oOo
Trong bản đồ thỉnh kinh, ngoại trừ Boss, còn lại toàn là tiểu quái, cấp bậc giống nhau, danh xưng cũng như nhau, gọi là [Tiểu Yêu], chỉ có hình dạng bên ngoài của chúng là bất đồng, như là thỏ tinh hồ yêu, hổ đầu phi báo v.v… mấy chục loại. Sau khi giết chúng có thể đạt được 1 điểm ngộ tính, không có exp — trong Tây Du Nhất Mộng, người chơi đến cấp 50 không thể tiếp tục cày exp để thăng cấp, con đường sau này dựa vào tu vi pháp thuật cùng pháp bảo để so mạnh yếu, mà muốn tu luyện pháp thuật pháp bảo cùng với đề cao cấp bậc thiên phú nhất định phải nhờ tới ngộ tính, cho nên nói, ngộ tính mới chính thức là căn cơ trong trò chơi này.
Cách chính để đạt ngộ tính là giết quái, giết tiểu quái được ít, giết đại quái được nhiều; cùng làm một số nhiệm vụ đặc thù có phần thưởng ngộ tính. Kỳ thật còn có một cái cách, chính là dùng linh đan diệu dược. Nếu bạn may mắn ăn được một viên đan dược do Thái Thượng Lão Quân luyện chế ra thì ngộ tính tăng thêm hơn một ngàn điểm là việc quá bình thường; mà nếu bạn ăn được một quả Nhân Sâm do Trấn Nguyên Đại Tiên Trấn Nguyên Tử trồng tại Ngũ Trang Quan, hắc hắc, ngộ tính lập tức gia tăng 10 vạn! Nhưng phải nhìn xem bạn có bản lĩnh này hay không.
Những Tiểu Yêu trong bản đồ thỉnh kinh không khó giết, mượn lời Yến Cuồng Đồ, bọn nó đại khái ngang với Đại Mã Hầu cấp 48 trên Tiểu Hoa Quả Sơn, hai người hợp lực giết sẽ càng nhanh. Khuyết điểm là Tiểu Yêu phân bố quá phân tán, thường thường 30 mét chỉ có một con, mà chúng nó cũng không giống như quái ở bên ngoài, tự mình bại lộ vị trí hấp dẫn người chơi phạm tội, những Tiểu Yêu này sẽ lẩn trốn, thậm chí có loại hình dáng giống gấu Kaola, hoạt động trên cây, màu lông gần như trùng với màu lá, ngụy trang cực tốt. Nếu không phải tự nhiên bị một đống ‘shit’ rớt trúng đầu, Đại Nhiệt còn không phát hiện ra nó.
Hai người đánh hơn hai giờ, chỉ giết được 58 con, Yến Cuồng Đồ đã lấy được 58 điểm ngộ tính.
Tiểu Yêu cùng Boss bất đồng. Với Boss, khi có trên một người đồng thời giết nó, mặc kệ là có tổ đội hay không, ngộ tính thu được từ nó đều tính theo % sát thương do người chơi gây ra để chia. Còn với Tiểu Yêu, bởi vì ngộ tính ít cho nên hệ thống nhận định người chơi đánh nó một hit cuối cùng sẽ là người duy nhất được hưởng lợi, ngộ tính cùng đồ vật rơi ra đều thuộc về người đó.
Quy định này đúng với nguyên tắc làm nhiều hưởng nhiều, cải biến triệt để việc tổ chức thành đoàn thể đi cày cấp có người chỉ theo sau không làm mà hưởng. Có lẽ sẽ có người hỏi, vì sao trò chơi lại thiết kế như vậy ở giai đoạn tân thủ — đây là xuất phát từ nhân tố thị trường, đoàn thể càng lớn đại biểu cho khách hàng càng lớn, tự nhiên phải cấp chút ngon ngọt, chẳng phải vĩ nhân cũng đã nói "Làm cho một nhóm người giàu lên trước" đó sao.
Huống hồ, thiết lập này ở giai đoạn đầu không đủ để ảnh hưởng cân bằng của toàn trò chơi.
Trong lúc tân thủ, cấp bậc cần một giá trị exp cố định, đủ exp sẽ thăng cấp. Mà từ thỉnh kinh trở đi, ngoại trừ skill thiên phú của từng class, Tiên thuật hoặc Phật pháp đều không ghi rõ cần ngộ tính cụ thể là bao nhiêu, cũng không tồn tại việc Tiên thuật Phật pháp sơ cấp chỉ cần ít ngộ tính, cao cấp cần nhiều ngộ tính, mà phải thông qua phương thức tu luyện đặc thù để tăng lên, như với Tiên thuật là "đả tọa", với Phật pháp là "diện bích". Huyền diệu trong đó chỉ có thể hiểu ngầm, không thể truyền ngôn, cần người chơi ở trong trò chơi chậm rãi tìm hiểu. Luyện chế pháp bảo cũng giống ý đó, cần pháp môn tu luyện độc môn, tại đây tạm thời chưa nói nhiều.
Đại Nhiệt giúp Yến Cuồng Đồ đánh Tiểu Yêu thành trọng thương thì né ra, núp sau Yến Cuồng Đồ. Hai người phối hợp ăn ý, rảnh rang lại tán phét mấy câu, thời gian qua đi rất nhanh. Đánh đến mỏi, hai người liền tìm một bóng cây râm mát mà ngồi nói chuyện phiếm:
- Yến đại ca, em chuẩn bị đem bán thiết bị online.
Yến Cuồng Đồ quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Chú bỏ được sao?
- Không có gì không bỏ được, một trò chơi thôi mà.
Yến Cuồng Đồ nhìn hắn, nghiêm túc nói:
- Nghỉ làm gì, ở lại chơi cùng anh cho vui.
Đại Nhiệt cười lớn nói:
- Lạy hồn, đừng cẩu huyết! Chúng ta chẳng qua ngẫu nhiên gặp trong trò chơi, mới nói chuyện vài ngày mà thôi. Ra khỏi trò chơi thì anh không biết em, em không quen anh rồi.
Yến Cuồng Đồ cũng rất nghiêm túc nói:
- Chú nhìn anh đi, nhanh!
- Nhìn cái gì cơ?
- Xem vóc dáng của anh, xem đôi mắt của anh, chú không phát hiện cái gì sao?
Yến Cuồng Đồ cho hắn một chút gợi ý.
Đại Nhiệt liền trừng to mắt mà nhìn, không phát hiện ra hắn có chỗ đặc biệt gì, mờ mịt nói:
- Dáng người anh cũng không tệ lắm, đáng tiếc là anh không phải phụ nữ, chẳng lẽ muốn làm trai bao?
- Đệch, lẽ nào chú không phát hiện ra anh uy phong lẫm liệt, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn đã biết là người trời sinh làm đại sự sao?
Yến Cuồng Đồ nhảy dựng lên, hết sức bất mãn.
Đại Nhiệt dở khóc dở cười, nói:
- Coi như anh có thể làm đại sự đi, vậy liên quan gì đến em?
Yến Cuồng Đồ lập tức thay đổi một vẻ mặt khác, tận tình khuyên bảo nói:
- Hiền đệ, chú sai rồi. Hoa hồng nhất định phải có lá làm nền mới thể hiện ra vẻ đẹp của nó, mà anh hùng thì phải có cẩu hùng để so sáng mới nâng tầm vĩ đại lên…
Đại Nhiệt tựa hồ đã hiểu ý tứ của hắn, nhảy dựng lên cao hơn cả Yến Cuồng Đồ ban nãy:
- FU-CK you! Chẳng lẽ anh bảo em làm lá cây với cẩu hùng?
Yến Cuồng Đồ vội xua tay nói:
- Hiểu lầm! Hiền đệ hiểu lầm, bằng cái miệng toàn lời kinh điển như Châu Tinh Trì của chú cùng tri thức hậu hiện đại mà nhân loại nhồi nhét vào đầu mỗi người, làm sao có thể ấm ức làm lá cây hay cẩu hùng được?
Sắc mặt Đại Nhiệt vừa mới chuyển sang vui, Yến Cuồng Đồ đã nói tiếp một câu:
- Tệ nhất cũng phải là vai nam phụ chứ!
- Thế còn không phải là một cái lá cây!
Đại Nhiệt kêu lên.
- Không phải vậy, lá cây cũng chia vị trí nặng nhẹ, chú có làm lá cây thì cũng làm loại lá gắn lên thân nhân vật chính là anh đây. Có câu “một hảo hán ba người giúp, một nữ nhân ba cái lỗ”! Chờ anh hoàn thành bá nghiệp, còn có thể bạc đãi chú sao?
Yến Cuồng Đồ thực dâm đãng nói.
Đại Nhiệt lập tức cho hắn một ngón giữa, nói:
- Sát mép giường há lại khiến người khác ngủ say, anh không sợ em đoạt vị trí của anh sao?
- Đoạt với cướp cái gì? Huynh đệ chúng ta thế nào chứ, nữ nhân như quần áo, hai người cùng nhau mặc; huynh đệ như tay chân, ai làm tay ai làm chân mà chả được.
Đại Nhiệt bị hắn đả bại, nghĩ một lát, cũng có chút cảm động hỏi:
- Sao lại chọn em?
Yến Cuồng Đồ liếc mắt nhìn hắn, từ từ nói:
- Bởi vì người cam tâm tình nguyện làm phế nhân, nhu nhược giống như cái xác không hồn vì người phục vụ như chú hiếm như lông phượng sừng lân, trăm năm khó gặp.
Lời của hắn giống như kim đâm vào lòng Đại Nhiệt, hắn tức giận quát:
- Ai cam tâm tình nguyện làm phế nhân, làm người nhu nhược?
- Lẽ nào không phải chú sao? Vừa mới ngoài ý muốn một tí, mất tẹo hồn phách đã khóc sướt mướt cả ngày. Buồn bực hả, chơi trò mất tích hả, bây giờ còn có mặt mũi mà nói với anh là muốn bỏ, không gọi là phế nhân nhu nhược chẳng lẽ phải gọi chú là anh hùng sao?
Yến Cuồng Đồ mang chút châm biếm nói thẳng.
Sắc mặt Đại Nhiệt hết sức khó coi, cắn răng gằn từng chữ:
- Em – không – phải!
Yến Cuồng Đồ tiếp tục mỉa mai:
- Thiên tài cũng muốn chứng minh chính mình, huống chi phế tài như chú? Không phải chú phủ nhận sao? Giỏi thì chứng minh anh xem.
- Em không phải!
Đại Nhiệt cơ hồ là gào thét, xông lên trước, liên tục vung quyền xuất cước đánh chết một con Thiết Giác Hươu (hươu sừng sắt) xuất hiện cách đó mấy mét, rốt cục đạt được 1 điểm ngộ tính. Hàm Trư Thủ của hắn ở nơi này cũng đã luyện được rất nhanh, vừa đầy cấp 3.
- Tốt! Hiền đệ, ngộ tính của chú không thấp đâu, cuối cùng không uổng phí một phen khổ tâm của vi huynh.
Yến Cuồng Đồ vỗ vỗ hai bàn tay, cười dài nói.
Đại Nhiệt ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng hiểu ra — phép khích tướng! Yến Cuồng Đồ ra một chiêu này để hắn có thêm tự tin tiếp tục chơi. Mà chính hắn, hình như đã bị lừa. Người trẻ tuổi cuối cùng là người trẻ tuổi, ai cũng không chịu được việc bị người khác coi thường!
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Hiền đệ, vậy bây giờ thiết bị online của chú còn bán không?
Đại Nhiệt nhìn hắn, bộ dáng có chút ngây ngốc.
Yến Cuồng Đồ khoa trương xua tay nói:
- Ngàn vạn lần không cần cảm động, nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ, nhất là khi còn chưa phải đứng trên bục làm lễ kết hôn!
Phì một tiếng, Đại Nhiệt liền bật cười, hay cho một câu "nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ, nhất là khi còn chưa phải đứng trên bục làm lễ kết hôn", thực kinh con mẹ nó điển, không biết Yến Cuồng Đồ rốt cuộc là làm công việc gì ở ngoài đời, so với Châu Tinh Trì còn Châu Tinh Trì hơn.
Cười một tiếng, khúc mắc trong lòng Đại Nhiệt cũng cởi hết. Hắn vốn trời sinh là người hồn nhiên thoải mái, thích Tây Du Nhất Mộng là vì cốt truyện Tây Du gắn liền với tuổi thơ, cùng với có thể tự do tự tại phóng túng tâm tình của mình.
- Vậy giờ hiền đệ còn muốn giúp ta cày ngộ tính sao?
- Giúp! Đương nhiên giúp!
Yến Cuồng Đồ ngẩn ngơ, cho là hắn còn không có hoàn toàn khôi phục tâm tình, vội hỏi:
- Vì sao?
Đại Nhiệt cười ha ha:
- Không trước tiên nâng anh lên thành cao thủ thì sau này ai giúp em gọi hồn về?
Chúc mừng Quốc tế tỏ tình 1/4 . Pháo tép nhé, quả 1/5
oOo
Liên tiếp năm ngày, Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ đều online vừa hết 12 giờ giới hạn (trò chơi giới hạn thời gian online tối đa của mỗi người là 12 tiếng để đảm bảo tinh thần và sức khỏe cho người chơi). Bọn hắn gần như đều đồng thời, đồng thời online, đồng thời giết Tiểu Yêu, càng ngày càng thuần thục mau lẹ. Yến Cuồng Đồ đã kiếm được 987 điểm ngộ tính, mà Đại Nhiệt, ngượng ngùng, vẫn là 1 điểm.
- Yến đại ca, anh lên Tiểu Hoa Quả Sơn giết khỉ rồi chứ?
Vừa giết Tiểu Yêu, Đại Nhiệt vừa bắt chuyện.
Yến Cuồng Đồ thực tự hào nói:
- Đó là đương nhiên.
- Thật sự? Từ lúc nào?
Đại Nhiệt vội hỏi. Đối với Tiểu Hoa Quả Sơn, hắn vừa tò mò vừa buồn bực.
Yến Cuồng Đồ nói:
- Anh lĩnh một nhiệm vụ phải lên Tiểu Hoa Quả Sơn giết quái.
- Lẽ nào cũng là giết Mã Hầu Kiện Tướng?
Yến Cuồng Đồ nói:
- Không phải, là giết 20 con Thông Bối Viên Hầu.
Đại Nhiệt nghi hoặc hỏi:
- Một mình anh đi lên?
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Khi đó anh vừa 40 cấp, còn chưa có bổn sự tự mình xông vào Tiểu Hoa Quả Sơn. Anh là học chiêu của chú đi theo đội ngũ Thiên Hạ Hội, cũng quen Thiên Hạ Nhất Thủ vào lần đó. Người này khí phách hào hùng, làm người rất khá, đáng tiếc lại là một game thủ chuyên nghiệp, không thích hợp làm bằng hữu.
Ở trong trò chơi, game thủ chuyên nghiệp cùng game thủ nghiệp dư có khác biệt rất lớn, mỗi bên có một cách nhìn cùng truy cầu khác nhau, rất khó đi cùng một chỗ.
Đại Nhiệt lại hỏi:
- Lần đó có xử lý Mã Hầu Kiện Tướng không?
Nhắc tới Mã Hầu Kiện Tướng Đại Nhiệt liền bốc hỏa! Chính vì con khỉ này mà hồn phách của hắn bị đoạt mất, càng bốc hỏa hơn là ngay cả cái bóng của nó Đại Nhiệt cũng chưa từng thấy qua, thật sự rất uất ức, rất đáng làm vai phụ.
- Giết, nghe nói rơi ra rất nhiều trang bị. Đáng tiếc lúc đó anh đã làm xong nhiệm vụ nên đi rồi, không có mặt.
- Giết là tốt rồi! Hừ, bất kể như thế nào, cuối cùng cũng xả được cơn tức, con Mã Hầu Kiện Tướng này uổng danh thuộc hạ đắc lực của Đại Thánh gia, còn không phải chết nhăn răng sao! Gia gia đây tuy rằng không có hồn phách nhưng vẫn còn sống rất tốt.
Đại Nhiệt rất AQ nói. (1)
Người chơi một khi đã ra khỏi Tân Thủ Thôn thì như nước sông đã chảy đi, không thể quay trở về nơi đó. Cho nên dù Đại Nhiệt về sau luyện thành vô thượng đại đạo cũng không cách nào trở lại Hoa Quả Thôn trả thù. (Thỉnh kinh xong sẽ sinh hoạt tại các thành thị)
- Ơ! Kia không phải Hồ Ly sao?
Đại Nhiệt rất ngạc nhiên kêu một tiếng.
Đúng là cô gái mang mặt nạ hồ ly đang ở trước đó chừng 100 mét, đang giết một con Tiêm Nhĩ Hồ (hồ ly tai nhọn). Nàng giết Tiểu Yêu cũng rất mau, sử dụng skill chiến đấu của Đường Tăng là [Kim Thiền Trượng Thuật], thanh thiền trượng bằng đồng thau múa may trong gió kêu vun vút. Trọng yếu hơn, mãnh hổ mà nàng cưỡi cũng là một trợ thủ tuyệt hảo, giương nanh múa vuốt tạo thành sát thương cho Tiểu Yêu không kém gì chủ nhân.
Thú kỵ chính là có ưu đãi như vậy, trừ ngoại hình phong cách cùng tốc độ nhanh còn có thể hiệp trợ chủ nhân chiến đấu. Mà trên thú kỵ là hai loại tồn tại còn lợi hại hơn — thần thú kỵ cùng ma thú kỵ, phân biệt cho hai đường Tiên Phật sử dụng, có ngoại hình và uy lực làm cho người ta yêu thích đến tận xương.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hai bên quả thật rất có duyên. Nói thật, đối với cao thủ ‘cao cao thủ’ giấu đầu rúc đuôi của Long thị này, Đại Nhiệt có ấn tượng không tốt lắm, thậm chí có điểm oán, bởi nếu nàng đến ngay từ phút đầu Thiên Hạ Hội cùng Long thị liên minh, nói không chừng hắn đã theo lên núi sớm, nói không chừng hắn đã tranh được Mã Hầu Kiện Tướng, nói không chừng hắn đã lấy được Đào Phù hoàn thành nhiệm vụ rồi! Mặc dù có ba lần "nói không chừng", nhưng con người mà, chỉ cần có một phần ức hy vọng cũng có thể mở rộng ra vô hạn.
Đại Nhiệt liền múa quyền xông lên trước tiếp đón con Tiêm Nhĩ Hồ xui xẻo, miệng thì kêu to:
- Hồ Ly, ca tới giúp cô!
Phặc! Hắn giúp chỗ nào, rõ ràng là cướp.
- Tránh ra!
Hồ Ly quát lên.
Đại Nhiệt không hề định làm theo, càng ra chiêu nặng hơn.
Con Tiêm Nhĩ Hồ làm sao có thể chống lại cả ba phương công kích, nhanh chóng ngã xuống. Còn ngộ tính, không ngờ là Đại Nhiệt chiếm được.
Đại Nhiệt cười ha ha nói:
- Cảm tạ Hồ Ly tiểu thư hỗ trợ, rốt cục tôi có thể kiếm điểm ngộ tính thứ hai, tiến bộ thật nhiều nha!
Hồ Ly giận tái mặt, nàng đã gặp qua nhiều người nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. Nàng cười khẩy nói:
- Anh chọn class Trư Bát Giới tai to mặt lớn thật chuẩn đấy nhỉ, mặt vừa to vừa dày.
Đại Nhiệt lập tức khom lưng gồng mình làm động tác khoe hình thể, rất khiêm tốn nói:
- Tai to mặt dày chỉ là hình tượng bên ngoài của ca, kỳ thật ca là một nam nhân đủ để đi làm vai chính!
Hồ Ly sửng sốt, dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn!!!!
Đại Nhiệt bị nàng nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, cười nói:
- Đừng trách tôi không đề tỉnh cô, cô cứ nhìn chăm chú tôi như thế sẽ dễ nảy sinh tình cảm với tôi lắm đấy.
Hồ Ly lại nở nụ cười, không thể phủ nhận, tiếng cười của nàng giòn tan trong vắt nghe thật thoải mái.
Lần này đến phiên Đại Nhiệt mờ mịt: lẽ nào ‘cao thủ’ này đầu óc có chút bất bình thường?
Hồ Ly hừ một tiếng, quay đầu rời đi, tìm một con Tiểu Yêu khác.
Đại Nhiệt vội theo sau, nói:
- Nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, rất thích hợp để tình tự, Hồ Ly tiểu thư có thể cho tại hạ một cái mặt mũi, ngồi lại cùng ngâm diễn cảm ba trăm bài thơ Đường được không?
Yến Cuồng Đồ đằng sau cười sặc sụa:
- Này hiền đệ, skill nói chuyện của chú cao hơn anh rồi đấy!
Hắn nhìn hai người đấu khẩu còn tưởng rằng Đại Nhiệt nhìn trúng nữ nhân thần bí này.
- Tôi cảnh cáo anh, đừng có tiếp tục đi theo tôi!
Hồ Ly sầm mặt nói.
- Nếu tôi không nghe? Phải chịu trừng phạt gì sao? Chẳng lẽ là Mãn Thanh thập đại khổ hình hoặc là ngũ mã phanh thây?
Đại Nhiệt như cũ cợt nhả.
Đại Nhiệt ra vẻ chăm chú suy nghĩ rồi rất nghiêm túc nói:
- Đánh là được rồi, đừng xâm hại ca!
Yến Cuồng Đồ cười đến quặn ruột, mặt nửa cười nửa nhăn nhó, thở không ra hơi. Hồ Ly kia lại tỉnh bơ, dường như sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, đổi giọng, cười nói:
- Vậy anh nói chúng ta nên ngâm cái gì trước đây? À, trước giường ánh trăng rọi thì sao?
Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn vốn tưởng rằng bị trêu chọc như thế, cô gái này nhất định sẽ phát điên, không thể tưởng được năng lực chống cự cao đến bất ngờ, chay mặn đều tiếp — cao thủ, quả nhiên là cao thủ!
Lúc này phía trước lại xuất hiện một con trư yêu (yêu quái dạng heo) đang lắc đầu vẫy đuôi, Hồ Ly lập tức mở màn công kích. Đại Nhiệt cũng lập tức động thủ cướp, hắn không tin cao thủ này không biết bốc hỏa! Không đến 30 giây, trư yêu biến thành tử trư (heo chết), mà ngộ tính lại vẫn là Đại Nhiệt chiếm được, ông trời không có mắt a!
- Ài, chẳng thể trách hôm nay mình may mắn như vậy, hóa ra nhờ gặp được mỹ nữ, muốn ngăn may mắn đến cũng không được.
Đại Nhiệt lắc đầu lắc cổ ra vẻ.
Hồ Ly lại như không nghe thấy, tiếp tục đi tới.
Đại Nhiệt không có biện pháp, sức nhẫn nại của cao thủ quả nhiên hơn người, xem ra phải dùng tuyệt chiêu.
Vận khí không tệ, bọn hắn mới đi thêm mười bước, mặt trên một tảng đá lại xuất hiện một con miêu yêu (yêu quái dạng mèo). Đại Nhiệt nhìn sang Hồ Ly, Hồ Ly lại không có ý định động thủ, tỉnh bơ đứng tại chỗ. Nàng không đánh, Đại Nhiệt cũng không đánh. Có điều bọn hắn đã tiến vào trong phạm vi công kích, con miêu yêu kia bèn không để ý chết sống nhào lên.
Nó vừa tấn công, con mãnh hổ của Hồ Ly cũng lập tức phản kích. Con thú kỵ này rất lợi hợi, một mình đánh miêu yêu không thành vấn đề, chỉ là hơi chậm.
A đù! Lại còn có chiêu này!
Đại Nhiệt không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, vội vàng gia nhập chiến đoàn, mà Hồ Ly vẫn không có động thủ.
Con quái rất nhanh ngã xuống, nhưng lần này nữ thần may mắn không có tiếp tục chiếu cố Đại Nhiệt.
Bị một con súc sinh cướp quái, Đại Nhiệt mặt mũi quét rác, chẳng qua ngoài miệng vẫn cứng giọng nói mỉa:
- Xem mày mỗi ngày đều bị nữ nhân cưỡi thật là đáng thương, cho mày quà gặp mặt đó.
Yến Cuồng Đồ ôm bụng cười to.
Đạt được điểm ngộ tính này (thú kỵ đánh thì chủ nhân được điểm), Hồ Ly đột nhiên ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm nghiền, không nói một tiếng nào. Đại Nhiệt cùng Yến Cuồng Đồ tròn mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Bất thình lình phong vân biến sắc, một dải mây đen khổng lồ cuồn cuộn mà đến, tụ tập tại khoảng không phía trên đầu Hồ Ly. Dải mây không ngừng quay cuồng biến hóa, thỉnh thoảng lại lóe ra chớp giật, nửa nén hương sau, trong mây đen bắn xuống một luồng sáng trắng chói lòa đường kính to như thùng nước, đem Hồ Ly bao lại.
- Khai khiếu! Đệch! Cô ấy muốn khai khiếu!
Lúc này Yến Cuồng Đồ kêu lên.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) AQ: cùng tên nhân vật chính truyện AQ chính truyện của Lỗ Tấn, viết về một người nhu nhược lại thích tự nghĩ ra những lý do bản thân thấy hợp lý để an ủi chính mình.
Chúc mừng Quốc tế tỏ tình 1/4 . Pháo tép nhé, quả 2/5
oOo
Trong Tây Du Nhất Mộng, khai khiếu là tiền đề để nhân vật chọn tu Tiên hoặc tu Phật, cực kỳ quan trọng. Khai khiếu cần tích lũy điểm ngộ tính, khi số điểm này đủ một giới hạn nhất định mới có thể khai khiếu. Nhưng căn cứ vào trình độ căn cốt của mỗi nhân vật mà giới hạn này cũng bất đồng. Căn cốt là loại thuộc tính mà hệ thống sẽ ngẫu nhiên thiết lập cho người chơi khi vừa lập acc, chia làm bốn loại: thấp, bình thường, thượng thừa và tuyệt đỉnh. Đại Nhiệt là thấp, Yến Cuồng Đồ là thượng thừa. (Main mà cũng nhọ nhỉ -.- )
Theo lý thường mà xét, tốc độ giết Tiểu Yêu thu ngộ tính của Hồ Ly cộng cả thú kỵ hẳn là không chênh lệch Yến Cuồng Đồ cùng Đại Nhiệt liên thủ, trừ đi một ít sai số, ngộ tính của nàng hiện tại nhiều lắm khoảng 1000 điểm, thế nhưng đã có thể khai khiếu. Nói cách khác, người có căn cốt thượng thừa muốn khai khiếu cần tầm 1000 điểm ngộ tính.
Phát hiện này làm cho Yến Cuồng Đồ mừng như điên, nói:
- Hiền đệ, mau lên, tìm Tiểu Yêu đi, anh cũng muốn khai khiếu.
Quá trình khai khiếu cần chừng 1 giờ, có thể tạm thời treo nick log out vì trong trạng thái này sẽ được hệ thống bảo hộ, không phải chịu công kích. Sau khi khai khiếu, mặc kệ tu Tiên hay là tu Phật cũng phải đi tìm sơn động bế quan sáng lập pháp thuật, mà thời gian cho việc này cũng mỗi người mỗi khác. Tiếp nữa, mỗi cá nhân sẽ sáng lập ra một loại pháp thuật có độ mạnh yếu, hiệu quả, màu sắc và hình dạng khác nhau, và cũng phân ra ngũ hành.
Đại Nhiệt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hồ Ly đã bị luồng sáng bao bọc lấy, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc thế nào là khai khiếu, luyến tiếc không muốn rời đi.
Yến Cuồng Đồ phải kéo hắn theo, nói:
- Đi nhanh lên, lúc anh khai khiếu cho chú tha hồ xem!
- Shit ấy! Đực như anh có cái gì mà xem, em đang nghĩ không biết khi người chơi nữ khai khiếu liệu có màn quần áo toàn thân nổ tung không, thế mới đáng nhìn.
Nghĩ đến cảnh nóng, Đại Nhiệt bắt đầu chảy nước miếng.
Yến Cuồng Đồ dè bỉu:
- Chú cho là hệ thống sẽ tùy tiện cởi quần áo của người chơi nữ sao? Ngoan ngoãn theo anh giết Tiểu Yêu đi.
Ngẫm lại cũng phải, Đại Nhiệt đành thu dâm ý lại, tiếp tục làm Robin trợ giúp Batman Yến Cuồng Đồ.
Giết một lần chính là bảy ngày đã qua, hai người giết đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu.
Yến Cuồng Đồ đã đạt đến 2888 điểm ngộ tính, nhưng con số nhìn rất may mắn này lại không hề khiến hắn cảm giác mình sắp khai khiếu. Đại Nhiệt cũng hoài nghi cái gọi là căn cốt thượng thừa của Yến Cuồng đồ liệu có phải đồ giả làm từ xương heo không. (căn cốt = cấu tạo xương, gân, mạch)
"Bốp!"
Đại Nhiệt tìm được một cơ hội, một quyền đập lên đầu Yến Cuồng Đồ, hung hăng nói:
- Cái đầu ngu này, có khai khiếu không thì bảo!
Yến Cuồng Đồ nhảy dựng lên:
- Đệch! Chú nhẹ tay chút không được sao?
Đại Nhiệt lập tức chạy, đợi khi Yến Cuồng Đồ hết xoa xoa cái đầu bị đau mới nhỏ giọng nói:
- Ngoan, vừng ơi mở đi!
Yến Cuồng Đồ mắt trắng dã, hổn hển nói:
- Trước mặt chỉ có một giải thích, đó là Hồ Ly kia có căn cốt tuyệt đỉnh! Mẹ nó chứ, xác suất một phần vạn lại bị cô ta chiếm được.
Đại Nhiệt thở dài, lẩm bẩm nói:
- Tại sao vậy chứ? Tại sao cô ta là tuyệt đỉnh còn mình lại thấp không thể thấp hơn? Tại sao mình không có cha nuôi là Bill-Gates, nếu không thì Bill-Houses, Bill-WC cũng được mà!
Khi điểm ngộ tính của Yến Cuồng Đồ lên tới 3000, dải mây đen chết tiệt kia rốt cục hàng lâm. Yến Cuồng Đồ quỳ trên mặt đất, giống như một lữ khách đang ở giữa sa mạc mà nguồn nước mang theo đã cạn kiệt, cầu nguyện nhiều ngày rốt cuộc thành công thấy một cơn mưa, trăm cảm xúc lẫn lộn, ngay lập tức kích động “phun châu nhả ngọc”:
- Đời người có bốn niềm vui sướng, nắng nóng lâu ngày gặp mưa to cởi truồng ra tắm, có tên trên bảng vàng khi học vẫn ngu, đêm động phòng hoa chúc không cần đeo bao, trốn nợ xa quê gặp bạn cũ là kẻ ngố. (1)
Nói thật, Đại Nhiệt có chút đỏ mắt, chuyện tình vừa uy phong vừa kỳ diệu như khai khiếu phi thăng ai không muốn? Nhưng hắn nhìn chính mình chỉ mới kiếm được 3 điểm ngộ tính, lại nhìn chú thích ở căn cốt là chữ ‘thấp’ to tướng, chán nản không thôi. Căn cốt thượng thừa còn cần 3000 ngộ tính, vậy thấp ít nhất cần 10000 đi.
Lúc này, hắn không có tâm trạng đi xem Yến Cuồng Đồ khai khiếu. Tận 1 tiếng, quá trình rất buồn tẻ, lại là một lão già dê xồm, có gì đáng xem? Đại Nhiệt nằm ườn lên bãi cỏ, bắt đầu ngủ.
Ngủ là một trạng thái Tây Du Nhất Mộng đặt ra, không khác biệt trong hiện thực lắm, một khi bị công kích sẽ gặp cưỡng chế tỉnh lại. Bất quá Tiểu Yêu quanh nơi này đều đã bị tiêu diệt sạch, hắn có thể vô tư.
Đại Nhiệt say sưa ngủ, tiến vào trạng thái vô thức. Bỗng dưng, toàn thân hắn nổi lên từng vòng sáng màu xanh, hào quang càng lúc càng thịnh, cuối cùng một cái hồ lô màu xanh đen bay ra! Hồ lô này xoay tròn giữa không trung giống như khiêu vũ, sau đó miệng hồ lô không ngừng toát ra những làn khí xanh nho nhỏ, tổng cộng có 10 làn, kế tiếp chúng tụ tập lại làm một rồi biến thành một người tí hon có bộ dạng của Đại Nhiệt, nhưng so với lần xuất hiện trước Câu Hồn Sứ Giả thì rõ ràng hơn không ít, mắt mũi miệng đều rất chi tiết, chỉ có vẻ mặt là vẫn còn ngây dại.
Người tí hon này nhìn trái nhìn phải, bộ dạng rất tò mò, đột nhiên cái mũi khẽ hít hít, giống như ngửi được mùi món gì thơm ngon, lập tức chui lại vào trong hồ lô rồi bay đi về hướng Tây.
Đáng tiếc Yến Cuồng Đồ còn nhắm mắt khai khiếu, mà Đại Nhiệt thì ngủ ngáy to như sấm, căn bản không phát hiện ra điều kỳ dị này.
Lại nói tới hồ lô kia, nó dùng tốc độ rất nhanh bay về hướng Tây, tới một ngọn núi cao chọc trời mới dừng lại. Núi này gọi là núi Tích Lôi, xung quanh vách núi thẳng đứng, cực kỳ hung hiểm. Trên đỉnh núi có một động phủ gọi là động Ma Vân, chính là nơi ở của Boss cao cấp nhất tại bản đồ thỉnh kinh này — Ngưu Ma Vương. Trò chơi an bài Ngưu Ma Vương không ở núi Thúy Vân động Ba Tiêu với Thiết Phiến công chúa mà lại theo điển cố Ngọc Diện công chúa dùng gia tài trăm vạn mua chồng, đưa Ngưu Ma Vương đặt ở nơi này. (2)
Uy danh của Ngưu Ma Vương tin rằng như sấm bên tai rất nhiều người. Hắn là huynh đệ kết nghĩa với Tề Thiên Đại Thánh, bản lĩnh không hề thua kém, tuy rằng về sau rất không trượng nghĩa, vì nữ nhân mà một đao chặt đứt tình huynh đệ, nhưng tổng thể mà nói vẫn là một tồn tại cấp bậc yêu vương. Bản thể của hắn là một con trâu trắng, đầu to như quả núi, sừng nhọn cứng như thép, từ đầu đến đuôi dài tới hơn một ngàn trượng, từ gót chân đến lưng cao tới tám trăm trượng, một khi hiện nguyên hình ai có thể đỡ? Ở trong Tây Du Ký cũng là dựa vào mấy đại cao thủ cùng vài món pháp bảo cực phẩm mới đem hắn thu phục.
Trừ bỏ bản thể uy mãnh ra, Ngưu Ma Vương trong trò chơi còn có một pháp thuật lợi hại gọi là Nguyên Thần Xuất Khiếu! Hắn tu luyện Tiên thuật, chuyên tu nguyên thần, đã có mấy trăm năm khổ tu nên nguyên thần cũng sắp thành hình. Một khi đại công cáo thành, nguyên thần có thể tùy ý xuất nhập bản thể, có thể lớn có thể nhỏ, có thể sử dụng các loại pháp thuật của bản thể, tựa như là một thuật phân thân hoàn mỹ nhất.
Lúc này, Ngưu Ma Vương đang ngồi yên vị trong động phủ, phân phó mấy trăm con Tiểu Yêu thủ hạ canh giữ con đường lên đỉnh núi, chính mình thì bắt đầu tu luyện Nguyên Thần Xuất Khiếu. Pháp thuật này của hắn còn chưa đại thành, bởi vậy lúc tu luyện không thể bị đánh động, mà bản thể cũng không thể cử động. Đầu tiên chỉ thấy từ hai cái lỗ mũi trâu của hắn thoát ra hai luồng khí trắng nhìn rõ bằng mắt thường, ngày càng dày đặc, cuối cùng kết hình trên không trung, biến hóa ra một con trâu to lớn màu trắng. Con trâu này động tác linh hoạt, lắc đầu nghiêng sừng, có cảm giác sắp hóa thành thực thể.
Vừa lúc đó, trong động bỗng nhiên nhiều hơn một cái tiểu hồ lô màu xanh cũ nát. Thân tiểu hồ lô kích phát ra một quầng sáng xanh, miệng nhằm ngay nguyên thần hình dạng con trâu trắng kia mà bắt đầu hút. Cũng không biết trong đó tới cùng có huyền diệu gì, nguyên thần đã hóa hình kia lại biến lại thành trạng thái khí, bị hồ lô hút toàn bộ vào.
Nguyên thần bị bắt, Ngưu Ma Vương từ trong nhập định cũng bị kinh động, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời tẩu hỏa nhập ma, xác định bị phế đi kể từ lúc này — đối với người tu tiên, không có nguyên thần, một thân tu vi cũng sẽ không còn.
Hấp thụ nguyên thần của Ngưu Ma Vương xong, hồ lô kia đột nhiên lớn lên gấp trăm lần, to bằng cả lu nước, toàn thân thỉnh thoảng kích phát ra ánh sáng màu xanh, màu đen, màu trắng, màu vàng, lần lượt thay đổi dung hợp cùng một chỗ, kịch liệt chớp lên không thôi, giống như bên trong có người đang vận dụng đủ loại pháp thuật đánh nhau.
Một hồi lâu hồ lô mới ngừng chớp lên, từ cái miệng ló ra một mặt người, không phải là Đại Nhiệt thu nhỏ sao? Người tí hơn dường như mới vừa cùng ai đại chiến một hồi, bộ dáng có chút mệt mỏi, có điều thoạt nhìn nó là người thắng cuối cùng. Nó hít vào thở ra mấy cái thật sâu, khóe miệng bỗng lộ một nụ cười rất quỷ dị, sau đó lùi trở về bên trong hồ lô.
Lúc này đủ loại hào quang trên thân hồ lô đã dần dần tán đi, cuối cùng nó biến thành một cái hồ lô lớn hơn trước vài lần, màu sắc cũng thay đổi, màu đen bay hết, màu xanh càng đậm hơn, trong đó hỗn loạn hơn mười vết lấm tấm màu trắng, hình dạng tựa như móng vuốt lại tựa như cái sừng, rất thần kỳ.
Vèo, hồ lô bay ra khỏi động phủ, tốc độ nhanh vô cùng, chỉ để lại trên không trung một dải sáng xanh như đuôi sao chổi, trong nháy mắt đã trở lại cạnh Đại Nhiệt, rồi thần không biết quỷ không hay chui trở về hành trang của hắn.
Mà lúc này Đại Nhiệt vẫn còn chìm trong giấc mộng…
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Nguyên văn, đây là bài thơ ‘Tứ Hỷ’, tức là bốn điều cực vui, gồm 4 câu tạm dịch là: Nắng lâu gặp mưa rào/ Xa quê gặp bạn cũ/ Đêm động phòng hoa chúc/ lúc đề tên bảng vàng. Song bài thơ này lại có rất nhiều dị bản hài hước, Yến Cuồng Đồ cũng làm một dị bản như thế: đang nắng nóng thì có mưa được cởi truồng ra tắm; học ngu vẫn đỗ đạt cao; động phòng không cần dùng ‘ba con sói’ và đang buồn chán vì trốn nợ xa quê lại gặp bạn cũ là một đứa ngốc, nó sẽ không nghĩ tới việc báo công an bắt mình. Chi tiết dành cho ai muốn tìm hiểu thêm về bài thơ này: http://bit.ly/1SlcdK2
- (2) Ngọc Diện Công Chúa: là một con hồ ly tinh, thiếp của Ngưu Ma Vương, ở núi Tích Lôi, vô cùng giàu có, mỗi năm đưa lễ vật đến chỗ Thiết Phiến công chúa coi như tiền mua Ngưu Ma Vương về làm chồng. Sau này bị Trư Bát Giới đánh chết.
Chúc mừng Quốc tế tỏ tình 1/4 . Pháo tép nhé, quả 3/5
oOo
- Aaaaaaaaaaaaaaaa!
Yến Cuồng Đồ khai khiếu tới thời điểm cuối cùng, hắn đứng thẳng lên, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Đại Nhiệt ở bên cạnh rất hồi hộp nhìn theo, thi thoảng lại lau mồ hôi, dáng vẻ lo lắng nhìn như ông chồng đang chờ ở ngoài phòng hộ sinh.
Dải mây đen kia đì đùng sấm nổ, toàn bộ luồng sáng trắng còn lại hóa thành một cột sáng to cỡ bàn tay chiếu thẳng lên đỉnh đầu Yến Cuồng Đồ…
"Tách! Tách! Tách!"
Nghe như là tiếng của vật gì đó đang rạn nứt ra, cột sáng kia như một dòng nước rót hết vào đỉnh đầu Yến Cuồng Đồ, ngay sau đó hắn vung tay hét to một tiếng, chung quang hoa cỏ bay múa, là bị kình khí từ trên người hắn tản ra chấn gãy.
Lẽ nào đây là bá vương khí (1) trong truyền thuyết? Cường hãn, thật sự là cường hãn. Đại Nhiệt nhìn mà thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng.
Yến Cuồng Đồ cười ha ha, nói:
- Hiền đệ, ngon rồi!
Đại Nhiệt cười dài hỏi:
- Yến đại ca, anh định tu Tiên hay là tu Phật?
- Tu Phật!
Yến Cuồng Đồ trả lời rất dứt khoát, hẳn là đã sớm tính trước.
Tu Tiên tu Phật đều có mạnh yếu riêng, mỗi đường mỗi vẻ, lựa chọn thế nào đều là sở thích cá nhân.
- Hiền đệ, anh muốn đi bế quan sáng lập pháp thuật, tạm thời chú cứ ở ngoài cày ngộ tính đi, chờ anh ra rồi đi giết Boss.
- Không thành vấn đề.
Yến Cuồng Đồ tìm được một sơn động tại sườn núi gần đấy, hai người vẫy tay từ biệt. Đại Nhiệt giúp hắn đẩy tảng đá che cửa động xong cũng không có dự định đi giết Tiểu Yêu, nhìn thời gian đã khá muộn bèn log out.
Sau khi ăn cơm tối xong, có người gọi điện thoại tới, nói là muốn mua thiết bị online của hắn. Đại Nhiệt không chút do dự từ chối, sau đó xóa tin rao bán trên mạng đi — hắn không thiếu số tiền này, sau khi trúng đòn khích tướng của Yến Cuồng Đồ, hắn quyết định tiếp tục chơi, mà kỳ thực hắn cũng không bỏ được cảm giác vui vẻ tự do khi tiến vào Tây Du Nhất Mộng. Tạm thời không có hồn phách, không thể dùng pháp thuật pháp bảo cũng đâu phải là tận thế? Trước hết cứ làm vai phụ đi đã. Còn việc lo lắng bản thân bị say mê chìm vào game, hắn tin tưởng mình có đầy đủ lý trí để điều tiết tốt, huống hồ còn có hệ thống giới hạn chỉ có thể 12 online tiếng mỗi ngày.
Ba ngày trôi qua, Yến Cuồng Đồ vẫn chưa xuất quan. Sáng lập ra một môn pháp thuật quả thật không đơn giản, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Mỗi người chơi chỉ có thể sáng lập một môn pháp thuật, đương nhiên là phải thận trọng, các phương diện đều phải lo lắng chu đáo.
Chỗ này cần nói rõ một chút:
Thứ nhất, pháp thuật sử dụng có thể chia làm hai loại dựa theo hiệu quả: pháp thuật chiến đấu và pháp thuật phụ trợ. Pháp thuật mà người chơi tự sáng lập ra chính là pháp thuật chiến đấu, và mỗi người chỉ có thể sở hữu cùng sử dụng một loại pháp thuật chiến đấu;
Thứ hai, pháp thuật cũng phân chia cấp bậc: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp. Về phần có thể sáng lập ra pháp thuật chiến đấu cấp bậc gì thì không hề có quy tắc cụ thể, phụ thuộc vào chính bản thân người chơi. Đương nhiên, pháp thuật là có thể tiến hoá, theo pháp lực cùng ngộ tính tăng trưởng, pháp thuật sơ cấp cũng có thể lên tới đỉnh cấp. Chẳng qua ngay khi vừa được sáng lập đã ở cấp cao sẽ có lợi cho phát triển trong tương lai.
Thứ ba, ngoại trừ một vài pháp thuật có công dụng phụ trợ ai cũng có thể sử dụng ra, toàn bộ pháp thuật khác đều phải phân vào ngũ hành, đối ứng với thuộc tính ngũ hành của người chơi, không có chuyện sai lệch. Pháp thuật ngũ hành đều có hiệu quả đặc thù, trong đó thuộc tính Kim kèm theo sát thương mê muội, thuộc tính Mộc kèm theo sát thương độc, thuộc tính Thủy kèm theo sát thương băng, thuộc tính Hỏa kèm theo sát thương tê liệt và thuộc tính Thổ kèm theo sát thương phiền muộn (2). Có thể nói, đến lúc này uy lực của ngũ hành mới chính thức biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng, cái gọi là pháp thuật phụ trợ đại khái gồm: ngự phong phi hành (cưỡi gió mà bay), phân thủy pháp (rẽ sông hồ ra tạo đường để vượt qua), Tiên thú kỵ thuật (chuyên dùng cho những ai tu Tiên), Ma thú kỵ thuật (chuyên dùng cho người tu Phật) v.v… Sau khi khai khiếu nhân vật có thể tự động học được những thuật này, ngoài ra có vài loại chỉ học được từ NPC thần tiên nào đó, và học được không là dựa vào khả năng cùng kỳ ngộ của từng người.
Đại Nhiệt buồn chán muốn chết. Tiểu Yêu phạm vi một cây số quanh đây đều đã bị hắn xử lý, thu được 67 điểm ngộ tính, nhưng bản thân lười đi xa thêm, cho nên hiện tại hắn đang lủi thủi lang thang quanh cái sơn động mà Yến Cuồng Đồ bế quan, ngắm hoa bứt cỏ, thi thoảng lại pm cho Thiên Tầm Ái, thế nhưng có vẻ nàng đang có nhiệm vụ quan trọng, mấy lần đều không trả lời.
Một khi tiến vào bản đồ thỉnh kinh thì chỉ có kênh chat riêng, kênh tổ đội và kênh khu vực còn hoạt động. Đại Nhiệt tha thẩn đến phát chán bèn thử rêu rao mấy câu trên kênh khu vực:
- Có ai ở đây khôngggg! Hồi âm một tiếng điiiiiii!
Thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không có trả lời, xem ra tất cả mọi người đều đang hoặc khai khiếu hoặc bế quan.
Một loại cảm giác cô đơn buồn chán, như bị thế giới ruồng bỏ nảy lên trong lòng Đại Nhiệt. Hắn ngồi xếp bằng ở dưới bóng cây, tiện tay mở ra hành trang, bỗng nhiên thấy bên trong có một cái hồ lô kỳ quái.
- Ơ! Thứ này chạy vào hành trang của mình lúc nào ấy nhỉ?
Đại Nhiệt rất ngạc nhiên lấy nó ra, xoay qua xoay lại trên tay mà nhìn. Hồ lô này cao chừng 30 cm, đường nét mượt mà, đường kính lớn nhất khoảng 15 cm, kỳ quái nhất là màu sắc của nó, chủ yếu màu xanh có xen kẽ hơn mười vệt trắng, nhìn qua tựa như một cái bình hoa.
Đại Nhiệt có thể khẳng định mình chưa từng thu được cái hồ lô như vậy. Bỗng trong óc hắn lóe lên một suy nghĩ, vội vàng đi kiểm tra lại hành trang, quả nhiên tiểu hồ lô phần thưởng của Dạ Xoa đã không thấy, lẽ nào "bình hoa" trước mắt này lại chính là hồ lô kia biến thành?
Quả nhiên có kỳ quặc, Đại Nhiệt hưng phấn lên: hay hồ lô này là đồ tốt? Tự nó đang biến hóa trưởng thành? Hắn bắt đầu xem xét thật nghiêm túc.
Thuyết minh thuộc tính của hồ lô cũng phát sinh biến hóa, không còn là câu trước kia: "xem tổng thể không có tác dụng gì", mà giờ đã đổi thành: "Một cái hồ lô không rõ lai lịch, bởi vì trải qua cải tạo, bề ngoài đã xảy ra một ít biến dị kỳ diệu, hiệu quả không rõ."
Thân hồ lô cũng nhẵn bóng hơn nhiều, những vết rạn nứt trước kia đều biến mất. Đại Nhiệt nắm lấy nó trong lòng bàn tay, mơ hồ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền ra.
- Trải qua cải tạo? Có ý tứ gì?
Đại Nhiệt nhíu mày, nghĩ mãi không ra, thử đem hồ lô trang bị lên, có điều hệ thống lập tức nhắc nhở: "Vật phẩm này không phải trang bị hoặc pháp bảo, không thể sử dụng như trang bị."
Đại Nhiệt dí một mắt vào miệng hồ lô, cố soi vào bên trong, có điều chỉ thấy một màu đen kịt thi thoảng lác đác chút sương mù trắng xanh, cái gì huyền diệu cũng không nhìn thấy. Hắn lại đưa hồ lô lên miệng rồi hô to:
- Ê! Bên trong có quỷ hay không thế? Đi ra làm ca sợ một chút coi!
Tiếng âm vang làm hồ lô rung rung mấy cái, có điều ngoài như vậy cũng không còn phản ứng nào khác.
Xem ra đồ chơi này chẳng qua đổi ‘áo’ mới, vẫn chỉ là một phế phẩm.
Đại Nhiệt dùng một tay cầm lấy hồ lô, giơ lên ngang mặt, khe khẽ thở dài, lẩm bẩm với đồ vật trong tay:
- Tao biết mày có tài nhưng không gặp thời, trong lòng rất ấm ức, nhưng cũng không thể tự đày đọa mình thế chứ! Xem bộ dạng mày đi, mới không thấy vài ngày đã béo múp mụp thế này, cholesterol cao là nguy hiểm lắm đấy. Lại còn bày đặt học người ta trang điểm nữa, có biết là từ khi mày biến thành bình hoa ngay cả một tí tẹo cá tính cũng không còn không hả? Tao biết hiện tại bình hoa đang là xu hướng giới trẻ, nhưng mày cũng không thể a dua theo đám đông mà thay đổi chính mình chứ!
Hắn liên tha liên thiên một hồi, tựa như cái hồ lô kia có thể thật sự hiểu được.
May mà chung quanh không có ai lui tới, nếu không khẳng định cho là hắn mới từ trại tâm thần trốn ra. Kỳ thật Đại Nhiệt sống khá khép kín, hay một mình ca hát hoặc là lẩm bẩm. Đây chỉ là một loại phương thức biểu đạt tâm tình hơi bất thường một chút mà thôi, không cần phải quá ngạc nhiên.
Hồ lô không chút sứt mẻ, cũng không ừ hữ một tiếng nào.
Đại Nhiệt bực mình, trợn mắt mắng nó:
- Xem bộ dạng không có chí khí của mày kìa, hồ lô không giống hồ lô, bình hoa không giống bình hoa, cả ngày chỉ biết trốn ở chỗ này tự kỷ, không biết tán gái cũng chẳng biết kể chuyện cười, có cái tiền đồ gì?
Hồ lô vẫn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, nửa điểm phản ứng cũng không có, không biết bên trong tới cùng là bán thuốc gì.
Đại Nhiệt ca thán độc thoại một hồi cũng phát chán, thở dài một tiếng, thu hồi hồ lô, đang muốn log out.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang thật lớn, đá vụn bay tung tóe, Yến Cuồng Đồ đã phá quan, toàn thân tản mát hào quang vàng nhạt, cưỡi gió mà đến, giống như là đắc đạo thành Phật.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Bá vương khí: để chỉ một người có khí thế mạnh mẽ, có thể áp đảo tất cả, là lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết từ khi nào cảm thấy một mực tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.
- (2) Các loại sát thương mê muội, độc, băng, tê liệt có tác dụng như tên; riêng sát thương phiền muội thì giải thích thêm một chút, đó là khi trúng phải sẽ khiến đối tượng không muốn, hay không thể phản kích, thậm chí có tỉ lệ tự làm tổn thương mình trong khoảng thời gian vài giây.
Quyển 2: Thỉnh Kinh
Chương 9: Ca muốn làm nhân vật chính
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Chúc mừng Quốc tế tỏ tình 1/4 . Pháo tép nhé, quả 4/5
oOo
Đại Nhiệt tươi cười bước đến, chắp tay chúc mừng:
- Chúc mừng Yến đại ca khổ tận cam lai, rốt cục xuất quan, bước trên con đường thành Thần.
Mặt Yến Cuồng Đồ cũng tươi roi rói, xem ra rất hài lòng với pháp thuật chiến đấu mình sáng lập, nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta lại làm một đời lão hán đẩy xe. Hiền đệ, sau này anh chắc chắn sẽ giúp chú cũng thành Thần.
(Yến Cuồng Đồ thích trích dẫn văn chương nhưng luôn lái sang kiểu bựa bựa thô bỉ)
- Một lời đã định, ngày sau em không thành Thần được thì anh phải chịu trách nhiệm.
Yến Cuồng Đồ phất tay phát lực, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, cây đại thụ cách đó ba mét gãy đôi đổ ụp xuống, hào khí bốc tận mây xanh nói:
- Ngày sau anh mà không giúp hiền đệ thì sẽ giống như cái cây này.
Đại Nhiệt rất giật mình, hỏi:
- Yến đại ca, pháp thuật chiến đấu anh sáng lập có vẻ rất lợi hại đó nhỉ.
Yến Cuồng Đồ tự hào nói:
- Là một pháp thuật trung cấp, anh gọi nó là Cuồng Phật Pháp Ấn!
Đại Nhiệt gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi:
- Nghe tên tựa hồ rất bá đạo, có ý nghĩa thế nào?
- Mọi người đều nói Phật gia tĩnh tu, không tranh sự đời. Anh thì lại muốn làm một vị Phật cuồng vọng, hay ngắn gọn là Cuồng Phật, còn pháp thuật này đánh ra có hình dáng như một bàn tay nên gọi là pháp ấn.
Yến Cuồng Đồ giải thích.
- Hình dáng bàn tay? Em có thấy gì đâu, chỉ cảm nhận được một luồng khí phóng ra thôi.
Đại Nhiệt có chút mờ mịt.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Hiện tại mới là trình độ trung cấp, pháp ấn đương nhiên còn không rõ rệt, chỉ có hình dáng rất mơ hồ, tốc độ lại quá nhanh cho nên chưa thấy rõ. Đợi khi thăng lên cao cấp, pháp ấn kết hình sẽ giống như thực chất, nhìn được bằng mắt thường; đến đỉnh cấp càng khủng, pháp ấn có thể lớn có thể nhỏ, vận dụng tự nhiên, đó mới là lợi hại.
Đại Nhiệt vừa nghe hai mắt tỏa sáng, vừa có chút chờ mong vừa có chút mất mát: Yến đại ca mở ra con đường thành Thần, tiền đồ bừng sáng, thật là cao hứng thay cho anh ấy, mà chính mình vẫn nguyên một bộ dạng nửa sống nửa chết quả thật phát nản.
Yến Cuồng Đồ nhìn ra Đại Nhiệt đang nghĩ gì, vỗ vai hắn, trầm giọng nói:
- Anh có được hôm nay toàn bộ đều nhờ hiền đệ xuất đầu, không có chú có lẽ giờ anh còn đang ở Đài Thỉnh Kinh ngơ ngẩn chờ đợi ấy chứ.
Đại Nhiệt cười ha ha, quên luôn cảm giác mất mát vừa rồi, nói:
- Lời này nghe thật xuôi tai.
- À, hai hôm nay có tin tức gì trên kênh thỉnh kinh không? (Kênh thỉnh kinh cũng là kênh khu vực ở đây)
Yến Cuồng Đồ hỏi.
Đại Nhiệt thở phì phì nói:
- Lông cũng không có một cái ấy chứ, có khi mọi người chui vào động bế quan cả rồi.
Yến Cuồng Đồ mừng rỡ:
- Thật tốt quá! Không có tin gì nghĩa là cả ba con Boss đều còn sống. Mau, chúng ta lên núi Lạn Đào động Thủy Tạng làm thịt Độc Giác Quỷ Vương đi.
- Chỉ hai người chúng ta sao? Không chờ bọn họ?
- Chờ cái shit! Một hòa thượng còn có nước uống, hai hòa thượng không còn gái mà chơi, chờ bọn họ ra cả chúng ta làm gì có phần?
Yến Cuồng Đồ nói.
Nhớ tới bóng quỷ dữ tợn cất tràng cười quái dị ẩn hiện trong mây đen lúc bao vây tiễu trừ Thú Vương, Đại Nhiệt cảm thấy bồn chồn trong lòng, nói:
- Độc Giác Quỷ Vương rất lợi hại, có thể hô mưa gọi gió, một mình anh cân được không?
Yến Cuồng Đồ ngửa mặt lên trời cười to:
- Hiền đệ yên tâm, anh không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi (1), chú cứ an tâm theo anh.
Tóm lấy Đại Nhiệt, Yến Cuồng Đồ thi triển ra pháp thuật ngự phong, dùng tốc độ cực nhanh chọn ngọn núi lớn ở hướng Bắc mà đi.
Đại Nhiệt bị hắn xách theo, chân không chạm đất, mặc dù có chút mất mặt nhưng tốc độ so với cưỡi ngựa không biết hơn bao nhiêu lần, hai tai chỉ toàn tiếng gió rít veo véo, thật sự trải nghiệm cảm giác được bay trên trời.
Thoáng cái đã tới chân núi Lạn Đào, cùng lúc có một người cưỡi gió từ mặt Đông bay tới, đúng là Thiên Hạ Nhất Thủ. Thật khéo a, hắn cũng vừa mới xuất quan.
- Nhất Thủ huynh, không thể tưởng được chúng ta có duyên như thế, đồng thời xuất quan, chúc mừng.
Yến Cuồng Đồ rất lịch sự chắp tay chúc mừng Thiên Hạ Nhất Thủ.
Thiên Hạ Nhất Thủ mặt mày tươi tỉnh, tự nhiên pháp thuật hắn sáng lập cũng rất tốt:
- Yến lão đệ cùng vui!
Bọn hắn đã kết bạn từ lần lên Tiểu Hoa Quả Sơn, có chút ý vị anh hùng tán thưởng lẫn nhau.
Bỏ qua nói lời thừa, mọi người đều biết mục đích của nhau, lập tức thi pháp bay lên núi. Trên đường Thiên Hạ Nhất Thủ thấy Đại Nhiệt bị Yến Cuồng Đồ xách theo, không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được Trư Bát Giới này còn chưa có khai khiếu.
- Nhất Thủ huynh tu Tiên hay là tu Phật thế?
Yến Cuồng Đồ hỏi.
- Phật!
Yến Cuồng Đồ vui mừng nói:
- Vậy là giống tôi rồi, chỉ không biết sáng lập ra pháp thuật thế nào?
- Cũng không tệ lắm, trung cấp, tôi gọi là Chưởng Ác Pháp Ấn!
Thiên Hạ Nhất Thủ cũng không giấu giếm, kỳ thật đây không phải là cơ mật quốc gia gì, sớm hay muộn mọi người đều sẽ biết.
Yến Cuồng Đồ cười ha ha, khen:
- Nhìn xuống thiên hạ, một tay nắm giữ! Cái tên rất khí phách. Mà cũng khéo, tôi cũng sáng lập pháp ấn, cũng trung cấp, gọi là Cuồng Phật Pháp Ấn, ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta cần phải luận bàn một chút, nhìn ấn của anh cứng hay ấn của tôi dày!
Lời này của hắn mơ hồ có ý khiêu chiến.
Thiên Hạ Nhất Thủ không cam chịu yếu thế, nói:
- Một lời đã định, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.
Hai người kẻ hỏi kẻ đáp, tựa như Đại Nhiệt chỉ là không khí, khiến Đại Nhiệt rủa thầm trong lòng: phặc, hai vị không phát hiện còn một phế nhân ở đây sao? Người này ấn người kia ấn, có biết như thế là đang xúc phạm tới lòng tự trọng của một vị Trư Bát Giới cao quý không hả.
Rất nhanh đã tới đỉnh núi, bên ngoài cửa động Thủy Tạng. Ba người đồng thời rất kinh ngạc, bởi vừa tới nơi đã nghe tiếng vang mãnh liệt, hóa ra sớm đã có người tới đây đại chiến cùng Độc Giác Quỷ Vương.
Hoa Tiên Tử!
Đỉnh núi là một đống hỗn loạn, thi thể Tiểu Yêu đầy đất, mà trong đó không ngờ còn lẫn cả thi thể thú kỵ Tiểu Báo của Hoa Tiên Tử, có thể thấy được cuộc chiến kịch liệt tới mức nào.
Đại Nhiệt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Hồ Ly, chẳng lẽ nàng còn chưa xuất quan?
Nhìn tình hình có vẻ Hoa Tiên Tử đã độc chiến với Độc Giác Quỷ Vương khá lâu. Nàng không có sử dụng binh khí mà là dùng chỉ pháp — binh khí thông thường không thể kết hợp cùng pháp thuật chiến đấu, chỉ có binh khí loại pháp bảo mới làm được. Chỉ pháp kia lúc linh nghiệm lúc không, mỗi chỉ thành công phóng ra sẽ kèm theo một dòng khí lưu nhìn thấy lờ mờ, rất có phong phạm của Lục Mạch Thần Kiếm do Đoàn Dự thi triển trong Thiên Long Bát Bộ.
Độc Giác Quỷ Vương quả nhiên danh bất hư truyền, một thân giáp sắt lẫn áo choàng đều màu đen, binh khí là một thanh đại đao bằng thép ròng, cùng Hoa Tiên Tử giao đấu không hề rơi xuống hạ phong.
Đại Nhiệt được nhìn tận mắt con yêu quái mà mới vài ngày trước trước chỉ nghe tin thôi đã làm cho người ta sợ mất mật thì không khỏi soi kỹ thêm mấy lần, chỉ thấy Độc Giác Quỷ Vương này quả nhiên có mỗi một cái sừng dài như cái cột thu lôi trên đỉnh đầu, mặt nhiều lông, mũi to miệng rộng, nói chung là chuẩn yêu quái.
Yến Cuồng Đồ cùng Thiên Hạ Nhất Thủ cũng không vội ra tay, nhìn một hồi, Thiên Hạ Nhất Thủ mỉm cười nói:
- Đáng tiếc cô ấy chỉ sáng lập ra pháp thuật sơ cấp, tuy rằng có thể phá phòng ngự của Boss nhưng sát thương không lớn.
Yến Cuồng Đồ nói:
- May mà là sơ cấp, nếu không chúng ta chỉ có thể đến ăn cơm thừa.
Bọn hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra khí kình từ chỉ pháp của Hoa Tiên Tử không đủ, mới ở trình độ sơ cấp. Đại Nhiệt xem Hoa Tiên Tử đang bị Quỷ Vương làm cho chật vật, tóc tai rũ rượi, bộ ngực sữa nhảy lên nhảy xuống như là hai con thỏ trắng bị sợ hãi thì lập tức giơ hai tay lên làm động tác ‘ngũ hổ vồ xôi’, muốn tiến lên ‘đỡ’ hộ.
Yến Cuồng Đồ nhanh tay lẹ mắt vội giữ chặt hắn, hỏi:
- Hiền đệ, chú định làm gì thế?
- Em muốn đỡ… À nhầm, em muốn đi làm nhân vật chính!
Yến Cuồng Đồ mắng:
- Đệch! Lúc này mà lên làm nhân vật chính chỉ có chịu chết! Chú không sợ sao?
Đại Nhiệt chớp chớp con mắt, nói:
- Vấn đề chính là như vậy, em căn bản không có sợ chết!
Yến Cuồng Đồ ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, trong bản đồ thỉnh kinh một khi người chơi bị chết sẽ chỉ rớt điểm ngộ tính, thế nhưng Đại Nhiệt có chưa nổi trăm điểm, rớt thì rớt, không sao cả. Cũng tốt, để hắn trải nghiệm một chút. Bị quái vật cấp cao kích thích, có lẽ có thể kích phát hùng tâm tráng chí của hắn. Yến Cuồng Đồ nghĩ vậy bèn buông tay ra.
- Mỹ nữ! Nam chính đến đây!
Đại Nhiệt hô to lên, xông vào gia nhập chiến đoàn, muốn xuất ra "Bóp Zú Long Trảo Thủ".
Độc Giác Quỷ Vương liếc nhìn hắn một cái, cười khinh bỉ, đại đao lướt qua, chỉ sức gió thôi đã tiễn Đại Nhiệt lên đường — cái gì gọi là chênh lệch! Đây là chênh lệch!
Đại Nhiệt rất buồn bực hồi sinh tại chỗ, đứng ngoan làm người xem. Bên kia Yến Cuồng Đồ nhìn thấy hắn đã muốn cười đến gập bụng không thẳng người lên nổi, còn Thiên Hạ Nhất Thủ lịch sự hơn cũng tủm tỉm nụ cười trên miệng.
Đại Nhiệt ủ rũ nói:
- Yến đại ca, anh xem đấy, em hy sinh vì nghĩa, liệu đủ để được đề cử giải Oscar cho mục diễn viên xuất sắc nhất chưa nhỉ?
Dù sao đang có người ngoài, Yến Cuồng Đồ biết hắn bị đả kích, lập tức ngừng cười, tức giận nói:
- Hiền đệ đừng vội, ở một bên nhìn đi, để anh báo thù cho chú!
Báo cái shit, nghe giọng điệu buồn nôn này, Đại Nhiệt càng bực đến nghiến muốn gãy cả răng.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Ta không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi: là thành ngữ có ý chỉ bản thân người nói đã tiến bộ, không còn thiếu học thức hay kém cỏi như trước. Nó bắt nguồn từ một tích về Lữ Mông - một tướng quân dưới trướng Tôn Quyền trong Tam Quốc Chí, quyền lực số 2 của Đông Ngô như sau:
Lữ Mông vốn là võ tướng, Tôn Quyền bèn khuyên ông đọc sách, Mông thoái thác nói công việc bận rộn không có thời gian. Tôn Quyền lại khuyên - "Ta chỉ cần ngươi đọc hiểu sách vở. Lẽ nào ngươi còn bận hơn cả ta?"
Từ đó Lữ Mông mới bắt đầu nỗ lực "dùi mài kinh sử", lâu ngày tri thức của ông vượt xa nhiều văn thần cùng triều.
Trong khi đó, Lỗ Túc vốn là "Nho tướng", nên ông có phần xem thường Lữ Mông. Một lần, Túc đi qua nhà Lữ Mông, vừa hay nghe thấy Lữ Mông nói về 5 kế sách phòng bị Quan Vũ. Lỗ Túc nghe xong ngỡ ngàng, thốt lên rằng - "(Lữ Mông) không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi". Lữ Mông đáp - "Lâu ngày không gặp, nên nhìn người bằng con mắt khác", ý nói bản thân ông đã tiến bộ, Lỗ Túc không nên xem nhẹ như trước.
Từ đó, Lỗ Túc và Lữ Mông trở thành bạn tốt, câu nói của Lữ Mông đến nay đã trở thành câu thành ngữ nổi tiếng.