Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Tạm Dừng
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #36  
Old 21-04-2008, 06:32 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thời gian online: 1 ngày 6 giờ 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 29 - Thục Sơn Tương Ngộ

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật:
Lãnh Huyết
http://www.tàngthưviện.com



Phong vân trên Lăng Vân đỉnh từ từ tản mác, Hoa Lân đỡ Diệp Thanh dậy rồi phủi bụi bặm bám trên người mình. Cách đó không xa, những gợn sóng lôi điện trên thanh Hà Chiếu kiếm cũng đã lắng lại, tuy vậy Hoa Lân vẫn hết sức dè dặt, rón rén bước qua, dùng mũi chân khều khều vào chuôi kiếm, khi thấy không có gì khác thường mới yên tâm nhặt kiếm lên.
Cầm Hà Chiếu săm soi trước mắt, hắn lập tức cảm thấy bên trong thân kiếm đang chập chờn lưu động một tia kỳ dị. Nắm chặt chuôi kiếm, Hoa Lân bỗng có cảm giác Hà Chiếu thuận tay hơn lúc trước nhiều.
Diệp Thanh thấy tà áo của hắn đã nát ra thành từng sợi, trông cứ như vừa bị lửa nướng chín, liền nhỏ nhẹ nói: “Công tử! Huynh xuống núi tắm rửa chút đi, rồi còn thay áo khoác nữa!”
Hoa Lân gật đầu: “Ừ!...Sấm sét hôm nay thật là quái dị, chẳng hiểu sao lại quành vào ta mà đánh cơ chứ? Ta có chọc gì đến nó đâu!”
Diệp Thanh trách mắng: “Đều tại huynh dẫn điện mà ra, còn trách gì sấm sét!”
Hoa Lân mỉm cười: “Thật sao? Thôi…không để ý nhiều nữa, tắm rửa trước hẵng, lát nữa lại lên đây luyện tập ngự kiếm thuật!” Nói xong dắt tay Diệp Thanh phi xuống sườn núi.
Xuống đến nơi, chỉ thấy Thục Sơn phòng xá liên miên kéo dài hàng dặm, đa số đều được xây bằng đá hoa cương. Lầu các nguy nga chỉnh tề nhìn ra không hết, đường xá thoáng đãng xen kẽ ngang dọc, chẳng khác nào một thành trấn rộng lớn. Hoa Lân nhìn kỹ thì thấy con đường dưới chân dẫn thẳng tới một tòa tháp cao ở đằng xa kia, chắc hẳn cuối đường chính là cấm địa của Thục Sơn.
Hoa Lân và Diệp Thanh toan rẽ sang hướng khác tìm người hỏi xem phòng khách ở đâu, đúng lúc đó sáu đệ tử Thục Sơn từ phía đối diện sóng vai đi đến, ai nấy đều hiếu kỳ nhìn ngó bộ dạng tả tơi của Hoa Lân, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.
Một người trong số họ chắp tay gọi: “Xin các hạ lưu bước, phía trước là trọng địa ‘Trấn Yêu tháp’ của Thục Sơn, không phải nơi đón tiếp tân khách. Chẳng hay các hạ xưng hô ra sao, trú tại biệt uyển nào? Có cần tại hạ dẫn đi tắm không?”
Hoa Lân nghe ra trong lời nói của hắn có ý cưỡng bách, chỉ biết cười khổ đáp: “Ta là chưởng môn Hoa Lân của Tiên Kiếm phái! Mới đầu ta ở trong Lăng Vân điện thương nghị đại sự với Cốc Thanh Phong của các người, nhưng nửa chừng có chuyện ra ngoài, vì vậy mà bây giờ vẫn chưa được ai sắp xếp cho ở đâu cả!”
Đệ tử Thục Sơn đó không giấu nổi sự sửng sốt: “Ồ!...Vậy tôi sẽ dẫn ngài đến Huyền Vũ biệt uyển tìm La quản sự giúp ngài giải quyết vấn đề này.”
Hoa Lân vội nói: “Vô cùng cảm tạ!...Không biết các hạ xưng hô thế nào?”
Đệ tử Thục Sơn đó hồi lễ: “Tại hạ Cơ Vân Thiên…Hoa chưởng môn mời đi bên này!” Dứt lời chìa tay phải sang, dẫn Hoa Lân và Diệp Thanh rẽ sang hướng bắc. Trên đường chạm mặt rất nhiều đệ tử Thục Sơn, họ thấy Hoa Lân toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu thì đều cười thầm.
Sau một chặng đường dài cuối cùng đã tới được Huyền Vũ biệt uyển, Hoa Lân chỉ vừa báo ra danh tính của mình, La quản sự liền an bài chỗ ở cho hắn ngay tức khắc. Với việc xếp cho hắn ở trong một tòa lâm thủy tiểu tạ u nhã, hiểu nhiên vị La quản sự này sớm đã biết rõ thân phận của Hoa Lân.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Hoa Lân lo tắm rửa xong xuôi rồi lại hối hả quay lên Lăng Vân đỉnh luyện tập ngự kiếm thuật, cho đến khi màn đêm buông xuống, Hoa Lân mới miễn cưỡng có thể di động thân thể theo phi kiếm.
Không lâu sau, quả nhiên Mạnh Lôi lại bay lên núi, không nói không rằng đánh liền mấy hiệp với Hoa Lân. Nhưng ba cái thứ ngự kiếm thuật mèo quào của Hoa Lân nào phải đối thủ của Mạnh Lôi? Mỗi lần chỉ được vài chiêu là hắn đã bại trận. Nhưng Hoa Lân vẫn thỉnh cầu Mạnh Lôi tiếp tục quá chiêu không biết mệt mỏi, cuối cùng khiến cho Mạnh Lôi mệt không chịu nổi, nói trong tiếng thở hổn hển: “Không thú, không thú! Mười chiêu của ta đệ còn không tiếp được, ta thấy đệ nên luyện tập thêm vài ngày rồi hãy lại giao thủ cùng ta, há?”
Hoa Lân đành chịu: “Thôi được! Bốn ngày sau chúng ta tái đấu, không gặp không về!”
Mạnh Lôi thở phào một hơi, sau đó chỉ điểm cho Hoa Lân vài chiêu tâm pháp rồi cười hì hì bảo: “Quyết định thế nhé!...” Vừa dứt câu đã bay vèo xuống Lăng Vân đỉnh, tháo chạy tuyệt nhanh.
Hoa Lân bại tâm phục khẩu phục, giờ đây hắn hiểu rõ rằng mình chưa đủ năng lực giao chiến trên không trung, bèn ra sức tiến hành thao luyện quên ăn quên ngủ…
Mặt trời nhô lên, lặn xuống!
Ba ngày trôi qua, cuối cùng Hoa Lân đã quen dần với việc lộn nhào bay nhảy trên không. Thế nhưng, sáng sớm hôm nay thức dậy, đập vào mắt hắn là cảnh tượng náo nhiệt bất ngờ của Thục Sơn. Toàn Chân giáo, Võ Đương, Côn Luân, Hoa Sơn, Nga Mi…cao thủ của các đại môn phái lần lượt xuất hiện, Lăng Vân đỉnh cũng biến thành một địa điểm tham quan lý tưởng được mọi người lựa chọn.
Hôm nay không lên Lăng Vân đỉnh luyện tập được rồi! Nghĩ tới chuyện đêm nay lại phải tỷ thí trên không với Mạnh Lôi, Hoa Lân không khỏi lo lắng bất an, sợ rằng mình sẽ lại khiến lão nhân gia thất vọng. Ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa khéo trông thấy một con diều hâu xám chao liệng nơi chân trời, Hoa Lân chấn động lẩm bẩm nói một mình: “Đúng rồi! Lẽ ra mình phải xuống núi tìm vài con chim nhỏ luyện tập từ lâu rồi chứ. Khà khà…”
Diệp Thanh vỗ tay cười: “Tuyệt quá…chủ ý hay! Có thể nhanh chóng nâng cao tốc độ phản ứng đó!”
Hai người bách bộ trên đại nhai, chỉ thấy trong trấn biển người đông nghịt, Thục Sơn trước giờ vốn thanh vắng đột nhiên trở nên phồn hoa tấp nập. Khó khăn lắm mới “chen” được ra khỏi đại môn của Thục Sơn, Hoa Lân và Diệp Thanh đang định dạo bước hạ sơn thì thấy trên con đường núi phía dưới, đầu người nhấp nhô, vài nghìn bậc thang trông như một con mãng xà màu đen chầm chậm uốn mình hướng lên cổng Thục Sơn.
Trong số đó, Hoa Lân từ xa đã nhìn thấy một đoàn người vận y phục trắng rất bắt mắt, các sư huynh Thiên Sơn phái cũng đã tới nơi…
Lý Lôi Vân đi đầu vênh mặt sải những bước dài, theo sau là Thượng Quan Linh, Hạng Tiêu Vân, Trương Thiên Hoa…mười một đệ tử, chưa đầy một khắc đã lên đến bậc thềm trước mặt.
Trương Thiên Hoa gọi í ới từ xa: “Đại ca! Cuối cùng cũng gặp được huynh!”
Hoa Lân mỉm cười với gã rồi vội vàng khom người hướng về phía Lý Lôi Vân hành lễ: “Chào Lý sư thúc!”
Ai dè Lý Lôi Vân mặt mũi lạnh tanh nói: “Đừng gọi ta là sư thúc! Ngươi không còn là môn hạ Thiên Sơn…”
Hoa Lân sững người, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ, thầm nghĩ: “Dù tôi đã bị trục xuất khỏi Thiên Sơn nhưng ông cũng đâu cần phải tuyệt tình như vậy!”…Hoa Lân nhìn sang Thượng Quan Linh ở bên cạnh, thấy nàng chẳng thèm ngó hắn đến một cái, chỉ khoan thai báo danh với các đệ tử Thục Sơn trên thềm: “Ẩn Quang Kiếm Lý Lôi Vân của Thiên Sơn kiếm phái, cùng Tuyệt Trần Kiếm Thượng Quan Linh, dẫn theo mười một đệ tử đến phó hội!...Xin thông báo giúp một tiếng!” Giọng nói du dương êm tai của nàng như một thứ âm thanh cao xa, khiến tất cả các võ lâm đồng đạo đang làm thủ tục bên ngoài cửa đều bị thu hút phải liếc mắt nhìn sang. Mặc dù Thượng Quan Linh dùng sa mỏng che mặt phấn nhưng dung nhan tuyệt thế mờ mờ ảo ảo đó vẫn làm điên đảo hết thảy mọi người có mặt tại trường.
Thấy nàng không lý gì tới mình, Hoa Lân tức tối quay ngoắt đi, đúng lúc Trương Thiên Hoa và Dương Phong Linh đang đi đến cạnh hắn, còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Hoa Lân cáu kỉnh gắt: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy mỹ nữ đi với một anh chàng đẹp trai à?”
Diệp Thanh sớm đã phát hiện ra vì sao Hoa Lân tức giận, bèn cười khanh khách nói: “Đáng đời chưa? Hi hi hi…”
Trương Thiên Hoan nói giọng vô tội: “Đại ca à!...Bất kể thế nào đi nữa, đệ đã nhận huynh là đại ca thì huynh vĩnh viễn vẫn là đại ca của đệ!”
Dương Phong Linh cười duyên dáng: “Chỉ có huynh gọi là đại ca thôi đó! Muội không có nhận à nha!”
Hoa Lân trộm cười, cảm thấy Dương Phong Linh vẫn đơn thuần như trước. Lời nói của nàng rõ ràng là đứng trên lập trường của Trương Thiên Hoa, xem ra quan hệ giữa hai người không tầm thường đâu! Hoa Lân cười trêu: “Ô!...Người ta đã nói lấy gà theo gà, lấy đại mã hầu phải theo đại mã hầu! Gọi đại ca hay không, cô không được phép quyết định đâu! Hì hì…”
Dương Phong Linh dậm chân quát: “Ngươi…ngươi nói cái gì? Thiên Hoa ca ca, hắn khi phụ muội!”
Lần này ngay cả Diệp Thanh cũng không nhịn được phải bật cười nói: “Chuyện là vậy sao? Hi hi hi…”
Trương Thiên Hoa và Dương Phong Linh đều đỏ mặt, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Trương Thiên Hoa đành lúng túng lảng sang chủ đề khác: “Đại ca! Huynh lên đây khi nào thế? Đệ ở nhà chờ huynh đến khổ…”
Hoa Lân nghe vậy mới sực nhớ ra mình đã hẹn sẽ lên Thục Sơn cùng Thiên Hoa, bất giác mặt nóng bừng, cười chống chế: “Gần đây nhiều việc quá! Vừa phải xử lý chuyện Huyết Ma, vừa phải luyện công bạt mạng, đúng là khiến ta mệt chết mà.”
Nói đoạn Hoa Lân lại quay đầu ngắm nhìn Thượng Quan Linh đã đi ra xa, vô tình bắt gặp nàng cũng liếc mắt sang bên này rồi đột ngột quay đi, nhẹ nâng quần sa, thướt tha tiến thẳng vào bên trong Thục Sơn.
Lý Lôi Vân ngoái đầu lại trầm giọng quát: “Thiên Hoa, Phong Linh…mau vào đi!” Thì ra họ Lý đã làm xong thủ tục, đang dẫn đoàn người bước qua đại môn của Thục Sơn.
Hoa Lân khẽ nói với Trương Thiên Hoa: “Bọn đệ cũng vào đi, đừng nấn ná nữa!”
Trương Thiên Hoa thấy Hoa Lân chỉ đứng ngoài cửa suốt thì cho rằng hắn chưa vào Thục Sơn, kích động nói: “Đại ca! Huynh không vào Thục Sơn sao? Thiên Hoa cũng không vào đâu…”
Hoa Lân thấy gã quyến luyến không nỡ rời mình như vậy, không khỏi cảm động nói: “Ta vào từ trước rồi, ở Quan Tinh các thuộc Huyền Vũ biệt uyển của Thục Sơn, đệ rảnh thì đến tìm ta uống rượu nha!...Mau vào đi!”
Dương Phong Linh đứng bên kéo kéo tay áo của Trương Thiên Hoa, giục gã đi vào cùng. Nhưng Trương Thiên Hoa vẫn không yên tâm, hỏi Hoa Lân: “Đại ca! Huynh ở Huyền Vũ biệt uyển thật à?”
Hoa Lân tống ra một cước vờ nổi giận nói: “Đệ thấy ta lừa người bao giờ chưa?”
Trương Thiên Hoa lách người sang một bên, cười hì hì nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Thế đệ vào trước nhé?”
“Đi đi…”
Hoa Lân dõi nhìn bọn họ vào cửa Thục Sơn rồi mới hồi thần, đang chuẩn bị cùng Diệp Thanh xuống núi bắt chim thì đột nhiên nghe thấy có vài người đang thì thào rỉ tai nhau: “Này! Các ngươi biết không? Có người đã bỏ ra một khoản lớn, cược là Thượng Quan Linh của Thiên Sơn sẽ giành thắng lợi trong kỳ Thục Sơn kiếm điển này đấy!”
Một người khác tỏ ý không tán đồng: “Hừ! Chỉ sợ vị tất!...Cốc Phi Hồng của Thục Sơn mà xuất thủ, e rằng Huyền Thiên kiếm vẫn sẽ phải bày ở Thục Sơn thôi!”
Người lên tiếng trước đắc ý phi thường gân cổ nói: “Ha ha ha…Ngươi nhầm to, nhầm to rồi! Chẳng lẽ ngươi không biết Cốc Phi Hồng sắp tiếp nhận ngôi vị chưởng môn Thục sơn à?...Lẽ nào ngươi cho rằng ông ấy sẽ ra mặt đoạt kiếm sao?”
“…”
Hoa Lân nghe đến đấy bỗng thất kinh, không còn tâm trí nào mà để ý xem họ bàn luận tiếp những gì nữa. Trong tâm hắn bất chợt dậy lên một chút bất an. Hắn tự hỏi nếu ước vọng lớn nhất của Thượng Quan Linh là đoạt được Huyền Thiên kiếm, vậy mình sẽ thế nào đây? Bản thân hắn chịu gian khổ luyện tập ngự kiếm thuật là vì cái gì? Chẳng lẽ là để đấu một trận với Thượng Quan Linh ư?
Nhưng vì Thanh Thanh, hắn tuyệt đối không thể chùn bước! Điều này…

Hết chương 29.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Đạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Đã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục hỗ trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]

Last edited by ZORO_NDK; 21-04-2008 at 07:53 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #37  
Old 21-04-2008, 07:54 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 30 - Ma Tước Vi Sư*

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
http://www.***********.com
]
Diệp Thanh nhận thấy Hoa Lân vẫn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bèn khẽ day áo hắn gọi: “Công tử! Chúng ta có cần xuống núi không nào?”
Hoa Lân chợt bừng tỉnh thốt: “Sao cơ?”
Diệp Thanh phụng phịu nói: “Huynh nhìn mình kìa, cô ta vừa đến là đã hồn vía lên may rồi…hừ!”
Hoa Lân phản ứng thần tốc, chỉ qua quýt về phía đại môn Thục Sơn nói: “Đâu có! Ta chỉ thấy kỳ quái không hiểu những kẻ mặc đạo bào kia thuộc môn phái nào thôi?”
Diệp Thanh nhìn theo tầm mắt của Hoa Lân, quả nhiên có chín đạo sĩ đeo trường kiếm hết sức nổi bật, ai nấy thân hình phiêu dật, như một thanh bảo kiếm vừa xuất vỏ khiến người ta kính sợ. Chỉ thấy người đứng đầu trong bọn họ là một cao thủ trung niên tiên phong đạo cốt, đang tiêu sái chắp tay nói với đệ tử Thục Sơn: “Toàn Chân giáo Hách Văn Chân!...Suất lĩnh tám đệ tử đến phó hội, xin chờ được tiếp đón!”
Hách Văn Chân nói năng rất có khí thế của một cao thủ, mọi người xung quanh nghe thấy người của Toàn Chân giáo đã đến, tất thảy đều im phăng phắc, hồi lâu sau mới xôn xao bàn luận: “Ồ!...Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo sao? Cuối cùng ông ấy lại đạp nhập giang hồ rồi!”
Thục Sơn sớm đã có an bài cho những nhân vật quan trọng thế này, một đệ tử khí độ phi phàm vội lách mình vọt ra, chắp tay nói: “Nhuế mỗ không nghênh đón từ xa, mong được lượng thứ!...Xin mời!” Nói xong dịch sang nhường đường, lễ số thập phần chu toàn!
Hoa Lân lẩm bẩm một mình: “Cao thủ à cao thủ!...Đến khi nào mà ta chỉ cần báo ra danh tính, mọi người liền vái chào thi lễ với ta, cuộc đời này kể như không uổng rồi!”
Diệp Thanh cười khúc khích: “Huynh ấy à? Dù cho võ công có luyện đến mức thiên hạ đệ nhất, người ta vẫn gọi huynh là Lân thiếu gia! Hi hi hi…”
Hoa Lân cũng cười rộ đáp: “Lân thiếu gia thì Lân thiếu gia!...Chỉ cần mọi người đối với ta lễ phép hơn là ta thích rồi! Hà hà…”
Người người chen chúc bên ngoài đại môn của Thục Sơn. “Vô Cực môn”, “Thánh Thủy cung”, “Mộ Dung thế gia”, “Vọng Nguyệt sơn trang”…các môn phái danh chấn thiên hạ đều lục tục xuất hiện, đúng là danh nhân tụ hội, chấn động tinh thần.
Hoa Lân định cất bước hạ sơn thì bỗng vô tình bắt gặp ngoài cửa có vài người đang quây lại ghi chép gì đó, hắn ngưng thần nghe thấy một người trong bọn họ rì rầm nói: “Thượng Quan Linh của Thiên Sơn một đền ba, Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo một đền năm, Thôi Hạo Phi của Võ Đương một đền sáu…”
Hoa Lân từ hồi ở kinh thành đã nghe qua về cách “đặt cược”, không khỏi cười phá lên khanh khách, xem ra có người muốn nhân dịp Thục Sơn kiếm điển này để phát tài rồi. Hắn lắc đầu cười nói: “Không biết tỷ lệ đặt cược của ta là bao nhiêu nhỉ? Hì hì…”
Diệp Thanh nói: “Chỉ sợ chưa ai biết là huynh muốn tham gia đoạt kiếm ấy chứ?”
Hoa Lân ngẫm nghĩ thoáng qua rồi bảo: “Hê! Chờ lát nữa về ta cũng đặt tiền. Thanh Thanh…Chúng ta xuống núi trước đi!”
Diệp Thanh gật đầu, hai người xuôi theo bậc thang quanh co thong dong cùng đi xuống.
Nhưng lúc này hướng đi của bọn họ hoàn toàn tương phản với những người khác đang lên núi, các nhân vật võ lâm phía dưới hầu như đã làm tắc nghẽn đường, cảm giác một tấc cũng khó đi.
Do tốc độ xuống quá chậm nên Hoa Lân đành dắt Diệp Thanh thi triển Thảo Thượng Phi men theo bụi gai bên đường chạy băng băng. Hai người vừa mở màn, lập tức đã có một số hiệp khách võ công cao cường nhảy vào lùm cỏ, thi triển khinh công chạy như bay lên núi. Dù sao mọi người cũng đều là người trong võ lâm, còn sợ gì làm kinh thế hãi tục?
Hoa Lân và Diệp Thanh tốn bao công sức mới xuống được chân núi, tức thì lẩn ngay vào khu rừng rậm nguyên thủy bên tay phải. Khi đã cách xa đại đạo, tiếng người huyên náo nhỏ dần, Hoa Lân ngự phi kiếm bay vào rừng rậm, bám sát theo ngọn cây phi mười mấy dặm đến một nơi yên tĩnh.
Đáp xuống một khoảng đất trống, tứ phía là các đại thụ cao ngất ngưởng như lấp kín cả bầu trời, thảm cỏ dưới chân vương mùi thơm của bùn đất, khiến người ta cảm thấy đầu óc sảng khoái, không khí trong lành. Nơi đây u tĩnh dị thường, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu du dương của côn trùng. Hoa Lân cười gian nói với Diệp Thanh: “Đây đúng là một địa phương tốt để hẹn hò! Hê hê…”
Diệp Thanh thấy nụ cười của hắn không mang hảo ý, hai cánh tay nhỏ nhắn bất giác che chắn nút áo trên cổ, như sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể lột sạch y phục của mình.
Hoa Lân hết sức không thành thực nhìn chòng chọc vào người nàng, phát hiện thấy cái eo thon, vóc dáng đầy đặn, chiếc váy trơn bóng bó sát làm lộ ra thân hình mềm mại dụ hoặc, so với hôm qua còn tăng thêm một phần sắc thái kiều mị của nữ nhân. Hắn bước qua vòng tay ôm lấy nàng, Diệp Thanh bất giác “ư” một tiếng, gấp rút nói: “Không…không…huynh còn phải luyện kiếm mà!”
Hoa Lân thấy mặt nàng đỏ bừng, bèn cười ha ha nói: “Trông muội kìa! Cứ như sắp bị ta ăn thịt không bằng. Để xem tối nay ta có thu thập muội không?” Buông Diệp Thanh ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy một con chim sẻ đang bay qua một ngọn cây, liền vươn thẳng người dậy, trượng kiếm đuổi theo con chim nhỏ đó. Chú chim sẻ sợ hãi đập cánh phành phạch xuyên thẳng vào trong rừng, nấp trong đám cành lá um tùm.
Thể hình của Hoa Lân to hơn “một chút”, căn bản chui không lọt vào đám cành cây rậm rạp đó, bèn nổi giận vung kiếm chặt gãy lớp lớp cành lá, toàn lực truy bắt con chim sẻ đáng thương. Diệp Thanh ở dưới đất cười hi hi nói: “Huynh đừng có dọa chết nó đấy!”
Hoa Lân cười hì hì đáp lại, hữu chưởng phóng ra một luồng chân khí, từ xa bọc lấy con chim sẻ đang lúng túng lo sợ kia, khống chế nó trong lòng bàn tay. Sau đó hắn lại mang theo con chim sẻ bay lên trời cao, không cho nó cơ hội chui vào trong rừng. Khi đã lên đến độ cao hai mươi trượng, Hoa Lân mới lỏng tay để mặc cho chim sẻ tự do trốn chạy thục mạng. Bản thân hắn thì ra sức đuổi theo sau, khiến con chim tội nghiệp quýnh quáng ngoặt sang phải, bổ nhào xuống rừng cây bên dưới. Tốc độ chuyển hướng của nó tuyệt đối có thể xưng là “cao thủ tuyệt đỉnh”.
Hoa Lân cười dài chặn trước đường đi của nó, ép nó phải vòng lên cao, rồi lại bám sát theo sau. Một người một chim cứ thế cấp tốc biến đổi phương vị trên không, nhưng “thân pháp” của con chim sẻ thật xứng là cao “nhân”, nó dễ dàng thoát khỏi ma chưởng của Hoa Lân, nhanh chóng bay vào trong rừng. Hoa Lân không nhẫn tâm làm bị thương cái mạng nhỏ của nó, bất lực lau mồ hôi trán than: “Ai da! Nó còn lợi hại hơn cả Mạnh Lôi!”
Diệp Thanh phi lên ngọn cây, cười tỉnh rụi trước thất bại của Hoa Lân, chỉ ra xa nói: “Đằng kia còn có năm sáu con chim sẻ đấy! Hi hi hi…”
Hoa Lân lao sang bên đó, quả nhiên làm kinh động sáu con chim sẻ, khiến chúng hoảng hốt bỏ chạy toán loạn. Hoa Lân lập tức dùng chân khí bắt được một con rồi đem nó lên trời, sau đó rượt đuổi một hồi…
Sau vài lần, tuy Hoa Lân vẫn bại trận nhưng đã có thể duy trì được một khoảng thời gian. Dần dần, tốc độ phản ứng trên không của hắn ngày càng linh mẫn, khoảng cách không thua kém là bao…
Trong khi một người một chim đùa nghịch trên không, xa xa trong sơn lâm, có một hòa thượng nhếch nhác đang nướng thịt thú rừng. Thiền y trên người lão rách nát thảm hại, chẳng khác gì khất cái, trong tay cầm một thiền trượng bằng sắt đen dùng làm giá nướng thịt. Lão ta mà là đệ tử phật môn sao? Đối với một kẻ ăn gà rừng nướng như lão, ngay cả yếu tố cơ bản nhất để làm hòa thượng cũng không có. Chỉ thấy lão cầm con gà rừng lên ngửi ngửi, thấy vẫn chưa chín nên lại nướng thêm một lượt trên đống lửa. Lão ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời đằng xa có một tên “thần kinh” đang đuổi bắt chim suốt nửa ngày trời, bất giác lầu bầu tự nói: “Cái thời đại này!...Kẻ điên mà cũng học được ngự kiếm thuật sao? Thói đời đúng là thay đổi hết rồi. Ài…”
Hoa Lân thân ở lưng chừng trời, đương nhiên cũng nhìn thấy đằng kia có người đang nướng thịt, nhưng việc luyện công cấp bách, hắn đâu có rỗi hơi mà quan tâm người khác nghĩ mình thế nào. Diệp Thanh thi triển khinh công đạp trên ngọn cây, chơi đùa cùng Hoa Lân suốt, thỉnh thoảng lại giúp hắn chú ý đến hành tung của lũ chim sẻ. Hai người đang vui cười hỉ hả, chợt nghe thấy có tiếng người mắng: “Ê! Ngươi đừng có bay qua bay lại nữa được không? Trông ngứa cả mắt!”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều ngẩn người, con chim sẻ trong tay bay vèo vào rừng. Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một hòa thượng ăn mặc lôi thôi giộng thiền trượng bay ra từ trong rừng cây rậm rạp, tay còn cầm một con gà rừng nướng chín, đang say sưa ăn ngon lành.
Ba người vừa nhìn nhau đã ngớ ra, nguyên lai đều là người quen cũ. Hòa thượng này chính là Ma Diện Tôn Giả mà Hoa Lân đã chạm trán ở Hoàng Sơn. Nếu người khác mà gặp phải hòa thượng này, e là đã bỏ chạy từ lâu rồi. Nhưng đúng lúc Hoa Lân đang muốn tìm một người “biết bay” để đánh một trận, liền cười khà khà nói: “Hòa thượng chết giẫm!...Cái mồm quạ đen của ông, bảo cái gì mà ‘phong vân nhất định sẽ lại lâm môn’, ta vừa nhìn thấy ông là thấy khó chịu khắp người rồi!”
Sư Diện Tôn Giả vốn dĩ tính nóng như lửa, là một kẻ ham đánh lộn, lão cắn mạnh một miếng thịt gà, nhai dập dập mấy cái rồi hàm hồ nói: “Vừa hay!...Lão nạp cũng muốn xem xem ngươi có tư cách bảo vệ Thu Nhược Thủy không…” Đột nhiên ngừng lời, lão nhìn chằm chằm về phía Diệp Thanh cách đó không xa.
Hoa Lân không nói thêm, giơ kiếm trôi nổi giữa không, toàn thân tán phát chiến ý lẫm liệt.
Sư Diện Tôn Giả cũng cảm giác được áp lực, từ từ trở nên ngưng trọng, cắn vội miếng thịt gà, phun ra một khúc xương, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Thanh trên ngọn cây cảm thấy xung quanh bỗng chốc vắng lặng như tờ, lũ chim sẻ đằng xa kinh hoàng tháo chạy tứ phía, cành cây dưới chân bị một luồng kình phong cuộn trào mãnh liệt ép cho xiêu vẹo. Những lá cây gần đó bị thổi bay ùn ùn ra ngoài như sóng gợn.
Diệp Thanh tưởng rằng họ định liều mạng, sợ hãi la lớn: “Này! Hai người đừng đánh được không?”
Thanh âm chưa dứt, Hoa Lân và Sư Diện Tôn Giả đã lao vọt qua nhau như tia chớp giữa không trung. “Keng keng keng…” kiếm quang lấp loáng, Sư Diện Tôn Giả cười hô hố nói: “Mùi vị chân gà thế nào?”
Hoa Lân nhếch môi cười, vài cái xương gà đứt đoạn từ trên cao rơi xuống.
Sư Diện Tôn Giả giương cao thiền trượng, rống to: “Phạn Quang Chú…”
Chỉ thấy đầu thiền trượng lóe lên một điểm sáng, cả cây thiền trượng đột ngột biến to gấp bảy, tám lần, song thủ vung lên, hóa ra vô số thiền trượng hung mãnh kích về phía Hoa Lân.
Hoa Lân vẫy nhanh trường kiếm tung ra mười ba đóa tinh quang, dồn dập bắn vào những hư ảnh của thiền trượng. Chiêu này chính là Thất Tinh Quyết chấn kinh võ lâm của Thiên Sơn phái, có điều, chỉ trong một cái hất tay, Hoa Lân đã liên tục tung ra mười ba đóa kiếm hoa, nếu đệ tử Thiên Sơn nhìn thấy, chắc chắn sẽ thất kinh tưởng hắn là người nhà trời…

Chú thích: *Ma tước vi sư: chim sẻ làm thầy
Hết chương 30.
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #38  
Old 21-04-2008, 07:56 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 31 - Lâm Trung Quyết Chiến

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết

Nguồn: Tàng thư viện
Hàng loạt tiếng nổ ầm vang, trượng ảnh của Sư Diện Ma Tôn toàn bộ bị kích tan. Hoa Lân không hề ngừng tay, cấp tốc nâng trường kiếm, một màn kiếm khí to lớn bổ thẳng vào mặt Ma Tôn. Kiếm quang còn chưa đến nơi, Hoa Lân không chờ đối phương được xả hơi, song thủ bắt kiếm, lập tức phi lên trời cao, hét lớn: “Thiên Kiếm Trảm…”
Ánh sáng xung quanh phảng phất như bị hút về phía Hà Chiếu kiếm, ngưng tụ thành một thanh thiên kiếm khổng lồ, Hoa Lân đã dùng đến kiếm pháp của Kiều Truy Phong, chiêu thứ hai tiếp nối ngay sau chiêu thứ nhất, nhanh hơn một bước chém vào mé phải của Ma Tôn.
Quả nhiên theo thói quen, Sư Diện Ma Tôn lách sang bên phải để tránh chiêu đầu tiên, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến một thanh thiên kiếm bỗng đổ ập xuống đầu, khiến y giật mình toát mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng vận công lực toàn thân giương thiền trượng lên đỡ.
“Ầm…”
Thiên kiếm đập mạnh lên thân thiền trượng, tiếng nổ rền như kinh lôi bộc phát trong không khí, Ma Tôn chấn động té văng vào rừng cây. Lá cây dưới chân bị kình phong thổi bay rào rào dạt sang hai bên, thanh thế cực kỳ hùng tráng.
Hoa Lân ở trên không cười khà khà đắc ý, đột nhiên Ma Tôn vừa ngã lăn xuống đã nhún mình bắn vọt lên, cuốn theo một đám hắc ảnh ào ạt đâm tới, miệng gầm thét: “Hàng Ma Thần Trượng!”
Một con hắc long hung dữ đằng không, dũng mãnh lao về phía Hoa Lân trên không trung. Chắc hẳn Sư Diện Ma Tôn bị đánh trúng một chiêu nên lửa giận bốc lên, ngay cả “Hàng Ma Thần Trượng” chấn kinh thiên hạ cũng đem ra thi triển.
Hoa Lân kinh hãi ra mặt, khí thế của con hắc long đó quá hung mãnh, căn bản không kịp né tránh, đành phải bắt chước Ma Tôn, lấy Hà Chiếu kiếm che chắn trước thân…
Lại một tiếng ầm vang! Diệp Thanh không kìm nổi hoảng sợ kêu lên: “Lân ca ca…”
Con hắc long đó va chạm mãnh liệt với Hà Chiếu kiếm, chỉ thấy kình khí thoáng co lại rồi đột ngột nổ tung. Sóng xung kích cường đại lan tỏa dập dờn trong không khí như những gợn nước, cành lá phía dưới rộ lên rào rào, khí áp cường liệt đập vào người Diệp Thanh khiến toàn thân nàng đau âm ỉ.
Sau một đòn toàn lực chống đỡ, Hoa lân cổ họng ngọt lịm, thân thể bị lực xung kích cực mạnh đẩy bay lên trời, khóe miệng rỉ ra một vệt máu. May là thân ở trên cao năm mươi trượng, Diệp Thanh không nhìn thấy thảm trạng của hắn, nếu không khẳng định là nàng ở bên dưới sẽ la hét thất thanh…
Hoa Lân do vừa rồi quá chủ quan, bị hắc long đâm trúng nên thụ nội thương nhẹ, lòng cũng phừng phừng nổi giận! Trong cơn phẫn khí, hắn mau chóng nhào xuống một cách dữ dội, trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào Ma Tôn, Hà Chiếu kiếm bừng sáng chói mắt, sát khí mạnh mẽ hùng dũng phủ khắp đại địa. Tuyệt học này chính là chiêu kiếm áp chót trong “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Kiếm” – Thiên Hoan Kiếm. Hoa Lân vốn dĩ vẫn luôn không minh bạch ý cảnh của chiêu này, hôm nay bị đánh văng lên trời, thình lình linh quang vụt qua trong óc, ngưng tụ công lực toàn thân, đem một nghìn loại biến hóa gộp chứa trong một thức Thiên Hoan Kiếm bình đạm. Khí thế lớn mạnh cùng kiếm quang lăng lệ khiến Ma Tôn không khỏi biến sắc, hét toáng lên: “Ê ê ê!...Ngươi không định liều mạng đấy chứ?”
Hoa Lân nghe vậy ngớ ra, nhưng không thu được thế công, chỉ còn cách thần tốc chếch sang rừng cây mạn trái. Người chưa đến, khí đã phát trước. Kiếm khí dồn ép khiến cây cối rung lên bần bật, lá cây xum xuê xào xạc tách ra một khoảng trống, Hoa Lân “vèo” một tiếng hạ thân xuống mặt đất, nhưng chân khí ở mũi kiếm không được phát tiết, đành phải quay ngoắt mình chém ngang…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, kiếm quang lan ra tứ bề.
Diệp Thanh từ trên ngọn cây nhảy xuống, đến bên cạnh Hoa Lân, kiểm tra tỉ mỉ thân thể của hắn, đoạn hỏi: “Huynh không sao chứ?”
Sư Diện Tôn Giả cũng đáp xuống từ trên không, gân cái họng lớn trời sinh lên mắng chửi: “Mẹ nó chứ, ta với ngươi vô oán vô cừu, con bà ngươi liều mạng với ta làm gì?”
Hoa Lân đỏ bừng mặt, cao giọng kháng nghị: “Xì! Ta tự biết chừng mực, sẽ thu lại kiếm chiêu thôi…”
Vừa mới nói xong, tứ phía truyền lại những tiếng răng rắc. Ba người ngoảnh đầu nhìn, bỗng nhiên, đại thụ xung quanh rầm rầm đổ xuống một vùng rộng. Ba người vội vã bay lên, tránh khỏi những cành cây đang tới tấp rụng xuống, cúi đầu nhìn, họ ngỡ ngàng phát hiện thấy phương viên vài chục trượng đã bị một kiếm của Hoa Lân gọt bằng.
Sư Diện Ma Tôn tức tối: “Ngươi gọi thế này là thu được kiếm chiêu hả?”
Hoa Lân gãi đầu gãi tai nói: “Ngoài ý ngoài ý!...Hoàn toàn là ngoài ý!”
Diệp Thanh cười khúc khích: “Thế cũng tốt, mở ra khoảng rừng trống này, về sau có thể xây nhà ở đây rồi!”
Sư Diện Ma Tôn “hừ” một tiếng, trịnh trọng nói: “Thằng nhóc! Ta buộc phải nói rõ với ngươi, chiêu kiếm vớ vẩn vừa nãy của ngươi, ta tuyệt đối có thể phá giải, chẳng qua ta sợ một khi xuất thủ, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ đi tong ngay tại trận thôi!”
Hoa Lân hồi tưởng lại ý cảnh của chiêu kiếm đó, tỏ vẻ bất phục: “Chiêu này của ta tên là Thiên Hoan Kiếm, đã không còn tồn tại chiêu thức, chỉ sợ ngươi khó mà tránh được.”
Sư Diện Tôn Giả bực bội nói: “Hừ! Dù cho ta tránh không được, nhưng muốn giết ngươi thì vẫn có thể!”
Hoa Lân động tâm, nhớ lại kiếm thế khi nãy, nhận thấy Ma Tôn nói có chút đạo lý, sau này nên ít sử dụng chiêu Thiên Hoan Kiếm này thì hơn, bèn hào sảng nói: “Ngươi nói đúng, hôm nay coi như ta thua! Chiêu Hàng Ma Thần Trượng gì gì của ngươi đúng là cũng có ngón nghề đó!”
Sư Diện Tôn Giả cười khì khì đáp: “Luận công lực đương nhiên ta mạnh hơn ngươi nhiều rồi, thế nào, vừa rồi không thụ thương chứ?”
Hoa Lân vỗ vào ngực mình nói: “Xì! Trông bộ dạng khỏe như rồng như hổ của ta thế này, có chỗ nào giống người bị thương không?”
Sư Diện Tôn Giả “ủa?” một tiếng, cười hề hề hỏi: “Có phải ngươi muốn lên Thục Sơn tỷ võ đoạt kiếm không?”
Hoa Lân trầm tư giây lát, sau cùng gật gật đầu.
Sư Diện Tôn Giả nghiêm nghị nói: “Ngươi dắt díu con gái của Diệp Thiên Tông đi loăng quăng hết đông sang tây cũng tạm cho qua, giờ lại còn muốn đoạt bảo kiếm của Diệp Thiên Tông, ngươi chán sống rồi chắc?”
Diệp Thanh nghe thấy có người nhắc đến phụ thân mình, thân thể khẽ run lên. Hoa Lân cảm ứng được liền quay đầu nhìn nàng một cái, rồi hùng hổ vặc lại Ma Tôn: “Có một số chuyện không thể tránh được!...Ta tin rằng sẽ có một ngày, lũ tà ma, trộm cắp gặp bản thiếu gia đều phải cúp đuôi bỏ chạy!”
Sư Diện Ma Tôn lòng chấn động, tiểu tử trước mặt quả nhiên là kỳ tài khoáng thế, niên kỷ còn nhỏ mà đã có thể giao đấu bình thủ với y, e là Diệp Thiên Tông thời trẻ công lực cũng không đạt tới mức này. Ma Tôn lắc đầu quầy quậy, nói oang oang: “Ngươi không nghe thì thôi!...Bất quá, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi có thể tới Ngũ Đài Sơn tìm Ngộ Phàm thiền sư, ông ấy là sư huynh của ta, nói không chừng có thể giữ cho ngươi một mạng!”
Hoa Lân thừ ra chưa kịp lên tiếng thì Sư Diện Ma Tôn đã lại dức lác ầm ĩ: “Rồi, không tán lăng nhăng với ngươi nữa! Bụng ta còn chưa được ăn no, ta đi nướng ít thú rừng đã rồi nói sau!”
Hoa Lân thấy Ma Tôn đã phi về phía khoảng đất trống vẫn còn bốc khói ở xa, liền cười hì hì nói: “Thằng cha này nói năng cứ như sấm nổ bên tai, nếu cãi lộn thì chắc chết với hắn quá!”
Diệp Thanh mỉm cười, cúi nhìn rừng cây bị san bằng dưới chân, dịu dàng hỏi: “Công tử có muốn tiếp tục bắt chim luyện tập không?”
Hoa Lân cảm thấy thương thế trong cơ thể hơi khó chịu, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Không chơi với chim nữa!...Đêm nay còn phải lưu lại tí khí lực để còn đánh với lão Mạnh Lôi chứ!”
Dứt lời đưa Diệp Thanh bay ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy, đi theo đường cũ quay về Thục Sơn…

Hết chương 31.
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 21-04-2008 at 08:29 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #39  
Old 30-04-2008, 10:26 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 32 - Đại nhân báo danh*

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện


Tài sản của ZORO_NDK

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #40  
Old 25-05-2008, 07:55 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Ngọc Tiên Duyên - Tập 3
Chương 33 - Hào Đổ Cuồng Đồ

Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện


Tài sản của ZORO_NDK

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu ngoc tien duyen, doc ngoc tien duyen, ngọc tiên duyên, ngọc tiên duyên 4vn, ngọc tiên duyên full, ngọc tiên duyên p2, ngọc tiên duyen, ngọc tiền duyên 4eu, ngọc tien duyên, ngo tien duyen, ngoc duyen tien, ngoc tiên duyên, ngoc tiên duyên full, ngoc tiên duyên tap 1, ngoc tiên duyen 4vn, ngoc tien duy, ngoc tien duyen, ngoc tien duyen - 4vn, ngoc tien duyen 2, ngoc tien duyen 4eu, ngoc tien duyen 4vn, ngoc tien duyen 4vn.eu, ngoc tien duyen 5, ngoc tien duyen 9, ngoc tien duyen 9full, ngoc tien duyen ban dich, ngoc tien duyen ban full, ngoc tien duyen chuong 1, ngoc tien duyen chuong 5, ngoc tien duyen full, ngoc tien duyen moi nhat, ngoc tien duyen online, ngoc tien duyen p2, ngoc tien duyen phan 1, ngoc tien duyen phan 2, ngoc tien duyen phan 6, ngoc tien duyen phieu an, ngoc tien duyen q10, ngoc tien duyen quyen 1, ngoc tien duyen quyen 12, ngoc tien duyen quyen 2, ngoc tien duyen quyen 5, ngoc tien duyen quyen 9, ngoc tien duyen tap, ngoc tien duyen tap 1, ngoc tien duyen tap 10, ngoc tien duyen tap 12c1, ngoc tien duyen tap 14, ngoc tien duyen tap 4, ngoc tien duyen tap 5, ngoc tien duyen tap 9, ngoc tien duyen tap 9 10, ngoc tien duyen tap cuoi, ngoc tien duyen tron bo, ngoc tien duyen ttv, ngoc tien duyen ttv full, ngoc tien duyen.txt, ngoc tieu duyen, ngoc tinh duyen.4vn, ngoc tjen duyen, ngoc tuyen duyen, ngoc yieu duyen online, ngoctienduyen, ngoctienduyen full, ngọc tiên duyên, ngọc tiên duyên full, ngọc tiên duyên q1, phiêu ẩn, tap cuoi ngoc tien duyen, tien duyen, tien ngoc duyen, tien ngoc tran duyen, tien ngoc tran duyen 4vn, truyện ngoc tien duyen, truyen ngoc tien duyen, truyen ngoc tuyen duyen



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™