Ăn cơm xong, Tiêu Phong Thu đương nhiên trốn không thoát khỏi sứ mạng đưa Liễu Yên Nguyệt về nhà . Có hai trưởng giả ở một bên vừa hăm dọa , vừa dụ dỗ , hắn không khuất phục cũng không được .
Bất quá lúc này , thì Tiêu Phong Thu đã có kinh nghiệm , nên ngay cả cánh cổng của Liễu Gia hắn cũng không có bước vào , việc làm này khiến cho Liễu Yên Nguyệt rất là khó hiểu . Hắn trước kia không phãi là rất thích đến nơi này lắm mà , hơn nữa còn nghĩ trăm phương ngàn cách để được bước qua cánh cổng này . Hôm nay như thế nào lại như muốn trốn thật xa không muốn bước qua .
Hoàn hảo , tiểu muội đã ngay sau đó cắt đứt suy nghĩ trầm tư của nàng .
-Tiểu hồng , ngươi bây giờ còn chưa có đi nghỉ à !
Liễu Yên Nguyệt một bên quay đầu lại nhìn người vừa điều khiển xe tăng tốc rời đi là Tiêu Phong Thu , một bên nhẹ giọng mở miệng .
Liễu Yên Hồng hình như cũng không được cao hứng cho lắm , hướng về phía tỷ lớn tiếng kêu lên :
- Tỷ , ngươi chưa trở về , chúng ta có thể nào mà yên ổn để nghỉ ngơi chứ . Ba vẫn ở bên trong chờ ngươi đó , đã nói qua với ngươi nhiều lần rồi , không nên tiếp tục đến Tiêu gia , mà sao ngươi vẫn cứ không chịu nghe . Vừa rồi không phải vẫn chính là cái tên vô lại kia lại đưa người về đó chứ ?
Liễu Yên Nguyệt sứng sốt , ngẩng đầu trứng mắt nhìn tiểu muội một cái , cắt đứt câu nói của tiểu muội :
--- Ngươi nói cái gì chứ , là Phong Thu đưa ta về .
Liễu Yên Hồng nhất thời tựu mắng :
--- Quả nhiên là hắn , đúng là vương bát đản , nói chuyện mà không giữ lời , sinh hài từ nhất định sẽ không có tiểu JJ .
Liễu Yên Nguyệt mặt lập tức sầm xuống , tiểu muội lúc nào lại không thuần khiết như vậy .
- Tiểu Hồng , ngươi học thói xấu đó khi nào vậy ? Là một cô gái thì phải ăn nói cho nhã nhặn điềm đặn , nấu không thì sau này không xuất giá được đâu .
--- Không xuất giá được , thì ta cũng không thèm tìm đến tên phong lưu công tử của Tiêu gia . Ngay cả ta mà hắn cũng đem ra đùa giỡn , tỷ , sau này ngươi không nên tiếp tục để ý đến hắn nữa .
Liễu Yên Nguyệt cả kinh , tiểu muội bị đùa giỡn , hắn đùa giỡn tiểu muội ?
- Hắn đối với ngươi không có quy củ ?
Nàng có chút không thể nào tin nổi , nói thế nào thì nàng so với tiểu muội cũng thành thục hơn , thân thể nhìn qua cũng đầy đặn hơn , tuy nếu muốn tính chiếm tiện nghi của nữ nhân , thì cũng sẽ chiếm của nàng , nhưng nàng đã cho hắn mấy lần cơ hội rồi nhưng …
Liễu Yên Hồng mặt đò bừng , đương nhiên không thể nào đem lời thề của tên bại hoại kia nói ra cho tỷ tỷ biết , chỉ tức giận nói ra :
- Hắn là đồ cầm thú , là thứ sắc lang , nói khinh bạc ta , đây không phải là chiếm tiện nghi của ta hay sao chứ ?
Liễu Yên Nguyệt bật cười , không phải hắn luôn là như thế sao chứ ? Miệng lưỡi của hắn cũng đã nhiều lần làm cho nàng tức giận , đã không phải là chuyện xảy ra một hai lần , đối với nàng cũng đã trở thành thói quen .
-Được rồi , Tiểu Hồng , hắn chính là như vậy , tuy bên ngoài nói thế , nhưng tâm địa không có xấu . Ngươi không nên trách hắn , có cơ hội , ta hảo hảo sẽ nói với hắn , để cho hắn chú ý một chút .
Nhìn đôi mắt ôn nhu của tỷ tỷ , Liễu Yên Hồng trong lòng rất là không vui , đối với tên phong lưu công tử kia nàng căm giận còn chưa hết … Nhưng giờ nàng lại cảm nhận rõ ràng được tỷ tỷ đang từ từ tiếp nhận hắn .
Mỗi lần khi nàng nói đến , mặc dù ngữ khí không có kích động , nhưng ngữ khí lại mang theo sự ân cần không có cách nào dấu diếm được khát vọng trong đó của nàng , đây cũng không phải là một điềm báo trước tốt lành gì .
- Tỷ , Lý đại ca hôm nay đã tới , nhìn qua hình như hắn không được cao hứng lắm , các ngươi có phải hay không …. Cãi nhau rồi à ?
Liễu Yên Nguyệt quay đầu lại , trên mặt rất là nghiêm túc , nói :
-Tiểu Hồng , tỷ nói cho ngươi một lần nữa , Lý Hải Bân chỉ là bằng hữu hoặc cũng chỉ có thể nói là bạn học , sẽ không có bất cứ thứ tình cảm nào khác . Hắn không phải là nam nhân mà tỷ thích , Chuyện tình cảm rất là khó nói , ngươi chắc là chưa hiểu được , nhưng tỷ tỷ hy vọng ngươi sau này không nên tiếp tục làm những việc như thế , có hiểu được không ?
Liễu Yên Hồng không có nghĩ được tỷ tỷ lại kích động như vậy , trước kia không phải là rất tốt sao , như thế nào thoáng cái lại trở thành như thế này ?
Nhưng thấy tỷ tỷ tức giận như thế , nàng cũng không dám tiếp tục lên tiếng , vội vàng nói :
-Tỷ , xin lỗi , sau này ta sẽ không làm như thế nữa .
Liễu Yên Nguyệt lúc này mới tươi cười lên một chút , kéo cánh cùa nàng:
-Được rồi , tỷ không có trách ngươi , chờ Tiểu Hồng của Liễu gia chúng ta có người để thích, nói chuyện luyến ai , thì lúc đó mới bắt đầu hiểu được sự kỳ diệu huyền bí trong tình yêu . Đi , chúng ta vào nhà nào !
Hai người cầm tay nhau mà bước đi , nhưng Liễu Yên Nguyệt cũng không quên quay đầu nhìn lại , thấy chiếc xe đang từ từ biến mất trong bóng tối , vẻ mặt nàng không khỏi toát ra sự ngọt ngào hạnh phúc , yêu chính là hạnh phúc ( Sống không yêu cả đời ôm hận – Chết cô đơn ngàn thu còn sầu ) .
Sáng sớm ngày hôm sau , Tiêu Phong Thu vừa mới ngồi xuống chiếc ghế tổng tài của mình , Liễu Yên Nguyệt liền dẫn thêm vài người đi nhanh vào phòng làm việc của hắn . Dựa vào quan hệ thân mật giữa hai người , nữ nhân này hiện tại cũng không thèm gõ cửa , tiểu thư ký ở bên ngoài cũng không ngăn cản.
Tiêu tổng tài cùng Liễu phó tổng , bọn họ là ai ! Là vị hôn phu thê , có chuyện gì cũng có thể đóng của lại thương lượng , bọn họ là người ngoài không cần thiết phải xen miệng vào . Hơn nữa , Tiểu Hoa nha đầu này , hiện tại cùng thư ký của Liễu Yên Nguyệt quan hệ cũng rất thân thiết sao chứ ?
- Phong Thu , ta đã giúp ngươi chọn người rồi , Lan Phong giám đốc phụ trách tài vụ , Hoa giám đốc phách phụ trách đời sống nhân viên , cộng thêm ta nữa là có được bốn người rồi .
Tài vụ giám đốc Lan Phương cùng Hoa giám đốc đến giờ phút này cũng không biết có chuyện gì xảy ra . Vừa mới bước chân đến công ty , đã bị Liễu Phó tổng cấp bách triệu gọi đến đây , còn nghĩ rằng đã xảy ra địa sự gì, nên trong lòng luôn luôn thất thỏm lo âu .
- Tổng tài , tìm chúng ta có chuyện gì sao chứ ?
Lan Phương giám đốc hỏi .
Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai vị giám đốc này , Tiêu Phong Thu biết Liễu Yên Nguyệt vì quá nóng vội , nên còn chưa nói ra kế hoạch tuần sát cho hai người biết , cười nói :
-Lan giám đốc , không cần khẩn trương như vậy . Lúc này ta tìm các ngươi là có chuyện tốt …
Liễu Yên Nguyệt lúc này mới sửng sốt , có chút xấu hổ cười nói :
-Ngươi xem ta đều quên nói tình huống cụ thể cho họ biết . Lan giám đốc , Hoa giám đốc , chuyện là như vậy …..
Sau khi đem đầu đuôi câu chuyện nói ra , hai giám đốc cũng bị dọa một chút , chuyện vi phục kiểu như thế này …Bọn họ quả thật là không có nói chơi .
Mười giờ , cả bốn người đều đã cải trang thành những người tương đối bình thường . Liễu Yên Nguyệt một lần nữa khi xuất hiện trước mắt Tiêu Phong Thu , thì lại bị Tiêu Phong Thu cười vui đùa giỡn :
- A , cô thiếu nữ nông thôn nào đây mà lại chạy đến công ty của chúng ta ?
Nàng không có mặc váy , trên người bận một bồ đồ màu hồng lục bằng vải thô . là vải thổ cẩm . Nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên chính là nàng đem mái tóc đen óng ả , mượt mà của mình thắt thành hai bím tóc , khi bước đi , mái tóc cứ run run lên , xem qua rất là có hương vị của một tiểu cô nương tinh nghịch .
-Phó tổng cải trang thật là giống , nếu như ta là nam nhân nhất định sẽ đem tiểu cô nương thôn nữ này lấy làm vợ .
Lan Phương giám đốc cũng nhân dịp mà vui đùa một phen , làm cho Tiêu Phong Thu cùng Hoa giám đốc không khỏi phải bật cười .
Liễu Yên Nguyệt đương nhiên mặt cũng không khỏi đỏ bừng , hòa với bộ trang phục không khỏi say lòng người .
Mục tiêu thứ nhất của bốn người , chính là một trong thập đại tửu điếm , Phù Dung đại tửu lâu , hai mươi hai tầng , cấp năm sao . Tửu điếm này , lúc đầu Tiêu Viễn Hà tặng cho Điền Phù làm lễ vật kết hôn , chủ sở hữu chính thức chính là Điền Phù , nhưng là người một nhà , nên không sao cả .
Tại Phong Chính tập đoàn bên dưới tất cả các tửu điếm , thì Phù Dung đại tửu lâu , được xem là nổi trội nhất , giống như là đầu lĩnh của tất cả các tửu điếm trong tập đoàn .
Bốn người với trang phục mộc mạc , nhưng cũng làm cho mấy nhân viên phục vụ trong tửu điếm cũng không khỏi ngây người trong chốc lát . Bất quá coi như là có lễ phép , xứng đáng là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp . Không lấy diện mạo mà đối xứ với khách hang , không lấy hình thức mà xem thường người . Ngươi trong lòng nghĩ như thế nào ..Không sao cả . Nhưng nhất định không thể cho phép phục vụ sơ xài , đây chính là quy tắc cũng như phương châm hoạt động của tửu điếm .
Đặt hai gian phòng , cứ hai người một gian , vốn dựa theo ý ngĩ cũa Tieu Phong Thu là nam nữ tách ra , nhưng Liễu Yên Nguyệt lại phản đối , nói :
- Làm gì có chuyện hai người cùng phái lại ở cùng một phòng được ,đã làm thì phải làm như thật , Lan tỷ , ngươi cứ nói đi ?
Do tất cả đang đóng kịch , nên xưng hô cũng đã sửa lại , Lan Phương cười , gật đầu , nói :
- Cũng đúng , nếu không người ta lại nghĩ chúng ta là dân đồng tính luyến ái , vậy thì càng thêm mắt mặt . Tổng tài , ngươi cùng Liễu tiểu thư , ta cùng Hoa giám đốc . Sắp sếp như vậy , người ngoài nhìn vào cũng thấy bình thường một chút .
Đây chỉ là muốn điều tra một chút , cũng không phải là sự thật , làm gì mà có nhiều yêu cầu vậy . Tiêu Phong Thu cũng không thể nào mà tiếp tục tranh cãi nữa , bốn người tựu giống như hai đôi tình nhân , theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ , hai người được bố trí hai căn phòng sát nhau tại tầng mười tám .
Sau khi Liễu Yên Nguyệt tỏ ra là rất nghiêm trang bước vào phòng , đợi cho Tiêu Phong Thu đóng cửa xong , cũng đã nhanh chóng vỗ vỗ miệng , cười ha hả , có chút không thể giải thích được .
- Phong Thu , ta thật sự cảm giác được chúng ta thật giống như đôi tình nhân đi trộm tình , cảm giác rất là kích thích a .
Nữ nhân này , giờ phút này tựu giống như một tiểu hài tử , chuyện kiểu này mà cũng xem như là một trò đùa mà thôi ….
Tiêu Phong Thu bất đắc dĩ nhắc nhở , nói :
-Ngu nữ , chúng ta là đang đi làm chính sự , nên tập trung một chút đi .
- Ta đây đã rất chăm chú đấy chứ . Ngươi xem vừa rồi ta quàng tay qua vai ngươi , bộ dáng rất là giống một cô nương đang chìm đắm trong tình yêu , người ngoài nhất định sẽ nghĩ chúng là chắc chắn là một đôi tình nhân . Lần sau nếu có cơ hội , chúng ta nên giả trang làm vợ chồng , ta nhất định sẽ cải trang cho thật là giống a .
Tiêu Phong Thu mặc kệ nàng , ngồi xuống , cầm điện thoại gọi cho nhân viên phục vụ của tửu điếm , gọi đồ ăn lên , ở tửu điếm cũng phải ăn uống , đã làm việc thì cũng phải làm cho hoàn chỉnh chứ .
Mà ở bên ngoài Phù Dung tửu điếm , một cỗ xe bình thường không có gì nổi bật , đang gắt gao giữ tại cửa . Mà ở trong xe , hai cảnh sát viên mặc thường phục , giờ phút này đang cầm điệm thoại báo cáo công việc cho cục trưởng đại nhân của họ .
- Cái gì , mở phòng … Bốn người ?
Triệu Nhược Thần một bên hô to , làm cho Vũ ở bên cạnh cảm thấy rất là khó hiểu . Người ta mở phòng , có cái gì kỳ quái chứ . Nhìn vẻ mặt thận trọng của tiểu muội kết nghĩa , chẳng lẽ trong này thật sự chứa đựng âm mưu gì sao ?
Triệu Nhươc Thần buông điện thoại xuống , trên mặt tràn đầy sự vui mừng , nhìn Vũ kêu lên :
-Vũ tỷ , lúc này đây ta đã nắm được đuôi của tên xú nam nhân kia rồi . Nghe nói bọn họ bốn người , hai nam hai nữ mở hai gian phòng , tuyệt đối là định làm chuyện trao đổi bạn tình với nhau , thật sự là một tên đại bại hoại mà .
Vũ sửng sốt một chút , nhắc nhở nói :
- Nhược Thần , ngươi cũng không nên suy nghĩ quá xấu như vậy , đây chỉ là phỏng đoán , không có chứng cứ , chúng ta không thể làm xằng bậy .
Triệu Nhược Thần rất là tự tin nói ra :
- Theo tư liệu của ta , tửu điếm này vốn là của Tiêu gia , ngươi nghĩ mà xem , hắn chạy đến tửu điếm của nhà mình , lại còn cải trang rồi mở phòng , nếu nói trong lòng bọn họ không có quỷ ta mới không tin .Vũ tỷ , việc này để cho ta xử lý , hừ …Ta nhất định sẽ làm cho tên vương bát đản này đẹp mặt .
Last edited by Tiểu Dương; 16-05-2010 at 05:08 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
-Tiên sinh , thành thật xin lỗi , đồ ăn ngươi gọi chỗ chúng ta còn thiếu một ít tài liệu , phỏng chừng cần có một ít thời gian để chuẩn bị . Mời ngươi có thể chờ thêm vài phút đồng hồ nữa không ?
Giám đốc phục vụ của tửu điếm cũng là một nữ nhân trẻ tuổi , bận một bồ đồ màu lam là đồng phục của tửu lâu , càng làm tăng thêm sự xinh đẹp vóc người của nàng . Trên mặt không hề có sự kiêu ngạo , cũng không thể hiện vẻ mặt siểm nịnh , khí chất này làm cho Tiêu Phong Thu rất có hảo cảm , nghĩ đến bất luận kẻ nào nếu nghe xong lời nói của nàng đều không thể nào mà tức giận cho được.
Tiêu Phong Thu khoát tay áo , làm bộ như vô cùng tức giận , không nhịn được hét lên :
-Được rồi …Được rồi , nể mặt vị tiểu thư xinh đẹp này , ta sẽ ráng chờ thêm vài phút . Nhưng ta nói cho các ngươi biết , nếu thức ăn không vừa miệng , chúng ta nhất định sẽ không trả tiền .
Phục vụ giám đốc lập tức gật đầu , mỉn cười đáp :
- Tiên sinh yên tâm , chúng ta nhất định sẽ làm nhanh chóng . Vì để tỏ vẻ áy náy , tửu điếm chúng tôi sẽ đem miễn phí đồ tráng miệng cho hai vị dùng . Mong hai vị bỏ qua cho !
Thủ nhất chiêu , hai nhân viên phục vụ đã bưng chén đĩa lên , bốn chén sắc và hương hoàn toàn khác nhau , nhìn qua cũng không tồi chút nào .
Đợi khi những người này rời đi , Liễu Yên Nguyệt cùng Lan Phương giám đốc đều cười đến không thể nào khép miệng lại được . Vừa rồi các nàng thật sự là rất khổ cực , cái gì không muốn , thế mà vị tổng tài này hết lần náy đến lần khác đều chỉ muốn ăn oa oa đầu(món này là món gì vậy ai chỉ dùm mình) . Đây là một tửu điếm cao cấp , đến ăn oa oa đầu , sợ rằng cũng chỉ có một người này mà thôi .
Nhân viên phục vụ đầu tiên vừa nghe nói đã tựu choáng váng cả nữa ngày , bị Tiêu Phong Thu quát mắng mới vội vàng chạy đi báo cáo , không quá hai phút đồng hồ , nữ giám đốc phục vụ đã tự mình tiến tới .
--Tổng tài , bọn họ phục vụ quả thật không tồi , tất cả các món ăn ở đây đều do tửu điểm tự làm . Vốn là ta định ăn xong một bữa cơm thịnh soạn rồi không trả tiền , nhưng nghe vị nữ giám đốc kia nói , ta còn cảm giác được rất là có mặt mũi .
Đời sống của nhân viên thì Hoa giám đốc nắm rất rõ , mặc dù bình thường đó chỉ là những việc rất nhỏ , nhưng đối với thái độ phục vụ của nhân viên tửu điếm thì tỏ ra rất đồng tình .
- Lan Phương giám đốc , ngươi nghĩ sao chứ ?
Tiêu Phong Thu nhìn vị giám đốc tài vụ còn đang mải mê cười , hỏi .
Lan Phương chấn động , ngưng cười , có chút xấu hổ nói ra :
- Xin lỗi tổng tài , mới vừa rồi ta thật sự nhịn cười quả thật rất vất vả , cho nên không có chú ý nhiều như vậy . Bất quá nếu bọn họ thật sự mang oa oa đầu bưng vào cho người , vậy hẳn ở đây chính là nhân viên phục vụ năm sao siêu việt .
Liễu Yên Nguyệt cũng không nhịn được , hỏi một câu :
- Phong Thu , oa oa đầu ăn ngon sao chứ ? Ta đã nghe nói qua , nhưng vẫn chưa có dịp thưởng thức , lần này nhất định phải ăn nhiều một chút mới được .
Oa oa đầu ăn ngon sao chứ ? Tiêu Phong Thu thật sự là không biết nên trả lời như thế nào , trong suy nghĩ của hắn , thứ gì có thể lót bụng được thì tất cả chúng đều ngon .
Lập tức cười nói : Lát nữa mọi người cứ việc nếm thử , nếu như không có vấn đề gì , thì kêu giám đốc của tửu điếm đến đây , chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo , kiểm tra tài chính của bọn họ cũng đời sống của nhân viên một chút .
Kì thật từ lúc tiến vào tửu điếm , đó chính là công việc chình cần xử lý , Tiêu Phong Thu đối với thái độ phục vụ của Phù Dung tửu điếm rất là hài lòng .
Bốn người lại tiếp tục trò chuyện . Ở bên ngoài cửa lại truyền đến những âm thanh ầm ĩ , tiếp theo lại nghe được tiếng nói rất lớn :
- Cảnh sát tra phòng , tất cả ngồi xuống không cho phép rời khỏi nơi này ….
- Bang …Bang ….
Tiếng đập của vang lên một cách cấp bách , mới vừa nghe bên ngoài có tiếng động thì cảnh sát đã ngay tức thì tiến đến phòng họ , tốc độ này của cảnh sát cũng quả thật rất nhanh mà .
- Mở cửa …Mở cửa , cảnh sát kiểm tra phòng , người ở bên trong nghe rõ , cho các ngươi một phút đồng hồ để mở cửa , nếu không cảnh sát bắt buộc phải phá cửa xông vào .
Bốn người hai mặt nhìn nhau , ở đây cũng có thể gặp được cảnh sát à ?
Hoa giám đốc nhìn Tiêu Phong Thu , thấy hắn gật đầu liền đứng lên , đi ra mở cửa .
Mười mấy cảnh sát đã sớm thủ súng , giờ phút này như ong vỡ tổ vọt vào .
- Chúng ta nhận được thông tin , hoài nghi nhà nghỉ tửu điếm này có người tiến hành hành vi phi pháp , hiện tại mời các ngươi phối hợi với chúng tôi , tiếp nhận kiểm tra .
Triệu Nhược Thần tâm tình rất là hưng phấp không lời nào có thể diễn tả được , nhưng trên mặt lại là lộ ra bộ dáng lãnh nhược băng sương , ngay cả liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái cũng không có , làm như là không có quen biết gì , việc công công làm .
Nhưng ở phía sau lưng nàng thì Lý Hải Bân liếc mắt nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt , thất thanh kêu lên :
- Yên Nguyệt , ngươi như thế nào lại ở đây ?
Lúc nghe cục trưởng nói về nhiệm vụ , có người ở Phù Dung tửu điếm thực hiện các hành vi mua bán tình , còn nói nàng sẽ đích thân chỉ huy hành động lần này . Làm cho mọi người đều tưởng đây là một đại vụ án , nhưng khi nhìn thấy được Tiêu Phong Thu cũng Liễu Yên Nguyệt hắn tựu phát hiện có chút gì không đúng .
Tiêu Phong Thu là một công tử ăn chơi thì còn có thể , nhưng Liễu Yên Nguyệt ở trong lòng hắn chính là tiên nữ ngây thơ trong trắng , tuyệt đối sẽ không làm những chuyện dơ bẩn được .
- Lý đội trưởng , mời ngươi chú ý hành vi của mình , chúng ta là cảnh sát , thỉnh ngươi giữ đúng chức trách của mình . Người đâu …Tịch thu cho ta …..
Nữ nhân này vẫn cón rất bá đạo , trừng mắt nhìn Lý Hải Bân một cái , cứ thế mà tiến hành lục soát , nhưng lại không thấy nàng đưa ra lệnh lục soát .
Đi đến trước mặt bốn người , giờ phút này Triệu Nhược Thần mới để ý đến Liễu Yên Nguyệt , mới vừa rồi nàng đúng là không có chú ý , nghĩ đến cùng Tiêu đại phong lưu công tử tham gia trò chơi kia thì chắc chắn không có ai là người tốt , không phải chỉ vì chút ít tiền mà cam tâm tình nguyện bán thân thể của mình sao chứ ?
Thánh khiết , đoan chính , cao quý , tuyệt mỹ , dù chì có một thân quần áo tầm thường , nhưng cũng không có cách nào ngăn cản nàng rung động trước nữ nhân xinh đẹp này . Nữ nhân này rốt cuộc là ai ?
- Vị cảnh quan này , mời ngươi chú ý thái độ một chút , thân là cảnh sát , đích xác là đi làm việc công , nhưng ngươi muốn chúng ta phối hợp lại tỏ ra vô lễ như vậy , thật sự là khinh người mà . Chúng ta cũng có quyền lợi tố cáo các ngươi .
Hoa giám đốc đã đứng lên , đối với thái độ của cảnh sát rất là bất mãn , bọn họ căn bản không có quyền lục soát phòng này , lại càng không muốn nói lấy địa vị của Phong Chính tập đoàn thì cũng không cần nể mặt mũi mấy tên tiểu cảnh sát này .
Triệu Nhược Thần không một chút nào sợ hãi , lạnh lùng nói ;
- Đó là quyền lợi của ngươi . Hiện tại mời ngươi khai báo danh tánh , thân phận , nghể nghiệp , còn có ở chỗ này làm gì ….?
- Hoa Quốc Cường , giám đốc đời sống Phong Chính tập đoàn , còn về phần chúng ta ở đây làm cái gì , thật ngại quá , đây chính là bí mật nghề nghiệp của chúng ta .
Triệu Nhược Thần hừ lạnh một tiếng nói :
- Nếu như không làm chuyện gì phi pháp , thì có gì không thể nói .
Trong lòng nàng , những người cùng ở một chổ với Tiêu Phong Thu thì đều không có gì tốt đẹp , nghĩ rằng trách cứ , nàng sẽ sợ sao , nàng đâu phải là loại người dễ dàng như thế chứ !
-Ta là Lan Phương , giám đốc tài vụ Phong Chính tập đoàn , không biết vị cảnh quan xinh đẹp này cần hỏi chuyện gì ?
Lan Phương không một chút nào để ý , không chờ Triệu Nhược Thần hỏi , nàng đã tự mở miệng khai báo .
Triệu Nhược Thần chuyển ánh mắt về phía Liễu Yên Nguyệt , nàng cũng biết Đông Nam tam hoa trong đó có một người gọi là Bách Hợp , nhưng nàng không có nhận thức ra nữ nhân trước mắt , mới chỉ nghe đồn , chưa từng gặp mặt .
Hoa Quốc Cường cùng Lan Phương thoạt nhìn qua , đều không phải là loại người hoang dâm ,. Đặc biệt là Hoa Quốc cường , vẻ mặt chính trực khí thế , căn bán giống như Bao Công tái thế , người như thế này không thể nào là người xấu được .
Triệu Nhược Thần trong lòng thầm kêu khổ , có phải hay không chính mình thật sự đã suy nghĩ sai rồi .
Lan Phương cười , còn nói thêm :
- Cảnh quan , vị này là phó tổng Phong Chính tập đoàn Liễu Yến Nguyệt của chúng ta , nếu như ngươi không nhận ra nàng , vậy ngươi nhất định đã từng nghe nói qua Đông Nam tam mỹ , nàng chính là Bách Hợp . Vị Tiêu công tử này chắc ta không cần giới thiệu , tin tưởng ngươi nhất định sẽ nhận thức được . Quên nói cho cảnh quan biết Yên Nguyệt chính là vị hôn thê của Tiêu tổng tài chúng ta . Không biết chúng ta đã làm chuyện phi pháp gì mà kinh động đến cảnh sát lớn như vậy ?
Liễu Yên Nguyệt , Bách hợp là một trong Đông Nam tam mỹ , vừa nghe Lan Phương giới thiệu xong , Triệu Nhược Thần ở trong lòng hồi hộp , việc này rốt cuộc là sao ….Không cần nói tam mỹ đều là những nữ nhân tâm cao khí ngạo , chỉ bằng vào Liễu Yên Nguyệt là vị hôn thê của tên vương bát đản , coi như là ở cùng phòng thì người khác cũng không thể nào có quyền xen vào được .
- Tiên sinh , món ăn ngươi cần đã chuẩn bị xong , không có ý tứ , cảnh sát cũng là theo lệ mà tuần tra . Làm thị dân , chúng ta cũng có thể phối hợp , mời ngươi không nên quá để ý .
Giám đốc đã đi đến , phía sau đi xuất hiện hai nhân viên phục vụ , trên tay bưng đúng là oa oa đầu mà Tiêu Phong Thu đã gọi , còn bỏ thêm hai đĩa thịt bọt màu sắc rất cân xứng , nhìn qua rất có điểm đặc sắc .
- Cảnh quan , nếu như không có chuyện gì , thì các ngươi cũng không thể mà cứ thế mà rời đi . Các ngươi tự tiện ngang nhiên xông vào tửu điếm , quấy rầy khách hàng của chúng ta , chuyện này ta sẽ hướng cấp trên của các ngươi báo cáo , cần cảnh sát các ngươi cho chúng ta một lời giải thích .
Thái độ không ôn hòa , nhưng cũng không có nóng nảy , vị giám đốc quản lý tửu điếm coi bộ làm rất tròn bổn phận của mình .
Mấy tên cảnh sát xông vào , cái gì cũng không tìm được , có chút bất đắc dĩ đi đến bên tai Triệu Nhược Thần nói thầm vài tiếng , sắc mặt Triệu Nhược Thần càng lúc càng bất hảo .
Mà Liễu Yên Nguyệt đã sớm đưa tay cầm lấy oa oa đầu vội vã cắn thử một miếng , rất là hưng phấn kêu lên :
- Phong Thu , mùi vị thật sự không tồi , đến đây , ngươi cũng ăn thử một miếng đi , Phương tỷ , Hoa giám đốc , các ngươi cũng ăn thử xem , để nguội ăn sẽ không ngon .
Bộ dáng ôn nhu , thật đúng là diễn mà như thật , sắc mặt Triệu Nhược Thần xanh không còn chút máu . Tên vương bát đản này lại cải trang đến công ty của mình , dĩ nhiên là chỉ để ăn oa oa đầu .
Lúc này , ở bên ngoài của lại vang đến những tiếng bước chân rất cấp bách , phía sau lưng còn đi theo hai thủ hạ , nhanh chóng tiến vào , mà giám đốc phục vụ cùng các nhân viên vừa nhìn thấy , đều rất là cung kính kên lên :
- Tổng giám đốc hảo !
Chủ quán của Phù Dung tửu điếm , Hoàng Quang Vinh đã tới rồi .
Last edited by Tiểu Dương; 16-05-2010 at 05:08 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
- Tổng tài , thật là ngại quá , không có nghĩ được ngươi lại dùng phương pháp này để tuần sát Phù Dung tửu điếm . Nếu như không phải là cảnh sát xông tới , ta tựu còn không biết nữa . Ai , giám đốc như ta thật là thất trách .
Hoàng Quanh Vinh ai cũng không có nhìn , bước thẳng đến trước mặt Tiêu Phong Thu , có chút bất an nói ra .
Mặc dù hắn được coi như là một công quốc khai thần của Phong Chính tập đoàn , nhưng vị tổng tài mới này không hề kiêng nể mà thực hiện các biện pháp cải cách , biện pháp nào thích hợp là đều dùng …Những công lao trước đây , không có người nào dám lấy ra khoe khoang
Tiêu Phong Thu rất là khách khì , cười cười nói :
- Tổng giám đốc Hoàng , ngươi quản lý tửu điếm này quả thật không tồi , ta rất hài lòng , ngươi xem , ta cũng rất thích mùi vị của loại đồ ăn này .
Tiếp nhận oa oa đầu từ trong tay Liễu Yên Nguyệt , cắn nhẹ một miếng , vẻ mặt cười yếu ớt …Từ khi hắn tiến vào đến khi chứng kiến sự phục vụ của nhân viên , Tiêu Phong Thu đích xác là rất hài lòng .
Giám đốc phục vụ cùng mấy nhân viên phục vụ kia ai nấy cũng đều sợ ngây người một hồi lâu . Lúc trước là do quy định của tửu điếm nên các nàng không dám đối vối khách nhân vô lễ , nhưng từ trong lòng mà nói , đối với thái độ của Tiêu Phong Thu rất là khinh bỉ . Nhưng không có ai ngờ đến , cái nam nhân trẻ tuổi này , lại chính là vị tổng tài nắm quyền cao nhất của tập đoàn .
Mồ hôi lạnh ứa ra , bọn họ âm thầm gọi là gặp may mắn , hoàn hảo vừa rồi đều không có lưu lại ấn tượng gì xấu cho hắn , nếu không bây giờ chỉ có thể khăn gói mà rời đi .
Nghe được Tiêu Phong Thu nói , Hoàng Quang Vinh trong lòng cũng yên tâm lại , nhìn bốn phía tỏ ra khó hiểu , nói :
- Tổng tài , các vị cảnh quan này là ….
- A …Được rồi , các cảnh sát này lạm dụng chức quyền , tự ý xông vào phòng của ta . Hoàng tổng giám đốc , ngươi xem nên xử lý như thế nào đây ?
Tiêu Phong Thu khéo miệng cười nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa , chuyện kiểu này , là giám đốc của tửu điếm cao cấp , nhất định hắn sẽ biết sử lý như thế nào .
Hoàng Quang Vinh tựu hồ nhận ra được ý tứ trong lời nói của vị tổng tài trẻ tuổi này , nên cố ý cao giọng trả lời :
- Đó là , cảnh sát mặc dù là lục soát , nhưng nếu không có đầy đủ thủ tục thì chính là lạm dụng chức quyền . Tổng tài , ta lập tức sẽ đánh điện thoại cho chính phủ , cho dù là cảnh sát cũng không thể nào mà vô pháp vô thiên như thế được .
Rất nhiều cảnh sát ở xung quanh đều có vẻ măt có chút khó coi , chuyện này nói lớn thì không lớn nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ , mặc dù bọn họ chỉ là tốt thí , chỉ hành sự theo mệnh lệnh của cục trưởng …Nhiều lắm là cũng bị trách cứ thôi nhưng nhìn chung thì cuối cùng vẫn không ổn , đối với tương lai thăng tiến của bọn họ sẽ ảnh hưởng rất lớn . Hơn nữa , khi nãy đến đây , do bọn họ tới quá vội vàng nên thật sự là không có mang theo lệnh lục soát .
Triệu Nhược Thần đã cảm nhận được , nàng nào có biết là chuyện sẽ như thế này , tên nam nhân này lại chính mình thân chinh đi tuần sát tửu điếm . Nghe thủ hạ báo cáo tên nam nhân này tiến vào tửu điếm , hơn nữa còn thần thần bí bí , cho nên nàng mới đem bọn họ trở thành phần tử tội phạm .
- Tiêu Phong Thu , ngươi muốn như thế nào ?
Thật ra nàng cũng không sợ bị xử phạt , và cũng không thèm quan tâm . Nhưng nàng lại cân nhắc nghĩ cho thủ hạ mình một chút , hơn nữa nàng cũng không muốn cấp trên biết được việc này , cho nên có chút tức giận nói .
Tiêu Phong Thu nhìn nàng với ánh mắt háo sắc , có chút vô lại nói ra :
- Muốn thế nào ? Cục trưởng đại nhân yên tâm , ta hiện tại cũng không có hứng thú cùng ngươi trảo đổi một số tư thế ….Chỉ là muốn cứ theo việc công mà làm , tìm lại cho ta một chút công bằng thôi .
Khuôn mặt của Triệu Nhược Thần lập tức đỏ lên , không khỏi nghĩ đến hai sự kiện trước kia , mỗi một lần tựu hồ nàng đều phải chịu thiệt . Nàng vẫn là lần đầu tiên bị tên nam nhân này sờ soạng mông , có chút chịu không nổi định mở miệng mắng to , nhưng lập tức lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ , nàng chỉ đành có thể nuốt cơn giận này trở ngược vào .
- Hảo , coi như là ta sai , tình báo không chính xác , đã quấy rầy ngươi dùng bữa , ta hướng ngươi xin lỗi ….
Kì thật nàng thật sự không cam lòng , tại sao mỗi lần đều là nàng phải xin lỗi , nàng chịu thua thiệt còn chưa ít sao chứ ? Thật sự là muốn đem tên nam nhân này ra làm bao cát sống để ….
Liễu Yên Nguyệt còn ở một bên sửng sốt một chút , hỏi :
- Phong Thu , các ngươi biết nhau ?
Tiêu Phong Thu gật đầu , thản nhiên đáp :
- Có gặp qua vài lần .
- A …Quên đi , dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì , mọi người đều là bằng hữu , không nên so đo chuyện nhỏ nhặt như thế này .
Nữ nhân dù sao thì tâm địa cũng rất thiện lương ( Ai nói thế ….Trên đời này nữ nhân là đối tượng mà nam nhân chúng ta không nên đắc tội , nếu không ….)
- Nói cũng rất đúng , tất cả mọi người đều là bằng hữu mà .
Tiêu Phong Thu cười cười đi đến bên người Triệu Nhược Thần , tay giơ lên miếng oa oa đầu đã cắn dở , rất nhiệt tình hô to :
- Được , cục trưởng đại nhân , mời ngươi ăn oa oa đầu , ngươi cũng không nên không cho bằng hữu ta một chút mặt mũi a , nếu không ta vời ngươi cũng không còn là bằng hữu .
Trong lời nói đích xác chứa đựng sự uy hiếp ai cũng có thể nhận ra được ,Triệu Nhược Thần giờ đây bộ dạng không khác gì một chú cóc , nhưng nhìn thấy Hoàng Quang Vinh quang cầm điện thoại tùy thời đợi lệnh …Nàng đánh nuốt hận mà tiếp nhận oa oa đầu , nhét váo miệng , âm thanh rất khó nghe quát :
- Nhận lệnh ….
Cảnh sát đều đã thối lui , Liễu Yên Nguyệt đứng lên , có chút nhẹ nhàng trách cứ nói :
- Phong Thu , vị cảnh quan xinh đẹp như vậy , sao ngươi lại cố tình gây khó xử cho nàng làm gì ? Nhân gia là nữ hài tử luôn luôn muốn giữ thể diện , ngươi bắt nàng ăn oa oa đầu thừa , nàng còn không ghi hận ngươi cả đời sao ?
- A … Liễu phó tổng , ngươi không phải đang ăn phải dấm chua đấy chứ , yên tâm , người đàn bà kia lớn lên mặc dù cũng không tồi , nhưng so với ngươi thì vẫn còn kém lắm , tổng tài tuyệt đối sẽ không bị cướp đi đâu .
Lan Phương đứng ở một bên trêu chọc , nhưng lại làm cho Liễu Yên Nguyệt hai má đều ửng đỏ , mà Tiêu Phong Thu cũng có vài phần xấu hổ .Đối với Triệu Nhược Thần , hắn tương đối hiểu rõ , nếu đã nhận định mình chính là người xấu , tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua , nếu không cho nàng chịu một chút đau khổ thì nàng không biết hắn lợi hại như thế nào .
- Được rồi , việc điều tra ngầm chấm dứt , hiện tại chúng ta nên bắt đầu làm chính sự . Hoàng giám đốc , hai vị này tin tưởng ngươi cũng nhận thức , lập tức an bày giám đốc phục vụ cùng với nhân viên phối hợp , chúng ta muốn tìm hiểu một chút tình hình .
Hoàng Quang Vinh không dám chậm trễ , lập tức cho người tập hợp tất cả các nhân viên phục vụ , phối hợp với việc điều tra , mà hắn theo Tiêu Phong Thu phân phó thì dẫn vị tổng tài này đi tham quan một vòng tửu điếm , đương nhiên cũng bao gồm cả phòng bếp .
Một lượt tuần sát , mặc dù cũng có một ít tì vết , nhưng kết quả vẫn khiến hắn hài lòng . Hơn nữa Tiêu Phong Thu đối với quản lý khách phòng tận lực khen ngợi , cùng với đầu bếp đã làm oa oa đầu cũng được khen ngợi , được vinh dự sẽ được khen thưởng vào cuối năm của Phong Chính tập đoàn , điểm này làm cho Hoàng Quang Vinh rất là hưng phấn .
Ăn cơm trưc xong , Tiêu Phong Thu với rời khỏi Phù Dung tửu điếm , chuẩn bị đi đến địa diểm tuần sát thứ hai , mà nơi gần nhất chính là phòng trưng bày sản phẩm .
Lộ trình cũng không quá xa , ước chừng chỉ khoảng nữa giờ đi bộ , Liễu Yên Nguyệt cùng Lan Phương đều đồng ý , coi như là vận động nho nhỏ sau khi đã ăn cơm xong .
Đột nhiên , Tiêu Phong Thu cảm nhận được một loại hơi thở uy hiếp đang quanh quẩn bên hắn , mặc dù bây giờ đang là ban ngày , bốn phía đều có cảnh sát tuần tra , nhưng vẫn cứ tạo ra cho hắn một loại áp lực không thể nào khống chế được .
- Yên Nguyệt , ngươi cùng hai vị giám đốc đi trước đi , cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đi đến phòng trưng bày , sau đó điều tra tình hình … Ta còn có một số chuyện riêng chưa xử lý xong , cần phải rời đi trước một chút .
Chứng kiến vẻ mặt khác thường của Tiêu Phong Thu , Liễu Yên Nguyệt lo lắng hỏi :
- Phong Thu , có phải hay không cảm thấy khó chịu , nếu không thì trước hết nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi .
Tiêu Phong Thu lắc đầu , xoay người rời đi , đôi bàn tay sau xiêm áo bất đầu khẽ động , tỏ vẻ không cần lo lắng , chuyện kiểu này , hắn chỉ có thể tự mình xử lý .
Một khu nhà xưởng bỏ hoang không có một bóng người , gió nhẹ khe khẽ thổi qua , cuốn theo những hạt bụi trên nền đất bay theo , phiêu dật vũ động , hơi thở rất nhẹ nhàng , giống như là một nơi hư vô , nơi này thật sự là rất yên tĩnh .
- Đi theo ta lâu như vậy ..Giờ ngươi có thể ra được rồi đó .
Tiêu Phong Thu thản nhiên đứng lại , đó là một cao thủ , tuyệt đối cùng Triệu Nhược Thần cũng không kém . Muốn nói về công phu , thì nữ nhân này tuyệt đối không kém , mười tên nam nhân cùng xông lên một lúc cũng chưa chắc là đối thủ của nàng . Nhưng nói về thân pháp , nàng giống như là đang múa rìu qua mắt thợ.
Thân pháp nhanh như điện , lúc ẩn lúc hiện , bảy đạo hàn quang sắc bén mang theo “ Lăng nhiên chi thế “ hình dạng tựu như trăng non , nháy mắt đã bay đến sau lưng Tiêu Phong Thu , nhanh , thật sự là quá nhanh , loại cao thủ có trình độ như thế này cũng không có nhiều .
- Bang …Bang …
Thân hình khẽ chuyển động , coi như là cao thủ , nhưng nếu nói về thân pháp thì không có người nào dám trước Ảnh mà phô diễn , vì điều này không khác gì tự lấy đá đập vào tay …Bàn tay vung lên , liên tiếp trong chớp mắt bảy chưởng đã được tung ra , đánh rơi hết cả bảy phi đao đang bay đến .
Hơi thở chết chóc , giờ như nước thủy triều đang cuồn cuồn dâng lên .
Thân hình một lần nữa lại hiện ra , nhưng Tiêu Phong Thu tự nhiên mà thối lui , không khỏi bật thốt lên :
- Là ngươi …
Vũ vẫn đúng lặng yên trong gió , quần áo phiêu động , dáng điệu ôn nhu giống như một đóa hao xinh đẹp đang phất phơ trong gió , nhãn quang chợt lóe lên hỏi :
- Ngươi biết ta , ngươi là ai ?
Nam nhân này , ngay cả chiêu thứ bảy chưa xuất xong đã thu chiêu lại , nàng cũng không có tiếp tục công kích . Đến đây cũng bởi vì Triệu Nhược Thần chịu uất ức , một phần trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò nên thử đến đây dò sét . Nhưng lại không có nghĩ đến , nàng lại cảm nhận được nam nhân trước mắt lại có một lực lượng cường đại , nên muốn thử sức một chút … Nhưng lực lượng của đối phương lại cường đại quá mức ngoài suy nghĩ của nàng .
Last edited by Tiểu Dương; 16-05-2010 at 05:08 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tiêu Thu Phong thật sự không ngờ được cô gái lạnh lùng trước mặt lại là Vũ.
Cũng khó trách sao có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực như vậy. Nàng được xưng là Vũ thần duy nhất của Long Tổ đột nhiên có thể nói là cao thủ.
Trên đời này có ba người hắn có thể tuyệt đối tin tưởng, mà Vũ chính là một trong số đó.
Nhìn dáng vẻ đề phòng của Vũ, Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Giờ phút này hắn dù có nói thân phận của mình ra thì sợ rằng nàng cũng khó có thể tin.
“Tiếp chiêu”.
Thân thể đã sớm dung hợp với Ảnh Tử tâm pháp hóa thành sáu bóng người vây quanh Vũ. Mà thân thể Tiêu Thu Phong đã sớm mất đi bóng dáng.
Trái tim Vũ đang không hề dao động thoáng cái đập loạn nhịp như thủy triều phá đê, cuồn cuộn dâng lên. Tinh quang lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp, nàng không khống chế nổi mà kêu lên: “Ảnh Tử thân pháp”.
Đây dĩ nhiên lại là Ảnh Tử thân pháp. Vũ chấn động mạnh, quát lên một tiếng: “Anh rốt cuộc là ai?”
Nhưng Tiêu Thu Phong lại không mở miệng đáp lời nàng. Áp lực như bài sơn đảo hải mà Ảnh Tử thân pháp tạo ra đã đến trước mặt nàng. Có một số việc phải thử qua mới biết, nếu như đột nhiên nói ra sợ rằng Vũ nhất định sẽ không tin. Cho dù bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở bên nhau.
Vũ thấy người đàn ông này không trả lời, thế công ập tới, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng hai tay không dám chậm trễ, bốn thanh phi đao một lần nữa xuất hiện trong tay.
Một chiêu, hai chiêu... càng đánh Vũ càng chấn động trong lòng. Loại cảm giác này trước kia cũng đã từng có, đó là lần trước khi nàng huấn luyện cùng tên huấn luyện viên sắt đá kia, nàng cũng chật vật như thế này.
Trước kia nàng cảm thấy người đàn ông này không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Nhưng lúc này nàng lại có cảm giác rất ấm áp.
Nhưng sau hai mươi sáu chiêu, Ảnh Tử thân pháp đột nhiên ngừng lại, giọng nói của Tiêu Thu Phong lại truyền đến: “Em xem tiếp chiêu này”.
Vũ đã ngây ngốc nhìn hắn, phi đao trên tay cũng rời tay rơi xuống mặt đất, nàng thất thanh kêu lên: “Uyên ương song phi”.
Khi thấy hắn thi triển Ảnh Tử thân pháp nàng chỉ cảm thấy rung động, nhưng đồng thời vẫn còn có chút hoài nghi. Nhưng một chiêu Uyên ương song phi này đã khiến nàng không thể nào giữ được bình tính nữa. Bởi vì, khi xưa hai người ở bên nhau, họ đã cùng nhau nghĩ ra chiêu này. Khi đó hắn đã nói qua đây là bí mật giữa hai người, sẽ không làm cho bất cứ ai biết.
Nàng sao có thể không biết tuyệt kỹ của người đàn ông mình yêu. Trong Long Tổ, không ai là đối thủ của Ảnh Tử, nàng cũng không phải. Uyên ương song phi là không thể bắt chước.
Giọng nói của hắn lúc này lại truyền đến từ sau lưng nàng: “Không sai, đây chính là Uyên ương song phi, thức cuối cùng của Ảnh Tử thân pháp. Vũ, em lui lại đi”.
Nước mắt không thể ức chế mà tuôn rơi, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Vũ có thêm một loại tình cảm của cô gái đang yêu. Giọng nói lạnh như băng cũng trở nên ngọt ngào, nàng nhỏ giọng nói: “Ảnh, là anh, thực là anh sao?”
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đến gần nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thương xót. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, miệng hắn kề sát bên tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu: “Vũ còn nhớ cái yếm màu hồng của em không. Em mặc nó trên người thật sự rất đẹp".
Vũ có một thói quen đặc biệt, nàng không thích áo lót của phụ nữ hiện đại, mà chỉ thích mặc yếm.
Đây chỉ là một sự tình cờ không cẩn thận nhìn thấy. Mặc dù lúc đó Tiêu Thu Phong rất xấu hổ, hắn thề sẽ quên đi. Nhưng giờ phút này lại trở thành một kỷ niệm ấm áp của hai người.
Cô gái luôn ở bên cạnh hắn từ lúc hắn mới sinh ra đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim hắn, chri là hắn chưa chính thức nói ra mà thôi.
Vũ mừng như điên, nước mắt vui mừng lại rơi, nàng kích động kêu lên: “Là anh, anh là Ảnh Tử, là anh...”
Chiêu thức này có thể truyền nhân, nhưng bí mật này trên đời tuyệt đối chỉ có một mình hắn biết.
“Thực ra anh đã muốn nói anh là Ảnh Tử nhưng em có tin không?”
Tiêu Thu Phong cười khổ một tiếng, hắn còn là Ảnh Tử sao?
Vũ không còn một chút do dự, nàng như một đứa bé khát vọng hơi ấm, dựa đầu vào ngực Tiêu Thu Phong.
Giọt nước mắt khẽ hiện lên trong đôi mắt u buồn, nhưng cũng có một loại rất hấp dẫn người. Vũ há hốc miệng nhìn Tiêu Thu Phong, nàng sợ rằng đây chỉ là giấc mơ. Hai tay vuốt ve lên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Vũ tin, tin rằng anh sẽ không bỏ em. Dù anh biến thành như thế nào, em cũng sẽ không thay đổi.”
Tiêu Thu Phong cảm thấy an ủi, trên đời này rốt cuộc đã có người tin hắn.
Hắn ngượng ngùng cười nói: “Vũ cảm ơn em. Thực ra có một số việc ngay cả anh cũng không thể tưởng được. Cũng không dám tin tưởng, nhưng Vũ, em chính là người hiểu anh nhất trên đời này”.
Mặt Vũ đỏ ửng lên càng thêm xinh đẹp. Có một câu hôm nay Vũ nhất định phải nói ra, nhất định, nếu không nàng sẽ lại hối hận.
“Ảnh, Vũ không chỉ là người hiểu anh nhất trên đời, em cũng là người con gái yêu anh nhất. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy”.
Trong vẻ ngượng ngùng có sự kiên định vô cùng, lời này tuyệt đối không phải lừa người. Hơn nữa Tiêu Thu Phong biết, Vũ từ trước đến nay không phải là một cô gái đa sầu đa cảm. Nàng đã nói ra những lời này chỉ khi nàng đã chắc chắn như vậy.
Số mệnh đào hoa đến rất tự nhiên, Tiêu Thu Phong ngây người một chút, nhìn vẻ thẹn thùng trong mắt cô ả, nó ẩn chứa tình cảm động lòng người, chẳng phải là dáng vẻ của một cô gái rơi vào lưới tình sao.
Tiên tử cũng có giấc mơ tình yêu sao?
“Tại sao em không nói sớm cho anh biết”.
Nghe được lời này xem ra cô gái công chúa của Long Tổ đã thích mình từ lâu lắm rồi.
Trái tim đang bình tĩnh đã bị phá vỡ, Vũ lúc này không khác gì với những cô gái bình thường. Nàng vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, nhưng lúc này lại xấu hổ cúi đầu xuống không dám nhìn.
“Em sợ” Vũ thẹn thùng nói.
“Em sợ anh không thích em, nếu như em nói ra sẽ không được nhìn thấy anh nữa”.
Tiêu Thu Phong tức chết đi được. Khi đó mấy anh em trong Long Tổ cũng bao gồm cả hắn, nói ai làm đổ Vũ thì kẻ đó chính là lão Đại Long Tổ. Tiêu Thu Phong mất cả tháng trời suy nghĩ, cũng thử vài lần nhưng Vũ vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn cũng không có lá gan xông tới cho nên cuối cùng không có ai thành công, mọi người cười cười bỏ qua.
“Vũ, anh nói cho em biết một bí mật” Cơ hội đã xuất hiện, Tiêu Thu Phong thật không muốn khách khí.
Vũ nghiêm mặt lại hỏi: “Bí mật gì thế”.
“Thực ra năm năm trước anh cũng có ý đồ với em, nhưng thực sự sợ phi đao của em”.
“Ồ, anh có ý đồ xấu xa gì thế”.
“Muốn sờ sờ mông em”.
“Phì...”
Vũ hờn dỗi nói: “Ảnh, anh xấu thế, trước kia anh không phải như vậy”.
Trước kia hắn cũng làm cho các nàng yêu quí nhưng lại có vẻ rất lạnh lùng, hắn chưa bao giờ dám buông lời khinh bạc với con gái. Tiêu Thu Phong sửng sốt, đúng từ sau khi Linh hồn trọng sinh, hắn dường như cũng bị nhiễm tính cách xấu xa của vị công tử phong lưu này. Hắn cảm nhận được rằng mình không phải Ảnh Tử trước kia nữa.
Tuy nhiên Vũ cũng không giận mà người lại còn cười phá lên. Đôi mắt đẹp chớp chớp, hấp dẫn gợi cảm làm Tiêu Thu Phong không thể nào đè nén xúc động trong lòng.
“Ảnh, em thích bộ dạng của anh lúc này. Như vậy làm Vũ thấy được cảm giác mình là con gái. Hy vọng sau này anh vẫn có thể làm cho em vui vẻ như vậy. Thực ra lúc đầu nếu như anh gan hơn chút, thực sự sờ vuốt thì em cũng vẫn giả như không biết”.
“A...”
Tiêu Thu Phong tức giận kêu lên một tiếng, thật sự làm hắn tức chết đi được. Vừa rồi hắn phải nhẫn nhịn rất khó chịu, không ngờ rằng cô nàng này lại có tâm tư như vậy.
“Ta thật sự rất hối hận...”
Vũ lại cười. Từ khi sinh ra đến nay, bây giờ là lúc nàng cười nhiều nhất, khóc cười cũng vì người đàn ông này.
“Sẽ không hối hận, từ giờ trở đi, Vũ là của anh. Chỉ yêu mình anh mà thôi, Ảnh muốn như thế nào cũng được”.
Tiêu Thu Phong cũng không phải là một người thành thật, con ngươi chuyển động, hắn dâm đáng cười nói: “Vậy anh sẽ không khách khí đâu”.
“Ảnh, anh có yêu Vũ không?”
Vũ đã cảm nhận được biến hóa của người đàn ông này. Nhưng trong mắt hắn có một khát vọng yêu thương nàng lại rất chân thật. Con gái đều giống nhau, cho dù biết rõ nhưng nàng ta vẫn muốn người đàn ông nói ra.
“Điều này ư, anh phải kiểm tra xem sao. Vũ của anh, sờ vào nhất định phải thoải mái hơn con hổ cái Nhược Thần kia”.
Tay hắn đã đưa đến bờ mông của Vũ, dùng sức nắn bóp.
Nhưng cảm giác thoải mái còn chưa kịp hưởng thụ đã phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Tay của Vũ đang véo mông hắn, rất đau, nhưng làm cho hắn rất thích thú.
Last edited by Tiểu Dương; 16-05-2010 at 05:09 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Không cho phép anh nói Nhược Thần như vậy, nàng ta mặc dù không phục anh, nhưng rất tôn kính anh, hơn nữa, trong lòng nàng ta kỳ thật rất ái mộ anh”.
Những gì cần nói, Vũ cảm thấy cũng thế là đã đủ rồi, lúc Tiêu Thu Phong kêu la thảm thiết, cặp môi thơm của nàng mở ra, đóng chặt cái miệng của hắn, vừa mang ý làm nũng, cũng như oán trách, cộng thêm ý tứ hấp dẫn.
Giờ phút này, Tiêu Thu Phong mới biết được, nữ thần cũng có nét phong tình quyến rũ như vậy.
Hắn cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì người con gái xinh đẹp này, bây giờ đã thuộc về hắn.
Có được Vũ, người đàn ông nào cũng có thể kiêu ngạo.
Nếu đem so với Liễu Yên Nguyệt, Vũ mới thật sự là người đàn bà của hắn, người đàn bà của Ảnh Tử.
Tình nhân khi gặp nhau đều không muốn chia lìa, chung quy sẽ làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn, trời chiều càng thêm sáng chói, mang theo những quầng sáng đẹp nhất, từ từ chiếu xuống cái nhà kho này. Mà… cái nhà kho cũ nát tồi tàn này, trong mắt hai người, đã trở thành đẹp nhất.
Tiêu Thu Phong ôm Vũ, hai tay đang mò xuống cặp mông của nàng, với kinh nghiệm dày đặc trong nửa năm nay, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, hắn luôn cố ý dừng lại, mà… Vũ cũng lườm hắn một cái, sau đó đưa cặp môi thơm lên, để cho người con trai này thưởng thức vẻ đẹp của mình.
… Cái gì đến cũng đã đến, đến xong thì đi… cặp môi anh đào của Vũ đã sưng đỏ lên, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc. Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nàng không muốn đứng lên.
“Ảnh, nếu sự tình như lời anh nói, thành viên của Long Tổ cũng không đáng tin, thân phận hiện giờ của anh không thể bị lộ. Với thân phận của Đao, nếu có phát động nhân lực, cũng không được nhiều”.
Mặc dù Vũ không biết cái gì về phạm trù linh hồn cả, nhưng nàng không ngại, yêu một người con trai, chỉ cần hắn thật lòng đáp trả lại, nàng đã rất hạnh phúc rồi.
“Vũ thật sự muốn ở lại bên cạnh anh, cả đời này không muốn rời xa nữa…” Trong mắt nàng tràn đầy lưu luyến, cùng với sự rung động, chỉ đáng tiếc, đây không phải là thời điểm thích hợp. “ Nhưng chuyện này phải tra rõ ràng, nếu không, đối với quốc gia, sẽ là một mối họa lớn. Ảnh, nhớ nghĩ đến em, mỗi ngày đều phải nhớ đến em”.
Tiêu Thu Phong gật đầu, hắn đương nhiên sẽ nhớ, thậm chí là nhớ rất nhiều. Bời vì đây là người con gái hắn yêu nhất.
“Em cũng phải cẩn thận, nếu cần gì cứ nói với anh. Trong tay anh có vài binh vương, cũng có thể giải quyết được những việc lặt vặt”.
Vũ cười: “Em biết, người mà em yêu là một người anh hùng đỉnh thiên lập địa. Bất luận gặp phải khó khăn gì, hắn vẫn có thể vượt qua để đứng trên đỉnh của thế giới”.
Binh vương đại biểu cho cái gì, bọn họ đều biết, đó chính là những cỗ máy giết chóc.
“Có cần nói cho tướng quân không?” Vũ lại hỏi.
Tiêu Thu Phong trầm mạc một lát, rồi lắc đầu nói: “Không cần, chuyện này, càng ít người biết càng tốt”.
Vũ bây giờ giống như một người vợ hiền, ôn thuận gật đầu, người con trai này nói gì, nàng đều nghe theo.
“Nghe lời anh, từ nay về sau, Vũ sẽ nghe theo anh, làm người phụ nữ của anh, mặc kệ có chuyện gì, Vũ vẫn ủng hộ anh”.
********
Về đến nhà, Tiêu Thu Phong vẫn cười ngây ngô, nhìn Điền Phù với vẻ mặt ngu ngu.
Bà đang chuẩn bị tra hỏi thì Liễu Yên Nguyệt đã từ cửa đi vào, trên mặt đầy sự lo lắng và thần sắc quan tâm.
“Thu Phong, anh không có việc gì chứ” Buổi chiều, lúc hắn rời đi mang theo cái bộ mặt như chết rồi, trong lòng nàng đã cảm thấy không yên, vừa hoàn thành xong cái nhiệm vụ tuần sát là lập tức chạy đến thăm.
Điền Phù lập tức mừng rõ, trong lòng vui vui, nhìn bộ dáng của nha đầu Yên Nguyệt này, thật sự là đã thích con trai bảo bối của mình rồi. Nói không chừng, sang năm có thể bồng cháu được rồi.
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào xem cha con đang làm gì rồi gọi ổng ra ăn cơm” Cố ý rời đi để lại không gian cho đôi trai gái tâm sự, Điền Phù liếc mắt nhìn sắc mặt của con trai, nhưng đáng tiếc là, mặt nó cứ bơ bơ ra, giờ phút này, trong đầu Tiêu Thu Phong vẫn nghĩ đến tình cảnh khi nãy cùng với thân thể hấp dẫn nóng bỏng của Vũ nên vẫn chưa có kịp tỉnh mộng đẹp.
Liễu Yên Nguyệt đương nhiên không phải đứa ngốc, hiểu được ý tứ của bá mẫu, hai má đỏ bừng lên, nhưng vẫn mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“Yên Nguyệt, cô đến rồi hả ? Sao rồi, tuần sát có phát sinh đại sự gì không ?” Một mùi hương xộc vào mũi hắn, khuôn mặt lại không giống với Vũ, đã làm Tiêu Thu Phong bừng tỉnh.
Liễu Yên Nguyệt ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, những gì cần chú ý, chúng ta đã ghi chép lại đầy đủ, ngày mai anh có thể xem báo cáo. Thu Phong, khi nãy anh đang nghĩ gì sao, cứ như người mộng du”.
Nàng cũng không phải là một người con gái có lòng hiếu kỳ lớn, hoặc là, trong mắt người bình thường, nàng thoát trần siêu tục, đạt đến cái cảnh giới cao siêu nào đó. Nhưng ánh mắt của người con trai này, làm cho nàng có một khát vọng.
Tiêu Thu Phong hạnh phúc cười, có được Vũ, người đàn ông nào mà không cảm thấy hạnh phúc, vẻ ôn nhu kia, sự dịu dàng đó, đó là lễ vật trân quý nhất.
“Yên Nguyệt, nàng ta đến thăm tôi, đã lâu rồi không gặp, không ngờ vẻ đẹp của nàng vẫn làm cho người ta say mê”.
Yên Nguyệt cũng rất đẹp, nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong, tồn tại một cảm giác có lỗi. Vì, nàng thuộc “Tiêu Thu Phong” kia, còn Vũ mới thuộc về Ảnh Tử.
Nụ cười trên mặt Liễu Yên Nguyệt trong nháy mắt đã biến mất, người kia… chẳng lẽ… trong mắt người con trai này, người kia ôn nhu hơn, xinh đẹp hơn ?
Đau khổ, thất vọng, tuyệt vọng, nhưng là người chung quy vẫn muốn duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nở một nụ cười giả tạo không chút tự nhiên, Liễu Yên Nguyệt nói: “Anh nhất định rất yêu cô ấy! “
Tiêu Thu Phong khát khao gật đầu, thật ra thì, trước kia hắn chưa từng nói yêu nàng, nhưng lại rất muốn chiếm tiện nghi của nàng, cái này… cũng có thể cho là một loại khát vọng yêu đương !?
“Thật ra trước kia cũng từng có loại cảm giác này nhưng không dám mở miệng. Thật không ngờ, nàng ấy cũng thích tôi, có lẽ khi đó, chúng ta quả thật còn rất ngốc”.
Nghĩ đến tình cảnh trước kia, Tiêu Thu Phong liền cảm thấy buồn cười.
“Hai người chuẩn bị khi nào kết hôn” Liễu Yên Nguyệt cho rằng, hôn nhân chính là đích đến cuối cùng của người con gái, cũng là điều quý giá nhất.
“Kết hôn???” Việc này rất quan trọng, nhưng… hắn chưa bao giờ nghĩ đến “Kết hôn… quan trọng lắm hả ? Chúng ta trong lòng đều có hình bóng của đối phương, như vậy là đã đủ, bất quá nếu nàng ta muốn, lúc nào cũng được”.
Liễu Yên Nguyệt quay đầu đi, lẳng lặng lau nước mắt, thì ra… lời hắn nói là thật, trong lòng hắn sớm đã có hình bóng của người con gái khác, chỉ là nàng tự mình đa tình.
Cơ hồ muốn khóc to lên, Liễu Yên Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, thật sự rất đau, rất không cam lòng, mặc dù hôn ước đã hủy bỏ, nhưng trong lòng nàng bây giờ… vẫn rất muốn, rất muốn trở thành vị hôn thê của người con trai này. Nhưng… bây giờ, hắn đã có người con gái khác.
Mà nàng… ngay cả trái tim của người con trai này cũng không lưu được, nàng thật sự đã thất bại.
“Chúc phúc cho hai người, hai người nhất định hạnh phúc” Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, nói gì cũng đã không thay đổi được nữa, nàng chỉ muốn khóc thôi “ Anh xem ra cũng không có việc gì, tôi về trước”.
Tiêu Thu Phong nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vô cùng mệt mỏi của nàng, tựa hồ như cảm nhận được sự mất mác trong lòng nàng, nhưng hắn cũng biết, trong hai người, hắn đã chọn Vũ, Vũ mới chính là người con gái hắn yêu.
Thản nhiên nói: “Yên Nguyệt, nếu không ăn cơm chiều, tôi chở cô về”.
Tiêu Thu Phong cũng muốn giữ lại, nhưng Liễu Yên Nguyệt chỉ cười, mà… nụ cười này cũng không chân thật, nàng lắc đầu, cự tuyệt.
“Không, về sau sẽ không làm phiền anh nữa, anh đã có người con gái anh yêu, tôi cũng không quấy rầy nữa. Chuyện hủy bỏ hôn ước, hai ngày sau chúng ta thanh minh với hai nhà là được”.
Nàng đi, cũng là lúc Điền Phù hưng phấn lôi kéo Tiêu Viễn Hà đi vào, trong lòng bà sự hưng phấn biến thành thất vọng, trừng mắt lên, bắt đầu giáo huấn đứa con không nghe lời này.
Tiêu Thu Phong một câu cũng không nghe thấy, bởi vì bây giờ, trong đầu hắn bay qua bay lại toàn thân ảnh của Vũ, từ từ vũ động, say mê trong đó.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương