Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 35: Tình Địch Là Chỉ Dùng Để Giẫm Nát Dưới Chân (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert + Dịch + Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Xin lỗi, hình như đã tới trễ."
Tĩnh, hết sức yên tĩnh, trong nháy mắt, chung quanh tất cả mọi người không khỏi há to miệng ra, chẳng lẽ Thiến Phỉ chính là chờ cái tên tiểu bạch kiểm này ư?
"Không, không có khả năng đâu? Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm rồi...... Ân, chắc chắn là tên tiểu bạch kiểm này tự mình đa tình, nhất định là như vậy"
Có điều ý niệm này trong đầu vừa mới nảy lên, còn chưa kịp hoàn toàn thuyết phục bản thân mình, thì đã bị câu nói kế tiếp hoàn toàn đánh nát bấy.
"Không quan hệ, ta cũng mới vừa tới thôi." Thiến Phỉ lắc đầu nhẹ giọng nói, "Cũng không còn sớm, chúng ta vào đi thôi."
"............"
"Chờ một chút, tiểu tử, ngươi là ai?" Phú Lan Khắc lạnh giọng ngăn cản trước mặt Lâm Thanh Hàn, ma pháp trượng màu thủy lam dương lên lần nữa.
"Mẹ kiếp, ngươi tính là cái giống gì? Một phế vật không có bất cứ ma pháp gì cùng đấu khí, dựa vào cái giống gì mà cùng Thiến Phỉ ở chung một chỗ? Ngươi con mẹ nó tốt nhất thức thời một chút, nếu không, ta tuyệt đối không ngại trực tiếp làm thịt ngươi."
"Ngươi đang nói chuyện với ta đấy ư?" Lâm Thanh Hàn mỉm cười sờ sờ cái mũi của mình, làm ra một bộ dáng nghi hoặc hỏi.
"............"
Nhún vai, Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng xoay người tiếp tục đi về phía Thiến Phỉ, hoàn toàn không thèm để ý tới hắn.
"Băng bào hao!"
Cơ hồ là cùng lúc Lâm Thanh Hàn xoay người, pháp trượng trong tay Phú Lan Khắc cũng huy động lên lần nữa, vô số băng thạch từ trên đầu nện xuống, không khí chung quanh phảng phất như trong nháy mắt giảm xuống mấy chục độ, hàn ý bức người.
Lục cấp ma pháp, nhưng lại là thuấn phát, chỉ riêng chiêu thức ấy thôi là đã chứng tỏ Phú Lan Khắc có trụ cột ma pháp vững chắc rồi.
"Hỏa chi chướng bích!"
Ầm một tiếng, một đạo hỏa diễm màu hồng cháy lên từ mặt đất, chắn lại phía sau Lâm Thanh Hàn, ngọn lửa cực nóng cùng băng thạch va chạm trong không trung một chút rồi hóa thành hư vô.
"Phú Lan Khắc, ngươi muốn làm gì?" Ma pháp trượng trong tay Thiến Phỉ cũng không một tiếng động nâng lên, khuôn mặt xinh xắn phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phú Lan Khắc nói.
Không nói tới việc Lâm Thanh Hàn ngày hôm qua giúp đỡ mình, dù thế nào thì cũng coi như là bằng hữu, tuyệt đối không thể cho phép người khác ở trước mình ra tay làm trò đã thương hắn.
Nhìn thấy Thiến Phỉ vì bảo vệ tiểu bạch kiểm, không ngờ động thủ cùng mình, cơn tức giận lại càng tăng cao, hận không thể lập tức giết chết tên tiểu bạch kiểm trước mặt này.
"Tiểu tử, ngươi chỉ biết dựa vào nữ nhân bảo vệ mình thôi sao?"
Chỉ là gương mặt trào phúng của Phú Lan Khắc lại không hề bị chú ý tới, nụ cười mập mờ nguyên vốn ban đầu trên mặt của Lâm Thanh Hàn dần lộ ra một cổ sát khí rét lạnh.
Bản thân trên người không có bất cứ ma pháp cùng đấu khí gì, điểm ấy khẳng định đối phương đã sớm nhìn ra. Một người như vậy bị ma pháp đánh chết, tuyết đối là miểu sát rồi, hay nói cách khác, đối phương là muốn giết chết mình.
Có nhút nheo 2 tròng mắt lại, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn chợt bắn ra một đạo tinh hoa, bình tĩnh nhìn Phú Lan Khắc, "Ta không thích người khác xưng hô như vậy với ta, ít nhất, ngươi không có tư cách này!"
Đúng vậy, đây là nhược điểm lớn nhất của ta? Nếu như không phải mới vừa rồi Thiến Phỉ ra tay, cho dù là ta có thể giết chết hắn, thì bản thân cũng không có khả năng né tránh ma pháp thuấn phát như vậy, trừ phi là ta tự mình động thủ trước, nếu không, gặp phải tình huống như thế căn bản là không có bất cứ thủ đoạn phòng ngự gì, xem ra vận khí của mình thật tốt quá.
Đương nhiên, nếu như vẫn duy trì cảnh giới, bản thân tuyệt đối có thể động thủ trước đưa đạn vào đầu đối phương, nhưng mà, một khi không có phòng bị, bị đối phương động thủ trước, tuyệt đối là tai nạn.
Lúc trước cùng hoàng thất đối nghịc, thần kinh cả người đều cảnh giác, lúc này mới có thể ở trong chiến đấu mà sống sót, nhưng mà bây giờ đã tiến nhập học viện đế quốc, hơn nữa dưới tình huống này cũng không có khả năng giống trước kia, nếu tái phát sinh như thế lần nữa, bản thân lại phải ứng phó như thế nào đây?
Lần này có Thiến Phỉ trợ giúp mình cản lại, nhưng mà còn lần sau thì sao? Chẳng lẽ chỉ có thể trông cậy vào Thiến Phỉ ở bên cạnh mình?
Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng Lâm Thanh Hàn không khỏi tăng lên vài phần.
Chính mình không có cách nào dùng ma pháp, hiển nhiên không có khả năng dùng ma pháp để phòng ngự, cho dù tinh thần lực được đề cao, uy lực đạn được đề cao thì kết quả vẫn là như vậy!
Bản thân tay súng chính là bỏ qua hết phần lớn phòng ngự để đối lấy công kích cực mạnh. Trong đời, chỉ có thể dựa vào sự nhảy cảm cùng thân thể đã trải qua huấn luyện, may ra còn có thể ứng phó vài trường hợp, nhưng mà ở trong một thế giới tràn ngập ma pháp cùng đấu khí như vậy, rõ ràng là không đủ.
Phòng ngự, nếu như không có phòng ngự nhất định, bản thân thủy chung không thể an toàn được.
Đấu khí! Hay là thử học tập đấu khí xem, không cần phải rất mạnh, nhưng chỉ cần phòng ngự được một chút là ok rồi...
Ý niệm này trong đầu, nói ra thì có vẻ phức tạp, nhưng trên thực tế chỉ chợt hiện trong đầu Lâm Thanh Hàn mà thôi, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt.
"Đừng tưởng rằng có Thiến Phỉ tiểu thư che chở, thì ta không thể bắt ngươi làm gì được." Phú Lan Khắc lạnh lùng nói, vẻ ưu nhã lúc trước hoàn toàn nhìn không ra nửa dấu vết.
"Nếu như là ta thì sao?" Phỉ Phổ Tư đột nhiên ngắt lời nói, "Phú Lan Khắc, nếu như là ta, ngươi có còn tự tin như thế nữa hay không?"
Phỉ Phổ Tư trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười ưu nhã, phảng phất như là đang mời người ta uống cafe vậy, thong dong cực kỳ.
Sắc mặt Phú Lan Khắc không khỏi khẽ biến, chỉ một mình Thiến Phỉ thôi, bản thân cũng không nắm chắc phần thắng. Nếu mà thêm một Phỉ Phổ Tư nữa sợ rằng ngay cả nửa phần thắng cũng không có.
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể khiến cho Phỉ Phổ Tư bảo vệ hắn như vậy? Khoan đã, chẳng lẽ là người đã cứu Phỉ Phổ Tư hôm đó?
Trong lòng Phú Lan Khắc đột nhiên dâng lên một trận kiêng kỵ. Trần đấu ngày đó hắn cũng xem, một súng cuối cùng lại càng thêm kinh khủng, nếu như là đánh lén, hắn cũng không có cách nào ngăn được công kích như vậy. Dù sao tốc độ cũng thật sự là quá nhanh.
Bất quá, lúc ấy là đang rối loạn, nên chỉ có thể thấy được một thân ảnh mơ hồ, chứ còn phần nhiều là rung động đối với công kích nọ, về phần bộ dáng người ra tay, ngược lại không có thấy rõ.
Tiểu tử này, chẳng lẽ là người nọ ư? Đúng thế, chỉ có như vậy mới có thể giải thích thông suốt...... Bất quá, nếu như vậy ngược lại chẳng có gì đáng để lo lắng đã, một kiện thánh khí kỳ lạ mà thôi, rơi vào tay loại phế vật này cũng chỉ lãng phí. Hơn nữa, thái độ của Thiến Phỉ cũng cho thấy là không có uy hiếp.
Nghĩ vậy, trên mặt Phú Lan Khắc chậm rãi nổi lên vài phần khinh thường.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 36: Tình Địch Là Chỉ Dùng Để Giẫm Nát Dưới Chân (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert + Dịch + Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Cám ơn."
Ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Thanh Hàn sau khi ngẩng đầu lên, lại còn nói thêm một câu mạc danh kỳ diệu như vậy. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt hắn cũng không có gì giống như là làm bộ cả.
Thế này là sao? Muốn cám ơn thì phải cám ơn Thiến Phỉ cùng Phổ Phỉ Tư chứ? Sao lại chạy qua cám ơn kẻ suýt nữa giết chết hắn Phú Lan Khắc? Đầu óc tên này bộ có vấn đề gì hay sao?
Miễn cưỡng bước lên một bước, trên mặt Lâm Thanh Hàn quải lên nụ cười tà mị, "Thành thật cám ơn vì ta không có giết ngươi."
Lời này vừa nói ra, cơ hồ khiến cho mọi người lặng một chút? Chơi trò gì đây? Tình cảnh như vầy mà còn nói như thế?
Lâm Thanh Hàn hiển nhiên không giải thích gì cả. Bất quá hành động kế tiếp lại hoàn toàn giải thích cho những lời này.
Rút súng, nâng tay, bắn!
Chuỗi động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, nhìn không ra một chút trì trệ nào. Có vẻ như rất đơn giản, nhưng lại không thể nghi ngờ chính là lời kêu gọi của tử thần.
Cơ hồ là lúc Lâm Thanh Hàn vừa nói, Phú Lan Khắc trong lòng chợt nổi lên một loại cảm giác bất an cực độ, pháp trượng khẽ nhếch lên, lập tức đem thủy mạc thiên hoa bao phủ lên người mình.
Bất quá lần này dao động tuyệt đối bất đồng, quang mạc màu thủy lam gắt gao dán trên thân thể hắn, nổi lên từng đợt ma pháp quang huy.
"Răng rắc."
Quang mạc màu thủy lam y hệt như không hề tồn tại, trong nháy mắt bị xuyên qua, đồng thời còn bám theo một mảnh huyết sắc lờ mờ.
"Rắc" một tiếng thanh thúy, ma pháp trượng trong tay của Phú Lan Khắc bể nát rơi trên mặt đất, nương theo tiếng vang đó còn là một trận âm thanh bi thảm.
Thu súng về lần nữa, nụ cười tà mị trên gương mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn vẫn không hề rút đi.
Một súng ba phát, phòng ngự như thế căn bản là thùng rỗng kêu to.
Cuối cùng Lâm Thanh Hàn hạ thủ lưu tình, sau khi đột phá phòng ngự, viên đạn chỉ bắn về phía tay hắn đang cầm pháp trượng mà không phải là đầu. Nếu không, bây giờ Phú Lan Khắc đã sớm là một cái xác rồi.
"Phanh!" Lâm Thanh Hàn cười cười, nhẹ giọng nói, "Tiểu bằng hữu, lần sau không nên học người ta chơi bọt nước nữa, ngươi xem, đâu có an toàn."
Tĩnh! Vô cùng yên tĩnh!
Trong lúc nhất thời, kể cả Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư ở bên trong, không một ai nói được gì cả, công kích như vậy sớm đã vượt qua phạm vi giải thích của bọn họ.
Công kích đồng dạng, Phú Lan Khắc cũng không phòng ngự được, bọn họ thì sao? Ai dám nói bản thân có thể thoát được chứ?
Dù là Thiến Phỉ hay là Phỉ Phổ Tư, kể cả những người chung quanh đều bị một màn này chấn nhiếp, đó là thủy mạc thiên hoa a, vừa nãy chỉ là ra vẻ huyền diệu thôi, còn bây giờ là thủy mạc thiên hoa chánh tông đó, lại bị đánh vỡ dễ dàng như vậy ư? Bọt nước? Đây chính là lần thứ hai trong ngày nghe thấy người khác bảo thủy mạc thiên hoa là bọt nước, nhưng mà ai dám bước ra phản bác đây chứ? Người ta đánh vỡ thủy mạc thiên hoa y như là đánh vỡ một cái bọt nước vậy cơ mà?
Mẹ kiếp, cái thế giới này làm sao vậy? Là ta bị điên, hay cả thế giới này điên rồi?
"Ách...... Không phải đi được rồi chứ?" Lâm Thanh Hàn làm ra bộ dáng rất ư là vô tội nhìn Thiến Phỉ nói, phảng phất như chuyện trước mắt cùng hắn không có quan hệ gì vậy.
"............"
Ách, sự thật chứng minh, mọi người cũng đều đồng dạng vô tâm can dán. Sau khi Thiến Phỉ bị Lâm Thanh Hàn lôi đi, cũng đều lập tức giải tán, cũng không một ai rảnh rang liếc mắt nhìn Phú Lan Khắc nữa.
Cắn răng nhịn đau, Phú Lan Khắc cố gắng đứng dậy nhặt pháp trượng lên, nhìn thân ảnh Lâm Thanh Hàn đi xa, trong mắt tràn đầy cừu hận.
............
Sau khi ngồi xuống, Thiến Phỉ rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói, "Kiện thánh khí của ngươi......"
Tiện tay đưa súng cho Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói, "Ta gọi nó là súng, có thể nói là luôn đi theo bên cạnh ta cho tới ngày hôm nay. Ngươi cũng biết, ta là... Ân, nghiên cứu không gian ma pháp, căn bản không có nửa điểm ma pháp cùng đấu khí, có thể sống cho tới ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào nó."
Đối với Thiến Phỉ, Lâm Thanh Hàn cũng không có giấu diếm gì, huống chi, bản thân cũng chả có cái gì hay để dấu giếm.
"Súng?" Thiến Phỉ nhíu nhíu mày, tựa hồ suy tư tại sao lại có một cái tên cổ quái như vậy.
"Ân, cho nên, có nhiều lúc, ta gọi nghề nghiệp của ta là tay súng." Lâm Thanh Hàn gật đầu nói.
"Uy lực của nó rốt cuộc là lớn bao nhiêu?" Thiến Phỉ hỏi lần nữa.
"Ách...... Nhiều nhất chỉ có thể ứng phó với bát cấp." Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ nói.
Đây cũng là kết luận của hắn cho ra được sau trận chiến với Xích Huyết. Trừ phi có thể tiến vào trạng thái đó lần nữa, nếu không, đối mặt với cửu cấp cao thủ, ngay cả cơ hội hoàn thủ một chút cũng không có.
Đối với kết quả này, Lâm Thanh Hàn rất không thỏa mãn, nhưng mà đối với Thiến Phỉ thì lại là hoàn toàn rung động.
Ứng phó bát cấp cao thủ, đó là khái niệm gì chứ?
Bản thân coi như thiên phú đã rất cao rồi, nếu không có kỳ ngộ gì mà nói, muốn tiến vào cảnh giới bát cấp ít nhất cũng phải mấy năm nữa. Về phần cửu cấp, lại càng không biết tới khi nào mới có thể đạt được.
Nhưng mà, chỉ một kiện thánh khí như vậy, là có thể ứng phó bát cấp cao thủ sao? Điều này quả thực là đã phá vỡ thừa nhận của mình rồi.
"Ý ngươi là nói, bất luận kẻ nào bắt được thánh khí này cũng có thể ứng phó bát cấp cao thủ?"
"Đương nhiên không có khả năng." Lâm Thanh Hàn không khỏi bật cười, "Người bình thường cầm nó, cao lắm chỉ có thể đánh lén giết chết được lục cấp mà thôi. Ta nói, đây đồng dạng cũng là một loại nghề nghiệp."
Nói đến đây, Lâm Thanh Hàn không khỏi thở dài, "Được rồi, vừa nãy cám ơn ngươi."
"Ân?"
"Cuộc sống lúc trước của ta quá thuận lợi... Cũng may trải qua sự kiện vừa rồi, cũng đã bại lộ ra nhược điểm lớn nhất của ta, không có phòng ngự!" Lâm Thanh Hàn thở dài nói, "Chỉ cần một ít tam cấp tứ cấp vây công ta, là đủ để lấy mạng ta rồi."
"...... Ngươi tại sao lại không đi học hệ ma pháp khác? Ma pháp không gian hệ... Dù sao cũng rất mờ ảo."
Tiêu sái cười cười, Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Vậy cả đời này ngươi truy cầu là thứ gì?"
Ngươi tưởng ta không muốn hả? Tại không có cách nào thôi...... Huống chi, nghề nghiệp của ta là tay súng, ma pháp gì thì cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, điều này ngươi làm sao mà biết được cơ chứ......
"......" Nhìn Lâm Thanh Hàn, Thiến Phỉ đột nhiên không biết nói gì, hoặc nói, là có chút bội phục. Có một số việc, nói thì dễ, nhưng làm thì khó, không chỉ thế còn là muôn vàn khó.
Ít nhất, Thiến Phỉ tự hỏi, bản thân liệu có được dũng khí như thế hay không.
Đã có 94 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Sorry mọi người, bị bệnh nên ko dịch được, giờ ra tiếp đây T_T
"Ách, Thiến Phỉ tiểu thư, nếu như không có gì sai lầm mà nói, hôm nay ngươi không cần phải đấu nữa rồi." Phỉ Phổ Tư đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thiến Phỉ cùng Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói.
"Sao?" Thiến Phỉ có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi.
"Tên Phú Lan Khắc kia chính là đối thủ của ngươi hôm nay." Phỉ Phổ Tư khẽ cười nói, "Bất quá, hắn bây giờ hiển nhiên là không thể tham gia thi đấu."
"............"
Đối với kết quả này, Phỉ Phổ Tư nhìn thấy có chút hả hê, còn Thiến Phỉ là dở khóc dở cưởi. Mà Lâm Thanh Hàn ta thì lại làm một bộ dáng hết sức thuần khiết. Bất quá, có một một điểm giống nhau giữa ba người, chính là không ai nói gì cả.
Một lúc lâu, Thiến Phỉ rốt cuộc nở nụ cười, "Cái này cũng xem như là một tin tức tốt nhỉ?"
"Ách... Có lẽ vậy." Phỉ Phổ Tư vừa cười vừa nói, "về phương diện học viện thì hắn sẽ tự động bỏ cuộc, hay nói cách khác, là ngươi đã tấn cấp."
Đây là quy tắc thi đấu đối kháng ma pháp, không thể tham gia thi đấu, hiển nhiên là tự động bỏ cuộc rồi, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì phiền toái khác xảy ra sau khi thi.
Lắc đầu, Thiến Phỉ xoay người hướng Lâm Thanh Hàn hỏi, "Ngươi còn muốn tiếp tục xem nữa hay không?"
"Đương nhiên không." Lâm Thanh Hàn khinh thường bĩu môi, miễn duỗi người chỉnh thắt lưng nói, "Hôm nay vốn là tới cổ vũ cho ngươi, ngươi vốn đã thắng rồi, ta còn xem cái gì nữa? Những người đó ta cũng không nhận thức."
"Vậy bây giờ ngươi tính đi đâu?" Thiến Phỉ gật đầu hỏi.
"Đấu thần hệ." Lâm Thanh Hàn suy tư một chút rồi nói, mới vừa rồi đánh với Phú Lan Khắc, đã khiến cho Lâm Thanh Hàn trong lòng cảnh giác thêm lần nữa, hoàn toàn đem quan niệm của mình chuyển vào trong thế giới này.
Nghĩ biện pháp học đấu khí cũng không tệ.
Trên thế giới này, thực lực mới là căn bản của hết thảy mọi việc. Những thứ bên cạnh đều là hư vô, nếu không đủ khả năng tự bảo vệ bản thân mình, thì chỉ sợ đến cuối cùng là công dã tràng mà thôi.
Cái danh tử tước là vậy, có Thiến Phỉ bên cạnh cũng như thế.
"Đấu thần hệ?" Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư trên mặt không khỏi đồng thời lộ ra một loại thần sắc cổ quái.
"Này, dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì?" Lâm Thanh Hàn có chút buồn bực sờ sờ mũi hỏi.
"Ngươi đi đấu thần hệ làm gì?" Phỉ Phổ Tư không nhịn được hỏi.
"Ách...... Đi đấu thần hệ đương nhiên là để học đấu khí rồi." Lâm Thanh Hàn làm một bộ dáng mạc danh kỳ diệu, hướng phía Phỉ Phổ Tư nói, "Nếu không, ngươi nghĩ ta đi đến đó làm gì?"
"......" Phỉ Phổ Tư cùng Thiến Phỉ đứng họng.
Cái này sao trách được bọn ta không nghĩ ra cơ chứ? Ngươi là ma pháp sư, cư nhiên còn muốn đi học đấu khí?
Ách, không đúng, vẫn còn chưa xem như là một ma pháp sư......
"Vậy chúng ta cùng ngươi đi." Phỉ Phổ Tư nhìn thoáng qua Thiến Phỉ nói.
"Ngươi hình như còn chưa có tư cách thay ta đáp ứng?" Thiến Phỉ ngẩng đầu lạnh nhạt nói.
"Ờ ha!" Phỉ Phổ Tư không khỏi ngạc nhiên.
"Uhm, hình như cũng không có việc gì bận, ta cùng ngươi đi vậy." Quay đầu suy nghĩ một chút, Thiến Phỉ mở miệng lần nữa nói.
"............"
Sân học đấu thần hệ cùng ma pháp hệ tương đối lớn, thực lực cũng vô cùng cường đại.
Bất đồng với đại đa số phòng học của ma pháp hệ, đệ tử của đấu thần hệ đại đa số các tiết đều học ở bên ngoài, khắp nơi đều là thân ảnh tu luyện.
Lâm Thanh Hàn cũng thì thôi khỏi nói, không xem ra gì, nhưng mà Phỉ Phổ Tư cùng Thiến Phỉ tuyệt đối là một bộ trang phục tiêu chuẩn của ma pháp sư, nhất là Thiến Phỉ, mặc dù là ở đấu thần hệ, nhưng cũng đều được nhiều người biết đến.
Hôm nay không phải ma pháp hệ thi đấu đối kháng ma pháp sao? Chạy tới nơi này làm gì?
"Chủ nhiệm đấu thần hệ là Hưu Tư Đốn, cửu cấp kiếm sĩ. Mặc dù nói đại khái là đồng cấp ma pháp làm trùm, nhưng mà hắn tuyệt đối là một ngoại lệ, dưới thánh vực, cơ hồ là vô địch thủ. Nghe nói khoang cách đến thánh vực cũng gần như chỉ còn thiếu một bước." Vừa đi, Phỉ Phổ Tư vừa hướng Lâm Thanh Hàn giải thích.
"Không sai, nghe nói trong học viện đế quốc, trừ viện trưởng ra, không một ai có thể hơn được hắn. Ở đấu thần hệ, hắn được coi là sự kiêu ngạo của các kiếm sĩ." Thiến Phỉ gật đầu, bổ sung nói.
"Uhm?" Lâm Thanh Hàn có chút nghi hoặc hỏi, "viện trưởng là ai?"
"...... Ngươi không biết?" Lần này không chỉ Thiến Phỉ, mà ngay cả Phỉ Phổ Tư cũng muốn điên lên rồi.
"Ách......" Lâm Thanh Hàn không khỏi đứng họng, không biết viện trưởng là ai bộ kỳ quái lắm sao?
Chậc, tựa hồ là hơi kỳ quái thì phải......
"Viện trưởng Bì Tư Mạch, một trăm năm trước đã tiến vào cảnh giới thánh vực, thực lực sâu không lường được, cũng là do có viện trưởng tồn tại, cho nên học viện đế quốc mới đủ tư cách vượt qua học viện của đế quốc khác, trở thành đệ nhất học viện." Thiến Phỉ kiên nhẫn giải thích nói.
"Ngươi vừa bảo, đồng cấp với nhau ma pháp làm trùm, vậy sau thánh vực cũng thế ư?" Lâm Thanh Hàn tiếp tục không ngại sử dụng tinh thần ham học bất khuất của hắn phát dương quang đại.
Cũng may hai người cũng đã từng bước thích ứng với những điều mà Lâm Thanh Hàn không biết, tiếp tục giải thích nói, "Không hẳn là vậy, ngoài thánh vực thì là một cái khái niệm hoàn toàn khác rồi, vô luận nghề nghiệp gì cũng đều có mạnh có yếu, chủ yếu là do lĩnh ngộ cùng thiên phú của mỗi người thôi."
Hài lòng gật đầu, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng đình chỉ đặt câu hỏi, chỉ vào đại lâu cách đó không xa, "Tựa hồ như là địa phương đó?"
"Uhm, phòng làm việc của Chủ nhiệm Hưu Tư Đốn ở lầu trên, ta từng đến đó một lần." Thiến Phỉ gật đầu nói, "Bất quá, ngươi thật sự xác nhận muốn học tập đấu khí?"
Phỉ Phổ Tư cũng có chút cổ quái nhìn Lâm Thanh Hàn nói, "Mặc dù không muốn đả kích ngươi, bất quá, ta cũng không thể không nhắc nhở ngươi, cái thứ đồ chơi đấu khí này khác với ma pháp, bỏ qua tuổi học tập tốt nhất, rất khó mà đạt được bất kỳ thành tựu gì."
Kỳ thật, còn có một câu nữa, mà Phỉ Phổ Tư cũng không thể không không biết xấu hổ mà nói ra,"Tướng tá như vậy, làm sao mà học đấu khí?"
Phải biết rằng, ma pháp cùng đấu khí tuyệt đối là hai cái khái niệm, 2 cái trọng điểm học tập căn bản là khác biệt rất lớn.
Ma pháp sư cơ hồ là dùng tất cả thời gian để minh tưởng, đối với tu luyện thân thể hoàn toàn quên bỏ.
Mà tu luyện đấu khí lại dành hết toàn bộ thời gian để tu luyện thân thể, căn bổn không hề có tính tương giao gì cả.
Nhìn bộ dáng Lâm Thanh Hàn, tựa hồ là căn bản không hề rèn luyện qua thân thể, lại càng không có bất cứ đấu khí trụ cột gì. Bây giờ đột nhiên chạy đi học đấu khí, quả thực có chút chậm trễ quá mức.
"......"
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 38: Hạ Mã Uy Cùng Huấn Luyện Ma Quỷ (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Ngươi muốn học đấu khí ư?" Hưu Tư Đốn bỗng nhiên nhăn mặt thành một đoàn, "Ngươi có biết kết quả của việc phân tâm là hoàn toàn không thể thành công hay không? Ngươi rốt cuộc là muốn là ma pháp sư hay là kiếm sĩ?"
"Ách, ta cũng không biết, thử xem cái nào thích hợp rồi tính." Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ nói.
"Lão tử là tay súng, trước là vậy, bây giờ cũng là vậy, sau này cũng như thế, ma pháp đấu khí gì đó chỉ là phương pháp phụ trợ thôi, quan tâm làm gì?"
"......" Nhìn thoáng qua giấy chứng nhận nhập học lần nữa, Hưu Tư Đốn có chút buồn bực phất phất tay, trực tiếp cấp giấy cho Lâm Thanh Hàn nói, "Tùy ý ngươi, cầm cái này đi tìm Đế Mễ đạo sư đi."
Đối với loại hoàn khố đệ tử điển hình như Lâm Thanh Hàn, Hưu Tư Đốn đã mất đi bất cứ hứng thú gì, giấy chứng minh nhập học ghi lai lịch quá lớn, hắn cũng không cách nào bác bỏ, dù sao đấu thần hệ nhiều hơn một người cũng không sao, tùy hắn vậy.
Ý tứ của Hưu Tư Đốn đương nhiên Lâm Thanh Hàn rất rõ ràng. Bất quá cũng chẳng muốn giải thích, dù sao Mạt Tây của ma pháp hệ đối với mình cũng chẳng có hảo cảm gì, cây ngay không sợ chết đứng, huống chi chỉ thêm một chủ nhiệm đấu thần hệ.
"Thế nào?" Thấy Lâm Thanh Hàn đi ra, Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư vội vàng bước lại hỏi.
"Hắn bảo ta tìm Đế Mễ đạo sư." Lâm Thanh Hàn phất phất giấy nói. (Điều tử: Không rõ là gì nên dịch là giấy)
"Hả? Hắn thật sự cho ngươi học?" Phỉ Phổ Tư có chút kinh ngạc nói, "Ta còn tưởng hắn sẽ đem ngươi đuổi ra ngoài cơ chứ."
"......" Lâm Thanh Hàn nhất thời không nói gì, lúc mình định vào, Phỉ Phổ Tư lúc đó nháy nháy đôi mắt, nguyên lai là đã tính trước. Bất quá, bộ mình thoạt nhìn giống như sẽ bị đuổi lắm sao?
Dưới sự đái lĩnh của Phỉ Phổ Tư, 3 người dễ dàng đi tới sân huấn luyện của Đế Mễ, giữa sân tụ tập mấy chục đệ tử đang khắc khổ tu luyện.
Mà lúc thấy rõ được bộ dáng của Đế Mễ, Lâm Thanh Hàn mới hoàn toàn hiểu rõ được tại sao Phỉ Phổ Tư thân là đệ tử ma pháp hệ, mà lại dễ dàng thông thuộc đường đi như thế.
Đế Mễ dưới bộ y phục màu đỏ sậm bó sát người bày ra vóc dáng ma quỷ vô cùng nhuần nhuyễn, chính xác mà nói là phong vị thành thục. Đương nhiên khỏi nói tới tên sắc lang Phỉ Phổ Tư này, cho dù là Lâm Thanh Hàn đi nữa cũng khó mà ức chế được phải sinh ra xúc động.
Cười khổ sờ sờ mũi, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được cuộc sống sau này của mình sẽ rất có tội...
"Các ngươi không phải đệ tử ma pháp hệ hay sao? Chạy tới đây là gì?" Đế Mễ hiển nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, nhất là trang phục ma pháp sư tiêu chuẩn của Phỉ Phổ Tư cùng Thiến Phỉ lại càng thêm chói mắt.
"Đế Mễ lão sư, chúng ta là theo hắn tới." Phỉ Phổ Tư bước lên phía trước trả lời.
"Ân?" Có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, Đế Mễ hướng Lâm Thanh Hàn ngoắc tay, "Tiểu tử, vậy ngươi tới đây làm gì?"
"Ách, ta tới tìm ngươi báo danh." Lâm Thanh Hàn có chút buồn bực đem tờ giấy Hưu Tư Đốn đưa cho Đế Mễ nói.
"Mẹ kiếp, lão tử thoạt nhìn giống tiểu hài tử lắm sao? Dám bảo ta là 'tiểu tử' ?"
Nhìn thoáng qua kết quả trên giấy, Đế Mễ có chút kinh ngạc đem ánh mắt chuyển hướng về phía Lâm Thanh Hàn lần nữa, nhỏ giọng thầm nói, "Lão gia hỏa Hưu Tư Đốn kia đầu óc bị châm nước sôi hay sao vậy? An bài cho ta một tên bạch si làm quái gì?"
"......"
Hưu Tư Đốn có ngu không, thì Lâm Thanh Hàn không biết, nhưng mà, Lâm Thanh Hàn bây giờ lại cảm giác được bản thân xúc động muốn tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết đi cho rồi? Không phải là không có ma pháp cùng đấu khí thôi sao, chưa gì đã bị biến thành bạch si rồi?!
Ách, trên thực tế, ở thế giới này, nhất là tại học viện đế quốc, không có ma pháp cùng đấu khí đương nhiên là bị xem là bạch si rồi......
"Được lắm, ta mặc kệ lão gia hỏa Hưu Tư Đốn kia đứt dây thần kinh hay sao đi nữa. Nếu đã mang ngươi tới chỗ ta, thì ngươi chuẩn bị lên dĩa là vừa." Đế Mễ không kiên nhẫn hừ một tiếng, chỉ tay vào sân huấn luyện nói, "Trước hết chạy 20 vòng đi rồi nói."
Lần này không đợi Lâm Thanh Hàn nói chuyện, Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư đã lộ ra thần sắc cực kỳ đồng tình. Phải biết rằng sân huấn luyện mặc dù không lớn, nhưng một vòng cũng phải tới 200m chứ đâu ít......
Đối với kiếm sĩ có đấu khí mà nói hiển nhiên không tính là gì, nhưng đối với ma pháp sư mà nói thì......
Ách, được rồi, Lâm Thanh Hàn còn chưa được tính là ma pháp sư nữa. Bất quá, nhìn thấy thân hình gầy yếu của hắn thì trước tiên là cầu khẩn cho hắn thì tốt hơn.
Trào phúng nhìn Lâm Thanh Hàn liếc mắt một cái, Đế Mễ tiếp tục nói, "Tiểu tử, ngươi nghe rõ đây, không cho phép dùng bất cứ ma pháp gì phụ trợ, cũng không được chuẩn bị ma pháp quyển trục hay thứ gì khác. Nếu không, ngươi sẽ biết thứ gì gọi là hối hận!"
Mặc dù trên người Lâm Thanh Hàn tựa hồ cũng không có bất cứ ma pháp nào ba động, nhưng mà tốt nhất vẫn nên đề phòng vạn nhất. Nếu như chuẩn bị sẵn phong hệ ma pháp duy trì, thì điểm ấy thật đúng là không tính gì nữa rồi.
Chậm rãi điều chỉnh mái tóc của mình một chút, Đế Mễ tiếp tục nói, "Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không cần chạy. Bất quá, nếu như thế thì mời ngươi biến đi chỗ khác cho ta, nghe rõ rồi chứ?"
"Cái thứ bạch si này tốt nhất biến sớm giùm cái đi, cô nãi nãi ta không rảnh ứng phó mấy loại này. Không ngờ còn có dũng khí chạy tới nơi này để náo loạn, không làm ngươi mệt chết, 2 chữ Đế Mễ ta thề sẽ viết ngược lại"
Ý niệm trong đầu Đế Mễ đương nhiên Lâm Thanh Hàn không nghe được, bất quá từ sắc mặt của Đế Mễ, cũng có thể đoán được vài phần, đây chẳng phải là muốn mình thức thời lăn đi sao?
Nếu như là giống loại hoàn khố đệ tử, có thể sẽ bị nàng hù dọa mà chạy mất. Bất quá bản thân thật sự không phải mấy loại hoàn khố đệ tử này a!
Nhún vai không sao hết, Lâm Thanh Hàn mở miệng nói, "Có hạn chế thời gian hay không?"
"Không có, bất quá ngươi không định chạy mất mấy tiếng đồng hồ chứ?" Đế Mễ trào phúng cười lạnh nói, "Phải chạy hết một hơi, không cho phép dừng lại."
Bĩu môi, Lâm Thanh Hàn chẳng muốn tiếp tục nói nhảm, hướng Thiến Phỉ làm một cái thủ thế an tâm đi, thoáng cái liền bắt đầu chạy.
"Coi ta thật sự là bạch si hay sao? Chỉ bất quá là 4000m thôi, đưa vào trong bộ đội cũng chỉ là trò con nít, không ngờ còn dám đem nó ra mà chỉnh ta nữa? Hừm, mặc dù ta là tay súng, nhưng một chút trụ cột đó đối với ta cũng đơn giản thôi? Coi như làm nóng người vậy"
Nghĩ thế, khóe miệng Lâm Thanh Hàn nổi lên nụ cười mập mờ lần nữa.
_____________
Chú Thích:
-Bạch si: Ngu ngốc, ý chỉ những người học tập quá mức tệ hại.
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 39: Hạ Mã Uy Cùng Huấn Luyện Ma Quỷ (2)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Cũng không phải nói là ngưng trọng, hay phẫn hận, mà bây giờ tâm tình của Đế Mễ đã bắt đầu chuyển biến.
Phương thức dùng 20 vòng để chính, không ngờ bị Lâm Thanh Hàn coi như một trò chơi, thản nhiên đối phó, thậm chí ngay cả biến hóa một chút tốc độ cũng không hề có. Hơn nữa, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Hàn còn lộ ra nụ cười cực kỳ châm biếm, quả thực là khiến cho người ta phẫn nộ mà!
Được lắm, trình độ như vậy kỳ thật không tính là gì, chỗ này tùy tiện lôi ra một đứa cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng mà, hoàn toàn không cần đấu khí mà nói, thì có chút khó khăn à nha.
Ách, không đúng, cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm chính là, tên tiểu tử hỗn đản này dám lừa gạt Đế Mễ lão sư của chúng ta.
Giả bộ làm ra bộ dáng cả người lẫn vật đều vô hại, chẳng phải là đem mình ra làm trò cười ư?
Gì chứ? Ngươi chưa nói qua ư, tất cả đều do ta tự đoán? Giỏi lắm, rất tốt, vậy ngươi tự cười một mình cho đã đi.
Bây giờ chính là lúc tâm lý của Đế Mễ hoạt động.
Trên mặt lộ ra vài nụ cười dụ hoặc, Đế Mễ chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Thanh Hàn nói, "Không tồi nha, không ngờ ngươi có thiên phú tốt như vậy, chấm dứt làm nóng, bắt đầu chính thức huấn luyện vậy."
Chứng kiến bộ dáng hi hi cười của Đế Mễ, Lâm Thanh Hàn trong lòng nhất thời cảm thấy lạnh cả xương sống, tâm tình vui vẻ nãy giờ nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
"Mẹ nó, giỡn à, phiền toái tìm đến ta thật rồi"
Trên thực tế, lúc Lâm Thanh Hàn thong dong huấn luyện chạy, thì Phỉ Phổ Tư cùng Thiến Phỉ đã hoàn toàn bị rung động thay thế, cơ hồ thiếu chút nữa té xuống mặt đất, mà bây giờ, chứng kiến Đế Mễ tươi cười, trong lòng khôi phục lại bình tĩnh lần nữa.
Ách, phải nói, là bắt đầu cầu khẩn lần nữa cho Lâm Thanh Hàn mới đúng.
s"Ngươi, ngươi, các ngươi, bước ra khỏi hàng!" Đế Mễ liếc mắt sang Lâm Thanh Hàn một cái, rồi chỉ vào mấy học sinh không xa lớn tiếng nói.
"Vâng, Đế Mễ lão sư." Mấy học sinh bị Đế Mễ điểm trúng vội vàng chạy tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt Đế Mễ, cẩn thận đáp.
"Đây là đồng học mới tới của chúng ta, Lâm Thanh Hàn, mọi người làm quen một chút." Đế Mễ chỉ vào Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa nói.
"Bây giờ, ta chuẩn bị cấp cho Lâm Thanh Hàn đồng học huấn luyện đặc thù, các ngươi phụ trách hiệp trợ." Đế Mễ trên mặt mang theo nụ cười, thanh âm cũng hấp dẫn cực kỳ. Đương nhiên, hàn ý trong lòng Lâm Thanh Hàn cũng càng ngày càng nặng...
Về phần mấy học sinh bị Đế Mễ kêu ra trong lòng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết người trước mặt này làm thế nào mà chọc tới lão sư, nhưng mà ít nhất có thể xác định, lửa giận của Đế Mễ lão sư không phải hướng mình phát tác là đủ, còn cái tên xui xẻo này có xui xẻo tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không phải là vấn đề mà hắn quan tâm.
"Vẫn là 20 vòng, không được phép dùng ma pháp." Liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, Đế Mễ không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Bất quá, lần này gia tăng độ khó một chút...... Mấy người các ngươi tùy thời công kích hắn, chế tạo phiền toái nhỏ. Uhm, trừ những công kích có hại ra, không từ bất cứ thủ đoạn gì, tùy tiện mà làm."
"......" Lâm Thanh Hàn nhất thời cảm giác được mình phảng phất như bị ném vào trong hầm băng vậy, không ngất đã xem như là thần kinh cứng cỏi rồi, cái này mà gọi là một chút khó khăn ư?
Mặc dù không biết thực lực của mấy tên này thế nào. Bất quá, nghĩ tới hẳn là không quá kém, dưới công kích mà chạy hết 20 vòng? Đây quả thực là biến thái mà.
Quan trọng nhất là, trong huấn luyện này, bản thân tuyệt đối không thể dùng súng......
Nếu quả như là vậy, cái này thật khiến cho Lâm Thanh Hàn đứng họng, mà câu nói kế tiếp của Đế Mễ, lại càng khiến cho Lâm Thanh Hàn cơ hồ muốn phát điên lên.
"Được rồi, lần này thời gian hạn chế, 15 phút đồng hồ, cứ vượt qua một phút, tăng thêm một vòng." Đế Mễ duỗi người, tiếp tục nói, "Mấy người các ngươi, nếu để hắn chạy xong trong 15 phút, mỗi người đều chạy 20 vòng cho ta, không được phép dùng đấu khí."
"......"
Không được phép dùng đấu khí chạy 20 vòng thì không tính là gì, nhưng mà ý tứ sau lưng lời này thì cực kỳ rõ ràng rồi còn gì nữa.
Ta muốn thu thập tiểu tử này, các ngươi tốt nhất dụng tâm một chút cho ta. Nếu không, chúng ta phải thương lượng lại một chút, xem coi có nên bắt các ngươi thay hắn bị thu thập hay không.
Nghĩ đến sự khủng bố đằng sau dung nhan tuyệt đẹp của Đế Mễ, cả đám không khỏi lạnh run cả người, không có nửa phần dũng khí phóng ra tâm tư nào hết.
"Huynh đệ, ngươi thật đáng thương!"
"Tốt lắm, bắt đầu đi." Đế Mễ bất mãn hừ một tiếng, miễn cưỡng nói.
"Ách...... Ta đột nhiên nhớ mình còn có chút việc, mai trở lại huấn luyện vậy." Lâm Thanh Hàn vỗ vỗ đầu nói.
"Vậy sao? Thế sao vừa rồi không nghe ngươi bảo có việc hả?" Đế Mễ khinh thường hừ một tiếng nói, "15 phút đồng hồ thôi, không trễ chuyện của ngươi đâu, bắt đầu đi."
"Muốn chạy? Tưởng dễ sao? Tiểu tử, ngươi chờ đấy, không cho ngươi hoạt động gân cốt một chút, ta không phải là đạo sư nữa rồi."
"......"
Lần này ngay cả Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư đã nhìn ra, Đế Mễ bây giờ chính là đang nghĩ biện pháp thu thập Lâm Thanh Hàn.
Nếu như lúc trước nói, Đế Mễ muốn làm cho Lâm Thanh Hàn lăn đi, thì bây giờ Lâm Thanh Hàn coi như tự mình muốn lăn đi chăng nữa thì cũng đã không kịp nữa rồi.
"Này, chúng ta có nên tới giáo đình tìm một mục sư đến cho hắn Không?" Nhìn thoáng qua mấy học sinh đang nóng lòng muốn thử, Phỉ Phổ Tư nhìn Thiến Phỉ cẩn thận nói.
"......"
"2 người các ngươi đang rục rịch nói thầm cái gì đấy?" Đế Mễ đang cười chuyển hướng ánh mắt về phía Thiến Phỉ cùng Phỉ Phổ Tư, nhẹ giọng nói.
"À... Không có gì, không có gì." Phỉ Phổ Tư vội vàng quơ tay phủ nhận nói.
"Ân, vậy đi tìm một mục sư đi. Lúc huấn luyện, rất dễ bị thương." Đế Mễ gật đầu, thản nhiên nói.
"......"
Tàn nhẫn, thật con mẹ nó quá tàn nhẫn?
Phỉ Phổ Tư nhất thời phát hiện, dù mình có to gan lớn mật cỡ nào, cũng không thể đánh chủ ý được với đạo sư xinh đẹp này. Đầu cũng không dám quay lại, thẳng một đường chạy ra bên ngoài, còn gia trì thêm cho bản thân một cái phong hệ ma pháp.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh