Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thấy Xuyên sơn nỗ từ trong đại quân địch bắn thẳng tới chỗ mình, nam tử trung niên đứng sau Trần Mộ nheo mắt lại, đồng thời mặt đất dưới chân hắn ta cũng vỡ tan ra như vô số mạng nhện, một luồng khí tức bàng bạc khó tưởng tượng được từ trên người hắn bắn ra ngoài.
Khí tức này mạnh mẽ đến mức thậm chí ép Trần Mộ không thể nào hành động được.
Hai tay của hắn bắt lấy cổ áo và lưng Trần Mộ.
- Lui!
Một tiếng quát trầm thấp và dứt khoát từ trong miệng hắn truyền ra ngoài, đồng thời Trần Mộ bị hắn vứt bay ra phía sau.
Cùng một thời gian, vốn đại quân sau lưng Trần Mộ đang yên lặng chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy Xuyên sơn nỗ bên quân địch bắn ra, có ba bóng người cũng quát lên, đồng thời phóng tới trước.
Trong khoảng thời gian đó có rất nhiều người chuyển động, nhưng tốc độ ba người này lại vượt xa mọi người, khí tức trên người toát ra mạnh mẽ đến mức tạo thành một vệt khí lưu nóng rất dài ngay sau lưng mình.
- Chúng ta đi.
Cũng cùng một thời gian, Lâm Tịch còn đang cảm thấy khiếp sợ lập tức nghe tiếng hô của An Khả Y.
Ngay cả An Khả Y luôn luôn bình tĩnh cũng đang run giọng nói với hắn.
- Mạnh Túc! Ngài tạm thay ta thống lĩnh.
Thấy An Khả Y đang cưỡi ngựa nhanh như một cây tên rời cung, Lâm Tịch lập tức hít sâu một hơi, quát lên một tiếng, hai chân kẹp chặt thân ngựa, nhất thời xông tới trước.
Những người còn lại không nhận được mệnh lệnh của Lâm Tịch, không dám hành đông, nhưng đám người Cao Á Nam, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy, lập tức đuổi theo.
Sau một hồi do dự, Mông Bạch cũng nghiêm mặt, vỗ ngựa đi theo.
...
Sau khi ném Trần Mộ bay ra ngoài, nam tử trung niên mặc áo vải đang đứng trong bình nguyên cỏ xanh không hề lùi lại, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Tiếp đấy khí tức trên người hắn mỗi lúc một tăng lên. Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất bị chấn động mạnh mẽ, từng làn cỏ xanh bị khí lưu cường đại cuốn thành những phiến lá vụn, lần lượt bay lả tả ra ngoài.
"Phốc!"
Rất nhiều tiếng động nổ vang do bị ép lại thật chặt vang lên.
Từng cây Xuyên sơn nỗ to như những cánh tay khổng lồ mang theo khí lưu nóng hổi do ma sát với không khí bắn xuống mặt đất dưới mặt hắn, trông chúng như những cây búa to lớn từ trên trời giáng xuống, tạo thành những vòng xoáy to rõ. Nhưng nam tử trung niên mặc áo vải này tựa như không thấy những cây Xuyên sơn nỗ ấy, hắn ta vẫn tập trung nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt.
Trước khi những cây Xuyên sơn nỗ này bắn xuống đất, Văn Nhân Thương Nguyệt đã buông tay dây kéo. Một luồng hồn lực mênh mông không tưởng tượng được từ trong tay hắn phun ra ngoài, giống như một cơn sóng lớn không ngừng đánh vào không khí trước mặt mình. Dưới phản lực giữa hai bên, thân hình hắn ta từ từ rơi xuống, tốc độ giảm chậm lại, ổn định đứng trên mặt đất.
Nam tử trung niên vẫn đang đứng chờ. Đối mặt với đối thủ đáng sợ này, hắn ta không hề hoảng sợ hay định lui bước, chỉ là lẳng lặng chờ cơ hội ra tay.
Ngay lúc Văn Nhân Thương Nguyệt rơi xuống đất, cả thân thể bị phản lực mạnh mẽ đánh vào, đây cũng là lúc Văn Nhân đại tướng quân nổi danh thiên hạ yếu nhất, hắn rốt cuộc đã ra tay.
Khí tức khổng lồ đang điên cuồng tăng vọt bên ngoài thân thể hắn chợt biến mất, khiến cho không gian mười thước xung quanh hắn giống như đã biến thành chân không. Chính điều này đã làm cho vô số phiến lá vụn cuốn vào giữa, mà sức mạnh trong cơ thể hắn cũng hợp lại thành một, tụ vào trong thanh tiểu kiếm không chuôi màu xám tro trong tay hắn.
"Vèo!"
Thanh tiểu kiếm màu xám tro bay nhanh như điện, đâm thẳng vào bụng Văn Nhân Thương Nguyệt.
Thánh sư ngự kiếm chính là sức mạnh vô địch ở thế gian này, nhưng không phải bất kỳ Thánh sư ngự kiếm nào cũng có thể trở thành cung phụng triều đình.
Vì thế, dù là tốc độ, sức mạnh hay khí thế của một kiếm này, tất cả thậm chí còn mạnh hơn cả kiếm của Nam Cung Vị Ương khi đã cứu Nam Sơn Mộ ngày đó.
...
Tất cả người tu hành trong triều đình đều biết Văn Nhân Thương Nguyệt cũng là một Thánh sư ngự kiếm, hơn nữa còn được mọi người gọi là Thánh sư ngự kiếm vô địch trong tất cả Thánh sư.
Ngay khi phi kiếm của mình bay ra, tên cung phụng triều đình này đã sẵn sàng nghênh đón phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt, muốn được nhìn thấy kiếm đạo vang danh khắp thiên hạ.
Nhưng ngay lúc hai chân Văn Nhân Thương Nguyệt rơi xuống đất, hãm sâu xuống bùn lầy, thì thứ từ trong tay áo Văn Nhân Thương Nguyệt bay ra không phải là thanh phi kiếm nóng cháy như dòng sông màu đỏ kia, mà là một trường phiên màu đỏ.
Khuôn mặt trầm ổn như sắt đá của nam tử trung niên lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng, ngay đầu ngón tay của hắn phát ra âm thanh kiếm khí xé rách không trung. Nhưng trong lúc phi kiếm của hắn vội vàng tránh né, thanh trường phiên màu đỏ trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt đã bay ra, cuốn lấy thanh phi kiếm này.
Bởi vì do thể chất tu hành cũng như phương pháp rèn luyện, nên trong người Tây di có rất ít Thánh sư ngự kiếm, nhưng bọn họ lại có hồn binh trường phiên chuyên khắc chế phi kiếm.
- Ngươi!
Biết mình đã phạm sai lầm trí mạng, nên hồn lực trong cơ thể nam tử trung niên điên cuồng phun ra ngoài, tập trung vào đôi tay của mình, muốn phi kiếm tránh thoát sự khống chế của trường phiên màu đỏ trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nhưng hồn lực trong cơ thể Văn Nhân Thương Nguyệt lại còn vận chuyển điên cuồng hơn hắn, nhất là giờ phút này Văn Nhân đại tướng quân lại đang đứng ở thế hai chân cong lại, nên trong cơ thể hắn càng có nhiều sức mạnh hơn để truyền vào trong trường phiên màu đỏ.
Phi kiếm màu xám tro tựa như rơi vào một mạng nhện, không ngừng vùng vẫy và rung động.
Văn Nhân Thương Nguyệt lại không dừng lại.
Trong lúc trường phiên màu đỏ giằng co với phi kiếm của cung phụng triều đình này, hai chân của hắn đã thoát khỏi bùn lầy. Chỉ là một nhảy nhẹ nhàng, nhưng hắn đã đứng trước mặt nam tử trung niên mặc áo vải.
- Tống Tư Viễn?
Một câu hỏi đơn giản từ trong đôi môi hồng như máu của hắn phát ra ngoài, như muốn xác nhận thân phận của nam tử trung niên mặc áo vải này.
Ngay lúc nói xong, hắn lập tức tung một quyền đánh về phía nam tử trung niên mặc áo vải.
"Ầm!"
Nam tử trung niên mặc áo vải cũng tung quyền, chặn đánh Văn Nhân Thương Nguyệt.
Cả người hắn lập tức trượt dài ra sau đến sáu bảy thước, máu tươi từ trong miệng mũi phun ra ngoài.
Gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, khi thân thể hắn còn chưa dừng lại hẳn trên mặt đất, Văn Nhân Thương Nguyệt đã tung quyền thứ hai ra đến trước mặt hắn.
Đến lúc này, bất cứ ai cũng có thể nhận ra mặc dù vị cung phụng triều đình này vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt. Nhưng nam tử trung niên mặc áo vải cũng hiểu rõ rằng nếu như bây giờ hắn né tránh bỏ chạy, vậy không cần quá nhiều thời gian, Trần Mộ phía sau hắn sẽ bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết ngay. Cho nên, đối mặt với quyền thứ hai của Văn Nhân Thương Nguyệt, trong lòng nam tử trung niên mặc áo vải này xuất hiện một sự toan tính sai lầm, nhưng đôi mắt hắn lại toát lên thần sắc kiên quyết khác thường.
"Ầm!"
Quyền thứ hai của hắn va chạm với quyền của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Máu tươi từ trong miệng hắn không ngừng phun ra ngoài, rớt xuống hai khe rãnh thật sâu trước người hắn.
Hắn cảm thấy một tay của mình đã bị nứt xương, nội tạng trong cơ thể cũng xuất hiện những vết thương rất nhỏ, đang rỉ máu ở bên trong.
Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn không thay đổi.
Quyền của hắn không hề dao động, một lần nữa xuất hiện trước mặt cung phụng triều đình.
Nam tử trung niên mặc áo vải gượng cười đau đớn, hắn lại tung quyền, dồn toàn bộ sức mạnh trong người mình vào trong để đánh ra ngoài.
"Ầm!"
Một tiếng nổ dữ dội xuất hiện trong trời đất.
Nam tử trung niên mặc áo vải này không thể đứng vững trên mặt đất được nữa, trong lúc máu tươi khắp người phun ra ngoài, hắn đã rớt xuống mặt đất, đè lên vô số ngọn cỏ xanh.
Phi kiếm màu xám tro của hắn ngừng giãy dụa, từ từ rớt xuống trong trường phiên màu đỏ, tựa như đã mất đi sinh mạng.
Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đấy tiếp tục đi tới phía trước.
Trần Mộ đang lui về sau.
Thấy nam tử trung niên mặc áo vải ngã xuống, hắn cắn răng mạnh đến nỗi ở ngay khóe miệng xuất hiện máu tươi. Nhưng hắn biết nếu như mình chết đi, vậy sự hi sinh của nam tử trung niên mặc áo vải này không còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, hắn cố hết sức lui về phía sau, muốn phát quân lệnh cho đại quân đằng sau. Nhưng ngay lúc này, trong tiếng đàn tỳ bà dồn dập không ngừng vang lên, Trình Ngọc đứng trước chiến xa màu vàng đã vung tay, ra lệnh:
- Tấn công!
- Tấn công!
- Tấn công!
...
Chỉ trong một nháy mắt, vô số tướng lãnh và quân sĩ cùng nhau hét lên thật lớn. Âm thanh của xe ngựa, áo giáp, binh khí giao hòa với nhau chung một chỗ, rồi khuếch tán khắp nơi, tựa như có mấy vạn tia sét cùng nhau đánh vào mặt đất.
Vốn trên bình nguyên này có hai cơn thủy triều màu đen đứng bất động, nhưng bỗng nhiên nhanh chóng hóa thành vô số dòng nước đen, mạnh mẽ tuôn ra ngoài!
Ba bóng ảnh từ sau lưng Trần Mộ xông qua thân thể hắn, kiên quyết chặn đánh Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đầu tiên là một trường thương màu bạc phá không bay ra, đâm thẳng tới lồng ngực Văn Nhân Thương Nguyệt, liên tục phát ra những âm thanh ầm ầm như đất đá cùng rơi trên không trung.
Thanh trường phiên màu đỏ trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt chợt mất hết sức mạnh, mềm nhũn rơi xuống đất. Nhưng cùng lúc đó, trong tay hắn đã xuất hiện thêm một ánh kiếm dài như dòng sông đỏ.
Ánh kiếm như dòng sông đỏ ấy còn chưa bay ra khỏi tay hắn, nhưng rất nhiều người biết kiếm đạo của Văn Nhân Thương Nguyệt là như thế nào, càng gần thì sức mạnh càng kinh khủng.
Ánh kiếm như dòng sông đỏ chuẩn xác chém vào trường thương màu bạc.
Chỉ là một kiếm nhưng thanh trường thương màu bạc ẩn chứa sức mạnh kinh khủng liền bị chấn bay ra ngoài, thậm chí hai tay của người tu hành cầm trường thương màu bạc này lập tức nứt toát, máu tươi phun ào ra ngoài.
Một trái một phải, một tướng lãnh mặc giáp đen và một nho sinh già nua đồng thời tấn công Văn Nhân Thương Nguyệt.
Tướng lãnh mặc giáp đen cầm một thanh trường kiếm màu đen, nhưng ngay khi khoảng cách với Văn Nhân Thương Nguyệt còn chưa được vài thước, thanh trường kiếm màu đen này đã bay ra!
Tướng lãnh mặc giáp đen này cũng là một Thánh sư ngự kiếm!
Cả Vân Tần muốn đối phó Văn Nhân Thương Nguyệt, trong hình huống quyết chiến có thể quyết định cả thắng hay bại này, sao có thể chỉ có một Thánh sư?
Khi trước tướng lãnh mặc giáp đen này ẩn giấu rất tốt, làm như như mình không phải là Thánh sư, nhưng hiện giờ lại đột nhiên xuất thủ, khiến cho Văn Nhân Thương Nguyệt không thể né tránh kịp.
Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ nhíu mày.
Hắn không nghĩ một tướng lãnh mặc giáp đen có bộ dáng bình thường lại mạnh mẽ như vậy. Trong lúc nhíu mày, hắn quát khẽ một tiếng, có gần một nửa hồn lực trong cơ thể bị hắn ép ra ngoài lồng ngực.
Nguyên nhân khiến những người tu hành bình thường muốn vận chuyển hồn lực qua đôi tay, sau đấy truyền vào trong hồn binh là vì có thể tránh được các cơ quan quan trọng trong cơ thể, tránh hồn lực quá mạnh mẽ làm các cơ quan ấy bị tổn thương.
Hồn lực của một Thánh sư tất nhiên rất kinh khủng. Vào giờ phút này, gần một nửa hồn lực bị ép phun ra ngoài ngay ở lồng ngực, nội tạng trong cơ thể Văn Nhân Thương Nguyệt nhất thời bị lệnh đi, có rất nhiều chỗ bị tổn thương.
Nhưng hắn chẳng qua chỉ kêu lên đau đớn một cái, sắc mặt cùng với thân thể trầm ổn như sắt đúc kia lại không hề biến đổi.
Trong nháy mắt đấy, không khí trước người hắn tựa như bị hóa thành từng mảnh tường sắt. Phi kiếm bay ra khỏi tay tướng lãnh mặc giáp đen không thể tiến sâu vào, mà cây tầm gai trong tay nho sinh già nua bên kia lại bị bẻ cong ngược lên trên.
Phi kiếm trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt bay lên.
Hiện giờ trong người hắn không còn nhiều sức mạnh, tất nhiên uy lực của thanh phi kiếm này không thể nào sánh bằng với lúc bình thường được. Nhưng dù sao phi kiếm cũng là phi kiếm, mà cả tướng lãnh mặc giáp đen và nho sinh già nua kia lại đang bị sức mạnh cuồng bạo từ trong người hắn phun ra ngoài áp chế, nên dù tận mắt nhìn thấy ánh kiếm đang bay tới, họ cũng không thể ngăn cản.
Ánh kiếm xẹt qua, hai cái đầu bay lên trên.
Văn Nhân Thương Nguyệt lại bước ra. Người tu hành râu dài cầm trường thương màu bạc hoảng sợ lui về sau một bước, nhưng ánh kiếm đột nhiên gia tốc, xuyên thủng qua thân thể hắn, lực đánh mạnh đến nỗi chấn bay cả người hắn ra sau rất xa.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Bất cứ ai trong bốn người chặn đánh Văn Nhân Thương Nguyệt đều là những nhân vật có thể kinh sợ nhất phương, mà trong đó lại có đến hai Thánh sư.
Thánh sư là ai?
Trong biên quân Long Xà ở vùng núi trắng nước đen, chỉ có đại tướng quân thần uy Cố Vân Tĩnh là Thánh sư. Ngay cả đệ nhất kiếm sư Diệp Vong Tình của hành tỉnh Đông Lâm lợi hại đến như vậy, nhưng vẫn chưa đạt đến tu vi Thánh sư.
Ở Đường Tàng xa xôi, hoàng thúc Tiêu Tương chỉ cần dựa vào mấy môn khách là Thánh sư đã trở thành người có quyền thế nhất Đường Tàng, khiến cho Thánh mẫu hoàng thái hậu Đường Tàng phải mượn đến sức mạnh của chùa Bàn Nhược và học viện Thanh Loan để giết lão ta, giúp tiểu hoàng đế Phượng Hiên lên ngôi.
Tại nơi có nhiều người tu hành nhất thiên hạ là hoàng thành Trung Châu, bất cứ người tu hành nào đã đạt đến Thánh sư hoặc chuẩn bị trở thành Thánh sư, nhất định đó là người quyền quý, khiến biết bao người tu hành khác phải tới cầu xin học hỏi.
Trong mắt những người tu hành khác, các Thánh sư có sức mạnh chiến đấu với cả ngàn kỵ binh đã là những Thánh giả, không còn là con người nữa.
Bốn người tu hành mạnh mẽ như vậy, trong đó có cả hai Thánh sư, nhưng cuối cùng lại bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết. Nhưng vì họ đã trả giá bằng tính mạng, mà sức mạnh mạnh mẽ của hai Thánh sư kia trước lúc chết đã làm cho Văn Nhân Thương Nguyệt cường đại khôn cùng phải bị thương không nhẹ, giúp cho Trần Mộ có thêm thời gian quý báu.
Ngay sau khi giết chết người tu hành râu dài cầm cây trường thương màu bạc kia, Văn Nhân Thương Nguyệt cảm thấy ở ngay cổ họng của mình có một mùi máu tanh nồng đậm đang dâng lên.
Sau khi chống lại phản lực từ những cây tên Xuyên sơn nỗ và đối phó với bốn cường giả vừa rồi, hồn lực trong cơ thể hắn chỉ còn lại khoảng một nửa. Nhưng vào giây phút này, hắn lại rất bình tĩnh nhìn phía trước một cái, thầm nói với mình:
- Cũng đủ rồi.
Tạm thời không có đối thủ nào quá mạnh mẽ để tập trung chiến đấu, cũng không cần phân tán sức mạnh để dùng cho việc khác, hắn đưa tay nắm lấy ánh kiếm như dòng sông đỏ, dồn hết sức mạnh trong cơ thể mình xuống hai chân. Hai luồng sức mạnh kinh khủng từ chân hắn phóng ra ngoài, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên bị lõm xuống, tạo thành một cái hố hình tròn lớn hơn một trượng, mà trong nháy mắt mặt đất bị lõm xuống bên dưới, cả người hắn đã thoát khỏi mặt đất, bay vọt lên không trung.
Ban đầu khoảng cách giữa hắn và Trần Mộ xa đến mấy trăm bước, nhưng chỉ trong một tíc tắc, theo tiếng xé gió kinh khủng, hắn chỉ còn cách Trần Mộ không đến năm mươi bước.
Ánh kiếm dòng sông đỏ trong tay hắn lại chuyển động, đánh tới lưng Trần Mộ nhanh như một dòng điện!
Hơn mười tướng lãnh đã đến cạnh Trần Mộ biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng họ vẫn rống to lên, sau đấy từng người một xông tới phía trước, không màng đến sinh tử mà chặn lại ánh kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Ánh kiếm dòng sông đỏ xẹt qua trên không trung, lưu lại những vệt tàn ảnh dài và tiếng ma sát với không khí vô cùng khủng khiếp. Chỉ trong một tíc tắc, thảm cảnh kinh khủng liên tục xảy ra trước mặt mọi người, những cánh tay bị cụt, những dòng máu tươi nóng hổi không ngừng xuất hiện giữa trời đất.
...
Lão tướng quân tóc trắng Quách Thạch Khâm sớm biết thân phận Trần Mộ lại không xông lên trước như mười tướng lãnh kia.
Bởi vì ông ta chịu trách nhiệm thống lĩnh mấy đại quân đang tụ hợp ở đây.
Thấy chỉ trong một chớp mắt đã có năm tướng lãnh phải chết dưới ánh kiếm nhanh như dòng điện của Văn Nhân Thương Nguyệt, rất nhiều cánh tay đôi chân bị rụng hòa với máu tươi bên trên không trung, mí mắt của ông ta khẽ giật giật, bờ môi run rẩy liên tục, nhưng cánh tay của ông ta vẫn thẳng tắp vung xuống bên dưới:
- Bắn!
Trong vài chục năm chuẩn bị gần đây, so sánh với những quân đội khác, có thể nói sức mạnh quân giới của quân đội do ông ta chỉ huy hơn các đội quân khác rất nhiều. Chỉ tính riêng quân đội của lão tướng Quách Thạch Khâm này, trong tay ông ta đã có không ít chiến xa Xuyên sơn nỗ.
Hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở trong phạm vi bắn tên của Xuyên sơn nỗ.
Biên quân Bích Lạc được huấn luyện rất tốt, cho dù là tình huống nguy hiểm như thế nào, việc thực hiện quân lệnh đã trở thành bản năng của bọn họ. Nhưng vào lúc này, người họ nhắm bắn chính là Văn Nhân đại tướng quân ai ai cũng kính sợ, hơn nữa trong phạm vi của Văn Nhân đại tướng quân lại có rất nhiều tướng lãnh khác, đằng sau lại có vô số quân sĩ đang xông tới. Cho nên, ngay lúc Quách Thạch Khâm hạ lệnh, mấy tên giáo quan chỉ huy Xuyên sơn nỗ cảm thấy do dự, không biết nên làm thế nào.
- Bắn!
Nhưng lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm lại lạnh lùng phát quân lệnh, gần như không có thời gian ngừng nghỉ.
"Oong!"
Trước lúc Quách Thạch Khâm phát lệnh, các quân sĩ điều khiển Xuyên sơn nỗ đã sớm điều chỉnh mục tiêu bắn, nhắm ngay Văn Nhân đại tướng quân. Khi tiếng quân lệnh thứ hai của ông ta vang lên, các Xuyên sơn nỗ này lập tức vang lên những tiếng động làm da đầu người nghe phải tê dại.
"Phốc!" "Vèo!" "Phốc!" "Vèo!"...
Tiếng xé gió và tên rời khỏi chiến xa không ngừng vang lên.
Trong làn mưa tên dày dặc do mấy chục chiến xa Xuyên sơn nỗ tạo thành, bảy tám tướng lĩnh và năm sáu người tu hành khác đang xông lên vây giết Văn Nhân Thương Nguyệt cũng không thể tránh khỏi, lập tức bị bắn trúng.
Tốc độ và sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong những cây tên to lớn như cánh tay này dễ dàng xuyên phá sức mạnh phòng ngự của thân thể, phá nát các cơ quan nội tạng trong cơ thể họ thành những mảnh nhỏ, xuyên qua thân thể, cắm chặt trên mặt đất.
Một Thánh sư như Văn Nhân Thương Nguyệt có thể né tránh vài cây tên Xuyên sơn nỗ, nhưng không thể nào đồng loạt tránh được một mảnh rừng tên Xuyên sơn nỗ kinh khủng như thế.
Trong nháy mắt Xuyên sơn nỗ bắn ra, hắn liền nhíu mày lại. Ngay khi ngẩng đầu lên nhìn đại quân kẻ địch đằng trước, hắn lập tức thấy Quách Thạch Khâm phát lệnh.
Lửa giận hiện lên trong mắt hắn, nhưng ẩn trong đấy lại có sự thú vị, tựa như đang khâm phục vào lúc này lão tướng kia lại có thể kiên quyết hạ quân lệnh như thế.
Đối mặt với mảnh rừng rậm Xuyên sơn nỗ kinh khủng đang rơi xuống, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà ánh kiếm dòng sông đỏ cũng lui về sau, lơ lửng trước mặt hắn khoảng ba thước.
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Ngay lúc âm thanh tên Xuyên sơn nỗ đâm thủng máu thịt rồi ghim chặt xuống đất vang lên, trước mặt hắn liền xuất hiện mười mấy tia lửa chói mắt. Mỗi một cây tên có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn đều bị phi kiếm của hắn đánh bay ra ngoài với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, mà hắn lại không hề ngẩng đầu nhìn những cây tên chuẩn bị bắn xuống đầu mình.
Không có một cây tên nào có thể bắn trúng hắn.
Đại quân hai bên đang tiến sát tới gần nhau. Tất cả mọi người thấy quanh người hắn có rất nhiều cây tên lớn như cánh tay, cùng với đấy là những thi thể người tu hành khác, nhưng hắn vẫn an ổn đứng yên.
Văn Nhân Thương Nguyệt lại cất bước.
Lúc bước này được bước ra, khắp nơi bỗng nhiên vang lên tiếng kim loại chói tai, mặt đất xung quanh hắn rung động như một mặt nước sôi.
...
Đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, tránh né một cây tên Xuyên sơn nỗ là một việc rất dễ dàng. Nhưng để chặn đánh hơn mười cây tên Xuyên sơn nỗ đồng thời phóng tới mình, tốc độ của thanh phi kiếm của hắn phải đạt tới một tốc độ vô cùng kinh khủng, phản lực mạnh mẽ bên trong khiến hắn phải bị nội thương.
Bởi vì nội tạng đã bị tổn thương không nhẹ, nên ngay cổ họng của Thánh sư đệ nhất thiên hạ này đã bắt đầu xuất hiện mùi máu tươi.
- Đã đủ rồi.
Nhưng sau khi ước lượng được khoảng cách giữa mình và Trần Mộ, hắn ta lại trầm lãnh tự nói với mình.
Một lần nữa hai chân của hắn phóng ra khí tức kinh khủng, cả người bay vọt lên không trung.
Mà khác với lần trước, khi cảm nhận được mình đã nhảy lên cao nhất có thể, hắn lập tức giơ tay phải lên. Một tiếng động trầm thấp từ trong ống tay áo cánh tay phải vang lên, được hồn lực của hắn quán chú vào, một cây tên rất nhỏ bắn về phía mặt đất sau lưng Trần Mộ với một tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Cây tên nho nhỏ này đóng thật sâu vào trong mặt đất, mà ở đuôi của cây tên này lại có một sợi dây kim loại sáng bóng.
Lúc này Trần Mộ đã thối lui đến hàng đầu của đại quân bên mình đang áp sát tới. Vừa lúc có mấy tướng lãnh chạy như điên đến trước người hắn, khi nhìn thấy rõ sợi dây kim loại ở cuối cây tên nhỏ kia, một gã tướng lãnh trong đó liền nghĩ đến điều gì đấy, lập tức điên cuồng hét lên:
- Chém dây!
Cùng lúc đó, hắn đã dồn hết sức mạnh vào trường đao trong tay mình, chém xuống sợi dây nhỏ đấy.
"Oong!"
Một tiếng động rất nhỏ vang lên. Sắc mặt của gã tướng lãnh đã cẩn thận suy nghĩ việc Văn Nhân Thương Nguyệt dùng Xuyên sơn nỗ để phóng người tới đây tuyệt đối không phải là tình cờ bỗng nhiên trắng bệch. Một sợi dây mỏng manh như vậy thật không ngờ lại vô cùng bền chắc, sau khi hắn toàn lực vung đao chém xuống như lại không thể đứt lìa được!
Văn Nhân Thương Nguyệt, người đã hóa thân thành người nhện như Lâm Tịch đã nghĩ, một lần nữa ngang trời phóng tới. Trong lúc hai chân còn chưa chạm đất, ánh kiếm dòng sông nhỏ từ trong tay hắn đã như một ngôi sao rơi xuống, đâm vào sau lưng Trần Mộ.
Mắt thấy không thể ngăn cản được một kiếm này, một người tu hành kiên quyết rống to lên một tiếng. Tất cả hồn lực trong cơ thể hắn từ đôi tay phóng ra ngoài, hóa thành cuồng phong, tung người đánh về thanh phi kiếm, lấy thân làm khiên. Phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt đâm xuyên qua hai tay của hắn, tiếp tục xuyên thủng lồng ngực. Nhưng vì hồn lực của người này bộc phát quá mạnh, nên phi kiếm nhất thời bị khảm vào trong cơ thể của hắn, không thể lui về phía sau được.
Văn Nhân Thương Nguyệt hạ xuống, bước ra một bước, đồng thời tay nắm chặt chuôi kiếm đang khảm chặt vào thân thể người tu hành này, sau đó hắn ta lạnh lùng rút kiếm.
Thân thể người tu hành này bị chém thành hai.
Văn Nhân Thương Nguyệt bước qua thi thể đã bị chia làm hai này, đến ngay sau lưng Trần Mộ.
Ngay giờ khắc đó, vô số tiếng rống to vang lên.
Trần Mộ cảm thấy có một khí tức vô cùng kinh khủng phủ xuống.
Hắn xoay người lại, chắn ngay trước người Đỗ Chiêm Diệp đang định dùng thân thể để ngăn cản Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Thái tử điện hạ!
Đỗ Chiêm Diệp bi thương hét lên chói tai.
Trong tiếng hét chói tai của nàng, kiếm trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt đã đâm vào trong cơ thể Trần Mộ.
Tất cả người biết thân phận Trần Mộ lập tức biến sắc.
Ngay cả Trình Ngọc cũng run lên. Một kiếm này của Văn Nhân Thương Nguyệt thật khiến hắn kinh tâm động phách không khác gì thanh kiếm đó đang đâm vào người mình.
Trong nháy mắt, Trần Mộ phun ra một ngụm máu tươi.
Bị một kiếm này đâm vào trong cơ thể, hắn thậm chí không thể thở được, nhưng hắn vẫn đưa tay ra ngoài.
Trong tay hắn có một thanh đoản kiếm màu vàng.
Vô số máu tươi từ ngực hắn phun ra ngoài.
Trong vô số máu tươi ấy có rất nhiều tia chớp màu vàng chớp hiện.
Chỉ trong nháy mắt, vô số tia chớp màu vàng ấy liền hóa thành một tia chớp rất dài.
Từ ngực và đoản kiếm màu vàng trong tay Trần Mộ, hai tia chớp màu vàng như hai luồng nước lũ cuồng phun ra ngoài.
Ngay thời khắc ấy, thời gian tựa như đọng lại.
Tất cả mọi người thấy cơ thể Trần Mộ tựa như đã biến thành một thế giới tia chớp, hai luồng nước lũ màu vàng ấy đồng loạt phóng tới người Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 9: Người về.
Chương 65: Tiếc nuối, tiếc hận, tức giận và tự giễu
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lúc này đã gần giữa trưa.
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi cả lăng Bích Lạc, nhưng những tia chớp màu vàng từ trong cơ thể Trần Mộ phóng ra bên ngoài còn chói mắt hơn cả mặt trời không biết bao nhiêu lần, khiến cho trời đất phải ảm đạm hẳn đi.
Tia chớp màu vàng rừng rực bao phủ cả Trần Mộ và Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đại quân hai bên đang điên cuồng lao vào nhau cũng bỗng nhiên dừng lại, phần lớn các tướng lãnh và quân sĩ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ khó mà hiểu được tại sao máu tươi từ trong cơ thể con người phun ra lại nhanh chóng biến thành vô số tia chớp màu vàng cuồng bạo. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền nghĩ tới núi Chân Long trong hoàng thành Trung Châu, nghĩ tới hoàng đế Vân Tần.
Dòng họ Trưởng Tôn, chân long thiên tử, thiên phú lôi đình...từng cụm từ trên nhanh chóng xuất hiện trong đầu bọn họ.
Trong lúc nhất thời, dù là đại quân do lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm thống lĩnh, hay là đại quân Bích Lạc do Trình Ngọc chỉ huy, rất nhiều quân sĩ và tướng lãnh bỗng cảm thấy lạnh cả người, đôi tay run rẩy đến mức không thể cầm chắc binh khí trong tay. Bởi vì khiếp sợ và thất thần nên có rất nhiều người đang đi đầu đột ngột dừng lại, vô số chiến mã và quân sĩ từ sau đi lên đụng vào nhau. Đại quân hai bên còn chưa giao chiến với nhau, nhưng đã có không biết bao nhiêu người vì vậy mà phải chết đi, tiếng gãy xương vang lên không ngớt.
...
An Khả Y đi rất nhanh.
Lâm Tịch và bọn người Cao Á Nam cưỡi ngựa theo sau cũng cảm thấy rất sốt ruột.
Nhưng từ lúc Văn Nhân Thương Nguyệt tấn công nhanh như một ngôi sao từ trên trời rơi xuống, cho đến khi trường kiếm trong tay hắn ta xuyên thủng cơ thể Trần Mộ, khoảng thời gian ấy thật quá ngắn ngủi.
Ngay lúc Lâm Tịch đi theo sau An Khả Y phóng ngựa lên một sườn núi cao, từ đấy có thể nhìn bao quát cả chiến trường bên dưới, hắn liền nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt dùng trường kiếm đâm vào trong người Trần Mộ, tiếp theo thấy máu tươi của Trần Mộ như tự động bốc cháy, hóa thành những tia chớp màu vàng dài chói mắt, bao phủ cả Trần Mộ và Văn Nhân Thương Nguyệt lại.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp, nên hắn không nhận ra đó là Trần Mộ hắn đã từng gặp một lần ở điện tân sinh khoa Chỉ Qua, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng đấy thật quá rung động, nhất thời không biết nên làm gì. Nhưng Mông Bạch đi sau cùng nhìn thấy cảnh này lại sợ hãi kêu lên:
- Thái tử...
Tiếng kêu dồn dập và đầy sợ hãi của Mông Bạch tựa như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa đang khép kín trong đầu Lâm Tịch.
Lâm Tịch giật mình một cái, nhất thời biết chuyện gì đang diễn ra.
...
Không có ai có thể nhìn xuyên qua rừng tia chớp chói chan kia, nhưng hai mắt của Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở bên trong vẫn mở to ra, sau đấy khẽ nhíu lại thật sâu.
Trong không gian tia chớp tràn ngập xung quanh, những tia chớp đang phóng tới người hắn không hề mềm mại nóng rực như nhiều người tưởng tượng, mà chúng tựa như những cây hồn binh cứng rắn, lần lượt đâm mạnh vào người hắn.
Trong phút chốc, nguyên khí bàng bạc bảo hộ quanh người hắn đã bị đâm rách, tia chớp màu vàng đánh vào trên da thịt hắn, nhưng lại không tạo thành những vết nám đen như thông thường, mà đâm thủng vào bên trong, khiến cho máu tươi phun ra bên ngoài.
Trường kiếm trong tay hắn vẫn ổn định đâm sâu vào thêm mấy tấc, cho đến khi nguyên khí bàng bạc quanh người hắn và Trần Mộ tương tác vào nhau mà tự động tách ra.
Hắn ngoan cường đứng yên tại chỗ, mà Trần Mộ bị đánh bay ra ngoài trong những tia chớp chói mắt.
Khoảng thời gian cả chiến trường bị chết đứng vừa rồi thật ra chỉ là trong nháy mắt.
- Điện hạ!
Ngay khi Trần Bộ bị đánh bay ra ngoài, Đỗ Chiêm Diệp tuy đã bị những tia chớp tán loạn phóng ra ngoài làm bị thương không nhẹ, nhưng vẫn nhịn đau kên lên một tiếng. Sau đấy nàng nhảy lên thật cao, ôm lấy Trần Mộ.
"Ầm!"
Nàng cùng Trần Mộ rơi xuống rất xa. Nàng lấy lưng mình làm đệm, để Trần Mộ rơi trên người mình.
Vô số tiếng kim loại va chạm vào nhau cùng hướng tới Văn Nhân Thương Nguyệt.
Mấy chục hồn binh trọng khải và hơn mấy trăm trọng khải bình thường khác đồng loạt tiến lên trước, tạo thành khoảng cách với đại quân phía sau, trước tiên tạo thành một dòng nước lũ mạnh mẽ, cuồn cuộn cuốn tới chỗ Văn Nhân Thương Nguyệt.
Sau khi nhận được quân lệnh từ Quách Thạch Khâm, biết đối thủ mình phải đối mặt chính là Văn Nhân đại tướng quân thường ngày họ tôn kính nhất, tất cả những người tu hành và võ giả mặc trọng khải này đều cảm thấy do dự. Nhưng ngay thời khắc thấy trên người Trần Mộ phát ra những tia chớp rực rỡ, phần lớn những người tu hành và võ giả này lập tức kiên quyết hơn rất nhiều.
Mặt đất rung động, hàng người mặc hồn binh trọng khải phát ra ánh sáng chói mắt, thể tích khổng lồ và sức nặng kinh khủng mang theo tiếng gió vù vù, bẻ gãy tất cả cỏ xanh ở trên binh nguyên.
- Thật không ngờ thái tử lại đích thân tham chiến!
Quân đội trọng khải cùng tấn công, đây mới chính là dòng sông sắt thật sự, Lâm Tịch chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, căn bản không thể tưởng tượng được khung cảnh như vậy rung động như thế nào. Nhưng hiện nay Lâm Tịch lại không chú ý đến đoàn quân mặc trọng khải trông như những Iron man đang tàn phá cả bình nguyên kia, hắn vẫn luôn chăm chú quan sát Đỗ Chiêm Diệp đã bò dậy khỏi mặt đất, ôm thái tử trong lồng ngực và cố gắng lui về sau thật nhanh.
Hiện giờ những tia chớp màu vàng đã biến mất, hắn đột nhiên cảm thấy Đỗ Chiêm Diệp trông rất quen. Nhưng thật sự vào lúc này hắn không có thời gian để suy nghĩ thử xem mình đã từng gặp Đỗ Chiêm Diệp ở đâu, hắn đang lo lắng nghĩ không biết thái tử đang sống hay chết.
Hắn thấy từ lúc bị đánh bay ngược về sau Trần Mộ vẫn luôn ở trong ngực Đỗ Chiêm Diệp, chưa từng nhúc nhích.
Hắn cảm thấy thật lạnh lẽo, lạnh lẽo vì Văn Nhân Thương Nguyệt quá mạnh mẽ và lớn gan, lạnh lẽo vì hậu quả của chuyện này.
Dòng họ hoàng tộc Trưởng Tôn Vân Tần có thiên phú lôi đình, nhưng loại thiên phú hồn lực đặc biệt này cũng chỉ xuất hiện trên con trai dòng họ Trưởng Tôn. Cho nên, mặc dù Trưởng công chúa Vân Tần cũng là cường giả, địa vị vô cùng cao quý, nhưng trong lòng các con dân Vân Tần luôn tôn sùng đế vị này, hiển nhiên nàng ta không thể tôn quý bằng hoàng đế Vân Tần hay thái tử Vân Tần.
Bởi vì mặc dù máu chảy trong người nàng cũng là máu chân long, nhưng lại không thể có tia chớp màu vàng.
Nếu như tử tôn đông đúc, chết một hoặc hai người có lẽ không sao, nhưng tiên hoàng Vân Tần chỉ để lại một trai một gái, đến đời Trưởng Tôn Cẩm Sắt cũng chỉ có một con trai.
Thái tử chính là đứa con độc nhất của đương kim hoàng đế Vân Tần - Trưởng Tôn Cẩm Sắt!
Lâm Tịch bất giác nghĩ một kiếm kia của Văn Nhân Thương Nguyệt mạnh như thế nào? Một khi đâm vào trong cơ thể, lại được hồn lực quán chú vào, rốt cuộc người bị đâm sẽ bị thương như thế nào?
...
Tiếng kim loại va vào nhau liên tiếp vang lên, dày dặc vô cùng, to rõ như sóng lớn vỗ vào bờ, truyền thẳng vào trong màng nhĩ Văn Nhân Thương Nguyệt, khiến xương cốt trong người hắn phải tê dại đi.
Nhưng đối mặt với những tiếng động đáng sợ ngày một gần hơn này, Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn rất bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Đỗ Chiêm Diệp đang lui về sau cùng với đại quân vô cùng hỗn loạn của mình, đôi mắt toát lên thần sắc tiếc hận, một chút tiếc nuối, một chút tức giận, một chút châm chọc tự giễu.
Hắn cũng không thể hoàn toàn khẳng định một kiếm vừa rồi của mình có giết chết thái tử Trưởng Tôn Vô Cương hay không, hắn chỉ biết rằng nếu như đối với những người tu hành khác có tu vi ngang ngửa thái tử, đối mặt với một kiếm vừa rồi của hắn, chắc chắn đối phương phải chết. Nhưng người này là thái tử, chắc chắn trên người sẽ có những dược vật rất lợi hại, có thể giữ được tính mạng.
Hắn còn có thể khẳng định nếu như kiếm vừa rồi đâm sâu vào người đối phương thêm một tấc, hoặc là hắn có thể phát lực mạnh hơn, cho dù tất cả giáo sư khoa Ngự Dược học viện Thanh Loan có ở bên cạnh thái tử, thái tử cũng phải chết chứ không thể sống được.
Nhưng thương thế của hắn hiện giờ đã đến cực hạn, hồn lực cũng tiêu hao đến mức cực hạn. Thậm chí ngay cả một kiếm vừa rồi hắn cũng không có sức để đâm thêm một phân.
Không thể xác định đối phương còn sống hay chết, đối với hắn đây là thất bại, nên hắn cảm thấy hơi tiếc nuối và tiếc hận.
Mà vào lúc này, các quân nhân và tướng lãnh bắt đầu hỗn loạn, thậm chí là hoàn toàn quay đầu giáo còn nhiều hơn hắn đã tưởng tượng. Ít nhất có hai phần ba đại quân phía sau hắn đã biến thành một dòng nước lũ màu đen hỗn loạn, cảnh này khiến hắn tức giận vô cùng. Hắn nghĩ rằng mặc dù mình đã mạnh đến mức như vậy, mặc dù uy tín trong quân đội cao như vậy...chỉ là một tên thái tử có thiên phú tu hành đặc biệt, có thể kích thích một chút tia chớp màu vàng, lại khiến những quân nhân vốn rất trung thành với hắn trong nháy mắt lại phản bội...thật sự có quá nhiều điều ngoài dự đoán của hắn.
Hoàng đế Vân Tần và chín lão già ngồi sau những bức màn che nặng nề kia thật sự tính toán quá kỹ càng. Nếu như để thái tử tùy ý xuất hiện, chỉ sợ cho dù chính hắn tự mình lĩnh quân, trận chiến này cũng phải hoàn toàn bại vong. Văn Nhân Thương Nguyệt đứng chắp tay đối mặt với cuồng phong trước mặt, lạnh lùng tự nghĩ...mặc dù đã vì đế quốc này làm rất nhiều chuyện, nhưng đối với những con người hắn cho rằng rất ngu xuẩn này, hắn vẫn kém hơn tên Kim Chước lớn nhất đế quốc Vân Tần, vừa mới sinh ra đã được định sẵn là ngồi trên ghế rồng kia.
Vô số hồn binh trọng khải và trọng khải bình thương cuồn cuộn cuốn tới trước mặt hắn.
Nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hắn phát hiện so với hoàng quyền người dân đã vốn kính sợ ngay từ khi sinh ra thì uy tín của mình lại không lợi hại như mình tưởng tượng...Nhưng dù sao trong biên quân Bích Lạc vẫn còn rất nhiều người tử trung với hắn.
Mãnh hổ quân mặc giáp vàng xông đến sau lưng hắn, phóng qua người hắn như một cơn thủy triều, ầm ầm va chạm với dòng nước kim loại trước mặt.
Giống như trời đất đang nứt vỡ, kim loại bền chắc và máu thịt nổ bung ngay trước mặt hắn, có quân sĩ mặc trọng khải té xuống, có người tu hành Mãnh hổ quân mặc giáp vàng cầm thương chết đi.
Trình Ngọc không có mặt trong đội quân Mãnh hổ này.
Hắn đang gia nhập một đội quân mặc giáp xanh khác.
Thân làm phó thống lĩnh biên quân Bích Lạc, ngay từ ban đầu đã đi theo Văn Nhân Thương Nguyệt, tất nhiên Trình Ngọc biết hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt muốn làm chuyện gì nhất.
Hắn muốn xác định thái tử đã chết hay chưa.
Hắn vẫn mặc một bộ giáp màu vàng, chiếc áo bào màu vàng thật dài sau lưng khiến hắn giống như một thuyền nhỏ màu vàng. Phía sau hắn là mười mấy Thiên Lang vệ mặc áo giáp Thiên Lang, cả người tỏa ra khí tức trầm lãnh khiến người nhìn thấy bất giác phải run rẩy, cùng với hơn một ngàn kỵ sĩ mặc trọng khải màu xanh đậm!
Đội quân mạnh nhất thiên hạ, đội quân mà Văn Nhân Thương Nguyệt đã dùng để đánh khắp nơi khiến thiên hạ phải kinh sợ - Thiên Lang vệ, rốt cuộc đã chính thức gia nhập chiến trường!
Mấy tên Thiên Lang vệ này phóng ngựa đến cạnh Văn Nhân Thương Nguyệt. Văn Nhân Thương Nguyệt nhảy lên, đáp xuống một con ngựa không có người cưỡi. Ngay lúc ngồi vững trên chiến mã, Văn Nhân Thương Nguyệt liền nhắm hai mắt lại.
Sau đấy hắn trực tiếp tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành....minh tưởng tu hành ngay trên chiến trường vô cùng hỗn loạn, khôi phục hồn lực!
Mấy tên Thiên Lang vệ này dẫn chiến mã của hắn, nhanh chóng đuổi theo đội quân Trình Ngọc đích thân thống lĩnh, mạnh mẽ xông vào đại quân đối diện!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 9: Người về.
Chương 66: Có thể giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt không?
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Suốt cuộc đời mình, có lẽ số trận thắng của lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm không thể sánh với Trình Ngọc, nhưng ông ta lớn tuổi hơn Trình Ngọc.
Số lần ông ta tham dự những trận đại chiến còn nhiều hơn Trình Ngọc rất nhiều.
Trong cuộc đời ông ta, chưa bao giờ có một lần chỉ huy chiến đấu đơn giản như thế, không cần suy nghĩ đến kết quả thắng bại.
Việc ông ta đang làm rất đơn giản, không ngừng điều động quân đội có trong tay, điên cuồng xông tới phía trước. Đồng thời chỉ huy một đội kỵ quân và những người tu hành khác nhanh chóng chạy tới chỗ Đỗ Chiêm Diệp.
Ông ta chỉ muốn làm một việc, dùng tất cả quân đội mình có ngăn cản Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt, sau đấy dùng đội kỵ quân này cứu thái tử rời đi.
Rốt cuộc thái tử còn sống hay chết?
Vào lúc này, lão tướng tóc trắng cả người mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, thân ngồi vững chắc trên lưng ngựa đang xông tới phía trước cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi trên. Ông ta chỉ biết đây đã là tất cả những gì mình có thể làm được.
...
- Còn sống không?
Một tướng lãnh có khuôn mặt trắng bệch gấp gáp lui về bên cạnh Đỗ Chiêm Diệp, trước tiên run giọng hỏi một câu như vậy. Có lẽ vì tâm tình quá kích động, hắn hoàn toàn không ý thức được rằng việc mình vừa quát hỏi như vậy là vô cùng vô lễ và không có tôn ti.
Ngay khi quát hỏi câu này xong, hắn lập tức nhảy khỏi chiến mã, muốn xử lý vết thương trên người Trần Mộ. Nhưng điều khiến hắn ngây người chính là không biết từ lúc nào Đỗ Chiêm Diệp đã rắc thuốc lên vết thương gần như thông thấu qua lưng trên người Trần Mộ. Hiện giờ vết thương rất nặng ngay trên người Trần Mộ đã bị một tầng sáp đỏ che lấp, không có máu tươi chảy ra. Mà trong lúc điên cuồng lui về phía sau, thật không ngờ Đỗ Chiêm Diệp lại có thể lấy ra một cây kim khâu, nhanh chóng khâu vết thương lại.
Viên tướng này hơi ngẩn ngơ, liền nghĩ đến nữ tu hành hơi mập này là con cháu của một người nào đấy. Hắn nhìn căng thẳng đến mức gần như không thể hô hấp được, nhưng khi nhìn vào thân thể lạnh như băng của thái tử, đôi mắt của hắn lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.
- Giết!
Hắn không lên tiếng hỏi điều gì nữa, lẳng lặng nhảy lên chiến mã của mình, giơ cao trường đao trong tay, quát lên rung trời, sau đấy tự mình dẫn đại quân xông tới đội quân đang tiến tới của Trình Ngọc.
...
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên trong đại quân do Trình Ngọc thống lĩnh bắt đầu xuất hiện rối loạn, một vài đội quân và kỵ binh có thể tấn công từ xa không còn tác dụng trên chiến trường nữa. Mà đại quân bên Quách Thạch Khâm lại bỗng nhiên có dũng khí vô tận, kiên quyết tấn công đội quân và các tướng lãnh mà thường ngày họ kính sợ nhất.
Trong lúc nhất thời, quân lực bên Quách Thạch Khâm không ngờ lại tăng cao lên, ít nhất phải hơn mấy chục lần so với đội quân mặc giáp xanh mà Trình Ngọc đang thống lĩnh.
Nhưng sự chênh lệch quân lực giữa hai bên này cũng không thể ngăn cản Trình Ngọc và Thiên Lang vệ tiến về phía trước.
Một thanh phi kiếm bạch ngọc từ vỏ kiếm hoàng kim bên hông Trình Ngọc bay ra ngoài.
Cả lăng Bích Lạc này, tính luôn cả những người không có quân tịch, ngoại trừ Văn Nhân Thương Nguyệt và môn khách Đạo Nhược Tố, còn có ba Thánh sư khác.
Trình Ngọc là một Thánh sư trong ba người đó.
Mặc dù tu vi của hắn không thể sánh với Văn Nhân Thương Nguyệt, thua kém Đạo Nhược Tố, thậm chí theo những gì Văn Nhân Thương Nguyệt phán đoán, thực lực của hắn còn chưa bằng cả với Nam Cung Vị Ương, người đã cứu Nam Sơn Mộ khỏi đại chiến trong ngõ sâu kia. Nhưng dù sao hắn cũng là một Thánh sư mà không biết bao người tu hành khác phải ngẩng đầu ngước nhìn.
Phi kiếm của hắn không theo kiếm đạo mạnh mẽ cứng rắn, mà theo đuổi sự nhanh nhẹn linh hoạt, tựa như kiếm đạo của học viện Thanh Loan.
Thanh phi kiếm bạch ngọc này bay trên không trung với một tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy, tạo thành mấy chục luồng khí màu trắng trên không trung.
Mới chỉ tới gần hắn trong phạm vi trăm bước, một quân sĩ đã bị cắt đứt cổ họng, ngay cả chiến mã đang cưỡi cũng bị chặt vó. Mà ngay lúc phi kiếm của hắn bay ra ngoài, lập tức có mấy tên Thiên Lang vệ khí tức lạnh như băng đang đi theo sau đồng loạt tiến lên trước, hộ vệ hắn ở giữa.
Tất cả những quân sĩ Trình Ngọc không kịp chém giết, khi tới gần hắn đều bị những Thiên Lang vệ này vung đao giết chết.
Trình Ngọc cùng với mười mấy Thiên Lang vệ này tựa như một cái khoan máy khổng lồ, liên tục tiến sâu vào trong chiến trận.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đại quân dày đặc tựa như tầng tầng sóng biển màu đen này đã bị khoan sâu hơn một nửa, căn bản không thể ngăn cản được.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Tịch, Cao Á Nam và Khương Tiếu Y đều rất hoảng sợ, cảm thấy vô cùng rung động.
Đêm qua Khinh kỵ quân của bọn họ nhẹ nhàng giết chết Khinh khải kỵ quân của kẻ địch, thế như chẻ che, nhưng hiện giờ số lượng quân sĩ bên Quách Thạch Khâm lại nhiều đến mấy vạn, việc Trình Ngọc một đường tiến thẳng như đi vào chỗ không người như vậy quả thật rất rung động.
Nhìn thấy thanh phi kiếm bạch ngọc kia chém giết quân sĩ như đang cắt rau thái thịt, Lâm Tịch càng có thể biết được tại sao Thánh sư lại được thế giới này gọi là Thánh.
- Lão sư, chúng ta phải làm gì?
Biên Lăng Hàm bất giác lên tiếng hỏi. Nàng biết một Phong hành giả thật thụ phải luôn tỉnh táo và trầm ổn trong mọi tình huống, nhưng hiện giờ đôi tay của nàng lại đang run rẩy.
Người tu hành mạnh mẽ phải dùng người tu hành tới ngăn cản, đây chính là chân lý được thế gian này công nhận. Biên Lăng Hàm biết rằng trong tình huống toàn bộ người tu hành của quân bạn đã bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết hết như vậy, đại quân do Quách Thạch Khâm thống lĩnh không thể nào ngăn cản đội quân của Trình Ngọc.
- Đi cứu thái tử.
Hiện giờ An Khả Y có thể nghe thấy rõ mọi tiếng chém giết rung trời ngoài kia, biết rõ tình thế chiến trường loạn như thế nào, nhưng khi nghe Biên Lăng Hàm hỏi, nàng rất đơn giản nói mấy chữ như vậy. Sau đấy nàng nhảy lên xe ngựa, lẫn vào trong Khinh kỵ quân, cùng nhau xông tới đại quân đằng trước.
...
Chỉ còn vài chục bước nữa, đại quân màu đen của quân địch sẽ bị đội quân do Trình Ngọc thống lĩnh xuyên thấu toàn bộ.
Trong khoảng thời gian này, Văn Nhân Thương Nguyệt ngồi vững chãi trên lưng ngựa hoàn toàn nhắm mắt minh tưởng tu hành.
Hắn chính là người tu hành đã mạnh đến mức có thể minh tưởng tu hành ngay trên chiến trường mà Đông Vi đã từng nói với Lâm Tịch.
Được các Thiên Lang vệ mạnh mẽ bảo vệ, Văn Nhân Thương Nguyệt ở giữa đội quân không hề gặp nguy hiểm, nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên mở mắt.
Bởi vì hắn cảm thấy khí tức của người hắn muốn giết.
Lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm tay cầm trường thương đang kiên quyết dẫn quân từ bên hông đánh tới. Mặc dù Văn Nhân Thương Nguyệt biết ngay cả khi mình không ra tay, lão tướng này cũng sẽ bị Trình Ngọc hoặc Thiên Lang vệ giết chết, hơn nữa vào lúc bình thường, lão tướng này cũng không thể khiến hắn cảm thấy hứng thú được. Nhưng bởi vì dưới sự chỉ huy của lão tướng này, toàn bộ chiến xa Xuyên sơn nỗ của kẻ địch đã lạnh lùng bắn tên mà không màng đến sinh tử của các tướng lãnh khác, dẫn đến việc hiện giờ hắn không biết được thái tử còn sống hay đã chết, nên sâu trong thâm tâm của hắn, một luồng sát ý đối với lão tướng này bất ngờ xuất hiện. Mà theo cách nghĩ của hắn, nếu như được đích thân hắn ra tay giết chết, đó quả thật là vinh hạnh của lão tướng này, là sự khẳng định của hắn đối với tài chỉ huy của ông ta.
Ngay trong nháy mắt hắn mở mắt ra, phi kiếm như dòng sông đỏ kia đã từ trong tay áo hắn bay ra ngoài, xuyên qua hai trăm bước, đâm thủng thân thể Quách Thạch Khâm.
Quách Thạch Khâm ngã khỏi lưng ngựa, ông ta cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị thanh phi kiếm này nhanh chóng mang đi. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta không hề sợ hãi việc mình sẽ chết, mà đang khẩn cấp cầu xin, cầu xin thái tử không chết, bởi vì ông ta không thể nào tưởng tượng nổi nếu thái tử chết đi sẽ khiến Vân Tần gặp nguy như thế nào.
Trong lúc lão tướng tóc trắng này dũng cảm nghênh đón tử vong đang tiến gần tới, Lâm Tịch chỉ còn cách đội kỵ binh đang rút lui về sau khoảng trăm bước. Tuy nhiên, hắn bỗng nhiên thấy An Khả Y không hề nghênh đón đội kỵ binh này, mà cưỡi ngựa lệch về một hướng, nghênh đón đội quân màu xanh vừa mới xuyên thủng tầng tầng đại quân.
Lâm Tịch bất giác hiểu An Khả Y muốn làm gì, một cảm giác lạnh lẽo như băng giá bao phủ con tim của hắn.
- Không được tiến tới nữa!
- Ta không muốn giết chết các ngươi...nhưng nếu các ngươi không dừng bước, ta sẽ giết chết các ngươi!
An Khả Y ngừng lại, nhìn đại quân màu xanh đang từ xa nhanh chóng tiến đến, quát lớn lên.
Âm thanh của nàng bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy sự bất đắc dĩ, rõ ràng đến nỗi Lâm Tịch có thể cảm giác được.
Nhưng đại quân màu xanh đấy lại không ngừng lại.
Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt hơi nhíu mày, bọn họ cảm thấy khí tức nguy hiểm, nhưng đối với bậc kiêu hùng như bọn họ, tất nhiên không thể vì một câu nói của An Khả Y mà bảo đại quân dừng lại.
Nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang phục thôn quê nói ra những lời như vậy, phần lớn quân sĩ trong đại quân màu xanh đang xông tới đều cảm thấy rất buồn cười.
Nhận ra đối phương không muốn dừng lại, sắc mặt An Khả Y bỗng nhiên tái nhợt. Nàng khẽ cắn môi, đưa hai tay ra.
Đóa "Lam hạnh" duy nhất trên người nàng bồng bềnh bay ra ngoài, được sức mạnh mạnh mẽ trong người nàng phun ra đưa lên trời cao.
Lâm Tịch ngừng thở.
Khi nhìn thấy đóa Lam hạnh màu băng lam nhanh chóng biến mất trên không trung, lại nghĩ đến thảm cảnh mình đã từng nhìn thấy, trái tim hắn bất giác co lại thật mạnh.
Đóa Lam hạnh xinh đẹp nhìn bề ngoài tựa như chỉ là một tầng băng mỏng, nhưng bên trong toàn bộ đều là chất lỏng màu lam, nhanh chóng tan rã ngay trên không trung, tạo thành một cơn mưa màu lam kỳ dị.
Toàn bộ thế giới trước mặt An Khả Y chợt an tĩnh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đội quân màu xanh đang ầm ầm tiến tới kia bỗng nhiên mất đi sức mạnh, rối rít ngã xuống đất.
Từng người từng chiến mã nằm chết trên mặt đất, chỉ còn Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt có thể đứng.
- Cái này...có thể giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt không?
Lâm Tịch nhìn đội quân màu xanh đang nhanh chóng chết đi như gặp phải ôn dịch, hít một hơi thật sâu, sau đấy nhanh chóng đến cạnh An Khả Y, hỏi một câu này.
- Có thể khiến họ bị thương...nhưng hồn lực mạnh mẽ của Thánh sư có thể từ từ bức bức ra ngoài...Chúng ta phải rời đi, không thể thừa cơ giết chết họ được.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Độc dược lợi hại như vậy cũng không giết được hắn?
Lâm Tịch cảm thấy thật nặng trĩu, thở nhẹ một hơi.
Một đóa "Lam hạnh" có thể nháy mắt giết chết một đội quân mạnh mẽ đến mức nhanh chóng tiến sâu vào trong đại quân địch, chỉ trong vòng mấy tức ngắn ngủi, tất cả quân sĩ của đội quân mạnh mẽ ấy đã biến thành thi thể lạnh băng trên mặt đất, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt còn đứng...Chỉ cần Văn Nhân Thương Nguyệt không chết, chiến sự nơi này sẽ không chấm dứt, lăng Bích Lạc sẽ còn nhiều người chết hơn.
- Lam hạnh sẽ làm cho ngũ tạng người tu hành Thánh sư bị thương nhiều năm...nhưng hồn lực vẫn áp chế được, không thể trực tiếp giết chết bọn họ.
Có Lâm Tịch bên cạnh, An Khả Y bất giác cảm thấy an toàn hơn. Nàng đưa mắt nhìn hai Thánh sư đang đứng trong biển thi thể đằng xa, nội tâm nàng cũng không sợ hãi đến như vậy, chỉ là gấp gáp giải thích hơn lúc bình thường nhiều lần.
Sắc mặt Lâm Tịch dễ nhìn hơn một chút:
- Tựa như đóng vài cây đinh vào trong cơ thể hắn? Khiến tu vi của hắn bị ảnh hưởng?
An Khả Y gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Lâm Tịch trầm ngâm:
- Đệ tử và lão sư...cộng với Cát Tường, chúng ta cùng liều mạng, có thể giết chết hắn hay không?
An Khả Y kiên quyết lắc đầu:
- Không thể...Trình Ngọc và hắn đều là Thánh sư. Mặc dù hiện giờ hồn lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều, vì áp chế độc dược Lam hạnh mà không thể ra tay, nhưng Trình Ngọc sẽ liều mạng vì hắn. Trước mặt Thánh sư, ta không khác gì ngươi cả, trừ khi ta có thể xâm nhập phạm vi mười bước quanh họ...Nhưng Trình Ngọc tuyệt đối có khả năng giết chết chúng ta ngoài trăm bước.
- Chúng ta phải đi ngay, không còn nhiều thời gian nữa. Bây giờ là lúc hồn lực Văn Nhân Thương Nguyệt tiêu hao gần hết, nếu như hồn lực hắn khôi phục lại, với tâm tính của hắn, chỉ cần áp chế được độc lực...cho dù thân thể mình bị tổn thương nhiều hơn, hắn vẫn sẽ giết chết chúng ta.
An Khả Y quay đầu ngựa lại, nhìn Lâm Tịch nói, sau đấy chuẩn bị đuổi theo đoàn kỵ quân đang hộ tống thái tử không còn biết sống hay chết kia.
Nhưng Lâm Tịch lại đưa tay nắm lấy dây cương của nàng, nhìn nàng, nói:
- Như vậy có thể khiến ít người phải chết đi hơn...
Bởi vì Trần Mộ đã thể hiện mình là đương kim thái tử, khiến đại quân của Văn Nhân Thương Nguyệt hỗn loạn, nhưng trong đó lại có không ít quân đội vẫn trung tâm với Văn Nhân Thương Nguyệt như Mãnh hổ quân của Trình Ngọc...hiện giờ những đội quân đó đang ngoan cường chiến đấu với hơn vạn đại quân bên Thái tử. Tuy nhiên, bởi vì vừa rồi An Khả Y ra tay quá ác độc, bất cứ ai nhìn thấy biển thi thể màu xanh kia cũng phải giật mình, nên các quân đội trung tâm với Văn Nhân Thương Nguyệt bắt đầu do dự, khí thế chiến đấu xuống rất nhiều.
Dù sao những đội quân đó cũng không biết cả An Khả Y và Lâm Tịch đều không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt, bọn họ cũng không biết loài hoa "Lam hạnh" tựa như đầu đạn hạt nhân ở thế giới Lâm Tịch từng sống vô cùng quý hiếm, trong tay An Khả Y cũng chỉ có một đóa. Khi nhìn biển xanh thi thể kia, ánh mắt bọn họ trông rất sợ hãi, thậm chí họ còn cho rằng so với Trình Ngọc và Văn Nhân Thương Nguyệt, An Khả Y còn mạnh hơn rất nhiều.
- Nói gì?
An Khả Y hơi bận tâm và bất an, nhẹ giọng hỏi.
- Để đệ tử nói.
Lâm Tịch biết ngoại trừ việc am hiểu độc lý ra, An Khả Y không giỏi nói chuyện lắm. Bây giờ lại nhìn thấy thần sắc An Khả Y hiện giờ, hắn nhẹ giọng nói một câu, lập tức vận chuyển hồn lực trong cơ thể, hét to lên nói:
- Văn Nhân Thương Nguyệt âm thầm bắt tay với giặc Tây di tạo phản! Thánh thượng nể tình chiến công Văn Nhân Thương Nguyệt hiển hách, chỉ bắt hắn giao quyền thống lĩnh quân đội, mang tước quy lão! Văn Nhân Thương Nguyệt lòng muông dạ thú, liên tục ám sát thánh sử! Hôm nay Thái tử tự mình lĩnh quân, hắn lại công khai hành thích thái tử! Học viện Thanh Loan ta toàn lực giúp thái tử bình loạn! Nếu dám đối địch với học viện Thanh Loan ta, kết cục sẽ giống đội quân này!
- Giúp địch nghịch phản, giết!
- Có thể giúp giết địch, lấy công đền tội!
- Mọi người đều là con dân Vân Tần, chẳng lẽ muốn phản quốc? Giết người Vân Tần sao?
- Mau quay đầu binh khí, giết chết nghịch thần Văn Nhân Thương Nguyệt!
...
Từng tiếng rống to như tiếng sấm từ trong miệng Lâm Tịch truyền ra ngoài, mượn dư âm từ chiêu thức của An Khả Y khi nãy, khiến trời đất tựa như vỡ ra.
So sánh với bất kỳ ai ở thế giới này, hiển nhiên Lâm Tịch có kiến thức hơn rất nhiều. Tỷ như tất cả người dân Vân Tần ở trong một ngọn núi, mà hắn lại đứng ngoài ngọn núi đấy nhìn vào bên trong, cho nên so sánh với người khác, hắn có thể nhìn mọi việc rõ ràng hơn. Từ lúc sinh ra, những người ở trong ngọn núi đấy đã trung thành với đế quốc, kính sợ tuyệt đối đối với hoàng quyền, thậm chí qua nhiều năm sự kính sợ ấy đã biến thành tín ngưỡng, vượt qua mọi nỗi sợ hãi khác.
Hắn cũng hiểu rõ rằng trong suy nghĩ tất cả quân nhân biên quân Bích Lạc Văn Nhân Thương Nguyệt là chiến thần, chiến công của hắn ta không thể phũ bỏ được. Cho nên, Lâm Tịch trực tiếp nói chuyện Văn Nhân Thương Nguyệt cấu kết với người Tây di, đồng thời nói rõ mình là người của học viện Thanh Loan...bởi vì hắn biết trong lòng mỗi người dân Vân Tần, học viện Thanh Loan chính là vinh quang, thậm chí còn đáng tin hơn cả hoàng thành Trung Châu.
Tin tưởng Văn Nhân Thương Nguyệt hay tin tưởng Trương viện trưởng và học viện Thanh Loan? Lâm Tịch cảm thấy đây mới chính là vũ khí lợi hại nhất hắn có thể sử dụng bây giờ.
...
Văn Nhân Thương Nguyệt và Trình Ngọc cùng đứng trong biển thi thể màu xanh.
Trên mặt và người của hai người có rất nhiều điểm sáng màu lam, trên mặt Trình Ngọc hơi ít hơn, mà trên mặt Văn Nhân Thương Nguyệt lại nhiều hơn một ít. Tựa như những cơn sóng lên xuống liên tục, có vài điểm sáng màu lam từ từ biến mất, nhưng cũng có rất nhiều điểm sáng khác nhanh chóng hiện ra ngoài. Cũng vì như thế, nên khuôn mặt hai người hiện giờ càng đáng sợ hơn.
Sau khi cơn mưa lam rớt xuống, toàn bộ đại quân mặc giáp xanh đi theo ngã xuống biến thành thi thể, hai người đứng yên không nhúc nhích, tập trung nhìn An Khả Y và Lâm Tịch.
Văn Nhân Thương Nguyệt thực sự là một người vô cùng vững tâm và lãnh khốc.
Cho dù là mười đội quân có số lượng hơn hai ba vạn quân nhân trung tâm với hắn đồng thời chết đi, tâm tình hắn vẫn bình tĩnh như trước, vô cùng trầm ổn. Bởi vì hắn cảm thấy đây là việc công bình, thường ngày hắn đối xử với từng quân nhân rất tận tâm, những quân nhân ấy có chết vì hắn cũng là điều hiển nhiên. Nhưng Thiên Lang vệ lại là vô số tâm huyết hắn đã dồn sức ngay từ đầu.
Mỗi một Thiên Lang vệ đều là người tu hành có khả năng chiến đấu nhất hắn lựa chọn tỉ mỉ, cũng là tử sĩ có thể vì hắn làm bất kỳ chuyện gì. Đối với hắn, mỗi Thiên Lang vệ thậm chí còn quý báu hơn một trăm, thậm chí là một ngàn quân nhân bình thường. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã có gần một nửa Thiên Lang vệ phải thê lương chết đi trước mặt hắn. Vào giờ khắc này, tâm tình vốn rất lãnh khốc của hắn bỗng nhiên bị dao động, thay vào đó là sự đau lòng vô danh.
- Học viện Thanh Loan!
Bốn chữ này xuất hiện trong lòng hắn tựa như một khối băng lạnh lẽo khổng lồ.
Từ lăng Như Đông loạn, không chịu cúi đầu trước hoàng thành Trung Châu chỉ vì một hồn binh trọng khải, thậm chí là trong cuộc chiến ngầm với hoàng đế và chín nguyên lão, hắn vẫn luôn chiếm thế thượng phong, thậm chí trong cuộc chiến với cổ quốc Đường Tàng, người chiếm thế thượng phong tuyệt đối cũng là hắn. Có thể nói dựa vào việc lấy Cốc Tâm Âm làm mồi nhử, sau này hắn có thể vươn tay vào cả cổ quốc Đường Tàng.
Hắn suy đoán hoàng đế và chín nguyên lão sẽ dồn toàn bộ sức mạnh vào nơi này, kỳ vọng thái tử, tất cả điều này đã được hắn tính toán rất kỹ, tựa như mọi thứ nằm trong olofng bàn tay. Nhưng từ lúc quyết chiến với học viện Thanh Loan, hắn chưa từng chiến thắng, toàn bộ thất bại!
Hắn muốn ám sát Cốc Tâm Âm, lại gặp phải tăng nhân mạnh mẽ xuất thân từ chùa Bàn Nhược.
Nếu không có học viện Thanh Loan, tăng nhân chùa Bàn Nhược đấy tuyệt đối sẽ không thế thân cho Cốc Tâm Âm.
Đạo Nhược Tố thay hắn đi giết Từ Bố Y muốn dẫn Quỷ quân sư rời khỏi lăng Bích Lạc. Trên thế gian này, không có mấy người có thể ngăn cản Đạo Nhược Tố, cho dù là Tần điên hay Đông Vi, hai người này cũng chưa chắc có thể ngăn cản Đạo Nhược Tố và rất nhiều cường giả học viện Thanh Hà. Nhưng Nam Cung Mạch chưa bao giờ nổi danh ở Vân Tần, thậm chí là ở học viện Thanh Loan lại xuất hiện. Chính người này đã khiến hắn hiểu rằng trên thế gian này, ngoại trừ Cốc Tâm Âm và tăng nhân chùa Bàn Nhược kia, vẫn còn một người tu hành có thể uy hiếp tính mạng của hắn.
Trên chiến trường này, hắn cho rằng không có người nào có thể ngăn hắn và Trình Ngọc liên thủ, nhưng hắn không ngờ học viện Thanh Loan chỉ phái đến một nữ giáo sư trẻ tuổi, thậm chí không phải là Thánh sư, đã có thể ngăn cản bước tiến của hắn.
- Người kia là ai? Nói chuyện thật không ngờ ác độc như vậy.
Lắng nghe từng câu từng chữ to rõ của Lâm Tịch, Văn Nhân Thương Nguyệt lên tiếng hỏi Trình Ngọc đang đứng cạnh bên.
- Hẳn là Lâm Tịch...Phong hành giả từ biên quân Long Xà điều tới. Công Tôn Tuyền bị hắn giết chết.
Trình Ngọc hít một hơi thật sâu, đáp.
- Lâm Tịch...rất tốt.
Đây là lần đầu tiên Văn Nhân Thương Nguyệt nói tên Lâm Tịch, cũng là lần đầu tiên hắn đánh giá người trẻ tuổi tu hành này.
- Chúng ta thua.
Hắn đạm mạc nói với Trình Ngọc.
Trình Ngọc gật đầu, nhất thời trên mặt hắn lại có thêm vài điểm sáng màu lam.
- Học viện Thanh Loan sẽ tham gia.
Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn Trình Ngọc, chậm rãi nói:
- Nếu không thể chiến thắng, chỉ có thể lui...bây giờ chúng ta phải chạy trốn.
- Còn những người kia?
Trình Ngọc tự nhiên biết người như hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt có rất nhiều lựa chọn và đường lui, nhưng hắn cũng biết những quân sĩ bình thường đang chiến đấu vì hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt kia lại không thể lui được.
- Nhất định phải bảo đảm sức mạnh giết chết thái tử và hai người học viện Thanh Loan này. Thái tử, nhất định phải chết. Nữ giáo sư và Lâm Tịch, cũng phải chết.
Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh lùng nhìn Trình Ngọc, nói;
- Cho nên, bọn họ không thể nhanh chóng thối lui khỏi võ đài.
Trình Ngọc gượng cười một tiếng, gật đầu.
- Lùi!
Hắn giơ cao tay, phát quân lệnh.
...
Cho dù nghe thấy những gì Lâm Tịch nói, những quân nhân tận trung với hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn giữ vững lập trường của mình, nhanh chóng rút lui.
Mà hắn và Văn Nhân Thương Nguyệt cũng bước ra khỏi biển thi thể màu lam, nhất thời không có ai biết họ sẽ đi đâu, về đâu.
...
- Hắn sẽ chết ư?
Cùng lúc đó, Lâm Tịch và An Khả Y đã đi đến cạnh Đỗ Chiêm Diệp. Lâm Tịch chỉ cảm thấy Trần Mộ rất quen mắt, nhưng hắn vẫn không có thời gian để suy nghĩ mình đã gặp Trần Mộ ở đâu, chỉ nhanh chóng thấp giọng hỏi An Khả Y.
- Tạm thời không, có thể cứu.
An Khả Y cũng thấp giọng trả lời Lâm Tịch:
- Ta có thể giúp vết thương hắn không biến xấu hơn, sau đi ra ngoài hãy dùng thuốc chữa trị tiếp, nhưng...
Nàng không nói tiếp, nhưng Lâm Tịch hiểu ý nàng, sau khi ra ngoài hãy dùng thuốc chữa trị tiếp....nhưng phải đảm bảo không bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết. Nếu như có thể ra khỏi lăng Bích Lạc, có thể lấy thánh dược của học viện Thanh Loan hoặc hoàng thành Trung Châu để cứu chữa.
Sau khi có được đáp án, Lâm Tịch trầm ngâm mấy chục tức, tiếp theo hắn lại lắc đầu.
Không có ai biết hắn đang cẩn thận nghĩ rằng...nếu như sử dụng năng lực quay về mười phút trước, liệu có thể khiến thế cục hiện giờ tốt hơn hay không.
Nhưng hắn lại nhanh chóng bỏ qua...bởi vì cho dù quay lại mười phút trước, có thể hắn sẽ tới sớm hơn, chạy tới cạnh thái tử...nhưng thái tử không phải là Biên Lăng Hàm, không phải là Khương Tiếu Y, không phải là Cao Á Nam, thái tử và những người bên cạnh tại sao phải tin tưởng mình?
Trừ khi mình nói ra bản thân có thiên phú đặc biệt như Trương viện trưởng, nhưng thân phận "Tướng thần" này lại là bí mật cao nhất của học viện Thanh Loan, không thể nói ra được, không thể để người khác biết.
Làm Văn Nhân Thương Nguyệt bị thương nặng đến như vậy, bây giờ thái tử vẫn còn sống...hắn vẫn có thể sử dụng năng lực đặc biệt, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất hắn có hiện giờ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế