Đối với Triệu Lập thì thích nghi với việc vận động trong khi đang sử dụng công pháp chiến đấu là một việc hết sức dễ dàng. Hắn chỉ mất có hai ngày đã có thể hành động được một cách tự nhiên. Chỉ có một điều khó khăn cho hắn đó là trong lúc vận động thì lựa chọn vận công bằng kiện thể thuật hay công pháp chiến đấu mà thôi.
Lúc này, kiện thể thuật là công pháp mà Triệu Lập thuần thục nhất, chẳng những hắn có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định mà còn đã đột phá được giới hạn chín chu thiên từ lâu rồi. Cho đến giờ phút này, một lần hành công, Triệu Lập có thể chu chuyển được sáu lần chín chu thiên. Đây có thể nói là một kết quả hết sức tuyệt vời. Không biết sau này có người nào đạt được kết quả như hắn hay không, nhưng có thể khẳng định một điều rằng từ trước đến nay chưa hề có ai làm được điều đó.
Tuy nhiên, công pháp chiến đấu là một loại công pháp cường kiện thân thể so với các công pháp khác trong xã hội tuyệt đối cao hơn rất nhiều. Nó cũng là công pháp mà nếu còn sống ở trong quân đội, Triệu Lập chắc chắn sẽ phải luyện tập theo. Tuy nhiên, cho dù là chất lượng chân khí sinh ra, hay là mức độ thoải mái trong khi luyện công đều không thể so sánh với kiện thể thuật.
Trên thực tế, công pháp chiến đấu vận dụng tất cả kinh mạch toàn thân. Mỗi lần luyện công, mức độ chân khí sinh ra rất nhiều, so với hiệu quả lúc ban đầu của kiện thể thuật thì nó hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng do lúc này, kiện thể thuật sau sáu lần chín chu thiên thì chân khí hoàn toàn được áp súc nên chân khí sau khi được sinh ra lại cao hơn công pháp chiến đấu một bậc. Mặc dù vậy thì chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra, cũng phải được áp súc sau khi tu luyện sáu lần chín chu thiên của kiện thể thuật thì mới có thể dung nhập vào trong đan điền.
Bây giờ, trong đan điền của Triệu Lập có hai loại chân khí. Chân khí do kiện thể thuật sinh ra hết sức cô đặc, còn chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra thì loãng hơn. Hai loại chân khí này ở trong đan điền giống như được phân thành hai lớp. Lớp bên trong là chân khí hoàn toàn được ngưng luyện, lớp chân khí bên ngoài thì giống như một đám mây.
Nếu có người nào đó có thể nhìn thấy được đan điền của Triệu Lập thì sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trong đó giống như có một quả bóng được một lớp khói bao phủ xung quanh. Ruột của quả bóng chính là chân khí do kiện thể thuật sinh ra, còn lớp ngoài của nó là chân khí cho công pháp chiến đấu hình thành.
Hai loại chân khí tồn tại trong cơ thể Triệu Lập hoàn toàn không có sự bài trừ lẫn nhau, ngoài mỗi một việc đó là mức độ ngưng luyện khác nhau ra còn lại chúng không hề có gì khác biệt. Tuy nhiên, lớp chân khí bên ngoài chỉ cần sau khi Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật thì chúng cũng bị áp súc lại và cũng bị nén vào lớp bên trong. Chẳng qua vẫn có một bộ phận chân khí rất nhỏ, vẫn không hề bị nén hết bao phủ bên ngoài mà thôi.
Nhưng có một điều đó là, công pháp chiến đấu chỉ có thể sử dụng loại chân khí ở lớp bên ngoài. Trong khi đó, kiện thể thuật lại có thể sử dụng cả hai loại chân khí. Triệu Lập đã thử qua một lần nén loại chân khí này lại. Nhưng may mắn thay nó cũng không hề bị áp súc hết. Nếu không thì việc tu luyện công pháp chiến đấu hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì hết.
Điều này cũng làm cho Triệu Lập hết sức buồn bực. Dựa theo mức độ tích lũy của lớp chân khí khuếch tán bên ngoài thì khi hắn vận dụng công pháp chiến đấu cũng không hề có được bao nhiêu chân khí để mà sử dụng. Hiệu quả cuối cùng thì so với việc sử dụng kiện thể thuật lại không kém hơn nhiều lắm.
Dù sao thì công pháp chiến đấu cũng thích hợp với việc vận dụng trong chiến đấu. Còn kiện thể thuật là do quá trình tu luyện của Triệu Lập mà biến đổi. Ngoại trừ mức độ ngưng luyện chân khí ra, còn lại hiệu quả của nó cũng chẳng có gì tiến triển. Có chăng chỉ có sử dụng để hồi phục thể lực là còn có tác dụng. Tuy nhiên chân khí sau khi ngưng luyện cùng với chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra lại tạo thành hiệu quả hồi phục sức lực kinh người. Chỉ cần vận hành một chu thiên là Triệu Lập đã không còn cảm thấy có chút nào mỏi mệt nữa.
Đan điền có hai loại chân khí tồn tại nhưng không hề có sự xáo trộn. Trường hợp này mà nói ra chắc chẳng có ai tin. Hơn nữa, Triệu Lập cũng biết rõ một điều đó là nếu hắn mà nói ra thì chờ đợi phía trước chính là một kiếp sống bị giam lỏng, thậm chí còn có thể bị giải phẫu để xem xét.
Ngay từ lúc ban đầu cố gắng giấu diếm bí mật, cho đến bây giờ những điều cần phải giấu có rất nhiều. Có một điều khiến Triệu Lập cảm thấy may mắn đó là, sau khi chân khí bị áp súc thì số chân khí còn lại kia cũng làm cho tốc độ tu hành của hắn so với những người khác không cách nhiều lắm. Điều này cũng làm cho Triệu Lập có thể đường hoàng nói với mọi người rằng hắn tu luyện cũng giống như những người bình thường mà thôi.
Còn có một điều nữa khiến Triệu Lập mừng rỡ đó chính là chân khí không bị ngưng luyện đó còn tốt hơn chân khí do công pháp chiến đâu sinh ra một ít. Cũng giống như kiện thể thuật sau sáu lần chín chu thiên ngưng luyện chân khí cũng đồng thời đem chân khí do công pháp chiến đấu sinh ra ngưng luyện một ít, chỉ có điều chất lượng không bằng mà thôi. Dù vậy theo chất lượng tăng lên, nếu Triệu Lập chỉ dùng công pháp chiến đấu cũng không thấy yếu lắm.
Đồng thời với việc tu luyện công pháp chiến đấu luôn phải kết hợp với kỹ thuật chiến đấu. Bởi vì ngành của Triệu Lập là một ngành đặc thù nên kỹ xảo tập luyện chủ yếu là về kiểm soát và khống chế đối phương. Cho dù là sử dụng binh khí hay quyền cước đều dựa trên cơ sở của những điều này. Vũ khí, bắn súng, chiến thuật, ám hiệu, sử dụng mặt nạ phòng độc, huấn luyện lái các loại xe đặc chủng… nói chung là những kỹ năng cơ bản của một người chiến sĩ lại không phải là trọng điểm huấn luyện.
Tập trung chủ yếu vào việc kiểm soát, quản lý, khống chế. Huấn luyện quyền cước cũng theo phương thức bình thường, chính là quyền pháp lưu hành trong quân đội. Tuy nhiên trong ngành giám ngục thì chủ yếu luyện tập dùi cui (cái này không biết có chính xác không) là chính.
Dùi cui là vũ khí thường được sử dụng trong công an và các ngành lực lượng đặc biệt trong quân đội. Loại này được bắt nguồn từ thù (một trong mười tám loại vũ khí của Trung Quốc, giống côn được làm từ tre, gỗ có cạnh), kết hợp với loại dùi cui của cảnh sát. Nhưng nó không được làm bằng gỗ mà được chế tạo nhờ công nghệ plastic. Độ dẻo dai rất tốt. Dùng trong việc bắt giữ cực kỳ thích hợp.
Triệu Lập rất vừa ý với việc sử dụng dùi cui. Do chưa từng được tiếp xúc qua loại này, nên khi được huấn luyện, liền cảm thấy nó hết sức thích hợp với hắn. Thứ nhất là do tính chất của công việc, nên bọn họ buộc phải nắm vững cách sử dụng nó. Thứ hai là nó không hề có tính sát thương như vũ khí nóng cũng là một nguyên nhân làm cho Triệu Lập rất thích.
Ít nhất khi sử dụng loại vũ khí này cũng không cần phải lo lắng đến chuyện chết người. Cho dù đã trở thành một người quân nhân, nhưng Triệu Lập không hề có khái niệm giết chóc ở trong đầu. Có lẽ, bản thân Triệu Lập cũng không có đủ dũng khí để bước chân vào con đường chém giết.
Quá trình huấn luyện đối với Triệu Lập hết sức là thoải mái. Vốn hắn rất hài lòng với loại dùi cui này, chỉ mong được nhanh chóng nắm nó trong tay. Nên khi vừa tiếp xúc với tất cả các động tác sử dụng, Triệu Lập liền nhanh chóng nắm bắt. Luyện tập một cách thuần thục, chỉ cần có dùi cui trong tay nếu không tính đến việc ảnh hưởng của chân khí thì ngay cả huấn luyện viên cũng không chắc có thể thắng được Triệu Lập.
Điều này cũng là cho huấn luyện viên Tiêu Cường vô cùng vui vẻ. Triệu Lập giống như là trời sinh ra để làm công việc này. Hắn đúng là một hạt giống tốt, cần phải được chăm bón.
Những ngày huấn luyện trôi qua một cách nhanh chóng. Cuối cùng thì cũng đến ngày kiểm tra công pháp chiến đấu. Càng gần đến ngày đấy, mỗi người đều giống như gặp phải kẻ địch lớn, điên cuồng huấn luyện, chuẩn bị cho ngày kiểm tra phân cấp.
Tất cả mọi người đều lo lắng chờ đợi. Ai cũng muốn biết kết quả của mình qua lần kiểm tra tu vi lần này. Triệu Lập cũng như thế, yên lặng ngồi chờ ở bên ngoài phòng kiểm tra.
Nói là phòng kiểm tra nhưng trong thực tế nó chỉ là một cái phòng ở bình thường có đặt thêm thiết bị. Nghe nói đó là các thiết bị đánh giá kết quả tu luyện và phân loại. Chỉ cần đưa chân khí vào cái dụng cụ đó là có thể biết được kết quả của bản thân.
- Cấp bậc cũng không có gì là quan trong. Những kiểu kiểm tra như thế này cũng không cần phải lo lắng. Quan trọng nhất là chính bản thân mỗi người có thể nắm giữ, vận dụng một cách thuần thục chân khí như thế nào…. – Tiếng nói của huấn luyện viên Tiêu Cường vang lên trong tai mỗi người, làm cho không ít người bớt đi một chút căng thẳng.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là một câu nói an ủi nên mọi người cũng không để tâm lắm. Nói đùa hay sao chứ tứ cấp, ngũ cấp, lục cấp hơn kém nhau không phải là một chút, một ít thì làm sao có thể nói cấp bậc không có gì quan trọng? Trong lòng mọi người vừa nghĩ đến đây, ngay lập tức lại quay sang chú ý đến kết quả kiểm tra phía trước.
Trên mặt một số người hiện rõ vẻ lo lắng. Điều đó cho thấy được rằng mọi người lo lắng đến như thế nào. Mặc dù Triệu Lập cũng lo lắng như vậy. Như sau khi nghe huấn luyện viên nói xong, nhịn không được lại quay qua nhìn khuôn mặt ông ta. Vẻ mặt của huấn luyện viên hết sức nghiêm túc, không hề thấy trên đó có chút nào chứng tỏ lời nói của ông chỉ là một lời an ủi, động viên.
Khiến cho trong lòng Triệu Lập nổi lên suy nghĩ, không biết huấn luyện viên nói ra câu đó là có ý nghĩa gì? Nếu đúng như lời huấn luyện viên nói… thì quả thật cũng không cần thiết phải lo lắng lắm đến kết quả kiểm tra. Chẳng qua nó cũng chỉ là một kết quả đánh giá mà thôi, cũng không có gì quan trọng. Nghĩ được như thế, Triệu Lập cũng bình tĩnh lại rất nhiều, đối với việc kiểm tra cũng không còn lo lắng lắm.
Hiển nhiên, huấn luyện viên chú ý tới tất cả mọi người, thấy ai cũng lo lắng nhưng có thể hiểu được lý do của nó. Cho dù cái kết quả này cũng là một trong những cơ sở của mỗi người, nhưng họ không hiểu được rằng không cần phải đặt nặng vấn đề này lên như thế.
Nhắc nhở một câu cũng chỉ có Triệu Lập lấy lại được bình tĩnh. Nhìn qua có thể là do lời nhắc nhở mà được như thế, mà cũng có thể là do đối với thực lực của chính bản thân cũng rất tự tin. Mặc kệ là như thế nào thì điều đó cũng đã thể hiện ra được tố chất tâm lý của hắn.
- Người kế tiếp! – Hồi hộp chờ đợi khoảng ba đến năm phút, người ngồi bên ngoài chợt nghe vang lên một tiếng thông báo:
- Tứ cấp! – Ngay sau đó, một khuôn mặt tân binh vô cùng hài lòng đi ra ngoài. Cho dù như thế nào, chỉ cần vượt qua được cánh của tam cấp thì lần kiểm tra này đều có thể vượt qua.
- Người kế tiếp! – Ngay cả cái tên của người được gọi cũng không thèm nhắc, Triệu Lập nghe thấy liền kiểm tra lại quân phục rồi mở cánh cửa đi vào.
- Báo cáo chỉ huy! Tân binh Triệu Lập vào kiểm tra. Xin chỉ thị của chỉ huy! – Người phụ trách kiểm tra không phải là sĩ quan ở đây nên Triệu Lập báo cáo hết sức trang nghiêm.
Không thể phủ nhận một điều là động tác của hắn rất tốt. Tự nhiên một tên lính mới, lạ lẫm xuất hiện trước mặt lại có động tác chào, báo cáo rõ ràng, dứt khoát thì hiển nhiên sẽ tạo cho người chỉ huy có một ấn tượng tốt. Nhất là tên lính đó lại có một ánh mắt hết sức tôn kính, phục tùng thì càng làm cho ấn tượng tốt thêm.
- Vận công! Sau đó đấm vào cái bia này mười quyền. – Viên thiếu úy phụ trách kiểm tra với vẻ mặt ôn hòa chỉ dẫn cho Triệu Lập. Giọng điệu so với lúc Triệu Lập ở bên ngoài cửa nghe thấy thì hoàn toàn không giống chút nào.
Đi tới trước cái bia, Triệu Lập chỉ cần chưa tới một giây đã đưa chân khí lưu chuyển tới bàn tay. Bàn tay nắm lại, rồi cực kỳ nhanh chóng đấm ra mười quyền liên tiếp.
Thấy hắn thực hiện bài kiểm tra một cách nhanh chóng, viên thiếu úy cũng có một chút kinh ngạc. Chẳng qua cũng chỉ có một chút mà thôi, bởi hắn đã kiểm tra hàng ngàn người nên việc như thế cũng không phải là ít. Chẳng qua hắn có chút bất ngờ đó là do những người khác muốn vận công gần như phải ngồi xuống điều tức đến hàng nửa ngày, sau đó lại phải mất gần ba đến năm phút mới có thể điều động chân khí toàn thân, lại phải đến ba hoặc năm phút sau mới có thể xuất được quyền. Không ngờ Triệu Lập lại có thể thực hiện nhanh đến như vậy.
Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc viên thiếu úy vẫn không thể để công tác kiểm tra bị gián đoạn. Cái bia là một thiết bị được chế tạo đặc biệt, chẳng những nó có thể tính toán được lực của cú đấm mà còn nhờ vào chất liệu đặc thù nên nó có thể xác định được mức độ công kích bằng chân khí từ đó tính ra cấp bậc chân khí của người được kiểm tra.
Vào lúc Triệu Lập đứng chuẩn bị, hắn không hề có ý nghĩ trì hoãn thời gian. Trong thực tế, chân khí chưa ngưng luyện trong đan điền đã được hắn huy động ra toàn thân ngay trong lúc di chuyển. Nên nhiều hay ít hơn một chút thời gian thì đối với hắn cũng không hề có gì khác nhau.
Từ đây có thể thấy được cái hay của kiện thể thuật đó là nó có thể ngưng luyện được chân khí trong cơ thể. Phần chân khí chưa được ngưng luyện thì dành cho công pháp chiến đấu sử dụng. Tuy đại bộ phận chân khí đã được ngưng luyện nên chân khí dành cho công pháp chiến đấu có vẻ không được nhiều nhưng khi được sử dụng đến lại hết sức thuận lợi. Đây là điều mà nếu chỉ tu luyện công pháp chiến đấu trong vòng có nửa năm thì không thể nào làm được.
Trong nháy mắt xuất quyền, tinh thần của Triệu Lập cũng hoàn toàn dung nhập vào trong mười quyền đó. Mỗi quyền đều giống hệt nhau về tư thế cũng như lực đạo. Sau khi đánh xong, ngay cả Triệu Lập cũng phải kinh ngạc về điều đó, không ngờ trong lúc mình đang hết sức hồi hộp lại có thể làm được như vậy.
Trong bảng phân tích số liệu, vừa mới nhìn thấy kết quả, viên thiếu úy không nhịn được quay qua liếc nhìn Triệu Lập. Làm thế nào mà một người có thể đánh ra mười quyền mà lực đạo của mỗi quyền khác nhau chưa đến một kilôgam lực?
Khi Triệu Lập tiến vào phòng kiểm tra, cũng có mấy người ở bên ngoài hết sức chú ý.
Huấn luyện viên Tiêu Cường đối với Triệu Lập hết sức ưu ái, trong các bài huấn luyện đều hết sức hài lòng đối với hắn. Luyện tập cầm nã thủ hay sử dụng dùi cui đều tự mình chỉ dạy. Sự quan tấm đối với Triệu Lập có thể thấy rất rõ. Cho dù miệng ông vừa nói đối với lần kiểm tra này cấp bậc cũng không có gì quan trọng. Nhưng như thế cũng không làm cho ông bỏ qua không để ý đến kết quả kiểm tra của hắn.
Cũng có hai người nữa nhưng không hề xuất hiện trước mặt mọi người. Trong một căn phòng ở ký túc xá cách đó không xa, sau một khuôn cửa sổ, có hai bóng người đang đứng, dáng người thẳng tắp đang xem xét kết quả huấn luyện. Trong đó có một dáng người hết sức thon thả, đầy những đường cong quyến rũ. Còn người kia thì lưng hùm vai gấu, hết sức to lớn.
- Ngươi muốn ta xem chính là người này? – Nhìn kết quả kiểm tra của Triệu Lập, nam tử không khỏi cau mày lại. Trong này có một thiết bị quan sát, có thể biết được tình hình ở trong phòng kiểm tra.
- Nếu chỉ có thế, ta nghĩ cũng không có gì đáng để cho ngươi phải chú ý đến như vậy.
- Có lẽ ngươi nói đúng. Chẳng qua ta muốn nhìn xem kết quả của hắn như thế nào mà thôi. – Nữ tử đứng bên cạnh mở miệng, nhất thời một sự quyến rũ làm cho người khác khó có thể kiềm chế hiện ra.
- Như thế cũng không được hay sao?
- Được chứ! Tất nhiên là được. – Nghe thấy nữ tử nói vậy, nam tử đứng bên vội vã đáp.
- Tứ cấp! – Viên thiếu úy nhanh chóng công bố cấp bậc của Triệu Lập. Nghe thấy câu đó, cũng không hề nằm ngoài suy nghĩ của Triệu Lập. Chỉ có mình hắn mới có thể hiểu rõ được bản thân. Tu luyện công pháp chiến đấu được chút chân khí nào thì phần lớn lại bị ngưng luyện, không thể sử dụng được đến nó. Trong trường hợp như thế mà vẫn có thể đạt tới cấp bậc này thì vẫn hoàn toàn chấp nhận được. Ít nhất thì vẫn hoàn toàn đạt đủ tiêu chuẩn, và bí mật của bản thân cũng không bị phát hiện.
- Cảm ơn chỉ huy! – Triệu Lập thực hiện một động tác chào theo tiêu chuẩn quân nhân. Viên thiếu úy cũng đáp lại hắn, đồng thời nói:
- Mười quyền vừa rồi rất tốt. Cậu cứ như vậy mà phát huy tiếp nhé. Tôi rất thích cậu đấy.
Viên thiếu úy lại tiếp tục nói:
- Cấp bậc cũng không phải là điều quan trọng nhất. Đạt tới tiêu chuẩn là được rồi, không nên vì cấp bậc của mình mà nản chí.
- Người kế tiếp! – Lúc Triệu Lập đi ra khỏi phòng kiểm tra, hắn thấy được một số nụ cười mang theo một chút chế giễu đang hướng về phía hắn. Nhưng Triệu Lập vẫn vờ như không thấy, bình thản đi ra chỗ khác.
- Tứ cấp! Người kế tiếp.
- Ngũ cấp! Người kế tiếp.
……
- Lục cấp! Người kế tiếp.
…..
- Ngũ cấp! Người kế tiếp.
….
Các kết quả kiểm tra liên tiếp được viên thiếu úy thông báo. Chưa đến hai giờ, tất cả mọi người đã kiểm tra xong. Chỉ trừ Triệu Lập là thời gian kiểm tra chỉ khoảng một phút ra, còn lại tất cả mọi người ít nhất cũng phải đến ba phút. Có một điều may mắn đó là trong tất cả mười chín người thì người thấp nhất cũng đạt tới tứ cấp, không có một người nào không đạt tiêu chuẩn. Trong số đó thì có hai người đạt tới lục cấp, mười người đạt ngũ cấp, còn lại bẩy người giống như Triệu Lập đều đạt tứ cấp.
Thông thường, sau buổi kiểm tra, sĩ quan huấn luyện phải đi lấy kết quả ở chỗ sĩ quan phụ trách kiểm tra. Không có mặt huấn luyện viên ở đó, một số người hoàn toàn buông lỏng. Biết được kết quả của bản thân nên một số người hết sức hưng phấn. Nhất là mấy người đạt được cấp bậc cao thì lại càng vui mừng, thiếu điều muốn nhảy lên tới tận trần nhà.
- Này! Triệu Lập! Huấn luyện viên không phải thường xuyên huấn luyện riêng cho ngươi hay sao? Ngươi không phải là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất hay sao chứ? Làm sao mà lại chỉ đạt tứ cấp vậy? – Lúc này, Triệu Lập đang ngồi một mình, yên lặng suy nghĩ, không hề để ý tới sự huyên náo của mọi người xung quanh. Khi thanh âm này vang lên, Triệu Lập cũng không để ý lắm.
- Cái gì? – Không nghe rõ ràng câu hỏi, nên theo bản năng hắn mở miệng hỏi lại. Nhất thời khiến cho một số người phá lên cười ha hả.
- Làm sao thế? Hay là thành tích không được như ý nên thất vọng phải không? – Cái giọng lúc nãy lại tiếp tục cất lên, mang theo ý châm biếm:
- Không sao đâu! Huấn luyện viên nói rồi mà, cấp bậc không phải là quan trọng nhất, cho nên đừng có mà buồn. – Nói xong, người đó lại cười lên ha hả, xen lẫn trong đó có vài tiếng cười của những người khác.
Giọng nói này Triệu Lập hết sức quen thuộc. Tất cả cũng chỉ có mười chín người, nên không thể không nhớ được tiếng cười của người khác. Đó là giọng của Lý Tu Viễn (mấy chương trước mình để là Lý Tu Xa). Bình thường, Lý Tu Viễn cũng đã có chút ghen ghét với Triệu Lập. Nhất là mỗi khi luyện công, Triệu Lập đều ra ngoài trước một chút, làm cho hắn cực kỳ tức tối. Ngay cả trong ánh mắt cũng thể hiện rõ sự ghen ghét đối với Triệu Lập.
Lần kiểm tra này, Lý Tu Viễn đạt được lục cấp, cùng với một người nữa là hai người cao nhất trong số tất cả. Đồng thời hắn cũng là người có kết quả cao nhất trong quá trình huấn luyện. Biết được cấp bậc của chính mình và cấp bậc của Triệu Lập, Lý Tu Viễn cảm thấy hết sức đắc ý. Giống như kiểu một người bị đi tù, khổ sở bao nhiêu năm cuối cùng cũng được minh oan nên cảm thấy hết sức sung sướng.
Tiếng cười kiêu ngạo đó giống như một lời an ủi. Nhưng dành cho Triệu Lập thì không phải an ủi mà để chế giễu hắn thì đúng hơn. Trước kia, lần nào vị trí số một cũng bị Triệu Lập chiếm mất. Hơn nữa, huấn luyện viên giống như cố ý luôn đề cao Triệu Lập, đối với hắn chưa bao giờ thèm để ý. Nghĩ đến điều ấy, trong lòng Lý Tu Viễn như muốn điên lên. Cho nên lúc này, hắn vô cùng sung sướng. Mở miệng chế giễu Triệu Lập cũng chính là vì việc đó. Đồng thời cũng có ý muốn nói huấn luyện viên Tiêu Cường là kẻ có mắt không tròng.
- Buồn? – Triệu Lập hơi cười cười. Giấu diếm bí mật bao nhiêu năm nên suy nghĩ của hắn cũng chín chắn hơn rất nhiều. Ít nhất so với những người bằng tuổi, hắn cũng chín chắn hơn rất nhiều. Nên với những câu nói mỉa mai đó, hắn cũng chẳng thèm để ý.
- Như thế thì sao? Đây cũng chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường thôi mà. Chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Có gì mà phải buồn với không buồn.
- Nếu nói thế thì đạt được kết quả thấp nhất phải ăn mừng mới đúng chứ? – Lời nói của Lý Tu Viễn vừa dứt, mấy người chỉ đạt tứ cấp đang đứng bên cạnh Triệu Lập liền trợn mắt lên nhìn hắn. Lời nói của hắn thực sự đã động chạm rất nhiều người. Thế nào là cấp bậc thấp nhất?
Triệu Lập còn chưa kịp nói gì, Lý Tu Viễn đã chỉ thẳng tay vào mặt hắn nói:
- Từ nay về sau, đừng có mà giả vờ tốc độ tu luyện nhanh nữa nhé. Cũng đừng có cố mà làm ra vẻ luôn xếp thứ nhất nữa. Ta biết ngay ngươi chỉ là đồ lừa đảo mà…. Còn làm như vậy nữa, ngươi đừng có mà trách ta không khách khí.
Đúng là một thằng nhóc đáng thương, tức tối bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng có cơ hội xả ra. Chẳng thèm để ý gì hết, thoải mái dùng từ mà nói.
Trong quân đội, không có một ai sùng bái kẻ yếu. Trước đây, những gì mà Triệu Lập thể hiện đều rất tốt. Nên khi hắn được huấn luyện viên chú ý tới cũng chẳng có ai nói gì hết. Khi kết quả vừa được thông báo, Lý Tu Viễn liền lấy đó làm chủ đề để mà đả kích Triệu Lập. Và điều này, cũng được một số người bình thường thân thiết với hắn, bới móc thêm vào.
Vào những lúc như này mà vẫn còn lẩn tránh, thì về sau sẽ không thể nào mà đứng lên được nữa. Đó cũng chính là quy luật ở trong quân đội. Từ trước đến giờ, Triệu Lập vẫn không hề thể hiện đó là bởi vì hắn muốn giấu diếm bí mật của bản thân. Nhưng bây giờ, kết quả kiểm tra đã có. Chẳng ai thèm để ý đến một kẻ chỉ đạt tứ cấp nên hắn cũng không cần phải ẩn nhẫn nữa.
Vì vậy, Triệu Lập cũng chẳng thèm để ý đến nụ cười kiêu ngạo của Lý Tu Viễn, cười nhạt một cái rồi thản nhiên nói với hắn:
- Nếu không khách khí thì ngươi định làm gì?
Trong quân đội, kỷ luật hết sức nghiêm minh, việc đánh nhau hiển nhiên bị cấm. Quy định của quân đội tất cả mọi người đều biết rõ. Nếu vi phạm vào những quy định đó, thì có sẵn những hình phạt chờ đợi phía trước. Nghe Triệu Lập hỏi như thế, thì cơ bản bình thường Lý Tu Viễn cũng không hề có va chạm gì với hắn nên không biết nói như thế nào.
Nhưng hắn cũng chỉ ngập ngừng giây lát, rồi ỷ có mấy thằng bạn bên cạnh, nói một cách ngang ngạnh:
- Không khách khí thì ta đánh ngươi.
Không biết từ lúc nào, huấn luyện viên Tiêu Cường đã xuất hiện cách chỗ mọi người không xa. Tất cả những lời nói chuyện của hai người, huấn luyện viên cũng đều nghe thấy hết. Thấy xung đột sắp xảy ra, nhưng huấn luyện viên vẫn không hề có ý ngăn cản. Ngược lại, ông ta hết sức thản nhiên, hai tay khoanh trước ngực. Lùi lại vài bước, dựa thân vào một gốc cây, trên mặt cười cười, thản nhiên xem náo nhiệt.
Triệu Lập thoáng thấy bóng của huấn luyện viên, nhịn không được liền quay đầu nhìn sang. Lý Tu Viễn cũng tự nhiên quay qua đó, thấy huấn luyện viên, trong lòng hắn hết sức lo lắng. Bị huấn luyện viên biết được chuyện này, đúng là hết sức phiền toái. Cho dù huấn luyện viên hết sức xem trọng Triệu Lập thì lúc này, Triệu Lập cũng mới chỉ đạt tới tứ cấp. Như thế làm sao còn được huấn luyện viên xem trọng nữa chứ?
Triệu Lập không nghĩ rằng huấn luyện viên sẽ bỏ qua những chuyện đánh đấm kiểu này, nên đứng yên, không hề có hành động gì khác. Lý Tu Viễn thì cố gắng nghĩ đủ mọi loại biện pháp nhằm có thể đối phó với trường hợp như thế này.
Tuy nhiên, huân luyện viên cứ vờ như không nhìn thấy cảnh hai người hùng hùng hổ hổ lúc nãy, mặt hết sức thản nhiên, cứ coi như không hề có chuyện gì xảy ra. Thái độ như thế, khiến cho hai người hết sức hoang mang, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ huấn luyện viên bình thường hết sức nghiêm khắc nhưng lúc này lại đổi tính?
Thấy Triệu Lập cùng Lý Tu Viễn đang nhìn sang, huấn luyện viên Tiêu Cường còn làm một động tác khiến cho người ta không thể tin được vào mắt mình. Ông khoát tay một cái, nhún nhún đôi vai tỏ vẻ vô tội. Sau đó, ông đưa tay về làm một động tác hai người cứ tự nhiên, giống như nhìn thấy đó là hai người đang kết bạn chứ không phải đang phun lửa với nhau.
Thế này là thế nào? Không chỉ Triệu Lập và Lý Tu Viễn choáng váng, tất cả những người trong đội đang đứng đó cũng ngây người nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Huấn luyện viên thấy bọn hắn đang sững sờ như thế, lại nhún vai một cái, rồi xoay người rời đi. Không biết là đi vào phòng của một người nào đó. Coi như không hề biết chuyện gì xảy ra giữa họ.
Điều ám chỉ rõ ràng như thế, tất cả mọi người đứng đó đều không phải là người mù hay thằng ngu mà không hiểu được. Hai mắt Lý Tu Viễn nhất thời sáng lên:
- Hừ! Triệu Lập! Xem ra huấn luyện viên cũng không thèm để ý đến ngươi. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết điều hơn một chút.
- Chỉ một mình ngươi? – Triệu Lập cười lạnh một tiếng:
- Đừng có tưởng lục cấp thì đã là giỏi. Đến kiếp sau hãy nghĩ tới điều đó nhé.
Lý Tu Viễn cũng không để ý tới lời nói khiêu khích của Triệu Lập, liếc nhìn chung quanh:
- Rốt cuộc thì các ngươi đi theo Triệu Lập hay là đi theo ta? Bây giờ hãy tỏ rõ thái độ cho nhanh, đừng có để lúc nữa lại trách rằng ta không báo trước. – Hắn cũng muốn nhân cơ hội này ra uy, bù đắp lại những cảm giác bị ấm ức trước kia.
Triệu Lập khinh bỉ nhất chính là những loại người như vậy. Lúc bình thường, thì hết sức thân mật, nhưng khi biết mình có điểm hơn người liền lập tức trở mặt. Cũng chẳng biết, tên này lúc bình thường thì làm thế nào mà có thể giấu diếm điều đó.
Một khi Lý Tu Viễn đã muốn lôi kéo đội nhóm về phía hắn, Triệu Lập cũng muốn biết xem trong số những người tham gia huấn luyện thì ai thật sự thân thiết với mình. Giai đoạn này cũng không phải như những giai đoạn trước, Triệu Lập còn có thể tìm người khác để mà tâm sự. Đã đến giai đoạn này, huấn luyện viên Tiêu Cường đã lên cho bọn hắn một bản kế hoạch dày đặc, chẳng còn thời gian nào để mà làm những chuyện như thế.
Những người trong đội đang đứng bên cạnh cũng không hề nghĩ rằng chuyện của hai người lại biến thành chuyện của tất cả mọi người. Nhưng bây giờ trước mắt, tình hình mạnh yếu của hai bên đã thể hiện rõ rằng. Bên cạnh Lý Tu Viễn có ít nhất năm người, còn bên cạnh Triệu Lập lúc này cũng mới chỉ có ba người. Mà cả ba người này cũng chỉ mới đạt tới tứ cấp, căn bản không đáng để vào mắt.
Mọi người còn đang do dự một lúc… Đầu tiên là mấy người đứng trước di chuyển về phía của Lý Tu Viễn. Vài cái biểu hiện rất nhỏ, rất nhanh tạo ra phản ứng dây chuyền.
Trừ ba người đứng bên Triệu Lập từ đâu ra, tất cả những người còn lại đều đi sang phía bên Lý Tu Viễn. Biểu hiển của huấn luyện viên vừa rồi ai cũng thấy được. Mọi người đều hiểu là huấn luyện viên cho phép, không hề có chút ngăn cản. Mọi người nhanh chóng suy nghĩ đến điểm này.
Triệu Lập được coi như là một đệ tử đắc ý nhất của huấn luyện viên. Nhưng xem tình hình bây giờ, có vẻ như huấn luyện viên cũng không thèm để ý đến hắn nữa. Trong tình hình trước mắt, nếu chọn bên Triệu Lập thì sẽ bị Lý Tu Viễn đã đạt tới lục cấp, cùng với mấy người đạt tới ngũ cấp vây đánh. Cho dù tất cả mọi người đều cùng trong một đội, nhưng nếu không có việc gì mà bị đánh thì đó là điều không có một ai muốn.
Một lúc sau, xung quanh Triệu Lập cũng chẳng còn ai. Chỉ còn có hai, ba người đứng từ trước. Nhưng mấy người này cũng hết sức lo lắng. Có lẽ họ đang rất phân vân, không biết nên chọn bên nào.
- Được lắm! Vậy là các ngươi muốn đối đầu cùng với ta. – Lý Tu Viễn hầm hè uy hiếp bọn họ. Tất cả tức tối trong nửa năm qua cần phải được gột sạch, Lý Tu Viễn cũng không hề nghĩ rằng ý muốn trả thù của hắn lại mãnh liệt đến thế. Chỉ cần không đi theo hắn thì so với địch nhân cũng chẳng có khác bao nhiêu.
- Triệu Lập! Chúng ta làm thế nào bây giờ? – Trương Đông Thăng bình thường cũng thân thiết với Triệu Lập, quay sang hắn hỏi nhỏ. Tuy nhiên, đối mặt với cả đám người như vậy, lo lắng là điều hiển nhiên.
- Hay là để ta chạy đi tìm huấn luyện viên?
Điều này hiển nhiên là không thể được. Huấn luyện viên đã phớt lờ coi như không biết. Nếu đã muốn, ngay từ đầu ông ta đã mở miệng nói rồi, cần gì phải bỏ đi như vậy chứ? Tuy nhiên lúc này, cũng không phải là lúc khách khí cảm ơn, hay cái gì đó. Triệu Lập lắc đầu:
- Mọi người trách ra một bên đi.
Trương Đông Thăng nhìn Triệu Lập, rồi lại nhìn đội của Lý Tu Viễn đang ở phía đối lập, rồi nhẹ nhàng đẩy hai người còn lại, lôi họ ra một góc. Ở giữa chỉ còn có Triệu Lập và một đám người đứng đối diện với nhau.
- Dạy cho hắn một bài học! – Lý Tu Viễn cảm giác giống như đang nắm trong tay quyền sinh, quyền sát. Hắn vung nắm tay lên, ra lệnh cho mấy người đứng xung quanh.
Tuy nhiên, mấy người đứng xung quanh cũng không hề nghe theo lời hắn. Tuy rằng họ đứng về phía hắn, nhưng cũng không coi hắn ra gì. Mệnh lệnh đã đưa ra được một lúc mà vẫn không có người thực hiện, khiến cho Lý Tu Viễn thẹn quá hóa giận, gào lên một tiếng nữa:
- Đánh hắn cho ta.
Vẫn không hề có ai động thủ. Triệu Lập đang đứng phía đối diện, không nhịn được mở miệng chửi một câu:
- Thằng ngu!
Không đợi Lý Tu Viễn kịp phản ứng, Triệu Lập hét lớn:
- Các ngươi cùng lên đi!
Kể cũng lạ, giờ phút này hai bên đang xem nhau như là địch nhân, vậy mà nghe Triệu Lập nói một câu, có vài người giống như nghe thấy thánh chỉ, nhanh chóng vọt lên trước.
Lý Tu Viễn không hề nhận ra được điều kỳ lạ trong đó. Thậm chí hắn còn theo lời nói của Triệu Lập mà vung tay lên. Có vài người lao ra làm cho hắn có cảm giác như đang nắm trong tay thiên quân vạn mã. Hắn cũng là một thiên tài, cấp bậc chân khí của hắn lúc này cũng đã đạt tới lục cấp, có thể tưởng tượng ra được rằng nếu ở trong quân đội thì tiền đồ của hắn sẽ rất tốt. Nói không chừng, sau này có thể trở thành một sĩ quan cao cấp, chỉ huy trong tay hàng nghìn, hàng vạn người. Như thế mới không uổng công đã gia nhập quân đội.
Đương nhiên Lý Tu Viễn vẫn còn chưa để ý nghĩ đó che mờ mắt. Muốn đạt được điều đó thì trước tiên hắn cần phải hất ngã Triệu Lập - cái tên vẫn trèo lên đầu hắn. Từ đó mới có thể mở ra được con đường cho bản thân hắn. Có trách thì trách Triệu Lập được huấn luyện viên ưu ái, cái gì cũng nhỉnh hơn hắn một chút.
Trong một căn ký túc xá cách đó không xa, tất cả tình huống phát sinh đều được hai người trong đó chứng kiến toàn bộ. Hai mắt Kerui Christine nhìn chằm chằm vào Triệu Lập, xem hắn biểu hiện như thế nào.
Còn trong một văn phòng, huấn luyện viên Tiêu Cường đang ngậm một điếu thuốc lá. Ông thả ra một hơi khói thuốc, trên mặt giống như đã thực hiện được một quỷ kế nào đó.
Đối mặt với đám người đang xông lên, khuôn mặt Triệu Lập thoáng mỉm cười. Tuy nhiên, miệng thì cười nhưng hắn cũng không chậm. Cất bước một cái, hắn chạy thẳng đến đám người đang xông tới trước mặt.
Đây là chiến thuật tác chiến mà huấn luyện viên đã dạy. Khi phải đối mặt với đám đông cố gắng tránh phải cùng một lúc đối mặt với nhiều người. Thứ nhất là qua đó có thể tốc chiến tốc thắng, thứ hai là có thể tránh bị thương.
Tốc độ của Triệu Lập tăng vọt làm cho nhiều người bất ngờ. Nhất là những người đang xông tới càng không kịp phòng ngự. Nháy mắt, một trong số những người đang xông tới đã chạm phải vai của Triệu Lập. Chân khí bị gián đoạn làm cho người đó thoáng khựng lại. Triệu Lập nhân cơ hội người đó đang lúng túng, quyền của hắn đưa thẳng từ dưới lên trên, đấm vào quai hàm của đối phương.
Mặc dù Triệu Lập đã hạ thủ lưu tình, chân khí cũng không có dùng nhiều lắm. Nhưng trong lúc lực lượng của đối phương vẫn chưa tập trung phòng ngự, bị trúng một quyền như thế cũng đủ hôn mê, bất tỉnh. Dưới một quyền của Triệu Lập, thân thể tên đó văng thẳng lên cao.
Khi thân người kia vẫn còn đang ở trong không trung, Triệu Lập nhanh chóng tung ra một cước. Mục tiêu của hắn không phải là người lúc nãy, mà chính là người đang xông lên ngay sau đó.
Một quyền lúc trước quá nhanh, người đằng sau bị che khuất tầm nhìn nên không thể nhìn thấy một cước của Triệu Lập. Khi thân hình của Triệu Lập hiện ra, thì một cước của hắn cũng kịp thời giáng lên bụng đối phương.
Phần bụng mềm mại tự nhiên không thể chịu được một cước như thế. Cũng may là Triệu Lập đã hạ thủ lưu tình, không dụng nhiều sức vào đó. Nhưng cho dù như vậy thì một cước như thế đối phương cũng không thể chịu được. Đang cùng một đám người xông lên, đột nhiên dừng lại, ôm bụng, lăn quay ra đất. Cũng may là Triệu Lập không dám dùng sức, nếu không với một cước mang theo nội lực, đá vào vị trí đan điền như thế, nhẹ cũng làm cho người ta hoàn toàn bị phế võ công, nặng thì cũng chẳng còn con với cháu.
Đánh ngã hai người, Triệu Lập vẫn không hề dừng lại. Phía trước hắn vẫn còn có mười mấy người. Thân thể hắn nhanh chóng chuyển động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dịch qua hai người, nhanh chóng tới trước mặt người thứ ba.
Người này đấm ra một quyền, Triệu Lập liền xoay đầu, nghiêng người lập tức tránh được quyền đó. Khuỷu tay trái nhanh chóng tập trung sức lực, giáng thẳng vào mạng sườn đối phương.
Hắn không thèm nhìn kết quả một quyền này. Mà cũng chẳng cần phải nhìn, Triệu Lập vì đề phòng rơi vào giữa đám đông nên cú thúc khuỷu đó cũng không tập trung bao nhiêu chân khí. Hắn hoàn toàn tin tưởng rẳng một đòn đó cũng không thể làm cho đối phương hôn mê, cùng lắm thì cũng chỉ đau đớn, hô hấp khó khăn một lúc mà thôi.
Một thân thể nhanh chóng di chuyển, các động tác nối tiếp nhau hết sức đẹp mắt. Vừa tránh được một cú đá từ phía sau, thân hình hắn như một viên đạn, bắn thẳng lên cao. Đầu gối của hắn nện thẳng vào ngực của một người phía trước. Người đó vẫn còn chưa kịp rơi xuống, cái đầu gối còn lại đã hướng thẳng tới ngực của một người khác lao tới.
Rơi xuống đất, chân hắn nhanh chóng quét một dường. Không đợi người kia ngã xuống, tay trái hắn đã năm lấy cổ tay đối phương, giật mạnh một cái làm cho người đó bị mất thăng bằng.
“Bịch” một cái. Một quyền thật mạnh giáng thẳng vào xương sườn đối phương. Bàn tay đang nắm lấy nhất thời thả ra. Cả thân thể người đó bay thẳng ra phía sau, va vào một người đang xông tới. Người kia nhất thời giật mình, nắm tay mới đưa lên tới thắt lưng thì cả một thân thể nặng nề đa va vào hắn. Không một tiếng động vang lên, người đó cũng từ từ ngã ra đất.
Chỉ trong chớp mắt, sáu người đã ngã ra đất. Ngoài một người đang ôm sườn thở gấp, những người còn lại đều bị đánh ngất, không hề rên lên một tiếng. Trong số đó, có cả mấy người đạt tới ngũ cấp.
Mấy người đằng sau, thấy đấu pháp nhanh nhẹ của Triệu Lập hết sức hoảng sợ. Tất cả mọi người đều thấy rõ tất cả các động tác của Triệu Lập đều là những động tác chiến đấu mà huấn luyện viên Tiêu Cường đã lên lớp. Tất cả mọi người đều đã luyện tập với nhau, chỉ khác lúc đó không phải là ra tay thật mà thôi.
Nhưng mà lúc này, Triệu Lập cũng không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ động tác. Mấy người bị đánh ngã lúc nãy,bình thường vẫn có quan hệ với nhau, nên ra tay vẫn còn nương nhẹ. Còn mấy người phía sau này là những người ủng hộ Lý Tu Viễn. Nếu không nhanh chóng đánh ngã bọn họ thì chính hắn sẽ bị ăn đủ.
Lần này, Triệu Lập cũng không hề khống chế lực lượng nữa. Thái độ của huấn luyện viên Tiêu Cường lúc nãy đã cho Triệu Lập hiểu rõ. Chính là làm cho bọn họ hiểu được cấp bậc cũng chưa phải là vấn đề quan trọng, dù sao thì nó cũng chỉ là một kỳ kiểm tra mà thôi.
Một khi đã được huấn luyện viên dung túng thì với đám người Lý Tu Viễn, Triệu Lập hiển nhiên không thể buông tha một cách đơn giản được. Hét lớn một tiếng, hắn tiếp tục xông tới. Tất cả những chiêu thức sử dụng, tất cả mọi người đều biết. Nhưng không biết tại sao, Triệu Lập luôn sử dụng những chiêu thức một cách thích hợp. Còn đối với bọn họ, hiệu quả lại không được tốt như vậy.
Liên tục vài cái, lại có mấy người ngã xuống đất. Lần này Triệu Lập dùng lực tương đối, người ngã xuống đất cũng không bị ngất, nằm đó rên rỉ.
Lý Tu Viễn nhìn thấy, trong lòng cảm thấy hết sức lo lắng. Triệu Lập không phải chỉ mới đạt tới tứ cấp hay sao chứ? Như thế nào mà đối mặt với nhiều người như vậy, hắn vẫn không hề sợ hãi? Lại còn đánh ngã nhiều người như thế chứ?
Đang do dự không biết phải làm thế nào, dưới chân Lý Tu Viễn vang lên một tiếng leng keng. Cúi đầu xuống, Lý Tu Viễn phát hiện dưới chân có một cái dùi cui. Không biết từ lúc nào cái dùi cui đó lại xuất hiện dưới chân của hắn. Ngẩng đầu lên, Lý Tu Viễn phát hiện huấn luyện viên đã xuất hiện ở trong góc từ lúc nào. Trên tay còn cầm một cái dùi cui ném thẳng sang bên này.
Thấy Lý Tu Viễn nhìn sang, huấn luyện viên mỉm cười với hắn, sau đó hất hất đầu về cái dùi cui, ý bảo hắn sử dụng.
Thấy ánh mắt đó của huấn luyện viên, Lý Tu Viễn trong lòng hết sức yên tâm. Xem ra có thể chính là do huấn luyện viên thấy Triệu Lập đạt cấp độ quá thấp nên không chú ý đến nữa, chuyển sang hắn. Nếu không thì tại sao huấn luyện viên lại ném dùi cui qua đây? Trong tay có vũ khí, so với tay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ vậy, Lý Tu Viễn nhặt một cái dùi cui lên, đồng thời cũng bảo một tên đồng bọn của hắn cầm một cái... Rồi hướng phía Triệu Lập chạy tới.
Lúc này, Triệu Lập đang hết sức cao hứng, hai chân di động hết sức nhanh chóng, liên tục đánh ngã mấy người. Nhưng mấy người còn lại phối hợp với nhau, nhằm hướng Triệu Lập xông tới.
Trong lòng thở dài một tiếng, Triệu Lập lập tức vận chuyển chân khí bao phủ toàn thân. Đối thủ như vậy, nếu không có vũ khí trong tay xem ra khó có thể đánh bại được bọn họ.
Đang tập trung công kích phía trước, đột nhiên phía sau hắn bỗng có tiếng gió nổi lên.