ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : jimmy_vu
Nguồn : Truongton.net
Chương 35: Cảm giác tội ác
Nghe Huân Nhi nói thế, Tiêu Mị ngẩn ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nếu là người khác trong gia tộc nói lời này, nàng còn dựa vào thiên phú cùng sự xinh đẹp của chính mình mà chiếm thượng phong, nhưng nếu đối thủ đổi lại là Huân Nhi, trong lòng nàng chỉ còn tràn đầy thất bại.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lung của Tiêu Viêm, Tiêu Mị chỉ đành lòng cười khổ, ngượng ngùng rời đi.
Đám người trong sân huấn luyện, nhìn Huân Nhi thân mật lôi kéo Tiêu Viêm, trong lòng đều cảm thấy có chút ghen ghét, là viên minh châu rực rỡ nhất của gia tộc, bọn họ chưa thấy qua Huân Nhi đối đãi với một gã nam tử nào như thế.
Nhìn Tiêu Mị xấu hổ rời đi, Tiêu Viêm ngạc nhiên, cảm giác mềm mại trên cánh tay truyền đến, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Huân Nhi, Tiêu viêm không khỏi có chút buồn cười , trêu trọc : “ Cô nàng, ngươi đây là làm gì vậy?”
Huân Nhi như trước vẫn kéo cánh tay Tiêu Viêm, ánh mắt đảo qua xung quanh một đám người đang ngốc trệ vì cử động thân mật lúc này của nàng, tỏ vẻ vô tội, nói: “ Tiêu Viêm ca ca chẳng lẽ không phải muốn cự tuyệt nàng ta hay sao?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm trợn tròn mắt, cùng một ý cự tuyệt nhưng từ miệng hai người nói ra, lại mang hai ý bất đồng hoàn toàn, nhớ lại vẻ xấu hổ trên mặt Tiêu Mị lúc đó, hắn chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn nụ cười chiến thắng rạng rỡ của Huân Nhi, trong lòng thầm nói: “ Cô nàng này hẳn là cố ý đây?!!”
“ Huân Nhi chỉ là không thích cái sắc mặt biến đổi quá nhanh của nàng ta, hừ, cùng đi đấu kỹ đường học tập đấu kỹ, lời mời loại này, trước kia làm gì có.” Huân Nhi kéo tay Tiêu Viêm chậm rãi ra ngoài huấn luyện tràng, cũng không thèm để ý tới những ánh mắt chung quanh, nàng vẫn nhẹ giọng nói, trong thanh âm, có một chút cười lạnh, nàng đối với thái độ của Tiêu Mị, thật sự có chút chán ghét.
Nhún vai một chút, Tiêu Viêm có chút đồng ý gật đầu, cười khổ một tiếng, ba năm trước đây, hắn cùng Tiêu Mị quan hệ cũng không tồi, mà từ sau khi bị coi là phế vật, hắn mới thực sự hiểu rõ người đàn bà này.
“ Tiểu hỗn đản, một tháng sau, ta nhất định sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất!” Tiêu Ninh cắn răng, hung ác nói. Sau đó, mang theo một bụng giận dữ, vội vàng rời khỏi sân huấn luyện.
Ở trên đài cao, Tiêu Chiến đang chuẩn bị trở về, cũng bị cảnh này làm chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân hình hai người đang thân mật, thoáng kinh ngạc, trong mắt ông thoáng hiện chút lo lắng: “ Viêm nhi đứa nhỏ này, sẽ không…sẽ không thích Huân Nhi rồi chứ? Phải biết rằng, với thân phận của nàng, không phải là Nạp Lan Thản Nhi có thể so sánh, cho dù có thiên phú tu luyện kinh khủng đi chăng nữa, muốn được thế lực khủng bố sau lưng nàng chấp nhận, cũng không phải là một việc dễ dàng…”
Trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Chiến thở dài một tiếng, lắc đầu, chậm rãi rời đi.
Bị một cô gái kéo tay, đôi lúc lại đụng chạm một vài chỗ ôn nhuận mềm mại nào đó, cảm giác tuyệt vời, thật dễ làm cho người ta sinh ra chút cảm giác "tâm hươu ý vượn" gì đó.
Chuyển qua một con đường nhỏ, Huân Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng, vội bỏ tay Tiêu Viêm ra, ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn.
Đột nhiên mất đi cỗ cảm xúc tuyệt vời đó, Tiêu Viêm trong lòng chợt có chút buồn vô cớ, nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt không chịu khống chế hướng tới thân hình cô gái ở bên cạnh nhìn vài lần, bên dưới bộ lục y, bộ ngực nhỏ thoáng nhô lên, quả thật làm người khác không thể không chú ý.
Mặc dù thực chất, Huân Nhi cùng Tiêu Viêm cũng không có quan h ệ huyết thống, nhưng dù sao 2 người cũng đã sống chung hơn 10 năm, loại tình cảm này, so ra không kém hơn tình huynh muội ruột thịt là bao, mà bây giờ, Tiêu Viêm lại đang ăn đậu hủ của muội muội mình, cũng khó trách hắn có chút cảm giác tội lỗi.
Trong lúc nhất thời, không khí trở lên trầm mặc, trong bầu không khí như vậy, con đường nhỏ cũng không tính quá dài này, tựa hồ lại đi không tới cuối.
Đương nhiên, đi hoài thì cũng có giới hạn, sắp tới cuối đường, Tiêu Viêm ngượng ngùng bắt chuyện một tiếng, sau đó định rời đi.
“Tiêu Viêm ca ca.”
“Ách?” Tiêu Viêm dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng cười dưới tàng cây, tâm tình vốn đang bất an, bỗng nhảy lên vài cái.
Cô gái một thân lục y, dưới tàng cây, lại có một phen thanh nhã động lòng người, gió nhẹ thổi qua, vạt áo màu tím của cô khẽ tung bay, càng thêm một phen anh tư bức người.
“ Ngày mai đi cùng Huân Nhi được không?”
Dưới tán liễu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi khẽ đỏ lên , hàm răng nhẹ cắn đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt thu thuỷ khẽ đưa, mang theo một tia chờ đợi cùng một chút ý vị không hiểu đựơc, nhìn Tiêu Viêm cách đó không xa.
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : jimmy_vu
Nguồn : Truongton.net
Chương 36: Hoạt kê đột phá
Thật khó tưởng tượng, với tính cách thong dong đạm nhã của Huân Nhi, có thể có được tư thế động lòng người như thế, bộ dáng mê người đó, quẩ thật làm cho Tiêu Viêm cảm thu được một loại mị hoặc khác lạ.
Trong lòng thầm nghĩ một tiếng Tiểu Yêu Tinh, Tiêu Viêm hàm hồ trả lời, sau đó tức tốc bỏ chạy.
Nhìn thân ảnh có chút chật vật của Tiêu Viêm đang rời đi, Huân Nhi che miệng nhẹ giọng cười duyên, tự đánh giá chính mình một chút, ánh mắt nhẹ nhàng hướng tới hồ nhỏ bên đường.
Dưới làn nước hồ, hiện lên hình ảnh một cô gái mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu chuyển, ẩn chứa mị hoặc cùng một chút tư vị khó phát hiện ra.
“Thật sự là đẹp mà…” Huân Nhi trên mặt khẽ có chút đắc ý mỉm cười.
Cách đó không xa, vài tên thiếu niên trong gia tộc vừa mới đi tới, cước bộ đột nhiên dừng lại, miệng há to, ánh mắt tràn đầy kinh diễm, ngây ngốc đứng nhìn cô gái dưới tàng cây.
Chật vật trở về phòng mình, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài một hơi, lau đi mồ hôi trên trán, cười khổ:
“ Cô nàng này, lớn lên, sợ rằng so với Nhã Phi ờ phòng đấu giá kia, còn muốn hồ mị chết người…”
Lắc đầu mạnh một cái, Tiêu Viêm trong lòng lại tự mắng mình nghiệt súc, lúc này mới tiêu trừ hết những ý niệm “xấu xa” trong đầu.
Tiêu Viêm đi tới góc phòng, lấy ra chiếc bồn có chứa trúc cơ linh dịch, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ngồi vào trong bồn.
Bàn tay tuỳ ý tại thành bồn chạm nhẹ vài cái, Tiêu Viêm dựa vào một bên thành bồn, hô hấp thoáng chốc trở lên chậm rãi vững vàng.
Nhớ tới tràng cảnh ở giữa sân hôm nay, Tiêu Viêm nhàn nhạt mỉm cười, thực lực, quả nhiên là thứ quan trọng nhất trên thế giới này.
Ngón tay khẽ day day trán , một khuôn mặt lạnh lung xinh đẹp, bỗng hiện ra trong đầu Tiêu Viêm, là Nạp Lan Thản Nhi…
Đôi mắt có chút nheo lại, Tiêu Viêm nhẹ giọng lẩm bẩm:
“ Còn có 2 năm nữa? Ngươi nhất định phải chờ ta, ta sẽ đi tìm ngươi…”
Nếu không phải trong giọng nói có chút lãnh ý, sợ rằng người nào nghe xong cũng nghĩ rằng đây là tình thoại của một đôi tình nhân.
Nhớ tới tình cảnh trong đại sảnh ngày đó, Nạp Lan Thản Nhi ngạo nghễ nghìn đời cùng với tư thế cường ngạnh đó, Tiêu Viêm nắm tay chậm rãi nắm chặt lại, nỗi nhục này, thật khó có thể quên đi.
“ Ai, tu luyện không thể đình trệ được, người đàn bà đó, mặc dù cao ngạo, bất quá nếu có thể được tông chủ Lam Vân Tông thu làm đệ tử, thiên phú tu luyện sao có thể thấp được…” Tiêu Viêm nở một nụ cười lạnh.
Thật sâu thở ra một hơi, chỉ cần vừa nghĩ đến người đàn bà đó, trong long Tiêu Viêm lại tràn ngập một cảm giác chăm chỉ khác thường, tình thần lập tức hăng hái lên, Tiêu Viêm nhẹ nhàng tiến vào trạng thái tập luyện, mười ngón tay kết ấn, bình ổn lại tâm thần, hắn từ từ nhắm mắt lại tu luyện.
Đối với những ánh mắt kính sợ mà chỉ 3 năm trước mới có được, Tiêu Viêm xử sự rất lạnh nhạt, cũng không có chút nào diễu võ dương oai cả.
Ngày thứ hai, y như hẹn, Tiêu Viêm đi du ngoạn cùng Huân Nhi một ngày. Ở trong tộc, ngoại trừ phụ thân ra, Huân Nhi là người mà Tiêu Viêm thân cận nhất, cũng rất khó cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Từ đó, Tiêu Viêm cứ sáng sớm ở trên núi khổ luyện đấu kỹ, sau đó về nhà tu luyện đấu khí, thỉnh thoảng cùng Huân Nhi đi chơi, cùng phụ thân nói chuyện.
Đôi lúc, ngẫu nhiên gặp Tiêu Mị trong tộc, nghe nàng ngọt ngào gọi Tiêu Viêm biểu ca, hắn cũng chỉ cười cười, tuỳ ý ứng phó cho xong chuyện. Đối với người đàn bà này, hắn luôn duy trì thái độ kính nhi viễn chi.
Cứ thế một tháng thời gian nhanh chóng trôi qua, bảy ngày nữa, Tiêu gia sẽ cử hành nghi thức thành nhân…
Chỉ còn 7 ngày nữa, nhưng nguyện vọng đột phá thứ 8 đoạn đấu khí của Tiêu Viêm vẫn chưa đạt được, quả thật làm cho hắn có chút tiếc nuối.
Nhưng đúng buổi tối 2 ngày trước lễ thành nhân, Tiêu Viêm đang ngủ say, đột nhiên giống như mộng du bật dậy, ngay cả quần áo cũng không cởi ra, lập tức nhảy luôn vào bồn tắm có ngâm dược lực lúc này đã gần như hoàn toàn dùng hết.
Thời gian trôi qua, sáng hôm sau, lúc Tiêu Viêm mở mắt, hắn ngây ngốc phát hiện ra, bình cảnh làm khó mình suốt 3 tháng qua, trong lúc mơ hồ, đã bị đột phá….
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của denis_love
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : jimmy_vu
Nguồn : Truongton.net
Chương 37 : Tiêu Ngọc
Một gia tộc muốn không suy bại, nặng yếu nhất, chính là phải duy trì được sức sống, mà ngọn nguồn của sức sống, đó chính là thế hệ trẻ của gia tộc, bọn họ chính là dòng máu mới của gia tộc, có bọn họ, gia tộc mới có thể phát triển không ngừng.
Bởi vậy, nghi thức thành nhân, đối với mỗi một gia tộc đều hết sức quan trọng, mà Tiêu gia, cũng không ngoại lệ.
Là một trong ba đại gia tộc ở Ô Thản thành, nghi thức thành nhân của Tiêu gia tự nhiên là rất được các thế lực trong thành chú ý tới, một vài thế lực, thậm chí còn trực tiếp yêu cầu tham dự lễ cử hành nghi thức này.
Tiêu Viêm híp mắt nhìn đài cử hành to lớn ở xa xa, đài làm bằng cự mộc, chình vì nghi thức thành nhân mà được đặc ý làm ra.
Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua, nhìn vào đám người của các thế lực lớn đến tham dự, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói : “ Thật là nhiều người….”
Bỗng có tiếng cười vang lên, Tiêu Viêm nhìn qua, là Huân Nhi.
Nàng vừa thấy ánh mắt hung hăng của Tiêu Viêm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lại, mắt nhìn hắn, một đạo kim quang thoáng xẹt qua, có chút ngoài ý muốn, cười duyên nói:
“ Tiêu Viêm ca ca đạt đến tám đoạn đấu khí rồi?”
Tiêu Viêm nghe thế liền liếc nàng một cái, ở cùng một chỗ với cô nàng này,tựa hồ cái gì cũng không giấu được, trong lòng buồn bực thở dài một hơi, vô lực gật đầu.
Ánh mắt khẽ chuyển qua, ở một chỗ gần cự mộc cạnh đài, Tiêu Viêm chợt nhận ra người quen.
Một cô gái xinh đẹp đang cười nói, hồng y bao quanh thân thể đầy đặn lả lướt, như ẩn như hiện, cực kỳ dụ người. Lúc này, vây quanh nàng đã có không ít người, nghiễm nhiên trở thành một chỗ huyên náo nhất.
Ngay lúc Tiêu Viêm đang nhìn Nhã Phi, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng hừ nhẹ.
“ Khái…” con mắt chớp chớp vài cái, Tiêu Viêm nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Huân Nhi bên cạnh, thản nhiên cười nói:
“ Không nghĩ tới ngay cả Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá cũng cử người tham dự lễ thành nhân của gia tộc ta.”
Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt như không có chuyện gì của Tiêu Viêm, Huân Nhi thản nhiên nói:
“ Tiêu gia cùng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá ở Ô Thản thành quan hệ vốn không tồi, nàng ta đến, có gì kỳ quái cơ chứ? Hơn nữa , thủ đoạn của người đàn bà này, ở Ô Thản thành, ai mà không biết, bao nhiêu là công tử thế gia, vì nàng mà tốn không biết bao nhiêu kim tệ, nhưng cuối cùng có được cái gì!! Tiêu Viêm ca ca nếu có ý niệm đó trong đầu, tốt nhất nên bỏ đi, Huân Nhi sẽ không cho ca ca mượn tiền đi làm việc này đâu…”
Tiêu Viêm nghe thế ngượng ngùng cười khổ nói:
“ Ta cho dù trong đầu có ý niệm này, thì nàng ta cũng chỉ coi ta như trẻ con thôi, ta kém nàng ta đến bảy tám tuổi.”
” Hừ , có chút đàn bà không phải thích như thế sao?” Huân Nhi khẽ cười.
Nhìn thấy Tiêu Viêm không có ý phản kháng, Huân Nhi cũng buông tha cho hắn, đột nhiên…
” A, nàng ta như thế nào đã trở về?”
“ Người nào?” ngẩn người, Tiêu Viêm theo ánh mắt của Huân Nhi nhìn lại, mày bỗng chậm rãi nhíu lại.
Theo ánh mắt của 2 người, một mỹ nữ mặc một bộ đồ tựa như là trang phục của một học viện nào đó, bên hông có một thanh trường kiếm, đang đứng dựa người vào một thân đại thụ. Vóc người mỹ nữ cao cao, mà cái làm cho người ta chú ý nhât, chính là cặp chân thon dài mượt mà, cho dù xinh đẹp động lòng người như Nhã Phi, cũng không có được.
“ Tiêu Ngọc?” Tiêu Viêm mắt nhìn chằm chằm mỹ nữ, nhíu mày nói:
“ Nàng ta không phải đã đi Già Nam học viện rồi sao? Như thế nào lại trở về!!?”
”Tiêu Viêm ca ca, ngươi lần này tựa hồ là có phiền toái rồi a…”
Khoé miệng cứng lại, Tiêu Viêm day day trán lúc này đã có chút phát đau lên rồi, thấp giọng mắng:
” Người đàn bà điêu ngoa này , phiền chết người mà, năm đó bất quá ta chỉ vô tình đi vào suối nước nóng sau núi, sau đó lại vô tình chạm vào chân nàng ta thôi, kết quả là bị người đàn bà điên này truy giết đến nửa năm.”
“ Hừ, thân thể của nữ hài tử, sao có thể để người khác tuỳ ý sờ loạn được.”
Nghe vậy, Huân Nhi che miệng cười duyên, bỗng nhiên, nhớ tới hồi bé chính mình cũng bị người này sờ loạn một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ lên.
Tiêu Viêm bĩu môi, cười lạnh nói:
“ Người đàn bà này chính là tỷ tỷ của Tiêu Ninh, cũng không phải là thứ tốt lành gì, hừ, hỗn đản đó đối với ta như vậy, cũng có một phần nguyên nhân lớn do nàng ta.”
Chần chờ một chút, cặp chân thon dài mê người kia, bỗng hướng Tiêu Viêm đi tới.
Thấy vậy, Tiêu Viêm mày nhíu chặt lại, thoáng có chút yếm ác.
” A, Tiêu Viêm, không nghĩ tới ngươi cũng có lúc chuyển mình được như thế này, thật là làm cho người ta kinh ngạc.”
Đi đên gần, nhìn nhìn khuôn mặt thiếu kiên nhẫn không chút nào che dấu của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc cười lạnh nói.
“ Không liên quan tới ngươi.”
Tiêu Viêm đối với Tiêu Ngọc cực kỳ yếm ác, sự lạnh nhạt thường ngày, giờ hoàn toàn biến mất, vừa mở miệng, hắn đã không chút nào giữ ý.
“ Hừ, cái miệng của ngươi, vẫn điêu toa như vậy, xem ra, 3 năm vừa rồi, chính là vẫn không làm giảm nhuệ khí của ngươi. “
Tiêu Ngọc nhìn Tiêu Viêm một bộ dạy đời, khinh thường nói.
“ Vẫn là khẩu khí này…” trong lòng cực kỳ yếm ác, Tiêu Viêm thở dài một hơi, cẩn thận đánh giá lại người đàn bà này sau một năm không gặp, ánh mắt lại chậm rãi chuyển qua đôi trường thối mượt mà, sờ sờ mũi, hắn thản nhiên nói:
” Chân ngươi, vẫn dài như vậy a, chính là không biết kể từ năm đó, còn có nam nhân nào khác sờ qua chưa?”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của denis_love
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : jimmy_vu
Nguồn : Truongton.net
Chương 38 : Tiểu tử này, không đơn giản...
Bị Tiêu Viêm nói đúng chỗ đau, Tiêu Ngọc nhất thời mặt cười cứng lại, bàn tay khẽ chạm tới trường kiếm sau lưng.
Khoé miệng khẽ nồi lên một tia cười lạnh, Tiêu Viêm khẽ nghiêng người về phía sau, cười nói: “ Muốn động thủ?”
” Động thủ với ngươi thì sao!” Tiêu Ngọc tay nắm chặt chuôi kiếm, cố nén xúc động trong lòng, cười lạnh, trào phúng nhìn Tiêu Viêm:
” Cho dù ngươi giờ lại có thiên phú như hồi xưa, thì đã sao? 3 năm trước, Tiêu Ngọc ta đuổi đánh ngươi như thế nào, 3 năm sau, ta vẫn có khả năng làm như vậy.”
“ Ngươi, mắt chó nhìn cái gì?” thấy ánh mắt Tiêu Viêm trên người mình đảo qua, Tiêu Ngọc mặt cười càng lạnh vài phần.
“ Quần áo ngươi như vậy, chẳng lẽ không phải để cho nam nhân nhìn sao?”
Tiêu Viêm sờ sờ mũi, giọng nói rất thản nhiên, nhưng lại làm cho Tiêu Ngọc tức điên lên.
” Tiểu hỗn đản!” răng khẽ nghiến lại, Tiêu Ngọc không nhẫn nhịn đựơc nữa, rút ra trường kiếm bên hông, chỉ vào Tiêu Viêm:
” Có tin ta cắt đầu lưỡi ngươi không!”
Nhìn thanh cương kiếm hàn quang loè loè trước mặt, Tiêu Viêm mắt không chớp, nhẹ giọng nói:
” Ngươi thử xem!” vừa nói, Tiêu Viêm bàn tay phải khẽ động, hấp lực mạnh mẽ trong lòng bàn tay hình thành, chính mình 3 loại huyền giai đấu kỹ, nếu phải liều mạng đánh, hắn cũng sẽ không quá e sợ một tam tinh đấu giả.
Chăm chú nhìn hai người, Huân Nhi một bên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về xa xa, lên tiếng nhắc nhở : “ Tiêu thúc thúc tới rồi.”
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Ngọc xoay tay thu lại trường kiếm, đôi chân thon dài khẽ rời đi, lúc đi ngang qua Huân Nhi , nàng đột nhiên dừng lại, nói:
“ Huân Nhi biểu muội, dung mạo cùng thiên phú tu luyện của ngươi đều là tuyệt giai, nên cách xa xa người này một chút, nếu không sau này bị triêm nhiễm thói xấu gì, có hối cũng không kịp.”
Đối với lời đề tỉnh này của Tiêu Ngọc, Huân Nhi chỉ cười cười, thản nhiên nói:
“ Cám ơn Tiêu Ngọc biểu tỷ đã nhắc nhở, bất quá Huân Nhi nghĩ Tiêu Viêm ca ca rất tốt.”
Nghe ra thâm ý trong lời nói này của Huân Nhi, Tiêu Ngọc mặt cười khẽ biết, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt mỉm cười của Huân Nhi, nói một cách đầy thâm ý:
” Chờ ngươi sau này ra bên ngoài gia tộc, mới biết được thế giới này, nam tử so với tên kia càng xuất sắc hơn, có rất nhiều, lúc đó nếu gặp được nam tử khiến ngươi động tâm, vậy….”
” Tiêu Ngọc biểu tỷ, ngươi cũng không cần phải lo lắng, loại sự tình nay, cũng sẽ không phát sinh đối với Huân Nhi đâu.”
Huân Nhi thản nhiên ngắt lời Tiêu Ngọc.
Bị Huân Nhi ngắt lời, Tiêu Ngọc có chút xấu hổ, hung hăng nhìn Tiêu Viêm một cái, rời đi.
Nhìn Tiêu Ngọc rời đi , Tiêu Viêm từ từ thở ra một hơi, khuôn mặt lại khôi phục sự bình thản thường ngày, thấp giọng than thở:
” Thật sự là một người đàn bà đáng ghét.”
Nghe vậy, Huân Nhi che miệng cười nói:
” Kỳ thật, ta rất tò mò, nàng ta sao lại luôn cùng Tiêu Viêm ca ca gây hấn, tuy nói là năm đó ngươi vô tình xông vào chỗ nàng ta đang tắm, cũng sẽ không khiến nàng ta địch ý với ngươi như vậy chứ?”
” Ta làm sao mà biết được.” Tiêu Viêm vô tội than thở, ánh mắt hướng về mấy người Tiêu Chiến đang bước nhanh tới.
“ Viêm nhi, không có việc gì chứ? Vừa rồi Tiêu Ngọc…?”
Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Viêm bình an vô sự, hắn liền thở dài một hơi, khẽ nhíu mày dò hỏi.
Nhún vai, Tiêu Viêm cười nói:
” Không có việc gì, người đàn bà đó đột nhiên phát cơn điên thôi.”
“ Ngươi cố tránh nàng ta đi, nha đầu kia mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng nàng ta bây giờ đã là tam tinh đấu giả, vạn nhất động thủ, ngươi sẽ thua thiệt nhiều. Hơn nữa, nàng ta lại là cháu gái của Đại trưởng lão, ngay cả ta cũng thật khó mà trách phạt nàng ta được.” Tiêu Chiến lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Tiêu Viêm sờ sờ mũi, cười cười không nói.
“ Tới đây, Viêm nhi, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là thủ tịch đấu giá sư của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, Nhã Phi tiểu thư, trúc cơ linh dịch lần trước, chính là đấu giá được ở chỗ nàng ta.”
Tiêu Chiến khẽ cười giới thiệu.
Tiêu Viêm nhìn người đàn bà xinh đẹp thành thục trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biểu hiện ra vẻ mặt phù hợp với tuổi, tươi cười nói:
” Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ.”
Nhã Phi ánh mắt khẽ nhìn gương mặt người thiếu niên, môi anh đào khẽ mở, cười nói:
” Nghe nói Tiêu Viêm tiểu thiếu gia trong một năm đột phá tới 4 đoạn đấu khí. Việc này giờ đã truyền khắp Ô Thản thành, chẳng biết là thật hay giả?”
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút “ rụt rè” nói:
” Tất cả đều nhờ công lao phụ thân mua được trúc cơ linh dịch.”
Nghe Tiêu Viêm thừa nhận, Nhã Phi bề ngoài trấn định, nhưng trong long không khỏi run lên, mắt đẹp khẽ ngưng trọng, một năm 4 đoạn đấu khí, tốc độ tu luyện này, quả là có chút kinh khủng.
Về phần trúc cơ linh dịch, Nhã Phi tự nhiên biết rõ, nó mặc dù có thể tăng lên tốc độ tu luyện, bất quá, nếu chỉ dựa vào nó một năm tăng lên 4 đoạn đấu khí, vậy tuyệt đối là không có khả năng.
Nhìn 2 người đã sơ bộ nhận thức, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm, ôn hoà cười nói:
” Được rồi, nghi thức thành nhân sắp bắt đầu rồi, ta phải đi trước chuẩn bị vài thứ, ngươi lát nữa đừng làm cho ta mất mặt nghe chưa.”
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
Theo sau Tiêu Chiến, Nhã Phi xoay người lại một chút, thật sâu nhìn người thiếu niên trước mặt, trải qua vài năm kinh nghiệm đấu giá, nàng ánh mắt cực kỳ sắc bén, cẩn thận quan sát một chút, Nhã Phi đột nhiên phát hiện, người thiếu niên mặc dù có chút rụt rè, nhút nhát, nhưng ở sâu trong ánh mắt kia, lại thuỷ chung bình thản như nước.
“ Nhỏ tuổi như vậy, lại có thể dễ dàng khống chế tình cảm của mình, tiểu tử này, thật không đơn giản….”
Xoay người bước đi, Nhã Phi trong lòng thầm nghĩ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của denis_love
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Dịch : jimmy_vu
Nguồn : Truongton.net
Chương 39: Nghi thức phục trắc
Nghi thức thành nhân cử hành, các công đoạn dài dòng, buồn tẻ quả thực có chút làm cho người ta đau đầu.
Ngồi ở dưới đài, Tiêu Viêm nhìn một đám thiếu niên đang đứng trên đài như tượng gỗ, không khỏi day day cái trán, quay sang Huân Nhi bên cạnh , cười khổ nói:
” Nghi thức thành nhân này, quả thực là tự đi tìm khổ mà.”
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tiêu Viêm, Huân Nhi chỉ đành cười dài nói:
” Không có biện pháp mà, đây là quy củ, cho dù Tiêu thúc thúc bọn họ muốn, cũng không cách nào sửa đổi được.”
Tiêu Viêm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu, vừa muốn ngủ một chút, mắt bỗng híp lại, chậm rãi nhìn qua bên trái dưới đài.
Tại cách 2 người không xa, Tiêu Ninh đang ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Viêm cùng Huân Nhi nói chuyện, thấy Tiêu Viêm đang nhìn mình, hắn giơ giơ nắm tay lên khiêu khích.
“ Ngu ngốc.”
Khẽ phun ra hai chữ, Tiêu Viêm ánh mắt khẽ nhìn sang Tiêu Ngọc đang đứng cạnh Tiêu Ninh, dừng lại trên đôi chân thon dài gợi cảm của cô nàng vài lần, chỉ đến khi khuôn mặt Tiêu Ngọc bắt đầu sa sầm lại, hắn mới cười lạnh mà thu hồi ánh mắt.
Ở bên cạnh, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm như thế, nàng vừa có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, chỉ cần vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm tựa hồ mất đi sự bình thản thường ngày, không chút kiêng kỵ mà trêu chọc Tiêu Ngọc.
Khẽ dựa trên ghế, Tiêu Viêm nhẹ ngửi mùi thơm thanh tân của Huân Nhi bên cạnh, nhàn nhã nhắm mắt lại.
Trên đài, sau khi nghi thức đã cử hành được hơn nửa, rốt cục cũng đến lượt Tiêu Viêm.
Nghe thấy tiếng gọi trên đài, trên khu khách quý, nhất thời có rất nhiều ánh mắt tò mò cùng nghi vấn lộ ra, hôm nay bọn họ đến tham dự lễ thành nhân của Tiêu gia, có phần lớn nguyên nhân chính là để xác định vị thiếu niên trong truyền kỳ ở Ô Thản thành gần đây, rốt cục có phải đúng như trong lời đồn hay không.
Nghe tiếng gọi, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh nhìn hắn như người hành tinh lạ, hắn trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhẹ thở ra một hơi, Tiêu Viêm trên mặt vẫn duy trì bình thản, sau đó dưới những ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, hắn từng bước hướng về phía đài cao.
Chủ trì thành nhân nghi thức là Nhị trưởng lão Tiêu ưng, mặc dù vị Nhị trưởng lão này, từ trước tới giờ đối với Tiêu Viêm vẫn không có thái độ tốt đẹp gì, bất quá kể từ ngày kiểm tra sơ bộ xong, hắn cũng thu liễm ít nhiều, sự khinh thường không chút che giấu trước kia, giờ đã hoàn toàn biến mất.
Tiêu ưng ánh mắt có chút phức tạp nhìn người thiếu niên đang đi lên đài, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tay cầm lấy vài thứ đò dùng trong nghi lễ, hướng phía Tiêu Viêm bước tới.
Nhìn Nhị trưởng lão đi tới, nhớ tới sự nhàm chán của nghi thức thành nhân, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy đau đầu, cười khổ một tiếng, nhận mệnh nhắm mắt lại.
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của toàn trường, Tiêu Viêm ngây ngốc đứng cả nửa giờ, nghi thức dài dòng lúc này mới chấm dứt.
Trong long thở dài một hơi, Tiêu Viêm mở mắt ra, nhìn nhìn những hương liệu trên người một lát, vừa buồn bực vừa vui mừng.
Làm xong những nghi thức này, Nhị trưởng lão khẽ lau mồ hôi, xoay người đi tới trắc nghiệm ma thạch, lớn tiếng nói: “ Nghi thức phục trắc.”
Nghi thức phục trắc, chính là lại một lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm một tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, mà cũng chỉ có những người đó, hôm nay mới được phép lên đài trải qua nghi thức thành nhân, mà những tộc nhân dưới bảy đoạn đấu khí, lại chỉ có thể cử hành một ít nghi thức đơn giản mà thôi.
Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm một tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều. Phục trắc lần này, chính là do nhị tinh đại đấu sư Nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như thế nào.
Nghe Nhị trưởng lão lớn tiếng hô lên, Tiêu Viêm vốn còn có chút nhàm chán, nhất thời tinh thần hưng phấn lên, một đôi tinh quang, trực tiếp hướng lên đài cao.
Trên khu khách quý, lúc này các thế lực đến từ khắp nơi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắc sam thiếu niên trên đài, bọn họ lần này đến đây, mục đích cũng là để xác định xem, thiếu niên thiên tài ngày xưa, có đúng là đã hồi phục thiên phú tu luyện hay không….
Không quan tâm đến những ánh mắt lửa nóng xung quanh, Tiêu Viêm bình tĩnh bước ra phía trước, dừng lại trước trắc nghiệm ma thạch.
Híp mắt nhìn người thiếu niên trước mắt, Nhị trưởng lão khẽ vuốt tấm bia đá màu đen, một tia đấu khí được đưa vào, sau đó mặt không chút cảm xúc, đứng sang một bên. Song ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, cũng thoáng xẹt qua một tia nghi vấn: “ Tiểu tử này, thật sự đã đến 7 đoạn đấu khí.”
Xem ra Tiêu Viêm lần này đã tạo cho vị Nhị trưởng lão này đã kích không nhỏ, mặc dù hắn biết trắc nghiệm ma thạch rất khó sai lầm, nhưng hắn vẫn có chút ngoan cố không muốn tin, cho nên, hắn lần này tự mình kiểm nghiệm.
Không hề để ý đến ánh mắt nghi vấn của Nhị trưởng lão, Tiêu Viêm tay chậm rãi đặt lên tấm bia đá…
Nhìn Tiêu Viêm trên đài cao, dưới đài, Tiêu Ngọc không nhịn được có chút nhíu mày, nghiêng đầu quay về phía Tiêu Ninh, thấp giọng hỏi:
“ Tên kia thực sự đã đên 7 đoạn rồi?”
Tiêu Ngọc bởi vì mới về nhà có 2 ngày, nên nàng cũng không hề nhìn thấy trắc nghiệm lần trước.
Nghe tỷ tỷ hỏi, Tiêu Ninh có chút buồn bực trả lời:
” Đúng, không hiểu hắn ăn cái gì, trong một năm , thật sự tăng 4 đoạn đấu khí.”
Nghe Tiêu Ninh chứng thực, Tiêu Ngọc môi đỏ khẽ mím lại, có chút tức giận day day chân trên nền đất, trừng mắt nhìn người thanh niên mặc hắc sam trên đài, gương mặt xinh đẹp có chút quật cường:
” Không tận mắt nhin thấy, ta không tin phế vật này lại có thể…”
Thầm thở dài một hơi, Tiêu Ngọc cười lạnh nhìn chằm chằm giữa sân:
” Lần trước không biết ngươi giở trò gì, lần này do Nhị trưởng lão tự mình chủ trì, ta xem ngươi như thế nào…”
Còn chưa nói xong, Tiêu Ngọc gương mặt tươi cười chợt cứng lại, lời chưa nói ra, bị chặn lại ở yết hầu.
Cao cao trên mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra:
“Đấu khí : tám đoạn!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của denis_love