Dịch: Trần Kinh Vân
Converter: sunny281188
Nguồn: Banlonghoi.com
Chứng kiến song phương tham chiến chậm rãi tiến ra sân, hơn nữa triển khai trận thế cách xa nhau khoảng một trăm mét, khán giả ở chung quanh xôn xao đứng cả lên hô lớn.
“Lần này hẳn là không giống như lần trước chứ, thoáng cái đã kết thúc?” Một người hiểu chuyện thuận miệng nói ra, cuộc tỷ thí lần trước giữa Duy Khắc Lai Ân và Tát Duy chỉ diễn ra trong thời gian hai cái hô hấp đã kết thúc, bọn họ căn bản không nhìn ra cái quái gì cả.
“Không có đâu, ngươi không thấy lần này có rất nhiều người tham gia ư, cho nên không thể kết thúc nhanh được!” Một người ở bên cạnh tiếp lời đáp.
“Ta cũng vậy, không biết ai sẽ là người chiến thắng đây nhỉ?” Lại có một kẻ không chịu cô đơn, chen miệng vào.
Người bắt chuyện đầu tiên nghiêng đầu quay sang, đánh giá từ trên xuống dưới kẻ mới lên tiếng một lượt, khinh thường đáp: “Còn phải đoán nữa sao, bên thắng nhất định là gia tộc Bố Lai Ni Khắc rồi!”
“Ta thấy chưa chắc, phe Mục Thác bá tước có năm người, nhiều hơn hai người so với đội ngũ của Mã Đặc Sâm công tước!” Một tên gia hỏa hơi có chút lý trí tranh cãi.
“Nói thế cũng không đúng, ngươi không thấy Duy Khắc Lai Ân thiếu gia là ma pháp sư sao? Nếu thực sự đánh nhau, ma pháp sư chính là tương đương với mấy kiếm sĩ đấy! Hơn nữa Á Lịch Khắc Tư thiếu gia còn không có lên đài, khẳng định là Mã Đặc Sâm công tước cảm thấy không cần thiết rồi!” Một vị bình dân sùng bái gia tộc Bố Lai Ni Khắc một cách mù quáng phản bác.
“Chà chà, các ngươi nhìn xem Duy Khắc Lai Ân thiếu gia đang làm gì kìa, cậu ấy cắm năm lá cờ lên mặt đất làm cái gì nhỉ?” Chứng kiến Duy Khắc Lai Ân bắt đầu bố trí Ngũ Hành trận, lập tức có người không kìm được hỏi.
Một kẻ ở bên cạnh nghe được liền mang theo bộ dáng trách móc, quát lớn lên: “Thủ đoạn thần kỳ của ma pháp sư ngươi có thể hiểu được không? Im lặng một chút đi, tập trung mà xem Duy Khắc Lai Ân thiếu gia biểu diễn kìa!”
Thấy Duy Khắc Lai Ân đem mấy lá cờ cắm trên mặt đất, quốc vương bệ hạ không khỏi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mà quay đầu hỏi Lạp Tát Khắc ở kế bên: “Đại sư, người có biết Duy Khắc lai Ân đang làm gì không, mấy lá cờ đó là ma pháp đạo cụ sao?”
Lạp Tát Khắc cũng không rõ đó là thứ gì, cau mày quan sát thật kỹ, thậm chí còn nhắm mắt cảm ứng một phen rồi mới hồi đáp: “Ta cũng không nhìn ra nó là vật gì, bất quá lá cờ kia không có ma pháp nguyên tố ba động, chắc là không phải ma pháp đạo cụ? Hơn nữa ta cũng chưa từng nghe qua có ma pháp đạo cụ nào giống như lá cờ cả, có lẽ chúng nó có tác dụng khác chăng?”
Nhìn đến mấy lá cờ kia, Mục Thác bá tước cũng cảm thấy kinh dị, có điều khi hắn sờ sờ ma pháp quyển trục Thiên Hỏa Lưu Tinh trong ngực lại có cảm giác an lòng hẳn lên.
Lúc này ở ngoài thành đại chiến chuẩn đang chuẩn bị đến hồi căng thẳng, thì bên trong thành lại dấy lên một cơn cuồng phong ----- Sau khi Á Lịch Khắc Tư nhận được hồi báo của thám tử được an bài ở ngoài thành, hắn biết thời khắc mấu chốt đã đến, lập tức cùng với đám gia tướng mang theo một ngàn binh lính tinh nhuệ xông vào quý phủ của Mục Thác bá tước.
Đa số những gia tướng này đều là người có mặt trong việc tra hỏi Tắc La ngày hôm đó, sớm đã biết Mục Thác bá tước là gián điệp do Cổ Tư Mông công quốc phái tới nằm vùng, với lại trên đường cũng đem mọi chuyện nói rõ với các tướng lĩnh khác, vì vậy giờ phút này cả đám tướng lĩnh đều là nộ khí xung thiên, khiến cho người ta sợ hãi.
Bởi vì chuyện tranh đoạt nguyên soái lệnh, Mục Thác bá tước đã mang theo toàn bộ thực lực trong gia tộc, cho nên Á Lịch Khắc Tư hầu như không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, hoàn toàn chiếm lĩnh phủ bá tước, chẳng những vậy còn dựa theo lời khai ngày đó của Tắc La, thuận lợi tìm thấy chứng cứ chính xác được cất dấu ở nơi bí mật.
“Xem những sổ sách này một chút đi, văn kiện và con dấu đã chứng thực thân phận của Mục Thác! Tên cẩu tặc này mai danh ẩn tích lẻn vào Tạp Lai quốc ta, chính là vì muốn nắm giữ nguyên soái lệnh, sau đó nhất cử tiêu diệt chúng ta!” Á Lịch Khắc Tư hung hăng đập những sổ sách kia lên bàn, nổi giận đùng đùng, hướng tới bọn gia tướng mà quát lớn: “Các người nói đi, đối với những tên khốn kiếp như vậy, chúng ta phải xử lý thế nào?”
“Giết, cho hắn chịu hình phạt thiên đao vạn quả ở trước cửa thành!” Các tướng lĩnh tức giận điên người, hận không thể chém tên ác tặc Mục Thác vài đao ngay bây giờ.
“Việc này nhất định phải làm! Bất quá hiện tại chúng ta còn có việc trọng yếu hơn, theo ta được biết, một vài thị vệ trong vương cung đã cấu kết với Mục Thác cẩu tặc, đợi thời cơ chín muồi sẽ trong ứng ngoài hợp, một lần hành động đánh hạ vương cung. Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là trước tiên là quét sạch đám bại hoại này, không thể để cho bọn chúng có bất kỳ cơ hội nào!” Á Lịch Khắc Tư quát một tiếng chói tai: “Các ngươi, ai muốn cùng ta đánh vào vương cung, thanh trừ phản nghịch?”
Chúng gia tướng trung thành cảnh cảnh, lúc này mỗi người đều tức giận nổi nóng, đồng thanh hô lớn: “Đánh vào vương cung, thanh trừ phản nghịch!” Bọn họ hồn nhiên không cảm giác được, đây là Á Lịch Khắc Tư kéo bọn họ đi tạo phản.
Có chúng gia tướng ủng hộ, vó ngựa Á Lịch Khắc Tư không dừng lại chút nào nữa, đem theo chứng cứ xác thực chứng minh thân phận Mục Thác bá tước rồi đi thẳng đến cửa vương cung.
Mặc dù Á Lịch Khắc Tư tuổi còn nhỏ, nhưng là thành viên trực hệ của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thế nên cũng có thị vệ vương cung nhận ra hắn, vì vậy khi hắn đưa ra chứng cứ cấu kết địch nhân của Mục Thác bá tước, đồng thời nghiêm nghị tuyên bố bản thân là phụng theo mật lệnh liên hợp của quốc vương bệ hạ cùng Mã Đặc Sâm công tước, đến đây thanh trừ phản nghịch.
Trong lãnh thổ Tạp Lai quốc, uy danh gia tộc Bố Lai Ni Khắc càng ngày càng hưng thịnh, thậm chí mơ hồ có khuynh hướng vượt qua hoàng thất, chính vì nguyên nhân này mới làm cho quốc vương bệ hạ có ý nghĩ làm suy yếu gia tộc Bố Lai Ni Khắc. Cho nên sau khi những người thị vệ kia xác nhận chứng cứ là thật, không hề nghi ngờ bao nhiêu, dễ dàng để đoàn người Á Lịch Khắc Tư tiến vào vương cung.
Tình hình này khiến cho trong lòng Á Lịch Khắc Tư thở phào nhẹ nhõm, nếu như thị vệ cứng rắn ngăn trở, bọn hắn tự nhiên không tránh được phải mãnh mẽ tấn công vào, đến lúc đó con số thương vong thật sự không thể nào dự tính nổi!
Á Lịch Khắc Tư không xa lạ gì với sự bố trí trong vương cung, hắn phân phó bọn gia tướng bảo vệ các nơi trọng yếu, chính mình mang theo mấy vị tâm phúc có thể tin tưởng nhất, trực tiếp giết vào hậu cung.
“Ca ca nói, những người này hôm nay không được thoát khỏi cái chết, mình cũng đã cam đoan chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định không thể làm vướng chân huynh ấy!” Một bên Á Lịch Khắc Tư vọt vào hậu cung, một bên nghĩ ngợi trong lòng.
Vương cung đã bị Á Lịch Khắc Tư chiếm lĩnh, nhưng mà bởi vì trước đó có bố trí chặt chẽ, sớm phái người canh gác các lối ra, tránh để cho tin tức truyền ra ngoài, vì vậy ở ngoài thành không có ai biết được tin tức gì.”
“Liệt Phong loạn sát trận!”
Mục Thác bá tước gầm lên giận dữ, cả người được bao phủ bởi một tầng quang mang thanh sắc đấu khí, điên cuồng loạn vũ đại kiếm trong tay giết về phía đối diện.
Cùng lúc đó, bốn nhi tử của Mục Thác cũng rống lên một tiếng, vận khởi thanh sắc đấu khí hộ thể đồng dạng như của Mục Thác bá tước vây công tới.
Lúc này Duy Khắc Lai Ân đang khép hờ hai mắt, trong miệng nhanh chóng vang lên rất nhiều ma pháp chú ngữ phức tạp, ma pháp nguyên tố ở xung quanh cấp tốc tụ tập lại.
Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân đều đã đem đấu khí của bản thân thôi phát đến cực hạn, quang mang bạch sắc đấu khí trên người còn sáng hơn gấp bội so với Mục Thác bá tước. Hai người chia ra đứng ở chỗ cách Duy Khắc Lai Ân khoảng hai thước, lấy Duy Khắc Lai Ân làm trung tâm rồi nhanh chóng chuyển động, tựa như Duy Khắc Lai Ân là tâm của cây kim, bọn họ là hai đầu kim.
Năm cây cờ tạo thành Ngũ Hành trận kia đang cắm ở trong vòng phòng ngự của Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch: Trần Kinh Vân
Converter: sunny281188
Nguồn: Banlonghoi.com
“Mãnh Hổ Phác Phong, ngự!”
Chiêu Mãnh Hổ Phác Phong này vốn là một trong những chiêu có tốc độ thi triển nhanh nhất trong ‘Hổ Khiếu Quyết’, phù hợp dùng cho cả công lẫn thủ nhưng uy lực không đáng kể. Bây giờ Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân đem huyền ảo của ngự tự quyết dung hợp vào trong chiêu này, nhất thời khiến cho một chiêu vốn là công thủ cân bằng tăng thêm vài phần huyền ảo. Giờ khắc này hai người giống như hóa thân thành hai con mãnh hổ bằng gió, ở bên cạnh Duy Khắc Lai Ân đánh trái đánh phải, đem phòng hộ của bản thân chống cự những đợt công kích điên cuồng từ bên ngoài.
Năm người phụ tử Mục Thác bá tước kết thành một vòng tròn, bày ra Liệt Phong Loạn Sát Trận điên cuồng tấn công, muốn dựa vào nhân số đông để đột phá phòng ngự của Mã Đặc Sâm và Tác Luân trước khi Duy Khắc Lai Ân thi triển ma pháp, đem cái nguy cơ này trừ bỏ trước.
Chẳng qua bọn họ không có ngờ tới chiêu thức của Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân lại tinh diệu đến vậy, hai người liên thủ lại có thể cường ngạnh chống đỡ công kích cuồng loạn của bọn họ.
Trong lúc nhất thời chỉ nghe âm thanh binh khí va chạm vào nhau “Đinh đinh đinh đinh”, chỗ song phương giao chiến hình thành một phiến màn ảnh hình trụ, do tia lửa mà binh khí hai bên va vào nhau bắn ra tạo thành!
“Oa ác ----- ”
Những người bình dân chung quanh đang quan sát cuộc chiến không kìm được mà hét lên một tiếng kinh hãi, chiến đấu ở cảnh giới như thế cả đời bọn họ cũng chừa từng được xem một lần a!
Trong lòng Tác Lạp Địch công tước cả kinh: “Chuyện gì xảy ra thế này, từ khi nào mà thực lực Mã Đặc Sâm công tước đã đạt đến trình độ này rồi, chỉ bằng vào hai người là đã có thể ngăn cản được sự tấn công điên cuồng của năm phụ tử Mục Thác bá tước? Liệt Phong đấu khí của Mục Thác bá tước không phải là am hiểu tốc độ nhất sao, làm sao năm người đó lại không có cách nào phá vỡ phòng ngự của hai người chứ?”
Lúc này quốc vương bệ hạ khẩn trương vịn tay vào ghế, nhìn chằm chằm không nháy mắt vào tình huống trận chiến, hắn không nghĩ tới Mục Thác bá tước không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại chính là sát chiêu như vậy! Năm phụ tử tu luyện Liệt Phong đấu khí tạo thành Liệt Phong Loạn Sát Trận, trận thế kia quả thật là một cái máy xay thịt người, có khả năng đập tan toàn bộ địch nhân a!
Giờ khắc này, trong lòng quốc vương bệ hạ xuất hiện một cỗ xung động, hắn hận mình không thể lập tức đứng dậy, tuyên bố cuộc tỷ thí đến đây là chấm dứt, nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết hắn không thể làm như vậy.
Bây giờ đội ngũ của Mục Thác bá tước đã sử ra toàn bộ bản lãnh của mình, thậm chí kiếm ảnh quay cuồng còn kết thành lưới kiếm không một kẽ hở, định dựa vào ưu thế tốc độ của Liệt Phong đấu khí, đánh loạn tiết tấu phòng thủ của Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân, đến lúc đó không riêng gì Duy Khắc Lai Ân mà ngay cả Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân cũng không có cách nào toàn thân trở ra.
“Hỏa Xà Chi Vũ!”
Duy Khắc Lai Ân đột nhiên quát to một tiếng, từ trong hư không hiện ra ba đầu hỏa xà, đuôi vung lên một cái liền bắn vào mặt ngoài lưới kiếm.
Đúng lúc này Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư đang khẩn trương ngồi ở bên quan sát bỗng nhiên biến sắc, không kìm lòng được mà kinh ngạc kêu lên: “Tam trọng điệp gia niệm chú pháp!”(DG: phương pháp niệm chú chất chồng ba lần) Một câu vừa phát ra khỏi miệng, giọng nói lộ rõ vẻ cực kỳ quái dị, đem sự khiếp sợ trong nội tâm của hắn hiển lộ không bỏ sót chút nào.
“Cái gì là tam trọng điệp gia niệm chú pháp?” Quốc vương bệ hạ ở bên cạnh hồi hộp đến nỗi ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển động đã thốt lên theo bản năng.
“Đây là tiêu chí của ma pháp sư có kỹ xảo cao siêu a! Nắm giữ phương pháp niệm chú chất chồng là có khả năng thi triển nhiều ma pháp cùng lúc, hiệu suất thi pháp có thể tăng lên mấy phần! Ta tận lực nghiên cứu ma pháp nhiều năm như vậy cũng không thể nắm giữ nhị trọng điệp gia niệm chú pháp, không ngờ rằng Duy Khắc Lai Ân đã nắm vững tam trọng điệp gia niệm chú pháp!” Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư không rõ nội tâm mình đang nếm qua tư vị gì nữa, mỗi lần hắn gặp Duy Khắc Lai Ân, đều phải chịu đả kích mãnh liệt.
Ý thức của quốc vương bệ hạ rút cục đã phản ứng lại, hung hăng nuốt nước miếng: “Đại sư, làm sao ngài phát hiện ra đây là tam trọng điệp gia niệm chú pháp a?”
“Ma pháp Hỏa Xà Chi Vũ này là ta dạy cho Duy Khắc Lai Ân, đây cũng là ma pháp có uy lực lớn nhất mà hắn biết! Có điều ma pháp này một lần chỉ có thể tạo thành một đầu hỏa xà, nhưng mới vừa rồi lại có ba đầu hỏa xà đồng thời xuất hiện, điều đó nói lên Duy Khắc Lai Ân sử dụng tam trọng điệp gia niệm chú pháp!” Lạp Tát Khắc hết sức khẳng định.
Lạp Tát Khắc nói không sai, cái Duy Khắc Lai Ân sử dụng chính là tam trọng điệp gia niệm chú pháp, thực hiện loại kỹ xảo này đối với hắn cũng không có bao nhiêu khó khăn, nếu như không phải lo lắng tinh thần lực hao phí quá lớn, thậm chí hắn có năng lực thi triển lục trọng điệp gia niệm chú pháp, cửu trọng điệp gia niệm chú pháp!
Ba đầu hỏa xà đánh trúng màn kiếm kia cùng một lúc, ba tiếng nổ lớn trùng điệp lên nhau, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, một đạo sóng xung kích màu hồng sắc mà mắt thường có thể nhìn thấy lan tràn ra ngoài. Trưởng tử Tát Bỉ Á và ba người con khác của Mục Thác bá tước đồng thời bị đẩy lui một bước.
Mặc dù tốc độ thi triển ma pháp của ma pháp sư cực kỳ chậm chạp, nhưng là mượn năng lượng ma pháp nguyên tố ở bên ngoài khiến cho lực công kích của bọn họ phi thường cường đại, vì vậy việc vượt cấp giết địch với ma pháp sư là chuyện rất bình thường.
“Hổ Hiên Vĩ ----- Lực!”(DG: Hổ vén đuôi)
Mã Đặc Sâm kinh nghiệm lão luyện, bắt được cơ hội này lập tức hét lớn một tiếng, đại kiếm trong tay giống như cái đuôi của mãnh hổ vẫy về phía Mục Thác bá tước. Một chiêu này dung hợp lực tự quyết, giờ khắc này trọng lực của đại kiếm trong tay tăng lên gấp mười lần, thật sự là vô cùng mạnh mẽ!
Phản ứng của Tác Luân cũng không chậm, đánh ra một chiêu Hổ Hiên Vĩ phối hợp với lực tự quyết giống như của Mã Đặc Sâm, nhằm thẳng vào hướng môt tên không bị Hỏa Xà Chi Vũ công kích.
Mục Thác bá tước kinh nghiệm phong phú, hắn biết lực đạo Liệt Phong đấu khí của mình không thể so sánh với Hổ Khiếu quyết, liều mạng thì người chịu lỗ tuyệt đối là bản thân, do đó nổi lên ý nghĩ né tránh. Chẳng qua là Liệt Phong Loạn Sát Trận kia còn đang tiếp diễn, bây giờ thu chiêu đã không còn kịp rồi, cho nên hắn trầm giọng, buồn bực quát một tiếng, chuẩn bị mượn lực đạo trên thân kiếm của Mã Đặc Sâm lui ra ngoài.
Thế nhưng đối thủ của Tác Luân lại chưa có phản ứng nhanh như vậy, hắn thấy Tác Luân công tới một chiêu, chính mình thì không còn kịp triệt tiêu Liệt Phong Loạn Sát Trận, cho nên buộc phải ngạnh kháng, cứng chọi cứng một chiêu liền bị văng ra ngoài.
“Đương!”
Một âm thanh va chạm vang lên, binh khí bốn người tương kích lẫn nhau, Mục Thác bá tước mượn lực đạo phản hồi trên thân kiếm lui về sau, chẳng qua khí huyết trong lồng ngực sôi trào lên, âm thầm sợ hãi thốt: “Hổ Khiếu quyết quả nhiên bá đạo, ta chỉ mượn lực thoát thân mà khí huyết đã bị chấn đến sôi lên cuồn cuộn, nếu đón đỡ thì không thể tránh khỏi nội thương rồi!”
Ý niệm của Mục Thác còn chưa xoay chuyển xong, đã nghe thấy một tiếng kêu “A!” thảm thiết vang lên, giương mắt nhìn lại thì tròng mắt như muốn nứt ra. Chỉ thấy một kiếm của Tác Luân chém đứt binh khí của tam tử mình, kiếm thế không suy giảm chút nào, phá khai lồng ngực của hắn!
Lấy kinh nghiệm chiến đấu bò ra từ trong xác chết của Mục Thác mà xem, một kiếm này chắc chắn đã bổ vỡ xương ngực, vết thương nặng như thế thì không đến một phút đồng hồ, người bị thương sẽ chết vì chảy máu quá nhiều!
Mới vừa rồi năm người Mục Thác bá tước hung mãnh bày ra Liệt Phong Loạn Sát Trận vây khốn khiến đám người Duy Khắc Lai Ân chỉ có thể phòng thủ, nhưng mà thoáng cái tình thế công thủ đã nghịch chuyển, chẳng những vậy đội ngũ của Mục Thác bá tước còn xuất hiện thương vong. Đột biến như thế khiến cho người quan sát trợn mắt hốc mồm, miệng mở thật lớn nhưng không phát ra âm thanh gì.
Những người khác có thể sững sờ, nhưng người trên trận chiến không thể phân tâm một phút nào, Mục Thác bá tước cắn răng một cái, huy kiếm về phía trước quát lớn: “Bạo Phong Trùng Kích Trận!”
Ba nhi tử còn lại của Mục Thác đều trải qua chiến trường đẫm máu, mặc dù thấy huynh đệ của mình đang giãy dụa thống khổ trong vũng máu, bọn họ đều biết không thể để tâm tình ảnh hưởng đến hành động của bản thân, cố nén bi thống trong lòng tụ tập đến bên cạnh Mục Thác bá tước, sử ra kiếm pháp gia truyền cùng nhau vọt tới chỗ Duy Khắc Lai Ân.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch: cuonghv
Biên: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Cộng thêm cái chết của Tát Duy trong tay Duy Khắc Lai Ân, tổng cộng Mục Thác bá tước đã có hai người con bị chết trong tay gia tộc Bố Lai Ni Khắc, sự bi phẫn lúc này của hắn không sao kể xiết, cho nên kiếm pháp trong tay càng như bị kích thích, uy lực so với lúc bình thường đã tăng lên đến ba phần.
Chỉ thấy bốn cha con Mục Thác điên cuồng lao tới, khí thế cuồn cuộn như bạo phong, cuốn theo vô số đất đá, đánh thẳng về phía ba người Duy Khắc Lai Ân.
Gương mặt Duy Khắc Lai Ân vẫn bình thản, tỉnh táo ra lệnh: “Nhập trận, Phong Hổ Xuất Lung, PHÁ!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Duy Khắc Lai Ân, Mã Đặc Sâm và Tác Luân lập tức lui ra sau một bước, đồng thời vận khởi hết đấu khí của mình, chuẩn bị cho một chiêu công kích cường đại nhất.
Dường như sợ hãi uy thế của Bạo Phong Trùng Kích Trận mà cha con Mục Thác đang đánh vào, ba người Duy Khắc Lai Ân từ từ lui lại về phía sau, nhưng chính bọn hắn cũng không biết chỉ mấy bước chân đó, đã khiến thắng bại được quyết định một cách thần kì.
Lúc mới bắt đầu trận chiến, Mục Thác đã lưu ý đến việc Duy Khắc Lai Ân cắm trên mặt đất năm lá cờ, nên đã âm thầm phân phó mấy đứa con nhân cơ hội phá hủy những lá cờ đó. Chẳng qua là khi bọn hắn điên cuồng vây công, Mã Đặc Sâm và Tác Luân lại vững vàng đem mấy lá cờ đó che chắn ở phía sau, không để cho bọn hắn có cơ hội thực hiện.
Lúc này đám người Mã Đặc Sâm đã lui vào trong trận, Mục Thác bá tước cũng tạm thời quên mất mấy lá cờ kia, hắn tự nhận thấy dưới Bạo Phong Trùng Kích Trận, đối phương đã không còn cách nào ngạnh kháng nổi.
Khi Mục Thác bá tước còn đang điên cuồng phá trận thì ở bên trong trận pháp, Duy Khắc Lai Ân nhanh chóng bấm tay bắt quyết, miệng nhẹ tụng: “Ngũ Hành Linh Lực, Vạn Tượng Phân Trình.”
Chỉ trong chớp mắt, đám người Mục Thác bá tước bỗng nhận thấy xung quanh xuất hiện vô số ngũ thải vụ khí dày đặc, Bạo Phong Trùng Kích Trận mà bọn chúng tạo thành đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ thấy trong trận, vô số sấm chớp và lôi điện ngoằn ngoèo đánh xuống, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi.
Mục Thác làm sao hiểu được sự huyền diệu của pháp trận? Hắn không biết tại sao xung quanh mình lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng này, chỉ dựa vào bản năng xuất ra chiêu thức công kích mạnh nhất của mình, nghênh đón những tia lôi điện đang từ bốn phía ập đến.
Ngay cả Mục Thác bá tước còn cảm thấy kinh hoảng, ba người Tát Bỉ Á lại càng không đáng nhắc đến, bọn họ cũng ngay lập tức xuất ra chiêu thức cường đại nhất của mình.
Thêm một điều là khoảng cách giữa bốn cha con bọn họ vốn không quá xa, Ngũ Hành trận lại chỉ được lập trong lúc vội vã, không có cách nào hóa giải công kích, cho nên khi bọn hắn công kích về bốn phương tám hướng, trên thực tế ngay cả đồng bọn trong phạm vi công kích cũng bị ảnh hưởng.
Bốn người đều toàn lực xuất thủ, Ngũ Hành trận không cách nào tiếp nhận nổi lực đạo lớn như vậy, trận pháp chỉ duy trì chưa được một giây đã bị lực lượng cường đại đó xé toang, tất cả huyễn tượng lập tức biến mất, như chưa bao giờ tồn tại.
Mất đi huyễn tượng mê hoặc, mọi người lại nhìn thấy tình huống một cách rõ ràng, Mục Thác bá tước lập tức lớn tiếng kinh hô: “A, dừng tay, không nên ngộ thương người mình.”
Lúc này Mã Đặc Sâm công tước và Tác Luân đã tích súc lực lượng xong đâu đó, chỉ nghe hai ngươi cùng quát vang: “Phong Hổ Xuất Lung ----- Phá!”
Hổ Khiếu Quyết tụ tập tất cả sức lực của hai người, án theo huyền ảo của phá tự quyết, cùng nhau tấn công về phía cha con Mục Thác.
Mục Thác bá tước kinh hãi phát hiện, Mã Đặc Sâm và Tác Luân chẳng biết bằng cách nào lại hiện ra đằng sau lưng nhóm người của mình, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ mạnh mẽ vọt qua đầu mình hay sao?
Không đợi hắn kịp tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, chính hắn cũng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào xông qua đầu mình, thì sát chiêu từ phía sau lưng đánh tới cũng đã trúng mục tiêu.
Dưới uy lực mạnh mẽ được tăng cường bởi phá tự quyết, hai người con của Mục Thác trong nháy mắt đã bị lực đạo mạnh mẽ phanh thây, cũng ngay lúc đó, chiêu thức của Mã Đặc Sâm và Tác Luân cũng đã dung hợp lại, hai cỗ lực đạo đều nhắm về phía Tát Bỉ Á và Mục Thác bá tước đánh tới.
Tát Bỉ Á chỉ kịp quát một tiếng, còn chưa kịp đem đấu khí phòng hộ mở ra tối đa, đã bị lực lượng cường đại đó phân thây!
“Các ngươi dám!” Mục Thác bá tước nổi giận hét lớn, dốc hết toàn lực của mình chém ra một kiếm, chỉ nghe một tiếng “Đương” thật lớn, thân thể khỏe mạnh của hắn bắn ra vô số máu tươi, cả thân hình bị bắn ngược trở về phía sau.
“Hô ----- hô -----”
Đầu tiên là liều mạng ngăn cản thế công của năm người, sau đó lại dồn sức thi triển phá tự quyết, Mã Đặc Sâm và Tác Luân đã tiêu hao không ít, lúc này mới vội vàng đứng thở hào hển khôi phục thể lực. Bọn họ hiểu rõ, vừa rồi thi triển phá tự quyết liên tục chém giết ba người, nên lực công kích lên người của Mục Thác đã yếu đi rất nhiều, hiện tại Mục Thác chỉ bị trọng thương, vẫn chưa mất đi sức chiến đấu.
Mục Thác bá tước tung mình ngồi dậy, nửa ngồi nửa quỳ, một tay chống trên mặt đất.
Lúc này áo quần của Mục Thác bá tước đã vỡ vụn, máu tươi từ trong miệng trào ra ướt đẫm hết gương mặt, biểu hiện vô cùng dữ tợn, trông giống như Tu La xuất thế.
Vốn đinh ninh sẽ thắng chắc trận này, không ngờ lại thua thảm như vậy! Năm người chết trận hết bốn, đối phương ngay cả một vết thương cũng không có! Điều làm cho hắn uất nghẹn nhất là trên người mấy đứa con, đứa nào cũng có ma pháp quyển trục do hắn vất vả tìm kiếm!
Ma pháp quyển trục đó uy lực cũng không cường đại lắm, nên bọn hắn chỉ sử dụng trong thời khắc mấu chốt nhất, chỉ không ngờ bọn họ còn chưa kịp sử dụng, tình thế đã biến đổi quá nhanh chóng!
“Các ngươi…! Đều phải chết!” Mục Thác bá tước đã không còn lựa chọn nào khác, hắn lấy ra từ trong lòng Thiên Hỏa Lưu Tinh quyển trục, không chút do dự phát động quyển trục.
“Đây là cái gì?” Mã Đặc Sâm đang đứng, bỗng cảm thấy ma pháp nguyên tố trong không gian trở nên cuồng bạo, thanh thế đáng sợ khiến hắn không khỏi biến sắc mặt.
Do lúc nãy đem Mục Thác bá tước đánh văng ra quá xa, lúc này hắn muốn xông tới ngăn cản đã không còn kịp.
“Không tốt!” Cảm giác được tính mạng mọi người bị uy hiếp quá lớn, Duy Khắc Lai Ân lập tức biến sắc mặt, giờ phút này không cho phép hắn được suy nghĩ nhiều.
Duy Khắc Lai Ân cấp tốc phóng vào bên trong trận kỳ trên mặt đất, đồng thời hung hăng cắn đầu lưỡi, phun ra một bụm máu ẩn chứa chân nguyên phun lên trận kỳ, lập tức những lá cờ đều phát ra hồng quang rực rỡ.
“Đi!”
Duy Khắc Lai Ân vung tay lên, trận kỳ giống như một loạt mũi tên bay lên, bắn thẳng về phía Mục Thác bá tước.
Dù đang phát động ma pháp quyển trục nhưng phản ứng của Mục Thác cũng không chậm, thấy một đạo hồng quang đang bắn về phía mình, kiếm trong tay hắn lập tức bắn ra một đóa kiếm hoa, hướng đến đạo hồng quang cản lại.
Duy Khắc Lai Ân là ai chứ? Kiếp trước hắn tu luyện Cửu Tiêu Ngự Kiếm Quyết đến tầng cao nhất, ngự kiếm chi đạo gần như vô địch Tu Chân Giới! Lúc này dù chỉ dùng một trận kì thấp cấp, cũng tuyệt đối không để Mục Thác đánh rơi dễ dàng như vậy.
Trên tay nhanh chóng bấm quyết: “Ngự!”
Trận kì huyền diệu vạch thành một đường vòng cung, tránh khỏi luồng kiếm phong của Mục Thác bá tước, cắm thẳng vào trái tim của hắn!
“Không, không thể nào!” Mục Thác trợn tròn hai mắt, không tin nhìn lá cờ cắm vào trái tim mình, thần sắc không thể nào tin nổi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch: cuonghv
Biên: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Trái tim Mục Thác bá tước trong nháy mắt đã bị nát vụn, đại não thiếu dưỡng khí trở nên choáng váng, căn bản không còn cách nào thao túng được quyển trục.
Để sử dụng ma pháp quyển trục cần phải có sự điều khiển của con người, một khi mất đi sự điều khiển, ma pháp nguyên tố ngưng tụ sẽ bị tiêu tán, lúc này Duy Khắc Lai Ân thông qua thần niệm bám trên trận kì cảm ứng được dấu hiệu nguyên tố xung quanh thân thể Mục Thác bá tước đang tản dần.
“Cơ hội tốt!” Linh quang trong đầu Duy Khắc Lai Ân chợt lóe, cảm thấy trời cao cũng đang giúp mình.
“Lạp Tát Khắc pháp sư, mau chuẩn bị ma pháp phòng ngự, chú ý bảo vệ bản thân!” Duy Khắc Lai Ân hướng về phía cổ tay mình, thấp giọng nói, sau khi thần niệm liên lạc thông qua trận kì truyền đến chỗ Lạp Tát Khắc, liền tung mình đến gần Mục Thác bá tước.
Vì để cho Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư có thể phối hợp hành động với mình, tối hôm qua Duy Khắc Lai Ân đã đem một cái Truyền Âm Phù nho nhỏ đặt bên trong lỗ tai hắn, chỉ cần hướng về truyền âm phù đặt trên tay mình nói chuyện, Lạp Tát Khắc có thể nghe thấy được, hơn nữa rất khó bị người khác phát hiện.
Đột nhiên nghe thấy truyền âm của Duy Khắc Lai Ân, trong lòng Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư cảm thấy kì quái nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng đưa tay vào trong ngực, nơi đó có một quyển trục phòng ngự sớm đã chuẩn bị từ trước.
Tinh thần lực của Mục Thác bá tước đã tan rã, không còn cách nào điều khiển Thiên Hỏa Lưu Tinh quyển trục, vì vậy thần niệm của Duy Khắc Lai Ân dễ dàng chiếm lấy quyền điều khiển quyển trục, một cái ma pháp Thiên Hỏa Lưu Tinh thuận lợi hình thành trên không trung.
Thần niệm Duy Khắc Lai Ân vừa động, những lưu tinh to lớn liền nhanh chóng rơi xuống, mục tiêu rõ ràng là vị trí mà Quốc Vương bệ hạ đang đứng.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, khán giả còn đang đắm chìm trong trận đánh, không thể nào lường nổi biến hóa ảo diệu như vậy, không ai ngờ tới cuối cùng lại có biến cố như vậy.
Thời điểm Thiên Hỏa Lưu Tinh xuất hiện, Lạp Tát Khắc đã hiểu việc Duy Khắc Lai Ân truyền âm cho hắn là ý gì, lập tức không chút lựa chọn lấy ra quyển trục phòng ngự, cấp tốc mở ra.
Quốc vương bệ hạ cũng lâm vào sững sờ nhưng ngay đó cũng kịp phản ứng, lập tức kinh sợ hô lớn: “Mau bảo vệ ta!”
Thật ra không cần hắn hô lên, đã sớm có thị vệ rút binh khí, khẩn trương quan sát lưu tinh đang nhanh chóng rơi xuống.
“Oanh, oanh, oanh, oanh…”
Những tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng vang lên, mặt đất không ngừng rung chuyển, nơi Quốc vương bệ hạ đứng xem lễ thai đã sớm trở hành một biển lửa, mặc dù có không ít thị vệ trung thành đang cố gắng chặn lại những công kích về phía Quốc vương, nhưng thực lực của họ làm sao có thể đối phó với ma pháp cấp cao như vậy?
Dưới sự khống chế cố ý của Duy Khắc Lai Ân, toàn bộ lưu tinh đều nhắm về phía Quốc vương bệ hạ mà rơi xuống, ngoài ra còn có các vương tử, công chúa đang xem cuộc chiến.
Chỉ trong thời gian một phút ngắn gủi, một mảnh lễ thai đã bị Thiên Hỏa Lưu Tinh rơi xuống tạo thành một biển lửa, tro bụi không ngừng bốc lên cuồn cuộn, bên trong làn tro bụi không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của mọi người, cảnh tượng chẳng khác tu la địa ngục giữa ban ngày.
Những người còn lại, kể cả Mã Đặc Sâm và Tác Luân cũng ngơ ngác nhìn thảm kịch diễn ra trước mắt, trong nhất thời tất cả đều trở nên ngốc trệ. Người nào cũng không nghĩ tới việc có người dám công kích Quốc vương bệ hạ trước mặt đám đông, hơn nữa còn sử dụng ma pháp quyển trục có uy lực lớn nhất.
Cuối cùng, viên lưu tinh cuối cùng cũng rớt xuống mặt đất, âm thanh ùng ùng cũng đã dừng lại, khắp nơi chỉ còn khói lửa dày đặc, tiếng kêu rên thảm thiết vẫn không ngừng truyền ra.
Đột nhiên, một bóng người từ trong khói lửa phóng lên cao, thân ảnh nổi bật lên trong làn khói mù, những người còn lại đều bị người đó thu hút tầm mắt.
“Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư, là Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư!” Rốt cuộc có người phát ra một tiếng thét kinh hãi, mọi người lúc này mới như từ trong mộng ảo thức tỉnh lại, đủ loại tiếng thét chói tai truyền ra.
“Mau bảo vệ Quốc vương bệ hạ!” Duy Khắc Lai Ân cũng mạnh mẽ hô to một tiếng, sau đó đẩy đẩy người Mã Đặc Sâm và Tác Luân, cấp cho họ một ánh mắt đầy ý vị.
Hai người lập tức ngầm hiểu, đây là để cho bọn họ xông lên phía trước, thừa dịp khung cảnh hỗn loạn đem những người nào còn chưa chết hẳn lén lút giết chết triệt để, tỷ như Quốc vương bệ hạ, tỷ như những vương tử có tư cách kế thừa vương vị.
Thiên Hỏa Lưu Tinh tạo nên một vùng không gian khói lửa dày đặc, đây chính là thời cơ tốt nhất để động thủ!
Nhìn Mã Đặc Sâm và Tác Luân xông vào khói lửa, Duy Khắc Lai Ân một mình ngồi lại trên mặt đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Mới vừa rồi hắn vì điều khiển trận kì, đã không tiếc máu huyết, bây giờ trong cơ thể hắn đã trống không vô lực, trận kì dù sao cũng không phải là phi kiếm, muốn cách không điều khiển phải cố gắng hết sức, công thêm trận kì chỉ được chế tạo vô cùng sơ sài, với thực lực còn chưa tới Trúc Cơ Kỳ của hắn, việc lâm vào tình trạng như vậy cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Không biết do tiếng thét của Duy Khắc Lai Ân đã làm mọi người thức tỉnh hay những người đó chứng kiến sự uy mãnh của ma pháp mà không một ai dám tiến lên, chỉ dám ồn ào ở phía sau lưng Mã Đặc Sâm và Tác Luân.
“Quốc vương bệ hạ, Quốc vương bệ hạ đã chết!”
“Các vị vương tử cùng công chúa cũng đã chết!”
“Còn có Vương hậu cùng với các vị Vương phi, tất cả mọi người đều chết hết!”
Không ngừng có tin tức từ bên trong truyền ra, mọi người xung quanh càng thêm sợ hãi, cảm giác dường như tận thế đến nơi.
Mà thám tử do Mã Đặc Sâm an bài tốt từ trước cũng nhanh chóng đem tin tức nơi này truyền trở về, Á Lịch Khắc Tư nhận được tin tức này vô cùng mừng rỡ trong lòng, lập tức mang theo đại bộ phận nhân mã xông thẳng vào trong thành.
“Báo cáo nguyên soái, Mục Thác bá tước tự ý tư thông với nước địch, cấu kết cùng với vương cung thị vệ, tập kích vào hậu cung, sát hại nhiều vị vương thân quốc thích, tất cả bọn phản loạn đã bị chúng thuộc hạ giết chết tại chỗ!” Một tên gia tướng xông lên, quỳ xuống đất bẩm báo.
Tình huống thực tế là Á Lịch Khắc Tư dẫn người xông vào trong cung, chỉ cần là người có quan hệ thân thích với Quốc vương bệ hạ, đều bị giết sạch! Có thể vào ở trong hậu cung, mối quan hệ với Quốc vương bệ hạ tự nhiên là thân mật vô cùng, tất cả đều thuộc về hàng ngũ không thể bỏ qua.
“Cái gì? Mục Thác bá tước vậy mà lại tư thông cùng nước địch?” Mã Đặc Sâm dùng hết sức gầm lên một tiếng, tiếng gầm giống như tiếng nổ trong không trung, khiến tất cả mọi người phải quay đầu nhìn về phía đó, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Bằng chứng chính xác Mục Thác bá tước tư thông với nước địch, tất cả đều ở chỗ này, mời Nguyên soái kiểm tra thực hư! Mặt khác, Tác Lạp Địch công tước và Mục Thác bá tước có mối giao tình rất thân cận, hơn nữa còn có mấy phong thư với nội dung muốn đối phó với Nguyên soái, mạt tướng hiềm nghi Tác Lạp Địch công tước cũng tư thông với địch, cần phải lập tức khống chế lại, đợi điều tra tường tận!” Vị tướng đó đem sự lo lắng trong lòng nói ra, âm thanh vang vọng khắp nơi, lúc này tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn về nơi này, lời nói của hắn liền truyền khắp toàn đấu trường.
Mã Đặc Sâm lập tức giơ cao Nguyên soái lệnh đã giao lại cho Quốc vương bệ hạ nửa tháng trước, hắn vừa mới lấy được từ trên người của Quốc vương bệ hạ, cao giọng hô: “Tất cả tướng sĩ cùng vương cung thị vệ nghe lệnh, Mục Thác bá tước mới vừa rồi tỉ thí bị thua, Bố Lai Ni Khắc gia tộc lại tiếp tục chấp chưởng Nguyên soái lệnh! Hiện đã điều tra rõ Mục Thác bá tước tư thông với Cổ Tư Mông công quốc, mưu đồ chiếm Nguyên soái lệnh, âm mưu chiếm đoạt Tạp Lai quốc thổ, mới vừa rồi trước mặt các ngươi công khai mưu sát Quốc vương bệ hạ. Hiện ta với thân phận thống lĩnh, tuyên bố ngoài trừ gian tà, trong thanh trừng phản nghịch!”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dịch: cuonghv
Biên: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Vốn dựa theo kế hoạch ban đầu của Duy Khắc Lai Ân là trong trận quyết đấu sẽ tiêu diệt đám người Mục Thác bá tước trước, sau đó Á Lịch Khắc Tư sẽ tố cáo Mục Thác bá tước là gian tế của địch quốc phái tới. Trong khi đó người của Á Lịch Khắc Tư đã khống chế hậu cung, đợi đến khi Quốc vương bệ hạ hồi cung, sẽ tìm cách cản trở, hạ sát Quốc vương bệ hạ.
Chỉ là không ngờ Mục Thác bá tước lại mang theo một ma pháp quyển trục trên người, cho nên cơ duyên xảo hợp, hết thảy mọi chuyện đều đổ lên đầu của Mục Thác bá tước, hơn nữa mọi việc lại diễn ra trước mắt bao nhiêu người, cho dù Mục Thác có nhảy xuống Lạc Nhật hải cũng không rửa sạch được nỗi oan khuất!
Hiện tại Quốc vương bệ hạ đã chết, mệnh lệnh của Mã Đặc Sâm bá tước phát ra, khí thế hào hùng chính trực, bên dưới vô luận là quân đội hay vương cung cấm vệ đội, không dám bất tuân lệnh, lập tức phong tỏa cửa thành, niêm phong phủ đệ của Tác Lạp Địch công tước!
Tin Quốc vương bệ hạ bị Mục Thác bá tước dùng ma pháp quyển trục giết chết tựa như mọc cánh, nhanh cuồng phong quét qua Tạp Lai quốc, tin tức bùng phát ra còn nhanh hơn ôn dịch.
Việc bắt phản nghịch cùng với việc phong tỏa thành Áo Khắc Lan, tự nhiên có các gia tướng đảm trách, đợi đến khi đám người Mã Đặc Sâm trở lại phủ công tước, việc đầu tiên hắn làm là hướng về phía Duy Khắc Lai Ân hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Duy Khắc Lai Ân mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại cười rất vui vẻ: “Chuyện phát triển so với dự tính của chúng ta tốt hơn nhiều! Quốc vương bệ hạ chết trong tay Mục Thác bá tước, chúng ta danh chánh ngôn thuận thay bệ hạ báo thù, Tác Lạp Địch công tước lại có quan hệ mật thiết với Mục Thác, lần này cũng không cách nào thoát tội. Quốc vương đã chết, gia tộc Tái Nhân cũng không còn bất kì uy hiếp nào, như vậy việc chúng ta kế nhiệm vương vị cũng sẽ thuận lý thành chương.”
“Về phần chi tiết, chúng ta có hai điểm cần chú ý. Đầu tiên là lo trong nước, Quốc vương đột nhiên tử vong, quốc nội tất nhiên lòng người không yên, vì vậy ổn định dân tâm là nhiệm vụ trọng yếu nhất. Thứ hai là họa ngoại xâm, Cổ Tư Mông công quốc đối với Tạp Lai chúng ta vẫn luôn dõi mắt chằm chằm vào, sau lưng nhất định có chuẩn bị trước, bọn họ rất có thể thừa dịp Quốc vương đột nhiên qua đời, người dân trong nước không yên tâm mà phát động chiến tranh nơi biên giới!” Duy Khắc Lai Ân vừa nói đã chỉ ra hai điều bất lợi.
“Những điều này chính là lo lắng của gia gia, hiện tại chúng ta còn chưa biết rốt cuộc Cổ Tư Mông công quốc đã chuẩn bị đến mức độ nào rồi, nếu bọn họ hung mãnh tấn công, nhất định chúng ta không thể chống đỡ a! Việc chính yếu trong nước là bình ổn nhân tâm, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.” Mã Đặc Sâm lo lắng nói.
“Ha hả, điều này cháu đã sớm có đối sách rồi, đầu tiên chúng ta cần lập ra một tòa soạn báo, đem tất cả tiền căn hậu quả của chuyện này cặn kẽ viết ra một lần, để cho tất cả mọi người đều biết. Thứ hai, liền chuẩn bị mượn danh Huyền Tiêu Thiên Tôn xuất thế, nhanh chóng đem dân tâm đang xuống thấp chuyển sang trên người thần linh, cố hết sức đem sự ảnh hưởng của việc Quốc vương tử vong giảm xuống thấp nhất.” Tình huống bây giờ so với dự tính còn tốt hơn rất nhiều, tự nhiên không làm khó được Duy Khắc Lai Ân.
Bất quá Mã Đặc Sâm lại có chút không hiểu, hỏi ngược lại: “Tòa soạn báo là cái gì, có tác dụng gì a?”
Bất cứ người dân nào ở địa cầu cũng biết tòa soạn báo là gì, ở cái thế giới này thực ra cũng rất cần có báo chí, cho nên Duy Khắc Lai Ân liền giải thích cặn kẽ một lần.
Cuối cùng, Duy Khắc Lai Ân tổng kết: “Tòa soạn báo chính là có bộ dáng như vậy, thật ra nói đơn giản một chút chính là đem một vài chuyện mới mẻ ghi lại trên giấy, sau đó bán cho người khác. Tuy nhiên gia gia ngàn vạn lần không nên xem thường tòa soạn báo nho nhỏ này, mặc dù mở ra một tòa soạn báo không cần nhiều người lắm nhưng lại có thể hướng dẫn dư luận, thậm chí hướng dẫn suy nghĩ của dân chúng, đem nhận thức của mọi người hướng về đường lối phát triển của chúng ta. Thậm chí có thể nói, một tòa soạn báo hợp cách, công năng không thua một đội quân bách chiến tinh nhuệ.”
“Tòa soạn báo, tòa soạn báo…” Mã Đặc Sâm cúi đầu thì thầm mấy lần, tựa hồ cảm thấy Duy Khắc Lai Ân nói cũng có chút đạo lí, ít nhất là trong cục diện trước mắt, có tòa soạn báo thông tri một chút chuyện tình về Mục Thác bá tước và Quốc vương bệ hạ rất có lợi cho dân tâm. Tuy nhiên Duy Khắc Lai Ân nói một tòa soạn báo lại tương đương với một đội quân tinh nhuệ, Mã Đặc Sâm cần phải xem xét lại.
“Tốt, gia gia lập tức phân phó xuống, cho người lập tức chuẩn bị việc mở tòa soạn báo kia! Về chuyện tình Huyền Tiêu Thiên Tôn, không biết nên an bài như thế nào?” Trong nhất thời Mã Đặc Sâm dường như đã đánh mất đi sự thông minh tháo vát của mình, mọi chuyện đều muốn nghe qua ý kiến của Duy Khắc Lai Ân.
“Chuyện tình của Huyền Tiêu Thiên Tôn, có thể đợi sau khi tòa soạn báo được dựng lên rồi hãy bàn tiếp! Đối với việc Cổ Tư Mông công quốc có thể tiến công, cháu nghĩ lập tức phải điều hai nghìn quân tinh nhuệ trấn thủ thành Khoa Mỗ Lạc, với vị trí hiểm yếu của thành Khoa Mỗ Lạc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị thất thủ. Chỉ cần tranh thủ được nửa ngày thời gian, chúng ta đã có thế chạy tới thành Khoa Mỗ Lạc, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.” Duy Khắc Lai Ân đối với đạo binh pháp cũng có chút thành tựu, có thể nói mỗi người xuất thân từ Đạo gia, ai ai cũng là một đại hành gia về binh pháp!
“Như vậy e rằng không ổn đâu! Căn cứ hiểu biết của gia gia về Cổ Tư Mông công quốc, bọn họ lúc này không xuất binh thì thôi, một khi đã động binh thì nhất định là cho trọng binh đi đầu, mục đích chiến đấu một lần là xong! Thành Khoa Mỗ Lạc địa thế chật hẹp, một bên là Lạc Nhật hải, một bên là dãy núi Mễ Ni Á, là một vị trí quân sự dễ thủ khó công. Mười ba năm trước đây, chúng ta chính là dựa vào thành Khoa Mỗ Lạc, mới có thể chặn đứng được bước tiến của Cổ Tư Mông công quốc. Lần này bọn họ tiến công, nhất định sẽ không kéo dài thời gian chiến tranh, chắc chắn muốn một lần chiếm được thành Khoa Mỗ Lạc.” Nói đến chiến tranh, Mã Đặc Sâm có kinh nghiệm phong phú vô cùng, đây mới chính là điểm mạnh của lão.
Duy Khắc Lai Ân cười nói: “Gia gia nói cũng không sai, tuy nhiên lần này cháu chỉ cần hai nghìn binh tinh nhuệ là có một điều kiện, đó chính là phải có thủy tính tốt! Hơn nữa cháu sẽ dạy bọn họ một loại trận pháp đặc thù, tất cả trú binh của thành Khoa Mỗ Lạc đều phải gia tăng luyện tập, riêng hai nghìn quân tinh nhuệ còn phải luyện tập thêm một hạng mục nữa, đó chính là bơi lội.”
“Tạp Lai quốc ở sát bên biển Nhật Hải, trong quân đội có không ít các tướng sĩ biết bơi, yêu cầu này không hề khó khăn. Tuy nhiên mỗi chủng binh trận(NB: trận pháp dùng cho mỗi loại binh lính) cũng phải rèn luyện trong lâu dài mới được, mà hiện tại đã sắp sửa chiến tranh, bây giờ muốn diễn luyện trận mới, e rằng có chút không thích hợp?” Mã Đặc Sâm lập tức phản đối với ý kiến của Duy Khắc Lai Ân.
“Gia gia yên tâm, cháu để cho bọn họ diễn luyện trận pháp gọi là Lục Hoa Trận, trận này là do Huyền Tiêu Thiên Tôn chỉ dạy cho cháu, chỉ cần các tướng sĩ diễn luyện vài ngày là có thể thuần thục, không ảnh hưởng tí nào đến lực chiến đấu.” Duy Khắc Lai Ân lại mang thần linh ra vẽ da hổ.
Một chiêu này quả nhiên có tác dụng, Mã Đặc Sâm lập tức sáng mắt lên: “Chẳng lẽ thần linh truyền xuống thần trận? Việc đó tự nhiên không còn vấn đề gì nữa rồi, cháu nói như thế nào thì cứ làm như thế đó!”
Duy Khắc Lai Ân vẫn im lặng, Lục Hoa Trận chẳng qua do Lý Tĩnh của Đường triều tổng hợp từ hơn trăm loại binh pháp, sáng chế thành một loại binh trận, tuyệt đối không hơn được cái gọi là thần trận. Tuy nhiên Mã Đặc Sâm đã cho là như vậy rồi, hắn cũng không có giải thích, cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi.
“Duy Khắc Lai Ân, thành Áo Khắc Lan có các ngươi ở chỗ này là tốt rồi, không bằng để thúc đem hai ngàn quân tinh nhuệ đi, ngươi thấy như thế nào? Phái người khác đi, thúc thấy không yên tâm chút nào.” Tác Luân lúc này lòng như lửa đốt, người này bình thường tính cách thô lỗ, hơn nữa lại thích mang binh đánh giặc, bây giờ nghe nói có thần trận xuất hiện, hắn tự nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ hận không tìm được người để thao luyện ngay lập tức.
“Để cho Tác Luân đi cũng tốt, chúng ta có thể yên tâm nhiều hơn một chút.” Mã Đặc Sâm cũng gật đầu đồng ý nói.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ