Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 36: Tiểu đệ hời
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Hung thủ vụ án bắt cóc Đường Quả là ai vẫn không thể xác định, Diệp Thu chỉ có thể án binh bất động bị động phòng thủ. Đường Quả vẫn không thể ra ngoài, Lâm Bảo Nhi tất nhiên cũng phải ở nhà cùng. Trầm Mặc Nùng có việc của công ty cần xử lý, thật ra mỗi ngày đều cần ra ngoài một chuyến, Bối Khắc Tùng cũng không tới dây dưa nữa. Diệp Thu vốn vẫn lo lắng hắn nhầm cho rằng mình là đại thiếu gia họ Diệp thật sự mà có ý kết giao, không ngờ sau khi đi từ lần trước liền không quay lại nữa, Diệp Thu cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống hai ngày nay của Diệp Thu khá dễ chịu, ví dụ như cả ngày không bị hai cô gái quấn lấy chơi đùa nữa. Từ sau lần trước Diệp Thu, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ba người chơi trò bao cát này, hai người lại thành nghiện. Mỗi ngày đều lôi Diệp Thu chiến đấu mấy tiếng liền.
Đường Quả vốn ôm tâm lý báo thù, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Thu đập cho mặt mũi bầm dập, khuôn mặt thất sắc, mình bất luận cố gắng thế nào đều không thể động tới vạt áo Diệp Thu. Trong lòng hận không được, tư tưởng liều mạng với Diệp Thu cũng đều có. Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh cũng mượn gió bẻ măng sợ thiên hạ không loạn, vì thế, quan hệ giữa Diệp Thu và Đường Quả càng trở lên căng thẳng.
Mồng sáu tháng chín là ngày đại học Thủy Mộc ghi tên khai giảng, một ngày trước Đường Bố Y để bác Vương đưa tới thông báo trúng tuyển của Diệp Thu.
Khoa khảo cổ đại học Thủy Mộc, một ngành học ít được để ý tới. Dưới môi trường ảnh hưởng khủng hoảng tài chính tiền tệ, có lẽ sau khi tốt nghiệp ra ngoài tìm việc làm lại là một vấn đề. Nhưng Diệp Thu không cần phải lo lắng vấn đề này, đối với hắn mà nói, có thể mở ra giới phệ hồn mê đoàn đối với hắn mà nói ý nghĩa càng lớn hơn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Thu liền cùng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vội đi tới đại học Thủy Mộc. Đại học Thủy Mộc thuộc một trong những trường đại học có thực lực nhất nước Hoa Hạ, nhưng lại không phải là học viện quý tộc. Ngược lại, phần lớn điều kiện gia đình sinh viên cũng không tốt lắm.
Nếu Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tự lái xe của mình tới trường, cũng thật sự là quá rêu rao rồi. Diệp Thu một tiểu người hầu nói không chừng cũng được ảnh hưởng của các cô mà trở thành nhân vật phong vân ở trường rồi. Trầm Mặc Nùng đặc biệt dặn dò hai người, tốt nhất là bắt xe đi. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không phản đối, bọn họ cũng không muốn làm khác người thường quá.
Nếu sau khi tiền của bạn tới một số lượng nhất định, cũng không cần thiết toàn thân dán đầy nhãn hiệu hàng hiệu. Bill Gates thường xuyên mặc chiếc quần jean có lỗ thủng, nói không chừng cũng có thể dẫn đến một trào lưu thời thượng.
Ba người ngồi trên một chiếc xe taxi, Diệp Thu ngồi bên ghế điều khiển, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi ở hàng sau, hai người nói líu lo không thôi suốt cả quãng đường đối với cuộc sống sinh viên tràn đầy mong đợi.
Lúc xe sắp tới cổng đại học Thủy Mộc, Đường Quả đột nhiên bảo tài xế dừng xe, sau đó nói với Diệp Thu: “Ngươi xuống xe ở đây đi?”
Diệp Thu cũng đang có ý định này, hắn vốn không muốn cùng vào cổng trường với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Hai người mặc dù không lái xe khoa trương tới trường, quần áo trên mình cũng rất bình thường. Nhưng tướng mạo đó quả thật là quá thu hút ánh mắt người khác.
Mình theo sau lưng bọn họ làm gì? Người khác hiểu lầm mình là bạn trai của bọn họ thì làm thế nào?
Hơn nữa, đây là trường học, chắc hẳn những người có ý đồ với Đường Quả chắc cũng không ngốc tới mức lúc khai giảng tân sinh chạy tới trường học bắt cóc người. Đại học Thủy Mộc không giống những trường đại học bình thường khác, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi cho dù bối cảnh có thâm hậu, cũng không chắc có thể yên bình.
Diệp Thu giúp tài xế đóng cửa xong, lúc này mới nhớ ra, mình quên trả tiền xe.
Xe taxi lại khởi động, sau đó dừng lại ở cổng trường học. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi xuống xe, Diệp Thu cố ý bước chậm lại về phía cổng.
Cổng lớn kiểu phác cổ cung đình hùng vĩ, đại học Yến Kinh bốn chữ khắc màu đen vô cùng chói mắt. Rất nhiều tân sinh chụp ảnh mấy chữ này làm kỷ niệm, càng nhiều sinh viên rộn ràng nhốn nháo cứ ra ra vào vào dưới cổng vòm. Sắc mặt từng người hưng phấn, mi mắt bay lên, từ đáy lòng vì mình có thể là sinh viên của học phủ cao đẳng này mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Diệp Thu thật ra không có cảm xúc này. Nếu như không phải là vì nhiệm vụ bảo vệ Đường Quả, không phải vì mình muốn mở ra chiếc nhẫn Mê đoàn, cho dù trường học có bỏ tiền mời hắn đến, hắn cũng sẽ không đồng ý.
Nhìn quanh tứ phía trong đám người chen chúc nhau, đã không thấy bóng dáng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đâu. Có thể là đi tìm khoa mình để đăng ký rồi. Đường Quả khoa quản lý kinh tế, Lâm Bảo Ngọc khoa máy vi tính, sau khi hai người nhập học là phải tách ra.
Nhưng điều khiến Diệp Thu nghi hoặc là, đều nói Lâm Bảo Nhi là một thiên tài máy tính, hắn lại một chút cũng không phát hiện ra cô có chỗ nào lạ lùng, ngay cả lúc chơi wow, thao tác đáng yêu cũng chỉ nhanh một chút, động tác đâm người cũng mạnh hơn một chút.
Khoa Khảo cổ là một chuyên ngành ít người để ý tới, Diệp Thiên dạo một vòng cũng không phát hiện băng rôn tuyển sinh nào của khoa khảo cổ. Thật ra xoay mình đến chóng mặt , trường học nổi tiếng quả nhiên danh bất hư truyền, không nói tới lực lượng sư chất thế nào, chỉ diện tích của trường học cũng đã làm người ta giật mình rồi. Lúc định tìm một thành viên hội sinh viên đeo trên cổ biển chào đón tân sinh hỏi thăm một chút, lại nghe thấy có người chạy về hướng mình bên này.
“Anh, anh, đúng là anh rồi, sao anh lại chạy nhanh như vậy chứ?” Một cậu bé thở hồng hộc chạy đến bên cạnh mình nói.
“Là ngươi?” Diệp Thu có chút kinh ngạc. Cậu bé này không phải là cháu ông lần trước ta đã cứu mạng ở cửa hàng bách hóa sao? Sao hắn lại chạy vào trong đại học Thủy Mộc? Lẽ nào ông ngoại là giáo sư đại học?
“Anh, anh vẫn nhớ em?”. Cậu bé thấy Diệp Thu nhận ra mình khuôn mặt đầy xúc động “Vừa nãy lúc em đi ghi danh thì nhìn thấy anh, còn cho rằng mình nhận nhầm người cơ, muốn đến tìm anh, nhưng thủ tục trong tay vẫn chưa làm xong. Đợi làm xong thủ tục rồi lại không thấy anh đâu, cuối cùng cũng tìm được anh rồi.”
“Ghi danh? Em cũng là sinh viên của đại học Thủy Mộc? Tìm ta có việc gì?” Diệp Thu hoài nghi hỏi. Cậu bé này dáng vẻ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn một chút so với Bảo Bảo, làm sao cũng học đại học Thủy Mộc rồi? Không phải nghe đồn là thi vào đại học Thủy Mộc giống như thiên binh vạn mã xông trên một cầu gỗ sao, thi vào vô cùng khó sao? Sao tên tiểu tử này lại vào được?
“Đúng vậy. Em tên Hàn Sảng. Là tân sinh của khoa máy vi tính của đại học Thủy Mộc”. Cậu bé đáng yêu gật gật đầu, “Anh, em vẫn luôn muốn tìm anh, mới đặc biệt chạy tới Tân Thiên chờ anh hai ngày, anh đã cứu mạng ông em, là ân nhân cứu mạng của nhà em, bố em chú em họ luôn muốn mời anh tới nhà ăn một bữa cơm, nhưng không tìm được anh, anh, hôm nay anh nhất định phải đi.”
Diệp Thu cười lắc đầu: “Ăn cơm thì miễn đi, chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa tìm được địa điểm ghi danh.”
“Anh ở khoa nào?” Hàn Sảng một câu anh hai câu anh, rất thân thiết với Diệp Thu, ngay cả loại động vật máu lạnh như Diệp Thu cũng có chút thiện cảm với hắn.
“Khoa Khảo cổ”
“Khảo cổ, anh, anh sao vậy? Sao lại muốn học cái này?”
“Ha ha, sở thích của từng người”
“Vừa nãy lúc em tìm anh, nhìn thấy điểm chào đón tân sinh của khoa Khảo cổ, anh, em dẫn anh đi.” Hàn Sảng cười ha ha nói.
Nếu cậu em hời này biết đường, Diệp Thu cũng không có lý do cự tuyệt, liền theo hắn đi ghi danh.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 37: Khoa thứ nhất Thủy Mộc
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vừa xuống xe, lập tức thu hút ánh mắt của vô số người, một người thân hình cao gầy thanh xuân phơi phới, một người phấn điêu ngọc mài trong sáng đáng yêu, hai người mặc dù quần áo trang phục nhìn có vẻ cũ và đơn giản, nhưng trong đám sinh viên vừa từ trung học lên hoàn toàn không có kiến thức kết hợp quần áo rõ ràng vẫn có điểm khác
“Chị Đường Đường, sao lại để Diệp Thu xuống xe trước?” Lâm Bảo Nhi kéo tay Đường Quả nói.
“Bảo Nhi ngốc, để hắn theo sau chúng ta, chúng ta làm sao mà câu các anh chàng đẹp trai được.” Đường Quả nhéo mặt Bảo Nhi, vừa cười vừa nói.
“Uh, cũng phải. Nếu không người khác lại cho rằng hắn là bạn trai của chúng ta. Chị Đường Đường, chúng ta so xem ai câu được nhiều anh chàng đẹp trai hơn”
“Hừ, so thì so, ai sợ ai, đừng cho rằng ngực em to thì chắc chắn sẽ thắng.”
-------------
Lúc hai cô đang thảo luận làm thế nào để câu các anh chàng đẹp trai, thật ra đã có vô số các anh chàng đẹp trai đang chú ý tới hai người bọn họ.
“Bạn ơi, cho hỏi các bạn là tân sinh à? Là sinh viên khoa nào?” một sinh viên vẻ mặt tươi cười chạy tới.
Đường Quả không thèm để ý kéo tay Lâm Bảo Nhi lánh đi.
“Chị Đường Đường, người ta hỏi chúng ta kìa, sao lại không trả lời chứ?”
“Ai bảo tướng mạo hắn lại hèn mọn, bỉ ổi vậy chứ, cười cũng thấy khó coi…” Đường Quả nói.
“Oh? Vậy chúng ta tự đi ghi danh à?”
“Yên tâm đi, chị đã nhìn thấy điểm chào đón tân sinh của khoa máy vi tính các ngươi rồi. Đi, trước hết đi ghi danh cho em đã, sau đó cùng đi làm thủ tục với chị.”
Nếu không phải giữa hai cây có băng rôn ngang màu đỏ, Diệp Thu hoàn toàn không ngờ tới điểm chào đón tân sinh của khoa khảo cổ lại lại đặt ở một góc hẻo lánh như vậy. Vừa nãy lúc Diệp Thu bước vào nhìn thấy điểm chào đón tân sinh của các khoa khác vô cùng náo nhiệt, một hàng dài mười mấy cái bàn, mười mấy người của hội cán bộ sinh viên và giáo viên tạo thành đội chào đón tân sinh đều bận rộn.
Mà khoa khảo cổ chỉ có vỏn vẹn ba cái bàn và mấy cái ghế, hai người đàn ông vô tình ghé vào bàn ngủ gà ngủ gật, Sau khi Hàn Sảng chạy tới vỗ bàn một cái, một người đàn ông đeo kính mới mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên : “Tìm ai?”
Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Thu suýt chút nữa té xỉu. Người này không phải là người chào đón tân sinh sao? Vậy mà lại hỏi mình tìm ai
“Anh em đến ghi danh.” Hàn Sảng tức giận nói.
Người đàn ông đeo kính nghe thấy lời của Hàn Sảng, mù mịt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới nói thầm: “Oh, hóa ra đây không phải phòng ngủ.”
HÌnh như hắn vẫn cho rằng mình đang ở phòng ngủ, Diệp Thu và Hàn Sảng là hai vị khách không mời mà tới.
Người đàn ông đeo kính ném qua một cái bút lên đầu một người vẫn còn đang ngáp ngủ, hô: “Mập, tiếp khách rồi.”
Lần này Diệp Thu thật sự phục người đàn ông đeo kính, mỗi câu nói đều vô cùng kinh điển. Hơn nữa đây còn là hắn nói trong lúc vô tình, có lẽ mình không biết sự hài hước của chính mình.
Khuôn mặt tràn đầy mờ mịt của Mập cũng ngẩng đầu, trên mặt có vết đọng đỏ do đè lên bàn, ngoài miệng dính nước dãi nói: “Mấy người tới?”
“Hai người” người đàn ông đeo kính nói, rồi nói với Diệp Thu: “Hai người đều là sinh viên khoa khảo cổ?”
“Em không phải. Là anh trai của em.” Hàn Sảng thay Diệp Thu trả lời. Diệp Thu cười cười, ngay cả cơ hội mình mở miệng nói chuyện cũng không có.
“Oh, mang thông báo trúng tuyển chứ, đưa ta, đây là bảng ghi danh, em mang sang bàn bên kia điền vào. Đợi chút Mập đưa em đi nộp học phí, em không có hành lý, người ở đây à? Vậy có cần ở ký túc không? Người đàn ông đeo kính một bên nhập tên Diệp Thu, một bên hỏi các vấn đề cơ bản.
Diệp Thu mặc dù không phải người Yến Kinh, nhưng hiện giờ hắn sống ở chung cư Lam Sắc, thật ra là không lo lắng không chỗ dung thân. Nhưng, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò với cuộc sống sinh viên. Dù sao cũng phải nộp phí ký túc xá, dứt khoát phải chiếm một cái giường trong trường mới được. Sau này nói không chừng sẽ dùng tới.
Nói với người đàn ông đeo kính: “Em ở trong trường.”
“Được, trước hết hãy cùng Mập đi nộp phí đã. Sau đó để hắn dẫn em tới chỗ quản lý ký túc làm thủ tục.”
Mập mặc dù béo, nhưng rất nhiệt tình với người khác. Trên đường dẫn Diệp Thu đi làm thủ tục đã giới thiệu tình hình khoa khảo cổ cho Diệp Thu.
Khoa khảo cổ học được gọi là khoa đầu tiên của Thủy Mộc. Mỗi khóa có một lớp, mỗi lớp số lượng tuyển sinh là hai mươi người. Nói cách khác, bốn năm cộng lại tuyển sinh sinh viên khoa khảo cổ chỉ có tám mươi người. hai mươi người này chia thành năm phòng ký túc, đều là người của khoa mình sống ở đây.
Ở trạm dừng kiểm tra của ký túc, Mập đưa Diệp Thu tới khu ký túc của khoa khảo cổ, tòa 6 phòng 307, lúc Diệp Thu đi vào trong, trong phòng đã có ba người.
Sau khi Mập giới thiệu với bọn họ nói Diệp Thu là bạn học mới đến một tên tướng mạo có vẻ đẹp trai cười ha ha chỉ Diệp Thu hỏi: “Ngươi chắc chắc đã đọc qua “Ma thổi đèn” chứ?”
Diệp Thu thật ra nghe nói bộ tiểu thuyết trên mạng “Ma thổi đèn” này tám năm được yêu thích, nhưng chưa đọc qua. Thấy tên tiểu tử này vừa gặp mặt đã hỏi mình vấn đề này, liền cảm thấy chút tò mò.
“Sao lại hỏi vậy?” Diệp Thu quan sát bạn cùng ký túc chủ động hỏi mình, hoài nghi hỏi.
Anh chàng đẹp trai vẻ mặt đau khổ nói: “ Ta chính là vì si mê “Ma thổi đèn”, cho nên mới quyết tâm đăng ký thi khoa khảo cổ của Thủy Mộc, thậm chí còn trở mặt với người nhà, không ngờ lần này tới ghi danh ta đã hối hận rồi, hoa của khoa nghệ thuật, cỏ khoa tiếng trung, khoa công trình hòa thượng chạy đầy, khoa khảo cổ chúng ta, hoa không có , cỏ cũng không thậm chí ngay cả hòa thượng cũng không có, không có một ngọn cỏ.”
Diệp Thu nghe hắn nói có chút hứng thú, theo đó nở nụ cười. Mọi người cười một trận, cảm giác mới lạ vừa gặp mặt liền giảm đi quá nửa.
Người kia vì si mê “Ma thổi đèn” mà muốn đăng ký dự thi khoa khảo cổ của Thủy Mộc sau này cũng có thể đi trộm mộ kia tên là Dương Nhạc, người gầy đeo kính chỉ một mình sắp xếp đồ đạc là Lý Đại Tráng, nghe thấy hắn giới thiệu tên mình, mọi người lại cười một trận, hắn lại vẻ mặt đau khổ giải thích, nói mình lúc mới trào đời chỉ nặng ba cân người nhà sợ sau khi lớn lên sẽ thành một tên gầy ốm tong teo, liền lấy cái tên có ý nghĩa cầu khấn như vậy. vẫn còn một người sắc mặt tái nhợt ánh mắt vẫn luôn mù mịt nhìn chăm chú bên ngoài cửa ký túc tên là Ngô Chính Tĩnh, một tên rất nữ tính hóa, chỉ là cho người khác cảm giác rất lãnh đạm, tên hắn cũng là do Dương Nhạc chủ động hỏi mới nói, không hề giới thiệu với bất kỳ ai.
Diệp Thu giới thiệu đơn giản về mình và Hàn Sảng, bởi vì không giới thiệu tuổi tác của mình, cũng không thể sắp xếp lớn nhỏ giống như trong tiểu thuyết nói.
Dương Nhạc là một người rất sôi nổi, sau khi thấy mọi người đã giới thiệu lẫn nhau, vừa cười vừa vỗ vỗ tay nói: “Các vị, hôm nay là ngày tứ đại thái đầu trộm mộ chúng ta gặp mặt. Vậy thì ngày có tính chất kỷ niệm thế này, sao có thể không có rượu chứ? Đi, ta mời.”
“Đây là nghệ thuật, không phải trộm mộ. Không nên để mọi người đều nghĩ thô tục theo ngươi” Ngô Chính Tĩnh mặt lạnh lùng nói.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 38: Oan gia ngõ hẹp
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Sau khi Ngô Chính Tĩnh lạnh lùng thốt ra một câu, cũng không kiêng kỵ cách nghĩ của người khác, thậm chí ngay cả cho Dương Nhạc một cơ hội phản bác cũng không có, liền đạp cửa mà đi, mọi người nhìn nhau, vừa nãy không khí còn hòa hợp lại làm cho cứng ngắc.
Lý Đại Tráng vóc người nhỏ gầy, tính tình lại nóng nảy, nhìn thấy bóng Ngô Chính Tĩnh vẫn chưa đi xa, liền gào thét lớn giọng mắng: “Mẹ kiếp, trò gì vậy? Nghệ thuật? Giờ đã là thời đại nào rồi, ngoài đảo quốc AV (Nhật Bản) vẫn còn nghệ thuật? Thật kinh tởm, vậy mà lại ở cùng phòng với đồ này.”
Sắc mặt Dương Nhạc có chút khó coi, vốn dĩ muốn vui vẻ, mọi người khắp nơi tới đây cùng chung một trường, lại sống cùng một phòng, hơn nữa lại còn sống cùng nhau bốn năm, có thể làm cho quan hệ của mọi người tốt một chút mọi người sống cũng thật thà một chút, không ngờ mình lại làm thêm căng thẳng, lại còn bị người khác mắng là thấp tục.
“Bỏ đi, Đại Tráng. Có lẽ cách nói chuyện của ta không đúng. Xem ra Ngô Chính Tĩnh sẽ không đi, mấy người chúng ta đi tụ tập chút?” Dương Nhạc nhìn Diệp Thu và Lý Đại Tráng nói. Trong thời gian chốc lát có thể điều chỉnh tâm tính của chính mình, cũng coi như nhân vật có chút tầm mắt.
Sinh viên mặc dù bị người ta coi là kiêu ngạo, nhưng đại bộ phận tân sinh đều là mới từ trong giáo dục ứng thi trung học vượt vũ môn vào đây, giai đoạn trung học cả ngày là bài tập chất đống, vậy làm gì có thời gian đấu tranh cho phái hệ.Trong rất nhiều sách viết sinh viên âm hiểm xảo trá tâm kế thâm trầm, thuần túy là vô nghĩa. Ngoài một số con sâu làm rầu nồi canh ra, có mấy người như vậy?
Bọn họ đại đa số vẫn giữ được vẻ hồn nhiên cương trực, nói nghĩa khí, thậm chí còn có sự kiêu ngạo nghiêm trọng. Có những người tốt nghiệp đã vài năm rồi mà vẫn vậy. Giống như Lý Đại Tráng, nhìn không thuận mắt là lập tức mắng mỏ, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác. Mà phản ứng của Dương Nhạc thật ra lại để lại ấn tượng cho Diệp Thu, người này bề ngoài tùy tiện, không phải là giả sói đội lốt cừu chứ.
Bởi vì Diệp Thu biết bản tính của mình như vậy, cho nên đối với loại người giống như mình tự nhiên mà sinh ra đề phòng.
“Được. Dương Nhạc, mấy người chúng ta đi chúc mừng, thiếu hắn ta còn có thể uống nhiều hơn hai chén…. Đúng rồi. Ta không biết uống rượu lắm.”Lý Đại Tráng vỗ bả vai Dương Nhạc an ủi. Mặc dù lời nói có chút mâu thuẫn, nhưng có thể nhìn ra là hắn thành tâm.
“Diệp Thu, hai người các người thì sao?” Dương Nhạc cảm kích nhìn Lý Đại Tráng, nhìn về phía Diệp Thu chờ đợi .
Nói thật, Diệp Thu thật sự vẫn có chút khó nghĩ. Mặc dù hiện giờ hắn là sinh viên của đại học Thủy Mộc, nhưng hắn vẫn còn một công việc khác, chính là vệ sĩ thân cận của Đường Quả. Tối hôm qua Đường Bố Y còn đặc biệt gọi điện thoại tới, ngôn từ tha thiết, hi vọng Diệp Thu quan tâm nhiều hơn tới sự an toàn của Đường Quả, tốt nhất là bảo vệ theo bên người.
Nếu Đường Quả muốn trở về, mình chắc chắn phải theo cô trở về. Nhưng bị Ngô Chính Tĩnh làm loạn vậy, lúc này mình từ chối ý tốt của Dương Nhạc, Diệp Thu thật sự có chút không nỡ. Nếu là một số nhân vật trong xã hội, Diệp Thu thật ra còn có thể theo ý mình mà làm, không phải đi theo ai. Nhưng mà Dương Nhạc - một sinh viên trẻ tuổi có chí khí tiến thủ, hơn nữa còn là bạn cùng phòng ký túc, Diệp Thu cũng không muốn quá đả kích hắn.
Hàn Sảng thật ra có chút thiện cảm với Dương Nhạc, nhưng từ sau ngày hôm nay nhận Diệp Thu là anh, thì chỉ theo Diệp Thu thôi, Diệp Thu không nói gì, hắn cũng không tiện mở lời.
“Ta gọi điện thoại hỏi xem đã” Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
“Hỏi? Ăn một bữa cơm mà cũng phải báo cáo sao?”Lý Đại Tráng mở to hai mắt nhìn Diệp Thu.
“Anh Diệp, không phải là xin chỉ thị của chị dâu chứ? Em thấy anh hơi cường đại rồi, quả thực là thần tượng của em. Em còn đang cân nhắc phải tới các khoa khác tìm kiếm viện trợ bên ngoài chứ, anh đối phó với chị dâu rồi ? Người ở trường chúng ta? Nếu được thì gọi tới cùng ăn cơm đi, sau này cũng cần gặp mặt.” Dương Nhạc cười ha ha nói. Khả năng giao tiếp của người này vô cùng giỏi, mặc dù trong lòng Diệp Thu sinh ra đề phòng với hắn, nhưng không thể không nói, vẻ mặt cởi mở lúc hắn nói chuyện và nội dung lời nói toàn là khiến lòng người rất dễ chịu.
“Không phải. Ông chủ của ta” Diệp Thu nói, cũng không muốn giải thích.
Vừa rút điện thoại ra định gọi cho Đường Quả , hỏi xem cô đã ghi danh xong chưa, lúc nào về. Không ngờ điện thoại của Diệp Thu lại vang lên trước.
“Diệp Thu, hôm nay ta và Bảo Nhi không về nhà ăn cơm. Ngươi tự tìm chỗ ăn cơm đi.” Còn không cho Diệp Thu có cơ hội mở miệng, bên kia đã cúp máy rồi.
“Này, anh Diệp, giọng chị dâu thật hay, chắc chắn là một đại mỹ nhân rồi?” Dương Nhạc không ngờ cuộc gọi của Diệp Thu lại ngắn như vậy đã kết thúc rồi, cho rằng Diệp Thu mới bắt đầu theo đuổi đối phương, hơn nữa còn gặp phải chút khó khăn. Sợ hắn xấu hổ trước mặt mọi người, cho nên vội vàng hòa hoãn.
“Bình thường. Không ngực, không mông.” Diệp Thu thản nhiên nói. Hắn thật ra không ngại nói xấu sau lưng Đường Quả, việc thế này mặc dù không thể mang tới cho cô thương tổn, nhưng trong lòng mình lại có thể thoải mái một chút.
Đại học Thủy Mộc là trường đại học nổi tiếng của Yến Kinh, chung quanh trường học một số hình thành sản nghiệp quy mô nhất định tất nhiên nhằm vào sinh viên mà kinh doanh. Diệp Thu không quen thuộc chỗ này, Dương Nhạc hình như rất quen thuộc, dẫn ba người Diệp Thu, Lý Đại Tráng, Hàn Sảng ra ngoài cổng trường, đi thẳng về phía nhà hàng nhìn có vẻ khá là cao cấp đối diện trường học.
“Dương Nhạc, nếu là anh em huynh đệ mình tụ hội, không cần phải tới nơi cao cấp thế này ăn cơm đâu. Chọn đại một nơi là được rồi, mọi người vui vẻ là được.” Lý Đại Tráng đến từ một huyện nhỏ, thấy quán cơm Dương Nhạc chọn quá sa hoa, liền kéo tay hắn ngăn lại.
“Không có gì, huynh đệ, chút tiền này ta vẫn có, yên tâm, không phải tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, là ta tự kiếm được. Không phải ngươi nói sao, mọi người đều vui vẻ là được rồi, việc tiền nong là chuyện theo sau.” Dương Nhạc cười an ủi. Nếu hắn đã nói vậy, người khác cũng không tiện nói gì nữa. Bản thân Diệp Thu lại càng không có khái niệm gì về việc tiền ít tiền nhiều.
Nhà hàng trang trí theo lối cổ xưa, trong đại sảnh còn treo chữ của hiệu trưởng Yến Thiết Sinh của đại học Thủy Mộc, đây không nghi ngờ gì chính là pháp bảo thu hút nguồn khách sinh viên. Danh Yến Thiết Sinh mãn ý thiên hạ, ngay cả ông cũng thích ăn cơm ở đây, chứng tỏ thức ăn ở đây quả thực không tồi.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu khai giảng, trong nhà hàng kín hết chỗ. Không ít phụ huynh học sinh giàu có cũng dẫn con mình tới đây ăn cơm. Dương Nhạc vốn muốn bao một phòng, nhưng nhân viên phục vụ nói các phòng trên lầu đều được đặt trước rồi, ngay cả ở đại sảnh cũng không có chỗ.
Mấy người đang lúc thất vọng muốn rời đi, nhìn thấy hai bố con ăn cơm xong chuẩn bị tính tiền, Lý Đại Tràngvù một tiếng xông tới, chạy giống như con thỏ, nhanh hơn người khác một bước chiếm chỗ, một số nam sinh gần đó đều không thể tranh được với hắn. Các bạn khác chậm một bước chỉ đành lắc đầu thở dài.
Lý Đại Tráng đắc ý vẫy tay Dương Nhạc và Diệp Thu, Diệp Thu và Dương Nhạc nhìn nhau cười, đi về hướng bên đó.
“Đại Tráng, tốc độ của người được đó, thật tuyệt. Chúng ta vừa phát hiện mục tiêu, ngươi đã tới đó rồi.”Dương Nhạc tát mạnh một cái vào bả vai Đại Tráng, cười ha ha nói.
“Hì hì, ta chính là người giữ kỷ lục 100 mét của trường chúng ta.” Lý Đại Tráng mặc dù biểu hiện trên mặt rất đau khổ, nhưng trong lòng lại rất vui. Chỉ có người quan hệ thân thiết mới vỗ ngươi như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Dương Nhạc đang tiến thêm một bước.
Dương Nhạc bảo mọi người gọi món, dù sao buổi chiều cũng không học, vì vậy còn gọi thêm vài bình rượu.
Vừa nói chuyện, vừa đợi thức ăn, Diệp Thu lại nhìn thấy mấy người ngẩng đầu mà bước về phía mình. Một người trong đó hắn còn có chút ấn tượng, đúng là tên bỉ ổi bị hắn chửi trên tàu tới Yên Kinh.
Thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình, Diệp Thu biết là người tới không có thiện ý.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 39: Ngươi là thá gì?
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Tằng Văn Long thật ra cũng không muốn trêu chọc Diệp Thu, ngược lại, trong sâu thẳm trong lòng hắn còn có chút sợ hãi Diệp Thu khó mà tả được. Nhớ tới tình cảnh trên tàu hỏa Diệp Thu mặt lạnh lùng đem từng việc xấu xa hắn làm phơi bày ra, tim hắn giống như cánh hoa điêu linh, từng cánh từng cánh bung ra.
Đây là một đối thủ không thể chống lại, đối phương nhìn thấu mình, mà mình lại không biết gì về hắn. Bởi vì gia cảnh tốt, Tằng Văn Long từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, cuộc sống quả thực tốt hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Phần lớn thời gian trải qua đều tán dương và nịnh nọt, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Ngày đó trên tàu hỏa, hắn tự biến mình thành một tên bị người xung quanh chú ý tới.
Cũng trước mấy ngày Tằng Văn Long tới Yến Kinh, từ sau khi nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Thủy Mộc, ở nhà cũng không yên. Nếu không phải bố mẹ không cho hắn ra ngoài sớm như vậy, hắn đã muốn tới từ một tháng trước rồi. Hắn không còn xa lạ gì với Yến Kinh, bác hắn sống ở Yến Kinh, nghỉ hè hàng năm hắn đều tới thành phố này một thời gian.
Vốn là đi rất hưng phấn, bởi vì trên đường gặp phải Diệp Thiên, chuyện xấu này, khiến tâm trạng hắn hai ngày nay luôn không tốt lên được. Anh họ dẫn hắn đi chơi không ít nơi, hắn vẫn rầu rĩ, không vui lên được.
Anh họ Bì Lý Binh hơn hắn hai tuổi, là sinh viên của học viện ngoại ngữ Yến Kinh, từ nhỏ quan hệ với hắn đã tốt, liền hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lúc này hắn mới nói chuyện xảy ra trên tàu hỏa. Đương nhiên, hắn bỏ đi một sự thật là Diệp Thu bóc trần mộ mặt thật của hắn, chỉ nói trên tàu hỏa mình bị một tên nhà quê coi thường.
Anh họ an ủi hắn, nói có cơ hội nhất định sẽ giúp hắn lấy lại thể diện. Nhưng Tằng Văn Long biết, có lẽ chuyện này sẽ trở thành khúc mắc cả đời mình. Biển người mênh mông, Yến Kinh mấy trăm vạn người, làm thế nào mà tìm được tên tiểu tử giả dạng dân lành đây?
Hôm nay là ngày ghi danh khai giảng, bác trai bác gái đều phải đi làm, vì vậy anh họ đưa hắn tới Thủy Mộc ghi danh. Sau khi vào phòng ký túc, anh họ vì muốn bày ra tính ưu việt của người Yến Kinh bản địa mình, lại chủ động mời mấy người cùng phòng ký túc ăn cơm. Dưới sự luân phiên khen ngợi của bạn cùng phòng ký túc, trong lòng anh họ có chút tung bay phiêu diêu, ngay cả Tằng Văn Long cũng cảm thấy rạng rỡ mặt mày.
Không ngờ vừa bước vào nhà hàng, Tằng Văn Long đã nhìn thấy Diệp Thu ngồi bàn bên kia trong đại sảnh. Khuôn mặt hắn thật quá quen thuộc, ma đưa lối quỷ đưa đường, nằm mơ cũng sợ đến tỉnh vài lần.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không khống chế được vẻ mặt của mình. Sắc mặt tái nhợt, toàn bộ cơ thể như co quắp lại, oán hận trong ánh mắt như thực chất, như là muốn đâm thủng cơ thể người khác.
“Sao vậy?” Bì Lý Binh phát hiện em họ bên cạnh có chút không thoải mái, quan tâm hỏi.
“Không có gì”Tằng Văn Long đau khổ lắc đầu. hắn hận Diệp Thu, nhưng không dám đối mặt với Diệp Thu. Đó chính là ác ma làm cho người ta sinh ra sự sợ hãi từ trong xương cốt
Bì Lý Binh nhìn theo ánh mắt của em họ, chỉ Diệp Thu ngồi ghế bên kia nói: “Em quen bọn họ à?”
“Nói đi, có việc gì anh giúp em lấy lại công bằng” Bì Lý Binh thấy em họ không trả lời, tức giận nói.
“Hắn chính là ngươi va chạm với em trên tàu hỏa.”
Bì Lý Binh sửng sốt, sau đó cười nhạt: “A, thật đúng là đến không mất công tìm. Đúng lúc muốn tìm tên tiểu tử này, không ngờ hắn lại chủ động mò tới. Đi, anh họ giúp em lấy lại thể diện.”
“Anh họ, bỏ đi.” Tằng Văn Long ngăn cản. Hắn nhớ tới sau khi Diệp Thu ra khỏi bến tàu còn có vệ sĩ và xe sang trạng tới nghênh tiếp hắn, sợ rằng người này không giống vẻ ngoài nhìn có vẻ rất đơn giản.
“Sợ cái gì? Một tên khố rách áo ôm từ nơi khác tới mà thôi, trên đất Yến Kinh này, chúng ta phải sợ hắn sao? Em họ, người nhà chúng ta cái gì cũng có thể ăn, nhưng không thể chịu thiệt thòi, đi, đừng để hắn xem thường em.” Những câu nói hào hùng vạn trượng của Bì Lý Binh, khiến cho Tằng Văn Long và mấy người bạn cùng phòng ký tục nghe tới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức xông lên đập cho Diệp Thu một trận.
Bì Lý Binh thấy bên Diệp Thu có bốn người , người bên mình gần tương đương bên họ, sợ động thủ lại chịu thiệt, liền chạy tới cửa gọi điện thoại, một lúc sau, một chiếc xe đi tới, lại thêm bốn năm người giúp đỡ. Những người đó đều là bạn học hắn ở học viện ngoại ngữ Yến Kinh, thường xuyên cùng nhau lêu lổng bên ngoài. Còn có một người tên Chu Đào có chút bối cảnh, cùng hắn đi tới nơi người ngoài khó có thể biết được.
Thấy người bên mình đủ rồi, Bì Lý Binh mới kéo tay em họ đi tìm Diệp Thu tính nợ. Phía sau một đám hùng dũng đi theo, nhìn có vẻ rất chi là uy phong.
Nhân viên phục vụ nhà hàng vừa thấy tình huống này liền biết có người muốn gây sự, vội vàng thông báo tới giám đốc trách nhiệm. Bì Lý Binh bàn bạc xong với Chu Đào cười cười, Chu Đào kiêu ngạo gật gật đầu, liền chủ động đi về phía giám đốc trách nhiệm, nhỏ giọng nói với hắn điều gì. Xem ra, hắn quả thật rất quen thuộc ở đây.
Bì Lý Binh đi tới trước mặt Diệp Thu, khinh miệt quan sát hắn một lúc, lấy tay chỉ chỉ trán hắn, nói: “Ngươi, theo ta ra ngoài.”
Hắn thật ra không mất đi lý trí, biết ông chủ có thể mở nhà hàng ở đây chắc chắn phải có chút bối cảnh, cũng không dám gây sự ở nhà hàng người ta, định gọi Diệp Thu một mình ra ngoài rồi dạy dỗ hắn.
Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn đám người xấu xa này, đột nhiên nhớ tới câu nói ông thường xuyên nhắc nhở hắn, người xấu hay làm những việc lạ đời. Chỉ cần người không ra tay tùy tiện, một khi ra tay chính là phải tuyệt kỹ tất sát.
“Các anh là ai? Xin đừng làm phiền tôi và bạn tôi ăn cơm.” Dương Nhạc đứng dậy che trước mặt Diệp Thu nói.
“Tiểu tử, cút sang một bên cho tao, ở đây không có việc của ngươi, ngươi đừng nhiều chuyện. Chắc ngươi cũng là hôm nay mới quen biết hắn, không cần phải rơi vào vũng nước đục này”. Bì Lý Binh tay chỉ Dương Nhạc, cười nhạt nói.
“Lúc nào quen biết không quan trọng, quan trọng là hiện giờ chúng tôi đang ngồi cùng một bàn ăn cơm, chúng tôi chính là bạn bè.” Dương Nhạc kiên quyết đối kháng lại Bì Lý Binh.
Diệp Thu yên lặng nhìn Dương Nhạc, đột nhiên cảm giác với hắn có chút thay đổi hẳn. Có lẽ, đề phòng của mình với hắn có chút hơi thừa.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Dương Nhạc, cười nói: “Các cậu ngồi xuống trước đã, tôi theo bọn họ ra ngoài một chút, đi một lát sẽ trở lại.”
“Không được. Diệp Thu, bọn họ đông người, mình đi cùng cậu.” Dương Nhạc kiên quyết nói.
“Tôi cũng đi, người đông thì đã sao, liều là được chứ gì”. Lý Đại Tráng đằng đằng sát khí nói. Chỉ là thân người nhỏ nhắn nói ra những lời có khí thế như vậy rất không có sức uy hiếp.
“Anh, em cũng muốn đi. Em xem ai dám động tới anh.” Khuôn mặt Hàn Sảng đỏ bừng, cũng đứng lên phía trước Diệp Thu.
Diệp Thu bỗng phát hiện, hóa ra mình không hề cô độc một mình ở Yến Kinh, hắn đã có bạn rồi.
Diệp Thu cũng không khuyên can nữa, dù sao đối phó với mấy phế nhân này một mình hắn là đủ rồi. Bọn họ có ra ngoài cùng hay không cũng không sao cả, nhiều nhất cũng chỉ là thân thủ mình sẽ bại lộ trước mặt bọn họ thôi. Đây là điều mình không muốn.
Đám người Diệp Thu và người Bì Lý Binh dẫn tới đều đi ra ngoài nhà hàng, xung đột lần này cũng thu hút không ít bàn tán của các thực khách xung quanh. Nhà hàng vẫn không có ai ra mặt ngăn cản sự việc phát triển, xem ra năng lực tên Chu Đào kia quả thực không nhỏ.
Tại cửa bãi đỗ xe của nhà hàng, Bì Lý Binh chỉ em họ hỏi: “ Hắn, ngươi còn nhận ra không?”
“Nhận ra.” Diệp Thu cười cười với Tằng Văn Long, Tằng Văn Long chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.
“Dù thế nào? Cũng phải đưa ra ý kiến đi”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Quỳ xuống, xin lỗi nhận sai với em họ ta.” Bì Lý Binh chớp chớp mắt với em họ, ý nói, nhìn thấy rồi chứ, anh sẽ giúp em lấy lại thể diện.
Diệp Thu còn chưa kịp nói gì, một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ngươi là thá gì chứ?”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 1 – Quyển 2: Vô lương bảo tiêu tại vườn trường
Chương 40: Người của ta ngươi có thể coi thường được sao?
Nguồn: Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Nghe thấy giọng lạnh như băng, mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một đoàn người lạnh lùng đứng ở một bên đứng ngoài quan sát.
Mà giọng vừa nói rõ ràng là từ một cô gái xinh đẹp đứng trên cùng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, toàn thân trên dưới đều tràn đầy hơi thở thanh xuân. Bên dưới mặc một chiếc quần bò màu trắng mờ, thân trên là một áo lông dệt kim màu đen như lưới, từ bên trong lỗ trống của áo lưới lộ ra chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng. phụ kiện quấn quanh trên cổ là một chiếc khăn quàng cổ lấm chấm ô vuông dài.
Quần áo trang phục của cô gái cũng không cao quý diễm lệ, ăn mặc rất học sinh bình thường, chỉ là so với phần lớn tân sinh thời trang hơn một chút. Nhưng cô gái đã tức giận, khuôn mặt lạnh lùng đó khiến người ta thấy sự kiêu ngạo chỉ người giàu có mới có.
Đường Quả? Cô ta sao có thể đỡ lời giúp ta?
Đứng ở vị trí của Diệp Thu, hắn thật ra sớm đã nhìn thấy Đường Quả và một đám người từ cổng trường đi tới, vốn dựa vào sự hiểu biết của hắn với Đường Quả, lúc nhìn thấy mình bị ăn hiếp, chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, Diệp Thu cũng không nghĩ tới cô sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí còn phải đề phòng cô đừng gây trở ngại là tốt rồi.
Biểu hiện của Đường Quả thật ra là khiến Diệp Thu có chút kinh ngạc, không ngờ cô nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi.
Diệp Thu là vì bất ngờ Đường Quả lại chống lại bất bình, mà những người khác cũng đều bất ngờ, nhưng điều bọn họ bất ngờ là sự xinh đẹp của Đường Quả.
Tằng Văn Long không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động nói thay Diệp Thu, lại nhớ tới lúc đó trên tàu hỏa mình chủ động đến gần nhưng hắn lôi tay nói cái gì, “mệnh trong nhân duyên một đường quanh co”, hắn có cảm giác rất thất bại. Sao hôm nay lại cảm thấy toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ như đều quen biết hắn?
“Anh họ, bỏ đi” Tằng Văn Long nhỏ giọng nói.
Bì Lý Binh có chút không thoải mái, đã làm người xấu rồi, giờ thấy gái xinh ngươi lại muốn ta mang theo cái đuôi cút đi, vậy sau này ta còn làm người thế nào? Nếu không phải kéo vài tên súc vật trường mình tới thì cũng bỏ đi, nhưng giờ có bọn họ ở đây, nếu mình vì một câu nói của con gái mà liền rút lui, bị bọn họ truyền ra ngoài, còn có em theo mình lên giường, còn cho rằng mình là kẻ vô dụng.
Không nhịn được nói với Tằng Văn Long: “Sợ cái gì? Chỉ là một quỷ cái mà thôi, em đã bị hù doạ rồi? đáng làm cho hắn xin lỗi thì phải khiến hắn xin lỗi, lần này anh phải giúp em lấy lại thể diện, em đừng làm mất mặt anh.”
Đường Quả nhìn thấy đám người Bì Lý Binh vẫn vây giữa Diệp Thu, cũng không có ý buông tay như vậy, cười nhạt bước tới, đứng bình tĩnh trước mặt Bì Lý Binh, nói: “Ngươi, hãy xin lỗi hắn.”
Cái gì?
Lần này tất cả mọi người đều tròn hết mắt. Vừa nãy là Bì Lý Binh bá đạo muốn Diệp Thu xin lỗi em họ hắn. Không ngờ một người càng hung mãnh hơn, trực tiếp bắt hắn xin lỗi Diệp Thu. Bỗng nhiên, nhân vật cũng đều thay đổi.
Đường Quả thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, trong mũi hừ một tiếng, nói: “Người của ta ngươi có thể coi thường sao?”
Người của ta?
Diệp Thu không khỏi cười đau khổ, mình lúc nào trở thành người của cô ta chứ?
Trên mặt Diệp Thu có chút không vui, nhưng những người khác nghe thấy câu nói này liền vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ. Ba người Dương Nhạc, Lý Đại Tràng. Hàn Sảng bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Thu, cười vô cùng mập mờ.
“Ya, ta nói cô nàng, Bỉ Lý Binh ta mặc dù không đánh con gái, nhưng cô cũng quá đà rồi đấy? đừng ép ta ra tay.” Bì Lý Bỉnh bị ánh mắt chế nhạo xung quanh nhìn, biết vì cô gái này tới, thanh thế mình cũng hạ xuống rồi, trong lòng tức giận, nhưng đối với cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực lại không ra tay được.
Mẹ kiếp, nếu là một tên con trai, sớm đã dùng bàn đập bể rồi. Bì Lý Binh nhụt chí nghĩ thầm.
“Ta bảo ngươi xin lỗi, ngươi không nghe thấy sao? Nhanh chút, đừng trì hoãn bà cô ăn cơm.” Đường Quả rất không hài lòng với thái độ của Bì Lý BInh, băng sương trên mặt càng thêm lạnh lùng, trừng mắt thúc giục Bì Lý Bỉnh.
Vừa nãy cô nhìn thấy rồi, chính là người có vẻ mặt kiêu ngạo kia bắt Diệp Thu xin lỗi, hơn nữa còn muốn hắn quỳ xuống, cũng không biết sao, mình bỗng tức giận vô cớ.
Ngươi nói cái gì? Đừng cho rằng…Hả..” Bì Lý Bình còn chưa nói hết, đã kêu lên thất thanh, bưng hông ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt chảy ra.
Đường Quả thấy chân mình đánh trúng mục tiêu, trong lòng có chút đắc ý vô cùng. Cước này vẫn là từ lần đầu tiên gặp Diệp Thu tấn công Uông bá, lần trước cô dùng để tập kích Diệp Thu, không thu được công dụng, lần này đột nhiên đá Bì Lý BInh, thoáng cái làm hắn ngã xuống. Vì thế Đường Quả liền nghĩ, có phải dùng chiêu số của bản thân người sáng tạo ra với hắn không có hiệu quả? Trong tiểu thuyết nói, hễ là võ lâm cao thủ sau khi sáng tạo một sát chiêu, còn nghĩ ra cách phá giải, xem ra Diệp Thu chính là loại người này.
“Anh họ, anh sao vậy?”Tằng Văn Long thấy dáng vẻ đau khổ của anh họ, trong lòng lo lắng, cũng vội vàng ngồi xổm hỏi.
“Đừng…chạm vào ta.”Lúc Bì Lý Bình nói, lại cảm thấy chỗ đau, hắn chỉ thở ra khí lạnh. Sợ sẽ bị phá hủy mất.
“Hả, em đưa anh tới bệnh viện” Tằng Văn Long vừa nói liền muốn đi gọi xe.
“Đứng lại” Đường Quả lên tiếng ngăn cản. “Nếu ngươi là em họ hắn, vậy việc hắn chưa hoàn thành, để ngươi hoàn thành nốt đi, ngươi ,xin lỗi hắn. Hơn nữa, làm giống như yên cầu của hắn lúc nãy. Phải lạy xuống.”
“Ngươi đừng khinh người quá đáng” Tằng Văn Long nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không ngờ cô gái này lại độc ác như vậy, hơn nữa được đà không buông tha cho người khác.
“Độc ác sao?Ta chỉ là khiến ngươi nhớ lâu chút” Đường Quả nói như không có việc gì, “Nhanh lên”
Đường Quả không đọc qua cổ thư gì đó, đối với cổ nhân cái gì “tha được thì tha cho người ta”, cái gì “lấy ân báo oán” những câu nói rất là nhạt nhẽo. Nhân tính vốn ác, ngơi mềm yếu với bọn họ, bọn họ cũng không cảm thấy đó là hạ thủ lưu tình, mà chỉ là cho rằng ngươi thật dễ gạt. Vậy thì lần sau tâm trạng bọn họ buồn bực muốn phát cáu hay lúc đùa cợt uy phong trước mặt bạn gái, cần một đạo cụ phối hợp, người hắn nghĩ tới đầu tiên chính là ngươi.
Nếu ngươi có thể một lần làm triệt để, khiến hắn nhìn thấy ngươi liền lẩn tránh, vậy thì các ngươi sau này ngược lại sẽ bình an vô sự. Công ty của bố Đường Quả giúp hắn nâng cao nghiệp vụ nhiều năm, cũng đạt được thành tích hôm nay, hiểu rất rõ đạo lý này. Người ngoài đều tò mò biểu hiện bản thân trong tập đoàn Đường Thị mấy năm gần đây sao lại hung mãnh như vậy giống như uống phải xuân dược vậy, gió lốc thẳng tới .Nếu như để bọn họ biết được quy mô của công ty làm tới trình độ ngày hôm nay là con gái tròn hai mươi tuổi của Đường Bố Y, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Thấy Đường Quả sử dụng chiêu “tuyệt hộ liêu âm thối” ban đầu của mình đối phó với người ngoài, trán Diệp Thu bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nhớ lần trước lúc ở Lang Sơn, tính cách vô cùng mạnh mẽ của cô, bị tên đầu trọc nọ dùng thương chỉ vẫn còn dám nổi cáu, biểu hiện hôm nay càng là rất hung mãnh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh