Chương 363: Đạt tiêu chuẩn và ưu tú Nhóm dịch: PQT Nguồn : Mê Truyện
- Trưởng ban thư ký vẫn đang họp sao?
- Ừ, ông ấy bảo tôi mời thư ký Lục ngồi đợi chút trong phòng làm việc ông ấy, mời đi bên này.
Dù trong lòng không nói lên được cảm giác nhưng cậu thanh niên vẫn rất khách khí mời Lục Vi Dân đến ngồi đợi trong phòng làm việc của Hạ Lực Hành, sau đó pha trà cho Lục Vi Dân.
- Không cần đâu, Tiểu Lam. Tôi có thể lớn hơn cậu một chút, cậu cứ gọi tôi là anh Lục. Cậu đi làm việc của cậu đi, tôi tự làm cũng được, việc này tôi quen rồi, hai tháng trước tôi cũng như cậu.
Lục Vi Dân thành thục đến tủ kính gần cửa, lấy hộp trà ra, mở nắp, ngửi một cái, vẫn là cái vị trước đây, nhưng lá trà đã hơi mất mùi rồi.
Chàng trai rất láu lỉnh, nháy mắt, vừa nhìn thấy thái độ của Lục Vi Dân, liền hiểu bên trong có nội tình:
- Anh Lục, có phải…
- Tiểu Lam, con người Trưởng ban thư ký này không quá để ý trong sinh hoạt, nhưng uống trà là sở thích duy nhất, rất chú ý cách pha Thiết Quan Âm, nếu thời gian cho phép, cậu tốt nhất pha theo trình tự này…… …
Lục Vi Dân giới thiệu yêu cầu và cách pha Thiết Quan Âm, sau đó lại nói.
- Hộp trà này đã hơi mất mùi rồi, Thiết Quan Âm kị nhất là mất vị, cậu tốt nhất là dùng túi nhựa bịt kín trong thùng, như vậy bảo quản được lâu nhất.
Sau một lời nói, Lam Quốc Hoa đã hiểu được đối phương chỉ cần một năm đã rất được Trưởng ban thư ký Hạ tín nhiệm và hài lòng tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà chỉ trong điểm này đã có thể thấy được chân lý!
Thời gian Lam Quốc Hoa làm thư ký cho Hạ Lực Hành rất ngắn, chưa tới một tháng. Sau khi Hạ Lực Hành đến Tỉnh ủy có một thời gian tương đối dài đều không tuyển thư ký, mãi cho đến khi văn phòng Tỉnh ủy đề xuất rõ phân cho ông một thư ký chuyên trách, ông mới bắt đầu xem xét.
Trước kia Lam Quốc Hoa không phải công tác ở bộ phận thư ký của văn phòng Tỉnh ủy, mà là làm việc ở cục cơ mật của văn phòng Tỉnh ủy. Cậu ta mới được phân đến cục cơ mật hơn một năm, tốt nghiệp đại học sau Lục Vi Dân một khóa, đến cả cậu ta cũng không biết Trưởng ban thư ký mới đến sao lại chọn cậu, để cậu đi theo.
Chính vì lý do này làm cậu có chút sợ hãi, trong lúc làm việc hết sức cẩn thận, không phạm sai sót. Nhưng vì trước kia Hạ Lực Hành luôn công tác ở Lê Dương, Phong Châu nên văn phòng Tỉnh ủy cũng không hiểu rõ lắm về vị Trưởng ban thư ký mới đến này. Lại cộng thêm thời gian Lam Quốc Hoa làm việc cũng không dài, ở Tỉnh ủy này cũng không có bao nhiêu người quen, lại không tiện đi hỏi người khác rốt cục nên làm như thế nào với vị trí thư ký này, vì vậy cậu ta chỉ đành tự mình mò mẫm mà làm.
Mặc dù theo Hạ Lực Hành chưa tới một tháng, nhưng Lam Quốc Hoa đã nghe thấy Trưởng ban thư ký nhắc đến thư ký trước của ông ít nhất không dưới năm lần, việc liên quan đến mặt nào cũng có. Trước đây cậu còn tưởng Trưởng ban thư ký không hài lòng với công việc của cậu, hay là đã quen cách phục vụ của thư ký trước. Nhưng sau đó cậu dần dần biết được ấn tượng của Trưởng thư ký với thư ký trước của ông không phải là thói quen, cũng chẳng phải không hài lòng với cậu, mà là có mang chút kỳ vọng và tán thưởng trong đó. Điều này làm cho cậu không khỏi tò mò.
Sau một lượt tìm hiểu kỹ về Lục Vi Dân, Lam Quốc Hoa liền luôn hướng về nhân vật có chút gọi là kỳ tích này. Hơn hai năm có thể từ một sinh viên tốt nghiệp đại học như mình trở thành một nhân vật có tiếng trên giới chính trị Phong Châu, đối với bản thân Lam Quốc Hoa mà nói thì như là một tấm gương trời sinh. Hắn có thêm làm được tại sao mình lại không thể, huống hồ Bí thư Địa ủy Hạ ngày xưa của Phong Châu bây giờ đã trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Nhưng Lam Quốc Hoa cũng hiểu được rằng chỉ sự hăng hái, nhiệt huyết thì cũng vô dụng, làm thế nào mới có thể làm cho mình bứt phá, mấu chốt vẫn là bản thân mình. Lục Vi Dân có thể đi đến bước này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản dựa vào sự cất nhắc của lãnh đạo. Cứ coi như là lãnh đạo nâng đỡ anh, vậy ít nhất anh cũng phải thể hiện thế nào để lãnh đạo thấy nên cất nhắc anh, mà cất nhắc anh cũng không đến mức để người ngoài phải chê bai.
Bây giờ nhân vật truyền kỳ này cuối cùng đang ở trước mặt cậu, cuối cùng Lam Quốc Hoa đã có một cơ hội xin chỉ bảo.
Lục Vi Dân cảm nhận được sự kỳ vọng và tình cảm mãnh liệt kia trong lòng đối phương. Xem ra đối phương thật sự kỳ vọng có thể ngồi vững ở vi trí hiện tại, mà mình hình như cũng đã thành tấm gương tốt nhất mà cậu ta noi theo. Dù không nói nhiều nhưng suy nghĩ của Lam Quốc Hoa biểu hiện ra rất rõ ràng, hi vọng mình có thể chỉ nhiều hơn cho cậu ta về công việc, để cậu làm quen nhanh hơn, làm Trưởng ban thư ký hài lòng.
- Quốc Hoa, làm thư ký, làm thế nào mới có thể làm lãnh đạo hài lòng, có lẽ mỗi một vị lãnh đạo đều có tiêu chuẩn khác nhau, hơn nữa cùng một vị lãnh đạo ở những vị trí khác nhau thì yêu cầu với thư ký cũng không giống nhau. Có thể ở vị trí Trưởng ban thư ký Hạ khi làm Bí thư Địa ủy Phong Châu cảm thấy tôi làm không tồi, nhưng nếu đổi thành vị trí bây giờ thì tôi chưa chắc có thể làm ông ấy hài lòng. Vị trí khác nhau thì cách nhìn không giống nhau, cách xử lý công việc cũng khác, đổi là tôi, tôi cũng có một quá trình thích ứng tương tự. Tôi thấy cậu không nên quá suy tính, cứ làm theo bổn phận của mình, như cậu vừa nói, nhanh tay nhanh mắt, nhanh nhẹn, kín miệng, chỉ cần làm tốt những việc này thì chắc là đã đạt tiêu chuẩn một thư ký rồi.
Lục Vi Dân nói rất đúng chỗ, nhưng Lam Quốc Hoa nhận ra đối phương vẫn chưa nói hết, nên nói khá thành khẩn:
- Anh Dân, anh nói cái này là thư ký đạt tiêu chuẩn, vậy tôi muốn làm một thư ký ưu tú, vậy còn có yêu cầu gì cần đạt được nữa?
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn đối phương, gật đầu khen ngợi. Cậu Lam Quốc Hoa này có chút nhận thức, cũng có lòng cầu tiến, chỉ một chút đã có thể nghe ra được ẩn ý trong lời nói của mình:
- Ừ, cậu nói rất hay, đạt tiêu chuẩn với ưu tú rất khác nhau. Tôi không dám nói bản thân tôi đã đạt tới ưu tú, nhưng tôi cảm thấy phải trên cơ sở của đạt tiêu chuẩn, tiến thêm một bước mới đạt đến ưu tú. Vậy một yếu tố mấu chốt ở đây chính là năng lực nhận thức.
- Năng lực nhận thức?
Lam Quốc Hoa dường như có thoáng chút suy nghĩ mà lặp lại từ này.
- Đúng, năng lực nhận thức! Muốn đạt tiêu chuẩn, dựa vào sự nỗ lực của bản thân là có thể làm được, nhưng muốn ưu tú thì nhất định phải có năng lực nhận thức, hơn nữa phải dùng năng lực này vào công việc.
Lục Vi Dân khẳng định.
- Từ năng lực nhận thức này nghe ra có chút huyền diệu khó giải thích, nhưng lại là tinh hoa của mỗi công việc. Năng lực nhận thức cũng không phải sinh ra từ đầu óc không, đó là cậu phải cố gắng làm việc trong thời gian dài, không ngừng tích lũy, va chạm trong công việc, để cậu có thể tìm được mấu chốt giải quyết vấn đề, loại linh tính này chính là năng lực nhận thức.
- Nói đơn giản, cụ thể đến công việc của cậu hiện nay, chính là phải kết hợp trọng tâm công tác của trung ương và Tỉnh ủy với công tác cụ thể, hiểu thấu đáo, đứng ở những góc độ khác nhau để xem xét phân tích vấn đề. Công việc của lãnh đạo rất bận, thực sự mà nói có thời gian để ngồi lại xem xét kỹ vấn đề không nhiều, cậu phải đoán xem thái độ và suy nghĩ của lãnh đạo đối với những công việc này. Phải không ngừng nghĩ cách cho lãnh đạo, giúp ông ấy mở rộng, thâm nhập theo chiều rộng, chiều sâu hoặc là hoàn thiện, phong phú những thứ mà các công việc này yêu cầu nâng cao. Mà không chỉ là cầm cặp, rót trà, sắp xếp công việc hàng ngày, đương nhiên phải làm được điểm này. Muốn để lãnh đạo cũng tán thành điểm này, trước tiên cậu phải làm xong những việc cầm cặp, pha trà, sắp xếp công việc này, chỉ có làm tốt những việc cơ bản này sau đó cậu mới có cơ hội làm nên từ những việc nhỏ.
Nghe xong những lời nói này của Lục Vi Dân, Lam Quốc Hoa có một cảm giác được khai sáng, theo bản năng cậu ta đứng dậy, rót đầy ly trà trước mặt cho Lục Vi Dân. Lần này Lục Vi Dân không từ chối, mà là bình thản hưởng thụ sự phục vụ này.
- Xem ra cậu và Tiểu Lam rất ăn ý?
Hạ Lực Hành tựa vào ghế, lắc cổ có chút mệt mỏi. Thời gian này từ sáng đến chiều ông phải bận cả ngày, loại công việc phức tạp này đối với người đã đảm nhiệm vị trí nhân vật số một trong thời gian dài như ông mà nói, quả thật là môt sự tra tấn. Nhậm chức đã hơn hai tháng, nhưng Hạ Lực Hành cảm thấy mình đến bây giờ vẫn chưa thực sự thích ứng.
Từ cách Hạ Lực Hành gọi Lam Quốc Hoa, có thể thấy Lam Quốc Hoa vẫn chưa thực sự lọt vào mắt Hạ Lực Hành, nếu không sẽ không gọi Tiểu Lam mà gọi là Quốc Hoa.
- Đúng vậy, thực ra cậu ta còn tốt hơn tôi ở vài phương diện. Chắc cũng vì mới làm công việc này, vẫn chưa biết nên làm thế nào. Lúc ban đầu khi tôi làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt, cũng có một người thầy rất tốt dẫn dắt và giúp tôi không ít, cho nên giúp tôi bớt đi rất nhiều đường vòng.
Lục Vi Dân nhớ lại từng chút lúc mới đến Nam Đàm, nói rất cảm xúc.
- Hả? Còn có người làm thầy giúp cậu sao, ai?
Hạ Lực Hành thuận miệng hỏi.
- Từ Hiểu Xuân, lúc đấy anh ấy là Chánh văn phòng Huyện ủy, bây giờ là Phó bí thư Huyện ủy.
Ấn tượng của Lục Vi Dân với Từ Hiểu Xuân luôn rất tốt, cảm thấy anh là một nhân vật nắm rất chắc tính nguyên tắc và tính linh hoạt, hơn nữa trong lúc giải quyết các hạng mục công tác đều có thể nắm rất chính xác trọng tâm vấn đề.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
- Từ Hiểu Xuân? Ừ, phong cách làm việc của y rất tốt, có thể làm cho công tác nghiên cứu thành hiện thực, rất tốt.
Hạ Lực Hành nghĩ rồi gật đầu. Ông có chút ấn tượng với người này, dù sao lúc đó từ Ủy viên thường vụ Huyện ủy đến Phó bí thư Huyện ủy phải qua hội nghị thường vụ, lúc đấy An Đức Kiện hết lòng tiến cử với ông, mà ấn tượng của Tôn Chấn với anh ta cũng không tồi, vậy nên cũng thăng chức thuận lợi, thành Phó bí thư Huyện ủy.
- Trưởng ban thư ký cũng có ấn tượng với Phó bí thư Từ?
Lục Vi Dân cười hỏi.
- Ừ, người ưu tú ở nơi nào cũng đều để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta, tôi nhớ ấn tượng của Tôn Chấn với anh ta cũng không tồi.
Hạ Lực Hành cười.
- Vì vậy cậu cũng định làm thầy giáo nhập môn cho Lam Quốc Hoa?
- Việc đó thì tôi đâu dám, bây giờ vị trí Trưởng ban thư ký của ngài đã không giống trước kia, yêu cầu cũng không giống nhau, còn cần cậu ta phải tự mình tìm hiểu. Tôi chỉ giới thiệu chút tâm đắc, trải nghiệm lúc tôi làm thư ký cho ngài với cậu ta thôi, hi vọng sẽ giúp ích cho cậu ta.
Lục Vi Dân liên tục lắc đầu tỏ vẻ không dám.
- Được rồi, không nói chuyện của người khác nữa, nói chuyện của cậu đi, sao, đến Song Phong thấy thế nào? Ừ, còn chủ động yêu cầu đến Oa Cố, có khí phách đấy, có phải định dùng Oa Cố để thực hiện ước mong của cậu không?
Hạ Lực Hành cười trêu Lục Vi Dân, cái này trước kia vốn là không thể, có lẽ địa vị thay đổi, giữa hai người không còn mối quan hệ giữa lãnh đạo và thư ký, nên mới có thể nói như vậy.
- Dạ, Trưởng ban thư ký, không giấu gì ngài, tôi thật sự có chút suy nghĩ về mặt này.
Lúc Lục Vi Dân trả lời câu hỏi này tỏ ra rất nghiêm túc.
- Hả?
Hạ Lực Hành thu lại nụ cười, trầm tĩnh gật đầu,
- Nói đi, cậu dự định thế nào, suy nghĩ, mục tiêu, thực thi, đều nói hết ra. Tôi cũng rất muốn tìm một điển hình để phân tích, nếu cậu có thể làm ra một ruộng thí nghiệm ở Ca Cố, có một đột phá, nói không chừng ngày sau Tỉnh ủy có thể tìm được một ví dụ mẫu.
- Ví dụ mẫu thì tôi không dám nghĩ, nhưng sở dĩ tôi chọn tới Oa Cố cũng là đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Oa Cố là cùng vùng núi thuần nông nghiệp xa xôi, tài nguyên khoáng sản đã không có, lại cũng không có cơ sở công nghiệp. Nhân khẩu cũng không quá nhiều, tình trạng an ninh xã hội không tốt, ưu thế duy nhất chính là điều kiện giao thông tốt, hai con đường của tỉnh cũng vừa hay giao nhau ở đây.
Lục Vi Dân tỏ ra rất bình tĩnh, tự nhiên, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
- Lúc này sau cuộc tuần hành phía nam, trong nước đã định bước đi của làm sâu sắc hơn quá trình cải cách và mở cửa đối ngoại. Làm thế nào để tận dụng cơ hội này phát triển kinh tế, từ đó làm kinh tế phát triển để cải thiện cuộc sống vật chất của nhân dân, chính là một vấn đề bức thiết nhất. Vì vậy trước mắt vấn đề trên hết chính là phải làm kinh tế phát triển, phải để người dân tăng thu nhập, thậm chí làm giàu trong trào lưu phát triển kinh tế.
Ánh mắt Hạ Lực Hành thản nhiên, nhưng sau khi nghe xong mấy câu sau của Lục Vi Dân vẫn không khỏi có chút xúc động. Đi vào cánh cửa này tựa như đi ngược dòng, không tiến ắt lùi, ai không muốn tiến thêm một bước trên con đường làm quan chứ? Nhưng làm thế nào để tiến một bước, mỗi người có suy nghĩ và cách làm riêng.
Trước kia Hạ Lực Hành luôn cho rằng Lục Vi Dân có chút quá hướng về công danh lợi lộc, thậm chí lưu lại Phong Châu, xuống huyện đều là biểu hiện của một loại lợi ích, nhưng ông cũng có thể hiểu được.
Nếu hắn đi cùng mình quay về tỉnh có vẻ cơ hội rất nhiều, nhưng mình đảm nhiệm Trưởng ban thư ký, mà vị trí Trưởng ban thư ký này có vẻ có chút khó xử. Mặc dù nhìn như ở trung tâm triều đình, như vị quan cao, nhưng tự Hạ Lực Hành lại rất rõ, trọng lượng của Trưởng ban thư ký ở mức độ rất lớn có quan hệ với độ tín nhiệm của Bí thư tỉnh ủy với anh. Chính xác ra mà nói Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thuộc loại nhân vật chức cao quyền không rõ, trong vài việc quyền hành có lẽ lớn hơn mọi người, bởi vì anh có thể ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ cảm quan của Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng trong vài trường hợp có khi bạn còn không bằng cả Bí thư Địa ủy hay Cục trưởng, Trưởng phòng của phòng, cục nào đó. Vì vậy trong mức độ lớn, Trưởng thư ký Tỉnh ủy đều là một chức vị có tính quá độ.
Chỉ cần tuổi tác thích hợp, sau khi đảm nhiệm chức vị này phần lớn đều có thể lên những vị trí khác. Nhất là có bước đệm của Ủy viên thường vụ, bất luận đến Ủy ban nhân dân tỉnh, hay là Tỉnh ủy, tìm một vị trí cũng không sai.
Với tuổi của mình chỉ sợ với vị trí Trưởng ban thư ký làm vài năm vẫn phải chuyển nữa, vậy Lục Vi Dân chắc cũng còn có hai năm theo mình nữa. Nhưng với tình hình này, ưu thế tuổi tác tương đối nổi trội của cậu ta có lẽ sẽ dần phai nhạt đi, mà với tính cách của Lục Vi Dân cho thấy không muốn ở trong cơ quan lãng phí thời gian, tích lũy kinh nghiệm lý lịch. Vậy nên hắn chọn đi xuống cơ sở, đương nhiên Hạ Lực Hành đã giúp hắn trong bước cuối cùng.
Suy nghĩ của Lục Vi Dân cũng không phải lần đầu tiên ông nghe, nhưng lần này Lục Vi Dân lại có ý nhấn mạnh phải giúp hơn hơn sáu mươi nghìn dân của Oa Cố tăng thu nhập làm giàu, để những người dân này được lợi trong sự thúc đẩy phát triển kinh tế của chính phủ. Điểm này lại có ý mới.
Đúng như lời Lục Vi Dân nói, cả nước cả tỉnh trên dưới đều đã xác định phải lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm, nhưng mục đích của xây dựng kinh tế có lẽ có rất nhiều người đều không để ý, hoặc nói lộn đầu đuôi. Tăng GDP, làm tăng thu nhập tài chính, cộng thêm tiến trình đô thị hóa, xây dựng thành phố (vùng) kinh tế lớn, những mục tiêu này từng cái được xác định, nhưng lại chưa có người nghĩ đến mục đích của việc thực hiện tất cả những điều này ở đâu. Lục Vi Dân ngược lại lại chú ý xác định chính xác điểm này, vậy nên đã đưa ra phải để nhân dân tăng thu nhập, làm giàu trong xu thế phát triển kinh tế, nhờ thế mà nhận được lợi. Điểm này làm Hạ Lực Hành rất cảm động.
- Vi Dân, suy nghĩ của cậu rất tốt, mục đích và ý nghĩa của phát triển kinh tế xét đến cuối rốt cuộc chính là làm cuộc sống nhân dân tốt lên. Mặc dù chúng ta đều đề xướng văn minh vật chất và văn minh tinh thần đi đôi với nhau, không thể thiên vị mặt nào. Nhưng tôi muốn nói trước mắt đất nước chúng ta, thậm chí cả tỉnh, đến Phong Châu các cậu cũng được, Song Phong cũng tốt, trước mắt cho đến một thời gian tương đối dài về sau đều là giải quyết vấn đề văn minh vật chất. Cũng chính là nói, trong một khoảng thời gian dài từ nay về sau phải tập trung xung quanh vấn đề này, phát triển kinh tế, nhân dân tăng thu nhập chính là vấn đề chính.
Hạ Lực Hành dừng một chút, đường như đang sắp xếp dòng suy nghĩ.
- Đối với Song Phong, cụ thể đến Oa Cố nơi cậu đang ở, nhiệm vụ này lại càng cấp bách. Phong Châu một thành phố sáu huyện ngoài Cổ Khánh không thuộc vùng khó khăn ra thì thậm chí cả thành phố Phong Châu cũng không ngoại lệ. Vậy làm thế nào để thực hiện thực việc thoát nghèo, làm giàu. Tỉnh tách Lê Dương và Phong Châu ra, mục đích rất rõ ràng chính là cho Phong Châu chính sách ưu đãi hơn, sự ủng hộ nhiều hơn, thúc đẩy Phong Châu có thể mau chóng thoát nghèo.
Lục Vi Dân chăm chú nghe Hạ Lực Hành trình bày. Đây có lẽ là chỉ đạo đường lối công tác và định vị của Tỉnh ủy với Phong Châu trong thời gian tương đối dài sau này, đối với Song Phong và Oa Cố đều có ý nghĩa chỉ đạo như vậy.
- Với vấn đề phát triển kinh tế và giúp nhân dân tăng thu nhập làm giàu, rất nhiều người đều xem nhẹ hay tách rời quan hệ giữa hai cái này. Thực ra cái phía sau là mục đích căn bản, cái phía trước là quan trọng, cũng là cách duy nhất hiện nay. Bất luận là thông qua con đường tạo cơ hội việc làm, giải quyết sức lao động thừa, giúp người dân tăng thu nhập, hay là kinh tế các nơi phát triển, thuế tài chính tăng, có thể cung cấp cơ sở tài chính cho việc cải thiện cuộc sống dân chúng, đều chỉ có thể thông qua phát triển kinh tế để thực hiện. Vi Dân, cậu nhìn thấy điểm này là rất tốt, với cách thức cụ thể, Oa Cố cũng càng phải kết hợp tình trạng thực tế địa phương mà thực hiện.
Lục Vi Dân lặng lẽ gật đầu tán thành, Hạ Lực Hành đứng dậy chắp tay đi một vòng, lúc này mới nói;
- Muốn phát triển kinh tế, theo như hiện nay, các nơi đều phải đẩy mạnh thu hút đầu tư, đồng thời cổ vũ đầu tư bên ngoài và kinh tế tư nhân phát triển. Điều này đối với khu vực nghèo như Phong Châu mà nói lại càng có tính thao tác hiện thực. Rất nhiều người cho rằng khu vực nghèo như Phong Châu thu hút đầu tư không thể bì với các nơi khác, thiếu những biện pháp hữu hiệu, tôi không nghĩ vậy. Mưu sự tại nhân, hơn nữa Phong Châu cũng không phải hoàn toàn không có chỗ mạnh, nếu các Ủy ban nhân dân huyện, thành phố có thể kết hợp thực tế bản địa, đưa ra chính sách thu hút đầu tư hiệu quả, thiết thực, tôi nghĩ hoàn toàn có thể đi đến mục tiêu này. Vi Dân, khi cậu ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm đã làm được điểm này, tôi tin cậu cũng hoàn toàn có thể làm được điểm này ở Oa Cố.
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Trưởng ban thư ký, cảm ơn sự cổ vũ và khích lệ của ngài, Oa Cố cũng có chút ý tưởng, trước mắt chúng tôi phải tập trung toàn bộ sức mạnh đẩy mạnh việc khu chợ dược liệu Đông y. Tôi nghĩ chỉ cần làm tốt hạng mục này, việc phát triển kinh tế Oa Cố sẽ có thể một động cơ thúc đẩy mạnh mẽ, Oa Cố ngày sau cũng có thể tập trung quanh khu chợ dược liệu Đông y này.
Chương 364: Mục tiêu (2
- Ừ, chỉ cần cậu có niềm tin này là tốt, vậy hiện nay tiến trình phát triển của hạng mục này thế nào rồi?
Hạ Lực Hành rất quan tâm đến hạng mục này. Mặc dù đây là lần đầu Lục Vi Dân đến văn phòng làm việc của mình, nhưng sau khi Lục Vi Dân đến Oa Cố cũng đã điện thoại báo cáo công việc cho mình vài lần. Ông cũng vài lần chủ động gọi điện thoại tìm hiểu tình hình, biết được Lục Vi Dân tốn không ít tâm sức cho hạng mục này, hơn nữa Tô Yến Thanh cũng nói Lục Vi Dân có đủ niềm tin với hạng mục này.
- Có thể gọi là thuận lợi, quy hoạch xây dựng về cơ bản đã định rồi. Bây giờ có hai vấn đề, một là thu hút đầu tư, mời một công ty hoạt động chuyên nghiệp đến đầu tư và quản lý, đồng thời còn phải hấp dẫn đủ nhiều khách hàng thương nhân vào khu chợ này. Hai cái cũng có liên quan, một vấn đề khác chính là tôi hi vọng khu chợ dược liệu Đông y chuyên nghiệp này có thể nhận được sự tán thành của sở Y tế tỉnh, xin công nhận khu chợ dược liệu Đông y cấp quốc gia. Điểm này vừa có thể mở rộng danh tiếng của khu chợ, thu hút nhiều thương nhân đến hơn, cũng trợ giúp tiến trình thực thi giai đoạn hai của công trình.
Thấy Lục Vi Dân nói rất thẳng thắn, Hạ Lực Hành cũng không nói nhiều:
- Hiện nay có gì khó khăn không?
Lục Vi Dân lập tức tiếp lời:
- Thu hút đầu tư tôi không dám làm phiền đến Trưởng ban thư ký, chúng tôi sẽ tự mình cố gắng. Chính là công việc giành được sự ủng hộ của sở Y tế tỉnh, tranh thủ trình báo xin xác nhận khu chợ dược liệu Đông y cấp quốc gia, trên hạng mục công tác này có không ít khó khăn. Trong sở có vài yêu cầu và tiêu chuẩn cụ thể, chúng tôi đang từng bước thực thi xây dựng có tính mục tiêu, có gắng đạt tới, đến lúc đó có thể phải cần Trưởng ban thư ký ủng hộ một chút.
Hạ Lực Hành gật đầu hài lòng. Về tình về lý, về công về tư, ông đều nên ủng hộ hạng mục này của Lục Vi Dân, huống chi đây lại không phải việc gì vi phạm nguyên tắc. Ông chỉ có chút lo lắng trong vấn đề thu hút đầu tư, Lục Vi Dân có thể thực hiện mục tiêu đúng như ước nguyện hay không. Trong ấn tượng của ông, Oa Cố có điều kiện cơ sở rất kém, hơn nữa khu chợ dược liệu Đông y lớn như vậy lại không chỉ anh có quy mô và truyền thống trồng dược liệu Đông y của mấy xã, thị trấn là có thể hấp dẫn và thuyết phục nhà đầu tư đến đầu tư.
Sự lo lắng của Hạ Lực Hành không phải là không có căn cứ. Lục Vi Dân hiện nay chính vì việc làm thế nào để thu hút nhà đầu tư đến đầu tư xây dựng khu chợ dược liệu Đông y này mà sầu muộn.
Cùng thị trấn Oa Cố, xã Cát Lương, cùng với xã Tiểu Bá phối hợp dùng đất, phương án xây dựng khu chợ dược liệu Đông y chuyên nghiệp đã có được ý kiến thống nhất với sự dẫn dắt của Quận ủy Oa Cố. Giai đoạn 1 công trình chiếm bốn trăm mẫu đất, dự tính xây thành ba trăm quầy hàng giao dịch có chức năng cất trữ, đồng thời còn phải xây dựng trung tâm phục vụ tổng hợp vận chuyển, tập trung hàng hóa, nghỉ ngơi, ăn, ở.
Khu chợ dược liệu Đông y này không thể so sánh với khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Trên thực tế tính chất công việc của khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật đơn giản hơn nhiều. Làm tốt cơ sở hạ tầng, dự tính ra quy hoạch đất đai, sau đó là xuất kích tứ phía, tung lưới rộng khắp, bồi dưỡng trọng điểm, trên cơ bản là lấy thức ăn từ trong giỏ, chỉ cần không phải vượt chuẩn mực quá mức, đều có thể kéo lại được.
Mà khu chợ dược liệu Đông y này lại không như vậy, hai bên đều phải có một quá trình lựa chọn, một là quy mô đầu tư tương đối lớn, hai là rất có tính mũi nhọn.
Một mặt nhà đầu tư phải có kinh nghiệm nhất định với mặt này, nếu không họ cũng không dám đến nhận việc này. Theo suy nghĩ của Lục Vi Dân, ba xã, thị trấn và nhà đầu tư có thể tổ hợp xây dựng thành một công ty cổ phần. Ba xã, thị trấn có thể lấy đất làm cổ phần, còn nhà đầu tư lấy tiền làm cổ phần, hợp thành một khu chợ chuyên nghiệp, đồng thời nhà đầu tư phụ trách đưa khu chợ này vào hoạt động.
Quận ủy Oa Cố và bốn xã, thị trấn trực thuộc phụ trách cung cấp việc xây dựng và trình báo các phương diện, phối hợp cung ứng nguồn hàng dược liệu Đông y của khu vực xung quanh. Đồng thời cần đẩy mạnh xây dựng cơ sở gieo trồng dược liệu Đông y ở bốn xã, thị trấn của quận Oa Cố, đảm bảo nguồn hàng cung ứng.
Khu chợ dược liệu Đông y này do nhà đầu tư đưa vào hoạt động, sau khi phía Oa Cố làm theo thỏa thuận cung cấp bảo đảm, ủng hộ trên các phương diện, phải hiện thực có lợi nhuận trong vòng hai năm. Mà vấn đề quảng cáo thu hut đầu tư và tuyên truyền, thu hút thương nhân đến kinh doanh là quan trọng nhất, cũng là khó giải quyết nhất. Ở điểm này cũng là trọng tâm công việc của Lục Vi Dân, thậm chí là cả Quận ủy Oa Cố.
- Tử Đạt, có chuyện gì?
Lúc nhận được báo có điện thoại Lục Vi Dân đang trên xe, không kịp quay về Oa Cố, Lục Vi Dân liền tìm một bốt điện thoại công cộng trên đường Song Phong để gọi lại.
Cùng với máy nhắn tin bắt đầu dần thâm nhập vào cuộc sống của mọi người trong huyện lị Song Phong này, nhu cầu dùng điện thoại cũng liền trở nên cấp bách. Bây giờ xin lắp một bốt điện thoại công cộng còn phải tìm quan hệ với bưu cục. Cũng may hệ thống điện thoại điều khiển tự động của tỉnh hoàn thiện cải tạo đầu tiên ở Phong Châu, vì vậy làm cho đường dây cơ bản của đường thông tin có cơ sở điện thoại điều khiển tự động với quy mô lớn. Đối với cư dân trong huyện muốn lắp đặt máy điện thoại bàn và bốt điện thoại công cộng trên đường đều có thể được đáp ứng, chỉ có điều phải chờ đợi một thời gian mà thôi.
- Có chút việc, Ngụy Đại Năng đó có phải cán bộ của thị trấn Oa Cố các cậu không?
Bên Ba Tử Đạt xung quanh rất ồn ào, rõ ràng là đang ở địa điểm công cộng nào đó, xem số điện thoại cũng hẳn là trong huyện lị.
Ngụy Đại Năng? Lục Vi Dân ngẩn ra, Phó bí thư phân công quản lý Đảng và quần chúng của Đảng ủy thị trấn Oa Cố. Nghe nói y cũng là một người có tài, có rất nhiều quan hệ bên trên, nghe nói còn có chút quan hệ họ hàng với Phó ban Tổ chức Điêu Nhất Bình, hình như ấn tượng của Thích Bản Dự với anh ta cũng rất tốt. Nhưng Lục Vi Dân nghe ra từ lời của Ba Tử Đạt là một chuyện gì đó đã xảy ra.
- Sao vậy?
Lục Vi Dân thản nhiên hỏi. Đây là một bốt điện thoại công cộng của một cửa hàng, kẻ đến người đi không tiện nói chuyện.
- Ha ha, lúc này đội trị an trong phòng chúng tôi áp dụng truy quét phố Quế Hoa, vừa hay gặp tên Ngụy Đại Năng này, một người rất ngầu đấy.
Trong lời nói, Ba Tử Đạt cười rất thâm hiểm, làm Lục Vi Dân có một loại cảm giác bị người ta ngấm ngầm tính kế.
- Chà, trước mặt Phó phòng Ba Tử Đạt ai còn có thề ngầu được chứ?
Lục Vi Dân bình tĩnh nói.
- Ha ha, cậu đừng ở đấy mà cho tôi là kỳ lạ nữa. Tên này uống vài ngụm rượu vào là không còn biết mình là ai nữa. Mấy cảnh sát trẻ trong đội trị an bắt được gã, bắt gã đưa chứng minh thư ra, còn nói không có tư cách xem chứng minh thư của gã, thái độ rất kiêu ngạo. Cậu là Bí thư Quận ủy Oa Cố, Trưởng phòng Bào nói tôi hỏi cậu xem cậu có thái độ thế nào?
Trong lời nói của Ba Tử Đạt đầy ý xảo trá.
Lục Vi Dân nhẹ nhàng hít một hơi, xem ra lại phải nợ Bào Vĩnh Quý một ân tình rồi.
- Ừ, tôi không có ý kiến gì, cậu ta có vấn đề gì không?
Lục Vi Dân im lặng một chút rồi mới hỏi.
- Cậu không có ý kiến gì là được rồi. Tên tiểu tử này vẫn cho rằng mình là một nhân vật, sắt hay kim cương cũng sẽ thành nước trong lò luyện này của tôi thôi.
Trong điện thoại Ba Tử Đạt cười vô cùng sung sướng, cho thấy đã nhịn đủ tên Ngụy Đại Năng này rồi.
- Tử Đạt, anh nhớ giữ quy cách đấy, đừng tự tìm lấy rắc rối cho mình. Đây đều là xã hội pháp trị, phòng Công an lại càng nên làm gương, cứ dựa theo trình tự mà xử lý là được rồi.
Lục Vi Dân quan tâm nhắc nhở một câu.
- Yên tâm, gã trông thì như gấu, miệng cọp gan thỏ, cần phải dùng thủ đoạn sao?
Ba Tử Đạt cười lạnh hai tiếng.
- Tôi biết phải làm thế nào. Cũng là Trưởng phòng Bào bảo tôi gọi cậu, nghe ý kiến của cậu. Tôi cũng đang nói lẽ nào cậu lại còn có thể bao che cho loại người rác rưởi này sao?
Lục Vi Dân không lên tiếng, dập máy luôn. Ba Tử Đạt đương nhiên không hiểu được nội tình bên trong. Việc này muốn qua mắt con rắn địa phương Bào Vĩnh Quý này đúng là không dễ dàng, nói không chừng chính là cơ hội Bào Vĩnh Quý thể hiện ý tốt với mình, để mình nợ lão một ân tình, vẫn chưa biết nên làm thế nào để trả đây.
Bên kia Ba Tử Đạt gác điện thoại, sắc mặt đã trầm xuống.
Lúc trước y còn tưởng Bào Vĩnh Quý bảo mình gọi điện cho Lục Vi Dân là để chú ý đến suy nghĩ của vị Bí thư Quận ủy Lục Vi Dân này. Suy cho cùng thì một Phó bí thư Đảng ủy của thị trấn bị bắt vì hoạt động mại dâm, vẫn sẽ có ảnh hưởng đến thể diện của một Bí thư Quận ủy mới tới. Trong lòng y cũng có chút bực bội.
Một cán bộ làm những chuyện như thế này, bị bắt được mà vẫn còn dám diễu võ dương oai trước mặt cảnh sát. Lúc thì kêu Phó ban Điêu, chốc thì Trưởng phòng Bào, Chính ủy Đan, la hét khoác lác, dường như trong huyện Song Phong này là tùy theo ý gã. Nhưng Bào Vĩnh Quý sau khi tìm hiểu thân phận kẻ tình nghi lại bảo y gọi điện cho Lục Vi Dân, điều này làm y rất khó chịu
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Nhưng lại không thể không gọi, vậy nên giọng điệu cũng không tốt. Không ngờ Lục Vi Dân đến hứng thú hỏi thêm vài câu cũng không có, bảo bọn họ chỉ cần làm theo trình tự là được, hơn nữa nghe cách nói đó không giống như là đang nói ngược lại, trong lòng Ba Tử Đạt mới trở nên thoải mái.
- Phó phòng Ba, tên đó vẫn ở đó hét lớn phải gọi điện cho Phó bí thư Huyện ủy Thích, nếu không phải gặp Trưởng phòng Bào và Chính ủy Đan, giọng còn rất ngông cuồng…
Một viên cảnh sát đi đến bên cạnh Ba Tử Đạt nói nhỏ.
- Hừ, một Phó bí thư Đảng ủy thị trấn phạm sai lầm còn dám to tiếng vậy, đúng là coi phòng Công an của chúng ta thành phòng Dân chính rồi, mấy tài liệu bằng chứng đã nắm chắc cho tôi chưa?
Ba Tử Đạt nói hung hăng.
- Tuyệt đối không vấn đề gì. Người phụ nữ họ Diêu đó nhận năm mươi tệ của gã, để gã tùy ý sờ soạng ngực và phần dưới, muốn làm chuyện đó phải một trăm. Mẹ nó, tên tiểu tử này đúng là keo kiệt, lại không nỡ bỏ tiền, nhất định đòi sờ soạng trước rồi sau đó mơi thêm năm mươi tệ làm việc đó. Chúng ta đi đến sớm một chút, vì vậy mới kịp sờ soạng. Một người phụ nữ khác cũng chứng minh người phụ nữ họ Diêu nhận năm mươi tệ liền trả lại cho cô ta, trước đó người phụ nữ họ Diêu mượn của cô ta năm mươi tệ. Hơn nữa cô ta cũng nhìn thấy tên Ngụy Đại Năng này thò tay vào trong áo lót của người phụ nữ họ Diêu sờ mó. Tài liệu đã hình thành chuỗi chứng cứ,…
Cảnh sát dường như cũng có chút khoe khoang, chứng minh năng lực của mình trước mặt Ba Tử Đạt, nói hết sức tỉ mỉ.
- Được rồi, phải chú ý đến vụ án một chút, hai phần tài liệu là có thể hình thành chuỗi chứng cứ rồi sao? Tên này còn chưa mở miệng đâu, không phải có một nhân viên rót trà từng vào phòng riêng rót trà sao? Có nhìn thấy không? Nhìn thấy, sao lại không làm thành tài liệu?
Ba Tử Đạt không đủ kiên nhẫn hỏi lại.
- Phó phòng Ba, nhân viên phục vụ đó chỉ là quét tước vệ sinh, tạm thời đi rót giúp một chén trà, nên tôi không đưa tới,
Viên cảnh sát ngẩn người, rồi giải thích.
- Hừ, nếu như tên này đã cứng mồm cứng miệng vậy thì vụ án này phải nắm chắc chứng cứ, phải cho gã hiểu rằng không có khẩu cung của gã cũng có thể xác định hành vi của gã.
Sắc mặt của Ba Tử Đạt trầm xuống.
- Còn không mau đi bổ sung chứng cứ đó cho tôi đi!
Viên cảnh sát rụt đầu lại, vội vàng gật đầu nhận lời, đi ra ngay. Xem ra Ba Tử Đạt nổi giận rồi, cũng khó trách, tên tiểu tử này mồm quá thối, một tên Phó bí thư Đảng ủy thị trấn không biết trời cao đất dày, trong huyện lị cũng dám ăn nói lung tung, thật không biết thế nào nữa.
Ba Tử Đạt lại quay về chuyện cũ, ý của Bào Vĩnh Quý để mình gọi điện thoại cho Lục Vi Dân nói một tiếng xem ra không phải ý lúc đầu của mình, còn có ý khác bên trong. Chỉ là đường đi trên quan trường này vòng vèo, mình không đến bước đó sẽ không nhận thức được, y cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, làm tốt công việc của mình là được rồi.
Ngu Khánh Phong nhận tài liệu người phụ tá đem đến, đẩy mắt kính lên, xem chăm chú, chỉ xem vài phút ông đã hiểu đại khái.
Tình hình không phức tạp, kết quả xử lý của cơ quan công an cũng rất đơn giản, mẫu chốt là đằng sau việc này sợ rằng lại ẩn chứa một trận phong ba.
Ngụy Đại Năng, ba mươi bảy tuổi, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, được điều từ Phó chủ tịch xã Hồng Sơn quận Thái Hòa đến nhậm chức Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn chưa tới hai năm. Vốn dĩ con đường làm quan tươi sáng, Ngu Khánh Phong hiểu rõ con người này, sao lại để ngã ngựa bởi những vấn đề thế này chứ?
Dường như cán bộ bên Oa Cố đều ít nhiều đều liên quan đến những việc quan hệ bất chính này, mà tên Ngụy Đại Năng này dù không xảy ra vấn đề gì ở địa bàn Oa Cố nhưng lại gây ra một chuyện tồi tệ, dơ bẩn hơn trong huyện lị.
Có một chi tiết rất nhỏ, Ngu Khánh Phong chú ý đến.
Đó chính là phòng Công an không chủ động báo cáo chuyện này lên, mà có người gọi điện thoại nặc danh cho Ủy ban Kỷ luật huyện. Người đó nói Phó bí thư Đảng ủy thị trấn chơi gái ở phố Quế Hoa bị bắt, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật xử lý đúng luật loại bại hoại này. Ủy ban Kỷ luật cũng chỉ tìm hiểu sơ qua cho có, ai biết phòng Công an lại nhiệt tình sao tất cả tài liệu ra một bản rồi đưa tới.
Làm Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật nhiều năm, Ngu Khánh Phong rất rõ độ nông sâu với của cái ao phòng Công an này. Loại cán bộ chơi gái hay đánh bạc như vậy một năm bị bắt được không ít, nhưng thực sự báo tới bên Ủy ban Kỷ luật này xử lý đã ít lại càng ít, phần lớn đều là nộp tiền phạt ở phòng Công an là xong.
Phòng Công an cũng là người, đều ăn cơm trong cái nồi của huyện, không ai muốn đắc tội với người khác, chỉ cần nộp tiền phạt thì loại việc này có thể bỏ qua. Mà phòng Giám sát của Ủy ban Kỷ luật bên này cũng vậy, chỉ cần không có ai tố giác, tố cáo thì cả năm đến cuối năm cũng chỉ là làm theo lệ. Thường là yêu cầu bên phòng Công an báo chút tình hình, xem có Đảng viên, cán bộ, công chức, viên chức nào bị trị an xử phạt hành chính không, phần lớn thời gian đều là không có.
Khoản tài chính cho phòng Công an không đủ, phòng Công an phải giải quyết vấn đề thiếu hụt kinh tế, vậy thì phải giở trò với tiền phạt, vậy nên cơ quan công an làm rất mạnh trên cường độ truy quét .
Dựa theo thỏa thuận với bên tài chính, toàn bộ tiền phi pháp trả cho phòng Công an làm kinh phí làm án, đây đã trở thành một nguồn kinh phí lớn nhất, ngoài tiền của tài chính huyện cho họ.
Hàng năm đại biểu Hội đồng nhân dân đều có dự thảo nghị quyết chê bai chính sách này, nhưng tài chính huyện chỉ có tình huống này, không có cách nào khác, cũng không thể để cánh sát tự bỏ tiền ra phá án, biết rõ đây là uống rượu độc giải khát, nhưng vẫn phải làm.
Tên Ngụy Đại Năng này theo lí mà nói dù chơi gái cũng không đến nỗi bị người khác nắm được nhược điểm. Với khả năng và thân phận của gã thì bản thân sẽ nghĩ luôn cách giải quyết vấn đề này cho xong, sao lại để đẩy đến bên Ủy ban Kỷ luật. Hơn nữa Ủy ban kỷ luật vừa tới tìm hiểu qua tình hình, phòng Công an đã nhiệt tình đem tài liệu hồ sơ vụ án ra, có thể thấy thái độ không giống trước kia. Trong đây cho thấy có chuyện lạ không thể nói rõ, chỉ là Ngu Khánh Phong bây giờ nhất thời chưa thể nhìn ra được thôi
- Anh Vệ, anh thấy thế nào?
Ngồi trên ghế mây trầm ngâm thật lâu, Ngu Khánh Phong ngước mắt lên nhìn phụ tá một cái.
Vệ Thanh Thừa đương nhiên hiểu ông chủ Ngu Khánh Phong hỏi mình không phải chuyện này xử lý thế nào. Tài liệu đều phô tô đến rồi, việc đã rõ ràng, nếu thực sự phải nói xử lý thì việc đấy cũng vô cùng dễ dàng. Chắc chắn Ngu Khánh Phong có cách nhìn khác đối với vấn đề này, ông ta đại khái cũng nghiệm ra được vài vấn đề.
- Ha ha, Phó bí thư Ngu, việc này đến Ủy ban Kỷ luật chúng ta nhanh như vậy, nếu nói không có gì khác thường thì cả tên ngốc cũng không tin.
Vệ Thanh Thừa hắng giọng một cái cười ha hả nói.
- Nhưng việc này cũng không quan trọng. Tên Ngụy Đại Năng này có chút bản lĩnh, có lẽ là tuổi trẻ tài cao chăng, lúc làm Phó chủ tịch xã mới có ba mươi ba tuổi, đó là cán bộ cấp Phó phòng trẻ tuổi nhất của huyện chúng ta lúc đấy thì phải? Mới làm được hai năm đã đến Oa Cố làm Phó bí thư Đảng ủy. Nghe nói Phó bí thư Thích rất xem trọng cậu ta, còn nói sau này cậu ta đến phòng Nhân sự làm Phó phòng, chuẩn bị làm thay ông Khâu. Người nổi tiếng như vậy mà bị xuống ngựa chỉ e sẽ gây nên sóng lớn.
- Bớt vòng vèo chút, nói chuyện chính đi.
Ngu Khánh Phong mặt không cảm xúc nói phê bình phụ tá của mình. Người phụ tá này cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích múa mép, nhưng cán bộ Ủy ban Kỷ luật lại cấm kị điều này, cũng khó trách mấy lần mình tiến cử y, Bí thư Lương đều không cho ý kiến, cuối cùng kết thúc ảm đạm ở hội nghị thường vụ.
- Phó bí thư Ngu, sự việc rất đơn giản, chỉ xem ngài làm thế nào. Tình hình bên phòng Công an vừa nhìn đã hiểu, định tính cũng rất rõ ràng, hoạt động mại dâm. Dù trong “Điều lệ quản lý xử phạt trị an” không có điều này, nhưng năm ngoái Hội đồng nhân dân tỉnh có một quy định về cấm hoạt động mua bán dâm, quy định này cũng đưa cả hoạt động mua bán dâm trước kia vào “Điều lệ quản lý xử phạt trị an”. Tôi xem quy định này khoản phạt với người tham gia hoạt động mua bán dâm là dưới 3000 tệ, khoản phạt người giới thiệu, bao che hoạt động mua bán dâm là dưới 5000 tệ. Ngụy Đại Năng có thể bị xử phạt dưới 2000 tệ, mặc dù trong tài liệu thì y chỉ nói úp mở, nhưng căn cứ vào lời kể của một đương sự và hai nhân chứng thì không có vấn đề gì lớn lắm.
Vệ Thanh Thừa phân tích rất thấu đáo, cũng có nghiên cứu về các điều khoản pháp luật, nhưng từ đầu đến cuối không nói đến trọng điểm. Nhìn thấy sắc mặt của Ngu Khánh Phong trầm xuống, y mới mau chóng đi vào vấn đề chính.
- Tôi thấy chuyện này nhất định là có sắp xếp, đã có người tố giác tới bên chúng ta nhiều như vậy, cho thấy người ta đã sắp đặt đẩy tên Ngụy Đại Năng này ngã ngựa, chúng ta không thể giấu được. Hơn nữa con người Ngụy Đại Năng này vốn cũng không phải loại tốt đẹp gì, bên ngoài ra vẻ rất khéo, lúc Chu Minh Khuê nhậm chức Bí thư Quận ủy như chó vẫy đuôi mừng chủ, lấy lòng Chu Minh Khuê. Nhưng Chu Minh Khuê vừa xảy ra chuyện liền nói gã sớm đã nhìn ra vấn đề của Chu Minh Khuê, vân vân. Trong lúc tôi xử lý công việc của Chu Minh Khuê, nhìn thấy bộ dạng của tên đó đã thấy buồn nôn.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Vệ Thanh Thừa không che giấu sự khinh thường và khinh bỉ với Ngụy Đại Năng, làm Ngu Khánh Phong thấy rất lạ. Ấn tượng của ông với người này không nhiều lắm, ngoài việc biết gã có quan hệ khá mật thiết với Thích Bản Dự ra thì những việc khác không rõ lắm, không ngờ Vệ Thanh Thừa nói về gã tệ như vậy.
- Vậy ý kiến của anh là…
Ngu Khánh Phong hơi nhíu mày.
- Phó bí thư Ngu, cái này phải dựa vào ngài thôi. Nhưng tôi thấy chúng ta hiện nay đã nhận thứ này e là không thể ném đi được rồi. Nếu chúng ta không có động tĩnh, thì người tố giác vẫn luôn nhìn trộm phản ứng của chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu, làm không tốt sẽ phản ứng lên bên trên. Quan trọng ở chỗ thái độ của phòng Công an rất lạ, xem ra cũng có ý xử lý tên Ngụy Đại Năng này, chỉ có điều lại lôi chúng ta vào cuộc.
Vệ Thanh Thừa cười.
Ngu Khánh Phong mặt không biểu cảm, nhưng lại có chút u sầu trong lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự việc này có liên quan đến người của phòng Công an, nói khó nghe hơn chút là có người cố ý xử tên Ngụy Đại Năng này, nhưng quan trọng là bây giờ Ủy ban Kỷ luật cũng không thể thoái thác được trách nhiệm này.
Thấy Ngu Khánh Phong không nói, Vệ Thanh Thừa vừa nhìn đã biết suy nghĩ của đối phương. Không thể phủ nhận trách nhiệm, vậy phải xem xét làm thế nào để chuyện này có được kết quả vẹn toàn nhất.
- Phó bí thư Ngu, việc của Ngụy Đại Năng đã chắc như đinh đóng cột rồi, cho dù Phó bí thư Thích có muốn bảo vệ gã, nhưng phòng Công an đã làm chắc chuyện này như vậy, trên cơ bản là không có khả năng lật ngược thế cờ. Chúng ta cũng chỉ có thể giải quyết việc chung, dù sao tên này làm việc cũng không chính đáng. Tôi nghe nói Ủy viên thường vụ Lục cũng có cái nhìn không tốt với y, ha ha, ngài xem lần này trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta…
Lời nói của Vệ Thanh Thừa làm Ngu Khánh Phong hơi chau này. Về cơ bản Ngụy Đại Năng là không còn gì để nói rồi. Ý của Vệ Thanh Thừa rất rõ ràng, nếu Ủy ban Kỷ luật đã đóng vai ác thì phải làm đến cùng, thể hiện uy phong cũng được, thể hiện thiện ý cũng được, dù sao cũng phải có hành động làm cho người ta phải liếc nhìn mới đúng.
- Ừ, anh Vệ, Hoàng Diểu đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng cũng đã đến hai năm rồi nhỉ?
Ngu Khánh Phong cũng biết dù uy tín của mình trong huyện cũng không tồi, nhưng trong Ủy ban Kỷ luật vẫn còn có không ít người oán thán mình. Nguyên nhân chủ yếu là cơ hội đi ra bên ngoài của cán bộ Ủy ban Kỷ luật không nhiều, ở một mức độ lớn là vì mình không thích tranh giành. Mà cán bộ của ban Tổ chức, Ủy ban Chính trị Pháp luật, thậm chí là ban Tuyên giáo sau khi đi ra ngoài về có không ít được thăng một cấp. Còn về cán bộ của ban Tổ chức thì lại càng không phải nói rồi. Mà lần này hình như là một cơ hội, mắt Vệ Thanh Thừa sáng lên, cuối cùng cũng đã đợi được đến khi ông chủ Ngu thông suốt rồi. Mấy năm nay mình cũng đã nhắc nhở ông nhiều lần, nhưng mỗi lần nhắc đến vấn đề này ông lại không vui, hoặc là một lời cũng không nói, làm cho y cũng không còn bao nhiêu hứng thú nữa.
Không ngờ lần này mình chỉ thuận mồm nhắc mà ông chủ lại thông suốt, xem ra việc này chắc cũng là chịu ảnh hưởng của vài việc khác nữa rồi. Như là đội trưởng của đội Cảnh sát hình sự, phòng Công an chớp mắt đã ngồi lên vị trí Phó bí thư Quận ủy Oa Cố. Nếu như không phải Khúc Nguyên Cao và Bào Vĩnh Quý tiến cử và Lục Vi Dân đồng ý thì đâu thể có chuyện khéo như vậy chứ?
- Vâng, Hoàng Diểu làm Phó chánh văn phòng đã hơn hai năm rồi. Làm việc lâu trong Ủy ban Kỷ luật không có lợi cho sự trưởng thành của cán bộ. Có thể đi xuống cấp cơ sở làm việc, thì sẽ có lợi cho sự trưởng thành của những cán bộ này, nhất là hiện nay khi toàn quốc đều lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm. Để cán bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta xuống cơ sở rèn luyện, trở thành người có khả năng trên nhiều phương diện cũng có lợi cho sự trưởng thành và phát triển của họ về sau.
Vệ Thanh Thừa nhanh chóng nói thêm vào.
- Ừ, tôi biết rồi.
Ngu Khánh Phong xưa nay không đánh trận mà không được chuẩn bị. Khi sự việc chưa có quyết định chắc chắn, ông cũng không khoác lác.
Tâm trạng Thích Bản Dự rất không tốt, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của tên này ở cửa, chút hứng thú ít ỏi cũng mất luôn.
Ông ta không để ý đối phương, cắp túi, ngậm điếu thuốc đi vào trong. Nhưng người đó đi theo sát phía sau ông dai như đỉa, cũng không nói một tiếng chỉ đi theo như vậy, làm cho Thích Bản Dự không mắng được cũng không nói được, cứ đi như vậy đến dưới lầu của khu nhà mình.
- Ngụy Đại Năng, cậu đi theo tôi làm gì? Việc của chính cậu cậu tự hiểu, việc đã như đinh đóng cột, lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi đã nói rồi, đừng có đến tìm tôi, có tìm cũng không có tác dụng gì. Cậu đã làm ra những việc bê bối như vậy, thì cũng phải có gan mà đi gánh vác hậu quả mới đúng chứ, làm bộ dạng kiểu này làm gì?
Lời nói có chút khắc nhiệt, chua cay làm cho Ngụy Đại Năng không dám hé răng. Lúc từ trong phòng Công an ra trong lòng y liền cảm thấy bất an. Dù trong tài liệu khẩu cung y luôn lấy lý do là mình uống nhiều, không nhớ rõ tình hình cụ thể, nhưng y biết mình muốn tránh được kiếp nạn này là không dễ. Vậy nên sau hai ngày quan sát đầy bất an, tin xấu vẫn truyền đến tai mình.
- Phó bí thư Thích, chuyện này chắc chắn là có người cố ý giăng bẫy hãm hại tôi, tôi thực sự không biết chuyện đó là sao. Hôm đó tôi uống hơi nhiều, lúc đó sự tình thế nào tôi cũng không nhớ nổi. Nhưng tôi lấy danh dự Đảng ra đảm bảo, tôi tuyệt đối không làm những việc đó, Phó bí thư Thích, xin ngài tin tôi.
Trong ngày đông rét mướt thế này gió lùa gần như làm toàn thân y như đông cứng. Đứng đợi ở ngoài cửa hai tiếng đồng hồ, không dễ dàng gì mới đợi được Phó bí thư Thích về, nếu đến ngay cả Phó bí thư Thích cũng không giúp mình nữa thì mình chết chắc rồi.
- Giăng bẫy hãm hại cậu? Ai giăng bẫy hãm hại cạu? Là ai trói cậu đem đến phố Quế Hoa, là ai cho cậu uống thuốc mê rồi đưa cậu tới phố Quế Hoa sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Thích Bản Dự làm Ngụy Đại Năng theo bản năng muốn rụt đầu lại.
- Cậu không đi đến những nơi như phố Quế Hoa, ai có thể hãm hại cậu chứ? Vớ vẩn!
- Phó bí thư Thích, là thật, nhất định là có người hãm hại tôi, tôi biết tôi trong mắt vài người sớm đã có chút chướng mắt, vậy nên bọn họ…
Ngụy Đại Năng vội vàng, y biết tính cách của Thích Bản Dự, nếu không làm đối phương nổi cơn tức lên thì sẽ không còn chút cơ hội nào nữa, y chỉ còn cách bất chấp thôi.
- Ai? Cậu nói xem, ai không thuận mắt với cậu, giăng bẫy ám hại cậu?
Thích Bản Dự dừng bước, chăm chú nhìn đối phương.
- Lục Vi Dân! Nhất định là hắn. Chính là chuyện lần trước, không hiểu sao hình như hắn biết được, trong các hội nghị lớn nhỏ hắn đều ám chỉ mắng tôi. Tôi liền nghĩ thời gian tôi ở Oa Cố cũng không nhiều, nhưng tôi không ngờ rằng hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy với tôi. Hiện nay Phó bí thư Quận ủy Đường Quân đó chẳng hiểu gì, chỉ đơn giản là một con chó của Lục Vi Dân. Việc này nhất định có liên quan đến hắn, nếu không tại sao những cảnh sát đó sao lại tìm ra tôi chính xác như vậy?
Nhìn thấy sắc mặt Thích Bản Dự biến đổi, Ngụy Đại Năng lại thêm vài ba câu.
- Hắn chính là muốn đuổi tôi đi, nói tôi chơi gái, hắn thì tốt đẹp quái gì. Người đàn bà dâm đãng Chu Minh Khuê để lại hắn lại đi tìm để dùng tiếp, cũng không ngại sao?
- Cậu nói cái gì?
Mặt Thích Bản Dự đột nhiên biến sắc.
- Cậu nói vớ vẩn gì thế? Ngụy Đại Năng, tôi nói cho cậu biết, cậu chú y lời nói của mình đi, vu cáo, phỉ báng người khác là phải ngồi tù đấy!
Lục Vi Dân rất ngạc nhiên là những người này lại tai thính mắt tinh như vậy, mình vừa đến nhà khách ở một chút, bên này đã có người đến gọi cửa.
Khoảng thời gian này trong huyện không yên tĩnh cho lắm, chuyện của Ngụy Đại Năng làm cho ồn ào khắp huyện. Điều làm cho Lục Vi Dân thấy ngạc nhiên là những âm thanh hỗn tạp này lại không phải nói đến tại sao Ngụy Đại Năng có thể ngã ngựa vì những việc như vậy, mà là bàn đến tại sao y lại xảy ra chuyện ở nơi như phố Quế Hoa. Hình như những người có thân phận như Ngụy Đại Năng hoàn toàn có thể chọn cách thích đáng hơn để có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, việc này cũng không thể không làm Lục Vi Dân cảm thán. Quả thực là Song Phong này có chút không giống với những nơi khác.
Về vấn đề xác định tính chất hành vi của Ngụy Đại Năng cũng dẫn tới một phen tranh cãi. Phòng Pháp chế có phần hoài nghi với việc áp dụng quy định cấm hoạt động mua bán dâm của Hội đồng nhân dân tỉnh đó, cũng có ý kiến với việc bản thân Ngụy Đại Năng không thừa nhận sự thật. Nhưng phòng Công an lại rất kiên quyết với việc này, cho rằng chứng cứ trước mắt đã hình thành chuỗi chứng cứ rồi, đủ để chứng minh hành vi của Ngụy Đại Năng đã phạm vào quy định, xử phạt không hề có vấn đề gì.
Lục Vi Dân cũng biết ý kiến bất đồng mà phòng Pháp chế huyện đề ra là do ý của ai. Nhưng lần này phòng Công an huyện cứng rắn đến bất ngờ, thái độ tương đối kiên quyết, với vấn đề này phòng Pháp chế huyện cũng không dám quá khăng khăng giữ ý kiến.
Nói toạc ra, những người phía phòng Pháp chế huyện cũng là uống trà xem báo, với những việc tương đối liên quan đến vấn đề chuyên nghiệp như thế này, vốn dĩ cũng không có quyền phát ngôn gì. Ý kiến bất đồng này cũng là do bản thân Ngụy Đại Năng tìm bạn trong giới pháp luật hỏi han một chút, mượn lời của bọn họ để đề xuất mà thôi.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Nhìn thấy vài sợi tóc trên đỉnh đầu chải đến bóng loáng của Vệ Thanh Thừa, Lục Vi Dân cũng có chút buồn cười. Vệ Thanh Thừa này cũng được coi là già cả trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trước sau đã tiễn ba Chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, chính mình lại ở mãi chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này, không xê dịch nổi. Dùng lời của ông ta để nói, ông ta chịu thiệt chính là chịu thiệt vì cái mồm, chuyện gì cũng luôn thích nói đi nói lại, việc này đặc biệt không được cấp trên thích, nhưng ông ta lại không thể thay đổi được thói quen này.
- Tôi biết được hôm nay Ủy viên thường vụ Lục chưa trở về Oa Cố, vì vậy nên đến để báo cáo công việc. Đây là Phó chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật chúng tôi Hoàng Diểu.
Lục Vi Dân khẽ mỉm cười, bắt tay chào hỏi với người đàn ông hơn ba mươi tuổi xem ra có chút trung thực này. Đối phương lại có chút ngại ngần, dường như đang gặp Bí thư Huyện ủy chứ không phải Bí thư Quận ủy vậy, cách thể hiện này làm Lục Vi Dân có chút kinh ngạc.
- Ủy viên thường vụ Lục, chắc ngài cũng biết Ủy ban Kỷ luật huyện chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra vụ việc của Ngụy Đại Năng. Trên thực tế vụ án này tương đối đơn giản, chỉ là trong việc xác định tính chất có chút khác biệt, cộng thêm Ngụy Đại Năng là cán bộ lãnh đạo dự bị do ban Tổ chức bồi dưỡng, vì vậy khá thận trọng. Nhưng qua mấy ngày điều tra, về cơ bản đã làm rõ tình hình, ý của Chủ nhiệm Ngu là Ủy ban Kỷ luật chắc phải hình thành ý kiến xử lý, đến lúc đó còn phải thông báo trên hội nghị thường vụ Huyện ủy. Ý của ông ấy là để chúng tôi đến báo cáo tình hình trước với anh, xin chút ý kiến của anh.
Vệ Thanh Thừa rất khiêm tốn, điều này làm Lục Vi Dân có chút kinh sợ. Trong hồ lô của Ngu Khánh Phong này là thuốc gì, đến ngay cả đối với nhân vật như Lương Quốc Uy có lúc cũng không thèm nể mặt, sao lại hạ thấp mình với nhân vật ở thế hệ con cháu là mình. Điều này đúng là mặt trời mọc đằng tây.
- Phó chủ nhiệm Vệ, câu nói này của anh quá khách khí rồi, quyết định của Ủy ban Kỷ luật thông báo lên hội nghị thường vụ là được rồi, nào đâu cần phải đến báo cáo với tôi?
Lục Vi Dân đưa tay ra hiệu mời hai người ngồi, tiện đến cửa gọi pha trà luôn. Nhân viên phục vụ rất nhanh nhẹn, nghe thấy Lục Vi Dân gọi, trà đã được bưng đến rồi.
- Ủy viên thường vụ Lục, anh mới là khách khí. Tên Ngụy Đại Năng này là cán bộ do Quận ủy Oa Cố các anh quản lý, anh là Bí thư Quận ủy, trong vấn đề xử lý cán bộ, trưng cầu ý kiến Quận ủy cũng là hợp lý mà, đây không phải là chuyện riêng gì.
Vệ Thanh Thừa cũng là kẻ sành đời, đối phó với những lãnh đạo trẻ như Lục Vi Dân này còn không quen thuộc sao, hết đạo lý này đến đạo lý khác liên tiếp tuôn ra.
- Vâng, được rồi, Phó chủ nhiệm Vệ, tôi nói không lại anh. Vậy xin cứ giới thiệu, tôi xin chú ý lắng nghe.
Lục Vi Dân bật cười ha ha.
- Phó chánh văn phòng Hoàng, vậy anh báo cáo toàn bộ tình hình vụ án cho Ủy viên thường vụ Lục nghe đi, nhân tiện cũng báo cáo luôn cả ý kiến xử lý ban đầu của Ủy ban Kỷ luật cho Ủy viên thường vụ Lục.
Vệ Thanh Thừa lúc này mới thu lại vẻ tươi cười, dặn dò Hoàng Diểu tay chân lóng ngóng ngồi bên cạnh mình như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm. Trong lòng thầm nghĩ, để anh đến là để gặp cấp trên chứ không phải đến làm học sinh, cũng khó trách Ủy ban Kỷ luật không đào tạo được gì. Đều là dưới quyền ông chủ Ngu trở thành quá cứng nhắc, nghiêm túc, cộng thêm mấy phần thành thực. Trước mặt mấy nhân viên bị xử lý thì oai phong thần bí khác thường, nhưng ở trước mặt lãnh đạo lại thành bộ dạng thế này, làm Vệ Thanh Thừa cũng nhịn không được âm thầm than thở bước này đáng lẽ nên làm từ sớm.
Mãi cho đến khi hai người Vệ Thanh Thừa rời đi, Lục Vi Dân cũng không hiểu gì, không thể hiểu rốt cuộc sao Ủy ban Kỷ luật diễn ra vở kịch đó. Lúc đầu còn tưởng Ngu Khánh Phong đến là để thể hiện thiện ý, nhưng lại chỉ đơn giản là giới thiệu về ý kiến xử lý vụ án, hai người Vệ Thanh Thừa cũng không nhiều lời, lập tức rời đi.
Hắn đương nhiên không biết lúc này Vệ Thanh Thừa đang mắng xối xả Hoàng Diểu lần đầu đến trước mặt lãnh đạo, nói thẳng Hoàng Diểu này làm cho Lục Vi Dân nghĩ hình tượng cán bộ Ủy ban Kỷ luật thấp xuống mấy bậc.
Việc này mãi cho đến khi đến Chánh văn phòng Huyện ủy Quan Hằng thông báo mở hội nghị thường vụ và thông báo mấy đề tài của hội nghị thường vụ, hắn mới mơ hồ ngộ ra.
Lúc Mạnh Dư Giang đề xuất vấn đề ứng cử viên cho chức Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, Thích Bản Dự liền biết chỉ sợ mình lần này khó được như ý.
Trong tượng của y là Ngu Khánh Phong rất ít tiến cử cán bộ của Ủy ban Kỷ luật. Ngoài hai năm bắt đầu tiến cử Vệ Thanh Thừa và một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khác ra, nhưng sau khi trong mấy lần hội nghị thường vụ đều không có được kết quả mong muốn, Ngu Khánh Phong cũng không còn nhiệt tình với vấn đề này nữa. Nhưng lần này Ngu Khánh Phong lại tiến cử một Phó chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật, hơn nữa xem ra cũng làm tốt công tác với Mạnh Dư Giang, việc này làm cho Thích Bản Dự có chút khó giải quyết.
Có lúc ngay cả Lương Quốc Uy cũng phải suy nghĩ một chút về cảm nhận của Ngu Khánh Phong. Nhưng lần này Ngu Khánh Phong hình như lại làm vài việc, Mạnh Dư Giang có thể tiến cử chắc chắn cũng là tán thành ý kiến của Ngu Khánh Phong. Việc này lần đầu tạo thành sự giằng co trong cuộc họp hội ý bí thư.
Thích Bản Dự và Chiêm Thái Chi cho rằng Hoàng Diểu thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở. Nhất là như thị trấn Oa Cố vốn điều kiện không tốt, hiện nay Lục Vi Dân đang dốc sức làm một thí điểm ở Oa Cố, Hoàng Diểu có chút non nớt, cho rằng nên xem xét cử một cán bộ có kinh nghiệm công tác cơ sở đi. Nhưng điều này lại gặp phải sự phản đối của Ngu Khánh Phong và Mạnh Dư Giang. Ngu Khánh Phong thì không nói, Mạnh Dư Giang cũng đề xuất cán bộ đều là trưởng thành từ cơ sở, càng không có kinh nghiệm công tác cơ sở thì lại càng phải đến cơ sở gian khổ nhất để rèn luyện.
Mà trong vấn đề này Lương Quốc Uy và Lý Đình Chương đều không tỏ thái độ một cách khác thường, cuối cùng lần họp hội ý bí thư này không đạt được nhận thức chung về điều chỉnh nhân sự, điều vốn rất hiếm hoi. Cuối cùng vẫn là Lý Đình Chương đề xuất quả thực không được, phải đưa đến hội nghị thường vụ thảo luận, như vậy có thể trưng cầu ý kiến các ủy viên thường vụ trên phạm vi lớn hơn.
Sau khi Lương Quốc Uy trầm ngâm hồi lâu mới đồng ý đề nghị này, cho thấy ông có chút do dự với đề nghị này. Như trước kia, đến lúc cuối cùng tranh chấp không xong, cũng là ông ta quyết định, mà lần này là lần đầu ông ta do dự.
Tính toán của Thích Bản Dự cũng rất rõ ràng, trước khi vào cuộc họp hội ý liền báo cáo riêng với ông ta. Ông không tỏ thái độ, chỉ nói trong cuộc họp hội ý sẽ nghe ý kiến từ các phương diện, Thích Bản Dự kích động bỏ đi. Xem ra là không hiểu ý của mình, Lương Quốc Uy vốn muốn nhắc nhở đối phương một chút, nhưng không biết vì sao ông lại bỏ qua.
Mà cuộc họp hội ý này ngay từ đầu đã có tình thế vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Dù Ngu Khánh Phong không nói nhiều, nhưng ngữ khí rất chắc chắn, xem ra ông ta có chút không vừa lòng với Thích Bản Dự. Thái độ của Mạnh Dư Giang dù rất bình thản, nhưng xem ra cũng tán đồng với ý kiến của Ngu Khánh Phong. Nhưng lại không biết tại sao Thích Bản Dự lại làm xong thông công tác với Chiêm Thái Chi, để Chiêm Thái Chi đứng cùng một bên với mình. Chỉ là thái độ của Lý Đình Chương rất chẳng âm chẳng dương, luôn không biểu lộ thái độ, làm Lương Quốc Uy có chút bực mình.
Cuộc họp hội ý đã tan, Lương Quốc Uy nhìn Thích Bản Dự dường như có chút không vui, muốn lưu lại một chút, nhưng Lương Quốc Uy lấy lý do có hẹn, để sau hãy nói, lúc này mới đuổi được Thích Bản Dự đi.
Lúc Quan Hằng bước vào Lương Quốc Uy còn đang trầm tư.
Khoảng thời gian này tâm trạng ông ta không tốt lắm. Trong huyện liên tục xảy ra chuyện thì không nói, mấy công trình khác cũng không có bao nhiêu khởi sắc. Điều này làm Lương Quốc Uy – người đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy mấy năm lần đầu tiên cảm nhận thấy một cảm giác bất lực khó tả.
Ông không thể tìm ra vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu, nhưng lại cảm thấy mình như rơi vào vũng bùn, càng dùng sức giãy dụa càng chìm sâu vào. Mà mỗi lần nhìn thấy bảng báo cáo số liệu kinh tế, ông liền có một sự phiền não khó tả, thậm chí có chút sợ hãi mơ hồ, vì mỗi tin tốt những thứ này đem đến cho ông đều là áp lực.
- Bí thư Lương.
Quan Hằng cảm nhận được cảm xúc không tốt của Lương Quốc Uy, do dự một chút.
- Chuyện gì?
Lương Quốc Uy điều chỉnh cảm chút một chút, hỏi bình thản.
- Vừa rồi Lục Vi Dân gọi điện thoại tới hỏi xem ngài có thời gian không, hắn muốn báo cáo một chút công tác sắp tới.
Quan Hằng nói cẩn thận.
- Báo cáo công tác?
Lương Quốc Uy có chút bực mình.
- Bảo hắn ngày khác đi, tôi thấy trong người không khỏe.
- À, hắn nói có một vài công việc quan trọng chắc phải báo cáo với ngài, chắc liên quan đến khu chợ chuyên dược liệu Đông y đã từng nhắc đến. Tôi nghĩ ngài nên nghe một chút.
Quan Hằng chần chừ một chút cuối cùng vẫn kiên trì đề nghị.
- Hả?
Lương Quốc Uy thoáng có chút hứng thú, nghĩ một chút rồi mới nói.
- Thế này đi, dù sao vợ tôi cũng về quê rồi, cậu gọi Lục Vi Dân lên, ba chúng ta ăn một bữa cơm.
Trong lòng Quan Hằng có chút hồi hộp, lại không có Thích Bản Dự? Nhưng y không chút do dự gật đầu đồng ý, trong lòng cũng lại âm thầm thở dài, lo là thời gian này biểu hiện của Thích Bản Dự làm ông chủ rất không hài lòng rồi…
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào