. Hắn thậm đối phương ra tay như thế nào còn không nhìn rõ. Vốn tưởng rằng mình tuyệt đối chiếm ưu thế, không nghĩ tới, trong lúc này hắn chính là kẻ cầm đầu.
Đội dịch : Tiên Mộ - A M
Biên tập: A M
Nguồn: Bàn Long chiến đội – 2T
Hoàng Điiểu nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Triệu Thụy,bất giác trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Hắn tuy là lão đại một nhóm hắc đạo , nhưng nhiều nhất chỉ có thể xem hắn như tên côn đồ mà thôi, nhưng hắn cũng không có năng lực làm điều này .
Nếu đám tiểu đệ của hắn còn nguyên vẹn , hiện tại hắn còn có thể cùngTriệu Thụy tranh đấu.
Nhưng là hiện tại, đám tiểu đệ của hắn đã bị hạ gục trong nháy mắt , hắn v lấy cái gì để tranh đấu với Triệu Thụy đây ?
Hoàng Điểu nuốt nuốt nước miếng, hảo hán không dựa dẫm vào người khác , hắn cảm giác được hiên tại tình huống trước mắt này, hắn chỉ muốn da thịt mình dày thêm một chút .
Rừng xanh còn đó , lo gì không có củi đốt, người thanh niên này không rõ lai lịch , nhưng xuống tay phi thường tàn nhẫn, nếu như thật sự cùng hăn giao đâu chỉ sợ mình không chết cũng nằm viện mấy tháng .
Hiện tại phải làm sao thoát khỏi kiếp nạn này đã , còn về phần hậu quả và báo thù ra sao sau này có thể chậm rãi tính sau.
Nghĩ vậy, Hoàng Điểu tự cấp cho chính mình thêm can đảm, cố gắng làm ra vẻ trấn định, sau đó nói:
- "Huynh đệ, ta không biết, Tiêu Phương là người của ngươi, nếu biết, ta tuyệt đối cũng không động đến nàng. Ta thừa nhận đám tiểu đệ trong tay ta động thủ đánh nàng, nhưng là hiện tại ngươi đã đem đám tiểu đệ của ta đánh thành, thương thế như vậy, mọi người xem như huề nhau, ngươi thấy như thế nào? "
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Điểu, khiến cho hắn không khỏi dựng tóc gáy , mồ hôi đầm đìa, ngay cả trên mặt hắn thật vất vả mới tìm cách lộ ra nét tươi cười, nhưng chỉ thoáng qua đã cứng lại như băng.
-"Huề nhau? Có thể dễ dàng như vậy sao? "
Triệu Thụy ngữ khí không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nói một câu, sau đó cũng không quay đầu lại tiếp lên tiếng hỏi Tiêu Phương, :
-"Tên này ngoại trừ bỏ đánh ngươi,còn làm điều gì với ngươi nữa không ? "
-"Không có! Tuyệt đối không có! Ta chỉ tát nàng hai cái mà thôi , chỉ có thế thôi không làm những chuyện khác ! "
Hoàng Điểu vội vàng đem hai tay múa loạn xạ , khẩn trương kêu lớn giải thích . Hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Triệu Thụy .Nếu như hắn thừa nhận , chỉ sợ hôm nay hắn sẽ chết ở chỗ này không chừng!
-"Ngươi không có làm gì ta … chỉ tát ta có hai cái sao ?? "
Tiêu Phương nhéo đôi bàn tay trắng như phấn, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Hoàng Điểu. Nói :
-"Hắn vừa đuổi vừa đánh vừa đấm ! Trên người ta các vết thâm tím đều là do hắn tạo thành ! Hắn còn nói, muốn đem ta hoàn toàn phế đi, nếu như không phải ta chạy trốn nhanh, Triệu đại ca. Chỉ sợ ta hiện không thể gặp được người nữa ! "
Triệu Thụy gật đầu cũng không nói gì thêm , chậm rãi bước tới gần Hoàng Điểu .
Hoàng Điểu hoảng sợ lui dần về phía sau , hăn đã đên bước đường cùng đột nhiên hắn hét lớn :
- "Nói cho ngươi biết ta có hậu thuẫn rất lớn ! Đường ca của ta là cận nhân bên cạnh Hổ gia ! Nếu như ngươi động tới ta,Đường ca của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! "
-"Hổ gia? "
Triệu Thụy lạnh lùng cười :
- "Tên này ta chưa từng nghe qua. Nói cho ngươi, hôm nay coi như là Long Vương tìm tới, cũng không giúp được ngươi, huống chi cái Hổ gia chó má gì đó ! "
Nói xong,tiếp tục đi về phía trước bước ra từng bước, vọt đến trước mặt Hoàng Điểu .
Hắn đang chuẩn bị động thủ với Hoàng Điểu ,đột nhiên Hoàng Điểu thân hình thụt xuống quy sát mặt đất . Sau đó nắm chặt cổ chân của Triệu Thụy lớn tiếng cầu khẩn :
- "Đại ca! Tha mạng a! Tha mạng a! Ta biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi, ta không dám như vậy nữa ! Đại ca! Van Cầu ngươi ! Đừng đánh ta! Đừng đánh ta! Tiêu phương! Ca ca ta sai lầm rồi, ta không nên đánh ngươi ! Ta sai rồi? Ngươi đánh ta mắng ta cũng được! Xin đừng để cho vị này đại ca này động thủ, nếu không ta chết chắc ! Ta sẽ đưa ngươi tới bệnh viện , sẽ bồi thường cho ngươi! Ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ cho ngươi! "
Triệu Thụy thấy tên Hoàng Điểu này , mới vừa rồi vẫn kiêu ngạo ngang ngược, hiện tại lại quỳ xuống đất cầu khẩn, không có nửa phần cốt khí. Trong lòng không khỏi hết sức khinh bỉ.
Hắn thừa hiểu loại người như thế này , hiện tại nếu cấp cho hắn một sự trừng phạt thích đáng, một khi hắn có được cơ hội sẽ giống như độc xà quay lại cắn trả . Bởi vậy, hắn không có chút thương xót nào một cước đem Hoàng Điểu đạp xuống ngã lăn ra đất .
Nhưng mà, Hoàng Điểu ngã xuống rồi lại lập tức đứng lên. Ôm chặt lấy chân của hắn , liều mạng tiếp tục cầu khẩn, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Tiêu Phương dù sao vẫn là một tiểu cô nương, mặc dù bị Hoàng Điểu độc ác đánh cho một trận, trong lòng đầy oán khí , nhưng là hiện tại thấy hắn phát ra những âm thanh thê thảm cầu khẩn, tâm địa không khỏi có chút xao động . Vì vậy nhỏ giọng hướng Triệu Thụy nói:
- "Triệu đại ca. Chúng ta coi như thế là xong , ngươi......Ngươi không cần phảichấp nhặt hắn . Để lại cho hắn một đường sống , được không ? "
-"Ngươi thật sự muốn bỏ qua cho hắn? "
Triệu Thụy có chút nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Phương
-"Hắn vừa mới đây còn có chủ tâm muốn đem ngươi hành hạ ! "
-"Nhưng mà là, hắn dù sao cũng không có thực hiện được không phải? Ngươi đã kịp thời chạy tới mà? Ta cảm thất trừng phạt như vậy đỗi với hắn không kém hơn rồi . "
Triệu Thụy mặc dù không lên tiếng,nhưng hắn cũng không đồng ý, cứ như vậy bỏ qua cho tên ác ôn Hoàng Điểu này .
Bất quá, Tiêu Phương là người bị hại hắn thay nàng mà báo thù , nếu như nàng đã lên tiếng , hắn cũng không muốn cứ như vậy đuổi tận giết tuyệt .
Vì vậy hắn oán hận hừ một tiếng, buông tha không động thủ nữa , chuẩn bị lấy ra còng tay, đem Hoàng Điểu chế trụ, mang về.
Ngay tại lúc này,trong mắt Hoàng Điểu hiện lên một đạo hung quang.
Tay trái hắn đột nhiên dùng sức, gắt gao địa ôm lấy hai chân Triệu Thụy , sau đó tay phải rất nhanh móc từ trong túi ra một thanh trùy thủ ,hung mãnh hướng lưng của Triệu Thụy đâm tới , một bên đâm, một bên nhếch miệng cuồng tiếu kêu lên:
-"Chết đi! Vương bát đản! Người phải xuống địa ngục đi ! "
-"Triệu đại ca! "
Tiêu Phương sắc mặt đại biến, mở to hai mắt, lớn tiếng kêu sợ hãi lên, nàng tuyệt đối không ngờ, Hoàng Điểu lại độc ác và thâm hiểm như vậy !
Trong long nàng bong nhiên trầm xuống , rồi để,nước mắt "Xôn xao" một chút , rồi từ hốc mắt bừng lên.
Nhìn vào vị tri Hoàng điểu muốn đâm vào .Nàng biết bất luận là ai, chỉ cần bị chủy thủ này đâm trúng, hữu tử vô sinh!
Tiêu phương thật không ngờ, chính mình nhất thời mềm lòng, dĩ nhiên đặt Triệu Thụy vào tử địa!
Sự áy náy từ rất sây trong lòng bừng lên, khiến cho nàng hận không thể lập tức chết đi!
Ngay tại lúc này, Hoàng Điểu vừa điên cuồng lại vừa đắc ý đích mà cuồng tiếu , bị một đả kích quá lớn từ trên đỉnh cao muôn trượng rời xuống vực sâu nghìn dặm . Vẻ mặt vô cùng đắc ý, biến thành cực độ kinh hãi.
Hắn đâm trùy thủ sắp trúng vào Triệu Thụy đột nhiên dừng lại không thể nào tiến thêm được nữa , dĩ nhiên dừng lại , không cách nào tiến tới dù là mảy may!
Bởi vì, cổ tay hắn đã bị Triệu Thụy nắm chặt !
Hai đồng tử của Hoàng Điểu bởi vì sợ hãi mà to ra tới hai phần , hắn nguyên bổn tưởng rằng mình xuất kì bất ý đích công kích, khẳng định là mã đáo thành công , vạn vô nhất thất, không nghĩ tới là đã bị người thanh niên hiểu rõ!
Không chỉ có như thế, mà người thanh niên phản ứng quá nhanh nhẹn, quả thực xa xa vượt qua tưởng tượng của hắn !
-"Ngươi cắn cuồng trước khi chết ? "
Triệu Thụy từ trên nhìn xuống ánh mắt coi thường nhìn Hoàng Điểu, ngữ khi mang theo vẻ đùa cợt nói
- "Loại tiểu kỹ này thật sự quá thấp kém mà ! "
-"Đối......Xin lỗi! "
Hoàng Điểu hoảng sợ tới mức ngay cả nói cũng không nên lời , hắn đã mất đi chỗ dựa cuối cùng , mạng nhỏ của hắn đã hoàn toàn nằm trong tay Triệu Thụy
- "Đối.......Xin lỗi, cầu ngươi......Cầu ngươi bỏ qua ta! "
-"Ta vốn là nghĩ muốn thả ngươi một con đường sống! "
Triệu Thụy giật giật khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh băng tử thần :
- "Nhưng chính ngươi không biết quý trọng. "
-"Không! Ta sẽ quý trọng! Ta sẽ......."
Hoàng Điểu cố gắng van nài cầu khẩn, nhưng lúc này Triệu Thụy lòng đã trở nên băng lãnh .
"Hô" một tiếng, ống tuýp phát ra âm thanh phá không bén nhọn , mang theo uy thế hung mãnh , nặng nề nện vào ngực của Hoàng Điểu .
"Khách lạp" Một thanh âm thanh dòn tan,thanh âm của đầu khớp xương bị bể nát vang lên rõ rang , nương theo đó Hoàng Điểu kêu lên thảm thiết thê lương , trong con hẻm hoang vắng này không khỏi cảm thấy chói tai .
Thân thể Hoàng Điểu bị lực lượng thật lớn tác dụng khiến hăn bay lên .Thân thể của hắn còn đang ở giữa không trung, Triệu Thụy chạy tới,tiếp tục đem ống tuýp, vũ động để lại một đạo tàn ảnh trên không trung rồi nặng nề oanh lên người Hoàng Điểu .
Hoàng Điểu lúc này trông giống như bao cát , bị ống tuýp tang vào một đòn nghiêm trọng , khi hăn rơi được xuống đất thân thể hăn đã thay đổi hình dạng
Tiêu phương vạn phần vui mừng lẫn sợ hãi nhìn Triệu Thụy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang , chỉ cảm thấy chính mình như đang ngôi trên một chuyến xe đi trên đeo cao thiểu chút nữa thì lao xuông vực .
Nàng vẫn tưởng rằng, Triệu Thụy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới chính là, Triệu Thụy không chỉ bình yên vô sự , hơn thế nữa còn đánh cho Hoang Điểu kia nhân hình bất định .
-"Triệu đại ca! Ngươi......Ngươi không sao chớ! "
Nàng vọt tới bên cạnh Triệu Thụy , nhìn kỹ một lượt sau lưng Triệu Thụy sau đó gấp giọng hỏi.
-"Không có việc gì, bằng vào bản lãnh của tên Hoàng Điểu này đừng nghĩ thương ta. "
Triệu Thụy không thèm để ý khóe miệng đích cười cười, hắn có quá nhiều kinh nghiệm gặp nguy hiểm, lâm vào quá nhiều cạm bẫy , chỉ một chút mánh khóe này quả chẳng đáng nhắc tới .
Tiêu phương thấy hắn không có việc gì, lúc này mới yên lòng. Nàng trốn ở sau Triệu Thụy , nhìn về phía Hoàng Điểu với ánh mắt thăm giò , sau đó sợ hãi hỏi:
- "Triệu đại ca, Hoàng Điểu hắn thật sự đã chết? "
-"Không có chết. Nhưng mà hắn phải năm trên giường một thời gian rất lâu a . "
Triệu Thụy đem ống tuýp tùy vứt trên mặt đất , vỗ vỗ hai tay vào nhau rồi nói chúng ta đi thôi. "
Tiêu Phương nhẹ nhàng gật đầu, lôi kéo ống tay áo của Triệu Thụy cùng nhau rời đi hẻm nhỏ.
PS : hàng chạy lụt có chỗ nào thiếu sót mong mọi ngươi bỏ qua
Đội dịch : Tiên Mộ - A M
Biên tập: A M
Nguồn: Bàn Long chiến đội – 2T
Triệu Thụy không bắt giam đám ngườiHoàng Điểu đám người, bởi vì hắn đem đối phương đánh cho bi thảm, đến lúc đó hỏi đến sẽ bất lợi cho chính mình.
Tên Trương thư ký luôn châu chực chờ đợi co hội báo thù , vạn nhất nếu hắn được tin tức này, tuyệt đối sẽ gây nên một trân sóng lơn nhắm vào mình đả kích .
Triệu Thụy cảm thấy , không nên tự tạo cho mình phiền toái như vậy .
Bởi vì Tiêu phương bị Hoàng Điểu độc ác đánh cho một trận, vì vậy Triệu Thụy trước tiên mang nàng tới một bệnh viện gần nhất , kiểm lại một chút thân thể.
Thân thể của Tiêu Phương cũng không có gặp phải vết thương nào nghiêm trọng , chỉ là bị thương một chút ngoài da, uông thuốc cùng,nghỉ ngơi vài ngày, cũng không có việc gì .
Triệu Thụy lúc này mới yên lòng, đưa Tiêu Phương về nhà.
Tiêu phương gia ở tại một nơi có thể coi như là một khu ổ chuột lớn nhất tại Tân Dương , cuộc sống điều kiện, ở đó có thể nói là phi thường gian khổ.
Hai người Triệu Thụy miễn cưỡng lắm mới xuyên qua được con hẻm chật hẹp , bốn phía đều là những phòng ốc thấp lùn tạm bợ cũ nát , có phòng xiêu vẹo như sắp đổ , có nhà thì chỉ có vài tấm ván che chắn qua quit .
Mặc dù trên bâu trời không khí trong xanh là thế , nhưng dưới mặt đất lạilầy lội không chịu nổi, hai bên đường ô thủy hoành lưu,bốc mùi khó ngửi .
Tiện trên đường đi Triệu Thụy hỏi Tiêu Phương một chút về gia cảnh nhà nàng .
Tiêu Phương nói cho Triệu Thụy biết , nhà nàng là một phòng trong một khu nhà cũ nát , nước ở đây cực kì hiếm tất cả nước của gia đình đều phải chắt chiu trong các thùng lớn .Đặc biệt lúc đi wc là phiền toái nhất , mấy chục hộ xài chung một nhà wc, thường xuyên phải xếp hàng. Triệu Thụy cũng không phải sinh ra trong gia đình giàu có , trước khi tiến vào Tiên Mộ . Bởi vì cha mẹ hắn đều đã chết , cuộc sống cũng không dễ dàng,hắn cũng đã thuộc về tầng dưới chót của lớp bình dân .
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy hoàn cảnh nơi này , nghe xong lời kể của Tiêu Phương , hắn đột nhiên cảm giác được . Cuộc sống lúc trước của hắn vẫn còn tốt chán .
Triệu Thụy nhìn Tiêu Phương bị Hoàng Điểu đánh nhưng bây giờ nét mặt vẫn tươi cười cho dù bị bầm tím ,trong lòng hắn không cảm thấy vài phần thương xót.
Bất quá hắn vẫn ra vẻ lạnh nhạt với Tiêu Phương , tựa hồ như hắn sợ tạo thành thói quen mềm lòng trước người khác .
Trên những lối mòn đan xen như mạng nhện , lom khom luồn cúi qua các ngóc ngách một hồi lâu , Triệu Thụy rốt cuộc tới được nhà của Tiêu Phương .
Đây là một gian nhà ban đâu cũng không đến nỗi , bất quá bởi vì lâu năm thiếu tu sửa , vách tường có nơi đã bị nứt ra , vài cọng cỏ dại đã từ những cái khe đó chui ra
Làm cho người ta không khỏi lo lắng , có thể hay không khi gió mạnh thổi qua, cả gian phòng ở sẽ sụp đổ .
Đẩy cửa ra. Một cỗ triều khí từ trong nhà phả ra . Trong phòng không gian nhỏ hẹp hôn ám, ánh sáng khó có thể tiến vào, Đồ đạc bày biện cũng hết sức đơn sơ , nhìn qua đều đã rất cũ .
Bất quá, mọi thứ trong nhà đều hết sức sạch sẽ , bày biện gọn gàng .
Căn phòng phía bắc hé ra một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi , đang nằm trên giường nửa đầu ghé lên thành giường .
Nữ nhân này sắc mặt tái nhợt . Tinh thần cũng không được tốt lắm,cùng dung mạo của tiêu phương có vài phần tương tự . Ngũ quan hình dáng hết sức tinh xảo , chắc chắn khi còn trẻ cũng được coi là một mỹ nhân .
Tiêu Phương vừa thấy nữ nhân nọ , vội vàng chạy đến bên giường, ôn nhu hỏi :
- "Mẹ, ngươi như thế nào lai dậy ? Hôm nay mẹ có cảm giác thân thể như thế nào , mẹ đã uông thuốc chưa ?? "
-"Tốt tốt lắm , hai ngày nay tinh thần, không tệ lắm.Ta uống thuốc rồi . "
Mẫu thân của Tiêu Phươngcười cười, đột nhiên phát hiện thương thế trên mặt của nữ nhi, không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi :
- "Ngươi làm sao vậy? Mặt con như thế nào lại sưng lên? Đây là chuyện gì xảy ra? "
-"Không có gì? Bởi vì con không cẩn thận đụng phải người ta một chút. "
Tiêu Phương lo sợ mẫu thân lo lắng, tùy tiện tìm cái lấy cớ, cố gắng trả lời cho qua truyện .
-"Va đụng người khác mà thành bộ dạng này ? Ta cũng không phải dễ dàng bị gạt như thế . "
Mẫu thân của Tiêu Phương không có tin tưởng :
- "Có phải hay không bị ngươi khác đánh ? háy chính là tên này ? "
Nói xong lời cuối cùng, Tiêu mẫu chỉ thẳng mặt Triệu Thụy , đề cao âm lượng .
-"Không phải, không phải, mẹ, Triệu đại ca đã cứu ta. "
Tiêu Phương vội vàng khoát tay, thay Triệu Thụy giải vây.
-"A? Vậy thật sự cám ơn Triệu tiên sinh . "
Tiêu mẫu ngồi ở trên giường, không khơi cảm thấy có lỗi với Triệu Thụy , sau đó tiếp tục hỏi:
-"Triệu tiên sinh, ngài có thể nói cho ta biết, Tiêu Phương đến cùng xảy ra chuyện gì không? "
Tiêu Phương có chút sốt ruột , đem ánh mắt cầu trợ hướng tới Triệu Thụy, nàng cũng không hy vọng Triệu Thụy đem sự thật nói cho mẫu thân.
Bởi vì,nếu như vậy, chuyện nàng làm tiểu thâu, sẽ bị bại lộ! Tiêu Phương thật không muốn nghĩ tới tràng cảnh phía sau nữa .
Triệu Thụy liếc nhìn Tiêu Phương một cái, liền hiểu được ý tứ của Tiêu Phương , vì vậy hắn cười cười, hời hợt nói:
-"Tiêu Phương không cẩn thận trên đường gặp mấy tên lưu manh , vừa lúc bị ta gặp, vì vậy ta giải cứucho nàng . "
-"Thì ra là thế a!Vậy thật sự cảm tạ ngài ! Triệu tiên sinh, ngài thật sự là ân nhân của Tiêu Phương ! Triệu tiên sinh, ngài ngồi, ngài hãy ngồi xuống ."
Tiêu mẫu liên thanh nói lời cám ơn, sau đó quay đầu phân phó Tiêu Phương,
-"Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau rót trà mời Triệu tiên sinh . "
Tiêu Phương thấy mẫu thân không có nghi ngờ gì , thần sắc nhất thời buông lỏng, cảm kích nhìn Triệu Thụy liếc mắt một cá i, sau đó nhanh chóng lấy trà mời , Triệu Thụy .
Triệu Thụy tùy tiện lấy một cái ghế ngồi xuống, sau đó hướng Tiêu Mẫu hỏi:
-"Người bị bệnh gì đã lâu chưa ? "
-"Bởi vì một lần tai nạn xe, xương sống bị thương. Phụ thân của Tiêu Phương đã chết trong lần tai nạn đó :
-" Tiêu mẫu khe khẽ thở dài ! "
Vì cột sống bị chấn thương nên hệ thân kinh bị tê liệt vài phần dẫn tới đi lại cùng các hành động khác rất bất tiện . Vì trị liệu căn bệnh này đã tiêu tốn hết tất cả tiền bạc trong nhà , còn vay mươn bằng hữu thân thích không ít, may là Tiêu Phương hiểu chuyện tìm được công ăn việc làm , có thể kiếm được thường xuyên trợ cấp cho gia đình , nếu như không có nó ta cũng chẳng biết phải làm sao . Ai, chỉ là nàng còn quá nhỏ, quá khó khăn cho nàng . "
Tiêu phương nghe xong những lời mẫu thân nói , bởi vì có tật giật mình, cái lỗ tai không khỏi đỏ lên , nàng cúi đầu, đang cầm chén trà, đưa tới cho Triệu Thụy chợt nhanh chóng cướp lời :
- "Triệu đại ca, mời ngươi uống trà. "
Triệu Thụy tiếp nhận cái chén, cười nhẹ nhìn Tiêu Phương.
Hắn nhớ kỹ lúc đầu nhìn thấy Tiêu Phương , chính là tiểu tinh linh cổ quái, một tiểu tặc tướng đối mạnh mẽ , không nghĩ tới , nàng cũng có lúc ôn thuận như vậy .
Tiêu phương thấy Triệu Thụy cười cười tâm thần không khỏi hoảng hoảng, sợ Triệu Thụy không nghĩ mang bí mật của nàng để lộ ra trước mặt của mẫu thân. Nhưng nàng cũng chẳng biết làm gì hơn là ngu ngốc đứng một chỗ trong lòng không khỏi sốt ruột từng cơn .
Tiêu phương đứng một hồi, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi một câu.
-"Ta uông rồi ! “
-"A? Ăn xong rồi?
-"Quên đi, đừng có vứt tiền oan uổng đi nữa , bệnh này của ta , uống thuốc nhiều nữa cũng trị không hết , nhiều nhất chỉ là thoáng giảm bớt một ít thống khổ thôi, con nên đem tiên tiết kiệm lại một chút đi . "
Tiêu Mẫu thương tiếc nhìn nữ nhi, ngăn cản nói :
- "Được rồi, chúng ta mượn tiền Tam Thúc đã lâu rồi ? Ta nhớ kỹ, Tam Thẩm hình như đã dục chúng ta trả vài lần . Nếu như ngươi có tiền, trước hết trả lại cho bọn họ. Bệnh của ta cũng không có việc gì . "
Tiêu Phương nhìn mẫu thân, trong lòng dị thường khó chịu, nàng hiện tại làm gì ra tiên đến cơm ăn còn khó .
"Bọn họ đòi tiền, con sẽ lại. "
Tiêu Phương miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, nói ra lời nói dối thiện , trấn an mẫu thân.
Lời của nàng vừa dứt, một thanh phụ nữ chua như giấm chợt vang lên .
-"Tiêu phương! Tiêu phương! Đã trở về sao! "
Thanh âm còn chưa có rơi xuống đất, một nữ nhân cao cao gầy gầy "Phanh" đẩy cửa hấp tấp xông vào. Nữ nhân này mặc một cái áo màu xanh biếc có một bông hoa to tướng , quần đen ,vẻ mặt có chút cay nghiệt trát lên một lớp phấn giày không tưởng ,nếu như hoạt động mạnh một chút có thể rớt xuống cả tảng không biết chừng. Theo sau nàng là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi thấp lùn , thâp mi thuận mắt , lẳng lặng đứng nhìn .
-"Tam thúc, Tam thẩm, các ngươi như thế nào lại tới? "
Tiêu phương nhìn hai người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi.
Này thật sự là nhắc tớiTào Tháo, Tào Tháo đến mà .
-"Ngươi nói chúng ta tại sao đến? "
Nữ nhân nọ hai tay chống nạnh,trừng cặp mắt lươn nhìn Tiêu Phương, nộ khí xung thiên hét lên :
"Ta cho ngươi mượn một vạn động bây giờ thế nào ? Ngươi nói như thế nào , bây giờ còn có sáu nghìn không thấy bóng dáng đâu! "
Tiêu mẫu ngạc nhiên nhìn Tiêu Phương, hỏi:
- "Ngươi không phải vừa mới nói sẽ trả hay sao chứ? "
Tiêu Phương lộ ra hàm răng trắng muốt, cắn môi dưới, không nghĩ ra cách gì khác.
Tiêu mẫu nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phương đích ánh mắt, trong lòng tựu hiểu được nỗi khổ tâm của nữ nhi , Bà ta không đành lòng trách cứ nữ nhi, vì vậy hướng Tam Thẩm nói:
- "Tam thẩm, ngươi thư thư cho chúng ta vài ngày, chúng ta có tiền lập tức hoàn lại cho người mà . "
"Đúng vậy! Ngươi thư thư vài ngày đi . Đều là thân thích trong nhà , nhất thời khó khăn, qua trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ trả lại mà . "
Tam thúc của Tiêu Phương bất chợt mở miệng nhẹ giọng nói .
-"Ngươi còn có mặt mũi nói ra sao !Tất cả đều tại ngươi! Nếu như không phải ngươi gạt ta, đem tiền cho hai mẹ con này mượn ! Sẽ không có nhiều phiền toái như vậy ? "
Tam Thẩm âm điểu chợt ré lên như mèo bị chọc , nộ phát trùng quan, đối với trượng phu của mình mắng tới tấp không có nửa điểm nể mặt , (con mụ này đánh ghét quá ta chem. J).
Tam thúc của Tiêu Phương bị lão mắng cho một trân khiên gà bay chó chạy , cũng không dám phản kháng cuối cùng yêu ớt nói :
-"Các nàng sẽ trả … .! "
-"sẽ trả ? "
-Tam Thẩm vẻ ngoài cười cười nhưng khóe miệng không khỏi kéo lên , cay độc nói :
-"Ngươi thây bọn họ dựa vào cái gì mà trả ? Bà mẹ thì lâm đại bệnh nằm một chỗ , đữa nhỏ này ngay cả trung học cũng học chưa xong, ngươi bảo bọn họ dựa vào cái gì mà trả ? Nói cho ngươi biết mon tiền này giông như bánh bao thịt bị chó ăn , có đi chứ không về ! "
-"Đủ rồi! ! "
Triệu Thụy thấy Tam Thẩm này ăn nói khó nghe, không thể kiềm được, chợt quát một tiếng, vỗ bàn, đứng lên
Đội dịch : Tiên Mộ - A Rồ(truong pro)
Biên tập: A M
Nguồn: Bàn Long chiến đội – 2T
Triệu Thụy hai đạo lông mày rậm nhướng lên, không giận tự uy, khí thế bức người.
Tiêu Phương Tam thẩm thấy Triệu Thụy như vậy bị dọa cho hỏang sợ hét lớn một tiếng, không khỏi lui về phía sau vài bước, miệng cũng đóng chặt lại, trong lúc nhất thời không dám nói nữa.
Tiêu Phương Tam thúc nhìn Triệu Thụy cảm giác được cái thanh niên đứng trước mắt lai lịch không nhỏ, cũng không dám nói gì thêm.
Một lát sau, Tam thẩm của Tiêu Phương tỉnh táo lại, lấy cho mình một chút can đảm, quay đầu hướng Triệu Thụy thét:
-“ Ngươi…hống cái gì? Giết người thì đền mạng, có nợ phải trả, đòi tiền cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngươi là ai mà dám ngăn cản ta làm việc?”
-“Tên của ta ngươi không có tư cách hỏi?”
Triệu Thụy lạnh lùng một câu đem Tiêu Phương tam thẩm nói ngược trở lại.
- “Đối với cháu gái của mình cũng vô tình vô nghĩa, ta sợ tên của ta sau này bị ngươi làm cho ô uế.”
Tiêu Phương tam thẩm vừa nghe thiếu chút nữa hóa trư, nàng tính cách cay cú, như thế nào có thể chịu đựng.
Nàng đưa tay chỉ Triệu Thụy đang muốn mở miệng mắng chửi.
Lúc này Triệu Thụy ánh mắt lóe lên hàn quang, đột nhiên ánh mắt giống như đao phong sắc bén hung hăng đang ở trước mặt Tam thẩm.
Tiêu Phương Tam thẩm không biết như thế nào đột nhiên trong tâm lý phát lạnh. Ngay cả chuỗi thô tục đang đến cửa miệng nhưng lạ không nói ra được một lời.
Nàng mơ hồ cảm giác được nếu đem chuỗi âm thô tục đó chửi ra chỉ sợ hậu quả nàng không thể chịu nổi.
-“Tiêu Phương nợ ngươi bao nhiêu tiền?”
Triệu Thụy thấy Tam thẩm sợ hãi hừ lạnh một tiếng, hỏi.
-“Sáu…Sáu ngàn ba.”
Tam thẩm đàng hòang trả lời không dám la hét nữa.
-“Ta trả thay cho nàng.”
-“A? Thật sự?”
Tam thẩm đôimắt sang ngời liềm vội vàng hỏi
- “Lúc nào trả?”
-“Ngay bây giờ.”
Triệu Thụy liếc nhìn nàng một cái, sau đó phân phó Tiêu Phương.
- “Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta đi lấy tiền một lát. Phải rồi gần đây có cái ngân hang nào không?”
-“Đi hướng Bắc chừng mười phút đi bộ. Trên đường có một cái ngân hàng.”
Tiêu Phương hồi đáp :
- “Bất quá Triệu đại ca, người không cần trả tiền thay chúng ta.”
-“ Vậy ngươi bây giờ làm sao? Ngươi như thế nào đối phó Tam thẩm ngươi?”
Triệu Thụy nhìn nàng hỏi ngược.
Tiêu Phương nhất thời á khẩu không trả lời được.
Triệu Thụy vỗ vỗ bả vai nàng, xoay người đi ra ngoài.
Chừng hai mươi phút trôi qua, hắn trở lại mang theo một cái túi.
-“Tiền mang tới rồi sao?”
Tam thẩm nhìn cái túi trong tay hắn vội vàng hỏi.
Triệu Thụy không có trả lời bà ta , đi đến bên cái bàn gỗ, đem cái túi mở ra, từng tập sao phiếu(giống như ngân phiếu đó bà con–A Rồ) từ trong túi lăn ra.
Ánh mắt của mọi người tựu đều bị hấp dẫn, đặc biệt Tiêu Phương Tam thẩm ánh mắt trừng lớn trong mắt lộ ra từng tia thần sắc tham lam.
Trên bàn hơn 10 trát sao phiếu, không phải là hơn mười vạn sao?
Cái này đối với nàng cũng tương đương với tòan bộ tài sản. Nàng phí tâm tư, tích trữ cả đời mới được như vậy.
Nàng ban đầu tưởng rằng người trẻ tuổi kia đi lấy một vạn mấy là cùng, không nhĩ rằng đi một chút tùy tiện lấy ra hơn mười vạn.
Triệu Thụy nhìn thần sắc Tam thẩm cũng không khỏi đắc ý cười lạnh một tiếng, đem sao phiếu đếm đủ sáu ngàn ba ném tới trước mặt Tam thẩm, nói:
-“Cút đi.”
Tam thẩm thấy Triệu Thụy ngữ khí có chút bất thiện, sắc mặt hơi đổi. Nhưng nàng cũng không dám tỏ vẻ gì, tâm lý có chút sợ hãi, cùng với uy thế của Triệu Thụy ra, nàng mơ hồ cảm giác được lai lịch của tên Triệu Thụy này không tầm thường, chính mình như thế nào lúc trước lại đi chọc giận hắn chứ.
Nàng không dám nói gì, một ngón tay khẽ chấm nước bọt rồi cuối người đếm tiền, một bên kiểm tra số lượng, một bên kiểm tra thật giả.
Nếu như số lượng chính xác, tiền cũng là thật nàng tựu sẽ rời đi.
Triệu Thụy nhìn bà ta đếm tiền, quay đầu hướng Tiêu Phương hỏi:
-“ Tiêu Phương, số tiền còn lại ngươi tựu đem mua thuốc cho mẹ ngươi, sau đó ngươi tựu cũng nên nhập học đi.”
Triệu Thụy nói lời giống như là đem thiên lôi némvào trong một căn phòng yên tỉnh làm tất cả mọi người ở đây sững sờ.
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Thụycảm giác không dám tin tưởng. Đặc biệt là Tam thẩm ngay cả tiền trong tay cũng quên đếm, hai mắt trừng trừng nhìn Triệu Thụy như nhìn quái vật.
Chỗ này còn lại cũng chừng hơn chín vạn. Chừng này đối với gia đình Tiêu Phương quả thật là một tài sản không lồ.
Nhưng là trước mắt người trẻ tuổi này lại đem nó đi cho người khác. Trong lòng mọi người đều nghi vấn tên này không phải là điên rồi chứ? (tiền mua mĩ nhân mà, chịu tốn kém một chút hắc hắc)
-“ Triệu …Triệu đại ca ngươi không lầm đấy chứ? Ngươi đem số tiền này tặng chúng ta?”
Tiêu Phương quá mức ngạc nhiên, ngay cả nói cũng không rõ nữa.
-“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
-“Không ….Tuyệt đối không được.”
Tiêu mẫu từ trong kinh ngạc tỉnh lại, vội vàng từ chối :
“Triệu tiên sinh, hảo ý của ngài chúng ta xin nhận, nhưng số tiền nhiều như thế chúng ta không thể tiếp nhận.”
Tiêu Phương gật đầu phụ họa, nói:
- “ Đúng vậy! Triệu đại ca trả nợ giúp chúng ta chúng ta rất cảm kích rồi. Còn số tiền này chúng ta quyết không thể nhận.”
Triệu Thụy nói:
- “Nhưng mẹ ngươi cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, hơn nữa trừ bọn người tam thẩm ra các ngươi còn nợ không ít, các ngươi lấy cái gì để trả?”
Tiêu Phương nhất thời cứng họng, TriệuThụy nói không sai, nàng chưa có nguồn thu nhập, bây giờ cần tiền đều đến vay ở rất nhiều chỗ, nàn thật không biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy để trả cho bọn họ.
-“Tiền này hay là coi như cho các ngươi mượn đến khi nào có tiền thì trả.”
Triệu Thụy cười nói.
Tiêu mẫu không biết lai lịch Triệu Thụy như thế nào? Hơn nữa số tiền này đói với bọn họ thật sự quá lớn bởi vậy còn không muốn nhận.
Bất qúa Tiêu Phương suy nghĩ một hồi, lần đầu tiên trái ý mẫu than gật đầu đồng ý.
-“Triệu đại ca, ta sau này nhất định nghĩ biện pháp trả lại cho ngươi.”
Nàng cắn môi nói, nhìn Triệu Thụy phi thường chăm chú, nói. Hốc mắt tràn đầy những giọt nước mắt cảm kích.
-“Hảo.”
Triệu Thụy đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng chảy xuống, cười nói.
Tam thẩm ở một bên nhìn một đống sao phiếu rồi lại nhìn Tiêu Phương hâm mộ, hain mắt như muốn phun huyết.
Nàng trong tâm lý thầm than Tiêu Phương vân khí tốt, như thế nào như thế nào chuyện tốt như vậy không tới mình.
-“Ngươi còn ở đây làm gì? Không lẽ còn bắt ta động thủ đuổi các ngươi đi?”
Triệu Thụy nhìn Tam thẩm trên mặt đất nụ cười ôn hòa thu lại, thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng.
Tam thẩm lúc này đâu dám nói lại câu nào, sau đó quyến luyến thu hồi ánh mắt, sau đó lôi kéo trượng phu rời đi.
Nhìn Tam thẩm chật vật rời đi, Tiêu Phương trên mặt lộ ra một nụ cười, nàng giảo hoạt hướng Triệu Thụy nói:
- “Triệu đại ca, người mới vừa rồi bộc phát thật sự kinh khủng.”
Triệu Thụy nở nụ cười:
- “Ta cũng không muốn làm như vậy. Nhưng là không làm vậy như thế nào có thể trấn nhiếp bọn nhận tiền không nhận người như bọn chúng chứ. Đối phó với bọn họ phải dùng biện pháp mạnh. Đừng nói với ta ngươi cảm giác như vậy không thích hợp chứ!”
-“ Tại sao lại vậy chứ? Thích hợp, rất thích hợp là đằng khác.”
Tiêu Phương phá lên cười, chỉ thấy tâm tình phi thường khoái trá. Bao nhiêu ủy khuất vừa rồi đều bay đi đâu cả, tiêu tan không thấy bong dáng.
-“ Tốt lắm, thời gian không còn sớm, ta còn có việc phải đi.”
Triệu Thụy nhìn một chút, sau đó nói:
- “Tiêu Phương trước ngươi đem tới ngân hàng gửi, khi nào cần thì rút.”
Tiêu Phương gật đầu đem tiền trong túi gắt gao ôm chặt trong ngực, sau đó hướng Triệu Thụy nói:
- “ Ta đi tiễn ngươi, sau đó qua ngân hàng gửi tiền.”
Triệu Thụy gật đầu, hai người đi ra cửa.
-“ Triệu đại ca, ngươi tột cùng làm nghề gì vậy?”
Tiêu Phương đi nữa đường đột nhiên hỏi.
-“ Cảnh sát, ngươi lúc trứoc không phải đã chứng kiến sao? Thế nào còn muốn theo ta kiểm nghiệm sao?”
Tiêu Phương nghe vậy không khỏi nhớ tới tình cảnh lần trước, biết Triệu Thụy đang nói giỡn vì vậy nở nụ cười:
- “Không cần thiết ta bất quá chỉ cảm thấy kì quái không ngờ cảnh sát lương không ngờ cao như vậy? Ngươi tham gia công tác cũng không lâu phải không?”
-“Là trước kia ta tích súc, trong lúc nhất thời không cần thiết, nên cho ngươi mượn vượt qua lúc khó khăn.”
Tiêu Phương bán tín bán nghi nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
Chỉ một lát, hai người đã tới trước cửa ngân hàng. Chờ sau khi Tiêu Phương đem tiền gửi ngân hàng hòan tất liền cùng nàng cáo biệt.
Tiêu Phương nhìn bóng lưng Triệu Thụy đi xa dần, thật lâu không nói ra lời. Trong lòng nàng đối với Triệu Thụy ngoài cảm kích còn có một ít tò mò.
Nàng mơ hồ cảm giác được Triệu thụy này không đơn giản chỉ là một cảnh sát.
(Ài tên Triệu thụy này đúng là lưu tình khắp nơi, tội nghiệp thêm một chú cừu non sụpbẫy hắc… hắc…)
Đội dịch : Tiên Mộ - A Rồ(truong pro)
Biên tập: A M
Nguồn: Bàn Long chiến đội – 2T
Triệu Thụy trở lại cảnh cục, vừa mới ngồi xuống xuống ghế chuẩn bị uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một chút, đồng sự Đường Lỗi đã đi tới bên cạnh.
-“Ha! Triệu Thụy người đi đâu lâu nay vậy? Đội trưởng mới vừa tìm ngươi đấy!”
-“Ta ra ngoài tìm đầu mối một vụ án mạng!”
Triệu Thụy thuận miệng nói ra một cái lý do
-“Đúng rồi, Đinh Linh muốn tìm ta có việc gì?”
Đường Lỗi cũng không có hoài nghi, đáp:
- “Hơn một giờ trước, một cái hẻm nhỏ ở phụ cận Thiên Nhai thành xảy ra một vụ ẩu đả làm năm người trọng thương, Đội trưởng vốn muốn bảo ngươi đi thăm dò nhưng ngươi lại vắng mặt vì vậy đã kêu lão Vương đi làm rồi.”
Triệu Thụy vừa nghe đã biết Hòang Điểu cùng mấy tên thủ hạ đã bị người ta phát hiện báo cảnh sát.
-“Bất quá chỉ là ẩu đả bình thường mà thôi, giao cho cảnh sát địa phương giải quyết không được sao?”
Hắn làm ra bộ dạng không thèm để ý hỏi.
-“Nơi đó cũng không đơn giản như vậy.”
Đường Lỗi lắc đầu nói
-“Cái này chỉ là một vụ án đả thương người, nhưng cái chính là nó liên quan đến giám độc công ty Trung Quốc, Đỗ Bằng Phi.khiến cấp trên phi thường để ý, cho nên đem vụ án này giao cho đội chúng ta xử lý.”
Triệu Thụy có chút kỳ quái , công ty Trung Quốc là một công ty rất nổi danh ở Tân Dương, tài sản chỉ sợ lên đến mười mấy ức, ở Tân Dương có ảnh hưởng rất lớn cả trong chíng trị lẫn thương mại. Đánh hắn bất quá là vài tên côn đồ mà thôi, như thế nào lại ảnh hưởng đến công ty Trung Quốc.
Đường Lỗi nhìn ra nghi hoặc của Triệu Thụy liền giải thích :
- “Trong thương giới có một người là đường đệ(em họ) của Đỗ Bằng Phi, ngươi đại khái cũng không biết Đỗ Bằng Phi này trước kia là một hắc đạo ở Tân Dương, là một nhân vật lòng dạ độc ác, có thù tất báo. Cảnh sát một mực theo dõi hắn, đáng tiếc là hắn tương đối giảo hoạt, gây án chưa bao giờ để lại một chút dấu vết nên cảnh sát cũng không có nữa điển chứng cớ.
Mặt khác sau lưng hắn còn có một chỗ dựa cường đại, cho nên chúng ta đến nay cũng không có bất cứ biện pháp nào, đành để cho hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật đến nay.
Bây giờ đường đệ hắn xảy ra chuyện người này tất phát khởi phong lai (thấy câu này hay nên để yên-gây sóng gió–DG:A Rồ), chỉ sợ xuất hiện một vụ đại án, vì vậy vụ án này để đội chúng ta xử lý tránh tới phút tối hậu không thể thu thập.”
-“Nguyên lai là như thế.”
Triệu Thụy gật dầu, đột nhiên nhớ ra, Hòang Điểu ban đầu vì tránh một kiếp, từng nói với hắn là có một vị đường ca làm việc trong Hổ gia. Nói vậy theo lời hắn thì vị đường ca của hắn chính là Đỗ Bằng Phi.
Trong tâm lí hắn không khỏi cảm giác được mình nên để ý dến vị Đỗ Bằng Phi này một chút.
Triệu Thụy vì vậy nên nghĩ biện pháp lấy đem tư liệu về Đỗ Bằng Phi này ra, sau đó cẩn thận xem xét.
Theo tư liệu Đỗ Bằng Phi thì cùng hắn tưởng tượng có điểm bất đồng, trong ảnh Đỗ Bằng Phi là một tương đồi bình phàm. Một nam tử 30 tuổi, vừa nhìn không ai có thể liên tưởng hắn đến một phần tử hắc đạo hung thần ác sát(hung thần giết người).
Bất quá hắn có liên quan đến bảy cái án mạng, cùng hơn hai mươi vụ án gây thương tích. Được xưng là Tân Dương đệ nhất hắc đạo.
Con nguời quả thật không thể dung tướng mạo mà phán đóan.
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, đem tư liệu ném lên bàn, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Lỗi.
Căn cứ biểu hiện, Đỗ Bằng Phi kia đúng là một phần tử cực kì nguy hiểm. Chẳng lẻ cảnh sát chúng ta đối với hắn không có nữa đỉem biện pháp sao ?
Thật sự không có biện pháp. Đường Lỗi lắc đầu. Tức giận nói. Ta từng tham gia điều tra một vụ hung án. Mọi người đều biết thủ phạm chính là hắn nhưng cuối cùng lại không có chứng cớ đành để cho hắn thoát thân. Người này mỗi lafn gây án đều cẩn thận loại bỏ hết dấu vết, muốn bắt hắn thật sự quá khó khăn.
Chẳng lẽ cứ để hắn tiêu dap ngời vòng pháp luật như vậy ?
Không có biện pháp. Chỉ có thể để hắn đại ý khinh thường thì chúng ta có lẽ có chút cơ hội.
Triệu Thụy lắc đầu Đây quả thật là một biện pháp đợi thỏ tối trời (đại ý là cầu may đó - A Rồ) mà.
Bất quá dưới tình huống không có chứng cớ đây quả thật là biện pháp duy nhất.
Đương nhiên Đỗ Bằng Phi mặc dù hung ác nhưng hắn cũng không để trong lòng. Bởi vì so sánh với Đỗ Bằng Phi hắn đã gặp những kẻ hung ác hơn gấp trăm lần.
Duy nhất làm hắn lo lắng là Đỗ Bằng Phi có thể hay không tìm Tiêu Phương cùng mẫu thân gây phiền toái.
Triệu Thụy cũng không muốn cấp cho Tiêu Phương cùng mẫu thân nàng phiền toái, các nàng tình cảnh quả thật đã rất đáng thương rồi.
Hắn bắt đầu suy nghĩ có hay không nên đem hai người đổi đi chỗ khác.
Trong lúc Triệu Thụy còn đang điều tra về Đỗ Bằng Phi thì Đỗ Bằng Phi đã dẫn theo bốn tên đại hán to cao đi đến Tân Dương đệ tam bệnh biện, đến hành lang khoa ngoại giải phẩu.
Hắn mặc một bộ đồ tây, nhìn bên ngoài cùng một gã bạch lĩnh bình thường không có gì khác, chẳng qua là sắc mặt hết sức âm trầm, làm cho người ta thập phần lạnh lẽo.
Đỗ Bằng Phi một bên vừa hút xì gà(nguyên văn chỉ là hút ta thêm vô hút xì gà cho sốc) ở trước phòng ngoại giải phẩu không ngừng đi qua đi lại.
Hắn cùng Hòang Điểu là đường huynh đệ, trước kia quan hệ rất thân thiết.
Bất quá hơn nữa hai năm trở lại đây địa vị hai người càng ngày càng cách biệt, quan hệ theo đó cũng lạnh dần, cho nên lâu nay cũng ít lui tới.
Nhưng mặc kệ như thế nào Hòang Điểu cũng là thân thích của hắn, bây giờ Hòang Điểu bị đánh trọng thương, hắn bất luận như thế nào cũng tìm cừu nhân của đường đệ hắn hỏi tội, nếu không danh tiếng của hắn tất bị tổn hao không ít.
Mấy tên tiểu đệ của Hòan Điểu cũng đã tỉnh lạ rồi chứ? Đỗ Bằng Phi không quay đầu hướng mấy tên thủ hạ hỏi.
Phi ca bọn chúng đều đã tỉnh lại. Một đại hán cung kinh trả lời.
Vậy các ngươi từ miện bọn chúng hỏi ra được cái gì ?
Bọn họ nói đả thương bọn họ là một người trẻ tuổi họ Triệu chưa từng thấy qua nhưng hạ thủ tàn nhẫn lại phi thường lợi hại. Về phần nguyên nhân xung đột là vì một cô bé ten là Tiêu Phương, cô bé kia trước kia là thủ hạ Hòang Điểu nhưng sau lại muốn rời đi nhưng Hòang Điểu không cho nên nên mới gây ra xung đột.
-‘Đã điều tra nơi hạ lạc của con bé kia chưa?’
Đỗ Bằng Phi hỏi :
- ‘Nếu không tìm được thanh niên họ Triệu kia thì tựu đem Tiêu Phương hạ thủ khẳng định sẽ tìm được tên thanh niên kia.’
‘Chỉ biết nàng ở một khu tập thể ở phía Đông Vương gia kiều, nhưng cụ thể ở nơi nào thì không rõ lắm.’
Đỗ Bằng Phi gật đầu chuẩn bị hạ lệnh cho tên thủ hạ thì một bác sĩ đi nagang qua.
Hắn thấy Đỗ Bằng Phi ở nơi đó thôn vân thổ vụ (hút thuốc xì mà dùng từ sốc– A Rồ) thì hết sức tức giận, nói :
-‘Uy! Nơi này không được hút thuốc lá, các người chẳng lẻ không biết?
Nhanh lên tắt điếu thuốc đi.’
Mấy tên dại hán ở bên cạnh Đỗ Bằng Phi sắc mặt đòng thời biến đổi, chuẩn bị đem tên bác sũ khong biết trời cao đất dày này mắng cho một trận.
Bất quá không ngờ, Đỗ Bằng Phi lại đưa tay ngăn trở thủ hạ, sau đó hướng tới bác sĩ cười cười, dập tắt điếu thuốc:
- ‘Xin lỗi bác sĩ ta thật sự không biết.Sau này nhất định chú ý.’
Bác sĩ này đại khái thấy thái độ của hắn không tệ hơn nữa còn có sự vụ trong người vì vậy không nói nữa vội vàng bỏ đi.
Chờ tên bác sĩ đi xa, Đỗ Bằng Phi thu lạ nụ cười, hướng một tên thủ hạ lạnh lùng phân phó :
’Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì cũng phải trong ngày hôm nay tìm con bé Tiêu Phương đó ra cho ta, hiểu không ?’
‘Dạ’. Hai tênthủ hạ vội lĩnh lệnh xoay người rời đi.
Hai tên thủ hạ của Đỗ Bằng Phi hiệu suất làm coi như cao, chỉ cần mấy giừo đồng hồ đã tìm ra vị trí cụ thể của Tiêu Phương.
Đỗ Bằng Phi dẫn mấy tên thủ hạ lao thẳng vào nhà Tiêu Phương.
Tiêu Phương lúc này đã nhận cảnh báo của Triệu Thụy, chuẩn bị chuyển đến nơi ở khác.
Chỉ là mẫu thân hành động bất tiện, trong nhà lại có chút vật nhu cần thu thập, hơn nữa trời đã tối, bởi vâth trì hõan tới bây giơ.
Tiêu Phương tâm lý cũng không có chút nóng nảy, mặc dù nàng nghe qua tên Đỗ Bằng Phi hung ác cũng tương đối sợ hãi, nhưng là nàng cho tới bây giờ không có mang bất cứ ai về nhà hơn nữa cung rất ít khi nhất tới cho nên Đỗ Bằng Pi cũng không thể nhanh như vậy tìm được nàng.
Nàng cảm giác được sáng mai rời đi, cũng không sao.
Chỉ là nàng vạn vạn không nghĩ đến Đỗ Bằng Phi nhanh như vậy đã tìn được nàng, so với nàng tưởng tượng còn muốn nhanh hơn nhiêu.
Trong lúc ăn cơm chiêu, Đỗ Bằng Phi đã dẫn theo thủ hạ dưới tay đến trước cửa nhà nàng.
Nghe ngoài cửa có người gọi, Tiêu Phương hỏi một câu :
- ‘Ai đó?’
Đỗ BằngPhi không lên tiếng lại gõ cửa.
Tiêu Phương cảnh giác đứng lên, nàng đi tới cạnh của, chuẩn bị mở hé ra nhìn một chút tìng huống bên ngoài. ‘Oanh’ một tiếng bị mnột người đá một cái, cánh cửa nặng nề đánh lên người nàng.
Tiêu Phương ứng phó không kịp nhất thời té ngã tren mặt đất hôig lâu không đứng dậy.
-‘Các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào nhà chúng ta?’
Mẫu thân Tiêu Phương vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn đám người Đỗ Bằng Phi chất vấn.
Đỗ Bằng Phi nhìn Tiêu mẫu một cái sau dó khẽ gật đầu, hai tên thủ hạ liền đem khắn nhét vào miệng Tiêu mẫu.
Đỗ Bằng Phi nhìn Tiêu Phương nằm trên mặt đất, chậm rãi đu lại gần Tiêu Phương, một cước đem Tiêu Phương vừa định đứng lên tựu nằm xuống lại, làm cho nàng không thể động đậy.
Sau đó Đỗ Bằng Phi hỏi :
-‘Ngươi là Tiêu Phương phải không? Ta có chuyện muốn hỏi Triệu đại ca của ngươi tên gọi là gì?’