Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Sau một lát, cương khí nguyên bản lưu động róc rách giống như khi cắt tiết gà, đột ngột lưu chuyển nhanh hơn, dần dần thì càng lúc càng nhanh, tận khi đã nhanh đến cực điểm mới dừng lại.
Nếu nói trước đây cương khí trong cơ thể lúc tu luyện Vô Thường Quyết là một dòng suối nhỏ, thì bây giờ chính là một con sông lớn, tốc độ vận chuyển của cương khí đâu chỉ nhanh gấp hai, Đường Phong thấy ít nhất cũng phải gấp ba.
Chỗ Cương Tâm trong người, chấn động của tiểu khô lâu cũng trở nên nhanh hơn, mỗi lần chấn động, tiểu khô lâu đều tản mát ra một cỗ quang mang ngũ sắc, sản sinh ra một cỗ năng lượng rót thẳng vào đan điền.
Cương khí lưu động nhanh gấp ba lần, cũng có nghĩa là thời gian Đường Phong vận chuyển một cái chu thiên đã ngắn lại chỉ còn một phần ba của lúc trước, cũng có nghĩa là hiện tại mỗi lần tu luyện, cũng nhanh hơn bình thường ba lần.
Bách Linh đan, không hổ là linh dược phụ trợ tu luyện!
Được lợi ích lớn như thế, Đường Phong làm sao dám buông lỏng? Đường Phong vốn là một người cần cù, đến thế giới này khi không lại bị gây thù kết oán, tuy rằng đã giết chết Liễu Nguyên, nhưng những kẻ đứng sau lưng Liễu Nguyên vẫn còn đó, nhanh chóng gia tăng thực lực đã thành mục tiêu lớn nhất của Đường Phong.
Cho dù Bạch Tiểu Lại không ở bên cạnh giám sát hắn, hắn cũng không có bất kỳ ý định lơ là tu luyện gì.
Bạch Tiểu Lại đứng một bên nhìn Đường Phong tiến vào trạng thái tu luyện, liền bình khí ngưng thanh, không dám tiếp tục làm phiền hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống một bên, ngẩn người nhìn chằm chằm Đường Phong.
Không thể phủ nhận, đây là một gương mặt hoàn mỹ tới tận cùng, nhất là mỗi khi hắn lộ ra nụ cười xấu xa lại có vẻ càng thêm mê người.
Nước da mịn màng trắng trẻo đủ để cho đa số nữ nhân đố kỵ đến phát khóc. Tuy rằng vẻ đẹp của hắn thiên về âm nhu, nhưng vẫn không thiếu khí chất dương cương.
Bạch Tiểu Lại thủy chung vẫn nghĩ không ra, một người nam nhân thế này làm sao sinh ra trên đời này được.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ở cùng hắn này, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Bạch Tiểu Lại không nhịn được liền hiện ra một nụ cười. nam nhân này quả thật là một chính nhân quân tử, mỹ sắc trước mặt vẫn có thể duy trì tinh táo bất vi sở động, chỉ mỗi điểm này thôi nhưng hầu hết nam nhân đều không làm được.
Tuy thường ngày hắn luôn làm ra vẻ ta đây là một đại nam nhân, nhưng trong lòng vẫn rất hay xấu hổ.
Ngươi dù có hư hỏng tới đây, vẫn chỉ là một đứa trẻ! Một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, một đứa trẻ vẫn cần người khác lo lắng yêu thương.
Mấy hôm này cùng Bảo Nhi và Mộng Nhi nói chuyện phiếm, Bạch Tiểu Lại cũng biết được quá khứ của Đường Phong, nàng không rõ một nam nhân anh tuấn như thế tại sao trước kia lại ngụy trang thành một kẻ khiến người ta chán ghét. Nàng cũng không biết vì lí do gì lại khiến nam nhân này khôi phục lại tướng mạo có sẵn.
chỉ mới là Luyện Cương nhất phẩm đã có thể hình thành Cương Tâm, phần tư chất và thiên phú này quả thật khiến người khác kinh hãi! Thế nhưng chỉ mới mười lăm tuổi. Chờ hắn tới được cấp bậc Thiên giai thì mình đã bao nhiêu tuổi rồi?
Huống chi, giữa cả hai còn kém bối phận! Theo lý thì hắn nên gọi mình một tiếng sư thúc. hơn nữa, hắn làm sao vượt qua cửa ải của tỷ tỷ đây? Thân là thành chủ Bạch Đế thành, là người chấp chưởng thế lực đứng đầu ở Lý Đường đế quốc, tỷ tỷ sao có thể chấp nhận để một nam nhân không rõ lai lịch tiến vào Bạch Đế thành? Nỗi đau mà tỷ tỷ đã gặp phải mười lăm năm trước vẫn còn rành rành trước mặt, nam nhân trong thiên hạ không có kẻ nào tốt đẹp! Đây chính là những lời tỷ tỷ vẫn thường nói với mình.
Nghĩ tới đây, lồng ngực của Bạch Tiểu Lại bỗng nhiên lại xuất hiện một tia chua xót.
Rốt cuộc là mình đang nghĩ lung tung gì đây? Bạch Tiểu Lại đột nhiên kinh hãi tỉnh lại trong những suy nghĩ miên man, sắc mặt tái nhợt. Đưa tay ôm lấy ngực, nơi ấy có chút đau.
Lúc Đường Phong kết thúc thời gian tu luyện thì trời đã sắp về chiều, từ lúc ăn xong điểm tâm tới bây giờ ít nhất cũng hơn bốn canh giờ, hắn chưa từng biết hóa ra tu luyện cũng sẽ khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, cứ khiến người ta trầm mê trong đó.
Lúc mở mắt ra, Đường Phong chỉ có duy nhất một cảm giác — đói muốn chết.
- Xuống núi thôi.
Bên người truyền đến thanh âm vô cùng lãnh ngạo của Bạch Tiểu Lại.
- ừ.
Đường Phong nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy hôm nay Bạch Tiểu Lại lạnh lùng hơn hẳn so với mọi ngày.
- Ta đã là Luyện Cương ngũ phẩm.
Bạch Tiểu Lại ừ một tiếng, một mạch chạy xuống núi trước.
- Tiểu Lại, cô không muốn nói với ta một tiếng chúc mừng sao?
Đường Phong tìm chuyện để nói.
- Tiểu Lại không phải để ngươi gọi.
Bạch Tiểu Lại đầu cũng không thèm quay lại.
- Vậy ta phải gọi cô là gì? Lại tỷ? Ha ha, cái tên này nghe của ngươi rất buồn cười.
- Gọi ta là Bạch sư thúc!
Bạch Tiểu Lại lạnh lùng nói.
chẳng lẽ nữ nhân này trúng phải gió độc trên núi nên phát điên à? Đường Phong oán thầm trong lòng.
Cả ngày chưa ăn cơm. Mộng Nhi và Bảo Nhi cố ý chuẩn bị rất nhiều món ngon, Đường Phong ăn như đã bị bỏ đói mấy ngày.
Bảo Nhi và Mộng Nhi bưng bát ngồi một bên thấy vậy liền cảm thấy đau lòng, liên tục nói:
- Phong thiếu gia, người ăn chậm một chút, không ai giành với người đâu.
- Đói bụng lắm. các ngươi cứ thử một ngày không ăn cơm đi thì biết nó là mùi vị gì.
Đường Phong vừa gặm đùi gà vừa nói.
Bạch Tiểu Lại đối diện nhai kỹ nuốt chậm, động tác ăn uống rất nhã nhặn, hoàn toàn tương phản với Đường Phong.
- Uống miếng canh đi!
Bảo Nhi vừa thấy Đường Phong nghẹn đến trợn mắt vội đưa một chén canh qua cho hắn.
Tay nghề nấu nướng của hai nha đầu rất giỏi, Đường Phong ăn đến căng bụng, vuốt cái bụng căng tròn nằm luôn trên ghế không muốn nhúc nhích.
- Hai người tu luyện trên Khúc Đỉnh sơn sao? Ngày mai nô tỳ và Mộng Nhi sẽ chuẩn bị cơm trưa mang lên cho hai người.
Bảo Nhi thấy Đường Phong như thế liền không đành lòng.
- Không cần đâu, hai nơi cách nhau mấy mươi dặm. Thanh niên cũng nên nếm chút đau khổ.
Bạch Tiểu Lại khoát tay.
Ta khinh! Tuy Đường Phong cũng không có ý để hai nha đầu phải vất vả, nhưng mấy lời này của Bạch Tiểu Lại thật sự làm cho người ta tức giận.
- Tiểu Lại, cô năm nay bao nhiêu tuổi? Nói ra lời nào cũng có vẻ trưởng thành!
Đường Phong nhịn không được liền hỏi...
- Tuổi của nữ nhân vĩnh viễn đều là bí mật!
Bạch Tiểu Lại trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy nói:
- ngươi nghỉ ngơi một chút, nửa canh giờ sau giúp ta giải độc!
Nhận đồ của người ta thì phải mang thân ra trả! Nhận của Bạch Tiểu Lại một lọ Bách linh đan. tối nay cho dù Đường Phong có muốn nhàn hạ cũng không được.
Vất vả suốt hai canh giờ, giúp Bạch Tiểu Lại dời đi một phần độc tố trong người, sau đó lại bức độc ra cái bình kia, lần này giải độc tuy cũng xảy ra mấy chuyện khó xử, nhưng Bạch Tiểu Lại khắc chế tương đối tốt, tuy vẫn là gương mặt lãnh ngạo cố hữu, nhưng thực lực của nàng đã từ Luyện Cương lục phẩm nhảy lên tới cảnh giới Luyện Cương cửu phẩm.
Liên tục ba ngày, mỗi ngày Đường Phong lúc sáng thì đều cùng Bạch Tiểu Lại lên đỉnh núi lần trước tu luyện, Đường Phong sau khi nuốt bách linh đan vào rồi thì bắt đầu tu luyện, còn Bạch Tiểu Lại thì đứng một bên âm thầm bảo hộ, để tránh có chuyện gì ngoài ý muốn ảnh hưởng tới hắn.
Mỗi tối sau khi trở về lại phải bỏ ra hai canh giờ để giải độc giúp Bạch Tiểu Lại.
Thực lực của Bạch Tiểu Lại cũng từ Luyện Cương lục phẩm lên tới Luyện Cương cửu phẩm, sau đó lại từ Luyện Cương cửu phẩm lên tới Hoàng giai trung phẩm, hiện tại đã là cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Càng về sau, thực lực của Bạch Tiểu Lại tăng lên sau mỗi lần giải độc lại càng ít.
Sáng hôm nay, Đường Phong vừa dùng xong điểm tâm, đang chuẩn bị xuất phát lên Khúc Đình sơn, không ngờ Bạch Tiểu Lại lại nói:
- Hôm nay không cần tu luyện.
- Tại sao?
Đường Phong hỏi.
- Tu luyện tuy cần nhất là kiên trì bền bỉ, nhưng cũng phải có chừng mực. Ta thấy mấy hôm nay ngươi cũng vất vả quá rồi, hôm nay cứ nghỉ một lúc, cùng ta tới Tĩnh An thành mua vài thứ.
Từ sau khi đưa Bạch Tiểu Lại tới Thiên Tú, cũng gần hai mươi ngày rồi Đường Phong chỉ mải mê đắm chìm trong tu luyện không chút lơ là. Vừa nghe Bạch Tiểu Lại nói vậy, Đường Phong đột nhiên cũng cảm thấy mình hiện tại hơi có chút chỉ biết tới cái trước mắt.
- Vừa hay, ta cũng muốn tới Tĩnh An thành mua đồ.
Đường Phong gật gật đầu, tin tức bên phía Liễu gia cơ bản đã bị Bảo Nhi và Mộng Nhi dò la ra, Đường Phong muốn tới Liễu gia báo thù, trước tiên phải chuẩn bị vài thứ, vô luận là dược vật hay ám khí, hiện tại đều nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Dò xét khắp người Bạch Tiểu Lại một lươt. Đường Phong nói:
- Cô có cần phải cải trang không? Lần trước tên Diệp Trầm Thu kia tuy đã bị cô đả thương, nhưng hẳn là sẽ không rời khỏi phạm vi Tĩnh An thành, cô ra ngoài bây giờ nếu bị hắn bắt gặp thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng:
- Một chưởng kia của ta đủ khiến hắn một tháng đừng mong động được cương khí, hắn bây giờ khẳng định còn trốn ở đâu đó chữa thương.
Vừa nghe Bạch Tiểu Lại nói như vậy, Đường Phong cũng yên lòng. Hai người nói với Bảo Nhi và Mộng Nhi một tiếng liền nhắm thẳng hướng Tĩnh An thành đi tới.
Thân phận của Bạch Tiểu Lại chỉ có năm người trong Thiên Tú cao tầng biết,một đường đi ra, không ít đệ tử Thiên Tú cũng vô cùng ngờ vực không thôi đối với lai lịch của nàng. Bạch Tiểu Lại tư sắc xuất chúng, khí chất băng lãnh, bản thân lại có một loại cao ngạo cao cao tại thượng, so với Mạc Lưu Tô còn đẹp hơn một bậc, Đường Phong thì cũng phong thần tuấn lãng. diện mạo bất phàm. Hai người sóng vai cùng đi liền khiến người khác cảm thấy như một đôi Kim Đồng Ngọc nữ.
Nghe được thanh âm bàn tán của nữ tử Thiên Tú, gương mặt lạnh lùng của Bạch Tiểu Lại hơi đỏ lên, không khỏi bước đi nhanh hơn.
Ra khỏi Thiên Tú tông, đi thêm mười dặm về phía đông nam chính là Tĩnh An thành.
Đường Phong lần đầu tới thành thị thế này, không khỏi có chút tò mò với nhân tình phong thổ của thế giới này, hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như có quá nhiều thứ mới lạ không kịp nhìn.
Cả Tĩnh An thành có mấy chục vạn nhân khẩu, đường lớn rộng đủ để ba cỗ xe ngựa cùng chạy song song đầy ắp đầu người chen chúc với nhau, tiếng la hét và tiếng chào hàng vang lên không dứt bên tai.
Bạch Tiểu Lại nhìn thấy vẻ mặt của Đường Phong thì có chút buồn cười, nam nhân này sao lại giống trẻ con như thế kia chứ, thấy gì cũng dùng lại ngắm nghía một hồi.
- Đợi một lát!
Đường Phong đột nhiên phát hiện đồ tốt, vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ một lúc đã quay lại ngay, trên tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, vừa gặm một xâu vừa đưa xâu còn lại cho Bạch Tiểu Lại.
Kiếp trước Đường Phong rời khỏi Đường gia bảo từng gặp qua một lão hắn bán kẹo hồ lô trên đường, nhưng lúc đó hắn không biết thứ này bao nhiêu tiền nên không dám đi mua, chỉ có thể đứng một bên nuốt nước bọt. Không ngờ sau khi chuyển thế, lần đầu tới thành thị đã gặp được.
những chuyện kiếp trước phảng phất như mới hôm qua.
Bạch Tiểu Lại là ai chứ, đường đường là muội muội của thành chủ Bạch Đế thành, bản thân cũng là cường giả Thiên giai. Nhìn mình một xâu kẹo đường, không khỏi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Nếu để người quen bắt gặp mình cầm kẹo hồ lô ăn ngon lành ngay trên đường, không biết sẽ nghĩ sao về mình.
Vốn không muốn để ý tới hành vi ngây thơ này của Đường Phong, nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở trên mặt Đường Phong và thần sắc như dâng bảo vật của hắn, Bạch Tiểu Lại thở dài một tiếng, vẫn vươn tay nhận lấy.
- Ăn rất ngon đó.
Đường Phong nói.
Bạch Tiểu Lại đi lần này chủ yếu là muốn mua vài bộ y phục mới, bộ y phục cũ của mình đã sớm không dùng được nữa, y phục nàng dùng mấy hôm nay đều là của hai nha đầu Bảo Nhi và Mộng Nhi.
Tuy hai nha đầu không ngại, nhưng cứ dùng y phục của người khác thì cũng không được tốt cho lắm. Lúc trước Bạch Tiểu Lại vì mất hết thực lực nên không có tâm tư quản những việc khác, nay đã có hy vọng khôi phục liền nhớ ra chuyện cần phải mua y phục mới.
Bạch Tiểu Lại thiên tính lạnh lùng, Phong cách hành sự quyết đoán vang dội, không thích dây dưa phiền phức, tìm được vài kiện y phục vừa mắt trong tiệm y phục, ngay cả giá cũng không hỏi đã kêu người ta gói lại.
- Đi thôi, ngươi muốn mua cái gì?
Bạch Tiểu Lại hỏi.
- đến hiệu thuốc xem trước đã.
Số dược liệu lần trước Bảo Nhi và Mộng Nhi mua về không nhiều lắm, điều chế xong Vũ phiên tiên và dược truy tung thì không còn được bao nhiêu, những thứ nào ăn được thì đều vào bụng cả rồi.
Muốn mua được mấy loại dược vật tốt nhất hay độc dược trong hiệu thuốc căn bản là không có khả năng, trong hiệu thuốc đa phần chỉ bán những thứ dược liệu bình thường mà thôi, thiên tài địa bảo đa phần chỉ tồn tại nơi son dã, Đường Phong đang cân nhắc xem có nên vào Khúc Đình sơn tìm dược vật hay không, dù sao cả khối bảo địa lớn như thế, nếu không tìm thử thì đúng là đáng tiếc.
Quay đầu nhìn Bạch Tiểu Lại, Đường Phong thầm nghĩ nữ nhân này nếu khôi phục thực lực rồi, dùng làm hộ vệ cũng không tệ.
Đi vào một hiệu thuốc tên là : “Tập Nguyên Đường”, Đường Phong liền nhìn xung quanh.
Tập Nguyên đường là hiệu thuốc lớn nhất Tĩnh An thành, do ba đại gia tộc liên hợp dựng nên, một trong số đó có Liễu gia.
Dược liệu bên trong bày ra nhiều không kể xiết, phàm là những thứ có thể thấy trên thị trường, Tập Nguyên đường đều có, trên thị trường không có, Tập Nguyên đường vẫn có. Là dược điếm có số lượng giao dịch đứng đầu Tĩnh An thành.
Đường Phong nhìn một lúc, vẻ mặt đột nhiên chấn kinh, xoay người đi tới chỗ một thứ gì đó vừa giống nấm vừa giống linh chi, mấy cây linh chi này màu sắc vô cùng tiên diễm, toàn thân phát ra một loại ánh sáng giống hệt ngọc lưu ly.
Thất Tình Cô? Chỗ này cư nhiên có thể mua được Thất Tình Cô. hơn nữa nhìn màu sắc thế này, hiển nhiên đã có đủ bảy màu.
Thất Tình Cô, thoạt nhìn có nét khá giống linh chi, nhưng mà bản chất thì lại bất đồng, linh chi là thuốc bổ, Thất Tình Cô lại là một loại độc dược, mỗi hai mươi năm mới có thể sinh ra một màu, muốn có đủ bảy màu, ít nhất cũng có hơn một trăm bốn mươi năm.
Điều kiện sinh trưởng của Thất Tình Cô rất khắc nghiệt, phải lớn lên ở vùng đất kịch độc, dùng độc tố chung quanh làm chất dinh dưỡng nuôi thân, hơn nữa không thể gặp ánh mặt trời, nếu bị ánh nắng chiếu vào, dược hiệu sẽ nhanh chóng mất hết.
Chẳng lẽ lão bản Tập Nguyên đường này không biết nhìn hàng? Nếu không sao lại đem dược vật trân quý thế này đặt bên ngoài chứ?
Tuy bản thân Thất Tình Cô là vật kịch độc, nhưng cũng phải ăn vào thì mới có hiệu quả, nếu chỉ cầm nắm cũng không có nguy hiểm gì.
Hơn nữa, nếu dùng Thất Tình Cô làm vị thuốc chính, cùng với vài loại dược vật khác đem đi ngâm rượu, chẳng những có thể gia tăng thực lực của bản thân, dùng lâu dài còn có thể giúp thân thể bách độc bất xâm.
Mấy vị trưởng lão Đường Môn kiếp trước cũng hay dùng phương pháp này để gia tăng thực lực của bản thân.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Một khi đã thấy được thứ mình muốn, Đường Phong cũng không tiếp tục khách khí, càng không muốn dây dưa lâu dài, trực tiếp gọi điếm tiểu nhị tới:
- Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây.
Tập Nguyên đường thân là sản nghiệp do ba đại gia tộc của Tĩnh An thành, cơ bản có thể nói là nhân vật không ai dám đắc tội, tên điếm tiểu nhị kia vì thế cũng có chút kiêu ngạo ương ngạnh, tuy rằng thấy Đường Phong khí chất bất phàm nhưng cũng không sợ hắn, ở Tĩnh An thành này chưa có mấy người dám đắc tội với Tập Nguyên đường.
- Chưởng quầy còn bận nhiều việc, khách quan muốn mua gì cứ nói với tiểu nhân là được rồi.
Tên tiểu nhị này tuy ăn nói không có ý mạo phạm, nhưng vẻ mặt lại chẳng thành tâm được như thế, ánh mắt lại chuyển sang dò xét trên người Bạch Tiểu Lại không ngừng, thầm nghĩ không biết là mỹ nhân nơi nào, cư nhiên lại xuất chúng như thể?
Đường Phong liếc hắn một cái, lấy từ trong ngực áo ra một ngọc bài, đưa tới trước mặt hắn, thản nhiên nói:
- Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, ta không muốn nhắc lại lần thứ ba.
Điếm tiểu nhi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng tới khi thấy hai chữ lớn phía trên ngọc bài, thần sắc lập tức trở nên kinh sợ, vội nặn ra một nụ cười nịnh nọt:
- Ngài chờ một lát, tiểu nhân đi gọi chưởng quầy ngay.
Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy đi.
Nhìn thấy hành động kì quặc của điếm tiểu nhị, Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Đường Phong nghi hoặc hỏi:
- Ngọc bài kia là gì?
- Thiên Tú trưởng lão lệnh!
Đường Phong cười lớn, Lâm Nhược Diên rất quan tâm tới Đường Phong, sớm đã đưa lệnh bài trưởng lão của mình cho hắn phòng thân.
Tập Nguyên đường đúng là sản nghiệp của ba đại gia tộc lớn nhất Tĩnh An thành lập nên, quả thật trong Tĩnh An thành không ai dám đắc tội. Nhưng Tĩnh An vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Tú tông, ba đại gia tộc đều dựa vào Thiên Tú để sinh tồn, nhìn thấy Thiên Tú trưởng lão lệnh, sao còn dám hống hách được?
Đợi bất quá chỉ vài giây, liền có một người trung niên từ trong chạy ra, người này dáng người thấp bé, thân rộng bụng phệ, trong mắt thi thoảng lóe lên hai tia gian xảo không khéo.
Người còn chưa tới nơi, người trung niên này đã cười tươi, ôm quyền nói:
- Tại hạ là Trương Tập Nguyên của Tập Nguyên đường, không biết quý khách đây là?
Trương Tập Nguyên cũng hết sức bất ngờ, vừa rồi tiểu nhị nói với hắn có người cầm lệnh bài trưởng lão của Thiên Tú đi vào Tập Nguyên Đường, hơn nữa người này lại là một nam nhân.
Mọi người đều biết, Thiên Tú đều là nữ nhân, trừ trên xuống dưới căn bản không có nam nhân nào. Nhưng lệnh bài kia cũng không phải giả, lẽ nào người mới tới là nhân tinh hay người thân của vị trưởng lão nào đó?
Hiện tại nhìn thấy Đường Phong tuổi còn trẻ, lại thêm tướng mạo xuất chúng thì càng cảm thấy ngờ vực nhiều hơn.
- Đường Phong!
Đường Phong cũng không có ý giấu giếm thân phận của mình, một khi đã muốn dựa vào uy danh của Thiên Tú để hành sự, giấu giếm ngược lại càng không tốt.
Trương Tập Nguyên sửng sốt, chợt liền biết rõ thân phận của Đường Phong, chính là... Thế này hình như khác xa với mấy lời đồn thì phải.
- Hóa ra là Đường công tử đại giá quang lâm, thứ lỗi cho tiểu nhân không kịp đón tiếp từ xa!
Trương Tập Nguyên không hổ là người làm ăn, trong lòng dù kinh ngạc tới mấy cũng không lộ ra mặt, vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười niềm nở.
Mặc dù Đường Phong không phải đệ tử Thiên Tú, nhưng sau lưng hắn chính là trưởng lão Lâm Nhược Diên, là một trong hai Thiên giai cường giả duy nhất trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, Trương Tập Nguyên không khách khí sao được.
- Lần này Đường công tử giá lâm Tập Nguyên Đường chẳng hay là có việc chi?
Chào hỏi đã xong, Trương Tập Nguyên vội hỏi vào việc chính.
- đã đến tới thì đương nhiên là muốn mua thuốc rồi!
Đường Phong cười lớn.
- Đường công tử cứ nói đùa, Khúc Đình sơn của Thiên Tú muốn thuốc gì mà không có, lý nào lại đến cửa tiệm nhỏ này của tiểu nhân tìm mua?
Trương Tập Nguyên lo lắng, thầm nghĩ có khi nào Đường Phong muốn ỷ vào uy danh của Thiên Tú đến đây đoạt thuốc hay không?
Thanh danh của vị công tử này vốn cũng không tốt lắm.
- Đó là của họ, ta không phải đệ tử Thiên Tú, muốn có thuốc phải tự xuất tiền túi ra mua!
Đường Phong vừa nói vừa móc ra vài tờ ngân phiếu.
Số ngân phiếu này đều là Lâm Nhược Diên cho hắn, tuy không nhiều lắm, nhưng thừa sức mua chút dược liệu này.
nhìn thấy ngân phiếu, trong lòng Trương Tập Nguyên liền thả lỏng không ít, cười nói:
- Đường công tử đến đây mua thuốc chính là may mắn của Tập Nguyên Đường, hôm nay tất cả những gì công tử mua đều sẽ giảm giá bảy phần.
- Thế này thì.... Thật ngại quá.
Đường Phong miệng tuy nói thế nhưng chẳng có nửa ý từ chối, chỉ có kẻ ngốc mới không chiếm tiện nghi trước mặt, huống hồ gì Đường Phong hiện tại cũng không có nhiều tiền.
Người làm ăn như Trương Tập Nguyên rất hiểu thời thế, tự mình giúp Đường Phong chọn dược vật, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Mấy loại thuốc dùng để ngâm rượu Tập Nguyên Đường đều có, đều là những thứ tương đối phổ biến, giá cả cũng không cao. Đợi cho Đường Phong chọn xong mấy thứ dược liệu cần thiết, lúc này mới chỉ vào đống Thất Tình Cô kia mà nói:
- Ông chủ Trương, ngươi có biết đây là gì không?
Trương Tập Nguyên chậm rãi lắc đầu:
- Vài ngày trước có một nông phu đưa đến, bảo là thất sắc linh chi, nhưng theo tiểu nhân thấy, đây chắc chắn không phải linh chi mà là độc vật. Dược hiệu cụ thể là gì thì vẫn chưa rõ.
- Cũng dễ nhìn đấy chứ, gói hết đống này cho ta luôn đi.
Đường Phong khoát tay nói.
- nếu Đường công tử đã muốn thì Trương mỗ sẽ đưa ngài. Bất quá phải cảnh báo trước cho công tử biết, những thứ màu sắc càng bắt mắt thì độc tính càng lớn.
- Cũng giống như nữ nhân đúng không.
Đường Phong cố ý liếc Bạch Tiểu Lại một cái, cả hai nam nhân liền cười một tràng.
- Đường công tử quả là diệu nhân, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Trương Tập Nguyên cảm khái một tiếng.
- Tiểu nhân giúp công tử gói mấy thứ này lại, xin ngài chờ một lát!
Đợi Trương Tập Nguyên đi khỏi Bạch Tiểu Lại mới nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi mua nhiều dược liệu như vậy làm gì?
- Tất nhiên là có chỗ hữu dụng!
Đường Phong cười bí hiểm.
- Linh chi kia nhất định là kịch độc, ngươi không sợ bị độc chết sao!
- Luận khả năng chế độc và giải độc, cộng thêm hiểu biết về dược vật, trên đời này nếu ta nhận thứ hai, chỉ sợ không ai dám tự xưng thứ nhất!
Đường Phong nói khoác mà không biết ngượng.
- Ngươi cứ khoác lác đi!
Bạch Tiểu Lại bĩu môi, lộ ra vẻ mặt không tin.
- Cô đừng có nghi ngờ!
Đường Phong cố ý khoe khoang bản lĩnh, tiện tay chỉ vào một loại dược vật bên trong nói:
- Thanh anh hoa, vị cam thuần, thanh liệt, hương vị lưu lại rất lâu, sinh trưởng trong môi trường ẩm ướt, chuyên trị khí hư thể nhược.
Tiếp tục chỉ vào một loại khác:
- Tử Y Thảo, vị chua, tính nhiệt, sống ở nơi âm u, chuyên trị đau nhức thấu xương.
Rồi lại sang một loại khác:
- Hàn tâm quả, vị cay tính hàn, sống ở nơi lạnh giá, chuyện trị can hỏa vượng thịnh.
Mỗi khi chỉ vào một loại, Đường Phong chẳng những mùi vị, ngay cả sinh trưởng trong môi trường thế nào và dược hiệu cùng chú giải rõ ràng, hiển nhiên không phải bịa đặt mà ra, Bạch Tiểu Lại mở to mắt nhìn Đường Phong, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nàng thật không ngờ được, nam nhân tuấn tú này còn có bản lĩnh này.
Đường Phong xuất thân Đường Môn, hiểu biết đối với dược vật cũng rất nhiều, lại thêm mười lăm năm nằm trên giường, độc kinh trong thiên hạ như {{Hóa độc )}{{Đường độc bí điển )}{{ Thế thuyết độc nguyên )){{ Vạn hoa bản thảo )){{Dược vương Thần thiên )){{Cửu Châu dược điển )}đã sớm thuộc làu làu. Những loại trong Tập Nguyên Đường này chỉ là dược vật bình thường nhất mà thôi.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Ta thấy vị huynh đệ đây chẳng những là cao thủ dụng dược, mà còn là cao thủ dùng ám khí!
Đang lúc Đường Phong mãi khoe khoang, bên người lại truyền tói một thanh âm rất nhỏ.
Hai người Đường Phong và Bạch Tiểu Lại nói chuyện, thanh âm vốn cũng rất nhỏ, người thường đứng gần nửa thước cũng không nghe được, không ngờ tới lại có người đứng bên cạnh nghe được rành mạch như thế.
Đường Phong quay đầu lại liền thấy một ưáng hắn lưng hùm vai gấu đang đứng cách đó mười thước mỉm cười nhìn mình. Người này toàn thân không có điểm nào đặc biệt, chỉ là to con một chút mà thôi, giống như một con gấu thật to đang đứng đó. Nụ cười trên mặt hắn rất hào phóng, ai gặp hắn lần đầu sẽ cảm thấy đây là người không câu nệ tiểu tiết.
- Làm sao huynh thấy được?
Đường Phong chưa từng gặp qua người này, nhưng mà nam nhân phóng khoáng thế này hẳn cũng không phải loại người âm hiểm xảo trá gì.
Nhưng Bạch Tiểu Lại lại nhướng mày, với nội tình Thiên giai cao thủ của nàng, cư nhiên cũng không thể nhìn ra người nam nhân này nóng sâu thế nào. Hơn nữa toàn thân hắn không có bất kì dấu vết nào của cương khí, lại càng khiến Bạch Tiểu Lại cảnh giác vạn phần, có thể đem một thân thực lực thu liễm tới trình độ này, thực lực của người này so với mình chỉ cao hơn chứ không thấp.
- Cánh tay thon dài mềm mại, ngón tay linh hoạt tinh tế, hai tay dưới tay áo ẩn mà không phát, đã ra tay nhất định sẽ lấy mạng đối phương!
Môi của nam nhân kia khẽ mấp máy vài cái, thấp giọng khen:
- Hảo một đôi diệu thủ!
- Huynh đài khen lầm rồi, ta cũng không biết dùng ám khí gì cả.
Đường Phong tuy rất kinh ngạc trước khả năng quan sát của đối phương, nhưng mặt vẫn không đổi sắc phản bác. Đối phương thoạt nhìn không có ác ý gì, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, đối với một người lạ chưa từng gặp qua, không thể không đề phòng.
Lúc này Trương Tập Nguyên đã gói cẩn thận dược liệu Đường Phong cần, tự mình đưa tới, Đường Phong xuất ngân phiếu đưa hắn, tiền trao cháo múc.
- Đi thôi.
Đường Phong nói với Bạch Tiểu Lại.
- ừ.
Hai người vừa đi đến cửa lớn của Tập Nguyên Đường, hán tử vừa mới nói chuyện với Đường Phong đột nhiên biến sắc, giống như gặp phải chuyện kinh khủng nhất trên đời, ngoài miệng tức giận mắng một tiếng:
- Con mẹ nó, tới nhanh thật!
Vừa nói xong, lập tức chạy ra khỏi Tập Nguyên Đường, đứng giữa đường thi triển thân pháp, nhảy lên trên mái nhà của Tập Nguyên Đường, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
-Nhanh thật!
Đường Phong cảm thấy thân pháp của người nọ vô cùng tinh diệu, tuy chỉ là động tác chạy trốn đơn giản, nhưng cũng chứng tỏ thực lực của hắn cao thâm khó dò.
- Qủa nhiên là Thiên giai cao thủ!
Bạch Tiểu Lại nhìn theo hướng hắn biến mất mà nói.
hán tử kia vừa chạy đi chưa tới vài giây, đầu đường bên kia lại xuất hiện một hồng y nhân, người này là một đại mỹ nữ, nữ nhân này trên tay cầm theo một thanh trường kiếm đỏ đậm, trên thân kiếm hỏa diễm quay cuồng, mái tóc đen nhánh không có gió cũng tung bay, cả người tựa như một mảnh vải đỏ, thoát một cái đã lướt tới trước mặt Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, bàn chân nhỏ nhắn đạp mạnh xuống đất, mày liễu dựng ngược, nghiến răng quát to:
- Họ Thang kia, đã có gan ăn trộm thì đừng chạy! Cái tên nam nhân vô sỉ này!
Sau khi mắng xong liền như hóa thành một cơn gió đuổi theo hướng nam nhân kia chạy trốn, bên đường hỏa diễm cuồn cuộn, ngay cả không khí phảng phất cũng như bị nung nóng.
Đường Phong đứng khá gần, nhất thời liền bị hỏa diễm trên thân kiếm của nữ nhân kia đốt phỏng da.
- Lại thêm một vị Thiên giai!
Bạch Tiểu Lại đột nhiên cảm thấy mê mang, Tĩnh An thành cũng không phải thành lớn gì, sao Thiên giai cao thủ lại nhiều như củ cải, một người tiếp một người xuất hiện thế này?
- nam nhân kia ăn trộm thứ gì của nàng? Sao nữ nhân này lại phẫn nộ như thế?
- chắc là ăn trộm hai cái bánh bao hay thứ gì đó quan trọng hơn không chừng.
- Nói bậy, nếu chỉ có hai cái bánh bao thì sao nàng lại giận như vậy?
Bạch Tiểu Lại trừng mắt liếc Đường Phong.
Hai người đang nói chuyện, từ hướng nữ tử kia chạy tới liền xuất hiện một bé gái chừng bốn năm tuổi thở hổn hển chạy tới, trên đầu cột một bím tóc lệch sang bên trái, không ngừng lắc lư theo mỗi bước chân, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có thể là do chạy quá nhanh, tới khi chỉ còn cách Đường Phong khoảng hai mươi trượng liền lảo đảo, ngã xuống đất cái bẹp.
Bé gái ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước, giơ nắm tay nhỏ xíu lên nhìn thẳng phía trước hô to:
- mẫu thân, cố lên!
Thanh âm trẻ con thanh thúy, thanh thuần tự nhiên, giống như âm thanh tự nhiên, gột rửa tâm hồn mọi người.
Bạch Tiểu Lại điểm nhẹ chân liền lướt đến trước mặt bé gái, vươn tay đỡ cô bé lên.
Đường Phong đi theo qua đó, chỉ mới nhìn một cái, đáy lòng liền dâng lên dòng ôn thủy tối hồn nhiên và thuần khiết. Bé gái này sinh ra như phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, có thể do chạy quá mệt nên hai gò má ửng đỏ, khiến người khác cầm lòng không đặng muốn đưa tay nựng vài cái, xem có thể nặn được ra nước luôn hay không.
Giống như tạo hóa đã tập hợp tất cả những gì khả ái nhất tới trên người cô bé, cho dù là ác ma giết người không chớp mắt, chỉ cần đối diện với đôi mắt trong veo của cô bé cũng không có dùng khí nhấc đao.
Thiếu gia ta nếu có thể sinh ra nữ nhi như vậy, dù chết cũng không hối tiếc! Đường Phong ghen tị muốn chết.
- Tiểu muội muội, tên muội là gì?
Đường Phong trưng ra nụ cười ôn nhu nhất có thể, ngồi xổm xuống hỏi.
Có bé lặng lẽ lùi lại hai bước, hơi mím môi, từ trong đôi mắt to toát ra chút cảnh giác.
- Đừng sợ. Chúng ta không phải người xấu!
Gương mặt lạnh lùng của Bạch Tiểu Lại cũng cố gắng nặn ra một nụ cười ôn nhu khá khó coi, nhẹ nhàng phủi sạch bụi trên người cô bé.
Cô bé nhẹ giọng nói:
- Ta gọi là Thang Manh Manh.
- Tên thật dễ nghe.
Đường Phong kích động nghĩ hỏng rồi, nhìn thấy một trăm mỹ nữ cũng không vui bằng gặp cô bé này.
- Thúc thúc, thúc thật xinh đẹp!
Thang Manh Manh nhìn Đường Phong một lúc liền nói.
Nụ cười của Đường Phong liền cứng ngắc, khóe miệng giật giật một hồi mới nói:
- Manh Manh à, muội phải nói thế này, ca ca, huynh thật anh tuấn!
Bạch Tiểu Lại đứng một bên vô cùng buồn cười, nhưng chỉ mím môi một chút, nhịn cười vô cùng vất vả.
Có bé lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Lại nói:
- A di cũng rất đẹp, đẹp giống mẫu thân.
- Gọi tỷ tỷ.
Bạch Tiểu Lại nghiêm nghị nói.
- Ha ha.
Đường Phong cười lớn nói.
- Trẻ con cái gì cũng nói được, trẻ con cái gì cũng nói được!
Bạch Tiểu Lại hung hăng trừng mắt liếc Đường Phong, sau đó lại nhìn vào cô bé nói:
- Mâu thân của muội đâu.
- mẫu thân đang đuổi theo người khác.
- Vậy còn cha muội đâu?
- Chính là người mẫu thân đang truy đuổi!
Cô bé vừa nói xong, đôi mắt to tròn đột nhiên liền ầng ậc nước, lông mi thật dài cũng ươn ướt.
Bạch Tiểu Lại nháy mắt luống cuống tay chân, nàng cũng không biết là mình đã nói sai cái gì, càng không có kinh nghiệm dó dành trẻ con.
- Đừng khóc, đừng khóc!
Đường Phong vội dỗ dành, nhìn thấy trên tay Bạch Tiểu Lại còn cầm xâu kẹo hồ lô ban này, vội giật lấy đưa cho cô bé:
- Manh Manh đừng khóc, ca ca cho muội ăn kẹo đường!
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Thứ này không phải để ăn, mà là dùng để gặm.
Phong vừa bóp méo định nghĩa vừa nói:
- Vậy cháu đứng ở đây gặm kẹo đường chờ mẫu thân của muội quay có lại được không?
Cô bé cùng lắm mới bốn năm tuổi, làm sao biết ăn và gặm có gì khác nhau? nghe Đường Phong nói thế, lại thêm hương thơm ngọt ngào của kẹo đường, gật gật cái đầu nhỏ nhắn nói:
- Được.
- Nhìn không ra ngươi cũng biết lừa trẻ con.
Bạch Tiểu Lại liếc Đường Phong nói.
cùng cô bé đứng ở ven đường, Đường Phong dốc hết vốn liếng chuyện cười trong bụng kể cho Manh Manh nghe, khiến cô bé cười khanh khách không ngừng. nghe được tiếng cười thanh thúy dễ nghe, lại thêm gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, Bạch Tiểu Lại dù băng lãnh đến mấy cũng không nhịn được nở nụ cười.
Đợi một lúc lâu, nữ nhân một thân hồng y đỏ rực ban nãy mới quay lại, vừa đi vừa mắng:
- Tức chết đi được, lại để tên súc sinh đó chạy thoát.
Đợi tới khi đến gần chỗ Thang Manh Manh, nữ nhân này mới thu lại sát khí trên mặt, nở nụ cười ôn nhu đi về phía này. Tới lúc nàng ta thấy được hai người Đường Phong và Bạch Tiểu Lại đang đứng cạnh con gái mình, gương mặt liền đanh lại, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác.
- mẫu thân!
Thang Manh Manh nhìn thấy nàng trở về liền nhào tới trước mặt nàng.
nữ nhân ngồi xổm xuống ôm Thang Manh Manh vào lòng, mắt phượng dài đẹp nhìn chằm chằm vào Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, không hề có ý đi lên chào hỏi, mà trực tiếp lướt qua người cả hai mà đi.
Thang Manh Manh một tay nhỏ bé ôm lấy cổ mẫu thân, một tay vẫy vẫy Đường Phong và Bạch Tiểu Lại:
- Tạm biệt thúc thúc, tạm biệt a di!
- Tạm biệt.
Đường Phong và Bạch Tiểu Lại mỉm cười tạm biệt cô bé.
nghe được thanh âm của Manh Manh từ xa vọng đến:
- Thúc thúc và a di là người tốt, còn cho con kẹo đường.
- Không phải mẫu thân đã nói là không được ăn đồ của người lạ đưa hay sao?
nữ nhân kia nói.
- Cái này không phải để ăn, mà là để gặm.
Manh Manh giải thích.
Thẳng đến lúc bóng dáng cả hai biến mất hẳn, Đường Phong mới thở dài một tiếng, thiên hạ lớn như thế, sau này không biết có còn cơ hội gặp lại tiểu cô nương đáng yêu này không.
- Hừ, nữ nhân này rất vô giáo dưỡng, một tiếng cám ơn cũng không biết nói!
Bạch Tiểu Lại dậm chân nói.
- Lòng người khó phòng, một nữ nhân mang theo một đứa trẻ, lại là một đứa trẻ đáng yêu như thế, đối với người khác có chút cảnh giác là chuyện bình thường, đi thôi, ta còn vài thứ muốn mua.
Đi vào tiệm vũ khí, Đường Phong tùy tiện chọn mua vài thứ phi đao và phi châm tinh xảo.
Ám khí của đệ tử Đường Môn bình thường đều tự mình làm ra, bởi vì chủng loại ám khí rất phong phú, tùy vào sở thích từng người mà hình dáng và trọng lượng cũng khác nhau, cho nên, hoặc là tự mình chế tạo, hoặc là đặt người làm theo yêu cầu.
Nhưng đặt người khác làm thì có khả năng sẽ để lộ bí mật của ám khí. Trong ám khí của Đường Môn cũng thường có vài cơ quan khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Căn cứ vào nguyên nhân này, đa phần ám khí của đệ tử Đường Môn đều là tự mình tạo ra cả.
Nhưng Đường Phong hiện tại chưa có khả năng đó, trong Thiên Tú cũng có nơi rèn luyện vũ khí và công cụ đầy đủ, nhưng hắn cũng không có vật liệu, cho nên chỉ có thể tới tiệm vũ khí mua vài món có sẵn.
Mấy thứ này cũng không cần mua nhiều, Đường Phong chỉ cầm chúng phòng thân một thời gian, ít ngày nữa thực lực tăng lên, sẽ tự mình chế tạo ám khí riêng.
Sau khi từ tiệm vũ khí đi ra, Đường Phong nhìn lại ngân phiếu trong túi, đã tiêu gần hết, chỉ còn lại có mấy lượng bạc vụn. Tuy Lâm Nhược Diên thân là trưởng lão Thiên Tú, nhưng không có khả năng cho Đường Phong quá nhiều tiền, vừa này mua này mua kia cơ bản đã tiêu hết sạch.
Nếu Đường Phong còn là Đường Phong trước kia, nói không chừng sẽ tìm Lâm Nhược Diên mở miệng xin thêm. Nhưng mà hiện tại... da mặt Đường Phong không dày được như thế.
- Phải đi đâu kiếm tiền đây?
Đường Phong than thầm không ngớt trong lòng, sau này muốn chế tác ám khí và cơ quan, khẳng định phải tốn rất nhiều tiền.
Trong không khí bay đến một mùi rượu thơm ngào ngạt, Đường Phong giật giật yết hầu, quay đầu nhìn về nơi phát ra mùi rượu.
Dùng mấy lượng bạc vụn còn lại mua vài hù rượu ngon, Đường Phong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cùng Bạch Tiểu Lại nhắm hướng Thiên Tú trở về.
- Phá gia chi tử!
Bạch Tiểu Lại vừa mới nhìn thấy Đường Phong dốc cạn hầu bao, không nhịn được nói một tiếng.
- Ha ha, trời sinh ta có tài tất hữu dụng, ngàn vàng dùng hết lại tìm thêm!
Đường Phong cười lớn một tiếng, mở giấy dán trên miệng bình, uống một ngụm lớn, rung đùi đắc ý sau nửa ngày mới cao giọng quát:
- Nhất túy giang hồ tam thập xuân, yên đắc thư kiếm giải hồng trần! Hảo tửu hảo tửu!
Một nam một nữ, mang theo vài gói đồ lớn có nhỏ có, đi thẳng một đường về Thiên Tú.
Lát sau, Đường Phong có chút rượu chưa say người, người tự say, bỗng nhiên hào tình đại phóng:
- Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Rồi bỗng nhiên chợt ưu thương:
- Nhất tôn tương biệt tửu, thiên lý độc quy nhân!
Khi lại trầm giọng:
- Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi!
Thoắt cái đã nghiêng người:
- Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi, hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy!
Người mượn ý rượu, rượu giục người say!
Thế giới này đến cùng vẫn là một nơi xa lạ, tuy rằng bên cạnh còn có Bảo Nhi và Mộng Nhi quan tâm, cô cô yêu thương chiếu cố, nhưng Đường Phong vẫn như cũ không mấy vấn vương. Mình tại nơi này chỉ như một nhánh lục bình, theo gió phiêu lãng, nước cuốn bèo trôi.
Bạch Tiểu Lại im lặng theo sát Đường Phong, nhìn khuôn mặt như ngọc tạc của hắn, Bạch Tiểu Lại thủy chung không nhìn ra tại sao một tiểu nam nhân giờ phút này thoạt nhìn điên điên khùng khùng là thế, cư nhiên lại sinh ra nhiều cảm khái như vậy, trong ánh mắt hiện lên hai tia tang thương, hắn mới được bao nhiêu tuổi chứ? Bất quá chỉ là một tiểu tử mới mười lăm tuổi còn chưa trưởng thành mà thôi, nhưng vì sao lại có loại kinh nghiệm lòng người dễ đổi, nhân tình ấm lạnh, phát ra cảm tiết từ tận tim gan thế kia?
cũng có rất nhiều câu thơ vô cùng tinh diệu không ngừng tuôn ra từ miệng hắn, nểu chỉ là một hai câu, Bạch Tiểu Lại còn tin là hắn đang ngâm tụng thơ của tiền nhân sáng tác, chỉ là mình chưa có dịp nghe qua mà thôi. Nhưng từ khi hắn bắt đầu uống rượu, liền giống như đột nhiên biến thành một người khác, trước kia luôn cười xấu xa giảo hoạt chọc người ta ghét, đột nhiên lại hóa thân thành một vị tài tử tài hoa hơn người! Mấy câu thơ này mình chưa từng nghe qua câu nào. Chẳng lẽ đều là do hắn xúc động cảm khái mà ra?
Đường Phong trước kia mình gặp, lẽ nào chỉ là giả?
Bước tới vài bước, cước bộ của Đường Phong đột nhiên dừng lại, lại rót thêm một ngụm rượu vào miệng, ngữ khí trầm thấp, mắt lộ ra ý trào phúng, chậm rãi ngâm:
- Độc tọa trì đường như hổ cứ, lục ấm thụ hạ long bàn căn, xuân lai ngã bất tiên khai khẩu...
Thanh âm đột nhiên ngưng bặt, lập tức quay đầu nhìn sang bên đường, trầm giọng quát:
- Na cá trùng nhi cảm tố thanh!
Trong nháy mắt, sát khí như núi đổ từ trên trời giáng xuống! Ép tới mức người khác ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Sát khí đằng đằng, mục hạ vô nhân, phóng nhàn thiên hạ, chỉ có mình ta!