Y Sơn Cận có chút cử động cơ thể , chỉ cảm thấy cả người đau đớn,có thể là bị bá đạo công pháp đả thương,về phần nội thương bao nhiêu , bây giờ còn không thể xác định.
Y Sơn Cận giơ ngọc thủ lên, vận đủ linh lực tới tay dựa theo tâm pháp tầng thứ ba niệm chân quyết , rốt cục chứng kiến đầu ngón tay phát ra ánh sáng nhạt, tựa như có chút ngắn ngủi, quang diễm tại đầu ngón tay phun ra nuốt vào.
Y Sơn Cận khúc bắt tay làm chỉ thượng nhẹ nhàng vẽ một cái quả nhiên dây trói hoàn toàn bị chấn đứt . Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vị bang chúng chạy ra quỳ gối dưới xe hướng hòa thượng bẩm báo.
Hòa thượng đang ngồi bên cạnh xạ phu cảnh giác nhìn quét người đi đường đề phòng có người tới cứu tên tiểu tử kia,đột nhiên nghe được Y Sơn Cận phát bệnh nặng cũng lấy làm kinh hãi, cuống quít tiến vào xem.
Liếc mắt nhìn một cái , tên tiểu tử kia lui thân thể nằm trên mặt đất, trên người quần áo đều bị mồ hôi tẩm ẩm ướt ,hòa thượng nhìn cũng giật mình tiến lên đặt một trảo vào bả vai Y Sơn Cận hỏi ∶ "Tiểu tử thúi, ngươi lại làm cái trò quỷ gì vậy?"
Y Sơn Cận mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn cười , trong mắt hiện lên hàn quang lãnh khốc.
Hắn lui người lại rồi hạ thủ đột nhiên vươn, trong phút chốc xuyên qua khoảng cách rất ngắn,xuy một tiếng,cắm vào trong ngực Đại hòa thượng.Tay còn lại đồng thời chém ra nhẹ nhàng mà trảm lên cổ họng hắn ,tai chỗ vết chém xuyên qua mơ hồ có xuất hiện quang mang yếu ớt. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hòa thượng không thể tin trừng to mắt, hé miệng đinh nói, nhưng lại chỉ có thể phun ra một búng máu . Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Phốc một tiếng, Y Sơn Cận với khuôn mặt đầy máu nhưng lại không chút nào dừng lại nhảy dựng lên, giơ chưởng bổ về phía tên bang chúng trẻ tuổi.
Hắn sợ đến ngây người chỉ kịp theo bản năng khuy tay đón đỡ.Rất nhanh hai cánh tay đã rời khỏi thân thể đồng thời cổ họng cũng bị trảm tới đem hắn sắp phát ra tiếng kêu thảm thiết chặn lại trong bung.
Y Sơn Cận thở dốc một chút cả thân thể run lẩy bẩy rơi trên mặt đất.
Cạn kiệt linh lực sau hai lần giết địch nhân Y Sơn Cận trong cơ thể bạc nhược yếu kém một tia linh lực cũng không còn nhắm mắt điều tức .
Một hồi, từ trên mặt đất nhặt lên giới đao, đột nhiên lao ra thùng xe, hung hăng một đao trảm vào tên xa phụ ,đưa hắn địa não bổ bay , huyết tương văng khắp nơi.
Xe ngựa chung quanh, có mười mấy bang chúng cầm đao thủ vệ, đột nhiên chứng kiến hắn đầy người máu tanh từ thùng xe lao ra đều kêu to lên, phóng ngựa quay lại huy đao bổ tới.
Y Sơn Cận không có tâm tư cùng bọn họ dây dưa , hai chân quán túc linh lực, thả người theo gió từ trên đầu bọn họ bay qua hướng về phía phủ nha chạy đi.
Lên tới tầng thứ ba tốc độ Y Sơn Cận so với trước kia nhanh gần gấp đôi thế như Tật Phong bay đi bỏ lại một đám bang chúng kinh ngạc mỗi người đếu lấm chấm mồ hôi lạnh.
Y Sơn Cận tại tường vây lao qua thả người nhảy xuống tung cước đá bay một tên công tử nhà giàu cướp ngựa,thúc cương bức tuấn mã bi thảm hí vang hướng phủ nha chạy như điên.
Ngã trên lưng ngựa, Y Sơn Cận kịch liệt thở dốc .Mới vừa rồi mạnh mẽ trùng quan nội thương cơ hồ bầy giờ mới phát tác cả người đau đớn,lục phủ ngũ tạng gần như bị đảo lộn. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhưng giờ phút này Đương Ngọ chính thân ở nguy nan ,nếu như chậm bước nói không chừng sẽ rơi vào trong tay địch nhân lưu lại cuối cùng sẽ là bản thân nuối tiếc .
Nghĩ tới đây, Y Sơn Cận tâm như hỏa đốt,căn bản không để ý tới thương thế trong người,ra sức huy roi đánh ngựa,lướt nhanh về phía trước.
Xuyên qua đại đạo thật dài ,trải qua một phen náo động cuối cùng cũng đi tới hậu viện phủ nha .
Sân môn ngay phía trước, Y Sơn Cận thở gấp một hơi đột nhiên thân thể lại căng thẳng đứng lên.
Hắn chứng kiến Đương Ngọ đang từ cửa sau phủ trạch đi ra mà cùng đi với nàng đúng là nha hoàn đã lừa hắn ra ngoài.Cách đó không xa, còn có một chiếc xe ngựa đang đợi lái xe đúng là lão đầu gầy gò một bộ cung kính khiêm ti tươi cười, gật đầu cúi người nghênh đón.
"Không nên đi ra!" Y Sơn Cận phẫn nộ quát một tiếng,, hung hăng một roi kích tại mông ngựa nhanh chóng hướng bên đó chạy tới. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lão đầu quay sang, chứng kiến trên đại đạo bụi mù xa xa chạy tới chính là Y Sơn Cận thì biến sắc, đột nhiên khởi động thân thủ hướng về Đương Ngọ phóng đi.
Thủ vệ cửa sau hai vệ binh chứng kiến chuyện không đúng, lập tức tiến lên cản lại liền bị lão đầu rút ra đoản đao,mỗi người một nhát trở mình trên mặt đất.
Cùng lúc đó mười mấy Thải Phượng bang chúng, tụ tiễn phiêu bổng đồng loạt bắn ra phô thiên cái địa phóng thẳng tới Y Sơn Cận.Y Sơn Cận giơ lên giới đao, điên cuồng huy vũ đinh đương một trận đem toàn bộ ám khí chấn bay.Nhưng tuấn mã phía dưới lại không may mắn như vậy chỉ nghe nó bi thảm hí chạy như điên té ngã trên đất, khởi lên tảng lớn bụi đất bắn tung tóe.
Một đại hán khôi ngô xông lên phía trước, vũ động thiết bổng tàn nhẫn đập tới thừa dịp Y Sơn Cận ngã ngựa một côn đập bể đại đao trong tay hắn.
Bên kia ,lão đầu đã vọt tới trước mặt Đương Ngọ,ma thủ hóa trảo muốn bắt lấy nàng kéo đi.
Đương Ngọ kinh hô một tiếng,thân thể lui lại may mắn trốn thoát khỏi một trảo không có bị hắn bắt đến. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Y Sơn Cận thấy vậy phẫn nộ đến cực điểm , ở trong gió kêu to một tiếng,một cước dẫm nát đầu ngựa vụt bay ra ngoài.
Từ trên đầu đại hán phóng qua, hai chân rơi xuống đất,nhằm phía Đương Ngọ chạy như điên.
Trên người Y Sơn Cận khắp nơi vấy máu tươi, trên mặt cũng là màu đỏ một mảnh,nhìn qua cực kỳ thảm thiết dữ tợn.Đương Ngọ đột nhiên chứng kiến hắn lao tới, đầy người huyết tanh ,bộ dáng phảng phất như lệ quỷ ,sợ đến kinh hô một tiếng, thất thanh gọi:"Bang chủ, ngươi bị thương?"
Thừa dịp nàng mất tập trung ,lão đầu duỗi trảo bắt được nàng, tay còn lại huy động đoản đao, chém về phía đầu Y Sơn Cận .
Y Sơn Cận quát một tiếng, không tránh nguy hiểm nhằm thẳng phía trước xông tới , tay trái giơ lên nghênh hướng Đao Phong, tay phải hóa chưởng thành đao chém thẳng về phía cổ họng lão đầu.Lão đầu tức giận hừ một tiếng, trong mắt bắn ra hàn quang lành lạnh .Đoản đao hắn sắc bén chém sắt như chém bùn cho dù luyện thành thiết chưởng cũng muốn bị hắn một đao chặt đứt, nam hài này lại không biết lợi hại,dĩ nhiên lấy nhục chưởng nghênh cương đao, chỉ sợ cũng bị hắn một đao chặt đứt bàn tay mà thôi. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ầm ầm một tiếng đao chưởng tương giao. Y Sơn Cận tả chưởng đánh vào thân đao , đem cương đao đẩy bật ra đồng thời cũng bị lưỡi dao sắc bén gây thương tích, máu tươi , theo cánh tay chảy xuống.
Nhưng đao này không có chặt đứt nhục chưởng của hắn chỉ là cắt ra một vết thương, sâu thấy xương.
Lão đầu thất kinh, thân thể cuống quít về nhảy phía sau co rụt lại chứng kiến hắn tay trái ngăn trở Đao Phong, tay phải chém xuống ,dĩ nhiên lấy nhục chưởng chặt đứt xương vai bản thân thì vô cùng kinh ngạc.
Lão đầu bi thảm hét lên một tiếng,đương tràng đau đớn đến ngất xỉu.Đương Ngọ bị kéo đi theo đà thiếu chút té ngã.
Hơn mười người bang chúng kinh hãi không hiểu, liếc nhau, đều huy vũ đao thương phác tới ,đại hán huy vũ cự bổng vù vù trong gió lao vào trước tiên.
Y Sơn Cận mang theo đầy thân huyết ô, tức tốc xoay người nghênh địch .Trước khi thiết bổng hạ xuống y cũng đã vọt tới trong lòng đại hán,hữu chưởng duỗi ra phốc địa đâm vào trong ngực, trảm nứt trái tim đại hán .Hắn thậm chí có thể cảm giác được nơi tay mình đụng chạm trái tim vẫn đang nhảy lên ,huyết nhục vô cùng ấm áp.
Thiết bổng nặng nề đập trên mặt đất, bụi mù nổi lên.Y Sơn Cận thả người bay ngược lại,thuận tay đoạt lấy thiết bổng, chặn ngang hoành tảo, đem một bang chúng xông lên đánh bay ra ngoài.
Phía trong hậu viện nô bộc kêu lên sợ hãi chạy loạn cầu viện binh hỗ trợ.
Y Sơn Cận cầm trong tay thiết bổng ngăn ở trước cửa,dữ dằn huy vũ trọng côn, tàn nhẫn nện vào địch nhân có ý xông vào.
Lúc này hắn lực lượng bạo tăng, huy vũ thiết bổng thế đi trầm trọng, liên tiếp đánh bay địch nhân .Nhưng mười mấy người vây công, cuối cùng không phải chuyện đùa,đao thương đâm đầy thân thể Y Sơn Cận khiến cho hắn khắp người đều là vết thương ,máu tươi đầm đìa vẫn tử chiến không ngớt, quyết không đồng ý lui về phía sau nửa bước.
"Không thể để cho bọn họ đả thương Đương Ngọ..." Y Sơn Cận cắn răng tự nhủ chỉ cảm thấy trong đầu có chút mơ hồ, liều mạng chém ra thiết bổng, thề bảo vệ người con gái trong lòng.
Hắn đầy người nhiễm huyết,bộ dáng quyết tử huyết chiến phảng phất như sát thần làm cho mấy nô bộc trong phủ kinh hãi gần chết không ngờ một nam hài ngây thơ giờ phút này lại dữ tợn đến như vậy. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên,hơn mười kỵ binh từ đại đạo bên kia phóng tới lên tiếng hô to:"Nghịch tặc phía trước ,mau mau buông binh khí, nếu không nhất định chém chết không tha!"
Xa hơn nữa có rất nhiều bộ binh đang chạy như điên vọt tới quơ đao thương hí rống lo sơn nghịch tặc công phá hậu viện làm bị thương quý nhân, bọn họ mỗi người đều không gánh nổi.
Mấy tên bang chúng còn lại liếc nhau, đều có ý sợ hãi.Mục tiêu của bọn ho vốn là giết Y Sơn Cận và bắt sống Đương Ngọ,hiện nay Y Sơn Cận đầy người huyết tanh ,trong miệng cũng bắt đầu hộc máu, hiển nhiên là bị trọng thương, không biết có thể tử hay không .Hiện tại rất nhiều kỵ binh đã vọt tới, bọn họ đâu còn có thời gian giết nam hài này, cướp đi cô gái nọ ?
Có người hét lớn một tiếng mọi người lập tức thu hồi binh khí lui về phía sau, phi đến ngã tư đường bên kia nhảy lên kỵ mã hướng về đường khác vội vã chạy trốn.
Kỵ binh vọt tới trước cửa nhằm hướng bang chúng Thải Phượng bang bỏ trốn đuổi giết .Y Sơn Cận nhìn đại đội kỵ binh từ trước mắt xẹt qua đột nhiên tối sầm mắt ,ngửa mặt lên trời hôn mê bất tỉnh
Last edited by Tiểu Dê; 12-09-2010 at 03:16 PM.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Hậu viện xảy ra biến cố làm cho Tri phủ đại nhân cực kỳ tức giận, ra lệnh bộ đầu lập tức đi thăm dò chân tướng, đem nghịch tặc tróc nã quy án.
Mặc dù hắn nhu nhược sợ vợ nhưng truyện này ảnh hưởng đến chính mình mặt mũi tất nhiên y không thể lùi bước Nói cách khác,uy nghiêm của quan phủ là không thể để bọn tặc tử xâm phạm ,hơn thế nữa phu nhân mà hắn tối kính ái lại đang ở hậu viện khóc lóc om xòm càng làm hắn quyết tâm tróc nã đám nghịch tặc.
Chu Nguyệt Khê cùng tỷ tỷ Thục quốc phu nhân ôm đầu khóc rống.Y Sơn Cận đầy người huyết tanh nằm ở trên giường, hấp hối.Nữ thầy thuốc thay hắn giải khai quần áo, băng bó vết thương,số vết tích đao kiếm trên người Y Sơn Cận ước chừng cũng vào mười chỗ.
May là mấy vết thương đó đều không đến nỗi chí mạng chỉ là thầy thuốc nói,hắn bị nội thương khá nghiêm trọng có thể sống lại hay không hoàn toàn dựa vào vận khí của hắn.
Đương Ngọ quỳ gối bên người Y Sơn Cận mấy lần khóc đến ngất ,hận chính mình liên lụy đến hắn ,mới khiến hắn bị trong thương nặng như vậy.
Chu Nguyệt Khê cùng tỷ tỷ khóc rống một hồi lâu, lau lệ bình tĩnh trở lại, nhớ tới căn nguyên việc này , vừa tức vừa vội, triệu hoán mấy nha hoàn bên người Y Sơn Cận đến hỏi.Mấy nha hoàn đếu nơm nớm lo sợ ,quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ, đem sự tình các nàng biết đều lần lượt nói ra.
Chu Nguyệt Khê sai người gọi nha hoàn đưa tin cho Y Sơn Cận lên tra hỏi nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy,có lẽ ả thừa dịp đào tẩu rồi.
Xảy ra chuyện như vậy , tỷ muội Thục quốc phu nhân đều đau đớn và phẫn nộ chỉ có thể đem mấy nha hoàn này ra mỗi người đánh mười trượng, đuổi ra khỏi phủ phái đến điền trang làm công ,cả đời không được trở về.
Nữ chủ nhân nộ phát lôi đình, nô tỳ đều sợ hãi đến cực điểm, quỳ rạp trên mặt đất cuống quít dập đầu, cầu khẩn chủ tử bớt giận,ngàn vạn lần không nên làm tổn hại thân thể.
Thục quốc phu nhân sai chính mình thiếp thân nha tấn cầm khăn lông ướt giúp Y Sơn Cận lau vết máu trên người ,nhìn hắn da thịt trắng noãn đáng yêu lại bj nhiều vết thương như vậy , trong lòng đau đớn như đứt từng khúc ruột chỉ có thể lôi kéo muội muội cùng nhau rơi lệ không biết nói gì.
Y Sơn Cận lần này thương thế thật là không nhẹ , may là có linh lực hộ thể, tu vi bức phá tới tầng thứ ba ,tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn rất nhiều,qua vài ngày thương thế cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, đến cuối cùng vết thương hoàn toàn khép lại không để lại lấy một vết sẹo.
Nhưng ngoại thương mặc dù hảo,nhưng , nội thương lại triền miên không đi.Lần này mạnh mẽ vận công trùng quan mặc dù vươn thêm một tầng cao mới nhưng đối với thân thể Y Sơn Cận tổn hại cực kỳ lớn vẫn chưa thể hồi phục.
Hiện tại Y Sơn Cận mặc dù đạt tới Hải nạp công tầng thứ ba ,tuy nhiên ở trong cơ thể một chút linh lực cũng không còn ,đan điền hoàn toàn trống rỗng , không thể dâng lên nửa phần linh lực.
Tứ chi vô lực, cố gắng tu luyện Hải Nạp công cũng không có một điểm chuyển biến tốt đẹp.Đối với loại tình huống này, Y Sơn Cận không thể tránh được, chỉ có thể chờ mong tương lai có một ngày có thể khôi phục lại như đầu mà thôi.
Cứ như vậy Đương Ngọ tỉ mỉ hầu hạ hắn mỗi ngày ,túc trực không rời.
Trong mấy ngày này,Chu Nguyệt Khê cũng vẫn thúc dục bộ đầu đuổi bắt hung phạm, không chịu cho bọn nha dịch buông lỏng lười biếng.
Mấy nghịch tặc bắt được , trong đó có hai tên bị thương nặng mà chết, kể cả tên lão đầu gầy gò ở bên trong.
Người khác, cũng đều một mực chắc chắn chính mình vốn là thấy tài khởi ý, muốn bắt Y Sơn Cận đổi lấy tiền chuộc,kiên quyết không thừa nhận chính mình cùng Thải Phượng bang có cái gì quan hệ.
Thải Phượng bang tại Tế Châu kinh doanh nhiều năm, thế lực cắm rễ nhiều nơi ,tại chốn lao đầu nha dịch bên trong cũng có người của bọn họ hơn nữa lại có cường đại chỗ dựa lấy Chu Nguyệt Khê như vậy quyền thế, cũng là không thể tránh được.
Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể sai khiến bộ đầu đánh chết mấy cường đạo cho hả giận, nhất thời không dám động tới Thải Phượng bang miễn cho gặp phải hung hoành địch nhân.
Đối với tình huống như vậy, Y Sơn Cận thật ra cũng không có gì để nói ,hắn vốn được các nàng cứu mạng nên cũng không muốn tạo cho các nàng thêm nhièu phiền toái.
Thục quốc phu nhân cùng Chu Nguyệt Khê hướng phía Y Sơn Cận xin lỗi ,đối với thân thể của hắn cũng càng thêm quan tâm, mỗi ngày đều chạy đến ân cần hỏi han nói chuyện ,tối đến lại phái nha hoàn túc trực bên người hắn ,thầm nghĩ làm cho hắn đem bệnh dưỡng hảo.
Sự quan tâm thái quá của các nàng làm Văn Sa Nghê tức tối ,đối với Y Sơn Cận càng thêm chán ghét.
Nàng đứng ở cửa sổ ở khuê phòng nhìn một đôi thiếu phụ như hồ điệp thường xuyên lui tới bên người Y Sơn Cận,sắc mặt băng hàn, tâm lý giận dữ.
"Chẳng lẽ cái tên kia thật sự trở thành kế phụ của ta?"
Vừa nghĩ đến việc nam hài kia so với chính mình còn ít hơn vài tuổi cư nhiên có thể trở thành chính mình kế phụ, hoặc chỉ là tình nhân bí mật của mẫu thân cũng khiến nàng muốn nôn mửa.
Tuổi tác kém xa nhau trở thành vợ chồng cũng không phải là chuyện không có khả năng. Chỉ cần Thục quốc phu nhân nhất quyết không bận tâm đến mặt mũi của Hầu phủ,làm ra chuyện tình tiên trảm hậu tấu ,một khi gạo nấu thành cơm, cho dù là hoàng gia cũng chỉ có thể cam chịu sự thật , thậm chí còn có khả năng cấp cho Y Sơn Cận danh tước "Quận mã "mong hắn an ủi Thục quốc phu nhân lúc tuổi già tịch mịch .
Trong đầu Văn Sa Nghê , hiện lên hình ảnh đáng sợ,một nam hài ngây thơ trắng noãn kéo mẫu thân ngọt ngào mật mật từ động phòng bên trong đi tới, mà chính mình chỉ có thể mang theo đệ đệ quỳ gối trước mặt hắn , ủy ủy khuất khuất dâng trà về phía hắn,thanh âm cung kính nói:"Phụ thân đại nhân!"
Việc này làm cho Văn Sa Nghê kịch liệt run rẩy, dùng sức vứt bỏ hoàn toàn ảo tưởng kinh khủng trong đầu ,gắt gao cầm vạt áo cơ hồ muốn đem nó xé tung.
Nếu cùng Thải Phượng bang hợp tác còn không có thu được kết quả như dự liệu thì kiếm đâu ra biện pháp có thể diệt trừ cái phúc họa này?
Nhìn xa xa thấy Đương Ngọ dìu đỡ Y Sơn Cận đi ra tản bộ,Văn Sa Nghê gắt gao cắn môi anh đào, tâm lý dâng lên bốn chữ :"Mượn đao giết người!"
Ánh mắt Văn Sa Nghê chuyển hướng sang cánh rừng bên cạnh ,tai nơi đó biểu muội nàng đang múa kiếm, tư thái đẹp tựa tiên tử hạ phàm .
Last edited by Tiểu Dê; 12-09-2010 at 03:15 PM.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tri phủ phu nhân Chu Nguyệt Khê hưng phấn nhằm hướng hậu viện đi tới ,tâm lý như nai con loạn đụng, ngọc dung phiếm hồng thẹn thùng đỏ ửng,tựa như khuê phòng thiếu nữ lần đầu tiên đi tương thân vậy.
Hình dáng bề ngoài của nàng thoạt nhìn vẫn còn trẻ, dung mạo mỹ lệ, tuyết phu mềm nhẵn, nếu như nói nàng vốn là chưa sinh nhi tử ,e rằng nhất định sẽ có rất nhiều người tin tưởng.
Hôm nay, nàng cố ý trang điểm bản thân, trang phục bằng lụa trắng thêu hoa tinh xảo ,tóc búi cao ,đầu cài trâm ngọc toát lên vẻ sang trọng cao quý mà nữ tử bình thường không thể so sánh được.
Lúc này tới gặp Y Sơn Cận, nàng so với trước đây càng thêm thẹn thùng hưng phấn, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng ước mơ.Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng một mình đến thăm hắn,ả Đương Ngọ chướng mắt cùng tỷ tỷ đều đi miếu dâng hương hết rồi.
Văn Sa Nghê không biết từ nơi này nghe được tin tức, nói là ngoài thành Tế Châu có một tòa cổ miếu rất chi linh nghiệm, chỉ cần có hai người thành tâm cầu khẩn thì tất cả mọi bệnh tật của thân nhân sẽ được giải trừ.
Ở trong phủ người đầu tiên tình nguyện đi đương nhiên là Đương Ngọ và Thục quốc phu nhân tuyên bố chính là người thứ hai kiên trì muốn dẫn Đương Ngọ đi dâng hương, cầu khẩn cho Y Sơn Cận khỏe mạnh trường thọ.
Chu Nguyệt Khê vốn có chút bất mãn, đột nhiên nghĩ đến các nàng xuất ngoại, chính mình có thể một mình đi thăm hắn,tâm lý tích cực hẳn lên , hưng phấn đến nỗi ban đêm cơ hồ ngủ không yên.
Sáng sớm, nàng tiễn hai người Thục quốc phu nhân lên xe ngựa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể trở về phòng cẩn thận trang điểm một phen, rồi không mang theo nha hoàn tự thân nhằm thẳng phòng Y Sơn Cận tiến tới.
Ven đường gặp phải một vài tỳ nữ, đều cung kính quỳ xuống đất thỉnh an. Chu Nguyệt Khê vốn là bản phủ nữ chủ nhân, nói một không hai,đối với các nàng đều có quyền quyết định sinh tử cho nên các nàng đương nhiên nơm nớp lo sợ, không dám có chút sai phạm.
Chu Nguyệt Khê xuyên qua hoa viên đi tới,mấy nha hoàn trông thấy đều cuống quít chạy ra hành lễ bị nàng nhẹ nhàng phất tay, khẽ nói không nên đa lễ,điều hết đi nơi khác.
Mấy nha hoàn này sống trong phủ đã nhiều năm đương nhiên hiểu ý chủ tử ,không dám chậm chễ quay đầu lui ra,chỉ có hai tỳ nữ đi pha trà dâng lên hai người rồi cũng nhanh chóng biến khỏi tầm mắt bọn họ.
Nghe nói Tri phủ phu nhân đã tới, Y Sơn Cận cố gắng rời giường quỳ xuống đất hướng nàng thỉnh an.Đối với đám tiểu dân chúng như hắn mà nói Tri Huyện lão nhân gia so với trời còn muốn lớn hơn ,mỗi người trong trấn đều phải hướng hắn dập đầu cung kính ,huống chi người so với hắn e là quyền lực lại còn lớn hơn.Tri phủ phu nhân?
Hơn nữa vị Tri phủ phu nhân này vốn là hoàng thân quốc thích thì lại càng khó hình dung được thân phận cao quý đến thế nào.
Chứng kiến Chu Nguyệt Khê tự mình đến đây quan tâm an ủi, Y Sơn Cận trong lòng cảm động, cuống quít bái tế trên mặt đất, dập đầu nói:
"Tiểu dân bái kiến phu nhân, tạ ơn phu nhân quan tâm!"
Chu Nguyệt Khê mỹ lệ dung nhan mang theo tâm tình hưng phấn mỉm cười, tiến lên vài bước, đỡ lấy cánh tay Y Sơn Cận, ôn nhu nói:
"Công tử mau đứng lên, sau này không nên hành lễ như vậy nữa!"
Bên cạnh không có người nào khác ngoài hai người ,nàng liều lĩnh làm ra mấy cử động thân mật nắm chặt cánh tay Y Sơn Cận.Quý phụ phu nhân phục sức mỹ lệ trong lòng lửa nóng thiêu đốt, không nhịn được nhẹ nhàng cử động ngón tay ngọc, tại da thịt hắn ôn nhu vuốt ve.
Y Sơn Cận cuống quít lui ra phía sau, mắc cỡ đỏ mặt , cúi đầu không dám nói lời nào, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không muốn nghi ngờ ân nhân cứu mạng trước mặt thầm nghĩ:" Nhất định là ta quá nhạy cảm, Tri phủ phu nhân đối với ta tốt như vậy,lám sao lại có ý tứ khác được chứ."
Hai người chậm dãi ngồi xuống ,Chu Nguyệt Khê ân cần hỏi thăm bệnh tình hắn,Y Sơn Cận cung cẩn đáp lại đồng thời thuận miệng phô bày chút học vấn thô thiển nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
Từ ngoài một nha hoàn cung kính bước vào dâng trà.
Nhìn Y Sơn Cận bộ dáng buồn ngủ ,Chu Nguyệt Khê đứng dậy, đi qua đi lại không nhịn được êm ái vuốt ve hắn.
Y Sơn Cận đã cố không chú ý đến việc ấy, cố nén không ngáp dài nhưng lại buồn ngủ mông lung, đầu dần dần dần dần buông xuống.....
Chu Nguyệt Khê tại hắn trên người nhẹ sờ, tâm tình nóng như lửa, con tim loạn nhảy, má ngọc nổi lên đóa đóa mây đỏ.
Nàng nâng Y Sơn Cận dậy chầm chậm nhằm hướng giường đi tới ,một bên dìu hắn một bên hai cánh tay vuốt ve lưng hắn dần dần tiến xuống phía dưới,trên hai mông hắn nhẹ niết một cái cảm giác được độ co giãn mừng đến tâm lý bắt đầu trở nên mơ hồ.
Y Sơn Cận choáng váng, mới vừa ngồi xuống trên giường đã lập tức ngã đầu ngủ say, khó có khả năng tỉnh lại.
Chu Nguyệt Khê ân cần thay Y Sơn Cận lột bỏ đôi hài dìu hắn nằm ở trên giường, nhẹ nhàng đắp lên người hắn tấm chăn mềm, ngẫm lại cả đời chưa từng hầu hạ người nào cẩn thận đến như vậy cho dù là chính nhi nữ của mình Lương Vũ Hồng.
Nàng ôn nhu ngồi xuống mép giường nhìn hắn ngủ say , trong mắt nhu tình như nước, càng có vẻ xinh đẹp mê người.
Y Sơn Cận trong mắt nàng tuấn mỹ thuần khiết, mê người đến cực điểm, da tay trắng noãn như ngọc, hấp dẫn nàng vươn tay đi,tại cánh tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần mò lên phía trên
Ngoài cửa sổ,nha hoàn mới dâng trà khẩn trương nhìn lén một màn, xoay người lại rồi nhanh chóng chạy đi báo tin.
Trong hoa viên,Lương Vũ Hồng luyện kiếm đến độ mồ hôi đầm đìa mới dừng lại cùng biểu tỷ tán dóc.
Văn Sa Nghê ngẫu nhiên cũng tới xem nàng múa kiếm, hỏi han trình độ võ công của nàng, Lương Vũ Hồng mặt mày hớn hở, khoa diệu chính mình võ công cái thế ,tại Tế Châu thành, không ai có thể là đối thủ của chính mình .
Văn Sa Nghê đương nhiên sẽ không ngu đến độ tin tưởng sự tình này chỉ là khẽ mỉm cười, bồi nàng tán dóc, thẳng đến khi một nha hoàn từ xa chạy tới bối rôi gật đầu tỏ vẻ mọi truyện đã an bài xong mới chuyển tới sự tình trên người Y Sơn Cận.
Chưa nói vài câu, Lương Vũ Hồng đã bừng bừng lửa giận nhảy dựng lên gấp gáp chuyển thân về hướng phòng Y Sơn Cân.
Nàng luôn luôn không quan tâm đến chuyện gì ngoài võ công ,cho tới hôm nay mới từ biểu tỷ trong miệng biết, cái kia tên khất cái kia đối với chính mẫu thân mình nổi lên dâm ý cộng thêm nha hoàn bên cạnh lại luôn miệng nói xấu Y Sơn Cận nào là lấy oán báo ân nào là gian dâm bất kính thì càng sôi máu .
Văn Sa Nghê cũng đứng lên đi theo phía sau nàng trên mặt khoan thai mỉm cười, nhàn tĩnh ôn nhu giống như không có truyện gì xảy ra.
Hai thiên kim Đại tiểu thư đoạn đường đi đến, ven đường tỳ nữ quỳ xuống đất hỏi an vô số, bất quá các nàng lại không lý tới, cước bộ vẫn như trước không chịu dừng lại.
Last edited by Tiểu Dê; 12-09-2010 at 03:14 PM.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Tác giả: Phong Trung Khiếu
Dịch :Ngạo Thiên
Nguồn: Tu Chan Gioi
Trong phòng ngủ Y Sơn Cận, xinh đẹp cao quý Tri phủ phu nhân đang kịch liêt thở gấp, má ngọc một màu đỏ ưng, đôi mắt đẹp che chắn, bắn ra nhiệt liệt tình diễm.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Y Sơn Cận, Chu Nguyệt Khê rốt cục ức chế không được dục hỏa trong lòng, , run rẩy cúi đầu, đem đôi môi anh đào đỏ tươi gắt gao đăt trên môi hắn.Xúc cảm miên nhuyễn, Chu Nguyệt Khê chỉ cảm thấy trong đầu ầm nổ một tiếng tựa như vô số diễm hỏa không ngừng phóng ra, tâm lý tràn đầy vui sướng hạnh phúc vượt qua tất cả mọi thứ trên đơì.
Nàng run rẩy hôn Y Sơn Cận ,chiếc lưỡi đinh hương linh hoạt đẩy đôi môi của hắn ra xuyên qua hàm răng trắng sáng,, khiêu khích đầu lưỡi hắn, triền miên giao quấn cùng một chỗ.
Mỹ lệ quý phụ nhiệt liệt hôn môi thiếu niên ngủ say đôi môi đỏ mọng hưng phấn mà hút tân dịch trong miệng hắn đồng thời cũng đem chính mình trong miệng hương tân ngọt thóa âm thầm trút sang cho hắn ,làm cho hắn trong vô thức nuốt thẳng xuống.
Làm như vậy ,Chu Nguyệt Khê cảm giác hạnh phúc thỏa mãn không thể nói lên lời nhưng nàng lại còn tham lam hơn nữa thầm nghĩ nếu hạ thể có vật gì nhét vào thỏa mãn nàng hư không thân thể cùng tâm linh thì còn tốt hơn nữa.
Ngọc thủ ấm áp vuốt ve tiểu phúc Y Sơn Cận ,dần dần hướng về phía dưới, cách quần sờ kê kê của hắn.
Từ khi Y Sơn Cận đột phá tâm pháp tầng thứ hai đến nay hắn tựu phát hiện chính mình kê kê thường thường có hội chứng tự động cương,hiện tại lại bị Chu Nguyệ Khê sờ mó như vậy cho dù còn đang ngủ say, kê kê cũng không nhịn được mà hùng dũng đứng lên cứng cứng đả tọa trong tay nàng.
Chu Nguyệt Khê hưng phấn thở gấp, ra sức quấn lưỡi Y Sơn Cận ,sáo lộng côn thịt của hắn vui sướng cảm giác nó ngày càng bành trướng.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng quát, Chu Nguyệt Khê mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chứng kiến bên kia nữ nhi chính mình yêu mến vẻ mặt giận dữ, không dám tin trừng mắt nhìn sang bên này.
Lúc này, xinh đẹp quý phụ ngọc thủ lại đang đặt ở hạ thể non nớt của tiểu nam hài ,cách một lớp khố gắt gao nắm chặt thậm chí còn theo quán tình vuốt lên vuốt xuống.
Hai thiên kim Đại tiểu thư đứng ở màn cửa sổ bằng lụa mỏng chứng kiến dưới quần Y Sơn Cận có một vật ngày càng vươn thẳng theo tốc độ mắt thường có thể thấy được thì không khỏi kinh hãi ,má ngọc đỏ bừng.
Lương Vũ Hồng luyện võ nhiều năm, thân thủ phi phàm, thả người nhảy vào cửa sổ bên trong, thân thủ bắt được bộ ngực sữa nửa lộ nửa đóng của Chu Nguyệt khê ,rưng rưng run giọng nói ∶ "Mẫu thân, ngươi như thế nào có thể..."
Chu Nguyệt Khê lúc này mới thanh tỉnh lại, cuống quít che đậy quần áo, trong lòng ngượng ngùng đến cực điểm, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống ,tâm lý sợ hãi thầm nghĩ :"Làm sao bây giờ? Sau này làm gì còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nữ nhi, dạy nàng đạo lý làm người nữa đây?"
"Việc này không thể trách di mẫu, đều là tên tiểu tử kia làm hại!" Ngoài cửa đi vào một mỹ lệ thiếu nữ, quần áo tố nhã ,ngọc dung lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
"Tên này vốn là một tiểu khất cái ,có khi cũng là tặc phỉ ,lần này chỉ sợ di mẫu đã trúng
phải xuân dược của hắn cũng nên."
Hai mắt Văn Sa Nghệ phát ra hàn quang chuyển hướng Y Sơn Cận, sắc bén như đao phong, lạnh giọng nói :"Tiểu tặc, không nên giả bộ rồi!Cho dù giả bộ ngủ, cũng đừng mơ tưởng che dấu quá khứ!"
Lương Vũ Hồng được nàng nhắc nhở, xoay người căm tức nhìn Y Sơn Cận, rút kiếm hướng hắn đâm tới.
Nhìn chính mình mẫu thân đang gục mặt trong ngực Y Sơn Cận , Lương Vũ Hồng trong suốt đôi mắt đẹp tức giận đến đỏ bừng, thúc dục nội lực kiếm thế sắc bén đến cực điểm như lưu tinh đâm xuống ,hận không thể một kiếm xuyên thủng trái tim hắn ,moi ra xem nó đen tối đến thế nào.
"Không nên!" Chu Nguyệt Khê thất thanh kinh hô,phất tay muốn hóa giải hiểm nguy trong gang tấc.
Nàng trước đây cũng học qua một ít võ nghệ, Lương Vũ Hồng một thân võ công đều là được nàng di truyền,bất quá một kiếm bổ xuống với tốc độ quá nhanh Chu Nguyệt Khê muốn ngăn cản đã chậm chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm phong xẹt qua cánh tay Y Sơn Cận vẽ ra một đạo vết thương.
Chứng kiến nam hài mình yêu mến trên cánh tay máu tươi chảy ra ,tim nàng đau như cắt , thống khổ, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Y Sơn Cận đau đến quát to một tiếng, xoay người nhảy dựng lên.Bị một kiếm như vậy e là có trúng phải mê dược bậc nhât cũng phải tỉnh lại mà thôi.
Y Sơn Cận còn không có đứng vững,một đôi bàn tay trắng như ngọc đã nện trên mặt hắn đưa hắn đánh đổ trên giường.
Văn Sa Nghệ thầm hận Y Sơn Cận cùng mẫu than mình không minh bạch, cũng kiềm chế không được lửa giận, thu khởi quần áo không chỉnh tề của hắn ,tự thân xuất ra mười mấy cái bạt tai đến nỗi Y Sơn Cận quay cuồng chóng mặt miệng trào máu tươi.
Last edited by Vô Ảnh Chân Ma; 23-09-2010 at 03:54 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Nàng đang chuẩn bị ra tay tiếp ,phía sau đột nhiên đụng qua một người, ôm lấy nàng thét to: "Không nên đánh!"
Văn Sa Nghê nhận ra thanh âm của di mẫu mình thì hừ một tiếng, lạnh giọng nói :
"Di mẫu à, giống sắc lang này tâm địa hiểm ác người còn muốn bao che cho hắn sao?"
Chu Nguyệt Khê ôm lấy nàng khóc nức nở, Văn Sa Nghê cũng không quay đầu lại, lạnh lùng thốt ∶ "Vũ Hồng muội muội, cầm vạt áo đem di mẫu trói trụ. Nàng hiện tại tâm thần không yên, chỉ có như vậy mới có thể cùng nàng hảo hảo nói chuyện!"
Lương Vũ Hồng ngầm hiểu, căm giận từ phía sau đi tới trói chặt mẫu thân sau đó tiến lên nhéo Y Sơn Cận, huy khởi đôi bàn tay trắng như phấn thề muốn đem hắn đánh cho mụ mụ hắn cũng không nhận thức được.
Y Sơn Cận nội thương chưa lành cả người không có khí lực hơn nữa vừa dính thuốc mê, không tỉnh táo ,vốn không phải đối thủ của hai nàng ,bị các nàng đánh cho đầu rơi máu chảy.
Một đôi nữ tử thiên kiều bá mị danh môn khuê các, đưa hắn ấn trên mặt đất bạo đánh một trận, thẳng đến khi khuôn mặt Y Sơn Cận toàn là huyết, mới dừng lại nghỉ ngơi, đối với hắn trợn mắt nhìn.
Y Sơn Cận cúi đầu rên rỉ, thanh âm ấm ách gian nan, nghe được Tri phủ phu nhân đau như đứt từng khúc ruột,khóc rống thất thanh.
Nàng bị trói chặt vào cột chỉ có thể run giọng khóc, cầu khẩn nữ nhi cùng sanh nữ buông chính mình ra, không nên tái đánh hắn nữa.
"Dựa vào cái gì không đánh hắn" Lương Vũ Hồng mày liễu khẽ nhíu, nộ hỏa đùng đùng quát, giơ chân ngọc lên, hung hăng một cước đá vào mặt Y Sơn Cận phẫn nộ nói:
'Muốn dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm sao?Hạ tiện bại hoại!"
Y Sơn Cận bị đánh máu mũi chảy ầm ầm , thiếu chút nữa rớt hai khối răng, đau đến lớn tiếng rên rỉ, một câu cũng không thốt lên lời.
Thanh lệ thiếu nữ đi tới bên người hắn giơ lên chân ngọc tàn nhẫn dẫm trên cổ họng hắn ,quay đầu cười lạnh nói :
"Muội muội, không bằng ngay ở chỗ này giết chết hắn, miễn cho hắn đi ra ngoài nói lung tung, nhuc mạ danh tiếng của di mẫu ."
Các nàng xuất thân danh môn quý tộc, đối với đám thảo dân vốn có thể tùy ý chém giết, chỉ cần không làm quá phận thì tựu sát mấy người cũng không phải là việc gì lớn ,hơn nữa các nàng lại là hoàng thân quốc thích cộng thêm đây lại là Tế Châu địa bàn của mình thì việc giết Y Sơn Cận lại càng dễ như trở bàn tay.
"Không nên! Không nên giết hắn!" Chu Nguyệt Khê thất thanh kinh hô, run giọng kêu lên :
"Hôm nay đều là lỗi của ta , hắn hoàn toàn không có tội gì cả!Hai người các ngươi vạn lần không thể sát hắn nếu không chúng ta đoạn tuyệt quan hệ từ đây!"
Lương Vũ Hồng quay đầu, thấy mẫu thân khóc đến nỗi toàn mặt đều là lệ, dung nhan như hoa đào gặp mưa thì tâm lý cũng có chút do dự ,nhãn châu thiểm động, đột nhiên khờ dại vỗ tay cười rộ lên :
"Hay là hoạn hắn rồi đưa vào cung làm thái giám ,miễn cho hắn lưu ở bên ngoài hại người."
Y Sơn Cận mặc dù bị đánh đến độ muốn ngất xỉu đương tràng, nghe thấy vậy mồ hôi lạnh cũng không nén được mà điên cuồng chảy.Một đôi thiên kim tiểu thư dung mạo tựa tiên tử không ngờ lại hiểm ác đến vậy,trước thì muốn mạng sau đó lại đòi cắt tiểu huynh đệ của hắn mà cái sau lại còn tàn độc hơn cái trước.
Y Sơn Cận lui dần thân thể về phía sau ,hai bàn tay đầy máu cố gắng hết sức che ở bắp đùi thề muốn bảo trụ chính mình tiểu kê kê không bi xẻo đi.
"Còn muốn trốn!" Lương Vũ Hồng phất tay tóm lấy hắn từ dưới giường bắt lên, tung chân đá nhằm thẳng bụng Y Sơn Cận đá tới gầm lên:
"Ngươi cho mẫu thân ta ăn xuân dược gì khai mau..?"
"Ta, ta không có..." Y Sơn Cận đau đớn ôm bụng lăn lộn rên rỉ , kiên quyết không chịu thừa nhận hành động ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân.
"Còn dám nói!" Lương Vũ Hồng lại xuất thêm một cước trên người hắn, Văn Sa Nghê cũng tiện tay bắt chỉ nện thẳng vào đầu Y Sơn Cận,nghiến răng quát:
"Ngươi cả ngày lưu lại chỗ này ăn trắng mặc trơn rốt cục là có ý gì?"
"Ta không có... Ta vốn chỉ là muốn nghe được tin tức của mấy môn phái tu tiên,sau khi biết được sẽ rời đi, nhưng đến giờ vẫn chưa dò la được tin tức gì..."
"Còn không nói thật sao?"Văn Sa Nghê phẫn nộ cầm ghế tàn nhẫn nện thẳng vào người Y Sơn Cận, thiếu chút nữa đem mấy khớp xương hắn chấn gãy.
Mỹ lệ thiếu nữ hầu phủ thiên kim vận khởi tay áo ,xích bạc ra trận,cùng chính mình muội muội hợp tác động thủ đem Y Sơn Cận đánh cho chết đi sống lại nhưng hắn vẫn kiên quyết một mực chắc chắn chính mình không có gì ác ý.
Lương Vũ Hồng phẫn nộ hầm hừ , tú hài mầu phấn hồng dẫm trên mặt Y Sơn Cận,hung hăng đặt tại mũi cùng môi hắn nghiền nát,cắn răng nói:
"Tỷ tỷ, ta xem hắn quả là da dày,chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không bằng chúng ta thật sự hoạn hắn,giải trừ hậu họa?"
"Hảo, ngươi tới!" Văn Sa Nghê dứt khoát đưa lên bảo kiếm, nàng hiện tại cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần nam hài này không có kê kê thì mẫu thân cũng sẽ không bi hắn mê luyễn, cho dù mê luyến, cũng không có khả năng làm ra chuyện gì cả.
Lương Vũ Hồng do dự mà tiếp nhận bảo kiếm, quay sang nhìn mẫu thân liếc mắt một cái.
Bên kia Chu Nguyệt Khê đã khóc đến độ thiên địa ua ám, bi thương tuyệt vọng run giọng năn nỉ nữ nhi hạ tủ lưu tình ,không nên thật sự hoạn hắn; nói cách khác, chỉ cần nàng còn một hơi thở cũng tuyệt sẽ không tha thứ cho hai nàng.
Thấy tâm trí nàng kiên quyết,bộ dáng như người mất hồn ,Lương Vũ Hồng có chút do dự sợ hãi, đẩy thanh kiếm sang phía Văn Sa Nghệ nói:
"Tỷ tỷ, hay là ngươi đến hoạn hắn đi!"
Văn Sa Nghê cau màyi, trầm ngâm một chút,đáp:
"Ngươi tới giải khai quần hắn, miễn cho ta hạ thủ sai lầm."
Lương Vũ Hồng đỏ mặt, chỉ vào vị trí tiểu phúc phía dưới của Y Sơn Cận nói:
"Ngươi cứ xiên thẳng một kiếm là cái gì cũng không còn rồi ,không tin ta chém cho mi xem."
Hai thiên kim tiểu thư chưa trải nghiệm chuyện tình ái lại tập hợp cùng một chỗ thảo luận như thế nào thực hiện hành vi cắt...nam nhân trong khi gia trưởng lại đang bị trói ở bên cạnh,điều này quả thật là hy hữu hiếm gặp.
Chu Nguyệt Khê chứng kiến nữ nhi giơ kiếm muốn đâm thì tím mặt sợ hãi đến nỗi ngất xỉu.
Lương Vũ Hồng nhìn mẫu thân rồi bình tĩnh vân kiếm đâm tới nhưng đúng là vẫn còn có điểm ngượng ngùng, động tác có phần hơi chậm từng bước từng bước tiến ngày càng gần hông bộ Y Sơn Cận.
Văn Sa Nghê thật vất vả lừa nàng động thủ, cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân ,dùng sức đè lại trên người Sơn Cận quát:
"Đừng lộn xộn, đừng làm nàng ta cắt sai vị trí!"
Y Sơn Cận như thế nào có thể bất động,dưới ngọc thủ của nàng hắn liều mạng dãy dụa đáng tiếc nội thương quá nặng, khí lực cùng linh lực một điểm cũng không còn, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn lợi kiếm lóe hàn quang đâm tới tiểu kê kê của chính mình.
"Dừng tay! Kiếm hạ lưu..."Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hoảng,một quý phụ xinh đẹp vọt vào phòng dùng sức đẩy hai nàng ra ôm lấy Y Sơn Cận run giọng nói ∶ "Sừ Hòa, ngươi thế nào rồi?"
Đứng sau Thục Quốc Phu Nhân,Đương Ngọ cũng khóc to vọt đến , nhào vào người Y Sơn Cận .
Last edited by Tiểu Dê; 23-09-2010 at 03:52 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma