Khóc, Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút liền hiểu được, Đại tiểu thư tính tình mạnh miệng mềm lòng, nàng nhất định là nghe người ta nói Xảo Xảo bắt đầu thu thập tòa nhà, tưởng rằng chính mình phải lập tức rời đi, nên mới thương tâm rơi lệ như vậy. nha đầu kia tính cách tự mình rõ ràng, nàng tuy bên ngoài không biểu hiện gì nhưng tâm lý thì lại khẩn trương dị thường.
- Hôm qua ta cùng Từ tỷ tỷ sau khi đi mua sắm, lúc quay về thì thấy đại tiểu thư trốn ở sương phòng len lén khóc.
Xảo Xảo sâu kín nói:
- Đại ca, Đại tiểu thư thật là đáng thương , nàng cùng với phu nhân đối với huynh tốt như vậy, chúng ta đừng để các nàng ra đi được không ?
- Nha đầu ngốc này, ai nói đến việc đuổi các nàng đi?
Lâm Vãn Vinh ôm tiểu ny tử vào lòng, trước mắt hiện lên bộ dáng Đại tiểu thư, vừa quật cường lại vừa ôn nhu, nhịn không được lắc đầu than nhẹ :
- Ta hôm qua không phải cùng nàng đã nói rồi sao, chúng ta cùng phu nhân, Đại tiểu thư, vĩnh
viễn đều là người một nhà, đợi khi Đại tiểu thư trở về, ta sẽ nói với nàng ta, chúng ta cùng ở trong một tòa nhà thật lớn, vừa ấm áp lại vừa náo nhiệt, có tốt không.
Xảo Xảo nhu thuận ứng tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn vũ mị cười, dịu dàng nói:
- Đại ca, người thật tốt.
Hai người vào bên trong phòng, Lâm Vãn Vinh nghĩ tới sự tình về cây thuốc lá của Đột Quyết liền từ trong túi lấy ra cái túi mà A Sử Lặc xem như tính mệnh, để những cái lá cây lên bàn, cẩn thận kiểm tra, loại thuốc lá này đã dược gia công qua, thủ nghệ cực kỳ thô sơ, người Đột Quyết chỉ biết mang nó bỏ vào bình trà mà uống. Nhưng tới tay Lâm Vãn Vinh thì lại khác, hắn là điển hình của một tay gian thương, chuyện có lợi ích thế này, làm sao hắn bỏ qua cơ hội được.
Hắn gọi Xảo Xảo lấy ra một cái tiểu đao để mài cho đến khi nghiền nát hết , rồi lại lấy ra một tờ giấy bạc, bỏ thuốc lá vào xong chậm rãi cuốn lại. Xảo Xảo đúng là người cũng như tên, làm theo như phân phó của đại ca rồi đưa tới cho Lâm Vãn Vinh một điếu thuốc thẳng tắp, thon dài, cùng với điếu thuốc của kiếp trước đã có vài phần giống nhau.
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ đốt điếu thuốc lên, một mùi thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra, mặc dù so sánh cùng với thuốc lá của thế giới hắn mà nói, loại này có mùi khổ sáp kiền liệt, không thể cùng so sánh. Nhưng tại đây thì đúng là do mình phát minh ra, đích thị là một mỏ vàng thật to.
- Đại ca, đây là cái gì?
Xảo Xảo che mũi hỏi. Đối với mùi thuốc lá này nhất thời không thể thích ứng.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
- Cái này là thuốc lá, là một loại mặt hàng rất đáng giá , ta sẽ dùng nó để thu lấy tiền của bọn quỷ tử tây dương, hắc hắc
Xảo Xảo nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng thấy đại ca hăng hái như vậy, liền mỉm cười nhưng không thành tiếng
Nhớ tới Lộc Đông Tán từng nói qua về nơi sinh trưởng của loại thuốc lá này. Đi tới Thái Sơn nam lộc, chính là thuộc về quốc cảnh của Đột Quyết, Lâm đại nhân có chút tức giận bất bình, “mẹ kiếp, loại đồ vật này sao lại thuộc về Đột Quyết, không phải là lãng phí tài nguyên tự nhiên sao. Cướp, nhất định phải cướp. Người Hồ xâm nhập đất đại Hoa, Đại hoa chống lại nhưng cũng không đuổi họ đi hết được, phải nên bắt lấy bọn chúng mà đấm, mà đá, mà chém, mà giết đi mới đúng, không thể bất lịch sự được”.
Hắn hắc hắc cười, kéo bàn tay nhỏ bé của Xảo Xảo nói:
- Xảo Xảo, sắp tới đại ca phải đi xa, ngươi cùng Đại tiểu thư các nàng ở kinh lý đợi ta, không nên sợ hãi, ta làm xong chuyện sẽ trở lại
Xảo Xảo cả kinh nói:
- Đại ca, huynh muốn đi đâu ?
- Ta đi thưởng, ah không, ta đi lấy, đúng , là đi lấy một chút đồ vật.
Lâm đại nhân chánh sắc nói:
- Có vật này, Đại hoa ta sẽ có thể đi mậu dịch đến các nước khác. Để cho bọn họ hút thuốc như ống khói, khoái hoạt hưởng thụ, đúng là một giấc mộng vĩ đại a.
Xảo Xảo thần sắc buồn bã, ôn nhu nhìn hắn nói:
- Đại ca, huynh muốn đi đến địa phương nào ? Ta muốn đi cùng huynh.
- Nơi này nàng không đi được.
Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải giải thích thế nào, muốn tiến lên chiến trường cùng người Hồ chém giết? Đừng nói Xảo Xảo, ngay cả chính hắn cũng không tự tin. Mục đích của hắn chỉ là lấy một tảng lớn thuốc lá mang về, còn về việc người nào chiếm lĩnh, hắn không cần lo lắng. Dù sao thì cũng có hơn 10 vạn đại quân của Lý Thái lão đầu ở phía trước, có gì nguy hiểm cũng không đến lượt hắn. Bất quá biện pháp an toàn nhất, chính là cho đại quân hộ vệ, có gì còn có thể chạy trốn được, không phải mất mạng.
- Nàng ở lại kinh, quản lý tửu lâu của chúng ta. Đại ca đi làm một chuyện bí mật, không có gì
nguy hiểm, nàng ngàn vạn lần không nên lo lắng.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve tóc Xảo Xảo một chút, cười cười nói.
Xảo Xảo biết tính tình của đại ca, một khi hắn quyết định chuyện gì, thì sẽ không thay đổi, nàng đành khe khẽ thở dài, ôn nhu nói:
- Vậy đại ca đi sớm về sớm nhé, muội cùng Đại tiểu thư , Từ tỷ tỷ các nàng chờ huynh
Nha đầu kia đi theo Lâm Vãn Vinh tính ra là thời gian lâu nhất, đối với hắn lúc nào cũng ôn nhu. Nhờ hắn mưa móc ân trạch, biến nàng từ một tiểu nha đầu ngây thơ thành một tiểu phụ nhân vũ mị, vóc người càng là đầy đặn , khi cười cũng như khi giận, lúc nào cũng xinh đẹp tuyệt trần, diễm lệ động lòng người, khiến Lâm đại nhân không thể không yêu.
Lâm Vãn Vinh tại đồn thượng của nàng vuốt ve, bên tai nhẹ nhàng nói :
- Bảo bối đáng yêu, Từ Trường Kim đưa cho ta vật tốt này, hôm nay chúng ta dùng thử xem nó thế nào nhé ? ai, thương cảm cho ta, vì tiểu bảo bối mà phải chịu khổ
Xảo Xảo nghe được, bên tai phát nóng, cả người bủn rủn, vô lực ỷ ôi trong lòng đại ca nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, không muốn, bây giờ còn là ban ngày mà.
- Ban ngày thì sao, nàng chưa từng nghe qua sao ?
Lâm Vãn Vinh bàn tay to đặt tại đồn thượng, chậm rãi nhu động, nhân lúc nàng đang ôm chặt lấy mình, đứng dậy muốn đi vào phòng
“Khái khái” một trận ho nhẹ phía sau hai người vang lên, Xảo Xảo hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng vội vàng nấp ra sau lưng đại ca. Lâm Vãn Vinh xoay người lại nhìn đã thấy Tiêu phu nhân đang mỉm cười đứng ở trước mặt.
- Di, phu nhân người đã về rồi sao? Ta đang cùng Xảo Xảo đang định chơi một trò chơi, phu nhân có muốn cùng tham gia không ?
Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc, nghiêm trang hỏi, trong lòng thì lại tràn đấy tiếc nuối, làm chánh sự lại quên đóng cửa, bị người khác bắt gặp.
Tiêu phu nhân lắc đầu cười khẽ, làm bộ như không nghe thấy hắn nói, liếc hắn một cái rồi nói :
- Lâm Tam, hôm qua có vị tiểu thư xinh đẹp tìm ngươi, đợi ngươi suốt một đêm, ngươi có gặp nàng chưa ?
- Tiểu thư xinh đẹp?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày nghi hoặc hỏi :
- Ở nơi nào, có phải là phu nhân mỹ lệ không ?
Tiêu phu nhân khe khẽ cười :
- không nên miệng lưỡi trơ tru như thế, vị tiểu thư ấy đã rời đi chưa ? Ai, vị tiểu thư này không chỉ xinh đẹp, lại còn đợi ngươi ngay cả đến nước cũng không uống, cơm cũng không ăn, thật là thâm tình làm người ta phải kính nể.
Lâm Vãn Vinh haha cười nói:
- Phu nhân hiểu lầm rồi, ta cùng nàng không có quan hệ gì cả, đó là một vị tiểu cung nữ đến từ Cao Lệ, đến đây cùng ta bàn chuyện, ta cùng nàng quan hệ hữu nghị thuần khiết, không có gian tình, Xảo Xảo có thể làm chứng.
Xảo Xảo bị Tiêu phu nhân phát hiện chuyện tốt của mình cùng đại ca, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng, nghe thấy đại ca nói đến mình vội lắc đầu nói:
- Không có, chúng ta cái gì cũng chưa làm....
Tiêu phu nhân nhịn không được cười rộ lên, nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người, nha đầu Xảo Xảo kia đúng là đã tìm được vị hôn phu tốt, chỉ là Lâm Tam này quen thói tính tình trăng hoa, trêu chọc nữ tử vô số, hết lần này đến lần khác cả hai nữ nhi của mình đều bị hắn gạt, biết làm sao cho tốt đây. Nàng cười cười, nhưng mi đầu không tự nhiên nhíu lại
- Nàng hiện đang ở lại kinh hoa học viện cùng Ngọc sương trò chuyện.
Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, than thở:
- Lâm tam, ngọc sương nhờ ta chuyển lời cho ngươi.
- Nhị tiểu thư muốn nói gì ?
Lâm Vãn Vinh vui vẻ hỏi:
- Vài ngày không gặp nàng, ta chính là đang nhớ đến nàng đây.
- Có thật không?
Phu nhân tự nhiên sẽ không tin lời hắn nói chuyện ma quỷ, hừ lạnh một tiếng:
- Ta coi ngươi cả ngày bận rộn, vừa tranh phò mà, lại vừa kết giao với tiểu cung nữ của Cao Lệ, thời gian đâu nhớ tới nó. Ngọc sương nói, ngươi nếu không đến gặp nó, nó sẽ mang trấn viễn tướng quân từ Kim Lăng đến đây.
Lâm Vãn Vinh cả người lạnh toát, tiểu nha đầu này , lúc đầu đến học viện cách xa ta đến cả ngàn dặm, nói học không thành tuyệt không về, bảo ta không nên đến gặp nàng, sợ nàng phân tâm. Bây giờ lại nói như vậy, oán giận muốn ta tới.
- Lâm tam, nhớ kỹ chưa ?
Tiêu phu nhân thấy thần sắc của hắn, trong lòng lại càng tức giận:
- Ngươi cả ngày yêu mến Xảo Xảo, tựa như bảo bối, sao lại đối xử với ngọc sương lơ đễnh như vậy ?
- Lơ đễnh ?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
- Ta vốn là muốn sớm đi gặp nàng, nhưng lúc đầu Nhị tiểu thư có phân phó , nói là muốn dốc lòng học tập, dặn dò ta không việc gì thì không nên đến quấy rầy nàng, cho nên ta vẫn luôn làm theo
- Nàng nói cái gì ngươi cũng nghe theo a`. Như thế nào ngươi mới tỏ ra nghe lời trước mặt ta đây. Tâm lý nữ tử còn muốn ta phải dạy ngươi sao?
Phu nhân bất mãn nói.
- Gặp chuyện không may ?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, há mồm nói:
- Băng hà rồi ư ?
Từ Vị tức giận đến thiếu chút nữa té xỉu, tên tiểu tử này thật sự là cái gì cũng dám nói. Hắn lắc đầu cười khổ:
- Lâm tiểu huynh, những lời như thế này ngươi không thể nói lung tung, tội chém đầu đấy. Tóm lại, ngươi đừng hỏi nữa, mau mau đi theo ta.
Hai người khi ra đến cửa, bên ngoài đã sớm có xe ngựa đang đợi sẵn, Từ Vị không nói một lời, kéo hắn lên xe, thần sắc khẩn trương, vừa nhìn đã biết có chuyện đại sự
“Hoàng đế gặp chuyện không may, lão Từ vội vã kéo ta đi làm gì ?” Lâm Vãn Vinh mấy lần thắc mắc nhưng Từ Vị vẻ mặt trịnh trọng, lắc không không đáp. Xe ngựa nhanh chóng phóng đi, ra đến ngoại thành, Lâm Vãn Vinh vén rèm nhìn một chút liền nhận ra đây là con đường trước đây mình đã từng đi qua, phương hướng đúng là đến Tướng Quốc tự. Nhớ tới sáng nay Từ Vị nói qua lão hoàng đế đến Tướng Quốc tự thắp hương, chẳng lẽ hắn ở Tướng Quốc tự gặp chuyện ? lão hoàng đế này không thể chết được. Hắn là cha của Tiên Nhi, lại là lão trượng nhân của ta, ngay khi hắn chết, Thành Vương sẽ làm loạn, Lâm Tam ta sẽ tiêu đời.
Trong lòng đang miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến chân núi Tướng Quốc tự, hôm nay Tướng Quốc tự đúng là bất đồng, không giống ngày trước. Dọc theo đường đi, binh sĩ đông đúc, cứ ba bước một đội tuần tra, năm bước một trạm canh phòng, mỗi người khôi giáp chỉnh tề, đao thương sáng loáng, sát khí tỏa ra, càng tới gần cửa trước của chùa, thủ vệ lại càng sâm nghiêm, vô số binh sĩ vẻ mặt khẩn trương, cảnh giác quan sát từng người.
Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay áo Từ Vị:
- Từ đại nhân, hoàng thượng rốt cuộc tới cùng xảy ra chuyện gì, ngài mau nói xem nào, ai, ta xem tình thế hình như là không tốt lắm.
Từ Vị nhìn bên ngoài một chút , thấy đã đến Tướng Quốc tự , mới vô cùng trịnh trọng mở miệng đáp:
- Lâm tiểu huynh, ngươi phải đáp ứng ta việc này, hôm nay dù cho thấy gì cũng tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, chẳng những ngươi, đầu ta cũng khó giữ. Ngay cả đại Hoa, cũng sẽ lâm vào một hồi chiến loạn.
- Tiết lộ cái gì, ta cái gì cũng không thấy , muốn tiết lộ cũng không được.
Nhìn sắc mặt nghiêm cẩn của Từ Vị trước đây chưa từng có, lại thêm thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, hắn gật gật đầu:
- Từ tiên sinh , ngài còn chưa tin ta sao, con người ta nổi tiếng thành tín, hôm nay nhìn thấy chuyện gì tuyệt sẽ không nói ra ngoài.
- Ám sát!
Lâm Vãn Vinh giữ lấy lão Từ:
- Điều này sao có thể, lão gia tử mấy ngày hôm trước còn nói là đã có thủ vệ nghiêm mật, nói ta không nên lo lắng, thế nào hôm nay lại bị ám sát ? lão Từ, ngươi không nên đùa giỡn ta.
Từ Vị cười khổ nói:
- Điều này ta sao dám mang ra đùa giỡn với ngươi. Sáng sớm hôm nay, hoàng thượng tại chùa Tướng Quốc đang thắp hương đột nhiên bị mười tên tử sĩ tập kích, bọn chúng nấp ở giữa những bức tượng, đợi hoàng thượng vừa lễ bái , nhân lúc bọn thị vệ không để ý đột nhiên ra tay, hoàng thượng ngài-
Từ Vị hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào không nói được nữa.
- Hoàng thượng người… người đã chết rồi sao ?
Lâm Vãn Vinh thì thào nói, vẻ mặt không thể tin nổi, cả người lạnh lẽo đi. Lão hoàng đế đã chết, hắn như thế nào lại chết được. Ngày hôm qua còn đang giáo huấn ta, hôm nay lại ... ta còn chưa danh chính ngôn thuận lên làm phò mã nữa mà, thật là không có thiên lý.
Từ Vị thấy hắn ngây người ra, vội vàng vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Tiểu huynh đừng hoảng, tình huống bây giờ vẫn còn chưa rõ, hoàng thượng sống hay chết ta cũng không rõ ràng lắm.
Lâm Vãn Vinh nghe được, trong lòng rung lên, vội ngẩng đầu nói:
- Từ đại nhân, ngài đùa ta phải không, ngài gọi ta tới, thế nào ngay cả việc liên quan đến sống chết của hoàng thượng cũng không biết ? Thích khách này đột nhiên từ đám phật tượng xông ra, lão gia tử lúc đó không có mấy người thị vệ bên mình, vậy còn không phải là lành ít dữ nhiều?
- Tình hình cự thể ta cũng không rõ ràng lắm, ta cùng với Lý Thái đều là phụng khẩu dụ từ Cao công công. Lý Thái đã điều binh mã về phong tỏa kinh thành, còn ta thì đi triệu người đến đây. Tất cả ngự y trong cung đều đến, nhìn sắc mặt Cao công công, tình hình hoàng thượng sợ là –
Từ Vị dừng một chút, không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.
Hai bàn tay gã siết chặt vào nhau, trong lòng Lâm Vãn Vinh có một tư vị không nói nên lời. Tính ra hắn cùng lão hoàng đế tiếp xúc không lâu, lão hoàng đế đối với hắn vừa uy bức, lợi dụng lại vừa khích lệ, thủ đoạn sử ra không biết bao nhiêu, hết lần này tới lần khác hắn cũng không ghi hận gì với lão nhân này, tự hắn cũng thấy kỳ quái. Một lão hoàng đế trong những năm ngắn ngủi của cuộc đời, trong mắt người ngoài thì thấy bất tài, không có năng lực, so ra kém xa Thành Vương, nhưng đây chỉ là mặt ngoài, luận về sự ẩn nhẫn cùng kiên nghị, mười tên Thành Vương cũng không phải là đối thủ của lão hoàng đế, một người kiêu hùng thật sự ,hai mươi năm trước chính là minh chứng, chỉ là người đời tuy thấy mà lại không hiểu .
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái đã thấy đối diện có một vị lão tướng quân tóc bạc đang đi tới, bảo kiếm bên hông, toàn thân khôi giáp, thật là uy vũ hùng tráng, đúng vậy, chính là Lý Thái tướng quân.
- Lão tướng quân, thế nào rồi?
Từ Vị tiến lên nghênh đón, vội hỏi.
Lý Thái thần sắc khẩn trương, lắc đầu :
- Ngự y toàn bộ hiện đang ở bên trong, ngoại nhân ai cũng không cho phép vào, vẫn chưa có tin tức gì ca, ta cũng không biết rốt cuộc hoàng thượng tình hình thế nào.
Từ Vị liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, “ngoại nhân không cho phép vào, vậy thì gọi Lâm Tam tới làm gì ?”
- Lão tướng quân, tình hình tại kinh trung thế nào? Có phát hiện dị động nào không?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên mở miệng hỏi, trên mặt thần sắc vô cùng trịnh trọng.
- Lão phu vừa nhận được tin tức, liền điều binh phong tỏa cửa thành, nội bất xuất , ngoại bất nhập, trước mắt tin tức tạm thời được phong bế, kinh trung cũng chưa có phát hiện dị động
gì. Lâm Tam, ngươi có ý gì, mau nói đi nào.
Lý Thái trầm giọng nói. Lý đại thế gia, trung quân ái quốc, giữa ba quân có uy vọng rất cao, chỉ cần có Lý Thái tọa trấn thì kinh thành sẽ không có đại loạn gì, điểm này Lâm Vãn Vinh có chút yên tâm.
Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước hai bước, nhíu mày nói:
- Lúc này Đột Quyết, Đông Doanh cùng Cao Lệ, ba sứ tiết đều đang ở kinh thành, kinh trung thế lực rối ren , hoàng thượng lại đột nhiên bị ám sát, không biết giữa những chuyện này có gì liên quan không?
Từ Vị cùng Lý Thái nghe được đồng thời cả kinh, Lâm Tam nói không sai, giữa ba nước này, Đột Quyết cùng đại Hoa chuẩn bị khai chiến, Đông Doanh thì đang tơ tưởng đến đại Hoa, ngay cả một nước yếu như Cao Lệ gần đây cũng tỏ ra bất thuần, nếu bọn họ liên thủ đối phó đại Hoa thì phái ra thích khách ám sát hoàng thượng cũng không phải là không có khả năng
- Ta phải phái người giám sát chặt chẽ bọn họ.
Lý Thái vội vàng nói, đang muốn xoay người rời đi lại nghe Lâm Vãn Vinh nói:
- Lý lão tướng quân, xin đợi đã.
Lý Thái dừng cước bộ, liếc mắt nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh trầm ngâm :
- Có đúng hay không trước mắt chúng ta cũng chưa biết rõ, bất quá bọn thích khách này đã dám động thủ thì chắc chắn không phải là kẻ tầm thường, các tướng lĩnh dưới tay lão tướng quân trên chiến trường là những hảo hán, nhưng trong việc điều tra này thì chưa chắc đã làm tốt, theo ý ta không bằng thủ chu đãi thỏ (ôm cây đợi thỏ), chờ bọn hắn tự mình lộ diện.
- Thủ chu đãi thỏ?
Từ Vị nghe thấy kỳ quái hỏi :
- Như thế nào là thủ chu đãi thỏ?
- Từ tiên sinh, người nên suy nghĩ một chút, ngài cùng Lý lão tướng quân chính là cánh tay tả của hoàng thượng, ngay cả các ngài cũng không biết Hoàng thượng sống chết thế nào thì làm sao người khác biết được ?
Lâm Vãn Vinh trầm giọng nói.
- Ta với Lý tướng quân mà còn không rõ ràng, ngoại nhân càng không có khả năng biết.
Từ vị gật đầu:
- Lâm tiểu huynh, ngươi có ý kiến gì, nói nhanh lên nào.
- Các ngài muốn biết an nguy của Hoàng thượng, nhưng có người so với các ngài còn gấp hơn. Chỉ cần nhị vị ém nhẹm tin tức đi, mỗi ngày cứ theo lệ thường uống trà, uống rượu, không quá vài ngày, tự nhiên sẽ có người lộ ra.
Từ vị cùng Lý Thái liếc nhìn nhau, Lâm Tam nói rất có lý, tìm thích khách trong biển rộng, không bằng đợi cho bọn họ tự lộ ra nguyên hình.
- Lâm tam, chúng ta bây giờ nên làm gì ?
Lý Thái nói:
- Lão phu đã phong tỏa cửa thành, nhưng chỉ sợ nếu phong tỏa trong thời gian dài sẽ gây ra tin đồn không hay, lúc đó ngược lại chúng ta sẽ bất lợi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
- Lý lão tướng quân, ngươi nếu tin tưởng lời của ta, cứ rút hết quân đang canh giữ chung quanh cổng thành đi. Tặc nhân nếu đã giám ám sát, tất nhiên đã có chuẩn bị chu toàn, phong tỏa cửa thành không chỉ vô ích, ngược lại còn tạo ra khủng hoảng không cần thiết. Ta đề nghị giữ lại một bộ phận binh lực trấn giữ xung quanh Tướng Quốc tự, binh mã còn lại tất cả đều rút hết. Mặt khác âm thầm tăng cường nhân thủ hộ vệ bảo đảm an toàn tuyệt đối xung quanh phòng của hoàng thượng. Mặc kệ có chuyện gì đi nữa, Lý tướng quân cứ tiếp tục luyện binh, Từ đại nhân xử lý triều chánh, xem như là không có chuyện gì xảy ra cả.
Từ vị vỗ tay nói:
- Tốt, đây chính là dục cầm cố túng. Lão tướng quân, ý ngươi thế nào ?
Lý thái gật gật đầu :
- Hảo, cứ như vậy đi. Lâm tam, ta lưu lại mấy vạn quân phía sau núi, bọn họ sẽ nghe lệnh ngươi chỉ huy, đây là ấn tín.
Lý thái nói rồi đưa một tiểu ấn vào tay hắn, Lâm Vãn Vinh đang muốn chối từ đã thấy Lý thái mắt hổ trừng lên nói:
- Nam nhi trưởng thành trong chiến tranh, tắm máu sa trường, ngươi cứ như đàn bà vậy thì làm sao làm được việc lớn.
Lão nhân này đúng là dũng mãnh như hổ a. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười, tiếp nhận ấn tín vào tay, Lý Thái trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, bước chân như hổ nhanh chóng rời đi
Từ vị gật đầu, chánh sắc nói :
- Lâm tiểu huynh, lão tướng quân quả thật rất coi trọng ngươi, ngày sau đánh với người Hồ, hy vọng ngươi có thể dốc hết sực lực vì đại Hoa ta.
- Cái gì mà dốc hết sức hay không.
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Chính là vẫn nên lo chuyện trước mắt phải làm sao đã. Hoàng thượng sanh tử không rõ, chẳng lẽ chúng ta cứ ở chỗ này mà đợi ?
Từ vị lắc lắc đầu, ý bảo mình cũng không có biện pháp , nhìn mái tóc bạc của hắn tung bay trong gió, Lâm Vãn Vinh không nhịn được cười cười, may mắn là có lão Từ cùng Lý Thái , hai bậc lương đổng của đại Hoa, nếu như là một tên gian thương lười biếng như ta, đại Hoa đã thảm rồi.
- Lâm đại nhân, lâm đại nhân
Một thanh âm lanh lảnh, chất chứa lo âu bỗng xoáy vào tai hắn :
- Hoàng thượng mời ngài vào.
- Ngài nói gì, Cao công công ?
Lâm đại nhân kinh hãi ngẩng đầu hỏi :
- Hoàng thượng truyền ta vào ?
Từ Vị là người nhanh trí, gặp người có thể biết chuyện, vội kéo Cao bình lại hỏi :
- Cao công công, tình hình bên trong thế nào rồi? Hoàng thượng rốt cuộc có sự tình gì không ?
Cao công công lắc đầu đáp một tiếng :
- Từ đại nhân, ngài không nên làm khó dễ ta, ngài cũng không phải là người ngoài, nếu có thể nói, ta dám giấu giếm ngài sao ?
Nhìn thần sắc lo lắng của Cao bình, Từ Vị rùng mình, một dự cảm xấu bỗng sinh ra trong lòng, hắn buông ống tay áo Cao Bình ra, yên lặng gật đầu, xem như đáp lại.
Hoàng đế bị ám sát ở Tướng Quốc Tự, bây giờ hiện đang nghỉ ngơi trong sương phòng lớn nhất ở đây. Lâm Vãn Vinh đi theo Cao công công, đẩy cửa mà vào, hắn bắt gặp đầu tiên là mười mấy tên ngự y, tất cả đều quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thấy Lâm Vãn Vinh tiến đến cũng không có ai dám ngẩng đầu liếc mắt lại càng không có ai dám mở miệng nói chuyện.
Cao Bình quay đầu khe khẽ thở dài một tiếng, ý bảo Lâm Vãn Vinh giữ im lặng, sau đó nhẹ nhàng đi trước, động tác một điểm cũng không dám làm kinh động người bên trong.
Bên trong là một gian thiện phòng, đại môn đang mở, yên ắng không một tiếng động. Cao bình mang theo Lâm Vãn Vinh đi đến gần, liền nghe thấy bên trong một âm thanh cảnh giác hỏi :
- Người nào ?
Lâm Vãn Vinh nghe thấy nhất thời sững sờ, thanh âm này sao nghe quen tai quá ? chỉ là đột nhiên nên không nhớ đã nghe ở đâu.
Cao bình nhỏ giọng cung kính đáp:
- Bẩm cáo Ngụy tổng quản, Hoàng thượng sai nô tài đi mời Lâm đại nhân đến, hắn hiện đang chờ ở bên ngoài.
- Gọi Lâm Tam vào đây đi.
Một âm thanh yếu ớt vang lên, tựa như không có chút lực đạo nào cả, nếu không phải trong phòng cực kỳ an tĩnh, Lâm Vãn Vinh cơ hồ không nghe thấy được. Thanh âm này thì hắn nhận ra. Hôm qua ở tại phủ của mình, chủ nhân của thanh âm này vừa uy bức lại vừa đe dọa hắn, đánh chết hắn cũng không quên được.
Hắn trong lòng một trận kích động, vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng lộ ra một bức màn trắng , hai bên dùng ngân câu móc lên, phía sau màn là một tháp thượng rộng lớn, một thân ảnh đang nằm trên đấy, chú ý nhìn kĩ thì thấy hắn sắc mặt trắng bạch, môi không huyết sắc, không ngừng ho khan rồi thở hổn hển. Nếu trong mắt hắn không phải lúc ẩn lúc hiện đạo đạo thần quang, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không nhận ra được đây chính là đại Hoa hoàng đế mà hôm qua còn đang đứng trước mặt to tiếng nói chuyện với mình.
- Lão gia tử, người, người làm sao lại đến nông nổi này?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, vội vàng tiến lên, Cao bình đang muốn ngăn hắn lại nhưng động tác hắn quá nhanh, đành lắc đầu than nhẹ.” Lâm đại nhân này thật là, sao ngay cả một chút quân thần lễ số cũng không để ý?”
Lão hoàng đế mở mắt ra, nhìn hắn đang đi tới, môi nhấp vài cái, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tươi cười, thanh âm suy yếu đến tận cùng:
- Lâm Tam, ngươi đến rồi ah,khái khái-
Hắn mới nói một câu liền ho lên không ngừng, gân xanh hằn rõ nơi trán, bộ dáng thống khổ vô cùng. Tuyệt không có khả năng làm giả đến mức đó.
Lâm Vãn Vinh cắn răng, bàn tay nắm chặt, nộ thanh nói :
- Người nào làm, là tên chó chết nào làm ?
Lão hoàng đế thở dồn dập mấy hơi, hai mắt khép hờ lại rồi chậm rãi mở ra, bình tĩnh nói :
- Lâm Tam, làm người không nên dễ nổi nóng cũng không nên lo âu nhiều, trẫm dạy ngươi lại một lần nữa, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này sợ không có cơ hội nữa đâu.
Nhìn lão nhân bệnh nặng như vậy mà vẫn không quên dạy bảo mình, Lâm Vãn Vinh trong lòng dở khóc dở cười, rồi lại có chút cảm động, vội vàng nói:
- Lão gia tử, ta gần đây công việc bận rộn, sợ lại quên mất lời ngài, chờ khi sức khỏe người hồi phục, lại dạy ta đi.
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, than thở :
- Trẫm cả đời bị ám sát không dưới mười lần, trẫm cho tới bây giờ cũng không lo lắng quá, duy chỉ có lần này, trẫm một chút tin tưởng cũng không có. Già rồi, rốt cuộc thì ta cũng già rồi.
Hắn khe khẽ nói, thanh âm nhỏ đến mức không nghe thấy nữa, bao nhiêu cảm xúc rốt cuộc hóa thành một tiếng thở dài.
Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc đầu:
- Lão gia tử, người ngàn vạn lần đừng nên nản chí, bên ngoài có nhiều ngự y như vậy, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp.
- Lâm tam, ngươi có biết trẫm đăng vị thế nào không ?
Hoàng đế tựa như không nghe hắn nói, mỉm cười một cái, trong mắt hiện lên một tia hồi tưởng về kí ức xa xưa.
- Ta không biết, bất quá với năng lực của lão gia tử ngài,vậy hẳn là một câu chuyện cũ thú vị.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói.
- Hấp dẫn thú vị?
Lão Hoàng đế trong mắt thần quang thoáng hiện :
- Đúng vậy, đích xác là hấp dẫn thú vị. Năm xưa, Thành Vương thông minh cơ trí, lả lướt, hoạt bát, được phụ hoàng vô cùng sủng ái, mà ta đây, luận về tài học cũng như cơ trí đều
còn xa mới là đối thủ của hắn. Tất cả mọi người đều nghĩ phụ hoàng sẽ lập hắn kế vị.
- Ta nếu là lão gia tử của ngài, ta mới là không lập Thành Vương lên ngôi.
Lâm Vãn Vinh khinh thường nói:
- Người xưa có câu, cây thì xem rễ, còn người thì xem tâm. Tâm địa Thành vương như cửu khúc liên ngẫu – tâm tư quá nhiều, rất là giả dối.
Hoàng đế nở một nụ cười, thở gấp vài lần rồi nói:
- Ngươi nói không sai, đúng là vì hắn quá cơ trí, thành cũng bởi hai chữ này mà bại cũng do hai chữ này.
- Ý người là gì ?
Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi lại:
- Quá cơ trí mà là chuyện xấu sao ? như vậy ta đây không phải là rất nguy hiểm sao.
Hoàng đế nghe vậy ha ha cười lớn làm ho khan lên một trận , Cao công công vội vàng đưa lên một chiếc khăn lụa khiết bạch, lão hoàng đế che miệng ho một cái thì thấy một ngụm máu thấm qua khăn, nhiễm thành đỏ tươi. Cao bình sắc mặc trắng bệch, hai tay run rẩy tiếp lấy chiếc khăn, lão hoàng đế lạnh lùng liếc hắn một cái, Cao bình sợ đến nỗi cả người run run, vội vàng lui ra.
Lão hoàng đế hừ một tiếng, hướng sang Lâm Vãn Vinh, cười nói:
- Ngươi không phải là cơ trí mà là gian trá. Thành Vương thất bại phần lớn là do bởi tâm tư của hắn. Năm xưa phụ hoàng hết mực sủng ái hắn, cho làm lại bộ, quan lại trong thiên hạ một nửa là học trò của hắn, quyền lực lớn đến mức nào không cần phải hỏi. Mà ta đây tại hộ bộ có chút xuất lực nhưng chuyện tốt hay chuyện khổ, cũng không ai biết. Chỉ cần Thành Vương chuyên tâm cố gắng, thêm vào sự sủng ái của phụ hoàng, thiên hạ đại Hoa nhất định sẽ là của hắn.
- Đang tiếc hắn vì quá cơ trí, muốn củng cố địa vị của mình nên đã kết giao với nhiều trọng thần, thu nhận rất nhiều môn nhân, được mọi người tung hô là “Hiền Thành Vương”. Trong một thời gian ngắn quả thật là phong quang vô hạn, người người kính ngưỡng. Nhưng vì tâm kế nho nhỏ này mà ngược lại hắn đã gây nên họa căn rất lớn, phụ hoàng sinh ra tức giận với việc kết bè kết đảng với đủ hạng người của hắn, từng khuyên can vài lần những vẫn không đổi, khiến phụ hoàng thất vọng không thôi.
Lão hoàng đế kể lại chuyện cũ, tình thần dần dần tốt lên nhiều, ho khan cũng không thấy nữa. Nghe hắn kể lại một đời làm hoàng đế tranh quyền đoạt vị, tuy không hiểu tại sao hắn kể với mình nhưng Lâm Vãn Vinh cũng chăm chú lắng nghe.
- Thất vọng với Thành Vương, phụ hoàng dần dần chú ý đến ta. Lúc ấy ta cùng với Quách tiểu thư vừa mới quen nhau, mặc dù cách biệt tuổi tác, nhưng ta đối với nàng quả thật ngưỡng mộ, chỉ là cha nàng, Quách lão tiên sinh, chính là văn uyên các thủ tịch học sĩ, không chịu thừa nhận tội danh kết bè kéo đảng, lại thêm Từ Vị cùng Lý Thái khuyên can, ta đành phải nhịn đau xa rời Quách tiểu thư, toàn tâm toàn ý theo sau phụ hoàng.
“Nguyên lại còn có nhiều chuyện khúc chiết bên trong như vậy, khó trách lão hoàng đế này đối với Tiêu phu nhân lưu luyến như thế. Từ Vị cũng không phải là có ý tốt gì, năm xưa vì công danh lợi lộc, đã bỏ rơi Tô Khanh Liên, đến già hối hận, lão tử khinh bỉ hắn.”
- Những chuyện về sau, trẫm cũng không muốn nhiều lời.
Trên mặt hoàng đế hiện lên một tia thống khổ:
- Lúc phụ hoàng bệnh nặng, an dưỡng ở Tướng Quốc tự, ta toàn tâm toàn ý chăm sóc người, nhưng Thành Vương lại cấu kết bè đảng, vào thời khắc cuối cùng còn đánh một kích. Phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ, nên lưu lại di chiếu, truyền ngôi cho ta. Nhưng dù sao cũng là tình cốt nhục, nên bắt ta phải thề một đời không được động thủ với Thành vương.
Lâm Vãn Vinh nga dài một tiếng, “khó trách lão hoàng đế muốn mê hoặc ta đi đối phó Thành vương, nguyên lại là hắn đã lập lời thề độc.”
- Nhưng phụ hoàng vừa quy thiên được vài ngày, trẫm liền bị ám sát, nếu không có tiểu thái giám bên cạnh liều chết cứu giúp, trẫm bây giờ chắc chỉ còn một nắm xương khô rồi.
Hoàng đế trong mắt hiện lên một tia đau đớn, nghiến răng thốt ra từng chữ :
- Trẫm cả đời cũng không rửa sạch được nỗi sỉ nhục này.
“Hai người các ngươi tranh ngôi hoàng đế, ám sát nhau là chuyện bình thường, có cái gì đâu mà sỉ nhục hay không”. Lâm Vãn Vinh đang muốn nói ra, nhưng nhìn thấy thần sắc thê lương của hoàng đế, cảm giác không chỉ đơn giản là ám sát như vậy, lời muốn nói ra lại liền nuốt vào.
- Lâm Tam, người có nguyện ý vì trẫm mà rửa sạch đi nỗi nhục này không ?
Hoàng đế nhìn hắn, chậm rãi nói, thanh âm có thêm cảm giác trầm trọng không nói nên lời.
- Này, lão gia tử, ngài cũng biết rằng Thành Vương quyền cao chức trọng, ta chẳng qua chỉ là một quan lại nhỏ nhoi, thế nào lại dám đi đấu đá với hắn. Ngài có thể đổi việc khác cho ta làm không.
Lâm Vãn Vinh mặt mày ủ rũ nói.
- Quyền cao chức trọng ?
Lão hoàng đế cười lên hai tiếng:
- Lâm Tam a, nếu trẫm cho người địa vị thiên hạ chí tôn, người có dám thu thập hắn không.
- Thiên hạ chí tôn ? Có ngài, ta vĩnh viễn không làm thiên hạ chí tôn được.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Lão gia tử, người đừng nói giỡn, ta sẽ suy nghĩ lung tung đấy.
- Hồ đồ!
Lão hoàng đế phẫn nộ hừ một tiếng:
- Trẫm ban cho người đề tự gì, ngươi có nhớ kỹ không?
- Đương nhiên là nhớ kỹ, lão gia tử chữ như rồng bay phượng múa, cùng ta liều mạng.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói.
- Ngươi nên học cách lắng nghe một chút.
Lão hoàng đế trầm giọng nói.
- Thiên hạ đệ nhất đinh! Tất nhiên là ta nhớ chứ.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Trẫm cho ngươi mấy chữ này, ngươi nghe cho rõ-
Hoàng đế hừ một tiếng, lớn giọng nói:
- Thiên hạ đệ nhất đinh, thiên hạ đệ nhất đinh. Ngươi hiểu chưa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của wac2t
Dịch:linhlan Biên dịch & Biên tập: lanhdiendiemla Nguồn: TTV
-Cái gì? Điều này là có ý gì?
Lâm Vãn Vinh lắp bắp nói, tim hắn đập thình thịch không ngừng, cả mặt đỏ hồng, cảm thấy tòan thân như không thuộc về chính hắn hắn nữa. “Điên rồi, lão hoàng đế điên rồi!”
-Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, thì chính là ý đó.
Lão hoàng đế sau khi ho nhẹ mấy tiếng, sắc mặt trắng bệch đã ửng lên chút hồng, trầm giọng nói:
- Cao Bình, mang bức họa đến đây!
Cao công công ở bên ngoài vội vàng đẩy cửa mà vào, hai tay cầm một cuộn tranh, cung kính đưa vào tay Lâm Vãn Vinh, rồi lại vội vàng đi ra ngoài. Lâm Vãn Vinh tay cầm cuộn trạnh, trong lòng nghi hoặc trùng trùng, lão gia tử còn chưa đem sự việc nói rõ ràng, sao đã nói về bức họa rồi.
-Ngươi mở ra xem đi.
Lão hoàng đế che mồm, cố sức ho han một tiếng, chậm rãi liếc nhìn hắn, mở miệng nói:
- Đây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh cẩn thận hỏi, lão hoàng đế hôm nay lúc nào cũng cổ quái, phải hỏi cho rõ ràng mới được.
-Trẫm bảo ngươi mở ra, thì ngươi cứ mở ra. Lắm mồm cái gì?
Lão hoàng đế hừ mạnh một tiếng, mắt phát tinh quang, mất kiên nhẫn nói.
“Thấy ông là người bệnh,không so đo cùng ông”.
Lâm đại nhân an ủi chính mình, chậm rãi mở cuộn tranh kia ra, thấy hình dáng nữ tử xinh xắn được vẽ trên giấy, hắn kinh hãi kêu lên:
- Tiên Nhi.
Hoàng đế khép hờ hai mắt nói:
-Ngươi xem cho rõ lại đi, nàng rốt cuộc là ai?!
Lâm Vãn Vinh xem xét kỹ lưỡng thiếu nữ trên bức họa, chỉ thấy trông nàng cực giống với Tiên nhi, ngay cả đến thần thái cũng có bảy phần tương tự, chỉ là niên kỷ dường như lớn hơn một ít, nhớ đến ngày đó trong nhà của Tiên Nhi ở Hàng Châu thôn Long Tuyền đã từng thấy bức tranh này, hắn bừng tỉnh:
-Không phải Tiên Nhi, đây là mẫu thân của Tiên Nhi, là Tấn phi.
Lão hoàng đế khẽ gật đầu than:
-Ngươi nói không sai, nàng chính là Tần Phi, trẫm cả đời này tuy ngôi cao quyền trọng, nhưng ông trời đối với ta thật hà khắc, chỉ có hai nam ba nữ, hai vị thái tử gặp phải ám toán khi tuổi còn trẻ, trong ba vị công chúa , Nghê Thường từ nhỏ cùng trẫm thất lạc, chịu khổ nhiều nhất.
Nghê Thường công chúa chính là Tiên Nhi rồi, nhớ đến lão hoàng đế năm xưa lúc nguy cấp lấy Tần phi che trước người mình để ngăn cản thích khách, Lâm Vãn Vinh trong lòng rất khinh bỉ. Nhưng nếu hắn đứng ở góc độ của hoàng đế mà xét, tấm thân của ông có liên quan đến an nguy của cả thiên hạ, người khác có thể chết, chỉ có ông quyết phải sống. Lâm Vãn Vinh không biết trả lời thế nào cho phải, chỉ khẽ khẽ thở dài.
-Sự tình tuyệt không giống như ngươi tưởng tượng đâu.
Hoàng đế tựa hồ nhìn xuyên thấu được lòng hắn,trên mặt hiện lên chút giận:
-Đó là có người âm mưu rắp tâm hắt nước bẩn lên người trẫm, muốn bôi nhọ trẫm thành một quân vương lục thân bất nhận, tàn nhẫn bạo ngược. Trẫm tuy là hoàng đế Đại Hoa oai nghiêm thiên hạ, giữa vạn quân cũng không hề nhíu mày. Tần phi đã sinh cho trẫm Nghê Thường công chúa, nàng là người thân nhất của trẫm, trẫm làm sao có thể đem nàng ra đỡ kiếm chứ?
Nhìn thấy lão hoàng đế tức giận đến chòm râu run rẩy. Lâm vãn Vinh cũng thấy bối rối. “Trông bộ dạng lão hoàng đế không giống như đang nói dối, chẳng lẽ Tiên Nhi nhầm sao? Thế cũng không đúng, Tiên Nhi nói nàng tận mắt chứng kiến, có một người cha làm hoàng đế là một chuyện vinh quang biết bao nhiêu, nếu như không phải có chuyện ác độc tuyệt tình gì,Tiên Nhi tuyệt sẽ không đi theo An tỷ tỷ như vậy.”
-lão gia tử, ngài càng nói, ta càng hồ đồ!
Lâm Vãn Vinh cười khổ
-Ngài cùng Tiên Nhi nói đều có vẻ nói thật, ta thật chẳng phân biệt rõ ràng được nữa. Không lẽ Tần phi không phải vì ngài mà chết?
-Tần Phi đích xác vì ta mà chết không sai, nhưng đó là nàng tự nguyện.
Hoàng đế ho kịch liệt mấy tiếng, trên mặt một phiến hồng, nhưng nhãn thần lại trong sáng:
-Năm xưa ngày phụ hoàng băng hà, cũng là lúc Thành vương làm loạn. Ngày đó trẫm bị thích khách đánh lén, thân thể tổn thương nghiêm trọng. Sau khi đăng cơ vài năm, trẫm đối với hâu cung phi tần dần dần lãnh đạm. Nghê Thường là đứa con gái nhỏ nhất của trẫm, lúc đó chỉ mới vài tuổi, sinh ra đã như thoa phấn khắc ngọc, giống như một con búp bê, trẫm không yêu phi tần mỹ nữ, nhưng đối với hai đứa con gái nhỏ tuổi nhất này lại rất yêu thương.
“Hai đứa người con gái tuổi bé nhất,một người là Tiên nhi, còn một người là ai?” Lâm Vãn Vinh nghi hoặc,đang muốn mở miệng hỏi thì lão gia tử trừng mắt hổ nói:
-Ngươi trước tiên đừng chen ngang, đợi trẫm nói hết đã.
Ông ngừng một chút, bình ổn hơi thở nói tiếp:
-Vì quan hệ với Nghê Thường, trẫm cũng thường xuyên cùng Tần phi gặp nhau. Lúc đầu, Tần phi vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng trẫm đã sủng ái nàng hơn, nhưng không lâu sau, phát hiện trẫm không phải yêu nàng, trong lòng sinh ai oán, lại thêm sau đó trong hậu cung tranh đấu giữa các phi tần quyết liệt, nàng chỉ là môt nữ nhân nhu nhược sinh ở vùng sông nước Giang Nam, dùng âm mưu quỷ kế tự nhiên không phải là đối thủ của người khác, đôi lúc có cử chỉ tinh thần hoảng hốt.
Lâm Vãn Vinh gật đầu,việc này không phải không có khả năng. Mẫu thân của Tiên Nhi vốn sinh Giang Nam, lớn lên ở ven hồ,tính tình chắc phải ôn nhu như nước. Tự nhiên không thích ứng được với cảnh lừa gạt đối trá trong cung, sống bị áp bức lâu ngày sinh chứng uất ức cũng không phải không thể.
-Một hôm trẫm cùng hai mẹ con nàng thưởng hoa trong hoa viên, Tần phi trong lúc tình thế cấp bách đã dùng thân mình chắn trước người trẫm, lúc Nghê Thường quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thanh kiếm sắc bén của thích khách xuyên qua thân thể của mẹ nó.
Trong mắt hoàng đế nổi liên một màn sương mờ, thần tình trầm lặng, dường như đắm chìm vào tình hình ngày đó.
-Nha đầu tội nghiệp.
“ Thử tưởng tưởng một tiểu cô nương ngây thơ chẳng biết thế sự,thấy mẹ mình máu chảy đầm đìa nằm ngã trong lòng cha, hình ảnh đó tuyệt vọng tan nát cõi lòng đến nhường nào, khó trách tính tình Tiên Nhi cùng mẹ nàng hoàn toàn trái ngược. Ai chịu đả kích như thế,còn có thể giữ được bản tính trong sáng ngây vơ vốn có được chứ?” Nghĩ tới đấy, đối với sự điêu ngoa cứng đầu của nàng, hắn có một tâm tình muốn bao dung nàng,yêu thương chăm sóc nàng thêm nữa.
-Việc sau đó ngươi đã biết rồi.Tần phi vì cứu trẫm mà chết. Nghê Thường đêm hôm cũng đó thất tung. Trẫm chỉ trong một đêm đã mẩt đi hai người thân. Trẫm phát động tât cả lực lượng mình đi tìm Nghê Thường công chúa, nhưng không có thu hoạch gì. Cho đến nhiều năm sau Bạch Liên Giáo làm loạn, trẫm phái người âm thầm điều tra đầu sỏ của giáo phái này, phát hiện ra dưới trướng Bạch Liên thánh mẫu, có một nữ tử gọi là Tần Tiên Nhi, trẫm liền biết, đó chính là Nghê Thường của trẫm.
Trên mặt hoàng đế tràn đầy thân sắc kiên cường, nước mắt lại lã chã rơi xuống, lúc này ông nhìn trông cô độc mà thê lương. Đã sớm không phải là Đai Hoa hoàng đế trị vì thiên hạ, mà chỉ là một lão hủ đang dần dần bước vào tuổi xế chiều.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thế lòng có chút chua xót.
“Lão đầu tử này dù có nhiều điều không phải, nhưng ông đối với Tiên nhi một mực quan tâm,đó tuyệt không thể nào là giả được.” Hắn thở dài, khẽ giọng nói:
-Lão đầu tử, ông làm sao phán định được Tiên Nhi là con gái ông?
-Việc này ngươi có điều không biết rồi. Mẫu thân của Tiên nhi họ Tần, lúc ta ở Giang Nam tình cờ gặp nàng, nàng có một khuê danh, gọi là Tiên Linh! Tần Tiên Linh,Tần Tiên Nhi, lại xem tuổi tác cùng diện mạo của nó, chẳng khắc gì Tần phi chuyển thế, trẫm dù hồ đồ thế nào cũng làm sao không nhận ra con gái của mình cho được.
Trên mặt nhăn nheo của lão hoàng để hiện lên một nụ cười, tự hồ như hồi tưởng lại tình huống lúc bấy giờ.
“Điều này cũng đúng, chỉ nhìn bức họa này, có thể biết được hai mẹ con nàng giống nhau đến thế nào, lão hoàng đế liếc mắt một cái đã nhận ra con gái của mình tự nhiên không khó. Có điều, lão hoàng đế đã nhận ra Tiên nhi,sao không lập tức nhận nàng, ngược lại để kéo dài như vậy?”
Lão Hoàng đế tinh mắt, nhìn thần sắc của hắn là biết hắn nghĩ gì, không khỏi khẽ thở dài nói:
-Trẫm biết ngươi nghĩ gì, nhưng lúc đó Tiên Nhi đối với ta hiểu lầm ra rất sâu. Nếu trẫm nhận nó, nhất định sẽ khiến nó cực kỳ phản cảm. Trẫm đã mất nó một lần, tuyệt không thể mất nó lần thứ hai. Hơn nữa nó đang ở trong Bạch Liên giáo nếu thân phận bại lộ, sẽ làm nó hiểu lầm trẫm sâu hơn, thậm chí tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng. Vì thế, trẫm chưa từng tiết lộ thân phận của Tiên Nhi với ai, chỉ ngầm phái người bảo vệ nó. Ngày ấy ngươi công phá thành Tể Ninh, làm Tiên Nhi rơi vào giữa vạn pháo, tin tức truyền đến, trẫm hận không thể chém đầu ngươi đi.
Lâm Vãn Vinh cả người lạnh toát,” Ta còn bảo sao sau khi báo tin thắng lợi, hoàng đế một lời cũng không đề cập đến công lao của ta “
-Lão đầu tử,việc đó ngài không trách tađược, có trách thì trách cái gã Đông Thành nào đó tâm địa phản trắc, làm ta cùng Tiên Nhi cùng suýt nữa xong đời.
-Vì thế sau khi bộ hạ của ngươi Hứa Chấn nửa đường bắn chết Đông Thành, Thành vương muốn truy cứu trách nhiệm,nhưng trẫm một chữ cũng chưa đề cập tới.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia sát khí nồng đậm. Ánh mắt dừng trên bức tranh trong tay Lâm Vãn Vinh, nhìn bộ dạng ôn nhu như nước của Tần phi, ánh mắt dần nhu hòa lại:
-Sau khi Tần phi chết,trẫm khóa tẩm cung của nàng lại, không cho bất cứ ai được bước vào một bước.Trong lúc thu thập di vật của nàng, ta bất ngờ phát hiện một phong thư.
-Trên lá thư đó viết gì?
Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi:
-Có phải là cho Tiên Nhi hay không?!
-Ngươi có chút thông minh, nhưng Tần phi của trẫm cũng không kém.
Hoàng đế mặt lộ nụ cười khổ, thở dài:
-Nàng sinh ở vùng sông nước Giang Nam,vốn là một nữ tử thông minh đa tài,chỉ vì bị khốn trong cung, trong lòng phiền não ngày càng tăng. Lại rất mực yêu thương trẫm, mới có thể không chút do dự vì trẫm ngăn đao kiếm. Nàng lo lắng hành động của mình sẽ làm cho trẫm cùng Tiên Nhi trở mặt thành thù, nên cố ý để lại một bức thư cho nó. Nào hay Tiên nhi đến cái bóng của bức thư này cũng không thấy, đang đêm thất tung. Khi bức thư này đến được tay Tiên Nhi,cũng là mười mấy năm sau rồi.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc,”Đến muộn còn hơn không đến,tin rằng Tiên Nhi nhìn thấy thư của mẹ nàng,thù hận đối với lão hoàng đế có phần giảm bớt, nhưng có thể thể tha thứ cho ông hay không, thì không nói chắc được.”
-Lão gia tử, Tiên nhi, hiện giờ đang ở đâu?!
Lâm Vãn Vinh vội vã hỏi:
-Ngươi trước tiên đáp ứng ta một việc,rồi ta sẽ nó cho ngươi biết.
Lão hoàng đế thần sắc nghiêm túc nói:
-Đáp ứng, đáp dứng, ta đáp ứng hết. Lão gia tử, ông nói mau đi.
Lâm Vãn Vinh nghĩ đến Tiên nhi,nóng vội đáp ứng:
-Ngươi phải đáp ứng ta,cả đời yêu thương bảo vệ Tiên nhi, chiếu cố cho nó, ngươi có làm được không?
Mắt hoàng đế thoáng sáng lên, cất cao giọng hỏi:
-Ta làm được,nhất dịnh sẽ làm được.
Hoàng đế mỉm cười nói:
-Tốt, ngươi cùng Tiên nhi lạy một lạy đi.
“Cha vợ muốn ta cùng Tiên nhi bái đường? Thật là, sốt ruột như vậy để làm cái gì chứ, tìm được Tiên nhi rồi bái cũng không muộn mà!” Nhưng thấy lão hoàng đế mắt sáng như đuốc, mặt nghiêm túc, hắn đành tay cầm bức họa Tiên nhi, chậm rãi quỳ xuống.
Hoàng đế mở miệng nói:
-Trẫm nói một câu, ngươi nói theo môt câu.Ta Lâm Vãn Vinh tự nguyện, cùng Nghê Thường công chúa kết làm….
-Ta Lâm Vãn Vinh tự nguyện, cùng Nghê Thường công chúa kết làm….
Lâm vãn Vinh thành thật đọc theo.
Trong mắt hoàng đệ lóe lên một tia nghiêm khắc, nhẹ giọng nói tiếp:
-…kết thành huynh muội.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thuyuy12
Dịch: Biên dịch & Biên tập: hoangtuech12 Nguồn: TTV
“Cái gì?” Lâm Vãn Vinh tựa hồ nhảy dựng lên, hắn cuộn bức họa thu vào trong tay, lấy hết sức bình sinh hét lớn:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tiên nhi là nương tử của ta, không thể là huynh muội với ta được?
“Không thể? Ở cái thế giới này có chuyện gì là không thể.” Lão hoàng đế thần sắc chuyển lạnh, lạnh lùng nói:
-Thân phận của Tiên nhi đối với người thường có phần hấp dẫn, nhưng đối với ngươi mà nói lại là một trở ngại lớn. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, mới có thể tu thành chánh quả.
“Chánh quả? Chánh quả cái gì? Lão gia tử, người tu luyện cả một đời, có phải cũng vì muốn thành chánh quả?” Lâm Vãn Vinh không giận lại cười , bàn tay nắm chặt lại. Mới vừa rồi còn nghĩ phải làm sao đối đãi tốt với Tiên nhi, trong nháy mắt phụ hoàng của nàng lại giáng cho một đòn vào đầu, làm sao không buồn bực được.
“Những lời cần nói thì ta cũng nói rồi, là tốt hay xấu ngươi tự mình lựa chọn, đừng bảo ta không cho ngươi cơ hội.” Lão hoàng đế cười lạnh, trong mắt lộ tia hàn quang, dáng vẻ hiền lành hòa ái vừa khi trước so ra tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Vãn Vinh sống lưng toát mồ hôi lạnh, bất giác lui về phía sau hai bước, cắn răng nói:
-Lão gia tử, có phải là nếu ta không đáp ứng thì sẽ không thể rời khỏi gian phòng này?
“Lâm Tam, trẫm không phủ nhận ngươi là một nhân tài. Nhưng chuyện của hoàng gia chỉ hoàng gia biết. Trẫm nói với ngươi chuyện này ngươi tưởng trẫm giảng cổ sự? Sự việc này đã truyền tới tai ngươi, hoặc là ngươi đáp ứng chuyện ta nói, hoặc là…..” Lão hoàng đế hai mắt khép hờ, không nói thêm gì nữa, trên mặt hiện đang ngập tràn sát ý.
Ngẫm lại hôm nay từng lời của lão hoàng đế câu nào cũng đấy thâm ý, tuyệt không cho phép người thứ ba biết bí mật. Xem ra lần này không phải đùa giỡn, đây quả là sự tình vô cùng trọng đại. Trong phòng nhất thời vô cùng tĩnh lặng, cát vẫn từ từ chảy xuống, lão hoàng đế nhắm mắt yên tĩnh, không một tiếng động, tựa như ngủ say cùng quá khứ đã qua.
Lâm Vãn Vinh vẫn thẳng người đứng ngẩn ở đó, không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành thế này, nghĩ đến Tiên Nhi nhu nhược vô y, dáng vẻ ruột gan đứt từng khúc. Trong lòng hắn giống như là đau thương cào xé, hơi thở dần trở lên dồn dập.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lão hoàng đế không nói một lời, dáng vẻ tựa như là đang ngủ đông, trong phòng vô cùng tịch mịch, Lâm Vãn Vinh chỉ có thể nghe được từng tiếng, từng tiếng thở của chính mình.
Tiên Nhi, ta nên làm gì đây? Hắn hai tay nắm chặt, yên lặng không nói, trong đầu liên tục suy tính, suy tính đã rất lâu, cuối cùng hắn cắn răng đi ra phía ngoài.
Lão hoàng đế không ngăn cản hắn, một bước, hai bước, ba bước, Lâm Vãn Vinh trong lòng mặc niệm, mỗi bước đi về phía trước đều là nặng tựa ngàn cân, vừa đặt tay đến cánh cửa, giọng nói yếu ớt của lão hoàng đế vang lên sau lưng:
-Ngươi nghĩ kỹ chưa? Ngươi biết bước tiếp theo nên thế nào chứ?
Lâm Vãn Vinh vẫn để tay trên cửa, dừng bước, đầu cũng không quay lại đáp:
- Hoàng thượng , ta nghĩ kỹ lắm rồi, không cần bước tiếp theo thế nào, cho dù là mất mạng, ta cũng đã sống rất vui vẻ. Nhưng hoàng thượng là ngài đây, tuy là cửu ngũ chi tôn, uy nghi thiên hạ, nhưng ngài cả một đời hi lý hồ đồ, cho tới bây giờ chưa hề được vui vẻ, thật là không đáng.
“Là ngươi đang giáo huấn trẫm?” Lão hoàng đế ánh mắt phát ra tinh quang, tựa như có cả vài tia xuyên qua ngực hắn.
Lâm vãn Vinh cười đáp:
- Luận đến cứng cỏi nghị lực, luận đến quốc gia đại sự, đương nhiên là lão gia tử người giáo huấn ta, nhưng như thế nào vui vẻ , chuyện này để ta dạy lại lão gia tử rồi. Điều này nói cũng không sai. Hoàng thượng ngài cả một đời đều là tính kế rồi bị tính kế, mặc dù hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cuối cùng chỉ là cô độc. Cho dù là có nữ nhân kề bên, cũng không có người cùng mình nói chuyện. Hoàng thượng, đánh bại Thành Vương, người thành công rồi, nhưng cũng chính là thua bản thân mình rồi.
Vừa nói dứt lời, hắn không chút do dự mở cửa bước ra, chỉ thấy trong viện tràn đầy binh sỹ Thần Cơ Doanh, mấy trăm cung thủ ngắm ngay hắn, chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích một chút, thân người sẽ bị tên bắn thành con nhím.
Lâm Vãn Vinh bất dắc dĩ cười khổ, cứng cỏi cứng cỏi đến phần trên, đúng là muốn lấy mạng rồi. Hắn đứng ở giữa cửa không dám nhúc nhích, bên trong phòng cũng không hề lên tiếng, cũng không biết người trong đó nghĩ cái gì.
Một không khí yên tĩnh khó thở, hai người đều không nói lời nào, tình cảnh tựa như một hồ nước chết, không tìm thấy một tia gợn sóng. Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh nhịn không nổi quay đầu lại, đã thấy lão hoàng đế mặt tựa như chìm vào biển nước mênh mông, đang gắt gao nhìn thẳng phía hắn, trong mắt thần sắc âm tình biến hóa, khi thì nổi giận, khi thì phẳng lặng bình tĩnh, khiến người khác kinh tâm.
“Ngươi đi đi”. Lão hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng rồi. Nhưng trong ngữ khí lại chứa đầy phần bi ai và thê lương.
Nhìn trong ánh mắt già nua của hoàng đế, Lâm Vãn Vinh do dự một chút mới cẩn thận mở miệng nói:
- Lão gia tử, người nói thật ư?
Lão hoàng đế phất tay, ý bảo hắn đi mau. Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ, đang muốn cất bước đi, ánh mắt chợt dừng ở hai gò má già nua của hoàng đế, rồi lại có chút mất mát không rõ. Nếu mình thật sự đi rồi, lão hoàng đế làm thế nào? Đại Hoa và Đột Quyết khai chiến, Đông Doanh muốn phản công lấy Cao Ly, Thành Vương muốn nắm binh quyền, lão hoàng đế hết lần này đến lần khác gặp chuyện, hắn vạn nhất nếu chống đỡ không nổi, vậy thật sự có xong được không?
Mới vừa rồi tâm trí còn vô cùng kiên định, trong giây lát lại có chút ít giao động, hắn mở miệng muốn nói gì đó lại không biết nói từ đâu.
“Ngươi sao còn không đi?” Lão hoàng đế cả giận nói: ”Thật là tưởng trẫm không dám giết ngươi sao? Người đâu__”
Lâm Vãn Vinh vội khoát tay nói:
- Đừng vội, đừng vội, lão gia tử, ta không phải có ý này, là ta muốn hỏi một chút, có biện pháp khác không? Cách tốt nhất mà vẹn cả đôi đường?
“Vẹn cả đôi đường?” Hoàng đế đưa mắt nhìn hắn, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng cười nói:
- Ngươi nghĩ mới đơn giản làm sao, cái thế gian này chuyện tốt lẽ nào đều để cho ngươi chiếm tiện nghi sao?
Nhìn thấy ông ta mở miệng cười nói, Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi dài, không sợ nữa, cái mạng nhỏ của ta an toàn rồi. Hắn ngước nhìn lên khuôn mặt già nua cười hắc hắc:
- Lão gia tử, người xem ta và Tiên Nhi đều là quan hệ này, chúng ta là người một nhà, chính là nước không chảy ruộng người ngoài, có chuyện tốt cũng nên để cho con rể không phải sao? Thế nào, lão gia tử, người nghĩ thử xem, đây chính là một cách vẹn cả đôi đường, không làm khó ta, cũng không làm khó ngài__
“Người đâu, dẫn Lâm đại nhân ra ngoài.” Lão hoàng đế tức giận nói, liền có mười mấy tên hộ vệ vội chạy đến, kéo Lâm Vãn Vinh ra ngoài.
Lão hoàng đế than nhẹ một tiếng, thanh âm không lớn cũng không nhỏ chính là khiến cho Lâm Vãn Vinh nghe thấy:
]
- Tần phi táng tại phía sau núi chùa Tướng Quốc, Tiên Nhi ở đó kết lều, tìm thấy nàng ta thì đối đãi cho tốt, chớ để cho nàng ta thương tâm khổ sở.
Đợi đến khi không còn thấy bóng của Lâm Vãn Vinh, lão hoàng đế trầm tư một hồi, mới nhẹ cựa mình như muốn ngồi dậy. Một thân ảnh từ bên trong vội vàng đi ra đỡ lão ngồi dậy, hoàng đế thở dài nói:
- Tiểu Ngụy tử , Lâm Tam này là một người có cá tính quật cường a.
Lão nhân mù vội vàng quỳ rạp xuống đất sợ hãi nói:
- Chủ tử là do nô tài vô dụng, đã khiến cho ngài thất vọng rồi.
Lão hoàng đế lắc đầu nói:
- Trẫm càng không thất vọng, trái lại, còn càng khiến kinh ngạc và vui mừng.
Ngụy lão đầu khó hiểu nói:
- Nô tài không hiểu ý của chủ tử.
"Tiểu Ngụy tử, ngươi theo trẫm đã nhiều năm, ngươi nói xem, chọn người quan trọng nhất phải nhìn vào điểm gì?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Kiên định và trung tâm!” Ngụy lão đầu không chút do dự đáp.
“Ngươi nói không sai, Lâm Tam này ngoài mặt gian trá giảo hoạt, nhưng lúc chân chính đối đáp lại thật thu hút, tuyệt có thể bám trụ tới cùng, không bị chi phối bên ngoài, điểm này thật hiếm có, so với ngọn cỏ đầu tường đón gió còn mạnh mẽ hơn bội phần. Hắn hôm nay không bỏ Tiên Nhi, ngày sau ắt sẽ không bỏ ta. Có điểm này trẫm đối với hắn càng thêm phần an tâm.” Hoàng đế gật đầu nói.
“Nhưng mà, hắn tựa hồ đối với việc này không hề có hứng thú.” Ngụy lão đầu liếc mắt nhìn chủ tử, cẩn thận nghiêm túc nói.
Hoàng đế cười hắc hắc, ho khan một trận kịch liệt, Ngụy lão đầu vội vàng vỗ nhè nhè vào lưng ngài. Hoàng đế đỡ cơn ho một chút mới nói tiếp:
- Hắn không phải là không hứng thú, thiên hạ không ai có thể cự tuyệt được loại hấp dẫn này, chỉ là hắn không đồng ý với phương thức của ta mà thôi. Nếu hôm nay không có Tiên Nhi chỉ sợ là mọi chuyện sẽ có một kết quả khác.
“Nhưng công chúa cùng Lâm Vãn Vinh tình sâu nghĩa nặng, bọn họ hai người không thể nào chia cắt, một khi miễn cưỡng chia rẽ bọn họ, chỉ sợ sẽ trái hẳn điều mong muốn.” Ngụy lão đầu nhíu mày nói.
“Cấp bách không được, cấp bách không được, chuyện tốt còn phải vất vả nhiều.” Hoàng đế lại ho khan một trận, chậm rãi thở dài: ”Đáng tiếc chỉ còn năm tháng nữa, trời chỉ cho trẫm năm tháng nữa thôi….”
Ra đến cửa sau Tướng Quốc Tự, Lâm Vãn Vinh ướt đẫm toàn thân áo, mới cùng lão hoàng đế nói chuyện xuống tới đã vắt hết sức của hắn. Hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận ngẫm lại những lời lão hoàng đế nói qua, chỉ cảm thấy trong đó thật nhiều âm hiểm kích thích, là kinh nghiệm thót tim nhất trong đời, trống ngực dập một hồi thiếu chút nữa một bước lên trời, loại cảm giác này ngẫm lại thật khiến người ta kích động.
Nghỉ tại cửa sau trong chốc lát, liền dọc theo đường nhỏ trên núi mà đi. Sau núi Tướng Quốc Tự hắn đã tới một lần, lần trước An tỷ tỷ ra vẻ thần bí mời hắn gặp tại thiên trì, biết bao kỷ niệm tái hiện lên trước mắt, phảng phất tựa như mới hôm qua.
Tiên Nhi đã kết lư thủ mộ (làm lều canh mộ) tự nhiên không ở trên đỉnh núi. Phạm vi sau núi Tướng Quốc Tự rộng lớn, hắn tìm kiếm cả nửa ngày mà không phát hiện ra cái lều cỏ nào, chỉ đành đi tiếp về phía trước.
Càng đi càng xa, càng đi càng hẻo lánh vắng vẻ. Đứng trên một tảng đá lớn quay đầu nhìn lại Tướng Quốc Tự, đã thấy nơi này đã cách Tướng Quốc Tự đến hơn mười dặm, đài hoa lầu vũ cũng chỉ nhìn thấy mơ mơ hồ hồ. Hắn đang lúc nghi hoặc, lại tiện lúc nghe thấy phía dưới thung lũng có tiếng líu ríu nói chuyện vọng đến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thuyuy12