Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 02-04-2008, 09:01 AM
viet_nho's Avatar
viet_nho viet_nho is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 34
à thiếp hóa thành gió xuân

Sáng hôm đó nhà hỠLong già trẻ lớn bé, các nam bộc nhộn nhịp treo đèn kết hoa, các nữ bộc phụ trách bày biện bàn ngế và trang điểm ở trong nhà.
Không bao lâu Long phủ đã bày biện rất huy hoàng và lá»™ng lẫy, ngÆ°á»i nào cÅ©ng tá» vẻ mừng rỡ vô cùng.
Long Uyên cÅ©ng nhÆ° má»i sáng Ä‘i các phòng thỉnh an, chàng thấy má»i ngÆ°á»i treo đèn hoa vậy biết gia đình mình hôm nay tổ chức cuá»™c vui để chào đón mình trở vá».
Trong lòng chàng rất cảm động vì thấy ai ai cũng dậy hết. Trí Lễ vừa trông thấy chàng đã vội nói:
-Trá»i rét nhÆ° thế này mà con cÅ©ng dậy sá»›m nhÆ° thế con lại đây sưởi cho khá»i rét.
Long Uyên lắc đầu đáp:
-Thưa đại bá phụ con không rét.
Trí Lễ làm ra vẻ quát mắng nói tiếp:
-Bậy nào, con có phải là ngÆ°á»i sắt đâu mà không rét…
Äang lúc ấy đã có má»™t tỳ nữ mang má»™t cái áo lông Ä‘iêu đến cho Long Uyên mặc. Long Uyên định không mặc nhÆ°ng sợ đại bá phụ không Æ°ng ý nên bất đắc dÄ© chàng phải mặc vào! Trí Lá»… liá»n bảo Long Uyên ngồi xuống rồi nói tiếp:
-Uyên nhi, con biết nhà hỠLong chúng ta chỉ có một mình con là nối dõi thôi. Bây giỠcon đã lớn rồi, vậy phải lấy vợ sinh con đẻ cái. Nhà chúng ta xưa nay vẫn tích phúc tích đức, nhưng không hiểu tại sao chỉ có mình bát đệ sinh con thôi…
Long Uyên thấy Trí Lá»… ứa nÆ°á»›c mắt thì cÅ©ng mÅ©i lòng vá»™i nắm chặt hai tay của ngÆ°á»i bác để an ủi. Ông ta vá»™i ngạt lệ nhìn Long Uyên cÆ°á»i và nói tiếp:
-Bác cÅ©ng hiểu lòng con, bác đã sắp qui tiên đến ná»›i rồi, muốn sinh con đẻ cái cÅ©ng không sao được nữa, cho nên mấy anh em bác Ä‘á»u trông mong cả vào con. Bác chỉ mong trÆ°á»›c khi chết cÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i con dâu cho con, những ngÆ°á»i này thuá»™c vá» chi của bác, dù có con hay không đó là do số trá»i. Bác chỉ mong con nhận lá»i thế thôi.
Long Uyên nghe thấy bác mình nói nhÆ° vậy trong lòng khó xá»­ hết sức, trÆ°á»›c kia chàng chỉ yêu có má»™t mình Vân Tuệ thôi, sau lại có Phong Lan xen vào nếu không có Vân Tuệ nhận lá»i thì có lẽ Phong Lan sẽ Ä‘au khổ suốt Ä‘á»i, nhÆ°ng từ khi chàng định lấy thêm Phong Lan rồi chàng cho nhÆ° thế là mãn túc lắm, nên bây giá» phải nghe lá»i bá phụ lấy thêm năm thê bảy thiếp nhÆ° vậy có phải là thái quá không? Äồng thá»i cÅ©ng ảnh hưởng đến tình yêu của mình vá»›i Vân Tuệ và Phong Lan.
Trí Lá»… thấy Long Uyên lẳng lặng không nói gì lại mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
-Bác biết lòng con lắm, nhÆ°ng con cứ yên Trí không khi nào bác lại hồ đồ bắt con má»™t lúc phải lấy chín vợ đâu. Ngày hôm nay bác nói chuyện vá»›i con đây chỉ là mong con sá»­a soạn hay là hiện giá» nếu con thấy ngÆ°á»i nào hợp thì con không được vì lẽ này hay lẽ khác mà con không lấy ngÆ°á»i đó vá» làm thiếp…
Long Uyên thấy bác mình nói như vậy cũng không bó buộc cho lắm, và chàng cũng không muốn bá phụ đau lòng. Nên chàng vội vâng vâng dạ dạ rồi đứng dậy cáo lui ngay. Khi chàng đến phòng Thất bá phụ thì Long Trí Chi vội káo tay chàng và nói:
-Long nhi, chắc hôm nay con bái lãnh nhiá»u gia huấn phải không? Thế nào, con chịu thay tâm đổi tính chÆ°a?
Thì ra Trí Chi vá»›i Long Uyên hợp tính nhau hÆ¡n hết vì thế đối vá»›i ngÆ°á»i bá phụ này không há» dấu diếm má»™t chút gì cả, chàng ngồi xuống ngế và thở dài má»™t tiếng rồi lắc đầu đáp:
-Hà, thất bá phụ không biết đó thôi, con thấy khó chịu lắm, đồng thá»i cÅ©ng cảm thấy khó xá»­ nữa…
Trí Chi vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
-NgÆ°á»i già bao giá» cÅ©ng mong có con cháu, Ä‘iá»u này ngÆ°á»i trẻ tuổi nhÆ° con không hiểu thấu đâu, vì ngÆ°á»i già nào cÅ©ng sợ chết, đó là sá»± bắt đắc dÄ©, dÆ°á»›i sá»± bắt đắt dÄ© chỉ còn cách trông nom vào con cháu nối giá»i thôi. Cho nên Uyên nhi, con thá»­ nghÄ© xem nếu con không nhận lá»i yêu cầu của các vị bá phụ có khác gì bóp chết tính mạng của các vị ấy không...?
Long Uyên nghe thấy kinh hãi giật mình vội đáp:
-Không phải con không bằng lòng như thế. Nhưng…
Chàng ngập ngừng không sao nghÄ© ra cách gì để trả lá»i. Trí Chi thấy vậy liên nói tiếp:
-Uyên nhi con không nên nhÆ° thế. Theo ý bá phụ con là ngÆ°á»i có số đào hoa, tuy bây giá» con thấy khó chịu, nhÆ°ng tá»›i lúc đó hoàn cảnh bắt buá»™c con nhÆ° vậy con không thể nào trốn tránh được đâu.
Long Uyên nghe thấy Trí Chi nói như vậy hổ thẹn mặt đỠbừng, thế rồi Trí Chi giữ chàng lại ăn cơm, Trong lúc ngồi ăn ông ta lai kể cho Long Uyên một câu chuyện như sau:
-Nữa năm trước bá phụ đi Oai Hải mua thuốc vỠđể làm một toa thuốc chữa cho các bá phụ, khi trở vỠđi qua Hoàng Hà thì đột nhiên gặp một ông già bị thương khá nặng với một thiếu nữ rất trẻ đẹp.
Long Uyên nghe nói vá»™i xen lá»i há»i:
-Có phải bá phụ nói cô Tú…
Chàng má»›i nói tá»›i chữ Tú má»›i biết mình lỡ lá»i mặt Ä‘á» bừng liá»n ngậm miệng không nói nữa.
Trí Chi cÆ°á»i ha hả lÆ°á»m chàng má»™t cái rồi nói tiếp:
-Uyên nhi. con nói đấy, hai ngÆ°á»i đó má»™t già má»™t trẻ, ngÆ°á»i già chính là cha của Tú Mai, lúc ấy bá phụ thấy cha nàng bị thÆ°Æ¡ng rất nặng liá»n Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng và sẵn có sâm cao ly má»›i mua được ở Oai Hải vá» tặng ngay cho ông ta nữa cây, nhá» vậy ông ta má»›i thoát chết. Ná»™i thÆ°Æ¡ng của ông ta tuy đã khá»i già nữa, nhÆ°ng ngoại thÆ°Æ¡ng cần phải cứu chữa thêm, thế rồi bác liá»n sai Long NgÅ© các ngÆ°á»i đặt ông ta lên xe chở vá» nhà ngay. Trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng Tú Mai thấy ngÆ°á»i cha tỉnh dần và thấy ngÆ°á»i cứu cha nàng lại là má»™t văn sÄ© yếu á»›t, nàng vừa cảm tạ vừa sợ hãi nên khi nghỉ chân ở khách sạn, cha nàng liá»n thú thật vá»›i bác rằng y là hiệp đạo ở Giao Äông ngÆ°á»i ta gá»i là Giao Äông Nhất Tiên Diệp TÆ°á»›ng, vì y thấy bá»n Hoàng Hà ngÅ© giao hoành hành ở trên sông Hoàng Hà giết hại nhiá»u lÆ°Æ¡ng dân. Sau y liá»n Ä‘em theo Tú Mai xuống sông Hoàng Hà vừa gặp lão nhị của bá»n NgÅ© Giao Ä‘ang làm trò giết ngÆ°á»i cÆ°á»›p của, y liá»n giết ngay lão nhị ấy. Ngá» dâu bị hai tên khác hay tin tá»›i vây đánh y nên y má»›i bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° vậy.
Lúc Long Uyên đã ăn cơm xong ngồi nghe bá phụ kể lai lịch của cha con Tú Mai, trong óc chàng lúc nào cũng thấy hình bóng của cha con Tú Mai, cũng vì thế chàng bụng bảo dạ:
“Bá»n NgÅ© Giao trên sông Hoàng Hà, má»™t tháng sau ta thế nào cÅ©ng phải Ä‘i LÆ°Æ¡ng SÆ¡n Bạc để lấy lại công bằng cho cha con Tú Mai má»›i được.â€
Trí Chi lại nói tiếp:
-Diệp TÆ°á»›ng là ngÆ°á»i rất có huyết tính, y thấy bá phụ không phải là ngÆ°á»i trong giang hồ và cÅ©ng không muốn để cho bá phụ liên lụy, nên y yêu cầu để cho y má»™t mình trong Ä‘iểm chữa thÆ°Æ¡ng. Còn yêu cầu bá phụ Ä‘em Tú Mai vá» muốn làm nô bá»™c hay tỳ nữ gì cÅ©ng được, quý hồ chỉ mong Ä‘á»n Æ¡n bá phụ thôi. Con thá»­ nghÄ© xem, khi nào bác lại bắt cô ta làm tỳ nữ nhÆ° thế. Tuy bác không biết võ nghệ nhÆ°ng cha con là má»™t đại hiệp khách có tên tuổi, nếu giữa Ä‘Æ°á»ng bi Hoàng Hà NgÅ© giao đón đánh, đó là tại số của bác, bằng không khi đã vá» tá»›i nhà rồi thì bá»n chúng không tá»›i thì làm sao mà địch nối cha con.
Long Uyên cÆ°á»i thầm:
“Thật bá phụ là thÆ° sinh có khác, Hoàng Hà NgÅ© Giao là bá»n giặc cá», chúng chỉ có cái trò đánh lén thôi chứ có phải là ngÆ°á»i có tên tuổi gì đâu, nhÆ°ng chúng ngÆ°á»i nhiá»u thế mạnh nhÆ° tối hôm qua chẳng hạn nếu không có bà cháu Võ Di Bà Bà biết trÆ°á»›c thì đâu có ngày hôm nay bác cháu minh an nhàn ngồi nói chuyện vá»›i nhau ở nÆ¡i đây.â€
Tuy vậy chàng cũng không tiện phản bác nên vẫn cứ ngồi yên mà nghe ông ta nói tiếp. Trí Chi lại thao thao bất tuyệt:
-Vì thế bác má»›i cÆ°Æ¡ng quyết Ä‘em hai cha con y vá». Vá» tá»›i đây bác lại hết sức chữa cho, không đầy má»™t tháng vết thÆ°Æ¡ng má»›i lành mạnh. Diệp TÆ°á»›ng thấy bác đối xá»­ vá»›i y tá»­ tế nhÆ° vậy, y cảm Ä‘á»™ng vô cùng nhất định xin cho y ở lại bổn trạch làm má»™t giáo sÆ° há»™ viện đồng thá»i bảo con gái làm tỳ nữ cho bá phụ, bá phụ cÆ°Æ¡ng quyết từ chối không nhận, nhất là bá mẫu của con thấy Tú Mai đẹp nhÆ° vậy nên đã định giữ nàng để làm tiểu thiếp cho con, sau này có sinh má»™t trai hay má»™t gái dể thừa kế hÆ°Æ¡ng hoả của bác…
Long Uyên nghe tá»›i đó trống ngá»±c đập rất mạnh, mặt Ä‘á» bừng bắt đắc dÄ© chỉ có cúi đầu xuống chứ không nói nữa lá»i, Trí Chi thấy nhÆ° vậy lai há»i tiếp:
-Uyên nhi, con đã được gặp Tú Mai rồi, thế nào con có bằng lòng không?
Long Uyên rối trí vô cùng, không biết trả lá»i nhÆ° thế nào cho phải. Trí Chi cÆ°á»i ha hả nói tiếp:
-Việc này là việc chung thân đại sự, việc gì con phải thổ thẹn như thế, hơn nữa con đã có một…
Long Uyên thấy bá phụ nói như vậy đau khổ vô cùng có khác gì quàng thêm một cái cùm lên cổ mình không? Nhưng chàng muốn cãi cũng không được. Trí Chi thấy Long Uyên có vẻ cuống quýt lại thủng thẳng nói tiếp:
-Nếu con không bằng lòng bác cÅ©ng không cưỡng ép đâu, bác không nhÆ° các bác khác, có con hay không đó là số trá»i đã định, không thể nào cưỡng Ä‘Æ°á»c, riêng bá mẫu của con hiếm hoi rất có lá»—i vá»›i tổ tiên, cho nên bắt ép bá phụ phải bảo con lấy Tú Mai làm thiếp, tối hôm qua bá mẫu của con đã vá»™i sai Tú Mai Ä‘i hầu hạ con rồi, sáng sá»›m ngày hôm nay bà ta con Ä‘i há»i thăm Tú Mai nữa. Con nhỠấy tuy là con nhà giang hồ nhÆ°ng nữa năm nay gần gÅ©i bá mẫu con, tính nó đã thuần nhiá»u và rất được lòng bá mẫu con, cho nên ta vá»›i bá mẫu chắc con thế nào cÅ©ng Æ°ng nàng ta.
Long Uyên nghe thấy Trí Chi nói như thế trong lòng cảm động hết sức và nghĩ tới bá phụ thương mình như vậy, nên chàng không nhẫn tâm làm đau lòng ông ta vội đứng dậy và an ủi:
-Äối vá»›i việc này con không có ý kiến gì hết quý hồ bá phụ bá mẫu đã ban cho…
Trí Chi vá»™i dứng dậy ôm lấy vai chàng cÆ°á»i ha hả và đỡ lá»i:
-Ngoan lắm, con của ta ngoan thực!.. Hà hà..
Ông ta vừa cÆ°á»i vừa gá»i má»™t nữ tỳ và dặn bảo rằng:
-Tiểu Mai, mi Ä‘i thông báo vá»›i các lão gia hay đến ngày mùng ba này đại thiếu gia sẽ cÆ°á»›i Tú Mai làm vợ của phòng bảy, đồng thá»i dặn quản gia dành ra má»™t món tiá»n để sá»­a soạn tiệc tùng và sắm sữa các thứ để cá»­ hành hôn lá»….
Tiểu Mai vâng lá»i vá»™i tiến lên quì xuống chào mừng Long Uyên rồi cÆ°á»›i khanh khách và Ä‘i luôn, các nữ tù và nữ bá»™c ở bên ngoài hay tin cÅ©ng cÆ°á»›i ồ và bàn tán xôn xao.
Long Uyên ngượng vô cùng cứ tÆ°á»ng la mình nằm mê, lúc đó Trí Chi má»›i nhá»› tá»›i lò luyện Ä‘Æ¡n dược liá»n gá»i Long Uyên vào trong thÆ° phòng giúp mình luyện Ä‘Æ¡n dược.
Khi Ä‘Æ¡n dược sắp xong bá»—ng có tỳ nữ vào má»i chàng ra ngoài khách sảnh. Chàng không hiểu việc gì cả vá»™i theo nữ tỳ Ä‘i luôn.
NgỠđâu chàng vừa ra khách sảnh đã thấy có đại nhị tam bá mẫu và mẹ mình. Ngoài ra có cả Phong Lan vá»›i Tú Mai nữa má»i ngÆ°á»i thấy chàng đếu trố mắt lên nhìn, chàng thổ thẹn vô cùng vá»™i quay mình định chạy, nhÆ°ng Trí Hiếu phu nhân đã nắm được tay chàng và nói:
-Uyên nhi xấu hổ cái gì mau lai đây xem những đồ cưới của thất bá phụ sắm sửa cho con ở đây rồi. Con xem có hài lòng không?
Bắt đắc dĩ Long Uyên tiến lên thỉnh an các bá mẫu và tiến lên nhìn các đồ sính lễ thấy có đủ đồ dùng hằng ngày và quần áo thì sắm đủ bốn mùa. Chàng lại đưa mắt liếc nhìn Phong Lan và Tú Mai hai nàng, thấy hai nàng cũng đang liếc trộm mình.
Chàng không dám nhìn hai nàng lâu sợ các bá mẫu biết. Trí Chi thông minh thấy chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn mình cầu cứu vá»™i lá»›n tiếng há»i:
-Uyên nhi đơn dược ma thất bá phụ với con đang luyện đã xong chưa?
Long Uyên vội đáp:
-Xin lỗi các vị bá mẫu đơn dược đó vẫn chưa luyện xong cho phép Uyên nhi luyện tiếp mới được.
Nói xong chàng vá»™i gật đầu chào má»i ngÆ°á»i rồi Ä‘i ra ngay. Chàng ra tá»›i cá»­a bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t việc liá»n quay đầu lại dùng Thiên Lý truyá»n âm há»i Phong Lan:
“Lan muá»™i khong trách cứ ngu huynh chứ.â€
Phong Lan khẽ lắc đầu, Long Uyên thấy vậy mới yên tâm nhưng chàng vẫn nói tiếp:
“Nếu vậy tối hôm nay chúng ta hãy nói lại…â€
Nói xong chàng vội đi luôn.
Lúc này Phong Lan má»›i yên tâm thật sá»±, nàng ngẫn đầu lên ngắm nhìn Tú Mai ngÆ°á»i sẽ chịu hÆ°Æ¡ng lá»­a Long Uyên vá»›i mình. Nàng thấy Tú Mai quả thá»±c không kém gì mình.
Tú Mai thấy có ngÆ°á»i nhìn mình liá»n ngá»­ng đầu lên má»›i hay là Phong Lan, nàng thấy nàng ta không có vẻ gì nghen ghét mình nên nàng trả lá»i bằng má»™t nụ cÆ°á»i duyên dáng.
Hãy nói Long Uyên ra khá»i khách sảnh rồi không rồi không trở vá» thÆ° phòng vì sợ má»i ngÆ°á»i bao vây, chàng Ä‘i má»™t mạch tá»›i phòng cha mẹ mình Ä‘ang ngồi ăn cÆ¡m vá»›i Võ Di Bà Bà, chàng trông thấy bà cụ có vẻ thổ thẹn, hình nhÆ° đã lầm lỡ má»™t việc gì vậy, cÅ©ng may bà không để ý tá»›i mà chỉ há»i thăm ăn cÆ¡m chÆ°a và gá»i chàng đến ngồi cạnh thôi.
Long Uyên vừa vào ngồi cạnh Võ Di Bà Bà nữ tỳ đã lấy thêm bát Ä‘Å©a ra cho chàng. Võ Di Bà Bà liá»n lên tiếng nói trÆ°á»›c:
-Uyên nhi, già này cũng phải mừng cậu…
Long Uyên ngượng vô cùng gầm mặt xuống, Trí DÅ©ng gỡ vây cho con và đỡ lá»i:
-Cuá»™c hôn nhân của tiểu nhi là được bá mẫu ban Æ¡n cho nên tiểu nhi má»›i được kết duyên vá»›i lệnh tôn và được bá mẫu lượng thứ cho phép tiểu nhi được cÆ°á»›i cả Tú Mai vá» làm vợ của phòng thứ bảy. Äại ân hồng Ä‘á»™ của bá mẫu đáng lẽ phải do tiểu nhi kính tạ Æ¡n bá mẫu má»›i phải, sao bá mẫu lại mừng tiểu nhi nhÆ° thế?
Long Uyên nghe thấy cha mình nói nhÆ° vậy má»›i biết Võ Di Bà Bà đã bằng lòng cho mình lấy Tú Mai và nhắc mình cám Æ¡n. Vì vậy chàng vá»™i rót má»™t chén rượu cung kính má»i Võ Di Bà Bà:
-Uyên nhi cám ơn ân điển của Bà Bà.
Nói xong chàng uống cạn chén rượi ấy. Võ Di Bà Bà cũng cầm chén rượi lên uống và nói:
-Uyên Nhi, già cũng cảm ơn cháu, cháu ngồi xuống đi…
Tiếp theo bà ta nói với Trí Dũng:
-Hiá»n Ä‘iệt nói rất có lý, nhÆ°ng hiá»n Ä‘iệt là ngÆ°á»i trong nghỠđã biết rõ ngÆ°á»i giang hồ của chúng ta chú trá»ng trung, hiếu, tiết, nghÄ©a, tuy Uyên nhi hãy còn ít tuổi, nhÆ°ng công lá»±c và võ công của y có thể nói là vô địch thiên hạ.
Long Uyên không biết uống rượi nên mới uống được một chén mặt đã đỠbừng, chàng thấy Võ Di Bà Bà khen ngợi chàng đang định lên tiếng thì Võ Di Bà Bà đã xua tay và lên tiếng nói tiếp:
-Uyên nhi khá»i cần phải khách khứa nữa, già nói nhÆ° vậy không phải là quá đáng và khen ngợi bừa đâu, phải biết già suốt Ä‘á»i không chịu phục ai cả. Thiết nghÄ© năm xÆ°a sÆ° phụ của Tuệ Nhi thiên hạ lừng lẫy nhÆ° vậy già này cÅ©ng không phục, chỠđến khi y du ngoạn Võ Di già liá»n đấu vá»›i y năm ngày năm đêm sau cùng thua y má»™t chưởng. NhÆ°ng từ khi thấy cháu vá»›i Tuệ Nhi má»›i biết hai ngÆ°á»i gặp kỳ ngá»™ già này má»›i biết ngÆ°á»i giá»i lại có ngÆ°á»i giá»i hÆ¡n, trá»i cao lại còn trá»i cao hÆ¡n thá»±c không sai.
Lá»i nói ấy mẹ của Long Uyên không hiểu chút nào ngay cả Trí DÅ©ng cÅ©ng chỉ hiểu má»™t ná»­a thôi. Võ Di Bà Bà thấy hai vợ chồng thắc mắc liá»n giải thích:
-Hiá»n Ä‘iệt chÆ°a biết đấy thôi, công lá»±c của Uyên Nhi thá»±c là thâm tuyệt trên thế gian này rất hiếm thấy, còn má»™t Ä‘iá»u nữa Uyên Nhi võ nghệ cao siêu nhứ thế mà không há» kiêu ngạo chút nào. Lòng lại hiá»n từ nhÆ° bồ tát, chắc hiá»n Ä‘iệt cÅ©ng biết rõ bất cứ ngÆ°á»i nào lăn lá»™n ở trên giang hồ lâu năm dù là ngÆ°á»i hiá»n lành tá»›i đâu cÅ©ng biến thành Ä‘á»™c ác, giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt, nhÆ°ng Uyên Nhi hành đạo trên má»™t năm trá»i không những không nhiá»…m phải thói quen đó mà chỉ lo cứu dân Ä‘á»™ thế…
Tiếp theo đó bà ta bèn kể chuyện Long Uyên ở Sào Hồ bá» tiá»n ra cứu giúp những ngÆ°á»i bi tai nạn rối cùng Phả Cái và Lá»— Trí các ngÆ°á»i thảo má»™t kế hoạch giúp các ngÆ°á»i nhÆ° thế nào liá»n kể hết cho má»i ngÆ°á»i nghe.
Vợ chồng Trí DÅ©ng ngẫng ngÆ°á»i ra nghe ngÆ¡ ngác nhìn bà già, cho tá»›i khi bà ta kể xong Trí DÅ©ng phu nhân nắm lấy tay Long Uyên, Trí DÅ©ng không ngá» con mình lại có hùng tâm tráng chí và có kế hoạch chu đáo nhÆ° vậy, liến thở dài má»™t tiếng có vẻ khoan khoái vô cùng rồi cÆ°á»i ha hả giÆ¡ má»™t ngón tay trái lên khen ngợi:
-Phải như thế mới không thổ thẹn là con cháu nhà hỠLong, việc này không những cha sễ hết sức tương trợ, tổ tông ở dưới âm thể nào cũng phò trợ cho con…
Nói tá»›i đó ông ta đã nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa. Suýt tý nữa ứa lệ là khác, ông ta sợ Võ Di Bà Bà chê cÆ°á»i liá»n đứng dậy cáo lui trÆ°á»›c.
Long Uyên thấy cha mẹ mình nghẹn ngào nhÆ° vậy cÅ©ng đứng dậy vá»›i giá»ng run run an ủi bà mẹ rằng:
-Mẹ…Mẹ…
NhÆ°ng chàng không nghÄ© ra được lá»i nói thích đáng nào để an ủi bà mẹ. Trí DÅ©ng phu nhân thấy vậy liá»n cÆ°á»i và nhìn Võ Di Bà Bà rồi lên tiếng nói:
-Bá mẫu không phải là ngÆ°á»i ngoài, cháu không sợ bá mẫu chê cÆ°á»i, cháu nhận thấy Uyên Nhị làm được cho nhà há» Long này vẻ vang nhÆ° vậy cháu cÅ©ng lấy làm mừng lắm, nhÆ°ng không mừng bằng nó biết thÆ°Æ¡ng đến dân chúng của thiên hạ nên bây giá» cháu có chết cÅ©ng yên tâm lắm rồi.
Võ Di Bà Bà lại nói tiếp:
-Năm xÆ°a già luyện tập võ công chỉ biết tranh danh xÆ°ng cÆ°á»ng thá»±c uổng sống mấy chục năm trá»i. Äáng lẽ già nghÄ© chá» Lan Nhi có chồng rồi già sẽ ở ẩn trên núi cao để tu tâm dưỡng tánh cho những năm cuối Ä‘á»i. NhÆ°ng từ khi được biết Uyên Nhi có kế hoạch nhÆ° vậy, lão thân quyết không chịu ẩn dật nữa và từ nay trở Ä‘i còn sống ngày nào thế nào cÅ©ng hiệp trợ Uyên Nhi để làm thêm vài việc phúc đức.
Long Uyên thấy các ngÆ°á»i khen mình nhÆ° vậy có vẻ ngồi đứng không yên đến cuống cả tay chân lên, bây giá» chàng nghe thấy Võ Di Bà Bà nói xong má»›i xen lá»›i nói được:
-Uyên Nhi tài hèn sức má»n việc gì cÅ©ng mong Bà Bà vá»›i mẹ chỉ giáo cho và từ nay trở Ä‘i xin Bà Bà đừng có khách khứa nhÆ° thế nữa.
Lúc này mẹ của Long Uyên má»›i nhận thấy lá»i nói của Võ Di Bà Bà quá khiêm tốn thật vá»™i cảm ta há»™ chàng.
Võ Di Bà Bà mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
-Chỉ mấy ngày nữa Long Nhi sẽ là cháu rể của lão bà nên việc gì Lão bà bà phải khách khứa nữa.
Ba ngÆ°á»i trò chuyện giây lát, Long Uyên liá»n cáo từ vá» phòng. Chàng Ä‘ang Ä‘iá»n hÆ¡i vận sức thì có tỳ nữ vào báo:
-Bên ngoài có má»™t ngÆ°á»i há» Lá»— xin vào yết kiến.
Chàng cả mừng biết ai đã tá»›i, vá»™i ra tận ngoài cá»­a nghênh đón. Chàng Ä‘Æ°a Lá»— Trí vào trong khách sảnh nhá» và bảo ngÆ°á»i bÆ°ng rượu và thức ăn lên và Ä‘i má»i Thất bá Trí Chi và cha mình tá»›i.
Má»i ngÆ°á»i vừa ăn vừa bàn kỹ kế hoạch của Long Uyên. Trí Chi cÅ©ng phát biểu vài ý kiến khá hay. Bữa tiệc đó kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Long Uyên phấn khởi uống mấy chén đã thấy say nên chàng lảo đảo vá» phòng vừa bÆ°á»›c vào trong phòng đã thấy má»™t thiếu nữ ngồi trên mép giÆ°á»ng Ä‘ang đùa giỡn má»™t con búp bê bằng ngá»c. Chàng nhìn kỹ má»›i hay là Tú Mai đến hầu hạ mình. Hôm nay đã quen biết nhau rồi, chàng không còn khách khứa nhÆ° hôm trÆ°á»›c nữa vá»™i tiến lên ôm choàng lấy vai nàng và kéo nàng xuống lòng, miệng thì khẽ gá»i:
-Tú…
Thiếu nữ ná» bá»—ng bị ngÆ°á»i ta ẵm kinh hoảng vô cùng quay đầu lại má»›i nhận ra ngÆ°á»i ẵm mình là Long Uyên vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nhÆ°ng nàng ta nổi khùng ngay vá»›i giá»ng ngen tuông nói:
-Tôi không phải là Tú Mai, đại ca buông tôi ra…
Long Uyên vừa má»›i gá»i được chữ Tú đã nhận ra thiếu nữ này là Phong Lan chứ không phải là Tú Mai, chàng biết mình đã gây hoạ rồi, quả nhiên Phong Lan đã nổi giận rồi liá»n tá»± trách:
“Sao ta hồ đồ thế, tối hôm qua đã hẹn Phong Lan tá»›i đây mà ta lại quên bẳng Ä‘i, và chuyện nhận lá»i lấy Tú Mai đã có lá»—i vá»›i nàng rồi bây giá» lại nhận lầm nàng thì càng không phải vá»›i nàng nữa.â€
Nghĩ tới đó chàng ngập ngừng muốn nói nhưng không biết nói sao cho phải.
Phong Lan thấy chàng đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra càng giận giữ nên đẩy chàng ra và chạy ra khá»i phòng. NgỠđâu nàng vừa chạy được hai ba bÆ°á»›c đã nghe lá»™p bá»™p nàng vá»™i quay đầu lại nhìn má»›i hay Long Uyên bị mình đẩy ngã ngữa vá» phía sau và hình nhÆ° chết giấc rồi.
Nàng ngẫn ngÆ°á»i ra giây lát trong lòng vẫn chÆ°a tin vì chàng là ngÆ°á»i có võ công cao siêu nhÆ° thế khi nào té ngã má»™t cái mà chết giấc ngay được. NhÆ°ng nàng nhìn kỹ thì thấy mặt chàng Ä‘á» bừng, hÆ¡i rượu bốc lên và cứ nằm yên trên mặt đất. Lúc ấy nàng má»›i hoảng sợ và không còn tức giận nữa, nàng Ä‘i tá»›i gần tá» vẻ thÆ°Æ¡ng hại và ẳm chàng lên giÆ°á»ng và nàng vá»™i Ä‘i lấy khăn tay đắp nÆ°á»›c phủ lên trán chàng.
NhÆ°ng chá» mãi không thấy chàng lai tỉnh, nàng sợ hãi vô cùng, nàng vá»™i cởi áo lông của chàng ra rồi xoa bóp, mãi mãi cÅ©ng không thấy chàng lai tỉnh, sau cùng nàng nằm phục trên ngá»±c chàng. Giây phút sau Long Uyên bá»—ng giÆ¡ tay ra ôm chặt lấy nàng đồng thá»i còn cÆ°á»i ha hả.
Phong Lan Ä‘á»™t nhiên bị chàng ôm má»™t cái, nàng còn chÆ°a biết rõ vì nguyên nhân gì vá»™i lăn ngay vào trong giÆ°á»ng, nàng định lên tiếng há»i thì miệng đã bị miệng của Long Uyên áp vào đèn ở trong phòng cÅ©ng Ä‘á»™t nhiên tắt lịm.
NgÆ°á»i ta chỉ thấy nÆ¡i giÆ°á»ng của Long Uyên rung Ä‘á»™ng. Bên ngoài trá»i những đóa hoa tuyết lất phất bay phủ đầy trên mái nhà càng lúc càng dầy. NhÆ°ng trong phòng lại ấm áp vô ngần…
Tài sản của viet_nho

  #37  
Old 02-04-2008, 09:03 AM
viet_nho's Avatar
viet_nho viet_nho is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 35
Phong ba quật khởi

Ở Vu Hồ mùa Äông vẫn náo nhiệt nhÆ° thÆ°á»ng, ngÆ°á»i ở quê vào thành mua bán các thứ.
Chiá»u hôm đó ngoài cá»­a thành có má»™t lão ăn mày già què chân Ä‘i ở trong đám đông. Lão ăn mày già ấy chỉ mặc má»™t cái má»ng rách rÆ°á»›i dù thá»i tiết giá lạnh nhÆ° vậy mà không thấy ông ta run cầm cập, ông ta Ä‘i cà thá»t tiến thẳng vào trong thành.
Không cấn nói rõ quí vị cũng biết rõ ông già ăn mày là ai rồi.
Phả Cái tiến thẳng vào một tửu lầu, tên tửu bảo trông thấy lão ăn mày vào đang định tiến lên ngăn cản nhưng y đã trông thấy đôi mắt của ông già sáng như sao nên y không dám tiến lên ngăn cản nữa.
Phả Cái lên tá»›i trên lầu má»™t tên tá»­u bảo vái chào và há»i:
-Lão gia định lên uống rượu hay là kiếm ngÆ°á»i?
-Uống rượu và kiếm ngÆ°á»i…
Giá»ng nói của ông ta nhÆ° tiếng thanh la vỡ, không riêng gì tên tá»­u bảo sợ hãi mà những ngÆ°á»i khách ở đó cÅ©ng hãi sợ nốt. Äang lúc ấy bá»—ng có má»™t ngÆ°á»i lên tiếng nói:
-Không biết thằng nhãi nào ở bên ngoài kêu la ngào khóc thế?
Giá»ng ngÆ°á»i thứ hai lên tiếng nói:
-Ủa thúc thúc đã tá»›i xin má»i lại đây.
Phả Cái thấy tiếng mắng chá»­i mặt lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, tên tiểu bảo thấy vậy bụng bảo dạ:
“Lạ thá»±c lão ăn mày bị ngÆ°á»i ta chá»­i cạnh nhÆ° thế không những không tức giận mà còn lại cÆ°á»i khoái chí nhÆ° thế.â€
Ông già nghe thấy tiếng gá»i mặt há»›n hở bá»—ng sấm nét mặt lại Ä‘Æ°a mắt nhìn chung quanh, bá»—ng thấy trong những bàn ăn mặc lịch sá»± có má»™t bà cụ vá»›i má»™t thiếu niên mặt trắng đứng dậy tiến ra nghênh đón. Ông già ăn mày vá»™i tiến lên sầm nét mặt lại há»i:
-Quả nhiên cháu gái ở đây rồi, hay lắm.
Nói xong ông ta quay đầu lại và nói tiếp:
-Vừa rồi vị anh hùng nào đã lên tiếng chửi đổng như thế.
Cũng trong chỗ ngồi ăn lịch sự bỗng có một đại hán ăn mặc áo gấm, hai mắt thở hơi rượu sặc sụa đứng dậy mắng chửi tiếp:
-Ăn mày hôi thối kia, nơi đây có phải là chỗ ngươi ăn xin đâu có mau bước…
Y chÆ°a nói dứt thì lão ăn mày đã trợn trừng mắt lên nhìn y cÆ°á»i, cÆ°á»i xong ông ta quát lá»›n:
-Tiểu tử này vô lễ với bỠtrên, đứng yên đó!
Ông ta vừa quát vừa giÆ¡ hai ngón tay lên búng má»™t cái, đại hán ná» nghe lá»i răm rắp đứng yên ở chá»— đó không há» cá»­ Ä‘á»™ng chút nào. Hình dáng của y vẫn y nguyên, tay phải giÆ¡ lên mồm há, mắt trợn nhÆ° Ä‘ang chá»­i ngÆ°á»i ta vậy. Tá»­u bảo vá»›i các ngÆ°á»i khách khác thấy vậy Ä‘iá»u ngạc nhiên vô cùng. Bà cụ già lên tiếng nói:
-Võ công thúc thúc càng tinh tiến hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, nhÆ°ng những tiểu yêu vô trị này thúc thúc hà tất giận y nhÆ° thế làm chi. Mau vào trong này uống chén rượu đã…
Nói xong bà ta giÆ¡ tay ra má»i khách.
Phả Cái Ä‘ang định bÆ°á»›c chân vào thì có bốn đại hán khác cùng bá»n vá»›i đại hán kia đã vá»™i đứng dậy, má»™t tên trong bá»n lá»›n tiếng quát há»i:
-Lão nhị, xem ai dám ở Vu Hồ này phá quấy như thế và dám ám hại lén Vu Hồ Ngũ Miêu chúng ta vậy?
Tên vừa nói vừa đi tới trước mặt lão nhị, giơ tay ra vỗ vào sau lưng lão nhị một cái và bóp dưới hông tên ấy một cái để giải huyệt. NgỠdâu tến ấy vỗ và véo lão nhị nào lại còn nhe nanh trặn mắt và vẫn đứng yên như cũ chớ không sao cữ động chút nào.
Phả Cái thấy vậy cÆ°á»i ha hả và nói:
-Äã lâu năm ăn mày già này không tá»›i Vu Hồ, không ngá» gần đây lại có má»™t bá»n chó giấy tác oai tác quái…
NgÆ°á»i ná» thấy thủ pháp của mình không thể giải huyệt được cho lão nhị Ä‘ang ngẫn ngÆ°á»i ra bá»—ng nghe thấy Phả Cái lên tiếng nói nhÆ° thế y liá»n quay đầu lại nhìn liá»n giật mình kinh hãi vá»™i tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt Phả Cái cung kính nói:
-Tiá»n bối quý tính đại danh là gì? Tại hạ là má»™t trong NgÅ© Miêu biệt hiệu là Hoa Diện Miêu há» Nghiêu tên là Oai nhị đệ của Miêu NhÆ° Thành, vừa rồi y lại quá chén cho nên má»›i thất lá»… nhÆ° vậy, xin tiá»n bối nể mặt gia sÆ° Tam Hoa Chân Nhân Tổng Tuần Sát của Ba Giáo ra tay cứu giúp cho nhị đệ của tại hạ.
Còn ba ngÆ°á»i kia Ä‘ang lăm le chá»±c muốn đánh lén Phả Cái, nhÆ°ng bây giá» chúng thấy lão đại lá»… phép vá»›i ăn mày già nhÆ° vậy nên chúng cÅ©ng phải ngạc nhiên.
Bà cụ đưa mắt nhìn bốn bỠxung quanh thấy các thực khách có vẻ hoảng sợ, bà ta sợ cái nảy xảy cái ung, nên vội lên tiếng khuyên giải Phả Cái:
-Thúc thúc, tha cho y đi, cháu còn có việc muốn thương lượng với thúc thúc.
Nói Xong bà ta lá»­ng thá»­ng Ä‘i tá»›i cạnh Nhị Miêu khẽ phất tay áo má»™t cái. Nhị Miêu LÆ°u Thành đã kêu ôi chà má»™t tiếng và ngã lăn ra đất rên rỉ liá»n.
Thấy bà cụ già có thủ pháp cao siêu nhÆ° vậy, năm anh em NgÅ© Miêu phải giật mình kinh hãi. Hoa Diện Miêu LÆ°u Oai rất biết Ä‘iá»u vá»™i tiến lên chắp tao chào và nói:
-Bà ra tay cúư giúp Lưu Oai rất cám ơn, nhưng không biết bà bà xưng hô ra sao?...
Bà cụ chưa lên tiếng thì thiếu niên ở phía sau bà ta đã tiến lên một bước và kêu ngạo nói:
-Vị Bà Bà này ngÆ°á»i ta vẫn xÆ°ng là Thiên Diện phu nhân, còn vị lão tiá»n bối kia ngÆ°á»i ta xÆ°ng là Tiếu Diện Phả Cái, các ngÆ°Æ¡i không tá»± lượng sức, có mau cút Ä‘i không?
Ngũ Miêu nghe thấy thiếu niên ấy nói Thiên Diện phu nhân và Tiếu Diện Phả Cái chúng đếu biến sắc mặt và vội vàng đỡ Lưu Thành dậy rồi xuống lầu ngay.
Thiếu niên thấy vậy cÆ°á»i khanh khách rồi tiến lên vái chào ông già vừa cÆ°á»i vừa há»i:
-Cháu nói không sai, tiá»n bối chính là Tiếu Diện Phả Cái phải không?
Ông già ăn mày sầm nét mặt lại kêu “hừ†má»™t tiếng và quay vào ngồi uống rượu ngay. Ông ta ngồi ngay vào ghế ở giữa vừa ngồi vừa há»i thiếu niên ở cạnh rằng:
-Con nhãi này khôn ngoan lắm, ai bảo cho mi biết tên của già này thế, có phải Tuệ Nhi không?
Thiếu niên ná» chẩu môi làm xấu vá»›i giá»ng lanh lãnh nói:
-Tiá»n bối đại danh lừng lẫy ai mà chẳng biết.
Bà cụ không sao nhịn được cÆ°á»i vá»™i xen lá»i nói:
-Mai muội đừng có tinh nghịch như thế để ngu tỷ giới thiệu.
Nói xong nàng liá»n quay lại nói vá»›i Phả Cái rằng:
-Vị này là thiên kim của Thiết Kiếm Ngân Y VÆ°Æ¡ng Äại Äồng, cục chủ của Thiết Kiếm tiêu cục ở Hán Trung há» VÆ°Æ¡ng tên là Mai, thiếu gia này chỉ thích hành hiệp trượng nghÄ©a. Lần này…
VÆ°Æ¡ng Mai nghe thấy lá»i của nàng ta con gái mặt Ä‘á» bừng liá»n dậm chân hậm há»±c và xen lá»i nói:
-Chị Tuệ, chị hư lắm, cái gì bảo em là Thiên kim rồi lại bảo là thiếu gia? Em. . em không…
NhÆ°ng nàng ta nói tá»›i đó, thấy má»i ngÆ°á»i ngồi cạnh đó Ä‘ang trố mắt lên nhìn nàng không tiện nói tiếp. Phả Cái thấy nàng ta ngây thÆ¡ nhÆ° vậy liá»n kêu “hừâ€má»™t tiếng xen lá»i:
-Hai cô bé, đừng có đùa giỡn nữa, ăn mày già này hai ngày một đêm mà chưa hỠăn uống gì hết, hiện giỠcác ngươi để đầy rượu thịt trên mâm như thế này mà vẫn không chịu ăn, có phải muốn làm cho ăn mày già này đói thêm không?
Bà cụ và thiếu niên Vương Mai nghe thấy vậy giật mình kinh hãi vội đáp:
-Ủa, má»i thúc thúc xÆ¡i rượu Ä‘i, tiện nữ không biết thúc phụ ở xa tá»›i chÆ°a ăn uống gì, xin thúc phụ tha lá»—i cho…
Nói xong má»™t mặt rót rượu má»™t mặt gá»i tá»­u bảo Ä‘em thêm rượu và thức ăn ra. Lão ăn mày không khách khứa chút nào cứ việc ngồi xuống ăn má»™t mình.
Thì ra ông già ăn mày ở Thạch Sơn trấn Sào Hồ từ biệt Long Uyên tới ngay Vu Hồ, với công lực của ông ta chỉ đi có hai ngày một đêm đã tới nơi tức thì. Lúc mới vào thành ông ta đã nghĩ thầm:
“Tuy Vân Tuệ đã hẹn vá»›i Long Uyên ở đây đợi chá» nhÆ°ng không nghe thấy nói hẹn gặp nhau ở địa diểm nào? Chắc há» thể nào ngày đêm cÅ©ng hay xuất hiện ở trà lâu tá»­u quán chứ không sai?â€
Nghĩ như vậy vừa vào tới trong thành ông ta tới ngay tửu lâu lớn nhất này chứ không đi đâu hết.
Sá»± thá»±c lúc Long Uyên chia tay vá»›i Vân Tuệ, phần vì Long Uyên không chắc có gặp Phả Cái hay không, phần thứ hai khi hai ngÆ°á»i chia tay chỉ mãi nghÄ© vá» nhau chứ có nghÄ© gì tá»›i chuyện khác đâu, cho nên trÆ°á»›c khi chia tay Long Uyên chỉ bảo Vân Tuệ muốn trả thù thì thế nào cÅ©ng phải kiếm Phả Cái nhỠông ta giúp có thế thôi chứ chàng cÅ©ng không dặn nàng phải chá» phải chỠở đâu cả. Khi chàng tá»›i Sào Hồ gặp Phả Cái chàng cÅ©ng chỉ cho ông già biết là nàng ở Vu Hồ thôi chứ không nói khách sạn nào.
Lúc lên Ä‘Æ°á»ng, Phả Cái cÅ©ng vì tâm tình quá xúc Ä‘á»™ng nên nói Ä‘i là Ä‘i chứ không há»i thăm Long Uyên cặn kẽ đã lên Ä‘Æ°á»ng ngay, má»™t hÆ¡i Ä‘i luôn hai ngày đêm, nhất tâm nhất trí muốn gặp Vân Tuệ cùng Ä‘i trả thù cho ngÆ°á»i bạn của mình Cô Äá»™c Khách thôi.
Còn vỠVân Tuệ cũng không nhất định ở lại thành này lâu như thế. Nếu nàng không gặp Vương Mai thì nàng đã đi từ lâu rồi.
Vì vậy đôi bên mới gặp nhau một cách dễ dàng như thế.
Còn phần VÆ°Æ¡ng Mai nghe tiếng Phả Cái đã lâu bây giỠđược thấy ông ta ăn uống nhÆ° không đếm xỉa ngÆ°á»i ngồi cạnh mình đâu hết, nên nàng cứ ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn ông ta ăn uống hết bát này sang bát ná» mà mình cÅ©ng quên cả ăn.
VÆ°Æ¡ng Mai ngồi đếm thầm, tất cả Phả Cái uống hết năm mÆ°Æ¡i sáu bát rượu má»›i ngừng tay khiến nàng cÅ©ng phải giật mình kinh hãi. Vân Tuệ cÅ©ng không sao nhịn dược cÆ°á»i vá»™i giÆ¡ tay lên bịt miệng dể khá»i cÆ°á»i ra tiếng rồi nói:
-Thúc phụ đã ăn uống no nê chưa, còn Mai muội…
VÆ°Æ¡ng Mai má»›i sá»±c nhá»› là mình chÆ°a ăn cÆ¡m, nhÆ°ng nhìn thấy bát nào cÅ©ng bị Phả Cái ăn hết sạch nên nàng cứ ngẩn ngÆ°á»i ra.
Phả Cái thấy vậy nên lạnh lùng nói:
-Äến lượt ngÆ°Æ¡i ăn Ä‘i…
VÆ°Æ¡ng Mai lại cÆ°á»i khì và đáp:
-Cháu không có dạ dày lớn như cụ…
Nói tá»›i đó nàng gá»i tá»­u bảo lấy thêm hai món ăn và má»™t chén cÆ¡m ra má»™t mình ngồi ăn. Phả Cái vÆ°Æ¡n vai ngáp má»™t cái và nói tiếp:
-CÆ¡m no rượu say rồi, bây giá» lão phải Ä‘i ngủ đây. Con nhá» kia ăn mau lên, bằng không già này ngã lÆ°ng ra ghế thì lại phiá»n hai ngÆ°á»i phải khiêng vào.
VÆ°Æ¡ng Mai nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° vậy phải vá»™i vàng ăn lấy ăn để cho xong, rồi cả ba cùng rá»i khá»i tá»­u lầu ấy vá» An Lai khách sạn.
Phả Cái má»i mệt nên vừa vá» tá»›i khách sạn ông ta ngã lÆ°ng trên giÆ°á»ng ngủ liá»n. Vân Tuệ vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai phải thuê thêm cái phòng khác để ngủ, sau khi vào phòng Vân Tuệ bá»—ng kéo VÆ°Æ¡ng Mai ngồi cạnh, vẻ mặt rầu rÄ© nói:
-Mai muá»™i quan tâm đến ngu tá»· nhÆ° vậy, ngu tá»· cÅ©ng không dám dấu gì hiá»n muá»™i, nhÆ°ng hiá»n muá»™i biết chuyện rồi đừng có tiết lá»™ chuyện bí mật nhé.
Vương Mai vội đáp:
-Tỷ cứ yên trí.
-Mai muội xuất thân là võ lâm thế gia tất nhiên là phải biết có một vị cao thủ xử dụng kiếm rất nổi tiếng…
-Có phải chị nói là Thiên Hạ Äệ Nhất kiếm khách phải không?
Vân Tuệ thấy VÆ°Æ¡ng Mai vừa nói má»™t cái đã trúng liá»n má»™t mặt nàng cảm thấy tên tuổi của sÆ° phụ mình quả thá»±c lừng lẩy khiến mình cÅ©ng phải tá»± hào lây. Äồng thá»i nàng cÅ©ng nghÄ© tá»›i cái chết thảm thÆ°Æ¡ng của Äá»™c Cô Khách mà không sao ngăn được hai dòng lệ, run run nói tiếp:
-Mai muội đoán không sai, ông ta là ân sư của ngu tỷ.
VÆ°Æ¡ng Mai thấy vậy liá»n trợn to đôi mắt lên nhìn và nói:
-Chị Tuệ Ä‘ang nghÄ© tá»›i mối thù của sÆ° phụ phải không? NhÆ°ng tôi nghe nói những ngÆ°á»i vây đánh lệnh sÆ° con số rất đông đảo có đến mấy chục ngÆ°á»i Ä‘á»u là những tay có tên tuổi hay là chưởng môn phái, má»™t mình chị làm sao trả thù được há»?...
Vân Tuệ không giá» VÆ°Æ¡ng Mai lại biết nhiá»u chuyện nhÆ° thế mà lại quan tâm đến mình nhÆ° vậy nàng cảm Ä‘á»™ng hết sức vá»™i nắm chặt tay của VÆ°Æ¡ng Mai và nói tiếp:
-Cám Æ¡n hiá»n muá»™i đã quan tâm nhÆ° vậy nhÆ°ng mối thù của sÆ° phụ khó trả đến đâu ngu tá»· cÅ©ng không sợ sệt và quyết tâm không để cho chúng được ung dung, tất nhiên bá»n chúng ngÆ°á»i rất nhiá»u và má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có công lá»±c phi phàm nhÆ°ng ngu tá»· không phải kẻ khá» khạo, ngu tá»· không sợ Ä‘iá»u ấy, Ä‘iá»u khó khăn nhất là tá»›i giá» ngu tá»· cÅ©ng chÆ°a biết kẻ chủ mÆ°u là ai thôi. Vậy bây giò Ä‘iá»u cần nhất là tìm ra được tên chủ mÆ°u rồi má»›i nghÄ© cách trả thù. Tiếu Diện thúc thúc tá»›i đây là giúp nhu tá»· việc đó đấy.
Vương Mai lắng tai nghe một lúc rồi nghiêm nghị đáp:
-Chị nói rất phải, trÆ°á»›c hết hãy Ä‘iá»u tra tên chủ mÆ°u đã rồi má»›i Ä‘i tiêu diệt từng tên má»™t. Vá»›i công lá»±c của chị cùng Tiếu Diện tiá»n bối muốn trả được mối thù này chắc không khó khăn gì đâu, Tiểu muá»™i tuy bất tài nhÆ°ng cÅ©ng nguyện Ä‘em hết toàn lá»±c ra giúp chị má»™t tay…
Vân Tuệ thấy Vương mai sốt sắng như vậy càng cảm động, nhưng nàng không muốn nàng ta dự vào việc nguy hiểm này:
-Thịnh tình của hiá»n muá»™i tá»· rất cám Æ¡n nhÆ°ng việc này nguy hiểm lắm, tuy hiá»n muá»™i không sợ, nhÆ°ng nhỡ để cho chúng biết gia thế của hiá»n muá»™i thì lúc ấy quí tiêu cục hiá»n muá»™i sẽ bị liên lụy đấy!
Quả thá»±c VÆ°Æ¡ng mai không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó, nghe Vân Tuệ nói nhÆ° vậy liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ°ng chỉ trong thoáng cái thôi nàng lại cÆ°á»i và trả lá»i rằng:
-Chị lo âu như vậy là rất phải nhưng tiểu muội có thể cải trang quí hồ không cho chúng biết mình là ai…
Vân tuệ biết nàng ta muốn nhá» mình cải trang há»™, không sao nhịn được liá»n cÆ°á»i khì má»™t tiếng, nhÆ°ng nàng cố ý làm khó dá»… VÆ°Æ¡ng Mai mà trả lá»i rằng:
-Việc này không khó khăn gì cả, nhÆ°ng phải cái giá»ng nói của hiá»n muá»™i vừa ngá»t ngào, nếu hoá trong thành má»™t bà già nhÆ° ngu tá»· thì thể nào cÅ©ng bị lá»™ ngay.
VÆ°Æ¡ng Mai nghe thấy Vân Tuệ nói nhÆ° thế ngẩn ngÆ°á»i ra suy nghÄ© giây lát, nhÆ°ng nàng không nghÄ© được mÆ°u kế nào cả. Vân tuệ thấy vậy vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
-Thôi được, việc này để đến mai sẽ bàn lại, bây giỠđã trÆ°a lắm rồi hiá»n muá»™i mau vận công Ä‘iá»u tức rồi Ä‘i nghÄ© Ä‘i…
Vương Mai nũng nịu nói tiếp:
-Nhưng dù sao ngày mai chị cũng phải giúp em đấy nhé.
Nói tá»›i đó nàng không đợi chá» Vân Tuệ trả lá»i đã vá»™i đứng dậy ra đóng cá»­a phòng và lên giÆ°á»ng vận công Ä‘iá»u tức ngay.
Sáng hôm sau tiết trá»i lạnh lẽo, mÆ°a tuyết rÆ¡i xuống, Vân Tuệ, VÆ°Æ¡ng Mai vá»›i Phả Cái ba ngÆ°á»i ngồi ở trong phòng bàn tán việc trả thù cho Vân Tuệ.
Trước hết Phả Cái kể rõ đầu đuôi câu chuyện xưa kia cho hai nàng nghe.
Nghe xong Vân Tuệ má»›i nhận thấy kế hoạch của Long Uyên dặn lại quả thá»±c chu đáo, nàng lại Ä‘em chàng ra khen ngợi vài lá»i.
Vốn dÄ© VÆ°Æ¡ng Mai không có hảo cảm vá»›i Long Uyên mấy, nhÆ°ng vì nàng thấy Vân Tuệ nói, đã biết Long Uyên cùng Phong Lan vá» nhà thăm cha mẹ rồi, nàng nghe Long Uyên đã là chồng của Vân Tuệ thì không nên bá» Vân Tuệ ở nÆ¡i đây mà Ä‘i cùng vá»›i má»™t ngÆ°á»i đàn bà khác vá» nhà nhÆ° thế. Long Uyên làm nhÆ° vậy là trái vá»›i ý nghÄ©a phu thê. Nhất là tối hôm qua nàng đã biết Vân Tuệ có mối thù của sÆ° phụ, mà kẻ thù Ä‘á»u là những tay cao thủ lừng danh trên thiên hạ. Thiên Diện thÆ° sinh lại bá» má»™t mình vợ Ä‘i trả thù lại thá»±c không nên không phải.
Äáng lẽ hôm qua nàng đã chỉ trích Long Uyên ở trÆ°á»›c mặt Vân Tuệ rồi, nhÆ°ng thấy Vân Tuệ Ä‘ang rầu rÄ© nên nàng má»›i không nỡ làm nàng ta Ä‘au lòng. NhÆ°ng bây giá» nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° thế và lại thấy Long Uyên chịu bá» tiá»n ra cứu các nạn nhân và vui vẻ tiếp nhận kế hoạch của Lá»— Trí khoáng đại công việc an phục các thảo khấu, nhÆ° vậy thá»±c là vÄ© đại vì vậy nàng lại bắt đầu có lòng ngưỡng má»™ Long Uyên, và chỉ khát vá»ng được gặp chàng ta ngay để xem hình dáng, và mặt mÅ©i chàng ta nhÆ° thế nào:
“Cứ xem chi Tuệ si tình nhÆ° thế đủ thấy chàng thế nào cÅ©ng là má»™t nhân vật anh tuấn khiến ai trông thấy cÅ©ng phải mến yêuâ€.
NhÆ°ng nàng chÆ°a trông thấy bá»™ mặt thá»±c của Vân Tuệ bao giá» cho nên nàng cÅ©ng không biết đẹp xấu thế nào, cho nên nàng cÅ©ng chÆ°a xác nhận sá»± tưởng tượng của mình. Vì nếu Vân Tuệ không đẹp thì chắc sá»± thẩm mÄ© của nàng cÅ©ng tầm thÆ°á»ng thôi, nhÆ° vậy Thiên Diện thÆ° sinh cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i đẹp hÆ¡n ai. Sau nàng lại nghÄ©:
“Dù sao chàng ta cÅ©ng phải có Ä‘iá»u gì đặc biệt hÆ¡n ngÆ°á»i nên má»›i có đầu óc hoài bảo lá»›n nhÆ° vậy, má»›i rá»™ng lượng đến ná»—i má»™t lúc ném ra mấy nghìn vạn lượng vàng để cứu giúp dân nghèo mà không tiếc của chút nào.â€
Vì thế trong đầu óc của nàng đã ghi sâu một ấn tượng đẹp đối với Long Uyên, tuy nàng hãy còn ít tuổi chưa hiểu rõ tình yêu là gì nhưng ấn tượng này đã in sâu vào trong lòng nàng không thể nào quét sạch đi được.
Vân Tuệ không biết VÆ°Æ¡ng Mai có cảm tưởng nhÆ° vậy nàng chá» Phả Cái nói xong liá»n lên tiếng há»i:
-Thúc thúc, phen này Uyên đệ vá» nhà phải ở má»™t thá»i gian vậy chúng ta phải nên làm nhÆ° thế nào và ra tay ra sao? Thúc thúc có cao kiến gì không?
Phả Cái Ä‘ang sầm nét mặt lại nghe thấy Vân Tuệ nói nhÆ° thế liá»n trợn trừng mắt lên giây lát rồi trầm giá»ng đáp:
-Việc này lão ăn mày đã suy nghÄ© cả má»™t đêm hồi hôm rồi, Lão thiết nghÄ© hiện giá» trong võ lâm các môn phái chỉ có Thiếu Lâm và Võ Äang là hai phái lá»›n nhất. Vả lại các hoà thượng của Thiếu Lâm trÆ°á»›c kia có thù vá»›i già này, cho nên chúng ta chủ trÆ°Æ¡ng lên chùa Thiếu Lâm đánh mấy hoà thượng cho bá» tức đã.
Vân Tuệ thấy ông ta sát khí đằng đằng mặt mÅ©i dữ tợn liá»n nghÄ© tá»›i lá»i dặn bảo của Long Uyên, nàng thở dài má»™t tiếng và khuyên rằng:
-Chúng ta Ä‘i Thiếu Lâm trÆ°á»›c cÅ©ng được nhÆ°ng dù sao chúng ta cÅ©ng nghe theo Long đệ, đừng giết lầm ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện. TrÆ°á»›c kia phái Thiếu Lâm đã tham dá»± trận đấu ở Lao SÆ¡n nhÆ°ng xÆ°a nay vẫn có tiếng ở trên giang hồ, ít khi có hành Ä‘á»™ng hung ác và danh vá»ng lại khá cao phen này chúng ta Ä‘i đến đó cứ giết chóc bừa bãi nhỡ đồn vào tai ngÆ°á»i khác có phải là gây lên thị phi không?
Phả Cái thấy Vân Tuệ nhắc nhỡ nhÆ° vậy nghÄ© tá»›i lòng đại nghÄ©a của Long Uyên liá»n dịu nét mặt lai nói:
-Thế thì... biết làm sao bây gi�
Vân Tuệ thấy vậy biết tâm ý của ông đã suy chuyển rồi:
-Chúng ta phải đi Thiếu Lâm, nhưng theo ý điệt nữ thì chúng ta nên dùng thủ pháp tấn công cạnh dò thám xem chủ mưu chân hung thủ là ai rồi ra tay cũng chưa muộn.
Phả Cái nghe nói bỗng nghĩ ra được một kế, vỗ đùi kêu đánh đét một tiếng rồi nói:
-Có rồi…có rồi...
Ông ta bá»—ng Ä‘Æ°a mắt nhìn thấy VÆ°Æ¡ng Mai có vẻ kinh ngạc nhìn mình nên ông ta vá»™i ngắt lá»i và đổi giá»ng nói tiếp:
-à kiến của lão ăn mày đã có rồi, bây giá» hãy nói ngày lên Ä‘Æ°á»ng của chúng ta.
Vân tuệ không biết ý kiến của Phả Cái nhÆ° thế nào, nhÆ°ng nàng biết ông ta thấy có VÆ°Æ¡ng Mai ngồi cạnh đó nên không tiện nói ra vì vậy nàng vá»™i đỡ lá»i:
-Từ đây Ä‘i tá»›i Thiếu Lâm ở Hà Nam ít nhất cÅ©ng hàng mấy ngàn dặm, tuy chúng ta không bị thá»i gian hạn chế thá»±c, nhÆ°ng chủ trÆ°Æ¡ng của cháu thì càng sá»›m ngày nào thì càng hay ngày nấy, vậy chúng ta nhất định ngày mai lên Ä‘Æ°á»ng.
Nói tới đó nàng ta quay đầu nhìn Vương Mai va nói tiếp:
-NhÆ°ng bây giá» năm cùng tháng tận, Mai muá»™i rá»i khá»i gia đình cÅ©ng khá lâu rồi nên sá»›m trở vá» nhà thì hÆ¡n, kẻo cha già á» nhà đợi chá». Theo ý ngu tá»· thì bây giá» chÆ°a đến ná»—i phải dùng đến võ lá»±c, hiá»n muá»™i có Ä‘i cÅ©ng không có việc gì giúp ngu tá»· đâu…
VÆ°Æ¡ng Mai chẩu môi lên xen lá»i há»i:
-Sao tối hôm qua chị đã nhận lá»i cho em Ä‘i mà bây giá» thay đổi nhÆ° thế?
Vân Tuệ nghiêm nghị:
-Mai muá»™i chá»› nên nói nhÆ° thế, đối vá»›i thá»±c tình của hiá»n muá»™i lúc nào chị cÅ©ng cảm Æ¡n nhÆ°ng hiá»n muá»™i lẻn trốn Ä‘i nhÆ° vậy và cÅ©ng Ä‘i lâu rồi, nếu không sá»›m trở vá» gia trưởng ở trong nhà thế nào cÅ©ng mong đợi, vả lại gia đình của hiá»n muá»™i chỉ có má»™t mình hiá»n muá»™i là con, gia trưởng của muá»™i yêu quí hiá»n muá»™i thế nào không cần phải nói ra chắc hiá»n muá»™i đã biết rồi, nhÆ°ng bây giá» khi nào chị lại để hiá»n muá»™i vì việc tá»· mà làm Ä‘au lòng gia trưởng của hiá»n muá»™i…
Hình như Vương Mai đã bị nàng thuyết phục nhưng vẫn chưa chịu nên nói tiếp:
-Chị bảo em vá» cÅ©ng được nhÆ°ng chị phải theo em Ä‘i đến nhà em ăn tết, tết xong chị sẽ lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Thiếu Lâm cÅ©ng chÆ°a muá»™n, chẳng hay chị nghÄ© sao?
Vân tuệ định từ chối nhưng Vương Mai không để cho nàng lên tiếng đã thao thao bất tuyệt nói tiếp:
-Nếu chị không nhận lá»i thì để em vá» nhà má»™t mình nhÆ°ng có ngÆ°á»i há»i việc em Ä‘i đâu thì em sẽ nói hết chuyện của chị cho há» nghe…
Nàng nói tá»›i đó tá» vẻ bắt đắt dÄ© hiển nhiên nàng định bắt bí . Vân Tuệ đành phải nhận lá»i.
Phả Cái suốt Ä‘á»i cô Ä‘á»™c, má»™t năm gần đây má»›i có Vân Tuệ vá»›i Long Uỵên Ä‘i cùng chứ không gần gÅ©i má»™t thiếu nữ nào hết, nhÆ°ng không hiểu tại sao từ khi thấy VÆ°Æ¡ng Mai ông ta thấy cô bé tinh nghịch và bÆ°á»›ng bỉnh này lại cảm thấy có duyên nên ông ta thấy nàng nói nhÆ° vậy liá»n trợn mắt lên giận giữ nói:
-Con nhá» này táo gan thật, xÆ°a nay ăn mày già này không bị ai uy hiếp cả, nếu ngÆ°Æ¡i không biết Ä‘iá»u thì ngày hôm nay ta không ta không để cho ngÆ°Æ¡i vá» nhà nữa.
Bộ mặt của Phả Cái xưa nay đã giữ tợn rồi, bây giỠông ta lại quát tháo và trợn mắt như thế lại càng dữ dội thêm, ngỠđâu Vương Mai không sợ hãi mà còn thè lưỡi ra tinh nghịch đáp:
-Thiếu gia nói được là phải làm được, không tin các ngÆ°á»i cứ thá»­ xem chứ bây giỠông có trợn mắt nhăn mặt cÅ©ng vô ích thôi.
Phả Cái cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng liá»n đổi giá»ng ôn hoà đáp:
-Äược lắm được lắm, con nhá» này kể cÅ©ng khôn ngoan đấy…
Vương Mai trợn ngược một bên mắt lên rồi phùng miệng trợn mắt lên nói tiếp:
-Cái gì là con nhãi này nhãi ná», ông già ăn mày kia đừng có ăn hiếp thiếu gia…
Vân Tuệ Ä‘ang định ngăn cản không để cho hai ngÆ°á»i cãi vả, nhÆ°ng tính của Phả Cái há»… ông ta tÆ°Æ¡i cÆ°á»i tức là ông ta tức giận nên nàng yên lặng ngồi yên má»™t bên không can thiệp vào nữa Phả Cái thấy VÆ°Æ¡ng Mai không chịu lép vế, trong lòng rất thÆ°Æ¡ng yêu nhÆ°ng vá» vấn Ä‘á» sÄ© diện ông ta vẫn làm ra bá»™ bức giận quát tháo nói:
-Tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i dám vô lá»… nhÆ° thế phải không? Nếu không cho ngÆ°Æ¡i má»™t bài há»c thì ngÆ°Æ¡i không biết Äàn Chỉ thần công của già này lợi hại nhÆ° thế nào thì ngÆ°Æ¡i cứ tưởng ta là bụt đất.
Vương Mai ưỡn thẳng ngực giơ tay ra giận giữ nói tiếp:
-XÆ°a nay thiếu gia này vẫn được nghe ngÆ°á»i nói tá»›i Äàn Chỉ thần công nên thiếu gia má»›i ra tay lãnh giáo.
Vân Tuệ thấy vậy xen lá»i nói:
-Hiá»n muá»™i đừng có giở tánh nết trẻ con ấy ra nữa. Muốn giả quyết chuyện gì chỉ cần nói vá»›i nhau thôi hà tất phải Ä‘á»™ng tá»›i chân tay làm chi.
VÆ°Æ¡ng Mai thấy Vân Tuệ đã đổi giá»ng nói biết minh đã thành công rồi liá»n nhảy tá»›i trÆ°á»›c mặt Vân Tuệ há»i:
-Có thá»±c không, chị đã nhận lá»i Ä‘i vá»›i em vá» nhà rồi đấy chứ.
Vân Tuệ thấy vậy biết không nhận lá»i cÅ©ng không xong, bắt đắc dÄ© thở dài má»™t tiếng, chÆ°a kip trả lá»i thì thấy Phả Cái xen lá»i nói:
-Äừng có nằm mÆ¡, Hàn Trung cách TrÆ°á»ng Giang rất xa, Ä‘i lại mất mấy ngày trá»i, nhÆ° vậy…
VÆ°Æ¡ng Mai lo âu vô cùng, vá»™i quay trở lại, Ä‘ang định gây sá»± thì thấy Phả Cái đổi giá»ng nói tiếp:
-Nếu cô bé có lòng theo lão và Vân cô nương đi, ăn mày già này cũng không phản đối còn gia trưởng của cô bé thì ăn mày già này sẽ biên thơ vỠcho gia trưởng của cô bé, trong thơ lão sẽ nói nhận ngươi làm đồ đệ, dăm ba năm ngươi mới có thể vỠnhà, như vậy chắc gia trưởng ngươi cũng không đến nỗi.
VÆ°Æ¡ng Mai nghe tá»›i đó vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, khi nàng ở nhà đã nghe nói công lá»±c của ông già này đã cao tuyệt, coi kẻ ác nhÆ° thù, tính nóng nhÆ° lá»­a thá»±c là quái nhân của giang hồ. Bây giá» nàng Ä‘á»™t nhiên nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° vậy nàng liá»n tiến tá»›i trÆ°á»›c mặt Phả Cái quì xuống vái lại và nói:
-Äệ tá»­ VÆ°Æ¡ng Mai bái kiến sÆ° phụ…
Phả Cái sầm nét mặt lại nhÆ°ng hai mắt rất ôn hòa và có vẻ vui tÆ°Æ¡i vá»›i giá»ng khàn khàn nói tiếp:
-Äứng dậy đứng dậy, ngÆ°Æ¡i muốn làm đồ đệ của ăn mày già này, ngÆ°Æ¡i không được kêu khổ nghe chÆ°a?
VÆ°Æ¡ng Mai nghe nói nói vậy vá»™i nhảy lên và đứng thẳng ngÆ°á»i buông xuôi tay xuôi xuống và nghiêm nghị đáp:
-á»i chà, phen này chị không cấm em được nữa nhé! Hà hà…
Tiếp theo đó nàng lại nói:
-SÆ° phụ đã thâu nhận được má»™t đồ đệ tốt nhÆ° thế này, sÆ° phụ không được giấu giếm thể nào cÅ©ng phải dạy môn Äàn chỉ thần công cho con dấy nhé?
Phả Cái nhìn đồ đệ duy nhất má»›i thâu nhận được này liá»n kêu “hừ†má»™t tiếng và cÆ°á»i ha hả đáp:
-Thế nào sÆ° phụ cÅ©ng dậy cho, nhÆ°ng không biết con có đủ tài ba để há»c môn đó không?
Nói xong ông ta đi vào trong phòng và nói tiếp:
-Bây giá» ta kiếm ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°a thÆ°, các ngÆ°Æ¡i mau mau thu dá»n, sáng sá»›m mai phải lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ngay. Con nhãi tốt hÆ¡n hết ngÆ°Æ¡i mau mau viết má»™t lá thÆ° gá»­i vá» cho nhà, báo tin cho nhà biết là vẫn bình an vô sá»±, và để ta cùng gá»­i vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Vương Mai vui vẻ vô cùng, vội lấy giấy bút viết thư báo tin cho nhà ngay.
Hồi bấy giá» chÆ°a có bÆ°u Ä‘iện, thÆ° từ Ä‘á»u phải nhá» ngÆ°á»i Ä‘em Ä‘i há»™, hay nhá» những tiệm buôn trong khi chuyển kim ngân Ä‘em thÆ¡ há»™ mình, nên má»™t lá thÆ° gá»­i Ä‘i rất đắt và tốn má»™t thá»i gian khá lâu.
Lúc ấy Phả Cái cầm hai lá thÆ° Ä‘i ra bến tàu. Tìm má»™t thuyá»n chài Ä‘Æ°a thÆ° há»™. Ông ta Ä‘Æ°a lá thÆ° và tặng má»™t số tiá»n khá hậu cho ngÆ°á»i ấy.
Vương Mai mừng rỡ khôn tả, ngồi ở trong điếm ngó qua cửa sổ nhìn những mãnh tuyết đang rơi xuống, miệng thì ngêu ngao hát một bài tiểu khúc, đủ thấy nàng vui vẻ như thế nào?
Má»™t lát sau Vân Tuệ hoá trang cho nàng thành má»™t bà cụ già, chỉ có đôi ngÆ°Æ¡i là không hóa trang được thôi còn thì đầu chí chân, trong nàng giống hệt má»™t bà cụ. Nếu không phải ngÆ°á»i sành sá»i thì không thể nào biết được nàng là má»™t thiếu nữ mÆ°á»i lăm. mÆ°á»i sáu.
VÆ°Æ¡ng Mai bá»—ng nghÄ© ra má»™t việc, vá»™i há»i Vân Tuệ:
-Chi Tuệ, chị ít tuổi như vậy, tại sao lại cứ thích hoá trang thành bà già trông thực khó coi! Hơn nữa… hơn nữa, em quen biết chị mấy ngày rồi mà vẫn không biết rõ bộ mặt thực của chị ra sao, thực không công bằng tí nào.
Vân Tuệ vá»™i há»i lại:
-Tai sao hiá»n muá»™i bảo là không công bằng?
-Chị được trông thấy mặt thực của em, mà em không thấy mặt thực của chị, như vậy có phải là không công bằng không?
Vân Tuệ nghÄ© lại thấy lá»i nói của VÆ°Æ¡ng Mai rất có lý, nhÆ°ng mình suốt ngày hoà trang thành má»™t bà cụ xấu xí, nhÆ° vậy kể cÅ©ng khó coi thiệt, vì thiếu nữ nào cÅ©ng Æ°a đẹp, Vân Tuệ cÅ©ng không khác gì, nên nàng nghe thấy VÆ°Æ¡ng Mai há»i nhÆ° vậy liá»n ngẫm nghÄ© không nói năng gì hết.
VÆ°Æ¡ng Mai thấy vậy lại há»i tiếp:
-Chị đừng có hoá trang thành bà cụ già như thế này! Chẳng hay chị có bằng lòng không?
-Thôi được, hiá»n muá»™i hãy ra ngoài giây lát.
VÆ°Æ¡ng Mai ra bên ngoài giây phút đã thấy Vân Tuệ gá»i vào. Lúc này nàng đã hoá trang thành má»™t công tá»­ thủng thẳng bÆ°á»›c vào. Nàng vừa vào tá»›i trong phòng đã thấy má»™t mỹ nhân đứng ở cạnh giÆ°á»ng, nàng liá»n kêu “ối chàâ€mấy tiếng, vì sắc đẹp của Vân Tuệ đã làm nàng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° tượng gá»— vậy. Vân Tuệ thấy vậy vá»™i há»i:
-Thế nào, Mai muội không nhận ra ngu tỷ nữa hay sao?...
Vương Mai cố hết sức chớp mắt mấy cái rồi lẩm bẩm nói:
-Chị Tuệ, có thực là chị đấy không?
Vân Tuệ vừa tức cÆ°á»i vừa ngạc nhiên đáp:
-Không phải ngu tỷ thì còn ai vào đấy.
VÆ°Æ¡ng Mai liá»n nắm lấy tay nàng tắc lưỡi khen ngợi và ngắm từ đầu tá»›i chân hồi lâu, rồi nàng ôm chặt lấy Vân Tuệ và há»i tiếp:
-Chị… chị Tuệ, chị đáng yêu thá»±c! Äáng yêu thá»±c…
Vân Tuệ giơ tay ra ôm choàng lấy nàng vào lòng, đang định nói tiếp thì đã thấy Phả Cái bước vào. Nàng vội lên tiếng nói với Phả Cái rằng:
-Thúc thúc đã gá»­i xong thÆ° rồi à? Mai muá»™i, sÆ° phụ của hiá»n muá»™i đã vá» rồi đấy.
Vương Mai vội đứng dậy, đi tới trước mặt Phả Cái và nói:
-SÆ° phụ xem chị Tuệ đẹp biết bao! Mai nhi so sánh vá»›i chị thá»±c là má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Phả Cái ngồi xuống, trông thấy đồ đệ mình ngây thÆ¡ nhÆ° vậy cÅ©ng khoái chí vô cùng, nhÆ°ng bình sinh ông ta không biết cÆ°á»i đùa gì cả, muốn cÆ°á»i nhÆ°ng không biết nên nói gì nên ông ta kêu “hừ†má»™t tiếng và nói:
-Cháu Tuệ không những đẹp thôi mà công lá»±c, phẩm hạnh, cái gì cÅ©ng hÆ¡n ngÆ°á»i hết, việc gì mà con phải lên tiếng khen ngợi?..
VÆ°Æ¡ng Mai chÆ°a hiểu tính nết của sÆ° phụ, nên nàng nghe thấy Phả Cái nói nhÆ° vậy, liá»n châu môi lên đáp:
-Chẳng lẽ con nói sai hay sao? con, con…
Bất đắc dÄ© Phả Cái đành phải đổi giá»ng nói tiếp:
-Con nhãi kia nói lôi thôi như thế mãi làm chi? Nhân lúc được nhàn rỗi, để sư phụ dạy ngươi một ít nhập môn khẩu quyết rồi sau này sẽ tập lấy, bằng không sau này gặp kẻ địch sẽ làm mất hết tên tuổi của sư phụ.
Vương Mai nghe thấy sư phụ bảo dạy võ công cho mình nên không dám cãi vã nữa, vội ngồi xuống và lắng tai nghe Phả Cái dạy bảo.
Sáng ngày hôm sau trá»i hãy còn mÆ°a tuyết nhÆ°ng ba ngÆ°á»i không ngần ngại liá»n lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ngay.
Vừa Ä‘i Vân Tuệ vừa nghÄ© không biết hiện giá» Long Uyên ở SÆ¡n Äông Ä‘ang làm gì?
Tài sản của viet_nho

  #38  
Old 02-04-2008, 09:05 AM
viet_nho's Avatar
viet_nho viet_nho is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 36
Tân Xuân gặp gỡ - Thượng sơn tầm thù

Hãy nói vá» Long Uyên, gia đình của chàng đã dán yết thị khắp nÆ¡i tuyên bố ngày cÆ°á»›i của chàng. Trong ba ngày cÆ°á»›i tại nhà nhá» Long ngÆ°á»i ra vào chật ních. Ãt khi có má»™t đám cÆ°á»›i nào lại linh đình nhÆ° thế này, bất cứ ngÆ°á»i thuá»™c giá»›i nào của thành Chức Mạc cÅ©ng Ä‘á»u có thiện cảm vá»›i nhà há» Long, nên trong ba ngày Tết cÅ©ng là ngày cÆ°á»›i của Long Uyên, ngÆ°á»i đến chúc Tết và chúc mừng đám cÆ°á»›i vô cùng tấp nập. Lầu hai của nhà chàng không đủ chá»— ở, nên bây giỠđã phải sá»­a chữa, Long Uyên vá»›i cha mẹ phải xuống ở tạm phòng của bác bảy.
Long Uyên tránh mặt không chịu tiếp khách, chỉ cùng Lá»— Trí giấu mình trong má»™t gian phòng nhỠđể bàn tính kế hoạch, công việc tiếp khách Ä‘á»u để cho các thúc bá phụ trách. Trong chín vị phu nhân, ngoài Trí Chi phu nhân vá»›i mẹ của Long Uyên ra thì bảy vị kia có vẻ không vui, vì nhận thấy hai đứa con dâu má»›i cÆ°á»›i này không thuá»™c của há», cho nên các vị phu nhân ấy ngoài mặt vui vẻ tiếp khách, nhÆ°ng trong lòng không vui là mấy.
Lỗ Trí ở nhà Long Uyên cũng không được nhàn rỗi gì cả, ngoài việc bàn kế hoạch với Long Uyên lại phải phụ trách canh gác hộ chàng, việc canh gác trước kia do Diệp Hoàng Hà Thanh phụ trách, nhưng bây giỠy là dâu gia trong mấy ngày cưới, y phải trông nom và sắm sửa cho con gái.
Cũng may tám đại tiêu cục ở Kim Lăng hiệp cùng mấy vị cục chủ vận lương thực cũng tới kịp dự đám cưới này. Lục Qui với Hoa Hoa cũng tự động tham gia vào việc ấy.
Võ Di bà bà, Phong Lan vá»›i má»™t cô nÆ°Æ¡ng nữa là Tú Mai đã dá»n ra ngoài Long phủ, và ở tạm XÆ°Æ¡ng Lăng khách sạn ở trong thành.
Nhà há» Long đã bao hết toàn bá»™ khách sạn, và phái mÆ°á»i thị tỳ mà mÆ°á»i nô bá»™c hầu hạ, nên cha con Tú Mai vá»›i bà cháu Võ Di bà bà được chăm sóc má»™t cách chu đáo khôn tả, nhất là Phong Lan vá»›i Tú Mai, lúc trÆ°á»›c tại Long trạch vì khuôn phép mà không được cùng nhau gần gÅ©i chuyện trò, nhÆ°ng từ khi dá»n vá» khách sạn này, hai ngÆ°á»i suốt ngày gần gÅ©i nhau, nên không đầy ná»­a ngày đã thân nhau nhÆ° tá»· muá»™i.
Chỉ có Long Uyên mấy ngày hôm nay tuy nhàn nhã nhÆ°ng cÅ©ng khổ tâm nhất, vì lúc này chàng đã trở thành má»™t ngÆ°á»i có danh vá»ng cá»±c kì lá»›n, Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng gặp ngÆ°á»i cúi chào chúc mừng mình, ai ai trông thấy chàng cÅ©ng tá» vẻ ngưỡng má»™, nên chàng cảm thấy vô cùng phiá»n phức dù rằng trong lòng có chút cảm giác khoái chí. Ngoài ra, hình bóng Vân Tuệ lúc nào cÅ©ng hiện lên trong tâm trí làm cho chàng bứt dứt khôn tả.
Chàng còn nhá»› đêm ná», uống rượu say vá» tá»›i phòng thấy Phong Lan lại tưởng là Tú Mai, lại có chút hÆ¡i rượu nên đã chiếm chút tiện nghi vá»›i nàng, đêm ấy chàng và nàng chÆ°a chính thức làm lá»… mà chàng đã chiếm mất trinh tiết của Phong Lan rồi.
Thá»i gian trôi nhanh, chỉ nháy mắt đã đến ngày mùng ba. Từ trÆ°á»›c cá»­a khách sạn ở trong thành ra tá»›i cá»­a nhà Long Uyên ở ngoài thành ngÆ°á»i tụ tập đông nhÆ° kiến cá», phải chen vai thích cánh má»›i có thể lá»t qua. Äám cÆ°á»›i đón dâu cÅ©ng linh đình hết sức và cÅ©ng vì quá Ä‘á»™ng nhÆ° thế mà đã làm cho mấy ngÆ°á»i Lá»— Trí khổ vô cùng, má»i ngÆ°á»i phải dụng biết bao sức lá»±c má»›i dẹp được má»™t lối Ä‘i để cho đám cÆ°á»›i Ä‘i qua.
Dẫn đầu Ä‘oàn rÆ°á»›c là má»™t con rồng dài hÆ¡n năm trượng, do hÆ¡n hai chục ngÆ°á»i múa, sau đến Ä‘á»™i bát âm, rôid đến những ngÆ°á»i mang của hồi môn, cuối cùng má»›i là kiệu rÆ°á»›c dâu, hai chiếc kiệu hồng Ä‘á»u do tám ngÆ°á»i khiêng! Sau hai chiếc kiệu lại còn có những kiệu dành cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°a dâu ngồi, hai bên kiệu Ä‘á»u có đèn lồng kết hoa. Thá»±c là linh đình náo nhiệt không kém gì vua chúa vi hành. Khi kiệu cô dâu tá»›i cÆ°a, theo lệ Trung Hoa, Long Uyên phải đá vào cá»­a kiệu thì bà mai má»›i cõng cô dâu vào trong nhà. Hai cô dâu Ä‘á»u Ä‘á»™i mão phượng mặc phượng y, dùng má»™t cái khăn nhiá»…u phủ mặt; nếu không được các tiêu sÆ° giúp sức gạt những ngÆ°á»i xem sang hai bên thì kiệu không cách chi chen vào đến tận cá»­a Long trạch được.
Khi cô dâu chú rể vào tá»›i đại sảnh, Long Uyên đứng giữa hai cô dâu đứng hai bên Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c bàn thá» tổ, má»™t ngÆ°á»i chuyên làm lá»… đã đứng chá» tại đó lập tức hô lá»›n:
-Nhất bái thiên địa…
-Nhị bái cao Ä‘Æ°á»ng…
-Phu thê giao bái…
-ÄÆ°a cô dâu chú rể vào Ä‘á»™ng phòng, tấu nhạc… lá»… tất…
Long Uyên vá»›i hai cô dâu nghe theo ngÆ°á»i xÆ°á»›ng ngôn mà quì ba lần, vái chín vái, bái xong trá»i đất rồi quì lạy chín vị môn chưởng thúc bá, rồi ba vợ chồng lại vái lạy lấn nhau rồi do tỳ nữ Ä‘Æ°a hai trái cầu kết bằng Ä‘iá»u cho Long Uyên, càm cầm hai trái ấy vào tay, còn Ä‘uôi của má»—i trái cầu là má»™t mành lụa, thì Ä‘Æ°a má»—i cô dâu cầm má»™t Ä‘uôi. Sau Long Uyên Ä‘i trÆ°á»›c theo bố tiểu đồng cầm đèn lồng Ä‘á» dẫn Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i má»™t bÆ°á»›c lại dừng lại má»™t bÆ°á»›c để dẫn hai cô dâu lên lầu, ban nhạc ở góc sảnh cÅ©ng bắt đầu tấu nhạc rá»™n ràng, ngoài cá»­a pháo nổ đì đùng và tiếng ồn ào che nấp cả tiếng nói chuyện rôm rả của má»i ngÆ°á»i trong sảnh.
CÃc tân khách thấy cô dâu chú rể làm lá»… tÆ¡ hồng xong liá»n ra ngoài sân xem tuồng và vào bàn ăn uống.
Chín đôi vợ chồng già mừng rỡ vô cùng, lúc nào cÅ©ng cÆ°á»i tít mắt lại vì đứa con duy nhất của dòng hỠđã lập gia thất rồi.
Hãy nói Long Uyên và hai cô dâu, vào đến trong phòng lúc này Long Uyên má»›i thở phào nhẹ nhõm, chàng liá»n vén lụa Ä‘iá»u che mặt hai cô dâu lên, thoạt tiên chàng cÅ©ng không biết ngÆ°á»i đó là ai? NhÆ°ng sau khi vén lên má»›i biết đó là Phong Lan.
Phong Lan từ khi lên kiệu đến giá» cứ bị cái khăn Ä‘iá»u che phủ, má»i hành Ä‘á»™ng Ä‘á»u được bà mai hÆ°á»›ng dẫn nhá» vậy lại đỡ hổ thẹn nhÆ° Long Uyên.
Lúc này Long Uyên bá» cái khăn Ä‘iá»u há»™ nàng ra nàng má»›i được nhìn thấy bá»™ mặt anh tuấn của chàng, và cÅ©ng thấy chàng khoác má»™t miếng nhiá»…u Ä‘iá»u qua, nàng xuýt nữa thì cÆ°á»i thành tiếng.
Vì chung quanh có bố tỳ nữ nên nàng hổ thẹn cúi đầu xuống không dám nhìn Long Uyên má»™t cách Ä‘Æ°á»ng hoàng nữa.
Long Uyên thấy nàng hổ thẹn nhÆ° vậy lại càng quyến rÅ© hÆ¡n, nên ngẩn ngÆ°á»i ra ngắm nhìn, Ä‘á»™t nhiên nghe tiếng các tỳ nữ cÆ°á»i khanh khách má»›i giật mình nhá»› ra nhiệm vụ của mình má»›i hoàn thành có má»™t ná»­a thôi, chàng vá»™i tiến lên mấy bÆ°á»›c kéo nốt chiếc khăn Ä‘iá»u phủ trên mặt cô dâu thứ hai. Tiếp theo đó bà mai chỉ huy bá»n nữ tỳ khiêng má»™t cái bàn tròn đến trÆ°á»›c giÆ°á»ng, nhanh tay bày má»™t bữa tiệc hợp cẩn để ba ngÆ°á»i ăn.
Long Uyên vá»›i hai cô dâu cùng nâng chén lên uống, uống xong ly rượu hợp cẩn ấy ba mai biết việc của mình đã hoàn tất liá»n cúi chào ba tân lang và giai nhân, rồi lui ra ngoài phòng luôn. Tỳ nữ cÅ©ng lần lượt lui ra, để cho cô dâu chú rể được tá»± nhiên, ở lại chỉ làm vÆ°á»›ng víu ngượng ngùng mà thôi. Khi lui ra chúng cÅ©ng tiện tay khép cá»­a phòng lại.
Thế là trong phòng chỉ còn lại ba ngÆ°á»i, thoạt đầu ba ngÆ°á»i Ä‘á»u hổ thẹn không ai dám mở lá»i, sau chú rể thấy trong phòng không còn ngÆ°á»i nào nữa liá»n ho han má»™t tiếng rồi nói:
-Hai vị…
Phong Lan quen biết chàng đã lâu, lúc này nghe thấy chàng ho khan đã buồn cÆ°á»i, lại nghe chàng gá»i “hai vị†thì không sao nhịn được liá»n cÆ°á»i khúc khích. Còn Tú Mai cứ cúi gằm mặt xuống, nhÆ°ng má»i cá»­ chỉ của hai ngÆ°á»i Ä‘á»u trông thấy hết. Lúc này nàng liá»n đứng dậy và rót má»™t chén nÆ°á»›c cho Long Uyên.
Long Uyên uống xong chén nÆ°á»›c liá»n nói cảm Æ¡n, rồi há»i Phong Lan:
-Lan muá»™i cÆ°á»i gì thế?
Phong Lan Ä‘Æ°a mắt nhìn Tú Mai, vừa cÆ°á»i vừa nói:
-Em Æ°? Em thấy chúng ta ngÆ°á»i nào cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i gá»—, bị ngÆ°á»i ta kéo Ä‘i kéo lại thá»±c là tức cÆ°á»i.
Tú Mai đối vá»›i cuá»™c hôn lá»… này vốn rất thành kính, nhÆ°ng bây giá» nghe Phong Lan nói vậy cÅ©ng bụm miệng cÆ°á»i khúc khích. Long Uyên nhìn hai ngÆ°á»i, cả hai Ä‘á»u rạng rỡ thêm sau những nụ cÆ°á»i, bao nhiêu sá»± bất mãn lúc này tiêu tan hết, môi khẽ cÆ°á»i nói:
-Biết làm sao được, chúng ta ở trong đại gia đình phải biết giữ lễ, nhưng sau này nếu…
Chàng bá»—ng dừng lá»i, chàng vốn định nói sau này lấy vợ nữa thì không chịu lấy những lá»… nghi nhÆ° vậy, lại nhá»› ra chàng Ä‘ang ở trong phòng vá»›i hai cô dâu mà lại nói đến vấn Ä‘á» này thá»±c là không nên không phải, cho nên má»›i không dám nói tiếp.
Phong Lan thắc mắc vô cùng, vá»™i há»i:
-Nhưng cái gì, sao chàng không nói nữa?
Long Uyên lắc đầu đáp:
-Không có cái gì hết, chắc hai vị đói rồi, thức ăn hãy còn nóng, mau ăn cho ngon, kẻo lát nữa má»i ngÆ°á»i tá»›i lúc ấy muốn ăn cÅ©ng không ăn được.
Tú Mai thuận lòng chàng liá»n cầm Ä‘Å©a lên, còn Phong Lan thì cau mày đáp:
-Hừ! Äại ca không nói tiểu muá»™i cÅ©ng biết, có phải đại ca muốn nói sau này kết hôn vá»›i chị Tuệ lá»… nghi sẽ giản tiện hÆ¡n có phải không? Nói thá»±c cho đại ca biết, không thể được đâu, khi nào các vị bá phụ bá mẫu vá»›i cha mẹ chịu nghe theo đại ca mà làm nhÆ° thế.
Tú Mai nghe Phong Lan nói chuyện đã biết đại khái chuyện của Vân Tuệ rồi, nàng không lấy gì làm kinh ngạc cả, Phong Lan thấy Long Uyên có vẻ ngạc nhiên lại nói tiếp:
-Tôi với em Mai đã chịu khổ sở như vậy, chẳng lẽ chị Tuệ lại được thoát nạn hay sao, cho nên tôi mới bảo chị Tuệ cũng phải bị một lần như chúng tôi, như thế mới công bằng!
Long Uyên liá»n nói:
-Thì ngu huynh cũng phải chịu một lần rồi.
-Chịu má»™t lần thì sao chứ, đại ca muốn lấy nhiá»u vợ thì phải chịu khổ là Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, nhÆ° vậy má»›i hợp lý chứ, có phải không Mai muá»™i?
Tú Mai vá»›i Long Uyên không quen thuá»™c lắm, hÆ¡n nữa nàng đối vá»›i Long Uyên có vẻ tôn kính cho nên nàng không dám ngã vá» phe Phong Lan mà chỉ mỉm cÆ°á»i không nói.
Phong Lan thấy vậy thì có vẻ buồn bực vô cùng nói tiếp:
-Mai muá»™i không được cÆ°á»i nhÆ° thế, phải lên tiếng nói chứ.
Long Uyên vá»™i đỡ lá»i:
-Lan muội đừng có bắt ép Mai muội. Mai muội không nói nghĩa là đồng ý với Lan muội rồi.
Phong Lan chẩu môi lên nói tiếp:
-Ồi chà! Chưa chi đại ca đã thiên vị rồi.
Long Uyên vá»›i Tú Mai liá»n Ä‘á» bừng mặt, Tú Mai vá»™i đáp:
-Chị Lan, em tán thành ý kiến của chị, muốn hưởng thụ được nhiá»u diá»…m phúc thì tất nhiên phải khổ má»›i được chứ…
Lúc ấy Phong Lan má»›i nguôi giận cÆ°á»i khì. Tiếp đó ba ngÆ°á»i chuyện trò vui vẻ hết sức. Má»™t lát sau Long Uyên nghe có tiếng chân ngÆ°á»i vá»ng lên, trong lòng lo âu vô cùng, biết là khách má»i mình xuống tiếp rượu chứ không sai. Nên chàng vá»™i bảo hai nàng chá» rồi lẳng lặng theo cầu thang khác xuống dÆ°á»›i trÆ°á»›c.
Ở dÆ°á»›i khách sảnh má»i ngÆ°á»i Ä‘ang vui vẻ bá»—ng thấy chàng xuất hiện. Trí Chi liá»n đứng dậy nắm tay chàng giá»›i thiệu vá»›i tất cả tân khách.
Giá»›i thiệu xong Trí Chi liá»n bảo Trí Lá»… các ngÆ°á»i dẫn chàng Ä‘i tiếp rượu từng bàn má»™t. Chàng biết hôm này không thể nào rá»i khá»i sảnh Ä‘Æ°á»ng nếu không say má»™t mẻ nên trong lòng có chút hãi sợ, Trí Chi cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó nên rỉ tai truyá»n thụ cho chàng má»™t mÆ°u kế.
Chàng mừng rỡ khôn tả rồi tiếp tục Ä‘i các bàn má»i rượu, khi má»›i tá»›i mâm của hoa Hoa chàng đã lảo đảo nhÆ° sắp té ngã, Hoa Hoa thấy chàng nhÆ° vậy giật mình kinh hãi vá»™i nói vá»›i má»i ngÆ°á»i:
-Công tử đã say rồi, còn mấy bàn nữa xin quí vị miễn cho.
Thế rồi, y vá»±c chàng Ä‘Æ°a lên phòng cô dâu. Bên dÆ°á»›i đã có các vị bá phụ vá»›i cha mình tiếp khách, vào tá»›i phòng Long Uyên giả bá»™ nằm lăn ra giÆ°á»ng, các nữ khách thấy chú rể vào vá»™i vàng rút lui Ä‘i hết.
Khi má»i ngÆ°á»i Ä‘i khá»i phòng, Phong Lan liá»n quay lại chá»c lét chàng và nói:
-Äừng có giả bá»™ nữa, khách đã Ä‘i hết rồi, còn không mau ngồi dậy, đại ca giả bá»™ khéo thá»±c nhÆ°ng tiếc thay tiểu muá»™i không tin.
Tú Mai thấy cá»­ chỉ của Phong Lan nhÆ° vậy không hiểu gì. NgỠđâu tá»›i lúc đó chú rể đã ngồi dậy, nàng cÅ©ng không sao nhịn được cÆ°á»i và à lên đã hiểu ra chuyện gì.
***
LÆ°u Gia Ä‘iếm ở cách Thiếu Lâm Tá»± chừng hÆ¡n trăm dặm, Vân Tuệ, VÆ°Æ¡ng Mai vá»›i Phả Cái tá»›i đây đã bắt gặp má»™t vài hòa thượng tuổi trẻ. Những hòa thượng này quần áo rách rÆ°á»›i trông mặt thá»±c phong trần, tay cầm bát đồng, vẻ mặt từ bi, khác hẳn những hòa thượng mà Vân Tuệ đã thấy, vì xÆ°a này nàng vẫn tưởng những hòa thượng của Thiếu Lâm chỉ hay trợn mắt giận dữ, và á»· thế hiếp ngÆ°á»i, hÆ¡i tý là ra tay đánh ngÆ°á»i. nên giỠđây nàng ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ:
“Chẳng lẽ phái Thiếu Lâm đã tiá»m tích rồi chăng?â€
Tuy nghi ngá» nhÆ° vậy nhÆ°ng ba ngÆ°á»i vẫn tiếp tục Ä‘i đến chùa Thiếu Lâm. Khi tá»›i Khoáng Thành, muốn thận trá»ng hÆ¡n nên ba ngÆ°á»i đổi kế hoạch hành trình, ban ngày nghỉ ngÆ¡i, ban đêm lên Ä‘Æ°á»ng. HÆ¡n nữa, Ä‘i lại trong lúc đêm khuya, ba ngÆ°á»i có thể giở khinh công tuyệt mức ra Ä‘i được nên không lâu ba ngÆ°á»i đã đến được núi Thiếu Thất.
Thiếu Thất sÆ¡n ở vá» phía bắc huyện Äằng Phong tỉnh Hà Nam, vá» mặt phía Tây của núi Thiếu Thất cao chừng mÆ°á»i sáu dặm, rá»™ng chừng ba mÆ°Æ¡i dặm. NÆ¡i chính giữa cÆ¡ ba mÆ°Æ¡i sáu ngá»n núi, nguồn gốc của con sông Dịch Thủy ở nÆ¡i đây chảy xuống, Chùa Thiếu Lâm xây ở phía Bắc trên đỉnh núi, Phả Cái đã từng tá»›i đây mấy lần nên rất quen thuá»™c.
Vì vậy đi tới chân núi, ông ta không nên núi một cách vội vàng mà men theo chân núi, tiến thẳng vỠphía Bắc.
Lúc ấy mặt trá»i má»›i bắt đầu ló dạng, ba ngÆ°á»i Ä‘i cả đêm trÆ°á»ng, tuy rằng Vân Tuệ vá»›i Phả Cái không há» mệt nhá»c chi cả, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Mai đã mệt nhoài, nhÆ°ng tính nàng hiếu thắng, dù mệt nhÆ°ng không kêu khổ hay kêu dừng chân gì cả, cố gắng chịu Ä‘á»±ng, nhÆ°ng biểu hiện của nàng không khi nào qua mắt được hai ngÆ°á»i. Rõ ràng mồ hôi rầm rá» Æ°á»›t hết cả quần áo mà không chịu mở lá»i xin nghỉ. Phả Cái ngầm quan sát, thấy nữ đồ đệ cÆ°Æ¡ng nghị nhÆ° vậy cÅ©ng mừng thầm. Vân Tuệ sau má»™t hồi bá»—ng quay lại nói:
-Bá bá, đằng trước có một thị trấn, chúng ta hãy đến đó nghỉ rồi lên núi nhé?
Phả Cái vẫn không ngừng chân, tung mình nhảy tới bảy tám trượng, vừa đi vừa đáp:
-Cũng được! Chúng ta đến đó ăn no một bữa đã rồi tính sau…
Ông ta vừa nói xong, ba ngÆ°á»i quanh qua má»m đá liá»n thấy má»™t thị trấn nhá» thá»±c. Ông sợ bại lá»™ hành tung liá»n ra hiệu cho hai ngÆ°á»i Ä‘i chậm lại rồi thủng thẳng tiến vào thị trấn.
Tiểu trấn này rất bé nhá», chỉ có Ä‘á»™ hÆ¡n trăm nóc nhà nhÆ°ng phố xá lại rất chỉnh tá», và Ä‘a số là tiệm buôn. NhÆ°ng lúc ấy trá»i hãy còn sá»›m và lại sắt đến Tết nên hÆ°Æ¡ng khách lên chùa lá»… phật cÅ©ng vắng bóng, cho nên tiệm nào tiệm nấy Ä‘á»u đóng cá»­a nghỉ ngÆ¡i để đón Tết, chá» khi mùng má»™t Tết đến khi đó có đông khách hành hÆ°Æ¡ng lên chùa lá»… Phật má»›i mở cá»­a buôn bán.
Vì vậy chí có má»™t số ít tiệm bán tạp hóa là mở cá»­a mà thôi. VÆ°Æ¡ng Mai thấy vậy không nói năng gì, miệng nàng dẩu lên. Lúc ấy Vân Tuệ đã trông thấy má»™t quán rượu ở cách đó không xa, liá»n lên tiếng nói:
-Bá bá, chúng ta đi tới đầu phố đằng kia đi! Nói đó có một tiệm mở cửa rồi đấy!
VÆ°Æ¡ng Mai Ä‘ang đói bụng, trong lòng có chút bá»±c tức vì các tiệm Ä‘á»u đóng cá»­a cả, bây giá» bá»—ng nghe thấy Vân Tuệ nói nhÆ° thế nàng mừng rỡ khôn tả, liá»n nhảy mấy cái tá»›i trÆ°á»›c cá»­a tiệm và quay đầu lại lá»›n tiếng gá»i:
-Sư phụ, tỷ tỷ mau lại đây! Trong quán này đang làm dầu chả quẩy với bánh tiêu đấy.
Phả Cái nghe nói liá»n cau mày không trả lá»i, nhÆ°ng vẫn rảo bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt VÆ°Æ¡ng Mai, trầm giá»ng mắng:
-Làm gì mà om sòm thế? SÆ° phụ chẳng dặn rồi là gì? NÆ¡i đây không nhÆ° chá»— khác. Hà…hà… cÅ©ng không thể trách con được, từ chiá»u hôm trÆ°á»›c đã không ăn gì…
VÆ°Æ¡ng Mai đã chẩu môi lên, nghe sÆ° phụ mắng nhÆ° vậy liá»n lè lưỡi làm mặt xấu rồi chạy ngay vào trong tiệm tức thì.
Tá»­u bảo thấy má»™t cậu bé chạy vào đã kinh ngạc, sau lại thấy Phả Cái vá»›i Vân Tuệ, má»™t ngÆ°á»i ăn mày già vá»›i má»™t thiếu phụ xinh đẹp Ä‘á»u không phải là ngÆ°á»i bổn xứ thì đã hiểu hết mấy thành rồi.
Thị trấn này tuy nhá» bé, nhÆ°ng vì cáo nhiá»u khách thập phÆ°Æ¡ng qua lại để lên núi lá»… phật, và ngoài ra cÅ©ng có rất nhiá»u võ lâm hào khách lui tá»›i. Cho nên chủ Ä‘iếm và tá»­u bảo không chậm trá»…, vá»™i lấy mấy Ä‘Ä©a bánh tiêu và “dầu chả quẩy†ra và múc ba bát cháo cho ba ngÆ°á»i ăn trÆ°á»›c.
Ä‚n xong bát cháo vá»›i mấy cái bánh tiêu, Vân Tuệ má»›i nhá»› tá»›i mấy hòa thượng gặp trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u là những hòa thượng khổ hạnh, liá»n lên tiếng há»i chủ Ä‘iếm:
-Ông chủ, ở đây đi lên chùa Thiếu Lâm còn bao xa.
NgÆ°á»i chủ quán vá»™i đáp:
-Chừng… tám chín dặm.
Vân Tuệ thấy chủ quán trả lá»i có vẻ hồi há»™p liá»n mỉm cÆ°á»i tá» vẻ khích lệ, và há»i tiếp:
-Chúng tôi nghe nói chùa Thiếu Lâm là chùa lá»›n nhất thiên hạ, chắc các vị hòa thượng ở trên chùa nhiá»u lắm phải không?
NgÆ°á»i chủ quán thấy nụ cÆ°á»i của nàng, giá»ng nàng lại rất êm dịu dá»… nghe nên cứ ngẩn ngÆ°á»i ra ngắm nhìn nàng mà quên cả nàng Ä‘ang há»i mình.
VÆ°Æ¡ng Mai vá»›i Phả Cái ngồi cạnh thấy vậy Ä‘á»u phì cÆ°á»i, VÆ°Æ¡ng Mai vá»— bàn má»™t cái quát lá»›n:
-Ông chủ này thực… thiếu…
Vân Tuệ thấy ngÆ°á»i ấy giật mình kinh hãi, trong mắt có vẻ hoảng sợ pha kèm sá»± hổ thẹn, thì không nhẫn tâm vá»™i chen lá»i:
-Ông chủ đừng sợ! Xin hãy trả lá»i câu há»i của tôi?
Chủ Ä‘iếm liá»n cúi đầu đáp:
-ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng, chùa Thiếu Lâm to lá»›n vô cùng, hòa thượng có đến hÆ¡n nghìn ngÆ°á»i, xÆ°a nay Phật pháp cao thâm, võ công rất lợi hại. Những ngÆ°á»i đã thông qua tam quan Ä‘á»u được phép hạ sÆ¡n Ä‘i hóa duyên khắp nÆ¡i, hoặc Ä‘iá»u Ä‘i làm chủ trì các phân chùa để tu tích thiện công cho nên tren chùa chỉ còn lại vài trăm vị thôi. NhÆ°ng mÆ°á»i mấy năm nay không hiểu sao những hòa thượng ở khắp nÆ¡i đỠđược gá»i vá» hết.
Phả Cái, Vân Tuệ và VÆ°Æ¡ng Mai ba ngÆ°á»i nghe thấy chủ Ä‘iếm nói vậy thì thắc mắc vô cùng, đồng thá»i cÅ©ng nhận thấy việc của mình bá»—ng trở nên khó khăn vô cùng. Vì chùa Thiếu Lâm ngÆ°á»i nhiá»u, thế mạnh, và trong đó lại có rất nhiá»u ngÆ°á»i tài ba, nhÆ° vậy đã khó lòng địch nổi rồi?
Bây giá» lại nghe thấy các cao thủ Ä‘á»u được gá»i vá» chùa hết, nhÆ° vậy muốn tá»± do ra vào để tìm kiếm hung thủ chính đã giết hại Äá»™c Cô Khách đã khó nay càng khó hÆ¡n.
Vân Tuệ cau mày ngẫm nghÄ© giây lát rồi há»i tiếp:
-Phải đấy, có lẽ những hòa thượng mà chúng ta gặp ở dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u là những ngÆ°á»i của chùa Thiếu Lâm.
NgÆ°á»i chủ tiệm ngá»­ng đầu lên, thấy nàng có vẻ hồ nghi, liá»n lên tiếng đáp:
-Những hòa thượng đó Ä‘á»u là ngÆ°á»i của chùa Thiếu Lâm, nhÆ°ng Ä‘á»u là đệ tá»­ Ä‘á»i chót, xÆ°a kia các đệ tá»­ Ä‘á»i chót không được phép xuống núi, nhÆ°ng mấy năm gần đây luật lệ thay đổi hẳn. Những đệ tá»­ Ä‘á»i chót trÆ°á»›c khi được truyá»n thụ Phật pháp thượng thừa phải xuống núi tích thiện ba năm.
Phả Cái nghe ngạc nhiên vô cùng, vì theo chá»— ông ta biết môn hạ của Thiếu Lâm ngay từ khi nhập môn đã được dạy võ công, và chỉ khi nào có thể vượt qua được tam quan má»›i có tÆ° cách xuất sÆ°, bằng không, dù báy tám mÆ°Æ¡i tuổi cÅ©ng đừng có hòng ra khá»i chùa má»™t bÆ°á»›c.
NhÆ°ng không ngá» luật lệ ấy tÆ°Æ¡ng truyá»n đã lâu mà bấy giá» nhất thá»i thay đổi nhÆ° vậy, không hiểu là vì nguyên do gì?
Tuy Vân Tuệ chÆ°a biết luật lệ trÆ°á»›c kia của chùa Thiếu Lâm nhÆ° thế nào, nhÆ°ng nhận thấy chùa Thiếu Lâm thay đổi luật lệ nhÆ° thế ắt có nguyên do gì đấy! NhÆ°ng nhất thá»i nàng không Ä‘oán ra được đó là nguyên do gì. Nàng móc túi lấy nén bạc chừng năm lạng đặt lên bàn khẽ nói:
-Cám Æ¡n ông chủ! Äây, ông chủ cầm lấy, cháo và bánh hết bao nhiêu tôi không cần biết, chá»— còn dÆ° ông chủ cứ giữ lấy.
NgÆ°á»i chủ thấy nén bạc kếch sù nhÆ° vậy mừng rỡ khôn tả, vá»™i cung kính đáp tạ rồi lui xuống.
Vân Tuệ cau mày lại, nhìn chung quanh thấy không có ngÆ°á»i liá»n nói vá»›i Phả Cái:
-Bá bá, chùa Thiếu Lâm chắc chắn có chuyện xảy ra! Bây giỠnếu chúng ta lên trên đó, cháu e không tiện…
Phả Cái cÅ©ng cau mày lại, vá»›i giá»ng khàn khàn đáp:
-NhÆ°ng… già này tuy đã ẩn dật mÆ°á»i năm mà bây giá» há»… lá»™ mặt ra cÅ©ng thấy phiá»n phức lắm.
Vân Tuệ nghĩ giây lát rồi mới đáp:
-Nếu vậy, theo ý kiến của cháu thì cháu lên trên đó dụ Huyá»n Pháp hòa thượng ra nói rõ vá»›i y. Nếu y thành thá»±c kể lại chuyện xÆ°a và chỉ rõ chủ mÆ°u thì chúng ta…
Phả Cái vá»™i ngắt lá»i nàng:
-NhÆ° vậy sao được! Huyá»n Pháp hòa thượng là ngÆ°á»i thuá»™c nhóm đệ tá»­ Ä‘á»i thứ hai, Ä‘iệt nữ lại không biết y là ai thì làm sao mà tìm thấy y được? HÆ¡n nữa, xÆ°a nay chùa Thiếu Lâm vẫn hay bênh vá»±c đồ đệ, lại ngông cuồng kiêu ngạo không thể tưởng được. Nếu lần này lên đó, hiá»n Ä‘iệt bị phát hiện thể nào cÅ©ng phải giao đấu vá»›i chúng, dù sao song quyá»n khó địch tứ thủ, cho nên theo già thì chúng ta…
Phả Cái ngồi quay mặt ra cá»­a, Ä‘ang nói tá»›i đó bá»—ng thấy có hai hòa thượng cao niên bÆ°á»›c vào liá»n ngắt lá»i ngay.
NgÆ°á»i Ä‘i đầu thân hình to béo, vừa lùn vừa thô, mình vận áo cà xa màu Ä‘á» thêu chỉ kim tuyến, trên cổ Ä‘eo má»™t chuá»—i tràng hạt có má»™t trăm linh tám há»t, há»™t nào cÅ©ng to nhÆ° trái Long nhãn và cÅ©ng Ä‘en nhánh.
Phả Cái đã đến chùa Thiếu Lâm nhiá»u lần nên biết ngay ngÆ°á»i này là Thánh Hảo đại sÆ°, ngÆ°á»i của nhóm ngÅ© đại há»™ pháp của chùa Thiếu Lâm mà ông ta đã có má»™t chút thù vá»›i ngÆ°á»i này rồi.
Äồng thá»i lão cÅ©ng biết hòa thượng này tính nhÆ° lá»­a và cÅ©ng, hay ghen tị lắm. Năm xÆ°a, tuy ông ta chÆ°a đấu vá»›i y nhÆ°ng cÅ©ng vì ông ta mà khiến y đã phải Cô Äá»™c Khách đánh bại. Cho nên bây giỠông ta vừa trông thấy lão hòa thượng ấy, biết ngay hôm nay thế nào cÅ©ng không tránh khá»i má»™t trận đấu. Tuy vậy, ông ta cÅ©ng không vá»™i vàng phát Ä‘á»™ng thế công, mà cứ ngồi yên ở đó để chỠđối phÆ°Æ¡ng hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế nào.
Vân Tuệ vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai Ä‘ang nghe, bá»—ng thấy Phả Cái ngừng lá»i, vẻ mặt hÆ¡i khác lạ, cả hai Ä‘á»u quay lại nhìn thì thấy ngoài hòa thượng béo lùn kia nghênh ngang bÆ°á»›c vào, phía sau y còn có má»™t hòa thượng gầy gò mặc áo màu vàng bÆ°á»›c vào nữa.
Hòa thượng gầy gò nhÆ°ng mặt lại bẹt và to, da trắng bạch, môi má»ng, chỉ thoáng trông dáng vẻ là biết ngÆ°á»i này thuá»™c dạng vong ân bá»™i nghÄ©a.
Äiá»u đáng ghét nhất là đôi mắt của y. Vân Tuệ đã nhận ra đôi mắt này của chúng, ngoài sá»± biểu hiện là có võ công thâm hậu ra thì còn tá» ra là hai kẻ vô cùng giảo hoạt nữa.
Hình nhÆ° Thánh Há»a đại sÆ° không ngá» trong Ä‘iếm có ngÆ°á»i vào ăn sá»›m nhÆ° thế, nên y lá»›n bÆ°á»›c tiến vào, vừa thoáng trông thấy Phả Cái, y đã ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ°ng lập tức trấn tÄ©nh và ngá»­ng mặt lên cÆ°á»i ha hả:
-Quả hữu duyên! Cách hÆ¡n mÆ°á»i năm lão thí chủ tái xuất giang hồ, và còn đến chân núi Thiếu Thất này. Ha ha… thá»±c là hân hạnh vô cùng…
Vân Tuệ cau mày nghĩ thầm:
“Hòa thượng Ä‘i tu mà không có chút vẻ đạo hạnh nào hết! Lại còn tá» vẻ kiêu ngạo hết sức!â€
CÅ©ng vì vậy mà bao nhiêu cảm tình má»›i chá»›m nở trong lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng khi thấy những hòa thượng khổ hạnh trong đầu óc Vân Tuệ, liá»n bị hòa thượng này làm cho tiêu biến hết cả. Hòa thượng Ä‘i sau Ä‘Æ°a mắt nhìn ba ngÆ°á»i má»™t lượt rồi thần sắc của y bá»—ng thay đổi hẳn, nhÆ°ng tá»›i khi nghe Thánh Há»a đại sÆ° nói vậy, y má»›i hÆ¡i yên tâm, không đợi Phả Cái trả lá»i đã cÆ°á»i hì hì nói:
-Sư thúc, vị lão thí chủ này có phải là cái gì Tiếu Diện què cẳng tiếng tăm lừng lẫy đấy không?
Phả Cái nghe đối phÆ°Æ¡ng nói vậy vẻ mặt lầm lầm lỳ lỳ bá»—ng hé cÆ°á»i, nhÆ°ng trong mắt hiện lên hai tia sát khí.
Thánh Há»a đại sÆ° là má»™t trong NgÅ© đại há»™ pháp của Thiếu Lâm, địa vị rất cao quí, vừa nghe hòa thượng đó nói xong liá»n quay lại quát lá»›n:
-Huyá»n Pháp, không được nói bậy! Cái gì là Tiếu Diện què cẳng? NgÆ°Æ¡i không sợ ngÆ°á»i ta cÆ°á»i cho vỡ óc hay sao?
Y tuy khiển trách Huyá»n Pháp nhÆ°ng cÅ©ng có ý chá»­i cạnh nữa.
Phả Cái vá»›i Vân Tuệ nghe thấy hai chữ “Huyá»n Pháp†liá»n mừng rỡ vô cùng, cho nên dù nghe Thánh Há»a đại sÆ° mỉa mai nhÆ°ng cÅ©ng không có ý nổi giận nữa.
VÆ°Æ¡ng Mai thấy sÆ° phụ mình để yên cho ngÆ°á»i chế giá»…u mà không tức giận chút nào, nàng không sao nhịn được:
-Lão hòa thượng nói phải! NgÆ°á»i gầy gò nhÆ° con khỉ nhÆ° ngÆ°Æ¡i có lẽ vì ăn uổng cÆ¡m gạo nên má»›i có bá»™ mặt xấu xí nhÆ° thế! Thá»±c là làm mất mặt phái Thiếu Lâm! Bổn cô nÆ°Æ¡ng lấy làm lạ, sao sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i dạy bảo ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào mà đến ná»—i Tiếu Diện Phả Cái, đại danh lừng lẫy nhÆ° thế mà cÅ©ng không biết tá»›i…
NgỠđâu Huyá»n Pháp không tức giận gì hết, trái lại còn cÆ°á»i nói:
-á»i chà! Cậu này có nhắc nhở thì bần tăng má»›i nhá»› ra, vị này chính là Tiếu Diện Phả Cái. Còn tÆ°á»›ng công bé nhá» này vá»›i vị kia có phải là cái gì Thiên Diện phu phụ đấy không?
Nói tá»›i đó y trợn ngược đôi mắt lên tá» vẻ khinh thị, làm nhÆ° không coi ba ngÆ°á»i vào mắt.
Vân Tuệ với Phả Cái thấy biểu hiện đó của y thì càng hoài nghi:
“Hòa thượng này làm sao biết được cái tên Thiên Diên thÆ° sinh vá»›i Thiên Diện phu nhân nhÆ° thế? Chẳng lẽ bá»ng hòa thượng chùa Thiếu Lâm tụ tập lại để đối phó vá»›i vợ chồng Thiên Diện thÆ° sinh hay sao?â€
Vương Mai không nghĩ như thế, nàng trợn ngược đôi lông mày lên giận giữ mắng:
-Tặc hòa thượng tin thức cũng linh thông đấy! Nhưng tiếc thay mắt ngươi lại hơi lòa một chút! Tiểu gia hỠVương tên mai, chứ không phải là Thiên Diện thư sinh! Nhưng vị này quả thực là Thiên Diện phu nhân.
Thánh Há»a đại sÆ° vá»›i Huyá»n Pháp hòa thượng nghe thấy VÆ°Æ¡ng Mai ăn nói nhÆ° thế thì đồng nổi giận, Thánh Há»a cÆ°á»i nhạt mấy tiếng rồi nói:
-Nhãi con không biết trá»i cao đất rá»™ng! Thiếu Thất sÆ¡n không phải là nÆ¡i để ngÆ°á»i múa mép, nếu không phải vì ngÆ°á»i ít tuổi lão tăng đã cho ngÆ°Æ¡i toi mạng rồi…
VÆ°Æ¡ng Mai không đợi y nói xong đã dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng đáp lại:
-Hòa thượng nói gì thế? Thiếu Thất sơn này chẳng lẽ là của riêng nhà ngươi hay sao? Ngươi là cái thá gì mà cấm tiểu gia nói?
Huyá»n Pháp nghe đến đây tức đến mặt sầm lại, trợn mắt nhìn thẳng vào VÆ°Æ¡ng Mai nói:
-Thằng nhãi khoác loác! Lại đây để phật gia cho mi má»™t bài há»c! Nếu mi thắng nổi Phật gia hãy nói khoác cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Nói xong y lui ra ngoài Ä‘Æ°á»ng, đợi VÆ°Æ¡ng Mai ra đấu.
VÆ°Æ¡ng Mai tuổi trẻ, huyết khí phÆ°Æ¡ng cÆ°Æ¡ng khi nào lại nhịn được trÆ°á»›c lá»i khiêu khích ấy nên liá»n đứng dậy định ra đấu vá»›i Huyá»n Pháp, tức thì Vân Tuệ đứng dậy nói:
-Mai đệ cứ ngồi yên, ngu tá»· còn nhiá»u chuyện muốn há»i hòa thượng này.
Nói xong nàng cất tiếng oanh thá» thẻ há»i Huyá»n Pháp:
-Huyá»n Pháp hòa thượng nghe nói chùa Thiếu Lâm đã cáo thoái giang hồ, chuyên tâm tụng kinh niệm phật không màng đến chuyện giang hồ nữa. Vậy tại sao các ngÆ°á»i lại biết được cái tên Thiên Diện phu nhân của ta?
Huyá»n Pháp ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả, không thèm trả lá»i mà quay qua nói vá»›i Thánh Há»a đại sÆ°:
-SÆ° thúc có nghe không? NgÆ°á»i ta lấy làm lạ đấy! Ha… ha…
Thánh Há»a đại sÆ° cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, nhÆ°ng chÆ°a kịp nói gì thì Huyá»n Pháp hòa thượng đã nói tiếp:
-Muốn ngÆ°á»i không biết thì đừng có làm. Thiên Diên phu nhân ở Tam Giang tiêu cục má»™t đêm giết mấy chục mạng, NhÆ° vậy làm sao mà không lừng lẫy giang hồ? Mấy chục năm gần đây chùa Thiếu Lâm chúng ta không can thiệp chuyện thị phi giang hồ, nhÆ°ng đối vá»›i việc thÆ°Æ¡ng thiên bại lý ấy thì biết rõ lắm…
Nói tới đó, y tỠvẻ đắc chí nói tiếp:
-Không những thế, Phật gia còn biết ngÆ°Æ¡i là đồ đệ của Cô Äá»™c Khách, chuyến này tá»›i Thiếu Lâm để trả thù cho sÆ° phụ phải không?
Vân Tuệ nghe vậy liá»n biết Vu Hoành ở Tam Giang tiêu cục đã tung tin thị phi nhÆ° thế. Nàng vừa ân hận vừa giận vô cùng, trợn đôi mày lên lá»›n tiếng nói:
-Phải thì sao?
Thánh Há»a đại sÆ° cát tiếng nói nhÆ° chuông đỡ lá»i:
-Tiện tỳ, ngÆ°Æ¡i có tài gì mà dám đến Thiếu Lâm quấy nhiá»…u. Lại còn trả thù cho sÆ° phụ nữa. SÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i vì quá tá»± cao tá»± đại, xÆ°ng bá giang hô không coi đồng đạo võ lâm vào đâu, hành hung tác ác tùy tiện hạ sát ngÆ°á»i, không biết bao ngÆ°á»i vô tá»™i bị sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i giết chết, thật là má»™t kẻ tá»™i ác đầy đầu, y chết cÅ©ng đáng lắm! SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i tài ba nhÆ° thế còn bị báo ứng, nay ngÆ°Æ¡i không biết lượng sức đến đây đòi trả thù. Chỉ sợ có đến mà không có Ä‘i!
Phả Cái ngồi yên nãy giá», bá»—ng ngá»­ng đầu lên trá»i cÆ°á»i ha hả. Tiếng cÆ°á»i của ông nhÆ° sấm Ä‘á»™ng khến ai nghe cÅ©ng phải Ä‘inh tai nhức óc, mái nhà cÅ©ng phải rung Ä‘á»™ng.
Thánh Há»a đại sÆ° thấy vậy thì kinh hãi thầm, vá»™i lui khá»i nhà đứng ra ngoài đừng hô lá»›n:
-Lão ăn mày bày trò gì vậy? Có giá»i thì ra Ä‘aay, theo lão tăng đến nÆ¡i vắng vẻ so tài má»™t phen! Hà tất phải ở đây giÆ°Æ¡ng nanh múa vuốt làm gì?
-Äược, được. Thánh Há»a ngÆ°Æ¡i Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng! Dù Ä‘i tá»›i đầm rồng hang hổ, ăn mày già cÅ©ng phải đấu vá»›i ngÆ°Æ¡i má»™t phen..
Ông ta vừa nói vừa Ä‘i cà thá»t ra khá»i quán bánh tiêu ấy.
Thánh Há»a đại sÆ° cÅ©ng không nói năng gì, quay ngÆ°á»i cùng Huyá»n Pháp hòa thượng Ä‘i thẳng ra ngoài thị trấn.
Vân Tuệ vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai theo sau thấy thân pháp của Thánh Há»a vá»›i Huyá»n Pháp nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, dáng Ä‘iệu cÅ©ng đẹp khôn tả đủ biết há»a hầu của hai ngÆ°á»i này đã luyện tá»›i mức thập toàn rồi.
Phả Cái Ä‘i cách hai hòa thượng chừng mÆ°á»i trượng, chỉ cà thá»t bÆ°á»›c má»™t, trông thì có vẻ chậm nhÆ°ng thá»±c sá»± nhanh không thể tưởng được, và thái Ä‘á»™ rất ung dung cho thấy công lá»±c của ông ta cao siêu hÆ¡n đối phÆ°Æ¡ng nhiá»u.
Phả Cái thấy hai ngÆ°á»i cứ Ä‘i vào Ä‘Æ°á»ng núi, càng lên càng cao trong lòng thắc mắc vô cùng. MÆ°á»i mấy năm trÆ°á»›c, ông ta Ä‘á»™t nhập Thiếu Lâm suýt tí nữa thì bị mất mạng trong trận La Hán. Bây giỠông ta quay trở lại, tuy hùng tâm cao vạn trượng nÆ°hng ông cÅ©ng biết chùa Thiếu Lâm cao thủ nhÆ° mây, thá»±c không biết phen này có thể rút lui má»™t cách êm đẹp hay không? Nếu ông chỉ Ä‘i má»™t mình thì không sợ gì cả, nhÆ°ng bây giá» lại Ä‘i cùng vá»›i đồ đệ duy nhất của bằng hữu và má»™t nữ đồ đệ duy nhất của mình. Nếu cả ba ngÆ°á»i mất mạng ở đây, chết nhÆ° vậy thá»±c khi xuống dÆ°á»›i cÅ©ng không còn mặt mÅ©i nào mà gặp lại bằng hữu Cô Äá»™c Khách vậy. Vì thế ông vừa Ä‘i vừa nghÄ© cách đối phó, không dám giở hết tốc lá»±c ra.
Còn Vân Tuệ không nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó, nàng nhận thấy bất cứ lên trá»i hay xuống đất, ngày hôm nay phải há»i cho ra tiá»n thân hậu quả, tại sao sÆ° phụ mình kết oán vá»›i phái Thiếu Lâm! Vì Huyá»n Pháp ở trÆ°á»›c mặt đây có lẽ là má»™t trong những chủ mÆ°u bằng không Vu Tam Phi không khi nào vô duyên vô cá»› nhắc nhở đến tên tuổi của y!
Äáng lẽ những ngÆ°á»i chÆ°a tham dá»± trận đấu giết Cô Äá»™c Khách ngày xÆ°a Ä‘á»u bị nàng coi là hung thủ, nhÆ°ng vì Long Uyên không muốn nàng báo thù nhÆ° vậy, chỉ nên tìm kẻ chủ mÆ°u, và phải làm rõ nguyên nhân tại sao bảy phái liên tay giết Cô Äá»™c Khách nhÆ° thế? Má»™t mặt báo thù được cho sÆ° phụ, má»™t mặt có thể minh oan cho danh tiếng xấu mà ngÆ°á»i mang phải lâu nay, má»™t kẻ hiểu sát.
Vì vậy nàng vá»›i Phả Cái má»›i phải lên chùa Thiếu Lâm để kiếm Huyá»n Pháp trÆ°á»›c, rồi nghÄ© cách dò há»i để y thố lá»™ chân tÆ°á»›ng sá»± việc. Tuy phái Thiếu Lâm hay bênh vá»±c đồ đệ, nhÆ°ng cÅ©ng có tiếng là môn phái công bằng. Nếu bên trong không có hiểu lầm thì khi nào phái Thiếu Lâm lại liên hiệp vá»›i các đại phái vây đánh Cô Äá»™c Khách nhÆ° thế.
Cho nên Vân Tuệ không muốn ra tay động võ ngay.
“Ta nên tiá»n lá»… hậu binh, dùng lý thuyết phục đối phÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c. NhÆ° vậy đối phÆ°Æ¡ng thế nào cÅ©ng cho ta biết rõ nguyên nhân.â€
NgỠđâu hai hòa thượng này lại không nhÆ° nàng tưởng tượng. Chúng định dụ nàng vá»›i Phả Cái ba ngÆ°á»i vào trong chùa, nên hai hòa thượng vừa lên tá»›i trên đèo đã vá»™i quay sang phải lÆ°á»›t xuống thung lÅ©ng.
Thung lÅ©ng ấy rất rá»™ng, ba mặt Ä‘á»u có rừng thông, địa thế rất bí ẩn, giữa sÆ¡n cốc chỉ có má»™t cái suối nhá» và đã đóng thành băng rồi, còn chung quanh chỉ có những tảng đá vá»›i băng tuyết, thung lÅ©ng này cÅ©ng khá rá»™ng lá»›n.
Thánh Há»a đại sÆ° vá»›i Huyá»n Pháp hòa thượng Ä‘i xuống dÆ°á»›i thung lÅ©ng liá»n quay mình chỠđợi, Phả Cái vừa xuống tá»›i nÆ¡i Thánh Há»a đại sÆ° liá»n lấy chuá»—i hạt bằng sắt ra, cÆ°á»i hi hi nói:
-Lại đây, lão tăng đấu vài hiệp xem ngươi mấy năm nay khổ luyện có chút tiến bộ nào không?
Phả Cái cÆ°á»i ha hả không tra lá»i, chỉ quát lá»›n mấy tiếng “hảo hảo†rồi gông ta nhảy tá»›i gần đối phÆ°Æ¡ng chừng năm thÆ°á»›c, nắm tay lại búng mạnh má»™t cái, liá»n có mấy tiếng kêu “veo veoâ€, chỉ phong của ông ta đã nhắm ngá»±c Thánh Há»a đại sÆ° bắn tá»›i.
Tuy Thánh Há»a đại sÆ° ăn nói ngông cuồng, nhÆ°ng trong tâm vân nghiêm nghị Ä‘á» phòng. Y thấy Phả Cái vừa Ä‘á»™ng thủ đã dụng ngay Äàn Chỉ Thần Thông tấn công mình thì kinh hãi thầm:
“Không ngá» lão ăn mày lại tiến bá»™ hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u nhÆ° thế!â€
Cho nên y không đợi chỉ phong của lão át tá»›i, đã múa tít chuá»—i hạt để chống đỡ, đồng thá»i nhảy né qua má»™t bên.
Phàm cao thủ khi ra tay cần nhất là tiên cÆ¡. Thánh Há»a đại sÆ° nhanh nhÆ° má»™t mÅ©i tên, quay tít nhÆ° má»™t bánh xe vòng đế plhias trái mà không đợi đối phÆ°Æ¡ng ra tay lần thứ hai:
-Tiếp chưởng!
Tay phải của y múa tít chuỗi hạt niệm châu, tựa như một con rồng đen, nhằm ngang lưng Phả Cái quật tới.
Phả Cái thấy thân pháp của đối phÆ°Æ¡ng linh hoạt nhÆ° vậy, ra tay lại thần tốc, liá»n trợn ngược đôi lông mày lên cÆ°á»i ha hả, chân trái đá má»™t cái, cánh tay trái hất lên hai ngón tay cÅ©ng lập tức búng luôn lên, “veo†má»™t tiếng khiến đâu chuá»—i hạt của địch thủ bắn ngược trở lại vào cổ tay phải.
Dùng hai ngón tay, một công một thủ như thế, đó là tuyệt kỹ đặc biệt lão ăn mày khổ luyện mãi mới thành.
Thánh Há»a đại sÆ° cÅ©ng biết, không đợi tay đối phÆ°Æ¡ng búng tá»›i đã vá»™i kéo chuuoiox hạt lai, nhÆ°ng y dồn hết oai lá»±c vào chuá»—i hạt, khiến chuá»—i hạt thẳng nhÆ° má»™t cái que sắt nhằm mặt Phả Cái mà đâm luôn.
Phả Cái thấy biến thế của y cÅ©ng thầm khen ngợi, không ngá» lão hòa thượng tính nóng nhÆ° lá»­a mà cÅ©ng luyện được âm nhu công lá»±c đến mức nhÆ° vậy. Tuy ông ta lòng khen ngợi, nhÆ°ng tay cÅ©ng không trì hoãn, lại giÆ¡ hai ngón lên nhằm hai yếu huyệt ÄÆ¡n Äiá»n và Khí Hải ở bụng dÆ°á»›i của Thánh Há»a mà tấn công tiếp.
Thánh Há»a đại sÆ° lại phải nhảy sang bên tránh né, nhÆ°ng y vừa tránh, tay vẫn hất chuá»—i hạt tấn công Phả Cái, còn hữu chưởng tấn công liá»n ba thế má»™t lúc.
Quyá»n phong của y vừa công ra liên có tiếng kêu nhÆ° sấm Ä‘á»™ng, nhÆ° bài sÆ¡n hải đảo, nhắm ngá»±c Phả Cái lấn át tá»›i.
Tiếu Diện Phả Cái liá»n quát lá»›n: ‘Hảo!’ Äồng thá»i cả quyá»n lẫn chỉ cùng giở ra má»™t lúc, phản công luôn ba chưởng, ba chỉ, phát lên veo veo chống lại chưởng lá»±c của Thánh Há»a đại sÆ°.
Chỉ nghe thaays ba tiếng kêu “bùng bùng bùng†thật lá»›n, quyá»n phong và chưởng lá»±c của đôi bên đụng nhau xong. Phả Cái chỉ hÆ¡i rung Ä‘á»™ng còn Thánh Há»a đại sÆ° phị đẩy lùi tá»›i ba bÆ°á»›c, mặt tái mét, rồi từ từ biến thành tím tái hai mắt trợn tròn nhÆ° trứng chim bồ câu, hả miệng thở hồng há»™c há»™c hồi lâu, rồi không gượng được rốt cục phải thổ ra mấy cục máu tÆ°Æ¡i.
Huyá»n Pháp hòa thượng đứng cạnh đó không ngá» sÆ° thúc lại bại nhanh nhÆ° vậy, giật mình kinh hãi vá»™i Ä‘Æ°a tay lấy cây còi đồng thổi mạnh hai tiếng “tu tuâ€, tiếng còi ấy chỉ trong nháy mắt đã vá»ng khắp sÆ¡n cốc.
Vốn dÄ© Vân Tuệ không ra tay tấn công, ngỠđâu Phả Cái vá»›i Thánh Há»a đại sÆ° Ä‘á»u nóng nảy ra tay, chÆ°a nói hai câu đã lao vào đấu đá rồi, bất đắc dÄ© nàng phải ở ngoài lược trận:
“Äành chá» hai ngÆ°á»i đấu nhau mấy chục hiệp rồi tính tiếp vậy!â€
NgỠđâu má»›i được có mấy hiệp Thánh Há»a đại sÆ° đã bị đả bại rồi, nhÆ°ng vậy cÅ©ng không sao, nàng chỉ bá»±c nhất là Huyá»n Pháp hòa thượng thấy bất lợi, liá»n thổi còi gá»i viện binh, nếu tăng chúng của chùa Thiếu Lâm tá»›i nÆ¡i, lại thấy há»™ pháp của chùa bị đả thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy, tất nhiên sẽ phải má»™t trÆ°á»ng giao chiến, nhÆ° vậy làm sao có thá»i gian bắt Huyá»n Pháp nói rõ sá»± thật cho mình hay.
Vân Tuệ là ngÆ°á»i cÆ°Æ¡ng nghị, thấy tình thế thay đổi, liá»n thay đổi kế hoạch. Nàng hét vang má»™t tiếng, thân pháp nhÆ° Ä‘iện chá»›p lao bổ tá»›i Huyá»n Pháp, bóng chưởng chỉ trong nháy mắt đã úp chụp cả ngÆ°á»i đối thủ.
Huyá»n Pháp vốn đã sợ hãi, thấy vậy càng sợ thêm nhất thá»i sợ quá lại hóa giận, y liá»n quát lá»›n:
-Tiện tỳ đừng hiếp ngÆ°á»i thái quá…
Y vừa nói vừa giở La Hán quyá»n phản công lại.
Vân Tuệ không muốn dây dÆ°a mất thì giá», liá»n biến chưởng thành chỉ, từ ngón tay lập tức xạ má»™t luồng bạch khí xuyên qua quyá»n phong của đối phÆ°Æ¡ng mà khống chế đại huyệt trÆ°á»›c ngá»±c của y tức thì. Äại huyệt này nếu bị đánh mạnh thì chết ngay tại chá»— nhẹ thì cÅ©ng chết giấc.
Huyá»n Pháp hòa thượng dù tài ba cÅ©ng không sao tránh được má»™t chỉ thần tốc của nàng, liá»n cảm thấy mình mẫy tê tái, chân tay bủn rủn, y hoảng sợ vô cùng chÆ°a kịp kêu lên đã lăn ra chết giấc.
Vân Tuệ thấy vừa ra tay đã có thể khống chế đối phÆ°Æ¡ng liá»n túm lấy cổ áo tên đó, quay đầu lại nói:
-Äi!
Ba ngÆ°á»i liá»n tức tốc rá»i khá»i sÆ¡n cốc.
Thá»i gian diá»…n ra tất cả những sá»± việc ấy quả thá»±c không lâu lắm, trong lúc Thánh Há»a đại sÆ° thổ huyết, Huyá»n Pháp thổi còi nhÆ° Ä‘iên khùng. Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai thấy sá»± việc diá»…n ra nhanh nhÆ° vậy liá»n theo quán tính tiếng hô của Vân Tuệ mà dụng khinh công lao vút Ä‘i.
Thánh Há»a đại sÆ° tuy bị thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng cÅ©ng trông thấy hết diá»…n biến của sá»± việc, khi thấy hành Ä‘á»™ng của Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai thì quay đầu lại đúng lúc thấy Thiên Diện phu nhân Ä‘ang túm cổ sÆ° Ä‘iệt của y nhÆ° tóm cổ má»™t con gà con thì vừa kinh hãi vừa tức giận.
Huyá»n Pháp là đệ tá»­ hàng thứ hai của Thiếu Lâm, tuy không phải là ngÆ°á»i võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ°ng cÅ©ng không tầm thÆ°á»ng đến ná»—i chỉ để ngÆ°á»i ra tay má»™t cái đã bắt được liá»n. NhÆ°ng sá»± thật bày ra trÆ°á»›c mắt, đấu chÆ°a đầy má»™t hiệp Huyá»n Pháp đã bị ngÆ°á»i ta xách cổ mang Ä‘i rồi đủ thấy võ công của Thiên Diên phu nhân đến mức hãi nhân thế nào, nên vẻ mặt Thánh Há»a kinh hãi khôn tả.
NhÆ°ng dù sao y cÅ©ng là há»™ pháp của Thiếu Lâm tá»±, khi nào lại để ngÆ°á»i ngoài bắt đệ tá»­ Thiếu Lâm nhÆ° vậy, y hổ thẹn quá hóa giận, quên cả thÆ°Æ¡ng thế hét lá»›n:
-Lão ăn mày tặc tá»­ đừng hòng đào tẩu! Äứng lại cho ta!
Vì y cố gắng sức nên thÆ°Æ¡ng thế càng trầm trá»ng thêm, đến lúc này không sao gượng được nữa thổ ra hai búng máu tÆ°Æ¡i rồi ngã gục xuống bất tỉnh.
Thánh Há»a đại sÆ° vừa ngã xuống thì trên sÆ¡n cốc bóng ngÆ°á»i đã biến mất, đồng thá»i từ trong rừng thông cÅ©ng xuất hiện mÆ°á»i mấy hòa thượng tay cầm khí giá»›i phi thân tá»›i.
Những ngÆ°á»i này do má»™t lão hòa thượng mặc áo Ä‘á» thêu chữ vàng Ä‘i trÆ°á»›c dẫn đầu.
Vừa tá»›i nÆ¡i, thấy Thánh Há»a đại sÆ° bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy thì kinh hãi, vá»™i tá»›i lật ngÆ°á»i Thánh Há»a đại sÆ° lên xem, khi nhìn thấy sắc mặt của Thánh Há»a đại sÆ° thì biết sắc hẳn. Tuy ngÆ°á»i này có chút kinh hãi nhÆ°ng vẫn giữ được bình tÄ©nh, liá»n quay đầu báo mấy hòa thượng Ä‘i cùng:
-Mau khám xét!
Nói xong bảo má»™t hòa thượng khác đỡ Thánh Há»a dậy mà soa bóp cho y. Má»™t lát sau Thánh Há»a đại sÆ° má»›i lai tỉnh, khi mở bừng mắt ra nhìn liá»n khẽ kêu:
-Thánh Thủy sư huynh!
Lão hòa thượng vừa tá»›i là Thánh Thủy đại sÆ° huynh của Thánh Há»a, Thánh Thủy thấy y đã lai tỉnh liá»n liên tiếng bảo:
-SÆ° đệ không nên nói nhiá»u, mau uống bát bảo Ä‘Æ¡n của bổn môn rồi vận công Ä‘iá»u tức, đã có sÆ° huynh há»™ pháp, đợi lành lặn rồi tính cách đối phó sau.
Y vừa nói vừa nhét má»™t viên thuốc vào mồm Thánh Há»a, rồi ngồi ra sau vận công há»— trợ chữa thÆ°Æ¡ng cho Thánh Há»a.
Má»™t lát sau sắc mặt của Thánh Há»a đại sÆ° hồng hào trở lại, đồng thá»i trên đầu Thánh Thủy đại sÆ° cÅ©ng có rất nhiá»u mồ hôi chảy xuống. Lúc ấy tiết trá»i giá lạnh, nên những giá»t mồ hôi của Thánh Thủy đại sÆ° khi tiếp xúc vá»›i mặt tuyết đã đóng thành băng ngay.
Thánh Há»a đại sÆ° thấy vậy biết sÆ° huynh đã tốn rất nhiá»u hÆ¡i sức để cứu mình, nên vừa quá huyệt xong liá»n nói:
-Cảm Æ¡n sÆ° huynh… đệ đã đỡ nhiá»u, xin sÆ° huynh thâu hồi sức lại!
Thánh Thủy đại sÆ° nghe vậy liá»n thâu song thủ lại, vận công lấy lại sức lá»±c. Hai ngÆ°á»i lập tức kiết đà vận công hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ.
Lúc ấy Thánh Há»a đã phục hồi hoàn toàn, liá»n nhảy lên cao rồi nhÆ° mÅ©i tên lao lên núi, thánh Thủy đại sÆ° cÅ©ng vá»™i đứng dậy, thấy sÆ° đệ Ä‘i nhÆ° vậy liá»n gá»i:
-SÆ° đệ quay lại! SÆ° huynh có Ä‘iá»u muốn há»i…
Thánh Há»a đại sÆ° nghe vậy liá»n hồi bá»™ quay lại, vẻ mặt đầy sá»± giận dữ, Thánh Thủy đại sÆ° thấy sÆ° đệ nhÆ° vậy thá» dài nói:
-SÆ° đệ, ngÆ°á»i vừa tá»›i là ai! Vá»›i công lá»±c của sÆ° đệ mà sao lại…
Nói tá»›i đó thì dừng lá»i, vì biết Thánh Há»a tính hay thẹn sợ nói y thua ngÆ°á»i thì y thẹn quá hóa giận thành ra ngập ngừng không nói hết.
Tuy vậy Thánh Há»a đại sÆ° mặt vẫn Ä‘á», tai vẫn tía, uất hận la lá»›n:
-Là lão ăn mày què với một con nhãi xưng là Thiên Diên phu nhân ấy…
Thánh Thủy nghe vậy liá»n xa sầm nét mặt. Thánh Thủy biết mình lỡ lá»i vá»™i dừng lại, nhìn sÆ° huynh, miệng niệm phật hiệu rồi nói tiếp:
-Xin sÆ° huynh thứ lá»—i, tiểu đệ vừa rồi lỡ lá»i mà ăn nói thô tục! Äối thủ là đồ đệ của Thiên Hạ Äệ Nhất kiếm năm xÆ°a, tên là Thiên Diện phu nhân, vá»›i thầy trò Phả Cái. Bây giá» hỠđã bắt Huyá»n Pháp sÆ° Ä‘iệt Ä‘i rồi.
Thánh Thủy đại sÆ° nghe vậy giật mình kinh hãi, há»i lại:
-Cái gì? Äồ đệ của Cô Äá»™c Khách Æ°? Thảo nào mà đệ… nhÆ°ng… nàng ta đã cùng Phả Cái tá»›i đây, mục đích của há» thế nào, ta cÅ©ng biết há» tá»›i đây để gây hấn vá»›i Thiếu Lâm chúng ta. Sao sÆ° đệ lại nóng nảy nhÆ° thế? Sao không báo cho chưởng môn?
Thánh Há»a đại sÆ° thấy sÆ° huynh nói vậy ngẩn ngÆ°á»i giây lát, rồi giận dữ nói:
-Việc đó quả thật đệ không biết, nhÆ°ng giá» sÆ° huynh đã biết thì xin thÆ°a vá»›i chưởng môn ngay lập tức Ä‘iá»u môn hạ khám xét, còn đệ Ä‘i kiếm chúng để cứu Huyá»n Pháp sÆ° Ä‘iệt…
Nói tá»›i đó, không chỠđợi Thánh Thủy đại sÆ° trả lá»i, liá»n quay mình Ä‘i luôn.
Thánh Thủy đại sư sầm nét mặt, thở dài rồi nhanh chóng trở vỠchùa báo cho chưởng môn hay.
Tài sản của viet_nho

  #39  
Old 02-04-2008, 09:06 AM
viet_nho's Avatar
viet_nho viet_nho is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 37
Có lòng giải thù cũ

Hãy nói tá»›i Vân Tuệ má»™t tay xách Huyá»n Pháp hòa thượng đã mê man, giở khinh công tuyệt mức ra phi thẳng lên trên đỉnh núi. Äến khi Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai hai ngÆ°á»i Ä‘uổi theo lên tá»›i trên đèo thì nàng đã chạy vào trong rừng thông biến mất rồi.
Hai thầy trò Phả Cái không ngá» thân pháp của Vân Tuệ lại nhanh chóng đến thế, đến lúc này VÆ°Æ¡ng Mai má»›i biết được mình còn kém xa, càng Ä‘uổi theo bao nhiêu càng mệt nhá»c bấy nhiêu
Phả Cái sợ đồ đệ của mình bị hòa thượng của phái Thiếu Lâm trông thấy rồi sẽ nguy hiểm, cho nên mới ngừng chân lại đợi nàng đi cùng.
Hai thầy trò vào tá»›i trong rừng, thấy khu rừng ấy rất rậm rạp, chắc cây trên rừng này má»c trên trăm năm, vì thế nên bên trong u ám hết sức. Hai thầy trò Ä‘oán chắc Vân Tuệ thể nào cÅ©ng tìm má»™t chá»— bí ẩn để tra xét Huyá»n Pháp hòa thượng, vì vậy hai thầy trò cứ Ä‘i vào chá»— thâm u nhất để tìm kiếm.
Thì ra hành Ä‘á»™ng của Vân Tuệ đúng nhÆ° hai thầy trò Phả Cái suy Ä‘oán, nàng vá»™i tìm những chá»— khuất nẻo để dò há»i Huyá»n Phán xem ai là hung thủ.
Nàng quên mất Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai hai ngÆ°á»i không Ä‘i nhanh bằng mình nên cứ giở hết tốc lá»±c khinh công chạy tiếp. Khi vào trong rừng rồi nàng quay sang phía bên phải Ä‘i được má»™t lát ra khá»i rừng tiến lên má»™t ngá»n núi nhá».
Ngá»n núi ấy không cao và cÅ©ng không rá»™ng lắm, nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u lạ là đá má»c lởm chởm nguy hiểm khôn tả.
Vân Tuệ không quản ngại sá»± nguy hiểm đó, nàng nhảy nhót bốn cái liá»n đã lên đến đỉnh, nàng vứt Huyá»n Pháp xuống đất, tuy bị Ä‘iểm huyệt không cá»­ Ä‘á»™ng được, nhÆ°ng Huyá»n Pháp không mất hết tri giác, nên bị ném xuống má»™t cái cÅ©ng bị Ä‘au nhức không chịu được, nên y phải cau mày lại kêu “Hự†má»™t tiếng.
Vân Tuệ sầm nét mật lại nhìn thẳng vào mặt y, nàng thấy xung quanh Ä‘á»u là những tảng đá cao không khác gì má»™t bức tÆ°á»ng vây chặt, nàng liá»n dùng chân thúc vào ngang lÆ°ng Huyá»n Pháp má»™t cái.
Huyá»n Pháp lăn hai vòng Ä‘au đến kêu trá»i kêu đất, y kêu lên được má»™t tiếng, biết huyệt đạo của mình đã được giải rồi y chÆ°a hoàn hồn xong, đã nghÄ© cách đào tẩu rồi, không ngá» y vừa đứng lên má»™t cái, Vân Tuệ đã dùng tay khẽ phất, giận dữ quát bảo:
- Huyá»n Pháp ngoan ngoãn nằm xuống không được cá»­ Ä‘á»™ng bổn phu nhân có lá»i muốn há»i ngÆ°Æ¡i.
Huyá»n Pháp vừa nghe thấy nàng nói tá»›i đó thì đã thấy má»™t luồng sức má»m mại bao vây chặt lấy ngÆ°á»i mình không sao cá»­ Ä‘á»™ng được y giá»±t mình kinh hãi. Tuy vậy kình lá»±c ấy vừa thắt chặt ngÆ°á»i y má»™t cái đã buông lá»ng ngay, y không dám cá»­ Ä‘á»™ng này nữa mà cứ nằm yên dÆ°á»›i đất.
Huyá»n Pháp tưởng Vân Tuệ có phép thuật chá»› y có biết đâu đó là âm kình nên hãi sợ hết sức.
Vân Tuệ thấy Huyá»n Pháp hòa thượng nằm dÆ°á»›i đất mặt tái mét mồ hôi lạnh toát ra nhÆ° mÆ°a, biết y sợ mình rồi, liá»n lên tiếng há»i:
-Lai lịch của bổn phu nhân chắc ngÆ°Æ¡i biết rồi nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ yên tâm, nếu ngÆ°Æ¡i thành thật trả lá»i câu há»i của bổn phu nhân không làm hại ngÆ°Æ¡i đâu, nhÆ°ng trái lại nếu ngÆ°Æ¡i đặt Ä‘iá»u, ta sẽ Ä‘iểm năm nÆ¡i trong huyệt để ngÆ°Æ¡i kêu la bảy ngày chịu Ä‘au Ä‘á»›n khổ sở mà chết...
Huyá»n Pháp trông thấy mặt nàng bụng bảo dạ:
“Äằng nào cÅ©ng chết, thà chết nhanh còn hÆ¡n phải chết khổ sở xem nàng ta hung ác nhÆ° vậy, ai dám cam Ä‘oan là nàng không theo lá»i nào?â€
NghÄ© Ä‘oạn y liá»n nghiến răng mím môi đáp:
-Äược, ngày hôm nay Huyá»n Pháp ta bị thua dÆ°á»›i tay Thiên Diện phu nhân ta không còn biết nói năng gì nữa, vậy phu nhân muốn há»i gì cứ há»i Ä‘i, Huyá»n Pháp này sẽ làm cho phu nhân hài lòng.
Vân Tuệ vẫn nhìn chòng chá»c vào y mà lạnh lùng há»i tiếp:
-Äược ta hãy há»i ngÆ°Æ¡i, xÆ°a kia tiên sÆ° hành sá»± tuy kỳ lạ thật nhÆ°ng không bao giá» làm má»™t việc tà nào hết, vậy tại sao ngÆ°á»i của các môn phái liên kết làm hại ông ta...
Huyá»n Pháp nghe thấy nàng há»i nhÆ° thế, bụng bảo dạ:
“Nguy tai, tại sao nàng biết rõ chuyện nhÆ° thế, theo lý ra việc này chỉ có má»™t số ngÆ°á»i biết thôi, sao lại lá»t vào tai ả?â€
Y nghĩ như vậy hoảng sợ khôn tả và nghĩ tiếp:
“Phải rồi ả chả để giết chết Tam Phi là gì khốn nạn thật dúng là tên há» Vu ấy nói cho ả hay rồi. Ä.M thằng khốn nạn ấy đã giết chết thì thôi lại còn lôi chúng ta chết theo, thật là không có nghÄ©a khí chút nào...â€
Sá»± thật Vân Tuệ có biết gì đâu, nàng há»i nhÆ° thế là há»i chận đầu thôi ngỠđâu Huyá»n Pháp có tật giật mình nên má»›i nghÄ© nhÆ° thế y đành liá»u bụng bảo dạ:
“Há» Vu đã chết rồi, nếu ta không nói thật thì ta chỉ mang khổ vào thân thôi, thôi được đằng nào cÅ©ng có ngÆ°á»i bất nghÄ©a trÆ°á»›c rồi, hà tất ta vì ngÆ°á»i khác chịu khổ, chịu sở làm chi?â€
Vân Tuệ thấy y không nói gì lại giÆ¡ tay áo lên phất má»™t cái, Huyá»n Pháp liá»n cảm thấy có má»™t luồng sức mạnh nặng vạn cân đè xuống, y chịu sao nổi, nên những xÆ°Æ¡ng cốt của y Ä‘á»u kêu răng rắc, ngÅ© tạng lục phủ nhÆ° bị ép lòi ra ngoài.Y chịu không nổi, mồ hôi toát ra nhÆ° tắm và la lá»›n:
-Xin phu nhân khoan tay, tôi... xin nói..
Y ngượng dậy thở hồng hộc một hồi mới nói tiếp:
-Phu nhân đã biết hết má»i việc Huyá»n Pháp tôi cÅ©ng không dám giấu diếm việc phát Ä‘á»™ng liên tay tấn công lệnh sÆ° còn nhiá»u nguyên nhân lắm.
Vân Tuệ lại trợn ngược lông mày lên quát tiếp:
-Äừng có nói những lá»i thừa nhÆ° vậy, ngÆ°Æ¡i...
Huyá»n Pháp lại sợ nàng hành hình nhÆ° vừa rồi nên y vá»™i nói tiếp:
-Trong phái Thiếu Lâm chúng tôi thanh qui rất nghiêm cho nên tôi vá»›i mấy vị sÆ° đệ cảm thấy ở núi chịu không nổi, vì thế chúng tôi năm sáu ngÆ°á»i má»›i xây má»™t ngôi chùa ở bên ngoài, tất nhiên trong chùa đó có những hành Ä‘á»™ng bất chính rồi, có má»™t lần, tôi vừa Ä‘i ra bên ngoài tìm kiếm con gái, không ngá» lệnh sÆ° trông thấy, nên má»›i biết rõ hết bí mật của chúng tôi, lệnh sÆ° tức giận giết hết mấy anh em của chúng tôi, còn phóng há»a đốt chùa của chúng tôi.
Nói tới đó y nghe thấy Vân Tuệ kêu “hừ†một tiếng y hoảng sợ vô cùng lại nói tiếp:
-Tôi thấy tấn công mấy năm tâm huyết má»›i xây dá»±ng được má»™t chá»— hưởng lạc nhÆ° thế mà bị lệnh sÆ° phá hủy, tôi tức giận liá»n vá» chùa đặt Ä‘iá»u vá»›i sÆ° phụ là Thánh SÄ© đại sÆ°, và bảo mấy anh em sÆ° huynh chúng tôi Ä‘ang Ä‘i hành đạo, ngẫu nhiên thấy lệnh sÆ° Ä‘ang hiếp dâm má»™t thiếu nữ, chúng tôi vào phá đám, lệnh sÆ° hổ thẹn quá hóa tức giận, thế rồi lệnh sÆ° giết chết mấy ngÆ°á»i anh em của chúng tôi, sau lại còn đốt cháy chùa của chúng tôi nữa, vì thấy mấy năm tâm huyết bị lệnh sÆ° phá hoại nhÆ° vậy nên khi nói tôi càng tô Ä‘iểm thêm để cho sÆ° phụ tôi càng tức giận thêm. SÆ° phụ tôi là má»™t trong năm vị há»™ pháp của Thiếu Lâm tá»±, quả nhiên ông ta nghe xong, tức giận khôn tả, liá»n thỠđối địch vá»›i lệnh sÆ° đến phút cuối cùng. Thầy trò chúng tôi nhân lúc lệnh sÆ° lên núi giải vây cho Tiếu Diện Phả Cái đã biết võ công nhÆ° thế nào rồi, biết sức hai thầy trò không thể nào thắng nổi lệnh sÆ° vì thế từ đó trở Ä‘i phụ trách nói khích các vị sÆ° thúc và các vị chưởng môn, còn tôi thì xuống Ä‘i liên lạc vá»›i các đại môn phái.
Vân Tuệ nghe tá»›i đó liá»n xen lá»i há»i:
-Ngươi đi những đâu?
Huyá»n Pháp liá»n đáp:
-Tôi xuống núi thì Ä‘i Võ Äang trÆ°á»›c, trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng tôi tính toán khi tá»›i nÆ¡i tôi sẽ nói nhÆ° thế nào cho ngÆ°á»i chưởng môn tức giận, ngỠđâu tôi chÆ°a tá»›i nÆ¡i thì đã gặp hai toàn chân vủa phái Võ Äang là Phi Vân và Trì Nguyệt.
Äá»™ ná» Vân Tuệ nghe Tam Phi nói quả có hai cái tên Phi Vân vá»›i Trì Nguyệt nàng má»›i biết Huyá»n Pháp nói không sai, Ä‘ang định há»i tiếp nhÆ°ng lại thôi.
Huyá»n Pháp kể tiếp:
-Hai ngÆ°á»i là hai ngÆ°á»i đồ đệ chót của chưởng môn phái Võ Äang, ngày thÆ°á»ng y rất được nuông chiá»u, tôi thấy hình dạng hai ngÆ°á»i có vẻ lén lút, liá»n há»i thăm thì má»›i biết chúng tôi nhÆ° vậy, cho nên tôi liá»n nghÄ© kế cho.
Vân Tuệ nghe nói tức đến hai mắt nổ lá»­a chỉ muốn má»™t chưởng đánh chết ngay Huyá»n Pháp, nhÆ°ng vì nàng muốn biết những chuyện vá» sau ra sao, nên nàng má»›i chÆ°a ra tay lại.
Huyá»n Pháp thấy thái Ä‘á»™ của nàng nhÆ° vậy liá»n cúi đầu nói tiếp:
Thế rồi tôi với Trì Nguyệt không lên núi chỉ để cho Phi Vân lên thôi, theo kế hoạch của tôi mà báo cáo cho chưởng môn.
Nói tới đó y thở dài một tiếng.
Vân Tuệ thấy y ngắt lại thúc giục:
-Nói đi
Huyá»n Pháp giÆ¡ tay lên rá» cái đầu bóng sói của mình và kể tiếp:
-Tôi thÆ°Æ¡ng lượng vói Trí Nguyệt rồi do y Ä‘i Không Äá»™ng kiếm Vu Tam Phi còn tôi thì Ä‘i SÆ¡n Äông kiếm đệ tá»­ của Tiêu Dao Chân Nhân ngÆ°á»i bạn của tôi. NgỠđâu khi tá»›i Mao SÆ¡n tôi má»›i hay ngÆ°á»i ấy đã bị lệnh sÆ° giết, nên tôi má»›i đặt Ä‘iá»u nói vá»›i Tiêu Dao Chân Nhân, xúi giục ông ra lại Ä‘i Äiểm ThÆ°Æ¡ng kiếm ngÆ°á»i thiếu chưởng môn há» Tạ là Tạ Gia Hoa. Sau không đầy ná»­a năm thì NgÅ© Liá»…u đạo nhân của phái Không Äá»™ng đã giữ bí mật gá»­i thiếp cho các môn phái, trong thiếp đó có kể hết tá»™i của lệnh sÆ° và kêu gá»i các chưởng môn của bẩy phái hẹn ngày tá»· võ vá»›i lệnh sÆ°. Lúc ấy vì thấy đôi bên sẽ gặp chỉ sợ những lá»i lẽ tôi đặt ra bị lá»™, nên tôi xin phép chưởng môn Ä‘i tìm kiếm lệnh sÆ° hạ chiến thÆ°, NgỠđâu tìm kiếm hÆ¡n ná»­a năm trá»i má»›i gặp tại Lao SÆ¡n tất nhiên tôi không dám Ä‘Æ°a chiến thÆ° cho ông ta nên tôi vá»™i vào thÆ°a vá»›i ngÆ°á»i chưởng môn hay và còn đặt Ä‘iá»u là khi lệnh sÆ° nhận được thÆ° rồi không thèm đếm xỉa tá»›i, trái lại ông ta còn nói bảy đại chưởng môn nếu gan thì cứ việc đến so tài vá»›i ông ta…
Bảy ngÆ°á»i chưởng môn hay tin rồi, liá»n dẫn môn đệ Ä‘i đến Lạc Thị Nhai. Thoạt tiên ba trận đầu lệnh sÆ° đánh chết sÆ° phụ của tôi vá»›i mấy đệ tá»­ của phái Không Äá»™ng.
Sau bẩy đại chưởng môn thấy công lực của lệnh sư quá cao siêu nên hỠmới phải liên tay tấn công…
Nói tới đó y ngừng giây lát rồi kể tiếp:
-Sau đó đệ tá»­ Ä‘á»i thứ hai của chúng tôi thừa lệnh xuống núi trÆ°á»›c cho nên không biết kết quả thế nào.
Vân Tuệ tức giận không sao chịu nhịn nổi, liá»n giở tay lên tát cho Huyá»n Pháp hai cái thật mạnh.
-Cẩu tặc vô sỉ, ngươi…
Nàng vừa nói tá»›i đó đã thấy đầu của Huyá»n Pháp gục xuống tận ngá»±c, thì ra vừa rồi nàng tát mạnh quá, y chịu không nổi, đã gãy xÆ°Æ¡ng cổ gục xuống chết, máu vãi ra đầy đất.
Vân Tuệ kinh ngạc vô cùng, nàng nghÄ© lại má»›i biết vừa rồi mình tát y quên không thâu Thiên CÆ°Æ¡ng khí lại nên y má»›i gãy cổ nhÆ° thế. Nàng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi quay vá» phía Bắc quì xuống vái lạy và thầm khấn sÆ° phụ phù há»™ cho sá»›m tìm thấy hung thủ.
Nàng vái lạy và khấn xong má»›i sá»±c nhá»› lá»i Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai hai ngÆ°á»i. Nàng vá»™i nhảy lên má»™t tảng đá cao nhìn xuống thấy có đến hai ba trăm hòa thượng Ä‘ang lục soát, nàng nghÄ© thầm:
“Trừ phi tiếu diện phả cái thúc thúc vá»›i Mai muá»™i đã xuống núi bằng không trên núi có bao nhiêu hòa thượng đến thế nào chả bị chúng nhìn thấy?â€
Nghĩ tới đó nàng lại nghĩ tiếp:
“NhÆ°ng Tiếu Diện Phả Cái thúc thúc đã thấy ta Ä‘i vá» phía bên này nếu chÆ°a thấy ta không khi nào thúc thúc vá»›i Mai muá»™i chịu xuống núi trÆ°á»›c nhÆ° thế.â€
Nàng đứng trên núi nhìn xuống có thể trông xa mấy trăm dặm, nhÆ°ng nàng không thấy tung tích của thúc thúc vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai đâu cả, nàng suy nghÄ© thì bá»—ng thấy dÆ°á»›i núi có má»™t hòa thượng mặc áo cà sa trắng Ä‘á»™t nhiên phát hiện nằng, y liá»n kêu lá»›n:
-Thiên Diện phu nhân, má»i phu nhân xuống đây, chưởng môn của tệ môn muốn gặp phu nhân đấy.
Vân Tuệ nghe nói ngẩn ngÆ°á»i ra bụng bảo dạ:
“Thế là nghÄ©a lý gì, chẳng lẽ chưởng môn của chúng muốn đặt bẫy dụ ta vào chăng?â€
Hòa thượng ná»™i công rất cao siêu, tiếng nói của y rất hùng mạnh khiến sÆ¡n cốc cÅ©ng phải rúng Ä‘á»™ng, bá»n hòa thượng khác nghe thấy tiếng của y liá»n dừng chân nhìn lên, má»›i hay Thiên Diện phu nhân Ä‘ang đứng trên cao chót vót, nhÆ°ng chúng không chạy lên bao vây, trái lại ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i ấy Ä‘á»u chạy vá» chùa Thiếu lâm.
Vân Tuệ thấy ngạc nhiên hết sức bụng bảo dạ:
“Sợ cái gì, chả lẽ ta còn sợ các ngÆ°Æ¡i giữ ta hay sao, thể nào ta cÅ©ng tìm đến chùa Thiếu Lâm gặp các ngÆ°Æ¡i, xem các ngÆ°Æ¡i giở trò quỉ gì?â€
Nàng nghÄ© nhÆ° vậy, liá»n phi thân xuống trÆ°á»›c mặt hòa thượng đứng bên dÆ°á»›i.
Hòa thượng này mặt mÅ©i không đến ná»—i đáng ghét nhÆ° Huyá»n Pháp, nếu không có thành kiến sẵn thì trái lại nàng còn thấy y có chi khí ôn hòa.
Hòa thượng ná» thấy thân pháp của nàng thần diệu nhÆ° vậy phải ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi má»›i chắp tay chào:
-Nữ thí chủ, xin nữ thí chủ đừng có nghi nhá», phÆ°Æ¡ng trượng vủa tệ chùa biết nữ thí chủ giáng lâm đã phái đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba và Ä‘á»i thứ tÆ° đặc biệt nghinh đón, còn truyá»n lệnh há»… ai thấy nữ thí chủ thì má»i thí chủ giáng lâm tệ chùa, vừa rồi bần tăng đã gặp Tiếu Diện đại hiệp cùng cao túc của ông ta bần tăng đã má»i hai vị ấy giáng lâm tệ chùa và hai ông ấy đã nhận lá»i Ä‘i trÆ°á»›c rồi.
Hòa thượng rất lá»… phép và nói rất ôn tồn, khiến Vân Tuệ ngạc nhiên hết sức liá»n há»i lại:
-Có thật không?
Hòa thượng lại chấp tay chào và nói tiếp:
-Bần tăng không dám nói dối đâu, nữ thí chủ không tin cứ thân hành đến tệ chùa sẽ biết.
Nói tới đó y ngừng giây lát rồi ung dung nói tiếp:
-Xin há»i nữ thí chủ, Huyá»n Pháp sÆ° thúc ở trên núi không?
Vân Tuệ lạnh lùng trả lá»i:
-Có, nhưng chết rồi.
Hòa thượng ná» kêu “ủa†má»™t tiếng rồi quay lại ra lệnh cho bốn ngÆ°á»i đệ tá»­ Ä‘á»i thứ tÆ° rằng:
-Äi khiêng thi thể của Huyá»n Pháp sÆ° thúc xuống
Nói xong, y lại nói với Vân Tuệ rằng:
-Má»i nữ thí chủ.
Äồng thá»i y nghiêm nghị Ä‘i trÆ°á»›c.
Vân Tuệ thắc mắc vô cùng, vì những hòa thượng này má»—i ngÆ°á»i má»™t tính, ngÆ°á»i nóng nhÆ° lá»­a, ngÆ°á»i giảo hoạt nhÆ° hồ ly, nhÆ°ng cÅ©ng có ngÆ°á»i rất ôn hòa nhÆ° hòa thượng Ä‘i ở trÆ°á»›c mặt mình đây quả là má»™t cao tăng đắc đạo, tại sao y lại tiếp đón ta nhÆ° thế, chả lẽ y cố ý làm nhÆ° vậy để dụ ngÆ°á»i ta vào tròng chăng? NhÆ°ng nàng quan sát kÄ© lại không thấy Ä‘iểm nào khả nghi cả, trái lại nàng nhận thấy hòa thượng này tuổi chÆ°a đầy bốn mÆ°Æ¡i mà trông khác hẳn má»i ngÆ°á»i, nhÆ° vậy thật là hiếm có.
Vân Tuệ lẳng lặng theo hòa thượng kia đi, giở năm thành khinh công ra hòa thượng nỠvẫn theo kịp, nhưng khi giở lên sáu thành, thì hòa thượng kia đã có vẻ mệt, Vân Tuệ quay đầu lại thấy vậy, cũng nhận thấy mình không nên khiến hòa thượng này mất sĩ diện, cho nên nàng mới giảm bớt một thành công lực.
Má»™t lát sau, đã tá»›i Ä‘Æ°á»ng cái quan, Ä‘Æ°á»ng này rá»™ng hÆ¡n trượng Ä‘á»u xây bằng đã xanh, Ä‘i hết Ä‘Æ°á»ng cái đến má»™t dãy thang đá tá»›i má»™t cầu thang đá tá»›i má»™t cầu thang xây hÆ¡n hai ngàn bá»±c. Lên hết những cầu thang đó thì tá»›i chùa ngay. TrÆ°á»›c chùa có quãng trÆ°á»ng xây bằng đá cứng, chính giữa có má»™t cái đỉnh sắt cao hÆ¡n ba trượng, trong đỉnh than hồng bốc cháy nghi ngút. Lúc ấy hòa thượng đã vượt qua cạnh nàng Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i tá»›i cổng có Ä‘á» ba chữ bằng vàng “Thiếu Lâm Tự†trông rất oai nghi.
Äi qua cá»­a chùa vào tá»›i bên trong, thấy trong đại Ä‘iện này có rất nhiá»u phật tượng, hòa thượng dẫn Ä‘Æ°á»ng lại Ä‘i sang nhà ngang, nÆ¡i đây chỉ có năm sáu căn xây trong bụi cây. Äi tá»›i trÆ°á»›c má»™t kinh xá hòa thượng liá»n thÆ°a:
-Äại Tuệ đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba đã má»i được Thiên Diện phu nhân tá»›i.
Lúc này Vân Tuệ má»›i biết pháp danh của hòa thượng Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng là Äại Tuệ. Nàng lại nghe thấy bên trong có giá»ng nói rất hùng vá»ng ra:
-Mau má»i phu nhân vào.
Tiếp theo đó hòa thượng vén màn trúc bÆ°á»›c ra, đằng sau lại là VÆ°Æ¡ng Mai và Tiếu Diện Phả Cái tìm kiếm mãi không thấy Vân Tuệ đâu cả, vừa vặn má»™t bá»n hòa thượng Phả Cái tủm tỉm cÆ°á»i chÆ°a kịp lên tiếng thì đã thấy hòa thượng Ä‘i đầu mình mặc áo cà sa trông thấy hai ngÆ°á»i liá»n chắp tay niệm Phật hiệu và nói:
-Chắc thí chủ là Tiếu Diện tiá»n bối phải không? Bần tăng vâng lệnh má»i ba vị vào chùa để giải thích sá»± hiểu nhầm năm xÆ°a chứ không có ý gì khác..
Phả Cái không ngá» các hòa thượng lại nói thế, ôn ta liá»n dứt tiếng cÆ°á»i và đáp:
-Già què này tá»›i đây Ä‘ang định gặp quý chưởng môn để thanh toán nợ cÅ©, nhÆ°ng Thánh Há»a hòa thượng giữa Ä‘Æ°á»ng lại thách đấu.
Äại Tuệ không đợi ông ta nói dứt, vá»™i cÆ°á»›p lá»i nói:
-Việc này tệ chưởng môn đã biết rõ, và rất không bằng lòng vá»›i hành Ä‘á»™ng của Thánh Há»a Äại SÆ°, cho nên má»›i sai các đệ tá»­ của Ä‘á»i thứ ba và thứ tÆ° xuất Ä‘á»™ng Ä‘i má»i quí vị, cá»­ chỉ này tuy hÆ¡i kém phần long trá»ng nhÆ°ng có thế má»›i tránh khá»i được sá»± xung Ä‘á»™t.
Phả Cái nghe nói bụng bảo dạ:
“Thảo nào y ăn mặc áo cà sa màu Tống, vá»›i thân phận của ta quả thật không nên đấu vá»›i chúng.â€
Äồng thá»i ông ta thấy Äại Tuệ tuổi chÆ°a đến tứ tuần mà mặt rất chính khí, nên ai trông thấy cÅ©ng thông cảm ngay. Ông ta Ä‘ang nghÄ© ngợi thì Äại Tuệ nói tiếp:
-Gần mÆ°á»i năm nay tệ chưởng môn cÅ©ng biết những hành vi trÆ°á»›c kia bị ngÆ°á»i khác lừa, nên tệ chưởng môn đã ra lệnh cho tất cả các đệ tá»­ phải gắng công luyện tập đồng thá»i há»… thâu nhận đệ tá»­ phải khảo nghiệm đức tính trÆ°á»›c. Lần này tệ chưởng môn hay tin cái thí chủ các ngÆ°á»i giáng lâm đã ra lệnh cho các đệ tá»­ môn hạ rồi.
Phả Cái thấy thái Ä‘á»™ của Äại Tuệ nhÆ° vậy trong lòng hãy còn nghi ngá» nhÆ°ng không dám từ chối liá»n đáp:
-Hòa thượng khá»i cần phải nói nữa, già què này thế nào cÅ©ng xin yết kiến chưởng môn phÆ°Æ¡ng trượng, nhÆ°ng còn Thiên Diện phu nhân ở đâu già què này cÅ©ng chÆ°a kiếm thấy.
Äại Tuệ chắp tay chào và đỡ lá»i:
-Má»i lão thí chủ cứ theo sÆ° đệ của bần tăng Ä‘i trÆ°á»›c, còn việc kiếm Thiên Diện phu nhân bần tăng xin lãnh trách nhiệm. Chắc Thiên diện phu nhân vẫn còn ở trên núi này, không đầy ná»­a tiếng đồng hồ bần tăng thế nào cÅ©ng má»i được Thiên Diện phu nhân lên tệ chùa.
Phả cái thấy có lý nên nhận lá»i ngay và theo má»™t hòa thượng tên là đại Trí Ä‘i lên chùa thiếu Lâm trÆ°á»›c.
Vân Tuệ đứng ở ngoài sân đã trông thấy Phương trượng đại sư của Thiếu lâm mình mặc áo cà sa màu tím thẫm trên chỉ vàng, thân hình vạm vỡ mặt tròn hồng hào, dưới cằm có một bộ râu trắng như tuyết dài tới ngực, lông mày cũng trắng như vậy, lại thêm mũi như mũi sư tử mắt lóe sáng như điện, hai tai vừa to lại vừa dài, thật không thẹn là một vị tăng đắc đạo.
Phương trượng đại sư thấy Vân Tuệ đẹp như vậy cũng phải ngạc nhiên nhưng thoáng cái đã nghiêm nghị ngay, chắp tay lại chào và nói:
-Thưa Thiên Diện phu nhân bần tăng Thánh Ngu vì việc năm xưa cứ ăn năn hoài. Năm nay được thí chủ giáng lâm thật là may mắn cho bần tăng.
Y vừa nói vừa má»i Vân Tuệ vào bên trong.
Vân tuệ thấy lão hòa thượng khiêm tốn nhÆ° thế, liá»n cúi đầu vái chào đáp lá»… và trả lá»i:
-Bất đắc dÄ© tiện nữ má»›i phải tá»›i đây quấy rầy lão thiá»n sÆ° nhÆ° thế, trong lòng rất áy náy, và cÅ©ng mong thiá»u sÆ° đừng khiển trách.
Thánh Ngu đại sÆ° má»i Vân Tuệ ngồi chá»— cạnh Phả Cái, còn VÆ°Æ¡ng mai thì đứng ở sau lÆ°ng sÆ° phụ nàng. Thánh Ngu đại sÆ° vừa ngồi xuống đã thở dài má»™t tiếng và nói:
-Lệnh sÆ° võ công cao siêu tuyệt trần, hành Ä‘á»™ng lại rất thẳng thắn nên má»›i bị bá»n tiểu nhân tức giận. Hồi ấy lão tăng cÅ©ng u mê nghe lá»i xúi giục nổi giận má»™t cách vô lý, a dua vá»›i chúng kiên tay tấn công lênh sÆ°, Sau vá» chùa má»›i biết mình lầm lỡ, ăn năn vô cùng. Vì các môn hạ đệ tá»­ của tệ phái tốt có xấu có, nên lão tăng vá»™i diện bích ba năm để xám hối trÆ°á»›c chÆ° Phật, và còn lệnh cho các môn hạ Ä‘ang hành đạo ở ngoài phải vá» chùa hết cùng xám hối trÆ°á»›c bàn thá» Phật, tụng kinh tu quả luôn mÆ°á»i năm nhÆ° vậy. Vá» phần thụ nghệ cho các đệ tá»­ cÅ©ng thay dổi hẳn phÆ°Æ¡ng pháp, trÆ°á»›c khi truyá»n thụ võ công cho chúng, bắt chúng phải xuống núi hành đạo ba năm đã. Trong thá»i gian ấy lão tăng xét thấy kẻ ấy có phẩm hạnh tốt má»›i truyá»n thụ võ công cho.
Phả Cái nghe thấy lão hòa thượng nói nhÆ° vậy nét mặt Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bá»—ng nghiêm nghị hẳn và cất giá»ng sang sảng xen lá»i há»i:
-Việc làm ấy của đại sÆ° đã khiến chúng tôi ngạc nhiên vô cùng. Còn đại sÆ° xá»­ trí vá»›i bá»n môn hạ bất lÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào có thể cho chúng tôi hay được không?
Thánh Ngu đại sư thở dài một tiếng nói tiếp:
-Năm xÆ°a khiến lão tăng nổi giận má»™t cách vô lý, ngÆ°á»i thứ nhứt chính là lão thí chủ đây, vì lão thí chủ là má»™t thân má»™t mình xâm nhập bổn chùa. Còn ngÆ°á»i thứ hai là thầy trò Thánh Thổ đại sÆ°, sÆ° đệ của lão tăng. Thầy trò y đã xúi giục lão tăng, nhÆ°ng hồi ấy Thánh Thổ đã bị giết chết ngay ở trên Lạc Nhật Nhai tại núi Lao, còn đồ đệ của y đã bị giao cho giá»›i trì viện, và bị phạt diện bích khổ tu năm năm rồi..
Vân tuệ xen lá»i há»i:
-NgÆ°á»i đó có phải là Huyá»n Pháp hòa thượng không?
Thánh Ngu gật đầu đáp:
-Chính là y đấy… ồ, lão tăng được tin báo cáo thí chủ đã bắt y đi rồi. Chẳng hay thí chủ định xử trí y ra sao?
-Tôi đã giết chết y rồi
Thánh Ngu đại sư chỉ kêu “ủa†một tiếng thôi, chứ không tỠvẻ gì cả, chỉ nhắm mắt chấp tay niệm kinh hồi lâu mới thở dài một tiếng thôi.
Vân Tuệ không ngá» lão hòa thượng lại không kích Ä‘á»™ng chút nào đủ thấy ông ta thá»±c là má»™t vị đắc đạo cao tăng. Nàng thấy thái Ä‘á»™ của lão thiá»n sÆ° nhÆ° vậy, tá»± lấy làm hổ thẹn vô cùng, chá»›p mắt mấy cái rồi u oán nói tiếp:
-Lão thiá»n sÆ° có biết chuyện bắt và giết chết Vu Tam Phi ở Kim Lăng, mục đích tá»›i chùa thiếu lâm này làm chi? Khi tá»›i nÆ¡i gặp Thánh há»a vá»›i Huyá»n Pháp, rồi bắt Huyá»n Pháp Ä‘em lên trên núi xét há»i nhÆ° thế nào, nhất nhất kể hết cho lão hòa thượng nghe.
Thánh Ngu đại sư không ngỠbên trong lại có uẩn khúc như thế, ông ta thở dài một tiếng và nói tiếp:
-Nếu quả đúng nhÆ° lá»i nói của thí chủ thì lão tăng rất hổ thẹn vá»›i các vị tổ sÆ° Ä‘á»i trÆ°á»›c của bổn phái …
Nói tới đó, ông ta nhắm mắt niệm một hồi kinh mới mổ mắt ra nói với Vân Tuệ:
-Nếu vậy, Huyá»n Pháp đáng chết lắm, nhÆ°ng lão tăng cÅ©ng không thể nào tránh được trách nhiệm, thí chủ …
Vân tuệ không ngá» Äại Ngu thánh tăng lại can đảm nhận lá»—i lầm nhÆ° thế. NhÆ°ng ông ta là tôn chủ của má»™t phái mà dám nói ra những lá»i nhÆ° thế là hiếm rồi, huống hồ không phải là ông ta gây nên mối thù ấy, thì mình không nên làm mất sÄ© diện của ông ta, cho nên nàng vá»™i ngắt lá»i Thánh Ngu đại sÆ° mà nói tiếp:
-Việc này đã rõ rồi, tiện nữ cÅ©ng không muốn lôi thôi nữa, chỉ mong làm thế nào mà bắt được những kẻ chủ mÆ°u nguyên hung thủ trong các phái Ä‘em ra trị tá»™i, để an ủi linh hồn của tiên sÆ° ở trên trá»i.
Phả Cái cÅ©ng tán thành chủ trÆ°Æ¡ng của Vân Tuệ, vẻ mặt lạnh lùng, vá»›i giá»ng khàn khàn xen lá»i:
-Phải, chủ trÆ°Æ¡ng của Ä‘iệt nữ nhÆ° thế, già què này rất tán thành. NhÆ°ng mà chúng ta mà còn Ä‘i thẳng đến các nÆ¡i trá»ng địa của các môn phái, thể nào cÅ©ng gây nên rất nhiá»u sá»± hiểu lầm.
Thánh Ngu đại sư ngẫm nghĩ giây lát rồi cương quyết đáp:
-Theo ý của lão tăng thì nên để cho lão tăng ra tay…
Phả Cái với Vân Tuệ nghe nói cả mừng, nhưng Phả Cái đã lạnh lùng nói tiếp:
-NhÆ° vậy thì còn gì hay bằng, nhÆ°ng lão thiá»n sÆ° định dùng phÆ°Æ¡ng pháp nào để trừng trị bá»n ngÆ°á»i ấy?
Thánh Ngu đại sư đáp:
-Vừa rồi lão tăng suy tính kỹ rồi, việc này do Huyá»n Pháp của tệ môn gây ra trÆ°á»›c, tuy Huyá»n Pháp chết Ä‘i rồi nhÆ°ng lão tăng làm chưởng môn của Thiếu Lâm vẫn không thể thoát trách nhiệm này cho nên lão tăng đã quyết gá»­i thiệp má»i các ngÆ°á»i của môn phái tá»›i sẽ nói rõ tá»™i của nghiệt đồ Huyá»n Pháp cho các vị ấy hay, và bảo các vị ấy Ä‘iá»u tra kÄ© xem tên nào là ngÆ°á»i trong môn phái nào là hung thủ chính, rồi dùng môn qui mà trị tá»™i kẻ ấy. NhÆ°ng chỠđến mùng năm năm nay, lão tăng má»›i hẹn được các vị chưởng môn ấy đến tá» tập ở Nhạc DÆ°Æ¡ng này.
Lúc ấy lão tăng sẽ má»i cả thí chủ tá»›i để hoàn thành việc phục thù cho sÆ° phụ của thí chủ và cảm tạ thí chủ nữa. Äồng thá»i lão tăng muốn yêu cầu thí chủ đối xá»­ vá»›i những ngÆ°á»i đó nhân từ má»™t chút thì hÆ¡n.
Lá»i nói của Thánh Ngu thật là tròn đủ muôn mặt và chu toàn vô cùng, làm nhÆ° vậy có thể miá»…n cho Vân Tuệ khá»i phải Ä‘i Ä‘i lại lại và cÅ©ng có thể tránh được tai kiếp cho võ lâm.
Vân Tuệ nghe nói tủm tỉm cÆ°á»i. Thánh Ngu đại sÆ° lần đầu thấy nụ cÆ°á»i của nàng và cảm thấy cái cÆ°á»i nhÆ° trăm hoa Ä‘ua nở. Vị đắc đạo cao tăng cÅ©ng phải ngẩn ngÆ°á»i ra hồi lâu tá»›i khi nghe thấy nói ông ta má»›i hoàn hồn. Ông ta nghe nàng nói rằng:
-Lão thiá»n sÆ° có lòng giúp tiện nữ nhÆ° vậy, tiện nữ cảm Æ¡n vô tận!
Nói tới đó nàng từ từ đứng dậy cáo từ,nói tiếp:
-Tiện nữ tới đây quấy nhiễu, bây giỠxin cáo từ ngay.
Tiếu Diện Phả cái cÅ©ng đứng dậy chắp tay cÆ°á»i và tiếp lá»i:
-Lão thiá»n sÆ° nghÄ©a bạc vân thiên, ăn mày già này rất lấy làm tôn kính xin từ biệt ở đây, đến ngày mùng năm sẽ tái kiến ở Nhạc DÆ°Æ¡ng.
Thánh Ngu đại sÆ° không giữ hai ngÆ°á»i ở lại cÅ©ng đứng lên mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
-Hai vị thí chủ vội vàng tới, lại vội vàng đi, lão chưa tận được chút tình gia chủ, nên rất lấy làm ân hận.
Miệng ông ta nói nhÆ° thế, nhÆ°ng theo ba ngÆ°á»i tiá»…n ra tận cá»­a rồi má»›i chắp tay chào từ biệt.
Vân Tuệ, Phả Cái, VÆ°Æ¡ng Mai ba ngÆ°á»i nhẹ bÆ°á»›c Ä‘i xuống núi.Trừ VÆ°Æ¡ng Mai ra không ai nói chuyện vá»›i ai cả nên nàng cứ yên lặng và hậm há»±c hoài còn hai ngÆ°á»i kia thì thấy chuyến Ä‘i này rất thành công.
Lúc ấy đã sắp tá»›i giữa ngá», ba ngÆ°á»i liá»n vào má»™t tiệm cÆ¡m nho nhá» dÆ°á»›i chân núi ăn cÆ¡m trÆ°a.
Tên tiểu nhị trông thấy ba ngÆ°á»i, ngạc nhiên vô cùng.
Ba ngÆ°á»i vừa ăn vừa nói chuyện, quyết định Ä‘i Chức Mạc má»™t phen để thăm Thiên Diện ThÆ° Sinh Long Uyên, Vân Tuệ không tá» vẻ gì cả, nhÆ°ng thật sá»± trong lòng rất hoan hỉ, vì chuyến Ä‘i Thiếu Thất này không những trả thù được cho sÆ° phá»±, đồng thá»i kết quả đúng nhÆ° sá»± mong đợi của Long Uyên:
“Long Uyên biết tin này chắc sẽ mừng rỡ lắm, nhất là ta đến má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° vậy! Chắc chàng càng mừng rỡ thêm và có lẽ lúc ấy chàng sẽ ôm chặt lấy ta! Trong lúc vắng ngÆ°á»i chàng còn hôn ta nữa! Rồi do tôn trưởng của chàng sẽ cho phép ta kết hôn vá»›i chàng! Phải rồi còn Phong Lan nÅ©a sẽ cùng vá»›i ta cả hai làm vợ má»™t chàng và cùng chia hưởng hạnh phúc.â€
Nàng nghÄ© càng thấy phấn khởi vô cùng nên lúc này nàng chỉ Æ°á»›c gì má»c được cánh bay tá»›i trÆ°á»›c mặt Long Uyên. NhÆ°ng sá»± thật, vì Ä‘Æ°á»ng xá hãy còn xa xôi, nhất là bấy giá», không cần phải giấu giếm ai hết nên ban ngày Ä‘i đêm nghỉ, cho nên chậm hết sức.
NhÆ°ng nàng lại không tiện thúc giục Phả Cai, vì sợ hai ngÆ°á»i lại cÆ°á»i mình, cho nên nàng phải cố hết sức nén sá»± phấn khởi và Ä‘i cùng vá»›i thầy trò Phả Cái.
VÆ°Æ¡ng Mai cÅ©ng phấn khởi lắm, vì suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng được thấy rất nhiá»u cảnh mà nàng chÆ°a hỠđược thấy bao giá», hÆ¡n nữa lại được rất nhiá»u bí truyá»n của Phả Cái.
Hôm đó, trá»i đã sắp tối, ba ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i má»™t ngá»n đồi. Äồi ấy ở giữa chia làm đôi, hai bên là vách đất và Ä‘á»u có mấy cái hang nhá», bên trong có ánh sáng chiếu ra. Phả Cái liá»n nói:
-Chúng ra nghỉ lại đây một đêm đi!
Ông ra chÆ°a nói dứt lá»i thì đã má»™t mình Ä‘i xuống dÆ°á»›i khe đồi thấy má»™t cái hang có cá»­a hé mở, bên trong có má»™t đại hán bÆ°á»›c ra.
VÆ°Æ¡ng Mai trong thấy đại hán liá»n há»i:
-Này xin há»i nÆ¡i đây có khách sạn hay tiệm cÆ¡m không?
Äại hán ná» dừng chân lại, ngÆ¡ ngác nhìn ba ngÆ°á»i má»™t hồi tá» vẻ mừng rỡ đáp ;
-Tiểu tÆ°á»›ng công! Chắc là ngÆ°á»i ở tỉnh khác tá»›i đây phải không? Chúng tôi ở đây gá»i là VÆ°Æ¡ng Gia Câu, không có khách sạn gì cả và những ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u há» VÆ°Æ¡ng cả. Chung quanh đây trăm dặm Ä‘á»u là sản nghiệp của VÆ°Æ¡ng đại tài chủ chúng tôi. Chủ nhân chúng tôi xÆ°a nay làm việc thiện, nếu ba vị có ý vào yết kiến chủ nhân chúng tôi và xin ở trá» má»™t đêm thì thế nào cÅ©ng được.
VÆ°Æ¡ng Mai lại há»i tiếp:
-Chúng tôi muốn nhỠbạn nói hộ chúng tôi một tiếng có được không?
Äại hán ná» gật đầu, mở rá»™ng cánh cá»­a lá»›n và đáp:
-Thôi được, các ngÆ°á»i hãy vào đây trÆ°á»›c, để tôi truyá»n bẩm há»™ cho!
Ba ngÆ°á»i Ä‘i theo đại hán ấy vào trong, thấy trong cá»­a rất lá»›n rá»™ng, má»—i bên ít nhất có trên trăm trượng, Ä‘iá»u ấy không lạ chỉ lạ nhất trên mặt trồng đầy hoa cá» lúc này Ä‘ang là mùa đông mà những hoa cỠấy tÆ°Æ¡i tốt lắm. Vá» phía bên cá»­a, chá»— bốn chung quanh luống hoa có mở rất nhiá»u cá»­a sổ nho nhá». Äối diện cho năm Ä‘Æ°á»ng hẻm vừa dài vừa sâu trên nào cÅ©ng có treo cung đăng ngÅ© sắc, ánh sáng sặc sỡ chiếu xuống, khiến những luống hoa càng đẹp thêm hÆ¡n.
Äại hán ná» xua tay bảo ba ngÆ°á»i hãy đứng đó, rồi nói tiếp.
-Ba vị hãy đợi chỠmột chút, chúng tôi vào thưa với chủ nhân đã …
Nói tá»›i đó, y không đợi các ngÆ°á»i kia trả lá»i, đã Ä‘i thẳng vào con Ä‘Æ°á»ng ở nÆ¡i chính giữa luôn.
Ba ngÆ°á»i đứng ở đó đợi chá», liá»n Ä‘i tá»›i cạnh luống hoa xem những thứ hoa gì?
Thấy má»™t cây hoa trồng ở giữa rất đẹp lại thêm lòng hiếu kỳ thúc đẩy, VÆ°Æ¡ng Mai Ä‘ang thò tay ra định hái, ngỠđâu trong Ä‘Æ°á»ng hẻm đã có tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘i kêu “cá»™p cá»™p†rồi VÆ°Æ¡ng Mai cÅ©ng biết những thứ hoa này rất quí báu nên nàng sợ chủ nhân không bằng lòng vá»™i rụt tay lại.
Äại hán nỠđã quay trở lại lá»›n tiếng nói vá»›i ba ngÆ°á»i rằng:
-Chủ nhân đã bằng lòng rồi, má»i ba vị theo tôi vào trong này!
Nói xong, y Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng lại Ä‘i vào con Ä‘Æ°á»ng thứ ba bên phải.
Ba ngÆ°á»i theo ngÆ°á»i ấy Ä‘i ngay vào trong con Ä‘Æ°á»ng thứ ba. Äi được má»™t quãng má»›i tá»›i má»™t căn nhà. Nhà này cÅ©ng nhÆ° căn nhà mà ba ngÆ°á»i đã trông thấy ở bên ngoài và có nhiá»u phòng.
Äại hán ná» mở cá»­a má»™t căn phòng, thắp sáng ngá»n đèn ở trong đó và nói:
-Má»i ba vị vào trong này nghỉ ngÆ¡i trÆ°á»›c, để tôi Ä‘i bảo nhà bếp làm cÆ¡m cho ba vị.
Vân Tuệ thấy ngÆ°á»i ấy tiếp đãi tá»­ tế nhÆ° vậy, có vẻ ngượng, liá»n lên tiếng cảm Æ¡n ngay, và vá»™i móc túi lấy luôn năm lạng bạc Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i ná».
NgÆ°á»i ấy cầm lấy số bạc, cảm Æ¡n má»™t tiếng rồi rút lui ngay.
VÆ°Æ¡ng Mai vẫn còn nhá»› những bông hoa xinh đẹp và kỳ lạ kia. Lúc này nàng thấy xung quanh không có má»™t bóng ngÆ°á»i nào hết, và ngồi ở trong phòng lại buồn, liá»n chạy ra ngoài phòng, định Ä‘i ra ngoài vÆ°á»n hoa xem bông hoa kỳ lạ ấy có còn hay không?
NgỠđâu nàng vừa ra khá»i phòng đã giật mình kinh hãi vá»™i quay đầu lại lá»›n tiếng kêu tức thì..
Tài sản của viet_nho

  #40  
Old 02-04-2008, 09:09 AM
viet_nho's Avatar
viet_nho viet_nho is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
9 tập mới nhat ( new chương 38)

Hồi 38
Cả nhà mừng đoàn viên

Vân Tuệ vá»›i Phả Cái nghe thấy tiếng kêu la của VÆ°Æ¡ng Mai vá»™i chạy ra xem má»›i hay nhÆ°ng Ä‘Æ°á»ng hẻm vừa nãy đã bịt kín mít. NhÆ° vậy khá»i cần nói rõ, chủ nhân của ngôi nhà này đã có dã tâm nhÆ° thế nào rồi?
Ba ngÆ°á»i không sao nghÄ© ra được chủ nhân là ai, mà lại định hãm hại ba ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế?
Phả Cái tính nóng nhÆ° lá»­a, coi kẻ ác nhÆ° kẻ thù, mấy năm gàn đây tuy đã thay tâm đổi tính nhiá»u, nhÆ°ng bây giá» bông dÆ°ng ngÆ°á»i ta ám hại mình, giam ở trong hầm hố này làm sao mà không nổi giận? Nến ông ta cÆ°á»i ha hả má»™t hồi, tiếng cÆ°á»i của ông ta lá»›n nhÆ° tiếng chuông trống, khiến VÆ°Æ¡ng Mai cÅ©ng phải hoảng sợ đến biến sắc mặt, và chống chiếc gậy xuống đất, rồi giÆ¡ song chưởng lên tấn công luôn hai chưởng má»™t lúc vào vách đá ngăn cản lối Ä‘i. Có tiếng kêu “bùng bùngâ€. NhÆ°ng chỉ có má»™t ít đá vụn rÆ¡i xuống thôi, chứ vách đá ấy không há» bị suy suyển chút nào.
Phả Cái giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
“Vừa rồi hai chưởng của ta đã giở đến chín thành công lá»±c, mà vách đá ở trÆ°á»›c mặt không há» suy suyển chút nào? NhÆ° vậy vách đá này phải dày và cứng lắm?â€
Vân Tuệ vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai đứng thẳng đằng xa cÅ©ng phải giật mình kinh hãi, Vân Tuệ vào trong phòng định lấy thanh bảo kiếm dị hình mà nàng chÆ°a bao giá» dùng qua nhÆ°ng nàng nghe thấy bên trên có tiếng cÆ°á»i rất khó nghe và rất đắc trí vá»ng xuống. Nàng nhận ra tiếng cÆ°á»i rất quen thuá»™c. Cả ba cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trên đỉnh phòng cao hÆ¡n hai trượng, rá»™ng chừng năm trượng, ngoài năm ngỠđèn cung dăng sặc sỡ ra, thì không có má»™t khe hở nào có thể truyá»n thanh xuống được. NhÆ°ng sá»± thật tiếng nói đó rõ ràng ở trên đỉnh đầu ba ngÆ°á»i vá»ng xuống, và cÅ©ng tá»±a nhÆ° mà gào quá»· hét, làm rung Ä‘á»™ng cả hang Ä‘á»™ng, và làm Ä‘inh tai nhức óc ba ngÆ°á»i.
VÆ°Æ¡ng Mai vá»™i lấy tay bịt tai lại, còn Phả Cái thì ngá»­ng mặt cÆ°á»i ha hả, lên tiếng quát há»i:
-Ai đó? dám dùng dám dùng trò ma quỷ ám hại gia gia này!
Tiếng cÆ°á»i ở trên bông tắt hẳn. Tiếp theo đó, có tiếng nói rất hùng vá»ng xuống:
-Lão già què kia, số chết của ngÆ°Æ¡i đã tá»›i noi ai còn đâu đại ngôn nhÆ° thế mà không biết hổ thẹn? Gia gia đây chín là Thánh Há»a đại sÆ°, há»™ pháp của Thiếu Lâm!
Vân Tuệ cau mày lại vá»›i giá»ng nhu mì há»i:
-Äại sÆ° đã là há»™ pháp của phái Thiếu Lâm, sao lại ở VÆ°Æ¡ng Gia Câu này an cÆ° lạc nghiệp nhÆ° thế?...
Thánh Há»a đại sÆ° cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên khùng đáp:
-Äằng nào thì các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sắp chết đến nÆ¡i rồi, ta nói thật cho các ngÆ°Æ¡i biết cÅ©ng không sao và Phật gia cÅ©ng không sợ các ngÆ°Æ¡i tiết lá»™ nhÆ°ng sá»± bí mật của Phật gia ra bên ngoài...
Nói tá»›i đó, y lại đắc trí cÆ°á»i ha hả, rồi má»›i lại nói tiếp:
-VÆ°Æ¡ng Gia Câu là vÆ°á»n cÅ© của Phật gia, sau khi Phật gia vào chùa Thiếu Lâm Ä‘i tu liá»n giao cho ngÆ°á»i em trông nom. NgÆ°á»i đó là VÆ°Æ¡ng Äại Hữu...
Phả Cái giật mình kinh hãi vá»™i há»i tiế:
-Lão hào thượng. NgÆ°á»i anh em có má»™t hiệu là Äá»™c Tú phải không?
Thanh Há»a đại sÆ° chÆ°a kịp trả lá»i thì má»™t giá»ng khác lạ xen vào đáp:
-Hai chữ Äá»™c Tú là đồng đạo ở trên giang hồ cho má»— đấy thôi! Tên há» của mố là VÆ°Æ¡ng Äại Hữu và cÅ©ng là chủ nhân kiếm tài của VÆ°Æ¡ng Gia Câu này...
Nói xong y lại cÆ°á»i khì, tá» vẻ đắc trí và gian giảo vô cùng.
Phả Cái dang ngấm ngầm suy nghÄ©, nhÆ°ng mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên rồi ngá»­ng đầu lên há»i tiếp:
-Các ngÆ°á»i thị các hang Ä‘á»™ng đất này mà cÅ©ng muống giam giữ già này sao?
Thanh Há»a đại sÆ° đắc trsi vùa cÆ°á»i vừa nói:
-Lão già què kia! Tài ba của ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào, Phật gia cÅ©ng đã biết hết rồi! ngÆ°Æ¡i tưởng nói đây là cái hang Ä‘á»™ng bằng đất sao? NgÆ°Æ¡i phải biết nÆ¡i đây anh em má»— đã tốn bao tâm huyết má»›i xây thành. Nếu ngÆ°Æ¡i ra khá»i đựợc nÆ¡i này, thì Phật gia bằng lòng dâng cái đầu lâu này cho ngÆ°Æ¡i...
Phả Cái đứng ở cạnh Ä‘Æ°á»ng hẻm, tuy miệng vẫn đối đáp vá»›i đối phÆ°Æ¡ng nhÆ°ng trong bụng Ä‘ang suy nghÄ©, cho nên lúc Thanh Há»a đại sÆ° hởi, ông ta đã ngấm ngầm vận Äàn chỉ thần công lên, giở hết toàn lá»±c ra búng mạng vào tám vách đất ấy má»™t cái.Chỉ nghe thấy có tiếng kêu “soet†vách đát lủng ngay má»™t cái lá»— nhá».
Cái lỗ nhỠấy ít nhất cũng sâu hơn hai tấc, nhưn sao hai tấc đó đã là vách đá rồi. Chỉ phong của ông ta không sao xuyên qua được, nên ông ta nản chí vô cùng, bụng bảo dạ:
“Tên hòa thượng này nói nhÆ° vậy, rõ ràng y thị vào cái gì rồi. Cứ nói cái hang Ä‘á»™ng nầy, chắc xung quanh Ä‘á»u là vách đá, làm sao mà phá nổi?â€
Tuy ngÆ°á»i ở bên trên không trông thấy thái Ä‘á»™ và hành Ä‘á»™ng của Phả Cái, NhÆ°ng Vân Tuệ đứng ở bên cạnh đó đã trông thấy rõ hết. Nàng liá»n nghÄ© ra má»™t kế, vận dụng truyá»n âm phập mật ngá»­ng đầu lên nói vá»›i Thánh Há»a đại sÆ° rằng:
-Thánh Há»a đại sÆ° là má»™t trong các vị há»™ pháp cảu chùa Thiếu Lâm, địa vị rất cao quý nhÆ° vậy tại sao lại tâm trầm mình vào chốn hạ lÆ°u, làm những việc xấu xa và hổ thẹn vói võ lâm đồng đạo nhÆ° vậy chi?
Bên trên là má»™t cái thạch thất vuông, má»—i bá» dài hÆ¡n trượng, bày biện rất đẹp, Thánh Há»a đại sÆ° Ä‘ang ngồi ở dÆ°á»›i đất và ngôi đối diện vá»›i VÆ°Æ¡ng Äại Hữu, giữa hai có bốn cái khe đá, có thể trông thấy tình hình ở bên dÆ°á»›i, Thánh Há»a đại sÆ° Ä‘ang đắc trí cÆ°á»i khì, đã nghe thấy lá»i nói của Vân Tuệ rót vào tai nên y vá»™i ngắt lá»i, mặt lá»™ vẻ hổ thẹn hết sức.
Äại Hữu không nghe thấy gì nên không hiểu rõ nguyên nhân. Y thấy vẻ mặt của Thánh Há»a nhÆ° vậy, trong lòng thắc mắc vô cung, vá»™i lá»›n tiếng nói:
-Äại ca, làm sao thế? Có cần mở máy xá»­ tá»­ ba tên...
Vân Tuệ ở dÆ°á»›i nghe thấy Äại Hữu nói nhÆ° thế hoảng sợ vô cùng, liá»n nghÄ© thầm:
“Nếu vậy thì đừng trách ta ác Ä‘á»™c đấy nhé...â€
NghÄ© Ä‘oạn, nàng liá»n dùng thiên lý truyá»n âm nói vá»›i Äại Hữu:
“Äược lắm! Nhị đệ mau mở máy móc Ä‘i! NhÆ°ng không phải là giết chết há»! Ta muốn mở cá»­a ra để gặp há».â€
Äại Hữu nghe thấy tiếng nói đó, lại tưởng lầm là Thánh Há»a đại sÆ° ra lịnh bảo mình. Thoạt tiên, y nghe nói mở máy móc Ä‘i, y mừng rỡ khôn tả, vá»™i đứng dậy, nhÆ°ng chÆ°a đã nghe thấy câu sau, nên y ngạc niêu hết sức.
Vân Tuệ lại bắt trÆ°á»›c giá»ng của Thánh Há»a mà thúc giục y lần nữa, rồi lại nói vá»›i Thánh Há»a tiếp:
“Thánh Há»a, ngÆ°Æ¡i là đệ tá»­ của Phật mà không biết nhất tâm hÆ°á»›ng phật, suốt ngày thích xÆ°ng bá lạm sát nhÆ°ng kẻ vô tá»™i, đã gây rất nhiá»u sát nghiệp, từ đây Ä‘i vá» Tây PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng không còn xa nữa đâu! Chả lẽ ngÆ°Æ¡i không sợ bị đày xuống Äịa ngục chịu khổ hình hay sao? Nếu bây giá» ngÆ°Æ¡i mau hối cải lÆ°Æ¡ng thiện, bảo Äại hữu thả ba ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i ra, thì ngÆ°Æ¡i còn có hy vá»ng tu thành chính quả, bằng không, ác giả ác báo...
Thánh Há»a đại sÆ° nghe nói sắc mặt cứ thay đổi luôn luôn sá»± phẫn uất của y vẫn còn nghênh tụ ở giữa lồng mày nên y vẫn chÆ°a chịu nghe theo lá»i nói của Vân Tuệ mà thi hành.
Tuy Vân Tuệ không trông thấy dáng Ä‘iêu và hành Ä‘á»™ng của đối phÆ°Æ¡ng ra sao, nhÆ°ng nàng không thấy có phản ứng gì hết, biết Thánh Há»a không thể nào cứu chữa được nữa, liá»n lên tiếng bảo Äại Hữu tiếp:
“NgÆ°Æ¡i có mau mở máy thả cho ba ngÆ°á»i ra không? Äi mau còn trù trừ gì nữa?â€
Äại Hữu quay đầu lại thấy Thánh Há»a đại sÆ° Ä‘ang cúi đầu nhắm mắt mặt tá» vẻ Ä‘au Ä‘á»›n y thắc mắc vô cùng, nhÆ°ng nghe thấy giá»ng nói của Thánh Há»a, y càng kinh hãi thêm tưởng Thánh Há»a đã bị ba ngÆ°Æ¡i bên dÆ°á»›i ám hại, má»›i dùng cách truyá»n âm bảo mình nhÆ° vậy. Tình cốt nhục bao giá» cÅ©ng hÆ¡n hết. Äại Hữu yên trí anh mình đã bị thÆ°Æ¡ng rồi đầu óc càng u mê và bụng bảo dạ:
“Äúng là đại ca đã bị ngÆ°á»i ở bên dÆ°á»›i dùng binh khí tấn công lén chứ không sai, nên má»›i bảo ta buông tha há» ra để nhá» há» chữa cho. Hà! thôi được...â€
NghÄ© Ä‘oạn y lại nghe thấy tiếng thúc giục, lên y chạy sang bên phải, lật tấm tranh sÆ¡n thủy lên, phía sau có mÆ°á»i mấy cái vòng băng đồng. Y vá»™i kéo má»™t chiếc, chỉ nghe thấy tiếng kêu “kẹt kẹtâ€, góc vách phía bên trái đã thấy hiện ra má»™t cái hang Ä‘á»™ng tròn, Ä‘Æ°á»ng kính sài hai thÆ°á»›c.
VÆ°Æ¡ng Mai vá»›i Phả Cái ở bên dÆ°á»›i không nghe thấy tiếng ngÆ°Æ¡i nói nữa, sau thấy vẻ mặt Vân Tuệ đầy sát khí, mồm ấp máy nói, mặt ngá»­ng lên phía trên, nhÆ°ng không nghe thấy tiếng nói của nàng. Hai ngÆ°á»i biết ngay thế nào cÅ©ng có nguyên cá»› gì rồi, nên hai thầy trò cứ lặng lặng Ä‘i đến cạnh Vân Tuệ mà đứng yên ở đó đợi chá».
Lúc ấy bá»—ng nghe thấy tiếng máy kêu “kèn kẹt†hai ngÆ°á»i Ä‘á»u giật mình kinh hãi, cùng ngá»­ng đầu lên nhìn, thì thấy má»™t cái bóng xanh nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p cái phi lên, chui qua cái hang nhá» vừa hiện ra. Äông thá»i, hai ngÆ°á»i lại nghe thấy tiếng nói rất khẽ của Vân Tuệ nhÆ° nói vào tai:
-Mau đem các đồ lễ nhảy lên trên này đi!
Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai giật mình đến thót má»™t cái và quay đầu lại nhìn thì không thấy hình bóng của Vân Tuệ đâu nữa. Lúc ấy hai thầy trò má»›i há»™i ý, vá»™i nhảy vào trong phòng lấy hành trang ra, rồi cả hai cùng nhảy lên chui qua cái lá»— hổng phi lên trên thạc thất của Thánh Há»a vá»›i Äại Hữu.
Thánh Há»a đại sÆ° là há»™ pháp của Thiếu Lâm, ngày thÆ°á»ng ăn chay niêm Phật, tâm trí dịnh lá»±c kiên định hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng gấp bá»™i, cho nên vừa rồi Vân Tuệ xá»­ dụng Ảo Vân Phục Ma Âm đã há»c được ở dÆ°á»›i đáy bể mà nàng chÆ°a dùng qua bao giá» ra chỉ huy hành Ä‘á»™ng của y, tuy y đã bị ảnh hưởng nhÆ°ng vẫn chÆ°a chịu khuất phục ngay. Bây giá» tiếng ma âm của Vân Tuệ đã đứt, và tiếng máy “kèn kẹt†mổi lên, y giật mình kinh hãi.
Thánh Há»a liá»n mở mắt ra nhìn. Thấy Äại Hữu đã kéo vòng đồng mở má»™t cái lá»— hổng ra rồi, y càng hãi sợ thêm, vá»t phi thân nhảy tá»›i miệng thì quát lá»›n:
-Nhị đệ, chớ nên. Mau buông tay xuống...
Nói xong, y đã nhảy tá»›i cạnh Äại Hữu, giÆ¡ tay ra định kéo cái vòng thứ hai. Vòng đồng ấy là để phun Ä‘á»™c khí, há»… kéo mạnh xuống má»™t cái, bốn khe vách ở dÆ°á»›i hầm liá»n có hÆ¡i Ä‘á»™c phun ra tức thì. NgÆ°á»i và súc vật ở bên dÆ°á»›i, dù có công lá»±c cao, siêu đến đâu cÅ©ng không chống cá»± nổi sẽ ngã lăn ra chết, hóa thành má»™t đống xÆ°Æ¡ng tàn.
Vân Tuệ đã nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p lẹ làng nhảy lên tá»›i. Nàng thấy Thánh Há»a vá»™i vàng lo âu nhÆ° vậy, biết cái vòng ấy thế nào cÅ©ng Ä‘iá»u khiển má»™t thứ gì rất Ä‘á»™c, mà Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng mai vẫn chÆ°a lên tá»›i, nên khi nào nàng lại chịu để cho đối phÆ°Æ¡ng ra tay giật cái vòng ấy được?
Vì vậy, nàng vừa quát lá»›n, vừa ra tay đẩy mạnh má»™t cái, trong gan bàn tay của nàng có má»™t luồng hạch khí to bằng trái hạnh đảo nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p nhắm sau lÆ°ng Thánh Há»a phi tá»›i và thoắt cái đã mất dạng ngay.
Thánh Há»a đại sÆ° vá»›i Äại Hữu nghe thấy tiếng quát của nàng, đã biết là nguy tai. Äại Hữu vá»™i buông tay ra, cái hang ná» lại từ từ đón kín lại.
Thánh Há»a đại sÆ° không thấy có gì khác lại định kéo vòng kia rồi hãy tính sau. NgỠđâu, tay y chÆ°a đụng vào chiếc vòng đã thấy lÆ°ng Ä‘au nhức khôn tả chÆ°a kịp la đã há»™c má»™t đống máu tÆ°Æ¡i và ngã gục trên vai Äại Hữu chết tốt.
Vân Tuệ nghe thấy tiếng kêu kèn kẹt cúi đầu nhìn xuống, thấy cá»­a hang khép dần, nàng hoảng sợ khôn tả, nàng liá»n vận mÆ°á»i thành cồng lá»±c, nhắm hai tảng đá dày chừng má»™t thÆ°á»›c, đập mạnh xuống hai cái, Tảng đá đó liá»n nứt vỡ và đứng yên không cá»­ Ä‘á»™ng nữa.
Äại Hữu buông cái vòng đồng xuống, y nghe thấy má»™t tiếng quát lá»›n liá»n tỉnh tháo nhÆ° ngÆ°á»i vừa nằm mÆ¡ má»›i thức tỉnh chÆ°a kịp xoay ngÆ°á»i thì đã thấy cổ há»ng nóng hổi, thì ra bị máu tÆ°Æ¡i của Thánh Há»a phun trúng vào ngÆ°á»i y. Cúi đầu nhìn, y thấy Thánh Há»a đại sÆ° đã chết và nằm ngục trên vai mình rồi...
Y chÆ°a kịp nghÄ© thì sau lÆ°ng đã Ä‘au nhức, ngÅ© tạng phủ đã bị hai đại cÆ°Æ¡ng khí cảu Vân Tuệ dồn cho nát nhừ, cÅ©ng phun hai vòi máu tÆ°Æ¡i ra, ngã gục vào trong tÆ°á»ng chết tốt.
Vân Tuệ thấy hai anh em y chết má»™t cách thảm khốc nhÆ° vậy cung buồn nhÆ°ng lúc ấy nàng có hối cÅ©ng không kịp nữa, liá»n dung chân đạp mạnh má»™t cái, miếng đá ná» vỡ tung rá»›t xuống bên dÆ°á»›i đông thá»i nàng vẫy tay gá»i thầy trò Phả Cái nhảy lên.
Phả Cái vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai lần lượt nhảy lên trên mặt thất thấy hai kẻ địch chết thảm nhÆ° thế VÆ°Æ¡ng Mai cả kinh ngẩn ngÆ°á»i ra.
Phả Cái liá»n cÆ°á»i ha hả nói:
-Thế má»›i phải chứ, hiá»n Ä‘iệt nữ tài ba thật.
VÆ°Æ¡ng Mai ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, nghÄ© đến hồi nãy Vân Tuệ mồm mấp máy không hiểu làm gi, nàng ngạc nhiên há»i:
-Chị Tuệ vừa rồi chị dùng phương pháp gì khiến chúng phải mở cái lỗ đó?
Vân Tuệ khẽ nhún vai nói:
-Chị dùng cách thiên lý truyá»n âm xen lẫn... Ảo Vân Phục Ma Âm sai VÆ°Æ¡ng Äại Hữu mở cá»­a...
Nói tới đó, nàng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, vội ngồi sụp xuống khẽ nói tiếp:
-Vừa rồi chị dùng sức quá nhiá»u phải Ä‘iá»u tức lại má»›i được.
Nàng chÆ°a nói xong đã vận công Ä‘iá»u thức liá»n.
VÆ°Æ¡ng Mau vẫn còn thắc mắc không hiểu Ä‘Æ°a mắt nhìn Vân Tuệ, rồi há»i Phả Cái:
-Sư phụ, cái gì là Ảo Vân Phục Ma Âm thế?
Phả Cái ngẫm nghĩ giây lát mới đáp:
-Có lẽ là một thứ thần công của nước Thiên Trúc, nhưng già què này giầu kinh nghiêm đến như thế mà vẫn chưa hỠnghe nói qua môn võ công ấy.
Nói xong, ông lại cÆ°á»i và đổi giá»ng nói tiếp:
-Mai nhi con đừng ngẩn ngÆ°á»i ra thế làm gì, mau há»™ pháp cho Tuệ nhi để sÆ° phụ ra ngoài xem còn tên ma đầu nào không.
Nói xong, ông ta không đợi chá» VÆ°Æ¡ng Mai trả lá»i, ông ta liá»n phi thân ra ngoài.
VÆ°Æ¡ng Mai tuy sinh trưởng ở trong gia đình võ lâm nhÆ°ng chÆ°a há» thấy qua ngÆ°á»i chết bao giá», bây giá» thấy sÆ° phụ bá» Ä‘i nhÆ° vậy, còn lại má»™t mình, nàng hÆ¡i sợ, nhÆ°ng nàng cÅ©ng biết há»™ pháp rất quan trá»ng, bất dắc dÄ© nàng rút kiếm ra đứng cạnh cá»­a để đợi chá» Vân Tuệ vận công.
Lúc áy trong thạch Ä‘á»™ng yên lặng nhÆ° tá», VÆ°Æ¡ng Mai nghe thấy cả tiếng trái tim mình đập nữa. Má»™t lát sau nàng nghe thấy bên ngoài tiếng kêu thảm khốc vá»ng vào, tuy cách quá xa nhÆ°ng khi lá»t vào tai VÆ°Æ¡ng mai cÅ©ng đủ làm cho nàng hoảng sợ.
Nàng cứ ngó đầu quay lại nhìn hai cái xác chết xem có còn cử động gì không! Cũng may hai cái xác ấy nằm úp nên nàng không thấy mặt chúng.
Thá»i gian qua nhanh chóng thoáng cái đã được má»™t trống canh, VÆ°Æ¡ng mai dã nghe thấy tiếng chân Ä‘i tá»›i. Nàng ngó qua khe cá»­a nhìn ra bên ngoài thấy ngoài đó là má»™t thạch thất lá»›n rá»™ng bày biện rất hoa lệ. Lúc ấy Phả Cái đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào, phía sau có hai tiểu tì mặt tái xanh tay bÆ°ng má»™t cái khay.
Vương Mai thấy sư phụ vào mới yên tâm, nang đang định giơ tay mở cửa hộ sư phụ thì phía sau nàng lẳng lặng có một bàn tay giơ ra nắm lấy tay nàng, nàng hoảng sợ thất thanh la lớn một tiếng quay đầu lại nhìn, chưa thấy rõ là ai đã nghe thấy Vân Tuệ xuất hiện và khẽ nói:
-Mai muội làm gì thế, chị đây mà...
Phả Cái ở phòng ngoài nghe thấy tiếng kêu rú không biết bên trong có chuyện gì cÅ©ng lên tiếng há»i VÆ°Æ¡ng Mai cùng má»™t lúc vá»›i Vân Tuệ:
-Mai nhi con làm sao thế?
Vương Mai hết nhìn Vân Tuệ lại quay sang nhìn Phả Cái, nàng hổ thện vô cùng hai má đỠbừng cúi đầu đáp:
-Không có gì. chị Tuệ lẳng lặng nắm tay con, chẳng nói chẳng rằng làm cho con hoảng sợ...
Phả Cái xua tay bảo hai ngươi ra bên ngoài và nói:
-Thôi đi ăn cơm đi.
Hai nữ tì bày thức ăn ở trên khay để lên trên mặt bàn, để chá» ba ngÆ°á»i ra ăn. VÆ°Æ¡ng Mai vừa ăn vừa há»i:
-SÆ° phụ, dÆ°á»›i kia có ngÆ°á»i không? Vừa rồi con nghe...
Phả Cái vùa ăn vừa nói:
-Có nhiá»u ngÆ°á»i lắm nhÆ°ng Ä‘a số bị giết chết hết rồi...
Vân Tuệ cùng VÆ°Æ¡ng Mai Ä‘á»u hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn ông ta không dám ăn tiếp.
Ông ta cÆ°á»i ha hả nói:
-Những ngÆ°á»i ấy đáng chết lắm, từ trên xuống dÆ°á»›i Ä‘á»u là kẻ “thÆ°Æ¡ng thiên hại lý†các ngÆ°Æ¡i không thấy hai luống hoa hồng bên ngoài Æ°? Äó là Ä‘á»™c dược đấy? NhÆ° thế vẫn chÆ°a lấy làm kinh khủng. Há» dám bắt cóc mấy nữ nhân con nhà thiện vỠđể đùa giỡn, nhÆ° vậy chúng không đáng chết sao?
Phả Cái thấy hai ngươi không nói năng gì, chỉ biết hai ngươi đồng ý việc làm của mình, nên hơi nguôi cơn giận và nói tiếp:
-á»” ma ngày không thể để lại được, nên ngày mai già này quyết ở lại thêm má»™t ngày. Hai ngÆ°Æ¡i phải lấy tiá»n bạc của chúng tặng cho nhÆ°ng ngÆ°á»i đàn bà ở Ä‘ay, còn giả què thì phụ trách công việc phá hủy, chẳng hay hai ngÆ°Æ¡i nghÄ© thé nào?
Tất nhiên Vân Tuệ và Vương Mai phải đồng ý rồi, nên sáng sớm ngày hôm sau ba ngươi phải theo kế hoạch đó mà làm.
VÆ°Æ¡ng Mai vào trong kho lấy tiá»n ra tặng cho má»—i ngÆ°á»i hai trăm lạng, còn Vân Tuệ chỉ phụ trách việc kiếm ngá»±a đóng xe.
Äến trÆ°a hôm đó công việc của má»i ngÆ°Æ¡i đã làm xong, năm mÆ°Æ¡i mấy phụ nữ được ngồi trên hai chiếc xe lá»›n, do VÆ°Æ¡ng Mai và Vân Tuệ áp hậu.
Äi được hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i dặm, đằng sau bông nhiên có tiếng kêu “ầm ầm†liên hồi, má»™t lát sau, má»i ngÆ°á»i má»›i thấy Phả Cái Ä‘uổi theo.
Phả Cái liá»n nhảy lên chiếc xe ở phía trÆ°á»›c ngồi cạnh VÆ°Æ¡ng Mai. VÆ°Æ¡ng Mai thấy sÆ° phụ mình đầu và mình đầy bụi đất liá»n tò mò há»i:
-Sư phụ làm gì thế? Vừa rồi tiếng kêu “ầm ầm†là tiếng gì vây ạ?
Phả Cái lÆ°á»m nàng má»™t cái rồi nói:
-Vừa rồi sư phụ dùng thuốc súng của chúng còn lại phá hủy sào huyệt của chúng, nếu không có thuốc súng thì làm sao thành công được nhanh như thế này.
Chiá»u ngày hôm đó má»i ngÆ°á»i đã Ä‘i tá»›i má»™t thị trấn lá»›n, Phả Cái Ä‘Æ°a má»i ngÆ°Æ¡i vào trá» trong khách Ä‘iếm! Vân Tuệ dặn bảo má»i ngÆ°á»i:
-Nên giải tán ngay ở đây, má»i ngÆ°á»i tá»± mÆ°á»›n xe vá» quê của mình.
Lúc đó đám nữ nhân má»›i biết ba ngÆ°Æ¡i là tốt, ai nấy Ä‘á»u cảm Æ¡n từ biệt rồi quay vá» quê quán.
Ngày hôm sau, ba ngÆ°á»i lại tiếp lên Ä‘Æ°á»ng, chỉ Ä‘i ná»­a ngày đã tá»›i Khai Phong rồi. Khai Phong là má»™t thành tên tuổi của Trung Hoa, dân cÆ° đông đúc, buôn bán sầm uất và ở đó có nhiá»u danh thắm cổ, Vân Tuệ nóng lòng Ä‘i tá»›i SÆ¡n Äông để gặp ngÆ°á»i yêu, nên không có tâm trí nào lÆ°u lại ngắm cảnh, Phả Cái chỉ nhìn nét mặt nàng ông ta cÅ©ng biết ngay, nên ông chủ trÆ°Æ¡ng nghỉ ngÆ¡i xong là là lên Ä‘Æ°á»ng luôn.
Sáng hôm sau khi Ä‘i được hÆ¡n vài dặm lại nghỉ chân ăn cÆ¡m, rồi lại tiếp tục Ä‘i tiếp. Äi nhÆ° vậy được mÆ°á»i mấy ngày đã tá»›i huyện Chức Mạc.
Nhà của Long ở ngay trong huyện Chức Mạc nên ai ai cung biết, há»i thăm má»™t tiếng là biết liá»n, không bao lâu sau ba ngÆ°Æ¡i đã đến trÆ°á»›c nhà Long Uyên. Vân Tuệ trống ngá»±c đập rất mạnh, nÆ°á»›c mắt đã ứa ra. Nàng cố nén không sao được đành phải lấy khăn ra lau.
VÆ°Æ¡ng Mai nghe đại danh của Thiên Diện ThÆ° Sinh đã lâu, nhất là má»™t tháng gần đây, nàng thÆ°á»ng nghe sÆ° phụ vá»›i Vân Tuệ cứ khen Long Uyên là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào, nên nàng rất muốn trông thấy mặt chàng cho đỡ khao khát.
Lúc ấy sắp được gặp Long Uyên rồi nên Vương Mai cũng phấn khởi không kém gì Vân Tụê chỉ có Phả Cái là mặt lầm lỳ, muốn biết ông mừng hay giận phải xem vào lông mày ông ta mới biết được, lúc ông ta một mình tiến thẳng tới trước cửa lắm cái vòng đồng trên cửa gõ mấy cái.
Cánh cá»­a lá»›n mở toang, má»™t ông già bÆ°á»›c ra, ngó nhìn ba ngÆ°á»i mắt lá»™ vẻ ngạc nhiên, vì Phả Cái mặc quần áo rách rÆ°á»›i mà vẫn ôn tồn hòa nhã.
-Các vị tới đây tìm ai?
Phả Cái thấy ngÆ°á»i coi cá»­a lá»… phép nhÆ° thế cung phải khen ngợi rồi ông ta bảo cho ngÆ°á»i coi cổng đó biết là mình là bạn của đại thiếu gia.
Ông già coi cá»­a liá»n vào trong nhà thÆ°a, giây phút sau, ba ngÆ°Æ¡i nghe tiếng nói của Long Uyên ở trong nhà vá»ng ra.
Long Uyên nghe thấy nữ tỳ nói có má»™t ngÆ°á»i ăn mày què và má»™t trai má»™t gái, đã Ä‘oán biết ngÆ°á»i đó nhất định là Phả Cái, chàng vá»™i vàng xuống lầu chÆ°a kịp bÆ°á»›c ra cá»­a đã nói:
-Tiếu Diện tiá»n bối phải khong? Hoan nghênh hoan ngênh!
Nói xong chàng đã lá»›n bÆ°á»›c tiến ra, Phả Cái và Vân Tuệ đã được ngÆ°á»i nhà má»i vào trong khách sảnh ngồi, nghe thấy Long Uyên ra nghênh đón, vá»™i đứng dậy.
Phả Cái cất giá»ng lạnh lùng nói:
-Chính là già què đây, chắc hiá»n Ä‘iệt không ngá» lão tá»›i nhanh nhÆ° vậy phải không? NhÆ°ng hiá»n Ä‘iệt thá»­ coi xem ngÆ°á»i nào đây?
Long Uyên vừa bÆ°á»›c chân vào trong cá»­a sảnh đã thấy má»™t gian nhân tuyệt đẹp, chàng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn, nhÆ°ng chàng nhận ra đôi mắt xanh ấy, đó là má»™t đôi mắt đặc biệt của Vân Tuệ. Lúc ấy chàng cÅ©ng không ngá» Vân Tuệ tá»›i má»™t cách nhanh nhÆ° vậy, chàng vừa kinh hãi vừa vui mừng và rồi hổ thẹn vì mình vừa lấy hai vợ nên mặt chàng Ä‘á» bừng. Chàng không sao nói lên tiếng được.
Vân Tuệ cÅ©ng mừng rỡ không kém gì Long Uyên và cÅ©ng đứng ngẩn ngÆ°á»i ra. Hai ngÆ°Æ¡i không khác gi hai pho tượng gá»—. Nàng bụng bảo dạ:
“Uyên đệ từ nay trở Ä‘i tôi không rá»i khá»i hiá»n đệ nữa. Tôi hết sức hầu hạ hiá»n đệ nhÆ° lúc nhá» vậy.â€
Phả Cái thấy thái Ä‘á»™ của hai ngÆ°Æ¡i nhÆ° vậy, cÅ©ng cảm Ä‘á»™ng hết sức. Ông ta chÆ°a yêu ai nên không biết mùi vị yêu nhÆ° thế nào, vì vậy ông ta làm sao biết được tâm sá»± của những ngÆ°á»i trẻ tuổi, nhÆ°ng ông ta cÅ©ng không muốn quấy nhiếu hai ngÆ°á»i và lẳng lặng đứng yên ở đó, nhÆ°ng còn VÆ°Æ¡ng Mai lại khác hẳn lần dầu tiên nàng trông thấy Long Uyên, không ngá» Long Uyên đẹp trai và tao nhã nhÆ° thế, và có lẽ từ khi lá»t lòng mẹ tá»›i gì nàng chÆ°a thấy má»™t ngÆ°á»i đàn ông nào đẹp nhÆ° thế.
Nàng thấy hai ngÆ°Æ¡i nhìn nhau hoài nhÆ° vậy liá»n lên tiếng há»i:
-Chị Tuệ chẳng phải hai ngươi không quen biết nhu hay sao?
Vân Tuệ với Long Uyên mới giật mình, mặt đỠbừng, Vân Tuệ lai lên tiếng trước:
-Uyên đệ vẫn mạh giá»i đáy chứ, cong Lan muá»™i đâu?
Long Uyên gượng cÆ°á»i chấp tay vái chào Phả Cái và nói:
-Tiá»n bối vất vả thật! Chị Tuệ vẫn mạnh giá»i đấy chứ? Lan muá»™i chÆ°a biết các vị tá»›i nên còn ở trên lầu, còn vị này là ai?
VÆ°Æ¡ng Mai nghe tiếng nói của chàng hấp dẫn khiến trống ngá»±c của nàng không hiểu sao lại đập mạnh khôn cùng. NhÆ°ng dù sao nàng còn ít tuổi nên không biết tình yêu là gì, nhất là còn ngây thÆ¡ hoạt bát, thích nói gì thì nói. Nàng nghe thấy chàng há»i tá»›i câu cuối cùng là há»i mình, liá»n tiến lên chắp tay chào tá»± giá»›i thiệu:
-Tiểu đệ há» VÆ°Æ¡ng tên Mai ngưỡng má»™ đại danh Thiên Diện ThÆ° Sinh đã lâu, hôm nay đến đây thăm để được chỉ giáo. Có Ä‘iá»u gì thất lế mong tiên sinh lượng thứ cho.
Long Uyên ngẩn ngÆ°á»i ra miện cảm Æ¡n liên tiếp, nhÆ°ng trong lòng rát thắc mắc, Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Phả Cái đã quát lá»›n:
-Mai nhi không được vô lễ như thế...
Nói xông ông ta giải thích vơi Long Uyên:
-Hiá»n Ä‘iệt chá»› có nghi ngá», đây là đồ đệ lão má»›i thâu. Sau này còn mong hiá»n Ä‘iệt chiếu cố thêm.
Lúc ấy Long Uyên má»›i biết VÆ°Æ¡ng mai là ai liá»n chắp tay mừng cho Phả Cái rồi má»i ba ngÆ°á»i lên lầu rá»­a mặt nghỉ ngÆ¡i.
Bốn ngÆ°á»i Ä‘i vào trong nhà chÆ°a đến cá»­a lầu, thì Long Uyên dùng Thiên Lý truyá»n âm báo cho Phong Lan biết Vân Tuệ đã tá»›i.
Phong Lan nghe báo vừa mừng rỡ, vội vã chạy xuống lầu vừa thấy Vân Tuệ nàng đã la lớn:
-Chị Tuệ! Em nhớ chị quá.
Nói xong nàng nhảy tới ôm lấy Vân Tuệ.
Vân Tuệ thấy Phong Lan nhiệt tình nhÆ° thế cÅ©ng cảm thấy Ä‘á»™ng đến ứa nÆ°á»›c mắt. Hai ngÆ°á»i ngẩn ra nhìn nhau hồi lâu, Vân Tuệ và Phong Lan ăn mặc kiểu thiếu phụ hai má Ä‘á» bừng và phinh phỉnh liá»n cÆ°á»i nói thầm rằng:
-á»’! Mợ hai mập nhiá»u lắm, có phải...
Chưa nói dứt câu, nàng đã nhìn xuống bụng của Phong Lan rồi Phong Lan mặt đỠbừng khanh khách kéo lên hẳn trên lầu và nói:
-Chị Tuệ hư lắm, đi lên trên lầu sem em có để yên cho chị không...?
Nói xong, nàng lôi Vân Tuệ lên tới lưng chừng cầu thang thì bỗng nàng ngừng bước quay lại nới với Phả Cái:
-Tiá»n bối chá»› có chê cÆ°á»i tiểu bối thất lá»…, tiểu bối muốn Ä‘Æ°a chị Tuệ lên thay đổi bá»™ mặt để hoàn lại bá»™ mặt đẹp nhÆ° xÆ°a.
Phả Cái lớn tiếng đáp:
-Tùy tiện, tùy tiện.
VÆ°Æ¡ng Mai nghe thấy lá»i của Phong Lan má»›i tỉnh ngá»™ liá»n theo lên lầu, đông thá»i nàng cÅ©ng kêu gá»i:
-Này chị Tuệ, chị đánh lừa em khổ lắm, em không chịu.
Long Uyên thấy VÆ°Æ¡ng Mai lên trên lầu nhÆ° vậy liá»n nghÄ©:
“Chú em này sao vô lá»… thế, trên lầu toàn đàn ba con gái, sao y lại tùy tiện theo lên nhÆ° vậy?â€
Tuy chàng bất mãn, nhÆ°ng nể mặt Phả Cái không tiện phát tác, đành phải Ä‘Æ°a mắt lÆ°á»m Phả Cái thôi.
Sao Phả Cái không biết, nhÆ°ng ông ta chỉ cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng thôi.
Long Uyên thấy Phong Lan quay đầu lại định quát hảo đồ đệ của Phả Cái, ngỠđâu Vân Tuệ rỉ tai khẽ nói gì đó, thế rồi Phong Lan lại kéo cả cậu bé ấy lên lầy nữa.
Phả Cái cảm thấy lý thú lắm, nhưng trong bụng lại nghĩ tới chuyện vui vui sau này. Vì vậy ông ta mới giả bộ làm như không trông thấy quay đầu nhìn đi nơ khác.
Long Uyên thấy vậy vừa thắc mắc vừa ghen tuông, đành phải tiếp Phả Cái Ä‘i ra giữa sảnh chuyện trò. NhÆ°ng chàng cứ ừ ừ á» á» trả lá»i thôi chứ thá»±c sá»± vì chuyện kia chàng không há» nghe thấy Phả Cái nói ná»­a lá»i, vì trong bụng chàng ngoài sá»± nghi ngá» ghen tuông và thắc mắc ra, đồng thá»i lại lo Vân Tuệ thấy mình lấy hai vợ má»™t lúc không biết nàng sẽ phản ứng nhÆ° thế nào? Nếu nàng ta nhận thấy mình không được trung thành vá»›i nàng, nàng nhất định không lượng thứ cho thì biết làm sao đây? Nên chàng càng nghÄ© càng không được yên tâm thêm. Vì vậy chàng đâm ra bá»±c mình vì Phả Cái nói nhìá»u quá.
Phả Cái thấy rõ chàng nhÆ° kẻ mất hồn mất vía, trong lòng cÆ°á»i thầm nhÆ°ng má»™t lát sau ông ta lại cảm thấy không nên đùa giỡn thanh niên thá»±c thà, đáng kính này nhÆ° vậy. Vì vậy ông ta ho khan má»™t tiếng ngắt lá»i và thủng thẳng nói:
-Hiá»n Ä‘iệt vá»›i Tuệ Ä‘iệt nữ cách biết nhau lâu ngày, bây giá» tái ngá»™ thế nào cÅ©ng có nhiá»u chuyện muốn nói vá»›i nhau, hiá»n Ä‘iệt không phải bồi tiếp lão nữa, mau lên lầu thăm nom xem.
Long Uyên do dá»± giây lát má»›i chịu đứng dậy cáo lá»—i rồi chạy thẳng lên trên lầu, nhÆ°ng lạ thá»±c khi lên tá»›i nÆ¡i chàng tìm khắp phòng không thấy Vân Tuệ đâu hết. Ngay cả Phong Lan, Tú Mai thậm chí bá»n nữ tỳ và tên hậu sinh trẻ tuổi kia cÅ©ng biến mất không còn má»™t ngÆ°á»i nào cả.
Chàng Ä‘oán chắc các ngÆ°á»i đã Ä‘i lối cá»­a sau xuống dÆ°á»›i nhà Ä‘i chào các vị bá» trên rồi. NhÆ°ng tại sao bốn thị tỳ cÅ©ng theo cả Ä‘i nhÆ° thế, lại còn tên tiểu tá»­ VÆ°Æ¡ng Mai cứ theo đàn bà con gái Ä‘i chào cha mẹ bá thúc của mình vậy? Thế là nghÄ©a làm sao?
Chàng nghĩ như vậy thở dài hai tiếng, trong lòng không sao nhịn được thầm oán trách:
“Ông này cÅ©ng lại thá»±c, thu đồ đệ làm sao không dạy cách làm ngÆ°á»i lại để nó vô lá»… nhÆ° thế? Còn chị Tuệ chị ấy không nên gần gÅ©i thằng nhá» nhÆ° thế! Chị là ngÆ°á»i của Long Uyên ta rồi mà. Hà hà Lan muá»™i sao các ngÆ°á»i làm gì thế? Tại sao.. sao...â€
Chàng càng nghÄ© càng giận, càng bất mãn hành vi của má»i ngÆ°á»i lá»­a ghen lại nổi lên đùng đùng. Chàng không tin Vân Tuệ, Tú Mai các ngÆ°á»i lại bá»™i phản mình nhanh nhÆ° vậy. Chàng ngó nhìn vào trong phòng cÆ°á»›i của Phong Lan thấy sá»± bày biện ở trong vẫn nhÆ° hôm qua vậy, chàng lắc đầu Ä‘oán chắc bên trong thể nào cÅ©ng có nguyên cá»› gì, nhÆ°ng chàng vẫn hậm há»±c không vui vá»™i Ä‘i xuống lầu.
Khi chàng xuống tá»›i đại sảnh đã thấy má»i ngÆ°á»i tá» tập đông đủ tiếng cÆ°á»i tiếng nói ồn ào, lạ nhất là vá»›i tai của chàng thính nhÆ° thế mà tại sao lại không nghe thấy gì cả, chàng định thần nhìn kỹ má»›i hay ngoài bá thúc phụ mẫu và Võ Di Bà bà Ä‘ang tiếp chuyện vá»›i Phả Cái và má»™t lão ni cô ra thì các bác mẫu vá»›i Phong Lan, Tú Mai Ä‘ang quây quần cùng hai thiếu nữ tuyệt sắc, má»™t thiếu nữ tóc vàng da trắng nhÆ° tuyết mặc bá»™ quần áo mầu bạc đẹp nhÆ° tranh vẽ không bôi son mà Ä‘á» tá»± nhiên, mày không vẽ mà được tá»± nhiên. Tất nhiên chàng trông thấy ngÆ°á»i này rất quen thuá»™c nhÆ°ng chàng không nhá»› ra là đã gặp ở đâu?
Các lão phu nhân Ä‘ang chuyện trò vui vẻ, bá»—ng nhiên Trí Chi phu nhân trông thấy Long Uyên liá»n cÆ°á»i lên và nói:
-Long Uyên, sao lại úp ở đó, xuống đi...
Nói tới đó bà ta chạy tới đầu cầu thang nghênh đón.
Long uyên có vẻ gây cấn vì chàng biết mình xuống bây giá» sẽ là cái đích của má»i ngừoi, nhÆ°ng chá» tá»›i khi thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngá»­ng mặt lên nhìn mình, chàng biết chàng vậy là chậm rồi. Bất đắc dÄ© phải Ä‘i xuống. Trí Trung phu nhân vừa lắm lấy tay chàng vừa nói:
-Uyên nhi của bá mẫu, con tài ba thực, các bá mẫu phục con đấy!...
Long Uyên chả biết tẻ nếp gì cứ ngơ ngác nhìn Trí Trung phu nhân, bà lại nói tiếp:
-Con không thấy hai thiếu nữ đẹp như tiên đến này ta là gì? Sung sướng biết bao, phen này bá mẫu cũng phải có phần chứ không sai.
Long Uyên tỉnh ngá»™ và cÅ©ng ngạc nhiên vô cùng, vì Vân Tuệ tá»›i không lấy làm lạ, nhÆ°ng ngoài ra còn má»™t thiếu nữ kia đến đây làm chi, chàng không tiện há»i mà cứ nhÆ° ngÆ°á»i ngậm bồ hòn đứng Ä‘á» nhÆ°á»i ra...
Trí Trung phu nhân thấy thái Ä‘á»™ của chàng nhÆ° vậy lại cÆ°á»i và khẽ nói:
-Uyên nhi con có nhá»› tiểu thÆ° nhà há» ÄÆ°á»ng năm ngoái không, cô bé ấy đẹp lắm, hôm trÆ°á»›c bá mẫu lên trên am vái lá»… má»›i má»i cô ta cùng Pháp Duyên sÆ° thái tá»›i nÆ¡i đây chÆ¡i. NgỠđâu sao lại có sá»± may mắn nhÆ° thế này hi hi hi...
Thấy hai bác cháu rỉ tai thì thầm với nhau như vậy, các vị phu nhân kia đã nóng lòng sốt ruột. Trí Tín phu nhân bèn đứng dậy nói:
-Này thím Năm làm gì thế, Uyên nhi không phải là con một mình thím đâu nhứ! Mà cứ rỉ tai nó hoài.
-Con xem ngÆ°Æ¡i ta là khách mà đối đãi vá»›i ngÆ°á»i ta má»™t chút đừng có mãi tiếp hai vị mỹ nhân của con mà bá» rÆ¡i cô ta nhé.
Long Uyên hổ thẹn hai má đỠhồng như hoa sen, miệng cứ vâng vâng dạ dạ thôi chứ không biết ăn nói làm sao cả.
Tuy vậy Trí Trung phu nhân cÅ©ng hài lòng liá»n giắt tay chàng tiến thẳng vào trong đám đông.
HÆ¡n năm nay Tuệ Châu tiểu thÆ°, con gái nhà há» ÄÆ°á»ng theo Pháp Duyên sÆ° thái há»c võ đã luyện được khá nhiá»u môn võ công ngày thÆ°á»ng tá»± cho mình là hiệp nữ, nên bây giá» nàng không bẽn lẽn nhÆ° trÆ°á»›c đây nữa, trong thâm tâm của nàng nghÄ© Long Uyên là má»™t hiệp sÄ© tuổi trẻ mặt vàng khè, ngỠđâu hôm nay xa xa trông thấy chàng đã phong lÆ°u anh tuấn nhÆ° vậy rồi, khi tá»›i gần cảm thấy chàng đẹp không tưởng tượng nên trống ngá»±c nàng đập rất mạnh. Thế là mối tình duyên của nàng bấy giá» cÅ©ng thắt chặt thêm.
Long Uyên đến gần cái chào má»i ngÆ°á»i, đông thá»i liếc mẳt nhìn trá»™m thây mặt Vân Tuệ mặt cÅ©ng hồng hào vui vẻ chứ không có gì tức giận cả. Lúc đó chàng má»›i khoan tâm.
Chàng cứ nhìn thẳng Vân Tuệ mỉm cÆ°á»i tiếng, cô bé ngồi ở bên cạnh cứ trố mắt lên nhìn chàng, lúc này chàng má»›i biết cô bé này, chẳng phải là đồ đệ của Phả Cái tên VÆ°Æ¡ng mai là gì? Chàng Ä‘ang định tiến lên nói vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai mấy câu, nhÆ°ng vì có các bá mẫu ở quanh đó chàng lại thôi. Lúc này chàng rất đàng hoàng tiến lên chào Tuệ Châu. Tuệ Châu hổ thẹn đáp lá»… rồi cúi đầu xuống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn trá»™m chàng má»™t cái.
Long Uyên cảm thấy rùng mình vì xem đôi mắt của nàng chàng đã nhận thấy trong đó có cả vui vẻ ph chút u oán.
Chàng không dám đứng đó lâu, quay trở lại đứng ở bên Phả Cái, Pháp Duyên sư thái… Võ Di Bà bà với cha chàng đang nhiệt liệt bàn kế hoạch hành hương.
Chàng ngồi xuống cái ghế ở cạnh đó không dám phát biểu ná»­a lá»i, nhÆ°ng trong lòng chàng Ä‘ang suy nghÄ© kế hoạch rất có ý nghÄ©a xa rá»™ng. Chàng nghÄ© Trại Trá»ng Liên, Lá»— Tri Ä‘i chuyến này xếp đặt má»i việc không lâu sẽ quay trở vá». Äến lúc ấy chàng sẽ bắt đầu hành Ä‘á»™ng dẫn Ä‘i miá»n duyên hải ở các thị trấn lá»›n, thiết lập những liên hiệu “lấy cái có đổi lấy cái không†thâu nhận những ngÆ°á»i trên giang hồ, chàng muốn giúp cho những ngÆ°á»i đó được thành gia lập nghiệp nên chàng cảm thấy công việc này có ý nghÄ©a lắm.
Má»™t bên Pháp Duyên sÆ° thái vá»›i Trí DÅ©ng là tình đồng môn, giao tình rất thân, lúc này lần đầu tiên nghe thấy kế hoạch đó không sao nhịn được bèn lá»›n tiếng há»i:
-Việc này quả thật là vÄ© đại, bần ni tuy là ngÆ°á»i tu hành cÅ©ng muốn tận chút hÆ¡i sức làm phúc cho nhân dân, không biết các vị có dùng đến bần ni không?
Trí DÅ©ng cÆ°á»i ha hả đáp:
-Sư tỉ hà tất phải khiêm tốn như thế, nếu Uyên nhi được sư tỉ giúp đỡ như vậy thì còn gì bằng, đâu dám cự tuyệt như vậy.
Nói xong Trí DÅ©ng trông thấy Long Uyên Ä‘ang ngồi ngẩn ngÆ°á»i ra cạnh đấy vá»™i thúc giục chàng ra cám Æ¡n.
Lúc ấy chàng tá»±a ngÆ°á»i nằm mÆ¡ vừa thức tỉnh, vá»™i đứng dậy hành lá»… vá»›i Pháp Duyên, vì không nghe lá»i đối thoại của má»i ngÆ°Æ¡i nên chàng cÅ©ng không hiểu cha mình bắt mình cảm Æ¡n vị sÆ° thái cái gì?
Tối đó tân chủ hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i Ä‘á»u ăn cÆ¡m ở trong đại sảnh. Trong khi ăn uống Trí Lá»… lại bảo tám ngÆ°á»i em định tá»›i mÆ°á»i ngày sau sẽ cá»­ hành hôn lá»… cho Long Uyên.
Nhưng ông ta không nói cô dâu là ai, nhưng lạ nhất là hai vị nữ nhân Vương Mai, Tuệ Châu cũng cả thẹn, mặt đỠbừng.
Long Uyên thấy vậy thì nghi nghi hoặc hoặc, nhÆ°ng không tiện lên tiếng há»i, chá» tá»›i khi cÆ¡m nÆ°á»›c xong chàng lại phải xếp đặt chá»— ngủ cho Phả Cái các ngÆ°á»i, xong xuôi đâu đáy má»›i có thì giá» Ä‘i há»i chuyện Phong Lan.
NgỠđâu Phong Lan chỉ cÆ°á»i chứ không nói năng gì hết, mà cả Tú Mai xÆ°a nay là ngÆ°á»i ngoan ngoãn nghe lá»i mà không hiểu sao hôm nay nàng cÅ©ng thay tâm đổi tính cứ thoái thác là không biết gì cả.
Long Uyên muốn tìm Vân Tuệ để há»i, nhÆ°ng Vân Tuệ lại ở chung má»™t phòng vá»›i VÆ°Æ¡ng Mai và Tuệ Châu, nhÆ° vậy làm sao mà nói chuyện riêng vá»›i nàng ta đây?
Sau bất đắc dÄ© chàng phải kiếm tỳ nữ thân cận của Phong Lan để há»i thăm tình thình ban ngày ra sao? Má»i ngÆ°á»i nói nàng nhÆ° thế nào?
NgỠđâu mấy con tiểu tỳ nầy cÅ©ng vậy, bảo phải hầu hạ má»i ngÆ°á»i luôn, nên không hay biết má»™t tí gi cả.
Thấy nữ tì trả lá»i nhÆ° thế Long uyên càng thắc mắc thêm, chàng buồn bá»±c khôn tả.
Ngày hôm sau Pháp Duyên sÆ° thái dẫn Tuệ Châu cáo từ ra vá», trÆ°á»›c khi Ä‘i bà ta cÆ°á»i nói vá»›i Long Uyên, ý bảo ngày mai bà ta sẽ đến uống rượu mừng của chàng.
Thế là nhà há» Long lại bắt đầu náo nhiệt, từ ngoài cá»­a vào trong bếp, từ trên lầu xuống dÆ°á»›i nhà lại quét vôi quét sÆ¡n và chăng đèn kết hoa lần nữa, Long Uyên bị đẩy ra ngoài phòng. Phong Lan và Tú Mai lấy lý do là chàng phải tiếp Phả Cái. Còn Vân Tuệ do VÆ°Æ¡ng Mai, Tú Mai, Võ Di Bà Bà các ngÆ°á»i cùng dá»n ra khá»i Long phủ tá»›i ở XÆ°Æ¡ng Long khác sạn.
Thắc mắc hòa bá»±c mình Long Uyên liá»n cùng Phả Cái suốt ngày ở trong buồng uống rượu đánh cá», không nghÄ© gì tá»›i chuyện hôn nhân hết.
MÆ°á»i ngày trôi chảy rất nhanh chóng. Long Uyên tái diá»…n tân lang lên kiệu hoa Ä‘i XÆ°Æ¡ng Long khác sạn đón dâu, nhÆ°ng chàng rất lấy làm ngạc nhiên tại sao lại có thêm hai cái kiệu nữa. Lúc ấy chàng đã Ä‘oán biết đại khái, muốn kháng nghị nhÆ°ng biết là không kịp rồi.
Chàng cưỡi ngá»±a vừa Ä‘i vừa nghÄ© bá»—ng đến trÆ°á»›c cá»­a má»™t trang viện đồ sá»™, chàng ngá»­ng đầu lên nhìn má»›i hay đó không phải là khách sạn, liá»n giật mình:
“NÆ¡i đây chẳng phải là ÄÆ°á»ng Gia Trang...â€
Tuy chàng nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng mừng rỡ, mừng là sao có nhiá»u diá»…m phúc nhÆ° vậy, lấy toàn vợ đẹp? Äồng thá»i chàng lại có chút chách Phong Lan, Tú Mai và cả Vân Tuệ nữa, không nên khinh thÆ°á»ng mình mà đùa giỡn mình nhÆ° thế. NghÄ© tá»›i đó chàng định phóng ngá»±a đào tẩu nhÆ°ng lại nghÄ©:
“Äược, ta sẽ trả thù cho mà coi, lúc ây sẽ biết tay ta!â€
Nhưng sự thực chàng có dám làm thế không? Không cần nói rõ các vị cũng biết rõ chàng không bao giỠdám trả thù.
TrÆ°á»›c cá»­a Long phủ cÅ©ng náo nhiêt nhÆ° trÆ°á»›c kia, kiệu cô dâu cứ phải gạt má»i ngÆ°á»i ra má»›i vào được, tiếp theo đó tiếng pháo nổ, rồi má»™t, hai, ba vị cô nÆ°Æ¡ng ăn mặc áo hồng rồi tiến tá»›i trÆ°á»›c bàn thá» tÆ¡ hồng.
Long Uyên lẳng lặng đi tới trước mặt ba vị cô dâu, cũng như lần trước chàng hành lễ một cách máy móc rồi kéo khăn liễu phủ mặt ba nàng xuống do lũ trẻ dẫn cô dâu chú rể vào động phòng. Nhưng chàng không kéo khăn che mặt ở bên trong của cô dâu xuống đã vội xuống lầu tiếp khách uống rượu ngay.
Chàng uống hết chén này sang chén khác rồi say sÆ°a ngả vào lòng ngÆ°á»i quản gia, sau chàng cÅ©ng không biết ngÆ°á»i ta khiêng chàng Ä‘i đâu cả. Cho tá»›i khi chàng cảm thấy khát má»›i tỉnh dậy mở mắt ra nhìn thì thấy mình Ä‘ang nằm ở trong tân phòng cùng má»™t cô dâu ngồi bên cạnh, chàng vá»™i ngồi dậy, thấy cây nến long phượng đã cháy gần ná»­a mà cô dâu ngồi cạnh đó chính là Vân Tuệ chứ không phải ai xa lạ cả. Chàng vá»™i ngồi dậy kéo tay nàng và nói:
-Chị Tuệ, vất vả cho chị quá...
Vân Tuệ tủm tỉm cÆ°á»i và đáp:
-Tôi không mệt, Long đệ muốn uống nước phải không?
Nói xong, nàng đã rót thêm một chén nước đưa cho chàng:
-Sao hôm nay hiá»n đệ uống nhiá»u rượu vậy? Trông hiá»n đệ không khác nào má»™t đứa trẻ... có việc gi cao hứng mà hiá»n đệ uống nhÆ° thế?
Long Uyên đỡ lấy chén nước uống xong đáp:
-Chị còn nói, các ngÆ°á»i đùa giỡn tôi...
Vân Tuệ tủm tỉm cÆ°á»i ôm lấy mặt chàng dịu dàng nói:
-Long đệ cÅ©ng phải lượng thứ cho tôi má»›i được. Hôm má»›i đến Lan muá»™i có kể cho tôi nghe nhiá»u chuyện lắm để tôi biết cách làm con dâu hiá»n nhà há» Long. Äiá»u nhất là không được ghen. Tôi không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế, huống hồ là vì hiá»n đệ cả. Sau đó Mai muá»™i cÅ©ng cải hồi nữ trang cùng Ä‘i bái kiến các vị trưởng bối, ngỠđâu Ä‘i tá»›i đâu các vị bá phụ và bá mẫu Ä‘á»u hoan nghênh tôi vá»›i Mai muá»™i nhiệt liệt. Äồng thá»i ai nấy cÅ©ng mong chúng tôi trong má»™t thá»i gian ngắn sẽ hoàn thành hôn lẽ, hiển nhiên các vị đó hiểu lầm Mai muá»™i cÅ©ng nhÆ° tôi vậy, đã đính hôn vá»›i đệ rồi. Bát mẫu còn nói Mai muá»™i sẽ là dâu phòng của bà. Lúc ấy Mai muá»™i có vẻ hổ thẹn nhÆ°ng không thấy nàng ta phản đối gì hết, muá»™i tối đó há»i nàng má»›i biết nàng ta cÅ©ng yêu hiá»n đệ lắm. NhÆ° vậy tôi còn biết nói năng làm sao...
Tiếp theo đó nàng kể rõ lai lịch của Vương Mai cho Long Uyên nghe và nói tiếp:
-Sau tôi và Lan muội thăm dò ý kiến của Phả Cái thúc thúc, ngỠđâu Thiếu Diện lại đồng ý ngay, thế là ông ta sẽ phụ trách thay mặt gia trưởng của Vương Mai cử hành kết hôn trước...
Long Uyên nằm ở trong lòng nàng, bao nhiêu sá»± tức giận Ä‘á»u tiêu tan hết nhÆ°ng cuối cùng chàng còn muốn phản kháng và há»i tiếp:
-Thế còn ÄÆ°á»ng Tuệ Châu thì sao...?
Vân Tuệ ra hiệu cho chàng đừng có há»i lá»›n nhÆ° thế và khẽ giải thích:
-Do ý kiến của Lục bá mẫu, trong khi chúng tôi vào bái kiến lục bá mẫu, Pháp Duyên sÆ° thái có nói cho Lan muá»™i biết chuyện của hiá»n đệ vá»›i Tuệ Châu xÆ°a kia nhÆ° thế nào, lục bá mẫu lại cho tôi hay và định cá»­ hành hôn lá»… cùng tôi má»™t lúc, và coi nhÆ° là con dâu của lục bá mẫu.
Long Uyên tỠvẻ không bằng lòng. Vân Tuệ lại nói tiếp:
-Dù sao ai cÅ©ng có bảo ý vá»›i đệ cả, nên hiá»n đệ đừng có rầu rÄ© nhÆ° thế. HÆ¡n nữa cục thể Ä‘a định rồi không băng lòng cÅ©ng không được mà.
Long Uyên thở dài má»™t tiếng cúi đầu không nói năng gì, Vân Tuệ kéo chàng xuống giÆ°á»ng và nói tiếp:
-Hiá»n đệ mau sang phòng của hai ngÆ°Æ¡i kia Ä‘i.
Long Uyên không vui, lẩm bẩm gì đó. Vân Tuệ cÆ°á»i khì và nói tiếp:
-Dù sao hiá»n đệ cÅ©ng phải sang hai phòng ở bên đó cởi cái khăn đỠđể cho hỠđược an lòng yên tâm chứ.
Long Uyên tức cÆ°á»i nhìn nàng má»™t cái rồi ôm nàng vào lòng hôn hít má»™t hồi và đáp:
-Có thực không? Thế khăn đỠcủa chị đâu?
Vân Tuệ lÆ°á»m chàng má»™t cái mặt Ä‘á» bừng đáp:
-Thôi đừng có há»i lôi thôi nữa, mau Ä‘i Ä‘i để tôi còn thay bá»™ quần áo này, khó chịu lắm.
Nói xong, nàng đẩy chàng ra ngoài cá»­a. Chàng sang phòng VÆ°Æ¡ng Mai, nàng ná» ngá»­ng đầu lên nhìn chàng mỉm cÆ°á»i lại cúi đầu xuống.
Một lát sau bà mai đưa hai chén rựu cho hai ngươi uống rượu hợp cẩn rồi mới để cho Long Uyên rút lui.
Long Uyên lại sang phòng thứ ba, cÅ©ng vậy không chịu nói ná»­a lá»i, uống xong rượu hợp cẩn rồi quay vá» phong của Vân Tuệ ngay.
Lúc ấy Vân Tuệ đã cởi áo hồng ra chỉ mặc má»™t cái áo thÆ°á»ng màu hồng thôi. Long Uyên vá»™i nhảy lại ôm lấy nàng ta khẽ gá»i: “ chị Tuệâ€, rồi đặt nàng ta lên trên giÆ°á»ng. Nàng yên lặng nằm trong lòng chàng, lúc này nàng ngoan ngoãn và dịu dang hết sức. Trái lại Long Uyên thì dÅ©ng mãnh nhÆ° má»™t con sÆ° tá»­ Ä‘ang vồ con cừu con.
Con cừu con bị sÆ° tá»­ dầy vò chỉ kêu Ä‘au rên rỉ chứ không sao kháng cá»± lại được. Äôi nến Ä‘á» ben cạnh giÆ°á»ng cÅ©ng phải ứa lệ thay cho con cừu con kia...
Gà vừa gáy mặt trá»i đã má»c, trong tân phòng vẫn còn tối om. Äến đêm hôm thứ hai Long Uyên lại sang tân phòng của VÆ°Æ¡ng Mai.
Năm ấy VÆ°Æ¡ng Mai má»›i mÆ°á»i sáu tuổi, tuy Long Uyên đã giàu kinh nghiệm, đối vá»›i nàng ta hết sức chiá»u chuá»™ng và cân nhắc, nhÆ°ng nàng vẫn chịu không nổi, và ba ngày liá»n không sao Ä‘i lại tá»± nhiên được.
Äêm thứ ba Long Uyên lại đến phòng Tuệ Châu. Nàng được đẹp duyên vá»›i má»™t ngÆ°á»i chồng vừa anh tuấn vừa hào hiệp nhÆ° vậy, tất nhiên trong lòng đã mãn nguyện vô cùng, và cÅ©ng hết sức chiá»u chuá»™ng chàng, không khác gì chiá»u chuá»™ng má»™t vị vÆ°Æ¡ng tôn đại thần vây.
Ai ai cung thích ngÆ°á»i ta khen ngợi mình. Long Uyên cÅ©ng không tránh khá»i tật ấy. Chàng thấy Tuệ Châu khen mình không thể tưởng tưởng được, nên chàng đối vá»›i nàng không còn sá»± cách trở nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Vì vậy đêm tân hôn hai ngÆ°á»i Ä‘á»u toại nguyện.
Từ đó trở Ä‘i. Long Uyên tiá»n hô hậu ủng, tay trái má»™t nàng, tay phải má»™t nàng…
Tài sản của viet_nho

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äîìàøíèå, ïðîêàò, òîéîòà, ýðîòèêà, ðûáàëêà, øêîëüíèöû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™