Nghệ Phong không cần nghĩ cũng biết đây là do Thánh tông cố tình lan truyền. Bằng không, chỉ bằng một cứ điểm nho nhỏ, căn bản sẽ không khiến cho toàn bộ đại lục phải kéo dài phong ba như thế.
- Ta kháo, hình như bản thiếu gia bị lợi dụng.
Nghệ Phong oán hận mắng một câu, tuy nhiên cũng không có cách nào, chỉ đành để nó tùy ý kia phát triển. Chẳng lẽ hắn còn dám tìm cả Thánh tông tới gây phiền toái?
…
Trong lúc Nghệ Phong nhấp nhẹ một ngụm trà đợi Thiên Nghịch cùng Tần Y, lại phát hiện Khinh Nhu nhẹ nhàng tới ngồi đối diện hắn.
Mái tóc đen nhánh bồng bềnh lưu động, nụ cười tươi như hoa, sống mũi xinh đẹp tuyệt trần, môi son kiều diễm, chiếc váy mỏng bó sát khiến vòng eo thon nhỏ càng thêm nổi bật. Song phong kiêu ngạo cao vút, dưới làn váy là cặp chân non mềm, Nghệ Phong có thể cảm giác được sự co dãn đàn hồi kinh người.
Khinh Nhu nhu nhược cùng mị hoặc mâu thuẫn kết hợp, khiến Nghệ Phong sửng sốt. Cho dù ngày ngày nhìn Tần Y điên đảo chúng sanh, nhưng khi gặp nàng, tận đáy lòng hắn vẫn không nhịn được thầm nói một câu:
- Yêu vật a!
- Ta...
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong tham lam nhìn nàng không kiêng sợ gì, hai gò má chợt đỏ lên, bình thường nào có ai dám nhìn nàng như vậy. Nhưng mà, chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, so cả đời nàng còn nhiều hơn.
- Nàng cái gì?
Nghệ Phong tà mị nhìn Khinh Nhu, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, tại sao nhu nhược có thể kết hợp hoàn mỹ cùng mị hoặc? Nhưng hết lần này tới lần khác nó lại là sự thật trước mắt.
Khinh Nhu cắn cắn đôi môi đỏ mọng, tạo ra một dấu răng nói:
- Ta van xin ngươi giúp ta tìm người nhà có được hay không?
Hiển nhiên, hình như Khinh Nhu chưa từng cầu xin người khác. Tính cách nhu nhược của nàng càng làm cho những lời cầu xin càng khó ra khỏi miệng.
- Lợi ích?
Nghệ Phong bình thản nói, mặc dù Khinh Nhu rất đẹp, nhưng Tần Y, Trữ Huyên, tiểu ma nữ cũng không hề thua kém nàng. Mỹ nhân kế đối với hắn vô dụng.
Tên khốn kiếp, tên vô lại, tại sao ngươi không đi chết đi.
Trong lòng Khinh Nhu mắng to không thôi, nàng chưa từng bị khi dễ như vậy. Nàng oán hận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, nhưng lại bị hắn nhìn chăm chằm vào mình, hù dọa đến sắc mặt vội vàng biến đổi, không dám nữa trợn mắt nữa.
- Vậy ngươi muốn chỗ tốt gì? Ngươi nói cho ta biết, bằng không ta cũng không có cách nào.
Khinh Nhu chỉ có thể xuống nước, cuộc sống như vậy lo lắng hãi hùng như vậy nàng một ngày cũng không muốn sống nữa. Nàng chỉ muốn trở lại bên cạnh người thân, nhưng mà chỉ sợ Nghệ Phong dùng công phu sư tử ngoạm. Yêu cầu lần trước không phải người có thể đưa ra?
Tiểu nữ nhân này rất thú vị, ha ha, ta có phải lại dọa nàng hay không? Ánh mắt oán hận này, thật ra rất có tư vị nha.
Khinh Nhu tự nhiên không biết trong lòng Nghệ Phong rốt cuộc đang suy nghĩ gì, bằng không cho dù lấy tính cách luôn luôn nhu nhược của nàng, nàng cũng sẽ hung hăng lấy chân đạp hắn một cái.
Khinh Nhu suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết trên người mình có cái gì đáng giá để hắn xuất thủ.
- Ngươi giúp ta tìm được người nhà, ta sẽ nói bọn họ báo đáp ngươi, được không?
Khinh Nhu yếu ớt hỏi.
Người này thật không có phong cách giúp đỡ người khác làm niềm vui sao? Còn mọi người đều vô sỉ như vậy. Đặc biệt là tên ghê tởm trước mắt này.
- Vậy cũng không được, ta làm ăn trước giờ không bao giờ cho ghi nợ.
Nghệ Phong lắc đầu, rất kiên định nói.
- Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì? Có phải nàng không có thứ đáng giá hay không? Khụ, thật ra thì ngươi có một thứ, nhưng không biết nàng có cho hay không?
Nghệ Phong tà tà nói.
- Cái gì?
Trong lòng Khinh Nhu vui mừng, chỉ cần có thể về nhà, cái gì nàng cũng nguyện ý bỏ qua.
- Dĩ nhiên là thân thể ngươi rồi, ta cảm thấy trên đời không có gì đáng giá hơn thân thể người?
Nghệ Phong cười hắc hắc nói.
- Ngươi...
Trong lòng Khinh Nhu tràn đầy giận dữ, nét mặt đỏ ửng. Nàng thở dốc, một đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn hắn. Chẳng qua là Nghệ Phong thấy dù thế nào cũng không có lực sát thương, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.
- Ha ha, không được à. Nếu không thì như vậy, coi như ta làm hao vốn làm ăn một lần. Cho nàng ghi nợ.
Khinh Nhu không thèm để ý tới Nghệ Phong, hai mắt nhìn chằm chằm Nghệ Phong như cũ. Bộ dáng này khả ái nói không ra lời khiến trong lòng Nghệ Phong cười trộm không dứt.
Tên khốn kiếp, ngươi chờ đó… Chờ ta về đến nhà, ta liền phái người tới thịt ngươi, lại dám đánh chủ ý tới ta.
- Tại sao ngươi không nói chuyện nữa? Hiếm có khi ta cho người khác ký sổ. Như vậy đi, nàng hôn ta một cái làm lợi tức, chờ nàng về đến nhà, ta lại thu hoạch vốn như thế nào?
Khuôn mặt Nghệ Phong mỉm cười, dường như người chiếm đại tiện nghi là nàng chứ không phải hắn.
Khinh Nhu chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế, hiện tại trong lòng nàng đã quyết định rồi. Chỉ cần mình có thể trở về nhà, sẽ khiến cho Nghệ Phong không được sống khá giả. Rút gân lột da, hỏa thiêu cũng không buông tha.
Tính cách của Khinh Nhu trước giờ nhu nhược, cho tới bây giờ chưa từng bị tức giận đến vậy. Hơn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới rút gân lột da, hỏa thiêu quất tàn nhẫn như vậy. Nhưng mà hôm nay nàng cảm thấy dùng những thứ đó trên người Nghệ Phong vẫn còn không đủ.
- Làm sao? Không đồng ý hả? Vậy thì thôi. Bản thiếu gia sẽ chơi cùng nàng?
Nghệ Phong nói xong, không để ý tới Khinh Nhu liền chuẩn bị rời đi.
- Đợi một chút!
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong rời đi, trong nội tâm nàng quýnh lên: mình không thể ở bên ngoài quá lâu, rất nguy hiểm. Lần đầu tiên Khinh Nhu cảm thấy sự tùy hứng của mình đã phạm vào một rất sai lầm lớn.
- Làm sao? Đồng ý?
Nghệ Phong lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
Khinh Nhu thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn thế nào cũng đáng ghét, rất đáng giận…
Nàng nhắm mắt lại nghiêng người tới, gương mặt đỏ lên giống như phát sốt.
Bại hoại, ta để ngươi chiếm tiện nghi một lần. Chờ ta trở về nhà, cho ngươi nhìn xem. Lần đầu tiên ở trong lòng Khinh Nhu vạch ra kế hoạch trả thù. Nhưng mà, hiện tại nàng phải nén giận.
Nghệ Phong cảm giác mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, mùi thơm ngát xông vào mũi chui lên đầu. Vừa định làm chút gì thì lại phát hiện Tần Y cùng Thiên Nghịch từ trên lầu đi xuống.
Trong lòng hắn đánh thót một cái, vội vàng rời khỏi Khinh Nhu, hắn nói:
- Được rồi, trêu chọc nàng thôi. Nàng còn tưởng thật sao, nàng tìm người nào thì nói với Thiên Nghịch, ta sai hắn phái người đi tìm.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Tần Y một cái, thấy nàng không phát hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nguyên nhân bởi chột dạ vì thế không dám ở lại nơi này nữa.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR01
- Nghệ Phong, ta mới vừa xuống, làm sao đệ liền vội vã đi vậy?
Tần Y nghi ngờ hỏi.
- Ah, hôm nay trăng sáng rất đẹp, ta về phòng ngắm trăng.
Nghệ Phong thuận miệng đáp, nhưng nói xong, hắn thiếu chút nữa không nhịn được cho mình một cái tát: ban ngày lấy ra trăng sáng, còn có ai về phòng nhìn trăng sáng đâu?
- Phong thiếu, ta có việc cần nói với ngươi.
Thiên Nghịch mới vừa nói xong, đã bị Nghệ Phong chạy một khoảng cách xa ngắt lời nói:
- Ngươi xử lý chuyện tình Khinh Nhu trước đi, có việc gì nói sau.
Tần Y thấy vậy liền cảm thấy khó hiểu, không khỏi nghi ngờ hỏi Khinh Nhu:
- Nghệ Phong bị sao vậy?
Khinh Nhu cảm giác khuôn mặt mình đỏ bừng như lửa, nàng dĩ nhiên sẽ không thể nói chuyện đã xảy ra đành thuận miệng nói đùa:
- Hình như là hắn muốn nhà xí.
…
- Phong thiếu, phụ tử Dương Húc cùng tiểu tử Tả gia đã chết. Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không giải thích được.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong, trong mắt hắn hiện lên sự nghi vấn. Lần này hắn từ Thánh Địa ra mục tiêu chính là ba người bọn họ. Hắn có lý do tin tưởng, đây là thủ đoạn của Nghệ Phong. Chỉ là không biết rốt cuộc Nghệ Phong sử dụng thủ đoạn gì, có thể làm cho ba người bất tri bất giác chết bất đắc kỳ tử.
- Ah! Hẳn là không sai biệt lắm.
Nghệ Phong gật đầu, không có phủ nhận chuyện này có liên quan với mình Cho dù phủ nhận cũng không có tác dụng, trong lòng Thiên Nghịch tựa như gương sáng.
Cứ điểm Tĩnh Vân Tông mới bị diệt, Thiếu chủ Tả gia, phụ tử Dương Húc lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Tràng biến cố này khiến cho mọi người hoảng sợ không thôi, dĩ nhiên, Ma Tông là người bọn họ hoài nghi đầu tiên. Lấy danh tiếng của Ma Tông trong dĩ vãng, mọi người phảng phất như thấy đại họa lâm đầu.
- Ngươi nói cho những người của Thánh tông đó, nếu bọn hắn không muốn bị Tĩnh Vân Tông cùng đế quốc tiêu diệt thì bảo bọn hắn phòng vệ cẩn thận một chút. Tất cả nhân viên của phân bộ tản ra. Tránh phạm phải sai lầm như của Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong nói với Thiên Nghịch, dù sao cũng là người của Thánh tông, hơn nữa cũng giúp bản thân. Mình không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt.
- Phong thiếu yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng phân phó.
Thiên Nghịch nói.
Vốn thân phận của hắn không thể mệnh lệnh cho người của Thánh tông, nhưng uy thế của trận chiến ngày hôm qua khiến cho mọi người rất nghe lời, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Nghệ Phong sờ sờ đầu, hắn cảm giác có chút đau đầu: không ngờ hắn chỉ là muốn trở lại thăm Tần Y một chuyến mà không cẩn thận gây ra động tĩnh lớn như vậy. Đây là điều mà hắn chưa lường trước.
Nghệ Phong đột nhiên đang nhớ ra điều gì, có chút chần chờ hỏi Thiên Nghịch:
- Đúng rồi, hiện tại địa bàn thế lực của Ngả Bá Đặc ra sao rồi?
Thiên Nghịch sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý của hắn, Nghệ Phong vẫn không từ bỏ được gia tộc hắn. Thiên Nghịch không khỏi bi ai cho Nghệ Khải Mạc, nếu là Nghệ Khải Mạc biết mình có nhi tử kiệt xuất như thế, hắn có hối hận bởi quyết định của mình hay không.
- Nghệ gia thật ra cũng không nhàn rỗi, thừa dịp gia tộc Dương Húc đang đại loạn, nhanh chóng chiếm lấy hơn phân nửa địa bàn của bọn hắn. Chỉ trong một đêm, thế lực của Nghệ gia ở Mạc thành đã áp đảo các nhà khác.
Thiên Nghịch nói.
Nghệ Phong gật đầu, thở nhẹ ra một hơi, trong lòng thầm nhủ, điều này coi như ta đã tặng cho các ngươi một phần đại lễ, cũng đã báo đáp các ngươi.
- Xem ra Mạc Thành muốn loạn một chút. Ha ha, thế nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta.
Nghệ Phong cười nói, không một chút giác ngộ rằng hết thảy những điều đó là do một tay hắn thúc đẩy.
- Đúng rồi, chuyện của Khinh Nhu ta cũng đã an bài xong xuôi, thế nhưng...
Thiên Nghịch nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo càng gia tăng thêm một phần khốc liệt.
- Thế nhưng cái gì?
Nghệ Phong tò mò hỏi.
- Phong thiếu, thân phận nữ nhân Khinh Nhu này sợ là không đơn giản. Ta cảm giác, nàng không nói thật với chúng ta.
Thiên Nghịch trả lời.
Nghệ Phong không thèm để ý, hắn cười nói:
- Thân phận nàng tôn quý ta cũng nhìn ra, người bình thường tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra khí chất đặc biệt như nàng. Về phần lừa gạt chúng ta, cũng không có gì ngạc nhiên, Khinh Nhu cũng không ngốc, cũng không thể cái gì cũng nói hết với chúng ta, nàng dù sao cũng phải phòng vệ.
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói như vậy thì gật đầu, hắn tiếp tục hỏi:
- Chúng ta sắp tới ngày trở về rồi, lúc nào sẽ phản hồi Thánh Địa?
Nghệ Phong khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Trước đừng nói chuyện này, tới Mạc Hà chơi mấy ngày rồi nói sau.
Thiên Nghịch thấy vậy, cũng thức thời không tiếp tục nói gì nữa.
…
- Nghệ Phong, ngươi thật giúp ta tìm được Tiêu bá bá rồi sao?
Khuôn mặt Khinh Nhu vui mừng nhìn Nghệ Phong, gấp gáp hỏi.
Thiên Nghịch gật đầu nói:
- Dựa theo sự miêu tả của ngươi, chúng ta một lúc lâu sau tìm được một người so với miêu tả của ngươi không sai biệt lắm, nhưng không biết có phải hay không?
Người của Thánh tông xuất động toàn bộ, lúc này tìm được người mà Khinh Nhu nói. Chẳng qua là thời điểm khi theo dõi kỳ nhân, thủ hạ bị hung hăng đánh cho một trận. Đây càng khiến cho Thiên Nghịch hoài nghi thân phận Khinh Nhu.
- Bọn họ giờ ở nơi nào? Mang ta đi có được hay không?
Khinh Nhu hưng phấn nói, giống như một cánh bướm đầy sức sống, ngay cả oán hận đối với Nghệ Phong hình như cũng đã quên mất.
Ánh mắt Thiên Nghịch chuyển hướng Nghệ Phong đợi câu trả lời của hắn.
Nghệ Phong gật đầu cười nói:
- Đi đi, Mạc Hà vào ban đêm là địa phương tản bộ rất tốt, chúng ta cũng đi xem một chút.
Thế nhưng Nghệ Phong không khỏi tò mò đối với thân phận của Khinh Nhu, Thánh tông có báo cáo khi bọn hắn đang tìm Tiêu bá bá trong miệng Khinh Nhu thì lực lượng cả thành nhỏ cũng đang tìm Khinh Nhu. Chẳng qua Khinh Nhu luôn ở trong phòng, không bị phát hiện mà thôi.
- Tần Y tỷ, tỷ theo ta đi Mạc Hà hóng gió hay không?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tần Y, trong mắt tràn ngập nhu tình, ánh mắt trầm ngưng, bình tĩnh và ưu nhã hoàn toàn bất đồng với vẻ cợt nhả bất cần đời của dĩ vãng.
Thiên Nghịch thấy một màn như vậy cũng cười cười, sau khi kiến thức thủ đoạn của Nghệ Phong, hắn đã biết Nghệ Phong không phải là kẻ bất cần đời. Chẳng qua là thói quen của hắn ở trước mặt người ngoài luôn như vậy mà thôi.
Ngược lại Khinh Nhu nhìn thấy Nghệ Phong nhìn Tần Y như vậy thì không khỏi sửng sốt, nghĩ không ra trên tên lãng tử vô sỉ lại xuất hiện khí chất bình tĩnh cùng thong dong như vậy.
Ảo giác, nhất định là ảo giác, nếu không thì chính là tên bại hoại này đang giả vờ. Khinh Nhu hung hăng lườm Nghệ Phong một cái, trong lòng mình tự an ủi.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR01
Đôi mắt tuyệt mĩ của Tần Y có chút bối rối, không khỏi né tránh cái nhìn của Nghệ Phong, trên mặt hiện lên vẻ đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Mặc dù Mạc Hà không thích hợp cho nàng đi, nhưng nàng không muốn Nghệ Phong phải thất vọng.
Khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên một nụ cười, lười biếng dựa vào cái ghế, trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng bất cần đời của con nhà giàu.
Mạc Hà được xưng là hoa hà nơi Mạc thành, Trên sông có mấy chục chiếc thuyền hoa: Thi giả, Vũ giả, Ca giả, Linh giả... Đủ loại người tụ tập, nói đây là động tiêu tiền không sai, nhưng cũng là động tiêu hồn của nam nhân.
Dị giới tầm hoan tác nhạc cũng không khác mấy với Hoa Hạ cổ đại. Ngâm thơ đối câu, học đòi văn vẻ, so đấu thực lực, tranh giành tình nhân, vung quyền uống rượu, mượn rượu làm càn...
Phảng phất như lúc này mới có thể phát tiết mọi áp lực tu luyện đè nén trong đáy lòng. Điều này cũng dẫn đến, toàn bộ thi từ ca phú mạnh mẽ phát triển ở đại lục này, hầu như có thể sánh ngang với Đường Tống Hoa Hạ.
Thiên Nghịch nhìn từng thuyền hoa treo hồng đăng truỵ lạc nhíu mày, những chỗ như thế này hắn rất không thích.
Nghệ Phong vỗ vỗ Thiên Nghịch bả vai, nhỏ giọng nói:
- Làm quen đi. Lấy thân phận của ngươi, sau này cơ hội tiếp xúc những chỗ này rất nhiều. Ngươi phải nhớ kỹ, nghề nghiệp mà ngươi theo đuổi phải dung hợp vào mọi nơi, cho dù ngươi không thích cũng không được biểu lộ ra.
Thiên Nghịch gật đầu, trong lòng hiện lên một nụ cười khổ.
Tần Y cười cười nói:
- Ha ha, đại ca đệ ngày ngày nói khoác uống hoa tửu như thế nào, hôm nay ta cũng muốn nếm thử một phen.
Nghệ Phong nhìn Tần Y cùng Khinh Nhu, không khỏi có chút ảo não, mặc dù bản thân dùng thuật dịch dung khiến các nàng xấu đi rất nhiều. Nhưng mà khí chất xuất trần, thanh âm dịu dàng mềm mại của phái nữ không thể che giấu được, vẫn khiến cho nhiều người liên tiếp quay đầu nhìn.
- Thiên Nghịch, người muốn tìm ở trong thuyền hoa này sao?
Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu, cười một cách vô cùng cổ quái:
- Ha ha, Khinh Nhu a, Tiêu bá bá của ngươi thật đúng là biết hưởng thụ.
Khinh Nhu cảm giác mặt mình đỏ bừng như lửa đốt. Không vì cái gì khác bởi thuyền hoa này là chiếc lớn nhất ở đây.
Khinh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Nghệ Phong một cái, sau khi từ quay đầu đi không để ý tới hắn nữa.
Nơi gió trăng ở nơi này không giống với thời cổ đại, ngược lại giống như quầy rượu thời hiện đại, Nam nữ đều có. Thế giới này địa vị giữa nam và nữ ngang hàng nhau, là một khác biệt so với Hoa Hạ cổ đại.
Thế nhưng thử nghĩ một chút thì điều này cũng bình thường, thực lực ở thế giới này là điều kiện tiên quyết, không ít phái nữ vì có thực lực mà giành được địa vị.
Cũng chính bởi vì vậy mà Nghệ Phong mang theo hai nữ nhân vào thuyền hoa cũng không có khiến cho người khác kinh ngạc. Trong thuyền hoa cũng có không ít người mang bạn gái tới.
Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua, không thể không thừa nhận, chỗ này đúng là địa phương dùng để hưởng thụ. Mỹ nhân, rượu ngon, cái gì cần có đều có. Bàn ghế cổ kính, màn trướng sạch sẽ, hài hoà ngăn cách mọi người thành từng khu riêng.
Thi giả, Linh giả, Họa giả, nhàn nhân... Mỗi người mỗi khu vực, nhưng bên trong lộ ra vẻ phi thường náo nhiệt và sự vui mừng nồng đậm.
Thậm chí, trong đó còn có người chơi kỹ năng điều tửu.
- Quầy rượu ở dị giới?
Khóe miệng Nghệ Phong hiện lên ý cười quỷ dị, trong miệng không nhịn được nói một từ hiện đại.
- Cái gì?
Tần Y nghi hoặc nhíu đôi mi xinh đẹp tuyệt trần, nhìn Nghệ Phong rất cổ quái hỏi.
- A, không có gì? Ta nói chỗ này rất đẹp, không trách được đại ca ngày ngày lưu luyến trong đó.
Nghệ Phong vội vàng đánh trống lảng.
Tần Y đi lướt qua Nghệ Phong rồi nói:
- Sau này đệ cách xa những chỗ này một chút.
- …
Thiên Nghịch thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng tràn đầy nghi vấn, hắn liền giải thích:
- Người đó trên lầu hai.
Nghệ Phong gật đầu, cước bước lên lầ hai, nhưng mà vừa tới cửa thang thì bị một người ngăn cản nói:
- Đại nhân nhà ta đã bao hết cả lầu hai. Nếu muốn đi lên phải đối được câu thơ trước cửa.
Sau khi Nghệ Phong nghe xong không khỏi bĩu môi. Chơi thi từ ca phú ở dị giới, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên: mịa nó, rõ ràng là thế giới thực lực vi tôn, hết lần này tới lần khác lại bày ra thi từ ca phú làm cái rắm chó gì. Nếu các ngươi không có gì để chơi đùa thì cũng có thể chơi đấu mãnh thú, đấu phi cầm cơ mà....
Nếu có ai nghe được lời Nghệ Phong nói nhất định sẽ khinh bỉ hắn. Mãnh thú, phi cầm là thứ bọn hắn có thể đấu được sao? Còn không biết ai đấu ai?
Huống chi, võ giả của thế giới này không ít, nhưng mà người bình thường còn nhiều hơn. Một xã hội không thể nào chỉ có một nghề là võ giả, các loại nghề nghiệp khác quật khởi là điều không thể tránh khỏi.
Đa dạng hóa nghề nghiệp mới có khả năng xây dựng một xã hội đầy đủ. Cộng thêm đế quốc cổ động chọn lựa văn nhân quản lý quốc gia, dẫn tới tình trạng văn nhân cấp tốc phát triển.
Nhưng mà dù sao đó cũng không phải là chính thống. Mặc dù rất nhiều văn nhân quyền cao chức trọng, nhưng không thể nào lay động được địa vị võ giả. Những người nhàm chán muốn mượn thi từ ca phú để đùa chơi đùa, chứng minh tài hoa vạn trượng, phong lưu phóng khoáng của mình.
- Nguyệt quang xạ thủy thủy xạ thiên!
Tần Y nhẹ nhàng ngâm, nhìn câu đối dán trước cửa.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tần Y, hướng về phía nàng cười nói:
- Tỷ có thể đối được không?
Tần Y tức giận nói với Nghệ Phong:
- Khi còn bé nói đệ đi đọc sách, nhưng đệ không vâng lời, mặc dù không cần đệ danh dương thiên hạ giống như Tiêu Công. Nhưng mà, dù sao cũng không trở thành đụng tới đối câu là nói khó khăn chứ.
Nghệ Phong bất mãn hàm hồ nói:
- Chê cười, bản thiếu gia không cần đọc sách cũng có tài hoa xuất chúng?
Một sinh viên đại học được giáo dục ở thế kỷ hai mươi mốt, chẳng lẽ ở nơi dị giới này, không đọc sách có thể mù chữ sao?
- Đệ đó!
Tần Y bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ một câu, nhưng bên trong ẩn chứa sự sủng ái.
- Sơn sắc đảo hải hải đảo thiên!
Tần Y thuận miệng nói một câu, hướng về phía hai thị vệ ở cửa nói:
- Hiện tại chúng ta có thể đi vào chứ?
Hai người sửng sốt, không nghĩ tới câu đối của Tiêu Công trong nháy mắt bị người khác đối được. Không khỏi đánh giá Tần Y một phen. Mặc dù Tần Y trước mặt có dung mạo bình thường, nhưng mà khí chất đạm nhiên làm cho hai người này lâm vào thất thần.
Nghệ Phong không để ý đến hai người, dẫn theo đám người Tần Y đi thẳng lên lầu hai. Đáy lòng không khỏi kinh ngạc một chút: không nghĩ tới Tần Y là tài nữ, ha ha, xem ra sau này thái độ đối với thi giả tốt hơn một chút.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR01
Đám người Nghệ Phong vừa tiến vào, nhất thời khiến cho mọi người ở lầu hai đưa ánh mắt chuyển tới. Nhìn thấy là Tần Y, mặc dù là bộ dáng bình thường, nhưng mà khí chất này vẫn khiến cho ánh mắt của tất cả nam nhân sáng lên. Ánh mắt mọi người nhìn Tần Y tràn đầy tà ý.
Trong lòng Nghệ Phong cười lạnh: xem ra buổi tối hôm nay không bình yên, thế nhưng, ta mang Tần Y ra ngoài, sẽ không sợ các ngươi tìm phiền toái. Tới một người, bản thiếu gia đánh một người.
- Tiêu bá bá?
Khinh Nhu vui mừng kêu một tiếng, mạnh mẽ chạy về hướng một lão nhân.
- Tiểu thư.
Mặc dù lão nhân nghi ngờ bề ngoài của Khinh Nhu, nhưng thanh âm của nàng khiến hắn biết được thân phận. Lão vui vẻ nói:
- Ta rốt cuộc tìm được người!
Nghệ Phong bĩu môi: hình như là bản thân mình tìm được cô nàng cơ mà, lão đầu này thật đúng là có mặt dày chiếm đoạt công lao. Chẳng qua là, lão lớn tuổi như thế. Chạy đến thuyền hoa hắn có thể “tiến hành” sao? Có “năng lực” này sao?
Nghệ Phong rất khinh bỉ nhìn thoáng qua lão già mà không nên nết, không để ý đến lão nữa. Đưa Khinh Nhu tới đây coi như xong.
Thế nhưng, khi hắn chuẩn bị dẫn theo Tần Y rời đi thì lại phát hiện ánh mắt Thiên Nghịch lạnh lùng nhìn về một chỗ.
- Sao vậy?
Nghệ Phong kỳ quái hỏi, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy một nam tử lộ vẻ tiêu sái đang chuyện trò vui vẻ.
- Ta nhìn tiểu tử kia rất ngứa mắt. Muốn đánh hắn!
Nghệ Phong chân khuỵu xuống một chút, suýt nữa không đứng vững. Không nghĩ tới Thiên Nghịch luôn luôn lãnh khốc chí cực có thể phun ra một câu cường hãn như vậy.
- Tên đó… Thiên Nghịch, hắn đắc tội với ngươi?
Nghệ Phong cẩn thận hỏi.
- Không có, ta chính là nhìn hắn thấy ngứa mắt thôi.
Nghệ Phong triệt để bị đánh bại, không nghĩ tới lấy tính cách của Thiên Nghịch còn có thể nói một câu anh chị như vậy.
Tần Y sững sờ nhìn Thiên Nghịch, sau đó nhìn Nghệ Phong một chút hỏi:
- Những lời này là hắn nói, không phải là đệ nói?
Kháo. Bản thiếu gia ở trong lòng của tỷ không giảng đạo lý như vậy sao? Quên đi, ta không so đo với tỷ. Trách thì trách tên khốn Thiên Nghịch này bình thường quá hay giả bộ đi.
- Ngươi muốn đánh thì đánh đi.
Nghệ Phong bất đắc dĩ khoát khoát tay nói.
Thiên Nghịch chần chờ một chút hỏi:
- Sẽ không có phiền toái gì chứ?
- Phiền toái? Phiền phức của chúng ta còn ít sao? Thêm một cái cũng không sao.
Nghệ Phong cười khổ nói. Mặc dù không biết Thiên Nghịch làm thế là vì cái lý do gì, nhưng là khó được hắn khác thường như vậy, vì thế Nghệ Phong không muốn ngăn hắn.
- Nghệ Phong, các đệ...
Tần Y vừa muốn nói gì đã bị Nghệ Phong lắc đầu chặn lại.
Thiên Nghịch gật đầu, bước về phía bên kia. Nam tử tiêu sái thấy Thiên Nghịch bước về phía mình, sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức tươi cười nói:
- Vị nhân huynh này, chẳng lẽ cũng muốn gia nhập...
Ba...
Lời hắn còn chưa nói hết thì đã bị Thiên Nghịch hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt, khuôn mặt anh tuấn liền sưng phồng lên.
Nhất thời, mọi người dại ra tại chỗ nhìn Thiên Nghịch. Cảm giác đầu óc của mình hơi bị trì trệ.
Trực tiếp như vậy?
Nghệ Phong sững sờ nhìn Thiên Nghịch, hắn rất kinh ngạc với hành động trực tiếp của Thiên Nghịch.
- Những người ở cùng với đệ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Tần Y tức giận Nghệ Phong nhìn một cái, thở dài một hơi. Với chuyện lần này đúng là bất đắc dĩ.
- Cái kia… Chúng ta rất hòa hợp, bình thường đều rất hạ thấp...
Nghệ Phong gãi gãi đầu, yếu ớt giải thích, có chút lo lắng.
Tần Y liếc Nghệ Phong một cái, đưa tay vỗ vỗ cái trán. Nàng cảm giác nhức đầu vạn phần. Chẳng qua là, nàng không có chú ý tới hành động bất đắc dĩ của mình biểu lộ rõ sự thành thục khiến Nghệ Phong không kềm chế được nhìn không chớp mắt.
Triệu Đông Hải cảm giác mặt của đang ở nơi đâu, sự đau rát tựa hồ làm cho hắn phản ứng không kịp, biết bao lâu rồi nào có ai dám đánh chính mình?
Triệu Đông Hải nắm thật chặt quả đấm, gân xanh trên tay nổi lên, khuôn mặt sưng đỏ xanh mét. Nếu không phải cố kỵ đây là chỗ của Tiêu Công, e rằng hắn đã lập tức động thủ.
- Không biết bản thân ta đã đắc tội vị nhân huynh này chỗ nào?
Triệu Đông Hải cắn hàm răng, từ trong miệng bật ra từng chữ từng chữ một.
Nghệ Phong cười cười ý vị: tiểu tử này dường như rất thích ẩn nhẫn a, nếu là bản thiếu gia thì làm gì trước đã, nói nhảm nhiều như vậy, đã sớm đánh hắn thành đầu heo rồi.
Vẻ mặt Thiên Nghịch vẫn lạnh lùng như cũ:
- Không có!
Triệu Đông Hải hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
- Không biết vì sao ngươi một lời chưa nói đã đánh người như thế?
Triệu Đông Hải cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dường như muốn giết người.
Trong lòng mọi người đồng thời phun ra một câu nói như vậy, đây là lý do quái quỷ gì của hắn vậy.
Khinh Nhu nhìn Thiên Nghịch đến ngơ ngác, nàng dụi dụi mắt. Nàng tình nguyện tin tưởng, hết thảy đó cũng là tên hỗn đản Nghệ Phong không nói đạo lý. Không nghĩ tới lại là do Thiên Nghịch nhìn như lãnh khốc gây nên.
- Ta kháo con mẹ ngươi!
Triệu Đông Hải cũng nhịn không được nữa, chửi ầm lên. Đây là lý do kiêu ngạo làm cho hắn nổi điên.
Giờ khắc này, Triệu Đông Hải quên mất chủ nhân nơi này, quên luôn cái hình tượng nho nhã mà mình luôn giữ gìn, hết thảy cho nó đi gặp quỷ đi. Hiện tại hắn chỉ muốn băm vằm tên tiểu tử càn rỡ trước mắt.
Nghệ Phong nhìn một quyền của Triệu Đông Hải hung hăng đánh tới Thiên Nghịch, không nhịn được nhỏ giọng thầm nói: tên khốn Thiên Nghịch này, bình thường không nhìn ra, thời điểm lớn lối lại xấu xa như vậy. Xem ra ta còn phải học tập hắn một chút.
Tần Y thấy Nghệ Phong xoa đầu, nàng nhẹ nhàng véo một cái Nghệ Phong, sẳng giọng:
- Hiện tại cảm giác nhức đầu chưa?
Nghệ Phong cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó nhanh như chớp nắm thật chặt tay của Tần Y:
- Không nghĩ tới tiểu tử lãnh khốc này lợi hại như thế, ta còn tưởng rằng hắn đánh người xong sẽ tìm lý do để dễ ứng phó một chút.
Tần Y xoay người một cái muốn giằng tay của mình ra, nhưng thấy giãy dụa không ra, bất đắc dĩ chỉ đành phải tùy ý để Nghệ Phong nắm lấy:
- Sau này còn không biết các ngươi có gây ra nhiều đại sự gì nữa?
Cười cười, Nghệ Phong dùng ngón tay vẽ nên các vòng tròn trong lòng bàn tay Tần Y, không để ý sự giận dỗi của nàng, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Thiên Nghịch.
Không thể không thừa nhận, tiểu tử Triệu Đông Hải này là một nhân tài đã đạt đến Nhân cấp tam giai. Thế nhưng, so với Thiên Nghịch vẫn còn kém một khoảng cách rất xa. Hà huống chi Thiên Nghịch được huấn luyện từ nhỏ, làm sao những thiếu niên quý tộc này có thể so sánh. Tràng diện biến thành đơn phương ẩu đả, một bên chịu đòn.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR01
Chương 40: Còn không đủ? Vậy làm thêm một lần nữa.
Khiến cho Nghệ Phong cảm thấy thần kỳ chính là, hình như vừa rồi Thiên Nghịch ẩu đả cùng Triệu Đông Hải là vì muốn gây sự với cái tay trái. Mỗi lần đều hung hăng giẫm vào tay trái của hắn, khiến Triệu Đông Hải không nhịn được phát ra từng tiếng thét chói tai.
Hiện trường một lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi người trợn to con ngươi nhìn hai người, mà quên mất trước tiên phải đi hỗ trợ.
Ta kháo... Đây là Triệu Đông Hải ngạo khí mười phần sao? Cư nhiên bị tiểu tử này đánh như đánh bóng, cơ hồ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có?
Người lấy lại phản ứng đầu tiên là Khinh Nhu, cơ hồ tay trái của Triệu Đông Hải đã thấy xương lòi ra, nàng có chút không đành lòng, lôi kéo Tiêu Công còn kinh hãi sững sờ.
- Tiêu bá bá, ngài còn không ngăn cản bọn họ a?
- A...
Sắc mặt Tiêu Công đỏ lên, không nghĩ tới bản thân còn phải để Khinh Nhu nhắc nhở. Chẳng qua là, lấy thực lực của Triệu tiểu tử còn bị một thiếu niên so với hắn còn nhỏ tuổi hơn đá như đá cầu. Đây mới là điều làm cho hắn kinh ngạc.
Tiêu Công vỗ tay, mấy đạo nhân ảnh chợt từ trong các góc khuất xông ra, chuẩn bị động thủ vây Thiên Nghịch vào giữa.
Mấy người không lui về phía sau, mà ngược lại lấn thân tiến về phía trước một bước. Bọn họ rất khó chịu với tiểu tử càn rỡ này.
Nghệ Phong hừ một tiếng, buông bàn tay của Tần Y ra, tiến về phía trước.
- Cẩn thận một chút...
Tần Y biết chuyện này càng náo càng lớn rồi, chỉ đành phải nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghệ Phong quay đầu khẽ mỉm cười với Tần Y, quăng một cái nhìn ý bảo nàng yên tâm.
- Làm sao vậy? Nhiều người khi dễ ít người đúng không?
Nghệ Phong đi tới bên cạnh Thiên Nghịch, nhìn mọi người trêu chọc hỏi.
- Phong thiếu...
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong tới đây, nhẹ giọng hô, muốn nói gì đó thì bị Nghệ Phong vỗ vỗ bả vai chặn lại.
Tiêu Công thấy ánh mắt thị vệ nhìn về phía lão thì lắc đầu.
- Ha ha, quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Không biết hai vị tiểu huynh đệ có thể nói cho ta biết tên họ hay không?
Tiêu Công cười nói xởi lởi.
Nghệ Phong nhìn cũng như không nhìn hai người, vỗ nhẹ bờ vai Thiên Nghịch hỏi:
- Như thế nào? Đánh đủ chưa?
Thiên Nghịch lắc đầu, lạnh lùng nhìn nằm Triệu Đông Hải trên mặt đất đang oán hận nhìn hắn.
- Ta kháo...
Trong lòng mọi người không nhịn được thầm mắng.
Đánh người ta thấy mẹ rồi còn hỏi đủ chưa? Bọn họ nhìn cánh tay Triệu Đông Hải huyết nhục mơ hồ, từ tận đáy lòng không khỏi đánh lạnh run, đây là ma quỷ a.
- Kháo...
Nghệ Phong cũng rốt cục không nhịn được mắng một tiếng.
Hiện tại ta mới phát hiện, ta rốt cuộc thiện lương cỡ nào. So với tên Thiên Nghịch này, ta chính là Thiên Sứ. Lúc đầu ta không biết cũng bởi vì nhìn người ta ngứa mắt, đánh người ta gần chết, sau đó cãi lại nói không đủ.
- Được rồi, được rồi, ngươi nhanh đi đánh vài cái nữa đi, thật sự không được thì làm thịt luôn, tránh cho ngươi cứ nhắc tới hắn.
Nghệ Phong luôn luôn bao che khuyết điểm, hắn vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói.
Tiêu Công cảm giác trong lòng mình như có một cổ lửa giận xông ra. Cả đế quốc này, nào có ai dám không nể mặt bản thân mình như vậy. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hai thiếu niên này tuyệt không coi lão ra gì, mở miệng ra là muốn mạng người.
Mọi người nhìn Nghệ Phong tới sững sờ, trong lòng dâng lên một cái ý nghĩ: dường như, nam tử này còn ác hơn.
- Người trẻ tuổi, cuồng vọng một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng mà ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy là rất quá đáng sao?
Tiêu Công nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Công, thản nhiên đáp:
- Ta không biết ta tuổi trẻ cuồng vọng có phải chuyện xấu hay không, nhưng mà ta biết, ngươi cũng già sắp xuống lỗ rồi, vẫn còn ở nơi này học đòi văn vẻ đùa bỡn. Ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?
Lão gia này, ngươi còn thật không biết xấu hổ. Người trẻ tuổi ngâm thơ làm đối câu, giả vờ đẹp trai lãnh khốc còn có thể tha thứ. Ngươi nói ngươi già như vậy rồi, còn xem náo nhiệt cái gì? Phải biết rằng, võ giả mới là chủ lưu, ngâm thơ đối câu cũng chỉ là cử chỉ gió trăng giết thời gian mà thôi.
Khinh Nhu nghe được lời Nghệ Phong nói, ánh mắt trừng lớn. Nàng tựa hồ không thể tin được, lại có người dám nói lời như thế với Tiêu Công?
Trời ạ, thế giới này điên rồi.
Tiêu Công sửng sốt hồi lâu, nhưng ngay sau đó lão liền cười to. Lần đầu tiên lão nghe có người nói lão học đòi văn vẻ. Thế nhưng nghĩ tới thiếu niên này không biết thân phận của mình.
- Tiểu huynh đệ, ngươi biết ta là ai không?
Tiêu Công chuẩn bị tiết lộ thân phận của mình, lần đầu tiên lão bị người dùng câu học đòi văn vẻ vũ nhục. Thế nhưng, một câu nói của Nghệ Phong, làm cho hắn ngạc nhiên tại chỗ.
- Ta kháo! Ta không cần biết ngươi là ai. Thiên Nghịch, đừng để ý tới lão già này nữa, ngươi còn muốn đánh nữa không? Không đánh chúng ta đi.
Nghệ Phong không thích không khí nơi này, mọi người giả nho nhã vạn phần, thật ra thì đáy lòng quá nhiều xấu xa. Hắn tình nguyện tìm một chỗ cùng một số người thô tục, cùng một số người điên cuồng cụng rượu chửi tục còn vui hơn.
Tiêu Công lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên thô lỗ càn rỡ ở trước mặt mình như thế. Hắn cau mày, hướng về phía bên cạnh Khinh Nhu nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu thư, hình như người tiến vào cùng bọn họ, người biết bọn họ sao?
Khinh Nhu khẽ mở môi đỏ mọng, nhìn hai người nói:
- Tên khốn kiếp đang nói chuyện là Nghệ Phong, bên cạnh là Thiên Nghịch đại ca. Còn cô gái kia là Tần Y tỷ tỷ.
Hiển nhiên Khinh Nhu có hảo cảm với Thiên Nghịch, nàng cảm thấy Thiên Nghịch động thủ, nhất định là chỉ thị của Nghệ Phong.
Nếu Nghệ Phong biết suy nghĩ của nàng, nhất định phải leo ra ngoài cửa sổ, xem có đúng là tháng sáu tuyết rơi hay không. Hắn bị oan a.
- Tần Y?
Tiêu Công nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tần Y, mặc dù gương mặt bình thường, nhưng mà khí chất xuất trần. Vóc người khiến nam nhân điên cuồng cũng khiến lão hoảng hốt:
- Người nói nàng là Tần Y? Nàng có phải cũng dịch dung hay không.
Ngay sau đó Tiêu Công nở nụ cười khổ: Khinh Nhu không ra ngoài, cho nên không biết cái tên này Tần Y có ý nghĩa thế nào. Nhưng mà, bản thân sao có thể không biết sao? Đây cũng là bởi vì nữ nhân này dẫn phát hai đại Vương cấp tỷ thí. Hắn nghĩ không ra, hồng nhan họa thủy này tại sao lại đi chung với hai thiếu niên.
- Tần Y tiểu thư...
Tiêu Công đi tới bên cạnh Tần Y, cung kính chào hỏi.
Tần Y nhíu mày nói:
- Ta biết ngươi sao?
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của MTR01