Tác giả: 32++
Chương 36: Địa Công tướng quân Trương Bảo
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Lúc này xung quanh vang lên tiếng kêu giết liên tục, các lực sĩ Hoàng Cân không thể lui thêm được nữa, đã bị bức đến sườn núi rồi, nữ đạo sĩ Trương Lương tóc tai bù xù không nhìn rõ hình dáng kia cũng bị dồn tới giữa sườn núi, kỹ năng “Hoàng Cân” của nàng tuy cũng là lam sắc, nhưng so với võ tướng kỹ “Bạch Mã” của Công Tôn Toản lại kém hơn, cho nên bị đánh vô cùng thê thảm.
Công Tôn Việt đắc ý nhìn lên núi hét to:
- Đã sợ chưa, đại tỷ ta cũng không dễ đối phó, ha ha ha
- Cười cái gì?
Trương Yến bị Tôn Vũ nắm chặt hai tay, không thể động đậy mắng to:
- Đừng tưởng rẳng trên núi chỉ có Nhân Công tướng quân, hừ, Thiên Công tướng quân và Địa Công tướng quân đều còn trên núi, sẽ cho các ngươi sẽ biết thế nào là sợ.
A? Tôn Vũ vừa nghe, trong lòng thầm kinh ngạc, Thiên Công tướng quân chính là Trương Giác, Địa Công tướng quân chính là Trương Bảo, hai đại thần này cùng ở trên núi sao? Võ tướng kỹ của bọn họ là gì? Không hay rồi.
Tôn Vũ nhanh chóng nói với Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, mau lui binh, ta có dự cảm không tốt.
Công Tôn Toản gần đây rất nghe lời hắn, mau chóng phất cờ lệnh, hạ lệnh rút quân.
Tuy nhiên lúc này muốn lui quân cũng đã chậm, từ đỉnh núi đột nhiên có gió thổi sấm kêu ầm ầm, cát bay đá rơi, sắc trời tối đen … Trong không khí âm u đó có thể nhìn thấy một đám thiên binh thiên tướng, tiểu nhân tiểu mã hò hét cùng nhau xông tới.
Ta ngất mất, việc này … không khoa học chút nào? Tôn Vũ kinh ngạc vô cùng.
Trương Yến ở phía trước hắn cười ha ha nói:
- Đây là yêu thuật của Đại Công tướng quân, ta xem các ngươi chạy đâu cho thoát.
Lúc này trên núi có một luồng khói đen, cho dù là quân khăn đen hay Bạch Mã Nghĩa Tòng đều không nhìn rõ xung quanh, trong luồng khói đen này có rất nhiều thiên binh thiên tướng xuất hiện, khiến cho quân Bạch Mã Nghĩa Tòng đang đứng dưới núi chiến đấu đều phải chạy tán loạn. Đáng lẽ quân binh Bạch Mã Nghĩa Tòng đang chiếm ưu thế nay lại đại loạn, còn những lực sĩ Hoàng Cân hiển nhiên là đã nhìn quen cảnh này, thấy luồng khói đen đó thì không hề tỏ ra bối rối, tìm các binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng chiến đấu tiếp, đánh cho quân Công Tôn nhanh chóng tan rã đội hình.
Cứ một Bạch Mã Nghĩa Tòng bị thiên binh thiên tướng dọa cho ngã ngựa thì sẽ lập tức có một lực sĩ Hoàng Cân nhảy tới, dùng một búa liền giết chết quân Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Một binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng khi đang sắp đâm chết một lực sĩ Hoàng Cân, thấy trong luồng khí đen có một thiên tướng nhảy ra chém một đao về phía hắn, binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng kia sợ quá nhanh chóng thu lại thương đã đâm ra, lực sĩ Hoàng Cân liền nhân cơ hội này trốn thoát, sau đó xoay búa, nhanh chóng quật ngã Bạch Mã Nghĩa Tòng kia xuống đất.
Trên núi vô cùng hỗn loạn, quân nhà Công Tôn bị luồng khí đen bao quanh khiến cho phân tán.
Lúc này trên đỉnh núi có một nữ đạo sĩ quanh người phát ra kim quang, đạo sĩ kia tóc tai bù xù, không nhìn rõ dung mạo, trong tay cầm một cây đào mộc kiếm. Nàng ngồi trên lưng ngựa, kiếm mộc đào trong tay giơ lên cao, kim quang toàn thân phát ra, trên đỉnh đầu có hai chữ rất to hiện lên “Yêu thuật”.
- Ồ.
Quân Công Tôn náo loạn, hóa ra đối phương còn có một võ tướng kim sắc đỉnh cấp.
Thấy võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc, ngay cả Công Tôn Toản luôn trấn định cũng có chút dao động, nàng không dám tin kêu lên:
- Kim sắc … Quân ta … Quân ta không thể chống lại được.
Trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới Trương Phi, nhớ tới “Đấu Thần” tung hoành trong đại quân Ô Hoàn, uy phong không ai bì kịp, trong lòng vô cùng sợ hãi, dường như mất hết cả ý trí chiến đấu.
Công Tôn Việt lại càng hoảng sợ, nàng hét lớn:
- Tỷ, mau chạy đi, người này có võ tướng kỹ có thể kêu gọi thiên binh thiên tướng, quân ta làm sao địch nổi. Chúng ta quay về xin ý chỉ triều đình, phái người có khả năng phá giải yêu thuật tới đối phó nàng.
Triệu Vân thân thể sợ run, trúc mâu trong tay nắm thật chặt, dựa vào sau lưng Tôn Vũ không dám nhúc nhích.
Toàn quân bất ngờ mất hết ý chí chiến đấu, quân Công Tôn bại trận trong khoảnh khắc.
Thiên binh thiên tướng ư? Không thể tin được? Thấy Công Tôn tỷ muội ở bên cạnh đang sợ tái mét mặt mày, Tôn Vũ vô cùng buồn bực, nhanh chóng nói với NM01:
- Hãy phân tích xem chuyện gì đang xảy ra.
NM01 lập tức đáp:
- Theo “Tam Quốc Diễn Nghĩa” hồi thứ 2: Công tướng quân Trương Bảo dùng yêu pháp, trường kiếm dài cùng yêu thuật, có thể biến ra khói đen, mời thiên binh thiên tướng tới trợ giúp.
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Không cần nói những lời nhảm nhí này, ta tin thế giới này có võ tướng kỹ kỳ ảo đó, nhưng thiên binh thiên tướng thì tuyệt đối không tin, nếu quả thật có thể mời thiên binh thiên tướng tới, Trương Bảo chẳng phải đã trở thành thiên hạ vô địch rồi hay sao? Ngươi đi xem xét cẩn thận nhìn xem võ tướng kỹ này rốt cuộc là gì?
NM01 được lệnh lập tức bay đi, dùng tia hồng ngoại nhìn trong đêm tối đi tìm hiểu xung quanh vùng có khói đen.
Rất nhanh sau đó, NM01 đã trở lại nói:
- Chủ nhân, đã điều tra xong, trong khói đen kỳ thật cũng không có gì, tất cả thiên binh thiên tướng cũng chỉ là ảo giác … Theo ngôn ngữ của chúng ta để hình dung thì đó chỉ là những hình chiếu mà thôi.
Tôn Vũ hừ lạnh một tiếng, ta sớm đã biết, thiên binh thiên tướng làm sao có thật, hóa ra toàn là hình chiếu. Việc này có thể hiểu là một loại ảo thuật lừa gạt người khác, cố ý lấy tên gọi là “Yêu thuật” đi dọa người. Đã như vậy, ta sẽ phá tan tên lừa bịp này.
Tôn Vũ vung tay lên, nói với Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, và Triệu Vân ở phía sau lưng:
- Các ngươi ở đây chờ ta, xem ta đi phá yêu thuật của Trương Bảo thế nào.
- Không được đâu, thứ này sao ngươi có thể phá được?
Công Tôn Việt kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Ngươi làm sao có thể địch nổi thiên binh thiên tướng? Hơn nữa … Đối thủ là võ tướng kỹ kim sắc đỉnh cấp đó, ngươi chỉ là tướng lĩnh hồng sắc trung cấp, đừng đi nộp mạng.
Trương Yến đang bị Tôn Vũ chế trụ cũng cười lạnh nói:
- Chớ có nói mạnh miệng, thiên hạ này căn bản không ai có thể phá được “Yêu thuật” của Địa Công tướng quân.
Công Tôn Toản cũng lo lắng nhìn hắn một chút, dịu dàng nói:
- Tôn Vũ không cần thiết đâu? Chúng ta tạm thời tránh đi, khiêu chiến với quân địch có kim sắc võ tướng kỹ quá nguy hiểm.
- Không hề nguy hiểm chút nào, võ tướng kỹ kim sắc của người này nhất định là lừa bịp.
Tôn Vũ cười to nói:
- Ta thấy, võ tướng kỹ của nàng cùng lắm chỉ là lam sắc, tuy nhiên lại có đám khói đen kia phụ trợ mà thôi. Ta đi một lát sẽ trở lại, các người giúp ta trông coi Trương Yến, đừng giết nàng vội.
Tôn Vũ lấy dây thừng trói chặt Trương Yến, đề phòng nàng dùng “Phi Yến” chạy thoát, sau đó đem Trương Yến giao cho Công Tôn Toản canh giữ, lại nhờ Công Tôn Toản giúp đỡ trông coi Triệu Vân, tự mình cưỡi một con bạch mã chạy vọt lên phía đỉnh núi.
Vừa lên núi, đám khói đen cuồn cuộn liền bao vây Tôn Vũ vào bên trong, không thể nhìn thấy cảnh vật, ngay cả giơ năm ngón tay mình cũng không nhìn thấy.
Trong màn khói đen lực sĩ Hoàng Cân và Bạch Mã Nghĩa Tòng đang đánh nhau loạn cả lên, vô cùng náo nhiệt. Tôn Vũ suýt nữa thì bị một lực sĩ Hoàng Cân đánh trúng, nhanh chóng vung một búa đánh bay lực sĩ Hoàng Cân kia.
Hắn nhanh chóng nói với NM01:
- Đưa toàn bộ hình ảnh của hình chiếu trực tiếp chiếu lên võng mạc của ta.
Nói xong hắn dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
NM01 không tốn chút sức lực nào dùng tia hồng ngoại có thể nhìn xuyên đêm chiếu lại tình hình trong đám khói đen, sau đó đem toàn bộ hình ảnh này chiếu tại võng mạc của Tôn Vũ. Tuy Tôn Vũ đã nhắm chặt mắt lại nhưng lại có thể thấy rất rõ tình hình xung quanh, khói đen đầy trời cũng không có ảnh hưởng chút nào tới hắn.
Ha ha ha, đây là ta dùng công nghệ cao đối phó với mê tin dị đoan phong kiến, cho ngươi chút hiểu biếtnhé Trương Bảo.
Tôn Vũ vỗ mông ngựa, “Kỵ tướng”, “Cự lực” hai kỹ năng cùng phát ra, hắn cầm theo chùy của mình, xoạt một cái phi thẳng lên đỉnh núi chỗ Trương Bảo.
Trong đám khói đen người ngã ngựa đổ, quân binh loạn như thủy triều, nhưng Tôn Vũ nhìn rất rõ chung quanh, hắn khống chế dây cương, điều khiển bạch mã đi xuyên qua trận địa quân địch. Các lực sĩ Hoàng Cân bởi vì cũng bị ảnh hưởng bởi khói đen, cho nên cũng không có tướng địch nào đi theo mình.
Mỗi tầng khí đen đều bị Tôn Vũ bỏ lại sau lưng, Tôn Vũ ngày càng tới gần đỉnh núi.
Đột nhiên xung quanh sáng ngời, Tôn Vũ rốt cục có thể chạy ra luồng khói nặng nề kia, đi thẳng đến đỉnh núi. Hắn trợn to hai mắt, haha, thấy Địa Công tướng quân đang đứng trước không xa.
- Yêu nhân, xem chùy của ta.
Tôn Vũ hét lớn một tiếng, vung cự chùy trong tay lên, đập thẳng về hướng Trương Bảo.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 37: Ám kim sắc, màu sắc tử vong.
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Tôn Vũ xuyên quá đám khói đen nặng nề, đối mặt với đám thiên binh thiên tướng lại như không thấy.
Những thiên binh thiên tướng này đều chỉ là ảo giác, nói theo ngôn ngữ cổ đại thì gọi là “chướng nhãn pháp nhi”, còn nếu dùng ngôn ngữ hiện đại thì gọi là “hình chiếu”, tuy nhiên Địa Công tướng quân Trương Bảo có thể sử dụng “chướng nhãn pháp” này đủ để bao trùm khắp ngọn núi rộng lớn này, quả thực vô cùng lợi hại.
Lúc này Trương Bảo đang đứng ở đỉnh núi, trên người mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ làm phép, khói đen bay đầy trời, đại quân Hoàng Cân chiếm ưu thế. Nàng đang đắc ý liền thấy trong đám khói đen có một tướng của quân địch đột nhiên lao ra, trên người phát ra hồng quang, trên đỉnh đầu có hai chữ màu hồng “Kỵ tướng” và “Cự lực” cùng nhau xuất hiện.
- A?
Trương Bảo vô cùng hoảng sợ, sao lại có một tướng địch có thể xông qua phạm vi “Yêu thuật” của mình, hơn nữa … lại còn là nam nhân, lại có thể sử dụng cùng lúc hai võ tướng kỹ, điều này quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Yêu thuật” của nàng quả thực là kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ, trước kia rất ít khi gặp phải địch thủ, đều thành công giết được vô số quan binh, chỉ khi đụng phải hai người Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển thì mới bị thất thế. Lần này quân Hoàng Cân bị Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển cùng hiệp lực với chư hầu khắp nơi đuổi theo mới chạy tới phía Bắc.
Quân Hoàng Cân bỏ chạy đã mệt, đang nghỉ ngơi thở gấp trên núi, không ngờ lại đụng phải quân Công Tôn Toản, hơn nữa lại có người có thể phá được “Yêu thuật” của nàng, thực không tin được. Nam nhân này chỉ có hồng sắc trung cấp võ tướng kỹ, làm sao có thể phá được “Yêu thuật” kim sắc của ta? Trương Bảo vô cùng luống cuống.
Lúc này Tôn Vũ đã xông qua trận khói đen, giơ cao đại chùy, nện thẳng về phía Trương Bảo, lớn tiếng hét:
- Yêu nhân, xem chùy!
Trương Bảo vô cùng hoảng sợ, trong lúc cấp bách ngã lăn một vòng, may mắn tránh thoát một búa này. “Yêu thuật” của nàng mặc dù là kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ, nhưng khả năng tự thân tránh thoát cũng rất khó khăn, một khi bị Tôn Vũ tới gần nhất định sẽ là dê treo trên miệng cọp.
Trương Bảo lăn mấy vong về phía sau, hô lớn:
- Tỷ tỷ, cứu ta!
Tỷ tỷ muội muội gì chứ, Tôn Vũ thực đau đầu, Tam quốc này tất cả đều là nữ nhân, ngày nào cũng nghe người khác gọi tỷ tỷ muội muội, đầu của hắn quả thực muốn nổ tung, hắn cũng không thèm nói gì, lại vung chùy đập thẳng tới.
Loại thủ đoạn vùi hao dập liễu này tuy không tốt đẹp gì, nhưng “hoa” hiện tại là người mặc đạo bào, tóc tai rối bời, không nhìn rõ dung mạo, giết người cũng không có cảm giác tội lỗi, Tôn Vũ trong lòng coi nàng là một nam nhân, cho nên không xem nàng như một nữ nhân mà đối xử.
Mắt thấy đại chùy sắp đánh trúng Trương Bảo, Tôn Vũ thầm nghĩ, không thể dễ dàng như vậy chứ? Theo kịch bản, Thiên tướng quân chắc chắn sẽ tới.
Vừa nghĩ tới đây, trên đỉnh núi đột nhiên có một tia chớp bắn tới, tia chớp này cực nhanh, ánh sáng lóe lên, bay thẳng tới trước mặt, cũng may Tôn Vũ đã có chuẩn bị trước. Trong lúc cấp bách liền nhảy sang bên cạnh, ánh chớp này vừa vặn bắn thẳng vào chỗ mà Tôn Vũ vừa ngồi trên ngựa.
“Hí” Bạch mã bị đau hí lên một tiếng, sau đó té ngã trên mặt đất, nhìn qua chắc là hấp hối sắp chết.
- Không phải chứ, sấm sét cũng tới ư?
Tôn Vũ trong lòng thầm kinh hãi, đây nhất định không phải là “Chướng Nhãn pháp”, mà thực sự là một tia sét, ngựa của mình trực tiếp bị sét đánh, vậy nhất định không thể là giả.
Ai lại có thể gọi cả sấm sét vậy chứ?
Tôn Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên.
Cách đó không xa có một tiểu đạo cô tiên phong đạo cốt đang đứng trên một tảng đá lớn, thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ, khoảng chừng 18 tuổi. Tóc nàng là màu bạch kim, rối tung bay lượn nhưng cũng không hề che khuất mặt, một khuôn mặt với ngũ quan cân đối rất xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm, nổi bật nhất chính là sắc thái bình tĩnh không hề gợn sóng, giống như một Đại La Kim Tiên đắc đạo.
Trên đầu nàng buộc một chiếc khăn vàng, trên trán có một tờ vẽ biểu đồ Thái Cực. Trên núi gió thổi nhẹ, nàng mặc một áo bào màu vàng hơi đỏ bay phấp phới, trên đầu phát ra ánh sáng bạc từ từ dâng cao.
Ta ngất mất, nữ nhân này sao lại muốn thành một hiệp nữ tóc trắng chứ? Nhuộm đầu toàn tóc trắng để dọa người sao? Tuy nhiên … xem khí thế của nàng cũng không giống loại sắp đi về cõi tiên. Tôn Vũ liền tỉnh ngộ, nắm chặt lấy chùy trên tay, duỗi tay chỉ thẳng vào tiểu đạo cô nói:
- Ngươi chính là Thiên tướng quân Trương Giác?
Tiểu đạo cô nhẹ nhàng đáp:
- Đúng vậy, bần đạo chính là Trương Giác.
Thanh âm của nàng rất êm tai, dịu dàng giống như cơn gió mùa xuân, nhẹ nhàng an ủi lòng người, khiến người ta cảm thấy thật an bình.
Tiểu đạo cô Trương Giác thở dài nói:
- Ta vốn dĩ không muốn ra tay, nhưng thấy ngươi sắp làm muội muội ta bị thương, lại còn muốn giết mấy vạn tín đồ Hoàng Cân của ta, đành phải đắc tội.
Tôn Vũ trong lòng âm thầm cảnh giác, chiêu tia sét vừa rồi của Trương Giác là võ tướng kỹ gì? Ta vừa rồi suýt trúng chiêu của nàng.
- Các ngươi mau lui binh đi, ta không muốn tạo sát nghiệt.
Trương Giác nói khẽ:
- Ta muốn phản lại triều đình bất nhân tàn bạo chứ không muốn đối phó với anh hùng thiên hạ. Ta nghe nói đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng của tướng quân Công Tôn Toản nhân nghĩa yêu dân, ta không muốn đối địch với Công Tôn gia.
Ách, lời này nghe thật động lòng, Tôn Vũ thầm nghĩ. Những lời này ngươi nói với chúng ta giả bộ như nhường một bước, những chuyện nhàm chán này ta không thèm quan tâm. Hắn là người từ tương lại tới, kỳ thật cũng không có thành kiến gì với khởi nghĩa Hoàng Cân, hắn biết rõ đây là tầng lớp nhân dân đứng dậy phản kháng lại giai cấp thống trị, không thể nói là cường đạo, nếu xét về tiến trình lịch sử thì có thể coi như có chút chính nghĩa.
Vì vậy Tôn Vũ cũng thở dài:
- Phía Bắc chính là Trác huyện, là địa bàn Công Tôn gia. Quân Hoàng Cân các ngươi mau lui binh đi, ta cũng không muốn ra tay với các ngươi. Đối với khởi nghĩa Hoàng Cân của các ngươi, ta cũng không ac cảm gì, cũng không coi các ngươi là giặc cướp, chỉ cần các ngươi không làm nhiễu loạn dân chúng, không xâm phạm Trác huyện của chúng ta, vậy cũng chẳng liên quan gì đến ta?
Tóc trắng của Trương Giác tung bay bất đắc dĩ đáp lại:
- Quân ta bị quan binh vây kín giết sạch, phía nam đã tập kết vài đội quan binh. Thuộc hạ của ta vô cùng mệt mỏi cần tìm một chỗ nghỉ ngơi, Trác huyện nằm ở biên giới phía Bắc, vừa vặn phù hợp làm chỗ nghỉ ngơi và hồi phục của quân ta, ngoại trừ Trác huyện chúng ta cũng chẳng còn chỗ nào khác đi được.
- Đây có phải là … không thương lượng gì nữa chăng?
Tôn Vũ nắm chặt đại chùy trong tay.
Trương Giác cũng thở dài, cánh tay nàng lúc đầu luôn giấu sau lưng, lúc này đã giơ ra trước người, tay phải nàng cầm một thanh đào mộc kiếm, tay trái lại cầm một quyển sách.
- Các ngươi đã không chịu lui binh vậy chớ trách bần đạo vô tình.
Trương Giác vung kiếm gỗ trong tay phải lên, tay trái run lên, quyển sách kia liền bay ra trước mặt.
- Trời xanh đã chết, trời vang đứng lên, tuế tại giáp tử, thiên hạ sẽ đại cát!
Trương Giác thì thào nói, quyển sách trong tay trái đột nhiên bay lên, một ánh sáng màu vàng từ trên người nàng bắn ra bốn phía.
- Quả nhiên là kim sắc, ta phải cẩn thận mới được.
Tôn Vũ âm thầm gọi NM01 kêu nó kích hoạt tế bào của hắn, tùy lúc nhanh chóng chạy đi, tuy vậy trước khi đi nhất định phải nhìn võ tướng kỹ của Trương Giác rốt cục là cái gì.
Tuy nhiên kim sắc vẫn chưa phát ra hết, kim quang trên người Trương Giác càng ngày càng đậm, đậm đến mức chói mắt như ánh mặt trời, nhưng trong ánh sáng đậm đó lại đột nhiên đen hơn một chút, dần dần chuyển hóa thành màu vàng trầm.
Tôn Vũ âm thầm kinh ngạc, hắn đột nhiên nhớ tới trước đây Quan Tĩnh đã giới thiệu về các cấp võ tướng kỹ cho mình, võ tướng kỹ chia thành năm cấp, lục, hồng, lam, kim, ám kim. Người có võ tướng kỹ ám kim trong thiên hạ chưa hề thấy qua.
- Không thể nào! Trương Phi, Quan Vũ mới chỉ là kim sắc võ tướng kỹ. Trương Giác này có tài có đức gì mà lại là ám kim?
Tôn Vũ vô cùng hoảng sợ, ắn có cảm giác chân mình hơi run rẩy, tùy lúc có thể chạy trốn đi.
Ánh sáng màu vàng thẫm dần dần ngưng tụ trên đỉnh đầu Trương Giác, kết lại thành một hàng chữ to.
Tôn Vũ tập trung nhìn, là bốn chữ “Đại Hiền Lương Sư”
Ôi trời, không đùa chứ, tên võ tướng kỹ mà cũng có bốn chữ, lại có quá hoa lệ thế nữa. Tôn Vũ thầm kêu thảm, giống như mình đã chọc phải điều tối kỵ gì đó, không chỉ là võ tướng kỹ ám kim, ngay cả tên cũng quá khác thường rồi.
Trương Giác trợn mắt lớn tiếng nói:
- Chư quân nghe đây, nếu không thể có một ngày tươi sáng, vậy mọi người cũng không cần chịu đựng, chi bằng hãy tạo nên một đất nước hiền lương. Ta chính là đại hiền lương sư, phàm nhân dưới kia, còn không mau rút lui?
- Phất!
Tay phải nàng cầm kiếm gỗ đào bằng một ngón tay, một ánh chớp từ mũi kiếm bay ra, bắn thẳng về phía Tôn Vũ.
Xì, việc này cũng quá khoa trương rồi. May mắn Tôn Vũ đã tức thì chuẩn bị chạy trốn, vì thế Trương Giác vừa nhấc tay, Tôn Vũ đã bổ nhào về phía trước. Khi tia chớp kia bắn thẳng về vị trí của Tôn Vũ lúc trước, liền nghe thấy một tiếng “oành” vang lên, mặt đất liền bị khoét thành một hố nhỏ.
Tôn Vũ thấp giọng mắng:
- Đây cũng không phải là Tam quốc thực sự, tại sao lại huyễn hoặc như vậy.
Không ngờ NM01 lại thấp giọng nói bên tai hắn:
- Chủ nhân, trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” có miêu tả tia sét của Trương Giác, vậy đây cũng tạm coi là Tam quốc đi.
- Ta ngất, tên người máy dở hơi nhà ngươi câm miệng cho ta.
Tôn Vũ lăn một vòng sang bên cạnh, rất nhanh sau đó lại có một tia sét bắn tới vị trí vừa rồi của hắn, khói trắng bay lượn lờ, cát bay đá rơi, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một hố lớn.
Không thèm chơi với ngươi, ngươi căn bản không phải người, Tôn Vũ vung chân chạy xuống núi, phía sau hắn ánh chớp bay đầy trời, cảnh tượng cuối cùng chính là ánh chớp lóe lên đánh trúng vào sườn núi khiến đá bay tán loạn.
Trương Giác đuổi tới bên vách núi, lớn tiếng nói:
- Các đệ tử Hoàng Cân mau chóng lui quân, để vi sư ta một mình đối phó là đủ.
Giặc Hoàng Cân khắp núi cùng quay đầu hướng về phía Trương Giác hành lễ, hưng phấn hô lên:
- Đại hiền lương sư hiển thánh!
Sau đó bọn họ như thủy triều lui về phía sau, Trương Bảo cũng thu lại “Yêu thuật”, Trương Lương cũng thu lại “Hoàng Cân”, rõ ràng để lại toàn bộ đám quân Công Tôn Toản cho một mình Trương Giác đối phó.
Trên đỉnh núi Trương Giác toàn thân phát ra ánh sáng vàng, trên đỉnh đầu bốn chữ vàng thẫm “Đại hiền lương sư” hiện lên trước mặt quân Công Tôn như một tờ giấy màu vàng.
- Âm dương ngũ hành, càn khôn nhập tụ, xem uy lực chí bảo của ta “Thái Bình Yếu Thuật”
Hóa ra quyển sách trong tay Trương Giác là chí bảo “Thái Bình Yếu Thuật”, cuốn thần thư này đang phóng ra kim quang, nàng vung kiếm gỗ đào lên, trong miệng thì thầm:
“Mau! Mau! Mau”
Trên trời một trăm ánh sét cùng đánh ra bắn thẳng về phía đám quân Bạch Mã Nghĩa Tòng.
“Oanh ! Oanh! Oanh”
Có tia sét bắn vào mặt đất khiến đất đá bắn lên.
Có tia chớp bắn vào tàng cây khiến cho cây cối gẫy rạp
Có tia chớp lại bắn vào thân người khiến cho tướng sĩ kia lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Cả ngọn núi sấm sét vang dội, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Bạch Mã Nghĩa Tòng bị những tia sét này dọa hoảng sợ, tất cả đều chạy loạn khỏi núi giống như những con côn trùng.
Tôn Vũ cũng tăng tốc chạy, vừa chạy xuống núi vừa né tránh tia sét, vừa la lớn:
- Không khoa học! Bạch Mã Nghĩa Tòng, mau rút lui với ta, đừng đứng đây đánh nữa.
Phía dưới núi Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Triệu Vân cũng đã sợ tái mặt, địch nhân sử dụng tia sét như thế nào? Công Tôn Toản mau chóng phất lệnh kỳ, hạ lệnh đánh chiêng thu quân. Sau đó quân Công Tôn chạy tán loạn xuống núi.
Tôn Vũ chạy bộ xuống núi, xoay người nhảy lên ngựa của Triệu Vân, cùng Triệu Vân cưỡi chung một con ngựa, lại duỗi tay bắt lấy dây cương của Công Tôn Toản hô lớn:
- Còn gõ chiêng gì nữa, trên núi đều là tiếng sấm sét, không thể nghe được đâu, quân Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng không phải ngốc nghếch, họ sẽ tự biết chạy.
Mọi người lập tức quay ngựa chạy như điên, đằng sau tiếng sấm sét vẫn vang lên, tia chớp bay loạn, chỗ Công Tôn Toản vừa đứng nay bị một tia chớp đánh tới khiến cát bụi bay mù mịt.
Tôn Vũ vừa chạy vừa thở dài:
- Ta coi như đã được thưởng thức ám kim võ tướng kỹ … Vô cùng … vô cùng không khoa học.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Quân Công Tôn bị một loạt tiếng sấm sét đánh tới ngã trái ngã phải, toàn quân đều bỏ chạy tơi bời, chạy thẳng về phía Bắc ba dặm, lúc này Công Tôn Toản mới giật mình trấn định, nhanh chóng thu thập tàn quân.
Tôn Vũ coi bộ cũng vô cùng bi thảm theo sát cô nàng này giúp tập hợp các binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng lại, kiểm kê nhân mã, sau đó lại tổ chức đội ngũ.
Quân lính Bạch Mã Nghĩa Tòng trận này bị thương vong vô cùng thê thảm, Tôn Vũ thấy rất nhiều binh sĩ bị cháy đen một nửa mặt, có người tóc bị đốt trụi, có người mất cả áo choàng trắng. Những binh khí và chiến mã bị vứt bỏ thì nhiều không kể xiết.
Cuối cùng sau khi đã kiểm kê, một vạn Bạch Mã Nghĩa Tòng nay chỉ còn lại khoảng tám ngàn người, còn lại nếu không chết trận thì lại bị thương, hoặc là đang chạy tứ tán mất tích. Việc này khiến Công Tôn Toản đau lòng suýt phát khóc, Công Tôn Việt càng hung tợn, bộ dáng như muốn ăn thịt người.
Chư quân hạ doanh , dùng những vật liệu bằng gỗ chế thành tường trại, làm thành một bức thành nhỏ bằng gỗ, dùng bức thành này để ngăn chặn giặc Hoàng Cân, tóm lại không thể để quân Hoàng Cân vào Trác huyện.
Tôn Vũ mang theo Triệu Vân đi chung quanh hàng rào, nhìn nhìn tường trại bằng gỗ, trong lòng thở dài thầm nghĩ: hàng rào gỗ như vậy làm sao đỡ nổi “Đại huyền lương sư” của Trương Giác? Ta thấy chỉ cần vài tia sét là có thể biến đám hàng rào này thành đồ phế thải, mất công dựng! Người này nên đối phó thế nào đây?
Triệu Vân đứng sau lưng hắn vẻ tội nghiệp nói:
- Tôn Vũ tiên sinh, vị đạo sỹ tỷ tỷ kia thực đáng sợ, lại có thể phóng điện, chúng ta có thể đánh thắng nàng không?
Ồ, Tôn Vũ quay đầu vỗ vỗ lên đầu Triệu Vân, dịu dàng nói:
- Tử Long, chờ ngươi khỏe mạnh lên nhất định có thể đánh bại nàng, trở thành một tướng quân còn lợi hại hơn nàng.
Triệu Vân bán tín bán nghi nhún vai.
Lúc này trong quân trướng có một loạt tiếng ồn ào, Tôn Vũ đi nhanh về phía trước, đi tới trước cửa đang định đi vào, hắn lại nghĩ tới không có ai mời mình vào, nếu cứ trực tiếp đi thẳng vào thì không ổn, vì vậy đứng ở cạnh cửa nhìn vào trong.
Hắn thấy Nghiêm Cương quấn một dải vải trắng ở vai, tay còn cầm trường kiếm, đứng đối diện với Công Tôn Toản nói:
- Chúa công, ta đi giết Trương Yến, giúp các huynh đệ đã chết báo thù.
Công Tôn Việt đứng bên cạnh nói chêm vào:
- Tỷ tỷ, Nghiêm tướng quân nói có lý, giữ Trương Yến lại cũng vô dụng, mau giết đi.
Công Tôn Toản lại nói với hai nàng:
- Người là do Tôn Vũ tiên sinh bắt được, ta tự ý giết e là không ổn.
Nghiêm Cương cau có, nàng bất bình nói:
- Chúa công, ngươi mới là chúa công của Công Tôn gia, muốn giết tù binh thì cứ giết, cần gì phải thông báo cho thủ hạ chứ, vấn đề này không ổn lắm?
Công Tôn Toản đỏ mặt:
- Ta sợ hắn không vui.
Nghiêm Cương: “…”
Nghiêm Cương lui lại, lại đổi thành Công Tôn Việt nói tiếp:
- Tỷ tỷ, ta thấy Tôn Vũ sẽ không giết Trương Yến đâu, hắn coi trọng sắc đẹp của nàng. Nữ nhân này dáng người thon thả xinh đẹp. Tôn Vũ không chừng sẽ yêu mến loại tiểu nữ nhân này, nếu không tỷ tỷ xinh đẹp như vậy lại có địa vị, tỷ muốn hắn ở rể, sao hắn lại từ chối? Nếu tỷ không giết Trương Yến, có khi Tôn Vũ lại bị nàng kia lấy mất hồn, đến Hắc Sơn ở rể với nhóm giặc Hoàng Cân cũng nên.
Công Tôn Toản khuôn mặt đỏ lựng, nàng thấp giọng nói:
- Không thể nào … Tôn Vũ tiên sinh là … Ai nha, ta không thể nói.
Nàng không muốn đem bệnh tình của Tôn Vũ ra nói để tránh cho nhiều người biết.
Công Tôn Việt hừ lạnh nói:
- Tỷ tỷ, ngươi không hạ thủ được vậy để ta! Đừng để cho một tỷ phu tốt như vậy rơi vào tay người khác.
Công Tôn Toản nghe xong liền vui vẻ nói:
- Ngươi cũng thấy hắn tốt?
Công Tôn Việt nghe thấy câu hỏi của Công Tôn Toản, khuôn mặt cũng đỏ hồng nhỏ giọng nói:
- Ta thấy tỷ phu rất tốt, biết rất nhiều võ tướng kỹ, lại có thể phá giải “Yêu thuật” của Trương Bảo, tuy không thể đánh bại Trương Giác, nhưng như vậy đã rất giỏi rồi. Tỷ phu như vậy … ta thực nể phục.
Ôi trời, Tôn Vũ đứng ngoài trướng thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, các “mẹ” ơi, nói chuyện quan trọng có được không, bây giờ là lúc nào chứ? Quân địch là dạng yêu quái có thể phóng điện, đang sắp đánh tới đây, các ngươi còn ngồi đây buôn chuyện linh tinh. Hơn nữa đang nói chuyện giết địch, tại sao lại chuyển tới chuyện của ta rồi?
Công Tôn Việt đỏ mặt sau đó lại nắm chặt kiếm trong tay lớn giọng nói:
- Tỷ ty, ta rất vừa lòng tỷ phu, cho nên … Ta sẽ chém Trương Yến rồi cho chó hoang gặm, như vậy tỷ phu cũng đỡ phải vụng trộm lén thả nàng.
- Ách.
Công Tôn Toản đỏ mặt nói:
- Tạm thời hắn còn chưa phải là phu quân của chị ngươi, ngươi không nên gọi bậy. Người này cũng không nên giết bừa, hãy chờ hắn tới rồi quyết định.
Thực là bé ngoan, việc này muốn ta phải làm sao? Hiện tại ta đi vào, nhất định các nàng sẽ bắt ta tỏ thái độ muốn giết hay không. Công Tôn Toản đối với ta rất tốt, Nghiêm Cương cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, ta cũng không thể bỏ qua thể diện của các nàngchỉ vì bảo vệ một địch tướng không quen? Chỉ là ta cảm thấy không nên giết nữ nhân … Lý do này, nói ra sẽ thực buồn cười, nhưng ta là người đến từ tương lai, sinh tử trên chiến trường sao có thể coi như có cừu hận với Trương Yến đây? Sống chết do mệnh, phú quý do trời, đều vì bản thân mình, kỳ thật cũng không có thâm thù đại hận gì to lớn. Tôn Vũ vô cùng khó xử, nhưng nếu muốn bản thân mình mở miệng quyết định tính mạng một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, chuyện này có chút trái lương tâm.
Làm sao đây, thả nàng đi ư! Tôn Vũ nghĩ thầm, dù sao Trương Yến cũng chỉ là nhân vật râu ria, giết hay thả, cũng không khác gì nhau.
Hắn không dám nghe lén tiếp đoạn đối thoại trong đại trướng, vội vàng đi thẳng về doanh trướng đang giam giữ Trương Yến.
Trương Yến bị giam trong một doanh trướng dựng sát núi, phía trước có hai binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng đứng canh. Thấy Tôn Vũ, hai người cung kính hành lễ. Trải qua vài cuộc chiến, Tôn Vũ đã lập nên nhiều chiến công cũng như đã thể hiện năng lực của mình nên đã thu phục được tất cả binh lính trong Công Tôn quân, hơn nữa Tôn Vũ lại là nam nhân, là người duy nhất có nam tính mạnh mẽ trong đội ngũ binh sĩ, vì thế hắn đã chiếm được sự ủng hộ và hảo cảm của quần chúng.
Hai gã vệ binh thấy Tôn Vũ đến, cùng hành lễ với hắn, một người trong họ còn cười nói:
- Tôn tướng quân, tới xem tù binh ngài bắt được sao? Ha ha
Một người lính khác lại cười nói:
- Tôn tướng quân giúp nam nhân chúng ta thêm uy phong, dùng võ tướng kỹ đánh bại nữ nhân, còn bắt sống được nàng, ha ha ha, nếu là ta, bây giờ sẽ đi vào trướng lột sạch nữ nhân này tận hưởng một phen, cho nàng biết nam nhân cũng không dễ đụng vào.
Ngất, tên lính này thật không đáng tin. Tôn Vũ trong lòng thầm kêu khổ, bị nữ nhân ức hiếp đã lâu, nam nhân thế giới này có tâm lý rất biến thái, ta không thể giống như họ, tuy nhiên ý nghĩ của tên lính này có thể lợi dụng, vừa vặn có cớ để thả Trương Yến.
Hắn nói với hai gã vệ binh:
- Ồ, bổn tướng quân bây giờ vào trướng sẽ cho nàng biết nam nhân lợi hại thế nào. Hai người các ngươi trước tiên lui ra xa một chút, lúc bổn tướng quân làm chuyện này không muốn có người khác nghe lén bên ngoài.
Hai gã vệ binh hơi do dự nói:
- Chức trách của thuộc hạ là trông giữ ở đây … Đi ra ngoài e là không ổn.
Tôn Vũ dùng bộ dáng uy nghiêm nói:
- Chẳng lẽ các ngươi còn sợ nữ nhân kia có thể làm gì ta sao? Các ngươi đã quên ai đã bắt nàng ư? Có ta ở đây, nàng làm gì được chứ.
Hai gã vệ binh cũng nhanh chóng cười nói:
- Đúng vậy, Tôn tướng quân ở đây, nàng kia bay đi đâu được chứ? Hai chúng ta đi ra ngoài, Tôn tướng quân xin tùy ý, ha ha ha.
Hai người vừa cười dâm đãng vừa chậm rãi đi xa.
Tôn Vũ lau mồ hôi, nhấc chân đi vào trong doanh trướng.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tôn Vũ đi vào trong doanh trướng đang giam giữ Trương Yến.
Vừa đi vào liền nghe thấy một tiếng thét lớn trong góc doanh trướng, Trương Yến căm giận nói:
- Mau cút đi, đừng chạm vào ta, mau cút.
Hóa ra nàng đã nghe rõ ràng đoạn đối thoại bên ngoài, lúc này đang cho rằng Tôn Vũ vào trướng để vũ nhục nàng, vì thế nàng sợ tới mức tái mét mặt mày, càng không ngừng co người lại trong góc phòng.
Tôn Vũ nhìn kỹ, Trương Yến hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt, thân hình nàng thon gọn xinh đẹp, chiều cao vừa đủ như mọi thiếu nữ khác, nhưng trước lồi sau lõm, hiển nhiên là một thân thể nữ nhân đã trưởng thành, bộ dáng này thật đúng là khiến cho nam nhân muốn phạm tội.
Tôn Vũ tới gần, duỗi tay cởi dây trói hai chân Trương Yến, định thả nàng đi.
Vừa tới gần, thân thể Trương Yến như một cây cung lập tức bắn ra, giống như một loại chim sâu cắn luôn lên mu bàn tay Tôn Vũ.
- Ôi trời, nữ nhân này, ngươi phát điên gì vậy.
Tôn Vũ kêu đau một tiếng, thật muốn thẳng tay tát nàng.
- Đừng đụng vào ta!
Trương Yến khóc nói:
- Giết ta đi.
- Ta đâu có ức hiếp ngươi cơ chứ.
Tôn Vũ hạ giọng nói:
- Ta tới để thả ngươi đi.
- Đừng hòng lừa ta, ta đã nghe rõ ngươi cùng các binh sĩ ngoài cửa nói những gì.
Trương Yến vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
- Ngươi vừa vào cửa liền cởi dây trói ở chân của ta, không phải là muốn … muốn mở hai chân ta … sau đó làm việc kia sao?
Thật oan quá, so với oan ức của “Thị Mầu à à Thị Kính” còn nhiều hơn, thật là “giữa mùa hè tuyết rơi”. Tôn Vũ toát mồ hôi, nữ nhân, trí tưởng tượng của em bé cũng quá phong phú rồi đấy. Hắn thấp giọng nói:
- Trước tiên ta cởi dây trói chân của ngươi, sau đó cởi dây trói tay, là vị sợ sau khi cởi trói tay ngươi sẽ đánh ta.
Trương Yến không tin nói:
- Võ tướng kỹ “Phi Yến” của ta, hai chân còn linh hoạt hơn hai tay, ngươi cởi bỏ chân của ta, không sợ ta đá ngươi sao? Ta sẽ không tin ngươi, ngươi đừng hòng thừa dịp ta buông lỏng cảnh giác mà bắt ta …
Bà nó chứ, nữ nhân gì thế này? Phiền quá đi. Tôn Vũ trong lòng thầm ngao ngán, nếu ta muốn bắt ngươi tiền dâm hậu sát, vậy ta còn mất công lừa ngươi làm gì, chỉ cần dùng sức muốn bắt ngươi cũng quá đơn giản.
Thôi bỏ đi, cưỡng chế thả người ra, giống như phóng sinh con chim nhỏ thôi, bắt lấy cánh của chim, sau đó tóm lấy hai khuỷu chân của nó, rồi ném ra khỏi lồng chim, như vậy nó sẽ bay mất. Tôn Vũ nghĩ thầm, năm nay muốn làm người tốt thực không dễ nha, ta chẳng qua muốn thương hương tiếc ngọc một chút, tại sao lại phiền toái như vậy.
Hắn duỗi tay trái, dùng “Cự lực” bắt lấy hai tay Trương Yến sau đó duỗi tay phải cởi dây trói trên chân Trương Yến.
- Không được chạm vào ta.
Trương Yến kinh hô một tiếng, tuy nàng đang bị trói, nhưng võ tướng kỹ “Phi Yến” vẫn đang lóe lên, thân thể đột nhiên trở nên mềm mại không xương, eo nàng uốn éo kỳ quái, “ngoàm” một tiếng lại cắn lấy tay Tôn Vũ.
Con bà nó, thật khó cởi, Tôn Vũ buồn bực dùng tay trái đè nàng xuống, khiến mặt nàng úp trên mặt đất, sau đó Tôn Vũ duỗi tay phải sờ soạng cởi dây trói trên chân.
Đúng lúc này tại cửa doanh trướng có một thân ảnh xuất hiện, Công Tôn Việt đang chạy vọt tới, tay cầm một thiết kiếm sáng loáng, định xông tới giết Trương Yến. Nàng xông vào doanh trướng, vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, lập tức vô cùng hoảng sợ.
Nàng thấy Tôn Vũ dùng tay trái đặt ở sau lưng Trương Yến, sau đó úp mặt nàng cúi xuống đất. Trương Yến đang dãy dụa giành lấy tự do, mông nàng nhô lên cao, hai đầu gối quỳ xuống đất. Tay phải Tôn Vũ vừa vặn đang đặt ở mông của nàng, không rõ đáng sờ cái gì.
“Đang” một tiếng, thiết kiếm trong tay Công Tôn Việt rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, mặt của nàng đỏ rực lên giống như mông khỉ.
- Ngươi … ngươi … ngươi lại làm chuyện này sao!
Công Tôn Việt giận dữ, nàng nhanh chóng xoay người nhặt thiết kiếm lên, giơ tay hung dữ giương kiếm lên, giận dữ nói:
- Sao ngươi có thể phụ lòng tỷ tỷ ta như vậy?
- Ta có làm chuyện gì có lỗi với tỷ tỷ ngươi đâu?
Tôn Vũ tò mò nói:
- Ồ, mà không đúng, ta làm gì mà phải phụ lòng tỷ tỷ ngươi cơ chứ, ta với nàng có chuyện gì đâu.
- Thực tức chết ta.
Công Tôn Việt nhấc thiết kiếm tức giận lao tới, mũi kiếm giơ lên chém thẳng vào Trương Yến. Mặc dù nàng đang giận dữ nhưng vẫn biết là không được chém Tôn Vũ. Tôn Vũ tốt xấu gì cũng là người một nhà, mắng chửi nhau xong là thôi, không cần phải chém chết lại làm to chuyện.
Tôn Vũ vội vàng ôm lấy Trương Yến nhảy lên tránh đi, tránh né một kiếm của Công Tôn Việt.
Trương Yến kinh hô một tiếng nói:
- Là hắn muốn tới vũ nhục ta, ngươi sao lại chém ta? Chém nam nhân này mới đúng, ngươi không thấy ta mới là người bị hại hay sao?
Công Tôn Việt hừ hừ nói:
- Ngươi là giặc Hoàng Cân, ai ai cũng đáng chết, còn nói là người bị hại sao. Ta thấy ngươi muốn dụ dỗ tỷ phu của ta thì có, hôm nay ta phải chém ngươi thành mười bảy mười tám đoạn.
- Ta thèm vào dụ dỗ hắn, ngươi muốn giết ta ư, cũng hay, vừa vặn ta không bị tên nam nhân này vũ nhục.
Trương Yến tức giận nói:
- Ngươi coi tên nam nhân này là bảo bối, dụ dỗ ư? Ta thấy ngươi mới muốn dụ dỗ hắn, đừng có chụp mũ cho ta.
Ách, hai nữ nhân này đang nói cái gì vậy. Tôn Vũ toát mồ hôi! Này, các ngươi hãy nói trọng điểm đi, vấn đề hiện tại không phải là dụ dỗ hay không? Ta tự ý thả tù nhân lại bị tóm được, lãnh đạo lại không trách ta tự ý thả tướng địch, mà còn nói thành tướng địch câu dẫn ta … Tôn Vũ có cảm giác mồ hôi tuôn ra như suối, thế giới này thực quá kỳ diệu.
Ba người đang ầm ĩ đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài doanh trướng có tiếng Công Tôn Toản nói:
- Ô? Vệ binh đâu? Rõ ràng ta kêu hai vệ binh đến trông chừng Trương Yến mà, không cho ai vào, bọn họ lại đi đâu rồi?
Sau đó lại có thanh âm của Nghiêm Cương:
- Có lẽ vừa rồi nhị tiểu thư tới kêu vệ binh đi, chúa công đừng vội, chúng ta đi vào sẽ rõ.
Công Tôn Toản lo lắng nói:
- Nhị muội muốn giết Trương Yến, nhưng người không phải do ta bắt được, nếu ta không hỏi Tôn Vũ một tiếng mà cứ tự giết, vậy ta rất khó ăn nói với hắn.
Bên ngoài doanh trướng tiếng nói chuyện của Công Tôn Toản và Nghiêm Cương ngày càng gần, nhìn qua là sắp đi vào trong doanh trướng.
Công Tôn Việt quay đầu nhìn về phía cửa doanh trướng, lại nhìn Tôn Vũ đang ôm Trương Yến, đột nhiên lại hạ thấp kiếm xuống, nói nhỏ:
- Không hay rồi, tỷ tỷ sắp tới. Tên họ Tôn kia, tỷ tỷ của ta một lòng với ngươi, ngươi lại tới ôm ấp tiểu yêu nữ này, nếu để nàng thấy sẽ rất thương tâm. Ngươi có nghĩ tới người như vậy sẽ làm tỷ tỷ ta thương tâm không?
Tôn Vũ đầu đầy mồ hôi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này nha, là ta tự ý thả tướng địch bị lão bản bắt được, đây chính là phạm phải quân quy, phải chém đầu, sao lại nói thành thương tâm chứ? Logic của nữ nhân thực không hiểu nổi.
Công Tôn Việt vội la lên:
- Nếu không muốn làm tỷ tỷ ta thương tâm, mau nhanh chóng trốn đi.
- Trốn? Nơi này thì trốn được ở đâu?
Tôn Vũ trái ngó phải ngó, trong doanh trướng trống không, hoàn toàn chẳng có chỗ nào để trốn cả.
Công Tôn Việt thở dài nói:
- Thôi đi, vì tỷ tỷ của ta, ta giúp ngươi một chút. Ta nói trước, đây là vì tỷ tỷ của ta, nếu không ta đã chém ngươi cùng yêu nữ này thành mười tám khúc rồi.
Nàng bước một bước tới bên người Tôn Vũ, duỗi tay kéo Trương Yến qua, kéo nàng tới bên cạnh mình, hai nàng cùng ngồi một chỗ, sau đó nói:
- Trốn sau lưng chúng ta, co người lại một chút, chớ có lộn xộn.
Trương Yến cười lạnh nói:
- Ta vì sao phải làm bức tường giúp ngươi? Sao ta phải giúp nam nhân muốn làm nhục ta trốn nữ nhân của hắn tới bắt kẻ thông dâm chứ?
Công Tôn Việt hừ hừ nói:
- Câm miệng!
Nàng lấy ra một thanh đao ngắn, dùng tay trái đâm vào trước ngựa Trương Yến nói:
- Nếu ngươi dám mở miệng, ta đâm chết ngươi luôn.
Trương Yến không sợ nói:
- Đâm đi, chết cũng tốt, đỡ phải bị người khác ô nhục.
Công Tôn Việt vô cùng buồn bực, nàng giơ thanh dao đến trước mặt Trương Yến, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi dám xúc phạm tỷ tỷ ta, ta sẽ không giết ngươi ngay, ta sẽ cắt năm mươi vết đao trên mặt ngươi, xem ngươi có sợ hay không?
Ôi, Trương Yến chết cũng không sợ lúc này lập tức im miệng, có khuôn mặt đẹp cũng không dễ gì, dù có chết cũng phải mang cái mặt xinh đẹp vào quan tài chứ.
Tôn Vũ buồn bực liếc nhìn hai nữ nhân này, trong lòng thầm cười khổ: tâm tư của nữ nhân, rất không khoa học …
Việc này ta đồng ý cả hai chân hai tay (lời tác giả)
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Công Tôn Việt và Trương Yến cùng song song ngồi xuống, Tôn Vũ co người lại hai tay ôm đầu gối ngồi phía sau các nàng. Đúng lúc này, Công Tôn Toản và Nghiêm Cương cùng đi tới.
- Ồ, nhị muội, ngươi cầm đao kề vào mặt Trương Yến làm gì vậy?
Công Tôn Toản kinh ngạc.
Công Tôn Việt cầm đao hươ hươ trên mặt Trương Yến hai cái, sau đó nói:
- Ta chỉ khoa chân múa tay chơi thôi, không cắt thật đâu?
Công Tôn Toản thở dài:
- Nhị muội, ngươi đừng náo loạn nữa, người do Tôn Vũ bắt, chúng ta không nên tùy tiện đối xử nàng, để tự hắn xử lý đi. Hắn muốn giết hay muốn thả hãy để hắn tự quyết định, ngươi chớ nhiều chuyện.
Tôn Vũ ở phía sau vừa nghe được, ồ, em gái này thật tốt với ta, muốn giết muốn thả đều tùy ta, vậy rốt cuộc ta là chúa công hay nàng là chúa công vậy?
Sau đó thấy Công Tôn Việt ngồi trước mặt hừ hừ nói:
- Chỉ sợ hắn không giết cũng không thả, mà là mang nữ nhân này lên giường hắn thôi, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ …
Nàng nói những lời này với thái độ kỳ lạ, hiển nhiên là muốn cho Tôn Vũ ở phía sau nghe.
Nhưng mà … Chuyện kế tiếp lại khiến cho tất cả mọi người suýt nữa thì ngã ngửa.
Công Tôn Toản đỏ mặt thẹn thùng nói:
- Mang lên giường cũng không sao, ta từ nhỏ được nuông chiều, cũng không thể phụ vụ người khác, tương lai nếu chỉ mình ta chăm sóc hắn chỉ sợ không thể chu toàn. Hơn nữa ta lại phải thường xuyên đi xuất chinh, nếu không bây giờ ta tranh thủ giúp hắn nạp một hai tiểu thiếp để an ủi hắn lúc tịch mịch, hoặc là nha hoàn thông phòng, những việc này ta làm sao quản được.
Phụt!
Nghiêm Cương thổ huyết.
Công Tôn Việt thổ huyết.
Trương Yến thổ huyết.
Tôn Vũ toát mồ hôi! Em gái ơi, ngươi quá nham hiểm. Quả nhiên là cực kỳ háo sắc. Thế giới này không phải là nữ tôn nam ti sao? Tại sao Công Tôn Toản lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Công Tôn Việt kinh hãi, nghĩ thầm: Thôi xong, những lời này tỷ tỷ đều bị Tôn Vũ đang núp sau lưng ta nghe được, nếu vậy chẳng phải để hắn thoải mái bay lên trời sao? Không được, ta phải bảo vệ tỷ tỷ.
Nàng trừng mắt nói với Công Tôn Toản:
- Tỷ tỷ, ngươi nói hươu nói vượn gì đó.
Trong lòng nàng thầm mắng, thanh đao trên tay liền cắt xuống mặt Trương Yến, nghĩ thầm: mặc kệ bị mắng, ta cứ hủy dung mạo nữ nhân này, nếu vậy Tôn Vũ nhất định sẽ không phụ tỷ tỷ.
Nàng vừa giơ đao, sau lưng Tôn Vũ liền quýnh lên, nữ nhân này thật độc ác, làm sao lại là nữ nhân cơ chứ. Hắn muốn cứu Trương Yến, nhưng lại sợ Công Tôn Toản bắt gặp, nếu bây giờ bắt gặp thì thực xấu hổ. Làm sao bây giờ?
Tôn Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, trong lòng thầm nghĩ cứu người quan trọng hơn, vừa hay trước mặt hắn là hai cái mông của Công Tôn Việt và Trương Yến. Tôn Vũ vươn tay không do dự vỗ một cái “Bạch” lên mông Công Tôn Việt.
“Ai nha!” Công Tôn Việt bị đau mông, đao trên tay cũng nới lỏng hơn, sau đó nàng lập tức hiểu ra, mình bị Tôn Vũ đánh vào mông … Ôi trời … tên tỷ phu đáng ghét này.
Không được, ta phải nhịn một chút, tỷ tỷ đang ở trước mặt, nếu tỷ tỷ thấy Tôn Vũ ở đây, ta phải giải thích thế nào đây? Công Tôn Việt lập tức đỏ bừng mặt, trên tay nàng vẫn cầm dao găm, định cắt tiếp lên mặt Trương Yến.
“Đét”. Mông nàng lại bị đánh một cái nữa.
Nàng hiểu rõ, Tôn Vũ không muốn nàng xuất thủ. Không muốn bị đánh mông thì không được phép làm loạn. Công Tôn Việt cắn răng nhẫn nhịn, oán hận bỏ đao trên tay xuống.
“Ồ! Bỏ đao xuống là tốt rồi.
Công Tôn Toản ôn nhu nói:
- Nhị muội, đừng hồ đồ nữa, chúng ta còn phải thương lượng nên đối phó thế nào với võ tướng kỹ của Trương Giác, mau theo ta trở lại lều lớn, chúng ta gọi Tôn Vũ tới, cần thương nghị kỹ càng một chút.
Tôn Vũ nghe xong lập tức thở nhẹ ra, thầm nghĩ:
- Đám nữ nhân các ngươi trước tiên nên lo chính sự đi. Việc đối phó với Trương Giác quan trọng như thế mà không sớm làm, lại ở đây ầm ĩ với một tù binh.
Công Tôn Việt thẳng người ngồi lên nói:
- Tỷ tỷ,ngươi hãy đi trước đi, ta theo sau.
Công Tôn Toản lắc đầu nói với Nghiêm Cương:
- Xem muội muội này, aiii, thật khiến người ta đau đầu.
Hai người vừa nói vừa đi về bên lều lớn.
Ôi … Trong doanh trướng ba người lập tức đều thở dài.
Công Tôn Việt giận dữ xoay người nói với Tôn Vũ:
- Ngươi … Ngươi đồ lưu manh này còn đánh ta … đánh vào chỗ đó của ta.
- Sự việc khẩn cấp, ha ha, sự việc khẩn cấp.
Tôn Vũ xấu hổ nói:
- Ta cũng là vì muốn cứu người thôi.
Công Tôn Việt mặc xác hắn có phải do khẩn cấp hay không, nàng cầm dao tức giận nói:
- Ta hảo tâm giúp ngươi trước mặt tỷ tỷ, ngươi lại còn ức hiếp ta…
Tôn Vũ ho hai tiếng ngại ngùng nói:
- Nghe giọng điệu của tỷ tỷ ngươi, nàng cơ bản cũng không e ngại, ai cần người che giấu giúp ta?
- Vô liêm sỉ! Giảo biện!
Công Tôn Việt càng nghĩ càng tức giận, nàng thấy Tôn Vũ đang nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, vì vậy bổ nhào tới, ngồi trên người Tôn Vũ, giơ đao trong tay lên, xoạt một tiếng, đâm thẳng xuống dưới.
Tuy nhiên một đao kia cũng không phải đâm thẳng vào người Tôn Vũ, chỉ đâm vào phần đất bên cạnh Tôn Vũ mà thôi. Đao đâm vào mặt đất còn cách tai trái Tôn Vũ vài tấc. Công Tôn Việt hai tay chống bên đầu Tôn Vũ, cả thân thể cưỡi lên người Tôn Vũ khóc nói:
- Tên khốn kiếp này, trả lại trong sạch cho ta.
Người nàng mặc một bộ áo giáp, vô cùng nặng, ép vào người Tôn Vũ rất khó chịu.
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Ta có làm gì ô nhục ngươi đâu, trả trong sạch gì chứ? Chỉ là sự tình khẩn cấp nên đánh ngươi hai phát thôi?
- Có tin ta sẽ giết ngươi không?
Công Tôn Việt cả giận nói.
- Không tin, nếu muốn giết thì đao kia đã đâm chết ta rồi.
Tôn Vũ dùng ngữ điệu nhà khoa học tỉnh táo phân tích nói:
- Ngươi vừa rồi cố ý đâm đao lệch ra, như vậy rõ ràng không muốn giết ta, huống chi … Ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi không giết được ta.
Công Tôn Việt nghe xong há hốc mồm, người này quá mức vô lại rồi?
Nàng duỗi tay nắm chặt chuôi đao trên mặt đất, dùng sức kéo ngược lại. Nàng muốn nhấc đao lên, nhưng vừa rồi lực đâm quá mạnh, nhất thời không thể kéo lên được.
Đúng lúc này có một bóng người lóe lên bên phía cửa doanh trướng, Công Tôn Toản lại đi vào, nàng vừa đi vào vừa nói:
- Nhị muội, sao ngươi còn chưa đi? Chúng ta đợi đã lâu vẫn chưa thấy ngươi đi ra.
A! Công Tôn Việt nghe tiếng tỷ tỷ liền giật mình, đây không phải chuyện giỡn nha, nàng đang cưỡi trên người Tôn Vũ lại dùng sức nhấc đao lên, trọng tâm không ổn định, trong lòng lại đang khẩn trương, nửa người trên thoáng cái bổ nhào dán lên trước ngực Tôn Vũ, khoảng cách tiếp xúc liền bằng 0. Vừa khéo là, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng vừa vặn chạm vào miệng Tôn Vũ.
Vì thế lúc đi vào trong trướng Công Tôn Toản liền nhìn thấy tình huống như sau: Công Tôn Việt đang nằm trên người Tôn Vũ, cụ thể là đang cưỡi trên người Tôn Vũ, cúi người hôn Tôn Vũ.
Công Tôn Toản trong nháy mắt cứng đờ người.
- A? Tỷ tỷ, không phải như thế … Ngươi không nên hiểu lầm, vừa rồi không phải như thế!
Công Tôn Việt xoạt một cái nhảy dựng lên, đi đến trước mặt Công Tôn Toản, quẫn bách giải thích:
- Tỷ tỷ, không phải như ngươi nhìn thấy đâu.
Tôn Vũ cũng thở dài, nhanh chóng giải thích:
- Đúng là không phải như vậy!
Công Tôn Toản nhìn lướt qua Tôn Vũ, lại nhìn lướt qua Công Tôn Việt, trái ngó phải ngó, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ta biết … Tôn Vũ là một nam nhân tốt như vậy, sao lại không có đối thủ cùng tranh đoạt với ta chứ … Từ khi 15 tuổi đến nay đã 20 tuổi rốt cuộc cũng đã có một nam nhân khiến ta động tâm, không được, nhị muội, ta không thể tặng hắn cho ngươi.
Công Tôn Việt giống như gà mổ thóc gật đầu liên tục nói:
- Tỷ tỷ, đúng, đừng tặng, ta cũng không cần nam nhân này, ngươi không nên hiểu lầm.
Nhưng Công Tôn Toản dường như lại không hiểu ý nghĩ lời nói của Công Tôn Việt, lại lẩm bẩm:
- Nhất định không cho ngươi, ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội, ta làm chính, ngươi chỉ có thể làm thiếp.
Phụt!
Công Tôn Việt thổ huyết.
Tôn Vũ thổ huyết!
Trương Yến ngồi bên xem chuyện vui, trái ngó phải ngó, đột nhiên phá lên cười, tuồng kịch này, quả thực là vui.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe