Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 3
Chương 12 : Bồ Đề nhận
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Mắt thấy yêu lang phát động tấn công, Trái tim trong lồng ngực của Nhâm Cường đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra ngoài. Hắn nỗ lực khiến mình bình tĩnh hơn, từ bên dưới bàn rút ra một cây gậy đánh bóng được chuẩn bị trước đó để chuẩn bị cho việc phải tự vệ. Mà lúc này đây, Tần Suất cùng với lang yêu đã đấu được vài hiệp. Lạc đà gầy dù sao cũng vẫn còn to hơn ngựa, linh yêu tuy rằng không còn uy phong giống như năm đó nhưng vẫn đem tên lang yêu kia một quyền đánh trúng, yêu lực mạnh mẽ đã khiến yêu lang hít thở không thông dẫn đến tử vong.
Vài đạo lục quang xung quanh mắt thấy đồng bạn bị chết thảm thì nhất thời cùng nhau gầm lên một tiếng, bọn hắn đều hiện thân hướng về phía Tần Suất lao tới. Đồng bạn chết lại để cho bọn chúng quên đi sợ hãi.
Song quyền nan địch tứ thủ, đối mặt với bốn tên lang yêu hợp sức vây công, Tần Suất nhất thời tỏ ra hoảng loạn. Nhưng dù sao thế cục vẫn còn trong tầm kiểm soát.
- Phanh phanh…!
Vài âm thanh vang lên, Tần Suất lại lần thứ hai đánh trúng một gã lang yêu. Tên lang yêu bị thương kia hét thảm lên một tiếng, chờ đến sau khi ổn định được thân hình, hắn liền dùng ánh mắt căm thù nhìn Tần Suất.
- Cái này cũng không nên trách ta, ta muốn cùng với các ngươi đàm phán, là do bên các ngươi động thủ trước.
Tần Suất chỉ giải thích một câu, sát khí trong mắt ngày càng tăng lên. Dù sao cũng là lão Yêu của một vạn năm trước, giao thủ mấy hiệp, khí thế năm đó liền xuất hiện.
Lão Yêu không phát ra uy thế, còn tưởng là một con yêu quái bị bệnh. Tần Suất lạnh giọng nói :
- Nói ra kẻ đứng phía sau màn sai khiến các ngươi là ai, lão tử còn có thể tha cho các ngươi một con đường, cùng là Yêu tộc, yêu thì tội gì làm khó yêu…
Lúc này thanh âm ẻo lả trong đoàn lục quang kia lần thứ hai phát sinh dấu hiệu chiến đấu gấp gáp:
- Cùng tiến lên, xé hắn, ăn thịt hắn…
Sau khi bị giục, bốn con lang yêu bắt đầu vây quanh Tần Suất tăng tốc độ di chuyển, một hồi đánh nhau, Tần Suất liền cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Trong đó một con lang yêu vừa trông thấy cục diện có lợi liền mở rộng miệng định hướng về cổ Tần Suất lao tới, trước mắt thấy có vẻ như Tần Suất sẽ bị lang yêu cắn. Hắn đột nhiên hóa thành một đạo huyền quang, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt yêu lang, trong tay không biết từ lúc nào đã đoạt lấy gậy đánh bóng chầy của Nhâm Cường, một gậy liền đập vào bụng lang yêu.
Máu tươi của lang yêu nóng hổi nhuộm hết nửa người Tần Suất, trong mũi liền ngửi thấy mùi máu tươi, Tần Suất lè lưỡi liếm liếm môi. Mà sắc mặt Nhâm Cường tái nhợt khi thấy tràng diện máu tanh này, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn nôn.
Bị Tần Suất tập kích lang yêu kia vô lực quỳ rạp trên mặt đất, thân thể cùng tứ chi liên tục co giật với biên độ nhỏ. Lập tức có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Máu tươi của đồng loại kích thích sự hung tàn của lang yêu, tại nơi thanh âm ẻo lả vang lên một tiếng, 3 con lang yêu cùng lên một lượt, đối với Tần Suất tiến hành công kích mãnh liệt hơn. Sững sờ sợ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ không muốn sống. Tần Suất cùng những lang yêu này không giống nhau, hắn là làm công, hoàn toàn xác định ý thức là như thế. Kể từ đó, liền bị coi thường. Trong khoảng thời gian ngắn tuy rằng không đến mức thua nhưng thời gian lâu thì cũng không phải là biện pháp.
Tại trước mặt Yêu tộc. Thân là người bình thường nên Nhâm Cường có vẻ tái nhợt vô lực. Phòng làm việc vì hai yêu lang mà bị phá hỏng. Tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm. Cỗ mùi vị này khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Vài lần đã muốn nôn mửa. Chìm đắm trong sợ hãi khiến hắn thậm chí quên cả gọi điện thoại cầu cứu.
- Bà mẹ nó. Các ngươi điên rồi…
Tần Suất dần dần có chút không thể chống đỡ thêm nữa. Trong cơ thể yêu lực vận chuyển cũng không thuận lợi giống như lúc trước. Lúc này. Hắn chỉ có thể chờ đợi cho lão đại sớm chạy tới một chút. Thế cục có chút không ổn lắm a.
- Xoát…!
Một tiếng. Một con lang yêu thừa dịp Tần Suất phân tâm. Một trảo chộp trúng đầu vai hắn. Một vệt máu nhất thời xuất hiện. Máu chảy ròng ròng. Thế cục ngày càng nguy hiểm. Sau khi Tần Suất bị thương. Thân hình và bộ pháp của hắn càng thêm chậm chạp hơn.
- Các ngươi. Hắn không xong rồi. Nhân cơ hội này xé xác hắn cho ta.
Giữa đoàn lục quang thanh âm ẻo lả kia lại bắt đầu thúc giục.
- Rống …!
Theo 3 tiếng sói tru. Ba đạo bóng màu xám hướng Tần suất mãnh liệt lao tới. Chuyện cho đến giờ. Tần Suất cũng chỉ có thể liều mạng. Đường đường linh yêu nếu chết dưới tay mấy cái tiểu bối Lang yêu thật là quá mất mặt…yêu quái.
- Nghiệp chướng. Lớn mật!
Trong thời khắc như mành treo chuông. Đột nhiên ngòai cửa sổ chợt hiện ra kim sắc ánh sáng. Trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Tần Suất. Công kích của lang yêu nhất thời bị ngăn cản bên ngoài ánh sáng vàng. Ba con lang yêu buồn bực vây quanh khe hở kêu lên. Cố gắng hết sức lực mà đâm vào quang mang. Từ đằng xa mà lao tới phía trước. Nỗ lực trực tiếp xông tới. Thế nhưng công kích của chúng vẫn không thể thành công. Chỉ cần tiếp cận quang mang thì tất cả đều bị chặn lại.
Tần Suất tuy rằng thấy không rõ lắm khe hở giữa tình cảnh này, bất quá âm thanh lúc trước nghe thấy cũng đủ hiểu, là lão đại tới.
- Tần Suất ngươi lui ra sau đi, ta tới thu thập những con lang yêu này…
Lúc này, kim quang tán đi, Lý Vân hiện thân tay kết Phật ấn. Hắn nhíu mày, nhìn vết máu ô vật đầy trên người Tần Suất, nhàn nhạt nói:
- Xem ra sức chiến đấu của ngươi cũng không đến nỗi quá tệ?
Bị người khinh bỉ cảm giác thật không tốt chút nào. Chẳng qua đối phương là lão đại, hắn cũng không thể nói gì hơn. Huống hồ người ta có vốn liếng để khinh bỉ. Ngươi xem người ta, vừa ra tay, lang yêu cũng đã vô lực phản kháng.
Cho tới nay Tần Suất đều cảm thấy khả nghi đối với thân phận của Lý Vân, hôm nay thấy hắn thi triển bản lĩnh Phật gia, trong lòng đã nhận định hắn chắc chắn là đệ tử Phật gia. Hơn nữa còn là loại rất trâu bò. Điều này cũng giải thích vì sao hắn lại có quan hệ không tệ với đại sư Trí Hoằng của chùa Bạch Mã.
Lý Vân chẳng qua mới chỉ thi triển một cái Phật ấn mới học trong Bồ Đề Tâm kinh, tâm tư của Tần suất hắn càng không biết.
- Ngươi là người trong Phật môn.. Khặc khặ-xxxxxxxxxxx, ngươi hôm nay giết, vấn đề này không liên can đến ngươi, ngươi mau chóng đi đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Bên trong lục quang, âm thanh ẻo lả uy hiếp tự nói :
- Ta không muốn cùng Phật môn đối địch, nếu như ngươi dám làm khó dễ ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Tần Suất nhất thời cười:
- Hiện tại yêu quái như thế nào đều không hiểu chuyện, quá hỗn láo… Lão tử còn không dám cùng Phật môn đối kháng, các ngươi thì tính toán cái gì… Lão đại, giết chết mấy tên phế vật này đi.
Tần Suất trong lòng có chút uất ức, nếu như không phải sợ hắn chịu ảnh hưởng không tốt, hắn đã sớm sai ngũ quỷ do mình nuôi nhốt đi thu thập những súc sinh lông lá này rồi.
- Các vị, nói cho ta biết kẻ phía sau màn sai khiến, ta có thể tha các ngươi một con đường sống.
Lý Vân trầm giọng nói. Cùng lúc đó, trong tay hắn lộ ra thanh Bồ Đề nhận.
Tựa hồ cảm nhận được sát khí trên mũi dao Bồ Đề, 3 con lang yêu hầu như ngay lúc đó vô ý thức lui về sau một bước, màu lục sắc trong con ngươi hiện lên tia kinh hãi.
Bồ Đề nhận, thứ này nhắc tới cũng lạ, rõ ràng là đồ vật của Phật môn, nhưng hết lần này tới lần khác lại phát ra sát khí nồng đậm. Cho dù trên người Lý Vân có cả chính và tà, nhưng do hắn có đại công đức nên mới có thể khống chế. Nếu đổi lại là người khác, yêu quái bình thường, rất khó khống chế. Trừ phi bản thân lực lượng của hắn mạnh hơn thanh Bồ Đề nhận kia.
- Lên cho ta…
Nghé con mới đẻ không sợ cọp, người ta đây là bối chữ tiểu yêu cũng không sợ chết. Bên trong lục quang, âm thanh ẻo lả nhiều lần giục, ba con lang yêu kiên trì hướng Lý Vân đánh tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 1: Thần Nông xích trong tay cửu vĩ hồ
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
- Muốn chết!
Khóe miệng Lý Vân nổi lên một tia cười nhạt, thân hình nhoáng lên, giơ tay chém xuống, chỉ nghe ba âm thanh kêu lên thảm thiết, ba con lang yêu nhìn như vô cùng hung mãnh thân thể liền bị chẻ đôi. Ba khối cực đại, đầu đầy lông xù nhất thời rơi ngay trên mặt đất, máu tanh hôi bắn tung tóe khắp nơi. Có điều trên dao găm của Bồ Đề lại không nhiễm lấy một giọt lang huyết. Lưỡi dao như cũ sáng loáng, sắc bén. Phảng phất như chưa từng sử dụng qua vậy
- Thứ tốt!
Lý Vân cúi đầu nhìn Bồ Đề nhận, từ trong tưởng tượng đã thích món vũ khí này. Nói thật, cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa hiểu được lai lịch cùng công dụng của thanh dao găm này. Nếu như không phải lần trước cùng Tất Phong giao thủ nghe được hắn nói ra tên của Bồ Đề nhận. Sợ rằng hắn còn không biết vật này là bảo vật của Phật môn.
- Mẹ ơi, là một cao thủ...!
Mắt thấy thủ hạ lang yêu của mình toàn bộ bị tiêu diệt, thanh âm ẻo lả trong đoàn lục quang kia sợ đến muốn chết, lại còn lớn tiếng gọi mẹ.
Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Lục quang cấp bách muốn phá cửa sổ để thoát thân, đáng tiếc chẳng biết từ lúc nào trước cửa sổ đã có một đoàn hỏa diễm yêu dị, ngăn đường thoát thân của hắn.
- Ta phá cửa mà ra...!
Thanh âm ẻo lả hét lớn một tiếng, dường như muốn tăng thêm can đảm cho mình. Mắt thấy yêu quái kia muốn tông cửa xông ra. Tần Suất lo lắng, dự định tiến lên chặn hắn lại.
- Không cần...!
Lý Vân xua tay nói ra:
- Có người...!
Quả nhiên, phanh một tiếng, lục quang tại cửa sổ bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bật trở lại. Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc bị người mở ra, Vương Trân Trân một thân quần áo đen bó sát xuất hiện tại cửa chính. Trong tay nàng cầm một vật màu xanh giống như thước đo. Không hề nghi ngờ, lực lượng vô hình lúc trước chính là do trên đồ vật giống như cái thước này phát ra. Toàn thân vật này đều là màu xanh, mặt trên có những đường vân phức tạp.
- Thần Nông xích?
Linh yêu đúng là biết nhìn hàng. Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra vật trong tay cửu vĩ hồ Vương Trân Trân. Thần Nông xích thế nhưng có lai lịch rất lớn, thời kỳ viễn cổ, Thần Nông vĩ đại thường nếm thử vạn thảo ngàn thạch, bản thân thử dược tính hoặc độc tính, cho nên trúng độc gần chết không dưới trăm lần. Sau này lấy được một miếng Cửu Địa Huyền Ngọc, lấy ngàn độc ngàn dược thấm luyện, trở thành một thanh đã có thể chữa trọng bệnh, lại là một tuyệt thế thần binh có thể giết người bằng thuốc độc.
Thanh âm ẻo lả bên trong đoàn lục quang nhất thời há hốc mồm, cửa sổ đều bị người chặn lại, hắn căn bản không có con đường nào để trốn thoát..
- Tiểu tử, hiện hình đi. . . Để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là cái thứ gì. . .
Mắt thấy hỏa yêu Vương Đại Sơn, cửu vĩ hồ Vương Trân Trân toàn bộ trình diện, Tần Suất trông vô cùng oai phong bước tới trước mặt đoàn lục quang kia, trào phúng tự nói:
- Xem ngươi bây giờ còn dám chơi hoa chiêu gì. . .
- Cút ngay, không muốn chết toàn bộ cút ngay cho ta.
Thanh âm ẻo lả trong đoàn lục quang rít gào vài tiếng, giống như là đã nổi nóng. Hắn giận dữ mắng mỏ một tiếng, nói:
- Không tránh ra cho ta, thì đừng trách ta đại khai sát giới. . . . .
Một mực yên lặng không nói gì Vương Đại Sơn thu hồi yêu hỏa, ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn đoàn lục quang kia đang phẫn nộ hét, lộ ra một bộ dáng tươi cười cộc lốc:
- Sức chiến đấu của ngươi rất kém cỏi. . .
Đã từng là một yêu quái thiên về chiến đấu, Vương Đại Sơn đối với sức chiến đấu, sát khí thập phần mẫn cảm. Đoàn lục quang trước mắt này mặc dù đang không ngừng kêu gào, chẳng qua sức chiến đấu của hắn lại chẳng ra gì…
- Ngươi. . . Ngươi nói bậy. . .
Thanh âm ẻo lả trong đoàn lục quang thét vài tiếng chói tai, trong giọng nói rõ ràng có vài tia run rẩy.
- Ta làm cho ngươi hiện hình...!
Cửu vĩ hồ khẽ quát một tiếng, giơ Thần Nông xích trong tay lên, một đạo lực lượng rất mạnh vô hình trong nháy mắt hướng phía đoàn lục quang nhào tới. Thanh âm ẻo lả tựa hồ ý thức được nguy hiểm vội vàng lui về phía sau. Thế nhưng tốc độ của hắn lại kém xa xa so với lực lượng của Thần Nông xích, trên nửa đường đã bị đánh trúng.
- Oa...!
Hét thảm một tiếng, lục quang bị đánh tan. Sau đó một vật thể ngăm đen hay đúng hơn là một con mèo nhỏ xuất hiện tại trong tầm mắt mọi người. Trên mặt Hắc Miêu sợ hãi nhìn mọi người, biểu lộ ra vẻ vô cùng hiền hòa.
- Clgt?
Tần Suất nhất thời sửng sốt.
So sánh cùng với mấy con lang yêu trước đó, cái gọi là người đứng đầu của bọn chúng đúng thật là buồn cười. Lại là một con mèo yêu vẫn còn chưa trưởng thành. Trước mắt việc này quá mức kịch hóa.
Vương Đại Sơn cũng sững sờ một chút, hơn nửa đêm không ngủ được, đến chỉ để bắt cái thứ này. Thật sự là không có lời mà
- Thật đáng yêu...!
Cửu vĩ hồ nét mặt nổi lên vẻ mỉm cười, con ngươi chăm chú nhìn mèo yêu, thấy thân hình hắn chỉ lớn bằng bàn tay người thường, cả thân thể đều ngăm đen, màu lông vô cùng xinh đẹp, trong lòng nhất thời sinh ra vài phần hảo cảm. Hận không thể bật người chạy tới đem con mèo nhỏ đáng yêu như vậy ôm vào trong ngực.
- Cái kia. . . . . Tiểu chút chít, ngươi như thế nào làm được?
Lý Vân đột nhiên đặt câu hỏi.
- Cái gì làm được a. . .
Mèo yêu tựa hồ cũng cảm thấy được bản thân không có cách nào chạy thoát, trở nên rất phối hợp:
- Ngươi muốn nói cái gì. . . Ngươi muốn nhân gia trả lời vấn đề của ngươi, vậy cũng phải đem vấn đề nói ra rõ ràng a.
- Thì ngươi là thứ gì vậy, làm như thế nào khống chế được lũ lang yêu này.
Tần Suất thay Lý Vân nói rõ vấn đề trọng điểm. Sức chiến đấu của mèo yêu này còn kém xa so với lũ lang yêu kia.
Nghe chúng nhân vừa hỏi như thế, mèo yêu chợt cảm thấy có chút ủy khuất. Thình lình trong con ngươi chen chúc vài giọt nước mắt, cùng lúc đó, trong thanh âm mang theo vài tiếng khóc nức nở:
- Người ta dễ à. . . Ta thật vất vả dùng vương bát chi khí trên người mình để hàng phục lũ lang yêu này, để cho bọn họ nhận thức ta làm lão bản. . . Vốn định làm vài chuyện oanh oanh liệt liệt, nhưng bây giờ lại bị chế giễu rồi, bị các ngươi phá hỏng. . . Meo meo ô. . . Người ta kỳ thực không phải yêu quái xấu, ta làm việc này cũng không phải là để sống sót sao?
Nói xong, mèo yêu liền bắt đầu gào khóc.
Càng khóc càng thương tâm, càng thương tâm lại càng khóc.
Lại là một con yêu quái bị cuộc sống bức bách.
Nhìn bé mèo Kitty màu đen đang khóc kia, mọi người ngạc nhiên không nói gì hai mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm giác mình không có phúc hậu. Tình cảnh này nếu như bị hiệp hội bảo vệ động vật trông thấy, không biết có thể hay không chỉ trích bọn họ ngược đãi tiểu động vật a.
- Ngươi là yêu quái sao?
Tần Suất không vui hỏi một câu.
- Lời vô ích, lão tử đương nhiên là yêu quái. . . .
Mèo yêu nhất thời dừng khóc, làm như có thật nói ra:
- Ta là yêu quái, ta là yêu quái hàng thật giá thật a. . . Nếu như ta không phải yêu quái, hành động nhất bé đáng yêu con mèo nhỏ, ta vì sao có thể nói lời nói. . . Cho nên ta chính là một con yêu quái. . .
Sau đó, trong tầm mắt kinh ngạc của bọn họ, con mèo nhỏ màu đen nghiêm túc nói:
- Các ngươi có thể gọi ta là tiểu mao đầu. . .
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời sững sờ một chút. Vài giây sau, cũng không biết ai là người đi đầu, toàn trường đột nhiên ồn ào cười ha hả. Tần Suất cười đến nỗi cái bụng gập vào eo, ngón tay chỉ mèo yêu nói:
- Tên thật có sáng ý a. . . Có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ. . .
Vương Đại Sơn cùng Vương Trân Trân cũng là hé miệng cười không ngừng.
- Yên lặng một chút...!
Lý Vân khoát khoát tay, lập tức hỏi:
- Tiểu mao đầu, ta hỏi ngươi, là ngươi tự làm hay là. . . Nói cho ta biết khách hàng của ngươi, bằng không, ta sẽ thay trời hành đạo, đem ngươi đánh vào A Tỳ địa ngục. Để cho ngươi vĩnh viễn không thể đầu thai..
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 2: Mèo yêu khả ái
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
ái
- Mẹ ơi, có người bắt nạt ta. . . . .
Con mèo nhỏ nghe vậy, nhất thời gia tăng tiếng khóc.
Lý Vân triệt để không nói gì, mèo yêu này thật đúng là cực phẩm.
Vương Trân Trân cũng rất hứng thú nhìn mèo yêu, trong lòng tính toán làm như thế nào để ôm vật nhỏ khả ái này. Toàn thân đều là lông xù đen bóng, nếu ôm vào trong ngực, khẳng định rất thích nha.
Tần Suất lại là vẻ mặt cười gian, phỏng chừng hắn đang tính toán làm sao để xử lý vật nhỏ này. Nói thật, ngày hôm nay nếu như không phải Lý Vân chạy tới đúng lúc, đường đường một đời anh minh của linh yêu như hắn có thể bị hủy hoại hoàn toàn. Trong lòng Tần Suất đối với nó hận rất nhiều.
Vương Đại Sơn như trước cộc lốc. Mặc dù ngồi ở trên bệ cửa sổ, cũng vẫn duy trì phong cách của lão nông thật thà chất phác. Hắn là người duy nhất trong mọi người không có tâm nhãn. Đêm khuya đi bắt yêu cũng là do lão đại gọi hắn qua, hắn chỉ để ý nghe theo mệnh lệnh là được. Về phần việc khác, cùng hắn không có nhiều quan hệ.
- Mẹ ngươi là ai?
Lý Vân trêu ghẹo mà hỏi.
- Ta không biết. . .
Mèo yêu giơ một cái móng vuốt lên, tại trên trán gãi gãi vài cái, đột nhiên nói ra:
- Ngược lại chính là mẹ ta rất lợi hại, các ngươi bắt nạt ta, nếu như bị mẹ ta biết, các ngươi sẽ chết chắc. Nàng là một con yêu quái lợi hại, rất lợi hại.
- Fuck...!
Trong mũi Tần Suất hừ hừ nói:
- Cho dù có lợi hại thì cũng lợi hại đến mức nào chứ? Nứt vỡ trời sao, bất quá chỉ là một con mèo cái nhỏ mà thôi.
Tại trong trí nhớ của Tần Suất, Cường giả của Yêu tộc trong thời kỳ viễn cổ, cũng không có vị nào là một con mèo cái cả.
Tuy rằng thường nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột khi sinh sẽ đào thành động. Có thể về sau khi chứng minh sự thực, Tần Suất lại sai. Có đôi khi, mẹ của một con mèo nhỏ chưa chắc đã là một con mèo nhỏ. Chuyện của Yêu tộc kỳ thực rất huyền huyễn. Thế cho nên tự cho mình có thâm niên như linh yêu Tần Suất cũng chưa chắc đã biết toàn bộ.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau tạm thời không đề cập tới.
- Mẹ của ta không phải mèo...!
Mèo yêu thở phì phì sửa lại cho đúng.
Giờ khắc này, tiếng cười đột nhiên lần thứ hai vang lên, mọi người cười đến nỗi quay cuồng ngã xuống đất, bọn họ thậm chí hoài nghi con mèo nhỏ này có phải bị dọa sợ tới mức ngu luôn rồi hay không.
- Không cho cười...!
Rốt cục ý thức được bản thân đang bị cười nhạo. Lỗ mũi mèo yêu hổn hển phun ra nhiệt khí. Quơ hai chân trước. Làm ra một bộ dáng phẫn nộ.
- Tiểu tử kia. Nhìn bộ dáng của ngươi. Là dự định cùng ta quyết đấu hả?
Tần Suất cười đến da mặt run rẩy.
Mèo yêu tức giận mà nhìn hắn. Đột nhiên nhào đầu về phía trước. Tần Suất cười lạnh một tiếng. Một cái tát đánh vào trên người mèo yêu. Đem tiểu gia hỏa kia quật ngã trên mặt đất.
- Các ngươi sao lại bắt nạt một con con mèo nhỏ?
Ngay tại lúc này. Trước tràng diện máu tanh vừa nãy đã bị hù dọa ngất đi, giờ đây Nhâm Cường đã tỉnh lại. Mở mắt. Hắn đã bắt gặp tình cảnh Tần Suất quật ngã con mèo nhỏ. Với tư cách là hội viên của hiệp hội bảo vệ động vật ở tỉnh thành này. Nhâm Cường cảm giác mình phải có nghĩa vụ cũng như quyền lực đi ngăn lại những hành vi biến thái ngược đãi tiểu động vật kiểu này.
- Phanh...!
Một tiếng. Hỏa Yêu Vương Đại Sơn chẳng biết từ lúc nào đã từ trên bệ cửa sổ đi vòng ra phía sau Nhâm Cường. Nhấc tay lên ngay trên ót của hắn đập một phát. Mới thức tỉnh không lâu, Nhâm Cường lần thứ hai rơi vào trạng thái hôn mê.
- Ta cảm thấy được lúc này hắn nên ngủ thì tốt hơn…!
Vương Đại Sơn vô tội mà nhún nhún vai:
- Hắn cùng Đường Tăng đều là mắt thường phàm thai. Không nhìn được đâu là nhân tâm tốt. Sẽ chỉ làm hỏng việc mà thôi. . .
- Đúng vậy, làm tốt lắm...!
Lý Vân đối với hành động của hắn đưa ra một đánh giá tích cực. Khóe miệng Vương Đại Sơn nổi lên một tia mỉm cười cộc lốc, đối với sự khen ngợi của lão đại có vẻ có chút xấu hổ.
- Mẹ ơi. . . Trên đời này vẫn có người tốt.
Mèo yêu cảm kích liếc mắt nhìn Nhâm Cường đang ngất xỉu trên ghế.
- Bà mẹ nó. . . Đừng mèo khóc con chuột giả từ bi. . . Trước đó ngươi vẫn còn chỉ huy lang yêu muốn giết chết hắn đấy?
Tần Suất vội vàng nói rõ khuyết điểm. Xem ra, ngày hôm nay hắn muốn Hắc Miêu phải dập đầu tới cùng mới hả giận.
- Tiểu tử kia, hỏi ngươi một lần cuối cùng, là ai thuê ngươi làm?
Lý Vân tựa hồ có chút không được bình tĩnh. Hơn nửa đêm lại cùng một con mèo nhỏ ở đây nói chuyện phiếm, thực sự không thú vị. Tuy rằng đều là yêu quái. Nhưng hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ yêu quái có thể hóa thành hình người mà thôi.
- Ta không biết. . .
Mèo yêu hiển nhiên cũng ý thức được tình hình trước mắt, nó rất thản nhiên nói:
- Một người áo đen tìm đến ta, hứa hẹn cho ta một trăm đồng để mua cá, cho nên ta tiếp nhận sinh ý này. Nói thật, ta không muốn lừa dối các ngươi. . . Ta dựa vào năm con sói yêu kia để sinh sống thì đều bị các ngươi tiêu diệt, ta cũng không còn đường hy vọng. Mấy anh hùng, thả ta đi. . . Thả con mèo nhỏ đáng thương như ta đi mà. . .
- Không được...!
Hỏa Yêu Vương Đại Sơn là người đầu tiên phản đối:
- Mặc kệ ngươi là cố tình hay là vô tình, nói chung, ngươi đã phạm sai lầm, nếu đã phạm sai lầm thì phải tiếp thu nghiêm phạt. Lão đại, ta kiến nghị đem con mèo yêu này đưa vào chùa Bạch Mã, để cho các đại sư tụng kinh siêu độ. . .
Hỏa yêu đối với hành trình ở chùa Bạch Mã lần trước, tựa hồ có chút canh cánh trong lòng. Lúc này tình huống của mèo yêu so với hắn nghiêm trọng hơn nhiều. Cũng không thể đơn giản mà tha thứ cho nó.
- Ân, đồng ý!
Lý Vân gật đầu, đang muốn hỏi xem con mèo nhỏ nó có biết chùa Bạch Mã hay không. Kết quả tiểu gia hỏa kia lại bắt đầu khóc lóc. Lăn lộn trên mặt đất, thì thầm trong miệng:
- Không đi, không đi. . . Chết cũng không đi, người ta ghét nhất hòa thượng, ghét nhất kinh văn. . .
- Tiểu Lý, ta xem không bằng đem con mèo yêu này cho ta đi. . . Ta sẽ nuôi dưỡng nó. . . Không, là giám thị nó.
Vương Trân Trân ái tâm tràn lan, đến cuối cùng cũng không chịu nổi tiểu tử khả ái kia, lên tiếng xin tha.
Lời này vừa nói ra, hai mắt mèo yêu nhất thời tỏa sáng, hiểu được cứu tinh đã xuất hiện.
- Tỉ tỉ xinh đẹp Vô Song, ngươi là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ngươi là nữ thần, ngươi là tiên nữ. . . Van cầu ngươi cứu ta đi mà?
Con mèo nhỏ vội vàng cầu xin.
- Ta là nữ yêu...!
Vương Trân Trân nhếch miệng cười một cái.
- Không thể nào. . . Ngươi tại sao có thể là nữ yêu chứ?
Con ngươi của con mèo nhỏ tại trên Thần Nông xích quét một vòng, nói ra:
- Bảo vật của Thần Nông, không có khả năng trên người một nữ yêu.
- Im miệng!
Vương Trân Trân thu hồi Thần Nông xích, hai tay chống nạnh, hiển nhiên cũng là một con cọp mẹ:
- Con mèo nhỏ, ta phải nói cho ngươi biết, trên thực tế ta chính là nữ yêu. . . Ngươi cũng là yêu quái, ngươi dựa vào cái gì khinh thường yêu quái. Đừng quên, mẹ ngươi, ba của ngươi đều là yêu quái, ngươi đúng là một tên phản đồ. . .
- Ta không có ba!
Mèo yêu đột nhiên lạnh giọng nói. Một khắc này, trong con ngươi của nó tràn ngập phẫn nộ.
Tâm tư Lý Vân cũng rất nhanh hoạt động. Hắn cảm giác trên người con mèo yêu này có cỗ khí tức rất đặc biệt. Tròng mắt xoay chuyển, hắn lập tức chú ý tới cái vòng đang đeo trên cổ con mèo nhỏ.
- Tần Suất, đi lấy cái vòng đeo cổ kia cho ta…
Lý Vân nói một tiếng.
- Không thành vấn đề...!
Tần Suất nghe vậy, mạnh mẽ bổ nhào qua, một tay cầm lấy con mèo nhỏ nhấc bổng lên. Lập tức dùng tay còn lại đi lấy cái vòng đeo ở cổ kia.
- Không cho chạm vào đồ vật của ta, đây là mẹ cho ta. . .
Con mèo nhỏ không ngừng đấu tranh, tựa hồ rất quý trọng cái vòng cổ kia.
Tần Suất tự nhiên không để ý tới kháng nghị của con mèo nhỏ. Tiếp tục đưa tay qua, nhưng đúng thời điểm tay hắn chạm vào cái vòng cổ kia, một cỗ sát khí cường đại đập thẳng vào mặt, ngay sau đó bên trong vòng cổ hiện lên một đạo lục quang (ánh sáng xanh), Tần Suất chợt cảm thấy mình bị một cỗ lực mạnh đánh trúng, thân hình nhất thời thối lui vài bước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 3: Được mỹ nữ nuôi dưỡng.
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Con mèo nhỏ nhân cơ hội giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhanh như chớp trốn ở phía sau lưng Vương Trân Trân. Một phòng đầy người cùng yêu quái, cũng chỉ có Vương Trân Trân có thể cho nó một tia cảm giác an toàn.
- Đau quá. . . Cái kia là vật gì vậy?
Tần Suất xoa xoa ngực, nghiêng đầu nhìn Lý Vân hỏi.
Lý Vân cẩn thận nghĩ một chút, nói:
- Đó hẳn là một pháp bảo, nói không chừng mẹ nó thật rất lợi hại. . . Đương nhiên, cũng có thể là ta suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại Lý Vân có thể khẳng định, con mèo nhỏ có thể khống chế năm con lang yêu, là do tác dụng của cái vòng cổ kia. Thoáng do dự một chút, Lý Vân nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta trước rút lui, Trân tỷ, tiểu mao đầu từ giờ trở đi liền thuộc về chị. . . Đừng để cho nó gây ra chuyện gì lớn…
- Vạn tuế. . . Vạn tuế...!
Con mèo nhỏ nghe được Lý Vân đối với hắn không nghiêm phạt, mà còn lại để cho mỹ nữ nuôi dưỡng, nhất thời hô to một tiếng.
Tần Suất tựa hồ vẫn còn căm hận trước một kích của cái vòng cổ kia, căm giận bất bình nói:
- Cũng tốt, mang theo tiểu gia hỏa này trở về, để cho hắn bắt con chuột. . . Ăn con chuột. . .
- Ta không ăn con chuột. . . Ta là mèo yêu, cũng không phải mèo bình thường...!
Tiểu mao đầu tỏ ra kháng nghị.
Vương Trân Trân cúi người ôm nó vào trong lòng, đưa tay tại trên đầu của hắn khẽ vuốt một chút, cảm giác trơn bóng, lông xù, trong lòng càng yêu thích bé mèo Kitty này hơn.
- Meo meo ô...!
Tiểu mao đầu tựa hồ có ý định lấy lòng Vương Trân Trân, cái trán vô cùng thân thiết mà tại phía sau lưng của người phụ nữ dụi dụi. Làm cho Vương Trân Trân cười khẽ không ngớt.
- Tiểu Lý, ngươi xem xem, rất khả ái a...!
Vương Trân Trân hưng phấn giống như một tiểu nữ sinh, khuôn mặt đỏ bừng, phong tình vạn chủng.
Lý Vân khen ngợi gật đầu, sau đó đối với tiểu mao đầu trầm giọng nói:
- Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, không được nghịch ngợm, không được gây sự, bằng không ta mặc kệ mẹ ngươi có phải con mèo cái hay không, ta đều sẽ lột da ngươi, điểm thiên đăng vào ngươi, cho linh hồn ngươi rơi vào A Tỳ địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. . . Còn có, ngươi nghe kỹ cho ta, thời điểm nhàn rỗi không có việc gì làm, cẩn thận nhớ lại một chút tình huống của Hắc y nhân, có tiến triển gì lập tức liên hệ với ta. . .
- Meo meo ô, ta biết...!
Tiểu mao đầu vội vàng gật đầu đáp ứng.
Tần Suất oán hận mà liếc mắt với mèo yêu, thở phì phì nói:
- Lão đại, Trân tỷ. . . Các ngươi không thể như vậy a. . . Tiểu tử này không rõ lai lịch, hơn nữa còn là địch nhân chúng ta. Dẫn hắn về nhà, không thể nghi ngờ chính là dưỡng mèo làm loạn. . . Nghe theo ta nói đi mà, hay là đưa vào chùa Bạch Mã có vẻ an tâm hơn một chút. . . . Tối thiểu cũng phải để hắn tại chùa Bạch Mã chịu ít giáo dục rồi mới mang ra. Như vậy sẽ ổn thỏa hơn.
- Ta không đi!
Vừa nghe đến chùa Bạch Mã, tiểu mao đầu tâm tình liền có vẻ kích động lên. Bất kể là yêu quái vạn năm trước, hay là yêu quái Đại Tân sinh. Hết thẩy có chút kiến thức, cũng biết chùa Bạch Mã rất kinh khủng. Chỗ kia đối với yêu quái mà nói, có thể so với Luyện Ngục nhân gian.
- Để cho ta nghĩ một chút xem sao . .
Lý Vân làm ra một bộ dáng giả vờ tự hỏi.
Tiểu mao đầu nhất thời khẩn trương lên, Tần Suất cũng chờ mong Lý Vân đưa ra lựa chọn chính xác.
Vắng vẻ!
Quỷ dị vắng vẻ!
Trong ánh mắt mọi người đang tập trung nhìn lại, Lý Vân vùng xung quanh lông mày khi thì giãn ra, khi thì nhăn lại.
Vài giây đồng hồ chờ đợi về sau, tiểu mao đầu rất là vô tội chớp chớp mắt:
- Ta thật đáng thương. . . Mẹ không quan tâm ta, ta tay làm hàm nhai lại phạm sai lầm. . . Hiện tại các ngươi còn muốn đưa ta đi địa ngục nhân gian. Ta không muốn sống, không sống nữa, các ngươi giết ta đi. . .( mẹ, con mèo này đúng là cực phẩm mà :”> )
Nói đến đây, mèo yêu lập tức ngửa đầu ngóng nhìn Vương Trân Trân, nước mắt lưng tròng khóc nói
- Ô ô, ta chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương. . . Van cầu ngươi, cứu ta đi. . . . . Nữ yêu tốt bụng, nữ yêu xinh đẹp cầu xin ngươi cứu ta đi mà.
- Đủ rồi, đừng giả bộ thương cảm...!
Ánh mắt Lý Vân dần trở nên băng lãnh nhìn mèo yêu:
- Trước đó ngươi chỉ huy bọn lang yêu giết người, thế nhưng một chút cũng không biết thương.
Tại cái nhìn sắc bén của hắn, còn đang giả trang khả ái mèo yêu lập tức câm miệng, thanh âm có chút run rẩy:
- Ta sai, ta sai rồi. . . Biết sai khó sửa đổi, thiện lớn lao yên. . . Ta sẽ sửa, ta sau này sẽ làm một Miêu Miêu ngoan.
Vương Trân Trân tương đối mềm lòng, mắt thấy Miêu Miêu tại trong lòng nàng liên tục run rẩy, vội vàng hơi đưa tay về phía Lý Vân lay lay, thấp giọng nói:
- Tiểu Lý, bảo nó cam đoan là được mà. . .
- Ân, ta cam đoan, ta cam đoan.
Tiểu mao đầu vội vàng nói.
- Cam đoan cái đầu của ngươi a...!
Tần Suất khó chịu nói:
- Lão đại còn chưa nói, ngươi gấp cái gì, ngươi lại dám đoạt lời của lão yêu…
Hắc Miêu nghe vậy, vội vàng ngậm miệng lại.
- Nên nói những gì ta cũng đã nói rồi. . . . . Ta không muốn tiếp tục lặp lại.
Trong con ngươi Lý Vân hiện lên một đạo hàn quang:
- Ta lại thêm một điều, từ giờ trở đi, Trân tỷ chính là chủ nhân của ngươi. Có ý kiến gì không?
- Có...!
Mèo yêu lập tức nước mắt lưng tròng nói:
- Ta muốn tự do, Miêu Miêu cũng có nhân quyền cùng Mèo quyền.
- Ta rất dân chủ. . . Ngươi có ý kiến có thể nói ra, nhưng ta sẽ không tiếp thu.
Lý Vân giải quyết dứt khoát:
- Chuyện này không có lựa chọn khác, cứ quyết định như vậy đi.
Mèo yêu gào khóc nói:
- Xong, xong, ta không có tự do. . .
- Ngoan...!
Vương Trân Trân nhẹ nhàng ôm tiểu mao đầu, bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về cái trán của hắn, an ủi:
- Yên tâm đi, ta sẽ đối với ngươi tốt. . .
- Cảm ơn chủ nhân...!
Tiểu mao đầu nhập kịch thật ra rất nhanh, lúc này chưa được mấy giây vậy mà đã kêu tiếng chủ nhân.
- Khẩu thị tâm phi, cái thằng không có cốt khí...!
Tần Suất tuyệt không bỏ qua bất luận một cơ hội nào để đả kích mèo yêu.
- Sau này ta sẽ quản chặt chẽ ngươi...!
Hỏa Yêu Vương Đại Sơn đột nhiên nhìn tiểu mao đầu nói ra.
- Meo meo ô...!
Mèo yêu phát sinh một tiếng mèo kêu, cũng không biết đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Thừa dịp trời còn chưa sáng, Lý Vân mang theo mọi người rời khỏi. Trước khi đi, hắn bảo Vương Trân Trân kiểm tra một chút tình huống Nhâm Cường trong cơn hôn mê. Sau khi xác định không có việc gì, hắn mới điện thoại cho lão hòa thượng, đem tình huống có mấy thi thể to lớn ở đây nói một chút. Đồng thời nói rõ bảo hắn dẫn người đến đây giải quyết tốt hậu quả. Phòng làm việc của Nhâm Cường khắp nơi đều là máu tanh, có chút hãi nhân. Nếu muốn không để lại bất cứ dấu vết gì, chắc chắn phải nhờ nhân viên chuyên nghiệp của chùa Bạch Mã đến đây ' tẩy trừ ' .
Nhận được thông báo, Trí Hoằng lão hòa thượng một giây cũng không dám chậm trễ, lập tức dẫn người chạy tới. Vạn hạnh là Nhâm Cường còn đang trong cơn hôn mê, bất quá đã có dấu hiệu thức tỉnh. Lão hòa thượng cũng không biết nghĩ như thế nào, đưa tay ra đánh một cái, khiến Nhâm Cường lần thứ hai ngất đi. Thương cảm cho Nhâm Cường, đêm nay sợ bị hôn mê một lần, còn hai lần là bị đánh ngất xỉu.
Hiện trường thật đúng có chút máu tanh cùng hỗn loạn. Hòa thượng Chùa Bạch Mã phải bận rộn một giờ mới hoàn toàn xử lý xong. Sau đó, Trí Hoằng đại sư tự mình an bài xe cấp cứu đem Nhâm Cường đưa vào bệnh viện.
Sáng sớm hôm sau, nghe chuyện Nhâm Hiểu Nguyệt từ chỗ Trí Hoằng đại sư biết được một số tin tức, tối hôm qua, Nhâm Cường lại được Lý Vân cứu mạng.
Lý Vân, người tốt a. Nhâm Hiểu Nguyệt trong lòng âm thầm cảm kích. Trong lòng lần thứ hai nảy mầm dự định mời hắn ăn cơm.
Sau khi về nhà, Lý Vân liền đâm đầu vào ngủ, sau khi tỉnh ngủ cảm giác bản thân không có việc gì, lập tức đi rửa mặt chải đầu, sau đó hắn đi xuống tầng một. Chỉ thấy Vương Đại Sơn đã sớm rời giường, đem sân trọ quét dọn sạch sẽ. Quả nhiên là tận chức tận trách.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tuyệt Thế Hảo Yêu Tác Giả: Xích Tuyết
-----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 4: Trên trời rơi xuống một vị hôn thê
Nguồn: MT
Sưu Tầ Goncopius -- 4vn
Chỉ chốc lát sau, Tần Suất cũng ngáp ngắn ngáp dài từ trên tầng cao nhất đi xuống. Bữa sáng còn chưa kịp ăn được một miếng, đã bị Lý Vân giục đi âm thầm bảo hộ Nhâm Cường. Vương Trân Trân đồng dạng cũng rời giường rất sớm. Ngay trong nháy mắt Lý Vân gõ cửa, nàng cũng đúng lúc mở cửa phòng. Một cỗ mùi cơm chín nhất thời bay ra. Làm cho Vương Đại Sơn nước miếng chảy ròng ròng.
- Cùng nhau đi vào ăn đi...!
Vương Trân Trân nói một tiếng.
Vương Đại Sơn vô cùng cảm động, còn kém không có nói ra nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
- Meo meo ô...!
Sau khi vào cửa, Lý Vân liếc mắt liền thấy tiểu mao đầu đang co rúc ở trên ghế sa lon. Tiểu tử kia tinh thần rất tốt. Xem ra xác thực được Vương Trân Trân đối đãi tốt.
- Lão đại tốt, chào đại thúc...!
Tiểu mao đầu nhảy xuống sô pha, rất có lễ phép hướng Lý Vân, Vương Đại Sơn chào hỏi. Cử động lần này nhất thời thắng được hảo cảm của Vương Đại Sơn:
- Ân, không tệ, đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện. . .
Lý Vân phản ứng thì tương đối là lãnh đạm, chỉ là thoáng gật đầu qua.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lý Vân liền dắt chiếc xe đạp cũ nát của mình đi đến trường.
Cuộc sống trong trường học vẫn nhàm chán và ấm áp như vậy. Buồn chán cùng ấm áp. Có lẽ, cũng chỉ có người như Lý Vân mới có thể hiểu và cảm ngộ như vậy. Đổi lại người khác, buồn chán cùng ấm áp tuyệt đối là đối lập nhau.
Trong lớp học, hắn lại cảm giác được có một cặp mắt đang chăm chú nhìn vào hắn. Không hề nghi ngờ, khẳng định là Nhâm Hiểu Nguyệt. Sự tình tối hôm qua, phỏng chừng nàng cũng biết một ít. Đảm bảo tí nữa thể nào nàng cũng đến gặp mình, không chất vấn thì cũng là cảm ơn.
Quả nhiên, sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt đi tới ngồi ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói ra:
- Buổi chiều sau khi tan học, tớ mời cậu ăn cơm, được không?
- Phải xem đã. . . Nếu như buổi chiều tớ không bận gì… tớ sẽ đi cùng cậu.
Đã biết mình là một yêu quái. Lý Vân thủy chung vẫn duy trì khoảng cách cùng nhân loại khác giới. Hứa Tiên cùng Bạch nương tử chỉ là truyền kỳ. Lý Vân cũng không thích. Cũng không tin đó là sự thật. Huống hồ lão hòa thượng đã từng nói. Với tình huống của hắn lúc này. Nếu như cùng nhân loại nữ tính giao hợp rốt cuộc gặp phải chuyện gì. Còn chưa rõ ràng...
Đương nhiên Nhâm Hiểu Nguyệt người ta cũng không nói muốn lấy thân báo đáp. Vừa thấy đã yêu gì gì đó... Chẳng qua bạn học Lý Vân luôn luôn có cái loại ý thức cẩn thận đề phòng mà thôi.
- Vậy sau khi tan học tớ tìm cậu...!
Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không có cưỡng cầu. Đứng dậy rời khỏi.
…
…
Sau khi tan học. Vì để tránh gặp mặt với Nhâm Hiểu Nguyệt. Lý Vân vội phóng xe lao về nhà. Thế nhưng vừa đi ra cửa trường được vài bước. Đã bị một cô gái mặc áo lông trắng chắn trước mắt ngăn cản. Cô gái trông rất đẹp. Nàng có một khuôn mặt thanh thuần động lòng người. Mái tóc đen sẫm mềm mại phủ lên hai đầu vai. Mi mắt cong cong chớp động. Có một đôi mắt to trong sáng như Thần Tinh. Mũi ngọc cao cao thanh nhã. Đôi môi anh đào kiều diễm ướt át. . . thân cao trên dưới 1 mét 67. Có vẻ duyên dáng yêu kiều. Không biết tại sao. Lý Vân từ trên người cô gái ngửi được một chút khí tức cổ quái. Không giống như là yêu khí. Nhưng lại có một cỗ năng lượng rất mạnh. . .
Ngay thời điểm Lý Vân tỉ mỉ quan sát cô bé kia, cô gái cũng mang vẻ mặt chân thành nhìn Lý Vân, vẻ mặt dường như chờ mong cái gì đó, lại mơ hồ mang theo một vẻ khẩn trương, hai tay gắt gao xoắn vào nhau, tựa hồ là lấy hết dũng khí mới nói ra một câu:
- Em là vợ chưa cưới của anh. . .
Lý Vân nghe vậy, hai tay vịn xe, vội vàng quay đầu nhìn chung quanh một chút. Hắn rất nhanh liền phát hiện, ở đây ngoại trừ hắn ra, tựa hồ không có người nào khác a.
Lý Vân có chút mê man. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Xin chào, em là vị hôn thê của anh...!
Cô gái xinh đẹp lúc này đi lên phía trước vài bước, nhìn ra được, nàng đang nói với Lý Vân.
Lý Vân biểu hiện rất bình tĩnh. Nhưng trong lòng thì có chút đáng tiếc, cô nương tốt như vậy làm sao lại bị bệnh tâm thần. . . Hắn thậm chí đang suy nghĩ, có nên báo cảnh sát hay không. . . Tuy rằng hắn là yêu quái, nhưng dù sao vẫn đang sinh hoạt tại bên trong xã hội này, hắn hẳn là nên hoàn thành nghĩa vụ của một người công dân. Bệnh tâm thần tại trên đường cái chạy loạn là rất nguy hiểm.
- Anh tốt chứ...!
Ngay khi Lý Vân trong lòng còn đang không biết làm gì, cô gái mỹ lệ đã đi tới, con ngươi nàng chăm chú nhìn chằm chằm Lý Vân, trong ánh mắt chờ mong tựa hồ cũng càng ngày càng đậm hơn.
Lý Vân bị cô gái nhìn chằm chằm như vậy có chút xấu hổ. Nói thật, chính hắn đều cảm thấy bản thân không phải rất tuấn tú, chỉ là tính tình tốt mà thôi. Nếu như đối phương không phải bị bệnh tâm thần, hắn rất khó tin tưởng chính mình lại có mị lực lớn như vậy.
- Cô tốt...!
Sau giây lát ngây người, Lý Vân dự định thử cùng cô gái này nói chuyện. Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó dùng ngón tay chỉ chính mình, cẩn thận mà hỏi:
- Cô là đang nói chuyện với ta phải không?
Cô gái mỹ lệ gật đầu.
- Xin hỏi cô có chuyện gì sao?
Lý Vân lần thứ hai hỏi.
- Vâng...!
Cô gái mỹ lệ do dự một chút, khẽ hé mở đôi môi anh đào, thấp giọng hỏi:
- Anh gọi là Lý Vân đúng không. . . Anh biết không? Em là vợ chưa cưới của anh, anh là chồng chưa cưới của em. . .
Lý Vân lần thứ hai sửng sốt. Trực giác nói cho hắn biết, cô bé này thần kinh thật có vấn đề. Có lẽ nói nếu mình lợi dụng lừa dối mỹ nữ này để câu cá. Thế nhưng Lý Vân không cảm giác mình như một kẻ có tiền?
- Xin lỗi, tôi không biết...!
Mặc dù là bay tới diễm phúc, nhưng Lý Vân lại có vẻ hết sức cẩn thận. Mấy năm nay, thói đời thay đổi, chỉ có lòng người là vẫn như xưa. Trời biết được đây có đúng hay không là một tập đoàn lừa đảo. Hơn nữa, hắn cảm thấy trên người cô gái này có gì đó cổ quái. Sau khi hai người đứng gần nhau, khí tức đặc biệt trên người cô gái này càng thêm rõ ràng. Thế nhưng hắn lại nhận không ra cái khí tức kia rốt cuộc là cái dạng gì. Cùng yêu khí bất đồng, bất quá năng lượng lại rất cường đại.
Cô bé này không đơn giản. Lý Vân hết mức bảo trì cảnh giác. Trong lòng tính toán chính mình kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Cứ giằng co qua lại như thế này, tựa hồ cũng không phải cách hay.
- Đừng hiểu lầm. . . Chúng ta không thể nào là địch nhân, chúng ta là người yêu. . .
Cô gái tựa hồ cũng nhìn ra sự lo lắng cùng cảnh giác của Lý Vân, vội vàng giải thích:
- Em không phải người bị bệnh tâm thần, em cũng không phải người xấu, em thật là vợ chưa cưới của anh mà, xin anh hãy tin tưởng em.
- Mạo muội hỏi một câu, cô làm thế nào biết tên của tôi. . .
Lý Vân lên tiếng hỏi.
- Chúng ta trước đây quen biết nhau mà, ngày trước anh quen biết em, anh cũng vẫn tên là Lý Vân.
Ánh mắt cô gái vẫn nhìn Lý Vân, nghiêm túc nói:
- Đây chính là tên anh tự đặt cho mình, anh nói tên này là vĩnh hằng, anh sẽ vĩnh viễn dùng tên này, bất kể trên trời hay là dưới đất. . . Vì vậy, em mới tìm được anh. . .
Lời cô gái nói, làm cho Lý Vân rất khó hiểu.
- Người trùng tên trùng họ rất nhiều, giống tên này, toàn quốc tối thiểu có hơn mười vạn người.
Lý Vân nhún nhún vai nói.
- Em biết.
Cô gái nói tiếp:
- Tên của anh khác biệt với bọn họ, anh là duy nhất.
…
…
Sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt vội vàng đi tìm Lý Vân, thế nhưng nàng rất nhanh phát hiện Lý Vân đã đi trước nàng một bước. Trong lòng tức giận bất bình, Nhâm Hiểu Nguyệt vội vàng đi xe đạp điện đuổi theo. Mới đi được vài bước, biểu hiện trên mặt nàng liền cứng đờ. Bởi vì lúc này nàng đã thấy Lý Vân. Cùng lúc đó, nàng cũng thấy cô gái mỹ lệ kia đang đứng đối diện nói chuyện với Lý Vân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius