Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #36  
Old 24-04-2008, 05:58 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 35

VÌ TIÊU LANG, BÁCH LÝ CỨU BA NGƯỜI



Vũ Văn Hàn Đào chưa kịp trả lời, Tiêu Lĩnh Vu lại nói tiếp : - Người quân tử không tranh cướp vật sở ái của ai. Tại hạ thực không có ý chiếm lấy thủ bản bí lục của Tiêu Vương đâu.
Vũ Văn Hàn Đào nghiêm nghị đáp :
- Đó là lời nói tự đáy lòng của tại hạ. Chẳng những bí lục võ công của Tiêu Vương kể tùe lúc này thuộc quyền sở hữu của Tiêu đại hiệp, mà ca? thanh đoản kiếm chặt sắt như cắt bùn này tại hạ cũng xin phụng tặng.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi :
- Tại sao vậy ?
Vũ Văn Hàn Đào khẽ thở dài đáp :
- Lão phu già rồi, dù có lấy được bí lục võ công của ca? mười tay đại cao thủ trong cung cấm, cũng khó lòng luyện thành tuyệt kỹ. Tự cổ chí kim biết bao nhiêu cao thủ mình mang tuyệt thế võ công, mà chẳng ai sống mãi ở đời.
Lão ngửa mặt lên trời nhìn những chòm sao lấp loáng nói tiếp : - Năm nay tại hạ gần sáu chục tuổi. Nội tạng trong người chẳng có cách nào hợp với những môn võ cao thâm quá sức. Sau khi trải qua cơn đại biến vừa rồi, tai hạ càng hiểu sâu vấn đề của đời người hơn một tầng nữa. Thanh đoản kiếm sắc bén kia, cùng cuốn bí lục võ công của Tiêu Vương này đối với tại hạ thực không bổ ích gì mấy nữa.
Bách Lý Băng nghe giọng lưỡi của lão thấy hào khí tiêu tan, hết ca? khí phách anh hùng. Nàng không hiểu được liền hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh ! Tiên sinh đã lấy gì làm già lắm đâu ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đúng thế ! Cô nương nói đây là theo thuyết của người luyện võ, qua? nhiên tại hạ chưa lấy gì làm già nua, nhưng về phương diện võ học, căn bản của lão phu tồi quá... Bách Lý Băng hỏi :
- Tiên sinh đọc nhiều sách lắm phải không ?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
- Thực tình tại hạ đọc khá nhiều sách. Kể về tâm cơ, mưu mẹo, tại hạ tự tin mình chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong... Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Phát chưởng cách không của Thẩm Mộc Phong đưa tại hạ đến bên cái chết. May nhờ Bách Lý cô nương cứu sống trở lại. Đúng là ơn đức tài sanh. Tại hạ phải có ngày báo đáp. Bách Lý Băng mỉm cười ngắt lời :
- Tiên sinh bất tất phải báo đáp tiểu nữ, chỉ xin giúp cho tệ đại ca là đủ.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ cũng nghĩ vậy. Hễ mình còn sống năm nào là giúp đỡ cho Tiêu đại hiệp năm ấy. Tại hạ đem hết kha? năng ngăn chặn Thẩm Mộc Phong không để hắn xưng bá giang hồ. Nếu hắn thành công thì võ lâm bị chìm đắm trong vực thẳm tối đen, vĩnh viễn không còn có ngày ngóc đầu lên được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu Vũ Văn tiên sinh có lòng tương trợ, tại hạ cảm kích vô cùng.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Hiện nay Tiêu đại hiệp đã thành cây nêu để chống cự Thẩm Mộc Phong và được lòng người tín nhiệm, nhưng Thẩm Mộc Phong là một tay tàn khốc, một nhân tài biết đường tổ chức rất chặt chẽ. Võ công hắn vào loại quán thế, lại cơ trí khôn lường. Còn Tieu đại hiệp tuy được nhiều người hưởng ứng, nhưng tổ chức chưa được chặt chẽ thì khó bề huy động lực lượng. Tại hạ bất tài cũng nguyện hết sức lo mưu cho đại hiệp... Lão ngừng một chút rồi tiếp :
- Có điều các môn bộ võ công có rất nhiều đầu mối thì trong một thời gian ngắn không đủ thời giờ cho thành hiệu. Tại hạ cần suy nghĩ kỹ càng mới có thể ra tay bố trí lành thương thế. Tại hạ cũng hiểu về y dược một chút, Tiêu đại hiệp mà có lòng tín nhiệm thì chúng ta cùng tìm một nơi bí mật để dưỡng thương và uống thuốc cho mau bình phục.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới điều ước với Khâu Tiểu San ở Đoạn Hồn Nhai. Chàng lo khó tránh khỏi một phen nguy hiểm. Việc trong yếu ngay trước mắt là phải nghiên cứu ngay võ công của Trương Phòng đặng có thể đối phó được với Ngọc Tiêu Lang Quân.
Nỗi bí ẩn này chàng phải để dạ không tiện nói ra. Chàng trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Tấm thịnh tình của Vũ Văn tiên sinh, Tiêu mỗ cảm kích vô cùng ! Nếu Tiêu mỗ còn sống được ba tháng nữa, dĩ nhiên sẽ tìm đến hội ngộ và thỉnh giáo tiên sih những điều hữu ích. Vũ Văn Hàn Đào sửng sốt một chút. Lão toan hỏi vặn nhưng rồi đột nhiên nhẫn nại không hỏi nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Tài trí của tiên sinh khiến cho tại hạ rất khâm phục. Việc đối phó với Thẩm Mộc Phong, nhất định tại hạ trông vào tiên sinh rất nhiều. Vậy chúng ta ước định ngày tái hội... Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- ít ra là phải sau đây ba tháng hay sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đúng thế ! Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Được rồi ! Sau ba tháng tại hạ chờ Tiêu đại hiệp tại ở chùa Linh An gần Tây Hồ. Trong vòng một tháng đại hiệp mà không tới là tại hạ thế phát quy y, vĩnh viễn không trở lại giang hồ nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ mà không chết, nhất quyết đúng hẹn.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Vậy chúng ta cứ thế. Tại hạ xin tạm biệt.
Lão đứng dậy chắp tay vái chèo rồi trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu thấy lão chân bước loạng choạng hiển nhiên nội thương hãy còn trầm trọng. Chàng liếc hỏi :
- Tiên sinh cử động bất tiện. Vậy thì tai hạ tiễn chân một quãng đường nên chăng ?
Vũ Văn Hàn Đào quay lại cười đáp :
- Không cân đâu. Tại hạ tự tin có thể ra khỏi vùng núi này. Tiêu đai hiệp cũng nên rời khỏi đây đi là hơn.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Nếu ta miễn cưỡng đưa lão đi, có khi làm cho lão không vui. Chi bằng để mặc lão là xong. Bỗng nghe Bách Lý Băng lắc đầu nói :
- Bọn tiểu nữ còn phải ở lại một chút. Vũ Văn hãy đi trước.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Sao hai vị chưa đi ngay được ?
Bách Lý Băng đáp :
- Tiểu nữ đã hẹn cùng Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái chờ ở đây. Trước canh hai, hai vị sẽ trở về.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Bọn họ đi đâu vậy ?
Bách Lý Băng đáp :
- Hai vị đi truy sát Thẩm Mộc Phong.
Vũ Văn Hàn Đào nhăn nhó cười nói :
- Thế thì hai người đó không biết tự lượng. Nếu tại hạ đoán không lầm thì phen này họ lại sa vào hổ huyệt, làm tôi mọi cho Bách Hoa Sơn Trang.
Bách Lý Băng nói :
- Thẩm Mộc Phong bị thương rất nặng, nên chưa giết được tệ đại ca và tiên sinh đã phải bỏ đi. Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái võ công cao cường, hoặc gia? có hy vọng thành công.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Thẩm Mộc Phong đã phái Chu Triệu Long đi theo, quyết chẳng còn lòng dạ từ bi nào nữa.
Mấy người đã động thủ với Tiêu đại hiệp và bị kiếm thương. lần này chắc họ bố trí cẩn thận. Thẩm Mộc Phong lại là một nhân vật vừa bản lãnh cao thâm, vừa mưu trí hơn đời.
Bách Lý Băng hỏi :
- Theo lời tiên sinh thì hai phu nhân kia tất gặp nguy hiểm phải không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Về tánh mạng thì không đáng lo ngại vì bây giờ Thẩm Mộc Phong đang lúc cần người, Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái đều là cao thủ tất hắn không giết đâu, còn để lại sư dụng... Lão thở phào một cái nói tiếp :
- Cô ngương đã có lời ước hẹn với hai vị, dĩ nhiên phải ở lại chờ coi. Nhưng đến canh hai không thấy thì nên đi ngay.
Dứt lời trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nhìn bóng sau lưng Vũ Văn Hàn Đào biến vào trong đêm tối rồi chàng thở dài nói :
- Không ngờ Vũ Văn Hàn Đào bị phát chưởng của Thẩm Mộc Phong đánh đến thoát thai hoán cốt, tựa hồ lão biến thành người khác.
Bách Lý Băng nói :
- Tiểu muội xem chừng lão bị lòng nhân đức của đại ca làm cho cảm động. Lão đã nhìn ra một chính một tà thật khác xa nhau.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Vũ Văn Hàn Đào thâm mưu viễn lự. Lão đã hiểu Thẩm Mộc Phong căm hận lão thấu xương. Nếu hắn giết được lão quyết chẳng buông tha.
Bách Lý Băng ngắt lời :
- Thế mà đại ca dám buông tha lão.
Tiêu Lĩnh Vu dường như sực nhớ tới điều gì, chau mày hỏi :
- Băng nhi ! Trung Châu Nhị Cổ đâu ?
Bách Lý Băng đáp :
- Tiểu muội cũng đang chờ đợi. Tiểu muội đã hẹn họ rồi mà sao không thấy chờ ở đây.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Không hiểu họ có bị độc thủ của Thẩm Mộc Phong chăng ?
Bách Lý Băng đáp :
- Chắc là không có đâu. Nếu Thẩm Mộc Phong sát hại Trung Châu Nhị Cổ rồi, tất hắn đã nói ra miệng.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Đúng thế ! Nếu hắn bắt sống được Trung Châu Nhị Cổ tất đã đưa ra để uy hiếp ta, bắt ta phải khuất phục. Hắn có giết chết họ tất cũng nói ra làm cho ta phải phân tâm. Hắn không nói gì tức là chưa gặp họ. Nhưng không hiểu họ đi đâu ?
Bách Lý Băng đáp :
- Hỡi ơi ! Hai người này thật hồ đồ. Tiểu muội đã nói rõ đường lối, sao họ còn lạc nẻo ?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Bọn họ và tiểu huynh tình thân như cốt nhục, quyết họ chăng lạc đường đâu, tất có chuyện gì xảy ra rồi.
Bách Lý Băng hỏi :
- Tiểu muội tưởng làm gì có chuyện bất ngờ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu huynh cũng chưa rõ, nhưng vụ này tất có nguyên nhân.
Bỗng thấy hai bóng người chạy như bay tới.
Bách Lý Băng đứng dậy nói :
- Chắc Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái trở lại.
Bỗng nghe người đi trước cất tiếng hỏi :
- Đại ca có bình yên không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu huynh không sao ca?. Hai vị huynh đệ vừa rồi đã đi đâu ?
Nguyên hai bóng người này chính là Trung Châu Nhị Cổ. Người vừa nói là Thương Bát. Thương Bát thở phào một cái nói :
- Tạ ơn trời phật. Từ nay thương lão nhị phải đi bái thần mới được... Hắn nói xong ngã lăn ra.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi vươn tay ra đỡ dậy hỏi :
- Vụ này là thế nào đây ?
Đỗ Cửu vẫn lạnh lùng đáp :
- Lão nhị bị nội thương rất nặng, nhưng nóng lòng về sự yên nguy của đại ca ráng nhẫn nại chạy về. Khi thấy đại ca không việc gì, luồng chân khí ở trước ngực tan đi, nên không chống đỡ được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đỡ Thương Bát dậy đặt tay lên lưng của hắn trút chân khí vào để giúp sức thúc đẩy khí huyết lưu thông.
Bách Lý Băng vội nói :
- Thương thế đại ca mới khỏi, không nên hao tổn chân lực, để tiểu muội giúp sức cho y.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài đáp :
- Làm như thế e rằng Băng nhi lại phải một phen tàn khổ.
Bách Lý Băng mỉm cười đưa bàn tay ngọc đặt vào sau lưng Thương Bát.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn Đỗ Cửu hỏi :
- Đỗ huynh đệ ! Vụ này ra làm sao ?
Đỗ Cửu đáp :
- Bọn tiểu đệ gặp người Bách Hoa Sơn Trang, xảy cuộc chiến đấu kịch liệt rồi lão nhị bị trọng thương... Hắn chưa dứt lời đã té nhào xuống đất.
Hiển nhiên hắn muốn nói lại những chuyện đã xảy ra để che dấu vụ mình cũng bị trọng thương, nhưng không chống nổi phải ngã quay ra.
Tiêu Lĩnh Vu dang hai tay ra ôm lấy Đỗ Cửu buồn rầu nói :
- Đáng lẽ tiểu huynh phải nghĩ tới vụ này trước. Lão nhị đã bị trọng thương thì Đỗ huynh đệ còn thoát sao được ?
Chàng vừa nói vừa đặt tay lên lưng Đỗ Cửu, toan trút chân lực vào bản thân người hắn thì Bách Lý Băng vội la lên :
- Đại ca ơi ! Đại ca không muốn sống nữa hay sao ?
Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười đáp :
- Không sao đâu. Băng nhi ! Tiểu huynh còn có thể chịu đựng được.
Bách Lý Băng giục :
- Đại ca đặt y xuống. Chờ tiểu muội trợ lực hành huyết cho Thương Bát xong sẽ giúp y cũng không muộn.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghĩ đáp :
- Băng nhi hãy nghe ta nói :
Dù từ nay ta tệ hại không kuyện được võ công nữa cũng phải cứu họ đã. Bọn họ bị thương rất nặng. Băng nhi hết sức cứu trợ cho họ, tiểu huynh tất có ngày báo đáp.
Bách Lý Băng không nói nữa, hết sức thúc đẩy chân khí vào nội phủ Thương Bát. Nàng vừa mới cứu trợ Vũ Văn Hàn Đào, đã hao tán rất nhiều chân lực bây giờ chưa được phục hồi lại phải cứu trợ Thương Bát. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã toát mồ hôi nhỏ giọt. Tiêu Lĩnh Vu càng bi thảm hơn. Mới trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chàng đã mệt toát mồ hôi ướt đẫm áo quần.
Chàng vừa bị trọng thương chưa kịp phục hồi chân lực đã phải giúp cho Đỗ Cửu. Nhưng chàng nghiến răng chịu đựng thúc đẩy chân khí vào trong người hắn.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, mới nghe Thương Bát thở phào một cái hỏi :
- Đại ca ! Đại ca bị thương nặng lắm ư ?
Bách Lý Băng khẽ bảo :
- Lão nhị không nên nói nữa. Hãy vận khí điều tức đi. Đừng để cho khí huyết ngưng lại. Ta đi trợ giúp cho Đỗ Cửu.
Tiêu Lĩnh Vu đã nghe lời Thương Bát hỏi, chàng đang vận toàn lực không rảnh để đáp lời. Bách Lý Băng hít mạng một hơi chân khí đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đại ca đứng lên đi. Để tiểu muội cứu trị y cho.
Tiêu Lĩnh Vu tự biết mình có ráng chống chọi cũng không được nữa, đành từ từ lùi lại.
Bách Lý Băng giơ tay áo lên lao mồ hôi, nàng từ từ ngồi xuống đặt tay lên lưng Đỗ Cửu.
Tiêu Lĩnh Vu lùi lại thì người đã mệt nhoài, liền nhắm mắt điều dưỡng nhưng chàng lo tới sự an nguy của Đỗ Cửu lại mở mắt ra thì thấy Bách Lý Băng đầu toát mồ hôi như mưa, áo cũng ướt hết, chàng vội nói :
- Băng nhi ! Băng nhi mệt quá rồi. Để tiểu huynh cứu trị.
Bách Lý Băng đáp :
- Đại ca bất tất phải quan tâm cho tiểu muội. Tiểu muội tuy hao tán chân lực nhưng không bị thương.
Tiêu Lĩnh Vu không nói gì nữa đặt tay lên lưng Bách Lý Băng.
Hai người hợp lực trút chân khí vào người Đỗ Cửu. Chỉ trong khoảnh khắc. Đỗ Cửu đột nhiên cảm thấy khí huyết lưu thông. Hắn thở phào một cái mở bừng mắt ra.
Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài vội rụt tay về nói :
- Băng nhi ! Băng nhi cũng sừng tay nghỉ một lúc đã.
Bách Lý Băng quay lại cười hỏi :
- Đại ca đã khá chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Nhờ Băng nhi cứu trợ cho hai vị huynh đệ, nhưng Băng nhi lại phải một phe tán khổ.
Bách Lý Băng nói :
- Đại ca đừng nói vậy. Việc của đại ca, tiểu muội dù hết sức cũng vui lòng.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy Thương Bát đang vận khí điều tức, Đỗ Cửu cũng đã ngồi dậy. Chàng nghĩ thầm trong bụng :
- Băng nhi phải liên tiếp cứu trị ba người đã sức cùng lực kiệt. Nàng cần phải một lúc lâu mới hồi phục được. Thương Bát, Đỗ Cửu cũng mất một quãng thời gian tương đương mới có thể cử động. Nếu ta ngồi nhập định mà địch nhân đến thì chúng gia hại bốn mạng người một cách dễ dàng.
Chàng nghĩ vậy nên tuy ngồi nhắm mắt mà vẫn phải lưu tâm đến động tĩnh bốn phía. Trong khoảng thời gian chừng cháy tàn nén hương, Thương Bát, Đỗ Cửu, Bách Lý Băng đều đi vào cõi nhập định.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy, nhưng chàng mệt quá lại ngồi xuống.
Lát sau, bỗng nghe tiếng bước chân trầm trọng vọng lại.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi mở mắt ra nhìn thì thấy một bóng người đang từ từ đi tới.
Chàng tính thầm :
- Bất luận người này là ai mà họ định gia hại Thương Bát, Đỗ Cửu thì ta khó lòng cứu kịp.
Chi bằng ta hãy ngăn chặn khi họ đến gần mấy người.
Chàng liền miễn cưỡng đứng lên từ từ bước ra.
Đi tới gần, Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ người này là một lão già mình mặc áo đen, mái tóc bỏ xoã xuống.
Lão già râu tóc đều bạc hết, mặt mũi lem luốc, coi chẳng khác một lão khiếu hoá. Nhưng lão mặc áo trường bào mới nguyên nên không quyết định được thân phận của lão.
Tiêu Lĩnh Vu đón đường lão già, hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
- Đang lúc đêm tối, lão trượng còn đến chỗ hoang dã này làm chi ?
Lão già ngửng mặt trông trời thấy mây đen dầy đặc. Bao nhiêu tinh tú bị che lấp hết. Hồi lâu lão vẫn không cúi xuống, dường như chưa nghe thấy câu của Tiêu Lĩnh Vu.
Chàng hắng đặng hai tiếng rồi tiếp :
- Lão trượng ơi ! Lão trượng nhìn gì vậy ?
Lão già mặc trường bào đáp :
- Ta nhìn tinh tú. Ngươi hãy coi sông Ngân Hà ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ.
Hàng năm cứ đêm mồng bảy tháng bảy mới được tương hội một lần... Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Đúng là lão này mắc bệnh điên khùng.
Nhưng ngoài miệng chàng ngắt lời :
- Mây đen che khắp bầu trời thì làm sao trông thấy tinh tú cùng Ngân Hà ?
Lão tóc bạc cười ha ha? hỏi :
- Lão phu không trông thấy, chẳng lẽ trong lòng cũng không nghĩ tới ư ?
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Nếu bụng lão nghĩ tới thì ngồi trong nhà mà nghĩ tới cũng vậy, tội gì phải đến khu hoang dã này ?
Nhưng chàng nhớ tới bệnh điên khùng của lão chàng liền nói : - Lão trượng nói phải lắm. Trong lòng nghĩ tới cũng chẳng khác gì mắt thấy... Lão tóc bạc đột nhiên cúi xuống nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hài tử ! ngươi hiểu được lời nói của lão phu ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Lời nói của lão trựng ngụ ý huyền cơ, khó có người hiểu được... Lão già tóc bạc lại cười ha ha? ngắt lời :
- Nhưng ngươi đã hiểu rồi. Tiểu hài tử ! Ngươi là bạn tri âm duy nhất của lão phu. Ha ha ! Ta còn nhớ trong hang núi này có rất nhiều loại trâu ngựa ngu xuẩn. Bây giờ chúng đi đâu ca? rồi ? Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại : - Phải chăng lão trượng muốn nói về những công nhân của Bách Hoa Sơn Trang phái đến. Bạch Phát lão nhân đáp :
- ồ ! Lão phu chẳng biết bọn chúng từ đâu đến đây, nhưng đều là hạng ngu dốt, nghe lão phu nói mà chẳng hiểu gì.
Tiêu Lĩnh Vu cười thầm đáp :
- Vãn bối cũng không hiểu rõ lắm vì lời nói của lão trượng rất bí ẩn.
Bạch Phát lão nhân cười nói :
- Chính vì thế mà lão phu mới bảo chỉ có mìng ngươi là tri âm... Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bọn chúng ngày nào cũng đến, nào gõ, nào đập. Tất có bữa đập vỡ mạch nước ở lòng núi làm cho nước ào ạt xô ra là chết chìm ca? đống. Lão phu đã đến hang núi này điểm hoá cho chúng mấy lần, hy vọng chúng biết công việc khó khăn mà rút lui. Nhưng bọn chúng chẳng hiểu chi hết. Lão phu cũng không muốn can thiệp nữa, nhưng nghĩ tới nhân mạng mấy trăm người há phải trò đùa ? Lão phu không nỡ bỏ qua. Đây là lần tối hậu muốn cảnh cáo chúng, nếu chúng vẫn không hiểu thì đó là kiếp nạn đã định không thể tránh được. Lão phu cũng kể như mình tận tâm rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nghe lão nói đến đoạn này bất giác trống ngực đánh thình thình. Chàng đáp :
- Lão tiền bối bất tất phải quan tâm. Bọn họ đã dời khỏi nơi đây hết ca? rồi.
Bạch Phát lão nhân chuyển động cặp mắt ngó Thương Bát, Đỗ Cửu và Bách Lý Băng hỏi :
- Có phải các ngươi đuổi chúng đi không ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Bọn chúng đều là người ở Bách Hoa Sơn Trang dĩ nhiên chúng vâng lệnh của trang chúa. Bạch Phát lão nhân nói :
- Té ra là thế... Rồi lão trở gót tiến về phía trước.
Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu mới biết lão này không phải điên khùng mà cố ý làm ra như vậy. Gia?
tỷ lão muốn cải trang khiến cho người ta khỏi nghi ngờ thì chỉ cần thay mặc bộ quần áo rách là không còn sơ hở chỗ nào. Nhưng lão cố ý để sơ hở thì hiển nhiên có chỗ dụng tâm nào khác.
Lão già đi được mấy bước đột nhiên quay lại hỏi :
- Lão phu quen biết khắp thiên hạ, nhưng tri âm nào có mấy người ! Chẳng lẽ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã khám phá ra được hành động của lão phu ?
Tài sản của ngocvosong1986

  #37  
Old 24-04-2008, 06:52 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 36

VƯỢT HIỂM NGHÈO TIÊU LANG Y ƯỚC


Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:

- Ta nào phải tri âm tri kỷ gì với lão, bất quá chỉ vì chút lòng trung hậu, ta không muốn xung chàng với lão mà thôi, Bạch Phát lão nhân nói:

- Sáng mai lão phu dời khỏi Trung Nguyên đến nước Thiên Trúc xa xôi, không ngờ trước lúc lên đường lại gặp người bạn tri âm vong niên. Thật là may quá! May quá! Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão trượng quá khen mà thôị

Bạch Phát lão nhân thấy giọng lưỡi Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên có vẻ lạnh lùng liền nói:

- Chàng trai trẻ tuổi kia! Nếu lão phu không lầm thì chàng bị nội thương nặng lắm. Có đúng thế không?

Tiêu Lĩnh Vu biết lão là một kỳ nhân, bụng chứa huyền cơ. Chàng cũng không dấu diếm đáp:

- Đúng thế! Ngoài tại hạ còn hai trong ba vị ngồi kia cũng bị trọng thương.

Bạch Phát lão nhân chuyển động cặp mắt, đột nhiên chiếu ra những tia hào quang sáng như điện chớp. Lão thủng thẳng hỏi:

- Theo nhận xét của lão phu thì cả ba vị kia đều không được hoàn hảỏ

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Nhãn quang lão này thật ghê gớm! Ngoài miệng chàng đáp:

- Chỉ có hai vị bị trọng thương. Còn vị cô nương kia vì cứu bọn vãn bối ba người mà tiêu hao nội lực quá nhiều mới thành ra như vậỵ

Bạch Phát lão nhân gật đầu nói:

- Chẳng những chàng là một tri âm mà còn là một trang quân tử rất thành thực.

Đáng tiếc là lão phu đã quyết định đăng trình, không thể ở lại được. Thật lấy làm hối tiếc là gặp nhau quá muộn ....

Đột nhiên lão ngửa mặt trông chiều trời cười rộ nói tiếp:

- Nhưng đã có duyên tương ngộ thì còn kể gì sớm muộn. Lão phu há là kẻ phàm tục, tự trói buộc mình.

Tiêu Lĩnh Vu thấy lão nói như để mình nghe mà trong có ý trỏ vào việc chàng chưa rõ nội tình. Trong lúc nhất thời chàng không biết trả lời thế nào, cứ đứng ngây người rạ

Bạch Phát lão nhân chuyển động mục quang nhìn lướt qua ba người Thương Bát, Đỗ Cửu, Bách Lý Băng nói tiếp:

- Lão phu có đem theo linh đơn để giúp cho công lực tăng tiến. Nếu tiểu huynh đệ tín nhiệm lão phu thì lấy cho họ uống.

Trong đêm tối Tiêu Lĩnh Vu thấy hai mắt lão già lấp loáng như hai điểm hàn tinh, hiển nhiên nội công lão đã đến trình độ xuất thần nhập hóạ Chàng nghĩ thầm trong bụng:

- Công lực lão thâm hậu thế này, nếu lão muốn giết bọn ta chỉ cất tay một cái là xong, chắc lão chả cần phải dụng đến tâm cơ như thế làm gì.

Chàng phân tích như vậy rồi đánh bạo đáp:

- Tại hạ xin thay mặt cho bọn họ cảm tạ lão tièn bối trước.

Bạch Phát lão nhân thò tay vào bọc lấy ra một cái bình ngọc liệng cho Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Trong bình này có bốn viên thuốc hoàn. Vậy mỗi người trong bốn vị uống một viên.

Tiêu Lĩnh Vu đón lấy bình ngọc, mở nắp lấy ra một viên tự mình uống trước.

Bạch Phát lão nhân cười khanh khách hỏi:

- Tiểu oa nhi! Chàng uống trước mà không sợ thuốc của lão phu có chất độc ư?

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Lão trượng đã coi vãn bối là tri âm thì vãn bối uống thuốc có chết ngay cũng không đáng tiếc.

Bạch Phát lão nhân nghiêm nghị nói:

- Chàng trai trẻ tuổi khả kính kia! Lao phu sắp qua Tây Trúc không biết bao giờ mới trở về. Sáng sớm mai lão phu đăng trình vào lúc mặt trời mọc. Chàng có muốn đưa chân lão phu một đoạn, cho cuộc hành trình của lão phu thêm phần khởi sắc chăng?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Đáng lẽ câu này tự mình phải thốt lên, vậy mà lão lại nói trước.

- Chàng liền đáp:

Được lắm! Vãn bối nhất định tiễn đưa tiền bối lên đường. Nhưng chưa hiểu chúng ta hội diện ở đâủ

Bạch Phát lão nhân cười đáp:

- Đối với tiểu huynh đệ đây là một cuộc hành trình đầy cực nhọc. Lão phu đã nghĩ rồị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Lão trượng có thể nói rõ hơn được chăng?

Bạch Phát lão nhân đáp:

- Nơi lão phu xuống cách đây vài chục dặm mà phải vượt qua hai ngọn núi caọ Hiện giờ tiểu huynh đệ tuy đã uống thuốc của lão phu rồi nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian. Dù tiểu huynh đệ đã luyện thành môn khinh công Thảo Thượng Phi cũng phải khởi hành từ canh tư mới tới được trước khi mặt trời mọc. Vậy tiểu huynh đệ thử tính coi có chịu đựng nổi không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp bằng giọng cương quyết:

- Tại hạ đã nhận lời dĩ nhiên phải hết sức, chỉ sợ vãn bối không thuộc đường, phải trèo đèo lội suối mà lạc lối tất bị chậm trễ ....

Bạch Phát lão nhân ngắt lời:

- Cái đó tiểu huynh đệ khỏi lo, lão phu đã trù tính và chỉ đường bằng cách đặt tiêu chí.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đã vậy chúng ta cứ thế. Vãn bối xin y ước đến tiễn lão tiền bốị

Bạch Phát lão nhân nói:

- Tiểu huynh đệ Ở đây lên núi là lập tức nhìn thấy những tiêu chí do lão phu để lạị Bây giờ lão phu xin tạm biệt.

Tiêu Lĩnh Vu xá dài đáp:

- Kính cẩn chào lão trượng.

Lão già xoay mình đi ngaỵ

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ là chưa kịp hỏi cặn kẽ quãng đường cách xa bao nhiêu để tiện việc chuẩn bị thời gian thượng lộ thì đã không thấy bóng lão đâu nữạ

Tuy chàng biết lao là một kỳ nhân, thân hoài tuyệt kỷ mà không hiểu vì lý do gì lão lại hẹn mình tiễn chân. Nhưng chàng đã hứa lời quyết không thay đổị Chàng liền ngồi xuống vận khí điều tức hi vọng sức lực mau được hồi phục đặng sáng mai còn đi phó ước. Bỗng thấy từ huyệt Đan Điền nổi lên một luồng nhiệt khí rồi lan ra tứ chi rất mau lẹ.

Tiêu Lĩnh Vu chợt cảnh giác, chàng nghĩ có lẽ đây là do tác dụng của dược vật. Chàng tự nhủ:

- Quả nhiên đây là một thứ linh đan thần diệu cho công lực. Nguyên một việc tặng linh đan trị thương cũng đủ khiến cho ta phải tiễn chân lão một độ đường.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đã đứng lên lại gần Thương Bát trầm giọng nói:

- Nhị vị huynh đệ! Hãy mở miệng ra để tiểu huynh cho uống thuốc.

Thương Bát, Đỗ Cửu tuy đang vận công điều tức tới lúc khẩn yếu nhưng vẫn nghe rõ lời Tiêu Lĩnh Vu nói nhưng không thể làm theo được.

Tiêu Lĩnh Vu chờ chừng một khắc, Thương Bát, Đỗ Cửu mới từ từ mở mắt rạ

Tiêu Lĩnh Vu cầm mấy viên thuốc giơ lên nói:

- Đừng nói gì hết. Cứ mở miệng ra là được rồị

Thương Bát, Đỗ Cửu nghe lời mở miệng.

Tiêu Lĩnh Vu bỏ thuốc vào miệng hai người rồi nói:

- Thuốc này cực kỳ thần diệụ Hai vị hãy ngồi vận khí điều tức.

Trung Châu Nhị Cổ gật đầu, mục quang lộ vẻ cảm kích vô cùng.

Hai người nuốt thuốc rồi tiếp tục vận khí hành công.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái rồi từ từ bước lại gần Bách Lý Băng khẽ hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi có bớt chút nào không?

Bách Lý Băng chỉ bị tổn hao công lực quá nhiều nhưng nội phủ không bị trấn thương dĩ nhiên tình trạng của nàng khác với Trung Châu Nhị Cổ. Nàng chỉ cần được nghỉ một lúc là thể lực đã khôi phục lại rất nhiềụ

Bách Lý Băng giương cặp mắt lên cười đáp:

- Tiểu muội bớt nhiều rồị

Tiêu Lĩnh Vu cầm viên thuốc trong tay nói:

- Băng Nhi hãy uống viên thuốc này, nó trợ lực cho Băng Nhi rất nhiềụ

Tiêu Lĩnh Vu đã tưởng Bách Lý Băng đưa tay ra đón, không ngờ nàng há miệng ra nói:

- Đại ca bỏ vào miệng cho tiểu muội đị

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt một chút rồi cầm thuốc bỏ vào miệng cho nàng.

Bốn người được dược lực hỗ trợ, cơ thể phục hồi mau chóng. Chỉ trong một trống canh đều cảm thấy mạnh hơn nhiềụ

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động chân lực một vòng Đại chu thiên rồi dừng lạị

Chàng đảo mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ và Bách Lý Băng thấy họ vẫn ngồi yên điều tức.

Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu trông trời thấy phần lớn mây đen đã tan dần, lác đác có ánh sao lấp lánh. Chàng biết là không còn sớm nữa liền nghĩ tới lời ước hẹn với Bạch Phát lão nhân, đã đến lúc phải lên đường. Chàng liền dặn:

- Hai vị huynh đệ! Tiểu huynh có lời ước hẹn với người nên phải đi ngay bây giờ. Sớm là đến trưa, chậm là đến lúc hoàng hôn tiểu huynh sẽ trở về. Vậy hai vị hãy chờ trên núi Nhân Duyên.

Bỗng thấy Bách Lý Băng nhảy lên nói:

- Tiểu muội cùng đi với đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Băng Nhi điều dưỡng xong rồi ư?

Bách Lý Băng cười đáp:

- Xong rồi! Tiểu muội nhận thấy thể lực đã khôi phục như thường.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Lão già kia tính tình cổ quái khó mà lường trước được. Ta đem Băng Nhi đi theo chẳng hiểu lão có vui lòng không. Huống chi Trung Châu Nhị Cổ chưa khỏi thương thế, nên để nàng lại chiếu cố cho họ là phảị

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài mặt chàng thủng thẳng đáp:

- Băng Nhi ơi! Hai ta đi cả thì hai vị huynh đệ này không người bảo vệ. Tuy bọn Bách Hoa sơn trang đã rút đi rồi nhưng biết đâu nanh vuốt của Thẩm Mộc Phong không trở lạị Vậy Băng Nhi ở lại đây là phảị

Bách Lý Băng thở dài nói:

- Đại ca! Có bao giờ tiểu muội không theo lời đại cả

Tiêu Lĩnh Vu thấy nàng có ý không vui mà vẫn phải miễn cưỡng theo lời mình, trong lòng rất cảm động. Chàng mỉm cười đáp:

- Tiểu huynh đi rồi về ngaỵ Khi ấy hai vị huynh đệ cũng đã phục hồi sức lực, chúng ta sẽ rời khỏi đâỵ

Bách Lý Băng tươi cười đáp:

- Rồi đại ca đưa tiểu muội đi chơi Tây Hồ. Tiểu muội muốn đến cũng Bạch Nương Tử ở chân Phong Lôi Tháp.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đó chỉ là truyện truyền thuyết chứ không phải sự thực đâụ

Bách Lý Băng nghiêm nghị nói:

- Bất luận lời đồn đại chân hay giả nhưng Bạch Nương Tử là người đáng thương. Bà đối đãi với Hứa tiên sinh bằng một dạ chân tình. Nhưng Hứa tiên sinh là bạc hạnh lang đi nghe theo lời Pháp Hải hòa thượng đem bà giam vào dưới chân Lôi Phong Tháp.

Ngàng nói rồi thở dài sườn sượt, ậm ực muốn khóc.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình, hiểu là câu nói của nàng có điều ám chỉ mà không biết đáp thế nàọ

Bách Lý Băng đưa tay áo lên lau nước mắt rồi nói tiếp:

- Gia gia tiểu muội đã mời một vị túc nho ở Trung Nguyên đến dạy đọc sách viết chữ. Vị túc nho này tuy tuổi đã già nhưng lại là một nhân vật đa tình, thường kể chuyện thần thoại ở Trung Nguyên. Khi ấy tiểu muội nghe thiên cố sự về Bạch Nương Tử, trong lòng chỉ cười thầm là bà dại quá. Trong thiên hạ thiếu gì mỷ nam tử, há phải chỉ một mình Hứa quan nhân? Nếu tiểu muội ở địa vị bà thì quyết chẳng để người ta khinh nhờn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu là Băng Nhi thì làm saỏ

Bách Lý Băng từ từ đưa mục quang nhìn chằm chặp vào mặt Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Khi ấy tiểu muội nghĩ rằng:

Chàng đã phụ thiếp thì tội gì phải đa tình, sao không giết phắt Hứa quan nhân đi cho rồỉ

Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Nhưng bây giờ tiểu muội mới biết biển tình bát ngát không hiểu chỗ nào là bờ.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi còn nhỏ tuổi mà sao đã cả nghĩ thế?

Bách Lý Băng nở nụ cười thảm đạm đáp:

- Tiểu muội quen tính từ thủa nhỏ chẳng chịu thua ai bao giờ. Tiểu muội còn nhớ một hôm phụ thân đang nghiên cứu một môn tuyệt học kỳ công nhưng vẫn đòi phụ thân bồng đi thưởng tuyết. Phụ thân không chiều theo lời, tiểu muội liền khóc hoài khóc mãị Trước nay lão nhân gia chưa từng trách mắng tiểu muội một câu mà hôm ấy đánh cho một chập. Tiểu muội vẫn gào khóc không ngớt. Suốt một ngày một đêm không uống một giọt nước. Từ mẫu khuyên giải cũng không nghẹ Tiểu muội khóc đến khản cả tiếng. Sau phụ thân phải bồng đi thưởng tuyết tiểu muội mới dừng tiếng khóc.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Băng Nhi lớn lên rồi thì saỏ

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội lớn rồi dần dần hiểu sự việc, dĩ nhiên hiểu lòng từ ái của song thân, giữ bề hiếu thuận với cha mẹ. Nhưng gia gia đã biết tính hễ tiểu muội kiên quyết làm việc gì là lão nhân gia cũng thuận theọ Nhưng sau khi gặp đại ca dường như tiểu muội biến thành người khác ....

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi:

- Bây giờ biến thành ngoan ngoãn rồi phải không?

Bách Lý Băng đáp:

- Hỡi ơi! Tiểu muội nhẫn nại rất nhiều, việc gì cũng thuận theo đại ca mà không hiểu đại ca đã vui lòng chưạ Tiểu muội hằng lo âu một ngày kia đại ca sẽ ruồng bỏ tiểu muội, như Hứa tiên sinh đã ruồng bỏ Bạch Nương Tử ....

Tiêu Lĩnh Vu cười ha hả ngắt lời:

- Băng Nhi không phải là Bạch Nương Tử, ta cũng chẳng phải Hứa quan nhân thì sao lại bắt chằng vào vụ đó được? Băng Nhi hãy ngoan ngoãn chiếu cố cho bọn họ để tiểu huynh đi thôị

Bách Lý Băng chuyển động cặp mắt dặn:

- Đại ca đi rồi trở về sớm nghẹ

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra vuốt những sợi tóc rủ xuống mặt nàng nói:

- Băng Nhi ngoan ngoãn chờ tiểu huynh trở về.

Bách Lý Băng cười đáp:

- Tiểu muội rất nhẫn nại chờ đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu trở gót dạo bước ra đị Chàng theo phương hướng của Bạch Phát lão nhân đã chỉ thị trèo lên vách núị

Quả nhiên trên đỉnh núi có một khối đá chặn lên vuông lụa trắng. Trên vuông lụa này chỉ rõ đường lốị

Bạch Phát lão nhân nói đúng. Đoạn lộ trình này cực kỳ gian khổ, phải vượt qua rất nhiều hốc núi cùng khe suối hiểm trở. Có lúc phải lội suối, có lúc phải thi triển Bích hổ công để trèo lên vách đá dựng đứng.

Chàng ngấm ngầm ân hận trong lòng:

- Lão đã biết ta bị nội thương chưa lành, sao lại chỉ thị cho ta di vào con đường hiểm trở nàỷ Phải chăng lão cố ý đày ải tả

Nhưng chàng nhớ tới câu người quân tử đã hứa một lời thì coi nặng bằng non, rồi tiếp tục đem toàn lực ra đương đầu với mọi khó khăn hiểm trở.

Nguyên chàng bị nội thương rất nặng. Tuy chàng đã uống linh đan của Bạch Phát lão nhân nhưng vì điều dưỡng chưa đủ, thể lực chưa khôi phục hoàn toàn.

Chàng mới đi một lúc đã mệt nhoài, miệng thở hồng hộc, khắp mình mồ hôi toát ra như tắm.

Tiêu Lĩnh Vu thấy vừng thái dương đã vượt lên ngọn núị Chàng không hiểu đường đất còn bao xa vẫn không dám dừng lại nghỉ ngơị Cuộc hành trình này đối với chàng cực kỳ gian khổ.

Đến lúc mặt trời lên cao ba thước mới đến trước một con sông nước chảy xiết.

Tiêu Lĩnh Vu ngó thấy dòng nước rộng chừng ba bốn trượng đục ngầu, đã chẳng có cầu bắc ngang lại không thuyền bè chi hết. Nếu là lúc bình thời với khoảng cách ba bốn trượng chàng còn có thể thi triển khinh công Đăng bình độ thuỷ để vượt quạ Chàng đứng ngẩn ngơ trên bờ rồi dùng đoản kiếm chặt cành tùng kết lại làm bè để vượt sông.

Tiêu Lĩnh Vu buộc xong bè toan mạo hiểm vượt sông thì đột nhiên nghe tiếng cười ha hả vọng lại rồi có tiếng người nói:

- Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ tới chậm rồị Nếu lão phu không tin là tiểu huynh đệ sẽ tới đây thì đã xuống thuyền đi được vài chục dặm rồị

Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên thì thấy lão già đầu cài trâm gỗ, mình mặc áo xanh, râu chùng xuống đến trước ngực, tay cầm gậy trúc ngồi nghiễm nhiên trên chiếc bè bằng tre lớn kết lạị Cái bè tre từ trong khe bên bụi cỏ bơi rạ

Nước khe suối chảy rất gấp mà cái bè vẫn bình lặng trôi như đi trên mặt hồ phẳng lặng, coi rất ung dung.

Lão dùng cây trượng trúc chống xuống khe nước. Lập tức cái bè tre xông lên bờ, dừng lại trước mặt Tiêu Lĩnh Vụ

Tiêu Lĩnh Vu nhìn lại thấy đúng là lão già đã gặp đêm quạ Nhưng hiện giờ lão đã búi tóc, mặt mũi rửa sạch những vết lem luốc, coi người cốt cách thần tiên tiêu sáị Chàng liền thở phào một tiếng nói:

- Vãn bối trọng thương chưa lành, hành động chậm chạp để lão tiền bối phải chờ lâụ

Bạch Phát lão nhân gật đầu cười đáp:

- Lão phu đã nhận ra tiểu huynh đệ cố gắng lắm ....

Lão ngừng lại một chút rồi nói:

- Tiểu huynh đệ có biết lội nước không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Vãn bối không biết bơi lộị

Bạch Phát lão nhân hỏi:

- Nước khe suối này chảy xiết. Tiểu huynh đệ đã không biết bơi lội lại sức cùng lực kiệt, muốn đóng bè qua sông thì khó lòng sống được. Chẳng lẽ tiểu huynh đệ không sợ chết ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vãn bối đã có lời ước hẹn với lão trượng thì không thể thất tín được, đành phải mạo hiểm rồi muốn đến đâu thì đến.

Bạch Phát lão nhân mỉm cười hỏi:

- Tiểu huynh đệ không hối hận ư?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Nếu vãn bối hối hận thì đã bỏ cuộc giữa đường chứ chẳng tới đây làm chi nữạ Nhưng có một điều vãn bối muốn thỉnh giáo lão trượng được chăng?

Bạch Phát lão nhân hỏi lại:

- Điều chỉ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vãn bối theo những lời chỉ thị của lão trượng để lại, trải qua những cảnh hiểm nghèo, cái đó không đáng kể. Nhưng vãn bối biết còn đường khác sao lão trượng không chỉ thị để vãn bối đi theo con đường yên ổn mà lại đi theo nẻo đường trèo đèo lội suối làm chỉ

Bạch Phát lão nhân đáp:

- Tiểu huynh đệ! Trên đời này có việc gì mà không vất vả mà thành được. Lão phu chỉ muốn thử nghiệm ở tiểu huynh đệ một chút mà thôị

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vãn bối mà không bị thương thì dù đoạn đường nguy hiểm gấp mười cũng tự tin vượt qua được.

Bạch Phát lão nhân hỏi:

- Tiểu huynh đệ bị trọng thương và gặp bước gian nan nguy hiểm còn chịu đựng được. Nhưng đường đời há phải chỉ gian nan gấp mười mà thôỉ

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác đáp:

- Câu hỏi của lão trượng rất huyền bí. Vãn bối thật là hồ đồ không sao hiểu được.

Bạch Phát lão nhân cười nhẹ đáp:

- Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ đi đường mệt quá rồị Mau nhắm mắt lại điều dưỡng một lúc, chờ thể lực phục hồi, tinh thần tỉnh táo rồi chúng ta sẽ nói chuyện.

Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy đầu nhức mắt hoa, thể lực không chống được nữa liền đáp:

- Vãn bối kính cẩn tuân mạng.

Rồi chàng ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.

Đang lúc mơ màng, đột nhiên chàng cảm thấy đầu bị đánh một đòn nặng rồi xỉu đi không biết gì nữạ

Khi tỉnh lại, trời đã chính ngọ, chàng đang nằm trên đất cỏ mọc êm áị

Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy hoa cỏ rực rỡ, mùi hương sực nức. Khu đất này xung quanh núi cao vây bọc, chỉ rộng chừng bốn năm trượng. Vì bốn mặt có núi cao nên gió lạnh không thổi vào được.

Giáp vách núi về phía đông có căn nhà gianh, xung quanh trồng toàn trúc.

Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc sờ cuốn bí lục võ công của Tiêu Vương Trương Phóng thấy hãy còn đó, trong lòng mới bớt khẩn trương.

Chàng từ từ đứng dậy thở phào một cái, cảm thất tinh thần sung túc. Bao nhiêu mệt nhọc đã tiêu tan hết, cả thương thế trong nội tạng cũng đã khỏi hẳn. Chàng rất lấy làm kỳ lẩm bẩm:

- Hiển nhiên ta đang ngồi bên khe suối điều dưỡng thì bị người đánh một chưởng vào đầụ Sao bây giờ lại ở chốn nàỷ Bạch Phát lão nhân đâu rồỉ

Sau khi trải qua cơn đại biến, tính chàng đã thay đổi thành thâm trầm. Chàng cảm thấy mình nằm đây là do Bạch Phát lão nhân đưa tới, có điều chàng không hiểu được chi tiết mà thôị

Khu đất lòng chảo này nhỏ hẹp. ánh mặt trời lúc giữa trưa chiếu khắp hang hốc. Chàng nhìn rõ hết mà không thấy dấu chân ngườị Hay là những người trong khu đất này ở trong khu nhà gianh kiả

Tiêu Lĩnh Vu lại tra xét tình hình quanh khu nhà gianh thì thấy hoa tươi rực rỡ và rất nhiều thứ kỳ lạ. Hiển nhiên không phải mọc tự nhiên mà có người lấy giống từ nơi khác đưa tới đây trồng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #38  
Old 24-04-2008, 06:54 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 37

CẢM LÒNG TRI KỶ CAO NHÂN TẶNG BÍ LỤC



Tiêu Lĩnh Vu nắm chắc mấy phần là căn nhà gianh trong thung lũng này là nơi ẩn cư của Bạch Phát lão nhân. Chàng cất bước tiến về phía trước thấy phên cửa mở rộng mà không có bóng ngườị

Tiêu Lĩnh Vu khẽ hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Được lão trượng có lòng hạ cố, vãn bối cảm kích vô cùng.

Dứt lời chàng chắp tay xá dàị

Hồi lâu vẫn không có tiếng người đáp lại, chàng nói lớn:

- Vãn bối phải đi ngay, không biết bao giờ lại được bái kiến tiên nhan?

Lần này thanh âm chàng vang động cả sơn cốc cũng không thấy tiếng người đáp lạị Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Lão đã nói với ta sẽ dời khỏi đây để tới Tây Trúc, không chừng lão thượng lộ rồị

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân bước qua cửa vào nhà thì thấy trong nhà quét tước sạch sẽ không một vết bụi mà không thấy bóng một người nàọ

Nhà tuy rất sạch sẽ nhưng chỉ có hai phòng, một phòng khách và một buồng.

Trong phòng khách đặt một cái bàn gỗ và hai chiếc ghế trúc.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang thấy trên bàn gỗ đặt một cuốn sách mỏng. Trên cuốn sách có tờ giấy viết:

- “ Muốn giúp cho tiểu huynh đệ đả thông sinh tử huyền quan, đêm qua lão phu đã dành hai giờ để làm việc nàỵ Kỳ hạn đến nơi, không nán lại được. Đặc biệt lưu lại hai cuốn kiếm phổ, thần công để đền đáp ơn tri ngộ” Phía dưới đề ba chữ “ Vong niên hữu” Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài tự nói một mình:

- Nếu ta tỉnh lại trước nửa giờ, không chừng gặp được lão nhân một lần.

Chàng nhấc tờ giấy lên, mấy chữ son đỏ đập ngay vào mắt:

“ Diệp sơn kiếm pháp tinh lục. Đàm Vân Thanh thủ bút” Tiêu Lĩnh Vu cơ hồ không tin vào mắt mình. Chàng dụi mắt nhìn lại thì đúng là mấy chữ lớn:

“ Diệp sơn kiếm pháp tinh lục” Tiêu Lĩnh Vu còn nhớ Vũ Văn Hàn Đào lúc ở trong cung cấm đã nhìn lão già tóc bạc lạy phục xuống và hô bằng Đàm Vân Thanh. Bây giờ tính danh ghi trên kiếm phổ cũng đúng như vậỵ

Trong lúc nhất thời chàng xoay chuyển ý nghĩ tự hỏi:

- Phải chăng lão này là người đã vào trước cung cấm và lấy hết võ công bí lục của thập đại cao thủ để lạỉ

Chàng nghĩ tới đây bất giác la thầm:

- Thật đáng tiếc! Một vị cao nhân tuyệt thế như vậy mà ta chưa kịp thỉnh giáo họ tên. Hận cho mình có mắt không tròng.

Chàng mở thư ra coi lại thì ngoài ba chữ “ Vong niên hữu” không còn danh tự nào khác.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào, lẩm bẩm:

- Lão này cùng ta bèo nước gặp nhau, âm dương sai trật thế nào lão lại coi ta là tri âm, để lại bí lục võ công mà ta mong mỏi mãi không được. Lão không lưu danh lại càng chứng tỏ khí độ thanh cao thoát tục.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn một lát rồi cầm lấy cuốn kiếm phổ của Đàm Vân Thanh thủ bút.

Chàng lại ngó đến cuốn thứ hai thì thấy đề “ Đàn chỉ thần công”, phía dưới còn hàng chữ nhỏ “Thiếu Lâm đệ tử Vô Tướng để lại” Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Ta đã nghe sư phụ nói đến môn Đàn chỉ thần công của phái Thiếu Lâm là một thứ thần công tuyệt caọ Không ngờ lão cũng để lại cho tạ

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng mở trang đầu ra coi thì thấy viết:

-“ Lão tăng tự biết sẽ tận mạng ở cấm cung, lại thấy những vị cùng ngộ nạn đều cúi xuống viết võ công để lạị lão tăng cũng hi vọng rằng sau này có người vào cung cấm lấy được thủ lục võ công lưu lại để tuyệt kỷ khỏi thất truyền” Tiêu Lĩnh Vu thở dài tự nói một mình:

-Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên tốn công kiến tạo tòa cung cấm với dụng ý quăng một mẻ lưới quét hết cao thủ đệ nhất võ lâm trong thiên hạ để xưng bá giang hồ. Nhưng lão lại chết trước những quần hào bị giam hãm mà võ công cũng chưa kịp lưu lạị Thế mới biết muốn hại người thành ra mình lại bị hại trước. Chẳng hiểu lão có tiêu liệu điều này không?

Chàng tiếp tục đọc xuống phía dưới:

-“Nhưng võ công phái Thiếu Lâm mông mênh như biển cả, thực ra không phái nào bì kịp. Những thành tựu của lão tăng cũng không ngoài những thủ lục của các vị sư tổ truyền đời lưu lạị Lão tăng tự nghĩ nếu mình không để lại gì thì thật cũng đáng tiếc, liền đem môn Đàn chỉ thần công, một môn mà lão tăng đã luyện thành thuộc, để người đời sau chỉ cần luyện trong một thời gian ngắn cũng đã thu được thành tựu rất lớn.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời thở phào, nghĩ thầm:

- Đại sư để lại môn Đàn chỉ thần công là đã rút kinh nghiệm suốt đời rèn luyện cực khổ. Khi nào ta dám coi thường?

Chàng liền lùi lại, kính cẩn nhìn cuốn sách lạy hai lạy, khấn rằng:

- Nay đệ tử được coi tuyệt kỷ của đại sư để lại, thật là thỏa chí bình sinh. Sau này nếu có dịp nhất định đem công lao của đại sư trả về phái Thiếu Lâm.

Trong cuốn bí lục, Vô Tướng đại sư chỉ bàn về tuyệt kỷ Đàn chỉ thần công, nhưng đây là kinh nghiệm huyết lệ của đại sư đúc kết mấy chục năm rèn luyện.

Nguyên Vô Tướng đại sư là một nhân tài kiệt xuất của phái Thiếu Lâm. Theo thống kê thì hơn trăm năm nay phái Thiếu Lâm đã có mười hai vị chọn luyện môn Đàn Chỉ thần công, nhưng cả mười hai vị đều bỏ dở, không một ai thành tựụ Trong số này có hai người vì thẹn với sư trưởng, tự tử mà chết.

Vô Tướng đại sư xem xong cuốn Bách Niên ký sự biểu thì trong lòng phẫn khích, quyết chí luyện môn Đàn chỉ thần công.

Khi ấy nhiều người khuyên đại sư nên lựa môn khác mà luyện, nhưng đại sư đã quyết tâm nhất định luyện môn nàỵ Vô Tướng đại sư phải luyện mất mười ba năm mới có thành tựụ

Tiêu Lĩnh Vu coi tới đây, bất giác hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm:

- Nếu ta cũng phải mất mười ba năm mới luyện thành thì e rằng tình thế không cho phép.

Chàng trấn tĩnh tâm thần coi tiếp xuống dưới thì thấy viết:

-"Sau khi lão tăng luyện thành tuyệt kỷ mới dần dần hiểu ra những yếu quyết bên trong. Đáng tiếc là những bậc tiên sư đời trước chưa tìm ra yếu quyết nên luyện mất nhiều thì giờ. Lão tăng không nỡ để tâm huyết mấy chục năm bị mai một trong cấm cung và cầu nguyện Đức Phật từ bi bảo hựu cho người nào luyện thành tuyệt nghệ này đem ra trừ gian giệt ác".

Phần dưới Vô Tướng đại sư nói về yếu quyết, rất phân minh mạch lạc, trước thuật rất rõ ràng.

Tiêu Lĩnh Vu chú ý vào bí lục, bất giác vừa đọc vừa ghi nhớ yếu quyết, bắt đầu tập luyện.

Môn Đàn chỉ thần công này vô cùng ảo diệu nhưng Vô Tướng đại sư đã phân rải rõ ràng cho nên việc luyện tập giản dị đi rất nhiềụ

Cuốn sách quí giá này khiến Tiêu Lĩnh Vu bất giác đã luyện tập được mười lần.

Mãi đến lúc trong nhà tối om chàng mới chợt tỉnh lại, lật đật cất hai cuốn bí lục, bước ra khỏi nhà gianh.

Chàng ngẩng đầu trông chiều trời thấy ráng chiều bao phủ vũ trụ mới biết ngày đã hoàng hôn.

Hiện giờ công lực Tiêu Lĩnh Vu đã hoàn toàn hồi phục. Chàng trèo lên ngọn núi nhìn rõ phương hướng rồi hối hả chạy về Nhân Duyên Phong.

Chàng về tới nơi thì màn đêm đã buông xuống, sắp vào canh một.

Trong bóng đêm chàng thấy một thiếu nữa áo trắng đứng ở sườn núi, mái tóc dài và vạt áo bay phất phơ trước gió.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm vội chạy lên hỏi:

- Có phải Băng Nhi đó không?

Thiếu nữ xoay mình lại, giơ tay vén mái tóc vừa cười vừa hỏi lại:

- Đại ca đã về đấy ư?

Quả nhiên thiếu nữ áo trắng là Bách Lý Băng. Nàng đã đổi y phục nữ nhân.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài hỏi:

- Đêm hôm gió lạnh, Băng Nhi ra đây làm gì?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội ra đây chờ đại ca và đổi áo trắng cho đại ca dễ nhận.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu tiểu huynh không về đêm nay thì Băng Nhi cũng chờ tới sáng hay saỏ

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội đã nhất định là dù đại ca ba ngày chưa về thì tiểu muội cũng đứng chờ hết ba ngày đêm.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Cô này đã chí tình với ta như vậy, sau này không biết bằng cách nào mà gỡ ra được?

Chàng lại hỏi:

- Nếu mười ngày tiểu huynh không về thì saỏ

Bách Lý Băng đáp:

- Không có chuyện đó. Tiểu muội tin đại ca quyết chẳng khi nào dối gạt tiểu muộị

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra dắt nàng nói:

- Chúng ta về thôi, sáng mai còn phải thượng lộ.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca có gặp người đó không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh đã gặp rồị Hỡi ơi! Thẩm Mộc Phong hao tổn bao nhiêu tâm cơ tìm vào cung cấm để lấy võ công bí lục của thập đại cao thủ để lại đặng thỏa mã tâm nguyện xưng bá giang hồ. Nhưng hắn đã uổng một phen công sức, chẳng lấy được một bản bí lục võ công nàọ

Chàng nói tới đây thì đã đi tới trước căn nhà gianh.

Thương Bát, Đỗ Cửu đang đứng chờ, thấy Tiêu Lĩnh Vu về khom lưng thi lễ nói:

- Đại ca đã về tới rồi! Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thương thế nhị vị huynh đệ ra saỏ

Thương Bát đáp:

- Nhờ đại ca cho linh đơn thần diệu, thương thế của bọn tiểu đệ đã hoàn toàn bình phục.

Đỗ Cửu cũng nói theo:

- Trong nhà cơm rượu đã s½n sàng, mời đại ca vào uống chén rượu tiếp phong.

Tiêu Lĩnh Vu đang đói liền rảo bước tiến vàọ

Trên bàn đặt bốn khay thức ăn mùi thơm sực nức. Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ vì ở chốn hoang lương này không hiểu họ tìm đâu ra được mỷ vị?

Thương Bát hiểu ý liền nói ngay:

- Tiểu đệ săn được con gà rừng về làm món ăn, nhưng không hiểu có vừa miệng đại ca không?

Tiêu Lĩnh Vu cầm đũa nếm thử một miếng đáp:

- Huynh đệ nấu ngon lắm.

Thương Bát nhìn Bách Lý Băng nói:

- Bách Lý cô nương! Đại ca đã về rồi, cô nương nên ăn uống một chút.

Bách Lý Băng mỉm cười, hai má ửng hồng.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn nàng hỏi:

- Saỏ Băng Nhi không ăn uống gì ư?

Thương Bát cười đáp:

- Bách Lý cô nương chưa chịu uống một giọt nước.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậỷ

Thương Bát đáp:

- Cô đòi chờ đại ca về cùng ăn một thể.

Tiêu Lĩnh Vu không hỏi nữa, ngồi xuống trước nói:

- Bây giờ chúng ta hãy ăn cơm đã.

Thương Bát khéo tay, nấu món ăn rất ngon. Bốn người đều đói bụng nên ăn hết sạch.

Tiêu Lĩnh Vu ngó thấy sắc mặt Trung Châu Nhị Cổ quả thấy thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng ngấm ngầm cảm kích người bạn vong niên. Chàng nghĩ thầm:

- Nếu không nhờ lão tặng linh đan chữa trị thương thế cho Trung Châu Nhị Cổ thì ít ra phải mất năm, ba mươi ngày mới thượng lộ được.

Thương Bát dọn bàn xong nói:

- Dường như Thẩm Mộc Phong cũng bị nội thương rất nặng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Huynh đệ đã thấy hắn rồi ư?

Thương Bát gật đầu đáp:

- Đỗ lão tam và tiểu đệ đều ngó thấy vẻ mặt hắn rất đỗi hoang mang ng ơ ngác.

Hắn phóng chưởng đánh ra, bọn tiểu đệ đã đánh lâu mệt nhoài mà vẫn còn chịu đựng được chưởng lực của hắn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng nội thương hai vị là do chưởng lực của hắn gây rạ

Thương Bát đáp:

- Đúng là thế đó.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Hắn đã trúng Tu La chỉ lực của tiểu huynh mà còn phóng chưởng đánh hai vị trọng thương thì nội công hắn thật ghê gớm. Người thường không sao bì kịp. Dù là thập đại cao nhân ngày trước chắc cũng chỉ đến thế mà thôị

Bách Lý Băng nhìn Đỗ Cửu hỏi:

- Hai vị đánh lâu mệt mỏi, sao còn chiến đấu với hắn?

Thương Bát đáp:

- Cô nương đưa lệnh của đại ca xuống cho bọn tại hạ chờ đợi ở trong hang để chờ đại ca hô hoán, không ngờ gặp phải bọn thủ hạ của Bách Hoa sơn trang đi tuần qua đó. Bọn tại hạ sợ chúng quấy nhiễu, phá kế hoạch của đại ca và cô nương nên nhanh chân chạy đị Bọn chúng đuổi theo ráo riết. Bọn tại hạ chạy xa mấy dặm vừa thoát khỏi truy binh, không ngờ lại gặp cao thủ Bách Hoa sơn trang, rồi xảy ra cuộc ác đấụ Bọn tại hạ đả thương mười tên, nhưng cường địch người nhiều thế lớn, lại hung hăng không sợ chết. Bọn tại hạ phải chiến đấu ba giờ liền mới đánh lui được cường địch, liền nghĩ tới đại ca cùng cô nương phải lật đật trở lạị Trong hang họ cũng bố trí phòng vệ rất nghiêm mật, anh em tại hạ phải liều mình xông vàọ Khi tới trạm thứ tư lại gặp bọn Chu Triệu Long. Hai bên kịch chiến chưa được bao lâu thì Thẩm Mộc Phong hối hả chạy tớị Hắn dẫn bọn thủ hạ rút luị Khi đó bọn tại hạ đã bị trọng thương, phải miễn cưỡng vận động chân khí chạy về tới đâỵ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao huynh đệ biết Thẩm Mộc Phong đã bị trọng thương?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ thấy hắn phóng hai chưởng rồi hộc máu ra và lập tức trở gót chạy đi ngaỵ Chắc hắn sợ bọn tiểu đệ phát giác ra hắn đã bị trọng thương.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Thế thì đúng rồi! May nhờ hoàng thiên bảo hộ, hai vị huynh đệ không bị tổn thương gì.

Thương Bát nói:

- Nếu không được đại ca cho thuốc giải thì e rằng bây giờ bọn tiểu đệ hài cốt đã lạnh rồị

Đỗ Cửu nói:

- Đại ca sau khi bị trọng thương, chẳng kể gì tới sự an nguy của bản thân, gắng gượng vận nội lực cứu trợ cho bọn tiểu đệ. Mối nhân tình này thật khiến bọn tiểu đệ cảm kích vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày đáp:

- Đã là chỗ anh em, sao lão đệ còn nói chuyện khách khí?

Bách Lý Băng xen vào:

- Bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi, hà tất phải nói nữạ

Nàng đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đại ca đã bảo đi chơi Tây Hồ, không hiểu đại ca còn nhớ không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh đã nói câu gì dĩ nhiên là nhớ, nhưng bây giờ thời cơ không thuận tiện ....

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Tiểu muội cho rằng lúc này rất thuận lợị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Vì đại ca được anh hùng thiên hạ trông cậỵ Lúc nào cũng bận rộn. Chẳng mấy khi gặp dịp Thẩm Mộc Phong đang ở thời kỳ phải dưỡng thương, đại ca mới có thì giờ rảnh rỗi một chút.

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

- Đúng thế! Thẩm Mộc Phong sau một phen tỏa nhuệ. Bất luận hắn có bị trọng thương hay không, nhưng cũng cần có một thời gian để chỉnh đốn lại mọi việc.

Bách Lý Băng cả mừng, vội nói:

- Thế là đại ca ưng thuận rồi phải không?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Băng Nhi! Đáng lý ta ưng thuận, nhưng ta còn phải nhân cơ hội này để làm một việc khác.

Bách Lý Băng sịu mặt, buồn rầu hỏi:

- Vụ đó có quan trọng không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Quan trọng lắm, ta phải đi ngaỵ Hỡi ơi! Ta vào cung cấm với hi vọng có thể giúp y một taỵ Chiếc chìa khóa cung cấm là của y tặng chọ

Bách Lý Băng nói:

- Nhưng vào cung cấm có lấy được gì đâủ Thủ lục võ công của thập đại cao thủ đều bị người lấy hết mất rồị

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vận khí ta còn may lấy được thủ lục võ công của Tiêu Vương Trương Phóng.

Bách Lý Băng hỏi:

- Theo lời đại ca thì võ công của Trương Phóng là cao hơn hết trong thập đại cao thủ ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Kể ra võ công của thập đại cao thủ đều lợi hại, khó mà biết được ai hơn ai kém. Nhưng lộ số võ công của địch nhân cùng lộ số với Trương Phóng.

Bách Lý Băng nói:

- Té ra là thế! Đại ca muốn đi cứu người hay saỏ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Băng Nhi quả là người thông minh.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca đi cứu aỉ Có thể cho tiểu muội biết được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta đi cứu Khâu Tiểu San.

Bách Lý Băng ngơ ngác hỏi:

- Khâu Tiểu San? Cũng là một vị cô nương xinh đẹp phải không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y là tỷ tỷ của tạ

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca họ Tiêu, y họ Khâu, sao lại là tỷ đệ được?

Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ thê lương, trầm ngâm nói:

- Nếu ta không được Vân Di truyền thụ võ công, Tiểu San tỷ tỷ đưa ra khỏi nhà thì ta chưa chắc đã sống đến ngày naỵ

Bách Lý Băng hỏi:

- Vân Di là aỉ Có liên quan gì tới Khâu Tiểu San?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vân Di là mẫu thân Khâu Tiểu San. Ta mà không được Vân Di truyền thụ võ công thì nay còn sống được thì cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối bệnh hoạn suốt đời ....

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Hỡi ơi! Bây giờ đại ca là một chàng thư sinh yếu đuối há chẳng hay hơn ư?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Vì như vậy tiểu muội có thể được ở luôn bên cạnh đại ca để chiếu cố cho đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi:

- Nếu mọi điều đúng như ước vọng của Băng Nhi thì liệu ta có cơ hội gặp Băng Nhi không? Dù gặp dịp quen biết nhau chăng nữa nhưng Băng Nhi thấy con người ốm o bệnh hoạn nằm liệt giường, liệu có chịu kết bạn với ta không?

Bách Lý Băng nở nụ cười thê lương đáp:

- Bây giờ đại ca được võ lâm công nhận là đại anh hùng, đại hào kiệt mà tiểu muội nói là bất cứ trường hợp nào tiểu muội cũng ưng chịu chắc đại ca cũng chẳng tin nàọ

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Tiểu huynh cũng tin, nhưng chắc giữa chúng ta chẳng có cơ hội quen biết nhaụ

Bách Lý Băng trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Đại ca định đi đâu tương hội cùng Khâu cô nương?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ở Đoạn Hồn Nhai trong dãy Hành Sơn.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca có đưa tiểu muội theo không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hỡi ơi! Chỗ đó nguy hiểm lắm. Huống chi võ công đối phương rất cao cường, chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong. Ngay Khâu tỷ tỷ võ công hơn ta nhiều mà cũng không dám trở mặt chống đối ỵ

Bách Lý Băng nói:

- Tiểu muội biết đại ca không đưa tiểu muội đi theo không phải vì đối phương bản lãnh cao cường mà là sợ Khâu tỷ tỷ.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Sao ta lại sợ ỷ

Bách Lý Băng nói:

- Vì Khâu tỷ tỷ thấy đại ca đem theo một con xú nha đầu làm cho y cụt hứng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không phải thế! Điều trọng yếu là nơi đó rất hung hiểm và địch nhân cực kỳ lợi hạị

Bách Lý Băng nói:

- Chỗ nào hung hiểm cũng chưa bằng cung cấm. địch nhân võ công cao cường đến đâu cũng không đáng sợ bằng Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu thấy nàng nói rất có lý nên trong lúc nhất thời không biết đối đáp thế nàọ

Trung Châu Nhị Cổ ngơ ngẩn ngồi một bên, muốn tìm lời an ủi Bách Lý Băng nhưng cũng chẳng biết nói saọ

Lại nghe Bách Lý Băng buồn rầu hỏi:

- Tiểu muội nói có đúng không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Băng Nhi đoán không đúng rồi, nhưng đã muốn đi thì ta cũng đưa đị

Bách Lý Băng hỏi:

- Thật chứ! Đại ca không sợ Khâu tỷ tỷ nổi nóng ư?
Tài sản của ngocvosong1986

  #39  
Old 24-04-2008, 06:57 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 38

KHÂU TIỂU SAN KHÔNG CHO HỘI DIỆN



Tiêu Lĩnh Vu đáp:

Khâu tỷ tỷ chẳng bao giờ nổi nóng. Băng Nhi đừng nói càn.

Bách Lý Băng thấy vẻ mặt chàng nghiêm nghị, tỏ ra rất kính trọng Khâu tỷ tỷ, quả nhiên nàng không dám nói nữạ

Bấy giờ Thương Bát mới hắng dặng một cái, lên tiếng:

- Đại ca! Tiểu đệ cùng Đỗ lão tam đi theo đại ca được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

- Đoạn Hồn Nhai là một nơi cực kỳ nguy hiểm, Ngọc Tiêu lang quân lại là một nhân vật lợi hại phi thường. Tưởng hai vị huynh đệ không nên mạo hiểm.

Thương Bát nói:

- Đại ca đã nhất định đi thì bọn tiểu đệ cũng nên theo đi mới phải ....

Tiêu Lĩnh Vu ngửng mặt lên, thở dài nói:

- Võ công của Khâu tỷ tỷ còn hơn ta nhiềụ Hai vị đã biết rồi chứ?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ biết rồị Có điều bản lãnh Khâu cô nương có lẽ còn cao hơn cả Ngọc Tiêu lang quân. Điều đáng ngại là sau lưng Ngọc Tiêu lang quân còn có người o bế hắn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đúng thế! Ta đi chuyến này thắng hay bại khó mà biết trước. Hai vị huynh đệ tội gì dấn thân vào nơi nguy hiểm?

Thương Bát đáp:

- Chính vì đại ca không nắm vững phần thắng, bọn tiểu đệ càng cần đi theo để chia sẻ mối gian lao, nguy hiểm.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Hai vị muốn theo ta cũng được. Nhưng đến Hành Sơn rồi, hai vị phải nghe lời tiểu huynh. Dù tiểu huynh không thắng được bên địch, hai vị cũng không được ra tay tương trợ.

Thương Bát đáp:

- Được rồi! Bọn tiểu đệ xin tuân lời đại ca dạy bảọ

Mấy người bàn định xong rồi ai nấy đi nghỉ.

Sáng sớm hôm sau đã lên đường. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy đi suốt đêm ngàỵ

Một hôm vào khoảng giờ ngọ, quần hùng đến chân núi Hành Sơn.

Tiêu Lĩnh Vu nhẩm tính thấy còn cách ngày ước hội đến gần hai tháng. Chàng nghĩ bụng:

- Phen này mà Ngọc Tiêu lang quân đến phó ước tất đem theo những tay trợ thủ cao cường. Nếu Khâu tỷ tỷ không chịu uy hiếp, tất chẳng tránh khỏi một phen ác chiến ở dưới đáy Đoạn Hồn Nhaị Trong mình ta hiện có võ công bí lục của Tiêu Vương Trương Phóng, lại còn võ công và kiếm thuật của Đàm Vân Thanh và Vô Tướng đại sư. Chi bằng ta nhân cơ hội này đem ra tập luyện. Dù trong thời gian ngắn ngủi chưa luyện đến nơi nhưng cũng thêm phần bổ ích khi động thủ.

Chàng nghĩ thế rồi toan bảo Thương Bát tìm một nơi bí mật để luyện võ công, nhưng bỗng chàng động tâm tự nhủ:

- Sao ta không đến Đoạn Hồn Nhai để cùng Khâu tỷ tỷ nghiên cứu ba bộ bí lục nàỷ

Quyết định rồi chàng quay lại bảo Trung Châu Nhị Cổ:

- Hai vị huynh đệ có thuộc địa thế trong dãy Hành Sơn này không?

Thương Bát đáp:

- Những chỗ nổi danh tiểu đệ đều biết cả.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Huynh đệ có biết Đoạn Hồn Nhai ở đâu không?

Thương Bát cùng Đỗ Cửu bàn nhau một lúc rồi đáp:

- Tiểu đệ có biết, nhưng chỗ đó thật là nguy hiểm, đúng như tên của nó.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vậy các vị dẫn ta đị

Thương Bát cất bước đi trước.

Trước nay Bách Lý Băng vẫn là người hoạt bát. Nhưng từ lúc tiến vào dãy Hành Sơn, đột nhiên nàng biến đổi tâm tính, đã ít nói lại không hay hỏi, cứ lẳng lặng theo sau ba ngườị

Tiêu Lĩnh Vu thấy thái độ khác lạ của nàng, nhưng không biết an ủi bằng cách nào cho tiện, đành lờ đi như không biết gì.

Tiêu Lĩnh Vu vượt qua mấy ngọn núi, đến một nơi rất hoang lương. Nơi này là một khu lòng chảo mọc đầy cỏ dại, bốn mặt núi non vây bọc.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang bỗng ngó thấy một cánh chim bay trên thảo nguyên, trong lòng rất lấy làm kỳ, quay lại hỏi Thương Bát:

- Phải chăng đây là Đoạn Hồn Nhaỉ

Thương Bát lắc đầu đáp:

- Không phải! Đây là Xà Viên, một nơi rất nổi danh.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Xà Viên ư? Cái tên này tất có nguyên nhân?

Thương Bát đáp:

- Đúng thế! Khu đồng cỏ này có rất nhiều rắn độc. Hàng ngày cứ sáng sớm là trên thảo nguyên bao phủ một làn mù mỏng sắc trắng. Đến gần trưa mới tan đị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậỷ

Thương Bát đáp:

- Bầy rắn nhả độc khí rạ Ban đêm trời lạnh khí độc ngưng kết như làn mây mù. Mặt trời lên cao khí độc mới phân tán rạ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vậy thì chúng ta đi đường khác, đừng vượt qua thảo nguyên nữa được chăng?

Thương Bát đáp:

- Đi đường quanh cũng được, nhưng tiểu đệ không biết bao xạ Theo chỗ tiểu đệ biết thì Xà Viên là con đường duy nhất để đến Đoạn Hồn Nhaị

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đã thế chúng ta đành phải vượt qua Xà Viên này vậỵ

Đỗ Cửu nói:

- Đại ca hãy khoan! Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đỗ huynh đệ còn chuyện chi nữả

Đỗ Cửu mở bọc lấy ra bốn bộ xà cạp bịt chân nói:

- Lão nhị đã chuẩn bị đầy đủ và sai tiểu đệ đem theo nhiều lương thảo, dùng bốn bộ xà cạp này để vượt qua Xà Viên.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại khen Thương Bát:

- Lão nhị quả nhiên cẩn thận.

Thương Bát đáp:

- Những chuyện nhỏ nhặt đó dĩ nhiên tiểu đệ phải chuẩn bị đầy đủ cho đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu không muốn nói nhiều liền lấy xà cạp quấn vào chân.

Bách Lý Băng và Trung Châu Nhị Cổ cũng chia xà cạp quấn vào chân mình.

Thương Bát thấy Bách Lý Băng thủy chung nét mặt vẫn buồn rười rượi, dường như mấy bữa nay nàng già đi nhiều thì than thầm trong bụng:

- Con nha đầu này còn nhỏ tuổi mà đã phải nếm mùi sầu muộn. Thật là tội nghiệp.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn nói:

- Cô nương sợ rắn phải không?

Bách Lý Băng lắc đầu đáp:

- Tiểu muội không sợ.

Thương Bát nói:

- Nhiều cô võ công cao cường mà thấy rắn cũng sợ hết hồn. Cô nương coi thường rắn độc, thật là hiếm có.

Bách Lý Băng cười đáp:

- Trước kia tiểu muội cũng sợ lắm, nhưng hiện nay thì không biết sợ là gì nữạ

Thương Bát lấy làm kỳ hỏi:

- Tại sao vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Xưa nay khó nhất ở đời là cái chết. Tiểu muội chết còn không sợ thì việc gì mà sợ rắn?

Thương Bát sửng sốt một chút. Hắn không dám kéo dài câu chuyện liền cất bước, miệng hô:

- Tiểu đệ xin dẫn đường cho đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài hỏi:

- Băng Nhi! Dường như Băng Nhi có tâm sự trầm trọng phải không?

Bách Lý Băng cười khổ đáp:

- Tiểu muội chỉ lo âu một điềụ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều gì?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội chỉ sợ Khâu cô nương chẳng chịu dung tình.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Sao y lại chẳng chịu dung tình?

Bách Lý Băng đáp:

- Đại ca chưa hiểu lòng dạ đàn bà ....

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười ngắt lời:

- Băng Nhi chưa hiểu Khâu tỷ tỷ là người lòng dạ quảng bác. Ngay bọn nam tử trượng phu cũng còn thua ỵ Băng Nhi bất tất phải nghĩ vơ vẫn nữạ

Bách Lý Băng khẽ thở dài đáp:

- Tiểu muội chỉ mong đại ca xét đoán không lầm.

Rồi nàng cất bước tiến về phía trước.

ở trên núi ngó xuống thấy đồng cỏ rậm um mà chưa hiểu cỏ mọc cao bao nhiêụ Khi đi vào mới biết chỗ thấp cũng đến ngang lưng, mà chỗ cao thì ngập đầụ

Mấy người rẽ cỏ mà đi, mũi ngửi thấy mùi tanh hôi sặc sụạ

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Đừng nói là trong làn cỏ có rắn độc, nguyên mùi tanh hôi cũng đủ khiến cho người ta thấy buồn nôn muốn lảng tránh rồị

Bách Lý Băng người thấp nhỏ, lẽo đẽo theo sau Thương Bát, nhiều chỗ cỏ che lấp không thấy ngườị

Tiêu Lĩnh Vu cám cảnh cho nàng, miệng lẩm bẩm:

- Cô này từ thủa nhỏ được ăn sung mặc sướng, lại được song thân cưng chiều, mọi việc đều có nữ tỳ chiếu cố. Chuyến này nàng theo ta trà trộn vào đám công nhân, quần tụ cùng đám đàn ông mồ hôi khét lẹt. Bây giờ lại theo ta dấn thân vào ổ rắn độc, chìm mình giữa đám cỏ dạị Thật là tội nghiệp cho cô quá.

Bất giác chàng lên tiếng hỏi:

- Băng Nhi cực lắm phải không?

Bách Lý Băng quay lại cười nói:

- Tiểu muội thấy nơi đây đẹp lắm. Có chi mà cực?

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến lên đi song song với nàng, chậm rãi nói:

- Băng Nhi! Ta biết Băng Nhi theo ta cực nhọc nhưng không nói ra miệng mà thôị

Bách Lý Băng cất giọng ôn nhu đáp:

- Tiểu muội chẳng thấy chi cực nhọc mà chỉ lo Khâu tỷ tỷ không chịu dung tình.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Cái đó Băng Nhi khỏi lọ Nhất định Khâu tỷ tỷ sẽ đối với Băng Nhi rất tử tế.

Đột nhiên Thương Bát hô:

- Coi chừng! Đồng thời hắn phóng chưởng đánh rạ Chưởng phong mạnh như gió bão khiến cho cỏ dại dạt sang hai bên, rung động đến ngoài hai trượng.

Một con quái xà mào đỏ, miệng phun phè phè chuồn vào trong đám cỏ rậm.

Thương Bát dừng bước lại nói:

- Con rắn mào đỏ là giống Phụng quan xà, nọc độc vô cùng. Nó lại có thể nhảy chồm lên để cắn ngườị Các vị hãy rút khí giới cầm tay để phòng ngừạ

Rồi hắn thò tay vào bọc lấy chiếc bàn tính rạ

Tiêu Lĩnh Vu rút đoản kiếm ra nói:

- Băng Nhi! Thanh đoản kiếm này Băng Nhi dùng rất vừa vặn trong đám cỏ rậm nàỵ Vậy hãy cầm lấy đề phòng.

Bách Lý Băng đáp:

- Không cần đâu, Thương đại hiệp mở đường hễ đụng đến cỏ là rắn sợ bỏ chạy hết.

Tiêu Lĩnh Vu không nói gì nữa, đành đi sát nàng để hộ vệ.

Thương Bát huy động chiếc bàn tính để vạch cỏ, thỉnh thoảng lại phóng chưởng ra đánh vào khoảng không. Đúng là đả thảo kinh xà. Bốn người đi hết đồng cỏ rậm vẫn không bị rắn cắn.

Hết khu đồng cỏ là một trái núi cao chắn đường.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn trái núi khẽ hỏi:

- Phía trước không có đường đi thì làm thế nàỏ

Thương Bát đáp:

- Đoạn Hồn Nhai ở ngay sau cánh thảo nguyên này thì phảị Chẳng lẽ còn phải vượt qua trái núi cao này nữả

Bỗng thấy Bách Lý Băng giơ tay lên hỏi:

- Cái gì bên kiả

Tiêu Lĩnh Vu nhìn theo tay nàng trỏ chỉ thấy vách núi dựng đứng, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ hỏi lại:

- Băng Nhi! Băng Nhi thấy cái gì vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Dường như là có ngườị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ở chỗ nàỏ

Bách Lý Băng đáp:

- Cạnh phiến đá kia, nhưng chỉ thoáng cái là mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Công lực y thâm hậu, mục lực sắc bén, chắc không lầm được. Ta phải lại đó coị

Rồi chàng rảo bước đi trước.

Khối đá này cao đến hai trượng, dựa vào vách đá.

Tiêu Lĩnh Vu đi quanh ra phía sau thì chỉ thấy bụi cỏ rậm bịt lấy cái khe trống giữa vách núi và tảng đá.

Mục quang chàng sắc bén, vừa ngó qua đã phát hiện ra đây không phải là đám cỏ tự nhiên. Chàng thò tay nắm lấy kéo ra được ngaỵ

Giữa tảng đá và vách núi hiện ra một động khẩụ

Thương Bát chợt tỉnh ngộ ủa lên một tiếng rồi nói:

- Phải rồi! Muốn đến Đoạn Hồn Nhai phải xuyên qua một tiểu động. Chắc là chỗ này đâỵ

Đỗ Cửu lạnh lùng nói tiếp:

- Dường như có người không muốn cho chúng ta đến Đoạn Hồn Nhai nên đã dùng mớ cỏ này che lấp mặt sau động khẩụ

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn Bách Lý Băng hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi có nhìn thấy bóng người thật không?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội nhất định là thấy một bóng người mất hút vào sau phiến đá lớn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu huynh dẫn đường, chúng ta tiến vào trong xem saọ

Chàng cất bước đi trước.

Một luồng gió lạnh thổi vào mặt khiến mọi người run lên.

Sơn động này tuy quanh co nhưng mặt đất bằng phẳng lại không có mùi hôi hám. Hiển nhiên ở đây không khí vẫn lưu thông được.

Đi chừng mấy chục trượng thì đã thấy ánh dương quang phía trước, thì ra đã đến cửa động rồị

Ngoài cửa động cảnh vật biến đổị Một hang núi sâu thẳm đầy vân vụ chận đứt đường đị

Ngoài cửa động là vách đá cheo leo dài đến bốn năm trượng, phía trên là trời xanh, dưới là vực thẳm. Ba mặt đều là vách núi cao ngất.

Bách Lý Băng cúi đầu nhìn khe núi đầy vân vụ mịt mờ liền hỏi:

- Đại ca! Không chừng vực thẳm này chính là Đoạn Hồn Nhaỉ

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Thương Bát rồi đáp:

- Nếu Thương huynh đệ dẫn đường không lầm thì có lẽ đây chính là Đoạn Hồn Nhaị

Bách Lý Băng lẩm bẩm một mình:

- Vụ này thật là quái dị.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều gì quái dị?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội thấy bóng người mất hút sau tảng đá và tự tin mình không phải hoa mắt. Nhưng người đó đâu rồỉ Nếu họ không ở trong động thì chỉ còn đường ẩn thân dưới vực thẳm đầy mây mù phong tỏa nàỵ

Thương Bát cũng nói:

- Trong động tuy tối tăm nhưng chỉ rộng chừng vài thước. Tiểu đệ đã lưu tâm điều tra thì không thấy một bóng ngườị

Bách Lý Băng nói:

- Họ chỉ còn đường duy nhất là xuống đáy vực.

Nàng ngửng đầu ngó vách núi bốn mặt nói tiếp:

- Tiểu muội không tin là họ có thể trèo lên vách núi cao hơn trăm trượng đầy rêu xanh mà không để lại vết tích gì.

Nàng vừa dứt lời đột nhiên có thanh âm trong trẻo vọng từ dưới đáy vực lên:

- Tiêu đại hiệp! Đại hiệp tìm được đến đây đủ tỏ ra là con người đại tín đại dũng. Nhưng tiểu thư của tiểu tỳ đã thay đổi chủ kiến, không muốn gặp Tiêu đại hiệp nữạ

Thanh âm tuy không lớn nhưng rõ ràng, ai nấy đều nghe rõ.

Bách Lý Băng đột nhiên cất bước tiến ra bờ vực thẳm.

Tiêu Lĩnh Vu vội chụp tay nàng kéo lại rồi cất tiếng hỏi:

- Cô nương là ai vậỷ

Tiếng thiếu nữ cất lên hỏi lại:

- Tiêu đại hiệp là quý nhân thành ra mau quên quá. Đại hiệp không nhận ra thanh âm tiểu tỳ nữa ư?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Cô nương là Tố Văn?

Cô gái kia đáp:

- Chính tiểu tỳ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Khâu tỷ tỷ của tại hạ có bình yên chăng?

Tố Văn đáp:

- Bình yên lắm. Tiểu thư đã biết tướng công vượt ngàn dặm cực nhọc tới đây rất lấy làm cảm kích. Nhưng tiểu thư đã cải biến tâm ý rồi, sai tiểu tỳ khuyên tướng công nên về đi, đừng ở lại vô ích.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Tố Văn cô nương ....

Tố Văn ngắt lời:

- Đại hiệp cứ kêu tên tiểu tỳ là được, đừng hô hoán cô nương chi hết. Tiểu tỳ không dám lãnh thụ.

Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Tại hạ muốn cô nương xuất hiện nói chuyện được chăng?

Tố Văn đáp:

- Được lắm! Để tiểu tỳ lên đó.

Thị vừa dứt lời, bóng người đã xuất hiện. Tố Văn toàn thân bận áo xanh, mái tóc rẽ đôi búi lên hai bên đỉnh đầu tỏ rõ là một thiếu nữ. Thị từ đáy vực thẳm mịt mờ vân vụ nhảy lên.

Tiêu Lĩnh Vu biết rõ là dưới vực có chỗ đặt chân nhưng bị mây mù che kín nên không trông thấy rõ. Chàng thấy Tố Văn từ dưới vực nhảy lên, chẳng lấy gì làm kinh dị, nhìn Tố Văn hỏi:

- Hiện giờ Khâu cô nương có ở Đoạn Hồn Nhai không?

Tố Văn gật đầụ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao Khâu tỷ tỷ đột nhiên biến cải tâm ý không muốn cho tại hạ đến gặp mặt?

Tố Văn trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Cô nương không nói rõ nội tình cho tiểu tỳ hay, nhưng tiểu tỳ đoán là hoàn toàn tại nơi tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao lại tại nơi tại hạ được?

Tố Văn đáp:

- Tiểu thư rất giỏi môn độn toán, chắc tiểu thư đã tính được tướng công lưu lại chẳng ích gì nên sai tiểu tỳ chuyển lời cho tướng công hay là nên trở về đi, đừng ở đây nữạ

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

- Tại hạ có một việc, mong rằng Tố Văn cô nương chuyển lời đến cho tiểu thư.

Tố Văn hỏi:

- Điều chỉ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ Ở cung cấm về đây, may mà không đến nỗi nhục mạng. Tại hạ đã lấy được một vật mà Khâu tiểu thư nóng lòng mong đợị

Tố Văn hỏi:

- Tướng công nói là đã vào cung cấm rồi về đây phải không?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Phải rồi! Tố Văn trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Tiểu thư đã căn dặn tiểu tỳ, bất luận trường hợp nào cũng bảo tướng công về đị

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Khâu tiểu thư đã cương quyết không cho tại hạ gặp mặt thì cũng không còn cách nào nữạ Nhưng tại hạ có vật này, phiền cô nương trao cho Khâu tiểu thư được chăng?

Tố Văn đáp:

- Đừng nói một vật, cả mười vật tiểu tỳ cũng xin trao lại cho tiểu thư.

Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy cuốn thủ lục võ công của Tiêu Vương Trương Phóng đưa cho Tố Văn nói:

- Cô cầm cái này về trao cho Khâu tiểu thư.

Tố Văn không nhìn gì đến, cầm ngay lấy cất vào bọc nói:

- Tiêu đại hiệp đã nghĩ đến hảo ý của tiểu thư, vậy cũng không nên trách ỵ

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Tại hạ biết rồị Cô nương hãy cẩn trọng, tại hạ xin cáo biệt.

Tố Văn lộ vẻ băn khoăn nói:

- Phiền tướng công cực nhọc chạy đi chạy về, trong lòng tiểu tỳ thật chẳng an tâm chút nàọ

Tiêu Lĩnh Vu không trả lời, chàng trở gót theo thạch động trở ra hết khu thảo nguyên mới dừng lạị

Trung Châu Nhị Cổ thấy Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt không vui, chẳng dám hỏi gì.

Mãi đến khi dừng bước, Bách Lý Băng mới thở dài lên tiếng:

- Đại ca ơi! Tiểu muội làm hại đại ca rồị

Tiêu Lĩnh Vu sửng sôt hỏi:

- Băng Nhi có làm hại gì ta đâủ

Bách Lý Băng đáp:

- Nhất định Khâu tiểu thư thấy tiểu muội theo sau đại ca nên bực mình không muốn tương hội cùng đại ca nữạ

Tiêu Lĩnh Vu phì cười nói:

- Băng Nhi thật khéo đa tâm.
Tài sản của ngocvosong1986

  #40  
Old 24-04-2008, 07:01 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 39

ĐỊCH NHÂN KÉO ĐẾN RẤT ĐÔNG NGƯỜI


Chàng đưa tay ra nắm lấy tay Bách Lý Băng ngồi xuống đất hỏi:

- Băng Nhi có biết ta tới đây làm gì không?

Bách Lý Băng đáp:

- Dĩ nhiên là tiểu muội biết rõ lắm. Đại ca tới đây kiếm Khâu tiểu thư.

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:

- Băng Nhi có biết ta kiếm y làm gì không? Tại sao y lại ẩn cư tại nơi khủng khiếp nàỷ

Bách Lý Băng lắc đầu đáp:

- Cái đó thì tiểu muội không thể hiểu được.

Tiêu Lĩnh Vu cười nói:

- Vậy bây giờ ta kể cho Băng Nhi nghẹ

Mấy bữa nay Bách Lý Băng mặt buồn rười rượi, bây giờ đột nhiên hớn hở vui tươi hỏi:

- Chẳng lẽ không phải đại ca tới đây viếng thăm ỷ

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Không phải thế đâu ....

Chàng ngần ngừ một lát rồi nói tiếp:

- Điều quan trọng là Khâu tiểu thư có ước hẹn với một nhân vật bản lãnh xuất chúng ở chốn Đoạn Hồn Nhai, dĩ nhiên là để quyết đấu sinh tử.

Bách Lý Băng hỏi xen vào:

- Đại ca đến giúp Khâu tiểu thư một tay phải không?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Đúng thế! Người ước hẹn với y chẳng những võ công cao cường mà còn có hậu viện lợi hại hơn nhiềụ Khâu tỷ tỷ có ơn cứu mạng tạ Ta được như ngày nay hoàn toàn do y ban chọ Bất luận cuộc ác đấu hung hiểm tới đâu ta cũng không thể khoanh tay đứng ngoài được.

Bách Lý Băng gật đầu nói:

- Đã có chuyện ân oán với nhau thì dĩ nhiên đại ca phải viện trợ cho Khâu tiểu thư.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Vì thế ta quyết tâm ở lại đây để chờ người kia tới phó ước ....

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Tiểu muội ở lại đây với đại cạ

Bản ý Tiêu Lĩnh Vu là muốn khuyên nàng dời khỏi chốn này, ngờ đâu chàng chưa vào chính đề, Bách Lý Băng đã nói trước đòi ở lại khiến chàng không khỏi ngẩn người rạ

Bách Lý Băng thở dài nói tiếp:

- Tiểu muội cũng biết là ở lại đây cũng chẳng giúp gì cho đại ca được ....

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hỡi ơi! Cuộc chiến đấu này chúng ta rất ít nắm được phần thắng. Băng Nhi ở lại đây há chẳng nguy hiểm lắm ư?

Bách Lý Băng đáp:

- Hỡi ơi! Nếu đại ca bị chết trong trận đấu này, chẳng lẽ tiểu muội còn sống được ư?

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm:

- Cô này hết tình ý với ta như vậy, sau này kết cục sẽ đi tới đâủ

Chàng chẳng có cách nào thoát ly được Bách Lý Băng cho nàng dời khỏi nơi hiểm ác, chàng đành đổi chủ ý hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi ở lại với ta cũng được nhưng phải chịu nghe ta hai điềụ

Bách Lý Băng hỏi lại:

- Hai điều gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta chưa ưng thuận thì Băng Nhi không được nhúng tay vàọ

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội chịu rồị

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ nói:

- Đại khái hai vị cũng hiểu được là cường địch rất lợi hạị Hai vị Ở lại đây cũng vô ích. Huống chi Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng đang nóng lòng chờ đợị Vậy hai vị nên đi báo cho họ haỵ

Đỗ Cửu nói:

- Bọn tiểu đệ tự biết võ công không giúp gì được cho đại ca, nhưng ....

Thương Bát vội ngắt lời:

- Theo ý đại ca phải chăng muốn bọn tiểu đệ đi báo tin cho Tôn Bất Tà lão tiền bối và Vô Vi đạo trưởng biết hiện giờ đại ca đang ở đâủ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bất tất phải thế. Hai vị chỉ cần nói tiểu huynh vẫn bình yên, đừng lo lắng gì.

Sau vụ này tiểu huynh còn sống ở nhân gian dĩ nhiên sẽ tìm tới các vị.

Thương Bát nghiêm nghị nói:

- Đại ca nên vì đồng đạo võ lâm thiên hạ mà bảo trọng tấm thân. Bọn tiểu đệ đi đâỵ

Đỗ Cửu dường như còn muốn nói nữa nhưng bị Thương Bát nắm áo kéo chạy về phía trước.

Tiêu Lĩnh Vu ngẩn ngơ nhìn theo bóng hai người cho đến khi mất hút mới thở dài nói:

- Băng Nhi! Chúng ta tìm đến một nơi bí mật ẩn thân.

Bách Lý Băng hỏi:

- Sao chúng ta lại phải ẩn thân?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vì tiểu huynh muốn luyện mấy thứ võ công.

Bách Lý Băng đáp:

- Được rồi! Tiểu muội bảo hộ cho đại cạ

Hai người liền vào khu đồng cỏ, tìm một nơi có thể ẩn thân rồi ở đó.

Tiêu Lĩnh Vu một mặt ráng luyện môn Đàn chỉ thần công theo thủ lục của Vô Tướng đại sư, một mặt cùng Bách Lý Băng nghiên cứu kiếm thuật của Đàm Vân Thanh phái Hoa Sơn.

Bách Lý Băng ngoài những lúc luyện công với Tiêu Lĩnh Vu cô lại đi săn bắn gà rừng thỏ nội về nấu nướng để làm bữa, có lúc cô hái trái tùng làm vật thực.

Nơi đây không có vết chân ngườị Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng ngoài lúc ăn uống lại luyện võ tập kiếm. Hai người để hết tâm trí vào việc rèn luyện nên chưa được hai tháng võ công đã tiến triển rất nhiềụ

Một hôm Tiêu Lĩnh Vu bấm đốt ngón tay tính lại thời gian thì đã gần đến kỳ hạn phó ước. Chàng quay lại nhìn Bách Lý Băng bất giác phì cườị

Bách Lý Băng đang nhóm lửa nướng một con thỏ rừng thấy chàng cười liền ngừng tay lại hỏi:

- Đại ca cười gì vậỷ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đáng tiếc ở chốn thâm sơn này không có cái gương đồng để Băng Nhi soi mình. Một vị đại cô nương nguyệt thẹn hoa nhường bỗng biến thành tên tiểu khiếu hóạ

Bách Lý Băng cũng bật cười đáp:

- Còn đại ca thì saỏ Đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc, cũng chẳng hơn gì tiểu muộị

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài nói:

- Băng Nhi! Dạo này chúng ta để hết tâm trí vào việc luyện công học kiếm, cả thân mình cũng không nghĩ tớị Vừa rồi tiểu huynh tính lại thì cũng đã sắp đến kỳ ước hội của Khâu tỷ tỷ. Chẳng bữa mai thì ngày mốt họ sẽ tớị Bữa nay chúng ta phải tắm rửa rồi lên đỉnh núi trú ngụ.

Bách Lý Băng hỏi:

- Tại sao phải thiên cư lên đỉnh núỉ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chúng ta phải chia phiên theo dõi xem họ kéo đến bao nhiêu ngườị

Bách Lý Băng nhìn tình thế bốn mặt rồi đáp:

- Coi địa thế xung quanh thì dường như không còn con đường nào khác ....

Rồi nàng tiếp tục nướng thỏ, nói tiếp:

- Ở đây đi về phía tây chừng một dặm có khe suối nhỏ. Đại ca ra đó tắm gội trước đị

Nguyên Tiêu Lĩnh Vu gần hai tháng nay chỉ chuyên chú vào việc luyện võ công, chưa từng dời khỏi chỗ trú ẩn.

Chàng theo lời đi về hướng tây chưa đầy một dặm quả nhiên thấy một dòng suối nhỏ. Chàng liền xuống tắm rửa rồi thay quần áọ Nghiễm nhiên chàng đã khôi phục lại phong tư anh tuấn.

Tiêu Lĩnh Vu trở về chỗ cũ thì Bách Lý Băng đã nướng xong con thỏ.

Chàng thấy Bách Lý Băng vì mình mà phải cực nhọc thì trong lòng rất cảm động. Chàng đến bên vuốt mái tóc bù xù của nàng nói:

- Băng Nhi! Hai tháng nay Băng Nhi thật là cực khổ.

Bách Lý Băng tươi cười đáp:

- Nhưng tiểu muội vẫn cảm thấy khoan khoái trong lòng. Con thỏ rừng tiểu muội nướng chín rồi đâỵ Đại ca ăn trước đi, tiểu muội đi tắm gội, thay áọ

Rồi nàng đứng dậy chạy đị

Tiêu Lĩnh Vu nhìn lại chỗ cành khô đang cháy, nhớ lại sự tân khổ của Bách Lý Băng trong hai tháng trời, không khỏi sinh lòng thương xót nghĩ thầm:

- Cô vốn là dòng dõi quý tộc đài các, hồi này theo ta lần vào chốn thâm sơn cùng cốc thật là vất vả. Ơn đức của cô thật là thâm hậụ Từ nay ta phải đối xử tử tế hơn với cô mới được.

Bách Lý Băng tắm rửa rồi lật đật chạy về, thấy Tiêu Lĩnh Vu vẫn đứng tần ngần chưa ăn thịt thỏ, liền hỏi:

- Đại ca! Đại ca chưa ăn saỏ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Ta đợi Băng Nhi về cùng ăn một thể.

Hai người ngồi xuống ăn no xong liền trèo lên một ngọn núi caọ

Bách Lý Băng nói:

- Kỳ hạn đã tới, thì giờ đối với đại ca rất quý báu, tiểu muội coi chừng cho đại ca ngồi điều tức một lát đặng ôn lại kiếm pháp của Đàm Vân Thanh lão tiền bốị

Tiêu Lĩnh Vu biết rằng ngoài hai tỳ nữ thân tín không còn viện thủ nào khác.

Chàng là người duy nhất có thể giúp đỡ nàng. Chuyến này nếu Ngọc Tiêu lang quân không mời người trợ quyền còn khá, nếu hắn mời đi thì tất là những tay võ công tuyệt thế. Cuộc chiến đấu này có khi còn nguy hiểm hơn cả cuộc ác đấu với Thẩm Mộc Phong bên ngoài cung cấm.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài mặt chàng chậm rãi hỏi:

- Băng Nhi! Ta yêu cầu Băng Nhi một điều, chưa hiểu Băng Nhi có chịu nghe lời chăng?

Bách Lý Băng sửng sốt hỏi:

- Đại ca nói gì mà kỳ quá vậỵ Bất luận đại ca yêu cầu điều chi tiểu muội cũng nghe theo hết.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Điều đó tiểu huynh biết lắm. Nhưng vụ này có chỗ bất đồng, e rằng Băng Nhi không chịu nghe lờị

Bách Lý Băng nét mặt buồn rầu nói:

- Đại ca ơi! Chẳng lẽ đến bây giờ đại ca còn chưa hiểu cho lòng tiểu muộỉ

Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt nghiêm trang nói:

- Chính vì Băng Nhi hết lòng với ta nên ta mới e rằng Băng Nhi không ưng chịu chuyện nàỵ

Bách Lý Băng chớp mắt mấy cái hỏi:

- Thật thế ư? Tiểu muội không nghĩ ra được chủyện gì. Đại ca thử nói nghe coị

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không được! Băng Nhi có ưng chịu thì ta mới nóị

Bách Lý Băng gật đầu nói:

- Được rồi! Tiểu muội ưng chịụ Đại ca nói đi! Tiêu Lĩnh Vu đập tay xuống tảng đá nhỏ nói:

- Băng Nhi hãy ngồi xuống đâỵ

Bách Lý Băng từ từ ngồi xuống bên Tiêu Lĩnh Vu, vẻ mặt rất ôn nhụ

Tiêu Lĩnh Vu khẽ hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Băng Nhi! Võ công của Băng Nhi so với tiểu huynh thế nàỏ

Bách Lý Băng đáp:

- Dĩ nhiên tiểu muội còn thua đại ca nhiềụ

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vậy khi tiểu huynh đánh không lại người nào thì dĩ nhiên Băng Nhi cũng không phải đối thủ của họ.

Bách Lý Băng gật đầu đáp:

- Cái đó đã hẳn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vì thế mà Băng Nhi đừng dính vào vụ nàỵ

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội biết rồị Chỉ đứng ngoài trợ uy mà thôị

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói:

- Không được! Băng Nhi không nên đị Nếu họ giết được tiểu huynh cùng Khâu tỷ tỷ chẳng lẽ họ lại buông tha cho Băng Nhỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Không được! Chỉ có vụ này là tiểu muội không nghe theo đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:

- Băng Nhi đã nhận lời rồị

Bách Lý Băng buồn rầu sa lệ nói:

- Đại ca ơi! Tiểu muội mắc bẫy của đại ca rồị

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ vuốt mái tóc cô, khuyên nhủ:

- Băng Nhi! Băng Nhi hãy theo lời tạ Người đó căm hận Khâu tỷ tỷ mà cũng căm hận cả ta nữạ Ta không thể đoán trước vụ này kết quả ra sao, chỉ biết rằng cuộc động thủ sẽ rất nguy hiểm.

Bách Lý Băng lại hỏi:

- Cái đó tiểu muội hiểu rồi, đại ca bất tất phải nói nữạ Đại ca muốn saỏ

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời thở phào đáp:

- Khi người đó đến, Băng Nhi ở lại chỗ chúng ta luyện kiếm. Nếu tiểu huynh còn sống sót sẽ trở ra đón Băng Nhị Bằng trong vòng một ngày một đêm, Băng Nhi không thấy tiểu huynh trở ra thì lập tức trở về Bắc Hải ngaỵ

Bách Lý Băng chớp mắt cho hai dòng lệ nhỏ xuống, khóe miệng nở nụ cười thê lương đáp:

- Đại ca! Tiểu muội ưng chịu rồị Tiểu muội ở lại đây, nhưng nếu đại ca không trở ra thì tiểu muội cũng không trở về Bắc Hải Băng Cung nữạ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Vì đại ca không trở ra thì có nghĩa là đã chết hoặc trọng thương rồị

Tiêu Lĩnh Vu gật đáp nói:

- Đúng thế! Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca mà chết thì tiểu muội còn sống được ư?

Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:

- Băng Nhi! Giả tỷ tiểu huynh có chết thật thì dù Băng Nhi có chết theo tiểu huynh cũng không sống lại được cơ mà?

Bách Lý Băng đáp:

- Dù sao chết đi cũng còn sung sướng hơn chịu đau khổ.

Tiêu Lĩnh Vu chưa biết nói sao thì bỗng Bách Lý Băng khẽ gọi:

- Đại ca! Có người tới đó.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông lên thì thấy một đoàn người rầm rộ kéo đến, trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm:

- Dù Ngọc Tiêu lang quân có mời thêm trợ thủ tưởng cũng không đông đến thế.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng nói:

- Băng Nhi! Chúng ta tìm một nơi kín đáo ẩn thân, đừng để bọn họ trông thấỵ

Bách Lý Băng vâng lời nhảy vút lên ngọn cây, ẩn mình vào giữa đám cành lá rậm rạp.

Tiêu Lĩnh Vu cũng ẩn mình sau một tảng đá lớn.

Đoàn người tới gần, bây giờ đã nhìn rõ. Người đi đầu mặt vàng, mình mặc áo xanh, chính là Thiết Thủ Nhân. Hắn đã cùng Tiêu Lĩnh Vu động thủ ở ngoài toà trang viện.

Người này tướng mạo đặc biệt, vừa ngó thấy đã nhận ra ngaỵ Hiển nhiên hắn vì Ngọc Tiêu lang quân đến đây phó ước.

Lạ Ở chỗ Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn mãi mà không thấy bóng Ngọc Tiêu lang quân đâụ

Theo sau Thiết Thủ Nhân là hai đại hán áo đen, khiêng một cái võng. Sau cái võng còn bốn người nữạ

Người thứ nhất là một vị ni cô đứng tuổi, mình mặc cà sa, tay cầm phất trần.

Người thứ hai là một bà già, tóc bạc phơ.

Người thứ ba là một lão già mặc áo xám.

Người thứ tư là một thiếu niên mặc võ phục, ngoài khoác áo choàng.

Tiêu Lĩnh Vu ngó qua các nhân vật rồi nghĩ thầm trong bụng:

- Kim Diện Thiết Thủ đã tới thì dĩ nhiên Ngọc Tiêu lang quân cũng phải tới rồị Tại sao không thấy hắn đâủ

Chàng chau mày ngẫm nghĩ mà không sao tìm ra nguyên nhân.

Đoàn người đi qua con đường nhỏ trên sườn núi rồi đi vào khu thảo nguyên cỏ dạị

Bách Lý Băng từ trên cây nhảy xuống hỏi:

- Đại ca! Có phải bọn họ đấy chăng?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Đúng rồi! Chính là bọn họ.

Bách Lý Băng mặt buồn rười rượi hỏi:

- Đại ca ơi! Đại ca không cho tiểu muội đi thật ư?

Tiêu Lĩnh Vu nhớ đến những chuyện hung hiểm liền nói:

- Băng Nhi! Băng Nhi thấy rồi đó. Bọn họ đến đông hơn tiêu liệu của tạ Cuộc biến này thật hung hiểm, e rằng quá sức tưởng tượng của chúng ta ....

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Chính vì bọn họ đến đông mà tiểu muội năn nỉ đại ca cho đi theọ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao thế?

Bách Lý Băng đáp:

- Bọn họ đi đông như vậy, chẳng lẽ người nào võ công cũng cao cường? Cả đến hai tên tùy bộc khiêng võng muội cũng không địch nổi ư?

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt đáp:

- Băng Nhi! Không phải ta bảo võ công của muội thấp kém ....

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Tiểu muội hiểu rồị Có phải đại ca sợ cuộc ác đấu hung hiểm khiến tiểu muội bị thương lây phải không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Đúng thế! Bách Lý Băng nói:

- Tiểu muội đã nói rõ. Đại ca mà chết đi thì tiểu muội cũng không sống được.

Chẳng lẽ đại ca không tin ư?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Băng Nhi nhất định đòi đi hay saỏ

Bách Lý Băng lắc đầu đáp:

- Tiểu muội đã nhận lời với đại ca, bây giờ không thể canh cải được, chỉ còn năn nỉ đại ca cho đi theọ

Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt nghiêm nghị, trầm ngâm hồi lâu không nói gì.

Bách Lý Băng lại nói tiếp:

- Đại ca nhận lời đị Đại ca cũng biết tiểu muội một mình trơ trọi ngoài này, không hiểu đại ca ở trong thắng bại thế nào, bồn chồn trong dạ thì còn cực khổ hơn trực tiếp đối mặt chịu nguy hiểm gấp trăm lần.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Được rồi! Tiểu huynh dẫn Băng Nhi đi theọ

Bách Lý Băng sung sướng mỉm cười, tựa vào lòng Tiêu Lĩnh Vu, cất giọng ôn nhu nói:

- Tiểu muội biết là đại ca rất thương tiểu muội, không nỡ bỏ tiểu muội một mình ngoài nơi hoang dã, nóng ruột chờ đợị

Tiêu Lĩnh Vu buông nhẹ tiếng thở dài nói:

- Băng Nhi! Tiểu huynh dẫn Băng Nhi đi theo, nhưng phải nghe lời tiểu huynh mới được.

Bách Lý Băng đáp:

- Được rồi! Nhất nhất tiểu muội xin nghe lời đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu leo lên đỉnh núi nhìn xuống thì thấy đoàn người đã ào ào kéo vào thảo nguyên rồị

Nhiều chỗ cỏ mọc cao không nhìn thấy người mà chỉ có thể phỏng đoán họ đi tới đâu rồị

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Băng Nhi! Chúng ta cũng đi thôị

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội cũng chuẩn bị cả rồị

Cô dừng lại một chút rồi hỏi:

- Đại ca! Tiểu muội có điều khẩn cầu, hy vọng đại ca ưng thuận cho được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Điều chỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Xin đại ca đừng sinh cường thái quá mà cũng đừng nể nang chi hết trong khi động thủ. Đại ca là một hiệp khách đại nhân đại nghĩa, nhưng cuộc đấu này địch đông mà ta ít, không thể nói chuyện nhân nghĩa với chúng. Mình trừ được tên nào là hay tên ấỵ

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Tiểu huynh biết rồị Chúng ta đi thôị

Bách Lý Băng liếc mắt nhìn chàng thấy mối u sầu trên mặt bây giờ đã tan hết, thay vào là vẻ hào tráng, bất giác cô nghĩ thầm:

- Xem chừng y coi Khâu tiểu thư còn quan trọng hơn ta gấp trăm ngàn lần nên mới khẳng khái đến viện trợ. Y cho đây là một vụ đáng phấn khởi tinh thần.

Cô nghĩ vậy nhưng không nói gì.

Hai người lên đỉnh núi rồi tiến vào thảo nguyên.

Tiêu Lĩnh Vu đeo bao tay da giao, sờ thanh đoản kiếm nói:

- Băng Nhi! Tiểu huynh nghĩ tới hai điểm, chúng ta cần phải đi nhanh hơn mới được.

Bách Lý Băng bước lẹ đi sóng vai với Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều chỉ Đại ca nói cho tiểu muội nghe được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh chắc người nằm trong võng là Ngọc Tiêu lang quân.

Bách Lý Băng hỏi:

- Tại sao hắn phải nằm trong võng cho người khiêng đị

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Một là chúng có âm mưu gì, hai là hắn mắc bệnh thực.
Tài sản của ngocvosong1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu, Đàn chỉ thần công, bach luyen thanh tien, dan chi than cong, dang chi than cong 4vn, , , phim dan chi than cong,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™