Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 36: Chờ cơ hội -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Năm Trung Bình thứ năm, năm 188 sau công nguyên.
Tháng ba, Thái thường Lưu Yên thấy vương thất có nhiều suy vi, đề nghị: "Tứ phương binh khấu, do Thứ sử không đủ uy, đã không thể cấm, lại cũng không thể dùng, vì vậy mà loạn. Nên bố trí Mục bá, chọn trọng thần có thanh danh đến giữ chức này". Theo đề nghị của Lưu Yên, triều đình phong Lưu Yên làm Ích Châu mục, Thái bộc Hoàng Uyển làm Dự Châu mục, Tông chính Lưu Ngu làm U Châu mục, người đứng đầu các châu từ đây thay đổi.
Tháng tư, Thái úy Tào Tung bị bãi chức.
... ... ...
Kinh Châu hiện nay vẫn từng bước phát triển dựa theo quỹ tích ta tính toán và nằm trong tầm khống chế của ta. Rượu và trà lá bây giờ còn xa mới thỏa mãn nổi nhu cầu của thị trường, muốn mua được hàng trước hết phải đến Tương Dương đấu giá đơn đặt mua hàng mỗi tháng. Nhìn thấy khoản lợi kếch sù này ta thật muốn mở rộng sản lượng, nhưng hiện nay đảo Quân Sơn đã phát triển đến cực hạn rồi, sản xuất ở nơi khác lại sợ kỹ thuật lộ ra ngoài, lúc đó thì còn đâu lợi lộc mà kiếm nữa, không có địa điểm tốt làm nơi sản xuất thì ý nghĩ này chỉ có thể tạm thời gác lại đã. Có điều căn cứ nguyên tắc tối đa hóa lợi ích, mỗi tháng ta đều lấy ra một bộ phận đơn đặt hàng để đổi lấy bản đồ tường tận các châu từ trong tay các thương nhân bản địa và thương nhân trong nhóm lợi ích ta đã xây dựng nên, làm chuẩn bị cho việc chinh phạt tương lai. Đương nhiên tuyên bố công khai thì là bản đại nhân có yêu thích đặc biệt đối với du lịch, giờ cần thu thập bản đồ để đến khi cáo lão hồi hương sẽ đi khắp thiên hạ ngắm cảnh.
Còn nghề nghiệp nóng nhất Kinh Châu bây giờ chính là thợ thủ công và hổ báo kỵ. Thợ thủ công hiện nay là tầng lớp có thu nhập cao, không làm hết việc, thoải mái kiếm tiền, sản xuất nông cụ, vũ khí, tàu thuyền, đồ dùng trong nhà, xây dựng đều cần đại lượng thợ thủ công. Giờ đây thợ thủ công Kinh Châu oai lắm, ở chỗ này ngàn vạn lần không được kì thị chửi mắng quát tháo thợ thủ công, bây giờ người ta không thiếu việc, làm họ khó chịu hoặc nhìn ngươi không vừa mắt thì công việc hay dụng cụ ngươi đặt làm cứ chờ đợi vô kỳ hạn đi, may ra ngày nào đó tâm tình tốt người ta sẽ nhớ đến.
Còn Hổ Báo kỵ thì là nghề nghiệp hoành tráng nhất Kinh Châu, bây giờ đi tới đâu đều làm mọi người ngửa mặt mà nhìn, chỉ cần vào được Hổ Báo kỵ đã đồng nghĩa với thân thủ khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, tiền đồ vô lượng, là ưu tú trong ưu tú! Giờ đây nhân số toàn doanh Hổ Báo kỵ là một ngàn hai trăm bốn mươi ba người, đây đều là những kẻ có thể chịu được sự ngược đãi của hai tên điên Thái Sử Từ và Hứa Chử mà vẫn sống sót, hiện toàn bộ đã trang bị lân giáp, mũ sắt mặt quỷ, mỗi người được phân hai con chiến mã, trang bị tiêu chuẩn là một cây trường thương một trượng tám, một thanh mã đao thiết kế theo kiểu đao cong Mông Cổ, một chiếc nỏ bắn liên hoàn ba phát, số tiền cho mỗi một bộ trang bị này đã làm ta đau lòng hồi lâu. Hổ Báo kỵ hiện nay sớm đã không còn là đám quân lính tản mạn năm đó, mặc dù không thể tới mức "Lên núi có thể đánh hổ, xuống nước có thể bắt rồng, cưỡi ngựa có thể ngủ chạy, bắn tên không cho ruồi bay" như ta nói nhưng ta tin rằng nếu có gặp đội Hãm trận doanh hoặc Thương kỵ binh Tây Lương với nhân số ngang nhau thì nhất định có thể tuyệt đối chiếm thượng phong. Đồng thời để làm hậu bị cho hổ báo kỵ, ta đã thành lập doanh Hổ Báo kỵ dự bị, chỉ cần có thể vượt qua kiểm tra đánh giá thì bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập. Còn quân đội thông thường, bằng danh nghĩa chiêu mộ gia đinh cho các sĩ quan và các thế gia thân cận hiện nay đã phát triển đến tám mươi ngàn người, trong đó thuỷ quân ba mươi ngàn, và đã đóng được lâu thuyền có thể lắp đặt máy bắn đá, lục quân năm mươi ngàn, bao gồm mười ngàn kỵ binh, bốn ngàn lính cung, bốn ngàn lính nỏ, một ngàn lính ném lao và một ngàn trường cung thủ tinh tuyển (do thiếu kỵ binh nên hai binh chủng này cố ý chọn lựa từ các lưu dân phía bắc thân thể cao lớn để áp chế kỵ binh) mười ngàn trường thương binh, mười ngàn đao thuẫn thủ, năm nghìn công binh ( tinh thông các loại dụng cụ công thành, cạm bẫy và xây dựng doanh trại), ba nghìn man binh ( do dân tộc thiểu số Sơn Việt tạo thành, sức chiến đấu mạnh nhất trong các binh chủng thông thường, hung hãn không sợ chết) Và hai ngàn lính thám báo được huấn luyện đặc biệt, ngoài ra còn xây dựng bãi chăn nuôi Nam Sơn chuyên để nuôi chiến mã. Đồng thời để có nguồn mộ lính tố chất cao và cũng nhằm mục đích tăng cơ hội đi làm nên ta còn lấy danh nghĩa bảo vệ trị an, tấn công trộm cướp để tuyển dụng đại lượng trai tráng trong lưu dân thành lập trạm dịch và dân đoàn ở các nơi, ngày thường được huấn luyện quân sự thường quy để phòng bị các tình huống có thể xảy ra.
Hệ thống lầu xanh được ta bí mật điều hành cũng khai trương khắp nơi, các người đẹp đã huấn luyện tốt không ngừng được đưa tới, bây giờ không cần họ thu thập tình báo mà chỉ cần họ biết cách làm thế nào tìm hiểu được chuyện riêng tư của khách là được, dù sao trải qua thực tiễn mới là cách trưởng thành tốt nhất. Còn doanh trẻ mồ côi, đây mới là đòn sát thủ thực sự của ta. Tại doanh trẻ mồ côi xa rời thế giới này ta có thể không kiêng nể gì mà dạy bọn chúng tri thức hiện đại ta biết, chờ bọn chúng lớn lên sẽ trở thành trợ lực cực tốt của ta. Đương nhiên hàng ngày đều phải tẩy não cho chúng thần phục, các khái niệm dân chủ và nhân quyền là thứ ta tuyệt đối không báo giờ nói với chúng, nếu như để chúng biết thì ta còn dùng thế quái nào được chứ!
Cùng với quá trình xây dựng quân đội chuẩn bị chiến đấu, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua...
Năm Trung Bình thứ sau, năm 189 sau công nguyên.
Tháng tư, ngày mùng một, có nhật thực.
"Đại nhân, gián điệp trong kinh có cấp báo truyền đến!" Điêu Thuyền chịu trách nhiệm thu thập tình báo đưa lên một viên sáp.
Ta cầm lên bóp vỡ, chỉ thấy có hai chữ: "Đế băng".
"Hê hê... Ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha..." Tốt tốt tốt! Rốt cục ngày này đã đến, rốt cục đã đến hôm nay rồi! Hán Linh Đế, ngươi rốt cục cũng thăng rồi, Hà Tiến, Trương Nhượng, các ngươi nhanh chóng sống mái với nhau đi, cơ hội Trần Bình ta trỗi dậy đã đến rồi!
Điêu Thuyền thấy ta mất khống chế như thế, cảm thấy hơi nghi hoặc hỏi, "Đại nhân, có chuyện gì mà vui vẻ như thế?"
Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo! Không thể để thất bại trong gang tấc được, đều vì tin tức này làm cho ta xúc động quá, đúng là mất khống chế rồi! "Không có gì! Nhớ kỹ, chuyện hôm nay không được nói ra, tuyệt đối bảo mật!"
"Chuyện gì?"
"Dù sao cũng phải coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, cứ thế là được!"
"Tiện thiếp biết rồi!"
"Ngươi xuống trước đi!"
Đợi Điêu Thuyền rời khỏi, ta lập tức triệu Khoái Việt và Điển Vi tới.
"Không biết đại nhân có chuyện gì mà triệu thuộc hạ gấp như vậy?"
"Hai các ngươi lập tức khởi hành vào kinh đón cả nhà nhạc phụ ta đến Kinh Châu, bát kể dùng biện pháp gì!"
"Chẳng lẽ trong kinh có biến?" Gã Khoái Việt nhạy cảm đã phát hiện vấn đề trong lời nói của ta.
Ta nhìn Khoái Việt bằng ánh mắt tán thưởng, "Không sai, Thánh thượng băng hà rồi, đáng tiếc là chưa lập thái tử, ngoại thích và mười thường thị lần này phải quyết đấu rồi! Ta không muốn làm ruồi muỗi vạ lây, chúng ta tránh xa một chút đứng xem là được!"
Khoái Việt khẽ cau mày, hơi lo lắng hỏi, "Nhưng với quan hệ của đại nhân với hai bên đó thì sợ rằng khó mà thoát thân được!"
Ta mỉm cười, "Yên tâm đi! Ta tự có biện pháp!"
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 37: Mưu kế buồn bực nhất -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
"Trần đại nhân, khi không mời lão phu tới đây như thế là có dụng ý gì?" Thái Ung nhìn ta với vẻ mặt oán giận.
Ha ha, xem ra nộ khí không nhỏ! Không phải là Điển Vi dùng thủ đoạn bạo lực cái gì rồi chứ?
"Nhạc phụ..."
"Không dám nhận, bây giờ lão phu còn không phải nhạc phụ ngươi, chỉ sợ tiểu nữ không với cao được!"
Lão già chết tiệt, không phải vì thể diện của Văn Cơ thì lão sống hay chết cũng liên quan quái gì tới ta. Cứu mạng ngươi mà ngươi còn hống hách nữa chứ, cẩn thận không bố bí mật giải quyết ngươi đấy!
"Không biết tiểu tế có gì thiếu sót về lễ số làm nhạc phụ tức giận như thế?"
"Hỏi chính ngươi ấy, hừ!"
Nhảm nhí, chính ta đương nhiên là biết, có điều kịch thì vẫn phải diễn đủ, ta bày ra một bộ mặt nghiêm khắc hung tợn nhìn Khoái Việt và Điển Vi nói: "Không lẽ là hai ngươi không tận lực làm việc, đắc tội nhạc phụ của ta rồi?"
Điển Vi còn muốn phân trần Khoái Việt bên cạnh đã kín đáo kéo áo Điển Vi giành trả lời trước, "Là thuộc hạ hành sự bất lực, Thái lão tiên sinh khăng khăng không muốn đến Kinh Châu, thuộc hạ sợ không hoàn thành nổi nhiệm vụ mời Thái lão tiên sinh đến Kinh Châu làm khách của đại nhân nên đã dùng chút thủ đoạn làm Thái lão tiên sinh không vui, Việt ở đây xin lỗi Thái lão tiên sinh, xin đại nhân trách phạt!"
"Cái gì xin lỗi với không xin lỗi, kể cả xin lỗi thì cũng nên là hắn, không có thụ ý của hắn thì làm sao các ngươi dám bắt ép ta tới đây? Ta còn chưa già đến mức hồ đồ. Hừ!!"
Xem TV không phải thấy chỉ cần diễn một đoạn Song Hoàng như vậy là có thể lừa dối được sao? Là trên TV diễn quá ngớ ngẩn hay là lão già họ Thái quá thông minh đây? Kể cả ngươi biết cũng không cần nói ra được không? Mọi người đều có thể xuống thang! Bây giờ làm cho ta khó xử quá!
Ngươi đã bướng bỉnh như vậy thì chúng ta vẫn nên nói rõ ràng là hơn, "Không sai, chuyện không liên quan đến bọn họ, là ý của ta! Tin rằng nhạc phụ đã biết chuyện Thánh thượng băng hà rồi đúng không?"
"Biết thì sao?"
"Thánh thượng chưa lập thái tử mà đã về tây, Hà đại tướng quân muốn lập hoàng tử Biện, Thập Thường thị muốn lập hoàng tử Hiệp, chỉ sợ kinh thành lập tức sẽ gió tanh mưa máu!"
"Lúc này chính là lúc chúng ta bảo vệ xã tắc, tận trung cho Đại Hán ta, há có thể chỉ lo thân mình?"
"Không sai, chúng ta thân là bề tôi nhà Hán, trong lúc xã tắc nguy nan này phải xả thân báo đáp, nhưng có cần phải kéo cả người nhà vào theo không?"
"Cái này..."
"Nhạc phụ, ngài cứ an tâm thoải mái ở đây đi! Chuyện của triều đình ta sẽ chống đỡ!" Có mà điên, diệt vong càng sớm càng tốt, ta làm hoàng đế, con gái ngươi làm hoàng hậu, ngươi làm quốc trượng, tiền đồ đúng là tốt đẹp biết bao!
"Hiền tế, hết thảy đều trông chờ vào ngươi!"
Yên tâm đi, để thượng được con gái ngươi, ta sẽ cố gắng!!! Nhìn về phía xa giá phía sau lão già Thái, bà xã tương lai của ta chắc đang ở trong đó, lại quay đầu lại nhìn Thái Ung chằm chằm với vẻ mặt mong chờ, vẻ mặt của ta rõ ràng như vậy, ngươi nên biết là ý gì chứ?
"Xin tướng quân tự trọng, chớ làm chuyện vượt qua lễ số!"
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Ta muốn đá chết ngươi!
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
"Đại nhân, có người tự xưng là từ trong kinh đến yêu cầu gặp mặt đại nhân!" Quản gia chạy vào chuyển lời.
"Người nào?"
"Đối phương không chịu nói, chỉ nói đại nhân thấy cái này tự nhiên sẽ cho gặp!" Quản gia đưa một sợi dây chuyền có khảm một viên đá mắt mèo rất lớn lên.
Ta cầm lấy xem, nhìn rất quen mắt. Nhớ ra rồi, là sợi dây chuyền nổi bật nhất trong số châu báu năm đó ta đưa cho Trương Nhượng, xem ra là Trương Nhượng phái người đến rồi.
"Đưa người đó vào phòng sách phụng trà, những người khác không được đến gần phòng sách!"
"Vâng, đại nhân!"
...
"Ra mắt đại nhân!"
"Không cần đa lễ, Trương công công có chuyện gì cần ngươi chuyển lời?"
"Chiếm kinh thành! Trương công công hi vọng đại nhân lập tức dẫn quân vào kinh, chỉ cần thành công thì chức vụ đại tướng quân tiếp theo chính là đại nhân rồi!"
Hê hê, vào kinh! "Mời hồi đáp Trương công công, ít ngày nữa Trần mỗ sẽ dẫn quân lên bắc!"
"Không cần, Trương công công lệnh cho tiểu nhân bồi đại nhân cùng về kinh, ngày nào quân của đại nhân chưa tới ngày đó tiểu nhân chưa được trở lại kinh thành!"
Mẹ! Lại còn dám ép ta, ngươi cứ ở đấy mà đợi! "Cũng tốt, có điều binh mã tập kết cần thời gian nhất định, tiên sinh cứ ở tạm trong quý phủ đã!"
"Tạ ơn đại nhân!"
...
"Đại nhân, lại có một vị tự xưng từ kinh thành đến đưa tới một phong mật hàm, yêu cầu đích thân giao cho đại nhân!" Quản gia lại một lần nữa chạy tới thông báo!
Xem ra Hà Tiến rốt cục không nhịn được rồi, chắc Đổng Trác cũng nhận được mệnh lệnh dẫn quân vào kinh rồi! "Biết rồi! Dẫn vào phòng sách, bất kì ai không được tới gần. Đặc biệt là người lần trước đến kia!"
"Vâng! Người lần trước đến vẫn có người quan sát chặt chẽ, sẽ không để hắn chạy loạn!"
...
"Ra mắt đại nhân, đại tướng quân có mật hàm giao cho đại nhân!"
Nhận lấy xé ra xem, quả nhiên là yêu cầu ta lãnh binh vào kinh. "Đại tướng quân còn đưa mật hàm cho ai nữa?"
"Tiểu nhân không biết!"
"Ngươi chuyển lời cho đại tướng quân giúp ta, Trần mỗ nghe lệnh làm việc!"
"Vâng!!
...
Lần nữa triệu Khoái Việt và Điển Vi đến, nói chuyện với bọn họ một lượt rồi hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?"
Điển Vi lập tức ồn ào: "Đại ca nói làm thế nào thì làm thế ấy!"
Ờ, ý kiến của ngươi coi như không có! Ta nhìn về phía Khoái Việt.
Khoái Việt suy nghĩ một chút rồi đáp lời, "Đại nhân, sợ là chúng ta không thể không vào kinh, chỉ có thể đặt cửa một bên, nếu không bất kể bên nào thắng thì chúng ta cũng không có kết quả tốt!"
"Nếu như hai bên đều không thắng nổi?"
"Đều không thắng nổi? Đại nhân, ý ngài là?"
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau!"
"Đại nhân muốn làm con chim sẻ đó?"
"Muốn thì muốn! Đáng tiếc sức mạnh của chúng ta bây giờ không đủ, vừa nhận được mật báo, hai trăm ngàn quân biên phòng Tây Lương của Đổng Trác đang tập kết, mục tiêu rất có thể chính là kinh thành. Với sức mạnh của chúng ta hiện nay còn không thể đối đầu với Đổng Trác!"
"Đại nhân, nhưng nếu như chúng ta không vào kinh thì sẽ rơi vào tội danh kháng mệnh không tuân, điều này rất bất lợi đối với tương lai của đại nhân!"
"Đúng vậy! Chính là phải tìm một cái cớ thích hợp! Kỳ thực từ lâu ta đã nghĩ đến một biện pháp, nhưng ta hi vọng tốt nhất là không cần dùng đến phương pháp này!"
"Không biết là biện pháp gì?"
Ta cúi đầu yên lặng, hồi lâu mới nói ra, "Khổ nhục kế!"
"Như thế nào?"
Ta nhìn về phía Điển Vi, "Có người hành thích, thứ sử đại nhân bị trọng thương!"
Điển Vi lập tức căng thẳng nhìn xung quanh, "Ai dám hành thích đại ca? Ta phải băm hắn thành thịt nát!"
"Ngươi!"
Điển Vi nhìn ta với vẻ mặt tủi thân, "Ta? Ta tận trung với đại ca, sao lại làm ra việc này?"
"Không tin ngươi hỏi Dị Độ, xem hắn có biện pháp nào để ngươi không cần ám sát ta hay không!"
Điển Vi nhìn Khoái Việt với vẻ mặt kỳ lạ, Khoái Việt trầm tư một lúc lâu rồi bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Thuộc hạ vô năng, chỉ có thể làm đại nhân phải vất vả!"
"Tốt, hôm nay mới phát hiện ngươi ác độc như thế, dám xui khiến ta hành thích đại ca, ta giết ngươi trước!" Nghe vậy Điển Vi lập tức vươn tay tóm được cổ Khoái Việt lắc mạnh!
Cố lên! Cố lên! Điển Vi, ta ủng hộ ngươi! Khoái Việt, đáng đời ngươi, ai bảo không nghĩ ra cách gì khác, ta sẽ mặc niệm cho ngươi...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 38: Cháy nhà hôi của -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
"Dị Độ, truyền lệnh ta, tập kết lục quân Kinh Châu chuẩn bị đưa quân lên bắc, điều gấp Cam Ninh về Tương Dương, đảo Quân Sơn do Vương Uy đóng giữ".
"Vâng, đại nhân!"
Đợi Cam Ninh chạy về Tương Dương, ta lần nữa triệu tập Khoái Việt và Điển Vi, tất cả 4 người cùng nhau nghị sự.
"Hưng Bá, ngươi dẫn man binh làm tiên phong lên bắc, ta dẫn đại quân đi chậm theo sau. Nếu trong kinh xảy ra loạn lạc thì ngươi dẫn man binh thừa dịp loạn cướp bóc gia tài của hoạn quan và kho sách của hoàng gia. Nhớ kỹ, phải thu thập toàn bộ thư giản ghi chép về kĩ thuật thủ công và địa lý con người trong kho sách, còn lại có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Khi nghe thấy tin tức ta bị hành thích trọng thương lập tức lấy cớ này lãnh binh trở lại Kinh Châu".
"Vâng, đại nhân!"
"Hiền đệ, ngươi ẩn thân trong quân cùng đi với ta, duy trì liên lạc với Dị Độ, nếu trong kinh xảy ra biến loạn thì ngươi lập tức hành thích ta".
"Đại ca, thật sự cần ta hành thích ngươi?"
"Ngươi cứ làm theo dặn dò của ta là được rồi!" Không được, ta không yên tâm về khả năng hiểu vấn đề của Điển Vi, lại bổ sung một câu, "Đâm ta bị thương là được rồi!" Lại bổ sung câu nữa, "Đừng đâm chỗ yếu hại!"
"Biết rồi, đại ca!"
"Dị Độ, gián điệp trong kinh tạm thời do ngươi thống lĩnh, lúc nào cũng phải chú ý tin tức. Trong kinh nổi loạn thì lập tức thông báo cho Tiểu Cường. Sau khi ta bị ám sát thì lập tức tung tin tức ra khắp kinh thành".
"Vâng, đại nhân!"
Hê hê, dù sao Lạc Dương cũng không giữ được, thay vì để Đổng mập mạp chiếm lợi không bằng tự mình chiếm còn hơn. Dù sao man binh cũng không hiểu pháp luật, Cam Ninh xuất thân thủy tặc, đến lúc đó ta đang nằm trên giường dưỡng thương, ai cũng không thể trách đến trên đầu ta được, ha ha ha ha ha ha ha ha, ta đúng là thiên tài...
Vài hôm sau, Cam Ninh dẫn man binh lên bắc, ta áp đại quân đi chậm theo sau, quân tiên phong tiến thẳng đến kinh thành...
Kinh thành Lạc Dương.
Hà Tiến nhận được tin tức Đổng Trác, Trần Bình, Đinh Nguyên khởi binh vào kinh liền tụ họp các đại thần để nghị luận. Ngự sử Trịnh Thái can gián: "Đổng Trác là lang sói, rước vào kinh thành sẽ ăn người khác. Trần Bình là hổ báo, lại có quan hệ cũ với Trương Nhượng, làm sao tin được?"
Tiến đáp: "Ngươi đa nghi, không đủ mưu việc lớn. Trần Bình là cháu ta, cựu bộ của Hoàng Phủ tướng quân, hắn và bọn hoạn quan Trương Nhượng chỉ diễn trò lá mặt lá trái, sao không thể tin được?"
Lư Thực cũng can gián: "Thực biết tình tình Đổng Trác, ngoài mặt hiền lành trong lòng ác độc, nếu vào đến cấm đình nhất định sẽ sinh họa. Không bằng lệnh hắn chớ đến, tránh gây ra họa".
Tiến không nghe, Trịnh Thái, Lư Thực đều từ quan mà đi. Đại thần triều đình từ quan quá nửa.
Đám Trương Nhượng biết ngoại binh đến liền cùng bàn bạc: "Đây là mưu của Hà Tiến, binh của Trần Bình thế yếu, không đủ để chống cự, chúng ta không hạ thủ trước thì sẽ bị diệt tộc". Thế rồi bọn họ mai phục năm mươi vệ sĩ bên trong cửa Gia Đức, cung Trường Lạc, giả lệnh thái hậu triệu kiến Hà Tiến. Khi Hà Tiến tới, Thượng phương giám Cừ Mục rút kiếm chém Tiến trước điện Gia Đức. Tuyên cáo: "Hà Tiến mưu phản, đã đền tội rồi!"
Các tướng Ngô Khuông, Trương Chương dưới tay Tiến nghe tin Tiến bị hại liền dẫn binh vào cung...
"Đại nhân, trong kinh cấp báo. Đại nhân liệu sự đúng như thần vậy, đại tướng quân Hà Tiến bị giết, thuộc cấp của hắn đang dẫn binh tấn công hoàng cung". Khoái Việt hưng phấn chạy vào.
"Biết rồi, bên chỗ Hưng Bá kia chắc đã bắt đầu rồi! Chúng ta cũng hành động theo kế hoạch!" Nghe thấy tin tức này ta không hề cảm thấy vui vẻ, mặc dù có chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng vẫn cảm thấy vô cùng cô đơn và đau thương.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
"Túc hạ quả nhiên là nhân tài, là trụ cột tương lai của triều đình Đại Hán ta, hãy xưng tên ra, ta sẽ thượng báo Hoàng thượng khen thưởng công lao chém giặc bình loạn".
"Viễn Chí, Trần Bình, tên hay tự đẹp, mong ngày sau ngươi có thể lập được công lao như nguyên huân khai quốc Trần Bình của Đại Hán. Tướng quân ở xa tới mệt nhọc, mời đến phủ của ta nghỉ tạm, đợi ta lên điện báo công cho ngươi. Người đâu, dẫn tướng quân Trần Bình đến phủ ta nghỉ ngơi".
"Viễn Chí, không cần câu nệ như thế, ta và Hoàng Phủ tướng quân luôn luôn giao hảo, tính ra gọi ngươi một tiếng hiền chất cũng không quá đáng".
"Người một nhà không cần phải nói những lời này, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Có hài lòng với con bé hầu gái kia không?"
"Ha ha, không thành vấn đề, hiền chất cứ đợi tin lành, chuyện này cứ để đấy cho thúc thúc".
Đã như vậy thì hiền chất cứ nghỉ ngơi cho tốt, có nhu cầu gì chỉ việc phân phó Xuân Lan là được. Đúng rồi, chuyện cầu hôn nhà họ Thái đã đồng ý, hê hê, hiền chất cứ việc yên tâm an dưỡng thân thể. Chúng ta ra ngoài trước, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa".
**********************
Từng cảnh tượng gặp gỡ qua lại với Hà Tiến tái hiện trước mắt ta, một loại cảm giác chán ghét, uể oải và tự trách dần dần dâng lên. Ta thật là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ vì tư lợi sao? Trước kia ta không phải như vậy! Chẳng lẽ là môi trường đã làm ta thay đổi lớn như thế? Ta xót xa, ta giận dữ, đến cùng đây là lỗi của môi trường hay là lỗi của chính ta? Hà Tiến hoàn toàn có thể không chết, với vị thế và sức mạnh của ta bây giờ, ta hoàn toàn có thể ngăn cản Hà Tiến phạm loại sai lầm cấp thấp này, dù sao Hán triều là hết thuốc chữa rồi, cùng lắm mình chờ thêm một thời gian nữa là được. Nhưng ta không làm như vậy, không làm như vậy! Hôm nay đã hy sinh một Hà Tiến, ngày mai lại phải hy sinh ai nữa? Ta còn phải đạp lên thi thể của bao nhiêu người để bò lên cao đây? Ta còn có thể chịu đựng cuộc sống tranh giành quyền lợi, đấu tranh quyền mưu này bao lâu nữa?
"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Phát hiện tâm tình ta không tốt, Khoái Việt bên cạnh lo lắng hỏi.
"Ờ, à, không sao. Ngươi đi làm việc đi, thực hiện theo kế hoạch!"
"Đại nhân bảo trọng, thuộc hạ cáo lui!"
Sai thân vệ mang một chậu nước lạnh tới, rửa mặt xong cuối cùng tâm tình ta cũng bình tĩnh lại một chút. Nhìn bóng mình dưới nước, ta thì thào tự nói: Trần Bình ơi Trần Bình, ngươi phải kiên cường một chút, đấu tranh chính trị chính là dơ bẩn tàn khốc như thế, không muốn trở thành bàn đạp tiến thân cho người khác thì phải tàn nhẫn hơn người khác. Một thời gian là sẽ quen với tất cả những chuyện này, đến lúc chính mình đã tê liệt thì sẽ không còn nghĩ nhiều như vậy nữa...
Đêm tối hoàn toàn tĩnh lặng, bất chấp tiếng bếp lửa vẫn lách tách và tiếng hô khẩu lệnh tuần tra của lính gác thỉnh thoảng lại vang lên...
"A a a a a..." Một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa vang lên từ phía soái doanh.
"Có thích khách..."
"Bảo vệ đại nhân..."
"Bắt thích khách!"
Doanh trại lập tức náo động, vô cùng hỗn loạn. Sau một lát, hiệu quả diễn tập thực chiến bình thường mới được thể hiện, trong tiếng quát hét của các sĩ quan cấp thấp, quân doanh từ từ khôi phục bình tĩnh, các binh lính trở về đơn vị của mình, kiểm tra lẫn nhau xem có xuất hiện khuôn mặt xa lạ nào hay có thiếu ai không. Quan binh tuần tra nhanh chóng phong tỏa cửa ra của các doanh, cả doanh trại đều châm đuốc, cả khu vực đèn đuốc sáng choang.
Trong doanh chủ soái.
Đau quá!!! Điển Vi, con bà nhà ngươi! Ta không cho ngươi đâm chỗ yếu hại, vậy mà tên rác rưởi nhà ngươi lại đâm một đao vào đúng cái bàn tọa cao ráo săn chắc của ta, ta nhất định sẽ trả thù ngươi, ngươi chờ đấy! A a a a, đau quá, đau quá...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 39: Loạn -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
"Tướng quân, có không ít trăm họ từ trong thành chạy ra, nghe nói đại tướng quân Hà Tiến bị hoạn quan giết, bộ hạ của Hà Tiến đang tấn công hoàng cung".
"Biết rồi!" Cam Ninh cầm lấy bản đồ phân bố vị trí gia sản của hoạn quan và vị trí kho sách hoàng cung do gián điệp trong thành đưa tới nhìn một chút, một thoáng cười lạnh chợt lóe trên mặt, thét lên với binh lính xung quanh, "Các anh em Sơn Việt, đại nhân hết sức quan tâm chăm sóc các ngươi, làm cho các ngươi đến kinh thành kiếm món tiền, đừng có để đại nhân thất vọng! Bây giờ phải nhớ kỹ, chỉ cho phép cướp gia sản của thái giám và kho sách hoàng cung không được làm phiền hết thảy những người khác, cướp được tiền của không được nuốt riêng, sau khi trở về đại nhân tự nhiên sẽ có tặng phẩm. Có người trái lệnh nhất định sẽ chém không tha, biết chưa?"
Chúng sĩ tốt hưng phấn hô to, "Cẩn tuân mệnh lệnh của tướng quân!"
"Xuất phát!"
... ... ... ... ... ... ... ...
Cửa thành cực kì hỗn loạn, không ngừng có trăm họ khóc lóc kêu gào từ trong thành xông ra, sĩ tốt gác cửa thành đang cố gắng duy trì trật tự, chợt thấy một đám binh mã xa xa chạy tới, lúc này cửa thành đã không thể đóng lại, đành phải lớn tiếng quát, "Đứng lại, các ngươi là thủ hạ của ai? Không phụng mệnh không được tiến vào kinh thành!"
"Tiên phong Cam Ninh dưới trướng Bình Nam tướng quân Trần Bình phụng lệnh đại tướng quân vào kinh cần vương, càn quét hoạn đảng. Hiện Thập thường thị đang tạo phản làm loạn, chúng ta vào thành dẹp loạn, các ngươi còn không mau tránh ra? Không lẽ có tư thông với hoạn đảng?" Nói xong Cam Ninh cũng mặc kệ đối phương có cho phép qua hay không, cứ dẫn người xông vào trong thành.
Sĩ tốt thủ vệ không ngăn chặn được, cũng không dám gánh tội danh cấu kết hoạn đảng, đành phải cho phép qua.
Vào được cửa thành, Cam Ninh lập tức chia đội ngũ thành nhiều tiểu đội, từng đội chạy về phủ đệ của hoạn quan theo bản đồ đã được phân công, Cam Ninh tự mình dẫn một đội người ngựa ép thẳng hoàng cung.
Đi vào hoàng cung, phát hiện thủ hạ của Hà Tiến đang tàn sát hoạn quan khắp nơi. Ờ, cứ tuân theo dạy bảo của đại nhân, cứ lẳng lặng mà vào, mặc kệ đám loạn binh và cung nữ vừa chạy khắp nơi vừa la hét đó, Cam Ninh dẫn quân theo bản đồ chạy tới kho sách. Sau khi tới phòng sách lại phát hiện người ở chỗ này đều đã chạy sạch, loạn binh cũng không chạy tới nơi này, phỏng chừng đều đã đến những chỗ có tiền hoặc đi xx cung nữ rồi, thế thì càng tiện cho mình. "Các anh em, chuyển đi cho ta, chuyển được bao nhiêu chuyển hết bấy nhiêu! Các ngươi, đúng, chính là các ngươi, đi tìm một số xe ngựa đến cho ta, chuyển hết sạch những gì ở đây!"
"Tướng quân, những quyển xx này có cần chuyển hay không?"
Đã có sĩ tốt tìm đến đủ loại xe ngựa. Ngất, bọn khốn các ngươi tại sao lại kéo cả long liễn (xe người kéo của hoàng đế) của hoàng đế đến chứ? Mau mang về ngay, muốn liên lụy đại nhân tịch biên diệt tộc à?
Bận đến nửa đêm, rốt cục cũng dời sạch được kho sách, Cam Ninh lập tức áp xe ngựa ra khỏi cung đi tới điểm hẹn tập kết trước đó. Trên đường vẫn là cảnh tượng hỗn loạn như cũ, khắp nơi đều có người cướp đoạt đánh đập. Đột nhiên một đám đông sĩ tốt ngăn cản đường đi, một tên trong đó hô lớn, "Anh em, có tìm được thứ tốt gì đấy? Có tiền mọi người cùng nhau phát tài, đừng độc chiếm chứ!"
Xem ra là một đám binh lính định nhân lúc loạn để kiếm chác, Cam Ninh bày ra một bộ mặt mướp đắng trả lời, "Anh em, chúng tôi không được tốt số như anh em. Trong cung bốc lửa, chúng tôi đang phụng mệnh chuyển các loại thư tịch trong phòng sách, không có cơ hội phát tài!"
"Đừng mẹ nó gạt người, để chúng ta xem xem".
"Anh em muốn xem thì cứ thoải mái, nếu thích thì lấy mấy quyển đi cũng không sao, chúng tôi cũng giảm bớt được một chút gánh nặng".
Mấy binh lính đối diện lập tức đến trên xe ngựa xem xét, lật tìm hồi lâu không thu hoạch được gì, đành phải tản ra nơi khác kiếm chác.
Đuổi được đám ôn thần này chạy tới địa điểm tập kết phát hiện các phân đội khác đều đã đến đủ, trong đó có một tiểu hiệu thấy Cam Ninh đến liền lập tức tiến lên, "Tướng quân, cấp báo mới từ soái doanh truyền đến, chủ soái bị ám sát trọng thương".
"Cái gì? Chủ soái bị ám sát?" Cam Ninh nghe vậy lập tức làm ra vẻ mặt kinh ngạc và sốt ruột, hô to, "Các anh em, chủ soái trên đường đi bị ám sát trọng thương, chúng ta lập tức ngày đêm chạy về".
Chúng sĩ tốt nghe thấy nóng lòng như lửa đốt, không nghĩ gì đến nghỉ ngơi mà ngay trong đêm đã áp tải xe ngựa quay về.
...
Trong cung ngọn lửa ngút trời, Trương Nhượng, Đoàn Khuê, Tào Tiết, Hầu Lãm ép thái hậu, thái tử và Trần Lưu vương ra cửa sau đi đến Bắc cung. Lúc này Lư Thực từ quan nhưng còn chưa rời khỏi kinh thành, phát hiện trong cung có biến lập tức mặc giáp cầm qua (một thứ giống rìu cán dài nhưng có mũi đâm) xông vào cung, đột nhiên gặp phải Đoàn Khuê đang ép Hà thái hậu chạy trốn, lập tức lớn tiếng quát, "Nghịch tặc Đoàn Khuê dám bắt cóc thái hậu!" Lúc này Đoàn Khuê đã không còn chút tinh thần nào, thấy Lư Thực quát sợ đến mức xoay người chạy mất, Hà thái hậu được Lư Thực cứu.
Ngô Khuông - thuộc cấp của Hà Tiến và Viên Thiệu đã dẫn quân giết vào nội cung, trên đường gặp Hà Miêu em trai Hà Tiến. Bình thường Hà Miêu qua lại rất mật thiết với hoạn quan, lúc này Ngô Khuông đã giết đỏ cả mắt rồi, cho rằng Hà Miêu cũng tham gia mưu hại Hà Tiến, lớn tiếng quát thủ hạ: "Hà Miêu đồng mưu hại huynh, giết hắn cho ta". Hà Miêu nghe vậy xoay người định chạy, mọi người cùng xông lên vây quanh chém hắn thành thịt nát. Viên Thiệu còn chưa hết hận, ra lệnh cho binh lính đi giết hết người nhà hoạn quan, nhưng lúc binh lính chạy đến nơi thì thấy chỉ còn gạch vỡ nhà đổ, thi thể phơi khắp nơi, không biết là ai đã hạ thủ trước một bước.
Lư Thực cứu được Hà thái hậu, một mặt sai quân cứu hoả, một mặt mời thái hậu nhiếp chính, lập tức phát binh đuổi bắt đám người Trương Nhượng tìm Thiếu Đế.
Lúc này Trương Nhượng và Đoàn Khuê đang ép Thiếu Đế và Trần Lưu vương nhân cơ hội khói lửa khắp nơi suốt đêm chạy trốn về hướng núi Bắc Mang. Đang chạy đột nhiên thấy phía sau có tiếng ồn ào, có đại đội nhân mã đuổi theo, loáng thoáng nghe thấy có tiếng hô ầm ĩ: "Nghịch tặc đừng chạy!" Lúc này Trương Nhượng đã hoàn toàn tuyệt vọng, xoay người nhảy xuống sông mà chết. Đoàn Khuê cũng không để ý đến Thiếu Đế và Trần Lưu vương nữa, một mình trốn chui trốn lủi, không lâu sau bị truy binh đuổi theo loạn đao phân thây.
Sau khi thoát khỏi sự khống chế của Trương Nhượng và Đoàn Khuê, Thiếu Đế và Trần Lưu vương lẩn trốn trong bụi cỏ ven đường, bởi vì không thể xác định là binh mã phương nào nên không dám lên tiếng. Đến lúc binh mã tản đi thì đã là bình minh, hai người vừa lạnh vừa đói đành phải tự tìm đường ra, nửa đường được Trung bộ duyện Hà Nam Mẫn Cống tìm được, ba người cùng về, trên đường dần dần có công khanh theo kịp.
Đi chưa được vài dặm đã thấy cờ xí rợp trời, bụi đất che trời, một cánh binh mã chạy tới, các quan thất sắc. Trần Lưu vương một mình một ngựa chạy lên: "Người tới là ai?"
"Thứ sử Tây Lương Đổng Trác!"
...
Ta đang không mặc quần nằm bò ở trong xe ngựa, chịu đựng xóc nảy cùng về Nam với đại quân, trên mông đắp một lớp thảo dược dày. Tên rác rưởi Điển Vi chắc là sợ ta trách mắng nên đã lén trốn về Kinh Châu trước. Cam Ninh cũng đã dẫn man binh chạy về, hiện đang lãnh binh thay ta, hàng ngày chỉ có Khoái Việt mang thảo dược tới thăm hỏi cái mông ta.
Hu hu hu, trời làm bậy còn tha thứ được, tự mình làm bậy sống sao nổi! Khổ nhục kế đúng là đáng chết, sau này lại mất một thời gian không thể gần nữ sắc rồi...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 40: Điệp biến -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Bắt đầu từ chương này vì có hiệu ứng cánh bướm nên sẽ có nhiều chỗ khác với lịch sử, cũng có nghĩa lịch sử Tam quốc sẽ thay đổi. À, không phải, là lịch sử Đông Hán, chưa chắc đã còn có Tam quốc!
Năm Trung Bình thứ sáu, tháng chín.
Quý Dậu, Đổng Trác bãi Lư Thực, giáng con nuôi Đinh Nguyên, để Lữ Bố giết Đinh Nguyên, thu Lữ Bố làm con nuôi, hợp nhất bộ chúng, thế lực tăng mạnh. Viên Thiệu xích mích với Đổng Trác, chạy đến Dực Châu.
Giáp Tuất, Đổng Trác phế Thiếu Đế Biện làm Hoằng Nông vương, phụng Trần Lưu vương Hiệp làm đế, hạ độc chết Hà thái hậu. Tự lập làm tướng quốc, tham bãi không xưng tên, vào triều không đi nhanh, mang kiếm lên điện. Ngày càng kiêu căng hung bạo.
"Nghĩa phụ đại nhân, trước đây Thập thường thị làm loạn, thứ sử Kinh Châu Trần Bình dung túng cho binh lính cướp bóc kho sách hoàng gia, sao không trị hắn tội này, đoạt binh của hắn, chiếm đất của hắn?" Lữ Bố đề nghị với Đổng Trác, vẻ mặt hung ác.
Mưu sĩ Lý Nho nghe xong lấy làm kinh hãi, bước lên ngăn cản, "Tướng quốc, không thể. Lần trước dung túng quân sĩ cướp bóc kho sách hoàng gia là việc làm của Cam Ninh, thuộc cấp của Trần Bình. Tên Cam Ninh này xuất thân thủy tặc, ngỗ ngược khó thuần, lại thống lĩnh man binh không hiểu pháp luật, khi đó Trần Bình bị hành thích trọng thương, việc này rất khó liên lụy đến hắn, dùng cớ này trị tội hắn e kẻ dưới khó phục tùng. Mà tại Kinh Châu Trần Bình đã thâm căn cố đế, dù binh ít nhưng tướng sĩ đều phục tùng, nếu buộc tội bằng lí do này thì sẽ ép hắn tạo phản, mọi chuyện sẽ loạn. Giờ đây ngoài có giặc Bạch Ba làm loạn, trong có chúng công khanh không phục tướng quốc, chúng ta không thể dựng thêm cường địch, cần từ từ giải quyết!"
Đổng Trác suy xét một hồi rồi thở dài, "Không sai, tạm thời buông tha cho hắn đã".
... ... ... ... ...
Vết thương ở mông rốt cục đã khỏi, lại có thể rèn luyện thân thể với các người đẹp rồi! Hê hê, bây giờ Hà Tiến đã thăng, nên đến ngả bài với Xuân Lan rồi!
Đi tới chỗ ở của Xuân Lan, thấy Xuân Lan đang ngơ ngẩn đứng dựa vào cửa sổ nghĩ ngợi. Ta lặng lẽ đi tới sau lưng nàng, đưa tay ôm vào lòng.
"A, ai? Đại... đại nhân, nô tỳ đáng chết, không kịp nghênh đón đại nhân, xin đại nhân thứ tội". Nhìn thấy là ta, vẻ mặt Xuân Lan căng thẳng, có điều chỉ chốc lát đã khôi phục bình tĩnh.
"Tiểu yêu tinh của ta, đang suy nghĩ gì mà xuất thần thế?"
"Tạ ơn đại nhân đã hỏi đến, chỉ là nô tỳ thấy đại nhân bị thương, rất lo lắng nên tinh thần không được tập trung".
"A, lo lắng cho ta như vậy cơ à? Không phải tưởng nhớ Hà đại tướng quân sao?"
Thân thể mềm mại trong lòng chợt run lên, Xuân Lan cố gượng cười, "Đại nhân nói đùa, Hà đại tướng quân chỉ là chủ cũ của nô tỳ, giờ đây nô tỳ là người của đại nhân, phải toàn tâm phụng dưỡng đại nhân, sao có thể còn nhớ mong chủ cũ!"
Lại còn nhất định không thừa nhận? Được rồi, chẳng muốn vòng vo với ngươi nữa, "Xuân Lan, cứ nói thẳng ra đi! Ta không phải thằng ngu, ngươi là người nào của Hà Tiến ta đã hết sức rõ ràng từ lâu rồi, chỉ có điều không muốn làm rõ thôi. Bây giờ Hà Tiến đã chết, nói ra dự định tương lai của ngươi đi, tin rằng ngươi đã suy nghĩ nhiều ngày như vậy, chắc cũng có kết quả rồi!"
"A". Nghe đến đó Xuân Lan triệt để sụp đổ, muốn dãy ra khỏi vòng tay ta nhưng lại bị ta ôm chặt lấy nên đành phải gục đầu lên vai ta thất thanh khóc rống, "Đại... đại nhân đã biết rồi, nô tì mặc cho đại... đại nhân xử trí!"
Ta nhẹ nhàng xoa xoa lưng Xuân Lan, sau khi Xuân Lan thả lỏng ta mới dịu dàng nói với thủ đoạn tán gái năm đó, "Được rồi, đừng khóc nữa, còn khóc là sẽ không xinh đẹp nữa! Ta không trách ngươi, chỉ hỏi sau này ngươi định làm thế nào thôi! Ngươi đã không nói thì ta sẽ quyết định thay cho ngươi. Bây giờ Hà đại tướng quân đã qua đời, sau này tốt nhất ngươi vẫn nên theo ta. Ngươi còn không biết chứ kỳ thực Điêu Thuyền cũng làm việc giống như ngươi, chỉ có điều cô ta là đứng về phía ta mà thôi. Sau này ngươi sẽ cùng cô ấy ta phụ trách công tác tình báo! Có điều ngươi phải giao danh sách gián điệp của Hà đại tướng quân tại Kinh Châu cho ta, yên tâm, ta sẽ không làm gì bọn họ, chỉ thu về cho mình dùng mà thôi. Sau này những người này sẽ tạo thành mạng lưới giám sát đối với nội bộ Kinh Châu, phụ trách an ninh Kinh Châu và giám thị quan chức tướng lĩnh, do ngươi quản lí. Thế nào? Có hài lòng với sắp xếp như vậy không?"
"Đại nhân không sợ nô tỳ bán rẻ đại nhân sao?"
Hê, bây giờ trừ ta ngươi còn có thể dựa vào ai chứ? Đương nhiên ngoài mặt vẫn phải làm bộ thành khẩn nghiêm túc, "Ta tin tưởng ngươi!"
Nước mắt lần nữa từ trong mắt chảy dài xuống hai má, "Nô tỳ sẵn sàng chết để báo đáp đại nhân!"
"Ha ha, không cần phải chết, vừa rồi ngươi nói tùy ta xử trí đúng không? Ngươi nói tối nay chơi roi da hay rỏ nến? Hay là thử trò khác?"
"Đại nhân..."
... ... ...
Đồ đạc chuyển về lần trước còn chưa kịp xem, phải đi xem một chút xem cuối cùng đã kiếm được bao nhiêu!
A a a a a a... Phát rồi phát rồi. Lần này kiếm được một món lớn rồi, vàng bạc châu báu và thư giản đều chất trong nhà kho lấy xe làm đơn vị, thư giản này quả nhiên bình thường thu hoạch không ít! Các ngươi cần gì phải thế, cuối cùng đều thành làm không công cho ta, còn phải để lại tiếng xấu muôn đời. Cho nên vẫn nói tham ô tham nhũng là không đúng, hiếu kính Trần Bình ta mới là chuẩn! Để ta nhìn kỹ xem là có những thứ tốt gì! Oa, viên dạ minh châu này không tồi, vừa to vừa sáng, sau này buổi tối không cần đốt đèn nữa rồi. Cái thuyền bằng ngọc bích này cũng là thứ tốt, xinh xắn quá! Ơ, tại sao trong rương đựng vàng bạc châu báu còn có thư giản Chẳng lẽ là bản đồ kho báu? Mẹ nó! Quỳ Hoa bảo điển? Hủy mau, tránh sau này lại làm hỏng các thanh niên tốt như Đông Phương bất bại. Ơ? Đây là dương cụ bằng ngọc? Còn có một xe đầy các loại đồ vật cỏ quái này, chẳng lẽ chính là đồ để bọn thái giám nghịch? Ha ha ha ha, bắt được bảo bối rồi, sau này có đồ chơi rồi, văn minh Trung Hoa quả nhiên uyên thâm, phải tử tế nghiên cứu mới được.
Triệu Khoái Việt đến sai hắn phân loại thống kê tiền của và thư giản. Mặt khác, tháng này phát quân lương cho doanh man binh tăng năm lần coi như tặng thưởng, có điều nghiêm lệnh không được để lộ! Dù sao cũng không cần giấu bao lâu nữa, với tính cách của Đổng mập mạp thì sợ rằng sẽ lập tức làm người người oán trách, chỉ tiếc cho những người đẹp trong cung đó lại bị con lợn chết đó bắt nạt, tâm lý không cân bằng mãnh liệt!
Ài, thôi vậy, cần gì tính toán với người sắp chết. Ai ta thật sự đấu không lại ngươi, kinh thành là ta cố ý lưu lại để ngươi làm chim đầu đàn phá rối, nếu như không có loại rác rưởi như ngươi đến triệt để hủy diệt cái triều đình lung lay sắp đổ này thì sợ rằng còn phải đợi không ít ngày tháng! Ta không có thời gian chờ nữa, thời gian càng dài biến số càng lớn, còn ta lại không thể đi đánh đổ triều đình làm hỏng danh tiếng của mình nên chỉ có thể khiến ngươi vất vả vậy! Đồng chí Đổng mập mạp, phải tranh thủ thời gian đập phá cái triều đình này đi, càng nát càng tốt, ha ha ha ha ha ha ha ha...
Sơ Bình nguyên niên, năm 190 sau công nguyên.
Đổng Trác sai Lang trung lệnh Lý Nho độc chết Hoằng Nông vương Biện. Thiên hạ hoảng sợ.
Tại sao còn không có người khởi binh chống Đổng Trác chứ? Ta nhớ năm 189 đã khởi binh rồi mà. Mẹ nó! Xong đời rồi! Ta giết chết Tào Tháo rồi nên không có người dẫn đầu phát hịch văn thảo nghịch! Không quan tâm! Lần này ta làm chim đầu đàn là được, hịch văn thảo nghịch vừa ra ta sẽ danh chấn thiên hạ, đến lúc đó tất cả anh hùng danh sĩ trong thiên hạ đều đến dưới trướng, năm đó Tào Tháo không phải đã phất lên như vậy sao?
Lập tức tìm Khoái Việt đến mượn danh nghĩa có mật chiếu của thiên tử để phát hịch văn thảo nghịch, đồng thời yết bảng chiêu binh mãi mã thu nhận hiền tài, hội anh hùng thiên hạ cùng thảo Đổng tặc!
Cáo thị vừa ra, thiên hạ hưởng ứng, chí sĩ ứng mộ tụ tới như mưa.
Chư hầu các trấn xin khởi binh gồm có: Trấn thứ nhất, Hậu tướng quân, thái thú Thọ Xuân Viên Thuật. Trấn thứ hai, thứ sử Ký Châu Hàn Phức. Trấn thứ ba, thứ sử Dự Châu Khổng Du. Trấn thứ tư, thứ sử Duyễn Châu Lưu Đại. Trấn thứ năm, thái thú Hà Nội Vương Khuông. Trấn thứ sáu, thái thú Trần Lưu Trương Mạc. Trấn thứ bảy, thái thú Đông Quận Kiều Mạo. Trấn thứ tám, thái thú Sơn Dương Viên Di. Trấn thứ chín, thái thú Tế Bắc Tương Bào Tín. Trấn thứ mười, thái thú Bắc Hải Khổng Dung. Trấn thứ 11, thái thú Quảng Lăng Trương Siêu. Trấn thứ 12, thứ sử Từ Châu Đào Khiêm. Trấn thứ 13, thái thú Tây Lương Mã Đằng. Trấn thứ 14, thái thú Bắc Bình Công Tôn Toản. Trấn thứ 15, thái thú Thượng Đảng Trương Dương. Trấn thứ 16, Ô Trình hầu, thái thú Cửu Giang Tôn Kiên. Trấn thứ mười bảy, Kì Hương hầu, thái thú Bột Hải Viên Thiệu. Các lộ binh mã ước định tháng bảy sẽ cùng khởi binh thảo nghịch!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh