Một hồi lâu, tâm tình hai người ổn định trở lại sóng vai ngồi trên giường, Cao Chấn hỏi:
- Hiện tại huynh đệ đã có căn cơ ở thành nam, bước tiếp theo có tính toán gì không?
Tạ Văn Đông thẳng thắn nói:
- Dự định thì có rồi, tôi muốn có toàn bộ thành nam!
Cao Chấn ngây ra một lúc, tiếp theo cười ha ha, đấm vào vai Tạ Văn Đông nói:
- Khẩu vị của huynh đệ cũng không nhỏ đâu! Thành nam hiện tại ngoại trừ Chu Hữu Bằng và Lưu Thanh ra, hai người còn lại đều không đáng lo. Mà Lưu Thanh là ta âm thầm hỗ trợ, đối nhân xử thế cũng khá, hi vọng huynh đệ cho hắn con đường sống!
Tạ Văn Đông nhức đầu, xấu hổ nói:
- Kỳ thực mới đầu tôi thật sự có ý muốn thôn tính hắn, nếu Cao đại ca đã nói vậy tôi cũng không có ý kiến nữa. Chỉ là Chu Hữu Bằng có chút khó đối phó, dù sao hắn cũng có Huynh Đệ minh ủng hộ! Bây giờ tôi chưa động được vào hắn!
Cao Chấn suy nghĩ một chút nói:
- Cậu có nghĩ tới việc đánh đổ Huynh Đệ minh trước khi đối phó với hắn không?
Tạ Văn Đông ánh mắt sáng lên, cúi đầu trầm tư một lúc, cười ha hả nói:
- Cao đại ca nói rất đúng, chúng ta thành lập liên minh đả hổ, đại đa số bang hội đều tham gia, chỉ riêng Huynh Đệ minh là không, hiện tại các bang hội đối với chúng đều kín đáo chê bai. Nếu như cùng Huynh Đệ minh đối chiến, các bang hội hắc đạo thành phố J cho dù không đứng ở bên chúng ta, cũng quyết không giúp Huynh Đệ minh bọn chúng, Cao đại ca nói như vậy là cũng thấy được điểm này rồi!
Cao Chấn cười nói:
- Huynh đệ thật thông minh, một chút là hiểu được. Ta nghĩ trước tiên ở thành nam cậu cần phải tiêu diệt Đan Trương hai nhà, sau đó lại đối phó với Huynh Đệ minh, đến lúc đó ta sẽ giúp cậu. Được rồi huynh đệ, chúng ta nên ra ngoài chia 'bánh ngọt' thôi, ha ha!
Nói xong đứng lên, Tạ Văn Đông cùng Cao Chấn đi ra khỏi phòng, trong lòng vô cùng thoải mái.
Mãnh Hổ bang vốn có ba mươi địa bàn, Thanh bang được chia năm nhà, Văn Đông hội ba nhà, những nơi khác được các bang hội chia đều, bởi số địa bàn không nhiều, có một số địa bàn bị hai ba bang hội phân nhau, tuy có chút không thoải mái, nhưng thế là có thể hài lòng rồi. Dù sao bọn họ cũng chẳng làm cái gì, lực lượng thực sự tiêu diệt Mãnh Hổ bang chính là Thanh bang cùng Văn Đông hội.
Sau khi tụ hội kết thúc, Tạ Văn Đông đối với ba địa bàn được phân cho mình khóc cười không nổi, vị trí địa bàn rất tốt ở ngay trung tâm thành phố, tràng diện cũng không nhỏ, chỉ là không gần với địa bàn của mình, giống như giữa lúc chạy bộ lại rớt ra một chiếc giầy, sợ rằng sẽ có lúc mình không chiếu cố đến được. Chờ mọi người đi rồi, Cao Chấn cười hỏi Tạ Văn Đông:
- Thần sắc huynh đệ dường như không được vui vẻ lắm! Không hài lòng với địa bàn à?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Ba địa bàn đó cũng không tệ, chỉ là cách địa bàn của tôi hơi xa, ha ha!
- Cái này không thành vấn đề, có thể kiếm được tiền chính là hảo địa bàn rồi!
- Vâng, Cao đại ca, cái này tôi biết!
Cao Chấn nói:
- Huynh đệ, khi nào đến nhà ta ngồi một chút, mấy ngày nay Tiểu Ngọc toàn lẩm bẩm nhớ tới cậu, nói ở trường học nhìn cả ngày không thấy bóng cậu đâu! Ha ha!
Tạ Văn Đông thầm nghĩ cũng đúng, mấy ngày nay chưa nhìn thấy nha đầu kia rồi, trong lòng thật có chút nhớ nhung, nói:
- Cao đại ca, tình huống của tôi mấy ngày nay anh cũng biết, bề bộn đến vựng thiên hắc địa. Hiện tại có thể thoải mái một đoạn thời gian, vừa vặn có thể đi gặp Tiểu Ngọc!
Cao Chấn gật đầu, nhìn Tạ Văn Đông mà miệng giật giật, đem lời muốn hỏi nuốt trở vào. Tạ Văn Đông không thấy biểu tình của Cao Chấn, cùng hàn huyên với hắn thêm vài câu rồi quay người cáo từ.
Ngày thứ hai, Tạ Văn Đông tập trung toàn bộ nòng cốt của hội lại một chỗ, mở một cuộc họp nhỏ. Trải qua một đêm suy nghĩ, Tạ Văn Đông quyết định đem ba địa bàn mới nhận được cho Tam Nhãn trông giữ. Hiện tại Tam Nhãn bất kể là ở mưu lược hay là năng lực đối địch tùy cơ ứng biến, đều thể hiện ra phong độ của một đại tướng, là một người có thể tin cậy. Đồng thời Tạ Văn Đông đem bước tiếp theo của mục tiêu nói với mọi người một lần, tiêu diệt Đan Hiểu Vân cùng Trương Hồng.
Đối phó với hai tên này mọi người không có ý kiến gì, thực lực hiện tại kém quá xa so với Văn Đông hội. Cao Cường đề nghị trước tiên có thể gửi hắc thiếp cho hai tên đó, nâng cao uy phong của Văn Đông hội. Mà trải qua mấy lần mở rộng cùng tranh đấu, Tạ Văn Đông đã minh bạch được uy lực của tiến công chớp nhoáng. Trước đây Văn Đông hội khi đối địch với người khác đều là đánh úp, một kích chết luôn, làm cho tổn thất của mình hạ xuống mức thấp nhất.Lần này đối phó với hai người Đan Trương, Tạ Văn Đông cũng quyết định áp dụng sách lược như vậy. Hắn để Tam Nhãn, Cao Cường, Lưu Ba chỉ huy đường của họ đánh Đan Hiểu Vân, Lý Sảng, Hà Hạo Nhiên, Trương Nghiên Giang dẫn theo người dưới đường của mình đi công kích Trương Hồng. Còn Khương Sâm suất lĩnh Ám tổ đồng thời thăm dò và cảnh báo, trợ các đường tấn công.Vẫn áp dụng phương thức công kích đánh úp, nhất quyết phải nhất kích tất sát, không cho bọn chúng có cơ hội để thở. Tạ Văn Đông để mọi người nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng ngày mai bắt đầu hành động.
Vẫn áp dụng phương thức công kích đánh úp, nhất quyết phải nhất kích tất sát, không cho bọn chúng có cơ hội để thở. Tạ Văn Đông để mọi người nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng ngày mai bắt đầu hành động.
Hai tên Trương Hồng cùng Đan Hiểu Vân nằm mơ cũng không nghĩ ra, thiếu niên tối hôm qua tụ hội vẫn cùng bọn họ cười cười nói nói, nhanh như vậy liền đã hạ thủ đối với mình.
Cùng với việc Mãnh Hổ bang rời đi hắc đạo thành phố J rốt cuộc cũng có chút bình yên, các bang hội coi như được buông lỏng xuống. Thế nhưng bên dưới biểu hiện bình yên đó, một hồi trời rung biển động lại sắp kéo đến. Gót sắt khuyếch trương của Văn Đông hội dường như không bao giờ ngừng lại, bố cục mới của hắc đạo đã dần dần được mở màn.
Một ngày không nói chuyện, ngày thứ hai là cuối tuần, Tạ Văn Đông gọi điện thoại đến nhà Cao Chấn, nghe máy chính là Cao Tuệ Ngọc.
- Ha ha, là Tiểu Ngọc à, lát nữa anh đến nhà em nhé?
- Văn Đông? Anh của tôi không có nhà, anh tới nhà tôi làm gì?
Xem ra nha đầu kia giận rồi, Tạ Văn Đông cười nói:
- Chúng ta cũng đã vài ngày không gặp rồi, anh muốn đến gặp em!
-Gặp tôi? Thật làm cho tôi được yêu mà sợ đó, tôi thấy hay là thôi đi, chờ anh trai tôi về nhà anh hãy đến!
'cạch' Cao Tuệ Ngọc gác máy, cầm lấy tấm nệm trên ghế salon hung hăng ném trên mặt đấy, sau đó đứng lên dẫm thêm lên mấy cước.
- Tạ Văn Đông chết tiệt! Tạ Văn Đông thối! Ngươi đồ tồi này, ta giết chết ngươi!
Âm thanh cực lớn, làm cho Tạ Văn Đông đứng ở trước cửa nhà Cao Tuệ Ngọc, đang cầm điện thoại di động cũng nghe được rõ mồn một. Lão thiên ơi, không phải chứ! Tạ Văn Đông do dự một hồi lâu, rốt cục cũng hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, đưa tay ấn chuông cửa một cái, im lặng cầu vận may ngày hôm nay.
-Ai vậy?
Thanh âm không kiên nhẫn của Cao Tuệ Ngọc từ bên trong cửa truyền ra.
Tạ Văn Đông thở ra một hơi, lớn tiếng nói:
- Tiểu Ngọc, là anh!
Bên trong cánh cửa truyền một trận 'lạch cạch' âm thanh lộn xộn, một hồi, cửa phòng mở ra, Cao Tuệ Ngọc khoanh tay đứng ở trước cửa, nhìn Tạ Văn Đông dẩu miệng nói:
-Vào đi!
Tạ Văn Đông cười gượng vài cái với Cao Tuệ Ngọc, hắng giọng một tiếng đi vào nhà. Đứng ở trong phòng khách, Tạ Văn Đông thấy TV đang bật, bắt chuyện nói:
- Tiểu Ngọc, xem chương trình gì ...
-Phanh~~~
Cao Tuệ Ngọc hung hăng đóng cửa lại, đánh sầm một cái cắt đứt lời Tạ Văn Đông.
- Anh muốn uống cái gì?
Cao Tuệ Ngọc ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn TV hỏi.
Tạ Văn Đông ngồi ở bên cạnh nàng, thấy Cao Tuệ Ngọc còn đang tức giận, nói:
- Mấy ngày nay anh thật sự bề bộn nhiều việc, hơn nữa cũng rất mệt, vài ngày không gặp em trong lòng rất nhớ. Hôm nay thật vất vả mới có thời gian, em lại còn như vậy...
Nói xong, Tạ Văn Đông nhắm mắt lại tựa ở trên ghế sa lon.
- Anh có biết hay không, mấy ngày nay em lo lắng cho anh rất nhiều, nhưng anh chả bao giờ gọi điện cho em, về chuyện của anh còn có đại ca nói cho em biết rồi!
Nói xong, vành mắt Cao Tuệ Ngọc ửng đỏ.
Tạ Văn Đông tự thấy xấu hổ:
- Đây là anh không đúng, lần tới mặc kệ có bận bịu như thế nào, nhất định trước tiên sẽ cùng em trò chuyện!
- Thế còn được! Anh biết không, mấy ngày nay Lý Phong toàn đến quấn lấy em , phiền chết đi được!
- Lý Phong? Hắn là ai vậy?
Tạ Văn Đông cảm thấy kỳ quái, trong ấn tượng mình không có người này.
Cao Tuệ Ngọc nói:
- Hắn là con trai của trưởng lão bang hội Lý thúc.
Thấy trên mặt Tạ Văn Đông mang nghi vấn, Cao Tuệ Ngọc giải thích nói:
- Lý thúc anh đã gặp qua rồi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ra ngoài đi chơi, ở trong sàn nhảy giáo huấn mấy tên côn đồ sau đó người kia gọi anh lại, ông ấy chính là Lý thúc!
Tạ Văn Đông suy nghĩ một hồi, nhớ lại chính là có chuyện như vậy, nói:
- Chính là cái người mập mạp khoảng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính?
Cao Tuệ Ngọc gật đầu nói:
- Kỳ thực Lý thúc tốt với em cùng tỷ tỷ lắm, chỉ là Lý Phong lúc nào cũng quấn lấy người ta cùng tỷ tỷ, đáng ghét chết được!
Tạ Văn Đông trong lòng khẽ động, tuy hắn chỉ cùng Lý thúc kia gặp qua một hồi, nhưng lúc đó trực giác của hắn cho hắn biết người này không đơn giản, không có trung hậu giống như bề ngoài, nhưng Tạ Văn Đông không đem lời trong lòng nói ra, dù sao đây chẳng qua là cảm giác của hắn, không cách nào làm cho Cao Tuệ Ngọc tin tưởng được. Đành phải lắc đầu không nói.
Cao Tuệ Ngọc thấy gương mặt Tạ Văn Đông gầy gò, trong lòng đau xót, biết hắn bị tụt huyết áp, ôn nhu nói:
- Anh suốt ngày toàn bận bịu chuyện bang hội, thân thể mình thành cái dạng gì chính anh cũng không biết! Anh nhìn anh xem, cả người gầy rộc đi rồi!
- Ha ha, chỉ là bề bộn nhiều việc một hồi này thôi, mấy ngày nữa thì tốt rồi!
Tạ Văn Đông tạm thời bỏ qua chuyện Lý Phong, trong lòng nhớ kỹ tên này. Chớp chớp mắt nhìn Cao Tuệ Ngọc, không có hảo ý nói:
- Anh hiện tại muốn... ngủ!
Cao Tuệ Ngọc sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Ai cùng anh ngủ hả?
Tạ Văn Đông cười ha ha:
- Anh đã nói cùng em ngủ chưa?
- Anh... Tạ Văn Đông chết tiệt!
Cao Tuệ Ngọc tức giận vẻ mặt đỏ bừng, hai tay đấm lên ngực Tạ Văn Đông, chả có chút uy hiếp nào, chỉ làm cho hắn cười ha hả. Chỉ chốc lát, Cao Tuệ Ngọc đã hơi mệt, tựa ở vai Tạ Văn Đông, trong mắt tràn ngập mê ly nhìn hắn nói:
- Mấy ngày này thực sự nhớ em chứ?
Tạ Văn Đông ngốc ngốc gật đầu, Cao Tuệ Ngọc dựa vào gần như vậy làm cho hắn rất không quen, luồng nhiệt khí thở gấp phả vào trên mặt hắn, nhìn Cao Tuệ Ngọc nhếch nhẹ đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn ngập xao động. Hai người đối diện nhau yên lặng không nói gì, thấy Cao Tuệ Ngọc nhắm mắt lại, Tạ Văn Đông không tự giác chậm rãi hướng tới đôi môi đỏ mọng của nàng. Đúng lúc này, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên. Tạ Văn Đông giật mình, phản xạ đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng lôi điện thoại di động ra. Cao Tuệ Ngọc thấy vậy đi tới một bên Tạ Văn Đông nhận điện thoại trong lòng thầm than một tiếng, cắn cắn môi không nói gì.
Điện thoại chính là Lý Sảng gọi tới:
- Đông ca, em là Tiểu Sảng, hiện tại chúng ta đã bắt đầu tấn công Trương Hồng, Đông ca anh có dặn dò gì không?
-Không có, bình thường làm như thế nào bây giờ cứ thế mà làm. Chủ yếu nhất là phải nhanh!
- Em biết! Đông ca. Được rồi, em không có quấy rầy anh chứ?
Tạ Văn Đông nhịn không được cười một tiếng:
- Không có, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng 'làm việc' đi!
- Vâng, tiểu đệ tuân mệnh! Ha ha~~~!
Tạ Văn Đông cất điện thoại đi, quay đầu lại nhìn Cao Tuệ Ngọc ngồi yên trên ghế sa lon, đi qua đó nhẹ giọng nói:
- Tiểu Ngọc, vừa rồi... ta...
Cao Tuệ Ngọc không nói gì, đứng lên ôm lấy cổ Tạ Văn Đông, đem đôi môi của mình dán vào miệng hắn. Tạ Văn Đông đầu tiên là ngẩn người, cảm thụ được hương vị ngọt ngào trong miệng Cao Tuệ Ngọc, đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Đầu lưỡi hai người quấn quýt cùng một chỗ, mặc sức đáp lại đối phương. Cao Tuệ Ngọc vốn muốn khẽ hôn, bây giờ lại không thể không chế chuyển thành triền miên hôn nồng nhiệt. Thời gian giống như ngừng lại, hai người thật lâu không có tách ra.
Toàn bộ thân thể Cao Tuệ Ngọc giống như bị mất hết khí lực, tựa ở trên người Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cũng không thể khống chế được dục vọng trong lòng nữa, đưa tay tìm đến bộ ngực mềm mại của Cao Tuệ Ngọc. Ngay khi hai người đều chìm đắm trong đó, tiếng điện thoại lại vang lên.
- Chết tiệt!
Tạ Văn Đông chẳng biết là mắng chửi cái gì, chắc là mắng người gọi điện thoại đến. Nhẹ nhàng đẩy thân thể mềm mại của Cao Tuệ Ngọc ra, đi tới một bên. Cao Tuệ Ngọc mắc cỡ đáng yêu hô to một tiếng, ghé vào trên ghế sa lon, giấu mặt ở trong đệm.
- Đông ca, em là Tam Nhãn, hiện tại em chuẩn bị công kích Đan Hiểu Vân, Đông ca muốn hắn sống hay là hắn chết?
Tạ Văn Đông mắt trợn trắng, những tên này đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn đây, nói:
- Ngươi phải biết tự mình nhìn đi chứ! Đừng có cái gì cũng tới hỏi ta!
- Hảo, em đã biế! Ài, Đông ca, ngữ khí của anh không được tốt, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
- Nếu như bây giờ người cúp máy, trở về ta còn có thể cân nhắc không đánh ngươi!
- A?
Điện thoại bên kia lặng đi một hồi, sau đó tiếng cười ha ha của Tam Nhãn truyền tới:
- Ha ha, em hiểu rồi, Đông ca đang ở nhà Cao Tuệ Ngọc đúng không? Anh từ từ hưởng thụ đi, em không gọi điện thoại quấy rối hai người nữa, ha ha!
- Ngươi...
Không đợi Tạ Văn Đông nói, Tam Nhãn đã ngắt luôn điện thoại. Tạ Văn Đông nhìn chiếc điện thoại di động, cảm thấy từng trận đau đầu. Đi tới trước sô pha, thấy khuôn mặt Cao Tuệ Ngọc dán sát vào trên ghế salon, bất giác nhớ tới một màn vừa rồi. Trong lòng hắn không biết tình cảm đối với Cao Tuệ Ngọc là cái gì, dù sao Tạ Văn Đông chỉ mới mười sáu tuổi, với khái niệm ái tình vẫn còn rất mơ hồ, vỗ nhẹ vai Cao Tuệ Ngọc nói:
- Tiểu Ngọc, anh nghĩ... anh nghĩ là anh thực sự yêu mến em!
Cao Tuệ Ngọc nghe xong, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, sắc mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên. Tạ Văn Đông nói xong lời này, cảm giác cả người thoải mái, thấy Cao Tuệ Ngọc nhanh chóng úp cả mặt lên trên đệm, cười nói:
-Hiện tại hình dáng của em rất giống con đà điểu đó ~!
Cao Tuệ Ngọc tức giận ngẩng đầu lên, véo vào cánh tay Tạ Văn Đông nói:
- Hừ! Anh mới giống đà điểu ấy, anh là một con đà điểu chết tiệt vừa bé lại vừa đần!
- Có đúng không, ha ha, để xem hai ta ai giống~
Tạ Văn Đông nói xong, đưa tay xuống dưới người Cao Tuệ Ngọc thọc loạn lên, làm cho nàng ha ha cười không ngớt. Cao Tuệ Ngọc cũng không tỏ ra yếu kém, vừa véo lại vừa cắn Tạ Văn Đông, hai người náo loạn thành một đoàn. Một hồi lâu sau, hai người đều có chút mệt mỏi, Cao Tuệ Ngọc ghé vào trên vai Tạ Văn Đông nói:
- Văn Đông, mấy ngày nay anh thật gầy quá, có phải liên tục không được ăn cơm ngon miệng không?
Tạ Văn Đông nắm lấy mái tóc xinh đẹp của Cao Tuệ Ngọc trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, ngửi một chút, có một mùi hương thơm ngát:
- Đúng vậy! Mấy ngày nay chuyện bang hội đặc biệt nhiều, có lúc một ngày đêm chỉ có thời gian ăn một bữa cơm!
- Để em chuẩn bị cho anh chút đồ ăn nhé!
- Thôi khỏi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, bây giờ anh muốn được hảo hảo ngủ một giấc.
Tạ Văn Đông với việc Cao Tuệ Ngọc làm cơm thực sự không dám khen tặng, hai lần giáo huấn đã khiến cho hắn khắc cốt khó quên.
Cao Tuệ Ngọc gật đầu:
- Vậy được rồi, anh trước tiên ngủ một chút, chờ buổi trưa em và anh đi ăn.
Tạ Văn Đông trông thấy bộ dáng ôn nhu của nàng, trong lòng yêu thích không nói nên lời, giả bộ làm như tiểu hài tử, kéo tay Cao Tuệ Ngọc, ánh mắt như cười nói:
- Anh muốn em ngủ cùng anh!
- Xì ~~ ai cùng anh ngủ hả! Không biết ngượng!
Cao Tuệ Ngọc thổi mạnh vào khuôn mặt Tạ Văn Đông nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
- Ha ha!
Tạ Văn Đông nằm trên ghế sa lon ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Cao Tuệ Ngọc nói:
- Quên đi, xem ra anh chỉ có thể ngủ ở trên ghế sa lon rồi!
- Dậy đi, ngủ ở chỗ này sẽ bị cảm mất. Vào phòng của em mà ngủ!
Cao Tuệ Ngọc kéo Tạ Văn Đông đi lên trên lầu.
Tạ Văn Đông nằm trên giường Cao Tuệ Ngọc, ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt, trong lòng kích động nói không nên lời, vẻ tươi cười bất tri bất giác đọng trên khuôn mặt. Trong lòng tự nhủ, xem ra mình thực sự yêu thích Cao Tuệ Ngọc rồi, ở cùng một chỗ với nàng có thể làm bản thân mình cảm thấy hưng phấn. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng luôn có một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Nhưng tại sao với Cao Tuệ Mỹ, còn có tiểu Kim Dung cứu từ trong tay Ma Ngũ ra mình cũng có cảm nhận giống như vậy? Không phải là yêu cả ba nàng đấy chứ? Tạ Văn Đông nhắm mắt lại miên man suy nghĩ, chỉ chốc lát đã ngủ say.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tạ Văn Đông, Cao Tuệ Ngọc sợ lại có người quấy rầy hắn, cầm lấy điện thoại của hắn rồi chậm rãi nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Trở lại phòng khách, Cao Tuệ Ngọc nhớ lại Tạ Văn Đông vừa mới nói 'anh nghĩ anh thực sự yêu mến em', trong lòng rất ngọt ngào, mong chờ về thời gian tốt đẹp sau này của hai người. Một lát sau, chuông điện thoại di động vang lên cắt đứng tâm tư đang bay bổng của nàng, Cao Tuệ Ngọc cầm lấy điện thoại bất mãn nói:
- Này! Các ngươi không để yên được à, sao gọi điện lắm thế?
Đầu kia điện thoại ngẩn ra một hồi:
- A, tôi cần tìm Đông ca, có chuyện đang chờ anh ấy giải quyết!
- Hắn không rảnh, ngủ rồi!
Cao Tuệ Ngọc hô to một tiếng, cúp điện thoại. Bên kia Tam Nhãn cầm điện thoại di động nửa ngày không nói lời nào, một hồi lâu sau mới quay đầu nói với Lý Sảng bên cạnh:
- Lão phì, ngươi biết không, hồng nhan thật đúng là con mẹ nó họa thủy! Con bà nó, nàng lại dám nói thế với ta cơ chứ!
Tam Nhãn chưa từng gặp mặt Cao Tuệ Ngọc, chỉ là nghe người khác nói qua, không nghĩ tới lần đầu tiên nói chuyện mà đã chẳng nể mặt mình chút nào, trong lòng như lửa đốt. Lý Sảng đã nếm khổ của nàng rồi, cười nói:
- Không cẩn thận về sau Đông ca cưới Tiểu Ngọc, có khi ngươi còn phải xách giầy cho người ta đó, ha ha!
Tam Nhãn trừng mắt nhìn Lý Sảng chậm rãi nói:
- Lão phì, ngươi thử nói xem nếu ngươi không có răng, có phải sẽ nói ít đi một chút không?
Tạ Văn Đông ngủ một mạch đến hai giờ chiều Cao Tuệ Ngọc mới gọi hắn dậy. Trước tiên hai người đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó chậm rãi đi dạo bên bờ sông. Bởi vì quan hệ hai người đã rõ ràng, đi cùng nhau cũng thân mật hơn rất nhiều. Mãi cho đến năm giờ, trời đã rất tối rồi (ngày mùa đông tầm khoảng bốn giờ chiều trời cũng đã chạng vạng tối), sau khi Tạ Văn Đông đưa Cao Tuệ Ngọc về nhà, mới lại tiếp tục lặn lội đến Quỷ Vực.
Đi vào Quỷ Vực, thấy có rất nhiều khách, người nhảy nhót đông nghịt một mảng, điên cuồng uốn éo thân thể. Một tiểu đệ vừa thấy Tạ Văn Đông đã vội vàng chạy tới, cung kính nói:
- Đông ca, Tam Nhãn ca bọn họ chờ anh đã lâu rồi!
Tạ Văn Đông tâm tình thoải mái, mỉm cười gật đầu, tên tiểu đệ này dẫn hắn đến một gian bao phòng sau đó đứng ở bên ngoài trông giữ. Nòng cốt của Văn Đông hội đều ở trong phòng, trên mặt đất còn có hai trung niên nhân mặt mũi sưng tím đang quỳ gối. Tạ Văn Đông phải chăm chú nhìn mới nhận ra đó là hai người Đan Hiểu Vân cùng Trương Hồng. Nhóm người Tam Nhãn mời Tạ Văn Đông đi đến giữa phòng ngồi xuống, sau đó nói:
- Đông ca, chúng ta làm gì với hai tên này bây giờ?
Nghe Tam Nhãn nói, Đan Trương hai người lớn tiếng cầu xin tha thứ:
- Tạ huynh đệ... không không... Đông ca, đừng giết ta, ta đem địa bàn tặng hết cho ngươi đó, ta còn có tiền, ta sẽ cho ngươi tiền, thả ta đi mà!
Tạ Văn Đông thu hồi bộ dáng tươi cười, cẩn thận suy nghĩ, hai người này mặc dù đã không còn thế lực, nhưng nếu lưu lại thì đối với mình chung quy vẫn là một tai họa ngầm. Ai lại có thể lưu lại một kẻ lúc nào cũng chăm chăm ghi hận với mình chứ? Nhìn thấy cảnh hai người lệ rơi đầy mặt thảm thiết, Tạ Văn Đông bỗng có một tia mềm lòng, nhưng khi nghĩ lại lại cảm thấy không ổn, nếu bọn chúng về sau thật sự mang lòng báo phục, chính là lưu lại cho bang hội một mầm tai họa, lòng quyết định nói:
- Làm theo quy củ, phát thiếp!
Tạ Văn Đông không muốn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai người nữa nên đi ra khỏi bao phòng, trong lòng tự nói với mình, phải nhớ kĩ, ngươi là một tên bại hoại! Lòng thông cảm sẽ chỉ làm cho ngươi mềm yếu mà thôi!
Bên trong bao phòng Tam Nhãn xuất từ trong ngực ra hai tấm hắc thiếp, chậm rãi đặt ở trước mặt Đan Trương hai người, đồng thời đây cũng là quyết định số phận của hai người. Hắc đạo chính là một thế giới mạnh được yếu thua, người thắng là vua, kẻ bại là giặc, ai mạnh người đó là đạo lý, ai thắng người đó chính là thiên vương, nếu như không phải vậy, thì hắc đạo cũng sẽ không được gọi là hắc đạo nữa. Nhưng cái gọi là bạch đạo cùng với nó có gì khác biệt đâu? Đó cũng chính là đạo lý trăm ngàn năm qua vĩnh viễn không thay đổi!
Trên đường về nhà Tạ Văn Đông lại nghĩ đến một vấn đề, mình có thể yêu thương Cao Tuệ Ngọc không? Bại hoại có thể có tình yêu không? Hắn không biết, chỉ có thể cười khổ trong lòng, cảm thấy bây giờ hai tay mình đã nhuốm đầy máu tanh, giống như một tên đao phủ!
Sau khi Đan Trương hai nhà bị Văn Đông hội thôn tính, ở thành nam trừ Chu Hữu Bằng cùng Lưu Thanh ra, những nơi khác hoàn toàn bị Văn Đông hội chiếm lĩnh. Các bang hội hắc đạo xếp địa vị Văn Đông hội lên ngang hàng với Huynh Đệ minh, Thanh bang, đối với bọn họ là càng thêm tôn kính, chỉ sợ có một ngày kẻ nhận được hắc thiếp lại chính là mình. Uy danh của hắc thiếp đã truyền khắp hắc đạo thành phố J, tất cả mọi người đều biết nó là một tấm thiếp đòi mạng.
Những ngày gió êm sóng lặng đã qua một tháng. Trong khoảng thời gian này Văn Đông hội đã chỉnh đốn lại địa bàn hai mươi lăm nhà ở phía dưới, nhân số tăng tới hơn nghìn người, Tạ Văn Đông cũng đã phân phát số súng ống cướp được từ Mãnh Hổ bang trước đây chia cho huynh đệ các đường. Lưu Ba thấy khẩu súng trường trong đống súng đạn, nói với Tạ Văn Đông đây không phải là AK47, nhưng lại vẫn là AK, tên gọi là AK74, mặc dù không tính là tiên tiến trên thế giới, nhưng so với AK47 thì tính năng cường đại hơn nhiều, uy lực bắn phá của đạn cũng lớn.
Lý Sảng không hiểu được, hỏi:
- Vì sao uy lực lại lớn hơn, đều là đạn như nhau mà?
Khương Sâm giải thích:
- Nếu như quan sát kĩ sẽ thấy đạn của chúng không cùng một loại, đạn 74 so với 47 thì dài và nhỏ hơn một ít, sau khi bắn ra lực xoáy sẽ tăng hơn, khi trúng mục tiêu có thể tạo thành thương tích nghiêm trọng!
Lý Sảng nghe xong cảm thấy cực kỳ yêu thích, ôm chặt lấy một khẩu, bảo là mang theo trên người sẽ rất uy phong. Cao Cường tức giận đá hắn một cước:
- Uy phong? Ngươi lo người khác không biết ngươi là xã hội đen chắc, vẫn còn muốn cho người ta nghĩ ngươi chuẩn bị đi cướp ngân hàng hả?
Lưu Ba làm giáo quan của bang hội, mỗi ngày chỉ huy huấn luyện mấy trăm người ở Nhất Trung. Chế độ luyện tập nửa ngày cũng được thay đổi thành chế độ luyện tập cả ngày, buổi sáng là thể năng, huấn luyện giao thủ, xế chiều đến nơi vắng vẻ luyện tập bắn súng. Đương nhiên, Văn Đông hội còn chưa đạt đến được mức độ mỗi người một khẩu súng, mỗi lần đi chỉ quy định là một trăm người. Ám tổ do Khương Sâm quản chế nhân số đã vượt quá một trăm người, nam nữ đều có, các tổ viên đều là cao thủ bác kích, chuyên gia dò xét tình hình, tinh thông công việc tình báo.
Tạ Văn Đông cũng thừa dịp khoảng thời gian chỉnh đốn khó có được này, cùng Cao Tuệ Ngọc điên cuồng vui chơi một tháng. Thật ra vẫn còn có một nguyện nhân khác, Tạ Văn Đông không nói ra cho Cao Tuệ Ngọc biết, đó chính là làm Huynh Đệ minh lơ là.
Một tháng sau, buổi tối ngày mười lăm tháng hai, mấy trăm người Văn Đông hội đột ngột tập kích Huynh Đệ minh, một bên là chủ mưu đã lâu, một bên là vội vàng ứng chiến. Tam Nhãn chỉ huy Long đường liên tiếp san bằng ba hộp đêm của Huynh Đệ minh, Ám tổ thì ám sát nòng cốt trong Huynh Đệ minh, các đường khác cũng có được thu hoạch. Nhưng Huynh Đệ minh dù sao cũng là bang hội có thực lực nổi tiếng từ xưa, ngoài ra lão đại của bang hội 'Nhị Cao Lương' Bàng Kiến cũng không giống như là hạng vô năng. Mặc dù lúc mới đầu bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng rất nhanh đã ổn định trở lại, bắt đầu toàn diện phản công. Giữa lúc song phương đang liều mạng đến ngươi chết ta sống, Cao Chấn không bỏ lỡ thời cơ phát động công kích đối với Huynh Đệ minh.
Đêm ngày hai mươi sáu, song phương tại bờ sông đã triển khai một hồi đại chiến kinh thiên, nhân số tham dự đã hơn nghìn người. Cuối cùng Thanh bang cùng Văn Đông hội với ưu thế về nhân số nên đạt được thắng lợi.
Ba bang hội thực lực không kém nhau là mấy, hai đánh một tình huống chủ yếu là nghiêng về một bên, Huynh Đệ minh liên tục bại lui, buộc lòng phải toàn lực phòng thủ, vô lực phát động phản kích, diệt vong chỉ là vấn đề thời gian. Trưởng lão Thanh bang mấy lần tìm đến Tạ Văn Đông để nói chuyện với nhau về vấn về phân chia địa bàn sau khi Huynh Đệ minh diệt vong. Đối với hai mươi tám địa bàn dưới tay Huynh Đệ minh, hai vị trưởng lão có thái độ rất cứng rắn, cho rằng Thanh bang cùng Huynh Đệ minh đối chiến mới có hiệu quả quyết định, khăng khăng đòi phải được hai mươi nhà. Cuối cùng ngay cả Cao Chấn cũng phải xem qua, hứa hẹn với Tạ Văn Đông, địa bàn của Huynh Đệ minh, Thanh bang Văn Đông hội đều được một nửa. Hai đại trưởng lão với việc này cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không có cách nào làm khó dễ được Cao Chấn. Việc tranh chấp này cũng tạm thời dừng lại.
Tạ Văn Đông biết, hai vị chưởng lão Thanh bang nói cũng không phải không có đạo lý, khi tác chiến với Huynh Đệ minh thì tác dụng của Thanh bang so với Văn Đông hội thực sự là lớn hơn một chút. Dựa vào đề nghị của Cao Chấn, để có thể đạt được nhiều lợi ích hơn, Tạ Văn Đông vạch kế hoạch đánh úp tổng bộ Huynh Đệ minh, một lần hành động là tiêu diệt nó.
Tổng bộ của Huynh Đệ minh ở phía đông thành phố, là một tòa nhà ba tầng trơ trọi bên cạnh bờ sông. Phụ cận người ở rất thưa thớt, cỏ dại um tùm. Bất quá nó nằm bên cạnh con đường Trường An, một trong những con đường chủ đạo của thành phố J, nên giao thông rất tiện lợi. Trong tòa nhà tụ tập ít nhất gần hai trăm người, đều là lực lượng chủ đạo trung thành với Huynh Đệ minh.
Với việc công kích tổng bộ Huynh Đệ minh lần này, Văn Đông hội xem như là xuất động toàn thể tinh anh. Mỗi đường đưa ra năm mươi huynh đệ ưu tú nhất, sáu đường tập hợp được ba trăm người, cộng thêm Ám tổ toàn bộ xuất động, nhân số lần tấn công này đạt đến tận bốn trăm người. Trước khi xuất phát, Tạ Văn Đông dặn mọi người lại lần nữa, hành động lần này quan trọng nhất là phải nhanh, thời gian nhất định là ba mươi phút, mặc kệ thành công hay không, chỉ việc quấy rối đối phương, ba mươi phút sau phải rút lui toàn bộ. Đây là bởi vì Huynh Đệ minh còn có năm địa bàn đang phải vất vả chống đỡ, đại bộ phận chủ lực của Huynh Đệ minh cũng ở trong đó. Tạ Văn Đông đã tính toán rồi, từ địa bàn gần nhất đến được tổng bộ Huynh Đệ minh cũng xấp xỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Sau khi tấn công ba mươi phút mà chưa thể rút lui được, rất có thể sẽ bị quân tiếp viện của địch nhân ngăn chặn. Đến lúc đó cho dù có giết được lão đại Huynh Đệ minh thì tổn thất của mình cũng chẳng nhỏ, đây chính là điều Tạ Văn Đông không muốn thấy.
Rạng sáng hai giờ ngày mùng tám tháng ba, thành phố J chìm trong yên tĩnh, mọi người sau một ngày mệt nhọc đã sớm ôm mộng đẹp. Mà lúc này Văn Đông hội lại đang lặng lẽ hành động. Tạ Văn Đông cùng mọi người ngồi xe đến bên ngoài rừng cây cách tổng bộ Huynh Đệ minh nửa Km thì dừng lại. Điện thoại của Khương Sâm cũng chẳng có được thời gian nhàn rỗi, thành viên Ám tổ mai phục tại phụ cận tổng bộ đối phương thỉnh thoảng lại truyền về tình hình của bọn chúng. Nhất cử nhất động của tòa nhà tổng bộ đều nằm trong lòng bàn tay Văn Đông hội.
Trước hết Khương Sâm dẫn Ám tổ xuống xe, lặng lẽ đi đến ẩn núp bên tòa nhà. Nhóm người Tạ Văn Đông đi theo phía sau hắn, chỉ có Trương Nghiên Giang cùng Chấp pháp đường là lưu lại trông xe.
Khương Sâm cẩn thận đi ở trên cùng, chợt thấy ở phía trước ngoài năm mươi thước hiện lên một điểm đỏ, nhanh nhẹn bò trên mặt đất vẫy tay ra hiệu với người ở phía sau. Cầm cái ống nhòm ban đêm (thành phố J gần nước Nga nên ống nhòm ban đêm của Nga được bán đầy đường) tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện có hai tên Huynh Đệ minh đang đứng gác, điểm đỏ hiện lên chính là đầu thuốc lá của một trong hai người đó. Khương Sâm lại cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện người nào khác mới dám quyết định.
Khương Sâm quay đầu nhỏ giọng nói với hai huynh đệ bên cạnh:
- Phía trước có hai tên, hai ngươi cùng ta qua đó, xuống tay phải nhanh, không được phép có tiếng động, hiểu chưa?
Hai người đồng thời gật nhẹ đầu. Ba người Khương Sâm chậm rãi mò qua, đi tới gần hai tên canh cửa, Khương Sâm lặng lẽ rút ra chủy thủ, bò đến sát phía sau một người, mạnh mẽ đứng lên, một tay bịt miệng tên nọ, một tay lấy đao xẹt qua họng hắn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
'Ô~~' trong cổ họng tên thủ vệ phát ra những âm thanh cô cô trầm thấp, con mắt trừng lớn nhìn đồng bọn ở đối diện. Tên phía trước bị máu tươi từ cổ hắn phun ra tung tóe văng đầy mặt, há miệng hét lớn lên, nhưng không có một chút âm thanh nào sinh ra cả. Hai gã thành viên Ám tổ ở phía sau, một người thì cắt cổ họng , một người thì dùng đao đâm thủng tim của hắn.
Ba người Khương Sâm chậm rãi thả hai chiếc thi thể ra, sau đó phất tay vài cái về phía sau, tiếp tục tiến tới.
Khi đến cách tòa nhà còn khoảng hai mươi thước, ba người nằm ở trong bụi cỏ, quan sát tình huống ở cửa chính. Nơi này có bốn tên thủ vệ đang đứng, bởi vì mới là rạng sáng, tên nào cũng phờ phạc ủ rũ tựa ở bên tường hút thuốc, không trò truyện với nhau câu nào.
Khương Sâm tự hỏi dưới tình huống này thì nên giải quyết bốn tên kia thế nào mới không kinh động đối phương, thầm than một hơi, nếu như phe mình có súng giảm thanh thì tốt biết mấy, nhưng hiện tại chỉ có thể dùng đao để giải quyết. Suy nghĩ một hồi, Khương Sâm chậm rãi lui về, đi tới chỗ đội viên đang đứng nhỏ giọng nói:
- Ảnh, tới đây!
Một cô gái dung mạo hơn người, tuổi không lớn lắm đi tới bên cạnh hắn, không nói lời nào đứng nghe chỉ thị của Khương Sâm. Khương Sâm ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Ảnh, lát nữa ngươi...
Cô bé gọi là Ảnh này chỉ mới mười tám tuổi, không ai biết tính cách nàng thế nào, nàng cũng chưa bao giờ cùng người khác nói chuyện qua. Mọi người chỉ biết được là nàng đã mất cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở nhà cô cô. Khi nàng mười ba tuổi đã bỏ nhà cô cô mà đi, vẫn luôn lang thang ở đầu đường.
Sau khi Văn Đông hội tiêu diệt Hạ Học Dung, Ảnh gia nhập Văn Đông hội, được Khương Sâm liếc mắt nhìn trúng, tuyển nàng gia nhập vào Ám tổ. Không chỉ bởi vì nàng xinh xắn thông minh, chủ yếu chính là vì sự cơ trí lãnh khốc của nàng. Các thành viên Ám tổ chưa từng thấy nàng cười bao giờ, tất cả mọi người đều gọi nàng là ‘tảng băng mỹ nữ'.
Ảnh nghe Khương Sâm nói xong gật đầu, đi ngang qua một bên, đến khi còn cách thủ vệ ở phía trước ba mươi thước thì dừng lại. Ở đây cỏ dại rất nhiều, hơn nữa cách đường Trường An không xa, không dễ dẫn tới nghi ngờ. Khương Sâm đã đem theo mấy người ẩn núp ở trong bụi cỏ gần đó.
Ảnh dùng đao tạo vài vết rách trên quần áo mình, gỡ búi tóc đuôi ngựa ở sau đầu ra, làm cho nó rối tung lên một chút, sau đó ngồi dưới đất phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Âm thanh không lớn, thế nhưng lúc hừng đông yên tĩnh thì thanh âm lại truyền đi rất xa, vừa đủ để cho mấy tên thủ vệ bên dưới tòa nhà tổng bộ Huynh Đệ minh nghe được.
Bốn tên thủ vệ nghe thấy âm thanh nữ nhân đầu tiên là ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nhau. Một gã đàn ông trên mặt mang vết sẹo nói với ba người bên cạnh:
- A? Các ngươi có nghe thấy âm thanh của nữ nhân không?
Nói xong nhìn nhìn ra bốn phía, trời tối mờ mịt nên bất luận thế nào cũng không phát hiện được cái gì.
Ba người kia gật đầu:
- Mk, các ngươi cũng đều nghe thấy được à, ta còn tưởng ta nghe lầm nữa chứ.
- Rác rưởi, phế thoại! Chúng ta qua đó xem xem!
Gã mặt sẹo ngăn cảm ba người:
- Hiện tại là thời khắc khẩn trương, nhỡ đâu đó là cái bẫy của Thanh bang thì biết thế b* nào được!
- Con bà nó, bây giờ là lúc nào rồi, nhìn xem trời đã sắp sáng, có đánh lén cũng chả phải là bây giờ đâu! Ngươi không đi thì đừng có cản chúng ta!
Một tên thanh niên mắt hí liếc nhìn gã mặt sẹo, rồi cùng hai người khác tiến tới phía trước. Những tên này trụ ở tòa nhà tổng bộ cũng đã gần mười ngày, trong thời gian đó chưa một lần chạm qua nữ nhân, bây giờ nghe thấy tiếng nữ nhân rên rỉ, tất cả liền giống như lũ ruồi ngủi thấy mùi thịt sống.
Thấy ba người đi theo âm thanh tiến về phía trước, gã mặt sẹo do dự một hồi, vẫn còn chưa cùng đi qua đó, đứng tại chỗ nhìn ba đồng bọn. Ba tên kia đi được hai bước, quay đầu lại nhìn gã mặt sẹo đang đứng tại chỗ, sau đó đồng thanh nói:
- Đúng là đồ đần!
Nói xong, cả ba cười ha hả.
Ba tên đi một hồi, đi tới gần chỗ Ảnh, thấy có một cô gái đang ngồi ở đó. Nhìn về bốn phía, tất cả đều là cỏ dại, không có một bóng người. Sau đó tỉ mỉ quan sát Ảnh, không ngờ nhận thấy rất xinh xắn. Ba tên trong lòng vui vẻ, sáu con mắt lướt qua lướt lại trên người Ảnh, tên thủ vệ mắt nhỏ kia không khỏi nghi vấn lên tiếng hỏi:
- Tiểu thư, đã trễ như vậy cô còn ở chỗ này làm cái gì?
Ảnh cúi đầu run giọng nói:
- Vừa rồi tôi trên đường về nhà bị hai tên cướp đoạt, sau đó còn muốn phi lễ với tôi, kết quả là tôi chạy đến nơi này mới thoát được hai tên đó, thế nhưng cổ chân lại bị trẹo một cái, không đi được nữa, bây giờ đau quá rồi!
Tuy Ảnh nói sơ hở chồng chất, nhưng căn bản ba tên này chẳng nghe được nàng nói cái gì, toàn bộ sự chú ý đều đã dán lên những chỗ mấp mô hấp dẫn trên thân thể của Ảnh. Ảnh nhìn ba người, trong lòng cười nhạt một tiếng, sau đó ai oán nói:
- Ba vị đại ca, các ngươi có thể đưa ta về nhà không?
Ba người nghe xong mới phản ứng trở lại, một tên ngồi xổm xuống, cầm lấy một chân bị đau của Ảnh:
- Là... là trẹo chân hả, lại đây, tôi giúp cô xem sao!
Nói xong liền cởi giầy của Ảnh ra. Tên mắt hí ở bên cạnh trong lòng khó chịu, một cước đá văng hắn ra:
- Ta đ*c*m ngươi, đồ đầu b*, tiểu thư, tôi dìu cô đứng lên nhé!
Tên mắt hí này cúi rạp người xuống ôm lấy thắt lưng Ảnh, hương thơm của thiếu nữ nhất thời làm đầu óc hắn một mảng hỗn loạn, một tay sờ loạn lên trên người Ảnh. Hai tên khác thấy thế cũng khom lưng lao tới Ảnh trên mặt đất.
Tên mặt sẹo ở dưới tòa nhà chờ sốt cả ruột, mơ hồ nghe thấy âm thanh nữ nữ nhân duyên dáng hô to, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra. Thầm mắng một tiếng, ba tên kia đi hưởng phúc dựa vào cái gì ta phải lưu lại cái chỗ này chịu lạnh, mk! Nghĩ thế, tên mặt sẹo không nhịn được, vươn cổ lên thấp giọng hố:
- Mẹ nó, cô gái đấy có xinh không?
Tên mắt hí đang giở trò ở trên người Ảnh, nghe thấy tiếng tên mặt sẹo thuận miệng nói:
- Rác rưởi, khó coi chết đi được, bọn ta trở về ngay đây!
Gã mặt sẹo biết tính tình của tên mắt hí, nữ nhân kia mà xấu hắn đã sớm trở về, còn có thể qua đó đến bây giờ sao? Gã mặt sẹo hừ mộ tiếng, đi về phía trước. Sau khi tới đó, thấy ba người giống như là ba con sói đói đang nằm bò trên người một cô gái, quần áo của Ảnh thì đã bị xé rách tứ tung(nguyên văn: thất tinh bát lạc). Cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện ra bất cứ thứ gì, gã mặt sẹo thả lòng tâm tình, cười hắc hắc gia nhập vào trong đó.
Tên mắt hí đang định đưa tay luồn vào nội y của Ảnh, một tay Ảnh không dấu vết từ trên tóc lấy ra một lưỡi dao sắc bén, rất tự nhiên xẹt qua trước mặt tên mắt hí. Thân thể tên mắt hí cứng đờ lại, máu đỏ sậm phun ra từ cổ họng. Hắn trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Ảnh, miệng mấp máy nhưng không thể phát ra chút âm thanh nào, đầu rũ xuống trên vai Ảnh.
Ba tên bên cạnh chưa có phát hiện ra dị thường của tên mắt hí, tiếp tục làm việc của mình. Khi Khương Sâm đang mai phục phía trong bụi cỏ thấy Ảnh xuất đao liền mò tới phía sau lưng ba tên thủ vệ.
- Đây là trò gì vậy?
Gã mặt sẹo cảm thấy trên tay mình dính chất lỏng sền sệt, kỳ quái hỏi. Cùng lúc câu này nói ra, tay Khương Sâm đã che lấy miệng hắn, một đao đâm vào sau gáy hắn. Đội viên Ám tổ khác đồng thời cũng không một tiếng động giải quyết xong hai tên còn lại.
Một người tới kéo Ảnh lên, Khương Sâm tán thưởng gật gật đầu với nàng, bội phục sự cơ trí bình tĩnh của Ảnh, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý kiến, nói:
- Ảnh, sau lần hành động này ngươi hãy đi theo Đông ca đi! Ngươi sẽ là cái bóng của hắn, nhiệm vụ chính là lúc nào cũng phải cẩn thận bảo hộ an toàn của Đông ca! Ngươi có thể làm được không?
Ảnh ngây ra một lúc, không nói gì, chỉ gật đầu. Nàng gia nhập Ám tổ đã một thời gian rồi, nhưng chưa thấy qua Tạ Văn Đông lần nào, coi như thấy cũng chỉ là cách rất xa. Trong ấn tượng hắn là một thiếu niên tuổi không lớn, Ảnh đối với bản thân vị 'đại lão bản' này cũng không hiểu rõ lắm. Trong lòng có chút mất hứng với quyết định của Khương Sâm, bởi vì trong khoảng thời gian này nàng ở Ám tổ đã có lại được cảm giác trở về nhà, không biết đi theo bên người Tạ Văn Đông thì về sau mình sẽ thế nào? Thế nhưng nàng không dám vi phạm mệnh lệnh của Khương Sâm, cũng đành phải gật đầu đáp ứng. Đối với Ám tổ, Khương Sâm không chỉ huấn luyện nghiêm ngặt, mà còn bồi dưỡng được cho đội viên tác phong của quân nhân, đó chính là nghe theo yêu cầu của thượng cấp vô điều kiện!
Khương Sâm nói tiếp:
- Ảnh, trước tiên ngươi đi ra sau thay đổi y phục đi, ở đây không cần ngươi nữa! Từ nay về sau mạng của ngươi tồn tại cùng với Đông ca, điểm ấy ngươi phải nhớ rõ!
Nói xong, hắn mang theo Ám tổ đi tới phía tòa nhà ẩn núp. Khi tới dưới tòa nhà, Ám tổ dò xét một vòng, hạ gục toàn bộ những thủ vệ canh gác lẻ tẻ, sau đó Khương Sâm hướng tới nhóm người Tạ Văn Đông ở xa xa phát ám hiệu.
Tam Nhãn cầm ống nhòm thấy vậy cười thầm một tiếng, nói với Tạ Văn Đông ở bên cạnh:
- Đông ca, lão Khương giải quyết sạch sẽ mấy 'cái còi' rồi, bảo chúng ta qua đó!
Tạ Văn Đông gật đầu, quay đầu vung tay lên với người phía sau, dẫn đầu đi về phía trước. Khi tới dưới lầu, Tam Nhãn ngăn Tạ Văn Đông lại, nhẹ giọng nói:
- Đông ca, anh cứ ở phía dưới chờ là được, bọn em đi vào giải quyết Bàng Kiến!
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Lần này ta phải đồng thời hành động cùng các ngươi, không cần nói nữa, nhanh lên một chút!
Tam Nhãn thở dài, biết Tạ Văn Đông đã ra quyết định thì người khác rất khó thay đổi, không nói lời thừa nữa, cùng Khương Sâm hai người đi trước vào trong tòa cao ốc. Bên trong thiết kế không khác lắm so với ký túc xá của các thương nghiệp phổ thông, mới vừa đi qua chính là một hành lang thật dài, hai bên sắp xếp một loạt cửa phòng.
Khương Sâm đi ở phía trước, Tam Nhãn theo sát phía sau, đi tới đại sảnh nhỏ tận cuối hành lang, ở đây có cầu thang đi lên tầng hai, trái phải hai bên cầu thang đứng hai gã thủ vệ đang cúi đầu ngủ gà ngủ gật. Hai người Tam Nhãn trốn ở hành lang cùng với góc tường đại sảnh, Khương Sâm thăm dò nhìn thoáng qua, giơ hai ngón tay với Tam Nhãn, sau đó lại gập một ngón tay xuống. Tam Nhãn minh bạch ý tứ của hắn, là muốn nói với mình giết một tên lưu lại một tên.
Tam Nhãn gật đầu, chỉ chỉ vào mình, sau đó hơi nghiêng bàn tay quẹt một phát qua cổ. Khương Sâm mỉm cười gật đầu, hai người lặng lẽ đi tới phía hai tên thủ vệ. Một tên thủ vệ đang nhắm mắt đột nhiên cảm thấy phía trước mặt có bóng người lay động, mở mắt ra nhìn thấy hai người Tam Nhãn đi tới, kỳ quái hỏi:
- Ai? Các ngươi là...
Tam Nhãn ngắt lời hắn, vừa đi vừa nói:
-Mk, ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?
Thủ vệ kia bị Tam Nhãn nói ngây ra, nhưng có nghĩ thế nào cũng không nhận ra người này là ai
- Con bà nó, ta cho ngươi biết ta là ai...
Tam Nhãn đi tới trước mặt hắn nhanh chóng phất tay, tên thủ vệ kia chỉ thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, chỗ cổ đã thoáng lạnh toát, sau đó trước mắt tối sầm lại.
Tên thủ vệ bên cạnh nghe tiếng nói chuyện, mở mắt ra vừa lúc thấy tên đồng bọn cổ phun máu tươi ngã lăn trên mặt đất, đang muốn há miệng hét to, Khương Sâm đã tiến lên bịt mồm hắn lại, tay kia cầm đao gác ở trên cổ hắn.
- Muốn mạng sống thì đừng có hô lên!
Khương Sâm nhìn hắn hung dữ nói.
Thủ vệ sợ đến mức ướt cả đũng quần, không biết hai cái tên hắc y nhân giết người không chớp mắt này vào tổng bộ như thế nào, nghe Khương Sâm nói xong, đờ đẫn gật đầu.
Hai người Khương Sâm Tam Nhãn ép tên thủ về vào vách tường, hai thanh đao nhọn hoắt dính trên cổ họng hắn. Khương Sâm buông một tay ra hỏi:
- Bàng Kiến ở đâu?
Thân thể tên thủ vệ run lên, run giọng nói:
- Ta... ta không biết!
Tam Nhãn đâm nhứ thanh đao về phía trước, nhất thời làm trên cổ tên thủ vệ máu chảy ra, tàn bạo nói:
- Đừng lừa ta, không nói ta sẽ cho ngươi chết rất thảm đó!
Tên thủ vệ khóc nức nở nói:
- Ta mà nói thì còn chết thảm hơn, lão đại sẽ giết cả nhà ta mất!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Tam Nhãn thấy do dự nhìn Khương Sâm:
- Ngươi xem làm sao bây giờ?
Khương Sâm suy nghĩ một chút nói với tên thủ vệ:
- Nói cho ta biết Bàng Kiến ở đâu, ngày hôm nay hắn chết chắc rồi. Chúng ta chính là Văn Đông hội, nói ra thì ta sẽ cân nhắc cho ngươi ra nhập, như vậy ngươi còn có một con đường sống, ngược lại ngươi lập tức sẽ chết ngay!
Tên thủ vệ nhìn nhìn hai người, nhỏ giọng nói:
- Lão đại... lão đại ở lầu ba, lên lầu cửa thứ hai bên trái!
Khương Sâm nhìn vào mắt tên thủ vệ chất vấn:
- Ngươi không gạt ta chứ?
Tên thủ vệ nhìn Khương Sâm gật đầu. Ánh mắt của con người sẽ không nói dối, Khương Sâm hài lòng 'ừ' một tiếng, nháy mắt với Tam Nhãn, Tam Nhãn minh bạch, cười cười với tên thủ vệ, đồng thời cũng đâm đao vào cổ họng của hắn. Hai người Tam Nhãn Khương Sâm rất hiểu, loại người tham sống sợ chết này vĩnh viễn cũng không được vào Văn Đông hội, giữ lại cũng phiền phức...
Hai người phất tay với mọi người trong hành lang, chạy qua nói với Tạ Văn Đông:
- Đông ca, Bàng Kiến ở lầu ba, anh xem chúng ta phải làm gì?
Tạ Văn Đông nói:
- Bàng Kiến phải giết, những kẻ khác cũng không thể dễ dàng bỏ qua được!
Mọi người gật đầu, Tạ Văn Đông để Lưu Ba ở lại lầu một, một là đợi lát nữa tiếp ứng mọi người, hai là khi đã kinh động đối phương, thì sẽ tấn công địch nhân trong các phòng ở lầu một. Lưu Ba gật đầu nói vâng.
Tạ Văn Đông đi theo Tam Nhãn cùng Khương Sâm lên lầu, cảm thấy ở phía sau có một người luôn luôn một tấc không rời khỏi mình, quay đầu nhìn lại, là một cô gái còn trẻ xinh xắn. Tạ Văn Đông không nhận ra nàng, cũng không để ý nữa. Cô gái này chính là Ảnh, nghe theo mệnh lệnh của Khương Sâm bảo vệ ở phía sau Tạ Văn Đông.
Dọc theo đường đi đã giải quyết mấy tên thủ vệ trông coi cầu thang, cuối cùng mọi người cũng tới lầu ba. Đi tới cửa thứ hai bên trái, Khương Sâm nhỏ giọng nói:
- Chính là ở đây!
Nói xong rút súng ngắn từ trong túi ra. Tạ Văn Đông gật đầu với mọi người, tất cả ào ào móc súng ra, Tam Nhãn hét lớn một tiếng:
-Giết!
Một cước đá văng cửa phòng, đi đầu vọt vào trong.
Sau khi vào phòng thấy trên giường nằm một nam một nữ, nam kia nghe thấy tiếng kêu ngồi dậy, tướng mạo cùng với tin đồn về Bàng Kiến cũng có vài phần tương tự, Tam Nhãn đoán tên này tám chính phần là Bàng Kiến, giơ khẩu súng trong tay lên bắn liền hai phát. Tiếng súng bên trong tòa cao ốc yên tĩnh giống như hai tiếng sấm lớn, vang vọng khắp hành lang. Nam nhân trên giường không kêu được tiếng nào, sọ bị bắn một phát vỡ nát. Nữ nhân bên cạnh sợ hãi gào khóc kêu to, Tam Nhãn không để ý đến nàng, thấy người trên giường đã chết, lập tức lui ra ngoài.
Lúc này trong cao ốc một mảng rối loạn, người Huynh Đệ minh nghe thấy tiêng súng không biết là chuyện gì xảy ra, mắt ngái ngủ mông lung từ trong phòng nhao nhao chạy ra. Nhưng vừa mới ra đã bị người mai phục ở cửa cho ăn loạn đao. Chẳng biết là ai hô lên đầu tiên:
- Không tốt rồi, là địch nhân đến đánh lén!
Người Huynh Đệ minh bây giờ mới tỉnh lại từ trong mộng, kéo nhau từ trong phòng đi ra cùng người Văn Đông hội đánh cùng một chỗ. Chỗ nào trong tòa nhà cũng đều vang lên tiếng súng, mấy trăm người triển khai một cuộc đại hỗn chiến.
Tạ Văn Đông lo lắng, lớn tiếng hỏi Tam Nhãn:
-Trương ca, người ở bên trong có phải là Bàng Kiến không?
Tam Nhãn một bên tấn công người, một bên trả lời:
- Em cũng không thấy rõ lắm, mơ hồ cảm thấy chắc đó là Bàng Kiến không sai!
Tạ Văn Đông ngầm nói một tiếng, hồ đồ! Đẩy cửa đi vào phòng, Ảnh cũng tiến vào cùng. Bên ngoài trời mưa lất phất chỉ phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, Tạ Văn Đông không thấy rõ được tướng mạo của tên huyết nhân ở trên giường, tiện tay bật đèn, lôi từ trong túi ra bức ảnh chụp mà Cao Chấn đưa cho hắn, đối chiếu với thi thể trên giường, thế nhưng không thu được kết quả, khuôn mặt tên kia toàn là vệt máu, vả lại còn có chút biến dạng.
Nữ nhân trên giường từ lúc Tạ Văn Đông tiến vào không ngừng hét lên chói tai, Tạ Văn Đông cảm thấy bực bội, rống lớn lên:
- Ngươi câm miệng!
Nữ nhân dường như không có nghe thấy, vẫn tiếp tục cao giọng hét. Tạ Văn Đông xoay tay bạt tai nữ nhân kia một cái:
- Câm miệng cho ta!
Nữ nhân kia bị đánh khiến cho thần trí tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Tạ Văn Đông, nghiến răng nói:
- Ngươi cái tên hung thủ giết người kia! Ngươi là đồ súc sinh!
Tạ Văn Đông thấy ánh mắt của nữ nhan tràn ngập hận ý, trong lòng lạnh đi, thầm thở dài, chỉ vào thi thể trên giường hỏi:
-Hắn có phải là Bàng Kiến không?
- Ha ha~~!
Nữ nhân giống như bị thần kinh nở nụ cười, một tay lặng lẽ sờ phía dưới chiếc gối đầu:
- Ta sẽ không nói cho ngươi, cho dù có giết ta cũng không nói cho ngươi...
Đang nói, nữ nhân đột nhiên lôi ra một khẩu súng từ dưới chiếc gối, chĩa hướng Tạ Văn Đông bóp cò.
- Đoàng~~~!
Tạ Văn Đông không một chút phòng bị, trong lòng vô cùng sơ suất, không nghĩ tới một nữ nhân thần kinh hỗn loạn còn có thể nổ súng với mình, nghiêng người đi theo bản năng. Trong nháy mắt khi nữ nhân bóp cò, một mũi phi đao như thể tia chớp cắm vào bụng nàng, trên bụng truyền đến một cơn đau đớn vô cùng làm cho tay nàng hơi lệch đi một chút, tử đạn sượt qua cánh tay Tạ Văn Đông bay ra ngoài. Nữ nhân kia khẽ căn môi, đang muốn bắn phát thứ hai, nhưng toàn bộ thân thể đã cứng lại rồi, một mũi đao nhọn sắc bén đâm vào trái tim nàng, người nắm đao mặt không chút biểu tình chính là Ảnh!
Nguyên lai khi nữ nhân sờ phía dưới chiếc gối đầu, Tạ Văn Đông mặc dù không chú ý, nhưng Ảnh lại thấy động tác nhỏ này của nàng, đứng ở phía sau Tạ Văn Đông lặng lẽ móc ra một mũi phi đao để phòng bất trắc. Quả nhiên, nữ nhân kia từ dưới chiếc gối móc ra khẩu súng lục chĩa vào Tạ Văn Đông, Ảnh sớm đã có chuẩn bị tặng nàng một mũi phi đao.
Tạ Văn Đông ngây người một lát, sự đau đớn của cánh tay làm hắn phản ứng trở lại, tiến lên sờ sờ cổ của nữ nhân, mạch không hề đập, Tạ Văn Đông thở dài, quay đầu nhìn về phía Ảnh. Ảnh cho rằng Tạ Văn Đông sắp trách cứ mình không lưu người sống, giải thích nói:
- Tôi thấy trong tay nàng có súng, sợ anh gặp nguy hiểm mới...
Tạ Văn Đông cảm kích cười nói:
- Không có việc gì, ta không trách cô. Cảm ơn cô đã cứu ta một mạng, ta thiếu cô một nhân tình!
Sau đó mới nhìn kĩ Ảnh nói:
- Cô tên gì?
Ảnh thấy Tạ Văn Đông nhìn mình không chớp mắt, trong lòng nhảy loạn lên, cúi đầu nói:
- Tôi là Ảnh!
- Ảnh! Được, tên rất hay!
Tạ Văn Đông gật đầu với Ảnh, đi ra khỏi phòng, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng thân phận thực của người trên giường kia.
Bên ngoài còn đang tiến hành chiến đấu, đã đến thời khắc mấu chốt. Nhân số Văn Đông hội nhiều hơn Huynh Đệ minh, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, đánh cho đối thủ đầu óc choáng váng. Nhưng Huynh Đệ minh cũng không phải những người Văn Đông hội đã chiến đấu trước đây, mỗi tên đều anh dũng hiếu chiến, ngoan cường chống lại. Trên mặt đất nằm đầy người bị thương. Tạ Văn Đông nhìn đồng hồ đeo tay, lớn tiếng nói:
- Mọi người nhanh lên một chút! Còn mười phút nữa! Hạo Nhiên, gọi người của ngươi đưa những huynh đệ thụ thương ra ngoài trước đi!
Hà Hạo Nhiên 'vâng' một tiếng, chỉ huy huynh đệ Báo đường đem những huynh đệ bị thương chuyển ra ngoài. Những người khác thì gia tăng công kích, dù sao thời gian còn lại không nhiều lắm. Huynh Đệ minh dần dần không chống lại được công kích cường đại của Văn Đông hội, liên tục lui về phía sau. Có một số người bị buộc phải lui vào trong phòng, không còn chỗ nào trốn được nữa, đã trúng vô số đao cả người phun máu đổ trên mặt đất, người nào chưa chết còn khản giọng kêu la. Trong ba tầng lầu tổng bộ Huynh Đệ minh nơi nào cũng là người chém giết, giương súng giơ đao, tiếng hô hoán, tiếng khóc thét, tiếng súng liên tục đan vào nhau thành một đoàn. Trên đất đầy máu tươi cùng với người không biết sống hay chết làm cho cả tòa lầu giống như là địa ngục nhân gian, tràn ngập mùi vị máu tươi. Trong lúc chém giết liều mạng, nhân số tử thương của song phương đều không ít, Tạ Văn Đông nhìn không sai biệt lắm, phất tay hô:
- Mọi người rút lui!
Văn Đông hội nghe được tiếng hô, ào ào tập trung lại phía cầu thang. Thấy mọi người đều đã vác những người bị thương rút về, Tạ Văn Đông gật đầu với Khương Sâm, sau đó đem mọi người đi xuống cầu thang. Người Huynh Đệ minh ở lầu một đã bị Lưu Ba thanh lý không sai, mọi người không bị ngăn cản, trực tiếp chạy ra khỏi tổng bộ Huynh Đệ minh.
Huynh Đệ minh thấy địch nhân muốn chạy, sao có thể buông tha, vốn tàn binh đã bị đánh tan bắt đầu chậm chạp tập kết ở hành lang, hướng theo phía cầu thang đuổi giết. Với điểm ấy Tạ Văn Đông sớm đã có chuẩn bị, cố ý lưu lại Khương Sâm. Khương Sâm thấy số người tràn vào hành lang dần đông lên, đưa tay lên đặt ở trong miệng thổi ra một tiếng huýt bén nhọn. Thành viên Ám tổ ở tầng hai, ba nghe đều nghe được rõ ràng, mỗi người từ trong túi xuất ra một quả lựu đạn, kéo rụng kíp nổ, hướng đám người trong hành lang ném đi.
Mặc kệ chết sống của đối phương, sau khi ném lựu đạn lập tức hướng lối ra chạy đi. 'Oanh~~~!' liên tục không ngừng mấy trận nổ kinh thiên động địa làm cho cả tòa nhà hơi chấn động. Mà thành viên Ám tổ dưới sự chỉ huy hướng dẫn của Khương Sâm đã chạy ra khỏi tòa nhà, quay đầu nhìn lại lần nữa, trong cao ốc khói cuồn cuồn, từ trong cửa sổ bốc ra, bên trong mơ hồ truyền ra âm thanh gào thét.
Lý Sảng ngốc ngốc nhìn tòa nhà, lẩm bẩm nói:
- Bà nội nó, không ngờ uy lực lựu đạn lớn thật!
Cao Cường lôi kéo y phục hắn:
- Đừng 'hoài niệm' nữa, lát nữa đại đội nhân mã Huynh Đệ minh tới chúng ta sẽ bị 'hoài niệm' lại đó!
Nói xong, kéo Lý Sảng chạy đi.
Mọi người theo Tạ Văn Đông trở lại chỗ đỗ xe, phân phó mọi người ô tô phải tách ra mà đi, cuối cùng tập hợp ở khách sạn Bắc Phương. Mọi người gật đầu xác nhận, từng người lên xe hơi nghênh ngang rời đi. Tạ Văn Đông ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế thở phào nhẹ nhõm, con mắt chăm chú nhìn vào Ảnh không biết từ lúc nào đã ngồi phía sau mình, trong lòng buồn bực cô bé này vì sao vẫn cứ theo mình, nhưng vẫn quay đầu lại cười với nàng nói:
- Vừa rồi thực sự rất cảm ơn cô!
Ảnh mặt không chút biểu tình nói:
- Đây là việc tôi cần phải làm! Đông ca đã cảm ơn tôi hai lần rồi!
Nói xong quay đầu nhìn ra bên ngoài xe.
Tạ Văn Đông nghe xong ngẩn người, trong lòng kỳ quái, đừng nói là ở trong Văn Đông hội, cho dù là toàn bộ hắc đạo thành phố J cũng không có ai dám nói chuyện với mình như thế! Hơn nữa đối phương còn là một cô gái tuổi không lớn trong bang hội của mình. Nhìn nhìn Ảnh, Tạ Văn Đông lắc đầu, không nói lại nữa, thầm nghĩ: cô bé này thật có chút thú vị!
Dọc đường đi xe cảnh sát không ngừng, thỉnh thoảng cảnh sát lại chặn xe để kiểm tra thân phận. Thăm dò thấy ngồi trong xe là Tạ Văn Đông, cảnh sát rắm cũng không phóng một cái, nhanh chóng cho qua. Nhiều khi dân chúng nói cảnh phỉ một nhà, nghe có chút quá mức, nhưng không gió sao nổi sóng!
Người của Huynh Đệ minh nhận được điện thoại cầu cứu từ tổng bộ đầu tiên, chạy tới còn sớm hơn một bước so với cảnh sát, bên trong một mảng hỗn loạn, người bị thương la liệt khắp nơi. Hai trăm tinh anh của bang hội tuyệt đại bộ phận không chết cũng bị thương, mất đi sức chiến đấu. Lão đại 'Nhị Cao Lương' Bàng Kiến lựu đạn nổ bị thương nặng, đại ca của Bàng Kiến là Bàng Hoa trúng đạn thân vong. Lần chiến đấu này Huynh Đệ minh tổn thất cực lớn, đồng thời cũng bị đẩy vào vực sâu không đáy.
Tuy nói song phương đều có tổn thất, nhưng Văn Đông hội lại nhỏ hơn nhiều, bên công kích dù sao cũng chiếm được ưu thế. Văn Đông hội chết hơn mười người, trọng thương hai mươi người, bị thương nhẹ không dưới năm mươi người. Nhưng so với Huynh Đệ mịnh thì vẫn còn ít hơn rất nhiều. Đương nhiên, thương vong như vậy đối với Văn Đông hội chỉ như là 'con muỗi' (nguyên văn 'tiểu đào' , ám chỉ thương vong ấy chỉ giống như bỏ ra một chút tiền thôi)
Lần đại chém giết này khiến cho toàn bộ tỉnh đều oanh động, đặc biệt là đông đảo dân chúng đối với mấy lần đại quy mô chém giết vừa qua của xã hội đen hoảng sợ không thôi, thi nhau tố cáo đến thị ủy thành phố J. Nhưng Thanh bang ở thị ủy có mối quan hệ rất lớn, chỉ thu xếp một chút là mọi chuyện lại được đè áp xuống. Thị ủy tuy rằng không tra xét nhưng có một số thị dân khá cứng đầu, không tin được đã chạy đến tỉnh thành thành phố H, đem tình huống thị ủy thành phố J mục nát, xã hội đen hung hăng ngang ngược, trực tiếp báo thẳng đến tỉnh ủy. Thậm chí đài phát thanh tỉnh, nhật báo cũng lần lượt đưa tin về những việc này. Tỉnh ủy tuy có tâm bao che, nhưng cảm thấy tính chất nghiêm trọng của tình hình, không thể làm gì khác hơn là phái ra đoàn điều tra, làm một cuộc đại kiểm tra đối với cấp lãnh đạo thành phố J, làm giảm bớt áp lực từ bên ngoài.
Cứ thế mà đến, phủ thị chính thành phố J cũng sắp sửa phát sinh một lần đại biến động.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Sau khi Văn Đông hội trở lại khách sạn Bắc Phương, Tạ Văn Đông cho mọi người về nhà nghỉ ngơi. Tất cả mọi chuyện chờ ngày mai nói tiếp.
- Không phải chứ! Lão Sâm, ngươi để một tiểu cô nương cả ngày đi theo xung quang ta?
Tạ Văn Đông không thể tin được nhìn Khương Sâm, để cho một cô gái chẳng quản ngày đêm sớm tối đi theo bên cạnh mình, nếu thực sự là như vậy sau này mình... Tạ Văn Đông không dám tưởng tượng. Cái khác không nói, chung quy cũng không thể để Ảnh cùng với mình về nhà được! Một cửa cha mẹ kia chắc chắn không qua nổi.
Khương Sâm nghiêm mặt nói:
- Đông ca! Anh phải biết thân phận hiện tại của anh đã không còn là một gã học sinh trung học phổ thông nữa. Tính mạng một người anh quan hệ rất lớn với toàn bộ tồn vong của bang hội, nếu như anh xảy ra chuyện, Văn Đông hội không đến nửa tháng là sụp đổ. Vì an toàn của anh, vì Văn Đông hội, Ảnh phải đi theo bên cạnh anh!
Tạ Văn Đông nghe xong từng đau đầu không thôi, biết lời Khương Sâm nói là có đạo lý, thế nhưng để Ảnh ở bên người mình thật sự rất bất tiện, miễn cưỡng nói:
- Ta có năng lực bảo vệ mình, ta thấy vẫn chưa cần đến người khác bảo hộ!
Khương Sâm lắc đầu, con mắt đảo đảo cười nói với Tạ Văn Đông:
- Em xem như vậy đi! Để Đông ca anh tùy tiện lấy trong Ám tổ ra năm tên đội viên, chỉ cần có thể đánh bại bọn họ, chứng tỏ rõ anh có thực lực tự bảo vệ mình, Ảnh cũng không cần đi với anh nữa. Nếu như bị bọn họ đánh bại, Đông ca, em xem ra anh phải đáp ứng rồi!
Nhóm người Tam Nhãn, Lý Sảng ở bên cạnh thấy có náo nhiệt để xem, đem cái dục vọng muốn về nhà ngủ nhịn xuống, mỉm cười nhìn hai người Tạ Văn Đông cùng Khương Sâm. Lý Sảng lại lớn tiếng kêu gào lên:
- Đông ca, cùng bọn họ đánh đi, sợ gì? Em tin tưởng vào năng lực của anh! Ha ha... Ái da!...
Tam Nhãn nghe tiếng cười oang oang đáng ghét ấy trong lòng khó chịu, một cước đá Lý Sảng bay sang một bên, cũng lớn tiếng nói:
- Mk, Ám tổ lại có thể lợi hại đến thế sao? Lão Sâm, ta xem ra ngươi chưa thấy qua Đông ca đánh nhau rồi, đừng nói năm người, cho dù là mười người tám người Đông ca cũng chẳng thèm để ý đâu!
Tạ Văn Đông nghe xong cười cười, kỳ thực hắn cũng có quan điểm giống với Tam Nhãn, Ám tổ vừa mới huấn luyện hơn một tháng, thời gian ngắn như vậy thì có thể có thành tựu gì chứ? Gật đầu, Tạ Văn Đông đáp ứng yêu cầu của Khương Sâm.
Tùy tiện chọn ra năm huynh đệ Ám tổ, Tạ Văn Đông kéo mấy người vào một gian đại sảnh rộng rãi, ngoại trừ Khương Sâm, những người khác đều bị nhốt bên ngoài. Lý Sảng với việc đó thấy bất mãn, lầm bầm nói:
- Tại sao lại là chiêu này, không cho người khác xem! Có phải Đông ca sợ bị thua ở trước chúng ta sẽ mất mặt không đấy?
Vừa mới nói xong, trên mông Lý Sảng đã nhiều thêm hai dấu giày, một là của Tam Nhãn, một là của Cao Cường... Đáng lẽ Trương Nghiên Giang cũng muốn đá một phát, nhưng kết quả lúc giơ chân lên Lý Sảng đã bay ra xa rồi.
Đại khái qua mười phút, nhóm người Tạ Văn Đông từ trong phòng đi ra. Không ai nói lời nào, Tạ Văn Đông đi tới trước mặt Ảnh nói:
- Cùng ta đi thôi!
Sau đó gọi điện thoại về nhà, nói nhà cách trường học xa quá, đi lại đến trường không thuận tiện, về sau bản thân sẽ ở lại trong phòng ngủ tại trường học. Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Văn Đông trực tiếp tìm một căn phòng đôi tại khách sạn Bắc Phương ngủ lại.
Mọi người hỏi Khương Sâm kết quả, Khương Sâm ảm nhiên lắc đầu, không nói gì, đánh xe đi về nhà. Thế nhưng căn cứ vào biểu hiện của Tạ Văn Đông, mọi người đoán rằng nhất định là Đông ca thua! Chỉ là bọn họ không chú ý tới vẻ khô khan trên mặt Khương Sâm.
Tạ Văn Đông cùng Ảnh đi vào phòng, nhìn hình dáng nàng mặt không chút biểu tình, đùa đùa hỏi:
- Ảnh, cô có biết cười không?
Ảnh ngạc nhiên, không trả lời, cởi áo khoác xuống nằm ở trên giường. Làm cho khuôn mặt Tạ Văn Đông đỏ rực, thầm kêu một tiếng, cô bé này, thật đúng là khốc! Tạ Văn Đông vào phòng tắm, tắm rửa thân thể, trải qua một hồi ẩu đả liều mạng, chung quy vẫn cảm thấy trên người toàn mùi máu.
Chờ sau khi Tạ Văn Đông tắm rửa hoàn tất, nằm ở trên giường rồi, Ảnh mới từ trên giường đứng lên, sắc mặt đỏ ửng đi vào phòng tắm. Tạ Văn Đông ngủ không được, con mắt thất thần đảo qua phòng tắm, nguyên lai cửa phòng tắm được làm bằng thủy tinh, từ bên trong nhìn ra ngoài không nhìn thấy gì, nhưng từ bên ngoài nhìn vào trong mơ hồ có thể thấy được. Trông thấy thân thể xích lõa phảng phất của Ảnh, mặt Tạ Văn Đông nhất thời đỏ lên, nghĩ thầm vậy vừa rồi không phải là mình bị Ảnh nhìn thấy hết sao?
Nghĩ tới đây, Tạ Văn Đông lấy chăn chùm kín lên đầu, cái gì cũng không nhìn nữa, ngủ một giấc đã!
Ngày thứ hai Cao Chấn tự mình tìm đến Tạ Văn Đông, sau khi gặp mặt, Cao Chấn cười ha hả nói:
- Huynh đệ, cậu thật khá đó! Một trận rạng sáng đánh thật là đẹp, mặc dù không giết chết Bàng Kiến, nhưng cũng đã lấy của hắn nửa cái mạng rồi!
Tạ Văn Đông thất thần, vội vàng hỏi:
- Bàng Kiến không chết?
- Đúng vậy, nhưng bị nổ trọng thương, đây là bằng hữu bên thị ủy nói cho ta biết, ha ha~~
Tạ Văn Đông lắc đầu thở dài, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, người hôm qua bị giết nguyên lai không phải Bàng Kiến. Tạ Văn Đông đem nghi vấn trong lòng nói ra. Cao Chấn nghe xong cười nói:
- Việc này không thể trách Tam Nhãn, Bàng Kiến có một ca ca gọi là Bàng Hoa, hai người lớn lên rất giống nhau, huống chi Tam Nhãn vẫn chưa từng gặp qua hai người bọn họ. Việc này chủ yếu phải trách ta, trước đó ta không nói rõ ràng với cậu Bàng Kiến còn có một đại ca! Bàng Kiến mặc dù không chết, nhưng một trận này lực lượng chủ đạo của Huynh Đệ minh còn không đến phân nửa, ngay cả ca ca của hắn cũng chết, mặc kệ nói thế nào đây cũng đều là đại hỷ sự! Về sau phiền phức của của chúng ta sẽ ít đi rất nhiều đó, ha ha!
Tạ Văn Đông trong lòng vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, thật là một bước xui xẻo! Hỏi:
- Cao đại ca, về sau anh có tính toán gì không?
Cao Chấn nói:
- Thừa dịp Bàng Kiến trọng thương nằm viện, chúng ta một trận bộc phát bắt sạch Huynh Đệ minh, đến lúc đó, hắc đạo thành phố J chính là của hai chúng ta rồi! Ha ha!
Tạ Văn Đông gật đầu, Cao Chấn nói rất đúng, không thể để cho Huynh Đệ minh có bất kì cơ hội nào để trở mình, đáp ứng trực tiếp đánh bọn chúng sụp đổ luôn! Hai người ở trong phòng thương lượng một lúc lâu, đem kế hoạch sau này liên thủ đối phó với Huynh Đệ minh quyết định xuống. Sau đó hai người toàn thân nhẹ nhõm, bắt đầu nói đến việc nhà. Cao Chấn chú ý tới Ảnh đứng sau lưng Tạ Văn Đông, con mắt như sáng lên, thật là một cô gái xinh xắn. Chỉ chỉ vào Ảnh, Cao Chấn hỏi:
- Huynh đệ, vị tiểu thư này là...?
Tạ Văn Đông bảo là hộ vệ của mình thì xấu hổ, nói bừa rằng:
- Nàng... nàng là phó tổ trưởng Ám tổ, bất kể là đầu óc hay thân thủ, đều tương đối lợi hại, là phụ tá đắc lực của tôi!
Ảnh nghe xong, mắt nhìn Tạ Văn Đông, sau đó quay đầu không nói câu nào.
Con mắt Cao Chấn không rời Ảnh, càng nhìn càng cảm thấy được Ảnh có một loại khí chất khác xa người thường, trong lòng rất yêu thích, bất tri bất giác ngây ngốc ra. Tạ Văn Đông cảm thấy hắn thất thố, nhưng không rõ vì sao, kéo kéo tay áo Cao Chấn nói:
- Cao đại ca, anh làm sao vậy?
Cao Chấn đột ngột giật mình tỉnh lại, thầm nghĩ mình không phải là người háo sắc, nhưng hôm nay nhìn thấy cô bé này vì sao lại không thể kiềm chế được? Thở dài, đem đề tài chuyển sang trên người Cao Tuệ Ngọc, để giảm bớt xấu hổ của mình, chỉ là ánh mắt không khống chế được cứ lướt qua Ảnh...
Tới buổi trưa, Cao Chấn mạnh mẽ lôi kéo Tạ Văn Đông đi ăn cơm, đương nhiên không có quên mời Ảnh. Lúc ăn cơm, Cao Chấn chung quy vẫn luôn bắt chuyện với Ảnh, Ảnh ngoại trừ thỉnh thoảng gật gật đầu, cũng không nói qua một câu nào. Điều này làm cho Cao Chấn cảm thấy mình thật thất bại, mà Tạ Văn Đông mặc dù cùng Ảnh tiếp xúc thời gian không lâu, nhưng đối với tính cách của nàng có phần hiểu rõ, thấy vậy nhưng không thể trách được.
Buổi tối, Tạ Văn Đông tìm các nòng cốt của bang hội đến khách sạn Bắc Phương, theo việc thế lực Văn Đông hội mở rộng, trung tâm của Văn Đông hội từng bước đi chuyển đến cái địa phương xa hoa mà lộng lẫy khách sạn Bắc Phương này.
Trên hội nghị, trước tiên Tạ Văn Đông nói cho mọi người biết Bàng Kiến không chết, chỉ là bị lựu đạn nổ lầm mà thành trọng thương. Mọi người nghe xong đều cảm thấy có chút thất vọng, Tạ Văn Đông cổ vũ nói:
- Bàng Kiến không chết cũng không có gì, hiện tại hắn đang nằm trong bệnh viện cũng chẳng tạo được ảnh hưởng gì lớn cả, điểm ấy mọi người không cần bận tâm!
Bởi nhân số bang hội tăng nhanh, Tạ Văn Đông để cho mọi người căn cứ vào tinh huống mỗi đường của mình mà tuyển ra Phó đường chủ, thuận thiện để quản lý đường khẩu. Trong lần đánh úp tổng bộ Huynh Đệ minh này, Tạ Văn Đông nhìn ra uy lực của Ám tổ, đã vượt qua tưởng tượng của bản thân, nên để cho Khương Sâm tăng thêm thành viên cho Ám tổ, thế nhưng cần tinh không cần đa. Sau đó đem từng bước kế hoạch công kích Huynh Đệ minh cùng mọi người thương lượng. Huynh Đệ minh đã không còn thực lực gì, mọi người chỉ là thảo luận đơn giản kế hoạch một hồi rồi quyết định, hội nghị rất nhanh cũng kết thúc.
Tạ Văn Đông có chút thất vọng đối với kết quả của ngày hôm qua, nhưng buổi tối vẫn tụ tập mọi người cùng một chỗ ăn uống. Tạ Văn Đông dưới sự 'vây đánh' của mọi người, uống đến mơ hồ mất cả phương hướng, cuối cùng Tam Nhãn và Ảnh phải dìu hắn về phòng.
Ngày thứ hai sau khi Tạ Văn Đông ngủ dậy, đã hơn tám giờ. Mấy ngày nay Tạ Văn Đông bận bịu việc đối phó với Huynh Đệ minh nên rất ít đến trường học, ngày hôm nay người trong bang hội nghỉ ngơi, bản thân vô sự, cả người thoải mái, mang theo Ảnh đi đến Nhất Trung. Nhất Trung đã không còn Văn Đông hội huân luyện nữa, có vẻ tiêu điều đi không ít, nhưng người vẫn còn rất nhiều, không thể nghi ngờ Ảnh đã khiến cho mọi người chú ý, bên người Tạ Văn Đông có rất ít nữ nhân, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô nương xin xắn duyên dáng, các học sinh đều tranh nhau nhìn xem. Tạ Văn Đông thấy trong lòng khó chịu, trừng mắt lên, trong vòng bán kính mười thước xung quanh không còn bóng người.
Thế nhưng tin tức Tạ Văn Đông kết giao một nữ bằng hữu lại đã truyền đi. Tạ Văn Đông bây giờ có thể nói là sự kiêu ngạo cùng đại biểu cho Nhất Trung, có chút chuyện gì, lập tức toàn bộ trường đều biết. Rất nhanh tin tức đã truyền tới tai Cao Tuệ Ngọc, mới bắt đâu nàng còn có chút không tin, tính tình Tạ Văn Đông nàng hiểu rõ, nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy nàng không khỏi có chút nghi ngờ. Một nữ sinh rất thân với Cao Tuệ Ngọc chuyển lời với nàng, chứng mình là rõ ràng, chính mình đã tận mắt nhìn thấy!
Cao Tuệ Ngọc đứng ngồi không yên, chạy đến phòng học của Tạ Văn Đông tìm hắn tính sổ.
Tới trước cửa phòng học, mặc kệ bên trong có tiết học hay không, 'Ầm' một cước đá văng cửa ra, chống nạnh hô to:
- Tạ Văn Đông! Anh đi ra cho tôi!
Âm thanh cực lớn, làm cho giáo viên đang giảng bài sợ đến run lên, sách tham khảo trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Tạ Văn Đông rất vô tội đi ra, Ảnh vẫn giống như mọi khi đi theo phía sau hắn. Cao Tuệ Ngọc nhìn thấy Ảnh phía sau Tạ Văn Đông, tự nhủ, thảo nào, xinh đẹp như vậy cơ mà! Trong cơn giận dữ, há to mồm vừa muốn hét lên, Tạ Văn Đông đã nhanh chóng tiến lên một bước lấy tay bịt miệng nàng, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta ra ngoài có được không? Đừng quát tháo ở trong hành lang, người khác nghe thấy sẽ chê cười đó!
Miệng Cao Tuệ Ngọc bị Tạ Văn Đông che lại, trong lòng càng tức giận, cho rằng hai người nhất định có bí mật ám muội không thể để ai biết, nghĩ vậy, nắm lấy bàn tay bên ngoài miệng mình, tàn bạo cắn một cái.
Tạ Văn Đông đau thiếu chút nữa chảy nước mắt, nhanh chóng dùng tay kia bịt miệng lại vì sợ mình đau quá kêu ra thành tiếng. Lúc này Ảnh đi tới, nắm lấy y phục của Cao Tuệ Ngọc, không cần phân trần lôi nàng đi ra bên ngoài. Hành động đột ngột này làm cho Tạ Văn Đông cùng Cao Tuệ Ngọc bị dọa đến thất thần.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận